Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 17-05-2008, 07:48 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 11
Trúc Lâm Thiá»n Viện



Xung quanh vẫn tối Ä‘en, đó là nhận định đầu tiên chợt đến vá»›i Quan Vân SÆ¡n lúc vừa tỉnh lại. Và liá»n sau đó những nhận định khác cÅ©ng tiếp nối xuất hiện, giúp Quan Vân SÆ¡n càng lúc càng nhận rõ hoàn cảnh Ä‘ang xảy đến cho bản thân.
Không dám lên tiếng, cÅ©ng không dám loạn Ä‘á»™ng, Quan Vân SÆ¡n đành ngồi im nhÆ° pho tượng, ngÆ°ng thần và lắng nghe tiếng Ä‘á»™ng tÄ©nh nếu có. Thá»i gian cứ thế trôi Ä‘i, không biết là bao lâu, cho đến lúc Quan Vân SÆ¡n nghe loáng thoáng có tiếng ngÆ°á»i lẩm bẩm những lá»i gì đó rất mÆ¡ hồ.
Vì nghe không rõ nên chỉ suýt nữa Quan Vân SÆ¡n đã di chuyển khá»i vị trí Ä‘ang ngồi, vá»›i ý muốn nghe rõ hÆ¡n lá»i lẩm bẩm mÆ¡ hồ ná». Chá»±c nhá»› lại bản thân Ä‘ang bị trận đồ vây hãm, Quan Vân SÆ¡n kinh hoảng, đến phải tá»± lẩm nhẩm:
- Suýt nữa thì nguy mất. Nhỡ để trận đồ biến chuyển...
Chợt thanh âm mÆ¡ hồ ná» vang lên rành rá»t bên tai Quan Vân SÆ¡n:
- Là ai vừa lên tiếng? Có phải Quan đệ chăng?
Quan Vân Sơn cả mừng:
- Äại ca...
Chợt:
- Suỵt! Quan đệ đừng lớn tiếng, cũng đừng khinh suất di chuyển loạn trong trận đồ.
Quan Vân SÆ¡n trấn tÄ©nh lại và hạ thật thấp giá»ng:
- Äại ca nghi ngá» vẫn có ngÆ°á»i ở ngoài giám sát chúng ta?
Thanh âm của Khưu Phúc Linh vang đến tuy rõ nhưng thật sự xuất phát từ phương vị nào thì Quan Vân Sơn đành chịu, không thể đoán biết. Phải chăng đó là do tác động của trận đồ?
Quan Vân Sơn nghĩ như thế, khi nghe Khưu Phúc Linh giải thích:
- Từ trong trận vẫn nghe rõ từng thanh âm bên ngoài, chứng tỠđây chỉ là Gián Trận, khiến nhãn quang thác loạn mà không ảnh hưởng đến thính giác. Vậy việc Ä‘á» phòng có ngÆ°á»i ở bên ngoài lẻn nghe là Ä‘iá»u không thể không nghÄ© đến.
Quan Vân SÆ¡n thầm thán phục nhận định này của KhÆ°u Phúc Linh, vì thế đã tá» ra cẩn trá»ng khi khẽ há»i KhÆ°u Phúc Linh:
- Chuyện gì đã xảy ra cho đại ca? Lẽ nào ngÆ°á»i hãm hại đại ca lại chính là lệnh di?
Có tiếng Khưu Phúc Linh thở dài:
- Tuy chÆ°a có bằng cá»› thuyết phục, nhÆ°ng ta vẫn tin a di không dá»± phần vào gian kế bỉ ổi này. Nhất định chỉ là do má»™t mình lão há» ThÆ°á»ng chủ xÆ°á»›ng.
Quan Vân Sơn hồ nghi:
- Äại ca muốn nói lệnh di không há» biết chuyện gì đã xảy đến cho đại ca?
- Có thể nói nhÆ° vậy. Là thế này, vì ta không can tâm nhìn a di bị chất Ä‘á»™c công tâm dẫn đến mạng vong, nên có nguyện ý truyá»n lại tâm pháp và má»™t ít chân nguyên Thái DÆ°Æ¡ng ta đã luyện được. Sau đó, lúc tỉnh lại, ta phát hiện chỉ có má»™t mình ta bị giam giữa Cổ trận này. Và cho đến giá» vẫn chÆ°a biết a di hiện ra sao, hoặc có bị lão há» ThÆ°á»ng hãm hại hay không?
Quan Vân Sơn buột miệng bảo:
- Nếu sự việc xảy ra đúng như đại ca kể, lệnh di đương nhiên cũng thuộc dạng đáng bị tình nghi.
- Quan đệ muốn nói a di vẫn bất chấp mẫu tử tình thâm, cố tình đẩy Quan đệ vào tuyệt lộ này?
Quan Vân Sơn hậm hực:
- Lão ThÆ°á»ng vốn là ngÆ°á»i phản phúc và có lắm thủ Ä‘oạn, đại ca chá»› vá»™i tin lão, nếu nhÆ° không được nghe chính miệng lệnh di thừa nhận ngÆ°á»i là thân mẫu của đệ. Và giả nhÆ° lệnh di có nói, vị tất đệ tin lá»i.
- Vì sao?
Quan Vân SÆ¡n há»i ngược lại:
- Äại ca còn nhá»› lần há»™i diện đầu tiên giữa đệ và lệnh di?
- Ta hiểu rồi. Äệ không tin vì cho rằng thái Ä‘á»™ lần đó của lệnh di hoàn toàn khác xa thái Ä‘á»™ phải có, nếu đó là lần mẫu tá»­ Quan đệ trùng phùng?
Quan Vân Sơn nói thêm:
- Äó là chÆ°a kể dã tâm của lệnh di, cÅ©ng là của lão há» ThÆ°á»ng, khi cố tình bắt ép đệ phải tiết lá»™ toàn bá»™ tâm pháp Thái Âm.
- HỠđã có tâm pháp Thái Dương, còn muốn chiếm thêm tâm pháp Thái Âm để làm gì?
Quan Vân Sơn thở dài:
- Có má»™t chuyện đáng lẽ đệ phải cho đại ca biết từ lâu. Äó là hai công phu này nếu được hợp lại sẽ trở thành công phu cái thế gá»i là Âm DÆ°Æ¡ng Nhị Công. NhÆ°ng muốn được nhÆ° thế, ngoài việc phải có đủ hai tâm pháp nhÆ° vừa nói thì vẫn cần thêm má»™t Ä‘iá»u kiện nữa là bản thân đừng để bị nhiá»…m bất kỳ loại Ä‘á»™c chất nào từ di cốt của Âm DÆ°Æ¡ng Nhị Tiên.
- Sao Quan đệ am tÆ°á»ng Ä‘iá»u này?
Quan Vân Sơn chép miệng:
- Chính Thái Âm Äại Tiên lÆ°u tá»± dặn rõ Ä‘iá»u này. Không phải đệ muốn giấu đại ca, kỳ thá»±c vì đệ chÆ°a có cÆ¡ há»™i cho đại ca biết.
- Vá» Ä‘iá»u này, quả thật từ lúc chúng ta phân khai để Ä‘i vào Âm DÆ°Æ¡ng Nhị Äá»™ng cho đến khi gặp lại, Quan đệ và ta quả chÆ°a có dịp nào ngồi lại vá»›i nhau. Vì thế ta đâu thể trách Quan đệ, nhÆ°ng còn vá» Tỵ Äá»™c Châu...
Quan Vân SÆ¡n ngắt lá»i:
- Vá» Tỵ Äá»™c Châu thì mãi sau này đệ má»›i biết, di vật do gia phụ lúc chết lÆ°u lại chính là báu vật được ẩn chứa trong bảo kiếm Tùng Văn. Rồi sau đó, vì hiểu Tỵ Äá»™c Châu cÅ©ng là manh mối duy nhất để truy tìm hung thủ đã sát hại gia phụ, đệ nào dám khinh suất tiết lá»™, dù là tiết lá»™ cho đại ca?
- CÅ©ng vì nguyên nhân này, Quan đệ vẫn khăng khăng không chịu giao ra, bất chấp lệnh Ä‘Æ°á»ng có thể vì thế mà mất mạng?
Quan Vân Sơn thở phì phì:
- Trong hoàn cảnh lúc đó, đại ca liệu có dám tin lệnh di chính là mẫu thân của đệ?
Sau câu nói Quan Vân SÆ¡n, phải lâu lắm KhÆ°u Phúc Linh má»›i lên tiếng và là lên tiếng chuyển sang Ä‘á» tài khác. KhÆ°u Phúc Linh há»i:
- Vì sao Quan đệ bị lão há» ThÆ°á»ng dẫn dụ đến đây?
- Äệ đâu thể an lòng, má»™t khi đã biết đại ca Ä‘ang gặp nguy hiểm?
Và Quan Vân SÆ¡n lại há»i:
- Äây là trận đồ gì, đại ca?
- Muốn đáp lại câu há»i đó, Ä‘iá»u cần thiết là phải để trận đồ biến đổi, hầu dá»±a vào đó mà nhận định. Chỉ tiếc, bản thân ta lại không dám làm cho trận đồ thay đổi dù chỉ là dịch chuyển má»™t bÆ°á»›c chân.
Quan Vân Sơn thất kinh:
- NgÆ°á»i tinh thông trận thế kỳ môn nhÆ° đại ca mà còn nói vậy, lẽ nào chúng ta sẽ bị giam giữ mãi nÆ¡i đây?
KhÆ°u Phúc Linh chợt đổi giá»ng:
- Vậy thì chÆ°a chắc. Vì đã có Quan đệ là ngÆ°á»i tuyệt đỉnh thông minh, có thêm ta là ngÆ°á»i am hiểu trận đồ. Ta nghÄ©, dù đây có là trận đồ lợi hại nhÆ° thế nào Ä‘i nữa vẫn không thể giam giữ mãi hai ta.
Tá»±a nhÆ° đã có sá»± tá»± tin trở lại, KhÆ°u Phúc Linh chợt há»i:
- Tình hình ở phía Quan đệ là thế nào?
Quan Vân Sơn lây theo sự phấn khích của Khưu Phúc Linh:
- Quanh đệ Ä‘á»u tối Ä‘en, đến xòe bàn tay cÅ©ng không thấy.
- Vậy thì quái lạ! Ở phía ta thì sáng tá». Äâu lẽ nào ta và Quan đệ lại có đến hai bầu trá»i khác biệt?
Quan Vân Sơn giật mình:
- Một bên sáng một bên tối? Phải chăng đây là một Âm một Dương, có thể nghĩ là trận lấy Lưỡng Nghi làm chủ?
Có tiếng Khưu Phúc Linh bật reo:
- Ta nhá»› ra rồi. Lúc được truyá»n thụ vá» kỳ môn thế trận, ta có nghe đến má»™t loại Cổ trận cá»±c kỳ lợi hại gá»i là Âm DÆ°Æ¡ng Há»—n Mang trận. Không lẽ chính là trận này?
Quan Vân Sơn mừng rỡ:
- Vậy là đại ca có thể hóa giải?
- Cần phải thử qua mới biết. Bây giỠthì thế này, Quan đệ cứ ở yên chỗ, chỉ cần chú mục dõi nhìn từng biến chuyển là đủ. Ta sẽ thử làm trận đồ thay đổi xem sao.
Quan Vân Sơn lo ngại cho Khưu Phúc Linh:
- Äại ca nhá»› cẩn trá»ng, đừng quá mạo hiểm không nên.
- Quan đệ yên tâm. Ta biết tự lo liệu. Hãy chú tâm nào.
Sau câu nói của Khưu Phúc Linh, cảnh quang trước mặt Quan Vân Sơn vụt thay đổi.
Thoạt tiên là màn đêm đen tan dần đi, sau đó cả một khu rừng trúc mang đầy ảo giác cứ lung linh di chuyển qua lại trước mặt Quan Vân Sơn.
Äang dõi nhìn từng chuyển biến, Quan Vân SÆ¡n chợt nghe thanh âm của KhÆ°u Phúc Linh vang đến thật mÆ¡ hồ:
- Phát hiện... Ä‘iá»u gì... chÆ°a? ...
Quan Vân SÆ¡n thất kinh, biết trận thế biến đổi đã gây ra hiện trạng này, làm cho khoảng cách giữa Quan Vân SÆ¡n và KhÆ°u Phúc Linh nhÆ° tăng thêm lên nhiá»u lần.
Và qua hiện trạng này, Quan Vân Sơn cũng biết, nếu có lên tiếng thì Khưu Phúc Linh không dễ gì nghe. Vì thế, dựa vào bản thân là chủ yếu, Quan Vân Sơn càng thêm chú mục nhìn vào từng cảnh quang đang thay đổi trước mặt.
Äược má»™t lúc lâu, Quan Vân SÆ¡n phát hiện ngoài khung cảnh má»™t khu rừng trúc mang đầy ảo giác liên tiếp xuất hiện, thỉnh thoảng cho Quan Vân SÆ¡n nhìn thấy hình ảnh của ngôi cổ tá»± liêu xiêu nhÆ° sắp đổ đến nÆ¡i.
Ngay lần đầu nhìn thấy hình ảnh này, nếu Quan Vân Sơn không kịp trấn tĩnh có lẽ đã tự xê mình chạy lao vỠphía có ngôi tổ tự liêu xiêu. Nhưng do vẫn nhớ đây là trận kỳ đồ và còn là loại Cổ trận cực kỳ lợi hại. Quan Vân Sơn đành nén lòng chỠđợi.
NhỠđó, khi lấy hình ảnh của ngôi cổ tự liêu xiêu làm chuẩn, Quan Vân Sơn sau đó nhận thấy có tất cả bảy khung cảnh được hiện lên lần lượt, trước khi đến hình ảnh thứ tám là hình ngôi cổ tự liêu xiêu.
Phát hiện này làm cho Quan Vân SÆ¡n nổi gai khắp ngÆ°á»i:
“Là trận trong trận? Trong trận Âm DÆ°Æ¡ng Há»—n Mang là trận Bát Quái vá»›i tám phÆ°Æ¡ng vị Càn –Khôn – Ly - Khảm - Chấn - Cấn - Tốn – Äoài?†Dù nghÄ© thế, nhÆ°ng Quan Vân SÆ¡n vẫn chÆ°a dám liá»u lÄ©nh nhích Ä‘á»™ng. Bởi má»™t nguyên do duy nhất là hình ảnh liêu xiêu của ngôi cổ tá»±. Quan Vân SÆ¡n nghÄ© thầm:
“Lúc ở ngoài cổng tam quan nhìn vào, ta thấy ngôi cổ tá»± tuy có vẻ hoang phế nhÆ°ng vẫn tá» ra vững chãi, đâu có cảnh liêu xiêu chá»±c đổ nhÆ° bây giá»? Vậy phải giải thích thế nào vá» hình ảnh kỳ quái này?†Lại thêm má»™t lúc lâu ngẫm nghÄ© nữa, Quan Vân SÆ¡n má»›i có lại cảm giác gai gai khắp ngÆ°á»i nhÆ° đã xảy ra. Và cảm giác này làm cho Quan Vân SÆ¡n kêu thầm:
“Thế này là thế nào? Không lẽ má»i biến đổi quanh ta chính là đạo lý võ há»c? Âm DÆ°Æ¡ng sinh khắc và đổi thá»±c thành hÆ°, xem hÆ° là thá»±c? Xem nào, Vô Cá»±c sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi có hai cá»±c là Thái DÆ°Æ¡ng – Thái Âm. Nhị cá»±c này hợp vá»›i Thiếu Âm - Thiếu DÆ°Æ¡ng để hóa thành Tứ Tượng, sau sẽ sinh Bát Quái. Và theo chiá»u thuận thì là Thá»±c, theo chiá»u nghịch lại là HÆ°. Chuyển HÆ° thành Thá»±c, đặt Thá»±c là HÆ°, đạo lý này nếu giống đạo lý võ há»c thì trận Ä‘ang vây hãm ta chính là Phản Kỳ trận Bát Quái, đúng không?†Tá»± há»i cÅ©ng là tá»± trả lá»i, lần đầu tiên Quan Vân SÆ¡n thá»­ mạo hiểm di chuyển trong trận theo đạo lý vừa khám phá.
Má»™t bÆ°á»›c – chÆ°a có gì thay đổi, vẫn là tám cảnh quang xoay chuyển nhanh hÆ¡n, tá»±a nhÆ° ngÆ°á»i vì luyện công đến nhập tâm nên thi triển càng lúc càng nhanh và càng thuần thục.
Ba bước, quái lạ, tám cảnh quang do xoay quá nhanh nên nhập lại và chỉ còn lại bốn?
â€Là Thá»±c Trận Tứ Tượng? Ngôi cổ tá»± đã hết liêu xiêu, nếu không là Thá»±c thì còn là gì nữa?†Khấp khởi mừng, Quan Vân SÆ¡n lập tức thay đổi cách di chuyển cho phù hợp vá»›i Thá»±c Trận Tứ Tượng vừa phát hiện.
Má»™t bÆ°á»›c, cả bốn cảnh quang Ä‘á»u dừng lại, cho Quan Vân SÆ¡n nhìn thấy má»™t tiểu lá»™ dẫn ngay vào ngôi cổ tá»± Trúc Lâm.
Quan Vân SÆ¡n mỉm cÆ°á»i tá»± tin:
“Äã bảo há»… thấy Thá»±c là HÆ°. Ta đâu thể Ä‘i vào ngôi cổ tá»± theo tiểu đạo Ä‘ang nhìn thấy?
Cũng may, ta đã thông hiểu đạo lý này.†Vậy là Quan Vân Sơn tiếp tục di chuyển theo cung cách đã định, là di chuyển theo cách thức phù hợp với Tứ Tượng trận.
Bước thứ hai đã cho kết quả, trận Tứ Tượng đã quy vỠtrận Lưỡng Nghi với hai lối rõ rệt dẫn vào ngôi cổ tự, một ở phía trước và một ở phía sau.
Quan Vân Sơn chợt bĩu môi, khinh khỉnh nhìn cảnh quang trước mặt:
“Quân tá»­ thì theo chính đạo, chỉ có tiểu nhân má»›i vào bằng lối hậu mà thôi! ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là Thiếu Bang chủ má»™t đại bang nhÆ° ta không lẽ thiếu đởm lược Ä‘i vào lối chính, cho dù đó là lối có đầy dẫy nguy hiểm?†Vá»›i hào khí can vân, Quan Vân SÆ¡n tiến vào ngôi cổ tá»± theo lối chính ở phía trÆ°á»›c.
Má»™t bÆ°á»›c...
Hai bÆ°á»›c...
... BÆ°á»›c đến bÆ°á»›c thứ tám thì cÅ©ng vừa vặn Quan Vân SÆ¡n tiến đến gần cánh cá»­a dẫn vào ngôi cổ tá»±. Má»™t cánh cá»­a tuy đóng kín, nhÆ°ng do thá»i gian hủy hoại nên cánh cá»­a hầu nhÆ° đã mục nát, chỉ còn lá»›p khung bên ngoài.
Quan Vân Sơn định xô cửa bước vào.
Quan đệ! Quan đệ!
Tiếng kêu vang lên làm Quan Vân Sơn sực nhớ đến Khưu Phúc Linh.
Tự trách vì mải lo tìm phương hướng phá trận mà quên bẵng Khưu Phúc Linh, Quan Vân Sơn vội quay lại.
Lần quay lại này quá dá»… đối vá»›i Quan Vân SÆ¡n, vì má»™t khi đã biết Cổ trận này hoàn toàn dá»±a theo sá»± biến hóa của Âm DÆ°Æ¡ng Lưỡng Nghi Thái Cá»±c Äồ vá»›i má»™t HÆ° má»™t Thá»±c, Quan Vân SÆ¡n chỉ sau má»™t lúc quay lại đã thuần thục cách xuất nhập trận. NhỠđó, việc tìm thấy KhÆ°u Phúc Linh cÅ©ng là Ä‘iá»u dá»… dàng. Quan Vân SÆ¡n khẽ lên tiếng gá»i:
- Äại ca! Äệ Ở đây.
Vừa kêu xong và chỉ cần thêm hai lượt chuyển ngÆ°á»i nữa là Quan Vân SÆ¡n đã tìm thấy KhÆ°u Phúc Linh.
Với vẻ mặt ngạc nhiên tột cùng, Khưu Phúc Linh bàng hoàng nhìn Quan Vân Sơn:
- Quan đệ đã phá giải xong Trúc Lâm Cổ Trận?
Quan Vân SÆ¡n mỉm cÆ°á»i:
- CÅ©ng nhá» may thôi. Äại ca! Mau theo đệ nào.
Vốn tinh thông kỳ môn thế trận, Khưu Phúc Linh chỉ cần bám theo Quan Vân Sơn một lúc ngắn đã kêu lên:
- Tiá»n nhân nào đã lập nên trận này, hẳn phải là bậc có kiến văn siêu phàm. Bởi đâu phải dá»… vận dụng cùng má»™t lúc giữa Chính và Phản vào má»™t biến hóa duy nhất là tá»­ Lưỡng Nghi Thái Cá»±c Äồ? Bá»™i phục! KhÆ°u Phúc Linh này hoàn toàn bá»™i phục.
Quan Vân Sơn động tâm, xoay lại nhìn Khưu Phúc Linh:
- Dá»±a vào đâu đại ca bảo trận này là do tiá»n nhân thiết lập? Không phải do ThÆ°á»ng Äại Thành sao?
Khưu Phúc Linh lắc đầu quầy quậy:
- Nếu do lão lập, cá»› sao lão không xông vào trận sau đó để chế ngá»± chúng ta? Äằng này, nhÆ° chính lão cÅ©ng úy kỵ chốn này, đủ hiểu trận này đã có từ lâu. Có thể bảo là đã tồn tại cùng thá»i vá»›i lúc cổ tá»± Trúc Lâm được kiến tạo.
Vừa mới nhắc đến cổ tự, trước mặt cả hai đã hiển hiện ngôi cổ tự thâm u vì hoang phế.
Khác vá»›i thái Ä‘á»™ của Quan Vân SÆ¡n lúc nãy, KhÆ°u Phúc Linh vừa nhìn thấy má»™t trong hai lối dẫn vào ngôi cổ tá»± chỉ có lối hậu là dá»… Ä‘i liá»n nhanh chóng quyết định:
- Äã là trận lấy Thá»±c làm HÆ° thì lối sau sẽ là lối chính và ngược lại chính diện sẽ biến thành hậu viện. Theo đại ca, chúng ta cứ vào lối hậu thì hÆ¡n.
Äành miá»…n cưỡng Ä‘i theo KhÆ°u Phúc Linh, nhÆ°ng trong lòng Quan Vân SÆ¡n lại nghÄ© khác. Äó là lập luận của KhÆ°u Phúc Linh chỉ đúng nếu ngôi cổ tá»± là má»™t phần của trận đồ.
Và khi đó má»›i bảo lấy Thá»±c làm HÆ° và đổi chính Ä‘iện thành hậu Ä‘iện. Äàng này cổ trận chỉ dùng để bảo toàn sá»± thâm nghiêm cổ kính của ngôi cổ tá»± và há»… đã vượt qua Cổ trận là được quyá»n tiến vào ngôi cổ tá»± bằng bất kỳ lối nào tùy sá»± chá»n lá»±a, đâu cần dá»±a theo yếu quyết thá»±c thá»±c hÆ° hÆ° để bá» lối chính dẫn vào chính Ä‘iện?
Tuy nghÄ© thế, nhÆ°ng Quan Vân SÆ¡n chỉ thầm ghi nhận Ä‘iá»u này, vì sợ nói ra sẽ gây ngá»™ nhận cho đại ca KhÆ°u Phúc Linh.
Bên trong ngôi cổ tá»± Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên có đầy những nhện giăng bụi bám và để dá»… dàng di chuyển, KhÆ°u Phúc Linh phải bật há»a tập lên.
Xoạch!
Vừa có đủ ánh há»a quang soi tá», KhÆ°u Phúc Linh đã bật kêu:
- Hóa ra đây là Trúc Lâm Thiá»n Viện, má»™t nhánh của Thiếu Lâm Tây Vá»±c đã du nhập Trung Nguyên kể ra cÅ©ng ngoài hai trăm năm. Quan đệ có nhìn thấy đủ mÆ°á»i tám pho tượng của Thập Bát La Hán vá»›i tăng bào tuyá»n Ä‘á»? Äó chính là tiêu ký để phân biệt Thiếu Lâm Tây Vá»±c vá»›i Thiếu Lâm Trung Nguyên.
Quan Vân Sơn thêm thán phục kiến thức của Khưu Phúc Linh:
- Vậy đại ca hẳn phải biết vì sao Trúc Lâm Thiá»n Viện bá»—ng trở nên hoang phế Ä‘iêu tàn?
Khưu Phúc Linh chép miệng:
- Chuyện đó kể ra khá dài, nhÆ°ng tá»±u trung chỉ vì chữ danh mà ra. Là má»™t nhánh của Thiếu Lâm Tây Vá»±c, nên những tăng nhân Trúc Lâm có phần bất phục thượng lệnh từ Tây Vá»±c truyá»n sang. Sau đó lại xảy ra hiá»m khích và đố kỵ vá»›i Thiếu Lâm Trung Nguyên, nên bá»n há» kể nhÆ° bị cô lập. Vậy thì diá»…n biến xảy ra tiếp theo sau, có lẽ Quan đệ đã tá»± hiểu?
Quan Vân Sơn gật đầu:
- Bảo là cô lập nhÆ°ng kỳ thá»±c chính há» lại chá»n lối sống biệt lập. Và để cách ly vá»›i má»i ngÆ°á»i, Âm DÆ°Æ¡ng Há»—n Mang trận là do há» lập? Há» tá»± chá»n cho má»™t kết cục nhÆ° thế này sao?
Khưu Phúc Linh tuy đáp, nhưng mặt nhăn nhó:
- Ai có chí nấy. NhÆ°ng dù sao, kết cục há» chá»n cÅ©ng khiến ngÆ°á»i Ä‘á»i sau thán phục.
Bởi hỠđã tránh cho ngÆ°á»i cùng thá»i viá»…n cảnh phải giao phong và nhất định phải có nhiá»u thÆ°Æ¡ng vong không cần thiết.
Phát hiện sắc mặt của Khưu Phúc Linh như vậy, Quan Vân Sơn lo ngại:
- Äại ca sao rồi?
Không gượng nổi, Khưu Phúc Linh ngồi phịch xuống:
- Từ lúc trút truyá»n má»™t phần chân nguyên cho a di đến giá», hầu nhÆ° ta chÆ°a có dịp tá»a công khôi phục và nhất là ổn định chân nguyên. Việc ta Ä‘ang bị kiệt lá»±c là Ä‘iá»u ta đã tá»± biết từ trÆ°á»›c.
Quan Vân SÆ¡n liá»n ngồi xuống cạnh KhÆ°u Phúc Linh:
- Äệ có may mắn là được Äoàn NgÅ© Hạ cô nÆ°Æ¡ng tặng cho má»™t hoàn Cá»­u Chuyển Phản Hồi Äan, khiến chân nguyên có phần tăng tiến. Äệ nghÄ© sẽ thừa năng lá»±c giúp đại ca khôi phục chân nguyên.
Nhưng Khưu Phúc Linh khước từ:
- Trong ngôi cổ tá»± này có tiá»m tàng những hiểm nguy hay không, chúng ta vẫn chÆ°a biết.
Quan đệ nếu có hảo ý thì cứ để dành chân nguyên, há»™ vệ cho ta lúc ta tá»a công thì hÆ¡n.
Quan Vân SÆ¡n mỉm cÆ°á»i:
- Chúng ta đã là huynh đệ bát bái chi giao, đệ đâu thể yên tâm khi biết đại ca bị khiếm khuyết chân lực?
Khưu Phúc Linh lắc đầu:
- Vẫn còn má»™t Ä‘iá»u khiến ta càng khó lòng tiếp nhận thịnh ý của Quan đệ. Äó là hiện giá» Ä‘Æ°á»ng lối tâm pháp giừa chúng ta đã có sá»± sai biệt. Quan đệ đã luyện theo tâm pháp Thái Âm, ít nhiá»u gì cùng làm cho sở há»c trÆ°á»›c kia của Quan đệ phải lấy Âm làm chủ, hoàn toàn khác vá»›i ta đã luyện qua tâm pháp Thái DÆ°Æ¡ng.
Quan Vân Sơn lập tức trấn an Khưu Phúc Linh:
- Äiá»u khó khăn này đâu phải là khó khắc phục? Äệ đã có ý này từ lâu, là sẽ trao tâm pháp Thái Âm cho đại ca. Chỉ cần đại ca luyện thành Âm DÆ°Æ¡ng Nhị Công thượng thừa, chẳng phải đệ sẽ nhỠđại ca mà dá»… dàng truy tìm hung thủ sát hại gia phụ Æ°?
Khưu Phúc Linh có một thoáng ngỡ ngàng:
- Äệ có ý này thật hay sao. Vì chính Quan đệ cÅ©ng sẽ có cÆ¡ há»™i luyện thành Nhị Công Âm DÆ°Æ¡ng và hai chúng ta sẽ tha hồ vùng vẫy tứ phÆ°Æ¡ng, trừ ma vệ đạo.
Quan Vân Sơn thở dài:
- Bản thân đệ đâu cần. Äược giúp đại ca thành toàn đại nghiệp là đệ mãn nguyện lắm rồi. Ắt hẳn đại ca còn nhá»› lần đệ luyện Thái Âm Khí Công bất thành? Äệ dù rất muốn cÅ©ng đâu còn cÆ¡ há»™i luyện đến đắc thành Âm DÆ°Æ¡ng Nhị công.
KhÆ°u Phúc Linh ngây ngÆ°á»i nhìn Quan Vân SÆ¡n:
- Nếu vậy, ta đâu nỡ chỉ luyện công một mình?
Quan Vân SÆ¡n phì cÆ°á»i:
- Äại ca chá»› nói nhảm. Giữa hai ta, ai luyện mà không được? Là đệ cam tâm kia mà?
Nào, chá»› để phí thá»i gian nữa, đại ca hãy lắng nghe tâm pháp Thái Âm đây.
Thật miá»…n cưỡng, KhÆ°u Phúc Linh sau khi lÄ©nh há»™i tâm pháp Thái Âm cÅ©ng bấm bụng tiếp nhận má»™t ít chân nguyên do Quan Vân SÆ¡n truyá»n sang.
Sau đó để KhÆ°u Phúc Linh dá»… bá» yên tÄ©nh tá»a công, Quan Vân SÆ¡n chợt bảo:
- Äệ ra ngoài má»™t lúc sẽ quay vào, trừ phi đại ca chÆ°a nghe đói, đệ sẽ lÆ°u lại đây cùng đại ca.
Khưu Phúc Linh xúc động:
- Quan đệ quá lo lắng cho ta, ân tình này...
Quan Vân Sơn đứng lên:
- Äã là huynh đệ, đại ca còn khách sáo làm gì. Äệ Ä‘i đây. Äại ca hãy yên tâm chỠđệ quay lại.
Với chủ ý là đi tìm vật thực, Quan Vân Sơn trước tiên là đi quanh ngôi cổ tự một vòng.
Và lòng hiếu kỳ đã giữ bước chân Quan Vân Sơn ở ngay lối dẫn vào chính điện, mà lúc nãy Quan Vân Sơn đã bỠqua.
Nhìn như thế được một lúc, Quan Vân Sơn chợt chép miệng:
- Nếu không vì sợ đại ca Khưu Phúc Linh chỠlâu, ta sẽ không bỠlỡ cơ hội vào thám thính khu chính điện này. Nhưng cùng không hỠgì, một khi vẫn còn ở đây, ta lo gì không còn cơ hội.
Và nhìn lại lần cuối đầy tiếc nuối, Quan Vân SÆ¡n quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i, tiếp tục vòng qua mé tả ngôi cổ tá»±, trÆ°á»›c khi Ä‘i ra ngoài Cổ trận để tìm vật thá»±c.
Xung quanh ngôi cổ tá»±, đâu đâu cÅ©ng có nét hoang sÆ¡ tiêu Ä‘iá»u vì đã lâu không có ngÆ°á»i lÆ°u ngụ. Và Ä‘iá»u này làm cho Quan Vân SÆ¡n nhận thức rằng đừng mong tìm thấy vật thá»±c – là trái cây rừng chẳng hạn - Ở quanh ngôi cổ tá»±.
“Ta phải đi ra ngoài khu Cổ trận thôi!†Tâm niệm như thế Quan Vân Sơn thản nhiên hướng mặt ra bên ngoài trận.
Nhưng chưa kịp bước đi, ở phía sau Quan Vân Sơn bỗng vang lên một tiếng động khô khan.
Cạch!
Ngỡ có ngÆ°á»i mai phục, Quan Vân SÆ¡n quay phắt lại, diện đối diện vá»›i phía tả hoang tàn của ngôi cổ tá»±.
Tiếng động khô khan lúc nãy lại vang lên, nhưng như Quan Vân Sơn đang nhìn thì ở hướng phát ra tiếng động hoàn toàn không có bóng dáng của bất kỳ nhân vật nào, hoặc của bất cứ sinh linh nào.
Kinh nghi, Quan Vân Sơn chậm rãi tiến dần đến chỗ phát ra tiếng động đã hai lần được nghe.
Những loạt tiếng động lạ lúc nãy đã ngưng bặt, tuy nhiên nếu Quan Vân Sơn không nghe lầm, thay cho những loạt tiếng động đó thì lúc này lại có những tiếng lụp bụp trầm trầm vẫn cứ văng vẳng xuất hiện.
Äó là tiếng Ä‘á»™ng chỉ xuất phát từ nÆ¡i nào đó đã bị không gian bÆ°ng kín, nhÆ° từ dÆ°á»›i lòng đất vang lên chẳng hạn. Quan Vân SÆ¡n càng thêm tin chắc vào nhận định này, khi phát hiện nÆ¡i bản thân sắp đặt chân đến có quá nhiá»u bụi cá» dại má»c dầy và má»c thành má»™t khóm hữu biệt vá»›i phạm vi Ä‘á»™ ná»­a trượng vuông.
Một ý nghĩ chợt đến với Quan Vân Sơn:
Quanh ngôi cổ tá»± không há» có bất kỳ nguồn nÆ°á»›c lá»™ thiên nào, nhÆ° vậy, để tiện cho sinh hoạt, ngÆ°á»i tăng nhân của Trúc Lâm Thiá»n Viện trÆ°á»›c kia ắt hẳn cần phải đào má»™t giếng nÆ°á»›c. Phải chăng chá»— có cá» má»c dầy kia chính là giếng nÆ°á»›c nhÆ° Quan Vân SÆ¡n vừa nghÄ© đến? Và nếu ở đó thật sá»± có má»™t giếng nÆ°á»›c thì những tiếng Ä‘á»™ng lúc nãy thật dá»… hiểu là xuất phát từ đó và nhất định là do bất kỳ vật nhá» nào rÆ¡i xuống tạo thành.
Hiểu Ä‘iá»u này, Quan Vân SÆ¡n tá»± cÆ°á»i vá»›i chính mình và dừng lại, sau đó quay ngÆ°á»i định bá» Ä‘i, vì không cần quan tâm đến chuyện đó nữa.
Thế nhưng...
Bụp... Bụp...
Rào... Rào...
Vẫn là những thanh âm trầm đục vang lên, nhưng lần này kèm theo đó lại còn có chuỗi thanh âm rào rào, cứ như tiếng nước đang bị sôi sùng sục.
“Có quái thú ở dÆ°á»›i lòng giếng?†Lo sợ cho đại ca KhÆ°u Phúc Linh, giả nhÆ° nhân lúc Quan Vân SÆ¡n không có mặt và quái thú lại từ dÆ°á»›i lòng giếng nhào lên, gây kinh Ä‘á»™ng đúng vào lúc KhÆ°u Phúc Linh vẫn còn tá»a công thì sao? Quan Vân SÆ¡n lập tức tiến thẳng đến chá»— cá» má»c đầy.
Äúng nhÆ° Quan Vân SÆ¡n đã Ä‘oán, lá»›p cá» dầy quả nhiên đã nhá» hÆ¡i nÆ°á»›c bốc lên từ chá»— có má»™t miệng giếng ẩn khuất nên sinh sôi không ngừng. Äồng thá»i chuá»—i thanh âm rào rào vẫn cứ tiếp tục vang lên từ đâu đó ở bên dÆ°á»›i lá»›p cá» xanh rậm ná».
Vận dụng chân lá»±c vào song thủ, Quan Vân SÆ¡n tiến đến má»™t cách cẩn trá»ng.
Äang sợ quái thú có thể từ bên dÆ°á»›i bất ngá» xông lên, nếu chuá»—i tiếng Ä‘á»™ng đúng là do quái thú gây ra, Quan Vân SÆ¡n bá»—ng có cảm nhận lá»›p cỠở ngay phía dÆ°á»›i chân nhÆ° bị chuá»™i Ä‘i.
Äể tránh bị ngà, nhất là sợ gây thành tiếng Ä‘á»™ng khiến quái thú có thể phát giác, Quan Vân SÆ¡n vá»™i trầm ngÆ°á»i xuống và dùng tấn để trụ vững thân hình.
NhÆ°ng hành vi này của Quan Vân SÆ¡n lại làm cho ná»n đất dÆ°á»›i chân bá»—ng lún sâu xuống. Và Quan Vân SÆ¡n chợt hiểu, chính lá»›p cá» quá má»m mại đã làm cho thân hình chàng chuá»™i Ä‘i. CÅ©ng nhÆ° chính lá»›p cá» má»c quá dầy đã làm cho vùng đất quanh nÆ¡i có miệng giếng thay vì sụp lở từ lâu thì nhá» lá»›p rá»… cá» Ä‘an quyện vào nhau nên vẫn giữ nguyên hiện trạng giả tạo. Do đó, khi Quan Vân SÆ¡n trụ tấn là đã giúp cho miệng giếng bị lở mạnh.
Quyết không để bản thân rÆ¡i xuống lòng giếng và rất có thể nguy hiểm chá»±c chá». Quan Vân SÆ¡n vẫn theo bản năng vận lá»±c định tung ngÆ°á»i nhảy lên.
Thế nhưng, Quan Vân Sơn càng vận lực càng làm cho miệng giếng sụp lở. Và...
Ào...
Rào... Rào...
Cùng vá»›i miệng giếng Ä‘ang đà sụp lở, Quan Vân SÆ¡n càng cố lấy đà định nhảy thì càng bị rÆ¡i nhanh hÆ¡n vào miệng giếng Ä‘ang rá»™ng mở đón chá».
Cố trấn tÄ©nh, Quan Vân SÆ¡n dù bị rÆ¡i vẫn căng mắt nhìn thấu xuống lòng giếng. Và Ä‘iá»u nghi ngá» của Quan Vân SÆ¡n bá»—ng hóa thành sá»± thật, dÆ°á»›i lòng giếng má» má» tối Ä‘á»™t nhiên xuất hiện má»™t Ä‘iểm sáng mang màu Ä‘á» thẩm.
“Äúng là mắt của quái thú, đầy hung quang nhÆ° sắp sá»­a phát lá»™ hung tánh.†Thu lá»±c vào hữu thủ, Quan Vân SÆ¡n không chá» bản thân rÆ¡i đến gần, cứ bật tung má»™t kình cật lá»±c vào Ä‘iểm sáng ná», xem đó là mắt của quái thú nhÆ° Quan Vân SÆ¡n Ä‘ang nghÄ©.
Chàng còn quát:
- Súc sinh muốn chết! Äỡ!
Ầm...
Tiếng chấn kình do bị bó gá»n trong phạm vi hẹp của má»™t lòng giếng nên cứ âm âm vá»ng vào tai Quan Vân SÆ¡n. Vì thế, giả nhÆ° quanh đó có tiếng Ä‘á»™ng nào khác nếu được vang lên đúng vào lúc này có lẽ Quan Vân SÆ¡n không thể nào nghe.
Và Quan Vân SÆ¡n cần gì nghe, nếu nhÆ° bản thân Quan Vân SÆ¡n Ä‘ang lâm vào cảnh dở khóc dở cÆ°á»i?
Quan Vân SÆ¡n có tâm trạng này vì khi đã phát kình rồi má»›i nhận ra Ä‘iểm sáng ná» không những không là mắt của quái thú mà còn là má»™t trong những vật mà Quan Vân SÆ¡n Ä‘ang cần tìm. Äó chính là má»™t bụi Tuyết Liên (Hoa Sen) vá»›i ít nhất là năm bảy búp đã nở thành hoa và màu hồng của hoa đã làm Quan Vân SÆ¡n lầm tưởng vá»›i ánh hung quang xuất phát từ mắt của má»™t quái thú tưởng tượng nào đó.
Vì nhận ra đã muộn nên Quan Vân Sơn cứ tần ngần đứng mãi dưới vũng nước cao ngang ngực, là nơi vừa bị Quan Vân Sơn vì vội vã tung kình nên biến thành chỗ chôn vùi cả một bụi Tuyết Liên rất có thể trở thành thứ thức ăn ngon lành như Quan Vân Sơn và Khưu Phúc Linh đang cần.
Sau một lúc ngẩn ngơ tiếc rẻ, Quan Vân Sơn chợt nghĩ, biết đâu những búp Tuyết Liên chỉ bị chôn vùi, chứ chưa bị chưởng kình phá hủy? Và nếu Quan Vân Sơn tìm lại được, phần vật thực cho cả hai vậy là có thể giải quyết xong?
Vá»›i chút hy vá»ng mong manh, Quan Vân SÆ¡n bế kín hÆ¡i thở, trầm toàn bá»™ thân hình vào dÆ°á»›i vùng nÆ°á»›c.
“Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm.†Sau một lúc mò tìm với đúng hai lần trồi lên để đổi hơi, cuối cùng Quan Vân Sơn cũng tìm lại được cả một bụi Tuyết Liên dù đã bị giập nát.
Äúng lúc này Quan Vân SÆ¡n nghe tiếng KhÆ°u Phúc Linh văng vẳng gá»i:
- Quan đệ!
Quan Vân SÆ¡n tuy thất vá»ng vì bụi Tuyết Liên không còn nguyên vẹn, nhÆ°ng vẫn lấy làm vui khi lên tiếng đáp:
- Äại ca! Äệ Ở đây. Phía bên tả của ngôi cổ tá»±.
Äáp lại, thanh âm của KhÆ°u Phúc Linh vang đến càng lúc càng gần:
- Ta đã nghe tiếng Quan đệ gá»i! Quan đệ hiện ở đâu? Sao ta không nhìn thấy?
Quan Vân SÆ¡n bật cÆ°á»i:
- Äệ bị rÆ¡i vào đáy má»™t giếng nÆ°á»›c. Äại ca chỠđã, đệ nhảy lên đây.
Và Quan Vân Sơn lấy đà vận lực, giẫm mạnh chân vào đáy giếng và lao bật lên cao...
Vút...
CÅ©ng là lúc KhÆ°u Phúc Linh sắp sá»­a đặt chân vào lá»›p cá» hãy còn phân che khuất miệng giếng, Quan Vân SÆ¡n vá»™i lăng không đảo ngÆ°á»i vào lôi KhÆ°u Phúc Linh lùi xa:
- Äệ đã bị rÆ¡i vì vô ý bÆ°á»›c vào lá»›p cá» này. Äại ca mau lùi lại.
Một phần nhỠQuan Vân Sơn kịp lên tiếng đỠtỉnh, phần khác là nhỠsức lôi ngược của Quan Vân Sơn nên Khưu Phúc Linh không đến nổi đi vào vết xe đổ của Quan Vân Sơn, nghĩa là không bị rơi xuống giếng.
Và Khưu Phúc Linh kinh ngạc nhìn bụi Tuyết Liên vẫn được Quan Vân Sơn cầm trong tay:
- Quan đệ tìm đâu ra Linh vật này?
Quan Vân SÆ¡n gượng cÆ°á»i, buồn thảm nhìn bụi Tuyết Liên giá» chỉ còn là phế vật:
- Có là Linh vật hay không, đệ không biết. Chỉ biết lúc bị rơi xuống, đệ nghĩ nó là quái thú nào đó rất nguy hiểm nên lỡ tay phá hủy. Chà! Nếu không phải thế có phải lúc này đệ và đại ca dù sao cũng có chút gì đó ăn vào đỡ lòng. Chỉ tại đệ quá hồ đồ.
Khác vá»›i thái Ä‘á»™ xem thÆ°á»ng của Quan Vân SÆ¡n, KhÆ°u Phúc Linh đã vá»™i đỡ lấy bụi Tuyết Liên giập nát.
Sau khi kê vào miệng và nhấm thá»­ má»™t mẩu nhá», KhÆ°u Phúc Linh thất vá»ng ném bá» cả bụi Tuyết Liên Ä‘i:
- Là má»™t linh vật nhÆ° thế này, cả má»™t kình của Quan đệ quật vào đã làm há»ng tất cả.
Thật uổng phí cho má»™t báu vật trá»i ban.
Quan Vân Sơn động tâm:
- Báu vật ư?
KhÆ°u Phúc Linh lập tức quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i thật nhanh:
- Quan đệ cứ theo ta thì rõ!
Càng đi theo Khưu Phúc Linh, Quan Vân Sơn càng nghi hoặc. Vì hướng Khưu Phúc Linh đang đi đến chính là lối dẫn vào khu chính điện của ngôi cổ tự mà đã hai lần Quan Vân Sơn bỠlỡ cơ hội bước vào.


Hồi 12
Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­



Cánh cửa mục nát dẫn vào chính điện đã bị xô ngã , Quan Vân Sơn hiểu nhân vật đã gây ra hiện trạng này không phải ai khác ngoài Khưu Phúc Linh.
Vừa lúc, Quan Vân Sơn thầm nhận định như thế, chính Khưu Phúc Linh lên tiếng thừa nhận:
- Ta Ä‘ang tá»a công ở hậu Ä‘iện, nghe tiếng Ä‘á»™ng khá lá»›n vang lên từ phía này, ngỡ Quan đệ lâm địch nên vá»™i Ä‘i tìm. Và ta tình cá» Ä‘i vào khu chính Ä‘iện, cÅ©ng là lúc nghe tiếng kêu của Quan đệ đáp lại ở phía tả ngôi cổ tá»±.
Quan Vân SÆ¡n phì cÆ°á»i:
- Chỉ vì quá lo cho đệ nên đại ca sÆ¡ tâm thế sao? Cánh cá»­a dẫn vào khu chính Ä‘iện vẫn còn nguyên. Äại ca cần gì phải phí công chạy vào đây tìm đệ.
KhÆ°u Phúc Linh ngá»› ngÆ°á»i, sau đó cÆ°á»i ầm lên:
- Äúng là vì quá lo nên ta đâm ra lú lẫn. NhÆ°ng nhỠđó ta phát hiện những bút tích có lẽ do những tăng nhân ở nÆ¡i này trÆ°á»›c kia lÆ°u lại. Quan đệ nhìn xem.
Nhìn theo cánh tay của KhÆ°u Phúc Linh, Quan Vân SÆ¡n quả nhiên Ä‘á»c thấy những bút tích.
Sau khi Ä‘á»c lÆ°á»›t qua, Quan Vân SÆ¡n ná»­a mừng ná»­a giận:
- Äệ nào ngá» những tăng nhân ở đây có những sắp đặt kỳ quái này? Vậy là do đệ vô tình tiến đến cạnh cánh cá»­a dẫn vào khu chính Ä‘iện làm cho cÆ¡ quan tá»± phát Ä‘á»™ng, tạo dịp cho Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­ chí báu ở dÆ°á»›i đáy giếng tiếp nhận thanh khí và tá»± nở ra. Äã thế đệ còn hồ đồ, chÆ°a gì đã hủy hoại vật báu. Äại ca không trách đệ chứ?
Khưu Phúc Linh thở dài:
- Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­ tuy không phải Thiên Niên Tuyết Liên nhÆ°ng dù sao vẫn có Ä‘iểm chí báu nào đó của riêng nó. Quan đệ đã lỡ tay hủy hoại thì thôi, dù ta có cách cÅ©ng đâu thể vãn hồi. Ta chỉ tiếc cho Quan đệ vì đã bá» lỡ cÆ¡ há»™i tá»± làm cho ná»™i lá»±c tăng tiến.
Quan Vân Sơn chợt đưa mắt nhìn khắp nơi trong lòng khu chính điện:
- Theo bút tích lÆ°u lại, những tăng nhân cuối cùng trÆ°á»›c lúc tạ thế đã tìm má»™t nÆ¡i riêng biệt để an táng cho bao nhiêu tăng nhân viên tịch trÆ°á»›c há», nhÆ° không phải nÆ¡i này?
Khưu Phúc Linh cũng nhìn quanh:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên há» phải tìm chá»— kín đáo hÆ¡n, đâu thể dùng khu chính Ä‘iện vốn là chá»— để thá» tá»±? Quan Ä‘eẹ có ý tìm khu vá»±c an táng Æ°?
Quan Vân Sơn đỠmặt:
- Vì đệ chợt có ý nghÄ© này, má»™t khi hỠđã dày công bố trí, sao cho Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­ chỉ hé nở khi có ngÆ°á»i vượt qua trận đồ bên ngoài và lá»t vào đây, thì tại sao há» không lÆ°u lại công phu sở há»c của chính môn phái há»?
Và Quan Vân Sơn thở dài:
- Äệ đã thất bại trong việc luyện Thái Âm Khí Công, giả nhÆ° võ há»c nếu có lÆ°u lại ở đây phù hợp, chẳng phải đệ sè là “Tái ông thất mãâ€, mất cái này thì có phần khác bù đắp vào sao?
Khưu Phúc Linh gật gù:
- Quan đệ nghÄ© nhÆ° thế cÅ©ng phải. Hay là thế này, để ta ra ngoài tìm vật thá»±c cho cả hai, trong khi Quan đệ cứ ở đây, biết đâu sẽ phát hiện nhÆ° Ä‘iá»u Quan đệ mong muốn?
Quan Vân Sơn lập tức lắc đầu:
- Äệ đã tá»± đảm nhận việc Ä‘i tìm vật thá»±c thì việc này đại ca cứ giao phó cho đệ. Còn đại ca thì cứ tìm. Nếu tìm thấy, cả hai huynh đệ ta cùng luyện.
Và Quan Vân SÆ¡n mỉm cÆ°á»i:
- Lần này đại ca cứ yên tâm, đệ sẽ không để lỡ việc nhÆ° lần vừa rồi đâu. Äệ sẽ quay lại ngay.
Nhanh nhẹn quay ngÆ°á»i, Quan Vân SÆ¡n bá» Ä‘i, trÆ°á»›c khi KhÆ°u Phúc Linh kịp có phản ứng nào khác.
Lúc Ä‘i ngang chá»— có miệng giếng vô tình Quan Vân SÆ¡n Ä‘Æ°a mắt nhìn. Äể rồi Quan Vân SÆ¡n thở dài vì nÆ¡i đó giỠđã sụp lở hoàn toàn, cÅ©ng là do hành Ä‘á»™ng lúc má»›i rồi của chàng nên miệng giếng lở mãi mà thành.
Di chuyển theo cách xuất trận, Quan Vân SÆ¡n chợt nghÄ© ngay đến lão ThÆ°á»ng Äại Thành khi nghe có tiếng hô hoán bất ngá» vang lên:
- Tiểu tử vẫn an toàn xuất trận. Mau mau cấp báo cho giáo chủ biết.
Quan Vân SÆ¡n đứng ngay bên ngoài cổng tam quan và kinh ngạc nhìn thấy mÆ°á»i mấy nhân vật che kín chân diện nhÆ° đã cố tình đứng đón chá» Quan Vân SÆ¡n xuất hiện. Vừa nhìn thấy há», Quan Vân SÆ¡n buá»™t miệng kêu:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u là giáo đồ NgÅ© Liên Giáo?
Äáp lại câu nghi vấn của Quan Vân SÆ¡n, má»™t tiếng rít gió bá»—ng vang lên...
Viu...
ÄÆ°a mắt nhìn, Quan Vân SÆ¡n nhận thấy đó chính là má»™t vệt sáng Ä‘ang nhanh nhẹn bay vút lên cao. Chợt hiểu đó là tín hiệu của bá»n há», hầu cấp báo cho nhân vật giáo chủ nào đó vừa có ngÆ°á»i Ä‘á» cập, Quan Vân SÆ¡n cÆ°á»i vang:
- Biết rõ ta Ä‘i vào Trúc Lâm cổ tá»± để đứng đợi sẵn bên ngoài, bá»n NgÅ© Liên Giáo các ngÆ°Æ¡i quả thần thông quảng đại. Tuy nhiên, liệu bá»n ngÆ°Æ¡i có đủ năng lá»±c cầm chân ta để chá» giáo chủ đến chăng, đó là Ä‘iá»u bá»n ngÆ°Æ¡i cần phải há»i lại chính bản thân. Ha... ha...
Không phải lo lắng cho KhÆ°u Phúc Linh, vì đã có Âm DÆ°Æ¡ng Há»—n Mang che chở, Quan Vân SÆ¡n vì gấp rút kiếm tìm vật thá»±c nên Ä‘ang khi cÆ°á»i đã tùng ngÆ°á»i lao Ä‘i.
Vút...
Bá»n NgÅ© Liên Giáo che kín chân diện lập tức liên thủ phát kình ngăn lại:
- Tiểu tử! Ngươi dễ chạy thoát thế sao? Hãy dừng lại nào!
- Äỡ chiêu!
- Äừng chạy vá»™i! Äỡ!
Ào...
Vù...
Vá»›i khinh thân pháp được vận dụng tận lá»±c, chỉ suýt nữa Quan Vân SÆ¡n thoát khá»i vùng chưởng ảnh liên thủ của bá»n chúng. Vì không kịp thoát, nên Quan Vân SÆ¡n ngạo nghá»… phát kình:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i liệu đủ tÆ° cách ngăn cản ta Æ°? Äỡ chiêu!
Ầm...
Có lẽ bá»n há» chỉ là giáo đồ cấp thấp nhất của NgÅ© Liên Giáo, vì hợp lá»±c của bá»n chúng chỉ làm cho toàn thân Quan Vân SÆ¡n khẽ dao Ä‘á»™ng má»™t ít rồi thôi. Quan Vân SÆ¡n đắc ý tiếp tục lao Ä‘i.
- Cáo biệt nha. Ha... ha...
Vút...
Chợt có tiếng quát:
- Chậm đã nào, tiểu tá»­. Việc gì phải vá»™i chứ? Äỡ!
Ầm...
Bị một chưởng bất ngỠquật vào từ phía tả, Quan Vân Sơn phải văng sang mé hữu.
Giận dữ và quay lại nhìn, Quan Vân SÆ¡n chỉ thấy má»™t nhân vật cÅ©ng che kín chân diện, đúng là đồng bá»n và là thượng cấp của bá»n kia. Quan Vân SÆ¡n tung ngÆ°á»i lao đến:
- Dám đánh lén ngÆ°á»i, nào phải là hành vi của nam nhi đại trượng phu? Äỡ!
Vù...
Nhân vật ná» cÆ°á»i vang:
- Chỉ tiếc bản nhân nào phải nam nhi đại trượng phu như tiểu tử ngươi vừa bảo. Hãy xem chưởng! Ha... ha...
Ào...
Phát hiện lá»±c đạo của nhân vật vừa phủ nhận bản thân không là nam nhi đại trượng phu là quá lợi hại, Quan Vân SÆ¡n vừa dịch ngÆ°á»i lo tránh chiêu, vừa quát há»i:
- Vậy mụ là ai? Có oán thù gì với Quan Vân Sơn này?
Vẫn vá»›i giá»ng nói trầm trầm, khó thể tin đó là thanh âm được phát ra từ nữ nhân, ngÆ°á»i ná» bật cÆ°á»i khi bám Ä‘uổi theo Quan Vân SÆ¡n:
- Hảo tiểu tá»­! NgÆ°Æ¡i định dò xét bản nhân chỉ qua má»™t vài câu há»i Ä‘Æ¡n giản thế sao?
NgÆ°Æ¡i xem thÆ°á»ng bản nhân quá đấy! Äỡ chiêu!
Bùng...
Quan Vân SÆ¡n bị trúng kình và phải thầm thừa nhận thân thủ của nhân vật này nhÆ° có phần cao minh hÆ¡n, so vá»›i ThÆ°á»ng Äại Thành. Äủ để chứng tá» thá»±c lá»±c của NgÅ© Liên Giáo là không thể xem thÆ°á»ng, cho dù bá»n chúng chỉ gần đây má»›i xuất đầu lá»™ diện.
Sợ gặp nguy nếu cứ mãi chậm chân, Quan Vân Sơn dù chưa kịp ổn định chân nguyên sau khi bị lãnh nhận một kình vẫn hối hả tìm phương tháo chạy.
Äoán biết trÆ°á»›c Ä‘á»™ng thái của Quan Vân SÆ¡n, nhân vật ná» chỉ sau má»™t thoáng xoay ngÆ°á»i đã xuất hiện ngăn lối:
- Ngươi chưa thể đi được đâu, tiểu tử. Nếu chưa tiết lộ những gì ẩn giấu ở bên trong cổ viện Trúc Lâm hàng hai trăm năm qua, chưa một ai có đủ bản lãnh đột nhập. Nằm xuống!
Vù...
Quan Vân SÆ¡n chợt Ä‘á»™ng tâm. Hóa ra Trúc Lâm Thiá»n Viện lại là nÆ¡i không phải chỉ có má»™t ít ngÆ°á»i biết. Trái lại, theo cách nói của nhân vật này, đó là nÆ¡i được nhiá»u ngÆ°á»i biết đến qua má»™t danh xÆ°ng có phần đổi thay, là cổ viện Trúc Lâm, và suốt hai trăm năm qua vẫn chÆ°a má»™t ai vượt qua Cổ trận để có mặt bên trong nhÆ° Quan Vân SÆ¡n và KhÆ°u Phúc Linh vừa may mắn có mặt.
Với ý nghĩ này, một câu nghi vấn không thể không nảy ra trong tâm trí Quan Vân Sơn, là Khưu Phúc Linh đã biết hay như bản thân Quan Vân Sơn chưa biết gì vỠTrúc Lâm cổ viện?
Äó là chÆ°a Ä‘á» cập đến chuyện giả nhÆ° KhÆ°u Phúc Linh có biết thì biết được bao nhiêu phần vá» cổ viện này?
Äịnh tâm sau này nếu có dịp sẽ Ä‘em nghi vấn đó há»i KhÆ°u Phúc Linh, Quan Vân SÆ¡n đành gắng sức cố vượt thoát trùng vi trong lúc này. Quan Vân SÆ¡n đảo ngÆ°á»i.
Vút...
Và lạ thật, nhân vật nỠkhông hiểu sao cứ đoán trước được định ý của Quan Vân Sơn.
Má»™t lần nữa nhân vật ná» chỉ cần má»™t thoáng xoay ngÆ°á»i là xuất hiện ngay trÆ°á»›c mặt Quan Vân SÆ¡n:
- Bản nhân bảo ngÆ°Æ¡i đừng chạy kia mà. Äỡ!
Bung...
Lại bị một kình nữa chấn dội, làm cho Quan Vân Sơn chao đảo không thôi. Tuy vậy, kết quả này lại làm cho nhân vật nỠcó lẽ quá kinh ngạc khi buột miệng kêu:
- Bản nhân đã vận dụng đến sáu phần há»a hầu, không ngá» tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i cho đến lúc này vẫn bình yên vô sá»±. Không lẽ ngÆ°Æ¡i đã gặp kỳ tích ở trong cổ viện Trúc Lâm? Hãy tiếp thêm má»™t chưởng ná»­a xem.
Vù...
Phản ứng của nhân vật này khiến Quan Vân SÆ¡n tỉnh ngá»™. Tình thế diá»…n ra quả đúng nhÆ° vậy, là trÆ°á»›c sau hai lần, cứ má»—i khi bị trúng kình thì toàn thân Quan Vân SÆ¡n dù bị chao đảo nhÆ°ng xét vá» ná»™i lá»±c chân nguyên thì dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a há» bị má»™t tổn hại nào dù là nhá».
Hoàn toàn khác vá»›i lúc trÆ°á»›c, má»—i khi bị há» ThÆ°á»ng đá trúng má»™t kình là huyết khí toàn thân Quan Vân SÆ¡n Ä‘á»u bị sôi trào nhá»™n nhạo.
Tuy chÆ°a hiểu nguyên nhân tại sao, nhÆ°ng vì nghÄ© đây là lợi thế không thể bá» lỡ nên Quan Vân SÆ¡n đánh liá»u cùng nhân vật ná» dùng kình chạm kình. Quan Vân SÆ¡n hất tay:
- Mụ cÅ©ng tiếp ta má»™t chưởng. Äỡ!
Ào...
NhÆ°ng ngay khi chưởng kình vừa phát ra, Quan Vân SÆ¡n lập tức nhận thấy có Ä‘iá»u bất ổn. Äó là khí huyết kinh mạch toàn thân bá»—ng sôi quặn lên, làm cho việc dụng chân lá»±c của Quan Vân SÆ¡n hầu nhÆ° bị nghẽn lại má»™t vài sát na. Nhận biết lúc phát kình nếu để chân nguyên bị gián Ä‘oạn là tá»± chuốc hậu quả khó lÆ°á»ng, Quan Vân SÆ¡n vá»™i vã thu kình.
Äúng lúc này chưởng lá»±c của nhân vật nỠđổ ập đến.
Ầm...
Vì đó là lúc Quan Vân Sơn thu kình nên việc bản thân bị kình lực chấn lùi, Quan Vân Sơn còn để cho chấn kình của đối phương có cơ hội đâm xuyên vào tận huyết mạch đau nhói.
- Ôi chao!
Sắc diện của Quan Vân Sơn vụt tái nhợt, hoàn toàn khác với một ngụm huyết đang thổ ra đỠối.
- Ọe...
Vẫn chÆ°a hết những Ä‘iá»u tồi tệ cứ liên tiếp xảy đến cho Quan Vân SÆ¡n, là từ đại huyệt Ä‘an Ä‘iá»n của chàng cùng má»™t lúc có hai luồng chân khí đối chá»i nhau đã Ä‘á»™t ngá»™t xuất hiện.
Và hai luồng chân khí này một Hàn một Nhiệt nên chúng xâu xé lẫn nhau làm cho toàn bộ ngũ tạng lục phủ của Quan Vân Sơn cứ đau buốt lên từng cơn.
Quan Vân SÆ¡n vì thế chợt quặn ngÆ°á»i, sau cùng tá»± ngã vật xuống bất tỉnh.
Huỵch!
Diá»…n biến này khiến nhân vật ná» và những tên giáo đồ NgÅ© Liên Giáo Ä‘á»u thất kinh.
Tiến đến cạnh Quan Vân SÆ¡n, nhân vật ná» sau khi xem qua kinh mạch liá»n gật đầu:
- Chân khí nghịch hành! Äể tiểu tá»­ chết thế này là quá nhẹ, so vá»›i bản nhân định dành cho bản thân ngÆ°Æ¡i. Không dá»… thế đâu.
Sau đó khi đã lục soát khắp ngÆ°á»i Quan Vân SÆ¡n, nhân vật ná» giận dữ đến phải bật kêu:
- Tiểu tá»­ không giữ Tỵ Äá»™c Châu trong ngÆ°á»i? Hừ! NhÆ°ng dù ngÆ°Æ¡i giấu ở đâu vẫn không thể giấu được mãi bản nhân.
Äoạn quay đầu vá» phía sau, nhân vật ná» ra lệnh:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i chúng ta lui được rồi. Nhân tiện, hãy Ä‘Æ°a tiểu tá»­ vá», giam vào Tá»­ lao.
Bá»n giáo đồ NgÅ© Liên Giáo lập tức thi hành và chỉ má»™t thoáng đã mất hút khá»i khu rừng trúc vốn vẫn bao quanh Trúc Lâm cổ viện, cho dù trận Cá»­u Cung Bát Quái trận ở đó đã bị Xuân Mãn và Äông Äiá»n phá hủy.
DÆ°á»›i ánh sáng lá» má», Quan Vân SÆ¡n phát hiện bản thân thì Ä‘ang nằm và ngồi ngay bên cạnh là má»™t bóng nhân ảnh khó nhìn rõ nhân dạng.
Sợ hãi, Quan Vân Sơn ngồi bật dậy:
- Tôn giá là ai?
Äáp lại câu há»i đầy nghi ngá» của Quan Vân SÆ¡n, thanh âm của nhân vật ná» tá» ra hiểu biết:
- Bần đạo vì đã từng trải qua tâm trạng nhÆ° thiếu hiệp lúc nãy, nên sẵn sàng giải thích những gì thiếu hiệp Ä‘ang nghi vấn và thế nào cÅ©ng há»i.
Chỉ có chừng đó mà nhân vật nỠđã tá» ra mệt nhá»c, nhÆ°ng vẫn nói tiếp:
- Thứ nhất, chúng ta Ä‘ang bị giam ở Tá»­ lao và là Tá»­ lao của KhÆ°u đạo trang. Thứ hai, cÅ©ng nhÆ° bần đạo, thiếu hiệp bị giam vì ở thiếu hiệp nhất định phải có vật gì đó rất cần thiết cho KhÆ°u đạo trang. Do vậy, tình trạng này sẽ tiếp tục kéo dài cho đến lúc nào KhÆ°u đạo trang đạt mục đích má»›i thôi, đó là chiếm cho bằng được vật gì đó ở thiếu hiệp. Thứ ba, bần đạo là đệ tá»­ Toàn Chân phái, có đạo hiệu Trùng Quang, bị giam nhÆ° thế này đã ngoài ba năm. Và sau cùng, nếu thiếu hiệp không còn gì để há»i, bần đạo nghÄ© chúng ta nên khẩn trÆ°Æ¡ng bàn đến chuyện khác hệ trá»ng hÆ¡n, vì má»™t dịp may nhÆ° thế này chắc chắn không bao giá» có lần thứ hai.
Những gì nhân vật ná» vừa bá»™c lá»™ làm cho Quan Vân SÆ¡n kinh tâm Ä‘á»™ng phách, đến nổi Quan Vân SÆ¡n cứ nhìn sững vào nhân vật ná». Chỉ khi lấy lại sá»± trấn tÄ©nh, chàng má»›i có thể lên tiếng, và nói má»™t cách cẩn trá»ng:
- Tại hạ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên vẫn còn nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i, nhÆ°ng chuyện đó cứ để sau. Còn lúc này, chỉ xin tôn giá giúp tại hạ minh bạch má»™t Ä‘iá»u, đó là tôn giá biết gì vá» Ä‘oạn văn này.
Và Quan Vân SÆ¡n Ä‘á»c luôn má»™t Ä‘oạn kinh văn, không cần biết nhân vật ná» có chịu nghe hay không, hoặc tuy có nghe nhÆ°ng không biết có bao nhiêu phần am hiểu.
Äá»™ng thái và nhất là Ä‘oạn kinh văn của Quan Vân SÆ¡n làm nhân vật ná» sững sá». Quan Vân SÆ¡n nhận biết Ä‘iá»u đó qua thái Ä‘á»™ câm lặng của nhân vật ná», cho dù những gì cần Ä‘á»c, chàng đã Ä‘á»c xong từ lâu.
Vì nhân vật nỠcứ mãi câm lặng nên Quan Vân Sơn cứ khinh khỉnh mỉa mai:
- NhÆ° tôn giá không biết gì vá» Ä‘oạn kinh văn vừa rồi? Äủ chứng tá» tôn giá không há» là đệ tá»­ Toàn Chân giáo nhÆ° vừa mạo nhận? Vậy tôn giá nói Ä‘i, NgÅ© Liên Giáo muốn gì ở tại hạ khi dùng khổ nhục kế, tạo cÆ¡ há»™i cho tôn giá tiếp cận tại hạ trong cảnh ngá»™ mÆ°á»i phần giả tạo nhÆ°ng lại diá»…n ra y nhÆ° thật thế này?
Những câu há»i vừa gay gắt, vừa Ä‘á» quyết của Quan Vân SÆ¡n rốt cuá»™c cÅ©ng làm cho nhân vật ná» mở miệng:
- A! Nếu thiếu hiệp biết rõ vá» Ä‘oạn kinh văn này, không lẽ trong sáu sÆ° huynh của bần đạo đã có ngÆ°á»i lâm nguy? Mà thôi, có lẽ Ä‘iá»u cần thiết trÆ°á»›c tiên là giúp thiếu hiệp giải tá»a má»i nghi vấn Ä‘ang có vá» bần đạo. Là thế này...
Äến lượt nhân vật ná» Ä‘á»c luôn má»™t hồi toàn là những khẩu quyết kinh văn võ há»c, bất chấp Ä‘oạn đó có hay không có liên quan đến Ä‘oạn kinh văn Quan Vân SÆ¡n đã Ä‘á»c.
Thái Ä‘á»™ của Quan Vân SÆ¡n vụt thay đổi, và càng nghe nhân vật ná» Ä‘á»c, chàng càng thêm bàng hoàng, đến Ä‘á»™ phải chồm ngÆ°á»i đến, nắm vào hai bên vai của nhân vật ná»:
- Chỉ có đệ tử Toàn Chân giáo mới am hiểu kinh văn Tiên Thiên, không lẽ tôn giá đúng là đạo trưởng Trùng Quang, nhân vật cuối cùng còn sót lại của Toàn Chân đệ tử?
Giật bắn thân hình vài lượt, và nếu nhân vật nỠkhông được hai tay Quan Vân Sơn giữ lại, có lẽ đã ngã ập qua một bên. Có tình trạng này vì nhân vật nỠđang bàng hoàng kêu:
- Thế nào là nhân vật cuối cùng còn sót lại? Không lẽ... không lẽ những sư huynh của bần đạo đã... đã...
Qua thần thái lúc này của nhân vật ná», Quan Vân SÆ¡n càng hiểu rõ hÆ¡n và biết nhân vật ná» tuyệt đối không thể là giả mạo. Và giả làm sao được, nếu nhân vật nỠđã chứng tá» vừa am hiểu kinh văn của tâm pháp Tiên Thiên – đúng vá»›i tâm pháp Quan Vân SÆ¡n đã được má»™t đạo trưởng Toàn Chân phái trao truyá»n - đồng thá»i vừa cho thấy toàn bá»™ công phu võ há»c của nhân vật nỠđã không còn nữa, đến má»™t chút chân lá»±c cá»n con cÅ©ng không. Vả lại, bá»n NgÅ© Liên Giáo dù muốn giảo mạo đến mấy, muốn dụng kế khổ nhục đến thế nào Ä‘i nữa thì chúng đâu dá»… gì tìm ra má»™t nhân vật sẵn sàng vì kế khổ nhục để chịu phế bá» võ công, là Ä‘iá»u quả thật Ä‘ang có ở nhân vật này?
Quan Vân Sơn tỠra áy náy và hối tiếc:
- Mong đạo trưởng lượng thứ cho những nghi ngỠvừa rồi của vãn bối.
Nhân vật nỠxua tay và sau đó cố tự ngồi một mình, bằng cách gỡ nhẹ hai tay Quan Vân Sơn ra:
- Bần đạo đâu thể trách thiếu hiệp, nếu như chính bần đạo cũng vì nghi ngỠnên suýt nữa đã đẩy thiếu hiệp vào tử địa.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Äạo trưởng cÅ©ng nghi ngá» vãn bối? Thật sao?
Trùng Quang đạo trưởng gật đầu:
- Vì phàm nhân vật nào cÅ©ng vậy, trÆ°á»›c khi bị đẩy vào Tá»­ lao này Ä‘á»u phải chịu phế bá» võ công, ở thiếu hiệp thì ngược lại, nên bần đạo đã có ý định tận dụng cÆ¡ há»™i này để đào thoát, cho dù biết chắc thế nào thiếu hiệp cÅ©ng mất mạng, bần đạo vẫn phải tiến hành.
Nói đến đây, Trùng Quang vụt thở dài:
- Do lúc này má»i nghi ngỠđã chẳng còn, tốt hÆ¡n hết thiếu hiệp hãy kể lại toàn bá»™ cho bần đạo nghe. Vẫn còn đủ thá»i gian cho bần đạo định kế lâu dài. Nhá»› đấy, thiếu hiệp phải kể cho thật tÆ°á»ng tận, đừng bá» sót bất kỳ chi tiết nào.
NhÆ° vậy, Quan Vân SÆ¡n đã rõ. Những gì ngay lúc đầu Trùng Quang đạo trưởng đã nói Ä‘á»u là sá»± thật, kể cả cÆ¡ há»™i để đào thoát cÅ©ng là sá»± thật nốt. Do đó, dù chÆ°a hiểu muốn đào thoát phải làm nhÆ° thế nào, nhÆ°ng vì đã tin vào đạo trưởng Trùng Quang nên Quan Vân SÆ¡n nhất nhất kể lại má»i việc.
Câu chuyện kể của Quan Vân SÆ¡n đâu có gì là dài, chỉ phiá»n má»™t ná»—i là có quá nhiá»u tình tiết. Mà theo đạo trưởng Trùng Quang căn dặn, Quan Vân SÆ¡n nào dám bá» qua bất kỳ má»™t chi tiết nào dù là nhá». Do đó, để kể cho hết và cho thật mạch lạc, Quan Vân SÆ¡n cÅ©ng phải tiêu tốn đến ít lắm là hai canh giá».
Vì thế đó là nguyên nhân khiến đạo trưởng Trùng Quang khẩn trÆ°Æ¡ng lên tiếng giải thích ngay, sau khi Quan Vân SÆ¡n dứt lá»i:
- Bần đạo có thể nói tóm lại thế này. Nhân vật đã đánh bại thiếu hiệp ở cạnh cổ viện Trúc Lâm dù có tá»± nhận là ngÆ°á»i của NgÅ© Liên Giáo thì do đã Ä‘Æ°a thiếu hiệp đến và giam giữ ở tá»­ lao này, có thể hiểu thêm nhân vật đó cÅ©ng là ngÆ°á»i của KhÆ°u đạo trang. Và khi chỉ cho thuá»™c hạ Ä‘Æ°a thiếu hiệp vỠđây giam giữ là có thể hiểu nhân vật ná» Ä‘ang bận tâm vá» những gì còn ẩn giấu ở trong Trúc Lâm cổ viện. Do đó, dù có tìm thấy những vật ẩn giấu ở đó hay không thì muá»™n lắm cÅ©ng ná»™i nhật ngày mai, nhân vật ná» cÅ©ng quay vỠđể tra há»i thiếu hiệp vá» Tỵ Äá»™c Châu. Äiá»u này, chứng tá» thiếu hiệp chẳng còn được bao nhiêu thá»i gian để tá»± tạo cÆ¡ há»™i thoát thân an toàn. Hãy nghe lá»i bần đạo, mau dùng tâm pháp Tiên Thiên của bổn phái mà thiếu hiệp đã biết, để cấp tốc trấn áp và ổn định hai loại chân nguyên đối chá»i nhau Ä‘ang tồn tại trong ná»™i thể của thiếu hiệp. Chỉ có cách duy nhất đó là giúp thiếu hiệp tá»± cứu thân, cÅ©ng là thay bần đạo thá»±c hiện nhiá»u tâm nguyện.
Cố quên Ä‘i những mệt má»i để nói luôn má»™t hÆ¡i dài nhÆ° thế, Trùng Quang đạo trưởng sau đó cứ chá»±c liêu xiêu, khiến Quan Vân SÆ¡n phải nhanh tay đỡ má»›i không ngã quỵ.
Vẫn sợ Quan Vân SÆ¡n để phí thá»i gian, đạo trưởng Trùng Quang rõ ràng là sắp ngất đến nÆ¡i, vẫn cố nói thêm má»™t vài lá»i nữa:
- Gá»i là tá»­ lao vì nÆ¡i này ngoài việc mạo hiểm xông ra phía trÆ°á»›c, là Ä‘iá»u không thể nào thá»±c hiện nổi vá»›i bản lãnh nhÆ° thiếu hiệp, thì ở phía sau lại bị ngăn chận bởi má»™t chÆ°á»›ng ngại tuyệt đại gian nguy là Hàn Nhiệt Nhị Cốc. NhÆ°ng vì thiếu hiệp lại có sẵn hai loại chân nguyên Hàn Nhiệt, nếu cứ theo nguyên lý sinh khắc...
Chợt hiểu vì sao đạo trưởng Trùng Quang lại tá» ra khẩn trÆ°Æ¡ng, Quan Vân SÆ¡n cố ý mỉm cÆ°á»i:
- Tại hạ hiểu cả rồi. Tại hạ sẽ dùng Nhiệt công khi xông qua Hàn Cốc, và ngược lại sẽ vượt qua Nhiệt cốc bằng Hàn công. Nhưng trước đó cần phải vận dụng tâm pháp Tiên Thiên để ổn định Hàn Nhiệt Nhị Chân Nguyên? Có phải ý đạo trưởng là như thế?
Và Quan Vân SÆ¡n chỉ nhìn thấy đạo trưởng Trùng Quang nở má»™t nụ cÆ°á»i mãn nguyện, cho dù Ä‘ang chìm vào hôn mê trầm trầm.
Äỡ đạo trưởng ngồi vững, Quan Vân SÆ¡n sau má»™t lúc đắn đó và nhìn ngắm diện mạo quá Æ° tiá»u tụy của ngÆ°á»i đã bị giam giữ suốt thá»i gian dài, chợt quả quyết đặt tay vào đại huyệt Linh đài của đạo trưởng.
Vậy là thêm hai canh giỠnữa trôi qua, cho đến lúc đạo trưởng Trùng Quang cựa mình choàng tỉnh...
Tài sản của dth_abcd

  #7  
Old 17-05-2008, 07:53 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 13
Nhị Cốc Nhiệt Hàn



Không há» tránh né ánh mắt nhìn đầy oán trách của đạo trưởng Trùng Quang, Quan Vân SÆ¡n cÆ°á»i nhẹ:
- Thoát cùng thoát, hoặc chết cùng chết. Äiệt nhi đâu thể tá»± thoát má»™t mình và để cho sÆ° thúc chịu thêm cảnh sanh cầm dù chỉ là má»™t ngày?
Äạo trưởng Trùng Quang đành lắc đầu chép miệng:
- NgÆ°á»i nhân từ và trung hậu nhÆ° Thiếu Bang chủ chẳng trách đại sÆ° huynh Thái Ất cứ quyết định chá»n làm đệ tá»­ ký danh. NhÆ°ng Thiếu Bang chủ làm thế này, chỉ e cả hai ta cùng khó thoát.
Quan Vân SÆ¡n vẫn cÆ°á»i:
- SÆ° thúc đừng giấu tiểu Ä‘iệt. Thứ nhất, nếu đúng nhÆ° sÆ° thúc liệu định, là má»™t mình tiểu Ä‘iệt có thể thoát, thì tại sao cả sÆ° thúc lẫn tiểu Ä‘iệt lại không thể thoát? Äành rằng việc tiểu Ä‘iệt truyá»n hẳn má»™t ná»­a chân nguyên theo tâm pháp Tiên Thiên là giảm thiểu má»™t ná»­a cÆ¡ há»™i thoát thân cho tiểu Ä‘iệt, nhÆ°ng bao nhiêu chân nguyên Nhiệt DÆ°Æ¡ng của tiểu Ä‘iệt cÅ©ng đã truyá»n hết cho sÆ° thúc, vậy thì Nhiệt DÆ°Æ¡ng và Hàn Âm vẫn còn đủ ở cả hai ngÆ°á»i chúng ta, cá»› sao chúng ta không thể liên thủ cùng thoát? Thứ hai, sÆ° thúc đừng gá»i tiểu Ä‘iệt là Thiếu Bang chủ, vì nếu muốn gá»i, sao ngay từ đầu sÆ° thúc không gá»i? Chứng tá» lần gá»i này của sÆ° thúc là quá miá»…n cưỡng. Tiểu Ä‘iệt thật không dám nhận.
Äạo trưởng Trùng Quang thở dài:
- Bần đạo lúc đầu không gá»i là có nguyên do. NhÆ°ng nếu thiếu hiệp không thuận ý thì thôi. Còn vá» việc liên thủ cùng thoát, a... thiếu hiệp tuy quá thông tuệ khi nghÄ© ngay đến phÆ°Æ¡ng cách này, nhÆ°ng thiếu hiệp lại quên, hoặc chÆ°a am hiểu má»™t Ä‘iá»u.
- Là Ä‘iá»u gì?
Äạo trưởng Trùng Quang tá» ra thất vá»ng:
- Muốn vượt qua một trong Nhị cốc Hàn Nhiệt ngoài việc cần phải có công phu khắc chế, cũng cần có nội lực tu vi xấp xỉ hai mươi năm. Chỉ tiếc chỗ nội lực này của thiếu hiệp do quá nhân hậu, đã san sẻ hết một nửa cho bần đạo, nên hiện tình lúc này sẽ không ai trong chúng ta có đủ năng lực vượt thoát.
Lá»i của đạo trưởng Trùng Quang vừa nói xong, từ phía ngoài bá»—ng vá»ng vào má»™t loạt cÆ°á»i đắc ý:
- Hai ngÆ°Æ¡i muốn thoát đâu phải dá»…? Äừng nói là hai ngÆ°Æ¡i không bao giá» vượt qua Hàn Nhiệt nhị cốc vốn là đệ nhất tá»­ địa ở cõi trần gian này, đến việc hai ngÆ°Æ¡i muốn chạy đến đó để tìm chết cÅ©ng không thể nào thá»±c hiện được. Ha... ha...
Äó là thứ thanh âm xa lạ, Quan Vân SÆ¡n chÆ°a há» nghe bao giá». NhÆ°ng vá»›i đạo trưởng Trùng Quang thì khác. Äạo trưởng bá»—ng chạm khẽ vào Quan Vân SÆ¡n:
- Khưu Phúc Nguyên nói như thế có lẽ vì hắn chưa hỠbiết thiếu hiệp vẫn còn võ công.
NhÆ°ng ta nên tÆ°Æ¡ng kế tá»±u kế, bần đạo sẽ cùng hắn đối đáp đôi lá»i, trong khi đó thiếu hiệp mau chóng...
Quan Vân SÆ¡n ngắt lá»i:
- Có làm nhÆ° thế, trÆ°á»›c sau gì sá»± việc cÅ©ng vỡ lở. Sao chúng ta không xuất kỳ bất ý cùng bá» chạy? Äây là yếu tố bất ngá», nhất định chỉ có lợi cho chúng ta.
Từ phía ngoài Tá»­ lao đã có đôi ba bóng ngÆ°á»i xuất hiện. Äạo trưởng Trùng Quang thán phục nhìn Quan Vân SÆ¡n:
- Bần đạo quả chÆ°a nghÄ© đến Ä‘iá»u này. Äược, hãy chạy theo bần đạo.
Há» quay ngÆ°á»i và nhá» có đạo trưởng Trùng Quang dẫn lối, cả hai nhanh chóng lao nhanh đến má»™t ngách đá ẩn khuất mãi phía trong Tá»­ lao.
Vút... Vút...
Äá»™ng thái này của cả hai làm cho những nhân vật Ä‘ang đến cùng thất kinh:
- Úy! Sao bá»n chúng có thể tá»± khôi phục võ công?
- Nguy rồi. Không lẽ tiểu tá»­ đã nhá» Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­ ở cổ viện Trúc Lâm nên tá»± khôi phục hồi chân nguyên?
- Äuổi theo mau!
Càng không dám chậm chân, Quan Vân Sơn vội lách luôn vào ngách đá, bám sát theo sau đạo trưởng Trùng Quang.
Soạt...
Ngách đá dẫn đến một nơi mịt mù sương vụ, và Quan Vân Sơn nghe tiếng đạo trưởng Trùng Quang thở hào hển:
- Äã đến phạm vi của Nhiệt Cốc. Hy vá»ng lá»›p nhiệt khí mù này đủ làm ngăn cách thị tuyến giữa chúng và chúng ta.
Quan Vân SÆ¡n lập tức vận dụng chân nguyên Hàn Âm, vừa che chở bản thân, vừa giúp đạo trưởng Trùng Quang tạm thá»i chÆ°a bị lá»›p nhiệt khí mù làm cho kiệt lá»±c.
Ở phía sau, thanh âm của KhÆ°u Phúc Nguyên vang lên rành rá»t:
- Hai ngươi nên quay lại thì hơn, đừng quá xuẩn động, tự tìm chết ở Hàn Nhiệt nhị cốc.
Nếu thuận tình quay lại, bản nhân sẽ đối đãi tốt với hai ngươi.
Quan Vân Sơn giận dữ quay lại mắng:
- Vẫn nghe nói cây đắng không thể sanh trái ngá»t, hóa ra bấy lâu nay Quan Vân SÆ¡n ta đã bị KhÆ°u Phúc Linh dối lừa. Nếu sau này có cÆ¡ há»™i, ta thá» sè hủy diệt toàn bá»™ KhÆ°u đạo trang các ngÆ°Æ¡i.
Äúng lúc này Quan Vân SÆ¡n có cảm nhận đạo trưởng Trùng Quang nhÆ° không thể chi trì ná»—i vá»›i sức nóng càng lúc càng tăng dần, nên vá»™i vàng vận dụng toàn bá»™ chân lá»±c Hàn Âm, cho lãnh khí toát ra che chở cho cả hai.
Và Quan Vân SÆ¡n nghe tiếng KhÆ°u Phúc Nguyên cÆ°á»i sằng sặc:
- Äừng nói là tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i sẽ không bao giá» có cÆ¡ há»™i đó. Và cho dù có, ha... ha...
ngÆ°Æ¡i là cốt nhục của Kiá»u Má»™ng Phi, phải gá»i mẫu thân của Phúc Linh là a di, ngÆ°Æ¡i dám đại nghịch bất đạo hủy diệt KhÆ°u đạo trưởng Æ°? Ha... ha...
Có tiếng đạo trưởng Trùng Quang phì phò bên tai Quan Vân Sơn:
- Hắn nói đúng. Thiếu hiệp dù gì cÅ©ng là ngÆ°á»i có liên quan đến KhÆ°u đạo trưởng.
Äừng mạo hiểm vì ngá»™ nhận nữa, thiếu hiệp hãy mau Ä‘Æ°a bần đạo quay lại thì hÆ¡n. Hắn sẽ không gây bất lợi cho thiếu hiệp đâu.
Quan Vân Sơn bật thét:
- Vãn bối không tin. Vì nếu sá»± thật có nhÆ° vậy, cá»› sao bá»n há» hết lần này đến lần kia dối lừa vãn bối, lại còn giam vãn bối vào tá»­ lao? Vãn bối không tin. Tiểu Ä‘iệt không bao giá» tin.
Và vì quá phẫn ná»™, bất chấp năng lá»±c có hạn, Quan Vân SÆ¡n ngay sau đó hăm hở Ä‘Æ°a đạo trưởng Trùng Quang Ä‘i thật nhanh vào khu vá»±c mịt mù lá»›p nhiệt khí, tiến thẳng vào nÆ¡i Ä‘ang tá»a ra sức nóng ngùn ngụt, đúng vá»›i danh xÆ°ng là Nhiệt cốc.
Äá»™ng thái này của Quan Vân SÆ¡n nếu không là liá»u mình tá»± tìm đến cái chết thì trÆ°á»›c mắt cÅ©ng làm cho đạo trưởng Trùng Quang lâm cảnh thập tá»­ nhất sinh.
Quan Vân Sơn nghe tiếng đạo trưởng ngã khuỵu.
Huỵch!
Thất kinh, Quan Vân SÆ¡n vừa đỡ đạo trưởng Trùng Quang lên, vừa đắn Ä‘o lưỡng lá»±, chỉ muốn quay lại vì lo cho sá»± an toàn của ngÆ°á»i vừa được Quan Vân SÆ¡n gá»i là sÆ° thúc.
Còn Ä‘ang do dá»± bất quyết, Quan Vân SÆ¡n bá»—ng nghe thanh âm của KhÆ°u Phúc Nguyên mÆ¡ hồ vá»ng đến:
- NgÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a quay lại sao, Quan Vân SÆ¡n? Không lẽ cÅ©ng nhÆ° phụ thân ngÆ°Æ¡i, thà cố chấp cho đến tận lúc mất mạng vẫn không thay đổi lập trÆ°á»ng?
Quan Vân Sơn bừng tỉnh. Câu nói này phải chăng muốn ám chỉ Khưu Phúc Nguyên là một trong hai hung thủ đã sát hại phụ thân, qua lốt cải dạng là một đạo với một tăng?
Nghĩ thế và quyết phải sống để báo thù, Quan Vân Sơn bỗng bật thét lên thành tiếng hú thang thoát:
- Hu... ú... ú...
Cùng lúc đó, Quan Vân SÆ¡n cố cảm nhận từ Ä‘an Ä‘iá»n bá»—ng dâng xá»™c lên má»™t luồng khí Hàn Âm cuá»™n trào chÆ°a bao giá» có. Äồng thá»i, tá»± Quan Vân SÆ¡n cÅ©ng ngá»­i thấy mùi thÆ¡m của Long Diên HÆ°Æ¡ng ngạt ngào đã từng hít phải lúc Ä‘i vào Thái Âm Äá»™ng.
Chợt hiểu Ä‘iá»u đó xảy ra là có liên quan đến Thái Âm chân khí, Quan Vân SÆ¡n dù Ä‘ang vận dụng tâm pháp Tiên Thiên của giáo phái Toàn Chân cÅ©ng mạo hiểm chuyển sang Thái Âm tâm pháp.
Và Ä‘iá»u bất ngá» bá»—ng xảy đến, khắp ngÆ°á»i Quan Vân SÆ¡n liá»n toát ra lá»›p lãnh khí trùng trùng, xua tan Ä‘i toàn bá»™ lá»›p nhiệt khí xuất phát từ Nhiệt Cốc Ä‘ang chá»±c chá» hủy diệt Quan Vân SÆ¡n và đạo trưởng Trùng Quang.
Diễn biến này làm cho Quan Vân Sơn thêm tin tưởng vào bản thân, và cũng tin đây là cơ hội hãn hữu để bảo toàn sinh mạng của đạo trưởng Trùng Quang đang như chỉ mành treo chuông.
Quan Vân SÆ¡n di chuyển nhanh hÆ¡n, hy vá»ng sẽ sá»›m vượt thoát Nhiệt Cốc nhá» vào Thái Âm chân khí.
Vút...
Chỉ một lúc sau Quan Vân Sơn đã nhìn thấy cảnh quang rõ dần và lớp nhiệt khí mù mù chỉ còn là lớp vân vụ mong manh mà thôi.
Kể như đã vượt qua Nhiệt Cốc, Quan Vân Sơn lo lắng cúi đầu, nhìn đạo trưởng Trùng Quang vẫn đang bất động trên tay.
Quan Vân Sơn khẽ thở phào, sắc diện của đạo trưởng tuy vẫn còn đỠbừng bừng vì sức nóng ở Nhiệt Cốc, nhưng nhịp hô hấp vẫn ổn định, chứng tỠđạo trưởng vẫn bình an vô sự.
Yên tâm phần nào, Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn lên phía trước.
Và cách chá»— Quan Vân SÆ¡n không xa lại là từng lá»›p sÆ°Æ¡ng vụ má» má» Ä‘ang tha hồ cuá»™n đảo, nhÆ° Ä‘e dá»a bất kỳ ai có ý định xông vào đó.
“Äã đến Hàn Cốc, có lẽ ta nên chá» sÆ° thúc tỉnh lại, vì chỉ có công phu Nhiệt DÆ°Æ¡ng của sÆ° thúc má»›i có thể giúp ta xông qua an toàn.†Quan Vân SÆ¡n dừng lại và quyết chá» cho đến lúc đạo trưởng Trùng Quang lại tỉnh.
Chợt nhịp thở của Quan Vân SÆ¡n bá»—ng hào hển má»™t cách lạ thÆ°á»ng.
Äúng lúc này, đạo trưởng Trùng Quang tỉnh lại.
ÄÆ°a mắt nhìn quanh, đạo trưởng lên tiếng:
- Äã qua Nhiệt Cốc rồi Æ°?
Quan Vân Sơn đặt đạo trưởng Trùng Quang đứng bên cạnh:
- Äã vượt qua, ồ … ồ … trÆ°á»›c mặt chúng ta nhÆ° chính là, ồ … ồ … là Hàn Cốc.
Äạo trưởng kinh ngạc quay lại nhìn Quan Vân SÆ¡n:
- Thiếu hiệp … BỠdở câu nói giữa chừng, đạo trưởng Trùng Quang chộp vào uyển mạch Quan Vân Sơn.
Và lập tức đạo trưởng kêu lên:
- Quái lạ, sao vẫn là hiện trạng nhị khí tương tranh?
Cái chạm tay của đạo trưởng Trùng Quang làm cho toàn thân Quan Vân Sơn run rẩy.
Và sự chấn động không hiểu sao lại làm cho Quan Vân Sơn thay đổi hoàn toàn. Quan Vân Sơn đảo tay, chộp ngược trở lại vào hổ khẩu của đạo trưởng Trùng Quang.
Tiếp đó, Quan Vân Sơn vừa lôi đạo trưởng đi, vừa nói qua hơi thở dập dồn:
- Tiểu điệt không còn cách nào khác, sư thúc mau vận dụng chân nguyên Nhiệt Dương để tự bảo vệ tâm mạch. Nhanh lên, sư thúc!
Và không cần biết đạo trưởng Trùng Quang có kịp vận dụng chân lực hay chưa, Quan Vân Sơn đã lôi đạo trưởng tiến vào vùng mịt mù sương vụ lãnh khí, chính là Hàn Cốc.
Vút...
Lớp lãnh khi lập tức bao trùm cả hai, khiến chính bản thân đạo trưởng Trùng Quang dù đã kịp vận dụng chân nguyên Nhiệt Dương nhưng vẫn cứ run lên cầm cập.
Trong khi đó, như đạo trưởng Trùng Quang vẫn chú tâm dò xét Quan Vân Sơn. Nếu lúc nãy đã có nhịp thở dập dồn đáng ngại thì lúc này lớp lãnh khí bao quanh lại làm cho diện mạo của Quan Vân Sơn tỠra sảng khoái lạ kỳ.
Äã vậy, Quan Vân SÆ¡n còn tÆ°Æ¡i tỉnh, mỉm cÆ°á»i nhìn đạo trưởng:
- SÆ° thúc đừng nhìn tiểu Ä‘iệt nhÆ° vậy. Tốt hÆ¡n hết, sÆ° thúc hãy giúp tiểu Ä‘iệt hiểu Ä‘iá»u gì đã và Ä‘ang xảy ra cho tiểu Ä‘iệt?
Vẫn run cầm cập vì lãnh khí xâm nhập, đạo trưởng bảo:
- Bần đạo tuy mơ hồ hiểu, nhưng nếu muốn nghe giải thích sao thiếu hiệp không chỠvượt qua Hàn Cốc này đã?
Hít vào một hơi dài khoan khoái, Quan Vân Sơn đáp:
- Lãnh khí nÆ¡i này Ä‘ang phần nào giúp tiểu Ä‘iệt trấn áp nhiệt khí đã công phạt kinh mạch tiểu Ä‘iệt. Nếu sÆ° thúc không ngại, sao không để tiểu Ä‘iệt truyá»n thêm chút ít nhiệt khí cho sÆ° thúc?
Và Quan Vân SÆ¡n định chá»™p vào Linh đài huyệt của đạo trưởng Trùng Quang để thá»±c hiện nhÆ° lá»i vừa nói, nhÆ°ng đạo trưởng đã kịp thoát ra:
- Không được đâu. Vì chỉ cần bất cẩn má»™t chút, cả Nhiệt Khí lẫn Hàn Khí từ ngÆ°á»i thiếu hiệp sẽ truyá»n sang ná»™i thể bần đạo. Chuyện bị nhị khí tÆ°Æ¡ng xung nghịch hành, nào phải là chuyện đùa.
Quan Vân Sơn càng thêm lo lắng khi nhìn thấy đạo trưởng Trùng Quang đang vội vã đi xuyên qua lớp lãnh khí mịt mù.
Quan Vân SÆ¡n bÆ°á»›c theo và vận lá»±c đẩy tống luồng nhiệt khí Ä‘ang cuá»™n trào trong ngÆ°á»i ra ngoài, xua tan bá»›t lãnh khí giúp đạo trưởng Trùng Quang dá»… dàng vượt qua Hàn Cốc.
Sau đó một mình Quan Vân Sơn lưu lại giữa lớp lãnh khí mịt mù, phát thoại hướng vỠđạo trưởng Trùng Quang:
- Sư thúc cảm thấy thế nào?
Äạo trưởng Trùng Quang đáp lại bằng vẻ mặt bối rối khôn tả:
- Phần bần đạo Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên đã thoát, nhÆ°ng còn thiếu hiệp thì sao? Bần đạo cảm thấy khó tin, nếu đúng nhÆ° thiếu hiệp bảo rằng Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­ đã bị hủy hoại, không Ä‘em đến bất kỳ lợi ích nào cho thiếu hiệp.
Quan Vân Sơn vẫn tiếp tục cùng đạo trưởng Trùng Quang đối đáp, cho dù một ở trong và một ở ngoài Hàn Cốc:
- Phải chăng sÆ° thúc quả quyết luồng nhiệt khí phát sinh từ Ä‘an Ä‘iá»n tiểu Ä‘iệt là do công năng diệu dụng của Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­ mà ra? Nếu là vậy, tiểu Ä‘iệt hiểu rồi.
Sắc mặt của đạo trưởng Trùng Quang, vẫn tỠra ngơ ngẩn:
- Hiểu nhÆ° thế nào? Phải chăng thiếu hiệp vừa có ý nghÄ©, cho rằng Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­ dù bị chưởng kình hủy hoại nhÆ°ng trÆ°á»›c đó đã kịp tan vào...
Quan Vân Sơn kêu:
- SÆ° thúc cÅ©ng nghÄ© nhÆ° thế Æ°? Không sai, chỉ có cách giải thích duy nhất đó là hợp lẽ nhất. Bản thân tiểu Ä‘iệt đã ngâm mình rất lâu vào giếng nÆ°á»›c, nÆ¡i đã xuất phát sau đó chôn vùi Hồng Äiệp Tuyết Liên. Äúng là dược lá»±c của báu vật đã ngấm vào toàn thân tiểu Ä‘iệt theo phÆ°Æ¡ng cách ngẫu nhiên đó.
Nét mặt của đạo trưởng Trùng Quang từ từ giãn ra:
- Äã là vậy, trÆ°á»›c sau thiếu hiệp đã hai lần gặp kỳ tích, má»™t DÆ°Æ¡ng Nhiệt và má»™t Âm Hàn, là hai kỳ tích Ä‘em đến hai hiệu quả trái ngược nhau. Thiếu hiệp hiểu nhÆ° thế nào vá» việc này?
Quan Vân Sơn lắc đầu:
- Má»™t ngÆ°á»i khó thể dung nạp cùng má»™t lúc hai loại chân nguyên xung khắc. Hoặc phải loại bá» bá»›t má»™t trong hai, hoặc phải có biện pháp dung hòa, biến hiện trạng bất lợi này thành sở đắc, chuyển từ tình thế Thủy Há»a bất dung thành công phu Âm DÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡ng hợp. SÆ° thúc nghÄ© tiểu Ä‘iệt hiểu nhÆ° thế có đúng không?
Äạo trưởng Trùng Quang tá» ra trầm ngâm:
- Thiếu hiệp đã má»™t lần thá»­ loại bá» má»™t, là đã truyá»n chá»— nhiệt khí đó cho bần đạo, nhÆ°ng sau đó nhiệt khí vẫn phát sinh, nhÆ° thể đó là phần bất khả phân ly của thiếu hiệp.
Phải chi thiếu hiệp có thêm khẩu quyết Thái DÆ°Æ¡ng nữa, có lẽ sẽ dá»… dàng đắc thủ võ há»c thượng thừa là Âm DÆ°Æ¡ng Nhị Công nhÆ° Nhị Tiên Âm DÆ°Æ¡ng từng di nguyện.
Quan Vân Sơn thở dài:
- Tiểu Ä‘iệt cÅ©ng nghÄ© đến Ä‘iểm này, nhÆ°ng sÆ° thúc biết không, đã má»™t lần tiểu Ä‘iệt do cố miá»…n cưỡng nên công phu Thái Âm bị tiểu Ä‘iệt luyện đến bất thành. Thiết nghÄ© dù có thêm khẩu quyết Thái DÆ°Æ¡ng thì hiện tượng nhị khí tÆ°Æ¡ng xung nghịch hành khó lòng loại bá».
Äạo trưởng Trùng Quang đành gật đầu sau má»™t lúc ngắn ngủi ngẫm nghÄ©:
- Bần đạo cÅ©ng phần nào thấu hiểu. Có thể nói ná»™i thể của thiếu hiệp ngay lần đầu thá»­ luyện tâm pháp Thái Âm đã lâm vào cảnh Hành Nhiệt xung khắc, cho dù Hàn khí ở Thái Âm Ä‘á»™ng đã có thêm tuyệt khí Long Diên HÆ°Æ¡ng há»— trợ, nhÆ°ng vẫn không triệt bá» hoàn toàn sức nóng từ Lân Há»a Äạn Tam Vu Tam Hồi trÆ°á»›c đó đã thấm nhập Và vì đã có má»™t khởi đầu nhÆ° vậy nên đối vá»›i thiếu hiệp không thể có bất kỳ loại tâm pháp nào đủ hiệu lá»±c giúp thiếu hiệp tá»± áp chế tình trạng nhị khí tÆ°Æ¡ng xung này. Huống chi ở thiếu hiệp giỠđã có thêm diệu lá»±c hãn thế từ Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­, khiến nhiệt khí cứ mãi phát sinh cùng hàn khí từ Long Diên HÆ°Æ¡ng.
Äến đây Quan Vân SÆ¡n từ từ Ä‘i ra khá»i phạm vi lãnh khí ở Hàn Cốc:
- Không thể loại bỠthì đành chấp nhận thôi. Sư thúc nghĩ thế nào vỠquyết định này của tiểu điệt?
Äạo trưởng Trùng Quang kinh ngạc nhìn Quan Vân SÆ¡n lúc này đã có hai bên mặt vá»›i hai khí sắc hoàn toàn trái ngược nhau. Ná»­a bên tả thì có sắc diện tái nhợt, khác vá»›i ná»­a bên hữu Ä‘ang tá» ra nhuận khí hồng hào.
- Thiếu hiệp bằng cách nào đã tách bạch nhị khí Hàn Nhiệt vỠhai bên? Thiếu hiệp không sợ hiện trạng này sẽ làm cho việc vận khí hoặc dẫn lưu chân kình của thiếu hiệp gặp trở ngại?
Quan Vân Sơn đưa tay bên tả cho đạo trưởng Trùng Quang nắm lấy:
- Sư thúc hãy xem cách tiểu điệt vận khí, có đúng là cách vận dụng chân lực của tâm pháp Tiên Thiên?
Äạo trưởng Trùng Quang chá»™p vào uyển mạch bên tả của của Quan Vân SÆ¡n:
- Tuy là cách vận khí của tâm pháp Tiên Thiên, nhưng công phu được thiếu hiệp vận dụng lại là Hàn Khí.
Quan Vân SÆ¡n thu tay đó vá», thay thế bằng tay hữu:
- Còn lần này thì thế nào?
Cũng cầm vào uyển mạch như vừa rồi, nhưng đạo trưởng Trùng Quang vừa chạm vào đã kêu kinh hãi:
- Äây là công phu DÆ°Æ¡ng nhiệt của Tiên Thiên nhÆ°ng cách vận khí lại không phải? Sao lạ thế này?
Quan Vân SÆ¡n tủm tỉm cÆ°á»i, rồi Ä‘Æ°a cả hai tay ra phía trÆ°á»›c:
- Sư thúc thử cùng một lúc cầm cả hai tay xem sao?
Thực hiện theo, và lần này đạo trưởng Trùng Quang ngỡ ngàng:
- Cũng như nhị khí Hàn Nhiệt đang cùng tồn tại, thiếu hiệp đã cùng một lúc vận dụng cả hai tâm pháp, một là Tiên Thiên của bổn phái, còn lại có phải là tâm pháp Thái Âm?
Quan Vân SÆ¡n thu cả hai tay vá»:
- Tuy mang danh là Thiếu Bang chủ Tứ Hải Bang nhÆ°ng cho đến giá» tiểu Ä‘iệt vẫn chÆ°a nhận bất kỳ chân truyá»n nào từ gia phụ. Còn lúc này, vá»›i má»™t tâm pháp Thái Âm đã từng luyện nhÆ°ng bất thành, thêm vào đó là tâm pháp Tiên Thiên chÆ°a kịp hiểu cho thấu đáo đã đánh liá»u vận dụng, sÆ° thúc thá»­ nghÄ©, tiểu Ä‘iệt còn phÆ°Æ¡ng sách nào khác nếu không vận dụng cả hai?
Äạo trưởng Trùng Quang bàng hoàng:
- Việc hợp nhất hai loại tâm pháp sai biệt vá» Ä‘Æ°á»ng lối, nếu so vá»›i việc dung hòa nhị khí Hàn Nhiệt thì không việt nào dá»… hÆ¡n hoặc khó hÆ¡n. Thiếu hiệp làm nhÆ° thế e quá mạo hiểm.
Quan Vân Sơn chầm chậm hít vào một hơi thật dài:
- Hoặc bị nhị khí tÆ°Æ¡ng xung nghịch hành dẫn đến mất mạng, hoặc mạo hiểm đánh liá»u vá»›i số kiếp, tiểu Ä‘iệt chá»n cách thứ hai. Vả lại...
Quan Vân SÆ¡n bá»—ng mỉm cÆ°á»i:
- Tiểu Ä‘iệt đủ tá»± tin khi chá»n cách này. Và kết quả nhÆ° sÆ° thúc Ä‘ang nhìn thấy, hai tâm pháp nhÆ° đã biến thành má»™t không phải thế sao?
Nghe Quan Vân Sơn giải bày và với hiện trạng là Quan Vân Sơn vẫn bình ổn đứng trước mặt, đạo trưởng Trùng Quang một lần nữa dùng hai tay nắm vào hai bên uyển mạch tay của Quan Vân Sơn:
- Quả nhiên là hai tâm pháp đang cùng vận hành, cho dù khó thể tin là chúng có thể dễ dàng hợp lại làm một.
BỠhai tay Quan Vân Sơn ra, đạo trưởng bỗng thở dài:
- Sự mạo hiểm của thiếu hiệp không ngỠđã thu kết quả. Tuy nhiên bần đạo thật không biết là nên mừng hay phải lo lắng vì thiếu hiệp?
Nghiêm mặt lại, vẫn với một bên mặt tái nhợt và bên kia hồng nhuận, Quan Vân Sơn bảo:
- Tiểu Ä‘iệt hiểu sÆ° thúc muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì. Tuy vậy, việc tiểu Ä‘iệt có đúng là cốt nhục của Tán Hoa Nữ Kiá»u Má»™ng Phi hay không vẫn cần thẩm tra lại. Vì chính chưởng môn Võ Äang phái ngay khi nghe biết chuyện này cÅ©ng khuyên tiểu Ä‘iệt chá»› vá»™i tin.
Äạo trưởng Trùng Quang cÆ°á»i gượng:
- Vẫn còn má»™t sá»± thật mà thiếu hiệp nên biết. Äó là trÆ°á»›c khi lệnh tôn cùng lệnh Ä‘Æ°á»ng trở thành phu phụ, Kiá»u Má»™ng Phi do từng có giao tình thân mật vá»›i lệnh tôn, nên đứa bé được Kiá»u Má»™ng Phi hoài thai sinh ra rất có thể chính là thiếu hiệp.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Mụ đã một lần sinh con? Sao sư thúc biết?
Äạo trưởng Trùng Quang giải thích:
- Bổn phái Toàn Chân tuy bao Ä‘á»i chủ trÆ°Æ¡ng ẩn thế, nhÆ°ng đâu vì thế mà xa biệt thế thái nhân tình. Nói đúng hÆ¡n, bảy huynh đệ bần đạo vẫn luôn ngấm ngầm giám sát má»i Ä‘á»™ng tÄ©nh trên võ lâm và bần đạo có thể Ä‘oán chắc mấy Ä‘iá»u. Äó là song thân phụ mẫu của thiếu hiệp chÆ°a há» có cốt nhục lÆ°u lại. Thứ nữa, Kiá»u Má»™ng Phi sau khi hạ sinh được má»™t hài nhi vẫn chÆ°a cùng nam nhân nào khác có mức giao du thân mật nhÆ° đối vá»›i lệnh tôn trÆ°á»›c kia. Do đó...
Quan Vân Sơn chợt lảo đảo té ngồi:
- Tiểu điệt không tin. Không lý nào Quan Vân Sơn này không là cốt nhục của hỠQuan, và là tạp chủng không rõ thân sinh phụ mẫu. Tiểu điệt không tin.
Äạo trưởng Trùng Quang liá»n ngồi cạnh Quan Vân SÆ¡n:
- Äâu phải chỉ có má»™t mình thiếu hiệp không tin? Chính bần đạo cho đến tận lúc này vẫn lấy làm lạ vá» con ngÆ°á»i của lệnh tôn. Vì lệnh tôn dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a bao giá» tá» ra luyến ái bất kỳ nữ nhân nào. Và Ä‘iá»u đó làm bần đạo hiểu, nguyên nhân khiến lệnh Ä‘Æ°á»ng chÆ°a má»™t lần hoài thai là do sá»± lợt lạt của lệnh tôn đối vá»›i lệnh Ä‘Æ°á»ng.
Quan Vân Sơn chợt rùng mình:
- SÆ° thúc muốn nói có má»™t phần là do gia phụ chỉ luyến ái má»™t mình Kiá»u Má»™ng Phi, huống chi chính Kiá»u Má»™ng Phi má»›i đúng là thân mẫu của tiểu Ä‘iệt?
- Äó là Ä‘iá»u trÆ°á»›c kia bần đạo từng nghÄ©, riêng bây giá» thì khác.
Quan Vân SÆ¡n cảm thấy có chút tia hy vá»ng:
- Khác như thế nào?
- NhÆ° thiếu hiệp từng kể, Kiá»u Má»™ng Phi không há» vui mừng khi gặp lại thiếu hiệp?
Quan Vân Sơn gật nhanh đầu:
- Không những thế, mụ cũng chưa một lần xưng là mẫu thân với tiểu điệt.
- Tiếp nữa là việc thiếu hiệp bị há» KhÆ°u giam vào tá»­ lao, cho dù đã rõ thiếu hiệp vá»›i há» có liên quan. Những Ä‘iá»u này cho thấy trong việc thiếu hiệp có là cốt nhục của Kiá»u Má»™ng Phi hay không nhất định phải có ẩn tình.
Quan Vân Sơn tán đồng:
- Tiểu Ä‘iệt từng nghÄ© nhÆ° thế. Vì thÆ°á»ng vẫn nói:
“Mẫu tá»­ tình thâm†vá»›i câu “Hùm dữ không nỡ ăn thịt conâ€, mụ há» Kiá»u thì hoàn toàn ngược lại. Nói đúng hÆ¡n, mụ và há» KhÆ°u nhÆ° chỉ muốn lợi dụng tiểu Ä‘iệt mà thôi. HỠđã khéo dùng KhÆ°u Phúc Linh để dối lừa tiểu Ä‘iệt.
Quan Vân SÆ¡n vừa dứt lá»i thì nghe Trùng Quang đạo trưởng bảo:
- Vá» KhÆ°u Phúc Linh thì vị tất đúng nhÆ° thiếu hiệp nghi ngá». Bởi bần đạo bị giam giữ là do KhÆ°u Phúc Nguyên muốn chiếm Ä‘oạt công phu Tiên Thiên của bổn phái. Vậy tại sao trÆ°á»›c kia đại sÆ° huynh của bần đạo là Thái Ất có ý trao lại chân truyá»n, KhÆ°u Phúc Linh lại thản nhiên khÆ°á»›c từ? Tiểu Ä‘iệt nghÄ© nhÆ° thế là có nguyên do. Äó là cách xâm nhập Trúc Lâm cổ viện chỉ có tiểu Ä‘iệt và KhÆ°u Phúc Linh am hiểu. Tiểu Ä‘iệt đã bị giam ở tá»­ lao nếu không do KhÆ°u Phúc Linh trở mặt thì sao phụ thân y là KhÆ°u Phúc Nguyên biết rõ vá» Hồng Äiệp Tuyết Liên Tá»­ chỉ có ở cổ viện Trúc Lâm?
Trùng Quang đạo trưởng gật gù:
- Nói nhÆ° thế cÅ©ng phải. Tuy vậy, vẫn còn nhiá»u việc có liên quan đến há» KhÆ°u và tá»· muá»™i nhị Kiá»u càng lúc càng khiến bần đạo khó hiểu, nhất là thái Ä‘á»™ từng có ở KhÆ°u Phúc Linh. Do đó, thiếu hiệp hãy nghe lá»i bần đạo khuyên, là nên có thái Ä‘á»™ kính nhi viá»…n chi vá»›i KhÆ°u Phúc Linh sau này.
Äoạn đạo trưởng Trùng Quang tiếp lá»i, sau khi trút má»™t hÆ¡i thở dài:
- Bây giá» thì trở lại chuyện Hiệp Æ°á»›c Tam chiêu giữa sÆ° phụ bần đạo và Cung chủ Äông Hải Bí Cung. Vì đã rõ lão ma Cung chủ là ngÆ°á»i bá»™i tín, có nghÄ©a là sinh mạng của sÆ° phụ bần đạo khó bảo toàn, lại thêm thiếu hiệp đã là ký danh đệ tá»­ của đại sÆ° huynh Thái Ất.
Hãy nghe đây, Trùng Quang sÆ° thúc này đã nghÄ© lại, quyết thay đại sÆ° huynh trao truyá»n toàn bá»™ công phu Toàn Chân cho sÆ° Ä‘iệt là Quan Vân SÆ¡n ngÆ°Æ¡i.
Sau biết bao hoạn nạn vá»›i nhiá»u thá»i gian đã qua, Quan Vân SÆ¡n thật sá»± mừng khi nghe Trùng Quang đạo trưởng có lá»i thừa nhận danh phận thúc Ä‘iệt giữa cả hai. CÅ©ng có nghÄ©a là sÆ° thúc Trùng Quang đã không còn nghi kỵ chuyện Quan Vân SÆ¡n có thể là cốt nhục của Kiá»u Má»™ng Phi nữa, mụ là má»™t trong những kẻ sanh cầm sÆ° thúc Trùng Quang từng ấy năm.
Do quá mừng, Quan Vân Sơn vội hành lễ:
- Tiểu điệt Quan Vân Sơn xin tham kiến Thất sư thúc Trùng Quang.
Quan Vân Sơn hành lễ quá nhanh khiến Trùng Quang đạo trưởng có muốn ngăn lại cũng không kịp. Do vậy, khi sự việc đã rồi, Trùng Quang đạo trưởng chỉ còn biết thở dài:
- CÅ©ng may là sÆ° Ä‘iệt chÆ°a thật sá»± hành lá»… bái sÆ° đối vá»›i đại sÆ° huynh. Bằng không, má»™t khi đã có danh phận chính thức sá»± Ä‘iệt sẽ là lá»›p đệ tá»­ thá»±c thụ Ä‘á»i thứ tám của bổn phái.
SÆ° Ä‘iệt phải tuân thủ nghiêm luật của đạo Tam Thanh, phải ẩn thế và suốt Ä‘á»i thanh tịnh, không thể có chuyện lập gia thất lÆ°u lại hậu nhân sau này, dù là cho há» Quan.
Quan Vân SÆ¡n giật mình, nhÆ°ng sau đó gượng cÆ°á»i:
- Lá»i của sÆ° thúc, tiểu Ä‘iệt ngẫm cÅ©ng thấy hay. Chỉ cần sau này minh bạch, tiểu Ä‘iệt không há» là cốt nhục của gia phụ Quan Vân Tú. Có nghÄ©a là tiểu Ä‘iệt không há» có thân sinh phụ mẫu, tiểu Ä‘iệt đâu ngại chuyện khoác đạo bào, tuân thủ đạo Tam Thanh?
Äạo trưởng Trùng Quang mỉm cÆ°á»i:
- Nói thì nói vậy, chứ sÆ° thúc thật sá»± mong bản thân đã lắm. Vì sÆ° Ä‘iệt có là Bang chủ kế nhiệm Tứ Hải Bang thì võ lâm má»›i hưởng nhiá»u lợi, đâu nhÆ° đệ tá»­ Toàn Chân phái phải luôn luôn ẩn thế.
Sau đó đạo trưởng bảo:
- Vá» tâm pháp thì sÆ° Ä‘iệt đã có Ä‘Æ°á»ng lối hữu biệt, chúng ta khá»i phải bàn đến. Giá» thì lắng nghe khẩu quyết của các loại sở há»c bổn phái. Äầu tiên là Thái Âm chưởng...


Hồi 14
Lãng Lãng Phi Thượng Thủy



Thá»±c khách không đông lắm, đó là nhận định đầu tiên của Quan Vân SÆ¡n lúc bÆ°á»›c vào má»™t tá»­u quán khi thá»i gian chÆ°a thật đúng ngá».
Tuy vậy, trong số những thá»±c khách tình cá» này, Quan Vân SÆ¡n lại nhìn thấy má»™t nhân vật mà thá»±c lòng Quan Vân SÆ¡n không há» muốn chạm mặt. NhÆ°ng do đã lỡ bÆ°á»›c vào nên Quan Vân SÆ¡n đành cúi gằm mặt xuống, cố Ä‘i nhanh qua chá»— nhân vật ná» Ä‘ang ngồi và hy vá»ng sẽ không bị nhân vật ná» phát hiện.
Và Ä‘iá»u may mắn đã xảy ra, nhân vật ná» có lẽ vì quá chú tâm vào bữa ăn và hầu nhÆ° không ngẩng đầu lên, dù chỉ má»™t lần nên hoàn toàn không nhận biết sá»± hiện diện của Quan Vân SÆ¡n.
Tuy may mắn là vậy, nhÆ°ng phàm ai cÅ©ng thế, đã lỡ mang tâm trạng phập phồng vì sợ bị ngÆ°á»i phát hiện thì vì tá»± ká»· ám thị nên Quan Vân SÆ¡n dù đã chá»n má»™t bàn ở góc khuất, nhÆ°ng vẫn cứ len lén nhìn vá» nhân vật ná».
Thật ý của Quan Vân Sơn là chỉ dõi nhìn để liệu xem có lúc nào đó nhân vật nỠvì ngẫu nhiên ngước lên nhìn có phát hiện ra Quan Vân Sơn hay không. Thế nhưng, chuyện bị phát hiện thì chưa đến, trái lại nhỠQuan Vân Sơn luôn dõi nhìn nên vô tình phát giác một diễn biến kỳ lạ.
Äó là khi nhân vật ná» sắp dùng xong bữa, rõ ràng là nhân vật ná» chÆ°a có dấu hiệu gì cho thấy là muốn gá»i ngÆ°á»i phục vụ đến, vậy mà vẫn có má»™t tên tá»­u bảo thản nhiên tiến lại chá»— nhân vật ná» ngồi.
Và nhÆ° Quan Vân SÆ¡n Ä‘ang lẻn nhìn thấy thì tên tá»­u bảo cÅ©ng có những hành vi khác thÆ°á»ng. Là thay vì gã nhận ngân lượng từ tay thá»±c khách thì đằng này gã lại đặt má»™t nén bạc lên bàn, ngay cạnh Ä‘Ä©a thức ăn của nhân vật ná».
Nhìn thấy nén bạc, nhân vật Ä‘ang được Quan Vân SÆ¡n lÆ°u tâm liá»n ngÆ°á»›c mắt nhìn tên tá»­u bảo. Äó là ánh mắt dò há»i rõ ràng, và nhân vật ná» liá»n nhận được má»™t phản ứng đáp lại từ tên tá»­u bảo.
Quan Vân SÆ¡n cau mày nghÄ© ngợi, khi nhìn thấy tên tá»­u bảo có cá»­ chỉ vô lá»… và nghiêng ngÆ°á»i, tì vào đầu vai nhân vật ná», sau đó còn thủ thỉ bên tai nhân vật ná» má»™t câu gì đó.
Nét mặt của nhân vật nỠlập tức đanh lại, sau chuyển dần qua vẻ phẫn nộ. Vậy là Quan Vân Sơn đinh ninh thế nào tên tửu bảo vô lễ kia cũng bị nhân vật nỠmắng cho một trận.
Äang chỠđợi Ä‘iá»u đó thì Quan Vân SÆ¡n không thể không cảm thấy hoài nghi, khi phát hiện nhân vật ná» hoàn toàn không há» có ý trách mắng tên tá»­u bảo. Trái lại, vá»›i nét mặt vụt trở nên thất vá»ng, nhân vật ná» thu nén bạc vào lòng bàn tay tả và giữ mãi ở đó.
Diá»…n biến nếu xảy ra chỉ có thế, đối vá»›i Quan Vân SÆ¡n có lẽ chỉ là má»™t trong nhiá»u chuyện vặt vãnh thÆ°á»ng nhật mà đâu đâu cÅ©ng có, nào đáng cho Quan Vân SÆ¡n lÆ°u tâm.
Nhưng đáng tiếc thay, chuyện xảy ra càng lúc càng kỳ quặc, khiến Quan Vân Sơn không thể không để tâm.
Là thế này, nhân vật ná» vì Ä‘ang trong tâm trạng thất vá»ng nên nào thiết gì ăn, do đó nhân vật ná» thẩn thá» buông tiếng gá»i:
- Tửu bảo! Bao nhiêu ngân lượng đây?
Quan Vân Sơn động tâm:
“Cần gì phải gá»i nếu tên tá»­u bảo kia vẫn đứng ngay bên cạnh? Gá»i nhÆ° thế chẳng phải là thừa sao?†Có lẽ biết là thừa nên tên tá»­u bảo kia liá»n nhoẻn cÆ°á»i:
- Khách quan quên rồi sao? Tiểu nhân chẳng phải đã nói bữa ăn của khách quan chỉ chÆ°a hết chín tiá»n và năm phân lẻ?
Quan Vân SÆ¡n thêm nghi ngá»:
“Äó nào phải cách đối đáp giữa má»™t tá»­u bảo đối vá»›i thá»±c khách? Gã tá»­u bảo kia quả đáng ngá»â€ Không há» cho là đáng ngá» nhÆ° Quan Vân SÆ¡n Ä‘ang nghÄ©, nhân vật ná» liá»n cho tay vào bá»c áo lôi ra má»™t hầu bao và trút ra đúng má»™t nén bạc.
Äặt nén bạc vào tay tên tá»­u bảo, nhân vật ná» bảo có lẽ theo thói quen:
- Chỗ còn thừa, tiểu ca cứ giữ lấy.
Thu giữ nén bạc vừa nhận, tên tá»­u bảo khom ngÆ°á»i:
- Äa tạ khách quan hậu đãi. Lúc nào cần, nếu khách quan lại đến, tiểu nhân quyết sẽ hầu hạ khách quan chu đáo hÆ¡n.
Äoạn tên tá»­u bảo lui chân.
Những diá»…n biến này sẽ được xem là bình thÆ°á»ng nếu nhÆ°... phải, nếu nhÆ° không có chuyện má»™t nén bạc đã xảy ra trÆ°á»›c đó và là xảy ra hoàn toàn ngược Ä‘á»i.
Không ngược Ä‘á»i sao được, khi thay vì thá»±c khách phải thanh toán ngân lượng cho tá»­u quán, thì tá»­u quán lại sai tá»­u bảo Ä‘Æ°a ngân lượng đến cho thá»±c khách trÆ°á»›c?
Phải chăng vì giữa thực khách và tửu quán là chỗ quen thân và do tửu quán nghĩ thực khách sẽ bẽ mặt, nếu không có đủ ngân lượng thanh toán nên đành bố trí cho một tên tửu bảo cầm ngân lượng ra giao trước cho thực khách?
Tuy ở Ä‘á»i vẫn thÆ°á»ng xảy ra những chuyện tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° thế này, nhÆ°ng chuyện lần này lại không phải thế. Vì nhÆ° Quan Vân SÆ¡n nhìn không lầm thì nhân vật ná» tuy có nhận má»™t nén bạc do tên tá»­u bảo giao, nhÆ°ng khi thanh toán bữa ăn, nhân vật ná» lại giao trả bằng má»™t nén bạc khác, không phải nén bạc lúc đầu đã nhận. ChÆ°a hết, nhân vật ná» nào phải là ngÆ°á»i không mang sẵn ngân lượng bên mình. Hầu bao lúc nào cÅ©ng khá nặng, chứng tá» ngoài má»™t nén bạc đã trút ra chi trả cho bữa ăn, nhân vật ná» vẫn còn khá nhiá»u ngân lượng để chi dụng sau này.
NhÆ° vậy, Quan Vân SÆ¡n nghÄ©, chuyện xảy ra ở đây nhất định có ẩn tình và ẩn tình ná» phải liên quan đến nén bạc bí ẩn ná».
NghÄ© nhÆ° thế, nên thay vì gá»i thức ăn khi có má»™t tên tá»­u bảo khác đến há»i, Quan Vân SÆ¡n lại hối hả đứng lên do phát hiện nhân vật ná» Ä‘ang nhanh nhẩu bá» Ä‘i.
Cách đi của nhân vật nỠcũng kỳ lạ, đi mà không hỠngoái nhìn lại phía sau dù chỉ một lần. Chứng tỠnhân vật nỠkhông sợ bị theo dõi, cũng không nghĩ là đang có Quan Vân Sơn lặng lẽ bám theo.
Nhân vật ná» Ä‘i khá»i tiểu trấn, theo hÆ°á»›ng Äông và Ä‘i mãi nhÆ° đã có chủ định.
Phát hiện Ä‘iá»u này, Quan Vân SÆ¡n chợt nghÄ©:
Hay là bản thân đã bị phát hiện nên nhân vật nỠđi như thế là để dẫn dụ Quan Vân Sơn đến một chỗ có sẵn mai phục?
Tá»± hiểu Ä‘iá»u đó cÅ©ng có thể xảy ra, Quan Vân SÆ¡n liá»n liá»u lÄ©nh lên tiếng gá»i, khi phát hiện cả hai đã Ä‘i đến má»™t chá»— hoang vắng.
- Tiá»n bối ở phía trÆ°á»›c có phải là chưởng môn nhân phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng?
Gá»i nhÆ° thế vì Quan Vân SÆ¡n đã có lần cùng má»™t lúc chạm mặt bốn nhân vật chưởng môn bốn phái, là Hoa SÆ¡n, Không Äá»™ng, Côn Luân, và Äiểm ThÆ°Æ¡ng. Trong đó chỉ có chưởng môn nhân phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng là Quan Vân SÆ¡n chÆ°a há» biết tính danh.
Cách gá»i của Quan Vân SÆ¡n làm nhân vật ná» giật mình quay lại.
Sau đó, có vẻ thấy ngÆ°á»i gá»i chỉ là má»™t ngÆ°á»i xa lạ, nhân vật ná» cau mặt có ý tức bá»±c:
- Thiếu hiệp là ai? Sao biết bổn chưởng môn mà gá»i? Và nếu bổn chưởng môn nhá»› không lầm, hạng ngÆ°á»i có diện mạo âm, dÆ°Æ¡ng kỳ quái nhÆ° thiếu hiệp, bổn chưởng môn chÆ°a má»™t lần gặp qua?
Khẩu ngữ của chưởng môn Äiểm ThÆ°Æ¡ng phái làm Quan Vân SÆ¡n nhoẻn cÆ°á»i:
- Má»i ngÆ°á»i vẫn gá»i vãn bối là Âm DÆ°Æ¡ng Quái Diện, không lẽ tiá»n bối chÆ°a má»™t lần nghe qua?
Từ tức bá»±c chuyển sang giận dữ, chưởng môn nhân Äiểm ThÆ°Æ¡ng phái bảo:
- Có là Âm DÆ°Æ¡ng Quái Diện hay không thì việc gì Chu Äức Hiá»n ta phải quan tâm?
Hãy nói mau, thiếu hiệp gá»i Chu má»— để làm gì?
Quan Vân SÆ¡n gật gù, hóa ra Chu Äức Hiá»n chính là tính danh của chưởng môn Äiểm ThÆ°Æ¡ng phái, nhÆ° Giả Thu là tên của chưởng môn phái Côn Luân, Tôn Dật Thiên là tên của Không Äá»™ng phái chưởng môn và tính danh của chưởng môn Hoa SÆ¡n phái là Thạch Thành Tín. Quan Vân SÆ¡n bảo:
- Trong thất đại phái chỉ có nhị phái Hoa SÆ¡n và Äiểm ThÆ°Æ¡ng là có đôi lần làm vãn bối ngưỡng má»™. Cho há»i, lần gần đây nhất Chu tiá»n bối có đến U Minh cốc, chẳng biết lần đó kết quả thế nào?
Hai mắt Chu Äức Hiá»n vụt nheo lại:
- Sao thiếu hiệp am tÆ°á»ng chuyện Chu má»— có lần đến U Minh cốc? Nói mau, thiếu hiệp có quan hệ thế nào vá»›i lÅ© quái nhân Huỳnh Hoa Trang?
Quan Vân Sơn giật mình:
- Huỳnh Hoa Trang? Chuyện tiá»n bối đã cùng tam phái Hoa SÆ¡n, Không Äá»™ng, Côn Luân tìm đến U Minh Cốc sao lại liên quan đến Huỳnh Hoa Trang?
Chu Äức Hiá»n vụt cÆ°á»i lạt:
- Khắp võ lâm, số ngÆ°á»i biết đến Huỳnh Hoa Trang quá ít và những ngÆ°á»i này vì từng mang nhục vá»›i lÅ© quái nhân Huỳnh Hoa Trang nên càng không bao giá» hé miệng Ä‘á» cập đến.
Tuy vậy, vẫn có Âm Dương Quái Diện ngươi là am hiểu. Nói đi, phải chăng chính Huỳnh Hoa Trang đã sai phái ngươi bám theo ta?
Quan Vân Sơn lúng túng:
- Tuy vãn bối có biết Huỳnh Hoa Trang, nhưng...
Chu Äức Hiá»n bất ngá» xá»™c đến:
- NhÆ°ng thế nào? Huỳnh Hoa Trang bá»n ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u giá»i tài dối trá, ngÆ°Æ¡i lại định dùng trò đó vá»›i ta Æ°? Lần này ta phải cho ngÆ°Æ¡i nếm mùi lợi hại, để Huỳnh Hoa Trang bá»n ngÆ°Æ¡i đừng bao giá» xem thÆ°á»ng Chu Äức Hiá»n ta nữa. Äỡ!
Ào...
Không ngỠđến thái Ä‘á»™ này của Chu Äức Hiá»n, Quan Vân SÆ¡n vá»™i lùi lại:
- Tiá»n bối xin chá»› ngá»™ nhận. Vãn bối có liên quan gì đến Huỳnh...
NhÆ°ng Chu Äức Hiá»n vá»›i bản lãnh má»™t chưởng môn đâu dá»… để Quan Vân SÆ¡n thoát chiêu, lão bám theo bén gót:
- NgÆ°Æ¡i đâu thể dối lừa ta lần thứ hai. Äỡ!
Ào...
Quyết không để ngộ nhận càng lúc càng kéo dài, Quan Vân Sơn vội vận dụng bộ pháp linh hoạt để nhẹ nhàng tránh chiêu.
Vút...
Nét mặt Chu Äức Hiá»n vụt Ä‘anh lại:
- Không ngỠÂm Dương Quái Diện ngươi cũng có chút lợi hại. Khá lắm, đỡ chiêu!
Vù...
Äấu pháp của Chu Äức Hiá»n chợt biến đổi, uy mãnh hÆ¡n và lợi hại hÆ¡n.
Nhưng Quan Vân Sơn vì có chủ ý riêng nên cứ tiếp tục tránh chiêu.
Vút...
Giận dữ vì hai lần phát chiêu bất thành, Chu Äức Hiá»n chợt xuất Ä‘á»™ng binh khí:
- Äể xem ngÆ°Æ¡i còn lẩn tránh được bao lâu.
Choang...
Vụt... Vụt...
Nhìn binh khí của Chu Äức Hiá»n chỉ là má»™t cặp Ngân Bút, Quan Vân SÆ¡n chợt hiểu đó tuyệt há»c thành danh của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng từ bao Ä‘á»i nay. Quan Vân SÆ¡n kêu thất thanh:
- Hoạch Äịa Phá ThÆ°Æ¡ng Tuyệt Song Bút? Tiá»n bối bức bách vãn bối phải ra tay thật Æ°?
Há»i nhÆ° thế có nghÄ©a là chÆ°a có ý ra tay Ä‘á»™ng chiêu, nên ở Quan Vân SÆ¡n có má»™t thoáng ngập ngừng.
Và chỉ vá»›i má»™t sát na ngập ngừng này của Quan Vân SÆ¡n là quá đủ cho má»™t nhân vật nhất môn chi thủ nhÆ° Chu Äức Hiá»n phát chiêu đắc thủ. Có tiếng Chu Äức Hiá»n vụt thét:
- Trúng!
Và...
Soạt...
Quan Vân SÆ¡n nghe lạnh khắp ngÆ°á»i khi phát hiện phần y phục ở đầu vai bên tả đã bị má»™t trong song bút Hoạch Äịa Phá Thiên của Chu Äức Hiá»n rạch đứt. Và chÆ°a hết, vá»›i ngá»n bút còn lại, Chu Äức Hiá»n đã thần tốc cho chạm khẽ vào phần y phục ngay bên ngoài huyệt cá»± cốt của Quan Vân SÆ¡n.
NhÆ°ng Chu Äức Hiá»n chỉ dừng lại ở đó để Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i lạt:
- Lần này thì Âm Dương Quái Diện ngươi chịu nói rồi chứ? Huỳnh Hoa Trang sai ngươi lẻn bám theo ta là có mưu đồ gì?
Lần đầu cùng ngÆ°á»i giao chiêu và chÆ°a gì đã bị thất thủ, Quan Vân SÆ¡n giận thân nhiá»u hÆ¡n là sợ. Do đó, Quan Vân SÆ¡n cÅ©ng Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i lạt:
- Tiá»n bối nghÄ© đã uy hiếp được vãn bối sao? Xem đây!
Và ở Quan Vân SÆ¡n tuy không có bất kỳ má»™t Ä‘á»™ng tÄ©nh nào dù nhá», nhÆ°ng ngá»n bút của Chu Äức Hiá»n Ä‘ang uy hiếp huyệt cá»± cốt của Quan Vân SÆ¡n bá»—ng run bắn lên má»™t lượt, sau đó Chu Äức Hiá»n phải hốt hoảng thu bút vá». Chu Äức Hiá»n còn kêu:
- Cang Khí Hộ Thân? Âm Dương Quái Diện ngươi chỉ với một ít niên kỷ sao có thể luyện thành Cang Khí Hộ Thân?
Quan Vân SÆ¡n mỉm cÆ°á»i:
- Cang Khí Há»™ Thân là gì, vãn bối chÆ°a há» biết. Do đó tiá»n bối chá»› vá»™i nghÄ© công phu vãn bối dùng chính là Cang Khí Há»™ Thân.
Vẫn tá» ra sợ hãi, Chu Äức Hiá»n lùi dần:
- Nếu ai trong Huỳnh Hoa Trang Ä‘á»u thật sá»± có bản lãnh này, xem ra báu vật ở U Minh cốc quả thật đã rÆ¡i vào tay Huỳnh Hoa Trang.
Quan Vân Sơn nhăn mặt:
- Vãn bối phải lập lại bao nhiêu lần nữa tiá»n bối má»›i chịu tin? Giữa vãn bối và Huỳnh Hoa Trang không há» có liên quan.
NhÆ°ng Chu Äức Hiá»n sau khi lùi thêm má»™t ít nữa, bá»—ng quay phắt ngÆ°á»i bá» chạy - NgÆ°Æ¡i đừng nói dối! Ta hiểu rồi, Huỳnh Hoa Trang đã chiếm hữu báu vật ở U Minh cốc. CÅ©ng có thể Huỳnh Hoa Trang chính là NgÅ© Liên Giáo hóa thân.
Cứ thế, Chu Äức Hiá»n vừa kêu vừa chạy, khiến Quan Vân SÆ¡n thấy không nỡ bám Ä‘uổi theo Chu Äức Hiá»n nữa.
Thở dài và nhìn theo cho đến khi Chu Äức Hiá»n khuất bóng, Quan Vân SÆ¡n bá»—ng nghe ở phía sau có tiếng cÆ°á»i khẽ:
- Cang Khí Hộ Thân? Ngươi thật khéo giở trò lừa bịp đấy, tiểu tử. Hì... Hì...
Quan Vân Sơn quay lại thật nhanh, nhưng...
Vút...
- Chỉ khi nào ngÆ°Æ¡i đủ bản lãnh để nhìn thấy ta, lúc đó ta má»›i tin ngÆ°Æ¡i đã luyện được tuyệt há»c thượng thừa, gá»i là Cang Khí Há»™ Thân.
Thanh âm đó vẫn tiếp tục vang lên ở ngay phía sau Quan Vân Sơn, cho thấy hễ Quan Vân Sơn quay đầu lại định nhìn thì chủ nhân của thanh âm nỠvẫn nhanh hơn một chút để kịp chuyển theo và mãi bám theo Quan Vân Sơn từ phía sau.
Bị lá»i nói này châm chá»c, Quan Vân SÆ¡n má»™t lần nữa quay ngÆ°á»i lại thật nhanh:
- Qua lá»i này đủ biết tôn giá đã mục kích má»i chuyện ngay từ đầu. Vậy tôn giá hẳn phải nghe lá»i phủ nhận của tại hạ không há» xem đó là công phu Cang Khí Há»™ Thân.
Nhân vật nỠvẫn nhanh hơn Quan Vân Sơn một ít và khi thanh âm của nhân vật nỠtiếp tục vang lên thì rõ ràng là được xuất phát từ phía sau Quan Vân Sơn:
- Äó chính là thủ Ä‘oạn cao minh của ngÆ°Æ¡i. Vì ngÆ°Æ¡i càng phủ nhận, càng làm cho tên ngu xuẩn há» Chu tin rằng ngÆ°Æ¡i đã luyện Cang Khí Há»™ Thân. Phần ta, ta chỉ tin khi nào đã được chứng thá»±c.
Biết rõ đã gặp phải cao nhân, Quan Vân Sơn thở dài và dừng việc đuổi bắt:
- Äã vậy thì cần gì phải chứng thá»±c nữa? Bởi tại hạ đâu dám nhận đã luyện qua Cang Khí Há»™ Thân.
Những tưởng lá»i thú nhận này sẽ làm hài lòng nhân vật ná», nào ngá» Quan Vân SÆ¡n lại nghe má»™t thanh âm Ä‘á»™c ác của chính nhân vật ná» vẫn vang lên từ phía sau:
- Dùng thủ Ä‘oạn để lừa ngÆ°á»i, khiến ngÆ°á»i khác phải tưởng là thật, hạng ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i nếu cứ lÆ°u lại, sau này ắt sẽ biến thành đối thủ lợi hại của ta. Vậy đừng trách sao ta phải giết ngÆ°Æ¡i. Äỡ!
Ào...
Kinh tâm tán đởm, Quan Vân SÆ¡n đành quay ngÆ°á»i lại và phát chiêu đón đỡ.
Vù...
Ầm...
Trong tầm thị tuyến Ä‘ang chao đảo của Quan Vân SÆ¡n chợt phát hiện có má»™t bóng nhân ảnh cÅ©ng vừa bị chấn kình làm cho dao Ä‘á»™ng. Tuy nhiên, đúng vào lúc Quan Vân SÆ¡n định chú mục nhìn để xem đó là nhân vật nào thì cÅ©ng vừa vặn lúc đó nhân vật ná» vụt đảo ngÆ°á»i dịch bá»™ và biến mất khá»i tầm nhìn của Quan Vân SÆ¡n.
Sau đó thật nhanh, Quan Vân Sơn nghe thanh âm của nhân vật nỠvang lên phẫn nộ từ phía sau:
- Hảo thân tử. Ta đã quá xem nhẹ Âm Dương Quái Diện ngươi rồi. Lần này thì khác.
Hãy đỡ!
Ào...
Bị khích nộ đến tột cùng, Quan Vân Sơn quay phắt lại:
- Vốn vô thù vô oán, sao tôn giá cứ muốn lây mạng tại hạ? Vậy đừng trách tại hạ phải đắc tội. Xem chiêu!
Vù...
Quan Vân Sơn hất tả kình, làm cho một luồng lãnh khí đổ ập ra.
Ầm...
Song phÆ°Æ¡ng cùng chao đảo, nhÆ°ng vẫn nhÆ° bao nhiêu lần trÆ°á»›c đó, nhân vật ná» lại thần tốc biến khá»i tầm nhìn của Quan Vân SÆ¡n:
- NgÆ°Æ¡i sao cÅ©ng am hiểu công phu Thái Âm? Äỡ!
Ào...
Äoán biết trÆ°á»›c thế nào đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng phát chiêu từ phía hậu, Quan Vân SÆ¡n đã quay lại sẵn vá»›i hữu kình quật mạnh ra:
- Tại hạ không cần biết đó là công phu Thái Âm hay Thái DÆ°Æ¡ng, mà chỉ cần nhìn rõ diện mạo của tôn giá là được. Äỡ chiêu!
Vù...
Bùng... Bùng...
Sau hai loạt chấn kình đủ làm cho nhân vật nỠhoang mang, Quan Vân Sơn đâu cần chỠnhân vật nỠkịp di hình hoán vị biến đi mà đã nhanh chân di chuyển trước.
Vút...
NhỠđó lần này Quan Vân SÆ¡n vậy là được dịp diện đối diện vá»›i nhân vật ná». Và Quan Vân SÆ¡n cÆ°á»i lạt khi nhận rõ đối phÆ°Æ¡ng là ai:
- Gặp lại tôn giá quả là may. Tại hạ có vài lá»i muốn thay Toàn Chân giáo phái há»i tôn giá. NhÆ°ng trÆ°á»›c hết, hãy đỡ!
Ào...
Phát hiện hai lần Quan Vân Sơn dùng hữu kình là hai lần Quan Vân Sơn phát ra luồng nhiệt khí nóng nưự, nhân vật nỠthật sự thất kinh:
- Ngươi là ai? Sao một mình ngươi có thể cùng một lúc am hiểu Thái Dương và Thái Âm nhị công phu? Hãy nói mau!
Ào...
Bùng... Bùng...
Sau hai loạt chấn kình này, Quan Vân SÆ¡n vẫn theo cung cách đã áp dụng là lẹ làng dịch bá»™ trÆ°á»›c cả đối phÆ°Æ¡ng. Và má»™t lần nữa, Quan Vân SÆ¡n nhìn thấy bá»™ mặt đầy vẻ bàng hoàng của nhân vật mà Quan Vân SÆ¡n từng má»™t lần trÆ°á»›c đây gặp mặt. Quan Vân SÆ¡n mỉm cÆ°á»i:
- Triển lão gia sao cứ ngá»™ nhận gá»i loạn xạ công phu của tại hạ, nào là Thái Âm và nào là Thái DÆ°Æ¡ng? Có phải vì Triển lão gia đã bị hai công phu này ám ảnh? Hãy nhìn lại má»™t lần nữa nha. Äỡ chiêu!
Lần này Quan Vân Sơn quật tả kình để một luồng lãnh khí tuôn ra.
Ào...
Nhân vật nỠchuyển từ bàng hoàng sang phẫn nộ:
- Biết rõ ta hỠTriển, chứng tỠtiểu tử ngươi cũng đã có lần xuất hiện ở Thái Âm – Thái Dương nhị động. Nhưng ta không tin một mình ngươi có thể kiếm luyện cả hai loại công phu đó. Ngươi là ai, có quan hệ thế nào với Toàn Chân giáo phái? Nói!
HỠTriển có niên kỷ khá cao, vì thế thân thủ thật lợi hại. Lão xuất đủ song kình...
Ầm... Ầm...
Quan Vân Sơn vẫn nương theo dư kình để di chuyển trước khi lão hỠTriển di chuyển.
Và Quan Vân SÆ¡n bật cÆ°á»i:
- Lần này lão há»i đúng rồi. Qua Thất tinh bá»™ pháp của ta, lão cần gì há»i ta có quan hệ vá»›i Toàn Chân giáo phái hay không? Hãy Ä‘á»n mạng cho những đệ tá»­ Toàn Chân đã bị lão sát hại. Äỡ! Äỡ!
Quan Vân Sơn thi triển song kình, tạo một công phu khiến lão hỠTriển phải rúng động:
- Tiên Thiên khí công! Không lẽ lão đạo Huyá»n VÅ© còn sống và đã trao truyá»n toàn bá»™ sở há»c cho ngÆ°Æ¡i? Làm sao lão ấy có thể sống được? Làm sao chứ?
Với tâm trạng thập phần hoang mang như thế, lão hỠTriển thay vì phất chưởng đối chiêu, bỗng bất ngỠtung chân bỠchạy.
Vút...
Äá»™ng thái này của lão làm cho Quan Vân SÆ¡n bị hụt kình và mất đà, suýt chúi nhủi.
Và khi gượng lại, Quan Vân Sơn hậm hực nhìn lão Triển đã mất dạng hoàn toàn:
- Lần sau lão đừng mong thoát khá»i tay ta. Hừ!
Äang lẩm bẩm nhÆ° thế, Quan Vân SÆ¡n chợt nghe thanh âm của má»™t nữ nhân từ xa vang đến:
- Liệu các hạ thá»±c hiện được không nếu lão Triển Huy Thành má»—i lần bá» chạy Ä‘á»u vận dụng tuyệt đại khinh công Lãng Lãng Phi Thượng Thủy?
Quan Vân SÆ¡n giật thót mình, vá»™i tung ngÆ°á»i chạy vá» phía vừa xuất phát thanh âm đó:
- Cô nương là ai? Sao biết rõ lão hỠTriển dùng công phu gì để nhắc nhở tại hạ?
Thanh âm của nữ nhân nỠtuy vẫn đáp lại, nhưng khoảng cách so với lần vừa rồi như càng xa hơn:
- Tiểu nữ là ai, các hạ quan tâm làm gì? Các hạ chỉ cần nhá»›, đối vá»›i lão Triển Huy Thành, đừng có nhiá»u lá»i đối thoại. Phải tiên thủ hạ vi cÆ°á»ng và nhất là đừng để lão có cÆ¡ há»™i thi triển khinh công Thủy Thượng Phi Lãng Lãng.
Chợt hiểu khinh công của bản thân dù có cố đến mấy vẫn không Ä‘uổi kịp nữ nhân ná», Quan Vân SÆ¡n đành đứng lại, ngẫm nghÄ© mãi vá» lá»i chỉ Ä‘iểm vừa nghe.
Tài sản của dth_abcd

  #8  
Old 17-05-2008, 07:58 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 15
Nén Bạc Kỳ Bí





Hồi 16
Huỳnh Hoa Trang



Tài sản của dth_abcd


Last edited by The Creator; 02-01-2009 at 04:09 AM.
  #9  
Old 17-05-2008, 08:05 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 17
Thảm Biến Huỳnh Hoa





Hồi 18
Thiên Niên Chu Quả



Tài sản của dth_abcd


Last edited by The Creator; 02-01-2009 at 03:50 AM.
  #10  
Old 17-05-2008, 08:15 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 19
Thiên Ma Cổ Äá»™ng





Hồi 20
NgÅ© Liên Phật Äài



Tài sản của dth_abcd


Last edited by The Creator; 02-01-2009 at 03:47 AM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
òðóäîâîé


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™