Thanh trủy thủ trong tay ta lóe lên nhanh chóng quét ngang một vòng bán nguyệt hoàn hảo, cú chém này làm cho bốn con thạch thử bị đánh bật về phía sau. Nhưng những con còn kịp thời uốn mình né tránh công kích của ta.
Xoạt, xoạt, xoạt
Tiếng trụ giáp bị tê phá vang lên liên tục, thân thể ta bây giờ cũng đã nhận vô số vết cào. Thân thể nhân loại dù sao cũng không thể so sánh với ma thú cho nên sát thương lực bọn chúng gây ra cũng cao hơn khi nãy rất nhiều. Nhưng bởi vì điểm tiềm năng ta dồn toàn bộ vào huyết lượng và ma pháp lực nên so với kẻ khác thì sức chịu đựng của ta rất là trâu bò a, sự công kích này vẫn chưa đủ để lấy cái mạng nhỏ này đâu.
Đàn thạch thử thật sự là đông kinh khủng nhưng trong hành lang hang động thế này, bọn chúng bắt buộc phải dàn trải đội hình ra thật dài mới có thể đuổi theo ta. Chính vậy số lượng thạch thử có thể tấn công ta cũng không quá mức biến thái. Nếu ta liên tục sử dụng thiết tiên đan thì vẫn duy trì được. Thời gian càng lâu đối với ta càng có lợi, bây giờ thêm được một giây hay nửa phút đối với ta cũng vô cùng trân quý.
Và cứ thể ta tiếp tục đào thoát bằng tốc độ cao nhất của mình. Trong giới chỉ của ta lúc trước vẫn còn khá nhiều, hơn năm mười bình. Nhưng với cái cách uống thiết tiên đan như uống nước lã của ta thì lượng dự trữ cũng nhanh chóng cạn kiệt. Ta chạy đã rất lâu rồi vậy mà hang động dường như cũng bị kéo căng ra tới bất tận.
- Chết tiệt, cơ hội cuối cùng là đây. Nếu vẫn còn không thể thoát thì xem ra đây là ý trời.
Ta đành sử dụng ống trúc đựng huyết linh nước suối cuối cùng này cản chân đàn thạch thử hung hăng đằng sau lưng kia. Huyết linh nước suối vừa ra hiệu quả lập tức hiệu quả, những con đầu đàn ngay lập tức nổ tung tóe như pháo hoa. Bây giờ ta cũng chẳng có tâm trí mà chiêm ngưỡng khung cảnh kinh tởm đó nữa. Ta chồm nửa thân trên về phía trước, sử dụng kĩ biến dị thú hóa cùng lúc. Khi hai tay chạm đất thì ta vừa vặn thú hóa hoàn toàn. Kĩ thuật này trong lúc đào tẩu nãy giờ ta rút ra được. Tuy nói dễ dàng là thế nhưng nếu ta canh không chuẩn xác thời gian, hai tay đã chạm đất mà thú hóa chưa hoàn thành hoặc trước khi chạm đất đã hoàn thành thú hóa, tất cả đều sẽ làm ta mất trọng tâm ngã lăn ra đất, nhưng nếu thành công ta có thể tiết kiệm được thêm chút ít thời gian.
Các cơ bắp của ta hiện giờ đang rên gào vì đau nhức cùng mỏi mệt cực độ, cứ liên tục chạy trong khoảng thời gian dài như vậy cho dù là kẻ nào cũng không thể chịu nổi. May mắn rằng ta đã trải qua ma luyện tinh thần lực nên ý chí cũng kiên định hơn rất nhiều.
Bất chấp tất cả ta cứ lao thẳng đi như thế, bọn thạch thử đeo bám sau lưng một lần nữa đuổi kịp, ta mặc kệ bọn chúng cào cấu, cắn xé thân thể, tinh thần ta giờ đây chỉ có một mục tiêu duy nhất: cửa động thẳng tiến. Chỉ có thoát khỏi hang động này mới là sinh cơ duy nhất. Ta được biết rằng ma thú dù mạnh hay yếu đều có địa bàn nhất định của chúng, nếu vượt ra khỏi địa bàn thì chúng sẽ ngừng công kích. Và lũ thạch thử này cũng vậy, địa bàn cùa chúng là mọi nơi trong hang động này nhưng ra khỏi đây thì không còn là địa bàn của chúng nữa.
Nỗ lực của ta đã không hề uổng phí, đằng xa kia chính là ánh sáng, tuy chỉ le lói vài tia sáng yếu ớt nhưng đối với ta nó còn rực rỡ hơn mặt trời hàng ngàn lần.
- Ha ha ha ha, lũ chúng mày đi chết hết đi.
Ta cuồng tiếu, sử dụng cái đuôi to lớn của mình quật vào vách động hai bên. Chiếc đuôi này bây giờ lại trở thành vũ khí lợi hại, nó lướt qua đâu thì đất đá vỡ vụn cả ra, rào rào rớt thẳng vào đầu bọn thạch thử.
Ta tiếp tục dùng nó tự quất vào lưng, cố gắng đánh rớt những con thạch thử đang đeo bám như đỉa kia.
Hai mươi mét… mười mét… năm mét… ba mét… hai mét… một mét còn lại
- “Giải trừ thú hóa”
Ta nhảy vọt qua cửa động to lớn trước mắt. Cả thân người co rút nhanh chóng, ngay lúc chạm lưng xuống bãi cỏ thì thú hóa đã hoàn toàn giải trừ.
Mùi đất thơm nồng, mùi cỏ tươi mát, không khí trong lành, mặt trời chói chang, ta đã trở lại rồi đây.
Chít chít chít chít , cả đàn thạch thử đang đứng bên trong hang động nhìn về hướng ta gào rít liên tục. Chúng có vẻ sợ hãi ánh mặt trời nên chẳng có con nào dám chạy ra tấn công ta. Ta ngồi xuống bình tức nghỉ ngơi nhằm khôi phục huyết lượng. Kháo cũng quả là may mắn, khi ta ra khỏi cái chốn quỷ sứ đó huyết lượng cũng chỉ còn vỏn vẹn 23 mà thôi, chậm tí nữa là đi bán muối rồi. Huyết lượng đã phục hồi, ta bật người đứng thẳng dậy.
- Lũ chúng mày hồi nãy ngon lắm mà, sao giờ núp trong xó như thế, dám cắn ông nhiều vết thương như thế này- ta lấy ta chà chà vết thương trên khắp thân người, mắt tóe lửa nhìn ngược lại chúng – nhớ đấy nhá, đợi ông lên cấp sẽ trở lại thu phục chúng mày, lúc đó thì ông đây cho tụi bây lên dĩa hết, hừ.
Sau khi tuyên bố hùng hồn xong ta nhắm hướng tân thủ thôn chạy về. Lần này ta không dám thú hóa, nếu bị kẻ khác phát hiện đảm bảo sẽ coi ta là boss mà nhào tới ăn thua đủ. Tuy rằng ta không sợ nhưng nếu để bọn chúng bao vây đánh hội đồng hoặc xui xẻo gặp cao thủ thì công sức bỏ ra trước giờ đều tan thành bọt nước. Dù sao cẩn thận vẫn hơn.
Sau nửa ngày lần mò, ta cũng tìm được đường về tân thủ thôn. Ta tìm tới căn nhà lão Thất nằm ở cuối thôn. Từ đằng xa ta đã nhìn thấy lão đang đứng ngoài cổng, mặt hầm hầm liếc nhìn xung quanh, ánh mắt vừa lướt qua thân ảnh của ta liền dừng lại. Lão còn chưa kịp mở miệng thì ta đã chạy về phía lão.
- Lão già chết tiệt, ông cũng khá lắm, bày ra đủ trò hại ta, nếu như không phải lanh trí thì chắc giờ cũng đi chầu ông bà lâu rồi.
- Ngươi đang nói cái quái gì vậy, ta hãm hại ngươi khi nào. Chính ngươi mới hại ta thế mà bây giờ lại đi nói ngược lại à.
- Lão dám nói không à. Cái gì mà đi tìm huyết linh nước suối chứ, rõ ràng lừa ta vào cái hang khốn kiếp đầy đám thạch thử đó, rồi thêm con gặm nhắm vương hôi thối ấy nữa chứ. Nhiệm vụ này cấp 10 rõ ràng là không cách nào hoàn thành được, may mà mạng ta lớn nếu không thì … hừ hừ.
Lão Thất nghe ta nói thế liền tái cả mặt đi nhìn ta
- Chẳng lẽ… ý ngươi là thạch thử hang hay sao? Trời đất, ngươi vào đó làm gì cơ chứ! Muốn tìm huyết linh tuyền chỉ cần truy tìm lòng vòng trong ác thú sâm lâm là được, bởi vì huyết linh tuyền chảy không cố định một nơi, hôm nay chỗ này bữa sau nơi khác mà thời gian tồn tại cũng vô cùng ngắn nên cực kì khó tìm thấy. Tuy thế cũng không thể gọi là nguy hiểm được, ma thú trong sâm lâm tuy nhiều nhưng cũng không thể tính là rất mạnh được, chỉ cần ngươi kiên trì và cẩn thận thì có thể tìm được huyết linh nước suối rồi, sao lại trách ta chứ.
- Ặc, chỉ cần tìm trong ác thú sâm lâm là được à, sao lão không nói sớm hại ta ăn đủ thê thảm a.
Mặt ta nhăn nhó nhìn lão Thất
- Ngươi có hỏi đâu mà ta trả lời cơ chứ. Chuyện đó là tại ngươi, bây giờ thời hạn đã gần hết rồi, ngươi đã kiếm được huyết linh nước suối chưa? Nếu nhiệm vụ thất bại thì hừ hừ
Lão Thất xoa xoa hai tay, dùng ánh mắt hung ác nhìn ta, cứ như thể nhiệm vụ vừa thất bại là lão nhào tới bóp cổ ta ngay. Ta cũng chẳng thèm để ý cái nhìn ác độc của lão, từ trong giới chỉ ta lấy ra ống trúc cuối cùng còn chứa huyết linh nước suối đưa cho lão Thất.
- Nè, thứ chết tiệt lão cần đây. Vào mà cứu phu nhân của lão, ta tí nữa là tán mạng mới lấy được đấy, lão thưởng công sao cho xứng nếu không thì, hừ hừ ta sẽ không khách sáo đâu.
Lời này ta quả thật không hề đùa. Sự thật là ta phải trải qua muôn ngàn đau khổ mới lấy được, nếu vật phẩm thưởng là thứ cùi bắp thì quả thật cái cục tức này ta nuốt không trôi a. Lão Thất hai tay run run cầm lấy ống trúc từ tay ta. Lão mở ra quan sát cẩn thận, càng xem xét khuôn mặt lão càng nhăn nhó. Hồi lâu sau, lão Thất ngước lên nhìn ta
- Ngươi từ đâu kiếm được thứ này.
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao. Ta từ trong cái thạch thử động lấy ra.
- Không thể nào a. Chỉ cần có kẻ xâm nhập vào nơi đó vài bước là bị đám thạch thử xé xác ngay. Ta từng thấy rất nhiều người cấp độ đạt tới 50 ngông cuồng đi vào thám hiểm hang động đó. Nhưng từ trước tới này không một người nào rời khỏi hang động ấy. Tân Thủ Thôn cách biệt với thế giới bên ngoài nên đẳng cấp cao nhất cũng chỉ đạt 50 mà thôi, ngay cả một đám cao thủ như thế còn không thể thì làm sao ngươi có thể. Một kẻ chỉ mới cấp 10 như ngươi làm sao có thể đi vào cấm địa như thế được chứ. Vô lý.
Lão Thất nhìn ta như thể một con quái vật vậy. Nếu lão biết ta thật sự là ma thú thì không biết lão sẽ có phản ứng gì đây. Chuyện xảy ra trong thạch thử động giữa ta, tiểu hắc huyết và Vạn Vô Yên phải tuyệt đối giữ bí mật. Nếu không thì ta sẽ gặp rắc rối dài dài.
- Hì, chẳng qua may mắn thôi.
Ta cười giả lã để lão Thất không nghi ngờ
- Thứ huyết linh nước suối này so với thứ bình thường ta tìm được hình như rất khác biệt. Chứa đựng linh khí nhiều hơn bình thường. Thật sự là ngươi lấy được trong hang động đó sao.
Lão Thất lại nghi ngờ nhìn ta
- Mệt quá, lão không tin thì có thể tự mình vào đó kiểm tra. Không chỉ một tí thế này đâu, trong ấy có cả hồ thiệt là to, ta bơi lội ầm ầm trong đó còn được nữa là. Thứ ta lấy cho lão chính là tinh phẩm trong cực phẩm đó.
Một hồ, đó là khái niệm gì! Lão Thất từ lâu cũng đã truy tìm huyết linh tuyền. Phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới kiếm được một vốc nhỏ mà thôi. Thế mà kẻ trước mặt lão dám huyên hoanh hắn còn bơi vòng vòng trong huyết linh hồ. Nhưng thật sự hắn có tư cách để huyênh hoanh, thứ huyết linh nước suối của hắn tìm được so với thứ bình thường thì hiệu quả cao gấp mấy lần. Một ống trúc thế này thôi cũng đủ cho lão sử dụng trong thời gian dài rồi.
- Này này, lão Thất, đã coi xong chưa. Ta còn phải đi làm nhiệm vụ tiếp nữa đó. Vật này rất đáng giá a, lão nhớ thưởng thêm cho ta mới được đó nha.
Nhìn vẻ mặt đê tiện của ta lão Thất thở dài. Kẻ này tiềm chất rất là khá nhưng tính cách lại như một tên vô lại, lưu manh vậy.
Nếu biết lão Thất nghĩ như thế chắc ta cười lăn cả ra, thì chức nghiệp của ta là tiểu lưu manh mà.
Lão Thất trầm ngâm hồi lâu rồi bỏ đi vào trong. Một lúc sau, lão từ nhà mang ra một chiếc hộp gỗ bọc một tấm lụa sờn rách, bụi bặm bám đầy trên đấy. Tuy vậy nhưng lão Thất cầm rất cẩn thận như đang nâng niu của quý vậy. Lão bước tới gần, vẻ mặt do dự nhìn ta.
- Lúc đầu ta cũng không dự tính tặng ngươi vật này, dù sao đây cũng là vật kỉ niệm của ta. Nhưng vì huyết linh tuyền ngươi đem về thật sự vượt ngoài mong đợi của ta nên phải có thứ đền đáp xứng đáng cho ngươi.
Ta cầm chiếc hộp trên nhìn ngắm kĩ càng. Trong này chứa vật gì mà lão Thất coi trọng như thế nhỉ, trong lòng đầy thắc mắc.
Cạch
Chiếc hộp được mở ra. Ta nhìn vào trong thì thấy một sợi hạng liên tinh xảo tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.
- Lão Thất chẵng lẽ đây là…
- Đúng vậy- lão nhẹ nhàng trả lời ta- đây là hoàng kim trang bị mà khi còn là một thanh niên như người ta đã từng sử dụng. Tuy cấp độ của vật này không cao nhưng nó có một thuộc tính khá hữu dụng. Ta xem chừng vật này sẽ giúp ngươi rất nhiều.
Ta nhẹ nhàng cầm sợi hạng liên lên quan sát
Quang minh chúc phúc hạng liên: cấp độ: hoàng kim, đẳng cấp yêu cầu: 20, gia tăng 20% ma pháp lực của người sử dụng. Kĩ có thể: Thánh minh luân hồi, sử dụng ma pháp lực tạo thành hào quang bảo vệ người chơi trước các lực công kích, chuyển trực tiếp sát thương lực của kẻ thù tiêu trừ vào ma pháp lực.
Hai mắt của ta hiện giờ mở to như đèn pha xe tải, hai tròng gần lồi ra khỏi hốc mắt. Đây là thứ biến thái trang bị gì đây. Trong “Chân Đế” những món trang bị khó tìm kiếm nhất chính là giới chỉ cùng hạng liên. Những trang bị này đa số đều có thuộc tính phụ gia, cao cấp trang bị thì còn trang bị kĩ có thể. Chính vì vậy một sợi hạng liên hay giới chỉ có thể bán giá cao gấp mấy chục lần trang bị bình thường. Có khi tiền đầy túi cũng chưa chắc mua được nữa là.
Khó khăn là thế nhưng may mắn làm sao ta lại vớ được bảo vật như thế này. Trước tiên nói về khả năng gia tăng 20% ma pháp lực của người sử dụng, từ lúc ta tiến giai thành ma thú có thể nói ma pháp lực thiếu trầm trọng. Những kĩ năng cường hãn đều không đủ ma lực để thi triển, phải đợi thăng cấp mới có thể sử dụng. Nhưng bây giờ sở hữu quang minh chúc phúc hạng liên này đã giúp ta giảm được đáng kể thời gian gia tăng ma pháp lực.
Nhưng khả năng ấy cũng chưa là gì khi so với kĩ có thể Thánh Minh luân hồi. Chuyển hóa sát thương lực của kẻ thù trừ vào ma pháp lực. Ngươi biết điều đó có ý nghĩa đáng sợ là gì không? Ngoại trừ thanh huyết lượng bình thường, bây giờ ma pháp lực của ngươi cũng trở thành huyết lượng. Có nghĩa là sức chịu đựng của ta sau khi sử dụng sợi hạng liên này lập tức tăng lên gấp đôi.
Còn một điều nữa, đối với người chơi bình thường khác công dụng của thánh minh luân hồi kĩ tác dụng cũng không lớn. Dù sao bọn họ cũng không dồn tất cả điểm tiềm năng để tăng ma pháp lực, bởi vì không có sức tấn công thì sức chịu đựng cao bao nhiêu cũng bằng vô dụng mà thôi. Nhưng ta lại khác, với biến dị thú hóa ta có thể thôn phệ hoàng kim boss từ đó nâng cao sức tấn công của bản thân lên. Nên ta sẽ dồn tất cả điểm tiềm năng vào ma pháp lực, không cần tăng huyết lượng nữa. Thời gian tu luyện lại được rút ngắn đáng kể. Chỉ có điều ta phải đạt cấp 20 mới sử dụng được vật này, hảo đáng tiếc a.
Ta nhìn lão Thất tràn đầy vẻ cảm kích. Lão tặng vật này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với ta.
Đing Đông – Chúc mừng ngươi chơi Nhìn Cái Gì hoàn thành nhiệm vụ của lão Thất. Danh vọng thưởng cho: 200, mị lực gia tăng: 5.
Phù
Ta thở dài một hơi. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ này, ta thật sự không muốn gặp cảnh bị cả Tân Thủ Thôn truy sát đâu. Vả lại lần này thu hoặch cũng rất nhiều: chuyển chức thành tiểu lưu manh thần ma yêu thú sư, thu phục tiểu hắc huyết, rồi lại còn Quanh minh chúc phúc hạng liên nữa chứ. Ta hoàn toàn hài lòng.
- Cảm ơn lão Thất. Khi nào có nhiệm vụ gì cứ tới tìm, ta sẽ cố gắng hết sức giúp.
Nói xong, ta xoay người bước đi tìm thôn trưởng. Ta đã đạt cấp 10 có thể học tập thải tập thuật. Khi giết chết ma thú, người chơi ngoại trừ lượm được vật phẩm bạo suất ra, còn có thể dùng thải tập thuật này thu thập nguyên vật liệu từ xác ma thú. Những vật liệu này dùng để chế tạo vũ khí, quần áo hoặc dược phẩm. Ngoài ra còn có thể bán cho thương nhân để kiếm chút kim tệ làm lộ phí. Nói tóm lại kĩ năng này vô cùng quan trọng đối với tất cả người chơi.
- Chào thôn trưởng. Ta tới đây để học thải tập thuật.
- Ngươi đã trở lại rồi à, lại còn hoàn thành nhiệm vụ của lão Thất, xem ra cũng không tệ. Được ta sẽ truyền cho ngươi kĩ năng thải tập thuật.
Đing Đông – người chơi Nhìn Cái Gì được trưởng thôn truyền thụ thải tập thuật. Có chấp nhận hay không?
- Đồng ý.
Đing Đông – Chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thành công học tập thải tập thuật, hao tốn ma pháp: 10, cấp độ 1: 0/50000
Sau khi truyền thụ xong, thôn trưởng cứ nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới từ dưới chạy ngược lên trên, làm ta cảm thấy nhột nhạt khó chịu
- Mà này- lão hỏi- ngươi làm cái gì mà đầu tóc quái lạ như thế, rồi con đôi mắt nữa chứ. Ngươi có phải vào sâm lâm bị ma vật nguyền rủa hay không.
- Tóc, mắt? Ta không hiểu lão đang muốn nói cái gì a. Ta thấy mình có thay đổi gì đâu chứ.
Thôn trưởng từ trong túi móc ra chiếc gương đồng đưa cho ta.
- Còn nói không bị gì. Ngươi tự mình coi đi.
Ta cầm lên quan sát khuôn mặt phản chiếu trong gương. Chỉ trong phút chốc ta trợn tròn mắt lên
- Ặc, cái gì vậy nè. Sao tóc ta tại sao lại trở thành máu đỏ thế này- tay ta xoa xoa mái tóc chuyển màu của mình.
Không những thế đôi con ngươi của ta cũng trở thành màu lam. Đồng tử không còn hình tròn mà bị kéo dài ra y như mắt mèo vậy. Chẳng lẽ tiến giai có lưu lại hậu di chứng đâysa o, hình dáng bây giờ của ta phảng phất giống một đầu ma thú vậy. Ây dà, đi ra ngoài với khuôn mặt như thế đi trên đường là quá nổi bật, mà đối với ta là đồng nghĩa với chết.
- Thôn trưởng, lão có cách nào giúp ta che giấu danh tính không. Ta hiện giờ không muốn mọi người biết hình dáng của ta.
- À, nếu ngươi muốn thế thì có thể tới cửa hàng tạp hóa đằng kia ma một chiếc diện tráo mang vào là được. Lúc đó khuôn mặt của người sẽ được che đi, và người có thể tùy chọn ẩn dấu danh tính hoặc không.
- Thế à, cảm ơn lão rất nhiều.
Ta quay bước chạy đi thì nghe tiếng trưởng thôn vọng sau lưng
- Ta nhắc nhở ngươi một việc. Ngươi đã nhận nhiệm vụ của ta, chừng nào chưa làm xong thì ngươi đừng mong rời khỏi Tân Thủ Thôn. Nhanh nhanh hoàn thành đi.
Nhiệm vụ tìm hiểu ma khí xuất hiện tại ác thú sâm lâm đó mà. Từ kinh nghiệm đau thương trong nhiệm vụ Lão Thất, ta quyết định nhiệm vụ này để sau, có trời mới biết cái thứ quái quỷ gì sẽ chờ ta trên đường đi. Trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ để học các kĩ năng sinh hoạt trước, cùng lúc ấy là sát quái thăng cấp. Ta bây giờ còn chưa sử dụng các kĩ tuyệt sát bẫy và tạo cơ quan, bây giờ chính là thời gian tốt nhất để thử nghiệm.
Bây giờ cũng nên thanh lý bớt số trang bị thu lượm được trong thạch thử động. Tính sơ sơ ta trữ được hơn trăm kiện các loại, với tỉ lệ bạo suất thấp thảm thương của “Chân Đế” thì đây cũng có thể coi là kì tích rồi. Chẳng những có trang bị trắng mà còn lẫn trong đó vài kiện trang bị xanh. Nhưng cấp độ của chúng cũng không hề cao chỉ từ cấp 10 đổ lại. Những thứ này chủ yếu dành cho tân thủ sử dụng mà thôi. Nếu cách đây ba tháng, những món này đảm bảo sẽ đắt như tôm tươi vậy, chỉ là bây giờ người mới chơi cũng không nhiều. Chỉ lèo tèo vài mống, lát đát với thằng, treo quầy bán chả kiếm được bao nhiêu mà lại còn tốn thời gian vô ích nữa. Tốt nhất là ta đem chúng quẳng hết vào tiệm thợ rèn đổi chác tí kim tệ là ổn nhất.
- Lão gia này, ta có tí đồ tính bán cho lão đây. Đảm bảo hàng tốt chất lượng cao.
Ta đứng trước lão thợ rèn nở nụ cười thân thiện
- Là ngươi à, nhiệm vụ của ta giao cho làm xong chưa đấy? Ta thấy ngươi cũng nhàn rỗi quá đấy chứ.
- Lão gia à, mấy hôm nay đi làm nhiệm vụ của lão Thất chết lên chết xuống, vừa trả cho lão ấy xong. Giờ ta đi kiếm chút tiền trang bị vài món là hoàn thành việc lão giao phó ngay.
Không đợi lão thợ rèn lên tiếng, ta tuôn tất cả trang bị từ trong giới chỉ ra tạo thành một ụ núi nhỏ ngay trước mặt lão.
Nhìn cả đống trang bị sáng lấp lánh chẳng biết từ chốn nào bất ngờ xuất hiện làm cho lão thợ rèn há hốc cả mồm, trừng trừng mắt nhìn ta
- Khá chứ nhỉ- ta cười hà hà- hơn trăm kiện, lại có toàn kiện thạch thử sáo trang sáu bộ. Vài kiện xanh lam trang bị. Lão gia xem chúng đáng bao nhiêu kim tệ vậy.
- Chất lượng cũng không tệ, nhưng cấp độ quá thấp nên giá cũng không thể cao được. Ta chỉ có thể trả ngươi 300 kim tệ.
- Lão gia gia à, nhiêu đó thì không được nhiều cho lắm a. Lão xem, nếu đem bán ở ngoài ít nhất ta cũng thu được 500 kim tệ lận. Có thể cho thêm chút ít được không, đâu phải lần giao dịch nào lão cũng thu được một bộn vật phẩm như thế này. Cùng lắm là vài chục món mà thôi Đây là Tân Thủ Thôn cấp độ của trang bị như vậy là quá thích hợp rồi, chứ cao quá thì ai mà mua cho nổi đúng không?
- Hừ thôi được, coi như ngươi khéo miệng. Ta sẽ chi 400 kim tệ, không thể thêm được nữa, nếu đồng ý thì giao dịch còn không thì đi chỗ khác.
- Thành giao.
Chỉ nói vài lời thêm 100 kim tệ xem ra ta cũng có khiếu làm thương nhân đấy chứ. Sau khi cất kĩ càng kim tệ vào giới chỉ ta lấy những món trang bị hoàng kim ra cho lão thợ rèn
- À, ta còn vài món hoàng kim trang bị nhưng không thể sử dụng. Lão có thể giúp ta được không.
Lão thợ rèn cầm chúng lên, nhìn ta vẻ mặt khó tin.
- Ba kiện hoàng kim trang bị, ngươi… Thật không ngờ a, nhìn vẻ ngoài quái lạ như ngươi mà cũng có thể sở hữu thứ trang bị cao cấp thế này.
- Ặc, hình dáng thì có liên quan gì tới sức mạnh đâu gia gia.
Mặt ta nhăn nhó đi
- Ba kiện này, một thanh kiếm, một giới chỉ và một bộ giáp đẳng cấp đều khá cao hiện nay cho dù ngươi xem xét vẫn chưa thể sử dụng được đâu. Nếu muốn thì ngươi hãy tới thị trấn hoặc kinh thành sẽ có xem xét sư giúp đỡ ngươi. Còn ở nơi thôn trang nghèo khổ này, kiếm xanh lam trang bị còn khó huống chi những thứ đắt tiền như thế nên chả có xem xét sư nào chịu mở cửa hàng ở đây đâu.
- À, thì ra là thế, ta sẽ ghi nhớ kĩ, đa tạ gia gia giúp đỡ.
Ta ra khỏi tiệm thợ rèn đi thẳng tới dược điếm. Bây giờ ta cũng được tính là kẻ có tiền, nếu không trang bị đầy đủ lỡ xảy ra chuyện thì hối hận không còn kịp nữa. Vì vậy ta không tiếc tiền mua thêm 50 bình thiết tiên đan, hơn 100 lọ cam thảo lộ, vài loại giải độc dược, trị liệu dược các loại. Tốn sơ sơ cũng gần 100 kim tệ của ta rồi, với lượng dự trữ này trong thời gian ngắn ta sẽ không cần lo lắng nhiều.
Trang bị vũ khí, giáp trang đầy đủ, các loại trị liệu vật phẩm cũng đầy đủ, chuyện kế tiếp cần làm là mua một số vật dụng cần thiết để bắt đầu thí nghiệm những ý tưởng trong đầu ta.
Thế nên ta hương tiệm tạp hóa đi tới. Từ đằng xa quan sát thì đây chỉ là một cửa hàng nhỏ nhắn cũ kĩ nằm trên con đường làn rải đầy sỏi đá, toát ra một dáng vẻ thôn dã. Khi bước vào bên trong, ta quan sát thấy vật phẩm được bày rất ngay ngắn gọn gang trên các sạp dài treo trên tường. Đa số vật phẩm là những thứ dùng trong sinh hoạt thường ngày như dao, kéo, giấy, viết, búa, đinh, dây thừng, ly, tách, đồ đựng gì đó. Tuy mặt hàng rất đa dạng nhưng xem ra tiệm tạp hóa cũng không hề đắt khách cho lắm. Vì đa số người chơi cần vũ khí, áo giáp, trang bị, dược phẩm là chủ yếu, còn những thứ này trong “Chân Đế” lại không có bao nhiêu ích lợi. Chỉ có những tên thương nhân tham gia vào đây với mục đích quảng cáo thì mới cần những vật này mà thôi.
Thị trường là thế, vật không có giá trị nhiều thì có giá rẻ mạt. Ta trầm ngâm suy tư nhìn khắp cả gian hàng. Đối với người bình thường thì lợi ích không nhiều, nhưng ta nhận ra những thứ này đối với ta có giá trị còn hơn cả hoàng kim trang bị không chừng. Nhất định phải mua số lượng lớn để dành xài mới được.
- Chủ tiệm đâu rồi, ta cần mua hàng này. Có ai ở nhà không thế.
Ta gọi mãi nhưng không ai trả lời. Phải đợi một lúc lâu sau ta mới thấy bóng người từ sau nhà chạy ra.
- Xin lỗi quý khách, xin lỗi. Ta đang làm một số dụng cụ để bày bán cho ngày mai nên phục vụ chậm trễ, quý khách muốn mua vật phẩm gì?
Vừa nhìn chủ cửa hàng, mắt ta lóe sáng lên như sao trời vào đêm ba mươi vậy. Không ngờ rằng ở các nơi vắng vẻ hiu quạnh như Tân Thủ Thôn này mà cũng có thể xuất hiện một tiểu mỹ nhân như nàng. Cũng thật làm cho ta bất ngờ a.
- Qúy khách xin hỏi cần vật phẩm gì?
Nữ chủ tiệm ôn nhu hỏi người khách kì lạ này. Tóc hắn màu đỏ như máu, đôi mắt màu lam thì cứ nhìn chằm chặp làm nàng vô ngượng ngùng. Nàng có cảm tưởng như ánh mắt hắn xuyên qua lớp áo quần của mình, thân thể phơi bày tất cả trước hắn. Rặng mây hồng thoáng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
- Qúy khách.
Giọng nàng run run gọi hắn thức tỉnh lại.
- À, ta… không có gì. Ta muốn mua vài thứ, không biết cô có thể giúp không? Thế cô chủ tiệm xinh đẹp tên là gì vậy? Có thể cho ta biết được không? Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn dễ xưng hô một tí mà thôi.
Ta cố gắng kiềm nén ánh mắt dâm đãng của mình xuống. Tiểu mỹ nhân cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta nữa mà lãng sang hướng khác, nàng cũng chỉ ậm ừ trong miệng không trả lời câu hỏi ta.
Nhìn thấy dàng vẻ ngượng ngùng của nàng ta tự chửi bới chính bản thân mình làm gì mà háo sắc như thế. Nếu có háo thì cũng dấu trong lòng, ai đời đem hai chữ dậm tặc in trên mặt như thế. Báo hại làm cho nàng nhìn ta như thấy ác quỷ vậy.
Dáng vẻ ngượng ngịu làm ta cũng lúng túng theo.
- A hèm, xin tự giới thiệu trước, danh tính của ta là Nhìn Cái Gì, nàng có thể gọi là Nhìn Cái Gì hoặc Ngó Cái Chi đều được.
Nghe ta giới thiệu tên tuổi kì lạ như thế nàng không nhịn được bật cười một tiếng.
- Tên em là Vấn Nguyệt, là chủ cửa hàng tạp hóa này.
- À, ra là Nguyệt Nhi, tên nàng thật đẹp a, không như tên ta, khó nghe gần chết.
Nhắc tới cái tên này ta không khỏi nhớ đến nữ thần quan. Chỉ tại nàng ấy mà ta phải mang cái tên quái dị này suốt đời a.
Nguyệt Nhi thấy ta mặt ủ mày chau như thế liền lên tiếng an ủi
- Không có đâu, tên anh nghe rất hay, không hề khó nghe tí nào cả.
- Thế à, cảm ơn Nguyệt Nhi- Ta cũng nhanh chóng đổi đề tài- tất cả những thứ trong cửa hàng này đều là do nàng làm hay sao?
- Đúng vậy- Nguyệt Nhi nhẹ nhàng trả lời- Những vật này đều do chính em làm.
Khuôn mặt của Nguyệt Nhi ánh lên vẻ tự hào khó ẩn dấu được. Nguyệt Nhi nhỏ hơn ta vài tuổi, có lẽ tầm tuổi em gái của ta cũng không chừng. Thấy nụ cười thơ ngây hồn nhiên của nàng làm ta không khỏi nhớ tới Tiểu Tuyền. Nhớ tới bệnh tình của nó ta kiềm lòng không được thở dài một tiếng, tà tâm cũng theo đó tan biến đi lúc nào không hay.
- À, anh muốn mua vài thứ, em có thể chuẩn bị được không ?
Ta liền liệt kê một danh sách dài lô lốc các vật phẩm cần sử dụng trong kế hoặch. Nguyệt Nhi kể ra cũng thông minh, nàng chỉ cần nghe một lần là có thể ghi nhớ tất cả. Sau một lúc thu thập, Nguyệt Nhi xách ra một bao to đùng lúc nhúc các thứ để trước mặt ta.
- Dây thừng các loại, xẻng, cuốc, cưa, búa, dùi đục, rìu, kéo mỗi loại năm cái. Đinh một ngàn cây, giấy một trăm tờ, mười tấm bạt lớn v.v… Anh mua những thứ này làm gì- Nguyệt Nhi tròn xoe mắt nhìn ta- chẳng lẽ anh cũng tính mở cửa hàng tạp hóa như em sao.
Nguyệt Nhi thấy ta mua cùng lúc nhiều thứ chẳng liên quan nhau như thế cũng cảm thấy rất kì quái, không kiềm lòng được phải hỏi ta.
- Hì hì, không phải đâu. Những đồ vật này anh rất cần nên phải thu thập nhiều một chút, còn dùng để làm gì thì là bí mật.
Ta nháy mắt với Nguyệt Nhi
- À, đúng rồi, sau này có lẽ anh có thể quay lại mua nhiều lần. Nguyệt Nhi có thể giảm giá cho anh tí được không?
Nguyệt Nhi nghe thế nàng trầm ngâm một lúc rồi trả lời
- Nếu anh thật sự ủng hộ cửa hàng thường xuyên, em nghĩ có thể giảm giá cho anh một tí. Trước hết tổng cộng tất cả những thứ này là 143 kim 56 ngân và 12 đồng tệ.
Ta lấy ra kim tệ thanh toán. Hic, mặc dù những món đồ này giá trị không cao nhưng nhiều một núi đồ thế này thì cũng phải tốn bộn tiền a, thôi vì sự nghiệp cao cả sau này ta đành nhịn đau nén thương nuốt hận vào lòng mà thôi.
- À, suýt tí nữa là quên. Anh nghe trưởng thôn bảo cửa hàng này có bán diện tráo, anh đang cần gấp một chiếc, Nguyệt Nhi có thể giúp anh được không ?
- Vật phẩm này cửa tiệm em cũng có nhưng không đa dạng như các cửa tiệm ở thành trấn. Chỉ có một loại bạch diện tráo mà thôi.
Nguyệt Nhi xoay người nhẹ nhàng bước tới góc nhà, lấy từ trong túi ra một tá diện tráo.
Những diện tráo này cũng khá đơn giản, chỉ là một miếng gỗ mỏng hình bầu dục được đẽo gọt cho khớp với khuôn mặt người sử dụng. Phía trên khoét hai cái lỗ cho mắt, một lỗ hình tam giác cho mũi và một lỗ hình chữ nhật dành cho miệng. Toàn bộ được sơn màu trắng tinh.
Nguyệt Nhi cầm một chiếc diện tráo đưa tới trước mặt ta
- Vật này em tặng cho anh. Xin lỗi vì cửa tiệm không có vật nào tốt hơn nữa.
Thấy hai tay của Nguyệt Nhi run run, cả người co rúm lại như thể ta sẽ la mắng chửi bới khi nhận được vật này vậy.
- Hì hì hì, không sao đâu. Anh cũng không cần cầu kì hoa lá cho lắm. Quan trọng là Nguyệt Nhi đã tặng anh thì vật đó anh sẽ xem như báu vật giữ gìn cẩn thận như là tính mạng thứ hai vậy.
Mặt ta cũng dầy không kém tấm thớt là bao, những lời nói ớn gai ốc lạnh sống lưng như thế cũng dám nói ra cho bằng được.
Chương 33: Tiểu Ly
Tác giả:nlkien
nguồn:***************.net
Những lời ghê tởm nổi da gà của ta làm cho Nguyệt Nhi cuối đầu sát xuống thêm, chắc có lẽ chỉ cần một tí nữa thôi là sẽ chạm ngay vào ngực của nàng mất thôi. Đợi hồi lâu Nguyệt Nhi mới thỏ thẻ
- Không cần đâu, đây chỉ là vật không đáng giá mà thôi. Nếu sau này anh muốn một diện tráo mới thì em sẽ tự làm một cái thật tốt để tặng anh.
- Thật sao- ta hớn hở reo lên- như vậy thì phải cảm ơn em trước đó nha. Sau này lại tiếp tục tới làm phiền em, giờ ta phải đi trước đây. Tạm biệt.
Ta cầm vội chiếc bạch diện tráo đeo vào, thu tất cả vật phẩm vào giới chỉ rồi nhanh chân sải bước ra ngoài.
“Trước khi gặp đối tượng thì phải tấn công dồn dập làm nàng không kịp thở không kịp suy nghĩ, ngay khi nàng vừa tỉnh táo lại thì lập tức rút quân ngay. Chính như thế thì mới để lại trong tâm trí nàng một dấu ấn sâu đậm, làm cho nàng vừa nhớ nhớ nhung nhung, và cuộc gặp gỡ lần sau mới tốt đẹp được. Chớ nên mặt chai mày đá nói đi nói lãi đâm ra thành nói nhảm sẽ làm các nàng có ác cảm không thu hoặc được gì đâu.” Trích dòng thứ năm chương thứ ba trong Đường tới tim em toàn tập do tiến sĩ Dr.Tiến biên soạn.
Chính vậy ta gọi đây là rút lui có tính chiến lược. Để lại ấn tượng tốt trong lòng Nguyệt Nhi thì lần sau mới có cơ hội mong nàng giảm giá một tí. Chứ cứ theo cái đà mua hàng nhiều như núi thế kia thì cho dù có cả tấn tiền ta cũng không đủ để chi nữa là. Đừng trách ta đê tiện nha. Nguyệt Nhi nhìn như một con người thật sự, nàng có suy nghĩ có tính tình hiền lành dễ thương dễ mến, sở hữu thân thể đầy đặn nõn nà nam nhân nào nhìn vào cũng muốn chiếm nàng làm của riêng cũng là sự thật nhưng dù sao Nguyệt Nhi cũng chỉ là NPC, nàng chỉ tồn tại trong thế giới “Chân Đế” mà thôi. Vả lại ta cũng chưa có ý tưởng sẽ yêu NPC… trước mắt là thế.
Càng chơi nhiều ta càng nhận ra cái công ty Tuyệt Đỉnh thiệt là làm khó người chơi quá thể. Lập trình thì làm bình thường một tí là được, có cần phải làm cho các nàng ai cũng đều quốc sắc thiên hương như thế không chứ, nữ thần quan đã vậy, Nguyệt Nhi cũng thế, làm cho ai nhìn thấy cũng phải chảy nước dãi lấy xô hứng cũng còn không đủ a.
“Tin nóng tin nóng, hôm nay ngày x tháng y năm z có một người chơi đã quyết định cưới NPC, chúc mừng họ chung sống hạnh phúc trọn đời, amen” Cái bản tin đại loại như thế sẽ mau chóng xuất hiện trên diễn đàn mà thôi.
NPC thì đẹp thật đấy nhưng còn vấn đề sau hậu trường có làm ăn được gì hay không thì cần phải xem xét lại, vì thế ta cứ đợi người đi trước thử đi rồi tính. Kết luận cuối cùng thì kim tệ hiện nay mới là thật tiễn hơn cả.
Bước ra khỏi tiệm, mặc dù ta đã trang bị bạch diện tráo nhưng quả thật màu tóc huyết hồng của ta cũng quá nổi bật so với những người chơi bình thường khác. Và đây là người thứ hai mươi chạy tới hỏi thăm
- Đại ca đi nhuộm tóc ở đâu mà oách xì đằng thế. Có thể chỉ chỗ cho tiểu đệ này được không? Đệ cũng muốn được như huynh vậy đó.
Ài, ta thì đang thầm than vì mái tóc quái người thế này thì lại có một đống bọn rảnh hơi cứ gặn hỏi mãi. Có người còn nổi cơn điên muốn đồ sát ta nữa chứ. Hừ, may là trong thôn không thể bật pk được, chứ đổi lại ngoài thì thằng này cho dù có trăm mạng cũng không đủ cho ta sát nữa là. Chỉ riêng tiểu hắc huyết chưa tính ta thì cũng đủ làm thịt năm sáu thằng như tụi nhóc này rồi.
Ta cũng không hề sợ bọn chúng, tuy giết chúng có thể tăng điểm kinh nghiệm nhưng chỉ lèo tèo vài tên như thế chưa đủ để ta phải động tay nhấc chân. Đã muốn giết người chơi tăng kinh nghiệm thì làm một mẻ cho lớn thì ta mới chấp nhận được.
Ta bỏ mặc đám người rãnh rỗi kia hướng thẳng ác thú sâm lâm mà chạy.
- Hồi nãy ngươi cao ngạo lắm mà. Đại gia ta rủ cùng lập nhóm thì không chịu, giờ ta xem ngươi như thế nào sát được con boss này đây. Bao vây nó lại tụi bây, đợi boss giết chết nhỏ đó, chúng ta sẽ vào.
Vừa ra khỏi tân thủ thôn ta thấy một nhóm người hò hét om xòm, chúng đang bao vây một thiếu nữ đang quyết chiến cùng một con ma thú. Hừ, một đám đàn ông vai rộng lưng dài mạnh khỏe như thế thấy thiếu nữ gặp nguy hiểm không lao vào giúp mà còn bao vây không cho nàng chạy thoát, đợi nàng chết đi thì nhảy vào sát hoàng kim boss như thế. Cái đám này nếu mà không đưa tiễn chúng về làng thì đêm nay ta không thể ngủ ngon được a.
Một đạo lý đơn giản mà thôi, nếu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải có kẻ đóng vai người xấu thì mới được. Cứ coi như chúng bây xui xẻo đi nhá.
Ta âm thầm cười trộm, núp vào sau tảng đá lớn đằng xa kia.
- Biến dị thú hóa, triệu hồi tiểu hắc huyết, tiềm ẩn thuật
Ta nhanh chóng hóa thành thạch thử vương rồi dùng tiềm ẩn thuật dấu đi thân thể khổng lồ của bản thân.
- “Này, tiểu hắc huyết. Bây giờ ta có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi. Ngươi chạy tới đó, tấn công chúng cho ta. Đừng đánh quá sức chỉ cần dụ chúng chạy ra nơi khác là được.”
Tiểu hắc huyết nghe lệnh, ngay lập tức nó chạy ra khỏi chổ ẩn thân lao thẳng tới đám người khi nãy. Nó dùng cặp nanh húc vào lưng của một tên làm hắn bay thẳng tới trước va vào thân cây gần đó.
- Coi chừng, còn một con boss nữa đánh lén kìa. Tụi bây bám theo cầm chân nó lại, còn tụi tao sẽ ở đây đợi xử xong con boss này sẽ qua phụ giúp.
Một tên người cao nhồng khuông mặt ốm yếu trắng xanh kia nhìn có lẽ là thủ lĩnh của cả bọn nhanh chóng phát ra mệnh lệnh. Nếu là tình huống bình thường thì tên này quả là có tố chất lãnh đạo đấy nhưng hôm nay xui xẻo cho hắn gặp phải ta. Không làm cho hắn hối hận suốt đời vì đã phát ra mệnh lệnh này thì không được rồi.
Tiểu hắc huyết sau khi tấn công thêm vài lần nữa, nó quay lưng bỏ chạy sang hướng khác. Bám theo nó là khoảng năm tên. Chúng để sáu tên còn lại ở chỗ cũ canh chừng con boss.
Ta lẳng lặng tiềm ẩn thuật đi ra đằng sau tên thủ lĩnh coi gầy kia. Hắn không hề biết tử thần đang đứng sau lưng mà cứ mãi lo hô hào mắng nhiếc cô gái đang bị boss hoàng kim tấn công kia.
Hừ, dám ở tân thủ thôn cao ngạo với ta sao. Chúng mày cao lắm thì chỉ cấp 10 mà thôi, lèo tèo vài tên như thế chẳng bằng một cọng lông khi ta đối mặt với đàn thạch thử nữa là.
Những chiếc móng vuốt của ta khẽ đưa lên cao, rồi đâm thật mạnh xuống đầu tên thủ lĩnh.
Vụt
Phốc xích
Đầu tên thủ lĩnh ngay lập tức lủng ba lỗ tròn vo. Miểu sát, đúng vậy hoàn toàn một chiêu miểu sát kẻ thù
Đing Đông – Chúc mừng ngươi chơi Nhìn Cái Gì đã thành công tiêu diệt một tên nhân loại. Ác danh gia tăng 10.
Trời, không biết hệ thống có đề kì lộn không nữa. Ác danh gia tăng cũng là điều phải chúc mừng hay sao. Mà thôi sao cũng được, ta hiện nay ở hình dạng thạch thử vương nên đồ sát cũng chẳng sợ bị bọn chúng trả thù. Lại còn được gia tăng kinh nghiệm nữa chứ, sát tên thủ lĩnh khi nãy ta thu được hơn 1% kinh nghiệm, nhiều hơn sát quái bình thường.
Ta nhẹ nhàng rút móng vuốt ra khỏi đầu tên thủ lĩnh xấu số. Mất đi điểm tựa cả thân người hắn ngả rầm xuống đất. Năm tên còn lại cũng đã phát hiện sự có mặt của ta. Đám người thấy thủ lĩnh bị giết chết, không kiềm được la hét inh ỏi cả lên, cầm vũ khí chém bừa vào ta.
Hà hà, cầm kiếm còn không vững mà muốn tấn công ta sao. Đi chết đi.
- Nhanh, gọi bọn người đuổi theo con trư kia trở lại hỗ trợ bằng không sẽ .. ặc
Tiếp tục một tên được ta ưu ái tiễn lên đường. Bọn chúng đều thuộc loại hình chiến sĩ tăng huyết lượng và sức tấn công. Nhưng đẳng cấp và trang bị còn quá thấp không thể chịu nổi 200 sát thương lực từ Lưu Tinh Loạn Vũ của ta.
Nhanh chóng giải quyết 5 tên còn lại, ta quay sang nhìn cuộc chiến bên cạnh. Một thiếu nữ mặc chiếc áo tân thủ thôn màu trắng, trên tay cầm thanh mộc kiếm hươ lên ngăn cản trước sư tấn công của ma thú nọ.
Wow, cấp 5 khiêu chiến cấp 13, mà còn là boss nữa mới ác chiến chứ. Xem ra cô nàng này không thuộc dạng điên rồ thì cũng là người mới chơi lần đầu đây. Ánh mát ta nhanh chóng lia khắp người nàng rồi đưa ra kết quả : tướng tá 9/10, số đo ba vòng phải nói là chuẩn không cần chỉnh. Chỉ tiếc là Tiểu Ly mang một bạch diện tráo giống ta nên không thể nhìn thấy được khuôn mặt của nàng. Ta chỉ có thế nhìn thấy mái tóc dài bóng mượt như tơ trời đong đưa trong gió mà thôi. Tuy không thấy nhưng ta đoán có lẽ Tiểu Ly rất là xinh đẹp không thua gì Phương Nhi đâu. Ta tới giờ chưa thấy ai có cơ thể gợi cảm như vậy mà khuôn mặt lại xấu xí cả.
Hì hì, hên cho nàng đấy. Nếu gặp phải mấy con “khủng long” thì chắc ta vắt giò lên cổ chạy rồi chứ đừng nói là ra tay trợ giúp
- Éc éc
Tiểu hắc huyết từ đằng xa chạy lại phía ta. Nhìn cặp nanh dài dính đầy máu tươi của nó thì ta đã hiểu. Xem ra bọn kia chắc cũng đã “vui vẻ” về làng dưỡng sức rồi đây. Cũng tốt, có tiểu hắc huyết thì mọi việc lại càng thêm dễ dàng.
- “Chúng ta cùng đi sát bạch thố nào.”
Tiểu hắc huyết ánh mắt đỏ ngầu vì hưng phấn. Có lẽ bọn tép riu khi nãy chưa đủ làm cho nó thỏa mãn đây mà. Ta cũng không chậm trễ chạy vọt về phía bạch thố. Tiểu Ly khi nãy tập trung ngăn cản công kích của bạch thố nên không để ý tới hoàn cảnh xung quanh. Nhưng rồi nàng cảm giác không gian bỗng nhiên trầm đi lạ thường, không còn tiếng la ó của bọn man rợ nữa nàng cảm thấy kì lạ quay người quan sát xung quanh thì đập vào mắt nàng là hai con boss khổng lồ, dữ tợn đang hùng hùng hổ hổ tiến về phía này.
Chương 34: Ma thú cứu mỹ nhân
Tác giả:nlkien
nguồn:***************.net
Cho dù là kẻ thần kinh vững tới kẻ nào khi bị ba con hoàng kim boss bao vây cũng sẽ nhũn ra mà thôi. Tiểu Ly cũng vậy. Trước bị tấn công bởi bạch thố đã khiến nàng chật vật không thôi. Tuy không thể thắng nhưng Tiểu Ly vẫn có thể bỏ chạy, nhưng chỉ vì đám người khi nãy bao vây làm nàng không thể chạy được. Bây giờ thì đám người đó chẳng biết trốn đi đằng nào, và thay vào đó là hai con hoàng kim boss khác. Tiểu Ly đã hoàn toàn tuyệt vọng, chạy cũng không thoát, đánh cũng không thắng có lẽ giải thoát sớm mới là tốt nhất. Dù sao nàng cũng chỉ mới tập chơi mà thôi, chết đi cũng không thiệt hai quá lớn.
Nghĩ thế, Tiểu Ly buông long tay cầm kiếm, hai mắt khép hờ như đang chờ đợi một cái cắn, cào xé giết chết nàng. Nhưng đợi mãi mà vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. Tiểu Ly lấy làm lạ mở mắt ra quan sát. Nàng lập tức nhìn thấy hai con boss khi nãy đang bao vây và tấn công boss bạch thố.
Khi nãy nó hung hăng tấn công nàng bao nhiêu thì bây giờ nằm một chỗ run rẩy bị kẻ thù công kích bấy nhiêu. Cuối cùng, bạch thố cũng không thể chống cự nổi những đòn tấn công như vũ bão, lăn đùng ra chết.
Dường như con huyết thử này vẫn còn chưa buông tha cho bạch thố. Nàng thấy nó há to miệng ra như đang lẩm nhẩm cái gì đó, và bỗng nhiên thân thể đang nằm dưới đất của bạch thố được nâng lên không nhanh chóng bị đám huyết vụ thoát ra từ miệng huyết thử kia bao bọc thành một quả trứng thủy tinh. Cuối cùng quả trứng thủy tinh bị nén lại rồi bay tọt vào miệng của huyết thử. Nhìn mặt của nó đầy vẻ hưởng thụ như đã được ăn một món ngon lành vậy.
Sau khi giải quyết xong hoàng kim boss bạch thố, ta quay sang nhìn Tiểu Ly. Nàng bây giờ đang ngồi dựa vào gốc cây, cả người dường như vô lực. Tâm trạng ta hiện giờ rất vui, thu được kinh nghiệm từ bọn nhóc con kia. Tuy giết boss nhưng đồ bạo suất từ nó cũng không phải là quý giá chỉ là vài món đồ xanh ta không dùng được, mà ta cũng không hấp thụ boss để tăng điểm tiềm năng, mà chuyển thành hình thái biến dị thú hóa: hoàng kim boss bạch thố. Tại sao không tăng điểm tiềm năng mà lại muốn biến thành bạch thố? Hì hì, trò vui còn ở đằng sau, hình thái này sẽ là điểm nhấn quan trọng cho toàn bộ kế hoặch đê tiện của ta.
Hiện giờ cũng chưa vội, hạt mầm ta đã gieo xuống rồi, bây giờ chỉ cần chuẩn bị kĩ càng và chờ đợi thì mùa vụ lần này ta sẽ bội thu.
Ta bước từng bước nặng nề về phía Tiểu Ly. Tiểu hắc huyết cũng ngoan ngoãn chạy lon ton sau lưng ta. Thân thể không lồ của ta đang đứng trước mặt nàng, chiếc mũi hướng tới gần hít một hơi. Hảo thơm a, chính là mùi xử nữ. Ta ngất mất. Cái gì, dám nói ta sỗ sàng với phụ nữ à! Nghe cho kĩ đây, ông đang ở trong hình dạng ma thú hít ngửi là chuyện bình thường thôi, ta như vậy là còn khách sáo a. Nếu thích ta còn có thể lè lưỡi liếm khắp cả người nàng còn được, nhưng mà không, chính nhân quân tử như ta sao có thể làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy được.
Ta dùng những chiếc móng vuốt bén như lưỡi dao đặt nhẹ lên vai của Tiểu Ly rồi từ từ kéo khắp cả người nàng. Cả người Tiểu Ly run rẩy lên từng chập, nhìn thiệt là đáng yêu.
Không bị hệ thống trừng phạt a, thế là thêm một phát hiện nữa, ở trong tình trạng thú hóa có thể sờ mó lung tung người khác giới. Thế mà mấy cái quảng cáo cứ chắc nịch khẳng định “Chân Đế” không có bug. Ta thì thấy bug đầy cả ra đấy thôi, nhưng nếu nhìn theo hướng khác mà suy nghĩ lại thì có lẽ ta chính là một con bug sống trong “Chân Đế” vậy.
Thôi, tha cho nàng vậy, trêu chọc thì cũng đã chọc rồi, ta bây giờ ở trong lốt ma thú có muốn tiến tới thì lực bất tong tâm mà thôi. Trừ khi giải trừ thú hóa, nhưng như vậy bí mật của ta sẽ bị bại lộ, rất nguy hiểm. Ta không muốn vì dại gái một khắc mà ôm hận thiên thu đâu.
Ta quay lưng bỏ đi vào ác thú sâm lâm bỏ mặc Tiểu Ly ngồi đó nhìn theo. Nàng cứ tưởng là chết chắc nhưng không ngờ đến phút cuối cùng thì con huyết thử này lại tha cho nàng. Tại sao nó không tấn công thì nàng nghĩ nát óc cũng không ra. Khi nãy nó ngửi ngửi thân thể nàng một lúc rồi quay đầu bỏ đi. Chẳng lẽ người mình hôi đến chuột cũng phải chê hay sao, không được phải đăng xuất và đi tẩy táo mới được.
Không ngờ hành động quái lạ của ta lại làm cho Tiểu Ly có suy nghĩ kì quái như thế. Ta cũng không hề biết sau khi thoát khỏi trò chơi, Tiểu Ly liên tục tẩy táo ngâm bồn tới gần bốn tiếng đồng hồ, quả là kinh khủng a.
Ta bây giờ đang trong rừng tre gần ác thú sâm lâm dùng kĩ năng luyện chế cơ quan rồi ngồi đó mà vót chông. Nơi này không khí cũng rất trong lành, trời xanh trên đầu khắp nơi là màu xanh tươi mát nỏn nà của những cụm tre. Nếu hỏi ta thích gì nhất khi sống ở Việt Nam thì có thể trả lời là những rừng tre bạt ngàn luôn tạo cho ta một xúc cảm khó có thể hình dung bằng lời.
Ngồi nơi đây, tất cả mọi thứ đời thường đều dần tránh xa khỏi ta, cảm giác bình thản tới lạ kì xâm chiếm trí óc. Kể từ khi tinh thần lực được nâng cao thì cảm nhận của ta đối với thiên nhiên lại được nâng lên một tầm cao mới. Cảm giác dung hòa với thiên nhiên cảm thụ những thứ trước giờ chưa bao giờ nhận ra vô cùng tuyệt diệu nhưng chỉ có điều là
- Úi da, tiểu hắc huyết ngươi cẩn thận một tí, một con lọt qua tới bên này rồi nè.
Ta đưa trủy thủ đâm vài nhát vào con hỏa nghĩ đang cắn chặt bả vai trái của ta.
Rừng trúc này là sào huyệt của bọn Hỏa Nghĩ cấp 12, chúng đối với ta và tiểu hắc huyết cũng không uy hiếp nhiều nên ta để cho tiểu hắc huyết tự mình đánh với bọn chúng, rèn luyện tiểu hắc huyết mau mau tăng cấp. Còn ta thì ngồi bên cạnh vót chông, nhưng lâu lâu cứ có một con hỏa nghĩ không yên phận chạy sang bên này tấn công ta, làm mất đi cảm xúc thiệt là mất hứng.
Đây là cây chông thứ 200. Thiệt là mỏi tay quá đi. Ta dùng rìu đốn hạ những cây tre già cao nhòng xung quanh, rồi chặt chúng thành từng đoạn cao hơn nữa thân người, cuối cùng là dùng trủy thủ chặt chéo một góc 70 độ cho từng cây. Nói là đơn giản như thế nhưng khi làm mới thấy khó, có lẽ vì sức mạnh của ta chỉ vỏn vẹn một điểm nên tay ta không đủ sức để chẻ chúng ra dễ dàng. Ài, có lẽ sau này thôn phệ vài con hoàng kim boss nên tăng vài điểm sức mạnh thôi, nếu cứ đà này mà đi vuốt chông sau chừng 1000 cây thì hai tay ta đem vứt sọt rác là vừa.
200 cây cũng đủ để tạo 10 hố chông cơ bản. Chông nhọn thì đã chuẩn bị xong, tiếp theo là công việc cũng chẳng kém phần mệt nhọc : đào hố.
Ta lại nai lưng cầm chiếc xẻng mà xúc xúc đào đào như một thằng đào đường lắp cống chính hiệu.
- Phò phò phò, cuối cùng cũng đào xong cái thứ năm, mệt chết đi được.
Nhìn thành quả lao động khổ sai nãy giờ ta kiềm lòng không được cảm thán một tiếng. Năm chiếc hố xếp thành vòng tròn, chính giữa là khoảng trống đủ cho ta khi hóa thành thạch thử vương có thể đứng được. Mỗi chiếc hố sâu tới hai mét rưỡi, trừ khi kẻ rớt xuống hố là tên cao hơn hai mét, nếu không thì đừng mong trèo lên được.
Đing Đông – người chơi Nhìn Cái Gì đã chơi được 5 giờ, xin mời đăng xuất để nghỉ ngơi. Nếu không, sau 5 phút sẽ cưỡng chế đăng xuất.
Chậc, chỉ còn công đoạn cuối cùng là cắm chông thì coi như cạm bẫy hoàn tất, thế mà lại khéo sao hết 5h chơi. Mặc dù tiếc nuối chưa được thử hiệu quả của tuyệt kĩ tuyệt sát cạm bẫy nhưng ta cũng đành thoát ra thôi. Bị hệ thông cưỡng bức thoát ra thì sẽ bị trừng phạt, ta thì không muốn bị sét đánh lãng nhách như thế đâu.
Mới chỉ 6 giờ chiều mà thôi. Vẫn còn sớm chán, sao ‘’Chân Đế’’ không cho một ngày đăng nhập thêm vài tiếng nữa nhỉ. Cứ cà nhắc một tí thời gian thế này làm người chơi ghiền còn hơn hút vài tép hêrôin nữa là. Ta nước một ngụm nước bọt xuống rồi đành nuối tiếc mà đặt đầu khôi xuống giường.
Bây giờ nên làm gì đây ! Học bài hay ngủ đây ? Ngủ thì vẫn còn quá sớm, thôi thì đành siêng năng một bữa vậy, mấy ngày nay toàn lo chơi mà bỏ bê bài vở, làm bàn học lâu nay ít sử dụng nay còn ít hơn của ta chỉ kém một tí nữa thôi là thành ổ của bọn gián rồi.
Ta uể oải cầm cuốn sách dày hơn 500 trang lên. Ái chà, nhức đầu quá a, mỗi lần nhìn thấy cái cuốn ‘’từ điển kiêm bách khoa toàn thư’’ là ta choáng váng xây xẩm mặt mũi. Dù sao, cũng phải cố ‘’gặm’’ hết bài mấy hôm nay mới có thể đi ngủ được.
…………….
Quái lạ, vô cùng kì lạ. Mọi bữa ngồi học một trang là ta gần như tẩu hỏa nhập ma. Thế mà hôm nay không biết bị con gì nhập vào hay sao ấy. Bài giảng ở lớp cứ như nằm sẵn trong đầu ta vậy, đọc trang nào là ta có thể nhớ rõ ràng rành mạch trang ấy, vả lại còn có thể lý giải thấu đáo triệt để những lý luận trong cuốn sách giáo khoa này nữa chứ.
Chẳng lẽ là do tu luyện tinh thần lực Phong Nha kinh ? Đúng vậy chỉ có một nguyên nhân ấy là có thể giải thích cho sự việc kì lạ này thôi. Cho dù là do nguyên nhân gì thì xem ra việc này cũng không tồi. Từ nay ta khỏi phải nhăn mặt nhíu mày khi lên trả bài cho thầy cô. Không còn tình trạng cắn nát bét cây bút trong lúc làm bài kiểm tra nữa. Với trí nhớ của ta hiện nay muốn học thuộc cuốn từ điển Anh-Việt cũng không đáng gì. Đây chính là cái môn mà ta ghét cay ghét đắng.