Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc -----oo0oo-----
Quyển 5: Vô Đề
Chương 155: Thập giai yêu thú
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Một đường phi hành, tốc độ của hai người Trịnh Hạo Thiên không phải nhanh, bởi vì bọn họ cảm nhận được minh đang dần tiếp cận hai vị thập giai cường giả kia.
Đương nhiên, bắt kể là Trịnh Hạo Thiên có Động sát phù triện, hay An An nám giữ năng lực đặc thù, có thể đảm bảo bọn họ không tiếp cận đối phương quá gần.
Mà sau hai ngày, bọn họ không hẹn mà cùng dừng lại.
Bởi vì họn họ đều cảm ứng được, phía trước có tiếng nổ mạnh, có thể nói là linh lực ba động kinh thiên động địa. hơn nữa trong dao động này còn vang vọng từng đợt tiếng rống giận của yêu thú.
Không hỏi cùng biết, phía trước đang xảy ra chiến đấu kịch liệt.
Đưa mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ hưng phần.
Khải Nhĩ Đặc. Ước Hàn Phúc hai vị cường giả thập giai đọc đường đi tới đều tận lực tránh một vài yêu thú thập giai cường đại. bọn họ tự nhiên không phải sợ cái gì. mà bởi vì trước khi đạt được mục đích không muốn gây chuyện mà thôi.
Mà lúc này chỉ cần thoáng nhìn qua tình hình chiến đấu ở phịa trước là bọn họ có thể khẳng định, lúc này giao chiến hai bên đều là thập giai cường giả không thể nghi ngờ.
Bởi vậy có thể thấy hai vị ngư nhân cường giả đã tới đích, chỉ là chảng hiểu vì sao địa phương họ muốn đến lại bị yêu thú cường đại chiếm giữ. vì thế hai bên phát sinh chiến đấu không chết không ngừng.
Trịnh Hạo Thiên lật bàn tay, một tấm Âm Phong phù triện sáng lên quanh thân thể hắn, đồng thời khiến hẳn trở nên vô hình.
Kỳ thực, nêu Trịnh Hạo Thiên được Mộng Yểm trợ giúp^.như vậy hiệu quả khẳng định tốt hơn không thể nghi ngờ, thế nhưng ngay lúc này, hắn vô thức một mình tác chiến.
An An cũng móc ra phù triện, nhẹ nhàng xé đôi. rời cũng biên mắt vô tung.
Hai người cứ thế mà chậm rãi tiến vể phía trước, bọn họ không có hứng thú tham gia trận chiến kia. mà chỉ muốn quan tâm đến kết quả trận đầu.
Khi bọn họ đi qua một khe núi. gần như đã nghe rõ âm thanh chiến đầu.
Khải Nhĩ Đặc cùng Ước Hàn Phúc hai người liên thủ đã đánh cho yêu thú thương tích đẩy minh, dường như lúc nào cũng có thể không kiên trì được mà bỏ mạng tại chỗ.
Lúc này, Khải Nhĩ Đặc cẩm trên tay một trường tiên, trường tiên này mang hiệu đụng thần kỳ. chỉ cần vung nhẹ một cải, lập tức tỏa ra từng vòng từng vòng quanh mang bạch sắc, nhìn giống như những con sóng nước vậy. Những quang mang này có lực lượng vây khốn và phòng hộ mạnh mẽ. chúng khuếch tán trên hư không, hình thành một quang tráo khổng lồ. vây khốn con yêu thú đổi diện vào trong.
Trên người Ước Hàn Phúc huyết quang cuồn cuộn, cả người hắn đều được bao phủ trong huyết quang,
Trong tay hẳn cằm một trường kích cũng đó như máu, trường kích này tung hoành tứ phía, mang theo một tia hàn ý huyết sắc âm độc nhè nhẹ. khí thế mạnh mẽ không gì không phá nổi.
Mà yêu thú chiến đấu cùng họ cũng có hình thể cổ quái, sau lưng có một đỏi cánh.
Cả người nó trắng như tuyết. thân thể như ngựa, nhưng trên đầu lại có một đôi sùng hưu bén nhọn, đuôi dài hữu lực. huy động tạo nên tiếng xé gió, giống như huy vũ một kiện trường tiên vậy. Cho dù là cường giả như Ước Hàn Phúc cũng không dám ngạnh kháng cái đuôi này.
Con yêu thú rống lên liên tục, trong tiếng hống cũng mang theo uy năng cường đại, đường như có thể khiến nhân tâm chấn động.
Thế nhưng hiện tại hiển nhiên nó đã là nò mạnh hết đã rồi.
Thân thể hoàn mĩ đã đẩy thương tích, từng đạo vết thương khiến người khác nhìn thấy mà giật minh, máu tươi ồ ạt chảy ra. đám máu tươi này còn chưa kịp roi trên mặt đất thì đã bị trường kích quỳ quái trong tay Ước Hàn Phúc hút hết không còn một giọt.
Tiên huyết này đường như có uy năng khổng lồ, khiến cực phẩm bảo khí trường kích gào thét đảm ra. phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, hắn đã từng có lằn cô đọng ngụy pháp khí.
Tuy rằng chân chính luyện chế pháp khí không phải hắn. mà là Thương Long Thiền Trượng cùng Ác Mộng, thế nhưng hắn cũng có chút kinh nghiệm.
Lúc này khi nhìn thấy trường kích trong tay Ước Hàn Phúc, hắn nhịn không được rung động trong lòng.
Chuôi trường kích này khẳng định có hiệu dụng cường đại khác, hơn nữa nó có tiềm lực khó hình dung, nếu tận lực bồi dường hoàn toàn có thế tiến chức ngụy pháp khí.
Hơn nữa. lại lực lượng tà ác ngập máu tanh này một khi thành ngụy pháp khí. uy năng sẽ lớn hơn ngụy pháp khí khác rất nhiều.
Chỉ là. hôm nay chuôi trường kích này nằm trong tay một vị thập giai ngư nhân cường giả. Trịnh Hạo Thiên không muốn chọc vào nhân vật cỡ này, tuy nhìn thích mắt vô cùng nhưng hắn lập tức cật lực đè nén lòng tham đang trồi dậy trong lòng.
"Hừ..." Yêu thú đột nhiên gầm gừ một tiếng trong cổ họng, sau đó thân thể linh động của nó dừng lại.
Kỳ thực yêu thú thực lực không phải thứ dễ động vào. Nếu như gặp bắt luận ai trong hai ngư nhân cường giả này, nó tuyệt đối không thua,
Thế nhưng Khải Nhĩ Đặc có trường tiên mang năng lực vảy khốn, mà kiện trường kích trong tay Ước Hàn Phúc lại càng có ma lực vô cùng.
Hai người phối hợp. phạm vi hoạt động của nó bị một người hạn chế trong khu vục không quá lớn. đem thân pháp né tránh của nó chế trụ. cho nên mới khiến nó roi vào kết quả thảm hại này, bảng không nó ngay cả không địch lại hai người cùng có thể viln độn bỏ chạy.
LÚC này thân thể nó đột nhiên khựng lại, phát ra một tia khí tức bi thương, trong khí tức này càng ẩn chứa một loại vị đạo vô tỉnh.
Khải Nhĩ Đặc hừ một tiếng, nổi: "Ngươi nói dễ nghe nhi. mục đích chúng ta tới đây không phải là nó."
Ước Hàn Phúc trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, nói: "Chỉ cần ngươi có thể vây khốn nó, như vậy sau khi ta chém chết nó, ta chỉ cần máu huyết của nó nuôi thần binh huyết quang kích, còn yêu đan. da lông, thậm chí yêu phách đều là của ngươi."
Khải Nhĩ Đặc lúc này mới hiện ra một tia động tâm. hắn do dự một chút nói: "Ta sẽ cố hết sức."
Dứt lời. cổ tay hắn run lên. một cổ lực lượng lớn từ trướng tiên phát ra. những lực lượng này sau khi tràn ngập không gian bắt đầu biển thành quang võng, quang vòng này giao nhau hình thành một thiên la địa vọng phô thiên cái địa mà bay đến.
Trịnh Hạo Thiên cùng An An sắc mặt khẽ biến, bọn họ thế mới biết, thì ra Khải Nhĩ Đặc vẫn bảo tồn thực lực.
Nhè thở một hơi, Trịnh Hạo Thiên trong lòng có chút cảm khái.
Trong các chủng tộc đều có nhân tài kiệt xuất, hai ngư nhân cường giả này bày ra thực lực cao vợi, minh tuy rằng chiếm được truyền thừa của Thiên Bằng, Ngư Nhân chỉ nhãn đồng thời tiến vào bát giai, nhưng cũng không dám nói là có thể chiến thắng bất luận ai trong hai người.
Mà An An trừ phi hồi phục thực lực, đồng thời sử dụng đoản kiếm thần bí kia Bằng không muốn đánh chết một trong hai người là chuyện tuyệt đối khó khăn.
Đoàng...
Từng tiếng nổ lớn phát ra trong quang võng, sau đó tiếng rống của ngư nhân cường giả cùng yêu thú hòa cùng một chỗ. phía trước một mảnh đắt đá tung bay.
Chợt yêu thú hống dài một tiếng, thân thể nó đường như đột nhiên lớn gấp đôi, sau đó hai cánh
run lên, một đôi cánh chợt thoát ly thân thể. bấn về phía hai ngư nhân cường giả.
Khải Nhĩ Đặc cùng Ước Hàn Phúc đảng thời phát ra một tiếng kinh hãi. bọn họ thật sự không ngờ yêu thú còn hậu chiêu này.
Đối với hai cánh đầy máu huyết, nhưng ẩn chứa sát khí vô cùng của yêu thú, họ không dám coi thường.
Trường Tiên cùng Huyết Quang Kích đồng thời thu về trước mặt họ hình thành một vòng phòng hộ. đồng thời trên người họ hiện ra một vầng lớn thủ hộ chỉ quang sáng chói.
Đây là bảo khí chi quang mà họ mang theo phòng thân, vào lúc này hai người không chút do dự sử dụng.
Bởi vì họn có thể nhìn ra. con yêu thú này muốn liều mạng rồi.
Yêu thú thập giai liều mạng kinh khủng cỡ nào. bọn họ tự nhiên là biết, vì thế không dám có chút khinh thường sơ sẩy.
Nhưng mà chuyện khiến họ tuyệt không nghĩ ra là yêu thú sau khi bắn ra hai cánh không tiến mà lùi. nó quay người chạy về phía sau.
Nó tuy rằng thiếu đi một đôi cánh nhưng tốc độ chạy cực nhanh, thoáng cái đã thoát khỏi thiên la địa võng của hai người Khải Nhĩ Đặc. mang theo một thân vết thương chạy về phía xa.
Đây là lần đầu tiên sau khi hai bên chạm trán, nó có thể chạy thoát khỏi sự quấn lấy của trường tiền, lúc này nó như cá lột vào biển rộng, không cần cố kỵ gì mà lao đi. hầu như trong nháy mắt đã biến mắt không thấy tăm hơi.
A....
Ưóc Hàn Phúc hét lên một tiếng cuồng nộ. thân hình hắn khẽ động, đang muốn đuổi theo.
Nhưng mà vào lúc này một đạo trường tiên đã quấn lấy, chặn lối đi của hắn, Khải Nhĩ Đặc quát lên: "Ước Hàn Phúc không nên."
Ước Hàn Phúc quay mạnh đầu. hai mắt hẩn đó đậm. cả người toát ra khí tức nguy hiểm tới cực điểm: "Ngươi... muốn ngăn ta.”
Khải Nhĩ Đặc nghiêm mặt, nói: "Chúng ta giao thủ chỗ này khiến động tĩnh quá lớn, nếu như dẫn đến các tộc đàn khác vậy sẽ có phịền phức, Ước Hàn Phúc, ta mong người không nên vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn."
Ước Hàn Phúc sửng sốt một chút, vẻ điên cuồng trong mắt dẩn thu liềm.
''Được, theo ỷ ngươi.”
Hắn tuy không cam lòng nhưng dù sao cũng biết phân biệt nặng nhẹ.
Ỏ chỗ này lục soát một chút, xác định không có ngư nhân khác, bọn họ liền tiến vào bên trong một cái động khẩu đen ngòm.
Chỉ là hai người cũng không phát hiện ra tung tích của hai người Trịnh Hạo Thiên.
Hắc ám phù triện tác đụng quả thực thần kỳ, mà dùng đối phó với ngư nhân lại càng diệu dụng.
Hai người bọn họ chậm rãi tiến vào động, mãi cho tới cuối đường. Khải Nhĩ Đặc sờ soạng bốn phía một hồi lâu. cuối cùng đột nhiên hưng phấn kêu lên: "Tìm được rồi."
Hắn nhẹ ấn một chút, thạch bích trước mặt lập tức địch sang một bên. để lộ một động khẵu càng thêm u tối.
Hai ngư nhân cường giả nhìn nhau, đều nhịn không được hiện ra vẻ mừng như điên.
"Đi."
Hai người họ không phản biệt trước sau tiền vào bên trong động.
Nhưng mà ngay khi thân ảnh bọn họ biến mắt một lát. một tiếng nói nhỏ cũng vang lên:
"Đi..."
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc -----oo0oo-----
Quyển 5: Vô Đề
Chương 156: Ngư nhân tinh huyết
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trong thông đạo vô cùng ẩm thấp đen tối. ngoài ra còn phảng phất có một cỗ lực lượng quỷ dị khó hỉnh dung được.
Thế nhưng, hai người Khải Nhĩ Đặc hiện tại vô cùng hưng phấn, lúc này. họ đã quên mắt sự tiếc nuối con yêu thú thập giai lúc trước, mà đều tập trung tinh thần vào thông đạo trước mặt.
Hành tẩu trong đêm tối không biết bao lâu thì họ đột nhiên dừng lại.
Đuổi theo phía sau đằng xa. Trịnh Hạo Thiên cùng An An đều thẩm giật minh, thông đạo này không phải bằng phảng về phía trước mà là không ngừng kéo dài xuống dưới.
Cứ theo quãng đường họ đi được từ đầu đến giờ thì có thể biết họ đã tiến vào lòng đất. hơn nữa. con đường này dài đằng đặc. dường như vĩnh viễn kéo dài xuống phía dưới không có điểm cuối.
Bỗng nhiên. Trịnh Hạo Thiên dừng chân, bởi vì An An vươn tay kéo hẳn lại.
Quay đầu, tuy rằng hai mất chỉ là một mảnh hư vô nhưng Trịnh Hạo Thiên bằng cảm giác vẫn có thể nhận ra phương vị của An An.
"Sao thế?"
''Ta khôngthể đi xuốnanữa.” “Vì sao?"
''Hoàn cảnh ở đây đặc thù, vì thế càng đi xuống chân khí của ta càng suy yếu." An An cười khổ: "Nếu tiếp tục đi xuống, chỉ sợ ta không đạt nổi bát giai chân khí." Trịnh Hạo Thiên trong lòng thất kinh, hắn lập tức hiểu ra. chân khí An An lúc này đã rớt tiếp một giai, biến thành bát giai.
An An hơi từ chối một chút, sau đó cảm giác một cỗ chân khí nóng rục dùng mãnh tiến vào bên trong thân thể.
Nàng thoáng đảo mắt. cũng không vận chân khí chống lại, bởi vì nàng tin Trịnh Hạo Thiên không gây bất lợi cho nàng... lúc này.
Quả nhiên, sau khi chân khí đọc theo kinh mạch của nàng đến đan điền liền kết thành một vật thể hình tròn quỷ dị.
Đan điền An An lập tức chuyền biến tốt lên.
Nếu đổi là người khác, và nếu không rơi vào hoàn cảnh hẳn phải chết này. nàng tuyệt không làm ra chuyện hoang đường thế này, càng không để Trịnh Hạo Thiên tùy ý muốn làm gì đan điền của nàng thì làm.
Cổ vật thể hình tròn không ngừng xoay tròn, không ngờ đồng thời phát ra hai loại lực lượng hoàn toàn đối lập - Quang minh và hắc ám.
Chỉ là, hai chủng lực lượng không bài xích trái lại hồ trợ bù khuyết với nhau, hơn nữa chỉ sau một lát ngưng tụ ra một con mắt đang đóng chặt.
Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, con mắt mớ ra. từng sợi lực lượng kỳ dị bắn ra bốn phía.
Màu đen. không ngờ là những cỗ năng lượng hắc ám tinh thuần.
"Mau thu nạp đi..." Trịnh Hạo Thiên nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Trong mắt An An hiện ra vẻ kì dị. chân khí trong nội thể nàng vận chuyển gần như trong khoảng khắc đã hấp thu biến cỗ lực lượng kia thành chân khí.
Sau khi chân khí tràn ngập kinh mạch, nàng đột ngột phát hiện áp lực Thần kỳ xung quanh đã giảm bớt rất nhiều.
Hơn nữa. khi cỗ lực lượng màu đen lan tràn, thậm chí bên ngoài thân thể nàng còn hình thành một cái lồng khí bám sát vào đa thịt nàng.
An An hơi nhắm mắt. biến thân yêu hóa của nàng chính là hắc ám tinh linh, đối với năng lượng hắc ám tinh thuần này rất là hướng thụ. thân thể cùng không bài xích, cho nên mới có thể dễ dàng hấp thu đồng thời biến thành chân khí. chỉ là, khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên là trong cổ lực lượng hác ám tinh túy đường như ẩn chứa một tia năng lượng nàng không biết, khiến nàng cảm thấy kinh ngạc là từ sâu nội tâm nàng phát ra cảm giác kinh nể với loại năng lượng này.
Trán Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nứt ra, một con mắt sâu không thể dò từ đó hiện ra.
Một đạo quang mang kỳ dị bắn ra, tuy rằng thân thể An An được Âm Phong phù triện bao phủ như đạo quang mang này vẫn dễ dàng tìm được vị trí của nàng.
Khi đạo quang mang tiếp xúc với vầng đen phòng hộ bên người nàng một khắc, một chuyện kỳ dị xảy ra.
Trong đan điền An An. con mắt kia bắt đầu xoay tròn, lực lượng mà nó tỏa ra tăng mạnh, hô ứng với ánh sáng ngoại giới.
Hai chủng lực lượng tương hồ nhau, đồng thời cuối cùng ngưng thành một thể.
Đến lúc này. phòng ngự tráo xung quanh An An càng xảy ra biển hóa kỳ dị, ngoại trừ màu ðen thuần túy không ngờ còn mang theo một chút khí tức ngư nhân móng manh khó nắm bất.
Khi cỗ hơi thở này hình thành một khắc, hai mất An An sáng lên.
Bởi vì nàng cảm thấy từ khi tiến nhập nơi này, lần đâu tiên cổ áp lực thật lớn lên người nàng đã biến mắt.
Cổ khí tức ngư nhân trên người nàng đường như tương xung với lực lượng xung quanh, đường như biến nàng thành một đầu ngư nhân, không bị hoàn cảnh đặc thù bài xích nữa.
An An kinh hỉ hỏi: "Ngươi làm sao làm được?” Trịnh Hạo Thiên cười nhẹ: "Ta cũng chỉ thử một chút, không ngờ thành công." Kỳ thực động tác hắn vừa rồi thoạt nhìn đơn giản nhưng cũng là dốc toàn lực.
Trước tiên dùng tam đại thần công đưa quang minh cùng hắc ám lực lượng của hẳn vào đan điền An An. đồng thời hỉnh thành một linh mục vận chuyển không ngừng.
Sau đó thông qua linh mục. năng lượng hác ám thuần túy của Mộng Yểm từ con mắt phóngra.
Cuối cùng hắn vận đụng ngư nhân chỉ nhàn, dung hợp khí tức ngư nhân vào với lực lượng của Mộng Yểm. »
Lực lượng của Mộng Yểm một khi kết hợp với khí tức ngư nhân, nhất thời biển ảo ngụy trang thành ngư nhân lực.
Đó mới là lực khả năng lớn nhất của Mộng Yểm.
Chỉ cần nó có đủ điều kiện hấp thu. nó có thể lừa gạt vạn vật. cho dù ở hoàn cảnh đặc thù này, cùng không thể xuyên thấu ngụy trang của nó.
Đương nhiên, ngụy trang này cũng phải trả giá nhất định.
Nếu linh mục trong đan điền An An tiêu hao hết, như vậy loại ngụy trang này tự nhiên tan thành mây khỏi, mà bị cổ lực lượng này ảnh hướng. An An lúc này không khác gì một phế nhân, không thể sử dụng chân khí nữa.
An An hé miệng cười, không hề hỏi tiếp, thế nhưng trong lòng nàng đã chắc chắn một việc, hơn nữa lòng nàng càng đao động, một cỗ ỷ niệm mạnh mẽ càng ngày càng không thể áp chế mà nổi lên.
"Ngươi ở đây. không nên dùng chân khí. trong vòng nửa ngày tuyệt đối sẽ không rơi vào tình trạng nguy hiểm." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Ta cần vào xem." An An do dự nói: "Cần thận..." Tuy rằng nàng cũng muốn xem cái huyệt động trong truyền thuyết kia, nhưng nàng hiểu được, loại trạng thái này tuyệt đối chỉ là phương cách tạm thời. Mà nàng cùng Trịnh Hạo Thiên gặp nhau tuy không lâu. nhưng cũng biết hắn là một người kiên định, một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi, vì thể không hề can ngăn hắn.
Trịnh Hạo Thiên không quản là hẳn đang vô hỉnh, trầm trọng gật đầu một cái, thả tay nàng ra. hắn xoay người tiếp tục tiến sầu vào.
Nhưng mà. hắn không thấy được, dưới màu đen nhàn nhạt bao phủ. An An nhìn về phía xa. ánh mắt sáng lên, dường như đã đặt ra quyết tâm gì đó.
Sau khi đi một lát. trên người Trịnh Hạo Thiên một lần nữa nổi lên một đoàn hắc sắc. nhưng mà
lúc này đoàn hắc sắc khác với màu của Âm Phong phù triện.
Nó khi xuất hiện nhất thời tràn ngập, cho đến khi bao phủ phạm vi ba trượng quanh Trịnh Hạo Thiên mới dùng lại.
Sau đó đoàn hắc sắc rung động liền biến mắt không thấy tăm hơi.
"Hoàn cảnh ở đây. ta thích." Mộng Yểm hưng phấn tru lên.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, sau khi rời khỏi An An. hắn nhất thời thả Mộng Yểm ra.
Năng lực ngụy trang của nó cao hơn Âm Phong phù triện nhiều lắm. nếu như nói Âm Phong phù triện còn có khả nàng bị phát hiện thì dưới sự ngụy trang của Mộng Yểm. trừ phi ngươi là linh thể cường giả, hoặc trên người có công pháp đặc thù, bằng không căn bản đừng nghĩ phát hiện ra đấu vết gì.
Tốc độ của hắn thoáng cái đã tăng lên một bậc, cùng không biết chạy đi bao lâu. đột nhiên nghe được ở phía trước vang lên một trận cười điên cuồng.
''Tìm được rồi, rút cuộc tìm được rồi." Trong tiếng cười không thể che giấu sự vui mừng.
Trịnh Hạo Thiên thẩm rùng mình, lập tức tốc độ chậm lại. không dám lại gần.
"Ước Hàn Phúc, mau lấy máu." Khải Nhĩ Đặc nói.
"Được.” Trịnh Hạo Thiên trên đường đi vẫn nghe rõ tiếng trò chuyện của hai người, nhưng mà hắn cũng bởi vậy mà biết tốc độ hai người tại sao lại chậm như vậy.
Bởi vì thông đạo này không phải thẳng một đường, trên đường có võ số cửa phòng cùng cửa bí mật. hai người kia chác là phải cẩn thận tìm tòi mới tìm đến được mục đích. Mà hắn đi phía sau một đường không cẩn tìm tòi lại chiếm tiện nghi, cho nên lúc nãy dừng lại lâu như vậy cũng không bỏ qua thời khắc quan trọng.
Lúc này. hai vị ngư nhân cường giả sóng vai đứng trước một thạch bích.
Sắc mặt bọn họ nghiêm nghị không vì sánh được, dường như đối mặt với họ không phải là một tắm thạch bích mà là một tồn tại vĩ đại nhất của ngư nhân vậy, trên mặt hiện lên vẻ cuồng nhiệt mà thành kính.
Sau đó, bọn họ hầu như đồng thời rút ra một con dao nhỏ. chích lên cổ tay một vết thương.
Hai cổ tiên huyết bắn ra. trong không trung kết hợp lại thành một thể.
Bên trong hai dòng máu này đều ẩn chứa lực lượng khó tin. sau khi dung hợp một chỗ liền biến thành một huyết cầu trên không trung, mà màu sắc viên huyết cầu này lại là màu kim sắc, tràn ngập cảm giác thần bí.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rung động kịch liệt, hắn mơ hồ nghĩ, khỏa huyết cầu này hẳn là máu huyết được truyền thừa từ thượng cổ của bộ tộc ngư nhân.
Nếu như so về giá trị. không hề kém một giọt máu của Thiên Bằng trong đan điển Trịnh Hạo Thiên chút nào.
"Đi.” Trịnh Hạo Thiên đang chần chờ thì hai người đã đồng thời quát to.
Nhất thời huyết cầu ầm ầm nổ tung, rồi bắn tung tóe lên trên bức tường.
Trịnh Hạo Thiên trừng mắt líu lưỡi nhìn một màn kia. hai người thả ra máu huyết không ít. hầu như chiếm gần một nửa số máu trong thân thể.
Nếu như là người thường mắt đi nhiều máu như vậy sợ đã sớm đi đời nhà ma.
Mà ngay cả bọn họ sau khi nuốt đầy đủ đan được cùng với nhiều sự chuẩn bị thòa đáng, cũng đã khom người thở dốc, sắc mặt trắng bệch, bởi vậy có thể thấy bọn họ liều mạng trả giá lớn đến mức nào.
Tiên huyết trân quý không ngờ bị sử dụng lãng phí như vậy.
Nhưng sau một khắc. Trịnh Hạo Thiên liền hiểu ra. tại sao họ phải làm thể. bởi vì trên mặt thạch bích trơn bóng bỗng nhiên hiện ra vài dòng văn tự quỳ dị.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc -----oo0oo-----
Quyển 5: Vô Đề
Chương 157: Trai sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm run sợ. hẳn lập tức hiểu rằng văn tự trên thạch bích hẳn không phải chuyện đùa. Bằng không cũng không cần sử dụng ngư nhân tinh huyết đề kích phát.
"Ha ha ha " Ước Hàn Phúc quét hai mắt. trong tiếng cười mơ hồ mang theo một tia điêncuồng: "Chúng ta thành công rồi."
Theo tiếng cười điên cuồng của hắn. trên người hắn đột ngột nổi lên huyết quang, một trường kích đó như máu mang theo vô tận quý hồn như từ địa ngục xuất hiện đâm tới Khải Nhĩ Đặc bên cạnh.
"Hừ!"
Khải Nhĩ Đặc miệng hừ một tiếng kinh sợ. nhưng động tác hắn không chút nào chậm, thân thể vốn đang ngồi xồm trên mặt đất. đột nhiên nhảy bật lên như giống như được lắp thêm lò xo. thinh lĩnh tránh thoát một kích bất ngờ kia.
Đồng thời, bạch quang trong tay hắn chợt lóe. trường tiên đã xuất quý nhập thần càn quét ra, Trịnh Hạo Thiên ở phía sau khóe mặt giựt giựt, hô hấp của hắn hoàn toàn ngừng lại, ngay cả con mắt con mị thành một đường.
Hấn cùng An An đuổi theo phía sau, kỳ thực muốn gặp được tình huống này vô cùng... huyệt động đến tột cùng là ở đầu. vì sao trong một hoàn cảnh linh thể cường giả không thể tiến vào không ngờ lại còn một cái đại năng... huyệt động tồn tại.
Thế nhưng hắn thế nào cũng không ngờ ngay khi văn tự xuất hiện trên thạch bích, hai ngư nhân thoạt nhìn đoàn kết lại lập tức động thủ với nhau.
Hơn nữa nhìn bộ dạng cùng phản ứng của họ. dường như đã sớm chuẩn bị tình huống này. vì thế xuất thủ tàn nhẫn tuyệt không khoan dung.
Ánh mắt nhìn về thạc bích, đền lúc này, coi như Trịnh Hạo Thiên ngu ngốc gấp một trăm lần nữa biết vãn tụ trên đó không phải chuyện đùa.
"Ước Hàn Phúc, ngươi hiện tại động thủ, không thấy quá sớm sao?” Khải Nhĩ Đặc tức giận quát.
"Sớm?" Ước Hàn Phúc hai mắt đỏ đậm, hắn cười điên cuồng nói: "Lão tử dọc đường đi nhịn ngươi nhiều rồi. ngươi là tên lắm mồm. luôn phá hư chuyện tốt của lão tử. hiện tại lão tử dùng máu ngươi nuôi huyết quang kích."
Khải Nhĩ Đặc sắc mặt âm trầm, nói: "Ngươi và ta đến từ hai tộc đàn lớn nhất trong đại đương, nếu sau này chỉ có mình ngươi đi ra ngoài, ngươi hẳn biết hậu quả thế nào, lẽ nào ngươi muốn châm ngòi cho cuộc chiến tranh giữa hai tộc đàn sao?"
"Phì." Ước Hàn Phúc nổi giận nói: "Đừng giảng đạo lý với lão tử... ta chỉ biết nếu cho người cơ hội. ngươi nhất định giết ta. Hừu. hai tộc đàn chúng ta cho dù tộc nào thu được di thư. nội trong vòng trăm năm sau sẽ trở thành tộc đàn mạnh nhất trong hải vực. khi đó ngay cả muốn thống nhất toàn bộ đại đương chỉ sợ cùng có khả năng." Hắn cúi đầu. cặp mất đỏ rực như ma quỳ gắt gao nhìn chằm chằm đổi phương, gằn từng chữ: "Ngươi nói. ta hiện tại nên lựa chọn thế nào?"
Trịnh Hạo Thiên nghe được thì hoảng hồn, thì ra nội dung trên thạch bích không ngờ quan trọng như vậy, có thể đề thăng thực lực của cả một tộc đàn trên điện rộng.
Sắc mắt hắn thay đỗi. ánh mắt ngày càng kiên nghị lên.
Nếu là đúng như Ước Phúc Hàn nói, nội dung trên thạch bích huyền bí như vậy, có thể đào tạo nên một tộc đàn siêu cấp có sức thống trị cả biển cả. vậy đúng là báu vật trời ban.
Khải Nhĩ Đặc ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nói: "Được rồi. ngươi đã nói thế, không nên trách ta."
Hẳn vừa dứt lời, cổ tay đột nhiên run lên, một vật bắn ra nhàm thẳng đối phương như chớp bắntới.
Ước Phúc Hàn cười lạnh một tiếng, trường kích trong tay hướng về một điểm, đã chuẩn xác đảm trúng vật kia.
Trường kích trong tay hắn là siêu phẩm bảo khí. lại là một kiện thần binh có chủ tính cực kỳlớn.
Chỉ cần cung cấp cho nó đủ máu tươi là nó có thể không ngừng lớn mạnh, thậm chí có thể đột phá cực hạn thần binh, tiến giai thành pháp khí trong truyền thuyết.
Vì thế, hắn có tự tin mạnh mẽ vô luận đối phương tung ra vật gì đều có thể một kích phá nát.
Nhưng mà. ngay khi trường kích đụng vào vật kia. phát ra tiếng binh, sau đó tiếng vỡ vụn vanglên.
Thì ra là một bình ngọc tinh xảo. gặp trường kích đâm vào tự nhiên là vỡ tan.
Nhưng sau khi nó vỡ tan. một thứ quỷ dị. không có hình thể đột nhiên dọc theo trường kích mà tràn lên kéo dài tới tận tay Ước Phúc Hàn.
Vật ấy vừa hư vừa thực, cho dù là huyết quang kích đáng sợ cùng không có tác đụng với nó mảy may.
Ước Hàn Phúc sắc mặt đại biến, kinh hô: "Biến dị thiên quỳ!"
Trịnh Hạo Thiên ẩn nấp phía xa cùng lấy làm kinh hãi, mà Mộng Yểm xung quanh thân thể hắn cùng hơi hoảng loạn, tâm linh tương thông, thậm chí Trịnh Hạo Thiên còn cảm nhận được một tia tham lam từ nó phát ra.
Biến dị thiên ma. đối với kẻ khác mà nói tuyệt đối là đả kích chí mạng.
Thể nhưng với Mộng Yểm mà nói, đó chính là vật đại bỗ, nếu GÓ thể thu phục, vô luận hấp thu năng lượng hay luyện chế thiên ma khôi lỗi đều mang lại chỗ tốt lớn với Mộng Yểm và Trịnh Hạo Thiên.
Chỉ là, Khải Nhĩ Đặc có thể phóng ra biến dị thiên ma khẳng định không phải người thường, hẳn là đã tới cực hạn thập giai, chỉ kém một bước sẽ tiến vào linh thể.
Vì thế ngay cả huyết quang kích của Ước Hàn Phúc cũng phải sợ hãi.
Hắn một bên huy động huyết quang kích phóng ra vô cùng vô tận huyết sắc chống đỡ biến dị thiên mà. một bên rống giận: "Khải Nhĩ Đặc. ngươi đám nuôi dưỡng thiên mà. chẳng lẽ không nhớ quy định trong bộ tộc!"
Khải Nhĩ Đặc sắc mặt âm lãnh, đường như nham thạch không có biển hóa gì.
''Chỉ cần có thể giết chết ngươi, như vậy cho dù là thủ đoạn nào cũng có thể dùng.” Hắn cười lạnh, trường tiên trong tay run nhẹ, từng đạo quang mang kỳ dị từ đó phóng ra ngoài, thiên la địa võng lẳn trước vây khốn thập giai yêu thú đã được dùng ra.
Lúc này. phạm vi thiên la địa vòng càng nhỏ hơn. cực ly giữa các quang võng càng dày đặc, uy lực cũng nâng cao lên một bước.
Trịnh Hạo Thiên hai mắt ngưng trọng, hắn lập tức hiểu ra lúc trước khẳng định Khải Nhĩ Đặc vẫn còn ẩn giấu thực lực. cho nên mới để đầu yêu thú thập giai trốn ra ngoài, nếu ngay từ đầu hắn toàn lực ứng phó. đầu yêu thú kia ngay cả cơ hội chạy thoát mạng cũng không thuận lợi mà chạy ra.
"A..."
Ước Hàn Phúc rống giận liên tục. huyết quang trên người hắn khỏi động, hầu như biến thành một huyết nhân, huyết quang kinh khủng tràn ngập huyệt động, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng cảm nhận được sự điên cuồng bên trong.
Thế nhưng, vô luận hắn liều mạng thế nào. thủy chung vẫn không thể làm biên dị thiên ma trên trường kích suy suyển một chút nào.
Đầu biến dị thiên ma rõ ràng trải qua bồi dưỡng đặc thù chuyên môn đối phó với vũ khí cường đại của hắn.
Hơn nữa trước thiên la địa võng Khải Nhĩ Đặc toàn lực thi triển, hắn cũng khôngthể thoát thân.
Đến lúc này. hắn mới biết, để chờ ngày hôm nay. Khải Nhĩ Đặc chuẩn bị so với hắn không kém.mà hắn đã lâm vào tuyệt cảnh.
Đôi mắt càng nồng nặc điên cuồng, ước Hàn Phúc đột nhiên gào lớn một tiếng, sau đó hẳn giơ cao trường kích đột nhiên hung hăng ném ra ngoài.
Tnrờng kích nhất thời hóa thành một đạo huyết quang thè lương mang theo vô tận quỷ hồn bắn về phía Khải Nhĩ Đặc.
Nụ cười trên mặt Khải Nhĩ Đặc cứng lại. con mắt hắn đột nhiên mớ lớn ra.
Tuy ràng hắn biết Ước Hàn Phúc gần như đã rơi vào tuyệt cảnh mà trở nên điên cuồng thế nhưng loại điên cuồng này. thậm chí ném đi thần binh tùy thân, cùng là ngoài ý liệu của hắn.
Hắn hét lên một tiếng, thân hình cấp tốc lay động nhanh như chớp lùi về sau. đồng thời trường tiên cuốn tròn.chống đỡ trường kích đang lao tới, mà cùng lúc đó biến dị thiên ma đang bám trên huyết quang kích bỏ qua trường kích lao tới Ước Hàn Phúc.
Hắn phản ứng cực nhanh, Nhưng huyết quang kích này cực kỳ cường đại. hầu như trong nháy mắt xuất thủ đã đến trước mặt hắn. tốc độ này thực sự có thể nói là xé rách không gian.
Đây cùng là một phần uy năng của linh thể cường giả. cũng chứng minh cái siêu phẩm bảo khí này cực kỳ cường đại. nếu tiếp tục bồi dường, thậm chí có thể tiến giai pháp khí.
"Phắc.”
Một tiếng xương gãy cực kỳ ghẽ tai vang lên, huyết quang kích đã đảm sâm vào vai Khải Nhĩ Đặc.
Say đó, huyết quang trên mình nó đây đặc hẳn lên. Khải Nhĩ Đặc trong miệng liên tục kêu thảm. Hẳn trên mặt tái nhợt, mà hơn nửa máu tươi trong cơ thể cũng bị huyết quang kích hút mất.
Ưóc Hàn Phúc cười điên cuồng, nhưng mà tình hỉnh của hắn cũng không khá hơn, thiên la địa võng đè xuống như cự mãng, áp bách hẳn không thể chuyền động, mà đầu biến dị thiên mà bám vào thân thể hắn.
Sao khi mắt đi huyết quang phòng hộ. hắn không ngờ không thể chống lại. gần như một lát sau tiếng cười của hắn đã biến thành tiếng kêu thảm, âm thanh thè lương, đồng thời rất nhanh nhỏ đi rồi biến mắt.
"Phụt."
Khải Nhĩ Đặc rút huyết quang kích trên vai ra.
Vật ẩy tuy cường đại nhưng một khi mắt đi chủ nhân điều khiến, rút cuộc linh khí bị cạn dẩn. bị Khải Nhĩ Đặc rút ra.
Hấn vứt bỏ huyết quang kích xong trong lòng còn sợ hãi, nhìn Ước Hàn Phúc chết không nhắm mắt. miệng nờ một nụ cười.
Sau đó, ánh mắt hắn đán lên thạch bich.
Trên mặt thạch bich là một đoạn bút ký của ngư nhân tộc, chỉ cần hắn có thể thu hồi như vậy tất cả đều đáng giá.
Nhưng mà nụ cười của hắn của hắn còn chưa kịp rạng rỡ thì trong lòng bổng đột ngột nổi lên dự cảm xấu.
Trường tiên trong tay hắn vô thức vung lên, một vòng bạch quang vừa xuất hiện đã bị đánh tan. ngực hắn cũng bắn ra một chùm hoa máu.
Một nám đấm lớn từ đó đánh xuyên ra. đánh nát lực lượng còn sót lại của hắn.
Mà bàn tay kia bóp cổ hắn. vặt đầu hắn xuống.
Khải Nhĩ Đặc trợn tròn mắt. tại thời điểm cuối cùng trong ý thức hẳn còn thấy được một ngư nhân tay gấu đang nhìn hắn lộ ra một nụ cười... hiền khò =.="
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hắn bỏ Khải Nhĩ Đặc trong tay ra, đi tới một bước đến trước mặt Ước Hàn Phúc, trên người hẳn đột nhiên dâng lên một thứ năng lượng thể màu đen.
Nếu để Khải Nhĩ Đặc cùng Ước Hàn Phúc thấy được cảnh tượng này. bọn họ khẳng định kinh hãi gần chết.
Hắc ám lực lượng tinh thuần như vậy, hẳn là phải trên người ma môn. nếu người nào có hắc ám lực tinh thuần như vậy trên người, thì tám chín phần đều đã hóa thân thành ma nhân cường đại.
Khẽ đưa tay đặt lên thân thể Ước Hàn Phúc, năng lượng thể màu đen đậm đặc phát ra tiếng cười "khặc khặc" quái dị. sau đó làn tràn xuống dưới, trong nháy mắt nhào lên thân thể hắn.
Tiếng kêu kỳ dị vang lên từ thân thể Ước Phúc Hàn. cặp mắt không chút sinh cơ đột nhiên rung lên mạnh liệt và lóe lên một tia lưu quang hắc sắc.
''Đại bồ. thực sự là đại bổ a.”
Mộng Yểm hưng phấn tru lên, tiếng kêu của nó truyền vào trong não vực của Trịnh Hạo Thiên, trong tiếng kêu không hề che giẩu sự kinh hỉ.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Mộng Yểm. đối thủ của ngươi là thập giai biến dị thiên ma. không được sơ sẩy."
"Ngươi yên tâm. đầu biến bị thiên ma đã bị linh thể cường giả tế luyện qua. thần trí của nó mười không còn được một. ta có thể thôn phệ nó." Mộng Yểm tự tin nói.
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới yên tâm. Mộng Yểm tuy rằng tiếng tăm lẫy lùng trong thiên ma cường giả thế nhưng tu vi dù sao cũng là thất giai mà thỏi, đối mắt với thập giai biến dị thiên ma thời kỳ cực thịnh, e ràng chỉ có thể chạy trối chết, nhưng nếu là thiên ma không còn đầy đủ thần trí, như vậy khả năng bất là được rất cao.
Cảm ứng Mộng Yểm cùng biến dị thiên ma giao phong kịch liệt, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hừ lạnh vung đại thủ.
Trên tay hắn xảy ra biến hóa kịch liệt, một tay hắc quang lượng lờ, tràn ngập hắc ám khí tức. tay kia lóe lên quang mang, đầy rẫy sinh mệnh lực lượng.
"Đi."
Trịnh Hạo Thiên quát nhẹ một tiếng, hai luồng lực lượng bất đồng phóng ra ngoài, đồng thời bắn trúng thân thể Ước Hàn Phúc.
Một tiếng kinh sợ phát ra trong thi thể hắn.
Trịnh Hạo Thiên cùng Mộng Yểm tâm linh tương thông tự nhiên biết hai tình hình tranh đầu của hai bên. một lũ quang mang lực lượng tự nhiên là cấp cho biến dị thiên ma. còn đạo hắc ám lực lượng thuần túy cấp cho Mộng Yểm sử dụng.
Thập giai biến dị thiên ma tuy cường đại nhưng lúc đầu đã bị ngư nhân linh thể cường giả tế luyện, thần trí nó gần như trống rồng, đồng thời làm ra chút cải biến hầu như dùng để khắc chế Ước Hàn Phúc.
Vì vậy ngoại trừ đối thủ kia. một thân thực lực của nó cơ bản không thể thi triển ra được.
Mà lúc này gặp phải Mộng Yểm. kết cục quả thực bi thảm.
Tuy rằng nó cao hơn Mộng Yểm tròn ba giai, hơn nữa trong đó còn chênh lệch lớn từ cửu giai đến thập giai, thế nhưng sau khi bị quang minh lực của Trịnh Hạo Thiên không ngừng công kích, cùng với Mộng Yểm cuốn chặt lấy, nó cuối cùng bị áp chế triệt đề. hoàn toàn thần phục.
Nửa canh giờ sau, Mộng Yểm hoan hô một tiếng: "Ta thành công rồi."
Một đoàn hắc sắc nhanh chóng chui ra từ cơ thể ước Hàn Phúc, nhưng mà trong đoàn hắc sắc này tựa hồ nhiều hơn vài thứ. chính là đầu biến dị thiên mà vừa hàng phục.
Trịnh Hạo Thiên giật mình: "Ngươi sao không luyện hóa hấp thu nó?"
Tuy rằng thần trí nó đã không còn, nhưng tốt xắu gì cũng có thực lực thập giai, nếu như Mộng Yểm luyện hóa nó. ít nhất tu vi cũng tăng một bước lớn.
Mộng Yểm cười nhạt, nói: "Chúng ta có cơ hội bắt được biến dị thiên mà thập giai quá ít, mấy ngày nữa ta sẽ luyện chế thiên ma khôi lồi. cũng có thể cấp cho viên bát ngụy pháp khí thôn phê. không nên lãng phí."
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: "Thần trí của nó không trọn vẹn. chẳng lẽ còn có thể luyện chế thành khôi lồi sao?"
"Hắc hắc. lẽ nào ngươi đã quên, nó vừa thônphệ một linh hồn ngư nhân...” Mộng Yểm thân thể lung lay, nói:" Linh hồn Ước Hàn Phúc tương đối cường đại. chờ nó hoàn toàn tiêu hóa ít nhất đã hồi phục bảy thành thần trí. khi đó dùng để luyện chế thiên ma khôi lồi thì thừa sức. Hơn nữa....” Mộng Yểm chần chờ nói: "Nếu vận khí. tốt chúng ta có thể là người đầu tiên thu được ma đầu cấp bậc Ma vương."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rung động, một ma đầu cấp bậc Ma Vương đại biểu cho cái gì, hắn rất rõ ràng.
Nó có thể sánh với một vị linh thể cường giả a.
''Mộng Yểm. ngươi có thể giúp nó vượt qua hạn chề giai thứ?”’
"Không phải ta...” Mộng Yểm tức giận nói: "Ngươi chính là quang ám đồng tu. có thể kích phát tiềm lực của thiên ma. nếu dùng ngụy pháp khí viên bát phụ trợ. lại thôn phệ thêm mấy hồn phách, hãn là có hi vọng tản chức Ma vương.”
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt. đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ Mộng Yểm. hắn cười khổ nói: "Cũng được, hai viên yêu đoan này tiện nghi cho ngươi rồi.” Mộng Yểm hưng phấn hoan hô. thân thể đột nhiên biến đổi, bao vảy thân thể hai người Ưóc Hàn Phúc cùng Khải Nhĩ Đặc.
Trịnh Hạo Thiên biết. Mộng Yểm giải thích nhiều như vậy chỉ vì yêu đan của hai vị cường giả ngư nhân.
Dưới cảnh giới linh thể một khi tử vong, hồn phách cơ bản sẽ tán đi. nhưng sẽ còn một chút tàn phách ở lại trong yêu đan.
Đây chinh là lực lượng cơ bản giúp nhân loại biến thân.
Mà Mộng Yểm dùng đầu biến dị thiên ma trực tiếp thôn phệ yêu đan của hai ngư nhân, không chỉ có thể phu nạp sạch sẽ tàn phách mà có nó cùng không buông tha yêu lực khổng lồ.
Thân thể biến dị thiên ma hơi nhoáng lên. đã có thêm một viên châu màu đen.
Hạt châu bên trên nhộn nhạo hắc ám lực lượng, từng sợi đó đen giao nhau hồn loạn tràn ra xung quanh, không phải hắc ám lực thuần túy mà trong hạt châu này không ngờ còn ẩn chứa một tia huyết quang lực.
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày. trong lòng lấy làm kỳ, hắn biết khẳng định lực lượng này là từ trên người của Ước Hàn Phúc, không ngờ huyết quang lực cường đại như vậy. ngay cả trong hắc ám lực tinh túy cũng có thể chiếm một phần nhỏ. thật không biết hắn tuy luyện thần thông gi.
Tâm niệm vừa chuyển, tay hắn vươn ra hút lấy trường kích, trướng kích đang nắm lẳng lặng dưới đất dường như bị một bàn tay vỏ hỉnh kéo lên.
Sau khi cằm cái siêu phẩm bảo khí này, Trịnh Hạo Thiên trong lòng thẩm rùng mình.
Hắn cảm ứng được một cỗ khí tức sát lục mạnh mẽ không gì sánh nổi. từ trong thanh trường kích xộc thẳng lên nào.
Cổ lực lượng này tràn ngập máu tanh, tuy rằng không giống thiên ma có thể trực tiếp thôn phệ
linh hổn con người, nhưng có thể ảnh hướng lớn đền các sinh mệnh khác, nếu tu vi không cao. như vậy bị khí tức này quấy nhiều, sẽ biến thành một kẻ điên chỉ biết chém giết.
Nhưng mà, ý chí Trịnh Hạo Thiên vô cùng kiên định, đôi mắt hắn ngưng trọng, chút ba động trong mắt liền biến mất vô tung, tựa như cột chống trời, khí tức sát lục tùy ý công kích, nhưng hắn vẫn bắt động như núi.
Một nén nhang sau. từng tia sát ý đần ổn định xuống, nếu không thể trùng kích được lĩnh vực tinh thần của Trịnh Hạo Thiên ngược lại chúng trở lên ngoan ngoãn.
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, hắn mơ hồ có chút hiểu ra vì sao biểu hiện của Ước Hàn Phúc lại điên cuồng như vậy.
Bởi vì vị ngư nhân cường giả này không lĩnh ngộ được lực lượng ý chí, sau thời gian dài tiếp xúc với thần binh này, tinh thần hắn bị ảnh hướng ít nhiều.
Mà một khi ỷ chí không đủ cường đại không Trấn áp được chuôi trường kích này. nó có thể chống cự không cho hắn sử dụng.
Lấy tay nhẹ vuốt ve huyết quang kích, cảm nhận được uy nàng khổng lồ trong đó. Trịnh Hạo Thiên trong lòng kinh hỉ. Hắn hơi do dự một chút, chợt đâm kích ra đâm xuyên qua cơ thể của Khải Nhĩ Đặc
Huyết quang kích đường như phát ra một tia vui vẻ, nó thóa thích thu nạp máu huyết còn sót lại trong thi thể của Khải Nhĩ Đặc.
Gần như chỉ trong chốc lát. thi thể Khải Nhĩ Đặc cũng teo lại. thậm chí hầu như rút nhỏ lại một vòng, lấy tay nhẹ điểm, trường kích đảm vào thi thể Ước Hàn Phúc.
Tuy rằng yêu đan cùng yêu phách trên người Ưóc Phúc Hàn đã không còn, nhưng máu huyết của hắn còn nhiều, đối với huyết quang kích đúng là vật đại bồ.
Khi huyết quang kích hút hết máu tươi trên người hai vị ngư nhân cường giả, quang mang huyết sắc càng sáng lên.
Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn có một loại cảm giác, nếu tiếp tục hấp thu máu tươi của mấy người thập giai cường giả nữa. nó có thể tấn chức lên ngụy pháp khí không chừng.
Tháo hành lý trên người hai vị ngư nhân cường giả xuống, thoáng kiểm tra một chút. Trịnh Hạo Thiên cảm khái không ngớt.
Hai người họ không nói ngoa, bọn họ đúng là người trong hai tộc đàn lớn nhất đại đương.
Nhìn những thứ họ mang trên người, xem ra những lời này quả không giả.
Trên người họ ngoại trừ không có ngụy pháp khí. bảo khí. đan dược, thậm chí các loại phù triện cùng đều là một xắp đẩy. hơn nữa càng khiến Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc chính là, trên người họ đều có phù triện công kích cường đại.
Uy lực của chỗ phù triện này, đủ khiến cho người khác lạnh gáy.
Trịnh Hạo Thiên đoạn chừng, thứ này ít nhất là do linh thể cường giả luyện chế thành, bằng không tuyệt đối không thể có khí tức kinh khủng như thế này được.
Thống kê đơn giản một chút, lúc này xác định thu hoạch trong mấy ngày nay so với hắn gian khổ luyện chế phù triện một tháng còn lợi hơn nhiều.
Sau khi thu thập hết mấy thứ này, Trịnh Hạo Thiên còn thu lại cả thân thể đã khò quắt của hai thập giai ngư nhân cường giả.
Tuy rằng chúng đã không còn máu tươi dẫn đến giảm giá trị. nhưng thập giai ngư nhân cường giả thi thể có nhiều tác dụng, cho dù là luyện đan sư không tiếc trả giá lớn cũng chưa chắc kiếm được, hắn tự nhiên không thể làng phí.
Cuối cùng, Trịnh Hạo Thiên thu liềm tinh thần, ánh mắt nh́n lên thạch bích.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc -----oo0oo-----
Quyển 5: Vô Đề
Chương 159: Mật thuật trên thạch bích
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trên thạch bích, một màu đỏ tươi.
Nhưng mà. trên bức thạch bích đó như máu kia đột nhiên hiện ra một số văn tự kỳ dị.
Trịnh Hạo Thiên nhìn cả nửa ngày, ánh mắt dần xảy ra biến hóa kỳ dị.
Đây không ngờ không phải văn tự phổ thông mà là một loại ngôn ngữ đặc thù, truyền lại từ thời viễn cổ.
Nếu là một vị tu luyện giả khác nhìn vào. chắc chắn mười phần là trợn tròn mắt. không thể nhận ra văn tự ghi chép gì. nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, sau khi hắn giết Ước sắt Phu. Trịnh Hạo Thiên có một loại dự cảm, đó chính là tộc đàn kia nhất định không dễ dàng từ bỏ những dòng văn tự này.
Tuy nói ngư nhân không thể quang minh chính đại đi lên đất liền tìm mình nhưng hắn cũng không có khả năng cả đời không ra đại hải.
Vì thế, Trịnh Hạo Thiên mới cẩn thận học tập một chút lịch sử của ngư nhân tộc, cái này gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Mà trong thời gian đó. không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại học văn tự viễn cổ của ngư nhân.
Đối với linh khí sư cường đại như hắn. muốn nắm giữ một loại ngôn ngữ không phải là chuyện khó khăn gì, nếu học tập đần trong mấy tháng, tuyệt không ảnh hướng đến tiến độ tu luyện của hắn.
Trịnh Hạo Thiên có hận thù với bộ tộc ngư nhân cùng kim cương không nhỏ, cho nên mới hao tốn tâm tư học tập ngôn ngữ đặc thù của hai tộc này. hơn nữa hiện tại đã có chút thành tựu.
ít nhất... lúc này hắn nhìn văn tự trên thạch bích, cũng không có phát hiện ra chỗ nào tối nghĩa.
Chỉ là, nội dung trên thạch bích khiến trong lòng hắn run sợ.
Trên đó ghi chép, một phần khẳu quyết tu luyện, bên trong giảng giải về một đại cơ mật khiến hãn líu lưỡi.
Thời thượng cổ, thiên địa sơ khai, cường giả xuất hiện lớp lớp.
Khi đó xưng bá thiên hạ lúc đó không ai khác mà chinh là yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh.
Nhưng mà khi đó nhị thập tứ thánh mạnh mẽ vượt xa ngày nay. trên thạch bích ghi chép, chúng nó sau khi thành niên, bất luận con nào cũng có năng lực đầu chuyển tinh đi.
Khi thấy đoạn miêu tả nảy, cho dù ý chí kiên định như Trịnh Hạo Thiên cũng phải biến sắc.
Đẳu chuyển tinh di. đó chính là thần thông có thể đi chuyền những vì sao trên trời.
Nếu có năng lực không thể tin nổi này, sợ là nhấc tay cũng có thể khiến Phiêu Miểu đại lục lầm than, trong lòng trầm ngâm một lát. Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới một con Thiên Bằng to lớn vô hạn trong giọt tinh huyết Thiên Bằng thời viễn cổ trong đan điền.
Tuy rằng Thiên Bằng chỉ đề lại một tia ký ức trong máu huyết, thế nhưng có thể gây cho hắn cảm giác cường đại không thể nào tướng tượng rồi, nếu như minh có thể được năng lực như nhị thập tứ thánh lúc trước, e rằng cũng có thể phá hủy cả đại lục.
Hắn lắc đầu. trong lòng âm thầm may mắn. may mà minh không sinh ra trong thời viễn cổ, Bằng không dưới gầm trời vô tận cường giả, hắn tuyệt đối không có cơ hội ngóc đầu.
Nhưng mà. đọc đoạn miêu tả phía dưới, lại khiến Trịnh Hạo Thiên khôngthể tin nổi.
Ờ trên thạch bích này ghi chép, người sáng tạo nên thánh địa của ngư nhân chính là một vị cường giả siêu cấp, hơn nữa hắn xây đựng nên thế giới này khi đang bị trọng thương gần như tử vong.
Dựa theo miẽụ tả của vị kia. hắn sau khi giao chiến cùng một vị cường giả, bị một kích trí mạng, do đó có thể bị đổi phương bắt sống, tại thời khác cuối cùng, hắn bỏ mọi giá. chỉ còn lại một tia thần niệm đến đây, lại phát hiện sô vố sinh mệnh đồng tộc.
Vì thế hắn mới sử dụng một tia thần niệm cuối cùng này liên hệ với đám cường giả trong ngư nhân tộc. đồng thời tự bạo thần niệm, sáng tạo ra một thế giới thuộc về ngư nhân.
Trịnh Hạo Thiên chớp mắt. sờ mũi. trong lòng nổi lên sóng thần.
Thánh địa tu luyện của ngư nhân lẽ nào là do một đoàn Thần niệm sáng tạo ra? Như vậy mà nói,
vị kia quả thật quá cường đại, người kia tột cùng có uy năng cỡ nào, mà kẻ nào có thể đánh đánhchết và bắt giữ loại tồn tại kinh khủng cỡ này?
Hẩn hít sâu một hơi, tiếp tục đọc đoạn phía dưới.
Phần cuối đám văn tự: vị siêu cấp cường giả kia đã có chút yếu nhược cho nên văn tự trên đó cùng không còn mạch lạc.
Nhưng hắn đọc xong vẫn hiểu rằng, hắn nói nếu ngư nhân hậu bối muốn có thành tựu lớn nhất, nhất định phải thu thập, đồng thời đồng thời tu luyện tam mục thần thông.
Chỉ có tu luyện thành công tam mục thần thông đến cực đỉnh, mới có thể tiếu ngạo thiên hạ, có tư cách cùng người tranh phong.
Mà tam mục thần thông không ngờ là thần mục của ngư nhân, cùng với Kim Cương Thần Mục của kim cương tộc trên mặt đất và Thiên Bằng thần mục hùng bá trên bầu trời.
Ba chủng loại này đều thuộc về thần thông của nhị thập tứ thánh, trong huyết mạch của họ đều ẩn chứa thần oai. mà quan trọng hơn là trong mắt họ đều ẩn chứa một tia quang minh lực.
Tuy trong yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh cũng có một số chủng tộc sở hữu thần mục không tệ. Nhưng lực lượng ẩn chứa trong thần mục của bọn chúng đều khôngphải là lực lượng quang minh cường đại. mà mang theo một tia lực lượng hác ám. hoặc bản thân chọn chúng chính là đại biểu cho lực lượng hắc ám. cho nên thần mục của bọn chúng không thích hợp mới thần mục của ba chủng tộc này: không thể nào dung hợp được.
Người kia lưu lại khẩu quyết, hướng dẫn làm sao đề kích phát lực lượng trong cơ thể ngư nhân, đồng thời khiến bọn họ tu luyện được uy năng thần mục.
Trù lần đó ra, hắn lưu lại công pháp làm sao để tu luyện công pháp Thần Mục của hai loại chủng tộc khác.
Trịnh Hạo Thiên xem lại một lần đồng thời ghì tạc trong lòng, nhưng càng nhìn xuống dưới, trong lòng hắn càng giật mình.
Tuy ràng hắn đã sớm dự liệu muốn tu luyện công pháp này không dễ, nhưng khi hắn xem xong yêu cầu của công pháp khẩu quyết, không nhịn được mà sinh ra cảm khái.
Loại yêu cầu này thực sự quá hà khắc rồi.
Tam mục thần thông phân ra năm tầng, nhưng cho dù là điều kiện tầng thứ nhất đủ cho bắt cứ ai cùng phải sợ hãi.
Trước tiên, tu vi người này phải dưới linh thể cường giả. nhưng cần tập hợp ba loại thần mục.
Ngư Nhân cùng kim cương tộc số lượng tuy đông đảo nhưng bởi vì từ viễn cổ truyền xuống không có mấy năm. đồng thời trải qua pha tạp, huyết mạch của chúng đã rất loãng, muốn tìm ra mấy tộc nhân có thần lực. quả thật hết sức khó khàn.
Mà cho dù ngẫu nhiên xuất hiện được mấy người đều là thiên tài nổi danh trong tộc, muốn săn giết bọn họ trừ phi cơ duyên xảo hợp, Bằng không đừng mong.
về phần huyết mạch Thiên Bằng lại càng là khả ngộ bất khả cầu.
Có thể bởi vì hậu duệ Thiên Bằng thưa thớt, vì thế mỗi ấu trùng Đại Bằng điều đều có huyết mạch cùng truyền thừa kí ức của Thiên Bằng, chỉ cần đạt thực lực nhất định là có thể từ từ mớ ra lực lượng truyền thừa tương ứng.
Thế nhưng, nguyên nhân chính là hậu duệ Thiên Bằng rất thưa thớt, cho nên muốn tìm một Đại Bằng điều trưởng thành rất gian nan. ngay cả may mắn tìm được tam đại thần mục. nhưng cũng cần thu nạp thần mục này vào thân thể, sử dụng công pháp đặc thù bồi dưỡng khiến chúng dần dần hợp thành một thể.
Tu luyện giả dưới linh thể tuy rằng cường đại nhưng vẫn có chỗ cực hạn.
Nếu một người có thể đồng thời dung nạp tinh hoa của ba loại chủng tộc để dung hợp. bản thân hắn phải có thể chất cỡ nào mới không bị phản thệ?
Điểm này đừng nói là nhân loại bình thường, ngay cả ngư nhân cường hãn cũng trong vạn có một.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên không nhịn được mà nghĩ tới Hoàng.
Có thể, chỉ có tuyệt đại thiên tài như vậy mới có thể không kiêng kỵ tu luyện công pháp này.
Đương nhiên, hôm nay Trịnh Hạo Thiên cũng đủ tư cách, trong cơ thể hắn vừa vặn có tinh huyết của ba đại thánh, hơn nữa chúng hòa binh chung sống trong đan điển, không có đầu hiệu gì là sắp phá nát đan điền.
Ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng hơi kinh ngạc, thậm chí hắn đã từng hoài nghi, không biết minh có phải nhân loại hay không, bằng không sao có thể có đan điền thần kỳ không thể tin nổi như vậy, không ngờ có thể dung nạp bốn chủng loại yêu phách cùng tinh huyết khác nhau, đồng thời vẫn có vẻ thoải mái.
Loại thể chất này. tựa hồ đã vượt xa tu cực hạn của tu luyện giả.
Lắc đầu. ném đi mấy ý nghĩ quỳ dị này trong đầu. ánh mắt hẳn đần sáng lên.
Bốn tẳng sau của tam mục thần công có điều kiện hà khắc khác nhau, nhưng yêu cầu cơ bản của tầng thứ hai phải là tu luyện giả linh thể.
Đối với Trịnh Hạo Thiên hiện tại, đó đúng là ước mơ khó có thể hoàn thành.
Nhưng mà. điều kiện của tầng một Trịnh Hạo Thiên đã hoàn toàn thóa màn.
Ngư nhân thần mục, kim cương thần mục. thậm chí thiên bằng thần mục ba loại thần thông đều ở trong đan điền của hắn. ba loại yêu phách thần thông vô hạn. hơn nữa đan điền của hẳn cũng đủ chống đỡ cho hắn tu luyện loại công pháp thần kỳ này. vì thế tầng một, như vậy hắn có vài phần nắm chắc tu luyện thành công.
Lúc này. hắn triệt để ghi nhớ văn tụ trên thạch bích vào trong lòng, cổ tay vừa lộn bảo khí trường kiếm xuất ra.
"Trảm."
Theo tiếng hét của hắn, bảo khí trường kiếm hóa thành một đạo quang mang chém lên thạch bich.
"Ầm ẩm..."
Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, đường như thiên lôi oanh đỉnh không dứt bên tai.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên không ngo núng, tuy rằng thạch bích cứng rắn hơn xa hắn tướng tượng, nhưng hẳn vẫn kiên nhẫn công kích.
Một lần nữa lộn tay, huyết quang kích đã thu nạp một lượng tinh huyết có chút biến đổi màu sắc ngày càng đó đậm. trường kích lao tới đánh lên thạch bích.
Chuyện kỳ dị xảy ra, huyết quang kích không ngờ mỗi lần vung lên có thể thu nạp một chút máu huyết trên thạch bích (tinh huyết của hai ngư nhân lúc trước) màu máu nhạt đi dường như lực lượng phòng ngự của thạch bích yếu đi không ít. không ngờ bị bảo kiểm khắc lên vài vết khắc dài.
Trịnh Hạo Thiên vui mùng quá đỗi, chân khí trong cơ thể cuộn cuộn tuôn ra.
Tròn một canh giờ sau. huyết quang trên mặt thạch bích biến mất hoàn toàn, mà bên trên cũng đầy vết chém ngang đọc. cho dù ngư nhân có một lẳn nữa thi triển huyết tế cũng không nhất định nhìn ra tin tức bên trên.
Trịnh Hạo Thiên thu hồi hai kiện thần binh, thòa mãn gật đầu. chợt xoay người rời đi, trong nháy mắt không thấy tung tích.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào