03-05-2009, 07:09 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 56
Kim Ngô mưu phá Thiên Ba lầu
Xu máºt xâm phạm Vô Nịnh phá»§
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Hôm sau, Tạ Kim Ngô dẫn đội ngÅ© Ä‘i qua Vô Nịnh phá»§, gần đến Thiên Ba lầu bèn đánh chiêng trống la hét om sòm, nhằm lúc Dương lịnh bà và Sà i Quan NhÆ¡n Ä‘ang nói chuyện bên trong. Dương lịnh bà sai ngưá»i xem, rồi trở và o báo Tạ Kim Ngô cỡi ngá»±a Ä‘i qua trước phá»§, có quân gia rầm rá»™, chiêng trống vang trá»i, không kiêng nể ai hết. Dương lịnh bà nổi giáºn nói:
- Cả trà o ai cÅ©ng kÃnh nể nhà há» Dương, huống chi Tạ Kim Ngô là đứa nà o, mà dám đến đây khinh dể ta như váºy. Nói rồi liá»n và o cung tâu báo. Vua ChÆ¡n Tông nghênh tiếp, rồi há»i:
- Chẳng hay lão phu nhơn và o đây có việc chi? Dương lịnh bà nói:
- Chồng tôi mang Æ¡n Tiên đế láºp Thiên Ba lầu, Vô Nịnh phá»§ để Ä‘á»n Æ¡n há» Dương. Các khanh trong triá»u ai Ä‘i qua cÅ©ng xuống ngá»±a. Äó không phải là trá»ng há» Dương, mà trá»ng mệnh vua mà thôi. Nay Tạ Kim Ngô Ä‘i qua đánh chiêng gióng trống, là m ầm Ä©, thì rõ rà ng là khinh mệnh thánh thượng nên tôi phải và o đây tâu cho Bệ hạ biết.
Vua ChÆ¡n Tông liá»n đòi Tạ Kim Ngô đến khiển trách: Tiên đế ta di chỉ lại, sao ngưá»i dám trái lệnh vua? Nay lão phu nhÆ¡n và o đây trách độ ngươi khinh dể triá»u đình. Tạ Kim Ngô tâu:
- Tôi dám đâu khinh dể phép nước. Nay Thiên Ba lầu chiếm lãnh con đưá»ng mà nhiá»u quần thần phải Ä‘i qua, nếu xuống ngá»±a thì mệnh ta coi khinh quá. Lâu nay tôi cÅ©ng muốn tâu nên dá»i Thiên Ba lầu Ä‘i nÆ¡i khác ở chá»— vắng vẻ hÆ¡n. Còn ở nÆ¡i đây rất bất tiện. Vương Khâm phụ há»a:
- Lá»i Kim Ngô rất phải lẽ, nên phá Ä‘i tiện hÆ¡n. Vua ChÆ¡n Tông nói:
- Các khanh hãy lui vỠđể trẫm suy tÃnh đã.
Lúc nà y Dương lịnh bà buồn bực, không biết là m sao cãi lệnh vua, bèn thương nghị với Sà i phu nhơn rằng:
- Không dè Tạ Kim Ngô nó muốn phá Thiên Ba lầu, còn Vương Khâm lại má»™t phe vá»›i nó. Nếu chúng lo liệu trước thì xấu hổ há» Dương chúng ta. Sà i Thái quáºn thưa:
- Hiện nay trong triá»u rất nhiá»u gian nịnh, phải khiến kẻ tâm phúc Ä‘em thÆ¡ đến Tam Quan mà tin cho Dương Diên Chiêu hay, há»a may má»›i giải cứu được. Dương lịnh bà nói:
- Con nói rất hay, song mẹ chẳng biết sai ai Ä‘i việc nà y. Cá»u muá»™i thưa:
- ÄÆ°á»ng ra Tam Quan con rất thuá»™c, váºy thì con phải Ä‘i má»›i được. Dương lịnh bà nói:
- Nếu con có đi thì phải vỠcho sớm kẻo mẹ không an lòng.
Cá»u muá»™i vâng lệnh Ä‘i suốt đêm má»›i đến Tam Quan ải, và o ra mắt Dương Diên Chiêu, thuáºt hết các việc. Dương Diên Chiêu thất kinh há»i:
- Trong trà o văn võ không còn ai can gián hay sao? Cá»u muá»™i thưa:
- Chỉ còn có Bát vương, nhưng yếu thế không chống lại nổi bá»n nịnh thần. Bởi vì bá»n Vương Khâm thu nháºn nhiá»u thuá»™c hạ toà n là những tên gian manh xảo quyệt Dương Diên Chiêu nghe nói vừa giáºn vừa lo, nói vá»›i Cá»u muá»™i:
- Anh trấn thá»§ nÆ¡i đây là chá»— trá»ng yếu, triá»u đình không có chiếu gá»i vá», mà lén bá» Ä‘i là trá»ng tá»™i, nay biết là m sao bây giá». Cá»u muá»™i nói:
- Thân mẫu trông đợi Lục ca lắm, váºy thì phải lén mà vá» Ãt ngà y, xong việc rồi sẽ trở ra. Dương Diên Chiêu suy nghÄ© má»™t lúc, bèn gá»i Nhạc Thắng và o nói:
- Nay triá»u đình có việc, mẹ ta sai ngưá»i đến kêu ta lén vá» Ãt bữa, váºy ngươi và Mạnh Lương phải hết lòng giữ quan ải. Nếu Tiêu Táng có há»i thì hãy giấu kÃn, nói ta Ä‘i săn bắn chưa vá», chá»› cho Tiêu Táng biết. Nhạc Thắng lãnh mạng.
Äêm ấy Dương Diên Chiêu ra khá»i trại, thẳng vá» Biện Kinh. Khi Ä‘i được ná»a đêm, gần tá»›i rừng O Nha thì có má»™t bóng ngưá»i nhảy ra, nói:
- Thượng quan dặn dò Nhạc Thắng đừng cho Tiêu Táng biết, mà Tiêu Táng đã rình nghe hết đầu đuôi rồi. Dương Diên Chiêu thất kinh nói:
- Sao ngươi không ở lại giữ gìn ải quan, lại đến cháºn đưá»ng ta? Tiêu Táng nói:
- Thượng quan lén bỠải Tam Quan mà đi, sao lại hạch há»i Tiêu Táng? Vì Tiêu Táng muốn vá» kinh thà nh xem thá» cảnh váºt mà thá»§a nay chưa biết. Dương Diên Chiêu nói:
- Không được đâu. Ta Ä‘i đây không muốn cho ai biết, còn ngươi thì tÃnh hay giá»…u cợt, lại nóng như lá»a, nếu để đến kinh thà nh, thì ắt mang há»a. Ngươi mau trở vá» giữ trại: Tiêu Táng thưa:
- Nếu không cho tôi Ä‘i thì tôi cÅ©ng lén đến Biện Kinh, để phò quan chá»§. Cá»u muá»™i thấy con ngưá»i kỳ cục, nói vá»›i Dương Diên Chiêu:
- Thôi cứ cho nó đi, nếu ép nó ở lại nó còn sanh sự lôi thôi.
Dương Diên Chiêu nghe lá»i Cá»u muá»™i nên cho Tiêu Táng Ä‘i theo. VỠđến nÆ¡i, anh em và o phá»§ ra mắt Dương lịnh bà . Dương lịnh bà buồn bã nói:
- Tám cha con há» Dương vì nước mà thác dần, nay chỉ còn hai anh em con thôi, thế mà bá»n nịnh thần là Vương Khâm và Tạ Kim Ngô lại tâu vá»›i Thiên tá» phá Thiên Ba lầu, và Vô Nịnh phá»§ là m nhục há» Dương. Dương Diên Chiêu thưa:
- Xin mẹ chớ lo, để con lén và o thương nghị với Bát vương tìm cách trừ chúng nó.
Hôm sau, Dương Diên Chiêu sai gia tướng giữ gìn Tiêu Táng, không cho ra ngoà i, sợ e sanh sự. Tiêu Táng bị cầm giữ buồn bã nói với quân sĩ:
- Ta theo thượng quan vỠđây là muốn xem chÆ¡i phong cảnh Biện Kinh, chẳng ngá» bị giam lá»ng như váºy, thì hay hÆ¡n là chẳng vá». Quân sÄ© thấy Tiêu Táng buồn bã nói:
- Äi xem phong cảnh thì chẳng há» gì, chỉ sợ phá phách mà liên lụy đến thượng quan chăng? Tiêu Táng nói:
- Ta đã biết má»i việc, quyết chẳng là m láºu chuyện cá»§a thượng quan.
Tối hôm ấy, Tiêu Táng lén mở cá»a sau thoát ra ngoà i Ä‘i dạo kinh thà nh. Khi Ä‘i ngang qua phá»§ Tạ Kim Ngô, nghe trong phá»§ có tiếng nhạc rất vui vẻ, Tiêu Táng bèn dừng chân há»i tên gác cá»a:
- Nhà nà y là nhà ai, mà hát xướng vui vẻ như váºy? Quân giữ cá»a nói:
- Nhà nà y là của quan lớn Tạ Kim Ngô, ngươi ở đâu mà không biết.
Tiêu Táng nghe nói đến tên Tạ Kim Ngô thì biết là tên nịnh thần Ä‘ang âm mưa hãm hại thầy mình, nên lần ra phÃa sau, thấy tưá»ng chẳng cao cho lắm liá»n nhảy phóc và o vưá»n hoa, rồi Ä‘i lần đến nhà bếp. Bá»n gia Ä‘inh lúc nà y Ä‘á»u báºn phục việc ở nhà trên, duy có má»™t cô đầy tá»› gái Ä‘ang lum khum nấu bếp. Tiêu Táng núp trong bóng tối lén bưng đĩa đồ ăn ngồi ăn má»™t lúc, rồi bưng đĩa khác lên nhà trên, thấy Tạ Kim Ngô Ä‘ang ngồi ăn uống, bà n chuyện phá Thiên Ba lầu. Tiêu Táng ném đĩa đồ ăn trúng và o mặt Kim Ngô. Tạ Kim Ngô thất kinh, đồ ăn dÃnh đầy mặt, hét lá»›n:
- Gia đinh đâu! Có ăn cướp đến.
Tiêu Táng nổi giáºn mắng: Äồ gian nịnh? Ngươi lá»™ng quyá»n thái quá, hôm nay ta cho ngươi biết Tiêu Táng là ai. Nói rồi rút dao chém xuống má»™t Ä‘ao, đầu Kim Ngô rÆ¡i xuống đất. Bá»n gia Ä‘inh thất kinh bá» chạy. Tiêu Táng Ä‘uổi theo giết sạch. Giết xong thì đã đến canh ba, Tiêu Táng ngồi lại ăn uống no say rồi lấy máu viết mấy hà ng chữ để lại, mục Ä‘Ãch để cho kẻ khác khá»i há»a lây. Sau đó Tiêu Táng nhảy vá»t qua tưá»ng trở vá» Dương phá»§.
Sáng hôm sau, tin Tạ Kim Ngô bị giết đồn vang khắp kinh thà nh, má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hãi. Vua ChÆ¡n Tông nghe tin thất kinh hạ lệnh cho Vương Khâm tra xét việc ấy. Vương Khâm cho bá»™ hạ dò la và biết đó là bá»™ tướng cá»§a Dương Diên Chiêu tên là Tiêu Táng lén vá» kinh thà nh là m loạn. Vua ChÆ¡n Tông nói:
- Dương lục sứ Ä‘ang trấn ải tại Tam Quan, sao bá»™ tướng lại và o thà nh mà giết ngưá»i được. Vương Khâm tâu:
- Dương lục sứ bá» Tam Quan mà vá», lại dắt Tiêu Táng theo tháºt trái phép nước, xin Bệ hạ trị tá»™i.
Vua ChÆ¡n Tông nháºn lá»i, liá»n hạ chỉ bắt Dương Diên Chiêu và Tiêu Táng. Lúc nà y, Dương Diên Chiêu Ä‘ang ở trong phá»§ trò chuyện vá»›i Dương lịnh bà , bá»—ng nghe quân báo:
- Äêm hôm qua Tiêu Táng nhảy tưá»ng và o giết cả nhà Tạ Kim Ngô, lá»›n nhá» mưá»i ba ngưá»i, nay triá»u đình sai bắt. Dương Diên Chiêu thất kinh nói?
- Thằng điên nà y. Nó là m hại ta rồi.
Nói vừa dứt lá»i, thì cấm quân đã xông và o bắt Dương Diên Chiêu. Tiêu Táng ở ngoà i nghe được tin ấy, liá»n xách dao chạy tá»›i, múa vun vút là m bá»n cấm quân chẳng ai dám lại gần. Dương Diên Chiêu thấy Tiêu Táng là m dữ, thì nạt lá»›n:
- Ngươi gây há»a cho ta như váºy, mà còn dám nghịch mệnh triá»u đình nữa sao? Hãy trói mình cho mau mà chịu tá»™i. Tiêu Táng nói:
- Thá»§a nay tôi là m ăn cướp, giết ngưá»i ta không biết bao nhiêu, nà o thấy có tá»™i gì. Nay má»›i giết chúng nó mưá»i ba đứa mà sợ chi? Váºy tôi vá»›i thượng quan trở lại sÆ¡n trại, đặng xem chúng nó là m chi cho biết. Dương Diên Chiêu nói:
- Nếu ngươi chẳng nghe lá»i ta, thì ta chém đầu ngươi trước. Tiêu Táng sợ hãi, quăng Ä‘ao quỳ lạy. Dương Diên Chiêu nói:
- Nếu sai phạm lần nữa ta không tha cho ngươi.
Bá»n cấm quân thấy váºy muốn áp lại bắt trói Tiêu Táng. Dương Diên Chiêu hét lá»›n:
- Chúng bây không được lá»™n xá»™n, không được bắt thá»§ hạ cá»§a ta. Äể ta và o triá»u ra mắt Thiên tá» rồi sẽ hay. Nói rồi và o triá»u ra mắt vua ChÆ¡n Tông. Vua ChÆ¡n Tông há»i:
- Trẫm không có chỉ triệu, sao khanh bỠTam Quan mà vỠđây, lại dắt lên bộ tướng theo giết cả nhà Phó sứ? Dương Diên Chiêu tâu:
- Tá»™i tôi rất nặng nhưng Bệ hạ nghe lá»i nịnh thần, đòi phá bá» Thiên Ba lầu, là m nhục há» Dương, nên mẹ tôi buồn rầu sanh bệnh, tôi phải lén vá» thăm. Còn Tiêu Táng, bá»™ tướng cá»§a tôi tÃnh khà hung hăng, đã phạm tá»™i triá»u đình, xin cứ theo phép nước mà xá». Vua ChÆ¡n Tông chưa kịp nói, thì Vương Khâm đã tâu:
- Giết Tạ Kim Ngô đúng là Tiêu Táng, bá»™ tướng cá»§a Dương Diên Chiêu. Xin Bệ hạ truyá»n bắt Dương Diên Chiêu và Tiêu Táng xá» trảm để răn chúng. Vua ChÆ¡n Tông chưa quyết, thì Bát vương tâu:
- Dương lục sứ tuy có tá»™i, song công lao rất lá»›n, lại Ä‘ang trấn thá»§ Tam Quan, là chá»— yết hầu cá»§a nước Tống, váºy xin Bệ hạ vì giang sÆ¡n không hại kẻ trung thần.
Vua ChÆ¡n Tông nháºn lá»i, giao cho Viện Pháp tư định tá»™i. Vương Khâm liệu cho ngưá»i qua dặn dò Viện Pháp tư, phải tìm cách xá» tá» Dương Diên Chiêu và Tiêu Táng. Lúc nà y Dương Diên Chiêu hay được tin, nói vá»›i Dương lịnh bà :
- Xin mẹ chá»› lo rầu, con sẽ trở lại Tam Quan, chá» ngà y sum hiệp. Còn như Tiêu Táng giết Tạ Kim Ngô ấy cÅ©ng là việc trừ được đứa dữ cho triá»u đình. Mẹ con còn Ä‘ang trò chuyện, thì Tiêu Táng bước và o nói:
- Tôi nghe triá»u đình muốn bắt tá»™i thượng quan đà y ra Nhá» Châu, còn tôi thì đà y ra Äăng Châu mà là m lÃnh. Nên tôi và o đây xin rá»§ thượng quan trở vá» Tam Quan trại, chá»› có nghe bá»n nó là m gì. Dương Diên Chiêu nói:
- Thánh chỉ đã ban rồi, chúng ta phải tuân lệnh, đợi triá»u đình ân xá trở vá» sẽ gặp lại nhau. Nếu ngươi nghịch chỉ thì tá»™i lại nặng thêm. Tiêu Táng nói:
- Tôi nhất định không ra Äăng Châu, mà trở vá» sÆ¡n trại nói cho bá»n Mạnh Lương và Nhạc Thắng biết để ra Nhá» Châu rước thượng quan vá» thì má»›i an dạ. Dương Diên Chiêu nói:
- Ngươi đừng có hung hăng mà mất mạng.
Tiêu Táng cưá»i lá»›n, rồi từ biệt bá» Ä‘i. Chỉ mấy hôm sau, Dương Diên Chiêu đã bị đà y ra Nhá» Châu. Quan Thái thú Nhá» Châu là Tương Tế được nghe Dương Diên Chiêu kể chuyện, thì trong lòng ấm ức, không biết cách nà o trừ khá» bá»n nịnh thần, nên nói vá»›i Dương Diên Chiêu:
- Tướng quân phải nhẫn nhục ở tạm nÆ¡i đây, giúp ta lấy thuế rượu nạp triá»u đình, chẳng bao lâu cÅ©ng sẽ vá» triá»u được.
Dương Diên Chiêu tạ Æ¡n rồi ở đó thu thuế rượu. Bấy giá» Vương Khâm nghe Dương Diên Chiêu đã đến Nhá» Châu, bèn bà n vá»›i Huỳnh Ngá»c tìm kế hãm hại. Huỳnh Ngá»c nói:
- Việc ấy có khó chi, nay thánh thượng cần lấy thuế rượu ở Nhá» Châu, đại nhÆ¡n nên là m má»™t bản tấu nói Dương Diên Chiêu bán rượu cá»§a nhà nước thâm lạm tiá»n bạc, chúa thượng biết được ắt xá» tá»™i. Hôm sau Vương Khâm và o triá»u tâu:
- Dương Diên Chiêu khi dá»… phép nước, đã bị đà y ra Nhá» Châu còn lấy rượu quan mà bán, ý muốn trốn Ä‘i là m phản, xin Bệ hạ trừ Ä‘i kẻo sánh háºu há»a. Vua ChÆ¡n Tông nghe tấu, nổi giáºn phán:
- Nó đã xúi bá»™ hạ giết cả nhà Tạ Kim Ngô. Nay bị đà y còn dám bán rượu cá»§a triá»u đình, thiệt tá»™i ấy khó dung.
Nói rồi truyá»n chỉ sai Hô Diên Táng ra Nhá» Châu lấy đầu Dương Diên Chiêu Ä‘em vá» nạp. Bát vương vá»™i vã tâu:
- Dương Diên Chiêu là tôi trung nghÄ©a, bản chất trung háºu, có đâu là m việc gian xảo như váºy. Xin Bệ hạ đừng nghe kẻ nịnh thần mà giết đấng anh hùng oan uổng. Vua ChÆ¡n Tông nói:
- Sao khanh cứ binh vực Dương Diên Chiêu, mà không xét đến tội tình.
Bát vương là m thinh không dám tâu nữa. Äi vỠđến phá»§, Khấu Chuẩn nói vá»›i Bát vương:
- May là ngưá»i lãnh sắc mệnh là Hô Diên Táng, váºy hãy bảo Hô Diên Táng ra Nhá» Châu lá»±a má»™t tá»™i phạm giống như Dương Diên Chiêu, chém láy thá»§ cấp Ä‘em vá» nạp, còn Dương Diên Chiêu thì bảo phải lánh mặt đợi ngà y sau trong nước có nạn thì sẽ vá» láºp công chuá»™c tá»™i.
Bát vương khen phải, liá»n đến bà n vá»›i Hô Diên Táng. Hô Diên Táng nói:
- Việc ấy xin cứ để mặc tôi. Nói rồi từ biệt ra đi, đến NhỠChâu ra mất quan Thái thú là Trương Tế, tỠhết các việc. Trương Tế thất kinh nói:
- Dương Diên Chiêu má»›i đà y đến đây chưa bao lâu, sao lại có chuyện bán rượu cá»§a triá»u đình? Tháºt là bá»n gian thần kiếm Ä‘iá»u vu oan, giá há»a. Hô Diên Táng nói.
- Ấy là tên gian thần Vương Khâm muốn hại ngưá»i trung thần, Bát vương tâu không đặng, nên má»›i láºp kế như váºy mà cứu ngưá»i.
Trương Tế liá»n là m y theo kế, thỉnh Dương Diên Chiêu đến nói rõ sá»± việc Dương Diên Chiêu nói:
- Tôi không có lòng phản chúa mà nay nịnh thần cố hãm hại không biết phải là m sao. Trương Tế nói:
- Tuy váºy tướng quân chá»› lo. Tôi đã có cách cứu mạng.
Nói rồi và o trong ngục có lên Thái Quyá»n là tá» tá»™i, diện mạo giống như Dương Diên Chiêu, liá»n sai quân chém lấy đầu trao cho Hô Diên Táng Ä‘em vá» nạp. Hô Diên Táng lãnh thá»§ cấp, suốt đêm vá» Biện Kinh, nhằm lúc vua ChÆ¡n Tông Ä‘ang lâm triá»u, Hô Diên Táng dâng thá»§ cấp lên. Vua ChÆ¡n Tông ngỡ thiệt, còn Bát vương sợ Ä‘em thá»§ cấp ra bêu e có ngưá»i biết được mà láºu chuyện, nên tâu vá»›i vua giao cho Vô Nịnh phá»§ chôn cất. Vua ChÆ¡n Tông y lá»i, khiến quân Ä‘em thá»§ cấp giao cho Dương phá»§, má»i ngưá»i trông thấy ai cÅ©ng thất kinh.
Lá»i bà n. Kẻ nịnh ưa thÃch những lá»i ninh ngá»t, ngưá»i trung thÃch những kẻ khà tiết, đạo nghÄ©a. Tiêu Táng, má»™t kẻ nghÄ©a khÃ, tôn trá»ng đạo là m ngưá»i, thế mà có lúc lại Ä‘em thân là tướng cướp. Hà nh động đó chỉ là quyá»n biến nhất thá»i, bản chất con ngưá»i không phai nhạt mùi đạo nghÄ©a. Khi đã tôn Dương Diên Chiêu lên là m chá»§, thì má»™t lòng má»™t dạ tôn phò chá»§ mình, vì chá»§ mà chịu bao cay đắng khổ cá»±c. Còn như Thất vương con má»™t vị vua, lại tham quyá»n Ä‘oạt lợi đầu độc giết em, không kể tình cốt nhục, lại nghe lá»i nịnh thần, như váºy con má»™t ông vua. Xét vỠđạo nghÄ©a là m ngưá»i thua má»™t tên tướng cướp. Chuyện Ä‘á»i rất phức tạp, kẻ có đôi mắt tinh Ä‘á»i không căn cứ và o lá»i nói, không căn cứ và o địa vị xã há»™i mà đánh giá phẩm chất con ngưá»i. Äây là má»™t tâm gương soi và o cuá»™c sống, và cảnh cáo những ai cho mình là kẻ quyá»n quÃ, tá»± cho mình là hÆ¡n thiên hạ.-oOo-
- Hết hồi 56 :1 (2):
Tà i sản của bagiatam
03-05-2009, 07:11 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 57
Tống Chơn Tông qua Ngụy Châu dạo cảnh
Vương Toà n Tiết vây Äồng Äà i giao tranh
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Tin tức Dương Diên Chiêu bị giết đồn đến Giải SÆ¡n trại, bá»n Nhạc Thắng, Mạnh Lương kêu khóc om sòm. Mạnh Lương nói vá»›i chư tướng:
- Nay thượng quan đã bị chết oan, bá»n ta đây cÅ©ng chẳng là m gì, chi bằng phân nhau Ä‘i các nÆ¡i là m ăn thì hÆ¡n. Nhạc Thắng nói:
- Lá»i tướng quân rất phải.
Bèn khiến Lưu Siêu, Trương Cái xuống dưới núi, láºp má»™t cái miếu thá» Dương Diên Chiêu, và láºp hai cái cốt tượng hình Dương Diên Chiêu và Tiêu Táng mà thá». Còn bá»n Nhạc Thắng và Mạnh Lương thì vá» lại Thái Hà nh sÆ¡n là m tướng cướp nuôi thân.
Bấy giá» Tiêu Táng bị đà y ở Äăng Châu nghe Dương Diên Chiêu bị giết thì cÅ©ng vượt ngục mà trốn Ä‘i.
Bấy giá» Vương Khâm thấy Dương Diên Chiêu đã chết liá»n viết thÆ¡ sai ngưá»i tâm phúc Ä‘em qua Bắc Phiên nói rõ cho Tiêu háºu biết. Tiêu háºu xem xong mừng rỡ, nói vá»›i Tiêu thiên tá»:
- Nay Vương Khâm gởi thÆ¡ vá» nói rõ rà ng tình hình nước Tống Ä‘ang nguy khốn như váºy. Chúng ta nên khởi binh đánh má»™t tráºn xem sao. Sư Cải tâu:
- Há» Dương tuy mất, song nước Tống binh tướng còn nhiá»u nếu ta dẫn binh, chinh phạt e chưa chắc thắng. Váºy phải láºp kế gạt Tống chúa ra khá»i triá»u đình, rồi vây bắt. Tiêu háºu há»i:
- Khanh có kế gì gạt Tống chúa hãy nói cho ta nghe th� Sư Cải tâu:
- Nay Ngụy phá»§ là Lăng tẩm cá»§a Tấn đế, lâu ngà y bá» hoang. Nay khiến ngưá»i trồng thêm hoa thÆ¡m cá» lạ rồi đồn đại trá»i xuống Ä‘iá»m là nh, mưa rượu ngá»t, cây hóa quỳnh tương, bà y Ä‘iá»u quái lạ như váºy. Lại khiến má»™t ngưá»i Ä‘em tin cho Vương Khâm hay, bảo Vương Khâm xúi vua Tống ra đó mà xem, rồi ta kéo binh vây bắt. Nước Tống mất vua thì còn gì mà giữ được giang sÆ¡n.
Tiêu háºu theo kế nên viết thÆ¡ sai ngưá»i đến Biện Kinh tin cho Vương Khâm hay trước, rồi chá»n ngưá»i đến Ngụy phá»§ sá»a sang lăng tẩm, đà o láºp vưá»n. Má»™t mặt sai Tiêu Thiên Tả dẫn binh mã đến đó phục sẵn. Chưa đầy má»™t tháng, tin tức đồn đến Biện Kinh. Vua ChÆ¡n Tông há»i quần thần:
- Nay Ngụy phá»§ có Ä‘iá»m lạ như váºy, các khanh xét thấy thế nà o. Vương Khâm bước ra tâu:
- Nay Ngụy phá»§ có Ä‘iá»u lạ như váºy, ắt lòng trá»i muốn cho nước Tống già u mạnh, Bắc Phiên chẳng dám lăm le bá» cõi nữa. Vua ChÆ¡n Tông mừng rỡ, nói:
- Äất Ngụy gần cõi Phiên mà lúc nà y là lúc chiến tranh, nếu trẫm Ngá»± giá ra có ai dám Ä‘i theo để bảo giá? Vương Khâm tâu:
- Bệ hạ nên khiến phò mã Khấu Thừa gìn giữ kinh thà nh rồi ra đi ắt vô sự.
Bát vương thấy can không được, buồn bá»±c lui ra. Vua ChÆ¡n Tông liá»n hạ chỉ sai Hô Diên Táng là m bảo giá Äại tướng quân, Quang Châu Tiết, Vương Toà n Tiết, Trịnh Châu Tiết Ä‘á»u theo há»™ giá. Bá»n Hô Diên Táng vâng mạng sắm sá»a sẵn sà ng, cách và i hôm sau rá»i Biện Kinh, có Bát vương và văn võ bá quan theo hầu.
Äi được mấy ngà y đã đến Ngụy Châu, và o lúc tiết trá»i nắng ráo xe giá và o ngá»± phá»§ đồn trú. Vua ChÆ¡n Tông bèn dắt quần thần Ä‘i xem phong cảnh, quả nhiên thấy cây lá tốt tươi, nước xanh leo lẻo, vua bèn khiến múc nước ao lên nếm; thì quả có bay mùi rượu, quân sÄ© bẻ lá cây mà ngá»i thì chẳng có chi lạ. Bát vương tâu:
- Bệ hạ vì Ä‘iá»m là nh mà muốn đến đây xem, nay thấy chẳng có gì đáng lưu ý, váºy xin Bệ hạ sá»›m trở vá» cung, kẻo lầm kế giặc.
Vua ChÆ¡n Tông nghe nói, cÅ©ng nghi ngá», bèn hạ chỉ di giá trở vá». Chẳng ngá» quân Bắc Phiên thám thÃnh, thấy chúa tôi nhà Tống đã và o Ngụy phá»§, nên báo cho Tiêu Thiên Tả và Thổ Kim Tú dẫn mưá»i muôn binh mã, vây chặt bốn phÃa. Vua ChÆ¡n Tông cả kinh, nói:
- Trẫm chẳng nghe lá»i các khanh can gián, hôm nay bị vây biết là m sao thoát khá»i. Bát vương nói:
- Binh Phiên đã láºp kế đưa chúng ta và o lưới, Bệ hạ phải truyá»n cho các tướng giữ bốn cá»a phá»§ cho nghiêm ngặt, rồi sai ngưá»i vá» Biện Kinh cầu cứu.
Vua ChÆ¡n Tông liá»n khiến Hô Diên Táng cho quân giữ các cá»a, trong lúc binh Phiên đông như kiến cá», ai nấy Ä‘á»u khiếp sợ. Tướng Phiên là Thổ Kim Tú, giục ngá»±a xông ra nói lá»›n:
- Vua tôi nước Tống các ngươi đã trúng kế sa và o lưới ráºp sao không chịu đầu hà ng cho khá»i chết?
Hô Diên Táng nổi giáºn xông ngá»±a ra đánh vá»›i Kim Tú má»™t hồi. Hô Diên Táng Ä‘uối sức quay ngá»±a bá» chạy bị quân Phiên dùng cung tên bắn như mưa, trúng và o con ngá»±a Hô Diên Táng, là m cho Hô Diên Táng té nhà o xuống đất bị quân Phiên áp đến bắt sống. Vua ChÆ¡n Tông hay tin thất kinh. Bát vương tâu:
- Việc đã gấp xin Bệ hạ sai ngưá»i đến các trấn gần đây cầu viện binh cứu.
Vua ChÆ¡n Tông y lá»i, sai ngưá»i ra Ä‘i. Bấy giá» Phiên bắt được Hô Diên Táng, bèn bá» và o tù xa giải vá» U châu nạp cho Tiêu háºu. Thấy vua ChÆ¡n Tông buồn bã, Bát vương tâu:
- Triá»u đình tin tức không thông, còn Ỡđây chẳng ai dám ra đánh, nay phải tìm cho được há» Dương thì má»›i phá nổi quân Phiên. ChÆ¡n Tông nói:
- HỠDương biết đâu mà tìm bây gi� Bát vương tâu:
- Xin Bệ hạ viết má»™t bức thÆ¡, sai ngưá»i Ä‘i tìm khắp thiên hạ may ra gặp được. Vua ChÆ¡n Tông là m thinh, và o trong trướng nghÄ© thầm:
- Lá»i tâu cá»§a Bát vương tháºt đáng nghi lắm, tại sao đã giết Dương Diên Chiêu, chặt đầu Ä‘em vá», lại còn bảo là đi tìm trong thiên hạ? NghÄ© rồi, liá»n đòi quân Thị Thần và o há»i:
- Các khanh nghe lá»i tâu cá»§a Bát vương có gì nghi ngá» chăng? Quan Thị Thần tâu:
- Có khi Bát vương biết đặng tin tức cá»§a Dương Diên Chiêu nên má»›i tâu như váºy. Xin Bệ hạ hãy phát thÆ¡ sai ngưá»i ra Nhá» Châu mà há»i, thì sẽ biết rõ. Vua ChÆ¡n Tông nghe lá»i, viết thÆ¡ và há»i các tướng:
- Có ai dám vì trẫm mà thoát vòng vây đến Nhá» Châu chăng. Vương Toà n Tiết bước ra xin Ä‘i. Vua ChÆ¡n Tông sai Lý Ninh yểm trợ ra khá»i thà nh. Vương Toà n Tiết may mắn thoát ra được liá»n nhắm Nhá» Châu Ä‘i.
Lá»i bà n: Trong lúc hoạn nạn má»›i thấy được quyá»n uy không phải là lẽ sống. Vua ChÆ¡n Tông trong lúc không gặp hoạn nạn, nghe lá»i bá»n nịnh thần, giết hại các tôi trung, dùng quyá»n uy để trấn áp má»i ngưá»i, rồi đến lúc hoạn nạn lại cầu cứu các trung thần để bảo vệ mình. Như váºy kẻ thiếu sáng suốt chỉ thầy quyá»n uy trong lúc thái bình, mà không thấy nguy hiểm trong, lúc hoạn nạn. Ngưá»i có bản lãnh, có tinh thần sáng suốt, không cáºy và o quyá»n uy trong lúc thái bình, mà nghÄ© đến việc nguy hiểm trong lúc hoạn nạn. Từ xưa đến nay, những ké cầm quyá»n, nắm quyá»n lá»±c trong tay, Ãt ai biết lo xa, lúc thái bình nghÄ© đến lúc nguy khốn, chỉ nhìn và o sá»± việc trước, đến lúc tình thế diá»…n biến, không còn quyá»n nữa thì má»›i ăn năn hối háºn. Tá»™i nghiệp cho kẻ trung quân ái quốc như há» Dương, suốt Ä‘á»i chịu nhẫn nhục để Ä‘uổi theo má»™t ước vá»ng vì nước vì dân, nên dù khổ cá»±c đến đâu cÅ©ng không xa rá»i mục Ä‘Ãch cá»§a mình.-oOo-
- Hết hồi 57 :00 (84):
Tà i sản của bagiatam
03-05-2009, 07:12 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 58
Bát vương lãnh sứ cầu Dương Diên Chiêu
Mạnh Lương tình cỠtheo Tiêu Táng
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vương Toà n Tiết ra khá»i vòng vây. Suốt đêm chạy đến Nhữ Châu ra mắt quan Thái thú nói:
- Chúa thượng bị vây khốn tại Ngụy phủ, không ai dám ra đánh quân Phiên. Nay có chiếu sai tôi đến đây tìm Dương Diên Chiêu trở vỠcứu giá. Xin quan Thái thú tìm giùm cho được. Quan Thái thú là Trương Tế nói:
- Dương Diên Chiêu phạm tá»™i, đã bị chặt đầu Ä‘em nạp vá» triá»u, nay còn khiến tôi Ä‘i tìm sao được. Xin tướng quân hãy vá» tâu lại. Vương Toà n Tiết than:
- Nếu không tìm được thì chúa thượng không thoát khá»i nạn nà y. Trương Tế nói:
- Tháºt là trái lá»…! Lúc bình thưá»ng triá»u đình sai Ä‘i chặt đầu ngưá»i ná», chém đầu ngưá»i kia, dù đó là kẻ trung thần, rồi đến lúc tai nạn lại bảo Ä‘i tìm ngưá»i đã chết.
Vương Toà n Tiết nghe nói không biết là m sao, phải trở vá» Dương phá»§, và o ra mắt Dương lịnh bà để bà y tá» việc ấy. Dương lịnh bà nổi giáºn mắng:
- Cái đầu con ta đã chôn lâu rồi, các ngươi hãy đà o lên mà tìm nó.
Vương Toà n Tiết buồn bực phải trở ra Ngụy Châu tâu lại với vua Chơn Tông. Vua Chơn Tông nghe tâu, thở dà i than:
- Nước Tống là một nước uy hùng, gặp cơn hoạn nạn chẳng ai dám ra cứu viện. Quần thần tâu:
- Nay chúa thượng đã mắc và o vòng vây cá»§a địch, dẫu có Tá» Nha sống lại, cÅ©ng không tìm ra kế. Vua ChÆ¡n Tông bỠăn bá» ngÅ©. Bát vương thấy váºy tâu:
- Việc đã quá gấp, tôi phải Ä‘Ãch thân vá» Dương phá»§ mà há»i thăm tin tức cá»§a Dương Diên Chiêu, nếu không được thì tôi phải Ä‘Ãch thân Ä‘i khắp nÆ¡i để tìm cho được. Váºy Bệ hạ sai chư tướng giữ thà nh cho nghiêm ngặt. Vua ChÆ¡n Tông nói:
- Như khanh có Ä‘i thì phải cẩn tháºn.
Bát vương lãnh mệnh, sai Vương Toà n Tiết và Lý Minh bảo há»™ ra khá»i vòng vây Ä‘i thẳng tá»›i Dương phá»§, ra mắt Dương lịnh bà , nói:
- Nay chúa thượng đang lúc lâm nguy, xin thỉnh Dương Diên Chiêu ra đây cho tôi thương nghị. Dương lịnh bà nói:
- Nay Bát vương đến đây, tôi không còn giấu giếm ná»a.
Nói rồi sai ngưá»i xuống má»™t cái hầm kêu Dương Diên Chiêu lên. Dương Diên Chiêu và o ra mắt Bát vương và nói:
- Nếu ngà y trước không nhá» Ä‘iện hạ láºp kế giải cứu thì nay Dương Diên Chiêu nà y đâu còn sống mà tìm. Tôi mang Æ¡n Ä‘iện hạ không biết lấy chi báo đáp. Bát vương nói:
- Nay chúa thượng bị vây nơi Ngụy phủ, nên phải tìm đến tướng quân để cầu cứu. Dương Diên Chiêu thưa:
- Muốn phá vòng vây quân Phiên phải có quân sÄ©. Tôi nghe nói Tam Quan bây giá» binh tướng Ä‘á»u tan rã, váºy để tôi đến đó chiêu má»™ binh tướng rồi má»›i hà nh động được. Bát vương nói:
- Nếu váºy chẳng nên cháºm trá»…. Ta sẽ vá» triá»u viết thÆ¡ tin cho các trấn thu tháºp binh mã sẵn sà ng rồi hiệp vá»›i các tướng quân kéo đến giải vây má»™t lượt.
Dương Diên Chiêu vâng mạng, và o bái biệt Dương lịnh bà , thẳng đến Tam Quan trại, lại trở qua Äăng Châu tìm Tiêu Táng há»i thăm tin tức. Khi vừa đến Cẩm Giang, Dương Diên Chiêu thấy tốp thầy chùa vừa Ä‘i vừa cằn nhằn, Dương Diên Chiêu há»i:
- Các ngươi Ä‘i đâu mà coi bá»™ bất bình như váºy? Mấy vị thầy chùa nói:
- Nơi đây có một thằng điên bắt thầy chùa chúng tôi đêm ngà y đến tụng kinh chẳng ai dám nghịch mạng. Dương Diên Chiêu nghĩ thầm:
- Äây chắc là Tiêu Táng chẳng sai. Liá»n há»i:
- Ngưá»i ấy bây giỠở đâu? Thầy chùa nói:
- Ở phÃa Tây thà nh Äăng Châu, nÆ¡i má»™t cái miếu má»›i vừa láºp lên đó. Dương Diên Chiêu nói:
- Váºy thì ta Ä‘i vá»›i các ngươi.
Mấy ông thầy chùa dắt Dương Diên Chiêu đến nÆ¡i, thấy Tiêu Táng Ä‘ang nằm trên bà n thần ngá»§ ngáy pho pho. Dương Diên Chiêu bước lại gần, Ä‘áºp mạnh và o lưng Tiêu Táng. Tiêu Táng giáºt mình thức dáºy, trợn mắt hét:
- Äứa nà o dám cả gan đến phá giấc ngá»§ cá»§a ta váºy? Dương Diên Chiêu nạt:
- Tiêu Táng chớ vô lễ. Hãy nhìn ta xem ai.
Tiêu Táng thấy Dương Diên Chiêu vá»™i nhảy xuống ôm chầm lấy, há»i:
- Quan chá»§? Ngươi là ngưá»i hay ma quá»·, đã bị chặt đầu sao còn hiện hình nhát ta? Dương Diên Chiêu cưá»i nói:
- Äang giữa ban ngà y mà ma quá»· đâu dám đến. Thôi, hãy theo ta ra ngoà i ta kể chuyện cho mà nghe.
Mấy ông thầy chùa trông thấy rồi bụm miệng cưá»i dắt nhau Ä‘i má»™t. Lục sứ dẫn Tiêu Táng ra khá»i miếu, thuáºt lại má»i việc cho Tiêu Táng nghe. Tiêu Táng mừng rỡ nói:
- Tôi tưởng thượng quan đã bị triá»u đình chặt đầu nên láºp miếu mà thá», không dè sá»± việc như váºy. Dương Diên Chiêu nói:
- Nay việc binh rất gấp, hai ta phải ra Tam Quan cho sá»›m, chiêu táºp binh sÄ© giải vây cho chúa thượng.
Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện thì đã đến bến đò Dương gia, bá»—ng thấy má»™t lÅ© côn đồ chạy tá»›i. Tiêu Táng nói:
- Äể tôi giết hết lÅ© nà y trừ mối há»a cho địa phương. Dương Diên Chiêu nói:
- Không nên, Chúng ta Ä‘ang cần chiêu dụ binh lÃnh, phải thu bá»n chúng để dùng và o việc binh.
Ngưá»i cầm đầu bá»n lâu la nà y là Dương Thái Bảo, cùng há» vá»›i Dương Diên Chiêu, nên khi biết Dương Diên Chiêu thì quỳ gối phục tùng, má»i Dương Diên Chiêu và Tiêu Táng vá» mở tiệc đãi đằng.
Lúc ấy nhằm tiết tháng tư, trá»i Ä‘ang nóng ná»±c, hai ngưá»i Ä‘i trót ná»a ngà y, ngưng ngồi dưới gốc cây mà nghỉ mát. Tiêu Táng thưa:
- Thượng quan hãy ngồi đây để tôi đi tìm quán rượu giải khát.
Nói rồi ra Ä‘i, bá»—ng thấy má»™t đám ngưá»i khiêng rượu thịt Ä‘i ngang qua đó. Tiêu Táng há»i:
- Các ngươi gánh rượu thịt Ä‘i đâu váºy? Bá»n ngưá»i ấy nói:
- PhÃa trước đây có cái miếu Dương Diên Chiêu, oai linh hiển hách, trong là ng chúng tôi thưá»ng đến khấn vái, nên nay Ä‘em lá»… váºt đến cúng tế. Tiêu Táng cưá»i lá»›n:
- Té ra ngươi Ä‘em rượu thịt đến tế Dương Diên Chiêu, váºy thì hãy theo ta đến gốc cây kia mà tế.
Tiêu Táng dẫn bá»n ngưá»i gánh rượu thịt đến nÆ¡i, rồi cưá»i nói vá»›i Dương Diên Chiêu:
- Ngưá»i gánh rượu thịt đến tế thượng quan đây. Dân là ng thấy việc lạ, cúi đầu lạy và thưa:
- Bá»n tôi ngỡ thượng quan đã chết nên láºp miếu mà thá». Chẳng ngá» thượng quan còn sống, váºy chúng tôi dâng váºt cho thá»a lòng thà nh kÃnh.
Tiêu Táng và Dương Diên Chiêu ăn uống xong thì đến Tam Quan. Nhạc Thắng và Mạnh Lương lúc nà y đang chiếm cứ Thái Hà nh sơn, nghe tin vội ra đón tiếp. Dương Diên Chiêu nói:
- Các ngươi phải sá»a soạn binh mã sẵn sà ng để theo ta Ä‘i vá» giải vây cho chúa thượng. Nay ta còn phải Ä‘i các nÆ¡i khác.
Nói rồi Dương Diên Chiêu và Tiêu Táng dắt nhau ra Ä‘i. Äi được ná»a ngà y, mặt trá»i đã chen núi, Dương Diên Chiêu bảo Tiêu Táng chá»— nà y là rừng núi, không có quán trá», hãy nên kiếm nhà mà nghỉ đỡ. Tiêu Táng lãnh mạng Ä‘i má»™t lúc, chẳng thấy nhà cá»a ai hết, bá»—ng thấy nÆ¡i góc núi, có má»™t ngôi nhà có má»™t ông viên ngoại Ä‘ang chong đèn ngồi má»™t mình. Tiêu Táng bước và o há»i:
- Tôi là ngưá»i khách buôn, lỡ đưá»ng trá»i tối, xin ông cho tá túc má»™t đêm. Ông lão đáp:
- Ở đây khó khăn lắm, xin quà khách tìm nơi khác. Tiêu Táng nói:
- Trá»i đã khuya, xin ông là m Æ¡n cho chúng tôi tạm trú má»™t đêm. Ông lão há»i:
- Có cùng đi với ai nữa không? Tiêu Táng nói:
- Chỉ có má»™t ngưá»i nữa mà thôi. Ông lão nói:
- Nếu chỉ có hai ngưá»i thì chẳng há» chi. Váºy xin má»i và o phòng nghỉ tạm.
Tiêu Táng bèn trở ra kêu Diên Chiêu và o ra mắt. Ông lão thấy Dương Diên Chiêu tướng mạo khác thưá»ng, liá»n há»i;
- Ông ở đâu mà đến đây? Dương Diên Chiêu đáp:
- Tôi là ngưá»i ở Biện Kinh, muốn đến Thái Hà nh sÆ¡n có việc. Ông già nghe nói nhăn mặt đáp:
- Tôi nghe tá»›i Thái Hà nh sÆ¡n mà thêm sầu não. Dương Diên Chiêu há»i:
- Ông có việc chi xin cho tôi biết. Ông gì nói:
- Tôi ở đây xưa nay chỉ có việc ưa danh chuyện nghÄ©a, cả xóm nà y Ä‘á»u là há» Trần, vừa rồi có má»™t vị thảo khấu trên Thái Hà nh sÆ¡n tên là Nhạc Thắng, má»™t ngưá»i nữa tên là Mạnh Lương, Ä‘em bá»™ hạ cướp phá xóm là ng nhiá»…u hại lương dân. Tôi đã ná»a Ä‘á»i ngưá»i, chỉ sánh được có má»™t chút gái, bị Mạnh Lương xem thấy, ép tôi phải gả con. Äêm nay Mạnh Lương đến là m rể, cá»±c chẳng đã tôi phải vâng lá»i, nhưng Ä‘au đớn biết chừng nà o. Dương Diên Chiêu cưá»i nói:
- Ông chớ lo, Mạnh Lương là bạn cũ của tôi để tôi cản nó cho. Ông già nói:
- Nếu con tôi mà khá»i nhục thì Æ¡n ông rất lá»›n. Tiêu Táng nói:
- Nếu Mạnh Lương muốn là m rể ông, thì tôi xin tình nguyện là m con gái ông để đón chà ng rể quÃ.
Nói rồi mượn áo quần con gái mặc và o, rồi ra ngồi giữa bà n đón Chẳng bao lâu bên ngoà i dẫn bá»n tùy tùng đến vừa bước và o nhà đã thấy Tiêu Táng mặt đồ con gái bước ra thưa:
- Thiếp nghe tin trễ nên vội ra đón tiếp Mạnh phu quân xin tha tội.
Mạnh Lương trông thấy Tiêu Táng thì sá»ng sốt. Kế đó Dương Diên Chiêu bước ra thì Tiêu Táng đã chạy đến ôm chặt Mạnh Lương và o lòng, lôi và o phòng trong, rồi nói vá»›i Dương Diên Chiêu:
- Äể tôi dẫn nó động phòng hoa chúc.
Mạnh Lương trông thấy Dương Diên Chiêu, liá»n xô Tiêu Táng ra, quỳ lạy Dương Diên Chiêu, nói:
- Thượng quan đến đây lúc nà o, xin ngà i tha tội. Dương Diên Chiêu nói:
- Hãy mau trở vỠtrại để cùng ta thương nghị.
Lá»i bà n: Lá»i xưa nói: "Thiện ác đáo đầu chung hữu báo.†(Là nh dữ cuối cùng Ä‘á»u có trả) . Từ xưa đến nay, triá»u đình là chá»— cai trị dân, lúc nà o cÅ©ng có kẻ nịnh, ngưá»i trung. Kẻ nịnh chỉ thà nh công nhất thể, còn kẻ trung tuy gian nan cá»±c khổ, nhưng cuối cùng vẫn được Ä‘á»n đáp công lao. Sở dÄ© có nịnh trung là do tham vá»ng hưởng thụ, mà kẻ tham vá»ng hưởng thụ thì không thể trưá»ng tồn, chỉ có đạo nghÄ©a là m ngưá»i má»›i vÄ©nh cá»u mà thôi. Truyện Tà u lưu lại những tấm gương sáng cho những ai có trách nhiệm tri nước an dân, nhìn lại gương xưa mà há»c táºp tránh những Ä‘iá»u gian tà , chạy theo dục vá»ng cá nhân, là m trái đạo nghÄ©a là m ngưá»i.-oOo-
- Hết hồi 58 :2 (15):
Tà i sản của bagiatam
03-05-2009, 07:14 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi kết
Hồi 59
Hô Diên Táng gặp nạn được cứu
Dương Diên Chiêu đánh phá Phiên dinh
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Bấy giá» Dương Diên Chiêu bảo Mạnh Lương trở vá» trại, góp nhóm quân sÄ© để kéo đến giải vây. Còn viên ngoại há» Trần ra nhà sau bảo con gái đến ra mắt Dương Diên Chiêu tạ Æ¡n. Tiêu Táng cởi áo trả lại cho nà ng dâu, và thấy nà ng ấy tướng mạo Ä‘oan trang, hình dung yểu Ä‘iệu, sắc đẹp phi thưá»ng, liá»n cưá»i nói:
- Tháºt rá»§i cho Mạnh huynh quá! Nếu thầy trò ta tá»›i cháºm má»™t chút thì Mạnh huynh đã hưởng được phước rồi. Mạnh Lương mắc cỡ nạt lá»›n:
- Thằng quá»·? Mà y dám đùa cợt vá»›i ta như váºy sao?
Nà ng Bá Hoa là con gái cá»§a viên ngoại, lạy tạ Æ¡n xong, trở và o phòng, còn Trần viên ngoại là m tiệc đãi má»i ngưá»i ăn uống rất vui vẻ.
Hôm sau, má»i ngưá»i Ä‘á»u lên đưá»ng thẳng đến Thái Hà nh sÆ¡n. Nhạc Thắng hay tin liá»n dẫn binh kỵ ra nghênh tiếp. Trà nước xong, Nhạc Thắng thưa:
- Bá»n tôi nghe thượng quan mắc tá»™i, nên phân nhau trở vá» nÆ¡i cÅ© là m ăn, nay đã được gặp nhau, tháºt là may lắm. Dương Diên Chiêu nói:
- Nay chúa thượng bị vây ở Ngụy Châu, chúng ta phải kiểm điểm binh mã đi cứu giá. Nhạc Thắng nói:
- Triá»u đình dùng lÅ© nịnh thần, mưu hãm hại chúng ta, nay may trá»i đất phò há»™, chúng ta còn sống và được gặp nhau váºy thì cứ ở lại đây, là m ăn theo nghá» cÅ© chẳng vui hÆ¡n sao, lại xen và o việc triá»u đình chi cho mệt? Dương Diên Chiêu nói:
- Biết váºy, nhưng nếu chúng ta ở đây chiếm cứ má»™t phương, mang danh ăn cướp, để tiếng nhÆ¡ muôn Ä‘á»i, thì lại tốt gì?
Nhạc Thắng ngẫm nghĩ rồi không nói nữa.
Hôm sau, ai nấy Ä‘á»u thu xếp binh mã, cùng nhau ra Ä‘i. Chẳng mấy bữa, Sà i Cảm, Trần Lâm cÅ©ng dẫn binh đến. Những thá»§ hạ như: Nhạc Thắng, Mạnh Lương, Tiêu Táng, Trần Lâm, Sà i Cảm, Lưu Siêu, Trương Cái... Ä‘á»u là những viên dÅ©ng tướng, còn binh ròng cá»™ng lại hÆ¡n tám muôn. Dương Diên Chiêu nói:
- Như váºy là đủ phá giặc rồi.
Liá»n sai ngưá»i vá» Biện Kinh báo cho Bát vương hay, hẹn ngà y Tống binh. Khi kéo đến Äăng Châu, thì Bát vương cÅ©ng dẫn bốn muôn binh tá»›i đó xem thấy Dương Diên Chiêu hùng mạnh thì rất vui mừng. Dương Diên Chiêu nói vá»›i Bát vương:
- Chuyến nà y không những cứu giá mà còn bình định U Châu cho xong.
Bát vương khen phải, dồn binh nghỉ lại má»™t đêm. Hôm sau, Dương Diên Chiêu gá»i Nhạc Thắng đến, nói:
- Chúa thượng bị vây đã lâu, ngươi là m tiên phong, phải đánh má»™t tráºn cho Phiên binh vỡ máºt.
Nhạc Thắng lãnh mạng dẫn binh đi. Dương Diên Chiêu lại kêu Mạnh Lương và Tiêu Táng nói:
- Hai ngưá»i phải dẫn các bá»™ tướng quân là m hai đạo đánh và o trung quân. Còn ta sẽ dẫn đạo binh tiếp cứu.
Dương Diên Chiêu phân binh xong cùng Bát vương kéo binh ra Lúc nà y Nhạc Thắng dẫn binh Ä‘i trước, thấy xa xa cát bụi bay mù trá»i, Nhạc Thắng liá»n vung Ä‘ao lướt tá»›i thấy má»™t tướng Phiên Ä‘ang giải má»™t tù xa Ä‘i rất nhanh. Nhạc Thắng xem lại thì ngưá»i trong tù xa là Hô Diên Táng liá»n vá»™i vã đánh Ä‘uổi quân Phiên, rồi mở tù xa thả Hô Diên Táng ra. Hô Diên Táng mừng rỡ vá»™i đến ra mắt Bát vương và Dương Diên Chiêu tạ Æ¡n. Dương Diên Chiêu mừng rỡ rồi cùng nhau lo việc tấn binh. Bấy giá» tướng Phiên là Lưu Hà chạy vá» báo vá»›i Tiêu Thiên Tả:
- Nay binh Tống đến cứu đã đoạt mất Hô Diên Táng rồi.
Tiêu Thiên Tả thất kinh, liá»n sai quân Ä‘i thám thÃnh, ngưá»i ấy trở vá» báo:
- Äây là binh cá»§a Dương Diên Chiêu, quân lương rất đông hùng mạnh vô cùng.
Tiêu Thiên Tả truyá»n lệnh cho các dinh chuẩn bị nghênh địch. Vừa ra lệnh xong, thì đã thấy binh Nhạc Thắng rần rần kéo tá»›i. Binh Phiên là Gia Luáºt Khánh kéo ra chống cá»±. Hai bên đánh nhau và i chục hiệp thì có Mạnh Lương và Tiêu Táng áp tá»›i phá vòng vây. Tướng Phiên là Ma Lý Lạc Hổ cÅ©ng dẫn binh ra trợ chiến, vừa gặp Mạnh Lương, Trần Lâm và Sà i Cảm cÅ©ng dẫn binh hai phÃa đánh ép lại Hai bên đấu chiến, chiêng trống vang trá»i. Tiêu Táng nổi giáºn xông và o chém tướng Phiên là Lưu Hà đầu rÆ¡i xuống ngá»±a. Thế tráºn binh Phiên nao núng. Nhạc Thắng xua quân tá»›i chém Ma Lý Lạc Hổ, còn Mạnh Lương thừa thế xô quân đánh riết và o Äông môn. Trong thà nh trông thấy binh Phiên bên ngoà i rối loạn liá»n sai Vương Toà n Tiết và Lý Minh dẫn quân ra tiếp ứng, giết binh Phiên thây nằm cháºt đất. Thổ Kim Tú và Tiêu Thiên Tả thâu góp tà n quân chạy vá» U Châu. Lúc nà y Bát vương và o thà nh, ra mắt vua ChÆ¡n Tông tâu:
- Nhá» phước lá»›n cá»§a Bệ hạ, nên tôi má»›i tìm được Dương Diên Chiêu Ä‘em binh đến cứu giá, giải vây được thế tráºn. Vua ChÆ¡n Tông nói:
- Trẫm thoát khá»i tai nạn nà y cÅ©ng nhá» công cá»§a khanh đó.
Bèn khiến triệu Dương Diên Chiêu đến. Dương Diên Chiêu và o quỳ ra mắt. Vua Chơn Tông nói:
- Trước kia khanh có tội, nay có công cứu giá rất lớn, trẫm quyết chẳng phụ tình. Dương Diên Chiêu tâu:
- Gặp cÆ¡ há»™i nà y, nay xa giá Bệ hạ còn đây, tôi xin dẫn hết bổn bá»™, kéo qua U Châu Ä‘oạt hết đất Ä‘ai cá»§a Tiêu háºu, dâng cho Bệ hạ. Vua ChÆ¡n Tông nói:
- Lá»i khanh luáºn rất hay, ngặt vì xa giá đã lâu, phải vá» trà o nghỉ ngÆ¡i.
Dương Diên Chiêu lui ra, khiến Äại Châu Tiết, Dương Quang Mỹ ở lại trấn thá»§ Ngụy Châu, còn bao nhiêu kéo vá» Biện Kinh.
Khi đến nÆ¡i, vua lâm trà o, bá quan chầu đủ mặt, riêng Bát vương và Dương Diên Chiêu được vua ChÆ¡n Tông vá»— vá» rất háºu. Vua ChÆ¡n Tông nói vá»›i Dương Diên Chiêu:
- Tam Quan là đất rất quan trá»ng, cá»a ngõ cá»§a nước Tống, váºy khanh hết lòng trấn giữ nÆ¡i đó, là m cho quân Bắc Phiên không dám dòm ngó nước Tống, ấy là hà ng rà o cá»§a xã tắc. Dương Diên Chiêu tâu:
- Tôi cÅ©ng muốn hết lòng vì nước, chỉ sợ Bệ hạ nghe lá»i gièm pha cá»§a nịnh thần, là m cho các báºc trung nghÄ©a nản chà mà thôi.
Vua ChÆ¡n Tông liá»n phong cho Dương Diên Chiêu là m quan Tiết Äá»™ sứ trấn Tam Quan ải. Tiếp đó, truyá»n dá»n yến tiệc đãi đằng, ai nấy ăn uống vui chÆ¡i.
Hôm sau, Dương Diên Chiêu trở vá» Vô Nịnh phá»§, từ biệt Lệnh bà mà đi trấn nháºm. Dương lịnh bà quyến luyến không nở rá»i con, nhưng lệnh vua không thể trái lá»i. Chẳng mấy ngà y, Dương Diên Chiêu đã ra đến Tam Quan ải, truyá»n các tướng xây dinh láºp trại, rồi cùng bá»n Nhạc Thắng, Tiêu Táng, Mạnh Lương đồn ở đó trấn ải. Từ ấy, đất Tam Quan hưng vượng, muôn dân lạc nghiệp, binh tướng Bắc Phiên không dám dòm ngó nữa.-oOo-
- Hết - :00 (61):
Tà i sản của bagiatam
Từ khóa được google tìm thấy
bo phim tam ha nam duong , caylienra , êîâðîâ , gia ban tam ha nam duong , íàðàùèâàíèå , ïëèòêà , íîâîñòðîéêà , ñåðãåé , phim bo tam ha nam duong , phim tam ha nam duong , phimtayhanamduong , tam h , tam ha nam duong , tam ha nam duong phim , tam ha nam duong tap 1 , tam ha nam duong truyen , tam hạ nam đưá»ng , tamha namduong , tamhanamduong , truyen tam ha nam duong