15-09-2008, 01:41 PM
Äá»™i Xung KÃch Trong đôi mắt anh Trúc là tất cả Là niá»m vui là hạnh phúc anh ước mong
Tham gia: May 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 562
Thá»i gian online: 1 giá» 5 phút 47 giây
Thanks: 532
Thanked 159 Times in 80 Posts
Hoa KÃnh - Nguyên tác : Thương Nguyệt - Nguồn: Nhạn Môn Quan
Hoa kÃnh
Nguyên tác: Thương Nguyệt
Dịch: K5 (Tặng Tiểu Ngá»c)
Nguồn: Nhạn môn quan
I. Và o Ä‘á»
Năm Thiệu Hưng thứ mưá»i lăm Ä‘á»i vua Cao Tông. Thà nh Lâm An.
“Mẹ, xem nà y! Cháºu hoa biết nhảy! Äẹp quá!â€
Äó là má»™t năm thanh bình an khang.
Trên ngõ Thiên Thá»§y trong thà nh Lâm An, ngưá»i Ä‘i đưá»ng lục lục tục tục cất bước, tiếng rao hà ng cá»§a những ngưá»i buôn bán lặt vặt vang lên không ngá»›t. Äá»™t nhiên, má»™t giá»ng trẻ con trong vắt vang lên, đượm vẻ kinh ngạc đến cùng cá»±c.
Má»™t mỹ phụ nghiêm trang bị má»™t cáºu bé chừng tám, chÃn tuổi kéo quay lại xem má»™t khung cá»a nhá»: cánh cá»a khép há», trên báºc thá»m đặt mấy cháºu hoa Ä‘ang tắm mình trong ánh dương quang.
Hiển nhiên đó là má»™t hiệu bán hoa, vốn đầy rẫy ở kinh thà nh. Hiện nay tuy giang sÆ¡n tà n phá nhưng chỉ cần đặt chân sang Giang Nam, trong những nhà vương công quý tá»™c Ä‘á»u chiếu theo phong phạm xa hoa cá»§a tiên triá»u: Dùng nhiá»u cây cối tạo cảnh trà cho khu vưá»n, bao nhiêu loại hoa thÆ¡m cá» lạ Ä‘á»u thu gom vá». Tháºm chà há»c theo cách xây Hoa Thạch cương cá»§a Huy Tông hoà ng đế trước kia, phà m loại hoa cá» nà o lạ má»™t chút trong thiên hạ liá»n gom hết vá» Biện Kinh.
Gió ấm đu đưa say du khách
Sao bảo Hà ng Châu cũng Biện Châu (1)
Trong trà o lưu như váºy, Æ¡n trá»i mưa móc, thà nh Lâm An dưới thá»i Cao Tông hoà ng đế xuất hiện rất nhiá»u hiệu bán hoa, những nÆ¡i nổi danh vá» chăm sóc hoa như Tằng gia hay chế tác cháºu cảnh như Hạ gia cà ng được vua yêu, má»i loại hoa trồng ra Ä‘á»u được cung cấp cho đại ná»™i thưởng ngoạn. Trước đây, Huy Tông hoà ng đế từng ban cho Tằng gia má»™t tấm biển, trên đỠba đại tá»± “Äoạt thiên côngâ€.
Vì thế mà những ngưá»i trồng hoa, là m vưá»n hèn má»n đột nhiên trở thà nh nghá» thá»i thượng. Khắp hang cùng ngõ hẻm trong phá»§ Lâm An, các cá»a hà ng hoa má»c lên như nấm sau mưa.
Ngõ Thiên Thá»§y không phải là đưá»ng chÃnh cá»§a thà nh Lâm An, ngưá»i qua lại không nhiá»u. Những cá»a hà ng hoa mở ở đây hiển nhiên sinh ý không thịnh, hình như cÅ©ng không có loại hoa, cây cảnh nà o đặc biệt để trưng bên ngoà i, chỉ có mấy cháºu hoa bình thưá»ng bà y trên báºc thá»m, khách Ä‘i qua Ä‘i lại hầu như không để ý tá»›i.
Nếu không phải con trai kêu ầm lên, chắc mỹ phụ cÅ©ng không chú ý đến hiện tượng kì quái đó: má»™t cháºu hoa trên báºc thá»m trồng mấy cây hoa mà u và ng nhạt không gió mà lay động, liên tục nghiêng qua nghiêng lại theo con đưá»ng, động tác cá»±c kỳ bắt mắt.
“Ồ, hay quá - mẹ, con muốn, con muốn!†Hiển nhiên bình thưá»ng cáºu bé được mẹ chiá»u sinh hư, giá» bắt đầu vòi vÄ©nh, “mua cho con Ä‘i!â€
Ãnh mắt cá»§a thiếu phụ mỹ lệ đượm vẻ âu sầu không tương xứng vá»›i tuổi tác, phảng phất như đã trải qua nhiá»u dâu bể. Nà ng chiá»u lòng con trai, cất bước tiến vá» phÃa cá»a hà ng hoa nhá» xÃu.
Äến trước báºc thá»m, nà ng nhấc chân, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: “Hoa KÃnh.â€
Trên tấm biển đã hơi sứt sở có viết hai chữ tiểu triện đỠrực.
Bà n tay thiếu phụ mặc hoa phục trang nghiêm đột nhiên run rẩy, cÆ¡ hồ không giữ nổi hà i tá», liên tục thoái lùi mấy bước, mặc kệ con trai kêu khóc, mặc kệ việc nà ng vừa đá đổ má»™t cháºu hoa, loạng choạng lùi lại rảo bước Ä‘i tháºt nhanh.
“Trương phu nhân.†Hình như tiếng cháºu hoa vỡ đã kinh động chá»§ nhân cá»a hiệu, cánh cá»a vô thanh vô tức mở ra, má»™t giá»ng nói thầm thÄ© cất lên phÃa sau lưng.
Sắc mặt thiếu phụ trắng nhợt đến mức gần như trong suốt, toà n thân cứng lại bất động.
PhÃa sau cánh cá»a là má»™t vùng tối tăm, má»™t thiếu nữ mỹ lệ váºn bạch y đứng trong tối nhìn theo thiếu phụ ôm con, cất tiếng u oán: “Trương phu nhân…phu nhân vừa đá vỡ cháºu hoa cá»§a muá»™i.â€
Mỹ phụ được gá»i là Trương phu nhân chầm cháºm quay đầu lại, tá»±a hồ dùng hết dÅ©ng khà má»›i dám nhìn thiếu nữ đứng sau cánh cá»a má»™t lần, sắc mặt lại trắng thêm và i phần, ánh mắt sáng rá»±c cụp xuống, lẩm bẩm: “Bạch cô nương…â€
Trong phòng bà y bạt ngà n hoa cá», có cháºu nhá» cỡ nắm tay, có cháºu vươn cao đến táºn xà nhà . Hoa và cây quá nhiá»u nên tuy mở cá»a sổ nhưng ánh sáng trong phòng vẫn hÆ¡i má» má». Vòng qua tấm bình phong bò đầy hoa mạn đà linh là má»™t khung cá»a nhá», hình như thông ra sân.
Má»i thứ vẫn như mưá»i năm trước.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương kì dị, không biết từ cháºu hoa nà o tá»a ra, nhưng mùi thÆ¡m nồng đượm vẫn như mưá»i năm trước, khiến ngưá»i ta như Ä‘ang trong má»™ng ảo. Căn phòng liá»n yên lặng cá»±c độ, chỉ có thần sắc Trương phu nhân tá» ra vô cùng khẩn trương.
“Má»i ngồi.†Bạch y thiếu nữ dẫn Trương phu nhân và o phòng, phá»§i mấy lá hoa lan rÆ¡i trên bà n, mỉm cưá»i há»i, “phu nhân uống trà gì? Tiểu muá»™i vừa má»›i phÆ¡i được má»™t Ãt bÃch mai khôi thượng phẩm.â€
“Không dám phiá»n Bạch cô nương.†Trương phu nhân lại lấy dÅ©ng khà ngước nhìn thiếu nữ áo trắng mỹ lệ, chợt cảm giác lạnh buốt từ trong lòng trá»—i dáºy. Vẫn toà n thân phá»§ má»™t lá»›p bạch y, thân hình gầy gò, mái tóc dà i Ä‘en như má»±c, gương mặt mảnh mai nhợt nhạt, đôi tròng mắt Ä‘en sâu thăm thẳm, khóe mắt trái có má»™t nốt ruồi mỹ nhân mà u đỠtươi, hệt như má»™t giá»t lệ chá»±c nhá» xuống.
Quả nhiên không có gì thay đổi! Mưá»i năm rồi… Từ dạo gặp nữ hà i nà y ở Tuyá»n Châu phá»§ cÅ©ng đã mưá»i năm, mà nữ hà i tên Bạch Loa vẫn không mảy may biến đổi, dáng vẻ vẫn như thiếu nữ mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi.
Trương phu nhân run láºp cáºp, theo ý thức ôm chặt hà i tá» - cáºu bé hình như Ä‘i tung tăng ngoà i phố nà y giỠđã mệt, không biết từ lúc nà o nhắm mắt ngá»§ say sưa trong lòng mẫu thân.
“Trương phu nhân hình như sống rất vui vẻ.†Trà đã pha xong, cánh hoa xanh biếc từ từ nở rá»™ng trong là n nước nóng, mỹ lệ vô cùng. Bạch Loa mỉm cưá»i, há»i thăm.
“CÅ©ng nhá» phúc cá»§a cô nương.†Trương phu nhân khẽ khà ng đáp, ngừng má»™t chút, giá»ng hÆ¡i run run, “thiếp thân đã tái giá, chồng thiếp thân há» Thôi.â€
“A, váºy ư, trà nhá»› cá»§a muá»™i kém quá…váºy phải xưng hô là Thôi phu nhân.†Bạch Loa mỉm cưá»i ngá»t ngà o, nốt ruồi như giá»t lệ nÆ¡i khóe mắt sa xuống, khiến khuôn mặt cÆ¡ hồ muốn khóc, “hà i tỠđã lá»›n ngần nà y rồi – đúng là khả ái.â€
Nà ng nhìn cáºu bé Ä‘oạn cầm má»™t cháºu hoa nhá» xÃu, cưá»i nói: “Ồ, Chu VÅ© thảo rất hợp vá»›i hà i tá» nà y – coi như quà gặp mặt cá»§a muá»™i cho tiểu công tá»â€¦â€
Cây cỠđó không cao, lá như lưỡi kiếm, cánh hoa mà u và ng, má»—i lần nghe thấy tiếng ngưá»i lại tá»± nhảy múa. Cây được trồng trong má»™t cái cháºu sứ nhá» mà u xanh, trên cà nh hoa treo má»™t tá» giấy nhá».
“Không! Mang Ä‘i, mang Ä‘i …â€, từ lúc và o trong nhà , mỹ phụ vẫn khẩn trương, giỠđột nhiên kêu lên kinh hãi, vung tay váºn lá»±c gạt phắt cháºu hoa mà bạch y nữ tỠđưa tá»›i, rÃt lên chói tai, “không cần!…Xin cô nương tha cho con trai thiếp thân! Thiếp thân không cần váºt nà y.â€
“Thôi phu nhân.†Bạch Loa bình thản đưa mắt nhìn thiếu phụ chá»±c phát tác, hiển nhiên mưá»i năm nay thiếu phụ hoà n toà n chìm ngáºp trong hạnh phúc bình phà m, ánh mắt nà ng lóe lên tia sáng thương cảm.
â€œÄÆ°á»£c, được…cô nương nói Ä‘i, chuyện mưá»i năm trước, cô nương muốn là m thế nà o? Cô nương cần bao nhiêu tiá»n?†Thôi phu nhân cÆ¡ hồ sụp đổ, ôm con trai tháºt chặt, trừng trừng nhìn thiếu nữ kỳ dị, giá»ng nói chuyển thà nh uất nghẹn, run rẩy, “xin cô nương đừng nói vá»›i tướng công tôi…xin cô nương đó.â€
“Thôi phu nhân…†Bạch Loa cúi đầu, hình như đã thở dà i, nhìn lá cá» xoay xoay, nhảy múa rất sinh động, nhẹ giá»ng: “Phu nhân hiểu lầm rồi – muá»™i không hỠđịnh dùng việc nà y uy hiếp phu nhân. Phu nhân đã trả tiá»n, sá»± tình coi như chấm dứt, không phải sao?â€
“…??†Thân mình Thôi phu nhân vẫn run lên vì kÃch động, ngây ra không thốt thà nh lá»i, cÆ¡ hồ không dám tin và o những gì bạch y thiếu nữ nói.
“Vị tướng công trước đây cá»§a phu nhân say rượu, trượt chân té xuống lầu mà chết. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết, đúng không?†Bạch Loa mỉm cưá»i, khẽ khà ng cất tiếng, đưa mắt nhìn sắc mặt mỹ phụ lại Ä‘ang nhợt nhạt hẳn Ä‘i, “phu nhân không là m gì – mà chỉ là m đúng bổn pháºn cá»§a thê tá», muá»™i cÅ©ng không là m gì – mà chỉ bán cho phu nhân má»™t cháºu hoa. Äúng không?â€
“Äúng, đúng váºy.†Thôi phu nhân cuối cùng cÅ©ng lên tiếng, sắc mặt nà ng lợt lạt, lẩm bẩm: “Ta không là m gì…không là m gì.â€
“Äúng. Nên phu nhân không cần khẩn trương như thế…phu nhân không là m gì.†Bạch Loa mỉm cưá»i, vá»— nhẹ lên vai Thôi phu nhân, cảm giác kinh mạch nà ng ta khẽ nhảy lên, “hà huống, mưá»i năm nay phu nhân sống rất vui vẻ.â€
Thôi phu nhân cuối cùng cÅ©ng cúi đầu, ánh mắt hÆ¡i đảo qua đảo lại, rõ rà ng dần bình tÄ©nh lại: “Bạch cô nương…cô, cô nương tháºt sá»± sẽ không nói ra?â€
“Phu nhân cứ há»i bất cứ ngưá»i khách mua hoa nà o xem Bạch Loa đã bao giá» thất tÃn chưa?†Bạch y thiếu nữ có vẻ không vui, đáp lạnh tanh.
“Äa, Ä‘a tạ…†Thôi phu nhân thở phà o, cúi đầu có vẻ hổ thẹn, ánh mắt lại ngáºp nét cưá»i, “tướng công hiện giỠđối vá»›i tối rất tốt, Bạch cô nương à .â€
“Ồ, có phải là Thôi tướng công ở ngõ phÃa trước không?†Khóe môi Bạch Loa mỉm cưá»i, nhưng tuy nà ng cưá»i mà gương mặt vẫn đượm vẻ bi ai – có lẽ vì nốt ruồi giống như giá»t lệ đó.
Tiá»…n hai mẹ con Ä‘i khá»i, bạch y thiếu nữ đóng cá»a thở dà i, lẩm bẩm vá»›i gian phòng trống bà y đầy hoa và cây cảnh: “Ôi…Tuyết nhi, ngươi xem đó, mặc cho ta không có ác ý, nà ng ta vẫn sợ đến váºy.â€
Lá»i chưa dứt, “vèo†má»™t tiếng, má»™t con anh vÅ© lông trắng từ trên bụi cây bay lên, Ä‘áºu xuống bà n tay thiếu nữ Ä‘ang xòe ra, há mở lÃu lo: “Äúng váºy, Bạch Loa cô nương nói rất đúng! Nói rất đúng!â€
“Thế nên ngươi coi, không ai chịu nhá»› lại những ngà y tháng tá»™i ác – nà ng ta không muốn gặp ta.†Bạch Loa lại thở dà i, “dù ta chỉ muốn há»i thăm xem nà ng ta hiện tại sống thế nà o.â€
“Nói rất đúng! Nói rất đúng!†Bạch anh vũ nghoẹo đầu, lặp lại câu nói.
“Nhưng hiện giá» nà ng ta không phải rất hạnh phúc sao? Hà i tá» cá»§a nà ng ta khả ái quá…†Thiếu nữ có phần cảm thán, tiếp tục lẩm nhẩm, “nên những gì đã là m năm xưa cÅ©ng đáng giá.â€
“Nói rất đúng!†Loà i chim há»c tiếng ngưá»i chỉ biết lặp lại má»™t câu.
“Ôi, phà công dạy ngươi bao nhiêu năm, có mấy câu cÅ©ng há»c không xong!†Trong lòng Bạch Loa dấy lên lá»a giáºn.
“Gả cho ngưá»i! Gả cho ngưá»i! – khi nà o Bạch Loa sẽ được gả cho ngưá»i ta?†Con chim anh vÅ© quả nhiên đổi câu nói, bay vù vù trong phòng, kêu lên trong vắt. Bạch y thiếu nữ tức giáºn tung ra má»™t cước, Ä‘uổi theo bắt nó.
Trên đưá»ng phố, ánh nắng tháºt rá»±c rỡ, quanh mình toà n là ngưá»i Ä‘i lại, ai cÅ©ng há»›n há»›n hở hở.
Thôi phu nhân ôm con trai Ä‘i trên phố, tay còn cầm má»™t cháºu cá» xanh biếc.
“Mẹ! Cá» múa kìa!†Cáºu bé nằm trong vòng tay mẹ vừa tỉnh ngá»§, khẽ dịu mắt kêu lên kinh ngạc, đưa tay nghịch cháºu cá», chăm chú quan sát Ä‘iệu múa, tá» giấy treo trên cây quay tÃt. Thôi phu nhân thấy bên trên tá» giấy có viết mấy chữ: phú quý bình an.
Nà ng vẫn lo lắng, không hiểu con trai lúc ở trong Hoa Kinh gặp phải giấc mÆ¡ gì. Nhưng thấy cáºu bé xòe cánh tay nhá» xÃu đùa vui, chắc đó là giấc má»™ng đẹp.
PhÃa trước là hiệu bán gấm vóc cá»§a gia đình, từ xa đã thấy tướng công và há»a kế Ä‘ang tÃu tÃt bà y má»™t lô lụa Tương Cống má»›i chuyển đến. Sinh ý hôm nay xem ra rất vượng – trước mắt nà ng chợt mÆ¡ hồ.
Không hiểu vì sao, tuy đã ra khá»i Hoa KÃnh, trong lòng nà ng vẫn ngáºp đầy cảm kÃch và vương vấn – bất giác ngoái đầu nhìn vá» phÃa ngõ Thiên Thá»§y.
Những chuyện cũ phảng phất như mới xảy ra hôm qua.
(1): Äây nguyên là hai câu thÆ¡ trong bà i Äá» Lâm An để cá»§a Lâm Thăng: SÆ¡n ngoại thanh sÆ¡n lâu ngoại lâu, Tây Hồ ca vÅ© ká»· thá»i hưu, Noãn phong huân đắc du nhân túy, Trá»±c bả Hà ng Châu tác Biện Châu. Riêng hai câu cuối cùng hà m ý chê trách bá»n quyá»n quý chỉ lo ăn chÆ¡i mà không ngó ngà ng đến việc nước.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của kedatinh1974
Chữ ký của kedatinh1974
Click quảng cáo là một cách ủng hộ sự phát triển của diễn đà n một cách hữu hiệu & thiết thực nhất!
15-09-2008, 01:47 PM
Äá»™i Xung KÃch Trong đôi mắt anh Trúc là tất cả Là niá»m vui là hạnh phúc anh ước mong
Tham gia: May 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 562
Thá»i gian online: 1 giá» 5 phút 47 giây
Thanks: 532
Thanked 159 Times in 80 Posts
Hoa kÃnh
Nguyên tác: Thương Nguyệt
Dịch: K5 (Tặng Tiểu Ngá»c)
Nguồn: Nhạn môn quan
II. Lam anh túc
Mưá»i năm trước ở phá»§ Tuyá»n Châu.
Lại má»™t ngà y nắng đẹp, tiết thu lúc nà o cÅ©ng trong xanh, khoáng đạt, hoa cá» Ä‘á»u muốn vươn mình lên đón ánh dương quang. Bạch Loa bà y cháºu to, cháºu nhá» trước bức rèm cá»a, vừa thấm mồ hôi vừa thở phà o.
Ngưá»i bán ‘lương phấn lục Ä‘áºu thang’ gánh hà ng Ä‘i qua. Nam nhân nà y khoảng ba mươi tuổi, thân hình dong dá»ng cao, sắc mặt trắng trẻo, y phục tuy rách rưới nhưng được giặt giÅ© sạch bong.
Bạch Loa tuy má»›i dá»n đến chưa đầy tháng nhưng nháºn ra đó là Thôi Nhị ở cùng ngõ. Ngõ VÄ©nh Ninh nà y là nÆ¡i quần cư, ngưá»i ra ngưá»i và o phức tạp, má»i há»™ buôn bán lặt vặt, thượng và ng hạ cám tụ táºp cạnh nhau.
“Nhị thúc, cho cháu má»™t bát.†Thấy món ăn mát ruá»™t nà y, Bạch Loa lấy khăn tay lau mồ hôi rồi mỉm cưá»i gá»i lại mua.
“Ồ, hôm nay Bạch cô nương ra ngoà i rồi.†Thôi Nhị gánh hà ng lại, nói liến thoắng, “chúng tôi buôn bán ngoà i nà y Ä‘á»u nói cá»a nhà cô nương cả ngà y không thấy mở lần nà o.â€
Vừa nói y vừa đặt gánh xuống, lấy chiếc bát mẻ ra chuẩn bị múc.
“Khoan, nhị thúc đợi chút, cháu sẽ lấy bát ra tá»± múc.†Bạch Loa vá»™i ngắt lá»i, quay vá» phòng lấy má»™t cái bát ra.
Nà ng vừa từ Thà nh Äô xa xôi ngà n dặm chuyển tá»›i đây, đồ đạc còn chưa sắp xếp gá»n ghẽ, hồi lâu má»›i tìm được má»™t cái tô lá»›n, đáng háºn là sau ná»a tháng, lá»›p cá» ngoà i cá»a đã bò lên, bám chặt và o cái tô sứ Thanh Hoa khiến nà ng khá cháºt váºt má»›i bá»›i ra được.
Sợ Thôi Nhị ở ngoà i sốt ruột, nà ng vội và ng cầm cái tô chạy ra.
“Con mụ nà y! Tối nay mà ngươi còn không vâng lá»i, lão tá» sẽ bán ngươi và o lầu xanh.â€
Vừa ra đến cá»a Bạch Loa đã nghe thấy tiếng quát vang lên như sấm động, hòa lẫn vá»›i hÆ¡i rượu và ác khà nồng nặc. Nà ng khẽ nhÃu mà y, ở con ngõ nà y quả tháºt không dá»… chịu, cả ngà y phải nghe mấy tên du côn, vô lại chá»i bá»›i.
“Ngươi đánh chết ta Ä‘i! Äánh chết cà ng tốt! Những việc như thế bảo ta là m sao tuân theo?â€
Lẫn trong tiếng nam nhân lại quát mắng, loáng thoáng giá»ng nói run rẩy cá»§a má»™t nữ tá».
“Phì! Con mụ ngươi đừng ra vẻ Ä‘oan trang nữa! Lại ngứa ngáy muốn ăn đòn hả?†Má»™t cái bạt tai nên thân giáng xuống mặt nữ tá», Bạch Loa nhảy qua ngạch cá»a, thấy ngay giữa lòng đưá»ng, má»™t hán tá» khôi ngô đáng đánh má»™t nữ nhân kêu khóc vang trá»i. Nữ tá» rà n rụa nước mắt, thân hình gầy gò, gần như không thể phản kháng.
Thôi Nhị không bán lương phấn nữa, vá»™i gánh hà ng đến kéo hán tá» ra: “Lão ca, giữa đưá»ng giữa chợ thế nà y, lão ca sao lại nặng tay đánh phụ nữ như thế?â€
Hán tá» Ä‘iên tiết hất văng Thôi Nhị ra, giáºn giữ quát: “Liên quan gì đến ngươi! Lão tỠđánh vợ mình, cứ cho là đánh chết giữa đưá»ng cÅ©ng không đến phiên ngươi lèm bèm.â€
Toà n bá»™ hà ng xóm sống cùng phố Ä‘á»u thò đầu ra xem, Lý tú tà i bán thuốc, Vương tứ tẩu bán hà ng xén, cả Má»™c đầu tam bán bánh Ä‘a nướng… Tuy nhiên ai nấy Ä‘á»u đứng xem, không ai dám ra ngăn cản.
“Cho ngươi biết! Äại gia ta thiếu hắn tiá»n, tối nay ngươi không Ä‘i không được!†Không đếm xỉa gì đến lá»i van cầu cá»§a nữ nhân, đại hán sặc sụa mùi rượu dụng lá»±c chá»™p lấy tay nà ng, “con mẹ ngươi còn ra vẻ Ä‘oan trang cái gì? Lúc ở nhà bảo ăn trá»™m cá»§a má»™t hán tá» cÅ©ng không nên thân, để ngươi Ä‘i qua đêm vá»›i ngưá»i ta má»™t lần thì có là m sao? Äừng quên cả ngươi cÅ©ng do ta Ä‘em tiá»n mua vá».â€
“Ta không Ä‘i! Äánh chết ta cÅ©ng không Ä‘i!†Nữ tá» khóc lóc, cố gắng vùng vẫy nhưng không còn khà lá»±c, nà ng bị má»™t toán tóm lấy, đầy và o trong má»™t cá»— kiệu nhá» mà vẫn liên tục gà o khóc.
“Nhị thúc, chuyện gì váºy?†Bạch Loa đứng trên hà ng lang nhìn theo, cháºm rãi há»i, đồng thá»i đưa cái tô sứ Thanh Hoa trong tay ra. Äám đông đã giải tán, Thôi Nhị ngoái lại đón lấy cái tô, vừa múc lương phấn vừa thở dà i liên tục: “Là vợ lão Trương máºp — đó, cái nhà gá»— ba tầng ở đầu đưá»ng.â€
Bạch Loa ngẩng lên, nhìn theo hướng Thôi Nhị chỉ, thấy ở đầu đưá»ng có má»™t căn nhà gá»— — ở ngõ VÄ©nh Ninh, căn lầu ba tầng đó cà ng nổi báºt, chẳng qua hình như căn nhà đã lâu không được tu sá»a, vữa trát trên tưá»ng bong xuống già ná»a, lan can lầu hai, lầu ba chỉ còn lưa thưa, lá»™ rõ vẻ hoang tà n.
“Nhà có vẻ rất già u, sao lại đánh vợ ngay giữa đưá»ng phố nhỉ?†Nà ng tùy tiện há»i má»™t câu.
Thôi Nhị vừa múc lương phấn và o bát vừa thao thao bất tuyệt: “Có tiá»n? Tiá»n là cái gì - lão Trương máºp ham cá» bạc, bao nhiêu tiá»n bạc cha hắn để lại đã nướng sạch rồi. Căn nhà đó chỉ còn cái vá», má»i đồ dùng đã bị bán hết rồi… ồ, chỉ còn lại má»—i ngưá»i vợ tên Thúy Ngá»c - nuôi từ bé mà .â€
“Ồ, vợ lão xinh đẹp tháºt.†Bạch Loa mỉm cưá»i, bồi thêm má»™t câu.
“Không chỉ tướng mạo mà tÃnh tình cÅ©ng tốt. Có má»™t ngưá»i vợ xinh đẹp, hiá»n đức như thế lẽ ra là phúc khÃ… mạt rệp thế nà y rồi mà Thúy Ngá»c vẫn không chê lão. Chỉ là lão máºp Trương không phải con ngưá»i, không chỉ nướng sạch số tiá»n Thúy Ngá»c ngà y đêm may vá cá»±c nhá»c kiếm ra, còn thưá»ng xuyên trút giáºn lên vợ giữa đưá»ng… khục khục, ná»a đêm ná»a hôm cÅ©ng đánh vợ kêu khóc cả ngõ nghe thấy.â€
Thôi Nhị múc đầy một bát lương phấn, đưa cho Bạch Loa đứng trên hà nh lang rồi lắc đầu thở than.
Bạch Loa cởi túi đựng tiá»n, lấy ra mưá»i xu đưa cho Thôi Nhị: “Sao hôm nay hắn lại đánh vợ giữa đưá»ng phố nhỉ?â€
Vẻ mặt Thôi Nhị sầm xuống, lại lắc đầu: “Ôi…đúng là tá»™i nghiệp. Trương máºp mấy hôm trước lại thua, lần nà y không còn gì trả nợ, định Ä‘em vợ cho ngưá»i ta dùng má»™t đêm. Nhưng Thúy Ngá»c thà chết không nghe, hắn nổi giáºn má»›i đánh vợ giữa đưá»ng…lâu như váºy… đúng là tá»™i nghiệp, tá»™i nghiệp.â€
Thôi Nhị nói liá»n mấy câu tá»™i nghiệp, nhưng Lý tú tà i bán thuốc cạnh đó lại cưá»i vang, thò đầu ra nói: “Thôi lão nhị, ngươi đừng có Ä‘au lòng nha! Ai chả biết ngươi thương Thúy Ngá»c… lần nà o nà ng ta bị đánh ngươi chả liá»u mạng khuyên Trương máºp.â€
Lá»i vừa dứt, cả dãy phố vang lên tiếng cưá»i rần rần, mặt Thôi Nhị đỠlá»±ng, rồi lâu má»›i rặn được má»™t câu chống chế: “Có gì đâu? Thấy má»™t phụ nữ bị đánh như váºy giữa đưá»ng, ta không thể nói má»™t hai câu chăng?â€
“Hà , ta nói nà y Thôi lão nhị, ngươi Ä‘au lòng thì nghÄ© cách kiếm nhiá»u tiá»n đưa cho Trương máºp - chưa biết chừng hắn sẽ để Thúy Ngá»c Nhi bồi tiếp ngươi.†Vẻ mặt tay tú tà i nghèo mạt mặc trưá»ng sam hiện rõ nụ cưá»i méo mó và dâm ô.
“Lý tú tà i, ngươi Ä‘á»c cái rắm gì trong mấy cuốn sách thánh hiá»n thế hả?†Thôi Nhị đột nhiên gầm lên, vẻ mặt giáºn dữ đượm nét hung hãn khiến Lý tú tà i ngáºm miệng ngay Ä‘oạn y lại quà y quả gánh hà ng Ä‘i.
“Khục, khục… các ngưá»i xem, Thôi lão nhị còn ra vẻ nghiêm chỉnh.†Äợi Thôi Nhị Ä‘i xa, Lý tú tà i bán thuốc má»›i thò đầu ra tiếp tục bà n chuyện thị phi vá»›i hà ng xóm, mỉm cưá»i dâm tà , “ta thấy y và Thúy Ngá»c Nhi đến tám phần có thông gian.â€
Vương tứ tẩu bán hà ng xén cưá»i hắc hắc mấy tiếng: “Có cÅ©ng chả trách được - ngươi xem Thôi Nhị cÅ©ng ba mươi ba rồi vẫn không chịu cưới vợ, lẽ nà o lại không phải vì có chá»§ ý vá»›i nà ng ta. Hai ngưá»i ở cạnh nhau không phải sẽ rừng rá»±c lá»a sao?â€
Má»i ngưá»i chung quanh nhao nhao khen phải, dưá»ng như tìm được má»™t chá»§ đỠbà n tán má»›i, cà ng bà n cà ng hứng khởi.
Bạch Loa đứng dưới hà ng hiên Ä‘ang uống bát lương phấn, lẳng lặng lắng nghe má»i ngưá»i bà n luáºn thị phi, chợt thấy khó chịu, không nuốt nổi nữa, thuáºn tay quăng luôn cái tô lăn lóc trên báºc thá»m.
Hoa kiệu đã Ä‘i xa, tiếng khóc vang trá»i cá»§a ngưá»i thiếu phụ cÅ©ng lặng tắt.
*****
Sá»›m ngà y thứ hai, Bạch Loa vừa tỉnh dáºy, dá»i cháºu Phúc thá» thảo đến dưới mái hiên, chợt nghe có tiếng bước chân.
Trá»i còn chưa sáng hẳn, các tiệm bán hà ng trong ngõ VÄ©nh Ninh còn chưa mở cá»a, cÅ©ng chưa có khách lai vãng. Bạch Loa không khá»i kinh ngạc, đứng dáºy nhìn ra đầu ngõ, bất giác sững ngưá»i.
Nguyên là thiếu phụ bị bắt lên kiệu hôm qua.
Nữ tá» tên Thúy Ngá»c Nhi đầu tóc rối bá»i, trên mặt còn vết thâm tÃm, thần thái hoảng hốt từ đầu ngõ chạy và o, bước chân khấp khểnh, vang lên rõ mồn má»™t trong con ngõ yên lặng giữa buổi sá»›m mai.
Hiển nhiên nà ng ta bị đả kÃch quá lá»›n nên mất thần trÃ, ngay cả tà áo xá»™c xệch cÅ©ng không khép lại, lá»™ rõ là n da trắng ngần như tuyết, khóe miệng rỉ máu, nà ng ta chạy cuống cuồng, vừa chạy vừa lẩm bẩm gì đó.
Thấy tình cảnh Thúy Ngá»c Nhi hoảng hoảng hốt hốt chạy vụt qua trước nhà , ánh mắt Bạch Loa chợt lóe sáng.
“Trương phu nhân.†Bạch Loa không nén được cất tiếng gá»i. Nhưng Thúy Ngá»c Nhi hình như không nghe thấy, mắt trừng trừng nhìn thẳng, bước chân chệnh choạng chạy vá» căn lầu gá»—.
“Ta phải giết hắn. Giết hắn…â€
Lúc Thúy Ngá»c Ä‘i qua, Bạch Loa nghe thấy nà ng ta Ä‘ang lẩm bẩm như thế, hai tay nắm chặt, ánh mắt trợn trừng đáng sợ.
Nà ng ta nghiến răng, vừa lẩm bẩm vừa chạy vỠnhà .
Bạch Loa chợt lên tiếng: “Thúy Ngá»c cô nương.â€
Giá»ng nà ng vang vang, ngữ Ä‘iệu đượm nét kì dị khó tả. Nữ tá» Thúy Ngá»c Ä‘ang thất thần hÆ¡i sá»ng sốt, dừng bước như má»›i tỉnh khá»i cÆ¡n má»™ng, ngoái lại nhìn Bạch Loa.
Nụ cưá»i ôn hòa bừng nở trên gương mặt Bạch Loa: “Cô nương có muốn mua má»™t cháºu hoa chăng?â€
“Hoa? Mua hoa?… Ha ha.†Thúy Ngá»c lẩm bẩm há»i lại má»™t câu, chợt báºt cưá»i kì quái. Sau mấy tiếng cưá»i, hiển nhiên thần trà nà ng khôi phục được đôi chút bình tÄ©nh, lắc đầu bước Ä‘i.
“Nữ tỠđáng thương, có phải không, Tuyết nhi?†Bạch Loa lẩm bẩm nhìn theo bóng dáng liêu xiêu, “vèoâ€, má»™t con anh vÅ© trắng muốt từ trong phòng bay ra Ä‘áºu trên vai nà ng, cất giá»ng lảnh lót: “Nói đúng quá! Bạch Loa tiểu thư nói đúng quá.â€
“Ta muốn gá»i nà ng ta lại má»™t chút cÅ©ng có tác dụng… nếu không nữ nhân nà y nhất định muốn vá» nhà là m những việc ngu ngốc.†Bạch y thiếu nữ thở dà i sưá»n sượt, vuốt ve con anh vÅ©.
Nhưng đến hoà ng hôn hôm đó, nà ng gặp lại Thúy Ngá»c Nhi.
Lần nà y khà sắc Thúy Ngá»c Nhi đã khá hÆ¡n, nhưng ánh mắt vẫn tiá»u tụy. Lúc Bạch Loa Ä‘ang chuẩn bị đóng cá»a thì thấy nà ng ta từ trong tiệm thuốc ở ngõ đối diện Ä‘i ra.
Bà n tay Lý tú tà i hình như vừa buông khá»i tay nà ng, đắm Ä‘uối nhìn theo, ánh mắt ánh lên tia sáng giảo trá xen lẫn đắc ý. Bước chân Thúy Ngá»c Nhi hÆ¡i chệnh choạng bước ra ngoà i, giữ khư khư má»™t gói thuốc.
Bạch Loa khẽ nhÃu mà y.
“Trương phu nhân.†Lúc Thúy Ngá»c Ä‘i ngang qua cá»a hà ng hoa, Bạch Loa lại lên tiếng gá»i, tuy nhiên nà ng ta vẫn tiếp tục cất bước như không nghe thấy gì, nhãn thần hoảng hốt.
“Phu nhân bệnh sao? Mua thuốc gì váºy?†Bạch Loa mỉm cưá»i há»i thêm má»™t câu.
Thúy Ngá»c Nhi giáºt bắn ngưá»i phảng phất như chạm và o Ä‘iện, ngẩng đầu nhìn nà ng, trong mắt thoáng qua nét sợ hãi, Ä‘oạn lạnh lùng đáp: “Tôi Ä‘au tim nên mua má»™t lá tá» kim tán.â€
“Tá» kim tán mà để trị Ä‘au tim à .†Bạch Loa bám và o cánh cá»a khẽ mỉm cưá»i, nhìn và o sắc mặt hoảng loạn cá»§a Thúy Ngá»c Nhi, hạ giá»ng xuống, “e rằng Trương phu nhân muốn tim ngưá»i khác Ä‘au nhỉ?â€
Thúy Ngá»c Nhi biến sắc, không nói thêm câu nà o, quay ngưá»i Ä‘i ngay.
Nà ng ta vừa quay Ä‘i, Bạch Loa đã cản lại, không hiểu dùng động tác gì đã phất tay Ä‘oạt lấy gói thuốc, đưa lên mÅ©i ngá»i rồi há»i khẽ: “Là tì sương?â€
Thúy Ngá»c Nhi đột nhiên suy sụp, sắc mặt trắng nhợt, muốn Ä‘i mà chân má»m nhÅ©n, lẩm bẩm: “Cô… cô nương… muốn thế nà o?â€
Bạch Loa mỉm cưá»i, dưới bóng chiá»u chạng vạng, nốt ruồi cạnh khóe mắt nà ng như má»™t giá»t lệ máu toan rÆ¡i xuống.
“Không gì cả, không biết phu nhân có hứng thú và o mua má»™t cháºu hoa không?â€
*****
Äèn được thắp lên, nhưng trong phòng có nhiá»u cây lá tạo thà nh những dải bóng xiêu xiêu.
Thúy Ngá»c Nhi ngồi bên án, cảm giác từng giá»t mồ hôi lạnh thấm qua áo trong chảy ra rồi xấm ướt áo ngoà i. Bạch y cô nương kỳ quái kia đã và o trong phòng hÆ¡n ná»a thá»i thần, mặc nà ng má»™t mình trong đại đưá»ng bà y đầy kì hoa dị thảo.
Lòng nà ng nóng như có ai cà o xé, thấp thá»m không an, mấy lần muốn đẩy cá»a bá» Ä‘i nhưng lại nghÄ© việc mình mua độc dược nằm trong tay đối phương, không biết mình sẽ được đối đãi thế nà o, toà n thân nà ng không còn chút khà lá»±c nà o, đầu óc loạn xạ hết thà nh má»™t má»› bùng nhùng, việc vốn đã định phải tiến hà nh giỠđâm ra do dá»±, trong lòng dâng lên ná»—i sợ.
Không hiểu loại hoa nà o trong phòng xòe nở mà má»™t mùi hương kì dị khó tả tá»a ra khiến ngưá»i ngá»i thấy liá»n ngá»§ mê mệt.
Tuy trong lòng khẩn trương nhưng nữ tỠáo quần xốc xếch bất giác dá»±a và o thà nh ghế nhắm mắt lại, phảng phất như đã mệt má»i lắm rồi.
Ãnh lê minh hé rạng, căn phòng dần sáng tá».
Bạch y nữ tá» như bóng u linh từ căn phòng chứa hoa phÃa sau đẩy cá»a tiến và o đại đưá»ng, vô thanh vô tức đến bên bà n, đưa mắt nhìn Thúy Ngá»c Nhi Ä‘ang chìm trong má»™ng – nữ tỠđáng thương nà y mắt nhắm nghiá»n, khóe môi mÃm chặt, Ä‘ang ngá»§ mà vẫn mang nét phẫn háºn, sẵn sà ng nhắm mắt đưa chân.
Nhưng mi mắt nà ng Ä‘ang khép mà đôi ngươi vẫn khẽ chuyển động, hiển nhiên đã nhìn thấy gì đó trong má»™ng, sắc mặt lá»™ vẻ phức tạp xen lẫn kÃch động, ngón tay mảnh mai hÆ¡i run run.
Bạch Loa ôm má»™t cháºu hoa tá»›i, vừa quan sát, khóe môi hé nụ cưá»i kì dị. Nà ng khẽ cúi xuống, dịu dà ng nói mấy câu và o tai Thúy Ngá»c Nhi Ä‘ang say trong giấc má»™ng.
Giá»ng nói rất dịu, phảng phất như lá»i thầm thì vang lên trong giấc mÆ¡ nhưng vẻ mặt Thúy Ngá»c Nhi lại tùy theo lá»i nà ng thầm thì mà biến hóa… Bạch Loa mỉm cưá»i, nà ng đã hiểu Thúy Ngá»c Nhi mÆ¡ thấy Ä‘iá»u gì.
“A!†nữ tá» Ä‘ang ngá»§ gục trên bà n chợt kinh hãi tỉnh lại, ngẩng phắt đầu lên, bắt gặp nụ cưá»i trên gương mặt trắng nhợt cá»§a nữ tỠđối diện thì như thấy ma quá»·, nhảy tung lên, chạy vá» phÃa cá»a.
“Phu nhân muốn Ä‘i sao? Phu nhân tưởng Lý tú tà i không biết phu nhân mua thuốc là m gì sao?â€
Thúy Ngá»c Nhi vừa chạy đến cá»a, giá»ng nói lạnh lẽo cá»§a Bạch Loa chợt cất lên sau lưng khiến nà ng rùng mình dừng bước.
“Nếu lão máºp há» Trương đột nhiên chết, loại tiểu nhân bỉ ổi đó biết được bà máºt, phu nhân thấy hắn có bá» qua cho phu nhân không? Ná»a Ä‘á»i vá» sau cá»§a phu nhân chắc gì đã hÆ¡n ở cạnh lão Trương máºp hiện giá»?†Nữ tá» có ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt trắng muốt, mái tóc Ä‘en dà i buông xõa cháºm rãi nói, nà ng ta đứng bên bà n, tay vẫn cầm má»™t cháºu hoa.
Bước chân Thúy Ngá»c Nhi cÆ¡ hồ bị dÃnh cứng lại, không di chuyển nổi ná»a thốn. Nà ng nghÄ© thông, chợt sụp xuống, ôm mặt khóc nấc lên: “Tôi không chịu nổi nữa!… Má»™t ngà y tôi cÅ©ng không chịu nổi nữa! Hắn là má»™t tên súc sinh.â€
“Váºy phu nhân có nên vì má»™t con súc sinh mà bá» Ä‘i tÃnh mạng.†Ngữ Ä‘iệu Bạch Loa cà ng trầm xuống, lạnh lẽo hÆ¡n, khuôn mặt ẩn trong căn phòng dầy hoa lá tạo thà nh vẻ đẹp có phần không tháºt: “HÆ¡n nữa… phu nhân có nghe những ngưá»i ngoà i kia đà m tiếu không? Nếu việc phu nhân giết chồng lá»™ ra, không chừng còn liên lụy đến Thôi Nhị.â€
“Sao lại thế? Y là ngưá»i tốt – vốn có liên quan gì đâu!†Thúy Ngá»c Nhi Ä‘ang khóc chợt giáºt nảy mình, ngẩng đầu lên há»i.
Nhá»› lại những lá»i bà n luáºn cá»§a đám ngưá»i buôn bán trong ngõ, khuôn mặt thanh lệ vô song cá»§a Bạch Loa thoáng qua nét chán ngán, ôm lấy cháºu hoa, lạnh lùng lắc đầu: “Miệng lưỡi đáng sợ. Nếu phu nhân không tin có thể thá»â€¦ chỉ là mất mạng mình thì không sao, không nên liên lụy ngưá»i khác.â€
Thúy Ngá»c Nhi lại tá» ra trù trừ, cúi đầu lấy khăn tay lau nước mắt không nói gì.
“Váºy… cô, cô nương bảo phải là m sao má»›i được?†Hồi lâu sau nà ng má»›i ngẩng lên nhìn bạch y thiếu nữ, há»i vá»›i giá»ng mất phương hướng. Nhưng không hiểu sao trong lòng nà ng trà n lên niá»m vui hòa lẫn kÃch động kì dị – có lẽ tại giấc má»™ng hiện lên lúc vừa nãy nà ng chợp mắt, và cả những lá»i thì thầm vá»ng vá» nữa.
“Phu nhân đã nghÄ© thông.†Bạch Loa lại mỉm cưá»i, giá»t lệ yêu kiá»u bên khóe mắt chá»±c rÆ¡i xuống, “trong giấc mÆ¡ vừa rồi phu nhân nghe thấy rõ rồi chứ?â€
Nụ cưá»i cá»§a nà ng hiển hiện nét thần bà và mị lá»±c khó tả.
Bên ngoà i trá»i sáng hẳn, Trương máºp tỉnh dáºy mà không thấy thê tá» vá» liá»n lá»›n tiếng chá»i váng cả con ngõ, sắc mặt Thúy Ngá»c Nhi lại trắng nhợt, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, quyết liệt.
“Äây là má»™t cháºu lam anh túc – mong phu nhân mua.â€
Tiá»…n khác vá», Bạch Loa mỉm cưá»i đứng dưới mái hiên, đưa cháºu hoa cho Thúy Ngá»c Nhi, Lý tú tà i ở gần đó thò đầu quan sát, thấy nà ng mua hoa Ä‘i ra, tá» ra vô cùng kinh ngạc.
Cháºu hoa đó mỹ lệ phi thưá»ng, từng đóa hoa lại vô cùng má»ng manh, tuy chỉ cao có hai xÃch nhưng cuống hoa hình như hÆ¡i quá má»m, phải dùng má»™t cà nh gá»— nhá» là m trụ đỡ. Gió sá»›m mÆ¡n qua, khe khẽ lay động những cánh hoa xinh đẹp rạp xuống rồi lại thẳng lên.
Má»ng manh vẫn lá»™ rõ nét dẻo dai, quả tháºt có phong váºn rất riêng.
“Äẹp quá.†Tuy Ä‘ang kiệt quệ tâm lá»±c nhưng thấy đóa hoa như váºy, Thúy Ngá»c Nhi không nhịn được kêu lên khe khẽ.
Bạch Loa mỉm cưá»i, đưa tay chỉ và o cánh hoa anh túc má»m mại như tÆ¡: “Loại hoa nà y vốn sinh trưởng tại đảo Phù Tang ở Äông Doanh… Phù Tang, Phù Tang…â€
Bạch Loa lẩm nhẩm mấy câu, phảng phất nhá»› lại chuyện cÅ©, ánh mắt nà ng trở nên xa xăm, hồi lâu sau má»›i nói tiếp: “Nữ tá» Phù Tang ôn nhu, má»ng manh như đóa lam anh túc nà y… nhưng tÃnh cách lại kiên định bất khuất, có thể vượt qua má»i hiểm nguy, cay đắng trong cuá»™c Ä‘á»i.â€
“Hy vá»ng, Thúy Ngá»c cô nương… cÅ©ng được như đóa hoa.â€
Ngón tay Bạch Loa tá» vẻ quyến luyến những cÅ©ng rá»i khá»i đóa hoa, mỉm cưá»i đưa cháºu hoa cho Thúy Ngá»c Nhi: “Cứ là m những gì phu nhân muốn là m… không cần cố đánh con cá chết để lưới rách, tất sẽ có cách thôi mà . Phu nhân sẽ có hạnh phúc cá»§a riêng mình.â€
Lá»i lẽ dịu dà ng, ánh mắt nà ng phảng phất như yêu ma giữa trá»i đêm, khiến ngưá»i khác mê say nhưng lại thấp thá»m bất an.
Mấy sợi tóc mai cá»§a Thúy Ngá»c Nhi bay tán loạn, ná»™i tâm như Ä‘ang cuá»™n sóng nhưng nà ng vẫn cúi gầm, khuôn mặt đỠlá»±ng, thấp giá»ng: “Nhưng… tôi, tôi không có cả tiá»n mua hoa - - thuốc mua vừa nãy là Lý tú tà i cho.â€
“Váºy, gói tì sương đó cho tôi.†Bạch Loa bình thản đáp.
“Ồ!†Thúy Ngá»c Nhi kinh hãi, ngẩng đầu nhỉn khuôn mặt thâm trầm mạc cá»§a bạch y thiếu nữ.
â€œÄÆ°a cho tôi.†Bạch Loa đưa tay ra, bình tÄ©nh nói, “coi như trao đổi cháºu hoa nà y.â€
*****
Kỳ tháºt ngõ VÄ©nh Ninh chỉ có hư danh.
Má»—i ngà y Ä‘á»u vang vá»ng tiếng kêu gà o, tiếng mắng chá»i cùng tiếng đà m tiếu. Cả tiếng Trương máºp say rượu đánh chá»i vợ ngà y nà o cÅ©ng tuần tá»±.
Mùa hạ nóng ná»±c, nghe những âm thanh đó cà ng khiến lòng ngưá»i phiá»n muá»™n.
Tối hôm nay, Trương máºp uống đến ngất ngây, không cần lý do lại ra tay đánh vợ nhưng Thúy Ngá»c Nhi không phản kháng kịch liệt như những lần trước mà chỉ khóc lóc van xin.
Trương máºp thấy nà ng nhu thuáºn nghe lá»i cÅ©ng không buồn đánh nặng tay như má»i báºn, đấm mấy đấm xong liá»n hầm hầm hừ hừ Ä‘i và o nhà , chân nam đá chân chiêu, được và i bước liá»n gục xuống báºc thá»m ngáy o o, hiển nhiên đã say mèm. Thúy Ngá»c Nhi lau nước mắt, lặng lẽ bước đến, dùng hết khà lá»±c má»›i đỡ được ông chồng say xỉn lên, dìu gã đà n ông Ä‘ang lảm nhảm mắng chá»i Ä‘i dá»c theo lỠđưá»ng, bóng tịch dương trải bóng nà ng dà i dằng dặc.
Lúc Ä‘i qua cá»a hiệu bán hoa, Thúy Ngá»c Nhi đột nhiên ngẩng nhìn Bạch Loa mỉm cưá»i, nụ cưá»i vô cùng bà ẩn, thoáng chốc đã tan biến.
Vương nhị tẩu bán kim chỉ, cầm mấy cây châm thêu hà i cà n lên đầu, cưá»i lạnh: “Coi như số mệnh nhỉ? Má»™t con chó má thế kia mà cÅ©ng phải theo – Cả ngà y vất vả được cái gì? Chỉ là má»™t tráºn đòn.â€
Chỉ có ánh mắt Lý tú tà i tá» ra nghi hoặc, có lẽ hắn còn nghÄ© tá»›i gói tì sương Thúy Ngá»c mua mấy hôm trước.
Bạch Loa nhìn theo bóng hai ngưá»i dắt dÃu nhau, lại sắp đặt từng cháºu hoa cá», ánh mắt lạnh băng.
Nà ng ngẩng đầu nhìn tòa lầu gá»— ba tầng cá»§a Trương gia, gió lùa qua khiến song cá»a mục nát kêu là nh phà nh, phảng phất như tiếng khóc cá»§a Thúy Ngá»c Nhi lúc bị đánh trên phố.
Nà ng lại cúi đầu, thá» tay bẻ má»™t cà nh tá» trúc má»m mại bên cạnh, hướng cà nh trúc tÃm ngắt bé xÃu xuống đất rồi thả tay, “bá»™pâ€, cà nh trúc tưởng gãy lại má»m mại báºt lên thẳng đứng.
Có những ngưá»i cÅ©ng thế… tuy luôn im lặng nhẫn nhịn, phảng phất như vô lá»±c phản kháng bất cứ Ä‘iá»u gì nhưng khi đến cá»±c hạn sẽ bá»™c phát trong nháy mắt sức mạnh đã tÃch tụ bằng cả sinh mệnh.
Cũng như đóa lam anh túc nhu nhược.
Tối nay nhất định Trương máºp phải chết.
Trên đưá»ng có khá nhiá»u ngưá»i táºn mắt thấy phút giây hắn ngã xuống lầu. Từ trên tòa lầu cao cao ở đầu ngõ, chiếc bóng Ä‘en ngòm lắc lắc lư lư, hiển nhiên đã uống say, Ä‘i đến cạnh cầu thang không hiểu sao lại dừng bước. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe thấy tiếng hà ng lan can mục nát vang lên tiếng gãy gục, rồi má»™t bóng Ä‘en đạp đạp trên không, từ trên lầu cao ngã xuống mặt đưá»ng lát đá, phát ra âm thanh va chạm trầm đục.
Hắn không kịp kêu lên một tiếng.
Lúc đó, Thúy Ngá»c Nhi Ä‘ang ở trong tiệm thuốc cá»§a Lý tú tà i, nói trượng phu uống nhiá»u quá muốn mua thuốc giải rượu. Tất cả, bao gồm luôn nà ng táºn mắt thấy Trương máºp ngã xuống.
Ngưá»i chết rồi, khắp ngõ VÄ©nh Ninh Ä‘á»u túm năm tụm ba bà n tán, ai nấy Ä‘á»u ngấm ngầm rỉ tai há»i nhau “chân tướng†Thúy Ngá»c Nhi mưu sát thân phu – nhưng lúc Trương máºp ngã lầu, nà ng không ở nhà , hắn ngã xuống Ä‘Ãch Ä‘Ãch xác xác do tá»± mình trượt chân.
Ngay cả Vương nhị tẩu thÃch ngồi lê đôi mách nhất cÅ©ng cảm thấy chuyện đó là không thể, chỉ nhÃu mà y nhìn Thúy Ngá»c Nhi, toan tìm ra bằng cá»› nà o thiết thá»±c.
Lý tú tà i nhá»› đến gói tỳ sương — tin nà y vừa lan ra, ngưá»i tá»ng ngõ VÄ©nh Ninh coi như tìm được chứng cứ má»›i, lá»i lẽ được thêm dầu thêm mỡ cho thêm phần trÆ¡n tru.
Không biết ai đem “hảo sự†đi báo quan mà một hôm thấy ngỗ tác (1) đến ngõ Vĩnh Ninh. Ai cũng vác khuôn mặt đi xem kịch hay bám theo, chỉ có Thôi Nhị tỠra lo lắng.
Thấy ngá»— tác Ä‘i qua, Bạch Loa Ä‘ang đứng dưới hà ng hiên lau mồ hôi, khóe môi thoáng hiện nụ cưá»i.
Ngoà i trừ rượu, không hỠcó thà nh phần của độc dược .. hoà n toà n chết do trượt chân ngã xuống lầu.
Kết luáºn sau cùng cá»§a ngá»— tác khiến đám đông thÃch xem náo nhiệt thất vá»ng vô cùng.
Chỉ có Thôi Nhị cao hứng nắm chặt tay ngá»— tác, nói vá»›i Bạch Loa đứng cạnh đó: “Tôi biết mà ! Tôi biết là Thúy Ngá»c không Ä‘á»i nà o giết ngưá»i… nà ng không phải là ngưá»i là m ra những việc như thế.â€
Bạch Loa im lặng mỉm cưá»i, nốt ruồi bên khóe mắt như giá»t lệ yêu kiá»u chá»±c rÆ¡i xuống.
Thúy Ngá»c Nhi quả tháºt không là m gì – nà ng bất quá không giống như má»i báºn: dìu chồng lên giưá»ng nghỉ sau khi hắn say túy lúy, mà chỉ đặt hắn trên tầng lầu… theo đúng tư thế bình nháºt vẫn nằm ngá»§ trong phòng: đầu hướng vá» phÃa Äông, chân duá»—i xuống phÃa Tây, tá»±a và o tưá»ng phÃa Bắc, đồng thá»i đặt tay hắn nắm và o lan can mục nát.
Hôm đó là mùa hè, trá»i nóng ná»±c, dẫu có ngưá»i thấy Trương máºp ngá»§ ngoà i trá»i cÅ©ng cho rằng như thế cà ng mát. Hà huống … trong bóng đêm, có ai chú ý đến má»™t ngưá»i nằm ngá»§ tại má»™t nÆ¡i cao như thế trên tòa lầu.
Thúy Ngá»c Nhi không có là m gì, nà ng chỉ dìu chồng đến đó.
Sau đó Ä‘i mua mấy thứ … kỳ tháºt mua gì cÅ©ng không quan trá»ng, trá»ng yếu là để má»i ngưá»i thấy trong lúc đó nà ng không có mặt ở nhà .
Ngưá»i say rượu bị gió lạnh khiến cho tỉnh dần, trong lúc mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ bèn xuống giưá»ng Ä‘i vệ sinh. Hắn chỉ không ngá» mình ngá»§ tại hà nh lang.
Trương máºp theo thói quen tung mình xuống “giưá»ng.â€
Bên tay tay trái là tòa lâu cao cả trăm thước…
Chân hắn không đạp trúng ná»n, mầy hà ng lan can mục nát không chịu nổi trá»ng lượng hắn, kêu lên răng rắc rồi gãy gục. Thân thể phì ná»™n như má»™t bao tải từ trên không giáng xuống, khiến cả ngõ VÄ©nh Ninh hô lên kinh hãi.
Ngưá»i vợ yếu nhược cá»§a hắn Ä‘ang đứng trong tiệm thuốc ngẩng lên, táºn mắt thấy cảnh chồng “trượt chân.â€
Không há» có dấu vết gì… há»a chăng Bao Công tái thế má»›i tìm ra.
Bạch Loa bình thản mỉm cưá»i, khẽ vuốt mái tóc óng ả như tÆ¡, không thèm để ý đến đám ngưá»i hà ng xóm lắm Ä‘iá»u, quay vá» vá»›i chốn hoa cá» cá»§a mình.
****
Thúy Ngá»c Nhi dá»n Ä‘i và o buổi sá»›m.
Trá»i chưa sáng hẳn, má»™t mình nà ng nhấc bao y phục, thuê má»™t cá»— kiệu nhá» lặng lẽ khóa cá»a rồi ra Ä‘i.
Căn nhà đã được bán, dẫu sao cÅ©ng không được mấy đồng. á»’n à o liá»n mấy tháng rồi câu chuyện cÅ©ng chìm và o quên lãng, nà ng chỉ muốn vÄ©nh viá»…n rá»i khá»i nÆ¡i Ä‘au đớn nà y.
Sá»›m mùa thu, hÆ¡i lạnh nhè nhẹ lan tá»a, chỉ có lúc nà y ngõ VÄ©nh Ninh má»›i đúng vá»›i cái tên cá»§a nó. Các cá»a tiệm còn chưa mở, chỉ có tiếng bước chân cá»§a kiệu phu nện xuống ná»n đưá»ng lát đá xanh.
“Dừng lại má»™t chút.†Äi đến tiệm bán hoa mang tên Hoa KÃnh, sắc mặt Thúy Ngá»c Nhi trắng nhợt Ä‘i, chợt mÃm môi, nhẹ giá»ng dặn dò mấy câu. Rèm kiệu vé lên, ngưá»i thiếu phụ mỹ lệ đặt gót sen xuống, tay ôm má»™t cháºu hoa bằng sứ, chầm cháºm Ä‘i và o hà ng hiên cá»§a tiệm hoa.
Thúy Ngá»c Nhi cúi đầu, lặng lẽ đặt cháºu hoa lên báºc cá»a sổ, Ä‘oạn móc trong ngá»±c áo ra má»™t tấm ngân phiếu, cẩn tháºn nhét và o trong khe cá»a.
Nhưng kì quái là nhét liá»n mấy lần vẫn không tà i nà o nhét và o được.
Chả lẽ bên trong có keo dán kÃn lại?
“Trương phu nhân.†nà ng Ä‘ang ná»— lá»±c thì từ cá»a sổ cạnh đó vang lên tiếng nói cá»§a bạch y thiếu nữ. Giá»ng nói lạng lùng như không phải cá»§a ngưá»i trên cõi nhân gian khiến Thúy Ngá»c Nhi run rẩy. Nhá»› lại lúc ở trong tiệm hoa, nhá»› lại hà nh động kỳ quái cá»§a Bạch Loa cô nương nà y cùng giấc má»™ng ở trong đại đưá»ng đầy hoa cá»â€¦ trái tim ngưá»i quả phụ dần chìm trong giá lạnh.
Là cô ta! Trong giấc má»™ng, nà ng đã gặp chÃnh giá»ng nói nà y.
Váºy … giấc má»™ng đó được dẫn dắt, những gì xảy ra sau đó hoà n toà n đúng vá»›i giấc má»™ng.
Giá»ng nói trong má»™ng đó vừa lạnh lẽo vừa ngá»t ngà o, pha trá»™n giữa thiên sứ và ác ma.
“Không cần thêm tiá»n… má»™t cháºu hoa lẽ nà o lại cao giá đến thế.†Cá»a sổ không mở ra nhưng giá»ng nói lạnh lùng cá»§a Bạch Loa từ trong vang ra, không cho nà ng được quyá»n phản bác, “phu nhân đã trả đủ rồi, Bạch Loa tuyệt không phải loại ngưá»i tham tiá»n tà i.â€
Sắc mặt Thúy Ngá»c Nhi cà ng phức tạp, tròng mắt lấp loáng ná»—i sợ hãi, run giá»ng há»i: “Vạy cô, cô nương lại …. Tháºt ra cô nương định là m gì?â€
“Bạch Loa chẳng qua là má»™t ngưá»i con gái cá»§a hoa…†Các lá»›p song cá»a, thân ảnh bạch y nữ tá» yêu kiá»u khác thưá»ng nhưng giá»ng nói lại lạnh tanh, “tôi bà y bố tất cả vì nó đã tá»± khai hoa kết quả… tôi chỉ là ngưá»i đứng xem. Vô luáºn là thiện hoa, hay là ác quả Ä‘á»u không liên quan đến tôi.â€
“Hoa anh túc mỹ lệ nhưng khi kết quả lại vừa có thể chữa bệnh, cÅ©ng có thể là độc dược. Thiện ác vốn không thể xác định rà nh mạch, chỉ là ý niệm mà thôi. Chăm chút cho cháºu lam anh túc nà y… mà kết thà nh quả cÅ©ng coi như món quà tặng cho nữ tá» như phu nhân. Ài…â€
“Tuyết nhi, tiá»…n khách.â€
Nói Ä‘oạn, bóng hình xinh đẹp phÃa sau song cá»a má» dần.
Ngón tay Thúy Ngá»c Nhi lạnh băng, chợt nghe má»™t tiếng “vùâ€, con anh vÅ© lông trắng muốt không hiểu từ xó xỉnh nà o bay ra, dừng lại dưới hà ng hiên, kêu lên má»™t trà ng: “Tiá»…n khách! Tiá»…n khách! Lam anh túc! Lam anh túc!â€
Thúy Ngá»c Nhi đứng đơn côi hồi lâu trong buổi sá»›m là nh lạnh, rồi ôm lấy cháºu hoa bước và o trong kiệu.
Gió sá»›m mÆ¡n man, cây lam anh túc trong lòng lay động, cánh hoa mỹ lệ rạp xuống nhưng khi gió thổi qua lại đứng thẳng. Trong mảnh mai hiển hiện nét dẻo dai, cÅ©ng như phong váºn cá»§a sinh mệnh hay khát khao hạnh phúc.
Dẫu cho kết thà nh quả cũng ẩn chứa tội ác.
Nhìn cháºu hoa anh túc tươi tốt trong lòng, chợt Thúy Ngá»c Nhi có cảm giác muốn Ä‘áºp nát tất cả - nà ng không muốn nhìn thấy loại hoa nà y.
Chiếc kiệu rá»i khá»i ngõ VÄ©nh Ninh, rẽ rồi lại rẽ…
Thoáng sau chiếc kiệu đã ra khá»i thà nh Tuyá»n Châu… Thúy Ngá»c Nhi vén rèm, thấy ngay thân hình nam tá» gánh hà ng đợi ở cá»a thà nh.
Thôi Nhị hình như đợi đã lâu, trong là n gió lạnh tiết đầu thu, y xoa xoa tay có vẻ vui mừng khi nhìn thấy chiếc kiệu Ä‘ang tiến tá»›i. Thưá»ng ngà y y ngại nà ng đã có chồng, dù có đồng tình vá»›i cảnh ngá»™ cá»§a nà ng nhưng không dám nói ra, đến hôm nay hai ngưá»i cuối cùng cÅ©ng có cÆ¡ há»™i ở bên nhau.
Ãnh mắt mệt má»i cá»§a Thúy Ngá»c Nhi chợt ánh lên nụ cưá»i mênh mang.
Äáng chứ… tất cả Ä‘á»u đáng giá. Nếu có tá»™i nghiệt gì cứ để nà ng ghé vai gánh lấy!
Nà ng miết móng tay bẻ cuống hoa, bóp nát quả hình tròn đã kết. Chiếc kiệu Ä‘ang từng bước tiến ra phÃa ngoà i thà nh Tuyá»n Châu, nà ng đưa ngón tay thấm đẫm nhá»±a trắng và o miệng mút sạch.
Äắng quá… loại quả nà y đắng ngằm.
Nhưng vị đắng mê hoặc ấy lại khiến ngưá»i ta muốn vÄ©nh viá»…n chìm sâu trong đó mà không muốn tỉnh lại.
―――――――
Tiểu chú: Anh túc là má»™t loại cây có hạt quý, hoa nở mịn mà ng như gấm, rá»±c rỡ như mẫu đơn. Hoa có nhiá»u mà u: hồng thẫm, hồng phấn, trắng pha tÃm, trắng pha mà u son môi, hoặc đỠthắm, rá»±c rỡ vô và n, đặc mấy trăm cháºu cạnh nhau ắt trăm sắc Ä‘ua chen, đẹp đẽ vô cùng.
(1) ngỗ tác: viên chức khám nghiệm tỠthi ở nha huyện
Tà i sản của kedatinh1974
Last edited by kedatinh1974; 15-09-2008 at 01:54 PM .
02-12-2008, 06:36 PM
Chân tiểu nhân Nhất đại thánh tăng
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 93
Thá»i gian online: 5 giá» 20 phút 15 giây
Thanks: 0
Thanked 32 Times in 20 Posts
Hoa KÃnh
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: K5 (Tặng Tiểu Ngá»c)
Nguồn: Hiệp san Thất Giới Minh - Nhạn Môn Quan
III. Bảo châu mạt lị
“Can nương nhìn xem, như thế nà y đã đủ chưa?â€
Má»™t chiếc há»™p thếp và ng đặt lên bà n, từng lá»›p, từng lá»›p được mở ra, má»™t bà n tay nuá»™t nà như ngá»c thò và o vốc đầy trân châu mỹ ngá»c đổ xuống mặt bà n vang lên những tiếng lanh canh.
Lá»›p há»™p cuối cùng cÅ©ng được mở. Lúc nhìn thấy đôi vòng tay phỉ thúy trên lá»›p nhung mà u lam sẫm, khóe mắt lão nữ nhân trên đầu Ä‘eo đầy châu ngá»c hÆ¡i động Ä‘áºy, nhưng vẻ mặt vẫn cứng đỠnhư khúc gá»—, không buồn mở miệng nói ná»a câu.
Chần chừ má»™t lúc, chỉ nghe tiếng vòng xuyến leng keng va nhau, cánh tay phải thon thả cá»§a nữ nhân run rẩy, tháo hết trang sức trên đầu, trên mình, lại dịu dà ng nói: “Can nương… má»i thứ con Ä‘á»u để lại. Can nương tÃnh sao?â€
Khuôn mặt bá»± phấn cá»§a tú bà vẫn không mảy may lay động, bà ta dùng móng tay sÆ¡n đỠchót búng lá»›p bá»t trà , khẽ nhấp má»™t ngụm. Lăn lá»™n trong chốn phong trần bao nhiêu năm, đã nếm trải những ngá»t đắng cá»§a Ä‘á»i ngưá»i, biết được nữ tá» má»™t tay đà o tạo ra còn kiếm được cho mình bao nhiêu tiá»n, là m gì có chuyện dá»… dà ng cho cô ta thá»a nguyện?
“Can nương, bao nhiêu năm nay, Nguyệt nhi giúp ngưá»i kiếm được không Ãt tiá»n, bây giá» con chẳng cần gì cả, chỉ cần được ngưá»i không ra khá»i đây – lẽ nà o can nương cÅ©ng không chấp thuáºn?†Nà ng gần như van xin.
“Tâm Nguyệt à …†ngưá»i được gá»i là “can nương†thong thả thổi lá»›p bá»t trà , rốt cuá»™c cÅ©ng chịu mở miệng, giá»ng nói đượm nét cưá»i cợt lạnh lẽo, “năm đó sau khi xuống phÃa nam, phụ mẫu con nghèo đói bệnh táºt, chỉ biết trông mong và o mấy lạng bạc bán con để cứu mạng. Tuy chỉ là mưá»i lạng, nhưng khế ước lại vÄ©nh viá»…n, hôm nay nếu không được ta đồng ý, con đừng hòng Ä‘i đâu.â€
“Can nương…†nữ tỠđịnh nói; vẻ cưá»i cợt cà ng hiện rõ trên mặt ngưá»i đà n bà chá»§ lầu xanh: “Tâm Nguyệt, con nói thá» xem, mưá»i lăm năm nay có bao giá» ta động má»™t ngón tay đến con? Từ lúc con tám tuổi đã má»i ngưá»i đến dạy cầm kỳ thư há»a để con không mất Ä‘i phong vị xuất thân thư hương, đến lúc con mưá»i lăm tuổi má»›i Ä‘em ra là m chiêu bà i, tấm lòng can nương đổ lên mình con, có thể cùng bạc mà đánh đổi sao?â€
Bà ta uể oải dùng móng tay gạt tiếp má»™t lá»›p bá»t trà , búng Ä‘i tháºt xa: “Bước chân và o nghá» nà y, tÃnh gì đến cái gá»i là chân tâm? Tiểu tá» cá»§a Nhan gia chỉ là thư sinh áo vải – thiếu gì đạt quan quý nhân (*) để mắt đến con, can nương có cho con Ä‘i, không dám đảm bảo sau nà y con được bình bình an an.â€
Lão nữ nhân nói năng hết sức lạnh nhạt, những ngưá»i sống trong chốn phong trần Ä‘á»u thế. Nhưng dẫu bà ta hất hẳn má»™t cháºu nước lạnh cÅ©ng không thể dáºp tắt nhiệt tâm cá»§a má»™t ngưá»i.
Nháºn thấy can nương thần sắc bất động, tình hình đã trở nên vô vá»ng, giá»ng nói rụt rè van cầu bá»—ng lạnh băng.
“Can nương muốn thu hồi cả tÃnh mệnh cá»§a con sao? Thôi, để Nguyệt nhi thà nh toà n cho ngưá»i.â€
Cánh tay mảnh mai như mỹ ngá»c rút khá»i đống châu bảo chất trên bà n, là n sáng lóe lên, “soạt†má»™t tiếng, nghe như tiếng xé lụa.
“Ôi!†Má»i tá»· muá»™i nha hoà n trong phòng kêu lên kinh hãi, là n da óng ả như tÆ¡ rách toạc.
Má»™t vết rách sâu hoắm từ mà y phải kéo xuống môi, máu phun như suối, thoáng chốc đã biến gương mặt như hoa như ngá»c thà nh đáng sợ như la sát. Từng giá»t máu đỠtươi từ gương mặt ngá»c ngà cá»§a nữ tá» rá»›t xuống đất như hạt hạt mã não, châu báu rụng rÆ¡i.
Nữ tỠáo tÃm xinh đẹp, tay cầm chắc cây thoa hình chim phượng bằng và ng khảm ngá»c, lạnh lùng nhìn can nương Ä‘ang Ä‘iá»m nhiêm uống trà , mÅ©i thoa nhá»n hoắt dÃnh má»™t giá»t máu, cà ng tô thêm vẻ rùng rợn.
Rốt cuá»™c sắc mặt tú bà cÅ©ng thay đổi, đứng phắt dáºy, chung trà trong tay sánh mất hÆ¡n ná»a.
“Há»§y rồi… cuối cùng cÅ©ng bị há»§y rồi! Hòn ngá»c mưá»i tám năm tốn bao tâm lá»±c mà i giÅ©a, hoa khôi lừng lẫy kinh sư ba năm nay, đệ nhất danh đán Lâu Tâm Nguyệt cá»§a Dương Liá»…u Uyển… lại bị há»§y như thế nà y sao?â€
Xưa nay tÃnh tình Lâu Tâm Nguyệt vẫn hòa nhã, không õng ẹo lả lÆ¡i hay lên mặt khinh ngưá»i, ngay cả can nương nuôi nà ng từ nhá» tá»›i lá»›n cÅ©ng không ngá» nà ng hà nh động rồ dại như thế.
Chỉ trong má»™t sát na, toà n bá»™ bảo bối Ä‘á»u vỡ vụn.
Sắc mặt tú bà vừa kinh ngạc vừa phẫn ná»™, ném thẳng cánh chung trà trên tay và o nữ tỠđứng giữa phòng, rÃt lên chói tai: “Hay! Hay cho Lâu Tâm Nguyệt! Cút ngay cho ta! Ná»a xu cÅ©ng không được mang theo, láºp tức cút ngay khá»i Dương Liá»…u Uyển.â€
Thoáng chốc, ngay cả trang sức cà i đầu cÅ©ng bị lá»™t sạch, nữ tỠáo tÃm lại mỉm cưá»i: “Äa tạ can nương thà nh toà n.†Nà ng khấu đầu, máu vẫn đổ xuống mặt, Ä‘oạn đứng dáºy bước Ä‘i không há» ngoái lại.
Trên mặt đất hằn rõ dấu máu của một lạy vừa rồi.
Äệ nhất ca vÅ© đất kinh sư, hoa khôi số má»™t Dương Liá»…u Uyển Lâu Tâm Nguyệt đã tá»± chuá»™c thân như thế.
Ngà y hôm sau, tin tức truyá»n khắp thà nh Lâm An, đâu đâu cÅ©ng nghe thấy ngưá»i ta bà n tán, Ä‘oán xem công tá» há» Nhan đủ khả năng khiến tuyệt thế mỹ nữ dứt tình vá»›i Dương Liá»…u Uyển là nhân váºt phong lưu tiêu sái cỡ nà o?
“Múa như Tâm Nguyệt vưá»n liá»…u rá»§,
“Hát tá»±a Äà o Hoa mặc gió đùa.â€
Äiệu múa cá»§a Lâu Tâm Nguyệt cô nương tại Dương Liá»…u uyển cùng lá»i hát cá»§a Tiết Ca Phiến cô nương tại Äà o Hoa cư được xưng tụng song tuyệt chốn thanh lâu trong thà nh Lâm An. Biết bao báºc vương tôn công tá» quăng ngà n và ng má»™t tối chỉ vì Ä‘iệu múa lá»i ca mê đắm lòng ngưá»i cá»§a mỹ nhân.
Nhưng gió ấm vẫn Ä‘u đưa là m say du khách, Ä‘iệu ca vÅ© cá»§a Triệu Yến (**) cuối cùng cÅ©ng tiêu tan. Ngá»c đã vỡ, phong lưu cÅ©ng trôi theo mây gió.
Khắp tá»u quán trà lâu, chá»— nà o ngưá»i ta cÅ©ng xôn xao, có cả văn nhân nhã sÄ© cảm khái mà ngâm vịnh, như thể má»™t truyá»n kỳ xuất hiện. Nhưng không ai muốn há»i tiếp Ä‘oạn kết câu chuyện thế nà o, tá»±a hồ há» Ä‘á»u cho rằng truyá»n kỳ nên ngưng lại trong mà u máu đỠdiá»…m lệ mà thê lương
oOo
Kinh sư tất nhiên không giống những nÆ¡i khác, ngà y má»›i trà n lên ngõ Thiên Thá»§y sá»›m hÆ¡n nhiá»u, lúc Bạch Loa mở cá»a hiệu đã nghe loáng thoáng tiếng ngưá»i.
“Mau lên, mau lên! Cô nương có thể cho tại hạ tạm thá»i ẩn thân má»™t lúc chăng?†Bạch Loa vừa nhÃch ra, đã thấy má»™t nam tá» trẻ tuổi, dáng vẻ nho nhã thư sinh nhảy lên báºc thá»m, nháºn ra chá»§ hiệu là má»™t nữ tá» liá»n hÆ¡i tá» ra do dá»±, nhưng thấy các cá»a hiệu quanh đó chưa mở cá»a, bèn đánh bạo, vừa thở hổn hển vừa há»i. Không đợi Bạch Loa hồi đáp, y tiến và o trong.
Bạch Loa không cản cÅ©ng không đồng ý, bà n tay mảnh mai chạm há» và o mép cá»a, bình thản đánh giá anh chà ng thư sinh kia.
“Cô nương xin đừng hiểu lầm, tại hạ không phải ngưá»i xấu. Chỉ là có việc riêng tư không tiện cho ngưá»i ngoà i biết…†Thư sinh trẻ tuổi đương nhiên nháºn ra bạch y thiếu nữ Ä‘ang nghi ngá», vá»™i và ng giải thÃch, đồng thá»i thò đầu ra nhìn ngó quanh quất kỹ lưỡng: “Nếu có nữ tỠáo tÃm đến tìm ngưá»i, vạn lần xin cô nương nói rằng không gặp…â€
Y chưa nói dứt lá»i, thấy nÆ¡i góc đưá»ng thấp thoáng mà u áo tÃm, tức thì quay ngưá»i trốn và o sau bình phong.
Bạch Loa không cần há»i cÅ©ng lá» má» Ä‘oán ra và i phần, khóe miệng hé nụ cưá»i lạnh lẽo. Nà ng vừa mở cá»a, chưa kịp rá»a mặt bèn quay và o lấy má»™t má»™t chiếc lược bằng sừng trâu, múc đầy cháºu nước rá»a mặt, nhúng lược và o cháºu, buông tóc xuống cháºm rãi chải.
“Xin há»i… vừa nãy cô nương có thấy ai qua đây?â€
Bạch Loa Ä‘ang rá»a mặt, chải đầu, bên tai chợt vang lên giá»ng nói dịu dà ng cá»§a nữ tá», tuy có phần gấp gáp vẫn không che được nét ưu nhã – quả nhiên đến ngay. Nà ng nghiêng đầu chải tóc, không lắc cÅ©ng không gáºt.
“Xin cô nương… tôi thấy chà ng Ä‘i và o ngõ nà y, chắc cô nương nhìn thấy. Xin cô nương cho tôi biết Nhan công tỠở đâu!†Thoáng chốc, giá»ng nói mất hẳn bình tÄ©nh, Bạch Loa vốn định tiếp tục chải đầu, ngưá»i đó bước đến trước mặt nà ng, nắm tay áo run giá»ng cầu xin.
Gương mặt đối phương Ä‘áºp và o mắt, đột nhiên bạch y thiếu nữ Ä‘ang bình thản cÅ©ng hÃt sâu má»™t hÆ¡i khà lạnh.
Gương mặt tan nát nà y… phảng phất như miếng ngá»c thạch mỹ diệu nhất bị rạch má»™t Ä‘ao, bất nhẫn cùng cá»±c.
“Tôi tìm chà ng đã lâu, vất vả lắm má»›i thấy chà ng chạy và o đây! Cầu xin cô nương, cho tôi biết chà ng ở đâu!†Nữ tỠáo tÃm vẫn nắm tay áo Bạch Loa, ánh mắt lá»™ rõ vẻ nóng lòng, nhưng dáng vẻ ấy cà ng khiến gương mặt thêm đáng sợ. Vết thương trên mặt má»›i đóng vảy, kéo dà i từ khóe mắt xuống miệng, nhìn vừa ghê rợn vừa thảm liệt.
“Lâu cô nương?†Bình thưá»ng vẫn nghe má»i ngưá»i ngoà i phố bà n tán, lúc nà y Bạch Loa chợt báºt lên câu há»i.
Nữ tỠáo tÃm ngẩn ngưá»i, theo phản xạ kéo tấm khăn lụa trên cổ lên che vết thương trên mặt, mắt ánh lên nét phức tạp, nghiến răng gáºt đầu, dịu giá»ng nói: “Vâng… cô nương, xin cô cho tôi biết, tháºt ra Nhan công tỠở đâu?â€
Bạch Loa chăm chú quan sát nữ tá» thảm thương như mảnh ngá»c vỡ nát, trong mắt liên tục lóe lên tia sáng, bà n tay giữ tóc buông xuống, khua khua trong cháºu nước rá»a mặt. Nà ng không dùng trâm vấn lên mà buông tay, mái tóc dà i Ä‘en nhánh buông xuống như thác đổ, xòa lên bá» vai.
Tiếng gõ chưa dứt, trong phòng chợt vang lên má»™t tiếng “vù†như có loà i chim nà o đó bay qua. Äoạn vang lên tiếng hô “á»i chà ,†đau đớn, từ sau bình phong nhảy ra má»™t nam tá», vừa ôm dầu vừa khua tay loạn xạ.
“Tuấn Khanh!â€, vừa thấy ngưá»i, nữ tá» má»›i đến kinh hãi xen lẫn vui mừng, vá»™i chạy tá»›i.
Thư sinh nho nhã bá»™ dạng khá khó coi, trên đầu rách toạc, liên tục xua tay: “Con gì đấy? Con gì mổ ta?†Y từ sau bình phong nhảy ra, “vùâ€, má»™t con chim trắng muốt cÅ©ng từ đó Ä‘áºp cánh bay ra, Ä‘áºu trên đám cây cối.
“Tuấn Khanh… chà ng không sao chứ?†Thấy tình lang như váºy, Lâu Tâm Nguyệt vá»™i rút má»™t vuông khăn tay ra nhưng Tuấn Khanh chạm và o mặt nà ng, nghiêng đầu tránh Ä‘i như chạm và o Ä‘iện, sắc mặt thoạt trắng thoạt Ä‘á».
“Tuấn Khanh, mấy hôm nay muá»™i tìm chà ng đến khổ…†Thấy y tránh Ä‘i, sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt trắng bợt, cúi đầu khe khẽ nói, “muá»™i biết gia đình chà ng không đồng ý chuyện cá»§a chúng ta, nhưng muá»™i đã chuá»™c thân, ngà y tháng còn dà i, có thể từ từ….â€
“Ta lại không muốn nà ng chuá»™c thân!†Nhan Tuấn Khanh giáºm chân, “nà ng coi mình Ä‘i… chuyện gì cÅ©ng quyết là m bằng được, hôm nay má»›i thà nh thế nà y, ta…†Y không nói nốt được, bởi chạm và o ánh mắt Lâu Tâm Nguyệt, chợt thấy hoảng hồn, không nói được tiếng nà o nữa.
“Nguyệt nhi, chúng ta ra ngoà i tìm chá»— nà o nói chuyện, được chăng?†Giá»ng y nhu hòa hẳn, miá»…n cưỡng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn lên gương mặt tan nát khiến ngưá»i khác bất nhẫn – y vừa lá»ng ngưá»i, quả nhiên dáng vẻ dịu dà ng hẳn.
Ãnh mắt sáng rá»±c khiếp ngưá»i cá»§a Lâu Tâm Nguyệt cÅ©ng nhu hòa theo, trong mắt ầng áºng – lòng nặng ná» cá»±c độ, không tin rằng mình đã thua như thế.
“Tuấn Khanh…†Nà ng định nói nhưng Nhan Tuấn Khanh đã chộp lấy vai nà ng, kéo đi.
Ra khá»i cá»a, thư sinh văn nhã giáºn dữ trừng mắt nhìn nữ chá»§ nhân Hoa KÃnh.
Con anh vÅ© lông trắng chao cánh Ä‘áºu xuống vai Bạch Loa, trên chiếc má» nhá»n sắc còn vương lại vết máu.
“Tuyết nhi… ngươi Ä‘oán tiếp theo sẽ thế nà o?†Bạch Loa cầm lược lẩm bẩm há»i má»™t câu, nhìn theo đôi tà i tá» giai nhân Ä‘i vá» phÃa sâu trong ngõ Thiên Thá»§y, vừa Ä‘i vừa thấp giá»ng trao đổi.
Chim chóc tuy thông minh nhưng chung quy lại vẫn không thể trò chuyện vá»›i con ngưá»i, anh vÅ© Ä‘áºp cánh, lặp lại mấy cáºu được dạy: “Lấy chồng! Lấy chồng! Khi nà o thì Bạch Loa tiểu thư lấy chồng?...â€
“Chà …†Mấy câu lạc lõng được nói lên bằng giá»ng nhừa nhá»±a khiến bạch y thiếu nữ báºt cưá»i khanh khách., gương mặt vốn lạnh lùng trầm tÄ©nh như có gió xuân thổi qua, trà n đầy niá»m vui, nà ng mỉm cưá»i: “Súc sinh ngu xuẩn, từ lúc nà o há»c được cái thói mồm mép châm chá»c ấy hả? Lần trước đúng ra nên cắt đứt hẳn lưỡi ngươi má»›i phải.â€
“Gả cho ngưá»i ta! Gả…†Anh vÅ© tá»±a hồ biết chá»§ nhân Ä‘ang cưá»i, cà ng là m bá»™ là m tịch, nhưng thần tình Bạch Loa thoáng chốc trầm xuống, đôi mà y u ám hẳn, đưa tay chải tóc. Con anh vÅ© Ä‘áºu trên vai bị bức bay vụt Ä‘i, Ä‘áºu lên và nh cháºu rá»a mặt, nó không hiểu chuyện gì xảy ra, nghoẹo đầu nhìn chá»§ nhân, lÃu lÃu lo lo.
Gả cho ngưá»i ta. Vì sao những nữ tỠđó, dầu cho thông tuệ như Lâu Tâm Nguyệt, đã gặp qua nhiá»u hạng ngưá»i mà vẫn không thoát khá»i lối suy nghÄ© thưá»ng tục. Có lẽ… má»i nữ tá» trên Ä‘á»i Ä‘á»u ký thác tình cảm và o má»™t nÆ¡i sai lầm chăng?
Ná»—i niá»m thê lương cá»§a Ngu CÆ¡ có khà phách cái thế cá»§a Bá Vương, tấm lòng trinh liệt cá»§a Lưu Lan Chi có Tiêu Trá»ng Khanh (1) sống chết không rá»i - còn bao nhiêu ngưá»i khác, lại hoà n toà n không tìm được nÆ¡i đáp lại cảm tình tương xứng. Không hiểu sao Lâu Tâm Nguyệt và Nhan Tuấn Khanh lại gợi cho nà ng liên tưởng đến má»™t truyá»n thuyết khác ở Lâm An: mối tình giữa Bạch Xà và Hứa Tiên (2).
Nữ tỠôm má»™t mối thâm tình lại gặp phải loại nam tá» như thế. Thư hương môn đệ như Nhan Tuấn Khanh đúng là có chút tà i khÃ, chút đồng cảm vá»›i nà ng nhưng tháºt ra y quá nhu nhược, giả tạo – là m khách tìm vui ở thanh lâu ắt không ảnh hưởng gì, nhưng nam tá» như thế… không thể nà o kết hợp vá»›i hoa khôi trong lòng luôn phân chia tình cảm rạch ròi.
"Ngu xuẩn, ngu xuẩn quá!" Äá»™t nhiên, Bạch Loa Ä‘ang trầm mặc chải đầu, quăng ngay lược và o trong cháºu khiến nước bắn lên tung tóe, con anh vÅ© sợ hãi Ä‘áºp cánh bay lên. Sắc mặt nà ng lạnh lùng, phức tạp, nốt ruồi như giá»t lệ bên khóe mắt gần như rÆ¡i xuống.
oOo
Má»™t thá»i thần sau, các cá»a hiệu trong ngõ Thiên Thá»§y lục tục mở cá»a, má»™t ngà y ồn ã, tất báºt lại bắt đầu.
Bạch Loa đứng dưới hà ng hiên chăm chút hoa cá», đưa mắt liếc vá» má»™t góc con ngõ.
Hồi sau, cuối cùng Bạch Loa cÅ©ng thấy chiếc bóng mặc áo tÃm từ góc đưá»ng Æ¡ thá» bước ra. Lâu Tâm Nguyệt lấy khăn lụa che mặt, men theo con hẻm lát đá xanh, bước chân hình như hÆ¡i phiêu hốt, bên cạnh nà ng ta không thấy bóng dáng thư sinh Nhan Tuấn Khanh.
Nà ng đứng thẳng dáºy, nhìn Lâu Tâm Nguyệt bước tá»›i.
Khuôn mặt tuy không dám để ngưá»i khác nhìn thấy nhưng thân hình xinh đẹp kia vẫn thế, gợi cho ngưá»i ta nhá»› đến vÅ© nữ nổi danh đất kinh sư.
“Lâu cô nương, và o nghỉ chút nhỉ?†Bạch Loa thấy nà ng ta thong thả bước tá»›i, sắp Ä‘i qua cá»a, không nén được bèn báºt lên tiếng gá»i.
“Chà ng nói… dầu tôi đã chuá»™c thân nhưng vẫn là gái lầu xanh. Trừ phi tôi có thân thế thanh bạch, còn thì chà ng không thể đưa tôi vá» nhà gặp cha mẹ.†Nữ tỠáo tÃm nhấp má»™t ngụm trà nhà i, thẽ thá»t nuốt xuống cổ há»ng, trầm mặc hồi lâu cuối cùng cÅ©ng lên tiếng, giá»ng nói khản đặc chứa chan niá»m tuyệt vá»ng.
Nà ng không biết bạch y cô nương chá»§ tiệm hoa nà y là ai nhưng vẫn thấy đó là ngưá»i duy nhất mình có thể cởi lòng.
“Bạc tình lang.†Bạch Loa chăm chút đám hoa cá», nhẹ nhà ng đặt cà nh văn trúc má»›i má»c cố định lên giá, ngữ Ä‘iệu có phần lạnh lùng.
Thân hình Lâu Tâm Nguyệt rúng động, nghiến răng cố nén mấy giá»t lệ không rÆ¡i xuống chung trà , là nhÃ: “Chuyện nà y, chuyện nà y… không thể trách chà ng… gia đình thư hương môn đệ sao…sao có thể chấp nháºn má»™t ngưá»i…â€
“Cô nương đã minh bạch, lúc đó sao còn chuá»™c thân để theo y?†Bạch Loa vấn tóc, lạnh nhạt thốt, tưới chút nước và o cháºu hoa – văn trúc ưa ẩm, cần phải chăm chút kỹ lưỡng, cứ mang đến nÆ¡i trá»±c tiếp nháºn ánh dương quang là khô héo.
“Tôi cho rằng… chà ng chân tâm vá»›i mình nên quyết tâm, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng thuyết phục được phụ mẫu chà ng.†Lâu Tâm Nguyệt cầm chặt chung trà , thanh âm cà ng lúc cà ng nhá», “Tôi tháºt sá»± chỉ muốn cùng chà ng sống trá»n Ä‘á»i… Tháºt váºy ư! Cõi Ä‘á»i nà y chấp nháºn má»™t nữ tá» bán tiếng cưá»i chứ không thể chấp nháºn má»™t nữ tá» hoà n lương sao?â€
Bạch Loa ngẩng đầu, vừa toan lên tiếng nhưng Lâu Tâm Nguyệt thấy ánh mắt lãnh liệt cá»§a thiếu nữ áo trắng bèn đứng phắt lên, thanh âm cÅ©ng trở nên quả quyết: “Nhưng tôi không hối háºn! Cô nương không cần phải nói những lá»i không hay vá» Tuấn Khanh, tôi nói cho cô nương biết, bất kể sá»± việc thế nà o – cÅ©ng là tôi chá»n lá»±a, tôi sẽ không hối háºn.â€
Nà ng cố nén lệ, là m ra vẻ cứng cá»i, nhưng vì váºy mà khuôn mặt cà ng khó coi – dẫu nà ng xinh đẹp như trước, thư sinh đó vị tất đã chịu cưới nà ng, huống hồ giá» nà ng xấu xà như la sát.
Bạch Loa cúi đầu thở dà i, tiếp tục dùng má»™t chiếc thuổng nhá» xá»›i đất cho mấy cháºu hoa cá».
Nếu sau năm, bảy năm nữa, nếm đủ mùi vui buồn, sướng khổ cá»§a Ä‘á»i, có lẽ Lâu Tâm Nguyệt không bất cần như hôm nay --- nhưng nà ng vẫn còn trẻ, trái tim nà ng vẫn còn ấm nóng, nên sẵn sà ng Ä‘em đánh cược má»i thứ.
Ãi tình tuổi trẻ lẽ nà o Ä‘á»u như thế? Mù quáng, Ä‘iên cuồng, bất chấp tất cả, dù cho đất trá»i hòa là m má»™t, mây gió tan tà nh vẫn thá» không hối háºn --- ngưá»i ngoà i nhìn và o có lẽ khinh miệt nói rằng: đó không phải ái tình mà chỉ là mê luyến, là cÆ¡n mê nhất thá»i… nhưng dẫu chỉ là cÆ¡n mê thoáng qua, có khi lại lấy Ä‘i những thứ vÄ©nh hằng.
--- Gương mặt tuyệt mỹ giỠtan nát của vũ nữ nà y là minh chứng.
“Chỉ trách thân tôi không trong sạch… nếu không phải nữ tá» phong trần thì tốt quá… nếu không phải thì tốt quá…†Ngữ khà chao chát kiên định vừa thốt ra đã tan biến, Lâu Tâm Nguyệt mệt má»i gục xuống, dùng chung tì lên trán, “Tôi cÅ©ng muốn thanh thanh bạch bạch gả cho chà ng… nhưng, nhưng cha mẹ đã bán tôi, không phải lá»—i cá»§a tôi!â€
Rốt cuá»™c, vÅ© nữ danh động kinh sư khe khẽ cất tiếng khóc, bao nhiêu năm nà ng phải gìn giữ dáng vẻ yêu kiá»u nên ngay lúc khóc cÅ©ng không dám phóng túng, vẫn lay động lòng ngưá»i.
Bạch Loa khom ngưá»i xén tỉa cháºu văn trúc, mái tóc rá»§ xuống che ánh mắt cá»§a nà ng. Bà n tay nà ng cÅ©ng hÆ¡i cháºm lại.
“Thoát thai hoán cốt má»™t lần là lại thanh thanh bạch bạch ngay, vả chăng có thế tháºt, liệu có vãn hồi được không?†Äá»™t nhiên Bạch Loa cúi đầu, bình thản há»i má»™t câu, “Nếu cô nương tháºt sá»± muốn thế, tôi có thể giúp.â€
Giá»ng nói lạnh lùng mang theo ma lá»±c khó tả khiến nữ tỠáo tÃm nghe xong mở lá»›n cặp mắt, nhìn sang vá»›i vẻ không dám tin.
“Cách!†một tiếng vang lên khe khẽ, Bạch Loa bẻ một cà nh cong queo trên cây văn trúc.
“Äây là …â€, từ lúc khép cá»a tiến và o, Lâu Tâm Nguyệt đã thấy má»™t cháºu hoa để trên bà n tá»a ra mùi hương thÆ¡m ngát, bèn ngạc nhiên há»i.
Bà n tay Bạch Loa cẩn tháºn đặt cháºu hoa xuống, mỉm cưá»i: “Äây là bảo châu mạt lị (3) -- rất hiếm đấy.â€
Lâu Tâm Nguyệt quan sát đóa hoa còn e ấp, hoa nhà i bình thưá»ng Ä‘á»u cánh đơn mà u trắng tinh, nhưng cánh cá»§a đóa hoa nà y lại trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, tháºm chà tạo thà nh hình tú cầu, mà u xanh nhạt.
“Cháºu bảo châu mạt lị nà y không phải để cho cô nương chăm sóc..†Bạch Loa khẽ mỉm cưá»i, tá» ra thần bà khó Ä‘oán, nốt ruồi như giá»t lệ sắp rÆ¡i trên khóe mắt lại khẽ động, nà ng hÆ¡i cúi xuống, thở dà i, “mà cần cô nương đà o nó lên, bứt rá»… và ăn sạch.â€
Thân hình Lâu Tâm Nguyệt rung động, ngẩng đầu nhìn bạch y thiếu nữ thanh lệ thần bÃ, buá»™t miệng há»i: “Ăn xong thì sao?â€
“Sẽ chết.†Bạch Loa che miệng mỉm cưá»i, “ăn và o rồi sẽ vô cùng Ä‘au đớn, láºp tức chết ngay…â€
“Chuyện đó…†tá» y nữ tá» kinh ngạc nhìn cháºu hoa mỹ lệ, tá» ra hÆ¡i sá»ng sốt.
“Bất quá cô nương không cần phải sợ… đó chỉ là giả chết.†Không đợi Tâm Nguyệt há»i, Bạch Loa xua xua tay, khẽ cưởi: “Rá»… bảo châu mạt lị mà dùng và o sẽ có công dụng bế khà ngưng mạch – má»—i thốn rá»… duy trì giả chết được má»™t ngà y… ‘Lâu Tâm Nguyệt’ sẽ ‘chết’ rất dá»… dà ng, còn ‘cô nương’ sẽ ‘sống lại’ má»™t lần nữa.â€
Ãnh mắt Tâm Nguyệt sáng lên – ngưá»i lan tâm huệ chất như nà ng, không cần giảng giải nhiá»u cÅ©ng hiểu phải là m sao.
Không sai… nếu có loại kỳ hoa nà y, nà ng sẽ Ä‘i gặp Tuấn Khanh thương nghị chuyện giả chết phục sinh – đó khác nà o thoát thai hoán cốt! Cái túi da “Lâu Tâm Nguyệt†nà y có chôn Ä‘i cÅ©ng không sao, mấy ngà y sau tỉnh lại sẽ đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh bước và o Nhan gia… sống những tháng ngà y cỠán tá» my, phu xướng phụ tùy.
“Tôi biết cảm tạ cô nương thế nà o? Hiện tại tôi không còn gì… đúng rồi.†Trong lúc quá vui mừng, giá»ng nói cá»§a vÅ© nữ danh động kinh sư thoáng run rẩy, vá»™i và ng cho tay và o ngá»±c áo tìm, chợt nhá»› ra má»™t việc, móc tiểu ngá»c pháºt Ä‘eo trên ngưá»i, “tôi chỉ mang cái nà y theo, những thứ khác để lại hết cho can nương… váºt nà y do Tuấn Khanh tặng tôi, chà ng nói là ngá»c Lam Äiá»n cá»±c phẩm.â€
Thấy ánh mắt nữ tỠáo tÃm không giấu nổi tia kÃch động, cầm tiểu ngá»c pháºt trong lòng tay, sắc mặt Bạch Loa vẫn bình thản – Lâu Tâm Nguyệt nháºn ra, tâm lý lạnh hẳn… ánh mắt thiếu nữ áo trắng như được phá»§ má»™t bức mà n lạnh ngắt, không khác gì ánh mắt can nương ở Dương Liá»…u Uyển.
“Ở Hoa KÃnh chỉ còn lại má»™t cây hoa nà y… đại khái trên Ä‘á»i cÅ©ng không còn mấy cây… Mấy hôm trước nghe nói Dụ vương gia mang ngà n lạng bạc trắng đến phá»§ Phúc Châu tìm kiếm mà đà nh tay không quay vá».†Ãnh mắt Bạch Loa vẫn lạnh nhạt, quay ngưá»i đùa nghịch vá»›i con bạch anh vÅ©, lạnh lùng thốt.
Sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt trắng nhợt, tròng mắt hiện rõ tia tuyệt vá»ng, nhưng thần bà thiếu nữ lại nói tiếp má»™t câu: “Cá»a hiệu bán hoa cá»§a tôi có má»™t quy cá»§, nếu muốn cháºu hoa nà y – cần dùng thứ mình trân quý nhất trao đổi.â€
oOo
“Nhá»› lấy, gốc bảo châu mạt lị nà y đã sống mưá»i hai năm, rá»… dà i năm thốn – tối Ä‘a cô nương chỉ được dùng ba thốn.†Nữ chá»§ nhân Hoa KÃnh đặt cháºu hoa và o tay Lâu Tâm Nguyệt, dặn dò thêm má»™t lần, “Giả chết mà quá ba ngà y, quan tà i được chôn xuống, không khà trong đó sẽ hết dần, dẫu cô nương có tỉnh lại cÅ©ng vô dụng.â€
“Tôi nhá»› rồi… Ä‘a tạ Bạch cô nương.†Lâu Tâm Nguyệt dùng khăn lụa che mặt, đón lấy cháºu bảo châu mạt lị, gáºt đầu liá»n liá»n, ngữ khà có phần kÃch động, “ơn tái tạo nà y, tôi và Tuấn Khanh nhất định sẽ đến táºn nÆ¡i khấu tạ.â€
“Äợi đến ‘ngà y đó’ hẵng nói…†Bạch Loa vẫn bình thản mỉm cưá»i, trong mắt sâu thẳm lóe sáng, “nên nhá»›, cô nương còn thiếu tôi tiá»n mua hoa – cô nương cÅ©ng đã đồng ý sẽ dùng váºt quý giá nhất để đổi lấy.â€
Sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt hÆ¡i nhợt Ä‘i, Ä‘iá»u kiện cổ quái quá!
Nà ng là má»™t nữ tá» thông minh, bình thưá»ng có lẽ sẽ nháºn ra ngữ khà cá»§a bạch y thiếu nữ có phần cổ quái nhưng bây giá» Ä‘ang bị chữ “tình†che mắt, chỉ muốn là m sao nhanh nhanh đạt được ái tình viên mãn nên không nghÄ© ngợi nhiá»u mà đồng ý ngay. Trừ tấm thân tà n ra, nà ng còn gì để đáng gá»i là “thứ trân quý nhấtâ€?
“Äúng rồi, ngá»c pháºt nà y… coi như đặt cá»c lại chá»— cá»§a cô nương.†Lâu Tâm Nguyệt Ä‘i được mấy bước, liá»n quay lại, cứ thế mà đi khiến nà ng áy náy nên cởi dây ngá»c đặt và o tay Bạch Loa, không hiểu sao, ánh mắt nà ng ảm đạm hẳn Ä‘i, “được cô nương khảng khái tặng cho danh hoa hãn thế, kiếp nà y Tâm Nguyệt không thể báo đáp, tương lai sẽ kết cá» ngáºm và nh báo đáp đại ân cá»§a cô nương.â€
Bạch Loa mỉm cưá»i, nữ tá» thiên tÃnh thông minh nà y tuy bị tình cảm che mắt nhưng vẫn dá»±a và o trá»±c giác nháºn ra được có chuyện không bình thưá»ng.
“Äợi chút đã.†Thấy vÅ© nữ áo tÃm ôm cháºu hoa toan cất bước Ä‘i, Bạch Loa không nén được, cất tiếng gá»i lại, nà ng ngẫm nghÄ© má»™t hồi Ä‘oạn quay ngưá»i và o trong lấy ra má»™t túi gấm nhá»: “Váºt nà y, cô nương nên mang theo.â€
Lâu Tâm Nguyệt nhìn nà ng vá»›i vẻ hÆ¡i kinh ngạc, nhưng không đợi nà ng ta há»i, Bạch Loa đã xua tay: “Äừng há»i gì nữa, dù gì cô nương cÅ©ng nên nghe tôi, đừng cho Nhan công tá» biết váºt nà y, cứ lẳng lặng mang nó theo, bất luáºn sống chết gì cÅ©ng không được bá» lại, cô nương hiểu không?â€
Lâu Tâm Nguyệt tuy kinh ngạc, có phần cảnh giác đối vá»›i thần bà thiếu nữ, chá»§ nhân hiệu bán hoa cá» nà y, nhưng vẫn dụng lá»±c gáºt đầu, cất túi gấm không đầy má»™t xÃch và o tay áo.
“Tấm bùa há»™ mệnh nà y… sẽ mang đến váºn may cho cô nương.†Thấy Lâu Tâm Nguyệt thu nháºn, Bạch Loa khẽ mỉm cưá»i, giá»t lệ như nốt ruồi chá»±c rÆ¡i phảng phất như Ä‘ang khóc, tạo nên vẻ đẹp mê ly, “mau Ä‘i tìm Nhan công tá» thương lượng nên là m gì tiếp theo – Lâu cô nương, nhá»› bảo trá»ng.â€
Bóng áo tÃm Ä‘i xa, thiếu nữ bạch y trưá»ng phát chợt thu lại nét cưá»i, thở dà i sưá»n sượt. Bạch anh vÅ© bay đến cạnh cà ng, thấy khuôn mặt chá»§ nhân có vẻ lạnh lùng hÆ¡n thưá»ng nháºt.
“Ngá»c Lam Äiá»n cá»±c phẩm?â€ ÄÆ°a mắt nhìn ngá»c pháºt trong lòng tay, Bạch Loa khẽ liếc biết ngay đồ giả, nụ cưá»i lạnh tanh treo trên khóe môi, nà ng vung tay, quăng viên đá phế váºt và o cháºu hoa.
Nữ nhân… có phải Ä‘á»u mù quáng như thế không?
oOo
“À, lão tam, ngươi coi kìa --- sáng sá»›m đã đưa Ä‘i, con cái nhà ai nhỉ?â€
“Các ngươi có biết hoa khôi Lâu Tâm Nguyệt cá»§a Dương Liá»…u Uyển không?â€
“À… không phải mấy ngà y trước cô nương nà y má»›i theo má»™t tên mặt trắng ư? Hình như tá»± há»§y nhan sắc… không có gì hay, còn nhắc đến cô ta là m gì? Hiện tại nổi nhất phải là Tiết Ca Phiến cô nương!â€
“Ha ha… tin tức cá»§a các huynh không linh rồi nhỉ? Ta nói cho các huynh biết, Lâu hoa khôi chuá»™c thân vốn định Ä‘i theo má»™t tên tiểu tá» há» Nhan - kết quả mệnh bạc, rá»i Dương Liá»…u Uyển má»›i hai chục ngà y đã mắc bệnh mà chết tại má»™t biệt viện…â€
“Hả, cái gì? Tháºt chết váºy à ?—Äúng là hÆ¡i đáng tiếc tháºt.â€
“Chứ không phải sao? Má»›i mưá»i tám tuổi, lại vừa hoà n lương, khiến tiểu tá» há» Nhan khóc lóc chết Ä‘i sống lại.â€
“Hắn khóc cái gì? Dù gì nữ nhân đó cÅ©ng đã qua tay, hiện tại mặt mÅ©i đã xấu như dạ xoa – ta nói tên mặt trắng đó có phúc khà vì Lâu hoa khôi chết rất đúng lúc – bằng không, ngươi tưởng hắn có thể chân chÃnh cưới nà ng ta chắc?â€
“Nói đúng lắm… ôi, đà o hoa váºn như thế bao giá» má»›i đến lượt Tôn lão tam ta?â€
“Khi nà o ngươi đủ đức hạnh…â€
Tiếng mấy kẻ vô lại uống trà bà n tán nhá» dần, bạch y thiếu nữ đứng dưới mái hiên buông kéo cắt hoa xuống, nhìn theo đội khâm liệm Ä‘i qua phÃa ngoà i ngõ Thiên Thá»§y.
Tang lá»… hết sức bình thưá»ng. Nếu không có nam tá» khóc lóc thương tâm và ngưá»i nằm trong quan tà i không phải là hoa khôi từng danh động kinh sư thì đó đơn thuần chỉ là chuyện sống chết ở Ä‘á»i.
Bao nhiêu ngưá»i cùng Ä‘i đưa tiá»…n, chẳng qua vì muốn xem truyá»n kỳ đẹp đẽ mà thê lương hạ mà n thế nà o.
Nhan Tuấn Khanh mặc áo tang nhưng dùng vải bố trắng che mặt đặng không ai nháºn ra. Y khóc lóc thê lương, tuy mất Ä‘i hình tượng nam tá» hán nhưng báºc công tá» phong lưu ôn nhu như y Ä‘au lòng vì mất ngưá»i yêu tất hà nh động như thế, khiến những ngưá»i Ä‘i xem buông tiếng thở dà i.
Nhưng ánh mắt Bạch Loa không để tâm đến thư sinh Ä‘au lòng quá độ mà vừa chạm và o nắp áo quan liá»n biến sắc. Anh vÅ© phảng phất cảm giác thấy trên mình chá»§ nhân toát ra sát khà đáng sợ, “vù†má»™t tiếng bay lên đám cây cối cạnh đó.
“Quả nhiên là váºy.†Äá»™i đưa đám rình rang Ä‘i qua hồi lâu, Bạch Loa má»›i thốt lên mấy tiếng, chợt cưá»i lạnh, vung tay – “soạtâ€, má»™t cà nh sÆ¡n trà khô bị lưỡi dao sắc lẹm cắt đổ.
oOo
Ná»a đêm ba ngà y sau, thà nh Lâm An chìm trong mưa xuân lây rây.
Ở khu má»™ phần ngoà i thà nh bắc, đêm tối Ä‘en như má»±c, thỉnh thoảng vang lên tiếng rá»n rÄ© thê lương.
“Sạt, sạt, cạch, cạchâ€, âm thanh vang lên trong bóng đêm, vừa cấp thiết vừa Ä‘iên cuồng.
- Äó là tiếng móng tay cà o và o gá»—, rùng rợn vá»ng và o tai.
“Ngá»™t ngạt… ngá»™t ngạt quá.â€
“Cho tôi ra! Cho tôi ra!â€
Trong không gian nhỠhẹp đến ngạt thở, nà ng dùng toà n lực đẩy nắp quan tà i nhưng không mảy may ăn thua – không thể nà o… không thể nà o! Rõ rà ng Tuấn Khanh đã bảo rằng quan tà i không đóng đinh, sau ba ngà y y sẽ tới đón nà ng.
Y từng an ủi nà ng: Chỉ cần nà ng mở mắt ra, y sẽ ở cạnh đợi nà ng tỉnh lại – rồi cưới nà ng là m vợ.
Nhưng sao giỠTuấn Khanh không tới? Vì sao y không tới?
“Cho tôi ra!... Khó thở quá… cho tôi ra!â€
Äẩy má»™t hồi … nặng quá! Nắp áo quan đóng Ä‘inh cứng ngắc, hoà n toà n bất động.
“Tuấn Khanh! Tuấn Khanh! Tuấn Khanh!â€
Trong bóng đêm vang lên tiếng gà o lạc giá»ng, má»—i lần gà o lại dùng toà n lá»±c đẩy nắp áo quan chắc nịch như mà n trá»i che phá»§, nhưng móng tay cá» và o gá»— liá»n gãy gục, phát ra âm thanh soà n soạt, bóng đêm tá» vong vẫn trầm trầm.
“Tuấn Khanh, Tuấn Khanh… Tuấn Khanh…†HÆ¡i thở cá»§a nữ tá» trong áo quan má»ng manh dần, lẩm bẩm gá»i đến kiệt lá»±c, tÄ©nh tâm má»™t hồi, nà ng đột nhiên báºt cưá»i cuồng dại – hóa ra là thế! Hóa ra kết cục là thế.
Äem má»™t ngưá»i còn sống cho và o quan tà i là thà nh toà n cho y cả vá» hiếu đạo và tình nghÄ©a… đúng, nà ng “bệnhâ€, bệnh rất nặng, chắc chắn phải chết – cÆ¡ há»™i tốt như thế, y lại thông minh, Ä‘á»i nà o chịu bá» qua?...
Lúc dùng trâm và ng rạch mặt, nà ng kiên định vô hối, nhưng lúc dùng đinh sắt đóng lên nắp quan tà i, sao y lại tuyệt tình đến thế?
“Tuấn Khanh! Tuấn Khanh! Tuấn Khanh!â€
“Ta không cam lòng… ta không cam lòng! Dù phải mất mạng dưới ba tấc đất, cÅ©ng phải hóa thà nh lệ quá»· đến tìm ngươi.â€
Trong quan tà i, nữ tá» cuồng loạn cà o nắp và thà nh quan tà i, ngón tay đầm đìa máu. Không khà giảm dần, nà ng nghẹt thở, lồng ngá»±c như Ä‘ang có ngà n vạn con kiến cắn xé tim phổi, ngón tay nà ng tá»± cà o và o da – đột nhiên, chạm và o váºt gì đó trong lá»›p áo lót.
- Túi gấm. Thiếu nữ thần bà đó có trao cho nà ng túi gấm.
Trong bóng tối, nữ tá» thở hắt ra, bà n tay liên tục run rẩy, cầm váºt trong túi gấm mà phảng phất như tìm được cây cá»c cứu mệnh: đó là má»™t cây chá»§y thá»§ không đầy má»™t xÃch, phát ra hà n khà bức nhân.
“Äó là bùa há»™ thân cá»§a cô nương.†Thiếu nữ áo trắng dặn.
oOo
Thanh lý xong gian phòng cuối cùng, Nhan Tuấn Khanh thở dà i nhìn Yêu Nguyệt biệt viện trống trÆ¡n – cuối cùng, tất cả Ä‘á»u qua. Trưá»ng phong lưu khiến ai ai cÅ©ng biết nà y chắc cÅ©ng chôn vùi theo bụi trần tục.
Nhá»› lại những xáo trá»™n mấy ngà y qua, y không khá»i bồi hồi: chẳng phải trong chốn phong trần không có chân tâm sao? Sao y lại gặp phải má»™t nữ tá» cái gì cÅ©ng cả tin là tháºt? VÅ© nữ sắc nghệ quán tuyệt kinh sư lại vì y mà gây ra ngần ấy chuyện, khiến khắp thà nh xôn xao – còn nghÄ© nữa mà là m gì, loại diá»…m phúc đó y có nguyện ý tiếp thụ chăng?
Nếu chấp nháºn, y biết ăn nói thế nà o vá»›i cha mẹ, phụ thân xưa nay nghiêm cẩn mà biết y ra và o chốn phong lưu hoa nguyệt, tất sẽ theo gia pháp giáo huấn đến nÆ¡i đến chốn, lý nà o chịu nháºn má»™t thanh lâu nữ tá» bước và o nhà ? Còn cả việc chung thân được định từ nhá» - thê tá» chưa đón vá» là con gái Chu thị lang – mối nhân duyên như thế, y chịu mất sao?
Huống hồ, chạm mắt và o gương mặt khủng khiếp của Tâm Nguyệt, y không thể chịu đựng nổi.
Nà ng không biết y chỉ thÃch dáng vẻ xinh đẹp, múa dẻo hát hay ư? Dung mạo nà ng như bây giá», y là m sao chịu để mắt, đừng nói cái gì mà trá»n Ä‘á»i trá»n kiếp? Thế nguyá»n ư… những lá»i trong chốn phong nguyệt, có câu nà o là tháºt?
Hôm nay… đã là ngà y thứ tư rồi sao?
Y bất giác rùng mình, Ä‘oạn vá»™i và ng tá»± an á»§i: chắc không sao… không sao, y mua quan tà i bằng gá»— lê hoa thượng phẩm, nắp dà y hai thốn, lại táºn mắt cho thợ đóng tá»›i hai lá»›p Ä‘inh lên.
Dù là má»™t nam tá» khá»e mạnh, mà tay không cÅ©ng đừng hòng phá được. Không sao đâu… hắn có gì phải lo lắng, sau nà y cưới vợ sinh con, là m quan… khung cảnh chăn gấm nệm êm sẽ khá»a lấp những phong lưu bây giá». Xuôi ngược gì thì chuyện ngưá»i trong quan tà i sống lại, ngoà i y cÅ©ng không có ai biết được.
Món nợ lúc thiếu niên hồ đồ, thôi thì vùi sâu xuống cho nó tự rữa nát.
Nhan Tuấn Khanh lại thở dà i nhìn biệt viện trống trải, thu tấm vÅ© y bảy mà u Lâu Tâm Nguyệt mặc khi trước, vo lại đưa cho thư đồng Mặc Yên: “Má»i thứ thu vén hết chưa? Má»› y phục nà y mang đến đâu đó đốt hết Ä‘i… má»i thứ cá»§a Lâu cô nương không cần để lại gì.â€
Mặc Yên lanh lợi nhưng hôm nay lại hiểu sai ý, cho rằng thiếu gia tâm tình chán nản, đảo mắt nhìn đống y phục, không thấy bá»™ bình thưá»ng Lâu cô nương thÃch mặc nhất, lắp bắp há»i: “Chiếc trân châu sam đó thiếu gia có giữ lại là m kỉ niệm không? Những thứ khác nô tà i sẽ đốt hết.â€
“Trân châu sam? Không phải cÅ©ng trong đó sao?†Nhan Tuấn Khanh lấy là m kỳ quái, không buồn láºt lại đống y phục xua xua tay cho gã thư đồng ra ngoà i – dù gì toà n bá»™ những thứ ở đây, y không định giữ lại gì.
Mặc Yên đi rồi, y nhìn tòa biệt viện trống trải, chợt thấy thương cảm vu vơ…
Má»™t năm rồi nhỉ? NÆ¡i đây từng tha thướt phong quang biết bao nhiêu? Tá»±a gối thá» nguyá»n, lẳng lặng mở cá»a sổ ngắm trăng, cưá»i đùa dưới khóm hoa… má»—i tối trước khi Ä‘i ngá»§, Tâm Nguyệt Ä‘á»u mặc tấm vÅ© y nà ng yêu thÃch nhất, múa cho mình y xem.
Phong thái tuyệt thế đó… đủ để nghiêng thà nh nghiêng nước.
Nhưng đến hôm nay chỉ còn là những mảnh vỡ trong quá khứ.
Y hÆ¡i buồn bã – kỳ tháºt y không muốn thế --- nhưng dù gì y vẫn chỉ là kẻ nhu nhược, không có dÅ©ng khà phản kháng phụ thân và gia tá»™c, vứt bá» công danh lợi lá»™c.
Y chỉ có dũng khà là m một việc duy nhất, là đóng đinh lên áo quan, đóng những hai lớp.
Bà n tay thư sinh từ từ nắm chặt lại, ánh mắt thưá»ng ngà y văn nhã chợt ánh lên những tia ác độc.
Äã ná»a đêm rồi – y đến biệt viện nà y thu tháºp má»i thứ cÅ©ng để tránh tai mắt ngưá»i Ä‘á»i. Trong thà nh Lâm An, ai nấy xôn xao bà n tán vá» nam tá» trong mà n kịch phong lưu nà y nhưng chi biết y há» Nhan mà thôi… từ đầu y đã lưu tâm, không nói tên tháºt vá»›i đám ngưá»i há»—n tạp chốn phong trần. Tuấn Khanh chỉ là tên giả… Tuấn Khanh, Tuấn Khanh… bao lần nghe Tâm Nguyệt gá»i trong lúc say mê, lần nà o y cÅ©ng ngẩn ra rồi má»›i có phản ứng là tên mình.
Nữ tỠngốc nghếch … một mình nà ng ta say là được rồi, còn muốn kéo y xuống vũng bùn nữa sao?
Mà n đêm âm u, ngoà i trá»i rì rầm mưa đổ - Giang Nam lúc đầu hạ Ä‘á»u mưa như thế, y vừa thấy vô vị vừa cảm hoà i, chợt muốn ngâm lên má»™t bà i thÆ¡. Nhưng y chưa kịp Ä‘á»c lên câu đầu thì loáng thoáng nghe trong tiếng gió có lá»i ca vang vá»ng – “Gió xuân lất phất là n mưa bụi, Sấm động phù dung hé nhụy lòng.â€
Tiếng ca thê thiết cá»§a nữ tá», vá»ng trong tiếng mưa gió phiêu diêu, quả nhiên là bà i Vô Äá» cá»§a Lý NghÄ©a.
Lắng nghe tiếng ca, tay Nhan Tuấn Khanh chợt rung lên… giá»ng hát đó… giá»ng hát đó.
“Vầng trăng bẻ khóa hương ngan ngát, Ngá»c hổ vương tÆ¡ mãi xoay vòng.â€
Tiếng ca quen thuá»™c không hiểu từ đâu vá»ng đến, lồng lá»™ng khắp biệt viện trống trải chìm trong cÆ¡n mưa đầu hạ.
Là nà ng… là nà ng!
Sắc mặt thư sinh trắng bợt, bà n tay run rẩy đẩy cá»a phòng, chạy đến ngoà i hà nh lang, chuẩn bị lao ra khá»i đại môn.
Nhưng vừa đến hà nh lang, chân y như má»c rá»…, mắt trợn trừng nhìn vá» phÃa trước: dưới ánh đèn u ám ở hà nh lang, má»™t nữ tá» thướt tha, yêu kiá»u mặc trân châu sam, phất ống tay áo dà i, Ä‘ang uyển chuyển múa, đẹp đến ná»—i không thốt thà nh lá»i. Nà ng phất tay, ngoái lại, y nhìn rất rõ vết thương đáng sợ trên mặt nà ng.
“Tuấn Khanh, muá»™i vá» gặp chà ng đây.†Trong lúc thoáng ngừng múa, nà ng mỉm cưá»i nói vá»›i y.
Nhan Tuấn Khanh thấy nà ng đưa tay tá»›i, mưá»i đầu ngón tay đầm đìa máu, tá»±a hồ cà o và o váºt gì đó mà biến thà nh nông ná»—i ấy. Nữ tá» mỉm cưá»i: “Tuấn Khanh, muá»™i đợi chà ng rất lâu mà không thấy chà ng đến… vì sao chà ng lại không đến?â€
“Quá»·, quá»·!†Thư sinh bay hết hồn vÃa, sắc mặt chuyển mà u xanh lướt, trong mắt kinh hoà ng co lại, cÆ¡ hồ nứt ra. Äoạn y loạng choạng chạy theo hà nh lang, bước chân không còn tà khà lá»±c nà o, được mấy bước liá»n ngã lăn ra.
“Ôi…†Thấy y như váºy, nữ tá» lại thở dà i, trong mắt sáng rá»±c lên, “Tuấn Khanh, không phải chà ng vẫn bảo sống cùng nhau, chết chôn cùng huyệt sao?... Muá»™i rất yêu chà ng, chà ng biết không?â€
“Bi..ết…†Nhan Tuấn Khanh run rẩy lùi lại từng thốn má»™t, gáºt đầu liá»n liá»n.
“Chà ng không biết.†Nữ tá» chợt tắt ngay nét cưá»i, lạnh nhạt thốt, “chà ng căn bản không biết!†Nà ng cưá»i vang, đưa tay lên phất ống tay áo, tiếp tục hát khúc Vô Äá»:
“Cổ thị vén rèm trông Hà n thiếu,
“Máºt phi buông gối Ngụy vương buồn.â€
“Lòng xuân cùng sánh hoa đua nở,
“Má»™t mảnh tương tư hóa tro tà n.â€
Nà ng ca vừa múa, thanh âm má»—i lúc má»™t cao, hát dến câu cuối cùng trải ra thê lương như tiếng chim Ô Thước kêu đêm. VÅ© y quay tròn như cÆ¡n lốc, nữ tá» danh động kinh sư phiêu hốt bất định như bóng u linh khiến ngưá»i ta hoa mắt. Bước chân nhanh dần, tá»›i gần… tay áo phất phá»›i chợt lóe lên lãnh quang – tất cả liá»n yên lặng như cÅ©.
oOo
“Cá»™c, cá»™c, cá»™c!â€
Tiếng gõ cá»a lúc ná»a đêm vang lên gấp rút, nghe rất rõ rà ng khiến chá»§ nhân thức giấc.
Bạch Loa mặc áo thắp đèn, lúc mở cá»a hiệu cÅ©ng phải rùng mình – ngoà i trá»i mưa lá»›n quá. Nhưng ánh mắt nữ tỠđó còn lạnh lùng hÆ¡n.
“Lâu cô nương?†Bạch y thiếu nữ thấy khách đứng dưới mái hiên, toà n thân ướt sÅ©ng, liá»n tá» ra ái ngại, đưa giá nến lên soi, nháºn rõ bóng dáng bèn khẽ mỉm cưá»i, “Lâu cô nương không phải quỷ… đã như thế, cung hỉ cô nương trùng sinh tái tạo. Mau và o Ä‘i!â€
“Trùng sinh? Ha ha ha…†Lâu Tâm Nguyệt cúi đầu, nước mưa nhá» tong tá»ng từ vạt áo xuống đất, nở nụ cưá»i lạnh tanh, “tôi mang đến trả cho cô nương tiá»n mua hoa còn thiếu.â€
Nà ng ta vẫn cúi đầu, không nói thêm gì, đưa chiếc bao vẫn ôm trong lòng ra: “Ở trong nà y – đó là thứ tôi trân quý nhất!â€
Ãnh mắt Bạch Loa thoáng ngưng lại, chăm chú nhìn và o chiếc bao ướt nhẹp. Nhìn kỹ má»›i thấy từng giá»t đỠlòm từ trong bao thấm ra ngoà i.
“Cô, cô nương… đã giết y?†Bạch Loa có vẻ bất ngá», buá»™t miệng hô khẽ, “trá»i Æ¡i!â€
“Äúng.†Lâu Tâm Nguyệt ngẩng phắt đầu dáºy, ánh mắt vốn nhu hòa chợt sáng lóe như Ä‘iện.
Nà ng ta mở bao, nhìn chiếc đầu vá»›i vẻ thâm tình, khẽ hôn lên trán rồi cháºm rãi đưa tá»›i: “Cô nương đã nói tôi phải dùng váºt mình trân quý nhất để đổi bảo châu mạt lị. Bây giá», tôi mang Tuấn Khanh… Tuấn Khanh đến đưa cho cô.â€
Không sai… đó là thứ nà ng yêu quý nhất.
Cho dù mất tất cả, trong đáy lòng nà ng vẫn còn lại niá»m tin và khát vá»ng và o ái tình.
--- Mà bây giỠcả đầu tình nhân nà ng cũng giao ra.
Ãnh mắt Hoa KÃnh nữ chá»§ nhân hÆ¡i tối Ä‘i, khóe môi thoáng hiện nụ cưá»i thương cảm, đưa tay đón lấy chiếc bao. Trong đêm mưa lại gặp chuyện dÃnh đến máu me nà y mà thiếu nữ kỳ quái đó không há» tá» ra mảy may kinh hoảng.
Nhưng ngón tay nà ng vừa chạm và o chiếc bao, bà n tay Lâu Tâm Nguyệt rụt lại cá»±c nhanh. “Dừng tay!â€, Bạch Loa biến sắc, không kịp đón lấy đầu ngưá»i, lao tá»›i như ánh chá»›p, giữ cánh tay phải Lâu Tâm Nguyệt dừng lại ngay trước tâm tạng – lưỡi chá»§y thá»§ dà i không đầy má»™t thước má»›i chạm và o là n da ngưá»i vÅ© nữ bạc mệnh.
“Äể mặc tôi.†Tá» y nữ tá» ngẩng đầu, nghiến răng nhìn Bạch Loa, vẻ mặt cà ng khó coi hÆ¡n, “Không phải việc cá»§a cô nương, mau buông tôi ra… buông tôi ra.â€
“Có liên quan đến tôi.†Ngón tay Bạch Loa vô cùng mảnh mai, nhưng Lâu Tâm Nguyệt có cảm giác mấy ngón tay búp măng kia chạm và o cổ tay mình xong, toà n thân nà ng ta chợt má»m nhÅ©n vô lá»±c. Ãnh mắt Bạch Loa lóe sáng, phảng phất như má»™t đĩa đèn lúc má» lúc tá»: “Lưỡi chá»§y thá»§ nà y là tôi cho Lâu cô nương mượn, hiện tại nên trả cho tôi.â€
Äoạn phất tay Ä‘oạt lấy. Lưỡi chá»§y thá»§ cắt sắt như bùn lá»t và o tay đối phương rồi, ánh mắt Lâu Tâm Nguyệt cÆ¡ hồ trống rá»—ng, thân hình nghiêng Ä‘i, tá»±a và o khung cá»a không thốt lên lá»i. Vốn, nà ng ta Ä‘em tâm tình không muốn sống nữa đến Hoa KÃnh, chuẩn bị kết thúc má»i sá»± xong là giải thoát… nhưng thiếu nữ kỳ quái kia đã cản lại.
“Äây là cá»a hiệu cá»§a tôi, nếu Lâu cô nương muốn chết, xin tìm chá»— nà o xa má»™t chút.†Thiếu nữ bạch y trưá»ng phát ngồi xuống nhấc chiếc bao lên, lạnh lùng thốt, “cả váºt nà y nữa, cô nương cÅ©ng nên Ä‘em theo. Bây giá» y vÄ©nh viá»…n thuá»™c vá» cô nương. Tên khốn nà y cÅ©ng có bản lãnh đấy, lúc còn sống khiến cô nương thần hồn Ä‘iên đảo, chết rồi vẫn suýt nữa kéo theo cô nương tuẫn tình là sao nhỉ?â€
Chiếc đầu bay tá»›i, Lâu Tâm Nguyệt theo ý thức đưa tay ra đón, đầu tình nhân lá»t và o lòng nà ng, vòng tay trìu mến như lúc hai ngưá»i còn nồng đượm thá»§ thỉ tâm sá»±. Nà ng ôm lấy chiếc đầu, gục xuống khóc nức nở. Tuẫn tình? Nà ng muốn cắt đứt mối tình nà y, nhưng … đó là chân tình đến mức nà ng phải chết theo sao?
Bên ngoà i mưa gió sụt sùi nghe như tiếng khóc.
“Ngà y mai, lúc cá»a thà nh mở, cô nương nên rá»i khá»i Lâm An. Äến Phúc Châu, đến Äại Lý… cà ng xa cà ng tốt.†Bạch Loa đưa ngón tay vuốt lưỡi chá»§y thá»§ sắc như nước, thong thả hoạch định, “đem bán số ngá»c trên chiếc trân châu sam đủ cho cô nương tiêu pha thoải mái má»™t thá»i gian dà i – Lâu cô nương, ngà y tháng sau nà y cá»§a cô nương còn dà i lắm.â€
“Nhưng… nhưng tôi đã giết ngưá»i…†Khóc lóc má»™t hồi, Lâu Tâm Nguyệt cÅ©ng tỉnh lại, nháºn ra mình vừa gây ra chuyện đáng sợ thế nà o, sắc mặt nhợt Ä‘i, run lẩy bẩy, “tôi đã giết ngưá»i! Quan phá»§ sẽ tìm ra tôi.â€
“Không sao, không sao… đừng sợ.†Bạch Loa cúi xuống, phảng phất như mẫu thân an á»§i con gái, “Lâu Tâm Nguyệt đã chết rồi, không phải sao? Ngưá»i cả thà nh Lâm An Ä‘á»u biết, không ai hoà i nghi cô nương cả, có ai Ä‘i hoà i nghi ngưá»i chết đâu…â€
“Tôi đã chết rồi sao?†VÅ© nữ áo tÃm lẩm bẩm, ngẩng lên nhìn bóng Ä‘em vô biên chìm trong mà n mưa.
“Äúng, cô nương đã chết.†Bạch Loa lại mỉm cưá»i an nhiên, bá»—ng nhấn mạnh từng chữ: “nhưng cô nương cÅ©ng vẫn còn sống. Nhất định phải sống.â€
Thân ảnh đơn chiếc cá»§a Lâu Tâm Nguyệt khẽ run lên, chợt mỉm cưá»i cay đắng, vịn và o khung cá»a đứng dáºy. Tuy yếu á»›t nhưng cuối cÅ©ng nà ng cÅ©ng đứng dáºy, tay vẫn ôm chiếc bao.
Hai nữ tỠcứ thế đứng yên lặng trong đêm mưa.
Hồi lâu sau, Bạch Loa chợt há»i: “Năm thốn rá»… cây, cô nương còn lại bao nhiêu?â€
“Hai thốn.†Lâu Tâm Nguyệt bặm môi, thấp giá»ng đáp: “Cô nương dặn dò không được uống nhiá»u, hai thốn còn lại tôi đã chôn xuống đất.â€
Bạch Loa cúi đầu ngẫm nghÄ©, nhẹ giá»ng bảo: “Lâu cô nương, xin nhá» cô má»™t chuyện có được không?â€
“Kết cá» ngáºm và nh cÅ©ng xin báo đáp cô nương.†Lâu Tâm Nguyệt mỉm cưá»i, thần sắc thê lương, ánh mắt mênh mang buồn bã, là nhÃ: “Nhưng, tôi giúp được gì cho cô nương?â€
“Bảo châu mạt lị nà y trong hiệu cá»§a tôi đã không còn, hai thốn rá»… hoa đó xin nhá» cô nương chăm sóc - năm tá»›i má»c lên lại mang đến cho tôi má»™t cháºu, thế nà o?†Bạch Loa xoay xoay cái muá»—ng trong tay, cháºm rãi nói, ngữ khà không cho ngưá»i nghe chối từ.
Mưa tạnh dần, gió cÅ©ng lặng… ngà y mai, liệu trá»i sẽ há»ng?
Bạch Loa cầm giá nến, đứng bên cá»a đưa mắt tiá»…n bóng áo tÃm xinh đẹp lẫn mất và o mà n mưa chợt thở má»™t hÆ¡i tháºt dà i, chợt tá»±a và o cánh cá»a nhắm mắt lại --- Lòng xuân cùng sánh hoa Ä‘ua nở, Má»™t mảnh tương tư hóa tro tà n.
Tuy váºy, nếu Lâu Tâm Nguyệt có thể nhẫn nại thêm má»™t, hai năm chắc sẽ hiểu rằng: Dù thống khổ thế nà o rồi cÅ©ng qua. Äáng sợ nhất là những ngưá»i trong cÆ¡n tuyệt vá»ng không thể chỠđợi được dù chỉ mấy giấy phút ngắn ngá»§i, bất chấp tất cả mà tìm đến giấc ngá»§ vÄ©nh hằng…
Vì thế, nà ng chỉ biết giao Bảo châu mạt lị cho nà ng ta.
Nữ tá» như Lâu Tâm Nguyệt tuy Ä‘a tình đến ảo tưởng nhưng cÅ©ng không kém phần khà tiết – đã đồng ý rồi nhất định sẽ chăm sóc cháºu hoa cho đến ngà y hoa nở, như ná»—i niá»m kiên trinh vá»›i ái tình.
-- Tuy nhiên, chỉ ngưá»i nà o có loại hoa đó má»›i biết, bảo châu mạt lị chỉ còn lại có hai thốn rá»… vÄ©nh viá»…n không thể má»c mầm… vÄ©nh viá»…n không nở hoa.
Hoa có nở hay không quan trá»ng gì. Chỉ cần nữ tỠđó có thể đợi đến lúc gió xuân xua Ä‘i giá lạnh trong tim, trở lại vui vẻ là được rồi…
Chỉ cần nà ng ta sống sót là được rồi.
oOo
Tiểu chú: Mạt lị còn có tên là mạt lợi, Äông Pha đặt lên là loà i hoa hương thầm, tên khác là mạn hoa, vốn xuất xứ từ Ba Tư, phần lá»›n sinh trưởng tại những vùng ấm áp ở phương Nam… Riêng bảo châu mạt lị bông hoa tuy nhá» nhưng được coi là quý giá nhất, ban sá»›m chưa nở cụp lại như viên ngá»c, đến chiá»u tối sẽ xòe cánh, hương thÆ¡m khắp nhà , thanh lệ vô cùng.
(*) đạt quan quý nhân: những ngưá»i già u có, quyá»n quý
(**) Triệu Yến: hay còn gá»i là Triệu Phi Yến, đại mỹ nhân Ä‘á»i Hán Thà nh Äế, có tà i múa rất hay, Ä‘iệu múa nhẹ nhà ng uyển chuyển như bay như lượn tá»±a chim yến.
(1) Lưu Lan Chi và Tiêu Trá»ng Khanh: câu chuyện được coi là thiên tình sá» cá»§a Trung Hoa. Cuối thá»i Äông Hán, thiên hạ loạn lạc, có má»™t cô gái thông minh diá»…m lệ tên là Lưu Lan Chi. Nà ng và thư sinh Tiêu Trá»ng Khanh yêu nhau thắm thiết nhưng khi kết hôn, mẹ cá»§a Tiêu Trá»ng Khanh lại ghét nà ng, buá»™c con trai phải bá» vợ. Phải vâng lá»i mẹ, Tiêu Trá»ng Khanh đà nh đưa Lan Chi vá» lại nhà mẹ đẻ, vá»›i nguyá»n sẽ mãi không xa nhau, đợi thá»i cÆ¡ thÃch hợp sẽ trùng phùng. Nhưng anh trai cá»§a nà ng lại bức hôn, gả nà ng cho con trai cá»§a Viên thái thú. Cá»± tuyệt không thà nh, cuối cùng hai ngưá»i đã dùng cái chết để đổi lấy tá»± do ái tình....
(2) Bạch Xà và Hứa Tiên: Chuyện kể vá» phú ông há» Hứa nhân buổi nhà n du đã ra tay cứu giúp má»™t con Bạch Xà thoát khá»i lÅ© trẻ ngây thÆ¡ Ä‘ang đùa nghịch. Ngà n năm sau, Bạch Xà tu thà nh chÃnh quả vá» trả Æ¡n ân nhân (chuyển thế thà nh thần y Hứa Tiên). Hai ngưá»i nên duyên, trong má»™t lần say rượu, Bạch Xà hiện nguyên hình, Hứa Tiên hoảng sợ xua Ä‘uổi vợ mình khiến Bạch Xà vừa Ä‘au lòng vừa tức giáºn bá» Ä‘i. Trải qua nhiá»u khổ mệnh (chống đối cả thiên đình, Bạch Xà bị nhốt trong tháp Phong Lôi, Hứa Tiên quyên sinh), linh hồn đôi uyên ương má»›i được mãi mãi bên nhau...
(3) bảo châu mạt lị: hoa nhà i châu ngá»c
Tà i sản của phongtrancuongkhach
Chữ ký của phongtrancuongkhach
29-01-2009, 08:47 PM
Chân tiểu nhân Nhất đại thánh tăng
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 93
Thá»i gian online: 5 giá» 20 phút 15 giây
Thanks: 0
Thanked 32 Times in 20 Posts
Hoa KÃnh
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: K5
Nguồn: Hiệp san Thất giới minh - Nhạn Môn Quan
IV. Thất minh chi
Núi liá»n vá»›i biển, biển ôm lấy núi.
HÆ¡i khói nối liá»n núi và biển. Dưới dốc núi thăm thẳm là má»™t vùng biển xanh cát và ng.
Ngón tay vạch trên mặt cát, lá»›p cát ẩm ướt rẽ thà nh đưá»ng chảy theo ngón tay. Má»™t rãnh nhỠđược ngón tay tạo ra khiến nước biển xanh biếc trà n và o, má»™t con còng trắng tinh thấy dòng bá»t nước, vá»™i và ng chui xuống dưới lá»›p cát.
Tiểu Ngư băÌt lâÌy noÌ, cho vaÌ€o chiêÌc giỏ Ä‘eo bên hông - trong Ä‘oÌ Ä‘Ã¢Ì€y những vỏ soÌ€ caÌc maÌ€u rực rỡ, lâÌp laÌnh vô cuÌ€ng Ä‘aÌng yêu. Cô Ä‘i chân trần trên bãi caÌt, lÆ¡Ìp caÌt vaÌ€ng ẩm ươÌt biÌ£ ngoÌn chân maÌ€u mật âÌn luÌn xuôÌng, taÌ£o thaÌ€nh dâÌu chân ngậm nươÌc.
Cô nhảy chân saÌo trên bãi caÌt, thỉnh thoảng laÌ£i hâÌt lên một dải boÌ£t soÌng, tiêÌng soÌng vỗ bờ phiÌa sau lưng caÌ€ng luÌc caÌ€ng lÆ¡Ìn, Ä‘ã đêÌn luÌc nươÌc triều lên.
Tiểu Ngư nhảy lên bãi Ä‘aÌ phÃa cuôÌi dải caÌt, ở Ä‘oÌ rải raÌc những viên Ä‘aÌ Ä‘en từ trên Thanh Tự sÆ¡n lăn xuôÌng đây, taÌ£o thaÌ€nh những đôÌng tản maÌc, mỗi ngaÌ€y đều biÌ£ thủy triều nhâÌn chiÌ€m nên maÌ€u Ä‘en pha lẫn aÌnh nươÌc. Chỗ Ä‘aÌ lõm xuôÌng chưÌa nươÌc, coÌ những con caÌ, cua nhỏ xiÌu theo nươÌc triều lên rồi biÌ£ giữ laÌ£i bÆ¡i tung tăng, phảng phâÌt như nghe thâÌy tiêÌng nươÌc triều traÌ€n lên liền cuôÌng quyÌt, noÌng loÌ€ng muôÌn về vÆ¡Ìi hải dương.
NươÌc triều từ từ dâng lên Ä‘uổi theo cô, baÌ€n chân trần của Tiểu Ngư tung tăng trong bãi Ä‘aÌ, như một con eÌn nhỏ Ä‘ang bay theo laÌ€n soÌng, thoaÌng chôÌc Ä‘ã vượt qua bãi Ä‘aÌ, đặt chân lên con đường nôÌi Thanh Tự sÆ¡n vÆ¡Ìi bãi biển.
NươÌc triều lên thật nhanh, cô vừa ở lưng chừng bãi Ä‘aÌ, nhảy lên liền mâÌy bậc, ngoảnh laÌ£i Ä‘ã thâÌy soÌng trăÌng ầm aÌ€o nuôÌt troÌ£n bãi caÌt vaÌ€ng dươÌi chân vaÌch Ä‘aÌ.
Cô nhiÌ€n về Ä‘aÌm mây trăÌng nÆ¡i đường chân trời giao nhau, bất giác thở daÌ€i một hÆ¡i, nhÆ¡Ì Ä‘ÃªÌn câu hỏi từng day dưÌt cả ngaÌ€n lần từ nhỏ đêÌn nay: Bên kia bờ biển, dươÌi Ä‘aÌm mây Ä‘oÌ laÌ€ nÆ¡i naÌ€o?
oOo
Trời tôÌi, muÌ€i thÆ¡m lừng bay khăÌp vaÌch Ä‘aÌ.
Tiểu Ngư lâÌy con dao nhá» căÌt thiÌ£t trai nươÌng thaÌ€nh từng miêÌng hỏi thanh y nhân ngồi caÌ£nh: “Ăn không?â€
Người Ä‘oÌ chỉ nhiÌ€n nươÌc triều dần ruÌt Ä‘i dươÌi chân vaÌch Ä‘aÌ Ä‘ÃªÌn xuâÌt thần, aÌnh măÌt xa xăm. TiÌ£ch dương soi boÌng xuôÌng khuôn mặt nhợt nhaÌ£t đượm âm ảnh, khiêÌn săÌc mặt tô thêm neÌt gầy goÌ€. KyÌ€ thật y chưa đêÌn ba mươi tuổi nhưng aÌnh măÌt khiêÌn người ta coÌ cảm giaÌc y Ä‘ã ngoaÌ€i bôÌn mươi.
Tiểu Ngư luôn hiêÌu kyÌ€ vÆ¡Ìi con người laÌ£ lẫm biÌ£ thủy triều đưa đêÌn dươÌi vực Quỷ Thần naÌ€y. Y tựa hồ khaÌc hẳn những người trong thôn, aÌnh măÌt luôn xa xăm, không giôÌng vÆ¡Ìi người trong voÌ€ng mười, hai mươi dặm quanh Ä‘oÌ Ä‘i buôn baÌn, cũng không giôÌng vÆ¡Ìi những thương nhân từ trâÌn thaÌ€nh caÌch xa cả trăm dặm đêÌn mua hải sản.
Trong măÌt y aÌnh lên hình ảnh nuÌi non trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, rộng khôn cuÌ€ng của Trung Nguyên phiÌa sau Thanh Tự sÆ¡n.
Nam tử từ vuÌ€ng nuÌi đêÌn khiêÌn cô lần đầu tiên thắc mắc: kêÌt thuÌc Thanh Tự sÆ¡n laÌ€ nÆ¡i naÌ€o?
CaÌi ngaÌ€y Tiểu Ngư đưa người săÌp chêÌt Ä‘uôÌi từ bãi biển về, cô đưÌng trên vaÌch Ä‘aÌ, lần đầu tiên tự ngoảnh laÌ£i nhiÌ€n ra ngoaÌ€i Ä‘aÌ£i sÆ¡n, rồi laÌ£i nhiÌ€n trời xanh biển biêÌc, thở daÌ€i sườn sượt.
Giữa nuÌi vaÌ€ biển, đâÌt trời bao la.
Từ khi cha meÌ£ mâÌt Ä‘i, cô iÌt khi gặp người ngoaÌ€i, mỗi thaÌng đều ra ngoaÌ€i vaÌ€o thôn mua baÌn, cũng chỉ mang những hải sản Ä‘aÌnh băÌt được đổi dầu muôÌi dâÌm tương mang về, tuy cô hiêÌu kyÌ€ vÆ¡Ìi vuÌ€ng đâÌt nÆ¡i Thanh Tự sÆ¡n kêÌt thuÌc nhưng caÌ€ng quyêÌn luyêÌn vuÌ€ng biển xanh biêÌc naÌ€y hÆ¡n.
“HaÌ€i tử, nhiÌ€n thâÌy giÌ€? MeÌ biển Ä‘oÌ laÌ€ long cung… coÌ cung Ä‘iện dươÌi Ä‘aÌy sâu, cuÌ€ng phoÌ€ng ôÌc bằng san hô vaÌ€ trân châu, Long Vương vaÌ€ Hải Thần đều nguÌ£ taÌ£i Ä‘oÌ.â€
LuÌc coÌ€n nhỏ, cha cô nhiều lần ôm cô ngồi trên vaÌch Ä‘aÌ, chỉ sang bờ biển rồi kể chuyện, luÌc Ä‘oÌ cô từng nghĩ đêÌn một naÌ€y naÌ€o Ä‘oÌ nhờ những hải khaÌch đưa miÌ€nh ra biển, sang bờ Ä‘oÌ xem cho biêÌt.
ÄaÌng tiêÌc, những người Ä‘i biển đều cho rằng nữ nhân lên thuyền vô cuÌ€ng xui xẻo nên không ai châÌp nhận yêu cầu của một tiểu cô nương.
Tiểu Ngư lăÌc đầu, tỉnh khỏi tâm traÌ£ng thẫn thờ, lay lay nam tử Ä‘ang nhiÌ€n biển đêÌn xuâÌt thần: “Ồ, cả ngaÌ€y ngươi không ăn giÌ€ rồi! Từ vực Quỷ Thần biÌ£ đẩy lên, nhâÌt Ä‘iÌ£nh khổ sở lăÌm – cÆ°Ì thÃªÌ naÌ€y không được.â€
NhÆ¡Ì Ä‘ÃªÌn hôm trươÌc cô liều maÌ£ng lao xuôÌng doÌ€ng aÌm lưu dươÌi Ä‘aÌy vực keÌo nam tử mâÌt hêÌt tri giaÌc lên bãi biển, săÌc mặt y trăÌng nhợt cuÌ€ng baÌ€n baÌ€n tay laÌ£nh như băng khiêÌn Tiểu Ngư ruÌ€ng miÌ€nh: luÌc Ä‘oÌ cô cho rằng miÌ€nh Ä‘ã chêÌt viÌ€ y – không nhiên laÌ£i lao xuôÌng vực Quỷ Thần! ÄuÌng là… không cần tiÌnh maÌ£ng nữa.
“Bên Ä‘oÌ! NhiÌ€n Ä‘i…†Trong lúc cô lo lăÌng quan saÌt săÌc mặt đôÌi phương, thanh y nhân hiÌ€nh như chợt tỉnh laÌ£i, đưa tay chỉ vaÌ€o một goÌc tôÌi sầm trên mặt biển, ngữ khà kÃch động – nươÌc triều vừa ruÌt Ä‘i, vuÌ€ng biển nông phiÌa tây băÌc aÌnh lên săÌc tiÌ£ch dương, Ä‘aÌy nươÌc hiện rõ hoa văn kỳ diÌ£.
Thanh y nhân không giâÌu nổi niềm vui: â€œÆ Ì‰ Ä‘oÌ! Æ Ì‰ Ä‘oÌ laÌ€ cửa nôÌi vÆ¡Ìi thaÌnh Ä‘iện… cô, cô nhiÌ€n thâÌy không? Chỗ Ä‘oÌ Ä‘oÌ.â€
Tiểu Ngư bực doÌ£c giật tay ra, bỏ haÌ£t dưa vaÌ€ thiÌ£t trai vaÌ€o một chiêÌc vỏ trai lÆ¡Ìn, đưa cho y: “TaÌm trăm năm trươÌc Ä‘ã thâÌy rồi! Không Ä‘i được đâu, dươÌi Ä‘oÌ coÌ quỷ.â€
Thanh y nhân ruÌ€ng miÌ€nh, chăm chăÌm nhiÌ€n thiêÌu nữ Ä‘aÌnh caÌ: “CoÌ quỷ? Cô thâÌy rồi sao?â€
Tiểu Ngư Ä‘ang duÌ€ng dao mở một con trai biển vỏ Ä‘en, lÆ¡Ìp thiÌ£t hồng tươi aÌnh lên maÌ€u ngoÌ£c, cô hoan hô, Ä‘iÌ£nh đưa dao moÌc ra thiÌ€ cổ tay đột nhiên biÌ£ giữ laÌ£i.
“Cô Ä‘ã đêÌn Ä‘oÌ sao? Cô nhiÌ€n thâÌy giÌ€?†SăÌc mặt người chợt biêÌn thaÌ€nh cuôÌng quyÌt, kêu lên kinh hãi, ngoÌn tay khẽ động, Tiểu Ngư chỉ thâÌy từ cuÌ€i tay đêÌn cổ tay cưÌng đơ, “chengâ€, con dao rÆ¡i xuôÌng.
“Ngươi Ä‘iÌ£nh laÌ€m giÌ€?†Tiểu Ngư riÌt lên, cảm giaÌc như Ä‘ang biÌ£ baÌ£ch tuộc quâÌn lâÌy tay, nhưng tay người Ä‘oÌ hiÌ€nh như coÌ€n baÌm chăÌc hÆ¡n cả baÌ£ch tuộc, tay cô mềm hẳn Ä‘i, không thể động đậy được.
“Cô đêÌn được nÆ¡i Ä‘oÌ?†AÌnh măÌt thanh y nhân saÌng lên, nhiÌ€n vaÌ€o caÌnh tay Tiểu Ngư, trong măÌt không giâÌu nổi niềm vui cuồng daÌ£i, “cho tôi biêÌt laÌ€m caÌch naÌ€o đêÌn được thần miêÌu, cho tôi biêÌt Ä‘i! TôÌt quaÌ rồi!â€
Tiểu Ngư thâÌy aÌnh măÌt mênh mang của thanh y nhân đột nhiên hiển hiện neÌt vui mừng noÌng bỏng, từ Ä‘aÌy loÌ€ng dâÌy lên nỗi sợ hãi xen lẫn phản cảm: “Bá» tay ra! Không cho ngươi biêÌt, laÌ€ không cho biêÌt.†Cô duÌ€ng lực không giật tay ra được, kêu ầm lên nhưng khuôn mặt thanh y nhân ngập trong kiÌch động, mặc kệ cô kêu gaÌ€o, năÌm caÌ€ng chặt hÆ¡n.
Tiểu Ngư giận dữ, đột nhiên haÌ miệng căÌn maÌ£nh lên tay y.
Thanh y khách bâÌt ngờ, Ä‘au đơÌn ruÌ£t tay laÌ£i, cổ tay chảy ra doÌ€ng maÌu Ä‘ỏ loÌ€m. Y biêÌn săÌc, trong cÆ¡n giận liền xuâÌt thủ chuÌ£p lâÌy tay Tiểu Ngư. Thân thủ cô vôÌn nhanh nheÌ£n, người Ä‘oÌ vừa buông tay laÌ€ nhảy luÌ€i ngay nhưng không hiểu sao y vừa xuâÌt thủ, tay cổ đã biÌ£ y dễ daÌ€ng chuÌ£p lâÌy.
Lần naÌ€y cô thật sự kinh hãi… trừng trừng nhiÌ€n đôÌi phương, nhưng không chiÌ£u phuÌ£c.
“Trời Æ¡i, ta laÌ€m giÌ€ thÃªÌ naÌ€y… Ä‘iên rồi.†NhiÌ€n vaÌ€o aÌnh măÌt kinh sợ nhưng không chiÌ£u phuÌ£c của thiêÌu nữ, thanh y khách dần đổi săÌc mặt, phảng phâÌt như tỉnh laÌ£i khỏi cÆ¡n cuồng há»·, lẩm bẩm một câu rồi buông tay.
Nhưng thân thể y thoaÌng run lên, đưa tay chặn vaÌ€o xương đầu maÌ€y.
Y vừa buông tay, Tiểu Ngư bật lên như thỏ hoang, không daÌm ở laÌ£i nữa maÌ€ chaÌ£y ngay ra ngoaÌ€i động.
Nhưng vừa ra khỏi, đặt chân lên bậc Ä‘aÌ, cô không neÌn được ngoảnh laÌ£i nhiÌ€n. Kỳ quaÌi thật, thanh y khách không noÌi giÌ€, cũng không Ä‘uổi theo, đưa một ngoÌn tay bợ vaÌ€o vaÌch động, chầm cháºm ngồi xuôÌng, quay nhiÌ€n về phiÌa biển, aÌnh măÌt laÌ£i trôÌng rỗng.
Y… không nhiÌ€n thâÌy giÌ€ chăng? Trong loÌ€ng Tiểu Ngư chợt ngây ngẩn.
MâÌy hôm trươÌc đưa người biÌ£ nươÌc biển Ä‘aÌnh daÌ£t lên bờ về nhaÌ€, câu đầu tiên khi y hỏi tỉnh laÌ£i rằng đây laÌ€ đâu? Sao laÌ£i tôÌi thÃªÌ naÌ€y? Tiểu Ngư nhiÌ€n lên vầng dương chiÌnh ngoÌ£ saÌng soi trên đầu, thở hăÌt ra: nguyên lai laÌ€ một kẻ muÌ€.
Nhưng chừng nửa ngaÌ€y sau, thanh y khách Ä‘ã ngồi dậy nhiÌ€n cô, mỉm cười: “Cô nương, Ä‘a taÌ£ Æ¡n cưÌu mệnh.†Thần thaÌi trong măÌt ngây ngô.
Cô cũng mỉm cười bỏ qua, chỉ nghĩ chăÌc taÌ£i biÌ£ vực Quỷ Thần đẩy lên bờ nên luÌc tỉnh laÌ£i người naÌ€y thần triÌ mÆ¡ hồ. Không ngờ, mâÌy ngaÌ€y sau, caÌch một ngaÌ€y y laÌ£i xuâÌt hiện hiện tượng taÌ£m thời mâÌt minh mẫn.
Tiểu Ngư không daÌm hỏi nguyên do, thanh y khách từ ngoaÌ€i nuÌi đêÌn vuÌ€ng bờ biển naÌ€y thường thiÌch ngồi trên vaÌch Ä‘aÌ, hươÌng aÌnh măÌt xa xăm nhiÌ€n nươÌc biển, chăm chuÌ quan saÌt vuÌ€ng Ä‘aÌy biển nông choeÌ€n phÃa tây băÌc vực Quỷ Thần.
Lần naÌ€o, cô thâÌy aÌnh măÌt y cũng trôÌng rỗng, liền biêÌt y Ä‘ã không coÌ€n nhiÌ€n được.
Nhưng thanh y khách laÌ£i bất động thanh sắc, chỉ ngồi trên Ä‘oÌ nhiÌ€n nươÌc biển, thỉnh thoảng biêÌt cô băÌt trai, Ä‘aÌnh caÌ caÌ£nh Ä‘oÌ laÌ£i mỉm cười, kể cho cô nghe râÌt nhiều truyện: về cổ Ä‘aÌ£o Trường An, về nhaÌ€ quê, đô thaÌ€nh, về những hiệp khaÌch lươÌt trên maÌi nhaÌ€, vaÌ€ cả những thiêÌu nữ quyÌ tộc săÌc Ä‘eÌ£p khuynh thaÌ€nh…
Nghe những câu chuyện Ä‘oÌ, coÌ luÌc cô phân thần, thuận tay quăng viên trân châu mÆ¡Ìi lâÌy được vaÌ€o đôÌng mỡ caÌ vaÌ€ng hươm rồi laÌ£i vội vaÌ€ng Ä‘i moÌc ra. Cô muôÌn quan saÌt kỹ người laÌ£ đêÌn từ ngoaÌ€i nuÌi nhưng laÌ£i e ngaÌ£i, mãi dêÌn khi biêÌt măÌt y muÌ€ mÆ¡Ìi daÌm nhiÌ€n thật kỹ khuôn mặt nhuộm đầy phong sương xem coÌ lần ra manh môÌi giÌ€ không. Trên mảnh đâÌt rộng lá»›n bên kia nuÌi chăÌc chăÌn xảy ra tâÌt cả những Ä‘iều y kể.
Người naÌ€y… laÌ€ người tôÌt hay xấu? Y đêÌn vuÌ€ng hoang văÌng naÌ€y laÌ€m giÌ€?
Vì sao lại bị vực Quỷ Thần đẩy lên bờ?
ThoaÌt được khỏi tay thanh y khaÌch săÌp phaÌt cuồng, Tiểu Ngư Ä‘i được mâÌy bươÌc laÌ£i không Ä‘aÌ€nh loÌ€ng bỏ Ä‘i, lặng lẽ đưÌng ngoaÌ€i cửa động, quay laÌ£i nhiÌ€n. Chỉ thâÌy y laÌ£i ngồi xuôÌng, nghiêng tai lăÌng nghe tiêÌng thủy triều, săÌc mặt chợt ảm Ä‘aÌ£m hẳn.
Chợt haÌ€o quang loÌe saÌng, y tuôÌt kiêÌm, vaÌ£ch một đường ngang trên bưÌc vaÌch đôÌi diện.
oOo
CÆ°Ì nghĩ maÌ€ xem, một nữ haÌ€i Ä‘aÌnh caÌ, liệu ở cuÌ€ng một người đêÌn từ một thÃªÌ giÆ¡Ìi hoaÌ€n toaÌ€n khaÌc được chăng?
TrươÌc khi phuÌ£ mẫu cô chêÌt trong một lần biển động, ba người nhaÌ€ hoÌ£ sống trong Thanh Tự sÆ¡n, ngay dươÌi vaÌch Ä‘aÌ giaÌp vÆ¡Ìi vực Quỷ Thần.
Xuất thân ngư gia nên từ nhỏ cô Ä‘ã tinh thông bÆ¡i lội, thường lặn xuôÌng nươÌc moÌ€ ngoÌ£c băÌt caÌ, thậm chiÌ coÌ thể bÃªÌ khiÌ lặn dươÌi Ä‘oÌ nhẵn một tuần hương, thoải maÌi như một con caÌ â€“ duÌ€ vậy cô cũng không daÌm laÌ£i gần Ä‘aÌy sâu nhâÌt của vực Quỷ Thần.
Phụ thân daÌ£y: vực Quỷ Thần coÌ Ã¡c quá»· oán linh, nÆ¡i sâu nhâÌt âÌy laÌ€ lôÌi những quỷ thần Ä‘ang ngủ say thường lai vãng dương thế, ngaÌ€n vaÌ£n lần không được đêÌn gần, bằng không sẽ biÌ£ băÌt mâÌt hồn phaÌch.
LuÌc nhỏ coÌ luÌc cô nghiÌ£ch ngợm, mặc kệ lời cảnh caÌo của phuÌ£ thân, đêÌn gần chỗ sâu nhâÌt Ä‘oÌ.
BÆ¡i nửa ngaÌ€y trời mÆ¡Ìi đêÌn, tâm lyÌ không khỏi hoan há»· – maÌ€u lam của nươÌc biển tuy coÌ vẻ hÆ¡i quỷ diÌ£, cÆ¡ hồ trong suôÌt, aÌnh saÌng coÌ thể chiêÌu xuôÌng mâÌy chuÌ£c trượng dươÌi vực sâu, hóa thaÌ€nh những hoa văn rực rỡ, biêÌn ảo liên tuÌ£c. NÆ¡i Ä‘oÌ vô cuÌ€ng saÌ£ch sẽ, không coÌ những đôÌng buÌ€n đâÌt thường châÌt dươÌi Ä‘aÌy biển, thậm chiÌ cũng không coÌ nổi một con caÌ hay một coÌ£ng tảo.
Ãnh mắt cô chạm và o má»™t váºt trắng muốt lấp ló cạnh tảng đá trước mặt – trong sát na đó, cô phảng phất thấy hÆ¡i thở bất tưá»ng áp sát, Ä‘ang do dá»± xem có lùi lại hay không liá»n được chứng kiến cảnh tượng kỳ dị hÆ¡n: dưới đáy biển mấp mô lõm xuống má»™t góc nên nhỠánh sáng rá»i xuống, cô thấy trên khối đá lõm đó có khắc hoa văn kỳ quái gì đó.
Tuy lặn đã lâu, ngá»±c hÆ¡i có cảm giác nghẹt thở mà mắt cô vẫn sáng lên, lòng hiếu kỳ mãnh liệt đẩy cô bÆ¡i đến góc đó – khối đá hóa ra là má»™t… thạch Ä‘iêu nối nhau, sắp xếp rất có tráºt tá»± - báºc đá chăng?
Dãy báºc đá không hiểu dẫn xuống nÆ¡i nà o phÃa dưới đáy biển.
Cô đưa ngón tay chạm và o thạch Ä‘iêu bên trên – nháºn ra do nhân lá»±c Ä‘iêu khắc thà nh, đã nằm lặng ở đây qua không biết bao nhiêu kiếp dâu bể, từng báºc nối nhau thông xuống má»™t nÆ¡i mịt má» phÃa dưới.
Bất giác, cô thuáºn theo từng báºc đá bÆ¡i xuống – phÃa cuối là má»™t lối Ä‘i, cô cả kinh nháºn ra bên rìa có nhiá»u không kể xiết đá tảng, tá»±a hồ là thà nh lÅ©y gì đó. Cô lại đạp nước, chầm cháºm bÆ¡i tiếp.
Trong lúc vô tình, hình như cô thấy phÃa trước có váºt phát ra ánh sáng má» má» - như thể xếp theo từng phiến, trải dà i vá» khán thỠở cuối con đưá»ng. Cô hÆ¡i hiếu kỳ, lại bÆ¡i dần vá» phÃa đó.
Chợt cô cảm giác tốc độ nhanh hẳn, hình như bị hấp lá»±c kéo tuá»™t xuống dãy báºc đá. Cô cố gắng bÆ¡i ngược lại nhưng thân thể bất tá»± chá»§ lao tá»›i – cuối cùng cô cÅ©ng nhìn rõ váºt trắng toát dưới hà ng báºc đá… là hà i cốt ngưá»i chết.
Từng bá»™ nằm rải rác theo báºc đá, hốc mắt trống rá»—ng lạnh lẽo nhìn kẻ xâm nháºp trừng trừng. Có những lá»n tóc chưa kịp tan nát, ráºp rá»n trong nước như những cá»ng rong Ä‘en nhánh.
Trá»i Æ¡i! Kinh sợ Ä‘an nhau, cô cất ngưá»i lên, hai chân đạp nước tháºt mạnh, dốc sức bÆ¡i lên.
Nhưng ở đáy biển dòng chảy khá xiết, à o ạt dồn xuống phÃa dưới, phá»§ kÃn mình cô rồi kéo mạnh – cô liá»u mạng giãy giụa, ngá»a đầu vươn lên tháºt mạnh. Nhưng ánh mắt chợt kinh hãi: dương quang trên đầu không còn nữa.
Vầng âm ảnh trải rá»™ng, thoáng chốc che kÃn ánh sáng trên đầu cô, bóng tối lan trà n.
Ngẩng đầu lên, cô thấy má»™t con hải xà to đến khó tin, Ä‘ang ngúc ngoắc thân thể thô tháp từ vùng tối dưới thạch đà i chầm cháºm bÆ¡i lên. Vảy nó vương đầy hải thảo, trên đỉnh đầu hình tam giác xấu xà má»c ra má»™t chiếc sừng, cặp mắt xanh biếc Ä‘ang lạnh lùng nhìn cô.
Rồng? Có phải rồng không?
“A… a!†Cô bất chấp tất cả kêu lên, tia không khà cuối cùng trong miệng trà o ra.
Lúc cô mất tự chủ bị hút xuống vực sâu, con hải xà cuốn mình tới thì cô mất tri giác.
Lần đó cô cÅ©ng không hiểu sao mình lại lên bỠđược. Lúc mở mắt ra liá»n thấy ngay gương mặt méo xệch vì lo lắng cá»§a cha mẹ, cô thở phà o má»™t hÆ¡i, cảm giác toà n thân má»m nhÅ©n, không còn chút lá»±c khà nà o.
oOo
“Tiểu Ngư, con lại đến chá»— cấm hả? Con không muốn sống nữa sao…†Mẫu thân thấy cô mở mắt, không nén được báºt khóc, ôm lấy cô, “con xém chút bị chết Ä‘uối, có biết không? Hôm nay biển động mà nha đầu hư há»ng nà y lại dám lặn xuống nước… dá»a mẹ sợ muốn chết.â€
Cô định mở miệng nhưng bị mắc nghẹn, cúi xuống nhổ váºt trong miệng ra.
Äó là má»™t phiến đá mà u trắng, bá» mặt dà y đặc nhưng lá»— nhá» li ti, ánh mắt cô hÆ¡i đỠra, kỳ quái…váºt nà y không phải món đồ phát quang mà cô thấy lúc con hải xà xuất hiện dưới đáy biển sao?
Cô định há»i nhưng kỳ quái là nhả viên ngá»c thạch ra rồi, láºp tức thấy thượng thân cá»±c kỳ khó chịu.
“Ngáºm và o Ä‘i, không được nhả ra.†Chợt bên tai cô vang lên tiếng nói lạ lẫm, “hà i tá» còn nhá» quá, hà n khà ở thất khiếu chưa tan hết, cần mượn Thất minh chi trấn áp má»›i xong.â€
Cô ngẩng đầu lên, thấy má»™t bạch y tá»· tá»· chừng mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi nhặt viên ngá»c thạch dưới đất lên, thả và o chén trà , lắc lắc rồi đưa và o miệng cô. Lúc đó cô má»›i mưá»i hai tuổi, thấy nà ng ta cầm viên ngá»c thạch đưa tá»›i, tuy bụng dạ nôn nao nhưng không chịu ngáºm và o.
“Tiểu Ngư nghe lá»i Ä‘i, vị Bạch Loa cô nương nà y là ân nhân cứu mạng con.†Phụ thân cô vừa định thần lại liá»n quát khẽ, trừng mắt nhìn con gái, “mau nghe lá»i tá»· tá»· Ä‘i.â€
Cô không muốn tý nà o nhưng vị bạch y tá»· tá»· chỉ mỉm cưá»i im lặng, cầm mảnh ngá»c thạch ngồi xuống cạnh giưá»ng nhìn cô – con mắt cá»§a cô bé mưá»i hai tuổi đầu cảm giác nụ cưá»i cá»§a tá»· tá»· nà y khá kỳ quái: khóe mắt có nốt ruồi sa xuống như giá»t lệ khiến nét cưá»i ẩn ước ná»—i buồn.
“Sau nà y đừng đến đó chÆ¡i nữa, nữ hà i ngoan đừng Ä‘em tÃnh mạng là m trò đùa.†Thấy dã nha đầu chịu nghe lá»i ngáºm mảnh ngá»c, vị mỹ nhân tá»· tá»· khẽ nói má»™t câu, vừa như vá»›i cô, lại như dặn dò cha mẹ cô, “chá»— đó tà dị vô cùng, không Ä‘i được.â€
“Vì sao tá»· lại tá»›i đó?†Tiểu Ngư không nhịn được lên tiếng há»i, Ä‘ang ngáºm viên đá nên giá»ng hÆ¡i lúng búng, ngoẹo đầu nhìn vị tá»· tá»· kỳ quái, “viên, viên đá nà y… không phải lấy ở đó sao?â€
Cô ương ngạnh đưa ngón tay vạch miệng, lấy lưỡi đá và o mảnh ngá»c thạch cong queo, tiếng ngá»c chạm và o hà m răng leng keng: “Tá»· Ä‘i được, sao muá»™i lại không nhỉ!â€
“Äó không phải là đá.†Không đợi cha mẹ Tiểu Ngư quát cô không biết lá»… phép, bạch y cô nương đã mỉm cưá»i giải thÃch, “đây là Thất minh chi… linh chi tá»· vừa hái xong.â€
Bạch y cô nương hÆ¡i sá»ng sốt, hiển nhiên Ä‘ang tÃnh cách khiến nữ hà i hiếu động chịu phép, sau cùng nà ng gáºt đầu: “Tiểu cô nương, chá»— đó có quỷ… vốn đó là má»™t nÆ¡i náo nhiệt tên Trạch Quốc, nhưng ba trăm năm trước, má»™t cÆ¡n biển động nhấn chìm tất cả xuống đáy biển.â€
“Chìm xuống?†Tiểu Ngư giáºt nảy ngưá»i, cÆ¡ hồ quên mất Ä‘ang ngáºm viên đá – cô nhá»› đến thạch đà i dưới đáy biển – đúng, đó là phòng ở và báºc thá»m.
“Äúng váºy. Biển động. Trong má»™t đêm mà cả tòa thà nh chìm xuống… mấy vạn ngưá»i, toà n bá»™ biến thà nh quá»· hết.†Bạch y thiếu nữ u oán thở dà i, thấy nhãn thần Tiểu Ngư co lại, liá»n nở nụ cưá»i quá»· dị, cúi thấp đầu xuống hạ giá»ng, “biết không? Ở đó có mấy vạn con quá»·? Muá»™i có thấy gì kỳ quái không?â€
“A!†Thấy thần sắc quá»· dị trong mắt Bạch Loa, Tiểu Ngư chợt nhá»› lại cảnh xương trắng rải rác cùng đại hải xà quấn qua liá»n hoảng sợ, quên cả Ä‘ang ngáºm Thất minh chi, kêu ầm lên.
“Còn may gặp được ta…†Bạch cô nương vá»— vai Tiểu Ngư thở dà i nhưng ánh mắt lại đượm vẻ vui mừng, “đừng chạy lung tung nữa, biết chưa? Lần tá»›i ta cÅ©ng không cứu được.â€
Tiểu Ngư ngẩn ngÆ¡ nhìn vị tá»· tá»· kỳ quái, không thốt thà nh lá»i. Mẹ cô vá»™i bước tá»›i, lấy viên ngá»c thạch khá»i miệng cô rồi đẩy vai: “Tá» nha đầu! Mau cảm tạ Bạch cô nương… mau nói là sau nà y sẽ không đến đó nữa.â€
“Vâng… không Ä‘i nữa.†Tiểu Ngư chân tâm tháºt ý lẩm bẩm.
Bạch Loa cô nương khẽ mỉm cưá»i, đón lấy Thất minh chi trong tay mẹ cô, không nháºn lá»i cảm tạ hay ở lại thêm má»™t đêm, chỉ cưá»i bảo: “Tôi phải Ä‘i rồi… vốn định đến đây hái Thất minh chi nà y. Cô bé dùng rồi, không cần lo lắng thêm nữa.â€
Hừ… đi cà ng tốt. Tỷ tỷ kỳ quái kiểu nà y, Tiểu Ngư cà ng nhìn cà ng e dè.
Äang lúc bá»±c dá»c, bên tai cô chợt vang lên giá»ng nói má»ng mảnh cá»§a nữ tá»: “Tiểu cô nương, lá»›n máºt lắm, sau nà y có nạn nhá»› tá»± gánh… cẩn tháºn đấy.â€
oOo
Tiểu Ngư quả tháºt lá»›n máºt, lúc trá»i tối, cô không nén được, lại từ vách đá chạy theo hà ng báºc đá xuống tìm thanh y khách trong động. Chân trá»i cuồn cuá»™n mây, xem ra sắp có bão, chim én biển hoảng hốt bay là là mặt nước.
Cô ngẫm nghÄ© nhưng không yên tâm để má»™t ngưá»i mù đơn độc ở trong động nên Ä‘i xuống, tim Ä‘áºp thình thịch, chỉ sợ y lại gây ra việc kỳ quái gì, nên má»™t mặt sẵn sà ng nhấc chân chạy ngay.
Trá»i tối dần, gió thổi tá»›i mang theo hÆ¡i ẩm và mùi vị đặc trưng cá»§a biển cả.
Cô men theo con đưá»ng đá duy nhất Ä‘i xuống, phát hiện trên bãi đá và mặt cát có dấu chân – ai? Ai đã đến đây?
“Uy uy! Ngươi mau lên đây, tối nay có bão, đừng ngẩn ra trong động nữa.†Trong động tối om, hiển nhiên thanh y khách không đốt đĩa ngư đăng, cô lo lắng, đứng ngoà i cá»a động gá»i to.
Nhưng từ vách đá cạnh đó vang lên tiếng rÃt chói tai lạnh ngắt như tiếng kim thiết va chạm. Tiểu Ngư kinh ngạc nhảy khá»i dãy báºc đá, thấy trên đỉnh núi cây cối ngổn ngang, má»™t cánh tay thò khá»i bãi cá» cạnh thạch đà i, thoáng ánh lên mà u và ng sẫm.
“A! A!†Nhìn theo cánh tay trắng nhợt, cô thấy ngưá»i chết nằm trong bụi cá» liá»n buá»™t miệng hét vang. Chưa dứt tiếng, trước mắt sáng lóa, má»™t ngá»n Ä‘ao đặt ngang yết hầu cô.
“Diệp Khuynh, ngươi… ngươi mà qua đây, ta giết nha đầu nà y liá»n.†Bà n tay cầm Ä‘ao run lên, cây Ä‘ao rung rung liên tục, cÆ¡ hồ cắt thà nh vệt máu trên cổ Tiểu Ngư. Giá»ng ngưá»i nà y vang bên tai cô, hoảng loạn xen lẫn gấp rút, thở hồng há»™c: “Giao Quá»· thần đồ ra mau.â€
Cô giáºt mình hét lên thất thanh – vá»›i cô, cướp biển trên Äông Hải cÅ©ng chỉ là truyá»n thuyết. Từ nhỠđến giá», cô đã khi nà o thấy ai đó động tý là đao kiếm sát nhân!
Cô trông thấy thanh y khách – nam tá» nhìn biển đến xuất thần đó - Ä‘ang đứng trên vách đá, không hiểu sao y lại đứng rất vững và ng, tà áo xanh lất phất trong gió, tay cầm má»™t thanh kiếm sáng loáng, hình như bá» mặt thanh kiếm có máu nhá» giá»t xuống.
Y nhìn sáng phÃa cô, mặt lạnh tanh, nhãn thần trống rá»—ng.
“Giao ra? Không biết tốt xấu.†Giá»ng y vang lên mồn má»™t trong gió biển, lạnh lùng xen lẫn quả quyết, “bá» cô bé ra, có tin ta đếm đến ba là đầu ngươi lìa khá»i cổ chăng?â€
“Diệp Khuynh, ngươi…†Kẻ bắt cô sững lại, cháºt váºt nuốt nước bá»t, thè lưỡi ra rồi lên tiếng, “ta thả nha đầu… ngươi cam Ä‘oan sẽ bá» qua cho ta?â€
Thanh y khách tên Diệp Khuynh lặng lẽ gáºt đầu, mÅ©i kiếm trong tay chúc xuống.
Tá»±a hồ đối phương đã được bảo chứng, liá»n thả cô ra, lùi lại từng bước, Ä‘oạn loạng choạng men theo lối mòn, cuống cuồng chạy mất bóng.
“Cô không sao chứ?†Äợi lúc địch nhân khuất bóng, Diệp Khuynh má»›i lạnh nhạt lên tiếng.
“Không… không sao.†Tiểu Ngư mặt mà y nhợt nhạt, cố gắng giữ giá»ng không run nhưng vẫn lá»™ ra niá»m lo lắng, “Äó là ngưá»i xấu? Hắn chạy rồi có gá»i ngưá»i đến gây khó cho ngươi không?â€
Thanh y nhân trên vách đá có vẻ hÆ¡i bất ngá», chầm cháºm cưá»i khổ, đưa tay vuốt vách đá, nhẹ giá»ng: “Cô lên đỡ ta xuống… được không? Lại tối om rồi.â€
Tiểu Ngư ngây ngưá»i – tịch dương vừa lặn xuống biển, vầng ráng khắp trá»i, cảnh váºt còn nhìn thấy khá rõ.
“Mắt, mắt ngươi… lại không nhìn thấy nữa?†Cô chợt hiểu, vá»™i đến đỡ y, cẩn tháºn nhắc y không vấp và o đá, “ngươi đánh nhau vá»›i chúng, dần dần không nhìn thấy gì sao?â€
Cước bá»™ y vẫn khinh linh vô cùng, theo lá»i cô nhắc, nhẹ nhà ng từ trên vách đá bước xuống, dùng kiếm chống xuống đất, lần theo mùi máu, hất toà n bá»™ các thi thể xuống đáy vá»±c: “Äúng váºy, bệnh phát tác má»—i lúc má»™t dà y, cách mấy thá»i thần lại không thấy gì.â€
“A, nếu… nếu những kẻ đó đến tìm ngươi thì sao?†Tiểu Ngư cả kinh, cô sợ mùi máu tanh nên lùi lại mấy bước nhìn thanh y khách hất từng thi thể xuống – nÆ¡i nà y đã xảy ra má»™t trưá»ng ác đấu.
HÆ¡n mưá»i ngưá»i vây đánh má»™t ngưá»i không thấy gì – tháºt quá đáng.
Tiểu Ngư chỉ nghÄ© cÅ©ng thấy phẫn háºn bất bình.
“Chúng còn chưa biết ta không nhìn thấy gì.†Diệp Khuynh vừa Ä‘i theo lối mòn vừa xá» lý thi thể, xong cái xác cuối cùng má»›i đứng dáºy, lặng lẽ nghe tiếng nước triá»u lên, hồi lâu má»›i nói, “nếu ta mù, chắc các lá»™ cao thá»§ sẽ hùng hổ kéo đến.â€
“Nhiá»u ngưá»i lắm hả? Há» sẽ gây khó cho ngươi? Ngươi nợ há» tiá»n hay bắt nạt há»?†Tiểu Ngư á»§ rÅ©, vừa đỡ y Ä‘i xuống vừa há»i. Diệp Khuynh tá»±a hồ hÆ¡i tránh Ä‘i, sau cùng ngẫm nghÄ© thế nà o lại không nghiêng ngưá»i nữa, đưa tay phải cho cô, khóe môi hiện lên nụ cưá»i: “A… hình như ta còn chưa cho cô biết tên.â€
Y hÆ¡i ngừng lại rồi nhẹ nhà ng nói: “Ta tên Diệp Khuynh – đương nhiên cô chưa nghe qua. Nhưng ở vùng bên kia dãy núi, ta cÅ©ng là ngưá»i nổi danh, rất nhiá»u ngưá»i muốn đánh gục ta – thế là đủ chứng minh ta lợi hại rồi. Hiểu không?â€
Y men theo con đưá»ng đá xuống núi, Ä‘oạn bảo: “HÆ¡n nữa ta có má»™t váºt mà chúng ham muốn.â€
“A, là cái Quá»· thần đồ gì đó hả?†Tiểu Ngư buá»™t miệng, chợt thấy cánh tay tay mình Ä‘ang nắm cứng lại, cô nối lá»i, “kẻ kia muốn lấy nó, có phải không?â€
Diệp Khuynh không đáp, hồi lâu má»›i lên tiếng: “Cô bảo là từng thấy nó ở dưới đáy vá»±c Quá»· Thần?â€
Tiểu Ngư ngẩn ngÆ¡, nhá»› lại cảnh lúc ban ngà y, y kÃch động thế nà o khi nghe thấy cô nói vá» vá»±c Quá»· Thần, đâm ra sợ hãi, chá»›p chá»›p mắt: “Äúng… ta từng lặn xuống nước, thấy má»™t hà ng báºc đá dẫn xuống đáy biển.â€
“Quả nhiên không sai.†Tay Diệp Khuynh rung lên, giá»ng nói vạn phần kinh hãi xen lẫn vui mừng, “há»a đồ không nói sai. Lối và o Trạch Quốc di chỉ chÃnh ở đáy vá»±c Quá»· Thần.â€
“A, đừng nắm chặt, ta Ä‘au lắm.†Tiểu Ngư rút cánh tay bị nắm chặt lại, cổ tay á»ng lên má»™t vết đỠbầm, cô trừng mắt nhìn Diệp Khuynh, thấy vẻ mặt há»›n hở cùng ánh mắt trống rá»—ng cá»§a y, lòng cô lại má»m hẳn: “Vô dụng thôi… nÆ¡i đó ta cÅ©ng không tá»›i được, còn có cả quá»· và rắn…â€
Nhá»› lại hải xà năm xưa, cô không khá»i rùng mình.
“Giúp ta nà o, xem trên vách đá gần cá»a động có mấy vạch?†Äến cạnh tòa động, Diệp Khuynh chợt dừng bước há»i.
Tiểu Ngư nhìn y sá»ng sốt, nhưng vẫn y lá»i, Ä‘i tá»›i đếm rồi ngoái lại bảo: “Bảy vạch.â€
“Váºy chỉ còn lại ba ngà y?†Thanh y khách cúi đầu, thở dà i rồi im lặng.
Tiểu Ngư quay lại cạnh y, há»i vá»›i vẻ hiếu kỳ: “Cái gì mà còn lại ba ngà y?â€
Diệp Khuynh chỉ mỉm cưá»i lắc đầu không đáp.
“Tối nay lại có bão, ngươi đừng qua đêm ở đây, vá» nhà ta Ä‘i.†Tiểu Ngư không há»i gặng, nhìn vá» bên kia biển Ä‘ang dà y dặc mây Ä‘en, đà n én biển gấp gáp bay là là sát mặt nước.
oOo
Tối đến, gió cuồng bạo hẳn, tiếng nước biển ầm à o vá»— bá».
Ãnh đèn trong căn nhà nhá» trên vách đá bị thổi chao chát.
“Ài, gió lá»›n quá – không biết có biển động không?†Bốn bức tưá»ng không kÃn hẳn, thỉnh thoảng vẫn có cÆ¡n gió lá»t và o, Tiểu Ngư cúi nhìn tấm lưới, lòng thoáng lạnh lẽo, mỉm cưá»i có vẻ xin lá»—i khách, “ngươi lạnh hay không?â€
“Ta không sợ lạnh.†Diệp Khuynh báºt cưá»i, ánh mắt lại tá» vẻ gấp rút: “Mưa bão nà y lúc nà o sẽ tạnh? Ta định ngà y mai sẽ xuống đáy vá»±c Quá»· Thần thám thÃnh má»™t phen.â€
Thoi hÆ¡i ngừng lại, Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi tháºt không sá»± chết? Lần trước bị dạt lên bá» từ đó, suýt nữa chết Ä‘uối mà còn muốn Ä‘i nữa sao? Lẽ nà o ở đó có hoà ng kim bảo thạch?â€
“Ở đó có Thất minh chi.†Nói đến ba chữ nà y, nhãn thần Diệp Khuynh sáng lên, phảng phất như ngá»n lá»a chói rạng, y nghe thấy tiếng sóng biển vang lên, lạnh lùng lên tiếng, “nếu chết vì mù, thà ta chết như thế.â€
Tiểu Ngư chợt hiểu, cầm thoi dệt lưới, không nói gì thêm.
“Ba ngà y… có phải là trong ba ngà y nữa ngươi không lấy được Thất minh chi ắt không bao giá» nhìn thấy gì?†Cô truy há»i nhưng Diệp Khuynh lại lảng Ä‘i, khẽ thở dà i: “NÆ¡i nà y cô không ở lại được nữa…†Äoạn y lấy má»™t nén bạc đặt lên bà n, tá» vẻ xin lá»—i Tiểu Ngư: “Chắc ngà y mai chúng sẽ tá»›i, tiểu cô nương nên tìm má»™t nÆ¡i tránh Ä‘i – có lẽ chúng sẽ gây khó dá»… cho cô.â€
“Ta không phải tiểu cô nương.†Tiểu Ngư không thèm nhìn nén bạc, bÄ©u môi tức giáºn đáp: “Ta mưá»i bảy tuổi rồi.â€
“Mưá»i bảy… ngưá»i lá»›n quá nhỉ.†Diệp Khuynh không nhìn được, khóe miệng hiện lên nét cưá»i, “nhưng cÅ©ng đến tuổi gả cho ngưá»i ta rồi, chá»— bạc nà y coi như tặng cô nương mua nữ trang.â€
“Có gì mà cưá»i.†Tiểu Ngư đỠbừng mặt, lùi lại má»™t bước, cúi nhìn tấm lưới đánh cá, “không được gá»i ta là tiểu cô nương! Còn gá»i thế nữa… hừ, ta sẽ gá»i ngươi là đại thúc.â€
“Äại thúc?†Diệp Khuynh ngây ngưá»i, chợt cưá»i vang, Thanh Sam kiếm khách Diệp Khuynh tung hoà nh giang hồ nhiá»u năm, nổi danh hiệp kiếm phong lưu, lần đầu tiên có ngưá»i gá»i y là đại thúc.
Y mỉm cưá»i, theo ý thức vuốt tóc mai – đã có sợi bạc đầu tiên. Äúng là giang hồ khiến ngưá»i mau già …. Còn mấy năm nữa má»›i đến tuổi láºp thân mà tóc mai đã lấm tấm, lẽ nà o mấy năm nay mình đã già rồi?
Y dần không cưá»i nổi, bó gối nhìn ánh đèn trong nhà , trầm mặc nghe gió biển rÃt vù vù bên ngoà i.
“Ai da, đại thúc giáºn hả.†Tiểu Ngư chuẩn bị phản kÃch thanh y khách nhưng hồi lâu không thấy y hồi đáp đâm ra hÆ¡i lo. Diệp Khuynh lắc đầu, im lặng mỉm cưá»i.
Tiểu Ngư bÄ©u môi: “Chấp nhặt quá…†Äoạn nhìn sắc mặt y, gạt nén bạc trên bà n qua má»™t bên: â€œÄÆ°á»£c rồi, ta nháºn – nhưng không cần nhiá»u bạc đến thế. Äồ ăn Ä‘á»u lấy từ biển…â€
Cô ngầm nghÄ© Ä‘oạn nảy ra chá»§ ý, mở chiếc đãy duy nhất trong phòng, lấy ra má»™t cái bao bố, đưa cho y: “À, cái nà y cho đại thúc.â€
Diệp Khuynh nhìn cô vá»›i vẻ dò há»i, Tiểu Ngư đưa tay tá»›i, ngoẹo đầu vá»›i vẻ tiếc nuối: “Nếu ta có Thất minh chi thì tốt quá… tiếc là ta không có, chỉ có cái nà y cho đại thúc.â€
Diệp Khuynh mở bao, liá»n ngẩn ngưá»i.
Ãnh sáng nhu hòa hắt lên mặt, trong thoáng chốc, ngưá»i lãng tÃch giang hồ nhiá»u năm, kiến thức quảng bác như y cÅ©ng kinh ngạc – chiếc bao bố rách nát chứa hÆ¡n hai chục viên minh châu, viên nà o cÅ©ng cỡ ngón tay cái, sáng ấp lánh, thuá»™c hà ng cá»±c phẩm.
Giữa tiết trá»i mưa gió bá»i bá»i, trong căn nhà ánh đèn láºp lòe, thiếu nữ Ä‘ang ngồi dệt lưới nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt cá» vẻ đắc ý ranh mãnh: “Äẹp không?â€
“Không ngá» nha đầu gia tư cá»± vạn.†Diệp Khuynh cầm má»™t viên minh châu lên quan sát, hÆ¡i mỉm cưá»i, liếc mắt nhìn Tiểu Ngư: “Tùy tiện bán má»™t viên cÅ©ng đủ cho cô thà nh tiểu thư ở vùng đất bên kia núi cả Ä‘á»i.â€
“Không bán.†Tiểu Ngư cưá»i hi hi, lắc đầu: “Từ lúc ta mò được những thứ nà y, chá»n và i viên nhá» Ä‘em bán, những viên lá»›n Ä‘á»u để lại là m đồ chÆ¡i – à , tổng cá»™ng có hai mốt viên, tặng cho đại thúc …â€
“Quà lá»›n đấy. Tiểu cô nương.†Diệp Khuynh nhìn cô bé, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa nhiá»u ý vị.
“Äại thúc, có thể xâu thà nh vòng, tặng cho… hi hi, tặng cho đại thẩm.†Lá»i cô buông ra khiến ánh sáng trong mắt y thoáng chốc đông đặc lại.
“Vô dụng thôi.†Y gáºp chiếc bao lại, đẩy trả Tiểu Ngư.
“Ồ?†Tiểu Ngư cả kinh.
“Nà ng đã chết lâu rồi.†Diệp Khuynh thản nhiên nói, nhìn sang Tiểu Ngư vá»›i vẻ cảm hoà i: “Nà ng chết lúc tuổi cÅ©ng tương tợ tiểu cô nương…â€
Tiểu Ngư ngây ngưá»i, nhìn chiếc thoi dệt lưới, không biết nên nói gì.
“Ngà y mai biển có động không… †Nghe tiếng gió ngà y má»™t mãnh liệt bên ngoà i cùng tiếng thá»§y triá»u vá»— à o ạt, Diệp Khuynh lẩm nhẩm, cÆ¡ hồ muốn chuyển chá»§ Ä‘á».
“Äáng thương tháºt…†Tiểu Ngư lại không hiểu ý, không trả lá»i theo câu há»i mà tiếp tục truy vấn: “Äại thẩm vì sao lại mất lúc còn trẻ thế? Äại… đại thúc có Ä‘au lòng không?...â€
“Mưá»i năm rồi…. cÅ©ng không đến ná»—i Ä‘au lòng quá.†Diệp Khuynh thấy câu chuyện dẫn đến nước nà y, đà nh thở dà i đáp – nhiá»u năm nay, đây là lần đầu tiên y thố lá»™ vá»›i ngưá»i ta niá»m Ä‘au giấu kÃn trong tim. Y nhìn mấy viên minh châu, trước mắt chợt mÆ¡ hồ, không hiểu vì nước mắt hay lại đến lúc không nhìn thấy gì.
“Cúi xuống.â€
Chợt y quát vang, vươn ngưá»i vung tay lên, ngón tay cháºp lại, kẹp cứng ba mÅ©i Ä‘oản tiá»…n từ ngoà i song cá»a bắn và o. Mưa gió hình như lùa qua cá»a trà n và o quất rát mặt ngưá»i, Tiểu Ngư chưa hiểu ất giáp gì đã bị kéo ngã và o góc tưá»ng.
“Chết tiệt, cả ban đêm cÅ©ng mò tá»›i.†Cô nghe thấy tiếng Diệp Khuynh quát khẽ, cổ tay khẽ cong lại, trưá»ng kiếm phảng phất tá»± nhảy và o tay y, nhanh chóng dệt lên má»™t dải ngân quang trước mặt. Tiếng choang choảng vang lên không ngá»›t, cÆ¡ hồ lưỡi kiếm va chạm vá»›i rất nhiá»u thứ.
“Cáo lỗi.†Diệp Khuynh quát khẽ, thấy ám khà bốn bỠbay tới như mưa, tay không ngừng xuất ra, ngón tay khẽ quét một vòng, hơn hai mươi hạt minh châu trên bà n nhanh chóng xé không khà bay ra, bên ngoà i căn nhà liên tục vang lên tiếng thét thảm thiết.
“Uy – không được.†Tiểu Ngư vẫn còn con nÃt, không hiểu giá» Ä‘ang lúc sinh tá», chỉ thấy minh châu trên bay bay Ä‘i như đạn đồng, liá»n buá»™t miệng kêu lên.
“Mắt ta sắp không nhìn thấy gì nữa.†Diệp Khuynh búng số minh châu thay ám khà bay Ä‘i như cuồng phong, cúi xuống giải thÃch tháºt khẽ bên tai Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư ngẩn ngưá»i, ngẩng lên liá»n thấy có váºt gì đó lăng lệ xé không khà bay tá»›i, ánh mắt Diệp Khuynh lại trống rá»—ng, tuy ngưng thần lắng nghe nhưng mưa gió ngoà i trá»i đã nhiá»…u loạn thÃnh lá»±c y, rút kiếm vá» hÆ¡i cháºm, cô nháºn ra trên cổ tay y có máu chảy xuống.
Cô cả kinh, trong lúc nóng lòng liá»n nảy ra sáng kiến, phất tay hất đĩa đèn trên bà n.
“Choangâ€, đĩa đèn lăn xuống đất, Diệp Khuynh tuy không thấy gì nhưng hiểu ngay, mỉm cưá»i trong bóng tối: tiểu nha đầu thông minh lắm. Nhất thá»i, vách đá trên vá»±c Quá»· Thần tối om, xòe bà n tay không thấy ngón.
Äèn tắt phụt, ám khà từ phÃa ngoà i quả nhiên cháºm lại, tiếng sá»™t soạt vang lên, hình như có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang từ từ tiếp cáºn.
“Ngẩn ra đấy là m gì, tìm góc nà o trốn cho kỹ, ta ra ngoà i xá» lý chúng.†Diệp Khuynh vá»— lên vai thiếu nữ, phát giác cô tuy không nói thà nh tiếng nhưng không giấu được rằng mình Ä‘ang run lên, y thở dà i: “Xin lá»—i.â€
Lá»i vừa dứt, y tung ngưá»i bạt kiếm, nhảy khá»i song cá»a.
oOo
Gió vẫn lùa qua, đêm dà i đằng đẵng, má»™t trưá»ng ác đấu rồi cÅ©ng kết thúc.
Máu không ngừng nhỠxuống từ vết thương, y phong bế mấy đại huyệt gần đó, nhưng vẫn cảm giác thân thể suy nhược cực độ. May mà đêm qua gió mưa tối tăm, địch nhân cũng không thấy gì nên không chiếm được tiện nghi.
Nhưng kẻ đến tấn công toà n cao thá»§ có hạng, y cÅ©ng trá»ng thương má»›i hạ nổi.
Gió thổi mạnh hơn, bên tai y không còn tiếng hò hét và tiếng binh đao va nhau.
Y đứng đó, uể oải dùng kiếm chống xuống đất, lắng nghe tiếng thá»§y triá»u, định xác định xem mình ở đâu nhưng chỉ thấy tiếng sóng ầm à o vá»— bá» kinh tâm động phách, mưa gió rà n rạt thổi tung tà áo.
Mắt y… vẫn không thấy gì.
Tráºn đấu hung hiểm vừa rồi đã giúp y quét sạch địch nhân, nhưng không hiểu đã qua bao lâu, hiện thá»i là sáng sá»›m hay vẫn còn đêm tối?
Y… y đang ở đâu.
“Uy, tiểu…†Ãnh mắt y trống rá»—ng, lá»™ rõ vẻ đơn côi khôn tả trong mưa gió, chần chừ hồi lâu má»›i buá»™t miệng định gá»i nữ hà i tá», y không muốn lá»™ ra vẻ má»m yếu thế nà y. Không ngá» mở miệng rồi má»›i nhá»› ra mình không biết tên cô bé, có lẽ cô đã nói qua nhưng y không để tâm lắng nghe.
"Tiểu nha đầu! Tiểu nha đầu!" Y đà nh dùng cách xưng hô nà y gá»i to, mưa gió vẫn à o à o, song tiếng gá»i cá»§a y vá»ng Ä‘i rất xa, vang vang khắp biển trá»i, “không sao rồi, ra đây Ä‘i.â€
Nhưng hồi lâu vẫn chỉ có tiếng gió mưa, ngư gia thiếu nữ không há» nhảy nhót tiến ra, nhÃu mà y tức giáºn phản kÃch gá»i y là “đại thúc.â€
Có phải… có phải trong trưá»ng loạn chiến vừa nãy, cô bé không may gặp phải bá»n ngưá»i võ lâm kia?
Y chợt cảm giác được ná»—i sợ hãi khó tả, vốn Ä‘ang đứng im lặng lắng nghe mà giá» không tà i nà o giữ được tâm tình bình tÄ©nh nữa, hoảng loạn khua khoắng, định tìm nữ hà i nhi: “Tiểu nha đầu! Tiểu nha đầu! Ra Ä‘i…â€
“Äứng im, trước mặt là vách núi.†Äá»™t nhiên má»™t giá»ng nữ tá» lạnh lùng vang lên.
Y láºp tức dừng bước, thốt lên kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Tiểu nha đầu không sao chứ?â€
Thuáºn theo phương hướng giá»ng nói, y quay phắt lại, phảng phất vui mừng quá độ bước tá»›i. Nhưng Ä‘ang mỉm cưá»i, nhanh chóng lao tá»›i, y đột nhiên bạt kiếm cá»±c nhanh chém vút xuống.
Äó không phải giá»ng tiểu nha đầu… nữ nhân nà y nhất định là con cá lá»t lưới trong đám ngưá»i đến ám sát y đêm qua.
Mưa gió bá»i bá»i, thế chém cá»§a thanh sam kiếm khách như lôi đình, Ä‘iện quang lóe lên rồi tắt ngay. Äòn tất sát nà y, khắp võ lâm không có ai tiếp được mà còn sống.
Nhưng thân hình y lao đến chá»— có giá»ng nói, lòng liá»n lạnh buốt – y đánh trượt.
Chỉ mình y biết, trong sát na y tuốt kiếm, thần bà nữ tỠtựa hồ lướt đi với tốc độ không tưởng.
“Trước mặt hai mươi mốt trượng là phòng ốc.†Giá»ng nữ tá» lại vang lên trong là n mưa gió ngoà i xa, cá»±c kỳ lạnh nhạt: “Tiểu Ngư vừa bị ám khà có độc là m bị thương, đã hôn mê trong nhà .â€
Tiểu Ngư… đó không phải tên của ngư gia thiếu nữ sao? Hà cớ nữ tỠnà y lại biết.
“Ngươi là ai… ở lá»™ nà o?†Y trầm giá»ng há»i, lòng tay ướt đầm mồ hôi lạnh, vừa nãy y đã Ä‘oán Ä‘i Ä‘oán lại vô số lần lai lịch cá»§a nữ tá», lục lá»i lại tình hình các môn các phái, Ä‘á»u không thể nà o tìm ra má»™t nữ tá» võ công cao tuyệt thế nà y.
“Ta chỉ là ngưá»i qua đưá»ng.†Nữ tá» nhạt nhẽo đáp: “Ngươi không cần Ä‘oán nữa, bằng không Tiểu Ngư lại độc phát má»›i là phiá»n phức… ta thấy ngươi nên và o thăm cô bé đã.â€
Nói xong câu cuối, giá»ng nữ tá» tan và o xa lắc, mÆ¡ hồ như ẩn trong là n gió.
Mắt tuy không nhìn được gì nhưng sau má»™t hồi, con ngươi y loáng thoáng lấy lại chút tri giác, mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ y nhìn thấy má»™t và i tia sáng – trắng nhá» nhá», hóa ra đêm đã qua rồi.
Trong buổi lê minh đầy mưa gió, y chần chừ đứng trên vách đá, tuy hoà i nghi lai lịch cá»§a nữ tá» thần bÃ, tháºm chà hoà i nghi trong phòng có cạm bẫy nhưng nghÄ© đến việc tiểu nha đầu sắp phát độc, y không nén được, lần mò theo phương hướng nữ tỠđã chỉ dẫn.
oOo
“A… ta đã lại ngá»§ thiếp Ä‘i.†Thiếu nữ tỉnh khá»i cÆ¡n hôn mê, thấy thanh y khách ngồi cạnh nhìn mình, liá»n tá» vẻ ngượng ngáºp đưa tay dụi dụi mắt, lẩm bẩm, Ä‘oạn cô nhìn ra ngoà i căn phòng, ồ lên má»™t tiếng: “Bá»n cưá»ng đạo Ä‘i đâu rồi? Suýt nữa cướp sạch cả nhà …uy, ta nháºn ra đại thúc, đúng là xui xẻo.â€
Ngá»§ dáºy? Diệp Khuynh dở khóc dở cưá»i nhìn dáng vẻ cô bé vươn vai – là m sao nói cho cô biết rằng đêm qua cô trúng ám khà độc cá»u tá» nhất sinh, để bức độc cho cô, y suýt nữa cạn hết chân lá»±c.
Ngoà i trá»i mưa gió ngà y cà ng lá»›n, trá»i đất âm u, căn nhà cá» liêu xiêu, trên nóc dá»™t mấy lá»— hổng lá»›n, nước mưa tạt thẳng và o nhà .
“Ai da, đại thúc lại chảy máu sao?†Tiểu Ngư ngồi dáºy, nhìn thấy vết máu dầm dá» trên tà áo xanh liá»n cả kinh.
“Tiểu nha đầu.†Y không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc cá»§a cô, mà chỉ nhìn lên vòm không ngáºp gió mưa bên ngoà i, cùng mặt biển xanh thẫm cuá»™n sóng ngoà i xa há»i: “Hôm nay có biển động không?â€
Lá»i chưa dứt, y lại cảm giác được vách đá rung lên, phảng phất có đại lá»±c xô và o tuyệt bÃch, gió rÃt lên những tiếng chói tai kỳ dị, tiếng ùm ùm vang vá»ng, xem ra có vô số tảng đá lá»›n từ trên núi bị nước triá»u cuốn xuống lòng biển. Thanh Tá»± sÆ¡n rung chuyển.
“Biển động dữ quá.†Tiểu Ngư ôm gối ngồi dưới đất, nhìn vá» vùng biển trá»i xa tÃt tắp thà nh má»™t đưá»ng kẻ ngoà i xa. Mà u nước biển hÆ¡i khác thưá»ng, không hẳn là mà u lam, mà đen má»™t cách quá»· dị. Cô lắng nghe tiếng nước triá»u, tá» vẻ hoảng sợ: “Từ nhỠđến lá»›n… cháu chưa thấy biển động lần nà o dữ dá»™i thế nà y. Thanh Tá»± sÆ¡n có sáºp không?â€
“Còn hai ngà y nữa.†Diệp Khuynh có vẻ ủ rũ, cúi đầu thốt lên một câu
Tiểu Ngư run lên, ôm vai như thể sợ khà lạnh, mÃm môi không nói gì.
Mưa gió không có vẻ gì sẽ ngừng, lùa qua cá»a vù vù, cá» lợp trên mái nhà dần bị thổi bay, nước mưa rÆ¡i ngáºp ná»n phòng lát đá.
Sắc trá»i vẫn u ám, và ng vá»t má»™t cách quá»· dị, gió lùa à o à o khắp vùng biển trá»i, rÃt lên sắc nhá»n.
Tiếng nước biển cà ng lúc cà ng lớn, gió vỗ ầm ầm và o bỠđá, Thanh Tự sơn liên tục rung rinh.
Tiểu Ngư lấy má»™t Ãt cá khô và hoà ng ngư cao còn lại trong phòng, nấu bữa không biết là sáng hay trưa cho Diệp Khuynh ăn, Ä‘oạn y băng bó vết thương, ngồi xuống Ä‘iá»u tức, cô nhìn thinh không bên ngoà i đến ngây ngưá»i.
Hồi lâu, cô đứng dáºy, cầm thoi dệt lưới ra ngoà i.
“Tiểu nha đầu ra ngoà i là m gì?†Diệp Khuynh vẫn nhắm mắt dưỡng thần hình như thấy được hà nh động cá»§a cô, lên tiếng há»i khiến cô giáºt nảy ngưá»i.
“Cháu Ä‘i tìm minh châu vá».†Tiểu Ngư giáºm chân, ảo não đáp, Ä‘oạn liếc y: “Äại thúc không biết ngưá»i ta tìm số ngá»c đó vất vả thế nà o mà lấy là m đạn nhẹ tênh, bắn mất sạch. Có Ä‘á»n cho cháu không?â€
â€œÄÆ°á»£c được được… đợi ta vá» Trung Nguyên sẽ Ä‘á»n, bán sạch gia sản cÅ©ng Ä‘á»n.†Thấy cô nổi giáºn, Diệp Khuynh vá»™i liên tục đáp lá»i. Tiểu Ngư hừ lạnh bước ra ngoà i, chợt dừng bước, lặng lẽ quay đầu lại nhìn y má»™t lần nữa.
Thanh y khách nhuá»™m đầy máu Ä‘ang nhắm mắt Ä‘iá»u tức, sắc mặt nhợt nhạt mà vẫn bình tÄ©nh.
“Trung Nguyên… Trung Nguyên. Ở bên kia núi sao?†Tiểu Ngư lặng lẽ nhìn đỉnh núi mênh mang trong mưa gió, khẽ thở dà i. NÆ¡i đó núi non trùng trùng, chằng chịt như mê cung, ra khá»i sẽ là thế giá»›i thế nà o?
Cô quay Ä‘i, nhìn mặt biển gầm gà o, nÆ¡i táºn đầu phá»§ đầy mây Ä‘en, ẩn ước có sấm sét.
Khuôn mặt thÆ¡ trẻ cá»§a cô đột nhiên hiện lên thần tình khiến ngưá»i khác hoảng sợ, cô nhấc chân, thoáng chốc đã lẫn và o mà n mưa mịt mùng.
oOo
“Äại thúc! Äại thúc!â€
Lòng lặng như nước, ná»™i thị thất khiếu thông nhau, chân khà lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch không ngừng nghỉ, qua má»—i chu thiên lại thấy vết thương giảm Ä‘i má»™t phần, ná»™i lá»±c gần như hao táºn trong tráºn chiến đêm qua dần tăng lên.
Nhưng Ä‘ang lúc nháºp định Ä‘iá»u tức, y chợt nghe thấy tiếng gá»i mÆ¡ hồ từ đâu đó vẳng lại.
Tâm ma?
Lẽ nà o tâm lý y vô tình lạc và o “chướng�
Y thầm kinh hãi, cố ổn định tâm thần, không để mình nghe thấy thanh âm đó. Không được, không được… không được để ý, không để nó lá»t và o trong lòng, nhiá»u năm phiêu diêu giang hồ, hợp tan Ä‘á»u vô tình, y sá»›m đã đạt đến cảnh giá»›i không còn vương vấn tục lụy.
“Äại thúc…†Nhưng tiếng hô hoán má»ng manh vẫn vang lên, phảng phất hà m chứa thống khổ cùng cá»±c, y cứ trầm mặc nên tiếng gá»i dần nhòa Ä‘i.
“Tiểu Ngư.†Y chợt kinh hãi, buột miệng kêu lên, mở bừng mắt.
Ngoà i trá»i vẫn chỉ có tiếng gió mưa rà n rạt, tiếng nước triá»u à o à o xô bá».
“Tiểu nha đầu!†Y chợt hiểu ra, mặc kệ bão bùng, lao thẳng và o mà n mưa mênh mang.
Gió thổi rà n rạt, cơ hồ không mở mắt nổi.
Y đà nh thi triển khinh công, đỠkhà men theo con đưá»ng đá lao xuống.
Nước biển đá rút Ä‘i má»™t phần, bãi cát dưới đáy hÆ¡i lá»™ ra nhưng vô cùng lá»™n xá»™n, đầy những xác cá và hải thảo đã bốc mùi bị nước triá»u đẩy lên, thi thể các loại sinh váºt phÆ¡i mình trên cát, mùi vị vô cùng quá»· dị. Loáng thoáng thấy được xương ngưá»i trắng muốt.
Diệp Khuynh chạy điên cuồng… không biết phương hướng nà o, chỉ biết cắm đầu lao đi trong mà n mưa hòa lẫn tiếng cuồng phong gà o rú.
Quả nhiên, y xác xác tháºt tháºt nghe thấy tiếng gá»i má»ng manh trong gió: “Äại thúc! Äại thúc!...†Giá»ng cá»§a thiếu nữ đầy thống khổ, gấp rút, má»—i lúc má»™t yếu á»›t dần.
Y chạy theo hướng cá»§a tiếng gá»i, từ con đưá»ng đá trên núi lao thẳng và o lòng biển gầm gà o.
Mà u nước biển vô cùng quái dị, Ä‘en khác thưá»ng, sóng dâng như những ngá»n núi nhá», lao và o Thanh Tá»± sÆ¡n. Nhưng những con sóng hung hãn Ä‘á»u hóa thà nh bá»t tại bãi cát… đã đến lúc nước triá»u rút rồi.
Thoáng chốc, y nhìn thấy Tiểu Ngư – cô Ä‘ang ở trong ngá»n sóng, dùng toà n lá»±c bÆ¡i và o bá» nhưng sóng biển Ä‘en ngòm trùm lên cô, gió lốc cuốn cô lại, má»—i lần cô nhô lên liá»n kéo xuống lòng biển.
“Äại thúc… đại thúc.†Cô chìm xuống là n nước, nhưng má»—i lần thá»§y triá»u cuốn lên, y Ä‘á»u nghe thấy tiếng cô gá»i yếu á»›t, cô vẫn đạp nước, cố gắng bÆ¡i và o bá».
Nhưng tất cả Ä‘á»u công cốc, má»—i lần đến gần bá», thá»§y triá»u lại vô tình đẩy cô lùi lại. Trong là n nước biển cuá»™n trà o, phảng phất có tiếng cưá»i văng vẳng, cuốn lên sóng thần – không hiểu có phải ảo giác không mà Diệp Khuynh nhìn thấy má»™t con rồng cá»±c lá»›n lóe lên trong là n sóng sau lưng Tiểu Ngư.
“Tiểu nha đầu!†Mặt y nhợt nhạt, gà o lên với cô, vừa điểm chân và o mấy tảng đá rải rác trên bãi cát lao xuống biển – nha đầu nà y đúng là chán sống, lại xuống biển… trong lúc biển động.
“Tiểu nha đầu!†Y hét lên, vẫy tay với thiếu nữ bị cuốn và o lòng biển để cô chú ý.
Äá»™ng tác cá»§a cô cà ng lúc cà ng cháºm, tá»±a hồ đã dốc hết lá»±c khÃ, nhưng cô vẫn ẩn ước nghe được tiếng y gá»i, gắng gượng trưá»n lên đầu ngá»n sóng, bÆ¡i và o gần bá».
Diệp Khuynh chạy đến bá» biển, trong sát na đó, má»™t ngá»n sóng lá»›n dấy lên.
Ngá»n sóng cao bất thưá»ng, nhìn từ xa đã váºy nhưng lúc và o gần bá» y má»›i nháºn ra nó cao mấy chục trượng liá»n.
Tiểu Ngư hình như dốc hết là n hÆ¡i cuối cùng, mượn là n sóng trợ lá»±c bÆ¡i và o bãi cát, nhưng không hiểu sao bị kéo lại ba trượng, cÆ¡ hồ vẫn ở trong nước – trong tÃch tắc đó Diệp Khuynh thấy má»™t thân thể cá»±c lá»›n cuốn và o cô.
Không phải ảo giác… tuyệt đối không phải.
Trong là n sóng khủng khiếp đó có một con rắn lớn chưa từng thấy.
“Äón lấy, đón lấy nà y.†Ngá»n sóng tiến sát và o bá», Tiểu Ngư ở trên đỉnh ngá»n sóng, mặt nhợt nhạt, lúc con rắn quấn lấy thân thể, chợt cô há miệng phun ra má»™t váºt, dùng tay ném và o.
“Tiểu Ngư.†Vừa hét lên, Diệp Khuynh vừa nhảy lướt tá»›i đầu ngá»n sóng, thuáºn tay đón lấy, tay còn lại nhanh chóng bạt kiếm, chém và o con mãng xà .
Nhưng nước triá»u dâng trà n, sức mạnh như thiên địa hồng hoang xô tá»›i, hất y văng ngược lại.
Lúc y loạng choạng đứng dáºy từ trong bãi loạn thạch, thị tuyến mÆ¡ hồ, cÆ¡n sóng đã tan, con rắn quấn lấy Tiểu Ngư nổi láºp lá» trong là n sóng gầm gà o, thân thể to lá»›n dần thÃt lại.
Y nắm chặt tay chợt thấy lòng tay Ä‘au buốt bèn mở ra, là má»™t váºt như ngá»c thạch khá má»ng, bá» mặt chi chÃt những lá»— nhá»â€¦ quả nhiên là Thất minh chi.
Äể lấy linh chi dưới dáy biển trước khi mắt y mù hẳn, nha đầu ngốc kia đã liá»u mạng xuống nước trong lúc biển động hái tiên thảo… không ngá» lại đánh động quái thú bảo vệ.
“Tiểu nha đầu! Tiểu nha đầu!†Trong cÆ¡n sóng gió, y hét lên lao và o nước biển nhưng mấy lần bị sóng đánh dạt và o bá», trước sức mạnh kinh hồn cá»§a tạo hóa, có ai chịu được má»™t đòn.
Cánh tay Tiểu Ngư vẫy vẫy trong nước rồi mất hút.
Không hiểu cô chìm xuống nước hay mắt y mơ hồ mà trước mặt y chỉ là một vùng trắng xóa.
“Muốn cứu cô bé, mau quăng linh chi xuống.†Äá»™t nhiên, trong tiếng gió gầm rÃt, bên tai y vang lên giá»ng nói lạnh lùng cá»§a má»™t ngưá»i, giá»ng nói quen thuá»™c, nhưng mắt y dần mÆ¡ hồ. Không kịp nghÄ© ngợi, nhân lúc ánh sáng trước mắt chưa tắt hẳn, y váºn đủ chân lá»±c, quăng Thất minh chi xuống biển…
“Ào, à o.†Y nghe rõ tiếng sóng oà m oạp, phảng phất có má»™t váºt cá»±c lá»›n từ dưới nước bay lên, tiếng gió cà ng dữ dá»™i hÆ¡n, tháºm chà khiến thân hình hắn loạng choạng, mấy vết thương trên mình nứt toác, máy chảy ra dầm dá».
Một con sóng hất văng lên, tuy không nhìn thấy, y vẫn xòe tay ra đón.
Nhưng rồi, con sóng chìm xuống, nhấn chìm tất cả.
oOo
Lúc tỉnh lại đã ở trong gian nhà tranh trên vách đá.
Nước mưa từ kẽ dá»™t trên mái rÆ¡i xuống, có mấy giá»t Ä‘áºu trên mặt y. Diệp Khuynh vô lá»±c ngoái đầu lại, định tránh nước mưa nhưng lại nghe thấy tiếng ngưá»i Ä‘ang khóc tỉ tê.
“Tiểu… tiểu nha đầu.†Thần trà quay lại, thị tuyến cÅ©ng rõ dần, y nháºn ra má»™t khuôn mặt ká» sát, đôi ngươi đỠá»ng như hai trái đà o. Y cháºm rãi mỉm cưá»i, lên tiếng gá»i.
“Xú đại thúc!†Cô bé vẫn ương bướng như trước, phản ứng lại lá»i trêu chá»c cá»§a y, đưa tay quệt mÅ©i, nước mắt vẫn rÆ¡i không ngá»›t từ đôi ngươi đỠá»ng, “ngốc như heo váºy, sao, sao lại quăng linh chi xuống nước? Ngưá»i ta phà bao nhiêu sức lá»±c… tỠđại thúc, xú đại thúc!â€
“Äang lúc gấp rút…†Diệp Khuynh thở dà i, cháºt váºt định ngồi dáºy nhưng thương thế toà n thân cà ng ác hóa, khẽ động là đau thấu cốt, “lúc đó cháºm chút nữa là tiểu nha đầu coi, coi như xong Ä‘á»i.â€
Tiểu Ngư không nói gì, nhìn y chằm chằm Ä‘oạn báºt cưá»i: “Ai da, đại thúc muốn nói là – thà cả Ä‘á»i không nhìn thấy gì cÅ©ng lo lắng cho tÃnh mệnh cháu, đúng không?â€
Diệp Khuynh nhìn đôi mắt tròn xoe cá»§a cô, khác nà o hai giá»t hắc thá»§y ngân nằm giữa vùng bạch thá»§y ngân, bất giác cưá»i vang.
“Hay đại thúc muốn nói, nếu cả Ä‘á»i không nhìn được, chi bằng chết Ä‘i,†Tiểu Ngư nhìn xuống, nháy mắt đầy giảo hoạt, Ä‘oán tiếp, “hoặc là đại thúc muốn nói thà chết cÅ©ng muốn cháu giữ được mạng, đúng không? Äại thúc tốt vá»›i cháu quá.â€
“À?†Diệp Khuynh không ngá» tiểu nha đầu kết luáºn như váºy, muốn phản bác nhưng không biết nói sao.
“Äừng gá»i ta là lão đầu tá»â€¦ năm nay ta má»›i hai mươi tám tuổi, sao lúc nà o cÅ©ng bị nha đầu gá»i là lão.†Diệp Khuynh nhÃu mà y, cố nén cưá»i, là m vẻ nghiêm nghị, “lúc ở biển, tiểu nha đầu gá»i lá»›n thế, ta ở trên bá» nghe thấy hết.â€
“Ồ?†Tiểu Ngư ngây ngưá»i, ngẩng đầu nhìn y, tá» vẻ kinh ngạc, “lúc ở dưới biển cháu không gá»i đại thúc! Cháu Ä‘ang ngáºm nhánh linh chi nà y, tay chân đạp nước, lẽ nà o còn mở miệng được?â€
“……†Diệp Khuynh tắc tị, trầm mặc má»™t chốc. Quả nhiên… là y nháºp “chướng†chăng?
Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn y, nhưng y liá»n báºt cưá»i, đưa tay xoa búi tóc Ä‘en nhánh cá»§a cô bé – thôi váºy, nháºn thua thì sao? Lão giang hồ nhiá»u năm như y cÅ©ng chịu phép dưới tay tiểu nha đầu nà y.
Mưa gió tạnh dần, tiếng nước triá»u từ xa vá»ng lại.
“Là biển động chăng? Ta tháºt muốn nhân lúc còn nhìn được ra xem má»™t lần…†Diệp Khuynh nhìn ra bên ngoà i, thở dà i. Tiểu Ngư đứng dáºy, lấy áo tá»›i, đưa tay kéo y ra.
“Äại thúc, nhìn thấy hay không chẳng quan hệ gì, sau nà y cháu là mắt cá»§a thúc.†Vừa Ä‘i, Tiểu Ngư vừa thốt lên má»™t câu khẽ khà ng, ánh mắt chợt sáng lên, dừng phắt lại, cạnh sÆ¡n nhai trong cÆ¡n mưa gió có má»™t bạch y nữ tá» tóc dà i lặng lẽ nhìn biển trong cÆ¡n mưa, trên vai Ä‘áºu má»™t con chim lông trắng.
“Là cô nương. ChÃnh Bạch cô nương nà y.†Tiểu Ngư buá»™t miệng, “đã cứu chúng ta. Cô ta là yêu quái.â€
“Yêu quái?†Diệp Khuynh hơi kinh hãi.
Tiểu Ngư tuy kinh ngạc nhưng không sợ hãi, chỉ và o bạch y nữ tá» nói: “Năm năm trước cô ta đến đấy hái Thất minh chi vá» mà không bị đại xà ăn thịt, không phải là yêu quái sao? HÆ¡n nữa… năm năm rồi mà cô ta không thay đổi gì. Lúc đó cháu mưá»i hai tuổi, hiện tại cô ta vẫn ở độ tuổi như cháu…â€
“Tiểu Ngư.†Trong lúc cô Ä‘ang kinh ngạc, bạch y nữ tá» trên vách đá quay đầu lại, mỉm cưá»i vá»›i hai ngưá»i, “coi như còn sống quay vá». Tiểu cô nương lá»›n bằng nà y rồi sao vẫn còn lá»›n máºt là m cà n.â€
“Hừ.†Tiểu Ngư hÆ¡i nổi giáºn, đá văng má»™t viên đá, Diệp Khuynh đứng cạnh cô chợt biến sắc – y đã nghe ra. Giá»ng nói nà y … không phải cá»§a nữ tá» hôm qua hai lần chỉ Ä‘iểm cho y sao?
“Äa tạ Æ¡n cứu mạng cá»§a Bạch cô nương.†Y nghiêm nghị ôm quyá»n.
Nhưng bạch y nữ tá» mỉm cưá»i, khẽ lắc đầu: “Sống chết mong manh, lúc đó lá»±a chá»n là do công tá», chÃnh bản thân công tá» cứu mình. Công tá» có tấm lòng cao khiết, Bạch Loa sao dám nháºn công lao.â€
Nà ng mỉm cưá»i, nốt ruồi giá»t lệ bên khóe mắt chá»±c rá»›t xuống, ánh mắt vẫn bình thản: “Bạch Loa chỉ là má»™t ngưá»i lên núi và o rừng hái thảo má»™c, ghé qua nói hai câu mà thôi – không cần để ý.â€
Trong cÆ¡n mưa gió, nà ng quay lại nhìn xuống mặt biển, chợt nở nụ cưá»i mỉm, phất tay chỉ xuống vá»±c Quá»· thần: “Ngà n năm má»™t lần, thà nh thị dưới đáy biển sẽ má»c lên… các vị đến xem nà y.â€
Nà ng giÆ¡ tay, bạch anh vÅ© trên vai bay lên Ä‘áºu trên ngón tay nà ng, mở giá»ng há»c nói: “Má»c lên. Má»c lên.†Bạch Loa búng ngón tay, quát khẽ: “Äi ngay, Tuyết nhi.â€
Diệp Khuynh và Tiểu Ngư song song tiến tá»›i, vừa nhìn xuống liá»n buá»™t miệng hô lên kinh hãi.
Nước triá»u rút Ä‘i, bãi cát phÃa dưới lại lá»™ ra – lần nà y rút sâu hÆ¡n bình thưá»ng nhiá»u, không chỉ bãi cát mà cả lá»›p đáy gần bá» cÅ©ng lá»™ ra.
“Thạch đà i kìa.†Tiểu Ngư chỉ xuống góc tây bắc ở vá»±c Quá»· thần kêu lên, “ở kia, kia kìa.â€
Thạch đà i rá»™ng lá»›n chắn ngang không khÃ, bá» mặt sáng lên má»™t vầng sáng đã lâu không thấy ánh sáng. Từng báºc dẫn xuống phÃa dưới - ở đó trên lối Ä‘i cuối dãy báºc đá ẩn ước lá»™ ra thân thể đại xà , lẫn và o trong di chỉ loạn thạch gần đó, uể oải bò tá»›i.
Quanh lối đi dưới vùng đáy biển nông trải ngút mắt là phòng ốc bằng đá, vươn lên sừng sững.
Äó là thà nh thị chìm xuống đáy biển nhiá»u năm trước, sau rất lâu má»›i xuất hiện trước mắt thế nhân.
“Tháºt váºy… trên Quá»· thần đồ cÅ©ng thế nà y.†Diệp Khuynh nÃn thở trong khoảnh khắc, nhìn hải xà uốn thân trong thần Ä‘iện, ẩn ước lóe sáng Ä‘oạn chầm cháºm thốt lên, “trong miếu thá» thần tháºt sá»± có Thất minh chi cùng vô số bảo tà ng ngưá»i Trạch Quốc hiến phụng sao?â€
Bạch Loa mỉm cưá»i, quay lại nhìn y: “CÅ©ng vì truyá»n thuyết nà y mà Quá»· thần đồ má»›i thà nh váºt ngưá»i giang hồ mÆ¡ tưởng sao? Nhân tâm…†Nà ng thở dà i, đưa ngón tay chỉ xuống vách đá: “Kỳ tháºt không cần đồ hình gì cả, hiện tại nó đáng trải ra trước mặt chúng ta đó sao… ngà n năm má»™t lần sẽ nổi lên mặt biển.â€
“Lần biển động nà y lợi hại quá nhỉ?†Tiểu Ngư không nén được kêu lên.
Bạch Loa gáºt đầu, tá» vẻ buồn bã: “Ta tÃnh được lần biển động nà y sẽ khiến truyá»n thuyết xuất hiện má»›i đến xem. Các vị Ä‘á»u là ngưá»i hữu duyên, mau nhìn… lần cuối, sau nà y không còn cÆ¡ há»™i nữa.â€
Nà ng nhìn xuống mặt biển xanh lam gầm gà o phÃa dưới, đưa ngón tay chỉ vá» chân trá»i – ở đó mây trôi cuồn cuá»™n, sóng dâng ngút trá»i, Ä‘ang trà n tá»›i gần: “Biển động đến nÆ¡i rồi… lần nà y nước triá»u rút hết, lúc lên cà ng đáng sợ hÆ¡n, không chỉ nhấn chìm di tÃch mà e rằng Thanh Tá»± sÆ¡n cÅ©ng khó thoát.â€
Diệp Khuynh và Tiểu Ngư kinh ngạc, nhìn mặt biển sôi trà o, lòng dâng lên nỗi sợ khó tả.
Con anh vÅ© tên Tuyết nhi bay vá» Ä‘áºu trên vai bạch y thiếu nữ, má» ngáºm má»™t váºt gì đó sáng chói.
Bạch Loa xòe tay, một viên mình châu lặng lẽ rơi xuống lòng tay, lăn qua lăn lại.
Tiểu Ngư buá»™t miệng: “Ai da, ngá»c cá»§a tôi.â€
Bạch Loa mỉm cưá»i, lấy má»™t túi gấm ra, bá» viên ngá»c và o, túi gấm trÄ©u xuống, chắc phải có đến mưá»i mấy viên. Nà ng mỉm cưá»i đưa túi tá»›i: “Äúng váºy, Tuyết nhi vừa bay Ä‘i tìm những viên minh châu như thế nà y, đúng là má»™t lòng giúp cô.â€
“Chúng ta Ä‘i thôi, lên đỉnh núi gần đây xem cảnh tượng biển động nhấn chìm tất cả.†Bạch Loa nhìn là n sóng khổng lồ vừa hình thà nh ở phÃa kia bá» biển, hÆ¡i nhÃu mà y quay Ä‘i.
oOo
Äỉnh nuÌi bên ngoaÌ€i Thanh Tự sÆ¡n, cao chaÌ£m mây, phủ đầy hÆ¡i nươÌc.
DươÌi gôÌc Ä‘aÌ£i thuÌ£ vang lên tiêÌng hai người tâm sự.
“NươÌc biển dâng lên rồi chăng?â€
“Lên rồi… caÌch chuÌt xiÌu nữa laÌ€ đêÌn. ÄaÌng sợ thật, chăÌc phải đêÌn trăm trượng?â€
“Thanh âm lên nhanh quaÌ. ÄaÌng tiêÌc laÌ€ ta không nhiÌ€n thâÌy.â€
“Ồ, để chaÌu tả cho Ä‘aÌ£i thuÌc biêÌt, gần lăÌm rồi… soÌng lÆ¡Ìn quaÌ. À… traÌ€n qua nuÌi rồi! Thật đâÌy, thật sự Ä‘ã vượt qua Ä‘ỉnh Thanh Tự sÆ¡n rồi! NhaÌ€ của chaÌu… hức, hức.â€
â€œÄÆ°Ì€ng khoÌc, đừng khóc… về đêÌn Trung Nguyên, chuÌng ta sẽ dựng nhaÌ€ lÆ¡Ìn hÆ¡n, được không?â€
â€œÄÆ°Æ¡Ì£c… chaÌu muôÌn ra vaÌch nuÌi ngăÌm nhiÌ€n rồi coÌ€n muôÌn ra bờ biển…â€
“Ừ, cuÌ€ng được… mâÌy năm nữa ta sẽ đưa chaÌu ra biển, được không?â€
“Hi hi, đại thúc Ä‘uÌng laÌ€ người tôÌt… những đồ Ä‘aÌ£c lặt vặt Ä‘oÌ không cần cũng được, traÌnh để người ta đêÌn quâÌy nhiễu. Dầu sao Thanh Tự sÆ¡n cũng không coÌ€n, vực Quỷ Thần cũng thay đổi, những thÆ°Ì Ä‘oÌ cũng thaÌ€nh vô duÌ£ng rồi.â€
“SoaÌ£tâ€, một lưỡi kiêÌm săÌc leÌ£m căÌm trên thân cây caÌ£nh quan Ä‘aÌ£o trên Ä‘ỉnh nuÌi, rung rung găm qua một tờ giâÌy da dê Ä‘ã uÌa vaÌ€ng.
Tiểu Ngư chaÌ£y đêÌn xem thử, cầm tờ giâÌy lên Ä‘oÌ£c rồi quay laÌ£i đỡ Diệp Khuynh.
Cô tung tăng chaÌ£y Ä‘i, chợt từ ngực aÌo rÆ¡Ìt xuôÌng một vật, vãi ra đâÌt.
Nguyên laÌ€ tuÌi gâÌm BaÌ£ch cô nương đưa cho trươÌc luÌc ra Ä‘i, Tiểu Ngư cuÌi xuôÌng nhặt, đột nhiên cảm thâÌy Ä‘aÌy tuÌi coÌ vật giÌ€ Ä‘oÌ, lâÌy laÌ€m kinh ngaÌ£c dôÌc ngược, “keng.â€
Một tiêÌng vang lên khe khẽ, một vật trăÌng muôÌt như ngoÌ£c thaÌ£ch từ trong tuÌi rÆ¡i ra.
oOo
Tiểu chuÌ:
ThâÌt minh chi sinh trưởng laÌ£i những vaÌch Ä‘aÌ gần biển, laÌ coÌ bảy lỗ, cưÌng như châÌt Ä‘aÌ, ban đêm sẽ thâÌy aÌnh saÌng kỳ laÌ£. NêÌu moÌ£c Ä‘ủ bảy nhánh, bảy lỗ sẽ thông nhau.
Tà i sản của phongtrancuongkhach
29-01-2009, 09:12 PM
Chân tiểu nhân Nhất đại thánh tăng
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 93
Thá»i gian online: 5 giá» 20 phút 15 giây
Thanks: 0
Thanked 32 Times in 20 Posts
Hoa KÃnh
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: K5
Nguồn: Hiệp san Thất giới minh - Nhạn Môn Quan
V. Lục nguyệt tuyết
Mưa đột nhiên trút xuống – thá»i tiết tháng ba ở Giang Nam thay đổi thất thưá»ng như tÃnh nết má»™t tiểu thư Ä‘á»ng đảnh, vừa nãy trá»i còn xanh biếc, chỉ nháy mắt đã thấy mây Ä‘en giăng mắc, mưa rà o đổ xuống, đất trá»i má»™t mà n trắng xóa.
Tô Doanh vá»™i thu hết chá»— y phục mang ra giặt bá» và o giá» trúc, có mấy bá»™ Ä‘ang giặt dưới suối sắp bị nước cuốn, bèn vá»™i và ng đưa tay rút lại. Luống cuống má»™t hồi, nà ng cÅ©ng gom nhặt xong xuôi, và o má»™t ngôi tiểu đình ven đưá»ng nghỉ chân, tà áo bằng vải bố mà u lam ướt sÅ©ng.
Nà ng vội đặt giỠtrúc nặng chịch xuống, đứng dưới mái hiên vắt áo.
Giặt y phục cả ngà y, lớp da tay nà ng phồng rộp lên thà nh từng cục, chạm và o đau thấu tâm can. Nà ng đưa bà n tay nhợt nhạt vắt mạnh tà áo bằng vải bố mà u lam, cảm giác không phải đang vắt nước mưa mà vắt máu trên tay xuống.
Äó là tay nà ng sao? Bà n tay má»™t ngưá»i giặt thuê… đôi tay nà y từng mịn mà ng trắng trẻo như ngó hà nh, ánh lên sắc hồng hà o như bảo thạch – bởi đó là tay cá»§a tiểu thư nhà Thôi viên ngoại ở Tuyá»n Châu.
Nếu nà ng không gặp Tống Vũ, có lẽ hiện giỠđôi tay nà y vẫn đẹp đẽ như thế chăng?
Lúc nà ng nâng vạt áo lên vắt, chợt cảm giác có ngưá»i Ä‘ang nhìn mình, chẳng lẽ trong tiểu đình ở nÆ¡i heo hút như Bạch Sa tuyá»n còn có ngưá»i khác nữa?
Nà ng ngoái lại nhìn, quả tháºt thấy má»™t thư sinh trẻ tuổi chừng mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi, mi thanh mục tú, đầu đội khăn tÆ¡ bát bảo, bên trong tà áo mà u lam lá»™ ra áo lót mà u thiên thanh, tay cầm quạt ngà voi nhưng bà n tay còn trắng hÆ¡n, trên ngón lấp lánh nhẫn phỉ thúy. Trang phục tuy cố ý ăn mặc theo lối thông thưá»ng nhưng không che được nét phú quý.
Thư sinh hiển nhiên ghé và o tránh cÆ¡n mưa bất chợt, gõ gõ cây quạt và o lòng bà n tay, chăm chắm nhìn mà n mưa vá»›i vẻ sốt ruá»™t. Vừa thấy Tô Doanh Ä‘i và o, ánh mắt y liá»n chuyển sang mình nà ng. Nà ng hÆ¡i đỠmặt, buông vạt áo trong tay ra, quay nhìn cÆ¡n mưa ngoà i trá»i, không để ý đến y.
“Xin há»i thư thư, đưá»ng nà o đến Khúc Viện Phong Hà ?†Tuy nà ng ngoảnh mặt Ä‘i nhưng thư sinh vẫn như bắt được và ng, vừa cẩn tháºn tránh khá»i nước mưa lá»t qua lá»— dá»™t trên nóc đình, vá»™i và ng bước tá»›i há»i.
“Từ đây Ä‘i vá» phÃa Triá»u Tây hồ, men theo bá» hồ vá» hướng nam là tá»›i.†Tô Doanh cảm giác được công tá» trẻ tuổi đến sát sau lưng, không buồn quay đầu lại, bất giác nhÃu mà y nhìn ra ngoà i lạnh nhạt đáp.
“Nhưng ở đây phân biệt hướng nam, hướng bắc thế nà o?†Công tá» trẻ tuổi không chịu Ä‘i mà tiếp tục bám lấy nà ng, bất chợt mỉm cưá»i, nắm chéo áo nà ng, tá» ra vô lại: “Hay thư thư Ä‘i cùng má»™t chuyến, tiểu đệ sẽ trả tiá»n.â€
Tô Doanh biến sắc, lá»… giáo Ä‘á»i Tống cá»±c kỳ nghiêm ngặt, nữ tá» như nà ng không được đơn độc đối đáp vá»›i nam tá» lạ mặt, giỠđối phương lại cợt nhả, gần như vô lá»….
Nà ng nhấc giá» trúc lên Ä‘i ra ngoà i, nghiêm mặt nói: “Công tỠđừng cưá»i cợt nữa, xin hãy tá»± trá»ng.â€
“Công tá»?†Vị công tá» ngây ngưá»i, chợt hiểu nguyên cá»›, báºt cưá»i vang – nụ cưá»i ngây thÆ¡ khôn tả khiến Tô Doanh Ä‘ang căm ghét cÅ©ng má»m lòng, dù gì y cÅ©ng còn quá trẻ, má»›i chỉ là thiếu niên, có khi chẳng có lòng dạ gì xấu xa.
“À, xin lá»—i, muá»™i quên mất hôm nay đã mặc bá»™ y phục nà y… thư thư, Ä‘i cùng muá»™i nhá?†Dứt trà ng cưá»i, công tá» trẻ tuổi nháy mắt vá»›i Tô Doanh Ä‘ang ngây ngưá»i, khẽ phất má»› tóc mai: “Xem nà y, thư thư.â€
Tô Doanh thấy cần cổ nà ng ta trắng như tuyết, dưới *** tai có lá»— xâu, Ä‘eo má»™t chiếc khuyên tai và ng Ä‘Ãnh bảo thạch.
“Muá»™i là con gái… ban nãy đưá»ng đột quá.†Công tá» trẻ tuổi cưá»i tươi như hoa, cúi ngưá»i sát đất: “Tiểu muá»™i há» Hạ tên Phương Váºn, tên chữ là Thiên Hương, năm nay mưá»i sáu tuổi.â€
Tô Doanh bị nà ng ta đùa cợt đến quay cuồng, dở khóc dở cưá»i nhìn thiếu nữ ăn mặc nam trang Ä‘ang cưá»i há»›n hở, gò má trắng muốt hiện lên hai lúm đồng tiá»n. Nụ cưá»i lá»™ ra phong tư phÆ¡i phá»›i, thân pháºn con gái được thể hiện hết ra ngoà i.
Hạ gia… Tô Doanh bất giác ngây ngưá»i, láºp tức nhá»› đến Hạ gia chế tác cháºu cảnh trong thà nh, cùng được xưng tụng Äoạt thiên công vá»›i Bách hoa Tằng gia. Hạ gia nhiá»u năm chuyên cung cấp cháºu cảnh cho đại ná»™i cấm cung, được bá» trên yêu mến, nghiá»…m nhiên có tên trong hà ng ngÅ© phá»§ đệ đạt quan quý nhân, cá»™ng thêm gia cảnh già u có, trở thà nh phú há»™ nổi danh ở Lâm An.
Hạ Phương Váºn lại kéo tay áo nà ng, ngước nhìn mà n mưa ngoà i trá»i, tá» vẻ nóng lòng: “Hôm nay muá»™i ngấm ngầm mặc y phục nà y trốn nhà , vốn định đến Khúc Viện Phong Hà , nhưng đến đây lại lạc đưá»ng, trá»i cÅ©ng đổ mưa, không tìm được ai há»i lối. Ôi, nếu hôm nay muá»™i đến muá»™n, ngưá»i ta chắc sẽ nổi giáºn.â€
Tô Doanh mỉm cưá»i, nữ hà i tá» nà y nói năng quá thẳng thắn, dốc hết gan ruá»™t – kỳ tháºt nà ng ta ăn mặc hoa lệ Ä‘i ra nÆ¡i hoang dã, vạn nhất gặp ngưá»i xấu ắt không phải chuyện chÆ¡i.
TÃnh cách ngây thÆ¡ nà y… Ä‘Ãch xác là tiểu thư khuê các nhà già u.
Hạ Phương Váºn lÃu lo nói cưá»i, hai lúm đồng tiá»n lá»™ rõ, khả ái phi thưá»ng, chợt nhá»› ra: “À, còn chưa há»i tên thư thư.â€
“Tôi há» Tô.†Tô Doanh giảm hẳn đỠphòng vá»›i thiếu nữ ngây thÆ¡, cưá»i đáp: “Sống ở gần đây.â€
“Thư thư xinh đẹp lắm.†Ãnh mắt Hạ Phương Váºn sáng lên, nhìn tấm áo vải bố mà u lam cá»§a Tô Doanh, chợt lùi lại má»™t bước, đưa tay áo che miệng ho khẽ, rồi mỉm cưá»i xin lá»—i.
Ãnh mắt Tô Doanh chợt má» hẳn, khóe môi lá»™ ra nụ cưá»i. Ngà y trước, tà i phú địa vị cá»§a Thôi phá»§ ở Tuyá»n Châu không kém hÆ¡n Hạ gia ở Lâm An mà bây giá» nà ng chỉ là ngưá»i giặt thuê. Nữ tá» nà y, từ tÃnh cách đến gia thế giống nà ng năm năm trước như tạc, ngay cả nụ cưá»i cÅ©ng váºy.
â€œÄÆ°á»£c, Hạ cô nương, tôi đưa cô đến Khúc Viện Phong Hà , được chứ?†Nà ng không muốn nói vá»›i Hạ Phương Váºn nữa, quay nhìn mà n mưa ngoà i trá»i Ä‘ang ngá»›t dần.
Ở nhà còn ba cháºu quần áo lá»›n đợi nà ng giặt, sá»›m mai ngưá»i ta sẽ đến lấy, nói là muốn mừng thá» nên phải giặt tháºt sạch, bốn cháºu lá»›n lấy mất đứt má»™t ngà y cá»§a nà ng. Hôm nay lại mưa, e rằng không kịp.
“A, vẫn còn mưa… đợi thêm chút nữa, tạnh rồi chúng ta sẽ Ä‘i, được không?†Hạ Phương Váºn tá» vẻ bối rối, ngưá»i như nà ng chưa bao giá» biết mùi khổ ải.
Tô Doanh không nói gì, liếc vị tiểu thư nhà già u: “Tôi phải vá» nhà giặt giÅ©, không thể chần chừ.â€
Nà ng không phải ngưá»i hầu nhà há» Hạ, hà tất phải chiá»u Hạ Phương Váºn? Nếu không vì thấy nà ng ta ngây thÆ¡ khả ái, nà ng tháºm chà không buồn trả lá»i. Hiện giá» tuy sa sút những tÃnh tình nà ng vẫn thế, quyết không xu phụ ngưá»i quyá»n thế.
Nghe nà ng đối đáp lạnh nhạt, Hạ Phương Váºn đỠmặt, định nói nhưng lại báºt lên tiếng ho, vá»™i quay Ä‘i dùng ống tay áo che miệng ho hồi lâu, đến lúc gương mặt á»ng hồng diá»…m lệ.
Thấy Hạ Phương Váºn đỠbừng mặt, Tô Doanh giáºt nảy ngưá»i. “Äà o hoa lao?†Nà ng buá»™t miệng há»i, thần sắc tá» vẻ không tin nổi.
Hạ Phương Váºn ngoảnh Ä‘i ho hồi lâu, đợi khi hÆ¡i thở bình thưá»ng trở lại má»›i đối đáp vá»›i nà ng, vẻ mặt vẫn tươi cưá»i: “Äúng… mắc bệnh nà y đã hÆ¡n má»™t năm rồi, muá»™i thấy trừ ho đến vã mồ hôi ra không có gì bất thưá»ng, nhưng bá»n lang băm lại bảo là bệnh nặng, kê ra cả toa thuốc thất đức, không cho muá»™i ra ngoà i – buồn chết được.â€
Tô Doanh cúi đầu, không biết nên nói gì… Hạ Phương Váºn ngây thÆ¡ xinh đẹp như thế mà mặc chứng bệnh nà y.
Äà o hoa lao… năm xưa nà ng từng trÆ¡ mắt nhìn mẫu thân mắc phải bệnh nà y, thỠđủ má»i phương thuốc mà vẫn gáºp ngưá»i ho cả ngà y lẫn đêm, mất lúc má»›i hai mươi bảy tuổi.
Chả trách… mắc bệnh nà y, thầy thuốc đã dặn nà ng ta không được nhiễm mưa.
Nà ng chợt thấy tiếc thương xen lẫn thân thiết, đặt giá» trúc xuống đất ngồi lên chiếc ghế xiêu vẹo trong đình, mỉm cưá»i: “Mưa chắc sắp tạnh rồi, chúng ta đợi má»™t chút rồi Ä‘i.â€
Hạ Phương Váºn tá» vẻ bất an, mặt đỠlá»±ng: “Thư thư báºn rá»™n, lại phải tốn thá»i gian vì muá»™i, Thiên Hương tháºt không dám nháºn. Thế nà y Ä‘i.†Nà ng ngẫm nghÄ© rồi thò tay và o ống tay áo, lấy ra má»™t chiếc vòng phỉ thúy bịt và ng đặt và o tay Tô Doanh: “Váºt nà y xin tặng cho thư thư, mong thư thư đừng chê.â€
Tô Doanh xuất thân nhà già u mà thấy nà ng ta phóng tay như váºy cÅ©ng hÆ¡i ngây ngưá»i, chiếc vòng nà y giá trị không dưới ngà n lạng mà nà ng ta nói tặng là tặng ngay, hết sức thản nhiên, nếu không phải ngưá»i nhà chiá»u chuá»™ng nà ng ta, hẳn cô bé nà y không mảy may có quan niệm vá» tiá»n bạc.
“Không cần đâu, chỉ là giúp đỡ sÆ¡ sÆ¡ thôi mà .†Nà ng mỉm cưá»i, trả chiếc vòng lại.
Hạ Phương Váºn định nói chợt cảm giác lồng ngá»±c khó chịu, quay Ä‘i ho nhưng không kịp.
Tô Doanh bỗng nhiên thấy mùi máu phả lên mặt.
Chỉ trong thoáng chốc, vị thiên kim tiểu thư cá»§a Hạ gia nà y ho ba lần, xem ra bệnh tình không nhẹ, đáng giáºn là ngưá»i nhà không trông coi cẩn tháºn, để nà ng ta ra ngoà i.
Những dù mắc bệnh, nữ hà i tỠđơn thuần nà y vẫn không há» sợ hãi, cưá»i trong veo… sao… sao lại ngây thÆ¡ đến thế được nhỉ?
Tô Doanh chợt mỉm cưá»i chua xót, nắm chặt tay Hạ Phương Váºn, kéo và o lòng, khe khẽ vá»— lên tấm lưng Ä‘ang pháºp phồng vì ho.
Nà ng má»›i hai mươi ba tuổi nhưng lúc nà y cúi nhìn thiếu nữ mưá»i sáu tuổi như ngưá»i mẹ hiá»n nhìn con gái.
Trong nháy mắt, nà ng có cảm giác mình Ä‘ang ôm chÃnh mình ở tuổi hoa niên.
Äến Khúc Viện Phong Hà , trá»i vẫn lây rây mưa, tuy nhiên Hạ Phương Váºn không há» bị ướt, Tô Doanh lấy má»™t tấm áo choà ng vừa giặt sạch mắc lên sà o trúc thà nh lá»ng che cho nà ng ta.
“Thư thư, đến đây muá»™i biết đưá»ng rồi… thư.. thư không cần đưa nữa, phÃa trước có ngưá»i Ä‘ang đợi muá»™i.†Trước mặt là hồ nước mênh mang khói sóng, Hạ Phương Váºn chợt dừng chân, cúi đầu mỉm cưá»i, ánh mắt nhìn chăm chăm và o mặt hồ.
Tô Doanh đổi giá» trúc sang tay kia, lúc lắc bà n tay đỠá»ng đáo: “Không sao, đến đây rồi, để tôi đưa cô nương đến nÆ¡i đến chốn.â€
Nà ng tiếp tục Ä‘i thêm mấy bước má»›i nháºn ra Hạ Phương Váºn không theo chân, ngoái lại nhìn má»›i thấy nà ng ta Ä‘ang cầm lá»ng đứng trong bãi cá», lần đầu tiên vẻ mặt tá» ra ngượng ngừng, xen lẫn gấp rút, phảng phất không biết nói gì, chỉ cưá»i chúm chÃm.
Nà ng chợt hiểu ra, cưá»i nhăn nhó, hình như mình hÆ¡i nhiá»u chuyện, thiên kim nhà già u nà y giả nam trang đến đây không phải du sÆ¡n ngoạn thá»§y, chắc định gặp tình lang?
Không hiểu sao, lòng nà ng chìm hẳn xuống.
Giống quá… nữ hà i tỠnà y vì sao lại giống nà ng lúc xưa đến thế?
â€œÄÆ°á»£c, tôi quay lại váºy, từ đây men theo hồ ná»a dặm vá» phÃa nam sẽ đến Khúc Viện Phong Hà .†Nà ng thầm thở dà i, má»—i ngưá»i có con đưá»ng riêng cá»§a mình, ngưá»i khác là m sao can thiệp đến cùng được?
“Ồ.†Hạ Phương Váºn đáp, gần như nhảy chân sáo tá»›i, cởi tấm áo bố trả cho nà ng rồi nói vá»›i vẻ chân tâm thà nh ý: “Thư thư, hôm nay không có thư thư, chắc muá»™i đã lạc đưá»ng.â€
Äôi mi nà ng ta hấp háy, mắt nheo lại đầy ngá»t ngà o.
“Cô nương… phải cẩn tháºn.†Bất giác Tô Doanh buá»™t miệng dặn dò, Hạ Phương Váºn lại nhảy chân sáo, chợt quay đầu lại giữa mà n mưa bụi lất phất, mỉm cưá»i: “Thư thư, hôm khác muá»™i sẽ đến nhà bái phá»ng.â€
Tô Doanh chỉ biết cưá»i buồn, gáºt đầu cho phải phép, cÅ©ng không coi lá»i vị thiên kim tiểu thư kia là tháºt.
Nhưng Hạ Phương Váºn lại dừng chân há»i: “À, nhà thư thư ở đâu?â€
Thấy nà ng ta nhìn mình không chá»›p đầy hy vá»ng, Tô Doanh thở dà i cưá»i đáp: “Từ ngôi đình ban nãy Ä‘i vá» phÃa bắc, đến khúc quanh cá»§a Bạch Sa tuyá»n, nhà tôi dưới gốc cây ô cữu (1)â€
â€œÄÆ°á»£c, lần sau muá»™i sẽ đến thăm.†Hạ Phương Váºn mỉm cưá»i, rồi xòe cây chiết phiến trong tay, ra vẻ phong lưu tiêu sái, cúi ngưá»i chà o: “Thư thư, tiểu sinh cáo từâ€.
Äoạn khuất bóng và o con đưá»ng mòn.
oOo
Dưới ánh đèn má» má», Tô Doanh giặt xong cháºu quần áo thứ ba, chợt nghe dưới gốc cây trước nhà vang lên tiếng vó ngá»±a. Nà ng biết Tống VÅ© quay vá» nhưng không có ý đứng dáºy đón hắn.
“Doanh nhi, ta vá» rồi.†Tiếng đẩy cá»a kèn kẹt, gió lùa và o kéo theo mùi thÆ¡m thoang thoảng, Tống VÅ© bước và o, tá»±a hồ hôm nay hắn vui vẻ, thấy nà ng không ra đón cÅ©ng không sầm mặt mắng má».
Tô Doanh nhấc tay khá»i là n nước, gạt mấy sợi tóc xòa ngang trán, lặng lẽ nhìn hắn: áo quần thẳng thá»›m, gương mặt tuấn tú có phần đắc ý, không hiểu hôm nay đến nhà nà o chÆ¡i bá»i mà lúc vá» chà đắc ý mãn, không mở mồm ra là oán háºn có tà i mà không gặp thá»i.
“CÆ¡m trong bát còn nóng.†Nà ng thở dà i, nhấc bà n tay phồng rá»™p khá»i là n nước, lau và o áo, dù sao hắn cÅ©ng là chồng nà ng, dù hắn thưá»ng rá»i nhà chÆ¡i rong nhưng má»—i lần hắn vá» Ä‘á»u có cÆ¡m nóng canh ngá»t đợi sẵn.
Bất kể thế nà o, hắn cũng là nam tỠnăm xưa nà ng một lòng đi theo.
Tống VÅ© khệnh khạng ngồi xuống cạnh chiếc bà n bát tiên, không buồn động cả ngón tay, đợi nà ng bà y biện thức ăn ra má»›i tá» vẻ oán trách: “Sao lại đạm bạc thế nà y? Nà ng là tiểu thư mà nấu ăn chẳng ra gì. Tống Tình Hồ ta vì nà ng sa và o hoà n cảnh nà y, tháºt sá»± thảm quá.â€
Vừa nói, hắn vừa cầm đũa gắp miếng măng hầm thịt lên nhai rau ráu.
Tô Doanh không đáp, lại ngồi xuống, cầm chà y giặt tiếp tục công việc.
Nà ng không muốn nghÄ© nữa, má»—i ngà y hắn Ä‘á»u rong chÆ¡i rồi vá» nhà ăn đẫy bụng, chưa từng mang nổi má»™t xu vá» nhà , không hiểu sao nà ng chịu đựng nổi đến giá»? Từ vị trà trưởng nữ Thôi gia già u có, nà ng sa sút thà nh ngưá»i giặt thuê, tháºm chà phải đêm hôm là m lụng nuôi hắn – tháºt ra ai nợ ai?
Nà ng không nói gì, theo hắn hÆ¡n ba năm, trải qua quá nhiá»u sóng gió, lòng nà ng đã nhạt, không còn há»n giáºn như thá»§a má»›i quen, nhiá»u lúc tháºm chà nà ng không còn cả sức lá»±c trách móc hắn.
“Sao váºy, nà ng không ăn hả?†Ăn má»™t lúc, Tống VÅ© má»›i phát giác thê tá» không ăn, tá» vẻ kinh ngạc cúi xuống há»i. Dưới ánh đèn má» má», chỉ có tiếng chà y giặt vang lên rõ rệt, Tô Doanh đưa tay áo lau mồ hôi, thản nhiên đáp: “Thiếp uống mấy ngụm nước cÆ¡m rồi, số y phục nà y phải giặt xong trước sáng mai, sợ rằng không kịp.â€
“Ài…†Thấy bà n tay thê tá» cầm chà y nổi từng vệt Ä‘á», Tống VÅ© lau miệng, thở dà i: “Doanh nhi, không ngá» Tống VÅ© ta đầy bụng thi thư mà sa và o cảnh nà y.â€
Tô Doanh dừng tay, liếc hắn, dịu dà ng nói: “Tình Hồ, khoa cá» năm nay, chà ng nhất định phải đỗ cao.â€
Nghe thê tá» an á»§i, bất giác Tống VÅ© lại thấy nóng lòng, quăng đũa, phẫn háºn rÃt lên: “Nữ tá» vô tri, nà ng không biết thá»i thế ra sao chăng! NhÅ©ng nhiá»…u đảo Ä‘iên, đâu đâu cÅ©ng thấy ngưá»i ta đưa thiếp bái sư thỉnh cầu tiến cá», mấy kẻ dá»±a và o chân tà i thá»±c há»c Ä‘i thi? Kẻ sa sút như ta, tìm đâu ra chá»— dá»±a?â€
Tô Doanh buông chà y giặt xuống, thở dà i: “Tình Hồ, bằng tà i há»c cá»§a chà ng, không cần luồn lá»t cÅ©ng có ngà y vươn lên. Lần nà y không trúng vẫn có thể đợi lần sau, thiếp không tin trên Ä‘á»i vÄ©nh viá»…n bất công.â€
“Nhưng ta không thể đợi nữa.†Tống VÅ© cà ng nóng nảy, Ä‘i Ä‘i lại lại, nhìn ánh đèn má» mịt trong phòng soi lên chiếc bóng Ä‘en sầm chao chát trên tưá»ng: “Những kẻ đồng niên cùng thi cá» vá»›i ta năm xưa hiện tại Ä‘á»u là quan tước. Tống VÅ© ta tà i hoa hÆ¡n hẳn chúng lại phải đổi tên lang bạt giang hồ, sống tạm bợ qua ngà y.â€
Tô Doanh thấy hắn nóng nảy, thoáng đau lòng nhưng trong mắt vẫn lạnh lùng – hắn lại nhắc đến chuyện nà y.
Mấy năm nay, má»—i lần thất chÃ, hắn lại nhắc đến chuyện phải đổi tên trốn Ä‘i cùng nà ng, cÆ¡ hồ muốn ngầm nhắc nà ng hắn đã phải hy sinh đến thế nà o.
Ngà y xưa, tháºt ra vì sao nà ng lại bất chấp tất cả để cùng hắn trốn từ Tuyá»n Châu đến Lâm An? Có lẽ tất cả chỉ tầm thưá»ng như câu chuyện lưng ngá»±a nóc tưá»ng.
“Thiếp trèo tưá»ng hái trái mÆ¡ xanh
Chà ng ruổi ngựa qua, liễu buông mà nh
Nóc tưá»ng lưng ngá»±a cùng dõi mắt
Thiếp biết lòng chà ng nhuốm điêu linh.
Chà ng nát cõi lòng thiếp cũng đau
Núi nam tùng bách héo âu sầu
Hiểu thấu chân tình ngưá»i quân tá»
Kết tóc tiá»…n chà ng cất bước mau.â€
Rồi cả hai được Bạch cô nương giúp đỡ chạy khá»i Tuyá»n Châu đến Lâm An, nghe ngóng tin tức má»›i biết, vì nà ng bá» Ä‘i khiến cha mẹ nổi giáºn, nói vá»›i ngưá»i ngoà i rằng nà ng đã chết, Ä‘em quan tà i không chôn “Thôi Doanh†xuống ba tấc đất Ä‘en.
Từ đó, nà ng không còn là thiên kim tiểu thư, trở thà nh một dân phụ bình phà m vất vả kiếm kế sinh nhai… Thoáng cái đã ba năm, nà ng cũng không hiểu vì sao từ mộng đẹp bị kéo vỠhiện thực mà mình chịu nổi ngần ấy năm?
Bạch cô nương không Ä‘oán sai, nà ng phải đối diện vá»›i Ä‘á»i sống khác hẳn những tưởng tượng phÆ¡i phá»›i lúc còn được bao bá»c trong phòng khuê nhung lụa.
Lúc còn ở Tuyá»n Châu, ngẫu nhiên nà ng đến hiệu mua má»™t cháºu hoa, không hiểu vì cá»› gì lại trò chuyện vá»›i chá»§ nhân thần bà cá»§a cá»a hiệu. Nữ tá» có con chim anh vÅ© trắng Ä‘áºu trên vai đó, đứng lẫn trong hoa cá» nghe nà ng kể chuyện muốn trốn Ä‘i cùng tình lang, từng lạnh lùng cảnh cáo nà ng vá» cảnh ngá»™ hiện thá»i – quả tháºt không mảy may sai lạc.
Nà ng khẽ thở dà i, tiếp tục vung chà y giặt.
Bạch Loa cô nương tuy nói đúng nhưng vẫn sai má»™t Ä‘iểm, đến giá» nà ng chưa từng oán háºn tình cảnh nà y, vẫn ở cạnh Tình Hồ, dù nghèo nhưng mối quan hệ giữa hai ngưá»i không kết thúc trong oán háºn.
“Nghỉ sá»›m Ä‘i, chà ng mau tắt đèn, đừng phà dầu, thiếp giặt dưới ánh trăng cÅ©ng được.†Nà ng thấy cÆ¡n giáºn cá»§a chồng từ từ xẹp Ä‘i, á»§ rÅ© ngồi xuống bèn mỉm cưá»i, dịu dà ng khuyên.
Tống VÅ© ngây ngưá»i, phảng phất bị lá»i nói cá»§a thê tá» dấy lên cảm khái, ngần ngừ má»™t lúc rồi đến sau lưng Tô Doanh, nắm lấy vai. Nà ng nhắm mắt, tá»±a và o hắn, tạm thá»i rÅ© hết lo toan, khóe môi nở nụ cưá»i. Có lúc Tình Hồ cá»±c kỳ biết thông cảm, má»—i lần như thế, nà ng Ä‘á»u cho rằng quyết định khi xưa đúng đắn.
Tống VÅ© ôm vai thê tá», mục quang biến đổi liên tục, sau cùng móc ra má»™t váºt: “À, Doanh nhi, ta biết nà ng vất vả, xem ta mua gì cho nà ng nà y?â€
“Nhà ta còn nghèo, chà ng mua là m gì?†Tô Doanh trách yêu, mắt hiện rõ niá»m vui.
Nhưng thấy váºt trong tay hắn, nụ cưá»i cứng lại – má»™t chiếc vòng phỉ thá»§y bịt và ng Ä‘ang phát sáng giữa bà n tay.
“Chà ng lấy đâu ra?†Nà ng buột miệng, biến sắc hẳn.
Tống VÅ© vốn tưởng nà ng sẽ vui mừng cầm lấy ngắm nghÃa, không ngá» thê tá» phản ứng như thế, lạnh lùng trách há»i, bèn sầm mặt: “Ta mua đó, sao hả?â€
Tô Doanh nhìn chiếc vòng tay Ä‘Ãnh kim cương, tá» vẻ kinh ngạc: “Váºt quý thế nà y, chà ng lấy đâu ra tiá»n mua?â€
Tống VÅ© biến sắc, thu chiếc vòng lại, cưá»i lạnh: “Doanh nhi, nà ng thấy ta thế nà y, cho rằng ta không mua nổi váºt gì chăng? Nà ng đã không thÃch, ta hà cá»› phải vất vả tìm lá»i chê trách.â€
Y buông má»™t câu nhạt thếch: “Ta ngá»§ đây.†Rồi không buồn thổi đèn, trèo ngay lên giưá»ng.
Tô Doanh quên cả ngá»n đèn, ngây ngưá»i nhìn ngá»n lá»a, chiếc vòng đó sao lại giống cá»§a Hạ Phương Váºn đến thế? Lẽ nà o….
“Bá»™pâ€, chà y rÆ¡i xuống cháºu, nước bắn tung tóe, láºp tức đánh thức nà ng. Không phải đâu… cá»a hiệu trang sức nà o chẳng có nhiá»u đồ như thế, nhất định chỉ là xảo hợp.
Nà ng quay ngưá»i thổi tắt ngá»n đèn dầu, cầm chà y lên – ngà y mai phải giao đống y phục chất cao như núi nà y, vất vả kiếm sống khiến nà ng không còn thá»i gian suy nghÄ© vẩn vÆ¡ nữa.
Nhưng lúc nà ng giặt dưới ánh trăng, mặt nước lại ánh xạ lên nụ cưá»i ngây thÆ¡ cá»§a cô bé nhà há» Hạ, cÅ©ng như nà ng ngà y xưa.
Như nà ng mấy năm trước. Ngây ra một hồi, sắc mặt nà ng nhợt đi.
oOo
Hôm sau, Tô Doanh cháºt váºt má»›i giặt xong số quần áo, cảm giác lưng muốn gãy rá»i.
Trong nhà trống trải, Tống VÅ© tá»±a hồ còn giáºn, ban nãy lặng lẽ rá»i nhà , vẫn như má»i ngà y, không hiểu đến đâu chÆ¡i bá»i táºn tối má»›i vá».
Nà ng nằm xuống giưá»ng, định nghỉ má»™t chốc nhưng không hiểu sao cảm giác bất an cà ng lúc cà ng rõ, má»—i lần nhắm mắt, hình ảnh thiếu nữ Ä‘eo vòng tay phỉ thúy bịt và ng lại hiện lên nhấp nháy trước mắt, nụ cưá»i phảng phất biến thà nh bản thân nà ng mấy năm trước.
Chợt nà ng báºt dáºy, toà n thân đổ mồ hôi lạnh.
Lúc ra bá» Bạch Sa tuyá»n, nà ng lại gặp thiếu nữ Hạ gia.
Nà ng ta vẫn mặc nam trang, cầm chiết phiến theo con đưá»ng mòn Ä‘i vá» phÃa Khúc Viện Phong Hà , mặt mà y há»›n hở, vừa Ä‘i vừa nhảy chân sáo, tá»±a hồ Ä‘ang khe khẽ hát.
Tô Doanh đứng trong ngôi đình nhìn nà ng ta tiến tới, trong lòng cảm xúc giao nhau. Nà ng ta chỉ nhỠhơn bảy tuổi mà nà ng có cảm giác nà ng ta là con gái mình.
“Hạ cô nương.†Nà ng chợt buá»™t miệng gá»i.
Hạ Phương Váºn quay lại, thấy nà ng đứng trong đình liá»n mỉm cưá»i, mắt sáng lên, chạy tá»›i nắm tay nà ng: “Chà , Tô thư thư! Thư thư…†Nà ng ta nhìn xuống, không thấy giá» liá»n cưá»i: “Hôm nay thư thư không phải giặt đồ sao? Ở đây đợi muá»™i?â€
Tô Doanh ngây ngưá»i, nha đầu nà y quả tinh tế thông minh, trong lòng nà ng thầm thở dà i, gáºt đầu: “Äúng, tôi đợi cô nương, bệnh đỡ chưa? Cô nương nên phải tiếp tục uống thuốc, bằng không bệnh khó khá»i lắm.â€
“A, muá»™i ghét thuốc lắm. Bá»n lang băm nghÄ© ra phương thuốc quái quá»· đó không biết độc ác đến thế nà o.†Hạ Phương Váºn bÄ©u môi tức giáºn, lại kéo tay Tô Doanh, sắc mặt ảm đạm hẳn: “Thư thư, đừng giặt đồ nữa tay thư thư…sắp nứt toác rồi.â€
Trước tình cảm ngây thÆ¡ cá»§a nà ng ta, Tô Doanh chợt hổ thẹn vì suy Ä‘oán trong lòng, cố nén xúc động nói ra những lá»i đã tÃnh trước: “Äúng váºy, thư thư thiếu tiá»n, lẽ ra hôm ná» không nên thanh cao…. Chiếc vòng tay và ng đó, thư thư vẫn muốn lấy…â€
Nà ng chợt nhá» giá»ng hẳn, quả tháºt không dá»… nói tiếp.
Hạ Phương Váºn ngây ngưá»i, mãi má»›i hiểu ý, sắc mặt tá» vẻ ngượng nghịu, buông tay ra. Tô Doanh mỉm cưá»i, sắc mặt cÅ©ng hÆ¡i lúng túng.
Hạ Phương Váºn thò tay và o ống tay áo, chợt đỠá»ng mặt, lý nhÃ: “Ngại quá, hiện tại muá»™i không cởi được vòng. Tô thư thư, vòng… tay đó, muá»™i đã cho ngưá»i ta rồi.â€
Tô Doanh sững ngưá»i, phảng phất bị ngưá»i ta đánh mạnh và o trái tim, băng tuyết dâng lên khiến toà n thân lạnh ngắt.
“Cô… cô nương nói gì, cho ngưá»i ta rồi? Tháºt sá»± cho ngưá»i ta? Cô… cô nương cho ngưá»i ta tháºt ư?†Nà ng nắm tay Hạ Phương Váºn, đầu óc mông lung, truy há»i gắt gao.
Hạ Phương Váºn giáºt mình, liên tục gáºt đầu: “Cho rồi, cho tháºt rồi mà ! Hôm qua muá»™i đã tặng Tống lang.â€
Tống lang? Tống lang!
Cảm giác được bà n tay đối phương ngà y cà ng xiết chặt, Hạ gia tiểu thư gần như Ä‘au đớn phát khóc, kinh hoảng nhìn Tô Doanh mặt mÅ©i nhợt nhạt, phát giác ánh mắt nà ng sáng lên rợn ngưá»i.
Nà ng ta run lên, ấp úng: “Thư thư, thư thư bá» muá»™i ra… muá»™i tặng thư thư hoa tai được không? Giá trị cÅ©ng như vòng tay! Khụ khụ, thư thư…định là m gì? Khụ khụ.â€
Vừa khẩn trương, Hạ Phương Váºn liá»n ho sù sụ, sắc mặt hồng lên, cố giãy ra, nhưng tay Tô Doanh như má»c rá»…, nhãn tình thất thần nhìn nà ng ta, phảng phất linh hồn cÅ©ng bay mất.
Hồi lâu Tô Doanh má»›i nháºn ra mình thất thái, dá»a Hạ Phương Váºn hoảng sợ, vá»™i buông tay cưá»i khổ, vuốt nếp áo cho nà ng ta: “A, không phải đâu, Hạ cô nương hiểu lầm rồi…â€
Nà ng ngừng lá»i, phát giác Hạ Phương Váºn nhìn mình kinh hãi, chắc nà ng ta cho rằng nà ng là nữ cưá»ng nhân cướp bóc tiá»n tà i, đà nh cưá»i nhăn nhó, nghÄ© ra được má»™t cách giải thÃch: “Kỳ tháºt chiếc vòng đó giống hệt chiếc cá»§a mẹ tôi Ä‘eo trước kia. Mẹ tôi chết rồi, không để lại gì… vì thế thấy nó tôi má»›i…â€
“A… biết váºy muá»™i không cho ngưá»i ta.†Hạ Phương Váºn hiểu ra, liá»n giáºm chân: “Thư thư đừng Ä‘au lòng, muá»™i quay vá» sẽ bảo cha… khụ khụ, bảo cha là m thêm má»™t chiếc y như thế.â€
“Không cần đâu. Dù sao đó cÅ©ng không phải là di váºt cá»§a mẹ tôi.†Tô Doanh buồn bã, vốn định đưa tay áo lên che nước mắt, nhưng không hiểu sao, lệ vẫn tuôn trà o: “Có nhiá»u thứ bá» ngoà i giống nhau nhưng bên trong khác hẳn.â€
Nói đến câu sau cùng, nà ng khóc không thà nh tiếng, bao nhiêu uất ức, phẫn háºn, cay đắng trong mấy năm dâng lên khiến nà ng run rẩy.
“Thư thư, thư thư.†Hạ Phương Váºn lại ngây ngưá»i, thấy Tô Doanh thương tâm như váºy, mắt cÅ©ng đỠtheo, kéo tay áo nà ng: “Äừng khóc nữa… đừng Ä‘au lòng. Muá»™i… sẽ đòi chà ng chiếc vòng đó, được không? Muá»™i sẽ tặng thư thư… đừng Ä‘au lòng nữa.â€
Tô Doanh chợt dừng lại, ngẩng lên nhìn nà ng ta – nà ng không thể háºn thiếu nữ chưa hiểu sá»± Ä‘á»i nà y. Nà ng ta thiện lương, ngây thÆ¡, xưa nay nà o có ý nghÄ© hại ai.
“Không cần, ngà n vạn đừng đòi vá»â€¦â€ Nà ng hÆ¡i kinh hãi, nắm tay Hạ Phương Váºn kéo lại, run giá»ng: “Cô nương không nên Ä‘i gặp hắn! Không thể. Hắn, hắn sẽ hại cô nương.â€
“Vì sao?†Hạ Phương Váºn kinh ngạc, chợt lùi lại, trừng mắt nhìn nà ng, sắc mặt nghiêm túc hẳn: “Thư thư không nên tùy tiện nói xấu ngưá»i khác. Tống lang… Tống lang tốt lắm. Chà ng không bao giá» hại muá»™i.†Tâm tình vừa kÃch động, nà ng ta lại gáºp ngưá»i ho, sắc hồng trên mặt vừa tan Ä‘i lại á»ng lên.
Nữ hà i tá» nà y… sinh mệnh Ä‘ang cháºp chá»n, nhưng vẫn giữ gìn niá»m tin và o chân thiện mỹ cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
Tình Hồ, Tình Hồ… Chà ng định lặp lại sai lầm ư? Tà n nhẫn quá.
“Muá»™i không nói vá»›i thư thư nữa. Chần chừ lâu quá, Tống lang chắc nóng lòng lắm, muá»™i Ä‘i đây.†Nghe ngưá»i khác phê bình ngưá»i trong lòng, nữ hà i thiện lương hiển nhiên nổi giáºn, giáºm chân cất bước, không nhìn đến Tô Doanh: “Thư thư… sau nà y đừng tùy tiện nói ra những lá»i đó. Muá»™i ghét những ngưá»i nói xấu Tống lang.â€
Tô Doanh ngồi trong ngôi đình nhìn bóng dáng thiếu nữ ngây thÆ¡ dần xa khuất, cảm giác tâm lá»±c mệt má»i, vùi mặt và o hai bà n tay, nước mặt theo kẽ tay nhá» xuống.
Nà ng không ngỠrằng kết quả lại thế nà y…
oOo
“Phu thê nghèo khó trăm sá»± khổ. Tô cô nương, không phải tôi độc miệng, chỉ là tôi thấy Tống công tá» e không thể sống đến lúc bạc đầu vá»›i cô nương… đến cuối lại là oán háºn.†Ngà y đó vị nữ chá»§ nhân Hoa KÃnh từng bình đạm khuyên nà ng như thế.
Nà ng má»›i mưá»i bảy tuổi, láºp tức nổi giáºn: “Bạch cô nương, cô không nên tùy tiện nói xấu ngưá»i khác. Cô nương má»›i gặp mặt Tình Hồ, sao lại nói lăng nhăng rằng chúng tôi sẽ trở thà nh oan gia?â€
Nữ tá» có nốt ruồi như giá»t lệ chá»±c rÆ¡i xuống trên khóe mắt chỉ thở dà i mỉm cưá»i, đứng giữa vùng hoa cá»: “Có lúc, nhìn má»™t ngưá»i chỉ cần má»™t lần là đủ.â€
Má»™t câu thà nh lá»i phán.
Thiếu nữ tên Bạch Loa đó tháºt ra có phải là tinh quái trên trá»i? Vì sao còn trẻ thế mà nhãn quang đã sắc bén đến váºy… Bốn năm sau trải qua vô và n khổ ải, dà y vò nà ng má»›i nháºn ra mặt trái cá»§a Tình Hồ. CÅ©ng những lá»i ấy, nà ng nói vá»›i má»™t thiếu nữ khác, lại khiến nà ng ta tức giáºn bá» Ä‘i.
Tô Doanh lau sạch nước mắt dÃnh trên tay và o áo, cắn môi cưá»i thảm: có lẽ Bạch cô nương Ä‘oán Ä‘á»u đúng, trừ má»™t Ä‘iá»u, nà ng không háºn Tình Hồ, vÄ©nh viá»…n không háºn. Trong lòng nà ng vẫn yêu hắn, vẫn coi hắn là chồng nên không thể háºn hắn.
Nhưng thiếu nữ mỹ lệ thuần chân nhà hỠHạ nà y… không thể để hắn là m đau lòng nà ng ta.
Xưa nay nà ng vẫn chịu đựng. Tình Hồ không lo cho gia đình, cả ngà y lang thang bên ngoà i tán gẫu, chè chén, lúc vá» nhà lại nói vá»›i nà ng là hắn Ä‘i mưu cầu hoạn lá»™ nhưng nà ng vẫn là ngưá»i vợ hiá»n lương, chưa từng ná»a lá»i oán than hay châm chá»c.
Nhưng còn vá»›i Hạ Phương Váºn… Tình Hồ, chà ng quá lắm rồi.
Nà ng chợt đứng phắt dáºy.
oOo
Lúc vá» nhà , bất ngá» thấy Tống VÅ© Ä‘ang có mặt, sắc mặt tá» ra nóng ruá»™t, hiển nhiên gặp phải việc không như ý. Tô Doanh lạnh lùng nhìn hắn, biết hắn đến Khúc Viện Phong Hà đợi hồi lâu không thấy ngưá»i má»›i quay vá».
TÃnh tình hắn nóng nảy, kiêu ngạo.
Äang lúc không vui nên thấy thê tá» vá» nhà , hắn cÅ©ng không buồn ngẩng lên.
â€œÄÆ°a chiếc vòng tay cho thiếp.†Hắn không ngẩng lên nhưng Tô Doanh tá»± động đến trước mặt hắn, thò tay ra.
Hắn sá»ng sốt, thê tá» xưa nay Ä‘oan trang, dù nghèo cÅ©ng thanh cao, hà nh động nà y khiến hắn không ngá», ngẩng lên cưá»i lạnh lùng: “Thế nà o, cÅ©ng cần váºt đó sao?â€
Tô Doanh nhìn hắn chằm chằm, từ từ nói từng chữ: â€œÄÆ°a cho thiếp – để thiếp trả lại Hạ gia tiểu thư.â€
Giá»ng nà ng bình thản nhưng Tống VÅ© lại biến sắc, cÆ¡ hồ nhảy dá»±ng lên. Sao Doanh nhi lại biết? Không phải má»—i ngà y nà ng Ä‘á»u báºn đến ná»—i không có thá»i gian ăn cÆ¡m sao? Hà cá»› nà ng lại biết… hắn là m gì bên ngoà i? Sắc mặt hắn đỠlá»±ng, nhìn vợ vá»›i vẻ kinh hoảng.
â€œÄÆ°a cho thiếp.†Sắc mặt Tô Doanh cÅ©ng nhợt Ä‘i, dáng vẻ vẫn bình tÄ©nh kinh ngưá»i, đưa tay ra: “Thiếp sẽ trả chiếc vòng cho Hạ Phương Váºn, mấy hôm nữa chúng ta chuyển đến phá»§ Äà i Châu ở, chà ng không cần nói gì cả.â€
Tống VÅ© lấy chiếc vòng ra, thấy vợ bình tÄ©nh như váºy, thầm thở phà o má»™t hÆ¡i, lau mồ hôi tuôn ướt trán, dù gì con gái nhà già u cÅ©ng biết hà m dưỡng, hắn chỉ sợ nà ng khóc lóc ầm Ä©, tháºm chà để tin nà y lan ra ngoà i…Thôi gia ở Tuyá»n Châu háºn hắn dẫn con gái trốn Ä‘i, chỉ sợ đến hôm nay vẫn không chịu bá» qua.
Hắn đưa chiếc vòng tá»›i, Tô Doanh lặng lẽ đón lấy, ngắm nghÃa hồi lâu, chợt nhạt nhẽo nói: “Tình Hồ, chúng ta ăn cÆ¡m.†Nà ng quay ngưá»i và o nhà , như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tống VÅ© thấp thá»m Ä‘i theo, thầm Ä‘oán suy nghÄ© cá»§a vợ, hình như nà ng không nổi giáºn, đâm ra gan dạ hẳn, rụt rè lên tiếng: “Doanh nhi, nà ng đừng giáºn. Ta… lý nà o lại thÃch nha đầu đó? Ả có biết gì, so vá»›i nà ng thế nà o được…â€
Hắn vốn định nói mấy câu nịnh vợ, không ngá» Tô Doanh quay phắt lại, nhãn tình như Ä‘ao sắc quét qua mặt hắn, lạnh lùng thốt: “Không biết gì nên cà ng dá»… dụ dá»—, đúng không?â€
Tống VÅ© thấy sắc mặt nà ng trầm xuống, biết nà ng nổi giáºn, liá»n hoảng sợ. Ba năm nay, tuy lưu lạc khốn đốn, chưa bao giá» hắn thấy nà ng oán háºn, hiển nhiên lần nà y đã chạm đến ná»—i niá»m cá»§a nà ng.
“Doanh nhi, nà ng đừng giáºn! Ả tá»± đưa chân và o, ta… ta chỉ…†Hắn định cá»±c lá»±c rÅ© thoát can hệ, nhưng cà ng nghÄ© cà ng uất ức, liá»n nổi giáºn: “Nà ng xem. Mấy năm nay chúng ta sống thế nà o! Cứ khổ thế nà y bao giá» chúng ta má»›i ngẩng mặt được? Ta không chịu nổi… nà ng cÅ©ng phải chịu khổ mà . Hạ gia há» có tiá»n có thế.â€
Hắn định nói nữa nhưng thấy sắc mặt Tô Doanh trắng nhợt nhạt, bất giác run rẩy.
“Hay, hay lắm…hóa ra chà ng không yêu nà ng ta.†Tô Doanh hoang mang chống tay xuống bà n, phảng phất không còn cả khà lá»±c đứng vững, lẩm bẩm: “Hóa ra chà ng dẫn dụ nà ng ta nhưng không yêu thương.â€
Tống VÅ© vá»™i gáºt đầu, cầm tay nà ng: “Doanh nhi, ta quyết không hai lòng vá»›i nà ng. Nha đầu nhãi ranh đó không có đầu óc, so vá»›i nà ng thế nà o được? Nà ng không biết đâu, nha đầu đó mắc bệnh lao, chắc không sống được mấy ná»—i nữa…†Hắn dừng lại, cẩn tháºn quan sát thần sắc thê tá», thấy nà ng không đáp, ánh mắt trống rá»—ng nhìn khoảng không trước mặt vá»›i vẻ hoang mang.
Hắn lấy lại dÅ©ng khÃ, sau cùng cÅ©ng nói ra suy nghÄ© trong lòng: “Ta, ta… kỳ tháºt chỉ muốn và o nhà há», vá»›i tà i thế cá»§a há» thì ta Ä‘i thi có thà nh vấn đỠgì?…. Thiên Hương bất quá sống thêm được ná»a năm, Doanh nhi, nà ng có thể… có thể nhẫn nhịn cÆ¡n giáºn nhất thá»i, đợi ả chết rồi thì phần gia sản đó…â€
“Hay lắm… Tình Hồ, chà ng tÃnh toán hay lắm.†Bất chợt, Tô Doanh lên tiếng, giá»ng nói phiêu diêu như từ xa xăm vá»ng vá» khiến hắn giáºt nảy mình.
Nhưng nà ng không tá» vẻ phẫn ná»™, chỉ vá»›i nụ cưá»i ná»a miệng nhìn chồng Ä‘ang nói ướt đẫm mồ hôi khắp mặt, khẽ thở dà i gáºt đầu: “Chà ng tÃnh toán hay lắm.â€
Tống VÅ© thở phà o, đến gần nắm lấy vai thê tá»: “Doanh nhi, ta cÅ©ng chỉ muốn tương lai chúng ta tốt đẹp hÆ¡n…â€
“Năm xưa cùng thiếp trốn Ä‘i, vốn chà ng cho rằng Thôi gia không nỡ bỠđứa con gái duy nhất, đà nh chấp nháºn hôn sá»±, đúng không?†Bất chợt Tô Doanh ngẩng lên, lạnh lùng há»i hắn, “chà ng cho rằng lấy được thiếp sẽ lấy được gia sản cá»§a Thôi gia, đúng không? Chà ng không ngá» cha mẹ quyết liệt như váºy, lại rÅ© bỠđứa con gái không biết tốt xấu nà y… tÃnh toán cá»§a chà ng thà nh công cốc, đúng không?â€
Nghi vấn vẫn Ä‘eo đẳng trong lòng nhưng không dám há»i, hôm nay được chứng thá»±c, nà ng há»i liá»n má»™t hÆ¡i, ánh mắt sáng lên lạnh ngưá»i, chợt vung tay, cho chồng má»™t bạt tai tháºt mạnh.
“Chát.†Trên mặt Tống VÅ© nổi rõ năm dấu Ä‘á», bị cÆ¡n giáºn cá»§a ngưá»i vợ ôn thuáºn chấn nhiếp, ngây ngô nhìn nà ng, mặt thoạt đỠthoạt trắng.
“Tống Tình Hồ! Chà ng hại thiếp còn chưa đủ sao? Còn định nhằm và o nữ hà i chưa hiểu sá»± Ä‘á»i cá»§a Hạ gia… Nà ng ta còn trẻ, mắc chứng bệnh đó vốn đã số khổ, không ngá»â€¦ không ngá» còn gặp phải loại ngưá»i như chà ng.†Ãnh mắt Tô Doanh sắc lẹm như chá»§y thá»§, cÆ¡ hồ móc tim chồng ra, rÃt lên chói tai. Kỳ quái, trong thá»i khắc đó, nà ng Ä‘au lòng cho nữ hà i tỠđó hÆ¡n tất cả.
“Nếu chà ng yêu nà ng ta, thiếp còn nhẫn nhịn được… coi như thiếp chấp nháºn số mệnh. Nhưng…†Nà ng dừng lá»i, ngón tay gần như cắm và o bà n, hÃt má»™t hÆ¡i rồi đưa mắt nhìn nam tá» nà ng phó thác cả Ä‘á»i: “Nhưng chà ng muốn hại nà ng ta! Quá, quá ti tiện… thiếp cho chà ng biết, thiếp quyết không để chà ng đắc chÃ, thiếp sẽ cho Hạ gia biết chà ng tháºt ra là loại ngưá»i nà o.â€
Sau cùng Tống VÅ© cÅ©ng tỉnh lại, mặt nóng bừng, dấu tay hằn trên má hình như thổi bùng lên lá»a giáºn trong lòng, gầm vang láºt tay tát Tô Doanh: “Tiện nhân, ngươi dám hả? Phải để ngươi nháºn rõ mình là loại đồ chÆ¡i nà o, ngươi tưởng ta đưá»ng hoà ng cưới ngươi vá» sao? Chúng ta bái đưá»ng chưa? Ngươi bước chân và o nhà ta rồi sao?â€
Gương mặt khốn kiếp cuối cùng đã bộc lộ.
Hắn tóm lấy tóc nà ng, dụng lá»±c tát tháºt mạnh khiến miệng nà ng chảy máu má»›i dừng: “Tiện nhân, không đánh không được. Cưới là vợ, theo là thiếp, biết chưa hả? Căn bản ngươi không xứng là thiếp, dá»±a và o đâu đòi quản ta? Giá» ta sẽ Ä‘i cưới con nhóc Ä‘oản mệnh nhà há» Hạ, ngươi là m gì được?â€
Thân thể gầy gò cá»§a Tô Doanh loạng choạng, đầu Ä‘áºp và o cháºu giặt chảy máu. Nà ng hao hết sức lá»±c kiếm sống, tháºm chà không có sức hoà n thá»§ quyá»n cước cá»§a chống. Trong khoảnh khắc đó, nà ng hiểu rằng bạch y nữ tá» thần bà nói không sai, nà ng háºn hắn. Cuối cùng nà ng cÅ©ng háºn hắn thấu cốt.
“Äừng lằng nhằng. Có tin lão tỠđánh chết tiện nhân ngươi?†Hắn cầm tóc nà ng Ä‘áºp và o tưá»ng, khiến nà ng thét lên Ä‘au đớn.
Hắn cưá»i lạnh, giáºt chiếc vòng phỉ thúy, phất tay áo, nghênh ngang bá» Ä‘i. Nam tá» nà y bá» ngoà i phong lưu tiêu sái xiết bao, không phải năm xưa nà ng gặp hắn, từng bị lá»i lẽ phong lưu văn nhã mê hoặc ư? Nhưng ai ngá» sau lá»›p áo lại là cầm thú.
Hắn định hại ngưá»i, định hại má»™t nữ hà i tá» má»›i mưá»i sáu tuổi.
Nà ng bò dáºy, phẫn ná»™ đến cá»±c Ä‘iểm. Nữ tá» ngây thÆ¡ như Hạ Phương Váºn sao có thể sa và o tay quân cầm thú nà y.
Thấy hắn đắc ý dương dương Ä‘i vá» hướng Khúc Viện Phong Hà , nà ng dốc sức bò đến bên cháºu gá»— đứng dáºy, chợt tay chạm và o má»™t váºt cứng, cúi xuống nhìn, hóa ra là chà y đá nà ng thưá»ng dùng để giặt quần áo.
oOo
Hoà ng hôn.
Kẹt má»™t tiếng, cánh cá»a gá»— ngoà i tiểu viện bị đẩy ra, má»™t cái đầu thò và o nhìn quanh quất, thấy cây ô cữu cổ thụ, hình như xác định rõ rà ng má»›i thè lưỡi. Thanh niên đến thăm khẽ đẩy cá»a tiến và o khoảng sân trống trải.
“Tô thư thư! Tô thư thư! Thư thư có nhà không?†Kinh ngạc trước tiểu viện phồn hoa mỹ lệ, lại nghÄ© đến vị nữ chá»§ nhân xinh đẹp, thiếu nữ mặc nam trang gá»i mấy tiếng.
Không ai trả lá»i, Hạ Phương Váºn Ä‘i thêm mấy bước, gõ cá»a căn nhà nhá»: “Thư thư có nhà không? Muá»™i đến xin lá»—i. Sáng qua muá»™i nóng giáºn má»›i nói linh tinh, thư thư đừng để tâm… thư thư, thư thư.â€
Vẫn không có ai đáp lá»i.
Hạ Phương Váºn thất vá»ng thở dà i, quả tháºt xui xẻo, hôm qua đến Khúc Viện Phong Hà đợi Tống lang, cả ngà y không thấy hắn, nhá»› lại chuyện nói năng thiếu khách khà vá»›i Tô Doanh, cÆ¡n giáºn há»n thiếu nữ qua Ä‘i, nà ng đâm ra hối háºn, định đến xin lá»—i.
Nà ng quay ngưá»i nhưng luống cuống va và o má»™t váºt, cúi nhìn liá»n nháºn ra là cái chà y đá vẫn dùng để giặt quần áo, định Ä‘i tiếp chợt ánh mắt hoa lên, toà n thân cứng lại bất động.
Máu! Máu! Äầu cây chà y dÃnh đầy máu.
Nà ng thất thanh rú lên, chạy ngay xuống báºc thá»m nhưng thấy dưới gốc ô cữu ở mé nam có má»™t nấm đất chưa đắp xong, lá»™ ra thân trên cá»§a thi thể, phÃa sau đầu bị Ä‘áºp vỡ nhưng nà ng vẫn nháºn ra gương mặt quen thuá»™c, liá»n thét lá»›n.
Nữ tá» ngồi trong bụi cây chầm cháºm ngẩng lên, thấy nà ng liá»n mỉm cưá»i uể oải: “Hạ cô nương… đã là m cô sợ chăng? Ai, đừng sợ, tôi vì muốn tốt cho cô nương má»›i giết hắn.â€
Sắc mặt Tô Doanh trắng bợt như tá» giấy, bình tÄ©nh rợn ngưá»i, bị ngưá»i khác nhìn thấy hà nh động giết ngưá»i nhưng không há» hoảng sợ, cẩn tháºn vốc từng nắm đất rải lên mặt Tống VÅ©: “Äừng nhìn hắn, Hạ cô nương đừng nhìn. Hắn đáng chết. Hắn chỉ biết hại ngưá»i… hiện giá» má»›i tháºt sá»± chịu ngoan ngoãn.â€
“A!†Thiếu nữ má»›i mưá»i sáu tuổi đầu lùi lại, bịt mồm lại ho sặc sụa, vừa ho vừa bá» chạy Ä‘iên cuồng: “Giết ngưá»i, giết ngưá»i rồi.â€
Tô Doanh chưa kịp ngăn lại, Hạ Phương Váºn đã chạy Ä‘i, rất nhanh nà ng nghe thấy trong thôn cạnh đó có ngưá»i há»i: “Giết ngưá»i ở đâu?†Nà ng nhắm mắt thở dà i, lại vốc đất rải lên mình Tống VÅ©.
oOo
Vụ án Tô Doanh giết chồng lay chuyển Lâm An má»™t thá»i, nữ tá» mỹ lệ như thế lại độc ác đến mức giết chồng, khiến tất cả ngưá»i Lâm An rúng động, vây kÃn phá»§ nha xem xỠán.
Nhưng lúc bị thẩm vấn, nà ng an tÄ©nh kinh nhân, không há» hung hăng hay tuyệt vá»ng như má»i nữ phạm mắc tá»™i giết chồng khác, nhất nhất trả lá»i rà nh rá»t má»i câu há»i cá»§a các vị đại nhân.
“Dân nữ giết Tống Vũ… đúng, dân nữ dùng chà y giặt Ä‘áºp đầu hắn từ sau lưng.†Nà ng không há» thoái thác, nháºn tá»™i vá»›i phá»§ doãn ngay.
“Phạm phụ Tô Doanh, vì sao ngươi lại giết chồng?†Phủ doãn hơi kinh ngạc, nữ tỠvăn nhã nà y có khà chất cao quý khôn tả, hoà n toà n không giống một kẻ sát nhân.
Tô Doanh ngáºp ngừng hồi lâu má»›i đáp: “Không vì nguyên nhân gì, nhất thá»i cãi cá», hắn đánh dân nữ… dân nữ thuáºn tay cầm lấy chà y Ä‘áºp hắn.â€
Ngưá»i đến xem thì thầm: bà nương độc ác nà y nói năng thản nhiên như không.
Phá»§ doãn tuy còn hoà i nghi nhưng nữ phạm thừa nháºn quá dá»… dà ng khiến ông ta không biết há»i gì nữa, lấy bút đỠviết lên mấy chữ: “Chém đầu là m gương.â€
Lệnh tiễn quăng xuống, đám đông hô lên vang lừng nhưng sắc mặt phạm phụ vẫn không hỠbiến đổi.
“Dân nữ vô tá»™i.†Äá»™t nhiên, nà ng ngẩng lên nói má»™t câu rất khẽ.
Chúng nhân ngây ngưá»i, ngay cả phá»§ doãn cÅ©ng phấn chấn hẳn, có tình tiết má»›i phát sinh chăng? Trá»±c giác cá»§a ông ta quả nhiên không sai, đằng sau vụ án nà y còn có ẩn tình… Táºn lúc sắp mất mạng, nữ tá» nà y má»›i định tiết lá»™ sá»± tháºt chăng?
“Hừ, phạm phụ to gan, có oan tình gì mau nói ra cho bản tá»a nghe, lẽ nà o ngươi không giết ngưá»i?â€
Nghe tiếng thước gá»— gõ xuống, nà ng chá»›p mắt, lắc đầu: “Không, ngưá»i do dân nữ giết.â€
Ngưá»i xem mắng lá»›n, giết ngưá»i còn nói mình oan uổng, nữ tá» nà y định đùa vá»›i phá»§ doãn chăng? Lâm An phá»§ doãn biến sắc, Tô Doanh nhìn ông ta, ánh mắt trấn định vô cùng, nói từng câu: “Nhưng dân nữ vô tá»™i, chỉ có trá»i cao má»›i biết những gì Tô Doanh nà y là m là đúng.â€
Ngưá»i xem cưá»i vang, chưa bao giá» há» thấy ai thẳng thắn nháºn tá»™i, không tìm ra chứng cứ lại nói mình oan uổng.
“Chà , vị tiểu nương tá» nà y, ông trá»i tin nà ng oan uổng có tác dụng gì? Äến giá» hà nh hình, ngay cả cái đầu thiên kiá»u bách mị cÅ©ng không giữ được đâu.â€
“Äúng đúng, mau nói xem tháºt ra ai giết chồng nà ng? Nà ng tá»± nháºn oan uổng, váºy nói ra hung thá»§ Ä‘i.â€
Nghe tiếng huyên náo bên dưới, Tô Doanh chỉ lắc đầu: “Ngưá»i do tôi giết. Trá»i cao biết tôi vô tá»™i.â€
“Ồ! Trá»i biết? Trá»i biết có Ãch gì! Ngươi tưởng mình là Äáºu Nga (2) chắc, tuyết rÆ¡i sẽ và o tháng sáu đại hạn để chứng minh ngươi không đáng chết sao?â€
Ngưá»i trong sảnh đưá»ng không nhịn được, lá»›n tiếng cưá»i nhạo mắng má», nà ng chỉ nhắm mắt không đáp.
Nà ng tuyệt đối không muốn kéo thêm thiếu nữ đáng thương đó và o, việc nà y liên quan đến danh tiết cả Ä‘á»i cá»§a nữ tá», giữa Ä‘á»i Tống lá»… giáo nghiêm ngặt nà y, nà o phải chuyện tầm thưá»ng.
Hình luáºt Äại Tống phán nà ng tá»™i chết nhưng nà ng tin rằng, lúc đối diện trá»i cao, nà ng không là m sai, nà ng vô tá»™i.
Nà ng không thẹn với lòng.
oOo
Lúc tù xa đến gần Thái Thị Khẩu, Tô Doanh thấy hai đưá»ng cháºt nÃch ngưá»i đứng xem, há» nháºn ra nữ tá» xinh đẹp trong xe sắp bị chém đầu, Ä‘á»u thấy thú vị, nhao nhao Ä‘i theo xem hà nh hình.
“Nà ng ta xinh đẹp thế nà y, sao lại giết ngưá»i nhỉ?â€
“Hung hãn lắm! Nghe nói dùng chà y đá Ä‘áºp vỡ đầu chồng.â€
“Khà khà … đúng, lại còn cứng cá»i nữa cÆ¡, nháºn tá»™i ngay – kỳ quái là nháºn tá»™i giết ngưá»i nhưng vẫn nói mình oan uổng. Vừa nháºn mình giết ngưá»i, vừa bảo mình oan uổng, không kỳ quái là gì?â€
“Còn nói chỉ có trá»i cao má»›i biết thị không đáng chết…Bất quá trá»i cao cÅ©ng biết đến lúc thị phải chết rồi, ha ha.â€
“Hắc hắc, chưa biết chừng trá»i cao nổi giáºn sẽ rải tuyết giữa tháng sáu, giáng sấm giữa mùa đông….â€
Ngưá»i xem liên tục bà n tán rồi cưá»i cợt chỉ trá», tất thảy Ä‘á»u là những kẻ vô công rồi nghá» Ä‘i xem náo nhiệt.
Xe Ä‘i qua ngõ Thiên Thá»§y, những lá»i bà n tán kinh động đến má»™t bạch y nữ tá» sống trong ngõ. Nà ng Ä‘i ra khá»i cá»a hiệu, liá»n biến sắc buá»™t miệng: “Rồi cÅ©ng đến ngà y nà y… Tuyết nhi, Tuyết nhi xem kìa.â€
Con bạch anh vÅ© vẫy cánh Ä‘áºu lên vai nà ng lÃu lo.
“Thôi cô nương, tôi kÃnh cô má»™t chén tiá»…n biệt.†Tô Doanh quỳ giữa đà i hà nh hình, Ä‘ang nhắm mắt không muốn nghÄ© gì nữa, bên tai chợt vang lên giá»ng nói bình tÄ©nh, trong lòng liá»n rúng động. Thôi cô nương, nà ng ta lại biết tên mình!
Tô Doanh kinh ngạc mở bừng mắt, trước mắt hiện ra một khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, nữ tỠđó trang phục trắng toát, tay cầm một bát rượu, ngồi trước mặt nà ng, nốt ruồi ở khóe mắt cơ hồ rơi xuống.
“Bạch cô nương!†Nà ng kêu lên kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nếu không phải bị trói, chắc nà ng đã nhảy tá»›i nắm hai tay nữ tá», “cô, cô nương cÅ©ng ở Lâm An?â€
“Má»™t năm nay tôi vẫn ở Lâm An.†Bạch Loa mỉm cưá»i.
“Äáng tiếc… tôi không biết. Nếu tôi biết sá»›m má»™t chút, sẽ đến tìm cô nương.†Từ lúc tuyên án, từ công đưá»ng đến hình trưá»ng, nà ng vẫn ung dung, nhưng vừa thấy bạch y nữ tá», bất giác nà ng buông tiếng thở dà i á»§ rÅ©: “Sá»± tình… chắc không đến ná»—i thế nà y.â€
“Cô nương giết Tống công tá»?†Bạch Loa há»i, trong mắt nà ng thần sắc mông lung.
Tô Doanh ngẩng phắt dáºy, ánh mắt vô cùng kiên định: “Nhưng tôi biết mình không sai. Cô nương có tin tôi vô tá»™i không… tôi giết hắn nhưng ông trá»i biết được tôi không là m gì sai.â€
Ãnh mắt Bạch Loa má» Ä‘i, đưa chén rượu đến sát môi Tô Doanh: “Tôi tin.â€
Tô Doanh chợt mỉm cưá»i, uống hết bát rượu nồng, nhìn quanh chúng nhân rồi thở dà i: “Bạch cô nương… tôi hối háºn lắm, khi xưa đã không nghe lá»i cô nương. Mấy năm nay…â€
Nà ng hạ giá»ng, ká» sát tai Bạch Loa kể lại qua loa má»i gian khổ từng trải rồi ngẩng mặt nhìn nữ tá» thần bÃ, cưá»i thê thảm: “Cô nương nói xem, có phải tôi mù không? Nhưng tôi không thể để hắn tiếp tục hại ngưá»i… Bạch cô nương, tôi sa và o cảnh nà y là tá»± chuốc lấy, cô nương thấy tôi sai lầm chăng?â€
Trên thế gian nà y, nà ng chỉ tin tin nữ tỠáo trắng nà y, bao nhiêu cay đắng, oan ức trong lòng nà ng muốn mang xuống tuyá»n đà i, mang lên trá»i cao… nhưng gặp nữ tá» nà y, nà ng muốn kể hết.
Bạch Loa nắm lấy vai Tô Doanh, ngón tay run bần báºt.
Nà ng đã thấy nhiá»u việc trên Ä‘á»i, gặp nhiá»u nữ tá» khác nhau, có ngưá»i cưá»i, ngưá»i khóc, có ngưá»i Ä‘iên ngưá»i cuồng… nhưng không ai như nữ tá» trước mắt. Nữ tá» trên Ä‘á»i kiên trinh tá»± láºp như thế có mấy ngưá»i, lại rÅ© bá» mạng sống để bảo vệ má»™t ngưá»i khác, tÃnh tình quyết tuyệt cương liệt nà y cà ng hiếm thấy.
Thấy Tô Doanh mỉm cưá»i trước lúc chết, Bạch Loa cảm giác thà nh lÅ©y vững chắc trong ná»™i tâm từ từ rung động.
Tiếng thanh la vang lên, thá»i thần đã tá»›i.
Äao phá»§ thô bạo đẩy hai ngưá»i ra, nhưng ngón tay vừa chạm và o Bạch Loa, trên lưng chừng không chợt lóe lên bóng trắng, hung dữ mổ và o tay khiến hắn kêu váng lên. Bạch Loa lùi lại má»™t bước, con anh vÅ© Tuyết nhi lắc lư đáp xuống vai nà ng.
Sắc mặt nà ng nhợt Ä‘i, lặng lẽ nhìn Tô Doanh trong pháp trưá»ng, ngón tay xiết lại, cÆ¡ hồ cắm và o da. Bạch anh vÅ© cảm giác được ná»™i tâm chá»§ nhân sôi trà o, láºp tức xù lông cảnh giác nhìn tứ xứ.
“Bạch cô nương, Ä‘a tạ đưa tiá»…n… Æ¡n kiếp nà y không kịp báo đáp, kiếp sau Tô Doanh nhất định kết cá» ngáºm và nh.†Tấm bà i sau lưng nà ng bị rút ra, Ä‘ao phá»§ giÆ¡ quá»· đầu Ä‘ao lên, nà ng vẫn từ từ quỳ xuống lạy má»™t lạy.
“Khóc Ä‘i! Mau khóc Ä‘i! Xú bà nương, mồm miệng cứng lắm.†Ngưá»i quanh đó vốn định Ä‘i xem kịch hay, không ngá» nữ tá» như hoa như ngá»c cứng rắn thế nà y, đâm ra thất vá»ng nên thi nhau kêu to.
Tô Doanh quáºt cưá»ng nhìn quanh vá»›i vẻ khinh thưá»ng, rồi nhắm mắt lại quỳ xuống.
Sắc mặt Bạch Loa trắng như tuyết, ngón tay thu và o trong ống tay áo, định niệm quyết.
“Äừng xung động.†Chợt trong đám đông thò ra má»™t cánh tay đặt lên vai nà ng. Tuyết anh vÅ© bay lên, thấy thanh niên mặc kình trang mà u Ä‘en liá»n kêu quang quác đáp xuống vai, vẫy cánh vá»›i vẻ thân thiết.
Bạch Loa không quay lại cũng biết chủ nhân bà n tay là ai, tay nà ng lòng ra nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt.
“Lòng trần đã động, nhúng tay và o hồng trần tục sá»±, bao nhiêu năm thanh tu cá»§a muá»™i sẽ bị há»§y hết… không thể quay vá» Doanh Châu (3) được. Hà huống hiện tại muá»™i chưa có năng lá»±c ấy.†Hắc y nam tá» nhẹ nhà ng nhắc, mắt nhìn và o pháp trưá»ng thở dà i: “Loa nhi, muá»™i tu luyện bao nhiêu năm vẫn chưa đủ định lá»±c.â€
“Thá»i thần đã đến, hà nh hình!†Tiếng thanh la vang lên, giám trảm quan quăng lệnh tiá»…n xuống, Ä‘ao phá»§ giÆ¡ Ä‘ao lên.
Thân thể Bạch Loa run lên, nhắm mắt nghiêng đầu Ä‘i, chỉ nghe tiếng rÃt khe khẽ vang lên như tiếng gió lùa qua, nà ng biết âm thanh lúc máu phun khá»i cổ cÅ©ng giống tiếng gió.
Tiếng hò hét vang lên tứ phÃa, hiển nhiên nhát chém cá»§a Ä‘ao phá»§ cá»±c gá»n khiến há» mãn nhãn.
“Äi thôi, nà ng ta chết rồi.†Ngưá»i sau lưng nà ng khẽ nói má»™t câu rồi kéo nà ng Ä‘i.
Bạch Loa vẫn nhắm mắt, Ä‘i theo thanh niên mấy bước, chợt dừng lại, buồn bã nói: “Nhưng… Trạm Lô, nà ng ta tháºt sá»± oan uổng… vì nam nhân đó mà phải mất mạng. ‘Lá»±c’ trong lòng nà ng ta không kém hÆ¡n chúng ta.â€
“Chỉ có trá»i cao má»›i biết nà ng ta oan uổng hay không.†Hắc y thanh niên tên Trạm Lô vẫn lạnh lùng nhìn nà ng, bình thản đáp: “Hà huống má»—i miếng ăn, ngụm nước Ä‘á»u có nhân quả. Chúng ta không phải ngưá»i thế thiên hà nh đạo, Loa nhi, muá»™i nên quên hết tình cảm Ä‘i.â€
“Muá»™i không thể đạt đến cảnh giá»›i quên hết má»i sá»±.†Thân hình Bạch Loa lại run lên mở bừng mắt thở dà i: “Chỉ tiếc hiện tại muá»™i chưa đủ sức, nếu Huyá»n Minh ở đây thì tốt quá… chắc sẽ không trÆ¡ mắt nhìn nà ng ta chịu khổ.â€
Nghe đến cái tên nà y, không hiểu sao Trạm Lô cúi đầu không nói gì, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Muội muốn tất cả biết rằng, nà ng ta vô tội.†Hồi lâu sau, Bạch Loa nhấn mạnh từng chữ như tự hứa với mình.
oOo
Hôm đó Hạ gia Ä‘á»u cả trầm mặc, bầu không khà cá»±c kỳ nặng ná», bệnh cá»§a tiểu thư đột nhiên trở nặng, mấy ngà y liá»n không tỉnh, tuy đại phu nói nguyên nhân do bệnh lao nhưng chỉ có vú nuôi thân cáºn và mẫu thân nà ng ta biết được ngá»n nguồn.
Mấy năm nay Tiết đại phu gần như dùng hết cách, ngoại trừ việc dùng phương thuốc trái đạo lý. Nhưng vị tiểu thư xưa nay không chịu dùng vì hiá»m phương thuốc đó âm độc, trong thá»i khắc liên quan đến sống chết lại gáºt đầu đồng ý.
“Tiểu thư, tiểu thư, mau dùng thuốc. Nhân lúc còn nóng dùng ngay má»›i nhanh khá»i bệnh.â€
Giá» Ngá» bốn khắc, Hạ Phương Váºn gáºp ngưá»i ho trong trướng, cha mẹ nà ng nhìn nhau khóc ròng, biết rằng bệnh cá»§a con gái nặng lắm rồi, lần nà y e rằng không thể qua nổi. Äang yên lặng, vú nuôi từ ngoà i bưng thuốc do khoái mã đưa vỠđến: “Tiểu thư, mau dùng thuốc Ä‘i, dùng xong sẽ khá»e lại.â€
Bệnh nhân nằm trên giưá»ng cố mở mắt, đồng tá» sáng lên kỳ dị: “Có phải… khụ khụ, vừa lấy từ hình trưá»ng ở Thái Thị Khẩu vá» không? Khụ khụ, khụ khụ! Phải không?†Nà ng vừa mở miệng lại ho dữ dá»™i, hai gò má á»ng lên.
“Äúng váºy, tiểu thư… mau nhân lúc nóng dùng Ä‘i.†Vú nuôi đưa đĩa tá»›i.
Bánh mà n thầu vốn trắng mịn, má»m nhÅ©n, hút đẫm máu tươi nóng bá»ng, bốc hÆ¡i nghi ngút, nổi báºt trên ná»n đĩa trắng tinh. Ãnh mắt Hạ Phương Váºn chợt sáng lên, không hiểu lấy đâu ra khà lá»±c, tá»± ngồi dáºy cầm bánh mà n thầu đẫm máu, nắm hÆ¡i chặt khiến má»™t giá»t nhá» xuống tay.
“Ha ha… ta phải ăn nữ nhân ác đã giết chết Tống lang. Khụ khụ, khụ khụ.†Thiếu nữ suy nhược cá»±c độ, ánh mắt lại sáng đến lạnh ngưá»i, chứa đầy cừu háºn cùng phẫn ná»™, vừa cắn bánh vừa ho, máu từ khóe môi nhợt nhạt nhá» xuống, vú nuôi vá»™i lấy khăn tay lau giúp.
Chợt Hạ Phương Váºn cầm chiếc mà n thầu thấm máu, vừa ho vừa báºt khóc nức nở, sắc mặt nhợt Ä‘i.
“Tiểu thư, tiểu thư, đừng khóc nữa… nữ nhân đó đã chịu tá»™i rồi. CÆ¡n giáºn trong lòng tiểu thư cÅ©ng nên tan Ä‘i.†Biết được tâm sá»± cá»§a tiểu thư, vú nuôi khuyên giải, Hạ Phương Váºn không nói gì, tiếp tục ho sặc sụa, ngẩng lên nhìn vú nuôi.
Ngưá»i đà n bà từng trải mưa gió mà thấy ánh mắt tiểu thư cÅ©ng bất giác hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh, ánh mắt cá»§a ngưá»i muốn chết, ảm đạm mà vô lá»±c, ẩn chứa thất vá»ng xen lẫn bi ai.
“Vú nuôi, vì sao… khụ khụ, lại trở thà nh thế nà y… khụ khụ!†Hạ Phương Váºn nhìn cái mà n thầu nhá» máu trong tay, chợt khẽ nói má»™t câu, thân thể ngã xuống.
“Tiểu thư, tiểu thư!†Cả nhà vang lên tiếng kêu khóc, cùng xúm lại.
oOo
Không ngá» còn có ngưá»i Ä‘i nhặt xác an táng cho nữ tá» giết chồng, hÆ¡n nữa nÆ¡i chôn cất lại là vị trà đẹp nhất ngay quan đạo phÃa bắc ngoà i thà nh Lâm An.
Má»™ phần tá»a lạc dưới má»™t gốc cây long não cổ thụ, bia má»™ là m từ loại đá tốt nhất khắc hà ng chữ: Thôi thị Doanh Doanh chi má»™. Nếu nhìn kỹ ắt thấy hai bên còn khắc đôi hà ng chữ rất nhá» ca ngợi khà tiết và ngạo cốt cá»§a nữ tá» trong má»™:
“Sông núi chốn đây từng chôn ngá»c;
Trăng gió ai ngưá»i gạn đúc và ng.â€
Nét chữ má»m mại, tá»±a hồ do nữ nhân viết lên.
Lúc hạ táng là cuối xuân, Thẩm tam thẩm bán trà ngoà i thà nh kể rằng ngưá»i xây má»™ là má»™t bạch y nữ tá», thanh tú mỹ lệ như tiên tá» hạ phà m. Nà ng ta mặc áo trắng đến tế bái trước má»™, đốt hương khấn khứa rồi không hiểu là m gì mà còn quanh quẩn gần ná»a ngà y má»›i Ä‘i khá»i.
Quan đạo thưá»ng có ngưá»i Ä‘á»c sách Ä‘i qua, thấy hà ng chữ trên bia Ä‘á»u há»i han nguyên cá»› nữ tá» vì sao bất hạnh “ná»a chừng xuân thoắt gãy cà nh thiên hương†nhưng khi biết đó là ác nữ giết chồng, ai cÅ©ng lắc đầu thở than: Sao đến nông ná»—i!
Nà ng đã thừa nháºn tá»™i giết chồng nhưng lại thá» trước trá»i cao rằng mình vô tá»™i.
Thẩm tam thẩm thưá»ng kể cho khách uống trà vụ án chấn động Lâm An mấy năm trước, rồi chỉ và o ngôi má»™ lẻ loi than thở: “Nếu trá»i cao biết nà ng ta oan uổng, chắc sẽ rải tuyết và o tháng sáu, giáng sấm giữa mùa đông? Sao ta ở đây lâu thế rồi mà chưa thấy dấu hiệu gì? CÅ©ng chưa từng nghe nói đến cả chuyện nà ng ta báo má»™ng kể lại ná»—i oan.â€
Mấy tháng qua như gió thoảng, thoáng cái đã đến tháng sáu mùa hạ nóng nực.
Hôm đó, Thẩm tam thẩm dáºy sá»›m ra ngoà i thà nh mở quán, chuẩn bị má»™t ngà y buôn bán, chợt liếc mắt nhìn qua ngôi má»™ bên đưá»ng, siêu nước trong tay rÆ¡i đánh choang xuống đất.
Bà cầm vạt áo lau mắt nhìn tháºt kỹ - không sai, giữa tiết trá»i tháng sáu nhưng trên ngôi má»™ phá»§ đầy hoa tuyết, từng bông tuyết trắng ngần che kÃn đỉnh má»™, dưới ánh nắng cá»±c kỳ bắt mắt.
“Trá»i Æ¡i! Ông trá»i… ông trá»i tháºt sá»± hiển linh.†Bà vá»— đầu gối kêu lên: “Trá»i Æ¡i, đáng thương quá… nà ng ta quả có oan khuất! Nà ng ta không đáng chết.â€
Ngưá»i rá»i thà nh nhao nhao dừng lại nhìn ngôi má»™ đầy tuyết trắng đầy kinh ngạc, xôn xao bà n tán.
“Quả nhiên tháng sáu có tuyết rÆ¡i! Ông trá»i đã mở mắt, minh oan cho nữ nhân yếu nhược nà y.â€
“Nhưng… thá»i thế nà y… không biết có bao nhiêu dân là nh vô tá»™i chết oan, nữ tỠđáng thương.â€
“Chắc không phải nà ng ta giết ngưá»i?â€
Hồi lâu má»›i có ngưá»i gan dạ đến gần quan sát.
“A! Không phải tuyết! Là loại hoa gì nhỉ? Nở dà y mịt… lại giống như tuyết.†Ngưá»i đó kêu lên kinh ngạc, ngón tay chạm và o, từng đóa xoa bé tà vỡ vụn rắc xuống như hoa tuyết rÆ¡i giữa tiết đông.
Không hiểu từ lúc nà o, ngôi má»™ cháºt nÃch ngưá»i vây quanh xem bụi cây kỳ lạ, chỉ sau má»™t đêm đã nở hoa, phá»§ kÃn ngôi má»™, từ xa nhìn lại như tuyết.
“Äó cÅ©ng là ý trá»i! Các vị xem nà y, đây là hoa gì? Äã ai thấy chưa?†Thẩm tam thẩm quyết ý tin tưởng đó là dấu hiệu cá»§a trá»i cao, cẩn tháºn vốc những đóa hoa như tuyết rÆ¡i lên: “Nhất định là ý trá»i… nà ng ta có oan khuất, chết không nhắm mắt má»›i hóa thà nh loà i hoa nà y.â€
Ngưá»i Ä‘i đưá»ng nhao nhao gáºt đầu, há» Ä‘á»u muốn tin và o câu chuyện truyá»n kỳ khúc chiết nà y, cà ng tin rằng nữ tá» mỹ lệ nằm trong má»™ không giết ngưá»i nên trá»i cao má»›i giáng Ä‘iá»m báo rằng nà ng ta oan ức.
oOo
“Loa nhi, muá»™i nghe ngoà i kia ngưá»i ta kể gì chưa?†Trong hiệu bán hoa ở ngõ Thiên Thá»§y, hắc y thanh niên cháºm rãi chải lông cho bạch anh vÅ©, bình thản kể: “Ai cÅ©ng kể rằng Tô Doanh chết oan uổng, trá»i cao rải tuyết và o tháng sáu để minh oan.â€
“Nà ng ta không đáng chết.†Bạch y nữ tá» Ä‘ang chăm sóc hoa cá» nhẹ giá»ng đáp, ánh mắt cụp xuống u buồn.
Thanh niên tên Trạm Lô khẽ mỉm cưá»i: “Tuy không thể váºn dụng pháp lá»±c nhúng tay và o những chuyện nÆ¡i tục thế nà y, nhưng muá»™i vẫn có cách riêng lái câu chuyện theo ý mình. Loa nhi, đó là loại hoa muá»™i má»›i tạo ra chăng? Tên là gì?â€
Bạch Loa thở dà i tháºt khẽ, xuôi tay nhìn thinh không xanh ngắt: “Lục nguyệt tuyết.â€
Äó là hoa tuyết trá»i cao giáng xuống để an á»§i linh hồn Tô Doanh, nhưng chạm đất không há» khô héo mà hóa thà nh những đóa hoa trắng muốt, thầm lặng nói vá»›i má»—i ngưá»i qua đưá»ng rằng: Trá»i cao biết nà ng vô tá»™i.
oOo
Tiểu chú:
Lục nguyệt tuyết còn có tên là tất minh, má»™t tên khác là tố hinh, nở hoa mà u trắng và o tháng sáu. Lúc cây còn nhá», cánh lá thưa thá»›t, khá đẹp, có thể trồng và o cháºu là m cảnh, cây ưa bóng râm, không hợp vá»›i ánh nắng, thưá»ng má»c dưới gốc cây cổ thụ trong núi sâu. Trồng và o mùa xuân hoặc lúc mưa lây rây má»›i cắm cà nh xuống, tưới bằng nước trà loãng.
(1) má»™t loại cây có mùi thÆ¡m, thưá»ng được ép dầu là m sáp nến
(2) Äáºu Nga: Xuất phát từ Ä‘iển tÃch trong vở kịch nổi tiếng “Ná»—i oan nà ng Äáºu Nga†cá»§a kịch tác gia tà i ba Quan Hán Khanh thá»i Nguyên. Ná»™i dung nói vá» việc ông trrá»i thấy nà ng Äáºu Nga bị oan nên đã giáng má»™t tráºn tuyết tháng sáu giữa mùa hè để minh oan.
(3) Theo truyá»n thuyết là chốn thần tiên sinh sống
Tà i sản của phongtrancuongkhach