 |
|

10-09-2008, 08:53 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 11
Âm nhạc và con bò cái
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn giữ tôi lại Varses.
- Chú sẽ tìm cho cháu một thợ cuốc, - chú Gaspard nói, - và chúng tôi sẽ không bao giỠxa nhau nữa.
- Nếu cháu muốn là m việc trong văn phòng, - ông kỹ sư bảo tôi, - tôi sẽ dà nh cho cháu má»™t chá»—. Chú Gaspard cứ tưởng lẽ tá»± nhiên là tôi sẽ quay lại má» nÆ¡i mà bản thân chú sắp trở lại vá»›i cái vô tư cá»§a những ngưá»i đã hà ng ngà y quen thách thức vá»›i cái chết. Nhưng tôi đâu có sẵn lòng trở lại nghỠđẩy goòng! Biết được thế nà o là má» tôi rất sung sướng, nhưng tôi không há» cảm thấy má»™t chút thèm muốn nà o được xuống lại đó. Chỉ nghÄ© đến má» tôi đã cảm thấy ngá»™t ngạt, cuá»™c sống ngoà i trá»i phù hợp vá»›i tôi hÆ¡n..Tôi giải thÃch như váºy vá»›i tất cả những ngưá»i Ä‘em lại cho tôi việc là m.
- Nếu cháu thÃch phiêu lưu và tá»± do, - cụ giáo nói, - cháu cứ việc theo con đưá»ng cá»§a cháu. Trong khi má»i ngưá»i muốn giữ tôi lại Varses, Mattia có vẻ báºn tâm lo lắng cái gì đó; tôi há»i thì lúc nà o nó cÅ©ng bảo là nó vẫn như má»i khi, chỉ đến lúc tôi bảo là ba ngà y nữa lên đưá»ng nó má»›i thú tháºt vá»›i tôi vì sao nó buồn. Nó nhảy lên ôm cổ tôi.
- Thế là cáºu không bá» tá»› à ?
- Nó kêu lên.
Tôi huých cho nó má»™t cái tháºt Ä‘au để dạy nó đừng có nghi ngá» tôi và đồng thá»i cÅ©ng để giấu niá»m xúc động trong siết chặt lấy tôi khi nghe tiếng kêu cá»§a tình bạn đó. Vì tình bạn mà nó thốt lên tiếng kêu đó chứ không phải vì lợi lá»™c. Mattia không cần phải nhá» tôi má»›i kiếm sống được.
Chỉ riêng cái cưá»i mỉm cá»§a nó, đôi mắt dịu dà ng cá»§a nó, vẻ cởi mở cá»§a nó đã đủ là m xúc động lòng ngưá»i ngay cả những ngưá»i vô cảm vá»›i những tình cảm cao thượng nhất. ChÃnh vì váºy mà trong chuyến du hà nh ngắn ngà y vá»›i Capi, nó đã kiếm được mưá»i tám phrăng, má»™t món tiá»n đáng kể. Má»™t trăm hai mươi tám phrăng trong túi vá»›i mưá»i tám phrăng Mattia kiếm được tổng cá»™ng là má»™t trăm bốn mươi sáu phrăng, chỉ cần bốn phrăng nữa là mua được con bò cái.
Mặc dầu không muốn là m việc ở má» nhưng rá»i Varses tôi cÅ©ng buồn lắm vì phải xa Alexis, chú Gaspard và cụ giáo, nhưng số pháºn tôi là phải xa cách những ngưá»i tôi yêu dấu mà lại! Cây đà n hác-pÆ¡ trên vai, lưng Ä‘eo túi, chúng tôi lại Ä‘i trên những con đưá»ng lá»›n cùng vá»›i Capi Ä‘ang vui mừng lăn mình trong cát bụi.
Trước khi lên đưá»ng, Mattia và tôi đã thá»a thuáºn rất lâu vá» hà nh trình, vì tôi đã dạy nó cách xem bản đồ. Sau khi cân nhắc lợi hại, chúng tôi quyết định lẽ ra Ä‘i thẳng tá»›i Ussel rồi từ đó Ä‘i Chavanon thì chúng tôi qua Clermont trước đã, không xa hÆ¡n bao nhiêu mà lại có lợi vì qua vùng suối nước nóng lúc nà y Ä‘ang đông ngưá»i đến chữa bệnh. Trong thá»i gian tôi là m việc trong má», Mattia đã gặp má»™t ngưá»i là m trò gấu Ä‘ang Ä‘i tá»›i những thà nh phố có suối nước nóng mà theo như ông ta nói có thể kiếm được tiá»n. Mat-tia muốn kiếm tiá»n vì cho rằng má»™t trăm năm mươi phrăng không đủ mua má»™t con bò cái. Cà ng có nhiá»u tiá»n cà ng mua được bò đẹp, má Barberin.cà ng hà i lòng. Váºy là chúng tôi phải Ä‘i Clermont đã. Dá»c đưá»ng từ Paris đến Varses tôi đã bắt đầu dạy Mattia há»c, dạy nó Ä‘á»c và cả những yếu lÄ©nh đầu tiên cá»§a âm nhạc nữa; từ Varses đến Clermont tôi lại dạy nó tiếp.
Có thể vì tôi không phải má»™t giáo sư giá»i (có thể lắm) mà cÅ©ng có thể vì Mattia không phải há»c trò giá»i lắm (Ä‘iá»u nà y cÅ©ng có khả năng) nên dạy nó Ä‘á»c rất khó, nó tiến bá»™ rất cháºm. Mattia rất chuyên cần, tha hồ dán mắt và o sách, nó chỉ Ä‘á»c lên được những Ä‘iá»u phóng túng bông lông do trà tưởng tượng Ä‘em lại chứ không phải do tá»± chú tâm mà có. Những lúc như váºy đôi khi tôi mất bình tÄ©nh, tôi Ä‘áºp và o quyển sách và giáºn dữ kêu lên: thằng nà y cứng đầu quá!
Nó chẳng giáºn tôi tà nà o chỉ nhìn tôi vá»›i đôi mắt dịu dà ng, cưá»i nói:
- úng đấy, đầu tá»› chỉ má»m ra khi có ai nện và o nó thôi, thằng cha Garifoli thấy ngay Ä‘iá»u đó đấy. Trả lá»i như thế thì thá» há»i ai mà giáºn được?
Tôi cÅ©ng cưá»i và chúng tôi lại há»c tiếp.
Nhưng trong âm nhạc thì không gặp những khó khăn như váºy. Ngay từ đầu Mattia đã tiến bá»™ rất kỳ lạ và rất đáng chú ý; rất nhanh chóng nó tiến tá»›i chá»— há»i tôi những câu há»i là m tôi ngạc nhiên. Từ ngạc nhiên Ä‘i đến lúng túng, cuối cùng nhiá»u lần tôi bối rối tịt ngắc.
Phải thú tháºt là chuyện nà y là m tôi pháºt ý và lấy là m nhục, tôi giữ vai trò má»™t giáo sư nghiêm túc ấy thế mà khi há»c trò há»i lại không trả lá»i được, thế có nhục không cÆ¡ chứ?
Mà nó vẫn không tha tôi:
- Tại sao nhịp đầu và nhịp cuối cá»§a má»™t bản nhạc lại không phải lúc nà o cÅ©ng bao gồm số phách Ä‘á»u nhau? Tại sao ngưá»i ta không viết nhạc vá»›i cùng má»™t khóa? Tại sao đối vá»›i đà n vÄ© cầm ngưá»i ta chỉ hợp âm má»™t số nốt nhạc nà y mà không phải những nốt nhạc khác? Äến câu há»i cuối cùng nà y thì tôi trang trá»ng trả lá»i là vÄ© cầm không phải lÄ©nh vá»±c cá»§a tôi, tôi chưa bao giá» quan tâm đến việc vì sao ngưá»i ta phải hợp âm hay không hợp âm vÄ© cầm và thế là Mattia cÅ©ng không đối đáp lại được nữa.
Äối vá»›i những câu há»i khác thì không thể gỡ khó hiểu nà y được.
Thầy dạy, ông thầy thá»±c thụ mà chúng tôi cần, phải là má»™t nghệ sÄ© cÆ¡, má»™t nghệ sÄ© lá»›n thưá»ng hay ở những thà nh phố quan trá»ng. Bản.đồ cho tôi biết trước khi tá»›i Clermont, thà nh phố quan trá»ng nhất chúng tôi gặp trên đưá»ng sẽ là Mende.
Cuối cùng chúng tôi tá»›i Mende. Lúc nà y trá»i đã tối từ mấy tiếng đồng hồ trước nên đêm đó không thể Ä‘i há»c nhạc được vả lại chúng tôi đã mệt nhoà i cả ngưá»i.
Tuy nhiên Mattia rất sốt ruá»™t không hiểu ở Mende, thà nh phố trông chẳng có gì quan trá»ng như tôi bảo, liệu có được má»™t ông thầy dạy nhạc hay không, thế là vừa ăn súp tôi vừa há»i bà chá»§ quán xem trong thà nh phố có ông thầy dạy nhạc nà o không?
Bà trả lá»i là câu há»i cá»§a chúng tôi là m bà ngạc nhiên: chẳng lẽ chúng tôi không biết ông Espinassous sao?
- Chúng cháu từ xa tới.
- Tôi nói.
- Từ xa lắm không?
- Từ bên ý ạ.
- Mattia trả lá»i.
Bà ta không còn ngạc nhiên nữa và thừa nháºn từ táºn xa như thế tá»›i thì không biết ông Espi-nassous là phải.
- Tá»› hy vá»ng chúng ta rÆ¡i và o đúng chá»— rồi.
- Tôi nói với Mattia bằng tiếng ý.
Äôi mắt bạn tôi sáng lên. Chắc chắn ông ta sẽ giải đáp được tất cả những câu há»i cá»§a nó, ông ta không thể lúng túng khi phải giải thÃch lý do khiến ngưá»i ta dùng dấu giáng khi xuống thấp và dấu thăng khi lên cao nữa.
Nhưng tôi chợt sợ: má»™t nghệ sÄ© nổi tiếng đến thế liệu có lên lá»›p cho những đứa trẻ khốn khổ như chúng tôi má»™t bà i há»c nhạc được chăng?
- Thưa, ông Espinassous có báºn lắm không ạ?
- ồ! Tôi cho là ông ấy báºn lắm.
- Bà có cho rằng sáng mai ông ấy tiếp chúng cháu không ạ?
- Hẳn chứ lại, ai ông ấy cÅ©ng tiếp miá»…n là trong túi có tiá»n.
Nghe thấy như váºy chúng tôi yên tâm hẳn lên, trước khi Ä‘i ngá»§ tuy mệt vẫn còn thảo luáºn vá»›i nhau mãi vá» những câu há»i mà chúng tôi sẽ đặt ra cho vị giáo sư lá»—i lạc ấy. Khi tá»›i trước cá»a căn nhà vị giáo sư mà ngưá»i ta chỉ cho chúng tôi, chúng tôi cứ tưởng mình nhầm nhà , bởi vì trước cá»a treo lá»§ng lẳng hai cái đĩa cạo râu bằng đồng: nó không thể là biểu hiện cá»§a má»™t thầy dạy nhạc được..Äứng mãi nhìn cái mặt hà ng có vẻ như má»™t cá»a hà ng thợ cạo đó thì có má»™t ngưá»i Ä‘i qua, chúng tôi bèn ngăn lại há»i ông Espinassous ở đâu?
- ở đấy chứ còn ở đâu nữa.
- Bà ta chỉ và o cá»a hà ng thợ cạo đó.
Cuối cùng thì má»™t giáo sư dạy nhạc cÅ©ng có thể ở trong nhà má»™t ngưá»i thợ cắt tóc được chứ sao! Chúng tôi bước và o. Cá»a hà ng được ngăn thà nh hai phần Ä‘á»u nhau: bên phải trên các giá bà y nà o lược nà o bà n chải nà o các lá» pom-mat, nà o xà phòng; bên trái trên má»™t cái bà n thợ kê sát và o tưá»ng có đặt hoặc treo các dụng cụ âm nhạc, đà n vÄ© cầm, kèn đẩy coóc-nê, kèn tÆ¡-rông-pét có rãnh.
- Xin há»i ông Espinassous ạ?
- Mattia há»i.
Má»™t ngưá»i đà n ông nhá» bé linh hoạt và năng động như má»™t con chùn Ä‘ang cạo râu cho má»™t bác nông dân ngồi trên ghế cắt tóc, trả lá»i:
- Tôi đây.
Tôi đưa mắt nhìn Mattia có ý nói ông thợ cạo - nhạc sÄ© nà y có lẽ không phải ngưá»i mà chúng tôi cần và há»i ông nà y thì bằng ném tiá»n Ä‘i, nhưng Mattia đến ngồi ngay và o má»™t chiếc ghế dá»±a, nói thoải mái:
- ông cắt tóc cho cháu có được không ạ?
- ÄÆ°á»£c chứ, chà ng trai trẻ.
Tôi sá»ng sốt trước thái độ tá»± tin cá»§a Mattia, nó nhìn trá»™m tôi má»™t cái. Chẳng mấy chốc ông Espinassous cạo râu cho khách hà ng cá»§a mình xong, tay cầm chiếc khăn mặt, bước tá»›i cắt tóc cho bạn tôi.
- Thưa ông, - Mattia nói khi ông nà y buá»™c khăn và o cổ nó, - cháu và bạn cháu vừa có má»™t cuá»™c tranh luáºn, và biết ông là má»™t nhạc sÄ© danh tiếng, chúng cháu nghÄ© ông có thể cho chúng cháu má»™t lá»i khuyên vá» vấn đỠđang là m chúng cháu băn khoăn.
- Các cáºu cứ nói thá» xem Ä‘ang báºn tâm vá» cái gì nà o.
Tôi hiểu ngay Mattia muốn Ä‘i tá»›i đâu: trước hết nó muốn biết ông nhạc sÄ© kiêm thợ cắt tóc nà y có trả lá»i được những câu há»i cá»§a nó không đã, rồi trong trưá»ng hợp những câu trả lá»i là m nó thá»a mãn thì nó chỉ cần trả tiá»n bà i há»c âm nhạc bằng giá tiá»n cắt tóc mà thôi, thằng nà y láu tháºt. Mattia há»i:.
- Tại sao ngưá»i ta lại chỉ hợp âm đà n vÄ© cầm trên má»™t số nốt nhạc nà y chứ không trên các nốt khác?
Tôi cứ tưởng ông thợ cắt tóc, đúng và o lúc đưa cái lược và o mái tóc dà i cá»§a Mattia, sắp trả lá»i bằng má»™t câu đại loại như câu trả lá»i cá»§a tôi, tôi đã cưá»i thầm thì ông ta bắt đầu nói:
- Dây thứ hai bên trái cá»§a nhạc cụ phải cho nốt la theo thanh âm mẫu, các dây khác phải hợp âm là m sao cho các nốt mẫu từ quãng năm sang quãng năm, có nghÄ©a sol ở dây thứ tư; rê, dây thứ ba; la, dây thứ hai; mi, dây thứ nhất còn gá»i là dây tiếu.
Hóa ra không phải tôi cưá»i mà Mattia cưá»i, nó cưá»i bá»™ mặt ngây ra cá»§a tôi ư? Hay chỉ đơn giản vui mừng đã biết được Ä‘iá»u muốn há»c? Nó cứ cưá»i to giòn giã. Suốt trong thá»i gian cắt tóc Mattia không ngừng há»i hết câu nà y đến câu khác, và câu há»i nà o ông thợ cắt tóc cÅ©ng trả lá»i má»™t cách dá»… dà ng và chắc chắn như trả lá»i vá» vÄ© cầm váºy. Nhưng sau khi trả lá»i xong, đến lượt ông ta tá»± há»i mình và chẳng mấy chốc hiểu ngay chúng tôi đến ông vá»›i ý định gì.
Thế là ông cưá»i phá lên:
- Bá»n trẻ ranh nà y hay tháºt, - ông nói, - đến là nhá»™n! Rồi ông muốn Mattia, ngưá»i mà rõ rà ng nhá»™n hÆ¡n là tôi, chÆ¡i cho ông nghe má»™t Ä‘oạn nhạc. Mattia dÅ©ng cảm cầm lấy cây đà n vÄ© cầm, chÆ¡i má»™t Ä‘iệu van-xÆ¡.
- Thế mà mà y không hỠbiết một nốt nhạc nà o!
- ông thợ cắt tóc vá»— tay kêu lên và xưng hô mà y tao vá»›i Mattia ngay như thể quen nó từ đã lâu. Mattia chÆ¡i má»™t bà i bằng vÄ© cầm xong, cầm lấy cây kèn cla-ri-nét treo trên tưá»ng.
- Cháu chơi được cả kèn cla-ri-nét và kèn đẩy coóc-nê nữa.
- Váºy mà y chÆ¡i Ä‘i xem.
- Espinassous kêu lên.
Và Mattia chơi mỗi nhạc cụ một bà i.
- Thằng bé nà y là thần đồng chứ chẳng chơi!
- Espinassous kêu.
- Nếu mà y ở lại đây vá»›i bác, bác sẽ đà o tạo mà y thà nh má»™t nhạc sÄ© lá»›n, nghe chưa cháu! Buổi sáng cháu cắt tóc cạo mặt, còn bao nhiêu thì giá» trong ngà y bác sẽ cho cháu há»c nhạc; đừng tưởng bác là thầy xoà ng không dạy nổi cháu vì bác là thợ cắt tóc đâu nhé; ngưá»i ta phải sống chứ, thế cho nên cạo mặt là việc tốt.
Không phải vì là m nghá» cạo mặt mà Jasmin.không là nhà thÆ¡ giá»i nhất nước Pháp. Agen có Jasmin, Mende có Espinassous. Nghe xong bà i diá»…n văn nà y tôi nhìn Mattia.
Nó sẽ trả lá»i thế nà o đây? Tôi sắp mất bạn tôi, em ruá»™t tôi chăng, cÅ©ng như đã liên tục mất tất cả những ngưá»i tôi yêu quý? Tim tôi thắt lại. Tuy nhiên tôi không để mình bị chi phối vì tình cảm nà y.
- Hãy nghÄ© đến cáºu, Mattia ạ.
- Tôi ngáºm ngùi bảo.
Nhưng nó nhanh nhẹn đến chỗ tôi, cầm lấy tay tôi:
- Phải rá»i bá» bạn cháu ấy à ? Cháu không thể. Cháu xin cảm Æ¡n bác, bác ạ.
Espinassous nhấn mạnh rằng sau khi Mattia há»c xong nhạc lý cÆ¡ bản, ông sẽ tìm cách gá»i nó đến Toulouse, rồi đến nhạc viện Paris; nhưng Mattia đáp:
- Bá» Rémi ấy à ! Không bao giá»!
- Thôi được, thằng bé nà y, bác muốn là m má»™t cái gì đó cho mà y quá, - Espinassous nói, -thôi để bác cho mà y má»™t cuốn sách có thể há»c trong đó những gì mà y không biết.
Và ông bắt đầu lục tìm các ngăn kéo. Sau má»™t lúc khá lâu, ông tìm thấy quyển sách có nhan đỠLý thuyết âm nhạc. Quyển sách đã cÅ© lắm, nhà u nát cả, nhưng quan trá»ng gì. Ông lấy cây bút, viết trên trang đầu như sau:
"Tặng cáºu bé mà sau nà y khi trở thà nh nghệ sÄ© sẽ không quên ông thợ cắt tóc thà nh Mende". Khi tá»›i Mende tôi đã yêu Mattia lắm rồi nhưng ra khá»i thà nh phố Mende tôi cà ng yêu nó hÆ¡n nhiá»u. Còn gì tốt đẹp hÆ¡n, dịu lòng hÆ¡n là cảm nháºn được má»™t cách chắc chắn tình yêu bởi ngưá»i mà mình yêu?
Và còn biểu hiện tình yêu thương nà o lá»›n hÆ¡n khi mà Mattia từ chối lá»i đỠnghị cá»§a Espi-nassous, có nghÄ©a từ chối sá»± yên ổn, sá»± an toà n, cuá»™c sống thoải mái, hiện tại thì được há»c hà nh, tương lai thì được già u sang, để mà cùng tôi chia sẻ Ä‘á»i phiêu lưu gian khổ không có tương lai tháºm chà có lẽ không còn có cả ngà y mai nữa.
Trước mặt Espinassous tôi không thể nói được vá»›i nó rằng lá»i nó kêu lên "Bá» Rémi ấy à !’ đã là m tôi xúc động đến thế nà o, nhưng khi ra ngoà i rồi, tôi cầm lấy tay nó, siết chặt mà nói:
- Cáºu biết đấy, tình bạn giữa chúng ta, trung thà nh vá»›i nhau đến trá»n Ä‘á»i đấy nhé! Nó mỉm cưá»i nhìn tôi vá»›i đôi mắt mở to..
- Tá»› đã biết Ä‘iá»u đó từ trước ngà y hôm nay rồi.
Mattia xưa nay vốn không say mê Ä‘á»c sách lắm thế mà nay Ä‘á»c vô cùng tiến bá»™ kể từ ngà y Ä‘á»c cuốn Lý thuyết âm nhạc cá»§a Kuhn. Không may là tôi không thể để nó Ä‘á»c bao nhiêu tùy thÃch theo ý tôi và theo cả ý nó được vì chúng tôi buá»™c phải Ä‘i bá»™ suốt từ sáng đến chiá»u, phải Ä‘i từng Ä‘oạn đưá»ng dà i sao cho mau chóng qua vùng Lozère và Auvergne nà y Ä‘i, vì nÆ¡i đây há» chẳng ưa gì ca sÄ©, nhạc sÄ©. Trên vùng đất Ä‘ai khô cằn nà y ngưá»i nông dân thu nháºp Ãt, không mấy sẵn sà ng sá» tay và o túi tiá»n, anh muốn chÆ¡i nhạc ư? Há» bình thản nghe nhưng sắp đến lúc quyên tiá»n thì há» lỉnh hoặc đóng cá»a lại.
Trong những lối Ä‘i dạo chÆ¡i ở vùng suối nước nóng có những chá»— ngưá»i ta gá»i là phòng khách, đó là những lùm cây cao mà những ngưá»i đến chữa bệnh ngồi bên dưới và i tiếng đồng hồ để được ở ngoà i trá»i. Mattia nghiên cứu công chúng ngồi ở những phòng khách nà y, chúng tôi cứ theo những nháºn xét đó mà tổ chức trình diá»…n.
Nếu thấy má»™t ngưá»i bệnh buồn rầu ngồi trên má»™t chiếc ghế tá»±a mặt xanh xao, má trÅ©ng xuống, chúng tôi tránh đến ngay trước mặt há» má»™t cách thô bạo mong lôi há» khá»i những ý nghÄ© não nuá»™t. Chúng tôi bắt đầu chÆ¡i đà n từ xa như thể chÆ¡i cho chÃnh mình, tuy thế vẫn có ý thức chú ý xem sao. Chúng tôi liếc mắt quan sát: nếu há» giáºn dữ nhìn chúng tôi, chúng tôi Ä‘i chá»— khác, nếu há» có vẻ thÃch thú được nghe thì chúng tôi lại gần, Capi có thể mạnh dạn đưa cái bát gá»— ra mà không sợ bị Ä‘uổi.
Nhưng chá»§ yếu là nhỠđám trẻ con mà Mat-tia thu được những kết quả thắng lợi: nhá» cái vÄ© kéo đà n mà chúng đâm ra muốn nhảy, chúng Ä‘ang buồn thì Mattia là m cho chúng cưá»i lên. Là m sao nó là m được như váºy tôi không biết.
Chỉ biết là như thế: nó là m cho ngưá»i ta vui, ngưá»i ta yêu nó. Kết quả cá»§a chiến dịch nà y tháºt là tuyệt vá»i:
Chúng tôi thu được sáu mươi tám phrăng. Cá»™ng vá»›i má»™t trăm bốn mươi sáu phrăng đã có là hai trăm mưá»i bốn phrăng. Äã đến giá» tiến vá» Chavanon không cháºm trá»…, trước đó qua Ussel nÆ¡i ngưá»i ta nói Ä‘ang có chợ phiên gia súc rất quan trá»ng.
Chợ phiên, trúng việc cá»§a chúng tôi rồi! Cuối cùng chúng tôi có thể mua con bò cái ra bò cái.mà chúng tôi lúc nà o cÅ©ng nói đến, con bò mà vì nó chúng tôi đã dà nh dụm rất quyết liệt. Cá»a hà ng quần áo cÅ© trước kia cụ Vitalis đưa tôi đến để sắm cho tôi bá»™ đồ nghệ sÄ© vẫn như cÅ© khi tôi tìm thấy nó. Ngoà i cá»a vẫn Ä‘ung đưa những bá»™ quần áo có khâu Ä‘Ãnh các giải trang sức đã khiến tôi khâm phục đến say mê, tôi cÅ©ng thấy vẫn những khẩu súng cÅ©, những cây đèn cÅ© ấy. Tôi cÅ©ng muốn chỉ cho Mattia thấy cái nÆ¡i tôi đã khởi đầu sá»± nghiệp cá»§a mình bằng vai trò ngưá»i đà y tá»› cá»§a ngà i Joli - Coeur, Capi cÅ©ng nháºn ra chá»— đó.
Sau khi để túi và nhạc cụ ở quán trá» mà trước đây tôi đã ở cùng cụ Vitalis, theo má»i ngưá»i chỉ dẫn chúng tôi đến tìm ông thú y.
- Chúng cháu muốn mua má»™t con bò cái cho nhiá»u sữa. Thưa ông thú y, chúng cháu đến nhỠông giúp, kiến thức khoa há»c cá»§a ông sẽ khiến bá»n lái bò không thể ăn cắp cá»§a chúng cháu được. Tôi vừa nói vừa bắt chước Ä‘iệu bá»™ quý phái mà cụ Vitalis vẫn dùng khi muốn chinh phục lòng ngưá»i.
- Các cháu mua bò cái là m gì mới được chứ?
Tôi giải thÃch ngắn gá»n cho ông hiểu ý định cá»§a tôi.
- Các cháu là những cáºu bé tốt quá, - ông nói, - ngà y mai tôi sẽ cùng các cháu ra chợ phiên, hứa vá»›i các cháu tôi sẽ chá»n cho các cháu má»™t con bò vừa tốt vừa đẹp, nhưng muốn mua được phải có tiá»n đấy.
Tôi không trả lá»i, mở chiếc mù-xoa bá»c tà i sản cá»§a chúng tôi ra.
- Thế thì được rồi, bảy giỠsáng mai các cháu đến đây đi với tôi.
- Thưa ông thú y, chúng cháu phải trả ông bao nhiêu tiá»n ạ?
- Không phải trả gì: Ä‘á»i nà o tôi lại lấy tiá»n cá»§a những đứa trẻ ngoan như các cháu! Tôi không biết là m thế nà o để cảm Æ¡n ông, nhưng Mattia có má»™t ý hay.
- Thưa ông, ông có yêu âm nhạc không?
- Rất yêu thÃch, cháu ạ.
- ông có đi ngủ sớm không ạ?
Hai câu chuyện chẳng ăn khá»›p gì vá»›i nhau, tuy nhiên ông thú y vẫn trả lá»i:
- Và o lúc chÃn giá» vừa Ä‘iểm.
- Cảm ơn ông. Xin hẹn mai gặp ông ạ..Tôi đã hiểu ý Mattia.
- Cáºu định biểu diá»…n hòa nhạc cho ông thú y chứ gì?
- Tôi nói.
- Äúng thế đấy: má»™t khúc nhạc chiá»u và o lúc ông ấy sắp Ä‘i ngá»§; đó chÃnh là thứ ta là m cho những ngưá»i mà ta yêu.
- Cáºu có ý đó hay tháºt, thôi ta vá» quán chuẩn bị những bà i nhạc sẽ chÆ¡i tối nay. ChÃn giá» kém hai, ba phút gì đó chúng tôi đã ở trước nhà ông thú y, Mattia vá»›i cây vÄ© cầm, tôi vá»›i cây đà n hác-pÆ¡. Phố rất tối, vì chÃn giá» trăng lên nên ngưá»i ta chẳng cần thắp đèn đưá»ng là m gì, các cá»a hà ng đóng cả, ngưá»i qua lại thưa thá»›t.
Tiếng đầu tiên cá»§a chÃn giá» vừa Ä‘iểm, chúng tôi và o nhịp ngay, và trong con phố hẹp tÄ©nh lặng nà y tiếng đà n cá»§a chúng tôi cất lên không khác gì trong má»™t phòng hòa nhạc tháºt vang. Các cá»a sổ mở ra, chúng tôi trông thấy những cái đầu đội mÅ© ngá»§, buá»™c mù-xoa, buá»™c khăn quà ng dà i; từ cá»a sổ nhà ná» sang nhà kia ngưá»i ta gá»i nhau ngạc nhiên.
Ông bạn thú y cá»§a chúng tôi ở má»™t ngôi nhà mà phÃa góc có má»™t cái tháp con rất duyên dáng, má»™t trong những cá»a sổ cá»§a cái tháp mở ra, và ông ta cúi xuống để xem ai chÆ¡i nhạc như váºy. Có lẽ ông nháºn ra chúng tôi và hiểu ý định cá»§a chúng tôi nên ông ta lấy tay ra hiệu bảo chúng tôi im.
- Tôi sẽ mở cá»a cho các cháu và o chÆ¡i nhạc trong vưá»n.
- ông nói.
Và gần như ngay láºp tức cá»a ra và o mở ra.
- Các cháu tháºt tuyệt vá»i, - ông vừa nói vừa bắt tay má»—i chúng tôi tháºt chặt, - nhưng là m như váºy là quấy rầy má»i ngưá»i: chẳng lẽ các cháu không nghÄ© rằng cảnh sát có thể bắt các cháu vì tá»™i ban đêm là m ầm trên đưá»ng phố công cá»™ng ư? Buổi hòa nhạc cá»§a chúng tôi diá»…n ra trong vưá»n, tuy vưá»n không lá»›n nhưng xinh xắn có vòm cây leo bao phá»§.
Vì ông thú y có vợ và rất nhiá»u con nên chúng tôi có số khán giả đông đúc vây quanh trong phút chốc; ngưá»i ta thắp nến dưới già n dây leo, chúng tôi chÆ¡i nhạc cho tá»›i táºn quá mưá»i giỠđêm; cứ má»—i lần chÆ¡i xong má»™t bà i má»i ngưá»i lại vá»— tay đỠnghị chÆ¡i tiếp..Nếu ông thú y không Ä‘uổi chúng tôi vá» thì theo yêu cầu cá»§a bá»n trẻ con hẳn chúng tôi phải chÆ¡i cho tá»›i đêm khuya.
- Thôi để các chú bé Ä‘i ngá»§, - ông nói, -ngà y mai há» phải đến đây từ bảy giá» sáng rồi. Nhưng ông còn má»i chúng tôi má»™t bữa ăn nhẹ trước khi ra vá» là m chúng tôi rất dá»… chịu, lúc đó để cảm Æ¡n, Capi bèn là m và i trò vui nhá»™n đặc sắc nhất là m trẻ con thú quá. Äến táºn gần ná»a đêm chúng tôi má»›i ra vá».
Sáng hôm sau, khi chúng tôi xuống sân quán trỠđã thấy đầy xe bò, cái ná» ngoắc và o cái kia, rồi những chiếc xe tá»›i, từ trên xe những bác nông dân mặc quần áo ngà y chá»§ nháºt Ä‘ang lấy hai tay đỡ vợ xuống đất; ngưá»i nà o ngưá»i ấy rất phấn chấn, phụ nữ thì vuốt lại váy cho phẳng. Trong phố má»™t là n sóng di động chuyển vá» nÆ¡i chợ phiên; vì lúc ấy má»›i sáu giá» nên chúng tôi Ä‘i xem má»™t lượt những con bò cái đã tá»›i chợ để chá»n trước đã. ái chà ! Những con bò cái má»›i đẹp là m sao!
Äá»§ mà u, đủ cỡ, con thì béo con thì gầy, có những con đứng vá»›i bò con, có những con kéo lê dưới đất những cặp vú đầy sữa. Trong chợ phiên có cả ngá»±a Ä‘ang hÃ, những con ngá»±a cái Ä‘ang liếm cho ngá»±a non, những con lợn béo Ä‘ang rúc và o đất đà o lá»—, những con lợn sữa Ä‘ang rú lên như bị ngưá»i ta lá»™t sống da chúng, rồi gà mái, rồi ngá»—ng... Nhưng chúng tôi cần gì! Chúng tôi chỉ để mắt nhìn và o những con bò cái, chúng vừa chịu đựng sá»± thẩm xét cá»§a chúng tôi vừa nhấp nháy mi, hà m hÆ¡i động Ä‘áºy, bình thản nhai lại bữa ăn tối qua, không há» ngá» từ nay sẽ không còn được ăn cá» trên đồng cá» nÆ¡i chúng đã lá»›n lên nữa.
Sau ná»a giỠđồng hồ Ä‘i dạo như thế chúng tôi đã tìm được mưá»i bảy con bò cái hoà n toà n thÃch hợp vá»›i chúng tôi.
Bảy giỠông thú y đã đợi chúng tôi, chúng tôi cùng ông trở lại chợ phiên, vừa Ä‘i chúng tôi vừa giải thÃch má»™t lần nữa những đức tÃnh đòi há»i ở con bò muốn mua, tóm tắt trong hai chữ: ăn Ãt nhưng cho sữa nhiá»u.
Mattia trỠmột con bò trắng:
- Con nà y tốt nà y. Tôi trỠmột con bò nâu:
- Theo tôi thì con nà y khá hÆ¡n. Ông thú y không đồng ý rồi Ä‘i tá»›i má»™t con bò thứ ba: má»™t con bò cái nhá» nhắn bốn chân.mảnh khảnh, lông Ä‘á», tai và má nâu, đôi mắt viá»n Ä‘en, quanh mõm có má»™t vòng trắng.
- Äây là má»™t con bò vùng Rouergue đúng ý các cháu đây.
- ông nói.
Má»™t ngưá»i nông dân có vẻ gầy còm dắt dây buá»™c nó, ông thú y há»i ngưá»i đó định bán con bò bao nhiêu.
- Ba trăm phrăng.
Con bò cái nhỠvừa đẹp vừa nhanh nhẹn có vẻ láu lỉnh nà y đã chinh phục chúng tôi rồi; chúng tôi đà nh buông hai tay xuống. Tôi là m hiệu cho ông thú y là phải sang con khác thôi, nhưng ông cũng ra dấu lại là hãy kiên trì.
Thế là má»™t cuá»™c mặc cả diá»…n ra giữa ông và ngưá»i nông dân. ông trả má»™t trăm năm mươi phrăng; ngưá»i nông dân bá»›t mưá»i phrăng. ông thú y trả lên đến má»™t trăm bảy mươi ngưá»i nông dân bá»›t xuống còn hai trăm tám mươi.
Nhưng đến đây thì sá»± việc không tiếp diá»…n theo chiá»u hướng đó nữa. Äáng lẽ cứ trả giá thì ông thú y bắt đầu xem xét chi tiết con bò: chân nó quá yếu, cổ quá ngắn, sừng lại quá dà i; phổi hẹp, hình dáng vú nó không đẹp.
Ngưá»i nông dân trả lá»i là vì chúng tôi đã hiểu rõ vá» nó đến thế thì sẽ bá»›t còn hai trăm năm mươi phrăng để nó được ở trong những bà n tay lá»c lõi. Äến đây chúng tôi đâm sợ, cả hai chúng tôi hình dung đây là má»™t con bò chẳng ra gì. Tôi nói:
- Thôi ta đi xem con khác.
Thấy nói thế ngưá»i nông dân là m má»™t động tác cố gắng, bá»›t thêm mưá»i phrăng nữa. Và rồi cứ bá»›t thêm bá»›t thêm, giá xuống tá»›i hai trăm mưá»i phrăng, và dừng tại đó. Ông thú y bằng má»™t cú huých tay, ra hiệu để chúng tôi hiểu là ông chê không tháºt đâu, con bò vẫn là tuyệt hảo; nhưng hai trăm mưá»i phrăng đối vá»›i chúng tôi là má»™t món tiá»n quá lá»›n. Tôi quyết định.
- Thì hai trăm mưá»i phrăng, - tôi nói, - tưởng là xong.
Tôi giÆ¡ tay ra nắm lấy cái dây buá»™c bò nhưng ngưá»i nông dân không chịu đưa.
- Thế còn tiá»n cặp tóc cho vợ tôi?
- ông ta nói.
Lại tranh luáºn, cuối cùng chúng tôi đồng ý thêm hai mươi xu cho cặp tóc. Chúng tôi còn lại ba phrăng..Tôi lại giÆ¡ tay ra: ngưá»i nông dân nắm lấy và siết chặt tay tôi như má»™t ngưá»i bạn. ChÃnh vì là bạn nên tôi không quên chút rượu cho con gái ông ta. Rượu cho con gái mất mưá»i xu. Lần thứ ba, tôi muốn nắm lấy dây buá»™c bò, nhưng ông bạn nông dân cá»§a tôi ngăn tôi lại:
- Thế cáºu có mang theo cái vòng cổ bò không đấy?
- ông ta nói.
- Tôi bán bò chứ có bán cái vòng cổ của nó đâu.
Tuy nhiên vì tôi là bạn, ông ta sẵn sà ng nhượng cho tôi cái vòng cổ vá»›i ba mươi xu là giá rẻ. Phải có vòng cổ má»›i dắt được bò chứ, tôi đà nh bá» ba mươi xu, tÃnh ra tôi chỉ còn có hai mươi xu trong ngưá»i. Tôi đếm hai trăm mưá»i ba phrăng rồi lần thứ tư đưa tay ra.
- Thế dây dắt bò cá»§a cáºu đâu?
- Ngưá»i nông dân há»i.
- Tôi bán cái vòng cổ chứ có bán cái dây buộc đâu. Dây buộc là m chúng tôi mất thêm hai mươi xu cuối cùng. Sau khi trả nốt, cuối cùng con bò được giao cho chúng tôi, nhưng chúng tôi không có lấy một xu để mua thức ăn cho bò và cho cả chúng tôi nữa.
- Ta sẽ là m việc, - Mattia nói, - các quán cà -phê Ä‘ang đông, ta chia đôi ra, chÆ¡i ở tất cả các quán, tối vá» sẽ thu được khối tiá»n.
Sau khi đưa con bò và o buá»™c trong chuồng ngá»±a cá»§a quán trá», chúng tôi má»—i ngưá»i Ä‘i là m việc ở má»™t phÃa, tối vá» tÃnh tiá»n thu được cá»§a Mattia là bốn phrăng năm mươi xăng-tim còn tôi ba phrăng. Vá»›i bảy phrăng năm mươi xăng-tim, chúng tôi lại già u rồi. Nhưng niá»m vui kiếm được món tiá»n nà y tháºt quá nhá» so vá»›i việc tiêu mất hai trăm mưá»i bốn phrăng.
Chúng tôi yêu cầu ngưá»i tá»› gái trong bếp Ä‘i vắt sữa con bò để chúng tôi ăn tối bằng sữa cá»§a nó: chưa bao giá» chúng tôi được uống sữa ngon như thế. Sáng hôm sau, dáºy cùng má»™t lúc vá»›i mặt trá»i má»c chúng tôi lên đưá»ng Ä‘i Chavanon.
Äể cho con bò đỡ mệt và đến Chavanon không muá»™n quá, ý tôi là ngá»§ lại trong ngôi là ng mà tôi đã qua đêm đầu tiên cá»§a Ä‘á»i du hà nh cùng cụ Vitalis. Sáng hôm sau, từ đó ra Ä‘i chúng tôi sẽ đến má Barberin được sá»›m sá»§a.
Nhưng số pháºn, bấy lâu nay vẫn thuáºn buồm xuôi gió, bá»—ng trở mặt lại chúng tôi. Chúng tôi quyết định chia ngà y Ä‘i đưá»ng hôm đó là m hai phần cắt đôi ra bằng bữa trưa, chá»§ yếu là bữa trưa cá»§a con bò cái..Khoảng mưá»i giá», tìm được má»™t nÆ¡i cá» dà y xanh mướt, chúng tôi bèn hạ túi xuống, cho con bò xuống đám cỠđó mà ăn.
Lúc đầu tôi định cứ nắm lấy dây dắt nhưng nó tỠra rất yên lặng chỉ chuyên chú và o ăn, tôi bèn quấn cái dây dắt và o hai sừng nó rồi ngồi bên cạnh nó ăn bánh mì. Dĩ nhiên chúng tôi ăn xong rồi nó vẫn chưa ăn xong.
Trong khi chỠnó chúng tôi mở túi, lấy nhạc cụ.
- Nà y để tớ chơi cho nó nghe một điệu kèn đẩy nhé.
- Mattia nói, thằng bé vốn khó lòng ngồi được yên. Vừa nghe mấy nốt nhạc đầu tiên, con bò cái của chúng tôi ngẩng đầu lên rồi bỗng nhiên nó phi nước đại chạy mất.
Chúng tôi láºp tức Ä‘uổi theo gá»i nó, tôi gá»i cả Capi ngăn nó lại, Capi vá»™i nhảy và o chân nó. Nhưng tất nhiên là không ngăn nó lại được.
Cách độ hai cây số là má»™t ngôi là ng lá»›n, chúng tôi dừng lại vì con bò cá»§a chúng tôi phi và o đó. Nó và o là ng trước chúng tôi, do con đưá»ng thẳng tắp nên chúng tôi trông thấy được ngưá»i ta ngăn nó lại và đã tóm lấy nó.
Tôi nghÄ© chỉ việc đòi lại con bò, thế nhưng má»i ngưá»i vây ngay lấy chúng tôi há»i hết câu nà y đến câu khác: chúng tôi từ đâu tá»›i? Lấy con bò nà y ở đâu? Những câu trả lá»i cá»§a chúng tôi không thuyết phục nổi há», và i giá»ng nói cất lên rằng chúng tôi đã ăn cắp con bò và phải cho chúng tôi và o nhà tù.
Ná»—i sợ hãi đến kinh hoà ng mà chữ nhà tù gây ra là m cho tôi cuống lên và vì thế là m hại tôi: tôi tái mặt, ấp a ấp úng. Vừa chạy xong lại Ä‘ang thở hổn hển, tôi chịu không sao bảo vệ được mình. Lúc đó má»™t viên cảnh sát Ä‘i tá»›i, má»i ngưá»i bèn kể tóm tắt chuyện chúng tôi và vì thấy chưa rõ đầu Ä‘uôi nên ông ta tuyên bố hãy đưa con bò và o kho giữ đồ cá»§a cảnh sát và đưa chúng tôi và o tù đã rồi liệu sau.
Tôi muốn phản kháng, Mattia muốn nói, nhưng viên cảnh sát bắt chúng tôi phải im, nhá»› lại cảnh diá»…n ra giữa cụ Vitalis và viên sen đầm ở Toulouse, tôi bảo Mattia hãy im và đi theo ông ta đã. Tá»›i nhà tù tôi hy vá»ng được má»™t chút: ngưá»i gác nÆ¡i là m việc cá»§a xã trưởng đồng thá»i là cai.ngục và là ngưá»i gác đồng lúc đầu không chịu nháºn chúng tôi. Viên cảnh sát ép ông ta phải mở má»™t cánh cá»a. Hóa ra lý do ông ta là m khó không muốn nháºn chúng tôi là vì ông ta Ä‘ang dùng nhà tù là m nÆ¡i phÆ¡i hà nh, hà nh giải đầy trên ván sà n. Ngưá»i ta lục túi chúng tôi, có bao nhiêu tiá»n thu lấy, lấy cả những con dao, diêm cá»§a chúng tôi, trong lúc đó ngưá»i cai ngục nhanh nhẹn thu gom chá»— hà nh lại. Sau đó há» bá» chúng tôi đấy, cá»a khóa lại vá»›i tiếng sắt thép loảng xoảng thá»±c sá»± bi thảm. Thế là chúng tôi và o tù. Trong bao lâu đây?
Cuối cùng cá»a mở ra, chúng tôi thấy má»™t ông già tóc bạc Ä‘i và o, vẻ mặt cởi mở tốt bụng là m chúng tôi thấy hy vá»ng ngay.
- Mấy thằng nhãi nà y, đứng lên chứ!
- Cai ngục nói.
- Hãy trả lá»i ngà i quan tòa xét xá» ngay tại chá»— Ä‘i nà o.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, - vị quan tòa ra hiệu cho cai ngục để ông lại má»™t mình, - để tôi há»i thằng bé nà y trước (ông lấy ngón tay chỉ tôi), Ä‘em thằng bé kia Ä‘i, giữ lấy nó tôi sẽ há»i sau.
- Ngưá»i ta buá»™c tá»™i cháu lấy cắp má»™t con bò cái đúng không?
- Vị quan tòa nhìn thẳng và o mắt tôi há»i. Tôi trả lá»i chúng tôi mua con bò ở chợ phiên Ussel, tôi nói tên ông thú y đã giúp chúng tôi mua bò.
- Các cháu mua con bò nà y là m gì?
- Äể đưa nó đến Chavanon cho bà mẹ trước đây là vú nuôi cá»§a cháu để tá» lòng biết Æ¡n bà đã săn sóc cháu, coi đó là má»™t ká»· niệm vá» tình thương cá»§a cháu đối vá»›i bà .
- Bà tên là gì?
- Là má Barberin ạ.
- Có phải bà là vợ ông công nhân nỠcách đây mấy năm bị què ở Paris không?
- úng đấy ạ, thưa ngà i quan tòa.
Quan tòa liên tiếp há»i tôi nhiá»u câu khác nữa nhưng tôi phải trả lá»i là nếu ông há»i má Barberin thì mục Ä‘Ãch cá»§a chúng tôi thế là há»ng, không còn gây cho má sá»± ngạc nhiên nà o nữa. Tuy nhiên, có lúng túng tháºt nhưng tôi lại vô cùng hà i lòng: nếu như quan tòa có ý muốn há»i má Barberin có nghÄ©a má vẫn còn sống.
Giữa những câu há»i, quan tòa nói vá»›i tôi là gần đây ông Barberin đã trở lại Paris. Äiá»u nà y là m tôi vui sướng quá đến ná»—i tôi tìm được những câu trả lá»i đầy sức thuyết phục.để là m quan tòa tin rằng chỉ cần lá»i khai cá»§a ông thú y là đủ.
- Thế các cháu lấy tiá»n ở đâu mà mua bò?
- Chúng cháu kiếm được.
Tôi giải thÃch là m sao mà từ Paris Ä‘i Varses, rồi từ Varses tá»›i những suối nước nóng, chúng tôi đã dà nh dụm từng xu má»™t.
- Các cháu là m gì ở Varses?
Câu há»i nà y buá»™c tôi lại phải thuáºt lại câu chuyện. Khi quan tòa nghe nói tôi đã từng bị chôn vùi trong má» Truyère ông bảo tôi ngừng lá»i, rồi bằng má»™t giá»ng dịu hẳn gần như bạn bè, ông há»i tôi:
- Thế ra cháu là Rémi?
- ông nhìn tôi với đôi mắt dịu dà ng âu yếm.
- Vâng.
Tôi cứ tưởng ông thả chúng tôi ra nhưng ông chẳng là m gì cả, ông để tôi lại má»™t mình, không nói gì hết. Có lẽ ông thẩm vấn sang Mattia để xem lá»i chúng tôi khai có phù hợp vá»›i nhau không? Tôi cứ ngồi mà suy nghÄ© khá lâu, cuối cùng ngà i quan tòa trở lại vá»›i Mattia.
- Tôi sẽ cho Ä‘i há»i tình hình ở Ussel và nếu ở đó há» khẳng định lá»i nói cá»§a các cháu là thá»±c như tôi hy vá»ng thì mai các cháu sẽ được thả.
- Còn con bò cá»§a chúng cháu thì sao ạ? -Mattia há»i.
- Có ai vắt sữa cho nó không?
- Yên tâm các chú nhóc ạ, ngưá»i ta sẽ mang cho các cháu má»™t bát sữa to để ăn tối. Quan tòa vừa Ä‘i khá»i, tôi thông báo cho Mattia hai tin tức là m tôi quên cả cảnh tù đà y: Má Barberin còn sống còn lão Barberin Ä‘ang ở Paris. Mattia nói:
- Con bò sẽ tha hồ mà tiến và o đại thắng.
Và vui quá nó vừa nhảy vừa hát, tôi nắm lấy hai tay nó, bị niá»m vui cá»§a nó lôi kéo, cả Capi, cho đến lúc đó vẫn ngồi á»§ rÅ© lo âu trong má»™t xó nhà , cÅ©ng tá»›i xen và o giữa hai chúng tôi, đứng trên hai chân sau. Thế là chúng tôi cùng nhau nhảy má»™t Ä‘iệu tuyệt hay là m cho ngưá»i cai ngục sợ quá, có lẽ sợ cho hà nh cá»§a ông ta thì đúng hÆ¡n, phải chạy và o xem có phải chúng tôi nổi loạn hay không? Cai ngục bảo chúng tôi im nhưng không phải bằng giá»ng thô lá»— như trước, lúc cùng và o vá»›i ngà i quan tòa..Qua đó chúng tôi thấy tình thế mình không đến ná»—i xấu, và chẳng bao lâu sau cai ngục mang và o má»™t liá»…n sữa (sữa con bò cá»§a chúng tôi) nhưng chưa phải đã hết: còn má»™t cái bánh mì to, má»™t miếng thịt bê lạnh mà theo ông ta nói, là cá»§a quan tòa gá»i cho.
Chưa bao giá» tù nhân lại được đối xá» tá» tế như thế, vừa ăn thịt bê và vừa uống sữa tôi đã thay đổi những ý nghÄ© cá»§a mình vá» nhà tù; rõ rà ng là nó khá hÆ¡n tôi hình dung nhiá»u!
|

10-09-2008, 08:54 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 12
Má Barberin
Tám giá» sáng cá»a mở ra chúng tôi nhìn thấy ngà i quan tòa Ä‘i và o cùng vá»›i ông bạn thú y cá»§a chúng tôi muốn Ä‘Ãch thân đến giải phóng cho chúng tôi. Quan tòa bắt tay chúng tôi còn ông thú y ôm hôn chúng tôi.
- Thôi các bạn nhá» lên đưá»ng mạnh giá»i nhé!
Chúng tôi và o là ng nà y thảm hại thế nà o thì ra Ä‘i oai hùng như thế, đầu ngẩng cao tay dắt bò. Những ngưá»i nông dân đứng trước cá»a nhìn chúng tôi vá»›i ánh mắt thân thiện. Chẳng bao lâu chúng tôi tá»›i ngôi là ng mà trước đây tôi đã dừng lại cùng cụ Vitalis và o cái đêm đầu tiên cá»§a cuá»™c sống chung.
Từ đây chỉ còn phải qua một khoảng đất truông nữa thôi là tới cái dốc xuống Chavanon. Qua con phố chạy qua là ng một ý nghĩ bỗng nảy ra là m tôi phải bảo cho Mattia ngay..
- Cáºu biết đấy tá»› đã hứa cho cáºu ăn bánh xèo ở nhà má Barberin, nhưng muốn là m bánh xèo phải có bÆ¡, bá»™t và trứng.
- Ngon quá nhỉ.
- Ngon hẳn Ä‘i ấy chứ, rồi cáºu sẽ thấy; cuá»™n lại ăn ngáºp miệng luôn. Nhưng ở nhà má Bar-berin chắc gì đã có bá»™t và bÆ¡ vì má không già u đâu, hay là ta Ä‘em tá»›i?
- Phải đấy, ý hay đấy.
Tôi và o cá»a hà ng thá»±c phẩm khô mua ná»a ki-lô bÆ¡, hai ki-lô bá»™t, rồi chúng tôi tiếp tục Ä‘i. Còn mưá»i cây số, rồi còn tám, còn sáu; có Ä‘iá»u lạ là cà ng đến gần má Barberin con đưá»ng cà ng dà i ra chứ không như ngà y tôi xa má.
Nhưng tôi vô cùng xúc động và bồn chồn, chốc chốc tôi lại xem đồng hồ.
- Nơi nà y đẹp đấy chứ?
- Tôi bảo Mattia.
Chúng tôi đã tá»›i đỉnh đồi nÆ¡i bắt đầu con đưá»ng dốc vá»›i nhiá»u Ä‘oạn chữ chi dẫn xuống Chavanon, con đưá»ng Ä‘i qua nhà má Barberin. Chỉ và i bước nữa là chúng tôi tá»›i nÆ¡i tôi đã xin phép cụ Vitalis được ngồi lên cái ụ đất nhìn vá» cái nhà mà tôi tưởng không bao giá» còn trông thấy nữa.
- Cầm dây dắt bò nà y.
- Tôi bảo Mattia.
Tôi nhảy phắt một cái lên ụ đất: chẳng thấy gì thay đổi trong thung lũng của chúng tôi cả.
- Gì thế?
- Mattia há»i.
Nó đến gần tôi.
- Theo tay tớ chỉ nà y, - tôi bảo nó, - đấy là nhà má đấy.
Äúng lúc nà y má»™t đám khói mà u và ng bốc lên từ ống khói và vì không có gió nó bốc thẳng lên không trung theo dá»c sưá»n đồi.
- Má Barberin thế là có nhà .
- Tôi nói. Má»™t ngá»n gió nhẹ thổi qua cây lá là m cá»™t khói vỡ ra tá»a và o mặt chúng tôi: là n khói có mùi lá dẻ. Bá»—ng nhiên nước mắt tôi ứa ra.
- Thôi đi xuống mau lên.
- Tôi nói.
- Nếu má Barberin ở nhà thì ta là m sao thu xếp để má ngạc nhiên được nhỉ?
- Mattia há»i.
- Cáºu sẽ và o trước: cáºu nói là ông hoà ng gá»i tá»›i cho má con bò, khi má há»i ông hoà ng nà o, tá»› sẽ xuất hiện.
Vừa tá»›i chá»— ngoặt ngay trên căn nhà , chúng tôi nhìn thấy má»™t chiếc khăn quà ng trắng hiện.ra trong sân: đó là má Barberin, má mở cá»a rà o ra rồi Ä‘i vá» phÃa là ng.
Tôi biết theo thói quen cá»§a má Barberin cá»a chỉ cà i then mà thôi, chúng tôi có thể và o trong nhà được; nhưng trước hết phải cho con bò và o chuồng đã. Tôi bèn Ä‘i và o chuồng bò xem sá»± tình ra sao thì thấy chất đầy những bó cá»§i. Tôi gá»i Mattia, hai đứa buá»™c con bò và o trước máng cá» xong, mau lẹ chất tất cả các bó cá»§i và o má»™t góc, là m việc nà y cÅ©ng nhanh thôi.
- Bây giá», - tôi bảo Mattia, - chúng ta và o trong nhà ; tá»› sẽ ngồi bên góc lò sưởi cho má Barberin thấy tá»› ở đó. Thanh chắn khi má đẩy bao giá» cÅ©ng kêu lên ken két, cáºu sẽ kịp trốn và o sau giưá»ng cùng vá»›i Capi, má chỉ nhìn thấy mình tá»›, cáºu thá» tưởng tượng xem má sẽ ngạc nhiên đến thế nà o? Sá»± việc xảy ra đúng như thế. Chúng tôi và o nhà , tôi ngồi ở lò sưởi y như ngà y xưa tôi vẫn ngồi trong bao buổi tối mùa đông. Tóc tôi dà i chưa cắt, tôi giấu chúng và o trong cổ áo vét, tôi thu mình lại tháºt nhá» cố giống bé Rémi chừng nà o hay chừng ấy.
Yên vị xong tôi nhìn chung quanh. Hình như tôi chỉ má»›i rá»i căn nhà nà y từ tối hôm qua, chẳng có gì thay đổi cả, má»i thứ vẫn ở nguyên chá»— cÅ©.
Nếu tôi dám bá» chá»— ngồi nà y hẳn tôi đã vui mừng tá»›i nhìn gần từng đồ váºt má»™t; nhưng vì má Barberin có thể hiện ra bất kỳ lúc nà o cho nên tôi đà nh ngồi im mà nhìn ngắm váºy thôi. Bá»—ng nhiên tôi thấy má»™t chiếc khăn quà ng trắng, đồng thá»i thanh chắn kêu kèn kẹt.
- Trốn nhanh đi Mattia.
- Tôi bảo Mattia.
Tôi cà ng thu mình nhá» hÆ¡n. Cá»a mở ra: từ ngưỡng cá»a má Barberin đã nhìn thấy tôi.
- Ai đấy?
- Má há»i.
Tôi chỉ nhìn má không trả lá»i, còn má, má cÅ©ng nhìn tôi. Bá»—ng nhiên hai tay má run lên.
- Trá»i Æ¡i!
- Má thì thầm.
- Có thể thế được không, Rémi ư con?
Tôi đứng dáºy, chạy vá» phÃa má, tôi ôm ghì má trong hai cánh tay.
- Má ơi!
- Con trai tôi, đây là con trai tôi!
Nhiá»u phút sau chúng tôi má»›i định thần lại được và lau xong nước mắt..
- Äúng rồi, - má nói, - giá má không lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến con thì má đã không nháºn ra con, con thay đổi nhiá»u quá, trông khá»e mạnh lên nhiá»u!
Má»™t tiếng hÃt hÃt nghẹn ngà o là m tôi nhá»› ra Mattia, tôi gá»i nó, nó đứng lên.
- Äây là Mattia, em trai con.
- A! Thế ra con tìm được cha mẹ rồi à ? -Má Barberin kêu lên.
- Không, con muốn nói đây là bạn con, bạn thân của con, còn đây là Capi, cũng là bạn con, bạn thân của con; chà o má của chủ mà y đi nà o Capi!
Capi đứng thẳng lên trên hai chân sau, má»™t chân trước để lên chá»— trái tim, nó cúi chà o rất trân trá»ng là m cho má Barberin phải phì cưá»i và khô nước mắt. Mattia ra hiệu cho tôi nhá»› lại Ä‘iá»u bất ngá» chúng tôi muốn dà nh cho má.
- Má ơi, - tôi bảo má Barberin, - ta ra sân chơi một chút đi.
- Ta cÅ©ng có thể ra xem cái vưá»n cá»§a con nữa, má vẫn giữ y nguyên như con sắp xếp trước kia để khi vá» nhà con vẫn thấy nó như thế vì má vẫn tin thể nà o con cÅ©ng trở vá». Äã đến lúc rồi.
- Thế còn chuồng bò, - tôi nói, - nó vẫn không có gì thay đổi từ khi Roussette đi hả má?
- Dĩ nhiên là không rồi, má chất củi và o đó.
Vừa vặn chúng tôi đứng trước chuồng bò, má Barberin đẩy cá»a, ngay lúc đó con bò cá»§a chúng tôi, Ä‘ang đói tưởng có ngưá»i đến cho ăn, bắt đầu rống lên.
- Một con bò cái!
- Má Barberin kêu lên.
Lúc đó không còn nhịn được nữa, tôi và Mattia cưá»i phá lên. Má Barberin ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
- Äó là má»™t Ä‘iá»u bất ngá» phải không má? -Tôi nói.
- ôi! Con trai yêu quý!
- Má Barberin vừa kêu lên vừa ôm hôn tôi.
Rồi chúng tôi đi và o trong chuồng bò để cho má Barberin có thể xem kỹ con bò của mình. Mỗi một phát hiện lại là m má reo lên:
- Con bò đẹp biết chừng nà o! Bỗng nhiên má dừng lại nhìn tôi:
- ái chà ! Thế ra con đã già u rồi ư?
- úng thế đấy má ạ, - Mattia cưá»i nói, -chúng con còn năm mươi tám xu..Má Barberin lại có dịp nhắc lại Ä‘iệp khúc chỉ có Ä‘iá»u hÆ¡i khác Ä‘i má»™t chút:
- Những đứa con trai ngoan tháºt là ngoan! Äiá»u nà y là m tôi có má»™t niá»m vui êm dịu trong lòng: má đã nghÄ© đến Mattia và trong tim má, má đã gắn bó chúng tôi lại vá»›i nhau.
Trong lúc nà y con bò tiếp tục rống. Mattia nói:
- Nó đòi vắt sữa đấy ạ!
Không cần nghe thêm nữa tôi chạy và o lấy cái xô bằng sắt tây đã cá» rá»a kỹ. Má Barberin hà i lòng không biết thế nà o mà kể khi thấy sữa đầy đến hai phần ba xô.
- Má nghÄ© con bò nà y cho nhiá»u sữa hÆ¡n Roussette.
- Má nói.
Sữa vắt xong con bò được thả ra sân ăn cá», chúng tôi và o nhà , mang theo xô sữa rồi, tôi Ä‘em bÆ¡ và bá»™t đặt lên bà n, và o chá»— dá»… nhìn thấy nhất.
Thấy thế má Barberin lại reo lên nhưng tôi đà nh tháºt thà ngắt lá»i má:
- Má Æ¡i, - tôi nói, - ná»—i bất ngá» nà y không những dà nh cho má mà cho cả chúng con, chúng con đói đến chết được và chỉ mong được ăn bánh xèo. Má còn nhá»› và o ngà y thứ ba béo cuối cùng cá»§a má con ta, ta bị ngắt quãng như thế nà o không? Và chá»— bÆ¡ má Ä‘i vay để là m bánh xèo cho con đã bị sà i phà phạm như thế nà o và o việc nấu vá»›i hà nh trong nồi không? Lần nà y ta sẽ không bị ai là m phiá»n nữa.
- Con biết là Barberin đi Paris rồi à ?
- Vâng.
- Thế con có biết ông ấy đi Paris là m gì không?
- Không ạ.
- Äi vì việc có lợi cho con đấy.
- Cho con?
- Tôi sợ hãi nói. Nhưng trước khi trả lá»i má nhìn Mattia như thể không muốn nói trước mặt nó.
- ồ, má cứ nói trước mặt Mattia.
- Tôi bảo.
- Nhưng giải thÃch ra thì dà i lắm.
- Má nói.
- ông ta liệu có vỠngay không?
- ồ! Không đâu. Chắc chắn là khác.
- Thế thì có gì mà vội. Má hãy là m bánh xèo cho chúng con trước đã.
- ở nhà không có gà mái...
- Chúng con không mang trứng sợ vỡ. Má có Ä‘i vay được ở đâu đây không?.Má có vẻ lúng túng, tôi hiểu ngay chắc má đã Ä‘i vay thưá»ng xuyên.
- Thôi để con đi mua thì hơn. Con chạy đi ngay đây.
- Tôi nói.
Tôi mua một tá trứng và một miếng mỡ. Khi tôi trở lại chỉ còn việc nhà o trứng và o bột.
- ái chà !
- Má Barberin vừa đánh trứng tháºt mạnh vừa há»i tôi, - tại sao mà bấy lâu nay tôi không cho má biết tin tức gì cả là thế nà o?
- Má Æ¡i, con biết má không phải chỉ có má»™t mình, má lại không tá»± Ä‘á»c được thư con nữa. Ông Barberin là m con run lên vì sợ, ông ấy má»›i là chá»§ nhà , là ngưá»i đã bán con cho má»™t nhạc sÄ© già lấy bốn mươi phrăng.
- Bé Rémi ơi, con đừng nói đến chuyện ấy nữa.
- Không phải con nói để phà n nà n gì đâu mà để cắt nghĩa cho má nghe vì sao con không dám viết thư.
Vừa nói chuyện má Barberin vừa nhà o bá»™t để là m bánh, Mattia lo nhóm lá»a, tôi thì xếp đĩa, dÄ©a và cốc tách lên bà n, tôi Ä‘i ra chá»— vòi nước lấy má»™t bình đầy.
Bây giá» má»™t ngá»n lá»a tháºt đẹp đã bốc lên dưới ống khói, má Barberin bắc xoong lên. Mùi bánh xèo tá»a khắp gian phòng và chẳng bao lâu chúng tôi đã được cắn ngáºp răng thứ bánh ngon là nh ấy.
- ôi! Bánh mới ngon là m sao!
- Mattia còn đầy miệng, nói.
Khi cái liá»…n đã hết sạch, Mattia, biết má Bar-berin không muốn nói chuyện trước mặt nó, bèn bảo là nó muốn xem con bò ra sao, để hai ngưá»i chúng tôi lại vá»›i nhau.
Nếu tôi có ý đợi đến táºn lúc nà y không phải vì tôi không sốt ruá»™t, chẳng qua chỉ vì tôi táºp trung tất cả má»i chú ý và o bánh xèo để quên ná»—i báºn tâm đó Ä‘i mà thôi. Barberin là m gì ở Paris?
Khi Mattia đã ra ngoà i, tôi há»i má Barberin như váºy.
- Con trai ơi, hình như gia đình con tìm con.
- Má nói.
- Ai tìm cơ ạ? ồ, con xin má, má hãy nói mau đi!
Rồi cảm thấy hình như mình Ä‘iên, tôi liá»n kêu lên:.
- ChÃnh là Barberin Ä‘i tìm con chứ ai, để rồi lại bán con Ä‘i má»™t lần nữa; nhưng đừng hòng lấy lại được con!
- Con Æ¡i, chúng ta hãy biết Ä‘iá»u, hãy nghe lá»i má nói đây và đừng có sợ nữa. Äây là những Ä‘iá»u táºn tai má nghe thấy. Thứ hai tá»›i là đầy má»™t tháng, má Ä‘ang là m việc trong phòng là m bánh mì bá»—ng có má»™t ông Ä‘i và o nhà , Barberin lúc đó Ä‘ang ở trong nhà . "Có phải ông là Bar-berin không?" ông ta há»i. "Vâng", Jérôme đáp.
"Có phải ông là ngưá»i đã tìm thấy má»™t đứa bé ở Paris chá»— đại lá»™ Breteuil không, và chịu trách nhiệm trông nom nó không?" "Vâng." "Thế thằng bé đó đâu?" "Báºn gì đến ông cÆ¡ chứ?" Jérôme trả lá»i.
Nếu như tôi nghi ngá» sá»± thà nh thá»±c cá»§a má Barberin thì tôi cÅ©ng phải thừa nháºn câu trả lá»i nà y tháºt tá» tế, câu trả lá»i mà má đã nghe được cÅ©ng như đã thuáºt lại vá»›i tôi.
- Con biết đấy, - má nói, - ở chá»— là m bánh mì nghe rõ lắm, hÆ¡n nữa nó lại là việc vá» con, nên má rất muốn nghe. Äể nghe rõ hÆ¡n má lại gần, nhưng má lại giẫm và o má»™t cà nh cây gãy rắc má»™t cái. "Không phải chỉ có mình chúng ta thôi ư? " ông kia há»i. "Äó là vợ tôi", Jérôme bảo. "ở đây nóng quá ta ra ngoà i nói chuyện hÆ¡n", ông kia nói. Thế là cả hai Ä‘i ra. Ba bốn giá» sau Jérôme má»›i trở vá» má»™t mình.
Con thá» tưởng tượng xem má sốt ruá»™t đến thế nà o muốn biết Jérôme và ông kia, có thể là cha con, đã nói vá»›i nhau những gì, nhưng Jérôme không trả lá»i tất cả những gì má há»i. Jérôme chỉ nói là ông ấy không phải cha con nhưng thay mặt gia đình con Ä‘i tìm con.
- Thế gia đình con ở đâu hả má? Gia đình đó thế nà o? Con có cha, có mẹ chứ?
- ấy má cÅ©ng há»i Jérôme như con ấy, nhưng ông bảo là không biết. Rồi Jérôme bảo là ông Ä‘i Paris tìm ngưá»i nhạc sÄ© đã thuê con và đã cho địa chỉ ở phố Lourcine. Từ hôm ấy đến nay má chẳng được tin tức gì cá»§a Jérôme cả. ông kia cho Jérôme má»™t trăm phrăng và có lẽ sau đó còn cho tiá»n tiếp nữa. Cái đó cá»™ng vá»›i những tã lót xưa bá»c con khi ngưá»i ta tìm thấy con chứng tá» cha mẹ con là ngưá»i già u có.
Äúng lúc nà y Mattia Ä‘i qua cá»a, tôi gá»i nó:
- Mattia nà y, tá»› có má»™t gia đình. Nhưng lạ má»™t cái là nó không chia sẻ niá»m vui nà y cùng tôi..Chúng tôi Ä‘i ngá»§ sá»›m, Mattia ngá»§ ngay. Còn tôi không sao ngá»§ được, hoang mang vì những ý nghÄ© tối tăm.
Gia đình tôi tìm tôi, nhưng để tìm được gia đình, tôi phải tìm há»i lão Barberin. Äiá»u nà y là m cho niá»m vui cá»§a tôi tối sầm lại, tôi những muốn lão Barberin đừng xen và o hạnh phúc cá»§a tôi là m gì. Tôi không quên những lá»i lão nói vá»›i cụ Vitalis: "Ai nuôi đứa trẻ nà y sẽ có lợi, nếu không tÃnh thế thì tôi nuôi nó là m gì." ChÃnh vì váºy mà tôi có những tình cảm xấu đối vá»›i lão. ấy thế mà tôi lại phải tìm cho được lão để lão dẫn tôi vá» gia đình tôi.
Rõ rà ng đối vá»›i tôi có má»™t gia đình là niá»m vui quá lá»›n không ngá» tá»›i rồi; tuy nhiên niá»m vui nà y đến vá»›i tôi trong những Ä‘iá»u kiện không khá»i pha lẫn buồn bã. Tôi vẫn hy vá»ng có thể sống nhiá»u ngà y hạnh phúc bên má Barberin, thế nhưng ngay ngà y mai chúng tôi đã lại phải lên đưá»ng rồi. Rá»i khá»i nhà má Barberin tôi còn phải Ä‘i đến bá» biển ở Esnandes để gặp chị étiennette, thăm Benjamin ở Saint-Quentin rồi sau đó còn phải Ä‘i Dreuzy ở Nièvre, Ä‘em cho em Lise tin tức cá»§a anh chị em; thế mà tôi phải từ bá» các chuyến Ä‘i nà y!
Suốt đêm tôi cứ xoay Ä‘i xoay lại cái ý nghÄ© nà y, lúc thì tá»± bảo không thể bá» chị étiennette cÅ©ng như Lise, lúc thì ngược lại cho rằng phải chạy vá» Paris cà ng nhanh cà ng hay để gặp lại gia đình tôi. Cuối cùng tôi ngá»§ thiếp Ä‘i mà chưa Ä‘i đến má»™t kết luáºn nà o.
Buổi sáng khi cả ba chúng tôi Ä‘á»u có mặt đông đủ, cả má Barberin, tôi và Mattia bên lò sưởi nÆ¡i sữa con bò cá»§a chúng tôi Ä‘ang được hâm nóng, chúng tôi bà n bạc vá»›i nhau để Ä‘i đến quyết định. Thảo luáºn khá lâu, ai cÅ©ng tham gia ý kiến, cuối cùng quyết định là tôi sẽ viết thư cho chị étiennette và cho Benjamin, nhưng chúng tôi sẽ Ä‘i thăm Lise vì em không biết Ä‘á»c nhất là tôi lao và o cuá»™c hà nh trình nà y chÃnh là vì em.
Chúng tôi nhất trà hôm sau sẽ ra đi.
Má»™t lần nữa tôi lại buồn vì chia ly; nhưng Ãt nhất lần nà y tôi rá»i Chavanon không như lúc Ä‘i theo cụ Vitalis. Tôi có thể ôm hôn má Barberin và hứa vá»›i má sẽ cùng cha mẹ tôi vá» thăm má..Má»™t lần nữa chúng tôi lại Ä‘i trên những con đưá»ng lá»›n, túi trên vai, Capi chạy trước; chúng tôi bước những bước dà i. Nếu không buá»™c phải kiếm cÆ¡m hà ng ngà y có lẽ tôi đã rảo bước tháºt nhanh, nhưng có Mattia ở bên để đưa tôi trở vá» vá»›i thá»±c tại.
HÆ¡n nữa ngoà i miếng bánh mì hà ng ngà y ra, còn có má»™t lý do nữa buá»™c chúng tôi phải thu nháºp cà ng nhiá»u cà ng tốt. Tôi muốn em Lise cá»§a tôi cÅ©ng sung sướng như má Barberin: tôi muốn tặng em má»™t món quà . Äó là má»™t con búp bê.
Äể tá»›i nhà bà cô cá»§a Lise chỉ việc Ä‘i theo con sông đà o bởi vì chồng cô Catherine là m ngưá»i coi cống nên gia đình hỠở trong má»™t cái nhà xây ngay bên cạnh cái cống mà ông phải coi. Chúng tôi nhanh chóng tìm ra cái nhà đó, nó nằm ngay rìa là ng, trên má»™t bãi cá» có trồng nhiá»u cây to.
Tim tôi Ä‘áºp liên hồi khi tá»›i gần. Ra hiệu cho Mattia, tôi cầm lấy đà n hác-pÆ¡ và chÆ¡i những nốt nhạc đầu tiên cá»§a bà i ca Na-pô-li nhưng không hát lên sợ tiếng tôi là m lá»™ tẩy...
Chỉ má»™t chút xÃu sau cá»a mở và Lise đã ở trong tay tôi. Má»i ngưá»i đưa chúng tôi và o nhà , sau khi cô Catherine ôm hôn tôi bà bà y ra hai bá»™ đồ ăn. Nhưng tôi xin bà sá»a soạn ba bá»™.
- Nếu cô cho phép, - tôi nói, - cháu có má»™t ngưá»i bạn nhá» Ä‘i cùng. Và tôi rút con búp bê trong chiếc túi Ä‘eo lưng ra, tôi đặt nó ngồi trên chiếc ghế dá»±a bên cạnh chiếc ghế cá»§a Lise.
Cái nhìn cá»§a cô bé nhìn tôi, suốt Ä‘á»i tôi không quên. Tôi mà không vá»™i Ä‘i Paris hẳn tôi phải ở lại tháºt lâu vá»›i Lise, chúng tôi có biết bao chuyện để nói mà chỉ có thể nói được quá Ãt vá»›i thứ ngôn ngữ cá»§a chúng tôi mà thôi! Phải từ biệt Lise, quá vá»™i, để lại lên đưá»ng.
Hết chặng đưá»ng nà y tá»›i chặng đưá»ng khác, cuối cùng trở lại cái trại mà chúng tôi đã tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên cho đám cưới nhảy. Hai vợ chồng má»›i cưới nháºn ra chúng tôi. Ngưá»i ta cho chúng tôi ăn tối và ngá»§ nhá».
Từ đó, sáng hôm sau chúng tôi và o Paris, vừa vặn đúng sáu tháng mưá»i bốn ngà y kể từ khi rá»i Paris. Mattia và tôi thá»a thuáºn vá»›i nhau để má»™t mình tôi Ä‘i tìm Barberin sau đó chúng tôi sẽ gặp nhau trước gian giữa nhà thá» Äức Bà ..Tôi đã ghi trên giấy địa chỉ ngưá»i chá»§ cho Barberin thuê nhà ; nhưng cẩn tháºn như váºy cÅ©ng chẳng cần vì tôi nhá»› rõ chẳng khó khăn gì: khách sạn Cantal, ngõ Austerlitz.
Không cháºm trá»… tôi đến ngay khách sạn Can-tal, má»™t nÆ¡i chỉ có cái tên là khách sạn mà thôi, chá»§ nó là má»™t ngưá»i đà n bà dở Ä‘iếc.
- Tôi muốn tìm ông Barberin từ Chavanon, ông ấy trỠở đây có phải không ạ? Bà ta không trả lá»i chỉ giÆ¡ hai tay lên trá»i má»™t cách đột ngá»™t đến ná»—i con mèo Ä‘ang ngồi trong lòng bà hốt hoảng nhảy vá»t xuống đất.
- ôi chao!
- Bà ta nói.
Rồi nhìn tôi trong khi đầu bà cà ng rung lên mạnh hơn:
- Cáºu là thằng bé ông ấy tìm chứ gì?
- Bà ta há»i. Tim tôi thắt lại.
- Barberin!
- Chết rồi!
Tôi phải tựa mình và o cây đà n hác-pơ.
- ông ấy chết rồi ư?
- Tôi gà o to lên để cho ngưá»i đà n bà nghe thấy nhưng giá»ng tôi khà n đặc Ä‘i vì quá xúc động.
- Chết tám ngà y nay ở nhà thương Saint-An-toine rồi.
Tôi sững sá» cả ngưá»i; Barberin mà chết thì là m sao tìm được gia đình tôi bây giá»?
- Thế ra cáºu chÃnh là thằng bé ấy đấy à ? -Bà già tiếp tục nói.
- Thằng bé mà ông ta Ä‘i tìm để trả lại cho gia đình già u có cá»§a nó đấy à ? Tôi lại hy vá»ng, tôi bấu lấy câu há»i ấy.
- Bà biết ư?...
- Tôi há»i.
- Không biết gì hÆ¡n ngoà i những Ä‘iá»u tôi vừa nói vá»›i cáºu, cáºu con trai, tôi muốn nói quý ông trẻ trung ạ. Barberin bà máºt ghê lắm, chỉ muốn tiá»n thưởng dà nh riêng cho mình thôi. Trá»i hỡi, Barberin chết mang theo cái bà máºt vá» sá»± ra Ä‘á»i cá»§a tôi rồi.
Hai tay ôm đầu, tôi tìm hết cách cũng không thấy ý tưởng nà o cho dù chỉ để hướng dẫn tôi hà nh động. Hơn nữa tôi quá hoang mang, quá xúc động đến nỗi không thể nà o suy nghĩ ra đầu ra đuôi được.
- Có má»™t lần ông ta nháºn được má»™t bức thư, má»™t bức thư nặng lắm.
- Bà ta nghĩ một lúc lâu rồi nói.
- Thư từ đâu đến ạ?.
- Tôi không biết. Ngưá»i đưa thư đưa cho ông ta, tôi không nhìn con tem.
- Liệu bây giỠcòn tìm thấy bức thư đó không?
- Chúng tôi đã lục khắp trong đồ đạc của ông ta, không phải vì tò mò đâu, tất nhiên, mà để báo cho vợ ông ta, nhưng không tìm thấy.
Äồ đạc trong bệnh viện cÅ©ng váºy. Nếu ông ta không nói từ Chavanon đến thì cÅ©ng chịu không báo được cho vợ ông ta. Tôi đứng im khá lâu không nói nên lá»i. Biết há»i gì nữa bây giá»? Bà ta đã nói ra tất cả những Ä‘iá»u mình biết.
Tôi cảm Æ¡n và đi ra cá»a.
- Nếu cáºu không có chá»— trá», - bà già bảo tôi, - thì cáºu cứ đến đây, không phải nói khoe đâu, ở đây rất tốt, chúng tôi là má»™t nhà lương thiện. Nên nhá»› rằng nếu gia đình cáºu tìm cáºu vì không thấy tin tức gì cá»§a Barberin há» phải tìm há»i ở đây chứ ở đâu, cáºu sẽ có sẵn ở đây mà đón há». Thế có phải lợi không, cáºu Ä‘i chá»— khác thì ai biết ở đâu mà tìm? Cáºu thá» nghÄ© mà xem, hai thanh niên trẻ tuổi trên hè phố Paris, có thể gặp nhiá»u chuyện rắc rối lắm chứ! Nhiá»u khách sạn chẳng ra sao chứ không như ở đây, yên tÄ©nh lắm, khu nà y là thế.
Tôi không tin là khu nà y có lợi thế vá» mặt yên tÄ©nh; kiểu gì thì khách sạn Cantal cÅ©ng thuá»™c loại bẩn thỉu khốn khổ nhất chỉ nhìn đã thấy, và trong cuá»™c Ä‘á»i du mục cá»§a tôi, tôi đã trông thấy khối khách sạn khốn khổ như thế nà y.
Nhưng lá»i đỠnghị cá»§a bà chá»§ cần phải xem xét. HÆ¡n nữa lúc nà y không nên tá» ra khó tÃnh, cần phải tiết kiệm. ái chà ! Mattia tháºt có lý khi nghÄ© rằng phải kiếm tiá»n! Giả sá» không có mưá»i bảy phrăng trong túi thì chúng tôi biết là m sao đây?
- Thuê một phòng cho tôi và bạn tôi thì hết bao nhiêu?
- Tôi há»i.
- Má»™t ngà y mưá»i xu.
- ÄÆ°á»£c, thế thì tối chúng tôi quay lại.
- Các cáºu nên vá» sá»›m, ban đêm Paris chẳng hay ho gì đâu. Tôi chỉ còn việc đến gặp Mattia ở nÆ¡i đã hẹn. Hãy còn sá»›m, tôi ngồi và o má»™t góc đợi nó. Chẳng bao lâu tôi nghe thấy má»™t tiếng sá»§a vui mừng, trước khi kịp đứng lên Capi đã lao và o lòng tôi liếm tay tôi. Tôi ôm nó trong tay. Mattia ngay sau đó hiện ra.
- Thế nà o?
- Từ xa nó đã kêu lên.
- Barberin chết mất rồi.
Nó chạy để đến vá»›i tôi cho nhanh, tôi vá»™i kể tóm tắt cho nó nghe những gì mình biết. Bằng những lá»i tháºt âu yếm nó cố tìm cách thuyết phục tôi đừng tuyệt vá»ng.
- Nếu cha mẹ cáºu đã tìm thấy Barberin nay không nghe tin tức gì cá»§a lão nữa hẳn há» phải tìm xem lão ra sao chứ, dÄ© nhiên há» sẽ đến khách sạn Cantal. Ta Ä‘i đến đấy Ä‘i, coi như chỉ cháºm có và i ngà y thôi, thế thôi.
Nếu như khách sạn Cantal là má»™t căn nhà lương thiện thì nó chẳng đẹp đẽ gì. Chúng tôi ở trong má»™t buồng nhá» xÃu áp mái, đèn thì tá»a khói mù. Buồng cháºt đến ná»—i má»™t trong hai chúng tôi buá»™c phải ngồi xuống giưá»ng khi ngưá»i kia đứng lên. Cái bánh mì tròn phết đầy phó-mát trong bữa tối cá»§a chúng tôi chẳng phải tiệc tùng gì nhưng cuối cùng thì tất cả Ä‘á»u chưa phải đã hết.
|

10-09-2008, 08:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 13
Tìm kiếm
Tôi bắt đầu ngà y hôm sau bằng việc viết thư cho má Barberin kể vá» những gì mình biết, việc nà y không phải nhá». Chẳng nhẽ khô khan bảo má là chồng má đã chết? Cuối cùng tốt xấu gì chăng nữa thì tôi cÅ©ng viết xong bức thư nhắc Ä‘i nhắc lại niá»m yêu thương không gì thay đổi cá»§a tôi đối vá»›i má.
Tôi đỠnghị má cho tôi hay nếu như gia đình tôi có viết thư há»i tin tức ông Barberin, nếu ngưá»i ta cho địa chỉ thì má chuyển cho tôi.
Bốn ngà y sau tôi nháºn được thư má Barberin nhá» ngưá»i viết cho tôi. Má cho tôi biết má đã được báo trước vá» cái chết cá»§a ông chồng, trước đây Ãt lâu má có nháºn được má»™t bức thư cá»§a ông ta. Má nghÄ© bức thư nà y có Ãch cho tôi nên gá»i cho tôi, thư có những chỉ dẫn vá» gia đình tôi.
- Nhanh lên, Mattia, ta cùng Ä‘á»c nà o..Tay tôi run lên, tim tôi thắt lại khi Ä‘á»c bức thư đó. Nhà nó yêu quý cá»§a tôi, Tôi Ä‘ang nằm bệnh viện, ốm lắm khó lòng còn dáºy được. Tôi muốn nói rằng nếu như tôi không qua khá»i thì nhà viết cho Hãng Greth và Galley, Quảng trưá»ng Green, Lincohn’s lnn, Londres, đó là những ngưá»i cá»§a Hãng Luáºt có nhiệm vụ Ä‘i tìm Rémi. Nhà nó bảo há» là chỉ có nhà má»›i có thể cho được tin tức đứa bé và cẩn tháºn bắt há» phải trả tiá»n vì những tin tức nà y.
Tiá»n nà y phải được dùng để là m nhà nó sung sướng trong tuổi già . Nhà nó sẽ biết Rémi ra sao khi viết thư cho ông Acquyn, vốn là m nghá» là m vưá»n nay bị giam trong nhà tù Clichy ở Paris. Tôi đã gặp ông nà y. Hãy nhỠông mục sư viết tất cả má»i thư từ vì trưá»ng hợp nà y không thể tin ai được. Äừng là m gì cả trước khi biết tôi không còn sống nữa. ạm hôn nhà nó lần cuối cùng. Barberin Tôi chưa kịp Ä‘á»c đến chữ cuối cá»§a bức thư thì Mattia đã nhảy dá»±ng lên:
- Tiến vỠLondres!
Tôi vẫn Ä‘ang còn ngạc nhiên vì những gì đã Ä‘á»c thà nh ra cứ nhìn Mattia chẳng hiểu gì cả.
- Bởi vì thư cá»§a má Barberin bảo là những ngưá»i hà nh nghá» luáºt Anh chịu trách nhiệm Ä‘i tìm cáºu, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a cha mẹ cáºu là ngưá»i Anh. Phải Ä‘i sang Anh, đó là cách tốt nhất để gần lại cha mẹ cáºu. Ta có đủ tiá»n là m cuá»™c hà nh trình. Ta sẽ xuống tà u ở Boulogne, tà u đưa ta tá»›i Londres. Không tốn kém lắm đâu.
- Thế thì ta đi.
- Tôi bảo.
Chỉ trong hai phút chúng tôi gà i xong túi, xuống nhà chuẩn bị Ä‘i. Tôi không muốn Ä‘i khá»i Paris mà không thăm cha Acquyn và cho ông biết những tin tức trên. Ông rất mừng biết tôi sắp tìm lại được gia đình.
- Mong sá»›m gặp lại con, con trai ạ, may mắn nhé! Nhá»› viết thư cho cha. Chúng tôi mất tám ngà y để Ä‘i từ Paris đến Boulogne vì dá»c đưá»ng còn dừng lại đôi chút ở những thà nh phố chÃnh là m và i cuá»™c biểu diá»…n.
Tá»›i Boulogne trong túi chúng tôi có hÆ¡n ba mươi phrăng, có nghÄ©a nhiá»u hÆ¡n số tiá»n cần chi cho Ä‘i tà u.
Tà u Ä‘i Londres khởi hà nh bốn giá» sáng hôm sau, ba giá» rưỡi chúng tôi đã lên tà u và cố gắng.ngồi sao cho tháºt ổn sau má»™t đống thùng che chúng tôi khá»i là n gió bấc lạnh lẽo và ẩm thấp. Dưới ánh sáng cá»§a mấy cái đèn tá»a khói, chúng tôi nhìn thấy ngưá»i ta chất hà ng lên tà u: Ròng rá»c nghiến lên ken két, những chiếc thùng thả xuống hầm tà u kêu răng rắc, các thá»§y thá»§ thỉnh thoảng lại văng ra mấy tiếng khà n khà n; nhưng bao trùm lên hết thảy má»i ồn à o là tiếng lạo xạo cá»§a hÆ¡i nước thoát ra từ đầu máy từng đám trắng nho nhá» má»™t. Má»™t hồi chuông gióng lên từng tiếng má»™t, thừng chão rÆ¡i xuống nước, chúng tôi lên đưá»ng.
Sau một cuộc hà nh trình trên biển với sóng cả chưa từng thấy, qua đó Mattia đã hiểu thế nà o là say sóng, chúng tôi và o tới những là n nước êm ả của sông Tamise và đến Londres.
Chúng tôi lên khá»i tà u. Thà nh phố chìm ngáºp trong má»™t là n sương mù dà y đặc, phố xá tối tăm lầy lá»™i đầy những xe cá»™. Chúng tôi cứ Ä‘i tá»›i, chốc chốc lại há»i đưá»ng những ngưá»i qua lại mà mình gặp. Chúng tôi lạc và o má»™t đám phố xá chằng chịt toà n những phố nhá» yên tÄ©nh. Trong khi Mattia há»i đưá»ng má»™t cái bóng Ä‘i qua thì tôi dừng lại, tôi không thở được nữa và tôi run lên.
Rồi chúng tôi lại tiếp tục Ä‘i, cuối cùng dừng lại trước má»™t cái biển đồng trên đó Ä‘á»c được những chữ sau đây: Greth và Galley.
Mattia tiến lên giáºt chuông, nhưng tôi ngăn tay nó lại:
- Từ từ đã, để tá»› lấy lại can đảm đã. Má»™t lúc sau, nó giáºt chuông, chúng tôi bước và o má»™t căn phòng có hai ba ngưá»i Ä‘ang ngồi viết dưới ánh sáng cá»§a nhiá»u cây đèn ga. Mattia ngá» lá»i vá»›i má»™t trong mấy ngưá»i nà y. Tên Barberin gây được tác dụng nhanh chóng:
Ngưá»i ta đưa chúng tôi và o má»™t gian phòng đầy sách và giấy tá», có má»™t ông ngồi trước cái bà n giấy, má»™t ông khác mặc áo dà i và đeo tóc giả Ä‘ang nói chuyện vá»›i ông ta. Ngưá»i đưa chúng tôi và o giải thÃch và i lá»i ngắn gá»n cho ông ta biết chúng tôi là ai.
- Ai là ngưá»i trong hai cáºu đã được Barberin nuôi?
- ông ngồi trước bà n giấy há»i bằng tiếng Pháp. Tôi tiến lên má»™t bước:
- Thưa ông, tôi ạ.
- Barberin đâu?
- ông ấy chết rồi ạ..Tôi kể lại tóm tắt vì sao tìm đến các ông đây. Tôi rất sốt ruá»™t đến lượt mình đặt ra các câu há»i nhất là má»™t câu Ä‘ang cháy bá»ng trên môi tôi, nhưng không sao có thì giá». Äầu tiên phải kể lại tôi đã được Barberin nuôi như thế nà o, bị bán cho cụ Vitalis ra sao, rồi được gia đình Acquyn đón nháºn ra sao, sau đó lại bị vứt ra đưá»ng trôi nổi trong cuá»™c Ä‘á»i như thế nà o. Ông ta ghi chép lại hết và nhìn tôi vá»›i vẻ mặt khiến tôi đâm lúng túng; phải nói khuôn mặt ông ta rắn Ä‘anh lại, cái cưá»i nom có cái gì bẩn thỉu bên trong.
- Thưa ông gia đình tôi sống ở Anh ạ?
- Nhất định rồi, ở Anh, Ãt nhất là trong lúc nà y. Tôi sẽ cho ngưá»i dẫn cáºu Ä‘i. Ông ta bấm chuông. Cá»a mở ra.
- à ! Tôi quên, ông kia nói, há» cá»§a cáºu là Dricsoll, tên há» cha cáºu là như thế. Mặc dầu khuôn mặt ông ta trông rất khó chịu tôi những muốn nhảy lên bá cổ ông ta nếu ông ta để tôi có thì giá»; nhưnh ông ta đã lấy tay chỉ chúng tôi ra cá»a.
Ngưá»i thư ký đưa chúng tôi đến nhà cha mẹ tôi là má»™t gã đà n ông bé nhỠđã già trông quắt queo, mặt mÅ©i nhăn nheo, mặc bá»™ quần áo Ä‘en đã sá»n và lên nước bóng loáng, thắt cà -vạt trắng. Lão ta nhìn chúng tôi và cứ "sịt, sịt" vá»›i chúng tôi như sịt chó váºy, có ý bảo chúng tôi Ä‘i theo lão. Không mấy chốc chúng tôi Ä‘i sang má»™t phố lá»›n xe cá»™ chen chúc nhau, lão dừng má»™t chiếc xe lại và cho chúng tôi lên xe. Lão bắt chuyện vá»›i ngưá»i đánh xe. Rất nhiá»u lần từ Bethnal Green được nhắc tá»›i, tôi cho rằng đó là tên khu cha mẹ tôi ở. Tôi biết green tiếng Anh có nghÄ©a là mà u xanh lá cây, tôi hình dung khu nà y hẳn phải trồng nhiá»u cây to đẹp, tôi thấy dá»… chịu quá. Chắc nó không giống những phố xá bẩn thỉu ở Londres mà chúng tôi vừa Ä‘i qua để tá»›i nÆ¡i nà y.
Xe lăn bánh khá nhanh trong các phố rộng, sau đó và o các phố hẹp, rồi lại tới các phố rộng, nhưng không trông thấy gì ở chung quanh cả do sương mù bao phủ chúng tôi một mà u mỠđục.
Trá»i bắt đầu lạnh, tuy thế chúng tôi cảm thấy khó thở. Tôi nói chúng tôi có nghÄ©a Mattia và tôi, vì lão dẫn đưá»ng ngược lại tá» ra rất thoải mái, lão thở mạnh, miệng há ra rồi hÃt và o tháºt mạnh, như thể vá»™i vã tÃch lấy má»™t lượng không khà lá»›n trong phổi lão..Tuy tôi phát sốt lên vì xúc động khi nghÄ© tá»›i chỉ chốc nữa đây sắp được ôm hôn cha mẹ, anh chị tôi, tôi rất muốn trông thấy cái thà nh phố mình Ä‘ang Ä‘i qua. Chẳng phải nó là thà nh phố cá»§a tôi, tổ quốc cá»§a tôi hay sao?
Nhưng cho dù có mở to mắt đến mấy tôi cÅ©ng chẳng nhìn thấy gì hoặc hầu như không nhìn thấy gì ngoà i là n ánh sáng đỠcạch cá»§a ga cháy trong sương mù như má»™t đám mây khói dà y đặc; chỉ má» má» thấy được những chiếc đèn cá»§a xe ngá»±a Ä‘i ngược lại phÃa chúng tôi, thỉnh thoảng xe chúng tôi phải đứng sững lại sợ đâm và o ngưá»i Ä‘i đưá»ng.
Chúng tôi Ä‘i khá»i Greth và Galley đã lâu, Ä‘iá»u nà y khẳng định cha mẹ tôi sống ở miá»n quê. Nhưng đáng lẽ Ä‘i và o vùng nông thôn thì chúng tôi lại Ä‘i và o những con phố cà ng hẹp hÆ¡n, chúng tôi nghe thấy tiếng còi đầu máy xe lá»a. Bùn trong phố trà n cả và o trong xe, bắn từng mảng Ä‘en lên táºn chúng tôi; má»™t mùi nhạt nhạt bao trùm lấy chúng tôi từ đã khá lâu chứng tá» chúng tôi Ä‘ang ở trong má»™t khu tồi tà n, có lẽ khu cuối cùng trước khi ra tá»›i đồng cá» cá»§a Bethnal Green. Tôi có cảm giác chúng tôi quay trở lại, thỉnh thoảng ngưá»i đánh xe lại cho xe Ä‘i cháºm lại tá»±a như không rõ mình ở chá»— nà o. Bá»—ng nhiên ông ta dừng xe hẳn lại và lá»— nhìn ra ngoà i xe mở ra.
Lúc nà y chúng tôi tranh luáºn vá»›i nhau. Mat-tia bảo tôi nó hiểu rằng lão dẫn đưá»ng không muốn Ä‘i xa hÆ¡n và o khu trá»™m cắp nà y nữa.
Cuối cùng lão thư ký cho tiá»n ngưá»i đánh xe, lão xuống xe và má»™t lần nữa lại "sịt, sịt" chúng tôi, rõ rà ng là đến lượt chúng tôi cÅ©ng phải xuống. Chúng tôi ở trong má»™t con phố đầy bùn giữa sương mù. Lão dẫn đưá»ng gá»i má»™t ngưá»i qua đưá»ng lại há»i: chẳng khó khăn gì chúng tôi hiểu là lão há»i đưá»ng.
Tôi quá bối rối đến ná»—i không hiểu là m thế nà o mà chúng tôi lại đứng trong má»™t căn buồng rá»™ng được chiếu sáng bởi má»™t cái đèn và má»™t ngá»n lá»a bằng than đốt.
Trước ngá»n lá»a là má»™t ông cụ già ngồi im như má»™t pho tượng, râu bạc trắng, đầu đội má»™t chiếc mÅ© trùm đầu mà u Ä‘en. Má»™t ngưá»i đà n ông và má»™t ngưá»i đà n bà ngồi đối diện vá»›i nhau qua má»™t cái bà n, ngưá»i đà n ông khoảng bốn mươi tuổi mặc bá»™ đồ nhung mà u xám mặt mÅ©i thông.minh nhưng Ä‘anh lại; ngưá»i đà n bà kém độ năm sáu tuổi tóc và ng rá»§ xuống má»™t chiếc khăn san kẻ ô Ä‘en trắng buá»™c chéo trước ngá»±c, mắt không có tà thần nà o, khuôn mặt chỉ lá»™ ra vẻ lãnh đạm và vô cảm. Trong phòng còn có bốn đứa trẻ, hai đứa con trai hai đứa con gái tóc Ä‘á»u và ng như mẹ; đứa lá»›n nhất khoảng mưá»i má»™t mưá»i hai tuổi; đứa bé nhất chưa đến ba tuổi.
Chỉ má»™t cái liếc mắt tôi nhìn thấy toà n bá»™ quang cảnh, trong khi lão thư ký già dẫn đưá»ng cho chúng tôi lên tiếng nói chuyện. Má»i con mắt liá»n đổ dồn vá» phÃa Mattia và tôi, kể cả cụ già bất động, riêng đứa con gái bé tà thì chú ý đến Capi.
- Ai trong hai ngưá»i là Rémi?
- Ngưá»i đà n ông mặc bá»™ đồ nhung xám há»i bằng tiếng Pháp. Tôi tiến lên má»™t bước:
- Tôi ạ.
- Váºy thì ôm hôn cha con Ä‘i, con trai cá»§a cha.
- Còn bây giá» thì, - ông ta nói, - đây là ông con, mẹ con, các anh các chị em con. Tôi bước tá»›i chá»— mẹ tôi trước tiên, ôm bà trong hai tay, bà để mặc cho tôi hôn nhưng bà không hỠôm hôn tôi, chỉ nói vá»›i tôi và i ba lá»i mà tôi không hiểu gì cả.
- ÄÆ°a tay bắt tay ông Ä‘i, nhẹ nhà ng thôi, ông bị liệt đấy. Tôi cÅ©ng bắt tay các anh tôi và chị tôi, tôi muốn bế con bé con nhưng nó đẩy tôi ra vì Ä‘ang báºn chÆ¡i vá»›i con Capi.
Vừa Ä‘i từ ngưá»i ná» sang ngưá»i kia, tôi vừa tá»± giáºn mình. Sao nhỉ? Tôi không cảm thấy vui má»™t chút nà o khi cuối cùng được ở trong gia đình mình. Tôi đã chỠđợi giá» phút nà y vá»›i sá»± nóng lòng đến cháy bá»ng thế mà tôi lại lúng túng, lại tò mò nhìn há» và không tìm được lá»i nà o để nói cả. Nhưng ngưá»i ta không để tôi có thì giá» miệt mà i vá»›i những cảm tưởng nà y lâu hÆ¡n.
- Thế còn thằng bé nà y là ai?
- Cha tôi chỉ Mattia. Tôi giải thÃch mối dây rà ng buá»™c tôi vá»›i Mattia, tôi cố gắng đặt tất cả tình bạn và o trong những lá»i nói cá»§a mình.
- ÄÆ°á»£c, - cha tôi nói.
- Thế tại sao Barberin không tới?
- ông ấy chết rồi ạ.
Thế là cha tôi dịch cho mẹ tôi nghe những Ä‘iá»u tôi vừa nói, tôi tưởng như mình hiểu được.là bà trả lá»i thế thì tốt vì bà nhiá»u lần nhắc Ä‘i nhắc lại hai chữ well và good mà tôi biết.
- Con không biết tiếng Anh à ?
- Cha tôi há»i.
- Không ạ. Con chỉ biết tiếng Pháp và tiếng ý con há»c vá»›i má»™t ông thầy mà Barberin đã cho ông ta thuê con.
- Vitalis ấy à ? Tên ông nà y Barberin có nói vá»›i cha cách đây Ãt lâu khi cha sang Pháp tìm con. Chắc con lấy là m lạ tại sao suốt mưá»i ba năm cha mẹ không Ä‘i tìm con và tại sao đột nhiên cha mẹ lại có ý định tìm Barberin. Con lại đây, gần ngá»n lá»a nà y, cha sẽ kể cho con nghe.
Nhưng, khi tôi vừa duá»—i đôi chân ẩm ướt vấy bùn trước ngá»n lá»a thì ông tôi khạc ngay Ä‘á»m vá» phÃa tôi mà chẳng nói gì cả; không cần giải thÃch tôi cÅ©ng hiểu được là tôi đã là m vướng ông, tôi rụt chân lại.
- Äừng để ý là m gì, ông cụ không thÃch ai ở trước ngá»n lá»a cá»§a ông cụ; nhưng nếu con lạnh con cứ sưởi, không việc gì phải báºn tâm vì ông ấy. Thấy ngưá»i ta nói vỠông cụ như váºy tôi choáng váng cả ngưá»i.
- Con là con trai cả của cha mẹ, - cha tôi nói với tôi.
- Cha mẹ lấy nhau được má»™t năm thì sinh ra con. Khi cha lấy mẹ con, có má»™t cô gái cứ tưởng rằng cha sẽ lấy cô ấy, đám cưới cha mẹ là m cô ta căm ghét ngưá»i đà n bà mà cô ấy coi là tình địch. Äể trả thù, lúc con được sáu tháng, cô ấy ăn cắp con Ä‘em sang Pháp, sang Paris bá» con ở ngoà i phố. Cha mẹ đã tìm khắp má»i nÆ¡i, nhưng không sang đến Pháp vì không thể ngá» há» Ä‘em con Ä‘i xa thế. Cha mẹ cứ tưởng con đã chết, nhưng cách đây ba tháng ngưá»i đà n bà đó chết, khi hấp hối má»›i lá»™ bà máºt nà y ra.
Cha Ä‘i sang Pháp ngay, cha đến cảnh sát quáºn nÆ¡i con được tìm thấy. Há» cho biết con được má»™t ngưá»i thợ nỠở Creuse nháºn là m con nuôi, láºp tức cha Ä‘i Chavanon. Barberin cho cha biết tất cả những gì ông ta biết. Cha không ở Pháp lâu để theo tìm cụ Vitalis được nên giao cho Barberin Ä‘i tìm giúp, cho ông ta tiá»n Ä‘i Paris.
Cha bảo ông ta thông báo cho những ngưá»i lo việc nà y cho cha, tức là các ông ở hãng luáºt Greth và Galley, nếu như tìm thấy con. Sở dÄ© cha không cho địa chỉ cha ở đây là vì cha mẹ chỉ ở Londres và o mùa đông; tá»›i mùa ấm áp đẹp trá»i, cha mẹ Ä‘i khắp Anh và écosse để bán hà ng lưu động. Äó, con trai ạ, đó là tại sao cha mẹ lại tìm được con sau mưá»i ba năm, tại sao con lại trở vỠđược chá»— cá»§a mình trong gia đình. Cha hiểu con có.đôi chút hoảng sợ, đó là vì con không biết cha mẹ, không hiểu cha mẹ nói gì nhưng cha hy vá»ng con sẽ mau chóng quen thôi. Trong khi tôi lắng nghe câu chuyện kể cá»§a cha tôi ngưá»i ta bà y xong bà n ăn.
- Ngồi và o bà n, hai cáºu.
- Cha tôi bảo.
Trước khi ngồi xuống, ông kéo chiếc ghế bà nh cá»§a ông tôi lại cạnh bà n ăn, rồi bản thân ông ngồi quay lưng lại ngá»n lá»a, ông bắt đầu cắt má»™t khoanh thịt bò rán và tiếp cho chúng tôi hai lát to kèm theo khoai tay.
Tôi nháºn thấy các anh chị tôi toà n thò tay và o ăn mà cha mẹ tôi chẳng tá» ra bá»±c bá»™i gì cả. CÆ¡m tối xong, cha tôi nói báºn chá» khách rồi ông cầm đèn đưa chúng tôi sang nhà để xe cạnh gian phòng vừa ăn: ở đó có hai cái xe to thưá»ng vẫn dùng để Ä‘i bán hà ng lưu động. ông mở cá»a má»™t cái xe, chúng tôi nhìn thấy trong đó có má»™t chiếc giưá»ng hai tầng.
- Giưá»ng cá»§a các con đây, ngá»§ ngon nhé!
Tôi được đón nháºn và o gia đình tôi như váºy đó.
|

10-09-2008, 08:56 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 14
Cha và mẹ danh dự
Cha tôi để cây nến lại cho chúng tôi nhưng đóng bên ngoà i cá»a xe lại. Chúng tôi chỉ còn có việc là đi ngá»§ không chuyện trò gì cả như thói quen cá»§a chúng tôi và o má»—i buổi tối. Nhưng nến cháy hết rồi mà tôi vẫn không sao ngá»§ được. Tôi cứ liên tiếp trở mình trong cái giưá»ng hẹp. Tôi cÅ©ng nghe tiếng Mattia cá»±a quáºy như thế ở trên đầu tôi.
Giấc ngá»§ không đến. Giá» ná» nối tiếp giá» kia, tôi không biết đêm đã khuya đến đâu nữa. Bá»—ng nhiên tôi nghe có tiếng gõ cá»a nhà để xe rất mạnh, cá»a nà y mở ra má»™t phố ngang nhá», sau nhiá»u tiếng gõ cách quãng Ä‘á»u đặn, má»™t ánh sáng tiến và o trong nhà để xe. Cha tôi mở cá»a rất nhanh không tiếng động và đóng lại cÅ©ng như thế sau khi có hai ngưá»i đà n ông vác những bá»c rất nặng Ä‘i và o bên trong..Cha tôi để má»™t ngón tay trên môi và dùng tay kia lúc ấy Ä‘ang cầm má»™t cái đèn chỉ cái xe trong đó chúng tôi Ä‘ang nằm có ý nói đừng gây tiếng động sợ là m chúng tôi thức giấc. Sá»± lưu tâm nà y là m tôi cảm động lắm.
Cha tôi biến Ä‘i đâu má»™t lúc rồi trở lại cùng vá»›i mẹ tôi. Trong lúc vắng cha tôi, hai ngưá»i đà n ông đã mở các bá»c ra, bá»c thì đầy các xấp vải, bá»c thì có nà o mÅ© nà o áo dệt kim, quần đùi, tất, găng. Hai ngưá»i nà y chắc là hai tay buôn hà ng.
Cha tôi nhấc từng món hà ng lên soi và o chiếc đèn đang cầm rồi đưa cho mẹ tôi, bà cầm kéo cắt đi những cái nhãn dán trên đó rồi cho các nhãn hà ng và o túi áo. Tôi thấy lạ, ngay cả giỠbán hà ng cũng lạ.
Vừa xem vải vóc cha tôi vừa nói gì đó khe khẽ vá»›i hai tay kia. Tôi chỉ hiểu được hai từ bob và policemen được nhắc Ä‘i nhắc lại nhiá»u lần.
Khi hà ng hóa trong hai cái bá»c đã được chia ra từng loại kỹ cà ng, hai ngưá»i đà n ông rút khá»i nhà để xe Ä‘i và o trong nhà , chung quanh chúng tôi lại tối mịt mù như cÅ©.
Tôi cố hết sức tá»± thuyết phục mình những gì vừa trông thấy là hoà n toà n tá»± nhiên nhưng không sao là m nổi, những ý nghÄ© đầy lo ngại là m tôi không yên, vừa lúc đó ánh đèn lại trà n ngáºp nhà để xe như lúc nãy.
Lúc nà y chỉ còn lại cha mẹ tôi. Trong khi mẹ tôi nhanh chóng bá»c tất cả những thứ ngưá»i ta mang đến thà nh hai gói, cha tôi quét má»™t góc nhà để xe. ông lấy chổi quét rất mạnh lá»›p cát khô, lá»™ ra má»™t cánh cá»a sáºp, nhấc cánh cá»a đó lên ông đưa hai cái gói xuống đó. Sau đó ông trèo lên, đóng cá»a sáºp lại, lấy chổi phá»§ cát lên.
Công việc đó là m xong thì không ai có thể nhìn thấy đâu là cá»a sáºp nữa, cả cha lẫn mẹ tôi lấy những mẩu rÆ¡m rạ rắc lên trên cát vì toà n bá»™ ná»n nhà để xe Ä‘á»u phá»§ đầy rÆ¡m. Há» Ä‘i ra.
Lúc há» nhẹ nhà ng khép cánh cá»a và o nhà tôi thấy hình như Mattia cá»±a quáºy trong giưá»ng tá»±a như nó lại đặt đầu trên gối. Nó có nhìn thấy những gì vừa diá»…n ra không? Tôi không dám há»i. Tôi sợ. Ngưá»i tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh toát.
Tôi cứ nằm như thế suốt đêm tá»›i gần sáng má»›i thiếp Ä‘i trong má»™t giấc ngá»§ nặng ná» và bồn chồn khắc khoải..Tiếng chốt cá»a mở là m tôi thức giấc, cá»a xe cá»§a chúng tôi mở ra, tưởng đó là cha tôi, tôi nhắm mắt lại để khá»i nhìn thấy ông.
- Em cáºu đấy.
- Mattia bảo tôi.
- Nó đi rồi.
Chúng tôi dáºy. Chẳng ai nói vá»›i ai lá»i nà o. Tôi và o bếp nhưng không thấy cha mẹ tôi.
Ông tôi vẫn ngồi trước ngá»n lá»a trong ghế bà nh tá»±a như suốt từ tối qua không há» chuyển dịch, cô em gái lá»›n cá»§a tôi, Annie Ä‘ang lau bà n trong khi cáºu em lá»›n nhất cá»§a tôi, Alan, Ä‘ang quét dưới đất. Tôi Ä‘i tá»›i gần bắt tay há» nhưng há» vẫn cứ tiếp tục công việc cá»§a mình. Tá»›i chá»— ông tôi thì lại bị ông nhổ vá» phÃa tôi như tối qua, tôi láºp tức thôi ngay.
Chúng tôi quyết định dạo chÆ¡i chung quanh má»™t chút. Không dám Ä‘i xa lắm sợ lạc, Bethnal Green còn có vẻ ghê tởm hÆ¡n cả hôm qua trong đêm tối. Chá»— nà o cÅ©ng thấy nghèo khổ ngá»± trị vá»›i tất cả những gì là đáng buồn nhất. Chúng tôi trở vá». Mẹ tôi ngồi đó, đầu tá»±a và o bà n.
Tưởng bà ốm tôi chạy lại hôn bà . Bà ngẩng đầu lên, cái đầu Ä‘ung đưa, rồi bà nhìn tôi nhưng không trông thấy tôi; ngá»i thấy mùi rượu bách xù trong hÆ¡i thở cá»§a bà , tôi lùi lại. Bà lại gục đầu xuống giữa hai cánh tay duá»—i dà i trên bà n.
- Rượu gin đấy.
- ông tôi nói. Rồi ông nhìn tôi cưá»i khẩy.
Lúc đầu tôi đứng yên; rồi mấy giây sau tôi nhìn Mattia, nó cũng nhìn tôi, nước mắt lưng tròng. Tôi ra hiệu cho nó và chúng tôi lại đi ra ngoà i. Chúng tôi đi khá lâu, cứ thẳng trước mặt mà đi không biết là đi vỠđâu.
- Äến chá»— nà o để ta có thể nói chuyện má»™t chút Ä‘i.
- Mattia bảo tôi.
Lúc đó chúng tôi vừa tới một công viên mênh mông có cây có cỠxanh. Ngồi xuống một cái tôi òa khóc sà và o tay Mattia.
Sau một cơn thổn thức tôi cố hết sức trấn tĩnh lại.
- Mattia, đêm qua cáºu có ngá»§ không? Có trông thấy...
- Trông thấy tất.
- Cáºu có hiểu là thế nà o không?.
- Những tay bán hà ng cho cha mẹ cáºu không phải bán những hà ng hóa mua vỠđâu. Cha cáºu mắng há» sao không gõ cá»a và o nhà mà lại gõ cá»a nhà để xe, há» bảo là há» bị các bob rình, tức là cảnh sát ấy.
- Mattia, ta phải chia tay nhau thôi.
- Không bao giá»! Ta cùng Ä‘i vá»›i nhau.
- Không được! Cha mẹ tá»› không là cái gì đối vá»›i cáºu, nhưng đó là cha mẹ cá»§a tá»›, tá»› phải ở lại vá»›i há».
- Cha mẹ gì mà lại thế! Lão già liệt kia là ông cáºu ấy ư? Ngưá»i đà n bà say rượu kia là mẹ cáºu ấy ư?
- Mattia, đừng nói thế! Äó là cha mẹ cá»§a tá»›, tá»› phải tôn trá»ng, phải yêu há».
- Äúng váºy nhưng nếu như há» là cha mẹ thá»±c cá»§a cáºu cÆ¡. Nhưng há» có phải cha mẹ thá»±c cá»§a cáºu không? Cáºu không giống cha cÅ©ng chẳng giống mẹ, tóc cáºu đâu có và ng như tóc các anh chị cáºu? HÆ¡n nữa hỠđâu có già u để mà tiêu biết bao nhiêu tiá»n Ä‘i tìm con? Rémi ạ, cáºu không phải con nhà Driscoll. Cáºu hãy viết thư cho má Barberin há»i má vá» quần áo cá»§a cáºu khi ngưá»i ta tìm thấy cáºu. Có thư má rồi cáºu sẽ há»i cái ngưá»i mà cáºu gá»i là cha ấy. Từ đây đến lúc đó, tá»› sẽ ở vá»›i cáºu. Chúng ta cùng là m việc vá»›i nhau.
Cha tôi vá». ông không nháºn xét gì vá» chuyến Ä‘i chÆ¡i khá lâu cá»§a chúng tôi cả. Mãi tá»›i sau bữa cÆ¡m tối ông má»›i bảo chúng tôi đến trước lò sưởi; việc nà y là m ông tôi cà u nhà u, để có chuyện muốn nói vá»›i chúng tôi.
- Cho cha biết các con là m gì để sống ở bên Pháp. Tôi kể ông nghe tất má»i chuyện.
- Tốt lắm, cho cha xem các cáºu có khả năng gì nà o.
Tôi cầm lấy cây đà n hác-pÆ¡ chÆ¡i má»™t Ä‘iệu nhạc, Mattia cÅ©ng là m như váºy vá»›i cây vÄ© cầm và má»™t trong những chiếc kèn đẩy cá»§a mình. Nó là m cho trẻ con vá»— tay ầm lên, bá»n chúng tụ táºp thà nh vòng tròn quanh chúng tôi.
- Còn Capi?
- Cha tôi há»i.
Tôi rất tá»± hà o vá» tà i năng cá»§a Capi, tôi muốn nó thá»±c hiện mấy trò trong danh mục biểu diá»…n cá»§a nó, thế là nó thu được thắng lợi thưá»ng thấy bên bá»n trẻ con.
- Con chó nà y là cả một tà i sản chứ chẳng chơi.
- Cha tôi bảo..Cha tôi dịch câu nà y sang tiếng Anh và hình như còn thêm và o đó và i chữ mà tôi chẳng hiểu gì cả nhưng là m cả nhà cưá»i ồ lên.
- Cha đỠnghị vá»›i các con thế nà y nhé, - cha tôi tiếp tục nói, - nhưng mà trước hết phải há»i xem Mattia có bằng lòng ở lại vá»›i chúng ta không đã.
- Cháu muốn ở lại với Rémi, nó đi đâu cháu đi đấy.
- Mattia trả lá»i.
Cha tôi không hiểu ý tứ ẩn dưới câu trả lá»i đó nên hà i lòng lắm.
- Tốt quá, - ông nói, - cha trở lại vá»›i đỠnghị cá»§a cha. Chúng ta không già u, ai cÅ©ng phải là m việc để mà sống. Mùa hè cả nhà đi khắp nước Anh, trẻ con phải Ä‘em hà ng má»i những ngưá»i không muốn tá»›i táºn chá»— chúng ta mua.
Nhưng mùa đông chẳng có việc là m gì mấy.
Chừng nà o ta còn ở Londres thì Rémi và Mattia có thể chÆ¡i nhạc trong các phố, cha tin là chẳng mấy chốc sẽ có nhiá»u ngà y kiếm khá đấy nhất là sắp đến lá»… Giáng sinh. Nhưng vì ở Ä‘á»i nà y không nên để lãng phà má»™t cái gì cả, Capi sẽ Ä‘i biểu diá»…n cùng Alan và Ned.
- Capi chỉ là m việc với con thì mới biểu diễn khá được.
- Tôi nói ngay.
- Nó sẽ há»c là m việc vá»›i Alan và Ned. Cha nói Ä‘iá»u gì, - Cha tôi nói.
- cha muốn ngưá»i ta thá»±c hiện Ä‘iá»u đó. Äó là quy luáºt cá»§a nhà nà y.
Còn cãi sao được. Buồn thay! Chúng tôi sắp phải xa nhau. Chúng tôi vá» cái xe cá»§a chúng tôi, nhưng tối hôm đó cha tôi không khóa chúng tôi ở trong. Khi tôi Ä‘i ngá»§, Mattia nói vá»›i tôi bằng giá»ng nghẹn ngà o:
- Cáºu xem đấy, cái ngưá»i mà cáºu gá»i là cha ấy không những cần những đứa trẻ là m việc cho ông ta mà cần cả những con chó nữa; cái đó chẳng là m cho cáºu mở mắt ra hay sao? Mai ta sẽ viết thư cho má Barberin.
Ngà y hôm sau phải lên lá»›p cho Capi, giải thÃch cho nó là nó phải là m việc vá»›i các em tôi. Tôi hôn nó trên mÅ©i và nó Ä‘i vá»›i Alan và Ned, vẻ buồn rầu nhưng không chống đối. Còn Mattia và tôi thì cha tôi dẫn sang khu Tây, khu già u có cá»§a Londres, ở đầu kia thà nh phố. Chúng tôi vá» nhà khá muá»™n vì từ khu Tây vỠđến Bethnal Green rất xa. Tôi mừng gặp lại Capi, lấm bùn be bét nhưng có vẻ vui lắm. Tôi.lấy rÆ¡m khô chải lông cho nó và cho nó ngá»§ trong giưá»ng tôi. Tôi và nó, ai sung sướng hÆ¡n?
Khó mà nói được.
Má»i việc cứ tiếp diá»…n như váºy trong nhiá»u ngà y, má»™t buổi tối cha tôi bảo tôi là hôm sau có thể mang Capi Ä‘i theo vì cha tôi cần giữ Alan và Ned ở nhà .
Chúng tôi tá»›i Holborn, má»™t trong những phố buôn bán đông đúc nhất cá»§a Londres. Bá»—ng nhiên tôi thấy Capi không Ä‘i theo chúng tôi nữa. Nó ra sao rồi? Tôi dừng lại chá» nó và khe khẽ huýt sáo. Tôi đã bắt đầu thấy lo ngại sợ ngưá»i ta ăn cắp mất nó chăng thì nó phóng tá»›i miệng ngáºm má»™t đôi tất len, Ä‘uôi vẫy tÃt lên. Trông nó đầy tá»± hà o, y như những lúc vừa diá»…n thà nh công những trò khó nhất. Tôi ngá»› cả ngưá»i thấy Mattia đột ngá»™t kéo tôi và o má»™t phố nhá».
- Äi nhanh lên, - nó bảo, - nhưng đừng có chạy.
Chỉ rất nhiá»u phút sau nó má»›i dừng lại và giải thÃch:
- Tá»› nghe thấy má»™t ngưá»i đà n ông nói: "Kẻ cắp đâu? " Kẻ cắp, chÃnh là Capi đấy. Nếu không có sương mù hẳn chúng ta đã bị tóm rồi. Tôi sá»ng sốt. HỠđã biến Capi thà nh má»™t tên ăn cắp!
- VỠnhà đi.
- Tôi bảo Mattia.
Mattia không nói gì. Chúng tôi vá»™i vã vá» nhà . Cả nhà đang ngồi quanh bà n, báºn gấp vải. Tôi ném đôi tất lên bà n, Alan và Ned cưá»i to lên.
- Äây là thứ Capi đã ăn cắp được, bởi vì ngưá»i ta đã biến nó thà nh má»™t tên ăn cắp. Tôi cho rằng nó chỉ đùa thôi.
Tôi vừa nói vừa run tuy nhiên chưa bao giỠthấy mình kiên quyết đến như thế.
- Thế ngộ nhỡ không phải chuyện đùa thì sao?
- Cha tôi há»i.
- Thì con sẽ buá»™c má»™t cái dây và o cổ Capi và dù có yêu nó con cÅ©ng sẽ dìm nó xuống sông Tamise. Con không muốn Capi trở thà nh má»™t kẻ cắp cÅ©ng như con đây con cÅ©ng không muốn trở thà nh kẻ cắp. Nếu biết rằng rồi đây con cÅ©ng phải trở thà nh kẻ cắp thì con sẽ cùng vá»›i nó trẫm mình luôn. Cha tôi nhìn tôi, là m má»™t cá» chỉ giáºn dữ, đôi mắt nhìn tôi như thiêu như đốt, tuy nhiên tôi không há» cụp mắt xuống, dần dần bá»™ mặt căng thẳng cá»§a ông dịu lại..
- Con nói đúng khi nghÄ© rằng đó chỉ là trò đùa, - ông nói, - từ nay Capi chỉ Ä‘i theo con mà thôi. Sau chuyện nà y, quan hệ giữa gia đình tôi và tôi được hình thà nh rõ rệt như sau: tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn cà khịa vá»›i tôi chẳng úp mở gì, cha tôi chỉ quan tâm đến tôi và o buổi tối để há»i tiá»n kiếm được; mẹ tôi thì thưá»ng xuyên trong tình trạng lÆ¡ mÆ¡ như không sống trên Ä‘á»i nà y. Nếu tôi quả là ngưá»i cá»§a gia đình nà y thì tình cảm má»i ngưá»i đối vá»›i tôi phải khác chứ. Chúng tôi chá» má Barberin trả lá»i qua hòm thư lưu. Cuối cùng chúng tôi nháºn được bức thư trả lá»i đầy mong đợi.
Chúng tôi Ä‘i và o má»™t con hẻm ở phố gần đó để Ä‘á»c lá thư má Barberin nhỠông mục sư ở Chavanon viết.
Má Barberin bà y tá» vá»›i tôi tình cảm yêu thương, âu yếm, đồng thá»i cÅ©ng tá» ra ngạc nhiên và thất vá»ng thấy cha mẹ tôi không phải là ngưá»i già u có; cuối cùng má mô tả quần áo tôi mặc trên ngưá»i khi tá»›i nhà má: má»™t chiếc mÅ© bằng đăng-ten, má»™t áo cánh bằng vải toan mịn Ä‘Ãnh đầy đăng-ten, tất dà i bằng len trắng, già y trẻ con hà ng dệt kim trắng có nÆ¡ lụa, má»™t áo dà i fla-nen trắng, cuối cùng là má»™t áo khoác mặt trong là lông có mÅ© bằng ca-sÆ¡-mia trắng lót lụa, trang trà vá»›i những hình thêu rất đẹp. Không áo quần nà o được đánh dấu cả, nhưng chắc chắn là có dấu vì má»™t số góc đã bị cắt Ä‘i chứng tá» ngưá»i ta rất cẩn tháºn là m lạc hướng má»i tìm kiếm.
- Mô tả đầy đủ như thế thì ông Driscoll không thể nà o được nhầm lẫn trong việc kể tên những thứ cáºu mặc khi ngưá»i ta ăn cắp cáºu.
- ông có thể quên chứ.
- Ngưá»i ta có thể quên quần áo cá»§a đứa con ngưá»i ta bị mất không? ChÃnh là từ quần áo đó má»›i tìm lại được nó chứ?
Không dá»… dà ng gì há»i cha tôi khi ngưá»i ta lấy cắp tôi, tôi mặc quần áo như thế nà o. Cuối cùng và o má»™t hôm trá»i mưa giá rét chúng tôi vá» sá»›m hÆ¡n má»i khi, tôi bèn há»i ông. Tôi vừa hé lá»i há»i, cha tôi bèn nhìn thẳng và o mặt tôi dò há»i đôi mắt tôi nhưng tôi chịu đựng cái nhìn đó má»™t cách can trưá»ng. Tôi tưởng ông sắp giáºn dữ, nhưng không. ông mỉm cưá»i, trong cái cưá»i nà y có cái gì Ä‘anh ác.
- Äiá»u tốt nhất đã giúp cha tìm lại được con, - ông nói, - chÃnh là sá»± mô tả quần áo con mặc lúc con biến mất..Và ông mô tả lại hoà n toà n giống mô tả cá»§a má Barberin. ông nói thêm:
- Cha hy vá»ng nhiá»u và o hai chữ F.D đánh dấu trên quần áo con, tức là Francis Driscoll, tên tháºt cá»§a con, nhưng dấu nà y đã bị cô ăn cắp cắt Ä‘i mất; cha cÅ©ng đã phải đưa ra giấy khai sinh cá»§a con mà cha giữ trong tá»§ nà y.
Vừa nói thế ông vừa lục tìm trong má»™t cái ngăn kéo vá»›i vẻ thÃch thú khá bất thưá»ng ở ông, ngay sau đó ông lấy ra má»™t tá» giấy to đóng rất nhiá»u dấu, đưa cho tôi. Tôi cố gắng má»™t lần cuối cùng:
- Nếu cha cho phép con sẽ nhá» Mattia dịch cho con. Từ lá»i dịch mà Mattia dịch tà m tạm, tôi được sinh ra và o ngà y thứ năm mồng hai tháng tám, là con trai cá»§a Patrick Driscoll và Margareth Grange, vợ ông. Còn đòi há»i gì hÆ¡n nữa?
Tuy nhiên Mattia tá» ra chưa thá»a mãn, buổi tối khi chúng tôi lui vá» chiếc xe cá»§a mình, nó tâm sá»±:
- Tất cả những Ä‘iá»u đó vẫn chưa giải thÃch được là m sao mà Patrick Driscoll và Margarreth Grange lại đủ già u để ăn mặc cho con bá»™ cánh già u có đến thế. Bá»n bán hà ng lưu động là m gì già u đến như thế được. Tá»› thì tá»› tin là cáºu không phải là con cá»§a ông Driscoll mà là đứa trẻ bị ông Driscoll ăn cắp.
- Nếu tá»› không phải con ông thì ông tìm tá»› là m gì? Việc gì ông phải cho tiá»n Barberin, cho tiá»n hãng Greth và Galley?
- Tôi Ä‘áºp lại.
Mattia không trả lá»i được.
Ai dám bảo khi tôi khóc than không có gia đình là rồi đây tôi sẽ khóc vì tuyệt vá»ng vì có gia đình? ấy thế mà tôi vẫn cứ phải hát, phải nhảy phải cưá»i phải nhăn nhở, trong khi trái tim tôi buồn bã sâu sắc đến thế. Chá»§ nháºt là những ngà y tốt đẹp hÆ¡n cho tôi vì ngà y hôm ấy không được chÆ¡i nhạc trong phố phưá»ng Londres, tôi có thể tá»± do mà buồn khổ trong khi Ä‘i dạo chÆ¡i cùng Mattia và Capi. Má»™t ngà y chá»§ nháºt khi tôi chuẩn bị Ä‘i ra ngoà i vá»›i Mattia, cha tôi giữ tôi ở lại nhà lấy cá»› là cần đến tôi, cho Mattia Ä‘i chÆ¡i má»™t mình.
Ông tôi hôm ấy không xuống dưới nhà , mẹ tôi cùng các anh chị em tôi Ä‘i rong phố. ở nhà chỉ có cha tôi và tôi. Khoảng má»™t tiếng đồng hồ sau thì có ngưá»i gõ cá»a. Cha tôi ra mở cá»a và đi và o cùng má»™t ngưá»i không giống những ngưá»i bạn ông vẫn thưá»ng tiếp tà nà o: ông nà y đúng là má»™t ngưá»i ở nước Anh gá»i là ông quý phái có nghÄ©a má»™t ngà i quý tá»™c thá»±c sá»±, ăn mặc sang trá»ng mặt mÅ©i cao ngạo tuy có vẻ gì mệt má»i trên nét mặt. ông độ năm mươi tuổi. Cái gây ấn tượng nhất vá»›i tôi là cái cưá»i cá»§a ông ta, là m lá»™ ra những chiếc răng trắng và nhá»n như răng chó con. Ngưá»i ta tá»± há»i cái cưá»i cá»§a ông gây ra cái mÃm môi hay là ông Ä‘ang muốn cắn.
Vừa nói chuyện vá»›i cha tôi bằng tiếng Anh ông vừa chốc chốc lại đưa mắt nhìn vá» phÃa tôi, nhưng khi gặp mắt tôi, ông ta thôi không khảo sát tôi nữa.
Sau mấy phút chuyện trò như thế ông bỠtiếng Anh chuyển sang dùng tiếng Pháp. ông ta nói tiếng Pháp dễ dà ng như không gần như không có âm điệu ngoại quốc nà o.
- Äây là đứa trẻ mà ông nói chuyện vá»›i tôi chứ gì?
- ông ta nói với cha tôi, tay chỉ tôi.
- Cháu có khá»e mạnh không nhỉ?
- ông há»i tôi.
- Thưa ông có ạ.
- Có bao giỠbị ốm không?
- Cách đây ba năm cháu có bị sưng phổi một lần khi phải nằm trên tuyết và o một ngà y lạnh khủng khiếp.
- Từ đó có bị bệnh nà y lần nà o nữa không?
- Không ạ.
- Không bao giá» thấy mệt má»i uể oải chứ?
- Không bao giá». Khi nà o cháu Ä‘i nhiá»u thì cháu mệt nhưng không vì thế mà ốm ông ta đứng lên Ä‘i lại gần tôi, sá» tay tôi, đặt tay lên tim tôi, cuối cùng áp tai và o lưng tôi, và o ngá»±c tôi bảo tôi thở mạnh lên rồi ho lên.
Ông ta tiếp tục nói chuyện vá»›i cha tôi bằng tiếng Anh rồi và i phút sau cả hai Ä‘i ra nhà để xe. Chuyện nà y nghÄ©a là thế nà o nhỉ? ông quý phái nà y muốn mượn tôi là m cho ông ta ư? Váºy thì tôi phải xa Mattia và Capi ư? Mà tôi thì quyết định không bao giá» là m đà y tá»› cho ai hết.
Sau má»™t lát cha tôi trở và o, ông không giải thÃch gì cả chỉ nói là tôi được tá»± do Ä‘i chÆ¡i. Tôi không muốn Ä‘i chÆ¡i, nhưng ngồi là m gì trong căn nhà nà y? Trá»i mưa tôi bèn và o xe lấy tấm da cừu. Tôi giáºt mình thấy Mattia trong đó!
Tôi định nói với nó thì nó đặt bà n tay lên miệng thì thầm:.
- Ra mở cá»a nhà để xe Ä‘i; tá»› sẽ nhẹ nhà ng Ä‘i treo cáºu. Không nên để ai biết tá»› đã có mặt trong xe. Chỉ khi ra tá»›i phố rồi Mattia má»›i nói:
- Cáºu có biết cái ông lúc nãy đứng vá»›i cha cáºu là ai không?
- Nó nói.
- ông Miligan đấy, chú cá»§a Arthur bạn cáºu mà cáºu thưá»ng nói chuyện vá»›i tá»› đấy. Tôi đứng lặng giữa phố, Mattia nắm lấy cánh tay tôi vừa Ä‘i vừa nói tiếp:
- Tá»› Ä‘i má»™t mình trong mấy phố nhá» chán quá nên vá» nhà nằm, nhưng không ngá»§ được. Cha cáºu cùng má»™t ông quý phái Ä‘i và o nhà để xe.
Tá»› nghe há» nói chuyện vá»›i nhau như sau: "Vững chãi như má»™t tảng đá, ông quý phái nói, ở địa vị nó thì mưá»i thằng nhóc đã phải chết rồi, thế mà nó thoát, chỉ bị sưng phổi!". Vì không biết có phải nói đến cáºu không nên tá»› chăm chú nghe.
Lúc nà y cuá»™c nói chuyện đổi đỠtà i. "Thế thằng cháu ông thế nà o rồi?" Cha cáºu há»i. "Khá hÆ¡n. Lần nà y nó lại thoát chết. Trước đây ba tháng thì bác sÄ© nà o cÅ©ng bảo là nó không thể chữa được; mẹ nó lại cứu nó lần nữa. ái chà ! Cái bà Milligan nà y má»›i là má»™t bà mẹ tốt chứ!" Cáºu xem, tá»› cà ng chú ý đến thế nà o. "Nà y thế nếu thằng cháu ông khá lên như thế thì ông lo toan tháºn trá»ng như váºy vô Ãch à ?". "Lúc nà y thì có lẽ thế tháºt đấy nhưng tôi không muốn chấp nháºn Arthur sống được, bởi vì sống được là phải có phép thần mà phép thần ở Ä‘á»i nà y đâu còn. Ngà y mà nó chết tôi phải được bảo đảm không có sá»± trở vá» nà o cả. Ngưá»i thừa kế duy nhất chỉ là tôi, James Milligan mà thôi." "ạng cứ yên tâm, cha cáºu nói, nếu chỉ cần có thế thì tôi xin bảo đảm chuyện nà y". "Tôi trông cáºy ở ông đấy" nói xong ông quý phái còn nói thêm gì nữa mà tá»› không hiểu, tá»› dịch sÆ¡ sÆ¡ như thế nà y: "Tá»›i lúc ấy ta sẽ xem nên là m gì". Rồi ông ta Ä‘i ra.
Arthur còn sống! Sức khá»e nó lại khá lên nữa chứ! Lúc nà y đây tin vui nà y đủ là m tôi sung sướng..
|

10-09-2008, 08:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 15
Những đêm giáng sinh
Chúng tôi chỉ còn nói tới Arthur và bà Mil-ligan. HỠđang ở đâu? Chúng tôi biết tìm hỠở đâu?
Chuyến viếng thăm cá»§a ông James Milligan là m chúng tôi nảy ra má»™t ý nghÄ© và đưa ra má»™t kế hoạch mà kết quả xem ra là chắc chắn: vì James Milligan đã đến nhà cha mẹ tôi má»™t lần thế nà o ông ta chẳng đến nữa? Chắc ông ta có là m ăn gì đó vá»›i cha tôi. Váºy thì khi nà o ông ta ra vá», Mattia sẽ Ä‘i theo; biết chá»— ở cá»§a ông ta rồi sẽ lân la há»i chuyện bá»n đầy tá»›, từ những tin tức nà y có thể đến được chá»— Arthur.
Äã đến lúc mà , đáng lẽ phải Ä‘i chÆ¡i đà n trong các phố và o ban ngà y chúng tôi lại Ä‘i và o ban đêm bởi vì đúng và o ná»a đêm má»›i là những buổi hòa nhạc Giáng sinh. Như váºy ban ngà y ở nhà , má»™t trong hai đứa chúng tôi sẽ canh gác, thế nà o chẳng có lúc chá»™p được ông chú Arthur.
Má»™t hôm trong khi Ä‘i dạo phố phưá»ng tôi thấy má»™t ngưá»i giả da Ä‘en mặc quần áo lố lăng có Ä‘uôi chim là m hiệu cho Mattia; lúc đầu tôi cứ tưởng má»™t trò hỠđể là m vui công chúng mà chúng tôi là nạn nhân, nhưng tháºt ngạc nhiên Mattia thân máºt đáp lại.
- Cáºu quen anh ta à ?
- Tôi há»i Mattia.
- Äó là Bob, bạn tá»› hồi tá»› là m ở rạp xiếc Gassot, chÃnh anh ấy đã dạy tá»› tiếng Anh đấy. Sau khi trình diá»…n xong Những bản nhạc du dương cá»§a ngưá»i da Ä‘en Bob đến chá»— chúng tôi và cứ xem cái cách anh ta lại gần Mattia, tôi hiểu được ngưá»i bạn đưá»ng cá»§a tôi đã được má»i ngưá»i yêu quý như thế nà o. Äến má»™t ngưá»i anh ruá»™t cÅ©ng không có được niá»m vui trong ánh mắt, trong giá»ng nói như cá»§a anh há» da Ä‘en nà y, ngưá»i mà "qua cái nghiệt ngã cá»§a thá»i gian buá»™c phải trở thà nh ca sÄ© hát rong" như anh ta bảo chúng tôi. Nhưng chúng tôi phải mau chóng chia tay để anh ta còn Ä‘i theo Ä‘oà n, chúng tôi thì vá» nhà ; hai ngưá»i bạn đà nh phải để tá»›i chá»§ nháºt sau má»›i có dịp vui sướng kể nhau nghe đã từng là m gì từ khi xa cách. Có lẽ vì tình bạn vá»›i Mattia nên Bob rất muốn tá» thiện cảm vá»›i tôi, thế là chẳng.bao lâu chúng tôi có má»™t ngưá»i bạn chân tình mà nhá» kinh nghiệm và những lá»i khuyên cá»§a anh, cuá»™c sống ở Londres đối vá»›i chúng tôi dá»… chịu hÆ¡n suốt từ hồi nà o cho tá»›i lúc nà y.
Cứ như thế chúng tôi đến gần lá»… Giáng sinh, lẽ ra ra Ä‘i buổi sáng thì chúng tôi lên đưá»ng má»—i buổi tối và o lúc tám hoặc chÃn giỠđể tá»›i những khu mà chúng tôi đã chá»n sẵn.
Nhưng những ngà y lễ Giáng sinh đã qua rồi mà James Milligan vẫn chưa xuất hiện. Sau Giáng sinh lại phải ra đi ban ngà y chẳng còn mấy cơ hội trông thấy hắn ta nữa.
Không nói là chúng tôi Ä‘ang báºn tâm vì cái gì, Mattia cởi mở tâm tình vá»›i anh bạn Bob cá»§a chúng tôi, há»i anh xem có thể tìm được địa chỉ má»™t bà tên là Milligan hoặc má»™t ông tên là James Milligan không. Nhưng Bob trả lá»i phải biết địa vị xã há»™i cá»§a há» hoặc nghá» nghiệp cá»§a há» thì má»›i được, ở Londres nhất là trong cả nước Anh có biết bao ngưá»i tên là Milligan. Chúng tôi không nghÄ© tá»›i chuyện nà y nữa.
Mattia có ý kiến như sau: nó muốn chúng tôi quay vá» Pháp, nó nói, ở đó chúng tôi có nhiá»u cÆ¡ há»™i gặp lại Arthur và bà Milligan hÆ¡n. Lúc nà o nó cÅ©ng nói Ä‘i nói lại ý nghÄ© đó, nhưng tôi muốn trung thá»±c vá»›i gia đình tôi nên từ chối không chịu trốn. Mattia khẳng định rằng gặp được bà Milligan tôi sẽ gặp gia đình Ä‘Ãch thá»±c cá»§a tôi. Nó nói thế vá»›i vẻ rất lạ nhưng không nói thêm gì.
Thá»i gian cứ cháºm chạp trôi Ä‘i, đã tá»›i lúc gia đình tôi từ bá» Londres để Ä‘i khắp nước Anh. Hai chiếc xe lưu động đã được sÆ¡n lại, chất đầy ắp những hà ng hóa mà chúng có thể chứa nổi, hà ng hóa thì ngưá»i ta lôi ra từ hầm bà máºt trong nhà xe.
Cuối cùng má»i thứ đã sẵn sà ng để ra Ä‘i. Tối hôm trước cha tôi đã báo cho chúng tôi biết là chúng tôi sẽ Ä‘i theo há», nhưng vẫn là m nghá» chÆ¡i đà n. Chúng tôi lại Ä‘i trên những con đưá»ng lá»›n.
Chúng tôi cứ theo sau hai cái xe, qua vùng đồng quê tươi đẹp thở không khà trong là nh. Má»—i khi tá»›i má»™t ngôi là ng lá»›n, hỠđưa xe ra má»™t chá»— rá»™ng, hạ má»™t bên thà nh xe xuống bà y hà ng ra trước sá»± tò mò cá»§a ngưá»i mua.
- Hãy xem giá cả nà y! Xem giá cả nà y!
- Cha tôi la lên.
- Không ở đâu rẻ như thế..Tôi nghe thấy tiếng ngưá»i mua xem há»i giá rồi bá» Ä‘i:
- Chỉ có là đồ ăn cắp mới rẻ thế.
Giá hỠđưa mắt vá» phÃa tôi hẳn há» chẳng phải nghi ngá» gì nữa khi thấy mặt tôi đỠlên. Nếu như há» không thấy tôi bối rối thì Mattia thấy được Ä‘iá»u nà y, buổi tối nó bảo tôi:
- Việc gì cáºu cứ phải chịu đựng mãi ná»—i hổ thẹn nà y nhỉ, Rémi? Chẳng lẽ cáºu nghÄ© cảnh sát để yên không há»i xem tại sao ông Driscoll bán hà ng vá»›i giá rẻ thế? Tất cả chúng ta Ä‘á»u có thể bị bắt... Là m sao chứng minh được là ta không là m gì? Bà o chữa cho mình thế nà o?... Ta hãy xem có cÆ¡ há»™i nà o là láºp tức chuồn ngay, tá»› có linh cảm sắp xảy ra tai há»a đến nÆ¡i. Xin cáºu, Rémi, ta hãy quay lại Pháp Ä‘i!
- Cho tớ và i ngà y nữa, rồi chúng ta sẽ xem.
- Mau mau lên, tá»› cảm thấy nguy hiểm chẳng khác gì con yêu tinh ngá»i thấy mùi thịt tươi. Chưa bao giá» những lá»i nói, lá»i cầu khẩn cá»§a Mattia là m cho tôi bối rối đến như thế, má»—i khi nhá»› lại những lá»i đó tôi lại tá»± bảo mình là sá»± do dá»± khiến tôi trăn trở tháºt là hèn, tôi phải quyết định má»™t bá» thôi.
Hoà n cảnh đã là m những gì mà tôi không dám là m.
Má»™t hôm cha tôi đến đóng đô ở má»™t thà nh phố, cho rằng ở đó là m ăn được. Tá»›i nÆ¡i sá»›m lại không phải bà y hà ng nên tôi và Mattia Ä‘i xem trưá»ng Ä‘ua ngá»±a ở cách thà nh phố khá xa.
Nhiá»u căn lá»u được dá»±ng lên, từ xa đã có thể nhìn thấy những cá»™t khói nhỠđánh dấu giá»›i hạn trưá»ng Ä‘ua. Chẳng mấy chốc chúng tôi đổ ra má»™t con đưá»ng trÅ©ng xuống nÆ¡i đất truông má»i khi cằn cá»—i trÆ¡ trụi chiá»u nay đầy lán hà ng dá»±ng bằng ván gá»— trong đó có các quán rượu, xe cá»™ hoặc đơn giản là những trại đóng quân ngoà i trá»i. Qua trước má»™t ngá»n lá»a, chúng tôi gặp bạn chúng tôi, anh Bob. Thấy chúng tôi anh vui lắm. Anh ở đó cùng các bạn anh để tổ chức biểu diá»…n sức mạnh và sá»± khéo léo, nhưng mấy nhạc sÄ© há» trông chá» lại lỡ hẹn thà nh ra ngà y mai, lẽ ra rất thà nh công có chiá»u há»ng việc. Nếu muốn, chúng tôi có thể giúp há»: thay thế các nhạc sÄ©, tiá»n thu được sẽ chia ra là m năm, lại có cả má»™t phần cho Capi.
Vì chúng tôi tá»± do muốn là m gì thì là m tùy thÃch, nên chỉ vá»›i Ä‘iá»u kiện Ä‘em lại thu nháºp khá chúng tôi đã nháºn lá»i ngay..Nhưng khi vá» nhà thông báo cho cha tôi biết việc thu xếp nà y, bá»—ng nảy ra má»™t khó khăn.
- Ngà y mai cha cần Capi.
- ông bảo tôi.
HỠlại cần Capi cho một công việc bẩn thỉu nà o chăng? Nhưng cha tôi là m tiêu tan nỗi lo ngại của tôi ngay tức khắc:
- Capi tai thÃnh, cái gì nó cÅ©ng nghe thấy, canh gác rất tốt, chúng ta cần nó để giữ xe, đông thế nà y há» có thể lấy cắp hà ng cá»§a chúng ta. Hai đứa Ä‘i chÆ¡i đà n vá»›i Bob thôi, nếu công việc kéo dà i thâu đêm, mà có thể như váºy lắm, thì các con tìm chúng ta ở quán Cây Sồi Lá»›n, bá»n ta ngá»§ ở đó.
Sáng hôm sau, sau khi săn sóc Capi cẩn tháºn không để nó thiếu thốn cái gì, chÃnh tay tôi buá»™c nó và o trục chiếc xe mà nó có nhiệm vụ canh gác, chúng tôi Ä‘i đến trưá»ng Ä‘ua.
Vừa đến nÆ¡i chúng tôi bắt đầu chÆ¡i đà n ngay, và chÆ¡i không nghỉ cho đến táºn chiá»u tối. Các đầu ngón tay tôi Ä‘au buốt như bị hà ng ngà n cái gai đâm và o, Mattia thổi kèn đẩy đến hụt hÆ¡i thở không nổi nữa. Tuy nhiên Bob và các bạn anh vẫn không thôi biểu diá»…n các tiết mục. Tối đến, tôi tưởng đã đến lúc chúng tôi được nghỉ ngÆ¡i, hóa ra lại từ cái lá»u cá»§a chúng tôi chuyển sang má»™t tiệm rượu lá»›n, rồi các tiết mục nhà o lá»™n và âm nhạc lại tiếp diá»…n hăng hái hÆ¡n bao giá» hết. Cứ như thế cho tá»›i ná»a đêm. Tôi không còn biết mình Ä‘ang chÆ¡i bản nhạc gì, Mattia cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì tôi. Các bạn tôi cÅ©ng mệt rã rá»i, là m há»ng má»™t trò diá»…n. Má»™t lúc nà o đó má»™t cái sà o lá»›n phục vụ biểu diá»…n rÆ¡i ngay xuống đúng đầu ngón chân Mattia. Äau đến ná»—i nó kêu lên má»™t tiếng, thịt rách ra, tuy xương không bị gãy nhưng Mattia không Ä‘i được nữa.
Thế là má»i ngưá»i quyết định chúng tôi ngá»§ lại trong xe cá»§a Bob, sáng mai má»›i trở vá» quán. Ngá»§ chỉ được và i tiếng đồng hồ nhưng cÅ©ng là m tôi lại sức, sáng hôm sau tôi tỉnh dáºy chuẩn bị Ä‘i nếu như Mattia, lúc ấy còn Ä‘ang ngá»§, có thể Ä‘i theo tôi. Ra khá»i xe tôi Ä‘i lại phÃa Bob Ä‘ang nhóm lá»a. Mải nhìn anh ta Ä‘ang dùng hết sức lá»±c thổi phù phù dưới cái nồi, tôi hình như nháºn ra Capi, Ä‘ang bị má»™t cảnh sát dẫn Ä‘i.
Giáºt mình tôi đứng lặng ngưá»i tá»± há»i thế nghÄ©a là thế nà o, nhưng Capi, nháºn ra tôi, liá»n giáºt tháºt mạnh khá»i dây buá»™c, thoát khá»i tay.ngưá»i cảnh sát. Chỉ và i bước nó đã chạy tá»›i chá»— tôi và lao và o vòng tay tôi.
Cảnh sát bước tới:
- Có phải con chó nà y của anh không?
- Anh ta há»i tôi.
- Vâng.
- Thế thì tôi bắt anh.
Và anh ta nắm lấy cánh tay tôi. Bob đứng lên:
- Tại sao anh giữ thằng bé nà y?
- Bob há»i.
- Anh là anh nó à ?
- Không, là bạn.
- Äêm qua có má»™t ngưá»i đà n ông và má»™t thằng bé chui và o nhà thá» Saint-Georges qua má»™t chiếc cá»a sổ ở trên cao bằng má»™t cái thang, có cả con chó nà y Ä‘i theo để canh gác nếu có ai là m phiá»n há». Äúng là có ngưá»i đến tháºt.
HỠnhanh chóng bỠtrốn không kịp mang theo con chó. NhỠcon chó nà y chắc chắn tôi sẽ tóm được kẻ gian. Thế là tóm được một rồi. Cha anh đâu?
Tôi hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra: không phải ngưá»i ta há»i mượn tôi Capi để giữ xe mà để thông báo cho bá»n ăn cắp trong nhà thá» biết có ngưá»i đến! Tôi phải tá»± mình bà o chữa cho mình thôi. Mattia bị cuá»™c nói chuyện giữa chúng tôi là m thức giấc, ra khá»i xe.
- Anh hãy giải thÃch cho há» em là m sao phạm tá»™i được vì suốt đêm em ở đây vá»›i các anh cÆ¡ mà . Bob dịch lá»i tôi nói vá»›i viên cảnh sát nhưng viên cảnh sát không tin như là tôi hy vá»ng.
- Cái gì chứng tá» Ä‘iá»u đó là thá»±c?
- Cảnh sát nói.
- Tôi thỠnhư thế chứ còn sao nữa!
- Bob kêu lên.
- ồ! Anh ấy à , anh mà là m chứng thì còn phải xem lại đã.
- Nà y anh đừng có mà lăng nhục tôi.
- Bob nói má»™t cách tá»± trá»ng.
- Tôi là công dân Anh đấy nhé!
- Trong khi chỠđợi, tôi hãy cứ đưa thằng bé nà y Ä‘i đã, nó sẽ giải thÃch vá»›i ông thẩm phán sau. Tôi giữ cả con chó, nó sẽ giúp tôi tìm thấy mấy kẻ kia..Nhà tù mà há» giam tôi không phải để đùa, như cái nhà tù ở trong chất đầy hà nh như chúng tôi đã thấy; đây là má»™t nhà tù thá»±c sá»± cá»a sổ có chấn song lá»›n bằng sắt chỉ nhìn thấy đã tiêu tan ngay má»i ý định vượt ngục. Toà n bá»™ đồ đạc chỉ có má»™t ghế dà i và má»™t cái võng.
Tôi ngả ngưá»i xuống chiếc ghế và suy nghÄ© rất lung vá» hoà n cảnh đáng buồn cá»§a mình. Tối hôm qua mệt như thế nhưng lo lắng quá tôi không sao ngá»§ được. Tôi cÅ©ng không thể động đến thức ăn ngưá»i ta mang cho tôi.
Ngược lại tôi vồ lấy nước mà uống, tôi khát đến cháy há»ng. Tôi muốn chuẩn bị các câu trả lá»i để cãi cho mình, nhưng tôi hoảng hốt quá. ái chà ! Mattia má»›i có lý là m sao! Lẽ ra tôi phải nghe nó!
Sáng hôm sau má»™t ngưá»i cai ngục tá»›i dẫn tôi và o phòng lá»›n cá»§a tòa án. Má»™t là n gió nóng thổi và o mặt tôi, tôi nghe thấy tiếng rì rầm khó phân biệt. Liếc mắt má»™t cái tôi thấy ngay toà n cảnh rõ nét Ä‘ang ở quanh tôi: đó là phòng xá» cá»§a tòa án, trong phòng đầy những ngưá»i.
Phòng xá» khá rá»™ng, trần cao, cá»a sổ lá»›n, chia ra hai khoảng ngăn cách vá»›i nhau, má»™t dà nh cho tòa, phần kia mở ra công chúng. Trên má»™t cái bục cao có quan tòa ngồi, trước mặt quan tòa ở vị trà thấp hÆ¡n là ba vị thẩm phán, còn trước cái đà i ngồi cá»§a tôi là má»™t nhân váºt mặc áo dà i Ä‘eo tóc giả: luáºt sư cá»§a tôi.
Là m sao mà tôi có được má»™t luáºt sư nhỉ? Do Mattia và Bob gá»i đến chăng? Những câu há»i nà y chưa phải lúc để trả lá»i. Tôi có má»™t luáºt sư, thế là đủ.
Trong má»™t cái đà i ngồi khác tôi nhìn thấy Bob và hai anh bạn và nhiá»u ngưá»i khác nữa mà tôi không quen; còn trong má»™t cái đà i ngồi khác nữa là viên cảnh sát cùng má»™t số ngưá»i. Tôi hiểu đây là chá»— ngồi cá»§a những ngưá»i là m chứng. NÆ¡i dà nh cho công chúng ngồi cháºt nÃch.
Tôi thấy Mattia, ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi cảm thấy mình can đảm trở lại.
Má»™t trong các thẩm phán lên tiếng, ông giải thÃch tóm lược tình hình câu chuyện: má»™t vụ ăn cắp xảy ra ở nhà thá» Saint-Georges, kẻ cắp là má»™t ngưá»i đà n ông và má»™t đứa bé, dùng thang leo và o nhà thá» qua má»™t cá»a sổ mà chúng Ä‘áºp vỡ kÃnh ra, chúng mang theo má»™t con chó để canh gác. Má»™t ngưá»i qua đưá»ng vá» muá»™n thấy.lạ vì có ánh sáng le lói trong nhà thá», ông ta lắng nghe thì có tiếng như tiếng vỡ, ngay tức khắc ông đánh thức ngưá»i coi nhà thá» dáºy; ngưá»i ta đến khá đông nhưng con chó sá»§a lên thế là trong khi má»i ngưá»i mở cá»a bá»n kẻ cắp tẩu thoát qua cá»a sổ bá» lại con chó; con chó nà y trong khi cảnh sát Jerry dẫn Ä‘i đã nháºn ra chá»§ mình chÃnh là thằng bé ngồi trên cái ghế dà i kia, còn tên kẻ cắp thứ hai thì Ä‘ang lần theo dấu vết.
Sau má»™t và i nháºn xét chứng tá» tôi phạm tá»™i, ông thẩm phán ngừng lá»i, sau đó má»™t giá»ng the thé cất lên: "Im lặng!" Quan tòa không buồn nhìn vá» phÃa tôi mà như tá»± nói vá»›i chÃnh mình, há»i tôi tên tuổi, nghá» nghiệp.
Tôi trả lá»i những câu há»i cá»§a quan tòa sau đó xin phép được nói bằng tiếng Pháp. Tôi giải thÃch mình không thể ở nhà thá» và o giỠđó được bởi vì lúc đó tôi ngá»§ nÆ¡i trưá»ng Ä‘ua ngá»±a cùng vá»›i các bạn tôi.
- Váºy anh giải thÃch thế nà o vá» sá»± có mặt cá»§a con chó cá»§a anh trong nhà thá»?
- Quan tòa há»i, tá» ra kém tin tưởng ở những lá»i khẳng định cá»§a tôi.
- Tôi không giải thÃch. Con chó không Ä‘i cùng vá»›i tôi. Buổi sáng tôi buá»™c nó và o má»™t chiếc xe cá»§a chúng tôi.
Tôi không nói gì thêm vì sợ cho ngưá»i ta những vÅ© khà chống lại cha tôi. Ngưá»i ta gá»i má»™t nhân chứng, ngưá»i nà y tuyên thệ trên quyển Thánh Kinh là sẽ nói sá»± tháºt, không vì ghét hoặc vì yêu. Äó là má»™t con ngưá»i nhân háºu, thấp lùn, trông cá»±c kỳ oai vệ mặc dầu mặt thì Ä‘á», mÅ©i thì xanh nhợt: đó là ngưá»i giữ nhà thá».
Ông ta bắt đầu kể lể dà i dòng, nà o là mình Ä‘ang hoang mang và phẫn ná»™ như thế nà o khi ngưá»i ta đến đánh thức bảo là có kẻ trá»™m trong nhà thá»; nà o là lúc đầu cứ tưởng má»i ngưá»i đùa mình, nhưng ai lại đùa vá»›i những ngưá»i có tÃnh cách như ông bao giá», cho nên ông hiểu là đã xảy ra má»™t chuyện gì nghiêm trá»ng; ông vá»™i chạy tá»›i, mở cá»a nhà thá» ra, và thấy... má»™t con chó ở trong đó. Tôi không có gì để trả lá»i cho việc nà y, nhưng luáºt sư cá»§a tôi suốt từ đầu không nói gì bèn đứng dáºy, lắc lắc bá»™ tóc giả, xốc lại chiếc áo dà i trên vai và lên tiếng:.
- Tối qua ai đóng cá»a nhà thá»?
- ông ta há»i.
- Tôi.
- Ngưá»i gác nhà thá» trả lá»i.
- ông có chắc không?
- Tôi là m gì là chắc chắn đã là m việc ấy.
- ÄÆ°á»£c; thế ông có chắc chắn đã khóa cả con chó ở trong nhà thá» không?
- Nếu con chó có ở trong nhà thỠthì tại sao tôi không trông thấy nó.
- Mắt ông có tốt không?
- Mắt tôi cÅ©ng như mắt má»i ngưá»i.
- Cách đây sáu tháng, có phải ông đã đâm đầu và o bụng má»™t con bê phÆ¡i mình treo ở trước cá»a má»™t cá»a hà ng bán thịt không?
- Tôi không thấy má»™t câu há»i như váºy có lợi gì khi đưa ra cho má»™t ngưá»i có tÃnh cách như tôi.
- Ngưá»i giữ nhà thá» kêu lên mặt hóa xanh ra.
- Xin ông hết lòng là m Æ¡n trả lá»i câu há»i nà y.
- Äúng là tôi có va và o má»™t con bê treo má»™t cách vô ý thức trước cá»a má»™t hà ng thịt.
- ông không trông thấy nó ư?
- Lúc ấy tôi Ä‘ang báºn tâm nghÄ© tá»›i chuyện khác.
- Khi ông đóng cá»a nhà thá» có phải ông vừa ăn cÆ¡m tối xong không?
- Hẳn là thế rồi.
- Thế khi ông đâm đầu và o con bê ông chưa ăn cơm tối chứ?
- Rồi, nhưng...
- Trong khi ăn cơm tối ông uống mấy vại bia?
- Hai.
- Có khi nà o uống nhiá»u hÆ¡n không?
- ôi khi ba.
- Sau bữa cÆ¡m có uống má»™t cốc rượu trắng pha chanh vá»›i đưá»ng nữa chứ?
- Thỉnh thoảng thôi.
- Mấy cốc?
Vì ngưá»i giữ nhà thá» không trả lá»i, mặt cà ng ngà y cà ng xanh, ông luáºt sư lại ngồi xuống, vừa ngồi vừa nói:
- Cuá»™c thẩm vấn nà y đủ tá» ra rằng có thể con chó đã bị ngưá»i là m chứng vừa rồi khóa trong nhà thá» từ trước. ông nà y cứ sau bữa cÆ¡m.tối do báºn lòng lo lắng cái gì đó nên không nhìn thấy cả những con bê nữa. Äó là tất cả những gì tôi muốn biết. Giá mà dám, chắc là tôi đã ôm hôn ông luáºt sư. Tôi thoát rồi!
Sau ngưá»i giữ nhà thá», ngưá»i ta còn nghe nhiá»u ngưá»i là m chứng khác, rồi nghe đến các bạn tôi. Cuá»™c há»i cung chấm dứt, quan tòa há»i tôi có muốn nói thêm gì không. Tôi trả lá»i là tôi vô tá»™i, tôi xin phó thác mình và o công lý cá»§a tòa án.
Lúc đó quan tòa cho Ä‘á»c biên bản rồi tuyên bố tôi sẽ chuyển sang nhà tù cá»§a quáºn chỠđại bồi thẩm Ä‘oà n quyết định xem có bị gá»i ra tòa đại hình hay không. Tôi xỉu Ä‘i trên chiếc ghế dà i.
Rất lâu sau khi và o lại nhà tù, tôi tìm ra lý do để giải thÃch cho mình vì sao không được tha: Quan tòa còn đợi bắt được những ngưá»i và o trong nhà thỠđã, để xem tôi có đồng lõa vá»›i há» không. Ông thẩm phán nói là ngưá»i ta Ä‘ang theo hút há»; chẳng bao lâu nữa tôi sẽ phải Ä‘au khổ và nhục nhã xuất hiện bên cạnh há» trên ghế cá»§a tòa đại hình.
Biết bao câu há»i trong óc tôi là m cho thá»i gian trôi nhanh hÆ¡n tối qua. Trước ná»a đêm má»™t chút, tôi nghe có tiếng kèn đẩy, tôi nháºn ra cách chÆ¡i kèn cá»§a Mattia. Tiếng kèn vẳng tá»›i tai tôi qua bức tưá»ng trước mặt cái cá»a sổ phòng giam tôi. Cùng vá»›i tiếng kèn có tiếng bước chân và tiếng rì rầm mÆ¡ hồ.
Tôi đến mở cá»a sổ ra. Tôi mở vô cùng tháºn trá»ng tránh cho nó kêu lên, cuối cùng nhá» hết sức nhẹ nhà ng tôi đạt được kết quả. Tôi đứng đó lắng tai nghe ngóng. Bá»—ng nhiên có đầu ai thò lên trên bá» tưá»ng:
Äó là đầu Bob. Anh ta lấy tay ra hiệu cho tôi đứng xa cá»a sổ ra. Tôi nghe theo tuy không hiểu gì. Tay kia hình như Bob cầm má»™t ống xì đồng, để lên miệng. Tôi nghe thấy má»™t tiếng thổi đồng thá»i trông thấy má»™t cục tròn mà u trắng bay và o rÆ¡i dưới chân tôi. Ngay láºp tức đầu Bob biến mất, tiếng kèn đẩy cÅ©ng im. Tôi không nghe thấy gì nữa.
Tôi đóng cá»a sổ lại, vồ lấy cục giấy mở ra Ä‘á»c: "Tối mai ngưá»i ta đưa cáºu đến nhà tù quáºn. Cáºu sẽ Ä‘i tà u và ở trong toa tà u cùng vá»›i má»™t cảnh sát. Hãy ngồi gần cá»a toa chá»— cáºu bước lên;.Ä‘i được độ bốn mươi nhăm phút (nhá»› xem đồng hồ cho kỹ) tà u sẽ Ä‘i cháºm lại vì có chá»— ngoặt; hãy mở cánh cá»a toa tà u ra và dÅ©ng cảm lao xuống, khi lao hai tay duá»—i ra phÃa trước sao cho rÆ¡i xuống trên hai chân; tá»›i đất má»™t cái leo lên sưá»n dốc bên trái, bá»n tá»› sẽ ở đó cùng má»™t cái xe và má»™t con ngá»±a tốt; đừng sợ gì cả; hai ngà y sau ta sẽ vỠđến Pháp; can đảm lên!" Tôi thế là thoát rồi! Không phải xuất hiện trước tòa đại hình! ôi! Những ngưá»i bạn tốt!
Tuy nhiên trong niá»m vui bồng bá»™t tôi có má»™t ý nghÄ© buồn: Còn Capi? Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỠý nghÄ© nà y. Không Ä‘á»i nà o Mattia bá» Capi. Nếu nó tìm được cách cho tôi vượt ngục nó cÅ©ng tìm được cách cho Capi trốn thoát.
Tôi Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại mẩu giấy hai ba lần nữa rồi nhai nuốt nó Ä‘i. Tôi ngá»§ yên ả.
Thá»i gian trôi khá nhanh và chiá»u hôm sau, má»™t viên cảnh sát và o ngục tôi bảo tôi Ä‘i theo. Tôi hà i lòng thấy đó là má»™t ngưá»i khoảng năm mươi tuổi thân hình không có vẻ má»m mại lắm. Váºy là má»i việc có thể diá»…n biến theo chỉ dẫn cá»§a Mattia, lúc tà u sắp chạy tôi ngồi gần cá»a toa tà u, viên cảnh sát ngồi trước mặt tôi, chỉ có hai chúng tôi ở trong toa.
Tôi dá»±a và o cá»a toa tà u mà cá»a kÃnh mở ra, tôi xin phép viên cảnh sát được nhìn quang cảnh bên ngoà i nÆ¡i chúng tôi Ä‘i qua, viên cảnh sát đồng ý. ông ta sợ gì cÆ¡ chứ? Tà u Ä‘ang chạy nhanh. Bá»—ng nhiên không khà lạnh tạt và o mặt ông ta, ông ta Ä‘i xa cá»a toa tà u và o ngồi ở giữa toa. Tôi chẳng biết lạnh là gì, nhẹ nhà ng thò tay trái ra ngoà i mở nắm cá»a sẵn, tay phải thì giữ lấy cánh cá»a. Sau bốn mươi nhăm phút như Mattia đã dặn, đầu tà u rú còi và chạy cháºm lại. Äến lúc rồi. Tôi nhanh nhẹn đẩy cánh cá»a tà u và nhảy xuống xa nhất có thể. Tôi rÆ¡i xuống má»™t cái hố. Cú sốc mạnh quá là m tôi lăn ra đất, ngất Ä‘i.
Khi tỉnh lại tôi cứ tưởng mình vẫn còn ở trong tà u vì thấy mình Ä‘ang được mang Ä‘i theo má»™t váºn hà nh nhanh; tôi nghe thấy tiếng bánh xe lăn; tôi nằm trên má»™t lá»›p rÆ¡m. Má tôi trán tôi có ai vuốt ve, má»™t cái vuốt ve má»m và ấm.
Tôi mở mắt. Một con chó mà u và ng nằm trên mình tôi và đang liếm cho tôi. Luồng mắt tôi gặp mắt Mattia đang quỳ bên cạnh tôi..
- Cáºu thoát rồi.
- Nó vừa nói vừa gạt con chó ra, ôm lấy tôi.
- Chúng ta đang ở đâu thế nà y?
- Trên xe ngựa do Bob chở.
- Em thế nà o rồi?
- Bob há»i.
- Em cũng không biết nữa. Có lẽ tốt thôi, hình như thế.
- CỠđộng tay, cỠđộng chân xem nà o.
- Bob kêu.
Äang nằm thẳng trên nệm rÆ¡m, tôi là m như Bob bảo.
- Tốt rồi, - Mattia nói, - không chỗ nà o bị gãy cả.
- Nhưng má»i việc xảy ra thế nà o nhỉ?
- Cáºu nhảy tà u, chấn động là m cáºu choáng váng, cáºu rÆ¡i và o trong hố, không thấy cáºu đâu Bob bèn chạy xuống sưá»n dốc trong khi tá»› giữ cương ngá»±a, Bob bế cáºu lên. Chúng mình tưởng cáºu đã chết cÆ¡ đấy. Sợ quá!
- Còn viên cảnh sát thì sao?
- i theo tà u. Tà u có dừng lại đâu.
Tôi đã biết những Ä‘iá»u cÆ¡ bản. Tôi nhìn quanh thấy má»™t con chó và ng nhìn tôi âu yếm, đôi mắt dịu dà ng.
- Còn Capi?
- Tôi há»i.
- Nó đâu?
Mattia chưa kịp trả lá»i thì con chó và ng nhảy lên ngưá»i tôi vừa liếm tôi vừa khóc.
- Nó đấy thôi!
- Mattia nói.
- Bá»n tá»› nhuá»™m nó Ä‘i.
Tôi vuốt ve lại chú Capi tốt bụng, tôi hôn nó. Bob quay lại phÃa chúng tôi và bảo Mattia:
- Em cầm cương ngá»±a má»™t lát, anh phải là m cho không ai nháºn ra cái xe khi đến chá»— chắn đưá»ng nữa. Äây là má»™t cái xe phá»§ vải bạt trên những cái vòng, Bob bèn đặt những cái vòng đó và o trong xe, vải bạt thì gấp là m tư, anh bảo tôi lấy vải bạt phá»§ lên ngưá»i và khuyên Mattia cÅ©ng ẩn mình dưới tấm vải. Là m như váºy cái xe hoà n toà n thay hình đổi dạng. Nếu ngưá»i ta Ä‘uổi theo chúng tôi, các dấu hiệu má»i ngưá»i kể lại sẽ là m má»i tìm kiếm bị lạc hướng.
- Ta đi đâu thế nà y?
- Tôi há»i Mattia khi nó nằm dà i bên cạnh tôi.
- Äi Littlehampton, đấy là má»™t hải cảng nhá», ở đấy Bob có ngưá»i anh ruá»™t chỉ huy má»™t cái tà u chuyên Ä‘i Pháp mua bÆ¡ và trứng ở Norman-die, Isigny. Nếu ta trốn thoát mà chắc chắn là .chúng ta sẽ trốn được - đó là nhỠở Bob. Bob là m tất cả đấy; chứ còn tá»›, thằng bé khốn khổ tá»™i nghiệp, tá»› là m gì được cho cáºu đâu! ChÃnh Bob nghÄ© ra cáºu phải nhảy tà u, Bob mượn bạn bè cái xe và con ngá»±a nà y, rồi lại kiếm cho ta má»™t cái tà u để mà vá» Pháp, bởi vì nếu cáºu Ä‘i tà u chạy bằng hÆ¡i nước cáºu sẽ bị bắt ngay. Cáºu xem đấy, có bạn bè tốt tháºt là sung sướng.
- Còn Capi, ai có ý định đem nó đi theo?
- Tá»›, nhưng Bob là ngưá»i quyết định nhuá»™m lông nó thà nh mà u và ng để ngưá»i ta không nháºn ra nó nữa, chúng mình ăn trá»™m nó từ viên cảnh sát Jerry; đà nh rằng Capi cÅ©ng cảm thấy ở tá»› có chuyện gì đó nên để tá»› muốn là m gì thì là m; hÆ¡n nữa Bob còn biết rõ tất cả má»i thuáºt cá»§a bá»n ăn cắp chó.
- Còn chân cáºu thế nà o?
- Khá»i rồi, hoặc gần như khá»i; tá»› chẳng còn thì giá» nghÄ© đến nó nữa. Chúng tôi Ä‘i rất nhanh vì ngá»±a tốt, Bob đánh xe cÅ©ng giá»i. Tuy nhiên chúng tôi phải dừng lại cho con ngá»±a thở má»™t chút và cho nó ăn. Bob dừng lại giữa rừng, tháo ngá»±a và đeo và o cổ nó má»™t cái túi dết đựng đầy lúa mạch lấy trong xe; đêm tối như bưng, Ãt có nguy cÆ¡ bị bắt lại. Lúc đó tôi liá»n nói chuyện vá»›i Bob, nói và i lá»i cảm động cảm Æ¡n anh, nhưng anh không cho tôi nói hết những Ä‘iá»u tôi cảm thấy.
- Bá»n em đã giúp anh, - anh nói và bắt tay tôi, - giỠđến lượt anh: hÆ¡n nữa em gần như anh ruá»™t cá»§a Mattia rồi còn gì, mà đối vá»›i má»™t cáºu bé tốt như Mattia thì ngưá»i ta sẵn sà ng là m cho nó má»i việc. Tôi há»i anh xem chúng tôi còn xa Little-hampton không; anh trả lá»i còn phải Ä‘i hai giá» nữa và chúng tôi phải gấp lên vì tà u cá»§a anh anh cứ đến thứ bảy là đi Isigny, thá»§y triá»u lên và o sáng sá»›m, mà hôm nay đã là thứ sáu rồi. Chúng tôi lại lên nằm trên ổ rÆ¡m dưới tấm vải bạt, con ngá»±a đã được nghỉ ngÆ¡i giá» Ä‘i rất nhanh.
- Cáºu có sợ không?
- Mattia há»i tôi.
- Có và không. Tá»› rất sợ bị bắt lại nhưng xem ra ngưá»i ta không bắt lại tá»› được. Chỉ có Ä‘iá»u cứ già y vò tá»›, đó là đi trốn chẳng khác gì mình có tá»™i. Sẽ bà o chữa cho mình thế nà o bây giá»?
- Bá»n mình cÅ©ng đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, nhưng Bob tin rằng phải là m tất cả để cáºu khá»i phải.xuất hiện trên ghế cá»§a tòa đại hình. Phải ngồi đó thì phiá»n lắm, ngay cả được tha bổng cÅ©ng váºy; tá»› thì tá»› không dám nói gì, bởi vì khẳng định thế nà o cÅ©ng phải đưa cáºu vá» Pháp, tá»› sợ rằng ý định đó có thể khiến tá»› khuyên cáºu lầm chăng.
- Cáºu là m thế là phải, và dù xảy ra cái gì chăng nữa thì tá»› cÅ©ng chỉ có thể cảm Æ¡n cáºu và anh Bob mà thôi.
- Sẽ không xảy ra cái gì đâu, yên tâm Ä‘i. Khi tà u há»a đến ga, viên cảnh sát cá»§a cáºu sẽ báo cáo chuyện cáºu, nhưng trước khi tổ chức xong việc tìm cáºu thì đã mất khối thì giá» rồi. Mà ta thì lại phi nước đại. HÆ¡n nữa hỠđâu biết ta xuống tà u ở Littlehampton mà theo. Chắc chắn là , nếu há» không theo hút chúng tôi, chúng tôi sẽ có cÆ¡ may xuống tà u không lo gì cả, nhưng tôi không yên tâm bằng Mattia.
Trong khi đó con ngá»±a cá»§a chúng tôi, được Bob Ä‘iá»u khiển má»™t cách mạnh mẽ, vẫn tiếp tục chạy trốn rất nhanh trên con đưá»ng vắng vẻ. Chỉ thỉnh thoảng chúng tôi má»›i bắt gặp má»™t và i chiếc xe khác. Những ngôi là ng chúng tôi Ä‘i qua Ä‘á»u im ắng, thỉnh thoảng lắm má»›i có má»™t cá»a sổ còn sáng đèn muá»™n; chỉ có và i con chó chú ý đến xe chúng tôi Ä‘ang chạy nhanh nên sá»§a theo mà thôi. Sau khi leo má»™t Ä‘oạn đưá»ng dốc đứng, Bob dừng ngá»±a lại cho nó thở, chúng tôi xuống xe, dán tai xuống đất nghe ngóng, nhưng ngay cả Mattia, tai thÃnh hÆ¡n chúng tôi, cÅ©ng không nghe thấy tiếng động nà o khả nghi; chúng tôi tiếp tục cuá»™c hà nh trình trong bóng tối và tÄ©nh lặng cá»§a đêm trưá»ng. Bây giá» không phải chúng tôi nằm dưới tấm vải bạt để trốn nữa mà là để tránh lạnh, má»™t là n gió lạnh thổi đã khá lâu. Khi chúng tôi thè lưỡi liếm môi, chúng tôi thấy vị mặn cá»§a muối; đã gần đến biển. Chẳng mấy chốc chúng tôi nháºn thấy má»™t luồng ánh sáng cứ từng khoảng cách Ä‘á»u đặn biến Ä‘i rồi lại hiện ra rá»±c rỡ: đó là má»™t chiếc đèn pha. Chúng tôi đã đến nÆ¡i. Bob dừng ngá»±a, đưa nó Ä‘i thong thả nhẹ nhà ng và o má»™t con đưá»ng ngang. Rồi anh xuống xe, bảo chúng tôi cứ ở yên đó, giữ lấy ngá»±a. Anh Ä‘i xem anh cá»§a mình đã khởi hà nh chưa và liệu chúng tôi xuống thuyá»n có nguy hiểm không.
Tôi thú tháºt là thá»i gian Bob vắng mặt đối vá»›i tôi sao mà lâu quá. Chúng tôi không ai nóigì chỉ nghe sóng biển Ä‘áºp và o bá» cát sá»i ở gần đâu đấy vá»›i tiếng động Ä‘á»u Ä‘á»u cà ng là m tăng ná»—i xúc động cá»§a chúng tôi. Mattia run bắn lên, tôi cÅ©ng váºy.
Cuối cùng chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân ở con đưá»ng lúc nãy Bob Ä‘i. ChÃnh là Bob trở lại. Anh không Ä‘i má»™t mình. Khi anh tá»›i gần, chúng tôi trông thấy má»™t ngưá»i Ä‘i cùng vá»›i anh, đó là má»™t ngưá»i đà n ông mặc chiếc áo va-rÆ¡i bằng vải dầu và đội má»™t cái mÅ© len.
- Äây là anh anh, - Bob nói, - anh ấy sẵn lòng nháºn các em lên tà u. Ta chia tay nhau ở đây thôi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong những hoà n cảnh tốt đẹp hÆ¡n, anh hứa vá»›i các em như thế. Anh không nói thêm lá»i nà o nữa và ôm hôn từng đứa chúng tôi, rất xúc động. Há»ng chúng tôi nghẹn lại không biết nói gì. Bob ra Ä‘i không má»™t tiếng động trong đêm tối.
Chúng tôi đi theo anh anh, và chẳng bao lâu đã đi và o những con phố tĩnh mịch của thà nh phố, rồi sau và i khúc ngoặt ra tới bến cảng, gió biển quất và o mặt chúng tôi. Anh của Bob chỉ con tà u của mình cho chúng tôi, không nói gì.
Và i phút sau chúng tôi xuống tà u, anh đưa chúng tôi và o má»™t ca-bin nhá».
- Hai tiếng nữa anh mới khởi hà nh, - anh nói.
- Bá»n em đừng gây tiếng động nhé.
Khi anh đã khóa cá»a ca-bin Mattia sà và o vòng tay tôi không má»™t tiếng động, ôm hôn tôi. Nó không run nữa..
|
 |
|
| |