12-06-2009, 12:55 AM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»±c Phẩm Gia Äinh
Tác giả: Vũ Nham
Chương 633 - Tâm bệnh
Dịch: Vovong
Hiệu Ä‘Ãnh: Thá» gia
Nguồn: TTV
Cao Ly vương khom ngưá»i giá»›i thiệu hết má»™t lượt bách quan trong triá»u cho hắn, gì mà Lãnh Nghị ChÃnh, Tả Hữu Phán Thư, ChÃnh Lang, tên gá»i kì quái phức tạp, khiến má»™t kẻ vẫn luôn tá»± cho là mình thông minh như Lâm đại nhân cÅ©ng có chút Ä‘au đầu.
Khó khăn lắm má»›i nhìn thấy khuôn mặt quen thuá»™c cá»§a tiểu vương tá» Lý Thừa Tái ngà y đó đã tá»›i Äại Hoa để cầu thân Nghê Thưá»ng công chúa.
Lâm Vãn Vinh nhá»› lại cảnh hai ngưá»i tranh tà i ngà y trước, bản thân còn từng đùa cợt hắn mấy lần, không nén nổi liá»n nhìn vá» phÃa hắn mỉm cưá»i.
Lý Thừa Tái lại có chút ngượng ngùng, trước đây khi đến Äại Hoa triá»u kiến, hắn còn từng diá»…u võ dương oai trước mặt Lâm Tam, không ngá» trước sau chưa đầy ná»a năm mà chuyện đã hoà n toà n đảo ngược rồi. Lâm Tam lần nà y tá»›i Cao Ly, không chỉ là tiếp nháºn tiếng hoan hô cá»§a vạn nhân, đến cả phụ vương cá»§a hắn cÅ©ng phải Ä‘i theo sau lưng y, ân cần chu đáo, cung kÃnh đến cùng cá»±c, so vá»›i trước đây tháºt là đối láºp.
Cao Ly vương thấy hắn nhìn chăm chăm và o Lý Thừa Tái mà trầm ngâm không nói thì vội và ng lên tiếng:
- Lâm nguyên soái, đây là tiểu khuyển Thừa Tái, mong ngà i quan tâm nhiá»u má»™t chút!
- Có quen biết, có quen biết.
Lâm Vãn Vinh cưá»i bảo:
- Ngà y đó tại kinh thà nh bá»n ta còn từng giao lưu qua. Tiểu vương tá», chà o ngà i a, mấy tháng không gặp, ngà i cà ng ngà y cà ng anh tuấn tiêu sái a, sắp Ä‘uổi kịp ta rồi đó!
- Nà o dám, nà o dám!
Lý Thừa Tái xấu hổ ôm quyá»n khom lưng, không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn Lý Thừa Tái, lại nghÄ© đến tiểu cung nữ Cao Ly ngà y đó đã cùng hắn tá»›i Äại Hoa cầu thân, Lý Thừa Tái đã từng hứa Ä‘em Từ Trưá»ng Kim tặng cho hắn là m thị nữ, bây giá» hắn má»›i hiểu, thì ra đó chỉ là má»™t thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngưá»i Cao Ly mà thôi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc và i tiếng, sau mấy lá»i má»i má»c cá»§a Cao Ly vương, hắn miá»…n cưỡng bước lên chiếc xe ngá»±a xa hoa má»™t cách khó khăn. Cao Ly vương đứng bên cạnh hắn, âm cần nâng tay áo cho hắn, Ä‘Ãch thân đưa Lâm đại nhân nháºp thà nh.
Hán Thà nh phá»§ chÃnh là đô thà nh cá»§a Cao Ly, tưá»ng thà nh cao rá»™ng trải dà i, tuy vừa má»›i trải qua chiến há»a nhưng vẫn có thể thấy được vẻ phồn hoa ngà y trước.
Hai bên đưá»ng đầu ngưá»i nhấp nhô, tiếng hoan hô như sóng vá»—, tất cả bách tÃnh ở Hán Thà nh phá»§ Ä‘á»u Ä‘i ra được, vây quanh mã đội mà nhảy múa ca hát, nhiệt liệt hoan nghênh Lâm nguyên soái cá»§a Äại Hoa tá»›i. Từ cảnh tưởng náo nhiệt nà y có thể nhìn ra, vì nghênh tiếp hắn, ngưá»i Cao Ly quả thá»±c đã chuẩn bị rất kÄ© cà ng.
Vương cung Cao Ly nằm ở phÃa đông cá»§a Hán Thà nh phá»§, tuy có thể gá»i là mÄ© lệ, nhưng so sánh vá»›i hoà ng cung Äại Hoa, vô luáºn vá» quy mô khà thế hay vỠđộ tinh xảo Ä‘á»u không ở cùng má»™t cấp báºc.
Bước và o chÃnh Ä‘iện, phân ra chá»§ khách mà ngồi. Các cung nữ đưa những bình trà đang bốc hÆ¡i nghi ngút lên, má»i quý khách thưởng thức.
Cao Ly vương Ä‘Ãch thân giá»›i thiệu vá» quá trình kháng Oa và tình hình trong nước gần đây cho khách quý. Tá»± nhiên nói rằng tráng sÄ© Cao Ly kiêu dÅ©ng thiện chiến, liá»u mạng ngăn cản cưá»ng địch, Trung DÅ©ng quân cá»§a Äại Hoa đương nhiên cÅ©ng phát huy được má»™t tác dụng nhất định.
Lâm Vãn Vinh nghe mà buồn cưá»i, nhưng lại lưá»i chẳng muốn phản bác, những thứ hư danh nà y chẳng cần cÅ©ng được. Sá»± thá»±c má»›i là quan trá»ng nhất, chỉ cần Trung DÅ©ng quân cá»§a Äại Hoa còn đóng trên bán đảo Cao Ly, tất cả Ä‘á»u vẫn nắm trá»n trong lòng bà n tay.
Nghe Cao Ly vương nói vá» quốc thế xong liá»n đến lượt Lâm nguyên soái Ä‘á»c diá»…n văn. Hắn chỉ nói lần nà y đến là thăm há»i Äại Hoa Trung DÅ©ng quân, thuáºn tiện còn Ä‘i bái phá»ng má»™t vị tuyệt thế kì nhân. Bách quan Cao Ly nghe thấy hắn chẳng đỠra má»™t yêu cầu đặc biệt nà o má»›i thở phà o má»™t hÆ¡i, nhất thá»i không khà trở nên thoải mái nhẹ nhõm.
Sau đó là buổi yến trưa long trá»ng, để nghênh tiếp hắn, ngưá»i Cao Ly quả thá»±c đã hao phà rất nhiá»u tâm tư. Những món ăn lạnh truyá»n thống tá»± nhiên không cần nói, còn đặc biệt chuẩn bị thêm rất nhiá»u món ăn truyá»n thống vô cùng hiếm quý cá»§a Äại Hoa, có thể nói là cá»±c kì phong phú.
Những tiểu cung nữ mĩ lệ mà y liễu eo thon nhảy những điệu múa vui vẻ trước mặt khách nhân. Cao Ly vương và bách quan cùng nâng li lên, đồng thanh cung nghênh Lâm nguyên soái tới, tình ý cực kì tha thiết.
Thanh tá»u nà y cá»±c nhẹ, Lâm Vãn Vinh uống và i li xuống bụng mà vẫn vô cùng tỉnh táo, nhưng ngưá»i Cao Ly Ä‘á»u đã mặt mÅ©i đỠbừng, không khà trong triá»u đưá»ng vô cùng náo nhiệt.
Äợi đến khi món ăn cuối cùng được đưa lên, các quan viên Cao Ly vốn Ä‘ang say túy lúy láºp tức Ä‘á»u mở trừng mắt ra, trên mặt hiện ra thần sắc hoan hỉ.
Cao Ly vương đứng dáºy, Ä‘i đến trước mặt hắn, Ä‘Ãch thân múc canh cho hắn:
- Lâm nguyên soái má»i xem, đây là món ăn ngon nhất cá»§a Cao Ly ta, là thứ mà Äại Hoa không có, tên cá»§a nó là Dược Thiện! Bên trong có bạch quả, nhân sâm Cao Ly, Tuyết Bối dưới đáy biển, tay gấu trên núi cao, cùng mấy loại nguyên liệu trân quý khác, được cẩn tháºn nấu thà nh, công năng là m tÄ©nh tâm sáng mắt, khư há»a nhuáºn phế, là loại dược thiện trân quý nhất! Toà n Cao Ly, có tư cách thưởng thức nó, bất quá chỉ chừng trăm ngưá»i thôi!
Trong bát canh nhá» bằng sứ đó chỉ là canh suông, mang theo chút hương vị thoang thoảng, tháºp phần dụ ngưá»i. Äại tiểu thư thá» nếm má»™t ngụm, láºp tức lá»™ vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không ngừng gáºt đầu.
Lâm Vãn Vinh nghe mà báºt cưá»i, Cao Ly vương nà y đã nói đến lai lịch cá»§a Dược Thiện, xem ra vá» mặt ăn uống hẳn cÅ©ng có nghiên cứu rồi.
Hắn múc lên má»™t muá»—ng nhấm nháp. Dược Thiện nà y trong sá»± tươi ngon còn mang theo hương thÆ¡m thanh đạm cá»§a dược váºt, tháºp phần thÆ¡m ngá»t hợp miệng, Cao Ly vương quả nhiên không nói quá.
Nhìn thấy bá»™ dạng hÆ¡i gáºt gù cá»§a hắn, mặt Cao Ly vương toát lên và i phần đắc ý:
- Nguyên soái, mùi vị thế nà o?
- Quả thực không tồi!
Lâm Vãn Vinh cưá»i cưá»i, vẻ còn chưa táºn hứng nói:
- Xin há»i vương thượng, Dược Thiện nà y là do vị trù sư nà o là m thế? Lâm má»— có thể gặp ngưá»i ấy má»™t chút không?
- Chuyện nà y…
Sắc mặt Cao Ly vương lộ vẻ khó coi, chần chừ hồi lâu mới đáp:
- Dược Thiện nà y là do má»™t vị dược sư trong Ti viện chế ra, hiện giá» ngưá»i ấy có việc gấp, đã ra khá»i cung rồi! Nhất thá»i sợ rằng không tìm được!
Cao Ly vương ngôn từ máºp má», trong đó hiển nhiên còn có ẩn tình, Lâm Vãn Vinh từ tốn cất tiếng:
- Váºy sao? Không ngá» ta vượt ngà n dặm xa xôi tá»›i đây, muốn gặp vị cao nhân nấu Dược Thiện má»™t chút mà cÅ©ng khó khăn như váºy! Ôi, chỉ có thể trách số ta không tốt, đã là m khó vương thượng rồi!
à trà o phúng cá»§a hắn, Cao Ly vương là m gì mà chẳng nghe ra, vương thượng cưá»i khổ lắc đầu:
- Nguyên soái, cùng ngưá»i thông minh như ngà i nói chuyện, ta cÅ©ng chẳng phải che giấu là m chi nữa! Chắc ngà i cÅ©ng đã Ä‘oán ra Dược Thiện nà y là do ngưá»i nà o nấu rồi, nhưng, nà ng ta chế biến dược thiện xong liá»n rá»i khá»i cung Ä‘i luôn, chuyện nà y là hoà n toà n chÃnh xác.
- Rá»i khá»i cung rồi? Tại sao?
Lâm Vãn Vinh vá»™i há»i.
Cao Ly vương thở dà i má»™t hÆ¡i, hạ thấp giá»ng:
- Äã nói đến đây rồi, ta cÅ©ng không giấu ngà i nữa. Vị dược sư nà y vốn không nguyện ý nhìn thấy ngà i, vì khách quý mà nấu Dược Thiện cÅ©ng do ta thôi thúc mầy lần, nà ng ta má»›i miá»…n cưỡng đồng ý. HÆ¡n nữa còn phải nói trước, nấu xong là không ở trong cung thêm má»™t khắc nà o, ta cÅ©ng đã đáp ứng rồi.
Lâm Vãn Vinh có chút buồn rầu bảo:
- Tại sao không muốn thấy ta? Nà ng ta thế nà y là ý gì váºy? Lại nói, ngà i là ngưá»i… ngà i là ngưá»i thân cá»§a nà ng ta, váºy mà nà ng ta không để cho ngà i chút mặt mÅ©i nà o sao?
Nghe ý tứ cá»§a Lâm nguyên soái, thân pháºn cá»§a dược sư nà y hắn sá»›m đã rõ rà ng. Cao Ly vương xấu hổ cưá»i cưá»i:
- Äừng trách nó, nó bình thưá»ng thông minh lanh lợi, mÄ© lệ thiện lương, chúng ta Ä‘á»u vô cùng yêu thÃch. Chỉ là mấy ngà y gần đây, nghe được tin tức ngà i đến Quang Châu nó má»›i biến thà nh trầm mặc. Ta cÅ©ng thúc thá»§ vô sách rồi. Khi rảnh rá»—i, nó không khóc thì lại cưá»i, cÅ©ng chẳng biết là sao nữa.
Không phải khóc thì là cưá»i? Mấy chữ ngắn ngá»§i nà y đã Ä‘em bóng hình rất sinh động cá»§a tiểu cung nữ xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Vãn Vinh im lặng một hồi, nặng nỠthở dà i:
- Thôi váºy, nà ng ta đã không muốn thấy ta, váºy ta sẽ Ä‘i gặp nà ng ta! Có má»™t số chuyện phải nói cho rõ, chẳng thể cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không rõ rà ng được, vương thượng, ngà i bảo có phải không?â€
Hắn tuy không nói thẳng ra, nhưng hai ngưá»i sá»›m đã hiểu rõ rồi, nói được mấy câu, quan hệ giữa hắn và Cao Ly vương đã được kéo gần lại hÆ¡n má»™t chút.
Vương thượng gáºt gáºt đầu, thở dà i bảo:
- Nhưng ta đã đáp ứng vá»›i nó, không được Ä‘em chá»— ở cá»§a nó nói cho ngà i. Ta đương nhiên phải tuân thá»§ lá»i hứa…
Nhìn thấy thần sắc khẩn trương cá»§a Lâm nguyên soái, Cao Ly vương vá»™i xua tay, cưá»i nói:
- Äừng lo, hãy nghe ta nói xong đã. Ta thân là m vương thượng Cao Ly, chuyện đã đáp ứng tá»± nhiên không thể là m trái, nếu không, là m sao có thể đối diện vá»›i các thần dân? Nhưng, ta không nói vá»›i ngà i, tịnh không có nghÄ©a là không được nói vá»›i ngưá»i khác. Tìm má»™t tên thị vệ tá»›i vẽ cho ngà i má»™t bức bản đồ, váºy chẳng phải là được rồi sao?
Hay cho lão đầu gian trá nà y! Lâm Vãn Vinh cưá»i lên ha hả.
Sau khi thương lượng xong chuyện nà y, hắn chẳng còn tâm tư gì để ăn dược thiện thịnh yến nữa. Cao Ly vương cũng rất hiểu tâm tư của hắn, đem buổi ngỠyến đó kết thúc sớm luôn.
Cùng Tiêu Ngá»c Nhược ra khá»i vương cung, Äại tiểu thư cưá»i nói:
- Chà ng và Cao Ly vương đó thầm thầm thì thì, lén lén lút lút nói vá» chuyện gì thế? Là nháºn thân thÃch sao?
Lâm Vãn Vinh sững sá» má»™t chút, đột nhiên thÆ¡m lên chiếc má trắng bóng như ngá»c cá»§a nà ng má»™t cái, cưá»i hì hì:
- Nà ng mà không nói thì ta còn chưa nghÄ© đến nữa! Thì ra ta và Cao Ly vương tháºt sá»± có chút dây mÆ¡ rá»… má. Hổ thẹn, hổ thẹn!
- Gì mà hổ thẹn? Chà ng có thể lá»±a chá»n cách quên Ä‘i mà !
Äại tiểu thư lưá»m hắn mấy cái, lắc đầu mỉm cưá»i. TÃnh cách cá»§a hôn phu tháºt khiến ngưá»i ta tức đến chết mà cÅ©ng yêu đến chết.
Hán Thà nh phá»§ chÃnh là quốc đô cá»§a Cao Ly, tuy chiến há»a vừa tan nhưng trong thà nh thị Ä‘á»u đã hồi phục trở lại, ngưá»i tá»›i ngưá»i lui, tiếng kêu ầm ỹ, vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Ngá»c Nhược vừa Ä‘i vừa nhìn, nhịn cả ná»a ngà y, cuối cùng không nhẫn nại nổi nữa liá»n kéo tay áo hắn, khẽ gá»i:
- Lâm lang…
- Há»?
Lâm lang trong lòng bay bổng, vui vẻ ứng một tiếng.
- Kì quái tháºt.
Äại tiểu thư vẫn đứng bên cạnh hắn, vô cùng cẩn tháºn đánh giá những ngưá»i Ä‘ang Ä‘i lại, hạ thấp giá»ng:
- Dung mạo cá»§a ngưá»i Cao Ly nà y, hình như Ä‘á»u giống nhau…
Lâm Vãn Vinh nháy mắt, ghé sát tai nà ng cưá»i bảo:
- Chuyện bà máºt như váºy mà cÅ©ng bị nà ng phát hiện ra được? Äại tiểu thư bảo bối, không phải ta khoa trương nà ng chứ, nà ng sắp thông minh giống như lão công nà ng rồi đó.
Tiêu Ngá»c Nhược vừa vui mừng vừa xấu hổ, véo mạnh và o cánh tay hắn, lại cưá»i khì má»™t tiếng, trong lòng vui vẻ đến không nói nên lá»i! Ưu Ä‘iểm lá»›n nhất cá»§a phu quân nà ng chÃnh là bất kể khi nà o, chỉ cần được ở cùng hắn là luôn vui vẻ!
Hai ngưá»i Ä‘i má»™t mạch, không ngừng nói chuyện vá»›i nhau, chà ng chà ng thiếp thiếp vô cùng thân máºt ngá»t ngà o.
Äến giữa chợ, ngưá»i cà ng ngà y cà ng đông, phu quân liếc mắt nhìn quanh bốn phÃa, gáºt gáºt đầu, nghiêm túc nói:
- Lạc đưá»ng rồi! Äã đến lúc nên xem lại lá»™ tuyến tấn công thôi!
Móc má»™t tá» giấy từ trong ngá»±c ra, bên trên vẽ từng đưá»ng Ä‘i lối lại, tất cả cứ lẫn lá»™n và o nhau, đây là tấm bản đồ mà trước khi xuất cung Cao Ly vương đã tìm ngưá»i vẽ cho hắn.
Hắn liếc nhìn qua má»™t lượt, láºp tức nhÃu mà y lại.
Äại tiểu thư thấy thần sắc hắn như Ä‘ang do dá»±, không nén nổi cưá»i nói:
- Cái gì mà lá»™ tuyến tấn công? Hán Thà nh phá»§ nà y tổng cá»™ng má»›i có mấy con đưá»ng mà chà ng đã lạc rồi sao? Thảo nguyên lá»›n như váºy, sao thiếp chưa thấy chà ng Ä‘i sai đưá»ng?
- Tốt xấu gì cÅ©ng là ra nước ngoà i a, lạc đưá»ng là chuyện khó tránh khá»i!
Hắn hi hi ha ha, giả thà nh bá»™ dạng chẳng thể ngá»i nổi, chỉ tay và o tá» giấy trắng nói:
- Äại tiểu thư, nà ng thấy nhiá»u biết rá»™ng, há»c vấn uyên bác, ta muốn thỉnh giáo nà ng má»™t chút, mấy chữ nà y Ä‘á»c như thế nà o?
Lam Tam danh chấn thiên hạ không ngá» cÅ©ng có lúc không biết Ä‘á»c chữ? Tiêu Ngá»c Nhược vô cùng ngạc nhiên, quét mắt nhìn qua mấy lượt, láºp tức nổi giáºn, đấm mạnh và o tay hắn:
- Cái đồ xấu xa chà ng, cố ý trêu ta sao? Äây rõ rà ng là chữ Cao Ly, ta là m sao biết được?
Lâm Vãn Vinh hôn lên má nà ng một cái:
- Không biết cÅ©ng không phải vá»™i, tìm má»™t ngưá»i để há»i chẳng phải là xong sao?
Hắn nhanh chóng nhảy lên phÃa trước, cản trước mặt má»™t ngưá»i Cao Ly:
- Nà y, đại thúc, xin chà o, mạo muá»™i quấy rầy chút, xin há»i thúc có thể nghe hiểu lá»i ta nói không? Nếu không hiểu thì cảm phiá»n thúc lắc đầu má»™t cái!
Cao Ly đại thúc quả nhiên rất nghe lá»i lắc lắc đầu, Äại tiểu thư không nén nổi báºt cưá»i khúc khÃch.
Lâm Vãn Vinh trừng mắt ra, chỉ và o mấy văn tự Cao Ly trên bản đồ:
- Äại thúc, xin há»i mấy chữ nà y là ý gì?
- Rẽ trái!
Ngưá»i Cao Ly dùng thứ tiếng Hoa ngá»ng nghịu nói.
Rẽ trái? Nói như váºy, câu còn lại là rẽ phải rồi? Lâm Vãn Vinh phẫn ná»™ Ä‘áºp mạnh và o tấm bản đồ má»™t cái, Cao Ly vương kiếm tên thị vệ nà y ở đâu thế? Chưa từng thấy kẻ nà o ngốc thế nà y, còn viết chữ ra là m cái quái gì chứ, cứ vẽ cái mÅ©i tên chẳng phải là xong sao?
Äại tiểu thư kinh ngạc vô cùng, nhìn ngưá»i Cao Ly đó há»i:
- Ông biết nói tiếng Äại Hoa?
- Trung DÅ©ng quân đóng ở Cao Ly, nghe nói nguyên soái cá»§a bá»n há» muốn đến đây thăm há»i, ngưá»i Hán Thà nh phá»§ chúng ta Ä‘á»u phải há»c và i câu tiếng Äại Hoa, đây là mệnh lệnh cá»§a vương thượng!
- Cảm ơn, cảm ơn!
Lâm nguyên soái chắp hai tay lại, chân thà nh cảm kÃch.
Theo những chú thÃch rẽ phải rẽ trái đó, hai ngưá»i Ä‘i loạn lên trong Hán Thà nh phá»§, chẳng biết đã Ä‘i được mấy dặm, đột nhiên trước mắt sáng lên, phÃa trước xuất hiện má»™t khu dân cư Cao Ly rá»™ng rãi.
Trong đó có má»™t tòa tiểu lâu u tÄ©nh trang nhã, trước cá»a treo má»™t chiếc bình nhá» rất tinh xảo.
Trước lầu xếp hà ng má»™t đội ngÅ© rất dà i, hầu hết Ä‘á»u là ngưá»i Ä‘ang mắc bệnh, khuôn mặt bá»n há» trà n ngáºp chá» mong nhìn tấm rèm cá»a buông xuống, nhưng không có ngưá»i nà o dám lá»›n tiếng ầm ỹ. Trong tòa lầu cÅ©ng vô cùng lặng lẽ, chẳng biết bên trong có ai Ä‘ang ngồi nữa.
Từ chiếc bình treo bên trên cùng đám ngưá»i Ä‘ang xếp hà ng ở bên ngoà i, có thể biết đây là má»™t phòng khám. Là vị y quốc thánh thá»§ nà o ở nÆ¡i đây chữa bệnh mà lại có thể khiến ngưá»i ngưá»i nghe tiếng tìm tá»›i như thế?
- Việc nà y gá»i là Huyá»n Hồ Tế Thế rồi!
Äại tiểu thư thở dà i má»™t tiếng, liếc nhìn hắn, bất đắc dÄ© nói:
- Tâm bệnh của Lâm lang, đại khái chỉ có vị đại sư nà y mới có thể chữa được!
Tà i sản của nhitrung
Chữ ký cá»§a nhitrung [CENTER][SIZE="3"][COLOR="Red"]Xin đừng mất tiá»n nữa ![/COLOR][/SIZE][/CENTER]
:0 (91):
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nhitrung
12-06-2009, 01:13 AM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»±c Phẩm Gia Äinh
Tác giả: Vũ Nham
Chương 634 - Gặp lại Trưá»ng Kim
Dịch: Vovong
Hiệu Ä‘Ãnh: Thá» gia
Nguồn: TTV
- Äâu có, đâu có!
Lâm Lang xấu hổ cưá»i trừ, nắm lấy bà n tay nà ng, mau chóng bước và o trong.
Những ngưá»i bệnh ngoà i cá»a Ä‘á»u tá»± giác xếp hà ng, chẳng ai dám là m phiá»n đại phu bên trong, nhìn thấy tên tiểu tá» Ä‘en thui không biết từ đâu chạy ra nà y không ngá» lại chẳng hỠđể ý đến hà ng ngưá»i dà i dằng dặc ở đây mà trá»±c tiếp xông và o, há» không khá»i trợn trừng mắt tức giáºn, hung hăng nhìn vá» phÃa hắn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, chắp hai tay cất tiếng:
- Xin lá»—i các vị, chuyện cá»§a ta quá gấp gáp, liên quan đến hạnh phúc cả Ä‘á»i cá»§a vị đại phu bên trong, mong má»i ngưá»i đừng trách.
CÅ©ng chẳng cần biết ngưá»i Cao Ly có nghe hiểu hay không, hắn cứ thế xông thẳng tá»›i trước cá»a tiểu lầu. Cánh cá»a Ä‘ang khép há» mở ra, má»™t bệnh nhân vừa được chữa trị xong từ bên trong bước ra, thấy váºy hắn liá»n nắm tay Ngá»c Nhược lao và o, trong lòng lo lắng như có lá»a đốt.
Vừa và o trong cá»a đã ngá»i thấy má»™t mùi đà n hương nhà n nhạt bay và o mÅ©i. Tâm thần Ä‘ang sốt ruá»™t nhầt thá»i dần bình ổn lại.
Phòng khách khá lá»›n, bố trà rất đơn giản và ưu nhã, trước cá»a đặt và i bá»™ bà n ghế để bệnh nhân sá» dụng khi chỠđợi tá»›i lượt, phÃa sau treo mấy chiếc rèm để ngăn vá»›i khu chữa bệnh, khi khám bệnh thì đại phu ngồi ở bên trong.
Qua lá»›p rèm không ngừng lay động, chỉ nhìn thấy có má»™t vị y nữ niên kỉ chừng độ ngÅ© tuần Ä‘ang ngồi bên trong, ánh mắt nhìn vá» phÃa bá»n há» rất thân thiện:
- Ngưá»i trẻ tuổi, cáºu và vợ cáºu đến xem bệnh gì? Là chuyện bất dá»±ng bất dục (không thể thụ thai) phải không? Chuyện đó y nữ chúng ta không xem được!
May mà Lâm đại nhân không hiểu lá»i cá»§a bà ta, nếu không thì đã tức giáºn sá»ng cồ lên rồi: cái gì mà bất dá»±ng bất dục? Nói ra không sợ dá»a chết bà chứ! Chỉ riêng nhi tỠđã sinh cá»§a ta cÅ©ng có má»™t đôi, trước mắt còn ba bà vợ Ä‘ang chỠđẻ nữa!
Thấy đây chẳng phải là ngưá»i như trong tưởng tượng cá»§a mình, Lâm Vãn Vinh thất vá»ng não ná». Hắn lắc đầu thở dà i, bá»—ng thấy Äại tiểu thư lén lút kéo tay hắn chỉ và o bên trong.
Cách vị y nữ nà y chừng ba bốn trượng còn có một tấm rèm, thấp thoáng có thể nhìn thấy bên trong có một thân ảnh yểu điệu đang lặng yên, an tĩnh đến cực điểm.
- Cảm ơn, tôi tìm vị đại phu bên trong xem xem!
Lâm Vãn Vinh hướng vá» phÃa vị y nữ chắp tay thi lá»…, tiếp đó kéo tay Äại tiểu thư vá»™i vã lao và o trong.
- á»i, vị ấy thân thể không thoải mái, không khám bệnh được
Y nữ đó vá»™i và ng đứng dáºy ngăn cản, nhưng sao có thể cản kịp bá»n há» chứ?
Từng bước từng bước tá»›i gần, qua tấm rèm má»ng Ä‘ang khẽ lay động, có thể nhìn thấy thân ảnh yểu Ä‘iệu thướt tha đó thêm rõ rà ng.
Mấy cà nh hoa đỗ quyên sá»›m đã khô héo cắm trong bình hoa đặt trên chiếc bà n cạnh giưá»ng, má»™t nữ tỠđạm nhã Ä‘iá»m tÄ©nh ngồi trước giưá»ng, nhẹ vuốt ve mấy bông đỗ quyên đã khô héo, chăm chú nhìn bức tá»± há»a (tranh chữ) trên tưá»ng, ngẩn ngÆ¡ chẳng nói câu gì.
Trên tưá»ng còn treo má»™t bức tranh sÆ¡n thá»§y bát mặc (vẩy má»±c – má»™t cách vẽ tranh thá»§y mặc), những bông hoa đỗ quyên bạt ngà n khắp núi đồi Ä‘ang trong mùa nở rá»™, tá»±a như má»™t thảm hoa mà u hồng rá»™ng lá»›n vô biên, không biết từ đâu má»™t con chim đỗ quyên bay tá»›i, vẫy cánh giữa tấm thảm hoa. Mấy giá»t lệ châu lóng lánh ánh hồng Ä‘ang cháºm rãi tà tách rÆ¡i xuống trên những cánh hoa tươi.
Xuân hồng thủy tạ hựu thu hồng.
Tức quốc vong lai nhân Sở cung
Ứng thị Thục oan đỠbất tán
Canh bằng nhan sắc tố tây phong.
(Äã dịch ở chương 372)
Những dòng thÆ¡ ai oán đó được nhẹ nhà ng viết lên tấm thảm hoa, nhìn và o quả thá»±c vô cùng đẹp đẽ động lòng ngưá»i.
Äây chÃnh là điển cố “Äá»— quyên đỠhuyết. Tá» quy ai minhâ€. Trước đây khi Lâm Vãn Vinh phụng chỉ tán gái đã từng dùng câu nói nà y là m cảm động biết bao nhiêu ngưá»i, không ngá» hôm nay lại có ngưá»i hữu tâm đưa nó và o trong tranh.
Rất lâu không gặp, tiểu cung nữ vẫn môi hồng răng trắng, là n da chẳng khác gì trứng gà bóc. Äôi mắt tròn xoe cá»§a nà ng long lanh, toát lên vẻ đạm nhã Ä‘iá»m tÄ©nh vô cùng.
Má»™t chiếc váy dà i rá»™ng thùng thình cá»§a Cao Ly che lấp Ä‘i thân hình kiá»u diá»…m động lòng cá»§a nà ng, thuáºn theo chiếc cổ trắng nõn cá»§a nà ng nhìn xuống, bá»™ ngá»±c cao vút vẫn nổi hẳn lên. Lại còn cặp đùi dà i thon thả tròn lẳn kia nữa, quả là mê ngưá»i đến cá»±c Ä‘iểm.
Má»™t là n gió nhẹ nhà ng thổi đến là m chiếc váy dà i má»m mại cá»§a nà ng khẽ lay động, khiến cho ngưá»i ta cảm thấy nà ng như má»™t nhà nh liá»…u yếu á»›t giữa cÆ¡n mưa gió, rất tá»™i nghiệp đáng thương.
- Chà o ngà i, ngà i tá»›i khám bệnh sao, xin há»i bệnh trạng thế nà o?
Thanh âm cá»§a tiểu cung nữ vẫn ôn nhu như váºy. Nà ng thở dà i má»™t hÆ¡i, nhãn thần dần trở lên trong sáng, lặng lẽ quay ngưá»i lại, láºt quyển sổ trên bà n ra chuẩn bị ghi chép.
- Phải a, gần đây có rất nhiá»u bệnh trạng.
Nghe không hiểu tiếng Cao Ly, chỉ là nhìn thần thái cá»§a nà ng, hắn đã biết nà ng há»i cái gì. Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì ngồi xuống trước mặt nà ng:
- Và dụ như, thừa dinh dưỡng, thân thể quá khá»e, là m việc trong phòng quá mạnh mẽ. Xin tiểu thư hãy ban cho má»™t phương thuốc Ä‘i!
“Cạchâ€. Cây bút lông trong tay tiểu cung nữ khẽ rÆ¡i xuống đất, nà ng run rẩy ngẩng đầu lên. Nhìn thấy khuôn mặt Ä‘ang cưá»i hì hì trước mắt, hai giá»t lệ châu láºp tức tuôn ra, nhất thá»i nà ng chẳng nói lên lá»i.
- Trưá»ng Kim muá»™i, muá»™i khá»e không?
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i há»i han.
Từ Trưá»ng Kim ngÆ¡ ngác nhìn hắn, là n da má»ng dÃnh tưởng gió thổi cÅ©ng có thể rách cá»§a nà ng đỠhồng lên, sắc mặt như hoa đà o tháng ba, nà ng vô cùng do dá»± bối rối, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
- Äại nhân…
Không biết sau bao lâu, cuối cùng nà ng cÅ©ng run rẩy hé đôi môi hồng nhuáºn ra, mắt ngân ngấn lệ, cặp đùi dần cong lại, từ từ quỳ xuống.
Nà ng vừa đứng dáºy liá»n lá»™ ra cái bụng đã nhô lên vốn bị váy che khuất. Nhìn bá»™ dạng nà y, chắc đã phải hoà i thai bảy tháng rồi.
Lâm Văn Vinh sững sá», hắn giữ lấy nà ng:
- Nà ng là m gì thế, sao có thể quỳ chứ? Nà ng muốn lấy mạng ta sao?
MÄ© mục cá»§a Từ Trưá»ng Kim hÆ¡i khép lại, nước mắt không tuôn thà nh dòng nữa mà nhá» giá»t. Nà ng vô lá»±c giãy giụa trong lòng hắn, cố gắng lắc đầu:
- Äại nhân, xin lá»—i. Là tôi không phải vá»›i ngà i!
Là n da nà ng óng ánh ướt át. Äôi mắt mÄ© lệ cá»§a nà ng khép há», hệt như nụ hoa lê trong cÆ¡n mưa, yếu Ä‘uối vô cùng.
Äối diện vá»›i má»™t nữ tá» yếu á»›t vô lá»±c như váºy, Lâm đại nhân cho dù lòng dạ sắt đá cÅ©ng không biết nên nói gì. Hắn lặng lẽ thở dà i má»™t tiếng:
- Trưá»ng Kim tiểu thư, nà ng có gì không phải vá»›i ta sao? Ta không rõ lắm!
Má»™t tiếng Trưá»ng Kim tiểu thư vừa nói ra, láºp tức là m cho khoảng cách giữa hai ngưá»i bị kéo giãn ra mưá»i vạn tám nghìn dặm. Từ Trưá»ng Kim run rẩy toà n thân, sầu thảm không thôi, thân thể nà ng nấc lên má»™t cái, phảng phất như sắp Ä‘oạn khÃ, má»™t câu cÅ©ng chẳng thể nói ra.
Äại tiểu thư cả giáºn trừng mắt liếc hắn mấy cái, vá»™i và ng len đến, nhẹ nhà ng vá»— vá»— lên bá» vai thon cá»§a tiểu cung nữ:
- Trưá»ng Kim tỉ tỉ. Äừng sợ, có lá»i gì thì cứ nói ra! Nếu hắn dám mở miệng mắng tỉ, muá»™i sẽ thay tỉ giáo huấn hắn là được!
Tiểu cung nữ buồn bã lắc đầu, nấc lên một tiếng, thổn thức:
- Tiêu đại tiểu thư. Không liên quan đến đại nhân. Äá»u là lá»—i cá»§a Trưá»ng Kim, đại nhân đánh tôi mắng tôi, Trưá»ng Kim cÅ©ng Ä‘á»u cam tâm tình nguyện!
Nhìn và o cái bụng đã nhô hẳn lên cá»§a nà ng, Tiêu Ngá»c Nhược thở dà i lắc đầu nói:
- Trưá»ng Kim tỉ tỉ. Chẳng phải tiểu muá»™i trách cứ gì tỉ, lần nà y muá»™i đến đây cÅ©ng vì muốn nói má»™t câu công đạo cho Lâm lang, nếu tỉ có thÃch chà ng thì cÅ©ng không thể dùng loại thá»§ Ä‘oạn nà y a! Bá» thuốc và o trong rượu, lén lút mang cốt nhục cá»§a Lâm gia, rồi lại lặng lẽ không nói câu nà o quay vá» Cao Ly. Cho dù là thá»i buổi thái bình thì cÅ©ng vẫn là m ngưá»i ta phải lo lắng không thôi, huống chi hiện nay còn là lúc chiến há»a liên miên. Nếu vạn nhất có sá»± cố gì xảy ra, cốt nhục cá»§a Lâm gia chúng ta chẳng phải là sẽ…
- Xin lỗi, xin lỗi…
Tiểu cung nữ cúi đầu, lệ châu từng hà ng từng hà ng chảy xuống, chẳng dám chÃnh diện nhìn hắn nữa.
Trông bá»™ dạng đáng thương kia, Äại tiểu thư là m gì còn có thể nhẫn tâm trách cứ chứ. Thấy phu quân mình trầm mặc không nói, nà ng không nhịn nổi nÃu nÃu cánh tay hắn:
- Còn sững sỠra đó là m gì, chà ng nói gì đi chứ!
Bụng đã lá»›n như thế nà y rồi, còn có thể nói gì nữa? Lâm đại nhân cưá»i khổ, ho khan má»™t tiếng:
- Äại tiểu thư nói đúng đó. Trưá»ng Kim tiểu thư, cô là m thế nà y là má»™t sai lầm vô cùng to lá»›n, lần sau cần phải chú ý… à à , không đúng. Cô nhất định phải giải thÃch cho rõ rà ng, tiện nghi cá»§a Lâm gia chúng ta không thể tá»± dưng bị chiếm mất đâu!
Ngưá»i nà y là loại miệng hùm gan sứa Ä‘iển hình, Tiêu Ngá»c Nhược nghe thế không khá»i cảm thấy nghịch tai, chỉ là nước mắt cá»§a tiểu cung nữ nà y tháºt khiến ngưá»i ta phải má»m lòng. Không cần biết lúc trước vì mục Ä‘Ãch gì khiến nà ng ta cùng Lâm lang “lá»™ thá»§y nhân duyên†(chỉ mối tình duyên ngắn ngá»§i, mang tÃnh tạm thá»i) má»™t đêm, nhưng dù sao nà ng ta cÅ©ng là má»™t nữ tỠđộc thân chưa chồng, bây giá» bụng lại đột nhiên phưỡn ra như thế, không biết sẽ có bao nhiêu ngưá»i ở sau lưng nà ng mà đâm chá»c. Nà ng ta thân mang thai mà còn phải bôn ba nÆ¡i chiến trưá»ng để trị bệnh cứu ngưá»i, nghÄ© lại quả thá»±c cÅ©ng á»§y khuất cho nữ tá» phi thưá»ng nà y.
Cứ như váºy, trong lòng nà ng chẳng há» còn ý nghÄ© trách cứ nữa. Nhìn thấy nhãn thần vừa trong sáng vừa xấu hổ cá»§a Từ Trưá»ng Kim, Tiêu Ngá»c Nhược chỉ đà nh lắc đầu bảo:
- Trưá»ng Kim tỉ tỉ, tỉ dẫn chà ng và o trong nói mấy câu Ä‘i. Muá»™i ở bên ngoà i đợi hai ngưá»i!
Tiêu đại tiểu thư thông tình đạt là như váºy, láºp tức khiến cho tiểu cung nữ cảm kÃch vô hạn, nà ng ngẩng đầu lên lén nhìn vá» phÃa đại nhân, nhưng lại không dám nói gì.
PhÃa sau căn phòng trị liệu nà y là má»™t gian phòng ngá»§ u nhã thanh tÄ©nh. à cá»§a Äại tiểu thư là bảo hắn và tiểu cung nữ và o đó tâm sá»±. Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng kéo tay Ngá»c Nhược, khẽ nói:
- Cùng đi và o đi! Một mình ta và o trong đó có chút sợ hãi!
Äại tiểu thư nhất thá»i giáºn chẳng được cưá»i chẳng xong. Má»™t đại nam nhân như chà ng mà sợ cái gì, nhiá»u nhất là cho nà ng ta chiếm tiện nghi thêm lần nữa chứ sao!
- Äại tiểu thư, cảm Æ¡n cô!
Trong mắt Trưá»ng Kim ánh lên những giá»t lệ châu cảm kÃch, nà ng hướng vá» phÃa Ngá»c Nhược khom ngưá»i tạ Æ¡n. Äại tiểu thư vá»™i đỡ nà ng dáºy nói:
- Tỉ phải bảo trá»ng thân thể, sao có thể dùng trá»ng lá»… nà y chứ? Nói chuyện vá»›i hắn cÅ©ng không cần phải sợ hãi, con ngưá»i hắn tỉ cÅ©ng biết đó, mồm thì cứng nhưng tâm thì má»m, không dám là m gì tỉ đâu, tỉ cứ yên tâm Ä‘i!
Lâm Vãn Vinh nghe mà không khá»i cưá»i khổ, hắn khẽ nhéo và o eo nà ng, lên tiếng:
- Xin há»i Äại tiểu thư, rút cục là nà ng giúp bên nà o thế?
Ngá»c Nhược hung hăng lưá»m hắn má»™t cái, sau đó lại yên lặng liếc nhìn sang cái bụng đã phưỡn ra cá»§a tiểu cung nữ, khẽ nói vá»›i vẻ hâm má»™:
- Chẳng giúp ai cả, thiếp chỉ giúp Lâm gia chúng ta thôi!
Trong lòng Lâm Vãn Vinh má»m lại, tá»±a như bị nắm trúng yếu huyệt. Hắn thá»±c thà gáºt gáºt đầu rồi ghé sát đến tai nà ng mà cưá»i:
- Äúng là câu nà y rồi, bảo bối cá»§a ta. Cái bụng nà ng tương lai nhất định sẽ to gấp hai thế nà y nữa.
Äại tiểu thư xì má»™t tiếng, mặt mÅ©i đỠbừng, toà n thân má»m nhÅ©n ra.
Từ Trưá»ng Kim nhìn bá»n há» thân máºt mắng yêu nhau, trong mắt không khá»i lá»™ vẻ ngưỡng má»™ sâu sắc. Nà ng lặng lẽ vén chiếc rèm lên, khuôn mặt hÆ¡i á»ng hồng, vừa ôn nhu vừa cung kÃnh cất lá»i:
- Äại nhân, má»i ngà i và o!
Vá»›i Trưá»ng Kim thì tháºt sá»± chẳng cần khách khÃ, Lâm Vãn Vinh thở dà i má»™t hÆ¡i, bước và o trong phòng.
Vừa má»›i bước và o, hắn láºp tức sững sá» má»™t chút. Căn phòng không lá»›n, ngay giữa có kê má»™t chiếc giưá»ng nhá» mà u phấn hồng rất đẹp, bên cá»a sổ chiếc bệ cao chừng tá»›i gót chân, bên trên bệ đặt má»™t chiếc bà n thấp, bà y biện chẳng khác gì tình hình cái đêm ở kinh thà nh lần đó. Trên chiếc bà n trước giưá»ng bà y đầy những bình hoa bóng loáng không má»™t hạt bụi, trong bình cắm những bông hoa đỗ quyên khô héo.
Äá»— quyên xuân tá»›i hoa nở, lúc nà y đã và o cuối thu, những đóa hoa nà y Ä‘á»u khô héo, chỉ sợ đã ở đây không dưới ná»a năm rồi.
Hắn thở dà i một hơi, không biết nên nói gì mới phải.
Từ Trưá»ng Kim ngÆ¡ ngác nhìn hắn, trong mắt như nổi lên má»™t mà n hÆ¡i nước má» nhạt, nà ng khẽ khom ngưá»i xuống, lấy đôi dép nhẹ bên cạnh lại rồi ôn nhu cất tiếng:
- Äại nhân, Trưá»ng Kim phục thị ngà i thay già y.
Cảnh trước mắt nà y tá»±a như đã từng thấy qua. Lâm Vãn Vinh già nh lấy đôi dép trong tay nà ng, tức giáºn nói:
- Vá»› vẩn! Bây giỠđã là lúc nà o rồi, nà ng sao có thể khom ngưá»i xuống chứ?
Tiểu cung nữ sống mÅ©i hÆ¡i cay cay, chiếc miệng hồng nhuáºn mà u anh đà o khẽ hé ra, run rẩy nhìn vá» phÃa hắn:
- Äại nhân, đây là phong tục cá»§a Cao Ly chúng tôi!
- Phong tục gì thế? Bởi vì ta là khách nhân tôn quý sao?
Äại nhân tức giáºn há»i.
Trên mặt Từ Trưá»ng Kim lá»™ ra má»™t ráng mây hồng, nà ng lặng lẽ lắc đầu, nhất quyết bắt hắn ngồi xuống giưá»ng, quỳ gối xuống đất cởi già y cho hắn.
Lâm Vãn Vinh sợ hãi đến thất sắc, hắn vội và ng đỡ lấy thân hình nặng nỠcủa nà ng:
- Thôi, hay là thôi Ä‘i! Äây chẳng phải là nà ng phục thị ta mà là lấy mạng ta đó!
Tiểu cung nữ đỠbừng mặt, thân thể nà ng chẳng thể ngồi xuống được, nà ng bèn quáºt cưá»ng ấn đại nhân ngã xuống giưá»ng, tháo già y ra cho hắn, đổi sang đôi dép nhẹ. Lúc nà y má»›i mãn ý nhìn hắn mỉm cưá»i, má»™t giá»t lệ châu long lanh trà o ra khóe mắt.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, đừng khóc nữa!
Nhìn thấy nhãn thần trong sáng kiên định cá»§a nà ng, trái tim Lâm Vãn Vinh láºp tức cảm thấy bồng bá»nh, tất cả má»i ná»—i oán háºn Ä‘á»u chẳng thể nói ra lá»i, hắn xoay ngưá»i ngồi dáºy bảo:
- Nà ng nói xem, lần trước nà ng là m như váºy vá»›i ta, có nên chịu trách nhiệm hay không?
Từ Trưá»ng Kim hai má đỠbừng như máu, cặp mắt cÅ©ng đỠlên, lặng lẽ cúi đầu:
- Äại nhân, xin lá»—i, xin lá»—i!
- Chỉ nói câu xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?
Äại nhân hừm má»™t tiếng tức giáºn:
- Nà ng có biết đã Ä‘em lại cho thân thể thà nh thục mà tâm linh non ná»›t nà y cá»§a ta đã bao nhiêu tổn hại không? Từ nay vá» sau ta chẳng bao giá» dám uống rượu nữ nhân má»i nữa, chẳng bao giá» dám bước và o khuê phòng cá»§a nữ nhân nữa… khặc khặc. Trừ phòng lão bà ta ra…
- Xin lá»—i, xin lá»—i!
Tiểu cung nữ không ngừng khóc lóc. Trừ hai chữ nà y ra, thá»±c sá»± nà ng chẳng biết nên nói gì bây giá». Chỉ là lá»i cá»§a đại nhân khiến trong lòng nà ng ngoà i Ä‘au buồn ra còn có chút bối rối khó hiểu: Trừ tiến và o khuê phòng cá»§a lão bà ngà i, ngà i còn muốn và o phòng ai nữa chứ?
Lâm Vãn Vinh bá»™c phát tÃnh khà xong má»™t tráºn, thấy tiểu cung nữ toà n thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, thá»±c cÅ©ng có chút không nhẫn tâm, hắn chỉ ho khan và i tiếng rồi tiếp lá»i:
- Váºy nà ng nói Ä‘i, lần sau còn dám mê gian ta không? Hừ, và o lúc quan trá»ng nhất lại dám là m cho ta ngất xỉu. Hoang đưá»ng, thá»±c sá»± là hoang đưá»ng!
Äây là lần chịu sỉ nhục nặng ná»n nhất trong Ä‘á»i hắn từ trước đến nay, thù cÅ© háºn má»›i dồn hết lên đầu. Giá»ng nói tá»± nhiên lá»›n hÆ¡n bình thưá»ng má»™t chút.
Tiểu cung nữ mặt đỠbừng, tim Ä‘áºp thình thịch. Nà ng thầm cúi đầu xuống thá» thẻ như tiếng như muá»—i kêu:
- Không dám. Äại nhân, ta vÄ©nh viá»…n cÅ©ng không dám nữa!
Tà i sản của nhitrung
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nhitrung
12-06-2009, 01:27 AM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»±c Phẩm Gia Äinh
Tác giả: Vũ Nham
Chương 635: Khoáng cổ kỳ nhân.
Dịch: lanhdiendiemla
Biên táºp sÆ¡ sÆ¡: Melly
Nguồn: TTV
Chà o đón chương kế cuối nà o
“Ài…!†Lâm đại nhân đột nhiên thở dà i sưá»n sượt:
- Thá»±c ra thì thỉnh thoảng là m má»™t lần cÅ©ng thú! Nhưng mà Ãt nhất nà ng cÅ©ng phải để ta tỉnh lại chứ! Vui má»™t mình vá»›i vui cùng ngưá»i, cái nà o vui hÆ¡n?!
Má»™t câu nà y cá»§a hắn oanh động thiên địa, ngay cả lá»i cá»§a thánh nhân cÅ©ng lôi ra dùng bừa, tiểu cung nữ trố mắt ra nhìn hắn, đột nhiên “a†má»™t tiếng, mặt đỠtÃa tai không dám nói nữa.
Nhìn dáng vẻ e thẹn không biết trốn và o đâu cá»§a tiểu cung nữ, tháºt không hiểu ná»—i vì sao khi đó nà ng lại là m ra hà nh động Ä‘iên cuồng như váºy. Lâm Vãn Vinh chỉ đà nh mỉm cưá»i, khẽ nắm lấy tay nà ng, nhìn và o tiểu phúc nhô lên, dịu dà ng há»i:
- Có đạp mạnh không? Là khuê nữ hay là tiểu t�
- Ta.. ta không biết.
Bị hắn năm lấy tay, cả ngưá»i Từ Trưá»ng Kim run lên, mắt bá»—ng dưng ươn ướt, trong logng lại ấm áp thêm nhiá»u. Nà ng cúi đầu thá» thẻ:
- ÄÆ°a bé nà y, bình thưá»ng chỉ đạp mấy cái, nhưng thưá»ng rất yên tÄ©nh, không giống như đại nhân ngà i…
Nà ng mặc cho hắn nắm lấy tay, thẹn thùng không dám nói chuyện, chiếc cổ trắng nõn hồng lên, hai gò má đỠtươi, kết hợp vá»›i là n da sáng bóng như ngá»c cá»§a nà ng, bá»—ng có sức quyến rÅ© đặc biệt.
- Nói như váºy thì là con gái rồi?
Lâm Vãn Vinh cưá»i khan mấy tiếng, bà n tay lặng lẽ đưa ra xoa lên tiểu phúc cá»§a nà ng. Da thịt tiểu cung nữ nà y trÆ¡n mịn như ngá»c, sá» lên giống như má»™t miếng tÆ¡ lụa thượng hạng, cảm giác tháºt tuyệt diệu.
Tiểu cung nữ khẽ run lên, ánh mắt như nước, ngẩng đầu nhìn gã, sợ hãi há»i:
- Äại nhân, có phải là ngà i không thÃch con gái?
Nà ng sợ tá»›i mức mặt mà y tức thì trắng bạch, miệng thở thì thà o thÆ¡m như lan, hà ng mi dà i đẫm lệ Ä‘ang run rẩy. Dáng vẻ Ä‘au khổ động lòng ngưá»i.
- Ai nói không thÃch chứ?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Sinh nam hay sinh nữ Ä‘á»u như nhau cả, dù là tiểu tá» hay là khuê nữ, Ä‘á»u là huyết mạch cá»§a Lâm gia ta.
- Ngà i nói tháºt chứ?
Từ Trưá»ng Kim khẽ cắn môi, lặng lẽ nắm chặt tay, ngẩn ngÆ¡ nhìn hắn:
- Ngà i không lừa ta chứ?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:
- Lừa nà ng là m gì? Sinh nam hay nữ ta Ä‘á»u thÃch cả. Lâm gia ta ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó.
Thấy hắn nói không chút miễn cưỡng, hoà n toà n phát ra từ trái tim, Trương Kim lặng lẽ rúc và o lòng hắn, nước mắt như mưa xuân tháng ba:
- Äại nhân, cám Æ¡n ngà i!
“Thế nà y cũng phải cảm ơn à ? Nữ tỠCao Ly đúng là quá lễ phép!†Hắn thở dà i, khẽ vỗ vai nà ng, dịu dà ng an ủi:
- Äừng khóc! Nếu không ai yêu thương, thì nà ng phải há»c tá»± thương lấy bản thân, trước đây ta đã nói vá»›i nà ng rồi, không nhá»› sao?
- Không phải đâu đại nhân!
Những giá»t lệ hanh phúc cá»§a Tiểu cung nữ cứ chảy dà i:
- Trưá»ng Kim nếu biết đại nhân yêu thương mình mà , Trưá»ng Kim có chết cÅ©ng không tiếc nuối.
Lâm Vãn Vinh ho khan mấy tiếng, khịt mũi:
- Chớ nghĩ lung tung, nếu thế đâu phải là ta nữa.
Tiểu cung nữ cưá»i, khẽ lau khô nước mắt trên mặt, cúi đầu xuống, giá»ng nhá» tá»›i mức gần như không nghe thấy được:
- Äại nhân, ngà i ôm Trưá»ng Kim được không?
“Yêu cầu nà y quá đáng rồi!†Lâm đại nhân thở dà i, cúi đầu xuống, chỉ thấy váy áo má»ng manh cá»§a nà ng xá»™c xệch, lá»™ ra mảnh yếm đỠtươi bên trong. Hai gò tuyết trắng nhô cao, má»™t chiếc rãnh sâu không thấy đáy, khiến ngưá»i ta phải mê muá»™i.
- Không hay lắm đâu!
Hắn nuốt nước bá»t, mắt vẫn nhìn hau háu, vá» vÄ©nh hừ má»™t tiếng:
- Ta đâu phải là ngưá»i tùy tiện.
Từ Trưá»ng Kim nghe thấy vẻ trêu đùa trong giá»ng hắn, tức thì nhá»› tá»›i đêm Ä‘iên cuồng đó, tức thì mặt như lá»a đốt.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi!
Nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh của tiểu cung nữ, hắn thở dà i có chút không đà nh:
- Giúp ngưá»i vui vẻ là m gốc, ai bảo ta quá má»m lòng chứ.
Hắn giang hai tay ra, còn chưa kịp ôm lấy, Từ Trưá»ng Kim đã nhà o và o lòng hắn, thân thể run rẩy, ôm chặt lấy hắn, không há» nhúc nhÃch
Mùi thÆ¡m thoang thoảng từ thân thể nà ng lan tá»›i, chiếc váy như má»™t tầng lụa má»ng manh ngăn cách giữa hai ngưá»i. Da thịt tiểu cung nữ sáng bóng như ngá»c, bầu ngá»±c má»m mại lặng lẽ tì lên tay gã, đầy đặn mà lại mịn mà ng, tháºt là thÃch mắt.
Lâm Vãn Vinh nhìn tá»›i ngứa ngáy, ôm thân hình ấm áp trong lòng, tay chân không còn hiá»n là nh được nữa.
Thoáng cảm thấy tay cá»§a hắn luồn và o trong áo cá»§a mình, lặng lẽ leo lên bầu ngá»±c, Từ Trưá»ng Kim giáºt mình kêu lên:
- A, đại nhân..
Nà ng đỠbừng mặt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi lại đắm đuối cúi đầu xuống.
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm!
Lâm đại nhân cưá»i ha hả, vá»— vai nà ng nói không biết ngượng mồm :
- Ta cảm thấy ngưá»i nà ng có gì đó khác thưá»ng nhô lên, muốn tá»± mình kiểm tra má»™t lượt thôi.
“Äại nhân vẫn vô sỉ như váºy!†Tiểu cung nữ lặng lẽ cúi đầu, gò má đỠtươi, khẽ nói:
- Äại nhân, không phải là ngà i sai, mà là Trưá»ng Kim còn có chút chưa quen!
Hà nh vi cá»§a nà ng đêm đó lá»›n gan vô cùng, cÆ¡ hồ vứt bá» tất cả tôn nghiêm cá»§a nữ nhi, giống như má»™t loại tình cảm buông thả. Từ sau việc đó, liá»n má»™t mình trở vá» Cao Ly, vốn tưởng không bao giá» gặp mặt nữa, sống kham khổ nên đã sá»›m đã quen cô đơn tịch mịch, giỠđây ngưá»i đó đột nhiên xuất hiện trước mặt, vừa kinh ngạc vừa ấm áp, tá»± nhiên có chút sợ hãi.
“Ôi chao hà cá»› gì phải khổ thế!†Cảm nháºn sá»± run rẩy cá»§a nà ng, nhá»› tá»›i đêm đó Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu, khẽ ôm nà ng và o lòng.
Lòng ngá»±c hắn ấm áp lại rá»™ng lá»›n, có ma lá»±c khó diá»…n tả. Từ Trưá»ng Kim vùi đầu và o lòng hắn, nước mắt tuôn trà o, giây lát đã thấm ướt ngá»±c gã. Nhưng nà ng kiên cưá»ng kìm nén, không để mình khóc ra tiếng.
- Kiếp ngưá»i ngắn ngá»§i, hà tất phải quá hà khắc vá»›i bản thân như váºy?
Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc đen óng ả của nà ng, khẽ than thở:
- Khóc đi, đây không phải là lỗi lầm gì cả!
Hắn nói giá»ng nhẹ nhà ng, âu yếm vô cùng, Từ Trưá»ng Kim dá»±a và o lòng gã như tìm được chá»— dá»±a vững chắc nhất. Trăm ngà n uất ức trà o lên trong lòng, tất cả sá»± kiên cưá»ng trấn định ngụy trang kia liá»n xụp đổ, nà ng không nhìn được nữa ôm chặt lấy eo gấu cá»§a hắn, mưá»i ngón tay báºp sâu và o trong da thịt, vai run kịch liệt, đột nhiên “ Ã’a†má»™t tiếng, nước mắt trà o ra như sông vỡ đê, khóc rống lên.
Nà ng giải tá»a hết tình cảm dồn nén bao ngà y, tiếng khóc kinh thiên động địa, nức nở như muốn dứt bá» hết má»i thứ đã qua, khiến Äại tiểu thư ở bên ngoà i nghe được cÅ©ng thầm kinh hãi.
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ ôm lấy nà ng, không biết qua bao lâu mới khẽ thở dà i, nhẹ nhà ng lau nước mắt trên mặt nà ng, dịu dà ng bảo:
- Äừng khóc nữa, khóc nữa sẽ là m tiểu bảo bối cá»§a chúng ta sợ đấy.
Má»™t câu nà y quả nhiên hiệu quả kì diệu. Trưá»ng Kim vá»™i ngừng khóc, thẹn thùng nhìn hắn rồi lại cúi xuống, yên lặng vuốt ve chiếc bụng nhô lên, mặt ánh lên vẻ nhu hòa cá»§a ngưá»i mẹ.
Thân thể uốn lượn lả lÆ¡i, đầy đặn lung linh như má»™t tác phẩm nghệ thuáºt hoà n hảo. Là m ngưá»i ta không nỡ chạm đến, vệt nước mắt má» trên gò má long lanh động lòng ngưá»i, lại có phong thái Ä‘iá»m đạm đáng yêu.
Luáºn vá» dung mạo, nữ tá» Cao Ly nà y quyết không phải đẹp nhất, nhưng sá»± cung kÃnh nhu thuáºn tuyệt đối phát ra từ bên trong lại là độc nhất vô nhị trên Ä‘á»i. Là m Lâm đại nhân vốn kinh nghiệm vá» nữ nhân cÅ©ng phải ngẩn ngÆ¡ hồi lâu, trong lòng ngứa ngáy như mèo cà o.
Hồi lâu không nghe thấy hắn có động tÄ©nh gì, Từ Trưá»ng Kim len len ngẩng đầu lên, thấy mắt gã như ánh Ä‘uốc, Ä‘ang lén nhìn xuống vạt áo cá»§a mình.
Tiểu cung nữ tức thì mặt như ráng chiá»u, tá»±a hoa đà o trong mưa, nà ng khẽ cúi đầu, yên lặng nằm tay hắn đưa và o trong áo mình.
- Là m… là m gì thế?
Hà nh động bất ngá» nà y là m Lâm Vãn Vinh giáºt bắn mình.
Từ Trưá»ng Kim xấu hổ không thôi, đầu không dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nắm tay gã, chầm cháºm đặt lên gò ngá»±c má»m cá»§a mình.
Vừa má»›i chạm và o, má nà ng đã nóng như lá»a đốt, không kìm được rên lên má»™t tiếng. ngưá»i run lên như sẩy gạo.
Cảm giác má»m mại vô cùng truyá»n đến, Lâm Vãn Vinh xao xuyến, thở phì phò mấy hÆ¡i rồi nói:
- Trưá»ng Kim, ta phải nói ra lần nữa, tha thá»±c sá»± không phải ngưá»i tùy tiện.
Hắn nói một đằng là m một nẻo, tay hăng say ve vuốt.
Tiểu cung nữ yếu ớt dựa và o lòng gã, dịu dà ng bảo:
- Äại nhân có biết không, địa vị cá»§a Trưá»ng Kim là do ngà i ban cho đấy.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh nóng lên, chợt nhá»› tá»›i cái đêm nóng bá»ng đó, không biết tiểu cung nữ e thẹn nà y lúc đó bá»™ dạng thế nà o. Vấn đỠnà y, chỉ đà nh tạm gác lại sau nà y cùng Trưá»ng Kim nghiên cứu váºy.
Trưá»ng Kim tá»±a và o lòng hắn, cảm nháºn mạch Ä‘áºp đứa con trong bụng, lại nhìn khuôn mặt Ä‘en đúa cá»§a Lâm đại nhân, lòng hạnh phúc cùng say mê, ôm chặt lấy hắn, má»™t khắc cÅ©ng không chịu buông ra.
Không biết qua bao lâu, tỉểu cung nữ chợt nhá»› tá»›i Ä‘iá»u gì đó, vá»™i há»i:
- Äại nhân, sao ngà i biết Trưá»ng Kim ở đây?
Lâm Vãn Vinh nháy mắt:
- Ta tìm ngưá»i dò há»i đấy.
Từ Trưá»ng Kim nhìn hắn, lắc đầu là nhà nói:
- Trưá»ng Kim biết rồi, là vương thượng nói cho ngà i.
Trưá»ng Kim nhìn hắn đắm Ä‘uối, do dá»± hồi lâu, lặng lẽ cúi đầu xuống:
- Äại nhân, ngà i đã nghÄ© qua vì sao vương thượng để ngà i tìm được Trưá»ng Kim không?
Chút tâm tư cá»§a Cao Ly vương, sao qua được mắt hắn, Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, cưá»i nói:
- Có những lá»i không cần nói quá thẳng, giống như ta không há»i nà ng vì sao khi đó lại là m như váºy?
- Không phải đâu đại nhân.
Từ Trưá»ng Kim đứng báºt dáºy, nước mắt dâng trà o:
- Không phải như ngà i nghÄ© đâu, hôm nay vương thượng để ngà i tìm được Trưá»ng Kim, là muốn Trưá»ng Kim và đứa bé trong bụng trói buá»™c ngà i, như váºy sau nà y ngà i không thể muốn gì là m đó vá»›i Cao Ly cá»§a chúng ta nữa! Nhưng khi đó Trưá»ng Kim cùng ngà i… tuyệt đối không phải vì thế!
Khuôn mặt thanh tú cá»§a tiểu cung nữ đỠá»ng, trong đôi mắt trong trẻo mang chút phẫn ná»™. Lâm Vãn Vinh thấy thế buồn cưá»i, cháºm rãi lắc đầu:
- Lý do đó nà ng không cần nói với ta.
Từ Trưá»ng Kim quáºt cưá»ng nắm tay hắn, si ngốc nhìn hắn nói:
- Trưá»ng Kim nhất định phải nói! Có lẽ trong lòng đại nhân, Trưá»ng Kim là má»™t nữ tá» không biết hổ thẹn, vì muốn ngà i xuất binh cứu giúp Cao Ly mà là m ra chuyện như thế.
- Äừng nói những Ä‘iá»u nà y, được không?
Lâm đại nhân thở dà i.
Tiểu cung nữ sắc mặt trắng bệch, nước mắt lả chả tuôn rơi:
- Äại nhân, ngà i không tin Trưá»ng Kim ư? Khi đó, Trưá»ng Kim mặc dù má»™t lòng cầu ngà i giúp Cao Ly thoát khá»i hiểm nguy, nhưng Trưá»ng Kim là nữ nhân thanh bạch, dù cho thân pháºn có ti tiện hÆ¡n nữa, Trưá»ng Kim cÅ©ng sẽ không dùng thân thể cá»§a mình để uy hiếp nam nhân mình thÃch! HÆ¡n nữa huống chi, Trưá»ng Kim không có tư cách lợi dụng ngà i..
Nà ng nói tá»›i chá»— thương tâm, tuy cố giữ vẻ kiên định, nhưng nước mắt tuôn trà o, ngưá»i chao đảo như muốn ngất Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh vội đỡ lấy nà ng, dịu dà ng an ủi:
- ÄÆ°á»£c rồi, đừng nói nữa, ta hiểu cả rồi!
Trưá»ng Kim âu yếm nhìn hắn:
- Ngà i không thể hiểu được đâu! Äại nhân, xin ngà i nhất định phải tha thứ cho Trưá»ng Kim, bởi vì… Trưá»ng Kim không có cách nà o ngăn mình thÃch ngà i!
Lâm Vãn Vinh thở dà i, không biết phải nói gì.
- TÃnh cách cá»§a đại nhân Trưá»ng Kim hiểu rất rõ, vẻ ngoà i tuy ngà i thiếu nghiêm túc. Nhưng là ngưá»i thông minh nhất thế giá»›i, quyết không lấy quốc gia dân tá»™c cá»§a mình ra đùa, ngà y đó ngà i bắt Trưá»ng Kim ký và o giấy nợ mượn văn minh cá»§a Äại Hoa thì Trưá»ng Kim đã hiểu rồi. Nhưng Trưá»ng Kim là nữ nhân, kẹp giữa nam nhân mình thÃch là cả quốc gia dân tá»™c. Sau khi vương thượng cùng ngà i ký và o Ä‘iá»u ước má»™t nước hai chế độ, nhiệm vụ cá»§a Trưá»ng Kim liá»n hoà n thà nh, không cần phải giá» thá»§ Ä‘oạn gì nữa. Nhưng, Trưá»ng Kim tá»± biết mình thà nh tá»™i nhân cá»§a dân tá»™c, chỉ muốn cả đợi sống ở Cao Ly, cầu phúc cho dân chúng. Trưá»ng Kim nghÄ©, mình và đại nhân đã không còn cÆ¡ há»™i gặp lại nhau nữa rồi!
- Cho nên nà ng liá»n…
Lâm Vãn Vinh nhìn nà ng, kinh ngạc không thôi.
Tiểu cung nữ ngây dại nhìn hắn, ảm đạm cúi đầu:
- Thân thế cá»§a Trưá»ng Kim hẳn ngà i cÅ©ng biết rồi. Mẫu thân cá»§a Trưá»ng Kim và vương thượng yêu nhau. Nhưng cuối cùng lại không có kết quả tốt đẹp. Trưá»ng Kim là nữ nhi cá»§a ngưá»i, nhưng lại Ä‘i thÃch nam nhân xuất sắc nhất cá»§a nước khác. Trưá»ng Kim nghÄ©, váºn mệnh cá»§a mình cÅ©ng giống như mẫu thân, cả Ä‘á»i không có cách nà o được ở bên ngưá»i mình thÃch. Nếu đã như thế, thứ quan trá»ng nhất cá»§a bản thân, tấm thân thanh bạch cá»§a nữ nhân, vì sao không thể hiến cho nam nhân mình thÃch. Cho dù chỉ là má»™t đêm, Trưá»ng Kim cÅ©ng đã thá»a mãn rồi.
- Äúng là nha đầu ngốc!
Lâm đại nhân lắc đầu than:
- Cho dù là thế, nà ng cũng đừng đánh thuốc mê ta, một mình chơi đùa thì còn thú vị gì nữa.
Tiểu cung nữ nhẹ nhà ng nói:
- Äó là vì không còn cách nà o nữa! Trước khi hai nước kà hiệp nghị, Trưá»ng Kim đã từng nghÄ© dùng thá»§ Ä‘oạn đó để dụ ngà i, nhưng cuối cùng không được toại nguyện, hẳn ngà i còn nhá»› chứ? Äại nhân nhìn Trưá»ng Kim khinh thưá»ng, lại vừa gặp phải ngưá»i Oa tá»›i đánh, Trưá»ng Kim phải vá» nước tháºt nhanh, cho nên má»›i bất đắc dĩ…
Nà ng nhìn hắn đăm đăm, nhòe lệ khom ngưá»i xuống:
- Äại nhân, tháºt sá»± rất xin lá»—i ngà i.
“Lại nữa rồi! Hiến thân cÅ©ng khó như váºy sao? Xem ra ta còn rất có phẩm hạnh.†Lâm đại nhân đỡ nà ng dáºy, thuáºn thế ôm và o lòng:
- Không sai, trước nay ta vẫn coi hồng nhan như khô lâu, mỹ sắc như bùn đất, nhưng Trưá»ng Kim muá»™i thà nh tâm như thế, ta thỉnh thoảng phá lệ cÅ©ng được mà ! Nà ng hà tất chú trá»ng nhiá»u lá»… tiết như thế.
- Vốn rằng Trưá»ng Kim nghÄ© sẽ xa cách vá»›i ngà i cả Ä‘á»i không gặp lại. Nhưng đại nhân ngà i quả tháºt quá lợi hại, Trưá»ng Kim trở vá» không bao lâu, ăn uống không ngon, thỉnh thoảng chóng mặt buồn nôn, cẩn tháºn xem xét, má»›i biết không ngỠđã có thai.
Nà ng cúi đầu xuống, xấu hổ không dám nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh vuốt ve bá» eo má»m mại cá»§a nà ng, cưá»i há»›n hở:
- Äúng là rất lợi hại, đó Ä‘á»u là trá»i sinh, ta cÅ©ng chẳng có cách nà o! Nà ng có thai rồi, cho nên liá»n viết thư cho ta?
Từ Trưá»ng Kim vá»™i ngẩng đầu lên:
- Không phải! Tuy Trưá»ng Kim có thai, nhưng trong lòng rất vui. Song, Trưá»ng Kim căn bản không định nói vá»›i ngà i.
- Không định cho ta biết?
Lâm Vãn Vinh tròn mắt, không hiểu nhìn nà ng:
- Váºy phong thư nà ng nhá» Cố Thuáºn Chương tiên sinh…
Tiểu cung nữ cháºm rãi lắc đầu, đà nh nói:
- Äó là do sư phụ ép Trưá»ng Kim viết, vừa khéo Cố tiên sinh tá»›i thỉnh giáo..
- Sư phụ của nà ng?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi:
- Nói như váºy, vị kỳ nhân hiểu chuyện năm trăm năm trước, biết việc năm trăm năm sau, chÃnh là sư phụ nà ng rồi? CÅ©ng là ngưá»i tạo ra đồ kẻ mắt và masscara ?
Trưá»ng Kim “ vâng†má»™t tiếng, trong mắt hiện ra vẻ sùng bái:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngưá»i rồi! Ngay cả Cố Thuáºn Chương tiên sinh và vương thượng cÅ©ng kÃnh phục ngưá»i vô cùng. Chuyện Trưá»ng Kim có thai bị sư phụ biết, ngưá»i chá»i mắng đại nhân, nói đại nhân không biết ai má»›i là ngưá»i thá»±c sá»± tốt vá»›i mình, bảo Trưá»ng Kim không được để cho cẩu nam nhân vô tình vô nghÄ©a, bá»™i tÃn bất nhân được lợi. Trưá»ng Kim liá»n bị ngưá»i ép viết bức thư đó…
- Chá»â€¦ chỠđã,vô tình vô nghÄ©a, bá»™i tÃn bất nhân gì chứ.
Lâm đại nhân vá»™i cắt ngang lá»i nà ng, tức giáºn nói:
- Trưá»ng Kim muá»™i, su phụ kia cá»§a muá»™i rốt cuá»™c là nam nhân hay nữ nhân? Năm nay bao tuổi rồi?
- Sư phụ cá»§a Trưá»ng Kim đương nhiên là nữ nhân rồi.
Tiểu cung nữ cưá»i khẽ:
- Còn vá» tuổi sao, đại khái là hÆ¡n Trưá»ng Kim hai ba tuổi!
“HÆ¡n hai ba tuổi? Váºy cÅ©ng là má»™t cô nhóc?†Lâm Vãn Vinh kinh hãi:
- Lớn hơn nà ng có mấy tuổi, sao là m sư phụ được?
- Äại nhân, ngà i có Ä‘iá»u còn chưa biết, sư phụ cá»§a Trưá»ng Kim tuy tuổi không lá»›n, nhưng thông minh trà tuệ, không gì không biết, gần như ngà i váºy đó!
Vốn cho rằng Äại Trưá»ng Kim đã là nữ nhân thông minh nhất Cao Ly rồi, không ngá» nà ng còn có sư phụ, cà ng kinh ngạc hÆ¡n nữa là sư phụ cá»§a nà ng lại là tiểu nha đầu hÆ¡n hai mươi, chẳng trách Cố Thuáºn Chương tiên sinh không được nhìn mặt nà ng.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Vừa hay, lần nà y ta tá»›i Cao Ly, vốn là muốn bái kiến vị kì nhân nà y! Trưá»ng Kim muá»™i, sư phụ cá»§a muá»™i ở đâu, có thể giá»›i thiệu cho ta được không?
Tiêu cung nữ vui vẻ “ vâng†một tiếng, chỉ ra đằng sau, thì thầm:
- Sư phụ cá»§a Trưá»ng Kim ở trong viện tỠđằng sau! Song nếu đại nhân muốn gặp ngưá»i thì phải cẩn tháºn má»™t chút!
- Vì sao?
Lâm Vãn Vinh không hiểu há»i:
Trưá»ng Kim xấu hổ cúi đầu:
- Tình cảm cá»§a Trưá»ng Kim và sư phụ rất tốt, ngưá»i nói đại nhân ức hiếp Trưá»ng Kim, nếu ngưá»i nhìn thấy đại nhân. Nhất định trừng trị ngà i.
Lâm Vãn Vinh nghe váºy giáºn lắm: “Trừng trị ta? Sư phụ gì mà lại dám huênh hoang như thế?†Hắn hừm má»™t tiếng, đứng lên nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, giá» ta Ä‘i bái phá»ng sư phụ cá»§a nà ng, xem coi là thần tiên phương nà o.
Bá»™ dạng bừng bừng khà thế cá»§a hắn là m Trưá»ng Kim giáºt bắn mình, tiểu cung nữ vá»™i và ng kéo tay hắn.
Lâm Vãn Vinh thấy khuôn mặt trắng bệnh cá»§a nà ng, dịu giá»ng an á»§i:
- Äừng sợ, ta sẽ không là m gì sá»± phụ nà ng đâu, chỉ dá»a nà ng ta chút thôi! Phải rồi, nếu nà ng đã viết phong thư kia cho ta. Sao ta tá»›i Cao Ly nà ng lại không chịu gặp?
Sắc mặc Trưá»ng Kim đâu khổ, lặng lẽ nói:
- Viết lá thư đó vốn không phải là ý cá»§a Trưá»ng Kim. Nghe nói ngà i tá»›i Cao Ly, Trưá»ng Kim vừa mừng vừa sợ, rất sợ mang tá»›i phiá»n phức khó khăn cho ngà i, nên không dám gặp mặt. Nhưng vương thượng bức ép, nói chỉ cần là m cho ngà i má»™t bữa dược thiện là được. Ngưá»i còn đảm bảo sẽ không tiết lá»™ hà nh tung cá»§a Trưá»ng Kim. Nà o ngá»â€¦
“Luáºn tá»›i âm mưu gian kế, Trưá»ng Kim dù có thông minh, nhưng nà o có thể là đối thá»§ cá»§a Cao Ly vương? Má»™t mảnh chân tâm cá»§a tiểu cung nữ tháºt là m ngưá»i ta xúc động!†Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i, vuốt ve mái tóc má»m mại cá»§a nà ng, nghiêm mặt nói:
- Mặc dù ta khinh thưá»ng thá»§ Ä‘oạn cá»§a ông ấy, nhưng bất kể là từ góc độ chÃnh trị hay tình thân, ông ta là m như váºy Ä‘á»u không có gì đáng trách, ta có thể hiểu được.
- Äại nhân…
Từ Trưá»ng Kim không ngá» hắn rá»™ng rãi đại lượng như váºy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt đầy kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ.
Có Trung Dũng quân đóng giữ, đại cục của Cao Ly đã định, cho dù Cao Ly vương có lòng muốn thay đổi hiện trạng, chỉ sợ cũng bó tay, chút thủ đoạn nhỠchỉ cà ng là m trò hỠthôi.
Lâm Vãn Vinh bùi ngùi nhìn cái bụng nhô cao cá»§a tiểu cung nữ, nghÄ© tá»›i nhưng gian nan khốn khổ nà ng phải chịu, mìm cưá»i nói:
- Trưá»ng Kim muá»™i, có còn nhá»› trước đây gá»i ta là gì không?
Tiểu cung nữ ngẩn ra, rồi láºp tức mặt đỠbừng, môi mấp mấy, cuối cùng cÅ©ng gá»i:
- Vãn Vinh ca….
Nói ra ba chữ nà y, ngưá»i nà ng liá»n nhÅ©n ra yếu á»›t dá»±a và o lòng hắn, nước mắt tà tách, hạnh phúc mà báºt khóc.
“Trưá»ng Kim không có lá»—i gì cả!†Vãn Vinh ca lặng lẽ thở dà i, hÃt hà mái tóc cá»§a nà ng, tay nhẹ nhà ng vuốt ve tiểu phúc trÆ¡n mịn, dịu dà ng vô cùng.
Tiểu cung nữ dá»±a và o lòng hắn nức nở, nhưng vui mừng vô biên. CÆ¡ thể dưới dá»± vuốt ve cá»§a hắn đã từ lạnh biến ấm, rồi dần dần nóng lên, cảm thấy hai tay cá»§a hắn từ tá»± trượt xuống, chạm tá»›i ngá»c thối phong đồn, tức thì mặt nà ng đỠnhư lá»a, nhá»› tá»›i đêm rung động đó, trái tim liá»n Ä‘áºp loạn lên, chiếc miệng anh đà o rên rỉ, dá»±a và o lòng hắn, thẹn tá»›i mức không dám ngẩng đầu lên.
- Lâm lang, Trưá»ng Kim tá»· tỷ…
Äúng lúc nồng nhiệt thì ngoà i cá»a có tiếng gá»i cá»§a Äại tiểu thư vá»ng lại.
Tiểu cung nữ như tình dáºy từ giấc má»™ng, vá»™i giữ tay hắn lại, xấu hổ cúi gầm mặt xuống.
“Hổ thẹn, hổ thẹn!†Cái mặt thá»›t cá»§a Lâm đại nhân cÅ©ng nóng lên, vẫn còn lưu luyến vuốt ve đùi ngá»c cá»§a nà ng mấy cái rồi má»›i kéo tay nà ng Ä‘i ra.
Nhìn tiểu cung nữ gò mà đỠbừng, mặt mà y thấp thoáng xuân ý, liá»n biết lang quân cá»§a mình là m việc hay ho gì. Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng, thừa lúc hắn không chú ý, dẫm mạnh lên chân hắn, thâm trầm cưá»i há»i:
- Äã nói chuyện xong chứ? Trưá»ng Kim tá»· tá»·, tên bại hoại nà y có khi phụ tá»· không?
- Xong rồi, xong rồi.
Lâm Vãn Vinh ở cùng Äại tiểu thư lâu ngà y, tất nhiên biết tÃnh ghen tuông cá»§a nha đầu nà y, nhẫn nhin kéo tay nà ng cưá»i nịnh:
- Hóa ra vị kì nhân ta muốn bái phá»ng chÃnh là sư phụ cá»§a Trưá»ng Kim muá»™i. Ta và Trưá»ng Kim đã nói chuyện xong rồi, bây giá» sẽ Ä‘i gặp vị kì nhân khoáng thế đó! Bảo bối, chúng ta cùng Ä‘i nhé!
Gò mà Từ Trưởng Kim á»ng lên, nà ng cảm kÃch sâu sắc vá»›i tình cảm cá»§a Ngá»c Nhược, thấy Lâm đại nhân cùng Äại tiểu thư vui cưá»i nói chuyện, nà ng cÅ©ng lanh lợi hiểu chuyện lánh qua má»™t bên nắm tay Äại tiểu thư, khẽ nói:
- Trưá»ng Kim nhá»› mãi ân tình cá»§a tiểu thư.
Tiểu Ngá»c Nhược ăn má»™t viên đạn bá»c đưá»ng cá»§a nà ng, lại thấy tiểu cung nữ ngoan ngoãn phục tùng phu nhân cá»§a mình, vừa thấy đã thương, hÆ¡n nữa gạo đã nấu thà nh cÆ¡m, cÅ©ng không còn cách nà o nữa.
Trưá»ng Kim thấy Äại tiểu thư chỉ mìm cưá»i không nói, nhưng dáng vẻ ngầm chấp thuáºn, lòng vui vẻ, vá»™i nói:
- Äại nhân muốn gặp sư phụ. Tiêu gia tá»· tá»·, chúng ta Ä‘i cùng nhé!
Nà ng kéo tay Tiêu Ngá»c Nhược, hai ngưá»i Ä‘i đằng trước, thấp giá»ng nói cưá»i. Chỉ để lại cho Lâm đại nhân hai bóng lưng xinh đẹp vô hạn.
Chá»— ở vị kỳ nhân kia gần kho thuốc. Äi theo tiểu cung nữ và i bước liá»n tiến và o má»™t chiếc sân.
Chiếc sân rá»™ng rãi sáng sá»a, trồng đầy các loại hoa, mỹ lệ lôi cuốn, hương thÆ¡m nồng nà n. Tuy đã là cuối thu, nhưng không thấy trăm hoa tà n héo.
Äại tiểu thư tấm tắc khen:
- Trưá»ng Kim, vị sư phụ nà y cá»§a tá»· quả nhiên là kì nhân. Những bông hoa nà y trồng thế nà o lại đẹp mà mãi không tà n như thế?
- Äiá»u nà y cÅ©ng không khó, dá»±ng má»™t rạp lá»›n, chỉ cần khống chế lượng nước và độ ẩm là được!
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói.
Ngá»c Nhược nhÃu mà y, không hiểu gì cả, tiểu cung nữ lại thÃch thú nhìn hắn:
- Sư phụ cÅ©ng nói như thế, nhưng những ngưá»i thợ lại không là m được, mấy bông hoa cứ qua chừng mưá»i ngà y đã héo rồi.
“Sư phụ nà ng cũng nói thế? Không phải chứ?†Lâm Vãn Vinh kinh hãi chớp mắt: “Sư phụ của nà ng chẳng lẽ còn thông minh hơn ta?
Thấy hắn ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn, Äại tiểu thư khẽ cưá»i kéo hắn lại:
- Chà ng ngốc ơi, ngẩn ra là m gì đó? Mau và o đi!
Từ Trưá»ng Kim cÅ©ng thẹn thùng nắm lấy tay kia cá»§a hắn, hai ngưá»i hợp sức kéo hắn tiếp tục Ä‘i tá»›i.
Trong sân được trang trà vô cùng đẹp đẽ, đình đà i lầu gác, nước chảy dưới cầu, là m ngưá»i ta thư thái. Lâm Vãn Vinh Ä‘i trong hà nh lang, ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ, nhưng lại có má»™t ảo giác tất cả má»i thứ ở đây như có và i phần quen thuá»™c.
Äi gấp má»™t lúc liá»n tiến và o má»™t phòng khách. Từ Trưá»ng Kim đẫn hai ngưá»i và o. Nhưng phòng khách lại trống trÆ¡n không có má»™t ngưá»i.
Trưá»ng Kim vá»™i kéo má»™t thị nữ há»i:
- Ngân Châu, sư phụ đâu?
- Trưá»ng Kim tiểu thư, ngưá»i đã tá»›i!
Ngân Châu cung kÃnh thi lá»…, hưng phấn nói:
- Äại sư ở phòng thà nghiệm, ngưá»i nói hôm nay sẽ có thứ rất hay ra lò, lát nữa muốn má»i tiểu thư dùng thỠđó!
“Phòng thà nghiệm?†Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc: “Äại sư thiếu nữ nà y ở đâu tá»›i, khẩu khà tháºt không nhá».â€
Từ Trưá»ng Kim gáºt đầu, rồi má»i hai ngưá»i ngồi xuống, lại tá»± tay dâng lên trà thÆ¡n, đưa tá»›i táºn tay Vãn Vinh ca.
Lâm đại nhân giáºt mình giữ lấy nà ng:
- Không được! Bụng ưỡn ra thế rồi sao còn là m được những việc nà y?
Tiểu cung nữ mắt đỠgay, đắm đuối nhìn hắn, hạnh phúc nói:
- Vãn vinh ca, huynh tháºt tốt!
Vãn Vinh ca cưá»i, đỡ nà ng ngồi xuống rồi má»›i đứng dáºy, nhìn ngó bốn phÃa phòng khách.
Trong phòng bà n ghế, trà nước trái cây Ä‘á»u đủ cả, sắp xếp đơn giản ấm cúng, giữa phòng còn treo má»™t bức tranh sÆ¡n thá»§y. Lâm Vãn Vinh liếc mắt qua mấy cái, tức thì lặng Ä‘i. Vá»™i nắm tay Äại tiểu thư há»i:
- Ngá»c Nhược, nà ng nhìn giúp ta, đây có phải là Thái SÆ¡n không?
Giang Tô và SÆ¡n Äông cách nhau không xa, Äại tiểu thư cÅ©ng đã Ä‘i qua Thái SÆ¡n. Nà ng cẩn tháºn xem xét rồi gáºt đầu nói:
- Hẳn là đúng rồi! Äây là nÆ¡i cao nhất Thái SÆ¡n … Lâm lang, chà ng là m sao thế?
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt, vội lắc đầu:
- Không sao, không sao, nói chuyện nhiá»u quá nên hÆ¡i thiếu dưỡng khà thôi.
Trưá»ng Kim và Äại tiểu thư cùng đã lấy tay hắn, chỉ thấy mạch Ä‘áºp cá»§a hắn tăng nhanh, trống ngá»±c cÅ©ng nện thình thịch.
“Äây không phải là sinh bệnh mà là bị kinh hãi!†Tiểu cung nữ tinh thông y lÃ, vá»™i và ng cháºm rãi xoa ngá»±c cho hắn.
Lâm Vãn Vinh thở mấy hÆ¡i lá»›n, thá»u thà o há»i:
- Trưá»ng Kim, bức tranh nà y là ai vẽ?
- Là sư phụ cá»§a Trưá»ng Kim.
Tiểu cung nữ khẽ đáp.
Vị sư phụ nà y cá»§a Trưá»ng Kim, chẳng lẽ đúng là khoáng cổ kì nhân, ngay cả vách núi nÆ¡i ta ngã xuống cÅ©ng vẻ ra được rõ rà ng như thế.
Lòng gã kÃch động khó bình tÄ©nh lại, nhìn hoa quả xếp trên bà n, tiện tay lấy má»™t quả, cắn mạnh má»™t miếng.
“Lang quân đói rồi!†Äại tiểu thư nhìn mà đau lòng, vá»™i nhẹ nhà ng đấm lưng cho hắn, để hắn thoải mái.
- Trưá»ng Kim, Trưá»ng Kim.
Trong sân đột nhiên truyá»n tá»›i tiếng bước chân vá»™i vã, má»™t hương thÆ¡m quen thuá»™c theo gió bay tá»›i, âm thanh hưng phấn cá»§a má»™t nữ nhân truyá»n và o phòng:
- Mau xem đi, Chocolate của ta, cuối cùng ta đã thà nh công rồi.
- Sư phụ..
Trưá»ng Kim reo lên, rảo bước chạy tá»›i.
Ngưá»i Lâm Vãn Vinh run lên, vá»™i nhéo mạnh tai mình, tá»±a hồ không tin và o thứ hắn nghe thấy.
Hắn cháºm rãi quay ngưá»i lại, chỉ thấy Từ Trưá»ng Kim tay cầm má»™t há»™p chocolate má»›i ra lò, mùi hương lan ra khắp phòng. Bên cạnh nà ng, là má»™t cô gái xinh đẹp, đôi mắt long lanh nước mắt, Ä‘ang nhìn Lâm Vãn Vinh khẽ mỉm cưá»i:
- Äã lâu không gặp rồi, Lâm phò mã, Lâm nguyên soái… ồ, còn là giám đốc Lâm cá»§a ta…
“Äoà ng†Giám đốc Lâm như bị Ä‘iểm huyệt, mắt trố ra, mồm há hốc, ngây dại tại chá»—. Trái cây vừa má»›i cắn được má»™t miếng lặng lẽ rÆ¡i xuống, lăn mấy vòng đụng ngay và o chân nà ng.
Tà i sản của nhitrung
Last edited by Silverwing; 12-06-2009 at 08:03 AM .
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nhitrung
12-06-2009, 01:40 AM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»±c Phầm Gia Äinh
Tác giả : Vũ Nham
Chương Cuối
Nhu tình ngà n năm (*)
Dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: TTV
Nhiá»u năm sau.
Hà ng Châu.
- Xin há»i tiểu thư há» gì? Ô, là Phan tiểu thư phải không? Cá»u ngưỡng cá»u ngưỡng!Phan tiểu thư nhất định phải tin tưởng ta, bổn tướng sư suy Ä‘oán chÃnh xác, Ä‘oán mệnh vô số, bình sinh chưa từng nói dối, ngoà i chùa Linh Ẩn, bên bá» Tây Hồ Ä‘á»u có giai thoại!... Chà , từ cây xăm trong tay tiểu thư mà xem, đây là cây xăm tốt nhất đó!
Trên Tô Äê huyên náo, ngưá»i Ä‘i lại như đưa thoi, cảnh đẹp như vẽ, tiếng rao hà ng vang lên không ngá»›t, vô cùng náo nhiệt. Má»™t ngưá»i mặt Ä‘en áo xanh, ngồi trước bà n Ä‘oán mệnh, nghiêm trang nắm tay má»™t vị tiểu thư trẻ tuổi, dáng vẻ như Ä‘ang trầm ngâm suy Ä‘oán.
- Cây xăm tốt nhất?
Vị tiểu thư đó mừng rỡ nói:
- Tiên sinh, phiá»n ngà i nói chi tiết hÆ¡n được không?
Tiên sinh đó long trá»ng gáºt đầu, nghiêm nghị nhìn nà ng phán:
- Ta thấy tiểu thư mặt như trăng rằm, mắt tá»±a nước mùa xuân, giữa mi thấp thoáng vẻ thanh tân, giống như Hồ Tây tháng ba, như mưa xuân ướt át, đẹp không sao tả xiết! Nà o nà o nà o, đưa tay tiểu thư ra đây… Ãi chà , vân tay tiểu thư giống như tÆ¡ hồng tạo thà nh, như hoa đà o nở rá»™! Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư! Không tá»›i và i ngà y nữa, tiểu thư sẽ gặp được má»™t vị lang quân như ý.
“Phì†Trên má»™t con thuyá»n giữa Tây Hồ cách đó không xa, hai thiếu phụ tuyệt sắc kiá»u diá»…m như hoa sen vừa lấy ra khá»i mặt nước đứng trên mÅ©i thuyá»n nghe thế thì cùng báºt cưá»i.
- Sư tá»·, sao tá»· không Ä‘i quản chà ng? Äể chà ng ở đó nói báºy nói bạ, không biết lại muốn lừa tiểu thư nhà nà o?
Thiếu phụ bên phải mặt như tranh vẽ, mắt Ä‘ong đưa, quyến rÅ© vô cùng. Nà ng cưá»i khúc khÃch nhìn sư tá»· bên cạnh mình.
Sư tá»· má đỠá»ng, gắt:
- Muốn quản muá»™i Ä‘i mà quản, hắn là tiểu đệ đệ cá»§a muá»™i cÆ¡ mà , lại nghe lá»i muá»™i nhất! Mấy ngà y trước không phải còn dẫn muá»™i vá» hồ Vi SÆ¡n bÆ¡i thuyá»n sao?
- Sư tỷ, tỷ đang ghen đấy à ?
Thiếu phụ quyến rÅ© cưá»i ngặt nghẽo, ghé và o bên tai sư tá»· nói nhá»:
- Chà ng đối vá»›i sư tá»· cÅ©ng đâu có tệ! Mấy hôm trước vá» kinh thà nh, còn cùng tá»· ở cùng trên Thiên Tuyệt Phong, hÆ¡n nữa lại ân ái tình tứ trong suối nước nóng, lấy trá»i là m chăn, lấy đất là m giưá»ng, tiên tá» tá»· tá»· cÅ©ng chẳng sợ lạnh mà chiá»u chà ng má»™t phen đó sao, khách khách!
Tiên tỠkêu lên một tiếng, xấu hổ cúi gằm mặt xuống:
- Chẳng trách hắn thÃch gá»i muá»™i là hồ li tinh, bá»™ dạng nà y cá»§a muá»™i, ngay cả hồn phách cá»§a hắn cÅ©ng câu Ä‘i mất. Ta há»i muá»™i đây, má»—i năm muá»™i Ä‘á»u cùng hắn trở vá» Miêu trại, rốt cuá»™c là vì chuyện gì?
- Muá»™i thÃch câu hồn chà ng đó! Ai bảo chà ng là tiểu đệ đệ cá»§a muá»™i chứ!
Hồ li tinh nhá»en miệng cưá»i:
- Còn vá» việc muá»™i dẫn chà ng vá» Miêu trại, đó là vì có hẹn ước trước rồi. Tiểu a muá»™i Y Liên si ngốc đó ở Miêu trại khổ sở chỠđợi chà ng mấy năm. Nhưng chà ng tiểu đệ đệ nà y lại giả câm giả Ä‘iếc suốt ba năm, để tá»›i năm ngoái vá» nhà muá»™i còn phải bắt ép má»›i là m tiểu a muá»™i đó được thá»a tâm nguyện. Hừ hừ, kết quả tháºt tốt, tiểu đệ đệ được nếm máºt ngá»t, năm nay lại chá»§ động muốn vá» Miêu trại thăm ngưá»i thân. Äồ tiểu bại há»ai là m ngưá»i ta tức chết.
- Muội ấy à .
Tiên tỠchỉ đà nh lắc đầu:
- Chiá»u hắn như vây, là m hắn thà nh bá vương rồi.
- Chiá»u chà ng thì sao?
Hồ li tinh cháºm rãi nói:
- Sư tá»· nghÄ© xem, ngay cả hoà ng đế chà ng cÅ©ng không muốn là m, giang sÆ¡n gấm vóc cÅ©ng không cần. Chỉ thÃch tiêu dao nhân gian, tấm lòng đó rá»™ng nhưá»ng nà o. Dù có thêm nữ tá» thÃch chà ng thì có sao? Äó là trá»i cao bồi thưá»ng cho chà ng thôi.
Nói tá»›i đây, nà ng đột nhiên thần bà nháy mặt, cưá»i hì hì nói:
- HÆ¡n nữa, có dương sâm Từ Trưá»ng Kim tặng chà ng, vá»›i cốt cách cá»§a tiểu đệ đệ. Có mưá»i Ä‘á»i cÅ©ng chẳng dùng hết, chẳng lẽ tá»· chưa nếm thá» sá»± lợi hại cá»§a nó sao? Khách khách, không dấu gì tá»·, muá»™i chịu không nổi… sư tá»·, đêm nay chúng ta cùng chà ng thá» chút nha!
“An sư muá»™i tháºt là , sao lá»i gì cÅ©ng nói thẳng ra miệng được†Ninh tiên tỠđỠmặt, hai má nóng ran. Rồi cẩn tháºn suy nghÄ© lá»i cá»§a sư muá»™i, lại thấy rất có lý. “Nếu tên tiểu tặc đó thà nh đấng cá»u ngÅ© chà tôn, tuy vinh hoa phú quý, thân khoác hoà ng bà o, là m thê tá» cá»§a hắn chỉ sợ cả Ä‘á»i phải ở lại trong hoà ng cung, váºy sẽ mất Ä‘i bao nhiêu lạc thú chốn nhân gian? HÆ¡n nữa, tÃnh hắn không thÃch rà ng buá»™c, trá»i sinh ra đã thế, nếu thay đổi, thì đã chẳng còn là tên tiểu tặc ngốc ngếch nữaâ€.
NghÄ© thế liá»n cảm thấy thư thái, nhìn tên tiểu tặc mặt Ä‘en mồm nở hoa xen trên Tô Äê, đột nhiên trong lòng hạnh phúc vô bá». Nà ng khẽ mỉm cưá»i, xoay ngưá»i lại, chỉ thấy trong khoang treo má»™t bức tranh sống động.
Bên trái bức tranh là má»™t nam tá» mặt mÅ©i Ä‘en đúa, há»›n hở hạnh phúc, trong lòng ôm má»™t nữ tá» xinh đẹp mặc áo cưới. Ão cưới trắng như tuyết, cà ng là m nổi là n da sáng bóng, dung nhan tuyệt lệ, mặt nà ng đỠá»ng, e thẹn cúi đầu, ôn như uyển chuyển như nước, phảng phất hòa tan và o sông núi.
- Kỹ thuáºt vẽ tranh cá»§a tiểu đệ đệ đúng là xuất thần nháºp hóa.
An sư muội trông theo ánh mắt của sư tỷ, tức thì nhìn thấy bức tranh ấm nồng đó, tặc lưỡi khen:
- Chiếc áo cưới nà y tháºt đẹp! Phải rồi, sư tá»·, muá»™i vẫn luôn muốn há»i tá»·. Khi tiểu đệ đệ vẽ bức tranh nà y cho tá»·, tá»· khẳng định là mình vẫn mặc y phục chứ?
“Há»i kiểu gì váºy?†Ninh tiên tá» khẽ hứ má»™t tiếng, bá»±c bá»™i lưá»m nà ng, gắt:
- Muá»™i cho rằng ai cÅ©ng như mình sao? Ta cÅ©ng nghe nói rồi, có ngưá»i mặc áo cưới để hắn vẽ tranh, còn chưa vẽ xong má»™t ná»a, đột nhiên áo cưới tuá»™t xuống, tên bức tranh đó cÅ©ng rất dá»… nghe, gá»i là ‘xuân quang sạ tiết’!
- Sư tỷ, tỷ nói cái nà y sao?
An sư muá»™i cưá»i hì hì, cháºm rãi kéo ra bức tranh mang theo ngưá»i.
Thảo nguyên mênh mông trá»i cao đất rá»™ng, má»™t nữ tá» nhan sắc diá»…m lệ nằm ở chÃnh giữa, áo cưới trắng tinh phất phÆ¡ theo gió, đùi ngá»c thon dà i lá»™ ra bên ngoà i, xuân quang như ẩn như hiện. Vạt áo cưới trước ngá»±c tuá»™t xuống má»™t ná»a, lá»™ ra bầu ngá»±c nhô cao, khe núi sâu là m tiểu đệ đệ bên ngưá»i nà ng nhìn tá»›i tròng mắt lá»t ra ngoà i.
Tiên tỠđỠmặt nói:
- Hóa ra muá»™i mang theo bên ngưá»i cÆ¡ đấy! Bức tranh nà y cÅ©ng tháºt tuyệt, Ä‘em hết tÃnh cánh cá»§a cả hai khắc há»a và o bên trong.
An sư muội ánh mắt êm dịu như nước, khẽ nói:
- Như váºy không hay sao? Muá»™i thÃch chà ng như thế đấy! Cái tên đó lấy cÅ©ng hay, xuân quang sạ tiết, hi hi, không biết trong đầu chà ng rốt cuá»™c chứa bao nhiêu thứ, sao Ä‘iá»u gì cÅ©ng nghÄ© ra được?
“Hay cho cái tên xuân quang sạ tiết!†Nhìn An sư muá»™i mặt mÅ©i á»ng Ä‘á», Ninh tiên tá» cưá»i duyên dáng, lặng lẽ nhìn tên tiểu tặc mặt Ä‘en trên bá», trong lòng chợt thấy ấm áp như tắm trong ánh mặt trá»i ban mai.
- Tiên sinh, lá»i ngà i nói là tháºt chứ?
Nghe tướng sư tán vung trá»i đất. Phan tiểu thư thẹn thùng cúi đầu, hồi há»™p nắm chặt cây xăm trong tay nhá» giá»ng há»i:
- Xin há»i mấy ngà y nữa, cụ thể là ngà y nà o?
- Ồ, cũng có thể là ngà y mai, tuy nhiên, cũng có khả năng là hôm nay không biết chừng.
Vị tiên sinh chớp chớp mắt, nói rất nghiêm túc:
- Hừm, không bằng ngươi nói thẳng là chÃnh mình Ä‘i cho xong.
Nha hoà n bên cạnh kéo tay tiểu thư lại:
- Tiểu thư, hắn Ä‘ang lừa ngưá»i đó. Äừng nên tin hắn, chúng ta Ä‘i mau.
- Äiá»u… Ä‘iá»u nà y…
Phan tiểu thư do dự nhìn vị tiên sinh mấy lượt, không biết phải là m thế nà o.
- Tam ca, tam ca.
Má»™t ngưá»i áo xanh cuống cuồng chạy tá»›i bên ngưá»i vị tiên sinh. Thở hổn hển:
- Không hay rồi, không hay rồi, Nhị thiếu gia đánh nhau vá»›i ngưá»i ta!
- Cái gì?
Tam ca quay ngoắt ngưá»i lại. Sắc mặt tÃm tái, khà thế bừng bừng:
- Äánh con trai cá»§a ta? Chán sống rồi hay sao? Tứ Äức, gá»i các huynh đệ đánh tên khốn đó!
Hai ngưá»i ngay cả quầy Ä‘oán mệnh cÅ©ng bá» mặc, bá» Ä‘i như có lá»a đốt Ä‘Ãt. Sách Ä‘oán mệnh rÆ¡i xuống đất cÅ©ng không phát hiện ra.
Phan tiểu thư vá»™i khom ngưá»i nhặt sách lên. Chỉ thấy bìa ngoà i viết mấy chữ lá»›n ngá»i ngá»i chÃnh khà †Lại Bố Y** thần tướng tam tháºp lục toán phápâ€, phÃa dưới chú thêm má»™t hà ng chữ nhá»: “ Tà i liệu chân thá»±c, không há» lừa dối. Lưu truyện ná»™i bá»™, chá»› lá»™ ra ngoà i!†Bên cạnh còn vẽ má»™t tiên sinh mặt Ä‘en, bắt tay tÃnh mệnh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Quả nhiên là ngưá»i tu đạo!†Phan tiểu thư sinh lòng ngưỡng má»™, trong lúc mừng rỡ vá»™i và ng láºt sách ra xem. Vừa và o trong, chỉ thấy trước mắt sáng lên, ngay trang đầu đã vẽ rất nhiá»u ngưá»i mà u sắc sặc sỡ ôm lấy nhau, lăn lá»™n cưá»i đùa, có má»™t nam má»™t nữ, có má»™t nam hai nữ, rá»±c rỡ rõ rà ng, nhưng chẳng mặt y phục gì cả.
“á»i!†Phan tiểu thư mặt đỠtÃa tai, sợ hãi hất tay ra, “Lại Bố Y thần tướng tam tháºp lục toán pháp†rÆ¡i bịch trên mặt đất.
Phan tiểu thư thở gấp hồi lâu, vá»™i và ng sá» lên gò mà nóng bừng, tim vẫn Ä‘áºp loạn xạ. Thấy xung quanh không ai chú ý tá»›i mình, tâm tình nà ng má»›i hÆ¡i bình tÄ©nh lại, Ä‘ang muốn cất bước rá»i Ä‘i, lại như nhá»› tá»›i Ä‘iá»u gì, ánh mắt dừng trên “Tam tháºp lục toán phápâ€, gò má á»ng lên.
Nà ng do dá»± má»™t lúc, len lén nhìn ngó xung quanh, như có quá»· thần xui khiến cúi ngưá»i xuống, má»™t tay chụp lấy quyển sách nhá», chóp mÅ©i mồ hôi ròng ròng.
- Tiểu thư, ngưá»i là m gì váºy?
Nha hoà n lấy là m lạ há»i:
Phan tiểu thư “a†má»™t tiếng, mặt như lá»a đốt, vá»™i nhét quyệt sách và o lòng:
- Không có gì, không có gì! Ta muốn vá» nhà há»c toán thuáºt! Kim Liên, chúng ta Ä‘i mau!
Phan tiểu thư sợ ở thêm má»™t khắc sẽ bị ngưá»i khác phạt hiện, chá»§ tở hai ngưá»i vá»™i vã bá» Ä‘i, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Äôi sư tỉ muá»™i tuyệt sắc trên con thuyá»n kia đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên mặt á»ng lên, báºt cưá»i khúc khÃch.
- Ngưá»i trên Ä‘á»i nà y , phần lá»›n là hạng giả dối. CÅ©ng chỉ có tên tiểu tặc cá»§a ta má»›i có thể đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh vô sỉ hạ lưu, ngang nhiên không há» biết sợ, là quân tá» trong đám hạ lưu.
Ninh tiên tỠkhẽ nói:
- Hì hì.
An sư muội nói:
- Lá»i nà y cá»§a sư tá»·, chÃnh là điá»u muá»™i nghÄ© trong lòng! Äúng rồi, tiểu đệ đệ đáng ghét đó đêm nay sẽ và o phòng tá»·, không bằng ba ngưá»i chúng ta ở cùng nhau, chân chân chÃnh chÃnh vô sỉ hạ lưu cho đám ngụy quân tá» ghen chết thôi.
Ninh sư tá»· tức giáºn đánh nà ng mấy cái, thẹn tá»›i mừng đỠbừng.
An sư muá»™i nhìn Ninh tiên tá» cưá»i khanh khách, thân thể mỹ diệu lay động dáºp dá»n như cánh hoa.
Vị tiên sinh đó cùng Tứ Äức lòng như lá»a đốt, cuống quÃt chạy tá»›i trước má»™t tòa nhà lá»›n bên Tây Hồ. Còn chưa đứng vững, đã nghe má»™t giá»ng trẻ con hô lên:
- Cha..
Má»™t tiểu cô nương chừng ba bốn tuổi, tóc tết bÃm mừng rỡ chạy tá»›i, khuôn mặt đỠbừng bừng, giống như má»™t con búp bê khắc bằng ngá»c.
Tiên sinh vá»™i bế cô bé lên, thÆ¡m lên khuôn mặt nhá»:
- Ức Liên bảo bối, Nhị ca của con đâu, nó đánh nhau với ai? Thắng hay là thua rồi?
Ức Liên chớp chớp mắt, ấp úng nói:
- Nhị ca không muốn con nói cho cha! Huynh ấy nói cha chỉ biết kéo huynh ấy lại!
- Cái gì? Cái thằng nhãi con nà y…
Bị con trai cá»§a mình coi thưá»ng, tiên sinh tức thì nổi tráºn lôi đình, nhưng nghe đằng sau có tiếng cưá»i:
- Chà ng ấy à , cũng không biết là bao nhiêu tuổi rồi, lại còn đi hơn thua với con mình.
Ngưá»i lên tiếng là thiếu phụ xinh đẹp, váy áo phất phÆ¡, như má»™t ngưá»i trong tranh, không biết đứng bên cạnh hắn từ khi nà o.
- Thanh Tuyá»n di nương..
Ức Liên rÃu rÃt hô lên, nhà o và o trong lòng thiếu phụ.
Tiên sinh vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay nà ng:
- Hảo lão bà , sao nà ng cÅ©ng tá»›i? Chỉ là con trai đánh nhau thôi mà , nó đánh không thắng thì còn có cha nó đây! Äảm bảo con trai cá»§a chúng ta không phải chịu thiệt.
Tiêu tiểu thư hôn lên má Ức Liên, ngán ngẩm nhìn phu nhân của mình:
- Chà ng đó, để Tranh Nhi ở lại má»™t mình trong cung, lẻ loi hiu quạnh. Còn mình thì chạy mất, chÃnh sá»± không là m, chạy tá»›i Tây Hồ giúp Huyên Nhi đánh nhau.
Tiêu tiểu thư nói tới con trai, và nh mắt có chút đỠlên. Tiên sinh ôm lấy eo nà ng, dịu dà ng nói:
- Có nà ng và Tiên Nhi, Chỉ Tình thay nhau chiếu cho Tranh Nhi, lại thêm và o Từ đại nhân, Lạc đại nhân, Lý tướng quân phò tá, còn việc gì không là m được nữa? Ta ở lại trong cung cũng có giúp nổi gì đâu?
TÃnh tình hắn thế nà o, Tiêu tiểu thư hiểu rất rõ, chỉ đà nh thở dà i, há»n trách:
- Tiên Nhi và Chỉ Tình tá»· tá»· hôm qua còn trách mắng chà ng. Nói chà ng là m cha tháºt thoải mái còn bá»n há» mệt chết Ä‘i được! Hừ, thiếp mặc kệ đấy! Năm nay chà ng Ä‘i nghỉ ở Cao Ly, nhất định phải đưa thiếp theo.
- Äiá»u đó là đương nhiên rồi!
Tiên sinh thần bà nháy mắt, hôn lướt lên mặt nà ng:
- Năm nay đi Cao Ly, chỉ có hai chúng ta thôi, được không hả bảo bối.
Tiêu tiểu tư mặt hồng lên, lòng vui vẻ, chợt nhá»› tá»›i Ä‘iá»u gì, hừ mÅ©i nói:
- Chà ng nói tháºt Ä‘i. Ở bên Cao Ly, trừ Trưá»ng Kim ra, chà ng có phải còn nuôi vợ bé nà o nữa?
- Không có chuyện đó, tuyệt đối không có!
Tiên sinh vội vã thỠthốt:
- Tháºt ư?
Tiêu tiểu thư mỉm cưá»i nhìn hắn:
- Sao thiếp nghe nói, ở đó còn có vị kì nhân xinh đẹp, má»—i năm Ä‘á»u đợi chà ng đến! Mà chà ng cÅ©ng vừa khéo má»—i năm muốn Ä‘i Cao Ly má»™t lần.
Tiên sinh khổ não thở dà i:
- Äúng là có má»™t vị! Có Ä‘iá»u, nếu ta nói ta Ä‘i là để bồi tiếp nà ng ấy ba việc, nà ng có tin hay không?
- Bồi tiếp ba việc?
Tiêu tiểu thư nhướng mà y lên, cả giáºn nói:
- Cô ta tháºt to gan, dám bắt phu nhân cá»§a thiếp phải bồi tiếp! Thiếp phải soạn chỉ, sai Cao Ly vương láºp tức xá» tá»â€¦
- Cháºm đã, cháºm đã.
Tiên sinh hoảng sợ ngăn nà ng lại:
- Thanh Tuyá»n à , nà ng ta như váºy đó, nhưng không phải là ngưá»i xấu!
- Không phải là ngưá»i xấu?
Tiêu tiểu thư hồ nghi nhìn hắn hồi lâu, má»›i nắm tay hắn dịu dà ng há»i:
- Lâm lang, rốt cuộc chà ng và cô ta có quan hệ gì?
- Äiá»u nà y, nà ng ấy là má»™t vị bằng hữu cÅ©. Nói ra, ta có thể gặp được các nà ng, công đầu là cá»§a nà ng ấy! Nhưng trừ ta ra, nà ng ấy không còn ai là bằng hữu trên Ä‘á»i nà y nữa. Cho nên, nà ng ấy vô cùng cô đơn, liá»n đưa ra yêu cầu rất hợp lý, hi vá»ng má»—i năm ta Ä‘á»u có thể tá»›i bồi tiếp nà ng ấy ăn, bồi tiếp nà ng ấy chÆ¡i, bồi tiếp nà ng ấy … khục.. khục… tán gẫu.
Tiêu tiểu thư suy nghÄ© hồi lâu, chá»›p mắt cưá»i nói:
- Hóa ra là như váºy! Váºy cô ta muốn chà ng bồi tiếp bao lâu?
- Nà ng ấy nói, tới ngà y nà o ta đếm rõ số tóc bạc trên đầu nà ng ấy, thì sẽ đá một cái tống ta đi!
Tiêu tiểu thư ngẩn ra hồi lâu rồi phì cưá»i:
- Vị bằng hữu nà y cá»§a chà ng tháºt thú vị. Cứ nói thẳng ra là thÃch chà ng không phải là xong sao? Nếu đã muốn chà ng bồi tiếp, vì sao lại không gả cho chà ng!
- Äiá»u đó không thể được!
Tiên sinh thở dà i:
- Nà ng ấy nói ta chà đạp phụ nữ. Vi phạm chế độ một vợ một chồng! Không chém đầu ta đã là may rồi!
- Chế độ một vợ một chồng?
Xuất Vân công chúa ngẫm nghÄ© ná»a ngà y trá»i, cÅ©ng chẳng nghÄ© ra Ä‘iá»u luáºt đó nằm ở đâu. Chỉ đà nh lắc đầu cưá»i:
- Nói Lâm lang cá»§a thiếp chà đạp nữ tá»? Sao cô ta còn tá»›i táºn cá»a? Nữ tá» trên thế giá»›i nà y, Ä‘a phần là nói không đúng lòng mình! Äể thiếp xem cô ta có thể nhẫn nại đến bao giá»?
- Äúng! Äúng!
Lâm lang gáºt đầu liên tục, vừa khổ nảo lại vừa vui mừng.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, đằng xa trên bỠđê đột nhiên má»™t bóng ngưá»i yểu Ä‘iệu chạy tá»›i, goi:
- Ngưá»i xấu, ngưá»i xấu…
Cách xưng hô tháºt đặc biệt, Lâm Vãn Vinh giáºt mình, vá»™i vã chạy lên đón:
- Từ từ thôi nà o Nhị tiểu thư cá»§a ta, nà ng muốn dá»a chết ta à !
Hắn ôm Ngá»c Sương và o lòng, vuốt ve bụng nà ng, là m Nhị tiểu thư thẹn đỠcả mặt.
Mấy năm trôi qua, Ngá»c Sương đã không còn là tiểu nha đầu trẻ dại nữa, nà ng vấn tóc cao, xinh đẹp quyến rÅ©, thà nh má»™t thiếu phụ có thể sánh vá»›i Äại tiểu thư rồi.
Tiêu Thanh Tuyá»n kéo Nhị tiểu thư qua:
- Muá»™i muá»™i có mang rồi, phải cản tháºn giữ gìn chứ!
Ngá»c Sương thẹn thùng đáp lá»i, kéo tay tiên sinh nói:
- Ngưá»i xấu, nhà có khách đên, nương thân, tá»· tá»· và Ngưng Nhi Ä‘ang tiếp đó!
- Khách à ?
Ngưá»i xấu suy nghÄ© chốc lát, sắc mặt đột nhiên tái Ä‘i:
- Nà ng nói Äà o tiểu thư à ? Ngá»c Sương ngoan, nà ng chạy ngay vá» nói ta không có nhà , Ä‘i xa rồi, Ä‘i Cao Ly, Ä‘i Äá»™t Quyết, Ä‘i Tây Dương, cứ nói ta Ä‘i đâu cÅ©ng được! Chá»› nói ta ở nhà !
Nhị tiểu thư cưá»i hì hì:
- Cái cá»› nà y chà ng đã dùng tá»›i bốn năm rồi! Äà o tá»· tá»· có nói, hôm nay nếu không gặp được chà ng, sẽ láºp má»™t cái lá»u cỠở ngoà i cá»a Lâm gia, ở đó không Ä‘i nữa!
- Äiá»u nà y…
Ngưá»i xấu há hốc mồm.
- Cha, sao cha lại phải nói dối?
Tiểu Ức Liên rúc trong lòng Thanh Tuyá»n, chá»›p chá»›p đôi mắt to, không hiểu há»i:
Cha cô bé đỠmặt lên, vá»™i xoa đầu cô bé nhá» giá»ng nói:
- Cô bé ngoan cá»§a cha, không phải là cha nói dối. Nhưng có những ngưá»i cha không thể gặp được! Ôi, giá» con còn nhá» quá, lá»›n lên con sẽ hiểu!
Thấy hắn chỉ há»i hợt cho qua, Nhị tiểu thư khóc cưá»i không xong. Nắm tay Xuất Vân công chúa há»i:
- Tỷ tỷ phải là m sao đây?
Tiêu Thanh Tuyá»n thở dà i, còn chưa lên tiếng Ức Liên mừng rỡ chỉ vá» phÃa trước:
- Cha, di nương, má»i ngưá»i mau nhìn. Mẹ con đến rồi!
Trên đê má»™t bóng ngưá»i Ä‘i nhanh tá»›i, xinh đẹp duyên dáng, dịu dà ng đáng yêu. Nhìn tiên sinh cưá»i nói:
- Äại ca, có thư cá»§a huynh nà y!
- Thư của ta?
Äại ca ngạc nhiên, chá»›p chá»›p mắt, nhưng không Ä‘i lấy thư, kéo tay nữ tỠđó. Nhá» giá»ng há»i:
- Xảo Xảo bảo bối, muá»™i nói tháºt cho ta, có phải là Äà o tiểu thư bảo muá»™i đưa ta không?
Xảo Xảo bế Ức Liên lên, cưá»i đáp:
- Äây là thư hôm nay đưa tá»›i tá»u lâu cá»§a chúng ta, ghi rõ gá»i cho huynh. Bên trên còn có đỠbút, cÅ©ng không biết là ai!
â€œÄÆ°a tá»›i tá»u lâu? Là ai đây nhỉ?†Tiên sinh nháºn lấy thư, liá»n có má»™t mùi hương thÆ¡m mát truyá»n và o mÅ©i. Vá»™i mở thư ra, vừa liếc mắt qua sắc mặt tức thì biến đổi.
- Ấy, hình như là chữ Tây Dưng!
Nhị tiểu thư vốn hiếu kỳ nhất, ghé tới nhìn , đột nhiên vui mừng nói:
- Thiếp biết rồi, là Hương Quân! Cô ấy lại viết thư cho ngưá»i xấu, hi hi!
- Äừng có nói bừa!
Ngưá»i xấu vá»™i nháy mắt vá»›i Nhị tiểu thư, lại lén dò xét sắc mặt Tiêu tiểu thư.
Thanh Tuyá»n cưá»i như không cưá»i:
- Lâm lang, Hương Quân còn viết cho chà ng mấy lá thư nữa?
- Cái nà y, cái nà y..
Phu quân cưá»i xấu hổ:
- Ta vỠđếm xem đã! Thanh Tuyá»n , ta và Hương Quân không có gì cả đâu, nà ng nhất định phải tin ta!
- Thế ư?
Tiêu tiểu thư cưá»i nhạt:
- Má»—i lần ngưá»i Pháp đến, tiểu sư muá»™i Ä‘á»u viết ba lá thư, thiếp và sư phụ má»—i ngưá»i má»™t bức. Còn má»™t bức khác là cho ai váºy?
- Khục, khục, là viết cho ta sao? Ôi chao, nà ng không nói thì ta suýt quên mất đấy.
Hắn cưá»i ha ha, nắm tay Thanh Tuyá»n nói:
- Lão bà , nà ng còn không tin ta sao? Ta và tiểu sư muội thực sự chẳng có gì cả, ta lấy lương tâm ra đảm bảo đấy!
Tiêu Thanh Tuyá»n hừ má»™t tiếng, không nói tin hay không tin, há»i:
- Trong thư Hương Quân viết gì? Chằng đừng có bắt nạt thiếp không hiểu tiếng Tây Dương đấy!
Tiên sinh cưá»i bối rối:
- Tiểu sư muá»™i nói, thá»i hạn năm năm đã tá»›i, tháng sau là muá»™i ấy trở vá» rồi, tá»›i lúc đó nhất định sẽ dạy ta má»™t câu tiếng Tây Dương!
- Câu gì?
Tiêu tiểu thư thắc mắc:
- Äiá»u nà y, Ä‘iá»u nà y..
Tiên sinh ấp a ấp úng, không biết mở miệng thế nà o.
Nhị tiểu thư đột nhiên vỗ tay reo lên:
- Thiếp biết rồi, ai lớp du! Tỷ tỷ đã dạy cho thiếp.
Äiển cố ‘ai lá»›p du’ là bà máºt truyá»n miệng ở Lâm gia. Nhìn phu quân cúi đầu nháºn tá»™i, Tiêu Thanh Tuyá»n không khá»i thở dà i sưá»n sượt, lặng lẽ nắm chặt tay hắn:
- Chà ng đó, chà ng đó! Trong nhà đợi má»™t ngưá»i, Tây Dương lại sắp trở vá» má»™t ngưá»i, thế nà y thì sống sao được đây?
Tiên sinh cÅ©ng Ä‘au đầu lắm, hai chuyện nà y tuyệt chẳng phải ý cá»§a hắn, nhưng thế sá»± biến hóa trăm đưá»ng, luôn ngoà i dá»± liệu cá»§a con ngưá»i. Chẳng lẽ đúng như An tá»· tá»· nói, hắn vứt bỠđỉnh cao quyá»n lá»±c, ông trá»i đã dùng hình thức khác để bồi thưá»ng cho hắn.
Hằn phiá»n não vô cùng, tâm sá»± trùng trùng, chẳng ngá» lúc tiêu dao tá» tại, cÅ©ng có nhiá»u phiá»n não lẫn hạnh phúc như thế.
Äang lúc khó xá», nhìn khuôn mặt cá»§a Ức Liên, hắn giáºt mình nhá»› ra.
- Tứ Äức, Tứ Äức, Huyên Nhi ở đâu.
Hắn vừa hô lên, mấy vị phu nhân má»›i nhá»› tá»›i cáºu hai nhà há» Lâm Ä‘ang đánh nhau vá»›i ngưá»i ta. Má»i ngưá»i rối rÃt cả lên, Tứ Äức xông ra từ bụi cá» trên đê:
- Tam ca, Nhị thiếu gia ở đằng kia!
Mấy ngưá»i vá»™i rảo bước Ä‘i tá»›i, lại thấy phÃa trước liá»…u xanh rợp bóng, mây khói lượn quanh, phong cảnh Tây Hồ đẹp không sao tả xiết.
Không xa bên bá» sông, hai đứa bé trai bốn năm tuồi Ä‘ang váºn lá»™n đánh nhau, toà n thân trên dưới dÃnh đầy bùn đất, trông rất vui mắt.
Äứa lá»›n hÆ¡n Ä‘en như vị tiên sinh nà y váºy, mặt lấm đầy bùn, con ngươi long lên sòng sá»c, vừa nhìn là biết không phải dạng dá»… chá»c ghẹo. Lúc bấy giá» nó đã chiếm được thế thượng phong, đè thằng bé nhá» hÆ¡n xuống:
- Tiểu tá», ngươi có đầu hà ng hay không?
Äứa bé ở dưới nhìn không rõ hình dạng. Nhưng thấy con trai cá»§a mình chiếm được thượng phong, tiên sinh há»›n hở ra mặt:
- Huyên nhi giá»i lắm, đánh nhau là phải thắng, thế má»›i là phong phạm cá»§a cha con.
- Quyết không hà ng.
Äứa bè bị Lâm Huyên đè lấy kia cÅ©ng rất cứng cá»i, giá»ng nói trong trẻo nghe có và i phần quen thuá»™c.
- Äánh thua lại còn không chịu hà ng?
Tỉểu Lâm Huyên có chút giáºn:
- Xem ra ta phải sá» dụng tuyệt chiêu rồi, đừng nói ta không nhắc ngươi, chiêu nà y cá»§a ta tên là ‘Long trảo thủ’, chÃnh là tuyệt kỹ thà nh danh cá»§a cha ta! Tung hoà nh giang hồ hÆ¡n mưá»i năm chưa từng thất bại
Ngá»c Xương và Xảo Xảo che miệng cưá»i, Tiêu tiểu thư đỠmặt lưá»m phu lang cá»§a mình má»™t cái. Tiên sinh đầu đầy mồ hôi, cuống quit giải thÃch:
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, kỳ thá»±c chiêu nà y gá»i là ‘Ưng trảo thủ’. Äó là do Huyên Nhi tá»± tiện đổi tên cá»§a nó.
Thằng bé dưới ngưá»i Lâm Huyên đột nhiên cưá»i phá lên:
- Long trảo thủ gì chứ, rõ rà ng là ưng trảo thủ, cha ta đã nói với ta rồi.
Lâm Huyên đại nộ:
- Long trảo thá»§ là đại danh, ưng trảo thá»§ là tiểu danh. Gặp phải nữ nhân ngươi thÃch phải dùng long trảo thá»§, gặp phải nữ nhân thÃch ngươi thì dùng ưng trảo thá»§, cha ngươi không dạy ngươi sao? Hừm, há»c vấn cá»§a cha ngươi còn chẳng bằng cha ta.
Mấy vị phu nhân đồng thá»i trừng mắt lên, tiên sinh sợ tá»›i mức mặt trắng bệnh, vá»™i và ng xua tay nói:
- Oan uổng quá. Ta chưa từng dạy như thế, là Huyên Nhi tá»± há»c thà nh tà i đấy.
Äứa bé trai bị đè phÃa dưới tức thì nổi giáºn:
- Nói láo, cha ta còn hơn cha ngươi vạn lần.
- Thế sao?
Lâm Huyên cưá»i ha hả:
- ÄÆ°á»£c lắm, tiểu tá», báo tên cha ngươi ra, để ta xem xem cha ngươi là ai?
- Ngươi báo trước.
Äứa bé kia giá»ng cà ng lá»›n hÆ¡n.
- ÄÆ°á»£c!
Huyá»n Nhi cưá»i hăng hắc:
- Nói ra không phải dá»a ngươi, cha ta là Lâm Tam. Äại ca ta là hoà ng thượng, ta là Lâm Huyên. Nếu ngươi chá»c giáºn ta, ba cha con ta sẽ cùng đánh ngươi.
- Hừ, thế có gì mà ghê gớm?
Thằng bé phái dưới chằng há» sợ hãi, lá»›n giá»ng đáp:
- Tên thảo nguyên cá»§a ta là Già Già Lâm, tên Äại Hoa cá»§a ta là Lâm Già , mẹ ta là Kim Äao khả hãn, cha ta , cha ta cÅ©ng là Lâm Tam!
Lâm Huyên chá»›p chá»›p mắt, đột nhiên cưá»i rá»™ lên:
- Cha ngươi cÅ©ng là Lâm Tam à ? Buồn cưá»i chết Ä‘i được, thiên hạ chưa thấy ai đánh nhau cướp cha vá»›i ta đó!
Lâm Già ? Xảo Xảo, Ngá»c Sương, Tiêu Thà nh Tuyá»n cùng kinh hãi.
Tiên sinh cÅ©ng choáng váng, lao ngay tá»›i, bế đứa bé bị đè dưới ngưá»i Lâm Huyên lên, chỉ thấy đưa bé đó nghiến chặt răng, tay bóp thà nh quyá»n, khuôn mặt quáºt cưá»ng, bá»™ dạng không chịu khuất phục.
- Già Nhi, con .. con.. sao con lại tới?
Tiên sinh vừa kinh ngạc lại mừng rỡ, ôm lấy Tiểu Lâm Già , hôn chùn chụt.
- Cha!
Lâm Gia hưng phấn ôm lấy cổ hắn:
- Con tới tìm cha đấy.
Tiểu Lâm Huyên trợn tròn mắt, ôm chầm lấy chân hắn:
- Cha, ngưá»i nháºn nhầm rồi đấy, con má»›i là con trai cá»§a ngưá»i chứ! Nó là ai?
- Äây là Lâm Già , lệ đệ đệ cá»§a con đấy!
Tiên sinh mặt cực kỳ nghiêm túc:
- Huyên Nhi, sao con lại bắt nạt đệ đệ? Cha dạy con bao nhiêu lần rồi, nhất định phải khiêm tốn nhẫn nhịn, lấy đức phục ngưá»i, không được tùy tiá»n đánh nhau!
“Cha dạy con những thứ nà y bao giá»?†Lâm Huyên nghe váºy vui lắm, nắm lấy tay Lâm Già cưá»i hì hì nói:
- Chẳng trách đánh nhau lợi hại như thế, hóa ra là đệ đệ cá»§a ta! Thế thì cha ta và cha đệ há»c vấn giống nhau! Lâm Già , đệ tháºt lợi hại, và i năm nữa là đuổi kịp ta rồi!
Lâm Huyên tÃnh cách rất giống cha nó, rất thân cáºn, chÆ¡i vá»›i ai cÅ©ng hợp, Tiểu Lâm Già nhe váºy cÅ©ng cao hứng, vá»™i nắm tay ca ca:
- Nhị ca, huynh tháºt lợi hại, ra tay không há» theo sách vở.
“Không theo sách vở chẳng phải là phong cách Lâm má»— sao!†Tiên sinh cưá»i lá»›n ôm lấy con trai, phÃa bên kia Thanh Tuyá»n vá»™i vã chạy tá»›i, hồ hởi nói:
- Lâm lang, đây là Già Nhi sao?
Mấy năm nay, nà ng toà n tâm chiếu cố cho Triệu Tranh kế thừa hoà ng vị, chưa từng tá»›i thảo nguyên, nên đây là lần đầu gặp được Lâm Già . Thấy thằng bé nà y hai mắt sáng ngá»i, kháu khỉnh bụ bẫm, chÃn phần giống vá»›i Lâm lang thì thÃch vô cùng.
- Ngưá»i là Thanh Tuyá»n di nương?
- Giá»i, giá»i!
Tiêu tiểu thư xoa đầu nó, rất là yêu thÃch. Lại nói vá»›i Lâm Huyên ở bên:
- Huyên Nhi, nhớ kỹ đây, sau nà y không được bắt nạt Già Nhi!
Lâm Huyên long trá»ng gáºt đầu, má»™t tay nắm kéo Ức Liên, tay kia kéo Lâm Già :
- Mẹ yên tâm Ä‘i, trừ cha là còn hÆ¡i khó xÆ¡i chứ ngưá»i khác chẳng ai bắt nạt được bá»n con!
“Ngay cả con trai cÅ©ng biết chà ng khó dây đấy†Tiêu tiểu thư mìm cưá»i nhìn phu quân.
“Con trai cá»§a ta đúng là kế thừa được y bát cá»§a lão tá»â€ Tiên sinh cưá»i ha hả, hôn lên mặt Huyên Nhi mấy cái, lại kéo tay Lâm Gia há»i:
- Già Nhi, sao con lại tá»›i? Hai tháng trước cha tá»›i thảo nguyên không phải con vừa cưỡi được hãn huyết bảo mã, Ä‘ang rất thÃch chÆ¡i sao?
- Là mẹ sai con đến đấy!
Lâm Già ưỡn ngực đáp!
- Cái gì?
Tiên sinh nghe thế kinh hãi:
- Mẹ con sai đến? Con má»›i chừng nà y tuổi, sao Ä‘i được đưá»ng xa như váºy? Mẹ con tháºt đáng đét Ä‘Ãt…
- Ai đáng đét Ä‘Ãt?
Má»™t má»™t giá»ng nữ tá» ngá»t ngà o đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Tiên sinh run lên, cháºm rãi xoay ngưá»i lại, nữ tá» trước mặt vừa mừng vừa giáºn, đôi mắt ôn nhu, rưng rưng nước mắt mỉm cưá»i nhìn hắn:
- Oa Lão Công..
Nhìn thấy hai đóa hoa mai trắng gà i trên tóc mai của nà ng, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên xen lẫn mừng rõ, hai mắt ươn ướt, nắm chặt tay nà ng, ngà n vạn nhu tình trà o lên trong lòng.
Hết trá»n bá»™.
Chú:
(*) Tên tiêu đỠchương là do ngưá»i dịch đặt, tên gốc thiên vạn nhu tình.
(**) Lại Bố Y, thầy tướng nổi tiếng thá»i Tống, được coi ông tổ nghá» phong thá»§y.
Tà i sản của nhitrung
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nhitrung
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì