Dã Hợp té xỉu, khiến cho lúc này trở thành một mảnh hỗn loạn, nhân viên công tác tại hội trường vội vàng gọi điện cho cấp cứu, khiêng hắn đưa ra bên ngoài.
Những người chứng kiến sự việc ngày hôm nay ở Nhật Bản, biết rõ toàn bộ nguyên nhân, người này lại bị té xỉu, mang theo nỗi sỉ nhục của người Nhật Bản khó có thể rửa sạch được, vậy nên đối với Dã Hợp không có cảm tình gì, sau khi ba chân bốn cẳng khiêng hắn ra khỏi đây, rồi ném ở trên ghế dài bên ngoài.
Không có phát hiện, thừa dịp hiện trường hỗn loạn, Sơn Mộc đã ở trong sự vây quanh của đám vệ sĩ, rất khó khăn mới rời khỏi được hội trường, hắn không biết tiếp theo đối mặt với người xét hỏi Trung Quốc như thế nào, nếu như đi hướng quốc dân giải thích cái hắn gọi là “cổ sứ”.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Dã Hợp trên TV, nghe được những lời nghi vấn trong miệng Dã Hợp, Trang Duệ ở tận Bắc Kinh, trên nét mặt lộ ra vẻ cười lạnh.
Trung Quốc đối với việc chế tạo mô phỏng đồ cổ, có thể nói là dày công tôi luyện.
Từ đời nhà Thanh ban đầu chế tác hai vật này, thu thập rất nhiều đồ gốm sứ vỡ từ trong hầm lò, hắn đem cạo men bên trên mảnh sứ vỡ, sau đó mài mảnh sứ thành bụi phấn, cho lẫn vào đến phôi sứ bên trong, sau đó nhập lô đi đốt chế.
Đợi đến lúc đồ sứ đốt chế được tám phần lửa, lại dùng dược liệu cây bưởi màu sắc cao cấp ban đầu, đốt chế lại lần thứ hai, loại này trình tự có phần rườm rà, chỉ cần một chút sơ suất, cả lô đồ sứ đều thành phế phẩm, bằng không Trang Duệ cũng sẽ không biết phân biệt đồ sứ hơn nghìn vạn năm từ đời Thanh.
Như vậy đốt chế ra đồ sứ, cho dù có dùng các-bon 14 kiểm tra đo lường cũng không có cách nào biết được, trừ phi đập nát những những kiện đồ sứ để kiểm tra đo lường, chỉ cần cạo một ít phách phấn ở cái đế, căn bản là không có cách nào kiểm tra đo lường niên đại thật sự.
Có câu châm ngôn nói không sai, nếu muốn làm cho diệt vong, trước phải để cho điên cuồng, sau khi trải qua các-bon 14 kiểm tra đo lường, Dã Hợp tự nhận là không sơ hở tý nào, mới tạo ra sự việc khiêu khích của Trung Quốc, chỉ là hắn không thể biết, thủ đoạn khoa học kỹ thuật chế tạo của Trung Quốc lớn mạnh, trước mắt cũng mất đi tác dụng.
- Tốt, thực sự là rất đã!
Sau khi Tần Hạo Nhiên thấy một màn như vậy, vỗ tay liên tiếp xuống bàn, thiếu chút nữa đã không để cháu ngoại ở trong lòng ném ra ngoài, sau khi mẹ vợ bên cạnh thấy, lập tức ôm Phương Phương đi qua, thuận tay vẫn còn véo một cái trên lưng lão.
- Ai ôi !!! Tiểu Duệ, chờ vị giáo sư Điền này về nước, nhất định ngươi phải giới thiệu cho ta một chút, thực sự đã giương cao uy danh nước nhà.
Sau khi Tần Hạo Nhiên đau đớn kêu la, con mắt lại nhìn về phía TV, tất cả những tin tức truyền thông này, đã vây quanh Giáo sư Điền vào giữa, về phần Dã Hợp cùng với Sơn Mộc, lại không có một ai chú ý về phía bọn hắn, sự thất bại ấy từ trước đến nay là không được người chào đón.
- Các vị phóng viên bằng hữu, chân tướng sự thật như thế nào, hiện tại khắp thế giới đã rõ ràng, cái gọi là “cổ sứ” của người Nhật Bản rõ đầu rõ đuôi chỉ là một trò lố, mà trước những giả thuyết học thuật văn vẻ, đều là giả dối, ta hi vọng sẽ có người đứng ra giải thích, vì sao lại xuất hiện sự việc bì ổi như thế?”
Suy cho cùng Giáo sư Điền vẫn là một học giả, tuy nhiên trong lòng có tức giận, nhưng là dùng hai chữ bì ổi, đã là hắn cực hạn, việc này nếu đổi lại Trang Duệ ở phía trên, trực sẽ hô lên cái dân tộc này đều là bỉ ổi, đương nhiên, như vậy đoán chừng hắn cũng sẽ rất khó rời khỏi Nhật Bản.
Sau khi nói xong với cấp trên ở nước ngoài, Giáo sư Điền lại để cho người thu thập xong những mảnh sứ vỡ, vội vàng rời khỏi hội trường, nhừng thời điểm bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa, Trang Duệ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
- Trang ca, thế nào, làm ra trò này đã thỏa nguyện chưa?
Đã qua khoảng hơn một giờ, Trang Duệ nhận được điện thoại của Bành Phi, liếc về phía sau nhìn bố vợ, Trang Duệ cầm điện thoại đi ra ngoài phòng. Ngoài trời Bắc Kinh gió vẫn lạnh thấu xương, bị gió lạnh thổi qua, những hưng phấn vừa rồi của Trang Duệ cũng bị tiêu tán không ít.
- Ngươi phải chú ý an toàn, cũng phải bảo vệ tốt giáo sư Điền, phần tử cánh phải ở Nhật Bản cũng rất là hung hăng ngang ngược đó.
Trang Duệ biết rõ, vừa rồi Bành Phi chỉ ở trong hội trường, chỉ là ẩn nấp tốt, không bị bại lộ trong camera mà thôi.
- Ta biết rõ, giáo sư Điền mới vừa đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ trở về nước, Trang ca, nhân vật anh hùng này vốn không phải là ngài đảm đương nha, thế nào, có hay không thất lạc một chút?
Bành Phi cười trong điện thoại.
- Biến đi, ta có cái gì thất lạc sao?
Trang Duệ cười mắng một câu, đối với kết quả như này hắn cực kỳ là hài lòng, chuyện này là đánh chết hắn cũng không thể thò đầu ra, nếu không nói, người sáng suốt đều có thể nhận biết được Trang Duệ làm ra cục diện như này.
- Đi, tối ngày mai ta sẽ đi đến sân bay tiếp các ngươi.
Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ thở phào nhẹ nhõm, hắn rất mong chờ ngày mai trên tất cả các tạp chí lớn đều đăng tin chuyện này, không biết diện mạo của chính phủ Nhật Bản sẽ như thế nào?
Buổi chiều ngày hôm sau, Trang Duệ lái xe đến phi trường sớm, đợi chừng hơn hai tiếng đồng hồ, chuyến bay từ Nhật Bản tới Bắc Kinh mới đáp xuống sân bay.
- Bành Phi!
Trang Duệ vẫy tay hướng Bành Phi đang xuống máy bay, trong tay Bành Phi cầm theo cái hòm chạy tới, nói:
- Trang ca, sắp đến lễ mừng năm mới, trong nhà bận rộn như vậy, đã nói không cần tới đón rồi mà.
- Ngươi, được thể khoe vẻ ngoan ngoãn sao.
Trang Duệ cười đấm một quyền vào ngực Bành Phi, giáo sư Điền giương mắt chứng kiến đi tới bên cạnh mình, vội vàng nghênh đón.
Lần này sắp xếp của Trang Duệ, mặc dù không có nhiều sơ xuất, nhưng rốt cục nếu không phải giáo sư Điền phối hợp, nếu như Sơn Mộc nhất định không chịu là vỡ đò, chuyện này thật sự là không biết nên làm như thế nào cho xong việc?
Trang Duệ giơ tay ra bắt tay giáo sư Điền, vừa cười vừa nói:
- Điền sư phụ, hôm qua được nhìn thấy ngài nói lui giặc Oa…
- Anh bạn trẻ, việc này xử lý có thể không chân chính, hôm qua đã đem cả bệnh tim của ta mau ra đây, nhưng không có lần sau nữa đâu đấy.
Tuy rằng giáo sư Điền quở trách Trang Duệ, nhưng nét mặt lại mang theo sự vui vẻ, có thể nhìn thấy Nhật Bản kinh ngạc, những người Trung Quốc tuyệt đối là rất cao hứng với việc này, nhất là những người tuổi tác hơi lớn chút.
Trải qua sự việc lần này, quan hệ giữa giáo sư Điền và Trang Duệ cũng gần gũi lại hơn, nói như nào thì cũng là người cùng chiến tuyến, chỉ là một bên công kích ở phía trước, một bên bày mưu ở phía sau.
- Giáo sư Điền, hội liên hiệp sẽ có người ở bên ngoài tiếp ngài, ta đi trước nhé, mấy ngày qua ta làm ông chủ, nhất định ngài có thể phải có phần thưởng.
Lần này Điền Phàm đã gây một tiếng động lớn tại Nhật Bản, không chủ là giới học thuật, ngay cả các ngành liên quan các nước cũng chú ý tới việc này, hiện giờ có mặt ở tại sân bay tiếp đón giáo sư Điền, ít nhất cũng có vài trăm người, cho nên Trang Duệ mới nói lời này.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Đừng, lão Điền ta sợ nhất việc này, bình thường họp đều không muốn đi, ta đi xe với ngài nhé.
Giáo sư Điền nghe thấy Trang Duệ nhắc tới việc này, trên mặt có chút hơi khổ, đừng nhìn biểu hiện ung dung bình thản của hắn trên TV, thật sự bình thường hắn không nói nhiều, cũng không muốn chuẩn bị tâm lý tốt để làm anh hùng.
Trang Duệ chần chờ một chút, nói:
- Việc này… Không tốt sao? Rất nhiều người đang đợi ngôi sao ở bên ngoài đấy.
Nếu quả thật giáo sư Điền đi cùng mình, những người bên ngoài kia chẳng phải đến công không sao?
- Lão Điền ta cả đời sẽ không hưởng thụ qua đãi ngộ, cũng không muốn thành người nổi tiếng, mà tổ chuyên gia cũng không phải có một mình ta.
Nói đến đây giáo sư Điền dừng lại một chút, nói tiếp:
- Có một số người thích náo nhiệt, ta sẽ để cơ hội này cho bọn họ, tiểu Trang, lần này ngài tính toán cho ta một lần, đây chỉ là một chuyện nhỏ nhưng là phải giúp nha.
Khi giáo sư Điền nói chuyện, đã kéo mở cửa xe ngồi lên trên, trước khi tin tức buổi họp mặt lần này được tổ chức, trong nội bộ có rất nhiều dị nghị, không chỉ có những chuyên gia cùng đi Nhật Bản không nhận, ngay cả người dẫn đầu cũng không đồng ý.
Cuối cùng giáo sư Điền vẫn đứng vững trước áp lực, viết đơn cam đoan, lúc này mới đạt được thỏa thuận ngầm với lãnh đạo liên quan, tin tức cuộc họp mặt lúc này, chỉ có một chuyên gia là giáo sư Điền có mặt.
Cho nên đối với những việc này giáo sư Điền cũng không quá quan tâm, hắn tình nguyện về nhà ăn cơm của người bạn già nấu, cũng không muốn đi những nơi chúc mừng các loại hình thức, giúp đỡ những vị lãnh đạo gia tăng chính trị.
- Được, ngài đã nói, ta sẽ làm theo.
Đột nhiên Trang Duệ nhớ tới lời nhắn nhủ bàn giao của cha vợ, nói:
- Giáo sư Điền, nếu ngài đã ở bên trên xe này, ta cho ngài không đi dự chúc mừng công lao nhưng không cho chạy đâu.
Giáo sư Điền nghe Trang Duệ nói xong, còn chưa kịp nói, Trang Duệ hướng mấy người vừa xuống máy bay khua tay, đi ô-tô, đi ra khu xa trường, mấy người phía sau hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
Lần này tới nghênh đón tổ chuyên gia quy cách không xoàng, có lãnh đạo viện bảo tàng Cố Cung, lãnh đạo bộ văn hóa, hội trưởng hiệp hội sưu tầm, còn có nhiều tổ chức nhân dân, khoảng chừng mấy trăm người vây quanh lối ra ở sân bay.
Bên trên vài băng rôn lớn đều viết nghênh đón tổ chuyên gia giáo sư Điền, mọi người đi ra hết, chỉ thấy được mặt mấy chuyên gia khác, nhưng lại không thấy bóng dáng giáo sư Điền.
- Giáo sư Điền đâu? Tại sao chỉ có mấy người thôi?
Một lãnh đạo ưỡn ngực, bụng phình hướng người dẫn đầu tổ chuyên gia hỏi.
- Ngô cục trưởng, Điền… Giáo sư Điền bị Trang sư phụ dẫn đi rồi.
Người dẫn đầu kia vốn là người của bộ văn hóa, hiện tại gặp lãnh đạo, nên nói chuyện có chút lắp bắp.
- Thật là hồ đồ, cái gì Trang sư phụ không Trang sư phụ? Chúng ta nhiều người đều chờ ở chỗ này như vậy, đây không phải là không tổ chức không kỷ luật sao? Gọi điện cho Trang sư phụ kia, để cho hắn trở lại đây!
Được, cục trưởng Ngô nghe xong có người còn mặt mũi lớn hơn so với hắn, lập tức nổi trận lôi đình, trong đám người tại hiện trường, theo hắn cấp bậc hành chính cao nhất, lập tức nổi cáu đứng lên.
- Cục trưởng Ngô, vị Trang sư phụ kia…
Nhưng thật ra trong nhóm chuyên gia có một người nhận biết được Trang Duệ, lập tức nói vài lời bên tai cục trưởng Ngô, cục trưởng Ngô nghe xong mặt biến sắc, nói:
- Lần này các vị chuyên gia đều vất vả rồi, mời mọi người lên xe, chúng tôi đã tổ chức tiệc chúc mừng cho mọi người.
Dường như cục trưởng Ngô quên đi bực tức vừa rồi, sắc mặt vẫn không đổi, cùng nắm tay các vị chuyên gia, dẫn đầu rời khỏi sân bay.
Chỉ là hiện tại không thấy tung tích chính chủ, những chuyên gia còn lại căn bản không muốn có mặt ở trên TV, cũng không có ai đại diện lên tiếng, lần này nghênh đón xem như bắt đuôi làm đầu.
Bất quá vị cục trưởng Ngô cũng không còn nói những lời ác ý nữa, là cháu ngoại trai của đại trưởng, lại có thể gán tội lên hắn sao?
- Trang ca, Bắc Kinh vẫn còn rất tốt, không khí trên đường cái rất vui mừng ah.
Ngày kia chính là giao thừa, lúc này Bắc Kinh được trang trí đổi mới hoàn toàn, khắp nơi đều tràn đầy sức sống đón chào năm mới, những năm nay cuộc sống sinh hoạt của mọi người đều tốt, lại nhớ bầu không khí đón mừng năm mới của bảy tám mươi năm về trước, nạn cấm đốt pháo cũng bị hủy bỏ, ngồi ở trong xe, thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng pháo nổ rải rác ngoài đường phố.
- Đúng vậy, anh bạn, ngài cũng sắp làm cha, qua thật là nhanh ha.
Trang Duệ bị Bành Phi nhắc tới một chút, cũng làm khơi gợi lại tâm tư trong lòng, đây đã là qua năm thứ hai ở tại Bắc Kinh, vốn là một năm rất biến hóa, nếu như không phải do xuất thế của nhi nữ, thực sự là Trang Duệ không có được cảm giác này.
- Mấy năm nay khá tốt, lâu rồi mới trở lại Bắc Kinh, chỉ có điều so với bảy năm trước những năm tám mươi, vẫn là chênh lệch xa.
Giáo sư Điền cũng có chút ít cảm xúc, xã hội phát triển càng lúc càng nhanh, nhưng là một ít truyền thống cũng đều bị loại bỏ mất, như khỉ làm xiếc, bán thuốc tăng lực nuốt đao kiếm, những ngày này mà giáo sư Điền thường thấy những năm trước nhất đều không còn.
- Hắc, tiểu Trang, đây là ngài muốn đưa ta đi đâu sao?
Giáo sư Điền nói chuyện xong, thấy xe chạy ra hướng vùng ngoại ô, không khỏi có chút nghi hoặc.
- Ha ha, giáo sư Điền, trong nhà chuẩn bị bữa tiệc thân mật, mời ngài đến kể lại cho chúng ta hành trình câu chuyện làm chấn động lòng người tại Nhật Bản.
Nghe vậy Trang Duệ cười, vừa rồi hắn gửi tin nhắn cho mẹ, chuẩn bị một bữa tối trong nhà chiêu đãi giáo sư Điền, nhân dịp để cha vợ gặp mặt một chút, buổi tối ngày hôm qua Tần Hạo Nhiên nhắc Trang Duệ lôi kéo đến nửa đêm.
- Anh bạn trẻ, người bạn già của ta ta vẫn còn chưa gặp đâu, lại tưởng rằng xảy ra chuyện gì.
Giáo sư Điền lắc đầu, lấy điện thoại động ra gọi điện về nhà, thật sự hắn đối với nhân vật thần bí chế tạo ra vài món đồ sứ này cũng rất là hâm mộ, đang muốn cùng Trang Duệ bàn bạc về chuyện này.
- Cha, vị này chính là giáo sư Điền, Điền sư phụ, đây là bố vợ ta, thế nhưng rất hâm mộ ngài, dẫn ngài đến đây chính là ý chỉ của bố vợ ta.
Sau khi Trang Duệ tiếp xúc với Tần Hạo Nhiên nhiều, biết rằng bố vợ của mình rất văn minh, không có việc gì khi mở đầu cũng vui đùa vài câu.
Lúc này Tần Hạo Nhiên giống như quý tộc cổ, tiến lên nắm chặt tay giáo sư Điền, nói:
- Kẻ hèn Tần Hạo Nhiên này, hoan nghênh Điền sư phụ, phong thái của Điền sư phụ trên TV, làm cho thế hệ của ta tự cảm thấy hổ thẹn, không bằng ah.
- Không dám nhận, chẳng qua ta chỉ là người chấp hành, tiểu Trang mới chính là chủ mưu.
Nhìn thấy phong thái tao nhã của Tần Hạo Nhiên, giáo sư Điền cũng không dám lãnh đạm, cười cười nói tiếp:
- Ta so với ngài còn nhỏ hơn mấy tuổi, cứ gọi là Điền lão đệ là được.
- Ngươi chấp hành cái gì, chủ mưu?
Tần Hạo Nhiên có chút không hiểu, nhưng vẫn tránh người ra, mời giáo sư Điền đi vào trong phòng khách, Tần lão gia tử cũng đứng đón chào ở trong phòng, mọi người lại chào nhau.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đồ ăn trong nhà sớm đã chuẩn bị xong, vì để mấy người đàn ông trò chuyện với nhau, Âu Dương Uyển dẫn theo con dâu cùng mẹ đến một phòng khác ăn cơm, để chỗ đó lại cho bọn người Trang Duệ.
Thân thể Tần lão gia tử không tốt lắm, cũng đã hơn 85 tuổi, nhưng vẫn cố gắng mời giáo sư Điền một chén rượu, rồi Tần Huyên Băng dìu về phòng nghỉ ngơi.
- Điền sư phụ, trước chúc mừng ngài lần này đã làm tăng cái uy của nước ta trong lần đi Nhật Bản này, chúng ta cạn một chén.
Sau khi Tần lão gia tử rời đi, Trang Duệ giơ chén rượu lên, kính giáo sư Điền một chén.
Kỳ thật lần này Trang Duệ để cho Bành Phi đi Nhật Bản, chuẩn bị không chỉ có một phương án, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho giáo sư Điền, chỉ là hắn chuẩn bị phương án một loại.
Tuy nhiên trước kia có tiếp xúc nhiều với Điền Phàm, nhưng Trang Duệ cũng không có nghĩ giáo sư Điền khí khái như vậy, gánh áp lực lớn, nhưng rõ ràng vẫn hoàn thành chuyện này.
- Tiểu Trang à, cuối cùng việc này có như thế nào, so với người khác ngài đều tinh tường, cũng không cần lau phấn trên mặt lão Điền ta như vậy.
Giáo sư Điền uống chén rượu này, cũng không nhúc nhích chiếc đũa, nói tiếp:
- Mặc dù việc này ngài có chơi đùa hiểm, nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm, nhưng lần sau không thể làm như vậy nữa, loại chuyện này hoàn toàn không có lần thứ hai đâu.
- Điền sư phụ, ta biết rõ, bất kể thế nào, chuyện này vẫn muốn cám ơn ngài, nếu không thật sự ta không biết nên kết thúc chuyện này như nào nữa.
Trang Duệ gật gật đầu, bộ dạng đồng ý, chuyện này bắt đầu thổi sóng cùng ảnh hưởng, vượt xa tưởng tượng của Trang Duệ, lại để cho hắn tự diễn một mình, hắn thật không dám.
- Điền lão đệ, các ngươi… Việc này… Việc này đang nói đều là tỉnh sao?
Vừa rồi ở ngoài cửa, trong lòng Tần Hạo Nhiên đã có nghi vấn, bây giờ nghe thấy hai người nói chuyện, càng như là lọt vào trong sương mù không rõ gì cả, dường như chính con rể mình có liên quan đến sự kiện “Cổ sứ” ?
- Tần lão ca, ngài không biết?
Giáo sư Điền sững sờ một chút, liếc nhìn Trang Duệ phía sau, nói tiếp:
- Chuyện này từ đầu đến cuối, đều là do con rể ngài làm ra đó.
Điền Phàm cũng không biết Trang Duệ giữ bí mật về việc này, ngay cả bố vợ cũng không biết, thuận miệng lại nói ra, hắn cũng có chút ý đồ trả thù Trang Duệ, tiểu tử này trước khi hành động, quả thực là mượn con mình để sai khiến.
- Cái gì?
Tần Hạo Nhiên vừa mới uống một chén rượu vào trong miệng, trực tiếp phun ra, nhìn về phía trên mặt Trang Duệ, biểu cảm bộ dạng hoàn toàn không thể tin được.
- Bố, bố đừng kích động.
Tần Hạo Nhiên kích động không sao, phun toàn bộ một ngụm rượu lên trên người Trang Duệ, làm chân tay Trang Duệ luống cuống cầm khăn lau.
- Tiểu Duệ, Điền lão đệ nói là thực?
Tần Hạo Nhiên không nghĩ tới chính mình làm việc gần đây đều không để ý đến con rể, rõ ràng làm ra sự việc lớn như vậy, có thể nói trong hai tháng gần đây, bởi vì chuyện này mà quan hệ hai nước Trung Nhật có chút căng thẳng hơn.
Đương nhiên, quan hệ hai nước cho tới bây giờ sẽ chính thức không được dễ chịu, vẫn luôn duy trì trên mặt là bạn bè tốt.
Trong phòng khách có hơi ấm, sau khi Trang Duệ cởi một chiếc áo khoác ngoài có mùi rượu ra, mới nhìn hướng về Tần Hạo Nhiên, nói:
- Bố, con cũng không nghĩ tới việc này, sẽ gặp phải tranh chấp lớn như vậy.
Sự việc là như thế này, thời gian ngắn trước, con đầu tư một viện nghiên cứu gốm sứ, đã chế tạo thành công ra đồ gốm sứ mô phỏng.
Vốn là con muốn bạn bè đấu giá, nhưng xem ra không có ai được, ai biết được Sơn Mộc muốn mua lại, lúc ấy con đã đề giá cao, nhưng hắn lại vẫn mua, cái này đơn giản chỉ cần cầm tiền trong lòng bàn tay, con cũng không thể không muốn sao?”
Trên mặt Trang Duệ lộ ra vẻ rất oan ức, thấy Tần Hạo Nhiên cùng với giáo sư Điền đều rất im lặng, tiểu tử này là điển hình của sự thông minh, cuối cùng vẫn dễ dàng lấy được một lỗ tai của đối phương.
Nếu như không muốn nói, biện pháp kia là phần lớn, trực tiếp đạp nát hết tại chỗ? Còn nén phá hư, cố tình nâng giá để người khác mua về?
Lần thứ nhất Tần Hạo Nhiên phát hiện, đã biết coi trọng sự thành thật của con rể, lại còn thuộc về loại đại trí giả ngu, đem bán chính mình còn có thể giúp Trang Duệ kiếm tiền!
- Việc này… Vậy ngày hôm qua người làm gì mà không nói cho ta vậy?
Lúc này Tần Hạo Nhiên ở giữa nghe được câu chuyện rất phức tạp liền trợn mắt há hốc mồm, sau khi chờ Trang Duệ nói xong, hắn mới nghĩ đến, hôm qua con rể đã biết, thời điểm mọi người đều sốt ruột, cũng không có thể làm ra được bộ dạng như vậy sao?
- Bố, người ta không phải có tý muốn khoa trương sao?
Những lời này của Trang Duệ có lực sát thương càng lớn, lại để cho giáo sư Điền và Bành Phi ngồi ở bên cạnh, đều phun rượu ra, trong phòng vang lên những tiếng cười.
*****
- Lúc này đang truyền bá một tin tức, vừa mới nhận được tin tức, tại một tòa cao ốc ở thủ đô Tokio Nhật Bản, xuất hiện một sự kiện nhảy lầu tại chỗ.
Trải qua kiểm tra, thân phận người chết là hội trưởng hiệp hội gốm sứ Nhật Bản, năm nay 52 tuổi, sau khi ngã lầu đã tử vong tại chỗ, trải qua điều tra sơ bộ, hành động của Dã Hợp vốn là tự sát, nguyên nhân cụ thể còn chờ để điều tra.
Đúng lúc bọn người Trang Duệ đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên bên trong TV có tin tức, làm thu hút mọi người chú ý đến, trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên yên lặng.
Cảm giác được chấn động lớn nhất, dĩ nhiên là Trang Duệ cùng giáo sư Điền vừa mới rời khỏi Nhật Bản, hai người bọn họ đều không thể nghĩ đến, Dã Hợp lại dùng cách tự sát để chấm dứt tính mạng của mình, đáp lại vụ bê bối vừa mới xảy ra lần này tại Nhật Bản.
Mặc dù trong tin tức nói không rõ nguyên nhân tự sát, nhưng ai cũng biết, nguyên nhân Dã Hợp tự sát, cũng chính bởi vì sự kiện “Cổ sứ” lần này.
Tần Hạo Nhiên sợ bọn người Trang Duệ có tâm lý gánh nặng, vội vàng mở miệng nói:
- Tiểu Duệ, Điền lão đệ, việc này không thể trách các ngươi, hoàn toàn là do những người Nhật Bản này gieo gió gặt bão.
- Đúng đấy, ca, nếu theo như cách nghĩ của ta, trực tiếp sẽ đem hai người này cho…
- Đi, Bành Phi, đi cùng vợ của ngươi đi, đừng nói linh tinh.
Trang Duệ ngắt lời Bành Phi, dù nói thế nào, đây cũng là mất đi một tính mạng.
- Tiểu Trang, dù bọn giặc ngoại xâm Nhật Bản có chết nhiều hơn nữa, ta cũng không có thương tâm, nhớ năm đó ông nội của ta 29 tuổi vào trong quân đội, tự tay chém chết hai mươi hai tiểu quỷ…
Trái lại giáo sư Điền không có một chút ảnh hưởng gì, sau khi nghe thấy tin tức này, lập tức liên tiếp uống ba chén rượu, nhất là sau khi nói ra lời này, thân thể giáo sư Điền gầy yếu, vậy mà lại để cho mọi người cảm giác thấy một loại khí phách thẳng thắn.
- Ha ha, ta không sao, tin tức này có chút bất ngờ mà thôi.
Trang Duệ nghe vậy cười.
Kỳ thật sau khi trải qua chuyện này, trong lòng Trang Duệ cũng không muốn mọi người yếu ớt như vậy, ít nhất hắn đối với Mục Tháp chính là động sát tâm, nếu như không phải kim cương làm thay lời nói, Trang Duệ cũng sẽ đích thân giết chết Mục Tháp.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Cho nên Dã Hợp tự sát, chỉ là làm cho Trang Duệ cảm thấy có chút không được tự nhiên, đây cũng là chuyện thường tình của con người, dù là kẻ nào biết rõ chính mình đã từng thấy qua hoặc là biết người tử vong, mặc kệ người đó là bạn hay là thù, khẳng định đều có một chút cảm xúc chấn động.
- Đến bây giờ sở văn hóa Nhật Bản cũng đều chưa có công khai xin lỗi, đoán chừng chính phủ Nhật Bản sẽ đổ việc này lên người Dã Hợp, dân tộc này là như thế, cho tới bây giờ cũng không dám nhìn thẳng vào sự thật, một đám người tự đại và tự ti.
Trang Duệ nhìn thấy tin tức được đưa lên, không có đề cập đến một câu về sự kiện “Cổ sứ”, về mặt thái độ của Nhật Bản đã rõ ràng, đoán chừng sau khi Dã Hợp chết, cũng sẽ bị giội đầy nước bẩn lên người.
- Ông nội của ta nếu không phải trước kia tránh được mấy lưỡi lao, sau khi qua đời cũng sẽ không biết thành lập đất nước, đến, uống rượu!
Biểu hiện hôm nay của giáo sư Điền để lại cho Trang Duệ thấy, vốn là một người rất nho nhã điềm đạm, một mặt cũng là người rất thẳng thắn, mặc dù đầu không cao, nhưng lại tràn đầy khí thế.
- Điền sư phụ, nói chuyện về ông nội của ngài một chút.
Trang Duệ không muốn dây dưa đến sự kiện “Cổ sứ” nữa, cố ý chuyển hướng sang chủ đề khác.
- Hắc, muốn nói ông nội của ta, năm đó cũng là một nhân vật có số má, một cây đại đao làm cho lão Tưởng cũng biết, hơn nữa còn được thưởng huân chương “thanh minh liêm khiết”.
Giáo sư Điền cũng cảm thấy hơi hơi say, nghe được Trang Duệ nhắc tới tổ tiên, lập tức mặt mày hớn hở nói.
Nghe thấy giáo sư Điền nắm bắt gia phả như vậy, bọn người Trang Duệ mới biết rõ, tình cảm của giáo sư Điền với tổ tiên thực sự là không nhỏ.
Căn bản tổ tiên giáo sư Điền là một nhà võ, tại khu Hà Bắc có tiếng tăm lừng lẫy, những năm đầu thế kỷ 20, ông nội giáo sư Điền gia nhập quân Phùng Ngọc Tường ở Tây Bắc.
Vị lão gia kia đi theo Phùng đại soái nam chinh bắc chiến, thời điểm tham gia chiến dịch Trường Thành hỉ Phong Khẩu là doanh trưởng, bởi vì chiến đấu anh dũng mà được thăng chức làm đoàn trưởng.
Nhưng về sau trên người ông nội giáo sư Điền có nhiều vết thương, thân thể đã không thích hợp ở lại bộ đội, đã rời khỏi quân đội.
Chỉ cần biết là bộ đội, dù là quân chính quy hay quân địa phương, cũng không quan tâm là anh hùng chống Nhật hay là tiên phong nội chiến, chỉ cần là làm quan, không có mấy người không tham.
Ông nội giáo sư Điền cũng là như vậy, ở bộ đội hơn mười năm, cũng tích góp được không ít của cải, sau khi bỏ vợ cả bên ngoài trở lại địa phương, khi hơn năm mươi tuổi lại lấy hai vợ bé, cũng không biết thân thể của hắn chịu đựng được như thế nào.
Mà bố của giáo sư Điền thì là sinh viên năm thứ nhất ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp dựa vào những đồng tiền tham ô của bố, đã mở một cửa hàng đồ cổ ở thành phố, xem như là không có kế thừa gia nghiệp của tổ tiên, vứt bỏ võ theo văn.
Tuy nhiên sau khi giải phóng cửa hàng đồ cổ không còn, nhưng là bố của giáo sư Điền bằng tài trí của mình, vẫn sống bằng nghề đồ cổ, đến bây giờ coi như là có người gây dựng lên.
Nhưng trong thân thể giáo sư Điền, vẫn là chảy xuôi theo dòng máu của tổ tiên, lần này hắn đến Nhật Bản, quả thực tư tưởng mang theo là đánh kháng chiến lại Nhật Bản đi.
Cho nên có thể nói giáo sư Điền coi người Nhật Bản là kẻ thù truyền kiếp, nhìn thấy Dã Hợp tự sát, trong lòng chỉ cảm thấy hưng phấn, rượu này càng uống càng thấy ngon.
Bữa cơm này ăn hơn ba tiếng đồng ồ, mấy người đang ngồi, đều là người hiểu biết có kiến thức uyên bác, trò chuyện vô cùng hứng thú, giáo sư Điền cuối cùng cũng uống nhiều, trong miệng hát:
- Đại đao chém tới đầu giặc ngoại xâm.
Đã được Trang Duệ đỡ đi lên phòng nghỉ ngơi.
*****
Vài ngày sau, tin tức đến từ Đông Kinh liên tiếp rơi vào tay Trang Duệ, điều để cho hắn giật mình chính là, sau khi Dã Hợp tự sát, Sơn Mộc cũng tự sát theo, mổ bụng tự sát tại chỗ, hắn chết so với Dã Hợp có dũng khí hơn một chút.
Những người có liên quan tìm tòi nơi bọn hắn ở, phát hiện cả hai người đều có để lại di thư, Sơn Mộc có lưu lại một video thu hình, trong video là hành vi của bọn hắn trong lần thảo luận sự kiện này, đối với dân chúng Nhật Bản đã bị hắn làm cho tổn thương, đã tỏ vẻ sám hối.
Cơ bản di thư của Dã Hợp cũng giống như vậy, đều là tiến hành xin lỗi với chính phủ Nhật Bản hoặc là dân chúng, nhưng không hề nói tới một câu là Trung Quốc mang đến ảnh hưởng bất lợi.
Sau khi Trang Duệ nhìn thấy tin tức này, trong lòng vốn cảm thấy có chút áy náy, cũng là không còn sót lại chút gì.
Sau đó văn hóa đồ gốm sứ Nhật Bản tổ chức một buổi họp mặt, báo cáo tổng kết sự việc lần này, đương nhiên chủ đề là hướng tới việc của hai người đã chết, chính phủ chỉ gánh chịu trách nhiệm là quản lý không tốt.
Cuối cùng, sự việc làm xôn xao ầm ĩ nhiều tháng, rốt cục cũng đã hạ xuống.
Nhưng chuyện này vẫn lưu lại những ảnh hưởng sâu xa, ít nhất là giới học thuật Nhật Bản, từ nay về sau cũng không dám nói gì đến chủ đề văn hóa Trung Quốc là được truyền từ Nhật Bản.
Mà ngay cả tuyên dương trắng trợn của Khuất Nguyên cùng Khổng Tử, là bọn quốc dân Hàn Quốc, lúc này cũng là hành quân lặng lẽ, không hề động đến chủ đề này, thật sự là “ chế tạo của Trung Quốc” vô cùng lợi hại, chẳng những lừa gạt vài người, còn gây cái chết cho hai người, ai còn dám chạm đến họ?
Sau khi Trang Duệ náo nức đón năm mới, chủ yếu tinh lực để tập trung cho việc học lên cao, năm nay là hắn đọc nghiên cứu một năm cuối, cũng sẽ là một năm bận rộn nhất, bởi vì ngoài muốn viết luận văn tốt nghiệp, Trang Duệ còn muốn tham dự vào khai quật khảo cổ.
- Nguồn gốc mộ táng của nước ta, sớm nhất có thể ngược dòng tìm hiểu đến thời đại đồ đá mới, nhưng quy tắc có sẵn mô hình có xây dựng chế độ mai táng, khởi đầu tại Thương Chu, đến thời Xuân Thu có nhiều mộ lớn, nhưng thời điểm Chiến Quốc đến Tần, quy mô của nó không khác nhau mấy, đương nhiên lăng tẩm của Tần Thủy Hoàng là ngoại lệ.
Mà thời kỳ mộ táng ở Trung Quốc cường thịnh, thì phải kể tới đại Hán, đại Hán thịnh hành hậu táng, các vật được chôn cùng trong mộ qua các triều đại thay đổi rất nhiều và rất tinh xảo.
Mộ triều Hán đa số là nhai mộ, trung lưu hạ lưu sông Hoàng Hà phần lớn khu nhai mộ đều là Vương lăng hoặc mộ lớn của quý tốc, có mộ đạo, đường hành lang, tai thất, trong thất, hậu thất, chôn theo một số lượng lớn đồ vật tinh xảo, hôm nay chúng ta muốn nói, chính là sự phân bố và ảnh hưởng của mộ táng thời Hán với các đời sau.
Trang Duệ ngồi ở trên lớp học, ghi chép lại không ngừng, tiết học hôm nay là của giáo sư Mạnh, mỗi học kỳ giờ học trên lớp của ông không được nhiều lắm, không chỉ là hắn, kể cả là tiên sĩ Nhâm cùng với Hám Vũ Hàm cũng đang ngồi, chăm chú ghi chép lại.
Cách một năm lại trở lại trường học, đã qua hơn hai tháng, lần đầu tiên Trang Duệ thấy tiến sĩ Nhâm cùng với Hám Vũ Hàm nghe giáo sư Mạnh nói, hai người bọn họ đều đi nơi khác tiến hành khai quật hiện trường.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Khi ở trên khóa trước, Trang Duệ cũng chào hỏi bọn họ, trình độ đọc sách đến nghiên cứu sinh, là bạn bè cùng học tập, nhưng sự chân thành cùng thuần khiết không thể bằng được thời gian học đại học, thời gian ở đây đã hơn một năm, Trang Duệ kết giao cùng mọi người cũng không phải nhiều.
Thời điểm Hám Vũ Hàm và Trang Duệ mới quen còn bí mật một chút, đây là bởi vì nửa năm gần đây nàng ở Tứ Xuyên chủ trì một đại mộ thời Hán, cả ngày mưa nắng, làm cho da tay tự nhiên cũng không được tốt hơn chút nào.
Nhưng may trạng thái và tinh thần của Hám Vũ Hàm không phải tệ, mới 25 26 tuổi mà đã có thể đứng đầu một đề tai khai quật khảo cổ quan trọng, dưới quyền còn dẫn theo không ít lão khoa khảo làm nhân viên khoảng 40 50 tuổi, không thể là không có mặt mũi giáo sư Mạnh ở bên trong.
Đường làm quan của tiến sĩ Nhâm lại càng mở rộng, năm trước do hắn giúp đỡ giáo sư Mạnh chủ trì bài học, đạt được tiến triển đột phá, bởi vậy tiến sĩ Nhâm chính thức được giữ lại trường, hơn nữa lại được lựa chọn lên chức phó giáo sư, hơn ba mươi tuổi đã làm phó giáo sư, cho dù ở Bắc Kinh, có thể được xem như là hình mẫu của tuổi trẻ.
Về phần Trang Duệ ngoài hai tiến sĩ “Sư huynh” tốt nghiệp vào tháng 6 tháng 7 năm trước.
Tiến sĩ Khương đối với Trang Duệ có chút không đúng chừng mực, mặc dù sau đó đã rất cố gắng sửa chữa quan hệ với Trang Duệ, Trang Duệ cũng không có làm khó hắn, nhưng cuối cùng tiến sĩ Khương vẫn không thể nào ở lại Bắc Kinh được, trở lại địa phương nhậm chức một nhà bảo tàng, sau khi đi vào đã được đặc biệt mời làm phó Quán trưởng, đãi ngộ coi như là không tệ.
Mà từ trước đến nay Trang Duệ duy trì quan hệ với bảo vệ Ngô Điềm rất tốt, sau khi tốt nghiệp, Trang Duệ đi vào viện bảo tàng vẫn không có thay đổi. Năng lực của tiến sĩ Ngô thực sự là rất tốt, sau khi vào viện bảo tàng, bắt đầu chỉ là một nhân viên quản lý bình thường, thời gian chỉ có nửa năm đã được thành phó quán trưởng viện bảo tàng, việc này làm cho Trang Duệ có chút giật mình.
Vì thế còn chuyên môn Trang Duệ hỏi thoáng qua Hoàng Phủ Vân, dựa vào lời giải thích của Hoàng Phủ Vân, bản thân hắn là phụ trách ở bên ngoài, ngoài ra một vị phó quán trưởng là phụ trách kỹ thuật, thấy Ngô Điềm là một người trẻ tuổi lại có kỹ thuật cũng có năng lực quản lý, cho nên mới đề xuất cho hắn làm phó quán trưởng, nghe thấy Hoàng Phủ Vân giải thích, Trang Duệ cũng thấy thoải mái.
- Hả? Người nào điện thoại?
Trang Duệ đang chăm chú ghi chép, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần rung lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía, liếc mắt nhìn thấy may mắn là ngồi cửa phòng, Trang Duệ đứng lên, lặng lẽ chuồn đi.
Ở đại học điểm này là rất tốt, vào lớp cả đi về rất thoải mái, đương nhiên, đây không phải là cái chợ, thời điểm đi ra vào không thể quấy nhiễu đến bài giảng của thầy giáo mới được.
- Này, Hầu Tử, chuyện gì? Ta đang đi học đấy.
Trang Duệ đi đến hành lang bên ngoài phòng học, bấm nghe điện thoại.
- Trang ca, vừa có người mới cầm mấy vật đến, ta xem không được. Lúc này mới gọi điện cho ngài, nếu như ngài có thời gian đến liếc mắt nhìn một chút đi? Đây chính là mấy hôm không gặp ngài, ngài cũng nên đến xem xét công việc chứ.
Ở Bắc Kinh ngốc cũng đã hơn ba năm, bây giờ Hầu Tử chững chạc hơn rất nhiều so với trước kia, trong lúc nói chuyện có chút nông nổi, lời văn có chút trẻ con. Mấy năm nay Hầu Tử đi theo Cát sư phụ học được một tay khắc con dấu, hơn nữa cả ngày đứng ở Phan gia viên, quả thực đã từng gặp không ít đồ vật, nhãn lực cũng được rèn luyện, đối với đánh giá một ít đồ vật, cũng có thể nói được mức độ.
Mà Cát sư phụ tuổi đã lớn, tay có chút không ổn định, ít khi tự mình khắc con dấu, phần lớn đều là qua tay Hầu Tử, tuy nhiên chào giá không có Cát sư phụ, cũng là kiếm tiền không ít, một tháng ít nhất cũng kiếm được ba năm vạn, xem Đại Hùng đều có điểm quen mắt.
Trang Duệ nghe được lời Hầu Tử nói, không khỏi cười mắng:
- Ngươi, muốn ta mời khách cho cứ việc nói thẳng ra, lại còn quanh co lòng vòng, có phải tiền lương lại bị vợ cất giữ hay không?
Mùa thu năm trước Hầu Tử kết hôn, người vợ chính là người dụ dỗ hắn ly hôn với tiểu thiếu phụ, người vợ còn mang theo đứa con gái lớn hai tuổi, trực tiếp để cho Hầu Tử được lên chức bố.
Người con gái này đối với Hầu Tử là không tệ, hàng ngày giặt quần áo nấu cơm, điều duy nhất là không để cho trong túi Hầu Tử có tiền, nguyên nhân là để mặc cho chồng có tiền trong túi sợ sẽ sinh hư, cho nên thực hiện chính sách quản lý kinh tế đối với Hầu Tử.
Trang Duệ cũng đã thực hiện lời hứa, đem ba căn hộ trong tay Âu Dương Quân đến, cho Hầu Tử và Đại Hùng sang tên, trong nhà Hầu Tử không có người nào đến, Đại Hùng thì dẫn mẹ già đến Bắc Kinh, coi như là mẫu mực của việc buông thả biết quay đầu.
- Trang ca, vợ ta vẫn như vậy, tối thiểu một ngày phải giao cho một bao tiền Trung Nam Hải ah.
Cuộc sống gia đình của Hầu Tử tạm ổn, hiện tại sung sướng cũng rất hài lòng, về đến nhà được ăn thức ăn nóng canh nóng, chăn ấm, còn có một em bé hô ba ba, cho nên mặc dù mỗi ngày rút lấy sau khối tiền một bao tám Trung Nam Hải, nhưng mặt mũi lúc nào cũng tràn đầy vui vẻ.
- Ha ha, ngươi như vậy cũng là nhiều người muốn theo đuổi, nói đi, đừng nói linh tinh, cụ thể là vật gì mà ngươi xem không hiểu? Nói trước trong điện thoại cho ta nghe một chút đi.
Trang Duệ biết rõ mấy năm nay Hầu Tử ở Phan gia viên đã đúc kết được rất nhiều, vật mà mắt không xem được, bây giờ lại nói không chắc cầm được, vậy thì chắc đã đụng phải vật khó xử.
Sau khi Hầu Tử nghe Trang Duệ nói, cũng không có nói giỡn nữa, nghiêm mặt nói:
- Trang ca, là vài khí cụ bằng thanh đồng, còn có một viên ngọc thạch, đồ vật này không giống như là giả, nhưng là… có lẽ đều là đồ vàng mã, ta nhận không được thu cũng không được.
Đồ vàng mã chính là đồ chôn theo người chết, danh như ý nghĩa, cái vật này là xem chuyên môn mà chế tác đồ vật chôn theo. Thông thường chỉ chế tác từ đồ gốm sứ, gỗ, ngọc thạch, cũng có kim loại hoặc chế từ giấy, trừ những vật phẩm được mô phỏng trong cuộc sống hàng ngày, ở bên trong một số mộ táng của các vương hầu, còn có người vật, gia cầm và xe thuyền được chế bằng tượng gỗ, tượng đất, công trình kiến trúc, công cụ, binh khí, mô hình đồ dùng trong nhà.
Đồ vàng mã xuất xứ là đến từ mộ táng, sở dĩ Hầu Tử không có chủ ý cầm, cũng chính bởi vì nguyên nhân này. Phải biết rằng, làm cái nghề đồ cổ này, mặc dù cũng sẽ biết thu đồ vàng mã, nhưng đó là căn cứ vào vật mang đến, một số đồ vật tương đối nhạy cảm, như các loại đồ vật thanh đồng trọng đỉnh, là đồ cổ chính quy ( trong nước gọi là tác phẩm nghệ thuật, trước mắt còn chưa có phê duyệt cửa hàng đồ cổ ) là không dám thu, chẳng may có điều gì sơ suất, đó chính là ăn không được lông dê còn có thể làm toàn thân bị rối loạn.
- Như vậy à? Vậy bây giờ ta sẽ đi qua đó một chuyến, ngươi gọi Đại Hùng cùng lão Triệu, chúng ta cùng dùng bữa trưa, buổi chiều ngươi hẹn người, ta xem đồ vật rồi nói sau.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥