Đại Kim Bằng Vương nét mặt bỗng tươi lên nói :
-Ta biết công tử là một nhân vật tuổi trẻ mà công bằng chính trực, nhất định
không
cự tuyệt lời yêu cầu này.
Lục Tie åu Phụng trầm ngâm hồi lâu rồi gượng cười đáp :
-Chỉ sợ tại hạ không làm nổi việc.
Đại Kim Bằng Vương hỏi :
-Đến công tử cũng không làm được thì còn ai làm nổi ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
-Chắc không còn một ai làm được.
Rồi chàng nói tiếp :
-Hiện nay ba người kia đều là những đại nhân vật thanh danh hiển hách nhất thiên
hạ. Nếu họ làm như thế thì có khác gì họ tự thừa nhận tội lỗi của mình ngày
trước.
Thanh danh, địa vị, tài sản của họ lập tức toàn bộ bị tiêu tan trong chốc lát.
Đại Kim Bằng Vương càng lộ vẻ buồn rầu đáp :
-Ta cũng biết chẳng khi nào bọn họ tự thừa nhận tội lỗi của mình.
Lục Tiểu Phụng nói theo :
-Huống chi bọn họ chẳng những tài lực đều khủng khiếp mà người nào bản lãnh
cũng cao thâm khôn lường.
Đại Kim Bằng Vương nói :
-Sở dĩ tiên vương giao phó trọng trách cho bọn họ cũng vì họ là những tay cao
thủ
đệ nhất ở Kim Bằng Vương triều.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Năm chục năm nay tất cả bọn họ vẫn lưu tâm đề phòng lão nhân gia tìm đến báo
thù, do đó bản lãnh của họ lại tăng tiến không biết bao nhiêu mà kể.
Chàng thở dài nói tiếp :
-Tại hạ thường nói những nhân vật võ công cao thâm tuyệt đĩnh trong thiên hạ
hiện
nay chỉ có năm, sáu người mà Hoắc Hưu và Độc Cô Nhất Hạc cũng ở trong đám này.
Còn người ai mà chẳng có tính hiếu kỳ ? Đan Phụng công chúa không nhịn được
hỏi :
-Còn ba, bốn người nữa là những ai ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Phương trượng chùa Thiếu Lâm là Đại Bi thiền sư, trưởng phái Võ Đương là Mộc
đạo nhân cả nội ngoại công phu đều đến trình độ xuất thần nhập hóa. Nhưng bàn về
kiếm pháp tinh diệu vô song thì phải kể đến Bạch Vân thành chủ Diệp Cô thành ở
đảo Phi Tiên ngoài Nam Hải và Tây Môn Xuy Tuyết ở Vân Mai Sơn Trang.
Đan Phụng công chúa đăm đăm nhìn chàng hỏi :
-Còn công tử thì sao ?
Lục Tiểu Phụng chỉ cười chứ không nói gì. Chàng nghĩ rằng mình bất tất phải nói
về mình.
Đại Kim Bằng Vương đột nhiên thở dài sườn sượt, mặt buồn rười rượi nói :
-Ta cũng biết việc này vừa khó khăn vừa nguy hiểm vô cùng nên khôn muốn miễn
cưỡng yêu cầu công tử trợ giúp chúng ta. Vậy công tử hãy nghĩ kỹ đi.
Mặt lão đầy vẻ bi phẫn, lão nắm hai tay lại lớn tiếng :
-Nhưng bọn ta bất luận thế nào cũng phải liều mạng với họ. Dù bọn ta chỉ còn một
người cũng tranh đấu đến cùng.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Tại hạ biết rồi.
Đại Kim Bằng Vương trầm mặc hồi lâu, đột nhiên gượng cưòi lớn tiếng :
-Dù sao mặc lòng, Lục công tử vẫn là quý khách của bọn ta. Sao còn chưa bưng
rượu lên ?
Đan Phụng công chúa cúi đầu xuống đáp :
-Hài nhi kêu gia nhân chuẩn bị lập tức.
Đại Kim Bằng Vương nói :
-Lấy thứ rượu Bồ Đào Ba Tư hạng nhất và mời Hoa công tử lên đây.
Đan Phụng công chúa đáp :
-Dạ !
Đại Kim Bằng Vương ngó Lục Tiểu Phụng bằng vẻ mặt kiêu ngạo mà trang
nghiêm thủng thẳng nói :
-Công tử là bằng hữu của chúng ta. Kim Bằng Vương triều trước nay không ép
buộc bằng hữu việc gì bao giờ.
Những chén bạc cổ kính mà cao nhã. Còn rượu màu xanh lợt.
Lục Tiểu Phụng lẳng lặng nhìn Đan Phụng công chúa rót rượu ra chén. Hoa Mãn
Lâu đến ngồi bên chàng.
Hai người không nói gì, chỉ nắm tay nhau thật chặt. Cái nắm tay này cũng đủ
thuyết minh mọi sự.
Rượu đã rót đầy chỉ có ba chung.
Đại Kim Bằng Vương niềm nở tươi cười nói :
-Ta đã lâu năm không uống rượu nhưng bữa nay phá lệ bồi tiếp hai vị một chung.
Đan Phụng công chúa lắc đầu nói :
-Phụ vương để hài nhi uống thay cho. Phụ vương đừng quên cái chân của phụ
vương.
Đại Kim Bằng Vương trừng mắt lên nhìn nàng rồi gượng cười đáp :
-Được rồi ! Ta không uống nhưng coi người khác uống hảo tửu cũng thích thú.
Đan Phụng công chúa nhìn Lục Tiểu Phụng giải thích. Nàng nói :
-Gia phụ chỉ uống một chút rươu là hai chân lập tức sưng lên không đi được nửa
bước. Tiện thiếp chắc hai vị cũng thể tất cho lão nhân gia.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nâng chén.
Đan Phụng công chúa xoay lưng về phía phụ thân. Đột nhiên nàng nhìn Lục Tiểu
Phụng đưa ra bộ mặt kỳ quái.
Lục Tiểu Phụng không sao hiểu được.
Đan Phụng công chúa cũng mỉm cười nâng chung, nàng nói :
-Thứ rượu Bồ Đào của nước Ba Tư này gia phụ cất dưới hầm đã lâu năm. Tiện
thiếp mong rằng nó hợp mùi vị của hai công tử.
Nàng uống một hơi cạn sạch, thở phào một cái nói :
-Hiển nhiên là thứ rượu thượng hảo.
Ít khi chủ nhân tự mình tán dương rượu của mình mà Đan Phụng công chúa tuyệt
không phải là con người thích khoe khoang.
Lục Tiểu Phụng rất lấy làm kỳ, bỗng chàng phát giác chung rượu chàng uống vào
lại không phải là rượu mà chỉ là thứ nước đường có màu sắc.
Dĩ nhiên chàng hiểu ý tứ của Đan Phụng công chúa nhưng chàng sợ Hoa Mãn Lâu
không ngó thấy bộ mặt của nàng nên không nói ra.
Không ngờ Hoa Mãn Lâu cũng mỉm cười. Mỉm cười rồi uống chung rượu của y. Y
thở dài nói :
-Quả nhiên là rượu ngon.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
-Trước nay tại hạ chưa từng được uống thứ rượu ngon này bao giờ.
Đại Kim Bằng Vương cười rộ. Đây là lần thứ nhất lão cười một cách khoan khoái
thực sự. Lão nói :
-Đây là thứ rượu ngon khó tìm được ở nhân gian. Hai vị là thanh niên đáng được
thưởng thức thứ rượu ngon của ta này.
Lục Tiểu Phụng lại uống thật lẹ ba chung nữa, đột nhiên chàng cười nói :
-Dĩ nhiên không thể uống rượu ngon mà chẳng được việc gì.
Đại Kim Bằng Vương cặp mắt sáng lên nhìn chàng nói :
-Công tử nói vậy là có ý...
Lục Tiểu Phụng hít một hơi chân khí, ngắt lời :
-Lão nhân gia đã muốn xử sự cho công bằng, tại hạ nhất định hết sức tìm công
bằng
đem lại cho lão nhân gia.
Đại Kim Bằng Vương đột nhiên đứng dậy, loạng choạng bước tới trước mặt Lục
Tiểu Phụng, đưa hai tay nâng vai chàng lên.
Cặp mắt lão đầy vẻ cảm kích long lanh ngấn lệ. Cả thanh âm cũng nghẹn ngào.
Lão ấp úng :
-Cảm ơn công tử... đa tạ hai vị... đa tạ công tử...
Lão nói đi nói lại hai câu này không biết bao nhiêu lần.
Đan Phụng công chúa ngồi bên ngó thấy không khỏi xúc động. Nàng quay đi từ từ
lau nước mắt.
Sau một lúc, Đại Kim Bằng Vương bình tĩnh lại đôi chút. Lão nói :
-Độc Cô Phương và Độc Cô Nhất Hạc tuy cùng là Độc Cô nhưng lại có mối thù sâu
tựa biển. Liễu Dư Hận bị mất nửa mặt là do Diêm Thiết San vạc đi. Tiêu Thu Vĩ
lại là
bạn sinh tử của Liễu Dư Hận. Chỉ cần được công tử đứng ra làm việc này cho bọn
ta
là ba người đó có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng vui lòng đi theo công tử.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Lưu bọn họ lại đây hay hơn.
Đại Kim Bằng Vương chau mày hỏi :
-Tại sao vậy.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
-Tại hạ cũng biết họ đều là cao thủ bậc nhất trong võ lâm nhưng bảo họ đi đối
phó
với Độc Cô Nhất Hạc và Hoắc Hưu thì chẳng khác gì bảo họ đi tìm cái chết.
Đại Kim Bằng Vương ngập ngừng hỏi :
-Chẳng lẽ.. chẳng lẽ công tử không tìm viện thủ ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Dĩ nhiên phải có.
Chàng khẽ vỗ vai Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói tiếp :
-Bọn tại hạ nguyên là cặp bài trùng rồi.
Đại Kim Bằng Vương dòm ngó Hoa Mãn Lâu lộ vẻ kinh dị. Lão không tin con
người đui mắt này bản lãnh còn giỏi hơn Liễu Dư Hận và Tiêu Thu Vĩ. Dù bản lãnh
y
có cao thâm hơn người kia nhưng chẳng nhìn thấy gì thì làm sao đắc lực bằng
người
sáng mắt.
Lục Tiểu Phụng lại nói tiếp :
-Ngoài Hoa huynh đệ, đương nhiên tại hạ còn phải kiếm thêm hai, ba nhân vật nữa.
Đại Kim Bằng Vương hỏi :
-Công tử muốn kiếm những ai ?
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp :
-Trước hết là Chu Đình.
Đại Kim Bằng Vương hỏi :
-Chu Đình ư ?
Hiển nhiên lão chưa từng nghe đến tên này bao giờ.
Lục Tiểu Phụng lại cười đáp :
-Chu Đình không thể kể vào hàng cao thủ nhưng hiện giờ hắn lại đắc dụng.
Đại Kim Bằng Vương lắng tai nghe chờ chàng giải thích.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
-Lão nhân gia đã thấy bọn họ nhưng có thể bọn họ cũng đá phát hiện ra lão nhân
gia. Vậy bọn họ tất tìm cách tiên hạ thủ sát hại lão nhân gia để bịt miệng.
Đại Kim Bằng Vương cười lạt đáp :
-Ta không sợ.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
-Lão nhân gia không sợ nhưng tại hạ sợ. Vì thế mà tại hạ nhất định kiếm Chu
Đình.
Chỉ y là có thể biến nơi đây thành một thành trì, bất cứ là ai cũng khó lòng tấn
công
được.
Đại Kim Bằng Vương hỏi :
-Y hiểu cách chế tạo cơ quan hay sao ?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp :
-Chỉ cần y chịu ra công thì y có thể chế tạo cả cái ghế ngồi cũng là đồ cắn
người
được.
Đại Kim Bằng Vương cười nói :
-Công tử quả là có những ông bạn kỳ quái.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Bây giờ tại hạ chỉ hy vọng hạ thuyết từ lay chuyển một nhân vật chịu giúp tại
hạ
làm một việc.
Đại Kim Bằng Vương chuyển động mục quang hỏi :
-Nhân vật đó cũng đắc dụng lắm hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Hắn mà chịu ra tay thì việc này mới có cơ thành công được.
Đại Kim Bằng Vương hỏi :
-Người đó là ai vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tây Môn Xuy Tuyết.
Trong dẫy hành lang hiện ra bầu không khí âm ua ảm đạm. Trời đã xế chiều.
Đan Phụng công chúa cúi đầu xuống. Mái tóc đen nhàn của nàng khác nào suối
nước xõa xuống vai bên trái, Khóe môi lộ nụ cười, nàng nói :
-Sự việc vừa rồi tiện thiếp không biết tạ ơn công tử bằng cách nào.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Phải chăng công chúa muốn nói về mấy chung rượu đó ?
Đan Phụng công chúa đỏ mặt lên, cúi đầu xuống đáp :
-Chắc bây giờ công tử đã nhìn ra mọi sự. Gia phụ là con ngwoif hiếu thắng mà
không nhịn được ai đả kích nên tiện thiếp nhất thiết không để lão nhân gia biết
rõ
chân tướng.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Tại hạ biết lắm.
Đan Phụng công chúa thở dìa cất giọng buồn buồn nói :
-Nơi đây ngoài chỗ ở thường nhật là nhà khách sảnh và phòng ngủ của lão nhân
gia, còn thì đều rỗng tuyếch, cả hầm rượu ngon cất giấu lâu ngày, bọn tiện thiếp
c ũng
lục tuch lấy ra bán hết.
Nàng cúi đầu thấp hơn nói tiếp :
-Trong nhà bọn tiện thiếp cơ hồ không còn ai sinh sảnh chút gì. Muốn duy trì
được
cái gia đình này không phải là chuyện dễ, huống chi bọn tiện thiếp lại muốn làm
nhiều chuyện khác. Nguyên về việc tìm kiếm công tử, tiện thiếp phải đem cầm cả
đến chuỗi trân châu của tiên mẫu lưu lại.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
-Nguyên trước tại hạ không hiểu rõ tình trạng các vị mấy nhưng những chung rượu
kia đã tố cáo rất nhiều.
Đan Phụng công chúa bỗng ngẩng đầu lên đăm đăm nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Phải chăng vì công tử biết rõ tình trạng của bọn tiện thiếp mới chịu nhận lời
giúp
đỡ ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Dĩ nhiên vì lão nhân gia coi tại hạ bằng tình bạn hữu chứ không dùng cách nào
khác để uy hiếp.
Đan Phụng công chúa nhìn chàng bằng capự mắt mỹ lệ, sâu thẳm, long lanh ngấn
lệ, ra chiều rất cảm kích.
Nàng lại cúi đầu xuống cất giọng ôn nhu :
-Thế ra trước đây tiện thiếp đã lầm nhiều lắm. Tiện thiếp cứ tưởng công tử không
phải là người để cho tình cảm lay động.
Hoa Mãn Lâu chỉ mỉm cười. Gã nghe nhiều mà nói ít, bây giờ mới mỉm cười lên
tiếng :
-Tại hạ đã bảo con người này coi bề ngoài tuy cứng cỏi thối tha mà thực ra lòng
mềm nhũn như đạu hũ.
Đan Phụng công chúa không nhịn được cười đáp :
-Tình thực mà nói thì Hoa công tử cũng lầm.
Hoa Mãn Lâu " ủa " lên một tiếng.
Đan Phụng công chúa nói tiếp :
-Coi bề ngoài tuy y cứng cỏi nhưng bất cứ ngón gì y cũng khôn ngoan.
Nàng nói rồi đỏ mặt lên, lập tức lảng sang chuyện khác :
-Phòng khách ở đây hủ lậu quá. Mong hai vị đừng để ý.
Lục Tiểu Phụng hắng giọng đáp :
-Lẽ ra bọn tại hạ không nên ở lại ăn bữa cơm chiều.
Đan Phụng công chúa lại mỉm cười đáp :
-Công tử đừng quên rằng đã lưu lại nơi bọn thiếp bốn đĩnh vàng.
Lục Tiểu Phụng chuyển động mục quang hỏi :
-Khi đó các vị đã biết Hoắc lão đầu là nhân vật mà các vị muốn tìm kiếm rồi chứ
?
Đan Phụng công chúa đáp :
-Mãi đến lúc công tử nói ra bọn tiện thiếp mới hay.
Lục Tiểu Phụng bống biến thành vẻ nghiêm trang hỏi :
-Sao các vị biết Độc Cô Nhất Hạc là chủ nhân Thanh Y Lâu. Vụ này tuyệt đối bí
mật trên chốn giang hồ.
Đan Phụng công chúa ngần ngừ đáp :
-Vì Liễu Dư Hận nguyên là một kẻ tả hữu thân tính rất đắc lực của lão. Ngày
trước
hắn là Ngọc Diện Lang Quân phong lưu diêm dúa mà biến thành như vậy vì lão.
Lục Tiểu Phụng cặp mắt sáng lên, dường như chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.
Đan Phụng công chúa nhẹ nhàng buông tiếng thở dài nói tiếp :
-Đa tình tự cô không dư luận mà y là kẻ bị thương tâm.
Lục Tiểu Phụng liếc mắt nhìn công chúa.
Nhà khách khá rộng mà ngoại trừ cái giường cái kỷ và mấy cái ghế cũ kỹ, không
còn đồ trần thiết nào khác.
Hoa Mãn Lâu ngồi xuống. Tuy mắt gã không nhìn thấy gì nhưng cũng phảng phất
biết được chỗ nào.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã bống cất tiếng hỏi :
-Huynh đài chưa ngồi vào chỗ không bao giờ chứ ?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi lại :
-Công tử mong tiểu đệ ngồi vào chỗ không hay sao ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Lục mỗ chỉ hy vọng lúc ngồi xuống đột nhiên phát hiện mình ngồi trên một cô
gái.
Hoa Mãn Lâu nói :
-Cái đó chắc công tử giàu kinh nghiệm hơn tiểu đệ.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
-Giả tỷ huynh đài cũng giàu kinh nghiệm về môn này như Lục mỗ thì không đến
nỗi bị mắc bẫy.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Mắc bẫy ai ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
-Huynh đài quên Thượng Quan Phi Yến rồi chăng ?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
-Tiểu đệ không mắc bẫy đâu. Tiểu đệ tự ý muốn đến đay.
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc hỏi :
-Huynh đài tự ý muốn đến đây ư ? Tại sao vậy ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Có thể vì lâu nay tiểu đệ rỗi rãi quá, muốn thì một chuyện gì nguy hiểm mà thú
vị
làm chơi.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói theo :
-Cũng có thể huynh đài bị lờ ngon ngọt của người đẹp lừa gạt.
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
-Y quả là một cô gái nói dối rất giỏi nhưng đối với tiểu đệ y lại nói thật.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Y đã đem vụ này cáo tố với huynh đài rồi sao ?
Hoa Mãn Lâu đật đầu.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Có kho cô đã phát giác ra đối với hạng ngươì như huynh đài thì biện pháp duy
nhất
là nói thật.
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Có thể như vậy.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Mục đích củat cô là yêu cầu huynh đài tới đây. Huynh đài tới rồi là cô đạt mục
đích.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
-Dường như công tử có ý bực mình với tiểu đệ ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Huynh đài không bực mình hay sao ?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
-Việc gì tiểu đệ phải bực mình ? Người ta đem xe ngựa đến đón rước tiếp đãi tử
tế
đối với quý khách. Nơi đây lại mát mẻ tráng lệ, hoa nở đầy vườn. Huống chi huynh
đài cũng đến rồi thì dù tiểu đệ có mắc bẫy thật cũng không oán trách cô được
nữa.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được, phì cười nói :
-Xem chừng muốn làm cho huynh đài bực mình không phải chuyện dễ.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi :
-Công tử muốn kiếm Tây Môn Xuy Tuyết thật ư?
Lục Tiểu Phụng " ồ " một tiếng.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Lục công tử có làm cho y động tâm để ra giúp việc người chăng ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Lục mỗ cũng biết trong thiên hạ khó có việc gì đá đông được y nhưng Lục mỗ cứ
thử coi.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Rồi sau sao nữa ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Hiện giờ Lục mỗ chưa nghĩ đến điều gì khác, chỉ muốn đi ra ngoài coi mọi chỗ
xem.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Huynh đài muốn coi cái gì ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Có lẽ Lục mỗ muốn coi Thượng Quan Phi Yến.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nhưng dường như trong nụ cười có vẻ lo âu. Gã lạnh lùng
nói :
-Nhưng huynh đài không thấy y được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Tại sao vậy ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Tiểu đệ đến đây rồi không nghe thấy tiếng y nữa, dường như y đã rời khỏi chốn
này.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã thấy gã lộ vẻ lo âu.
Hoa Mãn Lâu lại cười nói :
-Dường như y là một cô gái khó lòng ổn định được.
Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp :
-Thực ra những cô gái thì cô nào mà không thế ?
Trong nàh mỗi lúc một tối lại.
Hoa Mãn Lâu ngồi tĩnh tọa một mình mà vẫn ra chiều bình tĩnh vui vẻ.
Suốt đời lúc nào gã cung sung sướng, tự mãn. Bất luận ở đâu, gặp trường hợp nào,
gã cũng càm thấy nững lạc thú mà người khác không tìm ra được.
Hiện giờ gã đang hưởng thụ cảnh hoàng ôn trong tháng về mùa xuân.
Bỗng gã nghe thấy có tiếng người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên đã có người tiến vào mà là hai người Độc Cô Phương và
Tiêu Thu Vĩ.
Tuy có hai người mà tiếng bước chân lại chỉ một. Còn cước bộ của Độc Cô Phương
so với gió xuân còn nhẹ nhàng hơn.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
-Mời hai vị an tọa. Tại biết là ở đây còn mấy cái ghế bỏ trống.
Gã không hỏi họ đến đây làm gì ? Những người này là ai ? Vì bất cứ ai tiến vào
nhà, gã cũng hoan nghênh hết và gã đem cả những cái gì của mình cho người ta
hưởng thụ.
Độc Cô Phương xịu mặt, cất tiếng lạ lùng hỏi :
-Sao ngươi biết bọn ta có hai người ? Ngươi đui mắt thật hay giả vờ ?
Hắn hỏi câu này vì cho là chẳng một ai nghe tiếng bước chân của hắn. Trước nay
hắn vẫn tự phụ về khinh công trác tuyệt của mình. Hắn thấy Hoa Mãn Lâu phát giác
ra bước chân của mình nên trong lòng rất la áy làm khó chịu.
Hoa Mãn Lâu vẫn cao hứng mỉm cười đáp :
-Có lúc chính tại hạ cũng không tin là mình đui mắt thật vì tại hạ cho là những
người có mắt mà không biết nhận định mới đúng là kẻ mù.
Tiêu Thu Vĩ mỉm cười nói :
-Ngươi quên nói đên một hạng người đui mù chân chính khác ?
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Hạng ngưòi nào vậy ?
Tiêu Thu Vĩ đáp :
-Người chết.
Hoa Mãn Lâu cười hỏi :
-Sao các hạ biết người chết là kẻ chân chính đui mù ? Có khi người chết vẫn có
thể
nhìn thấy nhiều việc. Chúng ta đều là những người sống thì làm sao biết được cảm
giác của người chết ?
Độc Cô Phương lạnh lùng đáp :
-Rồi ngươi sẽ biết ngay.
Tiêu Thu Vĩ nói theo :
-Bọn ta không nhận ra ngươi mà cũng không có cừu hận gì với ngươi nhưng chúng
ta đến đây để giết ngươi đó.
Hoa Mãn Lâu nghe nói chẳng những không giật mình kinh hãi mà còn lộ vẻ khoan
khoái không giảm bớt chút nào. Gã mỉm cười thản nhiên đáp :
-Thực ra tại hạ ngồi đây để chờ các vị.
Độc Cô Phương ngạc nhiên hỏi :
-Ngươi biết chúng ta đến đây để giết ngươi rồi ư ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Lục Tiểu Phụng chẳng phải là con người ngu dốt nhưng y đắc tội với nhiều người
hơn là y tưởng tượng, vì có lúc y làm cho người ta mất lòn mà y không biết.
Độc Cô Phương mỉm cười.
Hoa Mãn Lâu lại nói :
-Chẳng ai muốn người khác nhận xét mình không bằng kẻ đui mù. Hai vị đây là
những tay cao thủ như vậy, dĩ nhiên càng không chịu thừa nhận điểm này. Hai vị
đến
kiếm tại hạ, một kẻ đui mù, để so hơn kém.
Vẻ mặt bình tĩnh, gã thủng thẳng nói tiếp :
-Bọn hảo hán trên giang hồ không ai nhịn đều tức khí.
Độc Cô Phương hỏi :
-Còn ngươi thì sao ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Ta không phải là hảo hán mà chỉ là kẻ đui mù.
Độc Cô Phương tuy cười lạt nhưng nét mặt không nhận nại được nữa đã lộ vẻ kinh
dị vì anh chàng đui mù này biết được thật nhiều chuyện.
Tiêu Thu Vĩ hỏi :
-Ngươi đã biết chúng ta tới sao còn chờ ở nơi đây ?
Hoa Mãn Lâu hỏi lại :
-Kẻ đui mù thì còn chạy đi đâu được.
Độc Cô Phương bỗng lớn tiếng quát :
-Ngươi chết đi !
Hắn vừa quát vừa động thủ. Cây luyện tử thương lấp loáng như con độc xà đâm vào
cổ họng Hoa Mãn Lâu.
Thanh đoạn trường kiếm cũng phóng ra. Hắn ra tay rất chậm chạp, chập chạp để
không phát sinh tiếng gió.
Người mù đã không nhìn thấy, chỉ nghe phong phanh cây kiếm đã đâm tới để né
tránh.
Thanh đoạn trường kiếm phóng ra không một tiếng động thì đúng là làm cho kẻ mù
phải đứt ruột.
Huống chi phía dưới Hoa Mãn Lâu lại bị cây luyện tử thương đánh tới. Dù luyện tử
thương không đánh trúng thì nhát kiếm này cũng không thể sểnh tay được.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 09:44 AM.
Nhưng Tiêu Thu Vĩ đã lầm to.
Anh chàng đui mù này ngoài cách dùng tai nghe phong thanh lại còn thứ cảm giác
khác rất kỳ diệu và rất thần bí.
Gã phảng phất cảm giác thấy đòn trí mạng chân chính chẳng phải là cây thương mà
là thanh kiếm, mặc dù gã không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy tiếng gió về
thanh kiếm phóng ra.
Kiếm chưa đâm tới, Hoa Mãn Lâu đột nhiên xoay mình. Cây luyện tử thương lướt
qua trên vai thì hai tay gã đã chụp lưỡi kiếm.
" Cắc cắc " mấy tiếng vang lên. Thanh trường kiếm bằng thép đúc đột nhiên biến
thành ba khúc.
Hoa Mãn Lâu chưa dứt ruột thì thanh kiếm đã gãy rồi.
Chỉ còn lại một khúc mà lại bị Hoa Mãn Lâu nắm giữ trong tay.
Độc Cô Phương xoay tay một cái. Cây luyện tử thương đã quấn lấy lưỡi kiếm.
Người Hoa Mãn Lâu lướt đi ba trượng đến bên cửa sổ ngồi trúng vào một cái ghế.
Độc Cô Phương sửng sốt.
Tiêu Thu Vĩ mặt đỏ như ráng chiều bỗng biến thành lợt lạt như tờ giấy trắng.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
-Bản tâm tại hạ không muốn đắc tội với Tiêu tiên sinh nhưng Tiêu tiên sinh phóng
kiếm đâm kẻ đui mù không khỏi có điều quá tàn nhẫn. Tại hạ chỉ hy vọng sau này
Tiêu tiên sinh sẽ thay đổi chiêu kiếm khác, lúc ra tay đối phó vưói người ta nên
dành
cho đối phương một chút lối thoát. được như vậy thì các hạ sẽ sống lâu hơn.
oOo
Trong vườn hoan nở đầy giàn nhưng rất nhiều cành bị dứt.
Bây giờ Lục Tiểu Phụng mới biết những hoa tươi mà Đan Phụng công chúa đem đi
đều lấy ở đây.
Giữa lúc ấy lại ngó thấy cô bé kia.
Thượng Quan Tuyết Nhi đứng trong bụi hoa dưới ánh tà dương chênh chếch soi tới,
chiếu vào mái tóc mềm rười rượu của thị.
Thị vẫn ngoan ngoãn tựa hồ chưa hề nói dối nửa câu.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được lại hô :
-Tiểu biểu thư !
Thượng Quan Tuyết Nhi quay lại nhìn chàng vừa cười vừa đáp :
-Ồ ! Tiểu biểu đệ !
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Biểu thư mạnh giỏi chứ ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Ta không mạnh giỏi đâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Tại sao vậy ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Ta có tâm sự rất nhiều chuyện lo lắng.
Lục Tiểu Phụng chợt phát giác cặp mắt của thị sáng ngời giương to lên như trong
lòng có mối lo âu không nói ra được. Thậm chí cả nụ cười cũng biến thành miễn
cưỡng.
Chàng không nhịn được hỏi :
-Cô có tâm sự gì ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Ta đang lo lắng về sư thư.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Thư thư cô ư ? Thượng Quan Phi Yến phải không ?
Thượng Quan Tuyết Nhi gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Cô lo cho y về chuyện gì ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Đột nhiên y mất tích.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Mất tích từ hồi nào ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Từ ngày Hoa Mãn Lâu đến đây mà cũng là ngày chúng ta đi kiếm ngươi.
Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên hỏi :
-Cô đã lo âu sao không đi kiếm y ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Vì y đã nói là ở lại đây chờ bọn ta về.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Những lời y nói cô tin cả chứ ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Dĩ nhiên ta tin y.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cười hỏi :
-Y đã không ra đi thì sao không thấy ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Ta nghĩ không ra nên mới đi kiếm y.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Ở trong vườn hoa này ư ? Không lẽ y đã ở trong vườn hoa này mấy ngày nay ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Không phải ta kiếm y mà là kiếm thi thể y.
Lục Tiểu Phụng chay mày hỏi :
-Sao lại thi thể y ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Ta chắc y bị người ta giết chết và chôn thi thể ở trong vườn hoa này.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Đây là nhà của các cô, chẳng lẽ lại có người vào giết y ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Nơi đây tuy là nhà của bọn ta nhưng trong nhà còn có nhiều người ngoài.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Người ngoài là những ai ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Tỷ như bạn ngươi là Hoa Mãn Lâu.
Lục Tiểu Phụng jỏi :
-Cô tưởng Hoa Mãn Lâu cũng giết người được ư ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Sao lại không được ? Ai cũng có thể giết người. Thậm chí lão Vương gia cũng làm
được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Vương gia cũng có thể giết y được ư ? Tại sao vậy ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
-Vì ta không biết tại sao nên ta phải tìm kiếm.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
-Cô nghĩ nhiều quá, một cô gái mới hai mươi tuổi không nên nghĩ nhiều như vậy ?
Thượng Quan Tuyết Nhi nhìn chàng hồi lâu rồi thủng thẳng nói :
-Ai bảo ta mới hai mươi tuổi ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Biểu thư của cô bảo vậy.
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi :
-Y bảo gì ngươi cũng tin mà sao ngươi lại không tin ta.
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng đáp :
-Vì...
Thượng Quan Tuyết Nhi cười lạt ngắt lời :
-Vì trời sinh ra ta có vẻ là con người biết nói dối phải không ?
Lục Tie åu Phụng cười lạt :
-Ít ra cô cũng có thể giống cô gái hai chục tuổi.
Thượng Quan Tuyết Nhi lại nhìn chàng hồi lâu rồi thở dài nói :
-Ngươi phải cái bệnh tự cho mình là thông minh. Những điều đáng tin ngươi không
tin, những điều không đáng tin thì ngươi lại tin.
Thị nói câu này vừa dứt thì bóng người thấp thoáng rồi biến mất vào trong bụi
hoa.
Bóng tối mịt mờ, không còn một chút ánh tịch dương nào nữa. Một màn tối đen bao
phủ cõi mênh mang.
Đầy vườn hoa tươi cũng dần dần mất hết màu sắc.
Lục Tiểu Phụng đứng trước cảnh mịt mờ này đột nhiên cảm thấy phảng phất như
mình ở trong đám sương mù.
Bóng đêm càng dầy đặc, trong nhà không có đèn lửa.
Lúc Lục Tiểu Phụng bước vào, Hoa Mãn Lâu còn ngồi bên cửa sổ dường như để
hưởng thụ ngọn gió đêm từ ngoài thổi vào. Ngọn gió đêm đem theo mùi hương thơm
ngát.
Gã tuỳ nơi tuỳ lúc bao giờ cũng hưởng thụ.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cất tiếng hỏi :
-Bọn họ đã đến đây rồi chứ ?
Hoa Mãn Lâu hỏi lại :
-Ai đến đây ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Độc Cô Phương và Tiêu Thu Vĩ.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Công tử biết chúng tới đây ư ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Chỉ có Liễu Dư Hận là không đến hạ sát huynh đài về chuyện này nhưng bọn
chúng... bọn chúng không giết nổi huynh đài.
Hoa Mãn Lâu giương cặp mắt chẳng nhìn thấy gì ngó Lục Tiểu Phụng cười nói :
-Công tử dường như tính rất đúng.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Tại hạ không tính đúng thì vừa rồi đã chẳng chuồn đi.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Công tử cố ý khiêu khích cho bọn họ đến đây, lại cố ý chuồn đi để hai người
chúng
giết tiểu đệ ư ?
Gã thờ dài nói tiếp :
-Những ông bạn như thế thật khó mà kiếm được.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên thở dài đáp :
-Thượng Quan Phi Yến của huynh đài cũng khó kiếm lắm.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Công tử kiếm nàng ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Cả cô em y kiếm còn không thấy thì tại hạ kiếm thế nào được ?
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt đang bình tĩnh hơi lộ chút lo âu. Đối với sự mất tích đột
ngột
của cô này, hiển nhiên gã tỏ ra cảm xúc khác thường, cảm xúc đến nỗi muốn che
dấu
cũng không che dấu được.
Mối cảm xúc đã vào trái tim thì chẳng khác gì hạt trân châu trong đống cát, bất
cứ
ai cũng ngó thấy ngay.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên đã nhìn thấy liền hỏi :
-Huynh đài đã gặp muội muội của cô chưa ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Chưa gặp.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
-Huynh đài còn hên vận lắm, ít ra còn hên hơn tại hạ.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Muội muội của nàng quỷ quái lắm hay sao ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
-Há phải chỉ quý phái mà thôi, đúng là một con tiểu yêu tinh. Thị đã nói dối đến
bảo người chết hãy còn sống lại, lại thêm cái bệnh đa nghi nữa.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Một vị tiểu cô nương đã có bệnh đa nghi rồi ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Bệnh đa nghi của thị so với bà già còn nặng hơn. Thị đa nghĩ đến độ ngờ là thư
thư
mình bị người mưu hại rồi, thậm chí ngờ cả đến Đại Kim Bằng Vương cũng có thể là
hung thủ.
Chàng muốn cho Hoa Mãn Lâu vui lòng nên chàng vừa nói vừa cười. Nhưng Hoa
Mãn Lâu vẫn không cởi mở tấm lòng.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :
-Huynh đài bảo thị tưởng tượng như vậy có tức cười không ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Không có tức cười.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Thượng Quan Phi Yến chẳng qua là một vị tiểu cô nương nhiều lắm là cô gái biết
nói dối. Cô gái đã mười tám, mười chín tuổi thì còn ai không biết nói dối ? Mà
ai là
người có thể hạ độc thủ trong vụ này ?
Hoa Mãn Lâu trầmmặc hồi lâu mưói nói :
-Hiện giờ chỉ còn một đường hy vọng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Hy vọng gì ?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :
-Tại hạ chỉ hy vọng đêm nay họ đừng dùng rượu giả.
Câu này Lục Tiểu Phụng không hỏi đến. Gã cũng không phải là người thích rượu,
không hiểu tại sao gã lại nói thế ?
Lục Tiểu Phụng nhìn gã, chợt nhận ra tiếng cười của gã biến thành có điều bí
mật.
Bất luận là ai một khi đã đến đây dường như đều biến tính ngay, biến thành con
người
thần bí, con người cổ quái.
Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái cũng lên giọng thần bí khẽ nói :
-Tại hạ cũng có điều hy vọng.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Hy vọng cái gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ chỉ hy vọng đêm nay họ có mời chúng ta thì không phải để ăn thịt bao tử
người, không phải uống mê hồn tửu.
oOo
Một bữa thịnh yến bày ra trong nhà hoa sảnh để Đại Kim Bằng Vương thiết khách.
Rượu nhắm rất dư dả và tinh khiết.
Rượu là rượu thật, đúng là rượu Hoa Điêu thượng hảo cất đã lâu năm.
Lục Tiểu Phụng nâng chung uống một hơi hết sạch, đột nhiên thở dài nói :
-Thứ rượu này tuy ngon tuyệt nhưng so với Ba Tư Bồ Đào Tửu đã uống thì hãy còn
kém xa.
Đại Kim Bằng Vương cả cười đáp :
-Thứ rượu đó chỉ nên để thưởng hoa, rót ít và thỉnh thoảng nhắm một chút. Các hạ
uống như vậy thì không khỏi cô phụ nó.
Hoa Mãn Lâu cũng mỉmcười nói :
-Đây không phải là y nhắm rượu. Mùi rượu như thế nào y cũng không phát giác ra
được. Đưa rượu ngon cho y uống thật là uổng.
Đại Kim Bằng Vương lại cười rộ nói :
-Túc hạ thật là đáng mặt tri kỷ của lục công tử.
Đêm nay chẳng những lão cao hứng mà cho mặc áo cẩm bào thêu rồng lộn bằng
chỉ vàng, xem ra có vẻ một vị đại quốc vương mở thịnh yến khoản đãi đại tướng
quân
lúc xuất chinh.
Đan Phụng công chúa bình thời đã mỹ lệ, bữa nay lại càng kiều diễm hơn.
Nàng thân hành rót rượu vào chung cho Lục Tiểu Phụng rồi mỉm cười nói :
-Bọn tiện thiếp nhận thấy có uống rượu cách này mới thật là khí phách của nam
hán tử, còn uống rượu nhắp một tý một như uống thuốc độc thù hạng nam nhân đó
không được một cô gái nào để lọt vàomắt xanh.
Đại Kim Bằng Vương dựng mặt lên hỏi :
-Chẳng lẽ nữ hài tử đều thích hạng tửa quỷ ?
Đan Phụng công chúa đảo cặp mắt long lanh đáp :
-Uống rượu dĩ nhiên cũng có chút hư hoại.
Đại Kim Bằng Vương hỏi :
-Chút hư hoại thôi ư ?
Đan Phụng công chúa gật đầu đáp :
-Người uống rượu nhiều quá thì đến khi lớn tuổi thường sinh bệnh. Lúc mình không
được rượu coi người khác uống lấy làm tức tối. Con người sinh lòng tức tối dĩ
nhiên là
chỗ không hay.
Đại Kim Bằng Vương lại muốn làm bộ mặt nghiêm nghị nhưng không nhịn được
phải phì cười. lão nói :
-Tình thực khi lão phu còn trẻ tuổi cũng nocó rượu nhiều lắm mà còn uống lẹ hơn
Lục công tử.
Chủ nhân thông minh đều biết mời khách bằng những câu cười tiếng nói khiến cho
người ta cảm kích hơn là rượu lắm thịt nhiều.
Lục Tiểu Phụng uống chung rượu rồi đột nhiên lên tiếng :
-Tại hạ định sáng sớm mai đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết.
Đại Kim Bằng Vương phụ hoạ :
-Hay lắm !
Lục Tiểu Phụng nói :
-Hắn đúng là con quái vật, nhất định đòi tại hạ đi hắn mới chịu ra mặt. Còn Chu
Đình thì không cần.
Chàng lấy trong mình tờ giấy rách vừa dơ bẩn vừa nhàu nát mở ra rồi cầm chiếc
đũa nhúng vào chén tương vạch chữ " Phụng " như rồng bay phượng múa.
Chàng trao cho Đan Phụng công chúa nói :
-Côn chúa muốn sai người nào đi cũng được, cứ cầm tờ giấy này đưa cho y là y sẽ
theo người đó đến ngay.
Đan Phụng công chúa ngần ngại nói :
-Tiện thiếp nghe nói các vị đã lâu không nói với nhau một lời.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ không muốn nói với y, chỉ cần y đến đây mà thôi. Đó hoàn toàn là hai
chuyện khác biệt.
Đan Phụng công chúa chớp mắt hỏi :
-Y không nói với công tử nhưng cứ nhìn thấy dấu hiệu của công tử là y chịu đi
theo
một người xa lạ đến một nơi xa lạ ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Cái đó không thành vấn đề.
Đan Phụng công chúa bật cười nói :
-Coi vị Chu tiên sinh này có vẻ là một quái vật.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Há phải chỉ quái vật mà đúng là ma bùn.
Đan Phụng công chúa gấp tờ giấy lại mới phát giác ra tờ giấy rách này hiển nhiên
là một tấm ngân phiếu năm ngàn lạng.
Nàng không nhịn được hỏi :
-Tờ ngân phiếu này còn đổi được tiền không ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
-Công chua tưởng đây là của lấy cắp chăng ?
Đan Phụng công chúa đỏ mặt lên nói :
-Tiện thiếp bất quá chỉ nhận thấy các vị đã là hảo bằng hữu với nhau mà công tử
dùng cách này để mời y, không hiểu y có khỏi cho là công tử khinh y không, cũng
không hiểu y có bực mình chăng ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Không có chuyện đó đâu.
Chàng vừa cười vừa nói tiếp :
-Người này có chỗ tốt duy nhất là ai cho y bao nhiêu tiền y cũng tuyệt không tức
giận.
Đan Phụng công chúa mỉm cười nói :
-Vì y không phải là nguỵ quân tử. Cả công tử cũng thế.
Mình biết rõ bạn mình đang lúc đói bụng mà lại cứ tâng bốc bạn là thần tiên
không
ẩm thực những đồ vật ở nhân gian thì chẳng thà người ta chết đối chứ không cầu
ai.
Mình biết bạn cần gửi cho chút tiền mà lại không gửi tiền chỉ gửi một phong thư
khuyên bạn tự lực cánh sinh thì có phải là điều cao quý không ?
Giả tỷ mình là loại người này thì chẳng có ai là bạn hữu nữa mà chỉ cos mình bạn
với mình.
Thượng Quan Đan Phụng không phải là hạng người này, hiển nhiên nàng đã hiểu ý
Lục Tiểu Phụng.
Ngoài gương mặt xinh đẹp, công chúa còn hiểu biết người khác, lượng giải cho
người ta. Hai điểm này khó tìm thấy trong mình một cô gái.
Phải là một cô gái rất thông minh mới hiểu người và lượng giải cho người. Những
cô gái này thường khiến cho nam nhân động tâm vĩnh viễn hơn cả dung mạo.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên phát giác ra càng ngày càng ưu thích cô gái này.
Cho đến bây giờ lòng chàng vẫn tưởng nhớ cô.
Đêm đã khuya, trong nhà không có đèn lửa, ngọn gió xuân nhẹ nhàng từ ngoài cửa
sổ đưa lại mùi hoa thơm ngát. Lục Tiểu Phụng một mình nằm duỗi trên giường. Mắt
chàng giương lên rất lớn.
Đêm khuya rồi mà sao chàng còn chưa ngủ ?
Phải chăng chàng đang đợi chờ ai ?
Dĩ niên chàng chẳng phải chờ Hoa Mãn Lâu vì Hoa Mãn Lâu và chàng vừa mới
cùng chàng chia tay.
Đêm càng khuya càng tĩnh mịch, tĩnh mịch đến độ nghe rõ cả tiếng sương gieo
xuống cánh hoa.
Bước chân ngaòi hành lang dĩ niên chàng nghe rõ lắm.
Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, rất chậm chạp. Trái tim chàng đập loạn cả lên.
Tiếng bước chân dã dừng lại ở ngoài cửa.
Cánh cửa không cài then.
Một người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào rồi từ từ khép cửa lại.
Trong nhà tối om. Thân hình người này cao hay thấp, nhỏ hay lớn cũng không nhận
ra được.
Lục Tiểu Phụng chưa hỏi cô là ai mà dường như đã biết cô là ai rồi.
Tiếng bước chân càng nhẹ nhàng hơn, càng chậm chạp hơn. Cô chậm chạp đi tới
đầu giường chậm chạp đưa tay khẽ sờ vào mặt chàng.
Tay cô vừa giá lạnh vừa mềm mại đem theo cả mùi thơm của hoa tươi.
Cô mò đến hàm râu của Lục Tiểu Phụng để chứng thực người nằm trên giường
đúng là chàng.
Lục Tiểu Phụng vừa nghe tiếng y phục rới xuống đất liền phát giác ra con người
lõa thể chui vào trong chăn của mình.
Thân hình cô đang giá lạnh và mềm như bún đột nhiên biến thành nóng hổi và run
bần bật tựa hồ như chạm phải luồng điện.
Lục Tiểu Phụng cũng bị khích thích tưởng chừng cổ họng bị nút chặt lại.
Qua một lúc lâu, chàng mới nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, miệng ấp úng :
-Tại hạ cảnh cáo cô nương là tại hạ... không thể đè nén được mối rạo rực trong
người. Sao cô lại đến đây ?
Cô kia chẳng nói gì, người cô càng run hơn trước.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được, xoay mùnh lại ôm chặt lấy cô. Người cô da thịt
nhẵn như đoạn như lĩnh lập tức bị kích thích sởn mụn như da gà, lại giống như hồ
nước
mùa xuân bị luồng gió thổi quan thành gợn sóng.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên đẩy cô ra la thất thanh :
-Ngươi không phải... ngươi là ai ?
Cô kia vẫn không lên tiếng, người co rúm lại.
Lục Tiểu Phụng đưa tay ra đụng vào ngực cô thì chẳng khác gì đụng vào luồng
điện. Chàng rụt tay về nói :
-Cô là tiểu biểu thư ?
Cô bé chẳng thể không thừa nhận cười khúc khích đáp :
-Ta biết ngươi là tiểu biển đệ.
Lục Tiểu Phụng nhảy vọt lên tựa hồ trúng tên. Chàng hốt hoảng xẵng giọng nói :
-Ngươi đến đây làm chi ?
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi lại :
-Tại sao ta không đến được ? Vừa rồi ngươi tưởng ta là ai ?
Nghe thanh âm tựa hồ cô đã nổi nóng.
Người thiếu nữ khó chịu nhất là lúc đang thân nhiệt với nam nhân mà lại bị đối
phương tưởng lầm mình với người khác.
Lục Tiểu Phụng miệng lưỡi vốn không kém cỏi nhưng gặp tình trạng này chàng
chẳng biết nói thế nào được.
Thượng Quan Tuyết Nhi cười lạt mấy tiếng dằn giọng hỏi :
-Y đến được thì sao ta lại không đến được ? Huống chi...
Lục Tiểu Phụng thở dài ngắt lời :
-Vì tại hạ chung đụng với cô thì chẳng khác gì đã già con chơi trống bỏi.
Thượng Quan Tuyết Nhi nói :
-Ta đến đây để chứng minh cho ngươi coi ta không còn là đứa trẻ nít và ngươi
phải
tin ta không nói dối. Chẳng lẽ ngươi lại tưởng ta yêu mến ngươi ? Ta nói cho
ngươi
hay ngươi chớ nên hợm mình.
Tiếng thị mỗi lúc một lớn. Thị càng nói càng tức giận tưởng chừng muốn phát
khóc.
Lục Tiểu Phụng lòng lại nhũn ra. Chàng vươn tay vuốt đầu tóc cô, toan kiếm mấy
lời
an ủi.
Đột nhiên cửa phòng có người đẩy ra, Trong nhà đang tối om chợt sáng loà.
Một người tay cầm đèn đứng ở trước cửa. Người này mặc áo bào trắng như tuyết,
sắc mặt y lợt lạt. Chính là Thượng Quan Đan Phụng.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được nỗi bẽn lẽn muốn chui xuống gầm gường. Chàng
không chịu nổi cái nhìn của Thượng Quan Đan Phụng.
Thượng Quan Tuyết Nhi rất dỗi bẽ bàng. Mặt thị ngây ra như đứa nhỏ đang ăn
vụng kẹo bị người ta bắt gặp.
Nhưng thị lập tức phưỡn ngực mình trần trùng trục đứng dậy ngay. Thị ngó Lục
Tiểu Phụng toét miệng cười hỏi :
-Sao ngươi không bảo ta là y sắp tới để ta ra trước đi có phải hay hơn không ?
Thượng Quan Đan Phụng nhìn chằm chặp vào mặt Thượng Quan Tuyết Nhi. Môi
miệng nàng cũng run lên vì tức giận, không thốt ra lời.
Thượng Quan Tuyết Nhi khoác áo trường bào vào, ngang nhiên đi qua mặt Thượng
Quan Đan Phụng. Bỗng thị toét miệng cười nói :
-Thực ra tỷ tỷ không nên tức giận. Bọn đàn ông đều thế cả.
Thượng Quan Đan Phụng không nhúc nhích cũng không mở miệng. Toàn thân nàng
tựa hồ cứng đơ.
Tiếng bước chân của Thượng Quan Tuyết Nhi mỗi lúc một xa rồi sau không nghe
thấy nữa.
Thượng Quan Đan Phụng vẫn đứng nguyên chỗ, trợn mắt lên nhìn Lục Tiểu Phụng.
Cặp mắt xinh đẹp của nàng đã long lanh ngấn lệ. Nàng lẩm bẩm :
-Thế cũng hay. Bây giờ mới biết công tử là hạng đàn ông như thế nào.
Nàng dậm chân mấy cái rồi xoay mình bỏ đi.
Nhưng Lục Tiểu Phụng đã chạy tới kéo nàng lại.
Thượng Quan Đan Phụng mím môi hỏi :
-Công tử... công tử còn nói gì nữa ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
-Tại hạ bất tất phải nói gì nữa vì công chúa nên biết tại hạ đang chờ công chúa.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 09:47 AM.
Thượng Quan Đan Phụng cúi đầu xuống nghe chàng nói. Hồi lâu nàng nhẹ buông
tiếng thở dài nói :
-Tiện thiếp bản tâm định tới đây...
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Bây giờ thì sao ?
Thượng Quan Đan Phụng ngập ngừng đáp :
-Bây giờ thì... tiện thiếp lại muốn đi.
Bỗng nàng ngửng đầu lên ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng. Mắt nàng lộ vẻ rất
phức tạp, lại ra chiều mâu thuẫn, không hiểu nàng oán trách hay nàng thương tiếc
?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói :
-Công chúa tin là tại hạ đối với Tuyết Nhi... có...
Thượng Quan Đan Phụng đưa ngón tay lên bịt miệng chàng, cất giọng ôn nhu :
-Tiện thiếp biết công tử không phải... nhưng đêm nay... đêm nay tiện thiếp không
thể lưu lại đây được.
Bất luận là ai gặp cảnh bẽ bàng này cũng cụt hứng hết mọi điều.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên đã hiểu ý nàng liền buông tay ra.
Thượng Quan Đan Phụng nhìn chàng đột nhiên nhón gót hôn vào mặt chàng khẽ
nói :
-Công tử nên biết rằng tiện thiếp không muốn đi.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp :
-Bây giờ Công chúa nên đi là hơn. Không thì tại hạ...
Thượng Quan Đan Phụng không chờ chàng nói hết lời đã lùi lại. Nàng cười nói :
-Tiện thiếp cảnh cáo công tử : Con tiểu nha đầu đó đúng là một con tiểu yêu
tinh.
Lần sau Công tử còn chạm trán thị thì bỏ đi ngay là hơn. Tiện thiếp ăn phải dấm
chua
sẽ cắn người đó.
Đêm càng khuya càng tịch mịch. Mọi vật trong trời đất đều yên tĩnh và hòa bình.
Nhưng lòng người chưa chắc đã yên tĩnh.
Sáng ngày. Vừng thái dương chiếu khí nóng vào những tảng đá xanh lát trên đường
phố. Hai bên đường còn nhiều nhà và cửa tiệm chưa mở.
Những người ở thành thị thường ngủ trưa chứ không dậy cùng lúc với mặt trời mọc.
Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu đang đứng trên tảng đá xanh.
Đan Phụng công chúa dùng hoa tươi trang hoàng cổ xe ngựa đưa chân hai người ra
đi rồi mới trở gót quay về.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên cười nói :
-Tiểu đệ xem chừng công tử chẳng sớm thì muộn cũng bị nàng cắn một miếng.
Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên nhìn gã rồi bật cười nói :
-Con người đó tai thính hơn tai thỏ, lần sau ta phải đề phòng mới được.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi :
-Con tiểu yêu tinh mà công chúa nói đó phải chăng là cô em của Thượng Quan Phi
Yến ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
-Hạng tiểu yêu tinh như vậy, bất luận ở đâu cũng khó tìm được người thứ hai.
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm rồi không nhịn được hỏi :
-Tuyết Nhi có tìm thấy thư thư của thị không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Dường như chưa thì phải... Vừa rồi tại hạ quên không hỏi... Thượng Quan Đan
Phụng. Thường khi nàng biết con chim én kia bay tới phương nào.
Hoa Mãn Lâu lại cười nói :
-Công tử đừng hỏi là hơn. Công tử mà hỏi đến không chừng lại bị y cắn một miếng.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Tại hạ không hỏi, nhưng Tuyết Nhi thì nên hỏi lắm.
Hoa Mãn Lâu nói :
-Xem chừng thị chưa hỏi ra được.
Tuy trên môi gã vẫn lộ nụ cười, song nét mặt không che dấu nổi mối lo âu.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm hỏi :
-Huynh đài có biết Thượng Quan Phi Yến bao nhiêu tuổi không ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Y nói là tuổi con dê. Năm nay vừa mười tám cái xuân xanh.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Cô gái mười tám tuổi mà sao lại có em hai mươi tuổi ?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
-Cái đó cần phải coi tình hình mới biết được.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
-Coi tình hình gì ?
Hoa Mãn Lâu đáp ;
-Con người thông minh như công tử tất phải hỏi ra được câu chuyện ngớ ngẩn này.
Cô gái mười tám tuổi nào lại không có em gái hai mươi tuổi ? Cô em hai mươi tuổi
không chừng có thể sinh con tám mươi tuổi.
Lục Tiểu Phụng khẽ đập vào vai Hoa Mãn Lâu vừa cười vừa nói :
-Cô chị hai mươi tuổi chẳng thể c ó em hai chục tuổi thì Thượng Quan Phi Yến
cũng
chẳng có việc gì xảy ra.
Hoa Mãn Lâu “ ủa “ một tiếng chứ không nói gì.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
-Không chừng Tuyết Nhi đã biết thư thư thị ở đâu rồi. Thị cố ý nói vậy để hăm
tại
hạ. Bây giờ tại hạ mới biết thị nói không thể tin một câu nào.
Hoa Mãn Lâu cười xòa tựa hồ không muốn thảo luận chuyện này nữa. Đột nhiên gã
hỏi sang vấn đề khác :
-Công tử muốn đi kiếm người ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :
-Tây Môn Xuy Tuyết dường như không ở đây, tại hạ muốn đi kiếm người khác.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Công tử kiếm ai ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Huynh đài ít ra ngoài có lẽ không biết hai nhân vật kỳ quái. Một người trên
hiểu
thiên văn, dưới biết địa lý. Những việc kỳ quái từ xưa đến nay y đều hiểu được
đôi
chút. Còn người nữa bản lãnh càng ghê gớm hơn. Bất luận ai đưa ra vấn đề kỳ quái
khó khăn đến đâu, y cũng có cách giải quyết giùm.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Phải chăng là Đại Thông, Đại Trí.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Huynh đài cũng biết bọn họ ư ?
Hoa Mãn Lâu hững hờ đáp :
-Tiểu đệ tuy là kẻ đui mắt, nhưng được cái không điếc tai.
Lục Tiểu Phụng gật đầu nói :
-Lắm lúc tại hạ mong huynh đài điếc cả tai nữa hay hơn.
Hai người đi tới mái hiên mát mẻ âm u, bỗng thấy một nhà sư cúi đầu khép nép đi
tới.
Nhà sư này mặt vuông tai lớn, đầy vẻ phúc tướng nhưng mặc áo vừa rách vừa nhơ
nhớp, chân đi giày gần thủng hết đế.
Lục Tiểu Phụng đon đả ra đón chào ;
-Lão thực hòa thượng ! Hòa thượng mạnh giỏi a.
Nhà sư chất phác ngó thấy chàng cũng cười hỏi :
-Gần đây thí chủ đã biến thành chất phác chưa ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Chờ bao giờ hòa thương không chất phác nữa, tại hạ mới chất phác.
Mỗi lần nhà sư gặp chàng là dường như chỉ còn đường cười trừ.
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
-Bữa nay coi bộ hòa thượng ra chiều hớn hở, phải chăng có điều chi hoan hỷ ?
Nhà sư chất phác nhăn nhó cười đáp :
-Nhà sư chất phác thì làm gì có hỷ sự, chỉ bạn trẻ không chất phác mới lắm
chuyện
vui mừng.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Nhưng đặc biệt bữa nay dường như ra ngoài thể lệ đó.
Nhà sư chất phác chau mày thở dài đáp :
-Bữa nay quả ra ngoài lệ đó thực.
Coi vẻ mặt nhà sư, bất luận là ai cũng nhận ra y muốn cho Lục Tiểu Phụng đừng
hỏi han gì nữa. Nhưng khốn nỗi Lục Tiểu Phụng muốn chơi khăm càng vặn hỏi :
-Tại sao vậy ?
Hòa thượng chất phác nhăn mặt, miệng ấp úng :
-Vì... vì bần tăng vừa làm một việc không chất phác.
Nhà sư không muốn nói ra, nhưng không nói không được vì bản tính chất phác.
Lục Tiểu Phụng lấy làm kỳ lại hỏi :
-Hòa thượng cũng làm việc không chất phác ư ?
Lão thực hòa thượng đáp :
-Đây chỉ là lần thứ nhất trong đời bần tăng.
Lục Tiểu Phụng rất lấy làm hứng thú, hạ thấp giọng xuống hỏi :
-Hòa thượng làm chuyện gì mà không chất phác ?
Nhà sư chất phác hơi đỏ mặt lên, ngập ngừng đáp :
-Bần tăng vừa đi kiếm Âu Dương.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Âu Dương là ai ?
Nhà sư chất phác dòm ngó chàng bằng vẻ mặt rất kỳ quái, tựa hồ có dáng vui mừng
mà lại ra chiều rất đồng tình với chàng. Nhà sư lắc đầu hỏi lại :
-Tại sao Âu Dương mà thí chủ cũng không hay ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Tại sao tại hạ phải biết y ?
Nhà sư chất phác bẽn lẽn đáp :
-Vì Âu Dương đó là Âu Dương Tình.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Âu Dương Tình là nhân vật thế nào ?
Nhà sư chất phác càng đỏ mặt hơn ấp úng đáp :
-Y là... là... là một kỹ nữ... rất nổi danh.
Nhà sư phải hết sức mới nói xong câu này.
Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhịn nổi muốn nhảy bổ lên, chàng không bao giờ ngờ
tới nhà sư chất phác lại đi kiếm kỹ nữ.
Nhưng trong lòngchàng tuy vừa kinh dị vừa tức cười, mà ngoài mặt ráng giữ thản
nhiên không lộ vẻ gì, hững hờ nói :
-Thục ra cái đó chẳng có chi kỳ dị, chuyện này rất thông thường.
Nhà sư chất phác giật mình hỏi :
-Chuyện này mà cũng thông thường thôi ư ?
Lục Tiểu Phụng nghiêm nghị đáp :
-Hòa thượng đã không có vợ lớn, lại cũng không vợ nhỏ. Mà tấm thân khỏe mạnh
muốn đi kiếm ả kỹ nữ cũng không được thì người ta làm thế nào ? Chẳng lẽ lại đi
kiếm ni cô ?
Nhà sư chất phác nghe nói ngẩn người ra.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
-Huống chi cao tăng và danh kỹ chẳng những cân đối mà còn có mối liên quan mật
thiết với nhau.
Nhà sư chất phác không nhịn được hỏi :
-Quan hệ ở chỗ nào ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Cao tăng làm hòa thượng một ngày, gõ chuông một ngày. Danh kỹ làm chuông
một ngày cũng va chạm với hòa thượng một ngày... mối quan hệ như vậy mà bảo là
không mật thiết ư ?
Chàng chưa nói hết lời, chính mình cũng không nhịn được phải ôm bụng mà cười.
Nhà sư chất phác thẹn quá đứng trơ ra hồi lâu mới buông tiếng thở dài, miệng lẩm
bẩm :
-A Di Đà Phật ! Tại sao đêm qua tiểu tăng đã gặp Tôn lão gia, bữa nay lại chạm
trán Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên dừng tiếng cười, vội hỏi ;
-Hòa thượng đã gặp Tôn lão gia ư ? Y ở đâu ? Tại hạ đang muốn kiếm y.
Nhà sư chất phác dường như không nghe thấy chàng hỏi, miệng vẫn lẩm bẩm :
-A Di Đà phật ! Những việc tồi bại không thể làm được. Đệ tử thật đáng chết !
Xin
đức Bồ Tát phạt đệ tử phải bò xuống mà trở về.
Nhà sư niệm rồi, đột nhiên phục xuống đất rồi bò đi thật.
Lục Tiểu Phụng đành nhìn nhà sư mà cười chứ chẳng còn cách nào khác.
Hoa Mãn Lâu không nhịn được hỏi :
-Nhà sư bò thật ư ?
Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười đáp :
-Con người đó nếu bảo bò mười dặm thì chẳng khi nào y bò chín dặm rưỡi đã bỏ
cuộc, vì y là nhà sư chất phác.
Hoa Mãn Lâu cười nói :
-Thế thì y chẳng những là nhà sư chất phác mà còn là nhà sư điên khùng.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Nếu y giả điên giả dại thì tâm thần y lại sáng suốt hơn ai hết.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Tôn lão gia là ai vậy ?
Đề cập đến Tôn lão gia, Lục Tiểu Phụng hứng chí đáp :
-Vị Tôn lão gia đó nên đổi là Tôn con rùa thì phải hơn.
Hoa Mãn Lâu bật cười hỏi :
-Tại sao lại nên gọi tên như vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Vì lão thường nói : Những ngày không có tiền tuy là con cháu loài rùa, nhưng
khi
sẵn tiền lại làm đại lão gia. Lão ở họ Tôn nên người ta kêu bằng Tôn lão gia.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Công tử quen biết thật lắm quái vật.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-May mà trong mười cái quái vật được đến chín cái không đến nỗi làm cho người ta
phải bực mình. Tôn lão gia này lại càng đỡ chán.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Công tử định kiếm Đại Thông, Đại Trí, hay là kiếm Tôn lão gia ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Đại Thông, Đại Trí cũng là hai cái quái vật, trước nay chưa một ai gặp họ, cũng
chẳng có người nào biết rõ hành tung. Ngoài Tôn lão gia không một nhân vật nào
tìm
thấy họ.
Hoa Mãn Lâu nói :
-Không ngờ bản lãnh Tôn lão gia chẳng phải hạng tầm thường.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Lão này từ thuở nhỏ đã cờ bạc, rượu chè, ** điếm, ăn chơi lãng mạn. Suốt đời
không làm được một việc đứng đắn và cũng chẳng có bản lãnh gì. Hay nói cho đúng
hơn là có bản lãnh ăn chơi cả nữa đời người.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Tại sao lão được như vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Vì bất luận là ai muốn kiếm Đại Thông, Đại trí cũng đều do lão đi các nơi chuộc
về.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Chuộc về ư ? Làm sao mà phải chuộc ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Bọn này xài tiền dữ quá nên không bao giờ làm được “ Đại lão gia “ lấy ba ngày
đã biến thành con cháu loài rùa. Họ không có tiền trả nợ rồi đem mình gán vào đó
chờ người khác đến chuộc. Họ cứ sinh hoạt như vậy kéo dài đã mười mấy năm. Tại
hạ
muốn không phục cũng không được.
Hoa Mãn Lâu cười nói :
-Bọn người này chẳng những có bản lãnh mà còn nhiều phước khí nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Đúng thế thật. Nếu họ không có phước khí thì chỉ không đầy nửa năm đã phát điên
mất.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Bây giờ công tử định đi đâu chuộc về ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Dĩ nhiên tại hạ phải đi kiếm Âu Dương trước.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Âu Dương nào ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Đến Âu Dương mà huynh đài cũng không biết ư ? Âu Dương đó là Âu Dương
Tình.
Trong Di Tinh viện người ta đặt Âu Dương Tình lên đầu.
Theo lời đồn thì cái bản lãnh giỏi nhất của Âu Dương Tình là đối với ai cũng
vậy.
Bất luận nhà sư hay người trọc đầu, chỉ cần có tiền là được thị coi làm nhân vật
khả ái
nhất thiên hạ.
Nguyên một bản lãnh này đã đủ rồi.
Huống chi người thị lại dễ coi. Nước da trắng nõn. Tóc đen và mượt. Miệng cười
má lúm đồng tiền, cặp mắt thị càng làm cho người ta điên đảo thần hồn thì dù có
phải
để vào bao nhiêu bạc lên người thị cũng không oan.
Hiện giờ Âu Dương Tình đang dòm ngó Lục Tiểu Phụng, nở nụ cười rất mê ly. Thị
ngắm nghía bộ râu của Lục Tiểu Phụng tựa hồ suốt đời chưa thấy chàng trai anh
tuấn
nào có bộ râu duyên dáng như vậy.
Nụ cười ngon ngọt hơn, Âu Dương Tình nói :
-Dường như tướng công chưa tới đây lần nào thì phải ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Đúng là tại hạ chưa tới đây.
Âu Dương Tình hỏi :
-Tướng công đến đây để kiếm tiện thiếp ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Người mà tại hạ muốn kiếm thứ nhất tức là cô nương ?
Âu Dương Tình cúi đầu xuống khẽ hỏi :
-Tướng công nói như vậy chẳng lẽ chúng ta quả có duyên nợ với nhau ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Nhất định là thế.
Âu Dương Tình đưa đẩy cặp sóng thu hỏi :
-Nhưng sao tướng công lại biết nơi đây có tiện thiếp ?
-Sáng sớm hôm nay một vị thần tiên báo mộng nói là chúng ta đã có một đoạn nhân
duyên từ tám trăm năm trước.
Âu Dương Tình kinh nghi cười hỏi :
-Thật thế ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Không sai một ly. Vị thần tiên đó là một nhà sư coi bộ rất chất phác, chính lão
nhân gia cũng đến đây kiếm cô nương.
Âu Dương Tình vẫn không thay đổi sắc mặt mỉm cười nói :
-Đêm qua quả có nhà sư đến đây. Tiện thiếp nằm ngủ trên giường, nhà sư ngồi coi
suốt đêm. Tiện thiếp cứ tưởng nhà sư có tật gì, ai ngờ lại là một bậc thần tiên.
Thị ngồi lên đùi Lục Tiểu Phụng, khẽ vuốt đôi ria mép của chàng rồi cắn môi
chàng cười nói :
-Nhưng cái đó tướng công chớ có học nhà sư kia.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ không phải là thần tiên.
Âu Dương Tình ngoạm vào tai Lục Tiểu Phụng cười khành khạch nói :
-Thực ra làm thần tiên cũng chẳng thú gì, tiện thiếp chỉ mong tướng công làm bạn
hữu mới cảm thấy khoan khoái hơn là tướng công làm thần tiên.
Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười, lặng lẽ ngồi xa hơn một chút. Dường như gã không
muốn màn kịch này diễn lâu nữa, liền lên tiếng :
-Bọn tại hạ muốn kiếm Tôn lão gia, nhất định cô nương biết y ở đâu ?
Âu Dương Tình đáp :
-Tôn lão gia ư ? Tiện thiếp nghe nói y vẫn ở trong viện Tiêu Tương ngay bên cạnh
và đang chờ người đến chuộc. Tướng công bước ra là ngó thấy Tiêu tương viện
ngay.
Thị muốn Hoa Mãn Lâu ra đi cho sớm.
Nhưng Lục Tiểu Phụng đã đẩy thị ra, đứng dậy.
Âu Dương Tình chau mày hỏi :
-Tướng công cũng muốn đi ư ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
-Tại hạ không muốn đi nhưng không đi không được.
Âu Dương Tình hỏi :
-Tướng công đi chuộc Tôn lão gia ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Không phải tại hạ đi chuộc ma sang bầu bạn với y để chờ người đến chuộc.
Chàng nhăn nhó cười vỗ vào lưng nói tiếp :
-Tình thực bây giờ trong mình bọn tại hạ không còn đủ tiền mua một tấm bánh lớn.
Âu Dương Tình tuy vẫn cười, nhưng nụ cười đã biến đổi. Nụ cười giả này ai coi
cũng biết là không nên ngồi lại nữa.
Lục Tiểu Phụng làm bộ không muốn ra, lại cười nói :
-Nhưng chúng ta đã có duyên với nhau thì tại hạ đi làm sao được ? Tại hạ để một
mình ông bạn...
Âu Dương Tình lập tức ngắt lời :
-Chúng ta đã có duyên với nhau thì sớm muộn gì cũng ở với nhau. Hiện giờ tướng
công hãy đi kiếm y quách. Tiện thiếp... tiện thiếp đột nhiên cảm thấy khó
chịu... đau
bụng mất rồi.
Lục Tiểu Phụng chạy ra, đón ngọn gió đông thổi vào mặt. Chàng hít một hơi chân
khí mỉm cười nói :
-Huynh đài muốn thoát khỏi tay một nữ nhân thì biện pháp hay nhất là để cho thị
tự
nói ra mình đau bụng. Một chàng trai sành sỏi ít ra cũng biết được vài biện pháp
làm
cho nữ nhân đau bụng.
Hoa Mãn Lâu hững hờ đáp :
-Tiểu đệ vẫn biết công tử rất nhiều biện pháp, nhưng mãi đến bữa nay tiểu đệ mới
hiểu công tử hoàn toàn không phải là người quân tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Tại sao vậy ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Công tử biết rõ y là hạng người nào, tại sao còn lật tẩy họ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Vì tại hạ không thích con người giả dối.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Nhưng thị chẳng thể không giả dối vì thị còn muốn sống. Nếu thị đối với ai cũng
chân tình thì sống ở đây thế nào được ?
Gã mỉm cười nói tiếp :
-Công tử đầy đủ nghĩa khí, đầy đủ tình bằng hữu, có thể gọi là hiệp khách được,
nhưng vẫn còn một tật xấu rất lớn.
Lục Tiểu Phụng :
-Tật xấu gì ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Trên đời có nhiều người tuy rất khả ố, đáng khinh bỉ, nhưng hành động của bọn
họ
thường là chuyện bất đắc dĩ. Cái tật xấu của công tử là trước nay không thể tất
cho
người.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã một lúc lâu rồi nhẹ buông tiếng thở dài nói :
-Lắm lúc thật tại hạ không muốn đi với huynh đài.
Hoa Mãn Lâu “ ủa “ lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
-Vì tại hạ nhận ra mình có lỗi, so với huynh đài chỉ là một tên ma bùn.
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
-Con người đã tự biết mình là ma bùn thì hãy còn thuốc chữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Tại hạ là một tên ma bùn, mà là hạng ma bùn lớn nhất thiên hạ. Cả trăm người ma
bùn khó kiếm được một như tại hạ.
Hai gnười tiến vào viện Tiêu Tương, bỗng nghe có người trên lầu la lớn. Hoa Mãn
Lâu hỏi :
-Có phải Tôn lão gia không ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Đúng rồi ! Bây giờ chỉ mong y đừng say quá, còn có thể đứng lên được.
Tôn lão gia tuy không đứng nổi, nhưng may còn ngồi dậy được.
Hắn ngồi thắng thắn trong cổ xe ngựa do Lục Tiểu Phụng mướn rồi đưa đến. Hắn
trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng nói :
-Dù ngươi có gấp đi kiếm hai lão quái vật kia thì ít ra cũng phải mời ta đi uống
m ột
bữa rượu đã.
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi :
-Tại hạ rất lấy làm kỳ là những người đó đã biết rõ lão túi rỗng, sao còn mời đi
uống rượu ?
Tôn lão gia toét miệng cười đáp :
-Vì họ biết rõ chẳng sớm thì muộn sẽ có oan gia đến cứu ta.
Thật không ai ngờ cái đầu hắn lại nhỏ hơn hết mọi người. Ai chưa ngó thấy người
hắnkhó mà tưởng tượng con người đã gầy nhom lại bé nhỏ đến thế, vậy mà tương đối
cái đầu lớn quá !
Lục Tiểu Phụng nói :
-Coi bộ lão thế này liệu có đi kiếm họ ngay được không ?
Tôn lão gia ngạo nghễ đáp :
-Dĩ nhiên là được. Bất luận hai cái quái vật đó cổ quái đến đâu, ta vẫn là một
vị
khắc tinh của chúng... Nhưng trước khi đi phải chịu nghe ước pháp tam chương đã.
Lục Tiểu Phụng giục :
-Lão nói đi !
Tôn lão gia đáp :
-Mỗi một vấn đề là năm chục lạng và phải là bạc nén đầy đủ. Khi tới nơi các
ngươi
phải đứng ngoài chờ ta. Có điều gì muốn hỏi cũng chỉ đứng ngoài lên tiếng.
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
-Tại hạ không sao hiểu được vì lẽ gì những người này trước nay không muốn thấy
mặt ai ?
Tôn lão gia cười đáp :
-Vì họ biết trên đời này, ngoài ta ra, còn toàn là hạng ma bùn đáng ghét. Không
ngờ tên ma bùn lớn nhất thiên hạ lại là ta.
Trong hang núi tối om, cửa động rất nhỏ. Bất luận là ai cũng phải bò rạp xuống
mới
chui vào được. Tôn lão gia bò vào.
Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu chờ ở bên ngoài lâu quá. Lục Tiểu Phụng đã
nóng ruột.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
-Tiểu đệ biết công tử đang bồn chồn trong dạ, sao công tử không ngắm phong cảnh
đẹp nơi đây ? Cả cơn gió thoảng cũng làm cho người ta khoan khoái. Người nào có
phước mới được dừng lại ở chốn này.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Sao huynh đài biết nơi đây phong cảnh đẹp ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Tuy tiểu đệ không nhìn thấy, nhưng tâm thần lĩnh hội được. Vì thế tiểu đệ từng
nói
người có mắt mà không chịu nhìn đờøi mới đúng là kẻ đui mù.
Lục Tiểu Phụng không biết nói thế nào.
Giữa lúc ấy, thanh âm của Tôn lão gia từ trong sơn động vọng ra :
-Bây giờ bắt đầu hỏi được rồi.
Đĩnh bạc thứ nhất nặng năm mươi lạng lập tức liệng vào. Vấn đề thứ nhất là :
-Năm chục năm trước trên đời đã có Kim Bằng Vương Triều phải không ?
Sau một lúc, thanh âm trầm trầm của lão cất lên đáp :
-Kim Bằng Vương Triều là một Quốc gia rất nhỏ ở phía cực nam. Nước này có
phong tục đặc biệt là người cùng họ lấy nhau được. Những người cầm quyền trong
triều phần lớn ở họ Thượng Quan. Vương triều này cổ kính mà giàu có, nhưng năm
chục năm trước đã tan nát rồi. Theo lời đồn thì giòng dõi vương tộc lưu vong vào
đất
Trung Nguyên.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái ra chiều thỏa mãn về đáp án này.
Chàng lại liệng một đĩnh bạc vào để hỏi đến vấn đề thứ hai :
-Ngoài giòng dõi vương tộc, những đại thần trong triều hồi bấy giờ còn có người
nào trốn ra được không ?
Thanh âm khàn khàn đáp :
-Nghe đồn có bốn người chịu Vương mệnh bảo vệ cho vương tử đông du. Trong bọn
này một người cũng thuộc vương tộc, tên gọi Thượng Quan Cẩn. Còn ba người là đại
tướng quân Bình Độc Hạc, Tư không Thượng Quan Mộc và Nội khố Nghiêm Lập
Bản.
Vấn đề này còn được bổ sung :
-Quan chế của Kim Bằng Vương Triều không khác thời Hán, Đường của chúng ta
mấy tý.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 09:48 AM.
Vấn đề thứ ba là:
-Bọn người lưu vong lạc lõng nơi đâu ? Hậu quả ra làm sao ?
Thanh âm khàn khàn trả lời:
-Sau khi vào Trung Thổ tất nhiên ẩn tính mai danh, vì tân Vương triều thành lập
xong liền phái thích khách vào Trung Thổ để truy sát họ nhưng không đem lại kết
quả
nào. Nếu vị vương tử kia còn sống cho đến nay cũng đã thành người già sắp vào
quan
tài.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm hồi lâu mới đưa vấn đề thứ tư ra:
-Nếu xảy việc cực kỳ khó khăn phải mời đến Tây Môn Xuy Tuyết ra tay thì dùng
biện pháp nào mới lung lạc được y ?
Lần này trong động im lặng một hồi lâu mới đưa ra bốn chữ:
-Chẳng có cách nào.
oOo
Những món Trúc Diệp Thanh, Tiểu Ngưu Nhục, Ngũ Mai Cáp Tử, Ngự Dương
Song Tiên ở Thượng Lâm Xuân trong thành đều là những thứ nổi tiếng xa gần nên
bọn Lục Tiểu Phụng liền tìm đến tửu lâu này.
Lục Tiểu Phụng là người nghiên cứu những món ăn nên rất sành về nghề đó.
Chàng lẩm bẩm:
-Chẳng có cách nào thì còn nói làm gì ?
Chàng uống chung rượu Trúc Diệp Thanh rồi nhăn nhó cười nói:
-Cả một bàn rượu thịt này nhiều lắm mới hết năm lạng bạc. Thế mà bọn quỷ sứ trả
lời một câu lấy những năm chục lạng.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi:
-Họ bảo không có cách nào chẳng lẽ không có cách nào thật ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- -
-Tây Môn Xuy Tuyết đã giàu tiền lại có danh vọng và là con người rất tự phụ.
Trước nay hắn không can thiệp vào việc của người khác. Hơn nữa, lục thân hắn còn
không nhìn nhận, dưới mắt chẳng có ai. Đối với con người như vậy thì cò biện
pháp
nào nữa ?
Hoa Mãn Lâu nói:
-Nhưng có lúc hắn vì một người chưa từng quen biết mà chạy ba ngàn dặm đường
để báo thù giùm.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đó là cái thích của hắn. Khi hắn không thích thì đến thiên lôi cũng không bẩy
được hắn đi.
Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười nói:
-Dù sao thì chúng ta đi chuyến này cũng không phải là vô ích, vì đã biết được
một
ít chuyện về Đại Kim Bằng Vương.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Lão nói đúng nên chúng ta chẳng thể không can thiệp vào vụ này. Chúng ta đã
muốn can thiệp thì không co Tây Môn Xuy Tuyết không xong.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Kiếm pháp của hắn quả có ghê gớm như lời người ta thương đồn đại trên chốn
giang hồ không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ e rằng còn đáng sợ hơn là lời đồn đại. Hắn động thủ lần đầu tiên ngày
mới
mười lăm tuổi. Cho đến bây giờ chưa một ai có thể toàn thân rút lui dưới lưỡi
kiếm
của hắn.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Vậy vụ này nhất định phải có hắn mới được hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế ! Vì chúng ta phải đối phó với hạng người khác thường mà lại không
phải chỉ có một người.
Chàng uống chúng rượu rồi nói tiếp:
-Nếu Độc Cô Nhất Hạc quả là đại lão bản ở Thanh Y Lâu thì dưới trướng hắn có ít
ra là năm, sáu chục tay thủ hạ khó bề đối phó. Huống chi bản thân phái Nga Mi
cao
thủ đã đông như kiến.
Hoa Mãn Lâu đáp:
- -
-Tiểu đệ cũng nghe nói bọn Nga Mi Thất Kiếm, Tam Anh Tứ Tú đều là những
kiếm khách tân tiến trong võ lâm hiện nay.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Hoắc Thiên Thanh, tổng quản ở Châu Quang bảo khí các của Diêm Thiết San lại
càng khó đối phó hơn là bảy người trong bọn họ. Cha này chưa nhiều tuổi nhưng
địa
vị cực cao. Nghe đồn Quan Trung đại hiệp Sơn Tây Nhạn cũng kêu hắn một điều sư
thúc, hai điều sư thúc.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Sao hạng người này lại chịu làm thủ hạ cho Nghiêm Lập Bản ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì ngày trước hắn bị người ám toán đến thành trọng thương ở Kỳ Liên Sơn,
Nghiêm Lập Bản đã cứu mạng cho hắn.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Hoắc Hưu thường thường hành tung bất định, vậy tài sản đồ sộ của lão dĩ nhiên
phải có người tin cậy được trông nom cho. Những người này hẳn cũng khó bề đối
phó.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế !
Hoa Mãn Lâu nói:
-Vì vậy chúng ta phải tìm cho bằng được Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Nhất định là thế.
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm hỏi:
-Chúng ta có thể dùng cách khích tướng để hắn so tài cao thấp với bọn cao thủ
kia
không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Không được !
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì hắn là người chẳng những không ăn lời khích bác, mà lại thông minh tuyệt
đỉnh, chẳng khác gì tại hạ.
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa nói tiếp:
-Người nào dùng cách khích tướng đối với tại hạ cũng chẳng ăn thua gì hết.
Hoa Mãn Lâu trầm mặc hồi lâu rồi thủng thẳng nói:
- -
-Tiểu đệ có một cách, hãy thử xem sao.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Cách gì ?
Hoa Mãn Lâu chưa kịp nói cách gì thì đột nhiên nghe ngoài cửa nhốn nháo cả lên,
những tiếng kêu gọi om sòm.
Một người loạng choạng từ ngoài cửa tiến vào Thượng Lâm Xuân. Một người máu !
Tháng Tư, trời đã quá Ngọ. Ánh tà dương từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu lên thân
người này làm cho máu đỏ lại càng đỏ tươi, khiến người ta lạnh đến xương tủy.
Máu tươi từ mười bảy, mười tám chỗ trong người chảy ra. Trên đỉnh đầu, trong lỗ
mũi, lỗ tai, lỗ miệng, cổ họng, trước ngực, cổ tay, đầu gối, bả vai đều có máu
chảy.
Cả Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng thấy ai bị nhiều vết thương như thế bao gờ,
chẳng những không thấy mà còn không dám nghĩ tới nữa.
Người này ngó thấy Lục Tiểu Phụng, đột nhiên xông lại trước mặt chàng. Y dùng
đôi bàn tay nhuộm đỏ máu hồng nắm lấy vai chàng. Cổ họng y bật lên những tiếng
òng ọc dường như có điều chi muốn nói.
Nhưng y không nói được tiếng nào vì cổng họng đã bị cắt đứt một nửa.
Có điều y vẫn còn sống.
Đây là một kỳ tích. Nguyên lúc lâm tử y mong được gặp Lục Tiểu Phụng để nói với
chàng một lời.
Lục Tiểu Phụng ngó bộ mặt co rúm hung dữ của y, đột nhiên bật tiếng la thất
thanh:
-Tiêu Thu Vũ !
Cổ họng Tiêu Thu Vũ vẫn vang lên những tiếng òng ọc không ngừng. Cặp mắt y
đầy máu chảy lại ra chiều nóng nảy, khiếp sợ, bi phẫn và cừu hận.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Phải chăng ông bạn có điều muốn nói ?
Tiêu Thu Vũ gật đầu. Đột nhiên y phát ra một tiếng hô thê thảm, tuyệt vọng giống
như tiếng gầm rú của con chó sói bị thương, cô độc, đói khát, sắp chết ở giữa
nơi băng
thiên tuyết địa phát ra.
Sau lại thấy y đột nhiên người co rúm lại tựa hồ một ngọn roi vô hình đang quất
túi
bụi vào mình y.
Y định cáo tố vơi Lục Tiểu Phụng một điều bí mật và hiển nhiên là điều bí mật
đáng sợ, nhưng vĩnh viễn y không nói ra được nữa.
- -
Lúc Tiêu Thu Vũ té xuống, tứ chi y đã co quắp lại vì đau khổ. Máu tươi dần dần
thành tím thẫm.
Lục Tiểu Phụng dậm chân xuống, rung động hai cánh tay. Tấm thân cao lớn của
chàng coi như con chim bằng bay lướt qua bốn năm cái bàn, lại qua trên đầu người
vọt ra ngoài cửa sổ.
Những phiến đá xanh lát đường còn dính lại một giây máu tươi từ giữa đường vào
đến cửa.
Chàng tự hỏi:
-Vừa rồi có cỗ xe ngựa chạy lướt qua. Phải chăng Tiêu Thu Vũ từ trên xe ngựa bị
đẩy xuống ? Cỗ xe đó là xe nào ?
Bỗng nghe tiếng người nói:
-Cỗ xe ngựa chạy nhanh quá, người dong xe mặc áo xanh.
Người khác hỏi:
-Xe chạy về bên nào ?
Người kia đáp:
-Chạy qua mé hữu.
Lục Tiểu Phụng chẳng nói gì, cứ nhìn về phía bóng tà dương mà rượt theo.
Chàng chạy qua đường phố dài, đột nhiên nghe mé tả có tiếng la kinh hoảng vọng
lại rồi tiếng người nhốn nháo.
Một cổ xe ngựa đen sì vừa đâm vào tiệm thuốc đánh té bốn, năm người lại xô đổ
hai cái bàn.
Con ngựa ngã lăn ra, miệng sùi bọt trắng.
Người đánh xe cũng té xuống rồi, miệng hộc máu tươi màu tím đen đang nhỏ giọt
xuống vạt áo.
Quần áo người này bằng vải xanh. Mặt gã co rúm lại, hình thù đã biến đổi. Sắc
mặt
vàng lợt đen xạm lại.
Lục Tiểu Phụng mở cửa xe ra thấy trên chỗ ngồi còn treo một cặp ngân câu. Một
mảnh vải gai buộc ở đầu ngân câu coi chẳng khác lá cờ chiêu hồn. Trên mảnh vải
này
viết năm chữ lớn bằng máu tươi “Lấy máu trả nợ máu”.
Phía dưới chua thêm một câu : “Đây là kết quả về chuyện can thiệp vào việc của
người ta.”
Cặp ngân câu lấp loáng ánh hàn quang.
Hoa Mãn Lâu sờ vào cặp ngân câu thủng thẳng hỏi:
-Công tử cho cặp câu này là của Câu Hồn Thủ ?
- -
Lục Tiểu Phụng gật đầu mấy cái.
Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy nhưng cũng biết chàng đồng ý. Gã hỏi tiếp:
-Có phải Câu Hồn Thủ chết về tay Tiêu Thu Vũ không ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đọc lại những chữ viết trên tấm vải vàng: “Lấy máu trả nợ
máu. Đây là kết quả về chuyện can thiệp vào việc của người ta.”
Hoa Mãn Lâu nói:
-Câu dưới hiển nhiên học cảnh cáo chúng ta đừng can thiệp vào việc của họ.
Lục Tiểu Phụng cười lạt nói:
-Nguồn tin ở Thanh Y Lâu thật mau lẹ ! Đúng là bọn họ nhận lầm người. Thanh Y
Lâu kể ra không nên làm việc vụng về này. Chẳng lẽ họ cứ thế là hăm được người
ta?
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
-Họ làm như vậy chỉ lợi cho một người.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Lợi cho ai ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đại Kim Bằng Vương.
Trên đời thường có những người bản tính rất cương ngạo, thà rằng chịu bẻ gẫy chứ
không chịu cong lưng. Càng hăm dọa để họ đừng can thiệp vào một việc gì thì họ
càng nhất quyết can thiệp cho bằng được. Lục Tiểu Phụng cũng vào loại người này.
Bây giờ dù ai đem một trăm tám mươi lưỡi đao kề vào cổ chàng, chàng cũng không
chịu bỏ qua.
Lục Tiểu Phụng nắm lấy cặp ngân câu nói:
-Đi ! Chúng ta đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết. Tại hạ đã nghĩ ra được cách đối phó
với y.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Cách gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chuyến này y mà nhất định không chịu ra tay, tại hạ sẽ phóng hỏa đốt Vạn Mai
sơn trang của y.
Vạn Mai sơn trang dạo này không có hoa mai.
Trời đang vào tiết tháng tư, hoa đào và hoa Đỗ Quyên đua nở trên sườn núi.
Phía đối diện, hoa tươi khắp chỗ. Hoa Mãn Lâu cơ hồ không muốn dời khỏi nơi
đây. Nét mặt gã rất bình tỉnh, an tường, chợt tươi lên không bút nào tả xiết,
tựa hồ
mới luyến ái thiếu nữ mà được gặp tình nhân.
- -
Lục Tiểu Phụng không nhẫn nại được nói:
-Tại hạ chẳng muốn ngắm phong cảnh chi hết, vì một khi trời tối là Tây Môn Xuy
Tuyết không tiếp khách nữa.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Cả đến công tử mà y cũng không tiếp kiến hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Dù la ông trời con y cũng không tiếp.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Biết y có ỡ nhà hay không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Nhất định là y ở nhà. Mỗi năm nhiều lắm là y ra ngoài bốn chuyến và chỉ lúc
giết
người y mới dời khỏi trang trại.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Thế thì mỗi năm y giết tối đa là bốn người phải không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế. Y đã giết ai là đáng tội cả.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Ai là người đáng giết ? Ai quyết định người ta đáng giết hay không đáng giết ?
Đột nhiên gã thở dài nói:
-Một mình công tử đi kiếm y thôi. Tiểu đệ tình nguyện ở đây chờ đợi.
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Chàng đã hiểu tính gã rồi.
Trước nay chưa một ai thấy Hoa Mãn Lâu nổi nóng, nhưng y đã quyết định điều gì
thì không một ai làm cho y thay đổi chủ ý được.
Gã ngó những hoa tươi đầy sườn núi thủng thẳng nói tiếp:
-Khi công tử gặp y, hay hơn hết là hãy thử đưa biện pháp của tiểu đệ ra rồi hãy
dùng đến biện pháp của công tử.
Ở trong nhà không nhìn thấy hoa, nhưng mùi hoa thơm sức nực đầy nhà, lúc thì nhẹ
nhàng, lúc thì thoang thoảng. Mùi hoa cũng chập chờn giống Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng nghồi ghé xuống cái ghế kết bằng giây xanh mà nhìn mình. Rượu
trong chung màu biếc lợt, xiêm áo mặc trong người chàng trắng như tuyết vừa nhẹ
nhàng vừa mềm nhũn.
Từng hồi sáo thổi vi vu nhẹ nhàng hơn gió xuân, phảng phất như gần như xa mà
không nhìn thấy người thổi sáo.
Lục Tiểu Phụng thở dài, cất tiếng hỏi:
- -
-Suốt đời huynh đài không có lúc nào phiền não thật ư ?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp:
-Không có.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Trên đời này có điều gì huynh đài muốn mà không được chăng ?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp:
-Cũng không có.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Huynh đài quả là người hoàn toàn thỏa mãn mọi điều thật ư ?
Tây Môn Xuy Tuyết hững hờ đáp:
-Vì những ước muốn của tiểu đệ chẳng có gì cao xa.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Trước nay huynh đài có cầu khẩn ai bao giờ không ?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói:
-Chưa từng có.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nếu có người đến yêu cầu huynh đài việc gì, huynh đài cũng không ưng chịu hay
sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp:
-Tiểu đệ đã muốn đi làm việc gì thì chẳng cần ai đến cầu cạnh. Bằng không thì
bất
cứ là ai cầu tiểu đệ cũng không nghe.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Huynh đài không nghe mà người ta phóng hỏa đốt nhà thì sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại:
-Ai đốt nhà tiểu đệ ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chính là tại hạ.
Tây Môn Xuy Tuyết cười xòa.
Y là người rất ít cười, nên nụ cười của y lột vẻ trào phúng khôn tả.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Bản ý tại hạ đến đây là để yêu cầu huynh đài đi làm giúp một việc mà tại hạ đã
hứa với người ta. Nếu huynh đài không chịu đi, tại hạ phóng hỏa đốt nhà huynh
đài
cháy cho kỳ hết.
Tây Môn Xuy Tuyết ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng hồi lâu mới thủng thẳng đáp:
- -
-Tiểu đệ vốn không có mấy bạn hữu, khi nào nhiều lắm là được ba người. Công tử
là bằng hữu của tiểu đệ.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế tiểu đệ mới đến cầu huynh đài.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp:
-Cũng vì thế mà tại hạ chẳng cần chi hết. Lúc nào công tử muốn đốt nhà thì cứ
việc
động thủ phóng hỏa đi.
Lục Tiểu Phụng chưng hửng. Chàng 9dã hiểu rõ Tây Môn Xuy Tuyết. Lời y thốt ra
như mũi tên bắn đi không bao giờ trở lại.
Tây Môn Xuy Tuyết lại nói:
-Nhà sai là một cái kho chứa củi khô và tùng hương. Tại hạ đề nghị công tử hay
hơn hết là bắt đầu đốt căn phòng đó. Ban đêm phóng hỏa lại càng tốt vì nơi đó
phát
hỏa tất nhiên sáng lắm.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi qua chuyện khác:
-Huynh đài đã nghe ai nói đến Đại Thông, Đại Trí bao giờ chưa ?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp:
-Nghe nói hai nhân vật này chẳng có vấn đề gì là không phúc đáp được. Chẳng lẽ
họ biết hết mọi chuyện trong thiên hạ thật ư ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Huynh đài không tin chăng ?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
-Công tử tin như vậy hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tiểu đệ đã hỏi họ dùng cách gì mới lung lạc được huynh đài thì bọn họ đáp là
chẳng có cách nào hết. Tại hạ không tin, nhưng bây giờ tại hạ nhận thấy họ hiểu
rõ
huynh đài hơn ai hết.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Lục Tiểu Phụng cười khà khà nói:
-Thế thì chuyến này họ lầm rồi.
Lục Tiểu Phụng “ủa” một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Tây Môn Xuy Tuyết lại nói:
-Chẳng phải là công tử chẳng có cách gì lung lạc tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiểu đệ còn cách gì nữa ?
Tây Môn Xuy Tuyết mỉm cười nói:
- -
-Hễ công tử cạo hết mọi sợi râu đi thì làm gì tại hạ cũng theo ngay.
Từ nay bọn bằng hữu ngó thấy Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhận ra chàng, vì
nguyên trước chàng có bốn hàng lông mày, mà bây giờ môi nhẵn thín như đứa nhỏ sơ
sinh.
Chỉ đáng tiếc là Hoa Mãn Lâu không ngó thấy.
Dĩ nhiên gã cũng không nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết cùng đi với Lục Tiểu
Phụng, nhưng gã mỉm cười hỏi:
-Tây Môn trang chúa đấy ư ?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại:
-Hoa Mãn Lâu phải không ?
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp:
-Đáng tiếc là tại hạ bị tàn tật không nhìn thấy phong thái của kiếm khách đương
thời.
Tây Môn Xuy Tuyết chú ý nhìn gã hỏi:
-Các hạ không nhìn thấy thật ư ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Tưởng trang chúa đã từng nghe nói tới Hoa Mãn Lâu tuy có mắt mà đui mù như
giống dơi.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
-Chẳng lẽ các hạ nghe tiếng bước chân mà biết tại hạ ?
Y cũng giống Độc Cô Phương về điểm này nên mới hỏi câu đó. Y vốn tự phụ về
khinh công và kiếm pháp tuyệt vời của mình.
Thực ra khinh công của y đáng làm cho y tự phụ.
Hoa Mãn Lâu đáp:
-theo chỗ tại hạ biết thì trong thiên hạ hiện nay chỉ có bốn năm người lúc hành
động hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động nào. Trang chúa là một trong
những nhân vật này.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
-Nhưng các hạ lại biết tại hạ đã tới thì sao ?
Hoa Mãn Lâu cười rất tươi đáp:
-Cái đó là vì trên mình trang chúa mang làn sát khí.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
-Sát khí ư ?
Hoa Mãn Lâu thản nhiên đáp:
- -
-Lợi kiếm rút ra khỏi vỏ tất có sát khí. Trong đời trang chúa đã giết nhiều
người thì
sao lại không mang sát khí ?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói:
-Thảo nào các hạ qua cửa cũng không vào nhà, té ra các hạ chịu không nổi mùi sát
khí ?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp:
-Chỗ này hoa tươi rất đẹp, hiếm thấy ở nhân gian. Nếu trang chúa có thể ở đây
lâu
một chút thì làn sát khí đó dần dần mất hết vào trong chỗ vô hình.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi:
-Hoa tươi tuy đẹp nhưng làm sao đẹp bằng huyết hoa lúc giết người được ?
Hoa Mãn Lâu “ủa” lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên khoé mắt lộ ra những tia kỳ quang nói:
-Trên cõi đời này vĩnh viễn không giết hết được bọn bội tín bất nghĩa. Giả tỷ
các hạ
lúc phóng kiếm đâm vào cổ họng chúng, nhìnrõ huyết hoa trên thanh kiếm trong
nháy
mắt thì thấy nó rực rỡ huy hoàng không biết đến thế nào mà kể, mới hiểu huyết
hoa
là một thứ tuyệt mỹ trên đời không còn cái gì bì kịp.
Y nói rồi đột nhiên xoay mình đi ngay không ngoảnh cổ lại.
Giữa lúc bóng chiều mờ ảo, Tây Môn Xuy Tuyết biến vào trong cảnh sắc huỳnh
hôn phảng phất như một tấm sa mỏng giữa đám rừng hoa.
Hoa Mãn Lâu không nhịn được nhẹ buông tiếng thở dài nói:
-Bây giờ tiểu đệ mới hiểu y luyện thành kiếm pháp này trong trường hợp nào.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Ủa !
Hoa Mãn Lâu nói:
-Vì y đã coi việc giết người là một cảnh mỹ lệ rất thiêng liêng. Y hiến thân cả
cuộc
đời mình cho sự nghiệp đó. Chỉ có lúc giết người mới là lúc sống chân thực của
y.
ngoài lúc đó, y hoàn toàn ở trong tình trạng chờ đợi.
Lục Tiểu Phụng trầm tư, nhẹ buông tiếng thở dài đáp:
-May ở chỗ y giết toàn những người đáng giết.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười không nói gì nữa.
Lúc này bức màn đêm đã buông xuống trần gian không một tiếng động.
Mảnh trăng hạ huyền treo trên ngọn cây ở phía xa xa với những chòm sao thưa thớt
khiến cho cảnh sắc ban đêm vừa thần bí vừa mỹ lệ.
- -
Hoa Mãn Lâu chậm chạp đi trên sườn núi phảng phất như người lạc vào cõi mộng
thần bí và mỹ lệ.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cất tiếng hỏi:
-Tại sao huynh đài chẳng hỏi gì đến chuyến đi vừa rồi của tiểu đệ có thu lượm
được
kết quả nào không ?
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp:
-Tại hạ biết công tử đã lung lạc được y rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Làm sao huynh đài lại biết được ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-y đã không giữ công tử, lại chẳng đưa chân mà công tử không tức giận thì dĩ
nhiên
hai vị đã ước hẹn chỗ gặp nhau.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Huynh đài có biết tại hạ dùng cách gì không ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Dĩ nhiên công tử theo biện pháp của tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại sao thế ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Vì tuy y vô tình, nhưng công tử hữu tình. Y biết chẳng khi nào công tử đốt nhà
y.
hơn thế nữa, công tử có đốt thật y cũng chẳng quan tâm.
Tiểu Phi mỉm cười, thở dài nói:
-Bất luận huynh đài ghê gớm đến đâu thì cũng có việc vĩnh viễn không nghĩ ra
được.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Việc gì ?
Lục Tiểu Phụng đưa tay lên sờ chỗ để râu nói:
-Huynh đài thử đoán coi. Đoán không trúng tiểu đệ sẽ cho hay.
Hoa Mãn Lâu cười hỏi:
-Tại hạ đã đoán thì cần gì công tử cho hay nữa ?
Lục Tiểu Phụng chưa kịp mở miệng, đột nhiên thấy Hoa Mãn Lâu mỉm cười một
cách bình tỉnh, an tường rồi trong nháy mắt gương mặt biến thành cương ngạnh
khôn
tả.
Chàng không nhịn được cười hỏi:
- -
-Huỳnh đài đã phát hiện ra điều gì ?
Hoa Mãn Lâu chưa đáp mà cũng không nói gì, vì gã phảng phất nghe có thanh âm
thần bí từ đàng xa vọng lại. Thanh âm này chỉ có gã mới nghe thấy.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên thay đổi phương hướng đi về phía sau.
Lục Tiểu Phụng đi theo gã. Bóng đêm càng ảm đạm. Trăng sao đều lặn xuống phía
sau ngọn núi.
Đột nhiên chàng nghe tiếng hát nỉ non ra chiều lo buồn ai oán khiến cho người
nghe phải rầu ruột.
Tiếng hát thê lương, mỹ lệ mà xúc động lòng người.
Khúc hát của một thiếu nữ đa tình lúc sắp chết tự sự với tình nhân về cuộc đời
phiêu bạt và bất hạnh của mình.
Lục Tiểu Phụng không chú ý nghe giọng ca này. Chàng thấy Hoa Mãn Lâu lộ vẻ
rất kỳ quái, không nhịn được hỏi:
-Dường như huynh đài đang nghe khúc hát kia ?
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp:
-Tại hạ đã được nghe qua.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Huynh đài nghe ai hát ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Thượng Quan Phi Yến.
Lục Tiểu Phụng thường nói những cái ở trên đời có thể khiến cho chàng hoàn toàn
tin tưởng cộng được mười hai thứ trong đó có l64 tai của Hoa Mãn Lâu.
Những cái mắt người khác trông thấy có khi còn sai trật, nuh7ng Hoa Mãn Lâu
trước nay chưa nghe trật bao giờ.
Tuy gã không nói ra nhưng trông mặt gã chẳng khác gì đã cho Lục Tiểu Phụng hay
là người hiện đang hát lúc này chính là Thượng Quan Phi Yến.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 09:51 AM.
Thiếu nữ thần bí mất tích này sao lại xuất hiện đột ngột ở đây ? Tại sao một
mình
nàng ẩn lánh chốn hoang sơn và giữa lúc đêm khuya hát khúc thê lương ai oán ?
Nàng hát để ai nghe ?
Chẳng lẽ thân thế nàng cô đơn, phiêu bạt như bài ca đang tự tình về số phận đau
khổ và bất hạnh trước tình nhân.
Lục Tiểu Phụng không hỏi nữa, vì lúc này trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một
chấm đèn lửa.
Tiếng ca ở chỗ có chấm đèn vọng lại.
Hoa Mãn Lâu chuyển động thân hình đi về phía đó. Tuy gã không nhìn thấy ánh
sáng của ngọn đèn cô độc mà chạy như bay rất đúng phương hướng chẳng sai trật
chút
nào.
Mỗi lúc một tới gần ngọn đèn, Lục Tiểu Phụng đã nhận ra đây là một tòa miếu
nhỏ, nhưng chưa hiểu trong miếu thờ sơn thần hay thổ địa ?
Giữa lúc ấy, tiếng ca đột nhiên dừng lại. Khoảng trời đất biến yên lặng như tờ.
Lục Tiểu Phụng ngước mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, không nhịn được hỏi:
-Nếu đúng y hát cho huynh đài nghe thì tất không bỏ đi.
Nhưng nàng đã đi rồi. Dưới ánh đèn sáng trong miếu sơn thần âm u lạnh lẽo không
thấy người nào.
Tượng sơn thần mặt đen cưỡi con mãnh hổ, tay cầm cương tiên, dưới ánh đèn ảm
đạm phảng phất như vung roi trừng trị kẻ gian tặc trên đời, vì người thiện lương
mà
ôm mối bất bình.
Trên thần án đã tróc sơn có một cái chậu đồng cũ kỹ, sứt mẻ. Trong chậu đựng đầy
nước trong. Trên mặt nước nổi phập phờ mấy sợi tơ đen.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Công tử đang coi cái gì vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Trong chậu nước đặt trên án có mấy sợi tóc.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
- -
-Tóc ư ?
Mấy sợi tóc mềm ruồi ruội còn để lại chút mùi hương của tóc thiếu nữ.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đây là tóc nữ nhân, tựa hồ mới đây còn có thiếu nữ ở. Y vừa hát vừa dùng chậu
nước làm gương soi để chải đầu, nhưng hiện giờ không thấy bóng người đâu.
Hoa Mãn Lâu từ từ gật đầu tựa hồ đã biết nàng không ở lại chờ mình.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Giữa tình trạng này và ở nơi đây y hãy còn chải đầu thì hiển nhiên là một cô
gái
rất thích làm dáng.
Hoa Mãn Lâu lạnh lùng đáp:
-Thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi thì ai không thích làm dáng ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Thượng Quan Phi Yến há chẳng phải là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Vì thế nàng cũng thích làm dáng.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã ướm hỏi:
-Trước kia huynh đài dĩ nhiên đã sờ đầu tóc y phải không ?
Hoa Mãn Lâu cười khậm khà. Gã cười có nhiều kiểu cách. Tiếng cười này tỏ ra gã
thừa nhận là đúng.
Lục Tiểu Phụng liền hỏi:
-Đây có phải là tóc của y không ?
Chàng tin xúc giác ở đầu ngón tay Hoa Mãn Lâu cũng bén nhạy như lỗ tai gã.
Chính mắt chàng đã thấy Hoa Mãn Lâu dùng đầu ngón tay khẽ sờ một cái mà biết
được vật chân giả.
Hoa Mãn Lâu đón lấy mấy sợi tóc, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve. Bỗng mặt gã lộ
vẻ rất kỳ quái, không hiểu gã hoan hỉ hay gã bi thương ?
Lục Tiểu Phụng lại hỏi:
-Có đúng là tóc của y không ?
Hoa Mãn Lâu gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Y vừa mới ở đây, còn chải đầu, ca hát, đủ tỏ y vẫn sống bình yên.
Hoa Mãn Lâu lại gật đầu và bật tiếng cười, nhưng tiếng cười này cũng không nhận
ra được gã mừng vui hay gã đau xót ?
- -
Thương Quan Phi Yến vừa mới ở đây sao lại không chờ Hoa Mãn Lâu ? Nếu nàng
không biết gã sẽ tới thì hát cho ai nghe ?
Lục Tiểu Phụng ngấm ngầm thở dài. Chàng không hiểu nên an ủi gã mấy câu hay
nên giả vờ như chẳng hiểu gì ?
Ngọn gió thổi qua từ ngoài cửa đưa vào. Tượng sơn thần cưỡi cọp đen tay cầm
cương tiên, đột nhiên bễ ngay khúc giữa. Cây cương tiên dài bốn thước đột nhiên
gẫy
thành tám chín đoạn.
Tiếp theo pho tượng sơn thần cao lớn cũng bễ ra từng mảnh một lả tả rớt xuống
đất.
Giữa đám bụi cát mịt mờ, Lục Tiểu Phụng đột nhiên phát giác ra trên tường vách
phía sau thần tượng, co một người lơ lững lưng chừng.
Một người chết mà trên mình vết máu chưa khô. Cặp phán quan bút xuyên qua
ngực đóng đinh vào tường lúc người hãy còn sống. Trên đầu phán quan bút treo hai
lá
cờ chiêu hồn bằng vải gai vàng viết hai dòng chữ:
“Nợ máu trả bằng máu.”
“Đây là kết quả đã can thiệp vào việc của người ta.”
Hai câu này cũng viết bằng máu tươi, nét chữ dường như chưa ráo.
Lục Tiểu Phụng không coi đến mặt người chết cũng biết là Độc Cô Phương.
Không phải Liễu Dư Hận mà là Độc Cô Phương. Con người nhất tâm mong chết
vẫn chưa chết. Người không muốn chết thì lại mất mạng.
Lục Tiểu Phụng hằn học nói:
-Thần tượng đã bị người dùng nội lực phá hủy. Người chết lại để đây chờ bọn ta
đến coi.
Hoa Mãn Lâu sắc mặt lợt lạt không nhịn được hỏi:
-Người chết không phải là Thương Quan Phi Yến ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Người chết là Độc Cô Phương. Tại hạ không ngờ xác chết thứ hai lại là y.
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm hỏi:
-Sao y lại đến đây ? Cả Thương Quan Phi Yến sao cũng ở đây ? Chẳng lẽ nàng đã
bị người uy hiếp và cũng lọt vào tay bọn Thanh Y ?
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi lại:
-Ngày thường huynh đài vẫn sáng suốt, mà gặp việc của nàng sao lại cứ nghĩ về
khía cạnh không hay ?
Hoa Mãn Lâu trầm lặng hồi lâu rồi thở dài đáp:
-Cái đó là tại tiểu đệ quan tâm đến nàng nhiều quá.
- -
Đúng thế ! Khi người ta đã quan tâm đến ai thì lúc nào cũng nghĩ tới người đó và
nhất là lúc phân ly lại càng đau khổ.
Lục Tiểu Phụng gượng cười hỏi:
-Bất luận trường hợp nào y cũng còn sống. Con người đã gươm kề cổ sao còn ca
được khúc hát dễ nghe ?
Lục Tiểu Phụng cất tiếng hát:
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mặc sử kim tôn không đối tuyệt.
Giọng hát của chàng không được êm tai. Chàng vừa cầm đũa gõ vào chung rượu
hát lại hai câu này.
Chàng hát xong một lượt, Hoa Mãn Lâu lại uống một chung rượu. Sau gã không
nhịn được cất tiếng hỏi:
-Tiểu đệ chẳng dám bảo công tử hát không hay, nhưng công tử đổi những câu khác
được chăng ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Không được.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì tại hạ chỉ biết hát hai câu này.
Hoa Mãn Lâu cười nói:
-Ai cũng bảo Lục Tiểu Phụng thông minh tuyệt đỉnh, tài cán kinh người. Bất luận
môn võ gì chàng chỉ học qua một lần là hiểu ngay. Nhưng công tử mà cất giọng hát
thì thật thua cả con lừa.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Huynh đài bảo tiểu đệ hát không hay sao tự mình không hát lấy mà nghe.
Chàng muốn Hoa Mãn Lâu cười, Hoa Mãn Lâu hát, vì chàng chưa từng thấy Hoa
Mãn Lâu nghĩ không ra được điểm nào, cũng chưa từng thấy gã vừa hát vừa uống
rượu.
Thứ rượu này xoàng lắm vì hở trong quán rượu chốn sơn thôn làm gì có rượu ngon ?
Dù sao có rượu vẫn còn hơn không Hoa Mãn Lâu đột nhiên nâng ly lên đáp lễ,
uống cạn sạch, rồi cất tiếng hát giải trí.
Vân nhất oa, Ngọc nhất thoa.
Thiềm thiềm xam nhi bạc bạc la,
- -
Khinh tần song đài loan
Thu phong đảo vũ tương hòa
Liêm ngoại ba thu âm
Lưỡng quả đại dương nhân hại hà.
Khúc “Trường Tương Tư” hay “Đường Hậu Chủ” là Lý Vỹ nhớ vong thê là Đại
Chu Hậu làm ra. Lời ca rất đỗi thê lương lại chưa đựng mối tương tư nói không
xiết
được.
Lục Tiểu Phụng chợt phát hiện ra Hoa Mãn Lâu quả đã yêu cô gái xinh đẹp thần bí
kia. Sở dĩ gã yêu cô một cách tha thiết vì gã chưa từng yêu ai bao giờ.
Còn Thương Quan Phi Yến thì sao ?
Hành tung của nàng rất kỳ bí, hành động rất cổ quái. Cả Lục Tiểu Phụng cũng
không hiểu tâm ý nàng.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
-Tại hạ tuy hát không hay, nhưng huynh đài hát càng tệ nữa. Tại hạ hát ít ra còn
làm các hạo huynh đài bật cười. Còn huynh đài hát tại hạ muốn cười cũng không
cười
ra tiếng được.
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Vì thế mà chúng ta chỉ uống rượu là hơn. Bữa nay có rượu hãy biết say lấy bữa
nay.
Gã vừa nâng chung rượu lên bỗng nghe tiếng người hỏi:
-Vị nào là Lục đại thiếu gia ?
Đêm đã khuya rồi, người đã ngủ yên, ở tòa dã điếm chốn sơn thôn vốn không còn
người đến nữa, người đến kiếm Lục Tiểu Phụng lại càng không thể có được. Thế mà
người này chỉ đòi kiếm Lục Tiểu Phụng mới kỳ.
Coi cách ăn mặc, người mới đến phảng phất như một nhà săn bắn ở nơi rừng núi.
Tay y cầm một cái giỏ tre. Trong giỏ đựng một con gà rừng nướng chín rất ngon
lành.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi:
-Ông bạn tìm Lục Tiểu Phụng làm chi ?
Nhà liệp hộ đặt cái giỏ tre xuống bàn nói:
-Đây là cô má của Lục đại thiếu gia mua và bảo tại hạ đem tới cho Lục đại thiếu
gia uống rượu.
Lục Tiểu Phụng sững sốt hỏi:
-Cô má của Lục mỗ ư ?
Nhà liệp hộ sững sốt hỏi lại :
- -
-Tướng công có phải là Lục đại thiếu gia không ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
-Nhưng Lục mỗ không phải là đại thiếu gia, mà cũng không chẳng có cô má nào
hết.
Nhà liệp hộ nói:
-Nhất định là có. Tại hạ tuyệt không thể sai lầm được !
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại sao vậy ?
Nhà liệp hộ đáp:
-Nếu vị cô nương đó chẳng phải là cô má của Lục đại thiếu gia thì tại sao lại
phí
tiền bỏ ra năm lạng bạc mua mấy con gà rừng và năm lạng bạc để mướn tại hạ đưa
tới? Nhưng …
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nhưng làm sao ?
Nhà liệp hộ nheo mắt nhìn chàng nhịn cười đáp:
-Y bảo Lục đại thiếu gia có bốn hàng lông mày mà tại hạ nhận ra đại thiếu gia
chỉ
có hai hàng.
Lục Tiểu Phụng muốn nổi nóng, nhưng chính chàng cũng phải phì cười hỏi:
-Ông bạn nhìn thấy ta có bốn hàng lông mày từ hồi nào ?
Nhà liệp hộ cười đáp:
-Vì tại hạ chưa từng ngó thấy, nên muốn đến coi, chứ không phải hoàn toàn vì năm
lạng bạc mà tới đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Cô má ta hình dạng thế nào ?
Nhà liệp hộ đáp:
-Y là một vị tiểu cô nương.
Lục Tiểu Phụng la thất thanh:
-Tiểu cô nương ư ? Ông bạn lớn thế có vị tiểu cô nương nào làm cô má không ?
Nhà liệp hộ đáp:
-Tại hạ cũng không tin, nhưng y bảo tuy tuổi không lớn nhưng thuộc vào hàng
trưởng bối. Cô lại bảo còn tên điệt tôn là Hoa Mãn Lâu, năm nay đã ngoài năm
chục
tuổi.
Lục Tiểu Phụng nhìn Hoa Mãn Lâu muốn cười nhưng không tiện bật tiếng cười.
Hoa Mãn Lâu cười đáp:
- -
-Đúng thế ! Tại hạ có một bà cô như vậy đó.
Nhà liệp hộ sững sốt hỏi:
-Vậy các hạ là Hoa Mãn Lâu, năm nay đã ngoài năm mươi ư ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Tại hạ bão dưỡng thận trọng nên coi tuổi còn nhỏ.
Nhà liệp hộ không nhịn được hỏi:
-Cách bão dưỡng thế nào ? Tại hạ muốn học được không ?
Hoa Mãn Lâu thủng thẳng đáp:
-Cái đó cũng dễ thôi. Mỗi ngày ông bạn chỉ cần ăn năm chục con giun, hai chục
con thằn lằn và ba cân thịt người.
Nhà liệp hộ ngó gã tưởng chừng tròng mắt sắp bật ra. Đột nhiên gã trở gót chạy
đi
không dám ngoảnh cổ lại.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được nổi lên tràng cười rộ.
Hoa Mãn Lâu cũng cười nói:
-Đại thiếu gia nói đúng lắm ! Con tiểu yêu đó mà nói dối thì đến người chết cũng
bị
ả gạt.
Lúc gã nói câu này không biết vô tình hay hữu ý cầm đũa trỏ về phía cửa sổ mé
tả.
Lục Tiểu Phụng nhảy vọt lên xoay mình trên không lại đẩy cửa sổ. Một cô bé hai
mái tóc kết bím, đang đứng bên ngoài bưng miệng cười thầm.
Thương Quan Tuyết Nhi cặp mắt thao láo cười không ra tiếng.
Lục Tiểu Phụng túm lấy bím tóc thị kéo lại nói:
-Con tiểu yêu này không những muốn làm cô má ta mà còn đòi làm bà cô huynh
đài nữa.
Tuyết Nhi bĩu môi nói:
-Bất quá người ta nói giỡn. Dù đại thiếu gia không bật cười thì cũng đừng nắm
bím
tóc người ta cho hết giận.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:
-Huống chi người ta lại mất mười lạng bạc mời ngươi. Con gà rừng này ngon thiệt.
Dù đại thiếu gia chẳng cám ơn, ít ra cũng nên giữ lịch sự với người ta một chút.
Tuyết Nhi mỉm cười nói:
-Ông cháu của ta đây còn có lương tâm, nói được lời công bằng.
Lục Tiểu Phụng cười rộ đáp:
-Té ra có kẻ có lương tâm còn ở dưới một bậc người không lương tâm.
- -
Chàng cười lớn buông tay ra. Tuyết Nhi khác nào con tiểu hồ ly, lập tức chuồn
qua
dưới nách chàng toan chạy đi, nhưng thị chuồn không nhanh lại bị Lục Tiểu Phụng
nắm tóc lôi lại như lôi con gà bắt thị ngồi xuống ghế, dựng mặt lên hỏi:
-Ta muốn hỏi mấy câu, cô phải nói thực không được dối trá !
Tuyết Nhi chớp mắt mấy cái, tựa hồ bị oan khuất, thị đáp:
-Ta có nói dối câu nào bao giờ đâu.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Hiện giờ cô nói câu này là giả dối.
Tuyết Nhi tức mình lớn tiếng:
-Ta nói một câu công tử cũng không tin sao còn nói với ta làm gì nữa ?
Lục Tiểu Phụng biết là mình đấu khẩu với con tiểu yêu này là chuyện ngu xuẩn.
Chàng nghiêm nghị hỏi:
-Tại sao lúc nào cô cũng theo dõi bọn ta ?
Tuyết Nhi đáp:
-Ta không theo dõi các vị, mà có theo dõi cũng không kịp.
Câu này thị nói thật.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại sao cô kiếm thấy bọn ta ?
Tuyết Nhi đáp:
-Ta biết các vị muốn kiếm Tây Môn Xuy Tuyết, nên ta đến trước.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Cô vẫn chờ ở đây ư ?
Tuyết Nhi đáp:
-Người ta chờ suốt một ngày, y phục chưa thay đổi, người chưa tắm gội biến thành
hôi hám. Đại thiếu gia không tin thì ngửi coi.
Hoa Mãn Lâu lại cười hì hì. Lục Tiểu Phụng hắng dặng mấy tiếng, hỏi:
-Cô đợi bọn ta làm chi ?
Tuyết Nhi đáp:
-Vì ta có chuyện bí mật nhất định phải cho công tử hay.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Điều chi bí mật ?
Tuyết Nhi môi méo xệch như người muốn khóc, đột nhiên lấy trong người ra con
yến vàng chế tạo rất tinh xảo, cô nói:
- -
-Công tử coi đây. Cái này ta mới tìm thấy đêm qua ở trong vườn hoa. Lục Tiểu
Phụng ngó rồi chẳng biết điều chi bí mật.
Tuyết Nhi lại nói:
-Cái này là gia phụ hồi sanh tiền làm cho thư thư. Thư thư coi nó như một thứ
bảo
bối, dùng giây vàng đeo vào mình. Ta mượn y đeo chơi mấy ngày mà y nhât định
không chịu. Bây giờ … bây giờ ta lượm được nó ở dưới đất.
Tuyết Nhi lắc đầu nói tiếp:
-Đây nhất định là lúc người ta khiêng thi thể y vô tình đã kéo rớt xuống.
Trong mắt cô êch ếch những nước. Quả nhiên cô rất bi thương. Cả tiếng nói cũng
nghẹn ngào.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chẳng lẽ cô công nhận là thư thư cô đã chết rồi ?
Tuyết Nhi mím môi, gật đầu nghẹn ngào đáp:
-Chẳng những ta biết y chết rồi mà còn biết cả người đã hạ sát y.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Ai vậy ?
Tuyết Nhi hằn học đáp:
-Chính là biểu thư ta.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Thượng Quan Đan Phụng ư ?
Tuyết Nhi đáp:
-Chính y đó. Chẳng những y hạ sát thư thư ta mà còn giết cả bọn Tiêu Thu Vũ, Độc
Cô Phương và Liễu Dư Hận.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Cả ba người này cũng đều bị nàng giết chết ư ?
Tuyết Nhi gật đầu đáp:
-Chính mắt ta ngó thấy y theo Liễu Dư Hận vào trong một nhà khách sạn nói mấy
câu rồi đột nhiên dùng cây Phi Phụng Châm vươn tay ra hạ sát Liễu Dư Hận. Y còn
đem thi thể hắn giấu xuống gầm giường.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Không ngờ Liễu Dư Hận mong chết mãi không được, lần này lại chết lẹ quá.
Tuyết Nhi nói:
- -
-Phi Phụng châm nguyên là ám khí độc môn của biểu thư hễ gặp máu là sưng lên
làm cho chết người. Chắc biểu thư đã dùng thứ ám khí này để hạ sát thư thư,
nhưng
không hiểu biểu thư đã giấu thi thể thư thư vào đâu … ?
Thị chưa dứt lời, nước mắt đã trào ra.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Cô nói mấy câu này có vẻ hợp lý tựa hồ hoàn toàn đúng sự thực, nhưng đáng tiếc
là ta không tin một câu nào.
Tuyết Nhi cũng không nổi nóng chỉ sa kệ đáp:
-Ta đã biết công tử chẳng tin ta là vì công tử … đã bị biểu thư làm cho mê hoặc.
Lục Tiểu Phụng đăm đăm ngó Tuyết Nhi. Quyết tâm của chàng đã bị giao động.
Chàng không nhịn được hỏi:
-Nàng cũng là biểu thư biểu muội với thư thư của cô thì sao lại giết chết thư
thư cô?
Tuyết Nhi nghiến răng đáp :
-Ai mà biết được tại sao y lại hạ sát thư thư ta ? Có khi vì y tức giận thư thư
ta ở chỗ
thư thư thông mình hơn y mà lại đẹp hơn y nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Còn Liễu Dư Hận thì sao ? Trước nay hắn vẫn một dạ trung thành làm việc cho
nàng, sao nàng lại giết hắn ?
Tuyết Nhi hằn học đáp:
-Y là một người đàn bà độc hơn rắn rết. Đến thư thư ta y còn hạ độc thủ thì bất
cứ
với ai cũng giết chết được.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Ta biết cô hận nàng lắm, nhưng …
Tuyết Nhi đột nhiên cười lạt ngắt lời:
-Ngươi tưởng ta hận y vì ngươi chăng ? Ngươi cho là ta ăn phải giấm chua ư ? Bề
ngoài y đối với ta rất tốt mà thực ra y vẫn ngấm ngầm khi phụ ta …
Lục Tiểu Phụng đột nhiên ngắt lời:
-Năm nay nàng mới mười chín tuổi mà cô đã hai mươi thì nàng khi phụ cô thế nào
được ?
Tuyết Nhi cứng họng không nói được nữa.
Lục Tiểu Phụng lại sinh lòng bất nhẫn, cất giọng ôn tồn:
-Nếu cô bồn chồn vì thư thư cô thì cô cứ vững tâm lại, ta biết thư thư cô không
chết
đâu.
Tuyết Nhi mím môi nói:
- -
-Nhưng lúc y sát hạt Liễu Dư Hận, quả thực ta đứng ngoài cửa sổ đã nhìn rõ …
Cô đột nhiên dừng lại đứng ngẩn người ra.
Liễu Dư Hận bị Thượng Quan Đan Phụng giấu dưới giường đột nhiên lại xuất hiện.
Sương đêm thảm đạm, bóng nguyệt lu mờ.
Liễu Dư Hận dưới ánh trăng huyền ảo từ từ đi tới. Hắn tiến vào quán rượu nhỏ bé
này.
Bộ mặt xấu xa của hắn dưới bóng trăng lờ mờ càng thêm phần hung dữ khủng
khiếp, nhưng vẻ mặt hắn lại an tường. Thanh âm rất nhu hòa, hắn nhìn Tuyết Nhi
nói:
-Cô đi ra ngoài chơi bấy nhiêu là đủ rồi. Bây giờ hãy theo ta trở về. Vương gia
sai
ta đến đón cô đó.
Tuyết Nhi giương to cặp mắt ngập ngừng hỏi :
-Ngươi … ngươi không chết ư ?
Khoé mắt Liễu Dư Hận lướt qua một tia bi thảm, hắn buồn rầu đáp:
-Chết ! Có khi chết không phải là chuyện dễ !
Tuyết Nhi hỏi:
-Biểu thư ta đâu rồi ?
Liễu Dư Hận đáp:
-nàng cũng mong cô về cho lẹ. Bây giờ cô hãy còn nhỏ tuổi, chờ cho đến lúc lớn
lên đi du ngoạn cũng chưa muộn. Cô hãy coi thư thư của cô đó. Bây giờ y muốn đi
đâu đều được tùy tiện, chẳng ai quản cố y hết.
Tuyết Nhi ngó Liễu Dư Hận ra chiều khiếp sợ. Đột nhiên thị nắm tay Lục Tiểu
Phụng la lên:
-Tiểu muội yêu cầu công tử chớ để cho người này đem tiểu muội đi. Tiểu muội tình
nguyện đi với công tử.
Liễu Dư Hận hỏi:
-Cái đó phải chờ cô lớn thêm ít nữa. Bây giờ cô là đứa con nít, bọn người lớn
còn
bao nhiêu việc chính phải làm, cho cô đi theo thế nào được ?
Bên ngoài có tiếng bánh xe lọc cọc và tiếng ngựa hý. Xe ngựa dừng lại ở ngoài
cửa. Chính là cỗ xe mà Lục Tiểu Phụng đã ngồi bữa trước.
Liễu Dư Hận giục:
-Cô lên xe đi ! Ở trên xe ngủ ngon một giấc là về đến nhà.
Tuyết Nhi phải ra đi. Thị không ngoảnh cổ lại.
Lục Tiểu Phụng thấy cô lên xe rồi, dáng điệu cô rất đáng thương chàng không nhịn
được thở dài, miệng lẩm bẩm:
- -
-Cô này vốn là một con nhỏ rất khả ái mà sao cô lại thích nói dối.
Hoa Mãn Lâu ngồi yên từ nãy tới giờ đột nhiên lên tiếng:
-Mỗi người nói dối đều có một nguyên nhân. Có người nói dối để tự lừa gạt mình.
Gã thở dài nói tiếp:
-Lại có người đáng thương hơn là nói dối bất quá để được người ta đồng tình với
mình, không chú ý tới kẻ khác.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Đây phải chăng là cô từ gnày còn nhỏ đã thiếu kẻ bênh vực và đồng tình ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Phải rồi.
Lục Tiểu Phụng thở dài, nhăn nhó cười nói:
-Huynh đài nói phải đấy. Có nhiều người làm việc lầm lỗi cũng nên lượng thứ cho
họ. Tại hạ nên biết sớm điểm này để suy nghĩ về kẻ khác …
Chàng chưa dứt lời đột nhiên phát giác ra Liễu Dư Hận xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn
nhìn chàng thủng thẳng nói:
-Tuyết Nhi có câu này bảo tại hạ cho công tử hay.
Lục Tiểu Phụng lắng tai nghe. Đột nhiên chàng phát giác ra con người đáng sợ này
dường như lộ ra một nụ cười ôn hòa nói:
-Cô bảo vừa rồi cô quên chưa cho công tử hay là từ ngày công tử cạo râu rồi
trông
công tử trẻ trung và diêm dúa hơn trước nhiều.
Lục Tiểu Phụng đưa ngón tay lên bờ môi, dường như chàng tức mình về chuyện
hàm râu không mọc dài cho thật lẹ.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:
-Công tử đã biết trước nay tiểu đệ chẳng bao gờ lấy làm bực mình vì không ngó
thấy gì, nhưng bây giờ thực tình tiểu đệ muốn được nhìn rõ sau khi công tử cạo
râu
rồi, hình thù ra làm sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Người ta vừa bảo cạo râu rồi càng trẻ, đẹp hơn trước.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Vậy thì làm sao trước kia công tử lại để râu ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì tại hạ bảnh quá, chỉ sợ bao nhiêu đàn bà con gái trên đời mê mình đến chết
hết.
Hoa Mãn Lâu cười hỏi:
-Mấy bữa nay trời nóng quá, công tử có thấy bực mình không ?
- -
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng hỏi lại:
-Làm sao tại hạ phải bực mình ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Vì công tử cảm thấy có điều không tốt với cô bé vừa đáng thương lại đáng tức
cười
mà còn hay nói dối. Công tử có điều chưa yên dạ vì không hiểu cô ta về rồi có bị
người khinh khi hay chọc tức không ?
Lục Tiểu Phụng đột nhiên đứng phắt dậy muốn ra ngoài thì có người đưa hai tấm
thiếp đến:
-“Đã chuẩn bị chung rượu lạt mời tướng công đến tẩy trần. Xin tướng công vui
lòng
giá lâm.”
Phía dưới thự danh : Hoắc Thiên Thanh.
Mấy câu giản dị, chữ viết đoan chính và mực đặc nên nét chữ gồ lên một chút.
Người không ngó thấy, dùng đầu ngón tay sờ cũng ra.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:
-Xem chừng Hoắc tổng quản này là một nhân vật rất chu đáo.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói:
-Há phải chỉ chu đáo mà thôi.
Người đưa thiếp đến là một thằng nhỏ rất lanh lợi, đứng ngoài cửa khom lưng nói:
-Hoắc tổng quản còn dặn: Nếu hai vị vui lòng đi dự thì tiểu nhân xin chờ ở đây
để
đưa hai vị đến nơi đầy châu quang bảo khí. Hoắc tổng quản đã chuẩn bị chờ đại
giá
của hai vị.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Sao y biết là ta sẽ đến ?
Thằng nhỏ cười đáp:
-Trong phạm vi tám trăm dặm quanh đây, bất luận việc lớn việc nhỏ Hoắc Tổng
quản chẳng mấy việc là không biết.
Tiệc rượu bàt trong thủy các, bốn mặt là ao sen. Một màu xanh biếc, chín nhịp
cầu
đều màu hồng tươi.
Những hạt trân châu đính vào những tấm sa dùng làm rèmcửa sổ đều chống cao
lên. Hoa sen đưa mùi thanh hương thoang thoảng lúc mới nở.
Trời vào tiết tháng tư.
Hoa Mãn Lâu lẳng lặng hưởng thụ mùi hoa thơm của nhà phú hào. Dĩ nhiên gã
không ngó thấy diện mạo Hoắc Thiên Thanh, nhưng nghe thanh âm cũng đoán ra
được gương mặt lão thế nào.
- -
Thanh âm Hoắc Thiên Thanh trầm trầm và mạnh mẽ. Lão nói thong thả, ôn hòa.
Lúc lão phát thanh hy vọng người nào cũng chú ý nghe và ai nấy đều nghe thật rõ.
Cái đó chứng tỏ lão là người tự tin lại đủ sức phán đoán. Bất luận lão làm việc
gì
cũng theo nguyên tắc của mình. Tuy lão kiêu ngạo, nhưng không muốn người ta nhận
ra mình kiêu ngạo.
Hoa Mãn Lâu không ngán con người này mà Hoắc Thiên Thanh cũng không ngán
lão. (?)
Ngoài ra còn hai người khách bồi tiệc. Một người là Tây Tịch Diêm gia tên gọi Tô
Thiếu Khanh. Một vị là Vân Lý Thần Long Mã Hành nổi tiếng võ lâm từ lâu. Võ
công lão không phải tầm thường. Thinh danh của lão chẳng phải tự nhiên mà được.
Hoa Mãn Lâu rất lấy làm kỳ ở chỗ lúc lão nói với Hoắc Thiên Thanh cũng ra chiều
xiểm nịnh lấy lòng.
Một nhân vật bản lãnh vào bậc võ lâm hào kiệt như lão đáng lý thái độ phải khác
hẳn.
Tô Thiếu Khanh là người thoát tục. Y không quê mùa hủ lậu mà cũng không ba
hoa khoác lác. Hoắc Thiên Thanh đặc biệt giới thiệu y là một vị cử nhân bão học,
nhưng nghe thanh âm thì y hãy còn nhỏ tuổi.
Cả chủ khách có năm người. Đây chính là phương thức mời khách rất thích của Hoa
Mãn Lâu. Nó chứng tỏ chủ nhân không những ân cần chu đáo mà còn hiểu rõ tâm lý
của khách.
Nhưng đến bây giờ rượu thịt còn chưa bày ra khiến gã hơi lấy làm kỳ. Mặc dù gã
không phải là người nóng nảy.