“Tất cả la hét cái gì? Không để lão tử vào mắt hả?” Tiếng rống giận dữ của Hùng Phách lập tức làm cho âm thanh nghị luận nín bặt, “Người khác có lợi hại hơn cũng là người khác, liên quan gì đến các ngươi? Đánh nhanh cho lão tử!”
Lúc này mọi người đều thành thành thật thật, bắt đầu chăm chú so chiêu. Lão đệ tử còn hoàn hảo một chút, chiêu thức đều phát triển hướng tối đơn giản nhưng sát thương mạnh, mà tân đệ tử tuy chiêu thức hoa dạng trăm lối, hây da không ngừng, nhưng phần nhiều là hoa chiêu, đối với thực chiến không có nhiều hiệu quả lắm, làm Hùng Phách lắc đầu liên tục, đương nhiên hắn cũng chú ý thấy trong tân đệ tử vẫn còn có mấy người là hạt giống tốt, âm thầm ghi nhớ tướng mạo bọn họ.
Ta cùng Mộc Long thực chiến đã chấm dứt, không cần đánh lại nữa, liền lui sang một bên. Mộc Long vẻ mặt không yên, sắc mặt biến hóa không ngừng, phỏng chừng là do cú đánh đó. Bị người ta đánh bại không sợ, bị người đánh nửa chiêu đã bại cũng không sợ, đáng sợ là ở chỗ, người nửa chiêu đánh bại mình so với chính mình còn nhỏ tuổi hơn, điểm này thực sự là đả kích trí mạng, phỏng chừng cho dù người khác gặp tình huống này cũng sẽ không tưởng tượng nổi. Mà ta cũng rõ ràng, nếu không thoát khỏi bóng đen bị ta đánh bại, muốn tiến bộ trên con đường vũ kỹ nữa, là phi thường khó khăn, ta một quyền nọ rất có thể tạo thành một tâm ma trên con đường vũ kỹ của hắn. Bất quá ta cũng không định nhắc nhở hắn, bởi ta đối với tiểu tử này nửa điểm hảo cảm cũng không có, nói lại, hắn miễn cưỡng cũng tính là tình địch của ta, ta không ném đá xuống giếng là may rồi.
Vài phút sau, Thủy Hương Vân cũng đã xong, với vũ kỹ gia truyền, dễ dàng đánh bại đối thủ. Đối với Mộc Long, nàng tuy không thể nói là quan tâm, nhưng cũng không thấy chán ghét, lúc này thấy hắn khó chịu như thế, trong lòng cũng có chút không nỡ, cùng ta nói một tiếng trước sau đó mới đến trước Mộc Long, ân cần hỏi:
“Mộc Long, ngươi không sao chử?”
Mộc Long ngẩng đầu nhìn thấy Thủy Hương Vân, bị tình địch dễ dàng đánh bại như thế, mà lúc này lại thấy Thủy Hương Vân tới hỏi han như vậy, phảng phất như quan tâm bình thường, trong lòng càng khó chịu tới cực điểm, trong mắt hắn lộ ra vẻ thống khổ giãy dụa, không nói lời nào đã xoay người rời khỏi Phược lực tràng.
Thủy Hương Vân nhất thời ngạc nhiên, không rõ Mộc Long tại sao lại như vậy. Ta không lòng cười khổ, mặc dù ta không ném đá xuống giếng, nhưng không ngại xem đá tảng rớt xuống đầu người, cho nên mới hào phóng cho Thủy Hương Vân tới an ủi Mộc Long.
Hùng Phách liếc nhìn Mộc Long rời đi, không nói thêm cái gì, tiện tay động một sợi xích, quấn lấy người Hoàng Phủ Phi Long, Hoàng Phủ Phi Long lập tức hét thảm a một tiếng, cố gắng tránh né sợi xích đen, nhất thời hai sợi xích trong đó tách ra nhanh như sét đánh. Hùng Phách trong miệng ha ha cười loạn, kêu lên:
“Nhanh một chút! Lại nhanh chút nữa! Ta đánh ngươi a!”
Nhìn Hoàng Phủ Phi Long thân thể nặng nề nhảy nhót giữa hai làn dây xích, ta trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng biết rõ, chỉ có không ngừng rèn luyện thân thể hắn như vậy, mới có thể huấn luyện phản ứng cùng năng lực ứng biến cho hắn, thật ra phương pháp này cũng không sai, xem ra sau này còn phải phiền toái Hùng Phách nhiều.
May mắn Hoàng Phủ Phi Long không biết suy nghĩ trong lòng ta, nếu biết, chỉ sợ miệng mồm sùi bọt mép ngất đi?
Chú ý những người còn đang đối chiến, ta ngoài ý muốn phát hiện Cao Mặc gầy teo đen thui cư nhiên có một thân vũ kỹ không tệ, hắn tu luyện chân khí hỏa thuộc tính, mặc dù chân khí cũng không thuộc dạng cường mạnh, lộ số chiêu thức cũng không nhanh, nhưng chính là thắng tại linh hoạt quỷ động, xuất kỳ bất ý, làm cho đối thủ của hắn chân khí mạnh hơn không ít hãm vào tình huống xấu hổ tiến thoái lưỡng nan, hai người đều giằng co nhau trên dưới. Ta khóe miệng mỉm cười, đối với tên tiểu tử biến sắc mặt này, thật sự là càng ngay càng cảm thấy hứng thú hơn.
(Độc giả cuồng hô: Brokeback! Brokeback! – Dịch giả: BrokeBack Mountain phim Mỹ đề tài về hai cao bồi đồng tính nam)
Kết cục về sau, bởi vì vấn đề chân khí không đủ, Cao Mặc đành thua đối thủ, gia nhập hàng ngũ chiến bại. Mà lúc này đối chiến cơ bản cũng đã kết thúc, còn mấy người ra vẻ SB (Dịch giả: chịu không biết SB là gì), cả nửa giờ cũng không giao thủ quá vài lần, còn đứng đó so lực nhẫn nại. Hùng Phách đối với những người này phương pháp xử lý là, mỗi tên ăn một xích, nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Phía dưới, tổ thắng đứng bên trái, tổ thua đứng bên phải ta!”
Mọi người lập tức dựa theo lời Hùng Phách đứng ngay thành đội ngũ. Phương pháp đối chiến của Hùng Phách là đê khoa đấu trung khoa, cho nên bởi vì cao thấp bất đồng, lọt vào tổ thua là trung khoa cùng đê khoa, mà người trong đê khoa lại chiếm đại đa số.
“Ngoại trừ Dương Đào ra, tổ thắng tiến hành đối chiến lần hai!”
“Chúng ta tổ bại thì sao?” một đệ tử hỏi.
“Các ngươi?” Hùng Phách mỉm cười quét nhìn bọn họ một cái, lập tức hiểu trừng mắt nhỏ, cười nanh ác: “Đều qua bên vòng chạy Phược lực tràng cho lão tử! Lần này chạy hai mươi vòng cho ta!”
“Trời ạ!”
“Không phải chứ!”
“Cứu mạng a!”
“Trời thần nhìn xuống mà coi!”
Người này kiếp trước chắc là người Thiểm Tây. Âm thanh báo oán không ngừng, nhưng cũng không có ai dám không nghe lệnh của Hùng Phách, tất cả đều hướng đến vòng chạy của Phược lực tràng mà đi.
Vì vậy còn lại tổ thắng bắt đầu một vòng đối chiến mới. Lần tiến hành này tương đối nhanh, sau mười phút, đã phân thắng bại, tổ thua lại chạy tới vòng sân Phược lực tràng. Sau đó lại một vòng đối chiến nữa.
“Hùng Phách, người làm vậy là muốn gì?” ta hỏi Hùng Phách.
Hùng Phách thanh thở: “Làm sư phụ Ngũ Đạo học viện thât không dễ a, mấy tháng không gặp, ta tất nhiên sẽ đối với số đệ tử này giám định thực lực một lần, để sau này xác định chuẩn xác cường độ học tập, cũng là biết người nào là đối tượng chiếu cố trọng điểm. Ngũ Đạo học viện sở dĩ có khả năng đứng vào thập đại học viện, giảng cứu chính là tùy theo khả năng đến đâu mà dạy đến đó, đối với đệ tử bất đồng, cũng cấp cho phương thức bồi dưỡng bất đồng, mới là khai thác lớn nhất cực hạn của học viên, cho nên, trách nhiệm của sư phụ chúng ta là phi thường trọng đại!”
Nói đến đây hắn như nhìn một con tử cẩu, liếc mắt Hoàng Phủ Phi Long đầu lưỡi chảy dài trên mặt đất không thể nhúc nhích, lập tức quẳng ra một xích đánh tới, quát:
“Ai cho ngươi dừng lại, đứng lên ngay cho lão tử! Còn chưa xong mà!”
Dây xích còn chưa tới người, Hoàng Phủ Phi Long liều mạng kéo chút khí lực nhảy sang một bên, thở hồng hộc cười khổ nói:
“Hùng ca, ta thật sự không được! Ngươi tha cho ta đi!”
“Hừ! Như thế nào không được! Ta xem ngươi còn rất khỏe! Không phải còn có tinh thần a! Tiếp theo nhanh!”
Hùng Phách cười ha ha, song xích tề vũ, trông rất đẹp mắt, bất quá, đối với Hoàng Phủ Phi Long mà nói, cái này không đơn giản đẹp mắt như vậy, hắn cảm giác hai đầu dây xích nọ như hai đầu độc xà, bám đuổi theo mình không ngừng, chờ cho không chú ý là mổ một cái. Dây xích rất cứng, tuy không làm tổn thương da thịt, nhưng cũng có thể để lại một vết bầm lớn.
“Kháo! Lão ba ta còn chưa từng luyện như vậy với ta!”
Lại trúng một xích Hoàng Phủ Phi Long kêu lên như thế. Ta lắc đầu, chợt thấy cửa Phược lực tràng mở ra, hai người thân hình cao lớn thần tình lạnh lùng đứng chắn trước cửa.
Hai người này trang phục làm cho ta có chút quen thuộc, cẩn thận nghĩ, bắt đầu nhớ lại, Mộc Y Linh trước kia cũng không phải thường mặc loại quần áo này sao? Chẳng lẽ hai người này là cảnh sát? Khẽ nhíu mày, trực giác nói cho ta biết, hai người cảnh sát này vì ta mà tới.
“Các ngươi là ai? Chẳng lẽ không thấy lão tử đang dạy học sao?” Hùng Phách lớn tiếng hét lên.
Hai người nọ cũng không liếc mắt nhìn Hùng Phách một cái, ánh mắt đảo qua, nhanh chóng cố định trên người ta, trực tiếp hướng ta đi tới. Lúc này Hùng Phách nhìn ra những người này đến tìm ta, lập tức nhớ tới chuyện của Lục Tử Khiêm, sắc mặt trầm xuống, thân hình thoáng một cái, ngăn trở đường đi của hai người, nói:
“Các người muốn làm gì? Ta là sư phụ nơi này, có chuyện gì thì nói với ta!”
Hai người lúc này mới liếc sang nhìn Hùng Phách, nhưng cũng không nhìn ra động tịnh gì, một người trong đó rút ta một cái thẻ kim loại, đưa trước mặt Hùng Phách, thanh âm có chút kiêu ngạo:
“Ngân tổ làm việc, tránh ra.”
Tên còn lại vô thanh vô thức vừa động, trong nháy mắt tới trước mặt ta, mặt không thay đổi nói:
“Dương Đào, ta bây giờ buộc tội ngươi cố ý gây thương tích!”
“Ngân tổ?”
Hùng Phách sắc mặt khẽ biến, thân hình manh động, liền bị ngăn cản, tiếng người nọ bình tĩnh nhắc:
“Người không phận sự, không nên cản trở chúng ta tiến hành công vụ.”
Hùng Phách cười lạnh một tiếng, nói:
“Lúc nào Ngân tổ cũng biến thành tay chân của Lục Đỉnh vậy? Tưởng mượn cớ bắt người sao? Có chứng cớ không? Cho dù là cố ý gây thương tổn, cũng phải tới lượt Ngân tổ các ngươi ra mặt sao? Bây giờ ta đang dạy học, người không phận sự, lăn ra ngoài cho ta!”
Người nọ ngăn cản Hùng Phách sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói:
“Ngân tổ làm việc, không cần giải thích, ngươi vẫn nên an phận của mình thì tốt hơn!”
“An cái đầu con mẹ ngươi!” (dịch giả: tội lỗi tội lỗi thiện tai thiện tai!!!! ta không muốn chửi thề đâu!)
Hùng Phách nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền hướng người nọ đánh tới. Người nọ nhướng mày khinh thường, không nghĩ Hùng Phách nóng nảy như vậy, nói đánh là đánh, nhưng cũng không nghĩ sinh chuyện quá mức, chỉ là ra tay gạt đỡ. Nào tưởng Hùng Phách chỉ là hư chiêu, thời khắc mấu chốt chợt thu tay lại, người nọ vốn một chiêu gạt đỡ liền đánh thẳng vào ngực Hùng Phách.
Hùng Phách khoa trương oa oa kêu thảm, bay ra sau năm sáu thước, lui thêm năm sáu thước mới gượng dừng lại được. Người nọ sững sốt, hoàn toàn không nghĩ một chưởng của mình lại có hiệu quả như thế.
Thấy chuyện này ta khóe miệng mỉm cười. Chỉ thấy Hùng Phách trợn tròn mắt, khoa trương phẫn nhiên hét lớn:
“Không có vương pháp mà! Người của Ngân tổ đánh loạn người ta! Tiểu tử kia, là nam nhân thì cùng lão tử lên gặp thượng cấp của ngươi!
“Úc!”
Hiện tại đệ tử ở chỗ này, đại bộ phận đều là người thừa kế của tập đoàn thế gia, thường là không sợ trời không sợ đất, bình thường Hùng Phách lại trấn trụ bọn họ, trước đó lại liên tục chiến đấu, làm cho họ nhiệt huyết sôi trào, lúc này nghe Hùng Phách la lên một tiếng, lập tức nhất hô bách ứng, tất cả ánh mắt đều lộ ra hung quang nhìn về phía hai người Ngân tổ.
Thấy những người này tiến tới, hai gã Ngân tổ này cũng cảm thấy chút khó khăn. Ngân tổ là một ngành đặc thù, tự nhiên phải sở hữu lực lượng tình báo, ở đây có rất nhiều đệ tử tướng mạo đã nằm trong bản hồ sơ, đều xếp loại nhân vật đặc biệt chiếu cố tránh trêu chọc, đối mặt với loại tình huống này, bọn họ thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ ra tay với tất cả lũ đệ tử này? Trước tiên không nói bọn họ có năng lực này hay không, cho dù đánh ngã tất cả, làm thế nào giải thích với cấp trên?
“Muốn bắt lão Đại ta, trước tiên phải qua cửa Hoàng Phủ Phi Long này!” Hoàng Phủ Phi Long thở hồng hộc trừng mắt, đằng đằng sát khí nhìn hai gã thành viên Ngân tổ.
“Không sai! Lãnh đạo ban chúng ta vất vả lắm mới ra được đệ nhất cao thủ học viện, như thế nào để các ngươi dễ dàng bắt đi như thế!”
“Đúng vậy!”
.....
“Còn muốn bắt ta sao? Cảnh sát tiên sinh?”
Ta trào phùng nhìn hai gã thành viên Ngân tổ trước mắt. Người này trong mắt hàn quang chợt lóe, bình tĩnh nói:
“Ngươi muốn chống cự sao?”
Ta nhún nhún vai, nói:
“Ta không có ý như vậy, bất quá, ngươi trước tiên hãy giải quyết chuyện này cho thỏa đáng.”
Hai người Ngân tổ liếc nhau một cái, chậm rãi lui về sau, đến khi ra đến cửa Phược lực tràng, mới quay lại nhìn ta nói:
“Dương Đào, ngươi trốn không thoát đâu, luật pháp liên bang, sẽ không bỏ qua tội danh của một người nào.”
Thủy Hương Vân lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Có đúng không? Ta nghe nói trước kia Lục Tử Khiêm đánh tàn phế chết không ít người, không lẽ hắn cũng đã bị pháp luật chế tài?”
Hai gã Ngân tổ cũng biết thân phận của Thủy Hương Vân, nghe nàng nói lời này, lập tức sắc mặt xấu hổ khó coi, không nói lời nào đã rời đi.
“Tiếp tục luyện tập thực chiến!”
Hùng Phách quát lũ đệ tử, bọn đệ tử mặt mày khổ sở, tản ra. Đánh mắt ra hiệu, ta cùng Thủy Hương Vân còn có Hoàng Phủ Phi Long đang mệt gần chết hội ý, đều vào phòng quản lý không gian.
“Dương huynh đệ, dám chắc là lão cha Lục Tử Khiêm, Lục Đỉnh này nhúng tay rồi.” Hùng Phách nhíu máy nói.
Ta mỉm cười, cũng không thèm để ý, hỏi Thủy Hương Vân:
“Hương Vân, Ngân tổ là cái tổ chức gì?”
Thủy Hương Vân trầm ngâm trả lời:
“Trong tân liên bang có hai tổ chức đặc thù, phân biệt là Kim tổ cùng Ngân tổ, người của hai tổ chức này vũ kỹ đều hết sức cao cường. Kim tổ do minh thủ trực tiếp chưởng quản, có thể nói là lực lượng tư hữu của minh thủ, mà còn lại là Ngân tổ do nghị hội quản hạt, cũng không nghe lệnh minh thủ.”
Ta gật đầu, nói: “Xem khí chất của bọn hắn, người trong Kim tổ Ngân tổ hẳn là được lựa chọn kỹ càng từ quân đội đi ra phải không?”
“Không sai, trong quân đội, có phụ trách chuyên môn của Kim tổ và Ngân tổ chịu trách nhiệm lực chọn đội viên dự bị, một khi người trong Kim tổ hoặc Ngân tổ không đủ, liền đưa vào bổ sung.”
Thủy Hương Vân hỏi lại:
“Dương ca, đến tột cùng phát sinh chuyện gì? Người của Ngân tổ sao lại đến tìm huynh?”
Ta cũng không muốn giấu diếm, đem chuyện tối ngày hôm qua từ chuyện Kim Tiểu Uyển đến tìm ta một năm một mười kể ra. Nghe xong, Thủy Hương Vân mày liễu khẽ nhíu, nói:
“Dương ca, lần này hơi lớn chuyện một chút, huynh phế đi Lục Tử Khiêm, Lục Đỉnh dám chắc sẽ không chịu bỏ qua, bất quá huynh không cần lo lắng, ta nói cùng thái gia gia một tiếng, hắn sẽ không có vấn đề gì.”
Hoàng Phủ Phi Long ha ha cười nói:
“Về nhà thấy con mình thành phế vật, Lục Đỉnh bây giờ nhất định tức giận không chịu được, bằng không sẽ không xúc động đến nổi lớn chuyện dùng tới Ngân tổ!”
Hùng Phách gật đầu, nói: “Không sai, theo lý thuyết người của Ngân tổ sẽ không gặp chuyện trọng đại sẽ không ra mặt, Lục Đỉnh nếu phái ra Ngân tổ, dám chắc là tức giận đến mất đi tỉnh táo.”
Thủy Hương Vân đã bắt đầu liên lạc với Thủy Thanh Hoa, ánh sáng chợt lóe, Thủy Thanh Hoa hình ảnh lập tức xuất hiện phía trước, mà hắn bây giờ đang.... câu cá?
“Nha đầu, ngươi không thấy ta đang câu cá sao?” Thủy Thanh Hoa trừng mắt dựng râu mép, “Có chuyện gì nói nhanh một chút!”
“Là như thế này thái gia gia .....” Thủy Hương Vân nói nhanh chuyện của ta. Thủy Thanh Hoa sau khi nghe xong thì sửng sốt, lập tức ha ha cười to:
“Phế hay lắm! Lũ cường hào ác bá lão tử không quen nhìn, Dương lão đệ ra tay thật thống khoái! Lục Đỉnh lão già kia chỉ có một con trai, bây giờ chỉ sợ hắn giận đến khóc không ra nước mắt! Ha ha! Thống khoái! Dương lão đệ ngươi yên tâm, có chuyện gì ta đảm nhận hết cho ngươi, Lục Đỉnh hắn mặt dù thế lớn, nhưng lại chỉ là một cái nghị viên mà thôi, lão ca còn không để hắn vào mắt! Việc này ta sẽ lo, ngươi an tâm bồi tiếp tiểu Vân nhi qua ngày tháng là được rồi! ha ha, ta có nghe nói các ngươi tiến triển thần tốc nga! Ha ha, lúc nào cho ta bồng tôn tử đây?”
“Thái gia gia!” Thủy Hương Vân vẻ mặt đỏ bừng sẵng giọng yêu kiều, tắt nhanh phi phi.
Thấy Hùng Phách cùng Hoàng Phủ Phi Long đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta, ta cả người không được tự nhiên, ho khan hai tiếng nói:
“Thanh minh trước, ta cái gì cũng không có làm a.”
“Hiểu rồi hiểu rồi!” Hùng Phách cùng Hoàng Phủ Phi Long lộ ra nụ cười dâm tiện.
Chuyện cứ như vậy qua đi, vài ngày sau vô luận là cảnh sát hay Ngân tổ cũng không tới tìm ta nữa, mà Lục Tử Khiêm cũng không còn xuất hiện tại Ngũ Đạo học viện.
Cuộc sống của ta trở nên rất bình yên, mỗi ngày ngoại trừ đi học, đều cùng Thủy Hương Vân ở cùng một chỗ, hai người cảm tình thẳng tắp thăng tiến. Còn lại ban đêm thì chuyên tâm xoát tự. “Man hoang ký” ba trăm hai mươi vạn chữ đã hoàn thành, sau còn soạn tiếp một quyển trong thời gian trước cuộc chiến đại diệt tuyệt thời cựu văn minh gọi là thể loại huyền huyễn tiểu thuyết “Sanh tiếu thủ hộ thần”, quyển này ta cũng sắp soạn xong rồi, nói đến bối cảnh thời cựu văn minh,, nhất định sẽ khiến cho vô số người chú ý đến quyển sách này...
Mà trong mấy ngày này, danh tiếng đệ nhất cao thủ xuất thân từ lãnh đạo ban đã được mọi người truyền bá ra ngoài, chuyện ta nửa chiêu đánh bại Mộc Long lan truyền cả viện đều biết. Đương nhiên cũng có nhiều người nóng nảy không phục, cho là ta hữu danh vô thực, muốn tìm ta khiêu chiến, bất quá lúc đó Hùng Phách đứng ra lên tiếng, muốn khiêu chiến ta, trước tiên phải qua cửa hắn, cứ như vậy, người muốn khiêu chiến ta rút lui như thủy triều, không còn người nào lại dám phiền ta nữa, có thể thấy Hùng Phách “Bạo long hình người” danh tiếng vang lừng thế nào.
Mà trong một đêm, tuần lễ chuẩn bị cho Khánh tân hội rốt cuộc bắt đầu
Ngũ Đạo học viện tự mình xây một văn nghệ quán thật lớn, dùng để làm sàn biểu diễn các hoạt động văn nghệ, sàn diễn này lớn chừng hai sân bóng đá, một thiết bị hình chữ T thật lớn phiêu phù giữa trung tâm. Mà Khánh tân hội tại Ngũ Đạo học viện là một đại hội lớn, tự nhiên là chú ý của toàn thể sư phụ và học viên, Khánh tân hội buổi tối bảy giờ mới bắt đầu, nhưng mới đến năm giờ, văn nghệ quán đã người đông tấp nập, trong đó không ít người từ ngoài học viện mộ danh mà vào, đến đây xem trình diễn.
Nói lại, lãnh đạo ban chúng ta có thể nói là ít người nhất trong các ban cấp, như là nghệ thuật ban, giáo dục ban, y hộ ban, khoa nghiên ban, chờ một chút, có hơn hai mươi ban, mặc dù đều là ban cấp thấp, nhưng trên cơ bản mỗi ban đều có ít nhất sáu bảy trăm người, đông nhất hai ngàn người. Mà trong vũ kỹ như lực lượng ban, tốc độ ban, tham mưu ban, tổng hợp ban còn lại là ban cấp đông nhân số nhất Ngũ Đạo học viện, mỗi ban nhân số đều vượt quá ba ngàn quả nhiên người đông hưng vượng.
Ta nghĩ đến một vấn đề khác, Ngũ Đạo học viện thu nhiều đệ tử như vậy, chỉ sợ kiếm được không ít a? Dựa theo lúc ta nhập học mỗi người giao một vạn liên bang tệ mà tính, toàn bộ Ngũ Đạo học viện có khoản năm vạn người, thật là bao nhiêu tiền a! Trong lòng thở dài, vô luận là thời đại nào, làm giáo dục cũng là chuyện kiếm được tiền a! Trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này có tiền ta cũng phải thành lập học viện.
Màn đêm phủ xuống, cả văn nghệ quán giống như viên dạ minh châu tản ra bạch quang nhu hòa, không làm cho mọi người thấy tối tăm, mà lăng không giữa trung ương phía dưới vũ đài phiêu phù trong hư không, bắt đầu khởi động bắn ra vô số ngũ thải kích quang chuyển động huyền ảo đẹp mắt.
Trải qua rút thăm, ta là người xếp thứ ba từ dưới lên, có thể nói là vị trí tương đối xấu, bởi vì lúc đó vô luận người xem hay người chấm diểm đều đã có điểm mệt mỏi, lúc đó sẽ không thấy hưng phấn nữa, cho nên muốn thu hút sẽ khó khăn lớn hơn bình thường.
Đúng bảy giờ, văn nghệ quán phát ra bạch quang tự động biến mất, toàn trường chỉ còn lại chung quanh vũ đài còn các kích quang đang phóng ra ánh sáng, theo một chuỗi ánh sáng cói mắt kích quang phóng mạnh lên cao, biến ảo thành bộ dáng hoa sen thật lớn, một thân ảnh bay lên vũ đài.
Làm mọi người mở rộng tầm mắt, người lên vũ đài trước tiên không phải ai khác, cư nhiên lại là Hùng Phách!
Trên vũ đài phát ra quang mang màu trắng làm cho bộ mặt có dáng hèn mọn bỉ ổi của Hùng Phách hiện lên rõ ràng, chỉ thấy hắn có gắng trừng lớn con mắt, thanh âm qua trang bị khoách âm vang vọng cả văn nghệ quán:
“Tất cả mọi người nghe đây, không cho phép xả rác bừa bãi, nếu không, bắt được một lần, phạt một ngàn!”
“Kháo! Cướp tiền à!”
“Dẹp đi!”
Văn nghệ quán ồn ào một mảnh phản đối, Hùng Phách cũng không thèm để ý đến, đối với biểu hiện của mình hết sức hài lòng, cười ha ha, tiêu sái bay xuống.
Lúc này lại đi lên hai người, lần này là người chủ trì thật, một nam một nữ, nam điển trai, nữ dịu dàng. Cùng ấn tượng của ta khi khai tràng nói đến mức “Lá rụng mùa thu tháng mười” (dịch giả: nguyên bản ‘kim thu thập nguyệt’ ý nói dông nói dài hôn thiên địa ám) không giống nhau, hai người này đơn giản trực tiếp, nói thẳng đến chủ đề chính.
Giọng nữ: “Hoan nghênh các vị đến tham gia Khánh tân hội của chúng tôi, bây giờ Khánh tân hội lập tức sẽ bắt đầu, bất qua, trước tiên, chúng ta mời một vị khách mời thần bí lên đài diễn xướng một khúc, nàng là một cô gái hết sức xinh đẹp nga! Các ngươi có biết nàng là ai chăng?”
“Không biết” Chúng sắc lang tru lên.
Giọng nam: “Không cần nói nhảm nhiều lời, xin mời ca sỹ Trương Phỉ!”
Ta trong miệng đang ngậm nước làm dịu yết hầu, nghe được hai chữ Trương Phỉ, trừng con mắt, đầu giật mạnh về trước, toàn bộ phun lên trên mặt vô tội của Hoàng Phủ Phi Long. Cũng do nhớ tới một người cũng là dẫn chương trình rất nổi tiếng trong giới giải trí. Nhưng Trương Phỉ kia không phải là mỹ nữ, ngược lại là một lão lưu manh bốn năm mươi tuổi râu mép xồm xoàm.
Giữa sân tất cả các ngọn đèn tối sầm lại, một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống giữa vũ đài trung ương, một cái bóng yêu kiều nhỏ nhắn chậm rãi bay ra.
Ánh sáng tuy thấp, với mục lực của ta, vẫn thấy được tướng mạo cô gái rất rõ ràng, nhìn qua bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, quả thật thanh thuần động lòng người, một gương mặt tinh xảo, vóc người mặc dù thon nhỏ, nhưng vẫn rất cân đối, làm cho người nhìn cảm giác, càng nhìn nàng càng cảm thấy động lòng người.
“Trương Phỉ! Trương Phỉ!” vô số fan điên cuồng gào thét.
“Phỉ Phỉ ta yêu nàng!”
“Trời a, học viện cư nhiên cả Trương Phỉ cũng mời tới, không phải ta đang nằm mơ sao!”
Tiếng thét chói tai, cùng tiếng la loạn thành một mảnh, làm cả văn nghệ quán đều trở nên sôi trào.
Liếc sang bên cạnh đứng nhìn đỏ mặt tới tận mang tai, như thấy tình nhân trong mộng của Hoàng Phủ Phi Long, ta thử suy đoán, nam nhân tại thế giới tương lai này, đều có khuynh hướng thích tiểu la lỵ.
“Dương ca, huynh không thích Trương Phỉ sao?” Thủy Hương Vân thanh âm có chút nghi hoặc, cũng có chút vui mừng.
Ta mỉm cười, vuốt cái mũi nhỏ của nàng một cái: “Nàng ta rất nổi danh sao? Ta hôm nay mới nghe thấy cái tên này lần đầu tiên mà?”
Thủy Hương Vân sẵng giọng: “Huynh như thế nào lại có cái bộ dáng không thèm quan tâm này? Trương Phỉ này trong giới giải trí rất có danh tiếng, thuộc về đơn ca, nga, hình như nàng trước kia giống người đã cho huynh danh thiếp từ Thiên tinh nhạc phủ đi ra, sau này nàng còn có thể là sư tỷ của huynh a!”
Ta đảo mắt trắng dã, nói: “Nếu muốn ta gọi một tiểu thí hài còn chưa phát dục hoàn toàn là sư tỷ, ta tình nguyện không đi cái gì Thiên tinh nhạc phủ.”
Thủy Hương Vân hì hì cười, nói: “Muội khuyên huynh nói nhỏ thôi, nếu làm cho người sùng bái Trương Phỉ nghe được, bọn họ sẽ không buông tha cho huyh đâu.”
“Hừ, vậy bọn họ phải đánh ngã ta mới được.” Ta có chút khinh thường
“Các bằng hữu, các bạn có khỏe không?” Trương Phỉ bước xuống vũ đài, thanh âm nàng thanh thúy dễ nghe, nghe rất thoải mái.
“Khỏe!” Fan la lỵ cuồng mê hét lớn.
Mà ta lại chú ý tới quần áo nàng, tán xuất quang mang nhàn nhạt, như tiên nữ trên trời, khinh vũ phiêu động, làm cho người ta cảm giác không thể xâm phạm, liền hỏi Thủy Hương Vân: “Quần áo nàng ta tựa hồ là do năng lượng tạo thành?”
Thủy Hương Vân gật đầu trả lời: “Đúng vậy, nàng bên trong còn mặc quần áo, bên ngoài bất quá chỉ là một tầng năng lượng biến ảo thành trang sức, dùng cho đẹp mắt thôi.”
Ta âm thầm thán phục, thế giới tương lai này, hoa dạng quỷ quái thật không ít. Bất quá hiệu quả không sai, mang quần áo này trên người, càng thấy Trương Phỉ có vẻ thanh lệ xuất trần.
Trương Phỉ lời nói động nhân:
“Vài năm trước, ta cũng muốn đến Ngũ Đạo học viện học tập, nhưng bởi vì nguyên nhân kinh tế, không thể buông tha việc học tập mà chuyển hướng sang con đường giải trí. Nhưng là, ta vẫn có một giấc mộng, chính là quay lại Ngũ Đạo học viện nhìn một lần, hôm nay rất cảm tạ Ngũ Đạo học viện đã mời ta đến, nghe Ngũ Đạo học viện nổi danh đã lâu, ta thật cảm thấy binh hạnh, hy vọng tiếng hát của mình sẽ mang đến vui vẻ cho mọi người!”
“Phỉ Phỉ! Chúng ta vĩnh viễn bên nàng!” Một Fan công lực tương đối thâm hậu hô to khàn cả giọng.
“Bên nàng! Chúng ta mãi mãi bên nàng!”
Nhìn bọn Fan điên cuồng này, ta lắc đầu, lực lượng của thần tượng, vô luận thời đại nào cũng không thể coi thường a....
Trong khi chúng Fan điên cuồng la hét, một nốt nhạc nhẹ nhàng, âm nhạc du dương vang lên, Trương Phỉ bắt đầu cất tiếng hát. Có lẽ bởi vì thời đại văn hóa khác biệt, ta không nghe ra nàng hát có bao nhiêu hay ho, nhưng tốt ở chỗ âm thanh cô gái ngọt ngào mê hoặc độc đáo, nghe xong có chút vấn vương. Trương Phỉ hát đến bộ phận cao trào, lập tức khởi lên một trận hoan hô, không ít người còn bắt đầu cùng Trương Phỉ hòa lời ca.
Ca khúc kết thúc bằng một bộ phận cao âm, người xem lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Một khúc hát xong, Trương Phỉ liền lui lại hậu đài.
Tiếp theo mới chính thức là các ban của Ngũ Đạo học viện biểu diễn, phương thức ngũ hoa bát môn, ca hát không nhiều lắm, đại bộ phận tiết mục đều có lên quan đến vũ kỹ. Có cái như là biểu diễn biến ảo ngọn lửa huyền mỹ khó lường, có vài bài biểu diễn đánh nhau hết sức đặc sắc, còn có biểu diễn ảo thuật. Đương nhiên cũng có vũ đạo (dịch giả: dance - nhảy múa chứ không phải võ đạo), bất quá tại thế giới tương lai này vũ đạo phát triển quá mức xơ cứng, đem vũ kỹ dung hợp vào trong đó, hơn mười hai mươi người lần lượt bay múa, nhưng thật ra xem cũng hấp dẫn.
Khánh tân hội tổng cộng bốn mươi tiết mục, qua hai mươi mấy tiết mục, được hoan nghênh nhất là một bộ phim, thông qua kỹ xảo điện ảnh, tái hiện trận chiến bảy ngàn năm trước Lan Vọng Ca cùng Thú Hoàng đánh nhau một trận tràng cảnh thiên băng địa liệt, phối hợp với biên kịch gia cho vào tình yêu lãng mạn, khiến cho kịch bản mang một khí thế hùng bá của Hollywood, được toàn trường ủng hộ cao nhất.
Ta khẽ nhíu mày, xem ra hôm nay muốn đi vào ba hạng đầu cũng không phải chuyện dễ dàng.
Qua thêm mấy cái tiết mục, tiết mục của Cao mặc cũng bắt đầu. Xuất tràng trước là một bản nhạc ghi sẵn vang lên, một mảng kích quang ngũ thải quấn lấy, thân mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ Cao Mặc hai tay rút trong áo, người nhẹ nhàng nổi giữa không trung, ưu nhã hạ xuống.
Thấy tạo hình này của hắn, ta trừng lớn mắt, bắt đầu hoài nghi hắn biểu diễn biến sắc mặt có đúng hay không giống như trong ấn tượng của ta, hắn mang cái tư thái này, hoàn toàn cùng biến sắc mặt không có quan hệ mà, trông có vẻ giống tạo hình bá tước Dracular hơn.
Vũ đài phía trên trăm thước, toàn ảnh Cao Mặc được phóng lớn gấp mười lần, làm cho mỗi người ở đây đều có thể thấy rõ vẻ mặt cùng động tác của hắn. Cao Mặc tạo hình kỳ quái làm người xem mơ hồ không biết hắn muốn làm gì, tự nhiên cũng khiến rất nhiều người cảm thấy hiếu kỳ, trong nhất thời cả văn nghệ quán phảng phất đều yên tĩnh, vô số mục ảnh đều nhìn về phía Cao Mặc.
Cao Mặc thần tình lạnh lùng chậm rãi rút hai tay ra, mà trong lúc này, âm nhạc chợt biến, nhịp điệu dồn dập, cuối cùng trở nên khẩn trương. Mà Cao Mặc bắt đầu trên vũ đài chạy thành một vòng tròn đường kính năm thước, đi hai vòng mà không có động tác gì, ngay khi nhiều người xem bắt đầu không nhịn được, âm nhạc dồn dập đến cực điểm. Cao Mặc tay phải vừa động, hoa lên một đạo tàn ảnh, từ một bên lướt qua mặt-
“Oa!” Vô số người la hoảng lên, mở to hai mắt mà nhìn, không rõ chuyện gì xảy ra.
Vốn mặt không có gì của Cao Mặc, lúc này có thêm một mặc nạ được sơn vẽ.
Xem đến lúc này, ta âm thầm gật đầu, xem ra ta đoán là đúng, Cao Mặc biến sắc mặt quả nhiên là từ Kinh kịch Tứ Xuyên, mặc dù lúc đầu có chút không giống, nhưng thủ pháp biểu diễn mấu chốt vẫn giống nhau.
Khi mọi người vẫn còn sợ hãi than, Cao Mặc tay trái lại mau lẹ vô cùng lau gương mặt một chút, Bá! Vốn là một gương mặt quỷ màu đỏ lại biến thành một mặt nạ sơn màu đen! Sau đó bắt đầu biến đổi màu sắc hình dáng liên tục.
Lúc này, cả văn nghệ quán đều sôi trào cả lên, cơ hồ tất cả mọi người đều bắt đầu kinh hô.
“Đây là cái ma thuật gì ? Có thể gọi là biến sắc mặt?”
“Ngu ngốc! Không có nghe người chủ trì vừa kêu tiết mục này gọi là biến sắc mặt sao?”
“Thật thần kỳ a! Mặc dù thấy rõ từng động tác của hắn, nhưng hoàn toàn không biết là hắn biến như thế nào!”
“Kháo! Trước kia thế nào ta lại không biết có loại trâu bò như thế này?”
“Tên kia là người ban nào? Sau này phải hảo hảo nhận thức một chút!”
“Thật hay quá!”
Bên cạnh ta Hoàng Phủ Phi Long cùng Thủy Hương Vân đều cuống quýt ngạc nhiên.
“Lão Đại, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không? Như thế nào hắn một chút đã thay đổi mặt nạ?” Hoàng Phủ Phi Long nghi hoặc hỏi.
Thủy Hương Vân cũng nhìn ta, nàng cho rằng tu vi ta cao như vậy, bằng vào nhãn lực của ta, hẳn có thể nhìn ra một chút ảo diệu.
Ta mỉm cười nói: “Ta quả thật là nhìn ra một chút, bất quá cũng chỉ là đoán mà thôi.”
Hoàng Phủ Phi Long con mắt sáng ngời, nói: “Vậy lão Đại mau nói nhanh lên, cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ta lắc đầu: “Không thể nói.”
“Tại sao?” lúc này Thủy Hương Vân đặt câu hỏi, nàng cũng rất muốn biết huyền bí trong đó.
Ta cười nhạt nói: “Giống như mấy cái tiếc mục ma thuật vừa rồi, khi chúng ta không biết nguyên lý trong đó sẽ thấy thập phần kỳ diệu, nói trắng ra, là người xem, chúng ta chỉ cần thưởng thức là được, không phải sao?”
Hoàng Phủ Phi Long sững sốt, cười nói: “Lão Đại chính là lão Đại! Nói chính là có đạo lý! Không sai, chúng ta cứ thành thành thật thật xem là được, quản nhiều vậy làm gì?”
Thủy Hương Vân hơi lo lắng: “Bất quá, chúng ta có thể không quan tâm, nhưng nhất định người khác sẽ quan tâm, ta nghĩ sau này Cao Mặc có thể sẽ có rất nhiều phiền toái.”
Ta gật đầu, nói: “Không phải là có thể, mà là nhất định, thế giới này người tham lam nhiều lắm, tuyệt kỹ biến sắc mặt của Cao Mặc, chính là một thứ tài phú vô hình, Cao Mặc thế đơn lực bạc, dám chắc sẽ là mục tiêu nhiều người mơ tưởng.”
Thủy Hương Vân nói: “Chúng ta có nên giúp hắn hay không?”
Ta mỉm cười: “Giúp thì nhất định phải giúp, ta đã có phương pháp.”
Đang nói chuyện, Cao Mặc lại đang thay đổi rất nhanh mặt nạ, mà càng biến càng nhiều, hơn nữa mỗi lần hé ra đều không giống nhau, càng làm cho nhiều người cảm thấy thần bí hơn.
Âm nhạc gần kết thúc, Cao Mặc lui về giữa vũ đài trung tâm, trong âm nhạc lên đến cao trào, tả hữu khai mở hai ay không ngừng quét ngang mặt, mỗi lần quét xuống, liền lộ ra một mặt nạ mới xuất hiện. Hai tay hắn tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng thành một mảnh mơ hồ thủ ảnh, trên mặt càng như xấp bài xoát xoát xoát biến hóa không ngừng, mỗi giây thay đổi ít nhất gần năm mặt nạ.
Tất cả mọi người bị chiêu ấy của Cao Mặc làm cho rúng động, cả văn nghệ quán không phát ra một chút âm thanh, mọi người con mắt đều nhìn chằm chằm hình ảnh trên trời cao. Cao Mặc biến sắc mặt tuy tốc độ rất nhanh, nhưng mọi người cơ bản đều mang vũ kỹ, vận đủ nhãn lực cũng không cảm thấy mặt nạ biến hóa quá nhanh, chỉ hơi mơ hồ. Đã nhìn thấy rõ như vậy, cho nên mới bị rung động, bởi bọn họ chứng kiến rõ ràng, hai tay Cao Mặc hoàn toàn sạch sẽ, như thế nào cũng không có khả năng giấu nhiều mặt nạ hư vậy, cái này làm cho bọn họ cảm thấy thần kỳ, không khỏi ngừng thở, quan sát Cao Mặc biểu diễn.
Âm nhạc qua doạn cao trò, bắt đầu giai đoạn thu sút. Cao Mặc hai tay nhất động, làm cho mọi người thấy rõ hắn thay mặt nạ, sau đó hai tay lại vũ động.
Lả tả bá!
Mặt nạ lại liên tục hiện ra, bất quá, lúc này lại có vô số người bắt đầu kinh hô, bởi vì bọn họ phát hiện, mặt nạ xuất hiện lần này, cũng không phải chưa xuất hiện qua, mà là dựa theo biến hóa vừa rồi đảo ngược thứ tự xuất hiện.
Theo từng mặt nạ được hoán đổi, rất nhiều người bắt đầu khiếp sợ: không phải tất cả mặt nạ đều dán dính lên mặt hắn chứ?
Trong sát na âm nhạc đình chỉ, mặt nạ cuối cùng được Cao Mặc thu hồi, đưa ra bộ mặt thật bình thường đến cực điểm.
Cao Mặc có chút thở, vẻ mặt cẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong ánh mắt của hắn, cũng không che dấu được một loại hưng phấn.
“Hảo!” vô số người điên cuồng gào lên, tiếng vỗ tay như muốn đem cả văn nghệ quán phá sập vang lên oanh minh.
“Hắn làm không chút sai sót.” Ta trong lòng khẽ nói.
Đối với việc Cao Mặc có thể diễn biến sắc mặt đến mức này, ta cũng giật mình hết sức, bởi tốc độ hắn biến đổi, so với tên vua biến sắc mặt lợi hại nhất cũng không có khả năng làm được. Ý niệm vừa chuyển, liền hiểu ra, tới cùng là do tác dụng của vũ kỹ mà thôi, chính mình một thân vũ kỹ không sai thì phản ứng của hắn cùng cường độ thân thể đều so với vua biến sắc mặt mạnh hơn nhiều lắm.
Tiếng vỗ tay cùng khen tốt giằng co đến năm sáu phút mới giảm xuống, mấy tiết mục sau người biểu diễn rõ ràng có chút lực bất tòng tâm, không ngừng chán nản. Mà người xem đang bị vây trong hưng phấn cũng không có quá để ý đến bọn họ, đều thấp giọng nghị luận nói về tuyệt kỹ biến sắc mặt của Cao Mặc vừa rồi, thẳng đến sáu bảy tiết mục sau mới dừng lại.
Khánh tân hội tiến hành khá dài, đến khuya 11 giờ rưỡi, rốt cuộc cũng đã đến kết thúc. May là phần lớn người xem đều có vũ kỹ, cũng không quá buồn ngủ, bất quá người xem đã nhiều tiết mục, đầu óc có chút mệt mỏi, thấy các tiết mục sau không có gì đặc sắc, liền muốn rời đi sớm.
“Dương Đào, qua một tiết mục nữa sẽ đến lượt người, chuẩn bị tốt chưa?” cách đó không xa Tiêu Mi truyền âm hỏi.
Ta lạnh nhạt cười, trả lời: “Yên tâm đi, sẽ không làm cho cô thất vọng.”
Biểu diễn trước ta cũng là tiết mục ca hát, hơn nữa lại là ca khúc nguyên sang (tự sáng tác), chỉ thấy người này thanh âm rất lớn, so với Hoàng Phủ Phi Long còn hơn cả một bậc, thanh âm cũng tính là lớn tiếng, bất quá ca khúc nguyên sang của hắn, lại làm người ta không khen nổi, mới có vài câu, người xem đã một mảnh ầm ỹ. Người này thật ra có da mặt dày hơn cái mo, đắm trong âm nhạc, vẻ mặt phong phú nhắm mắt say mê diễn xướng, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình, một khúc chấm dứt tiếng vỗ tay rải rác có như không. Mà người xem thấy kẻ này hát khó nghe như thế, đối với tiết mục sau cũng không ôm nhiều hy vọng, đều đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Hôm nay người biết nguyên sang tựa hồ hơi nhiều, tiết mục sau, là do trung khoa lãnh đạo ban Dương Đào đồng học mang đến ca khúc nguyên sang ‘Ngồi cùng bàn với em’, mọi người hoan nghênh.” Người chủ trì dẫn lời.
“Kháo! Lại là nguyên sang nữa?”
“Trời, sẽ không giống người phía trước khó nghe vậy chứ?”
Người xem tùy ý bàn luận về người tiếp theo.
Ta mang theo “Tự” nhẹ nhàng lên đài.
Người xem thấy lên đài là một tiểu tử dung mạo không có gì nổi bật, lập tức lại một trận thất vọng.
Ta cũng không nhiều lời, đeo “Tự” lên, điều chỉnh hạ âm, sau đó “Ngồi cùng bàn với em” bắt đầu chậm rãi tấu lên.
Vốn người xem đang xao động không yên nghe thấy khúc dạo, bắt đầu chậm rãi an tĩnh lại, ngay cả người chuẩn bị rời đi cũng đình chỉ cước bộ, huyền nhạc nhẹ nhàng mềm mại làm cho họ nghĩ người này cũng có chút bản lĩnh, trong lòng có chút chờ mong.
Dưới đài quan tâm nhất vẫn là Thủy Hương Vân, mặc dù đã nghe ta hát qua khúc này, nghĩ rằng bài này nghe hay phi thường, nhưng trước mắt vẫn không ngừng khẩn trương, đến nỗi nắm chặt nắm tay.
Mà Hoàng Phủ Phi Long lại mang vẻ mặt chờ mong, nhìn ta trên khán đài, lẩm bẩm nói: “Lão Đại, để ta xem người sẽ làm cái gì để ta kinh hãi!”
Khúc dạo qua đi, cả văn nghệ quán đều trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn ta trên vũ đài.
“Ngày sau người có nghĩ tới / ngày hôm qua người viết nhật ký / ngày sau người xem lại / từng yêu nhất là nàng....”
Thanh âm trầm thấp hơi khàn, đem bài “Ngồi cùng bàn với em” chậm rãi hát ra, lúc bắt đầu ta còn có điểm khẩn trương, dù sao là lần đầu tiên hát trước mặt nhiều người như vậy, nhưng chậm rãi sau đó, theo ca khúc thâm trầm, ta tâm thần dần bình tĩnh trở lại, thanh âm cũng trở nên xúc cảm hơn. Tư tưởng không khỏi nhớ lại thời không của mình, lúc còn cắp sách đi học....
Tại thời còn học cao trung, ngồi phía trước ta là một nữ đồng học, rất đẹp, rất ưu nhã, một đôi mắt to tròn. Cùng ta không giống, thành tích học tập của nàng rất tốt, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của sư phụ. Khi đó trong lòng ta, có một loại chấp niệm, cho rằng đệ tử giỏi không nên cùng người học dở có giao thiệp gì. Cho nên, mặc dù ngồi cùng bàn hai năm, mặc dù ta tính cách tương đối ngoại hướng, nhưng lại chưa bao giờ cùng nàng nói chuyện nhiều. Ta cũng không thèm để ý tới thành tích học tập của chính mình, nhưng là, không biết bắt đầu từ lúc nào, khi ta cảm thấy không chịu nổi ánh mắt của nàng truyền xuống lúc nhận lấy một quyển sách từ trên tay nàng, ta cảm thấy xấu hổ cùng khó chịu. Theo thời gian trôi qua, ta phát hiện mình thích nhìn nàng, nhìn mái tóc đen bóng, nhìn cái cổ thanh khiết, có mấy lần bị sư phụ gọi đứng lên trả lời khi còn đang mờ mịt không biết, khiến cho khóa đường một trận cười rộ lên. Sau ta rốt cuộc hiểu được, ta là thích cô gái này rồi. Đây là một loại thích ngấm ngầm, nội tâm tự ti làm ta không dám hướng nàng biểu lộ, thẳng đến khi rời trường đều là... sơ luyến, không có bắt đầu cũng không có kết cục, cứ như vậy kết thúc.
“...Cuộc sống rồi cũng đi qua / Ta giờ cũng đã có thê tử / Ta cũng sẽ đưa nàng xem ảnh / nàng nói người ngồi cùng bàn với anh / là người đa sầu đa cảm / mong muốn được người an ủi / chờ ngươi vuốt lên mái tóc dài / người nào đó sẽ nắm lấy áo ngươi....”
Theo nốt nhạc cuối cùng trôi qua, trong đầu hiện ra nụ cười yếu ớt đó, một đôi mắt to xinh đẹp của cô gái chậm rãi hiện ra, ta trong hốc mắt ướt át, hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào, đang làm gì nữa.
“Hoa!”
Âm thanh như sấm nổi lên, nhất thời đem ta từ trong hồi ức kinh tỉnh lại.
“Hảo! Hát hay lắm!”
“Kháo, cái này mới là nguyên sang chứ!”
“Nghĩ không ra Ngũ Đạo học viện còn có người tài như thế a!”
“Thực sự giỏi a! Không làm ca sỹ thật là lãng phí!”
“Ai, nếu là hắn điển trai một chút thì thật hoàn mỹ!”
“Đẹp thì có tác dụng gì? Tiểu bạch kiểm bây giờ tràn ngập đầy đường, nặng yếu nhất là trong bụng phải có tài mới đáng!”
“Trời a, nhiều lời tự tình như vậy, ta phát hiện mình đã yêu hắn rồi!”
“Không cho tranh với ta!”
Ta có chút mờ mịt cùng kinh ngạc nhìn văn nghệ quán đã trở nên sôi trào điên cuồng, mặc dù nghĩ ca khúc này sẽ được hoan nghênh, nhưng cũng không tới mức hỏa bạo như vậy, trong lòng kinh ngạc có dư lại có chút vui mừng, cứ như vậy ta tiến vào ba hạng đầu có cơ hội rất lớn!
“Ngươi có thấy không! Thấy không! Đó là lão Đại ta!” Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn ha ha cười to, nắm lấy một người bên cạnh kêu lên.
“Dương ca, chúc mừng huynh.” Thủy Hương Vân nhìn ta trên vũ đài, trong lòng có chút phát chua, bởi vì nàng nghe ra được, vừa rồi ta hoàn toàn dung nhập cảm tình khi hát khúc ca này, mà người trong lòng ta đang nghĩ tới, lại không phải là nàng.
Tiêu Mi khóe miệng lộ ta một tia cười mỉm, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ ra tiểu tử này thật có hoa tay, không riêng vũ kỹ lợi hại, ngay cả ca hát cũng lợi hại như vậy.... Không biết sau này còn có thể có biểu hiện ngạc nhiên gì cho người khác nữa đây?”
Một bên sau rèm vũ đài, Trương Phỉ nhìn thiếu niên dung mạo bình thường, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Lại một lần nữa! Thêm một lần nữa!” Trong đám người xem có kẻ vận công hô to lên, thanh âm vang vọng cả văn nghệ quán.
Nghe âm thanh như thế, ta trong lòng giật mình một cái, quay người lại nhìn, quả nhiên thấy Hùng Phách đang trương ra bản mặt hèn mọn bỉ ổi.
Hùng Phách lão tiểu tử, còn không phải trả thù chuyện ta đánh bại hắn sao? Ta trong lòng nói thầm.
Sau Hùng Phách đề xướng, càng nhiều người bắt đầu kêu lên: “Lại một lần! Lại lần nữa!”
Rất nhanh, cả văn nghệ quán đều đồng thanh vô cùng, bắt đầu hống lớn vô cùng “Lại một lần” liên tục.