 |
|

31-08-2008, 08:39 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 6
Canh khuya hòa thượng phóng phi tiêu
Tiểu Khả Lân té xuống đất ngất đi.
Lúc Lục Tiểu Phụng chạy tới gã đã hôn mê bất tỉnh.
Äêm tối ở trong khu vưá»n hoang, thằng nhá» nà y ngã thấy ngưá»i chết, dÄ© nhiên gã hoảng hốt.
Ngưá»i chết ở trước mặt thằng nhá» là lão già đầu tóc bạc phÆ¡. Lão bị má»™t sợi dây đỠtươi xiết cổ chết.
Äặt mua quan tà i là lão, hại ngưá»i cÅ©ng là lão. Sau chÃnh lão lại chết vá» tay kẻ khác.
Ai đã giết lão?
Tại là m sao lão bị giết?
Sợi dây trong bãng đêm đỠrực, đỠnhư máu tươi.
Lục Tiểu Phụng đã từng thấy những sợi dây giống hệt và cÅ©ng là đoạn dây xiết chết ngưá»i.
Sợi dây thao buá»™c thanh Ä‘oản kiếm cá»§a Công Tôn Äại Nương cÅ©ng bằng Ä‘oạn Ä‘á».
Xà Vương ở Dương Thà nh cũng bị giải đoạn đỠthắt chết.
Lần nà y ngưá»i động thá»§ là ai? Phải chăng là Công Tôn Äại Nương. Rất có thể Công Tôn Äại Nương đã đến kinh thà nh. Cuá»™c đấu ngà y rằm tháng chÃn mụ quyết không chịu bá» lỡ.
Thế thì lão già lưng còng nà y là ai? Tại sao lão lại giết chết Tôn lão gia? Nếu hung thá»§ là Công Tôn Äại Nương thì mụ giết lão là m gì?
Lục Tiểu Phụng chưa từng nghe nói tới lão già nà y trên chốn giang hồ.
Chà ng ngần ngừ má»™t lúc rồi cúi xuống nhìn, định bụng xem trong mình lão có váºt gì chứng minh thân pháºn lão được chăng hoặc lão còn mang những thứ khác nữa. Rất có thể lão giấu độc xà trong ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng cảm thấy đầu ngãn tay mình cÅ©ng lạnh buốt. Chà ng dùng hai ngãn tay láºt vạt áo lão già lên.
Trong mình lão không có rắn vì rắn biết cá»±a quáºy.
Lục Tiểu Phụng đưa tay và o thêm, bá»—ng chà ng sá»ng sốt.
Mắt chà ng đã ngã thấy đầu tóc lao bạc phơ, da mặt nhăn nheo xù xì nhưng tay chà ng phạm và o cảm thấy khác lạ. Lão nà y là một nữ nhân.
Lục Tiểu Phụng đưa tay sá» thấy thân thể nữ nhân nhẵn nhụi và má»m mại.
Quả nhiên mớ tóc bạc là giả. Nữ nhân đeo tấm mặt nạ được chế tạo rất tinh vi.
Lục Tiểu Phụng vuốt má»› tãc giả ra, kéo mặt nạn lên. Bá»™ mặt tuy đã lợt lạt cứng đơ nhưng là má»™t bá»™ mặt xinh đẹp lạ thưá»ng,
Chà ng nháºn ra bá»™ mặt nà y rồi. Lão lưng gù hiển nhiên là Công Tôn Äại Nương.
Thuáºt dịch dung cá»§a Công Tôn Äại Nương rất tinh diệu. Lục Tiểu Phụng dÄ© nhiên biết rồi. Chà ng tin và o Công Tôn Äại Nương bất luáºn muốn hóa trang là m ngưá»i nà o cÅ©ng được. Trên Ä‘á»i chẳng có mấy ai khám phá ra nổi.
Công Tôn Äại Nương võ công cao cưá»ng. Lục Tiểu Phụng cÅ©ng biết thế.
Trên cõi Ä‘á»i nà y ai là ngưá»i bóp mụ chết tươi được? Bản lãnh cá»§a hung thá»§ tháºt là đáng sợ.
Lục Tiểu Phụng cÆ¡ hồ không nhịn được, ngưá»i chà ng phát run.
Chà ng đến đất Kinh Hoa nà y ngà y đầu tiên đã gặp biết bao nhiêu quái sá»±. Chà ng nghÄ© không ra tại sao Công Tôn Äại Nương lại mưu sát Tôn lão gia, lại cà ng không hiểu vì lẽ gì mụ chết ở chá»— nà y.
Chà ng đã đặt ra nguyên tắc khi gặp việc không tìm được đáp án thì đừng nghĩ nữa là hơn vì cà ng nghĩ cà ng bối rối.
Nhưng khi chà ng nghĩ nữa thì lại cảm thấy phảng phất có thể nghĩ ra được.
Chà ng nháºn định trong thà nh thị cổ kÃnh nà y, ở má»™t xã xỉnh tối tăm nà o đã có má»™t nhân váºt giảo quyệt hÆ¡n hồ ly, dữ tợn hÆ¡n rắn độc Ä‘ang theo dõi chà ng để đòi mạng.
Bất luáºn ngưá»i đã là ai cÅ©ng là má»™t đối thá»§ đáng sợ nhất trong Ä‘á»i chà ng.
Lục Tiểu Phụng dưá»ng như phảng phất biết ngưá»i đó là ai rồi.
Ãnh đèn thảm đạm soi và o khuôn mặt lợt lạt cá»§a Âu Dương Tình.
Khuôn mặt xinh đẹp của thị không còn chút huyết sắc. Cặp mắt xinh đẹp của thị nhắm lại. Hà m răng cũng nghiến chặt.
Thị còn mở mắt ra được không? Miệng thị còn nói năng được khôbng?
Lục Tiểu Phụng lẳng lặng đứng bên giưá»ng nhìn thị, rất hy vá»ng thị còn trợn mắt lên để nhìn chà ng, miệng thị còn mở ra được để thóa mạ chà ng mấy câu như trước.
Lý Yến Bắc và Tháºp Tam Di đứng ở phÃa sau Lục Tiểu Phụng. Vẻ mặt hai ngưá»i nà y cÅ©ng rất trầm trá»ng, đột nhiên Lý Yến Bắc lên tiếng :
- Lúc chúng ta xuống nhà bếp, y đã ngã lăn ra rồi.
Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn cổ Âu Dương Tình. Trên cổ há»ng thị chẳng có vết tÃch chi hết. Chà ng há»i :
- Vết thương y ở chỗ nà o?
Tháºp Tam Di đáp :
- Ở trên tay y mà là tay trái.
Lục Tiểu Phụng thở phà o một cái. Chà ng nghĩ thầm :
- Lúc rắn vá»t tá»›i chắc thị cÅ©ng vươn tay chụp như mình.
Phản ứng cá»§a thị tuy còn kém Lục Tiểu Phụng xa nhưng so vá»›i Tôn lão gia hãy còn lẹ hÆ¡n vì lão uống nhiá»u rượu quá rồi.
Lý Yến Bắc nói :
- May mà y kịp kêu chúng ta đến cứu và chúng ta tá»›i nÆ¡i cÅ©ng không cháºm quá.
Hắn phát giác ra vết thương cá»§a Âu Dương Tình rồi láºp tức phong tá»a huyệt đạo nÆ¡i tay trái thị để ngăn chặn chất độc loang ra.
Lý Yến Bắc lại nói :
- Nhưng ngưá»i đã chân chÃnh cứu vãn được mạng y không phải là ta mà là công tá».
Tháºp Tam Di há»i :
- Có Ä‘iá»u tiện thiếp chưa rõ tại sao công tá» lại bảo y bị ngưá»i ám toán?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Thực ra tại hạ cũng không thể xác định.
Tháºp Tam Di nói :
- Nhưng công tỠđã cứu mạng y.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhã cưá»i đáp :
- Có nhiểu việc tại hạ là m liá»u mà trúng. Nếu các vị há»i tại hạ tại sao là m thế thì chÃnh tại hạ cÅ©ng không trả lá»i được.
Tháºp Tam Di nói :
- Tuy công tá» không biết lại tá»± nhiên là m được. Trái lại nhiá»u ngưá»i biết mà không là m nổi.
Lý Yến Bắc xen và o :
- Vì thế mà Lục Tiểu Phụng vÄ©nh viá»…n không hổ danh là Lục Tiểu Phụng. Trên Ä‘á»i chỉ có má»™t Lục Tiểu Phụng mà thôi.
Tháºp Tam Di nhẹ buông tiếng thở dà i nói :
- Không trách y bất cứ trưá»ng hợp nà o đối vá»›i công tá» cÅ©ng có má»™t mối thâm tình.
Âu Dương Tình sự thực đã có mối thâm tình với Lục Tiểu Phụng chưa?
Tháºp Tam Di lại nói :
- Tay trái y đã bị độc xà cắn má»™t miếng, ngưá»i y té xuống rồi nhưng trong tay y vẫn giữ chặt đĩa ốc, chết cÅ©ng không buông vì y đã định là m món nà y cho công tá» vì...
Bỗng mụ dừng lại không nói nữa mà cho là nói đã quá đủ. Chỉ một sự kiện nà y cũng tỠra Âu Dương Tình đối với Lục Tiểu Phụng có một mối tình cảm vô bỠbến.
Lục Tiểu Phụng đăm đăm nhìn nét mặt Âu Dương Tình. Trong lòng chà ng dưá»ng như nổi lên ná»—i xúc động không bút nà o tả xiết.
Chà ng không thể để Âu Dương Tình chết.
Cái chết cá»§a Tiết Băng đã gieo và o tâm hồn chà ng má»™t sá»± hối háºn vÄ©nh viá»…n không khi nà o vãn hồi được.
Lục Tiểu Phụng chỠđợi hồi lâu không thấy chà ng nói gì liá»n há»i :
- Công tỠđã tìm thấy ngưá»i thổi còi tre huy động độc xà rồi ư?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
Lý Yến Bắc há»i :
- Ai váºy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Má»™t thằng nhá».
Lý Yến Bắc giáºt mình kinh hãi há»i tiếp :
- Phải chăng trong bãng tối còn có ngưá»i chá»§ sá» khác nữa?
Lão quả không hổ là tay lão luyện giang hồ, nháºn định sá»± việc sâu xa và chuẩn Ä‘Ãch hÆ¡n kẻ khác.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Theo lá»i thằng nhỠđó thì má»™t lão già lưng gù đã sai gã là m việc nà y.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tỠcũng đã tìm ra lão lưng gù rồi chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Có khi trên Ä‘á»i nà y chẳng có ngưá»i nà o như váºy. Tại hạ tìm ra má»™t ngưá»i gù là Công Tôn Äại Nương hóa trang.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công Tôn Äại Nương là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Công Tôn Äại Nương là đại thư cá»§a Âu Dương Tình mà cÅ©ng là bạn cá»§a tại hạ.
Lý Yến Bắc sá»ng sốt.
Tháºp Tam Di bất giác cưá»i lạt nói :
- Y có má»™t vị hảo thư mà cÅ©ng là hảo bằng hữu cá»§a công tá».
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp :
- Công Tôn Äại Nương nguyên trước là hảo thư cá»§a y, hảo bằng hữu cá»§a tại hạ.
Tháºp Tam Di há»i :
- Hiện giá» công tá» có nghÄ© như váºy chăng?
Lục Tiểu Phụng thừa nháºn :
- Có thể. Vì tại hạ tin rằng hung thá»§ chân chÃnh không phải là Công Tôn Äại Nương.
Tháºp Tam Di há»i :
- Không phải thị chủ mưu thì ai?
Lục Tiểu Phụng nắm chặt song quyá»n đáp :
- Nhân váºt nà y giảo quyệt hÆ¡n Hoắc Hưu, thâm hiểm hÆ¡n Kim Cá»u Linh. Võ công cá»§a hắn chắc cÅ©ng cao thâm hÆ¡n hết thẩy những ngưá»i mà chúng ta đã biết.
Hoắc Hưu và Kim Cá»u Linh chà ng đã coi là những đối thá»§ rất đáng sợ, suýt nữa hỠđã đưa chà ng và o đất chết.
Chà ng phải trải qua bao nhiêu bước nguy hiểm, phà bao nhiêu tâm huyết, thêm và o váºn khà may mắn má»›i lá»™t được mặt nạ cá»§a hai nhân váºt đó,.
Nhưng hiện giá» chà ng đụng độ vá»›i ngưá»i nà y cà ng đáng sợ hÆ¡n.
Lý Yến Bắc há»i :
- Sao công tá» biết Công Tôn Äại Nương không thá»§ chân hung?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không biết.
Tháºp Tam Di há»i :
- Nhưng công tỠcảm giác được kia mà ?
Lục Tiểu Phụng thừa nháºn có cảm giác như váºy.
Tháºp Tam Di lại há»i :
- Cũng là một vụ cảm giác hồ đồ chăng?
Lục Tiểu Phụng lại thừa nháºn Ä‘iểm đó.
Tháºp Tam Di thở dà i nói :
- Xem chừng công tá» quả là má»™t quái nhân. Bất luáºn kẻ nà o đối nghịch vá»›i công tá» e rằng cÅ©ng gặp xúi quẩy.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhã cưá»i nói :
- Nhưng lần nà y kẻ xúi quẩy có thể tại hạ.
Lý Yến Bắc lại há»i :
- Hiện giá» Công Tôn Äại Nương ở đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Mụ chết rồi.
Tháºp Tam Di đáp :
- Thằng nhỠkia đâu rồi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Gã còn nằm chết giấc ở chỗ đó.
Tháºp Tam Di há»i :
- Công tỠkhông giải cứu gã ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ lưu gã lại chỗ đó là cứu gã.
Tháºp Tam Di không hiểu.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tá» nháºn định thằng nhá» kia giúp hung thá»§ chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Má»t thằng nhá» hÆ¡n mưá»i tuổi đầu nhất định không dám tá»›i chá»— đó lúc đêm tối.
Vả lại cái còi trúc cách chế tạo rất đặc biệt. Nã không phải là ngưá»i luyện ná»™i công thì thanh âm không vang dá»™i.
Chà ng cưá»i ná»a miệng nói tiếp :
- Huống chi không phải gã ngất xỉu tháºt sá»±.
Lý Yến Bắc há»i lại :
- Sao công tá» không Ä‘em gã vỠđây tra há»i khẩu cung?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Gã không chịu nói mà tại hạ lại không thể tra há»i má»™t thằng nhá».
Lý Yến Bắc nói :
- Nhưng Ãt ra công tá» cÅ©ng nên ngấm ngầm theo dõi gã, biết đâu không do nÆ¡i gã mà tìm ra được chân hung.
Lục Tiểu Phụng thở dà i đáp :
- Nếu tại hạ theo dõi, nhất định thằng nhỠphải chết.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tỠsợ hung thủ giết gã để bịt miệng chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Äúng thế.
Lý Yến Bắc thở dà i nói :
- Lòng dạ Lý má»— đã không cứng rắn chẳng ngá» tâm địa công tá» còn má»m nhÅ©n hÆ¡n.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm má»™t lúc lâu rồi cháºm rãi nói :
- Trước kia cÅ©ng có ngưá»i bảo tại hạ tuy tÃnh nết vừa rắn chắc vừa thối tha như hòn đá chôn dưới đất mà lòng dạ lại má»m như Ä‘áºu hÅ©.
Tháºp Tam Di thở dà i nói :
- Chẳng phải như Ä‘áºu hÅ© mà là giống đĩa ốc chiên.
Mụ vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- ÄÄ©a ốc chiên còn ở ngoà i kia. Âu Dương Tình đặc biệt là m cho công tá», Ãt ra công tá» cÅ©ng phải ăn má»™t con.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Khi tại hạ trở vỠsẽ ăn.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tá» lại Ä‘i ư? Äi đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Äi kiếm má»™t ngưá»i.
Lý Yến Bắc há»i :
- Kiếm ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Diệp Cô Thà nh.
Lý Yến Bắc sá»ng sốt.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Y đã giải được chất độc vỠám khà cá»§a ÄÆ°á»ng gia để tá»± cứu mình tất cÅ©ng có thể cứu được Âu Dương Tình.
Sắc mặt lợt lạt cá»§a Âu Dương Tình biến thà nh xám xịt coi mà phát khiếp. Má bên trái thị đã xưng lên. Thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt cá»§a Lý Yến Bắc hiển nhiên chưa được cao thâm, không cầm chỉ hoà n toà n được chất độc khá»i lan ra.
Tháºp Tam Di chau mà y há»i :
- TÃnh nết cá»§a con ngưá»i như Diệp Cô Thà nh liệu có chịu ra tay cứu ai không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dù y không chịu tại hạ cũng cứ đi. Dù tại hạ có phải quỳ xuống năn nỉ cũng đà nh chịu.
Chà ng ngưng thần nhìn mặt Âu Dương Tình nói dằn từng tiếng :
- Bất luáºn bằng cách gì, tại hạ cÅ©ng ráng cứu nà ng sống lại.
Äêm đã khuya. Những nhà hà ng đông khách dá»n dẹp cả rồi. Quán trà Xuân Minh là nÆ¡i đóng cá»a muá»™n nhất, khách cÅ©ng chỉ còn lẻ tẻ.
Xem chừng ngưá»i ta sắp dá»n dẹp Ä‘i ngá»§. Lục Tiểu Phụng vẫn ngồi trước má»™t hồ trà má»›i pha ngÆ¡ ngẩn xuất thần.
Chà ng đã tá»›i nhiá»u nÆ¡i, kiếm hết má»i khách sạn mà chẳng thấy bãng Diệp Cô Thà nh đâu.
Nhân váºt như Diệp Cô Thà nh đã bà y ra cuá»™c nà y đáng lẽ dá»… kiếm y lắm má»›i phải vì bất luáºn y ở chá»— nà o cÅ©ng được rất nhiá»u ngưá»i chú ý.
Nhưng từ lúc giữa trưa hôm nay y lộ diện ở Xuân Hoa Lâu rồi cũng như Tây Môn Xuy Tuyết mất biến trong tòa thà nh thị nà y, cả tin tức liên quan đến y cũng không nghe thấy.
Lục Tiểu Phụng không đoán được vụ nà y ra sao và chẳng có lý do nà o khiến cho Diệp Cô Thà nh lẩn tránh.
Cả ngưá»i bị đâm thá»§ng xương tỳ bà thà nh tà n phế suốt Ä‘á»i lÃ ÄÆ°á»ng Thiên Dung cÅ©ng không lẩn tránh. ÄÆ°á»ng Thiên Dung trú ở trong Toà n Phúc khách sạn rất rá»™ng trên đưá»ng phố lá»›n ngay phÃa đông tòa cổ lâu. Nghe nói hắn đã kiếm rất nhiá»u danh y chuyện trị ngoại thương.
Hắn chưa dá»i khá»i kinh thà nh không phải vì hắn bị thương mà là vì những tay cao thá»§ ở ÄÆ°á»ng gia đã Ä‘i suốt ngà y đêm dến báo thù cho hắn.
Äây quả nhiên là má»™t đại sá»± là m náo động võ lâm.
Việc đại sự thứ hai là Nghiêm Nhân Anh tuy không tìm thấy Tây Môn Xuy Tuyết nhưng đã kiếm được mấy tay trợ thủ rất lợi hại.
Theo lá»i đồn thì trong đám nà y không chỉ có bá»n Lạc Ma phe Pháºt Tông bên Tây Tạng mà còn hai vị thần bà kiếm khách khổ luyện lâu năm trên núi Thánh Mẫu Thá»§y. Không hiểu tại sao bá»n nà y nguyện ý liá»u mạng vì Nghiêm Nhân Anh.
Hai sá»± kiện trên Ä‘á»u bất lợi cho Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thà nh. Toán thứ nhất muốn tìm cho bằng được Diệp Cô Thà nh, toán thứ hai ráng tìm cho ra Tây Môn Xuy Tuyết.
Bất luáºn Tây Môn Xuy Tuyết hay Diệp Cô Thà nh ai thắng ai bại cÅ©ng váºy, nếu còn sống sãt Ä‘á»u chẳng được yên là nh.
Lục Tiểu Phụng nghe được tin tức không phải là Ãt mà lại là những tin chà ng không cần nghe. Tháºm chà Má»™c đạo nhân, Cổ Tùng cư sÄ© chà ng muốn kiếm cÅ©ng không thấy.
Quán đã thưa khách. Trà bác sĩ tay cầm bình nước lớn đã đặt xuống không ngớt ngã Lục Tiểu Phụng. Hiển nhiên hắn có ý muốn thúc giục chà ng vỠđi.
Lục Tiểu Phụng giả vỠkhông ngã thấy vì hiện giỠchà ng chẳng còn nơi nà o để tìm kiếm.
Không kiếm thấy Diệp Cô Thà nh thì trở vỠnhìn mặt Âu Dương Tình thế nà o được?
Bình trà má»›i pha cÅ©ng nguá»™i rồi. Äêm đã khuya lại cà ng lạnh.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dà i, tay nâng chung trà đặt và o miệng.
Äá»™t nhiên hà n quang lấp loáng rồi choang má»™t tiếng. Chung trà bị đánh vỡ tan tà nh.
Hà n quang rá»›t xuống. Äây là má»™t mÅ©i Tam Lăng Thấu Cốt Tiêu dà i ba tấc sáu phân.
Cá»a quán treo ngá»n đèn lồng soi rõ má»™t vị hòa thượng mình mặc áo cà sa xanh, chân Ä‘i giầy trắng Ä‘ang nhìn chà ng cưá»i lạt.
Những cao thá»§ võ lâm ở ngoà i rất Ãt ngưá»i dùng thứ phi tiêu đó, thá»§ pháp phóng tiêu cá»§a nhà sư vừa mau vừa chuẩn Ä‘Ãch thì chắc là má»™t cao thá»§ hạng nhất vá» môn nà y,
Lục Tiểu Phụng không nháºn ra y, lại không hiểu vì sao đột nhiên y ra tay ám toán.
Lạ hơn nữa nhà sư bắn một phát không trúng chà ng mà vẫn đứng bên ngoà i chứ chưa bỠđi.
Lục Tiểu Phụng cưá»i. Chà ng đã không xông ra lại ngồi nhìn nhà sư mà cưá»i.
Hiện chà ng Ä‘ang lắm chuyện rắc rối, chà ng không muốn gây sá»± cho phiá»n não.
NgỠđâu nhà sư lại chẳng buông tha. Y dùng tay phãng ra hai mÅ©i tiêu nữa. Äuôi mÅ©i tiêu có buá»™c tiêu y để lúc phãng ra rÃt lên những tiếng ve ve. Lá»±c lượng phóng tiêu cá»§a nhà sư hiển nhiên rất cao thâm.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dà i.
Chà ng nháºn ra nhà sư nà y đến sÃnh sá»± vá»›i mình, chà ng không ra không được.
Phi tiêu bắn chưa tá»›i nÆ¡i, ngưá»i chà ng vá»t ra ngoà i cá»a.
Dè đâu nhà sư thấy chà ng ra liá»n co giò chạy ngay.
Khi chà ng không muốn đuổi nữa nhà sư dừng bước vẫy tay.
Những chuyện lỳ quái má»—i lúc má»™t nhiá»u tưởng chừng bao nhiêu việc kỳ quái trong thiên hạ Ä‘á»u đổ dồn lên mình Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không muốn rượt theo mà không rượt không xong.
Chà ng Ä‘uổi qua hai đưá»ng phố, nhà sư đột nhiên dừng lại trong má»™t ngõ hẻm tối tăm cưá»i lạt nói :
- Lục Tiểu Phụng! Ngươi có dám lại đây không?
DÄ© nhiên chà ng dám.Trên Ä‘á»i rất Ãt việc chà ng không dám là m.
Tuy chà ng biết rõ mình và o ngõ hẻm tối tăm, nhà sư nà y bất cứ lúc nà o cũng có thể hạ thủ. Trong ngõ hẻm không chừng lòi mai phục và cạm bẫy chà ng chưa từng thấy. Có khi nhà sư còn tuyệt kỹ sát thủ mà chà ng chưa biết.
Nhưng chà ng cứ tiến và o.
Không ngá» chà ng vừa tiến và o, nhà sư kia đột nhiên chạy ra trước mặt chà ng kÃnh cẩn Ä‘áºp đầu ba cái.
Lục Tiểu Phụng sá»ng sốt.
Nhà sư nhìn chà ng mỉm cưá»i há»i :
- Chắc Lục đại hiệp không nháºn ra bần tăng?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu. Trước nay chà ng chưa gặp nhà sư nà y bao giá».
Nhà sư há»i :
- Cả ba mÅ©i Thấu Cốt Kim Tiêu, Lục đại hiệp cÅ©ng không nháºn ra ư?
Lục Tiểu Phụng ngẫm nghÄ© rồi lại há»i :
- Phải chăng đại sư là ngưá»i ở Phi Tiêu Thắng Gia tại Quang Trung?
Hoà thượng đáp :
- Tại hạ là Thắng Thông.
Cái tên nà y Lục Tiểu Phụng cũng chưa quen. Phi Tiêu Thắng Gia không phải là danh môn đại tộc hiển hách trên giang hồ.
Thắng Thông lại nói :
- Tại hạ đến để trả nợ.
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên há»i :
- Trả nợ ư?
Thắng Thông đáp :
- Cả nhà há» Thắng Ä‘á»u thiếu Lục đại hiệp má»™t món nợ lá»›n.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Thế thì đại sư lầm rồi. Tại hạ chưa từng nợ ai mà cũng không ai nợ tại hạ.
Thắng Thông đáp :
- Tại hạ không lầm đâu.
Giá»ng nói kiên quyết, vẻ mặt nghiêm trang nhà sư tiếp :
- Sáu năm trước, bản môn từ trên xuống dưới mưá»i má»™t ngưá»i Ä‘á»u bị bại vá» tay Hoắc Thiên Thanh. Cả nhà bị Ä‘uổi đến Quang Trung. Từ đó cha mẹ ly tán, anh em phiêu bạt, tại hạ bức bách phải và o cá»a Không. Tuy vẫn ôm mối rá»a háºn nhưng Hoắc Thiên Thanh võ công rất cao cưá»ng, tại hạ tá»± biết mình không thể trả thù được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Vì tại hạ giết Hoắc Thiên Thanh rá»a háºn thay cho các vị nên đại sư đến trả Æ¡n chăng?
Thắng Thông đáp :
- ChÃnh thế.
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng.
Hoắc Thiên Thanh không phải chết vá» tay chà ng. Cả Äá»™c Cô Nhất Hạc và Tô Thiếu Anh cÅ©ng váºy.
Nhưng ngưá»i ta đổ món nà y lên mình chà ng thà nh ra có kẻ trả thù lại có ngưá»i dến báo Æ¡n.
|

31-08-2008, 08:39 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 7
Nỗi cô đơn của Diệp Cô Thà nh
Những chuyện thị phi ân oán giang hồ phải chăng Ä‘á»u rắc rối, nhiêu khê như váºy?
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Hoắc Thiên Thanh không phải tại hạ hạ thủ.
Thắng Thông tá»±a hồ không muón nghe chà ng giải thÃch liá»n ngắt lá»i :
- Bất luáºn trưá»ng hợp nà o, nếu Lục đại hiệp không ra mặt thì đến Hoắc Thiên Thanh vẫn còn diá»…u vế dương oai ở Châu Quang bảo khà các chứ đâu có Ä‘i và o kết quả như váºy.
Thắng Thông nói thế không phải hoà n toà n vô lý.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cưá»i đáp :
- Dù hòa thượng có thiếu nợ tại hạ thì vừa rồi cũng đã trả xong.
Thắng Thông há»i :
- Khấu đầu chẳng qua là tá» vẻ cung kÃnh, sao lại kể là đã trả Æ¡n được?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Thế còn chưa đủ ư?
Thắng Thông đáp :
- Nhất định chưa đủ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Váºy thế nà o má»›i đủ?
Thắng Thông lấy trong bá»c má»™t cái gói bằng vải dầu hai tay đưa lên đáp :
- Äây là tại hạ đặc biệt đưa tặng Lục đại hiệp.
Lục Tiểu Phụng đà nh đón lấy. Äá»™t nhiên chà ng phát giác bị ngưá»i cưỡng bách nháºn Ä‘á»n Æ¡n thì cÅ©ng chẳng khác gì bị ngưá»i bức bách chịu sá»± trả oán là mấy.
Trước nay chà ng chưa nghÄ© tá»›i Ä‘iểm nà y bao giá». Chà ng không nghÄ© tá»›i cái gói vải dầu lại là má»™t cái Ä‘ai vải trắng đẫm má»§ và ng khè loang lổ vết máu.
Khi mở gói ra, một mùi hôi thối khôn tả bốc lên.
Lục Tiểu Phụng muốn cưá»i cÅ©ng không cưá»i ra tiếng được. Chà ng há»i :
- Hòa thượng đặc biệt tìm đến tại hạ để đưa tặng cái đai nà y ư?
Thắng Thông đáp :
- Äúng thế.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hòa thượng tặng cái nà y để Ä‘á»n Æ¡n hay sao?
Thắng Thông đáp :
- Phải rồi.
Lục Tiểu Phụng ngó cái Ä‘ai vải dầy má»§ máu không biết nên cưá»i hay nên khóc.
Nhà sư bắn chà ng năm mÅ©i tiêu rồi đưa cái Ä‘ai vải thối tha mà bảo là để trả Æ¡n thì cách trả Æ¡n nà y tháºt là hiếm có.
May mà còn là chuyện trả ơn, nếu y lại báo thù không hiểu sẽ là m gì?
Bây giá» Lục Tiểu Phụng chỉ còn hy vá»ng duy nhất là nhà sư Ä‘i cho lẹ. Chà ng nói :
- Bây giỠkể như hòa thượng đã trả ơn rồi.
Thắng Thông không phá»§ nháºn cÅ©ng không khẳng định, trầm ngâm đáp :
- Cái Ä‘ai vải nà y lúc bình thá»i nó không đáng má»™t đồng như trong giai Ä‘oạn nà y nó có giá liên thà nh.
Bất cứ ai ngó tá»›i cÅ©ng chẳng thể nháºn ra cái Ä‘ai vải là bảo váºt đáng giá liên thà nh ở chá»— nà o.
Nhưng nhà sư lại nói bằng má»™t giá»ng rất nghiêm trang, dÄ© nhiên không phải nói đùa.
Lục Tiểu Phụng không khá»i động tÃnh hiếu kỳ tá»± há»i :
- Chẳng lẽ cái đai vải nà y có chỗ đặc biêt?
Thắng Thông nói :
- Chỉ có một điểm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äiểm nà o?
Thắng Thông vẻ mặt cà ng trịnh trá»ng, hạ thấp giá»ng xuống đáp :
- Cái đai nà y ở trong mình Diệp Cô Thà nh cởi ra.
Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên. Má»™t cái Ä‘ai vải tầm thưá»ng vừa dÆ¡ dáy vừa hôi thối mà trong con mắt chà ng nó trân quý hÆ¡n cả cái Ä‘ai và ng hay Ä‘ai ngá»c.
Thắng Thông nói tiếp :
- Tại hạ vì lánh kẻ thù không còn mặt mũi nà o ngó thấy ai nên tìm và o một ngôi chùa nhỠhương lạnh khói tà n để xuất gia. Sau khi lão hòa thượng chết đi, tại hạ là kẻ trụ trì duy nhất.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Diệp Cô Thà nh cũng ở đó ư?
Thắng Thông đáp :
- Trưa hôm nay y đến tá túc. Trong chùa có hai gian phòng. Sau khi lão hòa thượng chết Ä‘i, căn phòng đó không có ai ở mà cÅ©ng chẳng bao giá» hương khách và o tá túc. Bữa nay tá»± nhiên má»™t ngưá»i đến khiến tại hạ rất đỗi ngạc nhiên.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Y đến có một mình thôi ư?
Thắng Thông gáºt đầu đáp :
- Lúc y đến tại hạ không nghĩ tới y là Bạch Vân Thà nh Chúa lừng danh thiên hạ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- VỠsau sao hòa thượng biết?
Thắng Thông đáp :
- Y đến rồi đóng cá»a phòng lại dặn cứ ná»a giá» lại đưa nước trong và o...
Thắng Thông cÅ©ng là ngưá»i giang hồ dÄ© nhiên thấy nhân váºt hà ng tung khả nghi liá»n đặc biệt chú ý.
Nà h sư nói tiếp :
- Ngoà i nước trong, y còn yêu cầu tại hạ mua cho y má»™t mảnh vải trắng, đồng thá»i y đưa cho tại hạ cái gói vải dầu nà y và dặn chôn xuống đất.
Diệp Cô Thà nh dĩ nhiên không ngỠnhà sư trụ trì trong tòa phá miếu khói hương lạnh lẽo nà y lại là một tay giang hồ ngà y trước nên y chẳng cảnh giới chi hết.
Nhà sư kể tiếp :
- Tại hạ và o thà nh mua vải má»›i nghe nói Diệp Cô Thà nh bị thương vỠám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn tại Trương Gia Khẩu rồi y lại đả thương ÄÆ°á»ng Thiên Dung ở Xuân Hoa Lâu.
Thắng Thông dừng lại một chút rồi tiếp :
- Sau khi tại hạ ấn chứng mới biết khách nhân kỳ lạ kia đến chùa tá túc đúng là Bạch Vân Thà nh Chúa khét tiếng đất kinh hóa.
Lục Tiểu Phụng thở phà o một cái. Hiện giỠchà ng đã nghĩ ra hai sự kiện mà trước kia chà ng không sao hiểu được.
Diệp Cô Thà nh chẳng thÃch thưởng hoa cÅ©ng không ưa gần nữ sắc mà hắn sai mỹ nữ trải hoa trên đưá»ng chẳng qua là để che dấu vết thương đã mưng má»§ thối tha.
Sở dĩ ở trong thà nh chà ng không kiếm thấy hắn vì hắn không trú ở khách sạn mà lại và o ngụ trong một tòa phá miếu hoang lương ở ngoà i thà nh.
DÄ© nhiên hắn không thể để ngưá»i ta biết thương thế cá»§a hắn chẳng những không là nh mà còn trầm trá»ng hÆ¡n.
Con hùng sư sau khi bị thương nhất định phải ẩn mình trong chốn thâm sơn, không thì cả con dã cẩu muốn cắn nó cũng được.
Lục Tiểu Phụng tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống. Nguyên chà ng hy vá»ng Diệp Cô Thà nh cứu trị được chứng độc thương cho Âu Dương Tình nhưng bây giá» chà ng biết ốc chưa lo nổi mình ốc thì còn nói gì đến chuyện cứu ngưá»i khác.
Thắng Thông lại nói :
- Vừa rồi tại hạ và o thà nh trong mưá»i ngưá»i Ãt ra có đến tám nháºn định thế nà o Diệp Cô Thà nh cÅ©ng thắng trong cuá»™c chiến đấu vá»›i Tây Môn Xuy Tuyết sắp tá»›i.
Tháºm chà ngưá»i ta chắc chắn đến độ đánh cá bảy đồng ăn má»™t.
Cái tên Thiên Ngoại Phi Thiên ở lầu Xuân Hoa đã là m chấn động kinh thà nh.
Thắng Thông nói tiếp :
- Hiện giá» nếu có ngưá»i biết tin nà y, ngó thấy cái Ä‘ai vải thì e rằng...
Nhà sư dừng lại không nói nữa.
Bây giá» nếu có ngưá»i biết tin nà y thì tình trạng trong kinh thà nh biến đổi đến trình độ chẳng những không nói ra được mà còn không tưởng tượng nổi.
Lục Tiểu Phụng thở dà i đáp :
- Hòa thượng nói đúng. Cái Ä‘ai vải nà y quả là bảo váºt đáng giá liên thà nh, tại hạ mà thu nháºn tháºt có Ä‘iá»u hổ thẹn.
Chà ng nói thu nháºn tháºt là hổ thẹn cÅ©ng như ngưá»i ta nói chối từ là bất kÃnh.
Thắng thông tươi cưá»i nói :
- Tại hạ tuy là nhân váºt chẳng có gì đáng kể nhưng cÅ©ng giống tÃnh Lục đại hiệp, trước nay không muốn thiếu nợ ai, chỉ mong Lục đại hiệp tiếp thụ chút tâm ý nà y là tại hạ cÅ©ng được yên lòng.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm há»i :
- Chùa của hòa thượng ở đâu?
Thắng Thông há»i lại :
- Phải chăng Lục đại hiệp muốn đến gặp mặt Bạch Vân Thà nh Chúa?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Chẳng phải tại hạ không tin hòa thượng mà thực tình muốn ghé thăm y.
Nụ cưá»i cá»§a chà ng là nụ cưá»i tá» từ hồ bi đầy vẻ thương cảm cùng tịch mịch.
Chà ng thủng thẳng nói tiếp :
- Tại hạ tuy má»›i gặp y hai lần nhưng thá»§y chung vẫn coi y như là má»™t ngưá»i cố hữu.
Chà ng biết lúc nà y Diệp Cô Thà nh nhất định cần có bạn, chà ng còn biết hắn có rất Ãt bạn hữu. Má»™t ngưá»i bạn chân chÃnh đối vá»›i hắn cÅ©ng chẳng khác gì má»™t thứ thuốc giải khó kiếm.
Trong nhà ẩm thấp tối om. Nhà không cháºt Phúc Khang An chỉ kê má»™t cái giưá»ng, má»™t cái bà n và má»™t cái ghế khiến cho bốn bức vách thêm vẻ tiêu Ä‘iá»u trống trải. Ngá»n đèn lá» má» như ánh hoà ng hôn cà ng ảm đạm.
Trên vách đầy bụi lâu ngà y không quét, góc nhà mạng nhện chẳng chịt. Bên ngá»n cỠđăng mấy quyển kinh sách rách nát bỠđó cÅ©ng lâu ngà y chưa từng mở đến.
Vị lão tăng trụ trì ở đây trước trải qua những ngà y tháng mù hương tịch mịch đến thế ư? Nếu váºy thì cái chết đối vá»›i lão là má»™t sá»± giải thoát.
Diệp Cô Thà nh nằm ghé trên cái giưá»ng ván gá»— cứng nhắc và lạnh lẽo. Tuy hắn má»i mệt mà trằn trá»c không sao ngá»§ được. Tịch mịch nguyên là má»™t táºp quán đối vá»›i hắn. Má»™t tay kiếm sÄ© như hắn nhất định là phải cách xa ngưá»i cÅ©ng như nhà sư phải chịu khổ hạnh. Nhất thiết má»i sá»± hoan lạc trên thế gian, hắn Ä‘á»u vô duyên hưởng thụ.
Pháºt đạo phải ở trong cảnh tịch mịch khốn khổ má»›i giác ngá»™ được. Kiếm đạo cÅ©ng váºy. Kiếm khách không nhà cá»a, không bạn hữu, không vợ con, không má»™t thứ thân nhân nà o.
Trong Ä‘á»i Diệp Cô Thà nh, ngưá»i bạn duy nhất cá»§a hắn là cảnh tịch mịch mà hắn cÅ©ng không thể chịu nổi ná»—i thê lương lạnh lẽo cá»§a cảnh tịch mịch trong lúc nà y. Vì trước kia tuy hắn cô độc nhưng trong lòng chứa đầy vinh hạnh rá»±c rỡ.
Bây giá», gió thổi qua cá»a sổ và o nhà . Trăng đã tà n khuyết gió thôi và o vang lênh những tiếng rà o rà o như lá rụng.
Tiếng động mùa thu buồn tẻ, ngá»n gió thu hiu hắt. đêm dà i dằng dặc, là m sao trải qua được?
Lúc nà y nếu Diệp Cô Thà nh có má»™t thân nhân hay má»™t bạn hữu bồi tiếp thì tình trạng còn khá hÆ¡n nhiá»u. Tại sao trong số mạng hắn lại chưa rõ hắn phải là ngưá»i cô độc? Trước nay hắn không những tiếp thụ tình hữu nghị cá»§a ai, hắn cÅ©ng không chịu Ä‘em tình cảm đến vá»›i ngưá»i nà o.
Äá»™t nhiên hắn phát giác ra hắn cần phải có bạn và cảm giác nà y má»›i là lần thứ nhất.
Hắn còn nghÄ© nhiá»u chuyện, nghÄ© đến hà ng ngà y từ sáng đến tối khổ luyện nghệ thuáºt không gián Ä‘oạn, nghÄ© tá»›i đối thá»§ đã đổ máu dưới lưỡi kiếm cá»§a mình. Hắn còn nghÄ© tá»›i trong khoảng trá»i xanh nước biếc, ánh dương quang xán lạn như hoà ng kia, bạch thạch xinh đẹp như mây nổi.
Diệp Cô Thà nh muốn chết rồi lại không muốn chết.
Trong sinh mạng cá»§a con ngưá»i sao lại có nhiá»u mâu thuẫn đến thế?
Vết thương bắt đầu mung mủ phát ra mùi hôi thối.
Diệp Cô Thà nh gắng gượng ngồi dáºy băng bó.
Tuy hắn biết là m thế nà y cÅ©ng chẳng Ãch gì cho thương thế, khác nà o ngưá»i uống nước muối để giải khát. Nhưng hắn vẫn phải là m như váºy.
Món ám khà đã cực kỳ lợi hại, chất độc cà ng đáng sợ hãi.
Diệp Cô Thà nh ngồi dáºy vừa bước xuống giưá»ng, đột nhiên ngoà i cá»a sổ tiếng gió thổi và o mà không phải là tiếng gió tá»± nhiên.
Thanh kiếm đặt trên bà n. Hắn xoay tay nắm lấy đốc kiếm. Phản ứng vẫn còn mau lẹ, động tác cũng linh mẫn như trước.
Bỗng có thanh âm cất lên :
- Bất tất phải rút kiếm.
Má»™t ngưá»i đứng ngoà i cá»a sổ mỉm cưá»i nói tiếp :
- Nếu có rượu rót một chung thì hay hơn.
Diệp Cô Thà nh từ từ buông kiếm xuống. Hắn đã nghe rõ thanh âm ngưá»i kia, biết là Lục Tiểu Phụng.
Diệp Cô Thà nh miá»…n cưỡng đứng lên mà đứng thẳng ngưá»i, kéo áo che vết thương, chỉnh đốn lại bá»™ mặt thản nhiên, rảo bước ra mở cá»a.
Lục Tiểu Phụng mimr cưá»i nhìn hắn há»i :
- Chắc Diệp huynh không ngỠtại hạ đến đây?
Diệp Cô Thà nh không nói gì, xoay mình trở và o ngồi xuống chiếc ghế độc nhất thủng thắng đáp :
- Công tỠđừng tới đây thì phải. Trong nà y không có rượu đâu.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i nói :
- Không có rượu nhưng có bạn.
Hai tiếng "có bạn" chà ng nói cÅ©ng như má»™t chung đầy nhiệt tá»u chảy và o trong cổ há»ng Diệp Cô Thà nh, trôi xuống ngá»±c.
Äá»™t nhiên hắn cảm thấy máu trong ngá»±c nóng lên nhưng hắn vẫn dá»±ng mặt lạnh lùng đáp :
- Trong nà y cÅ©ng không có bạn, chỉ có má»™t tay kiếm thá»§ giết ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Kiếm thá»§ giết ngưá»i cÅ©ng có thể là bạn.
Cái ghế duy nhất tuy bị chiếm cứ rồi, Lục Tiểu Phụng cũng không chịu đứng.
Chà ng dá»i ngá»n đèn qua chá»— khác lại đẩy cuốn kinh và ng và thanh thiết kiếm ra xa, ngồi lên bà n há»i :
- Diệp huynh không coi tại hạ là bạn thì sao lại đặt kiếm xuống bà n?
Diệp Cô Thà nh không nói gì, ngưng thần nhìn chà ng. Là n sương lạnh trên mặt hắn tựa hồ bắt đầu tiêu tan.
Con ngưá»i đến lúc sÆ¡n cùng thá»§y táºn đột nhiên phát giác ra mình có bạn là má»™t cảm giác tuyệt đối không có thứ gì để thay và o, cả tình ái cÅ©ng không thay được.
Diệp Cô Thà nh trầm mặc hồi lâu rồi thá»§ng thắng há»i :
- Dưá»ng như công tá» trước kia không muốn kết bạn vá»›i ta?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì trước kia Diệp huynh khét tiếng thiên hạ. Trên Ä‘á»i Bạch Vân Thà nh Chúa còn ai kết bạn được?
Diệp Cô Thà nh môi miệng cứng đơ há»i :
- Bây giỠthì sao?
Lục Tiểu Phụng thở dà i đáp :
- Trước khi quyết chiến đáng lý Diệp huynh không nên giao thá»§ vá»›i hạng ngưá»i như ÄÆ°á»ng Thiên Nghi, Diệp huynh nên biết ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn tuyệt không thuốc nà o giải được.
Diệp Cô Thà nh biết sắc há»i :
- Công tá» biết nhiá»u nhỉ?
Hắn trầm mặc một lúc rồi thủng thẳng nói tiếp :
- Sự thực Diệp mỗ không muốn giao thủ với hắn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhưng Diệp huynh...
Diệp Cô Thà nh ngắt lá»i :
- Nhưng hắn đến kiếm ta nhất định bức bách ta phải rút kiếm. Hắn nói là thừa cơ hắn vắng nhà , ta đến trêu cợt vợ hắn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Dĩ nhiên Diệp huynh không có chuyện đó?
Diệp Cô Thà nh cưá»i lạt.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äã không thế sao không giải thÃch?
Diệp Cô Thà nh há»i lại :
- Nếu công tá» là ta thì có giải thÃch không?
Lục Tiểu Phụng thở dà i.
Chà ng thừa nháºn mình gặp phải chuyện nà y cÅ©ng nhất định không giải thÃch, vì váºy là má»™t chuyện không đáng giải thÃch mà cÅ©ng chẳng có cách nà o giải thÃch.
Chà ng há»i :
- Thế là Diệp huynh phải rút kiếm ư?
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Dĩ nhiên ta đà nh rút kiếm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng tại hạ vẫn không hiểu ở chá»— vá»›i kiếm pháp cá»§a Diệp huynh thì ÄÆ°á»ng Thiên Nghi là m gì có cÆ¡ há»™i đả thương được?
Diệp Cô Thà nh lạnh lùng nói :
- ChÃnh ra hắn không có cÆ¡ há»™i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhưng Diệp huynh đã bị thương?
Diệp Cô Thà nh nắm tay lại hồi lâu má»›i hằn há»c nói :
- Vụ nà y ta không muốn nói ra. Äáng lý hắn không có cÆ¡ há»™i động thá»§ nhưng lúc ta rút kiếm, đột nhiên má»™t hồi còi trúc kỳ quái nổi lên.
Lục Tiểu Phụng biến sắc há»i :
- Rồi Diệp huynh láºp tức phát hiện ra con rắn độc phải không?
Diệp Cô Thà nh đứng phắt dáºy há»i lại :
- Sao công tỠbiết thế?
Lục Tiểu Phụng cũng nắm tay đáp :
- Cùng má»™t ngà y hôm nay, tại hạ có hai ngưá»i bạn chết vá» rắn độc và má»™t ngưá»i nữa còn nằm liệt giưá»ng không rõ sống hay chết.
Diệp Cô Thà nh cặp mắt thu nhỠlại, từ từ ngồi xuống.
Cả hai ngưá»i trong lòng Ä‘á»u hiểu rõ vụ nà y có kẻ ám hại nhưng không ai hiểu kẻ âm mưu là ngưá»i nà o? Tại sao há» lại là m như thế?
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm nói :
- Ngưá»i được lợi nhất là Tây Môn Xuy Tuyết.
Diệp Cô Thà nh gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng kẻ hại Diệp huynh tuyệt không phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Ta biết lắm. Ta tin rằng y tuyệt chẳng phải là kẻ tiểu nhân vô sỉ như váºy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Diệp huynh tin chắc rồi chứ?
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Hạng tiểu nhân đê hèn như váºy tuyệt đối không thể luyện thà nh kiếm pháp tuyệt thế cao siêu.
Lục Tiểu Phụng thở phà o một cái nói :
- Không ngá» Diệp huynh lại là ngưá»i tri ká»· cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết.
Diệp Cô Thà nh ngưng thần nhìn thanh kiếm trên bà n thủng thắng đáp :
- Không phải ta hiểu rõ ngưá»i y mà là thanh kiếm cá»§a y.
Lục Tiểu Phụng nhìn thẳng và o mặt Diệp Cô Thà nh nói :
- Có thể cả hai vị vốn là ngưá»i như váºy.
Diệp Cô Thà nh không thừa nháºn cÅ©ng không phá»§ nháºn.
Hai thanh kiếm cao siêu tuyệt thế, hai nhân váºt cÅ©ng cao siêu tuyệt thế thì sao lại chẳng thương tiếc nhau?
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Xem ra trên Ä‘á»i chẳng những chỉ có những bạn hữu tri âm mà cả cừu địch cÅ©ng có tri âm.
Dĩ nhiên là có nhưng cừu địch tri âm khó lòng tìm được mà thôi.
Diệp Cô Thà nh đột nhiên há»i :
- Nghe nói nhiá»u ngưá»i đã đánh cá nhất định ta thắng phải không?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cưá»i đáp :
- Hiện giỠhỠvẫn đặt và o bà n bảy đồng ăn một là Diệp huynh sẽ thắng.
Diệp Cô Thà nh khóe mắt lá»™ vẻ suy nghÄ© sâu xa há»i :
- Trong bá»n đánh cá cÅ©ng có ngưá»i đặt cuá»™c Tây Môn Xuy Tuyết thắng chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- ÄuÃng thế!
Diệp Cô Thà nh nói :
- Nếu ta thất bại thì bá»n ngưá»i nà y ngồi yên mà thu được lợi lá»›n.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Diệp huynh có nghÄ© rằng kẻ hãm hại Diệp huynh là ngưá»i cá Tây Môn Xuy Tuyết thắng?
Diệp Cô Thà nh há»i lại :
- Công tá» không nháºn xét như váºy ư?
Lục Tiểu Phụng không đáp.
Tuy chà ng không nói ra nhưng trong lòng biết rằng không phải vì ngưá»i kia chẳng những hãm hại Diệp Cô Thà nh mà còn hại Tôn lão gia, Công Tôn Äại Nương và Âu Dương Tình. Chà ng cho là kẻ âm mưu còn mưu đồ chuyện đáng sợ hÆ¡n, mục Ä‘Ãch cao lá»›n hÆ¡n chứ không phải chỉ vì muốn thắng trong cuá»™c đánh cá mà thôi.
Diệp Cô Thà nh lại đứng lên ra mở cá»a sổ nhìn trăng tá» lẩm bẩm :
- Bây giỠđã sang ngà y mưá»i bốn tháng chÃn rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chẳng lẽ Diệp huynh định ứng chiến đúng kỳ hạn?
Diệp Cô Thà nh há»i lại :
- Công tá» cho ta là ngưá»i thất ước được chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng Diệp huynh đang bị thương...
Diệp Cô Thà nh lại cưá»i, nụ cưá»i rất thê lương há»i :
- Thương thế không chữa được mình cÅ©ng phải đúng hẹn. Äã chết thì chết vá» lưỡi kiếm cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết chẳng là má»™t Ä‘iá»u rất khoan khoái hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Các vị có thể thay đổi ngà y chiến đấu.
Diệp Cô Thà nh qủa quyết nói :
- Không thay đổi được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao váºy?
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Trong Ä‘á»i ta đã nói câu gì chưa từng thay đổi bao giá».
Lục Tiểu Phụng nói :
- Diệp huynh đừng quên đã thay đổi một lần.
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Cái đó có nguyên nhân đặc biệt.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nguyên nhân gì?
Diệp Cô Thà nh xịu mặt đáp :
- Công tỠkhông cần biết.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ nhất định muốn biết.
Diệp Cô Thà nh cưá»i lạt.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì chẳng những tại hạ là bạn cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết mà lại là bạn cá»§a Diệp huynh nên có quyá»n biết tá»›i.
|

31-08-2008, 08:40 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 8
Nhẹ bá» sinh tá», nặng mối sinh ly
Diệp Cô Thà nh từ từ khép cá»a sổ rồi lại mở ra.
Ngoà i cá»a sổ vẫn còn vầng trăng tá» như cÅ©.
Diệp Cô Thà nh vẫn không quay đầu lại tựa hồ hắn không muốn để Lục Tiểu Phụng ngó thấy vẻ mặt của hắn.
Sau má»™t lúc lâu đột nhiên hắn há»i :
- Công tỠbiết y có con rồi chứ?
Lục Tiểu Phụng nhảy bổ lên la thất thanh :
- Diệp huynh bảo sao?
Diệp Cô Thà nh không nhắc lại vì hắn biết Lục Tiểu Phụng nghe rõ rồi.
DÄ© nhiên Lục Tiểu Phụng đã nghe rõ nhưng chà ng không thể tin được, chà ng lại há»i :
- Diệp huynh bảo Tây Môn Xuy Tuyết có con rồi ư?
Diệp Cô Thà nh gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng lại há»i :
- Tôn Tú Chân mang thai hay sao?
Diệp Cô Thà nh gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng kinh dị khôn tả.
Ngưá»i đà n ông trước khi quyết đấu sinh tá» mà biết ngưá»i yêu mang thai trong bụng đứa con mình dÄ© nhiên phải thu xếp.
Lục Tiểu Phụng tỉnh ngộ nói :
- Té ra y yêu cầu Diệp huynh thay đổi kỳ hẹn vì y cần sắp đặt cuộc sống cho Tôn Tú Chân, y không nắm chắc được phần thắng.
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Y là nam nhân có trách nhiệm, lại biết rất nhiá»u ngưá»i thù nghịch mình.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu y chết vỠtay Diệp huynh, dĩ nhiên những kẻ thù của y chẳng để nữ nhân và hà i nhi được sống yên là nh.
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Suốt Ä‘á»i y không yêu cầu ai chuyện gì, dù y chết cÅ©ng không muốn năn nỉ ngưá»i bảo vệ thê tá» cho mình.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì thế y xin Diệp huynh hoãn lại má»™t tháng để y sắp đặt xong háºu sá»± cá»§a mình.
Diệp Cô Thà nh há»i :
- Nếu công tá» là ta, công tá» có ưng thuáºn không?
Lục Tiểu Phụng thở dà i. Bây giá» chà ng má»›i hiểu vì lẽ gì Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên mất biến. DÄ© nhiên y cần tìm má»™t nÆ¡i tuyệt đối bà máºt để an trà vợ con, nhất là cho Tôn Tú Chân được bình yên lúc sinh ra nó.
NÆ¡i đó dÄ© nhiên không má»™t ngưá»i nà o biết được.
Diệp Cô Thà nh ngá»ng đầu trông chiá»u trá»i lẩm nhẩm :
- Nguyệt viên chi dạ, TỠkim chi điên.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được há»i :
- Nguyệt viên chi dạ đổi sang đêm hôm khác cũng trăng tròn còn TỠkim chi điên thì đổi đi đâu.
Diệp Cô Thà nh lại trầm ngâm hồi lâu mới đáp :
- Äổi là m Tá» Cấm Chi Äiên.
Lục Tiểu Phụng động dung há»i :
- Tá» Cấm Chi Äiên ư? CÅ©ng là Tá» Kim Thà nh chứ gì?
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Äúng thế.
Lục Tiểu Phụng biến sắc nói :
- Các vị và o Tá» Cấm Thà nh lên nóc Thái Hòa Äiện quyết chiến chăng?
Äiện Thái Hòa tức Kim Loan Äiện cÅ©ng ở trong Tá» Cấm Thà nh là má»™t tòa đại Ä‘iện cao nhất.
Tá» Cấm Chi Äiên dÄ© nhiên là trên nóc Ä‘iện Thái Hòa. Äiện nà y cao mấy chục trượng. Trên nóc nhà lợp ngói pha lê nhẵn bóng. Ngưá»i lên đó khó như lên trá»i.
Huống chi đó là nÆ¡i Hoà ng đế để bách quan và o triá»u kiến. Cách phòng vệ rất thâm nghiêm có thể nói khắp thiên hạ không nÆ¡i nà o bì kịp.
Hai ngưá»i lại lá»±a nÆ¡i khó khăn nà y để quyết chiến khiến Lục Tiểu Phụng không nhịn được thở dà i nói :
- Các vị tháºt là lá»›n máºt!
Diệp Cô Thà nh hững hỠđáp :
- Nếu công tỠkinh hãi thì bất tất phải đi là m chi.
Lục Tiểu Phụng tỉnh ngá»™ há»i :
- Các vị chá»n nÆ¡i nà y vì mục Ä‘Ãch không muốn cho ngưá»i ta và o coi chăng?
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Ãt ra cuá»™c chiến nà y không phải vì mục Ä‘Ãch để ngưá»i ta coi.
Lục Tiểu Phụng lại không nhịn được há»i :
- Váºy thì vì mục Ä‘Ãch gì?
Diệp Cô Thà nh đáp :
- Vì y là Tây Môn Xuy Tuyết và ta là Diệp Cô Thà nh.
Äây không phải là câu trả lá»i nhưng cÅ©ng đủ thuyết minh tất cả. Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thà nh trong số mạng đã an bà i sẵn phải có má»™t phen so tà i cao thấp thì không cần đến lý do nà o khác nữa.
Hai tên kiếm khách cao ngạo nhất Ä‘á»i khác nà o hai ngôi sao sa khi đụng nhau tất tóe lá»a kinh thiên động địa mà tia lá»a nà y tuy chỉ chá»›p mắt đã tan biến nhưng còn sáng tá» muôn Ä‘á»i.
Trăng tỠsao thưa, đêm khuya cà ng lạnh.
Diệp Cô Thà nh thá»§ng thẳng há»i :
- Những cái gì công tỠmuốn biết bây giỠbiết hết rồi sao còn chưa đi?
Lục Tiểu Phụng chưa chịu Ä‘i ngay há»i lại :
- Ngoà i tại hạ còn ngưá»i nà o khác biết nÆ¡i quyết chiến cá»§a hai vị chưa?
Diệp Cô Thà nh lạnh lùng đáp :
- Ta chưa nói với ai và không bạn hữu nà o khác.
Thanh âm hắn tuy lạnh lẽo nhưng câu nói nà y lại nóng như lá»a.
Diệp Cô Thà nh đã thừa nháºn Lục Tiểu Phụng là bạn, lại là ngưá»i bạn duy nhất.
Trước lúc bình minh. Lúc nà y vũ trụ vừa tối vừa giá lạnh hơn lúc nà o hết.
Lục Tiểu Phụng hứng gió chạy vá» phÃa trước, ngá»±c chà ng vẫn nóng bừng.
Chà ng thÃch bạn, quý bạn và hiểu giá trị cá»§a bạn không ai bằng.
Chà ng nhất định nghĩ cách giải cứu Diệp Cô Thà nh lại nghĩ cách giải cứu Âu Dương Tình. Nhưng hiện giỠchà ng chưa có cách nà o.
Sáng sá»›m ngà y mưá»i bốn tháng chÃn, Lý Yến Bắc ở trong công quán thứ mưá»i ba đó ra. Hắn rảo bước chạy trên đưá»ng sương mù má» mịt.
Bước chân hắn tuy rất dà i nhưng lá»™ vẻ trầm trá»ng. Lưng hắn vẫn thắng thắn nhưng mặt hắn ra chiá»u má»i mệt.
Suốt đêm qua Lý Yến Bắc không ngủ.
Mưá»i má»™t năm nay sáng nà o cÅ©ng váºy, lúc tinh sương hắn đã Ä‘i tản bá»™, theo sau là má»™t Ä‘oà n ngưá»i rất đông. Nhưng bữa nay không có má»™t ai theo hắn.
Vừng thái dương chưa má»c. Những hạt sương động trên lá cây bữa nay lạnh hÆ¡n má»i ngà y, tưởng chừng trá»i sắp xuống tuyết.
Ở miá»n Bắc mùa đông bao giá» cÅ©ng đến sá»›m hÆ¡n.
Äối vá»›i Lý Yến Bắc, mùa đông đã đến trong lòng hắn rồi.
Giữa lá»›p sương mù buổi sá»›m, phái đối diện cÅ©ng có ngưá»i Ä‘ang thượng lá»™ Ä‘i tá»›i.
Lý Yến Bắc chưa nhìn rõ mặt, mắt đã sáng lên há»i :
- Lục Tiểu Phụng đấy ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- ChÃnh là tại hạ.
Chà ng dừng bước dưới gốc cây vừa chỠhắn lại gần vừa nói :
- Ngà y nà o má»—i sáng Ä‘á»u dáºy sá»›m ra ngoà i chạy má»™t vòng nhất định sẽ sống lâu hÆ¡n.
Chà ng vừa nói vừa cưá»i nhưng tiếng cưá»i không giòn giã.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tỠđi bên ngoà i đã lâu chưa?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Má»›i chừng ná»a giá».
Lý Yến Bắc há»i :
- Sao lại không tiến nữa?
Lục Tiểu Phụng lại cưá»i gượng đáp :
- Tại hạ sợ rồi.
Lý Yến Bắc kinh ngạc nhìn chà ng há»i :
- Công tỠsợ ư? Công tỠmà cũng có lúc sợ hãi là nghĩa là m sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Có chứ. Thưá»ng thưá»ng có luôn.
Lý Yến Bắc há»i :
- Công tỠsợ gì?
Hắn không chá» Lục Tiểu Phụng trả lá»i lại nói tiếp :
- Công tỠkhông dám đi gặp Âu Dương Tình ư?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
Lý Yến Bắc vỗ vai chà ng nói :
- Âu Dương Tình còn sống. Coi bá» ngoà i y trúng độc nặng nhưng không có gì nghiêm trá»ng.
Lục Tiểu Phụng thở phà o má»™t cái há»i :
- Bữa nay Lý gia đi có một mình thôi ư?
Lý Yến Bắc gáºt đầu, ra chiá»u má»i mệt uể oải đáp :
- Bữa nay ngưá»i ta Ä‘á»u có việc riêng phải là m.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Như váºy Lý gia cÅ©ng không nên Ä‘i.
Lý Yến Bắc gượng cưá»i không nói gì.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Hôm qua đã xảy chuyện, bữa nay Lý gia nên tháºn trá»ng.
Lý Yến Bắc lẳng lặng sóng vai Lục Tiểu Phụng mà đi.
Hắn Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng bá»—ng lên tiếng :
- Mưá»i má»™t năm nay sáng sá»›m nà o Lý má»— cÅ©ng chạy má»™t vòng quanh khu nà y.
Má»™t năm ba trăm sáu mươi lăm ngà y, bất luáºn trá»i mưa to gió lá»›n hay nắng ráo khô khan ngà y nà o Lý má»— cÅ©ng không gián Ä‘oạn.
Khu đất nà y là của hắn.
Lý Yến Bắc Ä‘i trên đưá»ng phố rá»™ng rãi mà cổ kÃnh, trong lòng đầy kiêu ngạo cùng thá»a mãn, chẳng khác viên đại tướng Ä‘i duyệt binh hay báºc đế vương Ä‘i tuần du quốc thổ cá»§a mình.
Lục Tiểu Phụng đã hiểu cảm giác của hắn, chà ng nói :
- Nếu tại hạ là Lý gia chắc mỗi ngà y cũng đi một vòng.
Lý Yến Bắc đáp :
- Nhất định là thế.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng bữa nay phải phá lệ một lần.
Lý Yến Bắc nói :
- Công tỠtuyệt hông thể bỠqua được.
Lục Tiểu Phụng nhắc lại :
- Nhừng bữa nay...
Lý Yến Bắc ngắt lá»i :
- Nhất là bữa nay công tỠcà ng không nên phá lệ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao váºy?
Lý Yến Bắc ngần ngừ, hắn liếc nhìn những cá»a tiệm hai bên đưá»ng phố cổ kÃnh, trong khóe mắt tá»±a hồ đầy vẻ bi thương luyến tiếc. Hồi lâu hắn má»›i thá»§ng thắng nói :
- Vì bữa nay là ngà y tối háºu cá»§a Lý má»—.
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn hắn há»i :
- Lần tối háºu ư? Sao lại tối háºu?
Lý Yến Bắc không trả lá»i, đột nhiên há»i lại :
- Công tỠcó gặp con Lý mỗ không?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu.
Chà ng không gặp mà cÅ©ng không hiểu tại sao Lý Yến Bắc đột nhiên há»i chuyện nà y.
Lý Yến Bắc cháºm rãi há»i tiếp :
- Lý má»— sinh mưá»i tám đứa con, đứa nhá» nhất má»›i hai tuổi. Bá»n chúng Ä‘á»u là con ruá»™t cá»§a Lý má»—.
Lục Tiểu Phụng toan há»i thì Lý Yến Bắc lại nói tiếp :
- Năm nay Lý mỗ đã năm mươi. Coi vỠngoà i tuy còn tráng kiện mà thực ra già mất rồi.
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng nói :
- Lý gia chưa già đâu. Ngưá»i ta nói nam nhân từ nam chục trở Ä‘i Ä‘á»i ngưá»i chân chÃnh bắt đầu.
Lý Yến Bắc muốn cưá»i gượng cÅ©ng không được. Hắn nói :
- Nhưng Lý mỗ thì không được rồi vì Lý mỗ chẳng thể bỠđói lũ con nhỠcủa mình.
Lục Tiểu Phụng hiểu ý hắn nhưng cÅ©ng há»i :
- Chẳng lẽ Lý gia đã để sản nghiệp cho ngưá»i ta?
Lý Yến Bắc cúi đầu buồn rầu đáp :
- Lý má»— nguyên cÅ©ng không muốn là m thế nà y nhưng bá»n há» cho Lý má»— Ä‘iá»u kiện rất trá»ng háºu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äiá»u kiện gì?
Lý Yến Bắc đáp :
- Chẳng những há» nguyện ý thừa nháºn cuá»™c đánh cá ước định vá»›i Äá»— Äồng Hiên, nguyện ý giải quyết vụ nà y cho Lý má»— mà còn bảo đảm đưa toà n gia Lý má»— cả già lẫn trẻ xuống Giang Nam má»™t cách bình yên.
Hắn nở nụ cưá»i thê lương nói tiếp :
- Lý má»— biết Giang Nam là nÆ¡i rất vui vẻ. Má»—i khi mùa xuân tá»›i, cá» xanh má»c dà i, oanh hót lÃu lo, lại chẳng thiếu gì đà o hồng liá»…u biếc. Bá»n nhá» mà sinh trưởng ở đó tất không thô tục như Lý má»—.
Lục Tiểu Phụng nhìn hắn không nhịn được thở dà i nói :
- Lý gia quả là ngưá»i thô hà o.
Lý Yến Bắc nhăn nhó cưá»i nói :
- Công tá» chưa có con thì chẳng thể hiểu được tâm tình cá»§a ngưá»i cha.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ hiểu lắm.
Lý Yến Bắc nói :
- Công tỠđã hiểu tất cũng biết tại sao Lý mỗ lại là m việc thế nà y.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ biết rồi.
- Nếu cuá»™c chiến nà y mà Tây Môn Xuy Tuyết thất bại thì láºp tức Lý má»— bị dồn và o ngõ bà không còn đưá»ng thoát.
Lục Tiểu Phụng hiểu lắm. Bất luáºn là ai đưa mưá»i chÃn ngưá»i con Ä‘i không phải chuyện dá»… dà ng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Hôm qua sau khi gặp Diệp Cô Thà nh mình chẳng còn cơ hội nà o thắng được.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không phải Lý gia thất bại mà là Tây Môn Xuy Tuyết.
Lý Yến Bắc nói :
- Nhưng y thua Lý má»— còn thảm hại hÆ¡n nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ biết rồi.
Lý Yến Bắc nói :
- Nếu váºy công tá» không nên trách Lý má»—.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không trách Lý gia, chỉ tiếc thay cho Lý gia mà thôi.
Lý Yến Bắc há»i :
- Tại sao váºy?
Lục Tiểu Phụng không đáp há»i lại :
- Lý gia Ä‘em sản nghiệp nhưá»ng cho ai?
Lý Yến Bắc đáp :
- Nhưá»ng cho Cố Thanh Phong.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cố Thanh Phong là ai?
Lý Yến Bắc đáp :
- Là một đạo sĩ.
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên há»i :
- Chẳng lẽ bá»n môn nhân tỠđệ cá»§a Lý gia cÅ©ng Ä‘em ná»™p cho lão hết.
Lý Yến Bắc đáp :
- Ngưá»i chân chÃnh khống chế địa khu nà y không phải ở trong bang há»™i Lý má»—.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lý gia cũng không phải là bang chúa ở bang hội nà y ư?
Lý Yến Bắc thở dà i đáp :
- Bang chúa trong bang há»™i hiện giá» cÅ©ng là lão. Lý má»— đã giao Long Kỳ, lệnh phù là m bang chúa mưá»i năm qua cho lão trước mặt chứng nhân.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chứng nhân do ai má»i đến?
Lý Yến Bắc đáp :
- Tuy lão má»i đến nhưng Ä‘á»u là những báºc tiá»n bối mà Lý má»— vẫn tôn kÃnh.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Những ai váºy?
Lý Yến Bắc đáp :
- Má»™t vị là Má»™c đạo nhân ở phái Võ ÄÆ°Æ¡ng, má»™t vị là Cổ Tùng cư sÄ© trên núi Hoà ng SÆ¡n. Còn má»™t vị là nhà sư chất phác.
Lục Tiểu Phụng ngẩn ngưá»i ra. Chà ng kinh hãi dừng bước biến sắc nói :
- Thảo nà o tại hạ không tìm thấy há» thì ra tại hạ Ä‘i rồi bá»n há» quay trở lại.
Lý Yến Bắc nói :
- Lý má»— chưa đỠcáºp tá»›i công tá» trước mặt há».
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lý gia đã má»i các vị là m chứng thì vụ nà y hết dưá»ng thay đổi rồi.
Lý Yến Bắc đáp :
- Lý má»— cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện thay đổi vì bản tâm đã quyết định như váºy.
Hắn nhìn thẳng và o mặt Lục Tiểu Phụng há»i :
- Dưá»ng như công tá» còn có Ä‘iá»u muốn nói vá»›i Lý má»—?
Lục Tiểu Phụng trầm mặc hồi lâu rồi từ từ gáºt đầu đáp :
- Quả là tại hạ có việc muốn cảnh cáo Lý gia.
Lý Yến Bắc há»i :
- Việc gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Giang Nam chẳng những là nÆ¡i thÃch thú mà còn là tổ ngưá»i đẹp. Lý gia tá»›i đó rồi hay hÆ¡n hết là thà nh thá»±c má»™t chút.
Chà ng mỉm cưá»i nói tiếp :
- Một tháng ba chục ngà y nếu Lý gia lại lấy ba chục cô vợ là bị đánh bể đầu.
Lý Yến Bắc cÅ©ng cưá»i rá»™, vá»— vai Lục Tiểu Phụng đáp :
- Công tá» cứ yên dạ. Dù công tá» chẳng nói thì những mỹ nhân ở đó Lý má»— cÅ©ng dà nh lại cho công tá».
Lục Tiểu Phụng cưá»i lá»›n nói ;:
- Nếu váºy tại hạ nhất định phải tìm tá»›i Lý gia cho lẹ, không thì Lý gia lại biến đổi chá»§ ý.
Chà ng đã định nói chuyện Diệp Cô Thà nh mấy lần nhưng chà ng lại nhẫn nại không nhắc tới.
Lý Yến Bắc là bạn Lục Tiểu Phụng, lúc bạn sắp chia tay chà ng muốn để y vui vẻ ra Ä‘i. Nguyên tắc cá»§a chà ng là không là m bạn khó chịu, hối háºn lúc lên đưá»ng.
Có Ä‘iá»u chà ng nhất định phân biệt cho rõ ai là thù, ai là bạn.
Chà ng há»i :
- Lý gia định bao giỠthượng lộ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chắc còn được ở đây đến ngà y mai.
Äối vá»›i tòa thà nh thị cổ kÃnh thân thiết nà y hắn không khá»i bịn rịn khi phải từ giã nó. Mối lưu luyến và thương cảm khôn tả lá»™ ra khóe mắt. Hắn nói tiếp :
- Tuy Lý má»— đã thà nh ngưá»i ngoà i cuá»™c nhưng cÅ©ng muốn biết kết quả cuá»™c chiến nà y.
Lục Tiểu Phụng từ từ gáºt đầu. Chà ng hiểu tâm tình cá»§a Lý Yến Bắc lúc nà y, liá»n đáp :
- Lúc Lý gia lên đưá»ng tại hạ không tiá»…n chân nhưng Lý gia trở lại thì bất luáºn trá»i mưa to gió lá»›n, tại hạ cÅ©ng nhất định Ä‘i đón tiếp.
Chà ng gượng cưá»i nói tiếp :
- Trước nay tại hạ vốn không thÃch tiá»…n biệt.
Ly biệt khiến ngưá»i ta thương cảm. Lục Tiểu Phụng tuy coi nhẹ bá» sinh tá» mà lại nặng lòng trước cảnh phân ly.
Lý Yến Bắc cÅ©ng cưá»i gượng đáp :
- Lý má»— hiểu lầm. Lý má»— Ä‘i chuyến nà y dù vÄ©nh viá»…n không trở lại nhưng công tá» có dịp tá»›i Giang Nam, Lý má»— nhất định đón tiếp nồng háºu.
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Chà ng Ä‘i vá»›i hắn má»™t Ä‘oạn đưá»ng, đột nhiên cất tiếng há»i :
- Có phải bá»n Má»™c đạo nhân cùng ra Ä‘i vá»›i Cố Thanh Phong?
Lý Yến Bắc đáp :
- Äúng thế.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bá»n há» Ä‘i đâu?
Lý Yến Bắc đáp :
- HỠđến Bạch Vân Quán. Cơm chay và rượu ở đó rất nổi tiếng.
Chùa Bạch Vân phảng phất như ở giữa từng mây trắng là má»™t tòa kinh bÃch huy hoà ng, quy mô rá»™ng lá»›n đầy vẻ mỹ quan.
Sương mai chưa tan hết, Bạch Vân Quán ở phÃa xa xa coi chẳng khác tòa cung khuyết trên trá»i lÆ¡ lá»ng giữa tâng mây trắng.
Cổng lá»›n sÆ¡n Ä‘en có gắn vòng đồng đã mở rá»™ng nhưng không ngìn thất bóng ngưá»i.
Ngá»n gió sá»›m Ä‘em theo tiếng niệm kinh đưa ra ngoà i. Hiển nhiên các đạo nhân Ä‘ang cúng lá»… buổi sá»›m.
Nhưng trong tòa đại Ä‘iện không mná»™t bóng ngưá»i. Mấy mảnh lá và ng vừa rụng xuống theo gió nhảy múa trong đình viện.
Lục Tiểu Phụng xuyên qua sân đi và o đại điện khói hương nghi ngút.
DÄ© nhiên chà ng phát giác má»™t đạo nhân áo xanh mÅ© và ng từ khuôn cá»a sau Ä‘i ra. Äạo nhân đứng dưới cây ngô đồng lạnh lùng nhìn chà ng.
Cây ngô đồng chẳng còn lá rụng, cảnh thu trong háºu viện cà ng sâu Ä‘áºm.
Lục Tiểu Phụng lên tiếng ướm há»i :
- Cố Thanh Phong chân nhân có ở đây không?
Äạo nhân không đáp, cặp mắt lão sáng ngá»i giữa là n bạch vụ coi sắc như Ä‘ao.
Ngá»n gió thổi qua. Lục Tiểu Phụng bá»—ng phát giác sợi giây thao và ng buá»™c chuôi kiếm cà i ở sau lưng bay phất phÆ¡ trên vai đạo nhân.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äạo trưởng phải chăng là Cố chân nhân?
Äạo nhân vẫn không mở miệng, nét mặt thản nhiên chẳng lá»™ vẻ gì.
Lục Tiểu Phụng cưá»i hì hì, miệng lẩm bẩm :
- Té ra lão đạo nà y tai Ä‘iếc. Ta há»i lầm ngưá»i rồi.
Äạo nhân không Ä‘iếc, đột nhiên cưá»i lạt nói :
- Thà chá»§ không há»i lầm ngưá»i đâu nhưng đến không đúng chá»—.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äây không phải Bạch Vân Quán ư?
Äạo nhân đáp :
- Phải rồi.
|

31-08-2008, 08:41 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 9
Nói dối và i câu cũng chẳng sao
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äúng là Bạch Vân Quán sao đạo trưởng lại bảo là lầm chá»—?
Äạo nhân lạnh lùng đáp :
- Ngưá»i ta ai cÅ©ng có thể đến đây nhưng thà chá»§ thì không được.
Lục Tiểu Phụng tức mình há»i :
- Äạo trưởng biết tại hạ là ai không?
Äạo nhân cưá»i lạt, đột nhiên xoay mình để lá»™ chá»— da cây ngô đồng bị khoét Ä‘i má»™t mảng và khắc má»™t hà ng chữ :
"Chim phượng bay tới đây là phải chết dưới gốc cây nà y"
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Quả nhiên đạo trưởng đã biết tại hạ là ai rồi.
Äạo nhân lạnh lùng đáp :
- Chim phượng chỉ Ä‘áºu trên cây ngô đồng mà cây nà y là chá»— chôn thà chá»§ đó.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được há»i :
- Äạo trưởng gặp tại hạ rồi ư?
Äạo nhân đáp :
- Chưa.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chẳng lẽ giữa chúng ta có thâm cừu đại háºn?
Äạo nhân đáp :
- Không có.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cưá»i há»i :
- Giữa chúng ta đã không quen biết lại không cừu háºn mà sao đạo trưởng nhất định giết tại hạ?
Äạo nhân đáp :
- Vì thà chủ là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Chỉ vì lý do đó thôi ư?
Äạo nhân đáp :
- Lý do đó là đủ rồi.
Lão xoay tay rút kiếm khá»i vá».
Äúng là má»™t thanh bảo kiếm. Kiếm quang như nước hồ thu.
Äạo nhân búng và o thanh kiếm má»™t cái cho báºt lên tiếng choang như tiếng rồng gầm.
Tiếng kiếm chưa dứt, bốn mặt đột nhiên sáu đạo nhân xuất hiện. Bá»n nà y cÅ©ng ăn mặc như lão và đầu đội mÅ© và ng.
Sáu ngưá»i, sáu thanh kiếm Ä‘á»u đúc bằng thép nguyên chất buá»™c dây thao và ng phất phÆ¡ bay trước gió.
Äá»™t nhiên các đạo nhân đồng thá»i động thá»§.
Hiển nhiên bảy đạo nhân bà y thà nh Bắc Äẩu Thất Tinh Tráºn, má»™t tráºn thế bà máºt cá»§a phe Bắc Tông. Äạo nhân mặt lạnh như tiá»n hiển nhiên là mấu chốt phát động kiếm tráºn. Kiếm pháp cá»§a lão tinh diệu tuy chưa bì kịp hai tay đại kiếm khách tuyệt thế vô song là Diệp Cô Thà nh và Tây Môn Xuy Tuyết nhưng đưá»ng kiếm rất nhẹ nhà ng linh động Ä‘á»u và o hà ng cao thá»§ hạng nhất trên chốn giang hồ.
Huống chi Bắc Äẩu Thất Tinh Tráºn phối hợp cá»±c kỳ nghiêm máºt tuyệt không kẽ hở. Uy lá»±c cá»§a bảy thanh kiếm tưởng chừng mãnh liệt bằng bảy mươi cây kiếm.
Lục Tiểu Phụng tá»±a hồ không còn cÆ¡ há»™i nà o phản kÃch được. Vùng kiếm quang dầy đặc như mảng lưới mà chà ng chẳng khác con cá mắc lưới. Dù chà ng tả xung hữu đột, tung lên nhảy xuống cÅ©ng khó lòng ra thoát.
Lưới kiếm quang mỗi lúc một thu hẹp lại.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên thở dà i nói :
- Kiếm là kiếm tốt. Kiếm pháp cũng là kiếm pháp tuyệt diệu. Chỉ đáng tiếc các vị lầm to rồi.
Chưa ai cất tiếng há»i chà ng "Lầm ở chá»— nà o?". Dù có ngưá»i muốn há»i cÅ©ng không kịp nữa.
Trong nháy mắt nà y Lục Tiểu Phụng đột nhiên ra tay. Chà ng chuyển mình một cái nắm được khuỷu tay đạo nhân áo xanh khẽ nhấc lên.
Tiếp theo là tiếng sắt thép đụng nhau. Bảy thanh trưá»ng kiếm bắn tia lá»a tung tóe.
Ngưá»i Lục Tiểu Phụng khác nà o con cá lướt ra ngoà i, không bị hãm trong lưới nữa.
CÅ©ng trong chá»›p mắt nà y, đột nhiên má»™t tiếng cưá»i lạ nổi lên. Má»™t đạo hà n quang như cầu vồng vá»t tá»›i.
Uy lá»±c và tốc độ chiêu kiếm nà y còn cao minh hÆ¡n đạo nhân mÅ© và ng nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng vừa thoát khá»i kiếm tráºn, kiếm quang đã uy hiếp cổ há»ng chà ng chỉ còn cách chừng má»™t tấc. Kiếm khà lạnh lẽo quạt và o da chà ng rát như Ä‘ao.
Lục Tiểu Phụng vẫn bình tÄ©nh tươi cưá»i, đột nhiên đưa hai ngón tay kẹp lấy.
Äối phương vừa nghe tiếng cưá»i cá»§a chà ng, lưỡi kiếm đã bị kẹp chặt.
Chà ng ra tay còn mau lẹ hơn cả thanh âm.
Kiếm khà tiêu tan.
Lục Tiểu Phụng dùng hai ngón tay kẹp được sống kiếm rồi mỉm cưá»i nhìn ngưá»i trước mặt.
Ngưá»i nà y mặc áo gấm rất hoa lệ, mặt trắng lún phún râu và o cỡ trung niên.
Hán tá» trung niên giáºt mình kinh hãi ngó trân trân Lục Tiểu Phụng. Trên Ä‘á»i chẳng ai tin chà ng ra tay lẹ đến thế. Cả ngưá»i nà y cÅ©ng không ngá».
Hắn tự tin kiếm pháp của mình chẳng kém gì Diệp Cô Thà nh và Tây Môn Xuy Tuyết, yên trà đòn đánh của hắn không thể sểnh được.
Bây giừo hắn mới biết là đã lầm to.
Giữa lúc ấy dưới mái hiên sau cây ngô đồng bá»—ng có ngưá»i nổi lên trà ng cưá»i rá»™ há»i :
- Bần đạo đã bảo chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên cá»§a Diệp Cô Thà nh và thá»§ pháp Linh Tê Nháºt Chỉ cá»§a Lục Tiểu Phụng Ä‘á»u là võ công tuyệt thế vô song. Bây giá» các vị đã tin được chưa?
Má»™t ngưá»i khác thở dà i nói :
- Bữa nay bá»n mình được mở rá»™ng tầm mắt. Tháºt là đáng phục.
Ngưá»i đứng tuổi mặc áo gấm đột nhiên thở dà i nói :
- Lục Tiểu Phụng quả không hổ danh Lục Tiểu Phụng.
Má»™c đạo nhân vuốt râu cả cưá»i. Ngưá»i mỉm cưá»i hẳn là Cố Thanh Phong, quán chá»§ chùa Bạch Vân.
Có hạng ngưá»i vÄ©nh viá»…n lúc nà o cÅ©ng mỉm cưá»i. Cố Thanh Phong là hạng ngưá»i nà y.
Nguyên lão dung mạo diêm dúa, phong độ bay bướm. Nụ cưá»i cá»§a lão cà ng khiến lão là con ngưá»i ôn nhu văn nhã dá»… bá» thân thiết.
Lão mỉm cưá»i Ä‘i tá»›i, vung tay áo quáºt chữ viết bằng châu sa trên cây ngô đồng rồi nói :
- Chắc bây giá» Lục công tỠđã nháºn ra đây bất quá là ...
Lục Tiểu Phụng nói theo :
- Bất quá là trò đùa.
Cố Thanh Phong cà ng lá»™ vẻ kinh dị há»i :
- Công tỠbiết rồi ư?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu đáp :
- Tại hạ biết vì rất nhiá»u ngưá»i thÃch đùa kiểu nà y vá»›i tại hạ.
Cố Thanh Phong trong ánh mặt lộ vẻ bẽn lẽn nói :
- Trò đùa nà y dĩ nhiên không hay lắm nhưng không đến nỗi tệ hại.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ãt ra má»—i lần tại hạ gặp ngưá»i ta đùa kiểu nà y cÅ©ng nháºn thấy khà váºn mình không đến nối xúi quẩy.
Cố Thanh Phong há»i :
- Sao biết?
Lục Tiểu Phụng hững hỠđáp :
- Nếu khà váºn cá»§a tại hạ xúi quẩy thì trò đùa nà y đâu còn là trò đùa nữa.
Chà ng nhẹ nhà ng đặt thanh kiếm kẹp trong hai ngón tay xuống tựa hồ sợ lưỡi kiếm là m đứt ngón tay. Chà ng nói tiếp :
- Cổ há»ng con ngưá»i đã bị mÅ©i kiếm xuyên thá»§ng má»™t lá»— lá»›n thì Ãt ra chÃnh ngưá»i đó tá»± hiểu không phải là trò đùa.
Ngưá»i mặc áo gấm cÅ©ng cưá»i nhưng nụ cưá»i có vẻ gượng gạo, hối háºn, nói :
- Bản ý tại hạ không muốn đùa kiểu nà y nhưng các vị Ä‘á»u bảo đảm trên Ä‘á»i chẳng có ai đâm trúng được cổ há»ng Lục Tiểu Phụng nên tại hạ má»›i...
Lục Tiểu Phụng ngắt lá»i :
- Nên các hạ không nhịn được mới thỠcoi phải không?
Cẩm y nhân cưá»i đáp :
- Các vị cũng bảo đảm là công tỠtuyệt không nổi nóng.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i nói :
- Dù tại hạ muốn nổi nóng cũng không dám nổi nóng trước mặt một cao thủ hộ vệ trong đại nội.
- Công tá» nháºn được tại hạ ư?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Ngoà i Phú Quý Thần Kiếm Ân Kiện Ân tam gia thì còn ai sỠđược chiêu Ngá»c Nữ Xuyên Thoa đó?
Má»™c đạo nhân lại cưá»i rá»™ há»i :
- Bần đạo đã nói trướs nhân váºt nà y chẳng những thá»§ pháp phi thưá»ng mà nhãn lá»±c cÅ©ng ghê gá»›m.
Ngưá»i giang hồ Ä‘á»u biết trong đại ná»™i cá»§a Hoà ng Cung có nhiá»u đại kiếm thá»§ nhưng tháºt ra chưa mấy ai đã gặp bốn nhân váºt nà y.
Ân Kiện Ân cả cưá»i vá»— vai Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhãn lá»±c cá»§a công tá» quả nhiên không phải tầm thưá»ng. Tại hạ đã mưá»i mấy năm chưa qua lại giang hồ không ngá» công tá» cÅ©ng nháºn ra được.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Số ngưá»i sá» dụng được chiêu Ngá»c Nữ Xuyên Thoa đã không có mấy, nhất là sá» dụng đến độ xuất thần nháºp hóa thì trong thiên hạ chỉ có má»™t ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng dưá»ng như có ấn tượng sâu xa vá» nhân váºt. Trong trà tưởng tượng cá»§a chà ng những tay cao thá»§ ở đại ná»™i nhất định Ä‘á»u là những nhân váºt ngạo nghá»… dưới mắt không ngưá»i. Nhân váºy nà y lại vui vẻ ôn hoà , nụ cưá»i rất vui tươi nên chà ng cÅ©ng hy vá»ng là m cho hắn khoan khoái.
Quả nhiên Ân Kiện Ân mắt sáng rá»±c lên, nắm chặt tay Lục Tiểu Phụng há»i :
- Công tá» nói tháºt đấy chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chưa từng nói dối bao giá».
¢n Kiện ¢n há»i :
- Nếu váºy công tá» nên cho biết chiêu thức cá»§a tại hạ so vá»›i chiêu thức cá»§a Diệp Cô Thà nh như thế nà o?
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp :
- Khi tại hạ tiếp chiêu thức cá»§a Diệp Cô Thà nh đã đứng tá»±a lưng và o tưá»ng, không có má»™t nhân váºt nà o khác. Nhưng lúc tại hạ tiêp chiêu cá»§a các hạ thì sau lưng còn bảy thanh kiếm.
Ân Kiện Ân khóe mắt bỗng ra chiểu ảm đạm :
- Thế thì tại hạ còn kém y rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Sự thực các hạ không hơn y được.
Ân Kiện Ân thở dà i nói :
- Bây giỠtại hạ đã biết thủ pháp của công tỠcao siêu lắm
nhưng chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên...
Lục Tiểu Phụng cưá»i :
- Dĩ nhiên là một tuyệt chiêu vô địch, chắc chắc anh hùng, hà o kiệt sẽ tới xem cho bằng được chiêu thức nà y.
Ân Kiện Ân lắc đầu :
- Sá»± tình chắc không phải như thế. Quần hùng sẽ không được xem tráºn đấu cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thà nh.
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên :
- Tại sao?
- Tại vì tráºn đấu không diá»…n ra ở ngá»n núi mà hai bên sẽ đấu trên Tá» Cấm Chi Äiện.
- á»’! Äạo trưởng biết như thế à ?
- Chuyện nà y mới xảy ra mới hai ngà y rồi, chắc lần nà y thiếu hiệp cũng không dự được.
- Äạo trưởng đừng quên tại hạ là thị vệ trong đại ná»™i. Khi nà o tại hạ để há» thiên tiện lần và o cấm địa.
Cố Thanh Phong nói :
- Thà chủ có thể phá lệ một phen.
Ân Kiện Ân há»i :
- Là m sao mà phải phá lệ?
Cố Thanh Phong đáp :
- Vì thà chủ nhất định muốn biết chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên tuyệt thế vô song của Diệp Cô Thà nh.
Ân Kiện Ân lại thở dà i nhăn nhó cưá»i nói :
- Äạo trưởng phải cái táºt rất lá»›n là biết nhiá»u chuyện quá.
Lục Tiểu Phụng cũng thở dà i nói :
- Quả là nhiá»u chuyện.
Cố Thanh Phong há»i :
- Công tỠkhông ngỠbần đạo biết chuyện nà y ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vụ nà y nguyên là má»™t Ä‘iá»u bà máºt.
Cố Thanh Phong mỉm cưá»i nói :
- Bây giá» cái đó không bà máºt nữa. Ở kinh thà nh chẳng còn chuyện bà máºt.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Vì thế mà đạo trưởng đã biết trước tại hạ tới đây?
Cố Thanh Phong đáp :
- Công tá» là bạn cá»§a Lý Yến Bắc, nếu ngưá»i khác ở và o địa vị công tá» thì e rằng đã chết vá» tay Äá»— Äồng Hiên rồi.
Mộc đạo nhân đột nhiên lên tiếng :
- Äáng lẽ bá»n bần đạo đến kiếm công tá» nhưng công tá» lại là m chứng cho bá»n kia rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhà sư chất phác thì sao?
Mộc đạo nhân đáp :
- Y bị bần đạo lôi đi. Bần đạo cũng biết công tỠmuốn kiếm y.
Cố Thanh Phong nói :
- Äáng tiếc bá»n bần đạo cháºm mất má»™t bước, không được ăn món tái dê cá»§a Tháºp Tam Di ra tay là m lấy.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngưá»i xuất gia cÅ©ng ăn thịt dê ư?
Cố Thanh Phong cưá»i đáp :
- Ngưá»i xuất gia không ăn thịt dê thì khi nà o dám bá» má»™t trăm chÃn mưá»i lăm vạn lạng để đánh cuá»™c vá»›i Lý Yến Bắc?
Lục Tiểu Phụng nhìn hắn há»i :
- Phải chăng đạo trưởng đã chắc chắn mình không thể thua được?
Cố Thanh Phong há»i lại :
- Công tỠcó chịu đánh cuộc khi biết chắc mình phải thất bại không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên không chịu.
Cố Thanh Phong há»i :
- Khi công tỠđánh rồi phải chăng cầm chắc phần thắng vá» mình chẳng Ãt thì nhiá»u?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Xem chừng đạo trưởng cũng giống tại hạ là không biết nói dối.
Cố Thanh Phong nói :
- Ngưá»i xuất gia không thể nói dối.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng đáng tiếc ngưá»i nà o muốn đạo trưởng nói tháºt thì lại không phải chuyện dá»… dà ng.
Cố Thanh Phong cưá»i mát nói :
- Ngưá»i xuất gia còn quen nói lÆ¡ lá»ng, hư hư thá»±c thá»±c, không hư cÅ©ng không thá»±c, chân chân giả giả, không chân cÅ©ng không giả.
Ân Kiện Ân lại vá»— vai Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Thá»±c ra công tá» cÅ©ng nên há»c đạo trưởng, thỉnh thoảng cÅ©ng nên nói lÆ¡ lá»ng, tháºm chà nói dối và i câu cÅ©ng chẳng sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Äáng tiếc tại hạ há»… nói dối má»™t câi là gân co lại phải phóng trung tiện.
Ân Kiện Ân kinh hãi nhìn chà ng há»i :
- Thực ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Giả chứ không thực.
Trong thiá»n phòng ngồi má»™t lÅ© đông Ä‘á»u ra chiá»u cung kÃnh, cung kÃnh như lÅ© trẻ nÃt ngồi trong há»c đưá»ng chá» giá» tan há»c.
Bá»n nà y dÄ© nhiên không phải trẻ nÃt cÅ©ng không theo quy cá»§.
Lục Tiểu Phụng thấy bá»n chúng rồi vì hà ng ngà y chúng phải chạy theo Lý Yến Bắc ná»a giá» buổi sá»›m. Từ ngà y Kim Äao Phùng Côn bị liệng xuống sông băng, không ai dám khuyết tịch lần não nữa.
Nhưng từ ngay trở đi, hỠkhông phải chạy nữa mà chỉ có một mình hỠLý.
Hôm nay bá»n há» ai là m việc ngưá»i ấy mà đây là việc cá»§a há».
Lục Tiểu Phụng nhìn bá»n chúng đột nhiên cưá»i nói :
- Ngồi ở đây tuy khoan khoái hÆ¡n chạy ngoà i đưá»ng nhưng ngồi lắm bụng đói lại phình ra. Bụng phình chưa chắc đã nghẹt thở.
Má»i ngưá»i cúi đầu xuống mà cúi tháºt thấp.
Can Nhị Triệu cÅ©ng bị Lục Tiểu Phụng ngó thấy rồi. Chà ng liá»n nhá»› tá»›i con ngá»±a bạch mang ngưá»i chết và gã thiếu niên nóng nảy Nghiêm Nhân Anh.
Ngưá»i kia là m sao mà chết? Con ngá»±a đó ở đâu ra?
Lục Tiểu Phụng muốn há»i những câu nà y nhưng không thể há»i được vì bây giá» không phải lúc nên há»i mà nÆ¡i đây cÅ©ng không tiện há»i.
Nếu là ngưá»i khác đà nh lÆ¡ Ä‘i như không ngó thấy nhưng Lục Tiểu Phụng lại không phải là ngưá»i khác.
Cố Thanh Phong Ä‘ang bà y rượu ra thì Lục Tiểu Phụng đột nhiên xông tá»›i túm lấy vạt áo can Nhi Triệu lá»›n tiếng há»i :
- Té ra là ngươi. Bữa nay ta tìm thấy ngươi rồi. Ngươi còn tưởng trốn được chăng?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biến sắc chẳng hiểu câu chuyện ra là m sao? Sắc mặc biến đổi thảm bại nhất dÄ© nhiên là Can Nhi Triệu.
ChÃnh Can Nhi Triệu cÅ©ng chẳng hiểu chuyện gì.
Cố Thanh Phong muốn lại khuyên giải.
Lục Tiểu Phụng sắc mặc xám xanh, xẵng giá»ng :
- Bữa nay tại hạ phải đòi món nợ cũ của gã nà y, không đòi ngay không được. Tại hạ thanh toán xong rồi sẽ trở lại bồi rượu các vị. Ai mà cản trở tại hạ...
Chà ng không nói nữa mà cũng chẳng cần phải nói thêm.
Không ai muốn vì Can Nhi Triệu để là m pháºt ý Lục Tiểu Phụng. Trước mặt đông ngưá»i, Lục Tiểu Phụng lôi Can Nhi Triệu ra cá»a, dá»i khá»i Bạch Vân Quán tiến và o khu rừng cây.
Vừng thái dương đã lên cao. Bữa nay chiá»u trởi không đẹp.
Trong rừng vẫn âm u. ánh dương quang lá»t qua khe lá chiếu và o mặt Can Nhi Triệu.
Sắc mặt gã lợt lạt, miệng ấp úng há»i :
- Chuyện nà y ra là m sao? Tiểu nhân có thù hằn gì với Lục đại hiệp?
Lục Tiểu Phụng đột nhiên buông tay ra mỉm cưá»i đáp :
- Chẳng có chuyện gì mà cÅ©ng không cừu háºn.
Can Nhi Triệu ngÆ¡ ngác nhưng mặt gã đã có chút huyết sắc, gã há»i :
- Chẳng lẽ đây cũng chỉ là trò đùa?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Trò đùa có lúc biến ảo không phải trò đùa.
Can Nhi Triệu giÆ¡ tay lau mồ hôi trán há»i :
- Nếu tiểu nhân đi nghe tin tức thay cho Lục đại hiệp, nó có biến ảo không?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Không. Nhất định là không.
Buổi sáng ngà y mưá»i bốn tháng chÃn.
Ãnh dương quang soi và o góc Tây Bắc Tá» Cấm Thà nh. Tuy ánh dương quang sáng tá» mà nÆ¡i đây vẫn âm u thảm đạm. Không má»™t ngưá»i nà o đến chốn nà y. Tháºt không ai ngá» mong Tá» Cấm nà y lầu và ng gác ngá»c, quy mô rá»™ng lá»›n lại có chá»— âm u thảm đạm, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không ngá» tá»›i.
Dưới chân tưá»ng tráng lệ mà lại có má»™t vùng nhà cây vách đất, nghèo nà n há»§ láºu. đưá»ng phố cÅ©ng chháºt hẹp dÆ¡ dáy. Hai bên là những tiệm cÆ¡m khói bám Ä‘en sì hay những quán trà nhá» như chuồng gà cùng những tiệm tạp hóa nhá» bé bà y má»i thứ.
Trong là n gió đầy mùi khói khét lẹt, mùi rượu nồng nặc, mùi cá muối tanh tưởi, mùi Ä‘áºu há»§ khê nằng nặc, lại còn nhiá»u thứ mùi vị quái dị không bút nà o tả xiết.
Má»™t đằng là mùi dầu thÆ¡m nữ nhân bôi đầu, mùi chả chó thÆ¡m ngáºy. Bao nhiêu mùi vị trá»™n lẫn vá»›i nhay thà nh má»™t thứ mùi vị không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.
Lục Tiểu Phụng dù trong giấc mÆ¡ cÅ©ng không nghÄ© tá»›i trên cõi Ä‘á»i nà y lại có mùi vị quái lạ đến thế. Chà ng không thể tin được nÆ¡i đây ở trong thà nh Tá» Cấm. Nhưng sá»± tháºt chà ng đã tiến và o Tá» Cấm Thà nh rồi. Can Nhi Triệu đến kiếm má»™t vị thái giám là bạn gã. Bạn gã đưa và o đây.
Can Nhi Triệu quả là tay giao du rất rộng. Bạn hữu gã đủ các loại, các cỡ không thiếu mặt nà o. Gã nói :
- Ở góc tây bắc Tá» Cấm Thà nh có nÆ¡i rất kỳ quái. Tiểu nhân dám bảo đảm Lục đại hiệp tuyệt đối chưa tá»›i bao giá». Ngưá»i tầm thưá»ng muốn đến là không được đâu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao váºy?
Can Nhi Triệu đáp :
- Vì địa phương đó là chá»— cư trú cá»§a gia đình thân thÃch các thái giám. Những thái giám trong hoà ng thà nh muốn ra ngoà i má»™t lần cÅ©ng không phải chuyện dá»…. Lúc rá»—i rãi hỠđến đó tiêu khiển nên các thứ tà môn ngoại đạo chẳng thiếu món gì.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngươi muốn đến đó coi ư?
Can Nhi Triệu đáp :
- Tiểu nhân quen má»™t vị thái giám tên gá»i An Phúc có thể đưa chúng ta tá»›i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chúng ta tới đó là m gì?
Can Nhi Triệu đáp :
- Vì tiểu nhân đã được tin con ngá»±a bạch kia ở trong vùng phụ cáºn đó Ä‘i ra.
|

31-08-2008, 08:41 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tiá»n Chiến Háºu Chiến
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 10
Hai câu nói đáng tiá»n muôn lạng
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếu váºy ngươi còn chá» gì mà không Ä‘i kiếm An Phúc?
Can Nhi Triệu đáp :
- Nhưng có Ä‘iá»u tiểu nhân chẳng thể không nói trước.
Lục Tiểu Phụng giục :
- Ngươi nói đi.
Can Nhi Triệu nói :
- Bá»n thái giám Ä‘á»u là quái váºt, chẳng những tÃnh nết cổ quái mà ngưá»i há» tiết ra má»™t mùi hôi hám khôn tả.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao lại có mùi vị hôi hám?
Can Nhi Triệu đáp :
- Vì trong mình há» tuy thiếu cái đó mà vẫn lắm chuyện phiá»n phức tắm rá»a lại cà ng không tiện. Có khi hà ng mấy tháng chưa tắm má»™t lần.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Phải chăng ngươi bảo ta nhẫn nại điểm nà y.
Can Nhi Triệu đáp :
- Bá»n há» Ä‘á»u là quái váºy nên rất sợ ngưá»i khác khinh thưá»ng. Nếu tên Tiểu An Tá» kia có chá»— nà o vô lá»… vá»›i Lục đại hiệp, đại hiệp cÅ©ng nên khoan dung cho.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Ngươi cứ yêm tâm. Chỉ cần kiếm được Tây Môn Xuy Tuyết thì tên thái giám đó có cưá»i lên đầu ta cÅ©ng không nổi nóng.
Lúc chà ng nói câu nà y chà ng tháºt sá»± báºt cưá»i. Chà ng cảm thấy chẳng những đáng tức cưá»i mà còn lấy là m thú vị.
Nhưng hiện giá» tá»›i đây rồi chà ng không cưá»i ra được. Äá»™t nhiên chà ng cảm thấy vụ nà y chẳng đáng cưá»i má»™t chút nà o mà còn vô vị nữa.
Tên thái giám Tiểu An Tá» không cưá»i lên đầu Lục Tiểu Phụng nhưng hắn dắt tay chà ng ra chiá»u thân thiện. Tháºm chà hắn còn cưá»i hì hì mà vuốt râu chà ng.
Lục Tiểu Phụng tưởng chừng toà n thân sởn gai ốc. Cả những sợi râu lạnh ngắt cũng đổ mồ hôi hột.
Ai chưa bị thái giám sỠsoạng thì tuyệt đối không thể tưởng tượng được mùi vị nà y ra là m sao.
Trên Ä‘á»i dá»… mấy kẻ được thái giám sá» và o?
Lục Tiểu Phụng cảm thấy mồm miệng đắng ngòm, vừa đắng vừa chua cơ hồ không chịu nổi, những muốn nôn oẹ ra.
Nhưng chà ng vẫn không nôn má»›i quả là tay bản lãnh phi thưá»ng. Ngà y trước chà ng đà o giun mưá»i bữa liá»n đã tưởng mình là nhân váºt hôi hám nhất thế giá»›i nhưng bây giá» chà ng má»›i biết nếu Ä‘em tên thái giám so sánh thì chà ng đáng kể là má»™t bảo bối thÆ¡m tho.
Tiểu An TỠnhìn Lục Tiểu Phụng hóm hỉnh :
- Lục đại hiệp có cần tại hạ chuyện đó không?
Lục Tiểu Phụng khẽ gáºt :
- Dĩ nhiên là cần đến ngươi rồi, ngoà i ra lại còn một chuyện khác nữa.
- Chuyện gì Lục đại hiệp hãy nói ra?
- Ngoà i chuyện Tây Môn Xuy Tuyết ra, ngươi hãy lưu ý gần đây có ngươi nà o tá»›i đây không, nếu có đó là những nhân váºt như thế nà o.
Tiểu An Tá» cưá»i đáp :
- ÄÆ°á»£c. Tại hạ sẽ tìm hiểu dùm công tá». Äồng thá»i tại hạ cÅ©ng muốn tiện ghé thăm cô vợ nhá».
Hắn sắp ra đi. Lúc chia tay hắn còn sỠLục Tiểu Phụng mấy lần.
Can Nhi Triệu cúi thấp đầu xuống. Gã phải ráng nhịn cho khá»i cưá»i lên tiếng.
Lục Tiểu Phụng trợn mắt nhìn gã nhưng rồi không nhịn được khẽ há»i :
- Tại sao tiểu thái giám cũng lấy vợ?
Can Nhi Triệu đáp :
- Cái đó chẳng qua là loan hư phụng giả, những thái giám lấy vợ không phải Ãt.
Lục Tiểu Phụng "á»’" má»™t tiếng ra chiá»u kinh ngạc. Can Nhi Triệu lại nói :
- Trong cung bá»n thái giám cùng cung nữ khi chẳng có việc gì là m thưá»ng ghép đôi vá»›i nhau để giỡn chÆ¡i. CÅ©ng có hạng thái giám á»· mình sẵn tiá»n phung phà ra ngoà i mua tiểu cô nương vá» là m vợ.
Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Là m vợ thái giám ngà y nà o là khổ ngà y ấy.
Can Nhi Triệu cũng thở dà i đáp :
- Äúng thế. Gái có chồng cÅ©ng chẳng khác gì góa bụa.
Thá»±c ra chÃnh thái giám cÅ©ng là hạng ngưá»i đáng thương, tất cả Ä‘á»u bị "hoạn". Há» sống trong chuá»—i ngà y tháºt là buồn tá»§i vô vị.
Äá»™t nhiên Lục Tiểu Phụng cảm thấy trong lòng bất an liá»n đổi sang chuyện khác, nói :
- Ta nghÄ© rằng bất luáºn thế nà o Tây Môn Xuy Tuyết cÅ©ng không ẩn lánh trong khu nà y.
Can Nhi Triệu đáp :
- Có khi y cÅ©ng tÃnh ngưá»i ta nghÄ© thế mà và o đây ẩn náu.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cưá»i nói :
- Trước ta đã quan niệm như váºy nhưng bây giá» ta đến coi nháºn thấy mình có phải nấn ná ở đây má»™t ngà y đã muốn phát Ä‘iên rồi thì Tây Môn Xuy Tuyết chịu là m sao nổi?
Chà ng vốn là ngưá»i ôn hòa và nhẫn nại hÆ¡n Tây Môn Xuy Tuyết nhiá»u. Can Nhi Triệu đáp :
- Nhưng sự thực con ngựa bạch kia ở trong khu nà y đi ra.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm nói :
- Cũng có thể Tây Môn Xuy Tuyết chết ở trong nà y.
Chà ng ngó ra bên ngoà i đưá»ng phố nói :
- Sau khi ở đây giết ngưá»i rồi, muốn tìm chá»— dấu xác chết cÅ©ng không được.
Can Nhi Triệu đáp :
- Vì thế mới phải để xác chết lên lưng ngựa cho nó chạy đi.
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu chau mà y nói :
- Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết mà không ở đây thì Trương Anh Phong chết vỠtay ai? Ai có thể sỠđược môn khoái kiếm đó?
Chà ng há»i câu nà y dÄ© nhiên Can Nhi Triệu không tà i nà o trả lá»i được. Mấy ngưá»i ngồi uống trà ngÆ¡ ngẩn má»™t hồi. Tiểu An TỠđã trở vá». DÄ© nhiên hắn Ä‘em những tin đã nghe được ra trình bà y. Gã nói :
- Tối hôm kia Ma Lục Ca đưa má»™t ngưá»i vỠđây mà là má»™t chú nhá» rất diêm dúa.
Lục Tiểu Phụng chấn dá»™ng tâm thần há»i ngay :
- Phải chăng gã há» Trương tên gá»i Trương Anh Phong?
Tiểu An TỠđáp :
- Cái đó ta không rõ lắm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bây giỠgã đâu?
Tiểu An Tá» cưá»i đáp :
- Ai theo chân gã mà biết? Ma Lục Ca là một lão rất tệ hại. Không chừng y thấy gã kia nhỠtuổi sức mạnh đem dấu đi rồi.
Hắn nheo mắt nhìn Lục Tiểu Phụng tá»±a hồ cÅ©ng có ý muốn dấu chà ng. Hạng ngưá»i nà y ở nÆ¡i đây việc gì cÅ©ng dám là m.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên há»i :
- Sòng bạc của Ma Lục Ca ở đâu? Tại hạ đột nhiên cảm thấy ngứa tay, muốn đi đánh mấy tiếng.
Tiểu An Tá» lại dắt chà ng đứng lên cưá»i đáp :
- ÄÆ°á»£c! Ta đưa công tá» Ä‘i. Nếu công tá» không đủ tiá»n thì chỉ nói má»™t tiếng là lấy bao nhiêu ta cÅ©ng cho mượn.
Lục Tiểu Phụng thở dà i lẩm bẩm :
- Hiện giá» tại hạ muốn mượn má»™t váºt, đáng tiếc thái gÃam lại không có. Cái mà chà ng muốn mượn là chiếc khóa tay để khóa tay hắn lại.
Ma Lục Ca không phải há» Ma mà cÅ©ng không phải thái giám. Hắn thân thể cao lá»›n, đầy ngưá»i bắp thịt nổi lên. Mặt hắn rá»— chằng rá»— chịt, trước ngá»±c đầy lông Ä‘en. Hắn nghênh ngang ra vẻ ta đây không phải tầm thưá»ng.
Hắn đứng vá»›i bá»n thái giám chẳng khác con gà trống đứng giữa đà n gà mái, coi bá»™ rất oai phong.
Trong nhà chẳng khác gì cái lò gạch, khói bốc lên nghi ngút, mùi khét lẹt.
Bá»n ngưá»i vây quanh má»™t cái bà n để đánh bạc hầu hết là thái giám. Chúng vừa gieo xúc xắc vừa chòi tay cá» chân, chòi rồi lại ngá»a, ngá»a rồi lại chòi, hoặc đỡ bên nà y hoặc đẩy bên kia.
Nhà cái dĩ nhiên là Ma Lục Ca. Hắn nhơn nhơn đắc ý, phưỡn ngực ra, những nốt rỗ trên mặt đầu đỠhồng lên.
Can Nhi Triệu không và o. Gã đứng ngoà i cá»a nói :
- Tại hạ đi nghe ngóng chỗ khác, sau một lúc sẽ quay lại.
Rồi chuồn Ä‘i tháºt lẹ.
Lục Tiểu Phụng muốn kéo gã lại không được đà nh đánh bạo tiến và o. Tiểu An Tá» Ä‘i trước mở đưá»ng cho chà ng, miệng hô :
- Tránh ra! Tránh ra! Ta có ngưá»i anh em cÅ©ng muốn và o đánh mấy canh bạc.
Ma Lục Ca vừa ngó thấy Lục Tiểu Phụng đã trợn mắt lên đầy vẻ hằn há»c, chẳng con gà trống Ä‘ang ở trong chuồng cá»§a mình lại có con gà trống khác lần và o.
Cặp mắt hình tam giác cá»§a hắn đảo sùng sục ngó Lục Tiểu Phụng xuống dưới lại từ dưới lên trên mấy lần rồi lạnh lùng há»i :
- Công tá» muốn chÆ¡i ư? Äánh to hay đánh nhá»? Äánh tháºt hay đánh giả?
Bá»n thái giám cưá»i khúc khÃch như bà y gà mái kêu cục tác. Lục Tiểu Phụng nghe tiếng cưá»i không khá»i á»›n da gà .
Tiểu An TỠxoa tay đáp :
- Ngưá»i anh em cá»§a tại hạ là hạng sừng sá» dÄ© nhiên đánh lá»›n, cà ng lá»›n cà ng tốt.
Ma Lục Ca lại trợn mắt ngó Lục Tiểu Phụng há»i :
- Công tỠđánh lá»›n ư? Trong mình công tá» có bao nhiêui tiá»n?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không nhiá»u mà cÅ©ng không Ãt.
Ma Lục Ca cưá»il ạt nói :
- Có bao nhiêu bá» ra coi đã rồi hãy tÃnh.
Lục Tiểu Phụng cưá»i ruồi.
Lúc chà ng tức quá chà ng cưá»i kiểu nà y. Chà ng há»i :
- Äã đủ chưa?
Chà ng móc ra má»™t táºp ngân phiếu nhà u nát quẳng xuống bà n. Má»i ngưá»i lại cưá»i vang.
Mớ ngân phiếu coi chẳng khác mớ giấy lộn.
Má»™t tên tiểu thái giám cưá»i hì hì đùng mấy ngón tay vuốt táºp ngân phiếu mở ra. Gã trợn ngược mắt lên la :
- Một vạn lạng!
Má»™t nắm giấy lá»™n mà là má»™t vạn lạng lại do nhà Tứ Äại Hằng phát ra bảo chứng rất chắc chắn.
Tiểu An Tá» phưỡn ngá»±c ra cưá»i nói :
- Tại hạ đã bảo ngưá»i anh em nà y là hạng sừng sá» mà .
Ma Lục Ca ngó táºp ngân phiếu, oai phong giảm Ä‘i mấy phần, há»a khà cÅ©ng bá»›t nóng. Hắn cưá»i gượng nói :
- Những tấm ngân phiếu lớn thế nà y là m sao đổi được?
Lục Tiểu Phụng hững hỠđáp :
- Bất tất phải đổi. Tại hạ chỉ đánh một tiếng, thua là thua được là được.
Ma Lục Ca giáºt mình há»i :
- Äánh má»™t tiếng cả vạn lạng ư?
Trán hắn đổ mồ hôi hột. Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ có một tiếng thôi.
Ma Lục Ca ngần ngại ngó mấy chục vạn lạng trước mặt ấp úng nói :
- Bá»n tại hạ không đánh lá»›n thế.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ cÅ©ng biết Mã lão ca không tiá»m giam nên khi lão ca thua, tại hạ cần lão ca nói hai câu.
Ma Lục Ca há»i :
- Công tỠthua thì sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ thua thì vạn lạng nà y vỠphần lão ca.
Ma Lục Ca sáng mắt lên há»i ngay :
- Công tỠmuốn tại hạ nói hai câu gì?
Lục Tiểu Phụng nhìn chằm chặp và o mặt hắn há»i dằn từng tiếng :
- Äêm hôm kia lão ca đưa ngưá»i vỠđây phải chăng là Trương Anh Phong? Y là m sao mà chết?
Ma Lục Ca đột nhiên biến sắc. Cả bá»n thái giám cÅ©ng tái mặt. Äá»™t nhiên ngoà i cá»a có ngưá»i lạnh lùng lên tiếng :
- Thằng lá»i nà y không phải đến đánh bạc mà đến quấy phá. Các ngươi hãy Ä‘áºp và o xác gã cho ta.
Ngưá»i nói câu nà y chÃnh là Vương Tổng quản, coi như lão thái bà . Hắn nói tiếp :
- Äánh Ä‘i! Äánh chết thằng lá»i con.
Ma Lục Ca nhảy xổ lại trước tiên. Bá»n thái giám kéo ùa tá»›i hăm hở kẻ chụp ngưá»i cắn, kẻ đánh ngưá»i xé.
DÄ© nhiên Lục Tiểu Phụng không để há» cắn xé nhưng chà ng cÅ©ng không thể hạ sát thá»§ vá»›i bá»n ngưá»i bán nam bán nữ đáng thương nà y. Chà ng chỉ còn cách là m thế nà o thoát thân khá»i bá»n ngưá»i nà y rồi sau đó hãy liệu toan.
Thầm nói ra như váºy, Lục Tiểu Phụng xoay mình theo thế Diá»u Tá» Xảo Phiên Vân xuyên qua đám ngưá»i rồi từ từ hạ xuống mặt thà nh.
Äá»™t nhiên trên tưá»ng thà nh má»™t ngưá»i cưá»i khanh khách há»i :
- Ngươi còn định trốn ư? Không trốn thoát được đâu.
Lục Tiểu Phụng má»›i nghe thanh âm chưa nhìn rõ mặt. Chà ng cÅ©ng chẳng hiểu có phải là ngưá»i vừa hạ thá»§ không?
Chà ng lại Ä‘iểm chân xuống tung mình lên xoay lại má»›i nhìn rõ ngưá»i kia.
Ngưá»i kia Ä‘ang nằm trên tưá»ng thà nh Tá» Cấm để phÆ¡i nắng. Mình hắn mặc áo bà o bằng vải xanh vừa dÆ¡ dáy vừa rách nát. Chân Ä‘i giầy cá» thá»§ng đế. Äầu trá»c ánh nắng chiếu và o bóng loáng. Hắn là má»™t nhà sư.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được báºt lên tiếng la kinh ngạc :
- Nhà sư chất phác!
Chà ng kinh ngạc đến ná»—i suýt từ trên tưá»ng thà nh té xuống. Nhà sư chất phác cưá»i rá»™ nói :
- Äừng hoang mang! Chá»› sợ hãi! Bản hòa thượng không bắt công tỠđâu mà là bắt váºt nhá» má»n nà y.
Nhà sư chất phác dùng hai ngón tay bắt má»™t con ráºn lại cưá»i nói :
- Hai ngón tay cá»§a bản hòa thượng tuy không bì kịp công tá» nhưng bao nhiêu chấy ráºn trong thiên hạ chẳng má»™t con nà o trốn thoát được.
Nà h sư bóp mạnh má»™t cái. Con ráºn liá»n nát ra. Lục Tiểu Phụng cưá»i ruồi :
- Ngưá»i tu hà nh lại cÅ©ng biết sát sinh hại váºt nữa ư?
Nhà sư chất phác cưá»i hì hì :
- Năm xưa Pháºt Tổ còn đạp chết má»™t ác xà để cứu ngưá»i huống hồ là bần đạo.
Lục Tiểu Phụng thở dà i :
- Hai bữa nay dưá»ng như tại hạ gặp toà n đạo sÄ© cùng hòa thượng.
Nhà sư chất phác đáp :
- Thế thì thà chá»§ là ngưá»i có duyên. Ngưá»i có duyên má»›i thưá»ng gặp hòa thượng cùng đạo sÄ©.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao Lục má»— lại biến thà nh ngưá»i có duyên được?
Lão hòa thượng đáp :
- Cái đó tự mình thà chủ hiểu lấy.
Lục Tiểu Phụng cưá»i lạt nói :
- Tại hạ biết rồi. vì tại hạ thÃch can thiệp và o việc cá»§a ngưá»i ta nên biến thà nh ngưá»i hữu duyên.
Lão hòa thượng "Ủa" lên một tiếng. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Hòa thượng và đạo sÄ© Ä‘á»u là ngưá»i xuất gia. Ngưá»i xuất gia vốn không
nên Ä‘a sá»± nhưng vụ nà y lại dÃnh lÃu tháºt nhiá»u đến ngưá»i xuất gia.
Nhà sư chất phác, Má»™c đạo nhân, Cố Thanh Phong thêm và o Thắng Thông ở tòa tiểu miếu kia dưá»ng như quả có mối liên quan đến vụ nà y.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Ngưá»i xuất gia Ä‘i tất (vá»›) trắng. Tại Thanh Y Lâu đã có kẻ Ä‘i giầy đỠtất cÅ©ng có ngưá»i Ä‘i tất trắng.
Nhà sư chất phác vừa cưá»i vừa lắc đầu nói :
- Thà chủ tuy hồ đồ mà ảo tưởng rất phong phú.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Dù sao tại hạ cÅ©ng nháºn thấy nhất định trong bóng tối có ngưá»i xuất gia lén lút hà nh động những chuyện không để ai ngó thấy.
Nhà sư chất phác đột nhiên nghển cổ ngó thấy hai chân lão còn dÃnh đất cưá»i nói :
- Äáng tiếc bản hòa thượng không Ä‘i tất trắng mà đi tất thịt.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tất thịt cũng mà u trắng.
Nhà sư chất phác đáp :
- Nhưng thịt nhà sư không phải mà u trắng.
Lục Tiểu Phụng muốn nói mà không nói nữa. DÄ© nhiên chà ng còn nhiểu Ä‘iá»u không muốn nói ra. Chà ng chuẩn bị bá» Ä‘i.
Khi chà ng muốn đi mới phát giác ra không đi được.
Chà ng muốn Ä‘i vá» hướng Äông thì trên thà nh lâu mặt nà y đã có hai ngưá»i tay chắp để sau lưng từ từ bước tá»›i. Chà ng xoay vá» hướng Nam nhưng hướng nà y cÅ©ng có hai ngưá»i Ä‘i tá»›i.
Chà ng muốn nhảy xuống nhưng phÃa trong tưá»ng thà nh là hang hốc cá»§a bá»n thái giám còn phÃa ngoà i hiển nhiên đã thấy mấy hà ng cung tên cùng Ä‘ao phá»§ thá»§.
Lục Tiểu Phụng thở dà i nhăn nhó cưá»i nói :
- Xem chừng TỠCấm Thà nh chẳng phải là nơi để hòa thượng nghỉ mát.
Tưá»ng thà nh khá rá»™ng. Hai ngưá»i sóng vai Ä‘i cÅ©ng không sợ té.
Hai ngưá»i mặt Äông Ä‘i tá»›i thì má»™t ngưá»i tướng mạo thanh tú, khà độ hiên ngang còn má»™t ngưá»i sắc mặt lợt lạt, miệng cưá»i gượng.
Hai ngưá»i từ mặt Nam Ä‘i tá»›i, mắt như mắt cú vá», mÅ©i khoằm khoằm như má» chim ưng còn má»™t ngưá»i chÃnh là Ân Kiện Ân.
Bốn ngưá»i nà y Ä‘á»u ăn mặc hoa lệ, thái độ ngạo nghá»…, khà phái không phải hạng tầm thưá»ng. Lục Tiểu Phụng thở dà i nói :
- Dưá»ng như bốn tay cao thá»§ trong địa ná»™i Ä‘á»u đến cả. Hòa thượng tÃnh sao đây?
Nhà sư chất phác cưá»i đáp :
- May mà hòa thượng không giết ngưá»i cÅ©ng không phải hung thá»§.
Äá»™t nhiên lão nhảy lên cất tiếng há»i :
- Vị nà o là Tiêu Tương Kiếm Khách Ngụy TỠVân, Ngụy đại gia?
Lão già mặt thanh tú đáp :
- ChÃnh là tại hạ.
Nhà sư chất phác lại há»i :
- Vị nà o là Äại Mạch Thần Ưng Äồ Phương, Äồ nhị gia?
Ngưá»i đứng tuổi mắt cú vá» lạnh lùng đáp :
- Tại hạ.
Ân Kiện Ân lên tiếng :
- Ngưá»i đứng bên Nguỵ đại gia là TrÃch Tinh Thá»§ Äinh Ngạo. Tại hạ là Ân Kiện Ân. Äại sư mạnh giá»i chứ?
Nhà sư chất phác đáp :
- Lão tăng không phải đại sư mà là hòa thượng, một vị hòa thượng tuổi già chất phác.
Lão vỗ vai Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Vị nà y không thà nh thực đâu. Các vị có kiếm là kiếm y chớ đừng kiếm hòa thượng.
Äinh Ngạo lạnh lùng nói :
- ChÃnh bá»n tại hạ bản tâm muốn kiếm y.
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Phải chăng các vị kiếm tại hạ đi uống rượu?
Äồ Phương sa sầm nét mặt xẵng giá»ng :
- Công tá» tá»± tiện và o Cấm Thà nh phóng Ä‘ao giết ngưá»i lại còn đòi uống rượu nữa ư?
Hiển nhiên hắn không phải là ngưá»i trầm mặc. Gặp hạng ngươì nà y, Lục Tiểu Phụng đà nh gượng cưá»i đáp :
- Tá»± tiện và o Cấm Thà nh dưá»ng như là chuyện tháºt. Còn phóng Ä‘ao giết ngưá»i là chuyện giả.
Äinh Ngạo cưá»i lạt nói :
- Nhưng lưỡi Ä‘ao trong tay công tá» lại không phải váºt giả.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ngưá»i cầm Ä‘ao trong tay không nhất định là hung thá»§ mà kẻ sát nhân chưa chắc trong tay đã cầm Ä‘ao.
Äồ Phương há»i :
- Không phải công tá» giết ngưá»i ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không phải.
Ân Kiện Ân bỗng lên tiếng :
- Y bảo không phải nhất định không phải. Ân mỗ biết rõ y trước nay chưa từng nói dối.
Äinh Ngạo lạnh lùng đáp :
- Trước nay y chưa từng nói dối nhưng Äinh má»— chưa từng biết.
Ngụy Tá» Vân cưá»i nói :
- Váºy bữa nay e rằng ông bạn đã thấy hai ngưá»i.
Äinh Ngạo im tiếng.
Ngụy TỠVân lạnh lùng nói tiếp :
- Ân Kiện Ân đã bảo y chưa từng nói dối, váºy kẻ sát nhân nhất định không phải là y.
Äồ Phương toan nói lại thôi. Ngụy Tá» Vân nói tiếp :
- Huống chi hạng ngưá»i như Ma Lục Ca thì có chết đến mưá»i mạng cÅ©ng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Lục đại hiệp cÅ©ng nháºn ra bá»n ta chẳng phải vì việc đó mà tá»›i đây.
Ân Kiện Ân mỉm cưá»i đáp :
- Cái tội tự tiện và o Cấm Thà nh lần nà y có thể miễn thứ nhưng đêm mai nhất định còn lần thứ hai.
Ngụy TỠVân nói :
- Bạch Vân Thà nh Chúa Diệp Cô Thà nh và Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘á»u là hai kiếm khách thiên hạ vô song, xưa nay chưa từng có. Äêm mai bá»n há» tá»· đấu hẳn là má»™t cuá»™c chiến kinh thiên động địa, chấn động cổ kim.
Ân Kiện Ân đáp :
- Ân mỗ nghĩ rằng đã là kẻ luyện võ thì chẳng ai muốn bỠdở cuộc chiến nà y.
Ngụy TỠVân nói :
- Chúng ta tuy ở Hoà ng gia nhưng cÅ©ng là ngưá»i luyện võ, dÄ© nhiên cÅ©ng muốn tham dá»± cuá»™c chiến giữa hai tay kiếm khách thiên hạ vô song.
Ân Kiện Ân đáp :
- Sự thực chúng ta đã biết trước vụ nà y là phải tăng gia phòng thủ, bố trà mai phục khiến hỠkhông và o được.
Ngụy TỠVân nói :
- Nhưng chúng ta không nên vì thế mà đắc tội với anh hùng thiên hạ. Hắn nhìn Lục Tiểu Phụng thủng thẳng nói tiếp :
- Con ngưá»i đã xuất thân ở chốn giang hồ vẫn không vong bản. Lục đại hiệp cÅ©ng nên hiểu rõ Ä‘iểm nà y.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ hiểu lắm.
Thái độ cá»§a chà ng biến thà ng nghiêm trang vì chà ng đột nhiên phát giác Tiêu Tương Kiếm Khách quả là ngưá»i quân tá» thà nh thá»±c.
Ngụy TỠVân lại nói :
- Nhưng bá»n tại hạ đã mang trá»ng trách trong mình không nên khinh xuất chức vụ. Tá» Cấm Thà nh chẳng phải là nÆ¡i để ngưá»i giang hồ ra và o tá»± do.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ cÅ©ng đã hiểu rõ Ä‘iá»u đó.
Ngụy TỠVân nói :
- Chẳng dấu gì Lục đại hiệp, bữa nay bá»n tại hạ là m thế nà y là để đại hiệp thấy rõ cuá»™c phòng thá»§ Tá» Cấm Thà nh.
Äinh Ngạo không nhịn được cưá»i lạt nói :
- Bây giá» chắc Lục đại hiệp cÅ©ng nháºn thấy là muốn ra và o Tá» Cấm Thà nh chẳng phải chuyện dá»… dà ng.
Lục Tiểu Phụng chẳng thể không thừa nháºn Ä‘iểm nà y.
Dưới chân thà nh Ä‘ao búa sáng quắc, cung đã lấp tên. Trên thà nh lại thêm bốn ngưá»i nổi tiếng giang hồ mưá»i mấy năm mà đồng thá»i động thá»§ thì e rằng trong thiên hạ chẳng có nhân váºt nà o chống nổi má»™t đòn liên thá»§ cá»§a há».
Ngụy TỠVân lại nói :
- Bà n Ä‘i tán lại, bá»n tại hạ chỉ hy vá»ng Lục đại hiệp ưng chịu má»™t Ä‘iá»u. Lục Tiểu Phụng đáp :
- Xin các hạ chỉ giáo.
Ngụy TỠVân nói :
- Bá»n tại hạ hy vá»ng đêm mai số ngưá»i đến đừng đông quá, hay hÆ¡n hết là chỉ trong vòng tám vị mà thôi.
Lục Tiểu Phụng chỉ hiểu sÆ¡ qua ý tứ cá»§a bá»n há».
- Bá»n nà y đã tÃnh rồi. Lá»±c lượng võ vệ trong đại ná»™i đủ để đối phó vá»›i tám ngưá»i dù có xảy chuyện bất trắc.
Chà ng không nghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó liá»n há»i :
- Tại sao các vị lại bảo tại hạ ưng thuáºn Ä‘iểm nà y? Tại hạ không thể là m chá»§ ngưá»i khác lại cà ng không hiểu có bao nhiêu ngưá»i muốn và o?
Ngụy TỠVân đáp :
- Nhưng bá»n tại hạ hy vá»ng Lục đại hiệp hợp tác chá»§ trì việc nà y.
Lục Tiểu Phụng cà ng không hiểu.
Ngụy Tá» Vân không chá» chà ng giải thÃch để há»i :
- Ngoại trừ Bạch Vân Thà nh Chúa Diệp Cô Thà nh và Tây Môn Xuy Tuyết, còn sáu ngưá»i nữa, bá»n tại hạ hy vá»ng Lục đại hiệp phụ trách việc lá»±a chá»n.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Theo ý các hạ thì đêm mai chỉ có sáu ngưá»i do tại hạ lá»±a chá»n má»›i tá»›i đây được hay sao?
Ngụy TỠVân đáp :
- à kiến cá»§a bá»n tại hạ là thế đó.
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng. Chà ng lại phát giác ra Tiêu Tương Kiếm Khách tuy là báºc quân tá» thà nh thá»±c nhưng cÅ©ng là hạng cáo già lắm mưu nhiá»u trÃ. Những ngưá»i tá»›i đây do chà ng lá»±a chá»n nếu vạn nhất có xảy chuyện dÄ© nhiên chà ng chẳng thể ung dung đứng ngoà i.
Ngụy TỠVân lại nói :
- Äây có sáu tấm băng Ä‘oạn. Lục đại hiệp nháºn xét nên để ai và o thì đưa cho há» má»™t tấm và dặn há» lúc đó Ä‘eo và o ngưá»i.
Ân Kiện Ân nói :
- Äoạn nà y ở Ba Tư đưa tá»›i vẫn cất trong đại ná»™i. ánh trăng chiếu và o nó lấp loáng có ánh sáng. Bên ngoà i là m giả không được.
Ngụy TỠVân nói theo :
- Bá»n tại hạ đã sai ngưá»i thông tri cho bạn hữu võ lâm biết chuyện nà y. Äinh Ngạo lạnh lùng nói :
- Ngưá»i nà o không Ä‘eo băng Ä‘oạn thì bất luáºn là ai há»… bước chân và o Tá» Cấm Thà nh là nhất luáºn giết bá».
Ngụy TỠVân cầm bó băng đoạn hai tay đưa cho Lục Tiểu Phụng nói :
- Xin Lục đại hiệp thu cất món nà y.
Lục Tiểu Phụng nhìn Ä‘oạn băng lấp loáng ánh sáng biết ngay mình mà cất giữ là rước lấy lắm chuyện phiá»n não cho mình.
Ngụy Tá» Vân thấy chà ng ngần ngại hiểu ý ngay liá»n thá»§ng thẳng nói :
- Lục đại hiệp không ưng chuyện nà y dÄ© nhiên bá»n tại hạ cÅ©ng không nà i ép, có Ä‘iá»u...
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Có Ä‘iá»u là m sao?
Ngụy TỠVân đáp :
- Tại hạ đã mang trách nhiệm bên mình vì muốn giữ an ninh trong đại ná»™i đà nh phải phong tá»a cấm thà nh, má»i Bạch Vân Thà nh Chúa và Tây Môn Xuy Tuyết tìm nÆ¡i khác tá»· đấu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu váºy tại hạ mang lấy trách nhiệm. Ngưá»i nà o oán há»n thì cứ oán há»n tại hạ.
Ngụy TỠVân thủng thẳng đáp :
- Vì thế bá»n tại hạ xin Lục đại hiệp nghÄ© kỹ Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng thở dà i nhăn nhó cưá»i nói :
- Xem chừng tại hạ chẳng còn đưá»ng nà o khác để lá»±c chá»n.
Rồi chà ng thở dà i lẩm bẩm :
- Tại sao há» phải gắp lá»a bá» tay ngưá»i giáo cái trách nhiệm vô vi cho mình.
Nhà sư chất phác nghe tiếng cưá»i nói :
- Vì thà chủ là Lục Tiểu Phụng. Lý do nà y là đủ lắm rồi.
Lục Tiểu Phụng đeo băng đoạn và o vai từ từ xuống thà nh lâu.
Cung tiến thá»§ cùng Ä‘ao phá»§ dưới chân thà nh Ä‘á»u bá» Ä‘i hết rồi tưởng chừng không còn chuyện gì nữa.
Bá»n vệ sÄ© ở Cấm Thà nh dÄ© nhiên là những ngưá»i được huấn luyện lâu ngà y. Võ công chúng tuy không cao thâm nhưng cung cứng tên mạnh, Ä‘ao sắc búa bén, lại được thao luyện nghiêm mình nên bất luáºn hạng cao thá»§ nà o trong võ lâm ngó thấy bá»n chúng già n tráºn Ä‘á»u không dám bảo mình sẽ nắm chắc phần thắng. Huống chi bá»n há»™ vệ trong đại ná»™i, ngoà i bá»n Ngụy Tá» Vân nhất định còn nhiá»u hảo thá»§.
Lục Tiểu Phụng nhắc lại câu nói cá»§a Äinh Ngạo "Ngoại trừ sáu ngưá»i cá»§a Lục đại hiệp lá»±a chá»n, bất luáºn là ai và o Tá» Cấm Thà nh Ä‘á»u nhất luáºn giết bá»" rồi há»i nhà sư chất phác :
- Hòa thượng có tin lá»i há» không?
Nhà sư chất phác đã Ä‘i qua mặt bá»n kia, quay đầu há»i lại :
- Chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tối mai hòa thượng không có băng đoạn có dám và o Cấm Thà nh nữa không?
Nhà sư chất phác cưá»i đáp :
- Hòa thượng không có gan nhưng hòa thượng có băng đoạn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hòa thượng cũng có băng đoạn ư? Lấy được ở đâu?
Nhà sư chất phác đáp :
- Ở trong mình thà chủ.
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Tại sao Lục mỗ nhất định phải đưa băng đoạn cho hòa thượng?
Nhà sư đáp :
- Vì hòa thượng là một nhà sư mà lại là nhà sư chất phác.
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu mỉm cưá»i nói :
- Lý do như váºy dưá»ng như khá đầy đủ.
Nhà sư chất phác đáp :
- Äá»§ lắm.
Lục Tiểu Phụng rút một tấm băng liệng cho nhà sư nói :
- Hòa thượng nên thay đổi y phục.
Nhà sư há»i :
- Tại sao váºy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì y phục của hòa thượng không xứng đáng với tấm băng.
Nhà sư chất phác nói :
- Không cần. Hòa thượng không nghiên cứu cách ăn mặc huống chi tấm băng nà y còn thay đổi mà u sắc.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Bất quá tại hạ nhắc nhở hòa thượng có thay đổi áo thì thay đổi trước đi, đeo băng rồi không thay được nữa.
Nhà sư cưá»i đáp :
- Ä‚n máºn trả đà o. Thà chá»§ cho hòa thượng tâm băng thì hòa thượng cÅ©ng tặng lại cái khác.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cái gì?
Nhà sư chất phác đáp :
- Một câu nói.
Lục Tiểu Phụng giục :
- Hòa thượng nói đi. Tại hạ nghe đây.
Nhà sư nhìn chà ng nói :
- Coi ấn đưá»ng cá»§a thà chá»§ hôn ám, mắt xám như đất. Nên tìm ngay chá»— Ä‘i ngá»§ má»™t giấc đến tối mai hãy dáºy không thì...
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Không thì là m sao?
Nhà sư thở dà i đáp :
- Trên mình kẻ chết rồi dù có đeo năm tấm băng cũng không và o nổi Cấm Thà nh.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äây là câu uy hiếp hay lá»i cảnh báo?
Nhà sư đáp :
- Nó chỉ là lá»i chất phác cá»§a nhà sư chất phác.
Nhà sư Ä‘i trước. Lục Tiểu Phụng Ä‘i sau. Äá»™t nhiên chà ng phát giác kiểu Ä‘i cá»§a lão rất kỳ quái, giống hệt kiểu Ä‘i cá»§a thái giám.
Nhà sư chẳng khác thái giám mấy nhưng nhà sư có thể lén đến mò mẫm những kỳ nữ xinh đẹp. Thái giám có thể lấy vợ thì sao nhà sư lại không thể mò gái?
Lục Tiểu Phụng thở dà i, quyết định không nghÄ© vá» việc nà y nữa cho báºn tâm, chà ng còn có nhiá»u việc cần phải suy nghÄ©.
Má»™c đạo nhân, Cổ Tùng cư sÄ©, Cố Thanh Phong, Lý Yến Bắc, Hoa Mãn Lâu, Nghiêm Nhân Anh, ÄÆ°á»ng gia huynh đệ, Máºt Tông Lạt Ma, Thần Bà Kiếm Khách trên Ngá»c Thuý Phong. Lại còn những cao thá»§ ở bảy kiếm phái lá»›n. Nhất định những ngưá»i nà y Ä‘á»u không muốn bá» lỡ cuá»™c chiến đêm mai.
Băng Ä‘oạn chỉ có năm tấm, chà ng biết chia cho ai bây giá»? Chà ng tÃnh phân phối cách nà o cÅ©ng không đúng.
Bất giác chà ng thở dà i lẩm bẩm :
- Ngưá»i không được băng Ä‘oạn đến đòi mạng chứ phải chuyện chÆ¡i. Có khi ta phải Ä‘i ngá»§ má»™t giấc cho đến đêm mai, Chỉ có hai hạng ngưá»i ngá»§ được má»™t giấc dà i hai mươi giá» là ngưá»i có phước và ngưá»i có bịnh.
Lục Tiểu Phụng đã chẳng có bịnh cũng không có phước.
Âu Dương Tình ngất xỉu ngủ thiếp đi một ngà y một đêm. Lục Tiểu Phụng ngó thấy mặt thì cà ng không sao ngủ được.
Tháºp Tam Di lá»™ vẻ lo âu khẽ nói :
- Từ hôm qua đến bây giỠy chỉ tỉnh lại một lần và nói một câu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Câu gì?
Tháºp Tam Di cưá»i gượng đáp :
- Y há»i tiện thiếp công tỠđã ăn món ốc chiên bÆ¡ do tay y là m chưa? Y còn dặn tiện thiếp há»i công tỠăn có ngon không?
Lục Tiểu Phụng lòng như se lại. Chà ng nhìn đĩa ốc đặt trên bà n đột nhiên phát giác ra mình là hạng cù lần ngớ ngẩn, chẳng hiểu gì.
Chà ng gượng cưá»i nói :
- Nhất định là ngon rồi. Tại hạ phải ăn hết nhẵn.
Tháºp Tam Di nói :
- Món nà y nguội là không ngon đâu. Tiện thiếp hâm nóng lên cho.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không cần. ChÃnh tay y là m ra như thế nà y, tại hạ để thế mà ăn.
|
 |
|
| |