Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 21: Dùng trí đấu Kim Cương.
Dịch: Hiệp Khách
Biên tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Bốn tên lực lưỡng thấy Tần Nhị Bảo nhà ta chẳng phải cường tráng gì, ngược lại còn có chút gầy yếu, cảm thấy ông chủ giết gà dùng đao mổ trâu. Trong đó một tên đầu to để tóc hình tam giác kêu gào lớn, nói giết Tần Nhị Bảo nấu súp, cũng chưa đủ lót dạ buổi tối, làm cho những tên Long Thăng bang còn lại đang giương nanh múa vuốt một trận cười vang.
Đương nhiên, tại nơi này trong quán rượu còn có hai người không cười, một là Tần Nhị Bảo, một người khác chính là Đại Điền Nhị ông chủ của đám người đang cười. Đại Điền Nhị cảm thấy Tần Nhị Bảo có thể bình tĩnh, nhất định phải có chút bản lĩnh mới có thể trấn định như thế. Hắn muốn biết, Tần Nhị Bảo rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, cho nên hắn đối với bọn thuộc hạ đang cười lại chỉ im lặng. Mà Tần Nhị Bảo, đối mặt cường địch, rất tỉnh táo bình tĩnh, không dám có chút chủ quan, đương nhiên cũng sẽ không cười.
Tần Nhị Bảo trong lòng hiểu rõ, bề ngoài là hắn cùng bốn tên cơ bắp đọ sức với nhau, nhưng thật ra là cùng Đại Điền Nhị đọ sức. Mà cùng Đại Điền Nhị đọ sức, không riêng gì đấu lực, mà còn là đấu trí đấu tâm, như cao thủ đánh cờ, sai một nước sẽ dẫn đến hư cả ván cờ. Cho nên, hai người bọn họ đều rất cẩn thận thăm dò lẫn nhau.
Bốn tên cơ bắp vì muốn ở trước mặt ông chủ thể hiện, như lang như hổ xông về Tần Nhị Bảo. Còn Tần Nhị Bảo thầm suy nghĩ, đối phó với mấy tên trâu bò này, dùng sức đấu sức, không khác gì tự sát, nếu chỉ là một tên trong đó, Tần Nhị Bảo cùng hắn solo, còn có hi vọng thắng được, nhưng bây giờ lại có bốn tên, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống có lòng nhưng vô lực.
Tần Nhị Bảo đương nhiên không ngốc, hơn nữa cũng rất tỉnh táo, trong đầu của hắn lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó với bốn tên này, đó là du đấu (vừa đánh vừa chạy). Chính là lợi dụng sự rộng rãi của quán bar và sân bãi, cũng không phải là trực tiếp đối chiến, mà chính là làm giảm sức mạnh của đối thủ, khó có thể phát huy, chờ đợi thời cơ thích hợp, tiến hành phản công.
Hắn cũng chưa bắt đầu đánh, trước tiên hỏi mấy tên này, nguyên nhân thực sự , trong cái nhìn của người khác hắn hỏi vấn đề này, có chút ngu ngốc, thậm chí nói có chút hoang đường.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy để hình dung Tần Nhị Bảo lúc này, rất là phù hợp. Tần Nhị Bảo lợi dụng không gian rộng lớn của quán bar, vừa chạy để tránh né vừa trả đòn, luồn lên bay xuống, thỉnh thoảng lại ra chiêu, thực hiện cú tập kích bất ngờ.
Cái tên to con rất căm tức, ưu điểm lớn nhất của bọn hắn chính là sức khỏe, nhưng rất kém linh hoạt, lại gặp Tần Nhị Bảo không đánh chính diện mà vừa chạy vừa đánh, bọn hắn lại đuổi không kịp, đánh lại không trúng. Một lúc sau, càng ngày lại càng mất sức tên nào cũng thở hồng hộc.
-Đại ca, có cần giúp các huynh đệ Tứ đại Kim Cương một chút không?
Đao Tử nhìn ra ý đồ của Tần Nhị Bảo, hắn ở bên Đại Điền Nhị khẽ nhắc nhở.
-Không cần! Kệ bọn hắn đi!
Đại Điền Nhị nói , hắn cũng không thèm để ý Tứ đại Kim Cương có giành lợi thế không , hắn chỉ quan tâm bước tiếp theoTần Nhị Bảo sẽ làm như thế nào.
Nhất thời, trong quán rượu gà bay chó chạy, bàn ghế bay loạn, sắc mặt Đại Điền Nhị vẫn im lặng nhìn tình cảnh trước mắt, cũng như là không thấy. Mà mấy tên thuộc hạ của hắn, trước khi nhận được chỉ thị, cũng chỉ có thể lo lắng suông, không dám có hành động gì.
Tần Nhị Bảo chạy xung quanh, Tứ đại Kim Cương ở phía sau truy đuổi, Tứ đại Kim Cương bình thường luyện lực lượng tứ chi là chủ yếu, cộng thêm thân hình quá lớn, chạy bắt đầu có chút tốn sức, bắt đầu thở không ra hơi.
Tần Nhị Bảo đang bị đuổi không giống như những tên kia thở hổn hển. Bắt đầu là bốn tên cùng đuổi theo, cũng dần dần chậm lại, mà Tần Nhị Bảo chỉ đợi thời cơ như vậy.
Hắn đang chạy phía trước , xoay người lại, hướng tên chạy trước tiên đang chạy tới. Tên kia thấy hắn không chạy nữa, ngược lại chờ mình lao đến, nhất thời ngây người, không kịp suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn chưa hiểu được vấn đề .
Tần Nhị Bảo không cho hắn thời gian phản ứng, tay nắm thành quyền, xuất hết thân khí lực, hướng phần bụng của đánh tới. Tuy nói Tần Nhị Bảo thân hình thon gầy, nhưng trên người tất cả đều là sức bật cơ bắp. Mà thân hình này, cùng là ngày thường khổ luyện mới có, một quyền này của hắn, đến tường dày cũng có thể xuyên qua, huống gì bụng tên cơ bắp này.
Tên cơ bắp dẫn đầu phần bụng đã bị trúng quyền, đau đến con mắt đều muốn lòi ra, hai tay ôm lấy phần bụng, nằm quằn quại trên mặt đất, cả buổi không đứng lên nổi.
Ba tên còn lại nhìn thấy đồng bọn bị Tần Nhị Bảo đánh bại, không khỏi tăng tốc, muốn bắt Tần Nhị Bảo. Nhưng Tần Nhị Bảo làm sao có thể cho bọn hắn loại cơ hội này, sau khi hạ tên đầu tiên, cũng không ham đánh tiếp, mà là tiếp tục áp dụng du đấu (đánh và chạy).
Ba tên còn lại đã có tấm gương đi trước, cũng không nóng nảy đuổi theo Tần Nhị Bảo, mà là tụ tập cùng một chỗ, trong khoảng cách có thể hỗ trợ lẫn nhau, miễn cho lại bị Tần Nhị Bảo lại dùng phương pháp vừa rồi đánh lén đắc thủ.
Tần Nhị Bảo cũng hiểu điều này, cho nên cũng không có dùng loại phương pháp cũ, mà là chạy đến quán bar trên quầy bar, tiện tay cầm lấy một chai rượu Tây. Sau đó hướng về đầu của một trong ba tên tặng cho một đập.
Kẻ cơ bắp dù sao cũng đã qua huấn luyện, đầu bị bình rượu nện vào, tuy rất đau, cũng không mất đi sức chiến đấu. Nhưng rượu thuận theo đầu chảy xuống, chảy tới trong mắt, rượu tây cay đến con mắt không mở ra được , khiến cho hắn không ngừng dụi mắt, sau một hồi đau đớn không thể chịu nổi nữa, đành dừng lại.
Mà Tần Nhị Bảo lúc này đây lại không có chạy trốn, mà dùng tuyệt học song phi đá vào hàm tên cơ bắp, mà hàm là một trong bộ phận yếu nhất của con người, trong đấu quyền anh, rất nhiều tuyển thủ mạnh, cũng là vì đối thủ đánh trúng hàm dưới, mới tiếc nuối bị thua.
Mà dù sao người luyện quyền anh cũng chịu đòn khá tốt vì luyện tập nhiều và trải qua nhiều trận đấu, nhưng tên cơ bắp vừa bị đánh lại không có, cho nên hàm dưới lại càng yếu ớt, bị Tần Nhị Bảo cho một cước, rên cũng không rên nổi một tiếng, ngã vật ngay xuống đất .
Cứ như vậy đã thu thập xong hai tên , chỉ trong tích tắc để hình dung, Tần Nhị Bảo động tác gọn gàng, thuần thục, dứt khoát không có nửa động tác thừa, bọn Kim Cương còn lại rõ ràng bị Tần Nhị Bảo dùng khí thế và thực lực trấn nhiếp, thấy ba tên phe mình, bị Tần Nhị Bảo gọn gàng đánh bại, ngây người cả buổi không biết vì sợ hay ngặc nhiên.
Nếu bình thường, khẳng định sớm đã quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng hiện tại lão đại ở đây, nếu như quỳ xuống cầu xin tha thứ, không biết lão đại sẽ tức giận cỡ nào mà xử lý mình, chỉ có thể kiên trì xông lên liều cái mạng nhỏ.
Vừa xông lên vừa hét lớn trông rất khí thế, để tăng thêm dũng cảm. Lúc này Tần Nhị Bảo ngược lại không chạy, đứng ở nơi đó, chờ tên cuối cùng đến nạp mạng
"Ah!" Kẻ cơ bắp kêu vọt tới Tần Nhị Bảo trước mặt, nhưng thấy Tần Nhị Bảo lại không chạy, hướng hắn cười cười, mà nụ cười Tần Nhị Bảo quỷ dị, lại để cho kẻ cơ bắp không khỏi tâm thần run lên, ngây người ngay trước mặt Tần Nhị Bảo không biết làm sao. Tần Nhị Bảo lại không chút khách khí, tiến lên cho hắn một quả đấm móc vào ngay mặt, đánh cho răng rụng rớt lẻng xẻng như kiếng vỡ, miệng phun máu.(DG: =.= ngậm máu phun người )
-Đặc sắc, quá đặc sắc rồi!
Đại Điền Nhị một bên vỗ tay một bên khích lệ nói:
-Không nghĩ mày còn trẻ mà có thân thủ như thế, hiếm có, thật sự hiếm có.
Đại Điền Nhị trong nội tâm rất hài lòng, trong lòng của hắn hiểu rõ, hắn đã đạt được điều hắn muốn.
Tần Nhị Bảo thở ra một hơi dài, khiêm tốn nói:
- Cũng tạm thôi các hạ quá khen.
-Có người từng nói, khiêm tốn chính là ra vẻ nhất, chẳng lẽ là đang nói mày?
Đại Điền Nhị lúc này rất nhẹ nhàng, thậm chí giống như đang đùa giỡn .
Thái độ Đại Điền Nhị như vậy lại làm cho Tần Nhị Bảo cảm giác có chút ngoài ý muốn, không nhìn thấu được hắn, không biết nên đáp lại thế nào.
-Tốt rồi, người trẻ tuổi, mày có thể đi rồi!
Đại Điền Nhị nói.
- Cái gì?
Đao Tử kinh ngạc hỏi:
- Lão đại, cứ như vậy thả nó?
Cũng khó trách hắn lại kinh ngạc như vậy. Trước kia lão đại lúc đầu lệnh cho hơn chục anh em mạnh mẽ xử lý Tần Nhị Bảo, giờ phút này lão đại lại muốn giống như bỏ qua, vừa định tiến lên nhắc nhở, chỉ thấy Đại Điền Nhị con mắt hướng hắn hung hăng trừng mắt nhìn một cái, ý bảo hắn không cần nhiều chuyện.
Đao tử bị lão đại trừng mắt, không dám nói thêm gì nữa.
-Tap còn có thể lại tới tìm mày.
Hắn vốn muốn hỏi mấy thứ , nhưng chứng kiến quán ba giống như vừa bị lốc xoáy quét qua, trong lòng hiểu rõ hôm nay đã không thích hợp lại nói chuyện, liền quay người nói .
-Ha ha, lúc nào cũng hoan nghênh!
Đại Điền Nhị nói, ngữ khí tựa như hoan nghênh với một bằng hữu lâu năm sắp đi xa.
Nhìn qua Tần Nhị Bảo càng chạy càng xa , Đại Điền Nhị mặt mũi đang tươi cười gương mặt thoáng một phát trở nên âm lãnh và lãnh khốc như ban đầu. Lúc này, một cái kế hoạch mới, tại trong não hắn xuất hiện.
-Lão đại, mấy huynh đệ này, làm sao bây giờ?
Nam tử vừa rồi quát Tần Nhị Bảo , chỉ vào mấy cái kẻ cơ bắp hỏi.
-Mấy tên phế vật như vậy thì chỉ quăng vào thùng rác!
Đại Điền Nhị âm lãnh nói, giống như đang nói về đồ vật vô dụng cần quăng bỏ.
-dạ , đã rõ!
Đao tử biết rõ lão đại đối đãi với huynh đệ đã bán mệnh cho hắn, trong lòng sinh ra cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Trong lòng nghĩ , có thể hay không đến lượt mình cũng như các huynh đệ bây giờ có chút rùng mình .
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 22: Bình an trở về.
Dịch Giả:Cachepden
Biên Tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Tần Nhị Bảo đi ra khỏi quán bar, vốn định trở lại biệt thự, ngước lên nhìn trời, thấy thời gian vẫn còn sớm, Ân Thế Bình giờ này có lẽ là đang ở công ty, liền vẫy một chiếc taxi chuẩn bị đến đem chuyện xảy ra hôm nay nói với hắn một chút.
- Đại ca, đi tập đoàn Ân thị.
Tần Nhị Bảo nói.
- Tốt, Bát Giới!
Tài xề đùa một câu.
- Trời ạ.
Tần Nhị Bảo nghe lái xe nói như vậy, đầu óc từng đợt mê muội, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc là thành phố lớn, ngay cả lái xe cũng có cá tính như vậy.
Một đường chạy không nói chuyện, xe rất nhanh chạy đến tập đoàn Ân thị, Tần Nhị Bảo xuống xe, móc ra mười đồng tiền hào sảng nói:
- Không cần thối lại, xem như là tiền khen ngợi.
Nhìn Tần Nhị Bảo hào sảng, tài xế không có cảm kích, thậm chí có chút giận dỗi nói:
- Mẹ kiếp, sao không xem lại bảng giá đi? Trên đây rõ ràng là ghi ba mươi lăm đồng, cậu cho có mười đồng, lại còn nói thưởng, cậu đi ăn cướp à?
Rơi vào đường cùng, Tần Nhị Bảo lại móc ra hai mươi lăm đồng, mới giải quyết xong vấn đề. Nhìn chiếc taxi đi xa, Tần Nhị Bảo không khỏi nói một câu:
- Mợ nó thật kiêu ngạo.
Dứt lời hướng tới Ân thị
tập đoàn đi đến.
- Cho hỏi, cậu tìm ai? Hỏi cũng không hỏi, lại tự mình xông vào bên trong?
Đang lúc Tần Nhị Bảo chuẩn bị đi vào bên trong, một bảo an đứng ở trước mặt của hắn lớn tiếng hỏi.
- Tôi đến tìm lão bản Ân Thế Bình.
Tần Nhị Bảo bị bảo an ngăn trở kiên nhẫn nói với hắn.
- Vừa nhìn cũng biết cậu là Hai lúa, vẫn còn muốn tìm lão tổng của chúng tôi sao? Lão tổng chúng tôi biết cậu sao?.
- Hai lúa? Tao chửi con mẹ nó chứ!
Tần Nhị Bảo nghe bảo an gọi mình là hai lúa, nhất thời lửa giận bốc lên đỉnh đầu, thầm nghĩ: "Ta một thân từ trong ra ngoài phát ra Bá Vương khí. Ngươi nhìn không ra, ta giấu giếm hơi thở sâu xa như vậy, lại có thể bị ngươi quan sát thấy rõ ràng rành mạch, đây là loại ánh mắt gì?"
Nhất thời máu nóng bốc lên đầu, nắm cổ áo tên bảo an nghĩ chuẩn bị cho hắn bài học. Tên bảo an khồng hề tỏ ra sợ hãi lùi bước nói:
- Mày đánh đi, tao sẽ không sợ. Bởi vì tao là một bảo an, phảo làm hết phạn sự của mình.
Tần Nhị Bảo một là không ức hiếp người thiện lương, hai là không sợ người ác, tên bảo an này tuy nói năng lỗ mãng, nhưng cũng là vì công việc, mà chính mình cũng không thể thật sự đánh hắn. Vì vậy, nghe hắn nói như vậy, thả tay ra, dùng ngôn ngữ lễ độ nói:
- Tôi nhờ anh. Tôi muốn tìm Ân tổng thật sự có việc. Nếu không, anh gọi Ân tổng xuống gặp tôi cũng được.
Bảo an nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: "Người nào a? Lại bảo lão Tổng chúng ta đến gặp hắn?".
Đang khi Tần Nhị Bảo cùng tên bảo an "làm hết phận sự" dây dưa cả buổi, Liễu Thần Đình đúng lúc từ bên ngoài làm xong sự tình đang trở về công ty, mới vừa đi đến đại sảnh, Tần Nhị Bảo thấy nàng, lập tức chào hỏi nói:
- Liễu thư ký, thật trùng hợp?
Liễu Thần Đình thấy Tần Nhị Bảo, phản ứng đầu tiên là muốn tìm chỗ nào đó mà trốn đi, nhưng đại sảnh trống trải thế này thì trốn chỗ nào? Chỉ có thể kiên trì, ráng nặn ra nụ cười hướng Tần Nhị Bảo nói:
- Đúng vậy, thật trùng hợp.
- Tôi đến đây để tìm Ân tiên sinh, nhưng tên bảo an này không cho vào, phiền cô nói với anh ta một chút.
Liễu Thần Đinh biết rõ, lúc Ân Thế Bình đang làm việc, ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Nhưng Tần Nhị Bảo thân phận đặc thù, cũng không nói thêm cái gì, chỉ có thể đáp ứng hắn, cùng với tên bảo an "Làm hết phận sự” nói:
- Vị này là khách quý của Ân tổng, anh nên cho anh ta vào đi thôi.
Tên bảo an "Làm hết phận sự" đương nhiên là nhận ra Liễu Thần Đình, thấy nàng nói với mình như vậy, vội vàng khom lưng nói:
- Tốt, xin mời!
Sau khi được bảo an cho vào, Tần Nhị Bảo nghênh ngang bám đuôi Liễu Thần Đình lên lầu. Tên bảo an "Làm hết phận sự" trong lòng vẫn còn sợ hãi lảm bẩm: "Sau này biết điều một chút, thiếu chút nữa đắc tội với người ta...."
- Anh tới nơi này làm gì?
Liễu Thần Đình mở miệng hỏi, kỳ thật trong lòng nàng khỗng nghĩ tới sẽ mở miệng, nhưng bởi vì trong thang máy không gian nhỏ hẹp, lại nóng bức, cho nên mới tìm chủ đề, phân tán chú ý một chút.
- À, có một số việc muốn cùng Ân tiên sinh nói chuyện một chút.
- A....
Liễu Thần Đình kéo dài âm thanh, thiếu chút nữa lại muốn hỏi tiếp, thang máy rất nhanh đến tầng văn phòng của Ân tổng, Tần Nhị Bảo dưới sự hướng dẫn của Liễu Thần Đình đi vào phòng làm việc.
Liễu Thần Đình nhẹ nhàng gõ gõ cửa , trong phòng truyền ra giòng nói của Ân Thế Bình:
- Mời vào.
Liễu Thần Đình nghe Ân Thế Bình nói như vậy liền bày ra một tư thế mời Tần Nhị Bảo vào. Tần Nhị Bảo cũng không khách khí, hướng nàng cười cười, đẩy cửa tiến vào.
- Ồ, là cháu à.
Ân Thế Bình thấy người đến là Tần Nhị Bảo, lập tức dừng cuộc nói chuyện với Hàn Băng, vừa cười vừa nói.
- Vâng, chú Ân. Cháu có chút chuyện muốn nói với chú.
Tần Nhị Bảo nói ra.
- Được, chúng ta ngồi xống rồi nói.
Ân Thế Bình chỉ hướng Hàn Băng giới thiệu:
- Đây là Hàn Băng, là anh em lâu năm của chú. Cháu có thể gọi ông ấy là chú Hàn.
Hàn Băng ngồi một bên vừa nghe Ân Thế nói như vậy, lại càng hoảng sợ thầm nghĩ: "Không nghĩ tới Ân tổng lại ưu ái người này như thế.” Không khỏi trên dưới đánh giá lại Tần Nhị Bảo, chỉ thấy hán đại khái cao khoảng 1m8, dáng người thon gầy, tựa hồ có chút yếu ớt, quần áo ăn mặc tuy không được lịch sự, nhưng mục quang lộ ra nét cương nghị mà người bình thường khó có được.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm nhìn người, hắn biết rõ người trước mắt này, không hề đơn giản.
- Đây là người tôi đã đề cập với ông, Tần Nhị Bảo.
Ân Thế hướng Hàn băng giới thiệu.
Hai người nhìn nhau cười, xem như là chào hỏi. Hàn Băng vừa nghe, biết rõ Tần Nhị Bảo chính là người Ân Thế Bìnhthuê đến làm bảo tiêu. Hơn nữa theo thái độ của Ân Thế Bình mà xem, đã đem hắn thành người một nhà, không khỏi đối với Tần Nhị Bảo càng xem trọng, trong lòng biết bọn họ có chuyện trọng yếu cần nói, đứng dậy nói ra:
- Ân tổng, các người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.
- Không cần, không cần! Tất cả đều là người một nhà, không cần phải khách sao.
Ân Thế dứt lời, đem hai người đưa hướng giữa văn phòng ngồi xuống.
- Cháu không sao chứ?
Ân thế còn chưa kip ngồi vào chỗ của mình, đã ân cần hỏi han.
- Thì ra là chú đã biết?
Tần Nhị Bảo vừa nghe Ân Thế mở miệng quan tâm, biết rõ là đã có người hướng hắn khai báo qua, lại nói:
- Không có việc gì, chỉ là ra một ít mồ hôi thôi.
Hàn Băng ở một bên thấy hai người như vậy, tựa như đã biết rõ tình hình, còn hắn đối với sự tình không rõ, nên cũng không có mở miệng, chỉ có thể kiên nhẫn nghe bọn họ nói chuyện.
Ân Thế thấy Tần Nhị Bảo, một mình xông vào nguy hiểm, lại có thể bình an trở về, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, cười nói:
- Hôm nay đi, có thu hoạch được gì không?
- Lão đại Long Thăng bang quả nhiên là một nhân vật tàn nhẫn. Hơn nữa là một người rất có tâm kế, là một vị trí tướng khó mà có được."
Tần Nhị Bảo nói ra cách nhìn của mình với Đại Điền Nhị.
- Ừ, làm tốt lắm.
Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo bình an trở về, còn từ chỗ bọn lão đại trở về, không khỏi nói vài câu khen ngợi.
- Cái gì?
Hàn Băng ở một bên nghe ra đã hiểu một chút, có chút giật mình xen vào nói:
- Chẳng lẽ, cậu một mình đi tổng bộ Long Thăng bang?
- Đúng vậy!
Tần Nhị Bảo lạnh nhạt trả lời, nhưng ngay sau đó lời hắn nói ra làm cho Ân Thế và Hàn Băng càng kinh ngạc, hắn nói:
- Qua một thời gian ngắn nữa cháu còn phải tới đó tập thể dục chút.
"...." Hàn Băng kinh ngạc nhìn Tần Nhị Bảo, cả nửa ngày nói không ra lời, hắn bắt đầu hiểu được, Ân Thế Bình vì cái gì mà coi trọng hắn.
- Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng!
Ân Thế biết rõ thực lực của Tần Nhị Bảo, cho dù một mình gặp nguy hiểm coi như không nói, lại còn muốn lúc nào đi xem lại, ngoài khâm phục ra không khỏi nhớ tới câu nói của Lê Thúc "Thế kỷ hai mươi mốt này cái gì quý nhất --- nhân tài.
- Vất vả cho cháu rồi.
Ân Thế Bình chân thành nói.
- Đây là việc cháu phải làm.
Tần Nhị Bảo cười cười, như là việc nhỏ bình thường không có ý nghĩ, khiêm tốn nói.
- Có công không kiêu ngạo, có tội không đùn đẩy, rất tốt, rất tốt!
Ân Thế Bình liên tục nói hai chữ rất tốt. Hàn Băng biết rõ, hắn càng ngày càng yêu mến người trẻ tuổi trước mắt này.
- Không có chuyện gì, cháu xin phép đi trước.
Tần Nhị Bảo rất có lẽ phép nói.
- Đừng nóng vội.
Ân Thế gọi Tần Nhị Bảo lại nói tiếp:
- Thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, gọi Liễu thư ký cùng cháu đi mua mấy bộ quần áo đi.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 23: Nhìn nhau khó quên.
Dịch Giả:Cachepden
Biên Tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
- Thần Đình, hôm nay thời tiết thật đẹp.
Tần Nhị Bảo híp mắt, không biết nói gì phun ra được vài từ nghe đã muốn mửa.
"....." Liễu Thần Đình mặt không biểu tình liếc Tần Nhị Bảo nói:
- Anh nên gọi tôi là Liễu tiểu thư hoặc là Liễu thư ký. Tôi với anh không quá quen thuộc, không cần phải gọi thân mật như vậy.
- Có câu tục ngữ nói thế này: Một lần gặp, lần hai quen thuộc.(Nguyên văn: Nhất hồi sinh, nhị hồi thục.)
Tần Nhị Bảo cười nói:
- Tính tổng cộng lần gặp mặt, đều đã quá ba lần rồi, đã sớm thân quen rồi mà.
"...." Liễu Thần Đình đối với Tần Nhị Bảo vô lại này, thật sự không biết nói cái gì cho phải. Thật lòng mà nói, nàng thấy Tần Nhị Bảo liền đau đầu. Nhưng nàng đối với Ân tổng luôn tôn kính. Cho nên dù trong lòng mọi cách không muốn, cũng không cự tuyệt an bài của Ân tổng.
Xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng Tần Nhị Bảo lại như trước, nói không ngừng, tự mình nói rồi tự mình cười. Liễu Thần Đình sớm cười đến nỗi khó chịu, nguyên nhân là vì rõ ràng không muốn cười, nhưng vẫn cố rặn nụ cười cức ngắc.
- Trật tự cho tôi nhờ một chút.
Liễu Thần Đình rốt cuộc không thể nhin được nữa la lên.
- Hả.
Liễu Thần Đình đối với Tần Nhị Bảo không thể nhịn được nữa, hắn lại không có chút giác ngộ nói:
- Làm sao vậy? Tâm tình không tốt à? Muốn tôi nói chuyện với cô à?
"......." Liễu Thần Đình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, có cảm giác khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm: "Chỉ cần anh không nói lời nào, tôi nghĩ tâm tình của tôi sẽ tốt hơn nhiều."
Mặc dù rất chán ghét Tần Nhị Bảo, nhưng mua sắm đối với mỗi người đàn bà luôn có sức hấp dẫn, Liễu Thần Đình vừa mới vào khu vực mua sắm, tựa như cá gặp nước, cả người tràn đầy lực lượng, mà thần sắc thống khổ vừa rồi bay đi đâu mất, vẻ mặt trở lên cực kỳ phong phú.
Tần Nhị Bảo đi theo phía sau, đảm nhận nhiệm vụ thử đồ cùng xách đồ. Tuy nhiên, những thứ đó đều mua cho mình, nhưng Liễu Thần Đình mua đồ cứ như bị nghiện rồi, mặc dù ở cửa hàng có mở máy điều hòa, nhưng chóp mũi Liễu Thần Đình cũng đã sớm rỉ ra mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.
- Ôi phụ nữ. Phụ nữ vì cái gì mà yêu mến mua sắm đến vậy?
Tần Nhị Bảo làm như rất sầu khổ nói.
Liễu Thần Đình mắt trắng không còn chút máu nói:
- Phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm, hôm nay khó có được bữa mua sắm mà không mất tiền. Nói nghiện đó là sỉ nhục, phải nói đó là một loại hạnh phúc.
Tần Nhị Bảo rõ ràng lúc này đã bị Liễu Thần Đình loại ra rồi, dù cho không mua đồ cho mình, chỉ cần đi dạo phố tâm tình cũng sẽ hưng phấn, nhưng hắn rõ ràng là Liễu Thần Đình lúc này không hề bài xích hắn. Nghĩ tới đây, khóe miệng Tần Nhị Bảo hiện ra nụ cười xấu xa, tay cũng không tụ chủ được hướng bờ vai Liễu Thần Đình mà gác lên.
- Thần Đình, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải cô.
Một người thanh niên tự nhiên xuất hiện, ăn mặc khá thời trang hướng hắn đi tới, nhưng hấp dẫn ánh mắt Tần Nhị Bảo là mỹ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
- Đã lâu không gặp.
Liễu Thần Đình lễ phép hồi đáp, nhưng thần sắc hưng phấn vừa rồi thoáng cái liền tan biến.
- Gần đây khỏe không?
Nhìn ra được người trẻ tuổi kia đối với Liễu Thần Đình có ý hỏi.
- Tôi rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm.
Liễu Thần Đình nói, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Bốn người đối mặt, ai cũng không nói lời nào, không khí tựa hồ có chút xấu hổ. Một lúc sau Liễu Thần Đình chủ động nắm lấy tay Tần Nhị Bảo, giới thiệu:
- Vị này chính là bạn trai của tôi, Tần Nhị Bảo.
- Xin chào.
Người thanh niên vươn tay khách khí nói:
- Tôi là Tào Hi Văn, rất hân hạnh được biết anh.
- Xin chào.
Tần Nhị Bảo thấy Liễu Thần Đình chủ động cầm tay của mình còn hướng Tào Hi Văn giới thiệu mình là bạn trai của nàng, biết rõ bọn họ khẳng định đã phát sinh vấn đề gì đó, liền cũng không có phá rối, mở nụ cười tươi lễ phép vươn tay nói.
- Honey, chúng ta đi thôi.
Mỹ nữ diêm dúa lẳng lơ làm nũng nói với Tào Hi Văn.
- Hẹn gặp lại.
Tào Hi Văn lễ phép hướng bọ họ chào, mỉm cưởi rồi xoay người bước đi.
Liễu Thần Đình nhìn Tào Hi Văn càng đi càng xa, ánh mắt tràn đầy cô đơn, có một cỗ cảm giác thương cảm dâng lên trong lòng. Trong nội tâm nàng thậm chí hi vọng nữ nhân bên cạnh chính là nàng.
- Làm sao thế? cô khóc?
Tần Nhị Bảo nhìn qua Liễu Thần Đình hỏi.
- Không có.
Liễu Thần Đình lau sạch khóe mắt phủ nhận nói:
- Tôi tại sao lại khóc?Với lại, cái gì khiến tôi khóc chứ?
- Anh là bạn trai của cô?
Tần Nhị Bảo nhìn ra manh mối giữa hai người, hơn nữa thái độ của Liễu Thần Đình càng làm cho Tần Nhị Bảo xác định.
- Nhiều chuyện!
Liễu Thần Đình hướng ánh mắt trắng dã về phía Tần Nhị Bảo, nhưng lại lập tức buồn bã nói:
- Anh ta là nhị công tử của tập đoàn Thiên Địa, chúng ta ở công ty họp hàng năm nên nhận thức được nhau. Nhưng tôi không biết anh ta có thích tôi hay không. Mà tôi lại vô tình phát hiện ra đã yêu anh ta, nhưng chính là........ .
Tần Nhị Bảo biết rõ ý tứ đằng sau của Liễu Thần Đình, nàng hôm nay đã nhận lấy đả kích. Người đàn ông mình thích lại cùng với một cô gái khác đi dạo phố. Trong nội tâm tất nhiên chua xót trong lòng.
Cảm tình có lẽ là cái gì đó khó nắm bắt, nó có thể làm cho hai người xa lạ trở nên thân mật, cũng có thể làm cho hai người đang thân mật mà trở thành xa lạ. Lúc này Tần Nhị Bảo đã thu hồi vẻ mặt bất cần đời, đưa tay an ủi:
- Đừng buồn nữa, hết thảy sẽ qua thôi.
- Cám ơn.
Được Tần Nhị Bảo an ủi, làm cho trái tim Liễu Thần Đình nhận được cảm giác ấm áp. Kỳ thật nàng cũng không biết tại sao mình đối với Tần Nhị Bảo như vậy, chỉ cảm thấy chính mình muốn tìm ai đó để thổi lộ một chút.
- Không cần khách khí, ha ha.....
Lúc này Tần Nhị Bảo đối với kế hoạch trước kia đã thực hiện được, chính là nghĩ biện pháp chiếm hết thảy tiện nghi của Liễu Thần Đình.
Nhưng hắn lại cảm giác được vẫn chưa đủ, tròng mắt vừa chuyển, đổi chủ đề nói:
- Cô chưa được sự đồng ý của tôi, lại bắt tôi làm bạn trai cô. Tổn thất này làm sao cô đền bù đây?
- Anh muốn thế nào?
Liễu Thần Đình biết rõ Tần Nhị Bảo sẽ không dễ bỏ qua như vậy, nhưng vẫn hỏi ngược lại.
- Muốn thoát tội sao, tôi sẽ lấy quyền lợi của bạn trai ra hành xử cô?
Dứt lời, liền quệt mồm hướng Liễu Thần Đình hôn tới.(Biên: Cái này ta thích )
Liễu Thần Đình đâu có cho hắn dễ dàng đắc thủ như vậy, cầm lấy bao đồ, vừa đỡ nói:
- Được rồi, coi như tôi thiếu nợ anh một lần đi.
- Vậy tôi cũng muốn thu lợi tức.
Tần Nhị Bảo vô lại nói.
- Lưu manh!
Liễu Thần Đình trong lòng thầm mắng, thầm nghĩ: "Người này làm sao lại đáng ghét như vậy.".
- Ha ha, cô càng ngày càng hiểu tôi.
Tần Nhị Bảo vô liêm sỉ nói.
"....." Liễu Thần Đình khó có thể tin nhìn nam nhân vừa rồi nhìn qua ôn hòa, tại sao lại biến thành hèn hạ như thế, thầm nghĩ: "Rốt cuộc thì đâu là mặt chân thật của anh ta?
Liễu Thần Đình bị chuyện vừa rồi xảy ra ngoài ý muốn, khiến cho không còn tâm tình đi mua sắm nữa, hướng Tần Nhị Bảo nói:
- Được rồi, quần áo mua cũng đủ rồi, chúng ta trở về đi.
Tần Nhị Bảo cũng hiểu được chuyến đi này không tệ, tối thiểu nhất hắn cũng nắm được bàn tay giống như không xương, nhỏ nhắn, mềm mại, vì vậy liền gật đầu đồng ý.
Hai người không nói chuyện, hướng bên ngoài cửa hàng đi ra, ai ngờ vừa mới đi tới đại sảnh, chợt nghe có người hướng phía bọn họ quát:
- Nói cho mọi người một tin tức tốt, chúng tao chính là cướp.
- Ta kháo.
Nghe được như thế làm cho người ta không nói được lời nào, Tần Nhị Bảo tự nhủ:
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 24: Hai tên ngốc.
Dịch Giả:Cachepden
Biên Tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
- Thẻ IP, IC, IQ, hết thảy nói cho tao biết mật mã.
Một người đàn ông đeo mặt nạ Pikachu nói, mà lời nói của hắn lại không khiến cho mọi người trong cửa hàng coi trọng, ngược lại còn khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười, thậm chí có người nghĩ bọn họ là người làm trong cửa hàng đến để hoạt động góp vui cho thêm phần náo nhiệt.
- Nghiêm...... Túc......Chút, chúng tao...... Là cướp...... !
Tên tên trộm đeo mặt nạ Doremon cà lăm nói.
Hai người bọn họ xuất hiện, lại làm cho mọi người cười thành một đoàn, không có người nào cho rằng bọn họ là cướp, ngược lại còn nghĩ bọn họ ở đây tấu hài. Lúc này, bảo vệ cửa hàng đã đi tới, đối với bọn họ quát tháo nói:
- Đây là cửa hàng, đừng làm ảnh hưởng đến người dân buôn bán. Nếu muốn biểu diễn thì lăn ra bên ngoài đi.
- Mày.... mẹ mày, dám mắng tao?
Tên trộm mang mặt nạ Doremon nói, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hung quang tàn nhẫn và hung mãnh. Ánh mắt khác thường này làm cho Tần Nhị Bảo ở một bên cũng ý thức được, bọn họ cũng không phải nói giỡn.
- Đùa giỡn với các anh? Các anh cút ngay đi.
Bảo vệ của cửa hàng lại không có giác ngộ như vậy, y không biết sống chết mắng, mà trong cửa hàng các khách hàng khác cũng cười cười mãi chưa dứt.
- Không... Không....Cho phép cười!
Người đàn ông mang mặt nạ Đôremon lớn tiếng nói, nhưng bởi vì cà lăm, rõ ràng loại ngôn ngữ uy hiếp này, để cho người khác nghe tới thật đúng là rất buồn cười.
- Ha ha, mau cút ra ngoài đi, đừng ở chỗ này mà tinh tướng....
Bảo vệ lời nói còn chưa nói xong, người đàn ông mang mặt nạ Đôremon, tựu một quyền cho hắn nằm trên mặt đất đo sàn. mà người đàn ông mang mặt nạ Pikachu bên cạnh lúc này cũng lấy ra khẩu súng hướng lên trời bắn nói:
- Đều con mẹ nó, nghiêm túc chút cho tao, ngoan ngoãn đem tiền giao ra đây cho tao.
Khách hàng lúc này cũng không còn nở nụ cười được nữa, trên mặt đều thay thế bằng vè khủng hoảng. Bảo vệ cửa hàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, một bên thông tri cho người khác để báo nguy tụ tập nhân thủ, chuẩn bị thu thập hai người này.
Chỉ lát sau, ước chừng có bảy, tám bảo vệ khác đi đến, đã dừng lại trước mặt hai bọn cướp, bày ra tư thế vây quanh đối với bọ cướp, đội trưởng đội bảo vệ ỷ vào nhiều người, đối với hai tên cướp không khách khí kêu gọi đầu hàng:
- Đàng hoàng một chút cho tao, đừng có nghĩ rằng ở đây có thể kiếm chác được gì. Đều cút cho tao, huynh đệ của tao cũng không phải ngồi không.
- Đại ca, bọn họ uy hiếp chúng ta.
Nam nhân mang mặt nạ Pikachu nói ra.
- Đúng vậy, nó...... nó...... Chết chắc..... Không nhịn được nữa rồi.
Tên cướp cà lăm nói:
- Mày xem...... Tao...... Tao tới thu thập bọn chúng.
Khách hàng xung quanh vừa thấy tên cướp mang mặt nạ Đôremon và tên cướp mang mặt nạ Pikachu nói chuyện, liền muốn cười, mà giờ khắc này thấy bảo vệ trong cửa hàng còn nhiều hơn bọn cướp càng không lo sợ, mà tên trộm mang mặt nạ Đôremon cũng đã động thủ.
- Nhanh đi tìm một chỗ trốn đi.
Tần Nhị Bảo bên tai Liễu Thần Đình nói:
- Bằng không, đánh nhau như thế này, tôi cũng thể không chiếu cố được cho cô.
- Cái gì?
Liễu Thần Đình khó có thể tin nhìn Tần Nhị Bảo hỏi:
- Bọn chúng lợi hại như vậy?
Tần Nhị Bảo gật nhẹ đầu nói:
- Bọn chúng mặc dù hơi ngu một chút, nhưng thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Ngay lúc Tần Nhị Bảo đang nói chuyện, đã có ba, bốn bảo vệ bị người đàn ông mang mặt nạ Đôremon đánh bại. Còn lại ba, bốn bảo vệ sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Tên đội trưởng đội bảo về càng sợ tới mức mặt vàng như nghệ, hắn không hề nghĩ tới, tên kia nhìn qua có chút ngu ngốc không ngờ lại lợi hại như vậy, thoáng cái đã đánh ngã bốn người. Hơn nữa còn không bị thương.
Người đàn ông mang mặt nạ Pikachu thấy tất cả mọi người đã mất đi ý chí phản kháng thì càng tỏ ra đắc ý, ngồi xổm xuống dương dương tự đắc nói:
- Hiện tại mọi người đem những thứ có giá trị giao cho tao đi.
Dứt lời, đi đến trước mặt khách hàng, bắt đầu lấy tiền.
- Tại sao tôi phải ra tay? Lại nói, chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Tần Nhị Bảo quét mắt nhìn tình huống mọi người trong cửa hàng, cảm giác căn bản là một đám làm giàu bất chính, dùng mọi thủ đoạn để vơ vét của cải không buông tha cho người khác, là đám người không có đạo đức lương tâm.
- Coi như tôi van cầu anh, được không?
Liễu Thần Đình nhìn qua hai tên cướp sắp đến gần mình, rốt cuộc cũng khẩn trương mở miệng nói.
- Vậy cũng có thể tính cô lại thiếu tôi một lần đó.
Mặt mũi Tần Nhị Bảo tràn đầy xấu xa nói:
- Cộng thêm lần này nữa, là hai lần.
- Đến lúc nào rồi mà còn cò kè mặc cả.
Liễu Thần Đình nghiêm mặt nói:
- Còn như vậy nữa, tôi không để ý tới anh nữa.
- Được được được.
Tần Nhị Bảo nói với Liễu Thần Đình:
- Tôi đi, còn không được sao?
Dứt lời liền đứng dậy.
Hai tên cướp chính là lúc đang lấy tiền đến cao hứng, đột nhiên thấy Tần Nhị Bảo đứng lên, bị giật mình. Người đàn mang mặt nạ Đôremon nói:
- Mày...... Mày...... Đứng...... Đứng...... Đứng dậy làm gì?
- Tao...... Tao...... Không nói cho... mày, mày...... đoán.
Tần Nhị Bảo bắt trước giọng cà lăm của người đàn ông mang mặt nạ Đôremon.
- Dám học cách nói chuyện của lão đại chúng tao? Nhọc con muốn chết à?
Tên trộm mang mặt nạ Pikachu dứt lời, liền cầm súng chỉ vào Tần Nhị Bảo nói.
- Mày đừng cầm súng chỉ vào đầu của tao.
Sắc mặt Tần Nhị Bảo nghiêm túc nói:
- Bằng không, kết quả của mày sẽ rất thảm.
- Con mẹ nó, tao không nghe nhầm chứ!
Tên trộm mang mặt nạ Pikachu vẻ mặt không thể tin nói:
- Đầu năm nay, cũng có người dám uy hiếp chúng tao.
- Để xuống.
Tần Nhị Bảo ngữ khí lạnh lùng nói.
- Mày tưởng mày là ai? Má mày.
Tên trộm đeo mặt nạ Pikachu cũng không có đem lời nói của Tần Nhị Bảo để trong tai.
- Vậy đừng trách tao không khách khí.
Tần Nhị Bảo nói xong liền nhanh chóng bắt lấy nòng súng, dùng sức bẻ xuống dưới.
Tên trộm mang mặt nạ Pikachu trơ mắt nhìn Tần Nhị Bảo đem nòng súng bẻ cong lại, cảm giác tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng Tần Nhị Bảo không cho hắn cơ hội để suy nghĩ, một cước đá vào thân dưới của hắn, một cước này rất ngoan độc, mà Liễu Thần Đình cũng cũng nghe được thanh âm vỡ vụn.
- Huynh...... Đệ, mày...... Mày không sao chớ?
Tên trộm mang mặt Đôremon tiến lên ân cần hỏi, chỉ thấy tên tên trộm đeo mặt nạ kia ngay cả sức rên rỉ cũng yếu ớt, chứ đừng nghĩ đến nói chuyện. Trong lòng hắn biết một cước của Tần Nhị Bảo này ra quá độc, để cho hắn dù là lão đại ở một bên nhìn chũng đều cảm giác đau nhức. (DG: nguyên văn là: cảm giác được trứng *** cũng đau nhức.)
- Đã nói với mày rồi, mày lại không nghe.
Tần Nhị Bảo điềm nhiên như không nói.
- Mày phải chết!
Tên trộm mang mặt nạ Đôremon hung ác nói, dứt lời liền hứng Tần Nhị Bảo phóng tới như phát điên.
Lúc này Tần Nhị Bảo, tự nhiên cũng không chủ quan, bày ra tư thế, hạ thấp trọng tâm, bình tĩnh ứng chiến. Tên tên trộm mang mặt nạ Đôremon cũng không cùng hắn nói nhảm, thế tiến chính là Hắc Hổ xuất động .
Tần Nhị Bảo từ nhỏ đã tập võ, trong lòng đã rõ ràng phân lượng một quyền kia đánh ra có bao nhiêu uy lực, không dám ngạnh kháng, mà linh hoạt tránh né, chờ lão đại chưa kip thu quyền về, sử dụng chân hướng ngay mặt hắn đánh tới.
Nguyên lai tưởng rằng, một cước đá ra như vậy tên kia dù không bị đánh bại cũng phải đau thương một hồi, ai ngờ Tần Nhị Bảo cảm giác chân mình có chút đau nhức. Tên lão đại này cả người cứ như không có việc gì,tay lại đánh tới.
- Không nghĩ tới, mày thật không ngờ cũng lợi hại như vậy.
Tần Nhị Bảo đụng phải cao thủ, lại không có nửa điểm sợ hãi, trong con mắt tràn sự hưng phấn. Đối với người tập võ mà nói, nguyện vọng bình sinh lớn nhất là gặp được đối thủ, đó là nhân sinh đắc ý nhất đời người. Mà hôm nay Tần Nhị Bảo cũng gặp được đối thủ, cho nên trong lòng rất hưng phấn, thậm chí có chút đắc ý.
Hai người đánh với nhau mấy chiêu, tên trộm mang mặt nạ Doremon càng đánh càng kinh hãi, hắn tưởng rằng với bản lãnh của hắn coi như không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng là số một số hai. Không nghĩ tới, thanh niên trước mặt này có thể chống lại hắn mấy chiêu, hơn nữa không rơi vào thế hạ phong.
Cho nên, hắn quát một tiêng, tự cổ chính mình, lần thứ hai phóng tới. Tần Nhị Bảo cũng là càng lúc càng hưng phấn, không hề lùi bước xông lên phía trước, tới chiến đấu, hai người gặp đối thủ, đây là điều kiện tốt để chiến đấu, làm cho khách hàng ở một bên, cũng quên mất tình huống nguy ngập, như si như say nhìn hai người chiến đấu, thỉnh thoảng còn hô hai tiếng hảo.
Tên trộm mang mặt nạ Đôremon chiêu thức võ công chí cương chí mãnh, mà Tần Nhị Bảo hai tay đánh ra một vòng lại là Đạo gia Thái Cực Quyền pháp, lấy lực đả lực, lấy nhu thắng cương, thời điểm chiến đấu thật khó phân khai, khó phân cao thấp.
Đúng lúc này, cảnh sát chạy tới, làm cho trận tranh đấu phải dừng lại, ngay lập tức bắt lấy tên trộm mang mặt nạ Đôremon. Hắn ban đầu còn muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy vài chục khẩu súng chỉ vào hắn cũng không còn dũng khí, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Khi hắn bị cảnh sát mang đi, hướng Tần Nhị Bảo nói:
- Nhóc… con, thật.. có bản lãnh, tao …trờ về …sẽ tìm lại… mày.
Tần Nhị Bảo cũng hiểu được, còn chưa đánh đã ghiền, hắn cười rồi đáp lại:
- Tốt, tao tùy thời xin đợi.
Đang lúc cảnh sát mang tên trộm mặt nạ Pikachu ra khỏi cửa hàng, đang nằm ở trên kệ tên trộm mang mặt nạ Pikachu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hướng lão đại hắn nói:
- Lão đại, có chuyện muốn nói với anh.
- Chuyện ... gì!?
Tên trộm mang mặt nạ Đôremon cảm giác huynh đệ mình bị thương nặng như vậy, nhưng vẫn không quên chuyện này, có chút cảm động nói:
- Chuyện gì cũng đừng nói, an tâm dững bệnh đi, biết không?
- Lão...Đại!
Tên trộm mang mặt nạ Pikachu không lĩnh tình nói:
- Theo như lời anh nói, chúng ta đi nhầm chỗ. Đây không phải ngân hàng, mà là cửa hàng, chúng ta đi nhầm chỗ rồi.
- Câm....Miệng.
Lão đại nghe tên trộm kia nói ra như vậy, tức giận nói:
- Lần... sau....lại.... nhầm chỗ.... tao làm thịt mày.
Nghe hai tên cướp nói chuyện, làm cho bọn cảnh sát cũng cười lên.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 25:Cháu cũng là người bình thường.
Dịch Giả:Chúa Tể Bóng Tối
Biên Tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Hai tên cướp bị cảnh sát mang đi, bên trong cửa hàng như trút được gánh nặng. Lúc này Tần Nhị Bảo đã bị người hâm mô bao vây tầng tầng lớp lớp, cửa hàng bỗng trở nên hỗn loạn, giống như ngôi sao Thiên Hoàng, không chỉ có chụp ảnh mà còn yêu cầu xin chữ ký. Thậm chí có một số bác gái còn hỏi hắn xem đã có vợ chưa, ý muốn đem con gái mình gả cho hắn nhưng bị Tần Nhị Bảo dùng sự nghiệp làm lí do cự tuyệt.
Rất nhiều kẻ có tiền đều nói xã hội gần đây không được yên ổn, bắt cóc thường xuyên xảy ra nhưng bảo tiêu giỏi lại quá ít. Vì muốn Tần Nhị Bảo bán mạng cho mình mà tranh nhau xuất ra chi phiếu, lớn tiếng nói chỉ cần Tần Nhị Bảo dám ra giá, bon họ sẵn sằng đáp ứng. Những kẻ có tiền luôn điên cuồng như thế, hành vi của những kẻ kia không những không làm cho hắn động tâm, mà còn liên tưởng đến việc đổi trâu, càng đổi lại càng nhiều, khiến hắn sợ tới mức bỏ chạy khỏi cửa hàng.
- Anh có thể chạy chậm lại một chút không?
Liễu Thần Đình đuổi theo Tần Nhị Bảo, có chút thở không ra nói:
- Không còn ai đuổi theo nữa rồi.
- Vậy à, tôi yên tâm rồi.
Tần Nhị Bảo thở ra một hơi, cuối cùng cũng thả lỏng, lộ ra bộ mặt ngây thơ tươi cười.
Liễu Thần tươi cười nhìn Tần Nhị Bảo, nói:
- Nhìn anh không có một chút tiền đồ gì hết, lại bị tiền làm cho sợ tới mức bỏ chạy.
Nói xong nàng cũng cảm thấy buồn cười, vụ việc trong cửa hàng đã cho Liễu Thần Đình một cái nhìn hoàn toàn mới về Tần Nhị Bảo.
- Cô biết không, nếu đổi thành thật nhiều trâu, tôi ăn không biết đến khi nào?
- Trâu? Vì sao lại là trâu? Tại sao lại phải đổi trâu?
Liễu Thần Đình không hiểu ý tứ trong lời Tần Nhị Bảo.
- Nhiều tiền như vậy không đổi trâu thì làm gì?
Tần Nhị Bảo mở to hai mắt hỏi.
- Ha ha ...
Liễu Thần Đình rốt cuộc không nhịn được nữa mà cất tiếng cười to. Nàng không nghĩ Tần Nhị Bảo lại ngốc như vậy, thật đáng yêu. Hắn không biết rằng tiền ngoài đổi trâu còn có nhiều công dụng khác.
- Cô cười cái gì?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Ah, không có gì!
Liễu Thần Đình phát hiện Tần Nhị Bảo thật đáng yêu. Câu nói kia vẻ ngoài thì dâm đãng nhưng cất dấu bên trong là một tâm hồn thuần khiết. Nghĩ đến đây, nàng lại nở nụ cười.
- Cô cười cái gì?
Tần Nhị Bảo hỏi.
- Không cười gì cả.
Liễu Thần Đình biết cùng hắn nói chuyện tào lao có thể kéo dài cả ngày, liền giả vờ tức giận:
- Tôi xem chúng ta nên trở về, miễn để mọi người lo lắng.
- Được!
Tần Nhị Bảo gật đầu đáp ứng, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu sao Liễu Thần lại vui vẻ như thế. Nhưng có một điều hắn minh bạch là Liễu Thần Đình không còn bài xích hắn như trước nữa.
- Có muốn vào ngồi một chút không?
Tần Nhị Bảo suốt cả chặng đường không nói chuyện, đến cửa biệt thự Ân gia mới hướng Liễn Thần Đình đưa ra lời mời.
- Không cần, tôi còn có một số việc.
Liễu Thần Đình nhã nhặn từ chối.
- Ah, quên đi! Cái kia...
Tần Nhị Bảo chưa nói hết câu, Liễu Thần Đình đã lái xe đi thật ra.
- Ai... Mỗi lần đều gấp gáp như vậy làm gì?
Tần Nhị Bảo lắc đầu, mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào biệt thự.
- Người anh em, Anh đã trở về rồi à?
Trương Bình Sơn thấy Tần Nhị Bảo trở về bình an liền vui mừng hỏi thăm, mấy người Lý Lương cũng vây quanh hắn.
- Ha ha, đã nói với các cậu là không có việc gì rồi, các cậu không chịu tin. Hiện tại đã tin tôi chưa?
Tần Nhị Bảo nói khoác không biết ngượng.
- Hay lắm! Người anh em thật bản lĩnh.
Lý Lương chân thành khích lệ hắn
- Đúng thế, tôi đã nói anh là người tài giỏi mà. Tại Đông Giang nếu anh nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu.
Lưu Bảo vuốt mông ngựa nói.
- Ha ha, vẫn là Lưu Bảo huynh đệ sáng suốt, biết rõ trình độ của tôi như thế nào.
Tần Nhị Bảo tiếp tục tự biên tự diễn, tựa hồ không nhớ lúc ở cửa hàng đánh nhau với người ta không phân thắng bại.
- Tốt rồi, một ngày bận bịu rồi, có đói bụng không?
Trương Bình Sơn ân cần hỏi han:
- Vương Bá, đang chờ anh ăn cơm đó.
- Okie.
Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn nói vậy lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nói:
- Cậu nói đúng, tôi thật sự cảm thấy đói bụng rồi.
Dứt lời liền hướng phía trong biệt thự đi vào.
- Chú Vương Bá, lúc nào có thể ăn cơm?
Ân Huyền Vũ nhìn qua bàn ăn, lại không thể động vào, có chút bất mãn nói:
- Chúng ta vì cái gì phải chờ tên nhà quê kia về mới có thể ăn?
- Đúng vậy.
Ân Kỳ Nhi vất vả lắm mới chờ đến bưa cơm, kết quả là phải ngồi nhìn mâm cơm , sột ruột phụ họa theo.
- Là lão gia phân phó, tôi cũng không có biện pháp.
Vương Bá cũng không ngốc, nói rằng mình muốn đợi Tần Nhị Bảo về mới ăn cơm, liền đẩy trách nhiệm lên Ân Thế Bình.
- Ah.
Ân Huyền Vũ nghe xong biết là do cha an bài, khó tránh khỏi có chút tức giận, nói:
- Ba ba ở bên ngoài xã giao, bắt chúng ta ở nhà chịu đói, thực không có suy nghĩ mà.
- Tên Tần Nhị Bảo rốt cuộc đi đâu?
Ân Kỳ Nhi không thấy hắn đâu cả, liền nhìn chung quanh hỏi.
- Ai tìm tôi?
Tần Nhị Bảo mang theo bao lớn bao nhỏ từ ngoài cửa nói vào.
- Anh thật quá mức, đi ra ngoài mua sắm không mang theo tôi còn chưa tính sổ, lại còn bắt chúng tôi chờ anh lâu như vậy.
Ân Kỳ Nhi kháng nghị nói :
- Anh có phải muốn tôi sử dụng tuyệt chiêu à?
- Cô sử dụng tuyệt chiêu, tôi tự có cách phòng bị.
Tần Nhị Bảo không chút lùi bước nói.
- Anh…
Ân Kỳ Nhi nhất thời chán nản, không biết nói gì cho phải.
Ân Huyền Vũ nói, nàng nghĩ thầm: " Cái tên nhà quê đáng ghét, có cơ hội nhất định tôi phải đuổi anh ra khỏi cái nhà này"
. - Oa, hôm nay có nhiều mòn ngon vậy! Cám ơn, chị Phì.
Tần Nhị Bảo hướng tới chị Phì gửi lời cảm ơn sau đó vùi đầu vào thức ăn.
- Anh lúc ăn cơm có thể nói nhỏ một chút được không?
Ân Huyền Vũ kháng nghị nói.
- Ăn cũng như heo.
Ân Kỳ Nhi hùa theo.
- Thì sao? Tôi cứ như vậy đó, các cô cắn tôi à?
Tần Nhị Bảo vô lại nói, nhưng hắn cũng không đắc ý quá lâu, chỉ thấy Ân Kỳ Nhi thức sự phóng tới cắn tay hắn.
Tần Nhị Bảo có chút căm tức nói:
- Mịa, cô cắn tôi thật à?
- Là do anh yêu cầu.
Ân Kỳ Nhi há mồm ra, mở to hai mắt vô tội nói:
- Đối với yêu cầu này, tôi cũng lần đầu nghe qua.
- Tôi..
Lúc này đến lượt Tần Nhị Bảo không nói nên lời, chỉ có thể vùi đầu vào thức ăn.
Ân Kỳ Nhi đắc ý nhìn Ân Huyền Vũ, hướng nàng dựng ngón tay cái. Mà ba người đùa giỡn, Vương Bá nhìn thấy lại không can thiệp, hắn biết rõ từ khi Tần Nhị Bảo đến nhà này, thì người trong nhà thay đổi rất nhiều, trong đó có cả mình.
Nghĩ đến đây, Vương Bá đột nhiên hướng tới Tần Nhị Bảo nói:
- Tần Nhị Bảo, có cậu ở đây thật tốt.
Mà câu nói không đầu không đuôi của Vương Bá lại khiến cho Tần Nhị Bảo ở bên cạnh không hiểu gì, nhưng hắn cũng lập tức nở nụ cười, bày ra bộ dạng hắn tự cho là anh tuấn tiêu sái, nói:
- Không cần khách khí, cháu cũng là người bình thường.