Chương 56: Vân chuyển tứ phương
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Hai đại sát chiêu, hai đại tuyệt chiêu đồng thời đánh về phía Sở Nam, Sở Nam không ngờ vẫn bất động.
Sở Nam buông lỏng tâm thần, để Chân Dương chi hỏa được Tần Chiến sử dụng vũ kỹ Hỏa Phần nhập vào trong cơ thể, Hỏa nguyên lực vừa muốn càn quét thì đã bị Sở Nam tôi luyện hoàn toàn.
Kim Đắc Lợi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, chiêu Thiên Cân Trảm uy thế kinh người cứ như vậy bổ thẳng về phía đầu Sở Nam.
- Tiểu tử thối, ta xem ngươi trốn thế nào? Để mạng lại đây!
- Đúng vậy, ngươi nên để mạng lại!
Sở Nam đáp, bỗng nhiên vung kiếm lên, Kim Đắc Lợi muốn mạng hắn thì tất nhiên hắn không thể bỏ qua cho gã được.
Trọng kiếm không chút hoa mỹ cùng va chạm với Thiên Cân Trảm, đại đao lại lần nữa vỡ nát, Sở Nam dẫn Kim nguyên lực nhập vào bên trong thân thể, tùy ý để Kim nguyên lực tàn phá bừa bãi trong người, uy năng khôn cùng của trọng kiếm thì lại bổ lên người Kim Đắc Lợi.
- Không….
Kim Đắc Lợi nhìn thấy trọng kiếm chém tới, đột nhiên rống lớn một tiếng, giống như phát điên, bạo phát toàn bộ nguyên lực trong người, chữ “Không” vừa vang lên thì đã bị Sở Nam một trảm cắt thành hai nửa.
Mà Sở Nam chịu một kích cuối cùng của Kim Đắc Lợi thì trên thân thể lập tức xuất hiện vài chục đạo vết thương, thế nhưng Sở Nam lại phảng phất như không nhận ra vậy.
Đường đường là Đại Võ Sư lại bị một kiếm chém thành hai nửa, tình cảnh này quả thật không thể dùng hai chữ “sợ hãi” là có thể hình dung được. Võ Sư, Đại Võ Sư tại đương trường đều sửng sốt, Sở Nam bỗng thốt một câu:
- Đến lượt các ngươi rồi!
- A….
Toàn bộ mọi người ở đây đều đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Sở Nam cũng không dài dòng nữa, cứ như vậy xách trọng kiếm nhảy vào đám võ giả, cùng triển khai cận chiến với bọn chúng.
Thoáng chốc, kiếm quang bắn ra bốn phía.
Hai gã sơ cấp Đại Võ Sư không kịp tránh đã bị cuốn vào trong Khai Thiên kiếm quang, lập tức máu tươi bắn đầy trời, ngay cả vũ kỹ cũng không kịp sử dụng.
- Ngăn hắn lại! Giết hắn đi!
Tần Chiến gầm lên hai tiếng, còn chính bản thân hắn thì lại quay đầu bỏ chạy.
Sắc mặt Tần Chiến trắng bệch, hắn và Kim Đắc Lợi thực lực tương đương, gã này có thể giết chết Kim Đắc Lợi thì chắc chắn cũng có thể giết hắn, mà lại còn là chỉ giết bằng một kiếm không có nguyên lực ba động, việc này tuyệt đối không có khả năng, nhưng dù sao đi nữa thì nó vẫn phát sinh trước mặt hắn.
Trừ phi kiếm này thật sự chính là Chân Khí.
- Đúng, nhất định là Chân Khí!
Tần Chiến càng thêm khẳng định suy nghĩ của hắn, chợt nghĩ:
- Nếu ta đoạt được….
- Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, há dễ vậy sao? Nếu như ngươi đã muốn giết ta thì ta sẽ lấy mạng các ngươi! Không ai có thể trốn được!
Sở Nam tiếp nhận công kích của hai gã trung cấp Đại Võ Sư, phun ra một ngụm máu, sau đó xuất ra một quyền.
Nắm quyền có thể đập nát cự thạch, một quyền này cứ như vậy đập nát ngực một tên Đại Võ Sư, đem hắn đánh bay, trọng kiếm cũng lấy mạng của tên còn lại.
Đột nhiên Sở Nam búng lên không trung, lúc đáp xuống đã ở trước mặt Tần Chiến.
Tần Chiến nhìn thấy Sở Nam từ trên không trung rơi xuông chắn đường bỏ chạy của hắn, sắc mặt lập tức đại biến, vội hét lớn:
- Bay trên không? Ngươi có thể bay trên không? Ngươi là cường giả Võ Quân ư? Làm sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng!
Sở Nam hiển nhiên biết rõ lai lịch của mình, nào có là cường giả Võ Quân gì, chỉ là nhờ vào công lao của viên Long đan mà thôi.
Chỉ có điều Sở Nam cũng không giải thích, chỉ lạnh lùng thốt một câu:
- Ngươi hãy chết đi!
Tần Chiến quay người lại, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Tuyệt đối không có khả năng, nếu như hắn là cường giả Võ Quân thì sao lại đến thành Hùng La nhỏ nhỏ này làm gì? Lại còn lập một cái tiểu bang phái, đây không phải là ăn no rỗi việc sao? Chẳng lẽ hắn có vũ kỹ đằng không?
Bất luận là Tần Chiến nghĩ gì cũng đều không thể tin nổi là Sở Nam có thể bay trên không là nhờ vào lực lượng cơ thể, mà lúc này, Tần Chiến đã dừng bước, nhanh chóng quay người lại, đột nhiên tấn công về phía Sở Nam.
- Đợi ngươi tấn công đây!
Sở Nam nhìn thấy Tần Chiến xuất thủ với hắn thì trái lại rút trọng kiếm trở về, chỉ dùng thân thể nghênh đón công kích của Tần Chiến.
Tần Chiến dưới sự uy hiếp của tử vong liền đánh ra một quyền, uy lực quả thực vô cùng lớn, vừa đánh trúng lập tức khiến khí huyết trong cơ thể Sở Nam nhộn nhạo, nhưng rất nhanh liền bị Sở Nam ép xuống, sau đó luyện hóa, trở thành một phần tôi luyện thân thể. Tần Chiến sau khi đánh xong một kích cũng mặc kệ kết quả ra sao, lập tức bỏ chạy, trong lòng có vô số điều nghĩ không thông, thầm nhủ:
- Thân thể sao có thể cường hãn như vậy được chứ? Vũ kỹ của ta là Hoàng cấp thượng phẩm, thậm chí ngay cả Chân Dương chi hỏa cũng không làm gì được hắn? Không biết hỏa diễm gì mới có thể đả thương được hắn, Tam Vị Chân Hỏa sao? Tiểu tử này đến tột cùng là từ đâu xuất hiện? Làm sao mới có thể trốn thoát từ trong tay tên quái vật này đây?
Nếu như một kích vừa rồi là từ cao cấp Võ Tướng thì triển thì ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Trung cấp Võ Tướng cũng có thể khiến ta trọng thương.
Sở Nam khẽ lẩm bẩm, lại chợt nói:
- Nhưng nếu như là Đại Võ Sư thì chỉ đủ để cung cấp bồi dưỡng năng lượng cho ta, xem ra, võ đạo tu hành của ta đúng là phải tu luyện trong chiến đấu.
Sở Nam lẩm bẩm xong liền nhìn thấy Tần Chiến nhanh chóng bỏ chạy, khẽ nói:
- Ngươi trốn không được đâu!
- Ngăn hắn lại, ai có thể ngắn hắn thì ta sẽ cho kẻ đó một quyển vũ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm!
Tần Chiến lập tức xuất ra phần thưởng, thế nhưng không ai dám ngăn cản Sở Nam, ngay cả cao cấp Đại Võ Sư còn bị hắn dùng một kiếm bổ đôi, huống chi bọn hắn?
Tần Chiến thầy tình cảnh này chỉ muốn thổ huyết, trong lòng liên tục chửi bời bọn tiểu nhân chỉ biết dựa hơi mượn sức, nhưng bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm sau lưng càng lúc càng gần, quả thật là trốn không thoát, dù sao cũng chết, trong lòng Tần Chiến bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ độc ác:
- Cho dù ta chết thì cũng không để ngươi tiện nghi được, ta phải khiến ngươi chôn cùng ta!
Nghĩ vậy, nhưng Tần Chiến cũng không học theo Kim Đắc Lợi bạo phát nguyên lực toàn thân, trái lại ngửa mặt lên trời rống lớn:
- Nghịch Thiên Bang có một người có bảo kiếm cấp Chân Khí, còn có vũ kỹ đằng không….
- Bảo kiếm cấp Chân Khí, vũ kỹ đằng không!
Âm thanh cực lớn cứ như vậy phiêu tán khắp bốn phương tám hướng.
o0o
Một tên trung niên hán tử đang tu luyện bỗng nhiên mở bừng mắt ra, khẽ lẩm bẩm:
- Kẻ nào có bảo kiếm cấp Chân khí, lại còn có vũ kỹ đằng không? Nghịch Thiên Bang là cái gì? Nhanh, tra cho ta, xuất động toàn bộ bang chúng, phải nhanh chóng tra ra cho ta.
o0o
- Hôm nay chính là ngày đột phá Võ Tướng.
Một thanh y nhân thầm lẩm bẩm, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, trong mắt lập tức bắn ra một tia tinh quang, khẽ quát:
- Mệnh lệnh Thanh Mộc Bang, toàn bộ xuất động, tra Nghịch Thiên Bang, tra bảo kiếm cấp Chân Khí, tra vũ kỹ đằng không, phải đem toàn bộ những thứ này đoạt hết!
Vừa dứt lời, thanh y nhân lập tức gác việc đột phá qua một bên, vội phóng ra ngoài.
o0o
- Hứa gia đúng là khinh người quá đáng, lần này yêu cầu nhiều như vậy, chúng ta phải đi đâu tìm đây? Còn uy hiếp nếu không đủ thì sẽ diệt bang, thế nhưng hơn vạn phạ hạ phẩm nguyên thạch, hơn ngàn trung phẩm nguyên thạch, lại còn trên trăm….
Bang chủ Lam Thiểm đang phẫn nộ đột nhiên nghe thấy âm thanh mơ hồ trong không trung truyền đến, trong lòng bỗng nhiên mừng rỡ, nếu như có bảo kiếm cấp chân khí, như vậy thì có thể vượt qua ải khó khăn lần này rồi, lập tức cuống quýt ra lệnh:
- Lập tức ra lệnh, bảo kiếm cấp Chân Khí, vũ kỹ đằng không, Lam Thiểm đã muốn, nếu như kẻ nào muốn cùng đối đầu với Lam Thiểm thì sẽ diệt toàn bang!
o0o
- Ồ? Bảo kiếm cấp Chân Khí? Không thể bỏ qua được! vũ kỹ đằng không ít nhất cũng là Huyền cấp trung phẩm, càng không thể bỏ qua được!
Bang chủ Hoành Vân nói xong liền quát:
- Lệnh toàn bộ trên dưới Hoành Vân Bang, giết người đoạt bảo, đoạt vũ kỹ, kẻ nào ngăn cản giết không tha!
o0o
- Có ý tứ, có ý tứ, không ngờ thành Hùng La này lại còn có bảo bối như thế, bảo bối của thành Hùng La chính là bảo bối của Hứa gia! Các ngươi cứ chém giết đi, bất luận là kẻ nào cướp được thì cuối cùng cũng phải nộp lên, nếu như không giao ra thì cứ chờ diệt môn đi, bất kể bang phái của các ngươi thế nào, Thiên Uy Bang chính là một ví dụ!
Thành chủ Hứa Mãn Dương của thành Hùng La ngạo nghễ nói:
- Trò hay lần này ta không thể bỏ qua được, phải đi xem mới được….
…..
Trong nhất thời, vân chuyển tứ phương….
Các lộ cường giả nghe thấy tiếng gào lớn của Tần Chiến thì toàn bộ đều phát động thủ hạ lao về phía âm thanh phát ra, một bảo kiếm cấp Chân Khí, một vũ kỹ đằng không đã đủ khiến toàn bộ những thế lực tại thành Hùng La xuất động, trong đó không thiếu những cường giả Võ Tướng.
Tần Chiến hét liền ba tiếng, sau đó quay người lại ôm chặt lấy Sở Nam, cười dữ tợn, quát:
- Chết cùng ta đi! Bạo bạo bạo….
- Bình….
Thân thể Tần Chiến nổ thành thịt vụn, bay tứ tán trên không trung.
Một đoàn hỏa diễm lập tức vây quanh Sở Nam….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 57: Truyền võ quyết Càn Khôn
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Độc Hỏa Liệu Nguyên của trưởng lão Vạn Độc Môn cũng không làm gì được Sở Nam.
Chân Dương chi hỏa của Tần Chiến cũng không làm gì được Sở Nam, cho dù một kích mà Tần Chiến phải trả giá bằng cả mạng sống rất kịch liệt, thế nhưng cũng chỉ có thể khiến Sở Nam bị thương, chỉ thế mà thôi.
Chân Dương chi hỏa thì Sở Nam không sợ, hắn vừa vặn muốn dùng loại hỏa diễm này để tôi luyện thân thể, cái mà hắn lo lắng chính là tiếng hét của Tần Chiến trước khi chết.
Sở Nam biết rõ trọng kiếm trong tay mình tuyệt đối không phải là thứ tầm thường, cũng đã từng nghe sư phụ Phong lão đầu nói qua, trọng kiếm này là sử dụng Tịch Diệt chi hỏa luyện chế mà thành, cũng được xem là một bảo kiếm cấp Pháp Khí, pháp bảo được chia làm Chân Khí, Pháp Khí, Linh Khí, Tông Khí, trên Tông Khí còn có Thánh Khí trong truyền thuyết, mà mỗi một cấp đều được chia làm ba phẩm.
Cái đó gọi là thất phu vô tội hoài bích mang tội, Sở Nam biết rõ những lời mà Tần Chiến hét lên trước khi chết nhất định sẽ khiến cho cường giả đến đây đoạt bảo, không nói đến người khác, chỉ riêng những tên Võ Sư, Đại Võ Sư bị hắn đánh giết đến kinh hồn táng đởm mà trong mắt vẫn lóe lên tia tham lam, không ngừng chăm chú nhìn trọng kiếm trong tay hắn mà nuốt nước bọt.
Chậm rãi vận sức chờ phát lực, đợi hỏa diễm vừa tắt thì sẽ xông vào đoạt bảo, trong mắt bọn hắn, một kích lúc Tần Chiến sắp chết nhất định sẽ khiến cho tiểu tử của Nghịch Thiên Bang này trọng thương, đến lúc đó còn sợ không đoạt được pháp bảo cấp Chân Khí sao?
- Đại ca!
Tư Đồ Dật Tiêu ở một bên bi thống hét lên một tiếng, nhìn hỏa diễm cháy hừng hực, trong lòng đầy tự trách:
- Nếu như ta là một Đại Võ Sư thì ta đã không làm liên lụy đến đại ca rồi, nếu như ta không để đại ca….
Trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu đang tràn ngập hối hận thì hỏa diễm đỏ rực vụt tắt, trước tiên thì đám đông Đại Võ Sư lập tức liều mạng xông đến, trong lòng tất cả đám người đều chỉ còn một suy nghĩ đó là đoạt bảo, nhất định phải đoạt bảo.
- Muốn đoạt trọng kiếm trong tay ta, tuyệt đối không có khả năng! Các ngươi đã vội vã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Âm thanh lạnh lẽo như băng vừa dứt, Sở Nam lập tức xông lên trước, vung trọng kiếm lên, mỗi kiếm giết một tên, thuận tay bổ ra một kiếm sau đó xoay người lại nện một quyền về phía tên cao cấp Võ Sư, Sở Nam gầm lên một tiếng rung trời, lập tức đem cái đầu của tên cao cấp Võ Sư đánh nát bấy.
- Không! Không có khả năng, ngươi như thế nào lại không bị thương? Ngươi tại sao lại không xảy ra chuyện gì cả?
Cũng không quản tại sao bọn chúng lại la hét kinh hoảng như vậy, lập tức chém bọn chúng thành tàn phế mất tay thiếu cchana, Sở Nam lúc này giống hệt như Ma Thần đang tàn sát, hung tàn giết chóc, máu tươi chảy lênh láng, dọa những kẻ khác sợ đến hồn lìa khỏi xác, trong không trung dậy lên một mùi tanh gay mũi.
Không ít người sững sờ ngây người, Sở Nam cũng nắm lấy cơ hội đó, đem trọng kiếm chém đứt đầu mầy tên Đại Võ Sư.
Chém giết điên cuồng khiến cho lòng tham do bị pháp bảo cấp Chân Khí hấp dẫn đã giảm bớt không ít, đều bối rối thối lui, không ngừng gào thét giống như thú dại:
- Tên điên, hắn là tên điên!
Sở Nam không đuổi theo giết bọn chúng, bây giờ đã lúc vạn phần nguy ngập, cường giả thành Hùng La khẳng định sẽ nhanh chóng chạy về phía này, hắn còn việc quan trọng hơn phải làm, lập tức vận sức nhảy, sau khi đáp xuống đã là trước mặt Tư Đồ Dật Tiêu, chộp lấy Tư Đồ Dật Tiêu phóng đi, những Võ Sư nhìn thấy Sở Nam xoay người bỏ trốn thì lập tức hét lớn:
- Hắn bỏ chạy kia, hắn mang theo bảo vật bỏ trốn, mau đuổi theo, hắn khẳng định bị thương, bằng không sẽ không bỏ chạy như vậy….
Mọi người nghe vậy lại bắt đầu đuổi chết.
Lúc này, Tư Đồ Dật Tiêu còn đang cảm thán sự cường hãn của đại ca, không ngờ với lực lượng của một người lại có thể trảm sát hơn mười tên Võ Sư, thậm chí còn có hai gã Đại Võ Sư đỉnh phong.
- Đại ca….
- Tư Đồ Dật Tiêu, những lời ta sắp nói tiếp theo ngươi phải nghe cho rõ ràng, không được bỏ sót một chữ, biết không?
Ngữ khí của Sở Nam trở nên trầm trọng trước nay chưa từng có, mặc dù hắn chỉ mới quen biết Tư Đồ Dật Tiêu hai ngày, nhưng hai ngày là đủ rồi, hắn dựa vào lần đầu tiên bắt gặp Tư Đồ Dật Tiêu bênh vực kẻ yếu, dựa vào những lời Tư Đồ Dật Tiêu nói lúc tối hôm qua, dựa vào hôm nay Tư Đồ Dật Tiêu tình nguyện sống chết chiến đấu với hắn cũng không chịu bỏ trốn, Sở Nam đã hiểu con người của Tư Đồ Dật Tiêu.
- Đại ca, người nói đi, ta nhất định nhớ kỹ, tuyệt đối không bỏ sót một chữ.
- Ta truyền cho người Càn Khôn Cửu Chuyển, võ quyết này là Địa cấp thượng phẩm võ quyết, ngoại trừ ngươi ra tuyệt đối không thể để cho người khác biết được chút tin tức nào về võ quyết này, ngay cả tiểu muội của ngươi cũng không, hiểu chưa?
Tư Đồ Dật Tiêu nghe thấy võ quyết Địa cấp thượng phẩm thì trong lòng đại chấn, vội vàng nói:
- Đại ca, ta hiểu rồi.
Sở Nam đột nhiên đọc từng câu từng chữ của Càn Khôn Cửu Chuyển, vừa đọc, vừa không ngừng bỏ chạy….
Lúc Sở Nam truyền xong võ quyết cho Tư Đồ Dật Tiêu, các lộ cường giả đều đã tập trung đến, Lam Thiểm không hổ là đại bang phái, chặn một tên Võ Sư của Tần Bang lại, quát:
- Bảo kiếm cấp Chân Khí ở đâu?
Tên cao cấp Võ Sư kia thấy Lam Thiểm bang chúng thì không dám chậm trễ, lập tức chỉ về phía đằng trước:
- Hắn chạy về phía Nam rồi.
- Phía Nam? Phía Nam chính là địa bàn của Hoành Vân Bang!
Bang chủ Lam Thiểm khẽ suy tư, thầm nghĩ:
- Hoành Vân thì sao chứ? Cứ đoạt thôi!
Vì vậy lập tức hạ lệnh:
- Nhằm phía Nam đuổi theo!
Sau đó, lại xoay người về phía Tần Bang và Kim Quyền Bang, còn có những bang phái khác như Thanh Mộc Bang,…. Nghiêm giọng quát:
- Lam Thiểm làm việc, người không liên quan thì lui hết! Không lui phải chết!
Vài trăm tên cường giả trên Võ Sư nghe vậy thì sắc mặt lập tức âm trầm, hiển nhiên cực kỳ bất mãn đối với sự bá đạo của Lam Thiểm, nhưng lại sợ hãi thực lực của Lam Thiểm cho nên cũng không dám vọng động, Lam Thiểm bang chúng nhanh chóng đuổi về phía Nam, khi đi còn nói một câu:
- Chỉ dựa vào những con tôm nhỏ này cũng dám tranh đoạt bảo bối với chúng ta, quả là chán sống rồi.
Bang chủ Lam Thiểm với tu vi trung cấp Võ Tướng thốt ra lời đó vốn là muốn chấn nhiếp mọi người, nhưng hắn cũng quá xem thường lòng tham của những kẻ khác, ví dụ như bang chủ Thanh Mộc Bang, lập tức lạnh giọng nói:
- Khẩu khí Lam Hồng Quang thật lớn, ta cũng không phải là trái hồng mềm để các ngươi muốn bóp thế nào thì bóp, ta sắp đột phá cảnh giới Võ Tướng rồi, nếu như có pháp bảo cấp Chân Khí trong tay, học được thêm vũ kỹ đằng không, một tên Lam Thiểm thì tính làm cái gì?
Nghĩ vậy, bang chủ Thanh Mộc Bang dẫn theo thủ hạ của hắn đuổi về phía Nam, những người khác nhìn thấy tấm gương Thanh Mộc Bang thì trong lòng cũng mang chút hy vọng mà đuổi theo.
- Bang chủ, tiểu tử kia chạy về phía địa bàn của chúng ta, bọn người Lam Thiểm theo sát ở phía sau!
- Chỉ quan tâm đến việc đoạt bảo, kẻ khác mặc kệ, ai muốn đoạt pháp bảo ở địa bàn chúng ta thì ta sẽ liều mạng với kẻ đó.
Bang chủ Hoành Vân Bang lạnh lùng nói:
- Quản con mẹ gì hắn Lam Thiểm hay không Lam Thiểm, cho dù là Hứa gia thì cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Mà ở phía bên kia, Sở Nam chợt xoay người phóng về phía Đông, khẽ nói:
- Nhớ kỹ chưa?
- Đã nhớ rồi!
Tư Đồ Dật Tiêu biết đây là thời khắc nguy cấp, Sở Nam chỉ đọc hai lần, hắn dốc toàn bộ tâm trí khắc từng chữ vào trong đầu một cách rõ ràng.
- Lát nữa ngươi tìm một chỗ để trốn, ta sẽ dụ bọn chúng rời đi, ngươi lập tức dẫn theo các huynh đệ Nghịch Thiên Bang rời khỏi thành Hùng La, ngươi phải nhập vào một môn phái, dốc lòng tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển, luyện Càn Khôn Cửu Chuyển sẽ phải trở thành môn nhân của Càn Khôn Tông, ngươi hành sự như thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không được để lộ bất kỳ tin tức gì của Càn Khôn Tông, trừ phi có một ngày ngươi có thể chống lại Thiên Nhất Tông!
Tư Đồ Dật Tiêu không để ý gì đến Càn Khôn Tông với Thiên Nhất Tông, chỉ lo lắng hỏi:
- Đại ca, vậy con ngươi?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Trong lời nói của Tư Đồ Dật Tiêu lúc này đã tràn đầy bi thương.
Sở Nam chỉ cười cười, khẽ đáp:
- Chiến!
Chỉ một chữ nhưng đã nói lên hết tất cả mọi suy nghĩ, hào hùng, khí thế trong Sở Nam.
Tư Đồ Dật Tiêu thiên tư hơn người, nếu không thì cũng không thể trong hai năm ngắn ngủi đã tu luyện đến trung cấp Võ Sư, Tư Đồ Dật Tiêu cũng có cơ trí tuyệt đỉnh, nếu không thì khó mà có thể dẫn dắt mười tên Võ Sĩ tồn tại được tại thành Hùng La vốn mạnh được yếu thua này.
Thiên tư như thế, cơ trí như vậy, Tư Đồ Dật Tiêu há có thể không biết tiếp theo đại ca sẽ đối mặt với chuyện gì? Cường giả thành Hùng La đã bị bảo kiếm cấp Chân Khí và vũ kỹ đằng không làm cho mê mẫn tâm thần, chắc chắn sẽ giết người đoạt bảo.
- Đại ca, ta cùng ngươi đánh một trận, mặc dù ta chỉ là tu vi trung cấp Võ Sư, nhưng cũng có thể thay ngươi cản một chiêu!
Tư Đồ Dật Tiêu kiên định nói.
- Ngươi không thể chết, nếu như ta chết thì ngươi chính là đệ tử duy nhất của Càn Khôn Tông, ngươi phải thay sư phụ của chúng ta báo thù, diệt toàn bộ Thiên Nhất Tông!
Sở Nam lúc này càng chạy càng nhanh, vừa chạy vừa quát.
- Đại ca, ta muốn chiến!
- Chờ đến khi ngươi tu luyện đến Võ Tướng, muốn chiến thế nào thì chiến thế đó! Còn bây giờ…. Tuyệt đối không được!
- Cho dù chết cũng phải chiến!
- Ngươi đã quên tối hôm qua đã nói gì rồi sao? Ta sẽ bày cách để ngươi trở thành cường giả, ngươi còn có tiểu muội, còn có huynh đệ, còn giấc mộng của ngươi nữa….
- Đại ca, chúng ta hãy cùng bỏ trốn!
- Nếu vậy thì cả hai chúng ta không ai có thể sống được, hơn nữa, nếu như ngươi đi thì bọn chúng cũng chưa chắc có thể lấy được mạng ta, trọng kiếm của ta há dễ đoạt như vậy, tính mạng của ta cũng không phải dễ lấy đâu….
- Đại ca….
- Bớt nói con mẹ ngươi đi, chạy cho ta, phải sống sót cho ta, cố gắng sống sót! Nhất định phải trở thành cường giả!
Sở Nam nghe thấy tiếng huyên náo càng lúc càng gần, lập tức ném Tư Đồ Dật Tiêu về một hướng khác.
Lực lượng của Sở Nam mạnh như thế nào?
Tư Đồ Dật Tiêu không biết, hắn chỉ biết là bản thân bay trên không trung gần năm phút đồng hồ, sau đó “phịch” một tiếng, ngã xuống một căn phòng, mặc dù hắn là trung cấp Võ Sư, nhưng cũng bị rơi đến xương cốt lệch vị trí, máu tươi từ trong miệng phun không ngừng.
Thế nhưng, Tư Đồ Dật Tiêu lại lập tức nhảy dựng lên, phải quay lại, phải cùng đại ca chiến một trận…. Thế nhưng, Tư Đồ Dật Tiêu vừa chạy được ba bước thì chợt dừng bước, nhìn về phía Đông, khẽ lẩm bẩm:
- Đại ca, bảo trọng….
Một tiếng bảo trọng nhưng lại bao hàm vô số suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu: tiểu muội, cường giả, sống sót, Thiên Nhất Tông…. Từng chữ này cứ lần lượt xuất hiện, quanh quẩn trong đầu hắn, hắn vội vàng xoay người thật nhanh, chạy về địa điểm của tiểu muội hắn để tập hợp.
Cùng lúc đó, bởi vì Sở Nam đột nhiên đổi hướng cho nên hai bang Lam Thiểm và Hoành Vân lập tức chạm mặt nhau, bang chủ Tuyệt Thiên Xích của Hoành Vân Bang vừa cười vừa nói:
- Lam bang chủ, bày ra trận hình lớn như vậy đến địa bàn của Hoành Vân Bang chúng ta là muốn gì?
- Ngươi và ta đều biết rõ.
- Ta chỉ biết là nếu như Lam bang chủ muốn cản đường của ta thì ta chỉ có thể chém giết đến cùng mà thôi!
- Tuyệt Thiên Xích, ngươi đánh thắng được ta sao? Buồn cười, ai giết ai còn chưa biết đâu!
Lam Thiểm không sợ hãi chút nào, hai đại bang phái tranh đấu đã lâu, bên nào cũng muốn áp chế ngăn cản đối phương.
Đáng tiếc là hai bang mặc dù có cừu hận sâu tựa biển, nhưng giờ phút này lại không đại chiến một hồi, bên nào cũng hiểu việc trọng yếu trước mắt không phải là xem ai chiếm được thượng phong, mà là đoạt bảo kiếm cấp Chân Khí.
Pháp bảo cấp Chân Khí tại đại lục Thiên Vũ mặc dù không ít, nhưng phần lớn đều nằm trong tay của các môn phái, tại địa phương nhỏ nhoi này, với tư cách và địa vị của đám người ở đây, pháp bảo cấp Chân Khí quả thật chính là một đại bảo bối.
Hai bang phía trước, thế như nước với lửa, sau lưng còn có một bang phái cỡ trung là Thanh Mộc Bang muốn chiếm tiện nghi, ngoài ra còn có rất nhiều tiểu bang phái không biết tự lượng sức mình.
Chỉ mấy phút đồng hồ sau, Tuyệt Thiên Xích cùng với Lam Hồng Quang dẫn dắt theo đám tinh anh bắt gặp một thân ảnh mạnh mẽ cứng rắn, lẳng lặng đứng sừng sững phía trước.
Thân ảnh chính là Sở Nam, trong lòng Sở Nam đang nghĩ:
- Ta lần này vẫn quá liều lĩnh, lỗ mãng, nếu như ta có thể thận trọng tiến từng bước, không nóng lòng thì không dẫn đến tai kiếp lớn như vậy. Nghịch Thiên Bang chỉ mới dựng lên được một ngày đã phải mai danh ẩn tích, còn liên lụy đám người Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân, tội của ta thì mình ta chịu. Thế nhưng Nghịch Thiên Bang nhất định sẽ có một ngày dương danh! Ta không trốn là vì ta không thể trốn, ngoại trừ giúp đám huynh đệ Tư Đồ Dật Tiêu bình yên thoát đi, thì tu luyện của ta đó là ở trong chiến đấu, chỉ có tôi luyện thân thể từ trong chiến đấu thì mới có thể khiến cho bản thân mình càng mạnh hơn nữa!
Sau đó, Sở Nam lại quay về phía đám người đông nghịt, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã đến rồi!
- Là hắn, chính là hắn, kiếm trong tay hắn chính là bảo kiếm cấp Chân Khí, hắn còn có vũ kỹ đằng không nữa.
Một tên bang chúng của Tần Bang vội vàng lớn tiếng quát.
- Giao bảo kiếm và vũ kỹ đằng không ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!
Tuyệt Thiên Xích vô cùng bá đạo nói.
Lam Hồng Quang đảo mắt, chợt nảy ra một ý, nói:
- Tiểu tử, gia nhập Lam Thiểm Bang, Lam Thiểm Bang sẽ bảo vệ tính mạng ngươi!
- Lam Hồng Quang, ngươi dám đối đầu với ta?
- Đối đầu thì đã sao?
Lam Thiểm ngang nhiên nói, lại nhìn về phía Sở Nam nói:
- Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!
Ánh mắt Sở Nam lạnh lẽo, chợt đáp:
- Muốn lấy mạng của ta thì hãy cùng ta đánh một trận!
- Một tên tiểu võ giả không có nguyên lực ba động cũng dám càn rỡ như thế, cho rằng cả đám người chúng ta cũng không giải quyết được sao?
Tuyệt Thiên Xích quay về phía một tên trưởng lão nói:
- Mãn trưởng lão, lấy mạng hắn đi!
Mãn trưởng lão lập tức bước ra, ngẩng đầu vỗ ngực nói:
- Phụng lệnh bang chủ lấy mạng ngươi, nếu như ngươi thức thời thì lập tức tranh thủ hai tay dâng bảo vật lên!
Sở Nam đã thay da hoán thịt, chịu sự khinh nhục của Bạch Trạch Vũ, bị Huyền Hỏa Huyết Mãng nuốt vào bụng cũng chưa từng khom lưng bó tay, giờ phút này, cho dù đối phương có là cường giả Võ Tướng đi nữa thì cũng há có thể thay đổi?
Nhiều lời vô ích, Sở Nam nhảy lên không trung, vung kiếm chém:
- Trước hết hãy tiếp của ta một kiếm!
- Thổ Nguyên Thuẫn!
Mãn trưởng lão đã là sơ cấp Võ Tướng, toàn thân lập tức hiện lên một tầng thổ hoàng sắc, trọng kiếm bổ xuống lập tức khiến tường đất sụp đổ, vỡ vụn ra từng mãnh, Mãn trưởng lão kinh hãi, lập tức vận khởi nguyên lực toàn thân, đem tường đất vỡ nát ngưng kết lại lần nữa, ngăn cản công kích của trọng kiếm. Thế nhưng, không biết là bởi vì uy thế của trọng kiếm quá mạnh mẽ hay bởi vì tốc độ ngưng kết không bằng tốc độ phá hủy cho nên Mãn trưởng lão lập tức cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng lên, vội vàng lách qua một bên.
Cảnh giới Võ Tướng quả nhiên không phải bình thường, mắt thấy trọng kiếm sắp lấy mạng hắn, thế nhưng không ngờ vẫn có thể thản nhiên tránh thoát.
Tuyệt Thiên Xích nhìn thấy loại tình huống này cũng không hề lo lắng, người lại càng mừng rỡ nói:
- Có thể đằng không, lại có có thể phá được Thổ Nguyên Thuẫn, lời đồn quả không sai!
Sau đó, lập tức quay sang bên cạnh quát:
- Giang trưởng lão, Hồng trưởng lão, Vạn trưởng lão, thay ta trông chừng Lam Thiểm, ta đi đoạt bảo.
Lam Hồng Quang cũng không kém, lập tức hét tên năm vị trưởng lão, ngăn cản thế công của Hoành Vân, sau đó phóng về phía Sở Nam.
Hai người vừa phóng về phía Sở Nam thì lập tức nhìn thấy Sở Nam phóng về phía hai người bọn hắn….
- Khai Thiên thức thứ tư!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 59: Tiểu tử quái vật
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Khai Thiên thức thứ tư!
Đối mặt với hai võ giả tu vi ít nhất là trung cấp Võ Tướng, lựa chọn của Sở Nam chính là mạnh mẽ ra tay.
Như thế nào gọi là hào tình tráng chí, như thế nào gọi là bản lĩnh ngút trời, như thế nào gọi là đảm lược trùm thiên đều ẩn hàm trong một kích nghênh chiến này.
Nhìn thân ảnh không chút sợ hãi trước mặt, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang hơi sững sờ, nhưng cũng chỉ là hơi sững sờ, trong suy nghĩ của bọn hắn, một tên tiểu tử không có nguyên lực ba động thì cho dù trong tay có cầm bảo kiếm cấp Chân Khí thì cũng chỉ là minh châu không phát sáng, căn bản không thể phát huy được tác dụng.
Thứ mà bọn hắn phải đề phòng và chú ý đó là chính lẫn nhau.
Thế nhưng, khi cảm nhận được uy áp mà trọng kiếm mang đến, sắc mặt của hai người lập tức đại biến, lập tức thi triển hết đủ loại thủ đoạn và bản lĩnh của Võ Tướng, Tuyệt Thiên Xích lập tức xuất ra lực lượng phòng ngự là Thổ nguyên lực trứ danh, còn thứ mà Lam Hồng Quang tu luyện lại chính là Mộc nguyên lực có độ dẻo dai cực mạnh.
- Phịch!
Trọng kiếm cùng hai cỗ nguyên lực Thổ, Mộc va chạm vào nhau, hai vị cường giả Võ Tướng hơi lùi về sau một bước, Sở Nam thì lại bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu. Thổ nguyên lực và Mộc nguyên lực vừa vặn tương khắc, khiến trong cơ thể Sở Nam cuồn cuộn đến nghiêng trời lệch đất.
- Võ Tướng và Đại Võ Sư quả nhiên không giống nhau, nguyên lực quả thâm hậu, nếu không phải năm vị sư phụ thay ta tôi luyện thân thể một lần thì khi gặp trận chiến như vậy, mạng của ta đã gặp nguy rồi!
Sở Nam thầm nghĩ, cố gắng chịu đựng đau nhức kịch liệt, nắm lấy cơ hội tôi luyện, sau đó lại dùng trọng kiếm chống đất đứng lên.
Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang đều kinh hãi, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này thật cổ quái, chịu một kích hợp lực của hai Võ Tướng thế mà lại không chết?
- Nếu như có thể kích phát ra nguyên lực thì một kích vừa rồi nhất định có thể khiến hai gã Võ Tướng bị thương nặng, không biết tại sao Ngũ Hành nguyên lực lại thiếu quá nhiều….
Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, thế nhưng Sở Nam vẫn xông lên lần nữa.
Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang liếc nhìn nhau, trong nháy mắt đạt thành hiệp nghị, trước hết giết tiểu tử cổ quái này, sau đó hẵng bàn đến vấn đề pháp bảo.
Kết quả là hai đại Võ Tướng lại lần nữa liên thủ tấn công.
Sở Nam xông đến với vẻ đằng đằng sát khí, trọng kiếm chém ngang, mắt thấy muốn cùng cứng chọi cứng với hai đại Võ Tướng, Sở Nam bất chợt nhảy lên không trung, rơi vào chính giữa đám Đại Võ Sư, trọng kiếm trong tay lập tức đại triển uy phong.
- Bọn ngươi muốn lấy mạng ta thì ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi!
Một màn này quả thực quá bất ngờ, cho dù là Mãn trưởng lão với tu vi sơ cấp Võ Tướng thi triển Thổ Nguyên Thuẫn thì vẫn không thể chống đỡ nổi công kích của trọng kiếm, đám người Đại Võ Sư vốn đang muốn nhìn trò hay thì bất ngờ không kịp đề phòng, há có thể đỡ nổi sao?
Lúc này, có vài người còn chưa kịp phát ra tiếng hét thảm thì đã bị trọng kiếm nghiền thành thịt vụn. Cũng có không ít Đại Võ Sư bị nắm quyền của hắn đánh nát, huyết nhục bay tứ tung.
- Dám giết bang chúng của ta, tiểu tử, cho dù ông trời có muốn bảo vệ ngươi đi nữa thì ta cũng quyết lấy mạng ngươi!
Tuyệt Thiên Xích rống lớn một tiếng, Đại Võ Sư chính là lực lượng trung kiên của Hoành Vân Bang, vừa rồi trong đám Đại Võ Sư bị giết chết ít nhất có hai người có thể đột phá thành Võ Tướng, nếu như đột phá thì Hoành Vân Bang sẽ có thêm hai phần lực lượng, nhưng bây giờ, hai phần lực lượng đó đã bị một tên tiểu tử quái vật dẫm nát….
- Chỉ có ngươi giết ta, mà ta không giể giết ngươi sao? Như thế còn gì đạo lý nữa?
Sở Nam rống lớn:
- Lão thiên? Ta muốn nghịch thiên, cần gì lão thiên bảo vệ? Ngươi muốn lấy mạng của ta thì hãy xuất ra bản lĩnh đi!
- Được được được, quả điên cuồng, quả cuồng vọng, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên cho ta!
Tuyệt Thiên Xích hét lớn, tâm tình của Lam Hồng Quang lúc này cũng không khác Tuyệt Thiên Xích lắm, có ai có thể ngờ rằng thành Hùng La lại có một tên quái vật như vậy chứ.
Nghe thấy hai vị bang chủ hét lớn, những trưởng lão đang đối chiến vội vàng dừng tay, sau đó thi triển thủ đoạn tấn công về phía Sở Nam, ngay lập tức, Thổ nguyên lực hùng hậu, Kim nguyên lực sắc bén, Hỏa nguyên lực cuồng bạo, còn có Thủy nguyên lực, Mộc nguyên lực, tất cả các loại vũ kỹ cũng theo đó mà thi triển ra.
- Đến đây, hôm nay phải chiến một trận thống khoái!
Một bên trọng kiếm bổ ngang chém dọc, một bên dùng nắm quyền có thể đập nát cự thạch tàn sát bừa bãi, một bên để nguyên lực nhập vào trong cơ thể, chịu đựng đau đớn, dùng tốc độ nhanh nhất tôi luyện, một bên thì lại cố ý dẫn dụ đám võ giả đi ngược hướng đám người Tư Đồ Dật Tiêu đào tẩu, trong lòng thầm nghĩ:
- Như vậy thì đám người Tư Đồ Dật Tiêu có lẽ an toàn rồi, chạy ra khỏi thành Hùng La hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Gác mọi hoài niệm trong lòng qua một bên, Sở Nam càng tỉnh táo hơn, hắn muốn chiến, muốn dùng chiến đấu để tôi luyện thân thể, bách luyện mới có thể thành thép, thế nhưng, hắn cũng không muốn bản thân mình tu luyện một lần rồi luyện đến chết luôn.
Bởi vậy, Sở Nam ở trong đám người không ngừng thoắt đến thoắt đi, khiến cho công kích tạo thành quy mô của bọn chúng tự tấn công lẫn nhau, đột nhiên, ở bên cạnh bỗng có hai luồng công kích cực mạnh đánh tới, đều là Kim nguyên lực sắc bén, Sở Nam nhìn thấy trang phục hai người khác thường, trong lòng lập tức nảy ra kế sách.
- Giết!
Sở Nam thốt lên một chữ, uy phong giống như kỵ binh cưỡi chiến mã, sát ý ngập trời, thản nhiên nhảy đến, nâng quyền nện xuống, đồng thời hét lớn:
- Lam Thiểm, ngươi dám giết huynh đệ của Hoành Vân Bang ta, lão tử phải liều mạng với ngươi!
Đứng gần Sở Nam, thấy Sở Nam ngang nhiên vu oan giá họa, nhất thời không kịp phản ứng thì Sở Nam đã nhanh chóng thối lui, không có phòng ngự, tùy ý để đạo kiếm để lại trên người mình nhiều vết thương, sau đó vung trọng kiếm lên, đem một vòng người bao vây mình biến thành thi thể.
Người ở bên trong biết là Sở Nam giở trò quỷ, nhưng người bên ngoài thì lại không biết, hai bang xưa nay vốn có cừu hận, không có khả năng đồng tâm hiệp lực, cho nên vừa nghe thấy tiếng quát như vậy thì bang chúng của Hoành Vân Bang lập tức đánh ra một chiêu Hỏa Băng Quyền về phía thành viên của Lam Thiểm.
Sau đó, hai bang lập tức kịch chiến, ngươi giết ta đánh, vô cùng náo nhiệt.
Mà Sở Nam trong đám người thì lại thản nhiên chiến đấu, đồng thời tu luyện pháp môn độc nhất vô nhị của mình.
Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang nhìn thấy cảnh này thì lập tức giận giữ rống lớn:
- Tất cả dừng tay cho lão tử, các ngươi đã quên mình rốt cuộc đến đây làm gì sao? Còn không mau đoạt bảo vật cho lão tử!
Một tiếng hét gọi tỉnh người trong mộng, nội chiến lập tức bị dẹp loạn, công kích mãnh liệt lại lần nữa dồn về phía Sở Nam.
Vẻ mặt Sở Nam trở nên ngưng trọng, thế nhưng lại không hề bối rối, thân thể cường hãn chính là vốn liếng lớn nhất của hắn, chỉ cần vũ kỹ mà bọn hắn thi triển không phá vỡ nhục thể của hắn thì hắn vẫn bình yên vô sự.
Chỉ có điều Sở Nam cũng phát hiện trong chiến đấu thuộc loại quần chiến này, chiêu thức của Khai Thiên Thập Bát Thức vốn đại khai đại hơn cũng không thích hợp, Khai Thiên của Kim Tuyệt không thích hợp, Liệt Thổ của Cơ Tam Nương cũng không thích hợp….
Trong giây lát, Sở Nam quả thật không nghĩ ra phương pháp xử lý gì tốt, Ma Đạo Tử sư phụ chỉ để lại võ quyết, thế nhưng lại không để lại vũ kỹ thích hợp….
Nghĩ vậy, trong đầu Sở Nam đột nhiên hiện lên cảnh sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương lột da, róc xương, phân thịt của ma thú, thầm nghĩ:
- Trọng kiếm nà có thể tách được ma thú, như thế nào không thể tách được người? Những người này vì lòng tư mà muốn lấy mạng ta, có khác gì đám ma thú đâu?
Vừa nghĩ đến đây, Sở Nam lập tức hành động….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 60: Gặp mạnh càng mạnh hơn
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương đã từng nói, nếu như muốn đem da, huyết nhục và xương cốt của ma thú tách ra hoàn mỹ thì phải quen thuộc kết cấu thân thể của ma thủ, như vậy thì khi ra tay mới có thể thuận buồm xuôi gió như có thần trợ!
Sở Nam đối với hơn trăm loại kết cấu của thân thể ma thú ma thú vô cùng quen thuộc, đối với kết cấu của thân thể người cũng quen thuộc vô cùng, mặc dù mỗi người mỗi khác, nhưng trên cơ bản thì hầu như đều giống nhau.
Bởi vậy, Sở Nam thi triển thuần thục đủ các loại thủ đoạn lên cơ thể đám người muốn giết hắn để đoạt trọng kiếm này, trọng kiếm của hắn không thể để mất, đó chính là thứ mà sư phụ Phong lão đầu lưu lại cho hắn.
Kết quả là, trong chiến trường liền xuất hiện một màn cực kỳ máu tanh, Sở Nam thuần túy chỉ dùng thân thể chịu đựng các loại công kích thuộc tính, trong đầu lập tức nhớ đến những lời nói của sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương, sau đó liền thi triển chiêu thức, trọng kiếm nhẹ nhạng rạch một đường lên đầu của một người, từ đó kéo xuống, đến ngực, đến bụng dưới….
Dọc theo khe hở của xương cốt, từ từ tách bỏ, máu chảy ròng, thịt bay tung tóe, từng khúc xương cốt cũng theo đó mà hiện ra….
- Lực lượng nhục thể thật cường hãn, nếu như ta có lực lượng nhục the cường hãn như vậy thì nhất định có thể cùng đánh một trận với Võ Quân rồi!
Tuyệt Thiên Xích có chút hâm mộ mà tự tin nói, sau đó nhìn thấy hành động của Sở Nam thì không khỏi bật thốt:
- Hắn đang làm gì thế?
Lam Hồng Quang khẽ lắc đầu nói:
- Không biết, Tuyệt Thiên Xích, ngươi có nhìn ra tu vi của tiểu tử này không?
Hai tên Võ Tướng hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết lúc này lại bởi vì Sở Nam mà vẻ mặt ôn hòa bàn luận, Tuyệt Thiên Xích chợt nói:
- Hắn không có nguyên lực ba động, không thể nhìn thấu tu vi thế nào, cũng không thấy hắn sử dụng nguyên lực, thuần túy chỉ dùng nhục thể để chiến đấu!
- Nhục thể thật đáng sợ, không ngờ đại lục Thiên Vũ này vẫn còn người như vậy, không tu luyện nguyên lực mà lại chuyên tu lực lượng nhục thể.
Lam Hồng Quang có chút nghi vấn, Tuyệt Thiên Xích thì bỗng hét lớn:
- Tiểu tử, thủ đoạn của ngươi quả là máu tanh! Hôm nay chắc chắn phải giết ngươi!
Nghe thấy lời này, Lam Hồng Quang vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong tràng chiến đấu đã xuất hiện một đống xương trắng hếu, ở bên trên còn nhỏ xuống huyết dịch, ngoài ra còn xót một ít mẩu thịt vụn, thấy cảnh tượng như vậy, Lam Hồng Quang không khỏi hít một hơi khí lạnh.
- Tiểu tử này không chỉ là quái vật mà còn là một tên điên, một con quỷ!
Tuyệt Thiên Xích rống lớn:
- Kiếm của ngươi quả đúng là pháp bảo cấp Chân Khí, nhưng ta cũng không tin thân thể của ngươi cũng là pháp bảo cấp Chân Khí, Thạch Chông!
- Mộc Trảm!
Lam Hồng Quang cũng đồng thời xuất thủ.
Lúc này, Sở Nam vẫn lẩm bẩm:
- Thủ đoạn vẫn còn chưa thuần thục, lại không có nguyên lực, không thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ giống như sư phụ được!
Vừa lẩm bẩm xong đột nhiên cảm thấy có hai cỗ khí tức nguy hiểm đang tràn về phía hắn.
Cơn giận của Võ Tướng quả không phải chuyện đùa, nhưng Sở Nam cũng bị chiến ý thiêu đốt, lập tức hetsl ớn:
- Để ta xem cường giả Võ Tướng rốt cuộc mạnh đến mức nào!
- Chịu chết đi!
Hai làn sóng công kích ập đến, Sở Nam lập tức vung trọng kiếm ngăn cản, trọng kiếm mặc dù đã cản bớt một phần, nhưng lực lượng quá mức cường đại vẫn đem Sở Nam đẩy lùi, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn giống như cuồng phong sóng dữ vậy.
Sở Nam lui lại, hai đại cường giả Võ Tướng cũng không buông tha, thân hình chợt hiện, Sở Nam cố nhịn đau, kích phát toàn bộ lực lượng, lại lần nữa xông đến, lấy cứng chọi cứng.
Đại trượng phu, đang lúc tinh dũng mãnh tiến. Muốn nghịch thiên, cho dù gặp khó khăn thì vẫn chống lại.
- Muốn giết ta sao? Lực lượng của các ngươi còn chưa đủ!
Hai đại cường giả Võ Tướng kinh hãi, tên này chẳng lẽ là Tiểu Cường đánh không chết?
Không nghĩ được nhiều, vũ kỹ của hai người đã cùng va chạm với trọng kiếm, sóng khí nổ tung đem Sở Nam chấn bay về phía sau, Đại Võ Sư xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Sở Nam đem trọng kiếm cắm trên mặt đất, muốn cản lại thế lui, thế nhưng vẫn bị thối lui hơn mười mét.
Đợi sau khi dừng lại, trên người Sở Nam đã có thêm hơn mười vết thương, hắn lập tức ngửa mặt lên trời rống lớn, vô cùng tráng liệt:
- Thống khoái! Thật đúng là thống khoái! Các ngươi đến tiếp đi!
Hai cường giả Võ Tướng có chút hoảng sợ, chịu trọng thương như vậy mà không chỉ không ngã, ngược lại còn muốn tái chiến, người này chẳng lẽ là cuồng nhân chiến đấu?
- Lam bang chủ, ngươi xem tiểu tử này bao nhiêu tuổi?
- Khuôn mặt có vẻ thành thục, thế nhưng hai đầu lông mày lại còn quá non nớt, có lẽ không quá hai mươi.
- Hai mươi? Còn nhỏ như vậy mà không ngờ có thể ngăn cản được hợp kích của hai người chúng ta, đã thế còn không chết, điều này sao có thể chứ? Cho dù là xếp hạng nhất trong Thập đại nhân tài mới xuất hiện là Dạ Vô Ảnh mười lăm tuổi đạt đến Đại Võ Sư cũng không thể làm được như vậy!
- Loại người này không phải là thiên tài, nhưng lại vượt qua thiên tài! Chúng ta đã kết thù oán với hắn, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không thì sau này tất sẽ dẫn đến tai kiếp cho chúng ta!
- Không sai, ta đã tra ra cái gọi là Nghịch Thiên Bang chỉ là một bang phái nho nhỏ, do mấy tên tiểu tử tạo thành, những thành viên khác của Nghịch Thiên Bang cũng không thể buông tha.
Tuyệt Thiên Xích quả đúng là lòng dạ hiểm độc, lập tức quay lại phân phó:
- Mãn trưởng lão, ngươi dẫn người đi giết sạch toàn bộ dư nghiệt của Nghịch Thiên Bang đi!
- Rõ!
Mãn trưởng lão lập tức dẫn người rời đi.
- Muốn đi? Phải hỏi xem trọng kiếm trong tay ta có đáp ứng hay không!
Mặc dù thân thể Sở Nam có chút cảm giác hư nhược, nhưng lại không hề tiếc lực lượng, nhảy một cái đã chặn đường Mãn trưởng lão.
Mãn trưởng lão thấy vậy thì vẻ mặt kinh hoảng, Sở Nam giống như một con bạo hùng, giành xuất chiêu trước.
Ở phía xa, Hứa Mãn Dương cũng không khỏi khen ngợi:
- Người này rất mạnh, không chỉ có nhục thể, mà ý chí cũng không vừa, loại này không sợ cường giả, gặp mạnh thì ý chí càng mạnh hơn.
Nếu như đám người Nguyên Sinh của Vân La Môn nhìn thấy Sở Nam biểu hiện như vậy thì tuyệt đối sẽ đồng ý những lời của Hứa Mãn Dương, đồng thời cũng không quản hắn không có thuộc tính hay tư chất cực kém gì cũng đều phải đem Sở Nam thu nhập vào Vân La Môn.
Chỉ tiếc rằng…. Vân La Môn không có ở đây…..
Hứa Mãn Dương quay sang nói với tên thân tín bên cạnh:
- Ngươi đến nói với tên tiểu tử kia, ta rất thưởng thức hắn, nếu như hắn chịu nộp lên bảo kiếm Chân Khí và giao ra vũ kỹ đằng không thì sẽ trở thành môn khách của Hứa gia, không ai có thể động vào hắn, bảo đảm an toàn cho hắn….
Sau khi suy nghĩ một phen, Hứa Mãn Dương còn nói thêm:
- Nếu như hắn không đáp ứng thì lập tức hủy diệt hắn, để tránh lưu lại hậu hoạn, thứ mà Hứa gia không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ có được!
- Rõ, Tam thiếu gia.
Hứa Mãn Dương không chỉ là Thành chủ của thành Hùng La mà còn là Hứa gia Tam thiếu gia, mặc dù Hứa gia cũng có pháp bảo cấp Chân Khí, thậm chí còn có Pháp Khí, thế nhưng, có ai ngại có nhiều pháp bảo bao giờ đâu?
Sở Nam chỉ dựa vào nhục thể cường hãn đã khiến cho Mãn trưởng lão tay chân luống cuống, nhất thời không thể vượt qua phòng tuyến của Sở Nam, trong lòng hắn cũng trở nên khẩn trương hơn, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang lại hợp lực cùng giết, hai loại nguyên lực thổ hoàng sắc và mộc thanh sắc cùng phát ra, hao quang bắn khắp bốn phái, hiển nhiên muốn sử dụng đại chiêu đối phó với Sở Nam.
Sở Nam nín thở tập trung, hoành kiếm đứng thẳng, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau một kích này sẽ lập tức phóng ra xa, bằng không thì tính mạng sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
Đúng lúc này, một thanh âm chợt vang lên:
- Dừng tay!
Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang đều biết rõ thanh âm này là do ai phát ra, ngay lập tức liền vội vàng dừng tay.
Thế nhưng Sở Nam lại không biết rõ người kia là ai, thế của trọng kiếm vẫn không giảm từ trên không trung bổ xuống.
Sắc mặt hai Võ Tướng lúc này đều trở nên đại biến….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.