Chờ lão Nhị và lão Ngũ tốn công sức mang ba thằng bị thương xuống xe, đang định bắt xe đến bệnh viện thì có hai xe cảnh sát chạy đến. Lúc này không cần bắt xe nữa, cả năm người trực tiếp bị đưa lên xe cảnh sát.
Lão Nhị cùng lão Ngũ oán độc trừng mắt nhìn xe bus, nhưng không dám nói gì.
Một cảnh sát đi lên xe, sau đó hỏi: “Xin hỏi ai là con gái đội trưởng Trần”
“Em...” Trần Mộng Nghiên đứng dậy nói.
“Được, phiền em cho chúng tôi hỏi chút tình hình” cảnh sát gật đầu, con gái người trong ngành phối hợp tốt hơn. Nếu hỏi người khác sẽ tốn chút thời gian.
“Tình hình là như thế này...” Trần Mộng Nghiên từ đầu đến cuối rất bình
tĩnh, bởi vì có Dương Minh đứng ra gánh vác cho nàng. Khi năm người đó
lên xe, Dương Minh vẫn nắm tay nàng, an ủi nàng.
Cho nên khi kể lại tình hình, Trần Mộng Nghiên dễ dàng nói ra, đầu tiên là lão Tứ đến cướp mình, bị Dương Minh đánh ngất, sau đó tên trọc đầu dùng súng nhưng bị nổ. Mà lão Tam lại do lão Ngũ đánh. Lúc này lão Tứ đã tỉnh lại, cho nên càng không có chuyện gì liên quan đến Dương Minh, theo lệ hỏi mấy câu mà thôi.
Lấy lời khai của những người khác xong, cũng giống như lời Trần Mộng Nghiên nói. Cho nên năm tên cướp đã được định tội, đưa đi.
Sau vụ cướp, áp lực không ít. Mặc dù cảnh sát rất nhanh đã hỏi xong, để các sinh viên tiếp tục lên đường. Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, là ai cũng không thể cao hứng.
Sau khi mọi người lấy đồ của mình về, tiếng oán giận bắt đầu vang lên. Tiếng mặc dù không lớn, hơn nữa cũng không chỉ danh nói họ. Chẳng qua cho dù là ai cũng có thể nghe ra, tất cả mọi người đều chỉ trích ả nữ sinh và thằng bạn trai vừa nãy. Nếu không phải vì hai người này, ai tự rước họa vào thân.
“Được rồi, mọi người đừng oán giận nữa” Vu Ức không nghe được nữa, đứng ra nói: “Ai cũng không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Bạn nữ sinh kia cũng có ý tốt mà, cũng không có gì sai. Chỉ có thể trách chúng ta thiếu kinh nghiệm, coi như một bài học đi”
“Hừ, Dương Minh đã sớm nói người phụ nữ đó không đáng tin, vậy mà các người còn tin” Một nữ sinh bất mãn nói xen vào. Vừa nãy vì cảnh sát lấy lời khai, nên mọi người đều biết tên của Dương Minh.
“Đúng thế, vừa nãy còn có người nói xảy ra chuyện gì sẽ chịu trách nhiệm, sao không thấy nhỉ?” Sau vụ tai nạn, lòng người cũng trở nên dễ giận. Mọi người như có lửa đốt trong lòng. Có người khơi mào, âm thanh lại trở nên náo loạn.
“Dương Minh, bạn đứng ra nói gì đó đi. Thực ra cô nữ sinh đó cũng không sai. Nếu là em, không biết chừng em cũng sẽ làm như vậy” Trần Mộng Nghiên do dự một chút rồi nói.
Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói, không khỏi cười một tiếng. Đúng, Trần Mộng Nghiên cũng là một cô bé đầy nghĩa khí. Nhớ lần trước bắt trộm trên xe bus, cũng vì như vậy mà mình mới quen biết Tiếu Tình.
“Được rồ, nghe tôi nói” Dương Minh gật đầu đứng lên: “Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói hai câu được không?”
Dương Minh vừa lên tiếng, cả xe đều im lặng. Bây giờ Dương Minh coi như là ân nhân cứu mạng của mọi người. Cho nên mọi người đều nghe hắn nói.
“Chuyện cũng đã qua rồi, tôi thấy mọi người cũng bỏ đi. Bạn nữ sinh vừa nãy làm thực ra không đáng chê trách, dù sao bạn ấy cũng có ý tốt. Tôi thấy mọi người không nên truy cứu trách nhiệm của bạn ấy, có được không?” Dương Minh vừa cười vừa nói: “Dù sao mọi người chúng ta đều vẫn bình yên vô sự mà?”
“Được rồi, bạn Dương Minh nếu đã nói vậy, chúng ta có gì oán giận nữa chứ” Dương Minh vừa dứt câu, có người cười cười ứng tiếng, gật đầu.
Nữ sinh kia cũng rất cảm kích nhìn Dương Minh. Nhưng thằng sinh viên bên cạnh ả thấy ả như vậy, khinh thường hừ một tiếng. Hắn cảm thấy rất mất mặt, cho nên hận cả Dương Minh. Thấy vẻ mặt cảm kích của bạn gái mình, càng thêm tức giận.
Dương Minh gật đầu với Vu Ức, sau đó ngồi xuống. Vu Ức lập tức hiểu ý. Không khí trên xe cũng đã tốt hơn, Vu Ức kịp thời nói: “Bây giờ chúng ta lại hát một bài, tôi khởi đầu... Trong trái tim tôi từng có một giấc mơ, dùng tiếng hát quên đi mọi nỗi đau...”
Bài hát này rất thích hợp với tình hình trước mắt, cho nên mọi người rất nhanh đều hát theo.
Dương Minh cười cười. Thanh niên bây giờ chính là không có gì buồn phiền, vừa nãy còn ủ rũ, nhăn nhó, bây giờ đã vui mừng cười cười. Mìnhtrước đây không phải cũng giống bọn họ sao? Chẳng qua gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến mình trưởng thành nhanh hơn.
Sau khi xử lý Tô Đại Trí, Vương Tích Phạm về tập đoàn bắt đầu công việc sắp xếp lại Vương thị. Chuyện lần này rất phức tạp, Vương Tích Phạm thông qua mấy người quen hỏi được tin tức, biết cục Công an Tùng Giang rất coi trọng vụ án này, đã thông bảo bên Hải quan phối hợp điều tra.
Vương Tích Phạm thở dài, đúng là cả ngày chạy trên bãi biển, sao có thể không ướt giày chứ? Mình thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, không ngờ lại thua trong tay thằng chó Tô Đại Trí.
Nghĩ đến đây, Vương Tích Phạm cảm thấy Tô Đại Trí chết không oan.
Tập đoàn Hùng Phong theo hình thức cổ đông, tất cả các hoạt động kinh doanh đều hợp pháp. Bao gồm các nhà hàng, siêu thị, địa ốc...
Còn buôn lậu chỉ có Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài biết, không có liên quan gì đến tập đoàn. Cho nên nếu Vương Tích Phạm bị bắt cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cả tập đoàn. Sau khi Vương Tích Phạm trở về, bắt đầu bắt tay vào việc phân chia lại cổ phần. Hắn có tất cả 58% cổ phần của tập đoàn, vì thế hắn chuyển 55% sang tên Vương Chí Đào, 3% còn lại chuyển sang cho Hoàng Hữu Tài.
Hoàng Hữu Tài cũng không từ chối, bởi vì Vương Tích Phạm có ý ủy thác con côi.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Vương Tích Phạm mới yên tâm. Hắn tin Hoàng Hữu Tài sẽ không nói linh tinh. Mà bên ngoài người gây chuyệnchính là Tô Đại Trí, cho nên cảnh sát tạm thời không tìm được Tô Đại Trí, đầu mối không có, mà mình chết không thừa nhận, như vậy tạm thời sẽ an toàn.
“Vương tổng, Hoa tổng của địa ốc Tân Hoa Minh Nguyệt hẹn ngài tối nay dùng bữa, bàn về kế hoạch xây dựng khách sạn Đông Hải Minh Nguyệt” Thư ký vẫn theo lệ vào báo cáo công việc với Vương Tích Phạm. Ả không biết Vương Tích Phạm bây giờ đang rất đau đầu.
Vương Tích Phạm thở dài một tiếng, mặc dù buồn bực, nhưng các công việc của tập đoàn cũng không thể ném xuống, nhất là thời kỳ này, càng không thể để cho người ngoài nhìn ra sơ hở.
Mà khách sạn Đông Hải Minh Nguyệt là khách sạn năm sao mà tập đoàn mình hợp tác với công ty địa ốc Tân Hoa Minh Nguyệt ở Đông Hải. Đông Hải là thành phố trung tâm của tỉnh, khách sạn này ít nhiều cũng đại diện cho bộ mặt Đông Hải.
Mà Tân Hoa Minh Nguyệt là công ty địa ốc bên ngoài, nghe nói là chi nhanh của một tập đoàn Châu Âu. Cho nên lần hợp tác này, Vương Tích Phạm rất coi trọng: “Được, tôi biết rồi” Vương Tích Phạm gật đầu nói: “Lát bố trí lái xe, tôi đến Đông Hải một chuyến”
“Vương tổng, ngài đến Đông Hải làm gì?” Thư ký hỏi.
“Không phải Hoa tổng mời khách sao?” Vương Tích Phạm ngẩn ra: “Tôi không đến Đông Hải thì dự tiệc thế nào được?”
“Không cần, Hoa tổng đang ở Tùng Giang, đang nghỉ ngơi ở Thiên thượng nhân gian” Thư ký vội vàng nói.
“Ồ? Hoa tổng đến rồi?” Vương Tích Phạm ngẩng đầu lên nói: “Sao trước đó tôi không biết”
“Hoa tổng nói có chút chuyện riêng cần xử lý, xử lý xong mới liên hệ với tập đoàn chúng ta” Thư ký giải thích.
Vương Tích Phạm cầm điện thoại di động lên gọi cho Hoa tổng.
“Alo, có phải Hoa tổng không?” Vương Tích Phạm nói: “Tôi là Vương Tích Phạm”
“Vương tổng, tự tiện đến Tùng Giang, không biết có làm phiền lịch của Vương tổng không?” Hoa tổng cười nói.
“Đâu có, tôi hoàn nghênh còn không kịp, không có gì, không có gì” Vương Tích Phạm vội vàng nói: “Hoa tổng đã xử lý xong chuyện riêng của mình chưa?”
“Chưa... có chút phiền phức” Hoa tổng bất đắc dĩ nói.
“Ồ? Có chuyện gì làm khó được Hoa tổng? Nếu tiện thì nói cho tôi nghe. Tôi cũng có chút quan hệ ở Tùng Giang này, không biết tôi có thể giúp gì được hay không?” Vương Tích Phạm nói.
“Cảm ơn ý tốt của Vương tổng, là chuyện của con gái tôi. Vương tổng cũng không giúp được” Hoa tổng lắc đầu nói.
Đã có 198 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của AQ_donquichotte
“Thì ra là vấn đề về con gái. Ha ha, con trai tôi cũng suốt ngày làm tôi không yên tâm. Nhà ai cũng có chuyện như vậy” Vương Tích Phạm nói theo.
“Đúng rồi, không nói chuyện này nữa. Tối Vương tổng có thời gian không?” Hoa tổng hỏi.
“Không có thì Hoa tổng tới, cũng phải có. Ha ha, tôi sẽ đến Thiên thượng nhân gian” Vương Tích Phạm nói: “Sáu giờ tối?”
“Được, vậy làm phiền Vương tổng” Hoa tổng nói.
Vương Tích Phạm dập máy, không khỏi thở dài một tiếng. Con người sống trên đời rốt cuộc là vì gì? Vương Tích Phạm đã đến độ tuổi trung niên, coi như có chút thành công, cũng không còn gì cần theo đuổi nữa.
Hắn bây giờ liều chết liều sống làm gì? không phải là tích chút tài sản cho thằng con trai sao? Để có thể làm cho đời con trai mình sung sướng sao?
Cho nên Vương Tích Phạm cũng không hy vọng mình thoát tội. Từ khi đi lên con đường buôn lậu, Vương Tích Phạm biết chuyện mình làm sớm muộn gì cũng bị lộ.
Hầu hết tiền của mình đã được chuyển vào một tài khoản nặc danh ở ngân hàng Thụy Sĩ. Vương Tích Phạm dù bị bắt cũng không tổn thất gì mấy. Chỉ cần Vương Chí Đào sống tốt là được.
Ha ha, mình vốn là như vậy, vừa nãy nghe Hoa tổng nói cũng không phải như vậy sao? Đến tuổi của bọn họ, nghĩ nhiều nhất chính là con cái.
Vương Tích Phạm day day thái dương, sau đó tựa đầu vào ghế mà suy nghĩ.
Xe đã đến địa điểm. Huyện Xuân thuộc Tùng Giang, đây là một khu du lịch, trời đang có tuyết nên nơi đây có không ít khách du lịch.
Dừng xe, đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Đi xe hơn hai tiếng, lại trải qua vụ việc vừa rồi, đúng là mọi người cũng mệt.
Chẳng qua các sinh viên rất nhanh đã khôi phục tinh thần, đang bàn tán về phong cảnh nơi đây. Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đeo ba lô xuống xe. Ở đây hầu hết đều là đôi yêu nhau, cho nên Trần Mộng Nghiên cũng thoải mái, cười cười đi sát bên Dương Minh.
Trần Mộng Nghiên lúc này mới cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu. Hoàn cảnh xa lạ, một loạt các đôi yêu nhau, nhưng lại có cùng mục đích đến đây, cùng bước trên vùng đất xa lạ này.
Trần Mộng Nghiên đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, có cảm giác mình và Dương Minh mãi mãi bên nhau. Nhìn núi tuyết trải dài phía xa xa, nhìn mấy căn nhà của người dân trên sườn núi, thật sự nàng muốn ở lại đây, cách xa thành phố.
Quê Lam Lăng chắc cũng như thế này? Không biết sao cứ nghĩ đến Lam Lăng, Trần Mộng Nghiên lại buồn bã. Chẳng lẽ về sau mình phải cùng cô gái này chia xẻ một người đàn ông sao? Điều này nghe có vẻ khó tin. Nhưng Trần Mộng Nghiên biết đó là sự thật, sự thật không thể thay đổi.
Mình dù cố gắng đến mấy cũng không thể thay đổi chuyện này. Nói nghiêm trọng một chút, Dương Minh có thể không cần nàng, nhưng không thể không có Lam Lăng. Bởi vì hai người ở bên nhau không chỉ là vấn đề tình cảm, còn liên quan đến mạng sống của Dương Minh.
Dù nói như thế nào, Trần Mộng Nghiên cũng phải chấp nhận điều này. Ở bên Dương Minh, phải chấp nhận cô bé Lam Lăng kia.
Trần Mộng Nghiên thở dài một tiếng, đồi núi xa xa làm nàng mơ hồ.
“Mộng Nghiên, em sao thế?” Dương Minh nhìn thoáng qua Trần Mộng Nghiên, khó hiểu hỏi. Vừa nãy còn vui vẻ, tươi cười, sao trong nháy mắt đã nhăn nhó, buồn bã vậy?
“Dương Minh, anh nói đi... sau khi Lam Lăng về, anh có thể ở bên em suốt không?” Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh, lần đầu tiên nàng cảm thấy vô lực.
Nàng không phải người không biết lỹ lẽ, cho nên tình hình bây giờ đã không thể thay đổi, nàng chỉ có thể chấp nhận.
“Mộng Nghiên, sao em lại đột nhiên hỏi vấn đề này?” Dương Minh run lên, nhìn Trần Mộng Nghiên, không biết sao lại chọc vào bình dấm chua này: “Đang tốt mà, nói cái này làm gì?’
“Không phải. Dương Minh, em lần này không phải ghen tuông gì. Mà em muốn hỏi anh vấn đề này thôi” Trần Mộng Nghiên cắn môi, nghiêm túc nhìn Dương Minh.
“Hả?” Thấy Trần Mộng Nghiên như vậy, Dương Minh không quen. Đang vui vẻ, đột nhiên lại nghiêm túc như vậy? Trần Mộng Nghiên trước đây mỗi lần nhắc đến Lam Lăng đều ra vẻ ghen tuông. Sao hôm nay lại như vậy? Cho nên Dương Minh có chút kỳ quái: “Mộng Nghiên, nếu như thật sự em nghiêm túc hỏi. Anh cũng chỉ có thể nghiêm túc trả lời”
“Em... biết...” Trần Mộng Nghiên buồn bã trả lời: “Anh đừng nói, em biết đáp án rồi”
“Ha ha, em biết gì?” Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên như vậy, không khỏi buồn cười.
“Sau khi Lam Lăng về, anh nhất định sẽ ở bên cô ấy” Trần Mộng Nghiên thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Thời gian ở bên em nhất định sẽ ít đi nhiều”
“Mộng Nghiên, sao em lại nghĩ như vậy. Ha ha, lúc anh ở bên Lam Lăng, em cũng có thể mà..” Dương Minh thầm nói...
“Vậy sao được? Anh có thể chạy chỗ này chỗ kia sao?” Trần Mộng Nghiên không tin nói.
“Không cần phải như vậy. Em và Lam Lăng ở cùng bên anh là được mà” Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, nói.
“Em và Lam Lăng? Cùng nhau?” Trần Mộng Nghiên hét lên: “Vậy sao được?”
“Có gì mà không được?” Dương Minh cười hắc hắc nói: “Lam Lăng rất tốt, không phải cô gái hay ghen”
“Vậy ý của anh là tích cách em không tốt?” Trần Mộng Nghiên chu miệng. Chẳng qua nàng cũng biết mình đúng là hay ghen.
“Anh cũng không nói vậy” Dương Minh cười cười nhìn Trần Mộng Nghiên.
“Hừ” Trần Mộng Nghiên quay đầu lại, không thèm để ý đến Dương Minh. Chẳng qua không lâu sau đã lại hỏi: “Lam Lăng... có thể ở chung không?”
“Được mà... em có thể coi cô ấy là... ừ... em gái” Dương Minh do dự một chút rồi nói. Mặc dù mình có quan hệ với Lam Lăng trước, nhưng ít nhất tuổi Lam Lăng nhỏ hơn Trần Mộng Nghiên, lại là bạn gái chính thức của mình. Nên Dương Minh nói như vậy.
“Chỉ sợ cô ấy không chịu...” Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh bảo Lam Lăng gọi mình là chị. Mặc dù trong lòng không thoải mái mấy, nhưng cũng biết Dương Minh rất coi trọng mình. Thời xưa trong một gia tộc lớn, vợ bé không phải gọi vợ cả là chị sao. Cứ như vậy thân phận của mình đã được xác định. Ừ, nghe ra cũng được. Chỉ cần Lam Lăng kia không định đấu đá với mình là được.
Không được đâu. Trần Mộng Nghiên. Mày đang nghĩ gì thế. Trần Mộng Nghiên giật mình, lắc đầu. Mình sao thể chịu thua thiệt như vậy? Yêu cầu vô lý như vậy mà mình cũng đồng ý? Không được, cho dù mình nhận Lam Lăng, cũng không thể nào cùng cô ta ở bên Dương Minh được.
Mặc dù chấp nhận Lam Lăng, nhưng bình thường cũng phải có cấm kỵ một chút, cố gắng không gặp mặt. Sao có thể xưng chị gọi em với cô ta?
Nhưng Trần Mộng Nghiên lại rất muốn ở bên Dương Minh. Nếu như mình và Lam Lăng giả vờ không nhìn thấy nhau, như vậy Dương Minh nhất định sẽ phân chia thời gian. Như vậy thời gian mình ở bên Dương Minh sẽ giảm đi. Nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên lại cảm thấy cùng Lam Lăng ở bên Dương Minh cũng không có gì. ba người thì ba người. Ít nhất lúc ở bên Dương Minh, nếu mình không đồng ý, ngay cả mặt Dương Minh cũng không cho cô ta thấy.
Chẳng qua Trần Mộng Nghiên lại nghĩ một điều: “Vậy, anh một mình bên em rồi sang chỗ Lam Lăng?”
“Em cảm thấy như vậy là tốt, cứ làm như vậy...” Dương Minh thầm nghĩ, bây giờ không phải như vậy sao.
“Vậy thì được, anh phải ở một mình bên em, sau đó lúc anh ở bên Lam Lăng, anh có thể mang em theo không?” Trần Mộng Nghiên đảo đảo mắt, nói.
“Hả?” Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói, dở khóc dở cười: “Em tính được đó”
“Anh không đồng ý?” Trần Mộng Nghiên giả vờ giận: “Nếu không đồng ý, vậy không nói nữa...”
“Được được... anh đồng ý là được chứ gì” Dương Minh mặc dù cười khổ, nhưng trong lòng lại vui như hoa nở. Trần Mộng Nghiên rốt cuộc đã bước được một bước, lại là một bước rất quan trọng.
Nàng chỉ cần chính thức chấp nhận Lam Lăng, hòa hợp với Lam Lăng, vậy sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì. Vì vậy có một sẽ có hai, có vết xe đổ Lam Lăng lúc trước, tin rằng Trần Mộng Nghiên sẽ từ từ chấp nhận Lâm Chỉ Vận.
“Hừ, anh đồng ý, em lại không đồng ý... chuyện này để sau rồi nói” Trần Mộng Nghiên lại giả vờ tức giận nói.
“Ha ha” Dương Minh cũng biết là Trần Mộng Nghiên rất giữ thể diện, không nói phá, chỉ cười cười.
Đã có 184 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạo Soái
Dương Minh không tiếp tục đề tài này nữa, mà nhìn về phía xa xa: “Em xem, nơi này đẹp thật”
“Đúng thế, rất đẹp” Trần Mộng Nghiên vừa rồi cũng bị cảnh nơi này hấp dẫn nên nghĩ đến Lam Lăng.
Không chỉ Dương Minh và Trần Mộng Nghiên có cảm giác này, các sinh viên khác cũng thế. Bọn họ từ nhỏ sống ở thành phố, cho đến bây giờ chưa từng thấy nông thôn, cho nên tất cả đều hưng phấn.
Tham gia Đông Lệnh Doanh lần này hầu hết là sinh viên Tùng Giang, nếu không những người khác đã sớm về quê ăn tết rồi.
“Mọi người bây giờ cùng tôi đến khách sạn, chúng ta ăn chút gì đó, sau đó đi trượt tuyết” Vu Ức cầm một lá cờ đỏ nhỏ, dùng loa nói với mọi người.
Mọi người nghe Vu Ức nói như vậy, cũng thấy đói bụng, đều tiến lại gần Vu Ức. Sau đó đi theo Vu Ức đến một nhà hàng nhỏ.
Hiển nhiên Vu Ức đã gọi điện trước. Cho nên mọi người mới ngồi vào bàn, đồ ăn được đưa lên rất nhanh. Mặc dù đều là các món ăn dân dã bình thường, chẳng qua làm rất đẹp mắt, mùi vị cũng ngon.
Mọi người đều đói, vừa ăn vừa khen luôn miệng.
Ăn cơm xong, Vu Ức theo hành trình dẫn mọi người đi trượt tuyết. Ván trượt đã thuê từ trước, Vu Ức phát cho mỗi người một bộ.
“Đây là...” Dương Minh không quay đầu lại mà trực tiếp nhắm hai mắt, hắn thấy rõ tình hình cách đó không xa”
Trương Tân lúc này đang đùn đẩy hai thằng thanh niên, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ gì đó. Bởi vì cách khá xa, cho nên cũng không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì. Chẳng qua Dương Minh có thể thấy miệng bọn họ mấp máy, nhìn vài lần là hiểu. Thì ra hai thằng thanh niên này định trêu chọc Triệu Tư Tư, cho nên Trương Tân mới tức.
Dương Minh đứng dậy, sau đó nói với Trần Mộng Nghiên: “Anh sang bên kia xem chút, em ở đây với mọi người, đừng qua đó”
“Vậy.... anh cẩn thận một chút...” Trần Mộng Nghiên dặn.
“Không sao đâu...” Dương Minh cười nói, sau đó đi về phía Trương Tân. Bên kia Trương Tân đã bắt đầu đánh nhau. Dương Minh không thể không đi nhanh hơn.
Không biết Trương Tân vừa nói gì nên mâu thuẫn giữa hai bên tăng lên. Một trong hai thằng thanh niên đưa tay ra đẩy mạnh Trương Tân một cái. Trương Tân đứng không vững, từ trên sườn dốc ngã xuống.
Triệu Tư Tư hoảng sợ kêu lên: “Trương Tân...”
Dương Minh nhíu mày, hai thằng này thật quá đáng. Trương Tân lăn vài vòng thì va vào một thân cây, dừng lại. Người, mặt, cổ đều là tuyết, trông rất thảm hại.
“Ai đẩy?” Dương Minh thấy Trương Tân không sao, cũng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi đến trước mặt hai thằng thanh niên. Dương Minh lạnh lùng cầm ván trượt tuyết đập vào mặt hai thằng.
“Bốp” một tiếng, hai thằng cũng ngã xuống đất, chảy máu mũi, sau đó lăn dài xuống chân núi.
“Không sao chứ?” Dương Minh nhìn hai thằng bị rơi xuống một cái, không thèm để ý cắm ván trượt lên mặt tuyết, sau đó nói với Trương Tân.
“Không sao... hai thằng đó.... tao nói Dương Minh, mày ra tay mạnh thế? Hai thằng đó không sao chứ?” Trương Tân không khỏi thầm than, Dương Minh đánh nhau hơn hẳn mình, người ta vừa ra tay là thấy máu.
“Vậy à? Có quan hệ gì với tao?” Dương Minh cười nói: “Tao nói mày và Triệu Tư Tư sao chạy xa như vậy? Trách không được bị chúng để ý”
Trương Tân đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tao không phải buồn xả sao, tìm chỗ nào đó vắng vẻ xả nước. Vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Tư Tư bị hai thằng đó trêu chọc”
“Mẹ nó, mày đúng là lắm chuyện...” Dương Minh lắc đầu: “Đi đi, chúng ta đến chỗ đông người”
“Hai người đó có quay lại báo thù chúng ta không?” Triệu Tư Tư vẫn có chút lo lắng.
“Trả thù? Bọn chúng nếu thấy đánh chưa đã, vậy cứ thử” Dương Minh khinh thường nói. không phải hắn xem thường người khác, mà hai thằng này quá kém. Vừa nhìn là biết đám côn đồ kém cỏi nhất, hù dọa người còn được, nhưng đánh nhau thì chẳng ra mẹ gì.
Triệu Tư Tư có chút lo lắng nhìn về phía hai tên côn đồ ngã xuống. Chẳng qua đúng là bị Triệu Tư Tư đoán trúng, hai thằng này đúng là đánh chưa đủ no, không chỉ riêng bọn chúng, còn tìm thêm mấy thằng khác nữa đến.
Hoàng hôn, Vu Ức gọi mọi người đang đi trượt tuyết lại, sau đó nói với mọi người: “Đêm nay chúng ta thuê một pháo đài ở trên núi, chúng ta không xuống núi nữa. Tổ chức một bữa tiệc tối với các món nướng”
Đám sinh viên đều vui vẻ đồng ý. Ở trong thành phố không có cơ hội như thế này. Mày dù muốn dã ngoại ở trên đường, đội quản lý thị trường cũng không đồng ý ý.
Đi tới pháo đài đã thuê từ trước, mắt mọi người sáng rực lên, thật đẹp. Tối nay nơi này sẽ thuộc về các sinh viên.
Pháo đài cổ kính giống một ngôi biệt thự. Mọi người vào trong đại sảnh, hai bên hành lang có rất nhiều phòng.
Vu Ức đưa chìa khóa cho mọi người, hai người một phòng. Đương nhiên vẫn có phòng trống, cũng có thể cho một người một phòng. Chẳng qua đến đây toàn đôi yêu nhau hoặc bạn thân, không ai ở một mình một phòng.
Thu xếp xong, Vu Ức lấy các thứ ra, mọi người cũng tranh thủ bê các thứ ra mảnh đất trống trước pháo đài.
Bữa tiệc tối bắt đầu trong không khí vui vẻ.
Nhưng không ai chú ý đến hai bóng đen đi theo các sinh viên đến nơi này. Sau khi thấy đám sinh viên đã yên ổn, bọn chúng mới xoay người rời đi.
Đã có 190 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạo Soái
Bốn người Dương Minh, Trương Tân, Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư ngồi bên cạnh đống nửa. Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư tự mình cầm đao ra trận, cánh gà và miếng thịt bò nổ tách tách, chảy mỡ, trông rất hấp dẫn
“Hay là chúng ta chơi một trò chơi?” Trương Tân đột nhiên đề nghị.
“Trò chơi? Trò chơi gì?” Triệu Tư Tư hỏi.
“Em xem người ta bên kia chơi rất vui, chúng ta cũng chơi gì đó đi?” Trương Tân nói: “Đúng, hay là chúng ta chơi trò nói thật đi?”
“Cái gì mà nói thật?” Dương Minh sửng sốt một chút, có chút khó hiểu hỏi.
“Không phải chứ, cái này mà mày cũng chưa từng nghe đến?” Trương Tân cười hắc hắc nói: “Nói đơn giản, chính là một người hỏi người khác một câu, không được nói dối, chỉ được nói thật”
“Ồ? Vậy nếu tao nói dối, mày có thể thấy được à?’ Dương Minh nghe xong cười nói.
“Vậy thì không thẻ, chẳng qua đã là trò nói thật, thì cần phải nói thật lòng, đây là do tự giác của bản thân. Nếu không tự giác, trò này cũng chẳng còn ý nghĩa” Trương Tân nói.
“Vậy à, thế chơi như thế nào?” Dương Minh nghe xong gật đầu, cảm thấy trò này khá thú vị.
“Rất đơn giản, một người hỏi một người, sau đó hỏi tiếp. Ví dụ như tao hỏi mày, mày có mặc sịp không, nếu mày nói không mặc thì là nói dối. Hắc hắc...” Trương Tân ví dụ.
“Được được được, tao hiểu, mày ngừng lại, đang ăn, không nói mấy cái đó” Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư đều nhăn nhó, vội vàng phất tay cắt ngang lời Trương Tân nói. Hắn thì không sao, nhưng còn hai cô gái này thì sao?
“Được rồi, tao hiểu rồi. Vậy chúng ta chơi chứ?” Dương Minh gật đầu nói.
“Tao hỏi trước” Trương Tân cười hắc hắc nhìn Triệu Tư Tư nói: “Triệu Tư Tư, hai chúng ta làm mẫu một lần”
“Được..” Triệu Tư Tư gật đầu, cũng không đề phòng, tưởng rằng chỉ làm mẫu cho Dương Minh xem.
“Anh bắt đầu đây. Bạn học Triệu Tư Tư, muốn tình đầu của em là ai? Nói với anh một chút” Trương Tân cười xấu xa nói.
“Hả?” Triệu Tư Tư sửng sốt một chút, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Trương Tân, anh không phải đã nói không hỏi chuyện này sao? Sao còn nhắc lại?”
“Triệu Tư Tư, đây là trò chơi nói thật mà, hỏi vấn đề gì là do anh quyết định. Không phải lúc trước đã nói cho em sao?” Trương Tân cười nói: “Hơn nữa chúng ta phải làm mẫu cho hai người kia chứ?”
“Trương Tân... anh giỏi lắm” Triệu Tư Tư oán giận nói một câu, do dự một chút rồi mở miệng nói: “Mối tình đầu của em là hồi cấp hai... được chứ hả? Anh hài lòng chưa?”
“Cụ thể xem nào?” Trương Tân tiếp tục hỏi. Đây là khúc mắc cuối cùng của Trương Tân. Mặc dù Triệu Tư Tư là lần đầu tiên với Trương Tân. Nhưng một lần Trương Tân hỏi Triệu Tư Tư về chuyện yêu đương trước kia. Triệu Tư Tư không thèm trả lời, im lặng một thời gian. Cho nên Trương Tân vẫn muốn tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng.
Vừa nãy đưa ra trò chơi này cũng là vì mục đích này.
“Em...” Triệu Tư Tư oán giận nhìn Trương Tân: “Em không nói không được sao?”
“Phải nói thật lòng...” Trương Tân cười nói.
“Được” Triệu Tư Tư trầm ngâm một chút rồi nói: “Năm lớp mười, lớp trưởng lớp viết thư tình cho em, hẹn em hết giờ ra sân bóng gặp mặt. Em lúc ấy cũng do dự, rốt cuộc đã đồng ý. Tan học ra sân bóng, hắn nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với em. Lúc đó đầu em như mơ đi, đồng ý...”
“Sau đó thì sao?” Trương Tân vội vàng hỏi.
“Ngày hôm sau... hắn chuyển trường, không có tin tức” Triệu Tư Tư buồn bã nói.
“Vậy hai người có xảy ra chuyện gì không?” Trương Tân hỏi tiếp.
“Xảy ra cái gì? Anh nghĩ có thể xảy ra cái gì? Một ngày có thể xảy ra cái gì?” Triệu Tư Tư tức giận nói: “Có lẽ hắn đang đùa em. Cái này anh cũng biết rồi đó? Anh vui chưa”
Vừa nói Triệu Tư Tư đứng dậy, xoay người chạy vào trong biệt thự. “Hả?” Trương Tân ngẩn ra, nhìn Triệu Tư Tư bỏ chạy.
“Khụ khụ” Dương Minh ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nhìn thằng bạn thân của mình: “Đầu mày có vấn đề không thế? Chuyện này mà cũng hỏi ra được hả? Triệu Tư Tư đâu muốn giấu mày, chỉ là chuyện này hơi xấu hổ, không tiện nói ra cùng mày. Đây gọi là mối tình đầu, không thể lấy ra nói đùa”
“Vậy... tao nên làm gì?” Trương Tân lúc này cũng cảm thấy không ổn. Triệu Tư Tư vẫn ngậm miệng không nói về mối tình đầu, thì ra là nguyên nhân này.
Ai muốn nói chuyện này với bạn trai của mình chứ. Cho nên Triệu Tư Tư mới im lặng. Nực cười chính là Trương Tân còn tưởng rằng Triệu Tư Tư có chuyện lén gạt hắn.
“Còn có thể làm gì chứ?” Trần Mộng Nghiên cười nói: “Mau đuổi theo”
“Đúng rồi...” Trương Tân gật đầu, chạy nhanh về phía biệt thự.
“Hai người này đúng là...” Dương Minh có chút buồn cười cầm cánh gà mà Trương Tân và Triệu Tư Tư đã nướng xong: “Vừa hay, bọn họ đi rồi, anh ăn hộ bọn họ”
“Dương Minh, bọn họ đi rồi, chúng ta tiếp tục trò chơi này chứ? Thú vị đó” Trần Mộng Nghiên đột nhiên nói.
“Hả?” Dương Minh có chút ngạc nhiên nhìn Dương Minh: “Anh và em chơi?”
“Sao không chơi chứ, anh chơi hay không?” Trần Mộng Nghiên không nghe, nói.
“Được, em đã muốn chơi, anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Chẳng qua anh hỏi em điều gì, em phải thành thật trả lời” Dương Minh cười hắc hắc nói.
“Được. Vậy anh hỏi trước đi” Trần Mộng Nghiên nói.
“Vậy anh hỏi. Mộng Nghiên... hôm nay em có muốn cái kia với anh không?” Dương Minh thầm nghĩ, đây là cô bé muốn chơi, hỏi điều gì cũng không thể trách anh đó”
“Em nói đi? Đừng biết rồi mà vẫn cố hỏi” Dương Minh nhìn vẻ mặt của Trần Mộng Nghiên, biết nàng giả vờ ngây ngô.
Quả nhiên Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh nói như vậy, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống.
“Em xem đó, em còn muốn chơi trò nói thật. Em không nói gì, còn chơi gì nữa. Bỏ đi, đừng có giống như Triệu Tư Tư, không tình nguyện, sẽ không có ý nghĩa gì” Dương Minh nhún vai, ăn hết cánh gà.
“Vậy... nến em trả lời thật, anh cũng phải trả lời thật câu hỏi của em” Trần Mộng Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Có....” Trần Mộng Nghiên do dự một chút, khẽ gật đầu.
“Cái gì?” Dương Minh nghe câu trả lời của Trần Mộng Nghiên, rất vui, chẳng qua vẫn ra vẻ không biết, hỏi: “Em nói gì? Rốt cuộc có muốn hay không?”
“Muốn...” Trần Mộng Nghiên lí nhí một lời rốt cuộc đã nói ra một từ. Dương Minh nghe xong Trần Mộng Nghiên nói, vui vẻ cười nói: “Hay quá, đêm nay chúng ta sẽ...”
“Vâng” Trần Mộng Nghiên cắt ngang lời Dương Minh, nói: “Em đã trả lời thành thật, bây giờ đến lượt em hỏi chứ?”
“Được, vậy em hỏi đi” Dương Minh không để ý mấy. Trần Mộng Nghiên có thể hỏi được vấn đề gì chứ. Cùng lắm là hỏi mình có thích nàng hay không mà thôi?
“.... em muốn hỏi gì nhỉ” Trần Mộng Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Dương Minh, anh ngoại trừ em và Lam Lăng ra, còn định tìm cô gái nào khác không?’
Vấn đề này Trần Mộng Nghiên thực ra đã sớm muốn hỏi. Trần Mộng Nghiên lúc này rất lo lắng, nói thật ra là khó yên tâm về Dương Minh. Nhất là trước đó Dương Minh còn nói sẽ chịu trách nhiệm với cô gái tên Lâm Chỉ Vận. Điều này làm Trần Mộng Nghiên cảm thấy lo lắng. Cho nên muốn nhân cơ hội này nghe suy nghĩ thật của Dương Minh.
“Hả?” Dương Minh giật mình, không ngờ Trần Mộng Nghiên lại hỏi một vấn đề như vậy. Chẳng lẽ nàng đã nhận ra điều gì đó?
Dương Minh thầm quan sát vẻ mặt của Trần Mộng Nghiên, phát hiện trên trán nàng không có chút tức giận, lúc này mới yên tâm. Chắc đang gài bẫy mình đây? Mặc dù nói đây là trò nói thật, chẳng qua Dương Minh cũng không dám mạo hiểm. Chuyện với Tiếu Tình tuyệt đối không thể nói ra.
Đã có 188 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạo Soái
“Sao? Không muốn nói sao?” Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh do dự, không khỏi đau lòng. Dương Minh không phải có suy nghĩ gì chứ? Trần Mộng Nghiên muốn khóc.
“Không phải... Mộng Nghiên em đừng kích động...” Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên như vậy, thầm nghĩ không ổn, đây là một cô bé rất hay ghen, một câu nói không đúng, vậy buổi tối hạnh phúc của mình sẽ bốc hơi.
Dương Minh suy nghĩ thật nhanh, nghĩ xem nên nói như thế nào để Mộng Nghiên yên tâm. Quan trọng là Dương Minh cũng hơi khó khăn, có một số việc sẽ xảy ra, không phải Dương Minh nói không có là không có. Giấu được nhất thời, không lừa được cả đời.
“Vậy anh nói đi, anh rốt cuộc nghĩ như thế nào?” Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng, hỏi một câu.
“Mộng Nghiên, thực ra chuyện này trước đây anh đã nói với em. Dương Minh có một người bạn gái như em đã là phúc tám đời. Nhưng bây giờ chuyện đã như vậy, làm anh phải ở bên Lam Lăng. Dương Minh anh không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa. Dù là Lam Lăng không có tâm cổ, anh cũng không thể nào bỏ cô ấy. Anh sai vì đã cùng Trương Tân đến Vân Nam. Ai” Dương Minh thở dài một tiếng.
“Chờ chút... Lam Lăng em đã biết. Em bây giờ đang hỏi anh có định tìm thêm cô gái nào khác nữa không?” Trần Mộng Nghiên cắt ngang lời Dương Minh, nói đúng trọng tâm.
“Mộng Nghiên... còn có một người, lần trước anh đã nói với em. Hơn nữa cô ấy luôn là khúc mắc trong lòng anh” Dương Minh thở dài nói: “Chính là Lâm Chỉ Vận anh đã nói với em”
“Quả nhiên... anh vẫn nghĩ đến” Trần Mộng Nghiên sa sầm mặt.
“Mộng Nghiên, em nghe anh nói xong đã...” Dương Minh ngẩng đầu nhìn Trần Mộng Nghiên: “Chuyện với Lâm Chỉ Vận, lỗi là của anh. Lúc trước người ta không truy cứu trách nhiệm của anh, anh rất cảm ơn. Nói không dễ nghe, Mộng Nghiên, nếu lúc đó cô ấy không đổi ý, hai chúng ta không thể ở bên nhau. Anh bây giờ vẫn còn ngồi trong tù”
Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói, cũng im lặng. Đúng, Dương Minh nói đúng. Nếu Lâm Chỉ Vận kiện, bây giờ Dương Minh đúng là như lời hắn nói, đang ở trong tù. Vậy mình và Dương Minh căn bản không thể ở bên nhau.
“Cho nên, làm người có ơn phải báo. Anh nói chỉ là nếu như. Nếu như có một ngày Lâm Chỉ Vận gặp khó khăn đến tìm anh, em nói anh có thể từ chối sao?” Dương Minh kích động nói: “Anh nếu từ chối, Dương Minh anh có còn là một người đàn ông không?”
“Vậy...” Trần Mộng Nghiên cũng động lòng, trong lúc nhất thời không tìm được lý do phản đối.
“Mộng Nghiên, thực ra nói đi nói lại, anh vẫn có lỗi với em. Hai chúng ta lúc trước rất tốt. Ai, đều trách lúc đó anh quá kiêu ngạo, cho nên mới mắc mưu Vương Chí Đào. Nếu thời gian quay ngược lại, anh nhất định không nhận lời mời của Vương Chí Đào” Dương Minh hết sức đau đớn túm tóc mình. Đúng thế, Dương Minh cảm thấy mình quá vô sỉ, xin lỗi Mộng Nghiên, nhưng thời gian quay ngược lại thì hắn có thể thay đổi sao?
Đột nhiên đột nhiên phát hiện mình không thể bỏ Lâm Chỉ Vận và Lam Lăng.
“Được rồi, Dương Minh... anh đừng khó xử” Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh tự trách mình như vậy, mềm lòng nói: “Chuyện này cũng không thể nào trách anh. Nếu không phải vì em, Vương Chí Đào cũng không làm khó anh... Hơn nữa, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện như vậy chứ?’
“Mộng Nghiên.... anh biết trong lòng em vẫn suy nghĩ về chuyện này, nhưng anh thực sự không thể...” Trần Mộng Nghiên thấy Mộng Nghiên hơi thả lỏng, vội vàng nói: “Mộng Nghiên, anh có lỗi với em...”
“Dương Minh, đừng nói... em không có ý trách anh. Điều anh nói, em cũng hiểu mà” Trần Mộng Nghiên cắn răng nói: “Chuyện này là sau, sau này hãy nói. Thuận theo tự nhiên, em cũng không giận anh”
“Thật sao?’ Dương Minh không ngờ Trần Mộng Nghiên lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, không thể tin vào tai của mình.
“Cái gì mà thật hay giả. Chẳng qua nếu anh dám chủ động đi tìm Lâm Chỉ Vận kia, đừng trách em” Trần Mộng Nghiên vì muốn lấy lại mặt mũi nên giơ nắm tay nhỏ bé lên uy hiếp.
“Được” Dương Minh thầm nghĩ, mình có đi tìm Lâm Chỉ Vận không nhỉ? Đúng, đúng là không phải như vậy. Mình không đi ngược lại ý của Trần Mộng Nghiên mà.
Hai người nói chuyện một lát, không khí đã tốt trở lại. Trần Mộng Nghiên cũng thoải mái hơn nhiều, cũng chấp nhận sự thật này.
Đêm đã khuya, Trần Mộng Nghiên và Dương Minh nằm cùng một giường, ở phòng hai bên vang lên tiếng rên rỉ không ngừng. Biệt thự này khá được, chẳng qua cách âm không làm, bên cạnh hơi to tiếng một chút là có thể nghe được.
“Lạnh quá....” Trần Mộng Nghiên rúc vào lòng Dương Minh, rúc mình vào trong chăn, oán giận nói: “Do anh đó, em đã nói cứ mặc đồ ngủ, anh lại đòi cởi ra, lạnh chết người ta...”
“Mặc quần áo sao làm được cái kia... Em xem người ở phòng bên xem, bọn họ đâu sợ lạnh” Dương Minh cười cười ôm chặt lấy Trần Mộng Nghiên: “Bây giờ còn lạnh không?”
Hai thanh niên trẻ tuổi trần truồng ôm nhau, tim đập mạnh, hai cơ thể vốn đang lạnh bởi vì tim đập nhanh, máu di chuyển nhanh nên cũng nóng hơn.
Trách không được đôi yêu nhau ở phòng bên không sợ lạnh, thì ra là nguyên nhân này. Trần Mộng Nghiên cảm thấy cả người mình nóng ran.
Trong bóng tối, Dương Minh vẫn tìm được chính xác đôi môi đỏ mọng của Trần Mộng Nghiên, hôn mạnh.... hai thân thể nóng bỏng dán sát vào nhau.
“Bây giờ có thể chứ...” Dương Minh nhẹ giọng nói vào tai Trần Mộng Nghiên đã động tình.
“... trong túi của em có một khăn lông màu trắng... lấy ra đã” Trần Mộng Nghiên lí nhí nói.
“Dương Minh cười cười, xem ra Mộng Nghiên đã sớm chuẩn bị tốt. Cô bé này suy nghĩ thật tốt. Nói cách khác có lẽ ngày mai sẽ có người trộm ga trải giường...
Mặc dù không có ánh sáng nhưng Dương Minh vẫn có thể nhìn thấy, dễ dàng tìm được ba lô của Trần Mộng Nghiên, lấy một chiếc khăn tay màu trắng, sau đó đặt xuống dưới người Trần Mộng Nghiên.
Ngay khi Dương Minh chuẩn bị tiến công vào trong, cửa phòng bị đập mạnh. Dương Minh càng hoảng hốt, Trần Mộng Nghiên càng thêm sợ hãi, ngồi bật dậy.
“Ai đó?” Dương Minh cau mày nói. Con mẹ nó, quá bất nhân chứ? Cũng may là mình đã được huấn luyện thành sát thủ, nếu không bị như vậy không biết chừng sẽ liệt dương.
“Mở cửa, mau mở cửa” Ngoài cửa truyền đến tiếng hét lớn.
Dương Minh vốn tưởng là Trương Tân hoặc ai khác nên không dùng dị năng nhìn ra ngoài. Khi hắn nghe thấy tiếng quát mắng ngoài cửa phòng, mới cảm thấy chuyện không đúng. Đưa mắt ra nhìn. Ngoài cửa có sáu thằng côn đồ. Hai thằng đang gọi cửa chính là kẻ mà mình đã dùng ván trượt tuyết đập vào mặt. Mũi bọn chúng còn đang dán salonpas mà.
Thì ra sau khi hai thằng này bị Dương Minh đánh, ghi hận trong lòng. Thực ra Dương Minh ra tay cũng không mạnh, chỉ dạy cho chúng một bài học mà thôi. Cho nên hai thằng xử lý qua một chút là không có vấn đề gì.
Vì trả thù Dương Minh, bọn chúng đã theo đuổi Đông Lệnh Doanh, nhớ kỹ địa điểm ngôi biệt thự này, sau đó xuống núi gọi người. Chờ bốn tên bạn chó má đến, liền vào biệt thự tìm Dương Minh mà đánh.
Nhưng biệt thự nhiều phòng như vậy, không thể nào vào từng phòng mà tìm chứ? Bọn chúng liền gõ cửa một phòng, sau đó ép người bên trong nói ra phòng của Dương Minh.
Nếu là người khác, nhất định sẽ nói không biết. Nhưng thật trùng hợp, phòng bọn chúng gõ chính là cô nữ sinh tốt bụng và bạn trai ả.
Nữ sinh đương nhiên sẽ không nói phòng của Dương Minh ra, nhưng thằng sinh viên thì khác. Hắn vốn hận Dương Minh, ước gì Dương Minh gặp chuyện không may. Vì thế trực tiếp nói ra phòng của Dương Minh là phòng nào.
Tại sao có thể nói ra ngay chứ? Nguyên nhân rất đơn giản, hắn bởi vì hận Dương Minh, nên đã chú ý đến Dương Minh, vì thế biết số phòng của Dương Minh.
Đã có 194 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạo Soái