Thằng con trai gầy còm sửng sốt, nhìn thấy đồng bọn của mình trong nháy mắt đã bị hạ gục, rất tức giận: “Thằng chó, mày giỏi, dám phá hỏng chuyện tốt của ông”
Dương Minh đã đánh gã một thằng, giờ phút này trong lòng đã nắm chắc mười phần, cũng không e ngại, nhìn thằng này một cái nói: “Bọn mày trước hết không nói quy củ, vốn bọn mày có thể cầm tiền rời đi, chúng ta từ nay về sau không xâm phạm gì nhau, nhưng là bọn mày ép tao phải ra tay”
“Thằng chó, lớn lối nhỉ, vậy ông mày sẽ chơi với mày” Thằng này rất nhanh đá một đá.
Dương Minh cả kinh, thằng này nhìn thì gầy gò nhưng thân thủ cũng không yếu. So với thằng cầm dao kia thì linh hoạt hơn rất nhiều. Trách không được vừa rồi bị trúng một đấm của nó, xem ra cũng không phải ngẫu nhiên.
Tốc độ của thằng này mặc dù rất nhanh, nhưng Dương Minh cũng không phải tay vừa, nhiều năm đánh nhau, thân kinh bách chiến, nên dễ dàng tránh được một đá của thằng này, sau đó đá lại một đá.
Thằng này lui về phía sau thật nhanh, một đá của Dương Minh vào khoảng không. Nhưng Dương Minh thèm để ý, bởi vì một đá không trúng thì sao, chiêu độc chính là cú đá thứ hai.
Đây là chiêu thức rất khó của Dương Minh, mấy hôm trước từng dùng nó so chiêu với người của Kim Cương. Nhưng thằng này làm sao biết được, nó thấy chân Dương Minh đá vào khoảng không, liền buông lỏng cảnh giác, sao nghĩ được rằng cú đá thứ hai của Dương Minh lại ở ngay phía sau.
“Bịch” Một tiếng động vang lên, thằng này nhìn thấy chân Dương Minh đã đá trúng ngực mình, ngay sau đó là cảm giác đau đớn ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt cảm nhận được xương ngực mình đã bị đá gãy.
Dương Minh cũng không thèm nhìn thằng này một cái, bởi vì căn bản không cần phải nhìn, dưới cú đá này không thể nào có ai đứng lên được. Dương Minh nhặt ví của Triệu Oánh rơi trên đất lên, sau đó lại xoay người đi tới bên cạnh thằng này, đưa tay sờ sờ người nó một lát, lấy ra một nắm tiền, trong đó có hai trăm đồng của Dương Minh.
Dương Minh đánh giá một chút, khoảng chừng có ba bốn nghìn đồng. Dương Minh vốn nghĩ chỉ lấy lại hai trăm của mình là được, nhưng lại nghĩ đến số tiền này khẳng định là tiền bất nghĩa mà hai thằng chó này cướp được, nên cũng thuận tay nhét vào trong túi.
Dương Minh vốn muốn đi, nhưng thấy miệng mũi thằng gầy còm này không ngừng chảy máu. Vừa rồi Dương Minh đã dùng hết toàn lực, ít nhất mấy trăm cân nện vào ngực nó, không bị nội thương cũng lạ.
Dương Minh nhìn thằng này gầy còm như vậy, sợ nếu cứ như vậy nó sẽ chết đến lúc đó mình thành tội phạm giết người. Nên đi đến trạm điện thoại thẻ bên cạnh, gọi số 110, nói là thấy hai người bị thương đang nằm ở ven đường.
Không lâu sau, đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa xa, Dương Minh nghĩ thầm cảnh sát bây giờ làm việc thật cố gắng, lúc này mới yên tâm rời đi.
Nhìn hai bên đường rất trống trải, xem ra Triệu Oánh đã chạy thật xa. Dương Minh lắc đầu, đi cùng người đẹp cũng không phải chuyện gì cũng tốt, liên tục bị cướp hai lần, tuy nói lần đầu là do Kim Cương làm giở trò, nhưng cuối cùng vẫn do vẻ xinh đẹp của Triệu Oánh gây họa.
Đang lúc Dương Minh nhìn xung quanh tìm kiếm Triệu Oánh, Dương Minh đột nhiên phát hiện có một người ở phía sau thùng rác cách đó không xa. Không phải trùng hợp thế chứ? Chẳng lẽ mình giống như thằng có nhiều tiền sao?
Nhìn xuyên qua thùng rác, Dương Minh nhìn kỹ không khỏi tức cười, thì ra người này là Triệu Oánh. Triệu Oánh đang rất cẩn thận thò đầu ra khỏi thùng rác nhìn về phía mình.
Hai người cách nhau rất xa, Dương Minh nhìn thấy rõ Triệu Oánh, nhưng Triệu Oánh lại không thấy rõ tình huống bên này. Dương Minh giơ tay lên hua hua hai cái, ý bảo Triệu Oánh là đã không có việc gì.
Triệu Oánh xác định đã an toàn mới từ sau thùng rác đi ra, chạy nhanh đến bên cạnh Dương Minh, vỗ vỗ ngực đang phập phồng vì hoảng sợ, nói: “Sợ chết chị, Dương Minh, em không sao chứ?” Vừa nói vừa vội vàng cầm tay Dương Minh, ân cần hỏi.
Dương Minh nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Oánh, trong miệng lắp bắp nói: “Để em sờ vài cái là tốt ngay”
Triệu Oánh không nghe rõ Dương Minh nói gì, trong đêm cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Dương Minh, kỳ quái hỏi: “Em nói gì?”
“Không có gì, chị Oánh, chị thấy mặt em thế này, sau này tìm được vợ không?” Dương Minh chỉ vào vết tím đen trên mặt, trêu Triệu Oánh. Dương Minh lần này chỉ bị ăn một đấm, còn không nghiêm trọng như lần trước. Nhưng là bị đánh vào mặt nên nhìn rất dọa người.
“A” Triệu Oánh nhìn thấy nửa mặt Dương Minh đang sưng vù và tím bầm lên, sợ đến mức kêu lên: “Sưng to như vậy, còn nói đùa được”
“Em không phải là đang nói đùa, em quan tâm đến chuyện cả đời em mà. Người sống nhờ bộ mặt, cây sống nhờ vỏ, mặt em như thế này, cũng mất đi ý nghĩ sống” Mặt Dương Minh thực ra chẳng có chuyện gì, không đến một đêm là vết sưng trên mặt sẽ hết. Hồi cấp hai đánh nhau với đám lưu manh bên ngoài, bị người dùng gạch đập chảy máu đầu cũng là chuyện bình thường. Nhưng đây chỉ là lúc đầu, sau này là Dương Minh đánh người khác chảy máu đầu.
“Dương Minh. Em nghiêm chỉnh chút được không” Triệu Oánh có chút tức giận: “Chị đã nói, sau này chị làm vợ em. Chúng ta bây giờ phải đến bệnh viện”
Triệu Oánh quýnh nên nói thẳng câu: “Sau này chị làm vợ em”, nói xong liền cảm thấy không ổn. Triệu Oánh nói những lời này với điều kiện là Dương Minh không tìm được vợ. Nhưng bây giờ đã nói ra miệng, nếu còn bổ sung thêm thì ngược lại là mình giả bộ. như vậy chẳng may Dương Minh cảm thấy đang bị mình lừa thì sẽ làm cho cậu ta hiểu lầm sẽ không tốt. Nhìn thấy vẻ mặt Dương Minh không có gì khác lạ, Triệu Oánh tin rằng Dương Minh không nghe ra.
Dương Minh mặc dù điểm môn văn rất thấp, nhưng không có nghĩa là trình độ văn học không tốt. Dương Minh chỉ là không rõ được hàm nghĩa và thi từ của tác giả mà thôi, nhưng cách dùng câu lại nghiên cứu rất sâu. Nếu không cũng không thể lần nào cũng làm Triệu Oánh á khẩu không trả lời được. Dương Minh bây giờ hận không có một máy ghi âm để ghi những lời này của Triệu Oánh lại làm chứng cớ, đây là liên quan đến chuyện cả đời mình mà.
Ai biết được, trên đời này có bao đôi tình nhân thề non hẹn biển theo năm tháng cũng trôi thành mây khói.
“Chị chắc chắn?” Dương Minh cảm giác Triệu Oánh không phải người nói mà không hề suy nghĩ.
“Chắc chắn, nhanh đến bệnh viện đi” Triệu Oánh lúc này đang lo lắng cho vết thương của Dương Minh, cũng không quản nhiều như vậy.
“Đi viện làm gì, chúng ta về nhà chị đi” Dương Minh đề nghị.
“Về nhà chị? Về nhà chị làm gì?” Triệu Oánh sửng sốt. Vừa mới đáp ứng cậu bé này, không phải cậu ta bây giờ muốn mình làm vợ cậu ta đó chứ? Nghĩ đến đây, mặt Triệu Oánh lại đỏ lên.
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
“Chị, em chỉ bị thương nhẹ không cần đến bệnh viện. Đến nhà chị bôi chút thuốc là được. Chị Oánh, chị không phải hiểu lầm đó chứ?” Dương Minh gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói.
“Chị, chị hiểu lầm gì, chị không phải lo lắng cho em sao” Triệu Oánh bị nói trúng tim đen, mặt đỏ hồng lên, may là có bóng đêm che dấu, nếu không càng xấu hổ thêm.
Nhưng là Triệu Oánh không biết, Dương Minh đã thu hết vẻ mặt Triệu Oánh vào trong mắt. Nhìn kỹ mọi vật trong đêm tối, bây giờ đối với Dương Minh mà nói là chuyện nhỏ. Cô gái này thật hay thẹn thùng, Dương Minh nghĩ thầm nhưng không nói.
Nơi này cách phòng Triệu Oánh có một đoạn, hai người lúc trở về vừa đi vừa nói chuyện, nhưng bây giờ bởi vì chuyện vừa xảy ra nên không có tâm trạng tản bộ. Triệu Oánh lại lo lắng cho vết thương của Dương Minh, vì thế bắt một chiếc taxi ở đầu phố, hai người ngồi ở ghế sau.
“Cậu nhóc, mặt cậu sao thế? Không phải là gặp bọn xấu đó chứ?” Tài xế liếc nhìn Dương Minh, khởi động xe.
“Ừ, vừa rồi gặp phải hai thằng cướp” Dương Minh gật đầu.
“Nơi này an ninh cũng không tốt, tôi lái xe buổi tối bình thường cũng không đến đây, vừa mới đưa một vị khách về đây. Thấy hai người có vẻ như người yêu, nếu không tôi thật sự không dám chở hai người” Người lái xe lắc đầu nói.
Người yêu? Dương Minh và Triệu Oánh nhìn nhau. Trong mắt Dương Minh không khỏi có chút đắc ý, có một người đẹp như vậy bị nhận lầm là bạn gái của mình, Dương Minh thấy thật sảng khoái. Triệu Oánh biết Dương Minh đang bị thương nên cũng không so đo với hắn, chỉ lườm hắn một cái.
“Cô bé, thấy chứ, cậu nhóc này rất yêu cô. Lúc hai người gặp nguy hiểm có thể động thân đứng ra bảo vệ cô, điều này rất hiếm có. Sáng nay tôi mới đọc báo, nói một đôi yêu nhau bị kẻ xấu bắt cóc, kết quả thằng con trai nhanh chân bỏ chạy, bỏ bạn gái ở đó. Ôi, một cô gái tốt bị bọn chúng chà đạp” Lái xe thở dài nói: “Thằng con trai đó không phải kẻ tốt, nhưng chuyện này tôi cũng thấy nhiều. Vợ chồng vốn là chim cùng tổ, gặp nạn đều tự mình bay đi. Cô bé, cô phải trân trọng hạnh phúc trước mắt”
Lái xe cảm thán một phen làm Triệu Oánh mặt đỏ tới mang tai, nhớ lại Dương Minh đã cứu mình hai lần, tim Triệu Oánh không khỏi đập mạnh. Đúng là một cô gái, nếu thực sự có một người con trai đối với mình như vậy, vậy cả đời này cũng đủ rồi. Lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển đều là lời nói dối, chỉ có trong nguy hiểm mới thấy được chân tình. Triệu Oánh đột nhiên cảm giác được, Dương Minh là một người đáng tin cậy và phó thác bản thân. Nghĩ đến mình đã đồng ý làm vợ cậu ta, không khỏi có chút chờ mong.
Triệu Oánh lắc lắc đầu, mình đang nghĩ gì vậy. Dương Minh là học sinh của mình mà, lại còn nhỏ tuổi hơn mình, có lẽ sau khi cậu ta tốt nghiệp sẽ quên mình. Mà lời mình nói hôm nay, cũng sẽ bị coi là những câu nói gì.
Triệu Oánh không nói gì, nhưng Dương Minh lại đĩnh đạc nói: “Anh lái xe, bạn gái em quá đẹp nên hay gặp cướp. Không gạt anh, đây đã là lần thứ hai”
“Cô bé đẹp như vậy, cũng chẳng trách cô ấy. Các em ít đi chơi tối là được” Lái xe nói: “Đúng, đây là danh thiếp của anh, nhìn thấy thằng em khá hợp ý với anh, nếu tốt đi ra ngoài, cứ gọi điện cho anh, anh sẽ đưa các em đi. Những thằng bắt cóc có tàn nhẫn đến đâu, cũng không dám dây vào xe”
Dương Minh nhận danh thiếp, nhìn thấy trên viết: “Công ty xe Taxi Tùng Giang Thuận Phát, lái xe Tôn Côn”
“Anh Tôn, vậy cám ơn anh. Đi chơi tối thật đúng là khó gọi được xe” Dương Minh cất danh thiếp đi rồi nói cảm ơn.
“Bạn của anh cũng gọi anh là anh Côn, em cũng gọi như vậy đi. Cũng đến chỗ mà em bảo rồi, là nơi này” Tôn Côn dừng xe trước khu nhà Triệu Oánh.
“Bao tiền anh?” Dương Minh hôm nay kiếm được một khoản, tự nhiên không để ý đến chút tiền xe.
“Được rồi, cũng không xa, không đến hai cây, em dâu, nhanh trở về bôi thuốc cho thằng em này đi” Tôn Côn khoát khoát tay, coi như không tính tiền.
“Vậy cảm ơn anh Côn” Dương Minh nghe thấy Tôn Côn gọi em dâu, biết hắn là người hào sảng nên cũng không đùn đẩy nữa, chỉ gật đầu cảm ơn: “Anh Côn, em là Dương Minh, là học sinh cấp ba, lúc nào rảnh thì đến đó gặp em”
“Vậy không nói, anh thích chú rồi đó, hôm nào tìm em uống rượu” Tôn Côn nói.
“Cứ như vậy đi, em cũng biết uống” Dương Minh cười nói.
Triệu Oánh nghe thấy hai chữ “Uống rượu” không khỏi hơi nhíu mày. Dương Minh nhưng là học sinh của mình, nhưng lúc này nàng trong mắt Tôn Côn lại đang là bạn gái của Dương Minh, cho nên cũng không tiện nói, chỉ là hung hăng véo hông Dương Minh một cái.
Đau đến mức Dương Minh nhe răng ra, chờ Tôn Côn lái xe đi xa, mới kêu lên: “Buông ra, con cua này, em là người bệnh, chị không biết sao.”
Triệu Oánh vừa nghe Dương Minh nói vậy vội vàng buông tay ra. Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, Dương Minh bị thương ở trên mặt, bên hông lại không bị thương, liền biết mình lại bị Dương Minh lừa.
Triệu Oánh có bài học lần trước, lúc này không trực tiếp dùng khóa mở cửa, mà là gõ cửa.
Trong chốc lát, Dương Minh nghe được một giọng nữ dễ nghe, hiển nhiên là Vương Tiếu Yên ở cùng Triệu Oánh. Nếu như không phải Dương Minh nhìn thấy hình xăm kia của Vương Tiếu Yên, chỉ cần nghe thấy giọng nói thanh thúy kia, còn tưởng rằng là một cô gái rất thuần khiết.
“Tiếu Yên, là chị, nhanh mở cửa” Triệu Oánh nói.
“Chị Oánh, là chị, chị quên không mang thìa khóa sao” Vừa nói, cửa liền mở ra, trên người Vương Tiếu Yên chỉ mặc áo ngủ hồng nhạt bó sát người, bên dưới mặc một chiếc quần lót màu vàng nhạt, tay không ngừng che miệng ngáp, giọng ngái ngủ nói: “Chị Oánh, em đang ngủ, chị gọi em làm gì”
Dương Minh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, máu trong người sôi lên. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Vương Tiếu Yên mặc như vậy chẳng những không che được gì, ngược lại còn tôn lên đường cong hoàn mỹ của cơ thể.
Điểm chết người chính là bộ ngực ma quỷ đó lại không mặc áo lót, có thể mơ hồ nhìn thấy hai điểm cao vút bên dưới.
Đầu Triệu Oánh lúc này đang tối đen, hối hận không thôi. Sớm biết như vậy thì tốt hơn hết mà dùng chìa khóa mở cửa. Lần trước Vương Tiếu Yên đang tắm, mặc dù Dương Minh đi vệ sinh nhưng là cách cửa kính nên không nhìn thấy gì. Lần này thì hay rồi, cả người lộ hết ra, chết người chính là Vương Tiếu Yên còn không ý thức được đang có một người con trai đang đứng trước mặt mình.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
“Chị Oánh, sao chị không vào” Vương Tiếu Yên không nhìn Triệu Oánh một cái đã xoay người đi vào phòng ngủ của mình. Bờ mông tròn trịa uốn éo một cái, làm Dương Minh nhìn thấy chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hai mắt người ta đều không muốn mở ra nè…” Vương Tiếu Yên vẫn chậm như rùa đi vào trong.
“Tiếu Yên, sao em lại không mặc quần áo thế” Triệu Oánh gấp đến độ muốn dậm chân. Vương Tiếu Yên cũng quá sơ suất, một người con trai đứng trước mặt cũng không thấy, lại còn lắc lắc mông nữa chứ.
“Chị Oánh, bây giờ đã nửa đêm, em đã ngủ còn mặc quần áo gì nữa, hơn nữa em cũng không sợ bị chị nhìn” Vương Tiếu Yên tiếp tục lắc lắc mông đi về phía trước.
Triệu Oánh nghĩ thầm cô không sợ người chị nhìn, nhưng trước mặt còn có người khác: “Tiếu Yên, bạn chị đến, nếu em không sợ bị nhìn thì cứ như vậy đi”.
“Chị Oánh, chị cứ nói đùa, muộn như vậy sao còn có ai đến chứ” Mới nói được nửa câu, Vương Tiếu Yên như cảm thấy không đúng, cũng tỉnh ngủ hơn một chút, vội vàng quay đầu lại: “Sao, sao lại là cậu”.
“Đúng là tôi, người đẹp, cô phải nói là cậu là ai, có đúng không” Dương Minh cười đưa tay ra chào Vương Tiếu Yên. Dương Minh nghĩ thầm cô không phải một đứa rất ăn chơi sao, để tôi nhìn một chút thì sao chứ, không biết cô đã bị bao nhiêu thằng đàn ông cưỡi rồi.
Triệu Oánh nghe hai người nói chuyện cảm thấy rất kỳ quái, lại buồn cười. Nàng không hiểu được tại sao Vương Tiếu Yên như là biết Dương Minh. Không có lý do, lần trước lúc Dương Minh tới, cô bé vẫn ở trong phòng không đi ra mà.
“Hừ” Vương Tiếu Yên hừ lạnh một tiếng, một tay che ngực, một tay che chỗ kín chạy thật nhanh vào phòng mình. “Phành” một tiếng, đóng chặt cửa phòng lại.
Che cái gì mà che. Dương Minh nghĩ thầm. Lão Tử nếu muốn nhìn cô, cô che cũng vô dụng, đóng cửa càng vô dụng. Dương Minh trong lòng đã nhận định Vương Tiếu Yên là một đứa con gái ăn chơi, cho nên rất khó chịu khi nhìn thấy cái loại là gái điếm còn lập bia trung trinh.
Triệu Oánh thấy Vương Tiếu Yên chạy vào phòng, lắc đầu nghĩ thầm đã nói bao nhiêu lần mà cô bé này vẫn cho đó là gió thoảng qua tai, xem sau bài học lần này cô nhóc có tiếp thu hay không.
“Chị Oánh điều này không thể trách em, hơn nữa em cũng không nhìn thấy gì” Dương Minh nhìn thấy Triệu Oánh như đang tức giận, đành phải giơ tay ra giải thích.
“Em còn muốn nhìn thấy gì” Triệu Oánh đưa tay chỉ vào trán Dương Minh: “Nói thật đi, Tiếu Yên sao lại nói sao lại là cậu? Hai người đã biết nhau sao?”
“Em sao biết được? Em cũng cảm thấy khó hiểu đây?” Dương Minh ra vẻ ngây ngốc.
Triệu Oánh nghe thấy Dương Minh nói như vậy cũng không có nghi ngờ hắn. Dù sao Vương Tiếu Yên và cậu ta bình thường cũng không có quan hệ gì. Triệu Oánh nghĩ lần trước khi Dương Minh tới đây, Vương Tiếu Yên nhìn từ trong phòng ra thấy Dương Minh.
“Em nhanh đi rửa mặt đi. Chị lấy thuốc và băng cho em. Bây giờ cũng đã hơn mười giờ, em còn không về thì nhà sẽ lo lắm đó” Triệu Oánh nhìn đồng hồ, lo lắng nói.
Dương Minh nghĩ thầm, mình đã nói với nhà, nói hôm nay mời chị đi ăn, về muộn một chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng quan trọng là mặt mình thì sao bây giờ? Cứ thế này về, không khỏi lại bị vặn hỏi.
Dương Minh đi vào trong nhà vệ sinh, nhìn thấy phòng tắm trống trơn không khỏi nghĩ nghĩ lung tung. Trong đầu xẹt qua Vương Tiếu Yên với thân hình xinh đẹp đang tắm, thằng nhóc lại bắt đầu ngo ngoe muốn ngóc đầu dậy. Dương Minh vội vàng mở bước rửa mặt, tiện tay cầm một chiếc khăn màu đỏ lên lau mặt. Trên chiếc khăn mặt còn có mùi thơm rất dễ chịu trên người nữ sinh, Dương Minh không khỏi ngửi ngửi mấy lần.
“Dương Minh, ổn không, sao lâu như vậy không ra?” Triệu Oánh chỉ vào sát mặt Dương Minh đang lau mặt.
“Sao chị?’Dương Minh thấy Triệu Oánh đi vào, không thể nào cầm khăn mặt lên ngửi được nữa, chỉ ra vẻ vừa mới lau mặt xong, treo khăn mặt lên.
“Em dùng khăn mặt kia lau mặt?” Mặt Triệu Oánh có chút kỳ quái hỏi.
“Vâng, sao chị?” Dương Minh nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Oánh, kỳ lạ hỏi: “Đây là khăn mặt của chị? Em chỉ lau một chút thôi, chị không nhỏ mọn như vậy chứ?”
“Chị… không phải… thực ra…. Ài, thôi, không có gì” Triệu Oánh cảm giác mặt mình đang nóng lên, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Con gái bình thường đều rất chú trọng đến vệ sinh cá nhân, bình thường đều dùng khăn mặt lau mặt, lau người, lau chỗ kín, mà chiếc khăn mặt màu đỏ này là Triệu Oánh dùng để lau chỗ kín. Dương Minh vừa nãy cầm nó lau mặt. Triệu Oánh mới nghĩ đến đây đã cảm thấy xấu hổ, đây không phải là dán chỗ đó của mình vào mặt cậu ta sao.
Dương Minh đâu biết điều đó, vẫn còn cảm thấy cao hứng vì dùng khăn mặt của Triệu Oánh. Nếu hắn biết sự thật không biết là nên cao hứng hay là bất đắc dĩ đây.
Triệu Oánh bôi thuốc chống sưng lên mặt Dương Minh, mặc dù vết thương thoạt nhìn rất ghê người, nhưng thực ra còn không nặng bằng một nửa lần trước. Dương Minh chỉ định ngồi thêm một lát, nhưng thấy Triệu Oánh đang không ngừng che miệng ngáp, liền đứng dậy chào.
Dương Minh không có xe đạp, hơn nữa cũng có rất ít xe taxi đi ngang qua, nên Dương Minh đành phải đi bộ về nhà giống như lần trước.
Khi Dương Minh đi qua mấy quán rượu gần nhà, nghe thấy tiếng hát đinh tai nhức óc bên trong, đúng là đồ không có ý thức, đã đêm rồi còn hát lớn như vậy, đây không phải là làm phiền mọi người sao. Dương Minh dừng lại nhìn vào trong quán rượu một cái, sau đó quay đầu, đang muốn tiếp tục đi thì bị người giữ lại.
“Đại ca, anh...”
Dương Minh xoay người lại, phát hiện người đang kéo mình là một cô bé khá xinh xắn, trên người còn mặt đồng phục học sinh.
“Có chuyện gì không?” Dương Minh khó hiểu hỏi.
“Đại ca, anh, em muốn” Cô bé ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng không nói được gì.
“Cô rốt cuộc muốn nói gì với tôi?” Nếu không phải Dương Minh thấy cô nàng cũng xinh đẹp thì đã sớm không nhịn được, hắn còn muốn về nhà.
“Em muốn hỏi anh, có muốn hay không, muốn em… muốn em ngủ với anh đêm nay không” Cô bé ấp a ấp úng nói, mặt đỏ ửng lên.
“Ngủ với tôi đêm nay?” Dương Minh sửng sốt, không phải chứ, cô bé này là một con gái điếm? Nhìn bộ dạng thuần khiết không thể thuần khiết hơn của cô ta, Dương Minh thật sự không thể tin được cô nàng lại là người như vậy. Nhưng lập tức nghĩ đến con bé Vương Tiếu Yên kia, trong lòng không khỏi thầm mắng: “Con mẹ nó, năm nay sao vậy, nhìn càng thuần khiết trong sáng thì càng dâm đãng”.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Thằng nhóc của Dương Minh đang trỗi dậy. Dù sao hắn chỉ là một thiếu niên đang dậy thì, còn chưa thực sự trải qua cuộc sống, nhìn thấy con bé xinh xắn trước mặt, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh do dự biết hắn đã động tâm. Nàng trước kia cũng chưa bao giờ làm chuyện này, hôm nay là lần đầu. Mặc dù là bị ép nhưng là có cô gái nào lại muốn lần đầu tiên của mình lại cho một ông già đáng ghét chứ. Nàng cảm thấy Dương Minh cũng không tệ lắm, trông khá đẹp trai, bán cho ai đều là bán, không bằng bán cho Dương Minh.
Nếu như đứng ở chỗ này không phải là Lâm Chỉ Vận mà là một kỹ nữ kinh nghiệm phong phú thì các nàng nhất định sẽ khinh thường không để ý đến người như Dương Minh. Bởi vì Dương Minh mặc một bộ quần áo rẻ tiền, vừa nhìn đã biết là một thằng nghèo.
“Ba nghìn, chỉ cần ba nghìn là được” Lâm Chỉ Vận thừa dịp lửa nóng, nói.
“Cái gì?” Ba nghìn? Còn chỉ cần ba nghìn? Dương Minh trợn trừng mắt, đây sao gọi là bán, mà phải là ăn cướp. Dương Minh mặc dù không đi tìm gái, nhưng vẫn biết giá cả, hàng bình thường hai trăm đồng, tốt hơn một chút nhiều nhất là ba trăm đồng. Con bé này vừa há mồm đã đòi ba nghìn, dù cho mày ra vẻ trong sáng thuần khiết hơn nữa cũng không đến cái giá trên trời đó.
“Em, em là lần đầu tiên” Lâm Chỉ Vận nhìn thấy dáng vẻ đó của Dương Minh, hơi suy nghĩ một chút liền biết sao Dương Minh lại như vậy. Nhưng ba nghìn, Lâm Chỉ Vận cũng cảm giác không đắt một chút nào, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng sẽ không làm chuyện như thế này.
“Lần đầu tiên? Nói như vậy cô là một đứa còn trinh?” Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận một cái rồi hỏi. Có không ít đứa giả vờ còn trinh gạt gà rừng, không phải nhìn tao còn trẻ nên cho tao là một thằng ngốc, định lừa tao đó chứ?
“…” Lâm Chỉ Vận xấu hổ gật đầu.
Dương Minh nhìn chằm chằm vào hai mắt Lâm Chỉ Vận một lúc lâu, sau đó từ từ hỏi: “Một khi đã là lần đầu tiên, vì sao còn muốn bán?”
Hai mắt là cửa sổ tâm hồn, những lời này chưa bao giờ sai. Động tác và vẻ mặt của một người dù đóng đạt đến đâu, nhưng ánh mắt không thể nào gạt được người.
Muốn về lừa người, Dương Minh có thể nói là ông tổ. Ngoại trừ không dám lừa bố mẹ, trước mặt người khác Dương Minh nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, miệng trơn như bôi mỡ, xuất khẩu thành thơ.
Sau khi cẩn thận quan sát, Dương Minh cảm giác được cô bé trước mặt không giống như đang gạt người. Từ trong mắt của cô ta, Dương Minh đọc được một tia khổ sở và bất đắc dĩ.
“Dùng tiền cứu mạng” Lâm Chỉ Vận không muốn nói nhiều về chuyện của mình. Nàng cũng đã nghĩ rồi, lấy ra bán cũng là một lần duy nhất, cho nên nàng không muốn có người khác tìm được mình.
“Cứu mạng?” Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận một chút, cảm giác được cô nàng mặc dù khá gầy, nhưng không giống như người bị bệnh nặng, không khỏi tò mò hỏi: “Cô nói rõ mọi chuyện ra, tôi sẽ mua cô”.
Lâm Chỉ Vận do dự một chút. Nàng trước đó đã hỏi qua, kỹ nữ ngủ với khách nhiều nhất cũng chỉ là ba trăm, năm trăm đồng. Ba nghìn tuyệt đối là giá trên trời. Mình nếu như từ chối anh ta, vậy có thể tìm được người đồng ý với cái giá này cũng khó nói được. Vì vậy Lâm Chỉ Vận cắn răng một cái rồi kể lại chuyện của mình với Dương Minh: “Cha em bị xe đụng, thằng lái xe bỏ chạy. Tất cả tiền trong nhà đều đã đóng viện phí cho cha nhưng vẫn không đủ. Bệnh viện nói nếu như ngày mai không nộp ba nghìn đồng tiền thuốc, vậy không cho uống thuốc nữa” Vừa nói, Lâm Chỉ Vận không nhịn được mà khóc.
Dương Minh nhìn nàng, mặc dù hắn rất muốn mang cô nhóc này lên giường. Nhưng hắn biết nếu hắn thật sự làm như vậy thì hắn không bằng súc sinh. Dương Minh tự nhận mình không phải là người tốt, nhưng không phải là người thừa lúc người ta nguy khốn mà làm tới.
“Ai” Dương Minh thở dài, còn nghĩ rằng mình hôm nay được một món tiền lớn, không nghĩ tới chưa nóng túi đã phải bỏ ra.
Dương Minh móc hơn bốn ngàn đồng lấy được từ trên người thằng con trai gầy gò lúc tối ra, lấy hai trăm đồng của mình, số còn lại nhét hết vào trong tay cô bé: “Lấy đóng tiền cho bố cô đi, những nơi thế này đừng bao giờ tới nữa”.
Lúc này đến lượt Lâm Chỉ Vận trợn trừng mắt. Nàng nhìn theo bóng lưng của Dương Minh mà cảm thấy khó tin. Anh ta cứ như vậy đưa cho mình một món tiền lớn rồi đi luôn? Mấy ngày nay Lâm Chỉ Vận nếm đủ mọi lạnh lùng của thế gian. Họ hàng thân thích thấy bố gặp chuyện không may đều tránh mặt đi, mà nói gì bệnh viện cũng không gia hạn tiền thuốc cho bố. Vậy mà một người không quen không biết lại đưa cho mình nhiều tiền như vậy, lại không đòi hỏi bất cứ thứ gì?
Lâm Chỉ Vận nhìn thoáng qua số tiền trong tay, tuyệt đối không chỉ có ba nghìn. Anh ta sao lại đưa tiền lại không muốn mình chứ? Chẳng lẽ mình quá kém? Không phải, mình là một trong những hoa hậu của trường, bình thường có rất nhiều nam sinh theo đuổi mình. Nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Vận đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng nếu tiền đã đến tay, Lâm Chỉ Vận không còn lòng dạ nào mà suy nghĩ chuyện khác, đi thật nhanh về phía bệnh viện.
........................
Dương Minh về đến nhà, không nghĩ tới bố mẹ còn chưa ngủ, đang chờ xem TV chờ hắn về. Dương Minh không muốn bố mẹ lo lắng, vì vậy nghiêng người đi nhanh về phòng.
“Đại Minh, mời cô giáo ăn cơm chưa?” Dương Phụ hỏi.
“Ăn, đúng rồi bố, tiền không dùng hết, mai con đưa cho bố” Dương Minh bây giờ sợ bố phát hiện ra vết thương trên mặt mình, muốn nhanh chóng chạy vào phòng.
“Không cần, con giữ lại mua đồ dùng đi” Dương Phụ nói: “Hiếm khi con chú tâm vào học”.
“Vậy con cảm ơn bố, con về phòng đây” Chân Dương Minh như bôi mỡ, nhanh chóng bước về phòng.
“Chờ chút, Đại Minh, mặt con sao vậy?” Dương Mẫu đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Minh, kinh ngạc hỏi.
“Không, không có gì. Bố mẹ, con mệt, phải vào phòng nghỉ” Dương Minh vô ý thức lấy tay che mặt.
“Đứng lại, quay đầu ra đây” Dương Phụ đột nhiên quát lên.
Dương Minh không còn cách nào khác, đành phải nơm nớp lo sợ dừng chân lại, quay mặt ra.
Dương Phụ chỉ nhìn một cái, mặt mày tái xanh: “Sao lại thế này? Có phải lại đánh nhau. Tao còn tưởng mày gần đây chăm chỉ học hành, không ngờ mày vẫn như vậy. Thật sự muốn tao tức chết phải không”.
“Bố, con...” Dương Minh muốn giải thích nhưng đã bị Dương Phụ cắt ngang: “Mày không học hành gì hết. Mày nói mau, hôm nay mày lại đi đâu? Giỏi, mày dám lừa tiền tao nói là mời cô giáo ăn cơm. Tao thấy mày là đi tìm đám mèo mả gà đồng mà thôi”
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
“Bố, con đúng là mời chị… mời cô giáo Triệu ăn cơm” Dương Minh cũng không che mặt nữa. Mặt Dương Minh lúc này đã hết sưng, chỉ có điều vẫn còn hơi thâm đen, không nhìn kỹ căn bản không thấy. Vừa nãy Lâm Chỉ Vận không nhìn thấy, nhưng phòng khách đang sáng trưng, chỉ cần hơi chú ý là có thể nhìn thấy.
“Mày còn dám nói dối? Thực sự tức chết tao, vậy mặt mày làm sao thế kia?” Dương Phụ kích động hét lên: “Mày làm sai không quan trọng, hiểu được nhận sai là tốt. Nhưng mày lại dám nói dối tao”
“Bố nó à, anh đừng kích động, có thể là hiểu lầm đó” Dương Mẫu vội vàng giảng hòa.
“Hiểu lầm gì chứ? Chẳng lẽ vết bầm tím trên mặt nó là bị xe đâm?” Dương Phụ cười nhạt nói: “Thằng ranh con, đừng cho là tao không biết. Lần trước tao đã cảm thấy kỳ quái. Xe đạp của mày tao đã tìm thợ sửa, người ta nói đây căn bản là không phải bị đâm mà là bị người đập vỡ. Nhưng tao thấy mày chăm chỉ học hành nên cho mày mặt mũi không nói ra. Không ngờ tới mày một lần không chừa, lại còn nói dối tao?”
Dương Minh bây giờ rốt cuộc biết vì sao bố lại tức giận như vậy, thì ra là do chuyện lần trước đã bị nhìn ra. Dương Minh cũng không thèm giấu diếm nữa, nói chuyện lần trước gặp cướp nói cho bố mẹ nghe.
“Điều mày nói đều là thật? Theo mày nói như vậy, lần trước và lần này mày đều gặp cướp, sao lại trùng hợp như vậy? Xác suất này của mày cũng có thể trúng số đó?” Dương Phụ hiển nhiên không tin một người có thể liên tục hai lần gặp cướp.
Dương Minh thầm nói, hai bọn này căn bản không giống nhau, nhưng hắn lại không thể nào giải thích được, chỉ đành gật đầu nói: “Trên thực tế là như vậy”.
“Mày nghĩ rằng tao sẽ tin sao? Mày đã lừa tao một lần, bây giờ lại muốn tìm một lý do khác lừa tao nữa sao?” Vẻ mặt Dương Phụ rất khó coi.
“Đúng, con có số điện thoại của cô giáo Triệu. Bố, nếu bố không tin thì có thể gọi điện cho cô Triệu” Dương Minh đột nhiên nghĩ đến Triệu Oánh có thể đứng ra làm chứng cho mình.
Dương Phụ nhìn Dương Mẫu một cái. Dương Mẫu gật đầu, Dương Phụ quay đầu nói: “Được, vậy mày gọi điện đi”
Dương Minh lấy sổ điện thoại ra, tìm được số của Triệu Oánh, sau đó cầm lấy điện thoại bấm. Sau mấy tiếng chuông, điện thoại truyền đến giọng nói ngái ngủ của Triệu Oánh: “Ồ, chào em…”
“Chào chị…. Cô giáo Triệu, em là Dương Minh” Dương Minh quen gọi là chị Oánh, mấy lần đã suýt gọi như vậy trước mặt bố mẹ.
“Dương Minh? Em muộn như vậy gọi chị làm gì? Không biết chị đang ngủ sao?” Giọng nói ngái ngủ của Triệu Oánh truyền tới.
“Cô giáo Triệu, vết thương trên mặt em, bố em nghĩ em đánh nhau với người khác, không tin là em gặp cướp. Cho nên đành phải phiền cô giải thích một chút” Dương Minh còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Dương Phụ đoạt lấy.
“Cô giáo Triệu, tôi là bố của Dương Minh, là như thế này” Dương Phụ gọi điện xong, trên mặt mới vui trở lại, nói với Dương Minh: “Đại Minh, bố trách oan con. Thì ra đúng là như vậy, con làm rất đúng. Con bây giờ là một người đàn ông, cô giáo Triệu mặc dù là cô giáo của con, nhưng là một phụ nữ. Con đứng ra như vậy là đúng, là đúng. Không hổ là con của Dương Đại Hải ta”.
Biết được nguyên do, Dương Phụ rất cao hứng, dặn dò Dương Minh ngủ cho thật ngon, mai chuẩn bị làm vài món cho hắn.
Một đêm không có gì để nói.
Sáng hôm sau, Dương Minh vừa mới tới trường đã thấy mấy cảnh sát đứng ở cách cổng trường không xa. Mà Triệu Oánh cũng đang ở đó, mấy người đang nói gì đó.
“Chị Oánh, sao vậy?” Dương Minh đi tới hỏi Triệu Oánh. Hắn thật không biết mấy cảnh sát này đến trường tìm Triệu Oánh làm gì.
“Dương Minh, em đến vừa đúng lúc, mấy đồng chí cảnh sát muốn tìm em” Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh, vội vàng gọi.
“Cậu là Dương Minh?” Một người như đội trưởng hỏi.
“Đúng vậy, mấy anh tìm em có chuyện gì?” Dương Minh hỏi.
Đội trưởng cảnh sát nhìn mấy người kia một chút rồi nói: “Tôi là Trần Phi đội trưởng đội cảnh sát hình sự, phiền cậu theo chúng tôi về cục một chuyến”
“Đến cục? Làm gì?” Dương Minh suy nghĩ, mình hình như không phạm pháp mà?
“Đồng chí cảnh sát, các anh không phải nói chỉ là hỏi thôi sao? Tại sao mang em ấy đi? Em ấy là học sinh của tôi, còn phải vào trường học” Triệu Oánh thấy cảnh sát muốn mang Dương Minh đi, rõ ràng không hề muốn một chút nào.
“Dương Minh, cậu là nghi phạm trong một vụ án giết người, phải theo chúng tôi về cục để điều tra” Trần Phi lấy một tờ lệnh trong túi ra đưa đến trước mặt Dương Minh, sau đó nghiêm túc nói.
“Em? Kẻ tình nghi giết người?” Dương Minh sửng sốt nói: “Không phải chứ? Các anh có lầm không? Em giết ai?”
“Không lầm được, cùng chúng tôi về cục cậu tự nhiên sẽ hiểu. Cậu bây giờ nói gì cũng vô ích” Trần Phi vung tay lên, hai người cảnh sát khác lập tức từ hai bên nắm lấy tay Dương Minh.
“Các anh muốn làm gì? Tôi là cô giáo của em ấy, tôi không cho phép các anh mang Dương Minh đi” Hai người ở chung mấy hôm đã có chút tình cảm. Triệu Oánh sao có thể để người ta tùy tiện bắt Dương Minh đi.
“Xin lỗi, cô Triệu, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, mời cô không nên ngăn cản chúng tôi” Trần Phi nói.
“Chị Oánh, chị về trước đi, em đi theo bọn họ, không có việc gì đâu. Em lại không làm chuyện gì phạm pháp, tin rằng rất nhanh sẽ điều tra rõ ràng” Dương Minh thấy hôm nay đúng là không thể không đi, huống hồ người ta còn mang lệnh tới, mình nếu không đi thì chính là phạm pháp.
“Vậy em cẩn thận một chút, chị sẽ đi tìm hiệu trưởng” Triệu Oánh gật đầu nói.
Dương Minh gật đầu, sau đó nới với Trần Phi: “Anh bảo bọn họ thả em ra, em sẽ đi”
Trần Phi liếc nhìn Dương Minh một cái, sau đó nói với hai người kia: “Buông cậu ta ra”
Hai cảnh sát kia nghe thấy liền buông Dương Minh ra. Dương Minh đi theo Trần Phi lên xe cảnh sát.
Sau khi đến cục cảnh sát, Dương Minh lập tức bị mang vào một phòng thẩm vấn. Một cảnh sát còn định dùng còng với Dương Minh, nhưng Trần Phi đã lắc đầu ngăn hắn lại.
Trần Phi ngồi đối diện với Dương Minh, bên cạnh hắn có một nữ cảnh sát cầm sổ chuẩn bị ghi chép.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương