 |
|

09-02-2009, 11:16 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Tác giả: Quản Bình Triá»u.
Chương 5: Hạo miểu yên ba mẫn trần tục
Dịch: Thanh Phong
Nguồn: Văn đà n
“Äúng rồi, sao không thấy Thà nh thúc váºy?â€
  
Vừa rồi nháo loạn như thế, nhưng vẫn không thấy Thà nh thúc xuất hiện, Tỉnh Ngôn có chút kì quái, liá»n xuất ngôn há»i Cứ Doanh.
  
Cứ Doanh trả lá»i mình cÅ©ng không biết, trái lại mẹ Tỉnh Ngôn nói vá»›i bá»n há», Thà nh thúc rất sá»›m đã khởi hà nh, nói Ä‘i gá»i xe ngá»±a Ä‘áºu ở dưới chân núi trước, mang Ãt thức ăn cho ngưá»i đánh xe. Äồng thá»i đặc biệt dặn dò, nói bá»n Cứ Doanh không cần đợi ông ấy, sau khi ăn sáng ở nhà Tỉnh Ngôn, ông ấy Ä‘i xe ngá»±a đến đây tìm y.
  
Lúc ăn sáng, để biểu thị sự hối lỗi, Cứ Doanh kiên quyết không ăn cháo, mà muốn ăn thỠcủ mà i. Tỉnh Ngôn can không được, cũng chỉ đà nh nói mẹ nấu cháo củ mà i cho bữa sáng.
  
Thiếu nữ chưa biết gì vá» cháo cá»§ mà i, đợi đến lúc tháºt sá»± đút và o trong miệng, má»›i phát hiện lá»i cá»§a Tỉnh Ngôn không dối. Cháo cá»§ mà i nà y, tháºt không dá»… ăn, cho dù đã cho và o bà o tá» nhục Ä‘inh tẩm nước tương, Cứ Doanh vẫn cảm thấy món cá»§ mà i nà y khó nuốt nổi. Bất quá, cho dù thế nà o, nà ng vẫn kiên trì ăn hết, tịnh không than khổ. Tỉnh Ngôn nhìn thấy váºy, nhá»§ thầm:
  
“Nha đầu nà y cÅ©ng rất biết chuyện à â€.
  
ChỠđợi theo lá»i Thà nh thúc đến khi xe ngá»±a đến chá»— trống trước núi, ngưá»i đánh xe lại nói vá»›i bá»n há», Thà nh thúc sá»›m đã tá»± mình rá»i Ä‘i, nói phải Ä‘i Tam Thanh SÆ¡n lên núi thăm bạn, nhá» Tỉnh Ngôn tạm thá»i chăm sóc cho Cứ Doanh.
  
Cứ Doanh nghe váºy, tuy đối vá»›i việc Thà nh thúc không cáo mà biệt có chút kinh ngạc, bất quá không tức giáºn chút nà o, ngược lại còn có vẻ vui mừng nhảy cẫng lên, Có lẽ, chỉ có ở cùng ngưá»i bằng tuổi, du ngoạn má»›i cà ng thêm khoái lạc. Không giống vá»›i sá»± hân hoan cổ vÅ© cá»§a nà ng, Tỉnh Ngôn ngược lại trong lòng có chút kì quái, tá»± lẩm nhẩm:
  
“Tam Thanh SÆ¡n…không phải ở cạnh Bà Dương Hồ sao. Trong Tam Thanh SÆ¡n nghe nói có không Ãt đạo sÄ©. Chẳng lẽ Thà nh thúc ở đó cÅ©ng có bằng hữu?â€
  
“Bà Dương hồ? tên nghe hay à !, Tỉnh Ngôn ngươi đưa ta Ä‘i xem Ä‘i! ÄÆ°á»£c không?â€
  
Không tưởng Cứ Doanh tai nghe hay, láºp tức nắm lấy ba chữ “Bà Dương hồ, lên tiếng cầu khẩn thiếu niên.
  
Äang ồn à o, ngưá»i đánh xe đó lại đưa qua má»™t bức thư, nói là Thà nh thúc lưu cho Tỉnh Ngôn, bảo y lúc nà o mở xem cÅ©ng được.
Tâm tÃnh thiếu niên vốn rất hiếu kì, không cần Cứ Doanh khuyến khÃch, Tỉnh Ngôn liá»n xé phong bì, lấy bức thư ra xem. Thà nh thúc có thể nói vá»›i thiếu niên phố chợ nà y chỉ là ngẫu nhiên quen biết, có chuyện gì trá»ng yếu nói chứ?. Chẳng qua là dặn dò phải chiếu cố tốt tiểu nha đầu Cứ Doanh nà y.
  
Mở thư ra xem, chỉ thấy trong thư viết rằng:
  
“Tiệc rượu đêm qua, phú thi cá»§a cáºu hết sức nhã lệ, nối mạch cảm hứng, lão phu không kìm được muốn trổ tà i, cÅ©ng thá» há»a má»™t bà i:
  
Úy, thì ra là há»a thÆ¡ cùng ta!. Chẳng lẽ bà i thÆ¡ ngẫu hứng là m đêm qua, đúng là không tệ?. Tiếp đó nhìn thể chữ theo kiểu chữ thảo cá»§a Thà nh thúc, cÅ©ng được viết tháºt chuẩn, trong nét nghiêm túc trang trá»ng còn có thể nhìn ra bút ý hết sức phiêu dáºt sái thoát.
  
Tiếp tục Ä‘á»c xuống, lại thấy bút ý Thà nh thúc bá»—ng biến, đổi thà nh lối chữ thảo phóng túng:
“Ngưá»i si nằm tá»±a tiên sÆ¡n
Trăng đêm rủ ánh mơn mơn khắp mình
Sợi và ng óng ánh lặng thinh
Trói ngưá»i và o giấc má»™ng kinh từ nà oâ€
  
Chỉ thấy khắp tá» giấy vết mức chuyển động, hai mươi tám chữ đó phảng phất hà m súc má»™t loại linh khà không nói được, luôn muốn rá»i giấy bay Ä‘i. Chỉ là ngoà i tán thưởng…bốn câu nà y là há»a thÆ¡ sao? dưá»ng như chẳng ăn khá»›p vá»›i bà i thÆ¡ cá»§a mình đêm qua.
  
Bất quá tuy không hiểu sao cả, nhưng bà i thÆ¡ nà y đúng là không tệ, âm tiết uyển chuyển, rất có chá»— đáng xem. Äặc biệt là lối chữ thảo cá»§a Thà nh thúc, phóng túng mà không loạn, trong thanh lệ linh động, lại có và i phần tiêu sái thoát trần, thấy rõ đưá»ng lối thư pháp cá»§a Thà nh thúc, hết sức tinh thâm.
  
Äang lúc tán thưởng trong lòng, thiếu niên lại phát hiện dưới thư còn có ná»™i dung:
  
Vá» Lý Tiểu Mai, tịnh không phải là giai ngẫu cá»§a cáºu.
  
Ký tên: Linh Thà nh Tá».
“…Nhìn không ra Thà nh thúc nà y, còn có chút không theo thể diện ngưá»i già à !, ta lúc nà o nhắc quaTiểu Mai chứâ€.
  
Trên mặt thiếu niên không kìm được hÆ¡i á»ng hồng.
“Nà y!, trong thư viết gì thế?â€
Cứ Doanh nhìn thấy thiếu niên đỠmặt, thế là rất hiếu kì ná»™i dung trong thư, liá»n chồm đầu qua muốn xem.
“Äi Ä‘i, không có gì đáng xem đâuâ€
Tỉnh Ngôn không tiện để cho nà ng nhìn thấy câu cuối cùng đó.
  
“Không nghÄ© Tỉnh Ngôn ngươi là má»™t tiểu quá»· hẹp hòi!â€
  
Nhìn dáng vẻ cá»§a Cứ Doanh có chút bất mãn, thiếu niên nà y đột nhiên muốn chá»c ghẹo nà ng:
  
“ A a a, Linh Thà nh Tá», ái chà , là Thà nh thúc cô đã nói vá»›i ta,…â€
  
Ngưng một chút, nhìn thiếu nữ đang lắng tai nghe, nói tiếp:
“Thà nh thúc nói muốn Ä‘em cô gả cho ta!, Khà khà khà …â€.
Lá»i vừa dứt, thiếu niên liá»n há»c theo dáng vẻ khoa trương cá»§a lão đầu nhân Thanh Hà , hoa tay múa chân cưá»i lá»›n.
“Gạt ngưá»i!, Thà nh thúc không thể nói như thế được!â€
Trên mặt thiếu nữ thoáng á»ng nét hồng, hốt hoảng nói.
  
Qua má»™t lúc lâu, nha đầu thông minh cuối cùng cÅ©ng phản ứng lại, láºp tức phản kÃch:
  
“Hừ, hừ, cho dù Thà nh thúc tháºt muốn Ä‘em ta gả cho ngươi, ngươi dám cưới không?â€
  
Vừa nghe lá»i nà y, thiếu niên vừa lá»›n cảm thấy dÅ©ng khà cá»§a bản thân chịu phải sá»± hoà i nghi, giống như chịu sá»± vÅ© nhục rất lá»›n, hÆ¡i tức giáºn lá»›n tiếng đáp:
  
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên dám!â€
  
“Trương Tỉnh Ngôn ta, ngoại trừ Khuynh Thà nh công chúa ra, ai không dám cưới chứ!â€
  
Không tưởng, lần nà y thiếu nữ lại không cưá»i lá»i khoác lác vô tri cá»§a y, chỉ là xoa tay má»™t lúc, trầm mặc không nói, sau đó thì ngẩng đầu cưá»i tươi:
  
“Khuynh Thà nh công chúa…nà ng là đại lão hổ ăn thịt ngưá»i à ?â€.
  
Hai ngưá»i Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh phen nà y mắt ngắm được Bà Dương Hồ, khói sóng mênh mông, trá»i nước ngút ngà n, chÃnh là hồ lá»›n thứ ba đương thá»i ngoà i đầm lá»›n Vân Má»™ng và Äá»™ng Äình thá»§y bạc, hình dáng như má»™t trái hồ lô to lá»›n nam rá»™ng bắc hẹp, nút thắt thông vá»›i phÃa nam dãy Trưá»ng Giang.
  
Lần nà y hai ngưá»i vẫn ngồi xe ngá»±a để đến thá»§y bạc rá»™ng lá»›n trong Bà Dương huyá»n cảnh thuá»™c Nhiêu Châu. Có lẽ lần đầu tiên thấy được cảnh tượng khói sóng mênh mông như thế, khi Cứ Doanh hoạt bát vừa ngóng thấy sóng lá»›n vá»— bá», mặt hồ Bà Dương rá»™ng lá»›n không bá» bến, chỉ mở lá»›n hai mắt, má»™t câu cÅ©ng nói không được.
Rất lâu, thiếu nữ mới từ trong kiệt tác hùng vĩ tuyệt đẹp của đại tự nhiên tỉnh táo lại, nhẹ nhà ng nói với Tỉnh Ngôn:
  
“Trước đây cha bảo ta Ä‘á»c sách, trong thư sách có mấy câu ‘Trá»i nước má»™t mà u’, ‘Trá»i nước liá»n ká»â€™, ta liá»n cảm thấy tả rất có thi ý. Mãi đến hôm nay, ta má»›i chân chÃnh hiểu được chút Ãt mấy câu nà y ẩn chứa bao nhiêu hà m nghÄ©a thá»±c tại…â€
  
CÅ©ng chẳng trách Cứ Doanh cảm thán như thế, từ bá» Bà Dương hồ ngóng vá» hướng nam, chỉ thấy mặt nước khuếch trương rá»™ng lá»›n, nÆ¡i rất xa vẫn không nhìn thấy giá»›i hạn. Ngay nÆ¡i táºn cùng cá»§a tầm nhìn, thá»§y bạc nà y hòa vá»›i trá»i xanh liá»n má»™t thể, khiến ngưá»i ta không phân rõ đâu là bầu trá»i, đâu là mặt hồ.
  
Tỉnh Ngôn đến Bà Dương hồ và i lần, tuy kÃch động như thiếu nữ, nhưng bị thần tình kinh ngạc cá»§a thiếu nữ cảm nhiá»…m, hiện tại y cÅ©ng cảm thấy hôm nay Bà Dương Hồ đặc biệt đẹp.
  
Thiếu niên dẫn thiếu nữ men theo bá» hồ du ngoạn, mÆ¡ hồ không chú ý đến chiếc xe ngá»±a đó, cÅ©ng chầm cháºm Ä‘i theo sau.
  
Bà Dương hồ gần trong gang tấc, sóng hồ không ngừng vá»— và o đá là m bỠđê, phát xuất tiếng “Rà o rà o†liên tục, trong nháy mắt, hai ngưá»i chỉ cảm thấy má»™t là n hÆ¡i nước mát mẻ phà và o mặt, thấy hết sức dá»… chịu.
  
Thấy Cứ Doanh rất hứng thú, tịnh không than mệt, Tỉnh Ngôn liá»n dẫn nà ng Ä‘i quanh bá» hồ, ngắm danh thắng cảnh váºt trên bá» Bà Dương hồ má»™t chút. Con đưá»ng quanh co, qua Tỳ Bà Äình, bái Lão Gia Miếu, thắm Thái Quân Nham, lên Äiểm Tướng Äà i cá»§a Chu lang thá»i tam quốc. Lúc gần trưa, Cứ Doanh má»›i cảm thấy thân thể có chút mệt nhá»c, Tỉnh Ngôn liá»n dẫn nà ng đến Vá»ng Hồ Lâu cá»§a Bà Dương huyện thà nh dùng cÆ¡m.
Vá»ng Hồ Lâu nà y tá»a lạc ở phÃa đông nam Bà Dương huyện thà nh, cách bá» Bà Dương Hồ chỉ có mấy bước, chÃnh là chá»— dùng cÆ¡m ngắm cảnh rất tốt.
  
Cứ Doanh Ä‘i đến dưới Vá»ng Hồ Lâu nà y ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy mái cong lầu chắc, toà n là là m từ gá»—, có ba tầng, hai tầng trên tám góc, tầng dưới bốn góc, ngói nhá» xanh Ä‘en, viá»n mái sÆ¡n trắng, trong nhã đạm pha lẫn tinh xảo, dá»±ng má»™t ngôi tá»u lầu thế nà y cÅ©ng hết sức khó khăn.
  
Ngẩng đầu nhìn lên, trước mái viá»n tầng hai có treo má»™t tấm biển gá»— Ä‘en, bên trên dùng má»±c xanh lục viết ba chữ lá»›n “Vá»ng Hồ Lâuâ€, bút lá»±c mạnh mẽ hùng hồn, vừa nhìn đã biêt là thá»§ bút danh gia. Dưới hai bên tấm biển có má»™t đôi liá»…n, viết rằng:
Hoa tiên mÃnh oản hương thiên tái ,
Vân ảnh hoa quang hoạt nhất lâu .
Câu đối nà y không biết ngưá»i nà o nghÄ© ra, rất hợp vá»›i khà phái cá»§a Vá»ng Hồ Lâu. Lầu các tạo hình tạo nhã, khiến bản thân Vá»ng hồ cổ lầu nà y, cÅ©ng thà nh má»™t cảnh cá»§a Bà Dương Hồ.
  
Sau má»™t phen du ngoạn, Tỉnh Ngôn liá»n dẫn Cứ Doanh lên lầu dùng cÆ¡m. Cứ Doanh giống như có hẹn ngầm vá»›i ngưá»i đánh xe đó, hai ngưá»i chưa há» nói chuyện, ngưá»i đánh xe đó đã Ä‘em xe ngá»±a cá»§a mình đợi ở dưới lầu. Nhìn thần thái cá»§a Cứ Doanh, dáng vẻ không có gì khác lạ, rõ rà ng đã thà nh thói quen. Mà ngưá»i đánh xe nhà nà ng hình thể khôi ngô tráng kiện, so vá»›i hình dạng cá»§a lão bản đánh xe bình thưá»ng thô tục gầy gò, chung quy có khoảng cách xa.
  
Thấy tình hình thế, Tỉnh Ngôn kì quái trong lòng, liá»n tò mò há»i. Thiếu nữ nói vá»›i y, nà ng vốn là con gái cá»§a thương há»™ ở Lạc Dương, ngưá»i đánh xe nà y là ngưá»i ở trong nhà nà ng, cùng nà ng lên đưá»ng đến nÆ¡i nà y.
  
Lên đến lầu ba, Cứ Doanh tìm má»™t chá»— ngồi tao nhã tá»±a cá»a sổ ngồi xuống, Ä‘ang đợi gá»i món ăn, lại thấy Tỉnh Ngôn hÆ¡i cúi đầu đứng bên, bất giác ngạc nhiên, liá»n xuất ngôn há»i.
  
Tỉnh Ngôn chần chừ má»™t chút, chỉ đà nh giải thÃch cho nà ng:
  
“Ta nà o có tiá»n dư để ăn cÆ¡m ở Vá»ng Hồ Lâu nà y. Cô ăn trước Ä‘i, chút nữa ta đến quầy hà ng xin chưởng cá»± má»™t bát canh, ta có mang lương khô để ăn trên đưá»ng rồi. Ta thưá»ng đến nÆ¡i nà y lấy cá cho Äạo Hương Lâu, rất quen vá»›i chưởng cá»±, cô cứ yên tâm. Cứ Doanh cô ăn trước Ä‘i, ta ở đây đợi, nói chuyện vá»›i côâ€.
  
Cứ Doanh nghe váºy, trong lòng Ä‘au xót, sau đó mắng khéo, đứng dáºy kéo y ngồi xuống, cùng lúc uy hiếp nói, nếu ngươi không ăn, ta cÅ©ng không ăn. Thiếu niên vốn đã quen chuyện nà y, không tưởng được nà ng có phản ứng kịch liệt như thế, cÅ©ng chỉ đà nh ngồi xuống.
  
Tuy y ở Nhiêu Châu là m chạy bà n trên Äạo Hương Lâu, đối vá»›i công việc cá»§a tiểu nhị tương đối quen thuá»™c, nhưng chÃnh thức ngồi ở chá»— trang nhã thế nà y, lại là “Äại cô nương lần đầu ngồi kiệuâ€, trong nhất thá»i, không tránh được có chút bối rối, trên ngưá»i như có trùng bò, cảm giác có chút khó chịu, không biết tay chân nên là m thế nà o thì tốt.
  
Cứ Doanh nhìn dáng vẻ lúng túng buồn cưá»i cá»§a y, trong lòng lại có má»™t tư vị khác.
  
“Tỉnh Ngôn, ngươi gá»i tiểu nhị qua đây, chúng ta gá»i món ănâ€.
  
Cứ Doanh nhẹ giá»ng nói.
  
Vừa nghe hai chữ “Tiểu nhịâ€, thiếu niên có chút phản xạ nghá» nghiệp, câu “Khách quan ngưá»i muốn ăn gì†chút nữa đã buá»™t miệng nói ra. May mà phản ứng kịp thá»i, vá»™i như khách nam khác, gá»i tiểu nhị qua.
Äang lúc thiếu nữ há»i tiểu nhị Vá»ng Hồ Lâu nà y có món gì đặc sắc, thì nghe Tỉnh Ngôn tiếp lá»i:
  
“Tuy ta chưa ăn ở Vá»ng Hồ Lâu, nhưng các món ăn đặc sắc ở đây ta rất quen thuá»™c. Äặc sắc nhất Vá»ng Hồ Lâu, trước hết phải kể đầu rê râu sư tá», hồng lý ngư chưng ăn bánh bao, tức ngư nấu ngá»t, ngoà i ra còn có thì ngư nấu rượu bạch lá»™. Cái gá»i là bạch lô thì ngư, thá»±c ra là lấy rượu ngon nhất nấu bằng nước suối ở giữa Nam cÆ¡ đảo ở Bà Dương hồ, vừa uống ăn và o vị đã thấm táºn đầu lưỡi..."
Tiểu nhị đó hiển nhiên rất quen vá»›i Tỉnh Ngôn, nghe y nói đến cuối, thì cưá»i nhạo y nói bừa.
  
“Váºy cứ lấy mấy món đó, rồi mang tiếp ba bát cÆ¡m gạo trắngâ€
Cứ Doanh phân phó tiểu nhị.
“Nà y, mang thêm ba bát cÆ¡m, phải tốn hai lượng bốn tiá»n đó!â€.
  
Tỉnh Ngôn buá»™t miệng nói ra giá tiá»n bữa cÆ¡m, nhắc nhở Tỉnh Doanh đây là má»™t món tiá»n lá»›n. Nhưng nghe thiếu nữ mắng:
  
“Ngưá»i ta Ä‘i ná»a ngà y trá»i, bao tá» trống rá»—ng! Ngươi còn không để ngưá»i ta ăn!â€
  
“ A a a…â€
Nghe nà ng nói như thế, thiếu niên mắt thấy xa xỉ như váºy, tuy thấy tiếc trong lòng, nhưng cÅ©ng chỉ biết nhe răng cưá»i.
Äợi tiểu nhị quay đầu xuống lầu lá»›n giá»ng kêu các món ăn cá»§a bá»n há», xác định mấy món ăn nà y sẽ chân chân tháºt tháºt xuất hiện ở trước mặt, hÆ¡n nữa còn có thể thưởng thức, Tỉnh Ngôn bắt đầu nhấp nhá»m, hưng phấn không thôi! Bây giá», trong lòng thiếu niên mưá»i sáu tuổi nà y Ä‘ang quay cuồng suy nghÄ© rất tức cưá»i:
  
“Không tưởng được Trương Tỉnh Ngôn ta cÅ©ng có hôm nay, cÅ©ng có thể ngồi ở Vá»ng Hồ Lâu nà y ăn cÆ¡m, còn lần lượt ăn các món nổi tiếng cá»§a Vá»ng Hồ Lâu! Sau nà y vá», ta có thể khoe khoang vá»›i đám chạy bà n ở Äạo Hương Lâu rồi!â€
Thiếu niên mưá»i sáu tuổi nà y dưá»ng như trong chốc lát biến thà nh trẻ nhá»! Nhìn bá»™ dạng hưng phấn cá»§a y, trong lòng Cứ Doanh lại nghÄ©:
  
“Ngốc tá», kỳ tháºt ta nà o ăn được nhiá»u như thế. Gá»i như váºy, toà n là vì để cảm Æ¡n ngươiâ€.
  
Trong lòng nà ng tuy nghÄ© như thế, nhưng miệng lại tươi cưá»i chá»c y:
  
“Nà y, chút nữa không đủ tiá»n trả, có thể đà nh Ä‘em ngưá»i gán ở đây đó!â€
  
Thiếu niên Ä‘ang hưng phấn, nghe váºy không khá»i kinh nghi bất định, lại bắt đầu suy nghÄ© khả năng nà y, cái táºt suy hÆ¡n tÃnh thiệt lại nổi lên.
  
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch cá»§a y, Cứ Doanh nhếch miệng cưá»i, không quan tâm y nữa, quay đầu ngắm Bà Dương Hồ ngoà i cá»a sổ.
  
Nà ng vừa nhìn, liá»n phát giác Vá»ng Hồ Lâu nà y quả nhiên là chá»— tốt để ngắm cảnh hồ. Từ lầu ba nhìn ra, thắng cảnh Bà Dương bà y ra hoà n toà n trước mắt.
  
“Vạn khoảnh hồ bình trưá»ng tá»± kÃnh, tứ thá»i vân hảo tối nghi thuâ€
(Vạn khoảng hồ bình dà i tá»±a kÃnh, bốn mùa mây đẹp nhất đương thu)
Hiện nay Ä‘ang là tháng chÃn tiết thu, trá»i nước rõ rà ng, nhưng từ chá»— cao trên Vá»ng Hồ Lâu nhìn ra, khà tượng cá»§a Bà Dương Hồ lại có chá»— bất đồng – xa xa xanh biếc, nước dâng thấu trá»i, buồm trắng ẩn hiện ngút tầm mắt. Trên mặt hồ, lúc nà y có chim âu chao lượn, bóng khói mênh mông, hiển hiện hết sức xinh đẹp. Tháºt là :
“Gian vân dữ cô vụ tá» phi, thu thá»§y cá»™ng trưá»ng thiên nhất sắc!â€
(Mây dà i khói lẻ cùng bay lượn, nước hồ thu má»™t sắc cùng trá»i)
Bị bóng nước ánh trá»i hấp dẫn sâu sắc, Cứ Doanh nhất thá»i quên cả mình Ä‘ang ở chá»— nà o.
|

09-02-2009, 11:17 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Tác giả: Quản Bình Triá»u.
Chương 6: Lý đại đà o cương sự du kì
Dịch: Thanh Phong
Nguồn: Văn đà n
Cứ Doanh ngắm cảnh ngoà i cá»a sổ, Tỉnh Ngôn thầm nuốt nước miếng, nhất thá»i hai bên Ä‘á»u yên lặng.
  
Qua má»™t lát, trong sá»± mong má»i vô cùng cá»§a thiếu niên, món ăn đầu tiên Äầu cá trê cuối cùng được tiểu nhị mang lên. Bất quá, tiếp đó tiểu nhị đã rất xin lá»—i nói vá»›i y hai câu:
  
“Tháºt xin lá»—i, đầu bếp ở nhà bếp Tà o sư phó nói, hôm nà y Thì ngư đã dùng hết, vì thế món Bạch lô thì ngư tháºt sá»± xin lá»—i!, khách quan ngà i có muốn đổi món hay không?â€
  
Tỉnh Ngôn nghe nói, trong lòng hô lá»›n đáng tiếc, lần tá»›i còn không biết khi nà o, má»›i có cÆ¡ há»™i trở lại Vá»ng Hồ Lâu nà y ăn cÆ¡m.
  
Nghe lá»i cá»§a tiểu nhị, Cứ Doanh cÅ©ng có chút thất vá»ng, chỉ đà nh lại tùy tiện chá»n món Tuyết thái ngân ngư thang, hai ngưá»i bắt đầu cắm cúi ăn cÆ¡m.
  
Ngay khi Tỉnh Ngôn Ä‘ang toà n tâm toà n ý thưởng thức món đầu cá trê béo ngáºy mà không ngán nà y, bá»—ng nghe con đưá»ng dưới lầu má»™t tráºn nhốn nháo. Trong mà n âm thanh ầm Ä©, nghe rõ tiếng quát mắng vênh váo nghênh ngang, còn có tiếng khóc lóc bi thiết cá»§a nữ tá» trẻ tuổi.
  
Tình huống bất ngá» nà y, láºp tức gián Ä‘oạn việc nhai nhá» nuốt cháºm cá»§a thiếu niên. Cứ Doanh nhất thá»i cÅ©ng buông đũa, đứng dáºy cùng y, Ä‘i đến má»™t phÃa khác nhìn ra rừng hoa dẻ đối diện cá»a sổ, thá» xem rốt cuá»™c phát sinh chuyện gì. Thá»±c khách xung quanh, lúc nà y cÅ©ng à o à o buông chén, đồng loạt đến trước cá»a sổ xem nhiệt náo.
  
Qua cá»a sổ nhìn xuống, thì ra, nÆ¡i gần cổng thà nh trên Vá»ng hồ nhai đối diện không xa Vá»ng Hồ Lâu, cạnh con đưá»ng lát đá bản xanh có má»™t dãy hà ng rong nhá», Ä‘ang có má»™t đám nha dịch vây quanh má»™t quầy hà ng trong đó, Ä‘ang ở chá»— đó tranh già nh xô đẩy gì đó, tiếng quát mắng khóc la chÃnh là từ chá»— đó truyá»n Ä‘i.
  
“Äi, chúng ta Ä‘i xem xem! Dưá»ng như có thanh âm nữ hà i tá» khóc la!â€.
  
Thiếu nữ nóng ruá»™t láºp tức kéo Tỉnh Ngôn, từ trong đám thá»±c khách vây quanh chen ra, cùng xuống lầu Ä‘i xem chuyện gì. Vừa xuống báºc thang, Tỉnh Ngôn vẫn không quên quay đầu la vá»›i tiểu nhị:
  
“Äiếm gia! Chá»› động đến đầu cá trê, còn chưa ăn xong. Các món còn lại đợi chúng ta quay vá» hãy đưa lên, tránh để nguá»™i lạnhâ€.
  
Lá»i nói đã ngoà i đưá»ng, thanh âm còn vang dưới lầu.
Lúc nà y, ở trước chá»— hà ng rong xảy ra chuyện, đã có mấy ngưá»i rảnh rá»—i tụ táºp, Ä‘ang ở chá»— đó coi nhiệt náo, chỉ bất quá hiện tại quan sai là m việc, ai cÅ©ng không dám đến quá gần, nhá» váºy Tỉnh Ngôn bảo vệ thiếu nữ, không phà chút lá»±c nà o đã chui đến chá»— gần nhất.
  
Chỉ thấy trước má»™t quầy bán dược liệu, có bốn năm tên nha môn sai dịch đứng đó. Trong đó có hai tên nha dịch, Ä‘ang lôi kéo má»™t nữ tá» nhá» tuổi ăn mặc kiểu thôn quê, muốn lôi nà ng ta Ä‘i. Còn có má»™t trung niên hán tá» dáng vẻ lương thiện, gương mặt sầu khổ, nghe bách tÃnh xung quanh xì xầm, thì biết là phụ thân cá»§a nữ tỠđó. Lúc nà y, ông ta Ä‘ang cố sức giữ chặt tay cá»§a con gái, không để nha dịch lôi Ä‘i; đồng thá»i, trong miệng Ä‘ang van vỉ cầu xin gì đó. Còn má»™t vị quan sai thân thể trung bình là trưởng nhóm, Ä‘ang lá»›n tiếng quát mắng hán tá» không ngừng cầu xin đó, bảo ông ta thức thá»i thì mau buông tay.
  
Nghe má»™t hồi, Tỉnh Ngôn má»›i hiểu rõ, thì ra hai cha con nà y là dược nông ở phụ cáºn Äại Cô SÆ¡n, nghe nói Bà Dương huyện nà y phồn hoa, Ä‘em thảo dược hái được đến trên Vá»ng hồ nhai nà y bán. Nhưng không ngá», vừa rồi trưởng nhóm mang thá»§ hạ đến thu thuế quầy, ngần lượng bán được trong buổi sáng cá»§a quầy thuốc nà y, chỉ có thể miá»…n cưá»ng giao đủ phà bà y hà ng. Ai ngá», nhẫn nhịn giao tiá»n rồi, quan sai lại nói còn phải giao thuế “Giữ gìn tráºt tá»±â€. Äáng tiếc cha con nhà đó, chưa từng nghe nói qua loại thuế nà y, hÆ¡n nữa cÅ©ng tháºt không có tiá»n, muốn giao cÅ©ng không có mà giao. Vì váºy, trưởng nhóm nà y liá»n đòi giam cô gái đó trước để thế chấp tiá»n thuế.
  
“Trần trưởng nhóm tám phần là nhìn trúng cô nương nà y rồi? Chưa thấy kiểu là m khó ngưá»i như thếâ€.
  
Má»™t ngưá»i xem nhiệt náo bên cạnh nhá» giá»ng nói.
  
Tỉnh Ngôn nghe váºy, liá»n tỉ mỉ quan sát cô nương đó, phát hiện nà ng ta tuy phục sức tầm thưá»ng, nhưng ngắm kỹ xác tháºt có chút dá»… nhìn. Lại thấy ánh mắt cá»§a Trần trưởng nhóm ghim chặt và o cô nương nà y, liá»n biết lá»i cá»§a ngưá»i bên cạnh đúng đến tám chÃn phần.
Äang lúc Tỉnh Ngôn chần chừ xem có nên Ä‘em mấu chốt nà y nói cho Cứ Doanh bên cạnh Ä‘ang căm phẫn nghe hay không, tình hình trong trưá»ng lại có biến hóa. Chỉ thấy Trần trưởng nhóm đó thấy trung niên hán tá» vẫn không chịu buông tay, cÅ©ng không nhẫn nại nữa, cưá»i hung ác má»™t tiếng, hét lên cho hai tên thá»§ hạ đứng không ở bên xem:
  
â€œÄÆ°á»£c à !, Ä‘iêu dân đã không buông tay, váºy cứ bắt hết Ä‘i!â€
  
Äám sai dịch hô vang hưởng ứng, huy động xÃch sắt tiến lên bắt giữ. Äáng thương hai cha con ná» là m sao chống lại được đám sai dịch như lang như hổ?, láºp tức giống như lão ưng tóm gà con, bị đám nha dịch tròng xÃch sắt bắt Ä‘i vá» huyện nha.
“Giữa ban ngà y ban mặt, quan sai sao dám là m như thế?â€
  
Cứ Doanh giáºn đến mặt hạnh đỠbừng. Thấy nà ng như thế, má»™t vị lão giả hảo tâm bên cạnh khuyến cáo:
  
“Cô nương hãy nhá» tiếng má»™t chút. Vạn nhất bị Trần trưởng nhóm nghe được, coi chừng cÅ©ng bị bắt Ä‘i!â€.
  
Lão giả đó than tiếp:
  
“Ài, cô nương đó coi như chạy không thoát khá»i miệng hổ cá»§a Trần Khôi rồi. Hán tỠđó chắc cÅ©ng là có Ä‘i mà không vá»â€.
  
Tỉnh Ngôn nghe váºy, vá»™i há»i lão giả là chuyện thế nà o.
  
Nghe lão giải thuyết má»™t hồi, má»›i biết đầu mục nha dịch đó tên là Trần Khôi, là ngưá»i ham sắc mê cá» bạc, thấy nữ tá» cùng khổ có chút nhan sắc, láºp tức suy tÃnh tìm thá»§ Ä‘oạn chiếm Ä‘oạt. Mà hắn lại giá»i xu nịnh, khiến Huyện lệnh lão gia Lữ Sùng Hoà ng vui vẻ. Vì váºy đối vá»›i hà nh động tá»™i ác cá»§a Trần Khôi, Lữ huyện lệnh tuy thấy trước mắt, nhưng cÅ©ng chỉ là nhắm má»™t mắt che má»™t mắt, ngưá»i bị hại không có chá»— kiện cáo, cuối cùng cÅ©ng chỉ đà nh nuốt giáºn chịu nhục. ChÃnh vì như thế, Trần Khôi cÅ©ng cà ng lúc cà ng hoà nh hà nh không sợ gì.
  
Nói đến Lữ huyện lệnh nà y, kỳ tháºt bản thân hắn không phải là thứ tốt là nh gì. Ãc độc tham tiá»n, nghÄ© má»i biện pháp vÆ¡ cùng vét táºn, khiến bách tÃnh ở Bà Dương huyện nà y nhiá»u lá»i oán thán, liá»n dá»±a theo tên cá»§a hắn Ä‘á»c trệch thà nh “Lữ Hoà ng Trùngâ€.
  
Nghe lá»i nà y cá»§a lão giả, má»™t vị hà o khách mà y ráºm mắt to cạnh bên căm phẫn kêu lên:
  
“Thanh thiên bạch nhất thế nà y, trá»i đất sáng sá»§a, còn có vương pháp hay không? Chuyện nà y các huynh đệ nói xem có quan hay không quản!â€
  
Trong đám ngưá»i vây quanh, có không Ãt du khách Bà Dương Hồ, trong đó không thiếu hán tá» giang hồ thô hà o Ä‘eo kiếm vác Ä‘ao.
  
“Quản?â€.
  
Nghe lá»i nói hà o hiệp cá»§a tráng hán, lão giả đó cưá»i lạnh má»™t tiếng:
  
“Vị hảo hán nà y là ngưá»i ngoà i đúng không? Ai không biết chỉ cần và o đại lao cá»§a Bà Dương huyện nà y, đầu tiên bất kể phải trái đúng sai, cứ má»™t tráºn gáºy thị uy. Sau đó nếu không có hai ba chục lượng bạc trắng, đừng hòng Lữ lão giả sẽ thả ngưá»i!â€.
Vừa nghe nhắc Ä‘á»n hai ba chục lượng bạc trắng, hảo hán có ý đồ đả đảo bất bình láºp tức im tiếng. Năm nay là m ăn không được thịnh vượng, trên đồ lót cá»§a ai không có và i miếng vá? Äúng là ra mặt mà thiếu tiá»n, anh hùng cÅ©ng khà đoản à !.
  
Lá»i cá»§a lão giả vừa ngưng, là m cho không khà phÃa trước quầy hà ng thảo dược nà y nhất thá»i lạnh lẽo, đám tráng sÄ© vừa rồi còn nhiệt huyết dâng trà o cÅ©ng đã yên lặng, tá»± an á»§i là m ngưá»i trong giang hồ, vẫn nên tuân thá»§ phép tắc giang hồ đầu tiên “Dân không đấu vá»›i quanâ€. Tiếp đến vừa nghÄ© đến “Sát uy bổng†khiếp ngưá»i má»›i nghe được, cà ng không rét mà run – Ä‘ao kiếm chạm và o kẻ khác thì trên ngưá»i không biết Ä‘au, giả như ứng và o bản thân, thì không chÆ¡i được rồi. Có lẽ đưá»ng ai nấy Ä‘i má»›i là kế sách hay nhất.
  
Thế là , đám ngưá»i xem nhiệt náo nà y, liá»n tụm năm tụm ba tản Ä‘i.
  
Nghe được lá»i vừa rồi cá»§a lão giả, Cứ Doanh trong mắt có chút sắc thái chần chừ. Tỉnh Ngôn vừa nhìn, liá»n biết tiểu cô nương đông lòng trắc ẩn, muốn tiêu tiá»n để giải nạn cho hai cha con ná».
  
“Nha đầu nà y, xem ra ngân lượng trên ngưá»i tháºt không Ãt à !â€.
  
Äang nghÄ© thầm, bá»—ng thấy má»™t hán tá» thân thể ngÅ© Ä‘oản, ăn váºn phong phanh, đột nhiên chạy đến trước mắt, mặt đầy vẻ thần bà nói vá»›i hai ngưá»i:
  
“Hai vị muốn giải cứu hai cha con đó phải không? Tiểu nhân có má»™t kế hay!â€
  
Vị hán tỠđơn bạc trước mắt nà y, tướng mạo nhìn hÆ¡n bần tiện. Hắn thấy dụ được hai ngưá»i có hứng thú, liá»n tiếp tục nói:
  
“Xem ra vị tiểu thư nà y, là hết sức đồng tình vá»›i tao ngá»™ cá»§a cha con ná». Kỳ tháºt tiểu nhân cÅ©ng váºy. Tiểu nhân có má»™t biện pháp, không cần tiêu tốn ba mươi lượng bạc trắng, cÅ©ng có thể giải thoát hai cha con ná» khá»i thống khổ!â€.
  
Xem ra, hán tá» bần tiện nà y từ y phục cá»§a hai ngưá»i, láºp tức phán Ä‘oán ra phải nói chuyện vá»›i ngưá»i nà o – cái nà y không phải hắn có nhãn lá»±c hÆ¡n ngưá»i, mà là Tỉnh Ngôn thân váºn y phục vải bố, xác tháºt cÅ©ng chỉ có thể là ngưá»i hầu Ä‘i theo.
  
Nghe được ý vị trong lá»i nói cá»§a hắn, Cứ Doanh láºp tức cảm thấy rất hứng thú, vá»™i há»i:
  
“Ngươi có biện pháp hay? Mau nói ra nghe xem!â€
  
“Vị đại tiểu thư nà y xin đừng nôn nóng. Kỳ tháºt, vừa rồi lão đầu đó nói cÅ©ng không hoà n toà n sai; nếu và o đại lao cá»§a Lữ tướng công, không kiếm được mấy chục lượng bạc trắng, đúng là không thể ra được…bất quáâ€
Nói đến chỗ nà y nhìn thấy thần sắc thiếu nữ không hay, hán tỠbần tiện vội chuyển hướng:
  
“Bất quá Lữ tướng công đó trên đại đưá»ng xét há»i phạm nhân, trước khi thẩm vấn, luôn đối vá»›i những phạm nhân không có tiá»n chuá»™c tá»™i, không cần biết nguyên nhân, cứ đánh má»™t tráºn gáºy thị uy trước! Vị tiểu nữ tỠđó, không cần lo lắng, Trần Khôi đại nhân tá»± sẽ biết thương hương tiếc ngá»c, Lữ lão gia cÅ©ng không thể không hiểu chuyện. Chỉ là , cha nà ng thì không cần nói, tráºn gáºy thị uy nà y chắc không tránh được!â€.
  
“A! Váºy là m thế nà o?â€
Nghe hắn hù dá»a, Cứ Doanh bụm miệng kinh hô.
Lại nghe hán tỠđó nói tiếp:
  
“Tiểu nhân muốn nói chÃnh là chá»— nà y. Cô nương có biết tiểu nhân còn có má»™t ngoại hiệu khác hay không? Gá»i là “Vương đại trượng (chịu đòn)!â€
  
“Hả? Vương đạo trưởng?â€
  
Tỉnh Ngôn nghe không rõ, bất quá đối với từ “đạo trưởng†nà y thì tương đối mẫn cảm.
  
“Vị tiểu ca nà y ngươi nghe lầm rồi, tiện danh là Vương nhị, ngoại hiệu gá»i là ‘Vương, đại, trượng’, chuyên môn chịu gáºy thay ngưá»i. Chỉ cần khổ chá»§ bằng lòng cho ta chút rượu thuốc và ngân lượng là là mâ€
  
“Úi?, trên đại đưá»ng cÅ©ng có thể chịu đòn thay ngưá»i?â€
  
Cứ Doanh nghe thấy má»›i mẻ, tháºp phần hiếu kì. Thấy biểu dạng kì quái cá»§a nà ng, Vương nhị chịu đòn nhăn mặt cưá»i nói:
  
“Hai vị xem ra cÅ©ng không phải khách cùng quê? Ai cÅ©ng biết, Lữ đại nhân bá»n ta chỉ quản chuyện ngân lượng chuá»™c tá»™i. Ngà i đâu quản đòn gáºy cuối cùng rÆ¡i và o trên thân ngưá»i nà o!â€
  
Thì ra, Bà Dương Lữ huyện lệnh nà y là kẻ tham ô, vô cùng thÃch tiá»n, thế là chức “chịu đòn†nà y liá»n ứng váºn mà ra Ä‘á»i. Mấy há»™ phá sản ở Bà Dương huyện thà nh, mượn chuyện nà y là m kế sinh sống, được chút ngân lượng thì thay ngưá»i chịu đòn.
  
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, trong phà “chịu gáºyâ€, đương nhiên phải khấu trừ đám Lữ đại nhân, Trần trưởng nhóm, còn có nha dịch Ä‘ang đánh. Nha dịch đó cÅ©ng được chia hoa hồng, tất nhiên là lúc bị đánh sẽ Ãt Ä‘au, nếu cho tiá»n, gáºy liá»n giÆ¡ cao, đánh khẽ, tuy trong tai cá»§a đám đông đến coi nghe tiếng “Bốp†giòn tan, ngưá»i chịu đòn cÅ©ng hô thảm kinh thiên động địa, trên công đưá»ng há»—n loạn nhiệt náo vô bì – nhưng thá»±c tế, chỉ là trúc trượng Ä‘áºp và o tấm da dê độn trong ná»™i khố.
Chỉ là , tuy nói là có váºt độn bảo há»™, nhưng ngân lượng cho nha dịch cầm gáºy không được giảm bá»›t. Nếu tham lam giữ lại và i phần ngân lượng không chịu đút lót, nha dịch cầm gáºy sẽ giở trò chÆ¡i xấu, Ä‘em trúc già khô héo đổi lấy tre bương lá»›n, ác độc hÆ¡n còn bắt chước đám đồ tể vô lương ngâm thịt và o nước, Ä‘em tre bương tươi vốn không nhẹ Ä‘i ngâm trong nước má»™t đêm, biến thà nh nặng trÄ©u chắc nịch, uy lá»±c không dưới Pháºt môn hà ng ma xá», vung má»™t cái là má»™t là n thanh quang lướt qua. Äợi đến khi lên công đưá»ng, lấy cái thứ đánh ngưá»i đến chết nà y ra dùng, má»™t tráºn đánh loạn không khá»i khiến ngưá»i la hét. Tuy nói kết quả hiện trưá»ng Ä‘á»u không khác biệt, nhưng thá»±c chất, nếu thẳng tay đánh, “Chịu đòn†kiếm tiá»n nà y còn muốn là m ăn nữa hay không?
  
Bất quá, hai ngưá»i Cứ Doanh vẫn là nghe nói lần đầu, không ngá» còn có thuyết pháp “Chịu đòn†nà y, nghe Vương Nhị nói huỵch toẹt ra, không kìm được mắt trừng miệng há.
  
Thấy hai ngưá»i há» cứng mồm cứng lưỡi, Vương Nhị hà há»ng, thầm nói hai tên trẻ tuổi nà y xem ra trải Ä‘á»i chưa nhiá»u, vị tiểu thư nà y lòng tốt dạt dà o, nói không chứng chuyện sinh ý nà y vốn vô cứ vô bằng, nói má»™t hồi lại được. Theo kinh nghiệm trong nghá», lúc nà y cà ng phải tranh thá»§ rèn sắt khi nóng, thêm cá»§i lá»a và o, Ä‘em chuyện nà y biến thà nh chắc như thiết bản:
  
“Tiểu thư cô còn chưa thấy qua “Sát uy bổng†cá»§a Bà Dương huyện nha chúng tôi? Mấy nha dịch cầm côn, có thể nói hà ng ngà y Ä‘á»u có cÆ¡ há»™i thá»±c táºp đánh ngưá»i, táºp luyện côn thuáºt nà y thưá»ng xuyên. Trong giá»›i võ thuáºt Nhiêu Châu, có thể coi là số má»™t số hai, vang danh gần xa! Ngay cả chưởng môn Kỳ Môn Huyá»n cá»§a Thần Côn Môn, cÅ©ng tá»± thân từ nÆ¡i xa đến đây để khảo sát há»c há»i kinh nghiệm!â€
  
“Cô cÅ©ng Ä‘Ãch thân thấy rồi, vừa rồi thân thể ngưá»i bán thuốc đó, ước chừng mưá»i côn cÅ©ng chịu không nổi, rất dá»… bị mất mạng, quả tháºt thảm a! NghÄ© xem, con gái cá»§a ông ta mất Ä‘i cha hiá»n như thế từ đây cô khổ không nÆ¡i nương tá»±a, mẹ già tám mươi ở nhà từ đây cÅ©ng phải lưu lạc đầu đưá»ng xin ăn để sống…
  
Cô há»i phải là m sao? Tìm ta nè! Uy tÃn chịu đòn cá»§a ta rất tốt, giá cả trong nghá» cÅ©ng rất hợp lý. Hai mươi côn đầu má»—i côn má»™t lượng bạc trắng, trên công đưá»ng đánh thêm má»™t côn thì thêm năm tiá»n, tiá»n đặc cá»c là má»™t lượng bạc ròng, nhiá»u trả thiếu bù. Nếu đánh chưa hết giá tiá»n, còn có thể tá»± động giữ đó lần tá»›i lên công đưá»ng tÃnh tiếpâ€.
  
“Uy tÃn? Cô nhìn con ngưá»i ta đây, vừa nhìn đã biết là tháºt thà trung háºu, tuyệt đối không lừa gạt! Không tin cô Ä‘i há»i xem, bảng giá cá»§a ta, có phải thấp nhất Bà Dương huyện hay không! Nếu như không phải, ta và i xu cÅ©ng không lấy! Tiểu thư cô lần nà y cứ yên tâm giao tiá»n Ä‘i!â€
  
Äang khi tên Vương Nhị chịu đòn nà y chà o hà ng văng nước miếng tứ tung, đại nghÄ©a lẫm liệt tuyên bố giá cả cá»§a hắn công bình hợp lý, kì thá»±c ám tà ng huyá»n cÆ¡. Thiếu niên tuy đã đến nÆ¡i đây mấy lần, nhưng tháºt sá»± không chú ý dạng sá»± tình nà y, lúc nà y cÅ©ng tỉnh táo trở lại. Nhìn Cứ Doanh bất an muốn động, y liá»n vá»™i tiếp lá»i há»i Vương Nhị:
“Không đúng rồi đại bá, nhìn thân thể cá»§a ông, ta xem chừng năm côn cÅ©ng có thể không chịu nổi!â€
  
Nói xong, y liá»n kéo thiếu nữ Ä‘ang bị lá»i chà o hà ng cá»§a Vương đại trượng là m cho mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, định bá» Ä‘i ngay bây giá».
  
Mãi đến lúc nà y, Vương Nhị chịu đòn luôn chú ý quan sát biểu tình cá»§a thiếu nữ, Ä‘ang cho rằng việc kiếm ăn nà y đã giống như con vịt nấu chÃn cầm trong tay rồi, má»›i đột nhiên phát giác có Ä‘iểm không đúng:
  
Thiếu niên nhà quê luôn yên lặng bên cạnh thiếu nữ, rất có thể không phải là một kẻ hầu.
  
Lúc nà y trước mắt Vương Nhị, dưá»ng như bá»—ng thoáng hiện má»™t tình cảnh cổ quái:
Trên tấm thá»›t cá»§a Lá»— thá»±c phô ở góc đưá»ng có mấy con vịt nấy chÃn, Ä‘ang chá»›p chá»›p đôi cánh bóng nhoáng bay Ä‘i…
  
Lại nghe Tỉnh Ngôn kéo Cứ Doanh sang má»™t bên, vá»™i phân tÃch cho nà ng:
  
“Ngưá»i vừa rồi, mồm miệng giang hồ, lá»i nói không thể hoà n toà n tin được. HÆ¡n nữa má»i hắn chịu đòn, cÅ©ng không giải quyết táºn gốc, cho dù giúp hán tá» bán thuốc thoát khá»i má»™t tráºn đòn, con gái cá»§a ông ta vẫn không thoát khá»i ma trảo cá»§a Trần Khôn, bản thân cÅ©ng vẫn không thoát khá»i ngục tù. Nếu như ông ta còn có vợ con ở nhà , nói không chừng sẽ bị bắt chẹt tan nhà nát cá»a. Chuyện nà y còn phải nghÄ© kế sách vẹn toà n khácâ€.
  
“Hả? thì ra là váºy!â€
  
Cứ Doanh cũng không phải nha đầu ngốc, vừa được Tỉnh Ngôn nhắc nhở, cũng tỉnh táo trở lại.
  
NghÄ© đến cứu ngưá»i, Tỉnh Ngôn máy động trong lòng, liá»n có kế hoạch, thế là láºp tức Ä‘i đến trước mặt Vương Nhị chịu đòn Ä‘ang đứng ở góc tưá»ng kiểm Ä‘iểm xem đã sÆ¡ hở chá»— nà o, hùng hổ mắng hắn:
  
“Tên kia, định lừa gạt tiá»n cá»§a tiểu thư nhà ta à ! Hai Ä‘iêu dân kia đóng không đủ tiá»n thuế cần phải bị bắt, tiểu thư nhà ta chỉ là nhất thá»i có chút bất nhẫn vá»›i cô nương đó mà thôi. Ngươi còn dám đến lừa bịp tiá»n cá»§a tiểu thư ta? Chúng ta theo Châu lão đại đến đây ngoạn hồ, không tưởng được lại gặp phải loại chuyện nà y, xúi quẩy xúi quẩy!â€.
Vốn là Tỉnh Ngôn đột nhiên nhá»› đến, bản thân suy cho cùng cÅ©ng là ngưá»i gần đây, đã quyết định chá»§ ý muốn nghÄ© cách cứu cha con ná» khá»i ngục, không tránh khá»i phải có chút xung đột vá»›i quan phá»§. Vì thế, Tỉnh Ngôn quyết định chà Ãt bắt đầu từ bây giá», táºn lá»±c tiêu trừ tất cả chứng cứ giúp ngưá»i khác lần ra manh mối sau chuyện nà y.
  
Äừng thấy thiếu niên bình thưá»ng ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn trước mặt Cứ Doanh, má»™t khi quyết định phải là m má»™t chuyện quan trá»ng, đầu óc cá»§a y láºp tức toà n tốc triển khai, suy nghÄ© cÅ©ng trở nên cẩn máºt.
  
Còn Vương Nhị chịu đòn Ä‘ang ăn năn hối háºn, nhăn nhó suy xét nguyên nhân thất bại, nghe lá»i nà y cá»§a Tỉnh Ngôn liá»n bừng tỉnh, không ngá» không giáºn còn vui vẻ:
  
“Thì ra như thế! Không phải miệng mồm mình không hay, cÅ©ng không phải phán Ä‘oán sai thân pháºn cá»§a thiếu niên đó, mà là chá»§ tá»› ngưá»i ta căn bản không muốn ra mặt giúp ngưá»i khác. Xem ra tịnh không phải năng lá»±c bản thân có vấn Ä‘á»!â€
  
“Bất quá tiểu tá» nà y cÅ©ng tháºt đáng ghét, lại dám hoà i nghi lão tá» không thể chịu qua năm trượng! Hoà i nghi đối vá»›i tố chất nghá» nghiệp cá»§a ta, thì là vÅ© nhục lá»›n nhất đối vá»›i Vương nhị “chịu đòn†đại danh đỉnh đỉnh à , nhất định phải bắt tên tiểu tá» nà y xin lá»—i!â€
  
Vương Nhị đã định chá»§ ý chuẩn bị hưng sư vấn tá»™i, lúc nà y má»›i phát hiện thiếu niên đó sá»›m đã nói xong bá» Ä‘i, chỉ đà nh Ä‘em lá»i nói nuốt trở lại và o bụng.
  
Chỉ thấy vị Vương Nhị chịu đòn đáng kÃnh đó, cứ đứng ở đầu Vá»ng hồ nhai như thế, ngẩng nhìn mặt trá»i trên cao, dùng lá»±c vung vung cánh tay như cây sáºy, căm phẫn hét:
  
“Chẳng lẽ, ta thế nà y còn không đủ cưá»ng tráng sao?â€
|

09-02-2009, 11:18 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Tác giả: Quản Bình Triá»u.
Chương 7: Kiểm điểm nhu trà ng hiệp cốt
Dịch: Thanh Phong
Nguồn: Văn đà n
“Chẳng lẽ chúng ta phải tụ thá»§ bà ng quan sao? Hai Cha con đó tháºt đáng thương!â€
  
Äoạn đối thoại xóa dấu vết vừa rồi giữa Tỉnh Ngôn và Vương Nhị chịu đòn, không may bị Cứ Doanh nghe được mang máng. Thế là , thiếu nữ nhịn không nổi kháng nghị bất mãn vá»›i y.
  
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải!â€
  
Thấy thiếu nữ ngây thÆ¡ hiểu lầm mình, Tỉnh Ngôn vá»™i giải thÃch rà nh mạch:
  
“Cứ Doanh cô phải biết, nếu muốn từ nha môn quan phá»§ cứu ngưá»i ra ngoà i, là chuyện không phải dá»… dà ng. Là m không tốt, cứu ngưá»i không thà nh ngược lại chúng ta còn bị bắt thêm. Tiá»n chuá»™c ngưá»i đó, tuy cÅ©ng là biện pháp, chỉ là ta nháºn thấy, Ä‘em ngân lượng cho tên tham quan ăn, tháºt là không cam tâmâ€.
  
“Quan trá»ng nhất, cho dù cô nguyện ý xuất tiá»n, ta thấy Trần trưởng nhóm đó cÅ©ng không nhất định vừa ý. Bởi vì, nghe má»i ngưá»i nói, Trần trưởng nhóm rõ rà ng có ý xấu vá»›i nữ hà i đóâ€.
  
Cứ Doanh nghe hắn phân tÃch má»™t hồi, cÅ©ng cảm thấy nói không sai, chỉ đà nh nhẫn nại tâm tư, cùng y nghÄ© xem có cách gì vừa sức để cứu ngưá»i. Có Ä‘iá»u, tuy lao tâm khổ tứ, nhất thá»i cÅ©ng không có manh mối gì, đà nh buồn phiá»n Ä‘i men theo bá» hồ.
  
“Äúng rồi!â€
Tỉnh Ngôn đột nhiên la lên, phá bầu không khà tịch mịch khiến ngưá»i khó chịu.
  
“A..Tỉnh Ngôn ngươi nghÄ© ra biện pháp rồi à ?â€
  
“Không phải váºyâ€
  
Thiếu niên xấu hổ gãi gãi đầu, cưá»i tươi nói:
  
“Ta chỉ là đột nhiên nhá»› đến, món ăn cá»§a ta vẫn được tiểu nhị giữ lại. Chúng ta cứ ở đây di chuyển mất phương hướng cÅ©ng không phải là biện pháp, không bằng quay vá» vừa ăn vừa nghÄ©, nói không chừng sau khi ăn no bao tá», biện pháp cÅ©ng sẽ tá»± nhiên nghÄ© ra được!â€
  
Thiếu nữ vốn hết sức hy vá»ng, sau khi nghe lá»i nà y cá»§a y tháºt là dở khóc dở cưá»i. Bất quá, qua sá»± nhắc nhở cá»§a y, đột nhiên cÅ©ng cảm thấy rất đói bụng, đà nh theo đỠnghị cá»§a thiếu niên, lại quay vá» Vá»ng Hồ Lâu.
  
Và o chá»— ngồi, đôi thiếu niên nam nữ nà y không thể táºp trung ăn cÆ¡m, chỉ nghÄ© đến chuyện cứu ngưá»i.
  
Lúc nà y, Cứ Doanh cÅ©ng không có hứng quan thưởng cảnh hồ như trước, Tỉnh Ngôn cÅ©ng không chuyên chú và o món ngon trước mắt nữa. Hai vị nam nữ nhiệt huyết trên đưá»ng gặp chuyện bất bình, thì cÅ©ng giống như đám hán tá» giang hồ khi nãy, nhất thá»i rÆ¡i và o khốn cảnh, vô kế khả thi, đối ảnh trưá»ng sầu.
  
“Äúng rồi! Tháºt ngốc quá…â€
  
Lần nà y là thiếu nữ phá vỡ sự trầm lặng trước, mặt đầy hưng phấn nói:
  
“Chúng ta sao quên mất, có thể lên Châu phá»§ thượng quan tố cáo bá»n chúng cưỡng Ä‘oạt dân nữ!â€
  
“Ãch! Cái nà y…â€
  
Thiếu niên Ä‘ang rá»a tai chá» nghe, vừa nghe lá»i nà y, dưá»ng như bị mắc nghẹn cÆ¡m trá»ng miệng. Xem ra, thiếu nữ nà y vẫn ngây thÆ¡ quá. Tỉnh Ngôn lăn lá»™n ở phố chợ đã lâu, hiện tại bản lÄ©nh suy xét những chuyện bất bình nà y cÅ©ng hết sức thấu triệt.
  
Nếu cách báo cáo thượng quan có thể có tác dụng, tình hình cá»§a Bà Dương huyện, sá»›m đã không há»—n loạn há»§ bại như hiện tại, chắc tám chÃn phần, quan lại phá»§, huyện từ trên xuống dưới Ä‘á»u bao che cho nhau.
  
Thiếu niên trong lòng nghÄ© thấu đáo, cưá»i khổ Ä‘em suy nghÄ© cá»§a bản thân, nói cho thiếu nữ Ä‘ang hưng phấn nghe.
“Má»™t đám cẩu quan!â€
Nghe phân tÃch hợp tình hợp lý cá»§a y, Cứ Doanh ngoà i uất ức còn rất tức giáºn.
  
Trong khoảng khắc nà ng báºt ra mấy lá»i trách mắng, Tỉnh Ngôn đột nhiên sinh ra má»™t loại cảm giác kì quái: Thiếu nữ ngây thÆ¡ hồn nhiên, không hiểu thế tình nà y, hiện tại phát giáºn, lại tá»± nhiên lá»™ ra uy thế ngạo thị chúng nhân.
  
Sinh ra cảm giác kì quái như thế, Tỉnh Ngôn láºp tức kinh ngạc nhìn chăm chăm và o gương mặt đỠbừng cá»§a thiếu nữ đối diện, muốn chứng minh má»™t chút, vừa rồi liệu có phải là ảo giác cá»§a bản thân hay không.
  
Thấy bá»™ dạng ngÆ¡ ngẩn như thế cá»§a y, thiếu nữ Ä‘ang táºp trung suy nghÄ© cứu ngưá»i, láºp tức biểu đạt sá»± bất mãn cá»§a mình:
  
“Tỉnh Ngôn ngươi là m gì thế, trên mặt ta không có lá» nghẹ đâu – hãy mau nghÄ© biện pháp Ä‘i!â€
Vẫn còn bức xúc, lại nhịn không được có chút thất vá»ng:
  
“Ai, nếu có Thà nh thúc thì tốt rồi…â€
  
“Nà y. Kỳ tháºt, ta hình như đã có má»™t biện pháp rồiâ€.
  
Nhìn thiếu nữ rối loạn trong lòng, Tỉnh Ngôn cảm thấy phải Ä‘em phương án giải cứu Ä‘ang dần hoà n chỉnh trong đầu, nói liá»n cho nà ng biết.
  
Cứ Doanh vừa nghe đã có cách rồi, liá»n thôi thúc y nói nhanh. Chỉ là , bởi vì hưng phấn thái quá, nà ng nhất thá»i quên hạ thấp giá»ng, may mà thiếu niên kịp thá»i bịa chuyện, nói lá»›n át giá»ng nà ng Ä‘i.
  
Thấy tình hình thế, thiếu nữ tỉnh ngá»™ xấu hổ lè lưỡi má»™t cái, láºp tức im miệng không nói.
  
Bất quá, tiếng hoan hô không kìm được vừa rồi cá»§a Cứ Doanh, trái lại đã nhắc nhở thiếu niên, cảm thấy trên Vá»ng Hồ Lâu nà y ngư long há»—n tạp, tịnh không phải là chá»— tốt để vạch kế hoạch. HÆ¡n nữa, bữa cÆ¡m ngon cÅ©ng cÆ¡ bản ăn xong, y liá»n đỠnghị phải Ä‘i tìm má»™t chá»— yên tÄ©nh cạnh Bà Dương Hồ rồi hãy bà n luáºn tiếp.
  
Thiếu nữ lanh lẹ, hiện tại đối vá»›i Tỉnh Ngôn đã là nói gì nghe nấy, láºp tức kêu tiểu nhị tÃnh tiá»n, hai ngưá»i cùng ly khai Vá»ng Hồ Lâu đông ngưá»i phức tạp.
  
Lúc Ä‘i qua xe ngá»±a dưới lầu, Cứ Doanh gá»i ngưá»i đánh xe nhà nà ng lại, nói mình muốn Ä‘i ngắm phụ cáºn cảnh hồ, bảo hắn không cần Ä‘i theo. Sau đó, liá»n cùng thiếu niên Ä‘i má»™t hồi, tìm được má»™t tảng đá cạnh hồ hiếm có dấu vết cá»§a ngưá»i, hai ngưá»i ngồi xuống đó, bắt đầu thương thảo đại kế cứu ngưá»i.
Dưá»ng như, chuyện nà y Cứ Doanh cÅ©ng không muốn để ngưá»i đánh xe nhà nà ng biết chút nà o.
  
Äợi nà ng ngồi xuống trên tảng đá cạnh hồ, Tỉnh Ngôn thì tá»±a ở bên cạnh, Ä‘em suy nghÄ© cá»§a mình nói rõ vá»›i Cứ Doanh.
  
Kế hoạch nà y không há» quá phức tạp, y nói má»™t chút là xong. Có Ä‘iá»u, đợi y trình bà y xong, Cứ Doanh lại dùng ánh mắt chứa đầy hoà i nghi, cẩn tháºn đánh giá y mấy lần, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, mặt đầy hoà i nghi há»i:
  
“Tỉnh Ngôn ngươi nói Ä‘á»u là tháºt chứ? Không phải lại gạt ta chứ? Là m sao má»™t chút cÅ©ng nhìn không ra váºy?â€
  
Thấy nà ng không tin, Tỉnh Ngôn cụng không giáºn. Bởi vì chuyện nà y, có lúc ngay cả y cÅ©ng không dám tin. Bất quá, vì để thuáºn lợi thá»±c thi kế hoạch, cho dù chuyện nà y nói ra có chút ly kì, nhưng đến giá» phút quan trá»ng nà y, cÅ©ng cần chứng minh má»™t chút.
  
NghÄ© đến chá»— nà y, y liá»n đứng dáºy, cưá»i nói:
  
“Sá»›m biết cô không tin, Ä‘ang muốn diá»…n luyện cho cô xem!â€
  
Thế là , Tỉnh Ngôn liá»n trong mục quang hiếu kì cá»§a thiếu nữ, đưa mắt nhìn quanh. Sau má»™t lát, chá»n được má»™t khối đá hồ. Khối đá hồ nà y, non ná»a ngáºp trong đất, chu vi lá»›n hÆ¡n hai vòng thá»›t.
  
Quan sát má»™t lát, Cứ Doanh liá»n thấy y cúi ngưá»i xuống, dùng hai tay cầm hai góc khối đá, xoay xoay, xác nháºn đã nắm chắc, liá»n hét lá»›n má»™t tiếng:
  
“Lên!â€
  
Sau tiếng hét lá»›n nà y, chỉ thấy khối đá lá»›n vốn không thể có khả năng bị má»™t thiếu niên mưá»i sáu tuổi lôi lên khá»i mặt đất, trong ánh mắt kinh ngạc cá»§a thiếu nữ, cho dù không muốn rá»i khá»i mảnh đất êm ái cá»§a mình, cùng đã bị Tỉnh Ngôn lôi lên ôm trước ngá»±c!
  
Chỉ giữ má»™t chút, y lại từ từ đưa khối đá hồ đó quay vá» chá»— cÅ©. Sau khi hoà n thà nh má»™t hà nh động vÄ© đại, quan sát y, thấy y mặt không đổi sắc, tim không loạn, chỉ đứng chá»— đó cưá»i hì hì, xác nháºn vá»›i thiếu nữ, lần nà y có phải đã tin là y không có gạt nà ng hay không.
  
Bất quá, Cứ Doanh không có hồi đáp.
  
Bởi vì miệng nà ng lúc nà y, Ä‘ang há to đến mức có thể bá» lá»t má»™t quả trứng gà .
  
Bất quá, nhìn biểu tình kinh ngạc lẫn vui mừng của thiếu nữ, Tỉnh Ngôn vẫn không dương dương đắc ý, lắc lắc đầu, lại hơi lo lắng:
  
“Cứ Doanh, phương pháp cá»§a ta còn có má»™t sÆ¡ hở rất lá»›n!â€
  
“Ồ? Ta cảm thấy rất tốt mà !â€
  
Thiếu nữ đơn thuần lúc nà o cÅ©ng vô tư lạc quan như thế. Thấy nà ng như váºy, Tỉnh Ngôn nhắc nhở rất có chừng má»±c:
  
“Cô không cảm thấy phương pháp cá»§a ta, cô cÅ©ng phải có mặt giúp đỡ sao? Chuyện nà y e rằng…â€
  
“Chuyện đó có quan hệ gì chứ! Sao?â€
  
Thiếu nữ thông minh láºp tức có cảnh giác, bất mãn chất vấn:
“Nà y! Ngươi có phải cảm thấy ta quá vô dụng hay không, chỉ có thể là m há»ng chuyện? Hừ hừ…ta, những chá»— ta Ä‘i còn nhiá»u hÆ¡n ngươi!...â€
  
Thiếu nữ cảm thấy lòng tá»± tôn bị tổn thương nghiêm trá»ng, nghênh cái miệng nhá» lên.
  
“Tháºt không có vấn đỠchứ?â€
  
Tỉnh Ngôn vì để sá»± tình thà nh công, phá»›t lá» sá»± tức giáºn cá»§a thiếu nữ, cứ phản vấn dứt khoát.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! "
Câu trả lá»i lại cà ng dứt khoát.
“Kế hoạch nà y cá»§a ta rất bạo lá»±c à !â€
“Không sợ! Bổn tiểu thư đang muốn giáo huấn hai cẩu quan đó một chút!†Hồi đáp cà ng chắc như đinh đóng cột.
  “
“Kế hoạch cá»§a ta còn rất đẫm máu à !†Thiếu niên tiếp tục truy vấn. “…â€
  
Lần nà y thiếu nữ có chút chần chừ. Chỉ bất quá cÅ©ng trong chốc lát; Tỉnh Ngôn láºp tức liá»n nghe nà ng trả lá»i:
“Vẫn không sợ!...Nà y, cha ta từng nói vá»›i ta, đối vá»›i quan xấu thì không thể má»m lòng!â€
  
Xem ra, cuối cùng thì sá»± giáo dục cá»§a cha nà ng, lần nữa lại giúp vị thiếu nữ hÆ¡i dao động nà y kiên định láºp trưá»ng.
  
“Không tưởng được, Cứ Doanh cô vẫn tháºt kiên cưá»ng à !†Thấy nà ng như thế, thiếu niên cÅ©ng tháºp phần mãn ý, sau khi tán thưởng má»™t câu, liá»n đưa ra vấn đỠcuối cùng: “Äúng rồi, còn có má»™t chuyện quan trá»ng nhấtâ€.
  
“Là gì?†Biết đã đến lúc cuối, cÅ©ng thưá»ng là khảo nghiệm gian khổ nhất sẽ đến, thiếu nữ vá»™i táºp trung lắng nghe, khẩn trương chỠđợi Ä‘oạn sau.
  
“Là thế nà y, trong kế hoạch của ta liên quan tới việc chi tiêu và i lượng bạc trắng, cô xem cô có thể hay không…†Lần nà y đổi thà nh quan chủ khảo khẩn trương.
  
“…Tỉnh Ngôn ngươi xem ta là tên quá»· keo kiệt hả!â€
  
Xem dáng vẻ, lần nà y thiếu nữ là tức giáºn tháºt sá»±, đôi môi khẽ run, khóe môi trá»… xuống hai bên, trong hai mắt lại bắt đầu ươn ướt nước mắt.
  
Thế là , ở bên bá» hồ Bà Dương khói sóng giăng giăng, lại diá»…n ra má»™t mà n kịch kinh Ä‘iển thiếu niên tay chân rối loạn thấp giá»ng hạ khà thỉnh cầu thiếu nữ thứ lá»—i. Vừa hay lúc đó má»™t cụ già đã trên bảy mươi chống gáºy gá»— lê từ chá»— không xa nÆ¡i đó chầm cháºm Ä‘i qua, nhìn mà n kịch nà y, không nhịn được run run vuốt chòm râu hoa râm, hết sức cảm khái than:
  
“Ai! tuổi trẻ tháºt tốt! Nhá»› năm đó…â€
  
Bá» qua cụ già nà y thương cảm tuế nguyệt vô tình, lại nói đến đại kế giải thoát cá»§a Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh. Kế hoạch đã xác định, quỹ tiá»n cÅ©ng đã đầy đủ, phương án giải thoát láºp tức chÃnh thức tiến và o giai Ä‘oạn thá»±c thi.
  
“Biết ngưá»i biết ta, má»›i có thể trăm tráºn không bại!â€.
  
Tỉnh Ngôn ở trong Quý gia tư thục, cÅ©ng Ä‘á»c qua má»™t và o binh thư chiến sách, biết sá»± quan trá»ng cá»§a việc thu được tin tức chÃnh xác.
  
Nói đến việc Ä‘á»c nhiá»u nà y cá»§a thiếu niên, cÅ©ng may thá»i đại cá»§a y còn không coi trá»ng khoa cá», triá»u đình tuyển chá»n quan viên thưá»ng áp dụng cách tiến cá» bảo đảm. Tiếng tăm hiếu thuáºn cá»§a ai tốt, sá»± tiến cá» cá»§a ai cao, bất kỳ ai cÅ©ng có thể là m quan, là m đại quan. Vì váºy, trong quý gia tư thục, đệ tá» rất chú ý phát triển toà n diện, tà i liệu giảng dạy cá»§a trưá»ng tư cÅ©ng không phải quan phá»§ chỉ định biên soạn phát hà nh. Trưá»ng tư bình thưá»ng, Ä‘á»u có Ä‘á»c qua Chư tá» bách gia quân. Nhá» váºy lúc nà y, thiếu niên nhá» tuổi Tỉnh Ngôn, má»›i biết đạo lý “Dục tốc bất đạt, mưu định háºu độngâ€.
  
Thế là buổi chiá»u đó, thân ảnh cá»§a hai ngưá»i Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, cứ nhanh nhẹn lỉnh khắp đưá»ng lá»›n hẻm nhá» cá»§a Bà Dương huyện thà nh, thâm nháºp bách tÃnh, thu tháºp tư liệu trá»±c tiếp liên quan đến hai kẻ vang danh Lữ Sùng Hoà ng và Trần Khôi.
  
Lúc nà y, tà i ăn nói đã luyện lâu năm cá»§a Tỉnh Ngôn cuối cùng đã có chá»— dùng, thông qua hà ng loạt kỹ xảo bắt chuyện há»i thăm, thu được rất nhiá»u tư liệu trá»±c tiếp. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, gương mặt chân tháºt vô hại cá»§a y, cÅ©ng là yếu tố ngoà i ý liệu trong quá trình thu tháºp tin tức nà y, khiến nó cà ng dá»… dà ng.
Äồng thá»i khi y báºn rá»™n, tiểu nha đầu Cứ Doanh cÅ©ng không thảnh thÆ¡i. Má»—i khi có vấn đỠngưá»i nam không tiện há»i, tháºm chà không tiện có mặt ở chá»— đó, Cứ Doanh tiểu thư cá»§a chúng ta liá»n ưỡn ngưá»i xông lên, dẹp tÃnh cách tiểu thư Ä‘i, dùng lá»i lẽ êm ái ôn tồn, cá»™ng thêm gương mặt tươi cưá»i khiến ngưá»i vui vẻ. Dưới sá»± phối hợp liá»n lạc không kẽ hở cá»§a hai ngưá»i, hiếm có ba cô sáu bà , đại thúc đại bá nà o mà không bị công thế khả ái vô địch nà y hạ gục!
  
Sau đó, chỉ thấy trên Ma Phòng Nhai cá»§a Bà Dương huyện thà nh, Ä‘ang có má»™t vị đại hán râu quai nón như hung thần ác sát, chăm chú nhìn hai lưng ảnh xa dần trong ánh chiá»u, rất lâu sau má»›i tỉnh táo lại, nghi hoặc nói:
  
“Ồ? Chẳng lẽ ta rất quen vá»›i bá»n nó sao? Không hiểu vì sao vừa rồi ta lại Ä‘em trải nghiệm nhiá»u năm trong lòng ta, dốc sạch má»i chuyện cho hai thiếu niên nà y biết?
ChÃnh là :
Lòng dạ cứng như thép, cÅ©ng hóa thà nh má»m yếu!
  
Tỉnh Ngôn cÅ©ng không tưởng được, bản thân và tiểu nha đầu hợp thà nh má»™t khối, lại thà nh má»™t tổ hợp chặt chẽ như thế, không đến hai canh giá», đã sưu táºp đầy đủ tin tức cần thiết. Trải qua má»™t hồi chú tâm lược chỉnh, loại bá» mấy tin tức vá»› vẩn như “Lữ huyện lệnh sợ vợâ€, “Trần trưởng nhóm không rá»a chânâ€, cuối cùng đã được bản tin có tác dụng dưới đây:
  
Trần Khôi Trần trưởng nhóm, ngoà i háo sắc thÃch cá» bạc, còn là ngưá»i thÃch ăn ngon. Chạng vạng sau khi rá»i nha môn, tên nà y nhất định sẽ Ä‘i quán rượu “Thá»§y trung cư†ở hòn đảo nhá» nam Bà Dương Hồ. Bởi vì “Thá»§y trung cư†lúc nà y, Ä‘ang có ngư dân Ä‘em Thì ngư thượng phẩm vừa má»›i câu lên còn rất tươi đến. Trần Khôi má»—i tối Ä‘á»u Ä‘i, gió mưa cÅ©ng mặc, chưa từng có ngoại lệ…cứ như hắn chưa từng trả tiá»n váºy.
  
Còn Lữ Sùng Hoà ng huyện lệnh, không nghÄ© tham quan nà y, lại cÅ©ng si mê vá» thanh đà m, thưá»ng Ä‘i “Thá»§y hồ văn xã†ở thà nh tây, cùng đà m huyá»n luáºn đạo, thưá»ng đến khuya má»›i vá». Tuy nhiên phu nhân cá»§a Lữ đại nhân nà y, chÃnh là muá»™i muá»™i cá»§a châu thá»§ Cán Châu phá»§, huyện lệnh sợ vợ nà y có quan hệ cÅ©ng rất sâu xa vá»›i hắn, bởi váºy không tránh được khuê môn gia pháp nghiêm ngặt. lại vô cùng sợ vợ. Chỉ là , giống như Lữ lão nhân lúc còn sống tham tiá»n, vụ thanh đà m thâu đêm nà y xác tháºt là má»™t thứ hắn thÃch đến cá»±c độ, bởi vì cho dù luáºt lệ trong nhà nghiêm khắc, nhưng vá» mặt nà y, Lữ phu nhân chỉ có thể thông tình đạt lý, thuáºn theo ý tứ cá»§a lão đầu tá», không để hắn mất mặt trong đám sÄ© lâm hiện tại. Bất quá, so vá»›i trong nhà , phong khà hoà n cảnh cá»§a hai gian văn xã nà y, cà ng lúc cà ng khiến Lữ đại nhân lưu luyến thanh đà m, má»—i lần Ä‘á»u đến đêm khuya má»›i vá».
Hai luồng tin tức nà y, đối vá»›i hà nh động giải cứu cá»§a Tỉnh Ngôn hết sức quan trá»ng; chÃnh là hai thói quen thưá»ng ngà y cá»§a hai vị đại nhân, má»›i giúp kế hoạch giải cứu cá»§a y, đạt được thá»i gian hiệu quả cà ng thêm hoà n mỹ.
  
Äôi nam nữ nà y khi bà n bạc xong, thì bắt đầu chuẩn bị váºt sá»± cần thiết. Sau khi nhiá»u thứ đã được chuẩn bị ổn thá»a, hai thiếu niên cả gan là m loạn nà y, liá»n trá» lại trong Bình An khách sạn, yên lặng chá» mà n đêm buông xuống.
  
“À, nhá»› rồi! Tỉnh Ngôn ngươi còn chưa nói vá»›i ta, ngươi sao có thể có má»™t thân sức lá»±c đó!â€.
  
Trong má»™t sương phòng cá»§a Bình An khách sạn, Ä‘ang truyá»n ra lá»i nói cá»§a má»™t vị thiếu nữ.
  
“Ãch…â€
  
Không nghÄ© vấn đỠđã né tránh ná»a ngà y, cuối cùng cÅ©ng không thể lùm xùm trôi qua. Thiếu niên ngáºp ngừng hồi lâu, cuối cùng cÅ©ng bứt rứt nói ra má»™t câu:
  
“Ta, ta cÅ©ng không biết! Có thể là phong thá»§y nhà ta tốt…â€
  
Lá»i nà y cÅ©ng không có hoà n toà n gạt nà ng.
|

09-02-2009, 11:20 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Tác giả: Quản Bình Triá»u.
Chương 8: Tiếu tróc cưá»ng lương như thá»
Dịch: Thanh Phong
Nguồn: Văn đà n
Nắng chiá»u mùa thu chầm cháºm lùi dần vá» núi tây, ráng hồng ở chân trá»i cÅ©ng nhạt dần rồi lùi và o trong u ám. Mà n đêm, cuối cùng cÅ©ng buông xuống.
  
“Phải xuất phát rồi!†Tỉnh Ngôn nói.
  
“Ồ!â€Cứ Doanh có chút khẩn trương.
  
Lúc sắp rá»i phòng, thiếu niên đột nhiên ngừng lại, trầm tư chốc lát, quay lại nói vá»›i thiếu nữ phÃa sau: “Hà nh động lần nà y tịnh không phải trò chÆ¡i, Cứ Doanh cô phải theo thương nghị cá»§a chúng ta vừa rồi mà hà nh sá»±, không được là m loạn!â€
  
“Ta hiểu rồi!†Thiếu nữ cÅ©ng biết hà nh động nà y vạn phần hung hiểm, nghiêm nghị gáºt đầu.
  
“Còn nữa,†Tỉnh Ngôn lại nghiêm mặt nói, “Vạn nhất thất thá»§, Cứ Doanh cô cứ mặc kệ ta, tá»± mình chạy trước Ä‘i!â€
“…Ta không thể mặc kệ ngươi!â€
  
“Äa tạ cô! Bất quá là cứ theo lá»i ta mà là m. Bởi vì chỉ có cô chạy thoát, má»›i có thể Ä‘em cứu binh đến giúp taâ€.
“Nếu ta bị bắt Ä‘i, cô phải láºp tức tìm cách nà o nhanh nhất Ä‘i tìm má»™t ngưá»i, hắn chắc chắn có thể giải trừ khốn đốn cá»§a ta!â€
“Ai?â€
  
“Vương Nhị chịu đònâ€.
  
Nam CÆ¡ Äảo chìm trong mà n đêm, bình tÄ©nh an tưá»ng. Núi sông tươi đẹp trong đêm thu, Ä‘ang vô cùng tÄ©nh lặng. ChÃnh vì như thế, má»™t hán tá» xiêu vẹo lảo đảo Ä‘i trên bá» hồ, lá»™ ra hết sức không cân đối.
Hán tá» nà y trong miệng ngâm nga ư á» má»™t Ä‘iệu hát dân gian hạ lưu, thấy rõ đã uống say, chÃnh là Trần Khôi Trần trưởng nhóm vang dang gần xa cá»§a chúng ta.
  
“Hôm nay váºn mạng không tệ à , lại không cần phà lá»±c cÅ©ng có thể tìm được đò ngang!â€
  
Mắt hắn say lá» Ä‘á», tuy mù má» nhưng vẫn thấy chá»— cây liá»…u trên bá» hồ không xa trước mặt Ä‘ang có má»™t con thuyá»n buồm Ä‘en chở khách Ä‘áºu đó. Bà Dương Hồ đã trở nên tÄ©nh lặng trong mà n đêm, chỉ có sóng gợn lăn tăn vá»— và o bá» hồ, thuyá»n buồm Ä‘en đó theo sá»± lên xuống cá»§a con sóng, lúc nhô lúc hụp.
  
“Hì hì, mấy thuyá»n gia nà y bình thưá»ng trốn lão tá» như trốn ôn thần, hôm nay lại vừa vặn có má»™t chiếc, chỉ đợi lão tỠđến ngồi!â€
  
Trần Khôi đầy vẻ đắc ý hô: “Khà khà ! Ä‚n cÆ¡m miá»…n phÃ, ngồi Bá vương thuyá»n, đại trượng phu như thế là quá được rồi!â€
  
Vừa nghe tiếng hắn gá»i, vị thuyá»n gia đội nón Ä‘ang ngồi ở đầu thuyá»n đợi khách, vá»™i đứng dáºy, sau đó thì tháo sợi dây thừng buá»™t trên thân cây liá»…u, kêu “Lão gia, ngà i ngồi ổn không?â€, rồi đưa cây sà o trúc Ä‘iểm nhẹ và o bá» hồ, thế là chiếc thuyá»n nà y nhẹ nhà ng rá»i khá»i bóng liá»…u bên bá» hồ, trong mà n đêm mênh mông, chạy và o trong Bà Dương Hồ.
  
“Không tưởng được thuyá»n gia nà y cÅ©ng hiểu chuyện, hà hà …†Tên tiểu đầu mục Trần trưởng nhóm phẩm cấp bé xÃu xiu nà y, Ä‘ang thÃch thú được ngưá»i khác gá»i là lão gia.
  
... “Hồi nãy định vá» là m gì chứ? Vá» ngá»§ à ?...không phải, đã nhá»› rồi…lão gia ta còn phải gian khổ má»™t chuyến, và o trong đại lao cả đêm thẩm vấn tiểu nương tỠđó!â€
  
... “Äợi chút nữa, ta phải chăm sóc nà ng tháºt tốt, để nà ng biết thá»§ Ä‘oạn phong lưu cá»§a Trần lão gia ta đây…â€
  
Äúng khi thuyá»n đến giữa hồ, lúc vị Trần lão gia nà y tinh thần Ä‘ang lâng lâng vì men rượu, gương mặt đầy dâm đãng cưá»i bỉ ổi, bên tai bá»—ng nghe má»™t tiếng gió “vùâ€, cảm giác trước mặt Ä‘en thui – thì ra là má»™t cái túi gai lá»›n chụp xuống, nhốt cả ngưá»i Trần Khôi Trần lão gia say rượu yếu á»›t và o trong, nhanh nhẹn buá»™t miệng túi lại, hoà n chỉnh thà nh má»™t cục.
  
“Khổ váºy! Lên trúng thuyá»n tặc rồi!â€
  
Chỉ thoáng chốc, Trần Khôi nà y đã tiêu hết hÆ¡i rượu, lá»i nói phong lưu kinh nhân vừa rồi cÅ©ng láºp tức bị ném đến ngoà i chÃn tầng mây. “Cứu, mệnh, a…!â€
  
Không tưởng được Trần trưởng nhóm tệ như thế, chỉ hÆ¡i ngá» nguáºy và i cái, đã kêu gà o như heo bị thá»c tiết!
  
Chỉ là Bà Dương Hồ khói sương vạn khoảnh, lại Ä‘ang đêm Ä‘en mông lung, thuyá»n Ä‘i lại trên hồ cá»±c Ãt, cho dù có ngư gia nghe được, cÅ©ng chỉ giả Ä‘iếc, có ai dám đến gần chứ? Vì váºy tiếng la cứu mạng rách cả cổ há»ng cá»§a Trần trưởng nhóm nà y, tuy tê tâm liệt phế chói tai vô cùng, nhưng không có chút hiệu quả thá»±c tế nà o.
  
“Câm cái má» nhá»n cá»§a ngươi lại!†Má»™t tiếng quát lá»›n rá»n rá»n vang lên, sau đó Trần trưởng nhóm liá»n cảm giác má»™t tráºn thiết quyá»n như mưa rÆ¡i trên ngưá»i hắn. Tuy có má»™t lá»›p vải gai dầy che chắn, nhưng má»™t tráºn đánh ngưá»i nà y, khiến Trần trưởng nhóm tét môi gãy răng Ä‘au đớn, gương mặt méo mó hết sức khó nhìn – đương nhiên, Ä‘ang ở trong cái túi nà y, cÅ©ng không Ä‘oán được hình dáng mạt mà y cá»§a hắn trở nên xấu như thế nà o.
  
Tráºn đòn cuối cùng cÅ©ng ngừng, sau đó liá»n nghe ngưá»i đó hét: “Kêu nữa không? Còn kêu nữa lão tá» quăng ngươi xuống hồ cho cá ăn!â€
  
“Hảo hán không chịu thiệt trước mắtâ€, không tưởng được vì Trần đại trưởng nhóm bình thá»i tác oai tác phúc nà y, lại là hảo hán trong hảo hán. Trần lão gia trong túi gai láºp tức ý thức được sá»± tình nghiêm trá»ng, vá»™i ngừng việc la hét vô ý nghÄ©a nhưng rất có thể mang lại háºu quả nghiêm trá»ng, trong túi gai thấp giá»ng van xin: “Không biết vị hảo hán nà y có phải túi tiá»n không được thoái mái phải không? Nếu là váºy, chỉ cần phân phó tiểu nhân má»™t tiếng, sau khi quay vá» tiểu nhân láºp tức hai tay dâng cho hảo hán, tuyệt đối không hà m hồ!â€
  
Tặc nhân đó lại không trả lá»i. Im lặng hồi lâu, nhất thá»i trong khoang thuyá»n tịch mịch, chỉ nghe tiếng sóng hồ ì oạp ngoà i thuyá»n.
  
Chỉ là , cà ng tÄ©nh mịch như thế, trong lòng Trần trưởng nhóm cà ng sợ hãi. Lại đột nhiên nghÄ© đến bản thân trước giá» dưá»ng như không có là m qua chuyện gì tốt, nói không chừng lần nà y là cừu gia kết oán đến tầm cừu. Bất quá không đúng à , bình thưá»ng tìm đến hiếp đáp, Ä‘á»u nhìn chuẩn là lão bách tÃnh nghèo khổ, dưá»ng như chưa đắc tá»™i vá»›i kẻ khó chÆ¡i nà o?
  
Trần Khôi đang tâm loạn như ma, bỗng nghe một thanh âm trong trẻo nói:
  
“Äại ca, đêm không trăng đứng gió, cảnh đẹp ngà y tốt thế nà y, chúng ta sao không ngâm má»™t bà i thÆ¡ để trợ nhã hứng?â€
“Tiêu rồi, thì ra tặc tá» không chỉ má»™t ngưá»i!â€
  
Trần Khôi nghe váºy, không kìm được phiá»n muá»™n trong lòng, liá»n trách rượu và ng ở Thá»§y trung cư đã khiến bản thân hắn trước khi lên thuyá»n không nhìn rõ lá»™ số, Ä‘i nhằm thuyá»n cá»§a hồ tặc!
  
“Bất quá…nghe khẩu khà đó cá»§a tặc tá», dưá»ng như bá»n chúng cÅ©ng là dạng phong nhã. Nói không chừng chÃnh là Lương phỉ hiểu biết đạo lý trong tặc nhân!â€
  
Trần Khôi láºp tức giống như nhìn thấy được má»™t cây thuốc cứu mạng, liá»n không ngừng cầu nguyện, hy vá»ng Bồ tát trong Lão gia miếu có thể hiển linh giúp đỡ.
  
Äang mang mưu mô, lại nghe “Äại ca†đó hắng giá»ng, đáp má»™t tiếng â€œÄÆ°á»£câ€, rồi bắt đầu ngâm má»™t bà i thÆ¡:
  
“Lưng ngá»±a tung hoà nh ngang dá»c
Lấy Ä‘ao thương dá»±ng là m nhÃ
Bà y rượu bên bãi tha ma
Giết ngưá»i chÃnh là sinh kế!â€
Vừa nghe lá»i nà y, Trần trưởng nhóm bị dá»a đến hồn phi phách tán!
  
Ngay khi Trần Khôi nghe thÆ¡ biến sắc, sắp kêu cha gá»i mẹ cá»§a mình, lại nghe tặc tá» trẻ tuổi tiếp lá»i tán thưởng:
  
“Bà i thÆ¡ nà y cá»§a đại ca quả nhiên rất hay, chÃnh là tả cuá»™c sống hà ng ngà y cá»§a chúng ta! Tiểu đệ tuy đần độn, văn tà i thua xa đại ca, nhưng cÅ©ng khoe xấu là m má»™t bà i để há»a vá»›i đại caâ€.
  
“Úy? Không biết hiá»n đệ há»a thế nà o? Mau Ä‘á»c nghe xem!â€
  
Tuy không nhẫn nại, nhưng Trần trưởng nhóm chỉ sợ quấy rầy thi hứng cá»§a tặc nhân dẫn đến ăn đòn, lúc nà y chỉ đà nh nhịn xung động muốn phát ngôn, ở trên khoang thuyá»n rá»a tai lắng nghe. Äồng thá»i, trong lòng cầu nguyện không ngừng, chỉ mong hai vị tặc nhân phong cách đặc biệt thi hứng đại phát, ngâm ra tác phẩm có má»™t không hai, tâm tình vui vẻ nói không chừng sẽ tha cho mình.
  
Thế là trong cùng sá»± mong ngóng cá»§a cả hai ngưá»i, cả trong túi lẫn ngoà i túi, vị tặc nhân trẻ tuổi cuối cùng cÅ©ng là nhà đá»c:
  
“Mưá»i bước giết má»™t ngưá»i
Nghìn dặm không lưu dấu
Là m sao không lưu dấu?
Ném cho thần hồ ăn!â€ã€€ã€€
Hai vị thÃnh giả Ä‘ang tá»± thưởng thức hà m nghÄ©a trong bà i thÆ¡ nà y, lại nghe tặc nhân trẻ tuổi đó Ä‘á»c đến hứng khởi, bá»—ng hung dữ nói:
  
“Lão đại, tên nà y vui nhất là đi Thá»§y trung cư, chi bằng cứ Ä‘em hắn ném xuống hồ cho cá ăn. Hai huynh đệ bá»n ta thì Ä‘i du hồ, tiểu đệ Ä‘ang có mấy bà i thÆ¡ má»›i muốn thỉnh giáo đại ca!â€
“Không thể!â€
“Không cần đâu!
  
Hai câu nói cá»§a tặc tá» lá»›n tuổi và Trần trưởng nhóm cÆ¡ hồ đồng thá»i phát ra. Tuy hà m ý bất đồng, giá»ng nói cà ng khác xa, nhưng Ä‘iá»u khiến Trần trưởng nhóm thở phà o chÃnh là , lá»i nói cá»§a tặc nhân đó giống vá»›i ý cá»§a hắn.
  
“Äại ca, vì sao không thể?â€
  
“Hiá»n đệ có chá»— không biết, tên nà y tuy đáng ghét, nhưng đại ca Ä‘ang có má»™t chuyện cần dá»±a và o trên ngưá»i hắn, không thể hại tÃnh mệnh cá»§a hắnâ€.
  
“NghÄ©a sÄ© à ! Không biết đại vương có chuyện gì cần tiểu nhân là m? Ghết ngưá»i phóng há»a hay chặn đưá»ng cướp cá»§a? Chỉ cần đại vương ngà i phân phó má»™t lá»i, Trần Khôi ta cho dù lên núi Ä‘ao xuống biển lá»a, cÅ©ng tuyệt không chau mà y má»™t cái!â€
  
Vừa nghe nói tÃnh mạng có thể không lo, Trần trưởng nhóm bá»—ng cảm giác cái túi gai tối Ä‘en nà y láºp tức trở thà nh chá»— sáng sá»§a. Xem ra chắc do mình vừa rồi khấn bái cúng tế bò, dê, lợn cho bồ tác đã sinh tác dụng, nghe được việc bản thân còn có chá»— dùng vá»›i bá»n tặc nhân nà y, Trần Khôi láºp tức háºn không thể Ä‘em cả trá»i xuống cho tặc nhân – nhưng lại không dám vùng vẫy lung tung, sợ bị hiểu lầm muốn đà o tẩu.
  
“Câm mồm!â€
  
Nghe hắn huyên náo, tặc nhân trẻ tuổi quát má»™t tiếng, sau đó dịu giá»ng há»i:
  
“Không biết đại ca ngưá»i vì chuyện gì?â€
  
“Ai! Nói ra sợ hiá»n đệ cưá»i, nghÄ© xem đại ca ngươi tuy hết sức tà i hoa, thi tà i xuất chúng, nhưng cÅ©ng vì đó mà mắt đặt trên đầu, khó kiếm tri âm, cÅ©ng không nhìn đến đám tục phấn bình thưá»ng. Cho đến táºn hôm nay, vẫn là ngưá»i đơn chiếc. Hiá»n đệ tuổi còn trẻ, không biết được ná»—i khổ không có ngưá»i ká» gối đâuâ€.
  
Nói đến chá»— nà y, tặc nhân lá»›n tuổi không nhịn được thở dà i than ngắn, ngữ Ä‘iệu khổ sở, là m cho Trần Khôi cÅ©ng dưá»ng như quên Ä‘i xá» cảnh cá»§a mình, chút nữa đã xuất ngôn an á»§i.
“Nà y! Không biết đại ca có ná»—i khổ như thế! Vừa rồi là tiểu đệ lá»— mãng. Chỉ là , chuyện nà y liên can gì đến tên nà y?â€
  
“A!...Äại vương à ! Chuyện tẩu phu nhân cứ giao cho tiểu nhân! Ta giá»i nhất chuyện nà y! Sáng sá»›m mai đưa cho ngà i mấy cô, bảo đảm ai nấy…â€
  
Äây chÃnh là Trần Khôi nghe được hai chữ “Tên nà y†mà có phản ứng, láºp tức biểu lá»™ lòng trung; nếu không phải trong túi cháºt hẹp, thì ngay cả nhảy múa hắn cÅ©ng là m!
  
“Câm cái má» nhá»n cá»§a ngươi Ä‘i! Là m ồn nữa thì lão tá» sẽ cho ngươi má»™t quyá»n!â€
  
Túi gai láºp tức yên lặng như cÅ©, nhìn không ra bên trong còn có váºt sống.
  
“Hiá»n đệ ngươi có chá»— không biết, hôm nay trước giá» ngỠđại ca Ä‘ang Ä‘i trên Vá»ng Hồ Nhai mua Ãt thảo dược trị bong gân, tráºt khá»›p để chuẩn bị cho lúc bất ngá», lại ở trước quầy hà ng thuốc thấy được đại tẩu cá»§a ngươi – ách, đó là má»™t vị cô nương bán thuốc. Ta cùng nà ng vừa thấy đã ưng, hai ngưá»i Ä‘á»u hâm má»™ tà i mạo cá»§a đối phương, láºp tức ở dưới mặt trá»i, trước quầy hà ng thuốc ước định chung thân!â€
  
“Äại ca Ä‘ang muốn quay vá» thương lượng việc đón dâu vá»›i ngươi, nhưng trong lòng quả thá»±c không thể dứt được hình bóng chị dâu ngươi, ná»a đưá»ng quay trở lại, muốn nói tiếp vá»›i nà ng mấy câu tri âm – ai biết đã là ngưá»i Ä‘i quầy trống, hà nh tung khó tìm. ChÃnh là ‘Äa tình tá»± cổ khống dư háºn’, hà …â€
“A! không tưởng được đại ca ngưá»i dáng vẻ thô kệch, vẫn có tấm lòng lãng mạn tinh tế như thếâ€
  
“Hiá»n đệ lầm rồi! Lúc đó Ä‘ang lúc đại ca trong lòng ảo não, lại nghe ngưá»i Ä‘i đưá»ng nói, chÃnh là tên trong túi nà y bắt đại tẩu ngươi và nhạc phụ ta và o trong nha môn! Mối cừu Ä‘oạt thê giết…â€
  
Tặc nhân đại ca đó nói đến chá»— nà y, bá»—ng lại ná»™ khó bá»™c phát, thế là Trần Khôi chỉ cảm giác trên mông Ä‘Ãt mình, lại trúng má»™t cước mạnh. Có Ä‘iá»u tuy Ä‘au nhưng cÅ©ng chỉ ráng nhịn, không dám kêu gà o.
  
Trần trưởng nhóm nà y không thẹn là cầm đầu nha dịch má»™t huyện, quả là cÆ¡ linh, vừa nhịn Ä‘au, vừa tiếp lá»i, thấp giá»ng hạ khà cầu cáo:
  
“Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân mù mắt rồi, không nên đụng đến đại tẩu! Chỉ xin hảo hán tha cho tiểu nhân quay vá», tiểu nhân sáng sá»›m mai sẽ đưa tẩu phu nhân vá»â€.
  
“Hả? Lá»i nà y tháºt chứ?â€
“Tuyệt không hư ngôn! Nếu tôi có ná»a câu nói láo, xin cho Trần Khôi tôi bị sét đánh, không thể chết an là nh! Cứ cho tôi bị…â€
  
Biết Ä‘ang đến thá»i khắc quan trá»ng, Trần trưởng nhóm không chút chần chù thỠđộc à o à o, sợ nói cháºm thì tặc nhân nà y biến đổi chá»§ ý, cái tÃnh mạng nà y cÅ©ng bị mất ở trong Bà Dương Hồ.
  
ThỠđộc nà y cá»§a Trần Khôi, cÅ©ng là phát từ ná»™i tâm, ngữ khà chân thà nh. Tên khốn hiếp yếu sợ mạnh nà y, chÃnh là “Äi đêm cÅ©ng có ngà y gặp quá»·â€, hôm nà y má»›i biết còn có ngưá»i hung dữ hÆ¡n mình, láºp tức liá»n không dám có chút hai lòng nà o.
  
â€œÄÆ°á»£c! Không cần phải thỠđộc nữa. NghÄ© ngươi cÅ©ng không dám lừa gạt bá»n ta, nếu trước giá» ngá» ngà y mai còn không thấy nà ng dâu cá»§a ta, không cần thiên lôi đánh ngươi, ta cÅ©ng không tha cho ngươi! Trừ phi cả Ä‘á»i ngươi chui rút trong huyện nha không Ä‘i đưá»ng ban đêm!â€
  
Trần Khôi liá»n nói không dám, thá» thốt thể hiện lòng trung thà nh.
  
“Äại ca, tên nà y đã nháºn sai, cứ “đưa†hắn qua Ä‘iâ€.
  
â€œâ€™ÄÆ°a’ qua? Không phải là siêu độ chứ?â€
  
Trần trưởng nhóm đã như chim sợ cà nh cong, nghi thần nghi quỷ. Lại nghe đại ca đó trầm ngâm một chút, nói:
  
“Không thể, bá» bắc sợ có ngưá»i Ä‘i dạo, nếu bị nhìn thấy sợ sẽ há»ng chuyện; hay là quay thuyá»n lại, đến Nam Ki Äảo tìm má»™t chá»— tịch mịch ném xuốngâ€.
  
“Quả nhiên vẫn là lão đại nghÄ© được chu toà n! Cứ y theo lá»i đại caâ€.
  
Trần Khôi ở trong túi nghe rất rõ, chỉ là tịnh không dám nói leo; trong khoang thuyá»n lại yên tÄ©nh, chỉ nghe được tiếng nước vá»— bì bõm và o thuyá»n, tiếng mái chèo khua sóng…
  
Hôm nay, thá»§y lá»™ cá»§a Bà Dương Hồ nà y, trong lòng Trần Khôi dưá»ng như hết sức dà i, qua má»™t lúc lâu, thuyá»n nà y má»›i chạm bá» ngừng lại.
  
Má»›i thầm vui vẻ, lại bá»—ng cảm giác giống như đằng vân giá vụ, bản thân cùng cái túi gai nà y bị ngưá»i lôi lên, lại Ä‘i mấy bước vẫn ở trên đất, trên ngưá»i rất Ä‘au, bất giác la “á†má»™t tiếng. Tiếng la vừa vang lên, Trần trưởng nhóm láºp tức trong lòng hết sức lo lắng, thầm cảnh giá»›i, cÅ©ng không dám có chút động tÄ©nh nà o.
  
“Trần, trưởng, nhóm…â€
  
Chỉ nghe giá»ng ná»a nam ná»a nữ cá»§a tặc tá» trẻ tuổi nói:
“Ngươi cứ kêu Ä‘i! Nói không chừng sẽ có ngưá»i đến cứu ngươi!â€
Túi gai yên tÄ©nh như nước Ä‘á»ng.
“A…Không phải là té chết rồi chứ?â€
  
“Äại vương, tiểu nhân còn sống chứ?â€
  
Sợ tặc nhân quyá»n đấm cước đá kiểm tra, Trần trưởng nhóm đà nh phải xuất thanh ứng đáp; chỉ bất quá, tên nà y đã táºn lá»±c hạ thấp thanh âm, nếu không phải là đêm tối yên tịnh, khoảng cách lại gần, bằng không nhất thá»i tháºt sá»± không nghe tiếng hắn.
  
“Chưa chết đâu. Nhá»› kỹ, trước giá» ngá» ngà y mai, ta muốn thấy được nương tá» cá»§a ta, cùng cha nà ng từ trong nha môn bước raâ€.
  
Ngừng một chút, lại bổ sung một câu:
“Nếu trên ngưá»i bá»n há» thiếu má»™t sợi lông, ngà y nà y năm sau, chÃnh là ngà y giá»— cá»§a ngươi!â€
"Nhất định ! Nhất định ! "
Lại bỗng cảm giác có chút thiếu sót, Trần Khôi vội bổ sung:
  
“Äại vương xin yên tâm! Chuyện ngà y mai cứ giao cho tiểu nhân!â€
  
Ngữ khà kiên định, tiếng như muỗi kêu.
  
Äợi tháºt lâu, nhưng không nghe có ngưá»i đáp lá»i. Trần Khôi Ä‘ang thấy bồn chồn, lại phát giác thân thể dần có thể chuyển động, không khà thở cÅ©ng dần nghe lạnh.
  
Thì ra, không biết lúc nà o, miệng túi đã được mở ra.
  
Lúc phát giác tình hình nà y, Trần Khôi vẫn không dám cỠđộng. Qua má»™t lúc, xác nháºn xung quanh đúng là không có ngưá»i, má»›i dám chui khá»i túi. Vốn là Trần trưởng nhóm kinh nghiệm quả nhiên phong phú, biết rõ tuyệt không thể đối mặt vá»›i tặc cướp. Nếu như tướng mạo cá»§a tặc nhân đó sÆ¡ hở bị mình nhìn thấy, cái tiểu mệnh nà y cÅ©ng coi như kết thúc ở đây – nhá»› đến tráºn quyá»n đầu mạnh mẽ đó, Trần trưởng nhóm không nhịn được lại rùng mình má»™t cái.
  
Äứng ngẩn ngÆ¡ ở đó má»™t lúc để định thần, Trần trưởng nhóm lúc nà y má»›i váºn lá»±c mà đi; quan sát xung quanh, lại phát hiện chá»— bản thân đứng, tịnh không phải là Nam Ki Äảo trong miệng tặc nhân, mà là đã vỠđến bá» bắc Bà Dương Hồ. Mé nước Ä‘ang có mấy chiếc thuyá»n nhá», theo sóng dáºp dá»nh; nhìn tiếp ra xa, có thể lá» má» nhìn thấy bóng ảnh cá»§a Vá»ng Hồ Lâu.
  
“Hai tặc đồ nà y quả nhiên giảo hoạt!â€
Trần Khôi mắng thầm trong bụng, chỉ là chân cà ng không dám cháºm, Ä‘i má»™t lèo vá» huyện nha.
Hắn chỉ sợ Ä‘i cháºm, có tên thá»§ hạ nà o ngu ngốc không biết tốt xấu vô lá»… vá»›i cha con cứu khổ cứu nạn đó!
|

09-02-2009, 11:21 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Tác giả: Quản Bình Triá»u.
Chương 9: Lãng tÄ©nh phong Ä‘iá»m, binh tiêu qua đảo
Dịch: Thanh Phong
Nguồn: Văn đà n
Mà n đêm Ä‘en kịt bao trùm Bà Dương huyện thà nh. Cư dân cá»§a tiểu thà nh luôn có táºp quán Ä‘i ngá»§ sá»›m, lúc nà y trên nhai đạo đã tẩy sạch phồn hoa ban ngà y, biến thà nh trống lốc lạnh lẽo. Lá và ng ở lỠđầu đưá»ng, tá»±a hồ không chịu nổi buốt giá cá»§a đêm thu, xoay xoay rÆ¡i xuống trong là n gió nhẹ. Xa xa thỉnh thoảng truyá»n đến và i tiếng chó tru, cà ng thể hiện sá»± tÄ©nh lặng đặc biệt cá»§a Bà Dương thà nh trong đêm thu.
  
Trăng lạnh im lìm, sắc đêm mỠmịt.
  
Chỉ bất quá, hệt như trâu bò nhai mẫu đơn, đối diện đêm thu lãng mạn bâng khuâng, lại có ngưá»i có mắt như không. Chỉ thấy chá»— góc rẽ khu rừng phÃa tây con đưá»ng, Ä‘ang có hai thân ảnh lén lén lút lút, dưới sá»± che chắn cá»§a đêm Ä‘en, lo lắng bất an chỠđợi ngưá»i bị hại vá» nhà .
  
Hai tiểu tặc nà y, chÃnh là Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh. Hai ngưá»i há» vừa ở trên Bà Dương Hồ diá»…n má»™t mà n kịch “Bắt thả Tà oâ€, hóa trang còn chưa kịp tháo gỡ, đã vá»™i chạy đến con đưá»ng mà Lữ huyện gia vá» nhà nhất định sẽ qua, chuẩn bị giở trò cÅ©. Tên tặc Ä‘a tình giá»ng nói thô lá»— vừa rồi ở trên con thuyá»n mui Ä‘en, chÃnh là Trương Tỉnh Ngôn; vị “hiá»n đệ†trong miệng y, thì là tiểu cô nương Cứ Doanh gắng gương đóng vai phụ.
  
Vừa rồi xá» lý tên Trần Khôi miệng cá»p gan thỠđó, theo lý thuyết thì lần nà y phải là quen việc dá»… là m. Chỉ là hoà n cảnh gây án lần nà y đổi lại ở con đưá»ng huyện thà nh, phải đỠphòng há»™ gia đình gần đó và ngưá»i Ä‘i đưá»ng, không thể so vá»›i Bà Dương Hồ xa xôi vắng ngưá»i có thể phóng tay mà là m. Vì thế hai ngưá»i so vá»›i trước kia cà ng thêm khẩn trương.
  
“Lữ lão nhân nà y sao còn chưa đến? Không phải hôm nay đã chuẩn bị cả đêm ở “Thá»§y hồ văn xã†sao?â€
  
Tỉnh Ngôn nhìn Cứ Doang trong gió thu bắt đầu có chút co ro, không khá»i thầm lo lắng, lòng nghÄ© tiếp tục như thế, ngươi chá» chưa đến, bệnh đã đến đây trước rồi. Bất quá chắc không thể xúi quẩy như thế, bởi vì căn cứ tin tức bản thân thu được, Lữ lão nhân đó cho dù không tình nguyện, cÅ©ng tuyệt không dám cả đêm không vá» nhà . Tỉnh Ngôn không ngừng cổ động cho chÃnh mình, đồng thá»i bảo Cứ Doanh đến góc đưá»ng tránh gió.
  
Ngay khi hai vị nghÄ©a sÄ© trên đưá»ng gặp bất bình nà y chỠđợi có chút hoảng sợ thì cuối cùng, trong sá»± mong đợi cá»§a má»i ngưá»i, má»™t vai chÃnh khác đã xuất hiện trong vở kịch, Bà Dương huyện chá»§ Lữ Sùng Hoà ng Lữ lão gia, bước chân thong thả ung dung, từ phÃa lá» kia đưá»ng lắc lư Ä‘i đến.
  
Tỉnh Ngôn ra hiệu cho Cứ Doanh, cùng ẩn và o trong mà n đêm hắc ám.
  
Tiếp tục tao ngộ của Lữ lão gia, lão cũng lòng trung sáng rỡ giống như tên thuộc hạ của mình, chỉ là tình tiết hơi có khác nhau. Lữ lão gia đang bị nhét một cục vải bố trong miệng, không thể kêu gà o, mơ mơ hồ hồ bị túm đến một chỗ vắng vẻ.
  
Chỉ bất quá Lữ lão nhân chắc may mắn hÆ¡n đó là , tặc nhân đảm nhiệm chá»§ lá»±c nháºn thức được rất rõ, bản thân còn chưa thể khống chế lá»±c đạo tốt, nhìn xương cốt cá»§a Lữ lão gia hệt như cây khô bên đưá»ng, lòng nghÄ© bản thân tuy có thể “cá» nặng như nhẹâ€, nhưng chưa đạt cảnh giá»›i “cá» nhẹ như nặngâ€, sợ má»™t quyá»n đánh ra, Lữ huyện gia nà y sẽ mất luôn mạng ngay tại chá»—.
  
Thế là , việc trước giỠkhông rèn luyện thân thể của Lữ lão huyện gia, lại giúp lão may mắn tránh được nỗi khổ bị ăn đòn. Chỉ bất quá, va chạm thì khó tránh được.
  
Kỳ tháºt, hai ngưá»i tuổi trẻ liá»u mạng nà y có chá»— không biết, phÃa sau Lữ lão đầu không xa, còn có má»™t đầy tá»› nhá» tuổi Ä‘i theo. Bởi vì Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh cả hai Ä‘á»u khẩn trương, ánh trăng cÅ©ng đã má» hÆ¡n, chỉ chăm chăm nhìn chá»§ nhân, đối vá»›i kẻ hầu nhất thá»i không có nháºn thấy; mà tên ngưá»i hầu nhá» tuổi đó, cÅ©ng vì chuyện xảy ra đột ngá»™t, bá»—ng chốc cÅ©ng không có phản ứng.
  
Ngay khi tên tùy tùng đó tỉnh lại muốn tri hô, nhưng đã má»m oặt ngã xuống. Ở vị trà ngay gáy hắn vừa rồi, có má»™t nắm đấm to lá»›n ngừng ở đó!
  
Ngưá»i trẻ tuổi tá»± cho rằng không có sÆ¡ hở, lại không biết vừa rồi sém chút đại nạn lâm đầu!
  
Tất cả mấy chuyện nà y hoà n thà nh rất nhanh như đèn kéo quân; nếu như có ngưá»i không chú ý nhìn thấy, còn cho rằng ngưá»i đó vừa rồi Ä‘ang diá»…n má»™t kịch đèn chiếu.
  
Sá»± tình sau đó, thì đại loại cÅ©ng như trên Bà Dương Hồ khi nãy. Lữ lão huyện gia luôn chỉ quen diá»…n giảng cho ngưá»i khác, không thể không tiếp thụ má»™t bà i thuyết giáo cả Ä‘á»i khó quên. Không có a dua xu nịnh quen thuá»™c, chỉ đầy rẫy sá»± châm biếm và dá»a dẫm vô pháp vô thiên.
  
Lần nà y bá»n Tỉnh Ngôn Ä‘iá»u chỉnh đối thoại má»™t chút, Ä‘em bản thân miêu tả thà nh tặc khấu kiếm ăn trên Äại cô sÆ¡n; còn Tỉnh Ngôn và vị thiếu nữ bán thuốc đó có quan hệ luyến ái, cÅ©ng từ cái vụ vừa thay đã yêu, biến hóa nhanh chóng thà nh thanh mai trúc mã có chỉ phúc vi hôn. Suy cho cùng Lữ lão nhân nà y không phải là hán tá» thô lá»— ngu xuẩn như Trần Khôi, nói bừa má»™t chút là có thể bị lão nhìn ra chá»— sÆ¡ hở.
  
Diá»…n giảng hồi lâu cuối cùng kết thúc trong mồ hôi lạnh khắp ngưá»i Lữ huyện gia. Vá»›i sá»± khá»§ng bá»™ và uy hiếp là m lá»i kết, hai vị khách không má»i mà đến nà y ném hắn xuống nghênh ngang mà đi.
Vùng vẫy hồi lâu, Lữ huyện gia má»›i từ trong túi gai rẻ tiá»n mà Tỉnh Ngôn mất ná»a ngà y má»›i mua vá», gian nan tá»± giải thoát chui ra. Mồ hôi lạnh dÃnh trên ngưá»i, bị gió đêm thu lạnh lẽo thổi đến, tăng thêm sá»± kinh khá»§ng và dà y vò trước giá» chưa có, Lữ lão gia chỉ cảm giác tinh thần và thể xác Ä‘á»u hết sức khó chịu.
  
Má»™t lúc sau định thần lại, thất tha thất thiểu Ä‘i tìm tên hầu cá»§a lão, sau khi tỉnh lại thì nâng đỡ lẫn nhau nhắm hướng Lữ phá»§ lảo đảo mà đi. Tên tùy tùng nhá» tuổi chưa định thần hồn, không há» biết lão gia cá»§a nó vừa rồi đã phát sinh sá»± cố gì; chỉ thấy thần sắc thất hồn lạc phách đó cá»§a lão gia, ngưá»i trẻ tuổi thông minh liá»n biết lúc nà y nên giữ im lặng.
  
ÄÆ°á»ng đêm dà i đằng đẵng, suốt đưá»ng im lặng.
  
Bá» ngoà i nhìn như bình tÄ©nh, nhưng so vá»›i tên hầu, Lữ huyện gia đã nghe qua má»™t tráºn diá»…n giảng, phong ba lại nổi lên trong lòng. Cuá»™c Ä‘á»i lão lần đầu phát giác, chá»§ nhân cá»§a má»™t huyện ngông cuồng tá»± cao tá»± đại, lúc gặp cưá»ng đạo bên đưá»ng, thì ra cÅ©ng yếu á»›t và vô năng như thế. Lại nghÄ© những chuyện tác oai tác quái mình từng là m, giống như bị đòn cảnh tỉnh, không kìm được mồ hôi lạnh à o à o túa ra!
  
Lúc nà y lão má»›i hoà n toà n tỉnh ngá»™, thì ra má»i ngưá»i kÃnh lão sợ lão, Ä‘á»u là vì chức quan và vương pháp đó cá»§a bản thân – tuy bản thân thưá»ng thưá»ng không Ä‘em vương pháp ra là m việc, nhưng má»™t khi có kẻ mạnh cÅ©ng coi thưá»ng cái vương pháp nà y như lão, bản thân ở dưới thá»§ Ä‘oạn cá»§a những cưá»ng đạo nà y, cÅ©ng giống như những tiện dân bình thưá»ng bị lão khinh khi, bóc lá»™t. Còn bản thân trước đây có thể không kiêng nể gì, má»i việc Ä‘á»u thuáºn lợi như thế, hoà n toà n là ỷ và o phu nhân là em cá»§a Châu phá»§, thưá»ng thay lão thu tháºp đống há»—n loạn, bằng không không cần tặc phỉ động thá»§, bản thân cÅ©ng bị cưá»ng hà o trên quan trưá»ng láºt đổ.
  
Lữ lão huyện gia chịu tráºn kinh khá»§ng đó, lúc nà y lại biến thà nh hết sức tỉnh táo. Thì ra vị thê tá» kết tóc ở nhà mà mình thưá»ng tôn trá»ng nhưng không gần gÅ©i đó, má»›i là ngưá»i chân chÃnh yêu mình bảo vệ mình. NghÄ© đến chá»— nà y, Lữ Sùng Hoà ng Lữ lão gia không nhịn được cà ng bước nhanh hÆ¡n, Ä‘i vá» phÃa nhà đang có ngưá»i đợi lão quay vá».
  
Vừa bước và o phòng, Lữ phu nhân thấy trượng phu nhếch nhác như thế, bất giác kinh hô má»™t tiếng, quên cả trách lão vá» trá»…, vá»™i và ng há»i lão đã xảy ra chuyện gì. Lữ lão gia lại không trả lá»i, má»™t tay kéo thê tá», run giá»ng kêu: “Nương tá»!†Lại phát giác nương tá» cá»§a mình đã lốm đốm tóc bạc, trong lòng cà ng là trăm cảm xúc lẫn lá»™n. ChÃnh là :
  
Thưá»ng chịu khổ, tóc mây nhiá»…m tuyết, mặt phÆ¡i sương, nét xuân Ä‘i không trở lại.
Tuổi già khó tránh, chỉ sợ mưa phủ gió vùi.
Nhưng chỉ mong vô tổn vô thương, ta với nà ng cùng vui vùng buồn…
  
Má»™t đêm nà y, bao nhiêu ngưá»i không ngá»§.
  
Lại nói Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh là m xong hai chuyện phạm pháp đó, chạy như Ä‘iên vá» khách sạn, tá»± cho rằng thần không biết quá»· không hay chuồn và o phòng khách. Äợi đến khi và o trong phòng rồi, hai ngưá»i cÅ©ng bị kinh hãi như Trần trưởng nhóm và Lữ huyện gia, cÅ©ng là thần hồn bất định. Äợi má»™t lúc sau định thần lại, hai ngưá»i lúc nà y má»›i phát giác hai chân cá»§a mình Ä‘á»u có chút không chịu không chế, không ngừng run rẩy, không nói rõ được đó là vì khẩn trương, nghÄ© lại sợ, hưng phấn, hay là cả buổi chiá»u chạy Ä‘i chạy lại khiến cÆ¡ chân co rút lại.
“Quay vá» rồi!â€
  
“Ừ, quay vá» rồi!â€
  
Thanh âm cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u có chút run rẩy, bất quá Ä‘á»u nhìn thấy sá»± vui mừng trong mắt cá»§a đối phương. Mặc kệ kết quả ngà y mai thế nà o, cÅ©ng coi như đã là ná»— lá»±c cao nhất cá»§a bản thân, hÆ¡n nữa còn bình yên quay vá».
  
Kỳ tháºt trong mắt cá»§a ngưá»i lão luyện thà nh thục, phương pháp bắt giữ thượng quan ép buá»™c thả ngưá»i nà y cá»§a Tỉnh Ngôn, thá»±c sá»± là có thiếu sót cần xem lại, có nhiá»u chá»— hà nh động nguy hiểm không thá»a đáng. Nếu như là bá»n há», vô luáºn thế nà o cÅ©ng không dám khinh cá» vá»ng động như thế, nhất định sẽ suy nghÄ© kéo dà i thá»i gian, quyết không thể hà nh sá»± lá»— mãng như thế.
  
Nhưng chÃnh vì thiếu niên phố chợ Tỉnh Ngôn không biết trá»i cao đất dà y, tiểu cô nương Cứ Doanh đó trước giá» cà ng không biết sợ gì, còn thấy kế hoạch nà y cá»§a Tỉnh Ngôn không có kẽ hở còn rất thú vị, lại có thể giáo huấn kẻ xấu má»™t chút, liá»n vá»™i và ng như thiên lôi Ä‘i theo Tỉnh Ngôn. Cái gá»i là “Nghé con không sợ cá»pâ€, hai nam nữ liá»u lÄ©nh nãy nói động thá»§ là động thá»§, lại vô cùng thà nh thục, trong má»™t đêm đã là m xong chuyện nà y.
  
Tuy sá»± thuáºn buồm xuôi gió cá»§a đêm nay, cùng kế hoạch coi là chu tưá»ng cá»§a Tỉnh Ngôn, còn có sá»± tương trợ cá»§a cao nhân qua đưá»ng, nhưng thá»±c sá»± khiến ngưá»i ta không thể không bá»™i phục chÃnh là váºn khà và dÅ©ng khà cá»§a hai ngưá»i. Rất nhiá»u lúc chÃnh là như thế, đối vá»›i chuyện khó khăn, ngưá»i cà ng nắm rõ ngóc nghách, lại cà ng dá»… sợ đầu sợ Ä‘uôi không dám hạ thá»§, do váºy vÄ©nh viá»…n không là m được. Ngược lại, ngưá»i lá»— mãng không hiểu con đưá»ng phÃa trước gian khổ, ngưá»i không biết thì không sợ, liá»u lÄ©nh nói là m là là m, mặc kệ trong quá trình có thể gặp khó khăn và cản trở gì, cuối cùng lại hoà n thà nh được sá»± tình.
  
Lạc đỠmá»™t chút, lại nói hai ngưá»i Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh đó, tuy vừa rồi cá»±c khổ là m chuyện không liên quan đến mình như thế, nhưng không có chút buồn ngá»§ nà o. Cứ Doanh không quay vá» phòng, ở cùng Tỉnh Ngôn hạ thấp giá»ng nói, lÃu rÃu ôn lại hà nh động vừa rồi. Hai ngưá»i trẻ tuổi cà ng nói cà ng hưng phấn, kết quả cà ng không ngá»§ được.
  
Thế là , Tỉnh Ngôn chế nhạo thanh âm cá»§a Cứ Doanh giả tặc nhân quá hiá»n hòa, lại trách nà ng lâm tráºn Ä‘em đà i từ “Ném cho ba ba ăn†đổi thà nh “Ném cho thần hồ ănâ€, chẳng ra gì cả. Cứ Doanh thì cưá»i nhạo Tỉnh Ngôn biểu diá»…n là m tặc tá» Ä‘a tình quá mức, cưá»i y tình chân ý thiệt như thế liệu có phải tháºt sá»± muốn vợ hay không - - Tỉnh Ngôn bị chá»c lúng túng la lá»›n oan uổng, cá»±c lá»±c biện bạch, cố biện minh mấy lá»i đó Ä‘á»u là nghe được từ tá»u khách cá»§a Äạo Hương Lâu.
  
Hai ngưá»i trẻ tuổi không biết tư vị lo lắng, cứ đùa giỡn như thế đến khi gà gáy sáng, má»›i chia tay nghỉ ngÆ¡i.
Ngà y thứ hai mãi đến lúc mặt trá»i lên cao, Tỉnh Ngôn lúc đó má»›i dáºy mặc áo rá»a mặt, sau đó thì Ä‘i xem Cứ Doanh dáºy chưa, khi Ä‘i trong hà nh lang lại vừa hay gặp ngưá»i đánh xe cá»§a Cứ Doanh. Ngưá»i xa phu đó chà o Tỉnh Ngôn buổi sáng, sau đó tá»±a như trong vô ý nhắc đến, cha con ngưá»i bán thuốc trên Vá»ng Hồ nhai bị bắt Ä‘i hôm qua, đã được thả ra rồi.
  
Tỉnh Ngôn nghe tin nà y láºp tức há»›n hở ra mặt, không kìm được vá»™i Ä‘i xem Cứ Doanh dáºy chưa, sau đó nói tin nà y cho nà ng nghe. Cứ Doanh nghe được cÅ©ng hết sức vui mừng, xem ra hai vở kịch “Bắt thả Tà o†đêm qua đã phát huy tác dụng, bôn ba khổ cá»±c cả đêm cÅ©ng không uổng phÃ!
  
Tạm không nhắc đến hai ngưá»i trẻ tuổi “má»™t ngưá»i là m quan cả hỠđược nhá»â€, lại nói Lữ Sùng Hoà ng Lữ huyện gia đó, trá»i vừa sáng liá»n chạy đến huyện nha, Ä‘i vòng quanh trong thư phòng, vắt óc suy nghÄ© tìm lý do thế nà o để lệnh Trần Khôi thả ngưá»i. Äúng là vừa nhắc Tà o Tháo, Tà o Tháo liá»n đến, lại nghe Trần trưởng nhóm cầu kiến ngoà i cá»a.
“Tên nà y hôm nay lại đến sá»›m như thế!â€
  
Bất quá Ä‘ang muốn tìm hắn, Lữ huyện gia vá»™i quay lại ngồi ngay ngắn trên ghế gá»— lim, sau đó thì gá»i hắn và o.
  
Lúc nà y trong lòng Lữ huyện gia đã định chá»§ ý, tuy nói trước đây Trần trưởng nhóm nà y bắt được nữ tá» nà o hÆ¡i có nhan sắc, liá»n giống như miêu nhân thấy được thịt sống không thể buông tha, nhưng lần nà y vô luáºn thế nà o cÅ©ng phải ép hắn thả ngưá»i, bởi vì lá»i nói khá»§ng bố cá»§a hai tên tặc nhân đêm qua vẫn còn vang bên tai. Nếu như Trần trưởng nhóm nà y thá»±c không thức thá»i, cÅ©ng chỉ đà nh lấy chức vị nà y ép hắn. Chỉ là tốt nhất vẫn không nên là m mất mặt nhau, dẫu sao những chuyện bất lương trước đây cá»§a mình, Trần Khôi cÅ©ng biết rõ.
  
Nhìn Trần Khôi Ä‘ang tiến và o, trong lòng Lữ huyện gia láºp tức có kế hoạch, nâng chung trà lên nhấp má»™t ngụm cho thấm giá»ng, sau đó đằng hắng má»™t tiếng, bắt đầu từ sở trưá»ng huyá»n há»c cá»§a lão, thao thao bất tuyệt, lấy việc cuối cùng ám thị Trần Khôi thả ngưá»i là m ná»n.
  
Äáng tiếc mà n biểu diá»…n đẹp mắt nà y lại là là m cho ngưá»i mù xem, không tưởng được Trần Khôi đó cÅ©ng trong lòng cÅ©ng Ä‘ang gan bà o ruá»™t xé, đúng là lòng nóng như thiêu!.
  
Sáng sá»›m chạy qua thỉnh thị lão gia thả ngưá»i, lại bị Lữ huyện gia xem như đồng đạo ở Thá»§y hồ văn xã, âm âm dương dương có có không không thao thao thuyết giảng, đến mức Trần trưởng nhóm đầu óc choáng váng. Äang không ngừng vâng vâng dạ dạ phụ há»a, Trần Khôi bá»—ng nhá»› đến thá»§ Ä‘oạn độc ác cá»§a hai tặc nhân gian hiểm đêm qua, đặc biệt là lá»i cảnh cáo trước ngỠđúng giá» thả ngưá»i, láºp tức sởn tóc gáy, cÅ©ng đà nh quấy nhiá»…u Lữ lão gia Ä‘ang nói đến lúc cao hứng, đợi lão vừa dứt câu liá»n nói chen và o:
“Lữ huyện gia, tiểu nhân có chuyện gấp bẩm cáo!â€
  
“Hả? Chuyện gì?â€
  
Bị ngắt ngang dà n bà i dà i dằng dặc tốn công xây dá»±ng, Lữ huyện gia tháºt không cao hứng, nhưng lúc nà y cÅ©ng không tiện phát tác,cố gắng vui vẻ bảo Trần Khôi từ từ bẩm lên.
  
“Lữ lão gia, ngà i thấy liệu có thể thả hai cha con tiểu nhân bắt lúc trưa hôm qua ra hay không?â€
“Phù!â€
  
Nước trà trong miệng Lữ huyện gia phun ra!
  
Bá»—ng thấy thần sắc quái dị cá»§a lão gia, Trần Khôi cuống quÃt, vá»™i Ä‘em lý do mà mình mất ngá»§ cả đêm hôm qua má»›i chuẩn bị được, dùng ngữ khà thà nh khẩn nhất, khiêm nhưá»ng nhất, rá»§ rỉ nói ra, chứng minh hôm qua mình bắt hai cha con ná» chỉ là má»™t trưá»ng hiểu lầm. Trần Khôi trước tiên kiểm Ä‘iểm việc không là m tròn chức pháºn nghiêm trá»ng cá»§a mình, cuối cùng lại biểu thị vì chuá»™c lá»—i lầm trong công tác, chá»§ động yêu cầu khấu trừ lương cá»§a mình là m tiá»n chuá»™c tá»™i để thả hai cha con ná», coi như là trừng phạt đối vá»›i sá»± sÆ¡ suất cẩu thả cá»§a mình.
  
Lữ huyện gia đè nén xung động muốn ôm hôn Trần trưởng nhóm, dùng ngữ khà hòa hoãn và thân pháºn huyện chá»§, biểu thị sá»± tán dương đối vá»›i thuá»™c hạ dÅ©ng cảm thừa nháºn lá»—i lầm, hy vá»ng hắn tốt nhất có thể nhanh chóng sá»a đổi lá»—i lầm, mau thả hai cha con ná» ra. Còn thấy rằng Trần trưởng nhóm là m việc luôn cần cù, Lữ lão gia trước giá» xá» sá»± công bình, lần nà y cÅ©ng váºy, quyết không thể vì má»™t lá»—i nhá» cá»§a Trần trưởng nhóm mà cấn trừ lương cá»§a hắn.
  
Trần trưởng nhóm trước đó nháºn thức được chuyện nà y hết sức gian nan, nhưng không ngá» hôm nay Lữ lão gia nà y lại nói lá»i tốt như thế. Thì ra quyết định hao tiá»n bi tráng cá»§a hắn cÅ©ng dá»±a trên tÃnh tham tiá»n như mạng cá»§a Lữ lão quan nhân mà ra, nhưng không tượng được hôm nay không biết thổi thứ gió gì, không phà bao nhiêu miệng lưỡi thì Huyện lão gia nà y đã thống khoái cho phép thả ngưá»i. Quả tháºt nghÄ© không ra, Lữ lão huyện gia trước giỠ“má»™t cắc cÅ©ng không bá»â€ nà y, lại còn có mặt liêm khiết thanh cao như thế.
  
“Trước giá» mình liệu có hiểu lầm ông ta hay không? Bất kể thế nà o, việc chuyển nguy thà nh an cÅ©ng đã thuáºn gió thuáºn nước, xem ra nhất định là Bồ tác nghe được lòng thà nh cầu nguyện cá»§a mình, phù há»™ bản thân có thể gặp hung hóa hiá»n. Sau khi là m xong chuyện nà y, phải nhanh đến Lão gia miếu trả lá»…, Ä‘em cái đầu heo lá»›n dâng lên cho Bồ tất như lá»i khấn đêm qua!â€
  
Trần Khôi Trần trưởng nhóm Ä‘ang nghÄ© ngợi lung tung, Lữ Sùng Hoà ng Lữ lão gia cÅ©ng thầm kêu may mắn. Không biết thế nà o, bình thưá»ng là m sao cÅ©ng không nháºn thấy, hôm nay lão cà ng nhìn gương mặt bầm dáºp cá»§a Trần trưởng nhóm, cà ng phát giác rất khả ái.
  
Úy, mặt mÅ©i bầm dáºp! Lữ lão huyện gia trước đó tâm thần bấn loạn, mãi đến lúc nà y má»›i phát hiện trên gương mặt cá»§a thuá»™c hạ, từng cục từng cục bầm tÃm, hệt như vừa mở tiệm nhuá»™m, liá»n vá»™i thân thiết há»i thăm vị thuá»™c hạ trung thà nh nà y đã phát sinh chuyện gì.
  
“Ãch, chút thương vặt nà y, là tiểu nhân đêm qua Ä‘i rá»a chân, không ngá» trá»i tối đất trÆ¡n, trợt chân té ngã, mặt mÅ©i thà nh thế nà y…â€
  
“Nà y, Trần trưởng nhóm sau nà y phải chú ý dưới chânâ€.
  
“Äa tạ lão gia quan tâm, thuá»™c hạ sau nà y nhất định chú ý!â€
“Úi!, trên mặt lão gia ngưá»i…â€
  
Thì ra Trần trưởng nhóm cÅ©ng phát giác, trên mặt Lữ lão gia đằng trước, cÅ©ng rách mấy đưá»ng.
“Cái nà y…kỳ tháºt đêm qua ta thấy con mèo nhá» trong lòng chá»§ mẫu ngươi kêu gà o là m ta bá»±c bá»™i, liá»n muốn bắt nó ném ra cá»a. Nhưng không ngá» ngược lại bị con súc sinh đó cà o rách mấy đưá»ng!â€
  
“Ồ! Lão gia ngưá»i sau nà y cÅ©ng phải cẩn tháºnâ€.
Hai ngưá»i nà y ai nấy Ä‘á»u mang mưu mô, ai cÅ©ng không chú ý tâm bệnh trong lá»i nói cá»§a đối phương.
“Lão gia, ngà i không có gì phân phó, váºy tiểu nhân xin lui! Äi thả hai cha con kia raâ€.
  
ChÃnh là Trần trưởng nhóm sợ đêm dà i lắm má»™ng, không có lòng lưu lại.
  
“Mau thả Ä‘i!â€
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äîìàøíèé, àïòåêà, ãîòèêà, êðþ÷êîì, ìàøèíû, ïðàâäà, îðóæèå, nhân gian tiên lá»™, òåïëûé, òåñòû, ôèãóðíîå, phim tien lo yen tran, quản bình triá»u, tiÊn lỘ yÊn trẦn, tiÊn lỘ yÊn trẦn., tiên lô yên tran, tiên lô yên trân, tiên lộ yên trần, tiên lá»™ phong lưu, tiên lá»™ trần yên, tiên lá»™ yên trần, tiên lá»™ yen trần, tieen looj yeen traafn, tiên l, tien lộ yen trần, tien lo y tran, tien lo yên tran, tien lo yên trần, tien lo yen, tien lo yen tran, tien lo yen tran 223, tien lo yen tran 4vn, tien lo yen tran 4vn.eu, tien lo yen tran full, tien lo yen tran lsb, tien lo yen tran q15, tien lo yeu tan, tien lo yeu tran, tien tran yen lo, tien tran yen lo prc, tienloyentran, truyen tien lo yen tran, tuyen tien lo yen tran, yên trần -facebook, yen duyen tien lo 4vn, yen lo tien tran, yen tran, yentran  |
| |