“Đây là thù lao chuyến đi Bắc Phi”
Lâm lão đầu mở một chiếc túi mang theo, thật cẩn thận lấy ra hai tờ tiền nhăn nhúm mệnh giá một trăm đồng đưa cho Lâm Dật đang đứng một bên nhìn hắn với ánh mắt chờ mong
Lâm Dật không rõ, chính mình chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, chính mình phải đối mặt với địch nhân cường đại như vậy, người ủy thác lại đạt được nhiều lợi ích như vậy. Vậy mà cuối cùng thù lao chỉ có gần này, có vẻ như hơi ít thì phải.
Không biết lão già này từ đâu toàn cấp cho chính mình đều là những cực phẩm nhiệm vụ? Mỗi lần đều là cửu tử nhất sinh mà thù lao cũng chỉ có năm mươi, một trăm, nhiều lắm thì cũng chỉ có hai trăm, ba trăm,… Mỗi khi nhớ tời điều này thì Lâm Dật đều muốn khóc
Dùng chính sinh mệnh của bản thân mình để đổi lấy hai trăm đồng, Lâm Dật thật sự muốn mắng chửi một phen, Đ** con mẹ! Tuy rằng hắn là cô nhi, vốn từ nhỏ đã không có mẹ
Được Lâm lão đầu nuôi lớn, đi theo lão suốt mười lăm năm học công phu, đọc sạch, như vậy cũng được coi là văn võ toàn tài.Nếu như là ở thời cổ đại hắn văn võ song toàn thừa sức cũng là Trạng Nguyên đứng đầu hai bảng văn võ vậy mà bậy giờ lại bị người khác coi như là sai vặt… Ôi thế sự thật là bất công
Nghe nói trong thành phố, làm công nhận xây dựng một năm còn kiếm được vài vạn đồng, chính mình mỗi ngày chết đi sống lại, một năm cũng chỉ có kiếm được ngàn đồng, trăm đồng,…
“Lão già, có phải ngươi đang đùa giỡn ta phải không? Hai trăm đồng? Ta thật sự hoài nghi không phải là lão đã bớt xén thù lao của ta đấy chứ?”
Lâm Dật không phải là lần đầu tiên hoài nghi chuyện này nhưng mà lão già cùng hắn mặc giống nhau ăn cũng giống nhau, đặc biệt là trông bộ dạng không giống với kẻ có tiền
“Có tiền là tốt lắm rồi, ngươi cho rằng kiếm tiền giờ dễ kiếm lắm sao?”
Lâm lão đầu tức giận trừng mặt nhìn hắn nói
“Thế nào? Có phải không muốn? Không muốn thì trả lại cho ta, ta đã lâu rồi không đến quán ăn của Vương quả phụ ở đầu thôn để ăn một bữa ngon”
“…”
Lâm Dật thật sự muốn phát cuồng lên rồi lao đến đấm cho lão già khô quắt này một trận, nhưng hắn biết kết quả nếu mình động thủ thì người bị đánh chính là hắn.
Lâm lão đầu công phu lợi hại ra sao thì chính Lâm Dật cũng không biết, chủi biết mỗi lần khi lão cùng với hắn luyện công đều không xuất toàn lực. Khi mà hắn phát hiện công phu của mình tăng lên một cấp thì lại đột nhiên phát hiện công phu của lão già cũng theo đó mà tăng lên một cấp bậc, chính mình vẫn như trước là bại tướng dưới tay lão.
“Tốt lắm, mấy năm này ngươi cũng đã trở lên lịch lãm đôi chút, có một đại sự chắc cũng đã đến lúc rồi”
Lâm lão đầu mi mắt không hề máy động, lão ngồi xếp bằng trên ghế, phía trên bàn trước mặt đặt mỗi đĩa đậu phộng hồi hương (đậu phộng húng lìu của Hà Nội ^^):
“Nhiệm vụ này nếu người làm tốt thì cả đời không cần phải lo ăn lo uống ”
“Thật hay giả?”
Lâm Dật biết chính lúc ba tuổi được lão già nhặt về nuôi, sau đó lớn lên liền đi theo lão học công phu, học y thuật, học những kiến thức bên ngoài. Nói lần này đi làm một đại sự nhưng Lâm Dật cũng hoài nghi cái đại sự này thù lao đến cùng là có hay không nhiều như lão già nói, một cái nhiệm vụ đủ ăn cả đời.
“Ta có khi nào lừa gật ngươi chưa?”
Lâm lão đầu lại ném vào trong miệng một quả hồi hương đậu
“Rốt cuộc là ngươi có đi hay không? Không đi để ta đổi người khác”
“Đi, đương nhiên là ta đi”
Lâm Dật thầm nghĩ chuyện tốt như vậy, có ngốc mới không đi! Một cái nhiệm vụ có thể ăn cả đời, chính mình về sau có thể không cần chết đi sống lại nữa. Cho dù là đầm rồng hang hổ, liều mạng cũng đáng !
“Được, vậy ngươi đi đi, đến thành phố Tùng Sơn, đến Bằng Triển tập đoàn tìm người gọi là Sở Bằng Triển, hắn sẽ nói cho ngươi biết tiếp theo phải làm gì”
Lâm lão đầu khóe miệng thoáng xuất hiện một tia cười gian nhưng cực kì khó phát hiện:
“Bất quá ngươi phải chuẩn bị tử tưởng thật tốt, một khi tiếp nhận nhiệm vụ này thì nhất định phải hoàn thành, không được bỏ dở giữa chừng”
“Vì sao? Có nguy hiểm cũng không được chạy trốn?”
Lâm Dật cũng không phải là kẻ ngốc, nếu biết đó là việc nguy hiểm chết người thì kiên quyết không làm.
“Tiểu Dật à, lão nuôi dưỡng ngươi mười lăm năm, cho ngươi ăn, cho ngươi uống, cho ngươi mua Ipad, cho ngươi mua Card network 3G,…”
Lão nhân mở mắt ánh mắt sáng lên, lải nhải liên tục
“Cho ngươi nhiều thứ tốt như vậy mà ngươi dám nghĩ ta như vậy sao, ngươi đừng ép ta”
“Dựa vào!”
Lâm Dật nghe lão già nói như vậy liền không khác khí một chút nào nói
“Nam thứ ba từ lúc lão nuôi ta, sáu tuổi chính ta nấu cơm, ta chẻ củi, ca bện giày rơm kiếm tiền nuôi lão, lão cũng đừng ép ta”
“Ngươi nửa đêm lén lút dùng máy tính xem phim XXX, đừng cho là ta không biết!”
Lão già trừng mắt nói
“Đây là ngươi ép ta nói ! Ngươi còn đối với mày tính… “
“Được rồi… Ta đi… Ta không chạy, được rồi chứ?
Da mặt dày của Lâm Dật đỏ lên, không ngờ rằng những việc làm bí mật như vậy của mình lại đều bị lão gia hỏa này phát hiện, thực sự là con mẹ nó mất mặt. Nếu làm cho lão nói tiếp, không chừng sẽ nói đến những cảnh tượng mà thiếu nhi không nên xem (^^… vừa xem vừa thủ…chết cười thằng Lâm Dật này)
Vì thế, dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Lâm lão đầu, Lâm Dật vác túi hành lí lên lưng, ngồi trên xe lửa đi lên phía Bắc, chạy gần vạn dặm tới thành phố Tùng Sơn, thành phố quốc tế hiện đại.
Ngồi trên xe lửa, Lâm Dật nghĩ chính mình về sau nên đem mấy bộ phim mã hóa một chút, giấu vào trong hệ thống thư mực của máy tính , thời điểm làm cái chuyện đó thì mắt phải xem sáu hướng, tai nghe tám hướng
Bất quá đối với nhiệm vụ lần này, Lâm Dật cũng thật sự chờ mong có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này, Lâm Dật dù nằm mờ đều muốn tuy rằng nghe trong lời nói của Lâm lão đầu thì nhiệm vụ lần này tựa hồ không đơn giản chút nào. Phải, không đơn giản mới có tính khiêu chiến chứ.
“Ba”, ngồi ở phía đối diện Lâm Dật, một nam nhâm mặt rỗ rớt ra một cái vé số có dán mặt cười ở phía trên, sau đó tùy tiện đem vé số ném lên trên bàn.
Nam nhân tóc húi của ngồi ở bên làm bộ như không thèm để ý, đem vé số cầm đứng lên, đặt trên tay đùa nghịch vài lượt, bỗng nhiên hét lớn
“Này! Này! Xem này! Trúng giải thưởng hạng nhất”
Thành âm của tóc húi của mặc dù trong cái toa xe huyên náo này thì không lớn nhưng những lữ khác ngồi gần đều có thể nghe được, đều hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.
Mặt rõ tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhìn thấy trên tay tóc húi cua chính là cái vé số của chính mình vừa mới bỏ lên trên bàn, nhất thời sắc mặt trở lên mất tự nhiên, hắn đứng lên
“Cho ta đây là của ta”
“Cái gì của ngươi? Chỗ nào viết tên ngươi?” Tóc húi cua rụt tay phải lại, đem chiếc vé số nắm chặt trừng mặt nói
“Ngươi tên là giải thưởng hạng nhất hả?”
“Không phải… Ta không phải gọi là giải thượng hạng nhất… Cái vé số giải thượng hạng nhất kia là ta nhặt được…”
Mặt rõ nhìn thấy khuôn mặt hung ác của tóc húi của có chút khiếp đảm nhưng lại không muốn mất đi vật kia của mình vì thế nơm nớp lo sợ nói.
“Ngươi cũng nói là ngươi nhặt được, ngươi nếu đã làm mất, người nào nhặt được thì là của người đó”
Tóc húi cua hừa một tiếng, khinh thường nói
“Này, người… người này sao có thể như vậy “
Mặt rỗ nhất thời nóng nảy, nhìn một lữ khách đối diện với chính mình, cũng chính là một mặt kính nam nhân ngồi bên trái Lâm Dật kêu lên:
“Vị tiên sinh này, ngươi xem ra là một vị học giả, ngài hãy phẩn xử dùm, hắn làm như vậy thi không phải là chơi xấu sao?”
“Ai chơi xấu”
Tóc húi cua cũng không vui, cũng nghiêng đầu nhìn mắt kinh nam nhân nói
“Sự phụ, ngươi nói một chút, cái vé số này thuộc về ai?”
“À…”
Kinh mắt nam nhân đẩy mắt kính của mình lên, do dự một chút nói:
“Ta là một vị giáo sự đại học nếu như hai người đều đã tín nhiệm ta, ta liền đứng giữa làm người phân xử vậy”
“Ngài nói, ngài nói đi”
Mặt rỗ cùng với đầu húi cua đều cùng gật đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn vị mắt kinh nam nhân tự xưng là giáo sư đại học trước mặt.
“Theo lý thuyết thì cái vé số là do vị huynh đệ này lấy đồ uống mà làm cái vé số rơi xuống, vậy hẳn là…”
Kính mắt nam nhân nói một nửa, mặt rỗ liền nở nụ cười đắc ý mà đầu húi cua nhất thời nóng nảy, vừa định nói gì nhưng mắt kinh nam nhân khoát tay áo ngắn hắn lại, tiếp tục nói
“Bất quá nếu vị huynh đệ này đã đêm vé số vứt bỏ mà lại bị vị huynh đệ này nhặt được vậy thì nó phải thuộc về vị huynh đệ nhặt được…”
“Nhưng là ngài nói cái vé số là của ta…“
Mặt rỗ nghe xong mặt kính nam nhân nói thì khuôn mặt thể thảm như khóc tang
“Theo ta thấy, không bằng như vậy đi, hai người các ngươi đều chia đều giải thưởng này vậy, như vậy ai cũng có phần”
Kính mắt nam nhâm đề nghị nói
“Chai sao…”
Đầu húi cua nghe xong do dự một chút, cắn chặt răng nói
“Được, vậy chia đi”
Đại khái, đầu húi của cảm thấy lí lẽ của mình có chút không ổn cho nên mới đáp ứng đề nghị cảu mình mắt nam nhân. Mà bên kia Mặt rỗ nhìn vé số đang nằm trong tay Đầu húi cua, chính mình nếu không đáp ứng, có khả năng sợi lông cũng không có, còn không bằng một nửa, vì thế gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Được rồi, cả hai đều đã đồng ý vậy phân chia đi”
Mắt kính nam nhân lấy nắp cahi vào trong tay nhìn nói
“Trên mặt này có ghi, giải thưởng hạng nhất là mươi vạn đồng, khấu từ 20% thuế thu nhập cá nhân sau còn tám vạn đồng, nhưng mà xét thấy lĩnh thưởng có vẻ phiền toái, hai người nếu ai đi lĩnh thưởng liền cấp cho người kia ban vạn còn bản thân giữ lại năm vạn, hai người xem chủ ý này thế nào?”
“Được”
Mặt rỗ nghe thấy có thể lấy tiền thì cười vui vẻ, vì thế trược tiếp đồng ý
“Ngươi cho ta ban vạn đi, sau đó ngươi đi lĩnh thưởng”