22-04-2009, 05:48 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 6
Phá trùng vây, Trịnh Ấn viện binh
Gặp tướng tà i, Dư Hồng độn thổ
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Dư Hồng thấy Trịnh Ấn Ä‘uổi theo, liá»n lấy chiêng lạc hồn gióng lên. Vua Thái Tổ cà ng thêm hoảng hốt, té ra coi lại Trịnh Ấn vẫn như thưá»ng. Trịnh Ấn lướt tá»›i Ä‘áºp xuống má»™t roi, chiêng lạc hồn gần bể. Dư Hồng thất kinh, xách chiêng chạy dà i, không rõ vì cá»› gì mà phép hết linh, liá»n rút cây Ä‘ao trảm thần phóng lên, hà o quang sáng rá»±c. Trịnh Ấn trông thấy cÅ©ng hoảng kinh, chẳng ngá» hà o quang trên chiếc mão chiếu lên, là m cho Ä‘ao phép sa xuống đất. Dư Hồng tức mình thấy hà o quang trên mão cá»§a Trịnh Ấn chiếu ra biết trên mão Trịnh Ấn có bá»u bối, liá»n hốt Ä‘áºu trong túi vải lên, Ä‘á»c thần chú hóa ra và i ngà n binh mã bao vây Trịnh Ấn. Trịnh Ấn nhá» mặc giáp tiên nên binh quỉ không dám đến gần. Trịnh Ấn múa roi đánh binh tướng té lăn, hóa ra toà n là đáºu Ä‘en, Ä‘áºu Ä‘á». Dư Hồng ngã lòng muốn trở vá», e vua Nam ÄÆ°á»ng cưá»i chê, nhưng muốn đánh nữa lại sợ không thắng nổi, ngẫm nghÄ© má»™t lúc không ra kế. Trịnh Ấn nhá»› lá»i thầy dặn, biết mình không phải đối thá»§ vá»›i Dư Hồng nên tÃnh ra tay trước, liá»n lấy trái chùy ném và o Dư Hồng. Dư Hồng tránh không khá»i trúng và o chân mà y, Ä‘au nhức quá sức, gần té xuống hươu, Trịnh Ấn lại quăng bồi má»™t trái chùy nữa Dư Hồng bèn độn thổ vá» trại, còn con hươu bị chùy đánh ngã xuống đất chết tươi. Trịnh Ấn thấy Dư Hồng độn thổ, liá»n múa roi trở lại lên yên ngá»±a trở vá» nước viện binh. Còn vua Thái Tổ và Miêu quân sư thấy rõ, mừng rỡ vô cùng, biết Trịnh Ấn thế nà o cÅ©ng viện được binh tướng đến giải cứu. Trịnh Ấn Ä‘i hÆ¡n mấy ngà y má»›i tá»›i ải Giá»›i Bà i, thấy má»™t vị tướng Ä‘i có quân hầu rất đông, trên cỠđỠchữ Phan, coi lại là cá» Nguyên soái. Trịnh Ấn nghÄ© thầm:
- Ngưá»i nà y bất quá là má»™t đại tướng mà thôi, lẽ thì phải xuống ngá»±a chà o mình, sao dám là m kiêu, ngồi trên lưng ngá»±a. Vị tướng nà y là Phan NhÆ¡n Mỹ thấy Trịnh Ấn tuy nhá» tuổi mà mặc sắc phục nhà vua, nhìn ra là Trịnh Ấn, nên NhÆ¡n Mỹ liá»n xuống ngá»±a há»i chà o:
- Ngưá»i ngồi trên ngá»±a đó có phải là con Nhữ Nam vương không? Vì tôi không biết nên thất lá»…. Trịnh Ấn thấy Phan NhÆ¡n Mỹ giữ lá»…, cÅ©ng xuống ngá»±a chà o há»i, và nói:
- Chú có phải là Phan tướng quân không? Cháu thiệt là Trịnh Ấn, năm trước bị gió thổi lên núi, há»c võ nghệ tinh thông, nay vâng lệnh tiên ông xuống Thá» Châu cứu giá. Nhá» Æ¡n thiên tá» cho thế chức Nhữ Nam vương, nay phá được trùng vây vá» viện binh ứng tiếp. Phan NhÆ¡n Mỹ nói:
- Như váºy ngà i lên yên trước, tôi nối gót theo sau. Hai ngưá»i dắt nhau và o ải Giá»›i Bà i, cùng nhau trà nước. Trịnh Ấn há»i:
- Chú có rõ Bệ hạ và các quan đang bị vây tại ThỠChâu chăng? Phan Nhơn Mỹ nói:
- Tôi có nghe, nhưng ngặt không chiếu chỉ, lại phải trấn ải địa đầu nên không dám tá»± tiện mà bá» Ä‘i. Song Bệ hạ và các tướng bị vây đã lâu nên nay tôi định đánh liá»u dẫn binh Ä‘i cứu giá, may gặp ngà i vỠđây váºy thì tôi khá»i Ä‘i. Trịnh Ấn nói:
- Tôi đến Biện Lương nhá» giám quốc sai năm nữ tướng ra giải vây cứu chúa, váºy chú giữ ải nà y cho nghiêm ngặt, đợi binh trà o kéo đến sẽ hiệp nhau phá Nam ÄÆ°á»ng. Phan NhÆ¡n Mỹ tuân lệnh, Trịnh Ấn từ giã ra Ä‘i không đầy mấy bữa đã đến Biện Lương. Trịnh Ấn tÃnh nết cÅ©ng lá»— mãng như cha, vừa bước và o cá»a đã kêu mẹ và đi thẳng và o nhà . Có mấy tên lÃnh má»›i chưa từng thấy mặt, đón Trịnh Ấn lại nạt lá»›n:
- Thằng nhá» nà y từ đâu đến mà dám Ä‘i thẳng và o cung vua? Bá»n lÃnh xô Trịnh Ấn ra, may có tên lÃnh già nháºn rõ là con Nhữ Nam vương, vá»™i chà o há»i rồi dắt Trịnh Ấn và o cung. Mẹ con mừng rỡ, Trịnh Ấn quỳ lạy kể lại má»i chuyện. Äà o Tam Xuân nói:
- Có phải vua đòi mẹ Ä‘em quân cứu giá không? Dù vua không nói rõ, bổn pháºn là m tôi phải xông và o cứu nguy. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u là cha con công lao rất lá»›n mà bị chết oan, ấy là vua vô tình bạc nghÄ©a, lúc hoạn nạn cùng lo, lúc già u sang không đồng hưởng. Tuy nay có chiếu mặc lòng, song lòng mẹ không thấy vui. Nay mẫu tá» Ä‘oà n viên, mẹ xin hưu trà cho thong thả, dẫn nhau vá» xứ cÅ© mà vui vầy, là m ruá»™ng chăn tằm, thức khuya dáºy sá»›m, miá»…n mẹ con ta sum hiệp là hÆ¡n, lá»±a phải tước lá»™c quan quyá»n báu quÃ. Trịnh Ấn thấy mẹ giáºn, khó nổi can gián nên lặng im. Äà o Tam Xuân mừng con, thức đến canh ba chưa ngá»§ bá»—ng mÆ¡ mà ng thấy má»™t ông thần mặc giáp và ng, đội mão vua, hình tợ Diêm vương. Äà o Tam Xuân thất kinh cúi lạy, nhìn lên thì quả thấy ngưá»i ấy là chồng mình, nên kêu lá»›n:
- Bấy lâu Äại vương Ä‘i đâu, bá» thiếp má»™t mình. Nhữ Nam vương cúi xuống đó vợ, khuyên giải nhiá»u lá»i:
- Khi trước là chồng vợ, tình nghÄ©a vá»›i nhau, nay đã biệt ly, âm dương cách trở, tuy dứt niá»m ái ân mà không quên nghÄ©a tà o khang. Phu nhân số mạng còn dà i, đợi chừng nà o tá»›i tuổi, ta sẽ rước lại cảnh tiên. Trước kia ta bị thác oan là bởi khi vua nên trá»i giảm tuổi thá», ấy là số định, phu nhân chá»› Ä‘em lòng oán chúa. Nay chúa bị vây tại Thá» Châu, có đốt sá»› cầu trá»i giải cứu, phu nhân chá»› chấp trách mà lá»—i đạo quân thần, ta vỠđể mách bảo là muốn cho phu nhân Ä‘em binh ra cứu giá, nghe theo lá»i Trịnh Ân cho trá»n nghÄ©a trá»n trung. Äà o Tam Xuân nghe mấy lá»i khuyên không còn há»n trách nữa, giáºt mình thức dáºy má»›i biết là chiêm bao. Sáng hôm sau Trịnh Ấn và o hầu. Äà o Tam Xuân rÆ¡i lụy than:
- Con Æ¡i! Số trá»i đã định, hồn trung nay đã đặng thà nh thần, váºy chúng nên oán vua mà lá»—i niá»m thần tá», váºy ta kịp đến ÄÆ¡n Trì, dâng chiếu lãnh binh ra Thá» Châu cứu giá. Trịnh Ấn nghe mẹ nói mừng rỡ, theo mẹ và o chầu. Giám quốc là Tần vương Triệu Quang NghÄ©a thấy Äà o Tam Xuân trình sá»›, má»›i hay là Thái Tổ bị vây tại Thá» Châu, nên than rằng:
- Vương huynh ngự giá thân chinh là m chi cho đến nỗi bị vây, khó biết việc hung kiết. Nói rồi cho đòi năm nữ tướng và o nghe chiếu. Năm nữ tướng vâng lệnh lo đem binh đi cứu giá, duy có một mình Triệu Hoà ng Cô nói:
- Cao Hoà i Äức tại sao lại phản, phải há»i cho rõ ngá»n ngà nh. Trịnh Ấn quỳ thưa:
- Tôi có nghe rõ là Cao Nguyên soái bị Dư Hồng bắt, sau đầu giặc mà đánh vua. Triệu Mỹ Dung sợ hãi và o lạy anh mà chịu tội. Triệu Quang Nghĩa nói:
- Cao Nguyên soái lòng trung trá»ng nghÄ©a, trong thiên hạ Ä‘á»u hay, ngá»± muá»™i chá»› phiá»n, chắc có sá»± gì mỠám. Hoà ng Cô than thở, rồi từ tạ vá» dinh. Lá»i bà n: Tình vợ chồng, cha mẹ thiêng liêng, nếu phải Ä‘em trách nhiệm vua tôi mà cân nhắc, thì không xóa hết ná»—i Ä‘au lòng. Triệu Khuông Dẫn chém Trịnh Ân, dù đã hối háºn, thì việc hối háºn chỉ là việc sá»a chữa lá»—i lầm đối vá»›i Triệu Khuông Dẫn, còn Äà o Tam Xuân, và Trịnh Ân là tình nghÄ©a vợ chồng, con cái, tình cảm thiêng liêng không thể nà o nguôi được. Vì chuyện đã lỡ rồi nên Äà o Tam Xuân và Trịnh Ấn phải buá»™c lòng xóa những ná»—i Ä‘au buồn đế là m nhiệm vụ phò vua cứu nước. Hoà n cảnh như váºy chúng ta không thể trách Äà o Tam Xuân và Trịnh Ấn không lưu háºn trong lòng. Ở đây, tác giả câu chuyện đã đặt tình cảm cá nhân là nhiệm vụ đất nước để diá»…n tả lòng đại nghÄ©a cá»§a mẹ con Äà o Tam Xuân. Tháºt là má»™t hoà n cảnh đáng thương.-oOo-
- Hết hồi 6 :00 (43):
Tà i sản của bagiatam
23-04-2009, 12:15 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 7
Cao Quân Bảo trốn mẹ đến ThỠChâu
Äà o Tam Xuân cá» binh Ä‘i cứu giá
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Triệu Hoà ng Cô vỠđến dinh buồn bã. Thế tá» Cao Quân Bảo thấy váºy há»i:
- Chẳng hay mẹ và o chầu có nghe việc chi mà mặt mà y buồn bá»±c như váºy? Triệu Hoà ng Cô nghe con há»i, sụt sùi nói:
- Chắc con chưa hay sá»± cố. Cha con là m Nguyên soái bị yêu đạo bắt, đã sợ chết mà hà ng ÄÆ°á»ng, lại Ä‘em binh vỠđánh chúa, có phải là m xấu cả há» Cao không? Mẹ không rầu sao được. Cao Quân Bảo nghe nói thất sắc, liá»n há»i:
- Mẹ Æ¡i! Chẳng hay ai vá» thuáºt chuyện nà y. Triệu Hoà ng Cô nói:
- Trịnh Ấn vá» thuáºt lại, mà trong chiếu cÅ©ng có nói xa gần, không phải đồn đãi đâu mà bán tÃn bán nghi. Cao Quân Bảo ngẫm nghÄ© má»™t lúc, rồi nói:
- Cha con trung nghÄ©a trên Ä‘á»i, mẹ cÅ©ng từng biết, lẽ nà o sợ chết mà đầu Nam ÄÆ°á»ng? Có lẽ cha con gặp biến mà phải tùng quyá»n, xin mẹ đừng phiá»n. Nay có chiếu viện binh, con xin đến Thá» Châu cứu giá, má»™t là đá»n nợ nước, hai là biết rõ tin cha. Triệu Hoà ng Cô nói:
- Các tướng Ä‘á»u bị địch bắt, con còn nhá» chưa từng việc chiến chinh, có Ä‘i cÅ©ng vô Ãch. Cá»±c chẳng đã mẹ phải Ä‘i vì có chiếu triệu cá»§a vua. Như con có nhá»› thì gởi thÆ¡ thăm mẹ cÅ©ng được, hãy cố gắng táºp luyện nghiệp võ nghá» văn, chẳng nên ham chÆ¡i mà quên lá»i dặn.
Cao Quân Bảo nhiá»u lần năn nỉ mà Triệu Hoà ng Cô vẫn nhất má»±c không cho, túng thế phải và o thư phòng thuáºt lại cho em là Cao Quân Bá»™i nghe. Cao Quân Bá»™i nói:
- Vương bá mẫu đã chẳng cho anh theo, còn tin chiến tráºn máºp má» là m sao an lòng được. Lúc nà y là lúc nên láºp công, anh thừa dịp lén trốn Ä‘i, còn phần em ở nán chá» cÆ¡ há»™i. Em tÃnh như váºy ý anh nghÄ© sao? Cao Quân Bảo nói:
- Lá»i nói rất hợp ý ta. Váºy em đừng tiết lá»™ vá»›i ai.
Hôm sau, Cao Quân Bảo nai nịt hẳn Hồi, giả đò Ä‘i săn bắn. Triệu Hoà ng Cô thấy vắng mặt há»i bá»n gia nhân, nhưng không ai biết cả. Triệu Hoà ng Cô nghÄ© thầm:
- Không xong rồi nó đã nghênh ngang, không nghe lá»i dạy, thế nà o cÅ©ng bị giặc bắt mà thôi. Lý phu nhân khuyên giải:
- Cháu gần hai mươi tuổi, võ nghệ tinh thông, nhưng đơn thân độc mã chẳng khác nà o xông và o cá cháºu chim lồng. Nay nó đến Thá» Châu thế nà o cÅ©ng Ä‘i qua ải Äồng Quan chắc là mượn binh Ä‘i cứu giá. Xin chị sai ngưá»i theo ngả đó mà bắt vá». Triệu Hoà ng Cô nói:
- Nó đã Ä‘i ba bốn bữa rà y, dù cho ngưá»i theo cÅ©ng không kịp. Lý phu nhân nói:
- Dẫu theo không kịp cÅ©ng há»i thăm cho biết tin tức. Triệu Hoà ng Cô nói:
- Sẽ sai ngưá»i Ä‘i theo. Lý phu nhân há»i Cao Quân Bá»™i:
- Mà y có bà y tÃnh gì vá»›i anh mà y không? Cao Quân Bá»™i nói:
- Anh tôi nay đã trốn rồi, tôi ở nhà một mình buồn bực, xin cho theo dò la tin tức. Triệu Hoà ng Cô nới:
- Con nhà tướng Ãt chịu ngồi không, nếu chẳng cho nó Ä‘i, chắc nó cÅ©ng trốn, thà đem theo thì khá»i lo.
Lý phu nhân vâng lá»i, Cao Quân Bá»™i vô cùng mừng rỡ. Hôm sau, Triệu Hoà ng Cô và Lý phu nhân tá»±u đến võ trưá»ng thì gặp La thị, Dư thị, Nhị vị phu nhân, cùng nhau mừng rỡ đồng và o ra mắt Äà o Tam Xuân là Nguyên soái lãnh binh cứu giá.
Triệu Hoà ng Cô Ä‘i tiên phong, Lý phu nhân là m tham quân, La phu nhân Ä‘i tả chi, Dư phu nhân Ä‘i hữu báºt. Triá»u đình văn võ bá quan đưa tiá»…n. Äà o Tam Xuân truyá»n nổi ba tiếng pháo, kéo mưá»i vạn binh lên đưá»ng. Các nữ tướng Ä‘á»u kéo Ä‘i rầm rá»™, qua khá»i sông Hoà ng Hà , đến Ngôi Dương, khi lên bá»™, lúc xuống thuyá»n rất cá»±c nhá»c.
Lúc nà y Cao Quân Bảo tuy đã trốn Ä‘i, nhưng không dám noi theo đưá»ng lá»›n, sợ mẹ sai ngưá»i theo bắt, nên cứ tuôn bụi băng rừng, miá»…n Ä‘i cho khá»i. ÄÆ°á»ng sá gáºp ghá»nh, má»™t thân trÆ¡ trá»i, đói thì ăn, khát thì uống, ngá»±a không ngừng vó, mệt má»i vô cùng. Ngà y kia, Quân Bảo đến má»™t xóm là ng, gặp cÆ¡n mưa, xin và o trú ngụ. Khi đến cá»a gặp má»™t ông già , há»i:
- Chú bé nà y đi đâu đó? Cao Quân Bảo nói:
- Tôi lỡ đưá»ng rá»§i bị mắc mưa, xin và o trú ngụ má»™t đêm. Ông già ấy là Lưu An trả lá»i rằng:
- Xin quà khách ngá»§ nhá» chá»— khác, vì xóm nà y hôm kia bị ăn cướp, nên chúng tôi cấm ngưá»i lạ mặt. Nói xong, ông già ấy đóng cá»a Ä‘i mất. Cao Quần Bảo nghÄ© thầm:
- Nếu chẳng vô đây thì không chá»— trú. Cao Quân Bảo cứ năn nỉ mãi, bá»n gia nhân giả cách không nghe, là m cho Cao Quân Bảo tức mình hét lá»›n:
- Äồ chó má! Ta là khách lỡ đưá»ng, xin cho và o nghỉ đỡ, nếu không bằng lòng cÅ©ng bước ra nói dứt má»™t lá»i, lẽ đâu lại không biết phải, giả Ä‘iếc là m lÆ¡. Äể ta phá cá»a xem thá» thế nà o. Bá»n gia Ä‘inh nghe nói cưá»i vá»›i nhau:
- Ngưá»i đó bá»™ Ä‘iên khùng, hình như má»™t kẻ Ä‘i săn chứ không phải bá»n lâu la, tướng cướp, phá cá»a sao nổi.
Cao Quân Bảo nổi giáºn, hét má»™t tiếng, xô hai cánh cá»a gãy đôi. Bá»n gia Ä‘inh thất kinh than:
- Tướng há»c trò mà giỠăn cướp, nếu gặp tay chÃnh đảng chắc chết hết cả xóm.
Tức thì chúng và o báo vá»›i tiểu thÆ¡. Cao Quân Bảo thấy chúng rùng rùng chạy hết, biết sẽ có chá»§ nhà ra là m dữ, nên tạm ngồi ghế ngoà i, coi chá»§ nhà ra sao. Cao Quân Bảo vẫn biết mình phá cá»a là tá»™i lá»—i, song nghÄ© mình là con cháu nhà vua, năn nỉ ngưá»i ta cÅ©ng kỳ. Giữa lúc đó có tiếng nói:
- Ông ra đó.
Cao Quân Bảo thấy má»™t ông già phất phÆ¡ đầu bạc, mặc áo rá»™ng Ä‘en, mắt sáng tá» sao, nhắm tuổi chưa cao, cầm quạt lông quá lá»›n. Ông chá»§ xông ra trước, nhìn thấy Cao Quân Bảo là chà ng trai lịch sá»± tướng mạo khá»e mạnh, tuổi chừng hai mươi, trong tay có cầm thương, ngá»±a buá»™c trước cá»a, khôi giáp Ä‘oan trang, là m cho ông chá»§ biết đây là con nhà tướng, liá»n đổi giáºn là m vui. Còn Cao Quân Bảo thấy ông già thái độ hòa nhã, thì hổ mình tÃnh nết ngang tà ng, liá»n là m ra vẻ cung kÃnh. Ông chá»§ nhà điá»m đạm há»i:
- Lúc nãy bá»n gia Ä‘inh nó không hiểu nên đã vô lá»… vá»›i quà khách. Chỉ vì hôm kia có bá»n ăn cướp và o xóm nên lôi má»›i cấm ngưá»i lạ mặt ngá»§ nhá», e chúng là m ná»™i công ngoại kÃch. Nay gặp khách quà mà tôi không biết để tiếp nghênh, tháºt có lá»—i.
Cao Quân Bảo nghe chủ nhà nói có lễ nghi, thì cám cảnh vô cùng ăn năn vì mình là con nhà tướng mà hung hăng vô lễ, nên vội bước xuống ghế, bái ba bái, nói:
- Tôi còn nhá» tuổi, lánh hay thô lá»—, lỡ là m hư cánh cá»a, có tá»™i rất nhiá»u, bởi trá»i mưa ướt quần áo, túng phải vô nhà mà núp, váºy tôi xin Ä‘á»n tiá»n mà chuá»™c lá»—i mình. Tôi tạm ngoà i hiên, đợi rạng ngà y sẽ dá»i gót, song tôi chưa rõ lão trượng tên há» là chi. Ông chá»§ nhà nói:
- Cánh cá»a đáng giá là bao nhiêu mà nói việc bồi thưá»ng. Tôi há» Lưu tên Nãi, buồn Ä‘á»i nên ở ẩn nÆ¡i đây. Chẳng hay công tá» quà danh là chi, xin cho tôi rõ. Cao Quân Bảo không muốn nói tháºt, nên né tránh:
- Tôi há» Cao tên Bá»™i, là m chức chỉ huy, vâng lệnh thiên tá» Ä‘i Thúc Lương, tình cá» ghé lại đây, may gặp ông thương tưởng. Lưu Nãi nghe nói, mừng rỡ, há»i:
- Như váºy ngà i là má»™t vị tướng quân, để ngồi ngoà i hiên sao phải, xin má»i và o nhà khách dùng dưa muối vá»›i tôi.
Nói rồi dắt tay Cao Quân Bảo và o nhà trước. Cao Quân Bảo dá»±ng cây giáo và o dá»±a cá»a. Lưu Nãi truyá»n gia Ä‘inh dắt ngá»±a và o chuồng, dặn dò cho ăn tá» tế. Má»™t già má»™t trẻ dùng rượu cúc trà thung nói chuyện rất vui tai, hiệp ý. Bá»n gia Ä‘inh dá»n tiệc, chén ngá»c que và ng bưng ra, trân châu hải vị ê há», tháºt là má»™t bữa tiệc thịnh soạn. TÃnh Quân Bảo còn con nÃt rượu và o sao khá»i lá»i ra khi bá»n gia Ä‘inh đã tảng Ä‘i hết, vá»›i nói Lưu Nãi rà ng:
- Tôi thấy ông tá» tế, nên nói thiệt cho ông biết. Tên tôi là Cao Quân Bảo, con trai Äông Bình vương, cha tôi đánh Bắc dẹp Nam, dá»±ng nên cÆ¡ nghiệp nhà Tống.
Rượu cà ng hứng cà ng nói nhiá»u, chẳng ngá» Lưu Nãi là em há» Lưu Sùng ở nước Bắc Há»›n. Lưu Nãi là m chức Trấn Quốc tướng quân, khi trước cầm quân đánh Tống, bị Cao Hoà i Äức đánh thua má»™t tráºn, còn vua Bắc Há»›n ham mê tá»u sắc, không ai can gián được, nên Lưu Nãi bá» vỠẩn trú nÆ¡i đây.
Khi nghe Cao Quân Bảo khoe tà i Cao Hoà i Äức anh hùng, thì nghÄ© đến vua anh, động lòng rÆ¡i lệ. Cao Quân Bảo Ä‘ang trò chuyện vui vẻ, bá»—ng thấy Lưu Nãi lau nước mắt, thì thất kinh đứng dáºy há»i:
- Tôi thuáºt lại chuyện ngưá»i trên cá»§a tôi, cá»› gì mà ông lại khóc? Lưu Nãi nói:
- Không can gì hết, chỉ vì tôi có việc sầu tư. Cao Quân Bảo biết mình nói lỡ lá»i, không biết là m sao, liá»n bước xuống ghế chắp tay chịu lá»—i. Lưu Nãi trở dáºy, nói:
- Ấy là việc cÅ©, cÅ©ng chẳng can chi. Trước đây hai mươi năm hai nước tranh Ä‘ua, ai thá» chúa nấy, vì số trá»i đã định. Vả lại, vua Bắc Há»›n Ä‘am mê tá»u sắc, không nghe lá»i can gián, nên tôi trả chức mà ẩn mình cho khá»i tai há»a. Tôi muốn gởi má»™t lá»i cho thái tá», nếu thái tá» không chấp thì tôi má»›i dám nói. Cao Quân Bảo há»i:
- Ông là ngưá»i trên trước, từng trải việc Ä‘á»i, nay Ä‘em lòng thương mến mà dạy bảo, thì tôi hết sức cám Æ¡n, xin lắng tai nghe dạy. Lưu Nãi nói:
- Kẻ trượng phu coi mòi mà lui trước, ngưá»i quân tá» sợ há»a phải dè chừng. Xin thế tá» từ nay nếu bèo nước gặp nhau, xin đừng tá» thiệt cùng kẻ má»›i quen, e há» trở mặt hại mình phải lụy. Cao Quân Bảo vâng dạ, nói:
- Ông đã ban lá»i và ng ngá»c, tôi xin tạc dạ ghi xương, vâng lá»i dạy bảo trá»n Ä‘á»i, không phải cám Æ¡n má»™t lúc.
Hai ngưá»i ngồi ăn uống cho đến lúc trống đổ canh ba, Lưu Nãi bảo ngưá»i tâm phúc là Lưu An trải chiếu hoa cho thế tá» nghỉ an giấc Ä‘iệp. Lưu Nãi say quá, vừa và o phòng đã năm ngá»§ mê man, còn Cao Quân Bảo bước và o phòng khách, ngồi vá»›i ngá»n đèn chong, vì có việc sầu riêng nên không ngá»§ được chỉ mong đến Thá» Châu để cứu giá.
Bấy giá» Lưu Kim ÄÃnh tiểu thÆ¡ là con Lưu Nãi mồ côi mẹ. Từ thuở bé má»™ đạo thần tiên, lúc mưá»i ba tuổi đã luyện binh thÆ¡, nổi tà i kiếm cung, được Lưu Nãi dắt lên núi Lê SÆ¡n cho há»c phép tiên vá»›i Thánh mẫu, kết là m chị em vá»›i bốn nà ng con gái xinh đẹp là Tiêu Dẫn Phụng, Út Sánh Hương, Ngại Ngân Bình, Hoa Giải Nữ.
Trá»i sanh năm ả nà y phòng sau thâu cÆ¡ nghiệp nhÃ ÄÆ°á»ng, dá»±ng giang sÆ¡n nhà Tống. Bà Lê SÆ¡n Thánh mẫu thương Lưu Kim ÄÃnh hÆ¡n bốn nà ng kia, nên truyá»n phép cho năm vì sao để sau giúp Tống, mà Lưu Kim ÄÃnh được Lê SÆ¡n Thánh mẫu truyá»n dạy nhiá»u hÆ¡n cả, nà o là giá võ đằng vân, nà o là di sÆ¡n đảo hải, nà o là hô phong hoán võ, sái Ä‘áºu thà nh binh, vá»›i các phép thần thông rất nhuần nhã. Bà đã nói cho Lưu Kim ÄÃnh biết trước rằng:
- Ngà y sau con có số kết duyên cùng tướng Tống, dòng dõi nhà vua.
Bấy giá» Lê SÆ¡n Thánh mẫu tiếp được chiếu trá»i truyá»n Thánh mẫu phải cho năm vì sao xuống núi giúp Tống.
Bởi váºy bà cho năm nà ng đầu vỠđó. Lưu Kim ÄÃnh vá» nhà được Ãt tháng, thì Cao Quân Bảo đến nÆ¡i phá cá»a. Lúc Cao Quân Bảo là m dữ, thì con đòi có và o báo vá»›i tiểu thư, nhưng Kim ÄÃnh ngỡ là tướng cướp nên nai nịt ra, kế nghe gia Ä‘inh nói không phải là tướng cướp, nên tiểu thÆ¡ há»i lại:
- Váºy ngưá»i đó là ai mà hung dữ như váºy? Bá»n gia Ä‘inh thưa:
- Ngưá»i đó là má»™t quan chức bên Tống, ông nhà đã rước và o phòng khách đãi đằng. . Sau đó, Lưu An và o nói:
- Ngưá»i ấy là con Äông Bình vương, tên là Cao Quân Bảo.
Lưu Kim ÄÃnh nghe nói nhá»› lại lá»i thầy, lén ra sau bức bình phong xem thá» ngưá»i thế nà o mà hung dữ như váºy? Chằng ngá» vừa nhìn qua thấy chà ng mặt sáng như ngá»c, môi đỠnhư son, miệng nói rất có duyên, lá»i lá»i kinh sá», tháºt thông thái nghá» văn, am tưá»ng nghiệp võ. Lưu tiểu thÆ¡ thấy mặt, biết rõ duyên Ä‘á»i bèn van vái cho cha mẹ xét định phải cho trao thân. Song nghÄ© lại ngưá»i ta là lá ngá»c cà nh và ng, việc lứa đôi ở tại mẹ cha, không mai mối khó gầy duyên loan phụng. . .
Lúc nà y Cao Quân Bảo ngại nói lỡ lá»i, sợ e mắc há»a nên không dám ngá»§, Lưu An và o thấy Cao Quân Bảo còn ngồi, nên há»i:
- Sao thế tá» không nghỉ ngÆ¡i mai Ä‘i cho khá»e? Cao Quân Bảo nói:
- Tôi vì lạ nhà không ngủ được, trong lòng lại có việc riêng nên giấc ngủ không yên.
Quân Bảo lại ngồi nói chuyện vá»›i Lưu An để chá» trá»i sáng. Khi há»i đến việc nhà ông chá»§ đặng có mấy ngưá»i con thì Lưu An đáp:
- Ông chá»§ tôi góa vợ, mải lo việc được việc binh, chỉ sanh hạ má»™t vị tiểu thÆ¡ nay má»›i mươi lăm tuổi mà võ nghệ rất cao cưá»ng. Cao Quân Bảo nói:
- Chẳng hay nghỠvõ tiểu thơ để dùng và o việc gì? Lưu An đáp:
- Tôi nói tháºt tình, tiểu thÆ¡ tôi không phải lầm thưá»ng đâu? Chẳng những thông thạo vá» văn võ mà nhan sắc thì cả lặn chim sa. Nếu ra giúp nước thì Ãt ai bì kịp, trên Ä‘á»i có má»™t, e không kẻ nà o sánh kịp. Cao Quân Bảo chúm chÃm cưá»i và nói:
- Từ xưa đến nay con gái thì cầm kỳ thi há»a, nếu biết võ nghệ cÅ©ng chỉ sÆ¡ sà i, còn luáºn vá» cầm Ä‘ao ra tráºn, khiển tướng Ä‘iá»u binh, phò vua dẹp giặc thì có mấy ai được nổi tiếng. Vả lại tiểu thÆ¡ dù tà i giá»i đến đâu không gần thầy giá»i bạn hay, hiu quạnh má»™t mình thì là m sao nổi tiếng được. Tôi đây chẳng phải là má»™t tướng nhác, sợ sệt những lá»i nói ngoa, xin đừng quá khoe khoang.
Cao Quần Bảo đã không tin, lại kiêu ngạo nữa, nên má»›i nổi như váºy.
Lá»i bà n: Tình yêu và lẽ sống con ngưá»i là bản chất thiên nhiên, dù trong tham vá»ng tranh Ä‘oạt chém giết lên nhau, tình yêu vẫn luôn luôn chá»›m nở trong lòng ngưá»i. Quan niệm Äông Phương, má»i việc Ä‘á»u do trá»i định, từ cuá»™c chiến tranh đến việc hôn nhân lứa đôi. Con ngưá»i sống theo quy luáºt thiên nhiên và hứng chịu những háºu quả cá»§a hà nh động con ngưá»i.
Lưu Kim ÄÃnh, má»™t gái sắc nước hương trá»i, tà i năng lá»—i lạc nhưng lại mong ước được kết hôn vá»›i trai hà o kiệt, thì đó cÅ©ng là lẽ tá»± nhiên, nhưng ở đây tác giả lại quy cho lương duyên trá»i định. Trá»i là quy luáºt cá»§a má»i sinh váºt, nhưng lẽ trá»i cÅ©ng phải cấu tạo trên bản năng cá»§a con ngưá»i, không thể định Ä‘oạt má»™t cách nhất thiết. Trong quang cảnh chém giết, tranh Ä‘oạt uy quyá»n, thế lá»±c vẫn nảy sinh tình yêu, đó là lẽ sống, là quy luáºt bảo tồn lẽ sống váºy.-oOo-
- Hết hồi 7 :1 (2):
Tà i sản của bagiatam
23-04-2009, 12:17 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 8
Kim ÄÃnh treo bà i khÃch tướng
Quân Bảo Ä‘áºp bảng chiêu phu
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lưu An thấy thế tá» không tin, liá»n cưá»i rằng:
- Phải chi thế tá» tá»›i trước đây và i ngà y, má»›i thấy tà i tiểu thÆ¡ thứ nhất. Cao Quân Bảo há»i:
- Như tới sớm thì thấy tà i chi? Lưu An nói:
- Bởi vì cõi bá» loạn ly, thiên hạ chia phôi, những trai võ nghệ quen cầm giáo múa Ä‘ao, cáºy mình là anh hùng coi ngưá»i như thảo giá»›i. Há» chụm ba chụm bảy Ä‘i phá xóm là ng, sáng ẩn núi rừng, tối ra thà nh thị. Canh ba, hôm kia, có năm trăm ăn cướp, tên nà o cÅ©ng thương búa, to nách lá»›n lưng, mắt sáng như sao, tiếng vang dưá»ng sấm, kẻo tá»›i dá»™ng cá»a. Tiểu thÆ¡ bèn lên ngá»±a cầm Ä‘ao đánh má»™t hồi như Triệu Tá» tráºn ÄÆ°Æ¡ng Dương, chưa mấy khắc chẳng khác Mã Siêu dạ chiến. Tiểu thÆ¡ đánh lÅ© ăn cướp tan tà nh như hoa rÆ¡i lá rụng, đứa thì quỳ lạy xin tha, đứa thì gãy chân nằm vạ. Chá»§ tôi không nỡ giết, khuyên chúng nó ăn năn, vì ngưá»i sẵn lòng nhÆ¡n tha hết như Thà nh Thang mở lưới. Phải khi ấy có thế tá», là m sao cÅ©ng ngợi khen để hồi hôm má»›i vô, bá»n gia tướng hồ nghi là chÃnh đảng? Cao Quân Bảo nghe thuáºt chuyện lấy là m lạ, bèn nói lá»›n:
- Thiệt là con gái anh hùng đó! Chắc là trá»i có sanh trai cá»p, sánh duyên má»›i xứng gái rồng, lẽ nà o hạc lá»™n bà y gà , châu xen mắt cá? Váºy tiểu thÆ¡ đã có ngưá»i dâng ngá»c hay còn kén khách giao cầu? Hoặc là tu chÃn kiếp chưa thà nh, nên má»›i đặng ba sanh chẳng rá»§i đó? Lưu An cưá»i nói:
- Thế tá» chá»› há»i thăm việc ấy, tôi nói ra ngẫm ngà i cÅ©ng không tin, dầu chẳng nghi nan cÅ©ng là biếm nhẽ. Cao Quân Bảo nói:
- Nếu không duyên đầm thấm, lẽ nà o tôi dám cưá»i chê? Lưu An nói:
- Xưa nay việc gả cưới tá»± nÆ¡i cha mẹ, ấy là thiên hạ thưá»ng lệ. Chá»§ tôi còn Ä‘ang kén rể đông sà ng, cho xứng hương trá»i sắc nước. CÅ©ng có nhiá»u chá»— cầu hôn, song còn chá» kẻ bắn binh tước má»›i đà nh. Còn tiểu thÆ¡ lại cầm quyá»n, chê kẻ ná» bất tà i, chê ngưá»i kia liệt nhược, nên có xin cha cho phép treo bảng chiêu phu. Chẳng luáºn sang hèn, ai đánh lại tiểu thÆ¡, thì ông tôi bắt rể! Từ treo bảng tại non Song Tá»a, bốn phương hà o kiệt đồng hay, anh hùng các xứ từ hoà i, cáºu nà o cÅ©ng khoe tà i võ nghệ. Mà tráng sÄ© má»i nÆ¡i thua mãi, thảy Ä‘á»u sút miếng nữ lưu. Khi xưng tên thì gương mặt tươi như chong, lúc đấu lá»±c thì mồ hôi nhá» giá»t, miá»…n đặng còn hồn, hết mong việc ná», cho nên bảng chiêu phu Ãt kẻ dám nhìn, núi Sông Tá»a không ai tìm đến! Sà i Thiệu chưa ra mặt, Lý thị buồn cÅ©ng phải chá» duyên. Äinh San chẳng trổ tà i, Lê Huê tức đã thà nh ở góa? Cao Quân Bảo nghe nói khÃch, tức thì nổi nóng ngứa nghá», liá»n nói lá»›n:
- Nếu trong Ä‘á»i có tướng gái hÆ¡n ngưá»i, tôi xin há»c đưá»ng roi kẻo uổng. Váºy ngà y mai tôi xin tỉ thÃ, kẻo hổ mặt anh hùng, song lại thắng tiểu thÆ¡ thì bị ông bắt rể, bà y đặt cho rồi cuá»™c hoa chúc, thì trá»… việc giải cuá»™c vây có phải là m mất thảo vá»›i cha, không ngay cùng chúa không?
Quân Bảo còn nghÄ© việc xa gần, cân Ä‘iá»u nặng nhẹ, xảy ra gà gáy sáng, trống đã tà n canh, vừa tạnh há»™t mưa, bóng hồng ló rạng. Cao Quân Bảo nóng lòng trung hiếu, cần việc chiến chinh, phần Lưu Nà i ngá»§ trưa, nếu đợi dáºy giã từ thi e trá»… việc, má»›i nói vá»›i Lưu An rằng:
- Äáng lẽ đợi ông thức dáºy, từ tạ mà đi, ngặt việc gấp quá chừng, nên chá» không đặng. Xin quản gia là m Æ¡n nói lại, tôi cảm tình háºu đãi đến thác không quên, đợi thắng tráºn vá» trà o sẽ tìm đến tạ Æ¡n đáp nghÄ©a.
Lưu An cố ý má»i má»c nhiá»u phen mà Cao Quân Bảo kiếu hoà i không chịu ở nán lại. Lưu An túng thế phải Ä‘em ngá»±a cho Cao Quân Bảo. Cao Quân Bảo cầm giáo lên yên từ giã và i lá»i rồi giục ngá»±a ra khá»i ngõ. Lưu An thế chá»§ đưa má»™t Ä‘oạn đưá»ng, thấy Cao Quản Bảo Ä‘i ngay không quẹo qua núi Song Tá»a thì Lưu An kêu lá»›n nói:
- Thế tá» Ä‘i lạc đưá»ng rồi đó! Cao Quân Bảo dừng ngá»±a ngó lại nói:
- Cám Æ¡n quản gia, chẳng hay ngã nà o Ä‘i xuống Nam ÄÆ°á»ng?
Lưu An chỉ qua lá»™ bên tả, đặng Ä‘i ngang Song Tá»a sÆ¡n, là chá»— Kim ÄÃnh treo bảng chiêu phu. Ấy là mưu Kim ÄÃnh ráºp vá»›i Lưu An đặt lá» Ä‘uổi cá. Cao Quân Bảo nghe nhắc, liá»n nóng há»ng ngứa nghá», quay ngá»±a qua Song Tá»a sÆ¡n, sẵn dịp thuáºn đưá»ng, coi bảng chiêu phu luôn thể. Xảy thấy trên núi tre cao tà n ráºm, vượn hú chim kêu, dưới thì đồng trống mênh mông, lá»™ ngay thẳng rằng, dá»±a núi có treo tấm bảng cao chừng hai thước bá» dà i, má»™t thước bá» rá»™ng. Trong bảng có đỠhai bà i tứ tuyệt như sau:
Bà i thứ nhất:
"Gái rồng thưá»ng bữa múa Ä‘ao thương,
Chưa gặp trai hùng sức dám đương,
HuỠđặng cÅ©ng đà nh theo sá»a tráp,
Liệu thua là m rể, chớ phô trương!"
Bà i thứ hai:
"Tà i hay sẽ đến đâu đao thương,
Sức yếu đừng mÆ¡ tá»›i chiến trưá»ng,
E nỗi sa cơ mà uổng mạng,
Thuốc hà n không có, khó liá»n xương."
Cao Quân Bảo thấy lá»i nói xấc xược nên đỠmặt phừng phừng, liá»n mắng:
- Thiệt con nhá» nà y phách quá! Dầu là trai hà o kiệt cÅ©ng chưa dám đăng bảng như váºy. Sức con gái bao nhiêu, mà khinh khi anh hùng quá váºy. Nếu ta để lá»i kiêu ngạo, thì mất thể trượng phu! Nói rồi đấm má»™t đấm khiến tấm bảng gãy là m hai khúc. Lưu An ngó thấy liá»n la lá»›n rằng:
- Cha chả? Thế tỠbáo hại tôi, vỠbữa nay chắc bị quở phạt. Cao Quân Bảo nói:
- Tại tôi đấm gãy bảng mà chú bị quở phạt phải không? Lưu An nói:
- Bữa nay nhằm phiên tôi gác, như có ai muốn thà võ thì vỠthưa lại với tiểu thơ, nay thế tỠkhông quyết việc giao thương, mà lại là m hư tấm bảng, té ra tôi chẳng gìn giữ, không tội là m sao? Cao Quân Bảo nói:
- Tôi thấy hai bà i thÆ¡ nói phách, nổi xung đánh gãy lỡ rồi. Quản gia có sợ bị quở, thì tôi ở đây mà đợi, chú vá» má»i tiểu thÆ¡ ra đặng tôi khuyên gái phân minh, chú khá»i tá»™i lá»—i.
Lưu An nghe nói mừng lòng, láºt Ä‘áºt chạy vá». Ấy là trá»i khiến trai tà i gái sắc gặp há»™i nhân duyên, vợ Bắc chồng Nam phải thá»i hòa hiệp. Cái nợ tam sanh trá»i đã định trước, bà i thÆ¡ tứ tuyệt quá lá»i mai!
Lưu Kim ÄÃnh từ khi thấy Cao Quân Bảo diện mạo khôi ngô, hình dung tuấn tú, phải lòng vừa ý, vẻ mặt đồng tình. Nà ng nghÄ© tá»›i Thánh mẫu không sai, nhắm việc nhÆ¡n duyên đã xứng, ngặt má»™t Ä‘iá»u là lòng mình đã quyết, tình khách khó dò. Thế thưá»ng phụng cầu hoà ng, không lẽ hoa tìm bướm?
Canh khuya không há» nháy mắt, sáng rạng vá»™i vã Ä‘iểm trang, tiểu thÆ¡ ngồi tá»§i pháºn hồng nhan, lòng Ä‘au quằn quặn.
Xảy thấy con đòi mặt mà y hớt hải và o thưa:
- Quản gia Lưu An vỠđó, hối tôi và o thưa lại vá»›i cô rằng: cáºu ngá»§ nhá» hồi hôm Ä‘i ngang núi Song Tá»a đấm gãy bảng chiêu phu, cáºu ấy còn chá» cô, đặng thá» tà i cao thấp.
Lưu Kim ÄÃnh nghe nói dưá»ng hạn gặp nước và o, liá»n đổi buồn là m vui. Biết Quân Bảo mắc kế mình, chắc nhân duyên tiá»n định, song chẳng nên thố lá»™, e miệng thế chê cưá»i, nà ng liá»n là m mặt giáºn mà nói:
- Ngưá»i nà y quả vô tình, đã phá cá»a hồi hôm, nay lại Ä‘áºp bảng chiêu phu bể nữa!
Nói rồi truyá»n bốn con đầy tá»› tên là Xuân Äà o, Hạ Liên, Äông Mai, Thu Cúc, bốn ngưá»i nà y là tì nữ cá»§a Lưu tiểu thÆ¡ có táºp luyện. Bốn nà ng vâng lệnh chá»§ nai nịt gá»n gà ng. Lưu Kim ÄÃnh cầm siêu, bốn con đòi cầm song khám. Tá»› Ä‘i chân, chá»§ cỡi ngá»±a, đồng ra núi Song Tá»a má»™t lần. Lưu Kim ÄÃnh ngó thấy Cao Quân Bảo dừng ngá»±a đợi thì là m bá»™ há»i:
- Ông thân tôi bà y bảng chiêu phu mà kén rể đông sà ng, việc ấy không can phạm tá»›i công tá», sao công tá» Ä‘áºp bảng bể Ä‘i? Thế công tá» khi ngưá»i, má»›i dá»… duá»—i như váºy! Cao Quân Bảo nói:
- Xin tiểu thÆ¡ bá»›t giáºn nghe lá»i thẳng bà y ngay, việc hôn nhÆ¡n do ở lệnh mẹ cha, tại nÆ¡i lá»i mai mối, không lẽ là m bia chá»n rể, dá»±ng bảng kén chồng? Thế thưá»ng trâu tìm cá»™t chá»› bao giá» cá»™t lại tìm trâu. Vả lai tÃnh tôi ghét lá»i kiêu ngạo mà câu thÆ¡ trong bảng cáºy mình có sức coi bốn biển không ngưá»i. Tiểu thÆ¡ là pháºn khuê môn bất xuất, thêu rồng vẽ phụng, khẩy nguyệt hoặc ngâm thi, là tà i nghệ thục nữ, chá»› như việc cầm Ä‘ao lên ngá»±a, ra tráºn giao thương, ấy là pháºn đà n ông, không phải nghá» con gái. Tôi xin từ nay sắp tá»›i, tiểu thư phải nhá»› câu tại gia tùng phụ, đừng dá»±ng bảng chiêu phu nữa. Khi nà o mẹ cha định đâu, thì con đà nh đó. Lưu Kim ÄÃnh nói:
- Thấy thÆ¡ còn ngại, thá» sức má»›i tÃn, bởi công tá» chưa bị ngá»n Ä‘ao cá»§a ta nên còn khinh suất! Cao Quân Bảo nói:
- CÅ©ng muốn vâng lá»i đó, song còn ngại dạ nà y, sợ mÅ©i thương cá»§a ta chẳng biết vị tình mà miệng thế trách rằng bạc nghÄ©. Trước cám Æ¡n ông thết đãi, sau là thương dáng đó mảnh mai, lẽ nà o gái lại hÆ¡n trai, mà ve kia sợ chấu? Xin nà ng trở ngá»±a, cho ta dá»i chân. Lưu Kim ÄÃnh nói:
- Thiếp dá»±ng bảng kén duyên, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u thua tà i chạy mặt. Công tá» chẳng xét mình thiếu sức, cứ quen tÃnh khinh ngưá»i, là m oai đánh bảng lở rồi, kiếm chuyện nói cho khá»i đánh! Nay thiếp cÅ©ng dung ngưá»i lầm lá»—i, song chà ng đừng xưng đấng anh hùng, e khi gặp gái chẳng là nh mà phải là m ma oan mạng. Cao Quân Bảo nghe nói giáºn lắm, liá»n đáp lại:
- Sao sao tiểu thơ cũng muốn thà võ với ta à ! Ấy là tại nhà ngươi sanh sự, chớ trách ta chẳng vị tình.
Nói vừa dứt lá»i, Cao Quân Bảo liá»n đâm má»™t giáo. Lưu Kim ÄÃnh đưa siêu ra đỡ. Hai ngưá»i đánh ẩu đả má»™t hồi, ban đầu Cao Quân Bảo thấy Lưu tiểu thÆ¡, mặt hoa tươi trông vóc liá»…u dịu dà ng, ngỡ là con gái tầm thưá»ng, há»c võ nghệ được đôi ba miếng, giá»i đánh mấy thằng ăn cướp không lẽ nà o sánh vá»›i trai anh hùng
Chẳng ngỠđánh sáu mươi hiệp có đủ, gái rồng không thua trai cá»p, múa siêu Ä‘ao sáng giá»›i gạt lưỡi giáo ngả ngang. Chừng ấy Cao Quân Bảo má»›i khen gái anh hùng, hết á»· mình hà o kiệt, hèn chi nói kiêu cÅ©ng phải, sức mạnh khá khen?
Lưu Kim ÄÃnh thấy ngá»n thương cá»§a Cao Quân Bảo như rồng, tà i cao khó sánh, sức mạnh không đương, nếu thầy không dạy Ä‘ao và ng, thì mình khó ngăn mÅ©i bạc. Vả lại công tá» da và ng mặt ngá»c, mắt phụng mà y tằm lại là cháu cá»§a vua, con giòng thao lược, ngưá»i trong hà ng rồng cá»p, khách trên giống phụng hoà ng. Nếu đánh ráng thì mệt thêm, thà giả thua là m phép đặng bắt sống cho nên duyên, bá» Ä‘i thì uổng lắm! NghÄ© rồi tiểu thÆ¡ trá bại chạy dà i. Cao công tá» á»· tà i Ä‘uổi riết, và kêu lá»›n mà nói:
- Bớ tiểu thơ. Chuyến nà y đã biết sức, khi khác chớ khoe danh! Quân Bảo rượt tiểu thơ chạy trối chết, vừa rượt vừa nói:
- Chẳng phải tôi cáºy tà i Ä‘uổi cô nương má»™t cách bức xúc, mà chỉ muốn cô nương xuống ngá»±a chịu thua, biết tà i kẻ dÅ©ng sÄ©, nếu để lòng cô nương bất phục, e sinh ra tÃnh khinh ngưá»i. Lưu Kim ÄÃnh nhìn lại, liếc mắt cưá»i, nói:
- Nay đã thấy tà i công tá» rồi, tôi rất vừa ý, muốn chịu phục tùng, nhưng phải theo lá»i trong bảng chiêu phu, đến thưa vá»›i thân phụ mà tÃnh việc cho xong.
Cao Quân Bảo đã rõ lòng Kim ÄÃnh, ngặt vì nóng việc giải vây cho chúa, chuá»™c tá»™i cho cha, trong bụng rối như tÆ¡ vò đâu còn tưởng đến chuyện xe duyên kết tóc! Vả lại, chưa biết lòng cha mẹ có chấp thuáºn hay không, nên không dám tá»± chuyên. Cao Quân Bảo nghÄ© thầm:
- Nếu cứ ở đây lo việc vợ chồng, thì lá»—i niá»m cha chúa. Chi bằng ta kiếm lá»i nói cho nó mắc cỡ bá» Ä‘i cho rồi, để ta còn Ä‘i giải vây cứu chúa kẻo trá»… thá»i gian. NghÄ© lại, Cao Quân Bảo kêu Lưu Kim ÄÃnh nói:
- Tôi rất tiếc cho tiểu thư, mặt hoa mà y liá»…u, má phấn môi son mà không biết giữ nếp nhà . Vả lại đạo là m con không thể mặc áo qua khá»i đầu. Ta cùng nà ng gặp gỡ, chưa có tiếng mối mai, cÅ©ng không có ý kiến cha mẹ, nếu nói việc vợ chồng thì khác nà o như kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt. Tôi chưa từng thấy má»™t ngưá»i con gái nà o lại dá»±ng bảng kén chồng. Váºy xin tiểu thư xét lại cho mạt tướng chịu thua. Kim ÄÃnh giáºn hét lá»›n:
- Thất phu! Ta dùng lá»i lá»… phép đối xá», đó trả lại bằng cách kiêu ngạo, tháºt là ngưá»i vô lá»…, không phải khách hữu tình. Phen nà y ta quyết đánh thẳng tay cho nhà ngươi biết sức.
Nói rối vung Ä‘ao chém tá»›i. Cao Quân Bảo cÅ©ng trở lại giao tranh, nhưng lần nà y rất dữ dá»™i. Lưu Kim ÄÃnh nói:
- Xin công tá» bá»›t giáºn, duyên trá»i xui khiến gặp nhau, chúng ta không thù oán, chẳng phải đánh giặc mà quyết lấy đầu. Äể thiếp vá» thưa lại vá»›i cha, rồi cùng chà ng gầy duyên cầm sắt. Cao Quân Bảo nói:
- Nay hai ta đã biết sức nhau, váºy xin giã từ để nà ng ở lại kén chồng còn tôi qua Nam ÄÆ°á»ng cứu chúa. Lưu Kim ÄÃnh thấy Cao Quân Bảo quay ngá»±a bá» Ä‘i, liá»n nắm ngá»±a kéo lại là m cho Cao Quân Bảo thất kinh hồn vÃa, không dè con gái mà mạnh hÆ¡n voi, nên la hoảng:
- Ôi chao! Tháºt là báºc kỳ tà i, trên Ä‘á»i chưa từng thấy. Kim ÄÃnh giả giáºn, nói:
- Chà ng chê thiếp thì thôi, không lẽ ép duyên. Song phải bồi thưá»ng tấm bảng rồi má»›i Ä‘i. Lúc đó mặc sức đến Thá» Châu cứu giá. Cao Quân Bảo nghe mấy lá»i biết nà ng quyết hÆ¡n thua, nên nạt:
- Äể ta bắt Ä‘á»n cho nà ng má»™t ngá»n giáo là xong.
Lưu Kim ÄÃnh liá»n niệm chú là m cho cây giáo Quân Bảo nặng đến độ giÆ¡ lên không nổi. Quân Bảo xấu hổ, không biết nói sao, còn, Lưu Kim ÄÃnh thì cưá»i mỉa mai, nói:
- Bởi tôi biết công tá» là con nhà danh giá, nên muốn trao thân gởi pháºn, chá»› thiệt tình công tỠđánh sao cho lại tôi. Bởi muốn giao hòa nên tôi mấy phen trá bại. Sao công tá» thấy ngá»c là nh lại phụ, gặp châu sáng không ham, tưởng rằng sức gái hÆ¡n trai, nên phụ tình cầm sắt. Cao Quân Bảo nói:
- Xin nà ng chá»› giáºn để tôi bà y rõ thiệt hÆ¡n. Chúng ta tuy đã thuáºn, nhưng còn ba Ä‘iá»u chưa an. Má»™t là : Cha tôi là em rể Tống trà o, còn bác nhà là ngưá»i thần cá»§a Bắc Há»›n. Chuyện tuy cÅ© nhưng oán háºn chưa nguôi, không lẽ trở thà nh thông gia. Hai là : Nếu nay mạt tướng hứa lá»i kết tóc, sau song thân nặng tiếng quở la, có phải là mang câu bất hiếu không? Ba là : Thiên tá» Ä‘ang bị vây, thân phụ Ä‘ang bị bắt, lúc nà y phải xông và o tráºn chiến, trá»n tiếng hiếu trung, có rảnh đâu mà tÃnh việc vợ chồng, hưởng vui vá»›i mối tình gặp gỡ. Bởi có ba Ä‘iá»u chẳng tiện đó nên không thể là m vừa ý nà ng. Còn tiểu thÆ¡ là hoa thÆ¡m ngà n dặm, sắc chói mưá»i phương, thiếu gì anh hùng hà o kiệt, đừng thấy đá mà tưởng là ngá»c, thấy mắt mà tưởng là châu.
Lưu Kim ÄÃnh nghe mấy lá»i cà ng yêu quà mưá»i phần, mà yêu quà chừng nà o lại không muốn buông tha chừng nấy, nên nói:
- Xét lá»i công tỠđáng báºc hiá»n lương, không có lòng say đắm nguyệt hoa, cÅ©ng chẳng có dạ phụ tình bạc nghÄ©. Tháºt nên trang quân tỠđáng mặt trượng phu. Duyên nợ tôi vá»›i công tá» là do Nguyệt lão đã se. Thánh mẫu biết trước trá»i xui gió bấc mưa cầm, nếu không duyên nợ ba sinh, chưa dá»… vấn vương dưá»ng ấy. Xin công tá» chá»› chấp nhất mà lá»—i đạo xướng tùy. Vả lại, Dư Hồng pháp thuáºt rất cao, công tá» là m sao đánh lại. Nếu không có tôi trợ giúp, chắc công tá» bị Dư Hồng bắt nữa. Nếu công tá» không chê thiếp hư hèn, thiếp nguyện theo chà ng phò chúa cứu cha. Cao Quân Bảo nói:
- Nà ng là gái nghiêng thà nh đổ nước, lại thêm võ giá»i văn hay, ai lại không kÃnh mến. Tuy chúng ta đã quyết, e cha mẹ không vừa lòng là m cho sau nà y hai ta cùng Ä‘eo dạ thảm, mưa sầu, thì chẳng khổ tâm lắm sao?
Kim ÄÃnh nghe nói nổi giáºn liá»n ném dây hồng tươi sách lên không và niệm thần chú hà o quang chiếu sáng, trói Quân Bảo treo trên cà nh cây, lá»ng lÆ¡ trước gió. Quân Bảo nhìn lại thấy tiểu thÆ¡ đã biến Ä‘i mất, trong rừng xuất hiện má»™t tướng mặt mÅ©i Ä‘en sì, cầm siêu lá»›n tiếng, hét:
- Cao Quân Bảo phụ bạc duyên trá»i, cho nên ta là thần núi phải ra đây, chém má»™t Ä‘ao cho bá» ghét. Cao Quân Bảo thất kinh năn nỉ:
- Xin sÆ¡n thần bá»›t giáºn, tiểu tướng xin vâng lá»i.
Thần núi mắng cho mấy lá»i, rồi bá» và o rừng. Xảy thấy tiểu thÆ¡ ngồi trên ngá»±a lướt ngang qua, rồi biến mất. Cao Quân Bảo liá»n kêu lá»›n:
- Tiểu thÆ¡ Æ¡i! Nỡ nà o là m phép hại ta, rồi khoanh tay ngồi ngó, mặc kệ cho ta rÆ¡i xuống nát thân sao? Lưu Kim ÄÃnh đáp:
- Thiếp đã nói hết lá»i mà chà ng không nghe. Pháºn vô duyên nên đà nh giục ngá»±a vá» nhà , ai có phước ở đó chá» ngưá»i cứu mạng. Nói rồi giục ngá»±a bá» Ä‘i. Cao Quân Bảo kêu lá»›n:
- Tiểu thÆ¡ Æ¡i Tôi chịu, tôi chịu! Xin mở sợi dây oan gia! Lưu Kim ÄÃnh nói:
- Chà ng đừng năn nỉ uổng công, thiếp đã cạn lá»i mà chà ng má»™t má»±c phÅ© phà ng.
Dứt lá»i Kim ÄÃnh niệm chú mở dây. Cao Quân Bảo sa xuống như má»™t tà u lá. Mừng được thoát nạn, Cao Quân Bảo nói:
- Cám Æ¡n tiểu thÆ¡ cứu mạng, ngà y sau trở lại Ä‘á»n Æ¡n.
Nói rồi cầm giáo lên ngá»±a bá» Ä‘i. Lưu Kim ÄÃnh thấy váºy trở vá» gá»i bốn con tỳ nữ, trao cho phù phép tà ng hình Ä‘uổi theo.
Bấy giá» Cao Quân Bảo mừng được thoát nạn giục ngá»±a thẳng xông, chạy năm sáu dặm đưá»ng không há» ngó lại. Ngưá»i hết hÆ¡i, ngá»±a hết sức, bụng thì đói, quán xá thì không, rá» và o túi không có má»™t đồng tiá»n, nên buông lá»i than:
- Chao ôi! Hai lượng bạc Ä‘em theo bá» quên trên giưá»ng. Nếu trở lại thì không dám, còn Ä‘i thì biết lấy chi là m lá»™ phÃ?
Äang lo lắng, bá»—ng thấy xa xa có má»™t quán rượu, chà ng vá»™i giục ngá»±a chạy tá»™i, thấy trong quán không có đà n ông, chỉ thấy ba cô gái Ä‘ang ngồi Ä‘ong rượu. Cao Quân Bảo Ä‘em ngá»±a cho uống nước, rồi nghÄ© thầm:
- Bây giá» ta phải ăn lưá»ng má»™t bữa má»›i xong. Quán toà n đà n bà ta không sợ. Cao Quân Bảo liá»n xông và o. Ba cô gái ân cần chà o há»i:
- Khách và o đây uống rượu phải chăng? Cao Quân Bảo gáºt đầu, nói:
- Phải! Hãy dá»n đồ ăn ngon và đem rượu thượng hạng ra đây! Má»™t trong ba cô gái nói:
- Rượu thịt ngon đã có sẵn, song tiá»n bạc phải cho phân minh, bởi chốn nà y là rừng núi, không ai dám buôn bán, chỉ có mình ba chị em tôi má»™t chợ, nên giá đắt mưá»i phần. Có đà nh thì dá»n, không muốn thì thôi.
- Các ngưá»i hãy dá»n cÆ¡m trắng cá tươi, món ngon váºt núi, ăn rồi sẽ hay, và cho con ngá»±a tôi nó ăn nữa rồi tÃnh tiá»n luôn thể.
Ba cô gái nghe nói liá»n dá»n đồ ăn ra, rượu thịt ê chá». Cao Quân Bảo cứ việc ăn no, uống rượu như uống nước, chỉ má»™t bữa mà đồ ăn còn ná»a quán. Ba cô gái dá»n dẹp đổ thừa thấy chẳng còn bao nhiêu. Ä‚n no rồi Cao Quân Bảo tÃnh lên ngá»±a bá» Ä‘i, thì ba ngưá»i đà n bà Chặn lại, nói:
- Xin khách tÃnh tiá»n ăn uống rồi sẽ lên yên. Cao Quân Bảo há»i:
- TÃnh hết là bao nhiêu đó? Má»™t cô gái nói:
- Tất cả là tám mươi hai lượng. Cao Quân Bảo biết mình không có tiá»n, túng phải nói đỡ:
- Hãy biên và o sổ để cho nhớ. Tôi đi có việc quan, lúc trở vỠsẽ trả đủ. Một cô gái nói:
- Chị em tôi vá»›i khách không quen. Thuở nay quán cÆ¡m không ai biên sổ. Cứ theo tục lệ há»… cháo múc là tiá»n phải trao, nếu liệu trong ngưá»i không có tiá»n thì đừng bước và o quán. Công tá» coi bá»™ là ngưá»i ăn há»c, sao xá» sá»± theo lối bợm đưá»ng. Không thấy đôi liá»…n trước quán sao.
Cao Quân Bảo ngó lên, thấy hai câu liễn như vầy.
"Trong lưng có bức thá»i kêu rượu,
Nhắm túi không tiá»n cho há»i cÆ¡m. "
Cao Quân Bảo coi rồi là m thinh. Một cô gái nói tiếp:
- Công tá» tưởng cá»§a không vốn nên ăn liá»u lÄ©nh, bây giá» tÃnh sao? Cao Quân Bảo túng phải nói tháºt:
- Tôi là Cao Quân Bảo cháu vua Tống Thái Tổ, con cá»§a Äông Bình vương, vì gấp rút Ä‘i giải vây, quên Ä‘em theo tiá»n lá»™ phÃ. Váºy cho thiếu ngà y sau trả đủ, chá»› tôi không phải là bợm ăn đưá»ng. Má»™t cô gái nói:
- Ngưá»i nà y tháºt là điếm đà ng, đã ăn lưá»ng lại mạo con vua cháu chúa mà hăm dá»a bá»n đà n bà chúng tôi, chúng tôi không biết con cháu là ai, há»… thiếu tiá»n cÆ¡m thì phải trả, nếu không để con ngá»±a lại đây, rồi sẽ Ä‘em tiá»n mà chuá»™c.
Cao Quân Bảo thấy ba cô gái quyết bắt ngá»±a để thế chân, nếu Ä‘i bá»™ đưá»ng rừng biết chừng nà o má»›i tá»›i? NghÄ© như váºy, Cao Quân Bảo liá»u mạng rút gươm ra. Ba nà ng thấy Quân Bảo là m dữ, liá»n nói:
- Không xong! Phải thỉnh bà ra mới được. Nói rồi ba cô gái chạy thẳng và o nhà trong. Tức thì có một bà già hình thù cổ quái bước ra hét lớn:
- Ngươi có biết ta là ngưá»i nước nà o không? Ta vâng lệnh vua Nam ÄÆ°á»ng giả láºp quán tại nÆ¡i đây, chá» tướng Tống lỡ bước ghé và o chém lấy đầu mà nạp cho vua. Nay nhà ngươi đã sa và o đây, tháºt số trá»i đã định.
Nói rồi truyá»n mấy cô gái, khóa cá»a ngõ, bắt tên giặc ăn lưá»ng nạp cho vua lãnh thưởng. Cao Quân Bảo biết mình mắc kế, tÃnh bá» ngá»±a chạy bá»™, ngặt cá»a ngõ khóa rồi, mụ đà n bà lại cầm dao rượt theo muốn chém. Cao Quân Bảo thấy hình thá»§ bà già ấy mà ghê: Da mặt tợ than hồng, con mắt sâu tợ giếng, cái miệng há»a lò, cặp nanh rắn hổ. Cao Quân Bảo bị ba nà ng kia áp lại bắt trói khiêng và o quán. Mụ già nói:
- Tá»™i thằng nà y đã đáng, đừng nạp đến vua là m chi. Hãy là m thịt để bán hà ng, lấy thịt trừ tiá»n cÅ©ng đủ. Ba đứa bay hãy sá»a soạn bắt nước mà i dao cho sẵn. Cao Quân Bảo nghe nói thất kinh nghÄ© thầm:
- Lúc trước Kim ÄÃnh trói mình, bởi có tình thương nên năn nỉ được, nay gặp lÅ© ác nhÆ¡n nà y, chắc là phải thịt nát xương tan. Uổng công ăn há»c, nợ nước chưa Ä‘á»n, tình nhà chưa báo. Dẫu chết tấm thân không tiếc, chỉ phiá»n mất chữ hiếu trung. Mụ đà n bà thấy Quân Bảo khóc, thì cưá»i lá»›n nói:
- Thấy quân ăn lưá»ng cÅ©ng giáºn, thấy kẻ than khóc cÅ©ng thương. Thôi, nếu nghe lá»i ta thì việc dữ cÅ©ng là nh, cải lá»i thì sẽ chết. Cao Quân Bảo nói:
- Chuyện gì tôi cũng chịu xin cứ nói ra. Mụ đà n bà nói:
- Hãy nghe lá»i nà y thì đã khá»i há»a e lại sướng thân, chồng ta đã bá» mình, pháºn thiếp hai mươi năm trưá»ng có phòng lạnh lẽo muốn chá»n ngưá»i xứng sức mà không gặp kẻ vừa lòng. Nay thấy chà ng có tà i nên xui thiếp nở gan nở ruá»™t. Lá»i tục ngưá»i hằng nói: "Vợ già chồng trẻ là tiên. " Nếm mùi Ä‘á»i chưa đủ thiệt quê, gặp cuá»™c biến phải quyá»n má»›i trÃ! Chết sống má»™t bên con mắt, mất còn cÅ©ng tại trái tim, Thuáºn thá»i mở trói và o phòng, nghịch ắt khiêng thây xuống bếp.
Cao Quân Bảo nghe nói cà ng tức tối, nghĩ cũng lạ lùng, tuổi tác ni mà còn muốn thế nà y, xuân xanh nỠhá đà nh duyên ấy. Bị bà thét nên công tỠđáp rằng:
- Tôi đã đến nước nà y lẽ nà o dám cãi. Nghe nói phòng loan lạnh lẽo, tình cÅ©ng khá thương. Song xem qua tóc bạc phất phÆ¡ lẽ đâu dám loạn! Chết thân là việc nhá» trái lẽ ấy tá»™i dà y. Bằng thương, dung mạng tôi nhá» như ghét, nát thân cÅ©ng chịu. Bà ấy giáºn nói lá»›n rằng:
- Trước sợ chết mà than khóc, nay nói cứng chẳng kiêng gì? TÃnh ở không chừng, nói cà ng vô Ãch. Váºy chúng bay cứ việc thá»c huyết, rồi cứ việc là m hà ng.
Cao Quân Bảo xem thấy ngá»n Ä‘ao, chắc hồn vá» chÃn suối. Xảy má»™t con nhá» và o há»›t hãi, nói vá»›i bà ấy rằng:
- Lầm rồi mẹ Æ¡i! Ngưá»i nà y là chồng cá»§a Lưu tiểu thÆ¡, mình biết bắt lỡ.
Nay Kim ÄÃnh hay tin đến tiếp, Ä‘ang phá cá»a xông và o Bà ấy nghe nói thì thất kinh, than vá»›i mấy ngưá»i kia rằng:
- Ba đứa bây phải trốn theo ta, kẻo Kim ÄÃnh giết luôn bốn mạng.
Nói rồi cả bá»n bá» Quân Bảo ngồi đó, ra cá»a sau trốn Ä‘i mất. Lưu Kim ÄÃnh dắt thế nữ xông và o, thấy Quân Bảo trói mèo nằm đó thì Kim Äinh cưá»i nói:
- Tôi Ä‘i tiếp trá»…, để cho công tá» bị gia hình. Ngưá»i ép duyên, tình nặng hÆ¡n tôi, sao chà ng nỡ phÅ© phà ng không chịu? Äã là trai tà i gái sắc, sao không phụng chạ loạn chung? Chá»› như pháºn tôi là : Bị gạt đã nhiá»u phen, mắc má»›p đà hai thứ. Chà ng chê cÅ©ng phải, thiếp dám trách đâu. Trắc trở đã đà nh pháºn thiếp, thà y lay dám cướp duyên ngưá»i. Thôi, giả chà ng nằm đó nghỉ ngÆ¡i, cho thiếp gia trung trở lại.
Nói rồi, Kim ÄÃnh cưá»i chúm chÃm lên yên giục ngá»±a trở vá». Cao Quân Bảo hổ thẹn trăm bá», là m thinh sượng mặt, thấy Kim ÄÃnh Ä‘i thẳng, má»›i kêu lá»›n:
- Tiểu thư ôi! Tôi biết lá»—i rồi, xin mở dây nà y, thì đà nh duyên ná»! Lưu Kim ÄÃnh nghe nói, trả lá»i rằng:
- Chà ng hay nói gạt, tôi chẳng dám tin Cao Quân Bảo nói:
- Nếu nà ng chẳng tin lòng, tôi thỠcho biết mặt. Lưu tiểu thơ nói:
- Xin chà ng thỠđộc, thiếp mới chịu tin. Cao Quân Bảo thỠrằng:
- Trên có trá»i soi xét, dưới có đất chứng minh, bằng tôi phụ tình nà ng thì thác nÆ¡i giếng lạng. Kim ÄÃnh thấy thá» thốt, liá»n mở trói. Cao Quân Bảo được mở trói, má»›i nói rằng:
- Nay tôi phải đến Nam ÄÆ°á»ng cứu giá, công thà nh rồi vá» thưa vá»›i mẹ cha, dùng sáu lá»… dâng sang, Ä‘em xe loan rước lại.
Nói rồi Quân Bảo cầm giáo lên ngá»±a dông thẳng, chạy má»™t hÆ¡i ngó lại, không thấy quán lá»u chi hết. Xuân Äáo nói vá»›i tiểu thÆ¡:
- Tôi coi bá»™ công tá» vô tình Ä‘i chẳng nói trả Æ¡n má»™t tiếng. Thiệt là thá» mắc, thất rối cho đặng mà đi! Lưu Kim ÄÃnh cưá»i nói:
- Lá»i thỠăn trượt ta chẳng biết hay sao? Giếng lạng khô rÆ¡m, không được là m sao mà chết. Bởi công tá» tÃnh khẳng khái, nói êm chẳng biết nghe, phải là m cho cÆ¡ cá»±c nhiá»u phen, má»›i cảm tình chịu phép. Nếu muốn cho nó mắc lá»i thá» ná», thì ta phải dụng phép nà y.
Lưu Kim ÄÃnh bèn há»a phù cho bốn con đòi, tá»›i trước cháºn đầu đà o giếng. Quân Bảo vừa Ä‘i vừa thấm thÃa ná»±c cưá»i, nói:
- Gặp dâm phụ bất nhÆ¡n, tướng ta đà táºn số! Nhá» tiểu thư giải cứu nên mình đặng toà n sánh. Nà ng thiệt đấng hữu tình, ta là ngưá»i bạc nghÄ©, như tiểu thÆ¡ hình dung tợ ngá»c, nhan sắc như hoa, biết phép thần thông, thêm tà i võ nghệ, vị tinh hết sức: cứu mạng nhiá»u phen. Ta mấy thứ trá»› trinh nà ng má»™t lòng tin cáºy. Mình chẳng phải là cây cá», lẽ nà o không nghÄ©a không tình, lại duyên đã xứng duyên, pháºn đã đẹp pháºn. Song còn ba Ä‘iá»u ngăn trở, nên đôi lứa dở dang, bây giá» xin phụ tình nà ng, ngà y sau sẽ Ä‘á»n nghÄ©a ấy. NghÄ© mình thá» dối mà nà ng vẫn tin lòng ai Ä‘á»i té giếng khô mà chết bao giá».
Mãi còn ngẫm nghÄ©, mặt trá»i đã xế vá» Tây, Quân Bảo cứ Ä‘i tầm quầng trong rừng, không biết chá»— nà o mà nghỉ. Cao Quân Bảo thấy trá»i đã tối, trong lòng ngẫm nghÄ©:
- Hôm qua bị đụt mưa mà sanh ra nhiá»u việc. Nay chẳng nên ngá»§ đỡ nhà ai, vì sách có câu "há»a vô đơn chÃ", e bị hại má»™t lần nữa. Váºy ta phải tìm đưá»ng cái mà đi.
Tháºt là mang sao đội nguyệt, chải gió dầm sương, trông đến chốn thị thà nh, sẽ tìm nÆ¡i nương tá»±a. Vừa Ä‘i vừa nghÄ©, đương kiếm nẻo kiếm đưá»ng phần trá»i tối máºp má», nà o dè cả ngưá»i cả ngá»±a đồng sa xuống giếng lạng. Cao Quân Bảo ngỡ là sa xuống địa ngục, té ra là cái giếng khô, nhầm bá» sầu ba chục thước có dư, trên miệng giếng thấy trá»i bằng cái chén, Cao Quân Bảo má»›i than rằng:
- Má»›i nói gạt vừa rồi, mắc lá»i thá» láºp tức! Những tưởng khôn ngoan thá» thốt, nà o hay quỉ thần chứng minh, nếu trá»i mưa xuống má»™t đám uống nước chắc cÅ©ng chết. Phải chi có ai Ä‘i ngang, dòng dây mà kéo mình lên, hoặc may sống đặng. Phần không cÆ¡m không nước, ắt ở đây chá» ngà y mà ra mắt Diêm vương!
Than rồi, Quân Bảo liá»n xuống ngá»±a mà ngồi, hÆ¡i ra lạnh lẽo. Bá»—ng thấy có ngá»n đèn nhấp nháy ở đằng xa Cao Quân Bão Ä‘oán rằng:
- Có lẽ hầm rá»™ng mênh mông nên có ngưá»i ta ở? Khi ấy Cao Quân Bảo đà nh mò theo chá»— đèn sáng, thá»§ng thẳng bò lần không váºt chi ngăn cản. Giây lâu gặp đưá»ng hẻm, Cao Quân Bảo má»›i nghÄ©
- ÄÆ°á»ng hẻm vừa má»™t ngưá»i Ä‘i, chắc ngõ ấy có khi lên đặng! Không biết chá»— gì lạ váºy? Thôi! Chẳng cần gì ngá»±a, miến đặng còn hồn.
Quân Bảo liá»n cầm giáo mà đi, Ä‘i khoảng chừng má»™t dặm đưá»ng má»›i khá»i đưá»ng chẹt, thấy lá»™ cái trước mặt, sao má»c trên trá»i, trăng tá» là u là u, hương bay thÆ¡m phức, trăm hoa rá»±c rỡ, năm sắc rõ rà ng. Cao Quân Bảo thấy cảnh vui lòng, Ä‘i hoà i không má»i. Xảy thấy má»™t tòa cao lá»›n, dưá»ng thể Ä‘á»n vua, khác nà o tiên động. Cao Quân Bảo xem Ä‘i xét lại kỹ lưỡng thì không phải Ä‘á»n vua, cÅ©ng chẳng phải dinh miếu. Chá»— không ngưá»i ở, thì đâu có phải dinh quan. Má»™t là động tiên, hai là đá»n vua tháºp Ä‘iện! Quân Bảo liá»n đến ngõ, nghe tiếng già y nhẹ nhẹ, giá»ng nói thanh thanh, thì nghÄ© là con gái đà n bà , song chưa rõ ngưá»i tiên hay kẻ tục.
NghÄ© rồi Quân Bảo là m gan gõ cá»a, coi thá» thế nà o? Xảy thấy má»™t nà ng, tay cầm phất chá»§, dung nhan như vẻ, cốt cách tợ tiên, tiếng há»i dịu dà ng rằng:
- Khách ở đâu đến đây váºy? Cao Quân Bảo thưa tá»± sá»± mình lạc đưá»ng sa xuống giếng, xin là m Æ¡n chỉ ngả trở vá», đặng qua cứu giá tại Thá» Châu thà nh. Nà ng ấy cưá»i chúm chÃm và nói:
- Chà ng đến đây chẳng khác Lưu Thần và Nguyá»…n Triệu, lạc lối thiên thai mà kết duyên cùng tiên nữ. Chắc là số trá»i đã định, nên khiến ngưá»i lạc bước lỡ đưá»ng như váºy? Chá»› đây không phải Ä‘á»n vua, cÅ©ng đừng tưởng rằng cảnh pháºt. Ấy là tiên động cá»§a Thánh mẫu ở núi Lê SÆ¡n Thánh mẫu có nói trước rằng: Ngà y nà y tháng nà y, có công tá» Cao Quỳnh tá»›i đây. Còn ngươi tên chữ là Quân Bảo phải không? Thánh mẫu lại dặn nữa: Quân Bảo là kẻ vô tình, thá» liá»u mạng, khi lòng, ấy là khi chúng, dối ngưá»i tức là dối trá»i. Váºy nên Thánh mẫu có đỠbốn câu thÆ¡, dặn đưa cho nhà ngươi xem thá». Cao Quân Bảo nghe nói trúng tên há» thì thất kinh, má»c ốc rùng mình, run lên phát rét, gượng Ä‘á»c bà i thÆ¡, lá»i lẽ như vầy:
"Hang sâu ngưá»i ngá»±a phải sa ngay
Cái giống vô tình tháºt đáng thay!
Cho biết thá» sao thì có váºy,
Giữ lá»i và ng đá, khá»i tai bay."
Nà ng ấy kêu Quân Bảo mà há»i rằng:
- Bốn câu thÆ¡ đó Thánh mẫu viết đã lâu. Công tá» quả có như váºy không? Xin nói cho tôi biết. Cao Quân Bảo nghe nói như ngó thấy, nên không dám giấu tình, má»›i thuáºt hết đầu Ä‘uôi và xin mở đưá»ng chỉ nẻo. Nà ng ấy cưá»i nói:
- Nếu váºy thì Kim ÄÃnh hữu tình hết sức, còn Cao Quỳnh bạc nghÄ© quá chừng? Chẳng những trượng phu quân tá» Ä‘á»u chê, dẫu cho con nÃt đà n bà cÅ©ng ghét. Thá» thì mắc, thắt thì rối, chạy sao cho khá»i, trốn sao cho xong, ai chỉ ngõ là m chi. Giếng lạng ấy là huyệt tốt. Tuy váºy mà Thánh mẫu có dặn: "Ta mắc Ä‘i chầu Thượng Äế, như Quân Bảo có đến đây phải ở chá», váºy công tỠở đây mà chá», hoặc may Thánh mẫu có tha vá» thì là phước đức mưá»i Ä‘á»i để lại.
Cao Quân Bảo nghe nà ng ấy há»i tá»™i mình thì mặt mÅ©i sượng trân, tức mình hết sức, biết là ưng tá»™i nên má»›i là m thinh, chá» Thánh mẫu trở vá» hoặc thương hại mà cho chá»— nghỉ. Äứng má»™t hồi má»i quá, xảy đâu nghe tiếng nhạc vang trá»i, thì nà ng ấy nói:
- Thánh mẫu chầu trá»i vỠđó? Giây lâu nà ng ấy ra nói:
- Thánh mẫu đòi Quân Bảo và o hầu. Cao Quân Bảo theo và o tá»›i trước sân, thấy phÃa tả trồng tùng xanh, bên hữu trồng lá»±u Ä‘á», nhiá»u thứ hoa tươi cá» tốt, thiếu chi cây lạ, có má»™t bà ngồi chÃnh giữa, có mang xâu chuá»—i há»™t bồ Ä‘á», tóc bạc phÆ¡ như bông, đầu đội mão thất tinh, mà mặt là mặt con gái. Cao Quân Bảo bước và o liá»n lạy. Thánh mẫu nói:
- Thôi, công tá» hãy đứng dáºy, đặng ta khuyên bảo và i lá»i. Quân Bảo quỳ và bẩm:
- Bởi tôi lạc đưá»ng nên má»›i sa xuống giếng lạng, đến cảnh tiên, váºy xin Thánh mẫu lòng thương cho ngưá»i đưa lại phà m trần, tôi đội Æ¡n cứu mạng. Thánh mẫu nói:
- Ngươi dầu không nói, ta cÅ©ng biết rồi? Khen cho trà cả hÆ¡n ngưá»i, lòng ngay vì nước, anh hùng đệ nhất, trung hiếu lượng toà n. Song yêu đạo phép cao, công tỠđánh sao cho lại, ngưá»i cá»± yêu sao nổi, tà i đánh phép đặng nà o, nếu có Kim ÄÃnh giúp công, trừ Dư Hồng má»›i đặng! Há»c trò ta muốn năng khăn sá»a tráp, sao nhà ngươi cứ chê ngá»c bá» châu. Nhà ngươi coi tuổi tác hãy xuân xanh, khá khen bì Hạ Huệ. Äến nay lá»a hương chưa bén, cầm sắc không hòa, tại cá»› là m sao nhà ngươi cư xá» như váºy, hãy nói thá»? Cao Quân Bảo Ä‘á»c lại ba Ä‘iá»u trở ngại đã nói vá»›i Kim ÄÃnh cho Thánh mẫu nghe và nói:
- Bởi cho nên khó nổi vị tình, sợ không vẹn trước sau, chớ dám nà o phụ bạc! Thánh mẫu nói:
- Suy ba Ä‘iá»u rất phải, song phải biết tùng quyá»n. Lá»i xưa có nói "Äá»i thái bình lấy đức là m quan, cÆ¡n bát loạn trổ tà i là m tướng" sao hay chấp nhất, lòng lại chẳng tùng quyá»n! Nay hai nước Ä‘ua tranh phải nhá» ngưá»i tà i phép. Nam ÄÆ°á»ng có Dư Hồng má»›i thắng, Äại Tống không Kim ÄÃnh sao xong? Vả lại ná»™i nhà công tá» Ä‘á»u hưng binh liá»u mình báo chúa, song đến đó mà dưng thá»§ cấp cho Dư Hồng, chá»› đánh sao cho lại? Nếu để đến chừng đó ăn năn sao kịp? Chi bằng trước vầy duyên nữ hiệp, sau giải nạn mình rồng, sẵn có kẻ trừ yêu, má»›i vẹn bá» cứu giá. Cao Quân Bảo còn giục giặc, Thánh mẫu thấy váºy má»›i nói nữa rằng:
- Bởi duyên trá»i đã định, chẳng phải ta là m ngưá»i mai mối mà ép việc nhÆ¡n duyên! Nếu công tá» không tin thì ta má»i bà Nguyệt ông TÆ¡ tá»›i đây ngưá»i soạn bá»™ chồng vợ cho ngươi coi. Quân Bảo nghe nói liá»n dạ thưa rằng:
- Nhắm đó đây rất xứng đôi vừa lứa, dám đâu phụ nghÄ©a bạc tình, chỉ e sầu cha mẹ tôi trách rằng không thưa mà cưới. Cho nên chắc là chẳng nháºm ngôn có phải lỡ việc nhÆ¡n duyên, thiệt lòng thục nữ. Thánh mẫu nói:
- Công tá» lo là m chi cho mệt? Chừng đôi ba tháng nữa, Kim ÄÃnh tá»›i Thá» Châu cÅ©ng là m tôi má»™t triá»u, cha mẹ lẽ nà o chê mà không dụng.
Lá»i bà n: Tà i năng và pháp thuáºt khi nó sá» dụng đúng tâm lý cÅ©ng có thể chinh phục tình yêu giữa trai gái. Trong cốt truyện, tác giả váºn dụng tà i năng và pháp thuáºt tranh tà i nÆ¡i chiến tráºn, nhưng ở đây, tác giả đã sá» dụng tà i năng và pháp thuáºt để chinh phục tình yêu. Äó là má»™t câu chuyện khá ly kỳ là m cho độc giá thÃch thú theo dõi. Lưu Kim ÄÃnh láºp bảng nhiêu phu, con gái láºp bảng kén chồng là điá»u hiếm thấy nhưng rất sôi động, là m cho anh hùng hà o kiệt phải nể mặt. Nhưng xét ra, Lưu Kim ÄÃnh kén chồng đã chá»n ba Ä‘iểm: Thứ nhất: Tà i năng, Ä‘iểm nà y nà ng chá»n lá»±a bằng cách giao đấu. Thứ hai: Dòng giống, nà ng chá»n bằng cách dò xét tâm ý và công việc là m cá»§a Cao Quân Bảo. Thứ ba: Tâm hồn, Ä‘iểm nà y nà ng chá»n bằng cách dụ dá»— bướm ong, và lòng trung hiếu cá»§a Cao Quân Bảo.
Ở đây Ä‘iểm khó khăn nhất đối vá»›i Lưu Kim ÄÃnh là tìm hiểu tâm hồn. Khi đã biết Cao Quân Báo không chê nhan sắc cá»§a nà ng. Chỉ vì lo Ä‘i giải vây và cứu cha nên không mà ng đến việc nhân duyên, là m cho Lưu Kim ÄÃnh cà ng kÃnh phục. Cái giá trị cá»§a Cao Quân Bảo là ở chá»— đó, mà tác giả đã diá»…n tả má»™t cách tế nhị từ lá»i nói, cá» chỉ cá»§a Cao Quân Bảo. Lưu Kim ÄÃnh dùng pháp thuáºt để rà ng buá»™c tình nhân cá»§a mình cÅ©ng để thăm dò đạo nghÄ©a và tâm hồn cá»§a ngưá»i mình yêu. Lối kén chồng như váºy quả là báºc nữ lưu trong thiên hạ.-oOo-
- Hết hồi 8 :0 (156):
Tà i sản của bagiatam
23-04-2009, 12:18 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 9
Vâng lệnh hứa hôn gái sắc
Vì nước tạm biệt má hồng
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Chẳng bao lâu, có ông TÆ¡ đến, tay ôm sổ bá»™ đến ra mắt Thánh mẫu. Thánh mẫu truyá»n mở sổ ra tra xét, thấy tên há», căn duyên rõ rà ng bằng những hà ng chữ: "Cao Quân Bảo, Lưu Kim ÄÃnh là duyên nợ vá»›i nhau. " Cao Quân Bảo xem thấy lấy là m lạ, thưa:
- Tôi cÅ©ng muốn vâng lá»i Thánh mẫu cho xong việc nhÆ¡n duyên, ngặt vì tôi ở má»™t nÆ¡i, tiểu thÆ¡ ở má»™t ngả, là m sao hứa hôn, váºy nhá» Æ¡n Thánh mẫu chỉ giáo cho tôi Ä‘i phò vua giúp nước kẻo trá»…. Thánh mẫu nói:
- Tháºt công tá» trá»n thảo vẹn ngay. Cao Quân Bảo thúc giục trở vá» dương thế để lo việc cầu hôn, nên Thánh mẫu ngước mặt lên nói:
- Lưu Kim ÄÃnh! Hãy xuống đây cho thầy dạy bảo.
Vừa kêu ba tiếng bá»—ng thấy Kim ÄÃnh đằng vân bay xuống. Cao Quân Bảo thấy tiểu thÆ¡ nét mặt khác hÆ¡n trước, nết na chỉnh tá» diện mạo nghiêm trang, vừa bước tá»›i thấy Cao Quân Bảo đã hổ thẹn chẳng dám nhìn mặt. Lưu Kim ÄÃnh lạy Thánh mẫu và nói:
- Nay công tá» Ä‘i gấp lo việc cứu giá Thá» Châu, sao lại ghé non tiên là m cho trá»… nải công việc? Cao Quân Bảo lau nước mắt thuáºt lại má»i Ä‘iá»u, Lưu Kim ÄÃnh mỉm cưá»i, nói:
- Tuy là chuyện tình cá», nhưng cÅ©ng tại lá»i thá» cá»§a công tá». Từ nay vá» sau chá»› nên thá» như váºy. Cao Quân Bảo ná»›i:
- Lá»i tiểu thÆ¡ đáng ngà n và ng, tôi ghi lòng tạc dạ. Thánh mẫu liá»n kêu hai ngưá»i, nói:
- Hai vợ chồng ngươi có nợ ba Ä‘á»i, căn duyên tiá»n định. Nay tá»›i kỳ há»™i hiệp, còn nhắc chuyện cÅ© là m chi. Công tỠđã bằng lòng rồi, ngà y mai phải cần gấp đưa vá» dương thế. Còn đêm nay nhằm kỳ hòa hiệp, để trá»… không nên. Tuy cha mẹ hai đà ng chưa biết, song có ta là m chứng, Nguyệt lão là m mai, phải lo việc hoa chúc cho rồi. Nếu chá» có lệnh cha mẹ gả cưới, thì lấy ai Ä‘i giải vây, chắc không ngưá»i cứu giá. Hãy nghe lá»i thầy dạy, vợ chồng tác hợp đến già , vang danh cả há». Còn Dư Hồng là loà i chim chóc, có công tu hà nh, nhưng tÃnh nết hung hăng, công đức ba ngà n chưa đủ, nay vâng lệnh XÃch Mi lão tổ vây phá»§ Thá» Châu, nếu không phạm sát sinh thì và i trăm năm nữa cÅ©ng thà nh tiên, bằng phạm sát sinh thì bá» thây ngoà i tráºn. Thôi, việc chưa đến thầy không nói nhiá»u. . .
Dứt lá»i, Thánh mẫu rÅ© tay áo má»™t cái, vầng mây năm sắc sa xuống trước mặt, Thánh mẫu bước lên ngồi, đằng vân bay Ä‘i. Cao Quân Bảo thấy việc lạ lùng, nên nhìn sững. Lưu Kim ÄÃnh rút gươm là m phép, lâu đà i biến mất, nhìn lại thì là khu rừng cÅ©, không có hầm hang chi hết, con ngá»±a còn buá»™c tại gốc cây. Lưu Kim ÄÃnh bước lại vá»— vai công tá», nói:
- Phép tiên biến hóa vô cùng, đừng cho là lạ lùng mà ngÆ¡ ngác như váºy.
Sau đó, Lưu Kim ÄÃnh đòi bốn con tỳ nữ tá»›i, má»i công tá» lên yên trở lại nhà . Hai vợ chồng hai ngá»±a song song ra khá»i cụm rừng trông thấy ánh trăng vằng vặc. Kim ÄÃnh nói:
- Xin công tỠtrở lại nhà nghỉ ngơi rồi mai sáng sẽ đăng trình không trễ đâu mà sợ. Cao Quân Bảo nói:
- Äêm hôm tối tăm khó Ä‘i lắm. Còn trở lại nhà , bác bắt lá»—i biết nói là m sao? Kim ÄÃnh đáp:
- Công tá» nói rất phải, song má»i việc tôi tÃnh cÅ©ng xong. Liá»n kêu bốn con tỳ nữ dẫn rằng:
- Các ngươi vá» trước bẩm vá»›i ông có chà ng săn bắn trở vá», đã Ä‘i gần tá»›i. Kim ÄÃnh vẽ má»™t là bùa trao cho Quân Bảo nên ai nhìn cÅ©ng không thấy.
Äêm ấy, Kim ÄÃnh dắt tay vá» phòng ái ân mà không má»™t ai biết, chỉ có bốn con tỳ nữ biết mà thôi. Sáng hôm sau, tiểu thÆ¡ nói vá»›i công tá»:
- Äêm nay đã kết nghÄ©a trăm năm, nếu ngà y sau cha mẹ có bắt bẻ thế nà o thiếp cÅ©ng liá»u mình cho trá»n tiết. Quân Bảo nói:
- Tiểu thÆ¡ có tình sâu nghÄ©a nặng, tôi tạc dạ ghi lòng. Äã đáng báºc anh hùng phải trá»n niá»m chung thá»§y. Xin nà ng chá»› ngại. Kim ÄÃnh nghe nói mừng rỡ, đáp:
- Như váºy má»›i là và ng đá. Hai ngưá»i tình mặn nghÄ©a nồng, lòng yêu dạ mến.
Sáng hôm sau, Cao Quân Bảo giã từ tiểu thÆ¡ lên yên Ä‘i cứu giá. Kim ÄÃnh sợ cha trông thấy nên chẳng dám cầm, buồn bã nói vá»›i Quân Bảo:
- Äã tưá»ng nghÄ©a vợ chồng, xin nhá»› lá»i căn dặn. Äây đến Äồng Quan ngà n dặm, phải giữ gìn bản thân, trước là cha mẹ khá»i lo, sau là vợ chồng sum hiệp. Cao Quân Bảo thấy tiểu thÆ¡ ân cần săn sóc, động lòng nói vá»›i Kim ÄÃnh:
- Tiểu thÆ¡ chá»› lo xa. Tôi biết giữ gìn lá»i và ng ngá»c. Thánh mẫu đã có nói, và i ba tháng nữa nà ng cÅ©ng đến Thá» Châu, thì sá»›m muá»™n vợ chồng cÅ©ng há»p mặt. Xin đừng bịn rịn kẻo bị tiếng chê cưá»i. Kim ÄÃnh lau nước mắt nói:
- Chà ng đã khuyên dạy, thiếp phải vâng lá»i. Xin nhá»› lá»i thá» chá»› quên Ä‘iá»u tình nghÄ©a. Quân Bảo vừa lên ngá»±a, tiểu thÆ¡ kéo lại nói:
- Tôi vì buồn rầu mà quên việc lá»›n, chút nữa để chà ng phải khốn. Quân Bảo giáºt mình há»i:
- Chuyện gì mà quan trá»ng như váºy? Kim ÄÃnh nói:
- Công tỠđến Thá» Châu giải vây, nếu gặp Dư Hồng thì chẳng nên cá»± địch, vì tà i không lại phép, ngưá»i phải thua yêu.
Kim ÄÃnh liá»n vẽ má»™t lá bùa, giắt lên đầu Quần Bảo và dặn nhá» rằng:
- Bùa nà y linh lắm! Phép tà chẳng hại đặng mình, mà chá»› khá đánh lâu, e nó phép cao nhiá»u món!
Quân Bảo thấy tiểu thÆ¡ báºn bịu, Liá»n vịn vai tuôn lụy hai hà ng, mà không dám dÄ© hÆ¡i, sợ ngưá»i ta hay biết. Tiểu thÆ¡ đưa công tá» bảy tám dặm đưá»ng, bốn con thiếu nữ thúc tiểu thÆ¡ và nói:
- Dẫu đưa ngà n dặm cÅ©ng giã có má»™t lá»i. Váºy xin cô trở vá», kẻo ông hay khó dá»….
Tiểu thơ nghe nói than thở, khóc lóc. Quân Bảo thấy nà ng rơi lụy thì gan ruột như bà o. Tiểu thơ nói:
- Chà ng đi tới ải đặng cứu giá. Thiếp dựa nương phòng thẳm chỠtin. Cao Quân Bảo nói:
- Nếu ta và o tới bệ rồng, sẽ tâu cho rõ trước sau, và rước nà ng ra.
Nói rồi há» từ giã, kẻ tá»›i ngưá»i lui. Lưu Kim ÄÃnh trở vá» nhà , ngà y đêm vò võ buồn rầu, ngại ná»—i Dư Hồng phép tắc. Lo vì công tá» can cưá»ng, nếu chà ng chẳng nhịn thua, ắt là mang há»a, nên đêm nà o Kim ÄÃnh cÅ©ng thắp hương van vái cầu trá»i cho công tá» bình yên.
Còn Cao công tá» lá»™ trình hiểm trở, tối ngá»§ sáng Ä‘i, đói ăn khát uống. Äi gần tá»›i ải Äồng Quan, ấy là chá»— Tam Vương Triệu Quang Mỹ trấn thá»§, có binh nhiá»u tướng mạnh. Cao Quân Bảo tá»›i trước cá»a há»i quân và o thưa rằng:
- Có Cao Quỳnh đến thăm cáºu.
Tam vương đòi và o ra mắt. Cáºu cháu vui mừng. Cao Quân Bảo thăm mợ xong rồi, Tam Vương bà y tiệc thiết đãi. Cao Quân Bảo thưa:
- Tôi nóng giải vây nên Ä‘i trước, váºy nhá» cáºu giúp binh. Äà o Nguyên Soái và mẹ tôi kẻo binh Ä‘i sau, Ãt ngà y nữa cÅ©ng tá»›i.
Tam vương nghe nói liá»n ừ. Hôm sau Triệu Quang Mỹ, cấp cho Quân Bảo má»™t muôn rưỡi binh ròng, khà giá»›i hẳn hÆ¡i, lương thảo đầy đủ. Cao Quần Bảo biết mình vi lệnh nên không dám ở đâu, liá»n tạ từ kéo binh Ä‘i gấp.
Và i ngay sau đó, kế quân cá»§a Triệu Hoà ng Cô đến ải Äông Quan ghé nghỉ binh và há»i thăm việc Cao Quân Bảo trốn mẹ Ä‘i trước. Tam vương nghe tức mình hết sức, sợ Hoà ng Cô phiá»n trách mình nên láºp tức cho quân theo kêu, song theo không kịp. Cao Quân Bảo được binh rồi kẻo rầm rá»™, giục ngá»±a bôn ba, chẳng bao lâu gần tá»›i thà nh Thá» Châu.
Äến nÆ¡i Cao Quân Bảo thấy binh vây trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp. Lúc chưa đến nÆ¡i cÅ©ng ngỡ là tầm thưá»ng, bây giá» xem thấy binh gia đông quá Cao Quân Bảo má»›i ghê mình, và như thấy biển mênh mông, sánh vá»›i sông nhá» xÃu. Quân Bảo nghÄ© váºy liá»n truyá»n dồn quân lại, cho ăn uống no nê. Quân lÃnh lấy là m lạ không biết vì cá»› gì. Cao Quân Bảo nói:
- Lương đã cạn hết rồi, nếu ở lâu sẽ chết đói. Hễ giải vây được và o thà nh thì không thiếu gì cơm, nếu không ráng sức xông và o thì ở đó cũng chết.
Nói rồi xông và o trước, quân binh ráng sức theo sau, liá»u mạng đánh đùa, má»™t ngưá»i cá»± cả hà ng trăm ngưá»i. Cao Quân Bảo cầm giáo đâm chém binh ÄÆ°á»ng ngả nghiêng ngã ngá»a. Binh ÄÆ°á»ng và o phi báo.
Dư Hồng láºp tức ra tráºn thấy binh tướng bá» chạy tÆ¡i bá»i. Quân Tống Ä‘ang xông và o hăm hở, bên trong có má»™t tiểu tướng, mặt sáng như gương, Ä‘i tá»›i đâu binh ÄÆ°á»ng chết tá»›i đó, chẳng khác Trịnh Ân ngà y xưa. Dư Hồng xông tá»›i nạt lá»›n:
- Có tổ sư ở đây, nhà ngươi đừng hung hăng nữa. Cao Quân Bảo nhìn thấy diện mạo, biết ngà y là yêu đạo Dư Hồng, liá»n nói:
- Nay ta và o thà nh cứu chúa, nếu ngươi biết Ä‘iá»u thì đừng cản ngăn, còn á»· tà i phép thì sẽ bêu đầu nÆ¡i ngá»n giáo, uổng công tu luyện ngà n năm. Bởi ngươi dùng phép tà , bắt cha ta phản chúa, là m hư danh tiết tháºt đáng tá»™i hà nh hình. Dư Hồng nghe mấy lá»i, biết là con trai Cao Hoà i Äức, khen thầm:
- Cha hùm đẻ con cá»p, quả là Thái Tổ thà nh thá»i, nên có nhiá»u tướng tà i phò tá. Chắc là đấu tà i không thắng, phải dùng phép má»›i xong.
NghÄ© rồi, Dư Hồng lấy chiêng lạc hồn đánh lên má»™t tiếng, không ngá» trong mão cá»§a Quân Bão có bùa định hồn nên chiêng phép không linh. Cao Quân Bảo cưá»i lá»›n nói:
- Yêu đạo! Ngưá»i là m cái gì mà đánh chiêng inh á»i như váºy? Còn phép gì nữa cứ Ä‘em ra thá» coi cho biết. Ấy là lá»i khách sáo cá»§a Quân Bảo mà là m cho Dư Hồng giáºt mình nghÄ© thầm:
- Thằng nhá» nà y không sợ chiêng phép, hay nó cÅ©ng há»c phép tiên. Nếu ta dùng món khác mà không là m gì được nó thì ắt mang xấu. Thôi thì cho nó và o thà nh tuyệt hết lương thá»±c thì cÅ©ng bó tay. NghÄ© như váºy, Dư Hồng nói lá»›n:
- Thằng con nÃt kia Ta cho ngươi và o thà nh, không ngăn cản là m chi.
Quân Bảo mừng rỡ kéo binh và o thà nh như Ä‘i và o chá»— không ngưá»i. Bấy giá» Tống Thái Tổ từ khi sai Trịnh Ấn vá» viện binh đã được Trịnh Ấn lại báo tin: Binh viện đã gần đến, nay mai ắt được giải vây. Tống Thái Tổ ngây đêm mong đợi, bá»—ng có Cao Quân Bảo đứng ngoại thà nh kêu lá»›n:
- Có Cao Quân Bảo đến cứu giá, xin mở cá»a thà nh mà tiếp binh.
Tống Thái Tế và Miêu quân sư vá»™i lên mặt thà nh xem thá», quả thấy có cá» Äại Tống. Chúa tôi mừng ra mở cá»a thà nh đón tiếp. Cao Quân Bảo và o đến nÆ¡i quỳ lạy chúc mừng. Vua Thái Tổ phán:
- Sao năm vị phu nhân chưa thấy đến? Cao Quần Bảo tâu:
- Bởi mẹ cháu cản trở, nên cháu trốn Ä‘i trước má»™t mình vì nghe cha cháu bị bắt, lại đầu ÄÆ°á»ng phản chúa chưa rõ thiệt hư, nên cháu ghé ải Äồng Quan mượn má»™t muôn binh đến trước. Còn mẹ cháu và bốn vị phu nhân Ãt ngà y nữa cÅ©ng đến. Vua Thái Tổ nghe nói mừng ra phán:
- Cháu tuy nhá» tuổi mà chà khà rất cao. Nếu nghe lá»i mẹ thì quên chúa bá» cha. Còn Cao Nguyên soái lòng trung liệt thuở nay có lẽ đâu đầu ÄÆ°á»ng đánh Tống. Chẳng lẽ là phép yêu đạo nó là m cho tôi chúa giáºn nhau. Nếu Hoà ng Cô có đến đây quở trách thì trẫm sẽ xin tá»™i cho.
Cao Quân Bảo mừng lạy tạ Æ¡n. Vua truyá»n dá»n yến thết đãi. Trong khi ăn uống, vua Thái Tổ há»i Quân Bảo:
- Chẳng hay quân giặc thì đông, binh cháu thì Ãt. Còn Dư Hồng có nhiá»u phép thuáºt, cháu là m sao phá nổi trùng vây. Cao Quân Bảo tâu:
- Cháu nhỠtrên đầu có giắt lá bùa linh, nên yêu đạo không là m chi nổi. Vua Thái Tổ khen:
- Cháu thuở nay ăn há»c, chưa từng việc chiến chinh mà tà i trà lại đáng khen. Nay phép yêu không hại được, chắc là trừ giặc Nam ÄÆ°á»ng không khó. Cao Quân Bảo cúi đầu lạy tạ. Vua Thái Tổ há»i:
- Bùa linh ở đâu mà cháu có?
Cao Quân Bảo chưa kịp tâu, bá»—ng té nhà o xuống đắt. Vua Thái Tổ và bá quan thất kinh, vá»™i đỡ Cao Quân Bảo dáºy, thì Cao Quân Bảo nhắm hai con mắt, cắn chặt hà m răng, nằm bất tỉnh, nhưng còn hÆ¡i ấm.
- Cháu Ä‘ang khá»e mạnh sao bệnh phải bất thưá»ng như váºy. NghÄ© thương hại cho vợ chồng Hoà ng Cô, ná»a Ä‘á»i má»›i được chút trai, lại nên hà o kiệt. Nếu chẳng may thì Ä‘au xót biết chừng nà o? Miêu quân sư tâu:
- Xin Bệ hạ chá»› lo, bệnh ấy không chết đâu mà sợ. Bởi công tá» chưa từng lao khổ, nay trải gió dầm sương, phá trùng vây và o đây, Ä‘ang mệt mà uống rượu nên bị hôn mê. Xin cứ giao cho ngá»± y Ä‘iá»u trị sẽ bình phục.
Vua Thái Tổ theo lá»i tâu đòi thái y đến. Quan thái y khám bệnh xong liá»n cạy răng đổ thuốc và o. Quân Bảo tỉnh dần, nhưng nói chưa được, phải hằng ngà y chăm sóc má»›i thuyên giảm.
Lá»i bà n: Lòng nhiệt tình sinh ra sức mạnh và can đảm. Cao Quân Bảo Ä‘em lòng nhiệt thà nh đến giải vây Thá» Châu, mặc dầu binh Ãt, tà i trà thô sÆ¡, nhưng nhá»› có lòng nhiệt thà nh đã khiến cho Quân Bảo có thêm sức mạnh và lòng dÅ©ng cảm. Mặt khác, vì Quân Báo nặng lòng hiếu đạo, nên may gặp được Lưu Kim ÄÃnh yêu thương và giúp đỡ. Ấy váºy những kẻ có đạo nghÄ©a bao giá» cÅ©ng gặp may, nếu không gặp Lưu Kim ÄÃnh thì tà i năng cá»§a Cao Quân Bảo không thể nà o và o được Thá» Châu thà nh. Lẽ Ä‘á»i, những kẻ là m Ä‘iá»u là nh, biết phụng sá»± đạo nghÄ©a thì tránh được những phản ứng. Äừng tưởng má»—i hà nh động, má»—i ý nghÄ© cá»§a mình không phải là nguyên nhân để gây nên má»™t háºu quả không thể lưá»ng trước.-oOo-
- Hết hồi 9 :2 (38):
Tà i sản của bagiatam
23-04-2009, 12:19 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 10
Tam Xuân phá vây cứu chúa
Dư Hồng nỗ lực giao tranh
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Bấy giá» Triệu Hoà ng Cô thấy gia Ä‘inh trao thÆ¡ cá»§a Triệu Quang Mỹ. Bèn mở ra xem hiểu rõ sá»± việc, má»›i hay Cao Quân Bảo mượn má»™t muôn binh, nói dối rằng vâng lệnh Ä‘i cứu giá. Xong việc đã lỡ rồi, Hoà ng Cô không biết là m sao, phải dằn lòng hiệp vá»›i Äà o nguyên soái kéo viện binh Ä‘i giải cứu.
Cá»±c khổ ná»a tháng trá»i, binh má»›i đến Thá» Châu, rồi tìm chá»— đồn binh, đóng trại cách thà nh hai mươi dặm.
Hôm sau, Äà o nguyên soái truyá»n lệnh xua quân đến. Binh tướng Ä‘á»u vâng lá»i, hăng hái đánh và o trại binh ÄÆ°á»ng. Trình Anh là tướng tiên phong cá»§a Nam ÄÆ°á»ng thấy binh Tống kéo đến liá»n cháºn lại giao tranh. Trình Anh cưá»i ha hả, nói:
- Bên Tống hết tướng nên sai đà n bà ra tráºn.
Äà o nguyên soái nổi giáºn đưa roi sắt lên, đánh và o mặt Trình Anh, là m cho Trình Anh đỡ không kịp té nhà o xuống ngá»±a chết tươi. Binh ÄÆ°á»ng thấy chá»§ tướng bá» mạng Ä‘á»u bá» chạy. Kế đó, bốn nữ tướng nối tiếp nhau tá»›i. Cao Quân Bá»™i xách cặp roi bạc đánh và o, mấy tướng bên ÄÆ°á»ng thua chạy vá» phi báo vá»›i Nam ÄÆ°á»ng. Vua Nam ÄÆ°á»ng cùng bá quan văn võ Ä‘á»u thất kinh há»i:
- Tướng Tống là ngưá»i nà o mà lợi hại như váºy? Quân thám thÃnh tâu:
- Có năm tướng đà n bà đến giải vây đánh Trình Anh bể sá», quân sÄ© chạy tán loạn.
Vua Nam ÄÆ°á»ng nghe báo thất kinh. Bá»—ng có Lâm Văn Thả, tuổi đã ngoà i bảy mươi, là anh ruá»™t Nguyên soái Lâm Văn Báo xin ra đấu chiến. Dư Hồng can:
- Bữa nay là ngà y xấu, không nên ra tráºn, vả lại binh chúng nó má»›i đến còn Ä‘ang hăng, cứ để cho chúng nó và o thà nh, quá ba ngà y sẽ Ä‘em binh Ä‘i đánh. Lâm Văn Thả nói:
- Giặc đã đến thà nh Thá» Châu, không lẽ chá» cho đến ngà y tốt má»›i ra ngăn cản. Tôi bình sanh không tin việc dị Ä‘oan như váºy, chắc quân sư chê tôi già nên chẳng muốn cho Ä‘i. Dư Hồng nói:
- Tướng quân tuy tuổi già mà sức còn khá»e mạnh, tôi đâu dám khinh khi. Bởi vì đêm qua tôi có xem thiên văn, thấy sao cá»§a tướng quân lu lắm. Nay hoãn lại Ãt ngà y cÅ©ng chẳng can chi. Lâm Văn Thả không nghe nghÄ© thầm:
- Dư Hồng khi trước thắng tráºn, á»· thế kiêu căng, nay thấy tướng Tống có tà i nên sợ sệt.
NghÄ© váºy, Lâm Văn Thả nằng nặc truyá»n quân thắng ngá»±a, khiêng Ä‘ao ra, quyết dẫn binh ra tráºn. Dư Hồng thấy váºy chỉ còn biết lắc đầu, than:
- Tháºt là liá»u lÄ©nh. Bên Tống, Äà o nguyên soái thấy quân ÄÆ°á»ng chạy loạn, liá»n dẫn binh và o thà nh, xảy có má»™t tướng già cởi ngá»±a chạy tá»›i hét:
- Có ta đây! Chạy đâu cho khá»i! Triệu Hoà ng Cô nghe nói đáp lại:
- Già gần xuống lỗ, còn muốn là m gió xoáy hay sao? Nói rồi giục ngựa tới hét lớn:
- Tướng ÄÆ°á»ng đã chết hết, còn sót má»™t mình lão phải không?
Lâm Văn Thả tuy tuổi đã cao, mà máu dê con Ä‘á», thấy Triệu Hoà ng Cô tuổi ngoà i ba mươi, cất cách dịu dà ng, dung nhan đẹp đẽ thì ngó không nháy mắt, và nói rá»™n:
- Bên Tống đã hết kẻ anh hùng, không ngưá»i là m tướng hay sao mà đà n bà con gái ra đối địch binh ÄÆ°á»ng? Ta thấy gương mặt nà ng như hoa nên ta không nỡ giết. Lão đây tuy tuổi tác đã già , mà sức mạnh còn hÆ¡n trai. Váºy nà ng cÅ©ng nên theo ta, vá» là m bé má»™t vị công hầu cÅ©ng là vinh dá»±, nếu đợi ÄÆ°á»ng lấy Tống thì mức há»a liên can, ta thương chút pháºn hồng nhan, chẳng muốn cho nà ng bạc mạng.
Nói rồi, Lâm Văn Thả vuốt râu cưá»i chúm chÃm và nhìn mặt Hoà ng Cô. Triệu Hoà ng Cô nghe nói vô lá»…, giáºn mắng:
- Mi là con trâu già không biết xấu hổ! Cốt nhà ngươi là thú, thấy vợ chúng thì mê, tao quyết chém lấy đầu, má»›i là đã giáºn.
Hoà ng Cô giÆ¡ siêu chém xuống. Lâm Văn Thả đỡ liá»n. Äà n bà cá»± vá»›i đà n ông, đánh mưá»i hiệp chưa ai thắng bại. Lâm Văn Thả khen rằng:
- ÄÆ°á»ng Ä‘ao cá»§a nà ng giá»i lắm! Ngặt má»™t Ä‘iá»u là sức đà n bà .
Triệu Hoà ng Cô thấy Lâm Văn Thả tuổi già mà sức mạnh hÆ¡n trai, mình lại cầm cây siêu nặng quá, tÃnh đánh không lại má»›i nhịn thua, đánh và i hiệp rồi quất ngá»±a chạy dà i, Lâm Vãn Thả ráng hÆ¡i theo mãi. Lâm Văn Thả Ä‘uổi gần kịp thì cưá»i và nói:
- Chuyến nà y chắc bắt đặng nữ tướng Ä‘em vá» là m tiểu thiếp. Triệu Hoà ng Cô liếc mắt thấy Lâm Văn Thả đến gần, liá»n rút ba mÅ©i tên thần ra lấy cung lắp tên và o bắn Lâm Văn Thả. Hai mÅ©i trúng và o gò má, má»™t mÅ©i trúng mà ng tang. Lâm Văn Thả la to:
- Chao ôi!
Chưa kịp nhổ tên thì Triệu Hoà ng Cô đã tá»›i, chém Lâm Và n Thả bay đầu! Tiếc thay má»™t tướng anh hùng, bị đà n bà mà chết, váºy má»›i biết sanh nghá» tá» nghiệp, váºy má»›i tin sắc lịch hại anh hùng!
Triệu Hoà ng Cô chém rồi, chê đầu xấu nên không thèm lấy. Quân bên ÄÆ°á»ng áp tá»›i, khiêng thây Lâm Văn Thả vá» thà nh. Vua Nam ÄÆ°á»ng đương ngồi trông tin Văn Thả, xảy thấy quân khiêng thây vá», vua Nam ÄÆ°á»ng biến sắc phán:
- Lão tướng quân không nghe lá»i quân sư, nên không toà n tánh mạng. Nay tướng quân vì nước mà tá» tại sa trưá»ng, rất nên trung nghÄ©a vá»›i triá»u đình.
Vua Nam ÄÆ°á»ng truyá»n chôn cất Lâm Văn Thả theo lá»… chôn vua. Ngưá»i Ä‘á»i sau có đặt hai bà i thÆ¡ biếm Lâm Văn Thả như vầy:
"Äà n ông nhiá»u kẻ lạc lòng thương
Nên bị thuyá»n quyên sát há»™i thưá»ng.
Hà o kiệt xưa nay lầm mãi mãi
Khuyên ai xem đó lấy là m gương!" Và :
"Là m trai chớ khá dễ đà n bà ,
Tên độc trong mình bắn chẳng tha.
Thà nh tặc bởi già mà chẳng biết,
NhỠnà ng đưa xuống tơi Diêm la. "
Vua ÄÆ°á»ng thấy binh Tống mạnh quá, liá»n phán há»i Dư quân sư:
- Tuy chúa tôi Thái Tổ bị vây, mà có viện binh đến giải cứu, báºn trước tướng trai cÅ©ng thắng, Ä‘em binh cả vạn vô thà nh, bây giá» năm ả đà n bà , giết thác cá»§a mình hai tướng. Váºy xin quân sư xét lại, tại sao mình trước thắng rồi sau bại? Dư Hồng tâu:
- Xin Bệ hạ chá»› lo, tại Văn Thả cãi lá»i nên phải chết, ấy là số trá»i đã định, huống chi thắng bại lẽ thưá»ng tá» sánh hữu mạng, có phải là đại bại ở đâu? Ngà y mai tôi ra tráºn má»™t phen, chắc đặng mưá»i phần trá»n thắng. Vua Nam ÄÆ°á»ng nghe tâu mừng rỡ liá»n phán:
- Nếu quân sư đến chốn chiến trưá»ng thì trẫm còn lo chi nữa?
Nói rồi vua truyá»n thị thần dá»n yến tiệc mà đãi quân sư. Ná»™i ngà y đó, tôi chúa vui say, vì theo lá»i quân sư, chắc mai thắng tráºn. Còn Triệu Hoà ng Cô tuy thua mà thắng, giết đặng má»™t lão già yêu, Äà o nguyên soái rất ngợi khen vì ba mÅ©i tên thần Ä‘á»u trúng, khi ấy trá»i đã tối nên há» truyá»n quân đóng trại ở ngoà i.
Rạng ngà y, Äà o nguyên soái truyá»n cho quân binh đồng kéo rốc và o thà nh, xảy thấy Dư Hồng Ä‘em binh đến cản lại. Äà o nguyên soái nói rằng:
- Nay có binh Dư Hồng ngăn trở, nó có phép tắc cao kỳ, ai giao thương cÅ©ng phải giữ mình, nếu nó bại tráºn chá»› Ä‘uổi theo mà chết Lý Túy Huê nói:
- Bên mình đã thắng hai tráºn, chắc sao yêu đạo cÅ©ng báo thù, tráºn nà y chẳng phải tầm thưá»ng, phải ráng giữ gìn cho lắm. Váºy xin Nguyên soái hiệp năm tướng lại, chẳng nên để cho má»™t Hoà ng Cô ra tráºn. Äà o nguyên soái khen:
- Lý phu nhân phân phải lắm!
Rồi truyá»n gom binh tả hữu lại đồng theo tiếp tiên phong. Triệu Hoà ng Cô Ä‘i trước bá»—ng gặp đạo sÄ© đón đưá»ng, nghi chắc tướng nà y là Dư Hồng, bắt chồng mình ngà y trước, nên nổi giáºn nghiến răng trèo trẹo không thèm há»i há» tên, xốc tá»›i đánh chém đầu. Dư Hồng đưa gáºy ra đỡ, biết là gái cá»p, đến sức như Lâm Văn Thả còn phải bay đầu nên Dư Hồng không dám đánh lâu, chỉ Ãt hiệp rồi chạy.
Triệu Hoà ng Cô thấy Dư Hồng chạy thì biết không phải thiệt thua, ấy là kế trá bại gạt mình đặng dùng phép yêu mà bắt, biết thế không Ä‘uổi theo, truyá»n quân giục ngá»±a vô thà nh. Dư Hồng thấy Hoà ng Cô không Ä‘uổi theo thì khó nổi dụng phép tà . Vì như cá không ăn câu là m sao bắt đặng, liá»n trở lại mà nói khÃch:
- Ta biết rồi, bên Tống hết tướng tà i, cứ quen thói Ä‘em mồi câu cá Lâm Văn Thả mê nhan sắc mà y mà chết, cÅ©ng khá khen cho so phấn ròng nghá», song nghá» là nghá» vá»›i ai kia, chá»› như ta là má»™t vị tiên, không ham hoa đắm nguyệt. Ta không lòng Lữ Bố, mà đó phải bán dạng Äiêu Thuyá»n, liệu bá» dở thì chạy Ä‘i, bằng có tà i thì đánh. Ta nói thiệt, nguyện bắt cho đặng nhà ngươi mà tế mồ Văn Thả, kẻo vong hồn còn thương gió nhá»› mây! Triệu Hoà ng Cô nghe nổi xung, hét lá»›n má»™t tiếng và mắng:
- Ngươi là yêu đạo! Quen thói gạt ngưá»i, ta cho ngươi phạm tá»™i trá»i mà phải bá» mình giữa tráºn! Dư Hồng vừa nghe vừa ngẫm nghÄ©:
- Cái lạc hồn ta đây giá» chẳng linh nghiệm như trước, còn đánh đấu lá»±c thì mang xấu vá»›i quân gia, váºy phải dụng phi Ä‘ao giết con cá»p cái nà y má»›i được!
NghÄ© rồi Dư Hồng lấy con Ä‘ao nhá», phóng đại lên trá»i, Ä‘ao ấy hóa ra lá»›n và dà i dưá»ng như cái mống. Triệu Hoà ng Cô ngồi trên ngá»±a thấy cái mống trên trá»i sa ngay mình, hà o quang chiếu sáng lòa, ai nấy cÅ©ng thất kinh hồn vÃa.
Triệu Hoà ng Cô giục ngá»±a chạy dà i, mà coi lại thì cái mống ấy theo hoà i, Triệu Hoà ng Cô không biết tránh ngả nà o đương lÃnh quýnh bá»—ng bị cái mống ấy sa nhằm cánh tay mặt nhà o xuống ngá»±a tức thì. Dư Hồng xốc tá»›i định chém đầu, thì may gặp Äà o nguyên soái đón lại, đâm Dư Hồng má»™t giáo. Dư Hồng liá»n đỡ Kế có La phu nhÆ¡n và Dư phu nhÆ¡n ra phò Triệu Hoà ng Cô trở lại trại. Äây nói vá» Dư Hồng bị Äà o nguyên soái đâm má»™t giáo. Dư Hồng vừa đỡ vừa thối lui, thì Äà o nguyên soái lấy cây cá» nhá» qua phất lại, niệm thần chú lâm râm, bá»—ng thiên ám địa hôn, gió đến à o à o, cát tuôn bay mù mịt, hóa ra hùm beo tây tượng bấu ăn thịt binh ÄÆ°á»ng. Dư Hồng thấy thất kinh độn thổ Ä‘i vá» mất. Thương binh ÄÆ°á»ng bị thú dữ cắn chết biết bao nhiêu! Phần binh Tống Ä‘uổi theo, giáo đâm gươm chém, máu trà n như mưa, thây chất tá»±a gò Äà o nguyên soái má»›i thâu phép thần thông lại và đem binh vá» trại, thì thấy Triệu Hoà ng Cô mặt thâm Ä‘en sì, nằm thiêm thiếp, bốn vị phu nhÆ¡n ngồi than vắn thở dà i.
Còn Dư Hồng độn thổ vá» ra mặt vua ÄÆ°á»ng, tâu sá»± phi Ä‘ao chém Hoà ng Cô chắc ná»™i bảy ngà y phải chết, chỉ trừ ra có thuốc Tiên phép Pháºt thì cứu má»›i đặng cho, còn việc hao binh cÅ©ng là tiểu sá»±. Vua tôi cùng bà n luáºn, tÃnh Ä‘em thêm binh vây thà nh Thá» Châu. Lại nói Lưu Kim ÄÃnh ở Song Tá»a sÆ¡n từ khi đưa công tá» rồi, bèn dẹp bảng chiêu phu không còn kén chồng nữa. Lưu Nãi không rõ vì cá»› nà o váºy, má»›i há»i tiểu thÆ¡:
- Con tuổi cÅ©ng trá»ng rồi mà kén không gặp đặng rể, không gặp ngưá»i đồng lá»±c mà sao con dẹp bảng chiêu phu Ä‘i? Lưu Kim ÄÃnh thưa:
- Khi Cao Quân Bảo ghé tránh mưa đó, sáng ra y Ä‘i qua núi Song Tá»a, á»· mình ròng võ nghệ đấm gãy bảng chiêu phu, con tức mình ra đánh vá»›i chà ng, là quyết rá»a há»n, chẳng ngá» cây thương cá»§a Quân Bảo hÆ¡n hết má»i ngưá»i, con thua phải chạy dà i, nên thẹn mình dẹp bảng. Con nghÄ© lấy là m thẹn mặt nên chưa dám thưa lại vá»›i cha. Lưu Nãi nghe nói mừng trong lòng và nói:
- Khi ấy sao con không cho cha hay, để cho chà ng Ä‘i mất như váºy? Cao công tá» là cháu Tống Thái Tổ, con Äông Bình vương, ngưá»i đã vẹn hiếu vẹn trung, lại văn võ song toà n, cha mà đặng rể đông sà ng như váºy thì mừng biết dưá»ng nà o! Chẳng biết công tá» có tưởng tình và có lá»i chi giao ước hay không? Lưu Kim ÄÃnh thưa:
- Công tá» cÅ©ng yêu tà i mến sắc con lắm. Song gặp má»™t Ä‘iá»u Ä‘i cứu chúa cứu cha, nên có hẹn cùng con rằng: Äể đến thà nh Thá» Châu rồi sẽ tâu Thiên tá» cho ngưá»i đến rước. ÄÆ°á»ng từ đây Ä‘i Thá» Châu hÆ¡n ná»a tháng, Ä‘i vừa khứ hồi chừng bốn mươi ngà y nay cÅ©ng đà hai tháng, sao mà bặt tin nhạn cá. Lưu Nãi nói:
- Hồi trước cha phò vua Bắc Há»›n đánh vá»›i Tống nhiá»u phen. Bây giá» tÃnh việc sui gia ắt là Thái Tổ ngại nước cừu không khứng. Lúc nà y sẵn dịp Tống Thái Tổ bị vây, con nên Ä‘em binh đánh giúp láºp công, thì Thái Tổ hết lòng nghi ngại: trước là m quen vá»›i Tống, sau cho xong việc nhÆ¡n duyên, ấy là con lấy tiếng vá»›i ngưá»i, cho khá»i uổng công ăn há»c.
Lưu Kim ÄÃnh nghe cha nói cho Ä‘i, như đặng ngà n và ng, liá»n vui vẻ rồi trở và o phòng sá»a sang Ä‘i cứu giá, có Ä‘em theo các phép cá»§a Lê SÆ¡n Thánh mẫu và bốn con thế nữ đã táºp rèn. Sá»a soạn xong ra lạy tạ từ cha, rồi Kim ÄÃnh lên yên giục ngá»±a. ÄÆ°á»ng Ä‘i mang sao đội nguyệt chải gió dầm mưa, Ä‘i ná»a tháng trưá»ng má»›i tá»›i thà nh Thá» Châu.
Lá»i bà n: Lấy chồng phải theo chồng, theo chồng phải gánh sá»± nghiệp nhà chồng. Äó là quan niệm Khổng há»c. Vợ chồng là má»™t khối thống nhất giữa tình cảm và ý thức trong cuá»™c sống Nếu hai bên không kết hợp được thì cuá»™c sống gia đình không có hạnh phúc. Lưu Kim ÄÃnh theo chồng, Ä‘em thân phụng sá»± nhà chồng, đó là việc là m theo ý nghÄ©a xây dá»±ng gia đình theo quan niệm Äông phương. Lưu Nãi, má»™t ngưá»i cha đã biết dạy con gái mình, là giúp cho Lưu Kim ÄÃnh thá»±c hiện đúng nhiệm vụ là m vợ, là m dâu khi vá» nhà há» Cao.-oOo-
- Hết hồi 10
Tà i sản của bagiatam
Từ khóa được google tìm thấy
bo phim tam ha nam duong , caylienra , êîâðîâ , gia ban tam ha nam duong , íàðàùèâàíèå , ïëèòêà , íîâîñòðîéêà , ñåðãåé , phim bo tam ha nam duong , phim tam ha nam duong , phimtayhanamduong , tam h , tam ha nam duong , tam ha nam duong phim , tam ha nam duong tap 1 , tam ha nam duong truyen , tam hạ nam đưá»ng , tamha namduong , tamhanamduong , truyen tam ha nam duong