 |
|

05-03-2008, 03:16 PM
|
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
|
|
Chương 13 - Phong Thứ Lân
Thiên 2
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Lục Tiệm nhìn Sá»u nô nhân, thở dà i nói:
- Nói như váºy, cô ta tháºt đáng thương.
Cốc Chẩn nói:
- Không hẳn như váºy, gá»i thân ở địa phương đó, xinh đẹp chÃnh là tai há»a, xấu xà có khi lại là phúc, Ãt nhất sẽ không có tên há»—n đản nà o có ý định hại cô ta.
Lục Tiệm nói:
- Vô luáºn thế nà o, nữ nhân không nên ở lại địa phương đó. HÆ¡n nữa nếu cô ta không đánh vỡ cốc thì ta đã không thoát khá»i được ảo giác, nhìn rõ chiêu thức cá»§a Minh Di.
Cốc Chẩn nói:
- Ngươi nói ảo giác, có phải là gian phòng đột nhiên lớn lên, Minh Di đột nhiên nhỠđi, như một hạt gạo rơi và o biển lớn, không thể tìm thấy phải không ?
Lục Tiệm gáºt đầu nói:
- Äúng váºy.
Cốc Chẩn nói:
- Môn chá»§ng tâm đại pháp đó là bà truyá»n cá»§a Äông Äảo, gá»i là “nhất túcâ€, má»™t khi xuất chiêu có thể khiến đối thá»§ sinh ảo giác, không gian biến lá»›n, dừng xuất chiêu thì lại biến nhá», nhá» như cây kim trong biển rá»™ng váºy, không thể thấy rõ được. Äợi khi ngươi hiểu ra thì roi Ä‘uôi cá máºp cá»§a hắn đã cắm và o cổ rồi. Nhưng môn tâm pháp nà y tối kị trong lúc tiến hà nh bị phân tâm, vì váºy Sá»u nô nhân là m vỡ chén Ä‘Ãch thá»±c đã phá vỡ tâm pháp cá»§a hắn.
Nói xong quay sang nhìn Sá»u nô nhân, nhÃu mà y nói:
- Tại sao cô lại ở ngoà i cá»a ?
Sá»u nô nhân sợ hãi nói:
- Tôi, tôi tình cỠđi ngang qua.
Cốc Chẩn nói:
- Äã muá»™n như váºy, sao cô chưa ngá»§ ? Chén trà đó cô Ä‘em đưa cho ai ?
Sá»u nô nhân cuống quÃt nói:
- Cho, cho một vị cô nương …
Lục Tiệm thấy Cốc Chẩn khà thế bức ngưá»i, Sá»u nô nhân rÆ¡i và o quẫn bách, bất nhẫn nói:
- Cốc Chẩn, vô luáºn có hảo ý hay không thì cô ta cÅ©ng đã cứu tÃnh mệnh chúng ta.
Cốc Chẩn nhìn y má»™t cái, cưá»i nói:
- Ngươi định mua tự do cho cô ta sao ?
Lục Tiệm nói:
- Nếu mua tá»± do được cho cô ta thì tháºt là quá tốt.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Mua tự do rồi, ngươi định an trà cô ta thế nà o ? Lấy cô ta là m vợ ?
Lục Tiệm sắc diện trầm xuống, vội và ng nói:
- Ta nói váºy thôi, ta cÅ©ng không có tiá»n để mua tá»± do cho cô ta, sao có thể nói tiếng nà o vá»›i Hà xảo cô (Hà mụ mụ)(ngưá»i dịch – câu nà y tá»› không hiểu rõ nghÄ©a, dịch có thể không chÃnh xác).
Lục Tiệm thở dà i má»™t tiếng, nhìn Sá»u nô nhân nói:
- Cô có nhà không ?
Sá»u nô nhân lắc đầu, Cốc Chẩn cau mà y, nói:
- Cô ta yếu nhược, không thể vá» nhà , lại không thể cùng chúng ta chạy trốn, váºy thì vá» lại Tụy Vân lâu là tốt nhất.
Lục Tiệm nghe rất hữu lÃ, không ngá» Sá»u nô nhân liên tục lắc đầu, khổ sở kêu lên:
- Tôi không vỠđâu.
Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:
- Tại sao ?
Sá»u nô nhân nói:
- Tôi, tôi đã đánh vỡ chén trà …
Cốc Chẩn cưá»i khổ nói:
- Äâu có gì đáng kể, chỉ là má»™t chiếc chén trà thôi mà .
Lục Tiệm nhá»› lại trước đây lúc Sá»u nô nhân đánh vỡ chén trà , Hà mụ mụ đã tá» ra rất hung dữ, buá»™t miệng nói:
- Cô ta đã Ä‘i khá»i, tất nhiên không muốn trở lại Tụy Vân lâu, nếu cô không có chá»— nà o tốt để Ä‘i, ta sẽ đưa cô ta Ä‘i theo.
Nghe thấy váºy, trong con mắt độc nhất cá»§a Sá»u nô nhân ánh lên cảm kÃch. Cốc Chẩn nhìn y má»™t cái, lông mà y nhÃu lại, trầm ngâm cưá»i nói:
- Tốt, đưa cô ta đi theo.
Lục Tiệm đỡ Sá»u nô nhân, cùng Cốc Chẩn Ä‘i được hai mươi bước, bá»—ng Sá»u nô nhân kêu lên thất thanh, ngưá»i lảo đảo. Lục Tiệm vá»™i nói:
- Sao váºy ?
Sá»u nô nhân nói:
- Tôi bị chuột rút.
Lục Tiệm nói với Cốc Chẩn:
- ChỠmột chút.
Cốc Chẩn lá»™ thần sắc không nhẫn nại, huýt lên má»™t tiếng rồi dừng chân. Lục Tiệm đỡ Sá»u nô nhân ngồi xuống lỠđưá»ng, đưa tay kiểm tra chân cá»§a cô ta, thấy da chân má»m mại như lụa, bất giác thầm nghÄ©: “cô gái nà y tuy xấu nhưng không phải cả ngưá»i Ä‘á»u xấu, Ãt nhất cÅ©ng có và i chá»— đẹpâ€. NghÄ© đến đó, liá»n xem xét thương thế, chợt thấy có tiếng động vang lên, chưa kịp nói gì đã thấy Cốc Chẩn hạ giá»ng nói:
- Äừng lên tiếng.
Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong không trung phÃa trên con phố tung bay bốn chiếc đèn, má»—i chiếc Ä‘á»u ghi ba chữ lá»›n “Tụy Vân lâuâ€.
Lục Tiệm biết những chiếc đèn nà y vốn treo ở háºu viên Tụy Vân lâu, hiện giá» không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây, chỉ biết im lặng nhìn bốn chiếc đèn không ai Ä‘iá»u khiển, Ä‘ang Ä‘ung đưa trong gió.
Lục Tiệm trong tâm chợt chấn động, hai chân phát run, mắt thấy ánh đèn sắp chiếu và o mình, Cốc Chẩn đột nhiên kéo y lùi lại, ba ngưá»i chạy và o mép đưá»ng, nấp sau má»™t đống tạp váºt.
Bốn ngá»n đèn đó bay đông bay tây trên không trung, mấy lần lượn trên đầu ba ngưá»i, cuối cùng không tìm thấy gì liá»n phiêu diêu bay Ä‘i xa dần.
Cốc Chẩn thở ra một hơi, nói:
- Nguy hiểm quá.
Lục Tiệm hạ giá»ng há»i:
- Äó là yêu quá»· gì váºy ?
Cốc Chẩn nói:
- Äó là thần thông cá»§a Phong bá»™ “Chiếu hồn đăngâ€, vừa rồi chắc là “Phong quân hầu†Tả Phi Khanh ngá»± đăng tuần thị. Nếu bị ánh đèn chiếu và o, sẽ không tá»± chá»§ được để lá»™ thân pháºn. Ta nghe nói đèn đó chiếu và o ai thì ngưá»i đó trở nên hồ đồ tá»± báo tÃnh danh, vừa rồi nếu Tả Phi Khanh nghe được tên ta thì ta chết chắc.
Lục Tiệm thở dà i nói:
- Võ công cá»§a Äông Äảo Tây Thà nh tháºt là kì quái.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Äánh nhau suốt hai trăm năm, trừ “Chu lưu lục hư công†không phá được, kì dư những võ công khác, võ công nà o không kì quái Ä‘á»u đã bị phá rồi, võ công còn lại chưa bị phá nhất định phải kì quái. Bất quá ta cảm thấy việc nà y có Ä‘iá»u kì dị, Tả Phi Khanh không biết ta có mặt ở đây, không hiểu hắn Ä‘ang vá»™i và ng tìm ai.
Nói xong tỠra trầm ngâm, đột nhiên nói:
- Lục Tiệm, thân thủ ngươi mẫn tiệp hơn ta, hãy thỠđuổi theo theo dõi “Chiếu hồn đăng†xem sao.
Lục Tiệm gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi trông chừng Sá»u nô nhân, ta quay lại thá» xem.
Nói xong chuyển ngưá»i biến và o bóng đêm.
Äợi Lục Tiệm Ä‘i đã xa, Cốc Chẩn đột nhiên quay lại nhìn Sá»u nô nhân cưá»i lạnh nói:
- Giả dạng giá»i lắm Sá»u bát quái (kẻ xấu xÃ).
Sá»u nô nhân con mắt độc nhất xuất hiện vẻ hoang mang, Cốc Chẩn cưá»i lạnh nói:
- Vẫn giả dạng sao ? Nếu ngươi chịu đóng kịch, Ä‘Ãch thị sẽ vang danh lưỡng kinh (Äông Kinh + Nam Kinh) không thua kém Hồng giác nhân, diá»…n cái gì sẽ giống hệt cái đó.
Sá»u nô nhân ấp úng nói:
- Tôi, tôi không hiểu (ngà i) nói gì ?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Äừng đùa vá»›i ta, Lục Tiệm là ngưá»i thiện lương thà nh thá»±c, bà y chút trò thì có thể lừa được hắn, còn lão tá» thì hoà n toà n bất đồng, trong mắt không có lấy ná»a hạt sạn. Ngươi không đến sá»›m, không đến muá»™n, lại nhắm đúng lúc chúng ta ngá»™ hiểm thì Ä‘i qua phòng, ta đã nghi ngá», sau đó đúng lúc Minh Di xuất thá»§ lại Ä‘áºp vỡ chén, phá thần thông “nhất túc†cá»§a hắn, sao có thể tấu xảo như thế được.
Sá»u nô nhân sợ hãi nói:
- Tôi nghe y nói muốn giết hai vị, sợ hãi đánh rơi vỡ chén.
Cốc Chẩn nói:
- Tốt, việc đó đã trong quá khứ. Nhưng ngươi biết ta và Lục Tiệm tiá»n đồ hung hiểm, tại Tụy Vân lâu lại rất yên ổn, vì sao vẫn muốn cùng bá»n ta chịu hiểm nguy ?
Sá»u nô nhân nói:
- Các vị là ngưá»i tốt. Tôi, tôi không muốn trở lại địa phương bẩn thỉu đó.
Cốc Chẩn cưá»i phá lên, nói:
- Có Ä‘iá»u vừa rồi ta và Lục Tiệm chưa phát hiện “Chiếu hồn đăngâ€, nếu mặc nhiên tiến lên tất bị soi trúng. Äúng lúc đó ngươi lại bị chuá»™t rút, khiến chúng ta ngừng lại. Lục Tiệm chữa thương cho ngươi, tuy y không nói ra nhưng nhìn thần tình y, ta biết ngươi không phải bị chuá»™t rút bình thưá»ng. ChÃnh là vì ngươi biết Tả Phi Khanh dùng “Chiếu hồn đăngâ€, thá»§y chung vẫn đỠphòng, vì váºy phát hiện ánh đèn trước hai ngưá»i bá»n ta, liá»n dùng kế để bá»n ta dừng lại.
Nói đến đây, mục quang dừng lại, nghiêm giá»ng nói:
- Kẻ mà Tả Phi Khanh tìm chÃnh là ngươi, hắn trước hết vây chặt Tụy Vân lâu khiến ngươi không có đưá»ng thoát ra, ngươi cùng vá»›i hai ngưá»i bá»n ta chạy thoát, hiện giá» hắn đã phát giác, Ä‘ang truy Ä‘uổi, đúng váºy chứ.
Sá»u nô nhân như rÆ¡i và o mê võng, lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu ngà i nói gì.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ngươi không thừa nháºn ? Ta không tin, ta sẽ láºt mặt nạ cá»§a ngươi.
Nói xong đột nhiên quay mạnh ngưá»i, trảo chụp và o mặt Sá»u nô nhân, bất ngá» Sá»u nô nhân thân mình co lại, động tác nhanh như thá», thoát khá»i má»™t trảo đó.
Cốc Chẩn cưá»i lạnh nói:
- Hảo bà nương, lộ đuôi hồ ly rồi nhé.
Tay lại vung trảo, chÃnh lúc định xuất chiêu tiếp, đột nhiên nghe thanh âm Lục Tiệm từ xa truyá»n lại:
- Cốc Chẩn, ngươi là m gì váºy ?
Cốc Chẩn dừng tay giữa chừng, cưá»i vang nói:
- Chúng ta Ä‘ang chÆ¡i Ä‘uổi bắt, đúng váºy không Sá»u nô nhân ?
Sá»u nô nhân co ngưá»i lại, con mắt duy nhất sáng lên, nhẹ nhà ng gáºt đầu. Lục Tiệm thấy rất khó hiểu, há»i:
- Và o lúc nà y mà hai ngưá»i còn có tâm tình để chÆ¡i đùa ư ?
Rồi lại nói:
- PhÃa trước có má»™t Chiếu hồn đăng, chúng ta không nên Ä‘i vá» phÃa đó.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 03:54 PM.
|

05-03-2008, 03:18 PM
|
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
|
|
Chương 13 - Phong Thứ Lân
Thiên 3
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Sá»u nô nhân nghe váºy vá»™i chạy lên hai bước, bám và o tay áo Lục Tiệm. Cốc Chẩn thấy váºy chỉ cưá»i lạnh. Ba ngưá»i rảo bước mà đi, xuyên qua má»™t con phố dà i, đúng lúc định chuyển hướng thì phÃa sau gió to bá»—ng nổi lên, Cốc Chẩn cảm thấy không là nh, quay đầu nhìn lại, đã thấy Tả Phi Khanh cầm dù trắng đứng phiêu dáºt giữa trá»i, y phục phấp phá»›i như tiên nhân hạ phà m.
Lục Tiệm cảm thấy mưá»i đầu ngón tay Sá»u nô nhân bám chặt và o tay áo mình, đầy vẻ khẩn trương. Tả Phi Khanh nhìn ba ngưá»i, thản nhiên nói:
- Äể nữ nhân lại, hai ngưá»i nên Ä‘i cà ng xa cà ng tốt.
Cốc Chẩn đảo mắt má»™t cái, cưá»i khà nh khạch nói:
- Các hạ dung mạo bất phà m, khẩu vị cÅ©ng tháºt bất phà m, nữ nhân xấu xà như váºy mà cÅ©ng muốn ư ?
Tả Phi Khanh lạnh nhạt nói:
- Ta đếm đến ba thì sẽ lấy tÃnh mạng các ngươi đó.
Lục Tiệm nghe váºy, nhìn Sá»u nô nhân má»™t cái, thấy toà n thân cô ta run rẩy, tá»±a hồ cá»±c kỳ khiếp sợ, Ä‘ang nghi hoặc định há»i, bá»—ng nghe Tả Phi Khanh là nh lạnh đếm:
- Má»™t.
Tiếng nói vừa dứt, lại nghe Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Hai ba bốn năm sáu, lão tỠđếm giúp ngươi nhé.
Dứt lá»i Tả Phi Khanh bạch mi nhÃu lại, Sá»u nô nhân trong mắt cÅ©ng hiện lên sá»± kinh ngạc.
- Kẻ nà y – Tả Phi Khanh thở dà i – không biết sợ chết.
- Sợ chứ, sao không sợ - Cốc Chẩn cưá»i nói – có Ä‘iá»u nữ nhân nà y dù xấu thì cÅ©ng là má»™t con ngưá»i, không phải đồ váºt, đâu thể nghe ngươi nói bá» là bá». Nếu nói đồ váºt thì trông cái bá»™ dạng xấu xà cá»§a ngươi giống con thỠđất mà u trắng hÆ¡n đấy.
Y mắng nhiếc cay độc, Tả Phi Khanh nhãn thần tự nhiên thu hẹp lại, sắc như cương châm, hai tay áo phát ra một âm thanh, từ đó bắn ra một dải mà u trắng, hà ng trăm ngà n con bướm giấy theo gió hùng dũng bay tới.
Cốc Chẩn vá»™i né tránh, bị hai con bướm giấy lướt qua ngưá»i, bất giác thất thanh la thảm. Lục Tiệm hét lá»›n má»™t tiếng, trước tiên biến “Thá» giả tướngâ€, sau đó biến “Hầu vương tướngâ€, song chưởng liên tục xuất ra, kình phong quáºt khởi, bướm giấy bị chưởng phong đánh trúng không những không rÆ¡i xuống đất mà còn thuáºn theo chưởng phong cá»§a Lục Tiệm bay lượn, như có linh tÃnh lá»±a thế xâm nháºp.
Lục Tiệm thất kinh, chỉ còn cách thay đổi biến tướng, không để bướm giấy tiếp cáºn, chuyển mắt nhìn sang thấy Cốc Chẩn đã bị hai vết thương và o eo và ngá»±c trái, máu chảy như suối, bất giác thở dà i nói:
- Cốc Chẩn, mưu kế của ngươi, sao lại …
Cốc Chẩn cưá»i khổ nói:
- Những lá»i lúc nãy chỉ là nói cho sướng miệng mà thôi.
Lục Tiệm váºn dụng toà n lá»±c, vẫn không tìm ra phương pháp nà o đánh bạt bướm giấy, mắt thấy bướm giấy cà ng ngà y cà ng nhiá»u, bất giác chỉ biết cưá»i khổ. Bá»—ng nghe Cốc Chẩn hét lá»›n:
- Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, để ta đối phó với bướm giấy.
Câu nà y thức tỉnh Lục Tiệm, y hét lên má»™t tiếng, liên tục biến tướng, đẩy lùi bướm giấy đầy trá»i, lao vá» phÃa Tả Phi Khanh. Äối phương đã đến gần, Tả Phi Khanh cưá»i má»™t tiếng khinh miệt, chân không nhấc tay không động, chỉ có cây dù bay vá»t vá» phÃa sau, má»™t tráºn cuồng phong đột ngá»™t xuất hiện, bướm giấy bay loạn xạ, Lục Tiệm cảm thấy tay Ä‘au nhói lên, đã bị bướm giấy đâm trúng, máu bắn ra ướt cả áo.
Cốc Chẩn thấy bại cục đã định, trong lòng khẩn cấp, y mưu kế tuy nhiá»u nhưng võ công không phải là sở trưá»ng, gặp phải “Phong quân hầu†là nhân váºt tuyệt đỉnh liá»n cảm thấy thúc thá»§, đã tÃnh đến và i phương pháp nhưng Ä‘á»u không thể sá» dụng được. Liếc nhìn má»™t cái, lại thấy đà n bướm giấy chia là m đôi, má»™t nhóm bay vá» phÃa Lục Tiệm, má»™t nhóm bay vá» phÃa mình.
Cốc Chẩn đại kinh, quát lớn:
- Sá»u nô nhân, chạy mau.
Quay ngưá»i chụp má»™t cái, tay chụp và o khoảng không, đảo mắt nhìn lại đã không thấy bóng dáng nữ nhân đó đâu nữa.
Cốc Chẩn lòng chìm hẳn xuống, nhìn tình thế hiện tại không có cách nà o kháng cá»±, cÅ©ng không thể bá» Lục Tiệm mà chạy, chÃnh lúc tiến thoái lưỡng nan, bá»—ng trong mắt tinh mang chuyển động, trên không trung đột nhiên xuất hiện má»™t cÆ¡n mưa bạc, chÃnh diện nghênh đón đà n bướm giấy, chỉ nghe âm thanh xuy xuy không ngá»›t, phÃa trước mặt đà n bướm giấy đã tá»›i tấp rÆ¡i xuống, không má»™t con nà o thoát được, con đến gần nhất cÅ©ng còn cách ngưá»i Cốc Chẩn má»™t xÃch.
Cốc Chẩn thân mình chấn động, ngẩn ngưá»i ra như tượng đất, lại nghe Tả Phi Khanh nhè nhẹ thở dà i nói:
- Cô nương hỠVương hay hỠThi ?
Trong lúc nói, những con bướm giấy còn lại táºp hợp lại như má»™t đám mây trắng rồi thu và o trong tay áo, con phố dà i láºp tức trở lại quang đãng.
Lục Tiệm toà n thân Ä‘au đớn, không biết đã trúng phải bao nhiêu con bướm giấy, y sam dÃnh đầy máu, đột nhiên thấy bướm giấy biến mất, bất giác ngưá»i nhÅ©n ra quỵ xuống, tai bá»—ng nghe má»™t giá»ng thanh thanh nói:
- Ta há» Thi.
Lục Tiệm quay ngưá»i nhìn, thấy từ xa má»™t nữ lang Ä‘ang tiến lại, áo trắng dà i, tóc búi cao, dung mạo kiá»u mÄ© tuyệt tục, lông mà y Ä‘en nhá» cong vút, dáng vẻ cao quý, anh khà bức nhân. Tay trái cô cầm má»™t cái giá» trúc, trên giá» vẽ má»™t con tiểu là ngư (cá chép), ngá»ng đầu quẫy Ä‘uôi, sống động như tháºt.
Tả Phi Khanh nói:
- Thi Hạo Nhiên là gì của cô ?
Nữ tỠnói:
- Là cha tôi.
Tả Phi Khanh nói :
- Lệnh tôn khá»e chứ ?
Nữ tỠđó ảm đạm nói :
- Gia phụ đã mất rồi.
Tả Phi Khanh gáºt đầu nói:
- Nói như váºy, cô đã là má»™t trong ngÅ© tôn.
Nữ tá» gáºt đầu nói:
- Thiếp thân Thi Diệu Diệu, không xứng đáng vá»›i tôn vị, tháºt là xấu hổ.
Tả Phi Khanh cưá»i cưá»i nói:
- Cha cô thấy ta còn phải lùi lại ba xá, cô tháºt có đảm lược, dám đối đầu vá»›i ta sao ?
Thi Diệu Diệu im lặng một lúc, nhẹ thở dà i nói:
- Tình thế cấp bách, tháºt là bất đắc dÄ©.
- Hay cho tình thế cấp bách – Tả Phi Khanh thở dà i nói, trong mắt xuất hiện thần sắc buồn bã – nháy mắt đã tám năm, phong Ä‘iệp chi thuáºt (thuáºt bướm gió) cuối cùng cÅ©ng gặp “Thiên lân (vảy trá»i)â€.
Thi Diệu Diệu trầm mặc tìm, từ giá» trúc lấy con tiểu là ngư, vừa đưa tay ra con cá liá»n bay lên, nhanh chóng giải thể, biến thà nh Ä‘iểm Ä‘iểm vảy bạc, bao phá»§ cả không trung.
Bướm giấy từ ống tay áo Tả Phi Khanh lại xuất ra như vô cùng vô táºn, từng tráºn cuồng phong thổi vá» phÃa Thi Diệu Diệu, khiến cho quần áo cô bay phấp phá»›i, phảng phất như không thể đứng vững.
Vảy bạc bướm giấy lăng không giao chiến như váºt sống, lúc trên lúc dưới, lúc phải lúc trái, ra sức tấn công vá» phÃa đối phương, sau má»™t sát na chợt vang lên âm thanh liên bất tuyệt, vảy bạc tản Ä‘i, từng lá»›p bướm giấy cÅ©ng biến thà nh bụi phấn.
Lục Tiệm đột nhiên đại ngá»™, bướm gió vảy bạc Ä‘á»u là vô thượng thần thông do chá»§ nhân Ä‘iá»u khiển, lăng không giá ngá»±, vì váºy mà là ám khà nhưng giống như váºt sống váºy.
Trong nháy mắt, Thi Diệu Diệu liên tiếp xạ ra mưá»i lăm con cá bạc, lúc đầu má»™t con má»™t lần, sau đó hai con, vá» sau ba con má»™t lần, cuối cùng phát ra tá»›i năm con má»™t lần, đột nhiên ngân quang đại thịnh, Thi Diệu Diệu xuất sáu con cá bạc, ngân vÅ© như ma, tức thì phá tan tráºn thế bướm giấy, bắn vá» phÃa Tả Phi Khanh.
Lục Tiệm vừa sợ vừa mừng, chÃnh lúc Ä‘ang mừng rỡ thì thấy Tả Phi Khanh đảo chuyển cây dù trắng, lăng không bay lên, đột nhiên gió thổi dữ dá»™i, đẩy các Ä‘iểm ngân quang rÆ¡i xuống đất.
Thi Diệu Diệu giáºt mình má»™t cái, lại xuất ra sáu con cá bạc, Tả Phi Khanh lại chuyển dù, cưá»i nhẹ nói:
- Má»™t con (cá) trăm vảy, mưá»i con nghìn vảy, cô má»›i luyện đến sáu con, còn lâu má»›i đại thà nh. Thi Hạo Nhiên chưa nói vá»›i cô sao, nếu không có nghìn vảy thì không thể phá được “Phong ma thuẫn†cá»§a ta.
Thi Diệu Diệu trong lòng chùng xuống, không phải là không biết Ä‘iá»u nà y, Phong bá»™ và “Thiên lân†vốn là tỠđịch, trong hai trăm năm song phương đã giao thá»§ nhiá»u lần, hiểu rõ các phép tấn công phòng thá»§. Có Ä‘iá»u “Phong ma thuẫn†cá»§a Tả Phi Khanh xuất thần nháºp hóa, hÆ¡n nữa “Thiên lân†luyện chưa thà nh, đối phương công thá»§ Ä‘á»u mạnh hÆ¡n, đứng ở thế bất bại. Giữa lúc trong lòng Ä‘ang cấp bách, lại thấy cá» cây bên đưá»ng nhè nhẹ dao động, bất giác kinh hãi, thất thanh kêu lên:
- Há»ng rồi, gió đã nổi lên.
Tả Phi Khanh cưá»i má»™t trà ng dà i, theo gió lướt Ä‘i, Thi Diệu Diệu phát xuất sáu con cá bạc, chuẩn bị tấn công, Cốc Chẩn đột nhiên hét lên:
- Lục Tiệm, đừng để hắn chiếm được vị trà đầu gió.
Lục Tiệm nghe tiếng nhảy lên, đang định biến tướng thì bị đà n bướm giấy vây lại, không là m gì được.
Tả Phi Khanh phiêu nhiên tại đầu gió, cưá»i dà i nói:
- Thi cô nương, hiện tại ta đã chiếm thiên thá»i, Chu lưu ngÅ© yếu (năm Ä‘iá»u kiện quan trá»ng cá»§a Chu lưu lục hư công) đã có được bốn. Khi cô tá»›i âm tà o địa phá»§ nhá»› cho ta gá»i lá»i vấn an lệnh tôn má»™t tiếng
Y vung tay, đầy trá»i bướm giấy bay lượn, những tiếng Ä‘inh Ä‘inh vang lên không ngá»›t, vảy bạc rÆ¡i cả xuống đất.
Thi Diệu Diệu cảm giác đầu như nhẹ bá»—ng, má»™t con bướm giấy đột phá qua tráºn thế “Thiên lânâ€, cắt đứt dải buá»™c tóc cá»§a cô khiến tóc Ä‘en xõa ra tung bay như thác. Thi Diệu Diệu nghiến răng bá» giá» trúc, eo thon co lại, tay trái lấy ra má»™t cây ngân tiêu, trong lúc định vung lên thì thấy giữa tráºn địa bướm giấy xuất hiện má»™t bà n tay, túm chặt lấy cổ tay phải Tả Phi Khanh.
Tả Phi Khanh giáºt mình kinh hãi, phát giác đại lá»±c dÅ©ng chà cá»§a đối phương, Ä‘ang định váºn kình đối phó thì đúng lúc đó cảm thấy chân phải trầm xuống, má»™t cánh tay trắng toát đã phá đất chui ra, bóp và o cổ y. Trong nháy mắt, hai cá»— ngoại lá»±c cùng lúc công phá, Tả Phi Khanh lo chống đỡ bên nà y thì mất bên kia, sắc mặt như bạch ngá»c bá»—ng hồng lên, vùng mạnh thoát khá»i được hai cánh tay đó, má»™t cÆ¡n gió nhẹ quét qua mái nhà , đà n bướm giấy như gió tan mây tản, theo sau y từ từ biến mất.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 03:55 PM.
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a ZORO_NDK
|
|

05-03-2008, 03:19 PM
|
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
|
|
Chương 13 - Phong Thứ Lân
Thiên 4
Hiệu Ä‘Ãnh: oldie, vodanhlangtu Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Cốc Chẩn thoát khá»i tuyệt cảnh, cảm thấy như Ä‘ang nằm mÆ¡, nhìn bầy bướm giấy biến mất, đúng lúc định gá»i Lục Tiệm thì thấy trên không trung con phố dà i đó không còn thấy bóng dáng Lục Tiệm đâu nữa, chỉ còn lại má»™t vÅ©ng máu lá»›n Ä‘ang phản chiếu dưới ánh trăng. Cốc Chẩn kinh hãi muốn nhảy dá»±ng lên, nhưng chỉ nháy mắt liá»n bình tÄ©nh trở lại, nhÃu mà y trầm tư.
Äá»™t nhiên nghe má»™t âm thanh trong trẻo, quay ngưá»i nhìn lại thấy Thi Diệu Diệu táºp tá»…nh hạ chân xuống, dá»±a và o cá»™t gá»— ven đưá»ng, lảo đảo như sắp ngã. Cốc Chẩn tiến lên hai bước, buá»™t miệng nói:
- Diệu Diệu …
Äang định đỡ lấy cô, bá»—ng thấy cổ há»ng Ä‘au nhói, đã bị má»™t cái vảy nhá»n hoắt ká» và o.
Cốc Chẩn thấy Thi Diệu Diệu mặt lạnh như băng tuyết, nhÃu mà y nói:
- Diệu Diệu, đừng có đùa.
Thi Diệu Diệu lạnh nhạt nói:
- Ta không đùa, ngươi dám dùng đôi tay bẩn thỉu đó chạm và o ngưá»i ta, ta sẽ lấy đầu ngươi đó.
Cùng lúc phiến vảy đó chuyển động, trên cổ Cốc Chẩn liá»n bị xước má»™t đưá»ng, những vệt máu nhá» thi nhau chảy ra.
Cốc Chẩn để mặc cho máu chảy, cưá»i lá»›n nói:
- Tốt, tốt, ta tuyệt đối không động và o cô, cô tá»± giải quyết việc nà y váºy.
Thi Diệu Diệu trong mắt xuất hiện thần sắc trà o phúng, cưá»i lạnh nói:
- Ngươi không sợ mất thể diện, cũng không sợ chết sao ?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Kẻ không sợ mất thể diện, chưa chắc đã phải chết.
Bá»—ng lại thấy cổ há»ng Ä‘au nhói, vá»™i nói:
- Diệu Diệu, nếu muốn giết ta, hà tất phải cứu ta ?
Thi Diệu Diệu lạnh giá»ng nói:
- Ta cứu ngươi để tự tay giết ngươi.
Cốc Chẩn không kìm được, nói:
- Nói báºy …
Nói chưa dứt lá»i, đã thấy cổ há»ng nhói Ä‘au, mắt thấy Thi Diệu Diệu hai mắt như tóe lá»a, vá»™i nói:
- Diệu Diệu, không phải là ta nói cô, là ta tá»± chá»i ta đó thôi, cô … cô bá» cái (vảy) nà y ra, rồi chúng ta nói chuyện.
Thi Diệu Diệu cưá»i khổ, mắng:
- Ngươi là đồ tồi bại, nếu, nếu ta còn khà lực, tất sẽ xẻ thịt ngươi là m trăm mảnh.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Thịt của ta không ngon, vừa chua vừa thối, không ăn được đâu.
Thi Diệu Diệu tức giáºn nói:
- Ngươi là kẻ ăn thịt ngưá»i chăng.
Cốc Chẩn nhìn cô, đột nhiên thở dà i, ủ rũ nói:
- Diệu Diệu, ta thÃch cô, nếu để cho ta ôm má»™t cái, dù chết ta cÅ©ng cam lòng.
Thi Diệu Diệu giáºt mình má»™t cái, nhãn thần hÆ¡i tán loạn, láºp tức hai mắt đỠlên, nghiến răng nói:
- Ngươi đừng tưởng nói ngon nói ngá»t vá»›i ta, lần nà y ta sẽ không tá»± tay giết ngươi mà áp giải vá» Linh Ngao đảo giao cho đảo vương xá» trÃ.
Nói xong, đột nhiên thấy Cốc Chẩn Ä‘ang nhìn mình cưá»i cưá»i, bất giác trong lòng hoảng hốt, tức giáºn nói:
- Ngươi, ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra.
Không ngá» Cốc Chẩn đột nhiên động thá»§, nắm lấy cánh tay trắng muốt cá»§a cô, Thi Diệu Diệu định đâm chiếc vảy bạc xuống, bá»—ng trong lòng bất nhẫn, trong lúc trù trừ đã bị Cốc Chẩn ôm và o lòng, lại nghe y cưá»i nhẹ nói:
- Äông Äảo ngÅ© tôn, ngưá»i nà o cÅ©ng có quái táºt, Kim Quy yêu tiá»n, Sa Thứ cương trá»±c, Diệp Phạm thÃch nghi lá»…, Äịch Hy giả thanh cao, còn tiểu “ngân lÆnà y là quái đản nhất, chỉ thÃch tên bại hoại là ta đây, nếu bảo cô muốn giết ta, ta có chết cÅ©ng không tin …
Thi Diệu Diệu vừa tức giáºn vừa khẩn cấp, vốn định vùng ra, không hiểu sao bị y ôm lấy, cảm thấy khà tức nam tá» cá»§a y đột nhiên toà n thân má»m nhÅ©n ra, khà lá»±c biến Ä‘i đâu hết, đôi dòng lệ không kìm được cứ tuôn ra, mắng:
- Ngươi là kẻ cá»±c kỳ tồi bại, xú lưu manh, hại nhân tinh, ta háºn ngươi, ta háºn ngươi …
Song quyá»n tá» xuất, vừa mắng vừa đấm thùm thụp và o vai y, Cốc Chẩn để mặc cô mắng chá»i, không nói tiếng nà o.
Thi Diệu Diệu kìm nén trong lòng suốt hai năm qua, hiện giá» chá»i mắng má»™t tráºn, trong lòng nguôi dần, dá»±a và o vai Cốc Chẩn khóc mãi không ngừng. Cốc Chẩn đột nhiên cưá»i nói:
- Cô ngốc nà y, đừng khóc nữa, nếu còn khóc ta sẽ phải hôn cô đấy.
Thi Diệu Diệu hai má á»ng hồng, bá»±c tức nói:
- Ngươi dám là m thế, ta sẽ giết …
Nói chưa dứt đã bị Cốc Chẩn hôn một cái lên má, tức thì mặt đỠbừng lên, đang định phát nộ thì lại bị Cốc Chẩn ôm và o lòng, không kìm được lo sợ nói:
- Äồ bại hoại, ta, ta còn cái giá».
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ta quên mất, “ngân lÆ(cá chép bạc) phải ăn cÆ¡m.
Nói xong liá»n buông cô ra. Thi Diệu Diệu không ra giáºn, cÅ©ng không ra cưá»i, lưá»m y má»™t cái rồi đưa cái giá» lên, nắm chặt miệng giá», mưá»i ngón tay rung lên, những chiếc vảy bạc trên mặt đất cÅ©ng rung động theo mưá»i ngón tay cô, phảng phất như sống lại, từng cái nối Ä‘uôi nhau bay và o giá», nháy mắt nhìn lại ánh bạc khắp mặt đất đã bị thu hồi hết và o giá» trúc.
Cốc Chẩn đứng bên nhìn, đột nhiên nói:
- Diệu Diệu, thần thông cá»§a Phong bá»™ không thể không có gió, “phong Ä‘iệp thuáºt†(thuáºt bướm gió) cá»§a Tả Phi Khanh lúc nãy ta đã hiểu thông, còn thần thông “Thiên Lân†là như thế nà o, sao cô có thể chế ngá»± được nhiá»u vảy bạc nhá» như váºy ?
Thi Diệu Diệu cưá»i khẩy nói:
- Ngươi không phải rất thông minh sao, sao lại há»i ta ?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Cô định khảo tra ta sao ? Kỳ thá»±c ta đã Ä‘oán được rồi. Äạo lý đó cÅ©ng giống như cái nam châm, chÃnh là dá»±a và o lá»±c từ trưá»ng, Diệu Diệu, ná»™i công cô luyện có liên quan đến từ lá»±c phải không ?
Thi Diệu Diệu lưá»m y má»™t cái, cưá»i lạnh nói:
- Ta há» Thi hay há» Vương, việc gì phải cáo tố vá»›i ngươi. Hừ, trong mắt ta, ngươi bất quá là trá»ng phạm cá»§a ngục đảo, hiện giá» ta phải bắt ngươi quay vá».
Cốc Chẩn cưá»i lạnh nói:
- Tốt lắm, hóa ra cô và Diệp Phạm vụng trộm với nhau.
Thi Diệu Diệu sắc mặt tái Ä‘i, cao giá»ng nói:
- Ngươi nói gì ?
Cốc Chẩn nói:
- Trấn thá»§ ngục đảo là việc cá»§a “Bất láºu hải nhãnâ€. Nếu cô không phải tình nhân cá»§a Diệp Phạm, tại sao nhất nhất cố giúp y tróc nã ta ?
Vừa nói xong, liá»n bị tát má»™t cái tháºt mạnh, mắt trái sưng vù lên nhưng vẫn giữ nét cưá»i cưá»i, không chá»›p lấy má»™t cái.
Thi Diệu Diệu háºm há»±c nói:
- Ta, ta thá»±c sá»± háºn ngươi, ngươi hà nh sá»± ác độc trái vá»›i đạo trá»i, ta phải giết ngươi để tránh kẻ đại há»a như ngươi là m hại ngưá»i khác.
Cốc Chẩn cưá»i lá»›n má»™t tiếng, nói:
- Cô chưa nghe câu “há»a hại di thiên niên†(lưu há»a ngà n năm) sao, cô muốn thì cứ giết Ä‘i, lão tỠở đây nà y. Thi đại tiểu thư bản sá»± cao minh, ta sao so được, tốt lắm, nếu hôm nay không cái vảy bạc nà o chạm được và o ngưá»i ta thì cái món “Thiên Lân†rắm chó đó từ nay mất tên trên giang hồ.
Nói xong quay ngưá»i bá» Ä‘i.
Thi Diệu Diệu nhìn y, toà n thân run rẩy, trong lòng đột nhiên thống khổ, hai chân má»m nhÅ©n ra, quỳ xuống đất khóc to. Cốc Chẩn nghe tiếng khóc, tâm chợt má»m ra, quay ngưá»i trở lại, lấy ra má»™t cái khăn tay lau nước mắt trên mặt Thi Diệu Diệu.
Thi Diệu Diệu thấy y quay lại, hÆ¡i yên tâm, liá»n cướp lấy cái khăn tay đó mắng:
- Äồ ngốc, cái khăn tay cÅ©ng không biết dùng nữa.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Äó là khăn tay sao, ta tưởng là cái giẻ lau nhà .
Thi Diệu Diệu suýt báºt cưá»i, khó khăn lắm má»›i kìm được, liá»n đấm mạnh y má»™t cái.
Cốc Chẩn tức giáºn nói:
- Há» Thi cô có muốn luyện võ công thì ta cÅ©ng không phải là cái bao cát (ngưá»i dịch - nguyên văn “má»™c thungâ€, cái cá»™t gá»— để táºp đấm) để cô tùy tiện đấm đá.
Thi Diệu Diệu hứ má»™t tiếng, lau nước mắt, bất giác phát hiện cái khăn tay phát ra mùi thÆ¡m, không kìm được nhìn lại má»™t cái, thấy trên khăn tay có thêu bức tranh má»™t đôi uyên ương giỡn nước, mép tranh có má»™t câu đối “cảm tố nhất sanh bÃnh, tẫn quân kim nháºt hoan†(cảm tình sinh trong má»™t lúc, gặp được chà ng tháºt sướng vui).
Thi Diệu Diệu hồ nghi nói:
- Cái khăn tay nà y là của con hồ li tinh nà o ?
Cái khăn tay đó chÃnh là Hạm Ngá»c đưa cho Cốc Chẩn để lau miệng, y nghe váºy liá»n giáºt mình, cưá»i nói:
- Hồ li tinh thì nhiá»u lắm, má»™t ngà y có bảy tám mươi con, ta sao có thể đếm được, cÅ©ng không biết tại sao váºt nà y lại nằm trên ngưá»i ta nữa.
Y vốn quen dùng từ khoa trương phóng đại, Thi Diệu Diệu nghĩ lại không tin, cầm cái khăn tay ném trả cho y, đốp chát:
- Tiểu tá» ngươi vá» phương diện thối tha đó tháºt đáng khen.
Lại thấy trên phố bình minh đã lên, sợ có nhiá»u ngưá»i qua lại gây phiá»n toái, liá»n kéo Cốc Chẩn và o má»™t góc kÃn, hạ giá»ng nói:
- Vị bằng hữu cá»§a ngươi sao lại không thấy đâu nữa, lúc nãy ta thấy y dÅ©ng cảm liá»u chết, nếu không phải y cảm tỠđả thương “Phong quân hầu†thì bây giá» chúng ta cÅ©ng không đứng ở đây đâu.
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Ta không biết, vừa quay đi đã không thấy y, chỉ thấy một vũng máu, có lẽ đã bị ai đem đi rồi.
Thi Diệu Diệu hồ nghi nói:
- Còn ngưá»i từ mặt đất chui ra ? Nhìn thân thá»§ ngưá»i đó Ä‘Ãch thị là cao thá»§ Äịa bá»™.
- Cô ta à – Cốc Chẩn thở dà i nói – là Sá»u nô nhân thâm tà ng bất lá»™, vì tránh cừu nhân mà tá»± há»§y dung mạo, ở kÄ© viện là m má»™t kẻ nô tì hạ tiện, sá»± nhẫn nại đó khiến ngưá»i ta phải bá»™i phục.
Thi Diệu Diệu vừa nghe thấy hai chữ "kỹ viện" liá»n quên hẳn những chữ khác, vặn tai Cốc Chẩn tức giáºn nói:
- Ngươi nói kĩ viện ? Ngươi đã và o rồi, phải không ?
Cốc Chẩn đau đớn nói:
- Cô là má»™t trong ngÅ© tôn, sao lại giống má»™t bà vợ trẻ như váºy ?
Thi Diệu Diệu nghÄ© ngợi rồi gáºt đầu nói:
- Không sai, ta hiện tại đã là ngũ tôn, không thể nhéo tai ngươi nữa.
Nói xong bỠtay ra, trừng mắt nhìn Cốc Chẩn quát:
- Nếu ngươi không giải thÃch được rõ rà ng sá»± tình ở kỹ viện thì có thể nếm thá» thiên lân cá»§a Ngân Lý Thi Diệu Diệu ta.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 03:55 PM.
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a ZORO_NDK
|
|

05-03-2008, 03:20 PM
|
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
|
|
Chương 13 - Phong Thứ Lân
Thiên 5
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Cốc Chẩn nhất thá»i kinh hãi, vá»™i nói:
- Diệu Diệu, sá»± việc nghiêm trá»ng, bằng hữu cá»§a ta sống chết chưa rõ, chúng ta cần tìm y đã.
Thi Diệu Diệu bị y đánh lạc hướng,, bất giác hạ ngân lý xuống, nhÃu mà y nói:
- Äúng váºy, nhưng bằng hữu cá»§a ngươi từ trước đến nay toà n kẻ bất hảo, không có má»™t tên nà o tốt, lần nà y sao lại có má»™t kẻ hà o sÄ© trá»ng nghÄ©a không sợ chết như váºy ?
Cốc Chẩn cưá»i lạnh nói:
- Cô biết được vá» ta bao nhiêu ? Hay chỉ nghe ngưá»i khác nói ?
Thi Diệu Diệu ngẩn ngưá»i ra, thê thảm nói:
- Ta đúng là không hiểu ngươi, hôm nay ta đã minh bạch Ä‘iá»u đó.
Cốc Chẩn nhìn cô hồi lâu, đột nhiên thở dà i nói:
- Ta nói ta bị oan uổng, cô có tin không ?
Thi Diệu Diệu nhìn y ngây dại, cuối cùng lắc đầu nói:
- Việc đó chứng cứ xác đáng, thiết án như sÆ¡n, hà huống dù ngươi thá»±c sá»± oan uổng thì cÅ©ng đã ngá»§ trên giưá»ng cá»§a Bình Nhi, sao có thể chối cãi được …
Nói đến đây, giá»ng chợt run lên, mắt đẫm nước như sắp trà o ra.
Cốc Chẩn đầu to như cái đấu, ngồi trên báºc đá nhìn ra xa ngÆ¡ ngẩn. Thi Diệu Diệu nhìn y, mục quang dần trở nên nhu hòa, thở dà i nói :
- A Chẩn, ngươi là ngưá»i thông minh tuyết đỉnh, hiểu rõ đạo lý sai lầm lá»›n không thể thay đổi được, ta dù rất Ä‘au lòng, nhưng, nhưng ta phải chà công vô tư, bắt ngươi trở vá», ta, ta tháºt không muốn gặp ngươi …
Cốc Chẩn là nh lạnh nói:
- Bá»›t nói những lá»i thừa đó Ä‘i. Nếu ta trở vá» tất chết không nghi, ta biết, nếu ta chết cô sẽ yên tâm cưới ngưá»i khác, trở thà nh má»™t vị thiếu nãi nãi. Hừ, Thi đại tiểu thư sau nà y có con, xin Ä‘em nó đến thăm má»™ ta má»™t lần, để lão tá» dưới đó đỡ phải cô đơn lạnh lùng.
Thi Diệu Diệu sắc mặt đang hồng chuyển sang trắng bệch, đột nhiên lấy ra một cái vảy bạc, cắt đi một búi tóc, nghiến răng nói:
- Cốc Chẩn, “Thiên Lân†cá»§a dòng há» ta chỉ truyá»n cho má»™t ngưá»i, không được dá»… dà ng nói đến chết. Nhưng Thi Diệu Diệu ta phát thệ, nếu ngươi chết thì ta chung thân bất giá (cả Ä‘á»i không lấy chồng), nếu sai lá»i sẽ bị trá»i đánh sét thiêu.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Loại lá»i thá» nà y cô nên nói vá»›i Thiên bá»™, Lôi bá»™ cá»§a Tây Thà nh. Ta má»™t là không có thần thông cá»§a Thiên bá»™, hai là không có Ä‘iện kÃch cá»§a Lôi bá»™, là m sao đánh cô, thiêu cô được. Ngoà i ra, loại thá» thốt nà y ta từ lúc còn là trẻ con đã bắt đầu dùng, nếu thá»±c sá»± ứng nghiệm thì ta đã bị sét đánh không biết mấy trăm lần rồi.
Thi Diệu Diệu khổ tâm phát thệ lại bị y coi là trò trẻ con, vừa xấu hổ vừa giáºn dữ, không kìm được nghiến răng nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi không muốn ta cùng chết ? Váºy lần nà y vá» Äông Äảo, ngươi chết, ta cÅ©ng không sống nữa, như váºy … như váºy ngưá»i hà i lòng chứ.
- Cũng không được – Cốc Chẩn lắc đầu nói – Nếu cha ta đại phát từ bi không giết mà chỉ cầm tù ta thì sao ?
Thi Diệu Diệu chưa bao giá» nghÄ© tá»›i Ä‘iểm nà y, bất giác giáºt mình.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nếu ta bị giam lại, cô phải cùng ta ngồi tù, chúng ta là m hai kẻ tù phạm nhà n nhã vô sá»± trong lao, có thể ngà y ngà y cùng nhau cưá»i nói, lại sinh thêm má»™t đám tiểu tù phạm để cùng chÆ¡i đùa …
Thi Diệu Diệu mặt đỠtới mang tai, quát:
- Ai cùng ngươi sinh tiểu tù phạm để chơi đùa chứ.
Cốc Chẩn nhìn cô, cưá»i nói:
- Hay lắm, nói Ä‘i nói lại cả ná»a ngà y, nếu ta bị cầm tù thì cô sẽ Ä‘i cưới ngưá»i khác phải không.
Thi Diệu Diệu vội nói:
- Ta nói váºy lúc nà o chứ.
Cốc Chẩn sắc mặt băng hà n, cưá»i lạnh nói:
- Nếu không phải như váºy, tại sao ta ở trong Cá»u u tuyệt ngục ba năm, sao chưa từng thấy cô đến cứu ta ?
Thi Diệu Diệu bất giác ngẩn ngưá»i, rÆ¡i lệ dáºm chân nói:
- Ngươi muốn ta là m gì mới được chứ ? Ta không thể hạ thủ giết ngươi, nhưng đem ngươi trở vỠthì so với chết có gì phân biệt. Cốc Chẩn đáng chết, ta, ta phải là m thế nà o đây ?
Cốc Chẩn nhìn cô, đột nhiên thở dà i nói:
- Cô há»i ta ư ?
Thi Diệu Diệu gáºt đầu, lá»›n giá»ng nói:
- Ta há»i ngươi.
Cốc Chẩn từ từ đứng dáºy, lắc đầu nói:
- Cô ngốc nà y, tại sao nhất định phải bắt ta giết ta ? Tại sao không thể giúp ta giải mối kì oan nà y ?
Thi Diệu Diệu giáºt mình má»™t cái, buá»™t miệng nói:
- Ngươi nói … nói thá»±c sá»± oan uổng ? Váºy những chứng cứ đó …
Cốc Chẩn cưá»i lạnh nói:
- Muốn ghép tá»™i thì thiếu gì là do. Nếu ta muốn hại ngưá»i khác thì còn có thể giả tạo ra nhiá»u chứng cứ độc hại hÆ¡n thế. Diệu Diệu, cô và ta cùng lá»›n lên, lẽ nà o không biết ta là ngưá»i như thế nà o, cô chỉ tin lá»i nói má»™t phÃa cá»§a bá»n há» thôi sao ?
Thi Diệu Diệu giáºt mình, lại nghe Cốc Chẩn nói tiếp:
- Lại nói, vá»›i tâm kế cá»§a ta, nếu muốn cưỡng gian muá»™i muá»™i há lại để kế mẫu bắt gặp, nếu muốn giết kế mẫu há lại để bà ta kêu lên, nếu câu kết vá»›i Oa khấu há lại lưu thư tÃn để ngưá»i khác tìm thấy. Cô ngốc nà y, ta không Ä‘iên cuồng, cÅ©ng không ngu ngốc như váºy.
Thi Diệu Diệu nghe váºy, cảm thấy rất hữu lý, buá»™t miệng nói:
- Tại sao lúc đó ngươi không nói như váºy ?
Cốc Chẩn là nh lạnh nói:
- Lúc đó có ai chịu nghe ta nói ?
Thi Diệu Diệu hồi tưởng tình cảnh lúc đó, đúng là má»i ngưá»i Ä‘á»u rất kÃch động, lại nghÄ© đến chÃnh mình lúc đó nhìn thấy tình trạng cá»§a Cốc Bình Nhi, thương tâm dục tuyệt háºn không thể má»™t Ä‘ao giết chết Cốc Chẩn.
Nghĩ đến đó, cô bất giác im lặng. Cốc Chẩn bình thản nói:
- Diệu Diệu, nếu cô không muốn giúp ta, cÅ©ng xin vì giao tình ngà y trước, thả ta má»™t lần. Nếu Cốc Chẩn ta không chết, cuối cùng sẽ có má»™t ngà y là m rõ chân tướng sá»± việc. Lá»i thá» cá»§a cô hôm nay … ta chưa nghe hết, nếu ta chết, hoặc ngà y chết còn xa, cô không cần phải chá» ta, hãy cưới chồng sinh con, ta tuyệt không trách cô.
Nói đến đây, khóe mắt y đỠlên, vội quay đầu dà i bước bỠđi, được hai chục bước nước mắt cuối cùng không nhẫn nại được cứ tuôn ra.
Cốc Chẩn Ä‘i đến chá»— rẽ, không thấy Thi Diệu Diệu Ä‘uổi theo, má»›i lau nước mắt, chá»i thầm: “Cô ta cÅ©ng không phải là kẻ ngốc. Nữ nhân trong thiên hạ còn nhiá»u, lão tá» hà tất phải vì cô ta mà rÆ¡i lệ. HÆ¡n nữa ta và cô ta không có hôn ước, cô ta có lấy ai cÅ©ng liên quan gì đến taâ€.
NghÄ© đến đó, trong lòng y hÆ¡i yên tâm, nhìn lại con phố phồn hoa vừa vượt qua đã bắt đầu có ngưá»i Ä‘i lại, má»™t cảm giác cô tịch tá»± nhiên nổi lên, không kìm được ngẩng đầu nhìn trá»i, lẩm nhẩm nói:
- Lục Tiệm ơi là Lục Tiệm, hiện giỠngươi ở đâu ?
Lục Tiệm lại rÆ¡i và o thế giá»›i vô hình, Ä‘en trắng phân minh, sao giăng đầy trá»i, Ä‘i qua biên giá»›i giữa hai mà u Ä‘en trắng, y nhìn bầu trá»i đầy sao như rÆ¡i và o mê võng, đúng lúc đó má»™t âm thanh quá»· dị vang lên, má»™t con mèo lá»›n xuất hiện, ở chá»— “Tam viên đế mạch†mấy vòng huyết hoà n vẫn đứng đó, nhưng vòng huyết hoà n ở giữa bá»—ng má» dần rồi cuối cùng biến mất.
Äúng lúc vòng huyết hoà n biến mất, Lục Tiệm đột nhiên tỉnh lại, vết thương khắp toà n thân Ä‘au đớn khó chịu vô cùng, rồi lá» má» cảm thấy như được bôi dược váºt, má»™t cá»— lương khà thấu nháºp và o ngưá»i, là m giảm bá»›t cÆ¡n thống khổ.
Lục Tiệm định thần, cảm thấy trên ngưá»i đắp rất nhiá»u chăn, phÃa dưới lắc lư không ngừng, không kìm được buá»™t miệng nói:
- Äây là đâu ?
- Äây là trên thuyá»n – má»™t âm thanh ấm á»› trả lá»i – anh còn Ä‘au không ?
Lục Tiệm buột miệng nói:
- Sá»u nô nhân ?
Cô gái xấu xà đó mở cá»a khoang thuyá»n, vá»™i vã tiến đến, trong con mắt duy nhất hiện ra thần sắc quan thiết. Lục Tiệm nói:
- Sá»u nô nhân, Cốc Chẩn đâu ?
Sá»u nô nhân nói:
- Y cùng với cô gái áo trắng chạy rồi.
- Chạy rồi – Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên, đột nhiên nhá»› đến cô gái tá»± xưng là má»™t trong Äông Äảo ngÅ© tôn, bất giác kinh ngạc nói:
- Không được, y Ä‘ang bị Äông Äảo truy nã.
Nói xong định đứng dáºy, liá»n bị Sá»u nô nhân ấn xuống, nói:
- Anh bị trá»ng thương, không thể cỠđộng. Cái, cái vị Cốc Chẩn đó rất giảo hoạt, nhất định có cách chạy thoát, anh trước hết phải dưỡng thương rồi má»›i có thể tìm y.
Lục Tiệm nghe thấy hữu lý, không muốn phản đối cô, lắc đầu thở dà i nói:
- Chỉ còn một vòng nữa.
Sá»u nô nhân ngạc nhiên nói:
- Một vòng gì ?
Lục Tiệm không muốn khiến ngưá»i khác lo lắng, liá»n im lặng cưá»i không nói. Sá»u nô nhân trầm mặc má»™t lúc, nói:
- Thể chất cá»§a anh tháºt kỳ quái, bao nhiêu vết thương kinh ngưá»i đó, chỉ trong má»™t đêm đã là nh lại, lại có thuốc trị thương cá»§a tôi, có lẽ sẽ không có vấn đỠgì, cÅ©ng sẽ không lưu lại vết sẹo.
Lục Tiệm trong lòng biết kiếp lá»±c chÃnh là nguyên nhân, nhưng cÅ©ng biết lần nà y bị thương rất nặng, để khôi phục đã phải dùng rất nhiá»u kiếp lá»±c, kiếp lá»±c phản phệ đã phá vỡ đạo cấm chế thứ hai cá»§a Ngư hòa thượng. Hiện giá» ba đạo cấm chế đã mất hai, lại nghÄ© bản thân chưa biết phương hướng cá»§a núi Côn Luân, nếu gặp kiếp nạn chết Ä‘i thì đúng là đã phụ kỳ vá»ng cá»§a Ngư hòa thượng. Có Ä‘iá»u thế gian Ä‘a sá»±, cho dù cấm chế có bị phá hết, rÆ¡i và o cảnh vạn kiếp bất phục thì y cÅ©ng không thể không nhúng tay và o được.
NghÄ© đến đó, Lục Tiệm bất giác thở dà i má»™t cái, lại nghe Sá»u nô nhân nói:
- Anh cÅ©ng tháºt lợi hại, tuy bị thương vì “Phong Ä‘iệp chi thuáºt†cá»§a “Phong quân hầu†nhưng tránh được tất cả những chá»— yếu hại, nếu bị thương và o cổ hoặc và o tim thì dù Hoa Äà tái thế cÅ©ng không cứu được.
Lục Tiệm cưá»i cưá»i, há»i:
- Sá»u nô nhân, việc nà y tháºt kỳ quái, “Phong quân hầu†hình như Ä‘uổi theo cô, y và cô có cừu háºn gì váºy ?
Sá»u nô nhân bình thản nói:
- Anh thỠđoán xem.
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Tôi không đoán được.
Sá»u nô nhân nói:
- Anh ngốc tháºt, nếu đổi lại là Cốc Chẩn đó, nhất định y sẽ Ä‘oán trúng ngay.
Lục Tiệm gáºt đầu nói:
- Cốc Chẩn thần cÆ¡ diệu toán, so vá»›i y ta thá»±c rất ngu ngốc, Sá»u nô nhân, cô nói đúng lắm.
Nói xong liá»n nhìn Sá»u nô nhân, ngÆ¡ ngẩn xuất thần.
Sá»u nô nhân ngạc nhiên nói:
- Anh tháºt là ngưá»i kỳ quái, ngưá»i khác nhìn thấy bá»™ dạng như quá»· cá»§a tôi Ä‘á»u chạy mất, anh là ngưá»i duy nhất không sợ, còn dám nhìn thẳng và o tôi.
Lục Tiệm nói:
- Nhìn cô, tôi lại nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i.
Sá»u nô nhân nói:
- Nhá»› đến ai váºy ?
Lục Tiệm thở dà i nói:
- Nhớ đến một cô bé mà tôi quen, những năm qua tôi vẫn tưởng nhớ, nghĩ đến cô ấy, lúc mơ cũng mơ vỠcô ấy.
Sá»u nô nhân nói:
- Tình nhân của anh cũng xấu xà như tôi ư ?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Cô ấy đẹp lắm.
- Anh đùa cợt vá»›i tôi chăng – Sá»u nô nhân nói – cô ta là mỹ nhân, tôi sao có thể so bì ?
Lục Tiệm nói:
- Tuy nói váºy, nhưng đôi mắt cô rất giống cô ấy.
Sá»u nô nhân ngẩn ngưá»i ra, nói:
- Vì mắt tôi giống mắt cô ta mà anh cứu tôi phải không ?
Lục Tiệm cưá»i nói:
- Có gì liên hệ chứ, chẳng phải vì cô đã cứu Cốc Chẩn và tôi sao ? Äây gá»i là được tặng cái gì gì thì báo đáp bằng cái gì gì …
Sá»u nô nhân tiếp lá»i nói:
- ÄÆ°á»£c tặng má»™c qua, báo đáp bằng quỳnh dao.
Lục Tiệm cưá»i nói:
- Äúng rồi, hóa ra cô có há»c vấn.
Sá»u nô nhân nói:
- Anh nói như váºy không đúng. Má»™c qua là váºt bình phà m, quỳnh dao là ngá»c quý, nói như váºy tôi cứu anh là không đáng nói, còn anh cứu tôi lại rất quan trá»ng sao ?
Lục Tiệm ngượng ngáºp nói:
- Tôi chẳng có há»c vấn gì cả.
Liá»n chuyển sang chuyện khác, cưá»i nói:
- Sá»u nô nhân, tôi chưa từng thấy cô cưá»i ?
Sá»u nô nhân bình thản nói:
- Bá»™ dạng tôi thế nà y, cưá»i lên sẽ khiến ngưá»i ta chết khiếp mất.
Lục Tiệm nói:
- Cô chưa cưá»i thì sao có thể biết được.
Con mắt độc nhất cá»§a Sá»u nô nhân chợt lóe lên, đột nhiên đứng dáºy Ä‘i ra khá»i khoang thuyá»n.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 03:56 PM.
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a ZORO_NDK
|
|

05-03-2008, 03:21 PM
|
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
|
|
Chương 13 - Phong Thứ Lân
Thiên 6
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Lục Tiệm dưỡng thương má»™t ngà y, được kiếp lá»±c há»— trợ nên Ä‘au đớn đã giảm nhiá»u, nhưng trong lòng lúc nà o cÅ©ng lo lắng đến an nguy cá»§a ThÃch Kế Quang và Cốc Chẩn, không là m cách nà o an tâm được liá»n bò ra khá»i khoang thuyá»n, có Ä‘iá»u bốn bá» sóng nước mênh mông, nhánh sông nhỠđã chảy ra đại giang rồi đổ vỠđông, con thuyá»n nhá» Ä‘ang buá»™c bên bá» sông cá»§a y là m bằng gốc cây liá»…u, trên bá» liá»…u rá»§ xanh động lòng ngưá»i, đúng là má»™t địa phương âm u bà máºt.
Má»™t lúc sau, Sá»u nô nhân cầm má»™t cái giá» trúc, Ä‘i xuyên qua rừng rảo bước trở vá», thấy y vá»™i cất giá»ng ấm á»› nói:
- Sao anh lại ra ngoà i ? Cẩn tháºn kẻo nhiá»…m lạnh.
Nói xong lấy từ trong giá» trúc ra nà o gà nà o cá, ngồi xuống bếp lò ở đầu thuyá»n, dùng má»™t cái cương ti khéo léo Ä‘áºp nhá» hạt tiêu bôi Ä‘á»u lên con gà đó, rồi cắt má»™t đưá»ng tinh tế trên mình con cá, dùng rượu gạo tẩm qua, cho đầy đủ gia vị hà nh tiêu muối, mùi thÆ¡m từ nồi bốc lên ngà o ngạt.
Hai món ăn được lấy ra khá»i nồi, Lục Tiệm nếm má»™t miếng, cảm thấy so vá»›i những món mÄ© vị mà Doanh Vạn Thà nh gá»i trên tá»u lâu hôm trước không thua kém chút nà o, bất giác khen:
- Sá»u nô nhân, cô nấu ăn giá»i tháºt.
Sá»u nô nhân nói:
- Món nà y nấu theo kiểu Tây Nam, hÆ¡i cay má»™t chút, nhưng anh mất máu quá nhiá»u, ăn má»™t chút sẽ dá»… ăn cÆ¡m hÆ¡n.
Lục Tiệm suýt xoa luôn mồm, ăn như gió cuốn mây bay, từ cá»ng rau đến nước dùng Ä‘á»u không bá» sót. Sá»u nô nhân lại Ä‘un thuốc đưa lên. Lục Tiệm uống xong nói:
- Sá»u nô nhân, cô giúp tôi vá» thà nh đến lao ngục cá»§a Tổng đốc phá»§ há»i han tin tức cá»§a má»™t vị đại ca.
Nói xong liá»n cung cấp tên tuổi quan hà m cá»§a ThÃch Kế Quang.
Sá»u nô nhân nói:
- Ngà y mai tôi sẽ Ä‘i há»i tin tức, anh cứ yên tâm dưỡng thương.
Hai ngưá»i nghỉ ngÆ¡i má»™t đêm, má» sáng hôm sau Sá»u nô nhân đã ra Ä‘i, đến giữa trưa má»›i trở vá», nói:
- Trước lao ngục nhiá»u ngưá»i phức tạp, tôi sợ Phong quân hầu phát giác nên không dám tá»›i gần. Nhưng nghe ngưá»i trong thà nh nói hai ngà y nay Hồ đại tổng đốc thẩm vấn má»™t viên tướng quân hà nh binh bất lá»±c, không biết có phải vị đại ca cá»§a anh không.
Lục Tiệm cả kinh, vội nói:
- Sao cô không há»i rõ hÆ¡n, không được, tôi phải vá» thà nh xem.
Nói xong đứng dáºy, không ngỠđộng đến vết thương liá»n rên lên. Sá»u nô nhân nói:
- Anh bị thương nặng như thế, quay vá» sao được. Äể tôi mạo hiểm quay lại há»i thêm.
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Không được, sá»± việc quan trá»ng, tôi nhất định phải tá»± mình Ä‘i.
Sá»u nô nhân nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Nếu nhất định phải vỠthà nh, tôi sẽ hóa trang trước.
Nói xong Ä‘i và o khoang thuyá»n, má»™t lúc sau Ä‘i ra đã biến thà nh đầu tóc trắng phÆ¡, dung mạo xấu xÃ, đúng là má»™t bà lão, tay cầm má»™t túi quần áo nói:
- Anh cũng hóa trang mau đi.
Nói xong lấy từ bao trang phục ra tóc giả râu giả, không bao lâu đã hóa trang cho y xong, Lục Tiệm nhìn xuống nước, thấy hiện lên má»™t ông lão râu dà i trắng xóa, mặt mÅ©i hiá»n là nh, bất giác ngẩn ngưá»i ra.
Sá»u nô nhân lại nói:
- Anh Ä‘ang bị thương, cước bá»™ hư phù, giả là m ông già rất hợp, có Ä‘iá»u giá»ng nói hÆ¡i cao, đến lúc nói chuyện phải hạ giá»ng xuống. Trong bát bá»™ thì Phong bá»™ giá»i thuáºt truy tung nhất, năng lá»±c truy tìm cá»§a Phong bá»™ anh cÅ©ng được thấy tối hôm đó rồi, vì váºy phải hết sức cẩn tháºn, nghe tôi phân phó.
Lục Tiệm trong lòng thầm suy nghÄ©, Sá»u nô nhân nà y toà n thân toát ra vẻ cổ quái thần bÃ, ngưá»i tuy xấu xà khó chịu nổi nhưng tâm tư linh xảo vô cùng, hÆ¡n nữa cô ta chỉ là má»™t tiện tì tại thanh lâu không ngá» lại có thể kết oán vá»›i Phong quân hầu danh chấn thiên hạ. Có Ä‘iá»u y không nói ra miệng, Lục Tiệm là ngưá»i không thÃch há»i nhiá»u, chỉ gáºt gáºt đầu. Sá»u nô nhân bẻ hai cà nh liá»…u là m gáºy chống, hai ngưá»i chống gáºy ra khá»i rừng, hóa ra nÆ¡i nà y ở ngay ngoà i thà nh Nam Kinh, xa xa có thể thấy thà nh lầu nhấp nhô.
Hai ngưá»i theo quan đạo Ä‘i được và i dặm, đột nhiên thấy má»™t Ä‘oà n xe ngá»±a đằng xa, thùng xe bá»c vải xanh, mui nhá», hai con ngá»±a kéo xe mệt nhoà i, nhưng con ngá»±a Ä‘i theo thì thần tuấn phi phà m, chuông bạc khóa và ng, yên cương khảm ngá»c. Cầm cương là má»™t vị công tá», mắt như sao sáng, lông mà y như Ä‘ao, hai má vừa trắng vừa hồng, mưá»i phần tuấn mÄ© theo y có bốn tên bá»™c dịch mặc cẩm phục Ä‘i già y da, trên trán đầy châu ngá»c, chỉ có ngưá»i y là mặc áo xanh đơn giản mà nhã nhặn, vô cùng bắt mắt.
Äá»™i xe ngá»±a đó đến gần trước mặt Lục Tiệm và Sá»u nô nhân, hai ngưá»i liá»n nhưá»ng đưá»ng, trong xe chợt truyá»n ra má»™t âm thanh êm ái nói:
- Tú nhi, trước mặt có ngưá»i, nhưá»ng đưá»ng cho hai vị lão nhân gia Ä‘i trước.
Công tỠáo xanh đó cưá»i nói:
- Vâng.
Liá»n vung roi ngá»±a má»™t cái, chúng gia nhân liá»n nhưá»ng sang má»™t bên, Lục Tiệm nghe thanh âm hòa ái cá»§a nữ nhân trong xe đó, trong lòng chợt chấn động, hÆ¡i xuất thần, liá»n bị Sá»u nô nhân kéo má»™t cái, lúc ấy má»›i tỉnh lại, cúi đầu bước vá»™i Ä‘i.
Äá»™t nhiên lại nghe âm thanh nhu hòa đó nói:
- Vị lão công công nà y hình như không được khá»e, lão nhân gia đã lá»›n tuổi, lại có bệnh trên ngưá»i, cuá»™c sống hà ng ngà y tất nhiên gian nan, Tú nhi …
Vị công tỠáo xanh đó cưá»i nói:
- Mẹ, con biết rồi. Tôn Quý, đưa cho hai vị lão nhân gia đây năm mươi lượng bạc.
Nói xong, liá»n có má»™t gia nhân áo gấm xuống ngá»±a, lấy ra má»™t phong bạc đưa cho Lục Tiệm.
Lục Tiệm bất giác ngẩn ngưá»i ra, tay cầm ngân lượng chưa kịp nói gì, lại nghe nữ tá» trong xe thở dà i nói:
- Hảo hà i tá», tháºt khó có được tâm ý tốt như con. KÃnh già thương trẻ, chÃnh là mÄ© đức được kể lại xưa nay, con nhất định phải nhá»› kÄ©, là m má»™t việc thiện là tÃch được má»™t phần công đức, hà ng ngà y là m nhiá»u việc thiện sẽ thưá»ng được Pháºt Tổ bồ tát ban phúc.
Công tỠđó cưá»i nói:
- Mẹ, Ä‘iá»u đó mẹ dạy nhiá»u lần rồi mà , đã bao giá» con không nghe lá»i đâu ?
Nữ tỠđó vui mừng nói:
- Hảo hà i tá», tấm lòng con tốt như váºy, không chỉ mẹ vui mừng mà Pháºt Tổ cÅ©ng sẽ bảo há»™ cho con.
Vị công tỠđó cưá»i cưá»i, lại nói:
- Hai vị lão nhân gia xin thượng lá»™, để mẹ và ta lại lên đưá»ng đến “Diệu hóa am†lá»… pháºt, nếu còn cháºm chá»… có lẽ không kịp đến nÆ¡i dùng cÆ¡m chay.
Lục Tiệm và Sá»u nô nhân vâng dạ liên hồi, vá»™i và ng cất bước.
Nữ tỠđó trách:
- Tú nhi con vá»™i gì chứ ? Lão nhân gia xin đừng vá»™i và ng, cẩn tháºn kẻo ngã.
Công tỠđó cưá»i nói:
- Là con có lỗi, con sợ mẹ đói.
Nữ tỠđó lẩm nhẩm một tiếng, không nói thêm nữa.
Äợi hai ngưá»i Lục Tiệm Ä‘i qua, đội nhân mã đó lại xuất phát. Lục Tiệm Ä‘i được má»™t Ä‘oạn, quay đầu nhìn lại, nhẹ tiếng thở dà i, Sá»u nô nhân há»i:
- Anh sao váºy, vết thương có Ä‘au không ?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Không phải, tôi chỉ ái má»™ mẹ con há» thôi, mẹ thì từ ái, con thì hiếu thuáºn, lòng tốt đó ông trá»i nhất định sẽ bảo há»™ cho bá»n há».
Sá»u nô nhân hừ lạnh má»™t tiếng, nói:
- Anh chưa nghe sao, “sát nhân phóng há»a Ä‘eo và ng ngá»c, xây cầu sá»a lối chẳng thi hà iâ€, từ trước đến nay, ông trá»i không giúp ngưá»i tốt, chỉ há»— trợ kẻ ác.
Lục Tiệm tuy không phục, nhưng nghÄ© kỹ lại, tá»± biết chỉ thấy những kẻ đại phú đại quý như Diêu Giang Hà n, Chức Äiá»n TÃn Trưởng Ä‘á»u là kẻ bất nhân, còn ngưá»i tốt chân chÃnh như Ngư hòa thượng, ThÃch Kế Quang thì cùng khốn lao Ä‘ao, không được hảo báo. Còn có Âm Cá»u Trùng, Ninh Bất Không, Thiên Thần Tông vì ham muốn riêng tư mà không việc ác gì không là m, chưa kể đến bá»n quan quân bóc lá»™t dân chúng nữa. Chỉ có Cốc Chẩn là có phú quý mà không dùng, có Ä‘iá»u y tá»± xưng oan uổng, nếu không có cách gì tẩy oan thì chung thân cÅ©ng bị coi kẻ sát nhân mà thôi.
Y vừa Ä‘i vừa nghÄ©, đối vá»›i thế đạo bất giác sinh lòng tuyệt vá»ng. Äi được chừng mưá»i dặm, đột nhiên nghe phÃa sau có tiếng vó ngá»±a vang lên, má»™t thá»›t tuấn mã nhanh chóng phi đến chặn phÃa trước đưá»ng Ä‘i, hai ngưá»i nhìn lại, chÃnh là gia nhân cá»§a công tỠáo xanh, tên là Tôn Quý.
Tôn Quý vung roi ngá»±a, cưá»i hiểm ác nói:
- ÄÆ°a đây.
Sá»u nô nhân ngạc nhiên nói:
- Cái gì ?
Tôn Quý trợn mắt nhìn cô, lộ ra thần sắc hiểm ác, quát lớn:
- Lão bà xấu xÃ, biến Ä‘i.
Roi ngá»±a chỉ và o Lục Tiệm, cưá»i lạnh nói:
- Công tỠcho ngươi ngân lượng, mau đưa cho ta.
Lục Tiệm giáºt mình má»™t cái, Sá»u nô nhân không nhịn được nói:
- Ngân lượng đó do Ä‘Ãch thân công tá» nhà ngươi cho Ä‘i, sao ngươi lại muốn lấy lại ?
Tôn Quý cưá»i phá lên nói:
- Äó bất quá là công tá» gia vá» vịt để phu nhân vui vẻ. Dù để mua quan tà i thì số ngân lượng đó đủ mua được và i chục cái, hai lão phế váºt bá»n ngươi dùng hết được sao. Ta nói lại lần nữa, đưa ngân lượng đây, nếu không ta sẽ bẻ nắm xương già bá»n ngươi ném cho chó ăn.
Lục Tiệm nghe váºy trong lòng nổi giáºn, trầm giá»ng nói:
- Ngươi hãy nói rõ, là ngươi muốn, hay công tỠnhà ngươi muốn lấy lại ngân lượng.
Tôn Quý cưá»i nói:
- Ta cÅ©ng váºy, công tá» cÅ©ng váºy, ngươi quan tâm là m gì ?
Nói xong nhìn bốn phÃa không thấy ai liá»n nhảy xuống ngá»±a, trong mắt hiện sát cÆ¡. Sá»u nô nhân cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi định là m gì ?
Tôn Quý ha hả cưá»i lá»›n, tiến lên má»™t bước, hữu thá»§ chụp lấy ngân lượng, tả chưởng hướng vá» phÃa Lục Tiệm hung hăng đánh xuống, Sá»u nô nhân kinh hãi, không có cách nà o ngăn trở, bá»—ng thấy Lục Tiệm nhẹ lắc đầu, ngầm bảo cô không phải vá»ng động.
Lục Tiệm bá»—ng thấy lòng bà n tay Tôn Quý truyá»n sang má»™t cá»— hà n khà thấu và o tâm mạch, láºp tức váºn chuyển kiếp lá»±c hóa giải, lại tá» vẻ bị thương, kêu thảm má»™t tiếng rồi ngã ra đất. Sá»u nô nhân vá»™i nói:
- Anh sao rồi ?
Rồi đưa tay ra đỡ Lục Tiệm, lúc nà y chưởng thứ hai cá»§a Tôn Quý đã phiêu phiêu hướng và o háºu tâm cô, Lục Tiệm tÃnh toán chuẩn xác thá»i gian, nắm lấy tay Sá»u nô nhân lấy kiếp lá»±c chuyển hóa thà nh ná»™i lá»±c, bảo vệ sau lưng cô, chưởng lá»±c cá»§a Tôn Quý vừa tá»›i đã bị hóa giải.
Tôn Quý thấy hai ngưá»i kẻ trên ngưá»i dưới Ä‘á»u nằm bất động, đúng là bị hai chưởng đó giết chết, liá»n vung chân phải hất ngưá»i Lục Tiệm má»™t cái, đợi xác hai ngưá»i biến mất trong đám cá» ven đưá»ng má»›i cưá»i vang má»™t tiếng, lên ngá»±a quay vá».
Hai ngưá»i nằm trong đám cá», không dám động Ä‘áºy, Lục Tiệm chợt cảm thấy Sá»u nô nhân eo thon nhá» nhắn, chân tay má»m mại, Ä‘ang lúc kinh nghi, Sá»u nô nhân bá»—ng đẩy y ra, ấm á»› nói:
- Anh giả chết à ?
Lục Tiệm nói:
- Tên ác nô đó tháºt đáng háºn, tôi muốn theo dõi y, nếu đó là chá»§ ý cá»§a y tôi sẽ tố cáo vá»›i vị công tỠđó, trừng phạt nặng hắn má»™t phen.
Sá»u nô nhân lạnh nhạt nói:
- Nếu là chủ ý của vị công tỠđó ?
Lục Tiệm im lặng một lúc, lắc đầu nói:
- Không thể như váºy được.
Sá»u nô nhân hừ lạnh má»™t tiếng, thấy Lục Tiệm tung mình đứng dáºy, định chạy Ä‘i, vá»™i nói:
- Thương thế của anh chưa là nh.
Nói xong cản trước mặt Lục Tiệm, đưa tay đỡ lấy khuỷu tay y, co cẳng chạy nhanh. Lục Tiệm tai nghe tiếng gió, kinh ngạc nói:
- Sá»u nô nhân, cô … cô giá»i khinh công tháºt.
Hai ngưá»i theo dấu chân ngá»±a cá»§a Tôn Quý, Ä‘uổi theo được má»™t lúc đã thấy thân ảnh ngưá»i ngá»±a Tôn Quý đằng xa, y vừa giết ngưá»i cướp cá»§a xong liá»n dương dương tá»± đắc, phi ngá»±a cá»±c nhanh đến trước má»™t tòa am tá»±, y dừng ngá»±a ngoà i am, vòng qua tưá»ng đến cá»a sau, đẩy cá»a Ä‘i và o.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 03:57 PM.
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a ZORO_NDK
|
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
4vn eu forum showthread, 4vn.eu thuong hai, 4vn.eu/forum/showthread, àãåíòñòâî, àâàòàðêè, åãèïòà, äâèæåíèÿ, ãëîáóñ, âîëãîãðàä, àíèìå, an oan thuong hai full, baby thuong hai ebook, baby thuong hai ful, baby thuong hai full, bổ thiên kiếp thá»§, dai thuong hai full, doc thuong hai ful, doc thuong hai full, doc truyen thuong hai, doctruyen thuong hai, êàçèíî, hai thuong phon hoa full, îäíîêëàñíèêè, ñíåæíàÿ, òèìàòè, õîñòèíã, phuong ca thuong hai, phượng ca, prc thương hải ful, suongchieu, tai thuong hai full pdf, tai truyen thuong hai, thuong hai, thuong hai ***********, thuong hai 4vn, thuong hai 4vn.eu, thuong hai full, thuong hai full lyric, thuong hai full pdf, thuong hai full prc, thuong hai full prc 4vn, thuong hai full txt, thuong hai full', thuong hai full], thuong hai phon hoa full, thuong hai phuong ca, thuong hai phuong ca 4vn, thuong hai phuong ca pdf, thuong hai phuong ca prc, thuong hai prc full, thuong hai tron bo 4vn, thuonghai full prc, thượng hải full prc, thương hải 4vn, thương hải full, thương hải, thương hải /4vn.eu, thương hải 4vn, thương hải full, thương hải full pdf, thương hải full prc, thương hải full text, thương hải pdf, thương hải prc, thương hải prc full, truyện thương hải, truyen thuong hai, truyen thuong hai full, ðàñïèñàíèå  |
| |