08-02-2012, 03:07 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 16
Tại thủy thất phương
Bà n tay cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt chấn động lên má»™t cái, vèo lên má»™t tiếng, ống tay áo bên phải thình lình có má»™t luồng kim quang xẹt ra.
ÄÆ°á»ng Phương thân hình dao nhanh qua né tránh.
Nhưng lúc cô muốn né ngưá»i qua, là n ánh sáng mà u và ng đó đã dÃnh ngay và o trên đầu cô.
Cô ngẩn mặt ra, dưa tay lên sá», trên búi tóc cá»§a cô đã có cắm má»™t mÅ©i phi tiêu.
Má»™t mÅ©i phi tiêu má»ng dÃnh là m bằng và ng ròng!
Hoa Äiểm Nguyệt nói giá»ng lạnh lùng như băng: "MÅ©i tiêu đầu tiên tôi phóng và o tóc cô...".
Vèo lên một tiếng, hai bà n tay của y lại chấn lên, nhưng một luồng kim quang bay từ chân phải tới.
ÄÆ°á»ng Phương toà n thân lướt lên, Yến Tá» Phi Vân Tung còn chưa kịp sá» ra, bên trái tai phải đã lạnh Ä‘i, má»™t mÅ©i phi tiêu xẹt qua bên má, đánh rÆ¡i má»™t há»™t trân châu nhá» xÃu trên trái tai phải.
Hoa Äiểm Nguyệt nói dằn từng tiếng má»™t: "MÅ©i tiêu thứ hai, tôi phóng rÆ¡i bông tai cá»§a cô...".
ÄÆ°á»ng Phương vừa kinh vừa khá»§ng.
Kinh cũng là khủng.
Khủng cũng là kinh.
Cái lối xuất chiêu dưá»ng đó, má»™t địch thá»§ cỡ đó, chÃnh là chuyện đáng khá»§ng đáng kinh!
Hoa Äiểm Nguyệt lạnh lẽo nói hết câu: "MÅ©i, thứ, ba, tôi, phóng,...". còn chưa dứt lá»i, ÄÆ°á»ng Phương đã phản công.
Không thể nà o không phản công!
Không thể bó tay chịu chết!
Äối thá»§ lợi hại quá chừng, nhất định phải biến thá»§ thà nh công, lấy công là m thá»§!
Cô vừa xuất thủ, bà n tay phải đánh ra một mớ Bạt Mặc thần phủ, bà n tay trái ném ra hai mũi Lưu Bạch thần tiễn.
Rõ rà ng là cô không phải địch thá»§, nhưng cô cÅ©ng muốn liá»u!
Búa rú lên giáºn dữ.
Tên bay xé không gian.
...
...
Sau đó, ÄÆ°á»ng Phương cÆ¡ hồ như không tin được cặp mắt mình: bao nhiêu đó búa, Ä‘á»u cắm hết và o trước ngá»±c Hoa Äiểm Nguyệt!
Hai mÅ©i tên, cÅ©ng cắm và o hai bên ngá»±c cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt!
Hoa Äiểm Nguyệt hừ lên má»™t tiếng, ngã bổ ngưá»i ra!
Trong khoảnh khắc đó, ÄÆ°á»ng Phương chuyện gì cÅ©ng đã hiểu ra hết: Hoa Äiểm Nguyệt chẳng phải là tránh không được, mà là vốn không há» muốn tránh!
Rốt cuá»™c y là lão đại ở nÆ¡i nà y, nếu còn sống sót đó, mà lại để cho ÄÆ°á»ng Phương xông qua cứu ngưá»i, chắc chắn sẽ phải trả bằng má»™t cái giá!
Do đó y cố ý khiêu khÃch cho ÄÆ°á»ng Phương giáºn dữ lên, bức bách cô xuất thá»§, rồi y chẳng tránh chẳng né gì cả...
Cái kiểu đó cÅ©ng giống hệt như Ôn Ước Hồng váºy: Ôn Ước Hồng trước khi say lăn quay còn đánh ra má»™t kiếm, biểu minh rằng "nếu ta mà tháºt tình muốn ngăn trở, cô sẽ tuyệt đối qua chẳng nổi"; chỉ bất quá, Hoa Äiểm Nguyệt bị thương chảy máu nhiá»u hÆ¡n y!
Bị thương có nặng lắm không?
Có chết không?
Hai Ä‘iểm đó, ngay cả ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng không biết chắc.
Phẫn ná»™, gấp rút, kinh khá»§ng, thêm và o đó cÆ¡n say, cô Ä‘Ãch xác hạ má»™t cú trá»ng thá»§ cô suốt Ä‘á»i phải hối háºn!
Cô há»™i hả chạy lại, muốn xem thương thế cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt ra sao, nhưng bá»—ng nghe Hoa Äiểm Nguyệt hét nhá» má»™t tiếng trong há»ng: "Äừng lại đây!"
ÄÆ°á»ng Phương khá»±ng lại.
"Mau chạy đi!"
Hoa Äiểm Nguyệt hét lên: "Äây là lúc tốt nhất, cứu ngưá»i xong, láºp tức rá»i khá»i nÆ¡i đây!"
ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy cổ há»ng nóng lên, cô cắn chặt lấy môi dưới, ráng không cho mình rÆ¡i lệ: "Anh...".
ÄÆ°Æ¡ng lúc Hoa Äiểm Nguyệt thấy ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang quay ngưá»i lại triển động thân pháp, y má»›i chân chÃnh cảm thấy được cái Ä‘au đơn từ chá»— bị thương.
Y biết, đối vá»›i cô mà nói, cái cảm tình đó, đã không thể biến đổi được, mà cÅ©ng khó tìm lại được, cÅ©ng như thân hình cô Ä‘ang triển động dá»i Ä‘i kia.
Từ khi y gặp ÄÆ°á»ng Phương, nÆ¡i nà y không những đã biến thà nh má»™t chá»— giam lá»ng, mà cÅ©ng trở thà nh má»™t không gian mất mát đã chú định trong cuá»™c Ä‘á»i y.
Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a y đã có ÄÆ°á»ng Phương trong đó, nhưng nhất định cÅ©ng mất cô, chuyện đó y đã hiểu rõ rõ rà ng rà ng đâu và o đó...
...
... Chà ng ở một nơi muội một nơi...
...
Tuy má»—i ngưá»i má»—i nÆ¡i, nhưng vẫn còn là chà ng có may mắn có hạnh phúc, không phải như y, y chỉ là con sói cô đơn tịch mịch Ä‘ang ở cái nÆ¡i mà y Ä‘ang bi thương vô cùng, sung sướng buồn khổ vô cùng trong đêm nay.
Y đã sá»›m biết được chuyện đó: tháºm chà còn thấy được kết cuá»™c thấy được chuyện sẽ Ä‘i đến đâu.
Vì váºy, cái lần đó, y mượn dịp Lôi DÄ© Tấn vÃ ÄÆ°á»ng Nã Tây cố ý ngá»™ truyá»n cảnh báo, để y tá»± mình lại thỠám khà búa và tên cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, mưu đồ từ chá»— đó mà khám phá ra thá»§ pháp ám khà cá»§a cô, dÄ© nhiên là y nói vá»›i bá»n há» y chỉ vá»™i và ng đón đỡ, không thất ra kịp cô xuất thá»§ đưá»ng lối ra sao, lần đó, y quả tháºt đã thấy tấm thân lõa thể đẹp buốt xương tá»§y cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, y láºp tức hạ quyết tâm: tốt nhất là y phải là m bá»™ mù.
Như váºy, ÄÆ°á»ng Phương má»›i không oán giáºn, y cÅ©ng không hại gì ÄÆ°á»ng Phương...
...
Sau cái lần kinh diễm mỹ lệ đó, y cứ nghĩ: y phải trả cái giá đó, bất kể là chết, là bị thương...
...
Có lúc, thất bại cÅ©ng là má»™t thứ nhân cách, thụ thương cÅ©ng váºy.
Trước giỠy chỉ bị tà n phế hai chân, cặp mắt nhìn không rõ rà ng, nhưng không hỠbị mù.
Hoa Äiểm Nguyệt nằm ra đó, nghe bước chân Ä‘ang chạy Ä‘i xa dần cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, và nghe tiếng máu mình Ä‘ang chảy.
Trừ chá»— y Ä‘ang nằm ra đó, ao sen ba mặt bảy phương, phảng phất đâu đâu cÅ©ng có hình ảnh thanh lệ cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, và cái dư hương tháºt nồng mà tháºt nhạt đó.
Äang lúc ÄÆ°á»ng Nã Tây gãy gãy cái móng tay cáu ghét cá»§a lão, và đang nói đến: "... đây là cÆ¡ há»™i cuối cùng cá»§a ngươi: ta há»i ngươi lần chót, ai sai ngươi lại đây? Äã biết chuyện gì cá»§a bá»n ta? Các ngươi kế hoạch tÃnh là m gì? Sao ngươi biết được chuyện bà máºt cá»§a bá»n ta? Ngươi còn không nói tháºt ra, cả Ä‘á»i ngươi chẳng còn có cÆ¡ há»™i gì để nói nữa đó".
Con ngưá»i bị tra khảo thương tÃch cùng mình là Từ VÅ©, cÆ¡ hồ không dám tin và o cặp mắt mình, hoà n toà n không để lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng Nã Tây lá»t và o tai.
Y vốn Ä‘ang bị dây lòi tói xÃch và o cái giá sắt, huyệt đạo toà n thân bị phong bế, cái cá»a phòng Tá» á»c nà y có mở toang ra cÅ©ng chẳng sợ y chạy Ä‘i đâu; mà mặt y thì Ä‘ang nhìn ra hướng cá»a lá»›n.
Ngoà i cá»a là ao sen.
Long Äầu Nam vốn là xây vòng theo cái ao, lợi dụng đưá»ng thá»§y để bố thà nh tráºn pháp tuyệt diệu, ngưá»i không biết đưá»ng xá nếu cứ xông thẳng ra ngoà i sẽ bị táng mạng đương trưá»ng.
Con ngưá»i bị đấm đá cho loạn đầu loạn não, đầu lỡ trán sưng là Từ VÅ©, vốn Ä‘ang không nghÄ© đến chuyện muốn sống, chỉ vì y ngay cả má»™t hÆ¡i chân khà cÅ©ng không ngưng tụ được, đừng nói chi đến chuyện tá»± tuyệt kinh mạch.
Ở nÆ¡i đó Ä‘ang "xem hý kịch" lÃ ÄÆ°á»ng Nã Tây, nhưng ngưá»i Ä‘ang động thá»§ không phải là lão, mà là Lôi Biến và Trương Tiểu Ngư!
Chà Tại Thiên Lý Lôi Biến và Bách Phát Bách Trúng Trương Tiểu Ngư, bởi vì cùng tá» danh vá»›i Hà nh Vân Lưu Thá»§y Từ VÅ© trong giang hồ, chÃnh vì đã cùng "tá» danh", vì váºy mà bá»n hỠđặc biệt thù háºn y.
Từ VÅ© cÅ©ng biết mình lá»t và o tay bá»n há», có thể nói là hoà n toà n không còn chút hy vá»ng để nói.
Y ráng nhịn đau đớn.
Y ráng nhịn đau khổ.
Rốt cuá»™c, y chỉ vì ÄÆ°á»ng Phương.
Vì cô, có chết cÅ©ng oán há»n gì, có thất bại cÅ©ng can hệ gì.
Có Ä‘iá»u, ÄÆ°á»ng Phương đã thoát được chưa nhỉ?
Cô đã bình an chưa nhỉ?
Cô không sao cả chứ?
Y lại nghĩ đến cái giấc mộng trong giếng, cái giếng trong giấc mộng.
Khi nà o thì, cái giếng khô cạn y đã thiết láºp ra đó, sẽ có cáo bóng thanh lệ cá»§a cô thoáng qua?
Trá»i đất mang mang, sinh tá» ly biệt, ÄÆ°á»ng Phương ÄÆ°á»ng Phương, ta còn thấy được cô không?
Cứ nghÄ© thế nghÄ© thế, phảng phất bên cạnh ao nước, Ä‘á»u có bóng hình ÄÆ°á»ng Phương.
MÃ ÄÆ°á»ng Phương ở đó tháºt.
Gương mặt xinh đẹp đó, như má»™t bà i thÆ¡ lưu truyá»n đã ngà n năm.
Không phải lÃ ÄÆ°á»ng Phương đó sao?
Äúng lÃ ÄÆ°á»ng Phương đó mà !
Trá»i!
ÄÆ°á»ng Phương tại sao lại đến nÆ¡i nà y?!
Trong cÆ¡n chấn động phi thưá»ng đó, Từ VÅ© hoà n toà n không nghe ÄÆ°á»ng Nã Tây Ä‘ang nói gì.
ÄÆ°á»ng Phương chÃnh Ä‘ang bước lại Tá» á»c êm ru không má»™t tiếng động.
ÄÆ°á»ng Nã Tây Ä‘ang quay lưng vá» hướng cô.
Bá»—ng dưng, ÄÆ°á»ng Phương có cái cảm giác phÃa sau lưng có cái gì đó Ä‘ang theo dõi Ä‘ang phục kÃch mình.
Cô không bước tới trước.
CÔ bỗng dưng ngừng bước.
ÄÆ°á»ng Nã Tây lúc đó cÅ©ng đã nhìn thấy vẻ mặt Từ VÅ© Ä‘ang há hốc mồm như Ä‘ang nằm má»™ng.
"Có phải mi lại đây không?"
Lão chưa quay đầu lại đã nói như váºy, "Mi còn dám má»™t mình trở lại đây, cÅ©ng xem là gan lắm đó!"
ÄÆ°á»ng Phương lạnh nhạt nói: "PhÃa sau lưng tôi có phải là danh vang thiên hạ, ty bỉ tiểu nhân Há»a Hạc và Châu Quán chăng?"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n và Lôi Bạo Quang Ä‘ang ở phÃa sau ÄÆ°á»ng Phương đồng thá»i biến hẳn sắc mặt.
ÄÆ°á»ng Phương rốt cuá»™c cÅ©ng chỉ là háºu bối cá»§a há».
Câu nói đó cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, không những không còn xem bá»n há» là tiá»n bối, mà còn rõ rõ rà ng rà ng xem bá»n há» như má»™t đám vô lại!
ÄÆ°á»ng Phương lại nói tiếp đó: "Nhị Tháºp Tứ thúc, không ngỠông cÅ©ng là hạng ngưá»i như váºy".
ÄÆ°á»ng Nã Tây gãy gãy cáu ghét trên móng tay: "ÄÆ°á»ng Phương, mi trở lại nÆ¡i đây, tuy gan dạ lắm đấy, cÅ©ng nghÄ©a khà lắm đấy, nhưng chẳng có chút gì là thông minh cả. Bất quá, tháºt tình ta chẳng hiểu được, Hoa đại đương gia và Ôn lão tứ tại sao lại để cho mi vượt qua được".
"Bởi vì tôi đánh ngã hết bá»n há»".
ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy mình nói váºy má»›i có lợi nhất, "Hiện tại đến phiên các ngưá»i đó".
ÄÆ°á»ng Nã Tây báºt cưá»i, cưá»i mưá»i phần từ bi.
Bá»n ÄÆ°á»ng Bất Toà n, Lôi Bạo Quang, Lôi Biến, Trương Tiểu Ngư Ä‘á»u cưá»i lên ha hả.
"Mi chỉ có má»™t ngưá»i, cho dù bản lãnh có thông thiên đến đâu, là m sao đánh ngã hết toà n bá»™ bá»n ta?"
ÄÆ°á»ng Nã Tây cưá»i há»i, giá»ng nói đầy vẻ khinh thị, "mi biết bao nhiêu đó bà máºt cá»§a bá»n ta, mi nghÄ© bá»n ta còn để cho mi sống sót thoát ra khá»i nÆ¡i đây sao?"
ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang tÃnh mở miệng nói, bá»—ng có cÆ¡n gió lạnh thổi đến, cô lại rùng mình lên má»™t cái.
Bá»—ng nghe có tiếng Từ VÅ© Ä‘ang hý lên: "ÄÆ°á»ng cô nương, đừng để ý gì đến tôi, cô muốn báo thù cho tôi, cô Ä‘i tìm ÄÆ°á»ng lão thái thái má»›i có cách...".
Bởi vì gấp rút quá, y nuốt Ä‘i má»™t cục máu bầm nằm trong cổ há»ng, chẳng thể nà o nói thêm được lá»i gì khác.
ÄÆ°á»ng Phương nhìn cái gã đà n ông vốn có cặp mắt lá»›n tháºt lá»›n, cái mÅ©i lá»›n tháºt lá»›n, cái miệng lá»›n tháºt lá»›n kia, bây giá» vì mình mà bị đánh cho thà nh ra như váºy, trong lòng nóng lên, chẳng còn kể gì nữa, thừa lúc Ä‘ang say, cất giá»ng trong trẻo mắng: "Im miệng Ä‘i! Anh cứu tôi không cho tôi cứu anh sao? Äợi lão gia gia đến đây, anh đã tan thà nh bảy ngà n mảnh rồi!"
Rồi quay qua năm ngưá»i Ä‘ang từ từ lại bao vây cưá»i nhạt nói: "ÄÆ°á»£c, hôm nay ÄÆ°á»ng Phương ta đây lại dạy cho năm tên vương bát đản các ngươi má»™t bà i há»c!"
"Hắc", thân hình cá»§a ÄÆ°á»ng Nã Tây như má»™t con đại bà ng giáºn dữ bay lại: "ÄÆ°á»ng môn lại có má»™t đứa không xem trưởng bối ra thể thống gì cả!"
"Hôm nay không thu tháºp được mi nằm yên đó không cục cá»±a, tao không phải há» Lôi!"
Lôi Bạo Quang má»—i bà n tay múc má»™t cục lá»a: "Trong bá»n sỠám khà lại có mi là má»™t đứa háºu bối không biết tiến thoái ra sao cả!"
"Cái gì mà háºu bối, mÃ ÄÆ°á»ng môn! Mặt mà y cá»§a bá»n sỠám khà đá»u đã bị các ngươi là m nhục cho chết luôn rồi!"
ÄÆ°á»ng Phương lấy bảy phần anh khà ba phần mỹ lệ mắng lên: "Phải thanh lý môn há»™, thu tháºp bá»n chuá»™t nhắt, chÃnh là nhiệm vụ trá»ng yếu nhất cá»§a Äại Phương Nhất ÄÆ°á»ng, ÄÆ°á»ng Phương ta đây!"
ÄÆ°á»ng Nã Tây ngá»› mặt ra má»™t cái: "Cái gì mà Äại Phương Nhất ÄÆ°á»ng?"
ÄÆ°á»ng Phương vì hÆ¡i rượu đã bá»›t Ä‘i, lại thêm và o bị gió lạnh thổi, cô lại rùng mình thêm cái nữa, biết rằng đêm nay mình khó mà thoát khá»i độc thá»§ cá»§a năm tay đại cao thá»§ nà y, nhưng cô vẫn còn Ä‘ang máu nóng bốc lên không tiếc liá»u mạng má»™t tráºn, do đó nhất thiết Ä‘á»u bá» hết ra ngoà i không đếm xỉa, lá»›n tiếng nói: "Äại Phương Nhất ÄÆ°á»ng chÃnh lÃ ÄÆ°á»ng Phương má»™t mình ta đây...".
Bá»—ng nghe có ngưá»i nối lá»i: "Thêm và o ta SÆ¡n đại vương Thiết Cán nữa"
ngưá»i đó vừa nói, vừa như hòn núi bước lại, choà ng má»™t tấm áo lên ngưá»i ÄÆ°á»ng Phương.
"Äừng có mà bị cảm lạnh. Mấy đứa con gái vừa rùng mình vừa có nghÄ©a khà thá»i buổi nà y không có bao nhiêu, cô phải ráng mà bảo trá»ng tấm thân".
Ngay cả ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng ngẩn mặt ra.
Cô không ngỠđược Sơn đại vương lại xuất hiện ra ở chốn nà y.
Cô lại cà ng không ngá» cái ngưá»i mặt mà y đầy sẹo cái mÅ©i méo mó là Thiết Cán lại nói ra được những lá»i ôn nhu và là m những động tác ôn nhu như váºy.
"Còn thêm cả tôi Hữu tướng Tiểu Nghi...".
Còn má»™t ngưá»i nữa từ trong bóng tối thoắt hiện ra.
"Và cả tôi Tả tướng Lão Ngư nữa...".
Sau lưng cá»§a Lão Ngư còn có thêm má»™t ngưá»i.
Lần nà y ÄÆ°á»ng Nã Tây cÅ©ng quên luôn cả gãy móng tay.
Bá»n nà y là m cách nà o tiến và o đây?!
Mãi đến lúc lão nghe má»™t ngưá»i nữa mở miệng nói, lão má»›i như từ trong má»™ng tỉnh lại, như Ä‘ang đối diện vá»›i đại địch "ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng phải có thêm ta, ÄÆ°á»ng Bi Từ ở Lâm Äầu Bắc".
Ngưá»i vừa mở miệng nói cÅ©ng hiện thân ra, má»™t gương mặt oai nghiêm lạnh lẽo đầy phong sương, hai bên má còn có hai cái má lúm đồng tiá»n!
ChÃnh lÃ ÄÆ°á»ng Bi Từ!
Lần nà y ngay cả ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng la lên: "Tháºp Tứ thúc, chú cÅ©ng lại đây nữa!"
Giá»ng nói đầy vẻ hoan hỉ.
Trước giá» cô biết cái ngưá»i Tháºp Tứ thúc nà y rất thương yêu cô, đối vá»›i ÄÆ°á»ng lão thái thái cÅ©ng trung thà nh không hai lòng, nhưng lão vốn trá»ng chuyện công, không để ý đến tư tình, lão dám lại Long đầu Nam, công khai đối địch vá»›i NgÅ© Phi Kim, là m cho cô không khá»i vừa kinh vừa mừng vừa lạ lùng vừa khoan khoái.
ÄÆ°á»ng Bi Từ chỉ hừ lên má»™t tiếng. Tháºt ra, không những ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy kinh ngạc, ngay cả ÄÆ°á»ng Nã Tây cÅ©ng cảm thấy bất ngá», ÄÆ°á»ng Bi Từ trước giá» vốn thâm trầm cẩn tháºn, bây giỠđột nháºp và o Long Äầu Nam, e rằng á»· thế không sợ, nếu không chắc ăn nhất định không dám mạo hiểm xông và o chá»— nguy hiểm.
ÄÆ°á»ng Nã Tây chẳng sợ gì ÄÆ°á»ng Bi Từ. Lão chỉ kỵ lão ta thôi, mà sợ hÆ¡n là ca;i ngưá»i đứng sau lưng lão ta lÃ ÄÆ°á»ng lão thái thái! ÄÆ°á»ng Nã Tây gượng cưá»i nói: "Tháºp Tứ ca, lâu ngà y không gặp, không ngá» anh cÅ©ng muốn lại thăm tệ trang, tháºt là thất lá»… không đón trước, mạo muá»™i quá chừng, xin anh vui lòng thứ lá»—i cho".
ÄÆ°á»ng Bi Từ hừ nhạt lên má»™t tiếng: "Thôi Ãt nói chuyện giả dối nữa. Hai ngưá»i nà y, ta muốn Ä‘em Ä‘i, ngươi thả hay không thả?"
ÄÆ°á»ng Nã Tây bá»—ng há»i ngược lại: "ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh đâu rồi?"
Lão Ngư già nh trả lá»i: "Bị ba mươi ba tên đệ tá» ruá»™t cá»§a SÆ¡n đại vương chúng ta dẫn dụ Ä‘i rồi: lão còn ngỡ bá»n ta Ä‘á»u ở hết trong đó, bị lão ta Ä‘uổi cho chạy có cá» nhỉ!"
ÄÆ°á»ng Nã Tây trong bụng mắng lên má»™t tiếng, rồi lại há»i: "Còn Lôi DÄ© Tấn?"
Lần nà y đến lượt Tiểu Ngư trả lá»i: "Äám ngưá»i cá»§a lão Ä‘ang bị ÄÆ°á»ng Thôi Thôi tên tiểu tỠđó dẫn dụ chạy vòng vòng, má»™t hai tiếng đồng hồ còn chưa quay lại được nhỉ".
ÄÆ°á»ng Bi Từ lại hừ lên má»™t tiếng nặng ná».
ÄÆ°á»ng Nã Tây ráng nhịn cÆ¡n giáºn dữ lại há»i tiếp: "Thế thì các ngươi là m sao xông và o đây được?"
SÆ¡n đại vương đưa tay chỉ và o Từ VÅ© nói: "Nhá» hết và o cái gã đầu lỡ trán sưng hay ho kia, đã sá»›m Ä‘em bao nhiêu cách phá tráºn cá»§a quý trang gởi ra ngoà i. Bá»n ta cứ theo đó mà đi, quả nhiên con mẹ nó chẳng gặp phải quá»· cứ thế mà và o!"
ÄÆ°á»ng Nã Tây hằn há»c nói: "Chỉ có mấy ngưá»i các ngươi thôi?"
"Sao?"
ÄÆ°á»ng Bi Từ phất ống tay áo lên, nói: "Ngươi còn muốn xem thá»±c lá»±c rồi má»›i thả ngưá»i sao?"
Lão vừa đưa ống tay áo lên, trong bóng tối đã có bóng ngưá»i lố nhố, ÄÆ°á»ng Nã Tây nhanh mắt, thoáng nhìn đã thấy được mấy tay hảo thá»§ ở Long Äầu Bắc: ÄÆ°á»ng Quả Lão, ÄÆ°á»ng Äại Tông, ÄÆ°á»ng Thái Trung Ä‘á»u ở hết trong đó. CÅ©ng như là , những ngưá»i ÄÆ°á»ng Bi Từ Ä‘em lại, toà n bá»™ Ä‘á»u là cao thá»§ đầu lãnh cá»§a ÄÆ°á»ng môn.
Hão hán chẳng chịu cái khổ trước mắt, xem ra ÄÆ°á»ng Bi Từ lại đây cÅ©ng chẳng có ý muốn tức thì đánh nhau, huống gì ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh và Lôi DÄ© Tấn đã bị dẫn dụ Ä‘i mất, Hoa Äiểm Nguyệt và Ôn Ước Há»—ng chẳng biết đã trốn Ä‘i đâu!
ÄÆ°á»ng Nã Tây do đó bèn lá»™ vẻ tươi cưá»i, nói: "Tôi thả Từ thiếu hiệp vÃ ÄÆ°á»ng nữ hiệp ra, các ông sẽ láºp tức rá»i khá»i nÆ¡i nà y?"
ÄÆ°á»ng Phương láºp tức nói: "Ngươi chẳng há» bắt giữ ta, ngươi cÅ©ng chẳng bắt giữ gì ta được!"
ÄÆ°á»ng Bi Từ hừ lạnh má»™t tiếng nói: "Äêm nay ta chẳng muốn cùng ngươi đánh nhau má»™t tráºn sống chết, có Ä‘iá»u ngươi nên nhá»› kỹ, NgÅ© Phi Kim các ngươi Ãt Ãt gây chuyện ná» kia, chà nà y khà ná», thể nà o cÅ©ng có ngà y, ngưá»i trong ÄÆ°á»ng môn xứ Thục sẽ lại mà thanh lý môn há»™ đó".
"Äấy là chuyện sau nà y, sau nà y sẽ nói sau Ä‘i".
ÄÆ°á»ng Nã tây mặt không đổi sắc nói, "Äến lúc đó ai thanh lý ai còn chưa biết nhỉ!"
Lão đưa mắt ra hiệu cho ÄÆ°á»ng Bất Toà n thả Từ VÅ© ra.
ÄÆ°á»ng Phương láºp tức muốn chạy lại đỡ lấy y.
Lão Ngư vã Tiểu Nghi láºp tức xông lại, hai bên đỡ lấy Từ VÅ©.
ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang khoái chà trong bụng, bá»—ng chau đôi mà y xinh xắn lại, đưa tấm áo choà ng ném trả lại cho SÆ¡n đại vương.
SÆ¡n đại vương lấy là m lạ há»i: "Sao? Cô không lạnh sao?"
"Cám ơn lắm".
ÄÆ°á»ng Phương nhoẻn miệng cưá»i tươi, hai cái má lúm đồng tiá»n sâu tháºt sâu, "Cái áo cá»§a ông có mùi đặc biệt, lâu ngà y không tắm rá»a gì phải không?"
SÆ¡n đại vương láºp tức trừng mắt lên, lá»— mÅ©i thở ra phì phò giáºn dữ, lẩm bẩm trong miệng: "Hừ, đà n bà ! Hắc, đà n bà !"
Rồi lại lắc lắc đầu, chêm thêm má»™t câu như đạp xuống má»™t thứ gì váºy :
"Ha! Äà n bà !"
Tà i sản của ice_wy
08-02-2012, 03:08 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 17
ÄÆ°á»ng Phương
Má»™t Ä‘oà n ngưá»i ra khá»i Long Äầu Nam rồi, ÄÆ°á»ng Phương còn Ä‘ang cưá»i hì hì há»i má»i ngưá»i: "Khó mà được các ngưá»i gia nháºp Äại ÄÆ°á»ng Nhất Phương cá»§a tôi má»›i sáng láºp, quân tá» nhất ngôn, tứ mã nan truy nhỉ".
Lão Ngư gãi đầu sỠmá, nhìn vỠSơn đại vương: "Chuyện nà y hả...".
Tiểu Nghi gãi gãi tai, nhìn nhìn Sơn đại vương: "Chuyện đó hả...".
SÆ¡n đại vương cưá»i chẳng muốn nổi nói: "Hắc hắc, đà n bà !"
ÄÆ°á»ng Bi Từ nét mặt lạnh băng băng, nói: "Äừng có đùa!"
Từ VÅ© vết thương còn Ä‘ang Ä‘au đớn như gì, nhưng trong lòng thì Ä‘ang cảm động muốn sống Ä‘i chết lại, vừa nghe ÄÆ°á»ng Phương há»i, y đã vá»™i vã hưởng ứng: "Tôi gia nháºp, thá» chết cÅ©ng theo!"
ÄÆ°á»ng Phương liếc y má»™t cái.
Rồi cô báºt cưá»i lên, cưá»i tươi tắn, cưá»i như má»™t nà ng tiên ăn hoa để sống, hình như cÆ¡n say cá»§a cô còn chưa hết: "Anh bị tôi hại cho váºy, không giáºn gì sao?"
"Sao tôi giáºn cô được?"
Từ VÅ© vừa nhìn đã si mất sáu phần, mê thêm ba phần nữa, chỉ còn thừa má»™t phần thanh tÄ©nh, còn bị ngu ngÆ¡ Ä‘i mất má»™t ná»a, chỉ biết nói: "Cô lại cứu tôi, là m sao tôi còn giáºn cô!"
"Sao", ÄÆ°á»ng Phương nói ép y, "Nếu tôi không lại cứu anh, chắc là anh sẽ giáºn hở?"
Từ VÅ© nhất thá»i không biết trả lá»i sao.
ÄÆ°á»ng Phương bá»—ng lại Ä‘i chá»c ÄÆ°á»ng Bi Từ, "Tháºp Tứ thúc, chú tá»± mình lại đó cứu cháu, tháºt tình là m cháu bất ngá» quá".
ÄÆ°á»ng Bi Từ mặt mà y giáºn dữ hầm hầm.
Nhưng SÆ¡n đại vương đã nói: "Lão ta? Äừng có là m bá»™ ngưá»i tốt nữa! Lão ta bị thằng con gạt lại đó!"
"Äúng rồi", ÄÆ°á»ng Phương nói: "ÄÆ°á»ng Thôi Thôi đâu rồi?"
Lão Ngư thì đã tiếp theo lá»i SÆ¡n đại vương cá»§a gã: "ÄÆ°á»ng Thôi Thôi thấy Äại vương quay đầu lại cứu cô, gã tá»± biết thá»±c lá»±c không đủ, có Ä‘i cÅ©ng uổng tống tÃnh mạng, do đó bèn phóng bồ câu Ä‘em thÆ¡ gá»i ông già gã lại nÆ¡i nà y...".
Tiểu Nghi tiếp lá»i kể chuyện đầu Ä‘uôi rõ rà ng hÆ¡n má»™t chút: "Cô có biết cái vị ÄÆ°á»ng tiên sinh trước giá» không dá»… dà ng gì xuất động tại sao lại vừa nghe tin đã Ä‘i ngay không? Thì ra thằng con cá»§a lão mạo danh ÄÆ°á»ng lão thái thái hạ lệnh ngưá»i ở Long Äầu Bắc toà n bá»™ xuất phát lại cứu cô, do đó lão vá»™i vã chạy lại, phát hiện ra chân tướng rồi, giáºn dữ không biết sao mà nói, cÆ¡ hồ muốn đánh chết luôn thằng con bảo bối, bất quá, đã đụng tráºn vá»›i bá»n Lôi DÄ© Tấn rồi, chỉ còn nước chiếu theo sách lược cá»§a SÆ¡n đại vương chúng tôi, liên tiếp dẫn dụ bá»n Lôi DÄ© Tấn ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh ra xa, rồi lẽn và o Long Äầu Nam cứu cô".
Sơn đại vương bổ sung nói: "Lão ta là m đấy là gạo đã thà nh cơm, không cứu cũng không xong".
ÄÆ°á»ng Bi Từ vẫn còn cái vẻ giáºn dữ hầm hầm, mặt lạnh băng băng.
Bấy giá», ba mươi lăm tên đệ tá» cá»§a SÆ¡n đại vương đã xong chuyện mỹ mãn trở vá».
Từ má»i nÆ¡i tụ táºp lại chung quanh, Ä‘á»u nhốn nháo kể lại chuyện cá»± địch anh dÅ©ng thế nà o, chuyện dẫn dụ kẻ địch ra sao.
ÄÆ°á»ng Bi Từ nhịn không nổi há»i: "Thôi Thôi đâu?"
Bấy giá» ngưá»i cÅ©ng có Ä‘i theo hiệp trợ chuyện cứu viện, dẫn dụ chá»§ lá»±c cá»§a NgÅ© Phi Kim là Cổ Song Liên trả lá»i: "Y không cẩn tháºn, bị Lôi DÄ© Tấn bắt được, đã áp giải vá» Long Äầu Nam rồi".
"Sao?!"
Gương mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Bi Từ mấy sợi gân xanh Ä‘ang nhảy giáºt giáºt lên, má»™t hồi tháºt lâu má»›i trở lại bình thưá»ng.
Nhưng áo bà o vẫn còn phồng lên má»™t hồi tháºt lâu không sao bình tÄ©nh được: "CÅ©ng xong".
Lão thở ra má»™t hÆ¡i dà i nói: "Äáng Ä‘á»i!"
Tay hảo thá»§ trong ÄÆ°á»ng môn Ä‘ang ở bên cạnh lão lÃ ÄÆ°á»ng Quả Lão không nhịn nổi bèn bước tá»›i trước há»i: "Bá»n mình có nên Ä‘i cứu nó không?"
"Không!" ÄÆ°á»ng Bi Từ nói giá»ng chắc như Ä‘inh đóng cá»™t: "Không thể nà o vì thằng nghịch tỠđó lại mạo hiểm thêm lần nữa!"
"Là m gì có chuyện đó! Là m váºy sao được?!"
ÄÆ°á»ng Phương la lên, giáºt cương cho ngá»±a dừng lại, quay đầu, con ngá»±a xoay chuyển Ä‘i má»™t vòng, sau đó cô nói giá»ng quyết tâm: "ÄÆ°á»ng Thôi Thôi vì chuyện cá»§a tôi mà bị bắt, ông già y cố toà n đại cuá»™c không cứu, tôi Ä‘i cứu!"
Nói xong, vung roi lên, vó ngựa lộp cộp, chạy như bay vỠhướng nam.
Cô trên mình ngá»±a, áo Ä‘en má trắng, rõ rà ng sáng rỡ như mặt trá»i.
"Tháºp lục thúc, chú ngà n vạn yên lòng Ä‘i, cháu sẽ cứu Thôi Thôi ca ra bây giá»!"
Giá»ng nói cá»§a cô theo gió, theo mà n đêm vá»ng lại: "Tháºp lục thúc, chú cÅ©ng ngà n vạn lần đừng có ác ý, cháu thấy mắt chú lá»™ vẻ hung ác, chú đừng có ý niệm muốn giết Từ thiếu hiệp, SÆ¡n đại vương bịt miệng, bá»n hỠđã lấy giùm chú bao nhiêu chuyện cÆ¡ máºt trong NgÅ© Phi Kim, là bạn bè cá»§a chú rồi, chú đừng có nghÄ© rằng bá»n há» là những ngưá»i bán đứng bạn bè! Chú mà đối phó vá»›i bá»n há», cháu sẽ nói chuyện không tốt cá»§a chú trước mặt lão gia gia đó!"
ÄÆ°á»ng Bi Từ ngá»› mặt ra ngay trên mình ngá»±a, gương mặt khi đỠkhi trắng bệch, bá»™ râu dà i không có gió mà cứ phất phÆ¡ lên, có gió lại cà ng tung bay, cÅ©ng chẳng biết Ä‘ang cảm động hay Ä‘ang xấu hổ.
Tiểu Nghi nhìn ÄÆ°á»ng Phương cà ng chạy cà ng xa, không nhịn nổi há»i SÆ¡n đại vương: "Äại vương, bá»n mình...".
Muốn nói lại ngừng.
Lão Ngư và Tiểu Nghi trước giỠtâm linh tương thông, nói giùm luôn cho gã: "... đứng yên không là m gì sao?"
Sơn đại vương thở ra một tiếng.
Từ Vũ bỗng cảm thấy, tiếng thở ra đó quen thuộc vô cùng.
Y đã nghÄ© ra rồi, lần đó tá»· vÅ© lôi đà i ở Nhất Phong đình, ÄÆ°á»ng Phương bị độc té lăn ra, bị bá»n ÄÆ°á»ng Nã Tây bắt Ä‘i rồi, Từ VÅ© cÅ©ng đã nghe cái tiếng thở ra đó.
Cái tiếng thở dà i, trà n đầy thâm tình, tịch mịch và vô nại, lúc đó ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng vừa Ä‘i, SÆ¡n đại vương chÃnh ở ngay bên cạnh y, lúc đó y không há» nghÄ© tá»›i, lại là SÆ¡n đại vương, bởi vì y hoà n toà n không cách nà o tưởng tượng ra nổi: má»™t gã đà n ông xem ra lá»— mãng, hà o tráng, thô dã, mặt mà y đầy sẹo, cái mÅ©i méo xẹo đó, lại phát ra được cái tiếng thở dà i vừa tịch mịch vừa thâm tình vừa vô nại như váºy.
Hiện tại y đã biết, y cÅ©ng đã hiểu, cÅ©ng giống hệt như mình đã xông và o NgÅ© Phi Kim nằm vùng váºy, cái lý do tại sao SÆ¡n đại vương lại chịu là m chuyện nà y, lại chịu là m chuyện kia, tại sao gã lại chốn nà y.
Từ VÅ© nghÄ© đến đó, sá» sá» cái lưỡi búa tẩm độc đã hại ÄÆ°á»ng Phương mà y đã chùi sạch và đang trân trá»ng cất giữ, rồi rút nó ra khá»i ngưá»i, đưa lên giữa không trung vung lên mấy cái, quên cả vết thương trong ngưá»i, cứ thế mà gà o lên: "Ai muốn Ä‘i theo ÄÆ°á»ng Phương cứu ÄÆ°á»ng Thôi Thôi, thì xin theo tôi!"
Má»™t Ä‘oà n ngưá»i và số chục kỵ mã lại à o à o xông gần lại NgÅ© Phi Kim.
Chợt nghe tiếng trống vang lên dồn dáºp, má»i ngưá»i ngẩng đầu lên nhìn, ÄÆ°á»ng Phương trở lại phản công lần nà y, lại cà ng là m cho NgÅ© Phi Kim bất ngá» hÆ¡n, trong lúc hoảng hốt chưa kịp ứng chiến, đã bị cô tranh được lên Kim Cổ lâu, kẻ địch vây quanh trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp dưới lầu, kiếm bạt cung giương, như Ä‘ang đối diện vá»›i đại địch.
Bấy giá» trong trang ngưá»i ngưá»i nhốn nháo, đèn Ä‘uốc sáng trưng, chỉ thấy ÄÆ°á»ng Phương áo Ä‘en xì mặt trắng nõn, mái tóc bay bay trong gió, cô đứng trên lầu nhìn xa xa thấy đại đội nhân mã Ä‘ang chạy lại tiếp ứng, lại cà ng phấn khởi tinh thần, láºp tức chạy lại cái trống, hai cánh tay ngá»c giương lên, dùng sức đánh mạnh liên hồi và o, thùng thùng thùng thùng, tiếng trống vang dá»™i lên anh khà con ngưá»i cô, sÄ© khà trong lòng má»i ngưá»i.
Chỉ nghe có tiếng Cổ Song Liên la hét từ xa vá»ng lại: "Hoan hô ÄÆ°á»ng Phương!"
HẾT
Tà i sản của ice_wy