18-05-2013, 03:29 PM
Äá»a Lạc Äế Vương Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 496: Phá lá»i thá» (6)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Äịch Thanh lẳng lặng nói:
- Äúng váºy, ngà i không tin ông ấy, nhưng là lợi dụng ông ấy. Xưa nay ngưá»i Ä‘á»u là váºy, lợi dụng xong thì má»™t cước đá Ä‘i. Trước Hoà ng Nghi Môn Triệu Doãn Thăng dà nh phát động trước, nhưng cuối cùng ngà i thắng rồi. Ngà i liên tục bảo Diêm Văn Ứng hạ thuốc cho Thái háºu, chỉ mong Thái háºu chết sá»›m. Trước khi Thái háºu lâm chung, nhìn thấy Diêm Văn Ứng cùng vá»›i ngà i, chắc hẳn cuối cùng hiểu rõ. Trước khi Thái háºu chết, nói bà ấy hiểu rồi, ngà i tốt... bà ấy còn nói chưa xong, bây giá» nghÄ© lại, tháºt sá»± bà ấy nói rất đơn giản. Bà ấy hiểu rõ bà ấy tuy luôn muốn là hoà ng đế, nhưng ngà i sá»›m dà nh phát động trước rồi. Bà ấy không phải nói ngà i tốt mà nói là ngà i rất độc ác.
Äịch Thanh nói xong những lá»i cuối nà y, cuối cùng buông khẩu khÃ, những sá»± tình nà y hắn biết được từ trong thư cá»§a Quách Tuân, lúc hắn biết khó nén được rung động và mất mát.
Hắn chưa từng nghÄ© Triệu Trinh sẽ như váºy.
Äá»™t nhiên nhá»› tá»›i Vương Duy lúc ở Thanh ÄÆ°á»ng, từng há»i lúc Thái háºu y chết có khác lạ. Lại nói gần vua như gần cá»p, nói sau nà y sẽ không vá» Biện Kinh nữa. Lúc đó Äịch Thanh không hiểu, nhưng bây giá» hắn hiểu. Vương Duy nhất định đã nháºn ra Thái háºu trúng độc, Vương Duy cÅ©ng biết hạ độc là ai, y sợ Triệu Trinh hạ thá»§ vá»›i y, do đó rá»i khá»i Biện Kinh.
Triệu Trinh có chút hồn bay phách lạc, đứng ở đó nhất thá»i không biết nói gì má»›i tốt.
Những chuyện nà y chôn vùi rất lâu, y chỉ cho rằng Ä‘á»i nà y sẽ không có ngưá»i biết nữa. Nhưng Äịch Thanh là m thế nà o biết cả rồi? Chẳng lẽ, trên Ä‘á»i nà y tháºt sá»± có quá»·? Vừa nghÄ© tá»›i đây, sống lưng Triệu Trinh sáng lên, lại nhá»› tá»›i ánh mắt oán độc cá»§a Thái háºu trước lúc chết.
- Thái háºu mặc trang phục cá»§a vua để chết.
Äịch Thanh tiếp tục nói:
- Ngà i nói vá»›i quần thần không biết dụng ý cá»§a Thái háºu, quần thần suy Ä‘i Ä‘oán lại, tháºt sá»± Ä‘oán Ä‘á»u không đúng. Lúc đó Thái háºu muốn nói Triệu Trinh ngà i vì quyá»n thế không từ thá»§ Ä‘oạn!
Dừng lại má»™t lát, nhìn khuôn mặt xanh mét cá»§a Triệu Trinh, Äịch Thanh lại nói:
- Ngà i bảo Diêm Văn Ứng luôn hạ thuốc cho Thái háºu. Sau khi hại chết Thái háºu, vốn cho rằng chuyện nà y không ai biết, không ngá» Quách hoà ng háºu vô ý biết chuyện nà y. Thái háºu vừa chết, ngà i chán ghét Quách hoà ng háºu, do đó phế bà ấy Ä‘i. Nhưng Quách hoà ng háºu sau đó lấy chuyện nà y muốn uy hiếp ngà i, ngà i vì duy trì tôn nghiêm cá»§a ngà i, không muốn chuyện bị tố giác, lại lệnh Diêm Văn Ứng hạ thuốc giết bà ấy. Bá quan cảm thấy Quách hoà ng háºu chết rất kỳ quái, ngà i sợ chuyện bại lá»™, thế là đẩy Diêm Văn Ứng Ä‘i chết thay.
Chóp mÅ©i Triệu Trinh đã có mồ hôi, dưới ngá»n đèn chiếu rá»i sắc mặc hôi bại. Y vốn cho rằng bà máºt nà y chìm ẩn như váºy, không ngá» lại bị Äịch Thanh từng lá»›p mở ra.
- Diêm Văn Ứng tháºt sá»± trung thà nh vá»›i ngà i, cuối cùng Ä‘i chết vì n ngà i. Ngưá»i trong lòng có hổ thẹn, lúc nà y má»›i đỠbạt Diêm SÄ© Lương. Nhưng bây giá» ngà i vì trốn tránh trách nhiệm, lại muốn ban cái chết cho y sao?
Äịch Thanh Ä‘ang cưá»i, trong nụ cưá»i đầy là mỉa mai.
Diêm SÄ© Lương cả ngưá»i còn Ä‘ang phát run, không dám ngẩng đầu, nhưng trong mắt có nước mắt, nhá» và o trần ai.
Triệu Trinh nhìn thấy nụ cưá»i cá»§a Äịch Thanh, lá»a giáºn tÃch tụ bạo phát. Y tiến lên má»™t bước, giáºn dữ nói:
- Ta có gì sai? Ta chỉ là muốn lấy lại thứ cá»§a mình, cái nà y chẳng lẽ cÅ©ng có lá»—i sao? Thái háºu là mẹ nuôi ta, nuôi ta nhiá»u năm như váºy, nhưng trong mắt bà ấy đứa trẻ như ta hoà n toà n không bằng má»™t hoà ng vị. Nếu bà ấy bất nghÄ©a thì không thể trách ta vô nghÄ©a. Quách hoà ng háºu cả Ä‘á»i cưỡi lên đầu ta, còn muốn dùng chuyện nà y uy hiếp ta. Cô ta là tìm cái chết, thì không trách được ta!
Äịch Thanh đạm mạc nói:
- Váºy còn Lý Thuáºn Dung nữa, bà ấy cÅ©ng là tá»± mình tìm cái chết sao?
Triệu Trinh cả ngưá»i chấn động, lùi lại má»™t bước, khà n giá»ng:
- Ngươi nói cái gì?
Äịch Thanh lạnh lùng nói:
- Tháºt ra ngà i sá»›m biết Lý Thuáºn Dung là mẹ đẻ cá»§a ngà i, đúng không? Năm đó sau khi ngà i Ä‘i lăng VÄ©nh Äịnh thì đã biết được Lý Thuáºn Dung là chà thân cá»§a ngà i. Tất cả bà máºt vá» Thiên Thư, NgÅ© Long, Ä‘á»u là bà ấy nhá» Lý Dụng Hòa nói cho ngà i biết! Ngà i biết Lý Thuáºn Dung là mẹ đẻ cá»§a ngà i, nhưng Lưu thái háºu còn sống, ngà i sợ chuyện nà y có thay đổi, do đó vẫn không dám Ä‘i nháºn mẹ đẻ. Trước lúc Lý Thuáºn Dung chết, tháºt ra Ä‘á»u muốn có thể gặp lại mặt ngà i nhưng ngà i lại nhẫn tâm không gặp! Sau chuyện nà y ngà i giả bá»™ giáºt mình biết được, vì che dấu xấu hổ trong lòng, lúc nà y má»›i cố là m ra vẻ xúc động phẫn ná»™, là m vẻ muốn chém táºn giết tuyệt cả nhà Lưu gia. Lúc đó chỉ có ngà i và ta, ngà i ở trước quan tà i cá»§a Lý Thuáºn Dung, nói ngà i là thiên tá», không có lá»±a chá»n khác. Ngưá»i cầu xin tha thứ cá»§a bà ấy, bởi vì ngà i tá»± lòng có hổ thẹn!
Thân hình Triệu Trinh lung lay hai cái, trước mắt biến thà nh mà u đen, nghiêm nghị nói:
- Ngươi biết cả rồi? Cái nà y là ai nói cho ngươi biết?
Äịch Thanh thấy sắc mặt Triệu Trinh đã biết nói không giả, những tin tức nà y vốn có má»™t số là do Ä‘Ãch thân hắn trải qua, có má»™t số là Quách Tuân nói trong thư.
Cuối cùng hắn cÅ©ng hiểu rõ tại sao Lý Dụng Hòa cả ngà y uống rượu giải sầu, dung mạo tiá»u tụy, vì Lý Dụng Hòa có hổ thẹn vá»›i tá»· tá»·, cÅ©ng chán ghét Triệu Trinh.
Trước lúc Lý Thuáºn Dung chết, tuy có cÆ¡ há»™i, nhưng cuối cùng không có gặp lại đứa con thân sinh.
- Ai nói cho thần biết cÅ©ng không quan trá»ng, quan trá»ng là ngà i tháºt sá»± là m qua.
Trong mắt Äịch Thanh đầy là ý căm háºn, lặng lẽ nói:
- Kỳ thá»±c ngà i tháºt sá»± không dám tin ngà i có thể là m những chuyện nà y. Bây giá» nhá»› lại ngà i Ä‘i gặp Trương Diệu Ca có thể là nhá»› lại chuyện cÅ©, đương nhiên cÅ©ng là là m ra vẻ mù quáng, để Lưu thái háºu mê dại xem thưá»ng. Ngưá»i vì quyá»n vị, hại mẹ nuôi, hạ độc chết vợ, giết Diêm Văn Ứng trung thà nh táºn tâm, nhẫn tâm biết mẹ đẻ chết cÅ©ng không chịu gặp bà ấy. Triệu Trinh, thần tháºt sá»± không ngá» ngà i là ngưá»i như váºy!
Triệu Trinh nổi giáºn hÆ¡n:
- Ta bất luáºn thế nà o, luôn tốt vá»›i ngươi! Äịch Thanh, ngươi chá»› quên, ngươi có địa vị ngà y hôm nà y là má»™t tay ta nâng đỡ.
Äịch Thanh đột nhiên cưá»i ha ha, trong tiếng cưá»i có ý oán háºn nói không ra:
- Ngà i tháºt sá»± tốt vá»›i ta. Ngà i cÅ©ng không tốt vá»›i Phạm Trá»ng Yêm sao? Ngà i muốn là m má»™t minh quân thiên cổ, lại luôn lo lắng ngưá»i khác mưu đồ vương vị cá»§a ngà i. Phạm Trá»ng Yêm danh vá»ng cao rồi, ngà i liá»n đá ông ấy ra khá»i Biện Kinh. Ta danh vá»ng cao rồi, thì ngà i ban cho ta má»™t ly rượu độc, ngưá»i như váºy là rất tốt vá»›i chúng thần sao? Triệu Trinh, bây giá» thần má»›i biết, ngà i không cần cái gì tướng quân, không cần cái gì thống nhất, ngà i tốt vá»›i thần, tháºt ra chỉ là hy vá»ng thần là má»™t con chó, theo bên cạnh ngưá»i thì được rồi. Lúc không cần ngà i hoà n toà n có thể má»™t chân đá văng con chó nà y. Cái gì minh ước huyết thá», cái gì Kim thư thiết khoán, Ä‘á»u là nói dối. Trong mắt Triệu Trinh ngà i tất cả không quan trá»ng bằng má»™t đế vị!
Triệu Trinh nắm chặt hai nắm tay, cả ngưá»i run sợ, đột nhiên kêu lên:
- Nếu ngươi là ta, ngươi là m thế nà o? Ta vốn là má»™t hoà ng đế, nhưng trước khi gặp được ngươi, má»—i ngà y nằm má»™ng Ä‘á»u là bị ngưá»i ta túm từ ghế rồng vứt xuống nhà giam. Ta má»—i ngà y Ä‘á»u là sống không bằng chết, lúc ngá»§ thì sợ nhìn thấy Ä‘ao kiếm ká» cổ, nếu ta không là m gì chỉ có má»™t con đưá»ng chết! Ta là hoà ng đế, nhưng cả cả con chó cÅ©ng không bằng! Ngươi nói cho ta biết, ngươi là ta, ngươi sẽ là m thế nà o?
Äịch Thanh không nói chỉ là im lặng nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh bước lên mấy bước, đã đối mặt vá»›i Äịch Thanh, nhìn chằm chằm Äịch Thanh nói:
- Bởi vì ta nói vá»›i mình, ta nhất định muốn sống giống như con ngưá»i, quyá»n lợi cá»§a ta, ai cÅ©ng không Ä‘á»at được.
- Bởi vì ngà i phát hiện thần có uy hiếp, thì muốn diệt trừ thần.
Äịch Thanh cưá»i, trong nụ cưá»i mang phần bất đắc dÄ© nói không ra.
Triệu Trinh không nói, nhưng thần tình y như băng, đã nói cho Äịch Thanh biết đáp án.
- Ngà i tuy cùng ta láºp minh ước, nhưng vẫn luôn đỠphòng thần, thỉnh thoảng dùng gia pháp tổ tông biểu đạt bất đắc dÄ© cá»§a ngà i. Nếu ngà i tháºt sá»± có lòng, biến pháp sẽ không thất bại. Nếu ngà i tháºt sá»± có lòng, thì sẽ không cố ý đỠbạt thần là m Xu Máºt sứ, sau đó bà y mưu đặt kế cho những ngưá»i đó chá»i rá»§a thần. Ngà i không muốn thất tÃn vá»›i ngưá»i Ä‘á»i, thất tÃn vá»›i thiên hạ.... sau đó thì ngà i chuẩn bị ly rượu đó.
Triệu Trinh nghe Äịch Thanh nói tá»›i đây, bá»—ng dưng trở nên kÃch động:
- Rượu đó không phải ta chuẩn bị, ta chỉ là ... chỉ là phẫn ná»™ tại sao ngươi quấy rối Trương mỹ nhân. Ngươi nên biết, cô ấy là nữ nhân ta yêu nhất! Chuyện khác ta có thể nhịn ngươi, nhưng chuyện nà y ta không chịu được! Trước lúc cô ấy chết Ä‘á»u nói không sai, cô ấy không sai, sai là ai?
Äịch Thanh nhẹ nhà ng thở dà i, cướp lá»i nói:
- Ngà i tá»›i bây giá», vẫn muốn gạt thần sao?
Äá»™t nhiên Triệu Trinh dừng lại, thần sắc có quái dị nói không ra.
Äịch Thanh dá»i ánh mắt Ä‘i, tá»±a hồ không muốn nhìn thần sắc cá»§a Triệu Trinh nữa:
- Nhá»› lúc đó lần đầu tiên thần gặp được, thần nghe nói ngà i nói vá»›i trụ trì Äại tướng quốc luôn cảm thấy xung quanh có địch, như ở nhà giam...
Triệu Trinh hÆ¡i cả kinh, không ngá» Äịch Thanh lại biết chuyện nà y.
- Lúc đó trụ trì khuyên ngà i trong lòng có địch, chá»— chá»— Ä‘á»u là địch. Ngà i nói ngươi hiểu rồi.
Äịch Thanh mỉm cưá»i nói:
- Nhưng ngà i hoà n toà n không hiểu, Ä‘á»i nà y cá»§a ngà i do váºy sẽ không có bằng hữu, chỉ có thể có kẻ địch không cùng. Có thể cho dù ngà i hiểu rồi, ngà i cÅ©ng không muốn bá» má»™t ý niệm, tá»± táºn đáy lòng ngà i vẫn là kiêng kị thần cầm quyá»n, còn là sợ thần mưu đồ địa vị cá»§a ngà i. Trương mỹ nhân chỉ là cái cá»› cá»§a ngà i, ly rượu nà y cá»§a ngà i vốn không phải cho ta uống, có lẽ ngà i vẫn không muốn ta chết, bằng không cÅ©ng sẽ không để Khâu Minh Hà o dá»… dà ng tha cho thần tá»›i đây... Ngà i chÃnh là muốn bảo ta rút lui, có phải không?
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
Chữ ký của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:30 PM
Äá»a Lạc Äế Vương Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 497: Ước hẹn (1)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Trên mặt đầy rã rá»i, Äịch Thanh buồn bã nói:
- Trong rượu có độc, trong lòng cà ng độc. Ngà i chỉ nhìn quyá»n vị, nhưng không biết trong lòng thần chỉ có VÅ© Thưá»ng. Trong lòng ngà i có lẽ cái gì cÅ©ng không bằng giang sÆ¡n, nhưng không biết cả giang sÆ¡n trong mắt Äịch Thanh cÅ©ng không bằng VÅ© Thưá»ng mở mắt nhìn.
Trên mặt Triệu Trinh cuối cùng có ý hổ thẹn, muốn nói cái gì, nhưng môi lay lay động cuối cùng không có nói gì.
- Thần chỉ là thiếu niên nhà nông, gặp gỡ ngẫu nhiên, tá»›i chức tướng vị hôm nay, trong mắt ngà i và những bá quan đó, thần không có lý do tiến bước nữa. Do đó các ngưá»i trước sau nghÄ© thần giống như các ngưá»i, đạt được giang sÆ¡n có tác dụng gì chứ?
Trong mắt Äịch Thanh đầy là cảm thán, nhìn Triệu Trinh nói:
- Còn không phải giống ngươi? Hay giống Nguyên Hạo? Giang sÆ¡n cà ng nặng, cÅ©ng không bằng má»™t VÅ© Thưá»ng. Ngà i có biết tại sao Trương mỹ nhân muốn hại thần?
Triệu Trinh cắn răng nói:
- Trương mỹ nhân không có lỗi.
- Cuối cùng ngà i vẫn không tin thần.
Äịch Thanh phiá»n muá»™n nói:
- Nhưng thần vẫn muốn nói, con gái cá»§a Bát vương gia không phải Dương VÅ© Thưá»ng mà là Trương mỹ nhân!
Má»™t lá»i vừa rÆ¡i, Ä‘iện im lặng không tiếng động. Triệu Trinh lảo đảo vá» phÃa sau mấy bước, thất thần nói:
- Cái gì? Không thể, không thể. Ngươi gạt ta!
Äá»™t nhiên khà n giá»ng quát:
- Äịch Thanh, ngươi gạt ta! Bây giá» cô ấy chết rồi, ngươi đương nhiên nói cái gì cÅ©ng được.
Äịch Thanh lạnh lùng nói:
- Tại sao thần phải gạt ngà i? Bây giá» thần hà tất gạt ngà i? Äịch Thanh ta nếu giết ngà i, mưá»i Triệu Trinh cÅ©ng giết được.
Triệu Trinh trong lòng hÆ¡i run, lúc nà y má»›i ý thức được nguy hiểm cá»§a Äịch Thanh trước mặt, y trước đây chưa từng nghÄ© qua.
Äịch Thanh trong lòng nghÄ© tá»›i, nói cho ta cái bà máºt nà y là Tà o hoà ng háºu, là m sao cô ấy biết tin tức nà y chứ? Ôi, hÆ¡n phân ná»a là cô ấy thấy Triệu Trinh quá mức thân thiết vá»›i Trương mỹ nhân, lo lắng vị trà Hoà ng háºu khó giữ. Cô ấy ngoà i sáng là m bá»™ tương xưng tá»· muá»™i vá»›i Trương mỹ nhân, nhưng âm thầm Ä‘i Ä‘iá»u tra xuất thân cá»§a Trương mỹ nhân, hy vá»ng mượn nó để tạo chuyện. Tà o hoà ng háºu vốn là háºu nhân cá»§a quân Quy NghÄ©a Tà o gia, còn Ä‘iá»u tra ra Bát vương gia vẫn Ä‘ang tìm Hương Ba Lạp, cÅ©ng Ä‘iá»u tra ra thân thế tháºt sá»± cá»§a Trương mỹ nhân.
Thì ra Trương mỹ nhân mới là con gái của Bát vương gia.
Khó trách sau khi Bát vương gia giả chết sắc mặt Trương mỹ nhân không bình thưá»ng, láºp tức muốn hại Äịch Thanh hắn. Chẳng trách Trương mỹ nhân cho dù chết, cÅ©ng không tha Äịch Thanh hắn.
Äịch Thanh trong vô ý phá há»§y đại kế cá»§a Bát vương gia.
Vừa nghÄ© tá»›i đây, trong trái tim băng giá cá»§a Äịch Thanh lại mang lòng chua xót. Lòng chua xót là cuối cùng hắn vẫn không có giúp Dương VÅ© Thưá»ng tìm ra tung tÃch cá»§a cha đẻ, trái tim băng giá là Bát vương gia rõ rà ng cÅ©ng có âm mưu rất lâu. Ông ta sá»›m Ä‘iá»u ra ra con gái ở đâu, đánh tráo con gái đưa tá»›i nhà khác, lại cố là m không biết tung tÃch cá»§a con gái. Sau đó nháºn Dương VÅ© Thưá»ng là m con gái, lừa gạt Thái háºu, rõ rà ng là rắp tâm hại ngưá»i.
Còn tại sao Trương mỹ nhân có cách cư xá» như Vương Ngá»c Yên, không cần há»i, nhất định là Bát vương gia từ lâu dạy dá»— tốt đứa con gái nà y, nhưng ném cho Triệu Trinh.
Bát vương gia khổ tâm chuẩn bị kỹ, tuy nói nhìn như không để ý thế sự, rõ rà ng cũng muốn mưu đồ giang sơn. Chỉ đáng tiếc... Triệu Trinh từ lâu đối với Bát vương gia lòng có nghi kỵ.
Thì ra trước đây rất lâu rất lâu, đã có ngưá»i gây chuyện trong nà y, nhưng Äịch Thanh hắn mãi tá»›i bây giá» má»›i phát hiện.
Äịch Thanh lại nghÄ©:
- Tại sao Tà o hoà ng háºu muốn nói chuyện nà y cho ta biết chứ? Phải rồi, cô ấy biết ta nhất định sẽ gặp mặt Triệu Trinh, cÅ©ng nhất định sẽ nói chuyện nà y cho Triệu Trinh. Sau khi Triệu Trinh biết, tình cảm đối vá»›i Trương mỹ nhân nhất đị sẽ phai nhạt, váºy vị trà Hoà ng háºu cá»§a cô ấy tá»± nhiên giữ vững rồi. Nói như váºy, Thưá»ng Ninh cÅ©ng là cô ấy tìm đến, nhưng Thưá»ng Ninh không biết những cái nà y.
NghÄ© tá»›i đây, Äịch Thanh nhá»› tá»›i Tà o hoà ng háºu ngoà i Ä‘iện, không biết trong lòng là mùi vị gì.
- Ngà i tin hay không cÅ©ng không quan trá»ng, nhưng thần muốn nói, đã nói xong.
Äịch Thanh nhìn Triệu Trinh sắc mặt trắng bệch, đầm đìa mồ hôi, bi ai nói:
- Tháºt ra ngà i muốn thần bá» Ä‘i, nói má»™t má»™t tiếng thì được rồi, hà tất dùng tâm cÆ¡ như váºy? Äịch Thanh thần lần nà y vá» kinh má»™t chuyến, không vì giang sÆ¡n, không vì Triệu Trinh ngà i, chỉ vì thần vẫn là Äịch Thanh. Nhưng cuối cùng Äịch Thanh chỉ là Äịch Thanh, sẽ không là Hoắc Khứ Bệnh. Có lẽ Äịch Thanh thần nợ Chá»§ng Thế Hà nh, nợ Phạm Trá»ng Yêm, nợ Quách đại ca, nợ huynh đệ Tây Bắc rất nhiá»u, nhưng thần duy nhất không nợ Triệu Trinh ngà i cái gì. Äồ cá»§a ngà i cho thần, hôm nay thần Ä‘á»u trả lại ngà i, ngà i cần giang sÆ¡n, thần cần VÅ© Thưá»ng, từ nay vá» sau, thần và ngà i Ä‘oạn nghÄ©a tuyệt ân, không nợ nhau.
Giữa lúc nói, Äịch Thanh vừa vá»— vá» Ä‘ao, trưá»ng Ä‘ao sáng choang vá»t ra lóe lên không trung, đột nhiên thà nh hai Ä‘oạn.
Còn Äịch Thanh sá»›m quay ngưá»i Ä‘i, trước khi ra khá»i Ä‘iện nói má»™t câu cuối cùng:
- Sau nà y Äịch Thanh đã chết, ngà i cÅ©ng không cần lo lắng chuyện giang sÆ¡n nữa, ngà i thắng rồi!
Âm thanh đó mang âm cuối, bay ra khá»i đại Ä‘iện.
Bá»n thị vệ thấy Äịch Thanh ra Ä‘iện, không hẹn mà cùng xông tá»›i bên cạnh. Thưá»ng Ninh chẳng biết lúc nà o sá»›m tá»›i gần trước Ä‘iện nghe được hãi hồn, hai mắt đẫm lệ sương mù.
Thấy Äịch Thanh nghiêng ngưá»i qua, cô má»›i định Ä‘uổi theo, lại bị Tà o hoà ng háºu nắm lại.
Chỉ thấy bóng hình đó chỉ là thoáng trong đêm tối thì đã biến mất không thấy. Thưá»ng Ninh nghÄ© tá»›i trước đây không lâu má»›i nói:
- Nếu tháºt có duyên, chỉ mong Ä‘á»i nà y thưá»ng thấy, nhưng hôm nay vừa biệt, chỉ sợ Ä‘á»i nà y không gặp nữa.
Vừa nghĩ tới đây, không kìm được trống trải trong lòng, lệ ướt vạt áo.
Có ánh trăng lÆ¡ lá»ng treo, rải ra ánh sáng lạnh lùng, chiếu lên ngưá»i cá»§a cô gái mặc áo dà i mà u và ng. Có tịnh mịch cô đơn nói không ra, sắc trăng lan khắp, nhưng rắc không tá»›i phÃa đại Ä‘iện đèn Ä‘uốc sáng trưng.
Ở đại Ä‘iện, chá»— ngá»n đèn chiếu rá»i, Triệu Trinh đứng ở đó, trên mặt có ảm đạm giống như bóng cây trong mặt trăng.
***
Phát huy lá»±c lượng TÃch Lệ ra.
Thá»i Ä‘iểm Äịch Thanh nghe được câu nà y láºp tức nhá»› ra đã từng thấy váºt đó ở lăng VÄ©nh Äịnh. Hắn láºp tức lẻn và o Lăng VÄ©nh Äịnh lấy ra váºt ấy. Mà trước đó, VÅ© Thưá»ng đã sá»›m được đưa đến Äôn Hoà ng. Khi tiếp tục tiến và o lăng VÄ©nh Äịnh, đột nhiên Äịch Thanh nghÄ© đến, rốt cuá»™c Triệu Trinh biết bao nhiêu vá» Hương Ba Lạp? Triệu Trinh có biết vá» NgÅ© Long hay không? Triệu Trinh chưa từng há»i vá» chuyện NgÅ© Long, hay là giống như Lưu Thái háºu Ä‘em cất NgÅ© Long và o Äại Tướng Quốc Tá»±, vốn cÅ©ng không muốn Triệu Hằng tỉnh lại?
Chuyện cũ khó theo, cũng không muốn nghĩ...
Hà n Tiếu thấy Äịch Thanh vẫn nhÃu mà y, liá»n an á»§i:
- Äịch tướng quân, trá»i xanh có mắt, chắc chắn Dương cô nương sẽ tỉnh lại.
Y an á»§i như váºy, nhưng cÅ©ng không biết tá»± bao giá» sá»± tá»± tin trong lòng cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i.
Äịch Thanh vẫn Ä‘ang suy nghÄ© chuyện khác đến thất thần. Lúc nà y hai ngưá»i Ä‘i ngang qua dãy núi dà i, chợt nghe có tiếng Khương địch du dương...
Tiếng Khương địch kia trà n đầy rả rÃch mênh mông, trong đó còn có cảm thán sầu khổ, má»™t khúc thong thả mà vút táºn thiên cổ, thê lương thế gian.
Äịch Thanh nghe tiếng sáo kia, vẻ mặt bất chợt khác thưá»ng.
Hà n Tiếu thấy váºy có chút khó hiểu, thầm nghÄ© tiếng sáo nà y mặc dù hay, mà Äịch Thanh lại không phải là ngưá»i phong nhã, vì sao nghe tiếng sáo thì dừng bước chân.
Äịch Thanh có chút do dá»±, rồi giục ngá»±a đến chá»— tiếng sáo vá»ng tá»›i. Hà n Tiếu khó hiểu, những vẫn Ä‘i theo sát.
Má»™t góc sÆ¡n lÄ©nh kia có má»™t ông lão Ä‘ang thổi Khương địch. Ãnh nắng và ng rá»±c rỡ rÆ¡i xuống chiếu và o trên khuôn mặt trà n đầy tang thương kia, còn có chút ưu sầu cảm khái, trên mặt ông lão kia sá»›m đã rÆ¡i lệ đầy mặt.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:31 PM
Äá»a Lạc Äế Vương Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 498: Ước hẹn (2)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Ông lão đau lòng vì chuyện cũ gì?
Khi Äịch Thanh nhìn thấy ông lão kia, trong lòng chấn động, hắn biết ông lão đó, lúc trước hắn ở trại Bình Viá»…n bị Bồ Äá» Vương đánh trá»ng thương hôn mê, trên đưá»ng Ä‘i vá» phÃa tây thì được Phi Tuyết cứu, ông lão chÃnh là ngưá»i đánh xe ngá»±a đó.
Chẳng trách hắn cảm thấy tiếng Khương địch mơ hồ quen thuộc...
Cây cá» thương thu, thiá»n như lá»™, chiá»u tuyết gió sá»›m không nÆ¡i nương tá»±a.
Anh hùng tá»± chuốc khổ, hồng nhan dá»… tuổi xế chiếu, má»™t thân nà y khó thoát khá»i số mệnh!
Khúc ca mà ông lão thổi kia chÃnh là khúc ca mà lúc trước Phi Tuyết thưá»ng hay lẩm nhẩm. Vì sao lúc nà y ông lão lại thương tâm như thế?
Äịch Thanh hoang mang Ä‘i tá»›i bên ông lão. Ông lão kia thấy Äịch Thanh, trong mắt đột nhiên hiện lên tia kÃch động, đứng phắt lên lảo đảo bước tá»›i, má»™t phát bắt được Äịch Thanh, nói gì đó.
Lúc nà y Äịch Thanh má»›i nhá»› ra hắn và ông lão khác ngôn ngữ liá»n quay sang nhìn Hà n Tiếu, nói:
- Hà n Tiếu, ông lão nói gì?
Hắn biết Hà n Tiếu tinh thông ngôn ngữ các châu nam bắc, cho dù là tiếng Tây Tạng cÅ©ng biết khá nhiá»u.
Äá»™t nhiên Äịch Thanh thấy trên mặt Hà n Tiếu lá»™ vẻ bất an và kinh ngạc, má»™t lát sau lại chuyển thà nh sá»± lo lắng và tiếc nuối chán nản.
Äịch Thanh nháºn thấy Hà n Tiếu khác thưá»ng, trong lòng cÅ©ng dâng lên sá»± bất an, quát:
- Hà n Tiếu, ông lão nói gì, ngươi mau nói ta biết!
...
Äịch Thanh không biết là m thế nà o tá»›i được Äôn Hoà ng, cÅ©ng không biết là m thế nà o và o được Hương Ba Lạp. Má»i ngưá»i biết Äịch Thanh quay vá», hoan hô rầm trá»i.
Khi Quách Tuân ra nghênh đón, nhìn thấy Hà n Tiếu cầm chiếc hộp kia thì khẽ thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm:
- Xem ra hết thảy số mệnh đã định rồi.
Phi Tuyết nháºn chiếc há»™p, nhìn má»™t lúc, trên mặt lá»™ nụ cưá»i hiếm thấy, nà ng nhìn Äịch Thanh, nói:
- Äã chuẩn bị xong hết rồi...
Còn chưa nói hết, sắc mặt đã thay đổi.
Trâm Hương Ba Lạp yên lặng rÆ¡i Ä‘á»u có thể nghe được.
Ai cÅ©ng thấy trên mặt Äịch Thanh á»§ dá»™t, Hà n Tiếu lặng lẽ gục đầu xuống, thần sắc cÅ©ng trầm Ä‘i. Rốt cuá»™c hai ngưá»i nà y đã xảy ra chuyện gì?
Äịch Thanh không nhìn Quách Tuân và Phi Tuyết, mà đi tá»›i trước ngưá»i Dương VÅ© Thưá»ng.
Dương VÅ© Thưá»ng chưa bao giá» thay đổi.
Thá»i gian như nước chảy, hoa nở hoa rÆ¡i, trăng rụng trên đỉnh Quan SÆ¡n cÅ©ng không là m biến đổi dung nhan tuyệt thế cá»§a Dương VÅ© Thưá»ng.
Dương VÅ© Thưá»ng ở trong quan tà i kÃnh khép hỠđôi mắt, giống như Ä‘ang trong giấc má»™ng bao năm vẫn chưa tỉnh.
Äịch Thanh khẽ vuốt vẻ quan tà i bằng kÃnh trong suốt kia, trong mắt đã có nước mắt. Hắn biết cho dù Bát Vương gia lừa gạt Äịch Thanh hắn thế nà o, nhưng chuyện cuối cùng là m cho hắn khiến Äịch Thanh hắn cả Ä‘á»i cảm kÃch, bởi váºy mặc dù hắn bắt được Bát Vương gia, nhưng vẫn thả ông ta.
Nhưng mặc dù hắn thả ngưá»i ra ngoà i, nhưng váºn mệnh vẫn trêu cợt hắn.
Quách Tuân nháºn thấy Äịch Thanh khác thưá»ng, Ä‘i tá»›i há»i:
- Äịch Thanh, đệ là m sao váºy?
Dưá»ng như Phi Tuyết cÅ©ng có chút bất an, nhưng vẫn kiên định Ä‘i tá»›i bên cạnh Äịch Thanh, nói:
- Äịch Thanh, ngươi yên tâm, thần nữ sẽ không gạt ta. Ban đầu lúc nà ng rá»i Ä‘i, ta và nà ng từng nói chuyện vá»›i nhau, chỉ cần có TÃch Lệ, NgÅ© Long và Há»™p Như à cùng má»™t chá»—, hÆ¡n nữa thần nữ có để lại cÆ¡ quan mở chiếc há»™p ra, thì nhất định có thể cứu ngưá»i chết sống lại. CÆ¡ quan mở há»™p kia ta đã cất kỹ rồi...
Trong lúc nói chuyện, Phi Tuyết Ä‘em chiếc há»™p mà Äịch Thanh lấy ra từ lăng VÄ©nh Äịnh kia đặt và o má»™t hốc trong vách tưá»ng ngá»c bÃch, chỉ nghe “cắc†má»™t tiếng, chiếc há»™p đã nháºp và o vách tưá»ng. Dưá»ng như Phi Tuyết rất quen thuá»™c đối vá»›i việc nà y, nên thao tác rất thuần thục.
Nhìn Äịch Thanh thương tâm, Phi Tuyết cÅ©ng muốn rÆ¡i lệ theo.
Vết thương trong tim hắn, nà ng cũng khổ sở.
Nhưng vì sao nà ng khổ sở?
Phi Tuyết thấy Äịch Thanh không nói gì, khẽ an á»§i:
- Ngươi sợ không cứu sống được Dương VÅ© Thưá»ng sao? Ngươi không cần sợ, ta là m xong hết rồi, ta có thể cam Ä‘oan vá»›i ngươi, chỉ cần ngươi đặt NgÅ© Long và TÃch Lệ và o má»™t chá»—, đến lúc đó ngươi ấn và o cÆ¡ quan nà y...
Phi Tuyết chỉ và o nÆ¡i lồi ra tại vách tưá»ng bạch ngá»c, nói:
- Chỉ cần ngươi ấn và o đó, phÃa trên kia nhất định sẽ có ánh sáng sắc bén chiếu và o quan tà i kÃnh, lá»±c lượng đó sẽ là m VÅ© Thưá»ng tỉnh lại...
Thấy Äịch Thanh vẫn không nói, rốt cuá»™c Phi Tuyết cÅ©ng sốt ruá»™t:
- Äịch Thanh, hãy tin ta.
Äịch Thanh cháºm rãi quay đầu lại, nhìn Phi Tuyết, hai trong mắt trà n đầy tÆ¡ máu, khà n giá»ng nói:
- Năng lượng nà y có thể cứu được mấy ngưá»i?
Quách Tuân thay đổi sắc mặt, Phi Tuyết cũng chau hà ng mi, sau một lúc lâu mới nói:
- Thần nữ nói nhất định có thể cứu má»™t ngưá»i. Ngươi còn muốn...cứu ngưá»i khác sao?
Lá»i nói cá»§a nà ng đột nhiên không còn lưu loát, trong mắt hiện lên sá»± nghi hoặc lo sợ, quay sang nhìn Quách Tuân.
Äịch Thanh lẩm bẩm:
- Nói như váºy, chỉ có thể cứu được má»™t ngưá»i? Váºy còn ngưá»i kia, phải là m sao bây giá»?
Hắn đột nhiên vươn tay bắt lấy tay Phi Tuyết, khà n giá»ng nói:
- Váºy ngươi nói cho ta biết, ban đầu ngươi ở Bình Viá»…n, vì sao phải dẫn ta tá»›i Hương Ba Lạp?
Phi Tuyết giãy ra nhưng không thoát được bà n tay như vòng sắt kia, không ngá» Äịch Thanh lại há»i câu nà y, Phi Tuyết do dá»± má»™t chút má»›i đáp:
- Ta muốn để ngươi đến là giúp thần nữ tìm bạn lữ của nà ng.
- Ngươi nói dối!
Äá»™t nhiên Äịch Thanh hét to, trên mặt trà n ngáºp Ä‘au đớn, đã mất Ä‘i sắc thái bình thưá»ng.
Phi Tuyết khẽ biến đổi sắc mặt, thân hình má»m mại khẽ run rẩy nhưng giây lát lại trở nên bình tÄ©nh, nói từng chữ:
- Ta không nói dối!
- Äến bây giá» muá»™i còn không chịu nói chân tướng cho ta sao?
Hà ng mi Äịch Thanh ướt tá, cầm chặt tay Phi Tuyết:
- Muá»™i dẫn ta đến Hương Ba Lạp, là vì tìm trà nhá»› kiếp trước cá»§a ta. Bởi vì muá»™i lÃ ÄÆ°á»ng Phi Tuyết, ta là Äoà n Tư Bình!
Má»™t câu rÆ¡i xuống khiến tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh sợ.
Chỉ có Hà n Tiếu cúi đầu rÆ¡i lệ, nụ cưá»i khóe miệng cÅ©ng không thấy nữa.
Phi Tuyết chấn động, ánh mắt nhìn Äịch Thà nh trà n ngáºp sá»± phức tạp. Nà ng bôn ba nhiá»u năm, chỠđợi đằng đẵng, chẳng lẽ chỉ vì lá»i nói nà y?
Nà ng lÃ ÄÆ°á»ng Phi Tuyết, hắn là Äoà n Tư Bình.
Ước hẹn kiếp trước, kiếp nà y gặp lại? Lá»i thá» nà y, ước hẹn sá»›m định!
Cuối cùng vẫn phải lắc đầu, cuối cùng vẫn phải bình tĩnh, Phi Tuyết nói:
- Ta không biết ngươi nói cái gì?
Trong mắt Äịch Thanh đã có nước mắt, khà n giá»ng nói:
- Vì sao? Vì sao! Vì sao đến hiện giá» muá»™i vẫn không chịu nói chân tướng cho ta? Äan Äan từng nói ước hẹn kiếp sau, vì sao ta không tin cô ấy? Lúc đó muá»™i nghe được, tại sao lại có biểu hiện khác thưá»ng? Vì sao trong trà nhá»› cá»§a ta luôn luôn có hình bóng cá»§a muá»™i? Vì sao muá»™i liên tục cứu ta, luôn ở bên ta, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Phi Tuyết bình tĩnh nói:
- Äây...chỉ là truyá»n thuyết, cÅ©ng là ảo giác.
Hai tay Äịch Thanh siết chặt cổ tay Phi Tuyết, lá»›n tiếng nói:
- Không phải, muá»™i gạt ta! Năm đó Äoà n Tư Bình vì được giang sÆ¡n, tiến và o Hương Ba Lạp, hắn và thần nữ uống máu ăn thá», đã thá» vì thần nữ tìm bạn lữ mà quyết định, lấy giang sÆ¡n là m đánh cược, nếu lá»i hứa không tuân thá»§, chẳng những mất giang sÆ¡n, hÆ¡n nữa còn mất Ä‘i ngưá»i phụ nữ yêu thương nhất! Hắn mất Ä‘i ÄÆ°á»ng Phi Tuyết! Mà lúc Phi Tuyết ra Ä‘i, hắn và Phi Tuyết đã hẹn ước, rằng kiếp nà y không thể nắm tay nhau thì sẽ gặp lại ở kiếp sau!
“Ta - Äoà n Tư Bình...ÄÆ°á»ng Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết, Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp tình nà y không đổi thay!
Phi Tuyết, trẫm thà từ bỠgiang sơn, cũng muốn giữ nà ng ở bên trẫm, nhưng trẫm lại không giữ được nà ng.
Tư Bình, chúng ta Ä‘á»i nà y không thể ở bên nhau, nhưng khi muá»™i tái sinh, nhất định sẽ tìm huynh, nhất định!â€
Thì ra lá»i nói trong mÆ¡ kia chÃnh là ước hẹn cá»§a kiếp trước!
Phi Tuyết gục đầu xuống, tay áo không gió mà lay động.
Äịch Thanh nhìn Phi Tuyết, bá»—ng dưng nghÄ© đến ban đầu chạy trốn tại Hương Ba Lạp, lá»i Phi Tuyết nói hóa ra Ä‘á»u là những câu thâm ý.
- Nhìn rất giống ta và ngươi, bá»n há» là m gì váºy?
- Bá»n há» quỳ đối diện vá»›i nhau, chẳng lẽ là bái thiên địa sao?
Rất lâu rất lâu trước kia, một đôi nam nữ...
- Äúng váºy, chÃnh là Long Mã Thần thương Äoà n Tư Bình, ngươi có ấn tượng vá» hắn không?
- Äúng rồi, chắc ngươi không có ấn tượng vá» hắn rồi.
Lúc trước Äịch Thanh nghe những lá»i nà y, cảm thấy như gió thoảng, nhưng bây giá» nghÄ© lại, hóa ra má»—i má»™t câu nói Ä‘á»u từ trong tim, trong đó hà m chứa biết bao huyết lệ chua xót, và sá»± hy vá»ng khôn cùng.
Phi Tuyết kỳ vá»ng hắn có thể nhá»› chuyện kiếp trước, thì ra Phi Tuyết chưa bao giá» quên!
Phi Tuyết thỠphải tìm được hắn, tìm được tình yêu chân thà nh kiếp trước, Phi Tuyết là m được.
Nhưng vì sao hắn lại quên?
Chẳng lẽ, là bởi vì cây kim cá»§a Äa Văn Thiên Vương kia khiến hắn chiếm được thần lá»±c cá»§a NgÅ© Long, nhưng lại khiến hắn không có cách nà o nhá»› ra được ước hẹn kiếp trước.
Và i lần trong mÆ¡ hắn nghe được má»™t thanh âm mênh mông, thanh âm kia chỉ có hai chữ “Äến đâyâ€, hắn vẫn không hiểu là có ý gì, gá»i hắn đến đâu, hóa ra hết thảy Ä‘á»u là triệu táºp trà nhá»› ẩn sâu trong đầu óc hắn.
Vừa nghÄ© đến đây, lòng Äịch Thanh lại Ä‘au đớn khôn cùng, rÆ¡i lệ nói:
- Äoà n Tư Bình sá»›m đã quên kiếp trước, nhưng ÄÆ°á»ng Phi Tuyết lại chưa bao giá» quên. Nà ng nhiá»u lần trải qua vất vả, tìm được Hương Ba Lạp, không biết nà ng đã phải lưu lạc bao lâu má»›i gặp được Äịch Thanh. Không biết nà ng đã phải cố gắng bao nhiêu má»›i có thể bình tÄ©nh há»i má»™t câu vá» há» tên cá»§a Äịch Thanh.
Suy nghÄ© xoay chuyển, nhá»› lại lúc trước từng gặp má»™t hình ảnh, nữ tá» có đôi mắt xanh thẳm kia bá»—ng dưng há»i:
- Ngươi tên là gì?
- Äịch Thanh, tên ngươi là Äịch Thanh? Hay, hay lắm!
Giá»ng Ä‘iệu đó rất kỳ lạ, giống như kiếp nà y má»›i gặp mà như khắc cốt tam sinh.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:33 PM
Äá»a Lạc Äế Vương Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 499: Ước hẹn (3) - Kết thúc
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Phi Tuyết cúi đầu thấp xuống, nước mắt cuối cùng đã rÆ¡i...Thì ra táºn đến bây giá» nà ng má»›i biết, cho dù không có kiếp trước, Äịch Thanh vẫn luôn nhá»› nà ng. Nà ng vốn không dám khẳng định, nhưng nà ng sao có thể quên được?
Nước mắt Äịch Thanh rÆ¡i xuống bên gò má, nói tiếp:
- Äoà n Tư Bình không biết gì cả, nhưng Phi Tuyết vẫn lặng lẽ Ä‘i bên cạnh hắn, bởi váºy bá»n há» má»›i có thể gặp nhau ở Biện Kinh. Äoà n Tư Bình vẫn hoà n toà n không biết gì cả, mà Phi Tuyết lại biết hết thảy kiếp nà y cá»§a Äoà n Tư Bình.
Lại nhá»› lúc tá»›i Biện Kinh gặp nhau ở Äại Tướng Quốc Tá»±, từng câu cá»§a Phi Tuyết, hóa ra có ngà n vạn hà m ý.
- Biện Kinh cÅ©ng không tệ, nhưng ta không thÃch. Má»™t nÆ¡i tốt hay xấu đến thế nà o, không cần biết nó có phồn hoa bao nhiêu, không cần biết nó tươi đẹp bao nhiêu, cÅ©ng không quan tâm có bao nhiêu ngưá»i, chỉ cần biết trái tim cá»§a ngưá»i đó thôi.
- Nói ngươi cũng sẽ không đồng ý. Hiện tại ngươi ở Biện Kinh không ra nữa, sao vô duyên cớ cùng ta đi trăm núi ngà n sông?
- Năm nay hoa vẫn đẹp như năm trước, nhưng ngưá»i năm trước đã già . Ai biết ngưá»i già không bằng hoa, nhưng hoa rÆ¡i xin ngưá»i chá»› quét. Cuá»™c Ä‘á»i cay đắng ngắn ngá»§i, có lẽ tháºt sá»± không bằng hoa nở hoa tà n...
- Ngươi đương nhiên cÅ©ng có ngưá»i thương, nếu như ngươi có thể, sẽ không giống Äịch Thanh? Äặt mình trong hoà n cảnh khác, ngươi không nên là m khó hắn!
Hóa ra lúc đó Phi Tuyết cÅ©ng đã quyết định, không là m khó hắn nữa. Hoặc Phi Tuyết sá»›m đã biết, kiếp nà y cá»§a Äịch Thanh cÅ©ng đã có ước hẹn, nà ng không muốn là m khó hắn.
Nà ng không muốn cưỡng cầu.
Nếu ước hẹn kiếp trước đã bị tình cảm chân thà nh là m quên Ä‘i, nà ng dù Ä‘au lòng nhưng cÅ©ng không há» hối háºn.
Nước mắt kia chảy xuống khóe miệng mặn chát, râu cằm trải qua phong trần đã nhuốm sương mang theo sá»± áy náy và đau đớn khôn cùng. Äịch Thanh nói tiếp:
- Nhưng ÄÆ°á»ng Phi Tuyết vẫn không muốn buông bá». Nà ng gặp Äoà n Tư Bình ở trại Bình Viá»…n, vì thế nà ng muốn đưa Äoà n Tư Bình tá»›i Hương Ba Lạp để là m thức dáºy trà nhá»› cá»§a hắn. Nhưng căn bản Äoà n Tư Bình không có chút ấn tượng, như là hắn chưa từng Ä‘i cùng ÄÆ°á»ng Phi Tuyết tá»›i Hương Ba Lạp. Ở trong hoang mạc, hai ngưá»i khó lá»±a chá»n sinh tá», ÄÆ°á»ng Phi Tuyết chá»n để lại cÆ¡ há»™i sống cho Äịch Thanh.
Trong hai mắt đẫm lệ như nhìn thấy sa mạc mỠmịt, hồng trần hỗn độn kia...
- Ngươi tin số mệnh không?
Nếu ngươi tin số mệnh, váºy ngươi sẽ không chết. Ta đã xem váºn mệnh, ta biết ngươi có thể sống rất lâu.
- Váºy còn ngươi?
- Con ngưá»i có ai không chết đâu?
Thì ra má»™t khắc nà y, Phi Tuyết lại quyết định, nà ng liên tục lá»±a chá»n, lần lượt buông bá», có phải bởi nà ng nghÄ© đã sống, đã yêu, cuá»™c Ä‘á»i nà y không còn mong ước gì nữa? Hay nà ng đột nhiên phát hiện, trải qua luân hồi kiếp trước, ngưá»i nà ng yêu hóa ra không phải yêu nà ng?
Má»™t khi đã váºy, nà ng sống trên Ä‘á»i nà y còn ý nghÄ©a gì?
Nước mắt rÆ¡i xuống, từng giá»t rÆ¡i trên ná»n đất Ä‘en trắng rõ rà ng kia, giống như nước mắt cá»§a bát mặc sÆ¡n thá»§y.
Äịch Thanh khà n khà n nói:
- Sau đó muá»™i buông bá» Äoà n Tư Bình, nhưng vẫn không buông bá» mong muốn trợ giúp Äoà n Tư Bình, muá»™i Ä‘i Thanh ÄÆ°á»ng, là để thảo luáºn vá»›i Cốc Tư La là m thế nà o cứu Thần nữ, cÅ©ng là cứu Äoà n Tư Bình. Táºn đến hiện tại, muá»™i vẫn Ä‘ang muốn giúp Äoà n Tư Bình...
Hai mắt đẫm lệ má» Ä‘i, sao có thể quên hình ảnh trong căn phòng bà máºt tại Thanh ÄÆ°á»ng kia...
Phi Tuyết không tiếc đã cắt cổ tay lấy máu cứu hắn, lúc đó hắn khó hiểu, khó hiểu vì sao cô gái nà y phải từ bá» tÃnh mạng quý giá cá»§a bản thân để cứu tÃnh mạng hắn! Lúc đó hắn cÅ©ng rÆ¡i lệ đầy mặt, nói:
- Phi Tuyết, nếu ngươi biết tâm ý ngưá»i khác, hẳn ngươi phải biết lòng cá»§a ta? Ta muốn ngươi kiên cưá»ng sống tốt, ngươi có biết không?
Lúc đó khi hắn nói ra những lá»i nà y, không phải là biết ngưá»i yêu kiếp trước ở trước mặt, có ước hẹn tam sinh, mà là cô gái bình thản như nước nà y đã sá»›m khắc sâu trong đầu hắn, hắn còn nhá»› rõ Phi Tuyết đã rÆ¡i lệ, gục đầu trên vai hắn, khẽ nói:
- Ta biết.
Nà ng cái gì cũng biết, nhưng hắn không biết gì cả!
Bởi váºy Phi Tuyết nói má»™t cách chấp nhất vá»›i hắn:
- Äịch Thanh, ngươi đồng ý vá»›i ta, từ nay vá» sau, ta và ngươi không thiếu nợ nhau rồi, được không?
Hắn không biết gì cả, còn ngây ngốc nói:
- Không được!
HIện tại cái gì hắn cÅ©ng biết rồi, có phải đã quá muá»™n hay không. Nhưng dù cho hắn sá»›m biết, thì có năng lá»±c gì để thay đổi duyên pháºn kiếp trước?
Khuôn mặt tang thương, Äịch Thanh nhìn Phi Tuyết, nói:
- Lúc ở trong căn phòng bà máºt tại Thanh ÄÆ°á»ng, muá»™i muốn nói cho ta má»™t bà máºt, giá» ta đã biết bà máºt đó là gì rồi.
Phi Tuyết cÅ©ng không ngẩng đầu lên, nhưng thân thể má»m mại run rẩy như lá trong gió...
- Ta là Äoà n Tư Bình.
Äịch Thanh lệ rÆ¡i đầy mặt, khà n giá»ng nói:
- Bà máºt lúc đó muá»™i muốn nói chÃnh là ta, Äịch Thanh ta vốn là Äoà n Tư Bình. Äến giá» muá»™i còn muốn gạt ta sao?
Hương Ba Lạp trầm ngưng như nước. Nhưng sá»± yên lặng như nước nà y đã có biết bao sóng gió tình cảm động trá»i. Thần sắc đám ngưá»i Diệp Tri Thu, Tà o Dáºt, Triệu Minh biến đổi, Ä‘á»u lặng lẽ Ä‘i ra ngoà i, bá»n há» không biết đối mặt như thế nà o, lại cà ng không biết đối mặt vá»›i Äịch Thanh thế nà o.
Chỉ có Quách Tuân đứng ở cách đó không xa, thần sắc thương cảm.
Nhẹ nhà ng rút tay ra khá»i bà n tay cá»§a Äịch Thanh, đợi nước mắt đã khô, lúc nà y Phi Tuyết má»›i ngẩng đầu lên, bình tÄ©nh nói:
- Äịch Thanh, ngươi đừng si ngốc nữa. Ngươi là Äịch Thanh, ngưá»i ngươi yêu nhất là Dương VÅ© Thưá»ng. Hiện tại ngươi không nên nghÄ© gì cả, cứu Dương VÅ© Thưá»ng rồi nói sau, được không?
Äịch Thanh bá»—ng dưng hét:
- Nhưng các ngưá»i thì là m sao bây giá»?
- Cái gì là m sao bây gi�
Trong mắt Phi Tuyết có tia bối rối.
Ãnh mắt Äịch Thanh xẹt qua Quách Tuân, lại chăm chú nhìn Phi Tuyết, má»™t lát nói:
- Ta biết hết rồi, muá»™i còn muốn gạt ta? Cùng thần nữ đặt ra lá»i thá» không chỉ có Äoà n Tư Bình, Nguyên Hạo, còn có muá»™i và cả Quách đại ca nữa. Lá»i thá» nà y Ä‘á»u có má»™t Ä‘iểm chung, là những ngưá»i láºp lá»i thá» sẽ bị phản ngược lại, hiện giá» thần nữ đã Ä‘i rồi, nhưng lá»i nguyá»n vẫn chưa tan...Ta cứu VÅ© Thưá»ng, nhưng chỉ sợ rất nhanh các ngưá»i sẽ bá» ta mà đi.
Phi Tuyết lui ra phÃa sau má»™t bước, nhìn lại Quách Tuân, Quách Tuân lắc đầu, định mở miệng, Äịch Thanh đã cắt ngang, nói:
- Các ngưá»i đừng liên hợp lại gạt ta nữa, các ngưá»i Ä‘á»u biết Ä‘iá»u ấy, đúng không? Các ngưá»i vẫn luôn gạt ta!
Lúc trước hắn gặp ông lão kia, chỉ thấy ông lão há»i:
- Phi Tuyết đâu rồi? Nó đi rồi sao? Nó nói số mệnh đã định sống không được mấy năm.
Äịch Thanh chỉ nghe được mấy từ Ãt á»i nà y thì đã hiểu tất cả má»i Ä‘iá»u. Vì sao Quách Tuân có thể khôi phục võ công, có phải là có lá»i thá» gì vá»›i Thần nữ hay không? Vì sao Phi Tuyết có thể thần thông như thế, có phải cÅ©ng giống như Äan Äan?
Sắc mặt Quách Tuân ảm đảm, thần sắc Phi Tuyết thay đổi.
Mặc dù bá»n há» không muốn nói cho Äịch Thanh biết Ä‘iá»u nà y, nhưng nếu Äịch Thanh đã biết, bá»n há» căn bản không thể giấu diếm.
Äịch Thanh vừa thấy đã biết mình Ä‘oán không sai, giây phút nà y, đầu óc hắn trống rá»—ng, thụt lùi mấy bước, lùi đến trước quan tà i bằng kÃnh, tay vịn và o quan tà i bằng kÃnh lạnh băng, nhìn dung nhan Dương VÅ© Thưá»ng sinh động, trong đầu hắn có hà ng ngà n vạn ý niệm xoay chuyển...
Nhưng cÆ¡ há»™i chỉ có má»™t lần, hắn tháºt sá»± phải cứu Dương VÅ© Thưá»ng trước?
Nếu hắn không biết sá»± việc cá»§a Phi Tuyết, Quách Tuân, đương nhiên hắn không chút do dá»± mà ấn và o cái nút kia, năm tháng như nước chảy, hồng trần sá»›m tối, Äịch Thanh hắn không ngà y nà o là không nhá»› VÅ© Thưá»ng, cả Ä‘á»i nà y cá»§a hắn chỉ vì cứu VÅ© Thưá»ng, hắn vuá»™t mất ngà n và n lần, cuối cùng bây giỠđã có cÆ¡ há»™i.
CÆ¡ há»™i Ä‘ang ở trước mắt, chỉ cần hắn triển khai cái nút là có thể cứu được VÅ© Thưá»ng, đạt được ước muốn.
Nhưng hắn sao có thể ấn nút được?
Hắn yêu VÅ© Thưá»ng say đắm cuồng dại, nhưng hắn biết chỉ cần hắn ấn nút nà y thì Phi Tuyết, Quách Tuân sẽ mất Ä‘i cÆ¡ há»™i cuối cùng, hắn nên lá»±a chá»n thế nà o?
Có lẽ hắn có thể giả bá»™ ngốc nghếch, là m bá»™ như không biết, váºy thì không phiá»n não nữa. Nhưng hắn là Äịch Thanh, thì sao có thể giả như không có việc gì? Tâm tư biến chuyển, Ä‘au khổ ngà n vạn, Äịch Thanh rÆ¡i lệ lã chã.
Trong mắt có lệ lệ, ẩn trong TÃch Lệ cÅ©ng có ngấn lệ, vách tưá»ng bạch ngá»c Hương Ba Lạp như có cảm ứng, có ánh sáng mÅ©i nhá»n lóe ra, như nghê hồng, như phi vÅ©...
Ãnh sáng trắng như nguyệt kia, sáng rá»±c như đất trá»i chiếu rá»i lên ngưá»i má»i ngưá»i.
Trong quan tà i sáng trong suốt như pha lê, khóe mắt Dương VÅ© Thưá»ng đột nhiên có giá»t nước mắt chảy xuống, nhẹ như gió sá»›m, sáng như sương mai...
Ngưá»i trong quan tà i kia cuối cùng mở mắt ra, khẽ nói:
- Äịch ca ca, muá»™i đợi huynh...rất lâu rất lâu...
Äại Công Cáo Thà nh
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
Từ khóa được google tìm thấy
àãåíòñòâî , âåòåð , àâòîçàï÷àñòè , àëüôà , äîñòàâêà , an sat , áóõãàëòåðñêèé , áðèòíè , çàéöåâ , êèåâà , èìåíèíû , êóïèò , íàöèîíàëüíûé , ïèêàï , ìèòñóáèñè , ìîñêîâñêîé , îðèãèíàëüíûå , lich su sap huyet , mac vu tac gia , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , ñóìêè , öåëêè , ôàêòû , òàíöû , ôèãóðíîå , óëüòðà , òîâàðû , quyen than , sap huyet , sáp huyết , sáp huyết 196 4vn , tac gia mac vu , tác giả mặc vÅ© , xap huyet , ýëåêòðè÷åê , ýíåðãèÿ , æàííà , æèâûõ