- Oa oa oa nóng! Nóng! Thầy Lâm thật hung dữ, Tiểu Tâm, tất cả là do cậu đưa chủ ý xấu!
- Cái gì? Là đứa nào bày ra đi xem lén đầu tiên?
Tiểu Tâm hung dữ gầm lên.
- Hình… hình như là Tiểu Ngân!
Tiểu Mộng bị quát một tiếng, có phần rụt rè chỉ chỉ cô bé bên cạnh.
- Thôi thôi! Trật tự ngay, cẩn thận thầy Lâm trách tội nặng hơn…
Một tiếng quát khẽ vang lên, là tiểu Linh cảnh cáo ba cô chị em não tàn nhà mình.
Đây là bốn chị em họ Liễu, Liễu Ái Tâm, Liễu Ái Mộng, Liễu Ái Linh, Liễu Ái Ngân. Là bốn thành phần hoạt bảo, tinh nghịch nhất lớp, là bạn tốt của Lâm Băng, đồng thời cũng là bốn đứa có tiến bộ nhanh nhất trong lớp chỉ sau nhẫn tổ số một!
Nhìn mấy con nhóc quậy như tiểu quỷ đằng kia, Lâm Hàn cũng chỉ đành dở khóc dở cười nhìn sang Lâm Băng. Bốn đứa này hồi đầu cũng ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy, vẫn là con gái yêu của hắn dạy bọn chúng thành bốn tiểu ma nữ a!
Sau một hồi náo loạn, vẫn là Liễu Ái Linh có vẻ bình thường nhất, đè ép mấy chị em nhà mình, dẫn đầu tiến về phía Lâm Hàn. Cả bốn đứa đều ra vẻ ngây ngô không biết gì, tiểu Linh nũng nịu nói:
- Thầy Lâm! Lần này bọn em cũng muốn tốt nghiệp lớp sơ cấp!
- Mấy đứa?
Lâm Hàn quăng cho bốn con nhóc này một ánh nhìn cổ quái, giống như chẳng thế nào coi trọng bọn chúng, quả nhiên, đứa bộp chộp nhất là tiểu Tâm thoáng chốc đã ngẩng đầu ưỡn ngực:
- Thầy đừng coi thường bọn em! Hiện tại mà có đánh thật, ngay cả Hận Kiếm cũng chưa chắc thắng được bọn em đâu!
- Ồ!
Lâm Hàn cười lại càng thêm rạng rỡ, mới chỉ thế mà đã lòi mánh khóe rồi sao?
- Vì sao lại nói như vậy?
Tiểu Tâm còn định nói tiếp, nhưng ngay lập tức bị tiểu Mộng bịt miệng lại, chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm bất mãn. Tiểu Mộng nói:
- Thầy Lâm! Đến lúc đó thầy sẽ biết! Hi hi!
Bộ dạng đáng yêu nghịch ngợm, khiến Lâm Hàn cũng đến phì cười.
Lắc lắc đầu, hắn không truy hỏi thêm nữa! Bốn con nhóc này đều là trời sinh song thuộc tính thổ và thủy, là học trò cưng của Vũ Linh Hà và Lan Hồng Tuệ, Lâm Hàn hắn cũng rất yêu thích. Hai cô nàng kia có dạy cho bọn chúng chút bản lĩnh gì đó, Lâm Hàn cũng không thấy kỳ lạ.
- Vậy được rồi!
Lâm Hàn gật gật đầu:
- Vậy thì cả bốn đứa cũng tham gia khảo nghiệm đại truy sát năm nay đi!
- Hura!
- Thầy Lâm tuyệt vời nhất…
Bốn cô bé con thoáng chốc nhảy dựng lên, thần tình cực kỳ vui sướng.
- Nhưng mà…
Lâm Hàn cười cười chỉ vào hai người phía sau:
- Lần này phải tuyệt đối nghe lời Hận Kiếm và Natsume! Không được tự ý hành động lung tung, rõ chưa? Các em thi trượt là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến hai người bọn họ thì rất là không nên, đúng không nào?
- Vâng, thưa thầy Lâm!
Bốn cái miệng nhỏ đồng thanh đáp, rất có khí thế. Lâm Hàn cũng mỉm cười gật đầu, không nói thêm nữa.
Còn việc thi đỗ hay thi trượt, bọn chúng có nghịch ngợm phá phách hay không, Lâm Hàn không truy cứu nhiều, hắn tin tưởng đám học trò của mình! Mà dù cho bọn chúng có sai lầm thì sao? Cùng lắm thì lại chờ năm sau thi lại, năm sau nữa thi lại… thi cho tới khi nào đỗ được thì thôi, chỉ cần nhẫn nại, mọi thứ đều có thể xảy ra! Chẳng phải Ninja lợi hại chính là ở một chữ “nhẫn” này hay sao?
Thất bại nhiều, mới có thể càng rút thêm kinh nghiệm xương máu! Lâm Hàn sẽ không dạy bọn chúng về ba chữ “không từ bỏ”, chỉ có tự chúng có giác ngộ mới là thấm nhuần nhất, ngấm sâu vào nhẫn đạo của bọn chúng, trở thành một đức tính không thể thiếu của Ninja.
Còn nếu bọn chúng không thể tự ngộ ra,… Có lẽ Lâm Hàn sẽ chỉ điểm cho bọn chúng đôi chút, nhưng tuyệt đối không can thiệp sâu, nhồi nhét tư tưởng. Đối với hắn, Nhẫn đạo chính là thứ cơ bản nhất của một Ninja, không thể nào nhồi nhét hay sao chép của bất cứ ai khác!
- Được rồi, tất cả cùng lại đây nào!
Lâm Hàn cười nhẹ một tiếng, lấy trong người ra bảy tấm giấy nhỏ, phân phát cho từng người.
Để bọn chúng tò mò ngắm nghía tới lui một hồi lâu, không rõ đây là món đồ gì, Lâm Hàn mới bắt đầu giải thích:
- Từ trước tới tay thầy chưa từng dạy mấy đứa nhẫn thuật gì, chủ yếu vẫn là đánh cơ sở. Hiện tại mấy đứa cũng đều đã vững chắc tu vi hạ nhẫn, thầy cũng nên bắt đầu nghiêm túc hơn một chút rồi.
Nói đến, hắn lại chỉ vào mấy tờ giấy:
- Đây là giấy thử chakra, các em chỉ cần truyền chakra vào đó, phản ứng của giấy sẽ cho biết chakra của các em có thuộc tính gì. Thổ - giấy sẽ nát, Thủy – Giấy ướt nhẹp, Phong – giấy đứt làm đôi, Lôi – giấy nhăn nhúm, và Hỏa – đương nhiên giấy sẽ bốc cháy!
- Ồ!
Mấy đứa học trò cũng không lạ lẫm gì với đồ chơi này. Dụng cụ thử thuộc tính ở học viện này cũng không có thiếu, giấy này đặc biệt hơn ở chỗ nó có thể tiếp nhận chakra, vậy thôi.
Cả bảy đứa lần lượt truyền chakra vào giấy. Không có gì lạ, giấy của Lâm Băng ngay lập tức đứt làm đôi, đồng thời ướt nhẹp, nước này sau đó nhanh chóng ngưng kết thành băng cứng, rơi xuống đất! Với hàm lượng chakra của Lâm Băng bây giờ, có lẽ không chỉ giấy này, mà bất cứ thứ gì tiếp xúc với chakra của nàng cũng có thể bị băng hóa ngay tức khắc.
Đối với bốn chị em nhà họ Liễu, không có gì lạ, giấy nhanh chóng ướt nhẹp, sau đó tan rã thành mảnh vụn, đặc trưng của thuộc tính thủy và thổ.
Với Natsume, trước đó nàng từng là ma pháp học đồ hệ phong, Lâm Hàn không mấy ngạc nhiên khi giấy chakra của nàng thoáng chốc tách làm đôi! Chỉ là, khoảng hai giây sau, giấy này lại nhẹ nhàng bốc cháy, chứng minh Natsume còn có chakra hệ hỏa, cũng là song thuộc tính trời sinh hiếm thấy, mặc cho chakra hỏa này có phần yếu ớt hơn rất nhiều so với chakra phong.
Chỉ còn lại Hận Kiếm!
Trong ánh mắt tò mò của Lâm Hàn, giấy chakra trên tay Hận Kiếm dần dần nhăn nhúm lại, cuối cùng co rút thành một đoàn, nặng nề rơi xuống đất!
Sắc mặt Lâm Hàn chợt biến! Điều mà hắn không muốn thấy nhất, cuối cùng lại vẫn xảy ra.
Hận Kiếm là thuộc tính Lôi!
Thuần thuộc tính Lôi, không hề pha tạp bất cứ chakra nào khác! Phản ứng còn cực kỳ mạnh mẽ, chứng minh chakra lôi của nó cực kỳ tinh khiết!
Lâm Hàn thoáng chốc gãi đầu, có chút khó xử!
Thổ Độn – Thủy Độn là sở trường của hắn!
Phong Độn – Hỏa Độn mặc dù không mấy sử dụng, nhưng cũng có sở hữu, dạy mấy tuyệt chiêu nhẫn thuật cấp C cho hạ nhẫn phòng thân cũng không khó khăn gì.
Chỉ có Lôi độn, Lâm Hàn tuyệt đối không biết một chữ! Vì vậy hắn rất mong rằng học trò của mình không có thuộc tính lôi! Chỉ là, thế sự đa phần là không theo ý người! Hận Kiếm là thuộc tính Lôi, khiến Lâm Hàn cảm thấy rất khó xử!
Nhắm mắt lại, Lâm Hàn ra hiệu cho mấy đứa trẻ tự ra về, bản thân thì lại ngồi tại chỗ trầm tư. Qua một hồi lâu, hắn giống như đã nghĩ ra cái gì, gật gù đứng dậy, dắt theo Băng nhi về nhà.
Lôi Độn, tạm thời chưa có cách nào, nhưng vẫn có thể dạy cho Hận Kiếm những thứ khác mà!
Vừa đi vừa chơi đùa với con gái, sau khoảng nửa giờ, cuối cùng hắn cũng về tới nhà. Chứng kiến con ngựa có mấy phần quen thuộc trước cổng, Lâm Hàn lắc lắc đầu, thằng nhóc này lại đến sớm, xem ra hắn cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Con ngựa này là của Âu Lỗi, tên thanh niên duy nhất trong lớp của Lâm Hàn. Tên này vốn dĩ tâm mạch đã yếu, thể chất càng yếu, vốn dĩ không thích hợp tu luyện bất cứ cái gì. Nhưng một năm trước, tên này ngày ngày bám, đêm đêm bám, cầu Lâm Hàn thực hiện “lời hứa” chữa bệnh cho hắn.
Lâm Hàn cũng không có cách nào, lúc đó hắn đâu có hứa cái gì, chỉ đoán chắc là có thể chữa khỏi mà thôi, hơn nữa tên này lúc đó còn không tin, Lâm Hàn cũng lười để ý đến hắn. Nhưng sau ba tháng bị bám dai như đỉa, cuối cùng Lâm Hàn cũng chỉ đành bất đắc dĩ chịu thua, dẫn tên này trở về gặp Tuyết Thiên Lăng.
Quả nhiên, Tuyết Thiên Lăng vừa bắt mạch xong cho Âu Lỗi, ngay lập tức lắc đầu, biểu hiện vô phương cứu chữa!
Vấn đề chỉ có hai chữ: sức sống!
Tuyết Thiên Lăng có thể giúp hắn trùng tu kinh mạch, tâm mạch, chuyện này với nàng không khó, nhưng với thể chất của tên này, lấy đâu ra đủ sức để chịu đựng quá trình đó? Giống với năm xưa, nàng cũng không có cách nào giúp Lâm Hàn chữa trị kinh mạch, chỉ có thể từ từ luyện trường sinh bí điển vậy.
Lời của Tuyết Thiên Lăng, cũng không khác mấy lời của đám đại phu, bác sĩ hay tế tự từng khám cho Âu Lỗi nói, kết quả chỉ có thất bại và thất bại, tỷ lệ thành công chưa đến một phần trăm!
Âu Lỗi từ bỏ, nhưng hắn lại không vì thế mà trở nên não nề nữa. Hắn não nề đủ rồi, ngược lại, tên này ngày nào cũng tới lớp của Lâm Hàn, chơi với đám trẻ trong lớp, ngược lại có mấy phần giống anh cả, quản lý bọn nhóc kia đâu ra đấy, bớt nghịch ngợm hơn nhiều.
Nửa năm trước, mắt thấy Âu Lỗi càng ngày càng yếu, lại bị con gái năn nỉ đến mọc kén ở tai, Lâm Hàn cuối cùng cũng không đành lòng nhìn, nói ra suy nghĩ của mình.
Tuyết Thiên Lăng có thể chữa trị, còn việc sức sống của Âu Lỗi, Lâm Hàn có thể lo liệu.
Thuật Sinh Cơ Vạn Tái của Lâm Hàn đã hoàn thiện, duy trì sinh cơ nồng đậm cho một người trong khoảng thời gian ngắn không thành vấn đề! Chỉ là sau đó mệt đến đâu thì hắn không rõ lắm, bởi hắn cũng chưa từng sử dụng thuật này giúp người bao giờ, số liệu về nó cũng rất mơ hồ, không thể tính toán.
Nhưng nếu đã đồng ý, Lâm Hàn sẽ không nuốt lời, hôm nay chính là ngày tiếp nhận trị liệu. Lâm Hàn đã hẹn đến chín giờ tối, nhưng tên này đã nóng lòng như vậy, mới chiều tà đã tìm tới, Lâm Hàn cũng chẳng thèm để tâm, mặc kệ hắn ngồi trong phòng khách, bản thân lại tìm về phía hậu viện.
Vừa bước vào sân, Lâm Hàn đã nghe thấy âm thanh cười nhẹ đầy êm ái của Tuyết Thiên Lăng, cười hì hì bước vào, hắn hơi ngẩn ra một chút, Lê Ân Tĩnh vậy mà cũng ngồi ở đây!
Nhìn lại, lúc này Tuyết Thiên Lăng đang mỉm cười hiền hòa, trên tay bế một đứa trẻ còn nằm trong tã lót, nhẹ nhàng cưng nựng như trân bảo, trên mặt nàng, ánh sáng thánh khiết của từ mẫu lan tỏa ra bốn phương tám hướng, không những đẹp, mà còn hết sức ấm áp, khiến cả Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh đều có chút nhìn không rời mắt.
- Được rồi! Lần sau cho Diễm nhi ăn sữa từ tốn một chút, tốt nhất là để bé nằm ngửa, mình chịu khó cúi người xuống. Trẻ nhỏ phải chăm sóc cẩn thận, đừng bất cẩn như vậy nữa nha! Mà Diễm nhi cũng đã bảy tám tháng tuổi rồi, tốt nhất là nên cai sữa dần đi thôi!
Tuyết Thiên Lăng mỉm cười trao đứa bé cho Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn nhìn ra, Tuyết Thiên Lăng cũng thực ưa thích đứa nhỏ này. Hắn rất vui, thực sự rất hạnh phúc!
Bởi đó cũng là con của hắn! Đứa bé đã nằm trong bụng Lê Ân Tĩnh từ hơn một năm trước: Lâm Diễm.
Lê Ân Tĩnh cuối cùng cũng đạt thành ước nguyện, có một đứa con gái đáng yêu kháu khỉnh. Chỉ là, sau này nó lớn lên thế nào thì có trời mới biết.
- Hứ!
Một tiếng hứ nhỏ vang lên bên người. Lâm Hàn bất đắc dĩ nhìn sang, Lâm Băng điện hạ lúc này đầy mặt bất mãn, bĩu bĩu môi nhìn về phía tiểu Diễm nhi đang được trao sang tay Lâm Phong.
Không hiểu sinh ra đã khắc nhau, hay là tử vi chiếu mệnh phải vậy. Từ lúc Lâm Diễm ra đời, nàng và Lâm Băng đã giống như một cặp oan gia. Chỉ cần Lâm Băng tới gần, Lâm Diễm sẽ ngay lập tức co rụt lại, thậm chí chuyển cười thành khóc, khiến Lâm Băng điện hạ vừa xấu hổ, lại rất là mờ mịt.
Nhưng ngay khi chuyển sang tay bất cứ ai khác, như Tuyết Thiên Lăng, Lê Ân Tĩnh, hoặc ông bà nội. Nhất là chuyển tới tay Lâm Hàn hoặc Lâm Phong, nhóc con này lại là một mặt hạnh phúc, cười toe toét vang cả căn nhà.
Từ đó về sau, qua mấy lần kinh nghiệm xương máu, từ hứng thú dạt dào muốn làm người chị tốt ban đầu, cứ mỗi lần nhìn thấy Lâm Diễm, Lâm Băng điện hạ nhất quyết né ra chỗ khác, bộ dạng phùng mang trợn má khiến Lâm Hàn vừa thương vừa buồn cười.
Tình huống này… không đúng lắm a! Từ khi lấy Lê Ân Tĩnh về nhà, nàng và Tuyết Thiên Lăng cứ như hai chị em thân mật, cả ngày nói chuyện về cách nuôi dạy con cái, khiến cho biết bao nhiêu chuẩn bị bình ổn hậu cung của Lâm Hàn tan thành bọt nước. Ngược lại, mấy đứa trẻ vô tư vốn dĩ phải chơi đùa vui vẻ, thì lúc này lại nhìn nhau là giận dỗi, khiến Lâm Hàn hết phải sang bên này dỗ Lâm Diễm ngủ, lại sang bên kia kể truyện cổ tích cho Lâm Băng… Đây là chuyện gì với chuyện gì a?
Tương tự cảm nhận với Lâm Hàn, còn có Lâm Phong… thằng bé này mặc dù rất yêu Lâm Băng, nhưng đồng thời cũng quý mến Lâm Diễm cực kỳ. Chính nó cũng chẳng biết nên giải quyết tình huống bây giờ thế nào. Chỉ mong Lâm Diễm lớn thêm chút nữa, tình huống sẽ được cải thiện. Chỉ mong như vậy…
Hai người phụ nữ cũng nhận ra Lâm Hàn đã về, Tuyết Thiên Lăng liếc nhìn theo bóng Lâm Băng, lại hai mắt ngậm cười nhìn Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh thì ngay lập tức trêu ghẹo:
- Người cha tốt! Còn không mau chạy theo dỗ con gái đi?
Lâm Hàn lắc lắc đầu, ngược lại trong lòng thấy một dòng ấm áp chảy qua! Gia đình như vậy… chẳng phải rất tốt sao?
Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong năm đối với đám trẻ học lớp vỡ lòng, bởi đây là cơ hội duy nhất trong một năm học chúng có thể tốt nghiệp, chính thức bắt đầu con đường tu luyện của mình.
Khảo nghiệm Đại Truy Sát đã tới!
Lâm Hàn vì khảo nghiệm lần này cũng coi như phí hết tâm tư. Hắn cũng mặc kệ bản thân mình vẫn còn chút suy yếu sau khi hỗ trợ chữa trị cho Âu Lỗi, cố gắng lết xác đi truyền thụ “tuyệt chiêu” cho đám học trò, đảm bảo bọn chúng có thừa khả năng bảo trụ bản thân cho đến cuối cùng. Cũng may, sáu đứa bé kia cũng đều là dạng thông minh lanh lợi, có thể nhanh chóng lĩnh hội được những gì mà hắn truyền thụ.
- Đã nắm chắc thể lệ cuộc khảo nghiệm này chưa?
Đứng trước trường thi, Lâm Hàn khoanh tay ngẩng cao đầu, nghiêm túc hỏi.
- Đã rõ! Thưa thầy!
Hận Kiếm ngắn gọn đáp.
- Năm ngày duy trì dưới sự truy sát của các cường giả “thợ săn”! Ăn uống ngủ nghỉ đều phải tự lo liệu, tuyệt đối không được sử dụng không gian trữ vật, không được sử dụng bảo khí vượt quá cấp Hoàng binh!
Liễu Ái Linh thì dài dòng hơn một chút, bắt đầu đọc thuộc lòng thể lệ!
- Được rồi, vậy các em đi thôi! Thầy sẽ ở ngoài quan sát, nhớ kỹ những gì thầy đã dạy, có thể chắc chắn vượt qua khảo nghiệm này. Cố lên!
Lâm Hàn cười cười tặng cho lũ trẻ một lời cổ vũ. Cùng lúc, Lê Ân Tĩnh cũng đã báo danh cho lũ trẻ xong xuôi, từ tốn trở về bên này.
- Cố lên nha, mọi người!
Trong tiếng cổ vũ của Lâm Băng, sáu bóng hình thiếu niên dần dần biến mất nơi lối vào rừng cây. Năm ngày, bắt đầu từ hôm nay, bọn chúng phải hoàn toàn sinh hoạt trong vùng rừng này, đối mặt với sự truy sát của hàng loạt “thợ săn” được học viện phái ra, có tu vi hầu hết là đại võ sư, đại pháp sư! Thậm chí, có thể còn gặp phải Võ Tông!
Những người này, hầu hết đều là đệ tử khóa trước, vì đủ loại lý do mà chấp nhận tham gia làm “thợ săn”, mục tiêu không chỉ đơn giản là vui đùa, mà là kiếm lấy phần thưởng, kiếm lấy thành tích! Đây không phải chỉ là khảo nghiệm đối với đám học sinh vỡ lòng, đồng thời cũng là khảo nghiệm với các “thợ săn”, vì vậy chắc chắn không có chuyện nương tay hay thả một mặt lưới nào cả!
Bước vào vùng rừng, tâm tình của sáu đứa trẻ ngay lập tức trở nên tràn ngập căng thẳng. Đây là một khoảng rừng thuộc rừng rậm Táng Hồn, nằm về phía tây học viện. Một vùng rừng rất hoang sơ, ẩm thấp, tối tăm, khắp nơi đều tràn ngập khí tức mục nát của cây cỏ, trộn lẫn với mùi hôi thối của phân động vật còn thoang thoảng đâu đây, không những khiến người ta ngột ngạt, mà còn tạo ra một cảm giác áp bách đầy tính nguy cơ lên tinh thần của những đứa trẻ non nớt!
Không có cách nào, những đứa trẻ này cũng không phải chỉ ru rú trong học viện học lý thuyết suông, chúng phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu một chút sinh hoạt dã ngoại như vậy cũng không chịu nổi, còn nói gì đến thi hành nhiệm vụ?
- Tăng hết tốc lực, đi theo tôi!
Hận Kiếm nghiêm mặt nói, rất ra dáng đội trưởng. Mấy đứa khác cũng không hề dị nghị, nhanh chóng theo bước Hận Kiếm, đạp lên cành cây mà đi, tốc độ nhanh nhất có thể.
“Ninja chúng ta có thế mạnh là tiềm tàng ẩn núp! Các em chỉ cần che giấu bản thân cho kỹ, hành động cẩn thận từng bước, chắc chắn có thể vượt qua khảo nghiệm này!”
Lời Lâm Hàn dặn dò vẫn còn rõ như in trong đầu Hận Kiếm!
Nó muốn trước hết dẫn mọi người tới một nơi thích hợp nhất, tiến hành sinh hoạt và tiềm tàng trong suốt năm ngày này.
Sau khoảng nửa giờ, sáu đứa đã di chuyển được quãng đường hơn mười dặm, đến bên một dòng suối trong vắt, chảy siết vô cùng, Hận Kiếm ra hiệu mọi người dừng lại.
Bốn chị em họ Liễu cùng Natsume trật tự dừng lại, không một chút gượng gạo, một thanh Kunai rời tay Hận Kiếm, cắm sâu vào lòng đất, nó nói:
- Tuần tra khu vực xung quanh hai dặm, sau mười phút nữa tập trung lại vị trí này!
Cả đám gật đầu đồng ý, đội hình thoáng chốc chia làm hai, Hận Kiếm dẫn theo Liễu Ái Tâm, Liễu Ái Mộng đi về phía thượng nguồn, còn Natsume dẫn theo Liễu Ái Linh, Liễu Ái Ngân đi về phía hạ du. Dù sao bốn chị em họ Liễu cũng chỉ là lần đầu tham dự, kinh nghiệm vẫn còn thiếu thốn rất nhiều.
Đúng mười phút sau, hai đoàn người lại tụ tập về đúng vị trí của Kunai. Hận Kiếm và Natsume đều bình tĩnh như nhau, nhưng bốn chị em họ Liễu thì lại hơi khác biệt, hai người đi theo Hận Kiếm tới thượng nguồn có phần thả lỏng hơn, còn hai người theo Natsume về phía hạ du lại có về hơi sợ sệt, sắc mặt có chút tái.
- Tình hình thế nào? Tôi ở phía thượng nguồn phát hiện một bầy hươu xám năm con đang di chuyển về phía này, còn cách chúng ta chừng hai dặm nữa.
Hận Kiếm giống như đã nhận ra cái gì đó, mặt nghiêm nghị kể ra tình huống.
- Vậy thì đúng rồi!
Natsume gật đầu:
- Cách đây hơn một dặm là một thác nước thấp, hồ nước bên dưới tiềm ẩn không dưới ba con huyết ngạc, hơn nữa còn một con đại mãng xà núp trên gốc cây bên bờ. Chắc hẳn bọn chúng đã phát hiện ra bầy hươu xám này, chuẩn bị phục kích.
- Rất tốt!
Hận Kiếm ngồi xuống, bắt đầu dùng kunai vẽ lên những hình ảnh nguệch ngoạc:
- Việc của chúng ta đó là vòng ra sau đám hươu này bố trí cạm bẫy, sau đó đánh động bọn chúng trước khi chúng rơi vào phục kích của đám săn mồi kia. Khi bầy hươu chạy ngược lại, chúng sẽ rơi vào bẫy của chúng ta!
- Khoan đã!
Liễu Ái Tâm đột nhiên ngắt lời:
- Tại sao phải đặt bẫy bọn chúng? Cậu muốn giết chúng sao?
Hận Kiếm nhíu mày:
- Ý cậu là sao?
- Ý tôi là, đám hươu kia rất vô hại, cũng đáng yêu như vậy? Tại sao cậu lại phải giết chúng?
Liễu Ái Tâm nhăn nhó nói! Vừa rồi chứng kiến đám hươu đáng yêu kia, nàng thậm chí còn muốn tiến tới vuốt ve chúng nó! Bây giờ nghe đồng đội của mình lại muốn giết chúng, hơn nữa còn là một mẻ giết sạch, nàng cảm thấy có chút khó mà tiếp thu được.
- Cậu thật là!
Hận Kiếm nhướng mày, giống như muốn nổi nóng, nhưng không tiện phát tác. Natsume lúc này nhanh chóng đứng ra hòa giải:
- Liễu Ái Tâm! Cậu phải hiểu là chúng ta gia nhập khảo nghiệm này và không được chuẩn bị nhiều vật dụng từ trước. Chúng ta bắt buộc phải chuẩn bị đủ thực phẩm cần thiết trong năm ngày, đám hươu đó là đủ rồi, chỉ cần một lần là có thể đủ thực phẩm cho năm ngày! Chẳng lẽ cậu muốn chúng ta vừa phải ẩn núp thợ săn, vừa phải đi săn để có được thức ăn hay sao?
Lúc này, Hận Kiếm cũng lên tiếng:
- Tôi nhắc lại, khảo nghiệm lần này là một chuyện rất nghiêm túc, quyết định xem chúng ta có thể chính thức bái vào môn hạ của thầy Lâm hay không, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì! Nếu cậu vẫn coi đám hươu xám kia là đám thú cưng mà cậu vẫn hay chơi đùa ở nhà, vậy thì cậu có thể về nhà được rồi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi và Natsume!
- Cậu…
Liễu Ái Tâm rưng rưng nước mắt, nhưng trước sau vẫn không nói ra lời gì để phản bác. Nàng mặc dù có chút ái tâm lan tràn, nhưng cũng chỉ là tâm tính phái nữ giống bao bé gái khác, chứ không phải là dạng cố chấp không biết thiệt hơn! Nàng biết, Hận Kiếm chỉ đang nói sự thật, đây là một khảo nghiệm, không phải chuyến tham quan để nàng đi du sơn ngoạn thủy.
Thấy mọi người đều không phản đối nữa, Hận Kiếm cũng không nhắc thêm, chỉ lặng lẽ dẫn đầu đi về phía hạ du.
Đi khoảng thêm nửa dặm, Hận Kiếm có chút hài lòng gật đầu, nơi này địa thế khá hẹp, nước lại nông, cây cối hai bên bờ lại đúng ở vị trí này dần dần thưa thớt, đám hươu chắc chắn sẽ ở chỗ này lựa chọn chui vào bụi cây tại nơi này, chỉ cần bố trí tốt, không lo chúng chạy thoát!
- Bắt đầu đi! Bốn người cùng hợp sức, dùng Thổ Độn tạo ra một cái hố lớn ở vị trí này, càng sâu càng tốt! Tôi cho các cậu mười lăm phút!
Hận Kiếm bắt đầu phân phó công việc, bản thân lại gật đầu ăn ý với Natsume, hai người cùng đi tới hai bìa rừng bên bờ suối, bắt đầu loay hoay bố trí thứ gì đó.
Bốn chị em họ Liễu cũng gật đầu, cùng lúc kết ấn chậm rãi.
Thổ Độn – Địa hầm chi thuật!
Theo bốn đôi tay nhỏ đập xuống đất, mặt đất hơi run lên nhè nhẹ, qua thời gian, một cái hố sâu kéo dài cắt ngang qua lòng suối dần dần xuất hiện, hơn nữa còn không ngừng sâu xuống. Mặc dù tốc độ chậm rãi, nhưng qua mười lăm phút, độ sâu của hầm cũng đạt đến ba mét, là một cái hầm lớn đúng nghĩa.
Lúc này, Hận Kiếm và Natsume cũng đã bố trí xong, cùng lúc trở về. Nhìn căn hầm này, Hận Kiếm gật gù nói:
- Rất tốt! Bây giờ tiếp tục dùng thổ độn che giấu cái hầm này đi, đừng để cho đám hươu đó phát hiện. Tốc độ của chúng rất nhanh, nếu chúng chạy thật, chúng ta tuyệt đối không theo kịp.
Bốn chị em họ Liễu gật đầu một tiếng, một lần nữa kết ấn, chẳng mấy chốc, một lớp đất đá đã bao phủ hoàn mỹ lên trên hầm, nhìn từ bên ngoài vào không hề thấy chút gì bất thường.
Khoảng nửa giờ sau.
Sáu người ngưng thần nín thở, che giấu khí tức cực kỳ chặt chẽ, lặng lẽ chờ đợi con mồi tiến tới. Trong tầm mắt, năm con hươu nhỏ màu xám dần dần xuất hiện, con đầu đàn lớn nhất, cao chừng một mét, cặp sừng lại lớn đến lạ kỳ, còn mang theo ánh nhung nhàn nhạt, cực kỳ quyến rũ. Bốn con đằng sau đều nhỏ hơn một chút, trên đầu cũng chỉ có cặp sừng bé tí xíu, chắc chắn là tùy tùng của nó.
Đám hươu vẫn cứ thong dong đi về phía trước, mặc dù con đầu đàn có phần cảnh giác, nhưng không hề hay biết dưới chân mình đã đặt sẵn cạm bẫy.
Chúng cứ như vậy dần dà di chuyển về phía thác nước. Lúc này, đám huyết ngạc cùng con rắn kia cũng bắt đầu che giấu bản thân, tiềm hành chờ cơ hội.
Đến bên bờ suối, đám hươu dường như có vẻ hơi mệt mỏi sau một đoạn đường di chuyển dài. Những ngày này, có rất nhiều sinh vật nguy hiểm thường xuyên ra vào khu vực sinh sống của bọn chúng, khiến chúng phải liên tục ẩn núp, trốn chạy, cho đến hôm nay, cái cảm giác bất an ấy càng trở nên mãnh liệt, nhưng với trí tuệ của mình, chúng thực sự không thể biết được nguy hiểm ấy đến từ nơi đâu.
Chính là lúc này!
Phong Độn – Lăng Phong Đạn!
Natsume đã chuẩn bị từ lâu, nàng phun ra một viên phong đạn với tốc độ khủng khiếp, qua hai giây đã va chạm vào mặt nước hồ bên dưới. Theo một tiếng va chạm lớn, mặt nước thoáng chốc bạo tạc, một cột nước cao hai mét phóng thẳng lên trời, khiến bầy hươu thoáng chốc kinh hãi, không chút do dự xoay đầu bỏ chạy.
Đám huyết ngạc cùng con mãng xà kia cũng bị hoảng trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, chúng thoáng chốc phát ra những tiếng rít gào giận dữ. Nhưng thật tiếc, đến cái bóng của kẻ địch bọn chúng cũng chẳng nhìn thấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng thịt bay đến miệng lại chạy đi mất.
Nhìn đám hươu hoảng loạn chạy ngược trở về, Hận Kiếm và Natsume nhanh chóng truy kích phía sau, không chút nào che giấu hành tung. Như vậy ngược lại càng khiến bầy hươu hoảng loạn, cắm đầu chạy thục mạng.
Vì ở khúc này chỉ có một bãi cỏ, không có rừng rậm che giấu, đám hươu chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước, cứ như vậy dần dần tiến về phía bẫy rập của Ninja.
Nhìn thấy phía trước, hai bên bờ suối bắt đầu xuất hiện bụi rậm và rừng cây, đám hươu thoáng chốc tăng nhanh tốc độ, đồng thời chia làm hai hướng, muốn chia nhau ẩn núp vào hai bên bìa rừng.
- Đừng hòng!
Hận Kiếm quát khẽ một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đưa lên trước miệng như niệm chú gì đó.
Oành!
Oành oành oành!
Hai bên bìa rừng thoáng chốc phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, hỏa diễm bắt đầu lan tràn, bọc kín toàn bộ lối vào vùng rừng kia. Thế lửa cực kỳ hung mãnh, hơn nữa còn không ngừng nổ vang kéo dài, nhảy vào trong đó, tuyệt đối chỉ có đường chết!
Phía sau vẫn có kẻ săn mồi truy kích, con hươu đầu đàn rít lên một tiếng, cả đám một lần nữa điên cuồng chạy về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn ba phần, trong thoáng chốc đã bỏ xa Hận Kiếm và Natsume.
Đúng là lúc này!
Hận Kiếm trong lòng lẩm nhẩm một tiếng, hai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào bốn chị em họ Liễu đang phục kích bên bờ.
Bốn cô bé nhìn nhau một cái, vẫn là Liễu Ái Linh quyết đoán nhất, dẫn đầu kết ấn phát thuật.
Ba người còn lại thấy chị em của mình động thủ, theo bản năng cũng kết ấn theo. Mặt đường phía trước thoáng chốc từ trạng thái đất rắn trở thành vừa mềm vừa xốp, có thể sụt xuống bất cứ lúc nào. Nếu là bình thường, con hươu đầu đàn chắc chắn sẽ cẩn thận từng bước dò xét phía trước, chỉ cần cảm thấy không ổn, ngay lập tức cả đám xoay đầu bỏ chạy. Nhưng lúc này nó đang bị truy kích phía sau, tình huống nguy cấp vô cùng, nào còn tâm trí mà để ý chút bất thường “nhỏ bé” này?
Pụp.
Pẹ eeeeee
Con hươu đầu đàn rít lên một tiếng hãi hùng, bước tiến vừa nhanh vừa mạnh của nó giống như vừa đạp vào khoảng không, nó biết mình dính bẫy rồi! Nó đang cố kêu lên để cảnh báo cho đồng bạn của mình.
Nhưng rất tiếc, đám hươu xám đang chạy với tốc độ cực cao, khoảng cách mỗi con lại chỉ có nửa thân mình, làm sao có thể phản ứng kịp? Cả đám thoáng chốc theo gót con đầu đàn, đạp vào hầm bẫy, ngã đau ngã đớn mà không thể thoát hiểm.
Pẹ eeee.
Cả năm con hươu xám tuyệt vọng kêu lên, cố gắng thoát ra khỏi hố bẫy. Nhưng đáng tiếc, bọn chúng mặc dù mạnh hơn đám dã thú bình thường cũng chỉ ở phần tốc độ, tuyệt đối không thể nhảy cao, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi căn hầm sâu đến ba mét này!
- Thành công!
Natsume cười nhẹ một tiếng, trong cặp mặt có chút hưng phấn.
- Còn một khâu cuối cùng!
Hận Kiếm hơi gật gù, trong tay thoáng chốc xuất hiện tám miếng shuriken, thoáng chốc phóng ra như bạo vũ lê hoa, bao phủ toàn bộ không gian trong hố bẫy.
Đám hươu lúc này đã như cua trong rọ, muốn tránh cũng không thể nào, chỉ có thể rít lên tuyệt vọng, trên người thoáng chốc thấm đẫm máu tươi, qua chẳng bao lâu, lần lượt từng con ngã gục chong vũng máu, mất đi sinh mệnh.
Hận Kiếm không nói một lời, lặng lẽ liếc qua sắc mặt hơi tái của bốn chị em họ Liễu, lặng lẽ nhảy xuống dưới hố, xách lấy từng con hươu một, bình tĩnh qua bờ suối cách đó xa xa, tiến hành mổ xẻ.
Nhìn Hận Kiếm bắt đầu loay hoay đằng xa, thân thể che đi toàn bộ quá trình làm thịt lũ hươu, sắc mặt bốn chị em mới bình phục hơn một chút, lặng lẽ ngồi xuống bên dưới một gốc cây còn nguyên vẹn nghỉ ngơi.
Qua hoảng ba giờ loay hoay, cuối cùng Hận Kiếm cũng hoàn thành công việc, mang theo từng tảng thịt hươu chắc nịch trở về, bắt đầu nhóm lửa nấu nướng.
Vừa ngồi trước đám lửa nhỏ nướng thịt một cách thuần thục, Hận Kiếm vừa chậm rãi giải thích:
- Ngày đầu tiên là ngày yên bình nhất, các thợ săn hầu hết sẽ chưa động thủ, mà sẽ tiến hành quan sát tình huống, ngầm phân chia địa bàn, tránh trường hợp cùng đánh vào một con mồi, gây mất thời gian và hiệu quả công việc.
Đương nhiên, thợ săn cũng có người này người kia, không ít kẻ đang tìm kiếm con mồi là các thợ săn khác, đánh ý định không làm mà hưởng. Cũng có kẻ không hiểu quy củ ngầm, ngay ngày đầu đã lao đầu vào “săn bắn”, dẫn đến đụng độ các thợ săn khác. Nếu may mắn đụng phải kẻ yếu hơn thì không sao, chẳng may gặp phải cường giả… vậy thì sẽ có chuyện lớn xảy ra rồi!
Đánh bại một thợ săn, tính ra còn nhiều điểm hơn so với thu thập “con mồi”.
Hơn nữa còn bớt đi một đối thủ cạnh tranh, ai mà chẳng động tâm?
Tạm thời không nhắc mấy việc này, sau khi sấy nướng đủ lượng thịt, ăn một bữa trưa no nê, đồng thời chia đều thịt khô ra cho sáu người, đám trẻ lại một lần nữa tiến sâu vào trong rừng.
Khu vực này đã để lại dấu vết săn bắn, chắc chắn không thể ở lại quá ngày hôm nay.
Càng di chuyển sâu vào trong, vùng rừng càng trở nên u tối và ẩm thấp, cái cảm giác nguy cơ đè nén khiến người ta có chút không thở nổi, cái khí tức mục nát xung quanh, hòa cùng với những tiếng dã thú rủ rỉ thoáng qua lúc bất chợt, khiến bốn chị em họ Liễu đôi lúc giật mình thon thót.
- Giữ bình tĩnh, phải chú ý tĩnh tâm ngưng thần, dùng thuật ẩn độn che giấu bản thân! Dã thú mặc dù có bản năng trác tuyệt, nhưng đối mặt với thuật ẩn độn của chúng ta cũng sẽ mờ mịt khó phân định phương hướng! Nếu gặp phải nguy hiểm, chúng ta vẫn có thừa cơ hội đào tẩu hoặc tập kích ngược! Nhưng tuyệt đối phải nhẫn nại, không được hoảng hốt trong bất cứ trường hợp nào!
Hận Kiếm vừa cẩn thận bước đi từng bước trong rừng sâu, vừa nhỏ giọng căn dặn bốn người đồng bạn.
- Nhưng tại sao chúng ta lại phải vào sâu như vậy? Hoạt động ở vòng ngoài kia không tốt sao?
Liễu Ái Mộng vẫn có chút sợ hãi nhìn hoàn cảnh xung quanh hỏi.
- Nhiều người cũng nghĩ như cậu!
Natsume dùng kunai nhẹ nhàng chặt bay bụi rậm phía trước, nhẹ giọng giải thích:
- Vì vậy nên phía bên ngoài tập trung rất nhiều thợ săn, các thợ săn lợi hại cũng lựa chọn vùng bên ngoài để hành sự. Tiến sâu vào trong, thợ săn cũng sẽ ít đi rất nhiều, mà có xuất hiện cũng chỉ là những tên không dám cạnh tranh ở vùng náo nhiệt kia, chúng ta có thể ứng phó được!
Hận Kiếm tổng kết một câu:
- Thà đối mặt với dã thú, còn hơn phải đối mặt với đám người kia! Bọn họ còn đáng sợ hơn dã thú vô số lần!
Natsume gật đầu tán đồng. Lần trước hai người bọn họ chẳng phải cũng rất phong quang đó sao, còn tập kích ngược không dưới ba thợ săn, cuối cùng lại bị thất thủ trong tay một thợ săn chỉ mới tấn cấp đại võ sư không lâu! Thế mới biết, trong cuộc khảo nghiệm này, sức mạnh không phải là thứ quan trọng nhất, mà sự bình tĩnh và cái đầu mới là thứ làm nên tất cả.
Lại di chuyển thêm khoảng hai giờ nữa, lúc này, sắc trời cũng đã đến buổi hoàng hôn, sáu người cũng đã đi đến một vùng rừng kỳ lạ, có hương thơm thoang thoảng, hít vào vậy mà khiến tinh thần đám trẻ tỉnh táo lại đôi chút.
Bốn chị em họ Liễu sắc mặt có chút say mê hít thêm hai hơi, chân bất giác định tiến về phía trước, nhưng lại bị Hận Kiếm đưa tay ngăn cản. Hắn nói:
- Đây là vùng đầm lầy Tử Đàn! Đám đàn hương sắc tím kia mặc dù ngửi rất thơm, khiến người ta thanh thần tỉnh trí, nhưng đừng có dại mà tới gần. Bên dưới là đầm lầy tử tịch, bất cứ sinh vật nào đi nhầm vào đều sẽ bị chìm xuống mà không có cách nào giãy dụa, hơn nữa còn bị độc chướng trong đầm làm hôn đầu hoa mắt, không cách nào thoát thân, trở thành chất dinh dưỡng cho Tử Đàn.
Nghe Hận Kiếm thận trọng từng ly từng tý khuyến cáo, bốn cô nhóc bất giác lui lại một bước, sắc mặt tràn ngập đề phòng nhìn đầm lầy trước mắt.
Phụt… ha ha ha…
Nhìn vẻ mặt của bốn nàng, Natsume đã nín nhịn nãy giờ thoáng chốc phì cười:
- Đồ ngốc! Cậu ta đùa mấy cậu thôi! Chẳng phải cô Vũ đã dạy chúng ta đi trên cây, đứng trên nước sao? Đầm lầy này mặc dù khó chơi, nhưng nếu dùng chakra, chúng ta vẫn có thể đứng trên nó được. Chỉ là, nếu bất cẩn rơi xuống, độc chướng bay lên, tình huống chắc chắn sẽ rất tệ, nên phải cẩn thận tuyệt đối!
Quyết định ở lại chỗ này, Hận Kiếm dẫn đầu đoàn người, cẩn thận từng bước di chuyển trên bề mặt đầm lầy, tiến gần tới một gốc cây Tử Đàn, gõ gõ vào thân cây rộng đến hai mét này, Hận Kiếm chợt lắc lắc đầu, lại tìm một gốc cây khác.
Qua ba lần như vậy, cuối cùng Hận Kiếm cũng coi như tìm thấy được một vị trí thích hợp, gốc cây này đã khá là già cỗi, bên trong đã hơi có dấu hiệu mục ruỗng, mặc dù khá bền chắc, nhưng hắn có thể đục rỗng thân cây này được.
Lui về phía sau một bước, Hận Kiếm hít sâu một hơi, tay phải hơi khum lại, qua thời gian, một dòng xoáy chakra xanh lam dần dần xuất hiện, tốc độ xoáy càng ngày càng nhanh, giống như một cơn bão tụ trong một quả cầu sáng, cực kỳ mỹ lệ.
Rasengan!
Hận Kiếm tự lẩm nhẩm một tiếng trong miệng, cánh tay vươn về phía trước. Rasengan tiến tới đâu, gốc cây bị xoắn nát tới đó, phát ra những âm thanh ma sát xoàn xoạt khá là chói tai.
Oành! Theo một tiếng vang nhỏ, gốc cây đã bị đục ra một không gian, đủ cho sáu đứa trẻ cùng cư trú, chỉ cần hơi chen chúc một chút là được.
- Rasengan? Đây là cái chiêu cùi bắp mà cậu từng sử dụng ba tháng trước đó hả?
Natsume có chút há hốc mồm thốt lên. Nàng đến giờ vẫn có chút không tin được nhìn tác phẩm của Hận Kiếm. Tưởng tượng uy lực kia mà trúng vào người…
Hận Kiếm trước giờ vẫn biểu hiện thong dong thoáng chốc nhảy dựng lên:
- Cùi bắp? Cậu bảo cái gì cùi bắp? Nói cho cậu biết, chẳng qua lúc đó tôi chưa học thành công mà thôi! Bây giờ thuật này đã thành! Cậu còn dám nói nó cùi bắp? Cậu có biết đây là tuyệt chiêu của thầy Lâm không hả?
- Người ta chẳng phải chỉ nói vậy thôi sao?
Natsume rất là bất mãn hừ hừ một tiếng, đồng thời không quên khinh bỉ tên nào đó lại lôi tuyệt chiêu ra huyễn diệu trước mặt con gái! Quả nhiên, thầy sao thì trò vậy, đạo lý muôn đời không đổi a!
Hận Kiếm thấy vậy cũng chỉ hừ một tiếng, dẫn đầu chui vào trong “phòng”, đặt lưng xuống, nhắm mắt ngủ! Ngày hôm nay bận rộn như vậy là quá đủ rồi! Có chỗ này ẩn nấp, ít nhất cũng có thể kéo dài hai ba ngày, đôi khi chờ đợi đến hết cuộc khảo nghiệm cũng không chừng!
Đây chính là nhờ Hận Kiếm đã có kinh nghiệm từ trước, chuẩn bị kỹ càng và tính toán đâu ra đó nên mới có hiệu quả này. Nhớ lần đầu tham dự, hai người bọn họ còn chạy đông chạy tây đi kiếm đồ ăn, sau đó đánh lửa nấu ăn thơm lừng, dẫn phát một đám thợ săn đêm kìa.
Ngày đầu tiên cứ như vậy kết thúc, sáu đứa trẻ ẩn vào trong thân cây, lại dựng lên một lớp ngụy trang bên ngoài, mượn mùi đàn hương thơm lừng nơi đây che giấu khí tức, cả đám dần dần chìm vào giấc ngủ an lành.
Một đêm trôi qua trong yên ắng, không có gì bất thường ngoài việc Hận Kiếm nửa đêm ngáy quá lớn, bị phạt phải thức trông chừng cho năm đại tiểu thư kia. Đã vậy còn bị cô nàng Natsume ác ý đặt cho biệt danh “thần sấm”, khiến thằng bé cả đêm vừa ngồi trông vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nương xấu bụng kia vừa cười vừa ngọt ngào ngủ.
Sang đến ngày hôm sau, và cả hôm sau nữa, tình huống cũng không khác biệt nhiều, mặc cho vùng rừng bên ngoài chém giết kịch liệt đến mấy, đám học trò nhỏ của Lâm Hàn vẫn lặng lẽ sinh hoạt trong phần thân cây chật chội này, ngày tình tĩnh tâm ngưng luyện chakra, đêm lại ngủ ngon lành. Đói đã có thịt hươu sấy khô, mặc dù không ngon lành gì, nhưng chống đói không thành vấn đề.
Có lẽ, lý do duy nhất để họ chạy ra ngoài chỗ trú chỉ là… nhu cầu vệ sinh mà thôi!
Hiện giờ đã là giữa trưa ngày thứ tư, tình huống cũng không có quá nhiều khác biệt, khung cảnh xung quanh vẫn yên ắng như vậy, không một bóng người, cũng không có dã thú, bởi vùng đầm lầy này có thể giết chết mọi sinh vật dám tới gần nó.
Sau khi đã ăn xong bữa trưa bằng thịt hươu, Liễu Ái Tâm chợt cảm thấy có chút nặng người, nàng hơi đỏ mặt thông báo với đồng bạn một tiếng, sau đó nhanh chân bước ra ngoài, thoáng chốc đã biến mất sau bụi cây bên bờ đầm lầy.
Hận Kiếm lúc nghe nàng nói muốn ra ngoài cũng không ngăn cản, chỉ nhắc nhở một tiếng:
- Đi sớm về sớm, trời sắp mưa lớn rồi!
Đúng như Hận Kiếm nói, bầu trời trong rừng vốn đã tối, nay càng thêm đen đặc giữa cái buổi ban trưa, không khí trở nên ẩm thấp mà âm lãnh, khiến người ta bất giác cũng phải rùng mình một cái.
Lúc đó Liễu Ái Tâm đang đau bụng, cũng không biết có nghe rõ hay không, chỉ thấy tốc độ rời khỏi của nàng chỉ tăng chứ không giảm chút nào.
Ra vị trí cách đầm lầy chừng năm mươi mét, Liễu Ái Tâm cuối cùng cũng coi như thỏa tâm nguyện. Một phen cuồng xả lũ xong, nàng nhanh chóng chấn chỉnh y phục, định bụng nhanh chân trở về.
Ầm!
Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên bên tai, Liễu Ái Tâm không tự chủ được giật mình liếc lên bầu trời một cái.
Trong tầm mắt của nàng, một ánh chớp to như đại mãng xà cắt ngang bầu trời mà qua, soi rõ thiên địa này trong phút chốc, trong tầm mắt, một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm nàng từ phía trên ngọn cây, là người? Hay là sinh vật nguy hiểm nào khác? Liễu Ái Tâm không nhìn rõ, nàng kinh sợ hét lên một tiếng, không quên xoay người bỏ chạy, muốn tìm về với đồng đội của mình.
Oành!
Lúc này, âm thanh của lôi xà mới chậm chạp truyền đến, khiến rừng rậm lại một lần nữa chìm trong tiếng gầm của thiên nhiên. Và cũng âm thanh kinh thiên động địa này đã vô tình nhấn chìm tiếng hét thất thanh của Liễu Ái Tâm, khiến không ai có thể nghe thấy.
Không, chính xác là vẫn có một người có thể nghe được!
Hận Kiếm là trời sinh thuộc tính lôi, từ nhỏ đã có một cảm giác rất kỳ diệu với lôi điện, thậm chí hắn còn có thói quen tắm mưa, để có thể chiêm ngưỡng uy thế của lôi đình nhiều hơn. Cũng vì thế, tiếng sấm là một thứ không thể quen thuộc hơn với Hận Kiếm. Vừa rồi, hắn vẫn theo thói quen lắng nghe rất kỹ tiếng sấm rền khổng lồ hiếm có kia, hắn có thể nghe ra được một chút âm thanh khác biệt bên trong đó!
Ngẫm nghĩ một chút, Hận Kiếm không nói một lời, thoáng chốc đứng thẳng người, phóng đi như bay, Natsume cũng nhận ra tình huống không đúng, nhanh chóng đuổi theo, không quên dò hỏi:
- Có chuyện?
- Có chuyện!
Hận Kiếm chỉ ngắn gọn đáp một câu, tầm mắt nhìn chằm chằm về phía trước, tìm kiếm thân ảnh của Liễu Ái Tâm!
Grao grao…
Một tiếng gầm rú phẫn nộ vang lên trong cơn cuồng phong, bước tiến của Hận Kiếm càng thêm nhanh chóng, chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy được hoàn cảnh phía trước.
Một bóng hình cao lớn và đồ sộ, giống như một ngọn núi nhỏ đang điên cuồng gào thét, một đôi mắt đã đỏ ngầu lên, tràn ngập vẻ điên cuồng. Cùng với đó là một bóng người bay ngược về phía sau, chẳng mấy chốc đã lăn lông lốc tới chân bọn họ, trên người tràn ngập máu tươi.
Hận Kiếm thoáng giật mình kinh hãi, nhưng nhìn kỹ lại, hắn lại thở phào một tiếng, bởi đây không phải Liễu Ái Tâm, mà là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, tóc màu xanh lục, mặc ma pháp bào thanh sắc, là một ma pháp sư hệ phong!
Grao…
Bóng hình đồ sộ kia, một con gấu khổng lồ với bộ lông màu nâu xám, nó lại một lần nữa gầm lên giận dữ. Phía trước nó, một thân hình nhỏ xinh đang chật vật bò lên, cuống cuồng bỏ chạy. Tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc là có thể tránh khỏi tầm công kích của con gấu.
- Không được! Mau nằm xuống!
Nhưng, Natsume vừa hớt hải chạy tới lại hét lên kinh sợ, đồng thời hai tay không ngừng kết ấn.
Phong Độn – Thuật Phong Đao!
Là một nhẫn thuật cấp D, ngưng tụ chakra thành hình đao gió và phóng xuất, tốc độ rất nhanh và hao tổn ít chakra, là một trong những tuyệt chiêu phòng thân mà Lâm Hàn dạy cho Natsume.
Phập phập phập…
Ba tiếng cắt xé vang lên, phong đao hoàn mỹ công kích vào tay phải của gấu lớn, nhưng không hề có máu tươi tuôn ra, Hận Kiếm thoáng chốc cũng trợn to mắt, hắn không ngờ phòng ngự của con gấu này cường hãn đến vậy.
- Còn chờ cái gì? Chạy mau!
Natsume gấp gáp hét lớn một tiếng, Liễu Ái Tâm lúc này mới giật mình tỉnh hồn, lại một lần nữa cuống cuồng chạy gấp!
Hận Kiếm cũng trợn tròn mắt, hắn không ngờ con gấu này lại có lực phòng ngự cường hãn đến vậy, hơn nữa, nhìn cái tay gấu to như quạt hương bồ kia, chắc chắn lực công kích cũng không tầm thường, trúng phải có khi chết người cũng không chừng.
Hơn nữa, tốc độ của nó còn rất nhanh, chẳng mấy nữa sẽ đuổi kịp Liễu Ái Tâm. Hận Kiếm nghiến răng một cái, bí ẩn ra hiệu cho Natsume, bản thân lại phóng về phía trước, nghênh đón bước tiến của con gấu.
- Cẩn thận! Đây là Huyết Nhận Hùng! Móng vuốt của nó có thể phóng ra khí nhận công kích, đừng có đối đầu với hướng tát của nó!
Natsume một bên hét lớn cảnh báo cho Hận Kiếm, một bên đón lấy Liễu Ái Tâm, kéo nàng lui về phía sau.
- Chờ đã! Cứu cả người này nữa! Vừa nãy nếu không phải hắn giúp đỡ, chắc mình đã…
Liễu Ái Tâm có chút không chắc, rụt rè nhìn đồng bạn của mình.
Thấy cả đám vẫn còn đứng im nhìn mình, Natsume cuống quýt hô lên:
- Còn chờ cái gì? Mỗi người một tay nâng hắn về phía sau! Lui về phía Đầm lầy, nhanh lên!
Bốn chị em nhà kia thấy vậy mới reo lên một tiếng, ba chân bốn cẳng đỡ lấy tứ chi tên ma pháp sư, nhanh chóng chạy vội.
Về phía Hận Kiếm, sau khi nghe lời cảnh báo của Natsume, hắn cực kỳ sáng suốt lựa chọn cúi thấp người, không những né qua móng vuốt của gấu lớn, mà còn tránh được khí nhận sắc bén mà nó phóng ra, đồng thời thân thể cũng theo đó trôi tuột qua háng con gấu, mò về phía sau lưng nó.
Pẹp!
Một cái tay nhanh chóng ấn lên, một tấm bùa nổ đã bám vào lưng con gấu, nhưng không có dấu hiệu gì là chuẩn bị phát nổ.
Đây là phong cách chiến đấu mà Hận Kiếm học từ Lâm Hàn, mỗi lần tiếp xúc, dù không công kích được, hoặc công kích quá yếu thì cũng phải để lại cái gì đó lên người đối phương, một cách thật lặng lẽ! Lâm Hàn có thể dùng thuật phong ấn, dùng nhu quyền điểm huyệt hoặc kích phá nội tạng đối phương, hoặc đơn giản là để lại thuật thức phi lôi thần, nhưng Hận Kiếm không biết mấy thứ đó, hắn chỉ có thể sử dụng duy nhất bùa nổ mà thôi!
Nhưng như vậy là đủ rồi!
Ống tay áo trái trượt xuống, một thanh đoản kiếm có hình dạng katana đã xuất hiện trong tay, Hận Kiếm nắm chặt, thân hơi trùng xuống, một kiếm đâm ra, nhằm thẳng tới cửa hậu của con gấu, cũng là vị trí yếu ớt nhất trên người nó.
Bí kỹ… Thiên niên sát!
Mặc dù hơi hèn mọn một chút, nhưng đích xác bí kỹ kia là thích hợp nhất để đối mặt với những loại sinh vật có da dày thịt béo thế này! Hận Kiếm đã nhìn thấy phong đao của Natsume vô lực thế nào, hắn cũng không tự tin rằng kiếm pháp bập bẹ của mình có thể hơn được!
Nhưng rất tiếc, tính toán rất hay, nhưng con gấu này cũng không phải dạng vừa.
Bản năng thấy nguy hiểm, con gấu cũng rõ ràng điểm yếu trên người mình ở đâu! Nó thoáng chốc đã làm ra ứng đối.
Một mùi hương… không mấy dễ chịu xộc thẳng lên não, Hận Kiếm cảm thấy như mình muốn ngất xỉu rồi! Con gấu chết tiệt này, vậy mà lại dùng đại bác thần công… Mẹ kiếp! Cái tiếng vang to như sấm cộng với mùi hương mãnh liệt này, Hận Kiếm chịu không nổi, cuống quýt lui về phía sau.
Oành!
Ngay khi Hận Kiếm vừa rời đi, một cái hùng chưởng đã tát mạnh vào vị trí của hắn, khiến mặt đất nứt toác, xới lên từng đợt bụi mù. Hiển nhiên, con gấu này chỉ dùng đại bác hơi để “gây tê”, một tát kia mới là đòn sát thủ.
Thấy mình đã công kích bất thành! Hận Kiếm nhanh chóng chuyển sang phương án đã chuẩn bị từ đầu! Đạp lên một cành cây, hắn như một cây thương chạy dọc lên tận ngọn, trong tay xuất hiện hàng loạt shuriken, phô thiên cái địa bắn về phía gấu lớn.
Keng keng keng…
Shuriken cũng vô lực chạm vào lớp da của con gấu, phát ra những tiếng leng keng như kim loại, chẳng thể nào tổn thương đến nó. Chỉ là khiến nó càng thêm bạo nộ mà thôi!
Vụt!
Hận Kiếm nhanh chóng đạp lên ngọn cây, di chuyển sang một ngọn cây khác.
Oành… rắc rắc…
Một cái tát đầy hung mãnh, thân cây thoáng chốc gãy vỡ, đau khổ đổ xuống, hiển nhiên, con gấu này định dùng phương pháp hung lệ nhất lôi Hận Kiếm xuống mặt đất.
Vút vút vút…
Hận Kiếm liên tục di chuyển trên những ngọn cây, vừa không ngừng ném shuriken khiêu khích con gấu. Quả nhiên, gấu lớn càng thêm điên cuồng truy đuổi, thề không giết chết đối thủ không bỏ qua.
Chẳng mấy chốc, một người một gấu đã di chuyển đến bên bờ đầm lầy, lúc này, ngoài mấy cây đàn hương thưa thớt ở giữa đầm, hoàn toàn không còn cây nào khác gần hơn để di chuyển. Hận Kiếm cười gằn một tiếng, vờ như mình không thể di chuyển đến ngọn cây xa hơn, thoáng chốc đáp xuống mặt đất.
Grao…
Con gấu thấy vậy càng thêm tăng tốc độ, đôi mắt đỏ ngòm đầy hung tính nhìn chằm chằm vào con mồi phía trước.
Là lúc này!
Natsume đột nhiên hét lớn một tiếng, bốn chị em họ Liễu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ bao giờ, ấn tay cũng đã kết xong, bốn đôi tay nhỏ đập mạnh xuống đất, hất lên vài đám bụi mù nhỏ.
Thổ Độn – Toan Nê Chiểu Trạch!
Là một trong số hiếm nhẫn thuật cấp C mà bốn chị em được truyền thụ, là do Lan Hồng Tuệ dạy cho! Đây là nhẫn thuật bản rút gọn của Thổ Độn – Hoàng Tuyền Chiểu! Nhẫn thuật cấp A mà Jiraiya từng dùng nhấn chìm mãng xà khổng lồ do Orochimaru thông linh!
Tuy chỉ là cấp C, nhưng bốn chị em họ Liễu vẫn phải cùng hợp lực mới có thể sử dụng, hơn nữa chỉ tạo ra một đầm lầy rộng chừng hai mét mà thôi!
Tuy thế, nhưng đừng quên đây là nơi nào!
Là Đầm lầy tử đàn a! Môi trường nơi này không những khiến nhẫn thuật của bốn chị em thuật lợi sử dụng hơn, mà họ còn có thể mượn vật chất trong đầm lầy Tử Đàn để hình thành đầm lầy của mình!
Con gấu vốn dĩ nhìn thấy phía trước là cái đầm lầy ác mộng kia, con mồi không thể tiến tiếp, nên mới thoáng tăng nhanh tốc độ, nào ngờ, dưới chân nó lúc này chợt mềm nhũn, một bước hụt vào khoảng không, khiến nó trở nên kinh sợ!
Nhưng con gấu này cũng có bản năng cực tốt! Chân sau vẫn còn có điểm tựa, nó nhanh chóng mượn lực, bật cao người lên, muốn nhảy qua đầm lầy nhỏ này, thoát khỏi nguy cơ!
Nhưng rất tiếc cho nó!
Nổ! – Hận Kiếm cười gằn một tiếng, trong miệng thốt ra một lời như vậy
Thân ở trên không! Gấu lớn đột nhiên thấy lưng bỏng rát, một lực xung kích theo đó mà sinh, khiến thân thể trên không của nó đột ngột đổi hướng, rơi thẳng xuống đầm lầy bên dưới, hơn nữa còn là tư thế cắm đầu xuống trước.
Một mùi hương hôi hám theo đó tràn vào đại não, khiến gấu lớn thoáng chốc muốn hôn mê bất tỉnh, thân hình to lớn dần dần ngừng giãy dụa, cuối cùng chìm nghỉm vào đầm lầy kia…
Ở phía xa, Natsume thở phào một hơi, bốn chị em họ Liễu càng khoa trương hơn, thoáng chốc đặt mông ngồi xuống đất! Đồng thời trong lòng không ngừng hiện ra dấu chấm hỏi, tại sao ở khu vực này lại có thể xuất hiện một con ma thú như vậy? Ít nhất cũng phải là ma thú cấp bốn! Chẳng phải cuộc thi này thường chỉ xuất hiện ma thú cấp hai, thỉnh thoảng mới thấy ma thú cấp ba sao?
- Ngươi tỉnh rồi?
Lạc Thanh Phong lơ mơ tỉnh dậy, bên tai vang lên âm thanh ồm ồm nhưng có phần non nớt như bé trai mới vỡ giọng. Trong tiếng nói không có mấy quan tâm, chỉ có sự đề phòng sâu sắc.
Lắc lắc cái đầu cho đỡ choáng váng, ký ức cuối cùng mà Lạc Thanh Phong nhớ được, đó là một bé gái đột nhiên đi nhầm vào nơi mình phục kích Huyết Nhận Hùng. Vốn định lợi dụng trời mưa che giấu âm thanh và khí tức, mượn sức gió tăng nhanh tốc độ, đột kích nó một đòn trở tay không kịp, nào ngờ cuối cùng đều đổ sông đổ biển, đã vậy trong lúc cuống lên lại lao ra cứu cô bé kia một mạng, bản thân mình lại trúng một chưởng của gấu lớn, đến bây giờ vẫn còn đau.
Ngoài trời vẫn mưa lớn tầm tã, sấm chớp không ngừng. Đã qua bốn năm giờ rồi, mà trận mưa này vẫn lớn như vậy, không biết đã tích tụ bao lâu? Còn may, vùng đầm lầy Tử Đàn này cũng khá thấp, xung quanh có vô số cây đại thụ khác che chắn, giống cây Tử Đàn này cũng không cao cho lắm, vì vậy đám Hận Kiếm mới an tâm ở lại, nếu không… sấm sét trên trời đúng là đủ dọa bọn chúng tránh xa các thân cây a!
Vươn vươn vai, cảm thụ trên người vẫn còn đau nhức, nhưng máu đã ngừng chảy, Lạc Thanh Phong cũng cười cười nhìn đám nhóc trước mặt. Xem ra mình cũng không có cứu lầm người, đám nhóc này vẫn còn rất ngây ngô, không đến mức vô tâm, thậm chí tàn độc như cái giang hồ ngoài kia.
Nghĩ cũng đúng, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc khảo nghiệm, một đám học sinh vỡ lòng còn ngây ngô trong sáng, hành xử như vậy cũng là bình thường.
- Cảm ơn mấy nhóc!
Lạc Thanh Phong cười rất thân thiện, nhưng không làm giảm sự đề phòng của Hận Kiếm chút nào.
- Ngươi là “thợ săn”?
Hận Kiếm đề phòng hỏi.
- Đúng vậy!
Lạc Thanh Phong thản nhiên đáp.
Sắc mặt của Hận Kiếm càng đề phòng hơn:
- Cảm ơn ngươi đã cứu Ái Tâm, nhưng chúng ta cũng đã cứu ngươi, hai bên không ai nợ ai. Nếu không còn gì đáng ngại, mời ngươi đi đi cho!
- Ồ!
Lạc Thanh Phong lơ đễnh liếc mắt nhìn quanh, hắn chợt kinh ngạc ồ lên một tiếng, sắc mặt chợt trở nên có chút quái dị.
Hắn, và cả đám nhóc này, vậy mà đang ở giữa đầm lầy? Đây là đầm lầy Tử Đàn, hắn biết, chỗ này không có vật gì có thể nổi được, bọn nhóc này làm cách nào ra giữa đầm lầy này? Khinh công? Hay là pháp bảo biết bay nào đó?
Càng bất ngờ hơn, khi con Huyết Nhận Hùng mà hắn phí hết tâm tư bố cục, dụ nó vào bẫy, mục tiêu chỉ là diệt nó một cách nhanh gọn nhất, tránh chiến đấu nhiều làm tổn thương đến thứ hắn cần. Ấy vậy mà bây giờ nó đã chết đến không thể chết hơn, ủ rũ nằm bên bờ đầm lầy, hơn nữa, nhìn trên người không có một chút sứt sẹo nào, là một xác ma thú cực kỳ hoàn chỉnh.
- Là các ngươi giết nó?
Lạc Thanh Phong kinh ngạc chỉ chỉ vào con gấu bên bờ.
Hận Kiếm nhướng mày, không muốn dài dòng với người này! Lạc Thanh Phong cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, cả về phương diện thực lực lẫn phong thái! Hận Kiếm cũng không vì đối phương bị Huyết Nhận Hùng một kích đả thương mà thấy coi thường, lúc đó đối phương đang gấp gáp cứu Ái Tâm, hoặc vì lý do gì khác nên mới lật thuyền trong mương mà thôi!
Hận Kiếm tin rằng, tên trước mắt này có thể dễ dàng một mình tiêu diệt Huyết Nhận Hùng cấp bốn kia, thực lực của hắn, có thể đã đạt đến Pháp Tông! Hơn nữa còn không phải là Pháp Tông bình thường, chắc hẳn đã là Pháp Tông cấp bảy cấp tám, cực kỳ lợi hại.
Hận Kiếm không đáp, Natsume thay hắn tiếp lời:
- Đúng vậy!
Thần thái cũng có chút kiêng kỵ.
- Thôi nào mấy nhóc! Cũng không cần phải đề phòng như vậy! Ta là người tốt a!
Lạc Thanh Phong rất vô tội nhún vai.
Người tốt? Có quỷ mới tin! Nhìn cái bộ dạng tí tửng của ngươi, người tốt mới là lạ!
Natsume cho chút khinh thường nhìn bộ dạng xí xớn giống hệt ông thầy bất lương nhà mình của Lạc Thanh Phong.
Suỵt!
Natsume còn định nói cái gì, nhưng Lạc Thanh Phong đột nhiên biến sắc, ra hiệu nàng trật tự. Hận Kiếm càng trực tiếp hơn, thoáng chốc lấy tay bưng kín miệng nàng lại.
Thấy động thái của hai người, bốn chị em họ Liễu thoáng chốc cũng ngưng thở. Bởi phản ứng ngưng trọng của Hận Kiếm, giống như hắn đã phát hiện ra cái gì đó.
Loạt xoạt!
Quả nhiên…
Trời bắt đầu ngớt mưa, đám săn mồi kia bắt đầu hoạt động trở lại rồi, hơn nữa bắt đầu đi sâu vào trong, truy tìm những con mồi khó nhằn đang ẩn núp sâu trong rừng rậm.
Giống như đội ngũ của Hận Kiếm hiện tại!
Qua nửa phút, tiếng bước chân đạp lên lá khô bắt đầu truyền tới. Không phải chỉ một người, mà là một đám người. Bước chân của đám người này đều cực kỳ trầm ổn có lực, cũng không có ý định che giấu hành tung.
Đây là một đội thợ săn.
Một người cầm đầu tu vi Võ Tông cấp bốn! Còn thêm ba đại võ sư tùy tùng! Là một đội thợ săn cực kỳ có thực lực khi đặt trong cuộc khảo nghiệm này, đủ để đi ngang sàn đấu!
Lạc Thanh Phong nhanh chóng đưa ra phán đoán!
Nếu là bình thường, một mình hắn có thể dẹp yên đám thợ săn này, kiếm thêm chút điểm thành tích, nhưng hiện tại hắn đang bị thương, tinh thần cũng mệt rã rời sau khi tỉnh dậy, đấu với đám thợ săn này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!
Bị đánh, bị loại, hắn không sợ. Dù sao cũng chỉ là một cuộc khảo nghiệm, dù thất bại cũng không nghiêm trọng đến đâu. Chỉ là vài món bảo bối rất quan trọng hắn khổ tâm tìm kiếm mấy ngày nay vẫn đang cầm trên người, nếu không may bị đám này cướp đi, chắc hắn khóc mất! Lão già ở nhà chắc chắn sẽ lại được dịp chửi điên cuồng, khiến hắn không ngóc đầu lên được.
Quyết định thật nhanh, Lạc Thanh Phong chợt lấy trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Liễu Ái Tâm nói:
- Tiểu muội, trước hết cầm giúp ta thứ này, lát nữa ta đánh lạc hướng bọn chúng, các ngươi nhanh chân chạy. Sau đó ta sẽ đi tìm muội xin lại nó.
Lạc Thanh Phong không mấy khó khăn tìm ra Liễu Ái Tâm trong bốn bé gái giống như đúc kia, bởi quần áo của họ về cơ bản là khác nhau, Liễu Ái Tâm mặc một thân áo đỏ, rất là nổi bật!
Nói xong, không chờ đám nhóc nói gì, Lạc Thanh Phong giống như một ngọn gió lao ra ngoài. Nếu phải lựa chọn giữa tin tưởng bọn nhóc đã từng cứu mình này, với đám thợ săn sẵn sàng đánh người đoạt bảo kia, Lạc Thanh Phong không chút do dự chọn điều trước.
Đặc biệt là Liễu Ái Tâm, cô bé vẫn nhìn hắn rất là quan tâm, khiến Lạc Thanh Phong dù không mấy tin tưởng mấy người còn lại, nhưng lại tin tưởng nàng rất nhiều.
- Cái gì thế này? Huyết Nhận Hùng? Hơn nữa còn bị giết chết hoàn mỹ đến vậy? Ngoài lông trên lưng hơi cháy một chút thì vết thương nào cũng không có? Chà chà… lần này kiếm bộn rồi!
Trong bốn người, một tên đại võ sư la lên thất thanh sau khi thấy Huyết Nhận Hùng nằm bên bờ. Hắn nhanh chóng rút ra một thanh đoản đao, thuần thục rạch lên đầu Huyết Nhận Hùng, móc ra một viên tinh thạch màu thúy lục lớn cỡ hai ngón tay, chính là bổn mạng tinh thạch của Huyết Nhận Hùng.
- Dừng lại! Các ngươi có biết mình đang lấy đồ của ai không hả?
Lạc Thanh Phong đột ngột xuất hiện, tức giận quát một tiếng, khiến tên đại võ sư kia giật nảy mình, suýt nữa đánh rơi viên tinh thạch cấp bốn quý giá.
- Ngươi là ai?
Tên cầm đầu là một thanh niên khá lực lưỡng, hai cánh tay để trần có xăm thanh long bạch hổ, tướng mạo khá tốt, nhưng có mấy phần dữ dằn. Hắn lạnh mắt đánh giá Lạc Thanh Phong nói:
- Quy củ chắc ngươi cũng hiểu! Mau để lại đồ vật, sau đó rời đi! Bọn ta có thể không tính toán cho sự lỗ mãng vừa rồi của ngươi!
- Ngươi cho rằng các ngươi ăn chắc ta rồi?
Lạc Thanh Phong có mấy phần trào phúng hỏi lại.
- Không còn gì để nói! Các anh em, lên!
Tên cầm đầu cũng cực kỳ dứt khoát! Nơi đây đang là trong rừng, luật rừng vốn dĩ chỉ đơn giản như vậy!
Ba tên thoáng chốc xông lên, xếp thành trận hình tam giác bao vây Lạc Thanh Phong lại, cực kỳ ăn ý. Tên đằng sau tiếp tục rạch da Huyết Nhận Hùng, muốn thu lại bộ da rắn chắc này, đây cũng là một chiến lợi phẩm không tồi.
Lạc Thanh Phong có chút ngưng trọng nhìn tình huống! Hiện tại hắn đang rất mệt mỏi, miễn cưỡng lắm có thể phát ra được một ma pháp cấp Hoàng, đủ để đánh lui cả ba tên này một lần. Còn ma pháp cấp Huyền… thôi quên đi!
Hắn vốn dĩ ngay từ đầu đã mang tâm lý chịu đòn. Chỉ mong đám nhóc kia có thể chạy nhanh một chút, mang bảo bối của mình chạy đi, vậy là đủ rồi!
Đúng lúc này!
Thổ Độn – Thuật tâm trung trảm thủ!
Tên đứng sau đang định thu lại tấm da của Huyết Nhận Hùng, đột nhiên hắn cảm thấy dưới hai chân bị cái gì tóm lấy. Hắn còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị kéo xuống dưới đất, thụt đến tận đầu gối. Lúc phản ứng lại, hắn chợt dồn khí xuống chân, một chân đạp mạnh một chân co lên, mặc dù khiến bản thân trở thành trạng thái chân thấp chân cao, nhưng cũng thành công khiến đôi tay kia buông lỏng ra.
Dưới lòng đất, Liễu Ái Mộng xoa xoa cổ tay có chút tê dại của mình, quả nhiên, đại võ sư không phải trò đùa, lực đạo lớn như vậy, nếu nàng không buông kịp, có lẽ còn bị trật khớp vai nữa kìa.
Yaaaaa…
Một tiếng thét lớn, Hận Kiếm lao lên như một cơn gió, kiếm trong tay đã thu sâu bên eo trái, bất thình lình chém ra với tốc độ cực cao.
Đối phương gặp nguy nhưng không loạn. Đại võ sư sở dĩ được mệnh danh, là vì võ giả ở cảnh giới này có thể nhìn ra được khuyết điểm trong chiêu thức của người khác, từ đó chỉ điểm cho họ, trở thành “sư” người. Ở nơi khác, đại võ sư đã có thể trở thành thầy giáo, đăng đàn khai giảng, thậm chí mở võ quán được rồi.
Trong mắt người này, chiêu thức của Hận Kiếm dù nhanh, nhưng cũng có khuyết điểm chí mạng, đó là quá quyết tuyệt! Nếu có thể trảm sát kẻ địch ngay tức khắc thì cũng thôi, nhưng nếu gặp người mạnh hơn, chống đỡ hoặc né tránh được, vậy thì…
Hiển nhiên, đại võ sư không sợ kiếm thế của Hận Kiếm.
Nói đến tấn công, hắn không giỏi, nhưng nói về phòng ngự, vậy thì kể cả đội trưởng Võ Tông kia cũng không bằng hắn!
Beng!
Âm thanh vũ khí va chạm vang lên giòn giã, một luồng cự lực phản chấn lên cánh tay, khiến Hận Kiếm có cảm giác như va phải vách núi. Đối phương đứng đó, vững như bàn thạch, bàn tay thô to mặc một lớp giáp sắt đen kịt, chặn đứng kiếm của hắn dễ như trò trẻ con, cơ bắp trên người đối phương nổi lên cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết đây là một tên có khí lực cực mạnh.
Chưa chờ Hận Kiếm phản ứng, một quyền chờ sẵn từ trước đã lao tới, tiếp xúc thân mật với sống mũi của hắn, muốn một chiêu miểu sát, đánh gục Hận Kiếm.
Bùm!
Hận Kiếm đột ngột tan biến, chỉ còn lại một đám khói mù, chỉ là một phân thân cực kỳ đơn giản!
Vút vút vút…
Thủy Độn - Thiết thủy tiễn!
Phong Độn – Lăng Phong Đạn!
Phía sau làn khói, những âm thanh xé gió vang lên một cách dày đặc, đại võ sư có chút nhíu mày, nhìn từng luồng mũi tên nước cùng đạn gió, hòa lẫn với đám shuriken quỷ quyệt đang tuôn như mưa về phía hắn.
Mặc dù hắn luyện ngạnh công, nhưng trình độ còn chưa đâu vào đâu, sẽ có chỗ phòng ngự rất mạnh, nhưng càng có nhiều chỗ không chịu nổi dằn vặt, đối mặt với một trận mưa công kích như vậy… Tên này thoáng chốc hơi nhíu mày lại.
Hơn nữa hai chân còn bị giam trong đất, không thể né tránh, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể liên tục khua lên hai bàn tay, hoặc đánh bay, hoặc đánh bật công kích của đám trẻ nít kia.
Còn may, đám nhóc này trình độ cũng chẳng ra sao, mang tiếng là mưa công kích nhưng cũng chỉ có một thành nhằm trúng hắn, còn lại đều bay qua bên cạnh hoặc qua đầu, hoàn toàn trật lất.
Pùm!
Không đúng!
Một tiếng vang nhẹ phía sau khiến hắn đột nhiên giật mình. Đến lúc phản ứng lại thì đã quá muộn, một đôi tay trắng ngần tóm lấy cái bọc sau lưng hắn, nhanh như con sóc xoay người bỏ chạy!
Thuật biến thân!
Đám đằng trước cũng cười đắc ý một tiếng, thoáng chốc phân ra chạy tứ tán, chỉ trong tích tắc đã chỉ còn cái bóng sót lại.
Lúc này, đội trưởng cũng tỉnh lại sau cơn sửng sốt, đột ngột quát lớn:
- Còn chờ cái gì? Mau đuổi theo bọn chúng! Đó là bảo bối chúng ta gian khổ đánh xuống mấy ngày nay a!
Mấy tên đồng bọn cũng sửng sốt, tên bị chôn chân dưới đất cũng chật vật thoát vây, cả đám chia ra bốn hướng truy đuổi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Đến lúc này, Lạc Thanh Phong cũng chợt thở ra một hơi, nhẹ nhõm, bớt bị ăn đòn, ai mà không nguyện ý?
Hắn không để ý rằng, mặt đất sau lưng mình đang dần dần trồi lên, sáu cái đầu nhỏ bất an ngó dáo dác, giống như kẻ trộm sợ bị người phát hiện, thập phần buồn cười.