08-02-2012, 02:25 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 6
Tứ Thiển Hoa
Bà n tay trái như bạch ngá»c chạm trổ cá»§a cô đó, vốn có mà u hồng hồng nhuáºn nhuáºn, bây giỠđã như kết má»™t tầng băng, thoáng nhìn như bà n tay xanh rá»n lạnh lẽo cá»§a ngưá»i chết.
Äẹp muốn là m ngưá»i ta lạnh cả lòng.
Bà n tay cá»§a ÄÆ°á»ng Phương trước giá» vốn mát lạnh.
Năm xưa Tiêu Thu Thá»§y nắm tay cô, cÅ©ng bị lạnh cho giáºt mình, y đã nói :
"Sao mà lạnh quá váºy, bà n tay cá»§a em đó".
Có Ä‘iá»u, hiện tại, bà n tay trái còn lạnh tá»±a băng đá, lạnh đến mức lúc bà n tay phải nắm lấy bà n tay trái, bà n tay phải cảm thấy ấm áp như ánh dương quang mùa xuân.
"A", ÄÆ°á»ng Phương bị mình tá»± là m cho mình lạnh giáºt cả mình lên, run khẽ lên má»™t cái trong lòng.
Chất độc cá»§a Khoái Chiến Phong, lợi hại dưá»ng thế.
"Nếu không phải cao thá»§ trong Äá»™c Tông là Ôn tứ đệ ở đó, còn có Lôi nhị ca dùng há»a dược là m dẫn liệu để thi kim châm, rồi lại dùng hùng hoà ng châm cứu, e rằng đến bây giá» cháu còn chưa tỉnh lại".
ÄÆ°á»ng Nã Tây nói, "bá»n há» vì thương thế cá»§a cháu, đã hao phà không Ãt khà lá»±c".
ÄÆ°á»ng Phương trừ chuyện cảm thấy lạnh ra, còn cảm thấy chóng mặt.
"Tại sao cháu lại bị váºy nhỉ?"
"Thương thế cá»§a cháu còn chưa thuyên giảm, cần phải quan sát má»™t Ä‘oạn thá»i gian".
ÄÆ°á»ng Nã Tây nói, "Cháu ở lại đây đã, các đương gia trong NgÅ© Phi Kim Ä‘á»u hoan nghinh cháu. Ta sẽ má»i ÄÆ°á»ng Dã vÃ ÄÆ°á»ng Váºt lại chiếu cố cho cháu".
ÄÆ°á»ng Phương nghe nói, cảm thấy rầu rỉ quá. Cô lại nghÄ© đến giấc má»™ng lúc nãy.
"Cháu đừng nóng, bệnh, là phải từ từ mới là nh lại; võ công, cũng phải từ từ mới luyện thà nh".
Lôi DÄ© Tấn an á»§i nói: "Ãm khà cá»§a cháu, Ä‘á»u để phÃa sau cái bồn cá trên bà n. Nếu có ngà y cháu sá» lại được mấy thứ ám khà đó, cháu sẽ hết còn Ä‘au gì, chất độc trong ngưá»i cÅ©ng đã trừ hết sạch".
"Nhị Tháºp Tứ thúc, Lôi bá bá... vì chuyện cá»§a cháu, mà là m cho các vị phải báºn rá»™n phiá»n phức nhiá»u quá". ÄÆ°á»ng Phương nói, cô cÅ©ng Ä‘ang có vẻ nghẹn ngà o, cảm thấy mình tháºt tình không còn chút sức lá»±c để trói cả gà , trước giá» cô vốn anh sảng như váºy, bây giá» không khá»i có cảm giác anh hùng thất thế. Chẳng qua, từ cái tráºn chiến ở Nhất Phong đình, cô đã thá» trong lòng, nhất quyết không bao giá» rÆ¡i nước mắt trước mặt ngưá»i khác.
"Nếu có thuáºn tiện, cháu muốn lại bái tạ Äại đương gia và các vị đương gia khác ở nÆ¡i nà y".
ÄÆ°á»ng Nã Tây và Lôi DÄ© Tấn nhìn nhau mỉm cưá»i.
"Sao?" ÄÆ°á»ng Phương nghiêng đầu lá»™ vẻ hiếu kỳ há»i: "Có chuyện gì bất tiện không?"
"Không có gì".
Lôi DÄ© Tấn nói: "Äến lúc thuáºn tiện, cháu sẽ thấy ông ta thôi, tuy ông ta không nhất định là sẽ gặp cháu".
ÄÆ°á»ng Phương nghe không hiểu: "Sao?"
Cô lại đưa đầu nghiêng qua một bên kia.
ÄÆ°á»ng Nã Tây bá»—ng chắp tay sau lưng độ bá»™ tá»›i bên song cá»a, dùng má»™t giá»ng rất êm ái bình thản nói: "sao, có thÃch cái Cấu Hương Trai ở nÆ¡i nà y không?"
"ThÃch". ÄÆ°á»ng Phương nói.
Nhưng chuyện cô thÃch thứ nhất là xông xáo trong chốn giang hồ, thứ hai là vá» lại nhà cá»§a mình.
Hiện tại cô má»›i biết, sau khi thụ thương có nhà mà vá» tháºt là má»™t chuyện vô cùng hạnh phúc.
Trong bụng cô Ä‘ang nghÄ©, nÆ¡i đây có đẹp cách mấy, cÅ©ng có cái cảm giác tháºt xa lạ, những ngưá»i nÆ¡i đây đối xá» cô có tốt cách mấy, cÅ©ng là những ngưá»i xa lạ.
Cô là đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh, cô nghe ÄÆ°á»ng Nã Tây nói qua chuyện khác, bèn cÅ©ng đổi qua chuyện khác, cô lại nghiêng đầu qua má»™t bên há»i Lôi DÄ© Tấn: "Ông có hay đánh nhau không?"
Lôi DÄ© Tấn đáp: "Không thưá»ng lắm".
"Äánh nhau bao nhiêu tráºn rồi?"
"Hai trăm mưá»i bốn lần".
Lôi DÄ© Tấn nói, "Lấy má»™t ngưá»i trong giang hồ ra mà nói, cÅ©ng chẳng lấy gì là m nhiá»u. Ta đã được bốn mươi tám tuổi rồi".
"Äá»u thắng tráºn cả?"
Lôi DÄ© Tấn gáºt đầu, sau đó chầm cháºm nói: "Không thắng được, ta không đánh".
"Bị ông đánh thua, có khi nà o kiếm ông báo thù không?"
Lôi DÄ© Tấn không trả lá»i ngay láºp tức.
Ông ta dùng má»™t ánh mắt "chiến đấu" nhìn tá»›i ÄÆ°á»ng Phương.
Nhưng ÄÆ°á»ng Nã Tây thì há»i ngược lại: "Cháu há»i thế là m gì váºy?"
"Cháu hiếu kỳ".
ÄÆ°á»ng Phương mỉm cưá»i, hai má lúm đồng tiá»n tháºt sâu.
Như hai đóa hoa ẩn hiện trong nụ cưá»i má»™ng mị.
"Cháu không hiểu tại sao Lôi bá bá sát khà đằng dằng như thế, lại có ngoại hiệu Tứ Thiển Hoa hay ho như váºy?"
ÄÆ°á»ng Nã Tây báºt cưá»i.
Ông ta cúi đầu gãy móng tay cáu ghét của mình.
Nhất thá»i, trong phòng chỉ có tiếng móng tay gãy lách tách, còn có tiếng cá»§a mấy con cá Ä‘ang thở bong bóng trong cái ao ở bên ngoà i.
Không biết sao, ÄÆ°á»ng Phương bá»—ng có cái cảm giác như lông gáy Ä‘ang dá»±ng đứng lên.
"Cháu muốn biết hay sao?"
Lôi DÄ© Tấn há»i cô.
ÄÆ°á»ng Phương vốn Ä‘ang có chút run rẫy, muốn trả lá»i: thôi khá»i cần, nhưng câu nói còn chưa ra khá»i miệng, cái tÃnh quáºt cưá»ng cá»§a cô đã đổi thà nh ra tiếng: "Vâng".
Bá»—ng nhiên, phÃa ngoà i ầm lên má»™t tiếng, nước bắn tung tóe Ä‘áºp và o song cá»a, à o à o lên má»™t tráºn, có mấy chá»— giấy hồ trên song cá»a bị Ä‘áºp thá»§ng qua, nguyên cả cái phòng cÅ©ng rung lên má»™t tráºn, ngay cả cái bồn cá trên bà n cÅ©ng bị chấn vỡ ra, pha lê tan tà nh ra cả sà n nhà .
Thể chất ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang yếu á»›t, cÆ¡ hồ như muốn bị té từ trên giưá»ng xuống, ÄÆ°á»ng nã Tây không biết lúc nà o đã đến bên cạnh giưá»ng êm ả không má»™t tiếng động, thò tay ra đỡ lấy cô.
"Äấy chÃnh là Tứ Thiển Hoa", ÄÆ°á»ng Nã Tây nói giá»ng ôn hòa, "Cháu xem, lúc nổ tung lên, không phải là hoa nước gì cÅ©ng tung tóe ra bốn phÃa sao?"
Thoáng chốc, ngoà i song cá»a có bóng hình thấp thoáng, Ãt nhất là hai chục ngưá»i đã cầm binh khà trong tay, nhất tá» xông lại, nhưng chẳng có lấy má»™t tiếng động.
Lôi DÄ© Tấn lấy từ trong áo ra má»™t con cá» má»™t mặt có năm con mắt, đưa qua má»™t cái, mấy ngưá»i xông tá»›i không má»™t tiếng động đó, láºp tức Ä‘á»u biến Ä‘i không má»™t tiếng động.
Xem ra, nÆ¡i đây ngá»a hổ tà ng long, phòng thá»§ nghiêm máºt, e rằng không kém gì ÄÆ°á»ng gia bảo.
Má»™t con cá từ lúc có tiếng nổ, bay và o trong phòng, rá»›t xuống mặt nhà , ná»a thân sau đã bị nổ tan nát, ná»a thân trước vẫn còn Ä‘ang nhảy lóc chóc trên mặt đất, mở miệng ngáp ngáp chiá»u khổ sở.
ÄÆ°á»ng Phương nhìn thấy dáng Ä‘iệu khổ sở cá»§a nó, chỉ muốn dùng ám khà đánh nó chết Ä‘i, có Ä‘iá»u cô đã hoà n toà n mất hết năng lá»±c động thá»§.
Xem ra, con cá đang bị thương nà y lại đây giết cô, còn dễ dà ng hơn cô lại giết nó xa.
"Lúc nãy cháu há»i ta: những ngưá»i bị ta đánh thua, sẽ tìm ta báo thù hay không".
Lôi DÄ© Tấn bấy giá» má»›i nói từng tiếng má»™t, "cháu thấy sau khi nổ tung má»™t cái như váºy, bá»n há» còn có thể Ä‘i tìm ngưá»i báo thù không?"
ÄÆ°á»ng Phương yên lặng má»™t hồi, bá»—ng nói: "Nhị Tháºp Tứ thúc, xin ông giúp giùm cháu má»™t chuyện".
ÄÆ°á»ng Nã Tây nhìn nhìn Lôi DÄ© Tấn má»™t cái: "Cháu nói Ä‘i".
ÄÆ°á»ng Phương nói giá»ng yếu á»›t: "Giết giùm cháu con cá đó".
Là m cho lòng cô kinh sợ đó, không phải là chất nổ, không phải là Tứ Thiển Hoa, tháºm chà cÅ©ng không phải là con cá Ä‘ang hấp hối kia, mà là chÃnh cô đã mất Ä‘i cái năng lá»±c đỠkháng, không những váºy, cô chẳng biết Lôi DÄ© Tấn Ä‘ang ngồi nÆ¡i đó nói chuyện thong dong, rốt cuá»™c ông ta đã là m cách nà o là m cho cái ao bên ngoà i sân nổ tung lên má»™t cái như váºy.
Bấy giá», đám nước tung tóe trên song cá»a lúc nãy, Ä‘ang từng giá»t từng giá»t nhá» xuống trên bà n trên mặt đất.
Tiếng động rất nhá».
"Chú thấy sao?"
"Chất độc Khoái Chiến Phong đã hoà n toà n giải trừ rồi".
"DÄ© nhiên là ta chẳng há»i chuyện đó".
"Còn chất độc Tháºp? Äiểm đó, thì nó đã tiá»m nháºp sâu và o tỳ vị cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, nhất quyết là nó không hay biết gì, cho dù có cảm thấy, thì nó có biết độc dược gì đâu, nhất quyết cÅ©ng không giải trừ nổi".
"Nói váºy thì...".
"Nó sẽ cứ tay chân má»m nhÅ©n, mệt má»i muốn ngá»§, tiá»u tụy ốm o hoà i hoà i".
"Ta há»i đây là : nó còn có ná»™i lá»±c gì nữa không?"
"Có. Nhưng váºn lên không nổi".
"Ná»™i lá»±c váºn lên không nổi, phát không ra, xem như là không có ná»™i lá»±c gì cả".
"Äúng váºy".
"Cùng như là nói, nếu bây giỠnó muốn phóng ám khà ra, cũng chỉ có hình thức, hoà n toà n không có nội lực?"
"Äúng váºy".
"... ÄÆ°á»ng Váºt vá»›i ÄÆ°á»ng Dã tin được không?"
"Tuyệt đối tin được. Chỉ cần ÄÆ°á»ng Phương muốn luyện ám khÃ, vì nó mất hết ná»™i lá»±c, sẽ không thể luyện được trong phòng, là vì sẽ rất dá»… bị rá»§i ro tá»›i mình. Chỉ cần nó ra ngoà i vưá»n hoa luyện táºp, nhất định sẽ thoát không khá»i tầm mắt cá»§a ÄÆ°á»ng Dã vÃ ÄÆ°á»ng Váºt, không những váºy, nhất định sẽ thông tri cho tôi biết".
"Chú nhất định cũng phải thông tri cho ta biết nữa".
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, nhị ca cÅ©ng nhất định sẽ thông tri tam ca. Như váºy, bà quyết Bạt Mặc Äại Tả Ã, Äá» Thi Tiểu Lưu Bạch có hình thức không có ná»™i lá»±c đó sẽ bà y táºn ra trước mắt".
"... Ừm. Äấy là tuyệt kỹ cá»§a lão yêu bà tá». Äã bao nhiêu năm nay, chú và lão nhị đã hao táºn tâm sức má»›i ngá»™ ra được, phải có rượu để "bạt mặc" trước má»›i có thể "tả ý" ra chiêu được, phải có "thi ý" trước má»›i có cái hay cá»§a "lưu bạch", xém tý nữa đã bị cái câu truyá»n tụng trong giang hồ là Tả à Äại Bạt Mặc, Lưu Bạch Tiểu Äá» Thi là m Ä‘i sai đưá»ng mất. Như nếu phá không nổi hai thứ ám khà đó, nhất định không thu tháºp nổi lão yêu bà tá», nếu lão yêu bà tá» ngà y nà o còn nắm đại quyá»n trong tay, ÄÆ°á»ng gia bảo nhất quyết không thể nằm trong tay bá»n chúng ta".
"Äúng váºy, vì váºy phải là m sao cho ÄÆ°á»ng Phương lá»™ ra bà quyết. Lão yêu bà tá» trước giá» rất cưng nó, Ä‘em hai môn tuyệt kỹ đó táºn truyá»n cho nó; tÃnh tình nó quáºt cưá»ng, nếu mà ép bức, có chết cÅ©ng không chịu nói đâu. Cái thá»§ pháp tá»± táºn cá»§a ÄÆ°á»ng môn độc đáo lắm, cho dù có phong bế toà n thân huyệt đạo cá»§a nó, dùng dược lá»±c khống chế không cho nó váºn chuyển ná»™i kình, cÅ©ng không ngăn cản được nó muốn tá»± táºn. Vì váºy, bá»n mình phải nhà n nhã ngồi đợi, dùng cái phương pháp nà y...".
"Cứ cho nó ở đây hao mòn, hao cho hết năm tháng, cho đến già , hoa niên qua hết, thá»i gian phôi pha, má»™t đứa con gái đẹp đẽ linh lợi hoạt bát như váºy, nếu nó có còn chút kiên nhẫn gì đó, là m sao còn chịu đựng cho nổi".
"Nhị ca cái kế đó thiệt lợi hại, hại nó rồi, còn muốn bắt nó xem mình như ân nhân nữa".
"Bất quá...".
Gương mặt cá»§a Lôi DÄ© Tấn ra chiá»u ưu lá»±, mà mặt cà ng u uất, ánh mắt ông ta cà ng lá»™ vẻ sát khÃ, "ÄÆ°á»ng Phương là má»™t đứa con gái thông minh, nếu nó mà kiên quyết không chịu táºp luyện trong sân, cứ núp trong phòng luyện táºp, thà bị rá»§i ro tai nạn không chịu để lá»™ bà quyết thì sao?"
"Yên lòng Ä‘i, nhị ca, cho dù nó ở trong phòng giết chết mấy con ráºn, bá»n mình cÅ©ng biết được nó giết chết mấy con".
ÄÆ°á»ng Nã Tây đưa móng tay cáu ghét lên môi khẽ cắn, "Nó đến đây rồi, còn bay lên trá»i được sao? Chỉ bất quá, không phải nó muốn bái tạ Äại đương gia sao? Như váºy là m sao xá» lý bây giá»?"
"Chuyện đó cũng không sao!" Lôi Dĩ Tấn nói, "Cho nó gặp đi, nếu không, để nó tức bực, ngược lại có chuyện gì khác mất công".
"Äúng, trước hết phải cho nó ổn thá»a vui vẻ cái đã, sau nà y lấy nó vá» là m thiếp, cÅ©ng ổn thá»a vui vẻ".
"Chú không sợ tÃnh tình nó quáºt cưá»ng lắm sao?"
"Sợ? Có gì phải sợ? Tôi là m cho nó muốn sống cÅ©ng chẳng được, không có võ công, đến lúc đó ngay cả ám khà cÅ©ng tiêu há»§y Ä‘i, tôi muốn nó sao thì chịu váºy thôi!"
"Nói gì nó muốn chết cÅ©ng được sao, vá»›i lại nữa, nó là háºu bối đồng môn vá»›i chú; ta xem chú cÅ©ng nên thu tâm dưỡng tÃnh, giao nó cho ta thôi!"
"Nhị ca có ý muốn nó, sao tôi còn có ý gì khác được, thảo nà o lúc nãy nhị ca thấy vẻ mặt của nó... Lúc trước nhị ca kêu Ôn tứ đệ hạ dược không được nặng lắm, bây giỠtôi mới hiểu ra".
"... hiểu rồi thì tốt lắm. Nếu không phải nó còn có chá»— xà i được, lúc nãy nó còn chưa tỉnh lại, ta đã muốn thá»a lòng má»™t phen rồi. Thôi được, lần nà y mấy nhà Lôi, ÄÆ°á»ng, Ôn, Hoa liên thá»§ hà nh động, hai món tuyệt kỹ cá»§a lão yêu bà tá» nhất định phải lấy cho được, phải là m cho xong công chuyện rồi má»›i hưởng lạc sau, nói gì thì nói cÅ©ng phải nhẫn nhịn má»™t chút rồi tÃnh".
"Chỉ cần bá»n ÄÆ°á»ng Bi Từ ở Hoa Äầu Bắc đừng lại huyên náo, chuyện nà y sẽ mưá»i phần chắc chÃn, nhất quyết không tráºt Ä‘i đâu".
"ÄÆ°á»ng Bi Từ cÅ©ng có cái gan đó sao? Cho dù hắn sinh nghi, rồi kiếm đâu ra chứng cứ; trừ phi hắn má»i được lão yêu bà cả mưá»i năm nay chưa thò đầu ra khá»i ÄÆ°á»ng môn, nếu không, hắn là m gì có gan xông và o chá»— NgÅ© Phi Kim cá»§a Hoa, Lôi, ÄÆ°á»ng, Ôn tổ hợp lại cá»§a bá»n mình; còn nếu lão yêu bà tá» tá»± mình xuất mã, thì đúng ngay và o ý muốn cá»§a mình, Ä‘i tìm đưá»ng chết, bá»n mình Ä‘i cầu viện nÆ¡i tổng bá»™ NgÅ© Phi Kim, kế hoạch Äồ Cùng láºp tức phát động sá»›m hÆ¡n nữa".
"Do đó, ÄÆ°á»ng Phương có kêu trá»i cÅ©ng chẳng ai nghe, chỉ còn nước nằm yên cho mình mổ xẻ thôi".
"Äúng váºy".
Lôi DÄ© Tấn vÃ ÄÆ°á»ng Nã Tây vừa Ä‘i vừa nói chuyện, mặt mà y đầy vẻ thá»a mãn, má»i chuyện nhất thiết Ä‘á»u thao túng trong tay, chẳng phải hao phà tâm sức gì nữa, câu chuyện chuyển qua: "lão nhị còn chưa trở vá» sao?"
"á»’ng còn có chuyện Ä‘i là m vá»›i bá»n ÄÆ°á»ng Bất Toà n, Lôi Bạo Quang, Ä‘i thu tháºp tà n cuá»™c chá»— Nhất Phong đình, cái chá»— Hoa Äầu Bắc cÅ©ng phải cần lưu ý, ngoà i ra, NgÅ© tháºp thất đệ bị tôi tát má»™t cái trước mặt công chúng, mất mặt quá chừng, trong lòng không vui vẻ, ổng cÅ©ng phải thay mặt tôi lo chuyện đó, không nên để tôi là m ngưá»i xấu quá đấy mà ...".
Hai ngưá»i vừa nói vừa Ä‘i vòng qua cái ao, cà ng Ä‘i cà ng xa.
Giữa ao vẫn còn đám hoa đám bèo tan tác trôi lá»u bá»u, trôi qua trôi lại giữa con nước xoáy, trôi hoà i không Ä‘i.
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 02:59 PM .
08-02-2012, 02:26 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 7
Hồng công tá»
Nước nhá» long tong nghe tháºt tịch mịch.
Nước chảy róc rách cÅ©ng váºy.
Rốt cuá»™c, kiếp ngưá»i là tịch mịch.
ÄÆ°á»ng Phương ngắm dòng nước từ ao chạy và o trong chá»— ám, rồi lại từ miệng con rồng phun ra, nước cứ trôi hoà i trôi mãi như váºy, má»™t và i đóa hoa Ä‘ang trôi lòng vòng trên mặt nước, thá»§y chung vẫn không trôi Ä‘i đâu.
CÅ©ng giống như ngà y tháng váºy, không là chuyện gì, không đợi chá» gì, nước trôi và hoa rÆ¡i vẫn cứ loay hoay không ra khá»i đâu cả.
Không chừng bởi vì không có chỗ để thoát ra chăng?
Bệnh thế của cô chẳng thấy khá hơn trước, ngược lại mỗi ngà y cà ng thấy yếu ớt hơn.
Tháng trước cô còn mắt sáng mà y sao linh lợi, bệnh hoạn là m cho cô hao mòn chỉ thấy có mệt má»i. Cô đưa tay chạm và o nước Ä‘ang chảy.
Nước tháºt ấm.
Trá»i đã ấm lại rồi sao?
Hay là bà n tay cô quá lạnh?
Hôm nay có khá»e hÆ¡n không nhỉ?
Chắc là khá hơn hôm qua mà ?
Tháºt ra, bệnh tình cá»§a cô chẳng há» khá hÆ¡n tý nà o, (má»—i ngà y má»—i lần hạ độc, độc chỉ có cà ng lúc cà ng nhiá»u, là m sao khá hÆ¡n cho nổi?) nhưng cô vẫn cảm thấy má»—i ngà y mình cảm thấy khá hÆ¡n chút chút.
"Hôm nay cảm thấy thế nà o?"
Cô nghe có ngưá»i há»i cô, trong cÆ¡n bà ng hoà ng, hình như mặt trá»i ấm áp Ä‘ang há»i mình.
Tháºt ra, ngưá»i há»i cô đã há»i lần thứ hai.
Cô yếu á»›t đến độ tháºm chà còn mất Ä‘i cả thÃnh giác.
"Há»?"
"Khá hơn không?"
Má»™t gã công tá» mặt mà y bệnh hoạn, đầy vẻ say rượu Ä‘ang đến bên cạnh cô, ngồi bên cạnh bầu rượu gã Ä‘em lại, mặt lá»™ vẻ quan hoà i há»i thăm cô :
"Chắc là khá hơn chút đỉnh chứ?"
"Khá hơn chút".
Cô trả lá»i như thưá»ng lệ, như nói má»™t lá»i nói dối quen thuá»™c.
"Äã uống thuốc chưa?"
ÄÆ°á»ng Phương gáºt đầu.
"Tốt, tôi bắt mạch cho cô nhé".
ÄÆ°á»ng Phương đưa tay ra cho gã.
Gã thanh niên mặt mà y đầy bệnh hoạn và say sưa, chỉ có cặp mắt là lá»™ đầy vẻ chÃnh khà là m ngưá»i ta không dám nhìn và o lâu, mà gã hình như cÅ©ng vì cặp mắt cá»§a mình lá»™ vẻ chÃnh khà quá thà nh ra không dám nhìn thẳng và o ÄÆ°á»ng Phương (Ãt nhất, gã giải thÃch vá»›i chÃnh mình như váºy, không chịu thừa nháºn bởi vì ÄÆ°á»ng Phương kiá»u mỵ mỹ lệ thôi).
Bà n tay nhá» bé yếu á»›t dưới ánh dương quang, và gương mặt xinh xắn lồ lá»™ trong dòng nước, là m ngưá»i ta cảm thấy như đây là má»™t bức há»a nhân gian.
ÄÆ°á»ng Phương há»i ngược lại gã: "Thế nà o?"
Gã nhìn qua bầu rượu: "Có khá hơn chút".
ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng nhìn bầu rượu: "Anh lại uống rượu nữa!"
Gã thanh niên hát khẽ: "Kiếp ngưá»i trong Ä‘á»i, là m sao không say được!"
ÄÆ°á»ng Phương trá» môi: "Muốn say cÅ©ng không nhất định phải uống rượu".
Gã thanh niên cưá»i nói: "Uống rượu tháºt là má»™t thứ hưởng thụ tuyệt vá»i trong nhân gian, say rồi má»›i có thể phóng đãng hình hà i, má»›i có thể táºn tình nhiệm ý".
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Chân chÃnh táºn tình nhiệm ý, chân chÃnh phóng lãng hình hà i, chẳng cần chi đến rượu má»›i được. Uống rượu má»›i táºn tình, say rồi má»›i phóng lãng, đấy chẳng phải là chân tình, còn chưa đủ phóng khoáng".
Gã thanh niên thở ra nói: "Äấy là vì cô chưa biết uống rượu, hoặc là chưa biết nhân gian hiểm ác ra sao. Cô nên bắt chước tôi say thá» Ä‘i!"
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Tôi bệnh thế nà y, còn uống rượu gì được?"
Gã thanh niên ngạo mạn cưá»i nói: "Bệnh cá»§a cô không can gì đến rượu.
Uống rượu không có hại gì đâu, Hồng công tỠÔn Ước Hồng là tôi đây nói đó, đại để là không có ai trong thiên hạ dám nói là không đúng".
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Anh tinh mà i mấy thứ độc dược, còn ai dám múa rìu trước cá»a Lá»— Ban? Chỉ bất quá, trước giá» tôi không thÃch uống rượu. Ai mà má»i tôi uống rượu là có thù hằn gì vá»›i tôi đó!"
Ôn Ước Hồng tiếc rẻ nói: "Äấy là vì trước giá» cô chưa há» say, say rồi má»›i biết mùi vị hay ho cùng táºn thế nà o".
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Tôi đã say lâu rồi, cần gì phải uống cho say!"
Ôn Ước Hồng há»i dò: "Hay là uống má»™t chút thôi được không?"
ÄÆ°á»ng Phương cương quyết cưá»i nói: "Lúc nãy tôi đã không nói rồi sao?
Má»i tôi uống rượu là đi tìm tôi gây chuyện đó".
Ôn Ước Hồng nhìn nhìn cô con gái tuy Ä‘ang bệnh mà vẫn đầy vẻ kiá»u diá»…m đó, chẳng biết là m sao, thở ra má»™t hÆ¡i nói: "ÄÆ°á»£c rồi, cô đã không chịu uống vá»›i tôi, để tôi say má»™t mình cÅ©ng được thôi. Ngà y mai tôi sẽ lại thăm cô".
"Chừng nà o tôi má»›i có thể lại bái kiến Äại đương gia?" ÄÆ°á»ng Phương bá»—ng há»i, "Có phải tôi phải đợi ngà y nà o bái biệt ông ta rồi má»›i có thể bái kiến được sao?"
"Sao?" Ôn Ước Hồng hình như giáºt cả mình lên, "Äến bây giá» cô còn chưa gặp qua Äại đương gia sao?"
ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy ánh dương quang Ä‘ang trà n đầy hoa cá», cô cảm thấy choáng váng má»™t tráºn.
Cái cảm giác trá»i đất quay cuồng đó, cà ng ngà y cà ng tệ hại hÆ¡n, không những váºy, còn xảy ra nhiá»u hÆ¡n.
Cô bắt đầu cảm thấy bà n tay cá»§a tá» vong Ä‘ang quanh quẩn má»™t bên ngưá»i, muốn nhẹ nhà ng đặt nhẹ lên khép mi mắt mình xuống.
Thưá»ng thưá»ng, chỉ trong má»™t lúc thất thần, cô Ä‘á»u có thể ngá»§ Ä‘i bất tri bất giác, ngá»§ Ä‘i cả ngà y như váºy, cô còn ngỡ là mình chỉ thiếp Ä‘i trong má»™t lát.
Chuyện đó, là m cho cô cảm thấy bi thương vô cùng hạn.
Không, không thể nà o, lúc nó còn chưa lại bao trùm lấy cô, cô nhất định đẩy cái mà n nhu hòa, cướp đoạt tà n bạo ấy ra.
"Từ lúc tôi lại đây đến giá»", ÄÆ°á»ng Phương nói hÆ¡i có vẻ há»n oán, nhưng lại vừa đủ để không biến thà nh thù háºn, "Hoa đại đương gia là đà n ông đà n bà tôi cÅ©ng Ä‘á»u không biết".
"ÄÆ°á»£c", Ôn Ước Hồng nói giá»ng quyết tâm, "Tôi tìm cách là m cho cô chuyện nà y".
"Thế thì", ÄÆ°á»ng Phương dịu dà ng há»i, "Chừng nà o tôi má»›i Ä‘i được?"
Cô cảm thấy cái gã thần y ham uống rượu nà y trước giỠđối vá»›i cô phải là tốt bụng lắm, do đó cô má»›i há»i váºy.
Ôn Ước Hồng hình như bị Ä‘iện giáºt bắn lên má»™t cái, sau đó má»›i trả lá»i, "Cô bệnh ra thà nh như váºy, e rằng ra khá»i cổng chưa được bao xa đã phải quay trở vá» lại".
Sau đó gã hối hả nói: "Tôi có chuyện, phải đi đây".
Ôn Ước Hồng lếch thếch cái dáng say rượu mà tháºt ra là hoang mang bá» chạy đó, Ä‘i mất dạng.
Gã vừa đi, hai tay vừa đưa bầu rượu lên miệng, ừng ực uống và i ngụm rượu.
Sau đó lẩm bẩm trong miệng: "Trong rượu cá»§a tôi vốn có giải dược cho cô, tháºt cô không hiểu tâm sá»± cá»§a tôi, Ä‘á»u vì cô không uống rượu mà há»ng chuyện".
Gã thương tâm nói má»™t mình, dÄ© nhiên lÃ ÄÆ°á»ng Phương chẳng há» nghe thấy (huống gì thÃnh giác cá»§a cô đâu còn linh mẫn như lúc xưa)
Gã ngẩng cổ lên lại muốn uống rượu tiếp, rồi lại thấy cái bóng linh xảo mỹ lệ cá»§a ÄÆ°á»ng Phương trong thác nước.
Gã uống được cô không nhỉ?
"Hoa đại đương gia muốn gặp ông".
"Chừng nà o?"
"Bây giá»".
Bây giỠlà lúc vừa lên đèn.
Khu núi non nà y, ÄÆ°á»ng Phương còn chưa Ä‘i đâu cả.
Má»™t ngưá»i con gái ham nghịch ham phá như cô, không có lý do gì không Ä‘i ngao du trong cái nÆ¡i non nước mỹ lệ như tranh vẽ nà y.
Chỉ tiếc là cô đi không nổi.
Cô Ä‘i thêm và i bước là cảm thấy tay chân hình hà i mệt má»i như muốn rÆ¡i ra từng mảnh váºy.
Nhưng má»—i ngà y cô Ä‘á»u nghÄ©: Chắc mình có khá hÆ¡n ngà y hôm trước má»™t chút đấy?
Cho dù cô có Ä‘i được, nÆ¡i đây bố trà bao nhiêu cÆ¡ quan kỳ tráºn, không có ai chỉ đưá»ng dẫn lối, nhất định cÅ©ng ra không khá»i.
Hiện giá», có hai đưa bé gái Ä‘ang dìu cô bước Ä‘i.
Mà n đêm ôm chùm bốn phÃa, mấy con chim én bay và o rưá»ng nhà , bay và o tổ, ÄÆ°á»ng Phương nghÄ© đến cái môn khinh công Yến Tá» Phi Vân Tung đắc ý đã lâu ngà y chưa thi triển cá»§a mình.
Äi qua núi, Ä‘i qua lạch, Ä‘i qua cầu qua đình đà i, vá» lại hà nh lang, nÆ¡i đây bình tÄ©nh êm ả đến mức thê lương.
ÄÆ°á»ng Phương rốt cuá»™c vẫn là ngưá»i xuất thân từ ÄÆ°á»ng gia bảo.
Cô nhìn sÆ¡ sÆ¡ ra được nÆ¡i đây tá»±a hồ như bình tÄ©nh không chút sóng gió, tháºt ra là sóng ngầm hùng hổ, trong cái cảnh đình đà i lâu các mỹ lệ như thÆ¡ như tranh đó, không những phòng vệ nghiêm ngặt, mà nguy cÆ¡ Ä‘á»u mai phục bốn phÃa.
Kỳ quái là , cho dù ngay cả trong phòng cá»§a mình, ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng cảm thấy được cái thứ nguy cÆ¡ đó.
(Rốt cuộc chuyện nà y ra là m sao nhỉ?)
(Nơi đây đã xảy ra, hay đang xảy ra, hay sẽ xảy ra chuyện gì?)
Nhị Tháºp Tứ thúc, Tam Tháºp Nhị thúc, còn có Lôi bá bá, Ôn công tá», bá»n hỠđối đãi vá»›i mình tháºt tốt, còn có ân cứu mạng nữa, há»·, chỉ tại cái bệnh quá dở cá»§a mình...
Bỗng dừng chân lại.
Bá»n hỠđã đến trước cá»a phòng.
ÄÆ°á»ng Tiểu Kê vÃ ÄÆ°á»ng Tiểu Ãp láºp tức dừng chân.
Thấy bá»n há» vẻ mặt cung kÃnh, không những là không dám bước và o nhà má»™t bước, phảng phất như nếu mà bước qua, là cùng đưá»ng mạt lá»™, kiến huyết phong hầu như thể váºy.
Từ chỗ nà y nhìn và o, gian phòng rất u ám.
Má»™t căn phòng tháºt u ám.
"Và o đi".
Ngưá»i trong phòng dùng má»™t giá»ng có vẻ như mệnh lệnh.
Giá»ng nói rất lạnh lẻo.
ÄÆ°á»ng Phương bước và o.
Chỉ có mình cô.
Tuy cô mệt má»i, không những váºy còn kiệt quệ, nhưng cô không sợ.
Tuy cô còn nhá» tuổi, trong giang hồ cÅ©ng đã trải qua sóng gió, nhưng vẫn còn chưa phải là gió lá»›n sóng lá»›n, cô chưa từng sợ ai bao giá»: cà ng là cưá»ng địch, cô cà ng không sợ.
Cô chỉ vì thế mà cảm thấy phấn chấn lên thôi.
Tuy cô chỉ mới xông xáo một chút đó giang hồ thôi, cô có cái gan lớn vô cùng lớn.
Tháºt ra, giang hồ không phân biết lá»›n nhá», dám xông xáo và o, chÃnh là giang hồ.
Trong phòng không có đèn, nhưng có ánh sáng.
Äấy là từ ánh đèn bên ngoà i chiếu và o, do đó nhạt đến mức phù phiếm.
Cô thấy má»™t ngưá»i vô cùng xinh đẹp.
Äà n ông.
Má»™t ngưá»i đà n ông là m ngưá»i ta cảm thấy được hai chữ "tà n diá»…m".
Mặt mÅ©i y có vẻ khiêm nhưá»ng, ánh mắt tá»±a hồ sâu thăm thẳm, nhưng lại lá»™ vẻ như tịch mịch trống vắng, hoặc đó chẳng phải là tròng mắt, mà là châu ngá»c chìm và o đâu dưới biển sâu má»™t ngà n chÃn trăm tám mươi chÃn dặm, không những váºy còn chìm xuống đó đã má»™t ngà n chÃn trăm tám mươi năm rồi.
ÄÆ°á»ng Phương nói: "NÆ¡i nà y tối quá".
Ngưá»i đó nói: "Không phải cô muốn bái kiến ta sao?"
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Tôi tháºt không thấy hình dạng ông rõ lắm".
Ngưá»i đó nói: "Äốt đèn lên cô cÅ©ng không thấy ta rõ rà ng đâu".
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Tôi không thÃch những ngưá»i cố tình là m chuyện hư huyá»n".
Ngưá»i đó nói: "Cô muốn gặp ta là để nói có câu đó thôi sao?"
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Äáng lý ra là còn, nhưng ông là m bá»™ là m tịch, là m vẻ thần bÃ, tôi không thÃch ông, do đó mà chẳng muốn nói nữa".
Ngưá»i đó nói: "Cô ở nÆ¡i nà y cá»§a ta, sức lá»±c hoà n toà n không có, cô còn dám hung hãn như váºy sao?"
ÄÆ°á»ng Phương báºt cưá»i: "Không lẽ ông muốn tôi kiên nhẫn chỠđợi, đợi cho đến ngà y nà o đó tôi chẳng còn đến cả sức lá»±c để đứng, tôi má»›i đấu võ miệng vá»›i ông sao? Bây giá» tôi còn chưa hung hãn chừng nà o má»›i hung hãn?"
Ngưá»i đó bá»—ng há»i: "Cô có má lúm đồng tiá»n phải không?"
ÄÆ°á»ng Phương khá»±ng lại: "Ông không tá»± mình thấy được sao?"
Ngưá»i đó bá»—ng lái qua chuyện khác: "à cô nói: nếu cô hồi phục lại công lá»±c, cô sẽ ôn nhu lại chút đỉnh có phải không?"
ÄÆ°á»ng Phương lại báºt cưá»i: "Cái ôn nhu cho ông thấy chẳng phải ôn nhu.
Cái đẹp, cái ôn nhu cá»§a mình má»›i là ôn nhu tháºt. Nếu đã vừa đẹp vừa ôn nhu rồi, thì nên hung hãn má»™t chút, nếu không để cho ngưá»i ta nhắm và o đó mà khinh khi sao".
Ngưá»i đó hình như cÅ©ng có vẻ Ä‘ang cưá»i: "Cô thể nà o cÅ©ng có lý do nà o đó".
Rồi lại há»i: "Xem ra cô không giống như Ä‘ang có bệnh".
"Tôi Ä‘ang có bệnh". ÄÆ°á»ng Phương nói, "Trong ngưá»i cá»§a tôi đã bệnh rồi, tại sao trong lòng tôi không thể thoải mái ra má»™t chút?"
Ngưá»i đó yên lặng má»™t lát, rồi má»›i nói: "Äó là vì trước giá» cô chưa bao giá» tháºt tình bị bệnh táºt là m cho ngã lăn ra".
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Tôi bệnh muốn ngã lăn ra bây giỠđây, còn nói là chưa bệnh đủ!"
Ngưá»i đó bây giá» tháºt tình như Ä‘ang cưá»i.
Cái nụ cưá»i nhè nhẹ đó là m xao động cái phong tư "tà n diá»…m" cá»§a y, phảng phất như cái đẹp sống động Ä‘ang lướt qua, "Cô đẹp lắm!" Y há»i, "Mỹ nhân có hai loại, má»™t loại là mỹ lệ, má»™t loại là mỵ lệ, cô thuá»™c loại nà o?"
ÄÆ°á»ng Phương nói ná»a đùa ná»a tháºt: "Con mắt cá»§a ông dở quá. DÄ© nhiên tô Ä‘á»u là cả hai thứ".
Ngưá»i đó báºt cưá»i, vừa cưá»i vừa nói: "ÄÆ°á»ng Phương cô nương, cô nãy giá» không chịu bái kiến ta, thôi để ta bái kiến cô trước đây: tôi là Äại đương gia cá»§a NgÅ© Phi Kim tên là Hoa Äiểm Nguyệt, ngưỡng má»™ đã lâu, hạnh há»™i được gặp cô".
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Như thế cÅ©ng không tệ lắm. Äại đương gia, ông mạnh giá»i".
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 02:59 PM .
08-02-2012, 02:48 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 8
Ngà y nà o như ngà y đó
Hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau má»™t hồi, Ä‘á»u cảm thấy rất hợp, chẳng có ai là m bá»™ là m tịch (muốn nói là m ta đây, e rằng má»™t ÄÆ°á»ng Phương mất hết võ công còn là m bá»™ là m tịch hÆ¡n Hoa Äiểm Nguyệt), chẳng ai có cái Ä‘iệu bá»™ đó.
Bất quá, từ đầu đến cuối, Hoa Äiểm Nguyệt chỉ có cưá»i có nói, y không hỠđứng dáºy.
"Nghe nói tá»· ám khà ở Nhất Phong đình", Hoa Äiểm Nguyệt có lúc hình như Ä‘ang nhìn ngưá»i ta, mà giống như không nhìn, có lúc hình như không nhìn, mà lại giống như Ä‘ang nhìn ngưá»i ta, "cô thua xong bèn khóc òa lên, có phải không?"
"Thiên hạ truyá»n rao, tháºt là đáng sợ!"
ÄÆ°á»ng Phương tức tối nói, "Tôi rá»›t nước mắt là vì chuyện đó không công bằng. Rồi sau bởi vì tức cái nước mắt cá»§a tôi nó dở quá, cà ng tức cà ng khóc".
Hoa Äiểm Nguyệt báºt cưá»i: "Tá»± mình rÆ¡i lệ thì có gì đâu, nhưng không được là m cho thế gian rÆ¡i lệ".
"Thế gian nà y có rÆ¡i lệ hay không chẳng liên quan gì đến tôi", ÄÆ°á»ng Phương đối vá»›i y bá»—ng sinh ra chú ý: "Chà khà cá»§a ông tháºt chẳng nhá», thảo nà o mà là m được cái chức lão đại cá»§a NgÅ© Phi Kim".
"SÆ¡n cao nguyệt tiểu, chà đại tà i sÆ¡;" Hoa Äiểm Nguyệt báºt cưá»i lên, "Thá»§y lạc thạch xuất, đả thảo kinh xà ".
ÄÆ°á»ng Phương lấy là m lạ há»i: "Hai câu phÃa sau là có ý gì?"
"Chẳng có ý gì cả, hai câu phÃa sau, ta Ä‘ang tá»± mắng mình".
Hoa Äiểm Nguyệt bá»—ng nghiêng đầu qua má»™t bên, há»i: "Cô Ä‘ang liếm môi đấy hở?"
ÄÆ°á»ng Phương ngẩn mặt ra, rồi kế đó cưá»i lên sảng khoái: "Äúng váºy đó, tôi có hÆ¡i khát má»™t chút. Ừ, cặp mắt cá»§a ông cÅ©ng không tệ nhỉ".
Hoa Äiểm Nguyệt chỉ há»i: "Son trên môi cô nhất định là ngon lắm phải không?"
ÄÆ°á»ng Phương lại ngá»› mặt ra, "Ngon hay không ngon, can hệ gì đến ông?"
Hoa Äiểm Nguyệt nói: "Nếu như ngon, tôi sẽ nếm thá» xem".
Còn chưa nói xong, y đã bay ngưá»i lên, bà n tay phải thò ra nhanh như chá»›p chạm và o môi cá»§a ÄÆ°á»ng Phương má»™t cái, sau đó lại trở vá» chá»— ngồi như cÅ©, là m như chưa và o giá» rá»i khá»i chá»— đó váºy.
ÄÆ°á»ng Phương biết rằng, cho dù võ công cá»§a cô chưa mất Ä‘i, cho dù có thi triển Yến Tá» Phi Vân Tung, cô cÅ©ng tránh không khá»i cái thò tay lại nhanh như gió, u hốt như thần đó.
Chỉ nghe Hoa Äiểm Nguyệt nói: "Son cá»§a cô có mùi rượu".
ÄÆ°á»ng Phương tức giáºn cưá»i lên: "Äối vá»›i má»™t ngưá»i con gái mất hết võ công không có sức để hoà n thá»§, mà ông còn là m như váºy tháºt không đáng cái chức Äại đương gia".
"Kỳ thá»±c đáng hay không đáng là m đương gia, ta Ä‘á»u chẳng mà ng gì".
Hoa Äiểm Nguyệt nói, "Bất quá, võ công cá»§a cô quả tháºt chưa hồi phục".
ÄÆ°á»ng Phương giáºn dá»—i nói: "Nếu mà đã hồi phục, tôi đã động thá»§ đánh ông rồi".
Hoa Äiểm Nguyệt cưá»i nói: "Cô là đối thá»§ cá»§a ta sao?"
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nhạt nói: "Thiên hạ là m gì có chuyện đánh nhau phải chắc thắng? Có lúc đánh không thắng cÅ©ng cứ phải đánh".
"Tốt lắm, khó được, võ công đã mất hết rồi, anh khà vẫn còn đó!"
Hoa Äiểm Nguyệt vá»— má»™t cái và o bình rượu để bên cạnh y, "Cô khát nước rồi phải không, đây là rượu cá»§a Tam Hồng công tá» Ä‘em lại cho ta, rượu ngon lắm, cô cÅ©ng lại uống và i ly Ä‘i, không có độc đâu".
Y rót má»™t ly lá»›n, sau đó chầm cháºm cầm và o ly rượu, cầm chặt như nắm lấy má»™t con cá, sau đó má»›i chầm cháºm đưa tá»›i gần miệng, tháºm chà ngay cả lúc rượu rá»›t và o cổ há»ng tiếng động nghe như rõ mồn má»™t.
Bởi vì y uống rượu cẩn tháºn dưá»ng đó, phảng phất như đó cÅ©ng là thứ rượu rất cẩn tháºn.
ÄÆ°á»ng Phương xoay lưng lại bá» Ä‘i: "Tôi không uống".
Hoa Äiểm Nguyệt bá» ly rượu xuống, lá»™ vẻ tiếc rẻ nói: "Rượu ngon như váºy mà cô không uống".
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Tôi không thÃch là không uống".
Hoa Äiểm Nguyệt há»i: "Cô còn tức giáºn chuyện tôi sá» má»™t chiêu lúc nãy vá»›i cô sao?... Không phải là tôi không tôn trá»ng cô... Tôi có chá»— khổ ải cá»§a tôi".
ÄÆ°á»ng Phương lạnh lùng nói: "Tôi nhìn không ra có chá»— nà o khổ ải".
Hoa Äiểm Nguyệt thở ra má»™t tiếng nhẹ, muốn nói rồi lại ngừng.
"Cái mạng cá»§a tôi là do Long Äầu Nam cá»§a các ông cứu giùm, độc cÅ©ng do các ông giải giùm, tôi đặc biệt đến đây là để bái tạ ông".
ÄÆ°á»ng Phương nói, "Hiện tại tôi đã bái tạ rồi, thì cÅ©ng nên bái biệt thôi".
Hoa Äiểm Nguyệt nói: "Cô... cô còn lại đây gặp tôi chứ?"
ÄÆ°á»ng Phương báºt cưá»i.
Cưá»i tươi tắn.
"Thì tôi nhất thá»i nhất khắc cÅ©ng chẳng khá»e lại được", ÄÆ°á»ng Phương nói, "Tôi còn ở nÆ¡i nà y, ông là chá»§ nÆ¡i nà y, chỉ cần ông cao hứng, lúc nà o ông cÅ©ng có thể lại gặp tôi".
Cô là má»™t ngưá»i con gái cương liệt, nhưng trước giá» cô không há» giữ cừu oán trong lòng.
Cô phiá»n não rất nhanh, nhưng vui vẻ cà ng nhanh hÆ¡n.
Huống gì, Hoa Äiểm Nguyệt má»™t thân tuyệt kỹ chẳng hỠđối vá»›i cô má»™t ngưá»i đã mất hết võ công, là m Ä‘iá»u gì quá lố.
Là m ngưá»i mà nhá»› được ân, thì cần gì cứ Ä‘i nhá»› chuyện oán thù?
Do đó ÄÆ°á»ng Phương tÃnh khà có nóng nảy, nhưng cô rất ôn nhu.
Äôi vai nho nhá» má»m mại không có xương đó cá»§a cô, đối vá»›i chuyện đảm đương đại sá»± trước giá» vốn cá» trá»ng nhược khinh, cà ng trá»ng yếu là , cô rất hiểu là m cho ngưá»i ta vui vẻ, cô cÅ©ng hiểu là m cho chÃnh mình vui vẻ.
Hoa sen trong ao lại nở rộ, hình như đã quên đi chuyện bị tan tà nh năm mươi hai ngà y vỠtrước.
Nước chảy và o trong chá»— ám rồi lại phun ra miệng con rồng rÆ¡i xuống ao sen, cho dù ngưá»i khác không biết, nhưng ÄÆ°á»ng Phương biết, mấy con chuồn chuồn trên mặt ao biết, mấy con cá trong ao cÅ©ng biết.
Ngà y nà o cÅ©ng như váºy.
Lúc trá»i đã vá» chiá»u, tịch dương xuống nhanh còn hÆ¡n bao giá» cả, tháºm chà còn muốn rá»›t xuống mé núi bên kia hồ, phát ra má»™t tiếng ầm, sau đó thì chỉ như má»™t con mèo ăn no rồi lưá»i biếng duá»—i ngưá»i ra ngáp dà i má»™t tiếng.
Ngà y nà o cÅ©ng thế, ngà y nà o cÅ©ng váºy.
Ban đêm nước chảy có nhanh hÆ¡n ban ngà y má»™t chút, trong nước có mấy con gì đó Ä‘ang ngoe nguẩy động Ä‘áºy hÆ¡n gì cả, thỉnh thoảng mấy con cá trong ao sẽ trồi đầu lên thở ra cái bong bóng, như má»™t nà ng phi tần trong cấm cung Ä‘ang len lén thở dà i.
Ngà y nà o cÅ©ng thế, ngà y nà o cÅ©ng váºy.
Hồng công tỠÔn Ước Hồng lại thăm bệnh cho cô, ÄÆ°á»ng Nã Tây thưá»ng hay lại khÃch lệ cô táºp luyện ám khà má»™t chút, không nên vì công lá»±c không có mà để hoang phế, Lôi DÄ© Tấn lại thăm cô, như lại thăm má»™t con chim ông ta nuôi trong lồng, sau đó cÅ©ng không biểu lá»™ không mãn ý hay mãn ý gì cả, chỉ chắp tay sau lưng rồi Ä‘i.
Má»—i ngà y như thưá»ng lệ, má»—i ngà y như thế đó.
Cô vẫn còn có cảm giác như Ä‘ang bị quan sát, hình như trong ngưá»i Ä‘ang có má»™t ngưá»i nà o khác, giám thị từng cỠđộng cá»§a cô, hôm nay không cao hứng bèn nuốt hết cá»§a cô ná»a lá gan, rồi hôm sau cao hứng lại nhả ra cho cô má»™t trái tim chẳng thuá»™c vá» cô.
Ngà y ngà y lúc nà o cũng thế, không hỠcó gì mới mẻ.
Thể lá»±c cá»§a cô, xem như là má»—i ngà y má»—i hồi phục lại, nhưng bệnh tình thì má»—i ngà y má»—i trầm trá»ng.
Cô muốn vỠnhà .
Cô rất muốn vỠnhà .
Nhưng bệnh cô chưa khá»i, Nhị Tháºp Tứ thúc dÄ© nhiên là phản đối.
Cô cÅ©ng biết bệnh tình mình đến thế nà y, chỉ e Ä‘i không ra khá»i bao nhiêu cánh cá»a, hà nh lang, ao sen, cô có cảm giác như Ä‘ang bị cấm cung, nhưng cô không nỡ là m ngưá»i hảo ý Ä‘ang giúp cô hiểu lầm.
Ngà y nà o cũng thế.
Cô nhà n rá»—i không là m gì, ngắm ngắm con kiến, từ trước thá»m bò tá»›i sau hòn núi giả, là m như Ä‘i theo nó là sẽ vỠđến ÄÆ°á»ng môn xứ Thục, hoặc là cô sẽ Ä‘em tin tức cá»§a mình đưa vá» tá»›i vưá»n hoa chá»— Tiêu gia.
Ngà y nà o cÅ©ng thế, trong đó cô cÅ©ng đã gặp mặt Hoa Äiểm Nguyệt má»™t và i lần.
Lần nà o cÅ©ng Ä‘á»u là Hoa Äiểm Nguyệt tìm lại.
Cô và Hoa Äiểm Nguyệt chuyện trò cÅ©ng tương đắc.
Hoa Äiểm Nguyệt là má»™t ngưá»i rất kỳ quái.
Hình như y đã trải qua rất nhiá»u hoà n cảnh tình thế, do đó đã kinh lịch táºn tình những chuyện biển dâu, kỳ thá»±c y cÅ©ng còn rất trẻ.
Cô lại cà ng không hiểu, từ cái "hoạt phòng" cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt tá»›i chá»— Di Hương trai cá»§a mình gần như thế, mà tại sao Hoa Äiểm Nguyệt vẫn cứ muốn Ä‘i xe lại?
"Cô sẽ khá»i bệnh thôi", Hoa Äiểm Nguyệt thưá»ng an á»§i cô, "sá»± tình tệ hại đến mức táºn cùng, sẽ bắt đầu tốt lại".
"Tại sao sự tình tệ hại đến cực điểm, mà không thế cứ tệ hại tiếp nữa nhỉ?"
ÄÆ°á»ng Phương há»i ngược lại y: "Sao ông biết được bỉ cá»±c xong rồi sẽ thái lai?"
"Bởi vì nghÄ© như váºy, thì sẽ có Ãch cho mình má»™t chút".
Hoa Äiểm Nguyệt trả lá»i rất thản thà nh, "Phà m là chuyện đối vá»›i mình tốt, thì cÅ©ng nên nghÄ© đến nó nhiá»u má»™t chút".
ÄÆ°á»ng Phương chỉ còn nước nghÄ© đến ngà y mai bệnh tình cá»§a mình sẽ thuyên giảm.
Lúc đó, cô sẽ có thể tung mình bay qua cái ao sen, qua những cà nh liá»…u, qua bức tưá»ng chung quanh...
VỠlại chốn giang hồ bé bé đó của cô, thiên hạ lớn vô cùng đó của cô...
Những lúc nghÄ© như thế, miệng thì hừ má»™t khúc Ä‘iệu gì đó, ánh mắt cá»§a cô cÅ©ng nhìn chăm chăm vá» phÃa trá»i xa.
Nhìn như váºy, cô má»›i thấy xa tháºt xa giống như má»™t hòn núi giả, có má»™t ngưá»i cÅ©ng Ä‘ang nhìn cô.
Ãnh mắt tháºt kỳ quái đặc biệt.
Ngưá»i nà y là m cho ÄÆ°á»ng Phương có cảm giác quen thuá»™c sao đó.
Mà ở đâu đã gặp nhỉ...
Ngưá»i nà y nhìn cô, ánh mắt như muốn bị độc dược là m cho cứng đơ, ngáºp ngáºp ngừng ngừng như muốn thổ lá»™ má»™t tin tức kỳ quái nà o đó.
Sau đó, y thò một ngón tay chỉ vỠhướng cô một cái, rồi xoay mặt đi.
Là m như hoà n toà n không thấy cô chút nà o cả.
... Không phải y là kẻ đã từng bị mình đánh bại một lần ở Nhất Phong đình sao?
... Y thò ngón tay chỉ chỉ là có ý gì?
... Tháºt là con ngưá»i quái lạ!
ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng không nghÄ© gì thêm, qua Ä‘i má»™t thá»i gian sau đó không lâu, cô đã quên bẵng Ä‘i ngưá»i đó.
Có Ä‘iá»u, cái khoảnh khắc tương ngá»™ nhá» bé đó, là m sao Từ VÅ© lại quên cho nổi?
...
...
Cái hôm đó, từ lúc ÄÆ°á»ng Nã Tây sai ngưá»i dìu ÄÆ°á»ng Phương Ä‘i rồi, y bèn hoang mang thất thểu như đã bị rút Ä‘i mất linh hồn, không nÆ¡i đâu nương tá»±a, không nÆ¡i nà o thÃch ý, cho đến lúc có ngưá»i gá»i y: "Từ thiếu hiệp".
Từ thiếu hiệp...
...
Y phà bao nhiêu là cân não, má»›i nghÄ© ra được rõ rà ng, thì ra đối phương Ä‘ang gá»i mình.
Ngưá»i gá»i y mặt mà y thê lương giáºn dữ, nhưng hai bên má có hai đồng tiá»n.
Cặp má lúm đồng tiá»n đó in hệt như ÄÆ°á»ng Phương váºy, chỉ bất quá, nằm trên má cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, như má»™t cÆ¡n má»™ng quay cuồng mỹ lệ, nằm trên ông lão đó, như hai vết lõm trên thân cây già nua.
Từ VÅ© định thần lại, há»i: "Các hạ là ...".
Lão già đó nói: "Ta lÃ ÄÆ°á»ng Bi Từ".
ÄÆ°á»ng Bi Từ lừng danh thiên hạ, thá»§ pháp ám khÃ, xuất thần ngáºp hóa, địa vị trong vÅ© lâm cÅ©ng phi thưá»ng không kém.
Nghe nói, những năm sau nà y, được ÄÆ°á»ng lão thái thái trá»±c tiếp giao công chuyện hà nh sá»±, ÄÆ°á»ng Bi Từ là má»™t trong cá»±c thiểu số ngưá»i.
Từ Vũ chẳng có gì hứng thú: "Nhưng tôi chẳng quen biết gì ông".
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "Có Ä‘iá»u ta nháºn ra chú. Má»i chú theo ta nói chuyện má»™t lát".
Sau đó lão chêm thêm má»™t câu: "Äây là chuyện liên hệ đến ÄÆ°á»ng Phương".
Cái câu tối háºu đó.
Hoà n toà n đả động Từ Vũ.
Từ VÅ© theo ÄÆ°á»ng Bi Từ Ä‘i đến cái núi phÃa sau Nhất Phong đình, sau lưng ÄÆ°á»ng Bi Từ còn có má»™t ngưá»i trẻ tuổi mà y thanh mắt sáng, sóng mÅ©i vừa cao vừa khoằm vừa má»ng vừa nhếch lên.
Dưới cằm y có một vết sẹo, xem ra còn có vẻ hấp dẫn.
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "Nó là con tôi, tên là Thôi Thôi, khinh công cÅ©ng còn không tệ lắm. ÄÆ°á»ng Phương luyện là Yến Tá» Phi Vân Tung, còn nó thì luyện Yến Tá» Châm Thiên, Ä‘á»u là do chÃnh lão gia gia truyá»n thụ cho".
Từ VÅ© tháºt không muốn nghe bất kỳ ngưá»i nà o có bất kỳ liên hệ gì đến ÄÆ°á»ng Phương, bao quát luôn cả cái má lúm đồng tiá»n cá»§a lão già ... chỉ bất quá, y biết ÄÆ°á»ng Phương trước giá» vốn rất kÃnh trá»ng ÄÆ°á»ng Bi Từ, do đó má»›i nhẫn nại nghe lão nói, sau đó còn đợi cho lão nói hết lá»i.
"Khinh công cá»§a nó giá»i váºy, cho nên, nó theo chú đã lâu rồi, chú Ä‘á»u chẳng há» hay biết".
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói, "Ngay cả lúc nãy chuyện chú dùng vải dà y bao lấy cây búa nhá» trên lôi đà i, cÅ©ng Ä‘á»u lá»t hết và o mắt cá»§a nó".
"Tôi chẳng biết có ngưá»i Ä‘ang theo dÃnh cứng tôi. Tôi chẳng cho rằng mình là nhân váºt gì trá»ng yếu. May mà tôi cÅ©ng chẳng là m Ä‘iá»u gì không tốt cho ngưá»i khác, không dám nhìn mặt ai, cÅ©ng chẳng sợ có ngưá»i theo dõi đằng sau".
Từ VÅ© cưá»i nhạt, "Tôi giữ cái lưỡi búa tẩm độc đó, là không muốn ám khà độc môn cá»§a ÄÆ°á»ng gia vức bừa bãi ra đó, để cho kẻ tiểu nhân trong giang hồ mượn đó là m hại ngưá»i khác, có thể là m hại đến thanh danh cá»§a ÄÆ°á»ng cô nương. Như nếu các ngưá»i muốn đòi lại, tôi xin giao ngay đây là xong".
"Chú trăm ngà n vạn lần đừng có hiểu lầm", ÄÆ°á»ng Bi Từ nói, "Bá»n ta tìm chú, là vì ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang ngá»™ nạn".
"Lúc nãy ÄÆ°á»ng cô nương Ä‘ang ở đây bị thương, trúng độc, tôi chÃnh Ä‘ang ở đấy", Từ VÅ© nói, "Sao tôi còn không biết".
"Không phải, chúng ta tháºt ra là lại trá»… Ä‘i má»™t bước".
Giá»ng nói cá»§a ÄÆ°á»ng Bi Từ nặng ná» rá»›t xuống đất như tiếng sấm nổ, "ÄÆ°á»ng Phương lá»t và o tay bá»n ngưá»i đó, má»›i chÃnh là bị ngá»™ nạn".
Từ VÅ© bấy giá» má»›i giáºt nãy mình lên.
Giáºt nãy cả mình.
"à ông nói là ...".
"Äúng váºy".
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói từng tiếng má»™t: "Bá»n ÄÆ°á»ng Nã Tây, má»›i là những ngưá»i chân chÃnh muốn hại ÄÆ°á»ng Phương".
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 03:00 PM .
08-02-2012, 02:50 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 9
Äá»™c vÅ©
Từ VÅ© muốn hÃt má»™t hÆ¡i dà i hạnh lẽo, y thoái lui má»™t bước "... ông nói gì?"
ÄÆ°á»ng Bi Từ lá»™ vẻ nghiêm nghị nhìn nhìn y rồi há»i: "Chú có bao giá» nghe tá»›i NgÅ© Phi Kim chưa?"
Từ VÅ© gáºt đầu: "Äấy là má»™t tổ chức trong giang hồ do nhà hỠÔn, há» ÄÆ°á»ng ở Thục, há» Lôi ở Giang Nam liên kết lại là m thà nh, rồi thôi cá» con cháu nhà há» Hoa quen biết thân thiết vá»›i há» Lôi há» ÄÆ°á»ng hỠÔn ở Tinh Nguyệt Lâu lên là m thá»§ lãnh".
"Bá»n ta quả không chá»n lầm ngưá»i".
Ãnh mắt cá»§a ÄÆ°á»ng Bi Từ lá»™ vẻ tán tụng, "Váºy thì, NgÅ© Phi Kim ở Long Äầu Nam, chú có nghe qua bao giá» chưa?"
"Äấy là má»™t phân chi lá»›n trá»ng yếu nhất cá»§a NgÅ© Phi Kim. Do Không Minh Kim Tiêu Hoa Äiểm Xuyên là m thá»§ lãnh, còn bốn vị đương gia kia, chẳng má»™t ai không phải là nhân váºt kiệt xuất trong má»—i nhà ".
Từ Vũ cứ thế mà nói.
"Äúng váºy. Nhưng căn cứ và o tà i liệu thu táºp từ khắp các tai mắt má»i nÆ¡i bao nhiêu năm nay, bá»n ta phát hiện ra NgÅ© Phi Kim trong thá»±c tế chẳng há» là m chuyện gì quan tâm đến chuyện Ä‘iá»u giải hay liên kết các nhà vá»›i nhau, ngược lại còn trở thà nh ra má»™t thứ lá»±c lượng phân tán và xâm lược".
"... Tôi không hiểu".
"Tháºt ra, cái tổ chức NgÅ© Phi Kim nà y đã bị ngưá»i cá»§a Lôi gia bảo ở Giang Nam nuốt trá»n rồi, nó đã trở thà nh ra cái thế lá»±c dùng để thao túng hai há» ÄÆ°á»ng, Ôn".
"à ông nói là ...".
"Phân chi NgÅ© Phi Kim ở Long Äầu Nam, chÃnh là má»™t trong những thế lá»±c cốt cán mưu phản. Tam đương gia ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh và NgÅ© đương gia ÄÆ°á»ng Nã Tây, hoà n toà n đã bị Nhị đương gia Lôi DÄ© Tấn thao túng. Bá»n há» vốn không được đắc thế ở ÄÆ°á»ng môn, do đó đã kết hợp vá»›i Lôi gia, muốn xoay trở lại thôn tÃnh ÄÆ°á»ng môn".
"... Chuyện đó hẳn nhiên là nguy hiểm tháºt, nhưng đó là chuyện hiá»m khÃch giữa ÄÆ°á»ng gia các ông, chẳng liên can gì đến tôi".
"Có Ä‘iá»u ÄÆ°á»ng Phương lại má»›i bị bắt và o trong NgÅ© Phi Kim chá»— Long Äầu Nam. Cái búa lúc nãy chú lượm lên đó, vốn không phải là cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, mà là cá»§a má»™t tên đệ tá» cá»§a ÄÆ°á»ng môn bị ám sát cách đây mấy ngà y lÃ ÄÆ°á»ng Nê. Chất độc trên lưỡi búa, là đã bị tẩm và o từ lâu rồi, âm mưu đã được bố trà đâu và o đó từ lâu rồi".
"... Bá»n há» sẽ là m gì cô ấy?"
"Theo như ta suy Ä‘oán: thứ nhất, bá»n há» sẽ lợi dụng cÆ¡ há»™i giam giữ ÄÆ°á»ng Phương, tương lai nếu như có chÃnh diện xung đột vá»›i ÄÆ°á»ng môn, bá»n há» còn có thể dùng ÄÆ°á»ng Phương để áp chế lão gia gia, lão gia gia trước giá» vốn rất cưng ÄÆ°á»ng Phương. Thứ hai, bá»n há» có ý muốn dụ dá»— hắn áp bức ÄÆ°á»ng Phương tiết lá»™ cách váºn sá» thá»§ pháp độc môn ám khà Bạt Mặc Äại Tả à và Lưu Bạch Tiểu Äá» Thi để tiện ngà y sau công phá tuyệt kỹ cá»§a lão gia gia. Tháºt ra, bao nhiêu chuyện nhất thiết Ä‘á»u chỉ cùng trong má»™t kế hoạch, ÄÆ°á»ng Nã Tây vÃ ÄÆ°á»ng Bất Toà n, Lưu Bạo Quang Ä‘á»u là cá bè má»™t lứa".
"Nếu váºy không phải lÃ ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang bị nguy hiểm lắm sao?"
"Có thể nói là như váºy".
"Thế thì sao các ông còn chưa mau mau Ä‘i cứu ÄÆ°á»ng Phương?"
"CÅ©ng chẳng phải gấp rút đến như váºy. Ngưá»i thì đã nằm trong tay bá»n há», đả thảo kinh xà , ngược lại không hay. Vá»›i nữa là , theo như ta thấy, ÄÆ°á»ng Phương trước giá» tÃnh tình vốn quáºt cưá»ng, nặng tay e khó mà được gì. Rốt cuá»™c, thá»§ pháp tá»± Ä‘oạn kinh mạch tá»± táºn cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, có Ä‘iểm huyệt cÅ©ng Ä‘iểm không xong, do đó mà đệ tá» cá»§a ÄÆ°á»ng môn, trưỚc giá» Ãt khi bị lá»t và o tay địch thá»§, tiết lá»™ cÆ¡ máºt, mấy chuyện đó ÄÆ°á»ng Nã Tây vÃ ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh không phải là không biết, do đó, dùng cách dụ dá»— ÄÆ°á»ng Phương tiết lá»™ bà quyết thá»§ pháp rất có thể là chuyện sẽ xảy ra, má»™t giá» má»™t khắc, còn không đến ná»—i láºp tức giết ngay ÄÆ°á»ng Phương".
Từ VÅ© vẫn còn nóng nảy không biết sao mà nói: "Như váºy sao được?! Vạn nhất bá»n há» tháºt tình động thá»§ bức bách ÄÆ°á»ng cô nương, thì, thì, thì, thì không phải là ...".
"Từ thiếu hiệp yên lòng", gương mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Bi Từ lá»™ ra má»™t nụ cưá»i thần bÃ, "Giang Nam PhÃch Lịch đưá»ng Lôi gia bố trà không Ãt tay chân trong ÄÆ°á»ng gia bảo, nhưng ÄÆ°á»ng môn cÅ©ng chẳng phải là hạng nhà n rá»—i. Cho dù là NgÅ© Phi Kim ở Long Äầu Nam, bá»n ta cÅ©ng còn bố trà được đưá»ng giây, gió thổi cá» lay gì gì, chúng nó sẽ cáo tri cho bá»n ta biết".
"Váºy thì", Từ VÅ© vẫn còn nóng như kiến bò trên chảo, "các ngưá»i cÅ©ng phải Ä‘i cứu ÄÆ°á»ng cô nương chứ, tôi nguyện ý Ä‘i theo các ngưá»i!"
"Bá»n ta không Ä‘i", ÄÆ°á»ng Bi Từ nói, "Chú Ä‘i".
"Tôi đi!"
Từ VÅ© lại ngẩn ngưá»i ra đó: "Các ngưá»i không Ä‘i?"
"Äúng váºy. Äấy chÃnh là lý do tại sao bá»n ta lại tìm chú". ÄÆ°á»ng Bi Từ nói, "Như nếu bây giá» bá»n ta Ä‘i NgÅ© Phi Kim cứu ÄÆ°á»ng Phương, cứu được mà không đủ bồi cái mất Ä‘i; cứu không được sẽ bồi luôn tÃnh mạng cá»§a phu nhân lại tổn binh tổn tướng. Bá»n ta nghe máºt báo biết được rằng: ngưá»i cá»§a Lôi gia đã khống chế hết NgÅ© Phi Kim, cÅ©ng có nghÄ©a là , chỉ cần chúng ta không lá»™ vẻ gì, thì sẽ có thể còn tiếp tục giám thị, và có thể khám phá ra được âm mưu động tÄ©Nh cá»§a Phong Äao Quải Kiếm Lôi gia. Còn nếu vì chuyện nà y mà trở mặt thì cÅ©ng như là đả thảo kinh xà váºy, má»™t khi đã mất Ä‘i cái đưá»ng giây đó là lại cà ng không biết kẻ địch hư thá»±c ra sao, do đó ngưá»i trong ÄÆ°á»ng môn bá»n ta, không ai có thể thò tay và o chuyện nà y".
Từ Vũ hiểu ra, chỉ và o mũi mình nói: "Do đó các ông lại tìm tôi".
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "Chú không phải há» ÄÆ°á»ng".
Từ VÅ© cưá»i khổ nói: "Tôi vÃ ÄÆ°á»ng môn chẳng có uyên nguyên gì ráo".
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi nói: "Tôi theo anh cả má»™t Ä‘oạn đưá»ng, phát hiện ra anh rất mến ÄÆ°á»ng Phương. Anh sẽ tình nguyện vì cô ấy là m chuyện gì cÅ©ng được".
Từ VÅ© cưá»i thảm, lẩm bẩm trong miệng: "... tháºm chà hy sinh bá» mình cÅ©ng không chút tiếc nuối".
ÄÆ°á»ng Bi Từ tiếp lá»i: "Chuyện nà y cÅ©ng có chá»— cần hy sinh má»™t chút, nếu như bị thất bại, e rằng ngay cả tÃnh mạng cÅ©ng đà nh phải hy sinh sạch sà nh sanh".
Từ VÅ© nói: "Dù gì các ngưá»i cÅ©ng chỉ hy sinh má»™t kẻ bên ngoà i, các ngưá»i thì chẳng hao tổn chút gì".
ÄÆ°á»ng Bi Từ còn đáp tỉnh bÆ¡: "Äúng váºy".
Từ VÅ© há»i ngược lại: "Nếu như tôi bất hạnh thất bại, các ngưá»i chắc không lại cứu tôi đâu nhỉ?"
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "Lúc đó bá»n ta sẽ không há» quen biết gì đến con ngưá»i cá»§a chú".
Từ VÅ© cưá»i nhạt: "Các ngưá»i đáo để là quan tâm đến an nguy cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, hay là không muốn chuyện an nguy cá»§a cô ấy ảnh hưởng đến tình hình cá»§a ÄÆ°á»ng gia bảo. hoặc không muốn thá»§ pháp độc môn ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn tiết lá»™ ra thế thôi?"
ÄÆ°á»ng Bi Từ cưá»i cưá»i không trả lá»i.
Từ VÅ© rÃt từ trong kẻ răng ra mấy tiếng: "Các ngươi quả tháºt là ti bỉ!"
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi pháºt lòng, rục rịch muốn là m gì, nhưng ÄÆ°á»ng Bi Từ đã cản lại, chỉ há»i: "Chú có Ä‘i không?"
"ÄÆ°á»£c, tôi Ä‘i!" Từ VÅ© nói: "Các ngưá»i rốt cuá»™c đã Ä‘em lợi hại liên hệ ra sao nói rõ rà ng ra từng chút má»™t, chịu đánh chịu đòn chỉ có kẻ ngốc má»›i là m, may gặp tôi là kẻ ngốc, tôi có Ä‘i, cÅ©ng chẳng oán gì ai!"
"Ta biết chắc chú sẽ chịu Ä‘i, nhất định sẽ Ä‘i". ÄÆ°á»ng Bi Từ nói giá»ng đượm vẻ từ bi.
"Chú là ngưá»i có tình có nghÄ©a".
"Thá»i buổi nà y, kẻ có tình có nghÄ©a sống không được may mắn".
Từ VÅ© cưá»i cay đắng nói: "Bất quá, trước giá» tôi vốn không may mắn gì. CÅ©ng chẳng mà ng không may mắn thêm lần nữa. ÄÆ°á»£c rồi, cáo từ đây".
ÄÆ°á»ng Bi Từ há»i: "Chú muốn Ä‘i đâu?"
"Äi lại Long Äầu Nam", Từ VÅ© ngạc nhiên, "Ä‘i cứu ÄÆ°á»ng Phương mà !"
"Không được, chú Ä‘i như váºy, chỉ có Ä‘i và không vá»: không những váºy, cÅ©ng cứu không được ÄÆ°á»ng Phương".
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "NgÅ© vị đương gia trong NgÅ© Phi Kim, chú chẳng địch lại được ai. Nhất là Hoa Äiểm Nguyệt, tên đó võ công cao thâm mạc trắc, công lá»±c đến lư há»a thuần thanh, chú cứ thế mà xông và o, không phải là đi cứu ngưá»i mà là đi nạp mạng".
Từ VÅ© ngẫm nghÄ©: Quả đúng thế, hy sinh như váºy, cÅ©ng cứu không được ÄÆ°á»ng Phương, bèn há»i: "Thế thì tôi phải là m sao?"
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "Bá»n ta phải là m sao cho được đối phương tÃn nhiệm mình trước đã, phải nhắm trước mục tiêu nà o đó. Chú muốn đẩy má»™t bức tưá»ng cho ngã, trước hết phải quan sát có lá»— hổng nà o không? Nếu như có, thì mình từ chá»— đó mà bắt đầu, đục cho lá»— hổng lá»›n thà nh hai lá»— hổng, đục cho hai lá»— hổng thà nh ra má»™t cái động, rồi há»§y hoại Ä‘i căn cÆ¡ cá»§a nó, sau đó má»›i nhẹ nhẹ đẩy cho nó má»™t cái, nó sẽ đổ xuống ngay".
Từ VÅ© há»i: "Lá»— hổng cá»§a nó ở đâu?"
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh".
Từ Vũ nói: "Nghe nói võ công của ông ta cực cao, thủ pháp ám khà lại cà ng cao minh".
"CÅ©ng vì hắn ta bá» thá»i gian và o võ công nhiá»u quá, do đó mà Ãt xà i đầu óc".
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "Hiện tại hắn Ä‘ang ở vùng phụ cáºn chá»— Long Äầu Bắc dò thám tình hình hư thá»±c cá»§a bá»n ta, Ta Ä‘i tìm má»™t thế lá»±c không tương can gì đến ÄÆ°á»ng môn, lại mai phục hắn, còn chú thì Ä‘i trước má»™t bước thông báo cho hắn hay, nhượng cho hắn kịp thá»i tẩu thoát".
Từ VÅ© bá»—ng cháºn lá»i lão nói: "Nhưng lấy võ công tuyệt thế cá»§a ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh, ông ta cÅ©ng có thể phản công lại, như váºy không phải là lại thêm má»™t ngưá»i hy sinh nữa sao?"
ÄÆ°á»ng Bi Từ cưá»i nói: "Chú yên lòng, muốn là m đại sá»±, không thể nà o tránh khá»i có ngưá»i phải hy sinh".
Từ VÅ© vốn Ä‘ang tÃnh há»i lão: Thế thì sao chÃnh ông không hy sinh Ä‘i?
Bá»—ng nghe có giá»ng nói ồm ồm vang lên: "Ta chÃnh là cái ngưá»i hy sinh đó".
Từ Vũ quay đầu lại, thì ra là Sơn đại vương Thiết Cán, đang đứng oai vệ ra đó.
Từ VÅ© há»i "Tại sao ông lại là m như váºy?"
SÆ¡n đại vương khà thế hùng dÅ©ng trả lá»i: "Bởi vì ta ngốc".
Sau đó lại thêm và o má»™t câu: "Trước giá» ta nhìn không quen bá»n NgÅ© Phi Kim, bá»n Lôi gia chuyện gì buôn bán có tiá»n cÅ©ng Ä‘á»u là m được, bá»n chúng bán há»a dược cho đối đầu bá»n ta, là m nổ chết mất cả mấy ngưá»i anh em trong bá»n chúng ta".
Sau đó y lại nhăn mà y nhăn mặt chêm thêm và o má»™t câu: "Äà n bà , đà n bà , thể nà o cÅ©ng sẽ là m hư chuyện, cứu cho lắm cÅ©ng như không!"
Từ VÅ© chẳng mà ng đến y, chỉ ngẫm nghÄ© trong bụng, cỡ thá»±c lá»±c cá»§a Äại sÆ¡n vương Thiết Cán Ä‘i phục kÃch Nhị đương gia cá»§a NgÅ© Phi Kim, đúng là môn đăng há»™ đối, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh muốn ứng phó vá»›i y, nhất định cÅ©ng không dá»… dà ng, y chỉ không ngá» rằng Thiết Cán lại chịu Ä‘i là m má»™t chuyện như váºy.
Do đó y há»i ÄÆ°á»ng Bi Từ: "Rồi sau đó thì sao?"
"Chú cứu ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh rồi, SÆ¡n đại vương giáºn lây qua chú, Ä‘i đâu cÅ©ng rượt theo giết chú, chú chỉ còn nước dá»±a và o ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh, hắn Ä‘em chú vá» lại Long Äầu Nam, muốn chú gia nháºp NhÅ© Phi Kim. Khinh công chú giá»i, đối vá»›i tráºn pháp kỳ hình bát quái cÅ©ng đã từng mà i cứu, chỉ cần tiến và o địa bà n cá»§a há», là sẽ mò ra được đưá»ng Ä‘i nước bước chẳng khó khăn gì. Muốn cứu ÄÆ°á»ng Phương, phải cần trong ngoà i hợp tác, SÆ¡n đại vương dÄ© nhiên là chuyện nghÄ©a không từ chối bao giá»; bất quá, phải tìm cho ra rõ rà ng bà đạo tráºn thế cá»§a NgÅ© Phi Kim, rồi tấn công hay thoái thá»§, đấy má»›i là chuyện chÃnh yếu nhất!"
ÄÆ°á»ng Bi Từ nói: "Hiện tại NgÅ© Phi Kim ý đồ muốn là m đại sá»±, Ä‘ang lúc cần dùng ngưá»i, bá»n há» nhất định sẽ để chú gia nháºp, nhưng cÅ©ng nhất định sẽ đỠphòng chú, không để chú biết rõ má»i chuyện, má»™t mặt sẽ ngấm ngầm quan sát chú, xem chú có thể là ngưá»i đáng được trá»ng dụng hay không".
Từ VÅ© nói: "Váºy thì, gia nháºp NgÅ© Phi Kim rồi, nhất thiết hà nh động, phải dá»±a và o chÃnh mình?"
"Äúng váºy".
"Bất kể tôi có cứu được ÄÆ°á»ng Phương hay không, thân pháºn cá»§a tôi có bị khám phá ra không, các ngưá»i Ä‘á»u nhất quyết không lại cứu".
Từ VÅ© mỉm cưá»i, nụ cưá»i đầy vẻ châm chá»c: "Chuyện nà y, từ đầu tá»›i Ä‘uôi chẳng có liên hệ gì đến các ngưá»i".
"Äúng váºy".
ÄÆ°á»ng Bi Từ chẳng há» có má»™t tý đỠmặt: "Hoà n toà n không liên hệ. Bất quá chú lá»t và o NgÅ© Phi Kim rồi, bá»n ta thể nà o cÅ©ng có cách cho chú liên lạc được vá»›i bá»n ta".
Từ VÅ© cưá»i ha hả lên má»™t tiếng: "Như váºy, các ngưá»i sẽ tuyệt đối an toà n, tôi thì Ä‘i và o hang cá»p, ai mà chịu nháºn cái nhiệm vụ nà y, chẳng những là má»™t tên ngốc mà còn là má»™t kẻ Ä‘iên nữa".
ÄÆ°á»ng Bi Từ lẳng lặng nhìn y chăm chăm, rồi nghiêm mặt há»i: "Thế thì đáo để chú có Ä‘i hay không?"
"Äi!"
Từ VÅ© nói chắc nịch: "Chuyện như váºy, tôi không Ä‘i còn ai Ä‘i!"
Y vốn chẳng thèm Ä‘i là m những thứ chuyện như váºy.
Là m má»™t tay nằm vùng, vì ngưá»i trong vÅ© lâm coi thưá»ng, vì kẻ trong giang hồ khinh thị.
Có Ä‘iá»u, y vì ÄÆ°á»ng Phương mà là m đấy.
Lúc trước, y vì muốn đến gần ÄÆ°á»ng Phương, không phải cÅ©ng đã bá» mặc nhất thiết, không tiếc Ä‘i là m má»™t ngưá»i hoà n toà n khác hẳn, để mong được ÄÆ°á»ng Phương để mắt đến sao?
Hiện tại, vì để giải cứu ÄÆ°á»ng Phương thoát khá»i nguy nan, lại cà ng việc nghÄ©a không thể từ chối được.
Chỉ cần có thể gần bên ÄÆ°á»ng Phương, thấy được ÄÆ°á»ng Phương, bảo vệ ÄÆ°á»ng Phương, chuyện gì y cÅ©ng chịu tình nguyện mà không chút oán trách.
Do đó, chuyện nà y, là m sao y không đi được?
Do đó, y chẳng há» vì Ä‘i và o chá»— nguy hiểm mà ưu lá»±, ngược lại vì đó mà có thể thấy lại được ÄÆ°á»ng Phương, là m cho y trở nên phấn khởi:... ÄÆ°á»ng Phương ÄÆ°á»ng Phương, trá»i đất mênh mông lại để cho ta gặp em.
Nếu em có mệnh hệ gì, ta cũng chẳng muốn sống.
Chết cũng phải chết chung một chỗ.
Y nóng ruá»™t như con cá nằm trên ghá»nh đá, háºn không thể láºp tức được Ä‘i ngay.
Nhất thiết như theo kế hoạch tiến hà nh.
Như ước nguyện được trở thà nh sá»± tháºt.
Kim Bất Hoán ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh vẫn còn ở đó chá»— Long Äầu Bắc dò thám thá»±c lá»±c cá»§a ÄÆ°á»ng Bi Từ và đám ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng môn chá»— đó.
SÆ¡n đại vương quả tháºt Ä‘i Ä‘iá»u động tay chân, lại phục kÃch lão ta tháºt.
Từ VÅ© thông tri trước má»™t bước cho ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh lại ngược lại nghi ngá» y, bắt y ra đánh cho má»™t tráºn.
Có Ä‘iá»u, SÆ¡n đại vương cÅ©ng đã kịp thá»i phát động công kÃch, mưá»i tay cao thá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh Ä‘em theo, chết hết sáu tên, trong đó có cả Dương Thoát.
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh cuồng ná»™ phản kÃch lại, tìm tá»›i SÆ¡n đại vương đánh tay đôi, hai bên Ä‘á»u bị trá»ng thương; nhưng SÆ¡n đại vương mình đầy thương tÃch hình như vì ra máu mà thiêu đốt đấu chÃ, cà ng đánh cà ng hung mãnh.
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh rốt cuá»™c thảm bại bá» chạy.
SÆ¡n đại vương rao tin muốn giết phắt cái gã khốn nạn thông báo tin tức là Từ VÅ©, Từ VÅ© chỉ còn nước Ä‘i theo ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh má»™t bá»n hoảng hốt chạy trốn, chạy như giông như gió, và o NgÅ© Phi Kim. Có Ä‘iá»u ÄÆ°á»ng Nã Tây không há» tÃn nhiệm y. Y vừa và o NgÅ© Phi Kim, bèn biết ngay chỉ còn có hai hoà n cảnh cho y: má»™t là đuổi y ra, má»™t là giết y để bịt miệng. Y lạnh từ trong tim lạnh ra tá»›i khắp toà n thân. Y muốn bá» Ä‘i cho rồi. Có Ä‘iá»u vì ÄÆ°á»ng Phương, y chẳng chịu Ä‘i. Äấy chỉ e là gặp má»™t lần thôi, y cÅ©ng nhất quyết không bá» mà đi. ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh phản đối chá»§ trương cá»§a ÄÆ°á»ng Nã Tây.
Lão cảm thấy mình thiếu Từ VÅ© má»™t món nợ. Do đó Từ VÅ© được ở lại trong NgÅ© Phi Kim, bất quá y cảm thấy tháºt rõ rà ng, ÄÆ°á»ng Bất Toà n đối vá»›i y có vẻ thù địch, còn Lôi Bạo Quang và Lôi Biến cÅ©ng Ä‘ang giám thị y ráo riết. Y sợ chẳng phải là bá»n há», mà là cái kẻ trước giá» Ãt nói, là m như chẳng bao giá» chú ý đến má»™t ngưá»i như y, là Lôi DÄ© Tấn. Từ khi y và o Long Äầu Nam đến bây giá», y vẫn còn chưa bao giá» gặp đại đương gia Hoa Äiểm Nguyệt, nhưng lại hay gặp cái gã thư sinh lạc phách ham uống rượu là Ôn Ước Hồng. Còn cái ngưá»i y cứ mong được gặp mặt thì vẫn chưa được gặp... Y cam chịu mạo hiểm đến nÆ¡i nà y, là m những chuyện y không thÃch là m, không những váºy tùy lúc còn có thể bị táng mạng, có Ä‘iá»u, đến bây giá» còn chưa được gặp ngưá»i y muốn gặp.
A, cô ấy rốt cuá»™c không biết Ä‘ang ở nÆ¡i nà o? Cô có còn hai bên má lúm đồng tiá»n, khóe miệng lúc nà o cÅ©ng đượm má»™t nụ cưá»i, trong lòng có bao giá» nghÄ© đến mình không? Từ VÅ© nghÄ© rồi lại nghÄ©, nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại không thôi. Y vì cô mà lại đây, y vì cô mà sống. Y có cảm giác như mình giống như Ä‘ang nhảy múa má»™t mình. Y vì cô mà múa, có Ä‘iá»u đến lúc nà o đó không chừng chuyện gì cÅ©ng không còn. Cô thưá»ng thưá»ng xuất hiện trong giấc má»™ng cá»§a y, như nếu quên cô Ä‘i, y cÅ©ng đà nh mất luôn cả ký ức, mà như thế cÅ©ng chẳng còn gì má»™ng. Phảng phất như cô cưá»i vá»›i y má»™t cái cÅ©ng đủ cho y sung sướng cả má»™t năm trá»i, chỉ cần cô bảo y, anh hạnh phúc Ä‘i, là y sẽ hạnh phúc ngay. Há»·, đấy Ä‘á»u là điệu múa má»™t mình cá»§a y, chẳng phải cùng múa vá»›i nhau. Múa qua Trưá»ng An múa qua Giang Nam, là m sao ngưá»i ta toại nguyện cho được...
ÄÆ°á»ng Phương ÄÆ°á»ng Phương, cô vẫn khá»e chứ? Cô có biết tôi Ä‘ang nghÄ© đến cô? ChÃnh Ä‘ang lúc y nhẫn nại ngồi đó đợi, chịu hết cá»±c kỳ bao nhiêu tương tư đốt cháy tâm can, rốt cuá»™c, má»™t ngà y đó, Lôi DÄ© Tấn bá»—ng nói vá»›i y: "Ngươi lại chá»— ao sen trước thá»m Di Hương trai xem thá», cÆ¡ cấu trong ao bị hư rồi, nước không chịu chảy vòng trở lại".
Nhiệm vụ đó cũng chẳng có gì đặc biệt.
Từ VÅ© thân pháp trước giá» vốn như hà nh vân lưu thá»§y, đứng trên ghá»nh đá có thể múa, nhảy và o nước sâu có thể qua lại như bỡn.
ÄÆ°á»ng Tiểu Kê đưa y và o trong cái vưá»n phong cảnh u nhà n đó rồi, bèn nói gã muốn Ä‘i tiểu, chỉ để Từ VÅ© má»™t mình trong vưá»n, ao sen yên tÄ©nh tịch lặng, lá sen xao động là láºp tức chia ánh sáng mặt trá»i ra là m từng miếng từng miếng nhá».
Một con chuồn chuồn đỠbay xiên qua theo gió, đem lại cái thanh âm y đã mơ không biết bao nhiêu lần, thân thuộc đến mức như đã có mối liên hệ da thịt.
Y nghe thấy có ngưá»i Ä‘ang ca, phảng phất như từ trong nước vá»ng ra, trong đó có má»™t u hồn Ä‘ang ca khe khẽ.
Y nghi mình đang ở trong mộng Như mộng như ảo.
Y bèn thấy cái bóng thanh thanh đối diện với ao sen.
Äại ÄÆ°á»ng Nhất Phương Y vừa thấy cô, phản ứng đầu tiên là : a, mình đã gặp cô ấy, rốt cuá»™c mình đã gặp được cô ấy...
...
Có Ä‘iá»u phản ứng tiếp theo ngay đó lại là : cẩn tháºn, không được hấp tấp, chắc chắn là có ngưá»i Ä‘ang quan sát mình, nếu mà lá»™ ra vẻ gì, không những công lao lúc trước bá» hết.
Mà còn sẽ liên lụy đến ÄÆ°á»ng Phương.
Từ khi và o Long Äầu Nam tá»›i giá», có mấy lần y xém đã bị ngưá»i trong NgÅ© Phi Kim khám phá ra, trong hoà n cảnh áp lá»±c vừa bị giám thị nghiêm máºt vừa ở trong hoà n cảnh mà mình không bao giá» muốn ở, Từ VÅ© mà có thể kiên trì không sợ sệt, không nản chÃ, hoà n toà n là vì muốn đạt được có má»—i má»™t mục Ä‘Ãch... cứu ÄÆ°á»ng Phương ra.
Thân lá»t và o hang cá»p, cÅ©ng chỉ vì ÄÆ°á»ng Phương.
Chỉ cần cứu được ÄÆ°á»ng Phương, biến thà nh tro bụi, y cÅ©ng bằng lòng.
Mà bây giá», trá»i pháºt phù há»™, rốt cuá»™c đã cho y gặp lại cô.
Nhưng y không được biểu lộ ra mặt.
Không được lộ vẻ vui mừng.
Tháºm chà không dám nháºn nhau.
(Nếu mà ngưá»i trong NgÅ© Phi Kim cố ý cho mình gặp ÄÆ°á»ng Phương, rồi quan sát mình phản ứng ra sao, nếu mình mà lá»™ vẻ xúc động, thì công lao lúc trưỚc Ä‘á»u bị bá» Ä‘i cả).
Y ráng sức nhịn ná»—i sung sướng đến cả kẻ răng rỉ máu ra. Trái tim cá»§a y Ä‘ang Ä‘áºp mạnh thình thịch và o ngá»±c. Cô gầy hẳn Ä‘i. Cô tiá»u tụy hÆ¡n xưa lắm.
Bị tù khốn nÆ¡i nà y, cô nhất định không vui vẻ tý nà o. Mình nên là m sao cho cô biết: mình nhất định sẽ cứu cô ra khá»i đây nhỉ? ÄÆ°á»ng Phương nháºn ra y, hình như gặp được thân nhân, cưá»i há»›n hở lên. Tiếng cưá»i nụ cưá»i vẫn như hoa đà o thá»§a nà o. Nụ cưá»i kêu ánh dương quang lại rải đầy trên hoa cá». Äấy là khoảnh khắc Từ VÅ© từng kỳ vá»ng bấy lâu nay... có Ä‘iá»u, bây giá», y chỉ có thể lạnh lùng bình tÄ©nh, nhạt nhẽo, không lá»™ má»™t vẻ gì, tháºt tình là mặt mà y không má»™t chút tình cảm, chỉ ngón tay vá» hướng cô má»™t cái. Cái chỉ đó coi như là má»™t lá»i chà o há»i đấy sao? (Bao nhiêu là ngà n lá»i vạn lẽ trong cái chỉ đó, ÄÆ°á»ng Phương có hiểu không nhỉ?) Không hiểu. Má»™t con nhái xanh nhảy xuống nước, phát ra má»™t tiếng động chÃnh như hai chữ "không hiểu". Nhìn vẻ mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, hình như là nhìn má»™t con mèo tinh nghịch, Ä‘ang rượt Ä‘uổi mấy con bươm bướm. Tuy chỉ ngăn cách có má»™t cái ao sen, nhưng Từ VÅ© cảm thây được rằng, bá»n há» phảng phất như Ä‘ang cách trở cả má»™t triá»u đại: giai nhân má»™t bên bá» nước kia phảng phất như má»™t cô Tiểu Phương trong triá»u đại nhÃ ÄÆ°á»ng Ä‘ang phồn thịnh, còn y thì, bất hạnh Ä‘ang ở trong triá»u đại nhà Tống má»™t nÆ¡i khô cằn nà o đó. Bất kể ra sao, từ đây vá» sau, Từ VÅ© lại cà ng ráng hết sức mình: y bá» ra biết bao nhiêu thá»i gian, lấy được lòng tin cá»§a ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh, dò ra được là m cách nà o Ä‘i và o được nÆ¡i đây, và là m cách nà o ra khá»i được nÆ¡i đây. Y cÅ©ng dần dần phá bá» Ä‘i được mối nghi kỵ cá»§a ÄÆ°á»ng Nã Tây đối vá»›i y, dần dần dò ra được dùng phương pháp gì má»›i có thể liên lạc được vá»›i ngưá»i bên ngoà i. Äến bây giá» y vẫn còn chưa khám phá ra kẻ nằm vùng do ÄÆ°á»ng lão gia gia vÃ ÄÆ°á»ng Bi Từ sắp đặt trong NgÅ© Phi Kim, nhưng y là m bạn thân được vá»›i ÄÆ°á»ng Tiểu Kê, từ miệng gã được biết rằng: võ công cá»§a ÄÆ°á»ng Phương đã hồi phục, nhưng vì bệnh hoạn, rốt cuá»™c không thể hoà n toà n thuyên giảm. Thứ bệnh nà y không thể ra ngoà i gió, cÅ©ng không thể Ä‘i đâu xa. Nếu không sẽ bị hôn mê rồi chết luôn không chừng, do đó ÄÆ°á»ng Phương chỉ còn nước phải ở lại nÆ¡i nà y, đợi bệnh tình khá»i hẳn rồi má»›i có thể Ä‘i được. Từ VÅ© biết, bá»n há» chắc chắn sẽ không để cho ÄÆ°á»ng Phương là nh bệnh. Y muốn thông tri cho ÄÆ°á»ng Phương, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc. Y Ä‘ang chỠđợi cÆ¡ há»™i tốt. ÄÆ°á»ng Phương có bệnh trong mình, y không thể mạo hiểm. Nếu chỉ má»™t mình y thôi, chuyện gì khác còn không là m được, nhưng nếu chỉ trốn ra khá»i nÆ¡i nà y, tuyệt đối không phải là chuyện gì khó khăn. Y tìm trăm phương ngà n kế đưa tin tức ra ngoà i. ÄÆ°á»ng Bi Từ không cho y biết ná»™i ứng trong NgÅ© Phi Kim là ai, nhưng lại rất khát khao được biết thêm những tin tức Từ VÅ© tống ra ngoà i cho lão: bởi vì những thứ tin nà y, thá»±c ra chÃnh là tình báo cá»§a kẻ địch. Trừ ÄÆ°á»ng Bi Từ ở Long Äầu Bắc ra, Từ VÅ© còn biết rằng: y còn có má»™t ngưá»i bạn có thể tin cáºy được, Ä‘ang cầm đầu má»™t đại đội nhân mã đợi tin tức cá»§a y, quan tâm đến sá»± an nguy cá»§a y. Ngưá»i đó dÄ© nhiên là SÆ¡n đại vương Thiết Cán. Lúc kế hoạch Ä‘ang bắt đầu tấn hà nh, SÆ¡n đại vương đã vá»— mạnh và o vai y má»™t cái, nói vá»›i y má»™t câu rằng: "Äừng quên, bên ngoà i còn có ta là SÆ¡n đại vương đây!"
Y vừa nói câu đó vừa nhìn sâu và o mắt của Từ Vũ.
Cho mãi đến bây giá», Từ VÅ© vẫn còn cảm thấy được ánh mắt nồng nhiệt và cái vá»— vai tháºt Ä‘au Ä‘iếng đó.
Y biết, tuy Sơn đại vương chán ghét đà n bà con gái, nhưng gã là một kẻ nam tỠhán chân tình, nhiệt huyết và hà o sảng.
Y biết Thiết Hán nói những lá»i tháºt tình.
Phương pháp thông tri tin tức với bên ngoà i của Từ Vũ rất đặc biệt.
Ngay cả NgÅ© Phi Kim phòng thá»§ nghiêm máºt là váºy, cho dù ngay cả má»™t con bồ câu đưa tin cÅ©ng bay không lá»t và o, má»™t con chó săn cÅ©ng không ra khá»i, có Ä‘iá»u, Từ VÅ© vẫn có biện pháp cùng bên ngoà i duy trì liên lạc.
Y dựa và o mấy con kiến.
Con kiến.
Kiến thì nhá» xÃu, bản lãnh thì rất lá»›n.
Một con kiến khiêng một hột gạo.
Mỗi hột gạo y vẽ lên một chữ.
Huấn luyện chim cá và kiến, trước giỠvốn là nghỠruột của y.
Vẽ chữ trên hột gạo, lại cà ng là công phu tuyệt kỹ của y.
Do đó y có thể sai mấy con kiến Ä‘em mấy há»™t gạo có chữ cá»§a y từng há»™t từng há»™t theo thuáºn tá»± khiêng ra ngoà i, còn bên ngoà i thì đã có ngưá»i ở đó tiếp ứng.
SÆ¡n đại vương sai Tả tướng Lão Ngư và Hữu tướng Tiểu Nghi, ÄÆ°á»ng Bi Từ sai Yến Tá» Châm Phu ÄÆ°á»ng Thôi Thôi núp má»™t mé phụ cáºn, còn bố trà thêm ngưá»i ở đó.
Do đó, Từ VÅ© trăm phương ngà n kế, tìm đủ má»i cách, vắt óc suy nghÄ©, xếp đặt kế hoạch an bà i má»™t chuyện: là m sao Ä‘em ÄÆ°á»ng Phương ra được an toà n.
Vì để không bị lá»™ tông tÃch, y quyết định phải kiên nhẫn chỠđợi.
Chưa tá»›i lúc tối háºu, tháºm chà còn không cho ÄÆ°á»ng Phương hay biết.
Ãt nhất, lấy tÃnh tình cá»§a ÄÆ°á»ng Phương mà nói, chỉ cần cô không biết những ngưá»i trước giỠở má»™t bên cô Ä‘á»u là kẻ hại mình, cô sẽ ngược lại chỉ có ngồi yên đó, không đến ná»—i phái là m phát sinh ra chuyện gì bất ngá».
Từ Vũ ngồi chỠmuốn nôn nóng cả lên.
Y chỠcái ngà y đó.
Cái ngà y Ä‘em ÄÆ°á»ng Phương ra.
Ngà y đó chừng nà o mới lại nhỉ?
Có Ä‘iá»u, ÄÆ°á»ng Phương không há» biết đến những chuyện đó.
Cô không hỠbiết có bao nhiêu khúc chiết trong đó.
Cô cảm thấy má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng đối đãi rất tốt vá»›i cô, chỉ có má»™t mình cô là dở, chỉ có má»™t cái bệnh mà cứ hoà i há»§y không là nh.
Cô muốn vá» ÄÆ°á»ng gia bảo, cô muốn xông xáo chốn giang hồ, nhưng ÄÆ°á»ng Nã Tây khuyên nhá»§, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh cÅ©ng không tán đồng, cô tin bá»n há» Ä‘á»u chỉ vì muốn chuyện tốt cho mình.
Chỉ bất quá, cô có cảm giác như Ä‘ang bị ngưá»i giám thị.
Ai giám thị cô nhỉ?
Nói ra thì cũng chẳng có lý do gì, chỉ là một thứ cảm giác thế thôi.
Nhưng cô là má»™t ngưá»i con gái rất linh mẫn, bởi vì cái cảm giác không biết từ đâu ra đó, cô tạm thá»i không chịu luyện hai môn tuyệt kỳ Bạt Mặc Äại Tả à và Lưu Bạch Tiểu Äá» Thi.
Tuy váºy, hai thứ thá»§ pháp ám khà đó nhất định phải ngà y nà o cÅ©ng luyện táºp, thá»i thá»i khắc khắc lúc nà o cÅ©ng phải luyện táºp má»›i được.
CÅ©ng tá»± nhiên tá»± như giống như răng lợi nhai dạ dà y tiêu hóa thức ăn váºy.
Bất quá cô có cảm giác như "có ngưá»i Ä‘ang nhìn mình chăm chăm".
Hai môn tuyệt nghệ nà y là bà kỹ cá»§a ÄÆ°á»ng môn, nếu bị tiết lá»™, rất có thể là sẽ án môn quy xá» tá»: bữa đó, thất biểu huynh cá»§a cô lÃ ÄÆ°á»ng Cầu vì tiết lá»™ bà pháp Tâm Hữu Thiên Thiên Tiêu, mà bị xá» cá»±c hình.
Chuyện đó là m ÄÆ°á»ng Phương nghÄ© đến mà run sợ cả lên.
Do đó mà cô vẫn còn chưa luyện hai môn tuyệt kỹ trong cái hoà n cảnh xa lạ mà dần dần quen thuộc nà y.
Võ công cá»§a cô tuy đã hồi phục, đã có thể váºn khà sá» kình, nhưng nguyên khà vẫn còn mưá»i phần suy nhược.
Äiá»u đó là m cho cô cảm thấy buồn nản vô cùng.
Hôm đó, ở ao sen, cô thấy ngưá»i đó, rõ rà ng là có quen biết, y lại là m bá»™ là m tịch, còn thò ngón tay ra chỉ và o mình, cÅ©ng chẳng biết là có ý gì: không chừng, hôm đó y bị bại vá» tay mình, có chút ngại ngùng không muốn gặp mặt chăng.
Chỉ má»™t Ä‘oạn thá»i gian nhá» không ra chốn giang hồ, là m như chuyện gì cÅ©ng không giống như xưa, cái gì cÅ©ng biến đổi hình dạng: ÄÆ°á»ng Phương nghÄ© váºy, do đó lại cà ng cảm thấy chán nản: há»·, cái bệnh nà y, chừng nà o má»›i chịu khá»i đây nhỉ?
Dần dần rồi, cái ngưá»i đứng đối diện qua ao sen hôm đó, cứ gặp mặt hoà i, thái độ cÅ©ng tá»± nhiên ra.
Có Ä‘iá»u ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy dáng Ä‘iệu y cứ lấp la lấp lá»ng, cứ phải đợi đến lúc không có ai bên cạnh, rồi má»›i sáp lại nói và i câu.
"ÄÆ°á»ng cô nương, còn nhá»› đến tôi không... tôi là Từ VÅ© đây".
ÄÆ°á»ng Phương vốn chẳng muốn để ý đến y, có Ä‘iá»u thấy mặt mà y cá»§a y vì ráng kiá»m chế xúc động mà đỠcả lên, thanh âm run rẫy, bèn có chá»— không nỡ, bèn nói: "Từ... VÅ©? Äúng rồi, anh chÃnh là cái ngưá»i vừa múa vừa phóng ám khÃ, có Ä‘iá»u vẫn còn bị thua tôi đấy phải không".
Cô cưá»i hì hì vừa nói, "Rồi sau đó anh còn vá»— tay hoan hô tôi nữa chứ!"
Từ VÅ© vì ÄÆ°á»ng Phương nhá»› đến y mà cảm động đến lệ nóng trà o ra mi mắt.
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i há»i y: "Hôm đó, tôi Ä‘ang tÃnh chà o anh, anh kỳ quái gì đâu đâu, là m như không nháºn ra tôi; đúng rồi, sau tráºn Nhất Phong đình, anh Ä‘i đâu mất váºy? Còn có tham dá»± tá»· thà lôi đà i nữa không? Lại thua nữa phải không?"
ÄÆ°á»ng Phương há»i không má»™t chút ngại ngùng.
Nhưng Từ Vũ chẳng đáp lại được câu nà o...
... Vẫn cứ thế, cái gã nà y chẳng phải ná»a Ä‘iên ná»a dại, thì cÅ©ng cổ quái sao đó: nước mắt cứ muốn trà o ra, còn không thì mặt mà y cÅ©ng đỠau, nói chuyện thì ngáºp ngáºp ngừng ngừng, có đầu không có Ä‘uôi, bình thá»i thì lấp lấp ló ló, giấu nà y giấu kia, mình vừa má»›i hÆ¡i để ý tá»›i là là m như muốn khóc tá»›i nÆ¡i, chắc là phải đỠphòng má»™t chút!
Cô chuẩn bị lần sau có gặp Hoa Äiểm Nguyệt, sẽ há»i thá» xem y là ngưá»i thế nà o, đừng để có kẻ lén và o đây, trong trá»ng địa cá»§a liên minh các nhà mà là m mưa là m gió.
Cô chỉ nghÄ© đến chuyện Ä‘i há»i Hoa Äiểm Nguyệt, mà không há» nghÄ© đến chuyện há»i bốn vị đương gia kia.
Cô cảm thấy Lôi DÄ© Tấn là kẻ thâm trầm nhất, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh thì không thÃch nhiá»u chuyện, ÄÆ°á»ng Nã Tây thì thể nà o cÅ©ng chẳng trả lá»i cho ngưá»i ta chÃnh diện, Ôn Ước Hồng chỉ lo uống rượu, quá sức nhu nhược, thảo nà o mà cái bệnh nà y cá»§a cô cứ chữa hoà i chẳng khá»i, chỉ có Hoa Äiểm Nguyệt là xem ra còn nói chuyện hợp khẩu chút đỉnh.
Trừ cái Ä‘iểm nói chuyện không thÃch nhìn mặt ngưá»i ta ra (mình còn không đủ xinh đẹp cho y nhìn sao?) ra, Hoa Äiểm Nguyệt là ngưá»i rất lá»… độ và chiá»u chuá»™ng, không những váºy, trước giá» không bao giá» là m bá»™ là m tịch, từ cái hồi "bái há»™i" vá» sau, Hoa Äiểm Nguyệt lại Di Hương trai chÆ¡i, còn nhiá»u lần hÆ¡n cô lại Äại Phương đưá»ng thăm y xa!
ÄÆ°á»ng Phương trong bụng đã nhá»› kỹ chuyện đó.
Có Ä‘iá»u đến lúc gặp lại Hoa Äiểm Nguyệt, cô lại không há»i y.
Bởi vì lần gặp mặt nà y, vừa gặp mặt là đã động thá»§ ngay, ÄÆ°á»ng Phương trong cÆ¡n phẫn tức giáºn dá»—i còn tâm tình đâu nhá»› đến có gã mệnh khổ là Từ VÅ© đó?
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 03:00 PM .
08-02-2012, 02:51 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 10
Cái lần gặp gỡ đó
Nhưng Từ Vũ thì quên chẳng nổi.
Từ VÅ© cái lần đầu gặp ÄÆ°á»ng Phương đó, y đã thấy trước hết đóa hoa.
Cánh hoa mà u trắng như năm ngón tay tá»±a và o ly ngá»c, bất quá y phát hiện ngay sau đó, đấy chẳng phải là hoa, chẳng những váºy, vốn là những ngón tay.
ÄÆ°á»ng Phương lúc ấy Ä‘ang vá»›i tay lên ngắt má»™t đóa hoa trắng.
Ãnh mặt trá»i chiếu xuyên qua lá cây, ánh lên gương mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, lưu động những tia sáng, như những tình tiết thá»i thÆ¡ ấu khó quên, vẻ mặt con nÃt mà anh khà cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, cặp mắt phân minh rõ rà ng như sông trắng núi Ä‘en, cạnh bên bá» môi là hai cái má lúm đồng tiá»n ngon ngá»t.
Bướng bỉnh và giáºn há»n vui sướng cùng dung hòa và o má»™t nÆ¡i, nhưng đấy là má»™t gương mặt phân minh rõ rà ng hoa dung như nước!
Sau nà y hồi tưởng lại, Từ Vũ mới hiểu được như thế là diễm tuyệt!
Vì đã thấy cái diá»…m kiá»u kinh dị đó, Từ VÅ© cảm thấy mình vá» sau chẳng xoay trở gì được nữa, y cÅ©ng chẳng cần phải xoay trở: cổ chi vÅ© giả (ngưá»i múa thá»§a xưa), cái hoa dung năm xưa, là m sao ngưá»i ta có thể quên được?
...
Từ Vũ vĩnh viễn không muốn xoay trở nữa.
Nhưng ÄÆ°á»ng Phương không há» biết mình sẽ là m đà n ông cảm thấy diá»…m tuyệt.
Bởi vì cô là đà n bà .
Äà n bà rất Ãt khi bị đà n ông diá»…m tuyệt.
... Tháºt ra, đà n ông tối Ä‘a cÅ©ng chỉ là m ngưá»i ta mê luyến, sùng bái, động lòng, nhưng rất Ãt khi là m ngưá»i ta diá»…m tuyệt.
ChÃnh bản thân ÄÆ°á»ng Phương, nếu cô gặp phải má»™t ngưá»i đà n bà mỹ lệ tuyệt sắc, ngược lại sẽ bị diá»…m tuyệt má»™t phen.
Tuy cô chưa há» biết má»™t ngưá»i đà n ông mê luyến là thế nà o, nhưng cô đối vá»›i chÃnh mình rất có tÃn tâm... lần đó, ở Nhất Phong đình, cô Ä‘ang tắm trong phòng, má»™t đám vô lại du côn xông và o, tuy cô đã dạy cho bá»n chúng má»™t bà i há»c, không những váºy còn chắc chắn cô đã che giấu rất kỹ cà ng, bá»n há» chẳng thấy gì hết ráo, bất quá cô vẫn còn cho đó là má»™t thứ kỳ sÄ© đại nhục.
Nghĩ đến nó cũng là m cô cảm thấy xấu hổ nhục nhã.
May mà cô là đứa con gái xông xáo trong giang hồ, không những váºy, trước giá» quen tÃnh hà o hiệp, trong lòng tuy có phẫn háºn, nhưng cÅ©ng chẳng há» có cảm giác đó là chuyện gì lá»›n lao cho lắm.
Bất quá, từ đó vá» sau, cô rất cẩn tháºn lúc Ä‘i tắm.
Cô không hy vá»ng sẽ còn có chuyện gì khó coi như váºy sẽ xảy ra nữa.
"Nếu còn có tên đà n ông nà o xông và o", cô thỠvới mình trong bụng, "nếu hắn không phải là ông chồng của mình, mình sẽ móc cặp mắt của hắn ra".
Kết quả là tháºt sá»± có kẻ xông và o.
Long Äầu Nam trước giá» vốn phòng vệ rất nghiêm ngặt, ai còn dám ngang nhiên xông và o?
Vá»›i lại nữa, bên ngoà i phòng tắm còn có ÄÆ°á»ng Tiểu Kê vÃ ÄÆ°á»ng Tiểu Ãp canh giữ, ÄÆ°á»ng Phương tuy Ä‘ang trong lúc bệnh hoạn cÅ©ng là ngưá»i rất nhà n nhã, trước giá» cô rất hiểu chuyện, vì váºy mà cô má»›i không bị cái cảm giác bị ngưá»i giám thị ngầm mình là m cho cô lúc nà o cÅ©ng lo lắng bâng quÆ¡.
Má»™t ngưá»i nếu mà lo lắng bâng quÆ¡ quá nhiá»u, thì cho dù có Ä‘ang trong hạnh phúc cÅ©ng sẽ không thấy sung sướng.
ÄÆ°á»ng Phương đã là kẻ xông xáo giang hồ, cô bèn quyết ý nhất tâm, phải cầm lên được thì cÅ©ng thả xuống được, nếu cầm lên được mà thả xuống không được thì, chẳng phải cầm lên cho xong chuyện; có Ä‘iá»u nếu như đã muốn cầm lên mà lại thả xuống không được thì thả không xuống được thôi, cÅ©ng chẳng có chuyện gì là lá»›n lao cho lắm.
Nếu đã nghÄ© như váºy, thì tháºt ra cÅ©ng chẳng có gì là cầm lân thả xuống cả.
Như thế là tốt nhất.
Lòng khoan thai tự nhiên mà nhà n nhã.
Có Ä‘iá»u lần nà y lại "nhà n" chẳng nổi.
ÄÆ°á»ng Phương trước giá» vốn rất thÃch tắm.
Tắm rá»a cho ngưá»i ta cái cảm giác sạch sẽ.
Lúc tắm, tâm trà cũng trở nên thư thái nhà n nhã ra chút đỉnh.
Lần nà y không thể nà o "nhà n" được, đấy là vì cá»a phòng tắm đột nhiên không có chút tiếng động đã bị chấn cho bay lên... không phải là chấn cho mở ra, cÅ©ng không phải bị chấn cho tan nát, mà là chấn cho bay lên... có Ä‘iá»u lại không có má»™t chút tiếng động kèm theo đó. Äấy má»›i là , dù có võ công tuyệt thế cÅ©ng khó là m nổi.
Má»™t ngưá»i đẩy má»™t chiếc xe lăn bằng gá»—, xông thẳng ngay và o.
Giữa lúc ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang tắm mà xông và o, không phải là muốn thưởng thức má»™t mà n "diá»…m tuyệt" hay sao?
Cá»a rá»›t ra tưá»ng bị lỡ.
Má»™t ÄÆ°á»ng Phương giáºn dữ Ä‘ang động cÆ¡n sát cÆ¡ lên.
Cô ghét nhất lúc ngưá»i ta phá giấc ngá»§ cá»§a cô, lại cà ng không thÃch thú tý nà o Ä‘ang lúc cô Ä‘ang tắm lại có ngưá»i xông và o, hà huống đó lại là đà n ông mà cô lại vừa má»›i trải qua chuyện không hay ở Nhất Phong đình!
Do đó hôm nay cô nhất định không dung tình.
Từ cái vụ Nhất Phong đình đến bây giá», cho dù trong lúc tắm, cô cÅ©ng Ä‘em theo ám khà bá» gần má»™t chá»— có thể vá»›i được... hiện tại, chÃnh đúng lúc có chá»— xà i tá»›i!
Äã lâu lắm cô chưa dùng tá»›i ám khÃ.
Tháºm chà cÅ©ng không có được cÆ¡ há»™i luyện táºp.
Có Ä‘iá»u, có má»™t hạng ngưá»i, không nhất định là phải luyện táºp chuyên cần má»›i thà nh tá»±u, mà bởi vì y (hoặc cô ta) trá»i sinh đã có bẩm tÃnh, cho dù không chuyên cần hết mưá»i phần, ra chiêu vẫn đúng ngay là má»™t tay cao thá»§.
ÄÆ°á»ng Phương chÃnh là hạng ngưá»i đó.
Bất quá, muốn thà nh tá»±u cÅ©ng chẳng khó, chỉ dá»±a và o má»™t chút chút tà i hoa và má»™t chút chút luyện táºp là có thể là m tá»›i nÆ¡i, nhưng nếu muốn có thà nh tá»±u lá»›n lao, là mưá»i phần phải cần mẫn phi thưá»ng và bẩm sinh khác ngưá»i má»›i được.
Còn ÄÆ°á»ng Phương?
ÄÆ°á»ng Phương trong cái khoảnh khắc trước khi xuất thá»§, cô đã thấy rõ rà ng ngưá»i nà o má»›i xông và o: má»™t ngưá»i đà n ông.
Lúc ám khà cá»§a cô ra khá»i tay rồi, cô má»›i phát hiện ra ngưá»i má»›i lại là thá»§ lãnh cá»§a Long Äầu Nam, Äại đương gia cá»§a NgÅ© Phi Kim: Không Minh Kim Tiêu Hoa Äiểm Nguyệt!
Chỉ trong khoảnh khắc nhá» bé đó, ÄÆ°á»ng Phương có má»™t chút hối háºn cô đã phóng ra Bạt Mặc thần phá»§.
(... Cái tên Hoa Äiểm Nguyệt đáng chết, hình như y hoà n toà n chẳng thấy cái lưỡi búa Ä‘ang bay lại. Y chỉ lấy cặp mắt trống rá»—ng hoang mang đó nhìn mình).
ÄÆ°á»ng Phương vừa tức vừa phẫn háºn, nhưng cô không há» mưá»i phần muốn giết chết cái ngưá»i nà y.
Có Ä‘iá»u Hoa Äiểm Nguyệt lại hình như không phát hiện có ám khÃ, tháºm chà y cÅ©ng không thấy thân hình lõa thể cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, cặp mắt trống rá»—ng cá»§a y tá»±a hồ nhìn thấu qua ÄÆ°á»ng Phương, nhìn tá»›i bức tưá»ng phÃa sau lưng cô, lại còn thấu qua bức tưá»ng Ä‘i đến đâu chá»— nà o xa lắc xa lÆ¡ nữa.
Trong khoảnh khắc đó ÄÆ°á»ng Phương muốn la lên thà nh tiếng: "Nhìn cái gì... còn không chịu tránh Ä‘i!"
Hoa Äiểm Nguyệt không tránh.
Y nghiễm nhiên ngồi trên chiếc xe lăn y như một cây đinh.
Ãnh mắt y vẫn y nhiên ưu uất, tịch mịch.
Không chừng trong cái khoảnh khắc đó, y đã là m má»™t chuyện (dùng hai chữ "không chừng" là vì ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng không biết cái "tình hình" đó rốt cuá»™c là do Hoa Äiểm Nguyệt "chế tạo" ra hay không, tháºm chà cô cÅ©ng không biết có phải là "nhân tạo" hay không)... tấm áo bà o trước ngá»±c y bá»—ng phình ra, như má»™t cái bao chứa đầy hÆ¡i, bá»™c lên má»™t tiếng, lưỡi búa bay lại cắm và o trên đó, in hệt như con rắn độc bị rút hết xương sống, tiêu tan hết cả sức lá»±c.
Hoa Äiểm Nguyệt gáºt gáºt đầu, nói: "Cây phi phá»§ khá lắm!"
Ãnh mắt y vẫn Ä‘ang chăm chăm nhìn và o ÄÆ°á»ng Phương.
ÄÆ°á»ng Phương xấu hổ phẫn háºn vô cùng cá»±c, cô giáºn dữ nói: "Chỉ tiếc là không giết được ngươi!"
Nhưng Hoa Äiểm Nguyệt lại há»i: "Cô không sao chứ?"
"Ngươi mới là sao!"
ÄÆ°á»ng Phương hằn há»c nói: "Ta còn có tên đây, ngươi còn nhìn nữa, ta ném Ä‘ui mắt ngươi!"
"Nhìn?"
Hoa Äiểm Nguyệt ngÆ¡ ngác: "Nhìn gì?"
ÄÆ°á»ng Phương tức quá độ.
Vẻ mặt cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt, là m như chẳng há» thấy gì cả.
Nghe giá»ng nói cá»§a y, những gì trước mắt Ä‘á»u chẳng có gì đáng nhìn!
Má»™t ngưá»i con gái mỹ lệ cùng cá»±c như ÄÆ°á»ng Phương thế nà y, lại còn có má»™t thân hình mỹ lệ cùng cá»±c, có Ä‘iá»u Hoa Äiểm Nguyệt hoà n toà n chẳng để và o mắt, chẳng coi ai và o đâu!
Äối vá»›i má»™t ngưá»i con gái mỹ lệ đến mức đà n ông gặp phải Ä‘á»u vô cùng ái má»™ mà nói, lở bị đà n ông nhìn và o thân hình lõa thể cá»§a mình dÄ© nhiên là xấu hổ phẫn tức, nhưng cà ng là m cho tức chết được nữa là ngưá»i đó tháºt tình trông như má»™t cái ghế trong nhà , chẳng có gì vui chẳng có gì buồn.
(Cái nhục nà y là m sao còn nhẫn nhịn nổi?)
Rốt cuộc cô phóng mũi tên ra.
Bởi vì xúc động quá chừng (có thể cÅ©ng vì lý do lâu ngà y không táºp luyện), lúc phóng tên ra, nước cÅ©ng bắn ra tung tóe.
Nước bắn tung tóe cũng vừa để che giấu tai mắt địch thủ.
Tên bay thẳng lại cặp mắt cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt!
Tà i sản của ice_wy