Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 15 : Chưa kịp sờ nắn đã phải đi ra
(Facebook của truyện : http://facebook.com/atkd1890fic, like để nhận thông báo chương mới, chém gió cùng tác giả, xem ảnh chế nhân vật, etc)
Lăng Phong ngậm cọng cỏ bên miệng, đi dạo lững thững trong thành Bình Giang.
Mặc dù mỹ nữ mặc đồ mát mẻ dạo phố, chụp ảnh tự sướng, mấy trò chơi cao quý kia ở thời này không có, nhưng trái lại giúp Lăng Phong quan sát được nhiều hơn một chút.
Nói cho cùng, nếu ra đường lúc nào cũng toàn mấy em lượn qua lượn lại, chỉ tổ gây mất trật tự đường phố.
- Thật thanh bình nha ...
- Công tử, là tiểu nhân có mắt không tròng.
Còn chưa kịp khen hết câu thì ở góc đường có tiếng van xin.
Lăng Phong nhìn qua.
Chỉ thấy một tên mặc đồ gia đinh đang quỳ lạy xin xỏ, mặt mũi bầm dập, xem ra vừa bị đánh thảm. Trước mặt hắn là một vị thiếu gia ăn mặc lượt là chài chuốt, quạt trong tay phe phe phẩy phẩy.
Đại ca, trời thì lạnh, quạt cái gì không biết.
- Hừ, xéo, may cho ngươi là sắp đến giờ hoa khôi hội, bản thiếu gia đang có hẹn gặp mặt các mỹ nữ, nếu không thì ...
- Công tử tha mạng.
Tên "phong lưu tiêu sái" kia đạp cho tên gia đinh một cái rồi đi thẳng, một bầy lóc chóc theo sau, cười nói vang cả phố.
Lăng Phong cười khẩy. Còn tưởng công tử thiếu gia ở thành này chết hết rồi.
Có điều, hoa khôi hội là cái bát quái gì?
Đang thơ thẩn thì có ai đó quát :
- Ngươi thư đồng đúng không? Mau theo ta.
"Kinh, giữa thanh thiên bạch nhật bắt bớ mỹ nam?" Lăng Phong giật mình quay lại.
Vừa nhìn thấy kẻ kia liền nhận ra :
- Hóa ra là Lăng nhị thiếu. Haha, ngài cần gì?
Còn tưởng thằng nào đui mù, hóa ra Nhị thiếu Lăng Hải.
Lăng Hải hơn Lăng Phong chỉ 1 2 tuổi, ăn uống tiêu xài thừa thải, nhìn chung không béo lắm, nhưng da mặt trơn trượt như bôi dầu, râu mọc không lên nổi.
Đúng như chữ "nhị" của mình, Lăng Hải phát huy đầy đủ tố chất "nhị thế tổ", danh tiếng thuộc vào bảng xếp hạng top 10 phá gia chi tử toàn Tô Châu.
Lăng Hải cũng biết Lăng Phong là em trai cùng cha khác mẹ của mình, cho nên cũng không muốn sai bảo gì nhiều, nhưng càng không xem là một tên đệ đệ. Nói chung, nửa đực nửa cái.
Còn Lăng Phong, mặc dù mang tiếng làm thư đồng, nhưng một ngày gặp mặt Lăng Hải không đến vài cái nháy mắt.
Lăng Hải khoa chân múa tay, tưởng như đi đánh giặc tới nơi, phừng phừng nói :
- Nhanh nhanh theo ta tới hoa khôi hội, lấy lại thể diện cho Lăng gia.
- Thể diện? Rất tốt, nên lấy một cái, haha, ngài nên lấy một cái mà dùng.
Lăng Phong châm chọc, chỉ tiếc Lăng Hải đầu đất không nghe ra.
Dù sao cũng không có việc gì làm, đi thì đi.
...
Đi trên đường nghe ngóng Hải thiếu lầm bầm một lúc, Lăng Phong mới biết tiết mục gì đã xảy ra.
Số là Hải thiếu hôm nay trời sáng ra đường ngắm gái, mắt mũi thế nào đụng độ lão đối thủ Quách Kỳ Quách đại thiếu, chỉ vì đem theo ít người mà bị ăn quả đắng. Cái tên van xin vừa rồi ngoài phố chính là gia đinh Lăng gia, số đen chạy chậm nhất, ở lại ăn đòn. Đáng lý ra phải cố nhịn đau chờ Nhị thiếu đem viện binh tới phá trận, ai ngờ chịu không nổi quỳ xuống nhận thua, làm Nhị thiếu mất mặt tức xì khói. Bây giờ Nhị thiếu mới hô hào tập hợp đại quân tới đòi lại công bằng với Quách Kỳ.
Đoàn quân Nhị thiếu đi trên đường cái, không khác gì Cẩm Y vệ nhà Minh đi tuần, phá quán liên tay, chửi mắng liên mồm, thiếu điều gian dâm giữa đường nữa là đủ sách.
Lăng Phong chỉ biết thở dài, cố đi chậm vài bước, miễn cho bách tính nhầm mình thành đồng bọn, lại mang tiếng cho đồng đạo xuyên không.
Cạnh Lăng Hải còn có một gia nô, xum xoe xum xoe, tên Ngưu. Cả buổi ton hót chỉ đông chỉ tây, thi thoảng còn liếc mắt thị uy với Lăng Phong, làm L8ng Phong chỉ biết nhịn cười. Xem chừng A Ngưu đang lo Lăng Phong giành mất vị trí cận thần của gã.
Đến một đoạn phố, A Ngưu bỗng hô lớn :
- Thiếu gia, đã đến nơi.
Lăng Phong đưa mắt nhìn.
Viên lâm?
Viên lâm là một vườn hoa cạnh Thái Hồ, bài trí phong nhã. Xung quanh hoa đèn cũng dần được đốt lên, coi bộ chỉ chờ trời chuyển tối sẽ rất lung linh huyền ảo.
Bằng vào kinh nghiệm ngàn năm, Lăng Phong chỉ nhìn thóang qua cũng biết đây là thiên đường sờ loạn cho các cặp uyên ương. Chỉ không biết có kèm theo vài tên cướp giật nữa hay không.
Đi xuyên qua Viên lâm, đám Lăng Phong dừngg chân trước một dãy lầu các, phía trước đã vô cùng tấp nập. Tiếng nữ nhân nheo nhéo khắp nơi, đèn lồng đều màu đỏ, Lăng Phong không khỏi thấy quen quen.
Lăng Hải không cần nghĩ ngợi đi thẳng tới một tòa lâu, vừa đặt chân lên thềm ngay lập tức có một tên tiếp khách chạy ra :
- Lăng Nhị thiếu đại giá.
- Thưởng!
Lăng Hải không buồn liếc mắt nói. A Ngưu bên cạnh nhanh chóng ném ra một ít bạc vụn, xem chừng hai đại nhân là dân lão luyện.
Ngay sau đó, Lăng Phong liền bị một mùi son phấn ập vão mũi, suýt nữa sặc chết.
- Ai nha, ai đây ai đây? Lâu lắm mới thấy Lăng thiếu gia đại giá quang lâm, Tiểu Hồng nhớ ngài lắm đấy, khóc mấy ngày, còn muốn quyên sinh.
Lăng Phong dùng đầu gối nghĩ cũng biết đây là chỗ nào.
Thời này, chỗ mà nữ nhân ra đường đứng hết cả thế này chỉ có cửa thanh lâu.
Lại nhìn bảng hiệu một lát.
Minh Nguyệt lâu.
Thanh lâu có quy củ của thanh lâu, đừng tưởng cứ vào là được.
Trong sảnh đường lác đác người, thiếu gia đều khinh thường ngồi chỗ này, phải lên phòng riêng ngay từ đầu.
Vào thanh lâu, tầng càng cao tiền càng nhiều. Tất nhiên sẽ không thể nào đánh số 1 2 3, rất khiếm nhã. Đều phải là Thiên phòng, Địa phòng, Âm đường, Dương điện. Giá tiền đều ghi rõ, ngươi đủ tiền phòng nào vậy vào phòng đó. Cô nương có thể tùy ý chọn, phòng loại B tất nhiên không được chọn cô nương loại A.
Chọn cô nương, mất phí. Vào phòng, tiền rượu hoa, ngươi trả. Tiền lên giường, tự chi. Ngươi hứng lên tặng tiền, vậy hoan nghênh. Nhìn chung, đặt chân vào đây, tiêu xài chỉ có theo cấp số nhân.
Đi cùng Lăng nhị thiếu, Lăng Phong cũng được hưởng chút phong quang ở sảnh, nhưng đến đoạn lên phòng riêng thì hắn bị đẩy lui lại.
A Ngưu quay lại đắc ý hếch mồm lên.
Lăng Phong thở dài.
Bỏ đi, dù sao hở ngực hở mông khắp nơi, không nhìn thì phí của trời. Bằng vào cái thân phận hạ nhân của hắn, không biết lần sau sẽ là mấy năm nữa.
Chỉ là Lăng Phong không biết, số hắn lận đận, quả thật tận mấy năm nữa mới vào được lần hai.
"Ầm ầm"
Còn chưa kịp đánh giá chị em thì lầu hai đã có tiếng tranh chấp ném bàn ghế.
- Ta nói này Lăng Hải. Ngươi ở Tô Châu cũng lâu rồi, chút lễ phép cũng không có. Không biết trước sau à?
- Quách Kỳ tiểu đệ e là nhìn sai chăng? Rõ ràng Tiểu Hồng là do ta gọi vào, có Phùng đại tỷ làm chứng.
Thì ra Quách nhị gia và Lăng nhị gia hai vị đại tướng đang phừng phừng chửi nhau, tay áo xắn lên nhưng tuyệt nhiên không có ai xông vào nhau, chỉ đá bàn đá ghế.
- Ai da, hai vi thiếu gia làm gì mà phải tranh chấp. Tiểu Hồng để cả hai vị cùng lên là được thôi mà.
Một vị tiểu mỹ nhân ỏng ẹo đứng một bên the thé lên :
- Tiểu Hồng tuy thân thể đơn bạc, nhưng vì hai thiếu gia Tiểu Hồng sẽ cố gắng cùng lúc phục vụ.
- Ngậm mồm. - Hai tiếng quát cùng vang lên.
- Ài, Hoa khôi hội chỉ còn một canh giờ nữa là bắt đầu. Hai vị đệ đệ không lo sắp xếp giành chỗ, ở đây tranh ít bướm tàn sao.
Đột nhiên từ cầu thang có người đi lên.
- Hóa ra là Từ lão đệ, lão đệ cũng vì Hoa khôi hội chạy tới sao? Ta còn tưởng đệ chết ở chỗ nào rồi. Haha.
Tên mới tới này, khuôn mặt vẫn là dạng khắc rõ hai chữ "thiếu gia". Ăn mặc trắng toát, chỉ có thắt lưng màu vàng xệ xuống, nói không chừng vàng thật. Tên này dáng dấp có vẻ cao to, da ngăm đen, trông rắn chắc hơn hai tên trên lầu. Hơn nữa không có quạt, thay vào đó cầm một cây sáo màu xanh lục, chả biết có thổi được không hay chỉ để làm cảnh.
Lăng Phong có chút tự ti. Nếu tính về nhan sắc, bề ngoài hắn chỉ có thể coi là rất đàn ông. Đem so với mấy tên này, hắn cũng thấy có điểm thiệt thòi.
Nhìn lại, Phong ca đã không đẹp trai, không có tiền, không có võ, cũng không có tài văn chương, nửa đời sau coi bộ khó qua.
Bên trên lầu hai.
Ba tên công tử, thằng nào cũng xưng đói phương là "đệ", rút cục không biết ai mới là đệ.
Lăng Phong nghe ngóng được từ đám đông đang xì xào chút thông tin.
Từ Chính Huy của Từ gia.
Từ gia cùng Quách Lăng hai nhà tạo thành tam đại thương ở phủ Bình Giang Tô Châu.
Nghe nói Từ Chính Huy có tật xấu thích khoe của khá lộ liễu, nhiều lần bị trộm móc mất đồ quý trên đường. Thành ra mới chịu khó ra võ đường của Từ gia luyện tập, cơ thể vì thế cũng có tí cơ thịt. Dù mấy thứ võ mèo mửa nhưng cũng đủ cho hắn xưng đại ca với khối "đồng liêu" ở Bình Giang.
Chỉ nghe một tên cười khẩy :
- Hừ, coi như nể mặt Ngô Tô hai vị hồng nhan tri kỷ, ta đây không chấp với ngươi, còn phải tới ngồi chỗ đẹp ngắm hai nàng.
- Haha, còn chưa biết ai mới có chỗ đẹp hơn.
A Ngưu nhìn thấy Lăng Phong ngoái cổ nhìn khắp nơi, liền mắng loạn.
- Đi thôi, thằng thư đồng, còn không mau lên hộ tống cho thiếu gia.
Bình thường không có ai để tranh đua, A Ngưu toàn phải khúm núm nghe Lăng nhị thiếu gia. Hôm nay tự nhiên có thằng ngu A Phong này đi cùng, anh Ngưu được dịp chụp lấy cơ hội lên mặt.
Lăng Phong cười nhạt, những kẻ tiểu nhân mà lộ cả ra ngoài thế này, hắn không để tâm.
Tô Châu chỉ là một trong cả chục châu của đạo Lưỡng Chiết phía đông. Thế nhưng đối với "đất sinh mỹ nữ" Giang Chiết, Hoa khôi hội tại Bình Giang Tô Châu hàng năm lại là sự kiện rất có tầm cỡ.
Giới thượng lưu khắp Lưỡng Chiết đổ về giao lưu học hỏi đã không nói làm gì, thậm chí dân có máu mặt từ tận Phúc Kiến Hoài Nam trên dưới cũng đường xa ghé đến.
Một góc Thái Hồ lúc này đã đông nghịt thuyền nhỏ thuyền to, hoa đăng giăng khắp nơi, khiến cả mặt hồ sáng bừng lên. Cạnh hồ dựng một đài lớn, được trang trí vô cùng tỉ mỉ, hoa hòe câu đối chằng chịt. Hai bên cánh gà đều chia làm hai tầng, là nơi để các vị đại nhân vật ngồi trà pháo. Tầng trên thậm chí có cả rèm che, e rằng dành riêng cho siêu nhân vật.
Lăng Phong nhìn tới nhìn lui, không khỏi liên tưởng đến sân khấu kịch thời sau.
Màn chính vẫn chưa đến, nhưng không khí đã rất náo nhiệt.
Lăng Phong đưa mắt quan sát, thiếu chút nữa phải dụi mắt.
Có nhầm không? Mấy lão râu tóc bạc phơ thế kia mà vẫn máu me mỹ nữ? Không thể không khen ngợi tinh thần cường tráng của các cụ.
Hắn chật vật theo Lăng Nhị thiếu và A Ngưu lên một chiếc thuyền nhỏ. Cũng không biết do trùng hợp hay cố ý, ngay đối diện là thuyền của Quách thiếu. Xem ra hai vị đây cũng là dân có danh vọng, vị trí thuyền cũng tốt hơn hẳn người thường.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 16 : Rất to tròn
Lúc này, cách đó không xa.
Trong một chiếc thuyền hoa sặc sỡ, một giọng thanh thúy dễ nghe vang lên :
- Tỷ tỷ, sắp đến giờ rồi, tỷ vẫn chưa đeo trang sức vào sao?
- Ừm.
Ngô Oánh Oánh trả lời qua loa rồi tiếp tục ngẩn ngơ nhìn vào gương đồng.
Hoa khôi hội Tô Châu mấy năm nay chủ yếu là cuộc đấu giữa nàng và đầu bài Tô Đóa Nhi của Thu Cung phường.
Ngô Oánh Oánh bắt đầu chán không khí đầy mùi hương phấn này.
Nàng biết không có nó thì bản thân không là gì cả, nhưng càng ngày Ngô Oánh Oánh càng thấy mệt mỏi và lo sợ. Mệt mỏi chống chọi những bộ mặt giả dối, lo sợ trước vô vàn đe dọa dụ dỗ. Nàng không biết tương lai mình sẽ ra sao.
Làm tiểu thiếp cho ai đó? Hay cứ tiếp tục trôi nổi thế này?
Ngô Oánh Oánh đã từng có lúc rất tự tin vào cuộc sống, nói đúng hơn là luôn bay trên mây. Chỉ cần đánh tiếng một chút, lo gì không có một hàng dài lão gia thiếu gia sẵn sàng chu cấp? Nhưng rồi nàng dần nhận ra mình đang ảo tưởng. Có lẽ bản thân chỉ là một thứ sủng vật, để người khác tung hứng làm trò vui mà thôi.
Kể ra, Ngô Oánh Oánh cũng là một idol vô cùng đặc biệt.
Những người như nàng, trẻ tuổi, xinh đẹp, tài năng, lại sống trong sự nổi tiếng xum xoe, hầu như 10 người thì đến 11 người không thể dứt ra được, càng ngày càng sa ngã thêm.
Ngô Oánh Oánh muốn được bình thản để suy nghĩ, vì vậy gần đây mới mua lại gian nhà nhỏ nọ. Với số tiền nàng tích góp bấy lâu, mua một gian nhà như vậy không khó. Kỳ thực, nàng chỉ cần nói một tiếng, chỉ e sẽ có cả chục căn nhà như thế. Có lẽ Ngô Oánh Oánh muốn tự tay mình mở ra một không gian mới, refresh bản thân.
Ngô Oánh Oánh thở dài.
Vài năm trước nàng vẫn rất thích thú với ánh hào quang kia. Nhưng nay nàng đang mất hết động lực.
- Tỷ tỷ, suy nghĩ gì mà cứ thẩn thờ vậy? Để muội giúp tỷ đeo trang sức vào nhé. Cái này nhé?
- Ừm.
- Muội nghe nói Tô hồ ly hình như đã ngủ với quan lớn nào trên kinh thành thì phải. Thật đê tiện. Hức, cô ta rõ ràng không xứng cạnh tranh với tỉ.
Nha hoàn Tiểu Điệp thao thao bất tuyệt, cũng không để ý nét mặt chủ nhân ra sao. Nó luôn mơ ước được như tỷ tỷ, thầm nghĩ làm nữ nhân mà được như tỷ tỷ thì còn gì phải lo nghĩ nữa, đương nhiên không thể nghĩ đến Ngô Oánh Oánh lại đang muốn từ bỏ.
- Mấy lời đồn đó chắc gì đã đúng.
- Tỷ còn bênh cho cô ta làm gì? Muội thấy, không có lửa làm sao có khói chứ.
Ngô Oánh Oánh lắc đầu miễn cưỡng.
Nàng đang nghĩ đến hoa khôi hội hơn. Đám người ngoài kia, số người biết thưởng thức âm nhạc chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay. Đệ nhất đệ nhị gì đó, đều chỉ là phù du. Có lẽ bọn họ tai nghe nhạc, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến cảnh dâm tục gì đó.
Ngô Oánh Oánh yêu thích trang phục màu lục, nhưng lần này hoàn toàn khác với "Ngô cô nương" cạnh bờ hồ hôm nọ.
Hôm nay Ngô tài nữ sẽ mặc bộ đồ nàng yêu quý nhất, Ngưng Mi Vũ Y. Chất liệu thượng đẳng, bề ngoài như tên gọi, ai đã nhìn vào không thể chớp mắt. Bộ trang phục này có nhiều lớp, bên trong màu tím, sau đó là từng dải vàng, sau cùng đến lớp lụa mỏng màu lục. Đai lưng vòng quanh cũng có màu tím cha thành hai lớp, chính giữa thêu một bông hoa vàng thật lớn. Đầu tóc nàng cột cao lên như hình cánh hoa, trâm ngọc cài chéo nhau.
Nếu Lăng Phong ở đây, chỉ e khó lòng nhận ra.
Vấn đề không chỉ ở trang điểm hay trang phục, mà là thần thái.
Ánh mắt, cử chỉ, giọng nói.
Đã là ca nữ đệ nhất, thường thì trình độ diễn xuất cũng rất cao. Cho nên lắm idol về sau lấn sân sang diễn xuất là vậy. Oánh Oánh lại là một idol đa tài. Nếu nàng muốn mình là một cô nương vụng về, vậy sẽ là cô nương vụng về. Nếu nàng muốn biến mình thành đệ nhất tài nữ, vậy tức là tài nữ.
Tối nay Ngô Oánh Oánh sẽ chơi một khúc cổ tranh nàng mới sáng tác gần đây, ngay cả tên gọi còn chưa kịp đặt.
Lần trước Lăng Phong chỉ ra vài ý kiến mới lạ, khiến Ngô Oánh Oánh như được tiếp thêm động lực. Đáng ra hội thi quan trọng như vậy, một thứ mới nghĩ ra không nên đem ra dùng ngay. Nhưng tâm trạng nàng khác trước, cũng mặc kệ chuyện thi thố. Ngô Oánh Oánh còn nhớ tên kia kể rằng, ở chỗ hắn có những người làm nghề như vậy. Hắn nói họ chỉ đứng một chỗ biểu diễn, chả phải nhảy múa khoe khoang thân thể gì mà cả ngàn vạn người đứng dưới ngất ngây reo hò.
Ngô Oánh Oánh muốn được như vậy.
Chỉ là Lăng Phong không kể nốt.
Chỗ hắn cũng không thiếu những vị cô nương leo lên đài, mặc đã như không, thậm chí chỉ chực cởi hết ra cho thiên hạ ngắm. Ở dưới vẫn có ngàn người thèm thuồng hô hào phun nước miếng.
Nói chung nghệ thuật thì đủ loại tầng lớp, thời nào cũng vậy.
...
Trong lúc đó, Phong ca vẫn đang chen lấn dưới khán đài.
- Mấy màn biểu diễn phụ họa thôi mà đã toàn gái đẹp thế này, chẳng biết đoạn sau còn cỡ nào?
- Còn phải nói, loại quê mùa như ngươi chắc cả đời cũng không thể đi lần hai.
- Phải phải, cũng chỉ có anh trâu đây mới hiểu biết.
- Còn phải nói.
- A Ngưu, lo để ý thuyền thằng Quách kia đi, đừng có lảm nhảm.
- Dạ dạ.
Lăng Phong châm chọc vài câu, anh Ngưu bên cạnh liền phun sạch sẽ tin tức, hắn cũng đã hiểu sơ sơ về hội thi này.
Thi hoa hậu mà thôi, thay vì gửi tin nhắn điện thoại thì trực tiếp tặng hoa, thứ hạng các mỹ nữ tùy vào lượng hoa.
Có điều, như thế có nhạt quá chăng?
Không hề, vì mỗi một bông là một trăm lượng bạc.
- Một trăm lượng bạc? Nhiều như vậy?
- Một trăm lượng đã là gì? Nói cho tiểu nô tài như ngươi, bản thiếu gia một lần vung cả bó không cần đếm.
Lăng Hải bị đụng chạm mặt mũi, vênh mặt nói.
Lăng Phong chậc chậc liên tục.
100 lượng bạc, nếu quy đổi thành tiền hiện đại, đại khái khoảng 200USD, bằng một năm tiền công của hắn.
- Đám học trò kia sao đông quá. Nhà giàu Tô Châu đi học nhiều vậy sao?
Lăng Hải không buồn liếc, tỏ vẻ khinh bỉ :
- Chúng? Một lũ nghèo kiết xác, lúc nào cũng ra vẻ.
- Bọn chúng không cần phải tặng hoa ... - A Ngưu bổ sung.
Hóa ra sĩ tử cũng có thể bầu chọn. Đương nhiên, học trò thì làm gì có tiền, không thể tặng hoa tiền, nên sẽ tặng thơ tiền. Trị giá mỗi bài thơ sẽ do các lão học sĩ có tiếng tăm ngồi trên cao nhận xét và định giá.
Nghe nói có giai thoại năm đó một vị mỹ nữ lên diễn, ở dưới có thiếu gia quá mê say tung cả đống hoa lên, khiến nàng kia "tiếng sét ái tình".
Lại nghe nói một giai thoại khác, cũng có một mỹ nữ lên đài, lần này không phải thiếu gia, mà là một vị sĩ tử tài cao học rộng, làm liền chục bài thơ, bài nào cũng xuất sắc. Nàng kia cảm động khóc lóc hoa rơi nước chảy. Rút cục hình như vì khóc nhiều quá mà tinh thần không được tốt, quyết định lựa chọn một vị thiếu gia mà theo. Thật cảm động.
Lại nghĩ, như thế có phải thiệt cho dân học võ quá? Đáng lý múa võ cũng nên được chuyển thành bạc mới phải. Nếu được thế, Phong ca thượngg đài lên làm vài thế "đại bàng tung cánh, đức thánh tọa thiên", biết đâu quy thành vài vạn lượng bạc cũng không chừng.
- Chư vị, chư vị, chú ý, chú ý ...
Tiếng thông báo vang lên.
Lăng Phong hơi nuối tiếc nhìn theo, mấy em gái mở màn lượn qua lượn lại cũng khá lắm, còn chưa kịp bình luận kỹ càng.
Bắt đầu có tiếng hò reo :
- Là Tô Đóa Nhi, Tô tài nữ.
- Trời, kia chẳng phải Dĩnh Nhi cô nương sao, hôm nay nàng quá đẹp Dĩnh Nhi ơi. Hãy làm thê tử của ta.
- Mai cô nương, Mai cô nương cũng lên rồi. Tất cả nghe đây, nàng là hồng nhan tri kỷ của ta.
- ...
Một mảnh ồn ào hỗn loạn. Nghe qua như tiếng sói tru, tiếng nước miếng, thậm chí Lăng Phong còn nghi ngờ có cả tiếng rên rỉ tự xử của ai đó.
Lăng Phong điềm tĩnh như không.
Hoa khôi này, mỹ nữ gồm những ai? Hắn không biết.
Đại nhân vật có những ai? Hắn không quan tâm.
Thi thố thế nào, đồn thổi ra sao, tỉ lệ đặt cược bao nhiêu? Không cần biết.
Mỹ nữ xuất hiện miễn phí, vậy cứ ngắm cho no mắt là được rồi, nghĩ nhiều mà làm gì?
Lăng Phong dĩ nhiên cũng muốn làm gì đó nổi bật chút đỉnh. Đại loại "đại náo hoa khôi hội, lấn át quần hùng", kiểu trong các truyện xuyên không thịnh hành. Nhưng nghĩ lại vẫn xin miễn cho. Lăng Phong hoàn toàn không nhớ nổi một bài thơ cổ nào, đến thơ hiện đại hắn còn chả nhớ, cho nên "ăn cắp siêu phẩm" là điều hoàn toàn không thể rồi.
Vậy còn vung hoa tiền làm xiêu lòng chị em? Không nói tiếp thì hơn.
Vì vậy, Lăng Phong nhìn các vị mỹ nữ kia bằng ánh mắt thánh thiện và đơn thuần nhất có thể. Chỗ nào nên nhìn, vậy phải nhìn cho rõ. Chỉ là, càng về sau càng loạn, lắm thằng không biết từ đầu chen lấn, thò đầu vẫy tay.
Lăng Phong vô cùng bực bội :
- Xa quá, nhìn chả thấy m* gì cả.
- Ngươi thì biết chó gì? Chỗ này là vị trí đẹp nhất ở đây rồi.
- Đệ nhất? Vậy mấy cái ghế trên kia là đệ mấy?
- Hừ, mấy chỗ kia là chuyện khác, nói với đồ thấp kém như ngươi cũng chả hiểu.
- Giỏi, lâu lắm anh mới gặp thể loại ngưu bức như chú.
- Ồn ào quá, hai thằng mày không im lặng để ông nghe tiếng đàn của Tô tài nữ, ông đạp cả hai xuống sông bây giờ.
- Dạ dạ, thiếu gia. Thiếu gia có cần lên lưng tiểu nhân nhìn cho rõ không?
- Được đấy, ý hay.
Lăng Phong khinh bỉ nhìn qua Lăng Hải.
Tên kia đã rơi vào cảnh giới vong ngã, nước miếng chảy không kiểm soát được nữa. Mặc dù tài nữ kia còn chưa bắt đầu bài diễn.
- Không biết thiếu gia ngài thấy tiếng đàn thế nào?
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 17 : Mỹ nữ lên đài
Tình hình có điểm loạn.
Lúc đầu còn đỡ, càng về sau các ứng cử viên tên tuổi xuất hiện, đám hâm mộ cuồng ở dưới càng chen ra trước, thậm chí giẫm đạp lên nhau rớt cả xuống sông cũng có.
- Các vị các vị, mong hãy giữ bình tĩnh. Các hoa khôi đây chỉ muốn ra chào thôi, nếu bị kinh sợ thì làm sao biểu diễn cho tốt được chứ.
MC toát mồ hôi, Lăng Phong cũng toát mồ hôi theo.
Lăng Phong không khỏi sợ hãi. Hắn cũng máu gái, nhưng cuồng đến mức này thì xin miễn cho. Đám thanh niên này mang tiếng dân thành phố, Tô Châu hẳn hoi, rút cục thiếu gái đến trình độ nào, cứ như bị bỏ đói ba năm.
Rút cục mới hiểu, fan cuồng thời nào cũng có.
Cứ như Phong ca, cô nào cũng xinh, việc gì mà phải chen lấn.
Nói sao, nếu chỉ một hai mỹ nữ cạnh nhau thì còn so sánh được, đằng này cả chục mạng, hoa cả mắt. Đều là mỹ nữ cả, mỗi người một vẻ, cũng khó mà phân cao thấp được.
Đối với thanh niên thế kỷ 21 như Lăng Phong, Playboy gối đầu giường, có loại gì đẹp mà chưa thấy qua? Đàn bà đẹp, nói cho cùng chỉ cái túi da. Vóc dáng không không đủ, còn cần có thân phận, có danh khí, có tài năng. Thậm chí mấy thứ đó không hẳn tự cô ta có, còn nhờ ngoại lực nâng đỡ, bốc phét mà thành, thậm chí còn do may mắn.
Lăng Phong trong lúc bực bội bỗng để ý, đứng giữa có một vị mỹ nữ có vẻ "hạc giữa bầy gà" nhất.
"Hừm, sao cứ thấy quen quen, giống diễn viên nào kiếp trước?"
Nghĩ mãi không ra, hắn đành bỏ qua.
Lát sau, các tiết mục dần lên sân khấu.
Đầu tiên là đàn hát.
Lăng Phong kiếp trước nghiện nhạc electronic nặng, mấy loại nhạc cổ này hắn nghe không vào. Lại nói, giá như có cái điện thoại ở đây thì tốt. Mấy tháng rồi toàn lo kiếm ăn, bây giờ chuyển sang giải trí mới thấy thời này rõ chán.
Thi thoảng cũng có múa.
Chỉ là, Phong ca vẫn bĩu môi. Các chị em vẫn nên học tập chút mới mẻ thì hơn, ví dụ múa lửa múa cột. Đơn giản hiệu quả nhất là cứ thoát y dần từng mảnh, đảm bảo không chỉ hoa mà anh em ở dưới sẽ phát cuồng ngay.
Lăng Phong bỗng nghĩ đến, có cơ hội nhất định làm một công ty chuyên về giải trí. Nghe nói có tên nào xuyên không cũng làm cáii này rồi, làm ăn rất được.
Cứ mỗi một tiết mục hoàn tất, thiếu gia công tử liền nhiệt tình vung hoa tiền tới tấp, đám sĩ tử cũng không chịu kém dâm thơ xả loạn.
Chỉ có điều thú vị là hai tên Quách Lăng nhị thiếu lại khá thờ ơ.
Lăng Phong thầm đoán, xem ra màn hay còn chưa đến.
- Thằng Ngưu, hoa đã chuẩn bị tốt chưa?
- Đã chuẩn bị thiếu gia.
- Tốt, xem bản thiếu làm thế nào chiếm được phương tâm Tô cô nương cho thằng Quách nhị kia sáng mắt ra. M* dám tranh với ông, không đủ tuổi.
- Đúng đúng, thiếu gia nhất định thắng lợi.
- Tiếp theo là Tô Đóa Nhi Tô cô nương của hoa phường Thu Cung.
- Aaa, Tô mỹ nhân lên rồi.
Không khí đột nhiên ồn ào hẳn, Lăng Phong cũng phải chen chúc xem có chuyện gì.
Anh em thông cảm, tính tò mò dân Á Đông là thâm căn cố đế, không bỏ ngay được.
- Tiểu nữ Tô Đóa Nhi ...
Lăng Phong không khỏi mắt sáng lên.
Không bõ đứng mỏi chân cả buổi.
Tô Đóa Nhi, đẹp như một đóa hoa rực rỡ. Khuôn mặt thon dài, chỉ tiếc khoảng cách xa nên Lăng Phong không thể nhìn được rõ lắm. Mái tóc búi ngang, cài rất nhiều trang sức bằng vàng, lại thêm dải lụa hồng rủ xuống tận lưng, trông quý phái vô cùng. Dáng người lung linh yểu điệu. Nhìn dáng dấp có lẽ chỉ mới 17 18, nhưng mấy chỗ cần to đều đã to hơn tỷ muội không ít, bộ váy áo tuy nhiều lớp nhưng không che hết nổi, làm Lăng Phong phải chép miệng liên tục.
Nhìn phục trang của nàng ta, Lăng Phong mới thấy phục người cổ đại một chút, từ trước hắn vẫn khinh thường.
Nói cho cùng, Lăng Phong đến thời này chưa được bao lâu, lại còn chủ yếu tiếp xúc tầng lớp đáy xã hội, cái hắn chưa nhìn thấy còn rất nhiều.
Tô Đóa Nhi nói cái gì đó Lăng Phong không nghe rõ, sau đó nàng bắt đầu bài múa. Đến lúc này thì Lăng Phong chính thức bực mình.
- Đệch, không có cái màn hình lớn nào, xem thế chó nào được? Đã thế cái đám này còn nhảy nhót tưng tưng ...
- Ngươi lảm nhảm cái gì lớn đấy?
- Ta nói ngực nàng ta thật lớn, chỉ sợ đi đứng đều tưng tưng.
- Láo, dám xúc phạm Tô mỹ nữ?
- Nó nói đúng đấy, bản thiếu cũng thấy thế.
- Dạ dạ, thiếu gia chọn người dĩ nhiên phải lớn rồi.
Lăng Phong cố gắngg lắm mới xem được.
Về cơ bản hắn chả hiểu gì kỹ thuật múa, chỉ thấy Tô Đóa Nhi thân thể vô cùng uyển chuyển đẹp mắt. Xem ra cái gì cũng có đẳng cấp của nó, cái này vẫn hơn múa cột thô tục kia nhiều.
- 10 bông hoa cho Tô cô nương.
- Ta nói này Hoàng công tử, như điệu múa của Tô mỹ nữ mà chỉ 10 bông thôi sao, không đủ tiền thì đừng có ra vẻ, ta tặng 20 bông.
- Hừ, hai thằng nghèo, muốn chơi trội trước mặt ông sao? 50 bông.
- Thiếu gia, chúng ta chỉ có 100 bông thôi. Còn Ngô cô nương thì sao?
- Im mồm, ông khắc có chuẩn bị.
- ...
Lăng Phong toát mồ hôi, nhà giàu Tô Châu ăn chơi không phải hạng xoàng. Chỉ một lát Tô mỹ nữ đã nhận cả mấy trăm hoa tiền, tính ra cả mấy vạn lượng bạc, đương nhiên leo lên đầu bảng, quả không hổ số 1 số 2 đất Lưỡng Chiết. Đấy là còn chưa kể phần sĩ tử vung tuyệt bút.
Ngay sau đó ...
- Tại hạ thấy điệu múa thần tiên của Tô cô nương, đột nhiên linh cơ xuất hiện, xin được phép tặng một tiểu khúc ...
- Tiểu sinh tuy tài năng có hạn, nhưng ít nhất so với Hà huynh đệ vừa rồi vẫn dư sức hơn, xin gửi tặng Tô cô nương ...
"Đệch, không tiền thì cũng ba cái trò thơ ca màu mè này. Không biết phải xuyên đến thời nào thì thì mỹ nữ thích thanh niên hiền hậu chất phác đây?"
- Tô Đoá Nhi của Thu Cung phường. Tổng cộng 650 bông, tạm thời đứng đầu. Sau đây là Ngô Oánh Oánh cô nương của Hoa Tú Phường.
- Đây rồi, đến Ngô mỹ nữ rồi.
Ở dưới phấn khích còn hơn vừa rồi, đương kim hoa khôi dĩ nhiên xuất hiện cuối cùng. Trong lúc xung quanh đang huýt sáo hô hào loạn xạ, Lăng Phong lại trầm ngâm.
Nhìn sang Lăng nhị thiếu, gã ta không rống cũng chả kêu, xem ra rất bình tĩnh, chỉ có điều mồm miệng thì đang mở to ra, mắt ngây dại nhìn chằm chằm.
Lăng Phong bĩu môi xem thường, quay sang nhìn Quách thiếu gia ở bên kia. Khuôn mặt tuy có khá hơn, có điều một tay thì đang giữ quần, quá khiếm nhã.
Thậm chí không biết từ lúc nào Từ đại thiếu cũng đã xuất hiện, xem ra tên này ái mộ mỗi Ngô mỹ nữ, giờ này mới thò đầu ra.
Một tiếng đàn vang lên. Cũng may đám sắc lang ở dưới còn biết thưởng thức, đều im lặng hẳn, nếu như cứ hét loạn lên thì lấy cái gì mà nghe ngóng.
Nghe một đoạn đầu, Lăng Phong liền bị chấn trụ.
Thật không thể quá khinh thường người cổ đại.
Ngay cả Lăng Phong cũng thấy vô cùng mới lạ, đắm chìm vào trong đó. Mới lúc trước cũng có mấy tiết mục chơi đàn, nhưng hắn đều để ngoài tai.
Hôm nay Ngô Oánh Oánh biểu diễn khúc cầm không phải mới, khúc "Cung Thương Giác Trưng Vũ", lấy tên theo 5 dây trên cây cầm, nhưng nàng đánh trên cổ tranh 25 dây, ứng dụng hết những gì Lăng Phong nói hôm trước, tạo thành một khúc nhạc hoàn toàn mới với người ở đây.
Lăng Phong vẫn nghĩ âm nhạc thời xưa thì đều nhạt thếch. Mấy hôm trước chém gió trước mặt Ngô cô nương, Lăng Phong vẫn ôm trong mình tư tưởng tự sướng. Đại khái người cổ đại các ngươi hãy xem bản đại gia bay từ ngàn năm sau tới, hiểu biết hơn các ngươi một vạn tám ngàn dặm là thế nào. Đừng nói là âm nhạc, còn có khoa học, thiên văn, địa lý, "antivirus", tất tần tật đều hơn.
Chẳng qua, thế gian rộng lớn, "núi cao khắc có núi cao hơn".
Lăng Phong cố nhìn kỹ lại, nếu tự kỷ ám thị cố nghĩ là giống thì có điểm giống thật, nhưng nếu bảo khác thì cũng rất khác.
Cô gái này, phong thái hoàn toàn khác xa Ngô Oánh Oánh mà hắn gặp. Đơn thuần là giữa tiên nữ và phàm nhân, một trên trời một dưới đất. Ngô Oánh Oánh mà hắn biết, dù cho rất dễ thương xinh tươi, nhưng nàng ta không có cái kiểu sang quý xa vời vợi thế này. Khuôn mặt, dáng người cũng không sắc sảo diễm lệ như kia.
Nghĩ lại, Ngô Oánh Oánh ở bờ đê kia chẳng qua biết chút về cầm kỹ mà thôi. Dù sao nàng ta chỉ là con nhà nghèo, không được tiếp xúc học hành đầy đủ. Còn vị tài nữ trên kia, căn bản hai đẳng cấp khác biệt, tiếng đàn kết hợp trầm bổng, nghe như nhiều người đánh chứ không phải một người.
Lăng Phong nghĩ đến, lẽ nào là trùng tên?
"Tưng", tiếng đàn cuối vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Lăng Phong.
Không khí xung quanh chợt tĩnh lặng khác thường, chỉ còn tiếng nước đập vào bờ rì rào.
Tĩnh lặng có vài loại tĩnh lặng.
Một là các vị công tử thiếu gia đang chảy nước miếng chưa kịp định thần. Hai là vài vị sĩ tử đang nhíu mày tìm thơ ca để tuôn ra, quyết tâm không để kẻ khác giành mất. Ba là quay qua quay lại như Lăng Phong.
Trong lúc tình hình im ắng, Lăng Phong bỗng buột miệng nói với A Ngưu :
- Cũng tạm, có cái gì mà phải như trời trồng chứ?
Họa từ miệng mà ra, vừa nói xong hắn liền hối hận. Xung quanh đang tĩnh lặng nên câu nói thầm của Lăng Phong xung quanh đều nghe mồn một.
- Ngươi vừa nói cái gì nói lại ta nghe.
- Thằng nô tài nhà nào đây? Dám khinh thị tài năng Ngô cô nương.
Và thế là làn sóng phẫn nộ cứ thế mà lan ra, mọi người đều hận không thể một tay dìm chết trôi thằng ngu nào vừa nói. Mặc dù hầu hết ở xa đều không biết tên kia nói sai cái gì.
- Là thằng mắt đui nào? Dám nói ngực Ngô cô nương bé.
- Đùa, còn bá đạo khinh Ngô mỹ nữ mông không đủ tròn, vớ vẩn, giết hắn.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 18 : Lên giường nghe đàn?
Tình cảm quần chúng lên cao.
Lúc này anh em đang nước sôi lửa bỏng, tinh trùng lên não, máu dồn ra tay, tự nhiên có thằng ngu nào đứng ra làm bia, dĩ nhiên ăn đủ.
Vì bị tiếng ồn ảnh hưởng, Ngô Oanh Oánh cũng đưa mắt nhìn theo. Từ lúc lên đài đến giờ, nàng chỉ tập trung để tâm đánh đàn, tuyệt nhiên không biết xung quanh đang thái độ gì.
"Là hắn?"
Vừa nhìn thấy người này, Ngô Oánh Oánh cũng mắt nhìn chăm chăm không chớp.
- Hừ, đáng chết, để Ngô tài nữ cũng phải oán giận nhìn ngươi.
- Khoan, nhờ thế mà Ngô cô nương mới nhìn về phía này. Haha, mỹ nữ, là ta, Lăng Hải, nhớ ghi lại nhé.
Ngô Oánh Oánh cất làn váy đứng lên, làm ở dưới một mảnh nuốt nước miếng ừng ực. Nàng nhẹ nhàng cười nói :
- Không biết vị công tử này có gì chỉ giáo?
- Cái thằng hạ nhân đấy thì cần gì Ngô cô nương để ý. Ta tặng nàng 100 bông coi như giúp nàng giải cơn giận.
- Đúng vậy đúng vậy, vừa ngu vừa thấp kém, không với được tiên nữ nên nói nhảm thôi.
- ...
Mỹ nữ cất lời vàng ngọc, một lọat sắc lang liền chớp thời cơ thể hiện, ra tay đã trấn áp quần lang.
Ngô Oánh Oánh vẫn nhìn về phía Lăng Phong. Mấy thứ tân kỳ nàng làm hôm nay, phân nửa là từ Lăng Phong luyên thuyên mà thành. Nàng tuy có tự tôn của mình, nhưng vẫn muốn nghe hắn nhận xét. Nói đúng hơn là muốn hắn phải khen nàng, vì bấy lâu hắn ta chưa bao giờ khen nàng lấy một câu, khiến Oánh Oánh rất khó chịu.
Lăng Phong sửa sang quần áo, cố trấn định tự nhiên :
- Ta thấy Ngô cô nương tiếng đàn rất chi là ...
Nói đến đây thấy có gì không đúng, ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện một đống ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn vào, ước chừng chỉ cần nói sai một chữ là sẽ bị dìm chết.
"Anh hùng phải biết thời thế, nghĩ kỹ một chút đã."
Nghĩ vậy liền ho khan :
- Khụ ... rất tài tình. Phải nói đăng phong tạo cực, nhân gian đệ nhất, ...
Gần như lập tức là tiếng phỉ nhổ :
- Phì, cái đó ai chả biết. Đồ ngu mà ...
- Ông đã nói mà, chỉ tìm cách tự làm mình nổi bật để lấy sự chú ý của người đẹp, không biết xấu hổ.
- Chắc thiếu gia nhà hắn sai bảo, cũng gọi có tí thông minh.
- Nhìn mặt là biết ngu rồi, ngu còn tỏ ra nguy hiểm.
"A đù bọn mất dạy này."
Lăng Phong nóng máu. Lần này chả cần cố ra vẻ nữa, Phong ca thực sự đang rất tự nhiên, hắng giọng nói :
- Tuy nhiên, bổn thiếu gia ... à nhầm, tiểu sinh ... á lại nhầm, tại hạ thấy hình như cô nương luyện tập chưa đủ, cần cố gắng thêm. Cho 6 điểm, coi như động viên, thang 10.
Hắn cảm giác đôi chỗ vẫn bị lỗi thật. Lăng Phong nghe nhạc đa âm nhiều, cũng vì nghiện electronic nên cũng tập tành làm producer một thời gian. Đối với việc phân biệt các âm sắc cũng gọi là có chút tự tin.
- Đệch, nói nhảm, Ngô cô nương đệ nhất cầm kỹ Giang Nam mấy năm nay, còn bảo luyện không đủ, ta sợ thời gian còn nhiều hơn người đi theo thiếu gia ngươi đấy.
- Sút hắn xuống sông.
- Nam mô a di đà phật, thí chủ không nên nói dối. - Thậm chí có cả tiếng vị tu hành nào đó.
Ngô Oánh Oánh hơi run run, có một chút hỡn dỗi nhẹ. Nàng khổ cực sáng tạo như vậy, rút cục bị tên này nói "luyện tập chưa đủ" 4 chữ là xong, cảm giác rất trống trải bức bối. Nhưng rồi nàng lấy lại bình tĩnh ngay, vẫn khuôn mặt cười :
- Mong công tử nói rõ hơn, nô gia xin nghe.
Lăng Phong vuốt vuốt cằm, nói cái gì bây giờ. Chính xác là, nói thật hay nói dối bây giờ.
Thấy Lăng Phong còn chần chừ, Ngô Oánh oánh liền nói thêm :
- Chỉ cần công tử nói hợp lý, nô gia xin phép tiếp chuyện riêng với công tử.
"Oanh" Một tiếng sét chấn trụ cả hồ.
- Này, ta có nghe nhầm không nhỉ?
- Nghe nói, từ sau Thái Minh tài tử, liền không có ai có thể tiếp chuyện Ngô tài nữ.
- M*, đánh bậy đánh bạ thế mà cũng trúng. Biết vậy vừa rồi ta cũng đứng lên nói hôm nay Ngô mỹ nữ trang điểm có hơi ít, chẳng phải cũng vào khuê phòng sao? Thằng kia vận chó sao?
- Thiên lý ở đâu? Ta tặng nàng biết bao là hoa, cũng không bằng một thằng chém gió lung tung.
Lăng Phong thì không đến nỗi mừng rỡ lắm. Tiếp chuyện ca kỹ mà thôi, làm như gặp mặt danh nhân văn hóa thế giới không bằng. Hiện tại còn có một vấn đề quan trọng hơn, trước tiên không biết có toàn thây mà giữ mạng ra khỏi nơi này không đã, nghĩ gì đến chuyện khác.
Sau cùng ngay cả A Ngưu cũng bĩu môi :
- Này, ngu thì nhận ngu đi, đừng có ra vẻ nữa.
"V*, thằng này mà cũng dám lên tiếng?" Lăng Phong suýt úp sấp.
Liền ngẩng cao đầu :
- Ta chỉ thấy hình như Ngô cô nương mới cải biến, lúc đánh đôi chỗ còn sai âm tiết thì phải, nhưng rất ít thôi. Tài nghệ của cô nương tổng thể che lại hết rồi, nghe không kỹ thì không nhận ra.
- Đệch, láo, dám bảo các ông đây đều tai điếc?
- Đa tạ công tử.
Ngô Oánh oánh cười tươi, cũng không nói tiếp chuyện tiếp chuyện kia. Nàng kịp nhận ra câu nói của mình vừa đưa Lăng Phong vào thế khó, thấy hắn mồ hôi đầy đầu liền cảm thấy như bản thân vừa thắng lợi, đành tạm thời vờ như quên đi.
Ở dưới chưng hửng, nhưng vẫn ánh mắt hình cây đao nhìn Lăng Phong.
Vài tên không cam lòng tiếp tục gào thét :
- Tiểu sinh thực ra cũng nghe Ngô cô nương hình như có tâm sự, nên đánh đàn cũng vì thế mà sơ ý chăng? Tiểu sinh nguyện tặng một bài thơ ...
- Bản thiếu gia e rằng Ngô cô nương cần tẩm bổ sức khỏe. Cứ chỗ nào khuyết thiếu thì thiếu gia ta bù vào chỗ đấy là ổn ...
- ...
Quách Lăng hai vị thiếu gia cũng lên tiếng cạnh tranh, mặt đỏ tai hồng, tuy nhiên về cuối hình như Quách thiếu hết hoa, có vẻ đã đốt hết cho Tô mỹ nữ lúc trước, đành nhận thua, để lại Lăng nhị thiếu mặt mày hớn hở thành người chi nhiều tiền nhất. Từ Chính Huy từ đầu vẫn nhìn chằm chằm Ngô Oánh Oánh không chớp. Gã chỉ tặng 50 bông, sau đó tuyệt nhiên không đua đòi chạy theo giá cả thị trường, chỉ đứng ngơ ngẩn nhìn nàng.
Lăng Phong thì thở phào, quần chúng vì người đẹp cũng dần quên béng vụ của hắn.
Ngô Oánh Oánh nhận đến 800 bông, lại đăng quang đệ nhất. Nàng xuất hiện cảm ơn một cách nhanh chóng, cũng không nói gì thêm đã lui ra sau. Báo hại Lăng Hải mặt như đưa đám, bình thường tặng hoa nhiều như hắn, mọi năm mỹ nữ cũng sẽ nói dài dài một chút khách sáo này nọ, thậm chí còn tiếp chuyện. Năm nay xui xẻo thế nào Ngô Oánh Oánh chỉ qua loa vài tiếng như thế rồi thôi.
...
Hoa khôi hội năm nay kết thúc tốt đẹp, ngoài việc giữa đường chọc ra một thằng ngu nói nhảm bị quần chúng chửi té tát.
Lăng Hải đã buồn chán đi tìm chỗ giải sầu, Lăng Phong đang rón rén cúi gằm mặt đi về thì bị người chặn lại.
"M*, xui rồi."
- Không biết vị này có phải công tử vừa rồi nói lung tung?
- Có việc gì?
Tên kia mặc áo hầu bàn, nhưng Lăng Phong vẫn cẩn thận hỏi.
"Có khi nào nói láo dẫn ta vào góc trùm bao đánh không đây?"
- Là tiểu thư gửi lời, mời công tử đi theo tiểu nhân.
Tên hầu mồm thì xưng công tử, nhưng trong bụng thì chửi tám đời tổ tông Lăng Phong lên. Gã nhìn qua thấy rõ Lăng Phong cũng chỉ thư đồng cho ai đó thôi, thế đếch nào mà để Ngô tiểu thư muốn gặp, dù sao khách của tiểu thư nên gã không dám lên mặt, nếu không còn phải lịch sự làm gì.
- Tiểu thư nào?
- Là Ngô Oánh Oánh Ngô tiểu thư.
Rút cục Lăng Phong vẫn đánh liều đi, cơ hội gặp người đẹp không nhiều, tiện thể hỏi nàng ta vài nghi vấn.
Hắn tất nhiên liên hệ giữa hai cái tên Ngô Oánh Oánh. Nếu hai cô gái kia là một, vậy Lăng Phong càng thích. Tự nhiên quen với tuyệt đại mỹ nhân như thế, thằng nào chả mơ mộng. Mặc dù nghĩ kỹ ra, với những gì hắn thấy hôm nay, Ngô Oánh Oánh rất giống những ca sĩ diễn viên hàng đầu. Nếu nàng ta thực sự đi ra ngoài chặt gà làm cháo, nó giống như thời trước vào ký túc thăm bạn gái gặp Phạm Băng Băng đang ăn cơm với nước tương vậy, vô cùng phi lý. Ngươi sẽ nghĩ ngay đến hai trường hợp, một là người giống người, hại là chương trình thực tế đang đặt camera ngầm ở đâu đó.
Vừa đến đầu chân cầu thang, liền đụng một ả tú bà :
- Ai u, là trận gió nào đem công tử thổi tới ...
Lăng Phong đã có kinh nghiệm ở Minh Nguyệt lâu, cũng không khách sáo nói :
- Gió đông nam thổi tới, không xem dự báo thời tiết sao?
- A ... - Tú bà choáng váng, kịch này lần đầu nghe.
Hầu nam nọ liền nói :
- Đại tỷ, hắn là khách của Ngô tỷ tỷ, không thể thu tiền đâu.
- Hừm, ra vậy.
“Hóa ra mỗi lần tú bà ai u là quy củ này.” Lăng Phong coi như có thêm kinh nghiệm.
Lăng Phong đi môt đoạn, đột nhiên trong tai nghe thấy tiếng ai đó nói, chính là ả tú bà kia :
“Hừm, tưởng mình thanh cao lắm sao? Sớm muộn cũng bán thân mà thôi.”
“Chửi ai? Chửi ta?” Lăng Phong mờ mịt, lại cái hiện tượng này.
Lại đi lòng và lòng vòng một lúc, thậm chí ngang qua một cây cầu nhỏ bắc qua hai chiếc thuyền hoa, lúc Lăng Phong gần muốn gãy cả chân, tên hầu mới lạnh nhạt :
- Đến rồi, chờ đó đi.
Đây là tầng ba, khắp nơi dăng lụa kết hoa, đèn đuốc sáng trưng.
Loanh quanh có tiếng đàn hát.
- Đến rồi đó sao?
Lăng Phong nhìn lại.
Là một nha hoàn, cũng khá đáng yêu. Có điều nàng ta nhìn Lăng Phong từ trên xuống dưới như kiểu muốn lục soát thân thể.
- Tỷ tỷ, người đến rồi.
- Để hắn vào đi. - Một thanh âm thanh thoát vang lên.
Nha hoàn kia tỏ vẻ chán ghét :
- Vào trong đi!
Lăng Phong cười trừ, làm gì mà khó chịu?
Hắn rón rén đi vào, đầu tiên là cái đầu, nửa người, rồi mới đến cả người. Dù sao Lăng đại nhân lần đầu vào khuê phòng mỹ nữ, mà theo hắn nghĩ là phòng riêng gái làng chơi, không khẩn trương mới lạ.
Phong ca kỳ thực rất muốn ưỡn ngực nâng mặt đá cửa đi vào, hô loạn cái gì "ta đã đến đây" các kiểu, có điều nghĩ lại trên người chả có đồng nào, làm loạn bị bắt bù tiền thì khổ.
- Công tử đợi lâu.
Lăng Phong xoay người, không khỏi ngẩn ra chốc lát.
Cái gọi là ngôi sao ca nhạc, ngôi sao điện ảnh chắc cũng chỉ thế này. Lại nói thời trước đồ giả thẩm mỹ viện khắp nơi, xinh đẹp không bao nhiêu tự nhiên.
Ngô Oánh Oánh chỉ cởi bớt một lớp lụa xanh ở ngoài, đường cong càng hiển lộ, đẹp không tả xiết.
Năm xưa đi bar hàng tuần, cũng không đến nỗi định lực kém lắm, Lăng Phong giả lả :
- A ... haha ... bổn tọa, ấy nhầm tại hạ rất hân hạnh được gặp Ngô tài nữ.
"Hắn không nhận ra ta?" Ngô Oánh Oánh nhanh chóng nhìn ra thái độ khách sáo của Lăng Phong.
- Công tử, không biết nô gia có thể xưng hô thế nào?
Nàng cố ý hỏi dò, nếu hắn trả lời thì đúng không nhận ra mình.
"Không phải cô ấy?" Chính Lăng Phong cũng đang dò xét.
- Tại hạ Lăng Phong.
Hắn vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt của cô gái này, vô cùng tự nhiên, không quen mình?
Lăng Phong lại không biết, Ngô Oánh Oánh còn rất giỏi diễn xuất, muốn giả vờ không quen chỉ trong nháy mắt.
- Lăng công tử. Vừa rồi nô gia múa rìu qua mắt thợ, thật hổ thẹn vô cùng.
- Không dám không dám, tại hạ chỉ nói bừa thôi. Không biết Ngô mỹ nữ hẹn gặp có chuyện gì? Có điều ta nghĩ trước hết cũng nên có cái chỗ ngồi ít trà bánh gì chứ nhỉ?
- Vậy sao? Chẳng phải nam nhân vào khuê phòng nữ nhân chỉ muốn lên giường thôi sao?
- Ồ?
Lăng Phong ra vẻ khó hiểu đáp :
- Hóa ra còn có vụ lên giường nghe đàn sao? Thú vị.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 19 : Nửa đêm bắt trộm
Ngô Oánh Oánh cười mỉm :
- Hì, công tử thật biết đùa. Vừa rồi công tử nhận xét hình như vẫn chưa hết. Nô gia tò mò muốn được chỉ giáo thêm, muốn mời công tử nói thêm một chút, không biết ... Công tử có thể hoàn thành chút tâm ý này của nô gia chứ?
"Ặc, từ chối thế quái nào được."
Lăng Phong nghĩ một lát, đang định khiêm tốn chút, bắt đầu là khen :
- Ra vậy. Tiếng đàn của cô nương sao? Rất hay. Ví dụ như đoạn gì đầu bài, ài không nhớ rõ, nhưng đại loại là khiến ta như lạc lên tiên giới ...
Càng nói càng thành phê bình :
- Có điều, xin phép cho tại hạ nói thẳng, ở chỗ tại hạ, nhiều thứ còn hay không kém. Còn nhớ hồi ta 5 tuổi, ...
"Người này, lúc nào cũng vậy?" Ngô Oánh Oánh vẫn giữ ý cười.
Lăng Phong vẫn thao thao bất tuyệt :
- Âm sắc cô nương đánh ra tuy trầm bổng đa dạng, nhưng vẫn bị lệch tông? Còn lệch tông là gì thì tại hạ cũng không biết phải nói thế nào nữa? Kiểu như đáng lý nó là thế nhưng nàng đánh không đúng thế, ài, giải thích thế không ổn nhỉ ... Khụ. Tại hạ có chút đắng miệng, Ngô cô nương có thể nào cho ta xin miếng nước, nhuận mồm chút.
Lăng Phong dở khóc dở cười.
Hắn rất sợ gọi nước bị mất tiền, nghe nói trong mấy chỗ này giá đồ uống cũng rất cao.
Ngô Oánh Oánh làm vẻ mặt thất thố, nàng tự tay rót một cốc trà nhỏ :
- Nô gia thất lễ quá. Xin mời công tử ngồi.
Nếu giới hâm mộ mà nhìn thấy cảnh tiên nữ khom ngưuời rót trà cho thằng ngu này uống, chỉ sợ phun máu mà chết.
Ngô Oánh Oánh hơi cúi người khiến lăng Phong cứ phải cố ngẩng lên nhìn cái khe ngực ẩn hiện kia, sau đó lại vội vàng quay đi. Bình thường sắc lang như hắn sẽ chả làm thế, có gì cứ nhìn thẳng là xong, có điều không biết sao hôm nay không khí "bàn luận âm nhạc" làm hắn phải ra vẻ chính nhân quân tử.
Lăng Phong chọn đại cái đề mục nói bừa :
- Khuê phòng cô nương thật giản gị, không hợp tẹo nào.
- Công tử nói không hợp là vì sao?
Ngô Oánh Oánh khó hiểu nhìn hắn.
Phòng Ngô Oảnh Oánh hơi quá giản dị so với thứ nàng nên có.
Ví dụ đáng lý ra vàng bạc đá quý, bảo ngọc dạ minh châu phải để khắp phòng, hoặc vải vóc lụa là, tranh chữ này nọ treo khắp nơi. Không thì cũng tủ áo, tủ giày, bàn trang điểm đầy ắp mỹ phẩm. Kiến trúc cũng nên phá cách một chút, Ai Cập Ấn Độ La Mã.
Cái phòng này, Lăng Phong nhìn lên nhìn xuống mãi cũng chả có cái vẹo gì đáng giá, rèm che phòng trong chắc để ngủ, còn lại bàn ghế đơn sơ, giá để cây đàn, nhìn mãi cũng chỉ có chừng đó.
- À, ý tại hạ, chỗ này chỉ có thể dành cho cô nương nhà nghèo nào đó ở thôi.
- Nô gia cũng rất nghèo mà.
Lăng Phong toát mồ hôi.
Đây là lời kịch kinh điển của các chị em: "thiếp phận gái dặm trường, mong chàng hãy nâng niu". Lăng Phong vừa nghĩ vừa tự nhắc mình, chốn phong nguyệt, phải cẩn thận một chút. Tháng này còn chưa có nhận lương đâu, nổi hứng làm càn là cả năm húp cháo.
Liền vội đánh lạc hướng :
- Haha, không không, tại hạ nói bừa mà thôi, Ngô cô nương chớ trách. Cũng chỉ vì bị dung nhan của cô nương làm tinh thần không yên.
Ngô Oánh Oánh bỗng hỏi một câu ngoài ý :
- Công tử rất thích nữ nhân giản dị à?
"Câu này ý gì?"
- Thực ra chỉ cần nữ nhân là ta thích hết, lúc giản dị cần giản dị, lúc khuê các có khuê các, vậy mới thú vị, haha.
- Công tử thật tham lam.
Ngô Oánh Oánh đưa mắt một cái, suýt làm Lăng Phong ngã ra.
Đến đây thì hắn xác định nàng ta và Ngô cô nương kia là 2 người, cái kiểu liếc mắt đưa tình này, tuyệt đối khác nhau.
Đang lúc đề tài hay thì bên ngoài nha hoàn cắt đứt mạch tự sướng của Lăng Phong :
- Tiểu thư, là Mạc lãnh binh ở phòng ngoài, đại tỷ nói tiểu thư nên ra gặp một chút.
- ...
Chỉ lát sau, Lăng Phong phải lủi thủi ra về bằng cửa sau, cửa trước đã bị đại quân của vị Mạc chó chết nào đó chặn hết rồi.
"Ài, kiếp trước kiếp sau gì thì cũng không thể đấu với đám đại gia được."
Nói thì nói thế, nếu đem Lăng Phong so với những kẻ khác, hắn đã quá may mắn rồi, coi như công lao hai tên đầu trâu mặt ngựa tái tạo.
Thử nghĩ thư đồng như Lăng Phong, cùng lắm thì ba hoa chém gió với đám thư đồng khác, còn đòi gặp mỹ nữ nói vài ba câu thế nào được? Đã thế còn chả tốn đồng nào. Nên biết Lăng nhị thiếu Lăng Hải hôm nay vung cả vạn lượng mà còn phải thất thểu ra về tay không.
...
Một tháng trở lại đây, Lăng Phong không hề chỉ ăn rồi ra đường đi dạo. Hắn bắt đầu luyện tập thân thể mình một chút.
Đầu tiên chỉ đơn giản những bài tập luyện thân. Bởi cái thân thể của tên "Lăng Phong" này cả 20 năm không thèm thể dục thể thao, thời gian đầu cũng khiến Lăng Phong rất khổ cực, thầm mắng không biết bao nhiêu lần. Nhưng có khổ luyện thì có tiến triển, xương cốt đã định hình muốn dẻo dai tuy khó, nhưng ít nhất cơ thể cũng nhẹ nhàng bền bỉ hơn một chút.
Mặc lão rất để ý đến điều này.
Lão là quân nhân xuất thân, thấy Lăng Phong biểu hiện kỳ quái liền chú ý ngay. Bởi thông thường vào thời đại này, nếu không phải muốn luyện võ, chả thằng nào lại đi rèn luyện làm gì.
- Công tử muốn luyện võ?
- Đúng vậy, dù sao có chút sức khỏe vẫn hơn.
- Công tử muốn dùng vũ khí nào?
Lăng Phong nghĩ rồi đáp :
- Vũ khí? Xem nào. Kiếm thì sao?
Dù sao nghe cái danh "kiếm khách" vẫn là hay nhất.
- Kiếm thì e lão không hiểu lắm. Thương pháp thì lão biết một chút. - Mặc lão trầm ngâm.
- Thương pháp?
Lăng Phong không thích dùng thương cho lắm. Hơi dài, không được linh hoạt, không được tiêu sái, tán gái không tiện.
Mặc lão cười dài :
- Haha, không thích cũng không sao cả. Trước khi luyện thương hay kiếm, rèn luyện gân cốt đều phải làm. Vậy đi, từ giờ lão sẽ giúp công tử một tay.
Lão rất vui vẻ khi thấy Lăng Phong có lòng tập luyện. Lâm lão tướng quân đã mất, Mặc lão luôn hi vọng hậu duệ của lão tướng quân đi theo con đường binh võ. Lão từng thất vọng, cứ tưởng tên Lăng Phong ù ù cạc cạc 20 năm coi như đã hoàn toàn hỏng tương lai rồi.
Còn chuyện dùng vũ khí gì thì còn lâu lắm, mỗi người có một sở trường, nhưng sở trường là gì thì phải thử mới biết được. Trong quân đội lắm kẻ ban đầu cũng không thích dùng thương, về sau đánh trận rồi thì lại khoái thương pháp nhất. Hơn nữa, hạ bàn và quyền pháp chưa có thì chả luyện được vũ khí gì cả.
Còn Lăng Phong, hắn phát hiện một chuyện khác khá thú vị.
Chính là cái "Deja vu" lần nọ.
Lần trước tình cờ "nhìn thấy" Lăng Hùng nói thầm, Lăng Phong chỉ nghĩ đó là một kiểu ảo giác. Nhưng trong lúc luyện tập gần đây, hắn nhận ra hình như thứ này không chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, mà có thể tự bản thân phát động.
Trong một lần tình cờ, lúc chạy bộ gần như kiệt sức, Lăng Phong nhìn về cái cây phía trước mặt, mong muốn tới gần nó để dựa vào, đột nhiên hắn có cảm giác như thân thể mình như bay lại gần thật, rùng mình tỉnh lại thì hóa ra chỉ là ảo cảnh. Một lần khác, hắn muốn nghe đám nha hoàn bàn tán gì về mình, cố gắng tập trung, thì rõ ràng nghe được tiếng cười nói của bọn họ, to rõ như ngay bên tai.
Hắn không rõ mấy chuyện này là gì, nhưng hắn đoán, nó xuất hiện khi hắn thực sự tập trung vào mục đích, và có xác suất thành công, mặc dù không cao lắm.
Cho đến hiện tại, sau một tháng thử nghiệm các kiểu kích phát, Lăng Phong bắt đầu nằm được yếu quyết. Thứ "ảo giác" này là một kiểu kỹ năng có thật trên cơ thể hắn. Chỉ cần Lăng Phong tập trung vào một phương vị nhất định, hắn sẽ có thể nghe nhìn về phía đó to rõ hơn, có cảm giác như linh hồn phóng ra khỏi cơ thể để đến chỗ đó vậy. Chỉ là khoảng cách không xa, độ chính xác cũng không cao.
...
Thư phòng Lăng gia.
Lăng Hùng đang ngồi trong phòng nhắm mắt thoải mái, một nha hoàn đang cúi rửa chân cho lão. Nhìn đứa nha hoàn mới 15 tuổi đang cúi cúi, Lăng Hùng cười dâm tiện nhìn chằm chằm nói :
- Tiểu Thúy à, ngươi nói thần vật của lão gia có nên tẩy rửa một chút không đây?
- Dạ.
Chỉ thấy nha hoàn còn chưa phát dục đầy đủ kia có vẻ cũng đã quen, bằt đầu ngại ngùng kéo quần lão ta xuống
Lúc này, ngay bên trên có một ánh mắt đang nhìn lén, miệng lầm bầm chửi rủa.
Lăng Phong đang ngồi trên nóc nhà, gỡ một miếng gạch nhìn xuống. Nhìn thấy cảnh tượng kia suýt chút phá luôn nóc bay xuống bày tỏ quan ngại.
Từ khi nắm trong tay khả năng nghe nhìn kỳ quái kia, Lăng Phong cũng đứng ngồi không yên, ngứa ngáy muốn dùng thử. Hắn chưa đủ vô lại đi nhìn lén nữ nhân tắm, nên chuyển mục tiêu qua lão Lăng Hùng. Lăng Phong gần đây nhận ra lão già này ánh mắt nhìn Lâm thị mẫu thân hắn rất hèn mọn, đâm ra khó chịu không thôi.
- Lão gia.
- Có chuyện gì?
Đang thoải mái sắp đến chỗ quan trọng thì bị phá đám, giọng lăng Hùng gắt gỏng.
Lão quản gia đứng ở ngoài nói với vào :
- Chuyện nàng kia đã sắp xếp tốt.
- Lui đi.
Nói rồi Lăng Hùng quay qua đứa nha hoàn :
- Chạy về nói phu nhân có thể tối nay ta phải ở lại thư phòng làm việc khuya.
- Dạ.
Tiểu Thủy cúi cúi gật gật lui ra. Lão Hùng còn kịp với tay bóp mông nàng ta một cái mới chịu tha.
Đợi một lúc Tiểu Thúy lui ra, Lăng Hùng bắt đầu chỉnh lại áo quần, sau đó bước ra khỏi thư phòng.
Lăng Phong lặng lẽ đi theo hắn dọc trên mái nhà. May cho hắn là phủ này khá san sát nhau, Lăng Phong không phải nhảy xuống đất mà có thể đi lại ở bên trên, có điều hắn làm gì có thân pháp bá đạo mà di chuyển nhẹ nhàng, cố gắng nhẹ nhàng mà mấy lần suýt ngã.
Lăng Phong bỗng chột dạ.
Hướng này chẳng phải là phòng của mẫu thân hắn sao?
"M* nói không sai, cũng may ta theo đuôi."
- Lão gia, ngài đêm đến có chuyện gì phân phó?
Một phụ nhân có chút tư sắc ưỡn ẹo đi ra. Đoán chừng lão gia muốn đi chơi đêm, bà ta làm nữ hạ nhân trong phủ, dù có tuổi rồi nhưng còn tuổi lang hổ, biết đâu lão gia thèm của lạ, ghé qua "thăm hỏi" một đêm, cũng không phải chuyện gì quá xấu.
- Cút, ngươi đêm nay đi đâu thi đi, để chỗ này cho ta.
Phòng Lâm Nghi Anh và phụ nhân vừa rồi ở cạnh nhau. Cũng là sau hôm giao kèo nọ mới an bài. Lăng Phong còn nghĩ có một người ở cạnh sẽ an toàn chút. Hóa ra lão Lăng Hùng nói một câu đã thành không có gì.
- Lâm muội, nàng ngủ chưa?
- ...
- Lâm muội, lâu nay vào phủ, ta muốn sang xem tình hình muội có quen không?
- ...
Lăng Hùng gọi mãi không thấy, liền nóng ruột, lão ta biết chắc chắn Lâm Nghi Anh đang ở trong.
- Lâm muội, nếu không ta bước vào nhé?
- Lăng gia chủ, ngài có chuyện gì để mai sớm được không? Ta .. ngủ rồi.
Giọng Lâm Nghi Anh run run đáp lời, bà định im lặng cho qua chuyện, tưởng lão già sẽ bỏ đi. Ai ngờ lão này cứ bám dai như đỉa quấn lấy.
"Két" Lăng Hùng đẩy cửa bước vào không kiêng dè gì cả, cả người nóng ran rồi, hơi đâu mà chờ ngày mai.
Lăng Phong ở mái nhà đối diện mặt cũng nóng lên, tối nay e là có chuyện.