 |
|

08-08-2008, 10:12 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 31
Quyết Äấu Trong Lục Giác Äình
Khi Diệp Khai tỉnh dáºy, miệng khô ran, hÆ¡n nữa lồng ngá»±c nhức nhức nhối nhối, chà ng biết đó là bị mê dược đánh gục, khi tỉnh lại nhất định có những triệu chứng đó.
Khi hồi tỉnh lại, đầu chà ng còn có chút mê muội, căn bản không biết mình đang ở đâu, chỉ ngỠngợ nhớ mình ngã gục là m sao.
Dưới giếng khô, trong má»™t gian máºt thất táºn đầu địa đạo, đến khi chà ng biết ngưá»i đợi chá» chà ng trong đó là Kinh Vô Mạng, chà ng biết hôm nay nhất định có má»™t trưá»ng khổ chiến.
"Ta biết rõ ta không phải là địch thá»§ cá»§a ngươi, nhưng ta hôm nay vẫn không thể không cùng ngươi giao thá»§". Diệp Khai Ä‘iá»m đạm thốt:
"Cùng trá»i cuối đất, có bao nhiêu Kinh Vô Mạng chứ ? Hôm nay ta nếu không cùng ngươi giao thá»§, sau nà y có muốn tìm má»™t đối thá»§ như ngươi, chỉ sợ vÄ©nh viá»…n cÅ©ng tìm không ra".
- Má»—i má»™t ngưá»i luyện võ, khi võ công luyện đến mức đăng phong, Ä‘á»u có cảm giác rất tịch mịch, bởi vì đến lúc đó, hắn rất khó lòng tìm ra má»™t đối thá»§ chân chÃnh, cho nên có ngưá»i không ngại "cầu bại", bởi vì hắn cảm thấy chỉ cần có thể gặp được má»™t đối thá»§ chân chÃnh, cho dù có bại, cÅ©ng rất khoái trá.
Nhưng Kinh Vô Mạng biết tâm tình giá» phút nà y cá»§a Diệp Khai lại không phải như váºy, chà ng sở dÄ© muốn cùng Kinh Vô Mạng quyết đấu, là vì Lý Tầm Hoan.
Hôm nay Diệp Khai nếu không đánh mà lui, tức là đại biểu cho "Tiểu Lý Phi Äao" đã thua Kinh Vô Mạng.
Là m như váºy không những là m nhục sư môn, cÅ©ng là m nhục con ngưá»i Diệp Khai.
Cho nên hôm nay chà ng cho dù có chết, chà ng cũng phải nghênh chiến cùng Kinh Vô Mạng.
Máºt thất không có gió, lại đã vần vÅ© sát khÃ.
Kiếm còn chưa rút ra, kiếm khà đã xá»™c và o mÅ©i, trong máºt thất ngáºp trà n sát ý tiêu hồn.
Äôi mắt xám đục chết chóc cá»§a Kinh Vô Mạng thá»§y chung nhìn chằm chằm trên tay Diệp Khai, y biết đó là má»™t đôi tay đáng sợ.
Diệp Khai giá» phút nà y giống như đã biến thà nh ngưá»i khác, trên mặt chà ng đã không còn bá»™ dạng ngoạn thế bất cung, đôi mắt sáng ngá»i đã phát xuất má»™t thứ vinh quang huy hoà ng.
Bao nhiêu năm nay, chà ng giống như má»™t thanh kiếm giấu trong há»™p, che ánh dưỡng hÆ¡i, không lá»™ phong thái, cho nên rất Ãt có ngưá»i có thể nhìn ra hà o quang sáng lạn cá»§a chà ng.
Giá» phút nà y kiếm đã ra khá»i há»™p.
Tay Diệp Khai vừa giang ra, trong tay đã có cán đao.
Tiểu Lý Phi Äao nhất Ä‘ao phong hầu, lệ bất hư phát.
Äao má»™t khi bay ra, đã không còn đáng sợ.
Bởi vì ngưá»i chết không biết sợ.
Sát khà cà ng ngột ngạt.
Kinh Vô Mạng phản thá»§ bạt kiếm, giÆ¡ ngang ngá»±c, mục quang vẫn không rá»i khá»i tay Diệp Khai.
Ãnh sáng trên lưỡi kiếm tá»±a hồ lá»™ng lẫy hÆ¡n cả ánh sáng trên Ä‘ao, kiếm khà cÅ©ng Ä‘áºm đặc hÆ¡n.
Trong đôi mắt xám đục chết chóc,vốn chỉ có một phiến trống không, một phiến tỠvong, nhưng hiện tại đột nhiên lại có một tia thất thần, một tia kinh hãi.
Thứ chuyển biến đó đương nhiên không tránh khá»i mắt Diệp Khai, chà ng thấy kỳ quái Ä‘ang lúc cao thá»§ quyết chiến, Kinh Vô Mạng sao lại có thể đột nhiên lá»™ xuất thứ nhãn thần đó ? Äó tuyệt đối là sÆ¡ xuất chết ngưá»i.
Nhưng tình hình tiếp theo đó lại cà ng là m cho Diệp Khai giáºt mình, chà ng nhìn thấy Kinh Vô Mạng đột nhiên nhắm mắt, ngưá»i cÅ©ng ngã quỵ.
Chuyện nà y là sao ?
Äang lúc Diệp Khai cảm thấy thất kinh, trong mắt chà ng cÅ©ng chợt hiện má»™t tia thất thần, má»™t tia khá»§ng bố, vẫn còn và i phần minh bạch.
Chà ng chung quy đã biết Kinh Vô Mạng vì sao có thể có hiện tượng đó, nguyên lai có ngưá»i Ä‘ang lúc bá»n há» tÄ©nh lặng đối tráºn, len lén phóng thả mê hương vô sắc vô vị.
Cho nên Kinh Vô Mạng mới ngã gục, Diệp Khai đương nhiên cũng ngã gục.
Trước khi chà ng ngã xuống, chà ng chỉ nghÄ© đến má»™t vấn Ä‘á», là ai đã phóng mê hương ?
Tại sao lại muốn là m váºy ?
Tỉnh dáºy, đầu óc nặng ná» hôn trầm, Diệp Khai muốn giÆ¡ tay xoa xoa đầu, má»›i phát giác mình không còn cỠđộng được nữa, vừa váºn khÃ, ná»™i lá»±c không ngỠđã không còn quán thông, lúc đó chà ng má»›i biết mình đã bị Ä‘iểm huyệt.
Äợi cho ánh mắt và tư tưởng thÃch ứng vá»›i hoà n cảnh, Diệp Khai má»›i phát giác mình Ä‘ang nằm trong má»™t gian phòng rất kỳ quái.
Ãnh đèn ở đây rất sáng, lại rất diệu, nhưng lại nhìn không thấy bất kỳ má»™t ngá»n đèn nà o.
Không có đèn, là m sao có ánh sáng ?
Ãnh sáng vừa dịu vừa sáng đó từ đâu phát ra ?
Diệp Khai nằm trên má»™t cái bục dà i là m bằng thá»§y tinh, bên cạnh bục thá»§y tinh dà i có rất nhiá»u bục nhá», trên những bục nhá» có bà y đủ thức đủ dạng dao kéo.
Trên và i bục nhá» có đặt mưá»i mấy cái bình, trong bình có đựng bá»™t, giống như là bá»™t thuốc, có đựng chất lá»ng, ngÅ© nhan lục sắc Ä‘á»u có.
Có má»™t váºt trên má»™t bục nhá» Diệp Khai nhìn không ra nó dùng để là m gì, ná»n tảng cá»§a nó là má»™t bình thá»§y tinh hình cầu, bên dưới dùng lá»a Ä‘un nóng, chất lá»ng trong bình sôi sục róc rách, bốc hÆ¡i bay lên, luồn theo đầu vòi thá»§y tinh ở miệng bình, sau đó vượt qua má»™t máng nước, lại ngưng Ä‘á»ng thà nh nước, nhá» giá»t và o má»™t bình hình cầu khác.
Những nà o bình nà o ống đó dùng để là m gì ?
Diệp Khai nhìn không ra, chỉ còn nước nhìn chá»— khác, chà ng lại nhìn thấy bốn cái tá»§ chứa hÅ© đựng chất lá»ng mà u đỠnhư máu đặt trên bốn cái bệ nhá» khác, trên mặt có ghi “hình má»™tâ€, “hình haiâ€, “hình baâ€, “hình bốnâ€.
Sau khi nhìn hết những váºt phẩm kỳ kỳ quái quái trong phòng, Diệp Khai phát giác tất cả má»i thứ ở chá»— nà y Ä‘á»u tinh khiết, quy luáºt, tháºm chà lạnh lẽo, tịch mịch, trong không khà ngá»™t ngạt mùi thuốc.
Gian phòng nà y dùng để là m gì ?
Bên trong vì sao lại chứa nhiá»u váºt kỳ kỳ quái quái như váºy ? Những váºt đó dùng để là m gì ?
Những vấn đỠđó quấy nhiá»…u đầu óc hồi nãy Ä‘ang thanh tỉnh cá»§a Diệp Khai, Ä‘ang lúc chà ng muốn Ä‘em những vấn đỠđó quy nạp kết luáºn, chà ng chợt nghe thấy thanh âm “chÃt chÃtâ€.
Chà ng vừa quay đầu, nhìn thấy trên bức tưá»ng phát ra thanh âm đột nhiên xuất hiện má»™t phiến cá»a, sau đó chà ng lại nhìn thấy má»™t ngưá»i ... không, má»™t con khỉ, bước và o.
Không, không phải khỉ, là ngưá»i !
Quả tháºt là ngưá»i !
Là đầu ngưá»i, thân thể khỉ.
Äầu ngưá»i thân khỉ.
Diệp Khai ngây ngưá»i, lần đầu tiên chà ng tháºt sá»± nhìn thấy quái váºt đầu ngưá»i thân khỉ, tịnh không giống như lần trước nhìn thấy khỉ cạo trá»c lông lá trên đầu trên mặt.
Trên thế gian tháºt sá»± có thứ khỉ nà y sao ?
Nó nên coi là ngưá»i ? Hay là khỉ ?
Nhìn thấy ngưá»i ... nó ... Ä‘i và o, nhìn nó bưng trên tay hÅ© máu đặt và o tá»§ máu “hình má»™tâ€, Diệp Khai tháºt sá»± nhịn không được phải há»i:
- Ngươi ... ngươi là ngưá»i ? Hay là ... hay là khỉ ?
“Ngưá»i ? Khỉ ?†Nó không ngá» có thể phát ra tiếng ngưá»i, có thể nói chuyện:
“Ta là ngưá»i sao ?â€.
Diệp Khai thấy trên mặt nó có một nỗi bi thương rất thâm thúy.
“Trên thế gian có dạng ngưá»i như ta sao ?†Nó nhìn Diệp Khai, cất giá»ng ai oán:
“Ta là khỉ sao ? Trên thế gian có giống khỉ như ta sao ?â€.
Diệp Khai nói không nên lá»i, chà ng không biết là m sao hồi đáp, chà ng không biết “nó†tháºt ra nên coi là ngưá»i ? Hay là khỉ ?
Trên khuôn mặt bi thống của nó đột nhiên xuất hiện một thứ nhãn thần ác độc, nó đưa nhãn quang đó nhìn Diệp Khai.
“CÅ©ng mau lắm, rất mau chóng ngươi cÅ©ng có thể nếm được tư vị cá»§a taâ€. Trong thanh âm cá»§a nó không ngá» bao hà m má»™t ý vị tà n khốc:
“Không quá và i ngà y nữa, ngươi có thể biến thà nh bá»™ dạng như taâ€.
“Biến thà nh bá»™ dạng như ngươi ?†Diệp Khai cưá»i cưá»i:
“Có lẽ nà o có má»™t ngưá»i có thứ ma thuáºt thần kỳ, y chỉ cần búng ngón tay là có thể biến ta thà nh bá»™ dạng đó ?â€.
“Y không có ma thuáºt thần kỳ, nhưng y có má»™t đôi tay thần kỳâ€. Nó nói:
“Trong gian phòng nà y, dùng đôi tay thần kỳ đó, không quá ba ngà y, ngươi có thể biến thà nh bá»™ dạng như taâ€.
Äôi tay thần kỳ ? Gian phòng nà y ? Không quá ba ngà y ? Có thể biến thà nh khỉ “đầu ngưá»i thân khỉ†?
Sao lại có thể được ?
Diệp Khai không tin, nó đã Ä‘i ra lâu rồi, Diệp Khai vẫn không tin lá»i nói cá»§a nó.
Äã không tin, không cần phải nghÄ© vá» nó, cho nên Diệp Khai lại dùng nguyên tắc “đã đến thì nên Ä‘iá»m tÄ©nh†bế mục dưỡng thần, lúc đó chà ng đột nhiên nghÄ© đến má»™t chuyện.
- Ở má»™t quốc gia phương tây rất xa xăm, có những báºc trà giả có thể dùng y thuáºt rất thần kỳ cắt bá» những cÆ¡ quan hư há»ng trên thân ngưá»i, sau đó hoán đổi cÆ¡ quan má»›i.
- Những cÆ¡ quan má»›i hoán đổi đó cÅ©ng được cắt trên thân thể cá»§a ngưá»i khác.
Y thuáºt thần kỳ ?
Có lẽ nà o khỉ “đầu ngưá»i thân khỉ†là do thứ y thuáºt thần kỳ tạo thà nh ?
Có lẽ nà o thứ y thuáºt thần kỳ đó đã truyá»n nháºp và o trung thổ ?
Bình minh.
Bóng đêm tĩnh lặng đã tiêu tán trong bình minh Lạp Tát.
Chợ búa ầm Ä© bắt đầu má»™t ngà y sống động, sương sá»›m bốc lên từ mặt đất, lần khần bám vÃu ngưá»i qua kẻ lại trên đưá»ng trưá»ng.
Phó Hồng Tuyết bước ra “Khách Sạn Äừng Äếnâ€, hòa mình và o đám ngưá»i huyên thuyên, bước vá» hướng “tương lai không biết đượcâ€.
“Ngươi sáng hôm sau má»›i bắt đầu Ä‘iá»u tra ?â€.
“Phảiâ€.
“Có phải bắt đầu ở chá»— Diệp Khai thất tung ?â€.
“Không phảiâ€.
“Không phải ? Tại sao ? Diệp Khai thất tung ở chá»— đó, vốn nên bắt đầu Ä‘iá»u tra từ chá»— đóâ€.
“Có thể là m cho Diệp Khai thất tung, tuyệt không phải là ngưá»i bình thưá»ng, y nhất định không thể lưu lại manh mối gì từ chá»— Diệp Khai thất tung để bá»n ta truy tra raâ€.
“Cho nên nếu Ä‘i đến đó cÅ©ng vô Ãch ?â€.
“Phảiâ€.
“Váºy hiện tại bá»n ta phải bắt đầu Ä‘iá»u tra ở đâu ? Có phải là Hầu Viên ?â€.
“Phảiâ€.
â€œÄÆ°á»£c, váºy sáng mai ta Ä‘i vá»›i ngươiâ€.
“Không cầnâ€.
“Không cần ? Ngươi lẽ nà o muốn Ä‘i má»™t mình ?â€.
“Äúngâ€.
“Tại sao ?â€.
“Bởi vì ta không thÃch là m chung vá»›i nữ nhânâ€.
Äó là cuá»™c đối thoại đêm qua giữa Tô Minh Minh và Phó Hồng Tuyết, cuối cùng Tô Minh Minh đương nhiên tâm bất cam tình bất nguyện bá» Ä‘i.
Hầu Viên.
Cá»a lá»›n cá»§a Hầu Viên không ngá» Ä‘ang mở rá»™ng, dưới ánh mặt trá»i nhìn phảng phất như má»™t chá»§ nhân nhiệt tình mở rá»™ng cá»a hoan nghênh khách nhân viếng thăm.
Có lẽ nà o bá»n chúng biết hôm nay có ngưá»i đến ?
Có lẽ nà o bá»n chúng mở rá»™ng cá»a đợi chá» Phó Hồng Tuyết ?
Những vấn đỠđó Phó Hồng Tuyết không thèm liên tưởng tá»›i, bước thẳng qua cánh cá»a mở rá»™ng và o thẳng Hầu Viên.
Sân trước mênh mông có tiểu kiá»u nước chảy róc rách, có giả sÆ¡n trưá»ng đình, có kỳ hoa dị thảo, có đủ thức đủ dạng pho tượng động váºt, không có ngưá»i.
Không có ngưá»i, không có tiếng động, tất cả Ä‘á»u chết lặng.
Vượt qua cây cầu nhá», giữa hoa lá cá» cây ráºm rì có má»™t lục giác đình sạch sẽ tinh mỹ. Con đưá»ng lát đá xanh tươi, dẫn bước từ tiểu kiá»u xuyên qua luống hoa, bước và o thảm cá» xanh thẳm nghiêng mình, cuối thảm cá» là lục giác đình.
Äi trên tiểu kiá»u, Phó Hồng Tuyết phát hiện trong khu vưá»n bát ngát đó tịnh không có má»™t bóng ngưá»i, trong lục giác đình giữa hoa lá cá» cây ráºm rì giá» phút nà y lại Ä‘ang có má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi phì phà khói thuốc.
Má»™t lão nhân be bé Ä‘ang hút ống Ä‘iếu, ánh lá»a lúc sáng lúc tắt.
Phó Hồng Tuyết chợt phát hiện ánh lá»a lúc sáng lúc tắt có má»™t tiết tấu kỳ dị, lúc sáng thì dà i, lúc tắt thì ngắn.
Äá»™t nhiên lúc đó, ánh lá»a sáng bừng giống như má»™t ngá»n đèn.
Phó Hồng Tuyết chưa từng thấy ngưá»i hút ống Ä‘iếu nà o có thể hút ra ánh lá»a sáng chói như váºy.
Äi qua tiểu kiá»u, bước trên con đưá»ng lát đá, lúc đó ánh lá»a trong trưá»ng đình đột nhiên tắt ngóm, Phó Hồng Tuyết đã dừng chân.
Ngưá»i hắn đứng thẳng trên con đưá»ng lát đá, chú thị nhìn lão nhân trong lục giác đình, lúc đó hắn má»›i nhìn thấy rõ lão nhân hút ống Ä‘iếu trong lục giác đình chÃnh là ngưá»i đã từng hà nh thÃch hắn ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng, Truy Phong Tẩu.
Nhìn một hồi rất lâu, Phó Hồng Tuyết mới từ từ bước chân trái lên, sau đó chân phải mới từ từ kéo theo, từ từ đi tới lục giác đình, tĩnh lặng đứng trước mặt Truy Phong Tẩu.
Truy Phong Tẩu vẫn mặc thanh bố bà o đã giặt đến bạc trắng, Ä‘ang cúi đầu ngồi trên ghế đá trong đình hút ống Ä‘iếu, tá»±a hồ không phát giác có ngưá»i đến.
Phó Hồng Tuyết cÅ©ng không nói gì, cúi đầu, diện mục hoà n toà n tà ng ẩn trong bóng tối cá»§a lục giác đình, phảng phất không nguyện để ngưá»i ta nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng ánh mắt hắn má»™t má»±c nhìn chằm chằm lên tay Truy Phong Tẩu.
Quan sát má»—i má»™t động tác cá»§a lão nhân đó, quan sát kỹ cà ng phi thưá»ng.
Truy Phong Tẩu chầm cháºm thò tay rút trong ngưá»i ra má»™t bịch thuốc lá, sau đó lại thò tay lấy ra má»™t thanh há»a liêm, má»™t viên đá lá»a.
Äá»™ng tác cá»§a lão rất cháºm, nhưng tay lại rất ổn định.
Äặt há»a liêm và há»a thạch trên bà n, sau đó lại thò tay lấy ra má»™t miếng giấy, se lại thà nh ống giấy, Ä‘áºp há»a liêm và o há»a thạch dẫn lá»a.
Äến lúc đó, Phó Hồng Tuyết má»›i đột nhiên Ä‘i và o, cầm ống giấy trên bà n.
á»ng giấy se rất tinh tế, rất chặt, se Ä‘á»u đặn, tuyệt không có chá»— dà y hÆ¡n má»ng hÆ¡n.
Phó Hồng Tuyết dùng hai ngón tay nhặt ống giấy lên, cẩn tháºn nhìn nhìn, má»›i đưa ống giấy chầm cháºm đến gần há»a liêm và há»a thạch.
“Tách†má»™t tiếng, há»a tinh bắn ra, ống giấy đã bắt lá»a.
Phó Hồng Tuyết chầm cháºm đưa ống giấy đến gần ống Ä‘iếu cá»§a lão nhân ...
Äằng sau sân trước, Ä‘i qua má»™t cá»a vòm, xuyên qua mấy luống hoa, táºn đầu bên kia có má»™t tòa tiểu lâu.
Trong tiểu lâu có một lão nhân, một nữ nhân.
Lão nhân là chủ nhân Hầu Viên, Vương lão tiên sinh, nữ nhân là Kim Ngư.
Tiểu lâu là m bằng bản gá»— dà y cứng, không sÆ¡n phết, có má»™t song cá»a sổ nho nhá».
Kim Ngư ngồi trên một cái ghế gỗ trong tiểu lâu, nhìn Vương lão tiên sinh.
Nà ng cảm thấy rất kỳ quái, nà ng luôn luôn nghÄ© mình là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, trên thế gian Ãt có chuyện gì nà ng không hiểu biết, nhưng nà ng hiện tại lại không hiểu Vương lão tiên sinh Ä‘ang là m gì ?
Vương lão tiên sinh Ä‘ang đứng trước song cá»a duy nhất cá»§a tòa tiểu lâu đó, trong tay cầm má»™t ống kÃnh tròn tròn.
Má»™t ống kÃnh tròn lá»›n dà i cỡ hai thước, má»™t đầu to hÆ¡n miệng chén rượu má»™t chút, đầu kia nhá» hÆ¡n miệng chén rượu má»™t chút.
Vương lão tiên sinh Ä‘ang đứng trước cá»a sổ, nhắm mắt trái, đưa đầu nhá» cá»§a ống kÃnh tròn to đó ká» sát mắt phải, má»™t đầu thò ra ngoà i song cá»a.
Lão đứng như váºy, bảo trì tư thế đó, đã đứng má»™t hồi rất lâu, lão luôn luôn là ngưá»i hỉ ná»™ không lá»™ xuất, trên mặt ngoại trừ vẻ hòa nhã ra, luôn luôn rất Ãt khi có biểu tình gì.
Nhưng hiện tại trên mặt lão lại có rất nhiá»u biểu tình, giống như từ ống kÃnh tròn to đó có thể nhìn thấy nhiá»u chuyện là m cho lão thú vị phi thưá»ng.
Giống như má»™t tiểu hà i tá» nhìn kÃnh vạn hoa váºy.
Vương lão tiên sinh không phải là con nÃt, ống kÃnh to tròn đó đương nhiên cÅ©ng tuyệt không phải là kÃnh vạn hoa.
Kim Ngư tháºt sá»± nhìn không ra lão Ä‘ang nhìn gì ? Cùng tưởng không được lão Ä‘ang là m gì ?
Vương lão tiên sinh chợt quay đầu nhìn nà ng cưá»i cưá»i, chợt đưa ống kÃnh tròn to trong tay cho nà ng:
- Ngươi cũng đến xem xem.
“Xem cái gì ?†Kim Ngư há»i:
“Xem ống kÃnh tròn to đó ?â€.
“Phảiâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i thốt:
“Ta bảo đảm ngươi nhất định có thể nhìn thấy rất nhiá»u chuyện thú vịâ€.
á»ng đồng tròn to đó dùng kim loại đúc thà nh, chế tạo cá»±c kỳ tinh trÃ, hai đầu Ä‘á»u Ä‘iêu khắc hoa văn dát và ng, thá»§ công cá»±c kỳ tinh diệu, nhìn thấy liá»n là má»t váºt cá»±c quý, lại không biết dùng để là m gì ?
Vương lão tiên sinh muốn Kim Ngư dùng tư thế giống như lão hồi nãy, dùng hai tay cầm trước giữ sau, đặt sát mắt phải, đưa ra ngoà i cá»a sổ, nhắm mắt trái lại.
“Ta biết ngươi là má»™t cô gái thông minh phi thưá»ngâ€. Vương lão tiên sinh mỉm cưá»i:
“Nhưng ta bảo đảm ngươi nhất định không tưởng ná»—i ngươi có thể nhìn thấy cái gì từ ống kÃnh tròn to nà yâ€.
Kim Ngư quả nhiên không tưởng được.
Nà ng có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được nà ng có thể nhìn thấy hai ngưá»i từ ống kÃnh tròn to nà y.
Nhìn thấy má»™t lão nhân, má»™t ngưá»i trẻ tuổi.
Nà ng đương nhiên nháºn ra lão nhân đó là Truy Phong Tẩu, nhưng nà ng chưa từng gặp qua ngưá»i trẻ tuổi đó.
Ngưá»i trẻ tuổi mặt mà y lãnh đạm, trong đôi mắt sáng ngá»i lại ẩn tà ng má»™t ná»—i bi thương bất lá»±c.
Khoảng giữa ống kÃnh tròn trống không, hai đầu lại khảm má»™t thứ giống như thấu kÃnh thá»§y tinh.
Kim Ngư giÆ¡ ống kÃnh tròn lên, đặt đầu nhá» ká» sát mắt phải, thò đầu to ra ngoà i song cá»a, sau đó hai ngưá»i đó đột nhiên xuất hiện trước mắt nà ng.
Kim Ngư ngây ngưá»i giáºt mình gần là m rá»›t ống kÃnh xuống đất.
“Cái gì váºy ?†Nà ng nhìn ống kÃnh trong tay há»i.
“Ta cÅ©ng không biết là gìâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Äó là váºt từ má»™t quốc gia xa xôi ở Tây Phương tên là Anh Cát Lợi mang đến, cho đến bây giá», váºt đú còn chưa có tênâ€.
“Ồ ?†Kim Ngư lại nhìn ống kÃnh tròn trong tay.
“Váºt đó trước đây chưa từng truyá»n nháºp và o trung thổ, cho đến bây giá», ngoại trừ ta ra, chỉ có ngươi nhìn thấy nóâ€.
- á»’ ?
“Nhưng hiện tại nó đã có tênâ€. Vương lão tiên sinh đắc ý mỉm cưá»i:
“Bởi vì hồi nãy ta đã nghÄ© ra má»™t cái tên cho nóâ€.
- Tên gì ?
“Ta vốn chuẩn bị gá»i nó là thiên lý nhãn kÃnhâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Nhưng cái tên đó quá tục, hÆ¡n nữa nghe giống như pháp bảo trong thần thoạiâ€.
Lão nhìn ống kÃnh đồng trong tay Kim Ngư, lại nói:
- Äây không phải là thần thoại, đây là váºt chân chân tháºt tháºt, tác dụng duy nhất cá»§a nó là có thể nhìn rất xa, cho nên ta quyết định chÃnh thức đặt tên cho nó là “vá»ng viá»…n kÃnhâ€.
“Vá»ng viá»…n kÃnh ?†Kim Ngư thốt:
“Tên hayâ€.
“Váºt nà y là má»™t váºt rất tốtâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i nói:
“Váºt tốt và tên hay nhất định có thể lưu truyá»n thiên cổâ€.
Khoảng cách giữa tiểu lâu và lục giác đình rất xa, nhưng Kim Ngư lại có thể nhìn rõ rõ rà ng rà ng qua “vá»ng viá»…n kÃnhâ€, động tác cá»§a bá»n há» nà ng cÅ©ng có thể nhìn thấy rất rõ rà ng.
“Hai ngưá»i nhìn thấy rõ qua vá»ng viá»…n kÃnh, lão nhân đương nhiên là Truy Phong Tẩu, nhưng ngưá»i kia là ai ?†Kim Ngư tuy Ä‘ang há»i, mắt lại nhìn qua vá»ng viá»…n kÃnh.
“Phó Hồng Tuyếtâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Ngưá»i kia là Phó Hồng Tuyếtâ€.
- Phó Hồng Tuyết ?
Kim Ngư tuy chưa từng gặp Phó Hồng Tuyết, nhưng nà ng đã từng nghe Diệp Khai và Tô Minh Minh kể.
Nà ng cÅ©ng biết Phó Hồng Tuyết là ngưá»i thế nà o, lại tưởng không thông hắn sao lại đột nhiên đến Hầu Viên ?
- Hắn sao lại đến đây ?
- Vì Diệp Khai.
- Hắn sao biết được Diệp Khai đã thất tung ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nhá» hảo bằng hữu cá»§a ngưá»i là Tô Minh Minh thông tri.
- Nhưng nà ng ta tối đa cũng chỉ biết Diệp Khai thất tung, sao lại có thể biết Diệp Khai đang ở Hầu Viên ?
“Nà ng ta không biếtâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Nhưng Phó Hồng Tuyết nhất định nghÄ© raâ€.
Kim Ngư vẫn Ä‘ang nhìn Phó Hồng Tuyết và Truy Phong Tẩu qua ống kÃnh tròn.
- Bá»n há» Ä‘ang là m gì trong lục giác đình váºy ?
- Äang quyết đấu.
“Quyết đấu ?†Kim Ngư há»i:
“Tôi nhìn không ra, bá»n há» giống như má»™t ngưá»i Ä‘ang châm lá»a, má»™t ngưá»i Ä‘ang hút thuốcâ€.
“Ngươi nhìn thấy bá»n há» chỉ bất quá Ä‘ang hút thuốcâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i cưá»i:
“Nhưng trên thá»±c tế bá»n há» lại Ä‘ang trong má»™t trưá»ng quyết đấu kinh tâm động hồnâ€.
- á»’ ?
“Ngươi nhìn cái ống Ä‘iếu chỉ dà i khoảng hai thước, hiện tại tay Truy Phong Tẩu chỉ cách Phó Hồng Tuyết không tá»›i hai thước, chỉ cần bà n tay mồi lá»a cá»§a Phó Hồng Tuyết không ổn, thần trà có chút lÆ¡i lá»ng, Truy Phong Tẩu láºp tức xuất thá»§â€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Chỉ cần lão xuất thá»§, lão lúc nà o cÅ©ng có thể táºp kÃch bất cứ huyệt đạo nà o trên ngưá»i Phó Hồng Tuyếtâ€.
- Váºy sao lão còn chưa xuất thá»§ ?
“Hiện tại lão còn chưa xuất thá»§, chỉ bất quá Ä‘ang đợi cÆ¡ há»™iâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Chỉ bất quá Phó Hồng Tuyết xem chừng không cho lão cÆ¡ há»™iâ€.
Hết hồi 31.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Hồi 32
Kim Ngư Trong Tiểu Lâu
Truy Phong Tẩu đang hút thuốc.
Cũng không biết bởi vì lá thuốc quá ẩm, hay là vì nhét quá chặt, ống điếu không cháy lâu lắm.
á»ng giấy lại đã cháy rụi.
Tư thế hút thuốc cá»§a Truy Phong Tẩu rất kỳ quái, lão dùng ngón cái, ngón trá», và ngón giữa cá»§a bà n tay trái cầm ống Ä‘iếu, ngón áp út và ngón út vênh vênh hÆ¡i chìa ra.
Phó Hồng Tuyết dùng ngón trỠvà ngón cái cầm ống giấy, ba ngón còn lại cong cong uốn khúc.
Ngón áp út và ngón út của Truy Phong Tẩu cách uyển mạch của Phó Hồng Tuyết không tới bảy phân.
Thân thể hai ngưá»i không động Ä‘áºy, đầu cÅ©ng không ngẩng lên, chỉ có ống giấy Ä‘ang cháy lấp lóe phát sáng.
Ngá»n lá»a đã gần đốt tá»›i tay Phó Hồng Tuyết, hắn lại cả má»™t chút cảm giác cÅ©ng không có.
Ngay lúc đó, "tách" má»™t tiếng, lá thuốc trong ống Ä‘iếu chung quy đã bắt lá»a.
Ngón áp út và ngón út cá»§a Truy Phong Tẩu tá»±a hồ đã hÆ¡i động Ä‘áºy, ba ngón tay cong cong cá»§a Phó Hồng Tuyết cÅ©ng hÆ¡i động Ä‘áºy, động tác cá»§a bá»n há» Ä‘á»u rất mau mắn, lại rất nhẹ nhà ng, hÆ¡n nữa vừa động đã đình chỉ liá»n.
Phó Hồng Tuyết lùi lại má»™t bước, Truy Phong Tẩu bắt đầu nhả khói, hai ngưá»i vẫn cúi đầu, ai cÅ©ng không nhìn đối phương má»™t cái.
"Bá»n há» chừng như đã kết thúc tráºn quyết đấu ?" Kim Ngư há»i Vương lão tiên sinh:
"Trưá»ng quyết đấu nà y xem chừng không phân thắng bại, nhưng tôi tin nhất định có má»™t bên đã thắng".
- Äúng.
- Ai đã thắng ?
"Truy Phong Tẩu má»™t má»±c đợi cÆ¡ há»™i, nhưng Phó Hồng Tuyết lại không cho lão má»™t chút cÆ¡ há»™i, cuối cùng lão quả tháºt nhịn không được, ngón áp út và ngón út thoáng phát động, má»—i má»™t động tác cá»§a má»—i má»™t ngón tay cá»§a lão Ä‘á»u tà ng ẩn biến hóa tinh trÃ".
Vương lão tiên sinh đáp:
"Nhưng ba ngón tay cong cong cá»§a Phó Hồng Tuyết lại láºp tức phong bế má»—i má»™t biến hóa cá»§a lão liá»n".
Kim Ngư lắng nghe rất kỹ.
"Hai ngưá»i tuy chỉ bất quá động Ä‘áºy và i ngón tay, nhưng lại là thiên biến vạn hóa, sinh tá» má»ng manh như sợi tóc". Vương lão tiên sinh thốt:
"Nguy cÆ¡ giữa lúc đó tuyệt không thua kém gì ngưá»i ta dùng trưá»ng Ä‘ao lợi kiếm chém chặt".
- Nói như váºy ngưá»i thắng là Phó Hồng Tuyết ?
- Phải.
Khói thuốc phì phà , Phó Hồng Tuyết thoái hồi trở lại chỗ đứng hồi nãy.
Truy Phong Tẩu chầm cháºm hút thuốc, từ từ ngẩng đầu, lão phảng phất cho tá»›i bây giá» má»›i nhìn thấy Phó Hồng Tuyết.
"Ngươi đã đến ?" Truy Phong Tẩu mỉm cưá»i há»i hắn.
- Phải.
- Ngươi đã đến trễ.
- Äến trá»… vẫn hÆ¡n là không đến.
- Ta chỉ hy vá»ng ngươi không đến.
- Ta đã đến.
"Äã đến thì má»i". Truy Phong Tẩu thốt:
"Má»i và o đại sảnh".
Kim Ngư vẫn Ä‘ang nhìn bá»n há» qua vá»ng viá»…n kÃnh, nhìn rất tá» tế, môi nà ng phảng phất Ä‘ang mấp máy.
Nhìn thấy động tác đó cá»§a nà ng, Vương lão tiên sinh đột nhiên mỉm cưá»i, chợt há»i:
- Ta biết ngươi há»c được má»™t thứ rất Ãt ngưá»i có thể há»c được.
- Thứ gì ?
- Äá»™c thần ngữ.
- Äá»™c thần ngữ ?
"Phải". Vương lão tiên sinh đáp:
"Chỉ cần ngươi có thể nhìn thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang mở miệng nói chuyện, ngươi có thể biết hắn Ä‘ang nói gì".
"Ông chừng như biết rất nhiá»u vá» tôi". Khi nói câu đó, Kim Ngư tịnh không biểu xuất ý tứ không vui, lại còn cưá»i cưá»i:
"Ông đương nhiên nên biết rất nhiá»u, nếu không ông là m sao có thể để tôi ở ká» bên ?" Vương lão tiên sinh cưá»i cưá»i, sau đó má»›i há»i:
- Hiện tại là ai đang nói chuyện ?
"Là Phó Hồng Tuyết". Kim Ngư đáp:
"Hắn nói đến trễ còn hơn là không đến".
Vương lão tiên sinh mỉm cưá»i.
"Truy Phong Tẩu liá»n nói lão chỉ mong hắn đừng đến". Kim Ngư vừa nhìn và o vá»ng viá»…n kÃnh vừa kể:
"Phó Hồng Tuyết trả lá»i hắn đã đến rồi".
Vương lão tiên sinh mỉm cưá»i gáºt gáºt đầu.
Môi Kim Ngư đang mấp máy, sau đó nà ng lại kể tiếp:
- Äã đến thì má»i, má»i và o đại sảnh.
Kể đến đó, nà ng từ từ hạ vá»ng viá»…n kÃnh xuống, trên mặt lại lá»™ xuất vẻ nghi hoặc.
"Gì váºy ?" Vương lão tiên sinh há»i.
"Äại sảnh ?" Kim Ngư nhìn lão:
"Tại sao phải má»i Phó Hồng Tuyế t và o đại sảnh ?" "Khách nhân đến, đương nhiên là chiêu đãi ở đại sảnh". Vương lão tiên sinh cưá»i cưá»i:
"Có lẽ nà o muốn chiêu đãi hắn trong phòng ngươi ?" Nghe câu nói chÆ¡i đó, Kim Ngư không những không cưá»i, trái lại còn thở dà i:
- Tôi không phải là con nÃt ba tuổi, ông hà tất phải la tôi váºy chứ ?
Nà ng chú thị nhìn lão, lại nói:
- Phó Hồng Tuyết có thể từ Vạn Mã ÄÆ°á»ng tìm đến đây, nhất định có rất nhiá»u hoà i nghi đối vá»›i Hầu Viên, có lẽ còn nắm rất nhiá»u manh mối trong tay, dưới tình hình nà y, ông còn có thể Ä‘iá»m nhiên cưá»i nói, không gấp không run, nghÄ© nhất định có cách đối phó hắn.
Vương lão tiên sinh thá»a mãn gáºt gáºt đầu.
"Tôi chỉ nghÄ© không thông ông tại sao không đưa đưá»ng dẫn lối cho hắn và o bà thất bố trà đầy hầm bẫy giết ngưá»i, trái lại còn mang hắn và o đại sảnh ?" Kim Ngư há»i Vương lão tiên sinh:
"Tại sao váºy ?" Vương lão tiên sinh không nói ra nguyên nhân liá»n, trước tiên lão cưá»i cưá»i, sau đó Ä‘i đến gần bà n, rót má»™t chén rượu, chầm cháºm nhấp má»™t ngụm, đợi đến khi rượu đã thấm và o bao tá», lão má»›i mở miệng.
"Có ba chuyện ngươi nhất định phải biết". Vương lão tiên sinh cưá»i nói:
"Thứ nhất, Phó Hồng Tuyết có thể tìm đến đây là do ta an bà i cấp manh mối cho hắn, nếu không cả Ä‘á»i hắn cÅ©ng không hoà i nghi đến Hầu Viên. Thứ hai, hầm bẫy giết ngưá»i bà máºt cá»§a ta dùng để đối phó ngưá»i khác thông thưá»ng Ä‘á»u rất hữu hiệu, nhưng Ä‘em đối phó vá»›i Phó Hồng Tuyết, ta bảo đảm má»™t chút hữu dụng cÅ©ng không có".
- Tại sao ?
"Bởi vì hắn là ngưá»i do Bạch Phụng công chúa cá»§a Ma Giáo là Âm Bạch Phụng nuôi dưỡng". Vương lão tiên sinh đáp:
"CÆ¡ quan sát nhân, hạ độc, ám khÃ, mấy thứ đó ta bảo đảm trên giang hồ không có má»™t ai có thể thắng được Ma Giáo".
- Còn chuyện thứ ba ?
"Ngưá»i chiêu đãi hắn ở đại sảnh là ngươi". Vương lão tiên sinh chỉ Kim Ngư.
"Tôi ?" Kim Ngư ngây ngưá»i:
"Tôi chiêu đãi hắn ?" - Phải.
Bước và o đại sảnh, váºt đầu tiên Phó Hồng Tuyết nhìn thấy là má»™t bức há»a, má»™t bức hoà nh rá»™ng bốn trượng bảy thước, treo trên bức tưá»ng đối diện.
Bức há»a tuy rất lá»›n, cảnh váºt trong há»a lại rất đơn thuần, chỉ có má»™t nữ nhân Ä‘ang ngồi trên má»™t cái ghế, trên tay ôm má»™t đứa bé Ä‘ang bú.
Äứa bé là bé trai, nữ nhân lại là Phong Linh.
Phong Linh trong há»a mỹ lệ như bên ngoà i, hà i tá» bồng trong lòng nà ng váºn hoa y, đội mÅ© Ä‘á», nhìn chỉ má»›i ra Ä‘á»i khoảng hai ba chục ngà y, lại trắng trẻo máºp mạp, cá»±c kỳ khả ái.
Nhưng đôi mắt to tròn không ngỠlại có nhãn thần lãnh đạm, cô độc.
-- Có lẽ nà o đứa bé ôm trong lòng Phong Linh là thân sinh cốt nhục của hắn, là máu huyết của hắn ?
Không thể nà o, không thể được.
Má»™t đêm triá»n miên cùng Phong Linh, đến hôm nay chỉ bất quá cỡ mưá»i ngà y, là m sao có thể sinh hạ đứa bé ?
à tứ trong bức há»a đó có phải muốn đỠtỉnh Phó Hồng Tuyết rằng Phong Linh Ä‘ang trong tay "y", đứa bé cÅ©ng Ä‘ang trong tay "y" ?
Nhìn thấy bức há»a đó, trên mặt Phó Hồng Tuyết má»™t chút biểu tình cÅ©ng không có, nhưng trong tâm hắn lại hy vá»ng được Ä‘i đến ẳm bồng đứa bé đó là m sao.
Nhưng hắn phải kiên nhẫn, hơn nữa phải lãnh tĩnh.
Chá»§ nhân cá»§a bức há»a đó là ai ? Là ngưá»i thế nà o ? Ở đây có nguy hiểm gì ?
Tất cả những câu há»i đó đòi há»i hắn phải lãnh tÄ©nh, tuyệt đối lãnh tÄ©nh để đối phó.
Tòa đại sảnh đó đương nhiên không chỉ rá»™ng bốn trượng bảy thước, ngoà i bức há»a đó ra, trên bức tưá»ng trắng như tuyết còn treo đủ thức đủ dạng vÅ© khÃ.
Kỳ trung có má»™t cây búa đá to lá»›n dùng để săn thú thá»i thượng cổ khi đồng thiết còn chưa được phát hiện, có trưá»ng mâu và phương sóc các tướng sÄ© thá»i Chiến Quốc dùng giao phong nÆ¡i sa trưá»ng, có Thanh Long Yểm Nguyệt Äao cá»§a mà Võ Thánh Quan VÅ© sá» trong truyá»n thuyết, cÅ©ng có khóa hổ lam và hồ hình kiếm những món ngoại môn binh khà hiếm thấy trong giang hồ.
Nhưng kỳ trung nhiá»u nhất lại là đao.
ÄÆ¡n Ä‘ao, song Ä‘ao, nhạn linh Ä‘ao, quá»· đầu Ä‘ao, kim bối khảm sÆ¡n Ä‘ao, giá»›i Ä‘ao, cá»u hoà n Ä‘ao, ngư lân tá» kim Ä‘ao ... tháºm chà còn có Thiên Vương Trảm Quá»· Äao dà i gần má»™t trượng.
Nhưng váºt lá»t và o mắt Phó Hồng Tuyết là m cho hắn kinh tâm, lại là má»™t thanh Ä‘ao Ä‘en sì.
Äao Ä‘en sì như tá» vong, hoà n toà n giống hệt thanh Ä‘ao nằm trong tay hắn.
Treo cả trăm thứ binh khÃ, không ngá» còn chưa lấp hết tưá»ng, căn phòng đó khoan khoát tá»›i cỡ nà o cÅ©ng có thể tưởng tượng được.
Trên tưá»ng máng đầy binh khÃ, nhưng trên sà n lại phô trương thảm Ba Tư từ đầu tá»›i cuối phòng, khiến cho căn phòng lá»™ vẻ ôn hòa ấm cúng khôn tả Má»—i thứ đồ váºt treo trong phòng Ä‘á»u trải qua quá trình chá»n lá»c tinh tế, Phó Hồng Tuyết cả Ä‘á»i nà y chưa bao giá» Ä‘i qua má»™t địa phương cao quý hoa lệ như váºy.
Cả đại sảnh trừ binh khà và đồ đạc ra, không có tá»›i ná»a ngưá»i, tÄ©nh lặng, hÆ¡n nữa còn Æ¡n á»›n là nh lạnh.
Phó Hồng Tuyết nhìn bốn phÃa, đứng yên bất động ở đó, ánh mắt phảng phất Ä‘ang nhìn bức há»a, phảng phất xuyên thấu bức há»a lạc và o nÆ¡i xa xăm.
Cũng không biết đứng đó đã bao lâu, tòa đại sảnh vốn hoà n toà n chết lặng đó thình lình vang lên một thứ thanh âm rất kỳ quái.
Thanh âm đến từ ngoà i đại sảnh, đơn Ä‘iệu, ngắn gá»n, bén nhá»n, khá»§ng bố, từng tiếng từng tiếng nối Ä‘uôi nhau, vang vá»ng không ngừng.
Binh khà trên tưá»ng lấp lóe hà n quang dưới ánh đèn, Phó Hồng Tuyết lại không nhìn tá»›i. Giá» phút nà y, tình huống nà y, hắn tuyệt không thể bị bất cứ chuyện gì phân tâm.
Nhưng hiện tại hắn lại vô phương táºp trung tinh thần, thanh âm ngắn gá»n sắc bén đó má»™t má»±c vang vá»ng không ngừng, giống như má»™t quả cương chùy Ä‘áºp và o thần kinh cá»§a hắn không ngừng.
Nhưng nhìn từ bỠngoà i, Phó Hồng Tuyết vẫn đứng yên bất động như trước, không có vẻ đang chịu đựng tiếng động đột ngột đó.
Lại không biết bao lâu sau, trong tiếng vá»ng sắc bén ngắn gá»n phát ra má»™t thanh âm má»›i.
Äó là thanh âm có ngưá»i mở cá»a, cá»a còn kèn kẹt mở, nhãn quang cá»§a Phó Hồng Tuyết láºp tức bắt đến phÃa trái đại sảnh có má»™t phiến cá»a, má»™t nữ nhân hoà ng y mỹ lệ Ä‘ang đứng trước cá»a ngưng thị nhìn hắn.
Nữ nhân hoà ng y đó nhìn phảng phất giống Phong Linh, nhưng nà ng ta lại không phải là Phong Linh, nà ng ta còn trẻ hÆ¡n Phong Linh nhiá»u.
Vẻ đẹp cá»§a nà ng ta không giống vẻ đẹp cá»§a Phong Linh, Phong Linh đẹp thà nh thục, có váºn vị, nà ng ta đẹp thanh tân thuần khiết, nhìn phảng phất má»™t con cá và ng quẫy Ä‘uôi trong nước.
Nà ng ta bước và o, nhẹ nhà ng khép cá»a, Ä‘i ngang qua ngưá»i Phó Hồng Tuyết, Ä‘i tá»›i trung ương đại sảnh má»›i quay mình đối diện hắn.
“Ta biết ngươi là Phó Hồng Tuyếtâ€. Thanh âm cá»§a nà ng cÅ©ng thanh thuần như con ngưá»i nà ng:
“Ngươi lại nhất định không biết ta là aiâ€.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên không biết nà ng là ai, nhưng hắn lại không nghĩ tới, cho nên nữ nhân như con cá và ng đó chỉ còn nước mở miệng.
“Ta há» Kim, có thể coi là nữ chá»§ nhân ở đây, cho nên ngươi có thể gá»i ta là Kim phu nhânâ€. Nà ng nói rất thẳng thắn, hiển nhiên không phải kiểu nữ nhân nhu nhược:
“Nếu quả ngươi cảm thấy lối xưng hô đó quá tục, cÅ©ng có thể gá»i ta là Kim Ngưâ€.
Nữ nhân váºn hoà ng y đó đương nhiên là Kim Ngư hồi nãy dùng vá»ng viá»…n kÃnh nhìn Phó Hồng Tuyết trên tiểu lâu.
“Kim Ngư là ngoại hiệu cá»§a taâ€. Kim Ngư mỉm cưá»i thốt:
“Bằng hữu cá»§a ta Ä‘á»u thÃch gá»i ta bằng cái tên đóâ€.
“Kim phu nhânâ€. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.
Hắn không phải là bằng hữu của nà ng, hắn cũng không có bằng hữu.
Kim Ngư đương nhiên minh bạch ý tứ cá»§a hắn, lại vẫn cưá»i rất vui vẻ .
“Không trách gì ngưá»i ta nói ngươi là quái nhân, ngươi quả nhiên là váºyâ€. Kim Ngư cưá»i nói:
“Tất cả má»i ngưá»i đến chá»— nà y Ä‘á»u đối vá»›i những thứ vÅ© khà nà y rất có hứng thú, ngươi lại chừng như không nhìn qua tá»›i má»™t lầnâ€.
Những thứ vÅ© khà đó Ä‘Ãch xác Ä‘á»u là tinh phẩm, muốn thu tháºp bao nhiêu thứ vÅ© khà đó Ä‘Ãch xác không dá»… dà ng gì, có thể nhìn thấy cÅ©ng không dá»… dà ng gì, thứ cÆ¡ há»™i như váºy, ngưá»i luyện võ rất Ãt khi nguyện ý bá» qua.
Phó Hồng Tuyết lại phảng phất không thèm để ý tới.
Kim Ngư đột nhiên quay ngưá»i Ä‘i đến sát tưá»ng, lấy xuống má»™t thanh thiết kiếm Ä‘en sáºm, nặng trá»ng trùng, hình dáng cổ kÃnh:
- Ngươi có nháºn ra thanh kiếm nà y ai dùng không ?
Phó Hồng Tuyết chỉ nhìn một cái:
- Äó là kiếm cá»§a Quách Tung Dương.
“Quả nhiên là hảo nhãn lá»±câ€. Kim Ngư giÆ¡ cao thiết kiếm:
“Äây tuy chỉ bất quá là má»™t váºt phổ tạo, nhưng hình trạng, phân lượng chiá»u dà i, tháºm chà cả sắt dùng để luyện kiếm, Ä‘á»u tuyệt đối hoà n toà n cùng má»™t dạng vá»›i thiết kiếm cá»§a Quách Tung Dươngâ€.
-- Cùng má»™t dạng ? Binh khà có thể phổ tạo cùng má»™t dạng, còn ngưá»i ?
“Cả tua vải trên chuôi kiếm cÅ©ng là do chÃnh tay lão nãi nãi cá»§a Quách gia kết thà nhâ€. Kim Ngư thốt:
“Ngoại trừ thiết kiếm gia truyá»n cá»§a nhà bá»n há» ra, trên trá»i dưới đất chỉ sợ rất khó lòng tìm ra thanh thứ baâ€.
Nà ng treo thanh kiếm lên, lại lấy xuống má»™t ngá»n trưá»ng tiên, ô quang lấp lánh, uyển chuyển như linh xà .
“Äó là binh khà cá»§a Tây Môn Nhuâ€, Phó Hồng Tuyết thốt:
“Thần Xà Tiên xếp hà ng thứ bảy trong Binh Khà Phổâ€.
“Ngươi đã nháºn ra ngá»n xà tiên nà y, đương nhiên cÅ©ng nháºn ra Kim Cương Thiết Quải cá»§a Gia Cát Cươngâ€.
Nà ng treo trưá»ng tiên lên, lại cầm má»™t đôi lưu tinh chùy gần cây Kim Cương Thiết Quải.
“Phong VÅ© Song Lưu Tinhâ€, Phó Hồng Tuyết thốt:
“Äứng hà ng thứ ba mươi tư trong Binh Khà Phổâ€.
- Hảo nhãn lực.
Trong khẩu khà của nà ng trà n đầy ý tán thưởng, đặt lưu tinh chùy xuống, lấy xuống một đôi thiết hoà n:
- Kim Tiá»n Bang năm xưa xưng bá võ lâm, bang chá»§ Thượng Quan Kim Hồng uy chấn thiên hạ, dụng đôi Long Phụng Song Hoà n nà y.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Không phải.
Trác phu nhân há»i lại:
- Không phải ?
“Äó là Äa Tình Hoà nâ€, Phó Hồng Tuyết thốt:
“Là vÅ© khà độc môn cá»§a môn hạ đệ tá» Tây Bắc Song Hoà n Mônâ€.
- VÅ© khà giết ngưá»i, là m sao có thể gá»i là Äa Tình ?
“Bởi vì má»™t khi nó chạm và o binh khà cá»§a đối phương, là dÃnh chặt phá quấy không rá»i, giống như ngưá»i Ä‘a tìnhâ€. Trên khuôn mặt trắng nhợt cá»§a hắn đột nhiên lá»™ xuất biểu tình rất kỳ quái, nói tiếp:
“Chung tình, dÃnh chặt phá quấy tá»›i táºn xương tá»§y, sóng xói đá mòn, tá»›i chết má»›i an nghỉ, ngưá»i Ä‘a tình là m sao mà không phải là ngưá»i giết ngưá»i cho đượcâ€.
“Chung tình, không chết không ngừng nghỉ, có lúc không những hại ngưá»i khác, còn hại tá»›i chÃnh mìnhâ€. Kim Ngư thở dà i thốt.
- Chỉ sợ thông thưá»ng toà n là hại chÃnh mình.
- Không sai, thông thưá»ng Ä‘á»u hại chÃnh mình.
Hai ngưá»i lẳng lặng đối diện nhau, qua má»™t hồi rất lâu, Kim Ngư má»›i cưá»i ngá»t ngà o, lại há»i:
- Những binh khà đó có thứ nà o ngươi không nháºn ra không ?
- Không.
“Má»—i thứ vÅ© khà đó Ä‘á»u có lai lịch, Ä‘á»u từng trải qua má»™t thá»i oanh động giang hồ, muốn nháºn ra chúng, cÅ©ng không phải là chuyện quá khóâ€. Kim Ngư cưá»i cưá»i thốt.
- Trên thế gian vốn không có chuyện gì là tháºt sá»± khó khăn.
- Chỉ tiếc có những binh khà tuy đã từng danh chấn thiên hạ, giết ngưá»i vô số, lại từ đó đến giá» chưa có ai có thể tháºt sá»± thấy qua diện mục, thà dụ như ...
- Tiểu Lý Phi Äao ?
“Không sai, Tiểu Lý Phi Äao, lệ bất hư phát, cả Thượng Quan Kim Hồng võ công hiệu xưng vô địch cÅ©ng Ä‘á»u khó tránh khá»i chết dưới Ä‘ao, Ä‘Ãch xác có thể cho là thiên hạ đệ nhất danh Ä‘aoâ€. Kim Ngư thở dà i má»™t hÆ¡i:
“Chỉ tiếc cho tá»›i hiện tại, cÅ©ng còn chưa có ai có thể thấy qua lưỡi Ä‘ao đóâ€.
-- Äao quang lóe lên má»™t cái, đã cắt gá»n yết hầu, hình trạng dà i ngắn cá»§a Ä‘ao, có ai có thể thấy rõ rà ng ?
“Cho nên cho tá»›i hôm nay, Ä‘iá»u nà y là má»™t nghi vấn lá»›n nhất trong võ lâmâ€. Kim Ngư thốt:
“Bá»n ta phà táºn khổ tâm, vẫn không có cách rèn đúc thà nh má»™t phi Ä‘ao như váºyâ€.
“Tiểu Lý Phi Äao vốn vô phương giả mạoâ€. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp lá»i nà ng.
Kim Ngư chợt cưá»i má»™t cách thần bÃ:
- CÅ©ng may bá»n ta đã bất tất phải phổ tạo nữa.
Tay nà ng thình lình giương ra, trong tay đột nhiên xuất ra một lưỡi phi đao.
Phi đao dà i ba ba tấc bảy phân.
Nhìn thấy phi Ä‘ao trong tay Kim Ngư, mắt Phó Hồng Tuyết nhÃu lại:
- Tiểu Lý Phi Äao ?
“Phảiâ€. Kim Ngư cưá»i đáp:
“Tiểu Lý Phi Äao nếu giả bảo đảm cho đổi lạiâ€.
“Còn Diệp Khai ?†Phó Hồng Tuyết chợt há»i.
“Diệp Khai ?†Kim Ngư ngây ngưá»i:
“Sao ngươi lại đột nhiên há»i vá» gã ?â€.
Phó Hồng Tuyết nhìn chằm chằm lưỡi đao trong tay nà ng:
“Äó là phi Ä‘ao cá»§a Diệp Khaiâ€.
“Ồ ?†Nà ng há»i:
“Ngươi là m sao có thể nói đây là phi Ä‘ao cá»§a Diệp Khai, không phải Ä‘ao cá»§a Lý Tầm Hoan ?â€.
“Lý đại hiệp ngao du giang hồ đã bốn năm chục năm, Ãt nhất cÅ©ng đã hai ba mươi năm nay không còn xuất hiện trong giang hồâ€. Phó Hồng Tuyết đáp:
“Lúc ông ta còn ở giang hồ, phi Ä‘ao rất khó lòng để ai nhìn thấy, hà huống là đã lâu không lá»™ diệnâ€.
Hắn nhìn lưỡi đao trong tay nà ng, lại nói:
- Diệp Khai thất tung mấy ngà y trước, bá»n ngươi bất chợt có lưỡi phi Ä‘ao đó, chẳng khác gì chuyện má»™t cá»™ng má»™t.
Kim Ngư mỉm cưá»i:
- Không sai, đây là đao cá»§a Diệp Khai, cả ngưá»i Diệp Khai cÅ©ng ở đây, đến lúc ngươi nên biết, nhất định có thể để ngươi biết.
Kim Ngư đặt phi đao bên cạnh thanh đao đen sì như tỠvong, sau đó lấy thanh đao đen sì đó xuống.
Äao quang lóe lên má»™t cái, Ä‘ao đã ra khá»i vá».
“Ta biết thanh Ä‘ao nà y không thể cho ngưá»i ta thấyâ€. Kim Ngư cưá»i nói:
“Chỉ sợ cả chÃnh ngươi cÅ©ng rất Ãt khi thấyâ€.
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết trắng nhợt, trắng nhợt đến mức cơ hồ trong suốt, thanh âm lại cà ng lạnh lùng:
- Ta biết có những ngưá»i cÅ©ng như váºy.
- Ngưá»i ?
“Có những ngưá»i tuy danh động giang hồ, giết ngưá»i vô số, nhưng lại chưa từng có ai có thể thấy được chân diện mục cá»§a yâ€. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
“Giống như là chá»§ nhân Hầu Viênâ€.
- Vương lão tiên sinh ?
- Phải.
Kim Ngư cưá»i cưá»i:
- Ông ta hữu danh ? Hữu danh gì đây ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng chú thị nhìn nà ng.
“Äiểm Thương Ngá»c Kiếm Khách Vương Thiện Sinh, SÆ¡n Äông Khoái Kiếm Vương ChÃnh Trung, Bá Vương Trang Truy Hồn Thương Vương Minh Mặc, những ngưá»i đó Ä‘á»u hữu danh trên giang hồ, lại là những ngưá»i rất khó gặpâ€. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
“Chỉ là bá»n há» Ä‘á»u không phải là chá»§ nhân Hầu Viênâ€.
- Sao bá»n há» lại không phải ?
“Bá»n há» còn quá trẻ, từ khi bá»n há» thà nh danh cho tá»›i nay chỉ khoảng hai ba chục năm, niên ká»· má»—i ngưá»i Ä‘á»u ở khoảng năm sáu chục tuổiâ€. Phó Hồng Tuyết đáp:
“Má»™t ngươi đã được kêu là lão tiên sinh, niên ká»· cá»§a lão Ãt ra cÅ©ng phải tám chục trở lênâ€.
- á»’ ?
- Cho nên ta tÃnh Ä‘i tÃnh lại, chỉ có má»™t ngưá»i là phù hợp.
- Ai ?
- Vương Linh Hoa.
“Vương Linh Hoa ?†Kim Ngư ngẩn ngưá»i:
“Ngươi nói là Vương Linh Hoa, ngưá»i cùng Trầm Lãng, Chu Thất Thất, Hùng Miêu Nhi tá» danh ?â€.
- Phải.
Hết hồi 32.
Last edited by phamhau1986; 08-08-2008 at 10:13 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

08-08-2008, 10:14 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 33
Truyá»n Thuyết Trên Thánh Mẫu Phong
Chuyện phát sinh trong giang hồ, thiên biến vạn hóa, ngư long mạn diá»…n, cÆ¡ hồ má»—i má»™t chá»›p mắt Ä‘á»u có thể phát sinh những chuyện mạo hiểm kÃch thÃch, lãng mạn lôi cuốn.
Trong giang hồ má»—i má»™t thá»i đại Ä‘á»u sản sinh những nhân váºt truyá»n kỳ, như thá»i đại Sở Lưu Hương, có Hồ Thiết Hoa, CÆ¡ Băng Nhạn, Vô Hoa hòa thượng, Biên Bức công tá» Nguyên Tùy Vân ... Thá»i đại Lý Tầm Hoan có Thượng Quan Kim Hồng, A Phi, Kinh Vô Mạng, Lâm Tiên Nhi, Tôn Tiểu Hồng ...
Trầm Lãng là ngưá»i Ä‘á»i trước thá»i đại cá»§a Lý Tầm Hoan, nhưng cố sá»± có liên quan đến ông ta, cho tá»›i nay vẫn là chuyện ngưá»i ta thÃch bà n tán như má»›i tinh.
Vương Linh Hoa là nhân váºt phong vân cùng thá»i vá»›i Trầm Lãng. Ở thá»i đại đó, lão đã thà nh nhân váºt truyá»n kỳ, nhất cá» nhất động cá»§a lão Ä‘á»u thu hút sá»± chú ý cá»§a ngưá»i ta, má»—i má»™t chuyện lão tham dá»± Ä‘á»u là thoại đỠnóng hổi nhất trong giang hồ.
Lão đáng chú ý tịnh không phải vì cá tÃnh “ná»a chÃnh ná»a tà †cá»§a lão, mà là võ há»c Ä‘a thế Ä‘a dạng cá»§a lão.
Võ công cá»§a lão rất nhiá»u, kỳ trung hấp dẫn ngưá»i ta nhất là song thá»§ cá»§a lão, có thể cải biến hình dạng cá»§a bất cứ ngưá»i nà o, dịch dung thuáºt cá»§a lão cho tá»›i nay vẫn là võ lâm đệ nhất.
Lúc lão thà nh danh, tuy má»›i hÆ¡n hai mươi tuổi, nhưng cho đến bây giá», giang hồ đã trải qua hai thá»i đại, lão nếu quả còn sống, Ãt ra cÅ©ng hÆ¡n chÃn chục tuổi.
HÆ¡n chÃn mươi tuổi đối vá»›i ngưá»i bình thưá»ng mà nói, có lẽ đã quá già nua yếu á»›t, nhưng đối vá»›i Vương Linh Hoa võ công cao thâm, dịch dung đệ nhất mà nói, tuổi tác không thể lưu hạ quá nhiá»u vết tÃch trên thân ngưá»i lão.
- Vương Linh Hoa ?
Kim Ngư tuy bà ng hoà ng, nhưng lại mỉm cưá»i láºp tức, hÆ¡n nữa nụ cưá»i phảng phất rất kỳ quái, rất thần bÃ.
“Ngươi là m sao có thể Ä‘oán ra là ông ta ?†Tiếng cưá»i như chuông ngân cá»§a nà ng vẫn Ä‘ang vang vá»ng:
“Ngươi sao lại không Ä‘oán là ngưá»i khác ?â€.
Vấn đỠđó Phó Hồng Tuyết không trả lá»i, nhưng hắn lại há»i:
- Lão đợi đến khi nà o mới ra gặp ta ?
- Rất mau chóng.
Câu nói đó, không còn nghi ngá» gì nữa, đã thừa nháºn Vương lão tiên sinh chá»§ nhân Hầu Viên là Vương Linh Hoa.
“Äã sắp đến, hiện tại hà tất còn phải khổ luyện bạt kiếm ?†Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.
- Thanh âm đơn Ä‘iệu, ngắn gá»n, sắc bén đó vẫn vang vá»ng không ngừng, từng tiếng từng tiếng nối liá»n nhau, lẽ nà o đó là thanh âm bạt kiếm ?
“Kiếm pháp thiên biến vạn hóa, bạt kiếm lại chỉ bất quá là động tác đơn giản nhất kỳ trungâ€. Kim Ngư đáp:
“Äao pháp cÅ©ng váºy, ngươi đã luyện bạt Ä‘ao bao nhiêu năm ?â€.
- Mưá»i tám năm.
“Chỉ má»™t động tác đơn giản như váºy, ngươi luyện luôn mưá»i tám năm ?†Kim Ngư há»i.
- Ta chỉ háºn không thể luyện lâu hÆ¡n.
Kim Ngư ngưng thị nhìn hắn, chợt thốt:
- Lần nà y ngươi lầm rồi.
- á»’ ?
“Có hai chuyện ngươi đã lầmâ€. Kim Ngư cưá»i nói:
“Thứ nhất, y tịnh không phải Ä‘ang bạt kiếmâ€.
- Không phải ?
- Y đang bạt đao.
“Bạt đao ?†Tròng mắt của Phó Hồng Tuyết bỗng co thắt lại.
- Thứ hai, y không phải là Vương Linh Hoa.
“Y không phải ?†Phó Hồng Tuyết lại cả kinh:
“Ngươi nói chá»§ nhân Hầu Viên không phải là Vương Linh Hoa ?â€.
- Con ngưá»i Ä‘ang luyện bạt Ä‘ao mà ngươi nói tá»›i không phải là Vương Linh Hoa.
Thanh âm đó không phải là thanh âm cá»§a Kim Ngư, đó là thanh âm cá»§a má»™t ngưá»i rất hòa nhã, rất thân thiện, thanh âm đó phát ra từ sau lưng Phó Hồng Tuyết.
Vừa hòa nhã, vừa thân thiện, thanh âm thong dong dịu dà ng, hiển xuất con ngưá»i đó có giáo dưỡng tốt, lịch sá»± giữ lá»….
Äa lá»… vốn là mặt khác cá»§a lãnh đạm.
Thanh âm đó lại mang theo một thứ nhiệt tình kỳ dị.
Má»™t thứ nhiệt tình cÆ¡ hồ đã tiếp cáºn tà n khốc.
Nếu quả giữa thiên địa tháºt sá»± có má»™t thứ lá»±c lượng đủ để há»§y diệt hết những gì có trên nhân gian, không còn nghi ngá» gì nữa, lá»±c lượng đó đã sản sinh ra từ thứ “nhiệt tình tà n khốc†đó.
CÅ©ng chỉ có dạng ngưá»i như Vương Linh Hoa má»›i có thể có thứ nhiệt tình đáng sợ đó.
Hiện tại lão đã đến sau lưng Phó Hồng Tuyết, trong tay lão nếu có binh khÃ, đã có thể đâm và o nÆ¡i yếu hại trên ngưá»i Phó Hồng Tuyết bất cứ lúc nà o.
Phó Hồng Tuyết không quay đầu, cũng không động.
Hắn không thể động.
Khi thanh âm hồi nãy Ä‘ang vang lên, hắn cảm thấy sau lưng có má»™t luồng sát khà không có thà nh trì nà o có thể ngăn cháºn, không có lá»±c lượng nà o có thể chống đỡ, chỉ cần hắn động má»™t cái, vô luáºn là động tác nà o, Ä‘á»u có thể tạo cÆ¡ há»™i cho đối phương xuất thá»§.
Cả đến má»™t thá»› thịt chỉ cần co thắt, cÅ©ng có thể tạo má»™t lá»—i lầm trà mệnh. Tuy hắn biết rõ dạng ngưá»i cá»§a Vương Linh Hoa tuyệt không thể xuất thá»§ đánh sau lưng hắn, nhưng hắn không thể không phòng bị.
Äầu tóc lão tuy đã bạc trắng, Ä‘uôi mắt tuy đã có nếp nhăn già nua, nhưng quang tuyến trong mắt lão lại vừa hòa ái, trà tuệ, vừa từ tốn, tươi trẻ.
Lão đứng sau lưng Phó Hồng Tuyết mặt mà y từ tốn uy nghi như váºy, đứng má»™t hồi rất lâu, lão bá»—ng cưá»i, tiếng cưá»i cà ng ưu nhã hữu lá»….
“Quả nhiên không hổ là cao thá»§ thiên hạ vô sôngâ€. Vương lão tiên sinh thốt.
Phó Hồng Tuyết vẫn giữ vững vẻ trầm mặc.
Kim Ngư lại mở miệng:
- Hắn cả động cũng không động, ông lại có thể nhìn ra hắn là cao thủ ?
“Bởi vì hắn không động, cho nên má»›i là cao thá»§ thiên hạ vô songâ€. Vương lão tiên sinh đáp.
“Lẽ nà o không động còn khó hÆ¡n so vá»›i động ?†Kim Ngư há»i.
“Khó hÆ¡n nhiá»uâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i đáp.
- Tôi không hiểu.
“Ngươi nên hiểuâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Ngươi nếu là Phó Hồng Tuyết, nếu biết má»™t ngưá»i như ta đột nhiên đến đằng sau nà ng, ngươi sẽ là m gì ?â€.
- Tôi nhất định sẽ giáºt mình.
“Giáºt mình dẫn đến khó tránh khá»i phải cảnh giá»›i đỠphòng, khó tránh khá»i phải độngâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Chỉ cần ngươi động Ä‘áºy, ngươi nhất định chếtâ€.
- Tại sao ?
“Bởi vì ngươi căn bản không biết ta xuất thá»§ đánh chá»— nà o, cho nên vô luáºn ngươi có động ra sao, Ä‘á»u có thể tạo thà nh sai lầm trà mệnhâ€. Vương lão tiên sinh đáp.
“Tôi đã hiểuâ€. Kim Ngư nói:
“Má»™t đối thá»§ như ông nếu đột nhiên đến đằng sau lưng má»™t ngưá»i, vô luáºn là ai cÅ©ng Ä‘á»u khó tránh khá»i khẩn trương, cho dù ngưá»i bất động, cÆ¡ bắp trên lưng cÅ©ng khó tránh khá»i co thắt.
“Nhưng hắn thì khôngâ€. Vương lão tiên sinh thở dà i:
“Ta tuy đã đứng đằng sau ngưá»i hắn rất lâu, trên dưới toà n thân hắn Ä‘á»u không có biến hóa chút nà oâ€.
“Hiện tại tôi đã minh bạch, bất động quả tháºt khó hÆ¡n nhiá»u so vá»›i độngâ€. Kim Ngư cÅ©ng thở dà i.
- Mình nếu biết có ngưá»i như Vương Linh Hoa đứng đằng sau lưng mình, cÆ¡ bắp toà n thân vẫn còn có thể giữ vững thoải mái, thần kinh nhất định còn lạnh hÆ¡n cả băng tuyết.
“Hắn bất động thì ông lại không có cÆ¡ há»™i xuất thá»§ sao ?†Kim Ngư lại há»i.
“Bất động là độngâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i đáp:
“Äiểm chung kết cá»§a tất cả những động tác biến hóa, là bất độngâ€.
“Thay vì quá nhiá»u không môn lại biến thà nh không có không mônâ€. Kim Ngư thốt:
“Bởi vì cả ngưá»i Ä‘á»u đã biến thà nh không, không không đãng đãng, hư vô phiêu diêu, cho nên ông lại không biết nên xuất thá»§ chá»— nà o ?â€.
“Äạo lý đó ta biết ngươi nhất định hiểu thấuâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i rất từ tốn.
“Nhưng cả tôi cÅ©ng biết ông căn bản không thể xuất thá»§ sau lưng hắn, hắn là m sao mà không biết được ?†Kim Ngư lại há»i.
Vương lão tiên sinh không hồi đáp liá»n, trước tiên lão thở dà i má»™t hÆ¡i, sau đó từ sau lưng Phó Hồng Tuyết Ä‘i tá»›i, cước bá»™ cá»§a lão an tưá»ng ổn định, lão Ä‘i đến trước mặt Phó Hồng Tuyết rồi má»›i dừng chân, sau đó quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết.
- Bởi vì hắn là Phó Hồng Tuyết, ta là Vương Linh Hoa.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn Vương Linh Hoa, Vương Linh Hoa hòa ái chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết.
“Nà ng ta hồi nãy nói chuyện sai lầm thứ hai cá»§a ngươi là nói ngưá»i luyện bạt Ä‘ao bên ngoà i không phải là taâ€. Vương Linh Hoa cưá»i thốt.
Phó Hồng Tuyết vẫn bất động.
“Gần trăm năm nay, danh Ä‘ao trong giang hồ như rừng, Ä‘ao pháp má»›i sáng chế có tá»›i tám chục loại, thiên biến vạn hóa, kỳ chiêu diệu thếâ€. Vương Linh Hoa thốt:
“Có những chiêu số Ä‘ao pháp quái dị đến mức đơn giản là m cho ngưá»i ta không thể tưởng tượng ná»—i, nhưng động tác bạt Ä‘ao lại vẫn chỉ có má»™t loạiâ€.
“Không phải chỉ có má»™t loạiâ€. Phó Hồng Tuyết chung quy đã mở miệng:
“Mà là chỉ có má»™t loại nhanh nhấtâ€.
- Loại nà o ?
“Loại giản đơn nhất là loại nhanh nhấtâ€. Phó Hồng Tuyết đáp.
“Äó cÅ©ng phải trải qua thiên biến vạn hóa má»›i có thể quy chân phản phácâ€.
Vương Linh Hoa thốt.
- Tất cả biến hóa trong võ công, vốn biến không ra chữ “nhanh†đó.
“Con ngưá»i bên ngoà i đã khổ luyện năm năm má»›i tìm ra má»™t phương phápâ€.
Vương Linh Hoa nói:
“Chỉ má»™t động tác đơn giản đó, y cÅ©ng đã luyện mưá»i tám năm, đến nay vẫn còn luyện, má»—i ngà y Ãt ra Ä‘á»u phải luyện ba canh giá»â€.
Lão ngưng thị nhìn Phó Hồng Tuyết, sóng mắt hòa ái đột nhiên biến thà nh bén nhá»n như mÅ©i Ä‘ao, gằn từng tiếng:
- Ngươi có biết y phải khổ luyện bạt Ä‘ao như váºy là vì cái gì không ?
- Vì muốn đối phó ta ?
“Ngươi lại lầm rồiâ€. Vương Linh Hoa lại thở dà i:
“Y tịnh không phải nhất định muốn đối phó ngươi, cÅ©ng tịnh không phải chỉ vì đối phó má»™t mình ngươiâ€.
- á»’ ?
“Y muốn đối phó tất cả các võ lâm cao thá»§ trong thiên hạâ€. Vương Linh Hoa thốt:
“Bởi vì y quyết tâm muốn là m thiên hạ đệ nhất nhânâ€.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng cưá»i má»™t tiếng:
“Lẽ nà o y nghÄ© chỉ cần đánh bại ta là thà nh thiên hạ đệ nhất nhân ?â€.
“Cho đến hiện tại, y vẫn nghÄ© như váºyâ€. Vương Linh Hoa đáp.
“Váºy là y đã lầm rồiâ€. Phó Hồng Tuyết thốt:
“Trong giang hồ tà ng long ngá»a hổ, trong phong trần vô số dị nhân, võ công thắng xa ta còn không biết có bao nhiêu mà kểâ€.
“Nhưng cho tá»›i nay vẫn không ai có thể đánh bại được ngươiâ€. Vương Linh Hoa cưá»i nói:
“Ta cũng nhìn ra muốn đánh bại ngươi tịnh không phải là chuyện dễ dà ng.
Trong số những ngưá»i đến đây, ngươi Ä‘Ãch xác là ngưá»i đặc biệt nhấtâ€.
Phó Hồng Tuyết không nói gì.
“Những thứ vÅ© khà treo trên tưá»ng không những thu tháºp đầy đủ, hÆ¡n nữa Ä‘á»u là tinh phẩm. Chỉ cần là ngưá»i từng luyện võ, Ä‘á»u khó tránh khá»i nhìn không chá»›p mắt, chỉ có ngươi không ngá» vẫn không động tâmâ€. Vương Linh Hoa bá»—ng thở dà i:
“Kỳ quái nhất là bức há»a trên bức tưá»ng bên phải cá»§a đại sảnh, ngươi không ngá» cả nhìn má»™t cái cÅ©ng không nhìnâ€.
“Bên phải ?†Phó Hồng Tuyết ngẩn ngưá»i:
“Trên tưá»ng bên phải có bức há»a ?â€.
Phó Hồng Tuyết nhá»› là có bức tranh trên bức tưá»ng đối diện cá»a chÃnh cá»§a đại sảnh, trên bức tưá»ng bên phải rõ rà ng là trống không, là m sao lại có thể có bức há»a ?
“Chỉ cần ngươi nhìn má»™t cái là biết có hay khôngâ€. Vương Linh Hoa cưá»i đáp.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên phải nhìn, chà ng vừa quay đầu lại, cả ngưá»i đã bà ng hoà ng.
Trên bức tưá»ng rõ rà ng không có má»™t thứ gì hiện tại lại có má»™t bức há»a.
Nhân váºt trong bức há»a trên tưá»ng có rất nhiá»u, giống như tháºt.
Phảng phất là vẽ má»™t Ä‘oạn cố sá»±, trong má»—i má»™t Ä‘oạn cố sá»± Ä‘á»u có cùng má»™t ngưá»i, ngưá»i đó là Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết vừa quay đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy là chÃnh mình.
- Khà trá»i u ám, tiểu trấn vùng biên thùy, trên đưá»ng trưá»ng có má»™t tòa tá»u lâu, trong tá»u lâu có hai ngưá»i, má»™t là Diệp Khai, má»™t là Phó Hồng Tuyết.
“Ngươi chắc nhá»› đó là tình cảnh mưá»i năm trước, lần đầu tiên ngươi đến Tương Tụ Lâu, ngá»™ kiến Diệp Khaiâ€. Vương Linh Hoa thốt.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên nhá»›, lúc đó là lần đầu hắn mang thanh Ä‘ao Ä‘en sì, ôm thù háºn trong lòng đến Biên Thà nh tìm Mã Không Quần ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng để báo thù.
- Trên đoạn cố sự thứ hai, Phó Hồng Tuyết đang trong một gian phòng u ám, ôm ấp quấn quýt một nữ nhân.
Nữ nhân trong há»a là Thúy Bình, Phó Hồng Tuyết đương nhiên không quên má»™t đêm nồng nà n đó, nhìn thấy Ä‘oạn cố sá»± đó, trong mắt Phó Hồng Tuyết lại lá»™ xuất vẻ thống khổ, nhưng trong tâm hắn lại nghÄ© vá» Phong Linh.
Phong Linh hiện giỠở đâu ? Có phải đã lá»t và o tay Vương Linh Hoa ? Hay nà ng phải là m những gì nà ng đã nói, chỉ vì muốn báo thù ?
Vương Linh Hoa đang chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết, Kim Ngư cũng đang nhìn hắn.
Trong mắt tuy lá»™ vẻ thống khổ, nhưng đó chỉ thoáng qua trong phút chốc, Phó Hồng Tuyết rất mau chóng đưa mục quang vá» phÃa Ä‘oạn cố sá»± thứ ba bên cạnh.
- Trong hình là nÆ¡i tiếp tân cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng, có má»™t đám ngưá»i ngồi, chá»§ tá»a là Mã Không Quần, Diệp Khai Ä‘ang ngồi cạnh Phó Hồng Tuyết.
- Äồ hình thứ tư vẽ trong má»™t quán rượu nhá», Thúy Bình và má»™t tên đánh xe choà ng tay nhau Ä‘i ra, Phó Hồng Tuyết má»™t mình ngồi uống trong quán.
Xem đến đó, tâm Phó Hồng Tuyết lại đau xót.
- Äoạn bên dưới là đại sảnh cá»§a Äinh gia, những ngưá»i nên có mặt Ä‘á»u có mặt, bao nhiêu bà máºt tình thù Ä‘á»u được vạch trần, lúc đó Phó Hồng Tuyết má»›i biết mình nguyên lai là cô nhi, con trai cá»§a Bạch Thiên VÅ© không phải là Phó Hồng Tuyết, mà là Diệp Khai, ôm ấp thù háºn mưá»i tám năm, cuối cùng lại là má»™t cÆ¡n má»™ng, tháºm chà còn đáng sợ hÆ¡n, khả ố hÆ¡n so vá»›i má»™ng ! Tháºm chà có thể nói là đáng thương.
Vẽ đến đó đã kết thúc, mục quang cá»§a Phó Hồng Tuyết cÅ©ng từ bức há»a chuyển hướng vá» phÃa trước mặt, hắn tịnh không trầm tư, cÅ©ng không vì xem bức há»a mà thống khổ, hắng Ä‘ang đợi Vương Linh Hoa giải thÃch, giải thÃch vì sao lại muốn hắn xem những hình vẽ đó.
Vương Linh Hoa quả nhiên không để hắn đợi lâu, mau chóng giải thÃch, chỉ là lão lại nói vá»›i Kim Ngư.
“Bức há»a đó là những tao ngá»™ cá»§a Phó Hồng Tuyết mưá»i năm vá» trướcâ€. Vương Linh Hoa nhìn Kim Ngư:
“Ngươi có biết ta tại sao lại muốn hắn xem không ?â€.
“Tôi biếtâ€. Kim Ngư gáºt gáºt đầu.
- á»’ ?
“Mục Ä‘Ãch cá»§a ông là đỠtỉnh hắn chuyện mưá»i năm trướcâ€. Kim Ngư đáp.
“Äúngâ€. Vương Linh Hoa thốt:
“Váºy ngươi có biết ta vì sao lại muốn đỠtỉnh hắn chuyện mưá»i năm trước ?â€.
“Äiểm đó tôi không biếtâ€. Kim Ngư đáp.
“Chuyện mưá»i năm trước quả tháºt đã xảy ra, hÆ¡n nữa cÅ©ng đã kết thúcâ€. Vương Linh Hoa quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết:
“Những ngưá»i cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng cÅ©ng quả tháºt đã chết từ mưá»i năm trướcâ€.
Äôi mắt lãnh đạm cá»§a Phó Hồng Tuyết chợt bắn ra những tia sáng băng hà n:
- Bá»n Mã Không Quần lần nà y là ai ?
Vương Linh Hoa cưá»i cưá»i:
- ChÃnh là bá»n Mã Không Quần.
“Bá»n há» ?†Phó Hồng Tuyết há»i:
“Váºy Mã Không Quần mưá»i năm trước là giả ?â€.
“Mã Không Quần mưá»i năm trước cÅ©ng là Mã Không Quầnâ€. Vương Linh Hoa đáp.
“Mã Không Quần đã chết mưá»i năm trước, cÅ©ng là bản thân Mã Không Quần ?â€.
Trên mặt Phó Hồng Tuyết đã lộ xuất vẻ kinh ngạc.
- Phải.
- Ngưá»i hiện tại cÅ©ng là bản thân Mã Không Quần ?
- Phải.
Trên mặt Phó Hồng Tuyết đã hoà n toà n ngáºp trà n biểu tình kinh hãi:
- Sao lại có thể được ? Lẽ nà o lão ta tháºt sá»± chết Ä‘i sống lại ?
“Không phảiâ€. Vương Linh Hoa cưá»i đáp:
“Trên thế gian là m sao có thể có mấy chuyện đó ? Ngưá»i đã chết là chết, lam sao có thể sống lại đượcâ€.
- Váºy chuyện nà y là sao ?
Mã Không Quần đã chết mưá»i năm trước, mưá»i năm sau ngưá»i xuất hiện cÅ©ng là Mã Không Quần, ngưá»i đã chết không thể sống lại, váºy Mã Không Quần cá»§a mưá»i năm sau là chuyện gì đây ?
Phó Hồng Tuyết lần nà y tháºt sá»± ngây ngưá»i.
Nụ cưá»i hòa ái từ tốn trên mặt Vương Linh Hoa vẫn tồn tại như trước, lão đột nhiên há»i Phó Hồng Tuyết má»™t câu phảng phất không liên quan gì đến vấn Ä‘á».
- Ngươi có biết nÆ¡i chân trá»i có má»™t ngá»n núi tên là Thánh Mẫu Phong ?
Phó Hồng Tuyết đương nhiên biết, trên Thánh Mẫu Phong có băng tuyết ngà n năm không tan, còn có truyá»n thuyết trên núi có kỳ trân dị bảo.
“Ngay dưới đỉnh Thánh Mẫu Phong, có má»™t bá»™ lạc cách biệt vá»›i thế gian tồn tại, bá»™ lạc đó gá»i là Äáp Mạc Tá»™câ€. Vương Linh Hoa kể:
“Trong ngôn ngữ cá»§a quốc gia đó, Äáp Mạc nghÄ© là haÃâ€.
Vương Linh Hoa tuy đột nhiên nói vá» chuyện Äáp Mạc Tá»™c ở Thánh Mẫu Phong, Phó Hồng Tuyết tin rằng nhất định có liên quan đến chuyện Mã Không Quần, cho nên hắn lắng nghe rất kỹ cà ng.
“Ngưá»i Äáp Mạc Tá»™c bên dưới đỉnh Thánh Mẫu Phong, sinh hoạt táºp quán hoà n toà n giống như ngưá»i thưá»ng, nhưng vì bá»n há» cư trú ngay dưới đỉnh Thánh Mẫu Phong, quanh năm không thấy nước mưa, đừng nói gì tá»›i nguồn nước sÆ¡n tuyá»n gìâ€.
Thần tình của Vương Linh Hoa phảng phất đã bay đến bên dưới đỉnh Thánh Mẫu Phong.
- Cho nên thức uống cá»§a ngưá»i Äáp Mạc Tá»™c thông thưá»ng không phải là nước, mà là thạch nhÅ© trong băng động.
- Nước đối vá»›i ngưá»i Äáp Mạc Tá»™c mà nói, trá»ng yếu không khác gì sinh mệnh, bá»n há» chỉ có sản phụ sau khi sinh đẻ má»›i có thể uống hai giá»t nước, là hai giá»t nước dung hóa từ băng tuyết tinh khiết.
- Sinh sản đối vá»›i Äáp Mạc Tá»™c mà nói, cÅ©ng là má»™t sá»± kiện rất thần thánh, bởi vì nhân khẩu cá»§a bá»n há» vốn rất Ãt, hÆ¡n nữa lại cách biệt vá»›i thế giá»›i bên ngoà i, cho nên sinh đẻ đối vá»›i bá»n há» mà nói là má»™t chuyện rất trá»ng đại.
- Không biết và o lúc nà o, sau khi má»™t sản phụ uống thạch nhÅ© trong má»™t băng động, đã sinh ra song bà o thai, từ đó sản phụ đó đã trở thà nh “Sản Háºu†cá»§a Äáp Mạc Tá»™c.
- Từ đó sản phụ cá»§a Äáp Mạc Tá»™c bắt đầu uống thạch nhÅ© cá»§a băng động đó, chỉ cần là sản phụ uống thạch nhÅ© cá»§a băng động đó, nhất định có thể sinh hạ song bà o thai.
- Song bà o thai bá»n há» sinh ra có chút bất đồng vá»›i song bà o thai cá»§a ngưá»i thưá»ng, song bà o thai cá»§a Äáp Mạc Tá»™c hoà n toà n giống hệt nhau.
- Giá»›i tÃnh, cao thấp, máºp ốm, cá tÃnh, táºp quán hoà n toà n giống hệt, hai ngưá»i giống như là má»™t ngưá»i.
“Cho dù Ä‘em hai ngưá»i phân chia ở hai nÆ¡i xa xăm, kỳ trung chỉ cần có má»™t ngưá»i thụ thương, ngưá»i kia cÅ©ng nhất định cảm thấy Ä‘au đớnâ€. Vương Linh Hoa thốt.
Äó là cố sá»± ? Là sá»± tháºt ? Hay là thần thoại ?
Phó Hồng Tuyết đã hoà n toà n bị lá»i kể cá»§a Vương Linh Hoa hấp dẫn:
- Tháºt sá»± có địa phương đó tồn tại sao ?
- Có.
Vương Linh Hoa chợt vá»— tay má»™t cái, tiếng bạt Ä‘ao đơn Ä‘iệu, ngắn gá»n, sắc bén bên ngoà i đột nhiên đình chỉ, sau đó cá»a đại sảnh bắt đầu mở ra, má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n đã xuất hiện ở ngoà i cá»a.
Bóng ngưá»i cao lá»›n như thiên thần, nhưng trên mặt y lại đầy nếp nhăn, má»—i má»™t nếp nhăn phảng phất hoạch phá những gian khổ và nguy hiểm trải qua trong Ä‘á»i, cÅ©ng phảng phất Ä‘ang nói cho ngưá»i ta biết, vô luáºn ra sao Ä‘á»u đừng mong đánh gục được y.
Con ngưá»i đó không là Mã Không Quần thì là ai ?
Nhìn Mã Không Quần xuất hiện ngoà i cá»a, Vương Linh Hoa chợt nói vá»›i Phó Hồng Tuyết:
- Ta còn quên kể vá»›i ngưá»i má»™t chuyện, há» tên cá»§a cặp song sinh sinh hạ ở Äáp Mạc Tá»™c Ä‘á»u giống như nhau.
Lão quay mình, chỉ Mã Không Quần trước cá»a, lại nói:
- Giống như má»™t đôi song sinh sinh hạ ở Äáp Mạc Tá»™c đó, danh tánh cá»§a bá»n há» là Mã Không Quần.
Hết hồi 33.
|

08-08-2008, 10:15 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 34
Mã Phương Linh Có Phải Là Con Gái Của Hai Ngươi ?
à tứ cá»§a "Äáp Mạc", trong ngôn ngữ cá»§a quốc gia đó, là "hai".
Hà i tá» sinh hạ ở Äáp Mạc Tá»™c nhất định Ä‘á»u là song bà o thai, hÆ¡n nữa cá tÃnh, táºp quán, cao thấp, máºp ốm, giá»›i tÃnh Ä‘á»u giống hệt nhau, cả danh tánh cÅ©ng giống hệt.
Trong má»™t thá»i kỳ ở Äáp Mạc Tá»™c, có bảy sản phụ sinh hạ bảy cặp song sinh, bá»n há» phân biệt bảy cặp song sinh đó bằng danh vị:
Mã Không Quần, Công Tôn Äoạn, Vân Tại Thiên, Hoa Mãn Thiên, Phi Thiên Tri Thù, Lạc Lạc SÆ¡n, Má»™ Dung Minh Châu.
Sự tình đến đây đã bắt đầu rõ rệt.
Trên thế gian căn bản không có "chết Ä‘i sống lại", cÅ©ng không có bất cứ dịch dung thuáºt cá»§a ngưá»i nà o có thể hoà n toà n sáng tạo ra ngưá»i giống hệt.
Mã Không Quần, Công Tôn Äoạn, Má»™ Dung Minh Châu, Lạc Lạc SÆ¡n, Vân Tại Thiên, Hoa Mãn Thiên và Phi Thiên Tri Thù cá»§a mưá»i năm trước đã chết, nhưng bá»n há» Ä‘á»u còn có má»™t anh em song sinh giống hệt tồn tại.
Cho nên mưá»i năm sau, Vạn Mã ÄÆ°á»ng lại xuất hiện, đám ngưá»i Mã Không Quần lại "sống lại" trước mắt má»i ngưá»i.
"Mưá»i năm trước Mã Không Quần tuy đã bại trong tay ngươi", Vương Linh Hoa chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết:
"Nhưng mưá»i năm sau Mã Không Quần lại nhất tâm nhất ý muốn đánh bại ngươi".
"Bá»n hỠđã là song bà o thai, Mã Không Quần cá»§a mưá»i năm trước đã bại trong tay ta, Mã Không Quần cá»§a mưá»i năm sau có thể thắng ta sao ?" Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.
Mã Không Quần nhìn Phó Hồng Tuyết, trên mặt không có má»™t chút biểu tình, cả thanh âm cÅ©ng hững há»:
- Bởi vì y đã bại, cho nên ta không thể không thắng.
Trong mục quang của y bỗng lộ xuất nỗi bi ai khôn tả, lại nói tiếp:
- Nếu không ta không thể không chết.
- Ta không hiểu.
"Ngươi đáng lẽ nên hiểu". Mã Không Quần hững hỠthốt:
"Có những chuyện mình không thể không là m".
Phó Hồng Tuyết ngưng thị nhìn ánh mắt ngáºp trà n vẻ bi ai cá»§a Mã Không Quần, chỉ nhìn má»™t cái, Phó Hồng Tuyết lại từ từ gáºt đầu:
- Phải, có những chuyện không thể không là m.
- Ta biết ngươi nhất định hiểu.
Phó Hồng Tuyết không nhìn Mã Không Quần nữa, hắn quay ngưá»i đối diện Vương Linh Hoa, lạnh lùng há»i:
- Váºy ngươi muốn để bá»n ta khi nà o quyết đấu ?
"Ta muốn ?" Vương Linh Hoa lại cưá»i rất hòa nhã:
"Äó là chuyện cá»§a hai ngưá»i bá»n ngươi, ta là m sao có thể quyết định được ?".
"Äã là chuyện cá»§a bá»n ta", Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói vá»›i lão:
"Ngươi tại sao lại muốn an bà i cục diện hôm nay ?".
"Thế sá»± như bạch vân thương cẩu, có ai có thể an bà i ?" Vương Linh Hoa cưá»i cưá»i:
"Mưá»i năm trước mình đã trồng cây, mưá»i năm sau kết quả, mình tất phải tá»± hái".
"Xem ra ta đã không còn đưá»ng chá»n lá»±a nà o khác". Phó Hồng Tuyết thốt.
"Äịa Ä‘iểm quyết đấu đã định, thá»i gian do ngươi chá»n". Mã Không Quần hững há» thốt.
"Ba ngà y". Phó Hồng Tuyết không do dự.
- Ba ngà y ?
Äối vá»›i số ngà y đó, Vương Linh Hoa phảng phất hÆ¡i giáºt mình, lão trừng mắt tròn xoe nhìn Phó Hồng Tuyết.
"Ta nhá»› lúc ngươi quyết chiến vá»›i Công tá» VÅ© cÅ©ng chỉ bất quá dùng thá»i gian má»™t ngà y". Vương Linh Hoa thốt.
- Phải.
- Ta còn nhá»› trong những tráºn đại chiến tiểu chiến cả Ä‘á»i ngươi, chưa từng vượt quá má»™t ngà y.
- Phải.
"Váºy lần nà y vì sao ngươi lại muốn thá»i gian ba ngà y ?" Vương Linh Hoa há»i:
"Có phải đối thủ lần nà y cấp cho ngươi áp lực quá lớn ?".
- Không phải.
- Váºy là vì cái gì ?
"Bởi vì còn có ba chuyện ta phải Ä‘iá»u tra cho rõ". Phó Hồng Tuyết đáp.
- Ba chuyện ?
"Diệp Khai có phải lá»t và o tay ngươi ?" Phó Hồng Tuyết há»i.
- Phải.
- Ta có thể gặp gã không ?
- Có thể.
Vương Linh Hoa vừa dứt lá»i, liá»n nhấc tay vá»— nhẹ ba cái, nÆ¡i góc tưá»ng thình lình tách ra.
Vừa tách ra, Phó Hồng Tuyết đã nhìn thấy Diệp Khai, xuyên thấu qua một lớp thủy tinh, Phó Hồng Tuyết nhìn thấy Diệp Khai bất động nằm trên một bục thủy tinh.
Diệp Khai phảng phất không nhìn thấy ngưá»i ta, chỉ thấy chà ng tÄ©nh lặng nằm đó, đôi mắt sáng ngá»i phảng phất Ä‘ang trầm tư, lại phảng phất đã hãm nháºp và o trạng thái hôn mê.
Lại vá»— tay má»™t cái, góc tưá»ng tách ra lại đóng lại, Vương Linh Hoa cá» bá»™ bước qua, bức đến nÆ¡i trên đầu Diệp Khai Ä‘ang nằm má»›i dừng lại, sau đó Vương Linh Hoa quay mình lại há»i Phó Hồng Tuyết:
- Còn chuyện thứ hai ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn Vương Linh Hoa:
- Âm Bạch Phụng có phải cÅ©ng đã lá»t và o tay ngươi ?
"Không". Vương Linh Hoa cưá»i đáp:
"Trên thế gian nà y đại khái còn có ngưá»i nà o có thể lừa gạt công chúa cá»§a Ma Giáo sao ?".
"Váºy những váºt ta thấy trong phòng khách sạn là sao ?" Phó Hồng Tuyết há»i.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là từ chá»— Âm Bạch Phụng mang đến". Vương Linh Hoa cưá»i đáp:
"Ta sai ngưá»i Ä‘em đồ má»›i đến, nói là ngươi muốn lo cho bà ta thoải mái má»™t chút, váºy cho nên ta có thể lấy đồ đạc cÅ© quang minh chÃnh đại Ä‘em Ä‘i".
Thứ phương pháp đó cÅ©ng chỉ có ngưá»i như Vương Linh Hoa má»›i nghÄ© ra, má»›i là m được.
"Còn chuyện thứ ba ?" Vương Linh Hoa cưá»i cưá»i nhìn Phó Hồng Tuyết:
"Có phải là chuyện liên quan đến Phong Linh ? Có phải muốn há»i ta chuyện Phong Linh có phải cÅ©ng là do ta an bà i ?".
Phó Hồng Tuyết không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Vương Linh Hoa.
"Ta phái A Thất Ä‘i giết ngươi là vì muốn Phong Linh háºn ngươi, muốn Phong Linh lo tìm ngươi báo thù". Vương Linh Hoa thốt:
"Hà nh động báo thù cá»§a Phong Linh, má»™t khi là ngưá»i trên giang hồ, đại khái không có bao nhiêu ngưá»i không sợ".
Phó Hồng Tuyết không có một chút biểu tình gì, hắn vẫn lãnh đạm nhìn Vương Linh Hoa, chỠlão nói tiếp.
"Ta cÅ©ng nghÄ© không ra hà nh động báo thù cá»§a Phong Linh đối vá»›i ngươi không ngá» lại như váºy". Vương Linh Hoa phảng phất Ä‘ang đồng tình vá»›i Phó Hồng Tuyết:
"Thứ phương pháp đó đại khái cũng chỉ có nà ng mới nghĩ ra, mới là m được".
- Hy sinh cái mà nữ nhân trân quý nhất, chỉ vì muốn có con với hắn, sau đó mới có cơ hội giết chết một thân nhân của hắn.
Lối báo thù đó có ai tin được ?
Thần sắc của Vương Linh Hoa tỠvẻ đồng tình, nhưng ánh mắt sâu thẳm của lão lại lộ xuất ý chế giễu.
Phó Hồng Tuyết không có biểu tình gì, vẫn lạnh lùng đứng đó như trước, đôi mắt lãnh đạm cô tịch của hắn vẫn lãnh đạm cô tịch như trước.
"Ta đã hồi đáp ba vấn đỠcá»§a ngươi rồi phải không ?" Vương Linh Hoa há»i.
Phó Hồng Tuyết trước hết lạnh lùng nhìn Vương Linh Hoa, sau đó quay mình Ä‘i đến trước mặt Mã Không Quần, mở miệng há»i y:
- Mã Phương Linh có phải là con gái của ngươi ?
Câu há»i thình lình đó khiến cho Mã Không Quần ngây ngưá»i, nhưng y vẫn trả lá»i:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết mỉm cưá»i, tuy chỉ cưá»i mỉm má»™t cái, nhưng hắn cÅ©ng đã cưá»i, nụ cưá»i còn Ä‘á»ng lại nÆ¡i khóe miệng cá»§a hắn, hắn đã quay ngưá»i nhìn Vương Linh Hoa.
"Nghĩ ngươi tất đã an bà i cho ta một cỗ quan tà i tốt ?" Phó Hồng Tuyết hững hỠnói với lão.
"Phải". Vương Linh Hoa cÅ©ng cưá»i đáp:
"Hơn nữa ta còn bảo đảm quan tà i tuyệt đối vừa vặn thân thể ngươi".
"Ngươi có phải cảm thấy rất thá»a mãn ?" Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm há»i.
- Cá»±c kỳ thá»a mãn.
- Tốt.
Diệp Khai Ä‘ang nằm trên bục thá»§y tinh, nhìn phảng phất rất an tưá»ng, kỳ tháºt chà ng đã mau chóng lá»t và o trạng thái hôn mê.
Chà ng đã nằm ở đó rất lâu, cũng không biết hiện tại là ngà y ? Hay là đêm ?
Chà ng chỉ biết tứ chi của mình đã tê dại, hai mắt cũng dần dần tối đen.
Chà ng còn phải nằm đây bao lâu nữa ? Chà ng đương nhiên không biết, chà ng ẩn ẩn ước ước còn nhá»› từ lúc tỉnh cho đến bây giá», chỉ uống má»™t chất nước thá»±c váºt mưá»i má»™t lần, có lẽ là cháo.
Thể lực hiện tại của chà ng đại khái không đánh lại một đứa bé ba tuổi, đừng nói gì đến trốn chạy.
Trốn chạy ?
Có thể sao ? Diệp Khai cưá»i khổ, chà ng biết mình chỉ còn có thể duy trì cỡ hai ngà y nữa.
Nếu quả ná»™i trong hai ngà y không có kỳ tÃch xuất hiện, cho dù ngưá»i ta không giết chà ng, cÅ©ng bị đói quá độ mà hôn mê chà tá».
Chỉ là trên thế gian nà y, kỳ tÃch tháºt sá»± quá Ãt.
Trong máºt thất tinh khiết, chết lặng, quang tuyến cÅ©ng nhu hòa đó, chợt truyá»n và o thanh âm bánh xe răng cưa chuyển động, Diệp Khai biết đó là tiếng máºt môn mở ra.
Thanh âm vừa dừng lại, trước cá»a xuất hiện má»™t ngưá»i, má»™t lão nhân trên mặt đã nhuốm đầy nếp nhăn, lại rất hòa nhã.
Vương Linh Hoa cưá»i cưá»i Ä‘i đến gần Diệp Khai, dùng ngón cái và ngón trá» trên bà n tay phải vạch mắt Diệp Khai, nhìn kỹ tròng mắt cá»§a chà ng, sau đó thu hồi hữu thá»§, nhấc tả thá»§ cá»§a Diệp Khai lên, dùng ngón tay bắt mạch cá»§a chà ng, qua má»™t hồi lâu má»›i gáºt gáºt đầu thá»a mãn.
"Xem ra hôm nay có thể bắt đầu rồi". Vương Linh Hoa thốt.
"Bắt đầu ?" Diệp Khai hữu khà vô lực mấp máy môi:
"Bắt đầu cái gì ?".
"Bắt đầu nguyện vá»ng lá»›n nhất trong Ä‘á»i ta". Trên mặt Vương Linh Hoa trà n đầy ánh vinh quang "thần thánh":
"Cũng là bước đầu kéo dà i mạng sống của nhân loại".
"Kéo dà i mạng sống ?" Diệp Khai cưá»i cưá»i:
"Xem ra ngươi giống như đã tìm ra thuốc trưá»ng sinh bất lãó".
"Thuốc trưá»ng sinh bất lão ? Äó là thứ trong thần thoại". Vương Linh Hoa khịt mÅ©i:
"Sao lại có thể dùng so sánh với cống hiến của ta ?".
"á»’ ?" Diệp Khai cưá»i cưá»i:
"Có cống hiến vÄ© đại gì váºy ? Mau cho ta biết vá»›i !".
"Không cần gấp, cống hiến nà y nếu quả không có ngươi, không thể hoà n thà nh được". Vương Linh Hoa thốt.
"Không tưởng tượng được ta còn có chá»— hữu dụng vÄ© đại như váºy". Diệp Khai nói:
"Ngươi có để ta biết ta có chỗ hữu dụng gì không ?".
Vương Linh Hoa cưá»i rất thần bÃ, sau đó má»›i dùng giá»ng nói rất hòa nhã đáp:
- Váºt đầu ngưá»i thân khỉ đó, ngươi đã thấy qua ?
"Ta tháºt sá»± không tưởng được trên thế gian quả tháºt có thứ ... có động váºt đó". Diệp Khai tháºt sá»± vô phương Ä‘em "nó" kêu là ngưá»i.
"Không phải là có trên thế gian, nó là do ta sáng tạo". Vương Linh Hoa thốt:
"Cũng là khúc dạo đầu cho cống hiến vĩ đại nà y".
- Ngươi nói váºt đó là do ngươi chế tạo ra ?
- Phải.
- Ngươi là m sao mà là m được ?
"Rất đơn giản, ta chỉ Ä‘em đầu ngưá»i ráp lên thân khỉ". Vương Linh Hoa đáp.
"Äầu ngưá»i ráp lên thân khỉ ?" Diệp Khai miá»…n cưỡng đưa mắt nhìn:
"Äó có phải là chuyện cổ tÃch xưa ?".
"Không phải, đó là công trình ta đã tốn năm mươi năm nay mới hoà n thà nh".
Vương Linh Hoa đáp:
"Vì để đạt được lý tưởng của ta, không biết đã tổn phà bao nhiêu tâm huyết của ta rồi".
"à tứ cá»§a câu nói đó cÅ©ng là nói không biết đã hy sinh bao nhiêu con khỉ và trẻ nÃt ?" Diệp Khai há»i.
"Vì khiến cho nhân loại bước lên phÃa trước má»™t bước, hy sinh đó là tất yếu".
Vương Linh Hoa đáp.
- Ngươi tại sao lại không đem con của mình mà thỠ?
- Ta không có con.
"Tưởng tượng được mà ". Diệp Khai thốt:
"Thứ ngưá»i như ngươi là m sao có thể có con ?".
"Má»™t Ä‘iểm đó ta có thể bảo đảm vá»›i ngươi, ta tuyệt đối có thể có con". Vương Linh Hoa cưá»i đáp.
"Tại sao cuồng nhân luôn luôn quên sá»± tồn tại cá»§a sá»± tháºt ?" Diệp Khai thở dà i:
"Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi ? Ngưá»i còn có thể sống thêm bao nhiêu năm ? Má»™t ngưá»i già nua như ngươi, cho dù ngươi có sống thêm hai năm nữa, cÅ©ng không thể có năng lá»±c sinh dục".
Vương Linh Hoa chợt cưá»i lá»›n, tiếng cưá»i còn chưa tan biến, lão đã mở miệng tiếp lá»i:
- Xem ra ta không đem sự tình nói cho rõ rà ng, ngươi nhất định chết không nhắm mắt.
- Ngươi cuối cùng đã hiểu rồi.
Ấn và o má»™t nút ngầm, trên vách tưá»ng trắng tinh chợt xuất hiện má»™t cái tá»§ ngầm, Vương Linh Hoa lấy từ bên trong tá»§ ra má»™t bình thá»§y tinh đựng rượu bồ đà o, và má»™t chén thá»§y tinh chân cao.
Từ từ rót rượu bồ đà o mà u hổ phách và o chén thủy tinh, từ từ nhấp một ngụm, Vương Linh Hoa thư thả mở miệng:
- Năm ta ba mươi tuổi, ta phát hiện cái chết thông thưá»ng nhất cá»§a nhân loại Ä‘á»u là vì thân thể lão hóa mà chết, nếu quả ngưá»i có má»™t thân thể khang kiện, nhất định có thể trưá»ng thá», chỉ tiếc thân thể cá»§a ngưá»i qua má»—i má»™t gian Ä‘oạn nhất định phải lão hóa". Vương Linh Hoa nói:
"Vì váºy ta muốn là m sao để con ngưá»i vÄ©nh viá»…n có má»™t thân thể khang kiện".
Lão quay ngưá»i nhìn Diệp Khai, lại nói:
- Ngươi có biết phải là m sao mới có thể vĩnh viễn có một thân thể khang kiện không ?
"Ãt uống rượu, Ãt là m những chuyện phà tổn tá»›i thân thể". Diệp Khai đáp.
"Äó cÅ©ng chỉ có thể kéo dà i thêm má»™t chút Ãt thá»i gian, cuối cùng chỉ có thể để ngươi sống đến trăm tuổi, chung quy cÅ©ng chết". Vương Linh Hoa nói:
"Biện pháp duy nhất là khi thân thể đến lúc lão hóa, láºp tức hoán đổi má»™t thân thể má»›i, má»™t thân thể kiện khang".
- Thân thể lại không phải là y phục, đâu thể nói đổi là đổi.
- Lúc đó chuyện đó đương nhiên không thể là m.
"Lẽ nà o hiện tại ngươi đã có biện pháp ?" Diệp Khai chợt nghÄ© tá»›i chuyện "đầu ngưá»i thân khỉ":
"Lẽ nà o khỉ ...".
"Phải". Vương Linh Hoa đáp:
"Thân thể con ngưá»i đã lão hóa, hoán đổi bằng thân thể trẻ trung, cho nên ta bắt đầu trước hết Ä‘em khỉ là m thà nghiệm, trong hai mươi năm đầu ta không biết đã thất bại bao nhiêu lần, thân khỉ vừa ly khai khá»i đầu là chết liá»n, sau nà y dần dần ta tìm ra phương pháp có thể thà nh công tách rá»i thân khỉ, đến năm ngoái ta má»›i thà nh công Ä‘em đầu ngưá»i ráp lên thân khỉ".
Chuyện đó Diệp Khai tuy đã táºn mắt thấy qua, nhưng chà ng vẫn không dám tin.
"Thân ngưá»i đã có thể hoán đổi bằng thân khỉ, váºy đương nhiên có thể Ä‘em thân thể lão hóa hoán đổi bằng má»™t thân thể trẻ trung khang kiện". Vương Linh Hoa thốt.
"Ngươi đã thỠqua ?".
"Còn chưa". Vương Linh Hoa chú thị nhìn Diệp Khai:
"Bất quá cÅ©ng mau lắm, hÆ¡n nữa ngươi là ngưá»i đầu tiên ta thà nghiệm".
"Ta ?" Diệp Khai lại tròn mắt há»i:
"Ngươi muốn đem thân thể ta hoán đổi một thân thể trẻ hơn ?".
"Già hÆ¡n". Vương Linh Hoa cưá»i cưá»i:
"Nếu quả thà nh công, đến lúc thân thể mới hoán đổi vì lão hóa mà khiến cho ngươi chết, ta lại có thể đem thân thể đã lão hóa của mình đổi một thân thể mới".
Nghe đến mình bị Ä‘em ra là m thà nghiệm, không ai là không sợ, nhưng trên mặt Diệp Khai lại không có má»™t chút kinh sợ, chà ng cÅ©ng cưá»i nói:
- Chỉ tiếc không biết ngươi là m sao có thể há»c cách tá»± mổ xẻ thân thể mình, sau đó còn gắn thân thể má»›i và o nữa ?
"Một mình ta đương nhiên vô phương hoà n thà nh chuyện đó". Vương Linh Hoa thốt:
"Cũng may hiện tại ta đã tìm ra một trợ thủ".
- Trợ thủ ? Ai ?
- Ta.
Kim Ngư lần theo thanh âm cá»§a mình xuất hiện ngoà i cá»a, nà ng cưá»i cưá»i Ä‘i đến gần Diệp Khai:
- Trợ thủ là ta.
"Là nà ng ?" Diệp Khai kinh ngạc nhìn Kim Ngư:
"Tô Minh Minh và ta má»™t má»±c vì nà ng thất tung mà lo lắng, không tưởng ná»—i nà ng đã thà nh trợ thá»§ cá»§a con ngưá»i vÄ© đạà nà y".
à tứ câu nói cá»§a Diệp Khai có vẻ chế giá»…u, Kim Ngư đương nhiên hiểu rõ, nhưng nà ng vẫn cưá»i cưá»i:
- Ta là nữ nhân dám yêu dám háºn, cÅ©ng dám tiếp thụ sá»± tháºt, lần đầu tiên ngươi xuất hiện trước mắt ta, ta biết ngay ngươi là nam nhân ta thÃch.
Nà ng ngưng chú nhìn Diệp Khai, lại nói:
- Nhưng ta cÅ©ng biết ta tranh không lại Minh Minh thư, cho nên ta chỉ còn nước tìm má»™t nam nhân thÃch ta.
"Ta là nam nhân thÃch ngươi". Vương Linh Hoa cưá»i thốt.
"Khi ông ta nói vá»›i ta như váºy, ta tuy biết ái tình có khi không phân già trẻ, nhưng hai ngưá»i bá»n ta niên ká»· quá cách biệt, cho dù có thể cùng khoái lạc, cÅ©ng không được lâu". Kim Ngư thốt:
"Ông ta cũng biết, cho nên kêu ta là m chuyện nà y".
Kim Ngư quay ngưá»i nhìn Vương Linh Hoa:
"Äổi lại nếu là bất cứ ngưá»i nà o khác nhất định nghÄ© là ông Ä‘iên, nhưng tôi lại tin ông".
"Äó đương nhiên cÅ©ng là ngươi đã nhìn thấy tà i hoa cá»§a ta". Vương Linh Hoa mỉm cưá»i:
"Nhìn thấy ta là má»™t nam nhân khác ngưá»i".
"Tôi còn nhìn thấy da mặt ông rất dà y". Kim Ngư "xÃ" má»™t tiếng.
Diệp Khai thở dà i:
- Bá»n ngươi hai ngưá»i tháºt là má»™t đôi giai ngẫu "lang tà i nữ mạo".
- Äa tạ.
"Ngươi đã có trợ thá»§ như váºy, chừng nà o ngươi định mổ xẻ ta ?" Diệp Khai nhìn Vương Linh Hoa.
"Sáng mai". Vương Linh Hoa đáp:
"Vốn đáng lẽ là sáng mai, nhưng hiện tại phải kéo dà i thêm ba ngà y".
- Sao váºy ?
"Bởi vì ngưá»i có má»™t hảo hữu muốn ở đây ba ngà y". Vương Linh Hoa đáp.
"Hảo hữu cá»§a ta ?" Diệp Khai há»i:
"LÃ ai ?".
- Phó Hồng Tuyết.
"Là hắn ?" Tròng mắt đen nhánh của Diệp Khai cuối cùng đã có chút khủng bố trắng dã:
"Hắn cũng đang ở đây ?".
- Phải.
Hết hồi 34.
|

08-08-2008, 10:17 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 35
Tình Phong Linh
Vầng trăng giống như má»™t đứa bé sÆ¡ sinh tỉnh dáºy lăn ra khá»i mây mù, soi rá»i tia sáng dịu vợi, nhẹ nhà ng lắc rắc lên mặt đất, lắc rắc lên cá»a sổ phòng Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nằm dà i trên giưá»ng, lại không ngá»§ được, đôi mắt lãnh đạm tịch mịch mở trao tráo.
Quyết chiến ba ngà y sau, thứ chuyện đó trước đây Phó Hồng Tuyết tuyệt đối không là m, phà m chuyện hắn là m Ä‘á»u là tốc chiến tốc quyết, không thÃch kéo dà i là đà , nhưng lần nà y hắn lại phải là m như váºy.
Bởi vì hắn muốn đợi chá» má»™t tin tức ná»™i trong ba ngà y, giải tá»a rõ rõ rà ng rà ng má»™t chuyện khiến cho hắn bối rối.
Ba ngà y, hắn hy vá»ng Tô Minh Minh có thể ná»™i trong ba ngà y truyá»n giao cho hắn tin tức mà hắn muốn biết.
Hôm nay không để Tô Minh Minh Ä‘i theo, là muốn nà ng Ä‘i là m chuyện đó, nếu không, bằng và o cá tÃnh cá»§a Tô Minh Minh, cho dù không có biện pháp Ä‘i cùng, nà ng cÅ©ng âm thầm lén Ä‘i.
Gió đêm hè của Lạp Tát lạnh lẽo chẳng khác gì gió đêm đông ở Giang Nam.
Gió đêm nhè nhẹ Ä‘áºp và o song cá»a, khiến cho mặt đất tÄ©nh mịch cà ng thêm phần thê lương.
NÆ¡i không biết tên xa xa truyá»n vá»ng tiếng thanh la há» hững, đã canh ba, trá»i sắp sáng, ngà y mai không biết sẽ đụng phải chuyện gì, xem ra phải nghỉ má»™t chút, dưỡng bồi tinh thần để ứng phó vá»›i những chuyện bất chợt cá»§a ngà y mai.
Phó Hồng Tuyết Ä‘ang chuẩn bị nhắm mắt, ngoà i song cá»a chợt truyá»n và o má»™t tiếng thở dà i u uất, tiếp theo đó lại xuất hiện má»™t bóng ngưá»i lợt lạt.
Nghe thấy tiếng thở dà i, Phó Hồng Tuyết biết ngưá»i đó không phải là Tô Minh Minh mà hắn Ä‘ang đợi, ngưá»i đó là Mã Phương Linh mà hắn không muốn gặp nhất, cÅ©ng là Bạch Y Linh cá»§a hiện tại.
Ãnh mắt u uất bi sầu bắn ra tia mục quang ai oán, hướng nhìn Phó Hồng Tuyết.
Bạch Y Linh đối diện Phó Hồng Tuyết, hắn lại không có gì để nói, chỉ còn nước đưa ánh mắt vá»ng nhìn chân mình, hai ngưá»i đứng như váºy má»™t hồi lâu, Bạch Y Linh má»›i mở miệng.
- Ta nghĩ ngươi đại khái đã biết ta là ai.
- Phải.
- Truyá»n thuyết cá»§a Äáp Mạc Tá»™c có liên quan đến phụ thân ta, ngươi đại khái cÅ©ng đã biết.
- Phải.
- Nhưng có một chuyện ngươi nhất định không biết.
- Cứ nói.
“Mã Không Quần mưá»i năm trước chết tại Äinh gia xác thá»±c là phụ thân cá»§a taâ€.
Bạch Y Linh thốt.
“Váºy sao ?†Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu nhìn Bạch Y Linh.
- Phải.
“Váºy còn Mã Không Quần hiện tại ?†Phó Hồng Tuyết há»i.
- Cũng là phụ thân của ta.
“CÅ©ng là phụ thân cá»§a ngươi ?†Phó Hồng Tuyết nghe không hiểu lá»i nói cá»§a nà ng:
“Mã Không Quần mưá»i năm trước không chết ?â€.
- Äã chết.
“Váºy Mã Không Quần hiện tại đáng lẽ là bà o huynh đệ cá»§a phụ thân ngươi má»›i đúng, sao lại có thể cÅ©ng là phụ thân ngươi ?†Phó Hồng Tuyết há»i.
“Cho nên ta má»›i nói chuyện đó ngươi nhất định không biếtâ€. Bạch Y Linh đáp:
“Hai ngưá»i Ä‘á»u là phụ thân cá»§a taâ€.
- Cả hai ?
“Phảiâ€. Bạch Y Linh đáp:
“Hai ngưá»i đồng thá»i cưới mẫu thân taâ€.
Má»™t nữ nhân đồng thá»i gả cho hai nam nhân, đứa con gái đẻ ra đương nhiên có hai phụ thân.
“Ngươi trong đại sảnh há»i phụ thân ta coi ta có phải là con gái cá»§a ông ta không, ngươi nhất định đã nghÄ© ông ta là Mã Không Quần cá»§a mưá»i năm trướcâ€. Bạch Y Linh thốt.
Lúc đó Phó Hồng Tuyết quả tháºt đã nghÄ© y là Mã Không Quần cá»§a mưá»i năm trước, vẫn nghÄ© chuyện kể cá»§a Vương Linh Hoa vá» Äáp Mạc Tá»™c là má»™t lá»i nói hoang đưá»ng.
Phó Hồng Tuyết tháºt sá»± không dám tin trên thế gian quả tháºt có Äáp Mạc Tá»™c tồn tại, nhưng hiện tại hắn không thể không tin.
Bạch Y Linh u uất ngưng thị nhìn Phó Hồng Tuyết, u uất nói với hắn:
- Äêm nay ta đến tìm ngươi, ngươi nhất định nghÄ© ta đến xin ngươi đừng giết phụ thân duy nhất còn lại cá»§a ta.
- Lẽ nà o không phải váºy ?
“Ngược lạiâ€, Bạch Y Linh đáp:
“Äêm nay ta đến, là hy vá»ng ngươi ba ngà y sau có thể má»™t Ä‘ao giết chết phụ thân taâ€.
Nghe câu nói đó, Phó Hồng Tuyết không khá»i ngẩn ngưá»i:
- Ngươi muốn ta một đao giết chết phụ thân ngươi ?
- Phải.
Bạch Y Linh nhẹ nhà ng quay mình bước ra ngoà i, nhìn xa xăm, giá»ng nói cá»§a nà ng lại gần sát mà ng nhÄ© cá»§a Phó Hồng Tuyết.
- Ngươi nhất định có thể đã nghĩ ta điên.
Phó Hồng Tuyết tháºt sá»± có ý nghÄ© đó.
“Nếu quả ngươi biết chân tướng sá»± tình, ngươi tất biết ta tại sao lại muốn là m váºyâ€.
Bạch Y Linh hỠhững thốt.
Chân tướng ?
Có lẽ nà o chuyện đã sáng rõ như ban ngà y như vầy còn có bà máºt gì ?
Nếu quả có, đó là bà máºt gì ?
Gió đêm nhè nhẹ vuốt ve, hÆ¡i lạnh cà ng nồng Ä‘áºm, mái tóc Bạch Y Linh mượt mà phất phÆ¡ nhè nhẹ dưới ánh trăng dịu dà ng, cà ng là m tăng thêm má»™t phần mỹ miá»u thần bÃ.
“Ta biết Ä‘ao cá»§a ngươi rất tà , rất lợi hại, võ công cá»§a ngươi cÅ©ng là m cho ngưá»i ta khó lưá»ng mức độ cao thâmâ€. Bạch Y Linh thốt:
“Nhưng quyết chiến ba ngà y sau, ngươi nếu không giết phụ thân ta, ngươi nhất định chếtâ€.
Nà ng từ từ quay ngưá»i đối diện Phó Hồng Tuyết, lại nói:
- Diệp Khai cũng nhất định chết.
- á»’ ?
“Ngươi nhất định rất hoà i nghi lá»i nói cá»§a taâ€. Bạch Y Linh chú thị nhìn hắn:
“Ngươi nghÄ© quyết chiến ba ngà y tá»›i là má»™t trưá»ng quyết đấu công bình sao ?â€.
“Cho dù không công bình, đối vá»›i ta mà nói, cÅ©ng không cần biếtâ€. Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm đáp lá»i.
“Không cần biết ?†Bạch Y Linh thốt:
“Nếu quả ngươi biết ba ngà y sau ngươi sẽ lá»t và o cục diện gì, váºy thì ngươi má»›i biết ngươi có nên quan tâm tá»›i hay khôngâ€.
Phó Hồng Tuyết không nói gì, hắn chỉ đưa mục quang nhìn ra ngoà i song cá»a, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại hiển lá»™ vẻ không đồng ý vá»›i lá»i nói cá»§a nà ng.
“Ngươi nghÄ© những đồ đạc ở Khách Sạn Äừng Äến tháºt sá»± là lão đã dùng cách đó Ä‘em đến ?†Bạch Y Linh há»i:
“Ngươi nghÄ© chuyện Phong Linh tháºt sá»± không phải là lão an bà i ?â€.
Phong Linh ? Tâm Phó Hồng Tuyết lại ẩn ước đang đau xót.
Chỉ bất quá quen biết má»›i mưá»i mấy ngà y, chỉ bất quá má»™t đêm lầm lỡ triá»n miên, lại đã dần dần dung hóa tâm ý băng lãnh cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Bạch Y Linh chú thị nhìn ánh mắt cá»§a hắn Ä‘ang xuyên phá ngoà i song cá»a, lại nói:
- Khi bá»n ngươi bắt đầu quyết chiến, Vương Linh Hoa nhất định để ngươi biết Diệp Khai và Âm Bạch Phụng, cÅ©ng như Phong Linh, Ä‘á»u đã lá»t và o tay lão, lúc đó ngươi còn có thể bạt Ä‘ao không ?
Không thể, vô luáºn là ai dưới tình huống đó, Ä‘á»u không thể bạt Ä‘ao.
Má»™t bằng hữu lợt lạt như nước, má»™t ngưá»i mẹ không phải mẹ ruá»™t sinh nặng đẻ Ä‘au, lại là thân nhân có Æ¡n dưỡng dục, má»™t ngưá»i ...
Mục quang của Phó Hồng Tuyết lạc lên mặt nà ng:
- Chuyện Phong Linh tháºt sá»± là do lão an bà i ?
- Phải, nhưng kết quả lại ngoà i ý tưởng của ta.
Thanh âm đó là thanh âm cá»§a Vương Linh Hoa, ngưá»i cá»§a lão cÅ©ng đã xuất hiện ở ngoà i cá»a.
Nhìn thấy Vương Linh Hoa xuất hiện, sắc mặt của Bạch Y Linh trắng nhợt, phảng phất như một đứa trẻ là m sai bị phụ thân bắt được.
Phó Hồng Tuyết lại vẫn lạnh lùng, không có một chút kinh sợ.
Vương Linh Hoa vẫn cưá»i rất hòa nhã, lão từ từ Ä‘i và o phòng, nhìn Phó Hồng Tuyết, từ từ nói:
- Hồi sáng ta đã nói qua, chuyện Phong Linh tuy do ta thiết kế, nhưng sự báo thù của nà ng lại vượt ngoà i ý liệu của ta.
Lão nhìn Phó Hồng Tuyết, từ tốn nói:
- Sự báo thù của nà ng đến sau nà y đã biến thà nh yêu.
Biến thà nh yêu ?
“Nà ng tháºt sá»± đã yêu ngươiâ€. Vương Linh Hoa gằn từng tiếng.
Nghe thấy câu nói đó, biểu tình của Phó Hồng Tuyết đã có chút biến đổi, biến thà nh vừa cao hứng, vừa khủng hoảng.
Cao hứng là vì hắn biết tâm hắn không xót xa, khủng hoảng là vì hắn biết mình cà ng vô phương bạt đao.
Quyết chiến còn chưa đến, Phó Hồng Tuyết đã bại.
Tất cả má»i chuyện đến lúc nà y phảng phất đã nên kết thúc, thắng đương nhiên là Vương Linh Hoa, cho nên nụ cưá»i cá»§a lão cà ng thêm hòa nhã.
Hết hồi 35.
|

08-08-2008, 10:18 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Kết
Gió đêm vẫn dịu dà ng, hÆ¡i lạnh vẫn giá buốt, đêm lại đã gần tà n, mặt đất lại cà ng u ám, tịnh không phải vì trăng đã bị mây Ä‘en trói phá»§, mà là vì đó là đoạn thá»i gian trước khi trá»i sáng, cÅ©ng là giây phút tăm tối nhất.
Cũng may giây phút đó luôn luôn rất ngắn ngủi, quang minh luôn luôn rất mau chóng dẹp tan hắc ám.
Phó Hồng Tuyết vẫn rất lãnh đạm, rất cô độc, hắn tuy biết mình vô phương bạt đao, nhưng tâm hắn lại nóng bừng.
Chuyện gì đối vá»›i hắn mà nói cÅ©ng không quan trá»ng, cho dù có chết cÅ©ng không quan tâm, bởi vì hắn đã biết tình Phong Linh.
Hắn biết lần nà y mình tịnh không giao tặng má»™t cách phù phiếm vô Ãch, tình cá»§a hắn đã vá»ng hưởng má»™t âm Ä‘iệu hòa hợp thân ái, đó đã đủ quan trá»ng hÆ¡n tất cả.
Cho nên trên mặt hắn tuy vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước, mục quang của hắn tuy vẫn lạnh lẽo như trước, lại đã không còn tịch mịch.
Hắn tịnh không nhìn Vương Linh Hoa Ä‘ang đắc ý, hắn Ä‘ang nhìn Bạch Y Linh Ä‘ang co rút bên cạnh, nhìn má»™t hồi lâu, hắn đột nhiên há»i:
- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao nhất định muốn giết Mã Không Quần ?
Từ khi Vương Linh Hoa xuất hiện, trên mặt Bạch Y Linh đã ngáºp trà n biểu tình kinh hoảng, đến khi nà ng nghe câu há»i cá»§a Phó Hồng Tuyết, ná»—i kinh hoảng cà ng Ä‘áºm đặc thêm.
Nà ng len lén liếc nhìn Vương Linh Hoa, sau đó cúi đầu cà ng thấp.
Má»™t thanh Ä‘ao cô độc, má»™t con ngưá»i cô độc Ä‘ang đứng dưới dà n phong linh.
Bá»n há» lẳng lặng ngưng thị nhìn nhau, qua má»™t hồi rất lâu mà không má»™t ai mở miệng, hạnh phúc chừng như hòa và o tiếng vá»ng cá»§a dà n phong linh trong sóng mắt hai ngưá»i.
Hết
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåñïëàòíûé, âåòåð, âèäåîíàáëþäåíèå, àíèìàöèÿ, ãîðÿùèõ, biên thà nh ðao thanh, biên thà nh Ä‘ao thanh, bien thanh dao thanh, bien thanhdao thanh, çíàêè, êàðàîêå, êèåâà, êèïåëîâ, ëîãèñòèêà, ñîáàê, ñòðèïòèç, tron bo truyen co long  |
| |