 |
|

31-08-2008, 08:35 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lục Tiểu Phụng - Tiá»n chiến háºu chiến
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 1
Lục công tỠgiải cứu anh hùng
Äang tiết mùa thu. Lá phong trên núi Tây SÆ¡n đã đỠhồng. Äầy trá»i sương trắng.
Hôm nay mưá»i ba tháng chÃn. Sáng sá»›m tinh sương. Lý Yến Bắc từ gian công quán thứ mưá»i hai trong ba mươi tòa công quán Ä‘i ra. Y cất bước trên đưá»ng lá»›n đầy sương mai mù mịt.
Äêm qua y đã uống má»™t hÅ© Trúc Diệp Thanh váºy mà y chẳng có vẻ gì nhá»c mệt.
Lý Yến Bắc ngưá»i cao tám thước má»™t tấc. Thân hình khôi ngô cưá»ng tráng lại tinh lá»±c dồi dà o. Mà y ráºm mắt sắc, mÅ©i như mÅ©i chim ưng, vẻ mặt rất nghiêm nghị gần đến chá»— khắc nghiệt. Bất luáºn ai ngó thấy Lý Yến Bắc cÅ©ng lá»™ vẻ ná»a tôn kÃnh ná»a khiếp sợ. ChÃnh y cÅ©ng chẳng bao giá» coi thưá»ng mình.
Mưá»i năm trước Lý Yến Bắc đã là má»™t trong những ngưá»i có quyá»n lá»±c nhất ở Cổ Thà nh. Theo sau y cách chừng má»™t trượng, má»™t Ä‘oà n ngưá»i phải chạy gằn, tốc độ má»›i bằng y Ä‘i thong thả.
Trong Ä‘oà n ngưá»i nà y có Tổng tiêu đầu và tiêu sư ở ba tiêu cục lá»›n tại kinh thà nh, có thá»§ lÄ©nh và đoà n trưởng 2 Ä‘oà n nghÄ©a dÅ©ng ở Äông Tây lưỡng thà nh, lại có cả quản sá»± ở tiá»n trang và đại lão bản buôn bán thà nh công rá»±c rỡ.
Ngoà i ra còn mấy ngưá»i tuy đã ở kinh thà nh hÆ¡n 10 năm mà không ai mò ra được lai lịch và thân thế bá»n chúng. Äoà n ngưá»i Ä‘á»u là hạng đứng tuổi già u có, hoặc thà nh danh. Chẳng ai muốn lúc sáng sá»›m Ä‘ang ở trong nhà ấm cúng ra dầm sương dãi gió ngoà i đưá»ng. Nhưng má»—i sáng sá»›m bá»n há» phải Ä‘i má»™t chuyến như váºy, vì Lý Yến Bắc thÃch ra Ä‘i buổi sáng sá»›m trong vòng ná»a giá» dưới ánh bình minh và trên đưá»ng sương má» theo lá»™ tuyến nhất định. Äịa phương đây chẳng khác gì má»™t vương quốc cá»§a há» Lý. Lúc nà y đầu óc Lý Yến Bắc tháºt là tỉnh táo, phán Ä‘oán má»i việc rất chÃnh xác. Y thÃch cho bá»n bá»™ hạ thân tÃn Ä‘i theo sau để coi y ban phát hiệu lệnh. CỠđộng cá»§a y đã thà nh táºp quán lâu năm, cÅ©ng như những báºc đế vương thiết triá»u buổi sáng sá»›m. Bất luáºn là ai dù thÃch dù không cÅ©ng tuyệt đối không dám trái lệnh. Kể từ ngà y Kim Lá»±c Phùng Côn Tổng tiêu đầu ở Trấn Viá»…n Tiêu Cục sáng sá»›m Ä‘ang nằm trong chăn êm đệm ấm gặp buổi tiết trá»i cá»±c lạnh bị lôi ra liệng xuống sông nước đóng thà nh băng ngoà i cá»a VÄ©nh Äịnh, không còn ai dám vắng mặt hoặc dám trá»… nữa. Mặt trá»i chưa má»c, ngá»n gió còn Ä‘em theo là n khà lạnh lúc đêm khuya. Những cây bên đưá»ng lá rụng tả tÆ¡i. Nước sưong trên lá đã Ä‘á»ng lại thà nh má»™t lá»›p băng má»ng.
Lý Yến Bắc nắm chặt hai tay, rảo bước Ä‘i mau trên đưá»ng sÆ¡n lá»™ ngoà i thà nh. Y Ä‘i tá»›i trước cá»a Phi thị khu, bá»—ng cất tiếng gá»i :
- Tôn Xung!
Láºp tức má»™t ngưá»i lá»›n tuổi mặt trắng để ria mép từ trong Ä‘oà n ngưá»i phÃa sau láºp tức chạy lên. Ngưá»i nà y váºn y phục rất tá» chỉnh và là má»™t đại tướng dưới trướng Lý Yến Bắc. Hắn còn lÃ ÄÆ°á»ng Chúa Khoái Y ÄÆ°á»ng nổi tiếng vá» chế tạo vÅ© khà và ám khà khắp Trung Nguyên. Lý Yến Bắc vẫn Ä‘i mau chứ không bước cháºm lại để chá» hắn. Y cÅ©ng không thèm liếc mắt ngó hắn lần nà o, chỉ sa sầm nét mặt há»i :
- Có phải ta đã chiếu cố cho ngươi và dặn ngươi trước ngà y mưá»i rằm ngươi không được bán nhiá»u hà ng cho khách nữa?
Tôn Xung đáp :
- Phải!
Lý Yến Bắc há»i :
- Váºy sao tối hôm qua ngươi còn ở trong kho sáu mươi sáu thanh quá»· đầu Ä‘ao, năm mươi thanh kiếm và bao nhiêu cung tên Ä‘á»u Ä‘em ra bán hết?
Tôn Xung cúi đầu, sắc mặt tái mét.
Hiển nhiên hắn không ngỠLý Yến Bắc biết cả chuyện nà y. Hắn cúi đầu ấp úng đáp :
- Món hà ng nà y rất lá»i, gần được má»™t vốn má»™t lãi. Vả lại...
Lý Yến Bắc cưá»i lạt ngắt lá»i :
- Vả lại buôn bán vẫn là buôn bán phải không?
Tôn Xung không dám trả lá»i, cúi đầu thấp hÆ¡n nữa.
Lý Yến Bắc vẻ mặt ra chiá»u phẫn ná»™, hai tay nắm chặt. Äá»™t nhiên y há»i :
- Ngươi có biết ngưá»i mua là ai không?
Tôn Xung ngần ngại lắc đầu, cặp mắt chuyển động ngó lên bốn mặt. Lúc nà y Ä‘oà n ngưá»i vừa Ä‘i và o đưá»ng Anh Äà o cháºt hẹp. Các tiệm hai bên đưá»ng chưa mở.
Giữa lúc ấy đột nhiên hai bên ngõ hẻm có hai cỗ xe bồng đi ra cản mất lối đi.
Äoà n ngưá»i phải dừng lại. Tiếp theo, mui xe đột nhiên hất lên. Trong má»—i xe Ä‘á»u ẩn nấp mưá»i mấy đại hán áo Ä‘en. Má»—i tên tay cầm cung cứng lắp sẵn tên, dây cung căng thẳng. Tôn Xung toan nhảy lên xe, nhưng cổ tay hắn bị Lý Yến Bắc nắm chặt như đóng Ä‘ai sắt.
Sắc mặt đã tái xám lại, hắn mở miệng toan hô hoán :
- Không thể...
Nhưng tiếng hô chưa ra khá»i cá»a miệng thì tiếng báºt dây cung đã vang lên.
Loạn tiễn bắn ra như mưa.
Lý Yến Bắc nằm rạp xuống lưng ngá»±a, xoay tay lại nắm lấy Tôn Xung giÆ¡ lên là m bia đỡ tên. Chỉ trong chá»›p mắt ngưá»i Tôn Xung đầy mình bị tên cắm và o như lông nhÃm.
Lý Yến Bắc quát to má»™t tiếng những muốn nhảy vá»t lên xe bồng, không ngá» hà ng cung tiến thá»§ phÃa trước bắn loạt tên ra rồi, chúng láºp tức nằm phục xuống.
PhÃa sau loạt cung tiến thá»§ sắp bắn tiếp.
Hai mươi tám cây cung cứng Ä‘á»u lắp tên sẵn chỉ kéo dây cung ra là bắn ngay ra. Lúc nà y Lý Yến Bắc đứng trÆ¡ má»™t mình.
Äoà n ngưá»i Ä‘i theo y được cá»— xe bồng thứ 3 đẩy ra ngăn chặn cách ngoà i má»™t trượng. Dù Lý Yến Bắc xương đồng da sắt cÅ©ng không thể chống lại từng loạt tên bắn ra như mưa. Trải qua mấy trăm phen khổ chiến ngoà i hai chục năm, Lý Yến Bắc không ngá» bữa nay sắp lá»t và o cạm bẫy cá»§a kẻ đối đầu. Cặp mắt y đầy tia máu đổ ngầu, coi chẳng khác mãnh thú lá»t và o bẫy cá»§a ngưá»i Ä‘i săn.
Chỉ còn chá» tiếng dây cung báºt lên là vị đại hà o kiệt hùng cứ má»™t phương chốn kinh sư sẽ bị loạn tiá»…n bắn xuyên thá»§ng ruá»™t gan, chẳng còn cách nà o tránh thoát.
Ai ngá» trong khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng khá»§ng khiếp nà y, trên thá»m nhà phÃa tây đột nhiên tiéng gió rÃt lên rùng rợn. Hai tia thanh quang lấp loáng lướt qua hà ng dây cương. Những tiếng cách cách vang lên má»™t lúc như hạt châu rÆ¡i xuống bà n ngá»c. Hai mươi tám cây cưá»ng cung đã bị hai lằn thanh quang xẻo đứt giây trong chá»›p nhoáng. Tiếp theo má»™t tiếng "sá»™t" vang lên. ánh thanh quang cắm và o cánh cá»a mé hữu.
Lý Yến Bắc nhìn lại thì ra hai đồng tiá»n. Chỉ lá»±c cá»§a nhân váºt nà o mà khá»§ng khiếp đến thế? Vá»›i 2 đồng tiá»n ngưá»i ta đã lia dứt 28 sợi dây cung?
Bá»n cung tiến thá»§ sắc mặt tái mét, đột nhiên lá»™n ngưá»i nhảy xuống khá»i xe bồng, chuồn và o trong ngõ hẻm chạy trốn.
Lý Yến Bắc không rượt theo. Bá»n cung tiến thá»§ nà y không phải là đối tượng cá»§a y, tức là không đáng để y ra tay.
Bao nhiêu năm trước Lý Yến Bắc đã biết giết ngưá»i bừa bãi chẳng thể khiến cho ngưá»i ta tôn kÃnh và tâm phục mình. Y cất tiếng trầm giá»ng nói :
- Các vị cứ thong thả mà đi, vỠbáo cho quý chủ nhân hay : Lý Yến Bắc nà y bữa nay chưa mất mạng, sẽ có ngà y đến hội kiến với y.
Trên thá»m nhà mé tả, đột nhiên má»™t hồi vá»— tay vang lên, rồi tiếng ngưá»i cưá»i ha hả nói :
- Hay lắm! Äúng là phong độ ngưá»i quân tá», báºc hà o kiệt, chẳng hổ danh là Nhân NghÄ©a Mãn Kinh Hoa Lý Yến Bắc.
Lý Yến Bắc cÅ©ng cưá»i đáp :
- Äáng tiếc. Nhân NghÄ©a Mãn Kinh Hoa Lý Yến Bắc có ba đầu sáu tay cÅ©ng không bằng 2 ngón tay Lục Tiểu Phụng.
Má»™t ngưá»i cưá»i rá»™ từ trên thá»m nhà nhảy xuống. Khuôn mặt vuông vắn nhuá»™m đầy gió bụi, cặp mắt sáng ngá»i, lông mà y vẫn Ä‘en láy như cÅ©.
Bốn hà ng lông mà y rõ rệt! Trên Ä‘á»i ngoà i Lục Tiểu Phụng bất cứ ai cÅ©ng không có 2 hà ng ria mép xinh đẹp như váºy.
Lục Tiểu Phụng vừa cưá»i vừa há»i :
- Lý đại hiệp sao biết là tại hạ?
Lý Yến Bắc mỉm cưá»i đáp :
- Dùng chỉ lá»±c phóng kim tiá»n tiêu bằng hai đồng tiá»n mà cắt đứt được hai mươi tám sợi dây cung thì ngoà i Lục Tiểu Phụng, trên Ä‘á»i còn có ai nữa?
Mặt trá»i đã má»c lên. Nồi cháo Ä‘áºu bốc khói nghi ngút dưới ánh dương quang coi chẳng khác gì là n mù dà y đặc.
Lục Tiểu Phụng bốc thịt heo quay bá» và o cháo Ä‘áºu ăn liá»n má»™t lúc ba bát.
Chà ng thở phà o má»™t cái đưa tay lau mồ hôi rồi cưá»i há»i :
- Ba năm nay tại hạ chưa đến kinh thà nh, Lý đại hiệp có biết tại hạ nhớ nhất những cái gì?
Lý Yến Bắc mỉm cưá»i há»i lại :
- Cháo Ä‘áºu phải không?
Lục Tiểu Phụng cả cưá»i gáºt đầu đáp :
- Nhá»› nhất là cháo Ä‘áºu, thứ nhì là gan heo nướng, nhất là gan heo ở Oái Tiện Cư. Lại còn bánh bao nhân mặn ở Nhuáºn Minh lâu.
Lý Yến Bắc há»i :
- Còn Lý mỗ thì sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Lúc no bụng mới nhớ đến Lý đại hiệp, còn bụng đói thì quên hết.
Lý Yến Bắc nói :
- Nhưng e rằng công tỠkhông nghĩ tới rằng Lý mỗ có ngà y phải chết vỠtay kẻ khác.
Lục Tiểu Phụng thừa nháºn :
- Äúng thế tháºt. Tại hạ không ngá» Lý huynh lại buông tha cho chúng chạy Ä‘i.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tá» tưởng Lý má»— thÃch giết ngưá»i lắm hay sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Nếu Lý huynh thÃch giết ngưá»i thì e rằng không sống được đến ngà y nay.
Lý Yến Bắc nói :
- Nhưng công tá»...
Lục Tiểu Phụng ngắt lá»i :
- Nhưng Ãt ra Lý huynh cÅ©ng phải há»i xem ai đã phái chúng đến má»›i phải chứ.
Lý Yến Bắc cưá»i đáp :
- Lý má»— bất tất phải há»i là m chi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lý huynh biết rồi ư?
Lý Yến Bắc mỉm cưá»i nhưng nụ cưá»i không có vẻ khoái trá. Y lạnh lùng đáp :
- Ngoà i lão Äá»— ở mé Nam thà nh thì còn ai lá»›n máºt đến thế.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Có phải Äá»— Äồng Hiên không?
Lý Yến Bắc gáºt đầu. Trong tay y cầm con ốc nướng bóp nát lúc nà o không biết.
Lục Tiểu Phụng lại há»i :
- Giữa Lý huynh và Äá»— Äồng Hiên mưá»i năm nay không xâm phạm gì đên nhau. Hắn lại biết Lý Huynh chẳng phải là ngưá»i để cho kẻ khác ám toán má»™t cách dá»… dà ng mà sao còn mạo hiểm?
Lý Yến Bắc đáp :
- Chỉ vì sáu chục vạn lạng bạc và địa vị của hắn ở mé Nam thà nh.
Lục Tiểu Phụng không hiểu.
Lý Yến Bắc nói tiếp :
- Lý má»— đã cùng y đánh cá đặt bà n bằng sáu chục vạn lạng bạc và toà n bá»™ địa bà n cá»§a hắn. Tháºt là má»™t cuá»™c đánh cá lá»›n lao.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hÃt má»™t hÆ¡i chân khà há»i :
- Các vị đánh cá cái gì?
Lý Yến Bắc đáp :
- Äánh cá vá» cuá»™c chiến ngà y rằm tháng chÃn.
Bên tai Lục Tiểu Phụng dưá»ng như vang lên câu ca :
Nguyệt minh chi dạ, TỠKim chi điện.
Nhất kiếm tây lai, Thiên ngoại phi tiên.
Lục Tiểu Phụng chớp mắt :
- Có phải cuộc chiến giữa Diệp Cô Thà nh và Tây Môn Xuy Tuyết không?
Lý Yến Bắc đáp :
- Phải! Trước kia cuá»™c chiến nà y định và o ngà y rằm tháng tám ở trên ngá»n núi Tá» Kim nhưng Tây Môn Xuy Tuyết đòi hoãn lại sau đó má»™t tháng nữa.
Lục Tiểu Phụng gáºt gù :
- Tại hạ đã nghe nói vụ nà y.
Lý Yến Bắc nói :
- Sau ngà y rằm tháng tám không còn ai thấy hà nh tung của Tây Môn Xuy Tuyết trên chốn giang hồ.
Lý Yến Bắc lại nói :
- Vì thế mà ai cÅ©ng xác nháºn nhất định Tây Môn Xuy Tuyết khiếp sợ Diệp Cô Thà nh phải Ä‘i ẩn lánh không dám thò mặt ra nữa.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhưng Lý huynh biết Tây Môn Xuy Tuyết không phải là hạng ngưá»i hèn nhát chứ?
Lý Yến Bắc gáºt đầu đáp :
- Dù ai cÅ©ng công nháºn nhất định y phải thất bại mà Lý má»— vẫn cá là y sẽ thắng, bất cứ đặt bà n bao nhiêu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- CÆ¡ há»™i nà y dÄ© nhiên Äá»— Äồng Hiên không bá» lỡ đâu.
Lý Yến Bắc đáp :
- Äúng váºy. Hắn đã đánh cá vá»›i Lý má»—.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hắn đem địa vị của hắn đánh cá với địa vị của Lý huynh hay sao?
Lý Yến Bắc đáp :
- Ngoà i lãnh vực của hắn, hắn còn đưa thêm sáu chục vạn lạng bạc.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ cÅ©ng biết má»™t tháng trước đây có ngưá»i nguyện ý cá ba đồng ăn hai, nhất định Diệp Cô Thà nh thắng.
Lý Yến Bắc đáp :
- Hai bữa trước đây hỠđã đánh cá hai đồng ăn má»™t. Ai cÅ©ng nắm chắc phần thắng vá» Diệp Cô Thà nh. Cho đến sáng hôm qua Äá»— Äồng Hiên cÅ©ng chắc mẩm mưá»i phần ăn chÃn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao chỉ kể đến sáng hôm qua?
Lý Yến Bắc đáp :
- Vì chiá»u hôm qua tình thế đột nhiên biến đổi.
Lục Tiểu Phụng "á»’" má»™t tiếng ra chiá»u kinh ngạc.
Lý Yến Bắc ngưng thần nhìn chà ng há»i :
- Chẳng lẽ công tỠcòn chưa nghe tin Diệp Cô Thà nh đã bị thương?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu, lá»™ vẻ kinh ngạc hÆ¡n há»i :
- Tại sao hắn bị thương? Ai đả thương được hắn?
Lý Yến Bắc đáp :
- ÄÆ°á»ng Thiên Nghi.
Lục Tiểu Phụng chau mà y há»i :
- Diệp Cô Thà nh ở hải ngoại từ lâu, sao lại có chuyện xÃch mÃch vá»›i ÄÆ°á»ng gia ở đất Thục?
Lý Yến Bắc đáp :
- Nghe nói há» gặp nhau ở khu phụ cáºn Trương Gia Khẩu, còn vì sao mà xảy cuá»™c xung đột thì không rõ. Diệp Cô Thà nh tuy dùng Thiên Ngoại Phi Tiên đánh ÄÆ°á»ng Thiên Nghi bị trá»ng thương nhưng chÃnh hắn cÅ©ng trúng phải má»™t nắm độc sa cá»§a há» ÄÆ°á»ng.
ÄÆ°á»ng gia ở đất Thục đã dùng ám khà hay độc dược thì ngoà i con cháu há», trong thiên hạ không còn ai giải trừ được.
Bất luáºn ngưá»i nà o đã trúng phải độc dược hay ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng gia thì dù chẳng chết ngay đương trưá»ng cÅ©ng không sống được bao lâu nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu đối phương mà chết thì cuộc đánh cá dĩ nhiên thà nh bỠphế.
Lục Tiểu Phụng cưá»i lạt đáp :
- Vì thế mà Äá»— Äồng Hiên quyết tâm đẩy Lý má»— và o đất chết.
Lục Tiểu Phụng thở dà i. Vụ nà y đầu đuôi ra thế nà o chà ng đã hoà n toà n hiểu rõ.
Lý Yến Bắc lại nói :
- Nghe đồn trong đêm hôm qua, ở kinh thà nh Ãt ra là ba mươi ngưá»i chết vá» vụ nà y. Cả Thiết Chưởng Phiên Thiên, nhân váºt há»™p viện trong Tây Thà nh Vương Phá»§ cÅ©ng bị ám toán ở hẻm Thiết Sư Tá» vì hắn đánh cuá»™c tám ngà n lạng bạc nháºn định Tây Môn Xuy Tuyết sẽ thắng.
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Không ngỠvì tám ngà n lạng bạc mà Triệu Thiết Chưởng phải mất mạng.
Äá»™t nhiên chà ng cất tiếng há»i :
- Có ai mắt thấy cuá»™c chiến giữa Diệp Cô Thà nh vÃ ÄÆ°á»ng Thiên Nghi không?
Lý Yến Bắc đáp :
- Không có.
Lục Tiểu Phụng laị há»i :
- Äã không ai trông thấy thì sao biết là má»™t tin xác thá»±c.
Lý Yến Bắc đáp :
- Ai cÅ©ng tin là thá»±c vì ngưá»i phóng ra tin nà y tuyệt chẳng bao giá» nói dối.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tin đó do ai đưa tới?
Lý Yến Bắc đáp :
- Nhà sư chất phác.
Lục Tiểu Phụng không nói nên lá»i được nữa.
Äối vá»›i tin cá»§a nhà sư chất phác đưa ra thì bất luáºn là ai cÅ©ng hết cãi.
Lý Yến Bắc lại nói :
- Giữa trưa hôm qua nhà sư chất phác đến kinh thà nh, tá»›i ngay NhÄ© Äóa Hiên ăn bánh trôi nước. Nhà sư ăn má»™t lúc rồi thở dà i sưá»n sượt.
Lý Yến Bắc lại nói :
- Lúc đó Tiên Môn Tứ Kiếm cÅ©ng ngồi ở đó ăn uống há»i nhà sư vì sao thở dà i? Nhà sư chất phác liá»n đưa tin ra. Những ngưá»i nghe tin vụ nà y dÄ© nhiên không gặp Thiên Môn Tứ Kiếm.
Lý Yến Bắc lại nói :
- Theo chá»— Lý má»— biết thì trước ngà y rằm tháng chÃn, Ãt ra cÅ©ng có thêm ba, bốn trăm danh nhân trong võ lâm tá»›i nữa. Trong đám đó Ãt ra có năm vị chưởng môn, mưá»i vị bang chúa, hai, ba chục vị Tổng tiêu đầu. Tháºm chà trưởng lão phái Võ ÄÆ°Æ¡ng là Má»™c đạo nhân và bá»n Há»™ Pháp đại sư chùa Thiếu Lâm cÅ©ng có mặt. Chỉ ngưá»i nà o bị buá»™c chân không Ä‘i được, còn thì chẳng ai chịu bá» lỡ không đến coi cuá»™c chiến nà y.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên Ä‘áºp mạnh tay xuống bà n rồi cưá»i lạt há»i :
- Ngưá»i ta muốn coi Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thà nh là hạng ngưá»i nà o?
Phải chăng hai nhân váºt đó sẽ biến thà nh khỉ là m trò? Hay là hai con dã cẩu tranh cướp khúc xương ở bên đưá»ng?
Những miếng thịt heo ở trên bà n bắn tung lên rồi rớt xuống đất lăn long lóc.
Lý Yến Bắc giáºt mình kinh hãi giương mắt lên dòm Lục Tiểu Phụng.
Hắn há»i :
- Chẳng lẽ công tỠkhông phải đến đây để coi cuộc chiến nà y?
Lục Tiểu Phụng nắm chặt hai tay đáp :
- Tại hạ chỉ hy vá»ng vÄ©nh viá»…n cuá»™c chiến nà y không xảy ra.
Lý Yến Bắc nói :
- Nhưng hiện giỠDiệp Cô Thà nh đã bị thương. Tây Môn Xuy Tuyết chẳng thể nà o thua được.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bất luáºn ai thắng ai bại cÅ©ng váºy mà thôi.
Lý Yến Bắc há»i :
- Chẳng lẽ công tá» không mong cho bạn mình là Tây Môn Xuy Tuyết thắng tráºn?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Sở dÄ© y là bạn cá»§a tại hạ nên tại hạ má»›i không muốn coi y như chó tranh xương, liá»u mạng vá»›i ngưá»i ta. Tây Môn Xuy Tuyết liệu có thắng không? Dù y thắng thì được Ãch gì?
Lý Yến Bắc hiểu ý Lục Tiểu Phụng. Y lặng lẽ chú ý nhìn chà ng, hồi lâu mới thủng thẳng nói :
- Cuá»™c chiến nà y là tá»± ý hai ngưá»i muốn khai diá»…n chứ chẳng ai thúc bách.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

31-08-2008, 08:36 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 2
Nhất Kiếm Tây Lai Thiên Ngoại Phi Tiên
Lý Yến Bắc nói :
- Tây Môn Xuy Tuyết cÅ©ng là bạn thân cá»§a Lý má»—. Lý má»— không muốn y liá»u mạng và nhất là không muốn lợi dụng y để Ä‘oạt địa vị hoặc tà i sản cá»§a há» Äá»— nhưng y tá»± mình muốn cùng ngưá»i quyết đấu, Lý má»— không ngăn cản được.
Y nhìn Lục Tiểu Phụng nói dằn từng tiếng :
- Cả công tỠcũng chẳng có cách nà o cản nổi y.
Lục Tiểu Phụng tuy không muốn thừa nháºn nhưng không thể phá»§ nháºn.
Lý Yến Bắc lại nói :
- Äiá»u trá»ng yếu là chÃnh đương sá»± cÅ©ng không cản trở nổi mình.
Trên Ä‘á»i tháºt lắm chuyện giống thế. Con ngưá»i sống ở trên thế gian nà y có nhiá»u việc không là m không được, dù nguyện ý hay không nguyện ý cÅ©ng váºy mà thôi.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nhẹ buông tiếng thở dà i nói :
- Tại hạ mệt rồi muốn đi tắm nước nóng một lúc đã.
Ao tắm xây bằng đá xanh và nước rất nóng.
Lục Tiểu Phụng dầm mình và o ao nước nóng vươn tứ chi cho thoải mái.
Lục Tiểu Phụng tắm xong quay trở và o. Lý Yến Bắc ra ngoà i ao tắm.
Chợt có má»™t ngưá»i bước tá»›i nói :
- Lý đại hiệp để tại hạ kỳ lưng, xoa bóp cho.
Hắn lấy một mảnh vải kỳ cỠchiếc lưng trần của Lý Yến Bắc và xoa bóp là m cho Lý Yến Bắc vô cùng khoan khoái.
Thình lình có tiếng hét :
- Tặc tá»! Ngươi dám đánh độc Lý đại hiệp à ?
Lý Yến Bắc hốt hoảng gạt bắn ngưá»i kỳ lưng ra ngoà i, đứng phắt dáºy.
Ngưá»i bà máºt nói mau :
- Nay Lý đại hiệp đã trúng độc ở trong mảnh vải kia rồi phải chữa trị gấp rút kẻo không còn kịp nữa.
Ngưá»i đó hà nh động lẹ như ma quá»·. Vừa phất tay má»™t cái ngưá»i đã mất hút.
Lý Yến Bắc lá»›n tiếng há»i :
- Ông bạn là ai? Sao không để Lý Yến Bắc nà y Ä‘á»n đáp Æ¡n giải cứu?
Thanh âm ngưá»i kia từ đằng xa đáp vá»ng lại :
- Các hạ đến lầu Xuân Hoa sẽ biết tại hạ là ai. Khi đó báo đáp cũng chưa muộn.
Câu nói vừa dứt, thanh âm đã ra xa mưá»i mấy trượng.
Lý Yến Bắc liá»n Ä‘oạt lấy tấm khăn vải kỳ lưng ở trong tay đại hán.
Äại hán báºt tiếng la hoảng, Lý Yến Bắc liá»n nhét tấm khăn vải và o miệng gã.
Thanh âm đại hán đột nhiên dừng lại. Ngưá»i gã giẫy giụa má»™t lúc không nhúc nhÃch được nữa.
Tấm khăn bằng vải trắng hiển nhiên có chất độc tháºt.
Vừa rồi đại hán đã hết sức kỳ lưng cho Lý Yến Bắc. Chất độc trên tấm khăn đã thấm qua lỗ chân lông và o tới thịt.
Da thịt toà n thân Lý Yến Bắc đột nhiên run bần báºt không sao kiá»m chế được.
Lục Tiểu Phụng không khá»i động dung lên tiếng :
- Äá»— Äồng Hiên ghê gá»›m tháºt! Thá»§ Ä‘oạn cá»§a hắn cá»±c kỳ thâm độc!
Ngưá»i vừa đến là ai?
Lý Yến Bắc nắm chặt hai tay để kìm chế mối xúc động, tá»± há»i :
- Tại sao y lại biêt âm mưu cá»§a Äá»— Äồng Hiên. Vì lẽ gì y chạy đến cứu ta?
Muốn tìm ra đáp án chỉ có cách đến ngay lầu Xuân Hoa.
Lầu Xuân Hoa cũng thuộc phạm vi cơ sở của Lý Yến Bắc.
Mấy ngưá»i ngồi xe Ä‘i, Lý Yến Bắc vốn thÃch Ä‘i bá»™ nhưng sợ chất độc phát tác, hắn không dám váºn dụng khà lá»±c.
Ai thấy hắn lúc bình thá»i cÅ©ng Ä‘em lòng tôn kÃnh, còn ở đằng xa đã khom lưng thi lá»… vấn an. Không ai ngá» con ngưá»i khá»e mạnh như hùm beo mà tÃnh mạng nguy trong sá»›m tối.
Lý Yến Bắc ngà y thưá»ng đối vá»›i má»i ngưá»i rất lịch sá»± nhưng hiện giá» mất hết rồi. Bất luáºn là ai trong mình cÅ©ng có má»› lá»a vô hình chỉ chá» khi tâm tÃnh bá»±c tức là láºp tức cháy liá»n.
Khu vá»±c Xuân Hoa rất rá»™ng, là m ăn phát đạt. Lúc ngưá»i đến không còn bà n nà o trống.
Lý Yến Bắc và Lục Tiểu Phụng ngồi lại chiếc bà n trống đợi ngưá»i bà máºt.
Chẳng bao lâu đã thấy từ dưới thang lầu má»™t ngưá»i. Coi kỹ lại đó là Äá»— Äồng Hiên.
Äá»— Äồng Hiên nhếch cưá»i :
- Lý tướng quân chá» Äá»— má»— có lâu không?
Lý Yến Bắc kinh ngạc trố mắt nhìn vì không ngá» ngưá»i bà máºt cứu nạn lại là Äá»— Äồng Hiên nên chưa có lá»i nà o.
Äá»— Äồng Hiên vươn tay Ä‘eo nhẫn Hán Ngá»c kéo ghế ngồi xuống, mỉm cưá»i nói tiếp :
- Äá»— má»— cứ tưởng mình đến đây Ãt ra cÅ©ng được Lý tướng quân má»i uống chung rượu.
Lý Yến Bắc không nhịn được há»i :
- Ngưá»i cứu Lý má»— vừa rồi đúng là các hạ ư?
Äá»— Äồng Hiên lạnh lùng đáp :
- Äá»— má»— thưá»ng khi biến đổi chá»§ ý má»™t cách rất dá»… dà ng.
Lý Yến Bắc há»i :
- Vì sao mà các hạ lại biến đổi chủ ý?
Äá»— Äồng Hiên không trả lá»i, đột nhiên cất cao giá»ng hô :
- Thuốc giải!
Y vừa hô hai chữ, phÃa sau bá»—ng thêm ra má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y là má»™t hán tá» bé nhá» thấp lùn, lại gầy khẳng gầy kheo. Mình mặc áo Ä‘en, sắc mặc trắng bợt không lá»™ vẻ gì. Cặp mắt Ä‘en láy mà sâu hoắm. Nếu không có cặp mắt thì gã hoà n toà n giống kẻ chết rồi.
Trên tá»u lầu bấy nhiêu ngưá»i mà không má»™t ai biết rõ lai lịch gã.
Lý Yến Bắc coi mặt gã như ngưá»i chết, thân pháp gã như quá»· mỵ liá»n phát giác gã là ngưá»i vừa Ä‘i lại trong nhà tắm.
Gã vươn hai tay như móng chim ưng đặt một cái hộp gỗ mà u xanh biếc lên bà n.
Äá»— Äồng Hiên nói :
- Äây là thuốc giải. Lý tướng quân nên thừa cÆ¡ lúc chất độc chưa phát tác mà uống ngay Ä‘i.
Lý Yến Bắc vẫn nắm chặt song quyá»n.
Trước mặt bao nhiêu ngưá»i mà hắn tiếp thu thuốc giải cá»§a lão há» Äá»— ở phÃa Nam thà nh là má»™t Ä‘iá»u rất khó chịu.
Lý Yến Bắc không thể cực tuyệt.
Äá»— Äồng Hiên cÅ©ng biết hắn không tiện cá»± tuyệt liá»n thá»§ng thẳng nói :
- Äá»— má»— sấp ngá»a Ä‘em thuốc giải đến cho Lý tướng quân nhưng hiện giá»...
Lý Yến Bắc há»i ngay :
- Hiện giỠcác hạ lại thay đổi chủ ý rồi chăng?
Äá»— Äồng Hiên cưá»i xòa đáp :
- Äá»— má»— chợt nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u muốn há»i Lý huynh.
Lý Yến Bắc há»i :
- Äiá»u gì?
Äá»— Äồng Hiên đáp :
- Không hiểu Lý huynh có nguyện ý tăng gia cuộc đánh cá giữa chúng ta chăng?
Lý Yến Bắc sá»ng sốt há»i :
- Các hạ muốn đặt cuộc thêm hay sao?
Äá»— Äồng Hiên há»i :
- Lý huynh không dám ư?
Lý Yến Bắc há»i :
- Các hạ muốn tăng thêm bao nhiêu?
Äá»— Äồng Hiên há»i lại :
- Lý tướng quân còn có thể đặt thêm bao nhiêu?
Lý Yến Bắc lại nắm chặt hai tay hơn đáp :
- Lý má»— còn ở bốn tiệm đổi tiá»n chừng hÆ¡n tám chục vạn lạng.
Äá»— Äồng Hiên nói :
- Nếu váºy sá»›m mai Äá»— má»— còn má»™t trăm hai mươi vạn lạng sẽ Ä‘em tá»›i.
Mắt y sáng lên nói tiếp :
- Äá»— má»— không muốn chiếm phần tiện nghi. Chúng ta vẫn giữ má»±c ba ăn hai.
Lý Yến Bắc mắt cũng sáng lên nhìn đối phương từng tiếng :
- Lý má»— mà thua là láºp tức dá»i khá»i kinh thà nh, các hạ còn sống ngà y nà o Lý má»— tuyệt không bước chân đến kinh thà nh ngà y đó.
Äá»— Äồng Hiên cÅ©ng nói :
- Äá»— má»— mà thua là láºp tức ra khá»i quan ải. Lý tướng quân còn sống ngà y nà o, Äá»— má»— nhất quyết không bước chân trong quan ải ngà y đó.
Lý Yến Bắc nói :
- Nhất ngôn vi định.
Äá»— Äồng Hiên hô :
- KÃch chưởng vi tÃn.
Hai ngưá»i từ từ giÆ¡ tay ra. Bốn mắt nhìn nhau.
Trên tá»u lầu không má»™t tiếng động.
Cuá»™c đánh cá nà y tháºt lá»›n quá. Hai bên tưởng chừng Ä‘em toà n bá»™ tà i sản cùng tÃnh mạng ra đặt cuá»™c.
Má»i ngưá»i ngó bà n tay hai bên mà chÃnh bà n tay mình lại toát mồ hôi lạnh.
Bá»—ng nghe đánh "bốp" má»™t tiếng. Hai bà n tay Ä‘áºp và o nhau.
Tiếng kÃch chưởng vang lên tá»±a hồ tiếng lệnh sắp đưa ma.
Vẻ mặt Lý Yến Bắc cá»±c kỳ trầm trá»ng. Hồi lâu hắn má»›i từ từ buông tay ra.
Äá»— Äồng Hiên ra vẻ đắc ý cưá»i nói :
- Chắc Lý tướng quân rất lấy là m kỳ là tại sao Äá»— má»— biết Diệp Cô Thà nh bị thương rồi mà còn đánh cá vá»›i số bạc to lá»›n như thế.
Lý Yến Bắc không phá»§ nháºn vì thá»±c tình hắn rất lấy là m ngạc nhiên vá» sá»± tình nà y.
Gió lá»t qua cá»a sổ thổi và o, má»i ngưá»i chợt ngá»i thấy mùi hoa thÆ¡m kỳ lạ. Kế đến sáu mái tóc Ä‘en láy rÅ© xuống vai hiện ra sáu thiếu nữ mình mặc áo trắng như tuyết. Cô nà o cÅ©ng cầm má»™t cái giỠđựng đầy hoà ng cúc, từ dưới lầu Ä‘i lên. Các cô đặt những bông hoa cúc tươi thắm và o cầu thang như má»™t tấm thảm hoa.
Má»™t ngưá»i dẫm lên hoa tươi, cháºm chạp cất bước thượng lầu.
Sắc mặt ngưá»i nà y trắng nõn mà không phải lợt lạt cÅ©ng không phải xanh lướt.
Mà u trắng bóng giống bách ngá»c.
Mắt y không Ä‘en mà sáng ngưá»i, coi chẳng khác hai Ä‘iểm hà n tinh khiến ngưá»i ngó thấy phải phát khiếp.
Tóc y Ä‘en láy, đầu đội mÅ© Ä‘Ãnh hạt châu, mình mặc áo trắng như tuyết. Y bước rất cháºm chạp, khoan thai như báºc quân vương Ä‘i và o cung đình lại giống phi tiên ở trên trá»i giáng hạ phà m trần.
Lý Yến Bắc không nháºn ra ngưá»i nà y cÅ©ng chưa từng gặp y lần nà o nhưng cÅ©ng Ä‘oán ra y là ai.
Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên.
Hiển nhiên Bạch Vân Thà nh Chúa Diệp Cô Thà nh tới nơi rồi. Thế là y không chết.
Toà n thân y dưá»ng như chá»— nà o cÅ©ng sáng rá»±c là m cho ngưá»i ngó thấy phải hoa mắt. Bất luáºn là ai cÅ©ng nhìn nháºn y chẳng giống kẻ bị thương chút nà o.
Lý Yến Bắc nhìn y, tưởng chừng hô hấp muốn ngừng lại. Trái tim hắn chìm hẳn xuống.
Diệp Cô Thà nh không nhìn Lý Yến Bắc, cặp mắt như hà n tinh đang ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i.
Diệp Cô Thà nh nói :
- Công tỠcũng tới đây.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Các hạ cũng đến rồi.
Diệp Cô Thà nh nói :
- Hay lắm! Tại hạ biết thế nà o công tỠcũng đến.
Lục Tiểu Phụng không nói gì vì mục quang Diệp Cô Thà nh đã dá»i ká»i mặt chà ng, bá»—ng y cất tiếng há»i :
- Vị nà o lÃ ÄÆ°á»ng Thiên Dung?
Miệng y há»i câu nà y mà mắt đã để ý nhìn má»™t hán tá» ngồi trong góc ở mé tả.
Hán từ nà y tướng mạo rất anh tuấn, đột nhiên da mặt co lại thà nh cứng đơ.
Gã ngồi trong góc nhà tịch mịch. Cả Lục Tiểu Phụng cũng không chú ý tới.
Gã còn nhỠtuổi mà quần áo rất hoa lệ. Mắt lộ vẻ tà n khốc như chim ưng ăn thịt xác chết.
Gã nhìn chằm chặp và o mặt Diệp Cô Thà nh nói dằn từng tiếng :
- Tại hạ lÃ ÄÆ°á»ng Thiên Dung.
Chá»— y ngồi cách Diệp Cô Thà nh đến bảy, tám bà n. Những ngưá»i Ä‘ang ngồi ở mấy bà n nà y bá»—ng lùi ra xa để quãng trống giữa hai bên.
Diệp Cô Thà nh há»i :
- Ông bạn có biết ta là ai không?
ÄÆ°á»ng Thiên Dung gáºt đầu.
Diệp Cô Thà nh há»i :
- Phải chăng ông bạn lấy là m kỳ ở chỗ sao ta vẫn còn sống đến gi�
ÄÆ°á»ng Thiên Dung môi miệng chuyển động há»i lại :
- Ai đã giải độc cho các hạ?
Gã há»i câu nà y khiến cho má»i ngưá»i nhá»› tá»›i nhà sư chất phác đã nói đúng sá»± thá»±c.
Diệp Cô Thà nh quả đã bị thương. Y trúng phải Äá»™c Sa cá»§a ÄÆ°á»ng gia. Những ám khà cùng độc dược khiến ngưá»i võ lâm thiên hạ nghe tiếng Ä‘á»u táng đởm kinh hồn mà đối vá»›i Diệp Cô Thà nh dưá»ng như hoà n toà n vô hiệu lá»±c.
Ai đã giải độc cho Diệp Cô Thà nh?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nóng lòng nghe lá»i đáp cá»§a há» Diệp nhưng y không trả lá»i, lạnh lùng há»i :
- Nó có độc đâu mà phải giải?
ÄÆ°á»ng Thiên Dung há»i :
- Không có độc ư?
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Một chút trần ai là m gì có độc?
ÄÆ°á»ng Thiên Dung biến sắc há»i :
- Phi Sa của bản môn mà các hạ coi là một hạt bụi ư?
Diệp Cô Thà nh gáºt đầu.
ÄÆ°á»ng Thiên Dung cÅ©ng không nói nữa. Gã từ từ đứng dáºy cởi áo dà i ra để lá»™ tấm thân võ phục bên trong.
Y phục cá»§a ÄÆ°á»ng Thiên Dung chẳng có chi kỳ dị mà cÅ©ng chẳng có chi đáng sợ. Cái đáng sợ hÆ¡n hết là đôi bao tay da báo buá»™c ở bên cạnh sưá»n và cái túi da cá cắm trên Ä‘ai lưng.
|

31-08-2008, 08:37 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 3
Khách lên xe ngá»±a ngưá»i còn ghé theo
Trên tá»u lầu im lặng như tá» không má»™t tiếng động. Ngưá»i nà o cÅ©ng muốn ra Ä‘i mà không bá» Ä‘i được.
Ai cũng biết lúc nà y và ở nơi đây sắp khai diễn một cuộc ác chiến kinh tâm động phách.
ÄÆ°á»ng Thiên Dung cởi bá» trưá»ng bà o Ä‘eo bao tay và o. Cái bao tay da cá lấp loáng ánh xanh biếc rất kỳ quái. Cả mặt gã cÅ©ng phảng phất mà u xanh biếc thảm đạm.
Diệp Cô Thà nh lặng lẽ đứng yên. Bá»—ng y quay lại ngó đồng tỠáo trắng ở phÃa sau Ä‘ang cầm thanh trưá»ng kiếm vá» Ä‘en, hình thức rất cao nhã dâng lên.
Kiếm đã vô tay.
ÄÆ°á»ng Thiên Dung chú ý nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Cô Thà nh, đột nhiên cất tiếng há»i :
- Còn ai công nháºn Phi Sa cá»§a bản môn bất quá là má»™t hạt bụi nữa không?
Dĩ nhiên không còn ai.
ÄÆ°á»ng Thiên Dung lại nói :
- Nếu không còn ai khác thì má»i các vị xuống lầu Ä‘i hay hÆ¡n để tránh khá»i cháy thà nh vạ lây.
Những ngưá»i muốn ngồi lại coi định đứng dáºy Ä‘i.
Trong con mắt ngưá»i võ lâm, Äá»™c Sa cá»§a ÄÆ°á»ng gia còn đáng sợ hÆ¡n ôn dịch. Chẳng ai muốn dÃnh và o má»™t chút.
Diệp Cô Thà nh đột nhiên lên tiếng :
- Bất tất phải đi.
ÄÆ°á»ng Thiên Dung há»i :
- Bất tất ư?
Diệp Cô Thà nh lạnh lùng đáp :
- Ta đảm bảo Phi Sa của các hạ không phát ra được.
ÄÆ°á»ng Thiên Dung lại biến sắc.
Äá»™c dược và ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng gia đáng sợ không hoà n toà n vì ám khà có chất kịch độc mà còn vì thá»§ pháp phóng ám khi cá»±c kỳ mau lẹ. Những ngưá»i đã ngó thấy há» phóng ám khà không ai hình dung được tốc độ khá»§ng khiếp.
Nhưng lần nà y ÄÆ°á»ng Thiên Dung quả nhiên chưa phóng ám khà ra được.
Tay gã vừa cỠđộng, kiếm quang đã bay lên.
Không ai hình dung được là n kiếm quang huy hoà ng rực rỡ thì cũng không ai hình dung được tốc độ của chiêu kiếm.
Äây không phải là chiêu kiếm mà là thần lôi công nổi cÆ¡n tức giáºn đánh má»™t đòn chá»›p nhoáng.
Kiếm quang vừa thấp thoáng liá»n mất hút.
Diệp Cô Thà nh đã vỠtới trên đống hoa tươi.
ÄÆ°á»ng Thiên Dung vẫn đứng nguyên chá»— không nhúc nhÃch. Tay gã buông xuống, da mặt cứng Ä‘á».
Kế đó má»i ngưá»i Ä‘á»u ngó thấy máu tươi ở xương tỳ và hai vai gã chảy ra.
Nước mắt cũng nhỠxuống theo.
Gã tự biết kiếp nà y vĩnh viễn không còn tà i nà o phát ám khà ra được nữa.
Äối vá»›i đệ tỠở ÄÆ°á»ng gia sá»± tình nà y còn tà n khốc và đáng sợ hÆ¡n là chết.
Diệp Cô Thà nh đưa mục quang trở lại ngó và o mặt Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được há»i :
- Hảo Nhất Chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên.
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Äó nguyên là kiếm pháp thiên hạ vô song.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ thừa nháºn Ä‘iá»u đó.
Khóe mắt Diệp Cô Thà nh bá»—ng lá»™ vẻ kỳ quái. miệng cÅ©ng thốt ra câu há»i kỳ quái :
- Tây Môn Xuy Tuyết đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Câu há»i đã kỳ quái thì câu trả lá»i cÅ©ng phải kỳ quái.
Diệp Cô Thà nh ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng cháºm rãi há»i :
- May mà công tỠkhông phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Hắn mỉm cưá»i xoay mình trở gót Ä‘i xuống.
Trong tá»u lầu đột nhiên nhốn nháo cả lên như nồi nước sôi.
Ngưá»i thì lá»›n tiếng tranh luáºn, kẻ lại hốt hả chạy xuống lầu Ä‘em tin nà y truyá»n ra.
Diệp Cô Thà nh đã không chết mà cũng chẳng bị thương.
Má»i ngươì Ä‘á»u ngó thấy kiếm pháp cá»§a y mà là thứ kiếm pháp thiên hạ vô song.
Lý Yến Bắc cÅ©ng ngó thấy má»™t cách rõ rà ng nên bây giá» trước mắt y tá»±a hồ biến thà nh trống rá»—ng không còn váºt gì.
Äá»— Äồng Hiên nhìn y đột nhiên cưá»i nói :
- Chắc bây giá» Lý tướng quân hiểu ra tại sao Äá»— má»— lại biến đổi chá»§ ý?
Lý Yến Bắc không trả lá»i mà bất tất phải trả lá»i.
Äá»— Äồng Hiên lại nói :
- Trước nay Äá»— má»— chỉ giết ngưá»i chứ chẳng cứu ai. Lần nà y Äá»— má»— phá lệ vì không muốn cho Lý tướng quân biết.
Hắn mỉm cưá»i đứng dáºy đủng đỉnh nói tiếp :
- Vì ngưá»i chết không thể trả nợ thua bạc.
Chỉ ngưá»i chết má»›i không trả nợ thua bạc.
Lý Yến Bắc mà còn sống thì không trả không xong. Con ngưá»i vô tÃn không thể trà trá»™n và o đây được.
Cuộc chiến tuy chưa khai diễn nhưng ai cũng nhất định là Lý Yến Bắc thua cuộc.
Thua phải trả. Nếu không trả món nợ nà y thì dù có sống cũng chẳng khác gì kẻ chết rồi.
Lý Yến Bắc từ từ cầm há»™p thuốc giải trên bà n lên cưá»i nói :
- Dù sao cÅ©ng kể như Äá»— Äồng Hiên đã cứu ta má»™t phen.
Nụ cưá»i cá»§a Lý Yến Bắc đầy vẻ miá»…n cưỡng. Tay hắn cầm thuốc giải tá»±a hồ run rẩy không ngá»›t.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Dù sao bây giỠLý lão gia hãy còn sống mà vẫn chưa thua.
Lý Yến Bắc gáºt đầu đáp :
- Äúng thế! Ãt ra là lúc nà y Lý má»— không sao.
Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn hắn há»i :
- Có Ä‘iá»u bây giá» Lý lão gia tá»±a hồ không còn tin tưởng như trước nữa phải không?
Lý Yến Bắc không phá»§ nháºn Ä‘iểm nà y, sá»± thá»±c hắn không thể phá»§ nháºn. hắn trầm mặc hồi lâu, sau không nhịn được thở dà i nói :
- Chiêu kiếm đó quả là thứ kiếm pháp thiên hạ vô song.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Kiếm pháp thiên hạ vô song không hẳn là kiếm pháp đánh đâu được đó.
Lý Yến Bắc "Ủa" lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Trên thế gian chẳng có thứ kiếm pháp nà o nhất quyết hễ đánh là thắng.
Lý Yến Bắc ngáºp ngừng đáp :
- Lý má»— biết cho đến nay Tây Môn Xuy Tuyết chưa từng thất bại, váºy Ãt ra y cÅ©ng nắm được năm phần thắng nhưng bây giá»...
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bây giỠlà m sao?
Lý Yến Bắc lại gượng đáp :
- Bây giỠy chưa tới kinh thà nh, Lý mỗ nên biết tại sao.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lý lão gia đã không biết y ở đâu đủ tỠy chưa đến kinh thà nh phải không?
Lý Yến Bắc đáp :
- Có thể nói như váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bây giỠy còn chưa tới phải chăng vì lẽ y không nắm chắc phần nà o?
Lý Yến Bắc há»i lại :
- Theo nháºn xét cá»§a công tá» thì sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không có ý kiến gì. Trước nay tại hạ không muốn nghÄ© vá»› nghÄ© vẫn, Ä‘oán báºy Ä‘oán cà n vá» sá»± việc chưa xảy ra.
Lý Yến Bắc trầm mặc hồi lâu, đột nhiên há»i :
- Công tá» có nháºn ra ngưá»i Ä‘i theo Äá»— Äồng Hiên không?
Lục Tiểu Phụng lắc đấu.
Lý Yến Bắc nói :
- Nhưng công tá» hẳn cÅ©ng công nháºn khinh công cá»§a hắn không phải tầm
thưá»ng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chẳng những khồng tầm thưá»ng mà khắp thiên hạ hiện nay không có lấy mưá»i ngưá»i khinh công cao thâm hÆ¡n hắn được.
Lý Yến Bắc nói :
- Công tỠgiao du rất rộng chắc đoán ra được hắn là ai?
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp :
- Giả tá»· thân hình hắn không bé nhá» gầy nhom thì tại hạ nháºn định hắn là Tư Không TrÃch Tinh.
Lý Yến Bắc há»i :
- Hắn không phải là Tư Không TrÃch Tinh chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tuyệt đối không phải.
Lý Yến Bắc há»i :
- Vì thế mà công tá» không nháºn được hắn là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng tại hạ nhất định bên trong có Ä‘iá»u ngoắt nghéo.
Lý Yến Bắc há»i :
- Äiá»u chi ngoắt nghéo?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bất luáºn hắn là ai thì con ngưá»i thân thá»§ như váºy Ä‘á»u không chịu là m nô tà i cho Äá»— Äồng Hiên má»›i phải.
Lý Yến Bắc lẳng lăng hồi lâu lại nói :
- Công tá» vừa tá»›i kinh thà nh, Lý má»— biết thế nà o cÅ©ng Ä‘i thưởng ngoại đế đô và sẽ gặp rất nhiá»u bạn hữu.
Lục Tiểu Phụng thừa nháºn Ä‘iểm nà y. Quả chà ng muốn biết có những ai tá»›i đây mà còn muốn gặp nhà sư chất phác.
Lý Yến Bắc nói :
- Äến nay Lý má»— đến Phúc Thá» ÄÆ°á»ng ở bên Kim Ngưu Bảo là m chút thức ăn đưa tá»›i nhà mình để chúng ta ăn cÆ¡m.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hay lắm.
Rồi chà ng cưá»i há»i :
- Nhưng đến nhà nà o của Lý lão gia?
Lý Yến Bắc cÅ©ng cưá»i đáp :
- Bữa nay nà ng Lý má»— đến nhà Tháºp Tam Di ăn cÆ¡m tối. Nà ng cÅ©ng muốn gặp công tá» cho biết tại sao có bốn hà ng lông mà y.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Tại hạ cũng muốn biết y, nghe nói y là một mỹ nhân nổi tiếng.
Lý Yến Bắc cả cưá»i nói :
- ÄÆ°á»£c rồi. đến giỠăn cÆ¡m tối, Lý má»— sẽ cho ngưá»i tá»›i đây đón công tá».
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu tại hạ gặp Hoa Mãn Lâu không chừng sẽ kéo gã đi theo.
Lý Yến Bắc nói :
- ÄÆ°á»£c lắm.
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Lạ thiệt! Dưá»ng như gã cùng Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘á»u mất tÃch. Nếu kiếm được gã không chừng sẽ lòi cả Tây Môn Xuy Tuyết ra.
Lý Yến Bắc há»i :
- Tại sao váºy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dưá»ng như gã có bản lãnh đặc biệt kiếm ngưá»i, chÃnh tại hạ cÅ©ng không sao hiểu được.
Lý Yến Bắc nói :
- Công tỠthỠra ngoà i thả bước, không chừng sẽ gặp gỡ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Rất có thể gặp gã.
Lý Yến Bắc há»i :
- Thế thì công tỠcòn chỠgì nữa mà chưa đi?
Lục Tiểu Phụng nhìn đối phương cháºm rãi đáp :
- Tại hạ muốn chỠLý gia uống thuốc xong đã.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tỠmuốn chỠta uống thuốc xong rồi mới đi ư?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
Lý Yến Bắc đột nhiên cưá»i rá»™ nói :
- Công tá» cứ yên dạ. Bây giá» Lý má»— chưa muốn chết đâu. Äồng thá»i Lý má»— không thể để ba chục nữ nhân đột nhiên biến thà nh quả phụ.
Ngà y mưá»i chÃn tháng chÃn và o lúc xế chiá»u, Lục Tiểu Phụng ở Xuân Hoa lâu đã bước ra, cất bước trên đưá»ng lá»›n tiến vá» phÃa trước.
Chà ng nháºn thấy đây là má»™t thà nh thị mỹ lệ phi thưá»ng.
ÄÆ°á»ng phố bằng phẳng, rá»™ng rãi, nhà cá»a chỉnh tá». Má»i cá»a tiệm Ä‘á»u trang hoà ng lá»™ng lẫy hÆ¡n các thà nh thị khác.
Chà ng cÅ©ng biết cái đẹp nhất trong thà nh thị nà y không phải là đưá»ng xá rá»™ng rãi, phòng ốc chỉnh tá», cÅ©ng không phải là những cảnh váºt nổi tiếng thiên hạ mà là nhân tình ở đây.
Chiá»u đến trá»i bắt đầu nổi gió.
Má»™t khi có gió là cát bụi mịt trá»i nhưng cát bụi nhiá»u đến đâu cÅ©ng không che lấp hết được phong cảnh mỹ lệ trong thà nh thị.
Lục Tiểu Phụng tuy cất bước mau lẹ nhưng hoà n toà n không mục Ä‘Ãch. Chà ng muốn tìm bạn thì chẳng thấy má»™t ai mà chỉ thấy toà n những ngưá»i chà ng không muốn gặp,.
Ngưá»i chà ng gặp đầu tiên là Âu Dương Tình. Âu Dương Tình cÅ©ng Ä‘i la cà ngoà i cá»a tiệm châu báu trong thị trưá»ng. Bên cạnh thị có má»™t phu nhân ăn mặc hoa lệ bầu bạn.
Phu nhân nà y dưá»ng như khá đẹp, chà ng không dám nhìn đến lần thứ hai.
Lục Tiểu Phụng vừa ngó thấy Âu Dương Tình đã quay đầu đi. Chà ng nhớ tới Tiết Băng.
Âu Dương Tình nhìn thấy chà ng rồi cÅ©ng giả vá» nhưng chưa ngó thấy. Äá»™t nhiên thị dắt tay phu nhân lên ngồi trên má»™t cá»— xe ngá»±a mầu Ä‘en.
Cỗ xe ngựa chạy như bay trong là n cát bụi. Lục Tiểu Phụng mới quay đầu lại ngơ ngẩn xuất thần, ngó theo là n cát bụi nhảy múa ở sau xa. Chà ng không hiểu mình đang nghĩ gì.
Äáng lý chà ng tiếp tục nghÄ© đến Tiết Băng mà không biết tại sao lại nhá»› tá»›i nhà sư chất phác.
Trên đưá»ng ở phÃa đối diện, mấy ngưá»i nhìn chà ng vừa cưá»i vừa vẫy tay. Ngoà i xa mấy thước lại có má»™t thiếu niên tay nắm đốc kiếm, trợn mắt lên nhìn chà ng.
Lục Tiểu Phụng nháºn ra mấy ngưá»i nà y, trong đó có hai Tổng tiêu đầu ở những tiêu cục trên giải Xuyên Tương, má»™t tên đệ tá» phái Võ ÄÆ°Æ¡ng, lại còn má»™t ngưá»i giống như Long Äầu lão đại ở Xuyên Trung nhưng chà ng không nháºn ra được gã thiếu niên Ä‘eo kiếm Ä‘ang hầm hầm nhìn chà ng là ai?
Khóe mắt thiếu niên tỠra rất hung dữ, nét mặt lầm lầm như muốn kiếm chà ng để gây chuyện.
Lục Tiểu Phụng không muốn xảy chuyện rắc rối nên chỉ nhìn mấy ngưá»i bên kia gáºt đầu rồi láºt Ä‘áºt trở gót rẽ qua đưá»ng phố mé đông.
Äá»™t nhiên má»™t bà n tay từ má»™t nhà bán đồ cổ ngoạn cùng thư há»a ở bên đưá»ng đưa ra vá»— vai chà ng nói :
- Quả nhiên công tỠđến rồi. Bần đạo biết thế nà o công tỠcũng tới.
Má»™t đạo nhân đầu tóc bạc phÆ¡, mình mặc áo đạo bà o rách, cưá»i ha hả từ trong tiệm Ä‘i ra. PhÃa sau đạo nhân là má»™t lão già gương mặt thanh nhã, áo quần tá» chỉnh.
Hai lão là Mộc đạo nhân và Cổ Tung cư sĩ.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i xã giao đáp :
- Tại hạ cũng biết nhất định hai vị tới đây.
Má»™c đạo nhân cả cưá»i. Vị trưởng lão phái Võ ÄÆ°Æ¡ng nà y gần bảy chục tuổi mà mặt mÅ©i hồng hà o, tinh thần quắc thước. Lão đầy đặn phong trần, bá» ngoà i khác hẳn, Ãt ngưá»i nháºn ra được lão là má»™t trong ba đại kiếm khách rất nổi danh đương thá»i.
Lão vá»— vai Lục Tiểu Phụng cả cưá»i nói :
- Cuộc chiến đấu nà y dĩ nhiên bần đạo không thể bỠqua dù tuổi già không đi được nữa cũng bò tới.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng há»i :
- Phải chăng đạo trưởng muốn coi kiếm pháp cá»§a ngưá»i ta có chá»— nà o sÆ¡ hở rồi tìm đến hỠđể tá»· đấu?
Mộc đạo nhân không nổi nóng, lại thở dà i đáp :
- Bần đại già rồi, đã chẳng muốn tìm ngưá»i đấu kiếm cÅ©ng không thÃch cùng ngưá»i thi rượu. Nếu có ai tìm đến bần đạo đánh cá» thì bần đạo sẵn sà ng bồi tiếp.
Cổ Tùng cư sĩ đột nhiên liên tiếng :
- Thá»±c tình mà nói thì bá»n lão phu đến để kiếm công tá».
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Kiếm tại hạ ư? Kiếm để là m gì?
Cổ Tùng cư sĩ đáp :
- Bá»n lão phu đã ước hẹn chiá»u hôm nay gặp mặt má»™t ngưá»i nên định kiếm công tỠđồng thá»i há»™i diện.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hai vị đã ước hẹn ngưá»i ta, sao còn kiếm tại hạ?
Má»™c đạo nhân cưá»i đáp :
- Vì ngưá»i đó nhất định muốn gặp công tá».
Nụ cưá»i cá»§a đạo nhân đầy vẻ thần bÃ.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được há»i :
- Ngưá»i đó là ai?
Má»™c đạo nhân lại cưá»i thần bà hÆ¡n há»i :
- Công tỠđã muốn biết y là ai sao không Ä‘i vá»›i bá»n bần đạo?
DÄ© nhiên Lục Tiểu Phụng thế nà o cÅ©ng Ä‘i. Trước nay chà ng không nhịn được những ngưá»i dụ hoặc mình và chà ng cÅ©ng hiếu kỳ như ai.
Chá»— ước hẹn há»™i ngá»™ cá»§a mấy ngưá»i rất kỳ quái. Nó là má»™t cái lò gạch hoang phế đã lâu ở ngoà i thà nh. Những lò gạch bên trong Ä‘á»u chứa đầy cát bụi tro thanh, bên ngoà i coi chẳng những ngôi mả không ai thăm viếng.
Lục Tiểu Phụng chau mà y há»i :
- Trong thà nh thiếu gì nơi tỠtế sao các vị lại hẹn nhau tới đây tụ hội?
Cổ Tùng cư sĩ đáp :
- Vì bá»n lão phu ước há»™i vá»›i má»™t quái nhân.
Mộc đạo nhân nói :
- Nói cho đúng là ba quái nhân : má»™t ngưá»i suốt Ä‘á»i không là m việc gì đứng đắn còn hai lão đầu cà ng quá tệ hÆ¡n bần đạo.
Cổ Tùng cư sĩ đáp :
- Nhưng hai lão đầu nà y lại không phải hạng ngưá»i thưá»ng, chẳng có má»™t việc gì trên Ä‘á»i há» không biết, nhất là chẳng có vấn đỠgì không giải quyết xong.
Má»™c đạo nhân nhìn Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Bây giá» chắc công tá» biết bá»n bần đạo ước hẹn ai rồi.
Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng đã đoán ra.
Giữa lúc ấy một quái nhân thấp lùn, ốm nhắt cưỡi trên lưng lừa ngất ngưởng đi tới.
Ngưá»i nà y dưá»ng như vÄ©nh viá»…n không có lúc nà o tỉnh táo.
Lục Tiểu Phụng ngó thấy lão phải báºt cưá»i.
Lần nà o chà ng nhìn thấy Qut Tôn TỠđại lão gia Ä‘á»u không nhịn được cưá»i.
Chà ng cưá»i há»i :
- Lần nà y các hạ không chá» ngưá»i đến chuá»™c đã ra được thì quả là chuyện quái đản.
Tôn lão gia háy háy cặp mắt đầy lông trắng, ấp úng đáp :
- Ngươi cũng đến rồi. Ta...
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Lão biết thế nà o tại hạ cũng đến phải không?
Tôn lão gia thở dà i miệng lẩm nhẩm :
- Những kẻ không đáng Ä‘á»u đến cả, còn những ngưá»i đáng đến lại chẳng có má»™t ai.
Lão giÆ¡ chân lên từ trên lưng lừa nhảy xuống. Cặp giò cá»§a lão dưá»ng như má»m nhÅ©n, xuýt nữa lão té lăn long lóc.
Má»™c đạo nhân không nhịn được cưá»i há»i :
- Bần đạo há»i thá»±c : lão có được ngà y nà o hoà n toà n tỉnh táo không?
Tôn lão gia đáp liá»n :
- Không có.
Má»™c đạo nhân cưá»i nói :
- Ngưá»i như lão có chá»— rất tốt là thưá»ng khi còn thà nh thá»±c hÆ¡n cả nhà sư chất phác.
Tôn lão gia lảm nhảm :
- Là ng say là lối bình yên nhất, ngoà i ra chẳng có lối nà o hÆ¡n. Có say sưa má»›i biết cà n khôn rá»™ng, ngà y tháng thu má»™t chén con. Như váºy ta còn tỉnh táo là m chi?
Má»™c đạo nhân cả cưá»i nói :
- Lão tháºt là ngưá»i nhiá»u phước khà hÆ¡n cả bá»n bần đạo.
Tôn lão gia đáp :
- Vì lão Tôn thông minh hơn các vị.
Mộc đạo nhân "Ủa" một tiếng.
Tôn lão gia nói :
- Ãt ra lão Tôn không chịu mất năm chục lạng bạc để Ä‘i há»i má»™t việc chẳng cần phải há»i.
Cổ Tùng cư sÄ© không cưá»i. Trước nay lão là ngưá»i không thÃch nói giỡn, lão dá»±ng mặt lên há»i :
- Hai vị lão tiên sinh Äại Thông và Äại Trà đâu?
Tôn lão gia đáp :
- Lão Tôn đã ước hẹn các vị đến đây hội diện thì đương nhiên hỠcũng ở đây.
Cổ Tùng cư sÄ© há»i :
- Ở chỗ nà o?
Tôn lão gia chìa tay trá» vá» phÃa trước đáp :
- Ở trong kia.
Lão trỠvà o một cái lò gạch.
Cổ Tùng cư sÄ© chau mà y há»i :
- Bá»n hỠở trong lò gạch là m chi?
Tôn lão gia ngó Cổ Tùng cư sĩ lạnh lùng đáp :
- Sao lão không Ä‘i mà há»i há»?
Lục Tiểu Phụng nhìn cưá»i há»i :
- Há»i câu nà y cÅ©ng phải được ra năm chục lạng bạc hay sao?
Tôn lão gia đáp :
- DÄ© nhiên há»i câu nà y cÅ©ng há»i năm chục, vả lại...
Lục Tiểu Phụng nói theo :
- Vả lại theo thể lệ cũ chỉ đứng chỠở ngoà i chứ không được và o.
Tôn lão gia thở dà i đáp :
- Xem ra công tá» còn thông minh hÆ¡n há».
Lò gạch vừa thấp vừa tối tăm. Tôn lão gia ngưá»i nhá» bé thấp lùn cÅ©ng phải cúi đầu má»›i chui và o được. Tháºm chà Lục Tiểu Phụng còn lo cái đầu cá»§a lão lá»›n hÆ¡n cá»a lò. Nhưng lão cÅ©ng chui và o được chẳng khác ngưá»i chết chui và o má»™, vừa buồn cưá»i lại vừa rùng rợn.
Sau má»™t lúc bá»—ng nghe thanh âm lão từ bên trong hô vá»ng ra :
- Bắt đầu cuá»™c phá»ng vấn!
Ngưá»i há»i đầu tiên là Má»™c đạo nhân. Lúc lão chưa há»i, Lục Tiểu Phụng đã Ä‘oán ra lão há»i chuyện gì rồi.
Má»™c đạo nhân há»i :
- Ngà y rằm thắng chÃn, ngưá»i chiến thắng là Tây Môn Xuy Tuyết hay Diệp Cô Thà nh?
Äó là má»™t vấn đỠai cÅ©ng muốn há»i.
Giả tá»· có nhân váºt nà o tìm ra được đáp án nà y thì nhất định được nhiá»u ngưá»i tình nguyện phà gấp năm chục lần năm chục lạng bạc để há»i cho biết trước.
Có tiếng ngưá»i đáp :
- Lão chỉ mất năm chục lạng mà đòi biết đáp án nà y chẳng ra rẻ quá ư?
Lục Tiểu Phụng nghe rõ thanh âm cá»§a Äại TrÃ.
Lại nghe Äại Trà nói tiếp :
- Nhưng ta cÅ©ng cho lão biết. Cuá»™c chiến nà y cả hai ngưá»i cùng thắng.
Câu há»i nà y cất lên :
- Tại sao váºy?
Mộc đạo nhân lại liệng ra năm chục lạng bạc lần thứ hai.
|

31-08-2008, 08:37 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 4
Ngưá»i mê gái khôn thà nh đạo sÄ©
Tiếng ngưá»i đáp lại :
- Hai con hổ tranh đấu tất một con bị tỠthương.
Thuyết nà y tuy cũ mèm mà vẫn đúng.
Äại Trà lại nói tiếp :
- Hai con hổ tranh đấu kết quả thông thưá»ng là cả hai con Ä‘á»u bị thương. Kẻ đắc thắng chân chÃnh là những ngưá»i săn bắn đứng bà ng quang.
Lục Tiểu Phụng lẳng lặng đứng nghe, mắt lá»™ vẻ tán thưởng. Chà ng nháºn thấy Äại Trà quả không hổ báºc đại trÃ. Chỉ có những nhân váºt đại trà đại tuệ má»›i trả lá»i bằng phương pháp khôn ngoan như váºy.
Má»™c đạo nhân lại há»i :
- Tây Môn Xuy Tuyết đã đến kinh thà nh chưa?
Äại Trà đáp :
- Äến rồi.
Má»™c đạo nhân há»i :
- Y ở đâu?
Äại Trà đáp :
- Ở má»™t nÆ¡i không ai kiếm thấy vì trước ngà y rằm tháng chÃn y không muốn gặp ai.
Câu trả lá»i nà y cÅ©ng tuyệt diệu, chẳng má»™t ai dám bảo lá»i đáp không chÃnh xác.
Má»™c đạo nhân buông tiếng thở dà i dưá»ng như lão nháºn ra mình mất hai trăm lạng bạc chẳng đáng chút nà o.
Bây giá» Cổ Tùng cư sÄ© cất tiếng há»i :
- Diệp Cô Thà nh có đúng bị thương vỠám khi cùng độc dược cá»§a ÄÆ°á»ng gia không?
Lần nà y thanh âm Äại Thông đáp vá»ng ra :
- Äúng.
Cổ Tùng cư sÄ© há»i :
- Äá»™c dược công? Có cách cứu chữa không? Giải độc cá»§a ÄÆ°á»ng gia là trị dược hay còn cách nà o cứu chữa?
Äại Thông đáp :
- Không có cách cứu chữa.
Äá»™t nhiên câu đáp cá»§a Äại Thông bị tiếng sáo trúc kỳ dị nổi lên cắt dứt.
May mà tiếng sao lanh lảnh nhưng ngắnn ngá»§i từ đằng xa vá»ng lại vang lên má»™t cái rồi im bặt.
Lục Tiểu Phụng nhắc lại câu há»i :
- Ngưá»i áo Ä‘en Ä‘i theo Äá»— Äồng Hiên là ai?
Trong lò gạch không có tiếng ngưá»i trả lá»i.
Lục Tiểu Phụng chá» lâu há»i lại lần nữa. Trong lò gạch vẫn im lặng.
Lục Tiểu Phụng chau mà y toan há»i nữa thì "vèo" má»™t tiếng. Má»™t con rắn nhá» bé từ trong lò gạch vá»t ra như tên bắn, lấp loáng trong bãi cá» ráºm má»™t cái rồi không thấy đâu nữa.
Con rắn nà y tuy nhỠbé nhưng động tác nhanh như chớp. Nó chuồn vỠhướng vừa phát ra tiếng sáo trúc.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên biến sắc lớn tiếng hô hoán :
- Tôn lão gia! Quy Tôn tỠlão gia!
Không có tiếng ngưá»i đáp lại. Trong lò gạch tuyệt không nghe động tÄ©nh chi hết.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nhảy bổ tá»›i lấy hết sức đạp mạnh má»™t cái. Tưá»ng lò gạch tồi tà n bị đá liá»n thá»§ng má»™t cái lá»— lá»›n.
Ãnh mặt trá»i chiếu và o trúng mặt Tôn lão gia.
Da mặt lão co dúm. Cặp mắt lồi ra như mắt cá. Gương mặt đầy vẻ khủng khiếp.
Lưỡi thè dà i ra ngoà i đã biến thà nh xám ngắt, tựa hồ bị bóp cổ một cách đột ngột.
Cổ há»ng lão không đứt. Äầu há»ng có hai giá»t máu Ä‘en tụ lại.
Mộc đạo nhân la thất thanh :
- Phải chăng lão bị rắn cắn?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu :
- Bất luáºn là ai cÅ©ng phải nhìn nháºn Tôn lão gia bị con rắn độc vừa rồi cắn chết.
Cái đó chẳng có chi là lạ, lạ ở chỗ trong lò gạch chỉ có một mình Tôn lão gia.
Mộc đạo nhân lại la thất thanh :
- Äại Thông, Äại Trà đâu?
Lục Tiểu Phụng trầm lặng hồi lâu má»›i cháºm rãi đáp :
- Sá»± thá»±c chẳng có Äại Thông, Äại Trà nà o hết.
Má»™c đạo nhân sá»ng sốt. Chẳng phải lão không hiểu được mà là trong lúc thảng thốt lão nghÄ© không ra.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Äại Thông là Tôn lão gia, Äại Trà cÅ©ng là lão.
Mộc đạo nhân dương mà y lên :
- Thế là bá»n há» ba ngưá»i mà chỉ có má»™t thôi?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
Má»™c đạo nhân không há»i nữa. Trên chốn giang hồ tháºt là kỳ nhân quái sá»±, chÃnh lão đã gặp cÅ©ng không phải Ãt.
Cổ Tùng cư sÄ© chau mà y há»i :
- Tôn lão gia cố ý chế tạo ra hai nhân váºt Äại Thông, Äại Trà chỉ vì mục Ä‘Ãch lừa ngưá»i lấy bạc hay sao?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Lão không lừa gạt ai.
Cổ Tùng cư sÄ© ngạc nhiên há»i lại :
- Sao lại không lừa gạt ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tuy lão có lấy tiá»n cá»§a ngưá»i ta thì cÅ©ng giả quyết được bao nhiêu vấn đỠcá»§a há». Lão là ngưá»i thông mình lại biết nhiá»u hiểu rá»™ng thì giá trị không phải chỉ đáng bấy nhiêu tiá»n bạc.
Chà ng nói câu nà y vẻ mặt ra chiá»u tức giáºn vì Tôn lão gia là bạn cá»§a chà ng. chà ng không muốn ai sỉ nhục bạn mình.
Cổ Tùng cư sÄ© hiển nhiên đã nháºn ra Lục Tiểu Phụng có vẻ tức giáºn liá»n thở dà i giải thÃch :
- Bất quá lão phu chỉ lấy là m kỳ là con ngưá»i thông minh tà i trà như Tôn lão gia thì bản thân lão đã có chá»— hÆ¡n ngưá»i sao lão lại mượn danh nghÄ©a cá»§a ngưá»i khác?
Lục Tiểu Phụng vẻ mặt biến thà nh bi thảm đáp :
- Vì lão là má»™t lão nhân không ham danh lợi, không muốn nháºn cái gì là cá»§a mình.
Chà ng nghĩ bụng :
- Có khi lão báºn vì lão nhát gan sợ việc nên muốn né tránh.
Chà ng chỉ nghÄ© váºy thôi chứ không nói ra vì chà ng vốn ưa thÃch Tôn lão gia.
Rồi chà ng tự nhủ :
- Bất luáºn trưá»ng hợp nà o thì lão là m như váºy cÅ©ng chẳng hại gì cho ai mà chỉ hại cho mình lão.
Má»™c đạo nhân không ngá»›t thở dà i sưá»n sượt nói :
- Má»™t nhân váºt như Tôn lão gia không nên chết quá sá»›m như váºy.
Cổ Tùng cư sĩ thở dà i nói :
- Tưởng lão phải biết trước nơi đây tĩnh mịch là chỗ rắn độc ra và o.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng con rắn độc nà y không phải tự nó lần đến.
Cổ Tùng cư sÄ© há»i :
- Công tá» nói váºy là nghÄ©a là m sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nó là giống rắn độc lại được huấn luyện. Có ngưá»i ra hiệu nó má»›i vá»t đến cắn và o cổ há»ng lão.
Má»™c đạo nhân động dung há»i :
- Công tá» xác nháºn con rắn độc đó là do ngưá»i khác cố ý thả và o đây để ám toán Tôn lão gia ư?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu. Chà ng lá»™ vẻ phẫn ná»™ đáp :
- Giống rắn nà y tuy được huấn luyện đã lâu nhưng chỉ nghe tiếng sáo trúc thổi lên má»›i phát động công kÃch.
Trong lò gạch tối tăm, con rắn kia lại nhỠquá mà Tôn lão gia ở ngoà i ánh đong quang chuồn và o dĩ nhiên không nhìn thấy.
Má»™c đạo nhân cÅ©ng nghÄ© tá»›i tiếng còi tre vừa rồi liá»n há»i :
- Ngưá»i thổi còi tre là kẻ đã ám toán Tôn lão gia ư?
Lục Tiểu Phụng "Ồ" một tiếng chứ không nói năng gì.
Má»™c đạo nhân há»i :
- Tại sao hỠcố ý sát hại Tôn lão gia?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Có thể vì há» sợ Tôn lão gia nói huỵch toẹt chuyện bà máºt cá»§a há» ra.
Má»™c đạo nhân há»i :
- Ngưá»i đó là ai? Hắn có Ä‘iá»u chi bà máºt?
Lục Tiểu Phụng nắm chặt hai tay nói dằn từng tiếng :
- Bất luáºn hắn là ai, có Ä‘iá»u bà máºt gì chẳng sá»›m thì muá»™n tại hạ cÅ©ng Ä‘iá»u tra cho biết.
Má»™c đạo nhân lại thở dà i. Bây giá» lão má»›i hoà n toà n hiểu rõ vì sao chỉ có Tôn lão gia má»›i kiếm được Äại Thông. Äại TRÃ. Vì sao Äại Thông, Äại Trà lại không lá»™ diện.
Nhưng vÄ©nh viến lão không nghÄ© ra được Tôn lão gia còn biết những chuyện bà máºt cá»§a những ai mà lão chưa kịp nói.
Má»™c đạo nhân há»i Lục Tiểu Phụng :
- Tình hình như thế, bây giỠLục công tỠđịnh đi đâu?
Lục Tiểu Phụng nhìn chiá»u trá»i đáp :
- Äêm hôm qua tại hạ có ước hẹn tương há»™i vá»›i má»™t ngưá»i, chắc bây giá» há» Ä‘ang chỠở Xuân Hoa Lâu.
Mộc đạo nhân nói :
- Nếu váºy chúng ta chia tay ở đây quách.
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu. Äá»™t nhiên chà ng há»i :
- Má»™t ngưá»i đã không thÃch gái lại không thÃch hoa thế mà sáu, bảy cô gái ở trước mắt y Ä‘em hoa tươi trải đưá»ng cho y là m chi?
Mộc đạo nhân đáp :
- Hạng ngưá»i như thế nhất định không là m việc nà y.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Giả tỷ y là m thế thì sao?
Má»™c đạo nhân cưá»i đáp :
- Nếu váºy nhất định y Ä‘iên rồi.
Lục Tiểu Phụng nghÄ© không ra tại sao Diệp Cô Thà nh lại là m chuyện gì. Chà ng chỉ biết má»™t Ä‘iá»u là y chẳng Ä‘iên khùng chi hết.
Trước lúc huỳnh hôn, trên lầu Xuân Hoa chưa có khách ngồi.
Lục Tiểu Phụng ở dưới nhà bảo lấy má»™t bình trà thÆ¡m mà ngưá»i ở kinh thà nh ưa thÃch ra ngồi uống để chá» ngưá»i nhà Lý Yến Bắc.
Lúc nà y hãy còn sá»›m, đáng lý chà ng Ä‘i chÆ¡i chá»— khác vì chà ng muốn kiếm những ngưá»i như Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết, nc.
Nhưng chà ng cứ ngồi yên lặng ngẫm nghĩ.
Ãnh tà dương do cá»a chiếu và o xéo và o Ä‘em lại má»™t bóng ngưá»i dà i lê thê.
Bóng ngưá»i in trên mặt đất. Lục Tiểu Phụng ngá»ng đầu lên nhìn thì chÃnh là thanh niên tay nắm đốc kiếm nhìn chà ng bằng con mắt hằn há»c lúc trước.
Thanh niên nà y bây giỠcũng trợn mắt nhìn chà ng. Bà n tay nhỠbé nhưng đầy sức mạnh vẫn nắm chặt đốc kiếm.
Äốc kiếm bá»c má»™t lá»›p sợi tÆ¡ vừa nhá» vừa má»m để lúc cầm và o phát huy lá»±c lượng dá»… dà ng. Lá»›p sợi tÆ¡ còn để hút mồ hôi trong lòng bà n tay lúc khẩn trương.
Chỉ có ngưá»i chân chÃnh biết dùng kiếm má»›i hiểu biện pháp nà y.
Lục Tiểu Phụng vừa ngó đối phương đã biết kiếm pháp gã không phải tầm thưá»ng nhưng chà ng không nháºn ra được là ai.
Ngưá»i nà o chà ng đã thấy mặt qua má»™t lần là vÄ©nh viá»…n không quên nữa.
Thanh niên nà y dưá»ng như nháºn ra chà ng. Äá»™t nhiên gã tiến thẳng đến trước mặt chà ng. Thái độ gã rất hung dữ, coi đáng sợ hÆ¡n cả Äá»— Äồng Hiên lúc xông đến trước mặt Lý Yến Bắc.
Lục Tiểu Phụng tá»± há»i :
- Chẳng lẽ thanh niên nà y có cừu háºn vá»›i ta?
Chà ng nghÄ© không ra liá»n tươi cưá»i há»i :
- Huynh đà i...
Thanh niên cháºn lá»i lá»›n tiếng quát :
- Ngươi có phải là Lục Tiểu Phụng không?
Lục Tiểu Phụng ngáºp ngừng :
- Các hạ là ...
Thanh niên cưá»i lạt ngắt lá»i :
- Ta biết ngươi không nháºn rta ta nhưng ta nháºn ra ngươi. Ta muốn kiếm ngươi từ lâu chứ không phải chỉ má»™t bữa nay.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Các hạ kiếm tại hạ có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
THanh niên đáp lại bằng một chiêu kiếm chứ không nói gì.
Äá»™t nhiên gã rút kiếm ra khá»i vá». MÅ©i kiếm lạnh như băng đưa tá»›i trước cổ há»ng Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i.
Chà ng đã không đỡ gạt, không né tránh mà lại còn mỉm cưá»i khiến thanh niên giáºn xám mặt lại lá»›n tiếng quát :
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi chăng?
Nhưng gã phóng trưá»ng kiếm thêm nữa. Có Ä‘iá»u gã sá» dụng kiếm pháp rất thần tốc, rất linh mẫn, đúng là kiếm pháp giết ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng đã thấy kiếm pháp nà y rồi.
Bốn tháng trước Tô Thiếu Anh bị chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết ở Châu Quang các khà các tại nhà Diêm Thiết San đã thi triển chiêu thức đó.
Chà ng Ä‘oán chắc thanh niên nà y ở dưới trướng Äá»™c Cô Nhất Hạc sẽ là má»™t ngưá»i trong Tam Anh Tứ Tú.
Gã nói :
- Ta chưa giết ngươi vì ta còn có Ä‘iá»u muốn há»i ngươi.
Gã đưa mũi kiếm và o gần thêm một tấc.
Lục Tiểu Phụng há»i trước :
- Các hạ là Trương Anh Phong hay là Nghiêm Nhân Anh?
Thanh niên biến sắc nhưng chẳng thể thừa nháºn mục quang cá»§a Lục Tiểu PhÆ¡ng rất sắc bén.
Gã đáp :
- Nghiêm Nhân Anh.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ccá hạ có biết Tây Môn Xuy Tuyết lạc lõng nơi nà o không?
Nghiêm Nhân Anh tức giáºn há»i :
- Ngươi mà không biết hắn lạc lõng nơi đâu thì còn ai biết nữa?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chẳng một ai biết cả.
Nghiêm Nhân Anh nhìn chằm chặp và p mặt chà ng quát :
- Ra đi!
Lục Tiểu Phụnghá»i :
- Ra là m gì?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Ta không muốn giết ngươi ở đây.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ không muốn chết ở đây mà cũng không muốn ra.
Nghiêm Nhân Anh rung tay má»™t cái. Kiếm hoa tung tóe. Gã đã đâm bảy chiêu kiếm mà chiêu nà o cÅ©ng chỉ cách khe cổ há»ng Lục Tiểu Phụng chừng má»™t tấc.
Lục Tiểu Phụng lại cưá»i.
Chà ng không đỡ gạt, không né tránh, mỉm cưá»i nói :
- Các hạ không giết được tại hạ đâu.
Nghiêm Nhân Anh lòng bà n tay ướt đẫm. Trên trán cÅ©ng toát mồ hôi. Cả ngưá»i gã rất khẩn trương như cây cung đã giương lên.
Bất luáºn là ai cÅ©ng nháºn ra gã khẩn trương đến trình độ không kiá»m chế được.
MÅ©i kiếm cá»§a gã còn cách cổ há»ng Lục Tiểu Phụng không đầy ba tấc.
Chưởng quỹ cùng tiểu nhị ở Xuân Hoa Lâu hoang mang đến phát run
|

31-08-2008, 08:38 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 5
Một tân khổ thà nh canh bạc
Lục Tiểu Phụng vẫn không nhúc nhÃch. Giữa lúc ấy, đột nhiên ngoà i đưá»ng phố nhốn nháo cả lên rồi tiếng ngưá»i hô hoán :
- Ngưá»i chết! Äánh chết ngưá»i rồi!
Nghiêm Nhân Anh muốn thò đầu ra coi nhưng lại nhẫn nại đứng yên, chỉ liếc mắt đảo nhìn ngoà i đưá»ng phố.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang ngồi ngay ngắn liá»n nhân lúc gã đảo mắt biến mất không thấy đâu nữa.
CỠđộng của chà ng nhanh hơn chiêu kiếm của gã.
Nghiêm Nhân Anh biến sắc xoay mình vá»t ra ngoà i đã thấy Lục Tiểu Phụng đứng giữa đưá»ng phố, hai tay để sau lưng.
Ngoà i đưá»ng chẳng còn ai khác. Những khách bá»™ hà nh Ä‘á»u chạy và o ẩn dưới hiên nhà hai bên hà ng phố.
Má»™t con ngá»±a trắng lá»™p cá»™p từ đầu đưá»ng chạy tá»›i. Trên lưng ngá»±a chở má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y khác nà o cái bao bố phục trên lưng ngá»±a.
Y chết rồi. Y là ai? Là m sao mà chết?
Nghiêm Nhân Anh vừa ngó thấy áo mặc cá»§a ngưá»i chết đã tái mặt chạy tá»›i cầm lấy dây cương cho ngá»±a đứng lại.
Cách ăn mặc cá»§a ngưá»i chết giống hệt Nghiêm Nhân Anh.
Lục Tiểu Phụng biết ngưá»i đó là ai rồi. Chà ng tá»± nhá»§ :
- Y là m sao mà chết?
Nghiêm Nhân Anh ôm cái xác lạnh cứng từ trên lưng ngá»±a xuống. Gã khám nghiệm thi thể chẳng thấy vết thương nà o. Chỉ có mấy giá»t máu ở cổ há»ng, tá»±a hồ vết rắn độc cắn.
Nhưng huyết tÃch không phải do độc xà gây ra mà là mÅ©i kiếm thá»c và o.
Mũi kiếm nà y sắc bén cực kỳ khủng khiếp.
Lục Tiểu Phụng chau mà y há»i :
- Trương Anh Phong phải không?
Nghiêm Nhân Anh nghiến răng gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dà i ngáºm miệng lại.
Nghiêm Nhân Anh cất tiếng há»i :
- Chắc ngươi nháºn ra y chết dưới lưỡi kiếm cá»§a ai rồi?
Lục Tiểu Phụng lại thở dà i, lẩm nhẩm gáºt đầu, tá»±a hồ chà ng đã nháºn ra cái chết cá»§a Trương Anh Phong, tưởng chừng trên Ä‘á»i chỉ có má»™t ngưá»i sá» dụng được chiêu kiếm khá»§ng khiếp như váºy.
Sá»± thá»±c cả Diệp Cô Thà nh cÅ©ng không là m nổi. Lưỡi kiếm cá»§a hắn giết ngưá»i nhất quyết không thể gá»n gà ng sạch sẽ như váºy.
Nghiêm Nhân Anh ngưng thần nhìn vết thương trên cổ há»ng sư đệ, miệng lảm nhảm :
- Tây Môn Xuy Tuyết. Chỉ có Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Chắc y đã tìm đến Tây Môn Xuy Tuyết. Có Ä‘iá»u đáng tiếc...
Chà ng toan nói có : có Ä‘iá»u đáng tiếc là bây giá» y không thể nói ra đã tìm thấy Tây Môn Xuy Tuyết ở đâu?
Tuy chà ng không nói hết lá»i mà Nghiêm Nhân Anh cÅ©ng hiểu rõ.
Bỗng chà ng lẩm nhẩm :
- Lại má»™t mạng ngưá»i, lại thêm má»™t món nợ máu!
Nghiêm Nhân Anh sắc mặt trắng bợt đầy ngấn lệ đột nhiên gầm lên :
- Tây Môn Xuy Tuyết! Ngươi đã dám giết ngưá»i sao lại không dám ló mặt ra?
Tiếng hét cá»±c kỳ thê thảm. Bóng chiá»u buông xuống khiến trá»i đất cà ng thê thảm hÆ¡n.
Má»™t vùng thiên địa trà n ngáºp bầu không khà bi ai, chết chóc, thê lương khôn tả.
Gió thổi cát bụi bay mù.
Nghiêm Nhân Anh ôm thi thể sư đệ nhảy lên lưng con bạch mã, ra roi cho chạy như điên.
Con ngá»±a chạy vá» hướng Tây tức là phÃa nó vừa chạy đến.
Nghiêm Nhân Anh cho ngá»±a ruổi vá» phÃa Tây, ý chừng để con váºt quen đưá»ng cÅ© mà đuổi Tây Môn Xuy Tuyết xem y lạc lõng nÆ¡i đâu.
Lục Tiểu Phụng đứng hóng ngá»n gió Tây Bắc lạnh như dao cắt trong buổi tà n thu ở miá»n Bắc. Chà ng đưa mắt nhìn theo ngưá»i ngá»±a Ä‘i xa rồi.
Äá»™t nhiên phÃa sau có tiếng ngưá»i khẽ nói :
- Tại hạ đã nháºn ra con ngá»±a nà y.
Lục Tiểu Phụng quay phắt lại ngó thấy ngưá»i vừa nói là má»™t hán tá» mình mặc áo xanh chân Ä‘i giầy vải. Y phục cá»§a gã tuy má»™c mạc nhưng khà thế không phải hạng tầm thưá»ng. Gã chÃnh là má»™t trong đám ngưá»i Ä‘i theo Lý Yến Bắc tản bá»™ buổi sáng sá»›m.
Hán tỠáo xanh nói tiếp :
- Tại hạ là Triệu ChÃnh Ngã ở phÃa Äông thà nh. Ngưá»i ta thưá»ng kêu bằng Can Nhi Triệu.
Can Nhi Triệu còn kêu bằng Äoà n Äầu là Tổng quản bá»n khất cái ở địa phương nà y. Tại chốn quê mùa, thế lá»±c cá»§a gã rất lá»›n.
DÄ© nhiên Lục Tiểu Phụng đã biết thân thế gã nên không nói chuyện hà n huyên mà há»i ngay :
- Ông bạn nháºn được con ngá»±a đó ư?
Can Nhi Triệu hạ thấp giá»ng xuống đáp :
- Chỉ ở trong hoà ng thà nh má»›i có loại tuấn mã nà y. Còn ngưá»i ngoà i dù lá»›n máºt đến đâu cÅ©ng không dám phạm cấm.
Bạch mã tưá»ng trưng cho sá»± tôn quý mà tôn quý nhất chỉ có hoà ng gia.
Lục Tiểu Phụng chau mà y há»i :
- Chẳng lẽ con ngá»±a đó từ trong Tá» Cấm Thà nh chạy ra? Chẳng lẽ Tây Môn Xuy Tuyết cứ ở trong Hoà ng Thà nh cho ngưá»i ngoà i không tìm thấy được? Nhưng Hoà ng Thà nh là nÆ¡i phòng vệ thâm nghiêm sao để cho ngưá»i ngoà i lẻn và o ẩn núp?
Can Nhi Triệu im tiếng. Äây là phạm đến cấm kỵ chốn kinh thà nh khi nà o gã dám lắm miệng.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm, lại há»i :
- Ông bạn có thể bảo anh em thá»§ hạ Ä‘iá»u tra coi con ngá»±a đó từ đâu ra, ai là ngưá»i ngó thấy đầu tiên không?
Can Nhi Triệu ngần ngại nhưng cÅ©ng gáºt đầu đáp :
- Cái đó chẳng khó gì nhưng tại hạ vâng lệnh đến đón công tá» tá»›i nhà công quán cá»§a Tháºp Tam Di.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vụ nà y còn quan trá»ng hÆ¡n. Ông bạn chỉ cần cho ta hay công quán đó ở chá»— nà o để tá»± tìm đến cÅ©ng được.
Can Nhi Triệu ngần ngại một lúc rồi đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi. Bây giá» tại hạ dặn gã tiểu tống ruổi xe ngá»±a Ä‘em công tỠđến hẻm Quyá»n Liên. Công quán cá»§a Tháºp Tam Di là gian nhà cuối cùng vá» mé tả trong hẻm nà y.
Lục Tiểu Phụng ngồi trên xe lòng rối bá»i. Những vấn đỠnhức óc cà ng ngà y cà ng lắm. Chà ng tá»± há»i :
- Ai đã ám toán Tôn lão gia? Vì mục Ä‘Ãch gì? Tại sao Tây Môn Xuy Tuyết lại giữ hà nh tung bà ẩn đến thế?
Hẻm Quyển Liêm là má»™t ngõ hẻn tÄ©nh mịch. Những ngưá»i cư trú trong hẻm Ä‘á»u là đại gia. PhÃa trong bức tưá»ng cao im lặng không má»™t tiếng ngưá»i.
Ngá»n gió thu Ä‘em lại mùi thÆ¡m cá»§a Thạch Lá»±u. Sắc chiá»u bảng lảng. Ngà y sắp vỠđêm.
Căn nhà cuối cùng mé tả trong hẻm cá»a đóng kÃn mÃt. Cả ba mươi công quán cá»§a Lý Yến Bắc Ä‘á»u đống cá»a. Tuyệt không má»™t ngưá»i phức tạp nà o lảng vảng ở đó.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dà i rồi quay mình trở lại nhà Lý Yến Bắc.
Lúc nà y Lý Yến Bắc vẫn còn thức chỠLục Tiểu Phụng.
Lý Yến Bắc tươi cưá»i :
- Công tỠvỠthực là đúng lúc.
Lục Tiểu Phụng nhìn Lý Yến Bắc :
- Có chuyện gì thế Lý huynh?
Lý Yến Bắc vỗ vai Lục Tiểu Phụng :
- Bây giá» những đồ nhắm chắc chuẩn bị đâu đấy rồi. Ta đặc biệt má»i ngưá»i khách bồi tiếp cÅ©ng đã đến rồi.
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên há»i :
- Sao lại còn khách bồi tiếp? Ai váºy?
Lý Yến Bắc nở nụ cưá»i thần bà đáp :
- DÄ© nhiên là má»™t nhân váºt mà công tá» không chán ghét.
Trên bà n đã bà y bốn đĩa trái cây, bốn đĩa món ăn chơi và các thứ rượu đủ mà u sắc. Ngoà i ra là một món cá bung, một con vịt quay, một đĩa thuỷ tinh đỠbạng. một đĩa tiểu siêu nga, một đĩa điểu bì kê, một đĩa vũ lưu công, một đĩa thịt cừu. Lại còn một con dê đang bắc lên quay.
Lục Tiểu Phụng chá»›p mắt cưá»i há»i :
- Lý lão gia định là m cho tại hạ chướng bụng lên mà chết chăng?
Lý Yến Bắc cưá»i rá»™.
Giữa lúc ấy một thiếu phụ quần áo hoa lệ, phong tư tuyệt thế tha thướt tiến và o.
Lục Tiểu Phụng ngó thấy mụ không khá»i sá»ng sốt.
Lý Yến Bắc vừa cưá»i vừa giá»›i thiệu :
- Äây là nhân váºt có bốn hà ng lông mà y tên gá»i Lục Tiểu Phụng. Phải chăng nà ng muốn được biết y?
Tháºp Tam Di khép nép thi lá»… rồi cưá»i đáp :
- Bá»n tiện thiếp đã gặp nhau rồi.
Lý Yến Bắc sá»ng sốt há»i :
- Các vị gặp nhau hồi nà o?
Tháºp Tam Di mỉm cưá»i đáp :
- Vừa rồi tiện thiếp đi với Âu Dương ra ngoà i mua hạt châu. Âu Dương đã trỠy cho tiện thiếp biết.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cưá»i, không chịu được há»i :
- Phải chăng hai vị má»i khách đến tiếp tại hạ là cô đó?
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tỠcũng biết Âu Dương ư?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
Lý Yến Bắc cả cưá»i nói :
- Công tá» quen biết là phải. Nếu má»™t mỹ nhân như váºy cÅ©ng không biết thì Lục Tiểu Phụng còn là ngưá»i anh hùng thế nà o được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô ta đâu?
Tháºp Tam Di đáp :
- Y còn ở dưới bếp Ä‘ang là m đồ Ä‘iểm tâm cho công tá».
Âu Dương Tình là m đồ nhắm Ä‘iểm tâm cho Lục Tiểu Phụng khiến chà ng ngạc nhiên gượng cưá»i há»i :
- Phải chăng y muốn đánh thuốc độc tại hạ?
Tháºp Tam Di há»i lại :
- Công tỠtưởng y tà n độc đến thế ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ đã đắc tá»™i vá»›i y má»™t lần. Có ngưá»i không để ai đắc tá»™i hai lần.
Tháºp Tam Di há»i :
- Công tá» tưởng y là hạng ngưá»i đó chăng?
Lục Tiểu Phụng không phá»§ nháºn.
Tháºp Tam Di nhìn chà ng không chá»›p mắt.
Thông thưá»ng nữ nhân không nên dòm ngó nam nhân như váºy, nhất là ở trước mặt chồng.
Lục Tiểu Phụng cảm thấy sượng sùng nhưng Tháºp Tam Di vẫn thản nhiên.
Lý Yến Bắc không nhịn được há»i :
- Nà ng ngó gì dữ váºy?
Tháºp Tam Di đáp :
- Tiện thiếp thỠngắm coi y có phải là chà ng ngốc không?
Lý Yến Bắc đáp :
- Y chẳng ngốc tý nà o hết.
Tháºp Tam Di nói :
- Coi bỠngoà i thì không thấy gì nhưng thực ra y là chà ng ngốc không hơn không kém.
Lý Yến Bắc "Ủa" lên má»™t tiếng ra chiá»u kinh ngạc.
Tháºp Tam Di thở dà i há»i :
- Ngưá»i ta đã muốn Ä‘i mà biết y sắp tá»›i, đột nhiên ngưá»i ta thay đổi chá»§ ý. Ngưá»i ta chẳng chịu và o bếp bao giá», nghe nói y đến liá»n và o bếp báºn bã suốt ngà y. Nếu có má»™t ngưá»i đà n bà như váºy đối vá»›i tướng công thì tướng công có hiểu ý tứ cá»§a ngưá»i ta không?
Lý Yến Bắc đáp :
- Ãt ra ta hiểu là y tuyệt không oán háºn ta.
Tháºp Tam Di thở dà i :
- Äến tướng công còn hiểu mà Lục công tá» chẳng hiểu chút gì thì tướng công bảo chà ng có ngốc hay không?
Lý Yến Bắc cưá»i nói :
- Bây giá» ta cÅ©ng nháºn thấy y hÆ¡n ngốc tháºt.
Lục Tiểu Phụng lại một phen ngơ ngác.
DÄ© nhiên chà ng hiểu ý rồi nhưng chà ng tháºt không ngá» tá»›i.
Lý Yến Bắc lại cưá»i nói :
- Sá»± thá»±c cái đó không thể trách công tỠđược vì tâm lý cá»§a nữ nhân, nam nhân khó mà đoán thấu được. Huống chi công tá» lại là ngưá»i đương cuá»™c. Sách có chữ "ÄÆ°Æ¡ng cuá»™c giả say, bà ng quan giả tỉnh".
Tháºp Tam Di lạnh lùng nói :
- Tiện thiếp cũng không trách công tỠnhưng bất bình thay cho Tiểu Âu Dương mà thôi.
Lý Yến Bắc cưá»i rá»™, vá»— vai Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu ta là công tá» thì ngồi chá» Tiểu Âu Dương ra đây, ta nhất định thân cáºn vá»›i y.
Hắn vừa dứt lá»i, má»™t hồi còi tre đột nhiên theo gió vá»ng lại, hiển nhiên giống tiếng còi mà Lục Tiểu Phụng đã nghe thấy ở ngoà i lò gạch.
Lục Tiểu Phụng tái mặt la thất thanh :
- Mau cứu Âu Dương....
Chà ng vừa nói được bốn chữ, ngưá»i đã xuyên qua cá»a sổ vá»t Ä‘i. Chà ng lại lạng ngưá»i má»™t cái ra xa ngoà i mưá»i trượng.
Tiếng còi trúc từ phÃa Tây Nam vá»ng lại, nghe không xa mấy. Từ bức tưá»ng phÃa Tây tòa viện trạch nà y vá»t ra lại xuyên qua má»™t ngõ hẻm thì đến má»™t khu đình viên bá» hoang đã lâu ngà y.
Trong vưá»n cá» má»c ráºm um mất cả lối Ä‘i. Những đình đà i lầu các giữa đám hoa gấm nay biến thà nh những ổ chồn cáo.
Những địa phương thế nà y há chẳng phải là nÆ¡i thưá»ng xảy ra quái sá»±.
Bóng Ä‘em đã dà y đặc, trá»i tối Ä‘en như má»±c.
Gió thu hiu hắt thổi qua vùng hoang thảo. Những cây bạch dwong cằn cỗi. Một vừng trăng tỠvừa lên soi chênh chếch và o chốn đình viện thê lương quạnh quẽ.
Không má»™t bóng ngưá»i cÅ©ng chẳng có ma quá»· nà o hết.
Lục Tiểu Phụng bị ngá»n gió thu quạt và o mặt không nhịn được cÆ¡ hồ rét run.
Má»—i khi sắp xảy chuyện hung sát bất thưá»ng, chà ng lại nảy ra má»™t mối linh cảm kỳ dị. Hiện giá» chà ng cÅ©ng bị mối linh cảm đó ám ảnh.
Không đèn lá»a, không má»™t chòm sao. ánh trăng lu má» thảm đạm, lạnh lùng.
Gió thổi cà nh khô lay động trông như ma quỷ hiện hình cả một lượt.
Äá»™t nhiên trong bóng tối lại vang lên má»™t hồi còi trúc.
Lục Tiểu Phụng vá»t lên như tên bắn. Lần nà y chà ng ngó thấy ngưá»i thổi còi.
Ngưá»i thổi còi đứng dưới gốc cây khô trước mặt.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên dừng bước. Dưá»ng như chà ng sá»ng sốt.
Ngưá»i thổi còi bất quá là m má»™t thằng nhá» khoảng mưá»i mấy tuổi.
Thằng nhá» nà y ngưá»i không cao, mặc quần áo rách rưới, cặp mắt lá»›n. Gã hãy còn thò lò mÅ©i. Ngưá»i gã run bần báºt, hiển nhiên gã sợ lạnh.
Tay gã cầm một cái còi trúc hình thù kỳ dị.
Lục Tiểu Phụng nhìn ngắm thằng nhá», từ từ bước tá»›i.
Thằng nhá» hoà n toà n không phát giác. Gã ngÆ¡ ngác ngó hết bên nà y qua bên kia. Äá»™t nhiên gã nhìn thấy bóng ngưá»i in trên mặt đất. Gã kêu rú lên má»™t tiếng rồi té chạy.
Nhưng gã chạy thế nà o được? Gã vừa vá»t Ä‘i mấy vước đã bị Lục Tiểu Phụng nắm giữ.
Thằng nhá» kêu thét như heo bị chá»c tiết.
Lục Tiểu Phụng chỠgã kêu thét xong mới nói :
- Ta là ngưá»i chứ không phải là quá»·.
Thằng nhá» ngá»ng mặt lên nhìn má»™t cái, tuy gã đã xác định là ngưá»i mà trên mặt vẫn đầy vẻ khá»§ng khiếp. Nước mÅ©i chảy ra cà ng nhiá»u. Gã ấp súng há»i :
- Ông... ông không phải là ma quá»· tháºt chứ?
Lục Tiểu Phụng giải thÃch :
- Ma quá»· không có bóng. Ngưá»i má»›i có bóng.
Thằng nhá» thở phà o má»™t cái ngoác miệng ra há»i :
- Sao ông lại bắt tiểu t�
Lục Tiểu Phụng đápd :
- Ta muốn há»i ngươi mấy câu?
Thằng nhá» ngần ngại há»i lại :
- Ông há»i xong rồi buông tha tiểu nhân Ä‘i chứ?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Chẳng những ta tha cho ngươi Ä‘i mà còn tặng ngwoi hai tiá»n để mua kẹo.
Chà ng không cưá»i được nhưng trước mặt thẳng nhá», chà ng không muốn giữ bá»™ mặt nghiêm khắc.
Nụ cưá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng khiến thằng nhá» yên tâm lại. Gã chá»›p mắt há»i :
- Ông muốn há»i Ä‘iá»u chi?
Lục Tiểu Phụng cất giá»ng ôn nhu há»i :
- Tên ngươi là gì? Nhà ngưá»i ở đâu?
Thằng nhỠđáp :
- Tiểu tỠtên là Tiểu Khả Lân (thằng nhỠđáng thương). Tiểu tỠkhông có nhà .
Tiểu Khả Lân dÄ© nhiên không nhà cá»a. Äứa nhá» không nhà cá»a má»›i gá»i là Tiểu Khả Lân.
Thằng nhỠkhông những đáng thương mà lại rất thà nh thực, chẳng có vẻ gì man trá.
Lục Tiểu Phụng cà ng ôn hòa hÆ¡n, lại há»i :
- Äêm tối ngươi má»™t mình đến đây có sợ không?
Tiểu Khả Lân phưỡn ngực đáp :
- Tiểu tỠkhông sợ. Bất cứ nơi nà o cũng dám đi.
Miệng nói không sợ thì thưá»ng là những ngưá»i nhát gan hÆ¡n ai hết.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Có phải ngươi nháºn thấy nÆ¡i đây đẹp đẽ không?
Tiểu Khả Lân đáp :
- Chẳng có chi đẹp đẽ hết.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äã chẳng có chi tốt dẹp sao ngươi lại tá»›i đây thổi còi?
Tiểu Khả Lân đáp :
- Má»™t lão già lưng gù kêu tiểu tỠđến, lão cÅ©ng cho tiểu tá» hai tiá»n.
Lại là lão già lưng gù.
Ngưá»i Ä‘i mua quan tà i cho Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thà nh là lão. Ngưá»i sát hại Tôn lão gia cÅ©ng là lão. Nhưng lão là ai?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cái còi nà y cũng của lão cho ngươi ư?
Tiểu Khả Lân gáºt đầu đáp :
- Cái còi nà y còn đẹp hơn còi bán ở ngoà i tiệm. Thanh âm cũng vang dội hơn.
Hiển nhiên gã rất thÃch cái còi, bất giấc lại đưa lên miệng thổi.
Tiếng còi lanh lảnh vang lên, lấn át hết má»i thanh âm không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Lục Tiểu Phụng không nghe thấy thanh âm nà o khác nhưng đột nhiên nảy cảm giác kỳ lạ. Chà ng không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Tại sao chà ng nảy ra cảm giác kỳ lạ chÃnh chà ng cÅ©ng không biết.
Trong chá»›p mắt nà y bá»—ng chà ng nhìn thấy má»™t bóng đỠtừ dưới mặt đất nhảy chồm lên như tên bắn, tốc độ còn nhanh hÆ¡n mÅ©i tên nhiá»u. Có thể nói nhanh như Ä‘iện chá»›p.
Bóng đỠđó đột nhiên vá»t tá»›i cổ há»ng Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng đưa hai ngón tay kẹp lấy. Chà ng kẹp má»™t váºt vừa lạnh vừa trÆ¡n.
Té ra một con rắn độc mà u hồng.
Lưỡi con rắn độc đỠngẩu đã thò ra, xuýt nữa liếm và o cổ Lục Tiểu Phụng
Nhưng nó không động Ä‘áºy nữa rồi.
Hai ngón tay Lục Tiểu Phụng đã kẹp trúng chỗ thất thốn của nó.
Nếu chà ng ra tay cháºm má»™t chút hay kẹp tráºt ra chá»— khác má»™t ly, hoặc lá»±c lượng kém má»™t chút thì hiện giá» chà ng đã thà nh ngưá»i chết rồi.
Từ ngà y chà ng ra Ä‘á»i đến nay đây có thể nói là chà ng sấn và o đầm rồng hang cá»p.
Chà ng trải qua nhiá»u phen cách cái chết chỉ chừng sợi tóc mà gặp kẻ giết ngưá»i như ngóe cÅ©ng không phải là Ãt nhưng chưa bao giá» thấy sá»± tình nguy hiểm như lần nà y.
Trong tay cầm con rắn độc lạnh như băng, cả ngưá»i chà ng cÅ©ng lạnh toát. Chà ng cảm thấy bao tá» tá»±a hồ co lại, những muốn nôn á»™c ra. Con rắn độc là m cho Tiểu Khả Lân bở vÃa. Gã rú lên má»™t tiếng rồi chạy tháºt xa.
Lục Tiểu Phụng hÃt má»™t hÆ¡i chân khà xoay tay liệng con rắn xuống phiến đá. Lúc chà ng ngá»ng đầu lên thì thằng nhá» ngây ngô chất phác đã mất biến.
Gió thổi rung rinh ngá»n cá», cà nh khô chuyển rắc rắc.
Lục Tiểu Phụng đứng đầu ngá»n gió thu, hÃt liá»n mấy hÆ¡i chân khÃ, trái tim chà ng má»›i Ä‘áºp hòa hoãn lại.
Giữa lúc ấy, trong bóng rối lại báºt lên tiếng la khá»§ng khiếp mà hiển nhiên là thanh âm cá»§a thằng nhá» phát ra.
|
 |
|
| |