Quyển 1: Dị giới Thú Y Chương 21: Quản gia (thượng).
Nguồn : Sưu tầm
“Phất Lạp Địch Nặc, mấy người này có thích hợp để trở thành quản gia hay không?” Sắt Lâm Na nhăn mặt nhíu mày, chỉ những thú nhân vai u thịt bắp đầy sức lực nhưng ánh mắt ngu ngốc, khẽ hỏi Sở Thiên.
Hai người đang ở chợ nô lệ của Bối Thành để lựa chọn quản gia, nhưng thực tế thì cũng đang gặp phiền phức. Toàn bộ cái chợ chiếm cả một khu đất rộng như thế, mà chỉ chứa đầy các ***g sắt, gông cùm. Bên trong ấy la liệt nô lệ bị nhốt, bị trói giống như súc vật vậy: nào là thú nhân mạnh mẽ, địa tinh[1] dơ dáy, người lùn đôn hậu, thậm chí còn có những tinh linh mỹ nữ khiến Sở Thiên nhìn đến mắt hoa thần váng. Tuy nhiên, trong số đó không hề nhìn thấy một ai xứng với hình dạng của một quản gia. Không những không tìm được người hợp cách, trang phục và khí độ tôn quý của hai người còn khiến những người mua bán quanh đó dồn mắt ngắm nhìn.
“Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Ta nghĩ bọn chúng chỉ thích hợp làm vệ sĩ.” Sở Thiên nhún vai hết cách, than dài: “Nếu để chúng làm quản gia, chắc không còn ai dám đến hầu tước phủ của ta nữa.”
Sắc Lâm Na khẽ cười đáp: “Cũng phải công nhận rằng bộc nhân của huynh hạ thủ hơi bị nặng đấy, Đạt Mã Nhĩ đại nhân hiện giờ còn không dám gặp ai nữa kìa!”
“Hắc hắc!” Sở Thiên không nhịn được bật cười, áp sát người vào Sắt Lâm Na, cười hì hì nói: “Không có ‘nữ chủ nhân’ quản lý, bọn chúng loạn nháo loạn nhào lên là lẽ dĩ nhiên rồi!”
Sắt Lâm Na khẽ đẩy Sở Thiên ra, mặt ửng hồng bảo: “An Đông Ni điện hạ sao có thể dạy huynh mồm mép lém lỉnh thế được!”
Dáng vẻ giận yêu của ái nhân khiến Sở Thiên sướng rơn trong lòng, vừa định tiếp tục ba hoa, thì bị một giọng nói đáng chết cắt ngang: “U? Lão đại và đại tẩu sao lại đến chỗ này thế?”
Thuận mắt nhìn về chỗ phát ra tiếng nói, phát hiện ra đó chính là tên khốn Lôi Cát. Từ khi Sở Thiên và Phan Mạt Tư liên thủ buôn lậu độc phẩm, hai người vốn thân lại càng thân, ngay cả Tiểu Bạch cũng nhìn Lôi Cát với ánh mắt thân thiết hơn nhiều.
Vốn vẫn còn có chút bực mình về chuyện Lôi Cát phá hỏng thế giới thần tiên của hai người, nhưng nghe kiểu xưng hô của hắn, Sở Thiên lập tức đổi sang dáng vẻ tươi cười và thân thiết: “Sao hai người chúng ta không thể đến được chỗ này chứ?” Dứt lời, gã lén nhìn Sắt Lâm Na: Không hề bực mình!
Thầm giương ngón tay cái lên ra dấu cùng một bè, Sở Thiên và Lôi Cát trao nhau cái mắt nhìn “đi guốc trong bụng”, cùng len lén cười gian. Xem ra hai người chẳng những hợp tác rất tốt về mặt sinh ý, mà còn thập phần ăn ý về mặt cưa cẩm!
“Phất Lạp Địch Nặc cần một vị quản gia.” Sắt Lâm Na công chúa trả lời thế Sở Thiên, sau đó có chút bực mình nhún vai cười cười: “Mấy cái tên bộc nhân của huynh ấy quả thật là hết biết!”
“Ha ha, đệ đã sớm được nghe rồi!” Lôi Cát lập tức cười trên nỗi đau của ngườ khác. Từ khi bị phụ thân tiêm nhiễm ý thức thương nghiệp, lại thừa kế trong người quan điểm “hòa khí sinh tài”, bất luận là đi đâu, gặp ai, Lôi Cát đều lấy vàng bạc dẫn đường. Do đó, bọn bộc nhân của Sở Thiên sau khi thu được đủ thứ “chuyện hay”, vẫn còn chưa “chiếu cố đặc biệt” đến Lôi Cát.
“Nhưng sao hai người lại đến khu chợ nô lệ để tìm quản gia? Chỗ này toàn bán bọn chuyên lao động khổ sai và nữ nô cấp thấp!” Vừa dứt lời, Lôi Cát đột nhiên hiểu ra: “À, ta biết rồi, hai người một là hầu tước, một là công chúa, đương nhiên không rành mấy chuyện mua bán nô lệ nhỏ nhít này!”
Thì ra, thị trường nô lệ ở Bối Thành án chiếu theo chất lượng mà phân thành ba khu vực sơ, trung, và cao cấp. Quản gia đại biểu cho phẩm cấp và địa vị của chủ nhân, thuộc dạng bộc nhân cao cấp, đương nhiên chỉ ở khu cao cấp mới có. Sở Thiên và Sắt Lâm Nam vốn không thông chuyện này, nên hồ đồ đi đến khu vực cấp thấp.
Nghe Lôi Cát giải thích, Sở Thiên nghi hoặc nhìn hắn: “Vậy ngươi sao chạy đến khu vực thấp hèn này?”
Không đợi Lôi Cát hồi đáp, Sắt Lâm Na đã tiếp lời: “Nơi này cũng là chỗ làm ăn của gia tộc ngươi à??”
“Hắc hác, đại tẩu thật là thông minh, vừa đoán là đã trúng ngay,” Tác phong bình dân của Sắt Lâm Na khiến Lôi Cát không hề úy kỵ gì, “vừa may gia tộc ta vừa có một tên nô lệ cao cấp, theo đệ đi coi xem, nếu phù hợp thì tặng miễn phí cho hai người luôn!”
Sắt Lâm Na vừa định từ chối, thì bị Sở Thiên nắm lấy tay kéo lại, cười cười nói: “Nếu như đó là tâm ý của Lôi Cát, chúng ta nên nhận thôi?!” Một năm thu hết tám chính trăm vạn lạng vàng, một tên bộc nhân miễn phí này có đáng gì mà khiến Sở Thiên từ chối chứ?
Sắt Lâm Na cười nhẹ lắc đầu, nhưng không hề rút tay lại, cười ngọt ngào nói với Sở Thiên: “Vậy được, theo lời huynh vậy!”
“Ha ha, vậy chúng ta đi thôi!” Cử động thân mật như ở chỗ không người của hai người khiến Lôi Cát có chút tật đố, sao đệ nhất mỹ nhân ôn nhu của đế đô lại hoan hỉ tên khốn Sở Thiên này vậy nhỉ?
Dưới sự dẫn đường của Lôi Cát, mấy người đi xuyên qua thị trường cấp thấp tạp loạn, đi đến một trang viên hào hoa.
“Quả nhiên không hổ là khu vực cao cấp!” Sở Thiên không tin nhìn kiến trúc trước mặt, cảm thán thốt. Một bải cỏ xanh mượt kéo dài, bao phủ hơn mười tòa biệt thự đường hoàng phú lệ, kiến trúc và trang sức không hề thua kém phụ đệ của bất kỳ quý tộc nào trong đế quốc. Nếu không biết trước, chỉ sợ không ai nghĩ nơi này chính là chợ nô lệ, và dù cho có đi lạc vào, cũng nghĩ đó là chỗ trú ngụ của phú hào!
Lôi Cát dẫn hai người đi vào biệt thực lớn nhất trong khi. Vừa bước vào cửa, một hàng bộc nhân đã tiến lên cúi chào, lễ phục toàn một màu đen, vóc dáng không sai biệt là mấy. Bọn bộc nhân xấp thành một hàng trước mặt Lôi Cát, sau đó nghiêm chỉnh cúi người hành lễ: “Hoan nghênh thiếu gia!”
Lôi Cát hờ hững khoát tay, lại chỉ Sở Thiên và Sắt Lâm Na bảo: “Tham kiến công chúa và Phất Lạp Địch Nặc hầu tước đi!”
“Hoan nghênh công chúa điện hạ! Hoan nghênh hầu tước đại nhân!” Động tác và thanh âm cùng hòa vào một lượt, nhìn từ một phía có thể tưởng đấy chỉ phát ra từ một người!
Thấy bộc nhân của Phan Mạt Tư gia tộc, lại nghĩ đến người của mình, Sở Thiên thẹn không biết chỗ nào trốn. Bộc nhân đã thông qua huấn luyện và bọn “đế quốc sát thủ” của mình quả là một trời một vực! Điều này khiến cho nguyện vọng tìm kiếm một quản gia tốt của Sở Thiên càng vững chắc hơn.
“Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Mấy bộc nhân này ngươi sao mà huấn luyện được vậy?” Sở Thiên vỗ vỗ vai Lôi Cát, hâm mộ hỏi.
“Ta không biết!” Lôi Cát nhún vai dang ngửa tay, ý nói là mình không có năng lực đó, “ta trước giờ không quản đến chuyện huấn luyện bộc nhân, cái này đều do quản gia phụ trách hết.”
Sở Thiên chỉ còn biết gật gật đầu, than với Sắt Lâm Na: “Biết bao giờ nhà chúng ta có thể có được bọn bộc nhân như vậy à?”
Sắt Lâm Na nhân Lôi Cát không chú ý, lườm Sở Thiên một cái, sau đó chuyển người hỏi Lôi Cát: “Cho bọn bộc nhân lui hết đi, ta muốn xem trước bọn nô lệ của ngươi ở nơi này.”
“Được, không thành vấn đề! Theo đệ lên lầu!” Lôi Cát dứt lời liền dẫn hai người lên lầu, bọn bộc nhân từ động thối lui.
Tiến vào một phòng làm việc được bày trí vô cùng hoa lệ, mời hai người ngồi trên ghế bọc da thú mềm mại, Lôi Cát đi đến một cái tủ bọc da đối diện tùy tiện lấy ra một sấp hồ sơ dày.
“Đợt này chất lượng *** không tồi, hai người chọn một tên đi!” Phân chồng hồ sơ thành hai phần, chia ra đưa cho Sở Thiên và Sắt Lâm Na, Lôi Cát ngồi cạnh hai người giới thiệu.
Hồ sơ được dùng giấy để làm ma pháp quyển trục mà viết thành, trên đó không những mô tả đầy đủ thân thế của bộc nhân, mà còn có hình ảnh tả bằng ma pháp của họ, khiến cho người ta có thể có một hình dung rất chân thực về dung mạo và thể hình. “Hắc Hắc! Lão đại, tên này không tệ nghe!” Lôi Cát nháy mắt nhướn mày chỉ vào một hồ sơ trong số đó.
Nhìn ra đó là hồ sơ của một mỹ nữ tóc vàng tứ thái phong nhã, Sở Thiên trừng mắt nhìn Lôi Cát, hạ giọng gằn từng tiếng: “Tiểu tử ngươi muốn hại chết ta phải không?”
Dường như không nhìn thấy biểu tình của Sở Thiên, Lôi Cát còn giới thiệu tiếp: “người này không tệ đâu nhe, không những năng lực xuất chúng, mà còn có gương mặt như vầy, thân hình như vầy??”
“Khái!” Sắt Lâm Na ngồi cạnh Sở Thiên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, có chút bất mãn nhìn Lôi Cát, sau đó chỉ một hồ sơ khác, hỏi Sở Thiên: “Vậy chọn người này được không?”
“Ba Bát tát? Lạy sinh mệnh nữ thần!” Sở Thiên ngây người nhìn hồ sơ đó, cảm thán nói: “Sáng thế thần khi sáng tạo ra y nhất định quên cái gì đó!” Hình dạng của vị quản gia này khiến Sở Thiên thầm rủa Lôi Cát: nếu như tiểu tử ngươi không tiến cử mỹ nữ quản gia đó, Sắt Lâm Na nhất định không tìm cho ta cái tên ma lem này!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Từ bức ảnh ma pháp, có thể thấy tên nô lệ được gọi là Ba Bác Tát này đã già đến nổi không đoán được hắn bao nhiều tuổi rồi. Mái tóc trắng xám trên đầu cộng đôi mắt hung hãn và hỗn loạn hợp lại một chỗ khiến cho chúng càng khó coi. Vài vết xẹo trên mặt khiến gương mặt ấy tang thêm vài phần hung tàn. Đã vậy, cặp mắt ưng lại thấu lộ những tia nhìn rất âm ngoan!
Sơ Thiên không thích con người trên bức hình đó chút nào. Thông qua nó, có thể cảm giác được con người này chẳng phải là kẻ thiện lương gì.
“Ủa? Sao hồ sơ của người này lại còn ở nơi đây?” Lôi Cát cũng đã nhìn ra hồ sơ của Ba Bác Tá, cầm lấy xem, nghi hoặc nói: “Tên Ba Bác Tát này tuy năng lực không tệ, nhưng quá cô độc, không thể là một quản gia tốt đâu!”
“Vị Ba Bác Tát này làm sao mà trở thành nô lệ vậy?” Sắt Lâm Na đối với lão nhân có diện mạo hung ác âm trầm này lại vô cùng hứng thú.
“Chuyện đó cũng xảy ra nửa năm rồi... À đúng... Nửa năm trước, khi một thương đội của nhà ta khi đi qua biên giới của Lạc Nhật Sơn Mạch và Trần Nê Chiểu Trạch....” Nói đến đây, Lôi Cát đưa mắt nhìn Sở Thiên, như muốn hỏi gã về việc công chúa có biết chuyện buôn lậu hay không. Khi thấy Sở Thiên không có chút phản ứng gì, xem ra đã đem mọi sự tình kể hết cho Sắc Lâm Na, liền yên tâm nói tiếp: “Một chiếc Kỳ Bá Lâm phi đĩnh đột nhiên bị đứt dây ràng, có vài ma thú rơi xuống chiểu trạch (đầm lầy) sát bên dưới.”
Xác nhận lại phản ánh của Sở Thiên một lần nữa, thấy gã nheo mắt nhìn mình cười ha ha, Lôi Cát lại nhìn gương mặt thản nhiên của Sắt Lâm Na, lòng thầm khẳng định: cái tên khốn trọng sắc khinh bạn này quả nhiên đã đem bí mật gia tộc của mình tố cáo mẹ với lão bà hắn rồi!
Điều này cũng không thể trách được Sở Thiên, dù sao thì trong lòng gã, địa vị của Sắt Lâm Na cũng cao hơn Lôi Cát nhiều. Hơn nữa, Sở Thiên cũng không quá khờ mà không biết tính: bản thân mình và ca ca của “bà xã” cùng đi buôn lậu, sao lại còn không chịu khai hết ra với bà xã chứ?
Lôi Cát không còn có cách nào khác, nói tiếp: “Lúc ấy hộ vệ của nhà ta lập tức xuống cứu ma thú, không ngờ rằng lại phát hiện được Ba Bác Tát trọng thương sắp chết, liền tiện tay cứu hán lên phi đĩnh.”
“Lẽ nào để đáp trả cho chuyện cứu mạng này, mà Ba Bát Tác đã thiêm định khế ước bán thân với các ngươi?” Sắt Lâm Na tiếp lời. Tuy nhiên, điều khiến Sở Thiên cảm thấy kỳ quái là khi nói đến đó, ánh mắt của Sắt Lâm Na thoáng qua ý vui mừng rất kỳ quái.
“Ha ha ha!” Lôi Cát cười khan vài tiếng, đáp: “Dù sao thì nhà ta đều là thương nhân mà!” Lời này xem ra đã mặc nhận lời đoán của Sắt Lâm Na.
“Được rồi, vậy chúng ta sẽ chọn y!” Dứt lời, Sắt Lâm Na đem hết mọi hồ sơ trả lại cho Lôi Cát, chỉ lưu lại mỗi một mình hồ sơ của Ba Bác Tát.
“Ngươi có thực muốn hắn không?” Thấy ánh mắt kiên định của Sắt Lâm Na, Lôi Cát đột nhiên quay sang hỏi Sở Thiên, rồi chợt ôm chầm lấy hắn, cất giọng thảm thiết: “Lão đại, thật không xong rồi! Là ta hại huynh, nếu không phải ta đề nghị với huynh mỹ nữ đó, thì chị dâu đâu có tuyển cho huynh ông già râu gần đất xa trời này chứ?”
Sắt Lâm Na sớm đã quen với cái kiểu cà giựt thần kinh chất của Lôi Cát, nên nhìn Sở Thiên, cất giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Phất Lạp Địch Nặc, huynh nghĩ sao?” Âm thanh nhỏ nhẹ du dương đó khiến từng đốt xương thớ thịt của Sở Thiên tê liệt và mềm nhũng cả ra.
“Cái này...” Lời từ chối vừa lên đầu lưỡi, Sở Thiên đã phát hiện Sắt Lâm Na lấy thân che tầm nhìn của Lôi Cát lại, nháy mắt thầm ra hiệu, bèn cải thành: “Cái này.... cái này nàng chỉ nói một tiếng là kể như xong!”
Đối với câu nịnh tuyệt vời này của Sở Thiên, Sắt Lâm Na chỉ nhoẻn miệng cười, quay sang Lôi Cát bảo: “Giờ có thể gọi Ba Bác Tát ra được không? Chúng ta muốn bàn về thủ tục ngay!”
Lôi Cát đưa mắt nhìn Sở Thiên, đồng tình với biểu hiện cho thấy là rõ ràng Sở Thiên bị Sắt Lâm Na áp bức, ra một quyết định mà mình không muốn chút nào. Sau đó, hắn đi đến trước bàn làm việc, cầm lên một thông tín thạch (khối đá ma pháp truyền tin) rất tinh tế.
Nhìn Thông tín thạch trong tay Lôi Cát, Sở Thiên lại cảm thấy cảm thán cho sự giàu có của Phan Mạt Tư gia tộc: thứ ma pháp thông tín thạch này xem ra tương đương với điện thoại trên địa cầu, nhưng so với điện thoại thì quý hơn nhiều, bỡi vì gã dù đang nắm trong tay hơn mười vạn kim tệ cũng không thể mua được một cái. Tuy nhiên, nó có một đặc tính vô cùng đặc biệt: không sợ nghe lén! Đó là vì ma pháp ấn kí trên Thông tín thạch đều có đặc điểm riêng, trừ một khối thông tín thạch đồng dạng được thiết kế một cặp với nó có thể nhận truyền âm thanh, bất kỳ người nào khác đều không nghe lén được điều gì.
Đương nhiên, một người phải áp sát viên đá ở đầu bên kia khá gần mới có thể nghe được, giống như Lôi Cát hiện đang làm vậy: “Ô la! Ta là Lôi Cát, dẫn tên nô lệ tên là Ba Bác Tát lên phòng làm việc của ta!”
Hâm mộ nhìn Lôi Cát, Sở Thiên thầm tính toán: Chơ cho khoản lợi nhuận buôn lậu độc phẩm về tới, ta sẽ mua 4 khối thông tín thạch, một khối tặng Sắt Lâm Na, một khối giữ cho minh, một khối cho Tiểu Bạch, còn một khối... để chơi!”
Một lúc sau, Ba Bác Tát được dẫn đến, dáng vẻ so với hình ảnh ma pháp còn âm trầm hơn, bao gồm một lớp tử khí trầm trầm quanh thân.
“Ba Bác Tát! Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là người hầu của Phất Lạp Địch Nặc hầu tước!” Lôi Cát chỉ Sở Thiên, “chính là vị này!”
“Phất Lạp Địch Nặc hầu tước? Có phải là Phất Lạp Địch Nặc hầu tước họ Sở tên Thiên?” Đôi mắt lờ đờ như ốc nhồi của Ba Bác Tát đột nhiên sáng quắc lên, bộ lộ vẻ tham lam vô cùng tận. Y không dám tin nhìn ngó Sở Thiên, kích động nói: “Ngài là học trò của Quang minh thánh tế ty An Đông Ni, niềm kiêu ngọa của tế ty trên đại lục, thủ tịch của Cung đình tế tự của Khải tát, phó viện trưởng học viện ma pháp hoàng gia, đại tế ty đạo sư cấp 8 Phất Lạp Địch Nặc hầu tước?”
Đầu Sở Thiên choáng váng liên hồi! Một thoi một hồi hinh dung từ của Ba Bác Tát khiến Sở Thiên như đang rơi vào cơn mộng.
Nhất thời không để ý, bản thân gã đã gặt hái được không ít danh hiệu. Sở Thiên đắc ý, nhưng gương mặt cực kỳ nghiêm túc, hai mắt nửa nhắm nửa mở, miệng hời hợt cười, tay phải đặt lên ngực trái, nhẹ nghiêng người về trước: “Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Ta chỉ là một vị tế ty trị bệnh cứu người, không dám nhận những lời khen ngợi đó của ngươi!”
“Ha ha, phải đảm được, đảm nhận được, ha ha!” Biểu tình của Ba Bác Tát giống như một bé “chíp hôi” đã tìm được thần tượng từ bấy lâu nay của mình. “Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Có thể thành bộc nhân của ngài, ta cao hứng quá!”
“Hà hà, mịc lực của lão đại ngươi thiệt là lớn, quả nhiên có người trở thành nô lệ của ngươi mà lại cao hứng như vậy!” Lôi Cát hưng phấn cười phá lên, đã bán không ít người, nhưng chưa bao giờ có một nô lệ nào giống như Ba Bác Tát vậy.
“Lại còn có người nào trở thành nô lệ mà cao hứng nữa sao?” Sở Thiên không tin, vì gã chú ý thấy khi Lôi Cát đề cặp đến hai chữ “nô lệ”, ánh mắt của Ba Bác Tát rõ ràng là lóe lên thần sắc bi ai.
Sắt Lâm Na đứng cạnh đó nhẹ kéo Sở Thiên: “Chúng ta nên về nhà thôi!” Dứt lời liền nồng nhiệt đưa bờ môi sát nhẹ vào vành tai của Sở Thiên.
“Hưa... Hưa!” Mắt thấy lại sắp có trò thiếu nhi không được phép xem, Lôi Cát trợn trắng mắt, chuyển thân quay đi. Ba Bác Tát cũng biết thức thời, cúi thấp đầu nhìn xuống đất.
Sở Thiên bắt đầu mộng tưởng đến nụ hôn hương mật ngọt ngào của Sắt Lâm Na, ai ngờ, khi mọi người đều hảo ý không nhìn ngó đến chuyện riêng tư, Sát Lâm Na nhanh chóng nói nhỏ vào tai Sở Thiên: “Có chuyện gì về nhà rồi nói, hiện giờ hãy mau chóng mang bộc nhân của huynh ly khai chỗ này!”
Sở Thiên thắc mắt nhìn Sắt lâm Na, một vị công chúa luôn trầm ổn sao lại có thần sắc cấp bách đến vậy, xem có vẻ như chiếm được tiện nghi rồi thì phải nhanh chóng chạy vậy! Nhưng Sở Thiên dù sao cũng chọn việc tin vào Sắt Lâm Na, nên nhanh chóng cùng Lôi Cát hoàn thành thủ tục giao tiếp, sau đó hai người dẫn Ba Bác Tát ky khai thị trường nô lệ.
Cuối cùng thì cũng về đến hầu tước phủ của Sở Thiên. Không chờ giới thiệu cho bọn bộc nhân vị quản gia mới, Sắt Lâm Na đã đuổi hết bọn người hầu ra ngoài, chỉ lưu lại có Sở Thiên và Ba Bác Tát.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Sở Thiên không hiểu rõ vì sao mà Sắt Lâm Na hôm này có hành động bất thường như vậy.
“Ta cũng không biết tại sao” Công chúa khẽ mĩm cười, ý bảo Sở Thiên không cần gấp, “huynh hỏi vị tiên sinh này đi?!”
Dứt lời, nàng đưa tay chỉ Ba Bác Tác, thuận miệng hỏi luôn: “Bây giờ có thể nói được chưa, Pháp thần cấp chín Ba Bác Tát tiên sinh?”
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Dị giới Thú Y Chương 23: Pháp thần xui xẻo (thượng).
Nguồn : Sưu tầm
“Pháp thần!?” Sở Thiên nheo tít mắt, cười hì hì liếc mắt nhìn Sắt Lâm Na, “Cưng yêu quý, nàng cho y là pháp thần? Và là pháp sư mạnh nhất trên đại lục – pháp thần cấp 9?”
Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Tuy Sở Thiên đưa mắt hỏi Sắt Lâm Na để cầu chứng, nhưng trong lòng gã đã hoàn toàn tin lời của công chúa. Sắt Lâm Na nhất định sẽ không đùa cợt bản thân gã, hơn nữa một vị ma đạo sư cấp 7 như nàng sẽ không tùy tiện nhìn lầm một lão đầu râu thành pháp thần cấp 9!
Điều này cũng có thể giải thích vì sao Sắt Lâm Na lại hối thúc rời khỏi chỗ của Lôi Cát ngay: lừa lấy của người ta hết một vị pháp thần, chẳng chịu chạy mau thì còn đợi gì? Tuy Lôi Cát tạm thời không biết thân phận của Ba Bác tát, nhưng đêm dài dù sao cũng lắm mộng!
“Pháp thần cấp 9?” Không đợi Sắt Lâm Na hồi đáp, Ba Bác Tát đã cười khổ đáp, “chuyện đã đã xảy ra lâu lắm rồi!”
“Đúng rồi, ta cũng không cảm giác được chút ma pháp khí tức nào trên người củ lão?!” Sắc mặt Sắt Lâm Na ngưng trọng nhìn Ba Bác Tát, giải thích với Sở Thiên: “Tuy người đạt được cấp 9 trong nghề có thể ẩn tàng khí tức của mình, nhưng một pháp thần hoàn hảo nhất định không cam tâm trở thành nô lệ đâu!”
“Úc! Thì ra là một pháp thần mất hết ma lực!” Sở Thiên nheo nheo mắt, lắc lắc đầu, “Vậy sao lão có thể an tâm làm quản gia được?”
“Phất Lạp Địch Nặc, ta sao lại chọn cho huynh một quản gia vô dụng chứ?” Sắt Lâm Na nghiêm mặt nói: “Tuy Ba Bác Tát không còn thực lực như trước đây nữa, nhưng tri thức của lão vẫn còn nguyên! Hơn nữa, huynh biết Ba Bác Tát là pháp thần hệ gì không?”
Thấy Sắt Lâm Na có chút bực mình, Sở Thiên liền vội hỏi: “Lão là pháp thần hệ gì?”
“Vong linh pháp thần!” Ba Bác Tát không nhịn được bật thốt, “Ta là ma pháp sư thuộc hắc ám hệ!”
“Hắc ám pháp sư?” Tuy đã từng nghe An Đông Ni nói qua, nhưng loại chức nghiệp này vốn đã vô cùng hiếm hoi rồi, do đó Sở Thiên không thể hiểu được.
Thấy Sở Thiên có vẻ không hiểu, Sắt Lâm Na từ tốn giải thích.
Ma pháp đại loại được chia thành hai hệ là quang minh và hắc ám, trong đó quang minh hệ rất phổ biế, chủ yếu phân thành thủy, hỏa, phong, thổ, điện và tế tự.
Ma phap sư thuộc Hắc ám hệ chủ yếu có 3 hướng nghiên cứu, bao gồm vong linh, trớ chú và độc dược. Do ma pháp của Hắc ám pháp sư hầu hết đều tàn nhẫn và khủng bố, bản thân pháp sư cũng có tính cách âm ám lãnh khốc, nên từ xưa đến nay bọn họ bị đả kích rất nhiều.
Tuy nhiên, tình hình của họ so với hắc ám luyện kim sư khả quan hơn nhiều. Hàng trăm năm trước, khi Hắc Ám luyện kim sư nghiên cứu ra bệnh độc đối với ma thú, khiến cho các nước kinh khủng sợ sệt, điên cuồng tìm giết bọn họ. Sau khi hắc ám luyện kim sư bị biến mất khỏi đại lục, bệnh độc mà họ tạo ra vẫn lưu truyền trên nhân thế.
Lúc bấy giờ, hắc ám ma pháp sư có hiểu biết nhất định về những bệnh này. Thôgn qua nổ lực của họ, các loại bệnh, dịch trên đại lục bị tiêu trừ, hắc ám ma pháp sư đạt được quyền lực sinh tồn chân chính của mình. Tuy các nước không còn đã kích hắc ám ma pháp nữa, nếu họ không làm điều gì quấy thì không can thiệp, nhưng Vong linh pháp sư vẫn bị sự kỳ thị của mọi người.
Huyễn thú đại lục đã từng kinh qua một thời đại ma pháp huy hoàng, nhưng sau khi ma thú quật khởi, địa vị của ma pháp sư không còn như trước nữa, bỡi vì một khi ma thú cấp 10 tối cao xuất hiện, thì ma pháp sư cấp 9 tối cao không có cách nào đối khác được! Từ đó, những kẻ mạnh bắt đầu đem toàn bộ tinh lực nhằm có được những ma thú cấp cao.
Trong tình thế ấy, số lượng ma pháp sư giảm dần, hắc ám ma pháp sư thậm chí còn thê thảm hơn. Do đó, có thể nói một vị vong linh pháp thần như Ba Bác Tát là một thứ vô cùng hi hữu. Điều khác biệt trong loại ma pháp này chính là lực công kích không chỉ hạn chế trong lĩnh vực ma pháp.
“Như vậy có thể nói Vong linh pháp thần còn có chỗ hữu dụng?” Sở Thiên cười cười, mắt nheo thêm một ít, chuyển sang Ba Bác Tát hỏi: “Vậy lão có thể làm được chuyện gì cho ta?”
“Hừ hừ!” Ba Bác Tát hừ lạnh mấy tiếng, kiêu ngạo đáp: “Có tôi bên cạnh, không ai trên đại lục này có thể dùng bệnh độc và trớ chú làm hại đến ngài!”
Dứt lời, Ba Bác Tát bật cười âm âm, “Nếu như ai làm cho hầu tước đại nhân bực mình, thì hắn sẽ biết hắc ám bệnh độc sẽ có tư vị như thế nào!”
“Ha ha, tốt!” Sở Thiên đứng bật dậy, lấy tờ khế ước bán thân từ trong người ra, chậm chạm xé tan từng mảnh vụn ngay trước mặt Ba Bác Tát. “Từ giờ trở đi, lão không còn là nô lệ của ta nữa, mà là cố vấn ma pháp suốt đời cho Phất Lạp Địch Nặc hầu tước này!”
Sở Thiên thầm học từ Lôi Cát một phong tục vốn ngầm thừa nhận trên đại lục: Nô lệ mà giết chủ sẽ bị các chủng tộc khác chối bỏ. Nếu không chỉ sợ hiện tại, Phan Mạt Tư gia tộc sớm đã sống trên nguy cơ sinh tồn kỳ ảo rồi. Và nếu như thế thì Sắt Lâm Na sẽ tuyệt đối không dám đem vị Ba Bác tát này về!
Tuy có phong tục nghiêm khắc đó chế ước, Sở Thiên vẫn không dám mạo hiểm đem một nhân vật nguy hiểm mình chưa hề quen để ở cạnh người, vì nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, Sở Thiên vô pháp tiếp thụ. Muốn dùng người, tất phải thu phục tâm họ trước! Do đó Sở Thiên xé luôn khế ước, chuẩn bị ràng buộc quan hệ thân cận với Ba Bác Tát.
Quả nhiên, động tác của Sở Thiên cùng những lời nói vừa rồi đã khiến gương mặt âm lãnh của Ba Bác Tát xuất hiện ánh dương quang ấm áp!
Ít nhiều gì cũng đã rành đối với cách nghĩ của Sở Thiên, Sắt Lâm Na vẫn cười cười cảnh báo Ba Bác Tát: “Ta nghĩ Ba Bác Tát tiên sinh nhất định sẽ không làm thương hại đến Phất Lạp Địch Nặc đâu!” Đương nhiên! Cũng cần nói rõ với phu nhân, mệnh vận của ta đã gắn chặt với vận mệnh của hầu tước đại nhân rồi.” Ba Bác Tát cúi thấp đầu, cung kính hồi đáp.
Tuy đối với lời đáp của Ba Bác Tát vẫn còn lơ mơ như trong sương mù, nhưng Sở Thiên vì cái tiếng xưng hô “phu nhân” ấy mà hứng thú vô cùng: “Ha ha, ta và Sắt Lâm Na vẫn còn chưa kết hôn đây.” Sau đó ngữ điệu khẽ chuyển: “Ông vừa nói vận mệnh của ta và ông cùng gắn kết lại một chỗ, như vậy là có ý tứ gì?”
“Pháp lực của Ba Bác Tát còn có thể khôi phục lại được đấy....” Sắc Lâm Na khẽ nhắc Sở Thiên, lời còn chưa dứt, Sở Thiên đã hiểu: Ba Bác Tát muốn khôi phục pháp lực, dựa vào chính bản thân lão thật không thể được. Do đó lão cần phải kiếm người có thể giúp lão. Người ấy còn ai khác ngoài tên tế tự đạo sư học rộng tài cao này? Do đó, khi Ba Bác Tát nghe đến sẽ được trở thành bộc nhân của mình, không khỏi kích động nhiều như thế!
Dù sao thì cũng thật tiếc phải nói ràng, Sở Thiên cũng là kẻ không không trắng cổ. Khi Lô Địch đệ tam và Sắt Lâm Na hỏi đến chuyện tại sao Sở Thiên không hề có ma pháp máy động, Sở Thiên đã giảo hoạt biểu thị: Bản thân đã từng dùng huyết của Xích Diễm tẩy sạch hết mọi thứ, do đó rất có khả nang ma pháp máy động đã bị khí tức cường đại của Xích Diêm yểm trụ mất rồi. Thậm chí thỉnh thoảng khi có người đến cầu y, Sở Thiên đem toàn bộ công việc giao cấp cho lão thuộc hạ Đại tế tự đạo sư Bồi Căn!
Do đó, hiện giờ Sở Thiên muốn nắm được ý tứ của Ba Bác Tát, liền hướng dẫn và thúc giục y tìm Bồi Căn giải quyết, “Ta dù có thể giúp lão thử khôi phục pháp lực, nhưng gần đây ta bị thương rồi, do đó ta sẽ giới thiệu dùm cho lão...”
Khi lời còn chưa dứt, Ba Bác Tát đã cắt ngang lời: “Chuyện của ta ngài cũng không giải quyết nổi đâu!”
“Hả? Lão hoài nghi năng lực của ta à?” Lời vừa rồi của Ba Bác Tát chính là động vào vết thương lòng của Sở Thiên. Gã đối với nghi vấn của lão cảm thấy vô cùng bất mãn, dám hoài nghi Phất Lạp Địch Nặc hầu tước sao? Điều này thậm chí ngay cả Lô Địch đệ tam cũng chưa từng nghĩ tới.
“Không, không phải là hoài nghi năng lực của ngài,” Ba Bác Tát cười khổ đáp, “Nếu muốn khiến ta khôi phục pháp lực, trên đại lục này chỉ sợ có mình lão sư ngài là có chút hy vọng.”
Người mà Ba Bác Tát muốn nói đến chính là An Đông Ni, khiến Sở Thiên không còn gì để nói. Trong lòng hắn thầm nhũ: “An Đông Ni lão sư có thể không? Dù sao thì cũng có một chút hy vọng.” Xem ra Ba Bác Tát không xong chuyện cứu chữa rồi: sau khi sử dụng qua cấm chú, An Đông Nhi đã sớm không còn như trước nữa!
Dù sao thì Sở Thiên cũng không thể đem lời đó ra mà nói, lỡ khi Ba Bác Tát mất đi hy vọng duy nhất, ai biết đựoc lão sẽ làm thêm chuyện gì?
“Vậy thì tốt, nếu có thời gian ta sẽ dẫn ông đến diện kiến lão sư!” Sở Thiên tuy nói là vậy, nhưng thực ra thì chỉ có Sinh mệnh nữ thần mới biết rõ đến chừng nào thì có thời gian...”
“Đa tạ đại nhân, từ ngày hôm nay, ta sẽ an tâm đóng vai trò một lão quản gia tốt rồi!” Ba Bác Tát cảm kích nhìn Sở Thiên và Sắt Lâm Na, bổ sung thêm một câu: Đương nhiên sẽ là một cố vấn ma pháp tốt!”
“Ta tinh ngươi sẽ làm được chuyện đó!” Thấy gương mặt âm hiểm của Ba Bác Tát lúc này đã treo thêm vài nụ cười, Sở Thiên liền an tâm, và hiếu kỳ hỏi: “Vấn đề của ngươi ngay cả lão sư phụ của ta không nhất định sẽ giải quyết đâu. Và thân thế của ngươi rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì?”
Nghe câu hỏi của Sở Thiên, Ba Bác Tát cười khổ đáp: “Ta bị ma thú cấp 10 phong ấn rồi!”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Dị giới Thú Y Chương 24: Pháp thần xui xẻo (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
"Ma thú cấp 10?" Sở Thiên cùng Sắt Lâm Na ồ lên kinh ngạc.
Ma thú cấp 10, bốn từ này chỉ có một ý nghĩa duy nhất trên Huyễn thú đại lục, đó là: Vô địch! Thử ngẫm lại trong chiến dịch Thái Thạch Bảo năm xưa, khi An Đông Ni điện hạ đến chiến trường thực tế chỉ làm một chuyện duy nhất – khôi phục lại chiến đấu lực cho ma thú cấp 9 Khố Á Tháp lúc này đang ngáp ngáp sắp đi đời. Nhưng chỉ duy nhất một chuyện ấy, đã cải biến toàn bộ chiến cục!
Không còn gì nữa, An Đông Ni thật vĩ đại! Nhưng lão vĩ đại ở chỗ cứu sống được Khố Á Tháp, sau đó Khố Á Tháp đi hủy diệt quân đội của Lôi Tư đế quốc! Tại chiến trường ấy, An Đông Ni thao túng vận mệnh của Khố Á Tháp, và Khố Á Tháp dự vào thực lực của nó đã khiến người nước Lôi Tư cả 30 sau không dám bén mãng tới biên giới của Khải Tát một bước nào!
Khố Á Tháp bằng một chút sức lực đã thành tựu cho An Đông Ni, và tống tiễn mọi thành quả của Lôi Tư hoàng đế Thái Luân. Có điều, Khố Á Tháp chỉ là một ma thú cấp 9! Chỉ mới cấp 9 mà thôi!
Ma thú cấp 10 đối với tuyệt đại đa số người trên đại lục giống như một truyền thuyết thật xa vời, dù thứ truyền thuyết này vẫn tuyệt đối tồn tại! Thực lực của kẻ mạnh trên đại lục có thể sánh với ma thú, nhưng chức nghiệp tối cao trên đại lục chỉ đạt tới cấp 9, số 10 là con số tròn trịa no tròn mà nhân loại có mộng cũng chẳng với tới được.
Sự sai biệt về thực lực trong đẳng cấp chức nghiệp thực ra rất khó thể hiện rõ thông qua mấy con số khô khan đó. Lúc trước Xích Diễm nếu như không cứu Tạp Nạp Tư, thì bốn con Hoàng kim bỉ mông cấp 8 căn bản không thể động được đến cọng lông chân của nó! Hơn nữa người trong Khải Tát vẫn còn chưa biết, bốn con Hoàng Kim bỉ mông đó vì để đánh bị thương Xích Diễm, đã trả một cái giá vô cùng đắt khiến thú tộc không cách nào chịu nổi!
Khoảng cách giữa cấp 9 và cấp 10 tuy nhiên chỉ là một bậc, nhưng thực lực của nó lại xa cách nhau đến con số hàng nghìn, bỡi vì ma thú cấp 10 mang trong người một kỹ năng thần diệu – lĩnh vực!
Sở Thiên lúc lắc đầu, đồng tình nói với Ba Bác Tát: “Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Khắp đại lục chỉ có không quá năm ma thú cấp mười, hơn nữa toàn bộ đều sống ở chỗ vô cùng hiếm người qua lại, thế mà lão lại gặp được một con, điều đó có thể nói thần đã bỏ quên lão rồi!”
Ba Bác Tát nhìn kiểu cách thần ôn của Sở Thiên, không nhịn được thở dài một tiếng cải chính: “Ta gặp những hai con!” Dứt lời, lão lại ra vẻ hân hạnh bổ sung tiếp: “Rất may là gặp được hai con, nếu không cái mạng nhỏ của ta chắc cũng tiêu thất theo pháp lực luôn rồi!”
“Hai con?” Sắc Lâm Na nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên bật cười hỏi: “Vậy có phải là chúng đang tranh đấu với nhau?”
Tuy có phần bất mãn với sự phản ứng nhanh nhẹn của Sắc Lâm Na, nhưng Sở Thể cũng đã hiểu rõ nguyên do bên trong đó: nếu như chỉ có một ma thú cấp 10 đơn độc đối phó Ba Bác Tát, lão căn bản sẽ không thể giữ lại được mạng! Có lẽ Ba Bác Tát đã bị hai ma thú cấp mười làm cho bị “văng miểng” khi đánh nhau chăng?
Lời giải thích sau đó của Ba Bác Tát chứng minh sự tiên đoán của hai người là đúng!
Tám năm trước, Ba Bác Tát lưu lảng trong khoảng giữa Trần Nê chiểu trạch và Lạc Nhật sơn mạch, muốn tìm kiếm một thi cốt của ma thú cấp cao nhằm luyện vong linh ma sủng. Nguyên nhân là vì hai chỗ này hung thú đầy dẫy, lại hay thay đổi đột ngột, nên hang năm thường để lại rất nhiều thi thể của ma thú cấp cao.
Tuy nhiên, sau nhiều ngày tìm kiếm, Ba Bác Tát không thu hoạch được điều gì. Đó cũng là thời điểm Sở Thiên bị đưa đến Huyễn Thú đại lục này. Ba Bác Tát lúc ấy đột nhiên phát hiện, toàn bộ ma thú trong Lạc Nhật sơn mạch hết sạch không thấy bong dáng con nào! Nguyên nhân bên trong ấy An Đông Ni đã mất thực lực không cảm giác được, Tạp Nạp Tư lại càng không, chỉ có không qua được sự suy đoán của Vong linh pháp thần Ba Bác Tát!
Cảm thụ được khí tức hắc ám của mặt trời già, lại có một lực lượng ma pháp cường đại quay quần trọng không khí, một cổ vong linh lực lượng hủy thiên diệt địa khiến Ba Bác Tát hiểu ngay: bọn ma thú ấy thực ra là đã hoảng sợ chạy biến mất hết rồi!
Sự xáo động cực mạnh của vong linh ma pháp khiến Ba Bác Tát si mê cuồng túy hắc ám ma pháp nhất thời quên hế mọi nguy hiểm. Thuận theo phương hướng truyền đến lực lượng đó, Ba Bác Tát nhanh chóng phát hiện một con địa cốt long dài gần trăm mét! Thực lực của nó không còn nghi ngờ gì nữa – đã đạt đến cấp 10! Nhân vì trong truyền thuyết, Địa ngục cốt long được sở hóa từ những vong linh bị giam cầm trong địa ngục, muốn xé tan địa ngục trở lại nhân gian tính sở. Để làm được chuyện đó, chỉ có ma thú có lực lượng cấp 10 mới có thể làm được!
Phát hiện này khiến lão vong linh pháp sư Ba Bác Tát vui sướng điên cuồng, hoàn toàn chìm nhập trong cái mỹ mộng sẽ trở thành vị Long cốt pháp sư cấp 10 duy nhất trên đại lục!
Thật lâu sau đó, Ba Bác Tát mới phản ứng lại được: vì sao con Địa ngục cốt long này không phát hiện được mình? Tình mình là kẻ có chức nghiệp cao nhất trên đại lục, nhưng thực lực của một vị pháp thần cấp 9 tuyệt đối không man trá được ma thú cấp 10.
Rất nhanh sau đó, Ba Bác Tát biết ngay được đáp án, thì ra là nó đang để hết tinh thần vào cuộc chiến, căn bản không có thời gian lý đến vị pháp thần nhỏ nhép này!
Lần đầu tiên trong đời nghi ngờ thực lực của bản thân, Ba Bác Tát thở dài bi than, thậm chí không hề phát hiện từ lúc nào trong Lạc Nhật sơn mạch lại xuất hiện them một con Hoàng kim long vương cấp 10 nữa!
Uy thế hung hãn bang bạc khiến Ba Bác Tát tỉnh lại từ trong việc tự oán tự trách. Nhìn thấy con Đông phương Hoàng kim long vương rất khác biệt so với tây phương, đại não của Ba Bác Tát trở nên ngốc trệ: ma thú cấp 9 trên đại lục bình thường mình khó gặp được một lần, không ngờ hôm này cùng một lúc gặp được đến hai con rồng cấp 10!
Hoàng kim long vương cũng không hề chú ý gì đến Ba Bác Tát, lầm rầm giao đàm với Địc ngục Cốt long. Tuy không hiểu cái mớ long ngữ ấm ớ trong miệng nói cái gì, Ba Bác Tát vẫn dễ dàng nhìn thấy được địch ý trùng trùng trong thần tình bọn chúng. Đó là một thứ cừu hận khắc cốt minh tâm!
Cho đến khi hai con rồng bắt đầu giao thủ với nhau, Ba Bác Tát kinh hoàng phát hiện, hai con ma thú cấp 10 đấu nhau tuyệt không để cho một vị pháp thần có thể đứng quan chiến! Lúc này lão có muốn chạy cũng chậm mất rồi: Gió! Lửa! Nước! Điện! Các hệ ma pháp cao cấp sản sinh liên tục từ tiếng ngâm của Hoàng kim long vương, gần như không có loại ma lực nào mà không dâng trào đến cực điểm! Địa ngục cốt long cũng không cam chịu kém, khắp trời bay đầy cốt mâu và u linh, quay cuồng khếch động toàn bộ thiên không!
Ba Bác Tát dung hết mọi ma pháp phòng hộ và quyển trục mang theo người, nhưng buồn rầu phát hiện: toàn bộ ma pháp đem ra xài hầu hết đều không kham được một đòn đánh!
Hai con rồng càng đánh càng bay cao, từ từ phóng về hướng Trần nê chiểu trạch. Vong Linh pháp sư đối với cốt long vừa si vừa say, Ba Bác Tát không màn gì đến thương thế, vội truy đuổi theo. Có thể cảm thụ được được vong linh ma pháp, trở thành kẻ tiếp cận nó đến chung cực đã khiến cho Ba Bác Tát không còn nghĩ ngợi gì khác nữa.
Đến Trần nên chiểu trạch, cuộc đấu giữa hai con rồng đã thăng lên một cấp: theo tiếng gầm của con Hoàng kim long vương, hỏa hệ cấp chú “hủy thiên diệt địa” đã nhanh chóng phóng xuống tràn ngập đất trời!
Làn mưa lửa từ trên không lạc xuống, trong chớp mắt đã biến chiểu trạch um sùm biến thành đất vàng bình địa. Theo từng khí vị bốc mùi khét bốc lên, toàn bộ khoảng đất trống rộng lớn này giống như bị nhấn chìm xuống một bậc.
Trong đau đớn không cùng, Ba Bác Tát xé bỏ quần áo cháy xém và da thịt rát bỏng, miễn cưỡng đem tấm thân đầy huyết đứng dậy, không ngờ phát hiện được trong cái cốt long lao rộng ước chừng mấy trăm mét ấy, con địa ngục cốt long vẫn không hề hấn gì! Tuy nhiên, điều khiến Ba Bác Tát không chịu được chính là, khi hoàng kim long vương phẫn nộ ngâm lên một lần nữa, địa ngục cốt long cũng đồng thời phối hợp ré lên một tiếng chói tai.
“Hoàng kim lĩnh vực – luyện ngục phong ấn!” Tiếng nói uy nghiệm của nhân loại phát ra rất rõ rang từ miệng của hoàng kim long vương. Địa ngục cốt long cũng đã thực hiện một động tác phản kích.
Khi một đạo mây đen phủ trùm lên đầu hoàng kim long vương, địa ngục cốt long biến mất trong một hác động u minh, đó chính là khung cảnh cuối cùng mà Ba Bác Tát còn nhận biết được…
“Chờ khi tỉnh lại, ta chợt phát hiện toàn bộ pháp lực của ta tiêu thất hết!” Ba Bác Tát buồn rầu cúi đầu nói, “sau đó ta mới phát hiện, đạo phong ấn đó của Hoàng kim long vương chính là dung để đối phó với ma pháp của vong linh cốt long đấy…”
“Vậy là pháp lực của lão bị lien lụy phong ấn theo?” Sở Thiên nghe Ba Bác Tát than như vậy, liền vỗ vỗ lên vai lão, an ủi: “Lão yên tâm! An Đông Ni lão sư sẽ có biện pháp!”
Tuy nói là như thế, nhưng ngay cả Sở Thiên cũng không dám tin lời của chính mình. Ngay cả An Đông Ni lúc còn đầy đủ pháp lực, bất quá cũng chỉ đồng cấp với Ba Bác Tát mà thôi…
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
“Ngươi vừa nói, con Địa Ngục Cốt Long bị phong ấn xuống địa ngục rồi?” Sở Thiên nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Không phải, đại nhân! Là luyện ngục!” Ba Bác Tát lắc đầu, tiếp đó giải thích: “Nếu chỉ là phong ấn xuống địa ngục, vậy Địa Ngục Cốt Long có thể dễ dàng trở lại nhân gian, chỉ có luyện ngục càng thần bí hơn địa ngục mới có thể phong ấn một ma thú cấp mười thực thụ!
Sở Thiên nhìn chằm chằm chằm vào Ba Bác Tát, vội hỏi: “Vậy tức là Hoàng Kim Long Vương cấp mười có thể khiến con người xuyên qua không gian à?”
“Đúng vậy, đại nhân!” Tuy không rõ hầu tước đại nhân tại sao lại quan tâm đến vấn đề này, Ba Bác Tát vẫn nghiêm túc giải thích: “Sức mạnh lãnh vực của ma thú cấp mười thực sự có thể xé rách không gian, bởi vì tính chất sức mạnh của chúng đã gần với thần thánh rồi, tuy không thể khống chế không gian như thần thánh, nhưng phong ấn đối thủ tới một không gian khác là có thể làm được.”
Nghe thấy câu trả lời của Ba Bác Tát, Sở Thiên nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Vậy chúng có thể mang người khác từ một không gian khác đến Huyễn Thú đại lục này?”
“Điều này…” Ba Bác Tát không dám xác định, cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng khẳng định : “Từ nguyên lý pháp thuật mà nói, tình huống này hoàn toàn có thể xảy ra!” Nói xong, Ba Bác Tát hình như nhớ lại điều gì, liền nói thêm: “Nhưng có một chuyện có thể xác định, nếu như hai con ma thú cấp mười cùng lúc phát động lãnh vực, vậy rất có khả năng dẫn đến sự rối loạn không gian!”
“Hừ!” Sở Thiên bỗng hừ nhạt một tiếng, khiến Sắt Lâm Na và Ba Bác Tát thấy vô cùng khó hiểu, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi sao vậy?” Sắt Lâm Na bèn hỏi.
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy sức mạnh của ma thú cấp mười thật khủng khiếp thôi!” Sở Thiên bình tĩnh giải thích, tuy vẻ mặt của Sở Thiên vẫn tĩnh lặng như nước mùa thu, vô cùng trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại đang dâng lên từng đợt sóng dữ dội.
Hai con ma thú cấp mười có thể xé nát không gian, địa điểm lại chính ở biên giới giữa núi Lạc Nhật và đầm Trần Nê, mà thời gian lại trùng khớp ngày Sở Thiên vượt không gian, những đầu mối này nối lại với nhau đã nói cho Sở Thiên biết một sự thực: Con mẹ nó! Lão tử bị hai con ma thú chết tiệt đó đưa đến đây!
Một lần nữa tỉ mỉ suy nghĩ lại cả quá trình xuyên việt, Sở Thiên cuối cùng xác định, bản thân chỉ vì cuộc chiến đấu của hai con ma thú cấp mười đã xé rách không gian nên mới đến đây!
Nửa năm trước, vào một ngày đẹp trời ở trái đất, Sở Thiên vừa từ một bệnh viện thú y đi ra, vừa oán trách khó tìm được công việc vừa quay trở về trường. Nhưng ông trời dường như cũng gây khó dễ với Sở Thiên, bầu trời đang quang đãng bỗng tối sầm lại, thời tiết vừa gió nhẹ trời đẹp lập tức xuất hiện những tia chớp và tiếng sấm rầm trời, người trên đường nhốn nháo trốn vào những tòa nhà xung quanh.
Sở Thiên cũng theo những người khác lao vào chỗ có thể trú mưa, nhưng chàng hạnh phúc hơn nhưng người tay không có gì rất nhiều, vì trong tay Sở Thiên còn có một giáo trình trung y có thể dùng che mưa.
Nói đến quyển giáo trình trung y này cùng là một sự châm biếm với một kẻ không tìm được việc như Sở Thiên. Độ khó lớn nhất của ngành thú y khi tìm việc, khiến Sở Thiên phải tìm những cách khác để tìm việc mà không chỉ dựa vào tri thức của bản thân -- dùng trung y chữa trị cho động vật! Đây chính là một mánh khóe mà Sở Thiên nghĩ ra để lừa gạt nhà tuyển dụng.
Hai ngày trước khi phỏng vấn, Sở Thiên mượn cuốn giáo trình trung y từ thư viện, cả đêm học thuộc các thuật ngữ về huyệt vị và các loại kinh mạch. Ngày thứ hai tràn đầy tự tin đi ứng đáp. Nhưng thói khôn vặt của Sở Thiên không có tác dụng gì, ban giám khảo như các học giả lâu năm vừa nghe Sở Thiên mang những lý thuyết trung y lắp loạn lên động vật, liền nổi giận đùng đùng mắng cho Sở Thiên một trận nên thân: Cậu đúng là chà đạp lên nền văn hóa truyền thống của Trung Hoa! Sau đó không nghe phân trần đã đuổi Sở Thiên ra ngoài.
Còn may là quyến sách này còn có ích, tuy không lừa được giám khảo, nhưng lại giúp Sở Thiên ứng phó được với cơn mưa bất chợt này.
Chính lúc Sở Thiên thấy may mắn khi có quyển sách có thể che mưa, đột nhiên bầu trời xám xịt lại, tầng tầng mây đen cuồn cuộn kéo đến, một tia chớp từ trên trời đánh xuống, bổ trúng vào Sở Thiên, theo đó một lỗ đen khổng lồ hút Sở Thiên vào trong…
Khi Sở Thiên mở mắt ra, thì đã ở núi Lạc Nhật rồi. Còn quyển giáo trình trung y cũng hoàn thành sứ mệnh của nó, bị nát rời ra, chỉ còn lại vài trang kinh mạch đồ, chính những trang này khi Sở Thiên nhìn chán rồi liền thuận tay ném đi.
Một tháng sau đó, Sở Thiên bắt đầu một cuộc sống của người nguyên thủy, mãi cho đến khi gặp Tạp Nạp Tư.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, lão tử đúng là đen đủi, đầu tiên không tìm được việc làm, rồi bị hai con ma thú cấp mười đưa đến cái chỗ kì dị này, Sở Thiên thầm nghĩ rồi cười khổ trong lòng. Nhưng lại nghĩ đến Sắt Lâm Na xinh đẹp dịu dàng và Tiểu Bạch tinh nghịch đáng yêu, rồi nhìn trang viện tráng lệ của mình. Sở Thiên lại mỉm cười, ở đây cũng tốt mà, ít nhất là tốt hơn ở trái đất.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên tự cười giễu bản thân, lầm bầm nói: “Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu (*), nhưng con người vẫn phải sinh tồn, chẳng phải sao?”
Giọng của Sở Thiên rất nhỏ nhưng cũng đủ để hai người khác nghe thấy, “Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu….” Sắt Lâm Na lẩm nhẩm câu nói đầy triết lý này, rồi nhẹ nhàng than thở: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi gây cho ta nhiều bất ngờ quá!”
Ba Bác Tát cũng cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa bao hàm trong triết lý này, nhưng lại ngộ nhận thành Sở Thiên đang động viên mình, vụt ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch âm trầm vì cảm động mà có chút ửng đỏ, sau đó cảm động nói với Sở Thiên: “Đại nhân! Cho dù không có pháp lực, tôi cũng sẽ nỗ lực sống tiếp!”
Đây…Sở Thiên ngậm miệng nín cười, xem ra kẻ đạo văn (trộm văn thơ) người khác đúng là rất có tiền đồ mà…
Ba Bác Tát trở thành quản gia kiêm cố vấn pháp thuật của Sở Thiên! Tuy trình độ của cố vấn pháp thuật chưa được thể hiện, nhưng Ba Bác Tát đích xác là một quản gia tốt!
Những ‘sát thủ đế quốc’ trong nhà Sở Thiên qua sự dạy dỗ của Ba Bác Tát, đã nghiêm túc hơn rất nhiều, không xảy ra rắc rối nào nữa. Đương nhiên trong đó còn có một phần công lao của Tiểu Bạch, nếu không phải nó vì danh tiếng của Sở Thiên mà cả ngày theo sát kiểm tra đám bộc nhận, còn dùng hàm răng sắc của mình trợ giúp Ba Bác Tát thì công việc của Ba Bác Tát cũng không thể thuật lợi như vậy!
Đám bộc nhân tuy đã có quy củ hơn, nhưng mớ rối rắm mà ngày trước bọn họ để lại vẫn phải để Sở Thiên thu dọn chiến trường.
Tề Cách đại tửu điếm, là tửu điếm sang trọng nhất trong thành Bàng Bối, cũng là tửu điếm to nhất của Khải Tát. Lúc này Sở Thiên đang ngồi cùng đại thần pháp thuật Đạt Mã Nhĩ trong gian phòng ở tầng cao nhất. Nguyên nhân là Sở Thiên muốn tạ lỗi cùng Đạt Mã Nhĩ! Đám bộc nhân đánh thượng cấp của mình đến mức nửa tháng không dám gặp ai, kẻ cấp dưới như Sở Thiên đương nhiên phải bày tỏ một chút rồi!
“Ha ha, Đạt Mã Nhĩ đại nhân, chuyện lần trước thật sự rất xin lỗi ngài, đám bộc nhân của ta lại không nhận ra ngài, hơn nữa còn làm ngài…” Sở Thiên nhìn khuôn mặt già nua của Đạt Mã Nhĩ còn chưa hết sưng, thấp đầu tỏ ý xin lỗi lão!
Cuộc gặp gỡ với Đạt Mã Nhĩ khiến Sở Thiên dở khóc dở cười, trước nay chưa từng thấy một đại thần pháp thuật mộc mạc như Đạt Mã Nhĩ, lão chỉ mặc bộ y phục còn kém xa dân thường để dò xét mình, thật không biết lương cao lộc hậu của lão dùng vào chuyện gì rồi.
“Ha ha, không sao! Không sao! Ta bây giờ không sao rồi!” Đạt Mã Nhĩ xoa xoa mặt mình, ngó vào bàn ăn thịnh soạn, nuốt ực nước miếng, ục ục ~~~ sau đó thè lười liếm liếm môi trên, “Phất Lạp Địch Nặc, trong Tề Cách đại tửu điếm như thế này, bàn rượu thịnh soạn vậy e rằng tốn không ít tiền nhỉ?”
Cũng khó trách Đạt Mã Nhĩ hỏi vấn đề này, Tề Cách đại tửu điếm được đặt tên theo ông chủ của nó, tổng bộ đặt ở thương nghiệp vương quốc Tư Khoa Đặc, tài lực của ông chủ Tề Cách tuy không sánh được với gia tộc Phan Mạt Tư, nhưng cũng là phú hộ một phương, nhìn tửu điếm Tế Cách trải khắp đại lục này là có thể thấy ngay.
Mà cách kinh doanh của tất cả Tề Cách tửu điếm đều là dành cho những người giàu có, không phải là quan chức quý nhân thì không tiếp đãi. Có thể vào được Tề Cách tửu điếm đã trở thành một tượng trưng cho thân phận, đương nhiên là giá cả không thể bình thường rồi.
“Cũng không đáng là bao nhiêu…chỉ có hai ba nghìn kin tệ mà thôi…” Sở Thiên không để tâm nói. Nhưng Đạt Mã Nhĩ lại bị giật bắn mình, lại nuốt nước bọt, “Hai…hai ba nghìn?!” Đạt Mã Nhĩ trợn tròn hai mắt, bộ dạng như nghe thấy câu chuyện ngàn lẻ một đêm vậy.
---------------------------------
(*) Một câu nói kinh điển trong đại tuyệt tác Tru Tiên. (Thiên địa bất nhân dĩ vạn vận vi sô cẩu : Trời đất không có lòng nhân từ, xem mọi thứ giống như chó rơm). Chó rơm là một thứ không có giá trị là một thứ bỏ đi,.....
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê