26-02-2010, 11:22 AM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Phi Äao Túy Nguyệt
Tác Giả: Ức Văn
Chương 11: Hư Tình Giả Ã
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn:TTV
-Há» Äinh kia!
- Chuyện gì?
Äinh Khai khôi phục tinh thần lại.
- Ngươi tốt nhất nên thức thá»i má»™t chút!
- Thế nà o?
- Phu thê ngưá»i ta Ä‘oà n viên, ngươi đứng như khúc gá»— ở chá»— nà y để là m gì?
Thiếu niên áo lam nói:
- Còn không mau đi!
- Chúc mừng chúc mừng! Tại hạ xin kÃnh má»™t chung rượu mừng!
Äinh Khai lại cưá»i.
- Rượu rượu rượu! Ngươi cả ngà y chỉ biết ngâm mình trong rượu.
Thiếu niên áo lam sầm mặt nói:
- Chuyện nà y hãy nói sau!
- ÄÆ°á»£c được được! Tại hạ sẽ Ä‘i ngay bây giá».
Trong miệng nói Ä‘i, nhưng thân thể hắn lại không nhúc nhÃch.
- Hắn là …
Tái Trân Châu nghi hoặc nhìn thiếu niên áo lam:
- Là bằng hữu của chà ng?
- Ai có loại bằng hữu tá»u quá»· nà y!
Thiếu niên áo lam khinh thưá»ng nói:
- Có Ä‘iá»u hắn rất chịu khó, đôi lúc thay ta là m má»™t số chuyện.
Nói như váºy cÅ©ng không khác lắm so vá»›i hạ nhân.
- Tần công tá»!
Äinh Khai quyết định giả khá»:
- Chỉ cần có mấy bát rượu và ng và o bụng, tại hạ sẽ cà ng chịu khó hơn.
Thiếu niên áo lam muốn cưá»i, khóe miệng khẽ giáºt giáºt, nhưng cuối cùng vẫn không cưá»i ra.
Lúc nà y y tuyệt đối không thể cưá»i, nhất là không thể cưá»i vá»›i Äinh Khai. Y phải bảo trì má»™t loại thân pháºn và khà phái cao cao tại thượng.
Lãng tá» trở thà nh hạ nhân, đây há phải là chuyện bình thưá»ng? Vở kịch rất sống động nà y cà ng là m tăng thêm dáng vẻ tiêu sái phong độ cá»§a thiếu niên áo lam, cho dù là tiên nữ trên trá»i cÅ©ng sẽ động lòng phà m.
Tái Trân Châu không khá»i tâm say thần mê. Nà ng cỠđộng vòng eo, kéo kéo gấu quần, ánh mắt long lanh.
- Hắn vẫn còn chưa đi!
Nà ng nói đương nhiên là Äinh Khai.
Trong mắt cá»§a nà ng, vị giang hồ lãng tá» nà y chỉ trong khoảnh khắc đã như biến thà nh má»™t ngưá»i khác, vừa rồi còn rất nổi tiếng, lúc nà y đã trở thà nh má»™t đống phân.
Nhân sinh gặp gỡ như mây khói thoảng qua, quả nhiên là biến hóa khó lưá»ng.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Äinh Khai cÅ©ng không thèm để ý.
- Há» Äinh kia! Ngươi không có lá»— tai sao?
Thiếu niên áo lam giống như hưởng ứng, láºp tức trầm giá»ng nói:
- Quay vá» phÃa sau, chạy Ä‘i!
Äinh Khai lè lưỡi giả là m mặt quá»·.
Nhưng hắn dù sao cÅ©ng không dám không tuân theo. Ngưá»i ta chỉ bảo hắn chạy, hắn lại giống như bay, thân thể vừa chuyển đã rá»i khá»i hiện trưá»ng.
Hắn vốn định ẩn thân và o chá»— tối lén xem má»™t chút trò hay, nhưng lại lo lắng Lâu Äại Chiêu chá» sốt ruá»™t sẽ xông qua đây, cho nên má»™t đưá»ng bay nhảy, chỉ trong khoảnh khắc đã đến bên ngoà i rừng ráºm. Chỉ thấy Lâu Äại Chiêu lúc nà y lại Ä‘ang tá»±a và o má»™t gốc cây ngá»§ gáºt.
Lâu Äại Chiêu giáºt mình tỉnh dáºy, chùi chùi con mắt, tròng mắt nhanh như chá»›p đảo quanh trên ngưá»i Äinh Khai.
- Ngươi nhìn cái gì?
Äinh Khai trừng mắt nhìn hắn.
- Nhìn thỠxem có chỗ nà o khác biệt.
Lâu Äại Chiêu nói.
- Khác biệt?
Äinh Khai nói:
- Hay tháºt! Bằng hữu xông và o hiểm địa, ngươi không quan tâm đến sinh tá» an nguy cá»§a hắn, lại ở chá»— nà y gục đầu nằm ngá»§.
- Cái gì sinh tỠan nguy?
- Vạn nhất Äinh má»— bị độc thá»§ cá»§a cô ta…
- Sẽ không! Äó không phải là hiểm địa, mà là nhu hương.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ta lo lắng chÃnh là ngươi sẽ mê muá»™i…
- Mê muội?
- Cho nên ta muốn cẩn tháºn nhìn má»™t phen.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Xem thá» có đúng hay không đã từng cởi áo tháo thắt lưng, đầu tóc không chỉnh tá»â€¦
- Hừ! Äồ miệng thối!
- Miệng thối mặc dù thối, thế nhưng lá»i nói lại là sá»± tháºt.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Chẳng lẽ vừa rồi không phải ngươi đã gặp má»™t cái miệng thÆ¡m miệng ngá»t nhưng lại nói đầy lá»i dối trá?
- Äồ râu thối!
Äinh Khai cưá»i nói:
- Nhưng tháºt ra nói cÅ©ng đúng!
- Há há…
Lâu Äại Chiêu được tán thưởng, cà ng đắc ý, nhếch miệng cưá»i lá»›n:
- Mau mau thú nháºn Ä‘i!
- Thú nháºn cái gì?
- Có đúng là xuân phong một độ hay không?
- Không sai! Ta quả tháºt là có ý nà y.
Äinh Khai cưá»i lá»›n:
- Chỉ tiếc là gáºy đánh uyên ương chia hai ngả, xuân phong khó vượt Ngá»c môn quan.
- Có ý gì?
- Ná»a đưá»ng lại đột nhiên xuất hiện má»™t Trình Giảo Kim.
- Có loại chuyện nà y?
Lâu Äại Chiêu trợn mắt há mồm:
- Nói mau! Trình Giảo Kim nà y là ai?
- Trình Giảo Kim nà y kỳ tháºt cÅ©ng không giống Trình Giảo Kim.
Äinh Khai cưá»i nói:
- Hắn là má»™t tên tiểu sinh mặt như trát phấn, môi như chu sa, sống mÅ©i như ngá»c, là n da trắng ngần, phong lưu phóng khoáng.
- Vì váºy bà nương kia liá»n thay lòng?
- Äúng váºy! Nà ng đã từ bá» tên giang hồ lãng tá» ta.
Äinh Khai cưá»i khổ nói:
- Lại ôm đà n tỳ bà theo ngưá»i khác.
- Gạt ngưá»i!
- Ai gạt ngươi? Äây là sá»± tháºt.
- Sá»± tháºt?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Äánh chết ta cÅ©ng không tin.
- Vì sao?
- Ngươi cùng ta quen biết đã lâu, chẳng lẽ ta không biết hay sao!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ngươi mà là lãng tỠcái gì! Ngươi chỉ là một tên lãng tỠgiả hiệu.
- á»’?
- Nếu như tháºt sá»± có chuyện đó, Tiểu Äinh ngươi lại nuốt nổi cÆ¡n tức nà y sao? Không đánh bẹp tên tiểu tá» kia má»›i là lạ.
- Ngươi nói không sai, ta quả tháºt háºn đến răng cÅ©ng ngứa lên.
Äinh Khai nói:
- Äáng tiếc là không dám đánh hắn.
- Ngươi không dám?
- Không có cái gan nà y.
- Ngươi không có gan?
Lâu ngưá»i chiêu cưá»i lá»›n:
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi! Tiểu Äinh! Ngươi đóng kịch quả tháºt là rất giống.
- Ngươi tháºt sá»± không tin?
- Há há! Vì sao ta phải tin? Ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi.
- Không sai! Ngươi là ngưá»i từng trải, lão luyện thạo Ä‘á»i, Ä‘a mưu túc trÃ, còn có má»™t đôi mắt tinh tưá»ng.
Äinh Khai cưá»i lá»›n:
- Chúng ta qua đó nhìn một cái xem sao?
- Ngươi nói là tên tiểu tỠkia vẫn còn ở đó?
- Theo ta suy Ä‘oán, bây giá» chÃnh là lúc nóng nhất.
Hai mắt Lâu Äại Chiêu đột nhiên sáng ngá»i, nhảy dá»±ng lên:
- ÄÆ°á»£c, được! Chúng ta hãy Ä‘i xem!
- Không sợ ta gạt ngươi sao?
- Gạt? Ha ha…
Lâu Äại Chiêu cưá»i khẩy:
- Váºy cứ để ngươi gạt má»™t lần Ä‘i!
Hiển nhiên, hắn tình nguyện bị lừa, lại sợ vạn nhất bỠlỡ cái loại tình cảnh nam hoan nữ ái nà y.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Äinh Khai cÅ©ng không nguyện bá» qua, nhưng mục Ä‘Ãch cá»§a hắn không giống. Cái hắn muốn nhìn là má»™t vở kịch giả phượng hư hoà ng, hÆ¡n nữa còn muốn biết trò vui khó gặp nà y sẽ có kết cục ra sao.
Bất quá đại khái có thể đoán được, tuyệt đối sẽ không phải là trăng tròn hoa thắm.
- Nhớ kỹ! Chúng ta chỉ là nhìn lén, cước bộ phải nhẹ!
Äinh Khai dặn dò:
- Không được phát ra tiếng động!
- ÄÆ°á»£c được được! Ta biết rồi.
Lâu Äại Chiêu gáºt đầu.
- Bất luáºn nhìn thấy cái gì cÅ©ng không được lên tiếng!
Äinh Khai lại căn dặn.
- Rồi rồi rồi! Má»i chuyện ta Ä‘á»u nghe theo ngươi.
Lâu Äại Chiêu gáºt đầu như đâm tá»i:
- Chỉ cần không bảo ta che mắt lại là được.
Äinh Khai nhún vai cưá»i. Hai ngưá»i má»™t trước má»™t sau xuyên rừng mà và o.
Một khoảng đất trống nho nhỠvẫn như cũ, tảng đá cũng vẫn như cũ.
Nhưng ngưá»i ngồi trên tảng đá ôm tỳ bà đã không thấy, thiếu niên áo lam cÅ©ng không thấy. Dùng mắt thưá»ng có thể nhìn thấy trên khoảng đất trống trải đã có nhiá»u vết chân.
Äinh Khai giáºt mình trợn mắt.
- ChÃnh là nÆ¡i nà y sao?
Lâu Äại Chiêu đầy bụng hoà i nghi nhìn Äinh Khai:
- Hai ngưá»i thân máºt ở nÆ¡i nà o?
- Ta là m sao biết!
- Hừ! Gạt ngưá»i, quả nhiên là gạt ngưá»i!
Lâu Äại Chiêu kêu lên:
- Nơi nà y quỷ cũng không có.
- Äừng ồn à o?
Äinh Khai ở bên cạnh chăm chú lắng nghe.
- Ngươi…
Lâu Äại Chiêu chỉ vừa nói má»™t chữ, Äinh Khai đã vá»t ngưá»i xuyên qua khoảng đất, giống như phát giác được cái gì.
Hắn quả tháºt đã nghe được má»™t tiếng rên rất nhá».
Cà nh lá ráºm rạp che khuất ánh mặt trá»i, cÅ©ng ngăn cản tầm nhìn, nhất thá»i không thể phân biệt được cảnh váºt chung quanh.
Nhưng có thanh âm thì bao giỠcũng tìm được.
Äinh Khai theo tiếng mà đi, cuối cùng nhìn thấy má»™t cái bóng Ä‘ang lay động, đó là má»™t cái bóng mà u trắng, cao cao treo giữa không trung.
Là má»™t ngưá»i, má»™t nữ nhân y phục trắng như tuyết.
Nữ nhân nà y chÃnh là Tái Trân Châu. Lúc nà y tứ chi cá»§a nà ng bị trói lại, treo trên má»™t chạc cây vắt ngang ra.
Äinh Khai vốn đã ngá» tá»›i nà ng sẽ gặp xui xẻo, nhưng không ngá» lại nhanh như váºy.
Bằng và o sức lá»±c cá»§a má»™t ngưá»i, Ä‘em tứ chi má»™t ngưá»i khác trói lại, đây không phải là má»™t chuyện dá»… dà ng, thế nhưng thiếu niên áo lam chỉ trong nháy mắt đã là m xong.
Äinh Khai Ä‘ang suy nghÄ© xem y đã dùng phương pháp gì. Lúc nà y Lâu Äại Chiêu cÅ©ng chạy đến, đầu tiên là giáºt mình, cho đến khi nhìn thấy rõ ngưá»i bị trói là ai thì lại nhÃu mà y.
Vẻ mặt cá»§a hắn không há» có chút hả hê, cà ng không vá»— tay cưá»i lá»›n.
Tên lá»— mãng nà y đã biểu hiện ra má»™t loại bản sắc đáng khâm phục. Nếu như hắn có bản lÄ©nh, rất có thể đã tá»± mình giết chết nữ nhân nà y. Thế nhưng hôm nay nữ nhân nà y lại thua trong tay ngưá»i khác, hắn có gì đáng để đắc ý? Có Ä‘iá»u hắn đã biết, Äinh Khai không há» lừa gạt.
Tái Trân Châu đầu tóc rối tung, dáng vẻ cá»±c kỳ cháºt váºt, hiển nhiên đã trải qua má»™t phen giãy dụa, thanh âm cÅ©ng trở nên khà n khà n.
- Tiểu Äinh, cứu ta vá»›i!
Nà ng đã thấy được Äinh Khai.
- Ta không dám.
Äinh Khai nói.
- Ngươi… ngươi sao lại không dám?
Tái Trân Châu yếu ớt nói.
- Chuyện mà Ngũ Nhạc tán nhân là m, ta luôn không dám nhúng tay và o.
Äinh Khai nói:
- ChÃnh y sẽ đến cứu ngươi.
- ChÃnh hắn?
- Äúng! Có lẽ y sẽ hồi tâm chuyển ý.
- Hắn sẽ không.
- Sẽ không? Tại sao chuyện lại trở nên như váºy?
Äinh Khai nói:
- Chắc hẳn là ngươi đã không đủ ôn nhu săn sóc.
- Tiểu Äinh, đừng nói những lá»i nà y!
Tái Trân Châu buồn bã nói:
- Ngươi có muốn biết má»™t đôi ngá»±a bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, còn có mưá»i vạn lượng bạc, giấu ở địa phương nà o hay không?
- Muốn biết!
Äinh Khai láºp tức nói.
- Váºy ngươi…
- Ta thế nà o?
Äinh Khai nói:
- Nếu như ngươi muốn dùng chuyện nà y là m Ä‘iá»u kiện trao đổi, chỉ sợ đã lầm rồi.
- Ngươi thấy chết mà không cứu sao?
- Ngươi sẽ không chết.
- Tiểu Äinh! Ta chỉ còn lại má»™t chút hÆ¡i thôi.
- Äừng quan tâm! Má»™t hÆ¡i nà y còn dà i lắm.
Äinh Khai nói:
- Nếu như Ngũ Nhạc tán nhân kia muốn ngươi chết, chỉ cần nhấc tay là được.
- Ai…
- ÄÆ°á»£c rồi! Hắn là m thế nà o để Ä‘em ngươi buá»™c lên?
- Trước tiên hắn điểm huyệt đạo của ta, tiếp đó trói ta lên, sau đó lại giải khai huyệt đạo.
- Cao minh!
- Tiểu Äinh, ngươi há»i chuyện nà y là m gì?
- Bởi vì ta cũng muốn trói ngươi lên, đáng tiếc là lúc đó không nghĩ ra được biện pháp nà y.
- Tiểu Äinh, ngươi tháºt độc ác!
- Ta cũng không độc ác. Nếu như độc ác ta đã sớm giết ngươi.
Äinh Khai lạnh lùng nói:
- Ta giết ngươi cũng chỉ cần nhấc tay mà thôi.
- Ngươi… ngươi vẫn là tin tưởng Cao Nhất Hổ?
- Muốn ta tin tưởng ngươi sao? Ngươi đã cung khai rồi.
Äinh Khai nói:
- Bằng không ngươi là m sao biết đôi ngá»±a bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, và kia mưá»i vạn lượng bạc giấu ở nÆ¡i nà o?
- Ta…
- Bởi vì ngươi cũng chen một chân và o, đúng không?
- Tiểu Äinh! Ngươi quả tháºt rất khôn khéo.
Tái Trân Châu buồn bã nói:
- ÄÆ°á»£c, ta nói, a cái gì cÅ©ng nói!
- Nếu như chÃnh ngươi muốn nói, Äinh má»— cÅ©ng không phản đối.
- Trước tiên ngươi hãy thả ta xuống đã!
- Không cần!
Äinh Khai nói:
- Nếu như cá»§a ngươi tháºt sá»± muốn nói, má»™t câu là đủ rồi.
- Ta có rất nhiá»u chuyện muốn nói cho ngươi.
- Không cần! Äinh má»— luôn luôn không thÃch dà i dòng.
Äinh Khai nghiêm mặt:
- Nói chuyện quan trá»ng Ä‘i!
- Quan trá»ng?
- Ngươi đương nhiên biết chuyện gì là quan trá»ng.
Äinh Khai nói:
- Nếu như muốn chịu thêm má»™t chút cá»±c khổ, váºy thì tùy ngươi.
Hắn đã nói rõ, chuyện quan trá»ng chỉ cần má»™t câu.
- Ai! Ta quả tháºt chịu không nổi nữa.
Tái Trân Châu nghẹn ngà o:
- Tay của ta…
Äinh Khai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thứ trói tay chân cá»§a nà ng nguyên là má»™t dây leo, những bá»™ vị bị buá»™c chặt đã trở nên sưng Ä‘á». Nữ nhân có da thịt non ná»›t như váºy, tư vị nà y quả tháºt vô cùng khó chịu.
- Ta thấy rồi.
Äinh Khai nói:
- Còn có chân của ngươi.
- Ta sắp chết rồi.
- Tuyệt đối sẽ không!
Äinh Khai lạnh lùng nói:
- Chỉ là một lúc sau có thể sẽ biến thà nh tà n phế…
- Ai! Nếu là như váºy còn không bằng chết cho xong.
- Việc gì phải như váºy!
Äinh Khai xót xa nói:
- Thế gian vẫn còn nhiá»u mỹ nhân chân què, Tây Thi tay cụt…
- Ngươi…
- Ta nói tất cả Ä‘á»u là lá»i tháºt.
- ÄÆ°á»£c, ta nói, ta nói! Sau khi ta nói…
Tái Trân Châu nhìn Äinh Khai, trong mắt rÆ¡i lệ.
- Sau khi ngươi nói, Äinh má»— sẽ suy nghÄ©.
- Tiểu Äinh! Ta cầu xin ngươi! Ta… ta trước tiên nói vá»â€¦
Tái Trân Châu thở dà i một tiếng:
- Äịa phương kia là ở…
Chợt nghe “pháºp†má»™t tiếng, dây leo liá»n đứt Ä‘oạn.
Dây leo nà y tại sao lại đứt?
Chỉ thấy cà nh cây rung lên, Tái Trân Châu liá»n rÆ¡i xuống. Äồng thá»i “vù†má»™t tiếng, từ mặt bên bá»—ng nhiên xuất hiện má»™t bóng Ä‘en lao tá»›i.
Thân pháp tháºt nhanh, chuyển như du long, nhanh như tia chá»›p. Giữa không trung hắn liá»n đưa tay ôm lấy Tái Trân Châu, lại vặn eo lần nữa, xuyên qua cây rừng mà đi.
Äinh Khai và Lâu Äại Chiêu chỉ cảm thấy trước hoa lên, ngưá»i nỠđã lướt ra ngoà i mấy trượng.
Thân thá»§ như váºy, trên giang hồ quả tháºt khó gặp.
Ngưá»i kia là ai? Là Giang Nam Tiêu Chấn hay là NgÅ© Bá Äao Triệu Cá»u Tôn? Tiêu Chấn uy danh nằm ở thanh kiếm. Triệu Cá»u Tôn xưng hùng giang hồ cÅ©ng là bằng và o NgÅ© Bá Äao. Nếu như luáºn vá» khinh công tạo nghệ, bá»n há» chưa chắc đã có thể vượt trá»™i.
Ngưá»i nà y đương nhiên không phải Tiêu Chấn, cÅ©ng không phải là Triệu Cá»u Tôn.
Äinh Khai báºt ngưá»i lên, nhanh chóng lướt Ä‘i, khi đáp xuống đã ở bên ngoà i năm trượng.
Ngưá»i ná» thân pháp mặc dù nhanh, nhưng Äinh Khai hiển nhiên cÅ©ng không phải là kẻ yếu.
Nhưng và o lúc nà y, chợt nghe má»™t tiếng quát lá»›n, đống thá»i từ hai bên trái phải Ä‘á»u bay đến năm sáu loại ám khÃ.
Bá» ngá»±a bắt ve, chim sẻ phÃa sau, không ngỠđã sá»›m có ngưá»i mai phục ở nÆ¡i nà y.
Cây rừng che khuất mặt trá»i, không thể nhìn ra đó là váºt gì, nhưng từ tiếng rÃt xé gió bay đến, có thể nhìn ra kình lá»±c vô cùng mạnh mẽ.
Äinh Khai nghe tiếng định vị, thân hình nhoáng lên mấy lần, tránh được mấy mÅ©i ám khà bắn qua bên ngưá»i.
Nhưng trong nháy mắt nà y, ngưá»i phÃa trước đã không còn nhìn thấy.
Ãnh mắt Äinh Khai xoay chuyển, chỉ thấy bốn phÃa là cây cối ráºm rạp, nhất thá»i không thể phân biệt được vị trà cá»§a ngưá»i ẩn thân phóng ra ám khÃ.
Xem ra mấy mÅ©i ám khà nà y, mục Ä‘Ãch chỉ là yểm há»™ cho ngưá»i ná» thoát thân.
Lâu Äại Chiêu láºp tức chạy đến, kêu lên:
- Sao thế? Chúng ta mau đuổi theo!
- BỠđi!
Äinh Khai nói.
- BỠđi?
Lâu Äại Chiêu trố mắt há»i:
- Tiểu Äinh! Chuyện gì xảy ra? lẽ nà o…
- Äuổi theo nhất định là má»™t trưá»ng quyết chiến.
- Ãc chiến?
Lâu Äại Chiêu giáºt mình:
- Ta tháºt không ngá», ngươi lại sợ ác chiến!
- Còn phải xem là loại ác chiến gì!
- Có phân biệt sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có!
Äinh Khai nói:
- Trước tiên phải đánh giá một chút, ác chiến không đáng thì không nên đánh.
- Không đáng?
- Äinh má»— luôn luôn không mù quáng ra vẻ anh hùng, cÅ©ng không mạo xưng là hảo hán.
Äinh Khai nói:
- Muốn liá»u mạng thì phải có cái giá.
- Äuổi theo sẽ phải liá»u mạng sao?
- Có câu binh hung chiến nguy, phà m là chuyện động Ä‘ao động kiếm, sao lại không phải là liá»u mạng?
- Tiểu Äinh, ngươi nên rá»a tay cháºu và ng Ä‘i!
- Còn chưa muốn!
- Cái nà y lạ nhá! Ngươi không muốn liá»u mạng, lại không muốn rá»a tay bá» mặc.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ngưá»i như váºy phiêu đãng trên giang hồ thì có ý nghÄ©a gì?
- Ta là nói đôi khi phải nhịn một chút.
- Äôi khi?
- ChÃnh là lúc nà y!
- Sao thế?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã nháºn ra ngưá»i vừa rồi cướp Ä‘i nữ nhân xảo quyệt kia là ai?
- Không sai! Thân pháp cá»§a hắn mặc dù nhanh, nhưng vẫn không thoát khá»i con mắt cá»§a Äinh má»—.
- Rất gai góc sao?
- Gai góc còn ở phÃa sau hắn.
- Tiểu Äinh, ngươi mau nói Ä‘i!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ngưá»i kia rốt cuá»™c là ai?
- Hắn là Huyết Thủ Phi Ưng Tống Dực.
- Huyết Thủ Phi Ưng?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Không sai, quả tháºt bay rất nhanh! Nhưng sao ta lại chưa từng nghe nói qua?
- Ngươi đã gặp rồi.
- Gặp rồi?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Gặp qua khi nà o?
- Lúc ăn thịt Äông Pha.
- Cái gì?
Lâu Äại Chiêu suy nghÄ© má»™t chút:
- Chẳng lẽ chÃnh là tên gia há»a ngồi cùng bà n vá»›i Tiêu Chấn, mặt âm trầm không chút máu?
- ChÃnh là hắn!
Äinh Khai nói:
- Ngưá»i nà y tâm địa độc ác tà n nhẫn, nhưng khinh công tạo nghệ có thể xưng là Giang Nam đệ nhị.
- PhÃa sau hắn chÃnh là Tiêu Chấn đúng không?
- Chẳng lẽ không tÃnh là gai góc sao?
- TÃnh, đương nhiên là tÃnh!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Tiểu Äinh! Ngươi quả tháºt liệu sá»± như thần. Tiêu Chấn quả nhiên đã đến, chỉ là …
- Chỉ là cái gì?
- Hắn muốn cướp nữ nhân xảo quyệt nà y là m gì?
- Bởi vì nữ nhân xảo quyệt nà y đã biến thà nh Tiếp Dẫn nương nương, có thể đầu tư kiếm lá»i.
Äinh Khai nói:
- Từ trong miệng nà ng có thể moi ra má»™t đôi ngá»±a bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, cùng vá»›i mưá»i vạn lượng bạc trắng.
- Äúng, đúng váºy!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Chúng ta…
- Chúng ta phải nhanh lên một chút!
Äinh Khai nói:
- Tốt nhất là phải đuổi kịp Bạch phu nhân trước Tiêu Chấn.
- Ngoại trừ Tiêu Chấn, hình như còn có má»™t nhân váºt gai góc khác.
Lâu Äại Chiêu chá»›p chá»›p mắt, ra vẻ bà hiểm.
- LÃ ai?
- Ta không dám nói.
- Không dám nói?
- Là ngươi không cho ta nói.
- Ta không cho?
Äinh Khai đã minh bạch.
- Ngươi muốn che giấu cho hắn, nhưng chỉ sợ là không giấu được lâu.
Lâu Äại Chiêu ám chỉ hiển nhiên chÃnh là NgÅ© Bá Äao Triệu Cá»u Tôn.
- Äúng váºy!
Äinh Khai nhÃu mà y:
- Giấu đầu hở Ä‘uôi, nếu như Tiêu Chấn không chiếm được lợi Ãch, hắn sẽ là ngưá»i đầu tiên vạch trần chuyện nà y.
- Tiểu Äinh, ngươi nói tháºt Ä‘i!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ngươi là m như váºy có phải là vì Triệu Tiểu Nhu?
Äinh Khai giáºt mình má»™t chút, hiển nhiên không ngá» Lâu Äại Chiêu lại há»i thẳng vấn đỠnà y như váºy.
Hắn không phá»§ nháºn, chỉ gáºt đầu thở dà i má»™t tiếng:
- Không sai! Có Ä‘iá»u cho dù không phải là vì Triệu Tiểu Nhu, ta cÅ©ng sẽ là m như váºy.
- Vì sao?
- Ngươi nên biết! Triệu Cá»u Tôn tuyệt không phải là nhân váºt bình thưá»ng, má»™t khi chuyện nà y bị vạch trần, lâm và o thế cưỡi lên lưng cá»p, hắn sẽ cà ng là m mạnh tay hÆ¡n.
- Ngươi muốn hắn tá»± động từ bá» số tà i váºt nà y?
- Không sai!
Äinh Khai nói:
- Chỉ cần hắn cẩn tháºn suy nghÄ© má»™t chút! Hình tượng mưá»i mấy năm vất vả gây dá»±ng tại võ lâm Trung Nguyên, lẽ nà o lại nguyện ý rÆ¡i và o cảnh thân bại danh liệt?
- Hắn sẽ nghÄ© như váºy?
- Hắn là má»™t ngưá»i thông minh.
- Hừ! Äáng tiếc là lần nà y ngươi đánh giá sai rồi.
- Vì sao?
- Tham niệm sẽ khiến cho ngưá»i thông minh cÅ©ng trở nên không thông minh.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Äến lúc nà y, ta vẫn không nhìn ra hắn có má»™t chút ý tứ tỉnh ngá»™ nà o.
- Nói cũng đúng!
Äinh Khai nhÃu nhÃu mà y:
- Má»™t đôi ngá»±a bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mưá»i vạn lượng bạc, tháºt sá»± là quá mê ngưá»i.
- Ta tháºt không hiểu, cần mấy thứ nà y để là m gì?
- Có gì không tốt?
Äinh Khai nói:
- Có thể mua đồng ruá»™ng phì nhiêu, mướn nữ tỳ xinh đẹp, tuyển ca chá»n sắc…
- Hừ! Như váºy không mệt chết má»›i lạ.
- Mệt thì có mệt một chút, nhưng mệt rất thống khoái.
- Thống khoái cái rắm! Còn không bằng ta hai vai đỡ cái mồm, không vướng không vÃu, tiêu diêu tá»± tại.
- Ừm! Ngươi tháºt sá»± rất tiêu diêu tá»± tại.
Äinh Khai nói:
- Có Ä‘iá»u nếu như không có rượu uống, ngươi có phát sầu không?
- Sẽ không!
- Tháºt sá»± sẽ không?
- Ta luôn không thÃch phát sầu.
Lâu Äại Chiêu nhếch miệng cưá»i:
- Nếu là không có rượu uống, ta sẽ chỉ phát điên.
- Những lá»i nà y rất tháºt thà .
- Nếu như đây là và dụ cá»§a ngươi, quả tháºt là thối lắm.
Lâu Äại Chiêu không đồng ý nói:
- Thiên hạ tá»u đồ rất nhiá»u, ai lại Ä‘i là m mấy chuyện giết ngưá»i cướp cá»§a chỉ vì mấy văn tiá»n rượu?
Äinh Khai bá»—ng nhiên nói:
- Äừng tán gẫu nữa, chúng ta phải nhanh lên!
Thân hình cá»§a hắn chợt nhoáng lên, liá»n lao vá» phÃa trước.
Hai ngưá»i ra khá»i rừng ráºm, láºp tức quẹo trái vá» hướng nam, má»™t đưá»ng chạy như bay.
oOo
Bạch phu nhân rốt cuá»™c đã Ä‘i đâu? Äang là m gì?
Dưới tình thế sợ bóng sợ gió, chuyện thứ nhất mà bà ta muốn là m đương nhiên là xá» lý những tà i váºt đã rÆ¡i và o tay mình.
Cho nên bà ta đi cũng không đi quá xa.
Nữ nhân nà y lăn lá»™n trên giang hồ nhiá»u năm Ä‘Ãch xác không há» uổng phÃa, bà ta hình như tùy thá»i tùy nÆ¡i Ä‘á»u có thể tìm được má»™t lối ra, hÆ¡n nữa còn có ngưá»i hầu hạ, giống như đế vương có rất nhiá»u hà nh cung.
Lúc nà y bà ta đang ở trong một sơn trang biệt viện tại một nơi bà ẩn.
Chỉ là bà ta không ngỠđược, trên búi tóc cá»§a mình lại bị dÃnh và o má»™t loại Thiên lý truyá»n hương kỳ dị.
Má»™t việc khác mà bà không ngá» tá»›i, chÃnh là Triệu Cá»u Tôn cÅ©ng theo sau mà đến.
Bà ta vẫn hồn nhiên không phát giác giá»t kỳ hương trên búi tóc kia. Triệu Cá»u Tôn lại ngang nhiên tiêu sái bước và o trang viện.
Bằng và o thân pháºn và địa vị cá»§a hắn hiện nay, tại bất cứ địa phương nà o Ä‘á»u có thể nghênh ngang.
Bạch phu nhân mặc dù không ngá» hắn đột nhiên mà tá»›i, nhưng chà Ãt trước khi hắn tiến và o trang viện cÅ©ng đã được thông báo.
Vì váºy nà ng liá»n táºn lá»±c tân trang má»™t phen, sau đó khoác lên ngưá»i má»™t bá»™ y phục má»ng như cánh ve, cà ng hiển lá»™ thân thể nở nang, vòng eo nhá» má»m, toả ra má»™t loại phong váºn và mị lá»±c thà nh thục cá»§a nữ nhân trung niên.
Äây Ä‘ang là lúc hoà ng hôn, là lúc nữ nhân mê ngưá»i nhất.
Triệu Cá»u Tôn vẫn mặc má»™t bá»™ y phục mà u xanh, trên mặt che má»™t tấm vải Ä‘en, nhưng lúc nà y đôi mắt phÃa sau tấm vải Ä‘en đột nhiên lại sáng ngá»i, hiển nhiên Bạch phu nhân đã khiến cho hắn cảm thấy má»›i mẻ.
- Lão gia tỠđến tháºt nhanh.
Bạch phu nhân ngượng ngùng một chút, giống như một hoà ng hoa khuê nữ.
- Nà ng không ngỠđược sao?
- Äúng váºy! Tôi quả tháºt không ngá».
Bạch phu nhân nói:
- Tôi còn Ä‘ang định sai Máºt Nhi Ä‘i má»i lão gia tá».
- Äi má»i lão phu?
Triệu Cá»u Tôn nói:
- Má»i lão phu là m gì?
- Tôi Ä‘ang muốn cùng lão gia tá» thương lượng má»™t chút, có phải đã để lá»™ tin tức, dá»c đưá»ng Ä‘i hình như đã xuất hiện không Ãt nhân váºt giang hồ.
- Những kẻ tìm chết.
Thanh âm cá»§a Triệu Cá»u Tôn trầm xuống.
- Lão gia tá»!
Bạch phu nhân nói:
- Hình như cÅ©ng có má»™t Ãt nhân váºt gai góc, không thể không đỠphòng.
- Hừ!
- Còn có Tiểu Äinh kia…
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi!
Triệu Cá»u Tôn có vẻ không nhịn được:
- Trước tiên hãy nói vỠnói nà ng đi! Nà ng dự định thế nà o?
- Tôi?
- Äúng, chÃnh là nà ng!
Từ trong cặp mắt phÃa sau tám vải che mặt cá»§a Triệu Cá»u Tôn bắn ra hai Ä‘iểm hà n tinh:
- Có phải nà ng phản bội lão phu?
Kỳ tháºt câu há»i cá»§a hắn cÅ©ng không được khôn ngoan. Bất kể Bạch phu nhân có lòng phản bá»™i hay không, trá»±c tiếp há»i ra như váºy, không chỉ không có lợi, tháºm chà còn mang đến háºu quả cá»±c kỳ đáng sợ.
Hay là hắn cáºy và o võ công, cho rằng không ai dám vuốt râu hùm.
- Ôi! Lão gia tá»!
Bạch phu nhân giáºt mình má»™t chút:
- Ông thế nà o lại nói ra những lá»i nà y?
- Lá»i nà y không thể nói sao?
- Äây không phải là khiến ngưá»i ta thương tâm muốn chết sao?
- Nà ng thương tâm?
- Thế nà o?
Bạch phu nhân buồn bã nói:
- Ông tưởng rằng nói ra những lá»i nà y tôi sẽ dá»… chịu sao?
- Chẳng lẽ lão phu không nên nói?
- Ông đã nói.
Bạch phu nhân cong môi nói:
- Tôi vốn chuẩn bị sau khi Ä‘em số tà i váºt nà y trả cho ông, từ nay vá» sau sẽ Ä‘i đến chân trá»i, má»™t Ä‘ao Ä‘oạn tuyệt.
Ba ta nói rất hay, muốn Ä‘em số tà i váºt nà y trả lại, sau đó má»™t Ä‘ao Ä‘oạn tuyệt.
Äây xem như là phản bá»™i sao?
- á»’?
Triệu Cá»u Tôn hiển nhiên không quan tâm đến loại phản bá»™i nà y:
- Nà ng tháºt sá»± có dá»± định nà y?
- Ông còn không tin?
Bạch phu nhân nói:
- Tôi muốn sai Máºt Nhi Ä‘i má»i ông đến đây, chÃnh là vì việc nà y.
- Tháºt sao?
Triệu Cá»u Tôn nhìn chằm chằm và o bà ta, hiển nhiên muốn từ thần sắc cá»§a bà ta quan sát má»™t chút xem lá»i nà y tháºt hay giả.
Nhưng hắn không nhìn ra một chút sơ hở nà o.
- Lão gia tá», đừng nhìn nữa!
Bạch phu nhân nói:
- Mưá»i vạn lượng bạc má»™t phần không thiếu, năm trăm viên minh châu từng khá»a bóng tròn, đôi ngá»±a phỉ thúy kia cÅ©ng không thiếu má»™t cái lá»— tai. Hôm nay tôi sẽ bà n giao toà n bá»™, miá»…n cho ông nghi thần nghi quá»·, đêm ngá»§ không yên.
- Nói không sai! Lão phu quả tháºt đêm ngá»§ không yên, tháºm chà còn trằn trá»c.
Triệu Cá»u Tôn nói:
- Nhưng lại không phải vì những thứ nà y.
- Vì cái gì?
- Vì nhớ nà ng!
Triệu Cá»u Tôn cưá»i lá»›n.
Hiển nhiên hắn muốn là m dịu bá»›t má»™t chút cục diện căng thẳng trước mắt. Bạch phu nhân đã biểu thị muốn giao trả số tà i váºt nà y, tảng đá trong lòng hắn cÅ©ng đã trút xuống.
Huống hồ hắn cÅ©ng cho rằng Bạch phu nhân không có lá gan lá»›n như váºy.
Nhân sinh có bao nhiêu. Hôm nay Bạch phu nhân trang Ä‘iểm xuất sắc như váºy, vì sao lại không quý trá»ng thá»i gian trước mắt? Tục ngữ nói rất hay: đừng uống rượu giá» mẹo, mÆ¡ mà ng say đến dáºu, đừng mắng vợ giá» dáºu, má»™t đêm chịu cô đơn; hắn bá»—ng nhiên cảm thấy không nên tại thá»i khắc nà y gây ra tranh chấp.
- Nhớ tôi?
Bạch phu nhân cưá»i nhạt:
- Äừng nói lá»i dá»… nghe!
- Quả tháºt là như váºy!
- Quả tháºt buồn cưá»i!
Bạch phu nhân cưá»i lạnh:
- Trước tiên tôi sẽ giao hà ng. Xin má»i lão gia tá» kiểm kê má»™t chút!
- Ở nơi nà y sao?
- Tại nơi nà o lẽ nà o lão gia tỠkhông biết?
Bạch phu nhân nói:
- Chúng ta hôm nay sẽ lên đưá»ng.
- Việc gì phải vá»™i vã như váºy?
- Tôi gấp gì chứ?
Bạch phu nhân nói:
- Chỉ sợ lão gia tỠđã nóng lòng như lá»a đốt thôi.
- Lão phu?
Triệu Cá»u Tôn bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n:
- Không sai, không sai! Lão phu đang nóng lòng muốn nếm thỠtà i năng là m đồ nhắm của phu nhân, cùng với rượu ngon cất dưới hầm.
- Thế nà o? Äói bụng sao?
- Trên đưá»ng tuy có ẩm thá»±c, nhưng lão phu tình nguyện chịu đói.
- Vì sao?
- Phu nhân! Äiá»u nà y còn không hiểu sao?
Triệu Cá»u Tôn cưá»i lá»›n:
- Từng qua biển lớn đâu là nước, trừ bỠVu sơn chẳng phải mây *…
giải thÃch
Hắn tuy là nói đến ẩm thá»±c, nhưng tháºt ra lá»i nà y lại mang hai ý nghÄ©a.
Hai câu nà y nếu như là thiếu niên mưá»i lăm hai mươi tuổi nói ra, quả tháºt có má»™t loại tư vị xúc động, nhưng đối vá»›i má»™t ngưá»i đã hÆ¡n năm mươi tuổi, Ãt nhiá»u lại có chút buồn nôn.
Váºy mà hai câu không đứng đắn nà y lại có thể đả động Bạch phu nhân.
- Lão gia tá», cái miệng cá»§a ông!
Bà ta nở nụ cưá»i:
- Cái gì Vu sơn, cũng không biết xấu hổ!
- Xấu hổ?
Triệu Cá»u Tôn nhìn thấy Bạch phu nhân nở nụ cưá»i, cà ng thêm đắc ý, má»™t tay kéo tấm vải Ä‘en che mặt xuống:
- Phu nhân! Nà ng nhìn một cái, xem thỠkhuôn mặt của phu có đúng là đỠđến mang tai hay không?
Quả tháºt là đá», nhưng là đỠda thắm thịt.
Má»™t khuôn mặt bốn phÃa vuông vuông, chÃnh giữa có má»™t cái mÅ©i to, lông mà y ráºm như chổi, quả nhiên có và i phần uy nghi.
- Ôi chao, lão gia tá»!
Bạch phu nhân cưá»i khúc khÃch:
- Quả tháºt không phải là xấu hổ, mà là xuân phong đắc ý.
Má»™t kẻ là cao thá»§ tán tỉnh, lá»i nói như ong, má»™t ngưá»i là mỹ nhân thà nh thục, kinh qua trăng gió, ngôn từ như máºt.
- Sao lại không phải?
Triệu Cá»u Tôn:
- Mau mang rượu đến đi!
Rượu có thể trợ hứng, cũng có thể trợ tình, hắn nóng lòng muốn cùng Bạch phu nhân đối ẩm, hóa giải tình thế gượng gạo vừa rồi.
- Rượu thì có, chỉ là không có đồ nhắm ngon.
Bạch phu nhân nói:
- Chỉ có chút món kho trong nhà , cùng vá»›i má»™t chút gà hun tôm hấp, còn có má»™t sá»t cua vừa má»›i từ Dương Trừng hồ chuyển tá»›i.
- Cua tại Dương Trừng hồ?
Triệu Cá»u Tôn hai mắt sáng lên:
- Phu nhân chẳng lẽ lại đỠcao khẩu vị cá»§a lão phu như váºy?
- Thế nà o?
- Thiên hạ mỹ vị như váºy, còn nói không có đồ nhắm ngon!
- Ông thÃch là tốt rồi!
Bạch phu nhân nói:
- Những thứ nà y Ä‘á»u có sẵn, để tôi Ä‘i phân phó Máºt Nhi…
------*------
Tà i sản của hoangcongthanh
Chữ ký của hoangcongthanh
Last edited by hoangcongthanh; 26-02-2010 at 11:23 AM .
26-02-2010, 11:24 AM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Phi Äao Túy Nguyệt
Tác Giả: Ức Văn
Chương 12: TỠVong Biên Duyên
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn:TTV
Một chiếc bà n bát tiên trong một gian lầu các.
Cua cá»§a hồ Dương Trừng, yếm tròn cà ng lá»›n, béo máºp tươi ngon, quả tháºt là mỹ vị trong thiên hạ.
Triệu Cá»u Tôn nâng chung rượu, mỹ nhân bên cạnh, không khá»i tươi cưá»i rạng rỡ.
Rượu quá ba tuần, Bạch phu nhân bá»—ng lÆ¡ đãng liếc mắt má»™t cái, Máºt Nhi hiểu ý láºp tức lui ra.
Bà ta láºp tức thay đổi dáng vẻ căng thẳng vừa rồi, ba chung xuống bụng, mặt phấn hồng hà o, mị nhãn liếc qua, cà ng lá»™ ra vẻ quyến rÅ© vô hạn.
Nữ nhân hÆ¡n bốn mươi vẫn có thể mê hoặc ngưá»i.
Triệu Cá»u Tôn nhìn thấy không khá»i mở cá» trong bụng, giÆ¡ chén rượu trước mặt lên, uống má»™t hÆ¡i cạn sạch.
- Phu nhân, tiếp đi…
- Lão gia tá», không được uống nhiá»u!
Bạch phu nhân liếc mắt một cái:
- Tôi không thÃch má»™t con sâu rượu.
Triệu Cá»u Tôn cưá»i lá»›n:
- Phu nhân chẳng lẽ không biết, lão phu lượng như biển lớn, cà ng uống cà ng có tinh thần?
- Tinh thần gì?
- Há há!
Triệu Cá»u Tôn cưá»i tà và i tiếng, hÃp mắt nói:
- Cái nà y gá»i là long hổ tinh thần, đợi lát nữa phu nhân sẽ biết.
- Hừ! Lão đầu xấu xa!
Bạch phu nhân lúc nà y cÅ©ng đã biết, liá»n cưá»i nói:
- Ông tháºt sá»± còn muốn uống sao?
- Hiếm khi được thưởng thức cua của Dương Trừng hồ.
- Váºy thì ăn cua là được rồi!
- Không được!
Triệu Cá»u Tôn nói:
- Ä‚n cua cá»§a Dương Trừng hồ, nếu như không uống rượu, chẳng phải là phà cá»§a trá»i hay sao?
- Váºy thì uống ba chung nữa thôi!
- Ba chén.
- Äừng mặc cả!
Bạch phu nhân cưá»i nói:
- Uống trước ba chung rồi hãy nói!
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Lão phu tạm thá»i nghe theo nà ng.
- Äể tôi rót rượu!
Trên bà n có ba chiếc bình mà u bạc, Bạch phu nhân cầm lấy chiếc, mị nhãn như tÆ¡ liếc nhìn Triệu Cá»u Tôn, rót đầy má»™t chung.
- Nà ng không uống sao?
- Chung của tôi vẫn còn đầy.
- Cạn!
Triệu Cá»u Tôn nâng chung.
- ÄÆ°á»£c! Tôi uống vá»›i ông.
Bạch phu nhân cũng nâng chung.
Hai ngưá»i cùng nâng chung đến môi, đồng thá»i uống cạn.
Bạch phu nhân buông chung rượu, cặp môi anh đà o khẽ nhếch lên, thở ra má»™t hÆ¡i. Thần thái cá»§a bà ta giống như vừa là m xong má»™t đại sá»±, khóe miệng ẩn ước lá»™ ra má»™t nụ cưá»i thắng lợi.
- Tiếp đi!
Triệu Cá»u Tôn quả tháºt Ä‘ang dạt dà o hứng thú.
- ÄÆ°á»£c!
Bạch phu nhân láºp tức đứng dáºy rót rượu, chung thứ hai lại đầy.
- Nà y… rượu nà y…
Sắc mặt cá»§a Triệu Cá»u Tôn bá»—ng nhiên biến đổi, láºp tức vung tay chụp và o cổ tay cá»§a Bạch phu.
Má»™t trảo nà y xuất thá»§ cá»±c nhanh, nhưng khi đầu ngón tay chụp và o uyển mạch, bá»—ng nhiên lại cảm má»m yếu vô lá»±c. Y trong lòng rùng mình, vá»™i vã rụt tay vá», đồng lá»i cưá»i lá»›n để che lấp sá»± lá»— mãng vừa rồi:
- Rượu ngon… rượu ngon…
Bạch phu nhân đầu tiên là giáºt mình, nhưng sau đó láºp tức khôi phục sá»± bình tÄ©nh, mỉm cưá»i ngồi xuống, nhìn chăm chú và o Triệu Cá»u Tôn:
- Lão gia tá», ông nắm tay tôi là m gì váºy?
- Bà n tay nhá» nhắn cá»§a nà ng tháºt trắng trẻo mịn mà ng.
Triệu Cá»u Tôn nói:
- Lão phu nhịn không được muốn sỠmột cái.
- Váºy tại sao lại không sá»?
- Chuyện nà y…
- Chẳng lẽ trên tay tôi có gai?
- Lão phu là muốn… là muốn… ha ha…
Triệu Cá»u Tôn bình tÄ©nh cưá»i nói:
- Lão phu là muốn kể một cố sự.
Sá» tay và kể cố sá»± có liên quan gì vá»›i nhau? Trong lúc vá»™i vã hoảng loạn, hầu hết má»i ngưá»i Ä‘á»u nói năng lá»™n xá»™n, Triệu Cá»u Tôn cÅ©ng không ngoại lệ.
Nguyên lai vừa rồi sau khi uống xong chung rượu kia, y bá»—ng nhiên cảm thấy trong cÆ¡ thể trống rá»—ng, chân lá»±c không thể tụ lại trong Ä‘an Ä‘iá»n, trong nháy mắt tứ chi má»m Ä‘i, không khá»i đổ mồ hôi lạnh.
Y vạn lần không ngỠtới Bạch phu nhân lại dám động tay động chân trong rượu nà y.
Äây là thá»i khắc nguy hiểm, chuyện duy nhất mà y có thể là m chÃnh là bình tÄ©nh, đáng tiếc là vừa rồi lẽ ra y không nên xuất thá»§ má»™t trảo kia.
- Cố sự nà y có dà i không?
Khóe miệng Bạch phu nhân khẽ nhếch lên.
- Nà ng ngại dà i sao?
Triệu Cá»u Tôn vẫn cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Váºy thì lão phu sẽ nói ngắn gá»n má»™t chút!
Mặc dù y cố là m ra vẻ trấn tĩnh, nhưng trên trán đã không che giấu được sự kinh hãi trong lòng.
- Ngắn?
Bạch phu nhân bá»—ng nhiên cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Triệu Cá»u Tôn, đừng giả vá» ung dung!
Dứt lá»i, bà ta đột nhiên đứng báºt dáºy, “cheng†má»™t tiếng, rút ra má»™t thanh Ä‘ao nhá».
Äao như trăng non, má»ng như tá» giấy, dưới ánh sáng cháºp chá»n cá»§a ngá»n nến không ngừng lấp lóe.
- Nà ng… nà ng muốn là m gì?
Triệu Cá»u Tôn ngây ngưá»i.
- Triệu lão cá»u! Ngươi đã xong rồi.
Sắc mặt Bạch phu nhân trầm xuống, trong đôi mắt trà n đầy sát khÃ.
- Ha ha! Nà ng đang đùa phải không?
- Äúng là đang đùa!
Bạch phu nhân lạnh lùng nói:
- Có Ä‘iá»u ta lại muốn đùa giả là m tháºt, thá» xem Triệu lão cá»u ngươi có thể chịu được mấy Ä‘ao.
MÅ©i Ä‘ao chuyển động, lấp loáng má»™t vệt sáng lạnh, nhoáng lên trước mặt Triệu Cá»u Tôn.
- BỠxuống!
Triệu Cá»u Tôn trong lòng căng thẳng, liá»n quát lá»›n.
- Triệu lão đầu! Ngươi có phần quá ngây thơ rồi.
Bạch phu nhân cưá»i nhạt:
- Ta chỠđợi chÃnh là lúc nà y.
- Nếu như nà ng còn không bá» xuống, lão phu sẽ tức giáºn.
- Ngươi tức giáºn?
Bạch phu nhân nói:
- Lão già xấu xa! Ngươi nói sai rồi. Ngưá»i nên tức giáºn phải là ta.
- Cái gì?
- Lão đầu thối tha! Ngươi ngẫm lại mà xem! Mấy năm qua ta má»™t lòng hướng vá» ngươi, tất cả Ä‘á»u lo cho ngươi, đến cuối cùng không ngá» ngươi lại muốn má»™t cước đá ta ra.
- Nói báºy, là m gì có chuyện nà y!
- Không có?
Bạch phu nhân giáºn dữ nói:
- Ngươi không phải lại quấn lấy má»™t con tiểu yêu tinh gá»i là Tái Trân Châu sao?
- Tái Trân Châu?
Triệu Cá»u Tôn giáºt mình má»™t chút:
- VỠchuyện nà y, lão phu… lão phu…
- Ngươi muốn thỠsao?
- Äúng! Äúng! Lão phu xin thệ…
- Không cần!
Bạch phu nhân âm trầm nói:
- Ngươi cướp cá»§a giết ngưá»i, Ä‘oạt được má»™t món tà i phú lá»›n, ta đã thay ngươi che giấu. Hôm nay không ngá» ngươi lại muốn lấy tất cả vá», tháºt sá»± khiến cho ta thất vá»ng.
- Ha ha! Thì ra là vì chuyện nà y.
Triệu Cá»u Tôn cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Tất cả cho nà ng, tất cả Ä‘á»u cho nà ng…
- Tất cả Ä‘á»u cho tôi?
- Tiá»n tà i như cặn bã. Những váºt ngoà i thân nà y, lão phu luôn không để ở trong lòng.
Triệu Cá»u Tôn nói:
- Ta nói thì sẽ giữ lá»i.
- Ngươi tháºt là rá»™ng rãi.
- Ha ha! Mấy thứ nà y thì có là gì.
Triệu Cá»u Tôn nói:
- Chỉ cần phu nhân thÃch, cho dù là sao trên trá»i…
- Äáng tiếc ngươi nói những lá»i nà y đã quá muá»™n rồi.
- Không muộn! Không muộn!
Triệu Cá»u Tôn nói:
- Phu thê tranh cãi là chuyện bình thưá»ng, chúng ta có thể lại hòa hảo như lúc ban đầu…
- Phì!
Bạch phu nhân nói:
- Ai muốn là m phu thê với ngươi?
- Phu nhân! Nà ng nên biết, lão phu sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ đó nà ng vá» nhà , hôm nay chỉ kém má»™t danh pháºn mà thôi!
- Ngươi cho rằng ta thÃch sao?
- Váºy nà ng…
- Äể ta nói rõ cho ngươi biết, nam nhân cá»§a Liá»…u Hoà nh Ba ta rất nhiá»u, loại lão đầu thối tha như ngươi ta còn không để và o mắt.
Bạch phu nhân cắn răng:
- Hôm nay không cần nhiá»u lá»i, việc duy nhất ngươi nên là m chÃnh là nhắm mắt lại!
- Nhắm mắt lại là m gì?
- ChỠchết!
Triệu Cá»u Tôn ngây ngưá»i, trong lòng biết mạng cá»§a mình Ä‘ang như chỉ mà nh treo chuông, nhưng y vẫn cố gắng vãn hồi.
- Phu nhân! Lão phu không phải đã nói tất cả những tà i váºt đó Ä‘á»u cho nà ng hay sao!
- Cho ta? Ngươi cam tâm sao?
Bạch phu nhân cưá»i nhạt:
- Lão nương đã lăn lộn trên giang hồ gần ba mươi năm, chẳng lẽ không nhìn thấu trò của ngươi.
Lá»i nói rất tuyệt, hoà n toà n không còn dư địa.
Äao đã xuất thá»§, đương nhiên không thể thu hồi.
Triệu Cá»u Tôn hiểu rõ hÆ¡n ai khác, nữ nhân trước mắt nà y, cÅ©ng không phải chỉ bằng và i câu nói ngá»t ngà o là đối phó được.
Nhắm mắt chá» chết, đây là con đưá»ng duy nhất.
Nhưng y là m sao bằng lòng chịu chết.
Trên trán cá»§a y toát ra những giá»t mồ hôi lá»›n như hạt Ä‘áºu, bá»—ng dưng trÆ¡n mắt kêu lên:
- Lão phu là cao thủ dùng đao. Chỉ bằng thanh đao nhỠnà y, ngươi tưởng sẽ gia hại được lão phu sao?
- Thế nà o? Ngươi coi thưá»ng thanh Ä‘ao nhá» nà y?
- Hừ!
- Ta lại cảm thấy thanh đao nhỠnà y so với đao lớn còn tốt hơn.
- Tốt hơn cái gì?
- Äao lá»›n vung lên, đầu rÆ¡i xuống đất, váºy thì không đủ ý tứ.
Bạch phu nhân lạnh lùng nói:
- Dùng thanh Ä‘ao nhá» nà y có thể cháºm rãi cắt, cháºm rãi róc, cÆ¡n giáºn nà y cá»§a ta cÅ©ng có thể từ từ tiêu tan…
- Câm miệng!
Triệu Cá»u Tôn rùng mình má»™t cái.
- ÄÆ°á»£c thôi! Nhưng sau khi câm miệng, ta sẽ động đến Ä‘ao.
Bạch phu nhân mà y liá»…u dá»±ng lên, sát khà cà ng Ä‘áºm.
- Lão phu toà n lá»±c sá» ra má»™t kÃch, chỉ sợ ngươi sẽ thịt nát xương tan.
- Tháºt váºy chăng?
- Sức mạnh của lão phu có thể đỠsức với sư tỠhổ báo.
- Ừm! Ta tin.
Bạch phu nhân cưá»i nhạt:
- Äáng tiếc lúc nà y chỉ sợ ngay cả tiểu hà i tá» ngươi cÅ©ng không đánh lại.
- Há há! Äừng khinh thưá»ng lão phu!
Triệu Cá»u Tôn ấn tay xuống mặt bà n, muốn vươn ngưá»i đứng lên.
Thân hình cá»§a y rất cao lá»›n, đứng lên cà ng có vẻ uy phong khà phái, nói không chừng có thể tạm thá»i hù dá»a đối phương.
Thế nhưng y lại cảm thấy tứ chi má»m như cá»ng bún, lá»±c bất tòng tâm.
Ngay cả đứng lên cũng không là m được, là m gì còn năng lực để đấu với sư tỠhổ báo.
Bạch phu nhân nhìn y, khóe miệng cưá»i nhạt:
- Chung rượu nà y tháºt là linh.
- Rượu?
- Äúng! ChÃnh là chung rượu vừa rồi.
Bạch phu nhân nói:
- Chỉ cần má»™t giá»t và o bụng, cho dù là sắt thép cÅ©ng sẽ biến thà nh bùn nhão.
- Có loại độc nà y sao?
- Không có?
- Tại sao lão phu không hỠcảm thấy?
Triệu Cá»u Tôn cưá»i lá»›n:
- Äúng rồi! Hay là vì lão phu thiên chất khác hẳn vá»›i ngưá»i thưá»ng, cho nên…
Y mặc dù Ä‘ang cưá»i, nhưng nụ cưá»i nà y lại trở nên không khác lắm so vá»›i khóc.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, trong lòng y biết rõ, cho dù cố ra vẻ thế nà o, cÅ©ng tuyệt đối không thể gạt được Bạch phu nhân tinh minh lợi hại.
Äáng tiếc y cÅ©ng không có biện pháp nà o khác.
Khi đưá»ng Ä‘i không lối, chỉ đà nh phải coi ngá»±a chết như ngá»±a sống.
- Chuyện nà y ta lại không nghĩ đến.
Bạch phu nhân cÅ©ng cưá»i, những là loại cưá»i khinh thưá»ng, như má»™t lưỡi Ä‘ao bén nhá»n:
- Nói như váºy chung rượu nà y cá»§a ta chẳng phải đã uổng phà sao?
- Há há! Äừng nói là má»™t chung!
Triệu Cá»u Tôn giống như cưá»i rất đắc ý:
- Cho dù là mưá»i chung lão phu cÅ©ng không quan tâm.
- Mưá»i chung?
Bạch phu nhân nói:
- Ta tiếc lắm.
- Tiếc?
- Bình rượu nà y tổng cộng không đến ba chung.
Bạch phu nhân nói:
- Chừng đó mà ta đã phải mua mất một ngà n lượng bạc rồi.
- Mua?
- Mua là mua đan dược, dùng để hòa và o rượu.
Bạch phu nhân nói:
- Cho nên rượu nhiá»u chỉ sợ sẽ không hiệu quả.
- Mua cá»§a ai?
- Hóa Cốt Äạo Nhân Vương Khổng Sá»u.
Hóa Cốt Äạo Nhân Vương Khổng Sá»u chÃnh là má»™t tay dụng độc cừ khôi. Trên giang hồ nghe đến tên cá»§a ngưá»i nà y Ä‘á»u sợ như rắn rết. Nghe nói sá»± xảo diệu khi dùng độc và cưá»ng độ cá»§a độc tÃnh, ngay cả Tứ Xuyên ÄÆ°á»ng môn cÅ©ng không sánh bằng.
Triệu Cá»u Tôn đương nhiên biết ngưá»i nà y, láºp tức trong lòng trầm xuống, lại kêu lên:
- Gạt ngưá»i! Gạt ngưá»i! Phu nhân sao lại tin tưởng đạo nhân mÅ©i trâu nà y? Bị lừa rồi! Bị lừa rồi…
- Bị lừa cái gì?
- Äạo nhân mÅ©i trâu nà y bán Ä‘á»u là thuốc giả.
- Thuốc giả?
- Äúng váºy! Thuốc giả!
Triệu Cá»u Tôn nói:
- Nhanh Ä‘i! Mau đòi má»™t ngà n lượng bạc kia trở vá»!
- Ngươi tháºt sá»± không sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
Triệu Cá»u Tôn ưỡn ngá»±c nói:
- Phu nhân nhìn xem! Lão phu cảm thấy cà ng ngà y cà ng khá»e mạnh…
- Nghe ngươi nói như váºy, hình như ta tháºt sá»± đã bị lừa.
- Sao lại không phải!
- Hừ! Bị Hóa Cốt Äạo Nhân lừa chỉ là chuyện nhá», chỉ qua chỉ mất má»™t ngà n lượng bạc, vạn nhất bị ngươi lừa…
Bạch phu nhân bỗng nhiên nhướng mà y:
- Ta nhất định phải thỠxem.
- Thá»?
Triệu Cá»u Tôn giáºt mình:
- Phu nhân… phu nhân muốn thỠthế nà o?
Bạch phu nhân chỉ cưá»i nhạt không đáp, bá»—ng nhiên láºt tay trái lại, nhằm và o ngá»±c Triệu Cá»u Tôn tung ra má»™t chưởng.
Äây chỉ là thá», đương nhiên bà ta không dùng quá nhiá»u sức lá»±c, chỉ dùng ba thà nh công lá»±c mà thôi.
Chỉ nghe “rắc†má»™t tiếng, chiếc ghế dá»±a lưng bốn chân đã bị gãy hai chân. Thân thể Triệu Cá»u Tôn bị đánh bay lên, ngã xuống dưới chân tưá»ng cách xa tám thước.
Xem ra công lực của y đã mất hết, đã trở thà nh một phế nhân.
- Tốt lắm! Má»™t ngà n lượng bạc cá»§a ta dù sao cÅ©ng không uổng phÃ. Äạo nhân mÅ©i trâu kia cÅ©ng không gạt ngưá»i.
Bạch phu nhân lạnh lùng nói:
- Trái lại lão già xấu xa ngươi thì lại định giấu trá»i qua biển.
Bà ta tay cầm thanh Ä‘ao nhá», tiến tá»›i từng bước má»™t.
- Ngươi…
Triệu Cá»u Tôn mặc dù đầu óc choáng váng, nhưng vẫn có thể cảm thấy trên lưỡi Ä‘ao truyá»n đến má»™t đến má»™t luồng khà lạnh.
Tất cả Ä‘á»u đã bị vạch trần, y không lá»i nà o để nói.
- Lão già xấu xa!
Bạch phu nhân giá»ng nói lạnh như băng:
- Ngươi tại vùng Trung Nguyên đã phong quang mưá»i mấy năm, hôm nay có chết cÅ©ng nên nhắm mắt tại cá»u tuyá»n.
- Chết?
- Thế nà o? Chẳng lẽ ngươi còn muốn sống?
- Phu nhân!
Triệu Cá»u Tôn hữu khà vô lá»±c nói:
- Không phải ngươi muốn số tà i váºt kia sao?
- Không sai!
- Hôm nay tất cả Ä‘á»u thuá»™c vá» ngươi, cần gì phải…
- Trừ phi mạng cá»§a ngươi cÅ©ng giao cho ta, như váºy từ nay vá» sau lão nương má»›i có thể yên tâm.
Diệt cá» táºn gốc quả tháºt là biện pháp tốt nhất.
- Tháºt là má»™t nữ nhân độc ác!
Triệu Cá»u Tôn trầm giá»ng nói:
- Lão phu đối đãi với ngươi không tệ, không ngỠngươi lại mưu hại lão phu!
Y mưu tÃnh cả ná»a ngà y, vốn tưởng có thể vượt qua má»™t kiếp trước mắt, nhưng kết quả vẫn chỉ là phà công. Äối mặt vá»›i Bạch phu nhân giảo hoạt nà y, y đã biết tối nay muốn giữ được cái mạng già còn khó hÆ¡n lên trá»i.
- Mưu hại ngươi?
Bạch phu nhân cưá»i nhạt:
- Sao ngươi sao không nghÄ© lại xem mình đã mưu hại bao nhiêu ngưá»i, số tà i váºt nà y là m sao có được?
- Lão phu…
- Äừng nói nữa!
Bạch phu nhân sắc mặt lạnh như băng:
- Thế nhưng lão nương đối vá»›i số tà i váºt nà y cÅ©ng đã bá» công không Ãt, chà Ãt cÅ©ng đã trả giá bằng thân thể.
- Thân thể? Hừ…
Triệu Cá»u Tôn cưá»i nhạt. Má»™t Ä‘á»i bá vương lại rÆ¡i và o kết cục như váºy, xem ra hắn nháºn thấy đã không thể vãn hồi, muốn được chết anh hùng má»™t chút.
- Ngươi hừ cái gì?
- Lão phu không muốn nhiá»u lá»i.
- Ngươi có muốn cÅ©ng không được. Ta sẽ không cho ngươi có quá nhiá»u thá»i gian.
- Váºy sẽ cho lão phu chết má»™t cách thống khoái sao?
- Không!
Bạch phu nhân quả nhiên là má»™t nữ nhân tà n độc, liá»n quát lên:
- Ta nói rồi, muốn từ từ mà cắt.
Bà ta bá»—ng nhiên sải bước vá» phÃa trước, ánh Ä‘ao lóe lên, nhằm và o ngá»±c Triệu Cá»u Tôn .
“Soạt†má»™t tiếng, vạt áo trước ngá»±c đã rách ra. Tiếp đó ánh Ä‘ao liên tục lóe lên. Y phục mà u xanh cá»§a Triệu Cá»u Tôn nhất thá»i bay tán loạn, lá»™ ra ná»a thân trên.
Xem ra bà ta không phải chỉ dựa và o sắc đẹp, đao pháp cũng vô cùng tinh diệu.
Triệu Cá»u Tôn mặt xám như tro tà n, thân thể khẽ run lên.
Äây là má»™t chuyện không ngỠđược. Nhân váºt ngạo thị võ lâm, má»™t Ä‘á»i oai phong, hôm nay lại biến thà nh má»™t con cừu non chá» là m thịt.
Hơn nữa còn chết trong tay một nữ nhân.
Cáºn ká» cái chết, hối háºn thì đã muá»™n, Triệu Cá»u Tôn thở dà i má»™t tiếng, nhắm hai mắt lại.
- Hừ! NgÅ© Bá Äao chẳng qua chỉ như váºy mà thôi.
Bạch phu nhân hừ lạnh má»™t tiếng, bÄ©u môi khinh thưá»ng.
Bỗng nhiên mũi đao nhoáng lên, mang theo một vệt máu.
Triệu Cá»u Tôn kêu lên má»™t tiếng Ä‘au đớn, trên vai đã rá»›t xuống má»™t miếng thịt.
Lại một đao, lại một miếng thịt rơi xuống.
Äây rõ rà ng là muốn lăng trì xá» tá». Rốt cuá»™c là chuyện gì đã khiến cho vị Bạch nương tá» nà y giáºn dữ muốn dùng đại hình như váºy?
Triệu Cá»u Tôn đột nhiên mở mắt ra, tức giáºn nói:
- Con đà n bà chó má ngươi! Ngươi, ngươi…
- Mắng rất hay! Ngươi muốn ta nổi giáºn má»™t Ä‘ao giết chết ngươi có phải không?
Bạch phu nhân cầm Ä‘ao cưá»i nhạt:
- Äáng tiếc là ta lại muốn từ từ.
CÅ©ng có thể như lá»i bà ta nói, Triệu Cá»u Tôn cảm thấy loại lăng trì nà y tư vị tháºt không dá»… chịu, muốn chấm dứt cuá»™c Ä‘á»i nhanh má»™t chút.
Äáng tiếc lúc nà y y đã không thể cỠđộng, chỉ đà nh ngồi yên chịu tráºn.
- Con đà n bà chó má! Lão phu tháºt hối háºn, rõ rà ng đã biết năm đó ngươi độc sát trượng phu cá»§a mình…
- Ngươi nói cái gì?
- Lão phu đã nói rõ rà ng.
Triệu Cá»u Tôn cắn răng nói:
- Lẽ nà o năm đó Thiết Bút Trang Chủ Bạch Cảnh Bưu không phải chết trong tay của ngươi?
- Ngươi là m sao biết?
- Hiện nay bất cứ bà máºt nà o trong võ lâm cÅ©ng đừng hòng giấu diếm được lão phu.
- Ngươi rất giá»i!
- Hừ!
- Không sai! Bạch Cảnh Bưu là do ta hại chết. Không ngỠmón nợ năm xưa nà y ngươi lại thay ta nhắc lại.
Bạch phu nhân cưá»i xót xa:
- Ngươi có biết vì sao ta muốn hại chết hắn không?
- Là do ngươi sinh lòng đê tiện, muốn tìm một tên mặt trắng nhỠkhác!
- Ngươi nói đúng! Bạch Cảnh Bưu vừa già lại xấu, trong khi ta chỉ vừa tròn ba mươi tuổi.
Bạch phu nhân thản nhiên thừa nháºn:
- Ta nhìn thấy hắn là buồn nôn, cả ngưá»i Ä‘á»u nổi da gà , cÅ©ng giống như nhìn thấy lão già ngươi. Nhưng ta độc sát hắn, cÅ©ng không phải là vì nguyên nhân nà y.
- Vì sao?
- Bởi vì hắn đã chiếm đoạt ta, còn bức tỠcha ta. Ta vốn có một lang quân như ý, nhưng lại bị loạn đao phân thây.
- Chuyện nà y sao lão phu chưa từng nghe nói qua?
- Ngươi thì là thứ gì? Khi đó chỉ sợ ngươi còn Ä‘ang ở quan ngoại thay ngưá»i nuôi ngá»±a, miá»…n cưỡng kiếm cÆ¡m ăn.
- Nói báºy! Lão phu là nuôi ngá»±a cá»§a chÃnh mình.
- Chuyện nà y không cần tranh cãi! Ngươi láºp tức sẽ trở thà nh má»™t đống thịt, chết thảm dưới Ä‘ao lão nương, còn quản là ngá»±a cá»§a ai.
Triệu Cá»u Tôn cả ngưá»i giáºt giáºt, không trả lá»i được.
- Mặc dù ta đã độc sát Bạch Cảnh Bưu, nhưng lại không kịp loạn Ä‘ao phân thây, đến nay dư háºn còn chưa dứt.
Bạch phu nhân cà ng nói cà ng kÃch động:
- Hôm nay ta sẽ mượn thân thể cá»§a lão già ngươi để phát tiết ná»—i háºn năm xưa.
Nguyên lai bà ta có ý nà y, tháºt sá»± là má»™t suy nghÄ© kỳ lạ.
- Cái gì!
Triệu Cá»u Tôn mở to mắt, giáºt mình nói:
- Ngươi xem lão phu là Bạch Cảnh Bưu?
- Äúng váºy! Ngươi rất giống Bạch Cảnh Bưu, quả tháºt rất sống động, vừa già vừa xấu, lại tham tiá»n háo sắc, còn có má»™t bụng gian trá.
- Chà Ãt lão phu cÅ©ng không phải Bạch Cảnh Bưu.
- Ta mặc kệ có đúng hay không.
Bạch phu nhân hừ lạnh một tiếng:
- Lão nương chỉ cần tìm má»™t kẻ như váºy để trút giáºn.
Ãnh Ä‘ao liên tục lóe lên, lại gá»t xuống và i miếng thịt.
Triệu Cá»u Tôn cả ngưá»i run lên, Ä‘au đến cắn chặt răng, nhưng vẫn cố gắng không thốt ra tiếng nà o.
- Ngươi có đau không?
Bạch phu nhân vung Ä‘ao quát há»i.
- Lão phu…
- Ta biết, đại khái còn chưa đủ gãi ngứa cho ngươi.
Bạch phu nhân chân mà y dựng lên, ánh đao nhấp nhoáng một vệt sáng xanh.
“Xoẹt†một tiếng, máu tươi bắn ra.
Triệu Cá»u Tôn rốt cuá»™c không chịu nổi kiểu gãi ngứa nà y, láºp tức kêu lên Ä‘au đớn.
Sắc mặt cá»§a y và ng như đất, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, khóe miệng cong xuống, khuôn mặt vặn vẹo, giá»ng nói cÅ©ng trở nên khà n khà n vô lá»±c.
- Xin… xin ngươi… tha… tha cho lão phu…
- Triệu lão cá»u! Không ngá» ngươi cÅ©ng có ngà y hôm nay, cầu xin lão nương tha thứ.
Bạch phu nhân cưá»i nhạt, cưá»i rất khó nghe, lạnh lùng nói:
- Lão phu cái gì, chỉ là một con chó!
Äắc thế là má»™t con rồng, thất thế thì lại là sâu bá», mà Triệu Cá»u Tôn lại trở thà nh lão cẩu.
Bao nhiêu anh hùng hà o kiệt oai phong má»™t cõi, đến lúc tuổi già sức yếu, có mấy ngưá»i lại không giống như má»™t lão cẩu?
Chỉ có Ä‘iá»u bá»n há» váºn khà tốt hÆ¡n, không giống như Triệu Cá»u Tôn rÆ¡i xuống dưới đồ Ä‘ao, nháºn lấy kết cục bi thảm như váºy mà thôi.
- Không phải sao?
Bạch phu nhân nói:
- Một lão cẩu đáng chết.
- Äúng đúng đúng!
Triệu Cá»u Tôn đã không còn dáng vẻ kiên cưá»ng, thấp thá»m nói:
- Ngươi… ngươi… hãy tha cho lão cẩu nà y!
- Tha cho ngươi?
- Phu nhân xin hãy nương tay *!
(Nguyên văn: cao sĩ quý thủ)
Vốn chỉ là má»™t tiểu thá»§ trắng nõn, báºy giá» lại thà nh quý thá»§.
- Tháºt là buồn cưá»i! Khà phái cá»§a Triệu cá»u gia đâu rồi?
Bạch phu nhân hừ một tiếng:
- Sao ngươi không nghÄ© lại xem lão nương có thể bá» qua cho ngươi không? Ngươi chết tháºt sá»± quá hèn nhát.
Lá»i nà y quả tháºt không sai. Nếu như nhất định phải chết, vì sao lại không chết như má»™t hán tá»?
Hiển nhiên, y sợ chết, y không muốn chết, y luyến tiếc rượu ngon mỹ nhân và phú quý vinh hoa trước mắt.
Äáng tiếc là Bạch phu nhân đã như tên nằm ở dây cung, không thể không phát. Bà ta không phải là má»™t nữ nhân do dá»± thiếu quyết Ä‘oán, cÅ©ng không ngốc đến độ buông tha Triệu Cá»u Tôn, để cho hắn quay lại cắt đứt yết hầu cá»§a mình.
Vì váºy, bà ta không muốn tiếp tục chÆ¡i trò mèo vá»n chuá»™t, cổ tay láºt lại giÆ¡ Ä‘ao lên, nhắm và o ngá»±c Triệu Cá»u Tôn.
Äao dà i bảy tấc, má»ng như lá liá»…u, nhoáng lên chém xuống.
Mắt thấy lưỡi Ä‘ao Ä‘ang chém xuống, Triệu Cá»u Tôn hoảng sợ giương mắt nhìn, bá»—ng nhiên y phát hiện dưới ánh sáng cá»§a ngá»n nến lay động xuất hiện má»™t bóng gưá»i.
Bóng ngưá»i nà y y rất quen thuá»™c, tháºm chà còn quen thuá»™c từ khi còn nhá», gần như đã nhìn thấy ngưá»i nà y lá»›n lên. Y nhịn không được kêu to:
- Äinh Khai! Ngươi tá»›i rất hay, mau cứu lão phu…
Không ngá» lại là Äinh Khai, đến má»™t cách rất đột ngá»™t.
Bạch phu nhân giáºt mình, lươi Ä‘ao Ä‘ang hạ xuống liá»n ngừng lại.
Tháºt sá»± là Äinh Khai sao? Không có má»™t dấu hiệu, không có má»™t tiếng động, Bạch phu nhân không tin phÃa sau tháºt sá»± có ngưá»i, lại cà ng không tin đó chÃnh là Äinh Khai.
Bốn phÃa bên ngoà i phòng từ lâu đã ngầm bố trà cảnh vệ nghiêm ngặt, Äinh Khai cÅ©ng không phải là quá»· mị hóa thân, hắn là m thế nà o xông và o được?
- Triệu lão cá»u! Ngươi chết đến nÆ¡i mà vẫn còn giở trò sao!
Bạch phu nhân cưá»i lạnh nói:
- Ngươi hai lần ba lượt muốn mưu hại Tiểu Äinh, lại còn hy vá»ng hắn đến cứu ngươi, lẽ nà o hắn là kẻ ngốc?
Lá»i còn chưa dứt, phÃa sau bá»—ng nhiên vang lên má»™t thanh âm:
- Ta chÃnh là kẻ ngốc.
Bạch phu nhân thất kinh, vặn vòng eo nhá» nhắn xoay ngưá»i lại, đồng thá»i vung tay lên. Ãnh sáng cá»§a ngá»n nến chợt lóe lên rồi biến mất.
Không sai, ngưá»i đến quả tháºt là Äinh Khai.
Bạch phu nhân hoảng hốt, trước tiên chỉ có thể tá»± bảo vệ mình. Ngay khi ánh sáng cá»§a ngá»n nến chợt lóe lên, bà ta đã thay hình đổi vị, lui và o má»™t góc tưá»ng.
Mặc dù ánh sáng đã tắt, không thể phân biệt được bóng ngưá»i, nhưng gian nhà nà y bà ta lại quen thuá»™c hÆ¡n bất cứ ai. Sau khi đã chiến được địa lợi, bà ta láºp tức đưa tay và o túi da nÆ¡i thắt lưng, lấy ra ba mÅ©i Liên Hoa thÃch.
Äây là độc môn ám khÃ, bình thưá»ng bà ta cÅ©ng không dá»… dà ng dùng đến.
MÅ©i thÃch có hình dạng móc ngược, bên trong giấu kịch độc, còn có tên là Khổ Tâm liên, bá» ngoà i đẹp đẽ, nhưng lại bá đạo không gì sánh được.
Lợi khà trong tay, bà ta bá»—ng nhiên cảm thấy Äinh Khai đến rất hay.
Má»™t khách không phiá»n hai chá»§, nếu như đã giải quyết xong Triệu Cá»u Tôn, vì sao không nhân cÆ¡ há»™i nà y kết liá»…u luôn cả tên tiểu tỠđáng chết nà y.
Lại nói muốn độc chiếm số tà i váºt kia, nhất định phải quét sạch tất cả chướng ngại, Triệu Cá»u Tôn đã là oan gia đối đầu, Tiểu Äinh sao lại không phải là tâm phúc đại há»a.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, bà ta còn chưa biết đến má»™t nhân váºt còn lợi hại hÆ¡n là Giang Nam Tiêu Chấn.
Nhưng Tiểu Äinh cÅ©ng không phải là má»™t kẻ dá»… chÆ¡i. Bà ta nắm chặt ba mÅ©i liên hoa thÃch, trong lòng không khá»i căng thẳng.
Nhưng kỳ quái là không hỠcó một tiếng động nà o.
Äây là chuyện gì, lẽ nà o Tiểu Äinh vừa tá»›i đã quay đầu rá»i Ä‘i?
Trong phòng tối Ä‘en như má»±c, không thể phân biệt cảnh váºt. Bạch phu nhân nắm chặt ba mÅ©i Liên Hoa thÃch, vốn đã quyết định vừa nghe tiếng động sẽ láºp tức xuất thá»§, nhưng lúc nà y lại không há» có má»™t tiếng động nà o, hoà n toà n nằm ngoà i dá»± liệu cá»§a bà ta.
Bà ta cÅ©ng không dám lên tiếng, tháºm chà đã nÃn hÆ¡i tÄ©nh khÃ.
Gian phòng ước chừng hai trượng vuông, cÅ©ng không tÃnh là lá»›n, nếu như trong phòng nếu có ngưá»i, hẳn có thể mÆ¡ hồ nghe được tiếng hÃt thở.
Nhưng lúc nà y ngoại trừ tiếng rên rỉ cá»§a Triệu Cá»u Tôn, ngoà i ra hoà n toà n yên tÄ©nh.
Bạch phu nhân trong lòng hiểu rõ, tình thế nà y chỉ có thể đợi, kiên trì chỠđợi, ai thiếu kiên nhẫn, đó sẽ là không may.
Chiến tranh không lá»i nói, giằng co không tiếng động. Những bá»—ng nhiên lại có ngưá»i nhÃch chân má»™t chút.
Ngưá»i nà y là ai? ÄÆ°Æ¡ng nhiên chÃnh là Äinh Khai.
Sinh tá» thà nh bại chỉ trong má»™t ý niệm. Loại cÆ¡ há»™i nà y há có thể bá» qua? Bạch phu nhân láºp tức phất tay phóng ra ma mÅ©i Liên Hoa thÃch.
Chà Ãt phải có má»™t mÅ©i trúng. Chỉ cần trúng má»™t mÅ©i, Tiểu Äinh đáng chết sẽ tháºt trở thà nh má»™t ngưá»i chết.
“Keng keng keng!â€
Bá»—ng nhiên ba tiếng giòn giã vang lên, đồng thá»i lóe lên và i tia lá»a nhá». Ba mÅ©i Liên Hoa thÃch không ngá» Ä‘á»u thất bại, cắm và o trên vách tưá»ng đối diện.
Bạch phu nhân ngẩn ngưá»i, bá»—ng dưng nghe được tiếng rÃt phá không, má»™t luồng chỉ phong đã bắn đến trước mặt.
Hiển nhiên ba mũi ám khà đã là m bại lộ vị trà của bà ta.
Bạch phu nhân thất kinh, trong lòng biết đã khéo quá hóa vụng, vặn eo má»™t cái, láºp tức bước nghiêng qua ba bước.
Nhưng tiếng chuyển động chẳng khác nà o lạy ông tôi ở bụi nà y, bà ta đã không thể tiếp tục ẩn mình được nữa.
Bạch phu nhân di chuyển tránh khá»i và i luồng chỉ phong, nhất thá»i trở nên luống cuống tay chân.
Bà ta trong lòng rùng mình, biết cứ tiếp tục như váºy tuyệt đối không thể chiếm được tiện nghi, vạn nhất có sÆ¡ xuất gì kết quả sẽ rất khó coi.
RÆ¡i và o tay Äinh Khai sẽ có kết quả gì?
Cho dù không chết, cÅ©ng không biết phải chịu bao nhiêu khốn khổ, quan trá»ng nhất là số tà i váºt khổng lồ kia cÅ©ng sẽ trở thà nh bá»t nước.
Má»™t ngưá»i thông minh tại sao lại muốn lâm và o tình thế nà o? Bạch phu nhân đương nhiên không muốn tá» ra là anh hùng hảo hán, tâm niệm biến đổi, láºp tức quyết định tạm thá»i thối lui má»™t bước.
Thân thể bà ta láºp tức xoay tròn, đưa tay ấn nhẹ và o má»™t cái nút lá»›n bằng hạt châu nhô ra trên vách tưá»ng.
Chỉ nghe tiếng “cạch cạch†vang lên, má»™t phiến cá»a ngầm liá»n mở ra.
Phiến cá»a ngầm nà y rá»™ng chừng hÆ¡n má»™t thước, vừa đủ cho má»™t ngưá»i chen và o. Bạch phu nhân khẽ nghiêng ngưá»i, láºp tức lách và o bên trong.
“Bình†má»™t tiếng, cánh cá»a láºp tức đóng lại.
Trong phòng trở nên yên tÄ©nh, nhưng vẫn hoà n toà n tối Ä‘en. Bá»—ng nhiên má»™t tiếng kẽo kẹt vang lên, má»™t phiến cá»a sổ khẽ mở ra, má»™t tia sáng yếu á»›t chiếu và o.
Chỉ thấy má»™t bóng Ä‘en chợt lóe lên, ôm lấy Triệu Cá»u Tôn, xuyên qua cá»a sổ mà đi.
oOo
“Tiểu Äinh, muá»™i phải là m sao để cảm tạ huynh?â€
Äinh Khai nằm ngá»a trên thảm cá» xanh bên dưới má»™t gốc cây khô già , nhìn mây trắng cháºm rãi lướt qua ngá»n cây, bá»—ng nhiên nhá»› tá»›i những lá»i nà y.
Khi hắn ôm Triệu Cá»u Tôn cả ngưá»i huyết nhục đầm đìa giao cho Triệu Tiểu Nhu, nà ng đã lệ nóng doanh tròng nói những lá»i nà y.
Triệu Tiểu Nhu vốn cÅ©ng có thể cứu được cha nà ng, đáng tiếc nà ng đã đến cháºm má»™t bước.
“Cảm tạ cái gì! Äây là việc ta nên là m.â€
Lúc đó hắn vốn muốn nói những lá»i nà y, nhưng nói đến bên môi lại nuốt và o.
Bởi vì, đây là việc hắn phải là m.
Vì sao lại cứu Triệu Cá»u Tôn? Vì sao không cho y chết trong tay Bạch phu nhân? Lẽ nà o loại ngưá»i như váºy không đáng phải chịu báo ứng?
Câu trả lá»i có lẽ giống như hắn đã từng nói, hắn là má»™t kẻ ngốc.
Ngốc thì ngốc, chà Ãt hắn cÅ©ng có thể ăn nói vá»›i Triệu Tiểu Nhu. Nếu như lúc đó hắn thấy chết mà không cứu, lẽ nà o không có lá»—i vá»›i nà ng? Äối vá»›i má»™t ngưá»i bạn thanh mai trúc mã, hắn không thể là m được loại chuyện nà y.
Hắn biết, Triệu Tiểu Nhu vẫn luôn chỠđợi hắn, hắn không thể khiến cho nà ng thương tâm, là m cho nà ng thất vá»ng.
CÅ©ng tháºt là xảo hợp, hắn Ä‘oán chừng Triệu Cá»u Tôn sẽ theo dõi Bạch phu nhân mà đến, không ngá» quả nhiên lại gặp.
Äây là vì Triệu Cá»u Tôn còn chưa tá»›i số.
Äinh Khai nghÄ© đến đây, liá»n quay đầu nhìn vá» phÃa Lâu Äại Chiêu Ä‘ang dá»±a và o gốc cây nhắm mắt ngá»§ gáºt, không khá»i có phần áy náy.
Bởi vì, chuyện xảy ra đêm qua, hắn nhất định phải giấu vị bằng hữu đồng sinh cộng tỠnà y.
------*------
Tà i sản của hoangcongthanh
26-02-2010, 11:25 AM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Phi Äao Túy Nguyệt
Tác Giả: Ức Văn
Chương 13: Ngư Mục Hỗn Châu
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn:TTV
Giấu y không phải vì gì khác, chỉ là sợ y sẽ buột miệng nói ra.
Äồng thá»i hắn cÅ©ng có chút lo lắng, vạn nhất chuyện bà ẩn nà y truyá»n đến tai Tiêu Chấn, sẽ khiến cho vị Giang Nam cá»± phách nà y cà ng trở nên không kiêng nể.
Hiện nay trên giang hồ vốn Ä‘ang ở trạng thái cân bằng, nếu như Triệu Cá»u Tôn ngã xuống, váºy sẽ thà nh cục diện Tiêu Chấn má»™t mình độc bá.
Mặc dù sá»± tháºt chưa chắc đã như váºy, trong võ lâm còn có rất nhiá»u kỳ nhân dị sÄ© ẩn dáºt, nhưng chà Ãt bản thân Tiêu Chấn sẽ có ý nghÄ© nà y.
Vì váºy y sẽ cà ng kiêu ngạo, cà ng ngang ngược, cà ng không coi ai ra gì.
Chỉ cần Triệu Cá»u Tôn sống khoẻ mạnh, y sẽ không dám là m như váºy.
Thế nhưng Triệu Cá»u Tôn mặc dù chưa chết, nhưng đã bị thương. Tuy chỉ là vết thương ngoà i da thịt, nhưng trong thá»i gian ngắn khó có thể phục hồi như cÅ©.
Chuyện nà y đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoà i.
CÅ©ng may là Tiêu Chấn không há» biết chuyện. Bạch phu nhân đương nhiên sẽ không truyá»n ra ngoà i, bởi vì việc nà y đối vá»›i bà ta cÅ©ng không có Ãch lợi gì.
Äinh Khai Ä‘ang suy nghÄ©, chỉ cần mình không đỠcáºp tá»›i, còn có ai biết được chuyện nà y? Vì váºy, hắn quyết định giấu diếm Lâu Äại Chiêu.
Chỉ nghe Lâu Äại Chiêu ngáp má»™t má»™t tiếng, duá»—i lưng từ dưới gốc cây đứng lên.
- Tiểu Äinh, ngươi Ä‘ang suy nghÄ© gì váºy?
- Không có gì!
- Tháºt sá»± không có?
- Ta Ä‘ang suy nghÄ© vá» những phiến mây trắng trên bầu trá»i, phiêu đãng đông tây, tá»± do qua lại, không lo không nghÄ©, quả tháºt là thanh thản.
- Há! Chuyện nà y thì có gì mà nghĩ.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ta ngược lại tháºt sá»± Ä‘ang suy nghÄ© má»™t việc.
- Ngươi không phải đang ngủ sao?
- Ta vốn là đang suy nghĩ.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Sau đó con mắt nhắm lại liá»n ngá»§ mất.
- Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
- Còn không phải nghĩ vỠchuyện đêm qua sao?
Lâu Äại Chiêu có vẻ rất nghi hoặc:
- Ngươi và o đó cả ná»a ngà y, lẽ nà o không há» xảy ra chuyện gì?
Thì ra hắn là nghÄ© đến chuyện nà y, cÅ©ng tháºt sá»± khiến cho hắn buồn bá»±c.
- Ngươi không phải cũng đứng canh chừng sao?
Äinh Khai quyết định che giấu bà máºt:
- Nếu như xảy ra chuyện gì, chà Ãt cÅ©ng phải có chút biến động nhá».
- Ta đứng rất xa.
- Có bao xa, nhiá»u lắm chỉ má»™t mÅ©i tên mà thôi. Äầu óc ngươi tinh, lá»— tai cÅ©ng thÃnh, có xa hÆ¡n cÅ©ng không thể gạt được ngươi.
Nếu như muốn khiến ngưá»i mắc lừa, tốt nhất trước tiên nên tâng bốc y.
- Lá»i nà y quả tháºt không sai.
Lâu Äại Chiêu sắc nhiên tá»± ngạo:
- Muốn che giấu Lâu Äại Chiêu ta không phải là chuyện dá»… dà ng như váºy.
- Váºy là đúng rồi!
- Không đúng!
Lâu Äại Chiêu hiển nhiên vẫn còn nghi hoặc:
- Không phải là ngươi ôm lấy bà nương lẳng lơ kia ngủ một giấc đấy chứ?
- Bà nương lẳng lơ nà o?
Äinh Khai nở nụ cưá»i.
- Lớn cũng tốt, nhỠcũng tốt.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Dù sao Ä‘á»u là má»™t loại mà thôi.
- Ngươi nghÄ© váºy tháºt sao?
- Ta không biết, ta cũng nghĩ không ra.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ngươi rốt cuộc ở trong đó là m gì?
- Tìm hiểu một chút.
- Tìm cái gì?
- Tìm xem số tà i váºt kia giấu ở nÆ¡i nà o.
- Có tìm hiểu được gì hay không?
- Không sai biệt lắm!
- Không sai biệt lắm? Lá»i nà y nghÄ©a là gì?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Có tháºt là số tà i váºt kia Ä‘á»u nằm trong đó?
- à tứ cá»§a không sai biệt lắm, chÃnh là còn chưa tìm kỹ.
- Không tìm kỹ? Cái nà y mà là không sai biệt lắm à ? Phải gá»i là nói hà m hồ má»›i đúng.
Lâu Äại Chiêu hừ má»™t tiếng.
- Nói cũng đúng!
Äinh Khai đối vá»›i việc đêm qua hiển nhiên cÅ©ng không thể tá»± bà o chữa, đà nh phải phụ há»a theo Ä‘uôi:
- Từ từ sẽ đến, có lẽ không lâu sau sẽ tìm thấy.
- Ta thấy đừng tìm nữa.
- Vì sao?
- Nói không chừng ngưá»i ta đã cướp Ä‘oạt trước rồi.
Lâu Äại Chiêu tức giáºn nói:
- Có ai lại chỠngươi từ từ tìm hiểu!
- Ai cướp đoạt trước?
- Tiêu Chấn.
- Tiêu Chấn?
Äinh Khai nói:
- Ngươi sao biết y sẽ cướp đoạt trước?
- Ta chỉ cần tÃnh toán má»™t chút là biết.
- Ha ha! Chuyện nà y quả tháºt nghÄ© không ra.
Äinh Khai cưá»i nói:
- Không ngá» Lâu đại gia còn là môn nhân cá»§a Quá»· Cốc tiên sinh. Thất kÃnh! Thất kÃnh…
- Hừ!
- Tháºt sá»± là tÃnh ra?
- Ta há»i ngươi!
Lâu Äại Chiêu trên trán nổi lên gân xanh:
- Ngưá»i cướp Ä‘i Tái Trân Châu là ai?
- Ta còn nhá»› đã nói qua vá»›i ngươi, y chÃnh là Huyết Thá»§ Phi Ưng Tống Dá»±c.
- Cùng má»™t bá»n vá»›i Tiêu Chấn có đúng không?
- Äúng váºy!
- Ngươi có nghĩ đến hay không?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Y cướp đi Tái Trân Châu, cũng không phải vì nữ nhân kia đẹp kia thiên tiên.
- Là vì sao?
- Là vì nữ nhân kia biết chá»— giấu tà i váºt.
- Không sai, cô ta đã từng nói qua!
Äinh Khai khẽ ngẩn ngưá»i:
- Có Ä‘iá»u nữ nhân kia nói chưa chắc đã có thể tin.
- Chà Ãt ả ta cÅ©ng có quan hệ vá»›i Triệu Cá»u Tôn.
- Chuyện nà y không sai.
Äinh Khai nói:
- Äáng tiếc là được cái nà y thì mất cái khác, chúng ta không có thuáºt phân thân.
- Lá»i nà y nghÄ©a là gì?
- Trước mắt phải táºp trung và o Bạch phu nhân.
- Hừ! CÅ©ng không biết bà nương nà y là m cái quá»· gì, sáng sá»›m đã có hai nhóm ngưá»i rá»i khá»i nÆ¡i đây.
- Hai nhóm ngưá»i?
Äinh Khai bá»—ng nhiên ngẩn ra, nhảy dá»±ng lên:
- Hai nhóm ngưá»i nà o, sao ngươi không nói sá»›m?
- Äừng ngạc nhiên! Chỉ là má»™t số lâu la tiểu tốt mà thôi.
- Ngươi là nói những ngưá»i nà y Ä‘á»u rất bình thưá»ng?
- Không sai! Y phục cá»§a bá»n há» Ä‘á»u cÅ© nát, đầu tóc bù xù bẩn thỉu, tám phần mưá»i là bá»n ngưá»i gác đêm.
- Há»ng rồi!
Äinh Khai hai mắt mở lá»›n:
- Ta chẳng qua chỉ đến Bắc SÆ¡n vòng má»™t vòng, ngươi lại là m há»ng đại sá»±.
- Há»ng chuyện gì? Không phải ngươi bảo ta chú ý và o bà nương lẳng lÆ¡ kia sao?
- Ngươi chú ý rất hay!
Äinh Khai nói:
- Bà ta dùng kế và ng thau lẫn lộn, đã sớm chạy mất rồi.
Thân hình hắn chợt nhoáng lên, láºp tức lao vá» hướng trang viện bên kia.
NÆ¡i nà y là m gì có ngưá»i y phục cÅ© nát, đầu tóc bù xù bẩn thỉu? Hắn Ä‘oán chừng Bạch phu nhân dùng thuáºt che mắt, đã lẫn và o bên trong chuồn mất.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, bên trong cÅ©ng có nha đầu Máºt Nhi giảo hoạt kia.
Trang viện nằm trong tầm mắt, chỉ nhún ngưá»i và i cái đã đến nÆ¡i.
Äinh Khai không khá» chần chá», láºp tức vượt tưá»ng mà và o, rÆ¡i xuống má»™t nÆ¡i hoa cá» sum suê trong đình viên.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên không há» có tiếng ngưá»i.
Trang viện nà y không lá»›n, tổng cá»™ng chỉ có bảy tám gian nhà . Äinh Khai vòng qua trước sau mấy vòng, đồ váºt trong nhà vẫn như trước, chỉ là không thấy má»™t bóng ngưá»i nà o.
Má»™t ngưá»i cÅ©ng không để lại, cÅ©ng sẽ không tiết lá»™ bất cứ ná»™i tình gì.
Äinh Khai trong lòng biết có tìm cÅ©ng vô Ãch, liá»n từ trong viện vượt tưá»ng mà ra.
- Thế nà o?
Lâu Äại Chiêu Ä‘ang đứng bên ngoà i tưá»ng.
- Ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.
Giá»ng nói cá»§a Äinh Khai trầm xuống:
- Hiện tại phải mau chóng chạy đến Bắc Sơn.
- Bắc Sơn? Không đúng!
- Không đúng chỗ nà o?
- Ta nhìn thấy hai nhóm ngưá»i nà y Ä‘á»u là đi vá» hướng nam.
- Ngươi nhìn thấy không sai.
Äinh Khai nói:
- Nhưng chẳng lẽ bà ta không thể vòng qua hướng Bắc Sơn?
- Ngươi nói đây lại là gạt ngưá»i?
- Không thể sao?
- Có thể, có thể, đương nhiên là có thể!
Lâu Äại Chiêu trong miệng đáp rất gá»n gà ng, nhưng trong lòng hiển nhiên không phục:
- Ngươi giống như là má»™t nhà tiên tri váºy?
- Ta tháºt sá»± không có bản lÄ©nh nà y, cÅ©ng không biết bấm ngón tay tÃnh toán.
Äinh Khai nói:
- Ta chÃnh là bằng và o kinh nghiệm, con mắt và cái lá»— tai, hÆ¡n nữa còn có má»™t phần linh cảm, cùng vá»›i suy nghÄ© hợp lý
- Cao minh!
- Hơn nữa, ta đã từng đến Bắc Sơn một vòng.
Äinh Khai nói như váºy, hiển nhiên là biểu thị đã có phát hiện.
Nhưng hắn còn không chưa nói xong, ngưá»i đã nhảy dá»±ng lên.
Lâu Äại Chiêu không thể là m gì khác hÆ¡n là đuổi theo.
oOo
Dãy núi nhấp nhô, loạn thạch thẳng đến mây, sơn thế vô cùng hiểm ác.
Hai mặt giữa núi cao tạo thà nh má»™t khe sâu hiểm trở, những cà nh cây lá»›n giao nhau, mây và sương mù dà y đặc tá»a ra, khà thế quả tháºt không tầm thưá»ng.
Äây là má»™t nÆ¡i thần bÃ, cÅ©ng là địa phương ngưá»i ngưá»i khiếp sợ.
Äinh Khai dá»c theo triá»n núi Ä‘i đến phÃa trên má»™t sưá»n núi hiểm trở, sau đó ngừng lại, chăm chú quan sát bên dưới.
Bên dưới mây mù lượn lá», cảnh váºt trong cốc lúc ẩn lúc hiện.
- Tiểu Äinh, rốt cuá»™c là xảy ra chuyện gì?
Lâu Äại Chiêu chạy vá»™i tá»›i, thở hổn hển nói.
Hắn trong lòng biết Äinh Khai nhất định đã có dá»± tÃnh, khẩu khà cÅ©ng bình thản hÆ¡n.
- Hiện nay còn chưa biết.
Äinh Khai nói:
- Hiện tại việc cần là m chÃnh là lẳng lặng ngồi xuống.
- Ngồi xuống để là m gì?
- Nghe nhiá»u, nhìn nhiá»u, không nên nói nhiá»u!
Äinh Khai cúi thấp ngưá»i, dán chặt và o bên cạnh vách núi, khoanh chân ngồi xuống.
Nghe cái gì? Nhìn cái gì? Lâu Äại Chiêu đầy bụng nghi ngá», muốn há»i, nhưng Äinh Khai lại thêm và o má»™t câu cuối cùng “không nên nói nhiá»uâ€.
Hắn đà nh thở dà i, ngồi xuống bên cạnh Äinh Khai.
Trên đỉnh núi cá» dại má»c thà nh bụi, cao đến ngang hông. Hai ngưá»i vừa ngồi xuống, láºp tức che khuất thân hình.
Nhưng u cốc thâm sâu, cây rừng xanh biếc, nghe không được cái gì, cũng không nhìn thấy cái gì.
Chợt nghe “bách†má»™t tiếng, má»™t con chim ưng từ dưới sưá»n núi kinh sợ bay lên, vù má»™t cái đã lên táºn trá»i, bay vá» hướng đỉnh núi đối diện.
- Äúng rồi!
Lâu Äại Chiêu nhẹ giá»ng nói:
- Bên dưới nà y nhất định là có ngưá»i.
- Hiểu rồi sao?
Khóe miệng Äinh Khai nhếch lên.
- Chuyện nà y thì có là gì, binh pháp có nói…
Lâu Äại Chiêu nhướng mà y:
- Nói báºy, binh pháp nà o có nói chuyện nà y?
- Không có? Ai nói không có?
Äinh Khai cưá»i cưá»i:
- Ngươi Ä‘á»c binh pháp nhà ai?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Tôn Tá» binh pháp.
- ChÃnh là Tôn Võ TỠđúng không?
Äinh Khai nói:
- Không sai! Khổng Tá» binh pháp, Ngô Tá» binh pháp, Hoà ng Thạch Công tam lược, Khương Tá» Nha thao lược, còn chiêu nà y là ở trong Äinh Tá» binh pháp.
- Äinh Tá»?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Äinh Tá» nà y là ai?
Äinh Khai vươn má»™t ngón tay chỉ và o cái mÅ©i cá»§a mình, cưá»i nói:
- ChÃnh là tại hạ!
Hiện tại là thá»i khắc khẩn trương, hẳn muốn cho tâm tình thoải mái hÆ¡n má»™t chút.
Lâu Äại Chiêu quay đầu sang, há miệng muốn cưá»i, nhưng Äinh Khai bá»—ng nhiên là m má»™t thá»§ thế, chỉ chỉ và o dưới sưá»n núi.
- Äây là thanh âm gì?
Lâu Äại Chiêu vểnh tai lên.
- Xe.
Äinh Khai trả lá»i.
Không sai, thanh âm giống như tiếng bánh xe cán qua đá vụn tại lòng sông trong cốc.
Nhưng dưới thâm cốc nà y, xe từ đâu tới?
- Äúng rồi, đến để chuyển ngân lượng!
Hai mắt Lâu Äại Chiêu chợt sáng lên:
- Tiểu Äinh, xem như là ta phục ngươi!
- Tháºt sá»± là phục?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Ngươi tháºt sá»± cao minh hÆ¡n so vá»›i ta.
Lâu Äại Chiêu chá»›p chá»›p mắt, nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u nói lại, còn chưa đủ khiến cho ta hoà n toà n tâm phục.
- á»’?
- Binh quý thần tốc, chúng ta còn ngây ra ở chỗ nà y để là m gì?
- Lại là binh pháp nói đúng không?
Äinh Khai nói:
- Binh pháp hình như nói khác…
- Nói như thế nà o?
- DÄ© dáºt đãi lao, lấy tịnh chế động.
- Không sai, có thì có!
Lâu Äại Chiêu tá» vẻ không kiên nhẫn:
- Ta nói chúng ta còn phải chỠđợi hay sao?
- Äúng váºy!
- Phải đợi bao lâu?
- Chà Ãt phải chỠđến khi trá»i tối Ä‘en. Nếu như những xe nà y tháºt sá»± là váºn chuyển bạc, sẽ phải chá» bạc chất lên xe, ra khá»i hẻm núi…
- Nếu như bà ta chạy mất thì sao?
- Chạy mất?
Äinh Khai nói:
- Váºy thì cà ng tốt! Bà ta chạy ở phÃa trước, chúng ta lại bám theo ở phÃa sau.!
- Hừ! Ta tháºt không rõ ngươi lại có cái chá»§ ý quái quá»· gì.
- Ngươi có hiểu mưá»i vạn lượng bạc là bao nhiêu không?
- Mưá»i vạn lượng?
Lâu Äại Chiêu hai mắt mở lá»›n:
- Äừng rưá»m ra nữa! Mưá»i vạn lượng không phải là mưá»i vạn sao?
- Phải bao nhiêu xe mới chở hết được?
- Ta mặc kệ nó cần bao nhiêu xe!
Lâu Äại Chiêu nói
- Bạc cá»§a ta chưa bao giá» dùng xe chở, giắt tại thắt lưng là đủ rồi, lúc cần thiết còn phải sỠđông sá» tây má»›i có thể tìm ra má»™t đĩnh nhá».
- Tháºt đáng thương!
Äinh Khai nở nụ cưá»i.
- Äáng thương?
Lâu Äại Chiêu:
- Ná»±c cưá»i! Chỉ cần có tiá»n mua rượu, ta so vá»›i thần tiên còn khoái hoạt hÆ¡n.
Hắn nói cÅ©ng rất đúng, nhà cao cá»a rá»™ng ngà n gian, đêm ngá»§ cÅ©ng chỉ là tám thước, ruá»™ng tốt vạn khoảnh, ngà y ăn cÅ©ng chỉ cần má»™t thăng *, bạc nhiá»u trái lại trở thà nh gánh nặng.
* Khoảng: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta. Thăng: dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu.
Tiá»n tà i dÄ© nhiên có thể khiến cho ngưá»i ta mặc sức hưởng lạc, nhưng có lúc cÅ©ng là nguyên nhân gây phiá»n não.
Äinh Khai mỉm cưá»i gáºt đầu.
- Tiểu Äinh, đừng thừa nước đục thả câu!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ngươi há»i cần bao nhiêu xe để là m gì?
- Không có xe, bạc là m thế nà o váºn chuyển ra khá»i núi?
- Ngươi là nói…
- Theo ta suy Ä‘oán, cứ dùng má»—i chiếc xe chở được ngà n cân mà tÃnh, váºn tải mưá»i vạn lượng bạc, chà Ãt phải cần sáu bảy chiếc xe. Nếu như không có những xe nà y, bạc là m thế nà o váºn chuyển ra khá»i hẻm núi?
- Ồ! Ta hiểu rồi.
- Ngươi hiểu?
- à cá»§a ngươi chá» sau khi bà ta váºn chuyển ra khá»i hẻm núi chúng ta má»›i động thá»§?
- Chuyện nà y cũng chưa chắc.
Äinh Khai nói:
- Äoà n xe nà y nếu như Ä‘i vá» hướng bắc, chúng ta vẫn cứ bám theo.
- Vì sao?
- Hướng bắc chÃnh là Lạc Dương.
- Diệu, tháºt là tuyệt diệu!
Lâu Äại Chiêu nhướng mà y cưá»i nói:
- Tiểu Äinh, may mà ngươi dá»± Ä‘oán được, để cho bà nương lẳng lÆ¡ nà y giúp chúng ta đưa đến Chấn Viá»…n tiêu cục.
- Äúng váºy, quả tháºt rất diệu!
Äinh Khai nói:
- Nhưng chuyện nà y cũng không phải do ta nghĩ ra, mà là ngươi nghĩ.
- Ta nghĩ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngươi nghÄ©. Ta cÅ©ng không nói Bạch phu nhân muốn đến Lạc Dương.
- Bà ta đi nơi nà o?
- Ta là m sao biết! Chỉ cần bà ta tháºt sá»± là váºn chuyển bạc, chỉ cần số bạc nà y được đưa lên xe, chúng ta chà Ãt đã có má»™t phần ba hi vá»ng.
- Má»™t phần ba? Ngươi nói váºy là có ý gì?
- Äây là suy Ä‘oán lạc quan nhất rồi.
Äinh Khai nói:
- Ngươi lẽ nà o đã quên còn có một Tiêu Chấn đang nhìn như hổ đói?
- Tiêu Chấn lại chiếm hai phần?
- Không phải! Tiêu Chấn bằng và o thanh kiếm cá»§a hắn xưng bá giang hồ, đây là thuá»™c vá» mặt dương cương, Äinh má»— không há» quan tâm, loại ngưá»i âm nhu ác độc, ẩn giấu không lá»™ má»›i cần phải đỠphòng nhiá»u hÆ¡n.
- Âm nhu ác độc? Ngươi nói là ai?
- ChÃnh là Bạch phu nhân.
- BÃ ta?
- Ngươi cÅ©ng đừng xem thưá»ng bà ta! Nữ nhân nà y phong trần lão luyện, khi còn trẻ phong hoa tuyệt đại, đã tiếp xúc qua không Ãt cao nhân kỳ sÄ©, bên ngoà i dịu dà ng, nhưng tâm lại như rắn rết, tuyệt đối là má»™t đối thá»§ mạnh.
- Ngươi là nói bà ta thân mang tuyệt kỹ?
- Hẳn là không dưới Giang Nam Tiêu Chấn và NgÅ© Bá Äao Triệu Cá»u Tôn.
- Ngươi thỠqua rồi sao?
- Sá»± lợi hại cá»§a bà ta chÃnh là ở chá»— nà y.
Äinh Khai nói:
- Mấy chục năm qua cũng không lộ ra, cho nên sâu cạn khó dò.
- Hừ! Toà n là mấy lá»i khiến ngưá»i ta nhụt chÃ, ta nghe không và o.
- Ngươi tốt nhất nên tin.
- Ta không tin!
Hai hà ng lông mà y như chổi cá»§a Lâu Äại Chiêu nhướng lên:
- Ta không tin nữ nhân quỷ quái nà y…
Bá»—ng nhiên, dưới đáy cốc vang lên và i tiếng ngá»±a hÃ, cắt đứt câu nói cá»§a Lâu Äại Chiêu.
- Ừm, đại khái được rồi!
Äinh Khai nói.
- ÄÆ°á»£c rồi cái gì?
Lâu Äại Chiêu há»i.
- Giống như ngươi vừa nói, dưới đáy cốc có xe có ngá»±a, có lẽ tháºt sá»± là váºn chuyển bạc.
- Lá»i ta nói còn sai được sao!
Lâu Äại Chiêu ra vẻ:
- Tiểu Äinh! Chúng ta tìm đưá»ng xuống phÃa dưới thôi!
- Còn chưa đến lúc.
- Gần một chút thì tốt hơn.
- váºy sao?
Äinh Khai nói:
- Mấy đưá»ng mòn thông và o trong cốc Ä‘á»u có ngưá»i gác rồi.
- Là ai gác?
- Còn phải há»i sao, đương nhiên là thá»§ hạ cá»§a Bạch phu nhân.
- Hừ! Bây giỠngươi định là m thế nà o?
Lâu Äại Chiêu mở to mắt:
- Chỉ bằng đám binh tôm tướng cá nà y đã khiến cho ngươi e dè sao? Lẽ nà o chúng ta không thể xông qua?
- Äúng váºy! Ta vốn nhát như chuá»™t váºy.
Mặt trá»i đã chìm vá» phÃa tây, sắc trá»i dần dần ảm đạm. Tiếng xe ngá»±a dưới cốc ngà y cà ng huyên náo, còn mang theo tiếng ngưá»i ầm Ä©.
Bổi vì hẻm núi khá sâu, những tiếng ồn à o nà y truyá»n đến trên đỉnh núi cÅ©ng chỉ có thể mÆ¡ hồ nghe được.
Có bao nhiêu ngưá»i? Có bao nhiêu xe ngá»±a? Không ai biết. Nhưng bất luáºn có bao nhiêu ngưá»i, có bao nhiêu xe ngá»±a, hẳn có thể Ä‘oán được những ngưá»i nà y Ä‘ang là m gì.
Nhất định là đang váºn chuyển bạc.
- Nên hà nh động chưa?
Lâu Äại Chiêu đã không kiá»m chế được.
- ÄÆ°á»£c rồi!
Äinh Khai nói:
- Ngươi trước tiên hãy tìm một số dây mây hoang dại, tốt nhất là vừa to vừa dà i.
- Cần những thứ nà y để là m gì?
- Những dây mây hoang dại nà y vô cùng cứng cáp, còn có lực đà n hồi.
Äinh Khai nói:
- Äá»§ để chịu được mấy chục đến trăm cân.
- Ngươi là nói…
- Chúng ta sẽ từ đỉnh núi nà y trượt xuống phÃa dưới.
- Cái gì!
Lâu Äại Chiêu nhìn xuống phÃa dưới thăm dò, chỉ thấy má»™t phiến Ä‘en kịt, không khá»i hoảng sợ:
- Ngươi muốn tự sát à ?
- Ta đang sống vui vẻ, việc gì phải tự sát?
- Thế nhưng…
- Ngươi hình như rất sợ chết?
- Ná»±c cưá»i! Ta chỉ là không muốn chết kiểu nà y.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ta muốn chết thì phải chết oanh oanh liệt liệt.
- Ồ! Như thế nà o mới xem là oanh oanh liệt liệt?
- Rất đơn giản, ta má»™t chưởng đánh qua, hắn má»™t quyá»n đánh lại, dùng má»™t cái mạng cá»§a ta đổi lấy và i cái xương cá»§a hắn.
- Tháºt là bi tráng!
- Chà Ãt ta cÅ©ng không vương vấn trong lòng. Trên Ä‘á»i còn có rượu uống, còn có thịt ăn, không cần phải bá» mạng không không ở chá»— nà y.
- Ngươi yên tâm, không chết được đâu!
- Ta thấy…
- Ngươi tốt nhất nên nhìn nhiá»u.
Äinh Khai nói:
- Sưá»n núi nà y mặc dù dá»±ng đứng, nhưng lại có rất nhiá»u cây thấp đâm ngang, có thể mượn lá»±c. Chỉ cần có dây mây, Ä‘i xuống từng Ä‘oạn, bảo đảm không có việc gì.
- á»’! Tháºt sá»± như váºy sao?
- Mau đi tìm đi!
- ÄÆ°á»£c!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ta sẽ đi ngay.
Trên đỉnh núi nà y có rất nhiá»u dây mây má»c hoang, chỉ trong chốc lát Lâu Äại Chiêu đã là m thà nh và i sợi dây dà i, má»—i sợi Ä‘á»u to bằng ngón cái.
- ÄÆ°á»£c rồi! Ta Ä‘i trước.
Äinh Khai nói.
Hắn dùng sợi dây dà i quấn quanh hai vòng và o má»™t gốc cây to bằng cái bát trên sưá»n núi, sau đó nắm lấy hai đầu dây, bám sát vách đá cháºm rãi trượt xuống.
Trên vách đá quả nhiên có rất nhiá»u cà nh cây má»c lung tung. Hắn tìm được má»™t chạc cây có thể chen chân và o, láºp tức buông má»™t đầu cá»§a dây mây ra, kéo dây mây xuống, lại quấn má»™t vòng tại chạc cây, sau đó tiếp tục trượt xuống dưới.
Äây là má»™t biện pháp, xem ra quả nhiên đảm bảo. Lâu Äại Chiêu vừa nhìn thấy, cÅ©ng há»c theo dùng dây mây trượt xuống.
Hai ngưá»i Ä‘á»u dá»±a và o má»™t sợi dây mây từng Ä‘oạn lần mò trượt xuống vách núi thẳng đứng, khoảng chừng thá»i gian má»™t bữa cÆ¡m đã xuống đến dưới cốc.
Äáy cốc loạn thạch ngang dá»c, lòng sông khoảng chừng bên ngoà i mấy chục trượng.
Hầu hết thâm cốc bên trong Ä‘á»u có suối, các dòng suối há»™i tụ thà nh sông nhá». Lúc nà y nước mưa không nhiá»u lắm, lòng sông phần lá»›n đã khô cạn.
Tiếng xe tiếng ngá»±a, còn có tiếng ngưá»i ầm Ä© từ lòng sông bên kia vang lên.
- Chúng ta trước tiên đến gần nhìn một cái!
Lâu Äại Chiêu nhẹ giá»ng nói.
- Theo sát ta, đừng nên lỗ mãng!
Äinh Khai căn dặn:
- Chưa đến lúc cần thiết, ngà n vạn lần không thể dễ dà ng xuất thủ!
- Ta biết rồi!
Vì váºy hai ngưá»i liá»n má»™t trước má»™t sau, động tác mau lẹ, nhá» má»™t phiến loạn thạch che giấu lao vá» phÃa trước.
Bóng đêm ảm đạm, cây rừng um tùm.
Giữa hai dãy núi cao, sao trá»i không sáng, trong hẻm núi cà ng có vẻ u ám, nhưng tại mấy trượng còn mÆ¡ hồ phân biệt được bóng ngưá»i.
Quả nhiên, trong lòng sông đang có bảy chiếc xe ngựa có mui đang xếp hà ng.
Ngưá»i đã leo lên cà ng xe, ngá»±a đã thắng dây cương, bảy chiếc xe ngá»±a hướng ra ngoà i hẻm núi, giống như sẽ láºp tức chạy Ä‘i.
Chẳng lẽ mưá»i vạn lượng bạc kia toà n bá»™ đã chất lên xe?
Có lẽ là như váºy. Trong hẻm núi ngá»±a hà ngưá»i nói ầm Ä© ná»a ngà y, tất nhiên là tất cả Ä‘á»u đã sắp xếp xong, chỉ chá» lên đưá»ng.
Thừa dịp đêm tối khởi hà nh, đây là an bà i tốt nhất.
Äinh Khai và Lâu Äại Chiêu ẩn thân sau má»™t tòa cá»± thạch, đưa mắt nhìn vá» phÃa trước, chỉ thấy má»—i chiếc xe kÃn mui Ä‘á»u có năm sáu gã tráng hán Ä‘i theo bảo vệ.
Ãnh Ä‘ao sáng như tuyết trong bóng đêm lá» má» chợt lóe lên.
Bạch phu nhân quả nhiên không phải nhân váºt bình thưá»ng, không ngá» lại có nhiá»u trợ thá»§ đắc lá»±c như váºy.
Bà ta dự dịnh đem số bạc nà y đến nơi nà o?
Trên giang hồ Ä‘ang là lúc sợ bóng sợ gió, dá»c theo đưá»ng Ä‘i chẳng lẽ không sợ nguy hiểm? Tiá»n tà i má»™t khi để lá»™ ra, sẽ khó tránh khá»i dẫn đến những kẻ tham lam, đây là chuyện ngưá»i thông minh nà o cÅ©ng có thể dá»± Ä‘oán được.
Bạch phu nhân chẳng lẽ không phải là ngưá»i thông minh?
Chỉ nghe “cá»™p cá»™p cá»™pâ€, má»™t con tuấn mã chạy vá»™i tá»›i, trên lưng ngá»±a có má»™t đại hán vai rá»™ng eo lá»›n Ä‘ang ngồi ngay ngắn, bá»™ dạng ngang tà ng. Y vòng quanh bảy chiếc xe kÃn mui má»™t vòng, sau đó vung roi lên.
Hiển nhiên, đây là ý tứ ra hiệu xuất phát.
Bánh xe chuyển động, thá»›t ngá»±a hà dà i, lòng sông láºp tức bốc lên má»™t lá»›p bụi.
NÆ¡i nà y không có đưá»ng bằng phẳng, lòng sông Ä‘á»u là đá cuá»™i. Bảy chiếc xe lắc lư nối Ä‘uôi nhau, Ä‘i thẳng vá» hướng lối ra.
Xe đi xa dần, tiếng xe cũng nhỠdần.
- Mau đuổi theo!
Lâu Äại Chiêu Ä‘ang định vá»t lên, liá»n bị Äinh Khai dùng tay kéo lại, khẽ quát má»™t tiếng.
- Ngươi gấp cái gì, trước tiên cứ nhẫn nại đã!
- Nếu như…
- Nếu như cái gì?
Äinh Khai trầm giá»ng nói:
- Nếu như ngươi Ä‘uổi theo, đó má»›i chÃnh là má»™t kẻ ngốc.
Lá»i nà y Äinh Khai không há» giải thÃch.
Lâu Äại Chiêu trừng mắt, ngây ngưá»i ra. Hắn hiển nhiên không hiểu Äinh Khai nói những lá»i nà y là có ý gì.
Äúng lúc nà y, cà nh cây trên vách núi đối diện khẽ vang lên, bá»—ng nhiên xuất hiện hai bóng ngưá»i bay xuống.
- Äó là ai?
Lâu Äại Chiêu ồ má»™t tiếng.
Äinh Khai ngẩn ra, láºp tức đưa mắt nhìn lại. Ãnh mắt cá»§a hắn sắc bén, sá»›m đã nhìn ra đó là má»™t nam má»™t nữ.
Nam chÃnh là Tiêu Lâm Phong, nữ rõ rà ng là Tái Trân Châu Lá»™ Dao Hồng.
Äây lại là chuyện mà ngưá»i khác không nghÄ© đến. Äôi nam nữ nà y lại tay trong tay Ä‘i vá»›i nhau, chẳng lẽ không phải là chuyện lạ?
Chỉ thấy hai ngưá»i từ vách núi hạ xuống, đã Ä‘i vá» hướng Ä‘oà n xe, tay trong tay, biểu hiện cá»±c kỳ thân thiết.
- Quái, quái lạ!
Lâu Äại Chiêu cÅ©ng đã nhìn ra.
- Có gì mà quái lạ!
Äinh Khai nói:
- Tái Trân Châu biết chá»— giấu bạc, phụ tá» Tiêu thị lại muốn Ä‘oạt lấy số tà i váºt nà y, cho nên đã hợp tác vá»›i nhau.
- Ta không phải nói cái nà y.
- Váºy ngươi nói cái gì?
- Ta là nói…
- Ngươi là nói hai ngưá»i nà y bình sinh không quen, tại sao lại đột nhiên trở nên thân thiết như váºy, đúng không?
- Chuyện nà y không quái lạ sao?
- Nhất kiến chung tình, đây là chuyện thưá»ng thấy trong văn thÆ¡.
- Chung tình cái rắm!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Ta hiểu rất rõ, tiểu hồ ly tinh nà y vốn không phải là thứ tốt là nh gì.
- Äiá»u nà y thì ta đồng ý.
Äịnh Khai nói:
- Nhưng Tiêu Lâm Phong cũng không tệ, phong độ tiêu sái, tuấn tú lịch sự, hơn nữa còn là con trai của đại hiệp Giang Nam thế gia.
- Hừ! Chỉ là má»™t tên mặt trắng nhá».
- Dù sao so với một tên mặt đen nhỠthì vẫn tốt hơn.
- Ngươi là nói ta?
Lâu Äại Chiêu giáºn dữ nói:
- Tiểu Äinh, ngươi có phải là nhìn ta không vừa mắt?
- Ai nói váºy? Ta cÅ©ng không phải là Tái Trân Châu.
Äinh Khai khẽ cưá»i nói:
- Ngươi cÅ©ng không cần tức giáºn! Xưa nay có rất nhiá»u hán tá» mặt Ä‘en nổi danh, chỉ là trước mặt nữ nhân không được ưa thÃch mà thôi.
- Ta cÅ©ng váºy.
- Có chà khÃ, đại trượng phu cần phải…
Äinh Khai còn chưa dứt lá»i, bóng ngưá»i phÃa đối diện đã cà ng lúc cà ng gần.
Hai bóng ngưá»i xuyên qua lòng sông, Ä‘i vá» hướng bên nà y.
Má»™t ngưá»i thân thể nhá» bé má»m mại, má»™t ngưá»i dà ng vẻ cao lá»›n, hai cái bóng gần như biến thà nh má»™t, không há» phân ra.
- Tiểu Lá»™! Tất cả Ä‘á»u là công lao cá»§a nà ng.
Tiêu Lâm Phong nói:
- Cha ta nhất định sẽ trá»ng thưởng.
- Thưởng cho ta cái gì?
Tái Trân Châu ôn nhu há»i.
- Còn phải xem nà ng muốn cái gì?
- Ta không biết.
- Ta biết.
Tiêu Lâm Phong ôm lấy eo Tái Trân Châu:
- Cha ta nhất định sẽ thưởng cho nà ng là m nà ng dâu nhỠcủa nhà chúng ta.
- Nà ng dâu nh�
- Không không! Ta nói sai rồi.
Tiêu Lâm Phong vá»™i vã cải chÃnh:
- Là thiếu phu nhân của Giang Nam Tiêu gia.
- Chà ng là m sao biết là ta muốn?
- Ta đương nhiên biết.
Tiêu Lâm Phong nói:
- Cái nà y gá»i là tâm hữu linh tê nhất Ä‘iểm thông, vừa thấy mặt thì đã biết.
- Nói báºy, tâm là m thế nà o nhìn thấy?
- Tâm đương nhiên không thể thấy được, nhưng ánh mắt thì có thể nhìn thấy. Tâm ý cá»§a nà ng xuyên qua ánh mắt cá»§a nà ng, sau đó từ con mắt cá»§a ta truyá»n đến trong lòng cá»§a ta.
- Mắt cá»§a chà ng không phải như váºy.
- Ồ? Nà ng nhìn thấy cái gì?
- Một đôi mắt sắc lang…
- Ha ha! Nói cÅ©ng đúng, ai bảo nà ng xinh đẹp như váºy.
Tiêu Lâm Phong đắc ý cưá»i lá»›n:
- Chỉ tiếc là gặp nhau quá muộn.
Hắn một tay ôm lấy Tái Trân Châu, ra vẻ nôn nóng.
- Chà ng… chà ng muốn là m gì?
Tái Trân Châu thở gấp.
- Ta… ta muốn…
Tiêu Lâm Phong cổ há»ng phát khô:
- Tiểu… Tiểu Lộ! Ta đợi không được nữa.
- Lẽ nà o không là m chÃnh sá»±?
- Nà ng yên tâm! Cha ta Ä‘ang chỠở lối ra, đừng nói mưá»i vạn lượng bạc, ngay cả mấy chục cái mạng cÅ©ng đừng mong thoát được má»™t cái.
- ÄÆ°á»£c! Ta yên tâm rồi.
- Nà ng đồng ý sao?
- Ngay ở đây sao?
Thanh âm cá»§a Tái Trân Châu trở nên là nhÃ.
- Việc nà y… ở đây rất tốt.
Tiêu Lâm Phong lắp bắp nói:
- Sao trá»i là m bằng, bạch thạch là m chứng…
- Nhưng… thế nhưng… những tảng đá nà y…
Tái Trân Châu run giá»ng nói:
- Khớp xương của ta chắc sẽ gãy mất…
- Äúng đúng! Ở đây không tốt.
Tiêu Lâm Phong nói:
- Äến bên kia Ä‘i!
Hắn một tay ôm lấy Tái Trân Châu, lại băng qua lòng sông.
Không gian vắng vẻ, lòng sông khô cạn, bá»—ng nhiên lại xuất hiện loại cảnh tượng kiá»u diá»…m nà y. Chỉ thấy má»™t cái bóng cao lá»›n lay động, tiến và o má»™t phiến cây dà y đặc bên dưới vách núi.
Lâu Äại Chiêu đột nhiên báºt dáºy:
- Ta phải đi…
- Ngươi đi là m cái gì?
Äinh Khai nhẹ giá»ng quát:
- Ngưá»i ta vui vẻ yêu nhau, liên quan cái rắm gì đến ngươi?
- Nhưng đôi cẩu nam nữ nà y lại ở trước mặt ta là m ra chuyện bê bối như váºy.
------*------
Tà i sản của hoangcongthanh
26-02-2010, 11:26 AM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Phi Äao Túy Nguyệt
Tác Giả: Ức Văn
Chương 14: Lộc TỠThùy Thủ
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn:TTV
-Bây giỠthì đã không còn ở trước mặt ngươi nữa.
- Thế nhưng…
- Äừng thế nhưng!
Äinh Khai nói:
- Có ngưá»i nói má»™t lần bị rắn cắn, mưá»i năm sợ dây thừng, nhưng xem ra ngươi hình như không nhá»›.
- Ngươi muốn nói gì?
Lâu Äại Chiêu đột nhiên ngẩn ra.
Hắn đột nhiên nhá»› lại chuyện cÅ© trên đưá»ng Hà m Äan, khi đó gặp phải chÃnh là Tái Trân Châu, cÅ©ng là loại chuyện nà y.
Chỉ vì mình lỗ mãng muốn ra mặt, cho nên mới phải chịu khổ, lần nà y chẳng lẽ không phải là chuyện xưa tái diễn?
Vì váºy hắn liá»n á khẩu không trả lá»i được, bá»±c bá»™i liếc mắt mấy cái, trong lòng cà ng nghÄ© cà ng háºn.
- ÄÆ°á»£c rồi!
Lâu Äại Chiêu mặt nổ gân xanh.
Äá»™t nhiên má»™t tiếng kêu sợ hãi vang lên, tại dưới sưá»n đối diện xuất hiện hai bóng ngưá»i lao ra.
Má»™t ngưá»i là Tiêu Lâm Phong Ä‘ang xÃch lõa ná»a thân trên, má»™t ngưá»i khác chÃnh là Tái Trân Châu, đầu tóc phát loạn, có vẻ vô cùng cháºt váºt.
Chuyện nà y là sao? Chẳng lẽ là m việc tốt thưá»ng gian nan, có ngưá»i tróc gian không thà nh?
Quả nhiên không sai, chỉ nghe má»™t tiếng kêu bén nhá»n, phÃa sau lại xuất hiện má»™t cái cái bóng vô cùng cao lá»›n.
Äây không phải ngưá»i mà là má»™t quái váºt.
Vá»±c sâu đầm lá»›n tất sinh long xà , u cốc thăm thẳm khó tránh khá»i có yêu núi ma cây. Quái váºt nà y thân thể vô cùng to lá»›n, đầu to như chiếc rổ, miệng rá»™ng như bồn máu, lá»™ ra hai chiếc răng nanh lá»›n.
Mặt xanh miệng Ä‘á», lông tóc rối bá»i, giữa hai răng nanh là chiếc lưỡi đỠtươi, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ như váºy quả tháºt là chưa từng thấy. Tiêu Lâm Phong mặc dù kiếm pháp không tệ, nhưng dù sao cÅ©ng là đệ tá» cao lương, từ nhỠđến giá» chưa từng gặp qua sóng to gió lá»›n, nhất thá»i bị dá»a đến mất hồn mất vÃa, vá»™i vã chạy thẳng vá» hướng lối ra. Xem ra hắn đã không còn quan tâm đến Tái Trân Châu.
Mỹ nhân dÄ© nhiên là khả ái, nhưng so sánh vá»›i tÃnh mạng thì lại kém quá xa.
Vá» phần lá»i nói vừa rồi cái gì sao trá»i là m bằng, bạch thạch là m chứng, chẳng qua chỉ là hồ ngôn loạn ngữ torng lúc dục há»a khó nhịn.
- Lâm Phong, chà ng đừng chạy!
Tái Trân Châu gá»i lá»›n.
Nữ nhân nà y hiển nhiên còn rất trấn định, dưá»ng như cÅ©ng không sợ quái váºt kia, chỉ má»™t má»±c Ä‘uổi theo Tiêu Lâm Phong.
Lúc nà y, quái váºt kia đã Ä‘uổi đến nÆ¡i.
Tái Trân Châu khẽ quát một tiếng, vòng eo nhỠnhắn xoay lại, cổ tay vung lên phóng ra ba điểm hà n tinh.
Xuất thá»§ như chá»›p, thế Ä‘i rất mạnh, hÆ¡n nữa còn chÃnh xác mưá»i phần.
“Äinh Ä‘inh Ä‘inh!â€, ba mÅ©i ám khà vừa vặn trúng và o giữa ngá»±c và bụng cá»§a quái váºt, nhưng lại bắn ngược lại, rÆ¡i xuống lòng sông.
Xem ra đây quả tháºt là má»™t quái váºt, luyện thà nh má»™t thân mình đồng da sắt, lợi khà khó đả thương.
Tái Trân Châu sắc mặt đại biến, thân hình nhoáng lên, tựa như một luồng khói nhẹ lướt đi, lao và o trong một phiến cây tùng thấp.
Quái váºt kia lại chẳng thèm nhìn, vẫn Ä‘uổi theo Tiêu Lâm Phong.
Mặc dù thân thể cá»§a nó cồng ká»nh, nhưng di chuyển lại vô cùng Nhanh nhẹn. Chợt nghe má»™t tiếng “vùâ€, nó bá»—ng vung tay ném ra má»™t sợi dây thừng.
Sợi dây thừng dà i chừng mấy trượng, trước đầu có má»™t thòng lá»ng, có thể buông có thể chặt, váºn dụng linh hoạt. Chỉ thấy dây thừng lướt qua khoảng không, uốn lượn như du long, trá»±c tiếp chụp xuống đầu Tiêu Lâm Phong.
Chỉ thấy Tiêu Lâm Phong lảo đảo má»™t cái, nghiêng ngưá»i ngã xuống, lăn giữa lòng sông hai vòng.
Sắc tâm chưa xong, tai há»a đã đến, vị hoa hoa đại thiếu gia được nuông chiá»u từ bé nà y xem ra số mệnh không được tốt.
Khi thòng lá»ng quấn qua cổ thì vẫn không kéo chặt lại, đến khi xuống đến thắt lưng thì má»›i hạ thá»§, đây hiển nhiên là có ý bắt sống.
Quả nhiên, quái váºt kia vá»™i và ng chạy đến, đưa tay liên tục Ä‘iểm và o hai huyệt đạo cá»§a Tiêu Lâm Phong, đồng thá»i chá»™p lấy ngưá»i y.
Nó cưá»i lên ha hả, tiếng như chim cú, chạy thẳng hướng thượng nguồn dòng sông.
Äây tháºt sá»± là má»™t quái váºt sao? Là loại quái váºt gì? Quá»· dạ xoa, cá»± linh, hay là hạn quá»·? Nhưng nó cÅ©ng không phải miệng phun lá»a khói, cÅ©ng không là m mây là m gió, mà lại sá» dụng má»™t sợi dây thừng, còn có thể đưa tay Ä‘iểm huyệt.
Äây rõ rà ng là ngưá»i, má»™t tráng hán thân thể khôi ngô.
Lâu Äại Chiêu ẩn thân phÃa sau cá»± thạch nhìn ná»a ngà y, rốt cuá»™c cá»§ng bừng tỉnh, lá»n kêu lên:
- Hừ! Là giả!
- Bây giỠngươi mới biết sao?
Äinh Khai nhìn hắn.
- Lúc đầu ta tháºt không nghÄ© đến.
Lâu Äại Chiêu thừa nháºn.
- Mặc dù không nghĩ đến, nhưng nói chung vẫn còn bình tĩnh.
Äinh Khai cưá»i cưá»i:
- Không sợ sao?
- Ná»±c cưá»i, cho dù y tháºt sá»± là quái váºt…
Lâu Äại Chiêu dừng má»™t chút, sau đó nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u ngưá»i nà y cải trang quả tháºt rất giống.
- Rất giống?
Äinh Khai nói:
- Lẽ nà o ngươi đã từng thấy qua quái váºt?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không có.
Lâu Äại Chiêu nói
- Nhưng dù sao tất cả má»i ngưá»i đèu nói như váºy, không giống ngưá»i thì chÃnh là quái váºt.
- Cho nên Tiêu Lâm Phong bị dá»a ngất Ä‘i.
Nhắc tá»›i Tiêu Lâm Phong, Lâu Äại Chiêu láºp tức mở to hai mắt:
- Tiểu Äinh, ngươi có nghe không, vừa rồi tiểu tá» kia nói…
- Nói rằng Tiêu Chấn cha hắn đang chỠở lối ra có phải không?
- Äúng váºy!
Lâu Äại Chiêu vá»™i và ng nói:
- Chúng ta không nhanh lên thì sợ không còn kịp.
- Không kịp?
Äinh Khai nói:
- Ngươi là nói mưá»i vạn lượng bạc?
- Hừ! Ngươi là m sao thế?
Lâu Äại Chiêu không chịu nổi, liá»n kêu lên:
- Bảy chiếc xe kÃn mui kia sắp đến lối ra rồi.
- Ngươi yên tâm! Tiêu Chấn không dám động thủ đâu.
- Không dám?
Cặp mắt cá»§a Lâu Äại Chiêu mở lá»›n như chuông đồng:
- Há há! Chuyện nà y má»›i nha, là sợ Äinh đại gia ngươi sao?
- Mặc dù không tháºt sá»± sợ Äinh má»—, nhưng chà Ãt cÅ©ng có ba phần kiêng kỵ.
- Ba phần?
- Cứ cho là hai phần đi.
Äinh Khai mỉm cưá»i:
- Chà Ãt y cÅ©ng biết Äinh má»— vì sao mà đến, cÅ©ng biết Äinh má»— là ngưá»i không phải dá»… dà ng Ä‘uổi Ä‘i như váºy.
- Chỉ bằng hai phân kiêng kỵ nà y, y sẽ không dám động thủ sao?
- Äiá»u nà y lại không phải.
- Váºy thì là cái gì?
- Lẽ nà o ngươi không hỠnghĩ đến chuyện vừa xảy ra trước mắt?
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Chuyện nà y rất rõ rà ng.
Äinh Khai nói:
- Mưá»i vạn lượng bạc trắng kia mặc dù là m cho y đỠmắt, nhưng cÅ©ng không bằng được má»™t nhi tá» duy nhất.
- Nhi t� Ngươi nói Tiêu Lâm Phong?
- Còn có ai ở đây.
Äinh Khai nói:
- Hôm nay Tiêu Lâm Phong rÆ¡i và o trong tay ngưá»i khác, thanh kiếm kia cá»§a Tiêu Chấn dù có thể khiến cho quá»· thần kinh cÅ©ng chẳng có tác dụng gì, chỉ có mắt trÆ¡ mắt nhìn bảy chiếc xe kÃn mui nghênh ngang mà đi.
- Váºy quái váºt vừa rồi…
- Nếu như ta Ä‘oán không sai, ngưá»i nà y tên là Long Phá Hang, danh hiệu là Cá»u Bách Lá»±c SÄ©, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, nhưng lại cá»±c kỳ dÅ©ng mãnh.
- Thì ra là hắn?
- Ngươi biết sao?
- Ta biết, đây là má»™t ngưá»i rất chất phác.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Không ngá» má»™t ngưá»i như váºy lại giả trang thà nh quái váºt.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có ngưá»i dạy.
- Là ai dạy?
- Chuyện nà y còn phải há»i sao, ngoại trừ Bạch phu nhân thì còn có ai?
- Là bà ta?
Lâu Äại Chiêu ngẩn ra:
- Quả phụ lẳng lÆ¡ nà y năng lá»±c tháºt lá»›n, không ngá» ngay cả má»™t ngưá»i chất phác như váºy cÅ©ng lung lạc được.
- Cho nên ta má»›i nhắc nhở ngươi, đừng xem thưá»ng nữ nhân nà y.
- Nếu đã như váºy.
Lâu Äại Chiêu nói
- Tiểu Äinh! Chúng ta còn chá» cái gì?
- Ngươi là nói…
- Chúng ta cÅ©ng không có nhi tá» rÆ¡i và o trong tay ngưá»i khác.
- Lá»i nà y không sai. Tiêu Chấn sợ ném chuá»™t vỡ đồ không dám động thá»§, đối vá»›i chúng ta quả tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i tốt.
Äinh Khai trầm giá»ng nói:
- Chỉ là Äinh má»— không muốn bị lừa.
- Bị lừa cái gì?
- Má»i việc Ä‘á»u phải cẩn tháºn ngẫm lại.
Äinh Khai nói:
- Vừa rồi trên bảy chiếc xe kÃn mui tháºt sá»± Ä‘á»u là bạc sao?
- Không phải bạc? Ngươi…
Lâu Äại Chiêu sá»ng sốt.
- Chà Ãt cÅ©ng khiến cho ngưá»i ta nghi ngá»
- Ngươi là nói, rốt cuộc là …
- Vừa rồi khi Ä‘oà n xe kia khởi hà nh, ta đã cẩn tháºn quan sát, phát hiện thân xe lướt nhẹ, má»™t đưá»ng lắc lư, không giống như Ä‘ang chở váºt nặng…
- Lẽ nà o tất cả Ä‘á»u trống rá»—ng?
- Có lẽ là có sát thủ trốn ở trong mui xe.
- Sát thủ gì?
- Cưá»ng cung, ngạnh ná», các loại há»a khà và ám khÃ.
Äinh Khai nói:
- Cà ng bá đạo thì cà ng tốt.
- Váºy số bạc kia thì sao?
- Bạc vẫn còn chưa động, giấu ở một nơi cực kỳ bà ẩn.
Äinh Khai nói:
- Bạch phu nhân tá»± nhiên sẽ tÃnh toán kỹ lưỡng, những ngà y sau nà y còn rất nhiá»u, hà tất nôn nóng nhất thá»i, dù sao bạc cÅ©ng không thể mục Ä‘i.
- Hình như ngươi là một con trùng trong bụng quả phụ lẳng lơ kia.
- Cái gì trùng, đừng nói buồn nôn như váºy!
Äinh Khai nói:
- Chẳng qua chỉ là những Ä‘iá»u Bạch phu nhân có thể nghÄ© tá»›i thì ta cÅ©ng nghÄ© tá»›i.
- Rất cao minh!
Lâu Äại Chiêu nói:
- Nói như váºy, những chuyện mà ta nghÄ© tá»›i, ngươi đương nhiên cÅ©ng nghÄ© tá»›i phải không?
- Chuyện nà y…
- Ngươi nói thỠxem, lúc nà y ta đang nghĩ thế nà o?
- Äại khái rất chán nản phải không?
- Äúng váºy!
Lâu Äại Chiêu nhướng mà y:
- Nếu quả tháºt là như váºy, chẳng phải chúng ta đã phà công má»™t chuyến hay sao?
Äinh Khai không nói gì, bá»—ng nhiên phục ngưá»i xuống, đặt tai sát mặt đất, chăm chú lắng nghe má»™t hồi, sau đó đứng lên.
- Äi, đến lối ra!
- Ngươi không phải nói trên xe không có bạc sao?
Lâu Äại Chiêu có chút khó hiểu.
- Bạc thì không có, nhưng náo nhiệt thì luôn luôn có.
Äinh Khai nói:
- Lẽ nà o ngươi không muốn xem náo nhiệt?
- Muốn!
Lâu Äại Chiêu hai mắt sáng lên.
SÆ¡n cốc nà y ngoằn ngèo hÆ¡n mưá»i dặm, lối ra vô cùng hiểm yếu.
Bảy chiếc xe chòng chà nh nối tiếp nhau mà đi, khi chiếc xe đầu tiên ra khá»i hẻm núi thì đã qua canh má»™t.
Bá»—ng nhiên trước xe vang lên má»™t tiếng hét, bảy tám ngá»n Ä‘uốc sáng lên.
Trong ánh lá»a có má»™t hán tá» vóc ngưá»i cao gầy Ä‘ang đứng giữa đưá»ng, khuôn mặt tái nhợt giống như bị trét má»™t tầng phấn trắng, âm trầm không má»™t chút biểu tình.
Ngưá»i nà y chÃnh là Huyết Thá»§ Phi Ưng Tống Dá»±c.
Thá»›t ngá»±a hoảng sợ hà lên, thân xe lắc lư. Bảy chiếc xe kÃn mui xếp thà nh má»™t hà ng dà i bị ngăn tại lối ra.
Äứng mÅ©i chịu sà o chÃnh là chiếc xe thứ nhất.
Trên cà ng xe có hai ngưá»i Ä‘ang ngồi. Bên phải là má»™t hán tỠđánh xe, trên đầu đội má»™t chiếc mÅ© giạ rách nát *, mép nón ép sát và o lông mà y.
* Loại mũ bện lông thà nh từng mảnh.
Ngưá»i bên trái trùm đầu bằng má»™t miếng vải xanh, trên ngưá»i khoác má»™t kiện mà u Ä‘en áo lông.
Äêm khuya sương nặng, đêm lạnh như nước, trong hẻm núi gió lạnh vù vù, loại quần áo nà y có thể tương đối giữ ấm.
Bởi vì áo choà ng rộng thùng thình, cho nên cũng không phân biệt rõ là nam hay nữ.
Huyết Thá»§ Phi Ưng Tống Dá»±c hai mắt sáng lên, tưa như hai mÅ©i dao sắc bén nhìn thẳng và o hai ngưá»i trên cà ng xe.
- Nói mau, những xe nà y chở gì?
- Bạc, mưá»i vạn lượng bạc.
Hán tỠđánh xe kia thản nhiên nói:
- Ngươi muốn sao?
Khẩu khà cá»§a y mang theo vẻ trêu chá»c, giống như không há» sợ hãi.
- Hừ! Ngươi tưởng mỗ đây không dám?
Tống Dực lạnh lùng đảo mắt qua:
- Bạch nương tỠở đâu?
- Không biết!
Hán tá» kia cưá»i nhạt má»™t tiếng.
- Ngươi cưá»i cái gì?
Tống Dá»±c sắc mặt như nước, vẻ mặt và lá»i nói Ä‘á»u ngiêm túc.
- Cưá»i ngươi!
Hán tỠđánh xe kia lắc lắc chiếc roi dà i trong tay:
- Muốn số bạc nà y, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tống Dá»±c ngẩn ra, hai hà ng lông mà y giáºt giáºt.
Bất luáºn kẻ nà o khi bị là m cho tức giáºn, sắc mặt luôn luôn biến đỠbiến xanh, sắc mặt cá»§a hắn lại cà ng trở nên tái nhợt.
- Bạc toà n bộ ở trên xe, ngươi có bản lĩnh thì cứ tới đây.
Hán tỠđánh xe kia cố ý thêm dầu và o lá»a.
- Hừ! Bạc gì?
Tống Dực không ngỠvẫn có thể hẫn nhịn.
- Bạc trắng.
Kia hán tỠđánh xe nói:
- Không nhiá»u không Ãt, vừa đúng mưá»i vạn lượng.
- Äừng giở trò!
Tống Dực nói:
- Một chút mánh khóe đó đừng mong qua mặt được mỗ đây.
- Mánh khóe?
Hán tỠđánh xe cÅ©ng giáºt mình:
- Mánh khóe gì, qua mặt ngươi cái gì?
- Trên mấy chiếc xe nà y quả tháºt có bạc sao?
Tống Dá»±c cưá»i nhạt.
Không ngá» Tống Dá»±c cÅ©ng nhìn thấu, trong giá»ng nói rõ rà ng không há» tin trên bảy chiếc xe kÃn mui nà y có bạc.
Hán tỠđánh xe kia đưa tay trái đẩy chiếc mÅ© ép sát lông mà y, trong và nh mắt hõm sâu chợt lóe sang, cưá»i nhạt nói:
- Nếu như không có bạc, váºy ngươi chặn đưá»ng để là m gì?
- Má»— đây chỉ há»i Bạch nương tỠở đâu?
- Ngươi có há»i vô Ãch.
Hán tỠkia hừ một tiếng:
- Phu nhân cà nh và ng lá ngá»c, không thÃch gặp phà m phu tục tá».
Sá»± trung thà nh và táºn tâm cá»§a nà y ngưá»i chắc là có má»™t không hai, không ngá» lại tâng bốc Bạch phu nhân lên cao như váºy.
Dá»±a theo cách nói cá»§a thế tục, chỉ có háºu duệ cá»§a đế vương, như vương tôn quý tá»™c má»›i được xưng là cà nh và ng lá ngá»c, còn vá» phần các nhà phú quý có tiếng tăm, đương nhiên cÅ©ng có thể miá»…n cưỡng xưng như váºy.
Còn Bạch phu nhân, bà ta tháºt sá»± cao quý như váºy sao?
- Hay cho má»™t câu cà nh và ng lá ngá»c
Tống Dá»±c ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n, ngoà i cưá»i nhưng trong không cưá»i:
- Con đà n bà nà y cÅ©ng xem như cà nh và ng lá ngá»c sao?
- Tại sao không phải?
- Há há! Cũng đúng, cũng đúng!
Tống Dực nói:
- Nhưng theo má»— thấy, không bằng gá»i là châu quang bảo khà **.
** Hình dung phụ nữ phục sức hoa lệ, lấp lánh ánh sáng của trân bảo.
- Lá»i nà y giảng như thế nà o?
- Giảng rất dễ.
Tống Dá»±c cưá»i nhạt:
- Lúc nà y bà ta Ä‘ang mang theo bên ngưá»i má»™t đôi ngá»±a bằng phỉ thúy, minh châu năm trăm viên, cá»™ng thêm ba mươi sáu kiện ngá»c sức trân quý, chẳng phải là bảo khà mưá»i phần, châu quang đầy ngưá»i?
Lá»i nà y quả tháºt không sai. Váºn chuyển mưá»i vạn lượng bạc rất khó che giấu tai mắt ngưá»i khác, vá» phần những châu báu ngá»c khà nà y, đương nhiên có thể mang theo bên ngưá»i, chỉ cần má»™t bá»c lá»›n là đủ rồi.
HÆ¡n nữa những thứ nà y giá trị liên thà nh, vượt xa mưá»i vạn lượng bạc.
Bạch phu nhân đương nhiên sẽ là m như váºy.
Nhưng Huyết Thá»§ Phi Ưng Tống Dá»±c nà y là m sao biết được? Là nháºn được tin tức, hay là xuất phát từ suy Ä‘oán cá»§a hắn?
- Hình như ngươi cũng có chút đầu óc?
Hán tỠđánh xe kia cưá»i nhạt.
- Má»— đây không thÃch ngưá»i khác khen ngợi.
- Chà Ãt trong lòng cÅ©ng cao hứng.
- Hừ!
- Äừng cao hứng sá»›m!
Hán tỠkia nói:
- Cho dù là châu quang bảo khÃ, bằng và o ngươi cÅ©ng chỉ có thể trÆ¡ mắt đứng nhìn mà thôi.
- á»’?
Tống Dực liếm đầu lưỡi, sắc mặt cà ng tái nhợt:
- Ngươi biết lão tỠlà ai không?
Xem ra hắn đã nhịn đến cực hạn, khẩu khà cũng biến đổi.
- Không ngạc nhiên, ngươi gá»i là Tống Dá»±c.
- Ngươi biết cái gì?
- Nhiá»u lắm, có Ä‘iá»u nói ra thì không có ý tứ. Ngươi và ta Ä‘á»u như nhau, Ä‘á»u là phục vụ cho ngưá»i khác, kiếm chén cÆ¡m ăn.
Hán tỠkia nói:
- Chỉ là hà nh nghiệp bất đồng, ta đánh xe còn ngươi giết ngưá»i…
[Nguyên văn bị thiếu]
- Lá»i nà y có ý gì?
Hán tỠkia nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn khoe khoang một chút?
- Cứ cho là váºy!
Tống Dá»±c cà ng ngà y cà ng giáºn dữ, cánh tay phải bá»—ng gia ra.
Bảy tám ngá»n Ä‘uốc soi sáng như ban ngà y. Chỉ Tống Dá»±c đứng dưới ánh lá»a, năm ngón tay mở ra, từng ngón như mÅ©i nhá»n nhuá»™m má»™t mà u huyết hồng.
Huyết Thá»§? Äây là má»™t môn võ công sao? Có lẽ là má»™t môn võ công đại loại như Chu Tước trảo hay là XÃch Sa chưởng, chắc hẳn cá»±c kỳ bá đạo.
- Ngươi tốt nhất đừng động thủ.
Hán tỠkia nói.
- Lão tá» sẽ nghe lá»i ngươi sao?
Tống Dá»±c cà ng giáºn dữ.
- Ngươi đương nhiên sẽ không nghe lá»i ta, ta cÅ©ng không phải là áo cÆ¡m phụ mẫu cá»§a ngươi.
Hán tỠđánh xe kia nở má»™t nụ cưá»i quá»· quyệt:
- Ngươi nên nghe lá»i lão bản.
- Lão bản?
- Tiêu Chấn không phải là lão bản của ngươi sao?
- Hừ! Ngươi tháºt lá»›n gan.
Tống Dá»±c trầm giá»ng quát:
- Dám gá»i thẳng tục danh cá»§a Tiêu đại hiệp.
Hắn có điểm đoán không ra, hán tỠđánh xe nà y rốt cuộc có địa vị gì.
- Trước đây ta quả tháºt không dám, chỉ cần nghe được hai chữ Tiêu Chấn là đã sợ đến phát run rồi.
Hán tỠkia nói:
- Nhưng hôm nay thì lại dám.
- Chẳng lẽ hôm nay ngươi đã ăn phải tim hổ gan báo?
- Không có! Loại sÆ¡n trân dã vị nà y ta Ãt khi thưởng thức qua.
Hán tỠđánh xe kia lạnh lùng cưá»i:
- Kỳ tháºt cho dù ăn được mấy thứ nà y, cÅ©ng chưa chắc có thể thêm can đảm…
- Äây là nói ngươi không muốn sống nữa?
- Nói báºy, mạng sống là m sao không muốn?
Hán tỠkia nói:
- Ta còn dá»± định ná»a Ä‘á»i sau sẽ sống những ngà y vui vẻ.
- Hừ! Có lẽ sẽ sống không được.
- Chuyện nà y rất khó nói. Có Ä‘iá»u bây giá» không còn sá»›m nữa, chúng ta còn phải lên đưá»ng, tốt nhất hãy má»i Tiêu Chấn ra mặt.
Hán tỠđánh xe kia nói:
- Chúng ta Ä‘á»u là hạ nhân, không là m chá»§ được.
Dáng vẻ kỳ quái, từng câu Ä‘á»u nhằm kÃch động.
- Äi con mẹ ngươi! Lão tá» sẽ giết ngươi trước.
Tống Dá»±c lông mà y dá»±ng lên, liá»n bước tá»›i ba bước.
Hắn bá»—ng nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển sang ngưá»i áo Ä‘en trùm đầu.
Ngưá»i nà y từ đầu đến cuối không nói má»™t lá»i, miếng vải xanh trùm kÃn đầu, ngay cả khuôn mặt cÅ©ng bị che khuất.
Tống Dá»±c mặc dù kiêu ngạo, nhưng dù sao cÅ©ng là má»™t tay giang hồ tay già lão luyện, cảnh giác rất cao. Hắn bá»—ng nhiên cảm thấy ngưá»i áo Ä‘en nà y có thể má»›i là đối thá»§ chân chÃnh.
Chó cắn ngưá»i Ä‘a phần Ä‘á»u không sá»§a.
Ãnh mắt cá»§a Tống Dá»±c thu vá», nghÄ© thầm gặp phải loại chó nà y, biện pháp tốt nhất chÃnh là trước tiên cho nó má»™t gáºy.
Hắn Ä‘ang suy nghÄ© má»™t gáºy nà y là m sao hạ thá»§.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, quan trá»ng nhất chÃnh là có thể má»™t kÃch đắc thá»§.
- Hắc! Ngươi Ä‘ang nghÄ© cái gì váºy?
Hán tỠđánh xe kia nói:
- Ngưá»i mà tròng mắt láo liên nhất định là không có ý tốt.
Hắn có biệt hiệu là Phi Ưng, sở trưá»ng đương nhiên là khinh công. Thân hình chợt nhoáng lên, giống như sao băng lướt qua khoảng không, trong nháy mắt đã tiến đến má»™t trượng năm sáu.
Hắn bá»—ng nhiên nhún ngưá»i, giống như má»™t viên pháo bắn lên trá»i, bá»—ng nhiên lăng không vung chân, hay tay hợp lại, từ trên trá»i lao xuống.
Thân pháp quái dị, hung mãnh tuyệt luân, mang theo má»™t luồng kình phong, chÃnh là tư thế chim ưng bắt thá».
Hắn có phải dá»± định dùng Huyết Thá»§ kia? Ngưá»i nà y quá»· kế Ä‘a Ä‘oan, vừa rồi để lá»™ ra Huyết Thá»§ kia, hiển nhiên là chỉ giả vá».
Nếu như hắn tháºt sá»± muốn dùng Huyết Thá»§, hà tất lại để lá»™ ra?
Quả nhiên, chỉ nghe má»™t tiếng rÃt, ánh Ä‘en lóe lên, như mạn thiên hoa vÅ© bắn xuống.
- Hừ! Chỉ là một con dơi.
Ngưá»i áo Ä‘en vẫn yên lặng bá»—ng nhiên lên tiêng.
Thanh âm the thé, giống như một nữ nhân.
Trong tiếng nói, áo khoác mà u Ä‘en không biết từ lúc nà o đã cầm trong tay, lúc nà y bá»—ng nhiên rung lên, giống như má»™t tấm lưới mở ra. Tiếng rÃt láºp tức dừng lại, những ánh Ä‘en kia Ä‘á»u vô thanh vô tức lá»t và o trong tấm lưới.
Không ngá» lại có má»™t chiêu như váºy, bá»™ áo khoác nà y quả tháºt là vô cùng hữu dụng.
Chợt nghe “bách†một tiếng, chiếc roi dà i trong tay hán tỠđánh xe kia vung lên, giống như linh xà trực tiếp quấn và o eo Tống Dực.
Roi dà i trượng tám, xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ thấy bóng đen vừa lóe lên, đã quấn quanh thắt lưng Tống Dực ba vòng.
Äây vốn là roi đánh ngá»±a, nhưng quấn ngưá»i cÅ©ng cá»±c kỳ hữu hiệu.
Hán tỠkia hét lớn một tiếng, vòng roi vung lên. Thân hình Tống Dực còn chưa chạm đất lại bay lên năm thước.
Huyết Thá»§ Phi Ưng không ngá» cÅ©ng có lúc thất thế như váºy.
Lúc nà y thân thể cá»§a hắn lÆ¡ lá»ng, dư lá»±c đã suy, không thể tiếp tục sá» ra ná»a Ä‘iểm kình đạo, rõ rà ng là đã thất thá»§.
Nhưng và o lúc nà y, đột nhiên má»™t tiếng kêu nhá» cắt ngang trưá»ng không, má»™t luồng sáng xanh nhá» như tÆ¡ nhện lao nhanh đến.
Trong nháy mắt, tám ngá»n Ä‘uốc đương trưá»ng Ä‘á»u tối lại.
“Bựt†một tiếng, chiếc roi trong tay hán tỠkia đã bị cắt đứt. Thân thể Tống Dực rơi xuống đất, lăn ra bên ngoà i hai trượng bảy tám.
Những ngá»n Ä‘uốc lại khôi phục ánh sáng. Gió dừng ngưá»i hiện, trước xe má»™t trượng có má»™t ngưá»i áo tÃm Ä‘ang đứng, chÃnh là Giang Nam đại hiệp Tiêu Chấn.
Hắn đến sau một bước, nhưng lại vừa kịp lúc.
Ngưá»i áo Ä‘en trên cà ng xe lúc nà y đã cởi áo khoác, lá»™ ra má»™t bá»™ y phục bằng gầm Ä‘en, nhưng vẫn không nhìn thấy chân diện mục.
Nguyên lai trên mặt ngưá»i còn mang má»™t chiếc mặt nạ bằng đồng Ä‘en.
Mặt nạ vô cùng dữ tợn, miệng rộng mà u huyết hồng mang theo hai chiếc răng nanh trắng toát, diện mạo vô cùng đáng sợ.
Kỳ quái chÃnh là chiếc mặt nạ vô cùng xấu xà nà y lại phối hợp vá»›i má»™t thân hình nhá» nhắn yểu Ä‘iệu, thoạt nhìn cá»±c kỳ không tương xướng.
Äây hiển nhiên là trang trà mô phá»ng theo Lan Lăng Vương thá»i cổ, để gia tăng thanh uy khi đối địch.
Nhưng ngưá»i kia là ai?
- Há há! Bạch nương tá»!
Tiêu Chấn cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Äừng tác quái trước mặt lão phu!
Äây quả tháºt là Bạch phu nhân sao? Lẽ nà o hắn không nhìn lầm?
Hẳn là sẽ không, bằng và o uy vá»ng cá»§a Tiêu Chấn, nếu như không có mưá»i thà nh nắm chắc, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện xuất ngôn, chỉ hươu nói ngá»±a.
- Tác quái chỗ nà o?
Ngưá»i áo Ä‘en kia nói:
- Ta thÃch bá»™ trang phục nà y.
Không phá»§ nháºn, đại khái chÃnh là thừa nháºn.
- Lão phu không thÃch.
Tiêu Chấn lại còn nói một câu không tưởng được.
Hắn thÃch cái gì?
Lẽ nà o hắn cÅ©ng thÃch mà y liá»…u cong cong, mặt bôi phấn hồng, miệng nhá» nhắn như anh đà o?
Nhiá»u năm qua Bạch phu nhân rất có diá»…m danh, hắn có phải là cÅ©ng muốn nhìn má»™t chút? Nhưng hôm nay Bạch phu nhân đã hÆ¡n bốn mươi tuổi đầu, mặc dù phong váºn vẫn còn, nhưng cÅ©ng đã không còn động lòng ngưá»i như trước.
- Rất tốt!
Ngưá»i áo Ä‘en kia nói:
- Tốt cái gì?
- Bởi vì chuyện mà ngươi không thÃch thì ta lại rất thÃch, hÆ¡n nữa ta còn định là m má»™t chuyện mà ngươi không thÃch nhất.
- Phà m là sau khi lão phu không thÃch, kết quả Ä‘á»u rất khó coi.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nhất định rất khó coi!
Ngưá»i áo Ä‘en lại cưá»i nhạt:
- Chỉ là không biết ngưá»i nà o khó coi.
- Chẳng lẽ là lão phu?
- Chuyện nà y rất khó đoán trước
Ngưá»i áo Ä‘en kia nói:
- Nếu như lúc nà y ngươi có linh cÆ¡, ghìm ngá»±a quay đầu, láºp tức trở vá» Giang Nam, có lẽ chuyện khó coi nà y sẽ không xảy ra, cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không có ngưá»i biết.
- Ha ha! Miệng cá»§a nữ nhân quả tháºt là lợi hại.
Bằng và o Tiêu Chấn uy trấn Giang nam, nổi danh như mặt trá»i giữa ban trưa, không biết đã gặp qua bao nhiêu sóng to gió lá»›n, sao có thể bị má»™t nữ nhân Ä‘e doạ?
Muốn Tiêu Chấn hắn khó coi? Äây quả tháºt là má»™t chuyện viển vông.
- Ta biết, ngươi nhất định sẽ không tin.
Ngưá»i áo Ä‘en cố ý than má»™t tiếng:
- Ai! Tháºt đáng tiếc!
- Äáng tiếc cái gì?
- Ta cảm thấy tiếc thay ngươi.
- Thay lão phu?
Tiêu Chấn nói:
- Nói rõ một chút!
- Äêm qua đã có má»™t ngưá»i ngã xuống, hôm nay ngươi lại muốn mặt đầy đất bụi, má»™t Ä‘á»i anh danh trôi Ä‘i như nước chảy…
- Má»™t ngưá»i ngã xuống? Là ai?
- NgÅ© Bá Äao Triệu Cá»u Tôn.
Tháºt là má»™t nữ nhân lợi hại, lại nói ra chuyện bà ẩn nà y. Äinh Khai đã từng suy Ä‘oán bà ta sẽ không tiết lá»™, không ngá» bà ta vẫn nói ra.
Chuyện nà y đối vá»›i bà ta có lợi Ãch gì? Che giấu chuyện nà y không phải cà ng có khả năng kiá»m chế Tiêu Chấn hay sao? Hay là tình thế đã biến đổi, bà ta đã hoà n toà n chế trụ Tiêu Chấn trong tay, không cần đến NgÅ© Bá Äao Triệu Cá»u Tôn phế váºt kia.
- Ngươi là nói…
Tiêu Chấn giáºt mình má»™t chút:
- Triệu Cá»u Tôn là m sao ngã xuống? Lẽ nà o bệnh nặng bá»™c phát?
- Không phải!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Y là thua trong tay của ta.
- Thua trong tay của ngươi?
Tiêu Chấn cưá»i lá»›n:
- Ngươi dựa và o cái gì đánh bại y?
Hắn hiển nhiên hiểu rõ võ công Ä‘ao pháp cá»§a Triệu Cá»u Tôn, chuyện nà y quả tháºt rất khó tin.
- Tại sao ta phải nói với ngươi?
Ngưá»i áo Ä‘en ngạo nghá»… cưá»i:
- Dù sao Mục Mã sÆ¡n trang cÅ©ng cách nà y không xa, ngươi không ngại thì đến đó nhìn má»™t cái. Hắn hôm y đã mình đầy thương tÃch, chỉ còn lại má»™t hÆ¡i mà thôi.
Thì ra là váºy, bà ta Ä‘ang mượn Ä‘ao giết ngưá»i.
Triệu Cá»u Tôn chẳng qua chỉ bị thương ngoà i da thịt, má»™t khi phục hồi như cÅ©, tuyệt đối sẽ không bá» qua cho bà ta. Hôm nay mượn sức cá»§a Tiêu Chấn Ä‘i đối phó vá»›i má»™t lão đầu may mắn sống sót, đương nhiên là lá»±a chá»n tốt nhất.
Chỉ cần Tiêu Chấn tin, hắn nhất định sẽ đi Mục Mã sơn trang.
Sau khi đi, nhất định dốc hết sức.
Bởi vì bà ta đã sá»›m hiểu rõ, hai ngưá»i nà y bá» ngoà i tâm đầu ý hợp, nhưng bên trong lại là oan gia đối đầu.
Má»™t nước không thể có hai vua, giang hồ cÅ©ng khó có song hùng đối láºp, không phải ngươi chết, chÃnh là ta vong.
Má»™t cÆ¡ há»™i như váºy, đương nhiên là phải lợi dụng.
- Hừ! Ngươi hình như cà ng nói cà ng khó tin.
Tiêu Chấn mặc dù vẫn còn cưá»i nhạt, nhưng xem ra đã tin ba phần.
- Sao lại khó tin?
Ngưá»i áo Ä‘en há»i
- Nếu như ngươi có thể đánh bại y, tuyệt sẽ không tiện nghi như váºy.
Tiêu Chấn nói:
- Nữ nhân độc ác như ngươi, còn để lại cho y một hơi sao?
Dá»… nháºn thấy, phà m là nhân váºt lợi hại, suy nghÄ© hÆ¡n phân ná»a Ä‘á»u giống nhau, muốn đả kÃch má»™t ngưá»i, phải diệt cá» táºn gốc.
HÆ¡n nữa hai bên cÅ©ng giống như nhìn thấy ruá»™t gan, Ä‘á»u là kẻ có mắt nhìn ngưá»i.
- Ngươi nói không sai.
Ngưá»i áo Ä‘en dưá»ng như cÅ©ng không để ý đến mấy chữ “nữ nhân độc ác†mang hà m ý châm chá»c, trái lại cưá»i nói:
- Ta quả tháºt không muốn tha cho y, nhưng bên trong lại có nguyên nhân khác.
- Nguyên nhân gì?
- Và o lúc y chỉ còn một hơi, bỗng nhiên xuất hiện một chút rắc rối, bị một tên giang hồ bại hoại cứu đi.
- Giang hồ bại hoại? Tên nà y tháºt má»›i mẻ.
Tiêu Chấn cưá»i nói:
- Tên bại hoại nà y là ai?
- Äinh Khai.
- Hừ! Lại là tiểu tỠnà y.
Nhắc tá»›i Äinh Khai, Tiêu Chấn hình như đã tin chÃn phần:
- Ngươi hình như cà ng nói cà ng giống tháºt.
Vốn là cà ng nói cà ng khó tin, thoáng cái đã trở thà nh cà ng nói cà ng giống tháºt.
- Äây vốn là sá»± tháºt.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Cơ hội khó có được. Ngươi nên đi Mục Mã sơn trang một chuyến.
- Äúng váºy! Lão phu quả tháºt nên Ä‘i má»™t chuyến.
Tiêu Chấn thở dà i nói:
- Bạn cÅ© nhiá»u năm, tình như tay chân. Nếu như y tháºt sá»± gặp nguy nan, lão phu cÅ©ng nên đến nhìn má»™t cái…
- Nếu như ngươi phát hiện y tháºt sá»± không xong, cÅ©ng thuáºn tiện thay hắn y lo ma chay trước lúc lâm chung.
- Nói cũng đúng!
Tiêu Chấn gáºt đầu.
- Muốn đi thì phải nhanh lên.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Nếu như y hồi phục như cũ, chẳng phải là đi một chuyến uổng công.
Lá»i nói cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u sắc bén, đơn giản chỉ muốn dồn Triệu Cá»u Tôn và o chá»— chết.
- Ngươi muốn lão phu đi?
- Ta đúng là có ý tứ.
Ngưá»i áo Ä‘en cÅ©ng không phá»§ nháºn, lại nói:
- Lẽ nà o ngươi lại không nguyện ý?
- Hừ! Ngươi so vá»›i lão phu tưởng tượng còn lợi hại hÆ¡n nhiá»u.
- Quá lá»i rồi!
- ÄÆ°á»£c rồi! Lão phu lần nà y sẽ Ä‘i má»™t chuyến, xem như là thay ngươi là m việc cÅ©ng được.
Tiêu Chấn bá»—ng nhiên đưa tay phải ra, lòng bà n tay hướng vá» phÃa trước:
- ÄÆ°a đây!
- ÄÆ°a cái gì?
- Không nói đến giang hồ danh vá»ng, chỉ bằng niên ká»· cá»§a lão phu, nghe theo lá»i ngươi sai phái, chẳng lẽ không nên cho chút thù lao?
- Nên, nên chứ! Là muốn bạc sao?
- Lão phu không cần mưá»i vạn lượng bạc.
Tiêu Chấn nói
- Ngươi chỉ đem đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu kia đưa cho lão phu.
- Há há! Khẩu vị tháºt lá»›n.
- Ngươi không chịu?
- Nơi bị cướp cũng không phải là địa bà n của ngươi tại Giang Nam.
Ngưá»i áo Ä‘en lạnh lùng cưá»i:
- Cũng không có loại phân chia nà y?
- Lão phu thÃch phân chia như váºy.
- Ta không thÃch.
Ngưá»i áo Ä‘en ăn miếng trả miếng:
- Nể tình ngươi từ Giang Nam xa xôi bôn ba ngà n dặm đến đây, má»™t đưá»ng phong trần mệt nhá»c, ta sẽ cho ngươi bạc má»™t vạn lượng để biểu lá»™ tâm ý.
- Một vạn lượng bạc?
Sắc mặt Tiêu Chấn trầm xuống, bá»—ng nhiên ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n:
- Ngươi cho rằng lão phu là một tên ăn mà y hay sao?
- Ngươi không phải.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Má»™t vạn lượng bạc cÅ©ng không phải con số nhá», có thể mua thêm rất nhiá»u ruá»™ng tốt…
- Câm miệng!
Tiêu Chấn cả giáºn nói:
- Lão phu há phải vì chút bạc nà y mà lặn lội đến đây.
- Không cần thì bỠđi!
- Không thể bá»!
Tiêu Chấn hừ lạnh một tiếng:
- Trừ phi không gặp được ngươi, nếu như đã gặp, lão phu tự tin có thể lấy đôi ngựa bằng phỉ thúy và năm trăm viên minh châu dễ dà ng giống như lấy đồ trong túi.
“Cheng†một tiếng, kiếm đã được rút ra.
Äây là má»™t thanh trưá»ng kiếm mà u Ä‘en, hình thức cổ xưa, thoạt nhìn không há» bắt mắt, nhưng dưới ánh sáng cá»§a những ngá»n Ä‘uốc chiếu rá»i, trên thân kiếm lại ẩn ước có hoa văn hình rồng lưu chuyển, lấp lóe ánh xanh.
Hiển nhiên đây là một thanh bảo kiếm.
- Tiêu Chấn!
Ngưá»i áo Ä‘en gá»i thẳng tên:
- Nếu như ngươi muốn động kiếm, tốt nhất hãy nên cân nhắc một chút.
- Lão phu từ Giang Nam đến đây đã cân nhắc tốt rồi.
- Äã cân nhắc tốt rồi?
------*------
Tà i sản của hoangcongthanh
26-02-2010, 11:28 AM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Phi Äao Túy Nguyệt
Tác Giả: Ức Văn
Chương 15: Sấn Nhân Chi Nguy.
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn:TTV
-C
ũng có chút cải biến.
- Câu nà y phải hiểu thế nà o?
- à cá»§a lão phu là trước đây muốn tìm Triệu Cá»u Tôn thương lượng phân chia số tà i váºt nà y, nhưng hôm nay đương nhiên đã không cần.
- Hôm nay ngươi dự định độc chiếm?
- Không sai! Triệu Cá»u Tôn ngã xuống, số tà i váºt nà y lý ra nên thuá»™c vá» lão phu.
Không ngỠhắn cũng nói lý, chỉ là không biết lý nà y ở đâu ra.
- Váºy là những lá»i vừa rồi cá»§a ta ngươi Ä‘á»u tin?
- Lão phu đương nhiên tin.
Tiêu Chấn nói:
- Nếu như Triệu Cá»u Tôn vẫn khá»e mạnh như cÅ©, sao có thể để cho ngươi mang tất cả tà i váºt mà hắn hao tổn tâm cÆ¡ khổ cá»±c lấy được ung dung cao bay xa chạy?
- Hừ! Ngươi quả nhiên là cà ng già cà ng tinh.
- Lão phu khi còn trẻ chÃnh là ngưá»i thông minh nổi danh.
Tiêu Chấn ngạo nghễ nói:
- Trong lứa thiếu niên cùng thế hệ là ngưá»i có thiên phú rất cao, nghe má»™t hiểu mưá»i.
- Thất kÃnh! Thất kÃnh!
Ngưá»i áo Ä‘en ung dung cưá»i:
- Nói như váºy, những lá»i vừa rồi cá»§a ta ngươi Ä‘á»u nhá»› kỹ?
- Nhớ kỹ rõ rõ rà ng rà ng.
- Không! Ngươi đã quên mất một việc.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Không ngại thì cẩn tháºn ngẫm lại Ä‘i!
- Bạch nương tá»! Lão phu không thÃch dà i dòng.
- ÄÆ°á»£c rồi! ChÃnh là những lá»i nà y.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Ta đã nói, sẽ là m má»™t chuyện mà ngươi không thÃch nhất.
- Lão phu cũng đã nói qua.
Tiêu Chấn trầm giá»ng nói:
- Nếu như lão phu không thÃch, đối vá»›i ngươi chỉ sợ là rất bất hạnh.
- Ngươi chỉ nói qua là rất khó coi.
- Äá»u là như nhau.
- Váºy thì nhìn má»™t cái, xem thá» rốt cuá»™c là ai bất hạnh, là ai khó coi.
Ngưá»i áo Ä‘en bá»—ng nhiên quát lên:
- Mở mà n xe ra!
Má»™t bức mà n xe bằng vải xám dưới ánh lá»a báºp bùng láºp tức được vén lên.
Äây là chiếc xe kÃn mui thứ nhất, cảnh tượng trong xe nhìn má»™t cái là có thể thấy được.
Tiêu Chấn vừa nhìn thấy, không khá»i hÃt má»™t hÆ¡i lạnh, nhất thá»i như bị sét đánh, lui vá» phÃa ba bước.
Hắn tuyệt không nghĩ tới lại xảy ra chuyện nà y.
Nguyên lai trong thùng xe có má»™t thiếu niên xÃch lõa ná»a thân trên Ä‘ang bị trói lại, chÃnh là Tiêu Lâm Phong.
Không chỉ hai tay bị kéo ngược, dùng má»™t sợi dây từng to cá»™t chéo lại, hai bên trái phải còn có hai gã tráng hán như hung thần ác sát, trong tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u cầm má»™t thanh Ä‘ao nhá»n.
Tình hình như váºy, cho dù có bản lÄ©nh thông thiên cÅ©ng đừng mong cứu được ngưá»i.
- Tiêu Chấn, ngươi nhìn thấy chưa?
Ngưá»i áo Ä‘en vẫn như cÅ© ngồi trên cà ng xe, cưá»i lạnh nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đây là chuyện ngươi không thÃch nhất.
- Ngươi tháºt âm hiểm.
Tiêu Chấn cố gắng trấn định.
- Sự tình không xong, đà nh phải đắc tội.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Nếu như Tiêu Chấn ngươi có cơ hội, sợ rằng so với ta còn âm hiểm hơn.
Lá»i nà y không há» sai, cÅ©ng xem như má»™t lá»i nói trúng Ä‘en.
Nhưng lá»i nà y chỉ có nữ nhân hÆ¡n bốn mươi má»›i nói ra được, cÅ©ng chỉ có nữ nhân lịch lãm giang hồ má»›i có thể nhìn thấu thế tình.
- Nó là m sao lại rơi và o tay ngươi?
- Việc nà y không cần há»i!
- Hừ! Ngươi đừng mơ tưởng dùng chuyện nà y để uy hiếp lão phu.
Tiêu Chấn bỗng nhiên hai mắt mở lớn, tinh quang lóe lên:
- Lão phu hi sinh má»™t nhi tá», chà Ãt cÅ©ng phải Ä‘em ngươi chém thà nh tám mảnh.
- Ngươi quả tháºt nghÄ© như váºy?
- Không sai! Lão phu cái gì cũng không quản…
Tiêu Lâm Phong trong xe sắc mặt như đất, cặp mắt vốn Ä‘ang nhắm chặt, lúc nà y bá»—ng nhiên kinh hãi gá»i má»™t tiếng:
- Cha…
Hiển nhiên, hắn vừa nghe Tiêu Chấn nói, toà n thân đã đổ mồ hôi lạnh.
- Hừ! Ngươi đúng là một kẻ không ra gì.
Tiêu Chấn cả giáºn nói:
- Chết là đáng kiếp.
- Tiêu Chấn, đừng giả vá»!
Ngưá»i áo Ä‘en vẫn cưá»i.
- Ngươi nói cái gì?
Tiêu Chấn hai mắt chợt lóe lên.
- Ngươi có mấy nhi t�
- Má»™t ngưá»i.
- Váºy là được rồi!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Ngươi tuổi tác đã già , tinh lá»±c đã suy, muốn sinh nhi tá» sợ rằng không dá»… dà ng. Sau trăm tuổi thì lấy gì để nối dõi tông đưá»ng, không cảm thấy có lá»—i vá»›i tổ tông sao?
Nữ nhân nà y mồm mép quả tháºt lợi hại, hÆ¡n nữa còn nói giống như Ä‘ang nghÄ© thay cho ngưá»i khác.
- Hừ! Lão phu không thèm quan tâm.
- Chưa chắc! Ta lại thấy ngươi rất quan tâm.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Dùng gia tư cá»§a ngươi hiện nay, cả Ä‘á»i nà y đã không lo chuyện ăn chuyện uống, váºy mà còn nghÄ© đến đôi ngá»±a bằng phỉ thúy và năm trăm viên minh châu kia. Má»™t ngà y nà o đó ngươi nằm xuống, mấy thứ nà y sẽ lưu lại cho ai?
Không chỉ ngôn từ sắc bén, lá»i nói còn mang theo và i phần khắc nghiệt.
- Ngươi không cần biết lão phu lưu lại cho ai!
Tiêu Chấn mặt đỠtới mang tai.
- Ta là thà nh tâm khuyên ngươi.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Äã không có nhi tá», còn cần những váºt ngoà i thân nà y để là m gì, chẳng lẽ muốn mang và o quan tà i?
- Lão phu còn cách quan tà i rất xa.
- Không xa đâu!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Ngưá»i có há»a phúc sá»›m chiá»u, nói không chừng ngay tối nay…
- Thối lắm!
Tiêu Chấn lạnh lùng nói:
- Dù sao lão phu hôm nay đã quyết tâm, má»™t nhi tá» thì có gì quan trá»ng, lão phu đã nghÄ© thông suốt rồi.
- Tháºt sá»± đã thông suốt rồi?
- Chuyện nà y còn giả sao? Lão phu, lão phu…
Tiêu Chấn mặc dù cố gắng trấn định, nhưng trên trán mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
Hắn đương nhiên lo lắng cho nhi tá», cÅ©ng vì ná»a Ä‘á»i uy danh cá»§a mình. Mặc dù ngoà i miệng nói cứng, nhưng trong lòng đã do dá»± lúng túng.
- Không giống, không giống! Một điểm cũng không giống.
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i nói:
- Ta đã thấy qua những ngưá»i chân chÃnh nghÄ© thông suốt, bá»n há» Ä‘á»u thoát ly thế sá»±, không tranh vá»›i Ä‘á»i…
Nữ nhân nà y rất khôn khéo, mặc dù Ä‘eo má»™t chiếc mặt nạ bằng đồng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thấy táºn trong xương tá»§y Tiêu Chấn.
- Hừ! Lão phu không muốn ẩn giấu tà i nghệ.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ngươi là ngưá»i hùng tâm vạn trượng, muốn trở thà nh nhất đại bá chá»§ trên giang hồ.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Äáng tiếc là tối nay…
- Tối nay thế nà o?
- Tối nay ngươi đã khộng hiển lộ được uy phong.
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Nếu như ngươi tháºt sá»± không cần nhi tá», váºy thì động kiếm Ä‘i!
- Ngươi muốn lão phu động kiếm?
- Äúng! Kiếm cá»§a ngươi chỉ cần khẽ động, nhi tá» bảo bối nà y cá»§a ngươi sẽ láºp tức phÆ¡i thây tại chá»—.
Ngưá»i áo Ä‘en trầm giá»ng nói:
- VỠphần ngươi nói muốn chém ta tám mảnh, chỉ sợ cũng chưa chắc đã là m được…
Äây là lá»i nói tháºt, ngay cả thiên hạ thần kiếm, cÅ©ng không dám nắm chắc loại chuyện nà y.
Tiêu Chấn đỠngưá»i ra.
Hắn mặc dù tự cho là kiếm pháp tuyệt luân, nhưng đối với nữ nhân thần bà trước mặt nà y cũng không hiểu rõ lắm.
Cho dù là kiếm xuất không lệch, nhi tá» cÅ©ng nhất định xong Ä‘á»i.
Äáng tiếc là hắn đã tà n nhẫn nói ra khá»i miệng, lúc nà y muốn láºt lại cÅ©ng không dá»… dà ng.
Trong lúc nhất thá»i hắn trở nên tiến thối lưỡng nan, cá»±c kỳ xấu hổ.
- Hừ! Tiêu lão đầu, ngươi còn chỠcái gì?
Lá»i lẽ cá»§a ngưá»i áo Ä‘en sắc bén như Ä‘ao, không hể buông tha.
Cánh tay cầm kiếm Tiêu Chấn khẽ run lên, mÅ©i kiếm lay đông phát ra tiếng “ông ôngâ€.
Nhưng hắn nhìn đến Tiêu Lâm Phong Ä‘ang bị trói gô trong xe, má»™t bụng lá»a giáºn nhất thá»i biến mất.
Hắn gần như muốn quỵ xuống.
- Tiêu lão đầu, hay là nghe lá»i ta Ä‘i!
Ngưá»i áo Ä‘en tá»± mình chuyển biến:
- Má»™t nhi tá» dáng vẻ đưá»ng đưá»ng như váºy, là m sao có thể bỠđược?
- Nghe ngươi cái gì?
Tiêu Chấn nhân cơ hội nà y nhượng bộ.
- Nếu ngươi muốn nghe, ta sẽ nói.
- Hừ! Ngươi cứ việc nói!
Tiêu Chấn vẫn không chịu tá» ra nhượng bá»™, vẫn ra vẻ như Ä‘ang tức giáºn.
Hắn luôn luôn là một kẻ cao cao tại thượng, tại Giang Nam là m mưa là m gió, hôm nay lại đột nhiên từ trên mây rớt xuống, đương nhiên rất không quen.
- Ngươi tháºt sá»± muốn nghe?
Ngưá»i áo Ä‘en há»i lại má»™t câu.
- Lão phu bảo ngươi nói.
- ÄÆ°á»£c, ta nói!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Thứ nhất, chuyện đôi ngá»±a bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu và mưá»i vạn lượng bạc nà y, sau nà y không được nhắc đến nữa.
- Chẳng lẽ còn có thứ hai?
Tiêu Chấn đối với chuyện thứ nhất nà y không phản đối, xem ra là đã đáp ứng.
Hắn biết, không đáp ứng cÅ©ng là vô Ãch.
- Có thứ nhất đương nhiên là phải có thứ hai.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Chuyện thứ hai nà y là ngươi phải Ä‘em hai thứ đến đổi con cá»§a ngươi vá».
- Hai thứ?
- Äúng váºy! Hai chiếc đầu ngưá»i.
Không ngá» bà ta lại đưa ra má»™t Ä‘iá»u kiện đáng sợ như váºy. Cần hai chiếc đầu ngưá»i, nói cách khác cÅ©ng là cần hai cái mạng để đổi vá» má»™t cái.
- Hừ! Ngươi xem lão phu là đao phủ sao?
- Giết má»™t hai ngưá»i thì có là gì.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Ngươi cũng không phải chưa từng giết qua.
- Không sai! Lão phu đã từng giết rất nhiá»u ngưá»i.
Tiêu Chấn nói:
- Nhưng đó Ä‘á»u là xuất phát từ chá»§ ý cá»§a lão phu.
- Tiêu Chấn! Ta thấy hình như ngươi đã hồ đồ rồi, lúc nà y mà còn chá»§ ý gì? Ngươi trà n ngáºp tá»± tin, muốn Ä‘oạt lấy má»™t đôi ngá»±a bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu và mưá»i vạn lượng bạc.
Ngưá»i áo Ä‘en dà y đặc cưá»i nhạt:
- Äây là chá»§ ý cá»§a ngươi, ngươi là m được sao?
Tiêu Chấn ngẩn ra, giống như đầu bị đánh một côn.
- Tối nay ngươi phải nghe theo ta, có Ä‘iá»u ta cÅ©ng không miá»…n cưỡng
Ngưá»i áo Ä‘en lạnh lùng nói:
- Có là m hay không thì tùy ngươi.
- Nếu như lão phu mặc kệ thì sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có thể.
Ngưá»i áo Ä‘en bá»—ng nhiên quay đầu lại quát lên:
- Ngưá»i đâu, trước tiên cho tiểu tá» nà y hai dao!
Tiểu tá» nà y là ai? ÄÆ°Æ¡ng nhiên chÃnh là Tiêu Lâm Phong.
Äao nhá»n dà i má»™t thước, trong nháy mắt rạch hai Ä‘ao, cho dù không chết cÅ©ng trở thà nh tà n táºt cả Ä‘á»i.
Thân thể Tiêu Lâm Phong run lên, hoảng sợ kêu to.
- Dừng tay, dừng tay!
Tiêu Chấn vô cùng hoảng loạn, vội vã nói:
- ÄÆ°á»£c, được! Hai đầu ngưá»i, chÃnh là hai đầu ngưá»i.
- Hừ! May mà ngươi đáp ứng nhanh, cháºm má»™t chút thì xong rồi.
Ngưá»i áo Ä‘en đắc ý nói.
- Ngươi nói là muốn hai chiếc đầu ngưá»i?
- Cái đầu thứ nhất chắc ta không nói ngươi cũng đoán ra được, hơn nữa cũng sẽ rất nguyện ý là m.
- Là Triệu Cá»u Tôn?
- Không sai, chÃnh là y!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Y lúc nà y từ hông trở lên đã là huyết nhục đầm đìa, cho dù có linh Ä‘an diệu dược cÅ©ng không thể năm ba ngà y là khá»i hẳn.
- Ngươi nói y chỉ là bị thương ngoà i da.
- Không! Vết đao rất sâu.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Cho dù y còn ná»™i công, nhưng da thịt bị nứt ra rất nhiá»u, chuyển động không linh hoạt, mưá»i thà nh công lá»±c có lẽ hôm nay đã khó phát huy được hai thà nh.
- Còn có má»™t ngưá»i là ai?
- Ngưá»i nà y mặc dù rất giảo hoạt, những dá»±a và o kiếm pháp cá»§a ngươi, đối phó vá»›i hắn hẳn không phải là việc khó.
- Trước hết ngươi ngươi hãy nói hắn là ai cái đã!
- Äinh Khai!
Ngưá»i áo Ä‘en bá»—ng nhiên hạ thấp giá»ng.
- Là hắn?
Tiêu Chấn trầm ngâm một chút:
- Việc nà y khá khó khăn. Theo như lão phu biết, hắn không chỉ giảo hoạt, hÆ¡n nữa còn là má»™t lãng tá»â€¦
- Lãng tỠthì thế nà o? Có hai cái đầu sao?
- Lão phu không phải có ý nà y.
Tiêu Chấn ngáºp ngừng nói:
- Lãng tỠkhông gốc rễ, lão phu biết đi đâu tìm hắn?
Thoạt nhìn đây là má»™t vấn đỠkhó khăn, kỳ tháºt trong lòng hắn biết rõ, muốn lấy được đầu cá»§a Äinh Khai cÅ©ng không phải chuyện dá»… dà ng.
Hắn đương nhiên biết, gã lãng tá» nà y cÅ©ng không dá»… chá»c.
- Ngươi yên tâm, cũng không cần phải đi tìm!
Ngưá»i áo Ä‘en hạ giá»ng đến mức thấp nhất:
- Tiểu tá» nà y có má»™t cái táºt, đó là thÃch phô trương, thÃch là m náo động, cho dù ngươi không tìm hắn, hắn cÅ©ng sẽ tá»± mình tìm đến cá»a.
- Tháºt sao?
- Chẳng lẽ ngươi không biết, hắn rất quan tâm đến số tà i váºt trong tay ta?
- Việc nà y lão phu biết.
Tiêu Chấn nói:
- Có Ä‘iá»u từ sau khi lão phu ra mặt, chẳng lẽ hắn còn chưa hết hi vá»ng?
Mặc dù Ä‘ang thất thế, nhưng tÃnh tình cao ngạo cá»§a hắn thì vẫn không sá»a đổi.
- Tiêu Chấn! Ngươi quả tháºt quá xem trá»ng chÃnh mình.
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i nhạt:
- Äiá»u nà y cÅ©ng khó trách, mấy năm nay ngươi tại Giang Nam xưng vương quen rồi.
- Ngươi…
- Ta nói cho ngươi biết, đừng xem thưá»ng hắn!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Nếu như ngươi khinh địch như váºy, chỉ sợ cái đầu nà y rất khó tá»›i tay.
- Lão… lão phu…
Tiêu Chấn ngẩn ngưá»i.
Hắn hiển nhiên đã minh bạch, lúc nà y hắn đã không phải là Tiêu Chấn vênh có thể vênh mặt hất hà m, lại cà ng không là Tiêu Chấn má»™t lá»i trăm tiếng dạ, má»™t Tiêu đại hiệp đại danh đỉnh đỉnh, lúc nà y hắn đã từ má»™t siêu cấp đại nhân biến thà nh má»™t tiểu nhân.
Hắn phải nhẫn nại, phải lá»±a lá»i mà nói.
- Còn do dự sao?
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Nếu như ngươi còn chần chá», ta sẽ bắt đầu hà nh động.
- ÄÆ°á»£c, được! Lão phu đáp ứng ngươi, tốt xấu gì cÅ©ng sẽ là m được.
Tiêu Chấn nói:
- Sao ngươi trước tiên không giao nó…
- Nhi tỠcủa ngươi à ?
- Äúng váºy! Trước tiên hãy giao nó cho lão phu…
- à kiến hay!
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i nhạt:
- Nếu là đổi thà nh Tiêu Chấn ngươi, ngươi có chịu là m chuyện ngu ngốc nà y không?
- Chuyện nà y…
- Thay vì nằm mÆ¡ giữa ban ngà y, ngươi tốt nhất nên là m chuyện quan trá»ng hÆ¡n Ä‘i.
- Không thả cũng được, nhưng ngươi không thể bạc đãi nó.
Tiêu Chấn gằn giá»ng nói:
- Trước tiên ngươi hãy cởi trói cho nó! Lại nói khà trá»i lạnh như váºy…
Hắn mặc dù xảo trá hung ác, nhưng đối vá»›i nhi tá» lại rất tháºt tình.
- ÄÆ°á»£c! Chuyện nà y ta đáp ứng ngươi.
Ngưá»i áo Ä‘en quay đầu lại nói:
- Cởi trói, cho hắn mặc y phục, đừng quên trước tiên phải điểm hai huyệt đạo!
- Ngươi…
Tiêu Chấn nhÃu mà y.
- Ta là xem trá»ng hắn.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Ngươi là lão hổ, còn hắn là hổ con. Hổ phụ không sinh khuyển tá», ta không thể không phòng.
Lá»i nói nà y rất đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, nói rất dá»… nghe.
Nếu như là bình thưá»ng, Tiêu Chấn nghe xong nhất định sẽ cá»±c kỳ hà i lòng.
Có Ä‘iá»u lúc nà y hắn lại không cảm thấy cao hứng chút nà o, gằn giá»ng nói:
- Ngươi hãy nhớ kỹ, nêu như nó thiếu một sợi lông…
- Yên tâm!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Ta còn xem hắn như là bảo bối nữ kìa.
- Thế nhưng…
- Äừng thế nhưng nữa!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Chá»— dá»±a cá»§a ta Ä‘á»u nằm trên ngưá»i hắn, nếu như hắn xảy ra chuyện không hay, ngươi sẽ thay ta ra sức hay sao?
- Ngươi biết là tốt rồi.
- Ta đương nhiên biết.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Chỉ cần ngươi là m tốt, ta sẽ trả lại cho ngươi má»™t nhi tá» khá»e mạnh. Nhi tá» nà y cá»§a ngươi tướng mạo không tệ, tương lai tất sẽ thà nh nhân tà i.
Hai câu cuối cùng nà y quả tháºt không cần thiết.
Có Ä‘iá»u nói ra cÅ©ng không dư thừa. Lá»i ca ngợi ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u thÃch nghe, đối vá»›i má»™t kẻ Ä‘ang ra sức vì bà ta, Ãt nhiá»u cÅ©ng là má»™t loại cổ vÅ©.
- Äã như váºy, lão phu sẽ Ä‘i ngay.
- Hi vá»ng ngươi mã đáo thà nh công.
- Äúng rồi!
Tiêu Chấn bỗng nhiên nói:
- Lúc lão phu quay lại, đi đâu để tìm ngươi?
- Mục Mã sÆ¡n trang cách đây không xa, ngươi vừa Ä‘i vừa vá» cÅ©ng không mất bao nhiêu thá»i gian.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Ta sẽ cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa tây, hÆ¡n nữa ngươi cÅ©ng có xe ngá»±a, nhất định sẽ Ä‘uổi theo kịp.
- Việc nà y…
- Có gì không đúng? Sợ ta đem ăn mất nhi tỠcủa ngươi sao?
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Kỳ tháºt ta còn tình nguyện sá»›m má»™t chút trả lại nhi tá» cho ngươi, miá»…n cho ngươi khá»i dây dưa.
- Không sai! Nếu như dám trái lá»i, lão phu sẽ liá»u mạng vá»›i ngươi.
- Äiá»u nà y ta biết.
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Cho nên ngươi hẳn cứ yên tâm đi là m chuyện của ngươi. Ta cũng không muốn là m kẻ địch của ngươi.
- Còn tên Äinh Khai kia thì sao?
- Äinh Khai?
Ngưá»i áo Ä‘en láºp tức hạ thấp giá»ng:
- Nói không chừng hắn Ä‘ang ở ngay phụ cáºn.
- Ngươi là nói…
- Hắn tất nhiên là sẽ Ä‘i theo Ä‘oà n xe, chá» thá»i cÆ¡ hạ thá»§.
Tiêu Chấn hai mắt chá»›p động, đảo và i lần qua hai bên hẻm núi, nhưng chỉ thấy những sưá»n đá chót vót và cây cối dà y đặc, hoà n toà n không nhìn thấy bóng ngưá»i nà o.
- Lão phu đi.
Hắn tay vung lên, tám ngá»n Ä‘uốc láºp tức vụt tắt.
Huyết Thá»§ Phi Ưng Tống Dá»±c sau khi đứng dáºy vẫn đứng ở bên ngoà i hai trượng, lúc nà y lại hung tợn trừng mắt trừng nhìn vá» phÃa cà ng xe.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn phải theo Tiêu Chấn, vì váºy liá»n quay ngưá»i bước Ä‘i.
Tiêu Chấn vừa đi, tiếng xe lại vang lên.
Xe lá»™c cá»™c, ngá»±a hà vang. Bảy chiếc xe kÃn mui nối tiếp nhau lần lượt ra khá»i hẻm núi tiến vá» hướng tây.
Con đưá»ng bên ngoà i hẻm núi tương đối bằng phẳng, không có đá vụn, nhưng lại nổi lên má»™t phiến cát và ng.
Hẻm núi vừa rồi rất huyên náo, lúc nà y lại trở nên yên tĩnh.
Má»™t cà nh cây đâm ngang trên sưá»n núi khẽ lay động, hai bóng ngưá»i ngư phi Ä‘iểu bá»—ng nhiên hạ xuống.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hai ngưá»i nà y chÃnh là Äinh Khai và Lâu Äại Chiêu.
- Há há! Lần nà y ta tháºt sá»± là đại khai nhãn giá»›i.
Lâu Äại Chiêu nói:
- Bà nương tháºt là lợi hại.
- Không dám xem thưá»ng bà ta nữa sao?
Äinh Khai nói.
- Chuyện nà y thì ta còn phải ngẫm lại.
Lâu Äại Chiêu tuyệt không cúi đầu:
- Bà ta cũng không phải bằng và o võ công đánh bại Tiêu Chấn.
- Võ công cũng không tệ.
- Ngươi đã thấy rồi?
- Ngươi cũng đã thấy rồi.
Äinh Khai nói:
- Bà ta sá» dụng bá»™ áo choà ng mà u Ä‘en kia, cần phải ná»™i công thâm háºu và nhu kình xảo diệu, hÆ¡n nữa thân thá»§ còn phải linh hoạt, nắm được thá»i cÆ¡ tốt nhất.
- Tháºt kỳ quái, tại sao ngươi cứ luôn khen bà ta?
- Äôi khi ta cÅ©ng khen ngợi ngươi.
- Äôi khi?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Trong trà nhá»› cá»§a ta, loại chuyện nà y tháºt sá»± quá Ãt.
- Lá»i hữu Ãch không cần nhiá»u. Khen ngợi nhiá»u chÃnh là khách sáo, sẽ biến thà nh giả tạo.
- Khách sáo?
Lâu Äại Chiêu ngẫm nghÄ©:
- Nói váºy cÅ©ng đúng. Chúng ta má»—i ngà y Ä‘á»u ở cùng vá»›i nhau, không cãi nhau là tốt rồi, còn khách sáo là m gì!
- Ừm! Cuối cùng thì ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi.
- Vừa rồi ngươi có nghe không?
Lâu Äại Chiêu thay đổi trá»ng tâm câu chuyện:
- Bà nương kia hình như nói muốn cái đầu của ngươi.
- Là bà ta coi trá»ng ta thôi.
- Chẳng lẽ ngươi không tức giáºn chút nà o?
- Tức giáºn là m gì?
Äinh Khai nói:
- Bà ta muốn là chuyện của bà ta, còn cho hay không là chuyện của ta. Ngươi xem, cái đầu nà y của ta không phải là rất cứng sao?
- Ừ!
Lâu Äại Chiêu cố ý nhìn nhìn:
- Quả tháºt rất cứng, hình như là là m bằng sắt.
Äinh Khai cưá»i cưá»i.
Tiếng xe dần dần khuất xa, không còn có thể nghe thấy. Gió đêm lạnh lẽo từ trong hẻm núi thổi ra, có cảm giác lạnh buốt da.
- Sao chúng ta không ngồi xuống, đà m luáºn má»™t phen?
Lâu Äại Chiêu nhìn vá» phÃa xa, bá»—ng nhiên nói ra má»™t đỠnghị không tưởng.
Không phải là bạn cÅ© xa cách nhiá»u năm, tại sao lại ngồi xuống đà m luáºn?
- Ngươi tháºt sá»± muốn nói chuyện?
Äinh Khai há»i.
- Äêm dà i đằng đằng, là m thế nà o cho hết?
Lâu Äại Chiêu nói.
- Äừng giả vá»!
Äinh Khai cưá»i nói:
- Ngươi rõ rà ng là muốn đuổi theo đoà n xe kia.
Bị hắn má»™t lá»i nói toạc ra, Lâu Äại Chiêu đà nh phải xấu hổ nở nụ cưá»i:
- Lẽ nà o ngươi không muốn? Bà nương kia…
- Có đi thì trước tiên phải đi Mục Mã sơn trang
Äinh Khai nói.
- Ngươi…
Lâu Äại Chiêu tá» vẻ không muốn:
- Tiểu Äinh! Äây là má»™t cÆ¡ há»™i tuyệt hảo, chỉ cần chúng ta Ä‘uổi kịp…
- Yên tâm! Bà ta không chạy thoát được đâu.
Äinh Khai nói:
- Chuyện gì cũng có thong thả và cấp bách. Trước tiên phải là m chuyện khẩn cấp đã.
Nói xong, thân hình của hắn đã động.
Lâu Äại Chiêu bất đắc dÄ© đà nh phải Ä‘uổi theo.
oOo
Không đèn không lá»a, không nghe tiếng gà chó, trang viện hoà n toà n tối Ä‘en.
Dưới ánh sao yếu á»›t, phÃa trước đại môn nguy nga vốn có hai bóng ngưá»i, lúc nà y bá»—ng nhiên rụt ngưá»i lại, ẩn và o cá»a hiên.
Trong chốc lát, trên đưá»ng lá»›n bá»—ng xuất hiện bảy tám bóng Ä‘en, lặng lẽ đến bên ngoà i cá»a trang.
Äám ngưá»i nà y chÃnh là Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn á»· và o thanh kiếm cá»§a hắn, từ sau khi thà nh danh tại Giang Nam, hai mươi năm qua đã cố gắng xây dá»±ng má»™t hình tượng quang minh lá»—i lạc, cho dù gặp phải cưá»ng địch cÅ©ng tuyệt không hà nh động lén lút, nhưng lúc nà y hắn lại là m phải váºy.
Thứ nhất, tuy nói là Triệu Cá»u Tôn thương thế không nhẹ, nhưng dù sao hắn cÅ©ng biết nông cạn cá»§a Triệu Cá»u Tôn. Hai ngưá»i má»™t Ä‘ao má»™t kiếm, lá»±c lượng ngang nhau, vì váºy hắn không dám sÆ¡ xuất chút nà o.
Thứ hai, cái đầu nà y hắn không thể không có, vạn nhất thất thá»§, nhi tá» bảo bối cá»§a hắn sẽ xong Ä‘á»i.
Dù sao cÅ©ng đã ngã thất thế, còn quản gì mấy cái quy cá»§ thối tha trên giang hồ? Vì váºy hắn đã quyết định lần nà y sẽ đánh lén, khiến cho Triệu Cá»u Tôn trở tay không kịp. Chỉ cần đầu ngưá»i tá»›i tay, hắn không sợ ngưá»i khác chê cưá»i.
Lại nói tối nay thua trong tay Bạch nương tá» vốn đã thà nh trò cưá»i, váºy thêm và i tiếng cưá»i thì có ngại gì? Vì nhi tá», hắn đã quyết định Ä‘áºp nồi dìm thuyá»n *.
* Hạng VÅ© Ä‘em quân Ä‘i đánh Cá»± Lá»™c, sau khi qua sông thì dìm hết thuyá»n, Ä‘áºp vỡ nồi niêu để binh sÄ© thấy không có đưá»ng lui phải quyết tâm đánh thắng.
Bất quá hắn cÅ©ng có chút kỳ quái, Mục Mã sÆ¡n trang tại sao lại trở nên lạnh lạnh tanh tanh, trước cá»a ngay cả ngưá»i gác đêm cÅ©ng không có.
Loại hiện tượng không bình thưá»ng nà y quả tháºt là m cho hắn cảm thấy không yên.
Nhưng lúc nà y trong lòng hắn Ä‘ang nóng như lá»a đốt, lo lắng cho nhi tá» bảo bối kia, đâu còn quản được nhiá»u hÆ¡n.
Chỉ cần đầu cá»§a Triệu Cá»u Tôn có thể tá»›i tay, cái mạng nhá» cá»§a nhi tá» hắn sẽ trở lại phân ná»a.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hắn không chuẩn bị gõ cá»a, cÅ©ng không dá»± định phá cá»a mà và o, hắn muốn lặng lẽ hà nh sá»±, chiếm trước tiên cÆ¡.
Lúc nà y hữu dụng nhất đương nhiên là Huyết Thủ Phi Ưng Tống Dực.
Hắn láºp tức vẫy tay, Tống Dá»±c liá»n bước qua. Hai ngưá»i lặng lẽ thì thầm má»™t lát.
Äây hiển nhiên là muốn Tống Dá»±c vượt tưá»ng mà và o, trước tiên thăm dò hư thá»±c.
Mặc dù tưá»ng cao và i nháºn **, nhưng đối vá»›i Tống Dá»±c thì chỉ là chuyện dá»… dà ng.
** Nháºn: đơn vị Ä‘o lưá»ng thá»i xưa, bằng 8 thước hay 7 thước.
Ngay thân hình cá»§a hắn vừa vươn lên, chợt nghe “kẹt má»™t†tiếng, cá»a lá»›n bá»—ng nhiên mở ra.
Äám ngưá»i Tiêu Chấn muốn tránh sang hai bên, nhưng đã không còn kịp.
Trong đại môn, ánh lá»a huy hoà ng, đèn Ä‘uốc chiếu rá»i má»™t phiến sáng như tuyết.
Dưới ngá»n đèn, má»™t thiếu nữ áo tÃm thướt tha xuất hiện, mặc dù dung mạo như hoa xuân, lại có vẻ vô cùng Ä‘oan trang.
- Ồ! Chẳng lẽ là Tiêu bá bá?
- Äây là …
Tiêu Chấn đớ ngưá»i, liá»n nói:
- Lão phu chÃnh là Tiêu Chấn. Cô nương là …
- Cháu là Tiểu Nhu.
- Tiểu Nhu?
Tiêu Chấn cố ý cưá»i khan má»™t tiếng:
- Quả tháºt không ngá» cháu đã lá»›n như váºy, lại còn rất xinh đẹp.
- Tiêu bá bá tại sao đêm khuya lại đến đây?
- Chuyện nà y sao!
Tiêu Chấn hắng giá»ng má»™t tiếng:
- Mấy năm không gặp lệnh tôn, trong lòng nhớ nhung, cho nên không quản ngà n dặm bôn ba…
- Váºy thì quả tháºt không may.
- Sao váºy?
- Trong mấy ngà y nà y gia phụ không thể gặp khách.
Triệu Tiểu Nhu đứng giữa cá»a, không há» có ý má»i khách và o trang.
- Không thể gặp khách?
Tiêu Chấn không khá»i thầm cao hứng, nghÄ© thầm lá»i Bạch nương tá» nói quả không sai, Triệu Cá»u Tôn quả nhiên thương thế không nhẹ.
- Äúng váºy!
- Lẽ nà o ngay cả Tiêu bá bá cũng không gặp?
- Äúng váºy! Bất luáºn là ai cÅ©ng không gặp.
Triệu Tiểu Nhu nói:
- Ngay cả cháu cũng không thể gặp.
- Vì sao?
Tiêu Chấn kinh ngạc.
- Tháºt không dám giấu, gia phụ hiện Ä‘ang hà nh công nháºp định, nghiên cứu má»™t loại võ công.
Triệu Tiểu Nhu nói:
- Chà Ãt phải cần bảy ngà y bảy đêm. Hôm nay má»›i qua ngà y thứ hai, xin Tiêu bá bá tha lá»—i.
Ngưá»i hà nh công nháºp định đương nhiên không thể bị quấy nhiá»…u, nếu không sẽ bị tẩu há»a nháºp ma.
- Thì ra là thế!
Tiêu Chấn cưá»i thầm, thầm nghÄ©: “Nha đầu ngươi mà cÅ©ng muốn giấu diếm lão phu!â€
Bất kể hà nh công nháºp định cÅ©ng tốt, hay là bị thương cÅ©ng tốt, đây Ä‘á»u là cÆ¡ há»™i tuyệt hảo. Xem ra cái đầu nà y chắc chắn đã tá»›i tay.
Hắn nhìn và o trong cá»a, muốn Ä‘i và o.
- Trong trang Ä‘á»u là nữ quyến, xin thứ cho cháu thất lá»…, không thể chiêu đãi Tiêu bá bá!
Triệu Tiểu Nhu đứng thẳng giữa cá»a, không há» nhưá»ng khách.
- Chẳng lẽ không thể má»i Tiêu bá bá uống chén trà cho thông cổ sao?
- Chuyện nà y đương nhiên là có thể.
Triệu Tiểu Nhu quay đầu lại cưá»i nói:
- Dâng trà !
- Vâng!
Trong cá»a bước ra má»™t hán tỠáo xanh, trong tay bưng má»™t chiếc mâm, trên mâm có tám chung trà nóng hổi.
Trà nóng đâu ra nhanh như váºy? Äây hiển nhiên là có chuẩn bị, hÆ¡n nữa không nhiá»u không Ãt, vừa vặn tám chung.
Triệu Tiểu Nhu khẽ nhÃch ngưá»i để hán tá» kia bưng mâm ra.
- Tiểu Nhu, lẽ nà o lại để cho lão phu đứng uống trà ?
Tiêu Chấn tỠvẻ không vui.
- Cháu vừa rồi đã nói, còn xin bá bá thứ lỗi.
Triệu Tiểu Nhu nói:
- Phà m là ngưá»i có việc gấp phải lên đưá»ng, đứng uống trà cÅ©ng là chuyện bình thưá»ng.
Trong lá»i nói hiển nhiên có hà m ý sâu xa, ngưá»i có tâm bệnh vừa nghe nên hiểu.
Tiêu Chấn trong lòng khẽ động.
- Lão phu từ ngà n dặm xa xôi đặc biệt đến thăm lệnh tôn, nghÄ© không ra lại thà nh má»™t ngưá»i không được hoan nghênh.
- Theo cháu biết, Tiêu bá bá cũng không phải là ngà y hôm nay mới tới.
- Cái gì? Lẽ nà o lão phu đã đến lâu rồi?
Tiêu Chấn hai mắt chợt sáng lên:
- Cháu sao lại không hiểu lá»… phép lá»›n nhá» như váºy?
Hắn ngoà i miệng nói như váºy, nhưng trong lòng lại không khá»i thầm kinh ngạc, Triệu Cá»u Tôn không ngá» lại có má»™t nữ nhi lợi hại như váºy .
- Tiêu bá bá trách sai rồi.
Triệu Tiểu Nhu nói:
- Cháu chỉ biết vâng theo lá»i dạy, gia phụ nói như thế nà o thì cháu nghe thế đó.
- Là lệnh tôn nói?
- Äúng váºy!
- Lẽ nà o lệnh tôn cũng biết lão phu muốn tới?
- Cháu luôn luôn không ra khá»i khuê các.
Triệu Tiểu Nhu nói:
- Nếu không phải gia phụ sá»›m nghe tin Tiêu bá bá Ä‘ang ở phụ cáºn vòng tá»›i vòng lui, tìm tìm kiếm kiếm, cháu là m sao mà biết được?
Vòng tới vòng lui, tìm tìm kiếm kiếm? Hai câu nà y nói thực sự là tuyệt diệu, rõ rà ng miêu tả dáng dấp của một lão chó săn.
- Cha ngươi nói cà n, lão phu muốn đến há»i y cho rõ.
Tiêu Chấn nháºn thấy âm mưu bại lá»™, quyết định mượn cá»› để ra tay.
Nhi tá» Ä‘ang chịu tá»™i, hắn trong lòng nôn nóng, không còn kiá»m chế không được nữa.
- Tiêu bá bá, bá bá muốn như thế nà o?
- Lão phu không tin cha ngươi là đang hà nh công nháºp định.
Tiêu Chấn trầm giá»ng nói:
- Nếu thá»±c sá»± là như váºy, lão phu sẽ thay y há»™ pháp.
Mặc dù Triệu Tiểu Nhu ngôn từ sắc bén, lá»i nói bức ngưá»i, nhưng trong mắt hắn chẳng qua chỉ là má»™t tiểu nha đầu miệng mồm lanh lợi, thông minh xảo quyệt, hÆ¡n nữa lại yếu Ä‘uối, đương nhiên không đáng để và o mắt.
- Tiêu bá bá chẳng lẽ muốn xông và o?
- Äúng là có ý nà y!
- Tiêu bá bá, nơi nà y là Mục Mã sơn trang.
Triệu Tiểu Nhu nói:
- Khách không thể Ä‘oạt chá»§, muốn Ä‘i và o phải há»i chá»§ nhân.
- Chủ nhân là cha ngươi, lão phu và y cũng có thể xem như là ngang hà ng.
- Có thể xem như ngang hà ng?
- Äúng! Ngươi không nên xen và o!
Tiêu Chấn đột nhiên biến sắc:
- Nếu còn không tránh ra, đừng trách lão phu ức hiếp tiểu bối.
- Tiểu bối?
Triệu Tiểu Nhu nói:
- Ngươi hình như cũng không phải là tôn trưởng.
- Váºy thì được..
Tiêu Chấn sắc mặt như sắt:
- Nếu như ngươi đã nói như váºy, giao tình mưá»i mấy năm giữa lão phu và cha ngươi xem như Ä‘oạn tuyệt.
- Váºy thì má»i!
- Má»i? Má»i cái gì?
- Muốn hiểu thế nà o cũng được
Triệu Tiểu Nhu cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- à cá»§a ta là má»i ngươi Ä‘i, còn nếu như ngươi không muốn Ä‘i, váºy thì má»i…
- Má»i lão phu lá»™ má»™t chút công phu có phải không?
- Cũng có thể!
Triệu Tiểu Nhu lạnh lùng nói:
- Có Ä‘iá»u niên ká»· cá»§a ngươi má»™t xấp dầy, tốt nhất nên suy nghÄ© má»™t chút.
- ÄÆ°á»£c lắm, tiểu nha đầu ngươi lai dám giáo huấn lão phu!
- Äây không phải là giáo huấn, chỉ là nhắc nhở ngươi.
Triệu Tiểu Nhu tức giáºn nói:
- Còn phải xem ngươi có nghe theo hay không.
- Hừ! Lão phu nhìn không ra tiểu nha đầu ngươi có bao nhiêu năng lực.
- Ta không có.
Triệu Tiểu Nhu xoay chuyển ánh mắt:
- Có Ä‘iá»u Mục Mã sÆ¡n trang thì đã sá»›m đỠphòng rồi.
- Äá» phòng? Äá» phòng ai?
- Ngươi!
- NghÄ© không ra, Triệu Cá»u Tôn hôm nay lại trở nên sợ bóng sợ gió như váºy.
Tiêu Chấn cưá»i nhạt:
- Mục Mã sÆ¡n trang ngoại trừ Triệu Cá»u Tôn thì có ngưá»i nà o xứng đáng là m đối thá»§ cá»§a lão phu, đỠphòng thì có tác dụng gì?
Lá»i nà y cá»§a hắn đã thừa nháºn ý đồ đến bất thiện, chỉ không nói rõ là muốn đầu ngưá»i mà thôi.
- Có tác dụng hay không ta cũng không biết.
- Không biết?
- Sá»± tình trong thiên ha khó có thể dá»± Ä‘oán, có sá»± tình tháºm chà thay đổi trong nháy mắt.
Triệu Tiểu Nhu thản nhiên cưá»i:
- Ngươi đầy lòng nham hiểm, bị kÃch động xa từ Giang Nam xa xôi đến đây, có ngá» tá»›i sẽ rÆ¡i và o kết quả như váºy hay sao?
Tiêu Chấn ngẩn ra, không khá»i trợn mắt há mồm.
Rơi và o kết quả gì?
Lúc nà y chỉ vừa qua tư, lẽ nà o chuyện xảy xa tại ba canh giá» trước, Triệu Tiểu Nhu nhanh như váºy đã biết.
Trừ phi nà ng vốn có mặt ở đó, chỉ vừa mới trở vỠkhông lâu.
- Tiêu đại gia!
Huyết Thủ Phi Ưng Tống Dực bỗng nhiên kêu lên:
- Triệu Cá»u Tôn rõ rà ng đã là ná»a ngưá»i chết, ngà i còn do dá»± cái gì?
- Chuyện nà y…
- Tại hạ nguyện ý ra sức.
Trên giang hồ có rất nhiá»u ngưá»i không chịu được tịch mịch, Tống Dá»±c chÃnh là má»™t trong số đó, vừa má»›i không lâu còn thất thá»§ ở hẻm núi, lúc nà y lại nóng lòng muốn thá».
Bất quá hắn cÅ©ng nhìn trúng má»™t Ä‘iểm, nếu như chiếc đầu cá»§a Triệu Cá»u Tôn là do hắn chặt xuống, đó là chuyện vô cùng vinh hạnh.
Vô luáºn như thế nà o, đây là chuyện chấn động võ lâm, thanh uy cá»§a hắn nhất định thăng liá»n ba cấp trên giang hồ .
Tiêu Chấn không nói, chỉ dùng mắt ra hiệu.
Hắn vừa rồi kÃch động má»™t tráºn, lúc nà y lại khôi phục vẻ xảo trá thâm trầm trước đây, cÅ©ng dưá»ng như đã nhìn ra tình huống có Ä‘iểm không ổn.
Triệu Tiểu Nhu nói rõ Mục Mã sÆ¡n trang đã có đỠphòng, mà ại chÃnh là đỠphòng lhắn.
Nếu tháºt sá»± như váºy, tất nhiên là đỠphòng nghiêm ngặt, đồng thá»i hắn cÅ©ng Ä‘oán không ra, Mục Mã sÆ¡n trang tcòn có hảo thá»§ xuất sắc nà o.
------*------
Tà i sản của hoangcongthanh