27-09-2008, 01:58 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 6
Và o đến văn phòng bác sÄ©, cô y tá Ä‘iá»m đạm nói:
- Bác sĩ Trương, đây là vợ tương lai của ông Tống Hoà i Bảo và anh của cô ta.
Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng nhìn Cát Lan, nở má»™t nụ cÆ°á»i, nói:
- Má»i cô, cáºu ngồi.
Cát Lan và Minh Thái ngồi và o ghế. Cô y tá trở ra ngoà i. Bác sĩ từ từ nói:
- Bà Tống à ,
Cát Lan e dè nói:
- Xin bác sÄ© đừng gá»i tôi nhÆ° thế. Tình trạng của Hoà i Bảo thế nà o rồi bác sÄ©?
Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng cÆ°á»i há» hà , tiếp lá»i:
- Không đến ná»—i nà o. Chúng tôi chỉ có và i cái khó khăn vá» vấn Ä‘á» tiá»n bạc. NhÆ°ng hôm nay cô đã đến thì rất tốt.
Cát Lan lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu...
Bác sĩ Trương thở ra một hơi thở dà i, với vẻ chán nản, nói:
- Chúng tôi đã nhiá»u lần muốn thÆ°Æ¡ng lượng vá» bệnh trạng của ông Hoà i Bảo, nhÆ°ng ngÆ°á»i nhà của ông ta không ai muốn dÃnh lÃu và o vụ nầy. Ông ta không đến ná»—i nà o, nhÆ°ng cô cÅ©ng biết, vá»›i chứng bệnh nà o cÅ©ng cần có tiá»n má»›i có thể chữa trị!
Bác sĩ Trương chăm chú nhìn Cát Lan dò xét và i giây rồi tiếp:
- Tôi không phải là chủ của dưỡng Ä‘Æ°á»ng nầy, nên không thể giúp miá»…n phà cho ông ta.
Cát Lan nhÃu mà y, nói:
- Nhưng tôi muốn biết tình trạng của anh ta thế nà o!
Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng gáºt đầu, nói:
- Tôi hiểu. NhÆ°ng nếu ông Bảo không có ai giúp đỡ lo vá» tiá»n thuốc men thì chúng tôi Ä‘Ã nh bó tay.
Cát Lan gáºt đầu nhÆ° hiểu ý ông tạ Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng chăm chú nhìn Cát Lan rồi nói tiếp:
- Chiếc xe hÆ¡i của ông Bảo đã bị đụng quá nặng nên ông ta đã bị chấn thÆ°Æ¡ng bá»™ não. Rất may mắn là ông ta không đến ná»—i mất trÃ, nhÆ°ng đã ảnh hưởng đến đôi mắt...
Cát Lan tái mặt.
- Có nghĩa là anh ấy sẽ mãi mãi bị đui mù hả bác sĩ?
Bác sĩ Trương vội lắc đầu, nói:
- Vá»›i tình trạng hiện nay, chúng tôi không thể nà o Ä‘oán được! ông Bảo cần phải nằm đây dưỡng bệnh thêm má»i thá»i gian, khi tinh thần của ông ta yên ổn thì chúng tôi má»›i có thể cho chữa đến đôi mắt của ông tạ Những gì liên hệ đến sợi dây não thì rất nguy hiểm, nếu muốn má»™t cuá»™c giải phẫu để cho mắt sáng lại thì cần phải có thá»i gian. NhÆ°ng nếu không chữa trị kịp thá»i, có thể đôi mắt sẽ mãi không có ánh sáng.
Cát Lan liá»n gáºt đầu.
- Tôi hiểu! mà bác sĩ đã nói chuyện với anh ta chưa?
Bác sĩ Trương lắc đầu:
- Ná»™i địa của bệnh nhân vẫn Ä‘ang bị chấn thÆ°Æ¡ng, tôi không dám nói rõ rà ng vá» chẩn bệnh và chuyện tiá»n bạc vá»›i ông ta và o lúc nầy, vì không muốn bệnh nhân quá xúc Ä‘á»™ng rồi là m ra chuyện không nên. Váºy cô nghÄ© thế nà o? Cô có thể giúp bệnh nhân vá» vấn Ä‘á» tiá»n bạc hay không? nằm dưỡng bệnh nÆ¡i nầy thì cần phải có tiá»n, và cả tiá»n thuốc men nữa...
Cát Lan vội và ng nói:
- Bác sÄ© cứ yên tâm vá» vấn Ä‘á» tiá»n bạc! Chỉ nhá» bác sÄ© táºn lá»±c giúp cho anh Hoà i Bảo mau được trở lại bình thÆ°á»ng!
Minh Thái từ khi bước và o phòng bác sĩ cho đến bây giỠmới lên tiếng. Thái lắc đầu.
- Chúng mình là m gì có tiá»n mà giúp cho hắn!
Cát Lan bực bội nói.
- Anh Hai!
Minh Thái tỠvẻ không bằng lòng, nói:
- Mà y có biết nằm ở đây còn mắc tiá»n hÆ¡n là ở khách sạn sang trá»ng không? còn cả tiá»n thuốc men gì đó nữa. Gia đình há» Tống không lo thì thôi, tại sao mà y lại muốn chạy và o gánh vác!
Cát Lan nhìn Thái rồi lại nhìn bác sĩ nói:
- Xin bác sÄ© cho chúng tôi và i giây bà n luáºn được không? bác sÄ© cứ yên tâm, chuyện tiá»n phòng, tiá»n thuốc sẽ có tôi lo.
Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng gáºt đầu, cÆ°á»i hiá»n hòa vá»›i Cát Lan.
- Váºy thì tốt lắm. hai ngÆ°á»i cứ tá»± nhiên ngồi đây bà n thảo. Tôi phải Ä‘i thăm bệnh nhân rồi. Ông Hoà i Bảo rất may mắn có được má»™t vị hôn thê tốt nhÆ° cô váºy! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để chữa trị cho bệnh nhân!
Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng vừa bÆ°á»›c ra cá»a thì Cát Lan nói to:
- Bác sĩ ơi, còn một chuyện tôi xin nhỠbác sĩ...
Bác sĩ Trương dừng lại nhìn Cát Lan chỠđợi. Nà ng rụt rè nói:
- Bác sÄ© cÅ©ng biết, Hoà i Bảo sẽ không chịu nổi nếu biết ra sá»± tháºt là gia đình ảnh không ai chịu chăm lo cho ảnh. Mong bác sÄ© giữ kÃn chuyện nà y dùm tôi!
Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng gáºt đầu:
- Cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả. Chúng tôi sẽ thÆ°á»ng xuyên báo cáo vá» tình trạng của ông Bảo cho cô, còn vá» phần ông Bảo thì nhỠở nÆ¡i cô váºy! Dù nghe được tin xấu nÆ¡i ngÆ°á»i mình thÆ°Æ¡ng thì cÅ©ng tốt hÆ¡n nghe từ má»™t ngÆ°á»i xa lạ! à , cô có cần mÆ°á»›n y tá riêng cho bệnh nhân không?
Cát Lan vội lắc đầu:
- Tiá»n phòng chúng tôi còn không biết có đủ trả không! MÆ°á»›n y tá riêng? Chúng tôi không lo nổi đâu, mong bác sÄ© hiểu cho! Tôi sẽ tá»± mình chăm sóc cho ảnh.
Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng nhìn vẻ bối rối của Cát Lan, ông tháºt không hiểu. Là má»™t vị hôn thê của con trai trưởng ông Tống Hoà i Lục mà sao lại ra vẻ nghèo nà n thế nà y, tháºt tá»™i nghiệp! Là má»™t gia đình tá»· phú mà keo kiệt nhÆ° thế, không giúp đỡ ngÆ°á»i thân trong lúc ngặt nghèo mà bá» lÆ¡ cho má»™t cô gái chÆ°a được mang há» Tống và o gánh vác! ông định nói những ý nghÄ© của ông nhÆ°ng ông chỉ khẽ gáºt đầu.
- Váºy cÅ©ng được! Thôi chà o cô, cáºu.
Cát Lan e thẹn gáºt đầu
- Cám ơn bác sĩ!
Bác sÄ© TrÆ°Æ¡ng đã ra khá»i phòng.
Minh Thái trừng mắt.
- Mà y khi không nhảy và o lo chuyện bá vÆ¡! Tiá»n đâu mà lo cho nó chứ!
Cát Lan dịu giá»ng nói:
- Anh không nghe bác sÄ© nói hay sao? Nếu không chữa trị anh ta có thể bị Ä‘ui mù cả Ä‘á»i!
- Váºy thì có mắc má»› gì đến chúng ta đâu? Nó không phải bà con của chúng ta, chẳng phải ngÆ°á»i tình hay hôn phu gì của mà y cả.
- Ai biểu anh nói em là vị hôn thê của ảnh chi!
Minh Thái đứng dáºy, tức giáºn nói:
- Tại tao nói đại như thế để hỠcho mà y được gặp nó, ai dè mà y tưởng là thiệt hả!
Cát Lan nà i nỉ Thái:
- Anh là m Æ¡n giúp dùm ngÆ°á»i ta trong lúc gặp nạn tai Ä‘i anh!
- Nếu ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng đó là mà y, dù tao Ä‘i ăn xin cÅ©ng phải lo đủ tiá»n chữa trị cho mà y, nhÆ°ng nó chẳng liên hệ gì đến chúng ta cả! vả lại tao đâu có tiá»n!
Cát Lan liá»n há»i:
- Tiá»n anh để dà nh trong ngân khẩu, được bao nhiêu rồi?
Minh Thái to mắt nhìn Cát Lan.
- Mà y nói đùa hay nói giỡn. Tiá»n đó tao để dà nh cÆ°á»›i vợ đó, còn lâu má»›i rút ra lo cho nó!
Cát Lan cằn nhằn.
- Chưa có ai thương mà cứ lo nghĩ đến chuyện vợ với con!
Minh Thái vừa bước đi vừa nói:
- Tao không nói chuyện với mà y nữa!
Cát Lan vá»™i nắm tay Minh Thái kéo lại. Nà ng tháºt không biết nói sao để Thái có thể giúp cho Hoà i Bảo. Nà ng biết, má»™t mình nà ng thì là m sao lo nổi vì nà ng đâu có bao nhiêu tiá»n. Cát Lan bèn nghÄ© ra má»™t cách nói tháºt haỵ Nà ng nhÆ°á»›ng mà y nói:
- Váºy mà anh cÅ©ng cho mình là ngÆ°á»i buôn bán giá»i!
Minh Thái nhÃu mà y nói:
- Chuyện nà y có gì liên quan đến việc buôn bán bảo hiểm của tao!
Cát Lan ngồi lại xuống ghế, bình tĩnh nói:
- Anh hãy nhá»› lại xem, anh thÆ°á»ng nói vá»›i em Hoà i Bảo là má»™t thanh niên có tà i. Chỉ vì hôm nay anh ta xảy ra tai nạn, ba của ảnh bị hôn mê nên bà vợ á»”ng má»›i có thể nắm quyá»n tất cả! vì thế bà ta không thèm lo cho anh Hoà i Bảo! Anh còn nhá»› không, em thÆ°á»ng kể cho anh nghe là anh Hoà i Bảo thÆ°á»ng than van vá»›i Nhi Nhi rằng anh ta và ngÆ°á»i dì ghẻ cùng đứa em trai không hạp vá»›i nhau nên bây giá» có cÆ¡ há»™i chắc chắn há» chỉ muốn anh ta chết thôi!
Minh Thái cÆ°á»i hì hà , nói:
- Mà y có thể nói những chuyện tao chưa biết hay không? chuyện đó nà o có quan hệ với việc là m của tao!
Cát Lan nhăn nhó nói:
- Anh thiệt khá» quá! anh Hoà i Bảo có tà i cÆ¡ mà ! nếu anh ta bình phục lại thì em bảo đảm vá»›i anh, ảnh sẽ dá»±ng lại cÆ¡ nghiệp của mình. Nếu anh là ngÆ°á»i Æ¡n của ảnh, em tin rằng ảnh sẽ toà n lá»±c giúp cho anh! ngÆ°á»i ta mà nghe gia đình tá»· phú há» Tống mua bảo hiểm của anh, tiếng tăm sẽ thế nà o?
Minh Thái nghe Cát Lan nói thế, đôi mắt sáng lên vì nghĩ đến chuyện có lợi mai sau. Chà ng vui vẻ nói một hơi:
- Mà y tháºt thông minh! đúng là đà n bà con gái thì luôn tỉ mỉ hÆ¡n bá»n Ä‘Ã n ông! Tao giúp nó thì nó phải giúp lại tao! Chỉ cần nó mua bảo hiểm của tao thì má»i ngÆ°á»i sẽ cà ng tin tao hÆ¡n! Ha ha... có lý lắm! được tao sẽ giúp cho nó! mau Ä‘i đến coi nó nhÆ° thế nà o rồi!
Cát Lan nhìn Minh Thái mà không nÃn cÆ°á»i được! Cuối cùng nà ng đã dụ được anh của mình. Nà ng bẽn lẽn Ä‘i sau lÆ°ng Minh Thái.
Minh Thái rất tá»± nhiên đẩy cá»a phòng bệnh của Hoà i Bảo và bÆ°á»›c và o. Hoà i Bảo Ä‘ang ngồi trên giÆ°á»ng bệnh, vá»›i vẻ mặt xanh xao, đôi mắt chẳng nhìn thấy được gì, nhÆ°ng chà ng vẫn còn nghe được tiếng chân ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o căn phòng của mình. Chà ng liá»n lá»›n tiếng há»i:
- Có phải bác sĩ đó không?
Minh Thái liá»n “á»â€ má»™t tiếng cho xong.
Hoà i Bảo có vẻ đau khổ, nói:
- Cô y tá ban nãy đã nói cho tôi biết ba của tôi vẫn chưa tỉnh lại được, còn bệnh tình của tôi ra sao? đôi mắt tôi... sẽ bị mất ánh sáng mãi sao?
Minh Thái vội và ng nói:
- Không đâu! không đâu! ở đây chữa trị má»™t thá»i gian, khi đúng lúc sẽ được giải phẫu, mắt anh sẽ sáng lại!
Hoà i Bảo buồn bã gáºt đầu. Cát Lan len lén đứng phÃa ngoà i nhìn Hoà i Bảo. Tuy lúc nà y sắc mặt của chà ng rất xanh xao, tiá»u tụy., nhÆ°ng dáng hình của chà ng, vá»›i giá»ng nói đó vẫn là m cho nà ng rụt rè là m sao đó.
Hoà i Bảo bá»—ng nhá»› ra Ä‘iá»u gì, lại há»i:
- HỠđã cho tôi biết, cô Lâm Nhi rất may mắn không bị thÆ°Æ¡ng tÃch chi nhiá»u, váºy cô ta còn nằm ở đây không váºy bác sÄ©? tôi có thể gặp cô Lâm Nhi không?
Minh Thái tháºt không biết trả lá»i sao, chà ng vá»™i nhìn Cát Lan. Nà ng Ä‘Æ°a tay ra dấu cho Minh Thái hãy im lặng. Cá» chỉ của nà ng là m cho Hoà i Bảo nghe được, cạnh bên chà ng không chỉ có bác sÄ© mà còn có má»™t ngÆ°á»i khác. Chà ng liá»n há»i:
- Ai đó?
Cát Lan không dám lên tiếng. Minh Thái thấy váºy liá»n nói:
- Là cô Lâm Nhi mà anh vừa mới nhắc đó!
Cát Lan nhìn Minh Thái, đôi má Ä‘á» lên vì giáºn. Minh Thái nhún vai không nói. Hoà i Bảo nghe Minh Thái nói thế liá»n nở má»™t nụ cÆ°á»i rất sung sÆ°á»›ng, nói:
- Lâm Nhi, em đến bao giá» mà không lên tiếng váºy! anh biết là em sẽ đến!
Cát Lan rụt rè bÆ°á»›c và o, vẫn không dám nói lá»i nà o.
Hoà i Bảo lại giục nà ng.
- Nói chuyện vá»›i anh Ä‘i em! đến đây cho anh ôm em và o lòng được không? Anh tháºt nhá»› và lo cho em lắm, khi biết được em không bị gì, anh vui lắm! Anh xin lá»—i vì lái xe không cẩn tháºn nên má»›i xảy ra chuyện! khi sáng mắt lại rồi anh nhất định sẽ mang hết sá»± yêu thÆ°Æ¡ng Ä‘á»n bù cho em!
Bá»—ng dÆ°ng nÆ°á»›c mắt từng giá»t rÆ¡i xuống mi của Cát Lan. Nà ng tháºt quá cảm Ä‘á»™ng qua những lá»i nói đó. Xá gì nà ng tháºt là Lâm Nhi thì hạnh phúc biết mấy. Cát Lan không cầm lòng nổi, nà ng vụt chạy ra khá»i phòng. Hoà i Bảo nghe tiếng chân nà ng bá» chạy, chà ng ngÆ¡ ngác gá»i:
- Lâm Nhi! sao em lại bỠđi!
Minh Thái vội nói:
- Có lẽ nhìn thấy anh thế nà y nên quá xúc động, cô ta khóc và chạy ra rồi!
Hoà i Bảo buồn bã nói:
- Tội nghiệp cho Lâm Nhi! bác sĩ hãy giúp tôi khuyên nhủ cô ta!
Minh Thái vừa nói vừa bước đi.
- Anh nên ở đây tịnh dưỡng, tôi sẽ giúp anh an ủi cô Lâm Nhi!
Minh Thái bÆ°á»›c ra khá»i phòng bệnh, đóng cá»a phòng lại. Chà ng nhìn thấy Cát Lan ngồi dá»±a vách tÆ°á»ng vá»›i đôi mắt má» lệ. Chà ng lắc đầu nói:
- Mà y như vầy thì là m sao lo cho nó!
Cát Lan đưa tay dụi mắt nói:
- Tại ảnh nhắc đến Lâm Nhi! em cảm động quá và thấy tức dùm cho ảnh! Nhưng anh không nên nói cho ảnh biết là Lâm Nhi đã...
- Tao biết! không nên nói cho nó biết con nhỠLâm Nhi của nó đã phản bội nó rồi chứ gì!
Cát Lan nhÃu mà y há»i:
- Em chỉ sợ anh ấy nghe rồi chán nản, sẽ bá» liá»u tất cả, không ai giúp nổi!
- Mà y nói toà n chuyện gì đâu! bá»n con trai tụi tao không yếu á»›t nhÆ° Ä‘Ã n bà con gái tụi bây đâu!
Cát Lan giục anh.
- Anh hứa với em đi, có được không! và cũng không được nói cho ảnh biết chúng ta là ai!
Minh Thái thở dà i, lắc đầu, nói:
- Khi không khi khổng bắt tao âm thầm là m anh hùng! giúp cho thiên hạ mà không được cho hỠbiết mình là ai!
- Anh Hai! Cát Lan nũng nịu
- Thôi được rồi! mai mốt mà nó không giúp lại cho tao, mà y sẽ biết tay tao! bây giá» tao vá» lo việc cÆ¡m nÆ°á»›c cho ná»™i, trá»i đã tối, ổng không thấy tụi mình lại la là ng lên! mà y ở đây canh chừng nó! đừng có mÆ°á»›n y tá đó, không có tiá»n mà trả đâu! kỳ nà y chắc tao phải Ä‘i tìm việc để kiếm thêm tiá»n! Trong ngân khẩu của tao đâu có được bao nhiêu, mà y cÅ©ng phải Ä‘i là m nữa!
- Em biết rồi mà ! Cát Lan vá»™i và ng nói - Váºy anh vá» vá»›i ná»™i Ä‘i, để em ở lại đây!
Minh Thái Ä‘i ra khá»i nhà thÆ°Æ¡ng. Cát Lan lại rụt rè mở cá»a phòng của Hoà i Bảo. Nà ng nhìn thấy Hoà i Bảo nằm trên giÆ°á»ng bệnh không nói gì. Cát Lan cứ ngỡ rằng Hoà i Bảo đã ngủ nên định đóng cá»a phòng lại thì tiếng Hoà i Bảo vang lên:
- Cô là y tá phải không?
Cát Lan không dám nói gì, liá»n gáºt đầu. Bá»—ng nà ng thấy rất buồn cÆ°á»i. Anh ta không nhìn thấy mà mình gáºt đầu thì cÅ©ng nhÆ° không. Nà ng vá»™i và ng lên tiếng.
- Phải đó!
Hoà i Bảo lại há»i:
- Có phải cô là y tá riêng, gia đình tôi mướn đến lo cho tôi không?
Cát Lan im lặng một lúc rồi nói:
- Äúng rồi! Anh vẫn còn yếu lắm! Thôi anh cứ nghỉ Ä‘i, ngà y mai tôi trở lại!
Hoà i Bảo liá»n lắc đầu nói:
- Tôi không thÃch đối diện vá»›i bóng tối. Cô có thể nán lại ngồi đây nói chuyện vá»›i tôi không?
Cát Lan nhìn gÆ°Æ¡ng mặt xanh xao của Hoà i Bảo, nà ng thấy tá»™i nghiệp cho chà ng vô cùng. Nà ng lặng lẽ Ä‘i và o, ngồi xuống chiếc ghế để cạnh bên giÆ°á»ng bệnh. Hoà i Bảo, giá»ng nói mệt má»i, há»i:
- Cô tên gì?
Cát Lan thấy bối rối, nà ng không biết phải nói thế nà o. Nà ng nhìn chung quanh căn phòng. Thấy cà nh hoa hÆ°á»›ng dÆ°Æ¡ng được cắm trong bình, nà ng cháºm rãi nói:
- HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng!
Hoà i Bảo cÆ°á»i nói:
- Cô có thể nói rõ một tà được không?
Cát Lan đỠmặt ấp úng:
- Tên tôi là ... là Hướng Dương.
Hoà i Bảo lại cÆ°á»i.
- à , HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng! má»™t loà i hoa HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng phải không? Cách nói chuyện của cô là m tôi nhá»› đến má»™t ngÆ°á»i bạn!
Nhìn thấy nụ cÆ°á»i của Bảo. Cát Lan không còn ấp úng nhÆ° những lần trÆ°á»›c. Nà ng thầm nghÄ©, “Anh ta nà o có nhìn thấy mình đâu và vai vế của mình hiện nay chỉ là má»™t cô y tá thì là m gì phải sợ khi đối diện vá»›i chà ngâ€.
Cát Lan liá»n vui vẻ há»i:
- Bạn của anh là ai?
- Là má»™t cô gái rất Ãt thÃch nói chuyện vá»›i tôi.
- Cô ta tên gì? há»i xong Cát Lan bá»—ng thấy mình sao quá tò mò, nà ng liá»n nói - xin lá»—i anh, tại tÃnh tôi hiếu kỳ nên má»›i há»i thế.
Hoà i Bảo cÆ°á»i.
- Không có chi đâu. Cô là y tá của tôi mà , sao lại khách sáo thế. Tôi không nhớ tên cô ấy.
Nói xong chà ng thở ra má»™t hÆ¡i dà i, tá» vẻ rất mệt má»i. Cát Lan bá»—ng cảm thấy thất vá»ng nhÆ°ng vẫn niá»m nở nói:
- Anh mệt rồi, tôi sẽ ra ngoà i cho anh nghỉ ngơi nhé.
Hoà i Bảo liá»n há»i:
- Rồi cô sẽ trở lại đây chứ?
Cát Lan cÆ°á»i.
- DÄ© nhiên rồi, đó là bổn pháºn của tôi nhÆ°ng mà trừ khi anh không muốn má»™t cô y tá xấu xà nhÆ° tôi.
Hoà i Bảo cÅ©ng cÆ°á»i.
- Tôi đâu có nhìn thấy được mà cần xấu với đẹp.
Cát Lan đứng lên định cáo từ thì Bảo lại nói:
- Cô có thể nán lại đây thêm và i phút không?
Cát Lan tròn mắt ngạc nhiên.
- Tại sao?
- Vì tôi không thÃch nằm đây má»™t mình rồi suy nghÄ© đến đôi mắt Ä‘ui mù của tôi.
Cát Lan an ủi.
- Anh đừng nói thế, bác sÄ© đã nói sẽ táºn lá»±c chữa trị cho anh. Anh nhất định sẽ có đôi mắt lại nhÆ° xÆ°a.
Hoà i Bảo lắc đầu.
- Thôi đừng bà n đến chuyện đó nữa nhé cô Dương. Hay là cô kể chuyện cho tôi nghe đi, có thể câu chuyện của cô sẽ dẫn tôi và o giấc mộng!
Cát Lan ngơ ngác nói:
- Tôi đâu có biết chuyện gì mà kể.
Hoà i Bảo trêu nà ng.
- Chuyện gì cÅ©ng được mà , chẳng lẽ má»™t chuyện thần thoại cÅ©ng không có? lúc còn nhá» cô không có lần nghe sao? các cô gái cô nà o cÅ©ng thÃch nghe chuyện thần thoại kia mà .
Cát Lan tháºt tình nói:
- á»’, tôi chỉ thÃch nghe chứ không biết kể chuyện.
- Cô có thể thỠmột lần mà , là m chuyện gì thì ai cũng phải trải qua lần đầu tiên cả.
Hoà i Bảo lại cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i của chà ng tháºt ấm là m cho trái tim của Lan run Ä‘á»™ng.
Nà ng cháºm rãi nói:
- Tôi chỉ có má»™t câu chuyện nhÆ°ng tin rằng anh sẽ không thÃch đâu.
- Thì cô cứ thá» Ä‘i nhé. Tôi tháºt tình nà i nỉ mà .
Hoà i Bảo lại cÆ°á»i. Nhìn nét mặt buồn bã và mệt má»i của chà ng, Cát Lan cảm thấy xót xạ Nà ng cháºm rãi nói:
- Äó là má»™t câu chuyện thần thoại mang tên Công Chúa Lá» Lem. Anh đã nghe qua chÆ°a?
- Cô thỠkể tôi nghe.
Cát Lan nhìn vá» phÃa cá»a sổ và bắt đầu kể:
- Ngà y xÆ°a, xa xÆ°a lắm, có má»™t cô bé nhà nghèo, cha mẹ chết sá»›m, nà ng ở chung vá»›i ngÆ°á»i dì ghẻ và hai ngÆ°á»i chị chẳng có chút tình vá»›i nà ng. Má»—i ngà y nà ng phải nấu cÆ¡m chẻ củi, là m đủ má»i việc cho hỠđể xin được đôi chút tình thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng há» nà o có thÆ°Æ¡ng xót chi nà ng, chỉ muốn nà ng ở đó là m công mà không cần phải trả tiá»n. Khi nà ng tròn 18 tuổi, ngà y há»™i hoa lại đến. Ở cung Ä‘iện, nhà vua có má»™t cuá»™c há»™i vui má»i tất cả các cô thiếu nữ đến dá»± tiệc để ra mắt hoà ng tá». Äó là lần đầu tiên cô bé lá» lem kia được gặp hoà ng tá» của lòng mình...
Cát Lan ngÆ°ng lại câu chuyện, nhìn xuống Hoà i Bảo. Chà ng đã ngủ từ lúc nà o không haỵ Cát Lan nhẹ nhà ng đắp chăn lại cho chà ng. Nà ng đứng lặng yên nÆ¡i đó ngắm nhìn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trÆ°á»›c mặt. “Chà ng đúng là má»™t vị hoà ng tá» trong chuyện cô bé lá» lem, nhÆ°ng chà ng chẳng bao giá» sẽ là của mình!†Cát Lan nhủ thầm rồi lặng lẽ Ä‘i ra.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký của quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngÆ°á»i không hợp ná»a câu thừa
27-09-2008, 02:00 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 7
Sáng hôm sau, Cát Lan vì quá mệt má»i nên đã ngủ quên. Mãi đến trÆ°a Thái má»›i mở hé cá»a phòng của nà ng và đánh thức nà ng dáºy.
- Lan, mầy hôm nay không đi thăm nó sao?
Cát Lan giáºt mình.
- Em nghe rồi. Dĩ nhiên là phải đến, còn anh hôm nay có đi là m không?
Thái vừa khép cá»a vừa nói
- Tao có cái hẹn, lát trưa tao và o.
Trong phòng má»™t mình, nà ng vá»™i và ng ngồi dáºy, sá»a soạn và nhanh tay trang Ä‘iểm. Äứng trÆ°á»›c cái gÆ°Æ¡ng, nà ng không biết nên chá»n mà u áo nà o mà chà ng Æ°a thÃch rồi lại báºt cÆ°á»i. “Chà ng có nhìn thấy được đâu mà phải lá»±a chá»n cho đúng mà uâ€, nà ng tá»± nhủ.
BÆ°á»›c ra ngoà i, Cát Lan vá»™i và ng hôn lên trán ná»™i rồi đẩy xe ra ngoà i. Nà ng đạp nhanh đến nhà thÆ°Æ¡ng. Vừa đến cá»a phòng, Cát Lan liá»n nghe tiếng hét của Hoà i Bảo. Nà ng vá»™i và ng đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, vừa lúc nghe cô y tá giáºn dữ nói:
- Tôi chẳng phải là y tá của ông! đừng là m ra vẻ ra lệnh như thế!
- Cô đi ngay! Hướng Dương đâu?
Giá»ng hét của Hoà i Bảo là m Cát Lan ngÆ¡ ngác nhìn chà ng. Cô y tá nhìn thấy Cát Lan, vừa bÆ°á»›c ra vừa nói:
- Cô đến rồi hả! Cô mà đến trễ một lát nữa chắc chúng tôi phải băng miệng ổng lại!
Hoà i Bảo nghe tiếng chân ngÆ°á»i. Chà ng Ä‘oán ngay đó là HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng, liá»n nhá» giá»ng há»i:
- HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng?
Cát Lan nhỠnhẹ nói:
- Tại sao anh lại la lớn như thế? Nơi nà y là nhà thương cơ mà !
Hoà i Bảo đứng cạnh giÆ°á»ng bá»±c bá»™i nói:
- Tại sao cô lại đến trễ như thế? cô là y tá riêng, gia đình tôi mướn để giúp cho tôi mà cô lại là m biếng, đến phòng tôi trễ như thế nà y. Cô có biết là tôi có thể đuổi cô bất cứ lúc nà o không!
Cát Lan mở tròn đôi mắt, không nói được lá»i nà o. Thấy nà ng yên lặng, chà ng thở ra má»™t hÆ¡i thở tháºt dà i, ngồi xuống mép giÆ°á»ng, giá»ng mệt má»i nói:
- Xin lá»—i cô, tôi không nên quá lá»i nhÆ° thế! Tại vừa mở mắt ra tôi lại không thấy gì nên bá»±c bá»™i váºy thôi. Cô là y tá chắc cô cÅ©ng thông cảm cho những ngÆ°á»i nhÆ° tôi.
Nhìn nét mặt Ä‘au khổ của chà ng, Cát Lan không nỡ giáºn. Nà ng vui vẻ lắc đầu nói:
- Tôi nà o có giáºn gì đâu. Là m y tá, bổn pháºn của tôi là phải chăm sóc cho anh, khi anh cần tôi lại đến trá»…, anh giáºn là chuyện Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên. NhÆ°ng lần sau đừng la to nhÆ° thế nà y nhé, không thôi tôi sẽ bị mất giob tháºt đó! Anh cÅ©ng đừng nên suy nghÄ© nhiá»u rồi bá»±c bá»™i. Bệnh anh từ từ sẽ hết!
Hoà i Bảo lắc đầu và cÆ°á»i vá»›i nà ng.
- Cô yên tâm, tôi xin hứa không gây rắc rối vì cho cô đâu. Nhưng phải hứa với tôi cô phải đến đây trước 9 giỠsáng nhé.
Cát Lan vui vẻ nói:
- Anh tháºt là má»™t bệnh nhân khó tánh!
-...
Không ngá» Cát Lan đã tá»± dÆ°ng là m cô y tá riêng cho Hoà i Bảo cả má»™t tuần rồi. Má»™t tuần qua, Hoà i Bảo rất Ãt nói. Chà ng cứ nằm mãi trên giÆ°á»ng bệnh, không nói lá»i nà o. Cát Lan cÅ©ng không dám nói gì. Nà ng đã lặng lẽ giúp đỡ cho chà ng, cố tâm là m má»™t cô y tá giá»i cho chà ng. Nà ng tháºt buồn cho Hoà i Bảo. Nằm ở đây cả tuần rồi mà không má»™t ngÆ°á»i lui đến viếng thăm. Vì thế mà nà ng lại cà ng quyết tâm lo lắng cho Hoà i Bảo. Minh Thái, sau giá» là m việc, chà ng đến thay thế Cát Lan mà lo cho Hoà i Bảo để Cát Lan và o Ä‘Ã i truyá»n thanh là m việc. Khi xong việc nà ng lại trở và o nhà thÆ°Æ¡ng chăm sóc cho Hoà i Bảo mãi đến khi chà ng ngủ nà ng má»›i ra vá». Ngà y qua ngà y, Cát Lan mệt má»i vá»›i công việc nhÆ°ng nà ng vẫn ở cạnh bên an ủi và lo lắng cho Hoà i Bảo. Vì nà ng táºn lá»±c lo lắng nên sức khá»e của chà ng cÅ©ng đỡ phần nà o.
Sáng hôm nay, Cát Lan và Minh Thái bÆ°á»›c và o nhìn thấy nét mặt tháºt buồn của Hoà i Bảo, Cát Lan liá»n nói:
- Äêm qua tôi đã dặn anh là không nên suy nghÄ© đến đôi mắt của mình quá nhiá»u để rồi buồn, sẽ hại đến sức khá»e anh đấy!
Hoà i Bảo buồn bã lắc đầu nói:
- Tháºt sá»± là tôi Ä‘au khổ không vì đôi mắt đã tạm thá»i không được nhìn thấy mà là sá»± vắng mặt của má»™t ngÆ°á»i.
Cát Lan liá»n há»i
- Vắng mặt ai?
- Lâm Nhi! ngÆ°á»i yêu của tôi. Tôi tháºt không biết tại sao nà ng không đến thăm tôi. à , cô DÆ°Æ¡ng nầy, cô giúp tôi má»™t việc được không?
Cát Lan không ngần ngại nói:
- Anh cứ nói đi, nếu giúp được thì tôi nhất định sẽ là m!
- Nhá» cô đến nhà của cô Lâm Nhi, má»i cổ đến đây vì tôi tháºt rất muốn gặp!
Cát Lan ấp úng
- Tôi... tôi... chắc không giúp được đâu!
- Tại sao?
Cát Lan tháºt sá»± không biết phải nói thế nà o. Minh Thái nhìn vẻ ấp úng của đứa em gái, chà ng liá»n nhảy và o nói:
- Chúng tôi không thể giúp anh vá» vụ đó là vì... thứ nhất chúng tôi không biết nhà cô ta, thứ hai, y tá không nên chen và o Ä‘á»i sống riêng tÆ° của bệnh nhân, thứ ba, nếu y tá của anh Ä‘i rồi, lúc anh cần đến ai sẽ lo được cho anh!
Hoà i Bảo nhÃu mà y há»i:
- Anh là ai thế?
Minh Thái nhanh nhẹn đáp
- Là bác sĩ!
- á»’, bác sÄ© à , xin hãy giúp dùm tôi. Tôi rất cần gặp Lâm Nhi! Tôi đã gá»i Ä‘iện thoại nhiá»u lần đến nhà Lâm Nhi nhÆ° không ai trả lá»i Ä‘iện thoại, tôi tháºt lo lắng lắm. Bác sÄ© cÅ©ng biết nếu lo lắng nhiá»u sẽ có hại cho đôi mắt của tôi. Hy vá»ng bác sÄ© cho HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng giúp tôi chỉ lần nầy thôi, được không?
Cát Lan ngÆ°á»›c nhìn gÆ°Æ¡ng mặt tiá»u tụy của Hoà i Bảo mà lòng thấy nhói Ä‘au.
Minh Thái do dự một lát rồi nhìn Cát Lan nói:
- Thôi, hãy giúp ảnh lần nà y Ä‘i! Ä‘i má»i Lâm Nhi đến đây Ä‘i!
Cát Lan nhìn Minh Thái lắc đầu không nói. Nhìn cá» chỉ của em gái, Minh Thái cÅ©ng biết được là em mình không thÃch gì Lâm Nhi vì từ khi Hoà i Bảo gặp tai nạn đến bây giá», Lâm Nhi nà o muốn biết đến. Nà ng đã có bạn trai má»›i và đâu mà ng gì đến Hoà i Bảo mà tìm kiếm là m gì. Minh Thái kéo tay Lan đến gần, nói tháºt nhá» và o tai nà ng.
- Mầy cứ đi ra, rồi một hồi trở và o giả đò là m Lâm Nhi thì nó biết ất giáp gì!
- Là m sao mà giả được! Anh ta nghe được chứ bá»™ Ä‘iếc sao mà bảo em giả đò! Giá»ng tháºt nhá», nà ng nói.
- Mầy sao kém thông minh quá. Mầy đâu cần phải nói gì đâu. Mầy cứ đi mua bình hoa tặng cho nó, và o đây không nên nói gì cả cứ để nó nói. Tao sẽ giúp mầy nói rằng con nhỠđó vì quá xúc động nên không nói được! mầy cứ đứng đó một hồi rồi đi, có sao đâu!
Cát Lan cự nự:
- Là m váºy không được đâu!
- Váºy mầy muốn là m sao? Äi má»i con nhỠđó tháºt à ? Mầy không muốn nó Ä‘au lòng thêm thì chỉ còn cách đó, nếu nó biết sá»± tháºt thì sẽ ra sao?
Cát Lan liết Minh Thái má»™t cái tháºt bén, nói:
- Äược rồi nhÆ°ng nếu anh ta biết là mình gạt ảnh thì anh biết tay em!
Hoà i Bảo cố gắng lắng nghe cuá»™c nói chuyện giữa Minh Thái và Cát Lan nhÆ°ng chà ng không nghe được gì cả. Chà ng liá»n há»i:
- Sao, cô Dương có chịu giúp tôi không?
Minh Thái gáºt đầu.
- Vì lo cho đôi mắt của anh, nên chúng tôi phá lệ một lần.
Cát Lan nhìn Hoà i Bảo, mỉm cÆ°á»i.
- Thôi được, tôi giúp anh lần nầy thôi nhé!
Hoà i Bảo liá»n nở má»™t nụ cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, nói:
- Cám Æ¡n cô tháºt nhiá»u. Cô quả là má»™t cô y tá tốt!
Cát Lan cháºm rãi bÆ°á»›c ra cá»a phòng. Nà ng đạp xe đến tiệm hoa, mua vá»™i má»™t tá hoa hồng Ä‘á» và mang và o bệnh viện. Khi nà ng đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, Minh Thái Ä‘ang trò chuyện vá»›i Hoà i Bảo. Thái nhìn lên thấy nà ng, liá»n nói:
- Cô y tá đã má»i được cô Lâm Nhi của anh rồi kìa.
Hoà i Bảo vui vẻ, reo to:
- Tháºt à ! Lâm Nhi, em đến tháºt sao?
Cát Lan nhìn Minh Thái, không nói gì cả. Minh Thái lấy tay ra hiệu cho Cát Lan cứ bÆ°á»›c và o phòng. Nà ng cháºm rãi bÆ°á»›c và o, để bình hoa trên bà n, cạnh chiếc giÆ°á»ng của Hoà i Bảo.
Hoà i Bảo ấm giá»ng bảo nà ng:
- Sao em không nói gì váºy Nhi! Còn giáºn anh sao?
Cát Lan vội lắc đầu. Minh Thái nói:
- Cô ta lắc đầu lia lịa kìa. Tôi thấy cô ta xúc động lắm, không nói được gì đâu...
Hoà i Bảo liá»n ngắt ngang lá»i nói của Minh Thái.
- Bác sĩ, xin cho chúng tôi và i giây phút riêng tư được không?
Minh Thái vội và ng nói:
- Äược, được chứ!
Minh Thái Ä‘i vá» phÃa cá»a phòng, Cát Lan nÃu tay chà ng lại, nói tháºt nhá»:
- Bây giá» phải tÃnh sao đây?
KỠsát tai Cát Lan, Minh Thái vui vẻ nói:
- Tao hết cách rồi, mầy tự mình lo liệu đi.
Nói xong, Minh Thái vá»™i và ng Ä‘i ra. Äể lại trong phòng chỉ vá»n vẹn hai ngÆ°á»i, Cát Lan và Hoà i Bảo.
Hoà i Bảo ngồi đó không nói gì. Cát Lan đứng đấy lặng yên. Bầu không khi có vẻ rất nặng ná». Hoà i Bảo lên tiếng nói.
- Lâm Nhị Rất cám Æ¡n em đã đến. Mấy ngà y nay gá»i cho em mà em không bốc Ä‘iện thoại, anh lo lắm. NhÆ°ng hôm nay em đến rồi, anh mừng lắm!
Cát Lan vẫn đứng yên không dám nói gì! Hoà i Bảo lại nói:
- Sao em không nói gì váºy? hãy đến gần anh được không?
Cát Lan không dám bước đến. Nà ng cứ đứng yên nơi đó. Hoà i Bảo gục đầu, buồn bã nói.
- Em tháºt vô tình thế sao? em không còn thÆ°Æ¡ng anh nữa phải không? vì thế em muốn cách xa...
Nghe những câu nói Ä‘au buồn ấy, Cát Lan liá»n rÆ¡i nÆ°á»›c mắt. Nà ng đến cạnh bên chà ng, đứng trÆ°á»›c mặt chà ng, vẫn yên lặng không nói.
Hoà i Bảo nắm lấy tay Cát Lan, ghì nà ng ngồi xuống cạnh bên chà ng. Cát Lan liá»n gắng rút tay lại, nhÆ°ng nà ng vẫn ngồi yên nÆ¡i đó. Tay của Hoà i Bảo rá» lên mặt nà ng và đã chạm và o những giá»t nÆ°á»›c mắt của nà ng. Hoà i Bảo liá»n ấm giá»ng nói:
- Anh tháºt không ngá» em đã vì anh mà khóc! Anh tháºt báºy quá, đã nghi oan cho em! Tha lá»—i cho anh nhé Lâm Nhi!
Giá»ng nói tháºt ấm của Hoà i Bảo lại là m cho nÆ°á»›c mắt của Cát Lan rÆ¡i xuống má. Hoà i Bảo lau những giá»t nÆ°á»›c mắt nóng bổng đó rồi hai tay ôm lấy khuôn mặt của Cát Lan, chà ng thì thầm gá»i:
- Lâm Nhi!
Và môi Hoà i Bảo đã chạm và o môi của Cát Lan. Äôi mắt của nà ng nhắm lại, nà ng Ä‘ang thưởng thức nụ hôn đầu tiên trong Ä‘á»i con gái của nà ng. Ôi tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng quá! Má»™t lúc lâu, môi của chà ng đã rá»i môi nà ng, nhÆ°ng nà ng vẫn ngồi đó nhắm nhiá»n đôi mắt sung sÆ°á»›ng đến nÃn thở. Tay của chà ng vẫn không rá»i khuôn mặt xinh xắn của nà ng, chà ng lại ấm giá»ng gá»i:
- Lâm Nhi...
Tiếng gá»i của Hoà i Bảo đã đánh vỡ tan giấc má»™ng xuân của Cát Lan. Nà ng nhìn thẳng và o mặt chà ng, lòng nà ng Ä‘au nhói và từng giá»t từng giá»t nÆ°á»›c mắt lại rÆ¡i. Cát Lan vá»™i đứng lên chạy thẳng ra ngoà i, mặc kệ tiếng gá»i “Lâm Nhi†ơi á»›i của chà ng...
- Lan, mầy chạy Ä‘i đâu váºy? Chuyện gì đã xảy ra?
Minh Thái nắm lấy cổ tay của Cát Lan cháºn nà ng đứng lại. Câu há»i của Thái là m cho Cát Lan tháºt không biết giải thÃch nhÆ° thế nà o. Nụ hôn của Hoà i Bảo vẫn còn nóng hổi trên môi của nà ng. Tim của nà ng vẫn còn Ä‘áºp tháºt mạnh, nhÆ°ng sao lòng nà o Ä‘au nhói, có phải vì ghen chăng? Nà ng cúi đầu không trả lá»i.
Minh Thái nhìn Cát Lan dò xét.
- Bộ nó biết là chúng ta đã gạt nó hả?
Lan lắc đầu.
- Không biết.
- Váºy tại sao mặt của mầy trắng bệch váºy? Và khóc nữa hả?
Cát Lan thà nh tháºt:
- Anh và o xem ảnh ra sao đi.
Minh Thái gáºt gù rồi bÆ°á»›c Ä‘i và o phòng của Hoà i Bảo.
o0o
Cát Lan ngồi bên ngoà i, đôi tay của nà ng rá» lên môi của mình. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, nà ng có được má»™t nụ hôn nồng ấm đến nhÆ° thế nầy. Ngà y xÆ°a còn Ä‘i há»c, cÅ©ng có lần ngÆ°á»i bạn khác phái tặng cho nà ng má»™t nụ hôn trÆ°á»›c khi anh ta ra trÆ°á»ng, nhÆ°ng đó chỉ là má»™t nụ hôn sá»›t trên môi, chỉ má»™t nụ hôn trong tình nghÄ©a bạn bè. Nà ng tháºt không ngá», má»™t nụ hôn dà i của Hoà i Bảo đã là m run rẩy cÆ¡ thể nà ng. “Tại sao chà ng yêu Lâm Nhi mà lại chẳng phải là ta chứ!†nà ng Ä‘au lòng tá»± nói vá»›i chÃnh mình.
Minh Thái từ trong phòng đi ra, đến cạnh bên Cát Lan nói:
- Mầy đã là m gì mà nó xúc động như thế? tao khuyên một hồi lâu mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi. Còn phải hứa với nó tìm ra Lâm Nhi để khuyên nhủ con nhỠđó!
Cát Lan cháºm rãi nói:
- Ảnh đã hôn em vì tưởng em là Lâm Nhi tháºt.
Minh Thái gáºt gù.
- Thì phải rồi, mầy Ä‘ang là ngÆ°á»i yêu của nó thì dÄ© nhiên là nó muốn hôn mầy!
- Anh Hai!
Minh Thái vui cÆ°á»i há»i:
- Váºy mầy có mi lại nó không? ha, ha! nhìn nét mặt bÆ¡ phá» của mà y, tao nghỉ chắc là có rồi.
Cát Lan liếc Thái.
- Anh đó nha!
Minh Thái lại trêu:
- Sao, nụ hôn của nó như thế nà o? Ha ha, môi của mà y bị cháy đỠrồi!
Cát Lan thẹn thùng nói:
- Em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Cát Lan vừa định bá» Ä‘i thì Minh Thái nghiêm nghị há»i:
- Từ rà y sắp đến phải tÃnh là m sao?
Lan ngÆ¡ ngác há»i:
- TÃnh gì?
- Nếu nó muốn găp con nhỠđó nữa thì ta phải nói là m sao!
- Không nói gì cả.
- Mầy đừng quên là mầy không phải Lâm Nhi tháºt của nó đâu.
Cát Lan ngồi xuống ná»n nhà , vá»±a và o vách, mệt má»i nói:
- Em cũng không biết nói thế nà o nữa. Anh nghĩ cách dùm em đi!
- Tao đâu có thá»i gian mà nghÄ© ra cách. Tiá»n phòng, nhà thÆ°Æ¡ng đòi kìa. Trả sạch túi rồi nhÆ°ng vẫn chÆ°a đủ. Không biết nó còn nằm đây bao lâu nữa!
- Thì anh cứ Ä‘i tìm xem cô y tá nà o lo vá» chuyện tiá»n phòng trá», năn nỉ cô ta cho mình thiếu và i ngà y Ä‘i!
Minh Thái vui vẻ nói:
- Ờ, sao tao ngu quá há, không nghÄ© ra cách đó. Tìm cô y tá trưởng rồi dụ ngá»t, mình sẽ không cần trả tiá»n.
Cát Lan liếc nhìn anh.
- Anh đừng có ham! Thiệt anh nằm mơ giữa ban ngà y đó! Ai mà lại ngu để anh dụ chứ!
- Mầy lúc nà o cũng khi dể tao hết! Hãy ngồi đó mà xem anh mầy trổ tà i.
Cát Lan cÆ°á»i cÆ°á»i, lắc đầu không nói. Má»™t cô y tá trẻ Ä‘i ngang. Minh Thái vá»™i và ng há»i:
- Cô Æ¡i, xin cho chúng tôi há»i. Cô y tá trưởng Ä‘ang ở đâu váºy cổ Chúng tôi muốn gặp!
Cô y tá trẻ chỉ vá» phÃa trÆ°á»›c.
- Anh muốn há»i cô Lý hả? Cô ta Ä‘ang đứng ở phÃa đó.
Minh Thái nhìn theo và thấy được một cô y tá rất trẻ, lại tuyệt đẹp. Chà ng vui vẻ nhìn Cát Lan nói:
- Hãy xem tà i cua gái của anh mầy nè!
Minh Thái bÆ°á»›c vá»™i đến bên cạnh cô y tá trẻ đẹp kia, há»i:
- Cô có phải là cô Lý không?
Cô y tá trẻ đẹp gáºt đầu. Minh Thái mạnh dạn nói tiếp.
- Cô là cô Lý, y tá trưởng nÆ¡i đây phải không? Không ngá» cô trẻ mà lại đẹp nữa, tháºt dịu dà ng trong chiếc áo trắng của y tá. Nếu không chê bai, tôi có thể má»i cô dùng vá»›i tôi má»™t bữa cÆ¡m được chăng?
Cô y tá trẻ đẹp ấy vui cÆ°á»i lắc đầu nói:
- à , thì ra anh muốn má»i mẹ tôi dùng cÆ¡m!
Minh Thái tròn mắt ngạc nhiên.
- Hả?
Cô y tá trẻ ấy quay sang vỗ vai một cô y tá nỠnói:
- Mẹ à , có ngÆ°á»i muốn má»i mẹ Ä‘i dùng cÆ¡m tối kìa.
Cô y tá ná» quay lại nhìn há»! Bà vừa già vừa máºp, nét mặt của bà trông rất khó khăn. Minh Thái giáºt mình không nói được lá»i nà o. Bà nhìn Minh Thái há»i:
- Ông má»i tôi Ä‘i dùng cÆ¡m?
Minh Thái vội và ng lắc đầu.
- Không... không phải!
Rồi chà ng bá» chạy trông tháºt buồn cÆ°á»i. Hai mẹ con của cô y tá Lý nhìn nhau vui cÆ°á»i.
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:02 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 8
- Anh Bảo, đã khá»e lại chÆ°a?
Bảo nghe giá»ng nói rất quen thuá»™c nhÆ°ng không nhá»› là giá»ng của ai. Chà ng ngÆ¡ ngác há»i:
- Anh là ai?
Giá»ng ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lại vang lên.
- Tôi là Nhâm, nhớ chưa?
- à , là anh Nhâm đó à . Sao mãi đến bây giỠmới chịu đến thăm tôi.
Giá»ng nói của Hoà i Bảo có vẻ trách móc. Nhâm yên lặng và i giây rồi lại nói.
- Xin anh đừng trách tôi. Tuy là bạn nhưng vì chén cơm của gia đình nên... tôi biết anh gặp nạn mà vẫn không giúp được gì cho anh.
Hoà i Bảo bực bội nói:
- Tôi và anh là đôi bạn thân, và chÃnh tôi đã giá»›i thiệu cho anh vá» là m việc vá»›i ba tôi, đến khi tôi gặp nạn thì lại chẳng có má»™t ngÆ°á»i quen thân đến cho má»™t lá»i thăm há»i.
Nhâm thà nh tháºt.
- Tôi xin lá»—i anh. Nếu gia đình tôi không nghèo hèn thì tháºt dá»… xá» cho tôi. Tôi nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại và quyết định phải vì ân nghÄ©a chứ không nên vì đồng tiá»n.
- Anh nói gì mà quá xa nhÆ° thế. Tôi có bảo anh Ä‘á»n Æ¡n nghÄ©a gì đâu, chỉ có má»™t lá»i thăm há»i cÅ©ng chẳng có...
- Anh Bảo, đừng giáºn, có thể cho tôi kể rõ lý do không?
Hoà i Bảo gáºt đầu.
- Äược, anh cứ nói.
- Khi anh và Bác Lục được Ä‘Æ°a và o nhà thÆ°Æ¡ng, tôi báºn việc không haỵ Khi biết thì muốn đến thăm anh nhÆ°ng Nam nó đã ngăn tôi lại. Quyá»n hà nh bây giỠđã nắm trong tay của nó. Há» cấm chúng tôi qua lại vá»›i anh, nếu má»™t ai trong công ty và o báo cho anh biết tình hình ở công ty thì ngÆ°á»i đó sẽ bị Ä‘uổi việc. Dù chẳng ai phục nhÆ°ng vì chén cÆ¡m bát cháo, há» phải Ä‘Ã nh nghe theo mà thôi.
Hoà i Bảo nhÃu mà y.
- Nam, nó tệ nhÆ° váºy hay sao?
Nhâm gáºt gù.
- Tại anh thÆ°Æ¡ng em trai của mình, chứ nó và mẹ của nó nà o có chút tình cảm gì cho anh! khi nghe tin ba anh nằm bất tỉnh, anh thì bị Ä‘ui mù, tà i sản gia đình của anh đã tạm thá»i do em của anh là m chủ. Nó nói má»™t là chúng tôi phải nghe má»™t. Chuyện bệnh hoạn của anh há» nà o có biết đến. Tiá»n trong ngân khẩu đã cắt tên của anh ra rồi. Tôi cÅ©ng rất ngạc nhiên là anh vẫn còn được nằm nÆ¡i đây.
Hoà i Bảo lắc đầu không tin.
- Nếu nhÆ° anh nói thì há» không lo cho sức khá»e và bệnh hoạn của tôi, nhÆ°ng tại sao thằng Nam lại mÆ°á»›n y tá riêng cho tôi?
Nhâm lắc đầu.
- Tôi chẳng hiểu tại sao anh lại có y tá riêng, chứ tôi có thể bảo đảm là thằng Nam không há» bá» tiá»n ra mÆ°á»›n y tá cho anh. Anh có biết căn phòng anh Ä‘ang ở là căn phòng tệ nhất trong bệnh viện nà y không? Tôi là ngÆ°á»i quản lý vá» vấn Ä‘á» tiá»n bạc ra và o mà tôi không rõ tất cả hay sao. Anh nghÄ© lại Ä‘i, từ ngà y anh và o viện bấy lâu nay, có ai đến thăm anh lần nà o chÆ°a?
Hoà i Bảo yên lặng suy nghÄ©. Những lá»i Nhâm nói rất có lý. Từ xÆ°a đến giá» dì ghẻ của chà ng nà o có tình cảm gì vá»›i chà ng đâu, còn đứa em trai thì cứ mong cho chà ng chết để trá»n quyá»n nắm lấy tất cả sản nghiệp. Cả mấy tuần nay, tháºt sá»± đâu có má»™t ngÆ°á»i nà o đến thăm nà ng, ngoà i ông bác sÄ© và cô y tá HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng.
- Anh Nhâm, có thể kể rõ tất cả má»i việc cho tôi biết không.
Nhâm bắt đầu kể. Nhâm đã nói tất cả vá» chuyện của gia đình chà ng hiện naỵ Tiá»n thuốc men tháºt sá»± Nhâm không biết vì sao mà Bảo có để tá»± lo chứ gia đình anh ta không há» biết tá»›i.
Hoà i Bảo nghe xong buồn bã nói:
- Ãt ra tôi còn có được Lâm Nhi!
Nhâm thở ra lắc đầu, nói:
- Con nhỠđó cũng đã thay lòng đổi dạ!
Hoà i Bảo há»i:
- Tôi không hiểu.
Nhâm lắc đầu.
- Từ khi nghe tin anh Ä‘ui mù tà n táºt thì Lâm Nhi đã không còn quyến luyến gì tá»›i anh đâu. Nó đã Ä‘i theo Hoà i Nam rồi. ChÃnh mắt tôi nhìn thấy hỠÔm nhau hôn trong văn phòng là m việc của anh. GiỠđây Lâm Nhi rất thÆ°á»ng lui tá»›i vá»›i công ty để gặp Hoà i Nam. Há» rất tình tứ vá»›i nhau.
Mặt của Bảo đổi sắc, chà ng có vẻ rất đau khổ.
- Tháºt là nhÆ° váºy sao? hèn gì khi nà ng gặp tôi, nà ng không há» nói gì cả. Tháºt là khốn nạn!
Nhâm khuyên bạn:
- Anh đừng nên buồn nữa. Tôi đã đến đây là đã quyết định dù có mất Ä‘i công việc vẫn giúp đỡ cho anh! Ngoà i tình bạn ra, anh còn là ngÆ°á»i ân của tôi nữa. Anh hãy yên tâm nằm đây dưỡng bệnh.
Hoà i Bảo gáºt đầu:
- Cảm ơn anh!
- à , còn cô y tá mà anh nói là y tá riêng gì đó, anh có muốn tôi tìm há»i không?
Hoà i Bảo liá»n lắc đầu nói:
- Cô HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng rất tốt bụng, có thể cô ta nhìn thấy được gia đình tôi đã bá» rÆ¡i tôi nên cố tình giúp đỡ. Tôi sẽ tá»± mình nói cho ra chuyện. à , nhá» anh má»™t chuyện nhé. Tôi còn tiá»n ở trong ngân khẩu tại nÆ°á»›c Anh, nhá» anh chuyển tất cả vỠđây cho tôi để tôi tá»± lo mà trị bệnh.
Nhâm vỗ vai bạn nói:
- Hãy yên tâm. Tôi sẽ giúp anh toà n sức lực của tôi. Mong rằng anh chóng bình phục.
Nhâm Ä‘i rồi, Hoà i Bảo ngồi ngá»› ngẩn ra đó. Chà ng tháºt không biết nghÄ© gì hoặc muốn nghÄ© Ä‘iá»u gì. Trong khoảnh khắc, chà ng đã bị mất tất cả, tiá»n tà i, địa vị, tình yêu và cả ánh sáng của đôi mắt.
Cát Lan bÆ°á»›c và o, đôi tay của nà ng nà o là bánh ú, bánh tét, cÆ¡m sÆ°á»n, giá»ng nà ng vui vẻ nói:
- Hôm nay tôi đi ngang chợ mua thức ăn cho anh nè. Ăn cơm của bệnh viện hoà i chắc anh ngán lắm!
Hoà i Bảo gáºt gù:
- Cám ơn cô!
Nhìn nét mặt không vui của Hoà i Bảo, nà ng lo lắng há»i:
- Sao anh có vẻ không vui váºy?
Hoà i Bảo yên lặng và i giây, rồi nói:
- Tôi muốn há»i cô má»™t chuyện.
- Chuyện gì?
- Cô tháºt sá»± là y tá riêng mà gia đình tôi đã mÆ°á»›n cho tôi?
Câu há»i của Hoà i Bảo là m Cát Lan ngạc nhiên tá» mắt nhìn chà ng. Lá»i nói quá thà nh tháºt thì là m sao mà nà ng dám nói dối. Nói tháºt thì lại chẳng xong.
- Tôi... tôi...
Hoà i Bảo lắc đầu nói:
- Há»i thì há»i váºy thôi chứ tôi đã biết tất cả rồi và cÅ©ng đã Ä‘oán ra phần nà o của câu chuyện.
Cát Lan tròn mắt nhìn chà ng.
- Anh đã biết gì và đoán được gì?
Hoà i Bảo thà nh tháºt.
- Bạn của tôi vừa rá»i khá»i nÆ¡i đây. Anh ta cho tôi biết rằng gia đình tôi không há» mÆ°á»›n y tá riêng cho tôi, má»™t đồng xu bá» ra mua thuốc cÅ©ng chẳng có. Váºy cô là ai?
Cát Lan ấp úng.
- Tôi... tôi...
- Có phải cô là y tá của bệnh viện nà y không? Cô đã nhìn thấy và vì lòng tội nghiệp mà giúp cho tôi?
- Tôi... tôi tháºt không ngá» anh lại biết ra sá»± tháºt sá»›m nhÆ° vầy! Tôi biết nói ra anh sẽ buồn lắm nên tôi không dám nói tháºt.
- Cám Æ¡n cô đã táºn tình chăm sóc cho tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên khi hay tin ngÆ°á»i nhà của tôi không chút gì lo lắng cho tôi, cô đừng lo, không hại gì cho sức khá»e của tôi đâu. Tôi sẽ gắng bình phục cho sá»›m!
Cát Lan thở phà o nhẹ nhõm.
- Anh nghĩ được như thế thì hay lắm. anh hãy ăn chút đồ rồi đi nghỉ đi nhé.
- Tôi có thể nhỠcô là m dùm tôi chút chuyện được không?
- Là chuyện gì?
- Äến nhà của Lâm Nhi...
Cát Lan ngắt ngang lá»i Bảo nói.
- Xin lá»—i, chuyện đó tôi là m không được! Tôi không muốn Ä‘i má»i cô ta đến đây đâu! vì cô ấy đã... đã...
Hoà i Bảo lắc đầu.
- Cô yên tâm Ä‘i, tôi không nhá» thế nữa đâu. Tôi đã biết Lâm Nhi đã phụ tình tôi. Tôi chỉ nhá» cô nếu có dịp thì ghé ngang nhà cổ lấy giùm tôi cây kèn tây, món đó là của tôi. Khi nà o buồn tôi sẽ lấy ra thổi cho đỡ buồn. Mắt tôi đã không còn ánh sáng thì đâu thể chÆ¡i trò nà o thÃch hợp ngoà i vụ thổi kèn!
Cát Lan gáºt đầu đồng ý.
- Chiá»u vá» Ä‘i ngang nhà cổ, tôi sẽ lấy kèn đến đây dùm anh!
Hoà i Bảo gáºt đầu.
- Cám Æ¡n cô, à có phải tiá»n thuốc men bấy lâu nay của tôi Ä‘á»u do cô lo lắng không?
- Tôi... tôi...
Hoà i Bảo cÆ°á»i:
- Giá»ng ấp úng của cô tôi cÅ©ng Ä‘oán được rồi. Cám Æ¡n cô!
- Anh đừng khách sáo nhÆ° váºy! Anh cứ xem tôi là bạn, bạn bè giúp đỡ nhau có gì mà ngại.
- Tôi rất hân hạnh được là m bạn vá»›i ngÆ°á»i có nghÄ©a tình nhÆ° cá»™ Æ n nầy tôi nhất định sẽ trả.
- Anh đừng nói câu ơn nghĩa, nói thế là anh đã phụ lòng tôi rồi!
Hoà i Bảo lắc đầu.
- Mang Æ¡n thì phải đáp. Cô đã vì má»™t ngÆ°á»i không quen biết mà tốn tiá»n lại thêm tốn công nữa. Công của cô tôi không thể nà o trả cho hết được, nhÆ°ng tiá»n thì nhất định phải Ä‘á»n trả cho cá»™ Bạn tôi đã giúp tôi lấy tiá»n riêng trong ngân khẩu của tôi ra rồi. Trong vòng nay mai tôi sẽ có đủ tiá»n mà lo tất cả.
Cát Lan dịu dà ng nói:
- Nếu váºy thì anh đừng nên lo buồn mà suy nghÄ© nhiá»u nữa. Má»i chuyện để anh là nh lại rồi hãy tÃnh nhé.
- Cám Æ¡n cá»™ à , chúng ta đã là bạn rồi thì cho tôi há»i câu nà y nhé.
- Anh cứ há»i.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Cát Lan vui vẻ cợt đùa.
- Tôi chỉ quá 20 và i năm thôi.
Câu trả lá»i của Cát Lan là m cho Hoà i Bảo buồn cÆ°á»i. Chà ng nở nụ cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, nói:
- Váºy cô có cho phép tôi gá»i cô bằng tên không? Gá»i cô chẳng có chút thâm tình gì cả.
Cát Lan cÆ°á»i vui vẻ.
- Anh cứ tự nhiên. Thôi đừng nói nữa, cơm tôi mang đến cho anh đã nguội rồi kìa. Ăn nhanh đi!
- Hướng Dương cùng ăn với anh được không?
Cát Lan cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i tháºt dá»… chịu.
- Thôi được, nhÆ°ng anh là ngÆ°á»i bệnh thì phải ăn nhiá»u đấy nhé.
Cát Lan sớt vội phần cơm ra, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Cát Lan đứng trÆ°á»›c cá»a nhà của Lâm Nhi, nà ng bâng khuâng không biết có nên bấm chuông hay bá» ra vá». Nếu không vì Hoà i Bảo, Cát Lan sẽ chẳng bao giá» bÆ°á»›c trở và o nhà của Lâm Nhị Tiếng chuông cá»a reo vang. Lâm Nhi mở hé cá»a, nà ng ló đầu ra há»i:
- Mầy đến đây là m gì.
Cát Lan nói:
- Anh Bảo nhỠtao đến đây!
Lâm Nhi thở ra, lắc đầu.
- Tao đã bảo với mầy, giữa tao và Hoà i Bảo hiện giỠchẳng liên hệ gì đến nhau, mầy còn đến tìm tao là m gì.
Cát Lan nhÃu mà y.
- Nhi Nhi, mầy tháºt bạc tình quá.
- Mầy nên hiểu cho tao, má»™t khi đã ở trong ngôi nhà sang trá»ng thì ai lại có thể trở vá» nằm đất cho được chứ! Tháºt sá»± tao cÅ©ng thấy tá»™i cho Hoà i Bảo, nhÆ°ng tao không thể vì tình mà bá» sá»± nghiệp!
Cát Lan nhún vai:
- Mầy nói sao cũng được. Hoà i Bảo nhỠtao ghé đây lấy dùm những món đồ của anh ta để quên trong nhà mầy!
Lâm Nhi vẫn không mở to cánh cá»a, nà ng vẫn thò đầu ra, vá»›i giá»ng nói khó chịu.
- Mầy nói váºy nghÄ©a là gì? ảnh bảo mầy đến đây đòi của hả? bà n ghế, giÆ°á»ng ngủ, tivi, muốn rinh hết à ? Còn lâu! nói hắn đừng hòng tao trả. Con ngÆ°á»i hắn sao lại bần tiện thế!
Cát Lan lắc đầu há»i:
- Thì ra tất cả đồ váºt trong nhà mầy Ä‘á»u do Hoà i Bảo sắm chá» GiỠảnh gặp nạn tai, mầy bá» lÆ¡ không nghÄ© đến, váºy mà mầy còn có thể gá»i ảnh là con ngÆ°á»i “bần tiện†hay sao?
Lâm Nhi lớn tiếng nói:
- Tao nghÄ© tốt nhất là mầy nên rá»i nÆ¡i đây ngay Ä‘i! Tao chẳng trả lại hắn món gì đâu!
Cát Lan cÆ°á»i cÆ°á»i, giá»ng nói chua chát.
- Hoà i Bảo chẳng đòi mầy món gì cả, anh ấy chỉ muốn cây kèn tây của ảnh mà thôi. Tao nghÄ©, vá»›i khả năng nghệ thuáºt của mầy, cần chi đến cây kèn.
Nghe được câu nói ấy, Lâm Nhi vừa mở cá»a vừa nói:
- Tưởng gì chứ cây kèn cÅ© kỹ đó, giữ chi cho cháºt nhà ! mầy và o trong tá»± lấy mang Ä‘i cho khuất mắt tao.
Cát Lan cháºm rãi bÆ°á»›c và o nhà . Hoà i Nam từ trong phòng Ä‘i ra, chà ng nhìn Cát Lan vá»›i đôi mắt hiếu kỳ há»i:
- Cô nầy là ai váºy Lâm Nhi?
Lâm Nhi vui vẻ đến cạnh Hoà i Nam, vừa ngã đầu lên vai chà ng vừa nói:
- Là con ở trong nhà em lúc xưa, em đuổi việc nó đã lâu rồi. Nó để quên và i món đồ, hôm nay trở lại lấy mang đi.
Hoà i Nam nhìn Cát Lan, vá»›i giá»ng cÆ°á»i tháºt dá»… ghét.
- Ha ha! Cô bé à , đẹp nhÆ° thế nầy mà đi ở mÆ°á»›n cho ngÆ°á»i ta sao? Nếu cô cần việc, có thể là m cho tôi bất cứ lúc nà o.
Lâm Nhi là m ra vẻ nũng nịu.
- Anh Nam, chứ em không đẹp sao? Nếu anh cần, em sẽ là m bất cứ chuyện gì cho anh!
Hoà i Nam vẫn nụ cÆ°á»i khó Æ°a, nói:
- Em thì đẹp, nhưng con nhỠnầy hấp dẫn hơn. Ha ha...
Vá»›i ánh mắt khinh bỉ, Cát Lan liếc Hoà i Nam má»™t cái tháºt bén. Nà ng Ä‘i thẳng vá» phÃa cây kèn, gỡ há»™p ra xem xét kỹ cà ng, rồi đóng lại. Nà ng liếc nhanh vá» phÃa Hoà i Nam và Lâm Nhị Không biết há» nói những gì, nhÆ°ng Cát Lan có thể Ä‘oán được là Lâm Nhi không vui lắm vì những lá»i Hoà i Nam đã khen nà ng.
Lâm Nhi đi đến cạnh Cát Lan, nói vội:
- Mầy tìm có rồi thì nên rá»i đây ngay! Từ nay vá» sao đừng đến là m phiá»n tao nữa. Nghèo nhÆ° rác mà cứ bà y đặt là m cao.
Cát Lan chẳng trả lá»i. Nà ng ngẩng mặt cao và từng bÆ°á»›c Ä‘i ra khá»i nhà của Lâm Nhị Khi nghe Hoà i Nam vui vẻ nói “hẹn có ngà y gặp lại cô bé nhé!â€, nà ng cÅ©ng chẳng thèm nhìn đến hắn.
Và o đến nhà thương, Cát Lan gặp ngay Minh Thái đang cố công tỠtình với cô y tá trẻ. Nhìn thấy Cát Lan, Minh Thái vội và ng giới thiệu.
- Cô Lý Mai, đây là em gái tôi, Cát Lan!
Cát Lan nhìn cô y tá trẻ trước mặt, nà ng vui vẻ đưa tay ra nói:
- Rất hân hạnh được quen với chị!
Mai cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i tháºt hiá»n. Bắt lấy tay Cát Lan, nhá» nhẹ nói:
- Rất hân hạnh. Cô tháºt sá»± là má»™t ngÆ°á»i tốt.
Cát Lan tròn mắt ngạc nhiên.
- Tại sao chị lại nói thế?
Mai vui vẻ nói:
- Anh Thái đã kể cho tôi nghe tất cả rồi. Lan yên tâm Ä‘i, tôi sẽ không nhiá»u chuyện đâu. Sẽ giúp cho hai ngÆ°á»i nói vá»›i mẹ tôi.
Cát Lan vội lắc đầu.
- Xin đừng tiết lộ chuyện của chúng tôi!
Mai có vẻ xúc động, nói:
- Cô yên tâm. Mai chỉ muốn nói vá»›i mẹ xóa bá»›t Ä‘i và i ngà y của căn phòng 5B. Vì tin tôi anh Thái má»›i nói tôi nghe. Anh Thái tháºt thà , tốt bụng, ảnh đã dặn dò tôi rất kỹ rồi vì ảnh không muốn cho Hoà i Bảo biết rồi tá»± ái. Lòng dạ má»™t ngÆ°á»i con trai tốt nhÆ° thế tháºt là hiếm có trên thế gian.
Cát Lan nhÃu mà y.
- Anh Hai tôi là ngÆ°á»i tháºt thà , tốt bụng?
Minh Thái tằng hắng.
- Thôi nầy Cát Lan! đừng có chê anh mầy trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đẹp!
Cát Lan vui vẻ nói:
- Cảm ơn nhé chị Mai! Còn phần anh Hai, ảnh mà ăn hiếp chị thì cho em biết ngay nhé.
Mai lắc đầu.
- Không có gì đâu, Lan đừng ngại. Anh Thái không dám ăn hiếp chị đâu.
Minh Thái vừa đẩy Cát Lan đi tới vừa nói:
- Mầy và o thăm nó Ä‘i, để anh mầy có chút thá»i gian trò chuyện vá»›i cô y tá giá»i và đẹp nhất bệnh viện nầy má»™t lát.
Cát Lan bÆ°á»›c Ä‘i mà miệng cÆ°á»i khúc khÃch. Äến phòng Hoà i Bảo, nà ng gõ cá»a rồi bÆ°á»›c và o. Hoà i Bảo nghe được tiếng chân bÆ°á»›c nhẹ nhà ng, chà ng Ä‘oán biết ngay đó là HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng, cô y tá của chà ng.
Nở nụ cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, Hoà i Bảo nói:
- Hướng Dương đến rồi à ? Em đã ăn cơm chưa?
Cát Lan bước tới nói:
- Anh xem em mang gì đến cho anh đây nè.
Hoà i Bảo đứng lên. Cát Lan vội và ng đặt kèn xuống bà n và bước nhanh đến cạnh Hoà i Bảo. Nà ng dìu chà ng đến chiếc bà n tròn để trong phòng. Cát Lan vui vẻ nói:
- Anh hãy ngồi xuống ghế nầy trước đi.
Hoà i Bảo ngồi xuống. Cát Lan vui vẻ nắm tay Hoà i Bảo đặt lên cây kèn của chà ng. Hoà i Bảo vui vẻ reo lên.
- Ồ, em mang đến cho anh đấy à ?
- Vâng, nhưng không phải là cây kèn mới, của anh đó. Em ghé nhà Lâm Nhi, đòi lại dùm anh đó!
Hoà i Bảo thở ra, giá»ng trầm buồn.
- Cô ta có là m khó dễ gì em không?
Cát Lan lắc đầu.
- Không có gì đâu. Cô ta còn gởi lá»i thăm anh nữa.
Hoà i Bảo lại thở ra.
- Em đừng gạt anh nữa. Anh và cô ta chẳng còn lại gì đâu mà thăm há»i.
Cát Lan cố gắng bắt qua chuyện khác. Nà ng vui vẻ nói:
- Bây giá» có cây kèn rồi. Anh thổi cho em nghe được không váºy? là m y tá mà lâu lâu nghe được tiếng kèn, thì đỡ mệt lắm đó. Và em cÅ©ng có mang theo cái keyboard nầy, có thể Ä‘Ã n vá»›i anh!
- Tháºt à ? HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng cÅ©ng biết Ä‘Ã n?
Cát Lan vui vẻ gáºt đầu.
- Chỉ biết sÆ¡ sÆ¡, anh phải hứa không được cÆ°á»i đó nha.
Hoà i Bảo vui vẻ gáºt đầu.
- Không cÆ°á»i đâu. Vừa là y tá, vừa là nữ nghệ sÄ©, em tháºt có tà i đó nhé.
Cát Lan cÆ°á»i hiá»n hòa.
- Anh đừng nói nhiá»u nữa, thổi kèn mau Ä‘i!
Hoà i Bảo vui vẻ Ä‘Æ°a kèn lên môi và bắt đầu thổi. Tiếng nhạc nghe tháºt êm tai. Nắng từ ngoà i cá»a rá»i và o là m cho cảnh váºt trong phòng trở nên vui hÆ¡n.
Những ngà y tiếp nối sau đó không khà trong phòng bệnh của Hoà i Bảo hoà n toà n đổi khác. Cát Lan giỠđã trở thà nh má»™t ngÆ°á»i bạn tháºt thân vá»›i Hoà i Bảo. Cát Lan giúp cho chà ng có những lối suy nghÄ© mạnh dạn hÆ¡n. Hoà i Bảo giúp cho Cát Lan tìm ra ý thÃch của mình.
Cát Lan vui vẻ há»i:
- Anh có biết là m thơ không?
Hoà i Bảo cÆ°á»i.
- Là m một thi sĩ không phải dễ dà ng đâu. Anh múa thì hay chứ thơ thì lú.
Cát Lan cùng cÆ°á»i.
- Em cÅ©ng váºy. NhÆ°ng em rất thÃch há»c văn thÆ¡.
Hoà i Bảo ra ý.
- Váºy chúng ta cùng há»c hôm naỵ Em ra má»™t câu, anh là m má»™t câu.
Cát Lan cÆ°á»i nói:
- Em bắt đầu nè.
Hoà i Bảo giục
- Nhanh lên!
Cát Lan vui vẻ nói:
- Trá»i hôm nay nắng ấm.
Hoà i Bảo nói và o:
- Em chải tóc bên dòng.
- Có hoà ng tỠđến viếng.
- Cùng xây giấc mộng thơ.
Cát Lan suy nghĩ một lúc rồi tiếp:
- Lục đục đóng lục đục.
- Äinh đục đục ầm ầm.
Cát Lan cÆ°á»i hỉ hả.
- Là ng xóm mang dao búa.
Hoà i Bảo cÅ©ng cÆ°á»i.
- Hai đứa... dắt dìu nhau... chạy!
Cát Lan vừa vá»— tay vừa Ä‘á»c lại tác phẩm của há».
- Trá»i hôm nay nắng ấm.
Em chải tóc bên dòng
Có hoà ng tỠđến viếng
Cùng xây giáºc má»™ng thÆ¡
Lục dục đóng lục đục
Äinh đục đục ầm ầm
Là ng xóm mang dao búa
Hai đứa dắt dìu nhau chạy!
Hay, hay lắm đó! à mà khi nhá» anh thÃch là m gì?
- ThÃch được Ä‘i cắm trại vá»›i bạn bè.
- Em cÅ©ng váºy! nhÆ°ng chÆ°a bao giỠđược Ä‘i!
Cát Lan liá»n ra ý kiến.
- Hay là chúng ta có thể cùng cắm trại nơi đây.
Hoà i Bảo cÆ°á»i nhÆ° trẻ thÆ¡.
- Ở đây đâu có lá»u!
- Không cần chiếc lá»u chúng ta cÅ©ng có thể vui chÆ¡i được váºy!
Hoà i Bảo không hiểu, vui cÆ°á»i há»i.
- Không lá»u lấy gì mà cắm?
Cát Lan vá»™i lấy tấm chăn, trùm phủ lên bà n tròn. Nà ng nắm lấy tay Hoà i Bảo, nhấn chà ng ngồi xuống đất và đẩy chà ng chui dÆ°á»›c gầm bà n. Nà ng cÆ°á»i khúc khÃch nói:
- Theo trà tưởng tượng của em, bây giỠtối thui rồi đó, chúng ta ló đầu ra, và tưởng tượng mình đang đi cắm trại! Cứ tưởng tượng đại đi!
Hoà i Bảo là m theo y lá»i Cát Lan nói. Chà ng vui vẻ nói:
- Bây giỠđến lúc chúng ta phải nói dá»± tÃnh của mình.
Cát Lan tròn mắt.
- Tại sao?
- Vì lúc ngồi trong lá»u là lúc chúng ta nói ra dá»± tÃnh cho cuá»™c vui.
Cát Lan vui vẻ nói:
- Váºy anh tÃnh cái gì?
- TÃnh bá» lá»u Ä‘i sang rình các cô gái ở lá»u bên cạnh.
Cát Lan vui vẻ reo lên.
- Anh nà y qui? quái quá. Rình xong rồi anh là m gì?
- Chạy!
- Tại sao lại chạy?
- Vì bị mấy cô rượt! nhất là bà giáo trưởng, già rồi mà cầm cây chạy nhanh như gió thổi.
Cát Lan cÆ°á»i tháºt to nhÆ° chÆ°a bao giỠđược cÆ°á»i vui nhÆ° ngà y hôm nay.
Má»i việc bây giá» trở nên vui nhá»™n hÆ¡n. Lúc nà o trong phòng cÅ©ng trà n ngáºp tiếng kèn của Hoà i Bảo và tiếng Ä‘Ã n của Cát Lan. Tiếng cÆ°á»i nói, sá»± tranh luáºn, đủ má»i thứ đã là m cho Hoà i Bảo quên Ä‘i niá»m Ä‘au trong cÆ¡ thể. Ngà y thứ bảy, Cát Lan ở đó vá»›i Hoà i Bảo cả ngà y Ä‘Ã n hát trông tháºt vui vẻ.
Cát Lan vui vẻ nói:
- Bây giỠanh mệt rồi, hay là chúng ta tìm cái vui khác mà là m đi nha.
Hoà i Bảo cÆ°á»i xòa.
- Biết là lá»— tai của em mệt rồi. Chúng ta có thể chÆ¡i trò “giấc mÆ¡â€!
Cát Lan nhÃu mà y không hiểu.
- Trò đó là trò gì?
Hoà i Bảo vui cÆ°á»i giải thÃch.
- Chúng ta thay phiên nhau nói ra ước mơ của mình.
Cát Lan vội và ng la lên.
- á»’ không được đâu. MÆ¡ Æ°á»›c của em là cái chuyện thầm kÃn, ai mà có thể Ä‘em ra nói cho được!
Hoà i Bảo há»i nà ng.
- Váºy em có muốn nghe mÆ¡ Æ°á»›c của anh không?
Cát Lan gáºt đầu.
- Dĩ nhiên là muốn. Anh nói lẹ đi anh!
- Nếu muốn nghe thì em phải tiết lộ những giấc mộng của em.
Cát Lan yên lặng suy nghÄ©. Nà ng gáºt gù.
- Thôi cÅ©ng được, váºy anh nói trÆ°á»›c Ä‘i!
- Em nhá»› không được ăn gian nhé. Phải thà nh tháºt, không được nói dối.
- Ai mà thèm nói dối.
Hoà i Bảo thở ra một hơi dà i, vui vẻ nói:
- Anh luôn có má»™t mÆ¡ Æ°á»›c sau nầy sẽ có má»™t mái ấm gia đình. Má»™t vợ hai đứa con, trai hay gái không cần thiết, chỉ cần chúng biết thÆ°Æ¡ng yêu lẫn nhau. Vợ anh không cần đẹp, chỉ cần nà ng có thể cho anh má»™t tình yên trá»n vẹn. Äến phiên em đó!
Cát Lan chống hai chá» tay lên bà n, đôi tay để lên cằm, suy nghÄ© và i giây rồi nói vá»›i giá»ng nói đầy mÆ¡ má»™ng.
- Em mÆ¡ sau nầy sẽ có má»™t chà ng trai cỡi ngá»±a đến bên em, Ä‘Æ°a em Ä‘i đến má»™t vùng trá»i hạnh phúc.
Hoà i Bảo vui cÆ°á»i há»i:
- Tại sao lại phải cỡi ngựa?
Cát Lan mÆ¡ mà ng trả lá»i.
- Vì là hoà ng tỠthì nhất định phải biết cỡi ngựa!
Hoà i Bảo cÆ°á»i to.
- Ồ, là hoà ng tỠtrong câu chuyện lỠlem của em phải không?
Cát Lan nhÃu mà y.
- Công Chúa Lá» Lem không phải chỉ “Lá» Lem†mà thôi. Anh còn cÆ°á»i ngạo tôi nữa, tôi sẽ không nói chuyện vá»›i anh đâu nhé.
Hoà i Bảo vui vẻ nói:
- Thôi đừng giáºn mà cô nhá», anh chỉ nói đùa thôi mà . HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng tốt bụng nhÆ° thế nầy, anh bảo đảm sau nầy sẽ có hà ng ngà n hoà ng tá» cỡi ngá»±a đến nhà em, đến lúc đó em sẽ không biết chá»n ai đấy nhé. Có cần anh giúp không?
Cát Lan đỠmặt.
- Không cần đâu. Thôi không thèm nói chuyện vá»›i anh nữa, em còn rất nhiá»u chuyện cần phải Ä‘i là m, không ở đây nói xà m nữa.
Hoà i Bảo thở dà i.
- Ai cÅ©ng báºn vá»›i công chuyện, chỉ có anh là ...
Cát Lan đứng dáºy:
- Äôi mắt của anh sẽ sáng lại trong nay mai mà thôi. Bây giá» anh nên nằm đây nghỉ ngÆ¡i cho khá»e Ä‘i. Hôm qua bác sÄ© đã cho biết và i ngà y nữa thì sẽ tiến hà nh giải phẫu đôi mắt cho anh đó.
- Có thể nà o là đôi mắt anh sẽ mất ánh sáng mãi không?
Cát Lan tháºt thà .
- Em tin là anh sẽ được chữa là nh đôi mắt. Anh không nên mất tá»± tin nhÆ° thế. Anh hãy ngủ má»™t giấc cho khá»e Ä‘i nhé. Chiá»u mai em sẽ ghé qua thăm anh.
Hoà i Bảo thở ra, giá»ng buồn buồn:
- Mãi đến chiá»u à ?
Cát Lan vui vẻ nói:
- Vì em còn phải đi là m đó ông Tống ạ!
Hoà i Bảo cùng cÆ°á»i.
- Là m ở bệnh viện nà y thì nếu em có đi ngang phòng anh, là m ơn ghé và o chơi với anh và i giây.
Cát Lan vui vẻ nói:
- Là m y tá mà anh nói nhÆ° là đi dạo mát váºy! Thôi em Ä‘i vá» nhé. Sẽ gặp lại anh ngà y mai!
Cát Lan bước ra, Hoà i Bảo vẫn còn nói với theo.
- Chúc HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng tối nay có má»™t giấc má»™ng tháºt tuyệt.
Cát Lan bÆ°á»›c Ä‘i, thầm nghÄ© “nếu má»™ng mà có anh thì má»™ng nà o lại chẳng tuyệt vá»i!â€
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:03 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 9
Hoà i Bảo Ä‘ang ngóng trông HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng thì cá»a phòng lại mở. Có tiếng chân ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o. Bảo liá»n há»i:
- Ai đó? có phải em không Hướng Dương?
Hoà i Nam cÆ°á»i lá»›n:
- Giá» nầy mà còn có ngÆ°á»i muốn đến đây sao?
Hoà i Bảo nháºn ngay ra đó là giá»ng nói của Hoà i Nam.
- Nam, là em đó à !
- Äúng, tôi đến thăm anh đây.
Hoà i Bảo lắc đầu.
- Không cần thiết đâu.
Hoà i Nam cÆ°á»i to.
- Tại sao lại không. Äến đây xem má»™t thằng mù sống ra nhÆ° thế nà o! Ha ha, còn tệ hÆ¡n là sức tưởng tượng của tôi nữa.
Hoà i Bảo giáºn dữ hét.
- Nam! em đừng nói những lá»i đó, em sẽ hối háºn đấy!
Hoà i Nam lại cÆ°á»i.
- Anh là m gì được tôi! anh còn nhá»› không, lúc xÆ°a tôi luôn phải chịu dÆ°á»›i cÆ¡ anh, bây giá» thì tôi đã nắm hết tất cả! Nè, muốn tôi bố thà thì hãy quì xuống mà xin, nếu anh nói những lá»i tôi nghe vừa lá»— tai thì tôi có thể ban bố cho anh chút cháo! Nà o mau quì xuống Ä‘i!
Hoà i Bảo giáºn Ä‘á» mặt.
- Mầy Ä‘i ngay! Ä‘i khá»i đây ngay!
Hoà i Nam tá»± Ä‘á»™ng ngồi xuống ghế, cÆ°á»i to.
- Anh hãy nghe tôi nói và i lá»i. Nói xong nhất định là anh sẽ không dám Ä‘uổi tôi.
Hoà i Bảo vẫn hét.
- Äi ngay!
- Tôi cho anh hay, thằng Nhâm bạn của anh đã vá» phe tôi. Ha hạ Tiá»n trong ngân khẩu tại Anh Quốc của anh coi nhÆ° đã lá»t và o tay tôi! Cả cô ca sÄ© Lâm Nhi của anh nữa. Anh chẳng còn cá»ng rác nà o trên tay đâu mà ở đó la lối. Sao, còn dám Ä‘uổi tôi nữa không?
Hoà i Bảo nóng giáºn, hét cà ng to hÆ¡n.
- Mầy Ä‘i ra khá»i nÆ¡i đây ngay! Ä‘i ngay! Y tá, y tá đâu, Ä‘uổi nó Ä‘i ngay!
Hoà i Nam tá» vẻ thá»a mãn đứng lên.
- Không cần phải hét lên nhÆ° thế. Cái nÆ¡i rác rến nầy có má»i tôi cÅ©ng chẳng thèm ở.
Nam bÆ°á»›c ra đóng ầm cá»a lại. Hoà i Bảo gục đầu Ä‘au khổ. Chà ng ngồi đó cảm thấy chán chÆ°á»ng. Ngồi gục đầu trên bà n tháºt lâu. Cát Lan bÆ°á»›c và o nhìn thấy váºy, nghÄ© rằng chà ng đã ngủ quên. Nà ng liá»n bÆ°á»›c đến bên cạnh, nhá» nhẹ gá»i:
- Anh Bảo, thức dáºy qua giÆ°á»ng nghỉ Ä‘i anh.
Nghe giá»ng nói dịu dà ng của Cát Lan, chà ng ngẩng đầu lên. Mắt chà ng Ä‘á» ngầu gần nhÆ° muốn khóc. Cát Lan kinh hoảng há»i:
- Äã xảy ra chuyện gì thế?
Hoà i Bảo Ä‘au khổ thuáºt lại tất cả cho Cát Lan nghe. Nà ng an ủi:
- Thôi anh cũng đừng buồn!
Hoà i Bảo đau khổ nói:
- Tôi bây giá» chẳng còn lại gì. NgÆ°á»i thân không có, bạn bè phản bá»™i, ngÆ°á»i tôi yêu cÅ©ng chẳng ra chi, tiá»n bạc cÅ©ng không!
Cát Lan đứng vịn vai Bảo nói:
- Nhưng anh còn lại đôi mắt! mắt anh rồi sẽ sáng lại. Tôi tin rằng sau nầy anh sẽ tự dựng lại cơ nghiệp của mình!
Hoà i Bảo lắc đầu.
- Tôi tháºt chán lắm! Chán lắm.
Cát Lan lại an ủi:
- Tôi tin ở Æ¡i anh, đừng có chán nản. Anh phải ráng lên. Em của anh cố ý đến đây để kÃnh thÃch anh, để anh chán nản, để hại thêm tâm trà anh. Äừng cho há» vui mừng chứ!
Hoà i Bảo đứng dáºy. Chà ng cảm thấy mình quá yếu Ä‘uối. Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông kiên cÆ°á»ng nhÆ° chà ng mà cÅ©ng có ngà y hôm naỵ Ôm lấy Cát Lan. Chà ng ngã đầu lên vai nà ng.
- Tôi tháºt mất tất cả rồi, đã mất tất cả!
Cát Lan đứng yên cho chà ng trút hết ná»—i niá»m Ä‘au khổ.
- Xin lỗi Hướng Dương, tôi không nên mất thăng bằng như thế nầy.
Vừa nói Hoà i Bảo vừa ngồi xuống ghế. Cát Lan bước đi rót cho chà ng ly nước lã. Vừa để ly nước và o tay của Hoà i Bảo vừa nói:
- Anh uống ly nÆ°á»›c nầy rồi bình tÄ©nh lại Ä‘i nhé. Äừng quá xúc Ä‘á»™ng sẽ hại cho đôi mắt của anh đó!
Hoà i Bảo nói một cách đau khổ:
- Tôi còn lại gì đâu mà lo! bây giá» tôi chẳng còn lại gì để mà lo cho sinh mạng của mình. Cô Ä‘i Ä‘i, đừng giúp tôi chi cho phà công cá»™ Có ngÆ°á»i bạn nhÆ° tôi chỉ mang lại phiá»n hà cho cô.
Cát Lan khó chịu nói:
- Anh nói thế nghÄ©a là gì? Vì hôm nay anh không còn là má»™t ngÆ°á»i tá»· phú thì tôi sẽ không còn là m bạn vá»›i anh sao? Tôi giúp anh không phải vì đồng tiá»n, chỉ vì tôi nhìn thấy được anh cần má»™t ngÆ°á»i bạn! Anh nói thế là đau lòng tôi!
Hoà i Bảo đau khổ lắc đầu:
- Cô giúp tôi là m gì! Tôi không còn gì cả để trả lại cho cô! Äôi mắt của tôi cÅ©ng chÆ°a chắc sẽ có lại ánh sáng.
Cát Lan giáºn dữ.
- Em giúp cho anh nhÆ°ng chÆ°a há» nghÄ© rằng anh phải Ä‘á»n trả cho em! Em đã xem anh là má»™t ngÆ°á»i bạn thì bạn bè giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn thì là má»™t chuyện rất bình thÆ°á»ng. Em luôn tin và o tà i năng của anh, nhÆ°ng nếu nhÆ° anh vì những lá»i nói khó Æ°a của em trai mình mà nản chÃ, bá» liá»u tất cả thì dù cho em có giúp bao nhiêu Ä‘i nữa cÅ©ng bằng thừa. Em rất thất vá»ng vá» anh!
Hoà i Bảo cắn môi nói:
- Anh bây giỠchỉ là một thằng nghèo xơ xác. Một đồng xu không có mà em vẫn muốn là m bạn với anh hay sao?
Cát Lan dịu giá»ng nói.
- Em đã xem anh là bạn, dù anh là má»™t tá»· phú hay má»™t ngÆ°á»i xin ăn ngoà i phố, em vẫn xem anh là má»™t ngÆ°á»i bạn của em. Không gì thay đổi. Äối vá»›i em, tiá»n bạc chỉ là má»™t váºt dụng để chúng ta sinh sống chứ nó không bao giá» mang lại hạnh phúc cho mình. Không có tiá»n, ngÆ°á»i ta sẽ chết, nhÆ°ng có quá nhiá»u tiá»n thì há» sẽ rất cô Ä‘Æ¡n!
Hoà i Bảo lắc đầu, thở ra.
- Em vẫn còn trẻ mà lại có những ý nghĩ sâu sắc như thế. Anh đã 30 rồi mà chẳng nghĩ được như em.
Cát Lan vội an ủi chà ng.
- Anh nên bình tÄ©nh mà đối diện vá»›i gia đình của anh! Nếu anh có lại đôi mắt sáng thì anh có thể bắt đầu lại từ đầu... vá»›i đôi tay và nghị lá»±c của anh... anh sẽ sống bình thÆ°á»ng nhÆ° bao nhiêu ngÆ°á»i khác!
Hoà i Bảo nghe thấy sá»± suy nghÄ© giản dị của Cát Lan, chà ng không thể nÃn cÆ°á»i.
- Hướng Dương có biết là cách suy nghĩ của em quá đơn giản hay không?
Cát Lan lắc đầu.
- Em không nghÄ© váºy! em tin rằng cái gì mình cho nó là đơn giản thì nó sẽ trở thà nh Ä‘Æ¡n giản. Mình đừng nghÄ© phức tạp để rồi rối trà rồi lại không có cách giải quyết!
Hoà i Bảo cÆ°á»i.
- Tháºt anh không thể nà o cãi lại em!
- Anh cÆ°á»i rồi đó, có phải bây giá» anh thấy dá»… chịu nhiá»u hÆ¡n không? thôi để em đỡ anh qua giÆ°á»ng nghỉ nhé.
Hoà i Bảo lắc đầu.
- Sao lúc nà o gặp nhau em cÅ©ng bảo anh Ä‘i nghỉ váºy? Cô y tá nầy tháºt là là m biếng quá.
Cát Lan giả đò giáºn dữ.
- Anh dám nói em không siêng với công việc?
Hoà i Bảo cÆ°á»i to.
- Ha ha! Cô nhỠà , không là m biếng chớ sao cứ bắt bệnh nhân đi ngủ giữa ban ngà y như thế nầy!
Cát Lan che miệng cùng cÆ°á»i vá»›i Hoà i Bảo.
- Anh nói cÅ©ng đúng! Váºy thì anh thổi kèn cho em nghe Ä‘i nhé!
- Lại là m biếng nữa rồi! Hay là cả hai chúng ta cùng Ä‘Ã n hát cho thá»a thÃch!
Cát Lan là m ra vẻ trẻ thÆ¡, vui cÆ°á»i nói:
- NhÆ°ng phải cho em là m má»™t ngÆ°á»i nữ minh tinh nổi tiếng đó nha!
- Em muốn là ai?
- Mary-len Mon-rô!
Vừa nói Cát Lan vừa cÆ°á»i thúc thÃch. Hoà i Bảo không hiểu há»i:
- Cô ta là ai?
Cát Lan lại cÆ°á»i.
- Anh tháºt dở quá, là cô nữ minh tinh Ä‘iện ảnh nổi tiếng nhất Mỹ Quốc ấy!
Hoà i Bảo cÆ°á»i.
- Váºy anh phải là Billy Gioe đó nhé!
Cả hai lấy đà n ra vừa đà n vừa hát. Kèn thổi vang trong phòng, tiếng hát của Cát Lan hòa cùng Hoà i Bảo. Cả hai muốn bỠquên tất cả những cái buồn trong sự nô đùa ấy.
Äêm tối lại đến, Cát Lan định ra vá» thì Hoà i Bảo thở ra, nói:
- Em vá» rồi, anh tháºt sá»± cô Ä‘Æ¡n trong bóng tối!
Cát Lan nhỠnhẹ nói:
- Nếu anh cần, em sẽ đợi cho anh ngủ rồi em ra vá»!
Hoà i Bảo lắc đầu.
- Không cần phải như thế. Hay là em dẫn anh ra ngoà i chơi và i tiếng, được không?
Cát Lan liá»n lắc đầu.
- Ồ, không được đâu! bác sĩ sẽ không cho đâu.
Hoà i Bảo nà i nỉ:
- Anh tháºt buồn lắm, nếu đêm nay không được ra ngoà i cho thoải mái thì đầu óc anh sẽ rất căng thẳng!
Cát Lan lo lắng há»i:
- Váºy anh muốn Ä‘i đâu?
Hoà i Bảo bình thản nói:
- Muốn đến nhà em!
Cát Lan lắc đầu.
- Nhà của em nghèo lắm, không thÃch hợp cho anh đến để thoải mái tâm trà đâu.
Hoà i Bảo yên lặng và i giây, rồi thở ra, nói:
- Nghèo nhÆ°ng Ãt ra em còn có căn nhà để ở, còn anh hiện nay má»™t túp liá»u cÅ©ng không có thì sao lại dám chê ngôi nhà của em! Trừ phi em không muốn má»i anh đến nhà vì chê anh nghèo!
Cát Lan thà nh tháºt.
- Em chÆ°a há» nghÄ© váºy! Thôi được, nhÆ°ng anh hứa là không được cÆ°á»i ổ chuá»™t của em nhé!
Hoà i Bảo vui vẻ nói:
- Anh xin hứa!
- Váºy mau đứng lên Ä‘i, chúng ta cùng Ä‘i!
Cát Lan bÆ°á»›c đến đứng cạnh bên Hoà i Bảo. Chà ng Ä‘Æ°a tay, và Cát Lan rất tá»± nhiên nắm lấy tay chà ng. Bá»—ng nà ng sá»±c nhá»› và hết sức thẹn thùng. Nà ng muốn rút tay lại nhÆ°ng đã muá»™n vì tay của Hoà i Bảo giữ chặt lấy tay nà ng. Tim của nà ng Ä‘áºp loạn xạ, và Hoà i Bảo nhÆ° biết được nên cà ng giữ chặt tay nà ng hÆ¡n.
Hoà i Bảo ấm giá»ng nói:
- Chúng ta có thể Ä‘i được rồi! Hôm nay em là ánh sáng của cuá»™c Ä‘á»i anh đấy nhé.
Cát Lan nhỠnhẹ nói:
- Anh muốn đi đến nơi mà vẫn an toà n thì phải nghe theo mệnh lệnh của em đấy nhé.
Hoà i Bảo đùa.
- Thì anh đã giao cuá»™c Ä‘á»i nầy của anh cho em tạm thá»i là m chủ rồi mà !
Nghe những lá»i nói đó, Cát Lan cảm Ä‘á»™ng vô cùng. Nà ng tá»± chủ xiết chặt tay của Hoà i Bảo và cả hai cùng bÆ°á»›c ra khá»i cá»a bệnh viện. Bên ngoà i trá»i đã tối, Cát Lan dẫn bÆ°á»›c chà ng Ä‘i.
Äi được chừng năm bÆ°á»›c, Hoà i Bảo há»i:
- Chúng ta đang ở đâu thế?
Cát Lan bình thản trả lá»i.
- TrÆ°á»›c cá»a bệnh viện. Chúng ta phải Ä‘i chừng 20 bÆ°á»›c thì sẽ gặp má»™t trạm xe bus đầu tiên và mình sẽ ở đó đợi...
Hoà i Bảo liá»n ngắt ngang lá»i của Cát Lan.
- Sao lại không gá»i taxi mà đi xe bus!
Cát Lan vui vẻ trả lá»i.
- Äi taxi thì hà nh trình của chúng ta sẽ bị thu ngắn thá»i gian, vả lại còn bị tốn tiá»n nữa... anh không thấy nhÆ° vầy là thoải mái hÆ¡n sao?
Hoà i Bảo gáºt gù.
- Äúng! Thôi anh không thắc mắc nữa... anh rất tin ở nÆ¡i em.
Cát Lan cÆ°á»i.
- Là anh nói đấy nhé. Em sẽ cho anh biết từng chi tiết của chuyến du lịch nầy nhé! Äến trạm xe bus đầu tiên, và chúng ta sẽ xuống xe khi xe bus ghé và o trạm thứ bạ Sau đó chúng mình sẽ dùng xe Ä‘iện Ä‘i đến nhà em.
Khi hỠxuống xe bus thì Cát Lan vừa nắm tay dẫn Hoà i Bảo vừa nói:
- Chúng ta hãy đếm xem là mấy bước nữa chúng ta sẽ đến trạm xe điện!
Hoà i Bảo bắt đầu đếm to.
- 1, 2, 3... 10... 20
Cát Lan dẫn chà ng xuống trạm xe điện. Nà ng mua hai vé xe và cùng lên xe. Khi xe đến trạm thứ nhất thì Cát Lan lại lui cui dẫn chà ng xuống xe. Hoà i Bảo cứ đinh ninh rằng đã tới nhưng nà ng bảo:
- Chúng ta phải quẹo trái và đi bá»™ thẳng má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng má»›i đến nhà em.
Hoà i Bảo thắc mắc.
- Còn bao xa váºy?
Cát Lan lắc đầu.
- Em cÅ©ng không rà nh, vì ngà y thÆ°á»ng thì em dùng xe đạp, đạp vá» nhà . Em rất Ãt khi cuốc bá»™ thế nầy!
Cả hai vừa Ä‘i vừa nói chuyện rất vui vẻ. Cát Lan mang chuyện thá»i bé thÆ¡ kể cho Hoà i Bảo nghe. Nà ng luôn cố gắng kể những chuyện vui cho tâm hồn chà ng khuây khá»a. Hoà i Bảo thì lại kể những chuyện vui lẫn chuyện buồn trong Ä‘á»i chà ng cho nà ng hiểu. Cả hai nhÆ° có má»™t ná»—i niá»m thông cảm cho nhau. Hoà i Bảo bá»—ng dÆ°ng thấy lòng mình rung Ä‘á»™ng trÆ°á»›c má»™t ngÆ°á»i con gái mà chà ng chÆ°a há» thấy mặt. Tuy không nhìn thấy được Cát Lan nhÆ°ng đối vá»›i chà ng, nà ng là má»™t ngÆ°á»i con gái vô cùng tốt đẹp. Nếu ngay bây giá» chà ng có lại tất cả tiá»n tà i danh vá»ng nhÆ° xÆ°a thì chà ng sẽ quì dÆ°á»›i chân nà ng mà cầu hôn, xin được là m má»™t ngÆ°á»i bạn Ä‘á»i và cùng nà ng Ä‘i tìm hạnh phúc. NhÆ°ng tháºt tiếc thay, hiện nay chà ng chẳng còn lại gì vá»›i má»™t hình thể vô dụng.
Hoà i Bảo đang trong cơn say mê, bỗng “ầm†một tiếng, Hoà i Bảo đứng lại vì trán của chà ng đã đụng và o một miếng ván nà o đó.
Cát Lan vừa xoa xoa vầng trán của chà ng vừa vui cÆ°á»i nói:
- Xin lá»—i nhé! em quên báo trÆ°á»›c cho anh biết là có tấm bảng treo nÆ¡i nầy. Ông chủ nhà nầy treo cái bảng đó là cố ý để ngÆ°á»i ta đụng và o rồi bảo thá»i váºn xấu, hãy và o nhà ông ta mà xem bói tÆ°á»›ng.
Hoà i Bảo bước đi.
- Chắc là váºn mạng anh xấu tháºt rồi!
Cát Lan cÆ°á»i.
- Không đâu, anh đừng có tin ba cái Ä‘iá»u bói toán đó! Qua cái Ä‘au anh vừa chạm thì là khu nhà của em ở. Nhà em ở mãi táºn trên cao!
Cát Lan nắm lấy tay Hoà i Bảo dắt chà ng bÆ°á»›c lên nhất thang đầu. Hoà i Bảo ngừng lại há»i:
- Ở đây không dùng thang máy hả?
Cát Lan lắc đầu.
- Em đã nói chỗ em ở nghèo lắm, không có thang máy để dùng đâu.
- Váºy em ở lầu mấy?
- Bà máºt, không thể cho anh biết! anh cứ hát má»™t bản nhạc “Tình trong Giấc Má»™ngâ€, khi hát hết bản nhạc thì anh sẽ đứng trên từng lầu mà em ở đấy!
Hoà i Bảo vui vẻ nói:
- Váºy anh bắt đầu hát đây, để xem lá»i em nói có đúng không!
Hoà i Bảo bắt đầu hát. Giá»ng hát của chà ng nhÆ° lá»i ru ngá»t ngà o Ä‘Æ°a Cát Lan và o má»™ng mị! Hôm nay tháºt là ngà y đầu tiên nà ng bÆ°á»›c lên những nấc thang nầy mà không cảm thấy chút nà o mệt má»i. Tình yêu tháºt là má»™t liá»u thuốc nhiệm mà u, đã là m cho ta quên Ä‘i tất cả. Bá»—ng nà ng giáºt mình, “Ta yêu Hoà i Bảo tá»± bao giá»?†Má»™t câu há»i không cần câu trả lá»i, nà ng tháºt sá»± đã yêu Hoà i Bảo và yêu say đắm nhÆ°ng chẳng dám nói ra.
Vừa dứt bản nhạc thì cả hai đã đứng trÆ°á»›c cá»a nhà nà ng. Cát Lan mở cá»a má»i Hoà i Bảo và o. Nà ng không há» do dá»± khi diá»…n tả cho chà ng biết cái Ä‘Æ¡n sÆ¡ của nhà nà ng. Cát Lan để Hoà i Bảo ngồi và o ghế sa lông và nà ng lặng lẽ và o trong phòng của ná»™i, hôn lên vần trán của ông và o nói tháºt nhá»:
- Nội ơi, con đã tìm được hoà ng tỠcủa lòng con rồi nội ơi.
ông của nà ng vẫn còn Ä‘ang trong giấc ngủ tháºt say sÆ°a. Cát Lan bÆ°á»›c vá»™i ra sau bếp và mang cho Hoà i Bảo ly nÆ°á»›c lã, nà ng vui vẻ nói:
- Anh uống nước cho đỡ mệt đi!
Hoà i Bảo đỡ ly nước trong tay nà ng.
- Cám Æ¡n em, nhÆ°ng anh tháºt sá»± không thấy mệt! Ngồi đây, anh tháºt sá»± cảm thấy rất thoải mái!
HỠđã ngồi đó trò chuyện mãi đến khuya. Cát Lan Ä‘Æ°a Hoà i Bảo trở vá» bệnh viện. Sau khi chà ng ngủ yên, nà ng vá»™i vã ra vá». CÅ©ng bÆ°á»›c Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng ban nãy, và dÆ°á»›i ánh trăng mông lung, Cát Lan lại bá» mình rÆ¡i và o má»™t giấc má»™ng xuân tuyệt vá»i. Nà ng rất mong có má»™t ngà y Hoà i Bảo sẽ nói câu yêu thÆ°Æ¡ng vá»›i nà ng. Già u hay nghèo nà ng không cần thiết, chỉ cần má»™t câu nói “anh yêu em†của Hoà i Bảo thì nà ng sẽ trao cho chà ng tất cả sá»± yêu thÆ°Æ¡ng và sẽ cùng chà ng xây má»™t mái ấm gia đình. Dẫu cho mắt của chà ng sẽ không bao giá» có lại ánh sáng, Cát Lan vẫn mãi ở cạnh Hoà i Bảo để yêu thÆ°Æ¡ng và lo lắng cho chà ng.
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:03 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 10
- Anh Thái, anh còn dám đứng đây ngắm các cô y tá nữa sao? Muốn gợi tình với hỠhả?
Vừa nói Mai vừa nhéo và o cánh tay của Minh Thái má»™t cái tháºt Ä‘au. Thái hoảng hồn.
- A... đau quá! đã có em rồi anh đâu dám gợi tình với ai nữa.
- Nếu là tháºt sao mấy ngà y nay anh cố tình tránh né em?
Minh Thái băn khoăn.
- Thì tại vì... cũng tại con nhỠem gái của anh đó.
Mai nhìn Minh Thái dò xét.
- Bá»™ Lan không thÃch em sao?
Minh Thái lắc đầu.
- Không phải váºy! CÅ©ng tại nó vì tình mà không thÆ°Æ¡ng anh hai của nó.
Mai lắc đầu không hiểu.
- Anh có thể nói rõ má»™t tà được không? theo em thấy thì Lan là má»™t cô gái tháºt tốt bụng. Yêu âm thầm và cÅ©ng âm thầm hy sinh cho ngÆ°á»i mình yêu. Má»™t mình lo lắng tất cả, vừa chạy đôn chạy đáo kiếm tiá»n thuốc men vừa phải tìm thá»i gian mà chăm sóc và trò chuyện vá»›i ổng.
Minh Thái cao hứng chá»c ghẹo:
- Không phải tốt bụng mà là lụy tình! Các cô gái nhÆ° chúng em Ä‘á»u sẽ bị ngÆ°á»i ta cám dá»—. ChÆ°a chắc khi nó sáng mắt rồi, nó sẽ trả Æ¡n cho con Lan!
Mai nghiêm nghị nói.
- Sau nầy mà ông Tống sáng mắt rồi, ổng không thÆ°Æ¡ng lại Cát Lan thì em sẽ tìm đánh cho hắn má»™t tráºn tÆ¡i bá»i cho hả dạ!
Minh Thái vui cÆ°á»i.
- Trá»i Æ¡i! Tôi yêu nhằm bà la sát rồi, chết Ä‘á»i con trai tôi rồi còn gì.
Mai lém lỉnh nói:
- Cho anh biết đó nha, em không có hiá»n mà để cho anh ăn hiếp đâu nhé. Tại sao vẫn chÆ°a cho em biết, sao dám trốn em mấy ngà y nay?
Minh Thái gáºt gù.
- Cô y tá của anh ơi! Anh biết rồi, mạng của anh bây giỠđang nằm trong tay của em đó mà . Anh không phải cố tình trốn em mà là trốn má của em!
Mai tròn mắt ngạc nhiên.
- Sao lại trốn má em?
- Há»… thấy mặt anh là bả đòi tiá»n phòng của thằng Bảo. Nhìn thấy anh là bả ghét.
Mai mỉm cÆ°á»i.
- Tại các ngÆ°á»i không có bảo hiểm nên chúng tôi má»›i bắt nằm dưỡng bệnh ngà y nà o phải trả tiá»n ngà y đó, má em là m theo nguyên tắc chứ đâu có cố tình đòi nợ anh mãi.
- Trá»i! Thằng bạn của con Lan nằm ở đây chứ đâu phải anh đâu. Còn em nữa, không giúp gì cho anh hết, nói vá»›i má em xóa dùm và i ngà y cÅ©ng không xong.
Mai cằn nhằn.
- Ai nói vá»›i anh là không có? NhÆ°ng xóa nhiá»u quá ngÆ°á»i khác sẽ để ý rồi má và em bị Ä‘uổi việc là m sao?
Minh Thái nghiêm nghị vá»›i giá»ng kẻ cả:
- Khi nà o bị đuổi thì anh sẽ nuôi má và em!
Mai nói ngay.
- XÃ, anh nuôi anh còn chÆ°a nổi nói gì đến nuôi ngÆ°á»i khác. Cho anh biết đó nha, má em không thÃch cho em qua lại vá»›i anh đâu.
Minh Thái nhÃu mà y.
- Tại sao?
- Tại vì anh còn tÃnh trẻ con quá, không chịu lo là m ăn gì cả.
Minh Thái vui vẻ nói.
- Tại thá»i công việc là m ăn của anh chÆ°a tá»›i chứ bá»™! Cho em biết đấy nhé, bây giá» ngÆ°á»i ở đất ta chÆ°a hiểu rà nh vá» bảo hiểm nhân thá», khi hiểu rõ rồi thì bảo đảm vá»›i em há» sẽ xếp hà ng đôi hà ng dá»c mà muạ Bây giá» cho anh cÆ°á»›i em Ä‘i, không thôi tá»›i chừng đó anh không chịu cÆ°á»›i là em hối háºn đó nha.
Mai nghiêm nghị nói.
- Má cấm em không được qua lại với anh! má đang tìm anh đó.
Minh Thái nghe váºy hoảng hồn.
- Hả? không cho em cặp kè vá»›i anh váºy bả tìm anh là m gì?
Mai nói tỉnh.
- Äể giết anh chứ để là m gì!
Minh Thái cà ng hoảng lên.
- Tại sao?
Mai nhún vai.
- Có gì đâu mà anh lo! Tại vì em nói với má là em đã mang thai với anh rồi!
Minh Thái hét lớn.
- Hả? em nói đùa hay nói giỡn! Chỉ kiss có và i ba cái với em mà em bị mang bầu hả? kỳ nầy em hại anh thiệt rồi.
Mai nhỠnhẹ nói:
- Anh đừng hét to nhÆ° thế có được không? bá»™ anh muốn cho thiên hạ cÆ°á»i chê em hả?
Minh Thái nhá» giá»ng.
- Là m sao mà em lại có thai được chứ!
Mai ôm bụng cÆ°á»i to.
- Anh sao mà khỠquá! Nếu em nói thế má mới chịu cho em gặp anh!
Minh Thái nhăn mặt.
- Hết chuyện em mang ra hù bả hay sao mà lại Ä‘em cái chuyện nầy ra dá»a bả!
Bà y tá trưởng há» Lý trên tay cầm má»™t cái cây gá»— to Ä‘i nhanh vá» phÃa Minh Thái và Mai. Chà ng nhìn thấy hoảng lên. Chà ng định bá» chạy thì Mai nắm lấy tay chà ng giữ lại.
- Anh phải ở đây ứng phó.
Minh Thái than thở.
- Kỳ nầy tôi chết chắc rồi!
Bà y tá trưởng bÆ°á»›c đến chỉ và o mặt Thái, há»i:
- Mai! Phải thằng nầy không?
Mai nà i nỉ.
- Má, anh Thái là ngÆ°á»i tốt mà má!
Bà Lý giáºn dữ.
- Là ngÆ°á»i tốt sao lại dám để con gái tao mang bầu! Tao phải giết chết nó cho hả dạ!
Minh Thái bỗng cà lăm.
- Tôi... con... tụi con đâu có cố tình.
Bà Lý vẫn to tiếng.
- Tôi không cần biết. Mầy đã đụng và o ngÆ°á»i con gái tao thì tao phải giết mầy.
Mai nà i nỉ.
- Má, ở đây là nhà thương, má đừng có to tiếng nữa.
Bà Lý đánh và o mông của Mai má»™t cái tháºt Ä‘au, nói:
- Con gái gì mà ngu si quá. Äồ con gái hÆ°, con gái mất nết!
Minh Thái nhìn thấy Bà Lý la rầy Mai, chà ng dằn lòng không nổi, lớn tiếng hét.
- Dù cho bác có giết chết Mai Ä‘i nữa, chuyện cÅ©ng đã lỡ rồi, lúc đó bác sẽ hối háºn! Còn nhÆ° giết chết con thì cháu ngoại của bác sẽ không có cha, nó sẽ háºn bác suốt Ä‘á»i. Chuyện đã lỡ nhÆ° thế nầy, bác chỉ có thể để cho cháu thà nh hôn vá»›i Mai mà thôi!
Bà Lý trố nhìn Thái má»™t hồi cÅ©ng báºt cÆ°á»i.
- Coi váºy mà mầy cÅ©ng biết lo tròn bổn pháºn, không tránh né trách nhiệm của mình. Thôi được, ngà y mai bảo cha mẹ mầy đến nhà tôi mà cÆ°á»›i con Mai.
Minh Thái nghe váºy đâm hoảng sợ:
- Ngà y mai? phải cÆ°á»›i liá»n hả?
Bà Lý nắm chặt cây gá»—, giáºn dữ nói.
- Bây giá» cáºu định trốn trách nhiệm hay sao?
Minh Thái lắc đầu lia lịa.
- Không phải váºy... không phải váºy... xin bác để từ từ rồi chúng con sẽ tÃnh! Chỉ e rằng khi bác biết rõ hoà n cảnh gia đình con, bác sẽ không cho Mai lấy con đâu. Gia đình con chỉ còn lại có ông ná»™i mà ông ná»™i thì đã mất trà nhá»› và đứa em gái, gia đình còn nghèo lắm, thằng em rể thì lại bệnh nằm trong nầy không tiá»n để trả. Con Ä‘ang ráng là m để dà nh dụm tiá»n lo giúp cho nó và còn lo cÆ°á»›i vợ, xin bác cho con chút thá»i gian...
Bà Lý nghe váºy, gáºt gù thông cảm.
- Thôi được! Cáºu ráng mà tÃnh chuyện cÆ°á»›i há»i con gái tôi. Còn chuyện của thằng em rể cáºu thì để đó tôi lo giúp chá» Không nên phà tiá»n nữa mà phải dà nh dụm lo cho cái đám cÆ°á»›i.
Minh Thái mừng quýnh lên.
- Hả? bác tháºt đồng ý hả? Có nghÄ©a là không cần phải trả tiá»n phòng, tiá»n thuốc men gì cả?
Bà Lý gáºt gù.
- Tôi đã nói cáºu để đó tôi lo giúp chá» ThÆ°Æ¡ng con gái tôi thì phải ráng lo cho nó, còn cáºu mà ăn hiếp nó thì cáºu sẽ chết dÆ°á»›i tay tôi!
Nói xong bà Lý bá» Ä‘i. Minh Thái cứ ngỡ là mình Ä‘ang nằm má»™ng. Chà ng ôm Mai và o lòng, hôn lên môi nà ng tháºt tình tứ và bế nà ng lên quay má»™t vòng. Chà ng cảm thấy mình là ngÆ°á»i hạnh phúc nhất trên Ä‘á»i.
Khi buông nà ng ra, Minh Thái vui vẻ nói:
- Không ngá» em dám gạt má để được gần anh! Mai, em tháºt tốt vá»›i anh quá! Anh sẽ không bao giá» phụ bạc em đâu!
Mai vui vẻ nói:
- Anh mà dám bỠem thì anh không những chết dưới tay má em mà còn phải chết dưới tay em nữa đó.
Minh Thái lắc đầu lia lịa.
- Không dám! không dám đâu!
Mai mỉm cÆ°á»i nhìn Thái. Nà ng nắm lấy tay chà ng vừa bÆ°á»›c Ä‘i vừa nói.
- Thôi, bây giá» chuyện của chúng ta coi nhÆ° là xong. Chúng ta phải Ä‘i tìm em gái của anh. Em vừa nghe bác sÄ© nói ná»™i trong tuần nầy sẽ giải phẫu đôi mắt của ông Tống. Há» cần bà n thảo vá» vấn Ä‘á» tiá»n bạc. Má của em đã hứa giúp cho nhà anh thì má sẽ là m được! Chúng ta nên Ä‘i cho Lan hay để nà ng mừng. Äể Lan yên tâm mà lo chăm sóc cho ông Tống.
Minh Thái vui cÆ°á»i Ä‘i theo Mai. Chà ng cảm thấy trên thế gian nầy có lẽ chà ng là ngÆ°á»i Ä‘ang vui thú nhất.
Cát Lan Ä‘ang ngồi trong phòng trò chuyện vá»›i Hoà i Bảo. Nà ng cắt những trái cam, những trái bom Ä‘Æ°a táºn tay chà ng. Hoà i Bảo rất cảm Ä‘á»™ng vì Cát Lan quá táºn tâm lo lắng cho chà ng. Lan vui vẻ nói:
- Nè anh, ăn cam đi anh!
Hoà i Bảo liá»n chụp tay của Lan. Chà ng nắm tháºt chặt bà n tay của Cát Lan và o tay của chà ng, ấm giá»ng nói:
- HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng, em tháºt tốt vá»›i anh quá. Anh mang Æ¡n em rất nhiá»u!
Gương mặt của Cát Lan đỠbừng. Nà ng e thẹn nói:
- Anh đừng nói thế! em đâu tÃnh Æ¡n nghÄ©a vá»›i anh.
Hoà i Bảo đưa tay của Cát Lan lên môi, hôn lên tay nà ng, ôn tồn nói:
- Anh biết ngay lúc nầy anh không nên tá» tình cảm vá»›i em, vì anh chẳng còn lại gì! Tiá»n, tà i, địa vị, và lại là kẻ tà n táºt Ä‘ui mù... anh không xứng đáng gì vá»›i em nhÆ°ng nếu anh không nói tháºt lòng mình thì anh sợ sẽ không có cÆ¡ há»™i nói vá»›i em những lá»i chân tháºt nhất Ä‘á»i anh!
Cát Lan ngÆ°á»›c mặt lên nhìn Hoà i Bảo. nà ng e dè há»i:
- Anh muốn nói gì?
- Anh rất sợ mất Ä‘i em! anh không thể nà o sống thiếu em HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng Æ¡i! Em tháºt là má»™t ngÆ°á»i con gái tốt đẹp, em tháºt tuyệt vá»i! Không có ai trên Ä‘á»i so sánh nổi vá»›i em!
Cát Lan nghe những lá»i đó, nà ng thẹn thùng nói:
- Anh đừng nên khen em như thế, em không tốt như thế đâu! Sau nầy anh nhìn thấy em rồi, anh sẽ không nghĩ thế đâu.
Hoà i Bảo vẫn nắm lấy tay Cát Lan. Chà ng nghiêm chỉnh ấm giá»ng nói:
- Hương Dương, em là một cô gái hoà n toà n tốt đẹp trong lòng anh!
Cát Lan nghe thế vui mừng lẫn lá»™n. Nà ng nhìn Hoà i Bảo tha thiết. Äôi mắt mở to sung sÆ°á»›ng vá»›i niá»m hạnh phúc. Hai tay của nà ng đã nằm trá»n trong đôi bà n tay của Hoà i Bảo, tâm trà nà ng hoang mang. Nà ng không nói thêm gì chỉ âm thầm mÆ¡ Æ°á»›c.
Cát Lan đứng bên ngoà i nhìn và o phòng của ông Tống Lục mà thÆ°Æ¡ng hại cho hai cha con của há». Hoà i Bảo ngồi cạnh bên nắm tay cha của chà ng. Tuy ông già vẫn nằm đó bất tỉnh, nhÆ°ng Hoà i Bảo hà ng ngà y vẫn bá» ra và i tiếng đồng hồ để đến cạnh bên trò chuyện vá»›i cha của chà ng. Cát Lan Ä‘au lòng, lặng lẽ bá» ra ngoà i.
Hoà i Bảo giữ chặt lấy tay cha, gục đầu đau khổ.
- Trá»i Æ¡i! sao không cho tôi chết thay cha của mình. Tại sao lại để cho tôi còn sống đây mà cha tôi lại phải nằm đây mà bất tỉnh! Ba Æ¡i, con đã hại ba rồi! Tại con tất cả.
Hoà i Bảo giống nhÆ° má»™t kẻ chết Ä‘uối Ä‘ang cố bám vÃu và o thanh gá»— mục để lấy lại hÆ¡i thở. Chà ng tâm sá»± vá»›i cha má»™t cách Ä‘au khổ:
- Ba, hãy trở vá» vá»›i con! Con chỉ là má»™t kẻ lão luyện trong thÆ°Æ¡ng thÆ°á»ng, còn vá»›i tình trÆ°á»ng, vá»›i gia đình, con nhÆ° má»™t ngÆ°á»i binh nhì má»›i nháºp chiến! Ba, chúng con rất cần có ba!
- Anh Bảo!
Hoà i Bảo nghe tiếng gá»i, ngẩng đầu lên há»i:
- Ai đó?
- Tôi đây! Nhâm...
Hoà i Bảo nghe đến tên Nhâm, chà ng nổi cáu.
- Mà y Ä‘i khá»i nÆ¡i nầy cho tao! Tao không có ngÆ°á»i bạn bất nhân bất nghÄ©a nhÆ° mà y!
Nhâm với vẻ bình tĩnh nói:
- Anh nên bá»›t nóng giáºn! Chúng ta nên tìm má»™t nÆ¡i nà o đó để nói chuyện cho rõ rà ng! anh đừng giáºn quá rồi mất khôn, anh Bảo ạ!
Hoà i Bảo thở dà i.
- Anh còn muốn gì ở tôi? tôi và anh chẳng còn gì để nói! Tốt hÆ¡n anh nên rá»i khá»i nÆ¡i đây!
Nhâm nói, giá»ng rất ôn tồn:
- Chúng tôi Ä‘á»u là những ngÆ°á»i bị em của anh lợi dụng! Nếu nhÆ° tôi không là m theo lá»i của hắn thì kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại! Tôi chÆ°a há» phải bá»™i anh! Hãy cho tôi chút thá»i gian nói rõ má»i chuyện!
Hoà i Bảo đứng yên lặng suy nghÄ© má»™t lúc lâu. Chà ng chẳng phải là má»™t kẻ ngu si mà để cho Nhâm gạt gẫm. Hoà i Bảo có rất nhiá»u ngÆ°á»i bạn trên thÆ°ong trÆ°á»ng, nhÆ°ng bạn nhÆ° thế thì đâu phải là bạn! Há» chỉ thÃch mình và kÃnh nể mình chỉ vì đồng tiá»n mà thôi. Từ ngà y Hoà i Bảo nằm nhà thÆ°Æ¡ng cho đến hôm nay, đâu có má»™t ngÆ°á»i bạn trong ngà nh buôn bán đến viếng thăm chà ng! Nếu Nhâm là kẻ thù thì chà ng nên giả vá» tin tưởng để tìm cách đối phó, còn nhÆ° Nhâm tháºt là má»™t ngÆ°á»i bạn có thâm tình, thì chà ng không nên để mất bạn! Rất có thể Nhâm sẽ là má»™t vị cứu tinh cho chà ng.
Hoà i Bảo gáºt gù.
- Äược! xem nhÆ° tôi tin anh lần nữa! Chúng ta nên ra ngoà i nói chuyện để ba tôi được nằm yên tÄ©nh nÆ¡i đây!
Cả hai bÆ°á»›c ra sân bệnh viện. Khu vÆ°á»n cÅ©ng khá rá»™ng, há» ngồi trên bục ghế ngoà i trò chuyện. Nhâm nhìn Hoà i Bảo, há»i:
- Äôi mắt của anh lúc nầy thế nà o rồi?
Bảo trả lá»i ngắn gá»n:
- Chẳng sao cả, và i hôm nữa tôi sẽ được sáng mắt! Sao, anh nói gì thì cứ việc nói!
Nhâm nhẹ nhà ng kể rõ má»i chuyện:
- Khẩu phần công ty, tuy ba anh có 50% và anh vẫn còn 30%, nhÆ°ng vì anh còn Ä‘ang dưỡng bệnh, ba anh nằm bất tỉnh, không thể nà o là m việc cho công ty nên nó đã thay ba anh và anh nắm quyá»n tất cả! Lần đầu tiên tôi đến thăm anh, tháºt sá»± vì nghe theo lệnh của nó! Nó đã bà y tôi phải dùng tình cảm mà dá»a xét xem anh còn bao nhiêu tiá»n ở nÆ°á»›c ngoà i! nhÆ°ng nếu tôi không là m váºy thì tôi không thể nà o đến thăm anh mà không bị mất Ä‘i chén cÆ¡m cho gia đình tôi! nó muốn tôi dùng tình cảm để gạt lừa anh vì bá»n há» biết rằng có rất nhiá»u khẩu phần của anh ở ngân hà ng của Anh Quốc mà há» không thể nà o đụng đến được! Tôi xin thá» vá»›i anh là khi vỠđến công ty, tôi chẳng kể rõ cho thằng Nam biết những chi tiết của chúng ta! Tôi chỉ nói sÆ¡ là anh đã nhá» tôi nếu được, chuyển dùm số tiá»n ở ngân hà ng Anh Quốc vá» nÆ°á»›c cho anh, để anh trị bệnh! Nó có há»i tôi là bao nhiêu thì tôi có trả lá»i là và i triệu! Nó đã tin tưởng tôi và bảo tôi khi anh chuyển tiá»n vá» nÆ°á»›c thì tôi phải bằng má»i cách chuyển ngay số tiá»n đó và o ngân khẩu của nó! Tôi đã gáºt đầu hứa đại, nhÆ°ng tôi đã không là m theo lá»i của nó!
Nhâm ngưng một lát, thở ra rồi tiếp:
- Nó tuy nắm quyá»n hà nh trong công ty nhÆ°ng chẳng chút nà o thông minh! Bá»n là m dÆ°á»›i tay của nó bên ngoà i thì vâng vâng dạ dạ, nhÆ°ng chúng đã ăn bòn ăn lén, chẳng nể nang gì nó! Tất cả ngÆ°á»i là m Ä‘ang chá» anh bình phục để trở vá» Ä‘iá»u chỉnh lại công ty! Tối qua tôi đã mở má»™t há»™i há»p vá»›i há»! Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘iá»u đồng ý, nếu anh trở vá» thì há» sẽ theo anh là m việc! Công ty bây giá» Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i xuống vì thằng Nam chỉ biết lo ăn chÆ¡i chứ vá» việc buôn bán chẳng có chút gì thông minh! Tôi đã âm thầm mang chữ ký của anh gởi qua cho ngÆ°á»i bạn ở Anh Quốc, chuyển hết số tiá»n đó vá» nÆ°á»›c, số tiá»n nầy Ä‘ang nằm tại ngân hà ng Äại Nam!
Nhâm móc trong túi ra và i tỠgiấy, tiếp tục nói:
- Äây là tất cả giấy tá» chứng minh rằng 15 tá»· bạc vẫn còn là của anh! Tôi đã bà n sÆ¡ vá»›i ngÆ°á»i phụ trách vá» thÆ°Æ¡ng mãi, ông ta nói khi nà o anh bình phục trở ra ngoà i nầy, ông ta sẵn lòng giúp anh! ông ta quen biết rất nhiá»u ngÆ°á»i, nếu ổng giúp cho anh thì tôi tin chắc là anh sẽ thà nh công! Anh hãy cất giữ những giấy tá» nầy, anh cần rút tiá»n ra khi nà o cÅ©ng được, chỉ cần anh gá»i đến và đưa há» số máºt mả 947CT3 và nói cho há» biết anh cần bao nhiêu thì ngân hà ng sẽ có ngÆ°á»i mang đến táºn tay trao cho anh! Chiá»u hôm qua tôi đã nói chuyện vá»›i bác sÄ© vỠđôi mắt của anh! Thứ sáu nầy anh sẽ được Ä‘Æ°a và o phòng giải phẫu, tôi đã nói bất cứ giá nà o cÅ©ng phải cứu lại đôi mắt cho anh! không cần lo vá» vấn Ä‘á» tiá»n bạc, chỉ cần má»™t ông bác sÄ© giá»i, chữa là nh đôi mắt của anh thì có tốn bao nhiêu, chúng ta cÅ©ng đủ cách để trả! Tôi tin là mắt anh rồi sẽ sáng lại!
Hoà i Bảo ngồi yên lặng. Chà ng cứ ngỡ mình Ä‘ang nằm má»™ng chứ đây chẳng phải là sá»± tháºt! Trên Ä‘á»i nầy tháºt sá»± vẫn còn ngÆ°á»i tốt, không phải ai cÅ©ng xấu xa nhÆ° chà ng đã nghÄ©! Lòng chà ng cảm kÃch vô cùng! Bao nhiêu năm là m việc chiếu theo tình theo nghÄ©a, bây giá» chà ng má»›i thấy rõ “là m Æ¡n thì được phÆ°á»›c, ở hiá»n gặp là nh!â€
Mắt chà ng Ä‘á», giá»ng ấm áp nói:
- Tôi tháºt không biết nói lá»i nà o cho phải, không biết cảm Æ¡n anh nhÆ° thế nà o má»›i đúng! Tôi đã nghi oan cho anh, tôi tháºt áy náy trong lòng vô cùng! Tháºt ra thì hiện nay tôi chẳng quan trá»ng lắm chuyện của cải và tiá»n bạc! Tôi đã thấy rất rõ rà ng, con ngÆ°á»i khi có quá nhiá»u tiá»n thì há» sẽ xem tình nghÄ©a chẳng ra chi! Há» xem trá»ng tôi chỉ vì đồng tiá»n, khi dể tôi cÅ©ng chỉ vì đồng tiá»n! Trong lúc tôi mất Ä‘i tất cả thì trá»i lại ban tặng cho tôi má»™t tình yêu cao đẹp! Tôi Ä‘ang rất hạnh phúc vì tôi đã tìm cho mình cái quà nhất trong cuá»™c sống rồi, dù có nghèo khổ đến đâu, tôi có tình yêu trong tay thì tôi nhất định sẽ có nghị lá»±c tiến thân!
Nhâm vội lắc đầu.
- Anh đừng nói thế! vì tôi chỉ có thể giúp anh bấy nhiêu thôi! bao nhiêu năm nay, anh lúc nà o cÅ©ng giúp đỡ cho tôi và gia đình của tôi, giá» có cÆ¡ há»™i giúp lại cho anh, tôi rất hân hạnh! Tôi biết được là Nam có đến sỉ vả anh má»™t lần, tôi thấy nó có vẻ tình nghi là tôi phản bá»™i nên không dám đến gặp anh liá»n để phân giải trắng Ä‘en! lúc nầy nó đã không phòng ngừa gì cả nên tôi má»›i dám và o đây báo rõ tất cả cho anh hay! Anh nên cố gắng chữa cho đôi mắt là nh lặn lại để rồi còn giúp sức cho ba của anh! CÆ¡ nghiệp của ba anh, ông ta đã cá»±c khổ lắm má»›i tạo dá»±ng được nhÆ° thế nầy, anh đừng để cho thằng em anh phá hoại! Nếu anh là m ngÆ¡ thì khi ba anh tỉnh lại, anh ăn nói thế nà o vá»›i ba của anh?
Hoà i Bảo nhÆ° ngÆ°á»i tỉnh má»™ng, chà ng cảm thấy yêu lại cuá»™c sống! Chà ng cứ ngỡ mình đã mất hết tất cả, nhÆ°ng hôm nay chợt nhiên tất cả lại trở vá» và chà ng và có cả má»™t tình yêu chân tháºt của HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng! Hạnh phúc chợt nhiên đã đến vá»›i chà ng!
Hoà i Bảo gáºt gù.
- Tôi nhất định phải chữa là nh đôi mắt! bên ngoà i còn rất nhiá»u chuyện cần đến tôi! CÆ¡ nghiệp của ba tôi cần ngÆ°á»i cứu vãn, và tôi sẽ có cÆ¡ há»™i Ä‘á»n bù lại cho HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng!
Nhâm ngạc nhiên há»i:
- HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng? là ai váºy?
Cát Lan khi trở vá» phòng ông Tống Lục để Ä‘Æ°a Hoà i Bảo trở vá» phòng riêng, nhìn không thấy Hoà i Bảo, nà ng rối lên! nhÆ°ng khi cô y tá cho biết Hoà i Bảo đã cùng má»™t ngÆ°á»i Ä‘i ra khu vÆ°á»n của bệnh viện trò chuyện! Nà ng lang thang Ä‘i tìm và cuối cùng, nà ng đã nhìn thấy chà ng Ä‘ang ngồi trò chuyện vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lạ mặt! Nà ng Ä‘i đến gần, định ra mặt bảo Hoà i Bảo nên trở vá» phòng, nhÆ°ng suy nghÄ© má»™t lúc, nà ng lại không dám cho bạn của Hoà i Bảo trông thấy mặt của nà ng. Cát Lan đã núp và o má»™t bên lắng nghe! Nà ng rất vui mừng cho Hoà i Bảo, cuối cùng chà ng đã được Ä‘á»n bù, chà ng đã được trở lại vá»›i cuá»™c sống nhÆ° xÆ°a! Khi Cát Lan nghe Hoà i Bảo nhắc đến tên “HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng†nà ng nÃn thở chỠđợi!
Hoà i Bảo nghe Nhâm nhắc lại cái tên dá»… thÆ°Æ¡ng ấy, lòng chà ng ấm lại. Hoà i Bảo ấm giá»ng nói:
- Cô ấy là má»™t cô y tá tốt bụng! Cô ta đã bá» công bá» tiá»n ra lo cho tôi trong lúc tôi gặp nạn! Là ngÆ°á»i mà tôi yêu tha thiết! Sau nầy sáng mắt lại, tôi nhất định sẽ bà y tá» lòng mình, tôi sẽ lo chuyện công ty xong, sẽ xin cÆ°á»›i nà ng má»™t cách Ä‘Ã ng hoà ng! NhÆ°ng không biết là nà ng sẽ đồng ý không! vì tôi biết đối vá»›i nà ng chỉ có tình yêu là quan trá»ng, tiá»n bạc chẳng cần thiết! Tôi yêu nà ng là yêu cái trong trắng tháºt thà , hiá»n là nh nhÆ° thế đó!
Cát Lan nghe thế lòng bá»—ng nhiên thấy ấm lại! Nà ng tháºt vui sÆ°á»›ng vá»›i hạnh phúc! Nếu lúc đó không có ông bạn ngồi kế bên Hoà i Bảo, nà ng đã nhà o và o lòng của Hoà i Bảo mà nói: “Em bằng lòng, em bằng lòng là m vợ của anh! dù anh là má»™t ngÆ°á»i nghèo khổ hay anh là má»™t nhà vua tá»· phú, em vẫn sẵn sà ng ở cạnh anh suốt kiếp, trá»n Ä‘á»i, vì chỉ có anh là ngÆ°á»i có thể mang đến giấc má»™ng cho em!â€
Nhâm vui vẻ nói:
- Tôi mừng cho anh! Cuối cùng rồi anh cÅ©ng đã tìm ra má»™t niá»m hạnh phúc tháºt sá»±! à , còn cô bé Cát Cát... gì đó của anh thì sao?
Hoà i Bảo nhÃu mà y suy nghÄ©:
- Cát Cát... Nà o mà lại là của tôi?
Nhâm nhìn Hoà i Bảo mỉm cÆ°á»i:
- Có má»™t thá»i gian anh bảo vá»›i tôi là có cô bé Cát... Cát gì đó, cô bé hà tiện lá»i nói vá»›i anh nhÆ°ng đã là m lòng anh thắc mắc vá» tình cảm giữa anh và Lâm Nhi! Còn nhá»› không ông bạn?
Hoà i Bảo bá»—ng nhÆ° nhá»› lại Ä‘iá»u gì, nói:
- à , cô bé Tiểu Cát ấy mà ! Cô ta không sánh nổi vá»›i HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng của tôi đâu. Tiểu Cát chỉ là má»™t cô bé nhà nghèo, theo là m công cho Lâm Nhi mà thôi. HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng là má»™t cô y tá hiá»n là nh, trong sáng, cao thượng, dá»… thÆ°Æ¡ng, không ai có thể so sánh vá»›i nà ng đâu. Tiểu Cát là m sao bì vá»›i HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng.
Nhâm đứng dáºy vui cÆ°á»i lắc đầu:
- Nếu cô HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng đó cao đẹp nhÆ° anh vừa nói thì tháºt sá»± là anh may mắn rồi. Thôi, tôi xin phép phải vá», vì tôi còn có rất nhiá»u chuyện để lo liệu cho xong.
Hoà i Bảo cũng đứng lên.
- Cám Æ¡n anh tháºt nhiá»u, anh bây giá» nhÆ° cánh tay phải của tôi rồi. Má»i việc đợi tôi là nh đôi mắt rồi bà n tÃnh sau.
Nhâm dắt Hoà i Bảo trở lại căn phòng.
Cát Lan ngồi xuống dá»±a ngÆ°á»i và o thân cây. Nà ng cắn chặt môi, những câu nói của Hoà i Bảo vỠ“Tiểu Cát†là m nà ng ngây ngÆ°á»i ra không thể ngá» rằng trong mắt của Hoà i Bảo “Tiểu Cát†chỉ là “má»™t cô bé nhà nghèo, theo là m công cho Lâm Nhi mà thôiâ€.
NÆ°á»›c mắt chảy quanh má, giá»ng yếu á»›t, tá»± nói vá»›i mình:
- Trá»i Æ¡i! nếu chà ng biết được Tiểu Cát là HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng, HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng là Tiểu Cát thì chà ng nhất định sẽ thất vá»ng vô cùng! Không, tôi không thể nà o cho chà ng biết được HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng, má»™t ngÆ°á»i mà chà ng nghÄ© là hiá»n là nh, trong sáng, cao thượng, dá»… thÆ°Æ¡ng, thì lại là má»™t cô bé nhà nghèo, là m công cho Lâm Nhi.
Cát Lan ngồi đấy rất lâu, suy nghÄ© vẫn vÆ¡ rồi nà ng đứng lên, thẫn thá» bÆ°á»›c Ä‘i. BÆ°á»›c đến trÆ°á»›c phòng của Hoà i Bảo, nà ng nhẹ nhà ng đẩy cá»a Ä‘i và o. Ngá»i thấy mùi nÆ°á»›c hoa quen thuá»™c, Hoà i Bảo biết ngay đó là HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng của chà ng vui vẻ nói:
- Hướng Dương, đến đây em! anh đang trông chỠem đến. anh có hai chuyện mừng muốn kể cho em nghe.
Cát Lan đi đến cạnh Hoà i Bảo, nói:
- Chuyện gì thế anh?
Hoà i Bảo nắm tay Cát Lan tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
- Anh tin rằng sau khi em biết rồi, em sẽ rất vui mừng cho anh!
Cát Lan nhỠnhẹ nói:
- Mà là chuyện gì, anh nói đi!
- Bác sÄ© vừa cho anh biết, sáng ngà y mai sẽ giẩu phẫu đôi mắt cho anh! và nếu tất cả được suông sẽ thì trong vòng hai tuần sẽ tháo băng cho anh! ông ta cho biết là chÃn mÆ°Æ¡i lăm phần trăm anh sẽ thà nh công!
Cát Lan niá»m nở nói:
- Em rất vui mừng cho anh...
Hoà i Bảo vui vẻ cắt ngang lá»i nà ng.
- Còn thêm má»™t tin nữa! em còn nhá»› thằng bạn tên Nhâm của anh không? anh đã nghÄ© nó phản bá»™i anh, nhÆ°ng không ngá» nó đã đứng vá» phÃa anh! đợi khi đôi mắt anh là nh lại rồi, anh sẽ lấy lại tất cả những gì của anh. Anh vẫn còn tiá»n trong ngân khẩu để lo liệu tất cả.
Cát Lan nhẹ nhà ng nói:
- Em mừng cho anh! Thôi, anh hãy nằm nghỉ cho khá»e Ä‘i, sáng ngà y mai anh còn phải chuẩn bị cho việc giải phẫu đó anh ạ! bây giá» em còn phải trở vá» vá»›i công việc.
Hoà i Bảo vui quá Ä‘á»™ nên không nghe được giá»ng nói u buồn của Cát Lan. Nà ng tháºt sá»± rất vui mừng cho Hoà i Bảo, chà ng là má»™t ngÆ°á»i tốt thì phải gặp Ä‘iá»u tốt chứ, nhÆ°ng sao lòng nà ng cứ mÆ¡ Æ°á»›c rằng chà ng sẽ không bao giá» rá»i khá»i nÆ¡i đây, đừng bao giá» trị là nh đôi mắt. Những ý nghÄ© ấy đã là m cho nà ng khinh rẻ bản thân mình. Tại sao nà ng lại là má»™t con ngÆ°á»i Ãch ká»· nhÆ° thế, nà ng phải vui cho những sá»± tốt đẹp Ä‘ang Ä‘i đến vá»›i Hoà i Bảo chứ!
Hoà i Bảo nằm xuống giÆ°á»ng, tay vẫn nắm chặt bà n tay của Cát Lan, vui vẻ nói:
- Ngà y mai em sẽ đến với anh phải không? Có em thì chuyện gì anh cũng có thể yên tâm!
Cát Lan, rút tay lại, gáºt đầu.
- Vâng, sáng mai em sẽ đến! anh nghỉ sớm đi nhé!
Hoà i Bảo, giá»ng tháºt ấm nói:
- HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng, em có biết là em dá»… thÆ°Æ¡ng và tuyệt vá»i lắm không? em biến mÆ¡ Æ°á»›c của anh thà nh sá»± tháºt!
Cát Lan dịu dà ng nói:
- Äừng cứ mãi khen em, anh nằm nghỉ Ä‘i nhé.
Cát Lan nhẹ nhà ng bÆ°á»›c ra ngoà i. Giấc mÆ¡ nà o rồi cÅ©ng phải tà n, con ngÆ°á»i rồi cÅ©ng sẽ tỉnh giấc. Là m sao ai giữ hoà i giữ mãi được má»™t giấc mở “Hoà i Bảo Æ¡i, em tháºt không biết má»™t khi anh nhìn thấy được cái cô HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng hoà n toà n tốt đẹp của anh lại là cô bé Tiểu Cát nghèo nà n, thì anh sẽ nghÄ© gì, tÃnh gì? anh có còn thÆ°Æ¡ng em không? có còn muốn cÆ°á»›i em không? hay là anh sẽ chê em quê mùa nghèo nà n, không xứng vá»›i anh? em tháºt sá»± không dám nghÄ© đến ngà y đó!†Cát Lan thẫn thá» Ä‘au khổ.
Chỉ còn hai tuần lá»… nữa là Hoà i Bảo sẽ trở lại má»™t Hoà i Bảo của ngà y xÆ°a, nhÆ° váºy thì Cát Lan chỉ còn được sống trong má»™ng vá»›i ngÆ°á»i mình yêu hai tuần nữa mà thôi. “Phảiâ€, Cát Lan thì thầm “Chỉ là má»™t giấc mÆ¡ thì mình phải cùng chà ng vui vẻ, hạnh phúc, để khi tỉnh má»™ng rồi... mình sẽ được giữ mãi giấc mÆ¡ đẹp ấy trong hồn!â€
Tà i sản của quykiemtu