Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 251: Xin quẻ
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Trần Vĩ Quốc và Diêu Bản Thụ vừa xuống xe, Vương Quốc Hoa đứng ở cửa chỉ chỉ trước mặt:
- Thằng thanh niên tên Trần Tiểu Sơn bảo tôi đưa bạn cho hắn, tôi không để ý thì hắn định đánh tôi.
Diêu Bản Thụ nghe vậy lại thấy yên tâm hơn, đoạn đường đi tới y còn lo Trần Vĩ Quốc có phải tìm được chỗ dựa để đâm sau lưng mình không? Lúc này Diêu Bản Thụ cười cười nhìn Trần Vĩ Quốc:
- Con anh giỏi thật đó, định cướp đoạt phụ nữ.
Trần Vĩ Quốc biết con mình là loại người như thế nào, chỉ là không ngờ lại đến mức này. Y chống nạnh tức giận quát to về phía đối diện.
Trần Tiểu Sơn ngoan ngoãn đi tới phát hiện Diêu thúc đang rất cung kính nói chuyện với thằng kia, y thầm nghĩ hỏng rồi. Vừa nãy còn tưởng chủ cửa hàng gọi điện báo nên y định sau đó sẽ trả thù.
Đảo đảo mắt, Trần Tiểu Sơn nghĩ xem nên giải thích như thế nào. Trần Vĩ Quốc túm lấy tai y kéo tới trước mặt Vương Quốc Hoa, còn đạp một cái:
- Thằng ranh, mày bây giờ giỏi nhỉ, học được cách đoạt phụ nữ trên phố.
Vương Quốc Hoa chỉ lạnh nhạt nhìn Trần Vĩ Quốc và Trần Tiểu Sơn. Hắn thấy Diêu Bản Thụ nhìn về phía mình.
- Cục trưởng Diêu, có thể là hiểu lầm thôi, bỏ đi.
Trần Vĩ Quốc lúc này đang khá sợ. Một cuộc điện có thể gọi Diêu Bản Thụ tới, người như vậy có thể đơn giản sao? Con mình không ngờ định cướp phụ nữ với hắn, việc này có thể bỏ qua sao? Nói không khách khí một chút thì chặt tay chân Trần Tiểu Sơn, Trần Vĩ Quốc chỉ có thể nuốt chuyện vào bụng.
- Lão Trần, đang trên đường đó, anh cho cháu nó chút the diện.
Diêu Bản Thụ nói một câu, Trần Vĩ Quốc thầm cảm kích đồng thời cũng cảm thấy vị Bí thư Vương trẻ tuổi kia khá rộng lượng.
- Cục trưởng Diêu, tối tôi mời khách.
Vương Quốc Hoa thấy Ngô Xuân Liên đang kinh ngạc nhìn mình, Diêu Bản Thụ cười hắc hắc, đàn ông đều biết là có việc gì nên nói:
- Được, tôi về trước.
- Lão Trần, đưa con về.
Hai người đến là đến, đi là đi, rất dứt khoát, đây là cách làm của người thông minh.
Diêu Bản Thụ gọi cha con Trần Vĩ Quốc lên xe, chạy sang một con phố tìm chỗ dừng lại. Diêu Bản Thụ vừa mở miệng đã nghiêm khắc nói:
- Tiểu Sơn, cậu làm ăn gì vậy hả? Biết hôm nay chọc vào ai không? Có biết không chừng đừng nói là là bố cậu mà ngay cả tôi cũng gặp chuyện không?
Trần Tiểu Sơn cúi đầu nói:
- Cháu thấy hắn tuổi ngang mình, còn tưởng là sinh viên đại học đi lừa gái núi chứ.
Lời này còn có ý khác, hắn có thể chơi, tôi sao không thể chơi chứ?
Trần Vĩ Quốc tức giận không nói được gì, tay run run chỉ Trần Tiểu Sơn. Diêu Bản Thụ im lặng một lúc mới nói:
- Lão Trần à, hôm nay coi như may mắn gặp người rộng lượng như Bí thư Vương, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Anh đưa con vào bộ đội đi, nếu không thằng này hỏng mất.
- Diêu thúc, ở địa bàn chúng ta còn sợ họ Vương sao?
Trần Tiểu Sơn không ngờ còn nói câu như vậy, Trần Vĩ Quốc tức giận lao tới tát mạnh.
- Lão Trần, đừng đánh.
Diêu Bản Thụ ngăn Trần Vĩ Quốc rồi lạnh nhạt nói với Trần Tiểu Sơn:
- Tiểu Sơn, tôi nói với cậu như vậy, năng lực của hắn cậu không thể tưởng tượng nổi đâu.
Diêu Bản Thụ quay đầu lại nói với Trần Vĩ Quốc:
- Lão Trần, tối thái độ tốt một chút, anh có thể tiếp vị trí cục trưởng hay không phải xem hắn giúp.
Trần Tiểu Sơn dù ngu nghe câu này cũng thành thật. Trần Vĩ Quốc trợn mắt há mồm nhìn Diêu Bản Thụ. Diêu Bản Thụ cười ha hả nói:
- Mẹ nó chứ, thằng Hoa Lâm quá may mắn không biết nịnh bợ Bí thư Vương như thế nào mà trưởng ban Lãnh không ngờ điểm danh đề cử hắn. Không nói nữa, đưa con về dạy bảo lại đi.
Trần Vĩ Quốc kéo con lên xe rồi trầm giọng nói:
- Bảo với mày bao lần rồi, bố mà chẳng qua chỉ là một phó cục trưởng, không phải Phó thủ tướng.
…
Tình hình bên thẩm mỹ viện đã thay đổi rất lớn. Mấy người Diêu Bản Thụ vừa đi, chủ cửa hàng đã cười hì hì mang bình trà mới tới.
Vương Quốc Hoa chỉ ngồi đọc sách không chú ý tới đối phương, chủ cửa hàng thấy thế đi rửa tay rồi đi đến bên cạnh Ngô Xuân Liên, cô ta tự mình thực hiện làm tóc cho Ngô Xuân Liên.
Vương Quốc Hoa chỉ hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đọc báo. Làm xong tóc đã là giữa trưa. Ngô Xuân Liên đứng trước gương gần như không thể tin vào mắt mình. Lúc còn bé cô nghe chuyện vịt hóa thiên nga, Ngô Xuân Liên bây giờ cũng có cảm giác đó.
Cao Thăng gọi điện thoại tới báo tên khách sạn, Vương Quốc Hoa và Ngô Xuân Liên bắt xe tới đó. Trên đường đi Ngô Xuân Liên không ngừng cầm tay hắn không chịu bỏ ra dù chỉ một khắc.
Cửa phòng vừa đóng, Ngô Xuân Liên đã lao tới ôm eo Vương Quốc Hoa, mặt dán lên lưng hắn nhưng không nói gì.
- Làm gì vậy?
Vương Quốc Hoa cười cười. Tâm trạng của cô gái 20 như thế nào thì hắn cũng biết đôi chút.
- Không gì cả, chỉ là vừa nãy em thấy mơ hồ.
Ngô Xuân Liên rất hạnh phúc nói.
Ngoại thành có một ngọn núi tên núi Mẫu Chỉ. Vương Quốc Hoa không rõ sao ngọn núi này lại có liên lạc gì với ngón cái, từ hình dạng không thấy giống. Trên núi có một đạo quán từ thời nhà Minh. Thời chiến tranh ở đây bị phá hủy rất nhiều, hơn nữa còn bị sét đánh. Dân gian có truyền thuyết Trương Thiên Sư từng tu luyện nhiều năm ở đây, đạo quán trên núi là do Trương Thiên Sư lưu lại mà có. Mặc kệ thật hay giả nhưng dân gian nói đạo quán có thần linh thủ hộ.
Đạo quan có thể bảo tồn tới bây giờ là rất may mắn. Chẳng qua đạo quan này trước đó không có ai hương khói, hai năm nay có một đạo sĩ không biết từ đâu tới đây và cố gắng rất nhiều mới khiến đạo quán thịnh vượng hơn.
Vương Quốc Hoa dẫn Ngô Xuân Liên tới đây chơi. So sánh với Nghiêm Giai Ngọc, Mạnh Vũ Vi, nhu cầu ở phương diện kia của Ngô Xuân Liên không quá đặc biệt, chủ yếu là theo nhu cầu của Vương Quốc Hoa, thuộc về bên bị động. Đương nhiên Ngô Xuân Liên ngoan ngoãn khác với hai người Mạnh Vũ Vi, Nghiêm Giai Ngọc. Về cơ bản Vương Quốc Hoa nói là trắng, Ngô Xuân Liên sẽ nói là trắng.
Đạo quán thờ Tam Thanh, Vương Quốc Hoa chỉ đi xem qua qua còn Ngô Xuân Liên lại chăm chú hơn nhiều. Có thần tiên nào cô đều đến thắp hương cầu khấn. đạo sĩ ở thời này còn đỡ hơn đời sau, về sau một nén hương đều có giá trăm đồng.
Hai người đến đây chơi hơn tiếng tốn không đầy mười đồng mua hương. Đang định đi về thì một đạo sĩ đi tới chắp tay nói:
- Hai vị sao không rút thăm?
Dp lắc đầu tỏ vẻ không có hứng thú. Ngô Xuân Liên bỏ năm xu rút một thẻ, Vương Quốc Hoa cầm nhìn thoáng qua, bên trên viết Kiếp trước kiếp này đều hữu duyên, phồn hoa biến mất mộng một hồi…
Xem xong Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn đạo sĩ, đạo sĩ đang tiếp tục mời khách thập phương rút thăm. Vương Quốc Hoa đi tới nói:
- Anh có giải thăm không?
Đạo sĩ cười nói:
- Ngoài cửa có một ông lão đoán thăm, một lần năm xu.
Rút thăm năm xu, giải thăm năm xu, giỏi làm ăn.
Vương Quốc Hoa cười cười đi ra ngoài, Ngô Xuân Liên thấy mặt hắn khá nghiêm túc nên cô có chút khẩn trương.
- Đều là thứ gạt người, sớm biết như vậy không mất một đồng rồi.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Câu này không thể nói lung tung, ngẩng đầu ba bước thấy thần linh.
Ngô Xuân Liên lập tức ngậm miệng. Hai người đi đến trước quán, một ông lão mặt mày bỉ ổi không giống gì là cao nhân nhìn hai người nói:
- Giải thăm hả, năm xu.
Vương Quốc Hoa đưa một đồng tới, ông lão cầm nói:
- Không có tiền trả lại, tôi giải hai lần có được không?
Vương Quốc Hoa cười ha hả đưa thăm tới, ông lão cầm nhìn một chút:
- Nếu hỏi nhân duyên thì đây không phải thăm tốt, nếu hỏi tiền đồ thì đây là thăm tốt nhất.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 252: Rung động trên bàn ăn
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Ngô Xuân Liên lúc này nhỏ giọng nói:
- Thăm này do tôi lấy.
Cô vừa xen miệng vào, ông lão cười nói:
- Cô có tướng phú quý, theo đàn ông nào thì người đó thịnh vượng, chẳng qua có một khuyết điểm sợ là không thể làm chính thê.
Lời này làm mặt Vương Quốc Hoa hơi đổi, ông lão tiếp tục nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Tướng mạo của cậu rất kỳ quái, tôi không nhìn thấu. Tôi thu thêm của cậu năm xu nên nói thêm một câu: Đại bàng một ngày có gió đồng thổi sẽ bay chín ngàn dặm.
Trên đường về Vương Quốc Hoa không ngừng suy nghĩ, Ngô Xuân Liên thật ra lại vui vẻ. Ông lão nói cô mang lại phú quý cho người đàn ông của mình, đó không phải là tốt cho Vương Quốc Hoa sao? Về phần chính thê hay không thì cô từng có suy nghĩ nhưng rất nhanh tan biến. Cô biết mình không xứng với Vương Quốc Hoa, chính thê của Vương Quốc Hoa nhất định là con nhà quyền quý.
Xe vừa vào nội thành, Diêu Bản Thụ gọi điện tới báo địa chỉ. Vương Quốc Hoa đến nơi thấy Diêu Bản Thụ và Trần Vĩ Quốc đã sớm chờ ở đây.
Trần Vĩ Quốc vội vàng mở cửa xe, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên thừa nhận. Có đôi không nên khiêm tốn nếu không trong lòng người ta sẽ suy nghĩ.
Mục đích mời khách của Diêu Bản Thụ là gì? Vương Quốc Hoa đoán được ngay. Ai chẳng muốn tiến bộ, đối với việc này Vương Quốc Hoa thật sự không tiện thò tay. Chuyện của Hoa Lâm đã là quá đáng, hắn không thể vì Diêu Bản Thụ mà đến nhờ Hứa Nam Hạ. Một là do hai người không có quan hệ sâu xa gì, hơn nữa hắn mà đến không chừng Hứa Nam Hạ đá đít ra khỏi Hứa gia.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn không lộ ra ngoài mặt. Từ bên trong cửa có một người phụ nữ đi ra chào, Diêu Bản Thụ giới thiệu là họ Miêu –- Chủ nhà hàng này.
Có thể do có Ngô Xuân Liên ở đây nên họ Miêu cũng lên tiếp. Trần Vĩ Quốc uống liền ba chén coi như xin lỗi, Diêu Bản Thụ cũng uống ba chén tỏ vẻ ở địa bàn của mình lại làm Vương Quốc Hoa bị chịu thiệt.
Ngô Xuân Liên có chút khẩn trương, có hai vị quan lớn nhận lỗi với Vương Quốc Hoa. Đây là quan lớn trên thị xã, huyện Phương Lan đâu thể so được. Cô lúc này càng sùng bái Vương Quốc Hoa hơn.
Vương Quốc Hoa đợi hai người biểu diễn xong, hắn cầm chén uống hết rồi nói:
- Bên bí thư Nghiêm thì tôi thật ra có thể nói một câu, chẳng qua tân thị trưởng Tương Tiền Tiến là ai chắc cục trưởng Diêu cũng biết.
Tương Tiền Tiến còn chưa chính thức nhận chức, tin tức này chỉ có lãnh đạo trên tỉnh mới biết, Diêu Bản Thụ không biết. Vương Quốc Hoa đột nhiên thả ra tin này làm Diêu Bản Thụ rất giật mình. Tân bí thư Nghiêm Hữu Quang đã chính thức được bổ nhiệm, Diêu Bản Thụ ít nhiều phải có thái độ. Chẳng qua xuất phát từ tình bạn nên Vương Quốc Hoa lộ thêm tin tân thị trưởng là thư ký của bí thư tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa coi như tình tận nghĩa, Diêu Bản Thụ biết rõ. Y không khỏi cau mày hút thuốc. Trần Vĩ Quốc ngồi bên vốn nghĩ lần này chủ yếu là xin lỗi không ngờ Vương Quốc Hoa lại trực tiếp nói ra câu kia.
Nhân lúc Diêu Bản Thụ đang khổ sở suy nghĩ, Trần Vĩ Quốc cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, thằng con nhà tôi cuối năm sẽ tốt nghiệp trung cấp, tôi đang buồn không biết nó đi được đâu, hay là để nó đến huyện làm chân chạy một chút được không?
Trần Vĩ Quốc nghĩ mãi mới ra chiêu này. Y tung con mình ra chính là muốn đối phương thích xử lý thế nào cũng được. Thứ hai tên Trần Tiểu Sơn nếu tiếp tục thả rông thì sớm muộn cũng có chuyện xảy ra. Có thể đi theo Vương Quốc Hoa mặc dù là chân chạy thì về sau cũng có tiền đồ rất lớn. Thứ ba có ràng buồn này thì hai bên liên lạc cũng càng thuận tiện hơn. Trần Vĩ Quốc không phải Diêu Bản Thụ, hắn nếu muốn lên vị trí cục trưởng thì có không ít trở ngại. Diêu Bản Thụ cho dù muốn giúp thì cũng chỉ có quyền đề cử với thị ủy, quyền quyết định là trong tay thị ủy. Vị trí cục trưởng Cục công an luôn là vị trí nhiều người đỏ mắt nhìn vào. Gần đây vừa có tin đồn Diêu Bản Thụ sẽ lên chức mà người trong cục đã điên cuồng chạy quanh, có quan hệ gì đều dùng hết.
Vương Quốc Hoa cười với hắn:
- Để nói sau đã, chuyện của cục trưởng Diêu quan trọng hơn.
Giọng không lớn nhưng Diêu Bản Thụ nghe rõ. Trần Vĩ Quốc hơi giật mình thầm nói đúng, lão đại vẫn là cục trưởng mà. Y thầm mắng mình quá nóng nảy, cũng may Diêu Bản Thụ không suy nghĩ việc này.
- Bí thư Vương, ngài đừng có hại tôi suy nghĩ mãi như vậy, cho một câu được không?
Diêu Bản Thụ rất khó khăn đưa ra quyết định đó là buộc vào với Vương Quốc Hoa. Anh bảo tôi theo ai thì tôi nghe người đó.
Vương Quốc Hoa không nghĩ Diêu Bản Thụ lại quyết định như vậy. Hắn vẫn có chút đau đầu với việc này.
- Tôi hả, tôi theo phái tiêu dao.
Diêu Bản Thụ trợn tròn mắt, tên Vương Quốc Hoa này có ý gì? Chẳng qua y rất nhanh hiểu được. Có lẽ hắn muốn mình nghe lời hắn, nghe lời chính là phái tiêu dao, không nghe lời thì anh ở phái khổ cực.
Một người cấp phó giám đốc sở nghe lời một cấp phó huyện có vẻ hoang đường nhưng cẩn thận nghĩ theo tốc độ thăng quan hiện nay thì năm sáu năm sau Vương Quốc Hoa sẽ cùng cấp với mình. Diêu Bản Thụ cũng không có hy vọng quá lớn, cả đời lên được cấp giám đốc sở đã là quá may mắn.
- Ha ha, Bí thư Vương phái nào tôi phái đó.
Diêu Bản Thụ hạ quyết tâm. Nói thật dù nói là nghe lời đối phương nhưng thực tế trong lúc nhất thời Vương Quốc Hoa cũng chưa lên được thị xã được. Diêu Bản Thụ cũng không muốn bỏ qua cơ hội này bởi vì chỗ dựa của Vương Quốc Hoa không đơn giản, đứng cùng phái với hắn thì có thể ngồi ổn định.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói. Hắn vừa nãy là nói thật, cả hai bên hắn đều không tiện đứng về một phía.
Thấy Vương Quốc Hoa lộ vẻ trầm ngâm, Diêu Bản Thụ tưởng hắn đang nghĩ biện pháp nên khá vui vẻ. Lúc này điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn ra hiệu xin lỗi rồi nghe.
- Quốc Hoa, Diêu Bản Thụ là người như thế nào?
Không ngờ là Lãnh Vũ gọi tới. điều này làm Vương Quốc Hoa vừa khẩn trương vừa hoảng sợ. Hắn vội vàng che máy ra hiệu Diêu Bản Thụ đừng lên tiếng, sau đó nói:
- Trưởng ban Lãnh, Diêu Bản Thụ bởi vì vụ án ở Phương Lan nên tôi có tiếp xúc, rất quyết đoán, lão luyện, nghe nói vốn là nhân viên cũ của giám đốc Lãnh.
Diêu Bản Thụ nghe xong không khỏi nhướng mày thầm nói có hiệu quả ngay. Y rất cảm kích Vương Quốc Hoa. Diêu Bản Thụ thật không ngờ trưởng ban Lãnh lại gọi điện tới hỏi Vương Quốc Hoa về mình.
Thực ra Vương Quốc Hoa cũng không rõ nguyên nhân, Lãnh Vũ ở bên kia chỉ ừ một tiếng.
- Biết rồi.
Nói xong Lãnh Vũ dập máy ngay. Vương Quốc Hoa đang khó hiểu thì Diêu Bản Thụ đã lao lên cầm tay hắn lắc lắc:
- Quốc Hoa lão đệ, cảm ơn.
Trần Vĩ Quốc ở bên hoàn toàn căng cứng. Mẹ nó chứ, không thể hiểu nổi nữa, Trưởng ban Lãnh không ngờ gọi điện cho Vương Quốc Hoa. Trưởng ban Lãnh là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nói ra ai dám tin chứ? Mình tận mắt thấy còn không dám tin nữa là.
Rốt cuộc là sao lại vậy? Tỉnh ủy tranh đoạt rất kịch liệt vì chức bí thư đảng ủy chính pháp thị xã Bắc Câu. Chủ tịch tỉnh Hàn gần đây vẫn mang theo đuôi cũng đứng ra nói ủng hộ ai đó, phó chủ tịch tỉnh Cao Thắng Lợi cũng nói ra người của mình, bí thư đảng ủy chính pháp cũng có ứng viên của mình, phó bí thư đảng đàn cũng đưa ra đề cử. Lần này Hứa Nam Hạ không tranh đoạt vì lúc trước đã đưa Tương Tiền Tiến lên làm thị trưởng thị xã Bắc Câu.
Vấn đề là gần đây chủ tịch tỉnh Hàn cùng chủ tịch Cao đi lại rất gần, ngay cả trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Hướng Kiên Cường cũng có ý đứng về phía họ Cao. Điều này Hứa Nam Hạ sao có thể chấp nhận. Bọn mày tranh đoạt có thể nhưng kéo bè kết phái là không thể.
Có suy nghĩ này nên Hứa Nam Hạ thầm ám chỉ Lãnh Vũ sao anh không đề cử ai đó. Anh là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cơ mà. Chuyện trong tỉnh Lãnh Vũ đương nhiên biết rõ. Y vừa mới đỡ Hoa Lâm lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị xã Bắc Câu vì thế không tiện thò tay tiếp. Bây giờ Hứa Nam Hạ ám chỉ, Lãnh Vũ đương nhiên biết ý đây là khuấy nước đục lên, như vậy mới làm bí thư Hứa hài lòng. Vấn đề là trong tay y không có ứng viên thích hợp. Lãnh Vũ đột nhiên nhớ tới lần trước Vương Quốc Hoa tới nhà nhắc đến chuyện của huyện Phương Lan, cũng nói đến cục trưởng Cục công an thị xã Bắc Câu – Diêu Bản Thụ. Lãnh Vũ biết Hứa Nam Hạ chỉ là muốn mình quấy rối, không cho mấy tên kia đứng gần nhau, đối phương không đấu thì sao thấy được bí thư Hứa là quan trọng nhất của tỉnh ủy. Vì thế đề cử ai cũng được.
Trên hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Lãnh Vũ vẫn luôn vô tư không có ý dựa vào ai. Nếu như Lãnh Vũ đề cử ai đó thì sẽ khiến mọi người đau đầu. Đối đầu với Lãnh Vũ thì ai cũng phải suy nghĩ một chút. Sau này ai muốn đề bạt người nào đó thì qua cửa trưởng ban Lãnh như thế nào? Đây cũng chính là ý mà Hứa Nam Hạ muốn Lãnh Vũ xuyên vào một tay. Tôi cho các người cạnh tranh, bây giờ có người tranh đoạt cùng các anh, người này các anh lại không muốn làm mất lòng.
Vì thế trước khi diễn ra hội nghị thường vụ, Lãnh Vũ gọi điện xác nhận một chút miễn đề cử người của ai đó. Vương Quốc Hoa nói rất rõ ràng, Diêu Bản Thụ không phải người của ai mà là người của Lãnh Kiến Quân. Lãnh Kiến Quân có quan hệ khá tốt với bí thư Hứa, cứ như vậy Diêu Bản Thụ coi như là người của bí thư Hứa.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 253: Hạng mục
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa không khỏi có chút xấu hổ khi Diêu Bản Thụ cảm kích mình. Chuyện này đâu có quan hệ gì với hắn. Nhưng nói ra có ai tin không? Nói là trùng hợp sẽ khiến địa phương nói mình khiêm tốn.
- Khách khí quá, chuyện có được hay không cũng khó nói.
Vương Quốc Hoa chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh cẩn thận nhìn trần nhà.
Diêu Bản Thụ đương nhiên biết việc này có thể thành công hay không cũng khó nói. Dù là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng không thể quyết định việc này. Vấn đề đây là hiệu suất làm việc, vấn đề là do thời gian cuộc điện thoại tới. Ngu cũng sẽ nghĩ như vậy, trước đó Vương Quốc Hoa nhất định nói gì với trưởng ban Lãnh, nếu không dựa vào gì trưởng ban Lãnh gọi tới hỏi về Diêu Bản Thụ. Diêu Bản Thụ rất tự nhiên nghĩ Vương Quốc Hoa vẫn giúp mình, người này trượng nghĩa. Cũng may vừa nãy mình kịp thời có quyết định nếu không Vương Quốc Hoa chỉ nói như thế này với trưởng ban Lãnh “Tôi không biết người này” như vậy có khác gì phán tội tử hình với khả năng lên chức của Diêu Bản Thụ. Bây giờ mặc kệ chuyện thành hay không thì Vương Quốc Hoa cũng đã hết sức. Anh đang muốn từ cấp huyện lên cấp phó giám đốc sở, một cấp phó huyện làm như vậy có gì là nghịch thiên.
Trần Vĩ Quốc ở bên đã lấy lại tinh thần, mặt y nóng rực lên đầy xấu hổ. Xem người ta làm gì kìa, xem chuyện mình làm như thế nào? Mẹ nó chứ, con mình chút nữa đánh người ta không ngờ không tỏ vẻ gì cả đã muốn con mình đi theo đối phương.
Trần Vĩ Quốc rất nhanh có quyết định đứng lên nói:
- Tôi ra ngoài một chút.
Y vội vàng chạy ra gọi điện:
- Tiểu Sơn, lập tức đến nhà hàng Đạo hương, thật lòng xin lỗi Bí thư Vương. Bố anh lần này có thể đi lên hay không là phải xem biểu hiện của anh đó.
Trần Vĩ Quốc về thấy Diêu Bản Thụ đang ngửa mặt uống rượu, vừa rồi không biết nói lời cảm kích gì. Tóm lại mắt Diêu Bản Thụ đang sáng rực lên. Giám đốc Lãnh nói chức phó thị trưởng còn có thể tranh thủ, Vương Quốc Hoa bên này trực tiếp đề cử Diêu Bản Thụ làm bí thư đảng ủy chính pháp. Sự khác biệt trong đó có thể so sánh không? Quan trọng chính là thông qua lần này có thể dựa vào trưởng ban Lãnh. Về phần phía giám đốc Lãnh thì đều là họ Lãnh, giám đốc có thể so với trưởng ban sao? Hơn nữa Diêu Bản Thụ quyết định mình nói đó là do Tiểu Vương ở huyện Phương Lan dẫn mối, giám đốc Lãnh đương nhiên có gì để mà nói.
Không khí trong lúc nhất thời trở nên náo nhiệt. Không lâu sau có tiếng gõ cửa, người phụ nữ họ Miêu đi ra mở cửa thấy Trần Tiểu Sơn đang sợ hãi đi vào.
Trần Vĩ Quốc đứng lên nói:
- Tiểu Sơn, Bí thư Vương rộng lượng là việc khác, thái độ của chúng ta lại khác, không thể coi là một, không thể bởi vì người khác rộng lượng mà sơ sót.
Trần Vĩ Quốc nói rất đẹp chẳng qua không có cuộc điện vừa nãy thì Trần Vĩ Quốc đã không nói như vậy. Bố bảo vệ con là chuyện rất bình thường.
- Bí thư Vương, tôi là kẻ đáng chết, là cái rắm, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt. Tôi xin lỗi ngài.
Trần Tiểu Sơn cúi đầu xin lỗi.
Vương Quốc Hoa nhìn Trần Vĩ Quốc, hắn biết sao Trần Tiểu Sơn lại tới đây. Chẳng qua dù sao Trần Tiểu Sơn cũng chưa gây ra sai lầm gì lớn.
- Trần Tiểu Sơn, trước mặt bố cậu tôi muốn nói với cậu ăn hiếp người yếu hơn mình có lẽ cậu cảm thấy oai phong nhưng đó là hành vi của kẻ kém cỏi.
Vương Quốc Hoa nói xong nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trần Tiểu Sơn nên nói thêm.
- Chưa ăn cơm thì ngồi xuống ăn một chút.
Vương Quốc Hoa về đến khách sạn đã là 10h tối. Vương Quốc Hoa uống không nhiều, hắn ngồi xuống ghế hút thuốc nhìn Ngô Xuân Liên đang hưng phấn đổi bộ đồ khác.
Ngô Xuân Liên có chút xấu hổ nói:
- Em đi lấy nước.
Trong đầu Vương Quốc Hoa có không ít hình ảnh bộ phim trong phòng tắm của Nhật Bản. Chỉ riêng dáng người thì Ngô Xuân Liên tuyệt đối là hàng đầu. Chẳng qua cô có vài điểm chưa phát triển mạnh. Vương Quốc Hoa tạm thời chưa có suy nghĩ dạy bảo cô, dần dần sẽ tới nếu không cô sẽ sợ.
Nhắm mắt hưởng thụ làn nước nóng chảy trên người, bên ngoài có một thân hình nóng bỏng tiến vào. Vương Quốc Hoa sao có thể nằm tắm được nữa.
Ngô Xuân Liên như đáo hoa hồng nở rộ khoe sắc khoe hương. Cô một lòng lấy lòng người đàn ông trước mặt nên kết quả có thể nghĩ.
…
Giáo sư Bao Tiểu Tùng – đại học nông nghiệp tỉnh vẫn dành nhiều thời gian nghiên cứu đề tài trâu thịt xanh, trong này nước ngoài đã có nhiều kinh nghiệm tiên tiến. Vấn đề là giáo sư Bao vẫn muốn tiến hành thí điểm nhưng do hạn chế về tài chính nên chỉ có thể mua năm sáu con ghé con về nuôi. Sau mấy năm lục lọi, tìm hiểu có thể nói không có vấn đề gì về kỹ thuật, nhất là về kỹ thuật sản xuất thức ăn sạch.
Có một vấn đề chính là nghiên cứu khoa học trong nước thường chỉ là trên lý thuyết, ít được áp dụng vào thực tế. Bao Tiểu Tùng cũng gặp phải vấn đề như vậy, kết quả cuối cùng chỉ thành bài luận văn. Thành quả khoa học kỹ thuật không thể ứng dụng vào thực tế đúng là chuyện làm người ta đau lòng.
Thấy có thành quả nghiên cứu, báo cáo lên với các cơ quan chức năng mấy lần đều không có hồi âm, Bao Tiểu Tùng rất sốt ruột nhưng lại không có biện pháp. Tỉnh Đại Giang (Đính chính lại tên tỉnh từ Giang Nam sang Đại Giang) là tỉnh lớn về nông nghiệp, phát triển nuôi gia súc cũngrất tốt. Vấn đề là chuyện này muốn phổ biến chủ yếu phải do chính quyền phụ trách.
Hôm nay vừa hết giờ làm, Bao Tiểu Tùng đang trên đường về nhà thì có người gọi lại. Y ngẩng đầu thấy là một người bạn ở Văn phòng tỉnh ủy, bên cạnh còn có một cậu thanh niên.
- Giáo sư Bao, vị này là đồng chí Vương Quốc Hoa – phó chủ tịch thường trực huyện Phương Lan. Cậu ta rất có hứng thú với công trình nghiên cứu của anh và định thí điểm ở Phương Lan.
Nói thật Bao Tiểu Tùng rất thất vọng, một phó chủ tịch huyện có thể làm gì? Phó chủ tịch tỉnh quan tâm còn đỡ. Hơn nữa đối phương còn trẻ như vậy nếu là chút nhiệt tình nhất thời thì sao?
- Chào cậu, nghĩ sao mà định làm cái này?
Bao Tiểu Tùng có chút khó chịu nói một câu.
- Giáo sư Bao, đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi ý kiến ngài. Chúng ta ra ngoài ăn, vừa ăn vừa nói được không?
Vương Quốc Hoa vừa cười vừa nói, Bao Tiểu Tùng không chấp nhận chỉ lạnh nhạt nói:
- Nói ở đây đi, tôi về nhà ăn cơm, chiều cũng có chuyện.
Bao Tiểu Tùng đây là nể mặt người bạn nên mới chịu đứng nói chuyện với Vương Quốc Hoa như vậy.
Vương Quốc Hoa không để ở trong lòng. Hắn cảm thấy người có bản lĩnh đều có tật xấu. vì thế hắn càng nhiệt tình hơn.
- Vậy cũng được. Giáo sư Bao, nếu như muốn tăng thu nhập của nông dân lên thì chỉ dựa vào đất là không giải quyết được vấn đề, phải tìm đường khác. Tôi đã đọc khá nhiều tài liệu phát hiện hạng mục nuôi trâu thịt bằng thức săn sạch rất tốt, thao tác cũng đơn giản. Chỉ cần giải quyết vấn đề tiêu thụ là có thể nâng cao thu nhập cho nông dân.
- Vấn đề tiêu thụ thì tôi có quan hệ khá tốt với mấy công ty chế biến thực phẩm, hơn nữa chỉ ở một cấp huyện thì trong tỉnh cũng sẽ tiêu thụ được hết.
Bao Tiểu Tùng thuận miệng nói, Vương Quốc Hoa nghe xong kích động nắm tay Bao Tiểu Tùng:
- Vậy thì tốt quá, tôi có thể giải quyết vấn đề tài chính. Tôi đang lo không có con đường tiêu thụ, như vậy không phải giúp nông dân mà là hại nông dân.
Bao Tiểu Tùng thấy không đúng, không giống như nhiệt tình nhất thời. Quan chức chính quyền làm gì hay không làm gì đầu tiên là cân nhắc đến nhu cầu chính trị, sau đó mới nói đến sự sống chết của nông dân. Bây giờ một phó chủ tịch huyện còn trẻ như vậy nhưng lại biết cân nhắc cho nông dân đầu tiên.
- Ừ, còn một vấn đề là khâu vận chuyển, vận chuyển rất phiền phức.
Bao Tiểu Tùng vẫn suy nghĩ ý đồ của Vương Quốc Hoa nên tung ra vấn đề như vậy. Vương Quốc Hoa cũng đã nghĩ tới vấn đề này nên đáp lại được ngay:
- Vấn đề này tôi đã nghĩ tới, có thể xây dựng một nhà máy gia công ở địa phương, còn có thể giải quyết một số việc làm cho nông dân. Về chính sách ưu đãi thì cũng dễ thương lượng. Tôi phụ trách quản lý nông nghiệp nên chỉ cần mang lại lợi ích cho nông dân thì có thể nói được hết.
Bao Tiểu Tùng thầm nói đối phương xem ra muốn làm chuyện thật, thái độ này cần ủng hộ. Vì thế Bao Tiểu Tùng nói:
- Đi, vào nhà rồi nói, ở đây không phải nơi nói chuyện.
Phụ trách đưa Vương Quốc Hoa tới là một phó trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, là người được Lâm An Dân chọn. Y lúc này biết ý lên tiếng:
- Vậy thì tốt rồi, hai người đi nói chuyện, tôi về có việc.
Bao Tiểu Tùng cũng không giữ hắn lại.
- Được, anh đi làm việc của mình đi, hôm nào tới nhà ngồi.
Vương Quốc Hoa cũng vội vàng nói:
- Hay là tôi mời khách, trưởng phòng Vương cũng đi ăn cơm cùng luân.
Bao Tiểu Tùng nghe vậy cũng nói:
- Cũng được, ăn ở phòng ăn của trường đi, có phòng riêng.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Hay là như thế này, ở đây trưởng phòng Vương quen hơn, ngài chọn một nơi, tôi mời khách.
- Ha ha, không vấn đề gì.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 254: Lừa gạt
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Bao Tiểu Tùng có bản lĩnh thật, nói chuyện càng lúc càng hưng phấn. Hai người đều muốn làm việc nên hợp lại không hòa hợp mới là lạ.
Thân thiện hơn nên nói chuyện cũng tùy ý hơn. Bao Tiểu Tùng không khỏi thở dài nói:
- Kết quả nghiên cứu của tôi chính là muốn mỗi hộ nông dân đều có thể dùng, đáng tiếc chính quyền không coi trọng, kết quả nghiên cứu mãi không được áp dụng vào thực tế.
Câu này Bao Tiểu Tùng nói không sao, Vương Quốc Hoa không thể nói như vậy. Bao Tiểu Tùng không ít lần đề nghị với chính quyền nhưng không được chấp nhận. Vương Quốc Hoa là người trong nhà nước mà phê bình chính quyền chính là phê bình lãnh đạo, bên cạnh còn có một vị trưởng phòng nữa.
- Giáo sư Bao, quan điểm của ngài tôi không dám đồng ý toàn bộ.
Vương Quốc Hoa bắt đầu đào hốnên làm đối phương mơ hồ trước.
Bao Tiểu Tùng sao ngờ hắn có tâm tư phức tạp như vậy, nghe thấy hắn không dám đồng ý toàn bộ đó là có tranh luận. Người có tri thức đều thích tranh luận, quân tử động khẩu không động thủ, miệng lưỡi vô địch là điều mà phần tử tri thức thích nhất.
- Tiểu Vương, không có cùng ý kiến có thể nói rõ, tôi không ngại.
Tuy nói như vậy nhưng Bao Tiểu Tùng vẫn lộ ra vẻ hờn giận trên mặt.
Vương Quốc Hoa muốn chính là hiệu quả này, hắn cần nắm quyền chủ động cuộc nói chuyện trong tay. Vương Quốc Hoa thầm đắc ý nói:
- Giáo sư Bao, ngài đã từng công tác ở dưới cơ sở chưa?
Bao Tiểu Tùng lắc đầu, y là người thành thật căn bản không ngờ Vương Quốc Hoa lại có âm mưu quỷ kế gì.
- Tôi nói với ngài giáo sư Bao, trong nước mặc kệ có chính sách kinh tế gì thì từ Trung ương đến địa phương đều là cần phải cẩn thận áp dụng, nếu không sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi lấy ví dụ như hạng mục nuôi trâu thịt sạch này, nếu như Ủy ban nhân dân tỉnh toàn lực phổ biến trong toàn tỉnh, ngài đoán xem kết quả cuối cùng là như thế nào?
- Tôi không đoán ra được.
Bao Tiểu Tùng lắc đầu nói. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, giáo sư, chuyên gia bây giờ đều là thế, cái biết sẽ biết, không biết là không biết. Không giống như sau này, mặc kệ có hiểu hay không đều phải đặt lợi ích bản thân lên đầu, muốn chứng minh mình là chuyên gia nên gì cũng nói được.
- Muốn làm rõ vấn đề này thì đầu tiên là phải làm rõ một điều đó là thu nhập bình quân của nông dân tỉnh ta là bao nhiêu, bọn họ có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để tự nuôi trâu không? Dù có thể bỏ ra khoản tiền đó thì bọn họ có thể tin lợi ích từ hạng mục đó mang tới không? Mà nếu hạng mục này được ủy ban tỉnh ủng hộ tiến hành phổ biến toàn diện thì xin hỏi giáo sư Bao là nhiều trâu như vậy sẽ bán cho ai? Nếu không bán được thì nông dân phải làm sao? Dù bán được nhưng giá thấp thì sao? Sau này nông dân còn muốn nuôi trâu nữa không?
Vương Quốc Hoa đã đẩy đề tài ra rất xa, Bao Tiểu Tùng rơi vào mơ hồ. Đây là mấy vấn đề thực tế, đây là chỗ cao minh khi nói chuyện với người của Vương Quốc Hoa. Trí thức đều cố chấp nhưng bọn họ không ngu, khi anh nói đề tài của bọn họ tuy tốt nhưng nếu phổ biến sẽ phản tác dụng thì bọn họ sẽ sốt ruột. Đây là chỗ âm hiểm của Vương Quốc Hoa.
- Ừ Tiểu Vương, mấy vấn đề anh nói rất quan trọng, nếu cậu tìm tới tôi tức là nói rõ cậu có biện pháp giải quyết vấn đề này. Cậu nói xem mình nghĩ như thế nào đi.
Giọng điệu của Bao Tiểu Tùng đã thay đổi, chuyển sang thái độ hỏi ý.
Bao Tiểu Tùng hoàn toàn bị lừa rồi, Vương Quốc Hoa đang mừng thầm. Hắn quay đầu lại thấy trưởng phòng Vương ngồi bên đang cười cười, hắn không khỏi giật mình.
- Chút nữa thì quên bên cạnh còn có người.
- Giáo sư Bao, thực ra tất cả nguyên nhân vấn đề chính là do không hiểu cơ sở. Mà suy nghĩ của tôi chính là dựa trên trụ cột này. Làm cán bộ nhà nước thẳng thắn mà nói khi phổ biến một chính sách nào đó đầu tiên phải cân nhắc là chính sách này có thể mang đến thành tích cho mình không?
Vừa nói Vương Quốc Hoa cố ý dừng lại một chút quan sát vẻ mặt của Bao Tiểu Tùng, thấy đối phương gật đầu tán thành nên nói tiếp.
- Nhưng quan chức chỉ đơn thuần tính tới thành tích sẽ dễ dàng lợi dụng chính sách đó để tạo điểm cho mình, thời gian dài sẽ khiến cho chính sách vặn vẹo. Rất không may tôi là một cán bộ nhà nước nhưng tôi vẫn chưa thoái hóa thành kẻ quan liêu.
Bao Tiểu Tùng động tâm nhất chính là sự thẳng thắn của Vương Quốc Hoa. Bao Tiểu Tùng cũng là người trả qua mưa gió, ở trong trường đại học cũng tranh đấu không ít. Vì thế y khá tin vào lời nói của Vương Quốc Hoa.
- Không nói việc này, Tiểu Vương, cậu nói ra vài tư tưởng cụ thể của mình đi. Tôi biết cán bộ cơ sở không dễ dàng.
Bao Tiểu Tùng nói.
- Ý của tôi thực ra không phức tạp chính là trong phạm vi chức quyền của mình thông qua việc phổ biến hạng mục chăn nuôi gia súc sạch để mang lại lợi ích cho nông dân nhưng mà….
- Tiểu Vương, cậu đừng có ngập ngừng như vậy, hại chết người đó.
Bao Tiểu Tùng không chịu được cách nói chuyện của Vương Quốc Hoa, nó luôn làm y như đi trên dây. Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:
- Do nông dân là quần thể yếu ớt, bọn họ gặp phải khó khăn gì không phải người ngồi trong văn phòng biết được hết. Khi nông dân đi ra thị trường thì chính quyền phải sớm nhắc nhở nông dân làm như thế nào tránh né được các nhân tố mạo hiểm.
Lúc này vị trưởng phòng Vương bên cạnh không nhịn được xen miệng vào.
- Tiểu Vương, cậu biết đúng là không ít.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đều là ép ra vậy, càng là cơ sở thì càng phải ép mình học. Nếu không làm quan dễ đi theo hướng hình thức, dễ mất đi sự tin tưởng của dân chúng.
- Nói rất đúng.
Trưởng phòng Vương vỗ đùi, Bao Tiểu Tùng có chút tức giận trừng mắt nhìn:
- Lão Vương đừng ngắt lời, để Tiểu Vương nói tiếp.
Vương Quốc Hoa thấy thế đột nhiên biết tại sao Bao Tiểu Tùng có công trình nghiên cứu tốt như vậy lại không được phổ biến.
- Được, chúng ta nói tiếp hạng mục này. Đầu tiên tôi muốn tiến hành thí điểm ở một hai xã, dù sao tài chính có hạn để quần chúng trong thời gian ngắn tiếp nhận hạng mục này là không thực tế. Nông dân đều là người thực tế hoặc là nói là thiển cận. Việc này không trách được bọn họ, đây là do vấn đề của chính quyền, do cuộc sống khó khăn tạo thành.
Vương Quốc Hoa nói thuận miệng nên có chút không khống chế được, hắn vội vàng sửa lời:
- Do tài chính có hạn nên chính quyền giúp đỡ thí điểm ở hai xã, chỉ cần nông dân ở xã thí điểm có lợi ích thì các xã khác cũng muốn tiến hành hạng mục này. Khi toàn huyện đạt lợi ích từ hạng mục này thì lãnh đạo thị xã sẽ không thể không thấy, đương nhiên muốn phổ biến trong toàn thị xã.
- Vậy khi nông dân thị xã Bắc Câu được lợi thì tự nhiên sẽ phổ biến ra toàn tỉnh thậm chí cả nước.
Bao Tiểu Tùng rất kích động nói xen vào. Vương Quốc Hoa mỉm cười xem ra đối phương cũng biết học hỏi.
- Tiểu Vương, tôi muốn tới huyện cậu xem xét tình hình thực tế.
Bao Tiểu Tùng nói, Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Rất chào mừng giáo sư Bao tới huyện Phương Lan chúng tôi. Nhưng tôi còn có một suy nghĩ là trước khi chúng ta thí điểm có nên lập cơ cấu nghiên cứu hay không?
- Rất tốt, có nhiều hạng mục nghiên cứu mang lại lợi ích cho nông dân nhưng do điều kiện hạn chế nên không được áp dụng. Ví dụ như hạng mục này của tôi mà nói không đơn giản là vấn đề nuôi dưỡng mà còn liên quan tới trồng cỏ, không có nguồn cỏ thì nói gì tới chăn nuôi? Tiểu Vương, cậu thấy như thế này có được không? Tôi đi liên lạc với mấy người cùng trường rồi cùng tới huyện của cậu xem một chút. Nếu thích hợp hoàn toàn có thể thành lập trụ sở nghiên cứu thí nghiệm ở đó. Như vậy khi xin tài chính cấp trên cũng tiện hơn đôi chút. Đương nhiên tốt nhất chính quyền huyện cũng nên ủng hộ một ít tài chính.
Mục đích của Vương Quốc Hoa chính là lừa được Bao Tiểu Tùng đi xuống huyện Phương Lan, không có dã tâm lớn như vậy. Ai ngờ Bao Tiểu Tùng đưa ra tư tưởng này. Vương Quốc Hoa cảm thấy đây không chỉ là một cơ hội, sản xuất nông nghiệp cần khoa học kỹ thuật ủng hộ, có Đại học nông nghiệp ủng hộ về kỹ thuật thì quá tốt.
- Huyện ủng hộ tài chính là không thực tế nhưng tôi có thể tìm kiếm tài chính trên thị xã, trên tỉnh. Thật sự không được thì có thể nghĩ biện pháp ở ngoài xã hội. Chỉ cần thấy có hiệu quả thì không sợ không ai đầu tư vào.
Vương Quốc Hoa nói khá mơ hồ, Bao Tiểu Tùng không nghe ra.
Hưng phấn nên Bao Tiểu Tùng uống nhiều vài chén, cuối cùng Vương Quốc Hoa và vị trưởng phòng Vương kia phải đỡ y về nhà.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 255: Nhà Lãnh Vũ
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vị trưởng phòng Vương tên đầy đủ là Vương Tứ Thanh. Người ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy không mấy người được trưởng ban Lãnh gọi lên văn phòng lâu, hầu hết chỉ là vài phút là đi ra. Chiều vừa đi làm Vương Tứ Thanh nhận được điện của Lâm An Dân gọi y lên nói trưởng ban Lãnh có việc muốn hỏi.
Vương Tứ Thanh không ít lần gặp trưởng ban Lãnh ở ban, mỗi lần đều ân cần thăm hỏi, q khẽ gật đầu. Vương Tứ Thanh dám khẳng định trưởng ban Lãnh không biết mình tên gì, càng đứng nói đến văn phòng trưởng ban Lãnh ngồi.
Bây giờ không ngờ có cơ hội lên văn phòng trưởng ban Lãnh, đãi ngộ này truyền ra đủ để cả văn phòng hâm mộ. Vương Tứ Thanh biết tại sao mình lại có cơ hội này. Nếu không phải mình quen Bao Tiểu Tùng, Lâm An Dân không biết từ đâu biết được việc này thì có lẽ cả đời y cũng không có cơ hội được trưởng ban Lãnh gọi lên văn phòng như vậy.
Vương Tứ Thanh không phải chưa từng nghĩ tại sao trưởng ban Lãnh lại quan tâm chuyện của một phó bí thư huyện ủy như vậy. Nhưng rất nhanh y có kết luận suy nghĩ làm gì cho mệt, chỉ cần biết việc này trưởng ban Lãnh coi trọng là đủ. Quan tâm nhiều như vậy cũng không phải việc tốt. Nếu bị lãnh đạo biết anh hỏi han linh tinh thì sẽ bị nói một câu:
- Anh quan tâm chuyện của lãnh đạo để làm gì?
Như vậy coi như vận mệnh của anh đã xong, có lẽ đến lúc về hưu vẫn không thể xoay người.
Cho nên trong quá trình bữa ăn, Vương Tứ Thanh chủ yếu là nghe nhiều, nói ít, muốn nói cũng chỉ có thể nói thầm.
- Đồng chí Tứ Thanh, lúc gặp trưởng ban Lãnh thì nói chuyện phải chú ý một chút.
Lâm An Dân dặn, Vương Tứ Thanh liên tục gật đầu.
Mặc dù trưởng ban Lãnh trông rất bình thường, nói chuyện với giọng ôn hào nhưng Vương Tứ Thanh vẫn thấy áp lực rất lớn. Đời người không có nhiều cơ hội, nhất định phải nắm được.
- Đồng chí trưởng ban Lãnh hả? Vương Quốc Hoa và giáo sư Bao nói chuyện như thế nào?
Lãnh Vũ hỏi, Vương Tứ Thanh mất vài giây mới tìm được câu trả lời:
- Mới đầu ý kiến của hai người khá khác nhau, kết quả bí thư Tiểu Vương nói sắc bén rất nhanh chinh phục được giáo sư Bao. Xem ra bí thư Tiểu Vương rất hiểu tình hình cơ sở, tầm nhìn trống trải, ý nghĩ công việc rất có thể đả động người. Nói không dễ nghe là tôi làm ở Ban tổ chức cán bộ lâu như vậy mà không thấy được mấy cán bộ có trách nhiệm như bí thư Tiểu Vương.
- Ồ, hai người bọn họ còn có tranh chấp?
Lãnh Vũ cười hỏi một câu, Vương Tứ Thanh lập tức nói:
- Cái này thì không có, lời của bí thư Tiểu Vương rất có sức hấp dẫn, rất nhanh thuyết phục được giáo sư Bao.
Khoảng nửa tiếng sau Vương Tứ Thanh ra khỏi văn phòng Lãnh Vũ, trời còn chưa quá nóng nhưng sau lưng Vương Tứ Thanh đầy mồ hôi.
Lâm An Dân gần như xuất hiện cùng lúc khi Lãnh Vũ uống hết chén trà. Y nhanh chóng rót nước vào chén định đi ra thì Lãnh Vũ gọi lại:
- Tiểu Lâm, nếu Vương Quốc Hoa tới thì cậu trực tiếp dẫn vào.
- Ồ, vâng.
Lâm An Dân ngẩn ra một chút rồi lập tức có phản ứng.
Cả buổi chiều Vương Quốc Hoa chưa từng xuất hiện, không phải hắn không muốn nịnh lãnh đạo mà ngủ dậy rồi rồi lại ngồi suy nghĩ đề nghị thành lập trụ sở nghiên cứu, thí điểm mà Bao Tiểu Tùng nói.
Trước khi hết giờ làm điện thoại của hắn vang lên, bên trong truyền tới tiếng của Lãnh Vũ:
- Chuyện làm tới đâu rồi.
Vương Quốc Hoa trả lời ngay:
- Có ngài ủng hộ cùng với trình độ lừa dối của tôi thì một vị giáo sư còn không bị bắt sao?
Lãnh Vũ nghe vậy liền cười nói:
- Thuận lợi là tốt rồi, tôi dập máy đây.
- Đừng mà, tôi còn muốn ăn đồ ăn mà Hà di nấu, ngài phải lo cho tôi bữa tối đó.
Vương Quốc Hoa nói với giọng không hề sợ lãnh đạo, Lãnh Vũ cười càng tươi hơn nhưng giọng điệu lại ra vẻ khó chịu.
- Muốn ăn thì tự tới, tôi còn có việc.
Lâm An Dân cầm văn bản đứng ở cửa đang suy nghĩ miên man. Mình đi theo trưởng ban Lãnh nhiều năm như vậy mà chưa được đối xử thân thiết đến như vậy.
Lãnh Vũ cố ý ở lại cơ quan nửa tiếng mới đứng lên về nhà. Y vừa mở cửa đã nghe thấy giọng của Vương Quốc Hoa ở trong:
- Hà di, cá nướng của dì đúng là rất ngon, ngon hơn đầu bếp khách sạn nhiều. Cá nướng của bọn họ chỉ chú ý đến đẹp chứ không phải chất lượng.
- Tên nịnh bợ.
Lãnh Vũ cười mắng. Bình thường trong nhà không có ai tới, Hà Nam nấu ăn dù ngon nhưng chỉ có hai người ăn, ăn nhiều cũng thấy tê tê. Vương Quốc Hoa xuất hiện làm Hà Nam khá tự hào.
Vào cửa Lãnh Vũ còn thấy chuyện đáng ngạc nhiên hơn. Vương Quốc Hoa ngồi trước bàn ăn, con trai độc nhất của y đang làm bài tập, nó cầm quyển vở nói:
- Vương ca, chuyện anh đáp ứng không được quên đó.
Bao lâu rồi mà thằng Vương Quốc Hoa này đã làm thông quan hệ với vợ và con mình? Hà Nam còn đỡ một chút, Lãnh Hạ bình thường có khách tới nhà đều là trốn ở phòng không ra.
- Không phải là game máy vi tính sao? Hôm nay là cuối tuần vừa lúc mang em tới tìm Phỉ Phỉ tỷ của em, máy vi tính của Phỉ Phỉ có không ít game. Bao giờ nghỉ hè thì anh mua cho em một cái.
Lãnh Vũ nghe tới đây liền dừng lại rất kiên nhẫn nghe tiếp. Hà Nam ở trong bếp lên tiếng:
- Tiểu Vương, không được cho Tiểu Hạ chơi game, chơi là không khống chế được mình.
- Dì, lời này của dì cháu không dám đồng ý. Trẻ con là lúc ham chơi lại không chơi, kết quả dù thi vào đại học tốt, bốn năm học đại học nhất định sẽ chơi suốt. Lúc cần học không học. Dì không nghe nói đến câu được sáu phẩy là đủ có bằng ra xin việc. Hơn nữa xu thế phát triển hiện nay sẽ thành thời đại của tin tức, không học máy vi tính thì sao được. Căn cứ theo kinh nghiệm của cháu thì học máy vi tính một cách nhanh nhất là từ chơi game.
Lãnh Vũ nghe vậy không nhịn được nữa nên trầm giọng nói:
- Cậu lý luận loạn gì thế? Theo cậu nói thì lúc tôi và Hà di của cậu học cũng chỉ biết chơi sao?
Vương Quốc Hoa không hề lùi bước như Lãnh Vũ nói, hắn cãi lại:
- Thời đại khác biệt, ngài lúc học đã có máy vi tính chưa? Chắc lúc ấy còn chưa thấy máy tính.
Lãnh Vũ cảm thấy Vương Quốc Hoa nói là ngụy biện nhưng không tức. Y chỉ cười nói:
- Mấy lời sáo rỗng này của cậu đừng nói ở nhà tôi, ra ngoài mà nói.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Ngài rõ ràng tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, xin hỏi Thanh Hoa dạy những gì?
- Cậu dám thử tôi hả? Hà Nam, nói cho hắn biết ngày đầu tiên chúng ta vào đại học đã làm gì?
Lãnh Vũ có chút đắc ý nói. Đời người đều có điểm đắc ý, năm đó thi được vào Thanh Hoa chính là điểm mà Lãnh Vũ rất tự hào.
Hà Nam đảo mắt nói:
- Biết anh tốt nghiệp đại học Thanh Hoa rồi, đại tài tử mau đi rửa tay ăn cơm.
Lãnh Vũ đắc ý nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng đi theo rửa tay.
- Hà di nói không sai nhưng cháu biết hai câu không biết hai vị có biết không?
Lãnh Vũ và Hà Nam cùng hỏi:
- Còn có hai câu gì.
Vương Quốc Hoa nói:
- Tinh thần tự do, tư tưởng độc lập. Nói cách khác giáo dục của Thanh Hoa bây giờ bị chém ngang eo, không biết hai vị cảm thấy sao?
Lãnh Vũ theo bản năng lộ ra một tia không hài lòng:
- Cậu muốn nói gì?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không có gì, tôi chỉ là từ chuyện này đưa ra kết luận không có tinh thần tự do và tư tưởng độc lập thì sinh viên dù có thành tích tốt cũng chỉ là bức tượng. Thế giới là đa nguyên, người cũng là đa nguyên, không tự chủ về tư tưởng thì sao có thể gọi là người. Thi và giáo dục có bản chất khác nhau. Thời đại của ngài tôi không tiện đánh giá, thời của chúng tôi …
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ vào đầu mình cười cười một tiếng.
Lãnh Vũ im lặng một lúc mới nói:
- Ăn cơm thôi.
Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi cười cười một tiếng.
Ăn tối xong Vương Quốc Hoa định đi rửa bát giúp nhưng bị Lãnh Vũ cười mắng:
- Đừng có nịnh bợ Hà di của cậu, vào nói chuyện với tôi.
Hà Nam nghe xong tức giận nói:
- Lãnh Vũ, anh đang bóc lột em đó.
Vào trong Vương Quốc Hoa phải thành thật khai báo toàn bộ cuộc nói chuyện của mình hồi trưa, Lãnh Vũ không nhịn được cười:
- Chỉ có tên ngốc vì học như Bao Tiểu Tùng mới mắc câu của cậu. Chẳng qua Bao Tiểu Tùng cũng không dễ dàng, có công trình nghiên cứu như vậy mà đề nghị nhiều lần với Ủy ban nhân dân tỉnh, các cơ quan chuyên môn mà không được đáp lại. Hắn cũng nóng lòng nếu không sẽ không bị cậu lừa như vậy. Chẳng qua lời cậu nói cũng là vấn đề thực tế.
Vương Quốc Hoa không giải thích cho mình mà chi cười cười, Lãnh Vũ nói tiếp:
- Cậu có nghĩ mình làm tốt sẽ có người hái đào không?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Lúc tôi ở quận Lưỡng Thủy, chủ tịch Lý Dật Phong khi biết tin tôi điều tới huyện Phương Lan cũng nói như vậy. Tôi nói với Lý Dật Phong mặc kệ là ai hái đào thì chỉ cần kinh tế địa phương phát triển là đủ rồi.
Nhịp hô hấp Lãnh Vũ hơi đổi khác, lát sau mới từ từ khôi phục bình thường.
- Sa Kiến Ba phụ trách nông nghiệp, có cần tôi nói giúp gì không?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina