Lúc này Huyền Tinh đã bắt đầu nhớ lại tình huống lúc mình hôn mê, mặc dù bản thân đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn về phía Kiền Viên thì vẫn còn môt chút cảm giác không vui.
“ Cám ơn ngươi đã cứu ta một lần.” Huyền Tinh thanh âm lạnh lung xen tức giận nói.
“ Ngươi, cái này, ta nên hỏi ngươi cái gì mới tốt đây, tại sao, ta không xứng làm lão ca của ngươi sao? Ta là người ác lắm sao?” Kiền Viên tức khí nói
Huyền Tinh bị Kiền Viên nói như vậy không khỏi nhớ lại thời gian sống đã cùng với Kiền Viên .
“ Ngươi tu tiên cùng với người tu ma đều là theo đuổi giấc mộng đề cao cảnh giới, chỉ là bọn họ sử dụng các cách thức không giống nhau mà thôi, người tu ma thủ đoạn quả thật là có chút tàn nhẫn, nhưng người tu tiên chẳng lẽ đều là quân tử hay sao? Kỳ thật mặc kệ tất cả, cho dù là người tu tiên hay là người tu ma thì trong đó cũng có người tốt với kẻ xấu, điểm này chắc ngươi hẳn phải rõ hơn ta a, cho nên ngươi cũng không cần phải tiếp tục hận thù như vậy.” Kiền Viên bắt đầu giảng giải cho Huyền Tinh nghe.
Huyền Tinh nghe Kiền Viên nói xong thì lâm vào trầm tư, kiếp trước của chính mình gần như không có bằng hữu, chỉ có Thiên Minh cùng Hàn Thanh là những người đối với bản thân có thể tin được… nhưng cuối cùng lại mất đi một người bạn, còn một người lại khiến cho mình từ nay về sau gần như khó mà tin nhiệm được người khác nữa.
Nhưng cho tới bây giờ, đầu tiên gặp được La Tảo, giờ phút này lại quen biết thêm Kiền Viên, trong khoảng thời gian cùng bọn họ ở chung một chỗ cũng hiểu được trên đời này vẫn còn có người tốt.
Huyền Tinh từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái nhập định.
“ Ai, quái thai mà.” Kiền Viên không có nghĩ tới, Huyền Tinh ngay khi tỉnh lại được một lúc thì liền nhập định ngay, vì vậy lại tới bên cạnh Huyền Tinh vì hắn mà làm hộ pháp.
Lúc này tâm cảnh Huyền Tinh đang phát sinh biến hóa, cừu hận tại sâu trong đáy lòng bắt đầu xuất hiện xu hướng giải thoát, khiến cho áp lực tinh thần bản thân giảm đi rất nhiều.
Thiên địa linh khí ở xung quanh bắt đầu nhằm hướng Huyền Tinh mà tụ tập lại.
Chân nguyên trong cơ thể Huyền Tinh từ từ bắt đầu luyện hóa linh khí từ bên ngoài đang tiến tới, đồng thời màu sắc chân nguyên lại đậm thêm một chút, cùng lúc đó nguyên anh của bản thân cũng biến đổi từng chút.
Hơn thế nữa, cảnh giới của Huyền Tinh cũng bắt đầu đề cao hơn, mà tốc độ lại vô cùng nhanh, từ hợp thể sơ kỳ thăng lên trung kỳ, cuối cùng cũng đạt tới hậu kỳ, nhưng lúc này tốc độ cảnh giới tăng lên vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Kiền Viên ngồi bên cạnh cũng nhìn ra biến hóa của Huyền Tinh, hắn chú ý tới khí chất Huyền Tinh không ngừng biến hóa, đến lúc này Huyền Tinh gần như đã đem toàn bộ khí chất thu liễm lại hoàn toàn, nhìn qua giống như chỉ là một con người bình thường vậy.
Đến khi trong tâm Huyền Tinh bắt đầu thông suốt được thì mới đình chỉ tu luyện.
“ Lão ca, xin lỗi huynh.” Huyền Tinh ngay khi tỉnh lại thì câu nói đầu tiên chính là xin lỗi Kiền Viên.
Lúc này hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi, trên đời này không có người tốt tuyệt đối mà cũng không có người xấu tuyệt đối, chỉ cần bản thân mình có thể tin tưởng người đó là được rồi.
“ Tiểu tử thúi, vừa rồi cũng dám đối với ta như vậy, có phải vừa rồi bị chạm nọc không?” Kiền Viên nghe được Huyền Tinh rốt cuộc cũng thông suốt rồi, cũng vì hắn mà cao hứng, đồng thời trong đáy lòng cũng vô cùng kinh ngạc với tiềm chất của Huyền Tinh.
“A,a.” Huyền Tinh cười không có ý tứ.
Huyền Tinh lúc này mới xem xét lại tình hình bản thân, tu vị vẫn là nguyên anh sơ kỳ, chỉ là so với trước kia lại tăng tiến hơn rất nhiều, chân nguyên cũng tinh thuần lên không ít.
Tiếp tục kiểm tra cảnh giới chính mình, Độ Kiếp sơ kỳ! Huyền Tinh không có nghĩ tới rong thời gian ngắn ngủi vừa rồi cũng có thể tăng lên một tầng cảnh giới.
Thật ra chính là tư chất Huyền Tinh vốn thuộc loại thiên tài trong thiên tài, chỉ là hắn trong lòng vẫn có tâm kết cho nên tiềm lực của hắn mới không thể hiện ra toàn bộ, bởi vừa rồi mới hiểu ra mà cộng với đặc thù của pháp quyết Cửu biến nguyên anh, cho nên mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.
“ Lão ca, huynh nói huynh là Tán ma bát kiếp? Với tu vị của huynh ở tu chân giới thì không có đối thủ rồi a. vậy huynh lúc ấy sao không trực tiếp cướp lấy tiên khí, còn nữa huynh không phải đã nói huynh còn có mấy vị bằng hữu sao, huynh sao không thông chi bọn họ tới giúp huynh?.” Sau khi kiểm tra tình hình tu vị bản thân xong Huyền Tinh lại bắt đầu hướng tới Kiền Viên tìm hiểu.
Kiền Viên lúc này cũng hiểu được Huyền Tinh giống như một tiểu bảo bối đáng yêu, hắn có rất nhiều chuyện khác thường. Ánh mắt khẽ liếc nhìn hắn một cái rồi mới giải thích:” huynh có khả năng trực tiếp cướp tiên khí đi, nhưng là trong trường đấu giá đấy có bày cấm chế, nếu sử dụng phi hành hay thuấn di thì sẽ bị Đường Hùng phát hiện, như vậy thân phận của ta có thể bị bại lộ mất, còn nữa, ngay lúc Thanh Hư Tông mới vừa ra khỏi trường đấu giá thì dám chắc Đường Hùng sẽ âm thầm bảo vệ bọn họ, ta lúc đấy mà ra tay cũng có thể bị phát hiện, cho nên huynh cần phải tạo một cơ hội, mà Tiễn gia tam huynh đệ lại giúp huynh làm được việc này, về phần hai vị bằng hữu của huynh, bọn họ cách đây hai ngàn năm đều đã độ kiếp thất bại rồi…”
“ Ai, nguyên lai là như vậy, lão ca, huynh cũng do độ kiếp thất bại mới chuyển sang tu tán ma sao?” Huyền Tinh biết được Kiền Viên có thể tu luyện tới Tán ma bát kiếp với cái trình độ kinh khủng này, vậy hắn dám chắc phải có chỗ hơn người, thiên kiếp của người tu chân hẳn là không thể làm khó hắn được.
“ Ai, năm đó ta bị một bằng hứu bán đứng.” Kiền Viên cười khổ nhìn về phía Huyền Tinh, hắn cảm giác Huyền Tinh cùng với mình là đồng bệnh tương lân, có rất nhiều chỗ tương tự nhau.
Nghe Kiền Viên nói xong, Huyền Tinh lại rơi vào trầm mặc, Kiền Viên cũng không lên tiếng, hai người cứ như vậy mà ngồi ở chỗ này.
“ Huyền Tinh, đệ cũng nói về chuyện ngày xưa của đệ đi.” Kiền Viên là người phá tan không khí trầm muộn này.
“ Đệ…” Huyền Tinh có chút chần chừ.
Kiền Viên thì lại chăm chú nhìn chằm chằm vào Huyền Tinh, hắn bậy giờ đối với Huyền Tinh cũng cảm thấy rất tò mò.
Lúc này Huyền Tinh không biết có nên nói cho Kiền Viên về bí mật của mình hay không, nhưng lại nghĩ đến Kiền Viên đã đem bí mật của ban thân nói ra rồi, rất hiển nhiên hắn thật sự đã coi mình là huynh đệ, nếu như vậy bản thân mình cũng không thể tiếp tục dấu diếm Kiền Viên nữa.
“ Lão ca, đệ gọi là Huyền Tinh.” Huyền Tinh nói ra bí mật của chính mình, mà những lời này cũng gần như là lời nói thừa.
“ Đệ là Huyền Tinh a, cái này có ý gì…” Kiền Viên vừa nghe Huyền Tinh nói như vậy, còn tưởng rằng Huyền Tinh đang cùng mình nói giỡn ấy chứ, nhưng sau đó hắn cũng không nói được gì cả, tại vì hán nhớ tới một người khác, người kia cũng gọi là Huyền Tinh.
Chứng kiến bộ dạng kinh ngạc của Kiền Viên, Huyền Tinh trong lòng cảm thấy vui một chút, cho tới bây giờ mình đều là bị hắn làm cho chết lặng, rốt cục giờ cũng có thể làm cho Kiền Viên như vậy.
“ Đệ là Huyền Tinh, đệ không phải…” qua một lúc lâu Kiền Viên mới hôi tỉnh hỏi lại.
“ Đúng, đệ chính là người năm đó cùng tam đại phái đồng quy vu tận, Huyền Tinh.” Huyền Tinh cho Kiền Viên một câu trả lời chắc nịch đầy thuyết phục.
Vì vậy Huyền Tinh liền đem toàn bộ sự việc tự nổ tung năm đó tỉ mỉ kể lại cho Kiền Viên nghe, tuy nhiên hắn cũng không nói ra vị sư phụ thần bí, chỉ là nói nhặt được một bộ pháp quyết tu luyện kỳ quái thôi.
Nghe Huyền Tinh nói xong, Kiền Viên hiểu được chuyện này quả thực không thể nghĩ tới, tự nổ mà thần trí không có biến mất, cái này còn chưa tính tới Huyền Tinh lại còn có thể mang theo trí nhớ ở kiếp trước mà chuyển thế nữa chứ. Cho dù hắn kiến thức có nhiều đi nữa cũng chưa từng nghe có ai có thể làm được điều này.
Huyền Tinh lại hỏi tiếp nghi vấn cuối cùng của mình, “ Lão ca, tu chân giới không phải là hiện không xuất hiện Tán tiên bát kiếp sao, huynh như nào mà đạt tới Tán ma bát kiếp chứ?”
“ Huynh cũng không hiểu lắm, khi huynh còn là Tán ma lục kiếp, huynh đã cảm giác được bản thân không thể vượt qua lần thiên kiếp kế tiếp, vì vậy cũng không có dùng nhiều thời gian vào việc tu luyện, chuẩn bị dùng thời gian ngàn năm cuối cùng này hưởng thụ cuộc sống tốt một chút, ngàn năm trôi qua huynh lại phát hiện cảnh giới của bản thân đề cao rất nhanh, lúc độ kiếp Tán ma thất kiếp huynh mới phát hiện ra uy lực của thiên kiếp so với uy lực lần thứ sáu cũng không có cường đại hơn bao nhiêu, cho nên huynh có thể độ thành công qua một kiếp này, cõ lẽ là do cảnh giới của huynh tương đối cao đi, bất quá huynh còn hai lần thiên kiếp nữa, lần này có được tiên khí huynh có thể nắm chắc được sáu phần thành công trở thành Tán ma cửu kiếp, nhưng mà còn lần cuối cùng…” nói xong lời cuối cùng, Kiền Viên lắc đầu. Hắn cũng không tự tin có thể vượt qua lần thứ mười tán ma kiếp mà cả tu chân giới chưa có ai thành công.
Huyền Tinh cũng không biết rõ tình huống của Kiền Viên, vì vậy chỉ chú ý một hồi rồi không suy nghĩ nhiều.
“ Lão ca, vậy phải chúc mừng huynh trở thành người thứ hai ở tu chân giới đạt tới Tán ma cửu kiếp rồi.” Huyền Tinh cao hứng vừa cười vừa nói với Kiền Viên.
Trong truyền thuyết của tu chân giới đã từng xuất hiện một Tán tiên cửu kiếp, nhưng mà người đó cuối cùng cũng không có khả năng vượt qua lần thiên kiếp cuối cùng đó, còn lại thì ngay cả bát kiếp cũng chưa từng đạt tới thì đã chết dưới thiên kiếp rồi, cho nên Kiền Viên có thể đạt tới tu vi như bây giờ cũng là đáng tự hào rồi.
“ Ài, tu luyện tán tiên, tán ma thật là khó a, mặc dù chúng ta tại tu chân giới có thể nói là vô địch rồi, nhưng mà cứ mỗi một ngàn năm lại một lần tán tiên kiếp cũng giống như một cái bùa đòi mạng.” vẻ mặt Kiền Viên đau khổ nói.
Huyền Tinh có thể hiểu được tâm tình của Kiền Viên, Tán tiên nếu muốn trở thành tiên nhân, hy vọng thật sự là quá xa vời.
Last edited by minhchinh555; 01-04-2009 at 12:17 AM.
Huyền Tinh một mình đứng trên đỉnh núi cao hiểm trở, gió lạnh ào ào thổi như tát vào mặt hắn, khiến đạo bào của Huyền Tinh bay phần phật trong gió.
Kiền Viên và Huyền Tinh lúc ấy đã chia tay, lần thiên kiếp sau của Kiền Viên sắp đến, hắn phải bế quan chuẩn bị một lượt, tiện thể luyện hóa luôn món tiên khí đó.
Lúc Kiền Viên và Huyền Tinh chia tay hắn có hỏi Huyền Tinh định khi nào tìm tam đại phái báo thù, hơn nữa còn muốn dốc hết sức giúp Huyền Tinh đối phó với ba phái, nhưng Huyền Tinh trong lúc cảm động khôn nguôi đã cự tuyệt ý tốt của hắn. Huyền Tinh định dựa vào chính sức mình để đối phó với tam đại phái, huống hồ tam đại phái còn có cả tiên nhân tọa trận, Huyền Tinh không muốn kéo cả Kiền Viên vào cuộc.
Huyền Tinh hiện tại chuẩn bị luyện chế một món linh khí, gần đây hắn không có thời gian để luyện chế cái gì cho mình, cuối cùng đến giờ cũng có chút rảnh rỗi.
Lúc ấy Huyền Tinh căn bản không biết một nguy cơ lớn sắp ập lên mình hắn.
Trong đại điện của Thiên Linh tông, bấy giờ chưởng môn Thiên Linh Tông Đào Nguyên Lâm đang ngồi ở vị trí chính giữa đại điện, bên dưới một đồ đệ đang bẩm báo tin tức với lão.
“Chưởng môn sư thúc, chúng con đã tra ra chút manh mối có liên quan đến kẻ đó. Hắn tên là Huyền Tinh, trong thời gian diễn ra hội đấu giá, hắn từng cùng với một người đến điểm đấu giá, hơn nữa ngày cuối cùng hắn còn tham gia nữa.” – Gã đệ tử cung kính nói với Đào Nguyên Lâm.
“Hả, rốt cuộc thì cũng có tin tức, lui xuống phát động toàn bộ đệ tử bản môn dốc hết sức tìm tên Huyền Tinh đó về đây, có tin tức phải lập tức hồi báo.” – Đào Nguyên Lâm không chút do dự hạ lệnh lùng bắt Huyền Tinh.
“Vâng, thưa chưởng môn.” Gã đệ tử vâng mệnh lui xuống.
Nhưng Đào Nguyên Lâm khi đó lại chau mày nhăn nhó, bởi lão đã nghe thấy cái tên mà tam đại phái không muốn nghe đến nhất – Huyền Tinh, ba mươi năm trước chưởng môn tam đại phái chết mất hai người, các vị trưởng lão tham gia vào trận đánh đó tất cả đều bỏ mạng, Thiên Minh cho dù sống sót cũng do đó mà xảy ra chuyện khi tu luyện.
Tất cả những chuyện này đều do Huyền Tinh gây ra, ba mươi năm trước hai phái trong tam đại phái đều đồng thời tuyên bố thay đổi chưởng môn, mà gần đây Thiên Minh cũng đã thoái vị, bên ngoài không ai biết nguyên nhân gì dẫn đến việc chỉ trong một thời gian ngắn mà chưởng môn ba phái cùng thoái vị, nhưng những người có địa vị cao trong ba phái đều rõ. Đây chính là nỗi nhục chung của ba phái, nên cho dù là môn hạ đệ tử cũng không được biết nguyên do.
Nhưng khi nãy bất chợt nghe thấy người giết hại hai ái đồ của mình lại cũng tên là Huyền Tinh, lẽ nào lại là một người? Nhưng Đào Nguyên Lâm nhanh chóng loại trừ khả năng này, năm xưa Huyền Tinh tự nổ Nguyên Anh, chết không thể chối cãi. Hai người đó chắc chỉ trùng tên mà thôi. Trong lòng lão nghĩ như vậy.
Rũ bỏ những suy nghĩ không vui vẻ, Đào Nguyên Lâm ra khỏi đại điện tự mình tu luyện.
Thiên Linh tông có thể dò ra manh mối của Huyền Tinh chính là dựa vào khi huyền Tinh đăng kí thân phận ở hội đấu giá có dùng đến chân nguyên. Thiên Linh tông là một trong tam đại phái, tất nhiên có cách tra xét tung tích chân nguyên của tất các các khách khứa.
Lúc này Huyền Tinh đang luyện chế pháp bảo cho chính mình, vì thế vật liệu đều là những thứ tốt nhất hắn có.
Đầu tiên hắn phải luyện chế cho mình một thanh phi kiếm. Hắn thổi lên tam muội chân hỏa, ném cát thiên kim vào trước tiên. Bởi nó là thứ cứng nhất nên mất rất nhiều thời gian mới tan chảy.
Sau nửa canh giờ, cát thiên kim hóa thành một khối chất lỏng màu vàng kim, Huyền Tinh lại theo thứ tự thêm vào mấy chất liệu luyện khí cao cấp là bí thạch, huyền thiết tinh, gỗ phượng hoàng. Dưới sự thiêu đốt của tam muội chân hỏa, những vật liêu ấy dần dần tan chảy, từng sợi tạp chất không ngừng được lấy ra đến khi không thể lấy thêm một tia tạp chất nữa thì ngừng. Huyền Tinh lúc ấy mới xong bước đầu tiên của việc luyện khí. Ngay khi Huyền Tinh chuẩn bị ngưng hình, hắn chợt rút ra một khối cực phẩm tinh thạch, do dự một lúc rồi cũng ném vào.
Dưới tình huống thông thường, luyện chế một món pháp bảo chỉ đòi hỏi một khối thượng phẩm tiên thạch là đủ, cho dù là luyện chế linh khí. Nhưng Huyền Tinh có nhiều tinh thạch nên dùng luôn một khối cực phẩm.
Huyền Tinh rất hài lòng với kết quả cuối cùng, cực phẩm linh khí, đây có lẽ là pháp bảo tốt nhất tu chân giới.
Tiếp theo chính là luyện chế một bộ chiến giáp, quá trình cũng không có gì khác biệt so với luyện chế phi kiếm nhưng lại khó khăn hơn nhiều, vì thế phải mất gần ba canh giờ mới luyện chế thành công. Thượng phẩm linh giáp. Nhưng Huyền Tinh vẫn có chút không vừa ý, vỗn dĩ hắn cho rằng có thể luyện chế ra cực phẩm linh giáp cho mình, không ngờ lại vẫn không được.
Nhưng thu hoạch được thế này đã khá lắm rồi, so với pháp bảo khi xưa của hắn còn tốt hơn nhiều. Hắn thu phi kiếm linh giáp vào trong thể nội. Chỉ thấy nguyên anh trong cơ thể Huyền Tinh trên người đã khoác một bộ giáp màu vàng kim cực kì uy mãnh. Trên đỉnh đầu Nguyên Anh một thanh phi kiếm kim sắc xoay tròn. Do hai món pháp bảo này đều do hắn tự luyện chế nên căn bản không cần phải luyện hóa gì cả đã có thể vận dụng như tay chân rồi.
Cực phẩm linh khí phi kiếm, thượng phẩm linh khí chiến giáp, trong tu chân giới tin chắc chẳng có ai có thể đồng thời có được. Huyền Tinh có chút đắc ý.
Thực ra Huyền Tinh luyện chế pháp bảo cho mình chỉ cốt che dấu sức mạnh của bản thân, nhục thể mạnh mẽ chính là vũ khí bí mật của hắn, vào lúc then chốt có thể cứu hắn một mạng. Vì thế không để người khác biết được thì hơn.
Pháp bảo đã có rồi, tiếp theo nên làm gì đây?
Tìm ba phái báo thù? Huyền Tinh đâu có ngu ngốc đến vậy. Tu vi hiện tại của hắn còn quá thấp, vốn dĩ không đáng là gì trong mắt người ta. Trước mắt cũng không có việc gì chi bằng tìm một nơi linh khí đậm đặc mà tu luyện. Cảnh giới của hắn vừa đột phá, tu luyện xem ra càng trở nên dễ dàng.
Đã có mục đích, Huyền Tinh liền bay đến nơi sâu nhất của sơn mạch. Sơn mạch liên miên mấy vạn dặm chắc chắn có mấy nơi thích hợp để tu luyện.
Huyền Tinh vốn không biết hướng hắn đang bay đến chính là Thiên Linh tông.
Do Huyền Tinh đến nơi này hoàn toàn do Can Viên lơ tơ mơ đưa tới, hắn căn bản không biết đây là đâu, bản thân lại không quen thuộc gì với hoàn cảnh xung quanh Thiên Linh tông nên hắn cứ yên tâm đi tìm nơi lí tưởng trong sơn mạch này.
Phi hành gần ba canh giờ, Huyền Tinh mới phát hiện ra trước mặt có một chỗ không tệ.
Hắn tăng tốc bay về phía trước, đột nhiên Huyền Tinh nhận ra phía trước có mấy người đang bay về phía mình.
Mấy người bay đến bên hắn, Huyền Tinh phát hiện chỉ có một kẻ tu vi xuất khiếu kì, năm người còn lại đều là tu vi Nguyên Anh kì.
Mình với mấy người đó không quen biết, chỉ là qua đường mà thôi thì không nhất thiết phải chào hỏi, thế nên Huyền Tinh vẫn tiếp tục bay về phía trước.
Lúc ấy, người tu chân có tu vi xuất khiếu kì bất ngời dừng lại, mấy người kia cũng dừng bay, đưa mắt nhìn nhau, mấy người đều gật đầu sau đó người có tu vi xuất khiếu kì rút ra một miếng Ngọc phù, bấm vài pháp quyết nói : “Bẩm cáo chưởng môn, chúng con đã phát hiện ra Huyền Tinh ở cách Thiên Linh tông ba nghìn dặm về phía Tây Nam.” Vừa dứt lới miếng ngọc phù đã biến thành một đạo bạch quang biến mất không thấy đâu nữa.
Last edited by minhchinh555; 01-04-2009 at 12:18 AM.
Huyền Tinh vừa hạ xuống mặt đất chợt cảm thấy có mùi nguy hiểm.
Hắn quay người nhìn về phía sau, chỉ thấy mấy người khi nãy nhíu mày đi qua với mình đang cấp tốc bay về phía hắn, toàn thân sát khí.
Chỉ trong nháy mắt, sáu người đó đã vây lấy Huyền Tinh.
“Các vị đạo hữu, có chuyện gì không?” Huyền Tinh không hiểu vì sao mấy người này lại có địch ý với mình, gần đây hắn có đắc tội với ai đâu. Huyền Tinh vốn không biết tại sao họ lại muốn đối phó với mình cả.
“Ngươi là Huyền Tinh phải không, Mã sư huynh và Đặng sư huynh của chúng ta đều do ngươi giết hại sao?” – Tên dẫn đầu nộ khí phừng phừng hỏi.
Vừa nghe những lời đối phương nói, Huyền Tinh trong lòng giật thót. Không ngờ hành tung của hắn đã bại lộ rồi, Thiên Linh tông thật không đơn giản.
Có điều Huyền Tinh không hề để tâm đến người trước mắt. Hắn lo lắng nhất bây giờ là các cao thủ của Thiên Linh tông sẽ lập tức đuổi đến đây, lúc đó hắn mới phiền to nên nhất định phải rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Huyền Tinh không đáp lời mấy người đó, hắn rút luôn phi kiếm cùng với chiến giáp của mình cấp tốc xông về hai người tu vi Nguyên Anh kì ở bên trái hắn. “A…….” một tiếng kêu thảm, đan điền của cả hai đệ tử bị phá ngã lăn ra đất.
Lúc ấy Huyền Tinh mặt lộ sát cơ chăm chú nhìn bốn người còn lại.
Bốn người đó hoàn toàn ngây ngốc ra đấy, không ngờ Huyền Tinh lại bất chợt tập kích một bên, quan trọng hơn bên mình đã chết mất hai người, . Hắn rõ ràng là tu vi Nguyên Anh kì nhưng lại dễ dàng giết chết hai người phe mình chỉ trong nháy mắt.
“Ngươi….. các sư đệ, xông lên!” Người dẫn đầu bị chiêu này của Huyền Tinh làm cho kinh ngạc, bây giờ y mới hối hận là đã không đợi các cao thủ trong phái đến rồi mới động thủ.
Bốn người cùng lúc phát động công kích Huyền Tinh, một người trong đó xông thẳng về phía Huyền Tinh, hai người khác tay bắt linh quyết không ngừng tấn công, kẻ dẫn đầu lại thừa cơ đánh lén.
Huyền Tinh lúc ấy bị mấy người đánh hội đồng, bốn người phối hợp vô cùng ăn ý, áp chế hắn sát sao, căn bản không tìm được cơ hội để ra chiêu sát thủ.
Lại liều mạng đấu thêm một lúc, Huyền Tinh trong lòng nôn nóng, cứ tiếp tục như vậy các cao thủ Thiên Linh tông sẽ đuổi đến nơi, đến lúc ấy có muốn chạy cũng không kịp. Phải liều thôi!
Huyền Tinh quyết định nhận thẳng đòn tấn công của hai người trong bọn, sau đó giải quyết hai người, số còn lại chắc cũng dễ đối phó.
Huyền Tinh tìm cơ hội phù hợp xông về phía hai đệ tử phát động linh quyết tấn công mình, kẻ sau lưng một chưởng đánh trúng hậu bối hắn, cùng lúc tên đánh lén hắn không ngừng cũng đắc thủ, phi kiếm đâm trúng hổ khẩu của Huyền Tinh. Huyền Tinh chỉ thấy phía sau lưng nhói đau, hổ khẩu đồng thời khó chịu. Cố nhịn đau đớn cuối cùng cũng đến được trước mắt hai tên kia, cực phẩm linh khí phi kiếm nhằm thẳng huyệt đản trung của một người đâm đến, Nguyên Anh bị hủy, Huyền Tinh đồng thời rót đầy chân nguyên vào nắm đấm, điên cuồng giáng xuống đản trung kẻ kia.
Tay phải của Huyền Tinh rớm máu, thỉnh thoảng nhỏ xuống thành giọt, nhìn thẳng hai người đối diện.
Máu trên người Huyền Tinh không phải của chính hắn mà là của kẻ bị giết vấy vào. Tuy nhục thể của hắn vô cùng cường hãn, nhưng bị người ta toàn lực đánh trúng vẫn rất khó chịu, nhất là cú đánh lén của cái tên Xuất Khiếu trung kì đó, đến giờ hổ khẩu hắn vẫn còn tê.
Hai người còn sót lại không còn lòng tin vào khả năng tiếp tục đánh nhau với Huyền Tinh nữa, bọn họ có sáu người, đối phương chỉ có một. Thế mà chỉ trong thời gian ngắn phe mình đã chết mất bốn, trong khi đối phương tựa hồ chẳng mảy may thương tổn. Bọn họ khi ấy cảm thấy Huyền Tinh giống như một ác ma, trong lòng thấy sợ hãi Huyền Tinh cực điểm.
“Đánh lén thì có gì hay ho chứ? Bây giờ đến lượt hai ngươi.” Bị cái tên xuất Khiếu kì đánh lén một đòn Huyền Tinh trong lòng rất không thoải mái, bọn họ mấy người đánh hội đồng cũng không sao, nhưng thật không ngờ cái gã đó lại một mực đánh lén mình.
Thực ra tên dẫn đầu trong Thiên Linh Tông nổi tiếng nhát gan, y chỉ giỏi bợ đỡ chưởng môn, lần này phát hiện ra Huyền tinh, hơn nữa lại thấy Huyền Tinh chỉ có tu vi Nguyên Anh kì nên đã không kìm nổi ý muốn bắt giữ Huyền tinh, để sau đó chờ chưởng môn ban thưởng.
Thời gian không còn nhiều nữa, Huyền Tinh vội vàng khống chế phi kiếm tấn công tên đệ tử Nguyên Anh kì, nhưng mục đích chính lại là xông đến tên dẫn đầu.
Phi Kiếm của Huyền Tinh là cực phẩm linh khí, vì thế cả tốc độ cùng với lực công kích đều rất khủng bố, tên đồ đệ đó căn bản không có sức phản kháng liền bị chém chết.
Còn về tay dẫn đầu, Huyền Tinh phát hiện hắn gần như không có kinh nghiệm chiến đấu, thật không biết hắn làm sao mà tu luyện được đến Xuất Khiếu kì.
Đối phó với dạng cỏ rác này Huyền tinh cơ hồ không tốn chút sức lực đã giải quyết gọn nhẹ.
Việc cần làm bây giờ chính là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, khi nãy mấy tên đó đến từ phía Đông bắc, cũng chính là nói tổng bộ Thiên Linh tông có thể tọa lạc tại đó, như vậy hắn tất phải đi theo đường cũ mà về.
Không chần chừ, Hắn cưỡi lên cực phẩm phi kiếm của mình dốc hết sức bay về hướng hắn đến.
Huyền tinh vừa rời khỏi không lâu, Đào Nguyên Lâm liền tự thân dẫn hai vị trưởng lão trong phái đuổi đến hiện trường đánh nhau khi nãy, nhưng đập vào mắt là sáu thi thể, một trong số đó chính là người đã truyền tin cho lão. Bản thân lão nhận được tin liền sử dụng phép thuấn di (dịch chuyển tức thời) đuổi đến đây, không ngờ cuối cùng vẫn chậm mất một bước.
Nhìn thấy thi thể của môn hạ đệ tử, Đào Nguyên Lâm hoài nghi không biết gã Huyền tinh đó có ai trợ giúp không, lão được biết Huyền Tin chỉ có tu vi Nguyên Anh kì, nhưng sáu người vừa mất mạng đều là đệ tử Nguyên Anh kì, trong đó còn có cả một đệ tử Xuất Khiếu kì nữa.
Lão phóng thần thức kiểm tra chân nguyên còn sót lại trong không khí, Đào Nguyên Lâm phát hiện khí ấy không còn ai khác ở đương trường, như vậy chẳng phải nói sáu người này đều do một tay Huyền tinh giết chết.
Đào Nguyên Lâm thấy tin tức lão có được có sai sót. Gã Huyền tinh này tu vi ít nhất phải đạt đến Phân thần kì mới phải.
“Huyền tinh đó vừa đi, chúng ta mau đuổi theo.” – Lão phân phó hai vị trưởng lão bên cạnh một tiếng còn bản thân đuổi theo hướng Huyền Tinh bỏ chạy đầu tiên.
Huyền Tinh lúc này không đủ khả năng di chuyển tức thời nên đành tận lực phi hành. Hắn bây giờ phải đến được truyện tống trận gần nhất, chỉ có thông qua truyện tống trận truyện tống không ngừng mới có thể cắt đuôi cao thủ Thiên Linh tông có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào.
Huyền tinh vốn dĩ không biết ngay sau hắn có một cao thủ Độ Kiếp kì cùng với hai cao thủ Hợp thể kì đang dùng phép thuấn di không ngừng rút ngắn khoảng cách với hắn.
Cuối cùng cũng trông thấy Truyện tống trận, Huyền Tinh rốt cuộc cũng có thể thở phào, hắn càng tăng tốc bay về hướng truyện tống trận.
Đột nhiên Huyền tinh cảm thấy không gian xung quanh hắn gần như ngưng kết lại, một cỗ khí thế lớn mạnh ập đến, bản thân hắn bị ép đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đang trong lúc huyền Tinh hoảng sợ, giữa không trung trước mặt hắn xuất hiện một vị trung niên nam tử, sau lưng y là hai lão già.
Một người Độ Kiếp kì, hai người hợp thể kì. Huyền Tinh đã nhìn ra tu vi của đối phương.
Hỏng rồi! Đấy là suy nghĩ duy nhất của huyền tinh. Thực lực của hắn tối đa chỉ đến Phân Thần kì, mà đối phương trong ba người tùy ý xông lên một người đều có thể dễ dàng đối phó với hắn, hơn nữa hiện tại đối phương còn có những ba cao thủ. Hắn trong lòng không ngớt kêu khổ.
“Ngươi chính là Huyền Tinh sao?” Đào Nguyên Lâm không động thủ ngay với Huyền Tinh, lão hiện đã phát hiện ra thực lực của huyền Tinh chỉ có tu vi nguyên Anh kì, lão thực sự rất lấy làm lạ là Huyền tinh làm cách nào có thể sát hại môn hạ đệ tử của lão.
“Các Ngươi là người Thiên Linh tông sao?” Huyền Tinh trong giây phút nguy nan đã hiểu mình đang bị cao thủ Thiên Linh tông truy đuổi.
Đào Nguyên Lâm tuy tò mò về thực lực của Huyền Tinh nhưng lã từ lâu đã hận Huyền Tinh đến tận xương tủy, đệ tử mà lão yêu thương nhất Mã Siêu và Đặng Nhân Kiệt đều chết dưới tay Huyền Tinh.
“Ngươi chắc cũng biết tại sao chúng ta lại đối phó ngươi, ngươi giết đồ nhi của ta, ta bây giờ chính là vì Siêu Nhi Kiệt Nhi báo thù.” Đào Nguyên Lâm toàn thân sát cơ lạnh lẽo nói với Huyền Tinh, cùng lúc đó từ từ cất tay phải, nhẹ nhàng đấm vào đầu huyền Tinh.
Huyền tinh khi ấy cảm thấy nguy cơ tử vong giống hệt như khi xưa hắn tự nổ vậy, thứ cảm giác đó lại một lần nữa nổi lên trong đầu hắn.
Lẽ nào ta lại phải chết?
Last edited by minhchinh555; 01-04-2009 at 12:19 AM.
Huyền Tinh trong lòng vạn phần không cam tâm, cả hai kiếp đều không thể bào thù cho cha mẹ, hắn thấy mình thật vô dụng, có hai mạng sống mà chẳng được tích sự gì, cuối cùng vẫn cứ là thất bại. Bản thân đã vô dụng như thế có chết quách đi cũng chẳng sao, có thể coi như là một sự giải thoát. Hắn nhắm hai mắt chờ đợi cái chết đến với mình.
Nhưng Huyền Tinh đợi mãi mà vẫn không thấy Đào Nguyên Lâm hạ chưởng. Hắn trong lòng nghi hoặc, mở to hai mắt nhìn về phía Đào Nguyên Lâm.
Chỉ thấy Đào Nguyên Lâm cùng với hai vị trưởng lão sau lưng đang nhìn hắn đầy kinh hãi, sắc mặt có phần trắng bệch, toàn thân run lên từng chặp.
Thấy bọn họ như vậy, Huyền Tinh càng không hiểu nguyên nhân do từ đâu.
“Ê, ba người các ngươi nhìn cái gì mà nhìn, ta có chỗ nào không giống người khác hả? Có gì đáng xem thế?” Huyền Tinh nói dứt lời còn đưa tay vuốt mặt. Bây giờ hắn không còn sợ bọn họ nữa. Dù sao cũng chẳng phải là đối thủ của người ta, sợ gì mà không nói bừa trước mặt họ vài câu.
Nhưng ba người họ nghe hắn nói xong vẫn chẳng có phản ứng gì, cứ nhìn chăm chặp vào hắn như cũ.
“Ê…ê, ê, ba lão già khốn kiếp này đừng có nhìn ông nội các ngươi như thế có được không, thế này làm ta thấy ngại quá đấy.” Thấy bọn họ vẫn đơ ra đó, Huyền Tinh tiếp tục mạnh miệng.
Thực ra Huyền Tinh cũng phát hiện ra trạng thái khác thường của ba người họ, bọn họ rõ ràng là sợ hắn, nhưng lúc nãy chính hắn đã kiểm tra một lượt tình trạng bản thân, tuyệt không hề có chỗ nào bất thường.
“Này, ta hỏi các ngươi đấy, sao lại không trả lời hả, chẳng phải lúc nãy muốn giết ta sao, sao giờ lại không giết nữa, đến đây.” Huyền Tinh thấy họ vẫn không có chút phản ứng nên tức khí mắng.
Ba người Đào Nguyên Lâm thấy Huyền Tinh năm lần bảy lượt ăn nói xấc xược trước mắt mình thì chỉ muốn một chưởng đánh chết hắn cho xong, nhưng bọn họ bây giờ đến động đậy cũng không động đậy nổi, ba người đó bị một cỗ khí thế cường đại áp chế, không còn sức mà nói nên lời, chỉ biết dùng mắt nhìn Huyền Tinh đầy tức giận.
Bọn họ làm sao thế nhỉ? Khi nãy còn muốn giết mình, sao nháy mắt đến ánh mắt nhìn mình cũng đầy khiếp sợ thế? Chả lẽ mình lại có chút tu vi có thể khiến ba cao thủ cảm thấy sợ hãi? Nhưng Huyền Tinh hiểu rõ bản thân mình mạnh yếu thế nào, chính hắn đã loại trừ ngay điểm này. Lẽ nào nguyên nhân là do hắn tu luyện món Cửu Biến nguyên Anh thần bí đó? Đối với hiện tượng này hắn chỉ có thể tìm ra một lí do đó thôi, bởi Huyền Tinh đã phát hiện ra Cửu Biến Nguyên Anh đúng là một bộ pháp quyết tu luyện vô cùng thần bí. Kết quả này có lẽ là một thứ đặc tính của nó. Huyền Tinh rút ra kết luận như vậy.
“Ha ha…, lũ khốn Thiên Linh Tông, vừa rồi sém chút nữa bị các ngươi giết, bây giờ đến lượt ta hoàn thủ đây.” Huyền Tinh đắc ý cười, nói xong liền bay vút lại phía ba người.
Chỉ nghe một chuỗi tiếng đánh “binh…binh” không ngớt vang lên, Huyền Tinh lúc ấy giống như một tên phạm nhân xông lại phía ba người Đào Nguyên Lâm tay đấm chân đá, dù sao thì họ cũng chẳng còn sức mà đánh trả, thế nên Huyền Tinh cứ mặc sức mà đánh cho hả giận.
Ba người này trong suốt thời gian bị Huyền Tinh đấm đá mà không thốt ra một tiếng, mặc dù trên người phát ra tiếng xương cốt gãy cũng không thốt một tiếng kêu nào.
Đánh một lúc, Huyền Tinh thấy nắm đấm đã phát tê, tuy như thế rất đã đời nhưng ba người họ không phát ra dù chỉ một tiếng kêu thảm làm Huyền Tinh thấy mất hết cả cảm giác thắng lợi.
“Các ngươi đúng là mấy lão đê tiện, như thế mà cũng không lên tiếng, Thiên Linh Tông quả nhiên danh bất hư truyền, đến ăn đòn mà cũng cá tính đến thế. Ta mệt rồi, nghỉ một lúc đã, lát nữa ta lại cho các ngươi hưởng thụ tiếp.” Huyền Tinh thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, nhìn ba người nằm thẳng cẳng trước mắt tức tối nói.
Chỉ thấy ánh mắt ba người Đào Nguyên Lâm nhìn Huyền Tinh như sắp bắn ra lửa đến nơi, môi không ngừng mấp máy tựa hồ như muốn nói điều gì nhưng không thể phát ra một chút thanh âm nào.
“Sao thế? Muốn sang đây đấm lưng cho ta để ta đánh các ngươi tiếp hả? Đa tạ ý tốt của các ngươi, có điều ta thấy cũng không cần đâu, các ngươi cứ kiên nhẫn đợi ta một lúc, ta khỏe lại nhanh thôi ấy mà.” Trông bộ dạng vật vã không chịu nổi của ba người Huyền Tinh thấy rất khoái chí.
Đây mới đúng là sông có khúc người có lúc, vừa nãy hắn còn bị bọn họ bức cho không động đậy nổi, thế mà không ngờ trong nháy mắt tình thế đã hoàn toàn lật ngược. Giờ thì chính ba người đó lại bị Huyền Tinh bức cho không còn hơi sức đâu mà đánh trả, hơn nữa đến nói còn không nên lời.
Cái Cửu Biến Nguyên Anh quyết thật là một món hay, Huyền Tinh trong lòng thầm tán thưởng.
Cứ như thế Huyền Tinh lười nhác nằm nghỉ, còn ba người Đào Nguyên Lâm thì cứ phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm. Huyền Tinh thấy như vậy rất thú vị, thỉnh thoảng hắn còn nháy mắt với họ, giả làm mặt quỷ.
Cơn phẫn nộ trong lòng Đào Nguyên Lâm và hai vị trưởng lão khi ấy – phe mình hai người Hợp thể kì cộng thêm một chưởng môn tu vi Độ kiếp kì vậy mà lại bị một tiểu tử Nguyên Anh kì làm nhục như vậy, nếu như chuyện này truyền ra ngoài giới tu chân thì từ nay về sau lão còn dám vác mặt đi đâu nữa.
Người tu chân vô cùng coi trọng sự tôn nghiêm của bản thân, bây giờ bọn họ bị Huyền Tinh xỉ nhục như thế, điều này còn khó chịu hơn là giết chết họ đi.
Nhất là Đào Nguyên Lâm, thấy vẻ đắc ý của Huyền Tinh, lại còn mấy lời mát mẻ hắn nói nữa, làm lão chỉ muốn mở miệng văng tục, nhưng lão hiện giờ không động đậy nổi, không có khả năng nói chuyện thì nói gì đến vận dụng chân nguyên.
Ba người trong giới tu chân nói thế nào cũng là cao thủ danh chấn một phương, thế mà hôm nay lại bị một kẻ Nguyên Anh kì dùng nắm đấm đánh gẫy hết xương cốt trên người, đã làm nhục uy nghiêm của Thiên linh tông rồi! Bỏ đi, bỏ đi, lần này trở về lão sẽ nhượng lại vị trí chưởng môn, đến hậu sơn của môn phái bế quan tu luyện. Đào Nguyên Lâm thầm hạ quyết định.
Cùng lúc ấy, hai vị trưởng lão cũng đã quyết định lần này trở về sẽ giao lại vị trí trưởng lão, hai anh em sau này sẽ không màng thế sự nữa, ở lại hậu sơn tu luyện, đến khi nào tăng tiến mới thôi.
Huyền tinh lúc ấy lại không hề biết hành động của hắn lại khiến ba người trước mặt đưa ra quyết định trọng đại như vậy.
Khoảng một tuần trà trôi qua, Huyền Tinh đứng dậy.
“Ba vị, thật ngại quá, thời gian nghỉ ngơi vừa rồi dài quá làm các vị phải đợi lâu, mong ba vị thứ lỗi. Được rồi, giờ ta đã nghỉ ngơi xong, chúng ta bắt đầu thôi.” – huyền Tinh tiếp tục trêu chọc ba người.
Ba người đó bị Huyền Tinh làm nhục như vậy, phẫn nộ, không cam tâm, hổ thẹn, các loại cảm xúc nhất thời hiện lên trong đầu. Thần trí của ba người bắt đầu có chút hỗn loạn, là triệu chứng của tẩu hỏa nhập ma!
Ngay lúc ấy một thanh âm nữ tính êm ái vang lên sau lưng Huyền tinh.
Last edited by minhchinh555; 01-04-2009 at 12:19 AM.
Chỉ thấy cô ta toàn thân bạch y, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau lưng, cặp mắt phượng long lanh, lông mày lá liễu, lại thêm cái miệng xinh xinh. Cô ta lúc ấy đang mỉm cười nhìn thẳng Huyền Tinh.
Huyền Tinh không thể nào hình dung nổi vẻ đẹp của mĩ nữ trước mắt. Hắn chỉ thấy trong đầu ong lên một tiếng, một thứ cảm giác khác lạ xuất hiện trong đầu. Hắn cứ đứng im đó không động đậy, ngó đăm đăm mĩ nữ trước mắt.
“Ha ha, vị tiểu đệ đệ đây, mấy người này có thù với ngươi sao?” Giọng nói dễ nghe đó lại một lần nữa cất lên.
“Ấy….vị mĩ…..tiền bối này, lúc nãy mấy người họ định giết ta, cho nên…” Huyền Tinh không biết phải xưng hổ với nữ tử trước mặt này thế nào, đành lấy tiền bối để gọi. Có thể hạ xuống ngay sau lưng hắn mà hắn không mảy may hay biết, tu vi này đủ để làm bậc tiền bối của hắn rồi. Nữ tử này tu vi thấp nhất cũng đến Đại Thừa kì.
Nữ tử đó nhân lúc Huyền Tinh dùng thần thức kiểm tra kĩ tu vi của mình thì khẽ chau mày, nhưng lập tức nói với Huyền Tinh: “Ngươi xem, ba người này ngươi có thể tha cho một lần không?”
Khi ấy ba người Đào Nguyên Lâm cuối cùng cũng lên tiếng: “Đa tạ tiền bối.” Ba người từ dưới đất bò lên quỳ tạ nữ tử kia.
Huyền Tinh bấy giờ mới ý thức được khi nãy ba người Đào Nguyên Lâm không động đậy được tựa hồ có liên quan đến nữ tử trước mặt.
“Các ngươi đi đi, cũng đừng cảm ơn ta, nếu không phải tại ta các ngươi cũng không bị…..” Nữ tử đó nói đến đây thì ngừng lại, ngoái đầu nhìn Huyền Tinh, khuôn mặt điểm nét cười, cuối cùng đưa bàn tay ngọc nhẹ nhàng che miệng.
Đào Nguyên Lâm ba người nghe nữ tử nói xong sắc mặt trong nháy mắt chợt đỏ bừng, đỏ thành tím, từ tím sang đen, ánh mắt hầm hầm nhìn Huyền Tinh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Huyền Tinh bây giờ đã hiểu, nữ tử này vừa rồi đã cứu hắn một mạng, hơn nữa cử chỉ khi nãy của hắn tựa hồ đều bị nàng nhìn thấu. Mồ hôi tuôn ròng trên trán Huyền Tinh, hắn thầm kêu khổ.
Huyền Tinh không thèm để ý đến ánh mắt giết người của bọn Đào Nguyên Lâm, đi thẳng đến sau lưng nữ tử nọ, thò đầu ra từ phía sau nàng nói: “Ba lão già các ngươi, ta tha cho các ngươi lần này.”
Huyền Tinh cảm thấy nữ tử trước mắt cho hắn một cảm giác cực kì thân thiết, thứ cảm giác này hắn chỉ cảm nhận được từ cha mẹ, vì thế mới bạo gan đến núp sau lưng nàng, quả nhiên nàng không hề phản đối hành vi của hắn.
“Huyền Tinh! Ta không giết ngươi thề không….” Nghe câu nói của Huyền Tinh, ba người Đào Nguyên Lâm tức đến nảy người, nhưng họ chưa nói hết câu đã nghe thấy một giọng nam vang đến.
“Không nghe thấy tiểu thư nhà ta bảo các người cút sao?”
Huyền Tinh khi ấy mới chú ý sau lưng hắn đã thêm một người nữa, đó là một ông lão, đang giận dữ nhìn ba người Đào Nguyên Lâm.
Ba người Đào Nguyên Lâm không cam tâm, trừng mắt với Huyền Tinh mấy cái, sau đó quay sang bái nữ tử kia một lượt rồi bay về hướng Thiên Linh tông.
Thấy ba người đó rốt cuộc cũng đã đi, Huyền Tinh mới thấy yên tâm.
“Lưu bá, người về trước đi, con muốn ở lại đây một thời gian.” Nữ tử đó dùng lời lẽ khẩn cầu nói với ông lão.
“Tiểu thư, đây chẳng phải là làm khó lão sao, lão gia sai tôi đưa cô về.” Ông già khổ sở nói.
Nữ tử đó đi đến bên Lưu bá: “Lưu bá, xin người đấy, con ở đây sẽ không có chuyện gì đâu, người nói với cha con mười năm sau con nhất định sẽ trở về, có được không.” Nàng ôm lấy cánh tay Lưu bá lắc lắc nói.
Lưu bá hiện tại cũng biết tiểu thư sẽ không chịu quay về với mình, đang dùng lời mềm mỏng van xin. Lúc nãy đáng ra đã nổi nóng với lão, nhưng thế này càng khiến lão không thoải mái, lại nhớ đến ba kẻ xúi quẩy vừa rồi mà thấy thật tức cười.
“Vậy mười năm sau tiểu thư nhất định phải quay về đấy.” Lưu bá dặn dò.
“Cảm ơn Lưu bá, người yên tâm, con chơi một thời gian sẽ về ngay.” Nữ tử vui vẻ đáp.
“Thế tôi về trước vậy.” Lưu bá cáo từ tiểu thư nhà lão, lại chuyền thân dùng ánh mắt kì quái đánh giá Huyền Tinh, sau đó lắc đầu rồi liền dùng phép dịch chuyển tức thời không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Ngươi đừng có gọi ta là tiền bối cái gì đó nữa, ta tên là Hàn Tuyết Đình, ngươi về sau cứ gọi ta là Đình tỉ đi.” Nữ tử đó, ồ, không đúng, phải là Tuyết Đình cười nói.
“Vậy được thôi, sau này ta gọi tỉ là Đình tỉ. À phải rồi, ta tên là Lý Huyền Tinh, tỉ gọi là huyền Tinh được rồi.” Huyền Tinh cũng thấy vui vì có một cao thủ tỉ tỉ. Một Tán ma bát kiếp vừa đi giờ lại một tỉ tỉ đến, chỉ là không biết tu vi thế nào. Vận khí kiếp này của hắn tốt thật. Huyền Tinh trong lòng đắc ý nghĩ.
“Huyền Tinh….?” Tuyết Đình nghe đến hai chữ Huyền Tinh thì ngây người ra giây lát, nhưng cuối cùng lại lắc đầu không nghĩ thêm nữa.
“Sao thế, Đình tỉ đã nghe qua tên của ta rồi sao?” Tuy nàng chỉ do dự giây lát nhưng Huyền Tinh từ đầu vẫn nhìn nàng chăm chăm nên một chi tiết nhỏ nhặt hắn cũng quan sát thấy.
“À, không có gì, ngươi có quen thuộc tình hình tu chân giới không, sau này ngươi đưa ta đi khắp nơi trong tu chân giới nhé.” Tuyết Đình đổi chủ đề.
Lần này đến lượt Huyền Tinh nghi hoặc. Nàng ta với tu vi này vậy mà đến cả tình hình tu chân giới cũng không rõ, thật không biết có phải nàng ta đã lớn lên trong giới tu chân không nữa.
“Á…cái này thì….đệ có thể coi là khá rành tu chân giới đi.” Huyền Tinh lúc ấy mới nghĩ đến việc hắn cũng chẳng thông thạo gì giới tu chân này, trước đây hắn chỉ cắm đầu tu luyện, căn bản không hề đi thăm thú tử tế tu chân giới.
“Vậy chúng ta xuất phát luôn đi, đi đâu đây? Cho ngươi quyết định, ngươi là hướng dẫn viên du lịch mà.” Tuyết Đình khanh khách cười.
“Nơi phồn hoa nhất tu chân giới chính là tinh vực Can Ứ, bây giờ chúng ta đang ở Can Ứ tinh vực. Bất quá nơi náo nhiệt nhất phải kể đến là tinh vực Hoa Du, có điều linh khí nơi ấy khẳng định không thể đậm đặc bằng ở Can Ứ tinh vực này, nhưng cảnh quan ở đó lại không kém là bao. Quan trọng nhất là người tu chân ở đó cá rồng hỗn tạp, thể loại gì cũng có, cho nên vui hơn nhiều. Giờ chúng ta sẽ đi tinh vực Hoa Du, thế nào?” Huyền Tinh giải thích cho Tuyết Đình, cuối cùng hỏi ý kiến nàng.
“Vậy thì đến Hoa Du tinh vực đi, a đúng rồi, Huyền Tinh, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, lúc nãy ngươi đánh ba người kia có cảm thấy cái gì không đúng không?” Tuyết Đình nêu ra nghi vấn trong lòng.
Bởi vì lúc nãy khi nàng phóng một chút khí lực của bản thân, ba người Đào Nguyên Lâm liền không động đậy nổi. Điểm này nàng không hề thấy lạ. Nếu họ cựa quậy được mới kì, nhưng bọn họ không động đậy được, Huyền Tinh lại gần như không hề bị ảnh hưởng.
“Lúc nãy ư? Có gì không ổn chứ, giống hệt lúc bình thường mà, sao vậy, có gì không ổn hả?” Huyền Tinh không hiểu tại sao Tuyết Đình lại hỏi như thế.
Hiện tại Huyền Tinh vẫn còn tưởng lúc nãy là do Tuyết Đình cố ý cứu mình nên ba người Đào Nguyên Lâm mới bị hạn chế hành động, còn mình thì không sao.
Tuyết Đình nghe Huyền Tinh nói thế thì liền dùng ánh mắt kì quái như Lưu bá khi nãy đánh giá Huyền Tinh.
Huyền Tinh bị nàng nhìn thì trong lòng lấy làm lạ, hôm nay sao vậy nhỉ? Tại sao hai người đó đều nhìn mình chằm chằm với ánh mắt đó? Lẽ nào kiếp này mình đẹp trai quá?
Nghĩ chán, Huyền Tinh rút từ trong trữ vật giới chỉ ra một tấm gương đồng, quan sát kĩ càng tướng tá của hắn.
“Ây, đúng là đẹp trai lên không ít.” Huyền Tinh vừa gật đầu vừa tự nhủ.
Last edited by minhchinh555; 01-04-2009 at 12:20 AM.