 |
|

08-08-2008, 09:52 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 15
Giết Và Bị Giết
Mệnh lệnh Vương lão tiên sinh phát ra luôn luôn chỉ cho phép phục tùng, không cho phép há»i.
Không những Ngô Thiên không há»i, Trần Văn, Lâm Quang Tăng, Mã Sa cÅ©ng không há»i, Ngô Thiên ná»™i trong thá»i gian ngắn nhất tìm ra ba ngưá»i bá»n chúng, dùng lá»i lẽ giản đơn nhất truyá»n đạt lại mệnh lệnh cá»§a Vương lão tiên sinh.
"Lão bản muốn bá»n ngươi Ä‘i giết Diệp Khai". Ngô Thiên thốt:
"Muốn ba ngưá»i bá»n ngươi đơn độc riêng biệt Ä‘i giết y".
Câu trả lá»i cá»§a ba ngưá»i bá»n chúng chỉ có má»™t chữ:
- ÄÆ°á»£c.
Do đó kế hoạch của Vương lão tiên sinh đã bắt đầu khai diễn, hơn nữa một hà nh động báo phục cũng đã triển khai.
oo Phong Linh á»c dưới cây cổ tùng ngoà i thà nh Lạp Tát vẫn sừng sững dưới ánh mặt trá»i như trước, chỉ là dà n phong linh khêu gợi sầu tương tư dưới mái hiên đã không còn treo ở đó nữa.
Thiếu phụ Phong Linh ngà y thưá»ng ngồi dưới dà n phong linh cÅ©ng không còn ngồi đó nữa.
Äồ ăn “tá»± trợ†trong Phong Linh á»c cÅ©ng không còn.
Không ai biết tại sao Phong Linh á»c đóng cá»a tiệm ? Cà ng không có ai biết thiếu phụ Phong Linh ngà y thưá»ng mắt ươm ai oán mặt nhuốm hy vá»ng đó đã bá» Ä‘i đâu ?
Ãnh mặt trá»i xuyên qua lá cây cổ tùng, tà tà đáºu và o Phong Linh á»c, Diệp Khai đứng dưới câu cổ tùng, đôi mắt chú thị nhìn Phong Linh á»c tÄ©nh lặng.
Hôm nay khà trá»i Lạp Tát tháºt tốt hiếm thấy, dương quang tuy vẫn chói lá»i như trước, lại không có khốc nhiệt đặc biệt cá»§a Biên Thà nh, cho nên gió dịu dà ng từ xa xa thổi tá»›i, dịu dà ng rúc và o tóc Diệp Khai.
Trong gió thoang thoảng mùi lá cây từ đồi núi xa xăm, Diệp Khai hÃt má»™t hÆ¡i dà i, sau đó má»›i bước bâng quÆ¡ và o Phong Linh á»c.
Chà ng Ä‘i đến cái ghế ngà y thưá»ng thiếu phụ ai oán đó hay ngồi, ngưng thị nhìn cái ghế trống không.
Xung quanh ghế còn lưu lại hương vị yên chi hoa phấn trên mặt thiếu phụ, còn thoang thoảng hương thơm thân thể của thiếu phụ.
Diệp Khai chầm cháºm ngồi xuống ghế, dùng tư thế ngà y thưá»ng thiếu phụ hay ngồi, đưa thị tuyến thẫn thá» trông vá» hướng viá»…n phương, lúc đó chà ng má»›i phát hiện Phong Linh vì sao lại chá»n chá»— ngồi đó.
Bởi vì từ đó nhìn ra, có thể thấy đến táºn đầu lá»™, cÅ©ng có thể nhìn thấy cổng thà nh Lạp Tát cổ xưa hùng vÄ©, má»™t khi có ngưá»i bước ra cá»a thà nh, Ä‘i trên con đưá»ng đó, từ đây Ä‘á»u có thể nhìn thấy hết.
Diệp Khai hiện tại đã thấy bốn ngưá»i từ táºn đầu đưá»ng Ä‘ang bước tá»›i.
Bốn ngưá»i ăn váºn tuổi tác bất đồng, nhưng Ä‘á»u là ngưá»i từng khổ luyện khinh công và kiếm thuáºt.
Nhìn từ xa xa, Diệp Khai đương nhiên không nghe thấy tiếng bước chân cá»§a bá»n chúng, nhưng chà ng có thể từ tư thế và bụi đưá»ng bốc sau chân bá»n chúng mà nhìn ra võ công cá»§a bốn ngưá»i.
Diệp Khai cà ng có thể thấy bốn ngưá»i đó tuyệt đối không phải đến Phong Linh á»c để ăn cÆ¡m, tịnh không phải bởi vì Phong Linh á»c đã đóng cá»a, mà là Diệp Khai đã nhìn ra bốn ngưá»i đó bước Ä‘i rất trầm trá»ng.
-- Má»™t ngưá»i khinh công và kiếm thuáºt rất cao thông thưá»ng Ä‘á»u không dùng thứ cước bá»™ nặng nỠđó để Ä‘i, bá»n chúng dùng thứ cước bá»™ đó, thông thưá»ng Ä‘á»u chỉ có má»™t mục Ä‘Ãch, bá»n chúng chuẩn bị Ä‘i giết ngưá»i.
Giết ai ?
Giết Phong Linh ?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên có khả năng đó, nhưng Diệp Khai biết là không phải, tịnh không phải vì Phong Linh đã không còn ở đây, mà vì cảm quan thứ sáu mà Diệp Khai đã rèn luyện bao nhiêu năm nay nói cho chà ng biết, bốn ngưá»i đó đến giết chà ng.
Äã biết bốn ngưá»i đó đến giết mình, Diệp Khai đáng lẽ nên đứng dáºy, nhưng chà ng không động, chà ng vẫn dùng tư thế đó mà ngồi, ánh mắt vẫn ngưng thị nhìn xa xăm.
Diệp Khai không động, tịnh không phải vì chà ng tin chắc có thể đối phó vá»›i bốn ngưá»i đó, mà vì chà ng muốn biết bốn ngưá»i đó vì sao lại muốn giết chà ng ?
Chà ng đến Lạp Tát, cả Phó Hồng Tuyết cÅ©ng không biết, tại sao chà ng má»›i đến có hai ngà y đã có ngưá»i muốn giết chà ng ?
Bốn ngưá»i đó là ai ?
Bá»n chúng có phải có quan hệ tá»›i việc Diệp Khai đến Lạp Tát muốn Ä‘iá»u tra Hầu Viên ? Hay là ngưá»i cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng ở Biên Thà nh phái đến ?
Diệp Khai đột nhiên đến Lạp Tát, đương nhiên là vì chuyện Vạn Mã ÄÆ°á»ng lần nà y, Bạch Y Linh mặt mà y mỹ lệ giống hệt Mã Phương Linh đã từng nói qua mưá»i năm nay nà ng luôn sống vá»›i má»™t vị Vương lão tiên sinh.
Tô Minh Minh lại nói chá»§ nhân Hầu Viên ngoà i thà nh Lạp Tát gá»i là Vương lão tiên sinh, Vương lão tiên sinh trong miệng hai ngưá»i có phải là cùng má»™t Vương lão tiên sinh không ?
Diệp Khai đến Lạp Tát vì muốn Ä‘iá»u tra rõ rà ng chuyện nà y, không tưởng tượng được má»›i sang ngà y thứ hai, đã có ngưá»i muốn đến giết chà ng.
Xem ra nước cá» Diệp Khai đến Lạp Tát lần nà y, không còn nghi ngá» gì nữa, là nước cỠđúng, không cần biết bốn ngưá»i đó là do Hầu Viên phái đến, hay là từ Vạn Mã ÄÆ°á»ng truy tung Diệp Khai mà đến, bá»n chúng đã thẳng thắn đến đối diện chà ng, Ä‘iá»u đó chứng minh Diệp Khai đã dẫm lên Ä‘uôi cá»§a bá»n chúng.
oo ÄÆ°á»ng tuy rất dà i bốn ngưá»i đó tuy bước rất nặng ná», vẫn đã mau chóng đến gần Phong Linh á»c.
Bốn ngưá»i đó nếu quả đồng thá»i xuất thá»§ công kÃch Diệp Khai, chà ng có thể đối phó không ? Diệp Khai không chắc chắn chút nà o.
Là m cho ngưá»i ta không tưởng được là bốn ngưá»i đó không Ä‘i thẳng tá»›i chá»— Diệp Khai, bá»n chúng Ä‘i đến dưới cây cổ tùng đã dừng lại, sau đó trong đám có má»™t ngưá»i trẻ tuổi anh tuấn phi thưá»ng đơn độc Ä‘i vá» phÃa Diệp Khai.
Lúc đó Diệp Khai đương nhiên đã có thể nghe được tiếng cước bá»™ và tiếng hô hấp cá»§a gã. Tiếng thở cá»§a ngưá»i trẻ tuổi đơn độc bước tá»›i đó rất cấp xúc, hÆ¡n nữa sắc mặt lại xanh lạnh, Diệp Khai láºp tức phán Ä‘oán ngưá»i trẻ tuổi nà y chắc chắn là ngưá»i rất dá»… dà ng xung động.
Thân thá»§ cá»§a gã tuy không yếu, Ä‘i giết ngưá»i cÅ©ng quyết không phải là lần thứ nhất, lại vẫn rất dá»… dà ng xung động.
Diệp Khai lẳng lặng nhìn gã bước đến bên ngoà i Phong Linh á»c, tá»›i trước cá»a sổ, sau đó nghe gã nói.
“Ta đến giết ngươiâ€. Ngưá»i trẻ tuổi thốt:
“Ngươi cÅ©ng nên biết ta đến giết ngươiâ€.
“Ta biếtâ€. Diệp Khai cưá»i đáp.
“Ta tên là Lâm Quang Tăngâ€. Ngưá»i trẻ tuổi dùng ánh mắt tuy bén nhá»n sáng quắc nhưng lại đã đục ngầu những tia máu li ti đỠtươi trừng trừng nhìn Diệp Khai:
“Ngươi tại sao còn chưa Ä‘i ra ?â€.
Diệp Khai lại cưá»i cưá»i.
“Là ngươi muốn đến giết ta, không phải ta muốn giết ngươiâ€. Diệp Khai há»i ngược Lâm Quang Tăng:
“Ta tại sao lại phải Ä‘i ra ?â€.
Lâm Quang Tăng không nói gì, hô hấp của gã cà ng cấp xúc, gã đã chuẩn bị bạt kiếm, đã chuẩn bị xông và o.
Vừa lúc kiếm cá»§a gã rút ra, gã bá»—ng nhìn thấy má»™t nắm quyá»n phảng phất rất dịu, rất nhẹ, rất nhanh, nghênh nghênh đấm tá»›i.
Gã thoái lui tránh né, đồng thá»i huy kiếm phản kÃch, động tác cá»§a gã tuyệt không thể coi là quá cháºm, kiếm quang vừa lóe lên, má»™t kiếm phản kÃch đâm vá» hướng yết hầu Diệp Khai.
Má»™t kiếm đó còn cách yết hầu Diệp Khai má»™t tấc, tay quyá»n cá»§a Diệp Khai đã đấm thẳng và o mặt gã, sau đó gã nghe thấy tiếng xương sá» cá»§a mình vỡ vụn, nhìn thấy ngưá»i mình bay bổng, rá»›t trên mặt đất xa xa dưới ánh mặt trá»i.
-- Ngươi muốn giết ta, ta không thể không giết ngươi.
Äó là đạo lý má»i ngưá»i Ä‘á»u biết, Diệp Khai biết, chà ng lại không phải là hạng ngưá»i đó, lần nà y tại sao lại có thể là m như váºy ?
Bởi vì chà ng nhất định phải là m như váºy, chà ng nếu quả không là m như váºy, ba ngưá»i đứng dưới cây cổ tùng nếu quả liên thá»§, chết có lẽ là chà ng.
Lâm Quang Tăng còn nằm dưới đất, tim vẫn còn chưa ngừng Ä‘áºp, gã chung quy đã minh bạch má»™t chuyện.
-- Là m má»™t ngưá»i bình phà m, tịnh không đáng buồn, cÅ©ng không đáng nhục.
Má»™t ngưá»i vốn rất bình phà m, nhất định muốn Ä‘i là m chuyện hắn không nên là m, đó má»›i là đáng bi ai.
Gã vốn không nên giết ngưá»i, bởi vì gã vốn không phải là kẻ giết ngưá»i, bởi vì gã quá xung động.
Má»™t ngưá»i cha là đầu bếp mẹ là bà vú, vốn nên rất bình phà m tiếp thụ sinh hoạt cá»§a mình, nếu là như váºy, gã có lẽ có thể đã khoái khoái lạc lạc sống rất lâu, có lẽ thế hệ con cháu cá»§a gã cÅ©ng có thể sống khoái khoái lạc lạc.
Gió vẫn xà o xạc.
Lá cây cổ tùng lay động, lá rÆ¡i lả tả, chá»n vá»n xung quanh ba ngưá»i dưới cây cổ tùng.
Bá»n chúng cùng Ä‘i đến vá»›i Lâm Quang Tăng, nhưng cái chết cá»§a Lâm Quang Tăng lại chừng như không có má»™t chút quan hệ gì vá»›i bá»n chúng.
Ãnh mắt bá»n chúng nhìn Diệp Khai, Diệp Khai hồi nãy má»™t quyá»n đánh chết Lâm Quang Tăng, má»—i má»™t động tác bá»n chúng Ä‘á»u không bá» sót, nhưng bá»n chúng Ä‘á»u không động Ä‘áºy.
Diệp Khai vẫn ngồi trong đó, vẫn mang thần tình uể oải thỠơ.
Qua má»™t hồi rất lâu, trong ba ngưá»i dưới cây cổ tùng có má»™t ngưá»i bước tá»›i.
Tư thế bước Ä‘i cá»§a ngưá»i đó kỳ quái phi thưá»ng, gã đương nhiên cÅ©ng muốn đến giết Diệp Khai, nhưng bá»™ dạng gã bước tá»›i lại chừng như má»™t tên há»c trò đến gặp sư trưởng, không những văn nhã quy cá»§, còn mang theo vẻ kÃnh sợ.
Diệp Khai vừa nhìn đã thấy gã là ngưá»i đã chịu sá»± giáo dưỡng rất kỹ cà ng, hÆ¡n nữa từ nhỠđã bị quản thúc rất chặt chẽ.
Nhưng trên má»™t phương diện khác mà nhìn, gã không còn nghi ngá» gì nữa là ngưá»i đáng sợ phi thưá»ng.
Cước bá»™ cá»§a gã tuy ổn trá»ng, nhưng toà n thân trên dưới Ä‘á»u đã giá»›i bị nghiêm cẩn, lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u bảo trì má»™t thứ tư thái chiến đấu, tuyệt không để cho ngưá»i ta có má»™t chút khả năng thừa cÆ¡.
Tay cá»§a gã tuy luôn luôn phóng túng, nhưng tay gã lại ká» sát quanh cán kiếm, ánh mắt gã má»™t má»±c nhìn như đóng Ä‘inh lên đôi tay Diệp Khai Ä‘ang dá»±a lan can cá»a sổ.
Có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© cao thá»§ lúc quyết đấu, má»™t ngưá»i nếu quả luôn nhìn chăm chú và o tay ngưá»i kia, tuyệt không phải là hà nh động thông minh, bởi vì những ngưá»i đó Ä‘á»u nghÄ© bất cứ ai Ä‘á»u không thể nhìn ra cái gì từ tay cá»§a đối thá»§.
Má»™t số ngưá»i nghÄ© lúc quyết chiến chá»— nên chú ý nhất là nhãn thần cá»§a đối phương, cÅ©ng có má»™t số ngưá»i nghÄ© chá»— nên chú ý nhất là biểu tình trên mặt cá»§a đối phương.
Quan niệm cá»§a những ngưá»i đó tịnh không chÃnh xác, bởi vì bá»n há» sao lãng nhiá»u Ä‘iểm:
-- Giết ngưá»i thông thưá»ng là dùng tay.
-- Tay cÅ©ng có biểu tình, cÅ©ng có thể tiết lá»™ rất nhiá»u bà máºt.
-- Có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘á»u có thể che giấu tình cảm và bà máºt cá»§a mình rất kÃn, tháºm chà có thể biến mình giống như má»™t cái xác khô không hồn, là m cho bất cứ ngưá»i nà o cÅ©ng Ä‘á»u vô phương từ ánh mắt và sắc mặt cá»§a mình nhìn ra bất cứ bà máºt nà o mà mình không chịu để ngưá»i ta biết.
Nhưng tay lại không như váºy.
-- Nếu quả mình nhìn thấy trên tay má»™t ngưá»i gân xanh vồng lên, huyết quản bá»™c lá»™, là có thể biết tâm tình cá»§a hắn nhất định rất khẩn trương.
-- Nếu quả mình nhìn thấy tay cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang phát run, , là có thể biết ngưá»i đó không những khẩn trương, mà còn khá»§ng bố, phẫn ná»™, hay kÃch động.
-- Những thứ đó Ä‘á»u vô phương khống chế che giấu, bởi vì đó hoà n toà n là những phản ứng trên sinh lý.
Cho nên má»™t cao thá»§ chân chÃnh, tá»›i lúc quyết đấu sinh tá», thứ cần chú ý nhất là tay cá»§a đối phương.
Con ngưá»i Ä‘ang bước tá»›i, không còn nghi ngá» gì nữa, là cao thá»§ kinh nghiệm phong phú, thân đã kinh qua bách chiến, không những động tác xác thá»±c, quan niệm cÅ©ng chÃnh xác phi thưá»ng.
Diệp Khai cÅ©ng nhìn gã chằm chằm, lại không nhìn tay gã, bởi vì Diệp Khai biết hạng ngưá»i đó tuyệt không thể xuất thá»§ trước, Diệp Khai chỉ há»i gã.
- Ngươi có biết ta không ?
“Ngươi tên là Diệp Khaiâ€. Ngưá»i đó hồi đáp.
- Bá»n ta có thù ?
- Không có.
- Ngươi tại sao lại muốn giết ta ?
-- Äó không phải là má»™t câu há»i hay, có rất nhiá»u kẻ Ä‘i giết ngưá»i thông thưá»ng Ä‘á»u không cần bất kỳ lý do gì.
Diệp Khai biết, lại vẫn muốn há»i, bởi vì chà ng cần có thá»i gian để thấu hiểu con ngưá»i nà y hÆ¡n.
Con ngưá»i đó cÅ©ng cùng má»™t tâm lý vá»›i Diệp Khai, cho nên má»›i trả lá»i.
“Ta muốn giết ngươi, chỉ vì ngươi là Diệp Khaiâ€. Con ngưá»i đó há»i ngược lại Diệp Khai:
“Lý do đó có đủ tốt chưa ?â€.
Há»i còn chưa dứt lá»i, Diệp Khai đã xuất thá»§ trước.
Diệp Khai xuất thá»§ trước, bởi vì chà ng biết con ngưá»i đó tuyệt đối không chịu xuất thá»§ trước.
Cái chết cá»§a đồng bạn cá»§a gã đã cấp cho gã má»™t bà i giáo huấn rất tốt, gã cÅ©ng muốn há»c hiểu Diệp Khai, muốn dÄ© dáºt đãi lao, muốn dÄ© tÄ©nh chế động.
Chỉ tiếc gã vẫn tÃnh sai má»™t Ä‘iểm -- Diệp Khai động tháºt sá»± quá nhanh, nhanh hÆ¡n trong tưởng tượng cá»§a gã xa.
Äang lúc gã nhìn thấy quyá»n cá»§a Diệp Khai bung tá»›i, gã cưá»i lạnh má»™t tiếng, huy thá»§ muốn phản công lại má»™t quyá»n, ai biết được quyá»n cá»§a Diệp Khai chợt biến má»™t cái, lại đấm thẳng và o ngá»±c gã.
“Bình†má»™t tiếng, con ngưá»i đó phát giác bao nhiên gân cốt bên ngá»±c trái cá»§a mình đã đứt Ä‘oạn, hÆ¡n nữa xương cốt gãy lìa còn đâm nháºp và o bá»™ vị tâm tạng.
Gã đến lúc lâm tá» còn tưởng không được má»™t quyá»n cá»§a Diệp Khai có thể chợt trở tay đấm và o ngá»±c cá»§a gã.
-- Chiêu thức là chết, ngưá»i má»›i là sống, má»™t quyá»n hoà n toà n đồng dạng đấm ra, thông thưá»ng có thể có háºu quả hoà n toà n bất đồng.
Dưới cây cổ tùng phảng phất có ngưá»i Ä‘ang thở dà i, thở dà i mà chừng như vá»— tay, dâng trà n ý tán thưởng.
Kẻ đến giết ngưá»i không ngá» lại có thể thở dà i như váºy sao ?
“Bá»n ngươi đương nhiên cÅ©ng là đến giết taâ€. Diệp Khai nhìn hai ngưá»i dưới cây cổ tùng:
“Bá»n ngươi cÅ©ng nên đồng thá»i xuất thá»§ cho rồi !â€.
Má»™t ngưá»i còn đứng tại đó không động Ä‘áºy, ngưá»i kia lại đã chầm cháºm bước chéo tá»›i trước.
Bước Ä‘i cá»§a y so vá»›i ngưá»i hồi nãy bị Diệp Khai đấm chết còn cháºm hÆ¡n nhiá»u.
Diệp Khai nhìn y chằm chằm, nhìn má»—i động tác cá»§a y chằm chằm, nhìn đôi mắt sáng ngá»i cá»§a y chằm chằm, Diệp Khai chợt phát giác mình đã lầm.
Con ngưá»i nà y tịnh không phải đến để giết chà ng, ngưá»i kia má»›i là chá»§ lá»±c công kÃch, ngưá»i nà y chỉ bất quá chuyển hướng sá»± chú ý cá»§a Diệp Khai, y không có kiếm, cÅ©ng không có sát khÃ.
Còn ngưá»i kia đâu ?
Lúc Diệp Khai chăm chú nhìn y bước tá»›i, ngưá»i còn lại không ngỠđã biến mất.
Má»™t ngưá»i có máu có thịt, tuyệt không thể đột nhiên biến mất, chỉ bất quá ai cÅ©ng không biết gã đã Ä‘i đâu mất.
Ngưá»i thứ ba đã bước tá»›i ngoà i cá»a, nhà n nhã đứng đó, hoà n toà n ôm thái độ bà ng quan quan sát phản ứng cá»§a Diệp Khai bên trong, trong đôi mắt sáng quắc tháºm chà còn có vẻ giá»…u cợt không quan tâm.
Con ngưá»i đó tuy cùng đến vá»›i ba ngưá»i kia, lại chừng như căn bản không để sá»± sống chết cá»§a bá»n chúng trong tâm, y phảng phất chỉ bất quá muốn nhìn xem Diệp Khai là m sao ứng phó bá»n chúng.
Y đương nhiên không phải là bằng hữu cá»§a Diệp Khai, nhưng y lại không giống cừu địch cá»§a Diệp Khai, thứ thái độ rất kỳ quái đó, vừa kỳ quái vừa ám muá»™i, giống như bá»™ y phục xám xịt trên thân y váºy.
Thái độ cá»§a Diệp Khai cÅ©ng rất kỳ quái, chà ng má»™t má»±c Ä‘ang chú ý ngưá»i áo xám đứng trước cá»a sổ, đối vá»›i đối thá»§ đáng sợ đột nhiên biến mất không ngá» chừng như tịnh không để ý tá»›i. Chà ng không ngá» còn cưá»i cưá»i rất khách khà vá»›i vá»›i áo xám, ngưá»i áo xám không ngá» cÅ©ng cưá»i cưá»i vá»›i chà ng, không ngá» còn hướng Diệp Khai há»i má»™t câu:
- Ngươi khá»e chứ ?
“Ta không được khá»eâ€. Diệp Khai cố ý thở dà i:
“Ta Ä‘ang ngồi thoải mái ngắm phong cảnh ở đây, lại có ngưá»i vô duyên vô cá»› đến giết ta, ta là m sao mà khá»e cho được ?â€.
Ngưá»i áo xám cÅ©ng thở dà i, không những biểu thị đồng ý, hÆ¡n nữa còn biểu thị đồng tình.
“Nếu quả ta Ä‘ang ngồi thoải mái trên ghế, chợt có ba ngưá»i đến muốn giết ta, ta cÅ©ng có cảm giác như váºyâ€.
“Ba ngưá»i ?†Diệp Khai há»i:
“Chỉ có ba ngưá»i muốn giết ta ?â€.
- Chỉ có ba ngưá»i.
“Còn ngươi ?†Diệp Khai há»i:
“Ngươi không phải đến giết ta ?â€.
“Ngươi đáng lẽ nên nháºn ra ta không phải đến giết ngươiâ€. Ngưá»i áo xám lại cưá»i cưá»i vá»›i Diệp Khai:
“Bá»n ta vô oán vô cừu, ta tại sao lại muốn giết hại ngươi ?â€.
“Bá»n chúng cÅ©ng vô oán vô cừu vá»›i ta, bá»n chúng tại sao lại muốn giết ta ?†Diệp Khai há»i ngược.
- Bá»n chúng phụng mệnh mà đến.
“Phụng mệnh ai ?†Diệp Khai há»i:
“Mã Không Quần ? Hay là Vương lão tiên sinh chá»§ nhân Hầu Viên ?â€.
Ngưá»i áo xám mỉm cưá»i để hồi đáp câu há»i đó:
- Không cần biết ra sao, hiện tại trong ba ngưá»i bá»n chúng đã có hai ngưá»i chết dưới quyá»n cá»§a ngươi.
- Còn ngưá»i thứ ba ?
“Ngưá»i thứ ba đương nhiên là ngưá»i đáng sợ nhấtâ€. Ngưá»i áo xám đáp:
“So vá»›i hai ngưá»i trước còn đáng sợ hÆ¡n nhiá»uâ€.
- á»’ ?
“Ngưá»i thứ nhất tên là Lâm Quang Tăng, ngưá»i thứ hai là Trần Vănâ€. Ngưá»i áo xám thốt:
“Kiếm pháp cá»§a bá»n chúng Ä‘á»u không tệ, kinh nghiệm giết ngưá»i cÅ©ng rất phong phú, ta tháºt sá»± không tưởng tượng được ngươi có thể gặp bá»n chúng mà vẫn không xuất tuyệt chiêu, chỉ dùng tay kết liá»…u tÃnh mạng cá»§a bá»n chúngâ€.
Diệp Khai mỉm cưá»i, cưá»i rất khoan khoái.
“Nhưng ngưá»i thứ ba lại khácâ€. Ngưá»i áo xám thốt.
- á»’ ?
- Ngưá»i thứ ba má»›i chân chÃnh là ngưá»i hiểu cách giết ngưá»i.
- á»’ ?
“Hai ngưá»i trước chết dưới quyá»n cá»§a ngươi, bởi vì bá»n chúng không biết ngưá»i biết taâ€. Ngưá»i áo xám thốt:
“Bá»n chúng không những coi mình quá cao, hÆ¡n nữa còn đánh giá ngươi quá thấpâ€.
-- Äó là đại kị cá»§a ngưá»i luyện võ, khinh địch là chết.
“Nhưng ngưá»i thứ ba đối vá»›i xuất thân, gia thế, và kinh nghiệm, võ công cá»§a ngưá»i, Ä‘á»u rõ như lòng bà n tay mìnhâ€. Ngưá»i áo xám thốt:
“Bởi vì trước khi gã đến đây đã Ä‘em con ngưá»i ngươi nghiên cứu triệt để, hÆ¡n nữa hồi nãy còn quan sát rõ rà ng động tác ngươi xuất thá»§ giết ngưá»iâ€.
Diệp Khai thừa nháºn Ä‘iểm đó.
“Nhưng còn ngươi ?†Ngưá»i áo xám lại há»i Diệp Khai:
“Ngươi đối vá»›i ngưá»i đó biết được bao nhiêu ?â€.
- Ta một điểm cũng không biết.
“Cho nên ngươi trên phương diện đó đã rÆ¡i và o thế hạ phongâ€. Ngưá»i áo xám thở dà i.
Diệp Khai cÅ©ng thừa nháºn Ä‘iểm đó.
“Ngươi có biết gã Ä‘ang ở đâu không ?†Ngưá»i áo xám lại há»i:
“Có nhìn thấy gã không ?â€.
“Ta nhìn không thấyâ€. Diệp Khai thốt:
“Bất quá ta có lẽ có thể Ä‘oán raâ€.
- Ở đâu ?
“Gã nhất định đã đến đằng sau lưng taâ€. Diệp Khai đáp:
“Hồi nãy khi ta táºp trung tinh thần chú tâm lên ngưá»i ngươi, gã Ä‘i vòng ra sau căn ốcâ€.
“Ngươi Ä‘oán không saiâ€. Trong mắt ngưá»i áo xám lá»™ vẻ tán thưởng.
“Hiện tại có lẽ gã đã đứng sau lưng ta, có lẽ khoảng cách đã rất gầnâ€. Diệp Khai thốt:
“Có lẽ vừa nhấc tay đã có thể giết taâ€.
- Cho nên ngươi một mực không dám quay đầu nhìn ?
“Ta tháºt sá»± không dám quay đầuâ€. Diệp Khai thở dà i:
“Bởi vì ta nếu quả quay đầu lại nhìn, trên thân nhất định có thể chá»— hở lá»™ ra, gã có thể chá»›p cÆ¡ há»™i giết taâ€.
- Ngươi không muốn cho gã cơ hội đó ?
- Không muốn.
“Nhưng ngươi cho dù không quay đầu lại, gã cÅ©ng có cÆ¡ hợi có thể giết ngươi như váºyâ€. Ngưá»i áo xám thốt:
“Từ sau lưng xuất thá»§ giết ngưá»i luôn luôn dá»… dà ng hÆ¡n đâm trước mặtâ€.
- Tuy dễ dà ng một chút cũng không thể coi là quá dễ.
- Tại sao ?
- Bởi vì ta không phải là ngưá»i chết, ta còn có tai để nghe.
- Có phải nghe tiếng gió lúc gã xuất thủ ?
- Phải.
- Nếu quả gã xuất thá»§ rất cháºm, căn bản đâu có tiếng gió ?
“Không cần biết gã xuất thá»§ cháºm cỡ nà o, ta luôn có thể có cảm giácâ€. Diệp Khai Ä‘iá»m đạm đáp:
“Ta Ä‘i lại giang hồ đã mưá»i mấy năm, nếu quả cả má»™t chút cảm giác cÅ©ng không có, ta là m sao có thể sống tá»›i hiện tại ?â€.
- Có lý.
“Cho nên gã nếu quả muốn xuất thá»§ giết ta, nhất định phải đắn Ä‘o háºu quảâ€. Diệp Khai thốt.
“Háºu quả ?†Ngưá»i áo xám há»i:
“Háºu quả gì ?â€.
“Gã muốn cái mạng cá»§a ta, ta cÅ©ng có thể muốn mạng gãâ€. Thanh âm cá»§a Diệp Khai vẫn Ä‘iá»m đạm như trước:
“Cho dù gã có thể giết ta dưới kiếm cá»§a gã, ta cÅ©ng tuyệt không để gã sống trở vá»â€.
Ngưá»i áo xám nhìn chà ng chằm chằm má»™t hồi rất lâu:
- Ngươi tháºt sá»± tin chắc váºy ?
“Phảiâ€. Diệp Khai đáp:
“Không những ta tin mình chắc chắn là m được, cả gã cÅ©ng nhất định tin là váºyâ€.
- Tại sao ?
- Nếu quả gã không nghĩ ta có lòng tin đó, tại sao đợi đến bây giỠvẫn còn chưa xuất thủ ?
“Có lẽ gã còn đợiâ€. Ngưá»i áo xám thốt:
“Äợi đến lúc có cÆ¡ há»™i tốt hÆ¡n má»›i xuất thá»§â€.
- Gã đợi không được đâu.
“Váºy thì ngươi không nên nói chuyện vá»›i taâ€. Ngưá»i áo xám thốt.
- Tại sao ?
- Vô luáºn là ai khi nói chuyện, lá»±c chú ý Ä‘á»u khó tránh khá»i bị phân tán, lúc đó gã đã có cÆ¡ há»™i.
Diệp Khai mỉm cưá»i, chợt há»i ngưá»i áo xám:
“Ngươi có biết hồi nãy xung quanh đây phát sinh chuyện gì không ?â€.
“Không biếtâ€. Ngưá»i áo xám đáp.
“Ta biếtâ€. Diệp Khai thốt:
“Lúc ngươi Ä‘i đến đây, trên cây cổ tùng có má»™t con sóc chui và o hốc, là m rung sáu chiếc lá, trong đó có hai chiếc rÆ¡i xuống. Khi bá»n ta bắt đầu nói chuyện, trên vùng đất hoang bên trái có má»™t con rắn nuốt má»™t con chuá»™t đồng, má»™t con chồn lông và ng hồi nãy phóng băng qua con đưá»ng trước mặt, căn nhà đằng sau có hai vợ chồng vừa má»›i gây gổâ€.
Cà ng nói ngưá»i áo xám cà ng thất kinh, y giáºt mình há»i Diệp Khai:
- Ngươi nói có tháºt không ?
“Tháºtâ€. Diệp Khai đáp:
“Không cần biết ta Ä‘ang là m gì, động tÄ©nh ná»™i trong vòng hai chục trượng xung quanh Ä‘á»u không thoát khá»i tai mắt taâ€.
Ngưá»i áo xám thở dà i.
“CÅ©ng may ta không phải đến giết ngươiâ€. Ngưá»i áo xám cưá»i khổ:
“Nếu không hiện tại ta có lẽ cÅ©ng đã chết dưới quyá»n cá»§a ngươiâ€.
Diệp Khai tịnh không phá»§ nháºn.
Ngưá»i áo xám lại há»i:
- Ngươi đã biết rõ gã muốn giết ngươi, đã biết rõ gã đang đằng sau lưng ngươi, tại sao lại không tranh tiên xuất thủ giết gã ?
“Bởi vì ta không gấp, ngưá»i gấp là gãâ€. Diệp Khai cưá»i cưá»i:
“Là gã muốn giết ta, không phải ta muốn giết gã, ta đương nhiên nhẫn nại hÆ¡n gãâ€.
“Ta bá»™i phục ngươi, tháºt sá»± bá»™i phục ngươiâ€. Ngưá»i áo xám lại thở dà i:
“Nếu quả bá»n ta không phải tương kiến dưới tình huống như vầy, ta tháºt sá»± hy vá»ng có thể kết giao má»™t bằng hữu như ngươiâ€.
- Hiện tại bá»n ta tại sao không thể kết giao bằng hữu ?
“Bởi vì ta cùng bá»n chúng đếnâ€. Ngưá»i áo xám đáp:
“Ngươi Ãt nhiá»u gì khó lòng tránh khá»i có dạ đỠphòng taâ€.
“Ngươi đã lầm !†Diệp Khai thốt:
“Nếu quả ta nhìn không ra dụng tâm cá»§a ngươi, là m sao có thể nói chuyện vá»›i ngươi ?â€.
“Ngươi hiện tại vẫn có thể kết giao bằng hữu vá»›i ta ?†Ngưá»i áo xám há»i má»™t cách ngạc nhiên.
- Tại sao lại không thể ?
“Nhưng ngươi căn bản vốn không biết ta là ngưá»i ra saoâ€. Ngưá»i áo xám thốt:
“Ngươi tháºm chà không biết ta tên gì ?â€.
- Ngươi có thể nói cho ta biết không ?
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là có thểâ€. Ngưá»i áo xám mỉm cưá»i, cưá»i rất thoải mái:
“Ta tên là Mã Saâ€.
- Mã Sa ?
Cái tên đó đương nhiên không thể là m cho Diệp Khai kinh ngạc hay hoà i nghi, trong đám bằng hữu cá»§a Diệp Khai có rất nhiá»u ngưá»i tên há» còn kỳ quái hÆ¡n tên cá»§a ngưá»i nà y nhiá»u.
“Ta tên là Diệp Khaiâ€. Diệp Khai thốt:
“Diệp là thụ diệp , Khai trong khai tâm â€.
“Ta biếtâ€. Mã Sa thốt:
“Ta đã từng nghe qua danh tánh cá»§a ngươiâ€.
Y chầm cháºm bước tá»›i má»™t bước, trong tay y vẫn không có kiếm, trên dưới toà n thân vẫn không nhìn thấy má»™t chút sát khà gì.
Y Ä‘i vá» phÃa Diệp Khai, chỉ bất quá muốn bắt tay Diệp Khai, biểu thị chút thân cáºn, đó vốn là chuyện rất tá»± nhiên, bởi vì Diệp Khai cÅ©ng đã coi y như bằng hữu rồi.
Diệp Khai vốn là ngưá»i rất thÃch kết giao bằng hữu, vốn đã không đỠphòng Mã Sa, hiện tại đương nhiên cà ng không đỠphòng.
Khi Mã Sa đi tới trước mặt Diệp Khai, sắc mặt y chợt tái nhợt, chợt thất thanh la lên:
- Coi chừng, coi chừng đằng sau !
Diệp Khai nhịn không được phải quay đầu lại.
-- Vô luáºn là ai dưới tình huống đó Ä‘á»u nhịn không được phải quay đầu lại.
Giữa giây phút Diệp Khai quay đầu nhìn lại đó, Mã Sa đột nhiên rút ra một thanh kiếm từ trong ống tay áo.
Một thanh nhuyễn kiếm dùng sắt tinh chất luyện thà nh, rung rung trong gió như con độc xà đâm thẳng và o ót trái của Diệp Khai.
Ót trái.
Diệp Khai quay đầu sang phải nhìn ra đằng sau, dưới tình huống đó, ót trái cá»§a chà ng đương nhiên là má»™t “không mônâ€.
“Không mônâ€, chá»— hở, là má»™t thứ thuáºt ngữ ngưá»i giang hồ quen dùng, bá»™ vị trên cÆ¡ thể có ý nói đến giống như má»™t căn phòng trống không không có cá»a hoà n toà n không phòng bị, chỉ cần mình cao hứng, mình có thể tiến và o bất cứ chá»— nà o bất cứ lúc nà o.
NÆ¡i ót trái cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u có mạch máu chÃnh, nÆ¡i chá»§ yếu để máu huyết lưu thông trên ngưá»i, nếu quả mạch máu chÃnh đó bị cắt đứt, tất chảy máu không ngừng, không thể cứu được.
Một sát thủ có kinh nghiệm, còn chưa đến lúc tuyệt đối tin chắc, tuyệt không xuất thủ, Mã Sa không còn nghi ngỠgì nữa đã nắm chắc cơ hộ hạ thủ tốt nhất.
Äó là cÆ¡ há»™i y tá»± mình chế tạo ra, y tháºt sá»± tin má»™t kiếm cá»§a mình tuyệt không thể thất thá»§, bởi vì tin chắc như váºy, cho nên căn bản không thèm nghÄ© tá»›i đưá»ng lui cho mình.
Cho nên y đã chết.
oo Diệp Khai rõ rà ng đã hoà n toà n không có tâm ý đỠphòng, hÆ¡n nữa hoà n toà n không còn đất tránh né, Mã Sa nhìn đúng Ä‘iểm đó, khi má»™t kiếm cá»§a y đâm ra, cảm giác trong tâm khoái trá như má»™t ngưá»i câu cá có cảm giác cần câu Ä‘ang trì kéo, biết cá đã cắn câu.
Không tưởng tượng được giữa một sát na đó, tay Diệp Khai đột nhiên giương ra, từ một bộ vị Mã Sa tuyệt đối không tưởng tượng nổi mà giương ra.
Sau đó Mã Sa nghe thấy Ä‘ao thanh rÃt gió, tiếng Ä‘ao phong phá không bắn ra.
Äao thanh !
Mã Sa chỉ nghe thấy đao thanh, y không nhìn thấy đao.
Y căn bản không nhìn thấy Ä‘ao, hay Ä‘ao quang, y chỉ nghe thấy Ä‘ao thanh, sau đó ngưá»i y đã ngã gục.
Kiếm của Mã Sa còn đâm chưa tới ót Diệp Khai, y chợt có cảm giác trên cổ của mình có một cơn đau bi thống.
Y đương nhiên biết đó là cảm giác khi bị đao đâm thấu, nhưng y căn bản không nhìn thấy đao của Diệp Khai.
Y đương nhiên biết rõ Diệp Khai là truyá»n nhân duy nhất cá»§a Tiểu Lý Phi Äao.
Tiểu Lý Phi Äao, lệ bất hư phát.
Gần trăm năm nay trong giang hồ chưa từng có ai hoà i nghi câu nói đó.
Từ sau khi Thượng Quan Kim Hồng chết dưới phi đao của Lý Tầm Hoan, cà ng không có ai có thể hoà i nghi.
Lúc khoảng cách giữa mÅ©i kiếm cá»§a Mã Sa và ót cá»§a Diệp Khai chỉ còn má»™t tấc, phi Ä‘ao cá»§a Diệp Khai đã đâm xuyên cổ há»ng y.
Gần sát chỉ thiếu một tấc.
Một tấc đã quá đủ.
-- Khoảng cách giữa sống và chết, thông thưá»ng còn ngắn hÆ¡n má»™t tấc, giữa thắng phụ thà nh bại thông thưá»ng cÅ©ng cà ng ngắn hÆ¡n má»™t tấc.
Giữa thắng phụ thà nh bại đã má»ng manh tá»›i như váºy, cho nên con ngưá»i hà tất phải tranh Ä‘oạt hÆ¡n thua ?
MÅ©i kiếm lạnh ngắc dán sát cổ Diệp Khai, tay cầm kiếm cá»§a Mã Sa đã hoà n toà n cứng đơ, trên cổ há»ng gã ghim ngáºp má»™t mÅ©i phi Ä‘ao xem ra rất bình phà m, rất bình phà m.
Phi đao dà i ba tấc bảy phân.
Vết thương trên cổ há»ng Mã Sa lúc nà y má»›i có máu tươi từng giá»t từng giá»t phún ra, ánh mắt cá»§a gã lại trà n đầy nét ngá» vá»±c không tin và khá»§ng bố.
Diệp Khai không quay đầu, chà ng đương nhiên tin tưởng một đao của mình tuyệt không thể thất thủ.
-- Tiểu Lý Phi Äao có lần nà o thất thá»§ qua đâu ?
Nhưng Diệp Khai lại nghe thấy một tiếng thở dà i, một trà ng tiếng vỗ tay.
“Tuyệt vá»iâ€. Má»™t thanh âm thở dà i rất bình phà m:
“Tuyệt luânâ€.
Thanh âm cách Diệp Khai rất xa, cho nên Diệp Khai quay mình, vừa quay đầu chà ng đã nhìn thấy má»™t ngưá»i rất bình phà m đứng xa xa dưới cây cổ tùng.
Con ngưá»i đó đương nhiên là ngưá»i hồi nãy bá»—ng thất tung, con ngưá»i đó đương nhiên cÅ©ng là ngưá»i truyá»n đạt mệnh lệnh cá»§a Vương lão tiên sinh, Ngô Thiên.
“Ta vốn đã nghÄ© ngươi nhất định không sống nổiâ€. Ngô Thiên lại thở dà i:
“NghÄ© không ra ngưá»i chết không ngá» lại là yâ€.
Diệp Khai cưá»i cưá»i.
“Ngươi từ khi nà o má»›i nghÄ© ra y má»›i chân chÃnh là ngưá»i thứ ba muốn giết ngươi ?â€.
Ngô Thiên há»i.
“Lúc y bước tá»›iâ€. Diệp Khai đáp.
“Lúc y bước tá»›i ?†Ngô Thiên há»i:
“Lúc đó cả ta cÅ©ng nghÄ© ngươi đã chịu kết giao bằng hữu vá»›i y, ngươi là m sao lại có thể nghÄ© ra là y muốn giết ngươi ?â€.
- Bởi vì bước Ä‘i cá»§a y quá cẩn tháºn, chừng như sợ đạp chết kiến váºyâ€.
- Cẩn tháºn má»™t chút có gì là không tốt ?
“Chỉ có má»™t Ä‘iểmâ€. Diệp Khai đáp:
“Ngưá»i giang hồ như bá»n ta, cho dù đạp chết bảy tám trăm con kiến cÅ©ng không mà ng tá»›i, y bước Ä‘i quá cẩn tháºn như váºy, chỉ bất quá vì y vẫn còn Ä‘ang đỠphòng taâ€.
Ngô Thiên đang lắng nghe.
“Chỉ có ngưá»i tâm lý muốn Ä‘i hại ngưá»i ta, má»›i có thể lo đỠphòng ngưá»i taâ€. Diệp Khai thốt.
- á»’ ?
“Ta đã từng trải qua thứ kinh nghiệm đóâ€. Diệp Khai thốt:
“Ngưá»i bị gạt gẫm mắc mưu thông thưá»ng Ä‘á»u là ngưá»i không muốn hại ngưá»i khácâ€.
- Tại sao ?
“Bởi vì bá»n há» không có ý hại ngưá»i, cho nên má»›i không có tâm địa đỠphòng ngưá»i taâ€. Diệp Khai Ä‘iá»m đạm đáp:
“Nếu quả ngươi cÅ©ng từng trải qua thứ kinh nghiệm đó, ngươi có thể sẽ hiểu rõ ý tứ cá»§a taâ€.
“Ta minh bạch ý tứ cá»§a ngươi, nhưng ta còn chưa có kinh nghiệm đóâ€. Ngô Thiên thốt:
“Bởi vì ta từ đó tá»›i giá» chưa từng tin tưởng bất cứ ngưá»i nà oâ€.
Gã nhìn Diệp Khai, lại cưá»i nói:
- Có lẽ bởi vì ngươi từng trải qua thứ kinh nghiệm đó, đã chịu đựng những giáo huấn thảm thống, cho nên hiện tại ngươi mới không chết.
“Có lẽ váºyâ€. Diệp Khai đáp nhìn Ngô Thiên, cưá»i thốt:
“Lần đầu mình ngu, là lá»—i cá»§a ngưá»i, lần thứ hai mình ngu, là lá»—i cá»§a mình. Nếu quả sau khi ta đã há»c qua má»™t lần, còn không biết cảnh giá»›i, ta tháºt sá»± đáng chếtâ€.
- Nói rất hay.
“Còn ngươi ?†Diệp Khai chợt há»i Ngô Thiên:
“Ngươi có phải đến giết ta không ?â€.
- Không.
- Ngươi không phải cùng Ä‘i vá»›i bá»n chúng sao ?
“Phảiâ€. Ngô Thiên đáp:
“Chỉ bất quá nháºn mệnh lệnh khác vá»›i bá»n chúngâ€.
- á»’ ?
“Ba ngưá»i bá»n chúng phụng mệnh Ä‘i giết ngươi, ta chỉ bất quá phụng mệnh đến xemâ€.
- Xem cái gì ?
“Xem toà n bá»™ quá trìnhâ€. Ngô Thiên đáp:
“Không cần biết là bá»n chúng giết ngươi, hay là ngươi giết bá»n chúng, ta Ä‘á»u phải xem cho rõ rõ rà ng rà ngâ€.
- Hiện tại ngươi có phải đã xem rất rõ ?
- Phải.
- Váºy hiện tại có phải ngươi nên Ä‘i ?
“Phảiâ€. Ngô Thiên đáp:
“Chỉ bất quá ta còn phải xin ngươi má»™t chuyệnâ€.
- Cứ nói.
“Ta muốn mang bá»n chúng vá»â€. Ngô Thiên đáp:
“Không cần biết bá»n chúng sống hay chết, ta Ä‘á»u phải mang bá»n chúng vá»â€.
Diệp Khai cưá»i cưá»i.
“Lúc bá»n chúng còn sống đối vá»›i ta không có má»™t chút hữu dụng gì, chết rồi còn có thể dùng gì nữa chứ ?†Diệp Khai đáp:
“Chỉ bất quá ta hy vá»ng ngươi có thể là m cho ta má»™t chuyệnâ€.
- Xin cứ nói !
“Không cần biết là ai phái ngươi đến, ta hy vá»ng ngươi trở vá» nói vá»›i y, kêu y nên bảo trá»ng lấy mìnhâ€. Diệp Khai thốt:
“Äợi đến khi ta gặp y, hy vá»ng y còn sống an nhiên khá»e mạnhâ€.
“Y có thể là m váºyâ€. Ngô Thiên đáp:
“Y luôn luôn bảo trá»ng ngưá»i mình rất kỹ cà ngâ€.
“Váºy thì cá»±c tốtâ€. Diệp Khai cưá»i cưá»i:
“Ta tháºt sá»± hy vá»ng y có thể sống đợi đến khi ta gặp yâ€.
“Ta có thể bảo đảm y tạm thá»i vẫn không thể chếtâ€. Ngô Thiên cÅ©ng cưá»i cưá»i:
“Ta còn có thể bảo đảm ngươi rất mau chóng gặp được yâ€.
Hết hồi 15.
|

08-08-2008, 09:55 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 16
à Äồ Cá»§a Vương Lão Tiên Sinh
Vương lão tiên sinh đương nhiên không thể vô duyên vô cớ mà chết.
Lão luôn luôn tin tưởng lão tuyệt đối có thể sống lâu hÆ¡n bất cứ ngưá»i nà o cùng cỡ niên ká»· vá»›i lão.
Lão luôn luôn tin tưởng kim tiá»n là vạn năng, luôn luôn nghÄ© trên thế giá»›i không có chuyện gì kim tiá»n mua không được, tháºm chà bao quát luôn cả sức khá»e và sinh mệnh.
“Số sáuâ€, “số mưá»i sáuâ€, “số hai mươi sáu†đá»u đã chết, Ä‘á»u chết trong tay Diệp Khai, không ngoà i ý liệu cá»§a Vương lão tiên sinh chút nà o.
Cái chết cá»§a ngưá»i bá»n chúng, xem chừng vốn là chuyện trong ý liệu cá»§a lão.
- Lão biết rõ ba ngưá»i bá»n chúng nhất định chết, tại sao còn muốn sai ba ngưá»i bá»n chúng Ä‘i chết ? Tại sao không để ba ngưá»i bá»n chúng đồng thá»i xuất thá»§ ? Äiểm đó cả Ngô Thiên cÅ©ng không quá minh bạch, gã chỉ minh bạch chuyện Vương lão tiên sinh giao cho gã là m, gã nhất định phải là m.
Vương lão tiên sinh muốn gã mang ba ngưá»i đó trở vá», không cần biết là sống hay là chết, Ä‘á»u phải mang trở vá».
Ngô Thiên đã là m váºy.
“Nếu quả bá»n chúng Ä‘á»u đã chết trong tay Diệp Khai, ta nhất định ná»™i trong bốn canh giá» phải nhìn thấy thi thể cá»§a bá»n chúngâ€.
Trước khi Ngô Thiên Ä‘i, Vương lão tiên sinh Ä‘iá»m đạm dặn dò chuyện đó, chuyện đó là chuyện không dá»… gì là m, nhưng Ngô Thiên cÅ©ng đã là m được.
Bá»n chúng chết lúc chÃnh ngá», đến hoà ng hôn Vương lão tiên sinh đã nhìn thấy thi thể cá»§a bá»n chúng.
oo Tịch dương vần vũ trên thác nước, ánh kim lóe động, dòng thác bắn tung tóe.
Tô Minh Minh lẳng lặng lắng nghe Diệp Khai kể, trầm tư má»™t hồi rất lâu má»›i ngẩng đầu há»i Diệp Khai:
- Không cần biết ngưá»i đó là ai, y đã muốn ba ngưá»i đó đến giết chà ng, tại sao lại không muốn bá»n chúng đồng thá»i xuất thá»§ ?
“Vốn lúc đầu ta cÅ©ng nghÄ© không ra Ä‘iểm đóâ€. Diệp Khai đáp:
“Nhưng hiện tại ta đã minh bạch rồiâ€.
- Chà ng nói đi !
“Y phái ba ngưá»i đó đến, là để thá» nghiệm võ công cá»§a taâ€. Diệp Khai đáp:
“Lá»™ số kiếm pháp võ công cá»§a ba ngưá»i đó hoà n toà n bất đồng, phương pháp giết ngưá»i cÅ©ng không giống nhauâ€.
“Y phái bá»n chúng đến, là vì muốn xem chà ng là m sao xuất thá»§ giết bá»n chúng ?â€.
Tô Minh Minh há»i.
Diệp Khai gáºt đầu.
- Nhưng y đã muốn coi chà ng xuất thủ, tại sao không thân hà nh đến ?
“Không cầnâ€. Diệp Khai đáp:
“Y không cần ra mặtâ€.
- Tại sao ?
“Y chỉ cần xem được ba thi thể đó trong vòng hôm nay là đủ rồiâ€. Diệp Khai đáp.
- Tôi không hiểu.
“Bởi vì y chỉ cần xem vết thương trà mạng cá»§a bá»n chúng là đã có thể nhìn thấy cách ta xuất thá»§â€. Diệp Khai đáp:
“CÅ©ng như năm xưa Bạch Vân Thà nh Chá»§ Diệp Cô Thà nh má»™t kiếm cắt Ä‘oạn má»™t cà nh hoa, Tây Môn Xuy Tuyết từ vết chém trên cà nh hoa đó đã thấy được sá»± thâm thiển cá»§a kiếm pháp cá»§a yâ€.
- Äó không phải là truyá»n thuyết, cÅ©ng không phải là thần thoại, má»™t vị cao thá»§ chân chÃnh, tuyệt đối có thể đạt đến mức đó, tuyệt đối có thể từ miệng vết thương xem ra chiá»u sâu cá»§a võ công má»™t ngưá»i.
“Nhưng y nhất định phải ná»™i trong bốn canh giá» nhìn thấy thi thểâ€. Diệp Khai nói tiếp:
“Nếu không thá»i gian nếu quả để trôi qua quá lâu, vết thương có thể co thắt biến hìnhâ€.
Tô Minh Minh lại trầm tư một hồi, chợt thốt:
- Tôi không hiểu.
- Nà ng không hiểu chuyện gì ?
- Tôi đã biết mục Ä‘Ãch cá»§a y là muốn xem võ công cá»§a chà ng, chà ng vì sao vẫn phải xuất thá»§ ?
“Thứ nhất, ba ngưá»i đó nếu quả liên thá»§ xuất kÃch, ta vị tất có thể ứng phó được.
Thứ hai, lúc đó ta còn chưa biết mục Ä‘Ãch cá»§a yâ€. Diệp Khai cưá»i đáp:
“Ta nhá» và o chuyện ngưá»i thứ tư nói muốn Ä‘em thi thể cá»§a bá»n chúng vá» má»›i nghÄ© raâ€.
- Lúc nghĩ ra vẫn không quá muộn, sao chà ng còn để gã đem thi thể đi ?
“Bởi vì ta muốn biết y tháºt ra là ai ?†Diệp Khai đáp.
- Chà ng muốn theo dõi ngưá»i thứ tư Ä‘ang chuyển váºn thi thể để truy ra nÆ¡i hạ lạc cá»§a y ?
- Äúng.
- Váºy chà ng có truy ra không ?
- Nà ng nói thỠcoi ?
oo “Vô luáºn dưới bất kỳ tình huống nà o cÅ©ng Ä‘á»u không thể để ngưá»i ta truy ra hà nh tung cá»§a ngươiâ€.
Câu nói đó, Vương lão tiên sinh tịnh không dặn dò Ngô Thiên, nhưng Ngô Thiên lại biết.
Muốn là m được chuyện đó, đương nhiên là má»™t chuyện rất khó khăn, Diệp Khai tuyệt không phải là má»™t tên khá», chà ng nhất định có thể biết rõ mục địch Ngô Thiên váºn chuyện thi thể.
Diệp Khai nếu quả muốn theo dõi má»™t ngưá»i, trên thế gian đại khái không có ai có thể trốn tránh được.
Nhưng khi Ngô Thiên gặp lại Vương lão tiên sinh, gã tháºt sá»± tin không có ai có thể theo dõi gã đến đó truy ra nÆ¡i hạ lạc cá»§a Vương lão tiên sinh.
Gã tháºm chà còn có thể Ä‘em đầu gã ra đánh cá.
Gã tại sao lại có thể tin chắc như váºy ?
oo Diệp Khai đương nhiên không thể bá» qua bất cứ chá»— nà o Ngô Thiên Ä‘i qua, bất cứ chuyện gì Ngô Thiên là m qua, tháºm chà cả những chi tiết nhá» nhặt xem chừng không quan trá»ng, Diệp Khai Ä‘á»u không bá» qua.
Ngô Thiên dùng má»™t cá»— xe lá»›n mướn trong chợ để chở ba thi thể cá»§a bá»n Lâm Quang Tăng Ä‘i.
Äêm hôm qua gã đã mướn sẵn cá»— xe đó, trả tiá»n gấp sáu lần lúc bình thưá»ng cho ngưá»i đánh xe, dặn ngưá»i đánh xe đợi cả đêm ở vùng phụ cáºn.
Lão Trương đánh xe là m nghá» nà y đã hai ba chục năm, tuyệt đối không có quan hệ gì vá»›i bá»n chúng.
Trong thà nh Lạp Tát, tiệm quan tà i lá»›n nhất tên là “Liá»…u Châu Lâm Kýâ€.
Quá chÃnh ngá» không lâu, Ngô Thiên đã mang ba thi thể cá»§a bá»n chúng đến “Liá»…u Châu Lâm Kýâ€, xuất ra má»™t số tiá»n gấp ba mức bình thưá»ng, mua lại ba cá»— quan tà i gá»— thượng hảo hạng mà ba ngưá»i khác đã đặt mua từ trước.
Gã thân hà nh giám sát tên đạo tỳ cá»§a tiệm “Liá»…u Châu Lâm Ký†đem ba thi thể nháºp liệm, tuy dùng hương liệu chống thối rữa tốt nhất, lại không cho phép ai động đến thi thể bá»n chúng, tháºm chà cả cá»™t vải liệm cÅ©ng không cho.
Sau đó gã thân hà nh áp giải ba cá»— quan tà i đó đến nghÄ©a địa lá»›n nhất dưới chân núi ngoại thà nh, mang má»™t thầy phong thá»§y có danh tiếng nhất trong thà nh Lạp Tát đến tuyển chá»n má»™t khu má»™ địa.
Má»™ địa hướng vá» phÃa mặt trá»i má»c dưới chân núi, đám đà o má»™ Ä‘á»u là những tay rà nh nghá», không tá»›i má»™t canh giá» quan tà i đã nháºp thổ.
Trong vòng má»™t canh giỠđó, má»™ bia đã khắc xong, còn khắc đủ ba tên Lâm Quang Tăng, Trần Văn, và Mã Sa ba ngưá»i.
Ngô Thiên lại thân hà nh giám đốc việc đặt má»™ bia, còn thắp nhang và đốt giấy tiá»n và ng bạc đưa tiá»…n.
Y còn đứng trước má»™ uống ba chén, chừng như nhá» và i giá»t lệ rồi má»›i bá» Ä‘i.
Má»—i má»™t chuyện Ngô Thiên là m Ä‘á»u rất bình thưá»ng chÃnh đáng, Ä‘á»u là chuyện má»™t ngưá»i đưa tiá»…n bá»n bằng hữu đã qua Ä‘á»i cần là m, cả má»™t chút nghi vấn Ä‘á»u không nhìn ra được.
Nhưng đến hoà ng hôn, Vương lão tiên sinh đã xem thấy thi thể cá»§a bá»n Lâm Quang Tăng ba ngưá»i.
oo Nghe đến đó, Tô Minh Minh há»i:
- Y đã gấp rút muốn xem vết thương trà mệnh trên thi thể cá»§a ba ngưá»i bá»n chúng, thuá»™c hạ cá»§a y tại sao lại gấp rút chôn cất thi thể cá»§a bá»n chúng ?
Äó là vấn đỠchá»§ yếu, cÅ©ng là vấn đỠrất khó giải thÃch trả lá»i.
Diệp Khai lại phảng phất đã biết đáp án, chà ng cưá»i cưá»i, chợt há»i Tô Minh Minh:
- Trong thà nh Lạp Tát có sư phụ phong thủ hỠLiễu, tên là Tam Nhãn, nà ng có biết không ?
Tô Minh Minh gáºt đầu.
- Con ngưá»i đó bình thưá»ng thÃch là m gì ?
“ThÃch đánh bạcâ€. Tô Minh Minh đáp:
“Lão luôn luôn nghÄ© mình không những đánh bạc giá»i, còn Ä‘oán rất chuẩn, chỉ tiếc đổ mưá»i lần thua hết chÃn lầnâ€.
- Lão có phải luôn luôn rất cần tiá»n không ?
- Phải.
Diệp Khai chợt cưá»i cưá»i:
- Nà ng có chịu cá độ không với ta không ?
- Cá cái gì ?
- Cá là lão Liễu Tam Nhãn hiện tại nhất định đã chết.
CÅ©ng may Tô Minh Minh không cá, nếu không nà ng nhất định thua hết tiá»n.
oo Trên thế gian có rất nhiá»u chuyện xem ra rất phức tạp huyá»n diệu, đáp án thông thưá»ng Ä‘á»u rất đơn giản, chuyện nà y cÅ©ng váºy.
- Ngô Thiên đã sớm chuẩn bị khu mộ địa đó, đã sớm đà o một địa đạo, để tránh bị Diệp Khai hoà i nghi theo dõi, cho nên mới tìm Liễu Tam Nhãn là m bình phong.
- Liá»…u Tam Nhãn Ä‘ang cần tiá»n, Ngô Thiên dùng tiá»n mua chuá»™c lão, đợi đến khi sá»± việc đã thà nh, đương nhiên là giết lão diệt khẩu.
Dùng phương pháp đó, không còn nghi ngá» gì nữa, là phương pháp duy nhất có thể tránh khá»i sá»± theo dõi cá»§a Diệp Khai, cÅ©ng chỉ có phương pháp đó má»›i có thể mau chóng mang thi thể cá»§a ba ngưá»i bá»n chúng vá» tá»›i.
oo Tịch dương cà ng Ä‘á», đỠnhư máu.
Bá» má má»m mại cá»§a Tô Minh Minh nghênh đón tịch dương, trong tròng mắt lấp lánh ánh hoà ng kim cá»§a hoà ng hôn, cả lông mà y cá»§a nà ng trong tịch dương cÅ©ng phảng phất nhuá»™m má»™t mà u hoà ng kim.
“Không cần biết ra sao, ba cá»— quan tà i cá»§a ba ngưá»i chết không thể bay lên trá»i được. Không cần biết ba cá»— qua tà i váºn chuyển qua địa đạo đến đâu, Ä‘á»u phải cần ngưá»i khiêngâ€.
- Äúng.
- Khiêng ba cá»— quan tà i nặng như váºy, không cần biết khiêng đến đâu, Ãt nhiá»u gì cÅ©ng lưu lại má»™t chút dấu vết.
“Theo tình lý mà nói thì đáng lẽ là như váºyâ€. Diệp Khai lại cưá»i má»™t cách thần bÃ.
“Theo tình lý gì ?†Tô Minh Minh há»i.
- Cá»a ra địa đạo vô luáºn là đồng cá» hay đất hoang mạc, vẫn là đất, muốn váºn chuyển ba cá»— quan tà i đó, trên đất nhất định để lại dấu tÃch.
- Vô luáºn bá»n chúng dùng ngưá»i khiêng, hay là dùng xe kéo, trên đất Ä‘á»u có thể có dấu tÃch lưu lại.
Nhưng Tô Minh Minh lần nà y nếu quả dám cá độ vá»›i Diệp Khai, ngưá»i thua lại nhất định vẫn là Tô Minh Minh.
Bởi vì cá»a ra địa Ä‘ao không xa lắm, có má»™t con sông nhá», tuy nước sông chảy gấp, muốn dùng bè gá»— váºn chuyển ba cá»— quan tà i đó vẫn là chuyện có thể là m.
- Vô luáºn là nước sông, nước hồ, hay nước biển, trên nước tuyệt đối không thể lưu lại vết tÃch gì.
Ngưá»i bị truy tung chỉ cần hạ xuống nước, cho dù là chó săn ưu tú nhất, huấn luyện nghiêm máºt nhất cÅ©ng không truy ra ná»—i.
oo Mây hồng hoà ng hôn, núi xa xanh thẳm, sông siết cuồn cuộn, thác đổ bắn tung tóe và o vách đá bên dưới, tia nước như những cánh hoa lắc rắc lên mặt Tô Minh Minh.
Giá»t nước thấu ánh kim, phảng phất như những giá»t lệ rÆ¡i từ tròng mắt khả ái cá»§a Tô Minh Minh, nhìn những giá»t nước vương vấn trên mặt Tô Minh Minh, trong mắt Diệp Khai phảng phất như đắm chìm trong má»™t thứ cảm giác say sưa.
Xa xa trên dãy núi nÆ¡i mặt trá»i lặn, má»™t cánh ưng cô đơn Ä‘ang tung lượn vòng vòng, có cÆ¡n gió từ viá»…n phương xô tá»›i, lại trở mình bay ngược trở lại viá»…n phương.
Không ai biết gió từ đâu thổi tá»›i ? Lại bay trở ngược vỠđâu ? Thổi đến lúc nà o má»›i ngừng hẳn ? Gió cuốn phất phÆ¡ mái tóc cá»§a Tô Minh Minh, vuốt ve những giá»t nước trên mặt nà ng, đợi đến lúc gió Ä‘i rồi, nà ng má»›i ngẩng đầu nhìn Diệp Khai.
“Xem kiểu nà y chà ng chừng như vô phương biết được y là ai ?†Tô Minh Minh thốt:
“Tất cả má»i manh mối Ä‘á»u đã bị cắt đứt, ba thi thể đó chắc cÅ©ng đã xem rồi, đối vá»›i mức độ thâm sâu cá»§a võ công chà ng, chắc y cÅ©ng đã biếtâ€.
“Sai, nà ng sai rồiâ€. Diệp Khai cưá»i cưá»i:
“Hiện tại tuy đã vô phương tìm đến y, nhưng cái Ä‘uôi cá»§a y đã lá»™ ra, sẽ sá»›m ngà y lá»™ xuất đầu hồ lyâ€.
Chà ng nhìn Tô Minh Minh dưới tịch dương, lại nói:
- Y đã nhìn thấy thi thể, đã biết võ công cá»§a ta đến mức nà o, váºy thì y có thể có hà nh động thứ nhì.
- Hà nh động thứ nhì ?
“Äúng, nếu không y hà tất phải phà bao nhiêu lá»±c lượng như váºy chứ ?†Diệp Khai đáp:
“Y đã phà tổn bao nhiêu tinh thần như váºy, là vì hà nh động thứ nhìâ€.
- Hà nh động thứ nhì là giết chà ng ?
“Äúngâ€. Diệp Khai đáp liá»n:
“Bất quá ta dám bảo đảm vá»›i nà ng, lần sai lầm thứ nhì nhất định là yâ€.
“Vạn nhất là chà ng ?†Trong mắt Tô Minh Minh phảng phất có chút ưu lự.
- Ta có dự cảm, lần sai lầm thứ nhì nhất định là y.
Hết hồi 16.
|

08-08-2008, 09:58 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 17
Báo Phục Bắt Äầu
Trên triá»n núi má»›i má»c lên má»™t má»™ phần má»›i, mà u cá» trên má»™ phần vừa má»›i xanh ươm, và i cây bạch dương xếp hà ng Ä‘ung đưa đón gió tây, đầu má»™ đặt má»™t bia đá xanh cao sáu thước.
Trên bia có khắc mấy chữ lớn:
“Ãi nữ Mã Phương Linh chi má»™â€.
Äôi mắt Mã Không Quần thẫn thá» ngưng chú nhìn ngôi má»™ má»›i, qua má»™t hồi rất lâu má»›i chầm cháºm quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết, những nếp nhăn trên mặt lão cà ng sâu Ä‘áºm, má»—i má»™t nếp nhăn không biết chôn giấu bao nhiêu quá khứ thê lương thảm thống ? CÅ©ng không biết chôn giấu bao nhiêu thống khổ ? Bao nhiêu thù háºn ?
Phó Hồng Tuyết lẳng lặng đứng trong gió tây, đôi tròng mắt đen sì thản nhiên chú thị nhìn Mã Không Quần.
Mã Không Quần ngưng thị nhìn hắn, chợt há»i:
- Ngươi đã nhìn thấy gì ?
“Má»™t ngôi má»™â€. Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm đáp lá»i.
- Ngươi biết đó là mộ của ai không ?
- Mã Phương Linh.
- Ngươi biết nó là ai ?
- Con gái của Mã Không Quần.
Phó Hồng Tuyết không nói “con gái cá»§a ngươiâ€, mà nói “con gái cá»§a Mã Không Quầnâ€, bởi vì cho tá»›i nay hắn vẫn không tin ngưá»i đứng trước mặt hắn là Mã Không Quần.
Mã Không Quần mưá»i năm trước đã chết, là hắn táºn mắt chứng kiến lão ngã gục, tuy không phải là hắn giết, nhưng hắn tin và o mắt mình.
Trước triá»n núi là má»™t phiến thảo nguyên mênh mông, tiếp nối trá»i xanh, gió trên núi cà ng lạnh, gió lùa đám cá» cao cháºp chùn như sóng nước ba đà o giữa trùng dương.
Thần sắc của Mã Không Quần cà ng bi thương, lẩm bẩm:
- Con gái của Mã Không Quần ...
Lão đột nhiên quay mình nhìn xa xăm, qua má»™t hồi rất lâu má»›i từ từ há»i:
- Hiện tại ngươi đã nhìn thấy gì ?
“Thảo nguyênâ€. Phó Hồng Tuyết đáp:
“Mặt đấtâ€.
- Có nhìn thấy biên giới của vùng đất nà y không ?
- Không nhìn thấy.
“Vùng đất má»™t mảnh nhìn không thấy biên giá»›i nà y là cá»§a taâ€. Mã Không Quần kÃch động thốt:
“Tất cả sinh mệnh trên mặt đất đó, tất cả tà i sản trên mặt đất đó, cÅ©ng toà n bá»™ Ä‘á»u thuá»™c vá» ta, cá»™i rá»… cá»§a ta đã ăn sâu trong vùng đất nà yâ€.
Phó Hồng Tuyết lắng nghe, hắn chỉ còn nước lắng nghe, bởi vì hắn tháºt sá»± không hiểu Mã Không Quần hôm nay Ä‘em hắn đến nÆ¡i đây, nói lên những câu đó, là có dụng ý gì ?
“Căn cá»™i cá»§a ta ở đây, Mã Phương Linh lại là mạng cá»§a taâ€. Mã Không Quần thốt:
“Vô luáºn là ai giết nó, Ä‘á»u nhất định phải trả má»™t cái giá rất lá»›nâ€.
Nghe câu nói đó cá»§a lão, Phó Hồng Tuyết chầm cháºm đưa thị tuyến vá» phÃa ngôi má»™ má»›i.
- Ngưá»i chôn dưới má»™ phần đó tháºt sá»± là Mã Phương Linh ?
Gió đùa cây cá», cÆ¡n kÃch động cá»§a Mã Không Quần phảng phất đã bị gió lạnh cuốn Ä‘i mất, thần sắc cá»§a lão dần dần bình tỉnh trở lại, má»™t hồi lâu sau má»›i thở dà i nhè nhẹ.
“Ta tuy không táºn mắt chứng kiến ngươi giết Mã Phương Linh, nhưng ngươi cÅ©ng vô phương chứng minh ngưá»i giết không phải là ngươiâ€. Mã Không Quần chú thị nhìn hắn.
- Ta không thể.
Mã Không Quần đột nhiên lại quay mình, lại đối diện thảo nguyên bao la không bỠbến.
“Vô luáºn là ai muốn ôm trá»n cả mảnh đất nà y, Ä‘á»u không phải là chuyện dá»… dà ngâ€.
Mã Không Quần chợt chuyển đổi đỠtà i:
“Ngươi có biết tất cả ở đây, ta là m sao mà có được không ?â€.
- Là tâm địa đen tối của ngươi đã giết hại hảo bằng hữu của ngươi, Bạch Thiên Vũ, mà chiếm được.
Phó Hồng Tuyết tịnh không nói ra câu đó, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Mã Không Quần.
“Äó là nhá» tÃnh mạng cá»§a hảo hữu và vô số huynh đệ cá»§a ta đổi vá»â€. Mã Không Quần thốt:
“Bá»n hỠđã chết, nhưng ta lại còn sốngâ€.
- Ta biết.
“Cho nên vô luáºn là ngưá»i nà o cÅ©ng đừng mong chiếm Ä‘oạt tất cả từ trong tay taâ€.
Mã Không Quần nghiến răng, lại chầm cháºm nói:
“Trừ Bạch Y Linhâ€.
Phó Hồng Tuyết không hiểu ý tứ cá»§a câu nói đó, cÅ©ng may Mã Không Quần lại rất mau chóng giải thÃch.
“Mã Phương Linh tuy là mạng cá»§a ta, nhưng vì Bạch Y Linh, ta có thể vì nghÄ©a vụ mà gạt bá» hết tất cảâ€. Lão nhìn Phó Hồng Tuyết:
“Ngươi có hiểu ý tứ cá»§a ta không ?â€.
“Ta không hiểuâ€. Phó Hồng Tuyết tháºt sá»± không hiểu.
“Mối thù giết con gái bất cộng đái thiên, tuy nhiên ...†Mã Không Quần cắn môi:
“Tuy nhiên Bạch Y Linh lại thÃch ngươiâ€.
Bạch Y Linh ?
Phó Hồng Tuyết đã dần dần thấu hiểu ý tứ của lão.
Tất cả sá»± nghiệp cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng là do vợ chồng Bạch Thiên VÅ© thu tóm vá», cho nên đứa con côi cá»§a há» Bạch, Mã Không Quần tất phải chiếu cố, chiếu cố vô Ä‘iá»u kiện, đó gá»i là “giang hồ nghÄ©a khÃâ€.
Cho nên Phó Hồng Tuyết cho dù có giết Mã Phương Linh, nhưng vì Bạch Y Linh, Mã Không Quần tất phải buông tha Phó Hồng Tuyết.
Äó là nguyên nhân hôm nay Mã Không Quần mang Phó Hồng Tuyết đến đây.
Tuy váºy sá»± tháºt có quả tháºt như váºy hay không ?
Ngưá»i bị giết mai táng dưới phần má»™ nà y có tháºt sá»± là Mã Phương Linh ?
Bạch Y Linh giống hệt Mã Phương Linh đó, có tháºt sá»± là Bạch Y Linh con gái cá»§a Bạch Thiên VÅ© ?
Mã Không Quần ngưng chú nhìn Phó Hồng Tuyết:
- Ta biết ngươi là ngưá»i rất có chà khÃ, nếu quả đổi lại lúc bình thưá»ng, ta có thể rất muốn kết giao ngươi là m bằng hữu, tháºm chà là m con rể cá»§a ta ...
Sắc mặt lão lại trầm hạ, trong mắt lại bắn ra những tia sáng sắc bén tà n độc như đao kiếm, gằn từng tiếng:
- Nhưng hiện tại ngươi tốt hơn hết là mau bỠđi.
- Äi ?
“Không sai, Ä‘iâ€. Mã Không Quần thốt:
“Mang Bạch Y Linh Ä‘i, Ä‘i cà ng nhanh cà ng xa cà ng tốtâ€.
“Ta vì sao lại phải Ä‘i ?†Phó Hồng Tuyết há»i.
“Bởi vì rắc rối nÆ¡i đây quá nhiá»u, vô luáºn là ai ở đây Ä‘á»u khó tránh khá»i bị nhuốm mùi máuâ€. Mã Không Quần đáp:
“Bởi vì ta tuy vì Bạch Y Linh, có thể nhẫn nại dung tha chuyện giết ngưá»i cá»§a ngươi, nhưng ta không thể đảm bảo ngưá»i khác có thể tha thứ cho ngươiâ€.
“Ta không sợ rắc rối, cÅ©ng không sợ mùi máuâ€. Phó Hồng Tuyết hững hỠđáp:
“Cà ng không cần ngưá»i khác tha thứâ€.
“Nhưng chá»— nà y ngươi vốn không nên đến, ngươi nên quay vá»â€. Mã Không Quần thốt.
“Quay vá» ?†Phó Hồng Tuyết há»i:
“Quay vỠđâu ?â€.
“Trở vá» gia hương cá»§a ngươiâ€. Mã Không Quần đáp:
“Äó má»›i là chá»— ngươi an thân láºp nghiệpâ€.
Phó Hồng Tuyết không hồi đáp liá»n, hắn chầm cháºm quay mình nhìn thảo nguyên bát ngát, qua má»™t hồi rất lâu sau má»›i chầm cháºm thốt:
- Ngươi có biết quê hương ta ở đâu không ?
“Vô luáºn quê hương ngươi xa xôi tá»›i cỡ nà o, vô luáºn ngươi muốn bao nhiêu tiá»n, vô luáºn ngươi muốn mang cái gì ở đây Ä‘i, ta Ä‘á»u có thể giao cho ngươiâ€. Mã Không Quần đáp:
“Yêu cầu cá»§a ngươi, ta nhất định có thể đáp ứng, chỉ cần ngưá»i mau chóng mang Bạch Y Linh Ä‘iâ€.
“Bất tất phải như váºy, quê hương cá»§a ta tịnh không xa mấyâ€. Phó Hồng Tuyết thốt.
“Không xa ?†Mã Không Quần há»i:
“Ở đâu ?â€.
Xa xa nÆ¡i chân trá»i có má»™t cụm mây trắng, mục quang cá»§a Phó Hồng Tuyết dừng trên cụm mây trắng đó:
- Quê hương ta là ở đây.
“Ở đây ?†Mã Không Quần ngẩn ngưá»i.
Phó Hồng Tuyết quay mình, ngưng thị nhìn lão, trên mặt vẫn còn mang một thứ biểu tình rất kỳ quái.
“Ta sinh ra ở đây, lá»›n lên ở đây, ngươi còn muốn kêu ta Ä‘i đâu ?†Phó Hồng Tuyết há»i.
Nghe câu nói đó, lồng ngá»±c cá»§a Mã Không Quần đã bắt đầu nhấp nhô không ngừng, song thá»§ nắm chặt lại, cổ há»ng phát ra những tiếng lách cách, lại không nói tá»›i má»™t chữ.
“Ta đã có nói qua, ta không bao giá» sợ rắc rối, cÅ©ng không sợ mùi máuâ€. Phó Hồng Tuyết thốt:
“HÆ¡n nữa ta chỉ là m chuyện tá»± mình ta nghÄ© ta nên là mâ€.
“Ngươi nhất định muốn lưu lại đây ?†Mã Không Quần cuối cùng đã thốt được một câu.
- Phải.
Äó là câu trả lá»i cá»§a Phó Hồng Tuyết, vừa đơn giản, vừa khô khan, lại vừa khinh bạc.
oo Äóa phù vân từ xa phiêu dáºt trôi nổi, bao phá»§ ánh mặt trá»i, gió tây quẩn quyện xà o xạc lá cây, hà ng bạch dương rùng mình đưa đẩy.
Lưng Mã Không Quần tuy vẫn thẳng đứng như ngá»n bút, nhưng dạ dà y lại Ä‘ang co thắt, chừng như có má»™t bà n tay vô hình Ä‘ang ép chặt giữa ngá»±c và dạ dà y cá»§a lão, đè nén đến mức lão cÆ¡ hồ nhịn không được phải ói má»a.
Lão chỉ có cảm giác nước chua trà n lên đầy miệng, vừa chua vừa đắng.
Phó Hồng Tuyết đã đi.
Mã Không Quần biết, nhưng tịnh không cản trở, tháºm chà nhìn má»™t cái cÅ©ng không quay đầu lại nhìn.
- Äã không thể ngăn trở, hà tất phải nhìn ?
Nếu đổi lại mưá»i năm trước, lão tuyệt không thể để hắn Ä‘i.
Nếu đổi lại mưá»i năm trước, lão hiện tại cÅ©ng có lẽ đã chôn hắn trên triá»n núi nà y.
Mưá»i năm trước chưa từng có ai dám cá»± tuyệt yêu cầu cá»§a lão, mưá»i năm trước lá»i nói cá»§a lão chưa từng có ai dám kháng lệnh.
Nhưng hiện tại đã có.
Hồi nãy khi bá»n há» mặt đối mặt, Mã Không Quần vốn có cÆ¡ há»™i đánh gục Phó Hồng Tuyết, quyá»n đầu cá»§a lão vẫn nhanh nhẹn như mưá»i năm trước, lão tá»± tin có thể đánh gục bất cứ ngưá»i nà o đứng trước mặt.
Tuy váºy, hồi nãy lão lại không động thá»§.
Tại sao ?
Là lão đã quá già ? Hay là lão đã có nhiá»u đắn Ä‘o ngại ngùng ?
Lão có tháºt sá»± là Mã Không Quần hay không ?
Có phải là Mã Không Quần cá»§a mưá»i năm trước hay không ?
Tất cả má»i ngưá»i ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng ngà y nay quả tháºt Ä‘á»u đã chết Ä‘i sống lại sao ?
Bao năm nay, bắp thịt cá»§a Mã Không Quần vẫn săn chắc, tháºm chà cả trên cổ cÅ©ng không có má»™t chút da nhăn, vô luáºn là ngồi hay đứng, thân ngưá»i lão vẫn vững chải thẳng đứng như mưá»i năm trước.
Mưá»i năm nay, ngoại hình cá»§a lão cÆ¡ hồ không thấy có bất kỳ biến hóa gì.
Nhưng sá»± suy lão và biến hóa ná»™i bá»™ cá»§a má»™t ngưá»i vốn bất kỳ má»™t ai cÅ©ng vô phương nhìn ra.
- Có lúc tháºm chà cả mình Ä‘á»u nhìn không ra.
Sá»± cải biến và suy lão chân chÃnh là trong tâm con ngưá»i.
Má»™t ngưá»i má»™t khi trong tâm mình đã có cảm giác suy lão, má»›i là suy lão tháºt sá»±.
Mã Không Quần chợt cảm thấy rất mệt má»i.
Äóa phù vân hồi nãy che phá»§ trên đầu không biết từ lúc nà o đã biến thà nh mây Ä‘en, khà trá»i cà ng u ám, giống như sắp có mưa giông.
Mã Không Quần đương nhiên nhìn thấy, kinh nghiệm bao năm nay đã khiến cho lão thấy được biến hóa cá»§a khà háºu, giống như lão nhìn thấy biến hóa cá»§a nhân tâm, nhưng lão lại không chịu quay vá».
Lão lẳng lặng đứng trước ngôi mộ mới, lẳng lặng ngưng chú nhìn dòng chữ trên bia mộ:
“Ãi nữ Mã Phương Linh chi má»™â€.
Mai táng trong má»™ phần đó có tháºt sá»± là Mã Phương Linh ?
Bà máºt đó ngoại trừ ngưá»i chôn dưới má»™ và lão ra, ngưá»i biết tịnh không nhiá»u.
Bà máºt đó đã ẩn tà ng trong tâm lão mưá»i năm nay, giống như má»™t mÅ©i gai nhá»n đâm chÃch tim gan lão, lão chỉ vừa nghÄ© tá»›i, trong tâm đã cảm thấy Ä‘au xót.
Hiện tại ánh mắt cá»§a lão có vẻ thống khổ, là vì lão nghÄ© tá»›i bà máºt đó ? Hay là vì Phó Hồng Tuyết đã cá»± tuyệt yêu cầu cá»§a lão ?
Mặt đất ngoại trừ tiếng gió ra, tịnh không có tiếng vó ngá»±a hay tiếng bước chân, Mã Không Quần lại có cảm giác có ngưá»i Ä‘i lên triá»n núi.
Lão biết ai đã đến.
Bạch Y Linh.
Chỉ có Bạch Y Linh là ngưá»i duy nhất cá»™ng hưởng tất cả bà máºt cùng lão.
Lão tÃn nhiệm Bạch Y Linh, giống như phụ thân tÃn nhiệm con gái mình váºy.
“Hắn không đáp ứng ?†Bạch Y Linh Ä‘i đến sau ngưá»i Mã Không Quần, chuyển giá»ng há»i.
Mã Không Quần lắc lắc đầu.
Câu trả lá»i đó Bạch Y Linh phảng phất đã biết từ sá»›m, nà ng nhìn thấy Mã Không Quần lắc đầu, trên mặt nà ng láºp tức lá»™ xuất vẻ ai oán.
“Tôi đã nói hắn không thể đáp ứngâ€. Bạch Y Linh nhẹ nhà ng nói:
“Hắn nếu quả là thứ ngưá»i đó, mưá»i năm trước hắn cÅ©ng đã không thể Ä‘iâ€.
Mã Không Quần ngẩng đầu, nhìn đám mây Ä‘en trên trá»i, thở dà i nhè nhẹ:
- Ta vốn hy vá»ng hắn có thể mang ngươi Ä‘i, như váºy ta không còn lo lắng nữaâ€.
“Hắn nếu quả tháºt sá»± mang tôi Ä‘i, ông không phải đã vi phạm tôn chỉ cá»§a tổ chức sao ?†Bạch Y Linh há»i.
“Tổ chức ?†Mã Không Quần lẩm bẩm:
“Là vì tổ chức, ta má»›i hy vá»ng ngươi Ä‘iâ€.
Mã Không Quần quay ngưá»i ngưng chú nhìn Bạch Y Linh, nhấc tay vuốt má nà ng nhè nhẹ, trong mắt ngáºp trà n ná»—i quan tâm trìu mến.
“Tôi Ä‘i thì ông là m sao đối diện vá»›i tổ chức ?†Bạch Y Linh há»i:
“Thá»§ Ä‘oạn cá»§a tổ chức, ông không thấu hiểu sao ?â€.
“Có lẽ ngươi nói không sai, ta đã già rồiâ€. Mã Không Quần thở dà i nhè nhẹ:
“Bởi vì ta đã già , cho nên ta má»›i hy vá»ng ngươi sống được khoái lạc má»™t chút, hy vá»ng ngươi có thể ly khai nÆ¡i nà yâ€.
Lão dừng má»™t chút, để những giá»t nước mắt muốn chảy ra tan dần trong hốc mắt, má»›i nói tiếp:
- Còn vỠtổ chức ... Dù gì đi nữa ta cũng đã già , ta còn có gì để sợ nữa ?
Mây đen còn chưa tiêu tán, lúc mưa rà o đổ xuống, khà lạnh khốc liệt lại đã bố ráp, một tiếng sấm chấn động mang tai vang lên.
Lúc nghe thấy tiếng sấm ngột ngạt đó, Phó Hồng Tuyết đã quay trở vỠphòng, mặt đất quanh đây đã chìm lỉm trong bóng tối, trong phòng còn chưa thắp đèn, tối thui tối mịt.
Phó Hồng Tuyết từ khi rá»i khá»i triá»n núi đã bước thẳng má»™t lèo không dừng chân đến đây, tá»›i bây giá» hắn đương nhiên cÅ©ng không có ý định dừng lại, nhưng hắn vừa khoa chân phải lại phảng phất đã bị ngưá»i nắm lại giữa không trung.
Lông tóc trên toà n thân hắn giữa giây phút đó đột nhiên dựng đứng lên hết.
Bốn bá» tÄ©nh lặng yên ắng, má»™t tiếng động cÅ©ng không có, Phó Hồng Tuyết tại sao lại đột nhiên biến thà nh như váºy ?
oo Bóng tối bát ngát vô biên, tĩnh mịch chết chóc, không có ánh sáng, cũng không có tiếng động.
Phút giây Phó Hồng Tuyết Ä‘ang khoa chân bước qua cá»a phòng, tất cả má»i động tác Ä‘á»u đình chỉ, bởi vì hắn nghe thấy má»™t thứ thanh âm rất kỳ quái, không phải là tiếng bước chân, cÅ©ng không phải là tiếng hô hấp, mà là má»™t thứ thanh âm khác.
Một thứ thanh âm không thể dùng tai nghe được, tai cũng không thể nghe, một thứ thanh âm chỉ có dùng cảm giác linh mẫn của dã thú mới có thể nghe thấy.
Có ngưá»i trong phòng.
Má»™t ngưá»i.
Má»™t ngưá»i muốn lấy mạng hắn.
Má»™t ngưá»i ngáºp trà n oán háºn.
Phó Hồng Tuyết nhìn không thấy ngưá»i đó, cả bóng cÅ©ng nhìn không thấy, nhưng hắn có thể cảm thấy cá»± ly giữa ngưá»i đó và hắn cà ng lúc cà ng gần.
Mặt đất lạnh như băng, gió lạnh như băng, đao lạnh như bă ng.
Phó Hồng Tuyết đã nắm chặt cán Ä‘ao cá»§a hắn, hắn ngoại trừ chuyện nắm chặt cán Ä‘ao ra, không dám động Ä‘áºy má»™t chút, không dám phát ra tiếng động gì, thân ngưá»i hắn phảng phất dần dần cứng đơ.
Giữa thiên địa dâng đầy sá»± tÄ©nh mịch chết chóc, bá»—ng ngay lúc đó, trong phòng đột nhiên truyá»n ra má»™t trà ng tiếng gió bén nhá»n.
Phó Hồng Tuyết mưá»i tám tuổi đã bắt đầu xông pha giang hồ, giống như má»™t con sói hoang bôn lãng trong giang hồ, hắn chịu đựng rừng quyá»n, chịu đựng sóng chưởng, chịu đựng khói kiếm, chịu đựng sương Ä‘ao, chịu đựng đủ các thức các dạng vÅ© khà và ám khÃ.
Hắn đương nhiên nghe thấy đó là tiếng gió cá»§a ám khà phá không, má»™t thứ ám khà cá»±c má»ng manh, cá»±c bén nhá»n, thứ ám khà đó thông thưá»ng Ä‘á»u dùng cÆ¡ quan bắn ra, hÆ¡n nữa thông thưá»ng Ä‘á»u có tẩm độc.
Lúc ám khà phá không, Phó Hồng Tuyết vốn nên thoái lui, vốn nên tránh né, nhưng hắn lại phảng phất như toà n thân đã cứng ngắc, hắn không tránh né, không động Ä‘áºy.
Hắn nếu quả động Ä‘áºy, nếu quả tránh né, hắn đã chết rồi.
“Äinh†má»™t tiếng, ám khà đã bay vụt qua, bắn trên bản đá xanh bên cạnh ngưá»i Phó Hồng Tuyết.
Ngưá»i trong phòng đã tÃnh toán hắn nhất định tránh né, nhất định động Ä‘áºy, cho nên ám khà bắn ra không nhắm và o ngưá»i hắn, mà nhắm đưá»ng lui cá»§a hắn, không cần biết là hắn né bên nà o, chỉ cần hắn vừa động Ä‘áºy là chết.
Hắn không động.
Hắn nghe tiếng gió phát ra không trá»±c tiếp bắn và o ngưá»i hắn, hắn cÅ©ng tÃnh đúng chá»§ ý cá»§a ngưá»i xuất thá»§.
Hắn tịnh không chắc chắn mưá»i phần, thứ chuyện đó vô luáºn là ai Ä‘á»u tuyệt không thể chắc chắn mưá»i phần.
Giữa má»™t sát na không thể ngáºp ngừng đó, hắn cÅ©ng vô phương đắn Ä‘o, nhưng hắn nhất định phải đánh bạc má»™t chuyến, dùng tÃnh mạng cá»§a mình mà đánh bạc, dùng sá»± phán Ä‘oán cá»§a mình mà đánh bạc.
Lần đánh bạc nà y hắn đã thoát hiểm, thắng là thoát hiểm.
Nhưng canh bạc vẫn còn chưa dứt, Phó Hồng Tuyết nhất định còn phải đánh bạc nữa, đối thủ của hắn nhất định không chịu phóng tha hắn.
Lần nà y hắn tuy đã thắng, lần tá»›i có thể thua, lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u có thể thua.
Thua là mất cái mạng cá»§a hắn, rất có khả năng cả ngưá»i đối thá»§ cÅ©ng chưa nhìn thấy, mạng đã thua mất rồi.
Phó Hồng Tuyết lại chắc chắn khẳng định con ngưá»i trong phòng là ngưá»i hắn cả Ä‘á»i chưa từng gặp qua.
Chỉ cần là ngưá»i hắn đã gặp qua, hắn có lòng tin hắn nhất định có thể đã nháºn ra rồi, đó đương nhiên cÅ©ng là kinh nghiệm xông pha giang hồ cá»§a hắn.
Cả đối thủ là ai cũng không biết, lại có thể thua cả cái mạng, phương pháp chết đó Phó Hồng Tuyết đương nhiên không nguyện ý, cho nên hắn đột nhiên bắt đầu ho húng hắng.
Ho đương nhiên là có thanh âm, có thanh âm là có mục tiêu, hắn đã đem mình bộc lộ hoà n toà n cho đối phương biết.
Cho nên hắn láºp tức lại nghe thấy tiếng gió, tiếng gió phảng phất muốn là m tê liệt cả ngưá»i hắn.
Vừa nghe thấy tiếng gió, ngưá»i cá»§a Phó Hồng Tuyết đã phóng ngưá»i, dùng táºn hết tiá»m lá»±c cá»§a hắn để phóng mình, tránh bên dưới tiếng gió.
Trong bóng tối đột nhiên lóe lên đao quang.
Äao quang lạnh như băng, Ä‘ao quang tá» vong !
Khi Phó Hồng Tuyết đang ho húng hắng, hắn đã bạt đao, một trong năm thanh đao ghê gớm nhất thiên hạ.
Tiếng động đó vừa vang lên, lại mang đến tịch mịch chết chóc.
Phó Hồng Tuyết vừa rÆ¡i mình ra sau, cÅ©ng không động Ä‘áºy nữa, cả hô hấp Ä‘á»u đình chỉ, duy nhất có thể cảm thấy là mồ hôi lạnh nhá» xuống từ chót mÅ©i hắn.
CÅ©ng không biết bao lâu sau, xem chừng dà i đăng đẳng như vÄ©nh cá»u, Phó Hồng Tuyết má»›i nghe thấy má»™t tiếng động khác.
Hắn đang đợi tiếng động đó.
Vừa nghe thấy tiếng động đó, cả ngưá»i hắn láºp tức hư thoát, từ từ buông thả ná»›i lá»ng.
oo Tiếng động Phó Hồng Tuyết nghe thấy là một tiếng rên cực kỳ yếu ớt, và một trà ng hơi thở hổn hển.
Ngưá»i chỉ có thống khổ đến mức cá»±c hạn, đã hoà n toà n vô phương khống chế lấy mình, má»›i có thể phát ra thứ thanh âm đó.
Phó Hồng Tuyết biết tráºn chiến nà y hắn đã thắng.
Thắng tuy vừa mệt má»i vừa gian khổ, nhưng hắn cuối cùng đã thắng.
Hắn từng thắng qua, thưá»ng hay thắng, cho nên hắn còn sống.
Hắn luôn luôn nghÄ© không cần biết ra sao, thắng lợi và sinh tồn Ãt ra luôn tốt hÆ¡n thất bại, luôn tốt hÆ¡n chết.
Nhưng lần nà y hắn cÆ¡ hồ cả tư vị chiến thắng cÅ©ng Ä‘á»u không còn kịp thá»i phân biệt, trong bóng tối bao la vô biên chợt đã phát ra má»™t vùng ánh sáng.
- Quang minh cÅ©ng giống như hắc ám, luôn luôn đột nhiên mà tá»›i, ai cÅ©ng không biết nó lúc nà o tá»›i, nhưng mình nhất định phải có tÃn tâm, nhất định phải tin nó sá»›m muá»™n gì cÅ©ng tá»›i.
Phó Hồng Tuyết chung quy đã nhìn thấy con ngưá»i đó, con ngưá»i mang đầy oán háºn, má»™t má»±c muốn giết hắn.
Hết hồi 17.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Hồi 18
Ta Tên Phong Linh
Vùng ánh sáng phá»±t lên trong bóng tối, Phó Hồng Tuyết đã nhìn thấy con ngưá»i đó. Ngưá»i đó chưa chết.
Y vẫn Ä‘ang vùng vẫy, vẫn Ä‘ang động Ä‘áºy, cỠđộng vừa khổ cá»±c, vừa cháºm chạp, giống như má»™t con cá mắc cạn trên bãi cát.
Trong tay y cầm má»™t ngá»n Ä‘uốc, ánh sáng tá»a ra từ ngá»n Ä‘uốc đó, tá»›i lúc đó, Phó Hồng Tuyết má»›i phát hiện ngưá»i đó không ngá» lại là nữ nhân.
HÆ¡n nữa còn là nữ nhân cá»±c đẹp, tuy nhìn có vẻ vừa tiá»u tụy vừa trắng nhợt, lại cà ng là m tăng lên vẻ kiêu kỳ quyến rÅ©.
Äôi mắt cá»§a nà ng chừng như thất thần, lại dâng trà n ná»—i niá»m tương tư, trong tương tư còn cô Ä‘á»ng ánh mắt thống khổ, tuyệt vá»ng, và ai cầu.
Nà ng đang dùng đôi mắt chết chóc đó nhìn Phó Hồng Tuyết, nà ng vốn đến đây để giết hắn, nhưng khi hai ánh mắt chạm và o nhau, hắn không ngỠđã quên chuyện đó.
Bởi vì hắn là ngưá»i, không phải là dã thú, hắn chợt phát hiện má»™t con ngưá»i và má»™t con thú hoang, vô luáºn là dưới tình huống nà o, Ä‘á»u có chá»— khác biệt.
Sá»± tôn nghiêm cá»§a con ngưá»i, sá»± đồng cảm và lương tri cá»§a con ngưá»i Ä‘á»u những thứ hắn không thể quăng bá», cÅ©ng là những thứ hắn không thể quên.
Một nữ nhân như nà ng, là m sao có thể đơn thân độc mã trong đêm khuya đến giết Phó Hồng Tuyết ?
"Ngươi là ai ?" Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước há»i.
"Ta là ngưá»i đến giết ngươi". Nữ nhân đó đáp:
"Ta nhất định phải giết ngươi".
- Tại sao ?
"Bởi vì ngươi không chết, ta chỉ có chết". Trong thanh âm cá»§a nữ nhân đó lại dâng đầy ná»—i oán háºn:
"Bởi vì ngươi không chết, ta tất để cho tương tư và oán háºn gặm nhấm ta đến chết".
- Tương tư ? Oán háºn ?
"Äúng". Nữ nhân đó trả lá»i:
"Ngưá»i ta tương tư đã bị ngươi giết, nếu quả ta không giết ngươi, ta là m sao có thể chịu đựng được cuá»™c Ä‘á»i dìm trong oán háºn ?".
- Ai là ngưá»i ngươi tương tư ?
- A Thất, Loan Äao A Thất.
- A Thất ?
Phó Hồng Tuyết ngẩn ngưá»i, chà ng rõ rà ng đã thả A Thất Ä‘i, tại sao A Thất lại đột nhiên chết Ä‘i ? Phó Hồng Tuyết còn chưa kịp nghÄ© thông Ä‘iểm đó, nữ nhân lại đã mở miệng:
- Ngươi nên thấy một đao của ngươi tuy đả thương ta rất nặng, nhưng tịnh không đả thương đến chỗ yếu hại của ta.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên biết, hồi nãy một đao đó đâm và o ngực nà ng, khoảng cách đến tâm tạng nà ng tối đa chỉ hai tấc.
"Ngươi cũng nên thấy hiện tại ta vô phương giết được ngươi". Nữ nhân nói một cách khẳng định:
"Nhưng sau nà y nếu quả có cơ hội, ta vẫn nhất định giết ngươi".
Má»™t Ä‘iểm đó Phó Hồng Tuyết đương nhiên cÅ©ng nhìn ra, nữ nhân trước mắt là ngưá»i dám nói dám là m, chuyện nà ng quyết định giống như má»™t cây Ä‘inh đóng và o tưá»ng vách không nhúc nhÃch chút nà o.
"Cho nên hiện tại ngươi tốt hơn hết là giết ta". Nữ nhân thốt.
Giết nà ng ? Phó Hồng Tuyết không khá»i ngưng thị nhìn nữ nhân trước mặt lần nữa, nà ng tuy rất mỹ lệ, nhưng hắn không phải là chưa từng gặp qua nữ nhân mỹ lệ, tại sao trong tâm cá»§a hắn không có tá»›i má»™t chút sát ý ? Có phải bởi vì nữ nhân đó quá nhợt nhạt ? Hay là vì nhãn thần cá»§a nà ng quá phức tạp ? Hai là hắn và nà ng Ä‘á»u thuá»™c hạng ngưá»i "tương tư" ? Tháºt ra là vì Ä‘iểm nà o, tá»± Phó Hồng Tuyết cÅ©ng không biết, hắn chỉ biết hắn tuyệt không thể giết nà ng.
Một điểm đó nữ nhân đó không còn nghi ngỠgì nữa cũng nhìn thấy được, cho nên nà ng lại nói:
- Nếu quả ngươi không thể giết ta, váºy thì ngươi tất phải mang ta Ä‘i.
"Mang ngươi Ä‘i ?" Phó Hồng Tuyết lại ngẩn ngưá»i.
"Phải". Nữ nhân đáp:
"Ta tuy không bị thương đến mức yếu hại, nhưng nếu quả không kịp thá»i cứu thương, tối Ä‘a ta chỉ có thể chịu đựng thêm hai canh giá»".
Äiểm nà y Phó Hồng Tuyết cÅ©ng biết.
- Ta chết như vầy, tuy ngươi không phải động Ä‘ao nữa, nhưng cÅ©ng tÃnh là ngươi giết, lương tri cá»§a ngươi có thể bá» qua sao ?
Phó Hồng Tuyết chợt cưá»i khổ, hắn chỉ còn nước cưá»i khổ, đụng phải má»™t nữ nhân như vầy, ai có thể không cưá»i khổ chứ ?
"Ngươi đã không giết ta nữa, ngươi tất phải mang ta đi, cứu trị ta". Nữ nhân đó nói:
"Ta biết công phu cứu thương cá»§a ngươi cÅ©ng giống như Ä‘ao cá»§a ngươi, Ä‘á»u thuá»™c hạng nhất lưu".
- Ngưá»i có thể giết ngưá»i, thông thưá»ng Ä‘á»u có thể cứu thương.
"Nhưng ngươi cũng đừng mong sau khi chữa trị cho ta rồi là đuổi ta đi". Nữ nhân lại nói:
"Từ nay vá» sau ta sẽ theo sát ngươi không rá»i".
Äó là ý tứ gì đây ?
"Bởi vì ta hiện tại giết không được ngươi, vỠsau cũng giết không được ngươi, cho nên ta tất phải ở gần ngươi, lúc nà o chỗ nà o cũng nghiên cứu ngươi, lúc nà o chỗ nà o cũng chú ý đến công phu của ngươi, lúc nà o chỗ nà o cũng tìm nhược điểm của ngươi".
Nữ nhân thốt:
"Biết ngưá»i biết ta, trăm tráºn trăm thắng, má»™t Ä‘iểm đó chắc ngươi nhất định cÅ©ng đồng ý phải không ?".
- Ta đồng ý.
"Ngươi tuy đã quyết định không giết ta, nhưng vỠsau tháng ngà y của ngươi cũng không tốt đẹp gì". Nữ nhân chú thị nhìn hắn:
"Ngươi lúc nà o chỗ nà o cũng phải đỠphòng ta, có thể sau nà y, ta một khi có cơ hội, ta nhất định rút kiếm giết ngươi không do dự".
Nà ng theo hắn, là vì muốn giết hắn, điểm đó Phó Hồng Tuyết đương nhiên cà ng hiểu rõ.
- Hiện tại ngươi có thể bắt đầu trị thương cho ta trước, sau đó dẫn ta rá»i khá»i nÆ¡i nà y.
"Mang ngươi rá»i khá»i nÆ¡i nà y ?" Phó Hồng Tuyết há»i:
"Mang ngươi đi đâu ?".
"Bá»n ta nếu quả còn lưu lại đây, Mã Không Quần lẽ nà o là ngưá»i chết, lão lẽ nà o không há»i ? Lão mà há»i thì ngươi là m sao trả lá»i ?" Nữ nhân chợt đã cưá»i:
"Cũng may ta biết ngươi nhất định có chỗ có thể dẫn ta đi".
- Ta có chỗ ?
Phó Hồng Tuyết đương nhiên có chá»— có thể để nữ nhân ở, mưá»i năm trước chà ng mang bi thương rá»i khá»i tiểu trấn nà y, ngưá»i khác nhất định Ä‘á»u nghÄ© chà ng đã xa rá»i trần thế, xa rá»i nÆ¡i là m cho chà ng thương tâm.
Kỳ thá»±c chà ng tịnh không Ä‘i đâu xa, bởi vì tâm thần và thể lá»±c cá»§a chà ng lúc đó Ä‘á»u vô phương chi trì cho chà ng Ä‘i quá xa, cho nên chà ng chỉ đến trú ẩn ở má»™t tiểu trấn trên núi không xa mấy.
NÆ¡i đó tuy đã rất gần tiểu trấn nà y, nhưng ở đó không có má»i phiá»n não cá»§a thế gian, cho nên hắn má»™t khi đến đó đã sống mấy năm trá»i trôi qua mau chóng.
- Hắn đã ẩn cư ở đó mấy năm trá»i, tại sao đột nhiên rá»i khá»i nÆ¡i đó ?
Ngưá»i khác nhất định Ä‘oán không ra Phó Hồng Tuyết tại sao có thể đáp ứng má»™t yêu cầu vô lý như váºy cá»§a nữ nhân đó, cả Phó Hồng Tuyết cÅ©ng không biết vì sao mình đáp ứng ? Hắn còn chưa biết nữ nhân đó là nữ nhân nà o, dẫn nà ng Ä‘i má»™t cách hồ đồ như váºy, cÅ©ng may trước khi Ä‘i, cuối cùng nà ng đã nói cho hắn biết tên cá»§a nà ng.
- Ta tên là Phong Linh.
Sau khi ăn cÆ¡m tối, Diệp Khai Ä‘i đến vưá»n nhà cá»§a bá»n Tô Minh Minh để nghỉ ngÆ¡i, Tô Minh Minh đợi đến khi bá»n trẻ đã ngá»§ má»›i ra đến sau vưá»n, ngồi cạnh Diệp Khai.
Lúc ăn cÆ¡m, Kim Ngư ăn rất nhanh, sau đó viện cá»› má»i mệt muốn Ä‘i nghỉ sá»›m, vá» phòng trước hết.
Bao ngà y gần đây nà ng ta luôn cố tìm biện pháp tránh né cÆ¡ há»™i cùng Tô Minh Minh và Diệp Khai ba ngưá»i há»™i tụ, tại sao nà ng ta phải là m váºy ? Tô Minh Minh đương nhiên không thể Ä‘i chú ý đến chuyện đó. Diệp Khai má»›i chỉ biết Kim Ngư có và i ngà y, chà ng đương nhiên cà ng không thể chú ý đến những chuyện lặt vặt đó.
Äợi đến khi chà ng chú ý, sá»± tình đã phát triển đến mức không thể cứu vãn.
Ngồi trên cá», ngẩng đầu nhìn sao đêm lấp lánh trên bầu trá»i, bên cạnh còn có má»™t tiểu thư cá»±c kỳ khả ái mỹ lệ hầu bồi, đó là má»™t chuyện hiệp ý là m sao.
"Chà ng Ä‘ang nghÄ© gì váºy ?" Tô Minh Minh nhìn Diệp Khai Ä‘ang ngước mặt nhìn trá»i.
"Ta Ä‘ang nghÄ© vá» mối quan hệ giữa Hầu Viên và Vạn Mã ÄÆ°á»ng". Diệp Khai cuối cùng đã cúi đầu, nhìn Tô Minh Minh:
"Tại sao bao nhiêu đứa bé xung quanh Hầu Viên thất tung mà không có ai tìm đến chá»§ nhân Hầu Viên ? Có lẽ nà o gia đình cá»§a những đứa bé bị thất tung Ä‘á»u không quan tâm đến sinh tá» cá»§a con mình ?".
Tô Minh Minh không trả lá»i vấn đỠđó liá»n, nà ng trước tiên cúi đầu nhìn thảm cá» xanh trong vưá»n, qua má»™t hồi rất lâu má»›i nói má»™t câu là m cho Diệp Khai chua chát:
- Bá»n chúng Ä‘á»u là cô nhi.
Cô nhi ? Không trách gì bao nhiêu đứa bé thất tung mà đa số ngưá»i trong thà nh Lạp Tát Ä‘á»u không hoang mang.
Chuyện không liên quan tá»›i mình, có ai lại nhiá»u chuyện bao đồng ?
Tinh thần Diệp Khai ảm đạm má»™t hồi rất lâu, cuối cùng chà ng mở miệng há»i:
- Cô nhi cÅ©ng là ngưá»i, tại sao không có ai chịu lá»™ mặt ?
" Các nhân tá»± tảo môn tiá»n tuyết, hưu quản tha nhân ngõa thượng sương , ngưá»i ta tá»± quét tuyết trước cổng nhà mình, ai lại Ä‘i lo sương trên ngói nhà ngưá»i khác". Tô Minh Minh Ä‘iá»m đạm đáp:
"Chắc chà ng đã từng nghe qua câu nói đó chứ ?".
- Câu chân ngôn đó, từ xưa đến nay, có rất nhiá»u ngưá»i quả tháºt Ä‘á»u tuân hà nh theo.
Diệp Khai trầm tư một hồi lâu mới dùng khẩu khà khẳng định thốt:
- Má»™t khi sá»± thất tung cá»§a đám nhá» và Hầu Viên có liên quan vá»›i nhau, ta nhất định đòi ngưá»i Hầu Viên hoà n trả công đạo.
Câu nói đó không những Tô Minh Minh nghe, Kim Ngư cũng nghe được.
Nà ng ta tuy đã vá» phòng từ sá»›m, nhưng nà ng lại tỉnh chứ không ngá»§, nà ng ta len lén trốn sau song cá»a, len lén nhìn từng cá» chỉ từng hà nh động cá»§a Diệp Khai, cho nên lá»i nói cá»§a Diệp Khai nà ng ta đương nhiên cÅ©ng nghe thấy.
Chỉ tiếc nà ng ta chỉ nghe đến đó, nếu quả nà ng ta tiếp tục nghe, có lẽ sau nà y không xảy ra nhiá»u chuyện bi thảm.
- à niệm cá»§a con ngưá»i, Ä‘á»u là quyết định trong má»™t tÃch tắc, từ xưa đến nay có ai có thể dá»± Ä‘oán tiên tri mình phải là m gì ? Trong giây phúc có thể có hà nh động gì ?
Kim Ngư đương nhiên nhìn ra Tô Minh Minh rất thÃch Diệp Khai, nà ng ta cÅ©ng không phải là không thÃch Diệp Khai, nhưng thÃch thì là m được gì ? Nà ng ta đương nhiên cÅ©ng nhìn ra trong mắt Diệp Khai chỉ có má»™t mình Tô Minh Minh, cho nên hai ngà y nay nà ng ta má»›i nghÄ© tìm biện pháp tránh né cÆ¡ há»™i đụng chạm vá»›i hai ngưá»i bá»n há», nhưng nà ng ta lại vô phương chịu đựng ná»—i tịch mịch đơn độc má»™t mình, má»›i len lén trốn quanh quẩn chú ý tá»›i bá»n há».
Cho nên lá»i nói đêm nay cá»§a Diệp Khai, nà ng ta đương nhiên nghe rất rõ, nà ng ta cà ng minh bạch ý tứ cá»§a Diệp Khai, cho nên nà ng ta đã quyết định là m má»™t chuyện để cho Diệp Khai nhìn nà ng ta khác trước.
Nà ng ta quyết định đêm nay xâm nháºp Hầu Viên, má»™t khi nà ng có thể thám thÃnh được bà máºt cá»§a Hầu Viên, trở vá» kể cho Diệp Khai biết, chà ng nhất định yêu thÃch nà ng hÆ¡n, chà ng nhất định rất cao hứng chuyện nà ng là m.
- Lối suy nghÄ© đó ấu trÄ© là m sao, chỉ tiếc ngưá»i đắm say trong bể ái, bao nhiêu nghÄ© ngợi Ä‘á»u là lối suy nghÄ© ấu trÄ© đó.
"Một khi sự thất tung của đám nhỠvà Hầu Viên có liên quan với nhau", trên mặt Diệp Khai lộ xuất biểu tình phẫn nộ:
"Ta nhất định đòi ngưá»i Hầu Viên hoà n trả công đạo".
Nghe lá»i nói đó, Tô Minh Minh láºp tức cảm thấy mừng rỡ, nà ng giÆ¡ đôi bà n tay đặt lên hai vai Diệp Khai, dùng má»™t giá»ng nói hân hoan thốt:
"Chà ng đã quyết định Ä‘i Hầu Viên thám thÃnh, váºy bây giá» bá»n ta xuất phát".
Nà ng thở mạnh, lại nói:
- Nếu không, đêm dà i lắm má»™ng, bá»n chúng có thể há»§y diệt chứng cứ.
- Äi bây giá» ?
"Ừm". Tô Minh Minh gáºt đầu:
"Bây giỠđã khuya, cảnh giá»›i cá»§a bá»n chúng nhất định rất lá»ng lẽo, bá»n ta nhất định có thể mau chóng tra ra bà máºt cá»§a bá»n chúng".
"ÄÆ°á»£c, bá»n ta nhất định cÅ©ng có thể rất mau chóng chết tại Hầu Viên". Diệp Khai chợt cưá»i thốt.
"Trong Hầu Viên nếu quả tháºt có bà máºt không thể cho ai biết, bá»n ta bây giá» Ä‘i nhất định lá»t và o hầm bẫy cá»§a bá»n chúng". Diệp Khai thốt:
"Ngưá»i ta thông thưá»ng Ä‘á»u nghÄ© cà ng khuya cà ng là thá»i cÆ¡ tốt để thám thÃnh bà máºt".
- Kỳ tháºt lại trái lại ?
"Äúng". Diệp Khai cưá»i thốt:
"NÆ¡i che giấu bà máºt, cà ng khuya cà ng cảnh giá»›i nghiêm máºt, bởi vì bá»n chúng dÄ© nhiên cÅ©ng có thể nghÄ© đêm khuya là thá»i cÆ¡ tốt nhất để Ä‘iá»u tra bà máºt , cho nên nÆ¡i có bà máºt, thông thưá»ng ban đêm Ä‘á»u là nÆ¡i nguy hiểm nhất".
Trên mặt Tô Minh Minh chợt bao phủ một nỗi ưu lự:
- Váºy khi nà o bá»n ta Ä‘i má»›i tốt ?
- Sáng sớm.
"Sáng sá»›m ?" Tô Minh Minh há»i:
"Tại sao phải là sáng sớm ?".
"Bởi vì lúc đó là thá»i khắc cảnh giá»›i cá»§a bá»n chúng đã đến mức cá»±c hạn, cÅ©ng là thá»i gian đổi ca canh phòng". Diệp Khai cưá»i đáp:
"Ngưá»i canh phòng cả đêm, lúc đó tinh thần và định lá»±c chú ý Ä‘á»u đã tá»›i lúc mệt má»i nhất, ngưá»i má»›i tiếp phiên cÅ©ng má»›i trong tổ ấm ra tá»›i, tinh thần cá»§a bá»n chúng vẫn còn vương vấn trong tổ ấm, cho nên lúc đó má»›i là thá»i khắc tốt nhất để Ä‘i dò la bà máºt".
Những lá»i nói mổ xẻ phân tÃch đó rõ rà ng như váºy, chỉ tiếc Kim Ngư không nghe thấy, lúc đó nà ng đã trên đưá»ng Ä‘i đến Hầu Viên.
Tuy chưa từng tiến và o Hầu Viên, nhưng Kim Ngư lại phảng phất rất rà nh rá»t đưá»ng Ä‘i nước bước, nà ng lần theo vách tưá»ng ra hoa viên phÃa sau Hầu Viên.
Nà ng nghÄ© bà máºt nhất định ẩn tà ng nÆ¡i chá»§ nhân Hầu Viên trú ngụ, mà chá»§ nhân thông thưá»ng Ä‘á»u trú ngụ trong hoa viên sau nhà .
- Lối suy nghÄ© cá»§a nà ng, không còn nghi ngá» gì nữa, rất chÃnh xác, bởi vì chá»— nà ng xông và o tuy không phải là chá»— chá»§ nhân trú ngụ, lại là nÆ¡i chất chứa bà máºt.
Leo qua tưá»ng, Kim Ngư trước hết đợi cho mắt mình thÃch ứng vá»›i bóng tối trước mắt, sau đó má»›i Ä‘i tìm địa Ä‘iểm chá»§ nhân Hầu Viên có thể trú trong đó.
Phòng ốc sau hoa viên Ä‘á»u má» mỠảo ảo, chỉ có má»™t song cá»a sổ ẩn ẩn hiện hiện le lói má»™t chút ánh sáng.
Äó nhất định là chá»— chá»§ nhân Hầu Viên trú ngụ, sau khi Kim Ngư nháºn định như váºy, liá»n cẩn tháºn hướng vá» phÃa song cá»a đó mà đi.
Dùng ngón tay đục má»™t lá»— nhá» trên giấy cá»a sổ, Kim Ngư đưa mắt nhìn và o trong, trước tiên nà ng nhìn thấy má»™t cái bà n, trên bà n có lồng đèn khổng minh đăng, sau đó má»›i nhìn thấy sau bà n có má»™t cái giưá»ng, trên giưá»ng hình như có ngưá»i nằm ngá»§.
Chiếu theo tư thế nằm cá»§a ngưá»i đó, nhất định là ngưá»i rất nhá» bé, nhưng ngưá»i đó tháºt ra bao nhiêu tuổi, Kim Ngư lại nhìn không ra, bởi vì mặt mà y cá»§a ngưá»i nằm trên giưá»ng đã bị ngá»n khổng minh đăng che hết.
Không cần biết y già hay trẻ, chiếu theo thân hình của y, Kim Ngư nhất định có thể chế ngự được.
Chá»§ ý má»™t khi đã định, Kim Ngư nhẹ nhà ng đẩy cá»a sổ, nhẹ nhà ng phóng và o, ngưá»i trên giưá»ng hiển nhiên vẫn còn chưa biết có ngưá»i đã tiến và o, bởi vì y không động Ä‘áºy, nằm ngá»§ ngon là nh như trước.
Kim Ngư lại nhẹ nhà ng khép chặt cá»a sổ, rồi má»›i nhẹ nhà ng bước vá» hướng giưá»ng, đợi đến lúc qua khá»i bà n, đợi đến lúc nhìn thấy mặt ngưá»i nằm trên giưá»ng, Kim Ngư đột nhiên ngây ngưá»i.
Bởi vì bây giá» nà ng đã thấy rõ ngưá»i nằm trên giưá»ng là ai.
Ngưá»i trên giưá»ng chÃnh là Ngá»c Thà nh mà hai ngà y nay bá»n hỠđã là m cho bá»n há» lo lắng, bá»n hỠđã vì nó, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u buồn bã hoang mang, nó không ngá» lại nằm đó hưởng phúc.
Sống trong má»™t căn phòng đẹp đẽ như váºy, nằm ngá»§ ngon là nh như váºy, giưá»ng rá»™ng lá»›n thoải mái như váºy, không phải hưởng thụ là gì ? Vừa nghÄ© đến đó, Kim Ngư không khá»i lá»a giáºn dâng cao ba trượng, bước dà i đến sát giưá»ng, giÆ¡ tay lay Ngá»c Thà nh, miệng la lên:
- Ngá»c Thà nh, Ngá»c Thà nh, ngồi dáºy.
Cảm thấy có ngưá»i xô nó, lại nghe có ngưá»i gá»i, Ngá»c Thà nh tròn mắt tỉnh liá»n, nhưng đợi đến lúc nó nhìn thấy ai là ngưá»i gá»i nó, trong mắt nó không ngá» lại lá»™ xuất má»™t ná»—i sợ hãi khá»§ng bố.
Chẳng những váºy, không ngá» nó còn muốn trốn dưới má»n, Kim Ngư là m sao có thể để cho nó trốn được ? Nà ng thò tay nắm má»n, mặt lá»™ nét giáºn há»i nó:
- Ngươi còn muốn trốn sao ?
Nó đại khái muốn nói gì đó mà nói không ra lá»i, chỉ thấy gương mặt sợ hãi lắc lắc đầu liên tục, trong miệng là nhà “chÃt chÃt†không ngừng, cÅ©ng không biết nó Ä‘ang nói gì ?
"Ngươi má»™t mình trong nà y hưởng phước, chỉ khổ bá»n ta bên ngoà i vì ngươi mà lo lắng". Kim Ngư cà ng nói cà ng nóng:
"Ngươi lẽ nà o một chút lương tri cũng không có ?".
Ngá»c Thà nh đại khái có vẻ có gì khó nói, chỉ thấy mắt nó chứa chan nhiệt lệ, hai hà ng nước mắt đã lăn dà i trên má, nhưng biểu tình trên mặt vẫn sợ hãi như trước.
Nó sợ cái gì ? Kim Ngư là m sao có thể nghÄ© ra được ? Nà ng chỉ nhìn thấy Ngá»c Thà nh vẫn liá»u mạng muốn trốn trong má»n, cà ng là m cho nà ng nổi giáºn:
- Còn muốn trốn trong má»n sao ? Äể ta lôi má»n ra coi ngươi trốn chá»— nà o ?
Ngá»c Thà nh vừa nghe nà ng nói váºy, đôi tay ghì chặt má»n, đầu lắc lắc không ngừng, tiếng “chÃt chÃt†phát ra từ miệng cà ng khẩn cấp.
Nó cà ng lắc đầu, cà ng trì ghị tấm má»n, Kim Ngư cà ng tức tối, dùng hết sức kéo, “toạt†má»™t tiếng, đã giáºt băng Ä‘i cái má»n bông.
Nếu quả nhìn thấy chuyện không tin tưởng được, phản ứng đầu tiên là gì ?
Là ngất xỉu ? Là hét lớn ? Hay là bất động thẫn thỠ?
Phản ứng cá»§a ngưá»i khác ra sao ?
Ngá»c Thà nh có lẽ vô phương biết được, nhưng phản ứng đầu tiên cá»§a Kim Ngư, nó lại nhìn thấy rất rõ.
Kim Ngư vốn mặt mà y Ä‘ang giáºn dữ giáºt tấm má»n, đợi đến khi nà ng lôi tấm má»n ra, nhìn thấy “tình cảnh†dưới má»n, phản ứng cá»§a nà ng là sá»ng sốt.
Sá»ng sốt má»™t thá»i gian rất lâu, mÆ¡i dùng đôi tay má»m mại dụi lên đôi mắt, lại dùng nhãn quang nghi hoặc nhìn trên giưá»ng.
Sau đó trên mặt nà ng hiển lá»™ biểu tình khá»§ng bố, sau đó má»›i hét lên má»™t tiếng, rồi cả ngưá»i thụt lùi ngã trên ghế, thất thần lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm không ngừng:
- Sao lại có thể ? ... Sao lại có thể như váºy ? ... Là m sao ...
Khi tấm má»n còn chưa bị giở lên, mặt mà y Ngá»c Thà nh đầy vẻ sợ hãi, nhưng đợi đến khi tấm má»n giở lên rồi, sá»± sợ hãi trên mặt nó đột nhiên biến mất, lại quáºt khởi thần tình bi thương, bất lá»±c, thống khổ.
Toà n thân nó cuá»™n lại trong má»™t góc giưá»ng, song thá»§ cố gắng che giấu thân thể, khóe mắt len lén liếc vá» hướng Kim Ngư Ä‘ang ngã trên ghế.
Cái gì là m cho nà ng phát xuất thứ biểu tình khá»§ng bố như váºy ? Äôi mắt nà ng nhìn chẵm chằm và o Ngá»c Thà nh trong góc giưá»ng, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Sao lại có thể được ? ... Sao lại có thể ? ...
- Ãi ! Thế nhân tại sao lại luôn luôn không tin và o sá»± tháºt nhãn tiá»n ?
Äằng sau ngưá»i Kim Ngư đột nhiên vang lên má»™t thanh âm hòa nhã, nà ng vẫn chưa quay đầu, nhìn thấy trong đôi mắt ngáºp lệ cá»§a Ngá»c Thà nh Ä‘ang bắn ra những tia oán háºn ác độc, đăm đăm nhìn sau lưng nà ng.
Nà ng vừa quay đầu là nhìn thấy má»™t lão nhân rất phong nhã Ä‘ang đứng trước cá»a, nhãn quang trà n đầy trà tuệ và hòa ái, lão Ä‘ang nhìn nà ng, sau đó lại dùng thanh âm rất từ tốn há»i:
- Ngươi không tin chuyện ngươi thấy ?
Kim Ngư nhịn không được, lại quay đầu nhìn Ngá»c Thà nh trên giưá»ng, trong miệng vẫn thì thầm:
- Äó ... đó là m sao có thể là m cho ngưá»i ta tin được ?
Lão nhân cưá»i cưá»i, cưá»i cưá»i Ä‘i đến bên giưá»ng, cưá»i há»i:
- Ngươi không tin thân thể cá»§a Ngá»c Thà nh là thân khỉ ? Vẫn không tin trên cổ khỉ là đầu cá»§a Ngá»c Thà nh ?
Thân khỉ ? Äầu Ngá»c Thà nh ? Những gì Kim Ngư nhìn thấy không ngá» là “quái váºt†đầu ngưá»i thân khỉ !
Truyá»n thuyết trong Hầu Viên có loà i khỉ đầu ngưá»i thân khỉ không ngá» lại là sá»± tháºt ? Mà “quái váºt†đó không ngá» lại là Ngá»c Thà nh mà bá»n Kim Ngư quá quen thuá»™c, không trách gì nà ng sá»ng sốt như váºy, kinh hãi như váºy.
Hoán đổi bất cứ ngưá»i nà y nhìn thấy ngưá»i quen cá»§a mình biến thà nh quái tướng như váºy, bất kỳ má»™t ai cung vô phương tiếp thụ được.
Muốn áp chế sự kinh hãi đột ngột đó, duy chỉ có uống một chén rượu tinh chất mới có thể có hiệu quả, cho nên lão nhân rất hòa nhã đó đã mang Kim Ngư đến gian thủy tinh ốc toà n là m bằng thủy tinh, rót một chéu rượu bồ đà o Ba Tư rất tinh chất cho nà ng.
Äợi đến khi Kim Ngư uống cạn chén, khôi phục lại thần sắc má»™t chút, lão nhân hòa nhã đó má»›i mở miệng:
- Ta há» Vương, bá»n há» Ä‘á»u gá»i ta là Vương lão tiên sinh.
Lão là Vương lão tiên sinh ? Má»™t lão nhân hòa nhã như váºy không ngá» lại là Vương lão tiên sinh chá»§ nhân cá»§a Hầu Viên, má»™t nÆ¡i khá»§ng bố trong truyá»n thuyết bên ngoà i ?
Có thể nà o là lão ? Kim Ngư lại lộ xuất ánh mắt không tin cho lắm nhìn lão.
Vương lão tiên sinh lại nở má»™t nụ cưá»i rất nhân từ:
- Khác vá»›i ánh mắt hoà i nghi cá»§a ngươi, những gì ngươi nhìn thấy Ä‘á»u là tháºt.
“Ngá»c Thà nh là m sao ... sao lại có thể biến thà nh như váºy ?†Trong óc Kim Ngư vẫn còn lưu lại quái dạng cá»§a Ngá»c Thà nh.
“Sao lại không thể được ?†Vương lão tiên sinh há»i:
“Trá»i cao cho nhân loại chúng ta má»™t đôi tay linh hoạt và má»™t khối óc trà tuệ, là muốn chúng ta sáng tạo ra kỳ tÃchâ€.
“Ông dùng phương pháp gì khiến thân thể Ngá»c Thà nh biến thà nh thân khỉ ?†Kim Ngư lại há»i.
“Bằng và o đôi tay và o khối óc cá»§a taâ€. Vương lão tiên sinh chỉ và o đầu mình:
“Ta không phải là m cho thân ngưá»i nó biến thà nh thân khỉ, mà là đem đầu nó di tiếp , ghép và o thân khỉâ€.
- Di tiếp ?
“Äúngâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i đáp:
“Kỹ thuáºt cắt ghép đó, ta gá»i là Di tiếp thá»§ thuáºt â€.
- Di tiếp thá»§ thuáºt ?
“Phảiâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Äem đầu cá»§a nhân loại, dùng má»™t thứ kỹ thuáºt cắt xẻ đặc biệt cắt xuống, sau đó Ä‘em lên trên cổ khỉ, lại dùng má»™t thứ kỹ thuáºt rất đặc biệt để ghép hợp, những quá trình đó gá»i là Di tiếp thá»§ thuáºt â€.
“Nhưng nó ... nó là m sao có thể sống trên thân khỉ ?†Kim Ngư vẫn không tin.
“Lúc bắt đầu đương nhiên có thất bại, cÅ©ng may thà nh công luôn luôn Ä‘á»u là do thất bại tÃch tụ thà nhâ€. Vương lão tiên sinh đắc ý đáp lá»i nà ng:
“Chỉ là hiện tại ta còn chưa có cách để ghép cổ há»ng cá»§a ngưá»i vá»›i dây thanh quản cá»§a khỉ, cho nên nó trước mắt vẫn chỉ có thể phát xuất ra tiếng kêu cá»§a khỉâ€.
Kim Ngư hiện tại cuối cùng đã minh bạch hồi nãy Ngá»c Thà nh tại sao chỉ “chÃt chÃt†kêu, nguyên lai là nó vô phương nói được.
Vương lão tiên sinh cÅ©ng uống má»™t há»›p rượu bồ đà o, đợi cho rượu thấm qua cổ há»ng, lão má»›i nói:
- Bất quá ta có tự tin lần sau nhất định có thể thà nh công.
“Lần sau ?†Kim Ngư tròn xoe mắt:
“Còn có lần sau ?â€.
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là cóâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Con ngưá»i cá»§a ta là m chuyện gì luôn luôn khi còn chưa thà nh công tuyệt đối không dừng tayâ€.
- Ông ... không lẽ nà o không sợ Vương pháp ?
“Vương pháp ?†Vương lão tiên sinh cưá»i đáp:
“Trong thế giá»›i cá»§a ta, ta là Vương phápâ€.
“Lương tâm cá»§a ông có thể an bình sao ?†Kim Ngư tháºt sá»± tìm không ra câu nà o để công kÃch lão:
“Ông lẽ nà o không sợ những oan quá»· chết dưới tay ông đến báo thù ?â€.
“Oan quá»· ?†Vương lão tiên sinh cà ng cưá»i lá»›n:
“Trên thế gian nếu quả có oan hồn quá»· quái, đã sá»›m không còn có ngưá»i hư há»ng tà n tệâ€.
Lão cưá»i cưá»i nheo mắt nhìn Kim Ngư, lại nói:
- Cô bé, đạo lý đó ngươi lẽ nà o không hiểu thấu ?
- Ông ... ông nhất định chết không yên bình.
- Ta Ä‘ang vì nhân loại mà tìm kiếm má»™t phương pháp nối dà i cuá»™c sống, nếu thà nh công, chÃnh là đem phước khà đến cho nhân loại.
“Cảm tạâ€. Kim Ngư nói lá»›n:
“Chuyện sinh tá» cá»§a con ngưá»i, sá»›m đã do trá»i cao lo liệu, đến lúc nên chết, mình có tránh cÅ©ng không thoátâ€.
Vương lão tiên sinh đột nhiên không nói gì, lão chợt dùng má»™t ánh mắt rất kỳ quái nhìn Kim Ngư, nhìn má»™t hồi lâu, nhìn đến mức toà n thân Kim Ngư Ä‘á»u nổi da gà , lão má»›i nói:
- Ngươi không tin ta có thể khiến cho con ngưá»i tránh khá»i tá» vong ? Ngươi không tin ta có thể là m cho má»™t ngưá»i vừa chết sống lại ?
- Tôi ...
Kim Ngư vốn muốn nói “tôi không tinâ€, nhưng không biết vì sao, nà ng lại nói không được, nà ng chỉ còn nước nuốt nước miếng.
â€œÄÆ°á»£câ€. Vương lão tiên sinh vụt đứng lên:
“Ngươi Ä‘i theo taâ€.
Trong thá»§y tinh ốc tinh oanh có má»™t cái tá»§ là m bằng thá»§y tinh, mở tá»§ thá»§y tinh đó ra, bấm và o má»™t nút bà máºt, láºp tức hiện ra má»™t cá»a ngầm.
Bước qua bà môn đó, là bước và o một thế giới khác.
Một thế giới thủy tinh huy hoà ng phú lệ mỹ ảo.
Bước qua bà môn, thấy liá»n má»™t thông đạo thá»§y tinh rất dà i, hai bên thông đạo Ä‘á»u có treo khổng minh đăng.
Dưới ánh đèn dìu dịu, thá»§y tinh cà ng phát xuất những tia sáng tinh oanh trong suốt, tháºm chà có bảy mà u cầu vồng tuyệt sắc.
Trong má»™t thông đạo như váºy, con ngưá»i như mê lạc và o má»™t thế giá»›i huyá»n ảo.
Kim Ngư tuy đã bị mê hoặc, nhưng nà ng không quên há»i Vương lão tiên sinh:
- Ông muốn dẫn tôi Ä‘i đâu váºy ?
“Ta biết ngươi tên là Kim Ngư, hảo hữu cá»§a ngươi tên là Tô Minh Minhâ€. Vương lão tiên sinh Ä‘ang Ä‘i bên cạnh nà ng:
“Váºy ngươi có biết bằng hữu tân giao cá»§a Tô Minh Minh là Diệp Khai hồi sáng nay đụng phải ba tay kiếm khách danh tiếng không ?â€.
- Ông là m sao biết được ?
“Ta đương nhiên là biếtâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Bởi vì ngưá»i là do ta phái Ä‘iâ€.
“Ông vì sao lại phải phái ba ngưá»i bá»n chúng Ä‘i giết Diệp Khai ?†Kim Ngư chợt nhá»› lại Diệp Khai từng nói qua ba ngưá»i đó đơn thân độc mã từng ngưá»i Ä‘i giết chà ng, cho nên nà ng lại liá»n há»i:
“Ông vì sao lại muốn ba ngưá»i bá»n chúng Ä‘i giết Diệp Khai riêng biệt ?â€.
“Không tưởng được ngươi cÅ©ng chú ý đến chuyện đóâ€. Vương lão tiên sinh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nà ng:
“Ta muốn ba ngưá»i bá»n chúng riêng biệt Ä‘i tìm Diệp Khai, tịnh không phải là muốn bá»n chúng Ä‘i giết Diệp Khai, mà muốn bá»n chúng Ä‘i chếtâ€.
“Muốn bá»n chúng Ä‘i chết ?†Kim Ngư ngây ngưá»i:
“Tại sao ?â€.
- Bởi vì có ngưá»i muốn nhìn vết thương cá»§a ba ngưá»i bá»n chúng.
“Ai ? Ngưá»i đó là ai ?†Kim Ngư há»i:
“Y vì sao lại muốn nhìn vết thương cá»§a bá»n chúng ?â€.
“Má»™t ngưá»i Diệp Khai từng nghe đến, mà chưa từng gặp quaâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Má»™t ngưá»i rất muốn hiểu thấu võ công cá»§a Diệp Khaiâ€.
- Ngưá»i đó tên là gì ?
- Ngưá»i đó tên là Kinh Vô Mạng.
Hết hồi 18.
Last edited by phamhau1986; 08-08-2008 at 09:59 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

08-08-2008, 10:00 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 19
Ngưá»i Chết Có Giá Trị
Táºn đầu thông đạo thá»§y tinh cÅ©ng là má»™t thá»§y tinh ốc tinh oanh sáng lạn.
Trong ốc có ba ngưá»i, má»™t ngưá»i vẫn còn trẻ, má»™t ngưá»i đã già , má»™t ngưá»i tóc hai bên thái dương đã bạc, đã cáºn trung niên.
Ngưá»i trẻ tuổi cao ráo, trang sức hoa lệ, xem ra không những anh tuấn phi thưá»ng, mà còn kiêu ngạo phi thưá»ng.
Ngưá»i già phong độ từ tốn, lá»… độ, không còn nghi ngá» gì nữa là má»™t ngưá»i có giáo dưỡng.
Ngưá»i trung niên tóc bạc hai bên thái dương lại không khác gì bất cứ ngưá»i trung niên nà o gặp trên đưá»ng, chỉ bất quá thân hình bảo dưỡng rất kỹ, cả trên bụng cÅ©ng không có má»™t chút mỡ dư thừa.
Ba ngưá»i đó tuyệt đối khác nhau, chỉ bất quá có má»™t Ä‘iểm tương đồng, ba ngưá»i Ä‘á»u có kiếm.
Ba ngưá»i mang kiếm đó vì sao lại ở đây ? Và o đây là m gì ? Kim Ngư còn chưa kịp há»i, Vương lão tiên sinh đã giá»›i thiệu nà ng.
“Bá»n há» Ä‘á»u là hảo trợ thá»§ cá»§a ta, cÅ©ng Ä‘á»u là kiếm khách nhất đẳngâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Chỉ tiếc bá»n há» chỉ có số hiệu ở đây, không có tênâ€.
“Số hiệu ? Số hiệu gì ?†Kim Ngư nhất định phải há»i.
“Số hiệu cá»§a bá»n há» là số năm , số mưá»i lăm , số hai mươi lăm â€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Cùng vá»›i ba ngưá»i ta phái Ä‘i giết Diệp Khai, số sáú, số mưá»i sáú, số hai mươi sáú, chỉ sai má»™t sốâ€.
- Tại sao bá»n há» chỉ sai má»™t số ?
“Bởi vì má»—i má»™t ngưá»i bá»n há» và ba ngưá»i ta phái Ä‘i giết Diệp Khai Ä‘á»u có rất nhiá»u chá»— tương đồng, không những tÃnh cách tương đồng, thân thế tương đồng, cả lá»™ số kiếm pháp Ä‘á»u không khác nhau lắmâ€. Vương lão tiên sinh đáp.
- Ông muốn bá»n há» và o đây là m gì ?
“Ta muốn bá»n há» và o đây đợi lệnhâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Chỉ vì ta muốn bá»n há» Ä‘i giết má»™t ngưá»iâ€.
- Giết ai ?
Vương lão tiên sinh không trá»±c tiếp hồi đáp vấn đỠđó, lão lại bấm và o má»™t nút bà máºt khác, mở ra má»™t cánh cá»a bà máºt khác, sau cá»a cÅ©ng là má»™t thông đạo thá»§y tinh rất dà i, sau đó má»›i quay mặt nhìn “số nămâ€.
“Ngươi tiến thẳng và o, khi tiến tá»›i cuối thông đạo, cÅ©ng có má»™t cánh cá»a, cá»a không khóa, có ngưá»i ngồi sau cá»a, chỉ cần mở cá»a là nhìn thấy yâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Ta muốn ngươi Ä‘i giết yâ€.
“Số năm†cÅ©ng giống như những thuá»™c hạ khác cá»§a Vương lão tiên sinh, chỉ tiếp đón mệnh lệnh, không bao giá» há»i lý do, gã đương nhiên cà ng không thể há»i Vương lão tiên sinh ngưá»i lão muốn gã Ä‘i giết là ai ?
â€œÄÆ°á»£câ€. Gã chỉ nói:
“Tôi Ä‘i liá»nâ€.
Nói còn chưa dứt lá»i, gã đã bắn ngưá»i như má»™t mÅ©i tên và o thông đạo thá»§y tinh sáng lạn đó.
Hà nh động cá»§a gã vừa mãnh liệt vừa linh mẫn, chỉ bất quá có má»™t chút quá kÃch động. Cả khuôn mặt trắng tái vì kÃch động mà á»ng hồng lên, hô hấp xem chừng cấp xúc hÆ¡n so vá»›i lúc bình thưá»ng.
Äó là lần cuối cùng ngưá»i ta nhìn thấy bá»™ dạng cá»§a gã.
Gã một khi phóng và o thông đạo thủy tinh đó, không còn quay trở vỠnữa.
Hiện tại má»i ngưá»i Ä‘á»u biết gã không thể sống sót trở ra, cả Kim Ngư cÅ©ng nháºn thấy váºy, bởi vì gã đã Ä‘i rất lâu.
Thông thưá»ng ngưá»i như bá»n chúng, vô luáºn là giết ngưá»i hay bị giết, Ä‘á»u bất tất phải Ä‘i lâu như váºy.
Trải qua má»™t thá»i gian lâu lắc như váºy, vô luáºn là chuyện gì Ä‘á»u đáng lẽ đã có kết quả.
Chết.
Äó là kết quả duy nhất.
Không ai mở miệng nói gì, cũng không ai để lộ chút thương cảm bi ai trên mặt.
Tịnh không phải vì bá»n há» vô tình, mà đó căn bản vốn không phải là chuyện đáng bi thương.
- Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có thể chết, hà huống là hạng ngưá»i như bá»n há».
- Äối vá»›i bá»n há» mà nói, “chết†giống như má»™t nữ nhân, bá»n hỠđã từ lâu chán ngán nữ nhân. Bá»n há» tuy đã từ lâu chán ngán nữ nhân, lại vô phương khÆ¡i khÆ¡i thải hồi nữ nhân, cho nên bá»n há» phải chỠđợi ả đến, đợi đến lúc ả tháºt sá»± đến, bá»n hỠđã không còn có cảm giác kinh ngạc, cà ng không còn có cảm giác sợ hãi.
Bởi vì bá»n há» biết “ả†sá»›m muá»™n gì nhất định sẽ đến.
- Äối vá»›i thứ chuyện đó, bá»n há» cÆ¡ hồ hoà n toà n tê liệt.
Vương lão tiên sinh không ngỠlại đã đợi rất lâu.
CÅ©ng không biết đó là vì sá»± thương hại cá»§a lão đối vá»›i sinh mệnh cá»§a má»™t ngưá»i, hay là vì sá»± tôn trá»ng và kÃnh sợ cá»§a bản thân lão đối vá»›i tá» vong, sắc mặt cá»§a Vương lão tiên sinh nghiêm túc hÆ¡n hai ngưá»i kia và Kim Ngư rất nhiá»u.
Lão tháºm chà còn rá»a đôi tay vốn đã sạch bóng cá»§a lão trong cái bồn thá»§y tinh thêm má»™t lần nữa, sau đó má»›i đốt má»™t nén nhang cắm trong lư thá»§y tinh, lại quay ngưá»i nhìn “số mưá»i lămâ€.
“Chuyện ta muốn là m, nhất định phải là m cho đượcâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“ Số năm là m không thà nh, hiện tại chỉ còn nước để ngươi Ä‘i là mâ€.
- ÄÆ°á»£c.
“Số mưá»i lăm†láºp tức tiếp nháºn mệnh lệnh, gã luôn luôn khống chế lấy mình, luôn luôn khống chế rất tốt, nhưng sau khi tiếp nháºn mệnh lệnh đó, thân thể cá»§a gã, sắc mặt cá»§a gã vẫn khó tránh được có chút cải biến kÃch động.
Những cải biến đó không dá»… để ngưá»i ta phát giác, sau đó má»›i bắt đầu hà nh động.
Lúc khởi đầu, hà nh động cá»§a gã rất từ từ, vừa cẩn tháºn, vừa cháºm chạp, trước tiên gã bắt đầu kiểm tra lấy mình.
Y phục cá»§a gã, thắt lưng cá»§a gã, già y vá»› cá»§a gã, tay cá»§a gã, kiếm cá»§a gã, rút kiếm ra, lại tra kiếm và o, lại rút ra lần nữa, lại tra và o lần nữa, cho đến khi gã nháºn thấy má»i thứ Ä‘á»u rất thá»a đáng, cho đến khi gã nháºn thấy mình đã mãn ý, gã má»›i xông và o thông đạo thá»§y tinh.
Hà nh động cá»§a gã cÅ©ng cÅ©ng linh hoạt, hÆ¡n nữa so vá»›i “số năm†còn lão luyện hÆ¡n nhiá»u, nhưng gã cÅ©ng không trở ra.
Lần nà y Vương lão tiên sinh đợi cà ng lâu, sau đó lại rá»a tay trong bồn thá»§y tinh, thắp nén nhang cắm trong lư thá»§y tinh, không ngá» còn thở dà i má»™t hÆ¡i.
Lúc lão quay mình nhìn “số hai mươi lămâ€, biểu tình trên mặt cà ng nghiêm túc, mệnh lệnh phát xuất cà ng ngắn gá»n, bởi vì lão biết, đối vá»›i hạng ngưá»i cá»§a “số hai mươi lăm†mà nói, bất cứ má»™t chữ dư thừa nà o Ä‘á»u là phế thoại, lão chỉ nói ba chữ:
- Ngươi đi đi.
“Số hai mươi lăm†lẳng lặng tiếp nháºn mệnh lệnh, cả má»™t chữ cÅ©ng không nói ra.
Gã đương nhiên không giống “số năm†vừa tiếp nháºn mệnh lệnh đã láºp tức như con thiêu thân lao và o ngá»n lá»a.
Gã cÅ©ng không giống “số mưá»i lăm†đi kiểm tra mấy đồ trang bị cho chắc chắn hay Ä‘i kiểm tra lại kiếm cho thuáºn tay.
Äã có hai ngưá»i vừa bước và o thông đạo sáng lạn đó đã vÄ©nh viá»…n không trở lại, hai ngưá»i đó Ä‘á»u là kẻ giết ngưá»i, Ä‘á»u là cao thá»§ sá» kiếm.
Hai ngưá»i đó Ä‘á»u là đồng bạn cá»§a gã, gã đã cùng bá»n hỠđồng sinh cá»™ng tá» rất lâu, gã biết bá»n há» Ä‘á»u không phải là ngưá»i dá»… đối phó, nhưng hai ngưá»i bá»n chúng vừa tiến nháºp thông đạo thá»§y tinh đó, không có bất kỳ tin tức gì nữa.
Nhưng khi “số hai mươi lăm†tiếp nháºn mệnh lệnh liá»u mạng đó, lại xem chừng giống như tiếp nháºn thiệp ngưá»i ta má»i Ä‘i ăn cÆ¡m.
HÆ¡n nữa còn là bằng hữu rất thân má»i gã đến nhà ăn cÆ¡m gia đình.
Thông đạo thá»§y tinh vẫn tinh oanh sáng lạn, vẫn tÄ©nh lặng, nghe không thấy má»™t tiếng động, nhìn không thấy má»™t cái gì động Ä‘áºy.
Giống như má»™t con mãng xà thá»i thượng cổ hồng hoang, lẳng lặng nuốt sống hai ngưá»i, cả má»™t chút tiếng nhai cÅ©ng không phát ra.
“Số hai mươi lăm†đã chuẩn bị tiến và o, thần tình của gã vẫn trấn tĩnh như trước, không những sắc mặt không biến đổi, cũng không có một động tác chuẩn bị gì.
Gã Ä‘i không nhanh cÅ©ng không cháºm, nhìn giống như Ä‘ang Ä‘i đến nhà lão bằng hữu ká» bên để ăn cÆ¡m.
Hiện tại gã đã Ä‘i đến cá»a khẩu thông đạo, vô luáºn là ai Ä‘á»u nghÄ© gã sẽ tiếp tục tiến và o, nhưng gã lại bá»—ng dừng chân, từ từ quay nguá»i, ngẩng đầu ngưng thị nhìn Vương lão tiên sinh.
Trong ánh mắt của gã hoà n toà n không có biểu tình gì, cũng không có cảm tình gì, nhưng gã không ngỠđã mở miệng nói.
“Ta tám tuổi đã há»c kiếm, mưá»i ba tuổi tuy chưa há»c thà nh, đã há»c cách giết ngưá»iâ€. Thanh âm cá»§a gã bình phà m đơn Ä‘iệu:
“HÆ¡n nữa ta quả tháºt đã giết má»™t ngưá»iâ€.
“Ta biếtâ€. Vương lão tiên sinh lại nở má»™t nụ cưá»i rất hòa nhã:
“Ngươi năm mưá»i ba tuổi đã ám sát tên Lục Äồ Há»™ hung hãn nhất ở quê hương ngươi, vụ ám sát đó là chuyện truyá»n miệng nhiệt náo nhất lúc đóâ€.
“Nhưng ta cả Ä‘á»i giết không nhiá»u ngưá»i lắmâ€. Số hai mươi lăm thốt:
“Bởi vì ta không bao giá» chịu gây rắc rối, cÅ©ng không bao giá» kết thù vá»›i ngưá»i khácâ€.
- Ta biết.
- Chá»§ yếu nhất là , ta căn bản không thÃch giết ngưá»i.
“Ta biếtâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Ngươi giết ngưá»i chỉ bất quá vì muốn sốngâ€.
“Ta giết ngưá»i chỉ bất quả vì muốn có cÆ¡m ăn, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u phải ăn cÆ¡m, ta cÅ©ng là ngưá»iâ€. Số hai mươi lăm hững há» thốt:
“Vì cÆ¡m ăn mà giết ngưá»i tuy không phải là chuyện khoái trá gì, nhưng còn có những những ngưá»i khác vì miếng ăn mà là m những chuyện khác, so vá»›i chuyện ta là m còn thống khổ hÆ¡n, ông có biết không ?â€.
Lần nà y Vương lão tiên sinh chỉ gáºt đầu.
“Số hai mươi lăm†ngưng thị nhìn lão, lại nói:
- Ta đã vì miếng ăn mà giết ngưá»i, cho nên ta má»—i lần Ä‘i giết ngưá»i Ä‘á»u ra giá, chưa từng có ngoại lệ.
- Ta biết.
“Ông tuy đã thu dụng ta khi thân pháºn ta bị bá»™c lá»™, bị ngưá»i truy sát, nhưng ông cÅ©ng không ngoại lệâ€. “Số hai mươi lăm†thốt:
“Ông đương nhiên cÅ©ng nên biết giá tiá»n ta giết ngưá»iâ€.
“Ta biếtâ€. Vương lão tiên sinh lại mỉm cưá»i:
“Ta đã sá»›m chuẩn bị rồiâ€.
Lão Ä‘i qua, đặt má»™t khối và ng nguyên chất và o tay “số hai mươi lămâ€.
“Ta cÅ©ng biết quy cá»§ cá»§a ngươi, trước khi giết ngưá»i chỉ cần trả trước phân ná»aâ€.
Vương lão tiên sinh thốt:
“Khối và ng nà y tin rằng đã đủâ€.
“Äá»§ rồiâ€. “Số hai mươi lăm†đem khối và ng nhét và o ngá»±c, chợt nói:
“Ta còn muốn yêu cầu ông má»™t chuyệnâ€.
- Cứ nói.
“Nếu quả ta có chết, xin ông đừng vì ta mà rá»a tay thắp hươngâ€. “Số hai mươi lămâ€.
Ä‘iá»m đạm thốt:
“Bởi vì ông đã trả tiá»n rồiâ€.
Vừa nói xong câu đó, gã đã quay ngưá»i bước và o thông đạo thá»§y tinh sáng lạn.
Bóng cá»§a gã nhìn có vẻ còn thẳng cao hÆ¡n cả chÃnh diện, gã rất mau chóng biến mất táºn đầu bên kia thông đạo.
- Có phải cÅ©ng má»™t Ä‘i không trở lại như những ngưá»i kia ?
Kim Ngư nhìn theo gã, đến khi bóng gã đã hoà n toà n tiêu thất trong thông đạo, mới thở dà i thốt:
- Gã tháºt là má»™t quái nhân.
- á»’ ?
“Gã chừng như đã biết rõ lần Ä‘i nà y không thể không chết, hÆ¡n nữa cÅ©ng biết rõ khi má»™t ngưá»i đã chết thì và ng nguyên chất tá»›i cỡ nà o cÅ©ng Ä‘á»u vô dụngâ€. Kim Ngư thốt:
“Nhưng gã lại vẫn phải thu lấy khối và ng đó trước cái đã, sao gã lại là m váºy ?â€.
- Äó là nguyên tắc cá»§a gã.
- Nguyên tắc ?
“Nguyên tắc là quy cá»§â€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Gã biết chuyện có chết cÅ©ng phải Ä‘i là m, đã biết mình phải Ä‘i là m, trước hết vẫn nháºn khối và ng đó, bởi vì đó là quy cá»§ cá»§a gãâ€.
Lão nhìn Kim Ngư, lại nói tiếp, trong thanh âm của lão tuyệt không có một chút ý giễu cợt:
- Má»™t ngưá»i có nguyên tắc, tuyệt không thể phá quy cá»§, không cần biết là hắn chết hay sống Ä‘á»u như váºy.
Lão nói rất nghiêm túc, tháºm chà còn có ba phần tôn kÃnh.
- Ông nghÄ© ngưá»i đó ngu ? Hay là thông minh ?
“Ta không biếtâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Ta chỉ biết thứ ngưá»i đó cà ng ngà y cà ng Ãtâ€.
- Ông xem chừng có vẻ rất thÃch hạng ngưá»i đó.
- Phải.
- Váºy tại sao ông còn muốn kêu gã Ä‘i chết ?
“Ngươi là m sao biết gã Ä‘i chết ?†Vương lão tiên sinh lại cưá»i cưá»i:
“Ngươi là m sao biết gã đã chết, còn có thể sống lại hay không ?â€.
Kim Ngư không nói gì, hồi nãy Vương lão tiên sinh dẫn nà ng từ thá»§y tinh ốc đến đây, xem chừng là muốn chứng minh ngưá»i lá»t và o tay lão, cho dù đã chết cÅ©ng có thể sống lại.
Nhìn thần tình cá»§a lão hiện tại cÅ©ng có vẻ như váºy, cho nên Kim Ngư không nói nữa.
Trong lúc đợi chá», nà ng trầm mặc giống hệt như thông đạo thá»§y tinh đó.
Trong thông đạo vẫn không nghe thấy một tiếng động nà o, nhìn không thấy động tĩnh gì, “số hai mươi lăm†cũng không trở lại, qua một hồi rất lâu rồi mà không trở lại.
Äợi tháºt lâu, Vương lão tiên sinh chợt thốt:
- Hiện tại đại khái đã ná»a đêm, bá»n ta xem chừng nên Ä‘i ăn khuya.
“Ăn khuya ?†Kim Ngư chừng như giáºt mình:
“Ông muốn ăn khuya ?â€.
“Ăn khuya tịnh không phải là quái sá»±, má»i ngưá»i Ä‘á»u phải ănâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Lúc nên ăn khuya thì phải ăn khuya, không cần biết sá»± tình phát triển ra sao, vẫn phải ăn khuyaâ€.
- Äó là nguyên tắc cá»§a ông ?
- Ngươi nói đúng lắm.
Rượu đã châm và o chén thá»§y tinh, óng ánh mà u hổ phách là m mê hồn ngưá»i, hÆ¡n nữa còn thoang thoảng mùi uất kim hương, tháºt sá»± là má»™t quyến rÅ© hiếm có.
- Có ai nói phú quý không phải là má»™t thứ quyến rÅ© ? Äồ ăn đựng trong chén dÄ©a thá»§y tinh, chén dÄ©a thá»§ công cá»±c kỳ tinh mỹ, phương thức nấu ăn cá»±c kỳ tinh mỹ.
- Có lẽ không còn là “tinh mỹâ€, mà là “hoà n mỹâ€.
Phong độ Ä‘ang lúc ẩm thá»±c cá»§a Vương lão tiên sinh cÅ©ng ưu nhã cÆ¡ hồ đến mức “hoà n mỹâ€, có thể cùng ông ta cá»™ng hưởng má»™t đêm tinh mỹ như vầy, đáng là má»™t chuyện rất khoái trá.
Kim Ngư lại không ăn được má»™t chút nà o, nà ng tịnh không phải vì quá lo lắng cho “số hai mươi sáuâ€, cÅ©ng không phải vì cảm thấy Ä‘au xót cho Ngá»c Thà nh.
Nà ng chỉ có cảm giác Ä‘ang lúc ngưá»i ta Ä‘i giết ngưá»i, còn có thể an tá»a hưởng thụ giai hà o mỹ tá»u, tháºt sá»± là chuyện không thể tưởng tượng được.
Trong thông đạo thủy tinh sáng lạn vẫn hoà n toà n không có động tĩnh.
Vương lão tiên sinh chung quy đã kết thúc bữa ăn khuya cá»§a lão, sau đó lại rá»a tay trong bồn thá»§y tinh lần nữa.
Trong bồn thủy tinh không phải là nước, mà là trà xanh rất thơm.
“Hôm nay bữa khuya cá»§a bá»n ta là ăn tôm cua, chỉ có tá»± mình bóc vá» tôm cua má»›i có thể chân chÃnh lãnh há»™i được lạc thú ăn tôm cuaâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“CÅ©ng chỉ có dùng trà xanh rá»a tay má»›i có thể tẩy sạch được mùi tôm cua trên tayâ€.
Kim Ngư nhìn lão, bá»—ng há»i:
- Còn giết ngưá»i ?
“Giết ngưá»i ?†Vương lão tiên sinh hiển nhiên vẫn còn chưa hiểu rõ ý tứ cá»§a câu há»i đó.
- Giết ngưá»i có phải cÅ©ng giống như ăn tôm cua ? CÅ©ng phải tá»± mình Ä‘i giết má»›i lãnh há»™i được lạc thú giết ngưá»i ?
Câu há»i đó rất hay, Vương lão tiên sinh trả lá»i cÅ©ng rất hay.
“Äó còn tùyâ€. Vương lão tiên sinh đáp.
“Tùy cái gì ?â€.
“Tùy xem ngưá»i mình muốn giết là ngưá»i ra sao ?†Lão đáp:
“Có những ngưá»i mình muốn ngưá»i khác Ä‘i giết, có những ngưá»i lại nhất định phải tá»± tay mình Ä‘i giếtâ€.
“Còn sau khi giết ?†Kim Ngư há»i:
“Nếu quả mình tá»± tay Ä‘i giết, sau khi giết phải dùng gì má»›i có thể tẩy sạch mùi máu vết máu trên tay mình ?â€.
Không ai có thể trả lá»i vấn đỠđó, cÅ©ng không ai chịu trả lá»i.
Vương lão tiên sinh dùng má»™t má»™t vuông khăn lụa trắng ngần lau khô tay, chầm cháºm đứng lên, chầm cháºm bước và o thông đạo thá»§y tinh.
Lão không gá»i Kim Ngư, bởi vì lão biết nà ng nhất định theo lão bước và o.
Trong thông đạo thá»§y tinh tháºt ra đã xảy ra chuyện gì ? Kim Ngư đương nhiên rất muốn biết, cho nên nà ng rất mau chóng bước theo.
- Nà ng bước và o có phải cÅ©ng như ba ngưá»i hồi nãy, không còn có thể trở ra ?
ÄÆ°á»ng và o thông đạo kiến tại giống như má»™t hạt gạo dà i, cà ng Ä‘i sâu cà ng hẹp, Ä‘i đến táºn đầu bên kia đã thắt lại thà nh má»™t hang động cỡ hai thước.
Khổ ngưá»i như Kim Ngư muốn tiến và o lại không phải dá»… gì, cho nên Ä‘oạn đầu cá»§a thông đạo tuy có khổng minh đăng chiếu sáng, nhưng đến ná»a đưá»ng đã còn không thấy ánh đèn nữa.
Vừa bước và o là không nhìn thấy gì, tháºm chà cả tay mình cÅ©ng Ä‘á»u không nhìn thấy.
- Vương lão tiên sinh tại sao lại muốn kiến tạo má»™t thông đạo thần bà như váºy ?
Vương lão tiên sinh sau khi bước và o thông đạo thá»§y tinh, cước bá»™ cá»§a lão không mau, nhưng cÅ©ng không quá cháºm, lão thấp thoáng đã biến mất trong má»™t góc trong bóng tối.
Kim Ngư tuy theo sau, láºp tức tiến và o sau Vương lão tiên sinh, nhưng cá»± ly giữa lão và nà ng cà ng lúc cà ng tăng dần, nà ng nhìn thấy trước mặt toà n má»™t mà u Ä‘en hắc ám, Ä‘ang lúc nghÄ© tá»›i mò mẫm trước mặt để Ä‘i, chợt nghe thanh âm cá»§a Vương lão tiên sinh:
- Ngươi tốt hơn hết là đừng có đi thẳng một lèo.
“Tại sao ?†Kim Ngư há»i.
“Bởi vì thông đạo nà y không phải là đưá»ng thẳngâ€. Thanh âm cá»§a Vương lão tiên sinh từ trong bóng tối phát ra:
“Thông đạo nà y tổng cá»™ng có ba mươi ba khúc, nếu quả ngươi cứ bước thẳng tá»›i, nhất định đụng phải tưá»ng vách, bảo đảm xẹp mÅ©iâ€.
Thanh âm cá»§a lão Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
- Ta biết ngươi có lẽ không tin, từ bên ngoà i nhìn và o, thông đạo nà y xác thá»±c giống như má»™t đưá»ng thẳng, nếu quả ngươi không tin, thá» thá» coi.
Kim Ngư không thá», bởi vì nà ng biết bóng tối luôn luôn có thể là m cho ngưá»i ta có nhiá»u ảo giác sai lầm, có thể là m cho ngưá»i ta nghÄ© “thẳng†là “congâ€, “cong†là “thẳngâ€.
Có thể là m cho ngưá»i ta không phân biệt được thẳng hay cong là có thể là m cho ngưá»i ta đụng gãy mÅ©i.
Nà ng tuy còn trẻ, nhưng nà ng cÅ©ng biết trên thế gian vẫn có nhiá»u chuyện cÅ©ng giống như bóng tối, cÅ©ng có thể là m cho ngưá»i ta có nhiá»u ảo giác sai lầm, là m cho ngưá»i ta không thể phân biệt thẳng hay cong.
Thà dụ mà nói, quan niệm đạo đức của ngụy quân tỠlà ở dạng đó.
Kim Ngư không có thứ quan niệm đó, nà ng đã không muốn để ngưá»i ta đụng gãy mÅ©i, cÅ©ng không muốn đụng xẹp mÅ©i mình, cho nên nà ng đã có sá»± chá»n lá»±a thông minh nhất.
Nà ng thắp má»™t ngá»n Ä‘uốc nhá».
Khi ánh lá»a bừng lên, trong thông đạo láºp tức chói ngá»i những tia sáng mát mắt.
Hai bức vách thông đạo Ä‘á»u dùng phiến thá»§y tinh dà y xây thà nh, trước mặt không xa có khúc quanh, Vương lão tiên sinh Ä‘ang đứng đó, dùng má»™t thái độ rất kỳ quái nhìn Kim Ngư.
- Không tưởng được trên ngưá»i ngươi còn có mang theo má»™t ngá»n Ä‘uốc.
"Ông đương nhiên là tưởng không được". Kim Ngư cưá»i đáp:
"Tuy ông đã từng phái ngưá»i xét kỹ ngưá»i tôi, chỉ tiếc những ngưá»i đó vẫn không tưởng được tôi có thể gáºp cây Ä‘uốc nhá» nà y giấu trong trâm cà i tóc".
Trâm bÃch ngá»c tinh mỹ, ngá»n Ä‘uốc tinh xảo, giá trị bản thân ngá»n Ä‘uốc đó có lẽ còn vượt xa cây trâm bÃch ngá»c.
"Trên ngưá»i ngươi có phải còn giấu những thứ khác ?" Vương lão tiên sinh thở dà i:
"Những thứ cổ quái là m ngưá»i ta nghÄ© không ra ?".
- Nếu quả ông muốn biết, tốt hÆ¡n hết là ông tá»± mình xét ngưá»i tôi.
Kim Ngư nhìn lão chăm chăm, giang rá»™ng hai tay, y phục trên ngưá»i nà ng tịnh không nhiá»u, thân thể nà ng đã nở nang, hiện tại biểu tình hiển lá»™ trong mắt nà ng cÅ©ng không biết là dụ hoặc ? Hay là khiêu chiến ?
"Không cần biết ra sao, tôi Ä‘á»u có thể bảo đảm vá»›i ông", Kim Ngư cưá»i thốt:
"Váºt cổ quái quyến rÅ© nhất mang trên ngưá»i tôi tuyệt không phải là ngá»n Ä‘uốc đó".
Vương lão tiên sinh mỉm cưá»i, lão xem chừng Ä‘ang cưá»i khổ.
"Ta tin". Lão thốt:
"Ta tuyệt đối tin".
Khúc quanh trong thông đạo quả nhiên rất nhiá»u, Vương lão tiên sinh lại tiếp tục Ä‘i trước, Kim Ngư đương nhiên mau mắn theo sau.
Hai phiến vách thá»§y tinh dưới ánh lá»a phát xuất những tia sáng tinh oanh, thông đạo đó không còn nghi ngá» gì nữa có thể coi là con đưá»ng có giá trị nhất trên thế gian.
Äi trong má»™t thông đạo quý giá như váºy, Kim Ngư chợt có cảm giác không thoải mái, hÆ¡n nữa cà ng lúc cà ng không thoải mái, nà ng má»™t má»±c nghÄ© không ra thứ cảm giác không thoải mái đó từ đâu mà ra ? Trong thông đạo tuy vốn âm u, nhưng đã có ngá»n Ä‘uốc trong tay, hô hấp khi Ä‘i trong thông đạo cÅ©ng rất thông suốt.
Xem ra trong thông đạo nà y có những chá»— bà máºt nhất định dùng những phương pháp rất xảo diệu để thông gió, cho nên không khà trong thông đạo vÄ©nh viá»…n bảo trì sá»± lưu hà nh Ä‘á»u đặn, hÆ¡n nữa còn rất trong sạch.
Trong sạch phi thưá»ng, trong sạch đến mức là m cho khứu giác cá»§a ngưá»i ta giống như má»™t bá»™ quần áo ngâm trong xà phòng hÆ¡n năm ngà y, lại giặt cả mưá»i mấy hai chục lần.
Kim Ngư đột nhiên biết thứ cảm giác không thoải mái đó là m sao mà có.
"Trong sạch" là chuyện tốt, là chuyện là m cho ngưá»i ta ưa thÃch, vốn tuyệt không thể là m cho ngưá»i ta không thoải mái.
Nhưng thông đạo đó lại quá trong sạch, đơn giản trong sạch đến mức là m cho ngưá»i ta chịu không ná»—i.
Vương lão tiên sinh bá»—ng quay đầu, bá»—ng há»i Kim Ngư:
- Ngươi có phải có cảm giác có chút quái quái ? Có phải có cảm giác không thoải mái ?
- Phải.
- Ngươi có biết ngươi vì sao lại có thứ cảm giác đó không ?
"Không biết". Kim Ngư đáp:
"Tôi nghĩ sao cũng nghĩ không ra".
Nà ng vốn nghÄ© Vương lão tiên sinh sẽ giải thÃch chuyện đó, ai biết được lão lại há»i má»™t câu há»i hoà n toà n không có liên quan tá»›i chuyện đó.
"Ngươi có biết trong vạn sá»± vạn váºt trong thiên hạ, cái gì thuần khiết nhất, trong sạch nhất không ?".
"Là và ng". Kim Ngư đáp.
"Không phải". Vương lão tiên sinh cưá»i thốt:
"Vạn váºt trên thế gian, tuyệt không có bất cứ thứ gì trong sạch hÆ¡n, thuần khiết hÆ¡n thá»§y tinh".
Thông đạo đó dùng thá»§y tinh xây thà nh, Kim Ngư không thể không thừa nháºn nÆ¡i đó quả thá»±c trong sạch phi thưá»ng.
Nhưng Vương lão tiên sinh lại há»i tiếp má»™t câu há»i cà ng hay hÆ¡n:
- Trên thế gian cÅ©ng có rất nhiá»u hạng ngưá»i, ngươi có biết hạng nà o là trong sạch nhất không ?
Lần nà y không đợi Kim Ngư trả lá»i, lão tá»± mình cho luôn đáp án:
- Là ngưá»i chết.
Kim Ngư không thể không thừa nháºn, tất cả những ngưá»i chết Ä‘á»u phải được thanh tẩy sạch sạch sẽ sẽ rồi má»›i tẩm liệm trong quan tà i, cho dù là ngưá»i dÆ¡ nhất cÅ©ng không ngoại lệ.
Nà ng đã thừa nháºn má»™t Ä‘iểm đó, cÅ©ng đã nghÄ© thông chuyện hồi nãy nghÄ© không thông.
“Ngươi có cảm giác ở đây có Ä‘iểm quái quái là vì ở đây quá sạch sẽâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Bởi vì trong đây thông thưá»ng chỉ có thá»§y tinh và ngưá»i chếtâ€.
Thá»§y tinh xác thá»±c là váºt thuần sạch nhất, có Ãt tạp chất nhất trên thế gian, hÆ¡n nữa đại Ä‘a số ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© nó là váºt khả ái nhất.
Ngưá»i chết vốn cÅ©ng là ngưá»i, không cần biết là ngưá»i đáng sợ tá»›i cỡ nà o, má»™t khi đã chết không còn cách nà o là m thương hại đến bất cứ ngưá»i nà o khác.
- Má»™t thông đạo kiến tạo bằng thá»§y tinh, những ngưá»i chết đã không còn có thể là m thương hại đến ngưá»i khác, vốn tịnh không phải là địa phương là m cho ngưá»i ta có cảm giác đáng sợ.
Nhưng Kim Ngư đột nhiên có cảm giác địa phương nà y có má»™t thứ quá»· bà khá»§ng bố khó nói, nà ng đợi má»™t hồi lâu sau má»›i mở miệng há»i:
- Äịa phương nà y là má»™ phần ?
“Má»™ phần ?†Vương lão tiên sinh cưá»i lá»›n:
“Ngươi là m sao có thể nghÄ© đến đây là má»™ phần ? Ngưá»i là m sao có thể nghÄ© đến ta chịu dùng thá»§y tinh để kiến tạo má»™ phần cho ngưá»i khác ?â€.
Lão rất Ãt khi cưá»i lá»›n.
Muốn hạng ngưá»i như lão dùng thá»§y tinh kiến tạo má»™ phần cho ngưá»i khác xác thá»±c là chuyện rất đáng cưá»i.
Kỳ quái là , nếu quả đây không phải là má»™ phần, là m sao lại thưá»ng có ngưá»i chết bên trong ?
Kim Ngư nghĩ không ra:
- Váºy trong đó tháºt ra là chá»— nà o ?
“Là bảo khốâ€. Vương lão tiên sinh trả lá»i.
“Ông nói trong đó là bảo khố ?†Kim Ngư cà ng thất kinh:
“Là nÆ¡i ông giấu bảo khố ?â€.
- Phải.
Vương lão tiên sinh cưá»i cưá»i giÆ¡ tay vuốt nhẹ hai vách thá»§y tinh cá»§a thông đạo, giống như má»™t ngưá»i mẹ kiêu ngạo vuốt ve đứa con trai độc nhất cá»§a mình.
Trong thần tình tháºm chà còn kéo theo cảm giác thá»a mãn sung sướng.
“Ta có thể bảo đảm số thá»§y tinh ta tồn trữ trong đây Ãt ra phải gấp ba lần so vá»›i bất cứ chá»— nà o ở thế giá»›i bên ngoà iâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Nếu quả ta Ä‘em đồ thá»§y tinh trong đây ra bán, có thể giao dịch bằng toà n bá»™ kim tiá»n cá»§a bất kỳ quốc gia nà o trên thế giá»›iâ€.
“Ta tinâ€. Kim Ngư cÅ©ng nhịn không được thò tay vuốt nhẹ lên vách tưá»ng thá»§y tinh:
“Ta cả Ä‘á»i chưa từng thấy qua nhiá»u thá»§y tinh như váºyâ€.
- Không những ngươi chưa thấy qua, ngưá»i thấy qua những thứ thá»§y tinh nà y sợ cÅ©ng không có nhiá»u.
- Có phải bởi vì trong đây thông thưá»ng Ä‘á»u chỉ có ngưá»i chết ?
“Phảiâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Trừ những tình huống rất đặc biệt ra, trong đây thông thưá»ng Ä‘á»u chỉ có ngưá»i chết má»›i có thể tiến và oâ€.
“Còn ngưá»i sống ?†Kim Ngư há»i:
“Ngưá»i sống tiến và o Ä‘á»u vô phương trở ra sao ?â€.
Vương lão tiên sinh không trả lá»i vấn đỠđó, lão chỉ cưá»i cưá»i.
Cá tÃnh cá»§a Kim Ngư rất hay giáºn dá»—i, chuyện ngưá»i ta không chịu trả lá»i, nà ng tuyệt không há»i lại lần thứ hai, cho nên nà ng lại há»i vấn đỠkhác:
- Ông thông thưá»ng Ä‘á»u dùng ngưá»i chết để canh phòng thá»§y tinh cá»§a ông ?
Vương lão tiên sinh lại cưá»i, lão có cảm giác vấn đỠđó tháºt sá»± rất tức cưá»i, nhưng lão lại đã trả lá»i:
- Từ xưa đến nay, trên thế gian chỉ có má»™t hạng ngưá»i má»›i có thể dùng ngưá»i chết để canh phòng thá»§y tinh cá»§a hắn.
- Hạng ngưá»i nà o ?
“Ngưá»i chếtâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Chỉ có ngưá»i chết má»›i có thể dùng ngưá»i chết Ä‘i canh gác thá»§y tinh cá»§a hắn, bởi vì hắn đã chết, thá»§y tinh châu bảo có bị trá»™m Ä‘i, đối vá»›i hắn mà nói Ä‘á»u đã không còn quan trá»ng nữaâ€.
Câu trả lá»i cá»§a lão tịnh không tức cưá»i, bởi vì những thà dụ kiểu đó không những trước đây đã từng có, mà ngà n năm vá» sau cÅ©ng nhất định còn có.
- Xưa nay má»—i khi vương hầu quý tá»™c chết, thông thưá»ng Ä‘á»u Ä‘em châu bảo và ng ròng tuẫn táng, lại còn Ä‘em thuá»™c hạ anh dÅ©ng nhất cá»§a bá»n há», vệ sÄ© trung thà nh nhất cá»§a bá»n há» bồi táng, để canh phòng châu bảo và linh hồn cá»§a bá»n há».
- Bá»n hỠđương nhiên không thể biết là m như váºy ngu xuẩn là m sao.
Bởi vì bá»n hỠđã chết.
“Nhưng ta không chếtâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Ãt ra hiện tại ta còn chưa chết, cho nên ta vẫn không thể là m thứ chuyện đóâ€.
Kim Ngư mỉm cưá»i, nhưng nà ng lại nhịn không được phải há»i:
- Trong đây đã là bảo khố cá»§a ông, bảo khố cá»§a ông sao lại có thể thưá»ng có ngưá»i chết ?
Vấn đỠđó không phải là vấn đỠtức cưá»i, đại Ä‘a số ngưá»i Ä‘á»u có thể há»i như váºy.
Câu trả lá»i cá»§a Vương lão tiên sinh lại là m cho đại Ä‘a số ngưá»i không thể hiểu rõ.
“Bởi vì trong đây là bảo khốâ€, lão cưá»i cưá»i:
“Cho nên trong đây má»›i có ngưá»i chếtâ€.
Kim Ngư không hiểu:
- Tại sao ?
“Bởi vì có thứ giá trị cá»§a ngưá»i chết so vá»›i châu bảo còn trân quý hÆ¡n rất nhiá»uâ€.
Vương lão tiên sinh đáp:
“Ngưá»i chết trong đây toà n là hạng trân quýâ€.
Hết hồi 19.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Hồi 20
Thế Giới Thủy Tinh
“Bởi vì có thứ giá trị cá»§a ngưá»i chết so vá»›i châu bảo còn trân quý hÆ¡n rất nhiá»uâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i nói:
“Ngưá»i chết trong đây toà n là hạng trân quýâ€.
Ngưá»i chết rồi còn có giá trị gì nữa ? Còn có công dụng gì nữa ? Tá»± Vương lão tiên sinh đại khái cÅ©ng biết lá»i nói đó rất khó cho ngưá»i ta hiểu rõ, nhưng lão lại không đợi Kim Ngư há»i nữa, lại đột nhiên cải biến đỠtà i.
“Ở vùng cá»±c Tây, Tây Phương, có những quốc gia cổ xưa có lịch sá» rất lâu Ä‘á»iâ€.
Vương lão tiên sinh thốt:
“Ở những quốc gia đó cÅ©ng có những trà giả há»c thức uyên bácâ€.
“Tôi biếtâ€. Kim Ngư thốt:
“Tôi cÅ©ng có nghe quaâ€.
“Những quốc gia đó cÅ©ng như bá»n ta, cÅ©ng có pháp luáºt và tôn giáo, trong tôn giáo mà bá»n há» tÃn ngưỡng, cÅ©ng có trưởng lão đức cao trá»ng vá»ng, giống như Há»™ Pháp trưởng lão cá»§a cá»§a Thiếu Lâm Võ Äang cá»§a bá»n taâ€. Lão nói:
“Ta biết kỳ trung có má»™t vị “Pháp trưởng lãoâ€, là ngưá»i cá»±c kỳ trà tuệ, được ngưá»i ta tôn kÃnh cá»±c kỳ, giống như Há»™ Pháp đại sư ở Thiếu Lâm năm xưa là Tâm My đại sưâ€.
Kim Ngư tuy chưa từng gặp Tâm My đại sư, nhưng nà ng đã từng nghe ngưá»i ta nói qua.
- Nghe nói sư phụ cá»§a đại sư bị độc chết, cho nên ông ta ngoà i việc nghiên cứu Pháºt há»c và võ đạo ra, đối vá»›i độc dược cÅ©ng ngiên cứu đến mức thấu triệt, tháºm chà không ngại dùng cả xác thịt mình là m váºt thà nghiệm cả trăm thứ độc, tháºm chà có ngưá»i nói ông ta đến lúc già đã luyện thà nh thân thể kim cương bất hoại bách độc bất xâmâ€.
- Tình huống của Pháp trưởng lão cũng giống như Tâm My đại sư ?
- Cho nên ta má»›i đỠkhởi con ngưá»i ông ta.
- Tại sao ?
“Bởi vì ông ta đã từng kể má»™t chuyện thú vị phi thưá»ngâ€. Vương lão tiên sinh không đợi Kim Ngư há»i nữa, tiếp tục nói:
“Vị Pháp trưởng lão đó có má»™t vưá»n hoa quả phì nhiêu phi thưá»ng, trong vưá»n đủ các loại hoa, quả, và rau cá», ông ta đã từng thá»±c hiện má»™t loại thà nghiệm lý thú phi thưá»ng trong khu vưá»n cá»§a ông taâ€.
“- Ông ta tuyển chá»n má»™t thứ rau cá» phổ thông nhất trong vưá»n hoa quả, nói thà dụ là má»™t cây bắp cải, sau đó ông ta dùng má»™t thứ chất lá»ng chưng cất có kịch độc tưới lên cây bắp cải đó, tưới ba ngà y liên tục, lá bắp cải đã biến thà nh mà u và ng, dần dần khô héoâ€.
“- Sau đó ông ta lại dùng quả bắp cải đó Ä‘i đút cho má»™t con thỠăn, ba canh giá» sau, con thỠđó đã chếtâ€.
“- Ông ta sai ngưá»i là m vưá»n cắt ná»™i tạng cá»§a con thỠđó ra, Ä‘em cho má»™t con gà mái ăn, sang ngà y thứ hai, con gà mái đã chếtâ€.
“- Khi con gà đang giãy chết, ngẫu nhiên có má»™t con chim ưng bay qua, con chim ưng gắp con gà lên trên vách nham thạch, sau khi đã ăn thịt con gà , không còn khá»e như trước, ba ngà y sau Ä‘ang bay trên không trung, đột nhiên rÆ¡i xuốngâ€.
“- Pháp trưởng lão lại kêu ngưá»i là m vưá»n bắt con chim ưng đó quăng và o hồ cá, trong hồ cá có lươn, cá chép, và cá nhồng, Ä‘á»u là những loà i rất tham ăn, đương nhiên là đem con chim ưng chặt nhá»â€.
“Nếu quả sang ngà y thứ hai bắt má»™t con cá nhồng nấu nướng đưa lên bà n chiêu đãi quý khách cá»§a mình, vị khách nhân đó từ ngà y thứ tám cho tá»›i ngà y thứ mưá»i có thể chết vì ruá»™t mưng má»§, cho dù có danh y và ngưá»i mổ xẻ có kinh nghiệm nhất cÅ©ng tuyệt đối không kiểm tra ra nguyên nhân chết, cà ng không thể nghÄ© ra là hắn đã bị cừu nhân hạ độc mà chếtâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i thốt:
“Bà máºt đó có lẽ vÄ©nh viá»…n Ä‘á»u không có ai biết được, trừ phi ...†Nói đến đó, lão chợt không nói nữa, nhưng nghe đến đó, Kim Ngư lại là m sao có thể không nghe tiếp được ? Cho nên nà ng nhịn không được vụt há»i:
- Trừ phi là m sao ?
- Trừ phi ngưá»i chết đó được Ä‘em đến đây.
- Có lẽ nà o ông có thể tìm ra nguyên nhân cái chết ?
“Nếu quả ta kịp thá»i giải phẫu thi thể cá»§a hắn, còn tìm ra thịt cá nhồng còn tồn Ä‘á»ng trong dạ dà y cá»§a hắn, ta không những có thể Ä‘iá»u tra ra nguyên nhân cái chết, hÆ¡n nữa còn có thể Ä‘iá»u tra ra ngưá»i hạ độc giết hắnâ€. Vương lão tiên sinh nhà n nhã đáp:
“Váºy cho nên giá trị cá»§a ngưá»i chết hÆ¡n xa so vá»›i châu bảoâ€.
Kim Ngư vẫn không hiểu, lại há»i:
- Tại sao ?
- Bởi vì ta không những phát hiện ra bà máºt vốn không ai biết từ trên thân thể ngưá»i chết, còn nhỠđó mà biết được thêm má»™t phương pháp xảo diệu có thể bất tri bất giác hạ độc sát nhân chà tá».
“Bà máºt cá»§a ngưá»i hạ độc sát nhân bị ông phát hiện, đương nhiên cÅ©ng không thể không nghe lá»i ôngâ€. Kim Ngư thốt.
“Äúngâ€. Vương lão tiên sinh cưá»i rất khoái trá:
“Kết quả sá»± tình nhất định là như váºyâ€.
Lão khoái trá nhìn nà ng, lại nói:
- Trên thế giá»›i có rất nhiá»u ngưá»i chết Ä‘á»u có dạng đó, bị hạ độc má»™t cách bà máºt, bị trúng ám khà má»™t cách bà máºt, lại có ngưá»i bị ngưá»i ta dùng má»™t thứ thá»§ pháp đả thương má»™t cách bà máºt, chỉ cần thi thể cá»§a bá»n hỠđược đưa đến đây, ta có thể tìm ra bà máºt chà tá» cá»§a bá»n há».
Lão lại nói:
- Äối vá»›i ta mà nói, má»—i má»™t bà máºt sá»›m muá»™n gì Ä‘á»u có chá»— hữu dụng, có lúc tháºm chà còn hữu dụng hÆ¡n cả châu bảo.
Kim Ngư nghe đến đó không khá»i ngây ngưá»i, lòng bà n tay bà n chân Ä‘á»u đã xuất mồ hôi lạnh, nà ng tròn xoe mắt nhìn Vương lão tiên sinh.
Lúc lão kể chuyện, thái độ ngôn từ vẫn lịch sá»± văn nhã, giống như má»™t thi nhân vÄ© đại Ä‘ang ngâm nga kiệt tác đắc ý vÄ© đại nhất cả Ä‘á»i mình.
Nhưng trong mắt Kim Ngư mà nhìn, trên thế gian tuyệt không có ai đáng sợ hơn lão, Vương lão tiên sinh cũng đang nhìn nà ng, trong mắt vẫn trà n đầy vẻ nhân từ:
- Ngươi có chịu đi coi bảo tà ng của ta không ?
Nghe câu đó, Kim Ngư cÅ©ng chợt cưá»i, mắt nà ng phát sáng, giống như thứ tia sáng phát xuất lúc nháºn được thư khiêu chiến.
“Tôi đương nhiên là chịuâ€. Kim Ngư đáp:
“Lẽ nà o ông nghÄ© tôi không dám Ä‘i ?†Vô luáºn con đưá»ng dà i khúc chiết tá»›i cỡ nà o, cuối cùng cÅ©ng có lúc Ä‘i hết đưá»ng, cÅ©ng như đêm tối cuối cùng cÅ©ng có lúc nhưá»ng chá»— cho ngà y sáng, bá»n há» chung quy đã Ä‘i đến táºn đầu bên kia thông đạo.
Táºn đầu thông đạo có má»™t phiến cá»a, má»™t phiến cá»a không có vòng gõ cá»a, cÅ©ng không có tay cầm.
Nhưng khi bá»n há» vừa Ä‘i tá»›i, cá»a đã mở ra.
Kim Ngư lại ngây ngưá»i, tất cả những gì nà ng nhìn thấy trong đó, không ngá» là má»™t kỳ cảnh mà nà ng chưa từng má»™ng tưởng có thể thấy được.
Sau cá»a là má»™t sÆ¡n động rá»™ng rãi, xem ra phảng phất rá»™ng tá»›i bảy tám trượng, dà i bảy tám trượng, cao bảy tám trượng, nhưng ai ai cÅ©ng không biết tháºt ra rá»™ng bao nhiêu, cao bao nhiêu, dà i bao nhiêu ? Bốn bức vách trên dưới trái phải Ä‘á»u dùng thá»§y tinh xây thà nh, trong sÆ¡n động còn bà y hà ng hà ng quan tà i dùng thá»§y tinh Ä‘iêu khắc thà nh.
- Có phải trong má»—i má»™t cá»— quan tà i Ä‘á»u có má»™t ngưá»i chết ?
- Có phải má»™t ngưá»i chết là má»™t bà máºt ?
Trong lồng đèn dầu là m bằng thá»§y tinh, ngá»n lá»a và ng chói lấp lóe, cá»a vừa mở ra, Kim Ngư đã bước và o má»™t thế giá»›i thá»§y tinh thần bà quá»· dị khôn tả, kỳ ảo huy hoà ng sáng lạn khôn tả.
Thế giá»›i thá»§y tinh mà cả trong má»™ng tưởng cá»§a thế nhân cÅ©ng khó vá»›i tá»›i đó, lại là thế giá»›i cá»§a ngưá»i chết.
- Quan tà i là váºt ai ai cÅ©ng ghét sợ, thá»§y tinh lại là váºt mà ai ai cÅ©ng yêu thÃch.
Má»™t cá»— quan tà i là m bằng thá»§y tinh là m cho ngưá»i ta có cảm giác gì ? Kim Ngư xem chừng má»™t chút cảm giác cÅ©ng không có, cả ngưá»i nà ng đã hoà n toà n ngây dại.
Trên mặt Vương lão tiên sinh lại phát sáng, không biết là vì ánh tinh oanh cá»§a thá»§y tinh ? Hay là vì niá»m hoan hỉ trong ná»™i tâm cá»§a lão ?
Lão giang tay ra, hÃt má»™t hÆ¡i sâu, giống như trên thế gian chỉ có không khà nÆ¡i nà y má»›i đáng để cho lão hÃt thở, cÅ©ng chỉ có trong đây má»›i là nÆ¡i lão chân chÃnh yêu thÃch.
Lão dẫn Kim Ngư đến hà ng quan tà i ngay trước mặt, đến trước ba cỗ quan tà i cuối bên phải.
Quan tà i là m bằng thá»§y tinh, còn chưa đóng nắp, ba ngưá»i lão phái Ä‘i sát nhân hồi nãy hiện tại đã nằm trong quan tà i.
Ba ngưá»i chết xem ra rất bình thản, trên mặt không có chút biểu tình trợn mắt nhÃu mà y, trên ngưá»i cÅ©ng không có vết thương máu tươi rỉ chảy.
Tháºm chà cả y phục vẫn còn chỉnh tá» giống như hồi nãy lúc bá»n há» tiến và o.
Lúc bá»n há» chết, hiển nhiên không có thống khổ gì, cÅ©ng chừng như không giống như chết, nhưng bá»n há» quả tháºt đã chết.
- Bá»n há» là m sao mà chết ?
- Ai đã giết bá»n há» ?
- Còn ngưá»i giết bá»n hỠđâu ?
Vương lão tiên sinh má»™t má»±c đứng cạnh ba cá»— quan tà i, chú tâm nhìn ba ngưá»i chết trong ba cá»— quan tà i.
Trên mặt lão luôn luôn rất Ãt khi có biểu tình gì, lão vốn là ngưá»i khổ luyện tu dưỡng không để cảm giác trong tâm biểu lá»™ trên mặt, không muốn má»™t ai nhìn thấy.
Nhưng hiện tại trên mặt lão lại có biểu tình mà ai ai Ä‘á»u có thể nhìn thấy được.
Kỳ quái là biểu tình cá»§a lão không phải là bi thống cảm thương, cÅ©ng không phải là kinh hãi phẫn ná»™, ngược lại, lại chừng như có cảm giác mưá»i phần hoan hỉ khoái trá.
Qua một hồi rất lâu, lão mới thở dà i một hơi, mới lẩm bẩm:
- Bá»n ngươi Ä‘á»u là ngưá»i há»c kiếm, có thể chết dưới kiếm cá»§a má»™t ngưá»i như váºy, cÅ©ng nên chết không hối tiếc.
Lão đại khái cÅ©ng biết biểu tình trên mặt lão và khẩu khà cá»§a lão không phối hợp nhau lắm, cho nên cải biến đỠtà i, chợt há»i Kim Ngư:
- Ngươi có nhìn thấy vết thương trà mệnh cá»§a bá»n hỠở đâu không ?
Kim Ngư đương nhiên đã nhìn ra, vết thương trà mệnh cá»§a ba ngưá»i chắc chắn ở chá»— yếu hại tất chết.
Là kiếm thương.
Má»™t kiếm trà mệnh cá»§a ngưá»i giết bá»n há» không dùng quá mức má»™t phân khà lá»±c, cho nên vết thương tịnh không lá»›n, máu chảy ra cÅ©ng không nhiá»u.
Kiếm pháp cá»§a ngưá»i giết bá»n há», không còn nghi ngá» gì nữa, cÅ©ng xuất thần nháºp hóa, má»™t kiếm đâm ra không những tuyệt đối chuẩn xác trà mệnh, lá»±c lượng cÅ©ng đã đạt đến mức tuyệt hảo, tuyệt không hư hao má»™t phân khà lá»±c.
Kẻ giết ngưá»i đó là ai ?
Vương lão tiên sinh không nói, Kim Ngư cÅ©ng không há»i, lão bá»—ng dẫn nà ng đến trước ba cá»— quan tà i khác ở hà ng sau.
Trong quan tà i cÅ©ng có ba ngưá»i chết.
Má»™t ngưá»i trẻ tuổi, má»™t ngưá»i đã già , má»™t ngưá»i cÅ©ng đã cáºn trung niên, không những trang phục, tuổi tác không khác ba ngưá»i hồi nãy mấy, cả vết thương trên ngưá»i cÅ©ng không rỉ nhiá»u máu.
Trong số đó chỉ có má»™t ngưá»i mÅ©i bị đánh dáºp.
Trên mặt ba ngưá»i cÅ©ng không có biểu tình thống khổ gì, bá»n chúng hiển nhiên cÅ©ng bị ngưá»i giết chết.
Chỉ là trên thân ba ngưá»i nà y tịnh không có kiếm thương, có má»™t ngưá»i cổ há»ng phảng phất lá»§ng má»™t lá»—.
Chá»— bất đồng duy nhất giữa ba ngưá»i nà y và ba ngưá»i hồi nãy là ba ngưá»i nà y Ä‘á»u đã chết rất lâu, tối thiểu cÅ©ng đã má»™t ngà y trá»i.
Kim Ngư chưa từng gặp qua ba ngưá»i nà y, cÅ©ng không muốn há»i bá»n chúng là ai ?
Vương lão tiên sinh lại đã chủ động nói cho nà ng biết.
“Bá»n chúng cÅ©ng là thuá»™c hạ cá»§a ta, lúc bá»n chúng còn sống mang số hiệu số sáú, số mưá»i sáú, số hai mươi sáú, bá»n chúng vốn cÅ©ng có thể coi là kiếm khách nhất lưuâ€.
“Cho nên ông má»›i phái bá»n chúng Ä‘i giết Diệp Khai ?†Kim Ngư há»i:
“Bá»n chúng tháºt đã chết trong tay Diệp Khai ?†“Phảiâ€. Vương lão tiên sinh Ä‘iá»m đạm đáp:
“Ta phái bá»n chúng Ä‘i giết Diệp Khai, cÅ©ng giống như ta hồi nãy phái ba ngưá»i đó và o đây, đã sá»›m biết bá»n chúng chắc chắn chếtâ€.
Lão Ä‘iá»m đạm nói ra câu đó, cả má»™t chút ý tứ ăn năn cÅ©ng không có.
Kim Ngư tháºt sá»± nhịn không được phải há»i:
- Bá»n chúng Ä‘á»u là thuá»™c hạ trung thà nh cá»§a ông, ông vì sao lại muốn đưa bá»n há» và o đưá»ng chết ? Ông lẽ nà o tháºt sá»± chỉ vì muốn nhìn thương khẩu cá»§a bá»n chúng ?
Vương lão tiên sinh lại Ä‘iá»m đạm cưá»i đáp:
- Bá»n chúng sá»›m muá»™n gì cÅ©ng vì ta mà chết, tá»± bá»n chúng Ä‘á»u chết không hối tiếc, ta hà tất phải khó chịu giùm bá»n chúng ?
Từ xưa đến nay, tuyệt đại niá»…u hùng, đại Ä‘a số Ä‘á»u là ngưá»i vô tình.
Vương lão tiên sinh lại ngưng thị nhìn ba ngưá»i trong quan tà i thá»§y tinh, lại qua má»™t hồi rất lâu, lão má»›i mở miệng há»i Kim Ngư:
- Ngươi có nhìn ra vết thương trà mệnh cá»§a bá»n chúng ở đâu không ?
Vết thương trà mệnh cá»§a ba ngưá»i nà y cÅ©ng tất nhiên ở chá»— yếu hại chà tá», chỉ là bá»n chúng chừng như không phải bị kiếm đâm chết.
Má»™t ngưá»i mÅ©i bị đánh gãy vụn, hiển nhiên đã bị ngưá»i ta má»™t quyá»n đấm chết, ngưá»i kia bá» ngoà i không thấy có vết thương gì, nhưng nếu nhìn tá» tế, nhất định có thể thấy lồng ngá»±c gã đã hõm và o, ngay bá»™ vị cá»§a tâm tạng, ngưá»i đó hiển nhiên cÅ©ng bị má»™t quyá»n trà mệnh.
- Quyá»n cá»§a Diệp Khai tháºt sá»± lợi hại như váºy sao ?
Kim Ngư lại nhìn vá» phÃa ngưá»i thứ ba, vết thương trà mệnh cá»§a ngưá»i nà y là ở yết hầu, vết thương rất nhá», máu chảy ra cÅ©ng không nhiá»u, vết thương bị thứ vÅ© khà nà o đâm và o đây ?
“Äó là vết thương phi Ä‘aoâ€. Vương lão tiên sinh chợt thốt:
“Tiểu Lý Phi Äao, lệ bất hư phátâ€.
Phi đao ?
Kim Ngư lại nhìn kỹ vết thương nÆ¡i yết hầu cá»§a ngưá»i thứ ba.
“Ta biết ngươi nhất định nhìn ra thương tÃch trà mệnh cá»§a bá»n chúngâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Chỉ bất quá ta vẫn hy vá»ng ngươi nhìn nhiá»u lần, nhìn tá» tế từng chútâ€.
Lão lại bổ sung:
- Ngươi tốt hÆ¡n hết là nhìn tá» tế từng bá»™ vị vết thương cá»§a ba ngưá»i nà y và ba ngưá»i kia, nhìn cà ng kỹ cà ng tốt.
Kim Ngư dù sao cÅ©ng là nữ hà i tá», đối vá»›i ngưá»i chết Ãt nhiá»u gì cÅ©ng có phần sợ sệt xác chết, trong tâm tuy biết rõ ông ta kêu mình là m váºy tất có thâm ý, lại vẫn lắc đầu thốt:
- Tôi không nhìn, ngưá»i đã chết rồi, còn có gì để nhìn ?
“Những ngưá»i chết khác đương nhiên không có gì tốt là nh để coi, ngưá»i chết trong đây lại rất hấp dẫnâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Ngưá»i muốn đến nhìn bá»n chúng cÅ©ng không biết bao nhiêu mà kể, ngươi nếu tháºt sá»± không coi, quả tháºt đã bá» lỡ má»™t cÆ¡ há»™i tốtâ€.
- Tôi không tin.
“Ngươi không tin ?†Vương lão tiên sinh cưá»i cưá»i:
“Không tin thì ngươi có thể Ä‘i há»i Diệp Khaiâ€.
“Tại sao tôi phải há»i chà ng ?†Kim Ngư há»i:
“Ông có thể để cho tôi Ä‘i há»i sao ?†Kim Ngư đã biết bao nhiêu bà máºt đó, Vương lão tiên sinh còn có thể để nà ng ra khá»i Hầu Viên sao ? Vấn đỠđó má»›i là vấn đỠKim Ngư quan tâm nhất, Vương lão tiên sinh lại cưá»i cưá»i, lại chuyển đổi đỠtà i.
“Kinh Vô Mạng, con ngưá»i đó ngươi có từng nghe qua chưa ?†Vương lão tiên sinh há»i.
“Có nghe quaâ€. Kim Ngư chỉ còn nước đáp lá»i:
“Nghe nói y là cánh tay phải cá»§a Thượng Quan Kim Hồngâ€.
“Kinh Vô Mạng là má»™t quái nhân, y cả Ä‘á»i chỉ si hai thứâ€. Vương lão tiên sinh thốt:
“Má»™t là si Thượng Quan Kim Hồng, tịnh không phải là thứ si giữ nam nữ, mà là si tôn kÃnh, si sùng bái, hai là si kiếmâ€.
Lão ngừng một chút, lại thốt:
- Ngoại trừ Thượng Quan Kim Hồng ra, không cần biết mình là ngưá»i nà o, cùng y có giao tình gì, Ä‘á»u đừng mong thuyết phục y là m bất kỳ chuyện nhá» nhặt gì cho mình.
- Tôi cÅ©ng từng nghe qua vá» tÃnh khà cá»§a y.
“Nhưng y hiện tại lại ở đây coi ngưá»i chết giùm taâ€. Vương lão tiên sinh đáp:
“Nếu không con ngưá»i như y là m sao có thể đến đây ?†“Tôi không tinâ€. Kim Ngư thốt:
“Ngưá»i chết có gì hấp dẫn mà xem ? Y tại sao lại phải đến đây xem ba ngưá»i chết đó ?†Vương lão tiên sinh thở dà i:
- Trong tâm ngươi rõ rà ng đã biết y tại sao lại muốn xem ba ngưá»i chết đó, tạo sao còn nói là không tin ?
Lão cưá»i khổ, lại há»i:
- Bá»n nữ nhân các ngươi tại sao lại luôn luôn phải khẩu thị tâm phi váºy ?
Kim Ngư chợt cưá»i khổ:
- Bởi vì nữ nhân vẫn là nữ nhân, luôn luôn có Ä‘iểm bất đồng vá»›i nam nhân, hà huống bá»n nam nhân khẩu thị tâm phi cÅ©ng chưa chắc đã Ãt hÆ¡n nữ nhân.
“Hay, nói rất hayâ€. Vương lão tiên sinh chợt nắm tay Kim Ngư:
“Äi, ta dẫn ngươi Ä‘i xem má»™t ngưá»iâ€.
Ngưá»i Vương lão tiên sinh muốn Kim Ngư xem cÅ©ng là ngưá»i chết, quan tà i cá»§a ngưá»i nà y bà y trong hà ng thứ ba từ dưới lên.
Ngưá»i nà y mặt tÃm râu xồm, thân thể hùng vÄ©, tuy đã chết rất lâu, thi thể vẫn bảo trì nguyên là nh phi thưá»ng, mÆ¡ hồ có thể tưởng tượng được lúc hắn còn sống khà thế uy mãnh hùng dÅ©ng ra sao.
Trên thi thể phủ đầy hương liệu chống rữa nát, bên phải thi thể đặt một cây lang nha bổng cực lớn.
Hà n quang lấp lánh, giống như răng nanh trắng hếu dà y đặc trong miệng chó sói, đó hiển nhiên là binh khà mà hắn sá» lúc sinh tiá»n.
Kim Ngư chỉ nhìn má»™t cái, biết ngay kiện binh khà đó Ãt ra cÅ©ng nặng bảy tám chục cân, trên tay nếu không có thần lá»±c ngà n cân, đừng mong váºn dụng nó lanh lẹ.
"Ngươi có biết ngưá»i nà y không ?" Vương lão tiên sinh há»i.
Kim Ngư lắc lắc đầu.
"Ngươi đương nhiên không thể biết, tuổi tác cá»§a ngươi còn quá nhá»". Lão thở dà i:
"Nhưng ba mươi năm trước, Thiên Lang Lang Hùng bằng và o cây lang nha bổng trong tay hoà nh hà nh thiên hạ, trong giang hồ có ai mà không biết ? Có ai không rõ ? Äặc biệt là ngưá»i sá» kiếm, nghe đến tên hắn là rùng mình biến sắc, còn tệ hÆ¡n cả đám con nÃt sợ cá»p".
- Tại sao ông lại nói đặc biệt là ngưá»i sá» kiếm ?
"Bởi vì phụ mẫu cá»§a hắn Ä‘á»u chết dưới kiếm cá»§a ngưá»i ta, cho nên hắn đặc biệt rèn đúc cây lang nha bổng cá»±c kỳ nặng ná» nà y, hÆ¡n nữa đã luyện thà nh má»™t số chiêu thức đặc biệt, chuyên phá kiếm pháp cá»§a các môn các phái trong thiên hạ". Vương lão tiên sinh thốt:
"Kiếm thì khinh linh, vừa má»m vừa nhẹ, kiện binh khà cá»§a hắn chÃnh là khắc tinh cá»§a kiếm".
Lão lại nói:
- Năm đó trong số mưá»i lăm kiếm pháp danh gia hà ng đầu mà thiên hạ công nháºn, Ãt nhất có mưá»i ngưá»i đã chết dưới cây lang nha bổng cá»§a hắn, cả Thanh Phong Tá» trong Võ Äang Tứ Kiếm Khách cÅ©ng không thoát nạn".
"Tôi không tin". Kim Ngư lại nói:
"Hắn nếu tháºt sá»± lợi hại như váºy, tại sao có thể chết trong tay ngưá»i ta như vầy ?" Vương lão tiên sinh không trả lá»i liá»n, lão cưá»i cưá»i Ä‘i đến mở nắp mưá»i cá»— quan tà i thá»§y tinh bên cạnh, để lá»™ thi thể mưá»i ngưá»i chết.
Thi thể cá»§a những ngưá»i đó tuy cÅ©ng bảo tồn rất tốt, nhưng chết quá thê thảm, đại Ä‘a số đầu lâu Ä‘á»u bị Ä‘áºp vỡ, còn có hai ngưá»i lồng ngá»±c cÅ©ng bị Ä‘áºp nát.
Cho nên thi thể bảo tồn đến mức cà ng hoà n mỹ, nhìn lại cà ng quỷ dị đáng sợ.
"Äó là mưá»i đại cao thá»§ vá» kiếm pháp năm đó chết dưới tay hắn". Vương lão tiên sinh chỉ má»™t đạo nhân đội mão huỳnh quan trong đám:
"Äó là Thanh Phong Tá», ngưá»i xuất thá»§ độc lạt nhất trong đám Võ Äang Tứ Kiếm Khách".
Lão quay đầu lại nhìn Kim Ngư:
- Hiện tại ngươi đã tin chưa ?
Kim Ngư ngáºm miệng, mắt mở tròn xoe, chằm chằm nhìn vết thương trà mệnh trên yết hầu cá»§a Thiên Lang.
Vết thương rất nhá», hiển nhiên là kiếm thương.
Kim Ngư chợt cưá»i lạnh:
- Tôi vẫn còn chưa tin.
"Ngươi không tin cái gì ?" "Lang nha bổng cá»§a hắn quả tháºt có thể phá đủ thứ kiếm pháp trong thiên hạ".
Kim Ngư đáp:
"Hắn tại sao lại có thể chết dưới kiếm cá»§a ngưá»i ta ?" "Hay, há»i rất hay". Vương lão tiên sinh thốt:
"Há»i rất có lý".
- Câu há»i nếu quả tháºt sá»± có lý, lá»i giải đáp chỉ sợ vị tất có lý.
- Vị tất ? Vị tất là sao ?
"Vị tất có lý là có lý, cũng vị tất vô lý là vô lý". Vương lão tiên sinh đáp:
"Trên thế gian vốn không có chuyện tất nhiên bất biến, cho nên Thiên Lang chuyên phá kiếm pháp trong thiên hạ cÅ©ng vị tất không thể chết dưới kiếm ngưá»i ta".
- Hắn vì sao mà chết ?
"Hắn có thể chết dưới kiếm cá»§a ngưá»i ta, chỉ vì có ngưá»i si kiếm đã đến đây, Ä‘em thi thể cá»§a mưá»i vị kiếm khách chết dưới tay hắn mà nghiên cứu kỹ cà ng suốt ba năm, từ vết thương trà mệnh cá»§a bá»n há» mà nhìn ra chiêu thức biến hóa và phương vị xuất thá»§ nhất kÃch trà mệnh cá»§a Thiên Lang, lại từ trong biến hóa kiếm pháp cá»§a bản thân bá»n há», ngá»™ thấu phương pháp Thiên Lang khắc chế kiếm pháp cá»§a bá»n há»". Vương lão tiên sinh đáp:
"Cho nên ba năm sau, khi ngưá»i si kiếm đó Ä‘i ra tìm Thiên Lang quyết chiến, không quá mưá»i chiêu đã đâm chết Thiên Lang".
Kim Ngư đã không còn nói gì được nữa, nà ng chung quy đã minh bạch tại sao Kinh Vô Mạng lại muốn xem ngưá»i chết trong đây, bởi vì y muốn tìm ra lá»™ số võ công cá»§a Diệp Khai, quan trá»ng nhất là "Tiểu Lý Phi Äao" cá»§a chà ng.
Diệp Khai tuy không có qua lại với Kinh Vô Mạng, nhưng thế hệ trước lại có.
Thượng Quan Kim Hồng chết dưới phi Ä‘ao cá»§a Lý Tầm Hoan, cho nên Kinh Vô Mạng muốn báo thù, tất trước tiên phải nghiên cứu võ công "Tiểu Lý Phi Äao", cho nên y má»›i đến đây.
Bởi vì Diệp Khai rất Ãt khi giết ngưá»i, nhưng Vương lão tiên sinh lại đã an bà i những chuyện nà y, là m cho Diệp Khai không thể không giết ngưá»i.
NghÄ© thông suốt hết những chuyện đó, Kim Ngư không khá»i rùng mình.
Kinh Vô Mạng là ngưá»i si kiếm, nếu quả biết trên thế gian có má»™t ngưá»i như "Thiên Lang" Lang Hùng, đương nhiên không ngại hy sinh tất cả, chỉ muốn đánh bại hắn, hÆ¡n nữa phải dùng kiếm để đánh bại hắn.
Cho nên y mới không ngại phá hoại nguyên tắc của mình, đến chỗ của Vương lão tiên sinh, không phải chỉ vì muốn giết Thiên Lang, chủ yếu nhất là phải ấn chứng chuyện "từ vết thương trên thi thể có thể tìm ra lộ số võ công của địch nhân".
Äợi đến khi y đã có thể chứng minh chyện đó có thể là m, y đương nhiên cà ng không thể ly khai chá»— cá»§a Vương lão tiên sinh, bởi vì ở đó y má»›i có thể đạt được thứ y cần - ngưá»i bị Diệp Khai giết.
Hiện tại y đã có ba thi thể, có phải đã đủ để nhìn ra bà máºt võ công cá»§a Diệp Khai ?
Kim Ngư nhịn không được quay đầu lại nhìn thi thể ba ngưá»i bị Diệp Khai giết.
Vương lão tiên sinh lại nhìn nà ng, hé miệng giải thÃch công dụng cá»§a "xem ngưá»i chết".
"Má»™t ngưá»i có kinh nghiệm, không khó gì nhìn ra lá»™ số võ công cá»§a đối thá»§ từ vết thương trà mạng, tháºm chà cả biến hóa chiêu thức cá»§a hắn, bá»™ vị xuất thá»§ cá»§a hắn, phương hướng công kÃch cá»§a hắn, lá»±c lượng và tốc độ mà hắn dùng, Ä‘á»u không khó nhìn ra". Lão cưá»i cưá»i nhìn Kim Ngư:
"Ngươi có tin không ?" "Tôi không tin". Kim Ngư đáp.
- Không tin ?
Kim Ngư chợt cưá»i má»™t tiếng:
- Ông rõ rà ng đã biết trong tâm tôi cho dù có ngà n vạn lâà n tin, ngoà i miệng vẫn nói không tin, ông vì sao còn phải há»i tôi ?
Vương lão tiên sinh cÅ©ng cưá»i há»i lại:
- Nói váºy lá»i ta nói ngươi Ä‘á»u tin ?
"Không tin". Kim Ngư cố ý nháy nháy mắt:
"Cả một câu cũng không tin".
Vương lão tiên sinh cố ý thở dà i:
- Váºy ngươi bất tất phải nghe ta nói, Ä‘i nhìn sáu ngưá»i chết đó Ä‘i.
"Tôi đương nhiên không thể Ä‘i xem, tuyệt không thể xem thêm lần nữa, bởi vì ..." Nà ng lại cưá»i tươi:
"Bởi vì tôi đã sớm xem rõ rồi".
- Ồ ? Xem hồi nà o ?
- Lúc miệng tôi Ä‘ang nói “tuyệt không muốn xemâ€.
"Sao ta không biết váºy kìa ?" Vương lão tiên sinh cố ý tròn xoe mắt.
- Khi nữ nhân muốn nhìn nam nhân, là m sao có thể để nam nhân biết được.
- Nhưng bá»n chúng Ä‘á»u đã chết.
"Chết cÅ©ng là nam nhân". Kim Ngư cưá»i đáp:
"Trong mắt nữ nhân bá»n tôi mà nhìn, nam nhân là nam nhân, không cần biết là sống hay chết".
"Hay, nói rất hay". Vương lão tiên sinh lại cưá»i lá»›n:
"Cũng chưởi rất hay".
Lão cưá»i lá»›n, Kim Ngư lại không cưá»i, thần sắc cá»§a nà ng đột nhiên biến thà nh rất nghiêm túc, đột nhiên thốt:
- Tôi quả tháºt đã nhìn kỹ thi thể cá»§a sáu ngưá»i chết đó, hÆ¡n nữa đã phát hiện má»™t chuyện rất kỳ quái.
- Ồ ? Chuyện gì ?
"Sáu ngưá»i đó Ä‘á»u bị hai ngưá»i khác nhau giết chết, nhưng bá»™ vị vết thương cá»§a bá»n há» lại hoà n toà n giống nhau, chỉ là vết thương do vÅ© khà khác nhau". Sau khi Kim Ngư nói ra cảm nghÄ© cá»§a mình, lại láºp tức tu chÃnh:
"Không phải là sáu ngưá»i Ä‘á»u giống nhau, mà là số năm và số sáú giống nhau, số mưá»i lăm và số mưá»i sáú giống nhau, số hai mươi lăm và số hai mươi sáú giống nhau".
Vương lão tiên sinh gáºt đầu tán thưởng.
"Không những bá»™ vị vết thương Ä‘á»u cùng má»™t chá»—, hÆ¡n nữa cả chiêu thức và lá»±c lượng má»™t chiêu trà mệnh giết chết bá»n há» Ä‘á»u giống nhau, tuyệt đối dùng má»™t thứ thá»§ pháp giống nhau". Kim Ngư thốt:
"Chỉ là binh khà khác nhau".
"Má»™t dùng quyá»n và phi Ä‘ao, má»™t hoà n toà n dùng kiếm". Vương lão tiên sinh thốt.
"Äúng". Kim Ngư nói:
"Cho nên tôi có một nghi vấn".
- Cứ nói.
"Kinh Vô Mạng và Diệp Khai tuyệt đối hoà n toà n Ä‘á»u do sư phụ khác nhau giáo dưỡng, nhưng chiếu theo vết thương trên thi thể mà xem, Kinh Vô Mạng phảng phất có võ công cá»§a Diệp Khai". Kim Ngư há»i:
"Chuyện đó là sao ?" Vương lão tiên sinh Ä‘ang cưá»i.
- Có lẽ nà o Kinh Vô Mạng đã há»c được võ công cá»§a Diệp Khai ?
"Không phải là há»c". Vương lão tiên sinh đáp:
"Kinh Vô Mạng chỉ từ vết thương trên thi thể mà nghiên cứu ra lộ số xuất thủ của Diệp Khai, sau đó chiếu theo lộ số đó mà dùng kiếm đâm ra".
"à tứ cá»§a ông có phải nói Kinh Vô Mạng đã có thể dùng thá»§ pháp giống hệt Diệp Khai, Ä‘em những ngưá»i đó là m thà nghiệm dưới kiếm cá»§a y, muốn giết Diệp Khai xem chừng cÅ©ng không khó ?" Kim Ngư há»i.
Vương lão tiên sinh không trả lá»i liá»n, lão chỉ nhìn nà ng chăm chú, nhìn từ mái tóc Ä‘en nhánh, vầng trán rá»™ng, má»™t má»±c nhìn cho tá»›i đôi chân thon thả mang đôi già y lụa, sau đó má»›i thở dà i má»™t hÆ¡i.
"Một nữ nhân như ngươi, Diệp Khai không ngỠlại không chú ý đến". Vương lão tiên sinh lắc đầu thở dà i:
"Gã tháºt ra là má»™t tên lưu manh ? Hay là má»™t con heo ?" "Vốn tôi cÅ©ng không biết chà ng tháºt ra là gì ?" Kim Ngư đáp:
"Hiện tại tôi cuối cùng đã nghĩ thông suốt".
- Váºy gã là gì ?
"Chà ng vốn không phải là váºt gì, chà ng là ngưá»i". Kim Ngư đáp:
"Là ngưá»i chết".
Hết hồi 20.
Last edited by phamhau1986; 08-08-2008 at 10:00 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

08-08-2008, 10:01 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 21
Tiếp Xúc Äầu Tiên
Thâm sơn.
Giữa núi non mây ngà n, có một căn nhà gỗ.
Phó Hồng Tuyết đưa Phong Linh vỠđến nơi đó.
Vết thương cá»§a Phong Linh tuy không đến mức yếu hại, lại không phải là nhẹ, cÅ©ng may Phó Hồng Tuyết quả nhiên là cao thá»§ liệu thương, cho nên sang ngà y thứ bảy sau khi đến căn nhà gá»—, Phong Linh đã có thể bước xuống giưá»ng.
Phong Linh bị tiếng chẻ cá»§i Ä‘á»u đặn nhịp nhà ng đánh thức, khi nà ng tỉnh dáºy khá»i má»™ng cảnh hoảng hốt, phát hiện tiếng gió gà o thét đêm qua đã dần dần tan biến trong thâm sÆ¡n, ngoà i căn nhà gá»— lại vá»ng và o tiếng chẻ cá»§i nhịp nhà ng.
Phong Linh biết Phó Hồng Tuyết đã bắt đầu chẻ cá»§i, nà ng bước xuống giưá»ng, khoác tà áo choà ng bước ra, dá»±a mình và o cây cá»™t dưới mái hiên, chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết Ä‘ang chẻ cá»§i.
Hắn dùng má»™t phương thức chẻ cá»§i kỳ cục phi thưá»ng, hữu hiệu phi thưá»ng, ưu nhã phi thưá»ng, động tác cá»§a hắn tịnh không nhanh, búa hắn dùng cÅ©ng không bén, nhưng khi búa hắn bổ xuống gá»—, lại giống như pháo nổ bắn lá»a.
Phong Linh nhìn hắn, nhìn đến mức phảng phất đã có chút si.
Äợi đến khi hắn dừng tay lau mồ hôi, hắn má»›i phát giác nà ng Ä‘ang đứng dá»±a cá»™t, tá»›i lúc đó những giá»t mồ hôi khá»e khoắn nhá» váºn động đã lăn dà i trên mặt hắn.
“Ngươi ngá»§ có ngon không ?†Phó Hồng Tuyết còng mình sá»a lại khúc gá»—.
- Ngươi nói gì ?
Phong Linh đã cưá»i, trên khuôn mặt trắng nhợt cá»§a nà ng đột nhiên chá»›p lên má»™t nụ cưá»i, giống như trong cụm mây trắng đột nhiên chá»›p lên má»™t đóa mai hoa.
Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn nà ng, nhìn thấy nụ cưá»i cá»§a nà ng, hắn chợt phát giác mình tại sao có thể mang nà ng đến đây như váºy.
Bởi vì nà ng tịch mịch.
Nà ng tuy Ä‘ang cưá»i, lại cưá»i đến mức tịch mịch quá, tịch mịch quá.
- Tịch mịch là m sao không phải là ngưá»i bạn vÄ©nh hằng cá»§a Phó Hồng Tuyết ?
- Hắn chợt phát hiện má»™t nữ nhân cÅ©ng ôm trong lòng má»™t ná»—i tịch mịch như hắn, đương nhiên có thể “tiếp nạp nà ngâ€.
- Từ khi có nhân loại cho tá»›i nay, rất nhiá»u ái tình không phải là vì “tịch mịch†mà sản sinh ra sao ?
Sương sá»›m còn lưu luyến quanh núi, ngưá»i Phong Linh trong sương, nà ng nhìn Phó Hồng Tuyết Ä‘ang ôm cá»§i:
- Hôm nay ngươi muốn ăn gì ?
Phó Hồng Tuyết vốn đã bắt đầu bước đi, nhưng khi nghe thấy câu nói đó của nà ng, lại dừng chân, dùng ánh mắt rất nghi hoặc nhìn nà ng.
“Hôm nay ngươi muốn ăn gì ?†Phong Linh cưá»i há»i:
“Ta xuống bếp nấu cho ngươi ănâ€.
“Ngươi ?†Phó Hồng Tuyết há»i:
“Ngươi có thể nấu ?†- Äừng quên ta là nữ nhân.
"Ta không quên". Phó Hồng Tuyết đáp:
"Chỉ là vô phương gộp chung ngươi và nhà bếp".
"Ngươi sợ ta hạ độc trong đồ ăn ?" Nà ng chú thị nhìn hắn.
"Ngươi cứ nấu". Phó Hồng Tuyết quay mình Ä‘i vá» phÃa nhà bếp.
Äợi cho bóng hắn biến mất sau cá»a nhà bếp, Phong Linh lại mỉm cưá»i:
- Äợi đến khi ngươi ăn rồi, có thể phát hiện quan niệm đó cá»§a ngươi sai lầm tá»›i cỡ nà o.
Thịt khô ướp hà nh, gà xà o á»›t hà nh, trứng chiên, thêm và o má»™t tô canh gà bốc khói nghi ngút, khiến cho Phó Hồng Tuyết ăn liá»n bốn chén cÆ¡m.
Nhìn trên bà n chỉ còn dư lại cái mâm trống không, trong mắt Phó Hồng Tuyết đã lộ xuất vẻ bội phục.
"Có một bằng hữu của ta từng nói một câu, ta vốn không tin lắm, hiện tại mới biết y nói có lý". Phó Hồng Tuyết thốt:
"Y nói, một nữ nhân có thể cầm giữ một nam nhân hay không là phải trông và o thủ nghệ nấu nướng của ả".
Phong Linh mỉm cưá»i.
"Ngươi Ä‘ang khen thưởng ta ?" Nà ng há»i:
"Hay Ä‘ang chiếm tiện nghi ?" Trên mặt Phó Hồng Tuyết vẫn lạnh lùng cô tịch như trước, nhãn tình cá»§a hắn vẫn Ä‘ang nhìn Phong Linh như trước, nhưng trong tròng mắt cá»§a hắn lại ứa Ä‘á»ng má»™t bóng dáng mông lung phù phiếm.
Một bóng dáng thon thả phảng phất rất xa xăm, lại phảng phất gần ngay trước mắt.
Một bóng dáng mơ hồ như sao sớm mông lung, lại trong sáng như sao đêm lấp lánh.
Thúy Bình.
Cái tên quen thuộc là m sao, lại xa lạ là m sao.
Vừa nhá»› tá»›i nà ng, sâu thẳm trong mắt Phó Hồng Tuyết lại xuất hiện má»™t ná»—i niá»m thống khổ, gân xanh trên tả thá»§ cá»§a hắn đột nhiên vồng lên, hai hà m răng nghiến chặt bên trong đôi môi ngáºm kÃn.
Hắn miễn cưỡng đưa mục quang dán lên mặt Phong Linh, đợi cho gân xanh trên tả thủ từ từ tan biến, mới nói từng tiếng:
- Ta chưa từng chiếm tiện nghi đối với bất cứ một ai, không cần biết là nam hay là nữ.
Thanh âm cá»§a hắn tuy rất bình tÄ©nh, nhưng ná»—i thống khổ trong mắt hắn lại cà ng nồng Ä‘áºm, hắn tá»±a hồ không muốn để nà ng nhìn thấy, cho nên vừa nói xong, hắn đã đứng lên, dùng bá»™ pháp kỳ dị cá»§a hắn từng bước từng bước Ä‘i ra khá»i nhà bếp.
Ãnh mắt cá»§a Phong Linh tịnh không vấn vương Ä‘uổi theo bước hắn, nà ng đợi cho hắn bước ra khá»i cá»a má»›i chầm cháºm đứng lên, chầm cháºm thu dá»n cÆ¡m thừa canh cặn trên bà n.
Khi đó dương quang ngoà i song cá»a đã đẩy lui sương sá»›m, má»™t con chim không biết tên từ trong núi non sâu tối đã bay ra Ä‘áºu trên cây, rÃu rÃt lÃu lo không ngừng.
Khi đó Diệp Khai ngoà i thà nh Lạp Tát đã chuẩn bị xuất phát đến Hầu Viên thám hiểm.
Khi đó Mã Không Quần trong Vạn Mã ÄÆ°á»ng đã phát hiện Phó Hồng Tuyết đã thất tung.
Gối vẫn còn phồng, không có má»™t chút vết tÃch hằn hõm, giưá»ng cÅ©ng không có dấu tÃch có ngưá»i nằm ngá»§, má»n lại cà ng không cần nói đến, đương nhiên vẫn xếp gá»n má»™t bên.
"Tôi hồi sá»›m Ä‘i ngang qua đây, phát hiện cá»a phòng không cà i then". Công Tôn Äoạn nói vá»›i Mã Không Quần:
"Tôi đứng ngoà i cá»a gá»i cả ná»a ngà y, không có ai đáp lá»i, sau đó tôi tiến và o má»›i phát hiện trong phòng không có ngưá»i".
Mã Không Quần đang trầm tư.
"Tôi nghÄ© Phó Hồng Tuyết đại khái đã Ä‘i từ đêm qua". Công Tôn Äoạn thốt:
"Nếu quả bá»n ta bây giá» phái ngưá»i truy Ä‘uổi, nhất định còn có thể Ä‘uổi kịp".
"Äuổi theo". Mã Không Quần lạnh lùng thốt:
"Không ai có thể rá»i khá»i Vạn Mã ÄÆ°á»ng như váºy".
- ÄÆ°á»£c.
Công Tôn Äoạn quay ngưá»i Ä‘i ra, để Mã Không Quần má»™t mình đứng như trá»i trồng trong phòng Phó Hồng Tuyết.
Mặt trá»i sáng sá»›m tuy không mãnh liệt, nhưng khà nóng đã bắt đầu bốc lên, dương quang xuyên thấu giấy cá»a sổ xám xịt, rá»i bắn trên mặt Mã Không Quần, cà ng hoạch phá rõ rà ng những nếp nhăn in hằn trên mặt lão.
Nếp nhăn tịnh không phải là tá»§i thẹn, mà là quang vinh, má»—i má»™t nếp nhăn trên mặt lão đại biểu cho nguy hiểm và gian khổ từng trải trong Ä‘á»i, cÅ©ng phảng phất muốn nói cho ngưá»i khác biết, vô luáºn chuyện gì cÅ©ng đừng mong đánh gục lão.
Tháºm chà cả là m cho lão cúi mình cÅ©ng đừng hòng, nhưng ánh mắt cá»§a lão lại bình hòa, không lú lá»™ sá»± bén nhá»n ép ngưá»i.
- Có phải vì chuá»—i năm tháng gian khổ dai dẳng đã là m cho sá»± bén nhá»n cá»§a lão tiêu tán ?
- Hay là vì lão đã há»c cách che giấu mÅ©i nhá»n ?
- Hay lão đã chết qua một lần ?
Hiện tại ánh mắt cá»§a lão Ä‘ang ngưng thị nhìn cái giưá»ng thẳng thá»›m không ngưá»i nằm, cÅ©ng và o lúc đó, đằng sau ngưá»i lão đột nhiên vang lên má»™t giá»ng nói:
- Vẫn khá»e như trước chứ , Mã lão bản ?
Mã Không Quần vừa quay đầu đã nhìn thấy má»™t ngưá»i ngồi trước cá»a.
Tiêu Biệt Ly ngồi trên xe lăn, đang dùng một biểu tình rất kỳ quái nhìn Mã Không Quần, phảng phất có chút kinh ngạc, lại phảng phất có chút nghi hoặc.
"Bá»n ta đã bao lâu rồi không gặp mặt ?" Mã Không Quần bá»—ng há»i Tiêu Biệt Ly:
"Äã mưá»i năm ?" "Äã mưá»i năm". Tiêu Biệt Ly thở dà i:
"Năm tháng như bạch vân thương cẩu, má»›i chá»›p mắt, bá»n ta không ngỠđã mưá»i năm không gặp".
Y ngưng thị nhìn Mã Không Quần, qua một hồi rất lâu mới nói:
- Mưá»i năm phong sương, không ngá» mặt mà y ông không lưu hạ vết tÃch gì, ông vẫn giống hệt mưá»i năm trước, tháºm chà cả đầu tóc cÅ©ng không bạc.
"Ngưá»i chỉ khi trong tâm có cảm giác già nua má»›i biến thà nh già ". Mã Không Quần đáp.
- Nói như váºy, trong tâm ngươi vẫn có cảm giác mình còn trẻ ?
"Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ng, thanh danh vút táºn trá»i cao, bao nhiêu sinh mệnh lệ thuá»™c, ta có thể cảm thấy già sao ?" Mã Không Quần chợt thở dà i:
"Ta có thể già sao ?" "Nhưng tôi chừng như nhá»› là mưá»i năm trước, Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ng đã bị há»§y diệt". Tiêu Biệt Ly chú thị nhìn lão:
"Ngà y nay sao lại xuất hiện như vầy ?" Ãnh mắt bình hòa cá»§a Mã Không Quần chợt bắn ra những tia hung ác, chằm chằm nhìn Tiêu Biệt Ly:
- Tiêu lão đệ, mưá»i năm không gặp, ngươi sao cÅ©ng tin những truyá»n ngôn trong giang hồ váºy ?
"Truyá»n ngôn trong giang hồ ?" Tiêu Biệt Ly nghênh đón tia nhìn hung ác trong mắt lão.
- Duy chỉ có tiểu nhân má»›i có thể bịa đặt như váºy.
"á»’ ?" Tiêu Biệt Ly há»i:
"Váºy có phải duy chỉ có tiểu nhân má»›i có thể tin lá»i bịa đặt ?" Tiêu Biệt Ly cưá»i cưá»i nói tiếp:
- ChÃnh nhân quân tá» nói lá»i bịa đặt gạt ngưá»i chết không thưá»ng mạng, đó má»›i là ghê gá»›m.
"Lỡ má»™t hai lần cÅ©ng không thương tổn gì lắm". Mã Không Quần cưá»i nói:
"Ngươi nói có phải không ?" "Có một không hai". Tiêu Biệt Ly đáp:
"Thứ chuyện như váºy có thể thá» lần thứ hai sao ?" "CÅ©ng may ta còn biết con ngưá»i cá»§a ngươi cÅ©ng luôn luôn không thÃch thá» lần thứ hai". Mã Không Quần đợi cho tiếng cưá»i cá»§a mình chìm dần, lại nói tiếp:
" Thiên nhai vẫn như lân cáºn , câu nói đó ta có cảm giác tịnh không thể dùng cho bá»n ta".
"á»’ ?" Tiêu Biệt Ly há»i:
"Váºy nói sao ?" "Bá»n ta sống gần sát như vầy, lại là sinh tá» chi giao, ngưá»i lại có thể nhẫn tâm mưá»i năm không Ä‘i thăm ta, câu nói đó ngươi là m sao kêu ta nháºn được chứ ?" Mã Không Quần lại cưá»i cưá»i.
Tiêu Biệt Ly chợt ngẩng đầu thở dà i.
Mã Không Quần không rõ y tại sao lại thở dà i như váºy, cho nên há»i:
- Tiêu lão đệ tại sao lại đột nhiên thở dà i như váºy ?
- Ngà y tháng mưá»i năm tuy không là m cho ông già cá»—i, lại là m cho ông mắc bệnh lãng quên.
"Bệnh lãng quên ?" Mã Không Quần nghi hoặc há»i lại.
Tiêu Biệt Ly chợt cúi đầu nhìn đôi chân mình:
- Mã lão bản không ngỠđã quên đôi chân tôi đã tà n phế.
Y lại ngẩng đầu, chú thị nhìn Mã Không Quần, lại nói:
- Äôi chân tôi nếu có thể Ä‘i như bay, đương nhiên có thể đến bái phá»ng Mã lão bản.
Mã Không Quần đương nhiên đã hiểu ý tứ lá»i nói cá»§a y, cho nên sắc mặt hÆ¡i biến đổi, nhưng liá»n cưá»i thốt:
- Tiêu lão đệ đã có ý trách cứ, ta là m sao có thể không tạ tá»™i được chứ ? Äáng phạt, đáng phạt" Mã Không Quần cưá»i thốt:
"Hôm nay phải để ta chịu phạt cho đủ".
"Nói phạt thì tôi không dám". Tiêu Biệt Ly cưá»i thốt:
"Mưá»i năm chưa từng uống má»™t tráºn tuý lúy, hôm nay hai ta phải uống cho đã".
Bước trên những giá»t sương đêm qua, nhá»› lại cuá»™c đối thoại giữa mình và Tô Minh Minh hồi sáng sá»›m, Diệp Khai không khá»i mỉm cưá»i.
"Hiện tại ngà y đã dần dần sáng, bá»n ta có thể xuất phát rồi". Tô Minh Minh nói vá»›i Diệp Khai.
"Xin nà ng dùng số Ãt, không cần dùng số nhiá»u". Diệp Khai cưá»i đáp.
"Số Ãt ? Số nhiá»u ?" Tô Minh Minh ngạc nhiên:
"à tứ gì đây ?" "Là ta, không phải là chúng ta". Diệp Khai đáp.
"Ta ?" Tô Minh Minh cuối cùng đã hiểu ý chà ng:
"Chà ng muốn đi một mình ?" "Không muốn, mà là khẳng định". Diệp Khai đáp:
"Äây không phải là đi há»™i chợ, nhiá»u ngưá»i nhiệt náo".
"Bởi vì nguy hiểm, cho nên má»›i Ä‘i hai ngưá»i, má»›i có ngưá»i chung sức vá»›i mình !" Tô Minh Minh thốt:
"Hà huống Kim Ngư đêm qua có lẽ đã đi Hầu Viên, tôi cà ng phải có trách nhiệm đi tìm nà ng ta".
- Váºy nà ng cà ng không nên Ä‘i.
- Tại sao ?
"Nếu quả ngưá»i cá»§a Hầu Viên đã bắt Kim Ngư để uy hiếp nà ng, nà ng có cách gì ?" Diệp Khai há»i.
- Tôi ...
"Ta lại khác". Diệp Khai cưá»i thốt:
"Tâm cá»§a ta có khi cÅ©ng giống như sắt, lúc nên cứng, ta tuyệt đối không má»m lòng".
"Nhưng chà ng đi một mình, vạn nhất có nguy hiểm thì sao ?" Tô Minh Minh nhìn chà ng một cách quan tâm.
"Không thể có nguy hiểm". Diệp Khai đáp:
"Bởi vì ta gõ cá»a xin bái phá» ng".
"Gõ cá»a bái phá»ng ?" "Äúng". Diệp Khai đáp:
"Nếu leo tưá»ng và o, không bằng đưá»ng đưá»ng hoà ng hoà ng từ cá»a chÃnh tiến và o".
Sương sá»›m tuy đã thấm ướt già y cá»§a Diệp Khai, nhưng chà ng lại không để ý tá»›i, bởi vì từ đây chà ng đã nhìn thấy cá»a lá»›n cá»§a Hầu Viên.
Trá»i trong xanh.
Diệp Khai bước đến trước cá»a Hầu Viên, má»›i phát hiện tưá»ng rà o rất cao, đại khái cao khoảng năm sáu ngưá»i đứng chồng lên nhau, cá»a vốn cà i kÃn, hiện tại lại Ä‘ang mở ra.
Từ ngoà i nhìn và o, có thể nhìn thấy má»™t cây cá»u khúc kiá»u trong đình viện, nước chảy dưới cầu lấp lánh ánh mặt trá»i và ng chói.
Táºn đầu cầu có má»™t bát giác đình nho nhá», trong đình có hai ngưá»i Ä‘ang ngồi đánh cá».
Tuy từ xa nhìn không rõ mặt hai ngưá»i lắm, nhưng từ cách trang sức ăn váºn cá»§a hai ngưá»i nà y, Diệp Khai có thể khẳng định hai ngưá»i đó là Truy Phong Tẩu và Nguyệt bà bà .
Nguyệt bà bà má»™t tay chống cằm, má»™t tay cầm quân cá», do dá»± không đặt xuống, tá»±a hồ Ä‘ang trầm tư suy nghÄ© nước cá».
Truy Phong Tẩu cưá»i hì hì nhìn bà , trên mặt có vẻ đắc ý, hÆ¡n nữa còn để lá»™ thần tình "xem bà là m sao Ä‘i nước cá» nà y".
Nhìn thấy hai ngưá»i đó, khóe miệng Diệp Khai lại hé cưá»i, chà ng bước dà i thẳng và o trong, nhà n nhã Ä‘i trên cá»u khúc kiá»u, Ä‘i vá» phÃa bát giác đình.
Gió lùa lá cây xà o xạc, nước chảy róc rách, hương hoa thoang thoảng, trá»i đất má»™t mảnh an bình tÄ©nh mịch.
Thần tình cá»§a Truy Phong Tẩu và Nguyệt bà bà cÅ©ng nhà n nhã như váºy, nhưng khi Diệp Khai vừa Ä‘i đến gần bá»n há», đột nhiên cảm thấy má»™t luồng nhuệ khà mãnh liệt bức ngưá»i, phảng phất như Ä‘i gần hai thanh kiếm bén nhá»n vừa rút ra khá»i vá».
- Thần binh lợi khÃ, tất có nhuệ khÃ, trên ngưá»i cao thá»§ võ lâm thân mang tuyệt kỹ coi mạng ngưá»i như cá» cây cÅ©ng nhất định có thể toát ra thứ nhuệ khà đó.
Trong tay Nguyệt bà bà cầm con cá», Ä‘ang trầm ngâm chưa quyết định, hữu thá»§ cá»§a Truy Phong Tẩu nhấc chén, chầm cháºm nhấp rượu trong chén, nhìn thần tình cá»§a lão, kỳ lá»±c hiển nhiên cao hÆ¡n Nguyệt bà bà rất nhiá»u.
Chén rượu đã uống xong, con cỠcủa Nguyệt bà bà vẫn chưa đặt xuống, Truy Phong Tẩu chợt ngẩng đầu nheo mắt nhìn Diệp Khai, chìa chén rượu trong tay ra, chỉ chỉ và o một hồ rượu hình dáng kỳ quái trên bà n đá.
- à tứ đó còn ai mà không hiểu rõ, lão muốn Diệp Khai rót rượu cho lão.
"Ta vì sao lại phải rót rượu cho ngươi ?" Nếu là ngưá»i khác, cho dù không lá»›n giá»ng chưởi mắng, chỉ sợ cÅ©ng quay mặt Ä‘i thẳng má»™t lèo, nhưng Diệp Khai lại không tái mặt chút nà o, không ngá» tháºt sá»± nhấc hồ rượu lên.
Hồ tuy đã nhấc lên, rượu lại chưa rót ra.
Diệp Khai chầm cháºm nghiêng miệng hồ rượu tá»›i sát chén rượu, chà ng chỉ cần nghiêng hồ rượu thêm má»™t phân, rượu láºp tức rót thẳng và o chén, nhưng chà ng lại tá»± nhiên không động Ä‘áºy nữa.
Tay của Truy Phong Tẩu cũng dừng hẳn trên không trung, chỠđợi.
Diệp Khai bất động, lão cũng bất động.
Con cỠtrong tay Nguyệt bà bà đột nhiên cũng bất động.
Ba ngưá»i phảng phất đột nhiên Ä‘á»u bị má»™t thứ ma pháp thần bà trói chặt, bị ma pháp cắt lìa sinh mệnh, giống như đã biến thà nh ngưá»i "chết".
Trá»i đất đột nhiên giữa má»™t tÃch tắc đó Ä‘á»u đông cứng lại, Ä‘á»u đã biến thà nh "chết".
Hết hồi 21.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Hồi 22
Lão Thái Bà Bán Trứng GÃ
Hồ đã nghiêng, rượu còn chưa rót.
Chén trên tay, đình giữa không trung.
CỠtrong tay, đắn đo chưa hạ.
Äình viên sâu hun hút, sâu tá»›i đâu ?
Trong vưá»n có tùng trúc, hoa thảo, tiểu kiá»u, lưu thá»§y, giả sÆ¡n, đình các, tháºm chà còn có sóc và ng thá» trắng, hạc tiên nai gạc.
Những con nai gạc, thá» trắng đó tuy là m bằng gá»— đá, nhưng Ä‘iêu khắc đến mức như sống động, phảng phất chỉ cần phẩy tay má»™t cái, bá»n chúng có thể chạy đến trước mặt mình.
Cây xanh, hoa thÆ¡m, khu vưá»n trong Hầu Viên không ngá» lại ưu mỹ tưá»ng hòa như váºy, là m cho tâm thần thoải mái như váºy, phì phà hÆ¡i thở dụ hoặc.
Nhưng lại nhìn không thấy tới một con khỉ.
Lá»›n, nhá», già , trẻ, khỉ cha, khỉ mẹ, không cần biết là loại khỉ gì, Diệp Khai không nhìn thấy tá»›i má»™t con.
Lúc chà ng còn chưa bước qua cá»a lá»›n, chà ng đã phát giác má»™t Ä‘iểm đó, không những không nhìn thấy khỉ, cả tiếng kêu “chÃt chÃt†cá»§a khỉ cÅ©ng không nghe.
Hầu Viên không có khỉ, chuyện gì đây ?
Bóng ngưá»i trên đất bên trong bát giác đình dần dần rút ngắn lại, đương nhiên đã đến trưa.
HÆ¡n ba canh giỠđã trôi qua, bá»n Diệp Khai ba ngưá»i vẫn không động, cả đầu ngón tay cÅ©ng không động, tay má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u vững như bà n thạch.
Bóng ngưá»i trên đất lại dần dần kéo dà i ra.
Äã ngã vá» chiá»u.
Tay Diệp Khai chỉ cần run nhẹ, rượu láºp tức rót ra, nhưng lại ba canh giá» nữa trôi qua, tay cá»§a chà ng vẫn bất động như bà n thạch.
Thần tình cá»§a Truy Phong Tẩu vốn rất an tưá»ng, trong mắt vốn lấp lánh chút giá»…u cợt, nhưng hiện tại lại đã dần dần có biến hóa, biến thà nh vừa kinh dị, vừa như không chịu đựng được nữa.
Lão tự nhiên cũng không biết được nỗi khổ của Diệp Khai.
Diệp Khai chỉ có cảm giác hồ rượu trong tay cà ng lúc cà ng nặng, đã biến thà nh nặng đến ngà n cân, cánh tay vì má»i mà tê dại, vì tê dại mà đau nhức, Ä‘au đến mức như bị ngà n vạn mÅ©i châm đâm chÃch.
Da đầu cá»§a chà ng cÅ©ng như bị kim đâm, mồ hôi ướt đẫm y phục, nhưng chà ng vẫn nghiến răng nhẫn nại chịu đựng, táºn lá»±c khiến cho tâm lý mình không nghÄ© tá»›i chuyện đó.
Bởi vì chà ng biết hiện tại tuyệt không thể động.
Toà n thân bá»n há» tuy không có động tác gì, nhưng lại hiểm ác hÆ¡n cả Ä‘ao kiếm bén nhá»n nhất.
Rượu trong hồ nếu chảy ra, máu Diệp Khai chỉ sợ cũng phải chảy ra.
Má»™t trưá»ng quyết đấu ná»™i lá»±c, định lá»±c, thể lá»±c, và nhẫn lá»±c.
Äây là má»™t trưá»ng quyết đấu tuyệt đối tÄ©nh lặng, cho nên đây cÅ©ng là má»™t trưá»ng quyết đấu chưa từng thấy trước đây.
Diệp Khai tuy ở nÆ¡i tiếp tân cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng đã cùng Truy Phong Tẩu thá» qua má»™t lần “vô hình giao thá»§â€, nhưng tráºn chiến đó tuyệt đối không thể so sánh vá»›i tráºn chiến lần nà y.
Trưá»ng quyết đấu nà y bắt đầu từ hồi sáng, cho tá»›i hoà ng hôn, liên tục cả sáu canh giá», lại không có bất cứ ngưá»i nà o qua lại nhìn ngó.
Có lẽ nà o Hầu Viên rá»™ng lá»›n như váºy chỉ có hai ngưá»i Truy Phong Tẩu và Nguyệt Bà Bà trú ngụ ?
Hay là ngưá»i trú ngụ trong đây chỉ quan tâm tá»›i mình, ngưá»i khác vô luáºn là m chuyện gì, vô luáºn sống hay chết, Ä‘á»u tuyệt không có ngưá»i quan tâm tá»›i.
Bóng tối bốn bá».
Trong đại sảnh đằng sau bát giác đình cũng không biết đã thắp đèn từ lúc nà o, lồng đèn treo quanh hà nh lang cũng không biết đã đốt lên từ lúc nà o.
Ãnh đèn từ xa xa chiếu tá»›i, chiếu trên mặt Truy Phong Tẩu, sắc mặt lão trắng nhợt, cÆ¡ bắp nÆ¡i khóe mắt đã giáºt giáºt nhè nhẹ, nhưng tay lão vẫn ổn như bà n thạch.
Diệp Khai cơ hồ đã nản lòng, cơ hồ muốn gục ngã, lòng tin của chà ng bắt đầu dao động, tay cũng bắt đầu dao động, chà ng biết mình vô phương chi trì nữa.
Nhưng ngay lúc đó, chỉ nghe “tách†một tiếng, con cỠtrong tay Nguyệt Bà Bà đột nhiên bắn ra, “rảng†một tiếng, miệng hồ rượu như bị đao chặt đứt, rớt vỡ tan tà nh.
Miệng hồ đã vỡ, rượu bắn ra, rót thẳng và o chén.
Chén rượu đã đầy, Truy Phong Tẩu rụt tay, chầm cháºm nhấp rượu trong chén, không nhìn Diệp Khai tá»›i má»™t lần.
Diệp Khai chầm cháºm đặt hồ rượu xuống, chầm cháºm bước ra khá»i bát giác đình, bước trên cá»u khúc kiá»u, từ từ ngẩng đầu, bóng đêm vô biên, ánh đèn khắp viện.
Chà ng đứng ở đầu cầu, ngưng chú nhìn má»™t ngá»n sa đăng trong đình viện sâu hun hút, qua má»™t thá»i gian rất lâu vẫn không chịu cất bước.
Chà ng chưa bao giá» phát hiện ánh đèn không ngá» lại nhu hòa như váºy, thân thiết như váºy.
- Có thể sống còn, cà ng không phải là chuyện xấu.
Chỉ có ngưá»i đã từng trải qua khá»§ng bố tá» vong, má»›i biết sinh mệnh đáng quý là m sao.
Diệp Khai từ từ quay đầu nhìn vá» phÃa bát giác đình, Truy Phong Tẩu và Nguyệt Bà Bà trong đình không biết đã Ä‘i từ hồi nà o, chỉ còn lại má»™t bà n cá» dang dở.
Cả khuôn viên chỉ còn lại một mình Diệp Khai, và tiếng nước chảy róc rách vĩnh viễn không ngừng.
Äêm nay có trăng, có sao.
Ãnh trăng mông lung, rá»i bóng Diệp Khai bắn lên mặt nước dưới cầu, chà ng cúi đầu nhìn bóng mình lay động lung linh trong ánh nước.
Lúc đó chà ng chợt phát hiện có ngưá»i bước trên cầu, chà ng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy có ngưá»i Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa chà ng.
Má»™t ngưá»i có quy cá»§ phi thưá»ng, bá»™ dạng Ä‘i đứng quy quy cá»§ cá»§, y phục trên ngưá»i quy quy cá»§ cá»§, ngôn ngữ thần thái cÅ©ng quy quy cá»§ cá»§, vô luáºn là m chuyện gì cÅ©ng không thể để ngưá»i ta cảm thấy quá mức.
- Tổng quản bá»™c phó trong danh môn thế gia, chưởng quỹ trong tá»u lâu Ä‘iếm phô lịch sá» lâu Ä‘á»i, thông thưá»ng Ä‘á»u là hạng ngưá»i nà y.
Bởi vì bá»n há» thông thưá»ng Ä‘á»u là tiểu tư há»c đồ xuất thân, từ nhỠđã tiếp thu sá»± huấn luyện nghiêm cẩn mà ngưá»i khác không thể tưởng tượng ná»—i, trải qua bao gian khổ má»›i có thể thăng lên tá»›i địa vị ngà y nay, cho nên bá»n há» tuyệt không thể là m bất cứ chuyện gì quá mức quy cá»§, tuyệt không thể để bất cứ má»™t ai không ưa mình.
Má»™t ngưá»i như váºy Ä‘ang quy quy cá»§ cá»§ Ä‘i vá» phÃa Diệp Khai, mỉm cưá»i hà nh lá»…:
- Tiểu nhân tên Triệu Cương, Vương lão gia sai tiểu nhân đến nghênh tiếp đại giá.
“Vương lão gia ?†Diệp Khai há»i:
“Vương lão tiên sinh ?†- Vâng.
“Ngươi biết ta đến ?†Diệp Khai lại há»i:
“Ngươi biết ta là ai ?†“Tiểu nhân biếtâ€. Triệu Cương đáp:
“Äại gia là Diệp Khai đại hiệpâ€.
Gã mỉm cưá»i nhìn Diệp Khai, sau đó nghiêng mình giÆ¡ tay má»i, lại nói:
- Xin má»i, Vương lão gia Ä‘ang ở đại sảnh chỠđợi.
Äại sảnh ở nÆ¡i sâu hút nhất trong vưá»n, cÅ©ng là nÆ¡i ánh đèn sáng nhất.
Diệp Khai mỉm cưá»i cất bước, bước qua mặt Triệu Cương, Ä‘i vá» phÃa ánh đèn huy hoà ng, cÅ©ng Ä‘i và o nÆ¡i không thể biết được tương lai.
Ngà y còn chưa tối, Phong Linh đã bắt đầu lúi húi nấu đồ ăn tối.
Khói nhấp nhô phì phà từ ống khói nhà bếp, quẩn quyện cùng sương trắng trong khà trá»i mông lung mù mịt, cà ng là m cho không khà trong căn nhà gá»— nho nhá» thêm phần ấm áp.
Phó Hồng Tuyết ngồi trên má»™t cái ghế gá»— trong vưá»n, đôi mắt Ä‘en sì mang Ä‘áºm ná»—i tịch mịch vô biên Ä‘ang ngưng chú nhìn Phong Linh Ä‘ang lăng xăng dưới bếp.
Ngà y an tÄ©nh, thê tá» hiá»n thục mỹ lệ, gia đình yên ấm, chÃnh là cuá»™c sống mà má»—i má»™t lãng tá» Ä‘á»u khao khát.
Mặt trá»i má»c Ä‘i là m, mặt trá»i lặn vá» nghÄ©, cần cù cà y cấy, sáng sá»›m đã quần quáºt ngoà i đồng, tối vá» mình mẫy đầy mồ hôi sình đất.
Ngưá»i vợ hiá»n thục, đôi tay nhu hòa má»m mại đã lúi húi xà o nấu mấy món đồ ăn cho gã, hâm nóng má»™t hồ rượu, sau đó ngồi ăn chung vá»›i gã, tháºm chà còn uống vá»›i gã má»™t hai chén.
Äó là thứ sinh hoạt Ä‘iá»m máºt khoái lạc là m sao.
- Chỉ tiếc thứ sinh hoạt đó xa vá»i như khoảng cách giữa sao trên trá»i và đám lãng tá», xa quá xa.
Xa đến mức là m cho bá»n lãng tá» quên rằng thứ sinh hoạt đó tồn tại.
Nếu quả ngưá»i Ä‘ang xà o nấu đồ ăn trong nhà bếp là ngưá»i yêu cá»§a Phó Hồng Tuyết, nếu quả căn nhà nhá» giữa núi non chÃnh là tổ ấm khoái lạc Ä‘iá»m máºt cá»§a bá»n há», Phó Hồng Tuyết có chịu sống những ngà y như vầy không ?
Vấn đỠđó không ai biết đáp án.
Cả Phó Hồng Tuyết cÅ©ng vô phương hồi đáp - không phải là vô phương, mà là không chịu nghÄ© đến vấn đỠđó, tháºm chà không dám nghÄ© đến vấn đỠđó.
Cho nên hắn rất mau chóng thu hồi mục quang, quay đầu nhìn dà n phong linh treo dưới mái hiên Ä‘ang Ä‘ung đưa leng keng vang vá»ng.
Dà n phong linh đó là do Phong Linh treo lên.
Cơn gió núi theo bóng đêm ùa tới, lòng vòng quanh dà n phong linh, cũng mang theo mùi thơm đồ ăn từ trong nhà bếp.
Lại ăn tối, một ngà y lại mau chóng đi qua, rồi “ngà y mai†lại đến.
“Ngà y mai†sẽ là một ngà y ra sao ?
Äó cÅ©ng là chuyện mà bá»n lãng tá» không dám nghÄ© đến.
Qua má»™t ngà y tÃnh má»™t ngà y, hôm nay có ăn, ngồi xuống ăn, hôm nay có uống, ngồi xuống uống, còn “ngà y maiâ€, đó là chuyện cá»§a ngà y mai.
Hôm nay trong tá»u lâu hà o hoa ăn uống no nê, ngà y mai không chừng chết dưới cống rãnh; hôm nay tình tứ thá» non hẹn biển, ngà y mai không chừng bị đá văng ra khá»i cá»a bẹp rúm; hôm nay là m đại gia quyá»n uy ngất ngưỡng, ngà y mai không chừng đã thà nh ăn mà y cúi lòn dưới ống quần ngưá»i ta.
- Thế sá»± nhiá»u biến hóa, có ai có thể biết “ngà y mai†cá»§a mình có thể ra sao ?
Cho nên là m ngưá»i nên trân quý “hiện tạiâ€, nắm chặt lấy hiện tại, cÅ©ng duy có hiện tại má»›i là chân tháºt nhất.
- Sao lại cần phải đợi đến lúc mất mát má»›i hối háºn tại sao không trân quý Ä‘oạn “quá khứ†đó ?
Trăng sao đầy trá»i, bóng đêm thâm trầm.
Phong Linh bà y biện đồ ăn xong má»›i ra khá»i nhà bếp, Ä‘i ra vưá»n, Ä‘ang chuẩn bị gá»i Phó Hồng Tuyết và o ăn, nà ng chợt nhìn thấy má»™t lão thái bà đầu bạc trắng, tả thá»§ chống má»™t thanh quải trượng, hữu thá»§ vác má»™t bao bố xanh, Ä‘i má»™t mình dá»c theo sÆ¡n lá»™, lưng còng giống như lưng tôm.
Nhìn thấy lão thái bà đó, Phong Linh nhÃu mà y:
- Xung quanh đây còn có nhà ngưá»i khác sao ?
“Không cóâ€. Phó Hồng Tuyết hững hỠđáp:
“Gần nhất cÅ©ng phải ngoà i bảy tám dặm dưới chân núiâ€.
Phong Linh không há»i nữa, lúc đó lão thái bà đã bước tá»›i ngoà i vưá»n, thở hổn hển cưá»i há»i:
- Hai vị có muốn mua trứng gà không ?
Phong Linh chợt cưá»i há»i:
- Trứng gà mới hay cũ ?
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là má»›i rồiâ€. Lão thái bà cưá»i đáp:
“Không tin ngươi cứ rá» xem, vẫn còn nóng đóâ€.
Lão thái bà bước và o vưá»n, ngồi chồm há»—m tháo miệng bao bố ra, trứng gà trong bao quả nhiên vừa to vừa tròn, lão thái bà giÆ¡ má»™t quả trứng, lại cưá»i thốt:
- Trứng gà mới ăn sống bổ nhất, luộc ăn cũng rất ...
Khuôn mặt cá»§a lão thái bà chợt méo mó, bà ta đột nhiên giÆ¡ tay, tá»±a hồ muốn quăng trứng gà trong tay ra, nhưng ngưá»i đã té ngá»a.
Ngưá»i cá»§a lão thái bà vừa ngã xuống đất, liá»n thấy bóng má»™t hắc ý nhân từ sau núi bay ra, nhấp nhô ba bốn cái nhún, đã phóng và o tá»›i vưá»n, không nói gì hết, giáºt lấy bao trứng gà cá»§a lão thái bà , quăng tháºt xa, rá»›t và o bóng tối.
Sau đó lại nghe "oà nh" má»™t tiếng, há»a quang bắn tung tóe cùng lá cây đất đá, khói tá»a mịt mù.
Äợi đến khi há»a quang tiêu tán, đất đá rÆ¡i lạo xạo hết, hắc y nhân má»›i thở dà i má»™t hÆ¡i:
- Nguy hiểm tháºt.
Phong Linh biến sắc, không nói nổi tiếng nà o, đôi mắt nà ng chăm chăm nhìn lão thái bà ngã dưới đất.
Phó Hồng Tuyết lại không có phản ứng gì, hắn vẫn lạnh lùng đứng đó, ánh mắt lãnh đạm vẫn lạnh lùng nhìn thẳng đâu đó trong bóng tối.
Hắc y nhân quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết:
- Các hạ có lẽ nà o không nhìn ra lão thái bà đó là ai ?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Hắc y nhân chợt hạ thấp giá»ng:
- Bà ta là ngưá»i Vạn Mã ÄÆ°á»ng phái đến hà nh thÃch các hạ.
"Vạn Mã ÄÆ°á»ng ?" Phó Hồng Tuyết há»i.
- Phải, ta từ ...
Hắc y nhân còn chưa nói hết lá»i, thân ngưá»i chợt cong oằn, mặt đã biến hình, khóe miệng ứa máu, máu vừa chảy ra đã biến mà u Ä‘en bầm.
Vừa nhìn thấy tình hình đó, sắc mặt Phong Linh cũng biến đổi.
Song thá»§ cá»§a hắc y nhân ôm bụng, ngưá»i loạng choạng té quỵ, báºp bẹ thốt:
- Mau ... mau ... Trong cái bình gá»— trên ngưá»i ta có giải dược ... mau ...
Phong Linh đang muốn chạy qua lấy, Phó Hồng Tuyết lại nắm giữ nà ng lại.
Thần tình cá»§a hắc y nhân cà ng thống khổ, Ä‘anh giá»ng thốt:
- Cầu xin ngươi ... mau ... mau ... chần chỠnữa là không kịp ...
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn gã, lạnh lùng há»i:
- Giải dược trên mình ngươi, ngươi sao không tự mình lấy ?
"Ngươi lẽ nà o không nhìn thấy gã không thể động Ä‘áºy nữa ?" Phong Linh vá»™i và ng nói:
"Bá»n ta thấy chết mà không cứu sao ?" "Chết ?" Phó Hồng Tuyết đột nhiên cưá»i lạnh:
"Gã không chết được đâu".
Nghe câu đó, mặt hắc y nhân cà ng méo mó thêm, đột nhiên từ dưới đất phóng ngưá»i lên, giÆ¡ tay bắn ra bảy Ä‘iểm hà n tinh.
Lão thái bà vốn đáng lẽ đã nằm chết dưới đất cÅ©ng đột nhiên chồm dáºy, vừa huy thá»§ đã quăng ra hai quả trứng gà .
Biến hóa đột ngá»™t đó là m Phong Linh ngây ngưá»i, nhưng Phó Hồng Tuyết lại cưá»i lạnh, hắn không những không tránh né, mà còn nghênh đón, hai quả trứng gà bá»—ng lá»t và o tay hắn, chui tá»t và o tay áo cá»§a hắn.
Bảy điểm hà n tinh do hắc y nhân phóng ra cũng bị tả thủ của Phó Hồng Tuyết tạt một cái, bảy mũi ám khà "choang choang" bắn trên vỠđao.
Äánh lần đầu không trúng, lão thái bà lăng không lá»™n má»™t vòng, phóng ngưá»i bá» chạy, nhưng ngưá»i cá»§a bà ta còn chưa rÆ¡i xuống, bá»—ng phát hiện Phó Hồng Tuyết đã đến trước mặt bà ta.
Lão thái bà tuy giáºt mình nhưng vẫn không rối loạn, song quyá»n tá» xuất, rà sát tai đấm và o hai bên thái dương cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Bà ta xuất thá»§ tuy nhanh, nhưng song chưởng cá»§a bà ta còn chưa đến mục tiêu, lòng bà n tay cá»§a Phó Hồng Tuyết, đã xuyên qua song quyá»n cá»§a bà ta, Ä‘áºp thẳng và o lồng ngá»±c cá»§a bà ta.
Äáºp rất nhẹ.
Ngưá»i lão thái bà như bị đóng Ä‘inh xuống đất, hai tay xụi lÆ¡, ngưá»i cÅ©ng không còn có thể động Ä‘áºy, sau đó bà ta nghe thấy có tiếng xương cốt gãy lìa, lúc đó bà ta má»›i nhìn thấy Phó Hồng Tuyết vốn đứng trước mặt bà ta, đột nhiên đã đứng trước mặt hắc y nhân, dùng má»™t tay nắm giữ hắc y nhân.
Bấu chặt má»™t cái, thả ra, hắc y nhân đột nhiên giống như má»™t đống sình nhÅ©n ngưá»i quỵ xuống, xương sưá»n gãy gá»n xiên xéo đâm lòi ra, đâm xuyên qua y phục, máu tươi từ từ rỉ chảy xuống đất, từ từ loang khắp mặt đất, từ từ thấm nháºp mặt đất.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng ngưng thị, mục quang có vẻ nghÄ© ngợi sâu xa, phảng phất hắn cả Ä‘á»i chưa từng thấy máu chảy.
Lão thái bà không ngừng run rẩy.
CÅ©ng không biết vì chưởng lá»±c kỳ dị cá»§a Phó Hồng Tuyết, hay vì gió đêm lạnh lẽo, hay vì tiếng xương gãy, bà ta chợt sợ hãi đến mức giống như má»™t đứa bé giáºt mình tỉnh cÆ¡n ác má»™ng.
Phó Hồng Tuyết quay ngưá»i lạnh lùng nhìn bà ta.
Lão thái bà nhịn không được lại rùng mình lẩy bẩy, giá»ng run run há»i:
- Ta đã ... đã bảy tám chục tuổi ... ngươi lẽ nà o vẫn muốn ... giết ta ?
Phó Hồng Tuyết không nói gì, hắn bá»—ng nắm mái tóc bạc trắng cá»§a lão thái bà , dụng lá»±c giáºt ra, kéo theo luôn cả da mặt cá»§a bà ta, để lá»™ má»™t khuôn mặt khác.
Má»™t khuôn mặt ốm yếu nhá» nhắn, và ng khè, sợ sệt, nhưng lại trẻ trung tháºp phần.
Äối vá»›i biến hóa đó, Phong Linh lại ngẩn ngưá»i, nà ng không hiểu Phó Hồng Tuyết là m sao có thể nhìn ra nét ngụy trang cá»§a lão thái bà .
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn ngưá»i trẻ tuổi Ä‘ang kinh hãi đó:
- Ngươi có biết ta là ai không ?
Ngưá»i trẻ tuổi liếm đôi môi khô cháy:
- Tôi biết ... tôi biết ...
"Váºy ngươi đáng lẽ nên biết, ta Ãt nhất có ba mươi phương pháp có thể là m cho ngươi hối háºn tại sao mình lại sinh ra trên thế gian nà y". Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm nói vá»›i gã.
Ngưá»i trẻ tuổi miá»…n cưỡng gáºt gáºt đầu, trên mặt không còn chút máu.
- Ta há»i ngươi nói.
"Tôi ... tôi nói ..." Ngưá»i trẻ tuổi vá»™i đáp.
- Ngươi là thủ hạ của Hoa Mãn Thiên hay Vân Tại Thiên ?
- Là Hoa đưá»ng chá»§.
"Lần nà y bá»n ngươi tổng cá»™ng có bao nhiêu ngưá»i ?" Phó Hồng Tuyết há»i.
"TÃnh luôn cả Hoa đưá»ng chá»§ và Vân đưá»ng chá»§, tổng cá»™ng là bảy ngưá»i". Ngưá»i trẻ tuổi đáp.
- Còn năm ngưá»i là ai ?
"Tôi không biết". Ngưá»i trẻ tuổi lắc đầu:
"Tôi tháºt sá»± không biết".
- Bá»n chúng Ä‘ang ở đâu ?
"Äang ở dưới núi". Ngưá»i trẻ tuổi đáp:
"Äang đợi bá»n tôi ..." Ngưá»i trẻ tuổi còn chưa dứt lá»i, đột nhiên lại nghe tiếng xương cốt cá»§a chÃnh mình gãy vụn.
Sau khi rá»a tay, Phó Hồng Tuyết lại khôi phục bá»™ dạng thá» Æ¡ dá»ng dưng, bình bình tÄ©nh tÄ©nh ngồi ăn cÆ¡m, phảng phất nãy giá» không có chuyện gì xảy ra.
Phong Linh ăn được và i miếng, đột nhiên bỠđũa xuống, nhìn thẳng và o mắt hắn, nhìn má»™t hồi rất lâu má»›i há»i:
- Ngươi ăn được sao ?
"Ăn được". Phó Hồng Tuyết đáp:
"Nếu quả ngươi thưá»ng bị đói, ngươi nhất định ăn được".
"Ngươi không sợ ngưá»i cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng xông và o ?" Phong Linh lại há»i.
"Không thể nà o, hiện tại không thể". Phó Hồng Tuyết đáp:
"Còn chưa tra ra tình trạng cá»§a bá»n ta, bá»n chúng không thể khinh cá» vá»ng động, ngươi đừng lo".
Phó Hồng Tuyết nuốt má»™t miếng đồ ăn, đợi đến khi nhai kỹ nuốt gá»n, hắn má»›i nói tiếp:
- Trước bình minh, bá»n chúng tuyệt đối không thể kinh động đến bá»n ta.
Vừa bước và o đại sảnh, Diệp Khai có cảm giác Vương lão tiên sinh cá»§a Hầu Viên nhất định là má»™t nhân váºt không đơn giản.
Ná»™i nhìn cách trang sức bà y biện trong ốc đã có thể nhìn thấy cá tÃnh cá»§a chá»§ nhân.
Äại sảnh tịnh không lá»›n lắm, đồ đạc bên trong cÅ©ng không phải là thiết kế má»›i mẻ gì, nhưng lại rất tinh mỹ thá»±c dụng.
Cách bà i trà cá»§a má»—i má»™t thứ đồ đạc Ä‘á»u tuyệt đối là m cho mình có cảm giác rất thoải mái, hÆ¡n nữa rất tiện dụng, là m cho mình không thể cảm thấy bất cứ thứ nà o dư thừa.
Ngưá»i cÅ©ng váºy.
Ấn tượng ngưá»i ta nghÄ© vá» vị Vương lão tiên sinh đó không phải là khó ưa, hay kinh sợ.
Nhìn thấy lão, mình có cảm giác giống như nhìn thấy một lão tổ phụ nhân từ hòa ái thân thiện trong một tiểu trấn thuần phác đang nựng nịu đứa cháu nội.
- Niên ká»· cá»§a lão tuy đã cao, nhưng lão lại có thể giúp mình có những cá» chỉ như trẻ nÃt, đôi khi còn có thể giúp mình cảm thấy ấm áp như Ä‘ang trong nhà mình.
Má»™t ngưá»i như váºy, mình có thể nghÄ© lão dư thừa sao ?
Ngưá»i cá»§a lão tuy Ä‘ang ngồi ở ghế chá»§ vị, nhưng mình tuyệt đối không thể nhìn ra lão có bất cứ khà thế gì là m cho ngưá»i ta có cảm giác là lão kiêu ngạo.
Nhìn thấy Diệp Khai bước và o, lão nở má»™t nụ cưá»i rất từ tốn thân thiện, sau đó dùng thanh âm hòa nhã cá»§a má»™t lão tổ phụ mà nói:
- Má»i ngưá»i trẻ tuổi ngồi !
Trong đại sảnh có má»™t cái bà n tròn rất lá»›n, trên bà n chỉ đặt hai bá»™ chén dÄ©a, không có đồ ăn, xem ra bữa ăn tối hôm nay chỉ có Diệp Khai và Vương lão tiên sinh hai ngưá»i.
Ngưá»i ta cưá»i hòa nhã, Diệp Khai là m sao có thể là m lÆ¡ ? Chà ng đương nhiên cÅ©ng cưá»i, cưá»i cưá»i ngồi đối diện Vương lão tiên sinh.
Äồ ăn chưa Ä‘em lên bà n, đại khái còn đợi khách đến, hiện tại Diệp Khai đã an tá»a, đồ ăn có Ä‘em lên không ?
Quả nhiên lúc đó Vương lão tiên sinh giÆ¡ tay vá»— nhẹ ba cái, tiếng vá»ng vừa tiêu tán, Diệp Khai đã nghe tiếng bước chân cá»§a ngưá»i bưng đồ ăn ra.
Nhưng đợi đến lúc đồ ăn bà y hết trên bà n, Diệp Khai không ngá» lại giáºt mình má»™t cái, chà ng giáºt mình không phải vì mấy thứ đồ ăn, mà là tay bưng đồ ăn.
Äó là tay sao ?
Nói nghiêm túc, đó không phải là tay "ngưá»i", đó chỉ là má»™t đôi tay có hình dạng như "tay ngưá»i", lại phá»§ đầy lông lá dà i thượt.
Diệp Khai vừa quay đầu là đã nhìn thấy chủ nhân của đôi tay lông lá dà i thượt đó.
Khỉ.
Bưng đồ ăn ra không ngỠlại là khỉ.
Hiện tại cuối cùng đã nhìn thấy khỉ, nhưng Diệp Khai không tưởng tượng nổi khỉ trong Hầu Viên không ngỠđã được huấn luyện đến mức đó.
Má»—i má»™t con khỉ bưng má»™t dÄ©a đồ ăn, đứng thà nh má»™t hà ng rất có quy cá»§, đồ ăn vừa đặt xuống bà n, hướng vá» phÃa Vương lão tiên sinh gáºt đầu má»™t cái, sau đó láºp tức quay mình bước ra.
Khỉ vốn là động váºt hay gây rối gà o rÃt, nhưng bao nhiêu con khỉ đó không phát ra bất cứ tiếng động nà o, bá»n chúng im lặng quy cá»§ mang đồ ăn ra đặt trên bà n, sau đó trở và o, giống như má»™t đội phục dịch có huấn luyện kỹ cà ng, tháºm chà công tác so vá»›i đám ngưá»i nô bá»™c còn có hiệu suất tốt hÆ¡n.
Nhìn thấy tình hình đó, Diệp Khai không khá»i cưá»i khổ.
"Truyá»n thuyết tổ tiên cá»§a nhân loại là khỉ", Diệp Khai thốt:
"Tôi hiện tại cũng có chút tin tưởng".
"Khỉ là má»™t động váºt thông minh nhất trong tất cả những động váºt, bá»n chúng không những có động tác rất giống ngưá»i, cả hà nh vi tư tưởng Ä‘á»u tiếp cáºn hà nh vi tư tưởng cá»§a ngưá»i". Vương lão tiên sinh thốt:
"Mình Ä‘em má»™t đám khỉ nhốt chung má»™t chá»—, bá»n chúng trước hết là bắt đầu có hà nh vi tranh Ä‘oạt quyá»n lợi".
- Tranh là m Hầu Vương ?
"Phải". Vương lão tiên sinh thốt:
"Ngưá»i má»™t khi sinh ra, cÅ©ng đã bắt đầu tranh Ä‘oạt".
"Äó chỉ là má»™t số ngưá»i". Diệp Khai nghÄ© khác.
"Không phải má»™t số ngưá»i, mà là toà n nhân loại". Vương lão tiên sinh thốt:
"Chỉ là mục tiêu tranh đoạt không giống nhau".
Vương lão tiên sinh rót rượu và o chén, lại nói:
- Có ngưá»i tranh Ä‘oạt quyá»n lợi, có ngưá»i tranh Ä‘oạt tiá»n tà i, có ngưá»i tranh Ä‘oạt nữ nhân, có ngưá»i tranh Ä‘oạt sá»± nghiệp, có ngưá»i tranh Ä‘oạt thắng bại, có ngưá»i tranh Ä‘oạt địa vị, có ngưá»i tranh Ä‘oạt sinh tồn.
"Có ngưá»i chỉ tranh khẩu khÃ". Diệp Khai cưá»i nói.
"Äúng". Vương lão tiên sinh thốt:
"Cho nên con ngưá»i vừa sinh ra đã bắt đầu tranh Ä‘oạt. Äứa trẻ sinh ra chỉ vì tranh sinh tồn; thương nhân liá»u mạng là m chuyện gì chỉ vì tranh tiá»n tà i; kẻ bà i bạc chết sống trên bà n bạc chỉ vì tranh thắng phụ; thư sinh mưá»i năm đèn sách chỉ vì tranh địa vị".
Lão uống một ngụm rượu, lại nói tiếp:
"Ngươi hôm nay có thể đến đây, cÅ©ng là vì tranh sá»± tháºt".
- Sá»± tháºt ?
"Có cả trăm truyá»n thuyết liên quan tá»›i Hầu Viên". Vương lão tiên sinh há»i:
"Ngươi đến đây, có lẽ nà o chỉ vì ăn má»™t bữa cÆ¡m ?" "Hay, rất sảng khoái". Diệp Khai cưá»i lá»›n:
"Äáng cạn má»™t chén".
Hết hồi 22.
Last edited by phamhau1986; 08-08-2008 at 10:02 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåñïëàòíûé, âåòåð, âèäåîíàáëþäåíèå, àíèìàöèÿ, ãîðÿùèõ, biên thà nh ðao thanh, biên thà nh Ä‘ao thanh, bien thanh dao thanh, bien thanhdao thanh, çíàêè, êàðàîêå, êèåâà, êèïåëîâ, ëîãèñòèêà, ñîáàê, ñòðèïòèç, tron bo truyen co long  |
| |