19-03-2008, 11:04 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
ChÆ°Æ¡ng 6
Tu sĩ Faria
Suốt ngà y Dantès Ä‘i lại trong hầm, trái tim rạo rá»±c niá»m vui. Anh đâm bổ ra phÃa cá»a má»—i khi có tiếng Ä‘á»™ng dù là nhá» nhất ngoà i hà nh lang. Äêm đến Dantès cho rằng ông láng giá»ng sẽ lợi dụng đêm tối và sá»± yên tÄ©nh để nối lại cuá»™c trò chuyện vá»›i anh, nhÆ°ng anh lầm; đêm trôi Ä‘i mà không há» có lấy má»™t tiếng Ä‘á»™ng nà o đáp lại sá»± chá» mong thấp thá»m bồn chồn của anh.
NhÆ°ng hôm sau, khi ngÆ°á»i gác ngục Ä‘i khá»i, lúc anh vừa má»›i kéo cái giÆ°á»ng ra xa bức tÆ°á»ng thì anh nghe thấy ba tiếng gõ cách Ä‘á»u nhau; anh lao mình đến quỳ xuống.
- Ông đấy à ! Anh nói. Tôi đây mà .
Ngay lúc ấy đám đất mà Dantès tỳ tay lên hình nhÆ° bị lún và o, anh nhảy lùi lại trong khi má»™t khối đất đá rã ra đổ ụp xuống, má»™t cái hang lá»™ ra ngay dÆ°á»›i miệng lá»— hổng mà anh đã khoét.ra hôm trÆ°á»›c. Thế rồi ở cuối cái hang tối tăm mà anh không Æ°á»›c lượng được chiá»u sâu ấy xuất hiện má»™t cái đầu, hai vai và cuối cùng từ cái lá»— má»›i Ä‘Ã o má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông chui ra khá nhanh nhẹn.
Äó là má»™t ngÆ°á»i vóc dáng nhá», tóc bạc trắng vì Ä‘au khổ hÆ¡n là vì tuổi tác, đôi mắt sắc ẩn dÆ°á»›i cặp mà y ráºm mà u muối tiêu, bá»™ râu còn Ä‘en rủ xuống táºn ngá»±c; gÆ°Æ¡ng mặt hốc hác hằn sâu những nếp nhăn; nét rắn rá»i của vẻ mặt thể hiện má»™t con ngÆ°á»i quen sá» dụng những năng lá»±c tinh thần của mình hÆ¡n là sức mạnh thể chất.
Trán ngÆ°á»i má»›i đến đẫm mồ hôi.
Còn vá» quần áo thì không thể nà o phân định được hình dạng ban đầu của chúng vì đã rách tả tÆ¡i. Trông ông Ãt nhất Ä‘á»™ sáu mÆ°Æ¡i tuổi tuy nét rắn rá»i trong các Ä‘á»™ng tác nói lên rằng có lẽ ông Ãt tuổi hÆ¡n, vẻ già nua là do bị giam hãm lâu ngà y.
- Nà o, trÆ°á»›c hết, ông nói, ta phải tìm cách xóa sạch các dấu vết để bá»n gác ngục không phát hiện được có tôi sang đây. Chúng không hay biết đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta má»›i yên ổn vá» sau.
Thế rồi ông cúi xuống miệng hang bê hòn đá, dù nó nặng ông vẫn nâng lên dễ dà ng và đặt và o trong cái hốc.
- Hòn đá nà y bị moi ra quá cẩu thả, ông lắc đầu và nói: ông không có dụng cụ gì à ?
- Thế ông thì có sao? - Dantès há»i đầy kinh ngạc.
- Tôi tự tạo ra và i thứ. Trừ cái giũa ra, tôi có tất cả các thứ mà tôi cần: cái đục, cái kẹp, cái đòn bẩy.
- Ồ! Tôi tò mò muốn nhìn thấy những sản phẩm của lòng kiên nhẫn và của tà i nghệ của ông. - Dantès nói.
- Nà y, trÆ°á»›c hết đây là má»™t cái đục. Và ông ta Ä‘Æ°a cho anh má»™t thanh sắt má»ng và cứng có đầu nhá»n được tra cán và o má»™t mẩu gá»— sồi.
- Ông là m ra chúng bằng cái gì? - Dantès há»i.
- Bằng cái cá»c giÆ°á»ng. Tôi đã Ä‘Ã o cả con Ä‘Æ°á»ng dẫn tôi tá»›i đây bằng cái công cụ ấy, gần năm mÆ°Æ¡i bá»™ đấy.
- Năm mươi piê cơ à ? - Dantès kêu lên như thể khiếp sợ.
- Phải, đó là xấp xỉ khoảng cách giữa phòng tôi vá»›i phòng anh: chỉ có Ä‘iá»u tôi tÃnh nhầm cái Ä‘Æ°á»ng cong vì không có dụng cụ hình há»c để láºp thang tá»· lệ, nhÆ° tôi đã nói, tôi cứ tưởng tôi Ä‘Ã o đến tÆ°á»ng ngoà i, khoét thủng tÆ°á»ng rồi lao mình xuống biển. Tôi lại Ä‘Ã o dá»c hà nh lang Ä‘i ngang qua phòng anh, đáng lẽ phải Ä‘Ã o xuyên qua bên dÆ°á»›i hà nh lang ấy; toà n bá»™ công trình của tôi thế là vứt Ä‘i, vì cái hà nh lang nà y dẫn tá»›i sân đầy lÃnh gác. Anh thấy đấy, rõ rằng là không thể nà o tẩu thoát được qua hầm của anh.
Và một vẻ nhẫn nhục tột bực toát ra trên nét mặt cụ già .
Dantès nhìn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, má»™t con ngÆ°á»i từ bá» niá»m hy vá»ng được nuôi dưỡng lâu đến thế vá»›i má»™t thái Ä‘á»™ triết gia đến váºy, anh cảm thấy kinh ngạc pha lẫn vá»›i ngưỡng má»™.
- Bây giỠxin ông cho biết ông là ai?
- Tôi là tu sĩ Faria, ông nói, bị tù từ năm 1811, ở pháo đà i If như anh biết đấy.
- Nhưng vì sao ông bị giam?
- Tôi Æ°? Vì tôi truyá»n bá những tÆ° tưởng vá» vÆ°Æ¡ng quyá»n thống nhất ở Italie và điá»u đó gây mếch lòng.
Rồi ông già cúi đầu. Dantès không hiểu sao mà má»™t con ngÆ°á»i lại có thể liá»u mạng mình cho những lợi Ãch nhÆ° váºy. Anh ngồi yên nÃn lặng má»™t lúc.
- NhÆ° váºy là ông từ bá» việc vượt ngục?
Dantès bảo ông.
- Tôi thấy việc vượt ngục là không thể được, đó là nổi dáºy chống lại Chúa khi mÆ°u toan Ä‘iá»u mà Chúa không muốn được thá»±c hiện.
- Tại sao ông nản lòng? Mong muốn thà nh công ngay lần đầu là đòi há»i quá nhiá»u ở Thượng đế. Ông có thể lại khởi công má»™t lần nữa theo hÆ°á»›ng khác vá»›i Ä‘Æ°á»ng hầm mà ông đã Ä‘Ã o nà y không?
- NhÆ°ng anh có biết tôi đã là m những gì không mà nói lại khởi công má»™t lần nữa. Anh có biết rằng tôi phải bá» ra bốn năm trá»i để tạo ra những dụng cụ mà tôi có đây không? Anh có biết rằng từ hai năm nay tôi bá»›i tôi Ä‘Ã o má»™t thứ đất cứng nhÆ° là đá không? Anh có biết rằng tôi buá»™c phải Ä‘Ã o long chân những hòn đá mà trÆ°á»›c kia tôi không tin rằng có thể lay được nó, rằng biết bao nhiêu ngà y ròng đã trôi Ä‘i trong công cuá»™c lao Ä‘á»™ng nặng nhá»c và khổng lồ nà y và đôi khi chiá»u đến tôi mừng rỡ vì đã cáºy ra được má»™t phân vuông các thứ xi măng lâu Ä‘á»i đã rắn lại nhÆ° đá ấy?
- Äúng là ông đã chứng tá» má»™t lòng kiên nhẫn đến cá»±c Ä‘á»™, Dantès nói trong tiếng thở dà i; công trình lao Ä‘á»™ng lâu dà i nà y đã cuốn hút ông trong má»i lúc và khi không có lao Ä‘á»™ng để cho khuây khá»a thì ông còn có niá»m hy vá»ng để được an ủi..- Vá»›i lại, tu sÄ© nói, tôi không chỉ quan tâm đến việc ấy.
- Váºy ông là m gì?
- Tôi viết hay tôi nghiên cứu.
- NgÆ°á»i ta cho ông cả giấy, bút và má»±c?
- Không, tu sĩ nói, nhưng tôi tự tạo ra cả.
Khi nà o anh sang bên tôi, tôi sẽ cho anh xem má»™t công trình hoà n chỉnh, là kết quả của những tÆ° tưởng, những nghiên cứu vì những suy nghÄ© suốt Ä‘á»i tôi mà trÆ°á»›c kia tôi đã từng nghiá»n ngẫm. Äó là táºp Luáºn vá» khả năng thiết láºp ná»n quân chủ táºp quyá»n ở Italie.
- Thế là m sao mà ông viết được?
- Viết trên hai áo sÆ¡ mị Tôi đã phát minh ra má»™t chế phẩm có thể là m cho vải mịn và nhẵn nhÆ° giấy dạ Tôi tá»± chế ra những ngòi bút hảo hạng bằng những miếng sụn ở đầu những con cá hét to tÆ°á»›ng mà đôi khi ngÆ°á»i ta cho ta ăn trong những ngà y kiêng ăn thịt. Còn má»±c thì tôi hòa bồ hóng và o phần rượu vang mà há» cho tôi và o má»—i chủ nháºt.
Edmond cà ng thán phục hÆ¡n rồi thấy rằng năng lá»±c của con ngÆ°á»i kỳ lạ nà y gần nhÆ° là siêu nhiên.
- Thế bao giỠtôi có thể xem các thứ ấy?
Dantès há»i.
- Hãy theo tôi. - Tu sĩ nói.
Và ông trở và o cái hang ngầm rồi mất hút.
Dantès theo sau ông.
Sau khi đã cúi lom khom để Ä‘i qua Ä‘Æ°á»ng hầm, tuy nhiên cÅ©ng khá dá»… dà ng, Dantès đến đầu kia của hà nh lang ngầm chá»— thông vá»›i phòng của tu sÄ©. Vừa bÆ°á»›c và o và đứng dáºy, chà ng trai quan sát căn phòng nà y hết sức chăm chú. Thoạt nhìn thì phòng nà y chẳng thấy có gì đặc biệt.
- Nà o, anh nói vá»›i tu sÄ©, tôi muốn xem ngay các báu váºt của ông.
Tu sÄ© lại chá»— lò sưởi, dùng cái đục mà ông vẫn cầm ở tay bẩy má»™t hòn đá trÆ°á»›c kia là ná»n lò sưởi, để lá»™ ra má»™t khoảng trống khá sâu là nÆ¡i giấu tất cả các đồ váºt mà ông đã kể vá»›i Dantès.
- Ông muốn xem gì trÆ°á»›c? - Tu sÄ© há»i anh.
- Cho tôi xem công trình lá»›n của ông vá» vÆ°Æ¡ng quyá»n thống nhất ở Italie.
Faria kéo từ cái tủ quý giá ra ba hay bốn cuá»™n vải được quấn lại nhÆ° những tà u lá của cây cói giấy: đó là những dải vải rá»™ng gần bốn pút dà i 18 pút. Những dải vải nà y được đánh số và kÃn những chữ.
- Bây giá» thì tôi lấy là m lạ má»™t Ä‘iá»u Dantès nói, là các buổi ban ngà y có đủ để là m cả khối công việc nà y không?.- Tôi có cả ban đêm. - Faria trả lá»i.
- Ban đêm! Váºy ông phải giống nhÆ° mèo và có thể nhìn rõ trong đêm tối?
- Không. Nhưng tôi tự kiếm lấy ánh sáng.
- Là m thế nà o?
- Từ những miếng thịt mà ngÆ°á»i ta mang tá»›i tôi lá»c lấy mỡ, là m cho nó chảy ra, tôi đã có má»™t thứ dầu đặc. Nà y, đây là cây nến của tôi.
Và tu sĩ đưa cho Dantès xem một thứ đèn xếp giống như những cái đèn dùng trong việc chiếu sáng công cộng.
Dantès đặt các đồ váºt anh Ä‘ang cầm lên bà n và cúi đầu, choáng ngợp vì tÃnh kiên trì và sức mạnh của bá»™ Óc nà y.
- Ông thông thái đến thế thì tháºt sung sÆ°á»›ng ông ạ! NhÆ°ng ông đã kể chuyện Ä‘á»i ông cho tôi nghe còn ông lại chÆ°a biết chuyện của tôi.
- Cuá»™c Ä‘á»i anh Æ° chà ng trai? Nó còn quá ngắn ngủi để chứa được những sá»± kiện đôi chút quan trá»ng.
- Äá»i tôi ôm trá»n má»™t bất hạnh không cùng, Dantès nói, má»™t bất hạnh mà tôi không đáng có, và để khá»i báng bổ Chúa nhÆ° tôi đôi lần đã là m, tôi muốn có thể đổ lá»—i cho con ngÆ°á»i vá» ná»—i bất hạnh của tôi.
- Váºy là anh bảo rằng mình vô tá»™i trong việc ngÆ°á»i ta khép tá»™i cho anh à ?
- Hoà n toà n vô tá»™i, xin thá» trên đầu hai ngÆ°á»i yêu quý nhất của tôi, trên đầu cha tôi và Mer-cédes.
- Nà o, tu sÄ© vừa nói vừa Ä‘áºy chá»— cất giấu và dịch giÆ°á»ng vá» chá»— cÅ©, anh hãy kể chuyện anh Ä‘i.
Dantès kể lại những gì anh gá»i là câu chuyện của mình, nó vá»n vẹn có má»™t chuyến Ä‘i ấn Äá»™, hai hay ba chuyến Ä‘i ở phÆ°Æ¡ng đông, cuối cùng anh kể đến chuyến vượt biển cuối cùng, đến cái chết của thuyá»n trưởng Leclère, đến cái gói mà anh giao cho đại thống chế, đến bức thÆ° thống chế giao cho anh gá»i cho má»™t ông Noirtier nà o đấy; rồi đến chuyến cáºp bến Marseille, đến cuá»™c gặp mặt cha anh, đến mối tình vá»›i Mercédès, đến bữa tiệc Ä‘Ãnh hôn, đến việc anh bị bắt, đến việc thẩm vấn, đến việc anh bị tạm giam ở tòa án, cuối cùng là việc anh bị bá» tù ở pháo Ä‘Ã i If. Äến đó Dantès không biết gì hÆ¡n nữa, ngay cả vá» thá»i gian anh đã ngồi tù ở đây.
Câu chuyện kể xong, tu sĩ suy nghĩ rất kỹ.
- Nếu anh muốn tìm ra thủ phạm, trÆ°á»›c hết hãy tìm ra kẻ nà o có thể được lợi khi anh bị buá»™c tá»™i. Ai có thể có lợi do việc anh bị mất tÃch?.- Chẳng có ai, lạy Chúa! Tôi chẳng là gì cả.
- Äừng có trả lá»i nhÆ° váºy: anh sắp được là m thuyá»n trưởng tà u Pharaon và anh sắp cÆ°á»›i má»™t thiếu nữ xinh đẹp! Chúng ta hãy là m theo thứ tá»±: có ai đó có lợi trong việc anh không trở thà nh thuyá»n trưởng tà u Pharaon?
- Không, tôi được má»i ngÆ°á»i trên tà u quý mến lắm. Nếu các thủy thủ có quyá»n bầu thuyá»n trưởng thì tôi chắc chắn rằng há» bầu cho tôi. Chỉ có má»™t ngÆ°á»i có và i lý do để giáºn tôi: trÆ°á»›c đây không lâu tôi có cãi cá» vá»›i hắn và tôi đã đòi quyết đấu nhÆ°ng hắn từ chối.
- Xem nà o, con ngÆ°á»i ấy tên là gì?
- Danglars. Trên tà u anh ta là m kế toán.
- Nếu anh là m thuyá»n trưởng thì anh có giữ anh ta ở nguyên chức vụ cÅ© không?
- Không, nếu nhÆ° sá»± việc tùy thuá»™c ở tôi vì tôi thấy đôi Ä‘iá»u không trung thá»±c trong sổ kế toán.
- Äược. Bây giá» nói đến việc có ai tham dá»± và o cuá»™c gặp cuối cùng của anh vá»›i thuyá»n trưởng Leclère.
- Không, chúng tôi chỉ có hai ngÆ°á»i.
- Có kẻ nà o có thể nghe thấy cuộc trò chuyện nà y không?
- Có, vì cá»a mở, và tháºm chÃ... khoan đã...
vâng, vâng, chÃnh là Danglars đã Ä‘i qua đúng và o lúc ông thuyá»n trưởng Leclère Ä‘Æ°a cho tôi cái gói gá»i cho đại thống chế.
- Tốt, tu sÄ© nói, chúng ta Ä‘i đúng Ä‘Æ°á»ng rồi.
Anh có đưa ai đi theo lên bỠkhi anh ghé và o đảo Elbe?
- Không một ai.
- HỠđã giao cho anh một bức thư?
- Vâng, ông đại thống chế giao.
- Anh đã là m gì với cái thư ấy?
- Lên đến tà u là tôi cất cái thư trong và của tôi.
- Váºy có phải là lúc anh lên tà u Pharaon thì ai cÅ©ng trông thấy anh cầm má»™t bức thÆ°?
- Vâng.
- Danglars cÅ©ng thấy nhÆ° những ngÆ°á»i khác à ?
- Danglars cÅ©ng nhÆ° những ngÆ°á»i khác.
Tu sĩ nhún vai.
- Tháºt rõ nhÆ° ban ngà y, ông nói, anh phải có má»™t trái tim quá ngây thÆ¡ và quá tốt má»›i không Ä‘oán ra được sá»± việc ngay từ đầu... Ta sang phần thứ hai của bà i toán: có ai được lợi trong việc anh không cÆ°á»›i Mercédès?
- Có! Äó là Fernand, má»™t chà ng trai yêu cô ta.
- Anh có cho rằng hắn có khả năng viết Ä‘Æ¡n tố giác không?.- Không! Hắn thì có mà cho tôi má»™t nhát dao, thế thôi. Vả lại, hắn không biết gì vá» má»i chi tiết nêu trong Ä‘Æ¡n tố giác.
- Anh không kể những chi tiết ấy với ai chứ?
- Không kể với ai, ngay cả với vợ chưa cưới của tôi.
- Khoan đã... Danglars có quen Fernand không?
- Không... à có... Tôi nhá»› lại... chiá»u hôm trÆ°á»›c lá»… Ä‘Ãnh hôn của tôi, tôi đã thấy há» ngồi uống chung vá»›i nhau dÆ°á»›i già n leo nhà lão Pam-phile, Danglars tá» ra thân thiện và hÆ¡i giá»…u cợt, Fernand thì mặt tái và bối rối. Há» còn có ngÆ°á»i thứ ba cùng Ä‘i nữa, má»™t ngÆ°á»i thợ may tên là Caderousse nhÆ°ng anh nà y đã say mèm. Khoan...
khoan đã... sao mà tôi lại không nhớ ra chuyện nà y nhỉ? Gần cái bà n hỠngồi uống rượu thấy có một lỠmực, có giấy và có bút. (Dantès đưa tay lên trán mình) ồ! Những kẻ bỉ ổi xấu xa! Những kẻ xấu xa bỉ ổi!
- Anh còn muốn biết Ä‘iá»u gì khác nữa không?
Tu sÄ© vừa cÆ°á»i vừa nói. - Có, có, vì ông Ä‘i sâu và o má»i chuyện, vì ông nhìn rõ má»i việc, tôi muốn biết vì sao tôi chỉ bị thẩm vấn có má»™t lần, vì sao ngÆ°á»i ta không cho tôi ra tòa và là m sao mà tôi lại bị kết tá»™i không cần bản án.
- á»’, Ä‘iá»u nà y thì gay hÆ¡n má»™t chút đây. Ai đã thẩm vấn anh?
- Ông phó biện lý.
- Cách hỠđối xỠvới anh thế nà o?
- Má»m má»ng hÆ¡n là khắc nghiệt.
- Anh đã kể với ông ta tất cả à ?
- Tất cả.
- Cung cách ông ta có đổi khác trong quá trình thẩm vấn không?
- Có má»™t lúc cung cách ông ta biến đổi Ä‘i, sau khi đã Ä‘á»c cái thÆ° là m liên lụy đến tôi, ông ta có vẻ ủ rÅ© vì ná»—i bất hạnh của tôi.
- Và anh có biết chắc rằng ông ta xót thương cho nỗi bất hạnh của anh không?
- Ãt ra ông ta cÅ©ng cho tôi bằng chứng rõ rà ng vá» thiện cảm của ông ta: ông ta đã đốt cái thÆ° có thể là m liên lụy đến tôi. Vừa đốt ông ta vừa nói vá»›i tôi: "Anh xem đây, chỉ có má»—i má»™t bằng chứng nà y chống lại anh và tôi đã thủ tiêu nó." - Hà nh vi nà y lại quá cao thượng sao coi là tá»± nhiên được.
- Ông nghĩ thế à ?
- Tôi tin chắc là nhÆ° váºy. Lá thÆ° ấy gá»i cho ai?
- Gá»i cho ông Noirtier phố Coq-Héron số 13, ở Paris..- Noirtier? Tu sÄ© nhắc lại... Noirtier à ? Tôi có quen má»™t Noirtier trong triá»u của cá»±u nữ hoà ng étrurie, má»™t Noirtier thuá»™c phái Girondin thá»i cách mạng. Thế còn ông phó biện lý của anh tên là gì?
- De Villefort.
Tu sÄ© phá lên cÆ°á»i.
- Cái ông Noirtier nà y, anh tháºt là má»™t anh mù tá»™i nghiệp, thế anh có biết cái ông Noirtier nà y là thế nà o không? Cái ông Noirtier ấy là cha đẻ của Villefort!
Nếu sấm sét có đánh xuống chân Dantès có Ä‘Ã o cho anh má»™t vá»±c thẳm mà đáy vá»±c dẫn và o địa ngục thì cÅ©ng chỉ gây cho anh má»™t tác Ä‘á»™ng còn kém chá»›p nhoáng, kém bị Ä‘iện giáºt, kém choáng váng hÆ¡n những lá»i nói bất ngá» nà y. Anh đứng dáºy hai tay ôm lấy đầu nhÆ° để giữ cho nó khá»i nổ tung ra.
- Cha hắn ư! Cha hắn ư! - Anh kêu lên.
- Phải, cha hắn đấy, hỠtên là Noirtier de Villefort. - Tu sĩ nói thêm.
Lúc ấy má»™t luồng ánh sáng nhÆ° là n chá»›p xuyên ngang bá»™ Óc ngÆ°á»i tù. Tất cả những gì trÆ°á»›c đây nằm trong bóng tối thì lúc nà y được soi rá»i dÆ°á»›i ánh sáng rá»±c rỡ. Sá»± lần chần tránh né của Villefort trong cuá»™c thẩm vấn, bức thÆ° bị thủ tiêu, lá»i thá» bị đòi há»i, cái giá»ng của ông quan tòa đáng lẽ là dá»a dẫm thì lại nhÆ° nà i nỉ van xin, hiện rõ tất cả trong ký ức, anh thét lên má»™t tiếng, loạng choạng má»™t lúc nhÆ° ngÆ°á»i say rượu.
- Tôi thấy bực cho mình, tu sĩ Faria bảo, vì đã giúp anh tìm tòi và vì đã nói với anh tất cả.
- Vì sao váºy? Dantès há»i.
- Vì tôi đã để ngấm và o tim anh một tình cảm mà trước đây trong đó chưa hỠcó: đó là sự trả thù.
- Thôi nói chuyện khác đi. - Chà ng trai bảo.
Lão tù nhân là má»™t trong những ngÆ°á»i mà câu chuyện của ông giống nhÆ° của những ngÆ°á»i từng Ä‘au khổ nhiá»u, bao gồm nhiá»u Ä‘iá»u giảng giải và hà m chứa má»™t mối quan tâm tha thiết không suy giảm, nhÆ°ng câu chuyện ấy không vị ká»· và con ngÆ°á»i Ä‘au khổ ấy không khi nà o nói vá» ná»—i bất hạnh của mình. Dantès nghe từng lá»i của ông vá»›i lòng ngưỡng má»™.
- Ông phải dạy tôi đôi chút vá» những Ä‘iá»u ông biết, Dantès nói, dù việc nà y chỉ để ông khá»i buồn chán khi ở cùng tôi. Bây giá» tôi nghÄ© rằng ông hẳn Æ°a ná»—i quạnh hÆ°u hÆ¡n là má»™t ngÆ°á»i cùng cảnh ngá»™ không có há»c và không thú vị gì nhÆ° tôi.
Tu sÄ© mỉm cÆ°á»i..- Chao ôi! Con tôi, ông nói, khoa há»c của loà i ngÆ°á»i hạn hẹp lắm và sau nà y ta dạy cho con toán, lý, sá» và ba hay bốn sinh ngữ mà ta nói được thì con sẽ biết tất cả những gì ta biết:
thế mà tất cả má»› khoa há»c ấy ta chỉ cần Ä‘á»™ hai năm là rót được từ đầu óc ta sang óc con.
- Hai năm thôi Æ°? Dantès nói, ông tin rằng con có thể há»c tất cả các thứ ấy trong hai năm Æ°?
- Äể mà ứng dụng thì không, nhÆ°ng để nắm được các nguyên lý của chúng thì được: há»c chÆ°a phải là thông hiểu; có những ngÆ°á»i biết và những ngÆ°á»i thông thái: trà nhá»› tạo nên loại ngÆ°á»i thứ nhất còn triết lý tạo nên loại ngÆ°á»i thứ hai.
- Thế, Dantès nói, trÆ°á»›c hết ông dạy con cái gì nà o? Con muốn và o việc ngay, con khao khát khoa há»c.
- Dạy cho con tất cả! - Tu sÄ© trả lá»i.
Äúng thế, ngay chiá»u tối hôm ấy, hai ngÆ°á»i tù vạch ra má»™t kế hoạch dạy và há»c để bắt đầu thá»±c hiện và o ngà y hôm sau. Dantès có má»™t trà nhá»› phi thÆ°á»ng, má»™t khả năng quan niệm cá»±c kỳ dá»… dà ng: thiên hÆ°á»›ng toán há»c trong đầu óc anh là m cho anh hiểu tất cả bằng phép tÃnh, còn chất thÆ¡ ở ngÆ°á»i Ä‘i biển thì sá»a lại tất cả những gì có thể là quá váºt chất khi sá»± chứng minh quy vá» những con số khô khan hay rút vá» sá»± ngay ngắn cứng Ä‘á» của các Ä‘Æ°á»ng thẳng; vả lại anh đã biết tiếng Italie và chút Ãt tiếng ả Ráºp mà anh há»c được trong các chuyến Ä‘i sang phÆ°Æ¡ng Äông. Vá»›i hai thứ tiếng nà y anh sá»›m hiểu được cÆ¡ chế của tất cả các thứ tiếng khác và sau sáu tháng anh bắt đầu nói được tiếng Tây Ban Nha, tiếng Anh và tiếng Äức. HÆ¡n má»™t năm trôi quạ Trong năm ấy tu sÄ© Faria liên tục dạy Dantès, lúc thì nói vá»›i anh bằng thứ tiếng nà y, lúc lại thứ tiếng kia, dạy anh há»c lịch sá» các dân tá»™c và các danh nhân.
Vả lại tu sÄ© là con ngÆ°á»i lịch thiệp và là con ngÆ°á»i của giá»›i thượng lÆ°u, ông có má»™t vẻ uy nghi sầu muá»™n trong phong cách của mình mà Dantès nhỠở óc tiếp thu trá»i phú đã biết khai thác từ đó phong thái lịch sá»± thanh nhã mà anh thiếu cùng các cung cách quý tá»™c mà thông thÆ°á»ng ngÆ°á»i ta chỉ hấp thụ được do tiếp xúc vá»›i các tầng lá»›p thượng lÆ°u hay do giao du vá»›i những con ngÆ°á»i Æ°u việt. Má»™t hôm và o lúc Dantès Ä‘ang báºn dá»n dẹp hà nh lang thông hai xà lim, anh bá»—ng nghe tiếng tu sÄ© Faria ở bên phòng ông gá»i anh vá»›i má»™t giá»ng nguy khốn. Dantès vá»™i chạy vá» và thấy tu sÄ© đứng giữa phòng mặt tái xám, trán vã mồ hôi và bà n tay co quắp.
- Ôi! Lạy Chúa! Dantès kêu lên, có chuyện gì váºy, ông là m sao thế?.- Nhanh, nhanh lên! Tu sÄ© nói, nghe tôi đây.
Dantès ngước nhìn khuôn mặt tái mét của Faria, mắt ông nổi quầng xanh nhạt, môi ông trắng bệch, tóc ông xù lên; và do quá sợ hãi anh đã đánh rơi cái đục đang cầm ở tay xuống đất.
- NhÆ°ng có chuyện gì váºy? - Edmond kêu lên.
- Tôi há»ng mất rồi! Tu sÄ© nói, hãy nghe tôi nói đây. Tôi sắp lâm và o má»™t căn bệnh khủng khiếp, chết ngÆ°á»i không chừng; sắp lên cÆ¡n đấy, tôi cảm thấy thế: tôi đã mắc phải bệnh nà y và o năm trÆ°á»›c lúc tôi bị bắt giam. Vá»›i bệnh nà y chỉ có má»™t thứ thuốc, tôi sắp bảo anh đây: nâng chân giÆ°á»ng tôi lên, cái chân giÆ°á»ng ấy rá»—ng, anh tìm thấy trong đó má»™t lá» con chứa lÆ°ng lá» má»™t dung dịch mà u Ä‘á», cầm lấy nó...
- Äây nà y, bệnh lên cÆ¡n đấy, tu sÄ© nói tiếp, tay chân ông run láºp cáºp nhÆ° vừa ra khá»i nÆ°á»›c đá; tôi sắp rÆ¡i và o trạng thái cứng Ä‘á» giữ nguyên tÆ° thế, có thể tôi sẽ không cá» Ä‘á»™ng được, sẽ chẳng há» rên rỉ, nhÆ°ng cÅ©ng có thể tôi bị sùi bá»t mép, ngÆ°á»i tôi cứng lại, tôi sẽ kêu to; hãy gắng là m thế nà o để há» không nghe thấy tiếng tôi kêu, đó là điá»u quan trá»ng đấy. Khi anh thấy tôi không cá» Ä‘á»™ng được, lạnh và chết thì chỉ có đúng lúc ấy, nghe cẩn tháºn nà y, anh cáºy răng tôi bằng con dao rồi rá» và o miệng tôi từ 8 đến 10 giá»t thuốc nÆ°á»›c đó thì có thể là m tôi tỉnh lại.
- Có thế thôi ư? - Dantès đau đớn kêu lên.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tu sĩ kêu lên, tôi bi... tôi bi...
CÆ¡n bệnh kịch phát quá Ä‘á»™t ngá»™t và khốc liệt đến ná»—i ngÆ°á»i tù khốn khổ tháºm chà không thể nói trá»n cái tiếng chấm thốt ra; má»™t bóng mây lÆ°á»›t qua trán ông, nhanh và u ám nhÆ° bão biển; cÆ¡n bệnh là m mắt ông trợn trừng, miệng ông méo xệch, má ông tÃm ngắt; ông giãy giụa, ông sùi bá»t mép, ông gầm lên; nhÆ°ng theo nhÆ° ông đã dặn, Dantès lấy cái chăn để dáºp tiếng kêu của ông. Cứ thế kéo dà i đến hai tiếng đồng hồ.
Lúc nà y, còn trÆ¡ ỳ hÆ¡n cả má»™t khối lá»›n, còn xám và lạnh hÆ¡n đá cẩm thạch, còn rã rá»i hÆ¡n cả má»™t cây sáºy bị già y xéo dÆ°á»›i chân, ông ngã xuống hãy còn cứng ngÆ°á»i lại trong má»™t cÆ¡n co giáºt cuối cùng và trở nên tÃm tái.
Edmond đợi cho cái chết giống nhÆ° tháºt nà y chiếm lÄ©nh toà n thân và là m lạnh đến táºn tim ông; lúc ấy anh cầm con dao, lách lưỡi dao và o giữa hai hà m răng để tách hai hà m răng nghiến chặt má»™t cách vất vả khôn cùng rồi đếm từng giá»t, anh nhá» mÆ°á»i giá»t thuốc mà u Ä‘á» và o miệng ông và ngồi đợi.
Suốt má»™t tiếng đồng hồ ông già không há» Ä‘á»™ng Ä‘áºy. Dantès sợ rằng mình đã để quá muá»™n và anh nhìn ông, hai bà n tay sục và o mái tóc..Cuối cùng má»™t mà u phá»›t hồng hiện ra trên má ông, mắt ông mở trừng trừng và thất thần nay lại có được cái nhìn, má»™t hÆ¡i thở nhẹ thoát ra từ miệng ông và ông cá»±a mình.
- Thoát chết rồi! Thoát chết rồi! - Dantès kêu lên.
- Lần trÆ°á»›c, Faria nói, cÆ¡n kịch phát kéo dà i ná»a giá», sau đó tôi thấy đói và gượng dáºy má»™t mình; hôm nay tôi không thể cá»±a quáºy được cả chân lẫn tay phải, đầu óc tôi bối rối chứng tá» có trà n máu trong não. Äến lần thứ ba nữa thì tôi sẽ bị liệt toà n thân hoặc là chết ngay láºp tức.
Äó là bệnh di truyá»n trong dòng há»; cha tôi chết trong cÆ¡n kịch phát thứ ba, ông tôi cÅ©ng thế.
NgÆ°á»i thầy thuốc đã chế cho tôi thứ thuốc nà y từng báo trÆ°á»›c rằng tôi cÅ©ng chung số pháºn ấy.
- Ông thầy thuốc nói không đúng! Dantès kêu lên.
Dantès lắm lấy tay tu sÄ©, ông là m yên lòng anh bằng má»™t nụ cÆ°á»i, rồi anh Ä‘i ra vá»›i sá»± ngoan ngoãn và kÃnh trá»ng mà anh đã dà nh cho ông bạn già .
Sáng hôm sau lúc Dantès trở lại căn phòng của ngÆ°á»i bạn tù, anh thấy Faria ngồi, vẻ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh.
Ông chìa ra cho Dantès một tỠgiấy, không nói gì.
- Cái gì thế ông? Anh há»i. Tôi chỉ thấy đó là má»™t tá» giấy cháy dở có viết những nét chữ gô tÃch bằng má»™t thứ má»±c lạ lùng.
- Anh bạn ạ, tá» giấy nà y, Faria nói, bây giá» tôi có thể bá»™c lá»™ trá»n vẹn vá»›i anh vì tôi đã thá» thách anh, tá» giấy nà y là kho báu của tôi mà kể từ hôm nay anh được hưởng má»™t ná»a.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Dantès. Cho đến táºn hôm nay anh vẫn tránh không nói đến chuyện kho báu nà y vá»›i ông già Faria, nó là nguồn gốc của lá»i buá»™c tá»™i ông mắc bệnh Ä‘iên vốn đè nặng lên ông tu sÄ© đáng thÆ°Æ¡ng; vá»›i tÃnh tế nhị do bản năng, Edmond muốn không đụng chạm tá»›i sợi dây dá»… rung Ä‘á»™ng Ä‘au lòng nà y; còn vá» phÃa ông, tu sÄ© Faria giữ kÃn tiếng. Anh đã coi sá»± im lặng của ông già nhÆ° việc trở vá» vá»›i lý trÃ; thế mà hôm nay, và i lá»i Ãt á»i nà y ông buá»™t miệng thốt ra sau má»™t cÆ¡n bệnh kịch phát nặng nhÆ° váºy dÆ°á»ng nhÆ° báo hiệu sá»± tái phát nghiêm trá»ng của chứng mất trÃ.
- Kho báu của ông ư? - Dantès ấp úng.
- Ừ, Faria mỉm cÆ°á»i nói; hãy yên tâm, ta không Ä‘iên đâu. Kho báu nà y có tháºt, Dantès ạ,.và nếu nhÆ° số pháºn không cho ta được sở hữu nó thì anh sẽ sở hữu nó, chÃnh anh đấy: chÆ°a ai muốn nghe ta mà cÅ©ng chẳng có ai tin ta vì há» cho rằng ta Ä‘iên; nhÆ°ng anh là ngÆ°á»i ắt phải biết rằng ta không Ä‘iên, hãy nghe ta và anh sẽ tin ta sau nà y nếu anh muốn. Hãy Ä‘á»c tá» giấy nà y.
Edmond cầm lấy tá» giấy cháy mất má»™t ná»a chắc hẳn là trong má»™t tai nạn nà o đó và anh Ä‘á»c:
"Kho báu nà y có thể đáng giá tới hai...
êquy La Mã trong góc xa nh...
của cá»a hang thứ hai...
Tuyên bố thuá»™c quyá»n sở hữu toà n bô...
Kế.
25 tháng tÆ° năm 149" - Tốt lắm! - Tu sÄ© Faria nói khi chà ng trai đã Ä‘á»c hết.
- NhÆ°ng mà , Dantès trả lá»i, tôi chỉ thấy ở đó những dòng chữ cụt, những từ không có phần cuối, những chữ Ä‘á»u bị đứt Ä‘oạn vì lá»a cháy nên thà nh ra không Ä‘á»c được.
- Äó là đối vá»›i anh, anh bạn ạ, anh má»›i Ä‘á»c lần đầu, nhÆ°ng không phải đối vá»›i tôi là ngÆ°á»i đã Ä‘á»c nó đến ốm ngÆ°á»i trong suốt bao nhiêu đêm trÆ°á»ng, là ngÆ°á»i đã khôi phục lại từng câu, đã bổ xung rõ từng ý tưởng.
- Và ông tin rằng ông đã tìm ra cái nghĩa còn dang dở?
- Tôi dám chắc nhÆ° váºy, anh sẽ tá»± mình xét Ä‘oán lấy, nhÆ°ng trÆ°á»›c hết hãy nghe lịch sá» tá» giấy nà y. Anh biết rằng, tu sÄ© nói, tôi là thÆ° ký, ngÆ°á»i thân nhÆ° trong nhà , ngÆ°á»i bạn của hồng y giáo chủ Spada, vị vÆ°Æ¡ng công cuối cùng mang há» nà y. Tôi hà m Æ¡n ông lãnh chúa đáng kÃnh nà y vá» tất cả những gì tôi đã nếm trải gá»i là hạnh phúc trên Ä‘á»i nà y. Ông không già u cho dù là của cải của gia đình ông được diá»…n đạt thà nh tục ngữ và tôi thÆ°á»ng nghe ngÆ°á»i ta nói "Già u có nhÆ° má»™t ngÆ°á»i mang há» Spada". Lâu Ä‘Ã i của ông ta là thiên Ä‘Æ°á»ng của tôi. Tôi dạy các cháu ông há»c, hỠđã chết cả, và khi ông còn lại cô Ä‘á»™c trên Ä‘á»i, tôi Ä‘á»u đáp lại những gì ông đã là m cho tôi trong suốt mÆ°á»i năm trá»i bằng sá»± táºn tụy tuyệt đối trÆ°á»›c những ý muốn của ông. Rồi ông chủ tôi mất. Ông để lại cho tôi các giấy tá» của dòng há», thÆ° viện của ông gồm năm ngà n cuốn, và má»™t cuốn kinh nháºt tụng cùng má»™t vạn đồng ê quy La Mã bằng tiá»n mặt.
Và o năm 1807, má»™t tháng trÆ°á»›c khi tôi bị bắt và mÆ°á»i lăm ngà y sau cái chết của bá tÆ°á»›c Spada, ngà y 25 tháng mÆ°á»i hai, cái ngà y đáng nhá»› ấy còn mãi trong ký ức của tôi, tôi Ä‘á»c đến.lần thứ má»™t ngà n các giấy tỠấy vì lâu Ä‘Ã i từ đó vá» sau thuá»™c sở hữu của má»™t ngÆ°á»i lạ, tôi sắp rá»i Lamã để dá»n vỠở Florencẹ Äắm chìm và o cuá»™c nghiên cứu, và o khoảng sáu giá» chiá»u tôi thấy mình ở trong bóng tối dà y đặc nhất. Tôi kéo chuông để ngÆ°á»i ta Ä‘em đèn lại cho tôi nhÆ°ng chẳng có ai đến. Thế là tôi dùng má»™t tay cầm cây nến đã chuẩn bị sẵn và tay kia lần tìm má»™t tá» giấy, tÃnh chuyện châm và o tý lá»a còn sót lại trên lò sưởi. Tôi lấy trong cuốn kinh nháºt tụng quý giá đặt trên bà n cạnh tôi má»™t tá» giấy ố và ng phÃa trên có vẻ nhÆ° dùng là m cái đánh dấu trang mà trải qua bao thế ká»· vẫn được để nguyên chá»— cÅ© do lòng tôn kÃnh của những ngÆ°á»i thừa kế. Tôi mò mẫm xoắn tá» giấy vô Ãch ấy rồi chìa và o ngá»n lá»a Ä‘ang lụi dần để châm lá»a.
NhÆ°ng, dÆ°á»›i ngón tay tôi, nhÆ° có ma thuáºt, trong khi lá»a bốc lên, tôi nhìn rõ những chữ mà u và ng nhạt nổi lên ná»n giấy trắng và xuất hiện trên tá» giấy; lúc đó tôi hoảng sợ quá: tôi nắm chặt lấy tá» giấy trong tay để dáºp lá»a, tôi châm trá»±c tiếp ngá»n nến và o lò sưởi, tôi gỡ cái thÆ° bị vò nhà u ấy ra vá»›i ná»—i xúc Ä‘á»™ng khó tả và tôi nháºn ra rằng má»™t thứ má»±c huyá»n diệu và bà máºt đã là m cho các nét chữ chỉ hiện ra khi gặp sức nóng gay gắt. HÆ¡n má»™t phần ba tá» giấy đã bị lá»a đốt cháy: đó là tá» giấy mà anh đã Ä‘á»c.
Bây giá», tu sÄ© nói tiếp, anh hãy Ä‘á»c má»™t tá» giấy khác. Và ông chìa cho Dantès má»™t tá» giấy thứ hai có phần kia của các dòng chữ.
Dantès vâng lá»i. Hai mẩu giấy ráp và o nhau cho thấy toà n bá»™ bức thÆ° nhÆ° sau:
"Ngà y hôm nay 25 tháng tÆ° năm 1497 đủ..ợc Äức Giáo hoà ng Alexandre VI má»i ăn tối và sợ rằng ngà i muốn nháºn thừa kế tà i sản của tôi và dà ... nh cho tôi số pháºn của các giáo chủ hồng y Crapara và Bentivoglio, bị đầu Ä‘á»™c chết... tôi tuyên bố vá»›i cháu tôi là Guido Spada, ngÆ°á»i thừa kế toà n bá»™ tà i sản của tôi, rằng tôi đã ch... Ôn ở má»™t nÆ¡i mà cháu tôi đã biết vì đã cùng tôi đến đó, nghÄ©a là tr... Ong các hang của hòn đảo nhá» Monte Cristo, toà n bá»™ những gì mà tôi s... Ở hữu gồm và ng thoi, tiá»n và ng, ngá»c, kim cÆ°Æ¡ng, đồ trang sức; mà chỉ má»™t mình... tôi biết sá»± tồn tại của kho báu nà y, có thể lên tá»›i gần hai tri... ệu đồng êquy Lamã và rằng ngÆ°á»i thừa kế sẽ tìm thấy khi nâng hòn đá thứ hai mÆ°Æ¡i kể từ vùng nhỠở phÃa đông theo Ä‘Æ°á»ng thẳng. Hai cá»... a và o đã được mở trong hang nà y: kho báu được đặt trong góc xa... nhất của hang thứ hai, kho báu đó tôi di tặng và truyá»n lại cho cháu tôi.có to... à n quyá»n sở hữu, nhÆ° là cho ngÆ°á»i thừa kế duy nhất của tôi.
25 tháng tư năm 1498 CES... AR + SPADA - Nà y! Cuối cùng anh hiểu rồi chứ? Faria nói.
- Äây là tuyên bố của giáo chủ hồng y Spada và bản di chúc của ông mà ngÆ°á»i ta hiện nay vẫn tìm kiếm phải không? - Edmond nói vá»›i vẻ còn nghi hoặc.
- Bây giá», tu sÄ© Faria nói tiếp và nhìn Dantès vá»›i ánh mắt gần nhÆ° của ngÆ°á»i cha, bây giá», anh bạn ạ, con đã biết chuyện nà y nhÆ° ta: nếu có lúc nà o đó ta vượt ngục cùng nhau thì ná»a kho báu là của con, và nếu ta chết ở đây còn con má»™t mình trốn thoát thì con được sở hữu toà n bá»™.
- Và ông nói rằng kho báu nà y chứa...
- Hai triệu ê quy Lamã, gần bằng mÆ°á»i ba triệu đồng tiá»n của chúng tạ Edmond ngỡ Ä‘ang nằm mÆ¡: anh cháºp chá»n giữa hoà i nghi và vui mừng. Tu sÄ© không biết đảo Monte Cristo, nhÆ°ng Dantès thì biết rõ: anh thÆ°á»ng Ä‘i ngang qua phÃa trÆ°á»›c đảo nà y, nó nằm giữa đảo Corse và đảo Elbe, tháºm chà đã có lần anh ghé và o đó. Äảo nà y hoà n toà n hoang vắng; đó là má»™t núi đá gần nhÆ° hình nón, có vẻ nhÆ° đã bị đẩy lên mặt biển do má»™t và i biến Ä‘á»™ng của núi lá»a dÆ°á»›i đáy biển sâu.
Dantès vẽ sơ đồ đảo cho tu sĩ Faria và Faria chỉ dẫn cho Dantès các cách để tìm kho báu.
NhÆ° váºy, đối vá»›i hai con ngÆ°á»i bất hạnh, thì những ngà y tiếp theo, nếu không phải là những ngà y sung sÆ°á»›ng thì Ãt ra cÅ©ng là những ngà y trôi qua khá nhanh. Tu sÄ© Faria, ngÆ°á»i trong bao nhiêu năm dà i vẫn giữ im lặng vá» kho báu nay lại luôn miệng nói vá» nó má»—i khi có dịp. NhÆ° ông đã tiên Ä‘oán, ông bị liệt tay phải và chân trái, và gần nhÆ° mất hết hy vá»ng được tá»± mình hưởng kho báu ấy, nhÆ°ng ông vẫn ao Æ°á»›c chà ng trai của ông được phóng thÃch hay vượt ngục thà nh công và anh hưởng kho báu thay cho ông.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:41 PM .
19-03-2008, 11:04 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
ChÆ°Æ¡ng 7
Vượt ngục
Má»™t đêm, Edmond chợt thức giấc, nhÆ° nghe thấy có ngÆ°á»i gá»i mình. Anh mở mắt và cố nhìn xuyên qua bóng đêm dà y đặc.
Tên anh hay đúng hÆ¡n là má»™t tiếng nói rên rỉ cố phát ra tên anh, vá»ng đến tai anh. Tiếng rên rỉ vá»ng ra từ hầm kÃn của ngÆ°á»i bạn tù của anh.
- Trá»i Æ¡i! Dantès thì thà o; có phải là ... ?
Và anh dịch cái giÆ°á»ng, lôi hòn đá ra, lao mình và o hà nh lang ngầm sang đến đầu kia bên đối diện; tấm đá Ä‘áºy cá»a hang đã được nâng lên rồi. Trong ánh sáng của má»™t ngá»n đèn dị hình và cháºp chá»n, Edmond nhìn thấy ông già mặt tái xanh còn Ä‘ang đứng và bám riết lấy cá»™t giÆ°á»ng.
Nét mặt ông bị xáo động bởi những triệu chứng khủng khiếp mà anh đã từng biết.
- Nà y anh bạn, Faria nói một cách cam chịu, con hiểu rồi phải không? Và ta chẳng còn gì phải nói cho con biết nữa!
Edmond báºt lên má»™t tiếng kêu Ä‘au Ä‘á»›n.
- Ồ! Anh nói, con đã cứu ông một lần mà , con sẽ cứu được ông lần thứ hai!
Và anh nâng chân giÆ°á»ng lên, rút cái lỠỞ đấy ra, vẫn còn đầy đến má»™t phần ba chất lá»ng mà u Ä‘á». Anh nói:
- Ông nghe đây, vẫn còn thứ thuốc nước cứu mạng đây mà . Nhanh lên, ông nói cho con biết nhanh lên xem lần nà y con phải là m những gì, có chỉ dẫn gì mới không? Nói đi ông bạn, con nghe đây.
- Anh cứ là m nhÆ° lần trÆ°á»›c chỉ có Ä‘iá»u đừng đợi lâu đến thế. Và o lúc nà y má»i Ä‘á»™ng lá»±c của cuá»™c sống Ä‘á»u đã yếu quá rồi và cái chết, ông vừa nói tiếp vừa chỉ và o tay chân bị liệt của mình, chỉ còn phải là m má»™t ná»a công việc của nó nữa mà thôi. Nếu sau khi đổ cho ta mÆ°á»i hai giá»t thay cho mÆ°á»i giá»t nhÆ° má»i khi và o miệng mà anh không thấy ta tỉnh lại thì anh đổ nốt chá»— còn lại và o miệng ta.
Edmond đỡ ông già trong tay và đặt nằm lên giÆ°á»ng.
- Bây giá», bạn Æ¡i, Faria nói, Ä‘iá»u an ủi duy nhất cho cuá»™c Ä‘á»i khốn khổ của ta là anh mà .trá»i ban cho ta đấy, và o lúc ta phải rá»i xa anh vÄ©nh viá»…n, ta cầu chúc cho anh hạnh phúc trá»n vẹn, cho anh tất cả sá»± già u có mà anh đáng được hưởng: con trai của ta Æ¡i, ta cầu phúc cho con!
Má»™t cÆ¡n rung giáºt mãnh liệt ngắt lá»i ông già ; Dantès ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt ông Ä‘á» ngầu: ngÆ°á»i ta nói đó là là n sóng máu từ ngá»±c dâng lên trán.
CÆ¡n kịch phát tháºt khủng khiếp: chân tay ông vặn vẹo, mi mắt phồng lên, bá»t mép đầy máu, thân hình bất Ä‘á»™ng, đó là những gì còn lại trên chiếc giÆ°á»ng bệnh đầy Ä‘au Ä‘á»›n thế chá»— cho con ngÆ°á»i thông minh vừa nằm đây lúc nãy.
Khi Dantès thấy đến lúc cần cho uống thứ thuốc cứu mạng, anh cầm lấy con dao, cáºy răng nhÆ°ng không thấy bị cản lại mạnh nhiá»u nhÆ° trÆ°á»›c, anh nhá» thuốc, đếm từng giá»t cho đến mÆ°á»i hai giá»t rồi đợi.
Anh đợi mÆ°á»i phút, mÆ°á»i lăm phút, ná»a giá», không có gì nhúc nhÃch. Run rẩy, tóc cứng lại, trán đẫm mồ hôi lạnh, anh đếm từng giây bằng nhịp Ä‘áºp của trái tim mình.
Lúc nà y anh nghÄ© đã đến lúc phải thá» dùng phép cuối cùng: anh ghé cái lá» thủy tinh và o đôi môi tÃm ngắt của Faria và không cần phải cáºy mà hai hà m răng đã mở sẵn, anh trút tất cả chá»— thuốc còn lại và o miệng ông.
Thuốc đã gây nên má»™t hiệu ứng Ä‘iện, má»™t cÆ¡n rung lay mạnh chân tay ông già , mắt ông lại mở ra nhìn tháºt đáng sợ. Miệng ông phát ra má»™t tiếng thở dà i giống nhÆ° tiếng kêu rồi toà n thân rung giáºt ấy dần dần trở lại bất Ä‘á»™ng nhÆ° trÆ°á»›c.
Ná»a giá», má»™t giá», má»™t giá» rưỡi trôi quạ Suốt má»™t giá» rưỡi đồng hồ khắc khoải lo âu ấy EÄ‘mond cúi trên ông bạn già , tay anh đặt lên trái tim ông, cảm thấy cÆ¡ thể nà y cứ lạnh Ä‘i dần và nhịp Ä‘áºp trái tim nà y Ä‘ang tắt dần.
Cuối cùng không có gì là còn sống; nhịp run rẩy yếu ớt cuối cùng của trái tim ngừng hẳn, gương mặt tu sĩ trở nên nhợt nhạt, mắt còn mở nhưng cái nhìn mỠđục đi.
Khi ngà y lại rạng, Dantès hiểu rằng anh chỉ có má»™t mình vá»›i má»™t tá» thị Anh tắt đèn giấu nó Ä‘i cẩn tháºn rồi Ä‘i ra, hết sức khéo léo đặt tấm đá Ä‘áºy cá»a hang trên đầu anh lại. Vả chăng, vừa kịp lúc, ngÆ°á»i gác ngục sắp đến.
Lần nà y hắn đến chá»— Dantès trÆ°á»›c, khi ra khá»i hầm kÃn của anh, hắn Ä‘i sang hầm của tu sÄ© Faria mang theo đồ trải giÆ°á»ng và thức ăn sáng.
Lúc nà y Dantès lâm và o má»™t trạng thái nóng ruá»™t bồn chồn khó tả, muốn biết ngay Ä‘iá»u gì sắp xảy ra trong hầm kÃn của ngÆ°á»i bạn đáng thÆ°Æ¡ng của mình; anh và o Ä‘Æ°á»ng hầm và kịp nghẹthấy tiếng kêu của ngÆ°á»i mang chìa khóa yêu cầu giúp đỡ.
Edmond nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng của cái giÆ°á»ng khi ngÆ°á»i ta lay gá»i tá» thi, anh nghe tiếng viên quản ngục ra lệnh Ä‘i tìm thầy thuốc.
NgÆ°á»i thà y thuốc phân tÃch chứng bệnh mà ngÆ°á»i tù đã không chống chá»i nổi và tuyên bố rằng ông ta đã chết.
Còn nghe thấy cả tiếng chân những ngÆ°á»i đến và đi; má»™t lát sau tiếng vải sá»™t soạt lá»t và o tai Dantès, chiếc giÆ°á»ng rÃt lên trên những chiếc lò so, má»™t bÆ°á»›c Ä‘i nặng ná» nhÆ° của má»™t ngÆ°á»i mang váºt nặng giẫm lên tấm đá Ä‘áºy cá»a hang, rồi cái giÆ°á»ng lại rÃt lên dÆ°á»›i sức nặng vừa bị đặt lên.
Tiếng quản ngục nói:
- Các anh khóa cá»a hầm kÃn lại nhÆ° ông ta còn sống và sẽ Ä‘em xác Ä‘i và o mÆ°á»i hoặc mÆ°á»i má»™t giá».
Thế rồi tiếng các bÆ°á»›c chân xa dần, tiếng nói nhá» dần, lại nghe tiếng cá»a sáºp và o rồi cái ảm đạm ngá»± trị tất cả.
Lúc đó Dantès lấy đầu từ từ Ä‘á»™i tấm Ä‘áºy cá»a hang lên và đưa đôi mắt dò xét nhìn khắp căn phòng.
Căn phòng trống rỗng.
Trên giÆ°á»ng thấy có má»™t túi vải thô, bên dÆ°á»›i những nếp vải thấy lá» má» in hình má»™t vóc dáng dà i và cứng: đó là tấm vải liệm tu sÄ© Faria.
Thế là tất cả đã kết thúc. Faria ngÆ°á»i bạn tù nhân háºu hữu Ãch mà anh đã quen thuá»™c má»™t cách mãnh liệt biết bao nay chỉ còn trong ký ức của anh. Thế là anh ngồi lên đầu giÆ°á»ng, cái giÆ°á»ng ghê gá»›m ấy, và buông mình đắm chìm và o má»™t ná»—i buồn mênh mông.
Äá»™t nhiên anh đứng dáºy, đặt tay lên trán nhÆ° ngÆ°á»i bị chóng mặt, Ä‘i hai ba vòng trong phòng rồi trở lại đứng trÆ°á»›c giÆ°á»ng...
- á»’! ồ! Anh thì thà o, ai Ä‘em lại cho mình ý tưởng ấy? Có phải ngÆ°á»i không? Lạy chúa tôi!
Vì chỉ có ngÆ°á»i chết má»›i tá»± do ra khá»i nÆ¡i nà y, ta phải thay chá»— cho ngÆ°á»i chết.
Và không phà thì giỠđể xem xét lại quyết định ấy, anh cúi xuống cái túi gá»›m ghiếc ấy, mở nó ra bằng con dao do Faria tá»± tạo, lôi thi hà i ông ra khá»i t úi, Ä‘Æ°a vá» phòng anh, đặt lên giÆ°á»ng rồi phủ chăn kÃn, quay đầu và o tÆ°á»ng để ngÆ°á»i gác ngục khi mang bữa tối đến tưởng rằng anh nằm ngủ nhÆ° thÆ°á»ng lệ, rồi trở và o Ä‘Æ°á»ng hầm, kéo cái giÆ°á»ng và o sát tÆ°á»ng, và o căn phòng bên kia, lấy kim chỉ trong tủ, chui và o túi vải thô đã rạch ra lúc nãy, nằm và o vị trà của xác chết và khâu kÃn lại bằng Ä‘Æ°á»ng khâu từ bên trong.
Dantès suy tÃnh tháºt nhanh chóng: nếu nhÆ° bá»n há» Ä‘Æ°a anh đến nghÄ©a địa và đặt anh xuống huyệt thì anh cứ để mặc cho đất lấp lên, rồi vìlà vỠđêm chá» lúc những ngÆ°á»i Ä‘Ã o huyệt vừa quay lÆ°ng Ä‘i thì anh sẽ mở lối chui qua lá»›p đất má»m và chạy trốn: anh hy vá»ng là sức nặng sẽ không quá lá»›n để anh có thể thoát ra được. Nếu anh lầm, ngược lại đất quá nặng là m anh chết ngạt thì cà ng hay! Tất cả sẽ kết thúc!
Nhiá»u giá» trôi qua không thấy có má»™t Ä‘á»™ng tÄ©nh nà o trong lâu Ä‘Ã i. Cuối cùng đến giá» quản ngục đã định tiếng bÆ°á»›c chân nghe dá»™i lên ở cầu thang. Edmond hiểu ra rằng đã đến lúc; anh lấy hết can đảm, cố nén hÆ¡i thở của mình.
Há» dừng lại ở cá»a, có tiếng chân hai ngÆ°á»i.
Cá»a mở, má»™t là n ánh sáng má» rá»i và o mắt Dantès. Qua lá»›p vải thô bá»c ngÆ°á»i anh, thấy có hai bóng đến gần giÆ°á»ng. Má»™t bóng thứ ba ở cá»a, tay cầm đèn lồng. Hai ngÆ°á»i đến gần giÆ°á»ng, má»—i ngÆ°á»i nắm lấy má»™t đầu túi vải.
- Xem ra má»™t ông già gầy nhom mà vẫn còn nặng gá»›m! - Má»™t trong hai ngÆ°á»i nói trong khi nắm đầu bá»c nâng túi lên.
Há» khiêng ngÆ°á»i giả chết từ giÆ°á»ng sang cáng. Edmond phải cứng ngÆ°á»i lại để đóng trá»n vai trò của ngÆ°á»i quá cố. HỠđặt anh lên cáng; và đám ma có ngÆ°á»i cầm đèn lồng Ä‘i trÆ°á»›c, lên cầu thang.
Bá»—ng nhiên anh thấy bị chìm ngáºp trong không khà lạnh buốt của ban đêm. Dantès nháºn ra là n gió thổi dá»c sông Rhône quen thuá»™c. Äó là má»™t cảm giác Ä‘á»™t ngá»™t đầy ắp những vui sÆ°á»›ng và lo âu lẫn lá»™n.
Những ngÆ°á»i khiêng cáng Ä‘i Ä‘á»™ hai mÆ°Æ¡i bÆ°á»›c thì dừng lại và đặt cáng xuống đất.
Má»™t ngÆ°á»i khiêng Ä‘i ra xa và Dantès nghe thấy tiếng già y của hắn vang trên các tấm đá.
- Soi đèn cho tao, đồ súc sinh, tiếng ngÆ°á»i vừa Ä‘i ra xa nói, không thì tao chẳng bao giá» tìm thấy váºt tao muốn tìm.
Má»™t lát sau hắn đến gần Edmond, anh nghe thấy hắn đặt cạnh anh má»™t váºt nặng có tiếng vang; cùng lúc thấy có sợi dây quấn quanh chân anh, siết chặt là m anh Ä‘au.
- Nà y thắt nút rồi chứ? NgÆ°á»i phu huyệt nãy giỠđứng yên há»i. Váºy thì lên Ä‘Æ°á»ng.
Và cái cáng được khiêng lên, Ä‘i Ä‘á»™ năm mÆ°Æ¡i bÆ°á»›c nữa rồi há» dừng lại để mở má»™t cánh cá»a, sau đó lại Ä‘i tiếp.
- Thá»i tiết xấu quá, đêm nay mà đi biển sẽ chẳng tốt đẹp gì.
HỠcòn đi bốn năm bước nữa, cứ lên cao mãi rồi Dantès cảm thấy hỠtúm lấy anh bằng đầu và chân rồi đung đưa anh.
- Má»™t, hai, ba nà y!.Cùng lúc ấy anh cảm thấy bị quăng ra, quả tháºt là quăng và o má»™t khoảng trống khổng lồ, vút qua không trung nhÆ° má»™t con chim bị thÆ°Æ¡ng, rồi rÆ¡i, rÆ¡i mãi vá»›i ná»—i kinh hoà ng là m lạnh cứng tim anh. Dù bị má»™t váºt gì nặng lôi anh bay xuống nhanh nhÆ°ng anh vẫn cảm thấy thá»i gian rÆ¡i nhÆ° suốt cả má»™t thế ká»·.
Cuối cùng, vá»›i má»™t tiếng Ä‘á»™ng kinh khủng, anh rÆ¡i và o là n nÆ°á»›c giá băng nhÆ° má»™t mÅ©i tên là m anh báºt lên má»™t tiếng kêu nhÆ°ng nó lại bị dáºp tắt ngay vì anh đã chìm nghỉm.
Dantès đã bị ném xuống biển, một hòn lê nặng ba mươi sáu cân buộc và o chân kéo anh xuống đáy.
Biển là nghĩa địa của pháo đà i If.
Dantès choáng váng, gần ngạt thở, tuy thế nhanh trà kịp nÃn thở và bà n tay phải của anh nhÆ° chúng tôi đã nói là anh chuẩn bị sẵn sà ng chá» má»i khả năng, đã cầm con dao mở sẵn, anh vá»™i rạch cái túi, Ä‘Æ°a cánh tay ra ngoà i rồi đến cái đầu. NhÆ°ng lúc đó anh vẫn cảm thấy bị lôi Ä‘i mặc dầu đã tìm cách nâng hòn lê lên. Anh bèn cong ngÆ°á»i xuống tìm sợi dây trói chân và bằng má»™t cố gắng tá»™t Ä‘á»™, anh cắt được nó đúng lúc anh ngạt thở; thế rồi đạp chân má»™t cái tháºt mạnh, anh ngoi lên được mặt biển trong khi hòn lê kéo cái túi vải thô suýt nữa thà nh áo liệm cho anh xuống những tầm sâu xa lạ của biển.
Dantès chỉ đủ thá»i gian để thở và anh lại lặn xuống nÆ°á»›c má»™t lần nữa; vì việc tránh có ai nhìn thấy là điá»u anh phải Ä‘á» phòng đầu tiên.
Khi anh lại ngoi lên thì anh đã ở cách chỗ anh rơi xuống đến năm mươi bước.
Dantès lại lặn xuống lần nữa, rẽ nước lặn một hơi khá dà i bằng những thao tác quen thuộc với anh từ trước và khi anh trở lên mặt biển thì thấy chiếc đèn lồng ở đảo If đã mất tăm.
Anh phải định hướng: trong tất cả các đảo quanh đảo If thì hòn đảo an toà n nhất là đảo Tiboulen cách cái nhà tù ác hại ấy một dặm.
Suốt má»™t giỠđồng hồ liá»n, phấn khÃch bởi cảm giác tá»± do xâm chiếm toà n bá»™ con ngÆ°á»i anh, Dantès tiếp tục rẽ sóng theo hÆ°á»›ng đã chá»n.
Anh tự nhủ:
- Nà o, thế là mình đã bÆ¡i suốt má»™t giá» liá»n, bây giá» ta chẳng còn cách Tiboulen bao xa nữa.
Bỗng nhiên anh thấy chân chạm đất; độ hai mươi bước trước mặt anh sừng sững một khối đá hình thù kỳ dị: đó là đảo Tiboulen.
Dantès đứng lên, bÆ°á»›c lên phÃa trÆ°á»›c và i bÆ°á»›c và vừa tạ Æ n Chúa vừa nằm xoà i ra trên những mÅ©i nhá»n của đá hoa cÆ°Æ¡ng mà giỠđây đối vá»›i anh dÆ°á»ng nhÆ° êm ái nhÆ° chÆ°a bao giá» anh từng thấy trên những chiếc giÆ°á»ng êm ấm nhất.
Thế rồi mặc cho gió, mặc cho mÆ°a đã bắt đầu rÆ¡i nặng hạt, rã rá»i vì quá mệt, anh ngủ thiếp Ä‘i má»™t giấc ngon là nh.
Sau má»™t giá» Edmond thức dáºy bởi má»™t tiếng sấm ầm ầm rất to: bão đã nổi; thỉnh thoảng má»™t tia chá»›p trên trá»i rá»i sáng những lá»›p sóng và những đám mây cuồn cuá»™n trôi lá»›p ná» tiến lên trÆ°á»›c lá»›p kia nhÆ° những là n sóng của má»™t cõi há»—n mang vô bá».
Vừa khi anh đứng dáºy, má»™t ánh chá»›p nhÆ° mở mà n trá»i ra, soi sáng không gian; nhỠánh sáng của tia chá»›p nà y anh thấy xuất hiện cách chá»— anh Ä‘á»™ má»™t phần tÆ° dặm có cái gì nhÆ° má»™t bóng ma lÆ°á»›t từ ngá»n sóng xuống vá»±c thẳm, má»™t chiếc tà u đánh cá nhá» nhoi bị cÆ¡n giông tố và là n sóng hung dữ cuốn Ä‘i.
Rồi nhá» má»™t tia chá»›p khác lóe lên, chà ng trai nhìn thấy bốn ngÆ°á»i Ä‘ang bám riết lấy cá»™t buồm và các dây néo cá»™t; má»™t ngÆ°á»i thứ năm bám lấy cái cần của bánh lái đã vỡ.
Cùng lúc ấy anh lại nghe thấy tiếng răng rắc đáng sợ, những tiếng kêu la của ngÆ°á»i sắp chết vang đến táºn chá»— anh. Uốn cong ngÆ°á»i nhÆ° con nhãn ngủ trên tảng đá của mình, từ đó anh nhìn xuống vá»±c thẳm, má»™t là n chá»›p nữa cho anh thấy chiếc tà u nhỠđã tan tà nh và giữa các mảnh vỡ, những đầu ngÆ°á»i nhấp nhô, những bá»™ mặt tuyệt vá»ng, những cánh tay giÆ¡ lên trá»i chá»›i vá»›i.
Rồi tất cả chìm và o trong đêm đen, cảnh khủng khiếp ấy diễn ra trong ánh chớp rồi tắt.
Gió yếu dần. Ngà y đã rạng. Có thể đã là năm giỠsáng, biển tiếp tục lặng dần.
Edmond tự nhủ:
- Sau hai hay ba giá» nữa sẽ có báo Ä‘á»™ng ở pháo Ä‘Ã i If. Ngay lúc ấy những chiếc xuồng đầy lÃnh có vÅ© trang sẽ vây dồn tạ Äại bác sẽ bắn báo tin cho cả vùng bá» biển rằng không được cÆ°u mang con ngÆ°á»i trần truồng, đói khát mà há» sẽ gặp. Ta đói, ta khát, ta phải vứt bá» cả con dao cứu mạng gây vÆ°á»›ng vÃu khi ta bÆ¡i, ta phải phó mình cho ngÆ°á»i nông dân đầu tiên bắt gặp, ná»™p ta cho cảnh sát để lÄ©nh hai mÆ°Æ¡i frăng tiá»n thưởng, ta chẳng còn sức lá»±c lẫn ý tưởng và quyết tâm. Ôi lạy Chúa! Lạy Chúa tôi! Hãy giúp con.
Và o lúc mà Edmond nói ra lá»i nguyện cầu khát khao cháy bá»ng ấy thì anh thấy ở mÅ©i đất của đảo Pomègue có má»™t con tà u nhá» và chỉ có mắt má»™t thủy thủ má»›i nháºn ra được là thuyá»n buôn đặc chủng của vịnh Gênes trên Ä‘Æ°á»ng chân trá»i còn tranh tối tranh sáng của biển. Con.thuyá»n nà y đến từ cảng Marseille và đang Ä‘i giữa biển cả mênh mông.
- á»’! Edmond kêu lên, chỉ sau ná»a giá» nữa ta sẽ cáºp mạn chiếc tà u nà y, nếu không sợ bị vặn há»i, bị coi là má»™t kẻ chạy trốn và bị giải vá» Marseille! Là m gì bây giá»? Nói gì? Bịa ra chuyện gì? Bá»n nà y toà n là bá»n buôn láºu, bá»n đầu trá»™m Ä‘uôi cÆ°á»›p. Chúng mượn cá»› buôn bán vùng ven biển để cÆ°á»›p bóc vét sạch bá» biển, chúng sẽ thÃch bán ta Ä‘i hÆ¡n là là m má»™t nghÄ©a cá» không sinh lợi.
Và trong khi nói thế Dantès Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phÃa con tà u nhá» bị vỡ và bá»—ng giáºt mình.
Anh thấy có chiếc mÅ© thủy thủ bị vÆ°á»›ng và o chân má»™t hòn đá, hẳn là của má»™t trong những thủy thủ gặp nạn, và sát gần đó báºp bá»nh trôi những mảnh vụn của chiếc tà u.
Trong giây lát anh đã có quyết định; anh nhảy xuống biển, bÆ¡i lại chá»— chiếc mÅ©, Ä‘á»™i nó lên đầu, vá»›i lấy má»™t cái rầm của con tà u vỡ rồi bÆ¡i vá» phÃa chiếc tà u buôn.
Anh thì thà o:
- Bây giỠthì ta thoát rồi!
Má»™t lát sau anh nhìn thấy rõ chiếc thuyá»n buôn thế rồi anh lao lên để bắt kịp nó, rồi bằng má»™t cố gắng cuối cùng anh báºt lên gần nhÆ° đứng sững trên mặt biển vừa vẫy vẫy cái mÅ© vừa gà o lên những tiếng kêu thảm thiết nhÆ° tiếng kêu của thủy thủ gặp nạn.
ở đằng kia há» trông thấy và nghe tiếng anh kêu. Chiếc tà u buôn ngừng hẳn váºn hà nh và quay hÆ°á»›ng vá» phÃa anh. Má»™t lát sau má»™t chiếc xuồng chở hai ngÆ°á»i lÆ°á»›t vá» phÃa anh, khua hai cặp chèo trên mặt biển.
Anh kêu lên má»™t tiếng tháºt to, hai tay chèo gắng sức lên gấp bá»™i và má»™t trong hai ngÆ°á»i hét lên bằng tiếng ý: "Can đảm lên!" Lá»i nói ấy đến tai anh vừa lúc có má»™t ngá»n sóng mà anh chẳng còn sức vượt qua đổ lên đầu anh và trùm lá»›p bá»t bạc đầu kÃn ngÆ°á»i anh.
Anh ngoi lên mặt biển bằng má»™t cố gắng mãnh liệt. Anh thấy hình nhÆ° có ngÆ°á»i túm lấy tóc anh rồi anh không còn nhìn thấy gì nữa, anh không còn nghe thấy gì nữa: anh đã ngất Ä‘i.
Äến lúc anh mở mắt ra thì thấy mình nằm trên boong chiếc tà u buôn Ä‘ang tiếp tục hà nh trình.
- Anh là ai? NgÆ°á»i chủ há»i anh bằng tiếng Pháp, giá»ng lÆ¡ lá»›.
Anh trả lá»i bằng má»™t thứ tiếng ý tồi:
- Tôi là má»™t thủy thủ đảo Malte, chúng tôi đến từ Syracuse, chở rượu vang và dầu ô lÆ°u. CÆ¡n gió bất chợt đêm qua là m chúng tôi bất ngá» và .tà u chúng tôi bị va và o đá vỡ tan tà nh nhÆ° các ông nhìn thấy Ä‘Ã ng kia. Tôi nghÄ© rằng tôi là ngÆ°á»i duy nhất còn sống sót: ba ngÆ°á»i bạn cùng thuyá»n và ông thuyá»n trưởng Ä‘á»u bị chết Ä‘uối.
Tôi nhìn thấy tà u các ông và sợ rằng phải đợi quá lâu trên hòn đảo hoang vu cô tịch ấy nên vội vớ lấy một mảnh tà u vỡ tôi cố bơi đến với các ông. Xin cám ơn, Dantès nói thêm, các ông đã cứu sống tôi; tôi đã bất tỉnh khi một trong các thủy thủ của tà u ông nắm lấy tóc tôi.
- Là tôi đấy mà , má»™t thủy thủ có bá»™ mặt thẳng thắn và cởi mở khuôn gá»n trong chòm râu quai nón Ä‘en nói thế, và tháºt đúng lúc anh Ä‘ang chìm.
Ông chủ há»i:
- Bây giỠchúng tôi phải là m gì với anh?
- Chao ôi! Dantès trả lá»i, xin tùy ông. Tôi là thủy thủ khá thạo nghá»; ông sắp ghé cảng nà o thì hãy ném tôi xuống đó và thế nà o tôi cÅ©ng tìm được việc là m trên má»™t tà u buôn.
- Anh biết rõ Äịa Trung Hải chứ?
- Tôi đã Ä‘i tà u ở đây từ hồi nhá», tôi nhắm mắt cÅ©ng có thể Ä‘Æ°a tà u ra và o cảng được dù là cảng khó nhất.
- Hãy cầm lấy lái, ông chủ nói, để chúng tôi đánh giá tà i nghệ của anh.
Chà ng trai đến ngồi và o buồng lái ép nhẹ cần bánh lái để xem con tà u có ngoan ngoãn vâng lá»i không và váºn hà nh khéo léo trong luồng lạch, bá» lại đảo bên mạn phải đến và i chục sải tay.
- Hoan hô! ông chủ và các thủy thủ vừa nói vừa thán phục con ngÆ°á»i mà ánh mắt đã trở lại thông minh và thân thể lấy lại được sức cÆ°á»ng tráng mà há» chẳng còn nghi ngá» gì anh lại có được.
- Ông xem đấy, Dantès rá»i cần lái nói, tôi có thể có Ãch cho ông đôi chút, Ãt ra cÅ©ng trong chuyến Ä‘i nà y.
- Tốt lắm, tốt lắm, ông chủ nói; chúng ta có thể thu xếp vá»›i nhau được nếu anh biết Ä‘iá»u.
Lấy cớ mệt, Dantès xin ngồi và o buồng lái.
NgÆ°á»i lái tà u mừng rỡ thấy có ngÆ°á»i thay chức trách của mình bèn Ä‘Æ°a mắt dò há»i ông chủ, ông nà y gáºt đầu ra hiệu rằng anh ta có thể trao cần lái cho ngÆ°á»i bạn má»›i.
Äược đặt và o chá»— nhÆ° váºy, Dantès có thể không rá»i mắt khá»i phÃa Marseille.
- Hôm nay là ngà y bao nhiêu? Dantès há»i ngÆ°á»i thủy thủ tên là Jacopo vừa ghé đến ngồi bên anh.
- Ngà y 28 tháng hai, anh ta trả lá»i.
- Năm nà o? - Dantès còn há»i thêm.
- Năm nà o là là m sao? Anh quên cả chúng ta đang ở năm nà o à ?
- Là m thế nà o được! Tôi đã quá sợ hãi suốt đêm qua, Dantès vừa cÆ°á»i vừa nói, đến suýt bị mất trà ấy chứ, chẳng thế mà trà nhá»› của tôi vẫn cứ còn rối loạn. Váºy tôi há»i anh hôm nay là 28 tháng hai của năm nà o thế?
- Của năm 1829, Jacopo nói.
Thế là đúng từng ngà y, cách đây mÆ°á»i bốn năm Dantès bị bắt giữ. Anh và o lâu Ä‘Ã i If năm anh mÆ°á»i chÃn tuổi, ra khá»i đó anh đã ba mÆ°Æ¡i tuổi rồi.
Má»™t nụ cÆ°á»i Ä‘au khổ thoáng hiện trên đôi môi anh; anh tá»± há»i không biết Mercédès đã ra sao trong khoảng thá»i gian mà cô ắt phải tin rằng anh đã chết.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:42 PM .
19-03-2008, 11:05 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
ChÆ°Æ¡ng 8
Äảo Monte Cristo
Edmond Dantès đã mau chóng hiểu ra rằng mình Ä‘ang có chuyện vá»›i ai: anh đã lên má»™t con tà u buôn láºu chuyên buôn bán bất hợp pháp ở vùng biển Äịa Trung Hải hà ng bông bị cấm, thuốc súng Anh và thuốc lá mà sở Thuốc lá Pháp "quên" đóng dấu.
Tà u đến Livournẹ Edmond quen má»™t ngÆ°á»i thợ cắt tóc ở phố Saint - Ferdinand. Anh và o tiệm ấy để cắt tóc và cạo râu. NgÆ°á»i thợ cắt tóc kinh ngạc nhìn ông khách có mái tóc dà i, bá»™ râu ráºm và đen rồi bắt tay và o việc mà chẳng có ý kiến gì.
Khi xong việc, anh há»i mượn má»™t cái gÆ°Æ¡ng và tá»± ngắm mình.
MÆ°á»i bốn năm tù đã là m anh thay đổi hẳn.
Anh nhìn và o gÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i: ngÆ°á»i bạn tốt nhất của anh, nếu nhÆ° anh còn có bạn, cÅ©ng không thể nháºn ra được anh, ngay đến anh cÅ©ng còn chẳng nháºn ra được mình..a.ng chủ tà u Jeune - Amélie - đó là tên của chiếc tà u buôn đóng theo kiểu vùng vịnh Gênes -, thiết tha muốn giữ lại trong thủy thủ Ä‘oà n của mình má»™t con ngÆ°á»i có giá trị tầm cỡ Edmond, đã Ä‘á» nghị anh ký hợp đồng; nhÆ°ng anh đã có kế hoạch riêng nên chỉ muốn nháºn là m ba tháng.
Hai tháng rưỡi đã trôi qua trong những chuyến Ä‘i liên tiếp. Edmond đã trở thà nh má»™t thủy thủ chạy tà u ven bá» khéo léo cÅ©ng nhÆ° trÆ°á»›c kia anh đã từng là thủy thủ viá»…n dÆ°Æ¡ng táo bạo, anh đã có mối quen biết vá»›i tất cả các tay buôn láºu dá»c bá» biển.
Anh đã qua lại đến hai chục lần trước hòn đảo Monte - Cristo nhưng chưa hỠtìm được dịp nà o đổ bộ lên đó.
Tá»›i má»™t hôm nhân có má»™t việc buôn bán lá»›n: đó là chuyện má»™t con tà u chở đầy thảm Thổ NhÄ© Kỳ, vải lụa phÆ°Æ¡ng Äông và Cachemire, phải tìm má»™t mảnh đất trung láºp để có thể thá»±c hiện được việc trao đổi rồi Ä‘em đổ số hà ng ấy lên bá» biển nÆ°á»›c Pháp.
Ông chủ tà u Jeune - Amélie Ä‘á» nghị nÆ¡i bốc hà ng là đảo Monte-Cristo, đảo nà y hoà n toà n hoang vắng và chẳng có cả lÃnh lẫn nhân viên hải quan. Thế là việc được quyết định là há» sẽ ghé lại đảo Monte-Cristo và sẽ nhổ neo và o tối ngà y hôm sau. Nghe thấy dá»± định nà y Dantès run lên vì vui mừng.
Hai hôm sau, tà u chạy suốt ngà y thì nhìn thấy đảo Monte-Cristo và o lúc năm giá» chiá»u.
Edmond nhìn ngấu nghiến khối đá và anh bị già y vò bởi ná»—i khắc khoải thÆ°á»ng cảm thấy trong những cá»±c Ä‘iểm của niá»m hy vá»ng.
Äêm đến: ngÆ°á»i ta cặp bá» lúc mÆ°á»i giá» tối; tà u Jeune - Amélie đến Ä‘iểm hẹn đầu tiên - Con tà u đến muá»™n xuất hiện ngay sau đó, trắng và im lìm nhÆ° má»™t bóng ma và thả neo cách bá» má»™t sải cáp.
Ngay lúc ấy hà ng được chuyển từ tà u nỠsang tà u kia, suốt đêm mới xong.
Hôm sau Dantès cầm lấy súng, đạn chì và thuốc súng ngỠý muốn Ä‘i bắn những con dê hoang dã thấy rất đông cứ nhảy nhót lung tung từ hòn đá ná» sang hòn đá kia, ngÆ°á»i ta cÅ©ng chỉ gán cho cuá»™c Ä‘i chÆ¡i nà y của Dantès là do ham săn bắn hoặc muốn được rảnh má»™t mình.
Thá»±c ra, Dantès theo đúng những Ä‘iá»u suy Ä‘oán của tu sÄ© Faria: anh cho rằng hồng y giáo chủ Spada cố là m sao cho khá»i bị lá»™ đã đến cái vùng nà y, đã giấu con tà u nhá» của ông ở đó rồi Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng thẳng vạch ra bởi những vết khÃa trên đá và chôn giấu kho báu của mình ở đầu kia Ä‘Æ°á»ng thẳng ấy.
Lúc Ä‘i đến đỉnh má»™t mô đá cách bến Ä‘á»™ sáu mÆ°Æ¡i bÆ°á»›c, Edmond vẫn luôn luôn được mặt đất mấp mô che khuất tầm nhìn của các bạn đồng hà nh, thấy các vết khÃa chấm dứt, chỉ có Ä‘iá»u là chẳng dẫn tá»›i má»™t cái hang nà o. Má»™t tảng đá to tròn được đặt trên má»™t ná»n vững chắc là cái Ä‘Ãch duy nhất mà các vết khÃa dÆ°á»ng nhÆ° dẫn tá»›i.
Tảng đá nà y đáng được xem xét kỹ hÆ¡n; do đó anh Ä‘i theo hÆ°á»›ng ngược lại và quay trở vá».
Trong lúc đó các bạn trên tà u Ä‘ang là m bữa ăn sáng. Äúng lúc há» rút con dê ra khá»i cái que xiên tá»± tạo thì há» thấy Edmond nhẹ nhà ng và táo bạo nhÆ° má»™t con sÆ¡n dÆ°Æ¡ng Ä‘ang nhảy từ mô đá nà y sang mô đá khác: há» bắn má»™t phát súng để báo hiệu cho anh là bữa ăn đã sẵn sà ng.
Chà ng Ä‘i săn láºp tức đổi hÆ°á»›ng Ä‘i và chạy nhanh vá» phÃa há». NhÆ°ng khi má»i ngÆ°á»i cùng nhìn theo anh Ä‘ang nhảy nhÆ° bay trên các má»m đá, chê sá»± khéo léo của anh là liá»u lÄ©nh thì nhÆ° để chứng tá» sá»± lo ngại của há» là đúng, bá»—ng Edmond hụt chân, há» thấy anh lảo đảo trên đỉnh má»™t mô đá, kêu to lên rồi mất hút.
Tất cả nhất tá» nhảy vá»t lên vì má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u mến Edmond dù cho anh có tà i giá»i hÆ¡n há», tuy nhiên ngÆ°á»i kịp đến trÆ°á»›c là Jacopo.
Anh ta trông thấy Edmond nằm sóng sượt, đầy máu và gần nhÆ° bất tỉnh, chắc anh phải lăn xuống từ Ä‘á»™ cao tá»›i mÆ°á»i hai hay mÆ°á»i lăm bá»™.
HỠđổ và o miệng anh chút rượu rhum và phương thuốc nà y từng có hiệu quả với anh lại tác động giống như lần đầu anh được vớt lên tà u.
Edmond lại mở được mắt, phà n nà n rằng bị Ä‘au dữ dá»™i ở đầu gối, đầu nặng ghê gá»›m và bị Ä‘au nhói không sao chịu nổi ở vùng tháºn. Há» muốn khiêng anh ra sát mép nÆ°á»›c, nhÆ°ng khi đụng tá»›i ngÆ°á»i anh, vừa rên rỉ anh vừa nói rằng anh cảm thấy không đủ sức chịu Ä‘á»±ng việc di chuyển.
Những cơn đau của Dantès chẳng những là không dịu đi mà hình như còn tăng lên dữ dội.
Ông già chủ tà u buá»™c phải khởi hà nh ngay buổi sáng để đến đổ hà ng giữa Nice và Fréjus cố nà i Dantès thỠđứng lên. Dantès cố gắng vượt quá sức ngÆ°á»i để chiá»u theo yêu cầu đó nhÆ°ng cứ má»—i lần gắng sức, anh lại rên rỉ và tái xám.
- Anh ấy bị dáºp vùng thắt lÆ°ng, ông chủ nói nhá»: đó là má»™t ngÆ°á»i bạn tốt ta không được bá» rÆ¡i anh ta, hãy cố gắng chuyển anh ấy lên tà u.
NhÆ°ng Dantès bảo rằng anh thÃch được chết ở chá»— anh Ä‘ang nằm còn hÆ¡n là phải chịu Ä‘á»±ng những Ä‘au Ä‘á»›n khủng khiếp do cá» Ä‘á»™ng gây ra vì anh đã quá yếu..- Nà y, Ä‘Ã nh ra sao thì ra váºy nhÆ°ng không thể nói rằng chúng ta đã bá» rÆ¡i không cứu má»™t ngÆ°á»i bạn gan dạ nhÆ° anh.
- Không, anh nói vá»›i ông chủ, tôi là má»™t kẻ vụng vá» và tôi phải gánh chịu sá»± trừng phạt do thói vụng vỠấy là đúng. Hãy để tôi ở lại vá»›i má»™t Ãt bánh bÃch quy là m lÆ°Æ¡ng thá»±c, má»™t khẩu súng, thuốc súng và đạn để bắn dê, vá»›i má»™t cái cuốc để nếu ông có đến đón tôi quá muá»™n thì tôi tá»± là m lấy má»™t thứ nhà để mà trú tạm.
- Chúng tôi phải vắng mặt Ãt nhất tám ngà y, ông chủ nói.
Những ngÆ°á»i buôn láºu để lại cho Edmond các thứ anh yêu cầu và ra Ä‘i không quên ngoái lại nhìn anh nhiá»u lần, má»—i lần há» lại là m hiệu chà o anh vá»›i tình thân hữu còn Edmond chỉ đáp lại được bằng cách vẫy tay, cứ nhÆ° anh không thể cá»±a quáºy được phần còn lại của cÆ¡ thể.
Thế rồi khi hỠđã khuất hẳn, anh tháºn trá»ng bò lên đỉnh má»™t mô đá che khuất tầm mắt anh vá»›i quang cảnh ngoà i biển, từ đó anh nhìn thấy chiếc tà u buôn chuẩn bị váºn hà nh và nhổ neo.
Sau má»™t giá» con tà u khuất hẳn. Lúc đó Dantès đứng dáºy còn nhẹ nhà ng và dẻo dai hÆ¡n cả má»™t con dê hoang dã Ä‘ang nhảy nhót giữa các mô đá, anh cầm súng má»™t tay còn cuốc tay kia và chạy đến tảng đá ở cuối các vết khÃa mà anh đã nháºn ra trên các mô đá.
ở đó Edmond tháºn trá»ng bá»›i đất, ngỡ nhÆ° nháºn ra má»™t kỹ xảo tinh vi và bèn tá»± nhủ là cần phải tấn công và o chÃnh tảng đá nà y.
Nhưng bằng cách nà o đây?
Dantès Ä‘Æ°a mắt quanh mình nhÆ° những ngÆ°á»i Ä‘ang bối rối thÆ°á»ng là m; rồi cái nhìn của anh rÆ¡i và o má»™t cái sừng sÆ¡n dÆ°Æ¡ng chứa đầy thuốc súng mà anh bạn Jacopo để lại cho anh.
Anh dùng cuốc đà o ở chân tảng đá một hố mìn, nhồi thuốc súng và o; rồi anh xé đôi khăn tay lăn lăn trong thuốc súng để là m thà nh ngòi nổ.
Anh châm ngòi nổ rồi chạy ra xa.
Láºp tức tiếng nổ bùng lên: tảng đá bị nhấc lùi bằng má»™t sức mạnh không lÆ°á»ng được, nó lăn ra, nẩy lên, lao xuống dÆ°á»›i và mất hút, chìm nghỉm dÆ°á»›i biển, để lá»™ má»™t khoảng tròn phô ra má»™t vòng sắt gắn và o giữa má»™t tấm đá hình vuông.
Dantès báºt lên má»™t tiếng kêu mừng rỡ và kinh ngạc.
Anh xỠđòn bẩy và o vòng sắt, bẩy tháºt mạnh và tấm đá bị tách ra để ngá» má»™t dốc đứng nhÆ° cầu thang dẫn xuống má»™t cái hang nhá» nhá» do không khà và ánh sáng không những chỉ lá»t qua cá»a hang vừa mở mà còn qua các kẽ đá nứt không thấy được hết của tầng đất ngoà i cá»a hang..Dantès má»›i chỉ và o được hang thứ nhất; bây giá» anh phải tìm Ä‘Æ°á»ng và o hang thứ hai. Anh xem xét chân các hòn đá và gõ lên chá»— vách hang mà anh Ä‘oán có thể là cá»a và o đã được ngụy trang cẩn tháºn.
Sau khi gõ và i cái, anh nháºn thấy các hòn đá không phải được gắn lại mà chỉ xếp chồng lên nhau rồi trát vữa bên ngoà i; anh Ä‘Æ°a đầu nhá»n của cái cuốc chim và o má»™t khe giữa hai hòn đá rồi ấn mạnh lên cán và mừng rỡ nhìn thấy hòn đá rÆ¡i xuống.
Từ lúc ấy Dantès chỉ còn việc là rút từng hòn đá ra bằng cái răng sắt của cuốc chim, rồi cứ thế lần lượt hòn nỠrơi xuống cạnh hòn kia.
Cuối cùng Dantès từ hang thứ nhất bÆ°á»›c sang hang thứ hai. Hang thứ hai nà y thấp hÆ¡n, tối hÆ¡n và có vẻ dá»… sợ hÆ¡n hang thứ nhất, anh Ä‘Æ°a mắt thăm dò cái hang thứ hai nà y thấy nó cÅ©ng rá»—ng không nhÆ° hang thứ nhất. Thế thì kho báu, nếu có tháºt, phải được chôn giấu trong góc tối.
Anh tiến vá» phÃa góc hang và ráo riết Ä‘Ã o đất lên. Äến nhát cuốc thứ năm hay thứ sáu thì có tiếng sắt chạm và o sắt. Äó là má»™t hòm gá»— đóng Ä‘ai sắt.
Giữa nắp hòm có gắn má»™t tấm bạc mà đất cát không là m han gỉ được, trên đó sáng lóa gia huy của dòng há» Spada mà tu sÄ© đã mô tả cho anh nghe nhiá»u lần.
Từ lúc ấy, không còn hồ nghi gì nữa, kho báu đúng là đây rồi. Mở hòm ra thấy có ba ngăn.
Trong ngăn thứ nhất sáng chói những đồng ê quy và ng bóng lá»™n. Trong ngăn thứ hai những thá»i và ng không đánh bóng được xếp ngay ngắn.
Cuối cùng là ngăn thứ ba đầy đến má»™t ná»a, EÄ‘mond vục tay xuống lấy lên từng vốc kim cÆ°Æ¡ng, ngá»c trai, hồng ngá»c mà lúc anh buông tay chúng rÆ¡i lên nhau nhÆ° mÆ°a đá rÆ¡i trên kÃnh.
Sau khi đã sá» nắn, mân mê, vục bà n tay run rẩy và o và ng và đá quý, Edmond đứng dáºy và bắt đầu đếm của cải của mình; anh đếm được má»™t ngà n thá»i và ng má»—i thá»i nặng Ä‘á»™ hai hay ba livre, hai mÆ°Æ¡i lăm ngà n đồng ê quy và ng có thể trị giá má»—i đồng tá»›i tám mÆ°Æ¡i frăng mà anh thấy ngăn hòm má»›i vÆ¡i đến má»™t ná»a; cuối cùng anh Ä‘ong bằng vốc tay được mÆ°á»i lần vốc cả hai tay những kim cÆ°Æ¡ng, ngá»c trai và đá quý.
Dantès thấy ngà y Ä‘ang tà n và tối dần. Anh sợ sẽ bị bất ngá» nếu ở lại trong hang nên anh Ä‘i ra, súng cầm taỵ Thế rồi anh ngụy trang cá»a hang, nằm lên trên, lấy thân mình che lấp lối và o hang và ngủ được Ä‘á»™ và i giá».
Ngà y lại rạng. Edmond xuống, Ä‘i và o hang, nhét đầy đá quý và o các túi của mình, cố hết sức Ä‘áºy tháºt khéo các tấm gá»— và đai sắt của chiếc hòm, lấp đất kÃn, giẫm chân lèn cho chặt, đổ cát lên trên cÅ©ng để là m cho chá»— má»›i Ä‘Ã o bá»›i giống y nhÆ° những chá»— khác trên mặt đất; anh ra khá»i hang; Ä‘áºy tấm đá lên rồi chất lên tấm đá Ä‘áºy cá»a hang những hòn đá kÃch cỡ to nhá» khác nhau, nhét đất và o các khe hở, trồng và o đó mấy cây mua và mấy cây thạch thảo, tÆ°á»›i cho cây má»›i trồng để chúng có vẻ nhÆ° má»c ở đó từ lâu, xóa sạch các vết chân của anh chi chÃt quanh chá»— đó, và nóng lòng chá» các bạn cùng tà u quay lại.
Những ngÆ°á»i buôn láºu trở lại sau sáu ngà y.
Anh lết ra táºn bến nhÆ° má»™t ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng và khi các bạn lên bá» anh bảo há» rằng đã khá hÆ¡n nhÆ°ng vẫn cứ còn than vãn; và vì chiếc tà u Jeune-Ameslie chỉ ghé Monte-Cristo để đón anh nên anh xuống tà u ngay tối hôm ấy và theo ông chủ tà u tá»›i Livourne.
Äến Livourne anh bán cho má»™t ngÆ°á»i Do Thái bốn viên kim cÆ°Æ¡ng nhá» nhất má»—i viên năm ngà n frăng.
Cùng ngà y hôm ấy Dantès cáo biệt Ä‘oà n thủy thủ tà u Jeune-Amélie bằng món tiá»n thưởng háºu hÄ©nh rồi Ä‘i Gênes.
Lúc anh đến nÆ¡i, ngÆ°á»i ta Ä‘ang Ä‘i thá» má»™t du thuyá»n nhá» do má»™t ngÆ°á»i Anh đặt là m, vì nghe nói rằng ngÆ°á»i thà nh Gênes là những ngÆ°á»i đóng tà u giá»i nhất vùng Äịa Trung Hải nên ông ta muốn có má»™t du thuyá»n đóng tại đây. NgÆ°á»i Anh đã là m giá xong xuôi vá»›i bốn mÆ°Æ¡i ngà n frăng; Dantès trả luôn sáu mÆ°Æ¡i ngà n vá»›i Ä‘iá»u kiện giao tà u ngay hôm ấy. Ông ngÆ°á»i Anh ba tuần hay má»™t tháng sau má»›i quay lại nên ông chủ xưởng đóng tà u đồng ý vì nghÄ© rằng ông sẽ đủ thá»i gian đóng má»™t chiếc tà u khác tại xưởng.
Hai giá» sau, Dantès ra khá»i cảng Gênes, được Ä‘Æ°a tiá»…n bằng ánh mắt của đám đông những ngÆ°á»i hiếu kỳ muốn xem cái ông lãnh chúa Tây Ban Nha có thói quen Ä‘i biển má»™t mình ấy.
Anh đến Monte- Cristo và o chiá»u tối hôm sau, chiếc du thuyá»n là má»™t tà u buồm hảo hạng, nó đã chạy quãng Ä‘Æ°á»ng ấy mất có ba mÆ°Æ¡i lăm giá». Hòn đảo vẫn hoang vắng; có vẻ không ai lên bỠở đây từ lúc Dantès ra Ä‘i, anh đến kho báu của mình: tất cả vẫn còn nguyên trạng nhÆ° lúc anh Ä‘i.
Ngà y hôm sau tà i sản khổng lồ của anh được chuyển hết lên du thuyá»n, nó quay mÅ©i vá» hÆ°á»›ng Marseille.
Thế rồi má»™t sá»›m mai, chiếc du thuyá»n hùng dÅ©ng và o cảng Marseille và đáºu đối diện đúng.cái chá»— mà buổi tối định mệnh ấy ngÆ°á»i ta đã Ä‘Æ°a anh xuống tà u Ä‘i pháo Ä‘Ã i If.
Dantès vá»›i vẻ tá»± tin hoà n hảo mà anh đã tiếp thu được, Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i cảnh binh há»i giấy anh tấm há»™ chiếu Anh mua được ở Livourne dÆ°á»›i cái tên huân tÆ°á»›c Wilmirẹ Anh lên bá» chẳng khó khăn gì.
Tất cả những ká»· niệm thá»i thÆ¡ ấu của Dantès vẫn còn sống mãi trong tâm trà anh nay hiện lên theo má»—i bÆ°á»›c anh Ä‘i, ở từng góc quảng trÆ°á»ng, ở từng góc phố, ở má»—i cái cá»c chắn ở ngã tÆ°.
Vừa nhìn thấy Ä‘Æ°á»ng Meilhan, anh cảm thấy đầu gối muốn khuỵu xuống và suýt nữa anh ngã xuống dÆ°á»›i những bánh xe quạ Cuối cùng anh đến táºn ngôi nhà cha anh đã ở.
Anh tiến vá» phÃa cá»a, bÆ°á»›c qua ngưỡng cá»a há»i ngÆ°á»i gác nhà để xin và o thăm căn há»™ hai phòng trên gác năm. Những ngÆ°á»i ở căn há»™ nhá» nà y là má»™t cặp vợ chồng trẻ vừa cÆ°á»›i được tám ngà y.
Dantès nhìn vá» phÃa giÆ°á»ng, cái giÆ°á»ng vẫn còn đó ở ngay chá»— cÅ© khi cha anh ở đây; bất giác mắt Edmond đẫm nÆ°á»›c mắt: đây là nÆ¡i mà cha già đã trút hÆ¡i thở cuối cùng trong khi Ä‘ang gá»i tên con.
Äi xuống tầng dÆ°á»›i, Edmond dừng lại trÆ°á»›c má»™t cái cá»a khác và há»i thăm ngÆ°á»i thợ may Caderousse có còn ở đó hay không. NhÆ°ng ngÆ°á»i gác cổng trả lá»i rằng ông ta là m ăn sa sút và bây giá» mở má»™t quán trá» nhá» trên Ä‘Æ°á»ng Bellegarde Ä‘i Beaucaire.
Ngay tối hôm ấy ngÆ°á»i ta thấy Edmond Ä‘i dạo trong ngôi là ng nhá» của những ngÆ°á»i Catalan và bÆ°á»›c và o má»™t ngôi nhà tồi tà n của dân chà i, ở lại đó chừng hÆ¡n má»™t giỠđể há»i thăm tin tức vá» nhiá»u ngÆ°á»i đã chết hay ngÆ°á»i đã biệt tÃch từ hÆ¡n mÆ°á»i lăm hay mÆ°á»i sáu năm nay.
Ngà y hôm sau, những ngÆ°á»i mà anh đã đến để há»i thăm há», nháºn được quà tặng là má»™t chiếc xuồng catalan má»›i tinh và kèm theo hai lÆ°á»›i vây và má»™t lÆ°á»›i rê.
Những con ngÆ°á»i tá» tế ấy rất muốn cám Æ¡n ngÆ°á»i há»i tin hà o hiệp ná»; nhÆ°ng khi anh vừa cáo biệt há» thì đã thấy anh lên ngá»±a rá»i khá»i Marseille theo cá»a ô Aix sau khi sai bảo má»™t thủy thủ và i Ä‘iá»u.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:44 PM .
19-03-2008, 11:06 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
ChÆ°Æ¡ng 9
Quán trỠCầu sông Gard
Edmond Dantès đã mau chóng hiểu ra rằng mình Ä‘ang có chuyện vá»›i ai: anh đã lên má»™t con tà u buôn láºu chuyên buôn bán bất hợp pháp ở vùng biển Äịa Trung Hải hà ng bông bị cấm, thuốc súng Anh và thuốc lá mà sở Thuốc lá Pháp "quên
Ná»a Ä‘Æ°á»ng giữa Beaucaire và Bellegarde có má»™t quán trá» nhá» treo má»™t tấm tôn cứ rÃt lên khi có chút gió nhẹ nhất, trên vẽ má»™t cách thô kệch hình ảnh cầu sông Gard.
NgÆ°á»i chủ quán trá» là ngÆ°á»i quen cÅ© của chúng ta Gaspard Caderousse, anh ta theo thói quen Ä‘ang đứng trÆ°á»›c cá»a quán thì thấy ló ra má»™t kỵ sÄ© trên Ä‘Æ°á»ng từ Bellgarde tá»›i.
Äó là má»™t thầy tu mặc toà n Ä‘en và đội má»™t chiếc mÅ© ba sừng bất chấp cái nóng nung nấu của mặt trá»i lúc giữa trÆ°a.
Kỵ sÄ© nhảy xuống đất rồi tiến đến cá»a quán trá», lau trán nhá»… nhại mồ hôi bằng chiếc khăn sợi bông mà u Ä‘á» rồi gõ ba tiếng bằng mÅ©i gáºy bịt sắt xuống ngưỡng cá»a.
- Tôi đây mà , Caderousse nói rất ngạc nhiên.
Thưa tu sĩ ông muốn gì? Tôi xin nghe lệnh ngà i.
Thầy tu nhìn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trong hai ba giây vá»›i vẻ chú ý kỳ lạ và nói giá»ng ýrất nặng:
- Ông có phải là Caderousse không ?
- Vâng thÆ°a ông, chủ nhân tỠý ngạc nhiên vá» câu há»i, tôi đúng là Gaspard Caderousse sẵn sà ng phục vụ Ông.
- TrÆ°á»›c hết cần cho tôi tin chắc rằng ông là ngÆ°á»i mà tôi có việc cần giải quyết. Ông có quen má»™t ngÆ°á»i tên là Dantès và o năm 1814 hay 1815 không?
- Dantès !... Tôi có biết anh ta không ư? Cái anh Edmond đáng thương ấy! Tôi tin là có!
Tháºm chà anh ta là má»™t trong những bạn tốt nhất của tôi! Caderousse kêu lên nhÆ° váºy và mặt anh ta Ä‘á» tÃa lên.
- Anh ta ra sao rồi? Thưa ông, cái anh Eđmond tội nghiệp ấy? Chủ quán nói tiếp, ông có quen anh tả Anh ta còn sống không ? Anh ta được ra tù chưa? Anh ta có sung sướng không ?
- Anh ta đã chết trong tù, còn tuyệt vá»ng hÆ¡n, còn khốn khổ hÆ¡n ngÆ°á»i tù khổ sai kéo theo cái lê của mình ở nhà lao khổ sai Toulon.
Má»™t sắc tái xám chết chóc hiện lên mặt Caderousse thay cho mà u Ä‘á» tÃa lúc đầu. - Và ông quen anh ta à , cái cáºu bé tá»™i nghiệp ấy?
- Tôi được má»i đến giÆ°á»ng lâm chung của anh ta để là m lá»… rá»a tá»™i lần cuối. - Tu sÄ© trả lá»i.
Caderousse lau mồ hôi ròng ròng trên trán.
- Trong tất cả chuyện nà y có Ä‘iá»u lạ lùng là , tu sÄ© nói tiếp, Dantès trên giÆ°á»ng bệnh cho đến lúc chết cứ thá» vá»›i tôi rằng anh ta không hay biết gì vá» nguyên nhân là m anh ta bị bắt.
- Äúng thế, đúng đấy, Caderousse thì thà o, anh ta không tà i nà o biết được. Không, thÆ°a tu sÄ©, anh ta không nói dối đâu, cáºu bé tá»™i nghiệp.
- Anh ta đã nhá» tôi là m sáng tá» nguyên nhân gây nên tai há»a cho mình mà anh ta đã không thể là m rõ được, để khôi phục tiếng tăm cho anh ta nếu nó đã bị và i vết nhợ Anh ta đã chá»n tôi là m ngÆ°á»i thá»±c hiện di chúc của mình: tôi phải tìm được năm ngÆ°á»i và chia cho há» tà i sản duy nhất của Edmond: viên kim cÆ°Æ¡ng nà y.
Tu sĩ rút trong túi ra một chiếc hộp nhỠbằng da nổi cát mịn mà u đen, mở ra và là m lấp lánh trước cặp mắt chói lòa của Caderousse một viên kim cương long lanh nạm trên một chiếc nhẫn chạm tuyệt khéo.
- Má»™t ngÆ°á»i Anh già u có bị giam trong cùng xà lim vá»›i anh ta có má»™t viên kim cÆ°Æ¡ng có giá trị lá»›n. Khi ra tù ông ta để lại viên kim cÆ°Æ¡ng nà y tặng Dantès là ngÆ°á»i đã săn sóc ông ta nhÆ° má»™t ngÆ°á»i anh lúc ông lâm bệnh. Nó đáng giá năm mÆ°Æ¡i ngà n frăng không kể cái nhẫn cÅ©ng có giá trị nà o đó. - Tu sÄ© nói thêm.
Và ông Ä‘áºy nắp há»™p lại rồi bá» và o túi.
- Edmond bảo tôi "ông sẽ đến Marseille.
Ông bán viên kim cÆ°Æ¡ng nà y Ä‘i, chia là m năm phần và cho những ngÆ°á»i nà o đã thá»±c sá»± quý mến tôi trên Ä‘á»i.
Tôi có ba ngÆ°á»i bạn tốt và má»™t cô vợ chÆ°a cÆ°á»›i, cả bốn ngÆ°á»i nà y tôi tin chắc rằng há» Ä‘á»u tiếc thÆ°Æ¡ng tôi hết sức: má»™t trong những ngÆ°á»i bạn tốt đó tên là Caderousse.
Caderousse rùng mình.
- Còn má»™t ngÆ°á»i khác, tu sÄ© nói tiếp, tá» vẻ nhÆ° không nhìn thấy sá»± xúc Ä‘á»™ng của Caderousse, ngÆ°á»i ấy là Danglars; ngÆ°á»i thứ ba, anh ta còn nói thêm, dù là tình địch của tôi nhÆ°ng anh ta cÅ©ng quý tôi, anh ấy tên là Fernand; còn vợ chÆ°a cÆ°á»›i của tôi tên là Mercédès.
Tu sĩ lại nói tiếp:
- Phần thứ năm là dà nh cho ngÆ°á»i cha của Dantès, nhÆ°ng hình nhÆ° ông đã mất.
- Chao ôi! Vâng, Caderousse nói trong cÆ¡n xúc Ä‘á»™ng bởi những khát vá»ng Ä‘ang xung Ä‘á»™t lẫn nhau trong đầu hắn; Chao ôi! Vâng, ông cụ tá»™i nghiệp đã mất. Edmond khốn khổ!... Anh ta, anh ta là má»™t tấm lòng và ng, đã gá»i tất cả những ngÆ°á»i ấy là bạn mình... Thá»±c ra quả là tốt hÆ¡n khi anh ta không biết má»™t tý gì; anh ta sẽ phải khó khăn cá»±c nhá»c lắm lắm má»›i tha thứ được cho há» và o lúc anh chết...
- Những ngÆ°á»i ấy đã là m Ä‘iá»u gì chống lại Dantès sao? Tu sÄ© nói tiếp. Ông có biết không ?
Hãy kể ra đi!
- Phá»ng có Ãch gì? Caderousse nói. Nếu cáºu bé còn sống, tôi không nói, nhÆ°ng anh ta đã nằm dÆ°á»›i đất nhÆ° ông đã nói vá»›i tôi, anh ta không còn có thể có háºn thù, cÅ©ng không còn có thể trả thù được. Thôi dáºp tắt má»i chuyện ấy Ä‘i.
- Váºy ông muốn tôi chia má»™t phần thưởng dà nh cho sá»± trung thà nh cho cả những ngÆ°á»i ấy mà ông cho là không xứng đáng và là những ngÆ°á»i bạn giả dối Æ°?
- Äúng đấy, ông có lý, Caderousse nói.
Những ngÆ°á»i bạn không thể là kẻ phản bá»™i!
Äó gần nhÆ° là má»™t sá»± báng bổ ngÆ°á»i đã khuất, gần nhÆ° má»™t tá»™i phạm thánh khi Ä‘em thưởng cho sá»± phản bá»™i, cho tá»™i ác chÆ°a chừng. Váºy thì viên kim cÆ°Æ¡ng sẽ dà nh toà n bá»™ cho chúng ta.
Tôi sẽ kể hết tất cả cho ông nghe.
- Sự thực tôi tin rằng đó là cách là m tốt nhất. - Tu sĩ nói.
- Chắc là cáºu Edmond tá»™i nghiệp đã kể cho ông nghe Ä‘oạn đầu câu chuyện. - Caderousse nói.
- Phải, tu sÄ© nói, Edmond đã kể cho tôi nghe những việc cho đến lúc anh ta bị bắt. Nà o, ai là những ngÆ°á»i là m cho Dantès phải chết?
- Hai ngÆ°á»i ghen ghét anh ta, thÆ°a ông, má»™t ngÆ°á»i vì tình, ngÆ°á»i kia vì tham vá»ng: đó là Fer-nand và Danglars.
- Sự ghen ghét ấy thể hiện ra bằng cách nà o?
Ông kể đi.
- Chúng tố cáo Edmond là nhân viên của tổ chức khôi phục chế Ä‘á»™ Bonapart. ChÃnh Danglars đã viết Ä‘Æ¡n tố giác bằng tay trái để không ai nháºn ra được nét chữ của hắn, còn Fernand là ngÆ°á»i gá»i Ä‘Æ¡n Ä‘i.
- Nhưng, tu sĩ chợt kêu lên, ông đã ở đấy!
- Äúng thế, Caderousse đáp bằng má»™t giá»ng nghẹt thở, tôi có mặt ở đó.
- Thế mà ông không chống lại Ä‘iá»u bỉ ổi đó?
Váºy ông là kẻ tòng phạm.
- Vâng, thÆ°a ông, tôi ở đó và tôi muốn nói ra tất cả nhÆ°ng Danglars đã ngăn cản tôi. Tôi sợ chÃnh trị Ä‘ang diá»…n ra hồi ấy, tôi thú nháºn Ä‘iá»u đó, tôi đã câm miệng, đó là sá»± hèn nhát, tôi đồng ý nhÆ° váºy, nhÆ°ng không phải là tôi ác..Và Caderousse cúi đầu xuống vá»›i dấu hiệu của ná»—i ân háºn thá»±c sá»±.
- Äược, thôi ông ạ, tu sÄ© nói, ông đã nói vá»›i sá»± thẳng thắn; tá»± lên án mình nhÆ° váºy là xứng đáng được tha thứ. Còn ông Morrel đã đóng vai trò gì trong sá»± việc đáng buồn nà y?
- Äó là vai trò của má»™t ngÆ°á»i chÃnh trá»±c, can đảm và có tình, thÆ°a ông. Hai mÆ°Æ¡i lần ông can thiệp cho Edmond. Khi Hoà ng đế trở vỠông đã viết Ä‘Æ¡n, đã kêu xin, đã Ä‘e dá»a đến ná»—i mà trong thá»i kỳ phục hồi lần thứ hai ông bị hà nh hạ khốn đốn nhÆ° má»™t kẻ ủng há»™ chế Ä‘á»™ Bona-parte.
Hà ng chục lần nhÆ° tôi đã nói vá»›i ông, ông ta đến nhà cha Dantès để má»i cụ vỠở nhà ông, và lúc cụ sắp mất, tôi nói thêm vá»›i ông chuyện đó, ông ta đã để lại trên lò sưởi má»™t túi tiá»n để thanh toán nợ nần cho ông cụ và để trang trải cho đám tang; thà nh thỠông cụ Ãt ra cÅ©ng được chết xứng đáng vá»›i cuá»™c Ä‘á»i cụ đã trải qua, không là m cho ai bị thiệt thòi tổn hại. Còn tôi là ngÆ°á»i giữ cái túi, má»™t cái túi lá»›n bằng lÆ°á»›i mà u Ä‘á».
- Và cái ông Morrel ấy, tu sĩ nói tiếp, ông ta nhất định phải được chúa ban phúc, ông ta phải được già u có... sung sướng chứ?
- Ông ta sắp lâm và o cảnh khốn khó, thưa ông, và hơn nữa, ông ta sắp bị mất danh dự. Sau hai mươi nhăm năm là m việc, sau khi đã đạt được vị trà danh giá nhất trong ngà nh thương mại ở Marseille, ông Morrel đã bị sụp đổ hoà n toà n.
Ông đã mất năm chiếc tà u trong hai năm, đã phải chịu ba cuá»™c vỡ nợ kinh khủng và chỉ còn hy vá»ng nếu chÃnh chiếc tà u Pharaon do Dantès tá»™i nghiệp đã từng chỉ huy, nó phải từ ấn Äá»™ trở vá» vá»›i chuyến hà ng chở đầy cánh kiến và chà m. Nếu tà u nà y cÅ©ng bị nhÆ° những chiếc khác thì ông ta nguy.
- Tháºt là thê thảm! Tu sÄ© thì thà o. Thế còn Danglars thì ra sao? Có phải là kẻ tá»™i nặng nhất, có phải hắn là kẻ chủ mÆ°u không?
- Hắn ra sao Æ°? Hắn đã rá»i Marseille nhá» sá»± gá»i gắm của ông Morrel do không biết tá»™i ác của hắn, đã giúp hắn và o là m nhân viên bảo vệ cho má»™t chủ ngân hà ng Tây Ban Nhạ Hồi chiến tranh Tây Ban Nha hắn được dá»± má»™t phần và o việc cung ứng cho quân Ä‘á»™i Pháp và đã trở nên già u có. Thế rồi vá»›i số tiá»n đầu tiên ấy hắn đã đầu cÆ¡ vốn và đã tăng gấp ba gấp bốn số vốn ban đầu của hắn. Hắn đã thá»±c sá»± là triệu phú, ngÆ°á»i ta đã phong nam tÆ°á»›c cho hắn để ngà y nay hắn là ngà i nam tÆ°á»›c Danglars, hắn có má»™t dinh thá»± Ở phố Mont-Blanc, mÆ°á»i con ngá»±a trong chuồng, sáu đầy tá»› ở tiá»n sảnh nhà hắn và tôi.không biết hắn có bao nhiêu triệu trong những két sắt của hắn.
- Còn Fernand?
- Fernand thì lại là một chuyện khác hẳn.
Khi Napoléon trở vá», ban sắc lệnh vá» má»™t cuá»™c Ä‘á»™ng viên bất thÆ°á»ng và Fernand có tên trong danh sách gá»i nháºp ngÅ©, được phiên chế và o các binh Ä‘oà n chủ công. Tiến ra biên giá»›i cùng vá»›i trung Ä‘oà n, hắn dá»± tráºn Lignỵ Äêm hôm sau tráºn đánh, hắn là liên lạc trá»±c ở cá»a nhà viên tÆ°á»›ng có liên hệ bà máºt vá»›i quân địch. Ngay trong đêm ấy, viên tÆ°á»›ng phải gặp quân Anh.
Ông ta bảo Fernand Ä‘i theo, Fernand nháºn lá»i, rá»i vị trà và đi theo viên tÆ°á»›ng.
Hà nh Ä‘á»™ng phản quốc nà y sẽ Ä‘Æ°a Fernand ra tòa án quân sá»± nếu Napoléon còn tại vị thì hắn lại được dùng để tiến cá» vá»›i nhà vuạ Hắn trở vá» Pháp vá»›i lon thiếu úy; và nhá» sá»± bảo trợ của viên tÆ°á»›ng được trá»ng dụng, không há» bá» rÆ¡i hắn, hắn trở thà nh đại úy năm 1823 hồi chiến tranh Tây Ban Nha, đó chÃnh là lúc Danglars liá»n tiến hà nh những vụ đầu cÆ¡ đầu tiên của hắn.
Fernand là ngÆ°á»i Tây Ban Nha nên được cỠđến Madrid là m gián Ä‘iệp; hắn gặp Danglars ở đó, bắt mối vá»›i hắn, hứa hẹn vá»›i viên tÆ°á»›ng vá» sá»± ủng há»™ của những ngÆ°á»i bảo hoà ng ở thủ đô Tây Ban Nha và ở cả các tỉnh, nháºn các lá»i hứa hẹn và vá» phần mình Ä‘Æ°a ra những lá»i cam kết, Ä‘Æ°a trung Ä‘oà n tiến theo những con Ä‘Æ°á»ng chỉ má»™t mình hắn biết trong những thung lÅ©ng do ngÆ°á»i bảo hoà ng kiểm soát, và trong chiến dịch ngắn ngủi nà y hắn đã có nhiá»u công lao đến mức sau khi chiếm được Trocadéro, hắn được phong là m đại tá và được thưởng Bắc đẩu bá»™i tinh vá»›i hà m bá tÆ°á»›c. Bây giá» hắn là bá tÆ°á»›c de Morcerf.
- Ôi số pháºn! Số pháºn! - Tu sÄ© thì thà o.
- Vâng, nhưng nà y ông, chưa hết chuyện đâu.
Chiến tranh Tây Ban Nha chấm dứt, con Ä‘Æ°á»ng tiến thân của Fernand có cÆ¡ nguy vì nếu hòa bình lâu dà i có nhiá»u hứa hẹn sẽ ngá»± trị trên toà n châu Âu. Chỉ có má»—i má»™t nÆ°á»›c Hy Lạp nổi dáºy chống Thổ NhÄ© Kỳ và vừa má»›i phát Ä‘á»™ng chiến tranh già nh Ä‘á»™c láºp. Fernand chạy vạy để được cá» sang phục vụ Ở Hy Lạp.
Má»™t thá»i gian sau ngÆ°á»i ta được tin Bá tÆ°á»›c de Morcerf và o phục vụ Ali-Pacha, vá»›i cấp hà m tÆ°á»›ng huấn luyện.
Ali-Pacha bị giết nhÆ° ông biết đấy; nhÆ°ng trÆ°á»›c khi chết, ông thưởng công cho Fernand má»™t số tiá»n đáng kể, vá»›i số tiá»n đó Fernand trở vá» Pháp và được thăng Trung tÆ°á»›ng. Äến mức mà .ngà y nay hắn có má»™t dinh thá»± tráng lệ Ở Paris, phố Helder số nhà 27.
Tu sĩ mở miệng, dừng lại một lát như thể do dự rồi cố gắng quá sức mình mới nói được :
- Còn Mercédès, ông nói, ngÆ°á»i ta đã Ä‘oán chắc vá»›i tôi rằng cô ta mất tÃch?
- GiỠnà y Mercédès là một trong những mệnh phụ danh giá nhất Paris. - Caderousse nói.
- Kể tiếp Ä‘i, tu sÄ© nói, dÆ°á»ng nhÆ° tôi Ä‘ang nghe kể chuyện chiêm bao.
- Mercédès thoạt đầu tuyệt vá»ng vì việc ngÆ°á»i ta cÆ°á»›p Ä‘i mất Edmond của cá»™ Giữa cÆ¡n tuyệt vá»ng ấy thì má»™t Ä‘au khổ má»›i lại đến vá»›i cô, đó là sá»± ra Ä‘i của Fernand mà cô vẫn coi nhÆ° anh mình. Fernand ra Ä‘i, Mercédès còn lại má»™t mình.
Nà ng khóc ròng rã suốt ba tháng trá»i, không có tin tức gì của Edmond, không có tin tức gì của Fernand; thế rồi Fernand trở vá» vá»›i quân phục thiếu úy. Niá»m vui được thoát cảnh cô Ä‘Æ¡n trên Ä‘á»i và được gặp lại má»™t ngÆ°á»i bạn, sau má»™t thá»i gian dà i buồn bã cô Ä‘Æ¡n, đã xâm chiếm tâm hồn cá»™ Thế rồi phải nói Ä‘iá»u nà y, Fernand chÆ°a bao giá» bị căm ghét: hắn không được yêu, thế thôi.
Có má»™t ngÆ°á»i khác chiếm lÄ©nh toà n bá»™ trái tim của Mercédès, con ngÆ°á»i ấy lại vắng mặt, lại mất tÃch... có thể lại đã chết.
Lần thứ hai trở lại, hắn là trung úy, trong chuyến Ä‘i đầu tiên, hắn không nói vá»›i Mercédès má»™t lá»i nà o vá» tình yêu, đến lần thứ hai hắn nhắc cô nhá»› đến chuyện hắn đã yêu cô.
Mercédès yêu cầu hắn thêm sáu tháng nữa để cô đợi và khóc Edmond. Sau sáu tháng, Caderousse tiếp, là đám cÆ°á»›i. Fernand thu xếp ngay láºp tức việc đổi chá»— ở cho vợ mình và tá»± mình cÅ©ng lánh Ä‘i luôn: ở lại là ng Catalan vừa quá nhiá»u nguy hiểm vừa quá nhiá»u ká»· niệm. Tám ngà y sau khi cÆ°á»›i há» ra Ä‘i.
- Thế ông có gặp lại Mercédès không ? - Tu sÄ© há»i.
- Có, hồi chiến tranh Tây Ban Nha tôi có gặp cô ở Perpignan là nÆ¡i Fernand để cô ở lại đó; lúc ấy cô Ä‘ang dạy há»c cho con trai, thằng bé Albert.
Tu sĩ run rẩy.
- NhÆ°ng muốn dạy cho cáºu con trai nà y thì cô ta cÅ©ng phải được há»c chứ?
- á»’! Caderousse nói, Mercédès có thể thà nh bà hoà ng nếu chỉ cần đặt vÆ°Æ¡ng miện lên mái đầu đẹp nhất và thông minh ấy. Tà i sản của cộđã lá»›n lên và cô cÅ©ng lá»›n lên theo tà i sản. Cô há»c vẽ, há»c nhạc, cô há»c má»i thứ. Ngoà i ra nói riêng vá»›i ông nhé, tôi tin rằng cô là m má»i thứ nhÆ° váºy chỉ để khuây khá»a, để lãng quên, và đưa bao nhiêu thứ nhÆ° váºy và o đầu óc mình chỉ để chống chá»i vá»›i những gì chất chứa trong tim.
Caderousse nói tiếp: nhÆ°ng bây giá» thì má»i sá»± ắt đã xong: tà i sản và danh giá chắc hẳn đã an ủi được cô tạ Cô ta già u có, cô ta là bà bá tÆ°á»›c.
Riêng mình tôi, ông xem đấy, tôi vẫn cứ nghèo khổ và bị chúa lãng quên.
- Ông lầm rồi, ông bạn ạ, tu sĩ nói, và đây là chứng cớ.
Nói xong, tu sÄ© liá»n lấy viên kim cÆ°Æ¡ng trong túi ra và chìa cho Caderousse:
- Nà y, ông bạn, ông bảo hắn, cầm lấy viên kim cương nà y vì nó thuộc vỠông. Viên kim cương ấy đáng lẽ phải chia cho các bạn của Eđmond.
Anh ta lại chỉ có má»™t ngÆ°á»i bạn duy nhất, váºy chẳng cần chia bôi gì nữa. Ông cầm lấy viên kim cÆ°Æ¡ng nà y và bán Ä‘i; nó đáng giá năm mÆ°Æ¡i ngà n frăng, tôi nhắc lại vá»›i ông Ä‘iá»u đó và số tiá»n nà y đủ để Ä‘Æ°a ông ra khá»i cảnh khốn cùng.
Äổi lại ông hãy cho tôi cái túi bằng tÆ¡ Ä‘á» mà ông Morrel đã để lại trên lò sưởi nhà cụ Dantès nhÆ° ông đã kể là ông vẫn Ä‘ang giữ nó.
Caderousse má»—i lúc má»™t thêm kinh ngạc, Ä‘i vá» phÃa cái tủ lá»›n bằng gá»— sồi, mở ra và đưa cho tu sÄ© má»™t cái túi dà i mà u đỠđã phai sắc, có quai bằng hai vòng đồng trÆ°á»›c kia mạ và ng.
Tu sĩ cầm lấy túi và đưa viên kim cương cho Caderousse.
- Tốt lắm, được lắm, tu sÄ© nói, mong sao số tiá»n nà y sinh lợi cho ông! Xin chà o, tôi phải tránh xa những ngÆ°á»i cứ quen thói ngÆ°á»i ná» là m hại ngÆ°á»i kiạ.
" đóng dấu.
Tà u đến Livournẹ Edmond quen má»™t ngÆ°á»i thợ cắt tóc ở phố Saint - Ferdinand. Anh và o tiệm ấy để cắt tóc và cạo râu. NgÆ°á»i thợ cắt tóc kinh ngạc nhìn ông khách có mái tóc dà i, bá»™ râu ráºm và đen rồi bắt tay và o việc mà chẳng có ý kiến gì.
Khi xong việc, anh há»i mượn má»™t cái gÆ°Æ¡ng và tá»± ngắm mình.
MÆ°á»i bốn năm tù đã là m anh thay đổi hẳn.
Anh nhìn và o gÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i: ngÆ°á»i bạn tốt nhất của anh, nếu nhÆ° anh còn có bạn, cÅ©ng không thể nháºn ra được anh, ngay đến anh cÅ©ng còn chẳng nháºn ra được mình..a.ng chủ tà u Jeune - Amélie - đó là tên của chiếc tà u buôn đóng theo kiểu vùng vịnh Gênes -, thiết tha muốn giữ lại trong thủy thủ Ä‘oà n của mình má»™t con ngÆ°á»i có giá trị tầm cỡ Edmond, đã Ä‘á» nghị anh ký hợp đồng; nhÆ°ng anh đã có kế hoạch riêng nên chỉ muốn nháºn là m ba tháng.
Hai tháng rưỡi đã trôi qua trong những chuyến Ä‘i liên tiếp. Edmond đã trở thà nh má»™t thủy thủ chạy tà u ven bá» khéo léo cÅ©ng nhÆ° trÆ°á»›c kia anh đã từng là thủy thủ viá»…n dÆ°Æ¡ng táo bạo, anh đã có mối quen biết vá»›i tất cả các tay buôn láºu dá»c bá» biển.
Anh đã qua lại đến hai chục lần trước hòn đảo Monte - Cristo nhưng chưa hỠtìm được dịp nà o đổ bộ lên đó.
Tá»›i má»™t hôm nhân có má»™t việc buôn bán lá»›n: đó là chuyện má»™t con tà u chở đầy thảm Thổ NhÄ© Kỳ, vải lụa phÆ°Æ¡ng Äông và Cachemire, phải tìm má»™t mảnh đất trung láºp để có thể thá»±c hiện được việc trao đổi rồi Ä‘em đổ số hà ng ấy lên bá» biển nÆ°á»›c Pháp.
Ông chủ tà u Jeune - Amélie Ä‘á» nghị nÆ¡i bốc hà ng là đảo Monte-Cristo, đảo nà y hoà n toà n hoang vắng và chẳng có cả lÃnh lẫn nhân viên hải quan. Thế là việc được quyết định là há» sẽ ghé lại đảo Monte-Cristo và sẽ nhổ neo và o tối ngà y hôm sau. Nghe thấy dá»± định nà y Dantès run lên vì vui mừng.
Hai hôm sau, tà u chạy suốt ngà y thì nhìn thấy đảo Monte-Cristo và o lúc năm giá» chiá»u.
Edmond nhìn ngấu nghiến khối đá và anh bị già y vò bởi ná»—i khắc khoải thÆ°á»ng cảm thấy trong những cá»±c Ä‘iểm của niá»m hy vá»ng.
Äêm đến: ngÆ°á»i ta cặp bá» lúc mÆ°á»i giá» tối; tà u Jeune - Amélie đến Ä‘iểm hẹn đầu tiên - Con tà u đến muá»™n xuất hiện ngay sau đó, trắng và im lìm nhÆ° má»™t bóng ma và thả neo cách bá» má»™t sải cáp.
Ngay lúc ấy hà ng được chuyển từ tà u nỠsang tà u kia, suốt đêm mới xong.
Hôm sau Dantès cầm lấy súng, đạn chì và thuốc súng ngỠý muốn Ä‘i bắn những con dê hoang dã thấy rất đông cứ nhảy nhót lung tung từ hòn đá ná» sang hòn đá kia, ngÆ°á»i ta cÅ©ng chỉ gán cho cuá»™c Ä‘i chÆ¡i nà y của Dantès là do ham săn bắn hoặc muốn được rảnh má»™t mình.
Thá»±c ra, Dantès theo đúng những Ä‘iá»u suy Ä‘oán của tu sÄ© Faria: anh cho rằng hồng y giáo chủ Spada cố là m sao cho khá»i bị lá»™ đã đến cái vùng nà y, đã giấu con tà u nhá» của ông ở đó rồi Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng thẳng vạch ra bởi những vết khÃa trên đá và chôn giấu kho báu của mình ở đầu kia Ä‘Æ°á»ng thẳng ấy.
Lúc Ä‘i đến đỉnh má»™t mô đá cách bến Ä‘á»™ sáu mÆ°Æ¡i bÆ°á»›c, Edmond vẫn luôn luôn được mặt đất mấp mô che khuất tầm nhìn của các bạn đồng hà nh, thấy các vết khÃa chấm dứt, chỉ có Ä‘iá»u là chẳng dẫn tá»›i má»™t cái hang nà o. Má»™t tảng đá to tròn được đặt trên má»™t ná»n vững chắc là cái Ä‘Ãch duy nhất mà các vết khÃa dÆ°á»ng nhÆ° dẫn tá»›i.
Tảng đá nà y đáng được xem xét kỹ hÆ¡n; do đó anh Ä‘i theo hÆ°á»›ng ngược lại và quay trở vá».
Trong lúc đó các bạn trên tà u Ä‘ang là m bữa ăn sáng. Äúng lúc há» rút con dê ra khá»i cái que xiên tá»± tạo thì há» thấy Edmond nhẹ nhà ng và táo bạo nhÆ° má»™t con sÆ¡n dÆ°Æ¡ng Ä‘ang nhảy từ mô đá nà y sang mô đá khác: há» bắn má»™t phát súng để báo hiệu cho anh là bữa ăn đã sẵn sà ng.
Chà ng Ä‘i săn láºp tức đổi hÆ°á»›ng Ä‘i và chạy nhanh vá» phÃa há». NhÆ°ng khi má»i ngÆ°á»i cùng nhìn theo anh Ä‘ang nhảy nhÆ° bay trên các má»m đá, chê sá»± khéo léo của anh là liá»u lÄ©nh thì nhÆ° để chứng tá» sá»± lo ngại của há» là đúng, bá»—ng Edmond hụt chân, há» thấy anh lảo đảo trên đỉnh má»™t mô đá, kêu to lên rồi mất hút.
Tất cả nhất tá» nhảy vá»t lên vì má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u mến Edmond dù cho anh có tà i giá»i hÆ¡n há», tuy nhiên ngÆ°á»i kịp đến trÆ°á»›c là Jacopo.
Anh ta trông thấy Edmond nằm sóng sượt, đầy máu và gần nhÆ° bất tỉnh, chắc anh phải lăn xuống từ Ä‘á»™ cao tá»›i mÆ°á»i hai hay mÆ°á»i lăm bá»™.
HỠđổ và o miệng anh chút rượu rhum và phương thuốc nà y từng có hiệu quả với anh lại tác động giống như lần đầu anh được vớt lên tà u.
Edmond lại mở được mắt, phà n nà n rằng bị Ä‘au dữ dá»™i ở đầu gối, đầu nặng ghê gá»›m và bị Ä‘au nhói không sao chịu nổi ở vùng tháºn. Há» muốn khiêng anh ra sát mép nÆ°á»›c, nhÆ°ng khi đụng tá»›i ngÆ°á»i anh, vừa rên rỉ anh vừa nói rằng anh cảm thấy không đủ sức chịu Ä‘á»±ng việc di chuyển.
Những cơn đau của Dantès chẳng những là không dịu đi mà hình như còn tăng lên dữ dội.
Ông già chủ tà u buá»™c phải khởi hà nh ngay buổi sáng để đến đổ hà ng giữa Nice và Fréjus cố nà i Dantès thỠđứng lên. Dantès cố gắng vượt quá sức ngÆ°á»i để chiá»u theo yêu cầu đó nhÆ°ng cứ má»—i lần gắng sức, anh lại rên rỉ và tái xám.
- Anh ấy bị dáºp vùng thắt lÆ°ng, ông chủ nói nhá»: đó là má»™t ngÆ°á»i bạn tốt ta không được bá» rÆ¡i anh ta, hãy cố gắng chuyển anh ấy lên tà u.
NhÆ°ng Dantès bảo rằng anh thÃch được chết ở chá»— anh Ä‘ang nằm còn hÆ¡n là phải chịu Ä‘á»±ng những Ä‘au Ä‘á»›n khủng khiếp do cá» Ä‘á»™ng gây ra vì anh đã quá yếu..- Nà y, Ä‘Ã nh ra sao thì ra váºy nhÆ°ng không thể nói rằng chúng ta đã bá» rÆ¡i không cứu má»™t ngÆ°á»i bạn gan dạ nhÆ° anh.
- Không, anh nói vá»›i ông chủ, tôi là má»™t kẻ vụng vá» và tôi phải gánh chịu sá»± trừng phạt do thói vụng vỠấy là đúng. Hãy để tôi ở lại vá»›i má»™t Ãt bánh bÃch quy là m lÆ°Æ¡ng thá»±c, má»™t khẩu súng, thuốc súng và đạn để bắn dê, vá»›i má»™t cái cuốc để nếu ông có đến đón tôi quá muá»™n thì tôi tá»± là m lấy má»™t thứ nhà để mà trú tạm.
- Chúng tôi phải vắng mặt Ãt nhất tám ngà y, ông chủ nói.
Những ngÆ°á»i buôn láºu để lại cho Edmond các thứ anh yêu cầu và ra Ä‘i không quên ngoái lại nhìn anh nhiá»u lần, má»—i lần há» lại là m hiệu chà o anh vá»›i tình thân hữu còn Edmond chỉ đáp lại được bằng cách vẫy tay, cứ nhÆ° anh không thể cá»±a quáºy được phần còn lại của cÆ¡ thể.
Thế rồi khi hỠđã khuất hẳn, anh tháºn trá»ng bò lên đỉnh má»™t mô đá che khuất tầm mắt anh vá»›i quang cảnh ngoà i biển, từ đó anh nhìn thấy chiếc tà u buôn chuẩn bị váºn hà nh và nhổ neo.
Sau má»™t giá» con tà u khuất hẳn. Lúc đó Dantès đứng dáºy còn nhẹ nhà ng và dẻo dai hÆ¡n cả má»™t con dê hoang dã Ä‘ang nhảy nhót giữa các mô đá, anh cầm súng má»™t tay còn cuốc tay kia và chạy đến tảng đá ở cuối các vết khÃa mà anh đã nháºn ra trên các mô đá.
ở đó Edmond tháºn trá»ng bá»›i đất, ngỡ nhÆ° nháºn ra má»™t kỹ xảo tinh vi và bèn tá»± nhủ là cần phải tấn công và o chÃnh tảng đá nà y.
Nhưng bằng cách nà o đây?
Dantès Ä‘Æ°a mắt quanh mình nhÆ° những ngÆ°á»i Ä‘ang bối rối thÆ°á»ng là m; rồi cái nhìn của anh rÆ¡i và o má»™t cái sừng sÆ¡n dÆ°Æ¡ng chứa đầy thuốc súng mà anh bạn Jacopo để lại cho anh.
Anh dùng cuốc đà o ở chân tảng đá một hố mìn, nhồi thuốc súng và o; rồi anh xé đôi khăn tay lăn lăn trong thuốc súng để là m thà nh ngòi nổ.
Anh châm ngòi nổ rồi chạy ra xa.
Láºp tức tiếng nổ bùng lên: tảng đá bị nhấc lùi bằng má»™t sức mạnh không lÆ°á»ng được, nó lăn ra, nẩy lên, lao xuống dÆ°á»›i và mất hút, chìm nghỉm dÆ°á»›i biển, để lá»™ má»™t khoảng tròn phô ra má»™t vòng sắt gắn và o giữa má»™t tấm đá hình vuông.
Dantès báºt lên má»™t tiếng kêu mừng rỡ và kinh ngạc.
Anh xỠđòn bẩy và o vòng sắt, bẩy tháºt mạnh và tấm đá bị tách ra để ngá» má»™t dốc đứng nhÆ° cầu thang dẫn xuống má»™t cái hang nhá» nhá» do không khà và ánh sáng không những chỉ lá»t qua cá»a hang vừa mở mà còn qua các kẽ đá nứt không thấy được hết của tầng đất ngoà i cá»a hang..Dantès má»›i chỉ và o được hang thứ nhất; bây giá» anh phải tìm Ä‘Æ°á»ng và o hang thứ hai. Anh xem xét chân các hòn đá và gõ lên chá»— vách hang mà anh Ä‘oán có thể là cá»a và o đã được ngụy trang cẩn tháºn.
Sau khi gõ và i cái, anh nháºn thấy các hòn đá không phải được gắn lại mà chỉ xếp chồng lên nhau rồi trát vữa bên ngoà i; anh Ä‘Æ°a đầu nhá»n của cái cuốc chim và o má»™t khe giữa hai hòn đá rồi ấn mạnh lên cán và mừng rỡ nhìn thấy hòn đá rÆ¡i xuống.
Từ lúc ấy Dantès chỉ còn việc là rút từng hòn đá ra bằng cái răng sắt của cuốc chim, rồi cứ thế lần lượt hòn nỠrơi xuống cạnh hòn kia.
Cuối cùng Dantès từ hang thứ nhất bÆ°á»›c sang hang thứ hai. Hang thứ hai nà y thấp hÆ¡n, tối hÆ¡n và có vẻ dá»… sợ hÆ¡n hang thứ nhất, anh Ä‘Æ°a mắt thăm dò cái hang thứ hai nà y thấy nó cÅ©ng rá»—ng không nhÆ° hang thứ nhất. Thế thì kho báu, nếu có tháºt, phải được chôn giấu trong góc tối.
Anh tiến vá» phÃa góc hang và ráo riết Ä‘Ã o đất lên. Äến nhát cuốc thứ năm hay thứ sáu thì có tiếng sắt chạm và o sắt. Äó là má»™t hòm gá»— đóng Ä‘ai sắt.
Giữa nắp hòm có gắn má»™t tấm bạc mà đất cát không là m han gỉ được, trên đó sáng lóa gia huy của dòng há» Spada mà tu sÄ© đã mô tả cho anh nghe nhiá»u lần.
Từ lúc ấy, không còn hồ nghi gì nữa, kho báu đúng là đây rồi. Mở hòm ra thấy có ba ngăn.
Trong ngăn thứ nhất sáng chói những đồng ê quy và ng bóng lá»™n. Trong ngăn thứ hai những thá»i và ng không đánh bóng được xếp ngay ngắn.
Cuối cùng là ngăn thứ ba đầy đến má»™t ná»a, EÄ‘mond vục tay xuống lấy lên từng vốc kim cÆ°Æ¡ng, ngá»c trai, hồng ngá»c mà lúc anh buông tay chúng rÆ¡i lên nhau nhÆ° mÆ°a đá rÆ¡i trên kÃnh.
Sau khi đã sá» nắn, mân mê, vục bà n tay run rẩy và o và ng và đá quý, Edmond đứng dáºy và bắt đầu đếm của cải của mình; anh đếm được má»™t ngà n thá»i và ng má»—i thá»i nặng Ä‘á»™ hai hay ba livre, hai mÆ°Æ¡i lăm ngà n đồng ê quy và ng có thể trị giá má»—i đồng tá»›i tám mÆ°Æ¡i frăng mà anh thấy ngăn hòm má»›i vÆ¡i đến má»™t ná»a; cuối cùng anh Ä‘ong bằng vốc tay được mÆ°á»i lần vốc cả hai tay những kim cÆ°Æ¡ng, ngá»c trai và đá quý.
Dantès thấy ngà y Ä‘ang tà n và tối dần. Anh sợ sẽ bị bất ngá» nếu ở lại trong hang nên anh Ä‘i ra, súng cầm taỵ Thế rồi anh ngụy trang cá»a hang, nằm lên trên, lấy thân mình che lấp lối và o hang và ngủ được Ä‘á»™ và i giá».
Ngà y lại rạng. Edmond xuống, Ä‘i và o hang, nhét đầy đá quý và o các túi của mình, cố hết sức Ä‘áºy tháºt khéo các tấm gá»— và đai sắt của chiếc hòm, lấp đất kÃn, giẫm chân lèn cho chặt, đổ cát lên trên cÅ©ng để là m cho chá»— má»›i Ä‘Ã o bá»›i giống y nhÆ° những chá»— khác trên mặt đất; anh ra khá»i hang; Ä‘áºy tấm đá lên rồi chất lên tấm đá Ä‘áºy cá»a hang những hòn đá kÃch cỡ to nhá» khác nhau, nhét đất và o các khe hở, trồng và o đó mấy cây mua và mấy cây thạch thảo, tÆ°á»›i cho cây má»›i trồng để chúng có vẻ nhÆ° má»c ở đó từ lâu, xóa sạch các vết chân của anh chi chÃt quanh chá»— đó, và nóng lòng chá» các bạn cùng tà u quay lại.
Những ngÆ°á»i buôn láºu trở lại sau sáu ngà y.
Anh lết ra táºn bến nhÆ° má»™t ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng và khi các bạn lên bá» anh bảo há» rằng đã khá hÆ¡n nhÆ°ng vẫn cứ còn than vãn; và vì chiếc tà u Jeune-Ameslie chỉ ghé Monte-Cristo để đón anh nên anh xuống tà u ngay tối hôm ấy và theo ông chủ tà u tá»›i Livourne.
Äến Livourne anh bán cho má»™t ngÆ°á»i Do Thái bốn viên kim cÆ°Æ¡ng nhá» nhất má»—i viên năm ngà n frăng.
Cùng ngà y hôm ấy Dantès cáo biệt Ä‘oà n thủy thủ tà u Jeune-Amélie bằng món tiá»n thưởng háºu hÄ©nh rồi Ä‘i Gênes.
Lúc anh đến nÆ¡i, ngÆ°á»i ta Ä‘ang Ä‘i thá» má»™t du thuyá»n nhá» do má»™t ngÆ°á»i Anh đặt là m, vì nghe nói rằng ngÆ°á»i thà nh Gênes là những ngÆ°á»i đóng tà u giá»i nhất vùng Äịa Trung Hải nên ông ta muốn có má»™t du thuyá»n đóng tại đây. NgÆ°á»i Anh đã là m giá xong xuôi vá»›i bốn mÆ°Æ¡i ngà n frăng; Dantès trả luôn sáu mÆ°Æ¡i ngà n vá»›i Ä‘iá»u kiện giao tà u ngay hôm ấy. Ông ngÆ°á»i Anh ba tuần hay má»™t tháng sau má»›i quay lại nên ông chủ xưởng đóng tà u đồng ý vì nghÄ© rằng ông sẽ đủ thá»i gian đóng má»™t chiếc tà u khác tại xưởng.
Hai giá» sau, Dantès ra khá»i cảng Gênes, được Ä‘Æ°a tiá»…n bằng ánh mắt của đám đông những ngÆ°á»i hiếu kỳ muốn xem cái ông lãnh chúa Tây Ban Nha có thói quen Ä‘i biển má»™t mình ấy.
Anh đến Monte- Cristo và o chiá»u tối hôm sau, chiếc du thuyá»n là má»™t tà u buồm hảo hạng, nó đã chạy quãng Ä‘Æ°á»ng ấy mất có ba mÆ°Æ¡i lăm giá». Hòn đảo vẫn hoang vắng; có vẻ không ai lên bỠở đây từ lúc Dantès ra Ä‘i, anh đến kho báu của mình: tất cả vẫn còn nguyên trạng nhÆ° lúc anh Ä‘i.
Ngà y hôm sau tà i sản khổng lồ của anh được chuyển hết lên du thuyá»n, nó quay mÅ©i vá» hÆ°á»›ng Marseille.
Thế rồi má»™t sá»›m mai, chiếc du thuyá»n hùng dÅ©ng và o cảng Marseille và đáºu đối diện đúng.cái chá»— mà buổi tối định mệnh ấy ngÆ°á»i ta đã Ä‘Æ°a anh xuống tà u Ä‘i pháo Ä‘Ã i If.
Dantès vá»›i vẻ tá»± tin hoà n hảo mà anh đã tiếp thu được, Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i cảnh binh há»i giấy anh tấm há»™ chiếu Anh mua được ở Livourne dÆ°á»›i cái tên huân tÆ°á»›c Wilmirẹ Anh lên bá» chẳng khó khăn gì.
Tất cả những ká»· niệm thá»i thÆ¡ ấu của Dantès vẫn còn sống mãi trong tâm trà anh nay hiện lên theo má»—i bÆ°á»›c anh Ä‘i, ở từng góc quảng trÆ°á»ng, ở từng góc phố, ở má»—i cái cá»c chắn ở ngã tÆ°.
Vừa nhìn thấy Ä‘Æ°á»ng Meilhan, anh cảm thấy đầu gối muốn khuỵu xuống và suýt nữa anh ngã xuống dÆ°á»›i những bánh xe quạ Cuối cùng anh đến táºn ngôi nhà cha anh đã ở.
Anh tiến vá» phÃa cá»a, bÆ°á»›c qua ngưỡng cá»a há»i ngÆ°á»i gác nhà để xin và o thăm căn há»™ hai phòng trên gác năm. Những ngÆ°á»i ở căn há»™ nhá» nà y là má»™t cặp vợ chồng trẻ vừa cÆ°á»›i được tám ngà y.
Dantès nhìn vá» phÃa giÆ°á»ng, cái giÆ°á»ng vẫn còn đó ở ngay chá»— cÅ© khi cha anh ở đây; bất giác mắt Edmond đẫm nÆ°á»›c mắt: đây là nÆ¡i mà cha già đã trút hÆ¡i thở cuối cùng trong khi Ä‘ang gá»i tên con.
Äi xuống tầng dÆ°á»›i, Edmond dừng lại trÆ°á»›c má»™t cái cá»a khác và há»i thăm ngÆ°á»i thợ may Caderousse có còn ở đó hay không. NhÆ°ng ngÆ°á»i gác cổng trả lá»i rằng ông ta là m ăn sa sút và bây giá» mở má»™t quán trá» nhá» trên Ä‘Æ°á»ng Bellegarde Ä‘i Beaucaire.
Ngay tối hôm ấy ngÆ°á»i ta thấy Edmond Ä‘i dạo trong ngôi là ng nhá» của những ngÆ°á»i Catalan và bÆ°á»›c và o má»™t ngôi nhà tồi tà n của dân chà i, ở lại đó chừng hÆ¡n má»™t giỠđể há»i thăm tin tức vá» nhiá»u ngÆ°á»i đã chết hay ngÆ°á»i đã biệt tÃch từ hÆ¡n mÆ°á»i lăm hay mÆ°á»i sáu năm nay.
Ngà y hôm sau, những ngÆ°á»i mà anh đã đến để há»i thăm há», nháºn được quà tặng là má»™t chiếc xuồng catalan má»›i tinh và kèm theo hai lÆ°á»›i vây và má»™t lÆ°á»›i rê.
Những con ngÆ°á»i tá» tế ấy rất muốn cám Æ¡n ngÆ°á»i há»i tin hà o hiệp ná»; nhÆ°ng khi anh vừa cáo biệt há» thì đã thấy anh lên ngá»±a rá»i khá»i Marseille theo cá»a ô Aix sau khi sai bảo má»™t thủy thủ và i Ä‘iá»u.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:46 PM .
19-03-2008, 11:07 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
ChÆ°Æ¡ng 10
Hãng Morrel
Hôm sau cái ngà y đã diá»…n ra cảnh mà chúng tôi vừa kể, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông quãng ba mÆ°Æ¡i đến ba mÆ°Æ¡i hai tuổi, có cả dáng vẻ và ngữ Ä‘iệu Anh, đến nhà ông de Boville.
- ThÆ°a ông, ông ta nói, tôi là ngÆ°á»i đại diện toà n quyá»n của hãng Thomson và French ở Romẹ Từ mÆ°á»i năm nay chúng tôi giao dịch vá»›i hãng Morrel ở Marseillẹ Chúng tôi đã bá» vốn và o các mối giao dịch đó và chúng tôi không khá»i lo ngại khi nghe đồn rằng hãng nà y có nguy cÆ¡ phá sản.
- á»’! ThÆ°a ông, ông de Boville kêu lên, sá»± lo ngại của ông tháºt không may lại hết sức có cÆ¡ sở và ông Ä‘ang thấy đây má»™t con ngÆ°á»i tuyệt vá»ng. Tôi có hai trăm ngà n frăng đặt trong hãng Morrel, số tiá»n hai trăm ngà n frăng nà y phải được thanh toán và o ngà y 15 tháng nà y. NhÆ°ng tình cảnh ông Morrel thì đến mức, xin nói gá»n vá»›i ông, là tôi coi món nợ nà y nhÆ° mất trắng.
- Thế thì, ngÆ°á»i Anh nói, tôi mua của ông món nợ ấy; hai trăm ngà n quan bằng tiá»n mặt.
Và ngÆ°á»i Anh rút trong túi ra má»™t bó tiá»n giấy có thể là gấp đôi số tiá»n mà ông de Boville sợ mất.
Một ánh mừng rỡ lướt qua mặt ông ta.
- Tôi chỉ yêu cầu có mỗi một việc.
- Xin nói đi, thưa ông, tôi nghe đây.
- Ông là thanh tra các nhà tù, váºy chắc là ông giữ sổ sách và o, ra tù trong đó có ghi kèm cả những nháºn xét liên quan đến tù nhân phải không?
- Từng tù nhân có hồ sơ riêng.
- à , thÆ°a ông, tôi đã được nuôi dạy ở Rome do má»™t tu sÄ© đáng thÆ°Æ¡ng, tu sÄ© Faria, ông ấy đã mất tÃch Ä‘á»™t ngá»™t. Rồi tôi được biết rằng ông bị giam giữ ở pháo Ä‘Ã i If và tôi muốn biết má»™t và i chi tiết vá» cái chết của ông.
- Tu sÄ© Fariả ồ! Tôi còn nhá»› rất rõ vỠông ta, ông de Boville reo lên, ông ấy bị Ä‘iên. Má»i ông sang phòng là m việc của tôi và tôi sẽ cho ông thấy Ä‘iá»u đó.
Và cả hai ngÆ°á»i Ä‘i sang phòng là m việc. Ông thanh tra đặt trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i Anh má»™t cuốn sổ cái và các hồ sÆ¡ liên quan đến pháo Ä‘Ã i If, chá»phép ông khách tùy ý láºt giở từng trang, trong khi chÃnh ông ta thì ngồi và o má»™t góc Ä‘á»c báo.
Ông ngÆ°á»i Anh dá»… dà ng tìm thấy hồ sÆ¡ liên quan đến tu sÄ© Faria; nhÆ°ng sau khi đã biết rõ những hồ sÆ¡ đầu tiên nà y, ông ta tiếp tục láºt từng trang cho đến lúc tá»›i táºp hồ sÆ¡ của Edmond Dantès. Ở đó ông tìm thấy y nguyên: Ä‘Æ¡n tố giác, biên bản thẩm vấn, Ä‘Æ¡n khiếu nại của ông Morrel, lá»i phê của Villefort, ông ta nhẹ nhà ng gấp tá» Ä‘Æ¡n tố giác bá» và o túi, Ä‘á»c biên bản thẩm vấn, Ä‘á»c nhanh Ä‘Æ¡n Ä‘á» ngà y 10 tháng tÆ° năm 1815 trong đó ông Morrel theo lá»i khuyên của phó biện lý, lúc đó Napoléon Ä‘ang tại vị, vì có thiện chà đã trình bà y quá lên rằng Dantès đã cống hiến cho Äế chế nhiá»u thà nh tÃch, những thà nh tÃch mà lá»i xác nháºn của Villefort là m cho chúng trở nên không thể nà o chối cãi được. Váºy là ông hiểu tất cả. Cái Ä‘Æ¡n gá»i Napoléon nà y bị Villefort lÆ°u lại, đến cuá»™c phục hồi lần thứ hai đã biến thà nh má»™t vÅ© khà khủng khiếp trong tay viên biện lý hoà ng gia.
- Cám Æ¡n ông, ông ngÆ°á»i Anh nói trong khi gáºp mạnh sổ cái. Tôi đã biết cái phải biết; bây giỠông giao cho tôi số tÃn phiếu mà ông có quyá»n đòi ông Morrel rồi tôi sẽ đếm tiá»n cho ông.
Rồi ông ta nhÆ°á»ng chá»— ở bà n giấy cho ông de Boville, ông nà y ngồi ngay và o đó không câu nệ gì và vá»™i và ng là m việc chuyển nhượng được yêu cầu, trong khi đó ông ngÆ°á»i Anh đếm các tá» giấy bạc bên mép các giá để hồ sÆ¡.
Sau đó ngÆ°á»i phái viên của hãng Thomson và French ở Rome đến nhà ông Morrel.
MÆ°á»i bốn năm trá»i đã là m cho nhà kinh doanh đáng kÃnh ấy thay đổi nhiá»u, ông má»›i chỉ vừa năm mÆ°Æ¡i tuổi mà tóc đã bạc trắng, trán hằn sâu những nếp nhăn đầy âu lo.
- ThÆ°a ông, hãng Thomson và French trong khoảng tháng nà y và tháng sau phải chi ở Pháp ba hay bốn trăm ngà n frăng. Äược biết sá»± đúng hẹn tuyệt đối của ông nên hãng đã táºp há»p toà n bá»™ giấy tá» có mang chữ ký nà y và giao cho tôi lần lượt theo hạn vay ghi trong giấy mà thu hồi vốn ở ông và sá» dụng số vốn đó. Chúng tôi đã có những hối phiếu do ông ký, thÆ°a ông, để vay má»™t khoản tiá»n khá lá»›n là hai trăm tám mÆ°Æ¡i bảy ngà n năm trăm frăng. Và tôi không giấu gì ông, ông ta nói tiếp sau má»™t lát im lặng, vẫn biết tÃnh trung thá»±c không chê trách và o đâu được của ông cho đến táºn bây giá», nhÆ°ng dÆ° luáºn chung ở Marseille cho là ông không đủ khả năng để Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i việc kinh doanh..TrÆ°á»›c lá»i mở đầu gần nhÆ° là thô bạo nà y, ông Morrel tái mặt Ä‘i má»™t cách đáng sợ.
- Xin hãy nói thẳng, thưa ông, ông có chi trả những giấy tỠnà y được đúng hạn như trước không ?
Ông Morrel rùng mình.
- Có, thÆ°a ông, tôi có trả chứ, nhÆ° tôi hy vá»ng, tà u tôi cáºp bến bình an, vì chuyến hà ng nà y vá» sẽ trả lại cho tôi khoản kinh phà bị mất trong các tai nạn liên tiếp trÆ°á»›c đây mà tôi phải gánh chịu; nhÆ°ng nếu nhÆ° không may tà u Pharaon, nguồn vốn cuối cùng mà tôi trông cáºy bị thất thoát...
Ông Morrel thở ra tháºt dà i và lÆ°á»›t bà n tay lên vầng trán đầy mồ hôi.
-... Nếu nguồn vốn nà y mà thất thoát thì tôi Ä‘i Ä‘á»i, thÆ°a ông, tôi hoà n toà n Ä‘i đứt.
- Cái gì thế, ngÆ°á»i Anh nói trong khi lắng tai nghe ngóng, tiếng ồn à o ấy nghÄ©a là gì?
- Ôi lạy chúa! Lạy chúa tôi! - Ông Morrel kêu lên tái mặt đi, còn xảy ra chuyện gì nữa thế?
Äúng thế, có tiếng ồn à o ở ngoà i cầu thang; tiếng ngÆ°á»i Ä‘i lại, còn nghe thấy cả má»™t tiếng kêu Ä‘au Ä‘á»›n.
Cùng lúc ấy, cánh cá»a mở ra và xuất hiện má»™t cô gái mặt tái xanh, má đẫm nÆ°á»›c mắt.
Ông Morrel đứng dáºy run bắn lên và phải chống và o tay ghế bà nh vì nếu không ông không thể nà o đứng vững được. Ông muốn há»i mà không sao thốt nên lá»i.
- Ôi cha ôi! - Cô gái nói tay chắp và o nhau, hãy tha lá»—i cho con đã là m ngÆ°á»i Ä‘Æ°a tin xấu!
Ông Morrel sắc mặt nhợt đi kinh khủng.
Julie lao và o vòng tay ông.
- Ôi cha ơi! Cha của con hãy can đảm lên.
- Thế là tà u Pharaon đã đắm Æ°? ông Morrel há»i, giá»ng nghẹn ngà o.
Cô gái không trả lá»i nhÆ°ng cô khẳng định bằng cách gáºt gáºt mái đầu Ä‘ang dá»±a và o ngá»±c cha mình.
- Thế còn Ä‘oà n thủy thủ thì sao? - Ông Morrel há»i.
- Äã được cứu thoát, cô gái nói, được má»™t tà u của thà nh phố Bordeaux cứu thoát, tà u ấy vừa và o cảng.
Ông Morrel giÆ¡ hai tay lên trá»i tá» vẻ cam chịu và lòng biết Æ¡n sâu sắc.
- Cám Æ¡n chúa! ông Morrel nói, Ãt ra thì ngÆ°á»i cÅ©ng chỉ trừng phạt có má»™t mình tôi. Má»i và o Ä‘i vì tôi Ä‘oán rằng má»i ngÆ°á»i đã ở ngoà i cá»a..Äúng thế, vừa má»›i nghe thấy những lá»i nà y thì bà Morrel bÆ°á»›c và o trong tiếng nức nở; Emmanuel theo sau và phÃa sau trong tiá»n sảnh thấy có những bá»™ mặt gân guốc của bảy tám ngÆ°á»i thủy thủ mình trần.
- Chuyện xảy ra nhÆ° thế nà o? - Ông Morrel há»i, lại gần đây Penelon, hãy kể lại diá»…n biến sá»± việc Ä‘i.
Má»™t thủy thủ già da mà u đồng vì nắng xÃch đạo, tiến lên, cuá»™n trong tay phần còn lại của chiếc mÅ©.
- Xin chà o ông Morrel. Ông ta nói cứ nhÆ° vừa má»›i rá»i Marseille hôm qua.
- Xin chà o ông bạn, ông chủ tà u nói, không kìm được nụ cÆ°á»i trong nÆ°á»›c mắt; thế còn ông thuyá»n trưởng Gaumard đâu?
- VỠông thuyá»n trưởng, thÆ°a ông Morrel, ông ta ngã bệnh ở Palma; nhÆ°ng nếu được chúa thÆ°Æ¡ng đến thì sẽ không sao đâu và ông sẽ thấy ông ta vá» sau và i hôm, cÅ©ng khá»e mạnh nhÆ° ông và tôi.
- Tốt lắm... Bây giỠkể đi, Penelon. - Ông Morrel nói.
Penelon lùa miếng thuốc Ä‘ang nhai từ má phải sang má trái, Ä‘Æ°a tay che miệng, quay đầu Ä‘i và nhổ ra ngoà i tiá»n sảnh má»™t tia dà i nÆ°á»›c bá»t mà u Ä‘en Ä‘en, vừa bÆ°á»›c chân lên vừa Ä‘ung Ä‘Æ°a hông.
- Trong lúc đó chúng tôi gặp phải sá»± việc giống nhÆ° đã xảy ra giữa mÅ©i Blanc và mÅ©i Boyador, thÆ°a ông Morrel, tà u Ä‘ang chạy vá»›i ngá»n gió thuáºn Nam-Tây nam thì cÆ¡n bão áºp đến. Sau mÆ°á»i hai giá» liá»n chúng tôi cứ bị lắc lÆ° dữ dá»™i rồi má»™t lá»— hổng lá»›n bung ra dÆ°á»›i đáy tà u. Phải rá»i tà u thôi.
Ông thuyá»n trưởng xuống cuối cùng. Vừa kịp. Ông ta vừa nhảy, thì boong tà u bục ra vá»›i má»™t tiếng Ä‘á»™ng phải nói là nhÆ° loạt súng mạn tà u cỡ bốn mÆ°Æ¡i tám. MÆ°á»i phút sau, boong tà u chìm xuống từ Ä‘Ã ng mÅ©i và rồi, thôi chà o cả bá»n brru!... Thế là xong, chẳng còn Pharaon nữa!
Còn chúng tôi, chúng tôi bị ba ngà y ròng không có gì để mà ăn mà uống. Rồi chúng tôi được tà u Gironde vá»›t. Thế đấy, chuyện xảy ra nhÆ° váºy đấy, thÆ°a ông Morrel, xin thá» danh dá»±!
- Tốt, các bạn ạ, các bạn Ä‘á»u là những con ngÆ°á»i gan dạ. Bây giá» hãng nợ lÆ°Æ¡ng các bạn là bao nhiêu? Coclès, hãy trả cho má»—i con ngÆ°á»i gan dạ nà y hai trăm frăng. Và nếu các bạn tìm được việc tốt thì và o là m Ä‘i, các bạn đã được tá»± do.
Phần cuối của câu nói nà y gây ra má»™t tác dụng kỳ lạ Ở những ngÆ°á»i thủy thủ đáng trá»ng.nà y. Há» nhìn nhau vẻ hốt hoảng, Penelon hụt hÆ¡i, suýt nuốt chá»ng cả miếng thuốc nhai.
- Thế nà o, thÆ°a ông Morrel, ông ta nói vá»›i giá»ng nghẹn ngà o, ông thải chúng tôi Æ°? ông không hà i lòng vá» chúng tôi sao?
- Không đâu các con, ông chủ tà u nói, không, tôi không phiá»n lòng vì các bạn, hoà n toà n ngược lại. Không tôi không thải các anh đâu. NhÆ°ng biết là m sao được? Tôi không còn tà u nữa nên tôi không cần thủy thủ.
- Là m sao? ông không còn tà u nà o nữa ư?
- Penelon nói. - Nà y, ông đóng một chiếc khác đi, chúng tôi sẽ đợi. Cám ơn chúa, chúng tôi hiểu thế nà o là chèo chống với sóng gió.
- Tôi không còn tiá»n để đóng tà u nữa, Penelon ạ, ông chủ tà u nói vá»›i má»™t nụ cÆ°á»i buồn, váºy tôi không thể nháºn Ä‘á» nghị của các anh được, dù rằng Ä‘á» nghị ấy tháºt ân cần. Hãy Ä‘i Ä‘i, tôi van các anh đấy. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong má»™t thá»i cÆ¡ tốt đẹp hÆ¡n. Bây giá» xin để tôi má»™t mình má»™t lúc, tôi cần nói chuyện vá»›i ông đây.
Và ông Ä‘Æ°a mắt nhìn ngÆ°á»i phái viên của hãng Thomson và French vẫn đứng im bất Ä‘á»™ng trong góc suốt cảnh nà y.
Chỉ còn lại hai ngÆ°á»i vá»›i nhau.
- Nà y ông, Morrel vừa nói vừa buông mình xuống ghế bà nh, ông đã thấy tất cả, đã nghe tất cả, tôi chẳng còn gì để báo tin cho ông.
- ThÆ°a ông, ngÆ°á»i Anh nói, tôi đã thấy rằng má»™t tai nạn má»›i không đáng có nhÆ° những lần trÆ°á»›c lại đến vá»›i ông, và điá»u đó củng cố lòng ao Æ°á»›c của tôi muốn giúp ông. Nà o, có phải tôi là má»™t trong những chủ nợ chÃnh của ông không ?
- Ãt ra ông cÅ©ng là ngÆ°á»i có những số tiá»n cho vay ngắn hạn nhất.
- Ông có muốn gia hạn thanh toán không?
- Má»™t thá»i hạn kéo dà i thêm có thể cứu vãn được danh dá»± của tôi và do đó cả cuá»™c sống của tôi.
- Äược, ngÆ°á»i ngoại quốc nói, hãng Thomson và French cho ông thêm ba tháng nữa. Hôm nay là mùng 5 tháng sáu, váºy thì ông hãy chuyển tất cả các hối phiếu đó sang thanh toán và o ngà y mùng 5 tháng chÃn cho tôi, và ngà y mùng 5 tháng chÃn và o hồi mÆ°á»i má»™t giá» sáng tôi sẽ đến nhà ông.
- Tôi sẽ đợi ông, ông Morrel nói, và ông sẽ được thanh toán hoặc tôi sẽ chết.
Những tiếng cuối cùng nà y được thốt ra tháºt khẽ, thà nh thá» ngÆ°á»i ngoại quốc không nghe thấy được.
NgÆ°á»i Anh cáo từ ông Morrel, ông Ä‘Æ°a tiá»…n và cầu phúc cho khách đến táºn cá»a..Trên cầu thang ông khách gặp được Julie.
Cô gái là m ra vẻ đi xuống nhưng thực ra là cô đợi ông.
- Ồ! Thưa ông! Cô vừa nói vừa chắp hai bà n tay.
- ThÆ°a cô, ngÆ°á»i ngoại quốc nói, cô sẽ nháºn được má»™t bức thÆ° và o má»™t ngà y kia ký tên... thủy thủ Simbard... Hãy là m theo đúng từng Ä‘iá»u nói trong thÆ°, dù lá»i dặn dò có lạ lùng đến mấy.
- ThÆ°a ông ,vâng. - Julie trả lá»i.
- Cô hứa với tôi sẽ là m theo chứ?
- Tôi xin thá» vá»›i ông sẽ là m nhÆ° váºy.
- Tốt, xin chà o cá»™ Cô hãy giữ mình luôn luôn là má»™t cô gái thánh thiện và tốt bụng nhÆ° từ trÆ°á»›c đến nay và tôi hy vá»ng rằng chúa sẽ ban thưởng cho cô cáºu Emmanuel mà cô yêu là m chồng.
Julie thốt ra má»™t tiếng kêu khẽ, Ä‘á» mặt lên nhÆ° quả anh Ä‘Ã o và phải nắm lấy tay vịn cầu thang cho khá»i ngã.
NgÆ°á»i ngoại quốc Ä‘i tiếp và vẫy tay chà o cô.
Ra đến sân, ông ta gặp Penelon, má»—i tay cầm má»™t cuá»™n giấy bạc má»™t trăm frăng dÆ°á»ng nhÆ° chẳng dám mang tiá»n Ä‘i.
- Lại đây ông bạn, tôi có chuyện muốn nói với ông.
Cái thá»i hạn mà ngÆ°á»i phái viên của hãng Thomson và French thá»a thuáºn, đối vá»›i ông chủ tà u tá»™i nghiệp nhÆ° là má»™t thứ may mắn trá»i cho.
NhÆ°ng khốn thay tất cả các chủ nợ của ông Morrel không phải Ä‘á»u phản ứng nhÆ° thế, tháºm chà má»™t số ngÆ°á»i còn phản ứng ngược lại. Váºy là các hối phiếu mang chữ ký ông Morrel được xuất trình ở quỹ vá»›i Ä‘á»™ chÃnh xác hoà n hảo và nhá» có sá»± gia hạn của ngÆ°á»i Anh nên Ä‘á»u được ông thủ quỹ Coclès thanh toán hết má»™t cách thuáºn lợi.
DÆ° luáºn của cả ngà nh thÆ°Æ¡ng mại Marseille Ä‘á»u cho là sau những tai há»a liên tiếp và dồn dáºp xảy ra, ông Morrel không thể nà o trụ lại được. Äiá»u kinh ngạc lá»›n vá»›i há» là quyết toán cuối tháng vẫn được hoà n thà nh vá»›i Ä‘á»™ chÃnh xác nhÆ° thÆ°á»ng lệ. Tuy nhiên Ä‘iá»u đó không tà i nà o mang lại niá»m tin cho má»i ngÆ°á»i và há» Ä‘á»u nhất trà cho rằng cuối tháng sau ông chủ tà u đáng thÆ°Æ¡ng sẽ phải quyết toán tà i sản.
Cả má»™t tháng trá»i trôi qua trong những ná»— lá»±c phi thÆ°á»ng của ông Morrel để táºp há»p toà n bá»™ các nguồn vốn còn lại của mình.
May mắn thay ông Morrel còn có má»™t và i thu nháºp riêng và ông có thể dá»±a và o đó; những thu nháºp nà y được thá»±c hiện; váºy là ông Morrel.Ä‘ang còn đủ sức Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i những cam kết của mình, thì tháng bảy sắp kết thúc.
Tháng tám trôi Ä‘i vá»›i những cố gắng không ngừng của ông Morrel nhằm tăng thêm khoản tÃn dụng cÅ© hoặc mở thêm má»™t khoản vay má»›i.
NgÆ°á»i ta bèn cho rằng đến cuối tháng nà y bản quyết toán tà i sản phải được khai báo. NhÆ°ng ngược lại vá»›i má»i suy Ä‘oán, ngà y 31 tháng tám đã đến mà quỹ vẫn mở nhÆ° thÆ°á»ng lệ.
Coclès vẫn xuất hiện sau tấm lÆ°á»›i, Ä‘iá»m tÄ©nh.
Ông ta xem xét tá» hối phiếu được xuất trình vá»›i cùng má»™t sá»± chăm chú nhÆ° trÆ°á»›c và các hối phiếu từ tá» thứ nhất đến tá» cuối Ä‘á»u được chi trả vá»›i cùng má»™t Ä‘á»™ chÃnh xác nhÆ° nhau. NgÆ°á»i ta chẳng còn hiểu ra là m sao và ngÆ°á»i ta lại lui lại vá»›i tÃnh dai dẳng đặc biệt của những kẻ tiên tri tin xấu rằng vụ vỡ nợ sẽ xảy ra và o cuối tháng chÃn.
Ngà y 5 tháng chÃn đã tá»›i gần và tình cảnh gần nhÆ° tuyệt vá»ng: ông Morrel nợ gần ba trăm ngà n frăng mà chỉ còn có gần mÆ°á»i lăm ngà n trong quỹ. Tuy nhiên ông tá» ra khá Ä‘iá»m tÄ©nh.
Sá»± Ä‘iá»m tÄ©nh ấy lại là m cho vợ và con gái ông sợ hãi hÆ¡n là sá»± ủ rÅ© đến cùng cá»±c. Hai mẹ con trò chuyện thủ thỉ vá»›i nhau má»™t lát rồi thá»a thuáºn rằng Julie viết thÆ° cho anh trai Ä‘ang đồn trú ở Nimes vá» ngay láºp tức.
Äó là má»™t chà ng trai rắn rá»i và thẳng thắn.
Anh đã há»c rất giá»i, đã thi Ä‘á»— và o trÆ°á»ng Bách khoa và tốt nghiệp vá»›i cấp hà m thiếu úy ở binh Ä‘oà n thứ 53. Từ má»™t năm nay anh là m việc ở cấp nà y và đã có hứa hẹn được phong trung úy trong dịp gần nhất.
Äêm mùng 3 rạng ngà y 4 tháng chÃn, bà Morrel bảo con gái Ä‘i ngủ, ná»a giá» sau khi Julie Ä‘i ra, bà trở dáºy, bá» già y rồi rón rén ra hà nh lang để nhìn qua lá»— khóa xem ông chồng là m gì.
Ông Morrel ngồi viết, nhÆ°ng bà Morrel láºp tức nháºn thấy ngay rằng ông chồng Ä‘ang viết trên giấy có đóng dấu. Chi tiết ấy Ä‘Æ°a đến má»™t ý tưởng kinh khủng là ông Ä‘ang là m di chúc, chân tay bà run bắn, tuy nhiên bà còn có sức để tá»± kiá»m chế không nói năng gì.
Ngà y hôm sau ông Morrel tá» ra hoà n toà n Ä‘iá»m tÄ©nh, ông vẫn ở trong phòng là m việc nhÆ° bình thÆ°á»ng, vẫn xuống ăn sáng nhÆ° thÆ°á»ng lệ.
Suốt đêm mùng 4 sang ngà y mùng 5 tháng chÃn, bà Morrel dán tai và o vách gá»—. Cho đến ba giá» sáng bà nghe thấy chồng Ä‘i lại bứt rứt trong phòng rồi gieo mình xuống giÆ°á»ng.
Äến 8 giỠông Morrel và o trong phòng mà hai mẹ con ngủ chung đêm quạ Ông Ä‘iá»m tÄ©nh.nhÆ°ng sá»± xúc Ä‘á»™ng đêm qua lá»™ rõ trên gÆ°Æ¡ng mặt tái xanh và tiá»u tụy của ông.
Ông Morrel đã tá» thái Ä‘á»™ tốt nhất vá»›i bà vợ, đã bà y tá» tình thÆ°Æ¡ng cha con vá»›i cô con gái nhÆ° ông chÆ°a từng là m thế bao giá». Julie muốn theo cha khi ông Ä‘i ra, nhÆ°ng ông nhẹ nhà ng đẩy con ở lại, ông nói:
- Hãy ở lại vá»›i mẹ, cha muốn thế! Äó là lần đầu tiên ông Morrel nói vá»›i con gái "Ta muốn thế" nhÆ°ng ông nói ra câu ấy vá»›i giá»ng thấm đượm tình cha con, dịu dà ng đến mức Julie không dám bÆ°á»›c lên thêm má»™t bÆ°á»›c.
Cô dừng lại ở chá»— cÅ©, đứng sững, lặng câm và bất Ä‘á»™ng. Má»™t lát sau, cá»a mở ra, cô cảm thấy có hai cánh tay ôm lấy cô và má»™t đôi môi gắn và o trán cô.
Cô ngước mắt nhìn và reo lên mừng rỡ:
- Anh Maximilien!
Nghe tiếng reo ấy mà Morrel chạy lại và lao và o vòng tay con trai. Chà ng trai nói:
- Mẹ Æ i, anh vừa nhìn mẹ rồi lại nhìn em gái, có chuyện gì váºy, có gì xảy ra thế? ThÆ° của em là m cho con sợ quá và chạy vá»™i vá» ngay.
Bà Morrel ra hiệu cho con và bảo:
- Julie hãy sang báo cho cha con biết Maxi-milien đã vá».
Cô con gái lao ra khá»i phòng, cô gặp má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tay cầm bức thÆ°.
- Thưa, có phải cô là Julie Morrel không ?
- NgÆ°á»i ấy há»i vá»›i má»™t ngữ Ä‘iệu ý quá nặng.
- Vâng thưa ông, Julie đáp ấp úng, nhưng ông muốn gì ở tôi? Tôi không quen biết ông.
- Xin cô hãy Ä‘á»c lá thÆ° nà y, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nói và đưa cho cô má»™t tấm thiếp. Nó góp phần cứu cha cô đấy. NgÆ°á»i Ä‘Æ°a tin nói thêm.
Cô gái giáºt lấy tấm thiếp. Rồi cô hấp tấp mở ra và đá»c:
"Má»i cô đến ngay láºp tức Ä‘Æ°á»ng Meilhan, và o nhà số 15, há»i ngÆ°á»i gác cổng chiếc chìa khóa phòng tầng 5, và o trong phòng hãy cầm lấy ở góc lò sưởi má»™t túi lÆ°á»›i bằng tÆ¡ mà u Ä‘á» và mang túi vá» cho cha cá»™ Äiá»u quan trá»ng là cha cô phải có nó trÆ°á»›c mÆ°á»i má»™t giá».
Cô đã hứa là cứ im lặng nghe lá»i tôi, tôi xin nhắc cô nhá»› lá»i hứa ấy. Thủy thủ Simbad" Cô gái reo lên mừng rỡ, ngÆ°á»›c mắt lên để há»i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông vừa giao cho cô tấm thiếp thì ông ta đã Ä‘i mất.
Julie lưỡng lá»±, cô quyết định phải há»i ý kiến.
NhÆ°ng má»™t tình cảm lạ lùng đã khiến cô không cầu viện đến mẹ, đến anh mà cầu viện Emmanuel..Cô chạy xuống kể lại anh nghe Ä‘iá»u vừa xảy ra.
Emmanuel nói:
- Phải đến đó thôi cô ạ, có phải hôm nay là ngà y mùng 5 tháng chÃn không? Nếu hôm nay trÆ°á»›c lúc mÆ°á»i má»™t giá» cha cô không tìm được ai đến giúp thì đến trÆ°a cha cô sẽ buá»™c phải tuyên bố phá sản.
- Ôi! Äến đó thôi! Äến đó thôi! - Cô gái kêu lên và kéo chà ng trai Ä‘i cùng.
Trong lúc đó, bà Morrel đã nói tất cả cho con trai biết. Chà ng trai đã hiểu rõ rằng do háºu quả của những tai há»a liên tiếp xảy đến vá»›i cha cáºu, nhiá»u thay đổi lá»›n đã được thá»±c hiện trong việc chi tiá»n của gia đình nhÆ°ng không biết rằng má»i việc lại đến nông ná»—i nà y.
Anh lao ra khá»i phòng, chạy nhanh lên cầu thang rồi gõ cá»a phòng là m việc của cha.
Vừa lúc đó anh nghe thấy cá»a phòng ở mở ra, anh quay lại và thấy cha anh ra khá»i phòng.
Ông Morrel kêu lên má»™t tiếng kinh ngạc khi thấy Maximilien, ông không biết con ông đã vá».
Ông đứng yên tại chá»—, tay trái kẹp chặt má»™t váºt mà ông giấu và o dÆ°á»›i áo khoác.
Maximilien chạy gấp xuống cầu thang và lao và o ôm cổ cha, nhưng đột nhiên anh lùi lại; chỉ để bà n tay phải đặt lên ngực cha mình.
- Cha ôi, anh nói, tái ngÆ°á»i Ä‘i nhÆ° xác chết, tại sao cha lại có cặp súng lục dÆ°á»›i áo khoác?
Ông Morrel nhìn con đăm đăm rồi trả lá»i:
- Maximilien, con là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, và là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trá»ng danh dá»±; lại đây, ta sẽ nói vá»›i con chuyện nà y.
Và ông Morrel Ä‘i lên phòng là m việc bằng những bÆ°á»›c chân tá»± tin. Ông Ä‘Æ°a cho Maximilien cuốn sổ cái trong đó ghi rõ tình trạng chÃnh xác của tình thế. Chà ng trai Ä‘á»c và nhÆ° bị choáng ngợp.
- Máu rá»a sạch ná»—i nhục. - Ông Morrel nói.
- Thưa cha, cha có lý, con hiểu cha.
- Con hiểu rằng không phải lỗi của cha chứ?
- Ông Morrel nói. Maximilien mỉm cÆ°á»i.
- Con biết, thÆ°a cha, rằng cha là ngÆ°á»i chÃnh trá»±c nhất mà con chÆ°a từng thấy bao giá».
- Äược lắm, rõ cả rồi: bây giá» con quay vá» vá»›i mẹ và em con Ä‘i.
- Cha ơi, chà ng trai nói và khuỵu gối xuống, xin cha hãy ban phúc cho con!
Ông Morrel ôm lấy đầu con trai trong hai bà n tay, kéo lại gần và đặt môi lên đó nhiá»u lần.
- Và bây giá», ông nói, hãy để cha má»™t mình và cố Ä‘Æ°a những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ra xa đây. Äi địcon! Con sẽ tìm thấy di chúc của ta trong tủ bà n giấy ở phòng ngủ của ta.
Khi ngÆ°á»i con trai đã Ä‘i ra, ông Morrel tỉnh lại má»™t lát, mắt dán và o cá»a, rồi ông vá»›i tay lấy được sợi dây chuông và rung chuông.
Một lát sau Coclès xuất hiện.
- Coclès trung háºu của tôi Æ¡i, ông Morrel nói vá»›i má»™t ngữ Ä‘iệu tháºt không tà i nà o diá»…n tả được, anh hãy đến ngồi ở phòng đợi. Khi nà o cái ông đã đến đây ba tháng trÆ°á»›c ấy, anh biết đấy, ông phái viên của hãng Thomson và French ấy mà tá»›i thì anh báo cho tôi.
Coclès không trả lá»i, ông gáºt đầu rồi đến ngồi ở phòng đợi và chá».
Ông Morrel gieo mình xuống ghế, đôi mắt ông ngÆ°á»›c lên nhìn chiếc đồng hồ treo tÆ°á»ng:
ông còn có bảy phút, thế thôi.
Kim đồng hồ chạy nhanh không ngá», dÆ°á»ng nhÆ° là ông trông thấy nó dịch Ä‘i. Những khẩu súng đã lên đạn sẵn, ông vÆ°Æ¡n tay ra cầm lấy má»™t khẩu, miệng ông hé mở, đôi mắt dán và o kim đồng hồ, rồi ông rùng mình vì tiếng Ä‘á»™ng mà ông tá»± gây ra khi ông báºt cái chốt kim há»a.
Trong lúc đó, má»™t lá»›p mồ hôi lạnh toát chảy trên trán ông, má»™t ná»—i kinh hoà ng chết chóc thắt chặt trái tim ông. Ông nghe thấy cá»a cầu thang rÃt lên trên những chiếc bản lá».
Thế rồi cá»a phòng là m việc của ông mở ra.
Äồng hồ sắp Ä‘iểm mÆ°á»i má»™t giá». Ông Mor-rel chẳng buồn quay lại , ông đợi những lá»i của Coclès báo tin ngÆ°á»i phái viên của hãng Thom-son và French đã tá»›i.
Và ông đưa súng lên gần miệng.
Bất thình lình ông nghe má»™t tiếng kêu: đó là tiếng con gái ông. Ông ngoảnh lại và thấy Julie, khẩu súng tuá»™t khá»i tay ông.
- Cha ơi! Cô gái kêu lên đến hết hơi và gần như chết được vì mừng rỡ, thoát rồi! Cha đã được cứu thoát rồi!
Và cô lao và o vòng tay ông, tay giÆ¡ cao cái túi lÆ°á»›i bằng tÆ¡ Ä‘á».
- Thoát à ? - Ông Morrel nói. - Con muốn nói gì váºy?
- Vâng, thoát rồi! Xem nà y, xem nà y! - Cô con gái nói.
Ông Morrel cầm lấy cái túi và rùng mình vì má»™t ký ức mÆ¡ hồ là m ông nhá»› ra cái đồ váºt nà y đã từng thuá»™c vỠông. Má»™t bên là tá» hối phiếu hai trăm bốn mÆ°Æ¡i bảy ngà n năm trăm phrăng..Tá» hối phiếu đã được ký nháºn trả đủ. Bên kia là má»™t viên kim cÆ°Æ¡ng to bằng quả dẻ vá»›i mấy chữ viết trên má»™t mẩu giấy da láng:
"Hồi môn của Julie" ông Morrel tưởng mình nằm mơ.
- Nà o con, ông nói, con giải thÃch Ä‘i. Con tìm thấy cái túi nà y ở đâu?
- Trong má»™t ngôi nhà ở Ä‘Æ°á»ng Meilhan, số 15, trên góc lò sưởi của má»™t căn phòng tồi tà n ở tầng 5.
Morrel kêu lên:
- Nhưng cái túi nà y không phải của con.
Julie chìa cho cha cô xem bức thÆ° mà cô nháºn được lúc sáng.
Cùng lúc ấy Emmanuel và o, nét mặt bà ng hoà ng vì vui mừng và xúc động.
- Tà u Pharaon! Anh kêu to, tà u Pharaon!
- Nà y, cái gì? Tà u Pharaon? Anh có điên không đấy Emmanuel? Anh thừa biết là nó đắm rồi mà .
- Tà u Pharaon! ThÆ°a ông, ngÆ°á»i ta đánh tÃn hiệu báo tà u Pharaon Ä‘ang và o cảng.
Ông Morrel ngã xuống ghế, mất hết sức lá»±c, trà tuệ của ông không chịu thu nạp cái chuá»—i sá»± kiện không thể tưởng tượng nổi, kinh dị và hoang Ä‘Æ°á»ng nà y.
- Các bạn! ông Morrel nói, nếu có chuyện nà y thì phải tin và o phép thần kỳ của Chúa!
Không thể có được! Không thể có được!
NhÆ°ng cái có tháºt và không kém phần khó tưởng tượng nổi chÃnh là cái túi mà ông Ä‘ang cầm trong tay, chÃnh là tá» hối phiếu đã được ký nháºn trả đủ, chÃnh là viên kim cÆ°Æ¡ng lá»™ng lẫy nà y.
- Ta Ä‘i nà o các con, ông Morrel nói và đứng dáºy, ta Ä‘i xem có phải chúa thÆ°Æ¡ng chúng ta hay chỉ là má»™t tin vịt.
HỠđi xuống. Một lúc sau hỠđã tới Canebière.
NgÆ°á»i đông nghịt cảng. đám đông rẽ ra trÆ°á»›c ông Morrel.
- Tà u Pharaon! Tà u Pharaon! - Tất cả má»i ngÆ°á»i cùng nói.
Äúng thế, Ä‘iá»u kỳ diệu, phi thÆ°á»ng trÆ°á»›c tháp Saint Jean là má»™t con tà u mang ở Ä‘uôi tà u những chữ kẻ bằng sÆ¡n trắng, Le Pharaon (Mor-rel và con trai ở Marseille), kÃch thÆ°á»›c đúng nhÆ° con tà u Pharaon trÆ°á»›c kia và cÅ©ng chở đúng loại hà ng nhÆ° tà u kia là cánh kiến và chà m, Ä‘ang bá».neo và cuốn buồm, trên boong tà u ông thuyá»n trưởng Gaumard Ä‘ang ra lệnh và lái tà u Penelon Ä‘ang ra hiệu cho ông Morrel.
Trong lúc ông Morrel và con trai ôm hôn nhau trên đê chắn sóng trong tiếng vá»— tay hoan hô của cả thà nh phố chứng kiến Ä‘iá»u kỳ diệu nà y thì có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, mặt bị bá»™ râu Ä‘en che lấp đến má»™t ná»a, nấp sau cái chòi của ngÆ°á»i lÃnh gác, ngắm cảnh nà y vá»›i vẻ cảm Ä‘á»™ng và thì thà o những lá»i nà y:
- Hãy sung sÆ°á»›ng hỡi trái tim nhân háºu, hãy hưởng phúc vì tất cả những việc tốt mà ngÆ°á»i đã là m, và sẽ còn là m nữa; và cứ để cho việc trả Æ¡n của ta nằm trong bóng tối cÅ©ng nhÆ° việc là m ân nghÄ©a của ngÆ°á»i.
Và vá»›i má»™t nụ cÆ°á»i ánh lên niá»m vui và hạnh phúc, ông ta rá»i chá»— nấp mà chẳng ai để ý đến mình vì há» còn báºn theo dõi hiện tượng kỳ lạ trong ngà y; ông xuống má»™t trong những cầu thang hẹp dùng để bốc hà ng rồi gá»i má»™t chiếc xuồng để Ä‘i ra má»™t du thuyá»n sang trá»ng rồi nhảy lên boong nhẹ nhà ng nhÆ° má»™t thủy thủ; từ đó ông nhìn lại ông Morrel má»™t lần nữa, lúc nà y Ä‘ang vừa khóc vì sung sÆ°á»›ng vừa bắt tay thân ái tất cả má»i ngÆ°á»i trong đám đông và cám Æ¡n bằng má»™t cái nhìn mÆ¡ hồ con ngÆ°á»i là m phúc vô danh mà hình nhÆ° ông tìm kiếm ở trên trá»i.
- Và bây giá», ngÆ°á»i không quen biết nói, xin vÄ©nh biệt lòng tốt, tình nhân ái và lòng biết Æ¡n...
Xin vÄ©nh biệt má»i tình cảm là m trái tim ta nở hoa! Ta đã thay trá»i để ban thưởng cho những ngÆ°á»i tốt... Thần trả thù hãy cho ta thay chá»— để trừng phạt những kẻ ác!
Và ông nhắc lại lá»i nguyá»n trả mối thù không bao giá» quên được đối vá»›i Danglars, Fernand và Villefort mà ông đã phát nguyện trong tù.
Rồi ông ra hiệu khởi hà nh, cứ nhÆ° là chỉ đợi má»—i tÃn hiệu ấy để ra Ä‘i, du thuyá»n láºp tức ra khÆ¡i.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:48 PM .