08-02-2012, 02:53 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 11
Diễm nhất tiễn
MÅ©i tên kèm theo bá»t nước, cÅ©ng tháºt tuyệt đẹp.
Cái mÅ©i tên đỠnho nhá», chưa hại ngưá»i mà đã đỠnhư máu, vừa xuất thá»§ là đã tá»±a má»™t trưá»ng diá»…m tuyệt, cho dù bị nó xuyên thấu thì bất quá cÅ©ng là má»™t trưá»ng diá»…m tuyệt!
Cái mÅ©i tên đẹp đẽ như váºy!
Tên đi giữa chừng, còn là m như tình nhân thỠthẻ với nhau, phương vị giao hoán, mũi bên trái đang nhắm và o mắt phải, mũi bên phải đang nhắm và o mắt trái, bây giỠlại đổi hướng!
Phương Phương vừa phóng tên ra xong, cũng cảm thấy mình hạ thủ quá ác liệt!
Nhiá»u lắm, chỉ Ä‘ui Ä‘i má»™t con mắt cá»§a y cÅ©ng là quá...
Dáng Ä‘iệu cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt cÅ©ng vẫn còn như thế.
Y vẫn còn tá»±a hồ như không thấy thân hình lõa thể cá»§a ÄÆ°á»ng Phương.
Y vẫn còn như chẳng chú ý gì đến hai mũi tên nhỠđang muốn hôn và o cặp mắt của y.
Nhưng gương mặt y đang lộ vẻ gì đó như tỉnh ngộ ra.
ÄÆ°á»ng Phương má»m lòng, cÆ¡ hồ muốn la lên: "Mau tránh Ä‘i, nếu không là thà nh kẻ mù đó!"
Có Ä‘iá»u tiếng la cá»§a cô là m sao kịp cho được hai mÅ©i tên?
Hai mũi tên đỠnhỠnhỠkia đang khoe cái tốc độ diễm tuyệt của nó!
ChÃnh ngay lúc đó, vèo vèo hai tiếng, trong ống tay áo bên phải bên trái cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt, bá»—ng có má»™t tia sáng và ng lóe lên, mÅ©i tên vốn Ä‘ang xẹt lại, thình lình báºt lên giữa không trung, bá»™c bá»™c, rá»›t vá» mé bồn tắm cá»§a ÄÆ°á»ng Phương.
Ãnh kim quang lại trở vỠống tay áo cá»§a y.
Y nghiêng má»™t bên tai, hoang mang là m như Ä‘ang nghe thứ gì váºy, má»™t hồi lâu má»›i nói: "Thì ra cô Ä‘ang tắm".
Sau đó nhặt mÅ©i tên lên, xếp tá» chỉnh dưới mặt đất Sau đó y quay cái xe lăn lại, chầm cháºm ra khá»i phòng, vừa Ä‘i vừa nói :
"Xin lỗi cô, tôi không biết, do đó thất lễ".
Äến trước cá»a phòng, y còn ném lại má»™t câu đầy khổ ải: "Cô đã thấy rồi đó, tôi trừ chuyện bị tà n táºt ra, còn là má»™t kẻ Ä‘ui mù. Äấy là tôi nghe có ngưá»i nói cô bị ngá»™ hiểm, thà nh ra má»›i hối hả chạy lại đây...".
ÄÆ°á»ng Phương nhất thá»i quên cả nhặt mÅ©i tên dưới đất lên, cô cÅ©ng không biết mình có còn muốn tiếp tục tắm nữa hay không.
Lúc y má»›i gặp cô, y như là má»™t ngưá»i đã quen ở lâu trong má»™t cái giếng khô, ánh sao trá»i chÃnh là thứ mà y Ä‘ang chỠđợi, nhưng y cÅ©ng chẳng có ý muốn vá»›i lên hái nó.
Có má»™t hôm, bá»—ng có má»™t cô con gái mỹ lệ, che Ä‘i hết sao trá»i, cúi đầu xuống, nhìn y má»™t cái.
Có phải cô lại tìm y không, y không biết, y chỉ biết y đã gặp cô rồi, hoa dung trong khoảnh khắc đó, là m cho y múa may quay cuồng như kẻ điên, trong lòng trà n đầy những chuyện kỳ tưởng mỹ lệ bay múa, có thứ gì vô cùng xinh đẹp muốn bay lên.
Y biết mình chẳng là gì cả, cÅ©ng chẳng được xem là thứ gì cả, nhưng cái gì cô đã quyến cố tá»›i, cái gì cô đã chú ý tá»›i, Ä‘á»u là những thứ đẹp mắt, Ä‘á»u là những thứ vinh diệu, do đó y cảm thấy mình đã là má»™t nhân váºt rồi.
Dung nhan cá»§a cô đủ là m ngưá»i ta thất hồn bạc vÃa, y nhìn cô nhìn muốn thất hồn bạc vÃa, y chỉ vì thưá»ng thưá»ng được thấy cô, do đó chẳng tiếc phá thứ nà y Ä‘áºp thứ ná», há»§y Ä‘i cái giếng khô đó.
Äùng má»™t cái, y vừa ở trong má»™ng sá»±c tỉnh ra, y vẫn còn nằm trong giếng.
Còn cô đang ngoà i kia, đã không còn thấy đâu.
Ngũ Phi Kim là một cái giếng khác của y.
Äấy là cái giếng y tá»± giết mình và o đó, bởi vì cô ở trong cái giếng đó.
Bởi vì cô ở trong cái giếng đó, do đó má»›i có thể thưá»ng thưá»ng được thấy cô.
Dần dần y đã có thể gần lại được với cô, nhưng y vẫn còn chưa nói rõ cho cô biết chân tướng.
Bởi vì thá»i cÆ¡ còn chưa đến.
Y cảm thấy cô không vui vẻ tý nà o.
Vẻ lạnh lùng của cô đủ là m tấm lòng sung sướng của y vỡ nát.
Cô thoạt nhìn có cái vẻ đẹp cÅ©ng không có gì đặc sắc, nhưng có lúc cái thứ kiá»u diá»…m xem ra nhẹ nhà ng tô phá»›t đó lại đủ là m cho máu đông cứng cổ há»ng, đủ là m áp đảo hết cả quần hùng!
Núi xanh che không hết, rồi cũng đông lưu mà đi.
... Thá»i khắc cÅ©ng đã gần tá»›i.
Y dùng mấy con kiến gởi cái phong thÆ¡ tối háºu cá»§a kế hoạch Chá»§y Hiện ra: mồng má»™t tháng năm tá»›i giá» hợi chá»§y thá»§ sẽ hiện ra.
Cái ý cá»§a Chá»§y Hiện là : y muốn cứu ÄÆ°á»ng Phương ra đây, xin hãy tiếp ứng ngay chá»— đã ước hẹn trước.
Äể không có chuyện gì bất ngá» xảy ra, y đã gởi tất cả ra hai lần thÆ¡.
Những gì đã là m y Ä‘á»u đã là m xong.
Y Ä‘em hết nhất thiết hy vá»ng giao hết và o mấy con kiến.
Mấy con kiến nhá» xÃu.
ÄÆ°á»ng Phương trước giá» chưa há» giết kiến.
Má»—i lần cô bắt được con kiến nà o, cô bèn ngồi đó nói vá»›i nó cả ná»a ngà y, như nói vá»›i má»™t đứa bé nghịch ngợm, sau đó phảng phất như đã cùng nhau thương lượng, Ä‘Ãnh ước giao kèo không được xâm phạm, cô má»›i ném nó xuống lầu, để cho con kiếm từ trong không trung theo gió bay Ä‘i là bay, cho nó được má»™t Ä‘oạn du hà nh nguy hiểm nhưng không nguy đến tÃnh mạng.
Không phải có nghe mấy con mèo từ chỗ cao rớt xuống cũng chẳng hỠbị thương gì cả sao?
Kiến lại cà ng nhẹ, dĩ nhiên là chẳng sao cả.
Nếu không phải bá»n chúng lại ăn cắp bánh, máºt tiá»n, đưá»ng quả cá»§a cô, cô đã chẳng lại bắt chúng nó: cÅ©ng tại chúng nó hư há»ng, phá hoại hiệp định giữa quân tá» vá»›i nhau.
Chúng nó bất nhân, mình bất nghÄ©a, ném chúng nó xuống lầu, dá»a cho chúng nó má»™t tráºn cÅ©ng hay, xem lần sau còn dám kêu bạn bè lại quấy nhiá»…u mình không?
ÄÆ°á»ng Phương vì không muốn ngồi nghÄ© đến cái vị Äại đương gia vốn là rất dá»… nhìn, tÃnh lại tốt mà lại là má»™t kẻ Ä‘ui mù đó, cô đà nh phải Ä‘i nói chuyện vá»›i mấy con kiến (má»™t lá»i mà không hợp nhau, có lúc còn chá»i mắng cả lên)
Mãi đến bây giá» cô vẫn còn có má»™t chuyện nghi hoặc trong lòng: có mấy lần cô phát hiện Từ VÅ© Ä‘ang ngồi chồm há»—m, trong miệng lẩm bẩm có vần, có Ä‘iá»u trên mặt đất chẳng thấy có gì cả, chỉ có mấy con kiến Ä‘ang bò ở đó... Rốt cuá»™c y Ä‘ang là m chuyện giao dịch gì vá»›i mấy con kiến nhỉ?
Kết quả, tầm mắt của cô đã phát hiện ra có một con kiến đang khiêng một hột gạo, mắt cô tinh, cô thấy hình như hột gạo có chữ.
Cô cảm thấy hiếu kỳ.
Cô giáºt há»™t gạo ra khá»i con kiến.
(Äây cÅ©ng được xem là ăn cướp lương thá»±c đấy thôi?)
Sau đó cô ta thấy được một chữ "sơ".
Cô là m mặt tỉnh, không bao lâu sau đó, lại có má»™t con kiến nữa vượt ngà n vượt núi Ä‘i qua mé góc tưá»ng, há»™t gạo nó Ä‘ang khiêng dÄ© nhiên là bị ÄÆ°á»ng Phương cướp ngay.
Äấy là má»™t chữ "ngÅ©".
... Sơ Ngũ (mồng một tháng năm) không phải là ngà y mai sao?
ÄÆ°á»ng Phương bình tÄ©nh, truy theo đội ngÅ© hùng binh cá»§a mấy con kiến tìm thêm được chữ "hợi" chữ "thá»i", còn phát hiện ra được Từ VÅ© Ä‘ang lấm lét đưa hạt gạo cho mấy con kiến.
... Tên tiểu tá» nà y giá»i quá ha!
... Ä‚n cÆ¡m trong nhà thá» ma ngoà i đưá»ng, lại dám Ä‘i quáºy liên gia nhà há» ÄÆ°á»ng, Lôi, Ôn, Hoa!
... Nhất định là lại đây nằm vùng!
... Thế nà y chắc chắn là đang liên lạc với bên ngoà i rồi.
(Lúc đầu hắn là m bá»™ không nháºn ra mình, sau nà y lại vô duyên vô cố sáp lại, nói chuyện ấp a ấp úng, thì ra là có lý do gì khác!)
(Mấy dạo sau nà y, cứ cảm thấy có ngưá»i Ä‘ang theo dõi mình, không lẽ là hắn đấy sao?)
(Không phải là hắn có nói giá» Dáºu tối nay muốn lại tìm mình sao?)
(May mà mình phát hiện ra sớm!)
Giang hồ không phân biệt lá»›n nhá», chỉ cần dám xông và o tức là giang hồ.
ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy NgÅ© Phi Kim chÃnh nó cÅ©ng là má»™t giang hồ nho nhá».
Bất quá, cô không há» biết rằng, "xông xáo" có lúc cÅ©ng xông ra được thiên hạ, nhưng có lúc cÅ©ng xông ra phải tai há»a nữa.
Rốt cuộc y cũng đã đợi được đến tối nay.
(Mình phải nói sao cho cô ấy biết mới phải?)
(Cô ấy ra khá»i đây rồi, có còn thèm để ý đến mình không nhỉ?)
(Cô ấy có trách mình cứ giấu mãi cô ấy không nhỉ?)
(Cô ấy có tin được những lá»i mình nói không?)
Từ VÅ© sợ lúc mình gặp cô rồi, mình không biết ăn nói, tháºm chà còn không nói được ra lá»i, do đó y đã phấn khởi viết ngay má»™t lá thư, vẽ rõ tưá»ng tế há»a đồ, cẩn tháºn khoanh và o chá»— thoát ra, chá»— nà o là tráºn đồ, chá»— nà o là cách Ä‘i qua, viết xuống đầu đó đầy đủ rồi, y lại vo tròn tá» giấy lại thà nh má»™t nhúm, ném xuống mặt đất, trong lòng y có má»™t luồng dÅ©ng khà trồi lên: Từ VÅ©, mà y đã có dÅ©ng khà và o hang cá»p, tại sao lại không dám đối diện vá»›i ÄÆ°á»ng cô nương nói rõ rà ng đầu Ä‘uôi gốc ngá»n ra sao, rồi Ä‘em cô ấy thoát ra, còn vẽ vá»i há»a đồ gì nữa?!
Viết thơ gì nữa?!
Y quyết ý không để cho mình có cÆ¡ há»™i thoát ra khá»i chuyện đó.
Y cứ nhiệt huyết lên váºy, nhiệt tâm lên váºy, và cÅ©ng nhiệt tình lên váºy mà đi đến Di Hương trai.
Nhất thá»i y quên bẵng không xé nát tụm giấy vo tròn, tháºt ra, y vẽ cho ÄÆ°á»ng Phương bất kỳ thứ gì, hoặc những thư; đồ có liên quan đến ÄÆ°á»ng Phương, y Ä‘á»u không nỡ tiêu há»§y; ngay cả y phục y mặc lúc gặp ÄÆ°á»ng Phương lần đầu tiên, y cÅ©ng không nỡ mặc lại, y giặt sạch sẽ xong xuôi rồi Ä‘i đâu cÅ©ng mang theo ngưá»i.
Tà i sản của ice_wy
08-02-2012, 02:54 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 12
Má»™t tráºn chiến hoang đưá»ng
ÄÆ°á»ng Phương nhoẻn miệng cưá»i nói: "Anh lại đây đấy à ".
Trái tim của Từ Vũ lại đang bay bỗng lên.
Y ráng trấn áp tâm thần, nói: "ÄÆ°á»ng cô nương, tôi lại đây, tháºt ra là có chuyện muốn nói cho cô biết...".
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i tháºt tươi liếc vá» phÃa y: "DÄ© nhiên là anh có chuyện nói vá»›i tôi, nếu không thì lại đây là m gì nhỉ?"
Từ VÅ© liếm và nh môi khô khan cá»§a mình má»™t cái, y Ä‘ang kiếm lá»i để bắt đầu, mà xem ra còn muốn hung hiểm hÆ¡n cả chá»c ghẹo má»™t con sư tá» :
"Chuyện như thế nà y, tôi được ÄÆ°á»ng Bi Từ tiá»n bối nhá»" bá»—ng nghe có giá»ng nói tháºt hiá»n từ bên ngoà i hà ng dáºu vang lên: "Ngươi lại đây nằm vùng, còn dám Ä‘em Tháºp Lục ca cá»§a ta kéo và o đó sao?"
Rồi có thêm má»™t giá»ng khác tháºt nóng nảy vang lên: "Còn lăng nhăng gì nữa? Äem bắt hắn trói lại thôi!"
Hai ngưá»i Ä‘ang nói đó, má»™t lÃ ÄÆ°á»ng Nã Tây (lão ta Ä‘ang gãy mấy móng tay cáu ghét), má»™t lÃ ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh (lão ta giống như má»™t con hổ Ä‘ang bị đốt cháy cái Ä‘uôi), nhất tá» từ bên ngoà i, há»™c tốc xông và o.
Lúc bá»n há» bước và o đó, ngưá»i ta bèn có ngay cảm giác, cái khà thế "ép bức" đó.
Từ VÅ© hoảng hốt nhìn vá» phÃa ÄÆ°á»ng Phương.
ÄÆ°á»ng Phương đắc ý dương dương nói: "Xem kìa, ta đã phát hiện ra ngươi ở đây nằm vùng từ lâu. ChÃnh là ta đã thông tri cho ÄÆ°á»ng thúc thúc đó".
Từ VÅ© cảm thấy như trong ngưá»i cách lên má»™t tiếng, có thứ gì Ä‘ang vỡ tan ra, cứ váºy mà cả toà n thân như biến thà nh tà n khuyết không đầy đủ, ngược lại y đã hồi phục lại được cái tÃnh cÆ¡ cảnh cá»§a bình thá»i.
"Tôi nói đây là sá»± thá»±c đó, bá»n há» muốn gạt cô giao cách luyện tuyệt kỹ cá»§a ÄÆ°á»ng môn ra, thuốc độc cÅ©ng là do bá»n há» hạ thá»§ đó".
Từ VÅ© nói vá»™i vã, hạ giá»ng nói nhanh mà ngắn gá»n: "Nếu không tin, cô có thể lại phòng tôi trước để lấy hai tá» giấy tôi vò nát dưới đất thì biết, còn có thể án theo há»a đồ, tá»›i phÃa sau Thá»§ Nguyệt Bán ÄÆ°á»ng chá»— Ưng Lưu Các xem thá» thì biết ngay!"
Nói đến đó, ÄÆ°á»ng Nã Tây vÃ ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh đã bước đến trước mặt.
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh bá»—ng hét lên há»i: "Ngươi nói gì?!"
Từ VÅ© bá»—ng nói: "Giang Nam PhÃch Lịch đưá»ng Lưu Bạo Quang sai ta lại đó!"
"Nói báºy!"
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh giáºn dữ nói: "Lưu Bạo Quang cá»§a PhÃch Lịch đưá»ng?! Ngươi nói báºy nói bạ: đợi lát nữa ta kêu Lưu Bạo Quang lại cho ngươi...".
ÄÆ°á»ng Nã Tây bá»—ng nói: "ChÃnh ca, đừng thèm phà lá»i mất công, bắt nó xong rồi nói sau!"
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh láºp tức cảnh giác, im ngay miệng lại.
ÄÆ°á»ng Nã Tây bá»—ng há»i ÄÆ°á»ng Phương: "Tiểu Ä‘iệt nữ, lúc nãy hắn má»›i nói gi `váºy?"
ÄÆ°á»ng Phương trong lòng Ä‘ang há»—n loạn thà nh má»™t má»›.
Rốt cuộc cô là đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh.
Nghe những lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh, cô bèn bắt đầu Ä‘i nghÄ© đến những lá»i cá»§a Từ VÅ©.
"Cái miệng cá»§a hắn toà n nói chuyện tà m xà m!" ÄÆ°á»ng Phương xúc động linh cÆ¡, "Hắn nói NgÅ© Tháºp Thất thúc thúc sai hắn lại đó".
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh mắng nhá»: "Hoang đưá»ng!"
ÄÆ°á»ng Phương há»i ngược lại: "Nói váºy không chừng hắn tháºt là do NgÅ© Tháºp Thất thúc thúc sai lại đó thôi!"
"Hoang thiệt là hoang đưá»ng thiên hạ!"
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh trừng cặp mắt lên, nói giá»ng đầy vẻ khó tin: "Là m sao mà có thể được?"
"Là m sao mà không được?"
ÄÆ°á»ng Phương chuyển thá»§ ra công, "NgÅ© Tháºp Thất thúc tÃnh tình cháu trước giỡ đã cảm thấy được...".
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh hét lên má»™t tiếng cháºn lại: "DÄ© nhiên là không thể được, bởi vì...".
ÄÆ°á»ng Nã Tây trước giá» rất tùy hòa, bấy giá» bá»—ng dưng hét lên má»™t tiếng lá»›n: "Äồ thỠđế, nói chuyện tầm báºy, còn không chịu buông tay chịu trói!"
Từ VÅ© bá»—ng lướt ngưá»i lên không trung.
Nơi đây chẳng còn nấn ná được.
Y nhất định không phải là kẻ ngốc, đến nước nà y, y chỉ còn cách bỠđi xong rồi nói chuyện sau.
Thân hình cá»§a y phiêu hốt, không hấp tấp, cÅ©ng không nhanh, cÅ©ng không có gì xuất kỳ, nhưng chÃnh là cái đẹp tháºt xuất kỳ.
Äẹp đến độ hình như không phải là khinh công.
Mà là một điệu múa.
Trong cái tư thế múa cá»±c kỳ đẹp đẽ đó, Từ VÅ© đà phóng ra mấy chục sợi lông trâu, mưá»i mất mảnh phi hoà ng thạch, sáu miếng ngÅ© lăng tiêu, còn có má»™t là n sáng lạnh.
Ãm khà đá»u hướng vá» hết cả ÄÆ°á»ng Nã Tây.
ÄÆ°Æ¡ng lúc Từ VÅ© phát hiện ra ÄÆ°á»ng Phương vạch trần y là ngưá»i nằm vùng, y láºp tức tỉnh ngá»™ ra được mấy Ä‘iá»u: thứ nhất, y đã lầm.
Äáng lý ra y phải nói cho ÄÆ°á»ng Phương biết từ lâu, nếu không, ÄÆ°á»ng Phương không biết y lại NgÅ© Phi Kim cứu cô, ngược lại còn cho là y lại NgÅ© Phi Kim đối địch vá»›i cô.
Thứ hai, giải thÃch đã không còn kịp, mà y cÅ©ng đã kịp thá»i nói ra những lá»i y muốn nói, hiện tại không thể nà o sÃnh cưá»ng, chỉ còn nước thoát ra trước rồi tÃnh sau.
Trước mắt mấy ngưá»i nà y, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh là ngưá»i võ công cao cưá»ng nhất, nhưng ÄÆ°á»ng Nã Tây là ngưá»i cÆ¡ cảnh tinh minh nhất, y vừa xuất thá»§, là muốn đánh cho ÄÆ°á»ng Nã Tây má»™t cú không kịp thở, mình má»›i có cÆ¡ há»™i đà o tẩu.
Äối thá»§ võ công cao cưá»ng còn là chuyện thứ, đối vá»›i má»™t kẻ Ä‘ang chạy trốn mà nói, cái tinh minh cÆ¡ cảnh cá»§a kẻ truy nã má»›i là thứ đáng sợ.
Ãm khà cá»§a y vừa phóng ra, ngưá»i y đã láºp tức lướt ra ngoà i.
ÄÆ°á»ng Nã Tây vừa Ä‘ang tÃnh động thá»§, thì đã thấy Từ VÅ© phóng ra Ãt nhất sáu chục thứ ám khà lại hướng lão.
Lão chỉ có má»™t khoảnh khắc nhá» xÃu đó để đón đỡ bao nhiêu đó ám khÃ.
Nhưng trong cái khoảnh khắc đó, Từ VÅ© đã lướt ra khá»i Di Hương trai như má»™t cÆ¡n gió.
Y lướt qua má»™t bên ÄÆ°á»ng Phương.
Cặp mắt trong như mặt nước hồ thu cá»§a ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang nhìn y chăm chú, ngón tay có hÆ¡i động Ä‘áºy, nhưng cô không hỠđộng thá»§.
Từ VÅ© vừa đúng và o cặp mắt cá»§a ÄÆ°á»ng Phương bèn chấn động lên má»™t cái, tuy ÄÆ°á»ng Phương chưa hỠđộng thá»§, như y vẫn còn cháºm Ä‘i má»™t chút...
Chỉ có cái khá»±ng lại đó, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh đã hét lên má»™t tiếng lá»›n, phách chưởng đánh tá»›i má»™t cục và ng khối.
Má»™t cục và ng khối nặng chình chịch, dà y cồm cá»™m, xé gió bay tá»›i sau lưng Từ VÅ©, Từ VÅ© la lên má»™t tiếng lá»›n, sau lưng bị má»™t luồng kình lá»±c tháºt lá»›n đụng và o, bá»—ng nhiên xông tháºt nhanh vá» phÃa trước, tá»™c độ còn nhanh hÆ¡n lúc trước không chỉ mưá»i lần!
Y lướt má»™t mạch Ä‘i mấy trượng, má»›i dừng lại má»™t chút, nhưng khối và ng dư lá»±c còn chưa tiêu hết, y lại vá»™i vã tung ngưá»i tá»›i mấy trượng nữa, chân vừa chạm đất, dư lá»±c lần thứ hai cá»§a khối và ng lại đến, y lại tung ngưá»i tá»›i thêm mấy trượng nữa, sau đó lá»™n ngưá»i trong không trung, thò tay ra đón lấy khối và ng má»™t cách linh xảo.
Thì ra y Ä‘ang mượn cái sức ném phi kim cá»§a ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh để giúp mình cấp tốc thoát khá»i vòng vây.
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh giáºn dữ rống lên má»™t tiếng.
Từ VÅ© đón khối và ng rồi, cưá»i nói: "Cám Æ¡n nhé".
Bấy giá» ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh, ÄÆ°á»ng Nã Tây Ä‘á»u đã cách y chừng mưá»i trượng hÆ¡n, lấy khinh công cá»§a y mà nói, đã xem như là nắm chắc tiên cÆ¡, nhưng đại địch trước mắt, nguy cÆ¡ bốn bá», y chẳng há» dám cháºm trá»…, hấp và o má»™t hÆ¡i dà i, Ä‘ang tÃnh nhá» và o chuyện mình đã thuá»™c lòng mấy cái tráºn thế kỳ diệu chá»— nà y như trong lòng bà n tay, để xông ra khá»i Long Äầu Nam.
Thân hình cá»§a y vừa bốc lên vá» phÃa nam, bá»—ng nhiên hai vai bị ngưá»i ấn xuống lại; Ä‘ang tÃnh dùng sức báºt lên, hai đầu gối đã bị ngưá»i đẩu khuỵu xuống.
Y Ä‘ang tÃnh phản kÃch, hai nắm tay đã bị ngưá»i ta khóa cứng ngắc như gá»ng ká»m ngay chá»— đó.
Y kinh hãi quá, hai má đã bị ngưá»i ta dùng sức bóp lại, miệng không cưỡng nổi phải mở ra, láºp tức bị nhét má»™t thứ gì đó và o trong.
"Ngươi còn vùng vẫy nữa, chỉ má»™t lần nữa thôi", ngưá»i đứng trước mặt y nói, vẻ mặt y hệt như má»™t thùng há»a dược Ä‘ang sắp sá»a muốn nổ tung.
Ngưá»i đó nói từng chữ má»™t: "Ta sẽ cho ngưá»i tan tà nh thịt xương".
Trái tim của Từ Vũ chìm hẳn xuống.
Lạnh xuống táºn đáy.
Lôi Dĩ Tấn.
Ngưá»i bắt giữ lấy y là Tứ Thiển Hoa Lôi DÄ© Tấn.
Gặp phải Lôi Dĩ Tấn, chẳng ai còn đà o thoát nổi.
Äến giá» phút nà y, Từ VÅ© chỉ còn nước nháºn lãnh số mạng.
Bá»n hỠáp giải Từ VÅ© Ä‘i rồi, trong đầu cá»§a ÄÆ°á»ng Phương vẫn Ä‘ang còn má»™t má»› há»—n loạn, Ãt nhất, còn há»—n loạn không sao thu tháºp hÆ¡n cả đám đồ lỉnh kỉnh ÄÆ°á»ng Tiểu Kê vÃ ÄÆ°á»ng Tiểu Ãp Ä‘ang thu dá»n.
Cô không thể nà o quên được vẻ mặt của Từ Vũ lúc bị áp giải đi.
Vẻ mặt đó rốt cuá»™c muốn nói ra Ä‘iá»u gì?
Äang nói Ä‘iá»u gì?
Từ VÅ© Ä‘i rồi, có Ä‘iá»u ánh mắt đó phảng phất còn Ä‘ang lưu lại nÆ¡i nà y.
ÄÆ°á»ng Phương quyết định Ä‘i đến Cúc Trì đình chá»— đó tìm cho ra sá»± thể.
Cúc Trì đình tại phòng bên trái, vốn là nÆ¡i Từ VÅ© vẫn thưá»ng cư trú.
Äi lại đó cÅ©ng chẳng khó khăn gì.
... Từ Di Hương trai đến Cúc Trì đình, chÃnh giữa cÅ©ng chẳng có tráºn thế phòng vệ nghiêm máºt xảo diệu gì.
Vấn đỠngược lại là phải là m sao tìm cho được cái cớ.
... Tại sao phải đi tới đó?
Ta đi tìm Hoa đại đương gia.
ÄÆ°á»ng Phương hùng hùng hổ hổ nói, quá sức Ä‘i thôi, có ngưá»i lén và o nÆ¡i đây bao lâu nay, má»i ngưá»i chẳng ai phát hiện ra gì cả, nếu mà để bạn bè trong giang hồ biết được, chắc là cưá»i trẹo quai hà m!
ÄÆ°á»ng Tiểu Kê vÃ ÄÆ°á»ng Tiểu Ãp quả nhiên không nghi ngá» gì.
Do đó cũng chẳng đi theo.
... Không chừng, đấy cÅ©ng là vì ÄÆ°á»ng Phương và Hoa Äiểm Nguyệt vừa gặp đã rất thân, còn thân hÆ¡n là cả ai khác.
ÄÆ°á»ng Phương Ä‘i tìm Hoa Äiểm Nguyệt, má»i ngưá»i cÅ©ng chẳng lo ngại gì, có Ä‘iá»u không ai biết rằng, sau cái lần Hoa Äiểm Nguyệt xông và o phòng tắm cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, hai ngưá»i mãi đến giá» vẫn chưa gặp mặt lại.
... Không chừng, cÅ©ng vì đêm nay bắt được Từ VÅ© lại nằm vùng, toà n là nhá» và o công lao ÄÆ°á»ng Phương báo cáo bà máºt hay sao đó, do đó má»i ngưá»i cÅ©ng chẳng Ä‘i lưu ý đến hà nh tung cá»§a cô.
Do đó, ÄÆ°á»ng Phương má»›i có thể lại sá»›m má»™t bước hÆ¡n Lôi DÄ© Tấn, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh vÃ ÄÆ°á»ng Nã Tây, tá»›i Cúc Trì đình, bước và o phòng, tìm hai mảnh giấy vo tròn, xem xong xuôi rồi, cô má»›i biết, mình vừa tạo thà nh vừa chứng kiến má»™t tráºn chiến, má»™t tráºn chiến tháºt hoang đưá»ng!
... ÄÆ°á»ng Phương, ÄÆ°á»ng Phương, nếu như chuyện nà y mà là tháºt, cái chuyện mi là m sao mà hoang đưá»ng quá chừng!
Tà i sản của ice_wy
08-02-2012, 03:02 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 13
Äại phương nhất đưá»ng
Vì để chứng thá»±c đáo để, có hay không có cái chuyện nà y, ÄÆ°á»ng Phương quyết định phải Ä‘i thám thÃnh hư thá»±c má»™t chuyến.
Cô thi triển khinh công tối cao diệu nhất là Yến TỠPhi Vân Tung, len lén đi lại chỗ Ưng Lưu Các.
... Trong mà n đêm tối mịt, nhỠđã nhá»› kỹ há»a đồ Từ VÅ© vẽ ra, cô má»›i không đến ná»—i bị đụng và o cÆ¡ quan, hoặc là bị lá»t và o mê tráºn, bất quá, chÃnh ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng có chá»— hÆ¡ kinh ngạc: không phải mình đã bị bệnh lâu nay sao?
Tại sao thi triển khinh công, lại chẳng có tý gì là cảm giác chân khà không kế tục, nguyên khà không ngưng tụ váºy nhỉ?
Như váºy dÄ© nhiên là mừng quá rồi, bất quá đối vá»›i má»™t ngưá»i lâu nay ôm bệnh như ÄÆ°á»ng Phương, cô cÅ©ng cảm thấy vô cùng quái lạ.
Cô nằm phục xuống bên cạnh Thá»§y Nguyệt Trì ÄÆ°á»ng ở Ưng Lưu Các, không há» phát hiện ra chuyện gì khả nghi, cÅ©ng chẳng nghe được âm mưu nà o cả.
Cô chỉ thấy má»™t và i ngưá»i, bèn bao nhiêu chuyện nhất thiết Ä‘á»u hiểu ra.
... Cô thấy đây, dÄ© nhiên Ä‘á»u là ngưá»i, nếu không, không lẽ là quá»· hay sao giá»!
Chỉ bất quá cô thấy những ngưá»i nà y, Ä‘Ãch xác Ä‘á»u là những ngưá»i không nên có mặt ở đây.
Trong Ưng Lưu Các có mưá»i mấy ngưá»i, trong đó đại Ä‘a số Ä‘á»u là những tay hảo thá»§ cá»§a Lôi gia và cao thá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng môn, trong đó còn bao quát Tam Hồng công tỠÔn Ước Hồng, Ä‘ang ở đó uống rượu đỠquyá»n, cao đà m khoát luáºn.
Mấy ngưá»i nà y ở trong đó cÅ©ng chẳng có gì là kỳ quái.
Có Ä‘iá»u, có ba ngưá»i cÅ©ng Ä‘ang ở đó, ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy kinh ngạc vô cùng, bá»n há» là :
... Lưu Bạo Quang.
... ÄÆ°á»ng Bất Toà n.
... Lôi Biến.
Không phải là bá»n há» ai ai cÅ©ng đã vá» lại quê mình chịu xá» phạt sao? Tại sao lại xuất hiện ở nÆ¡i đây? Xem dáng Ä‘iệu cá»§a bá»n há», tá»±a hồ như đã ở đây lâu lắm rồi, không những váºy, còn cư trú ở đây, và còn sẽ tiếp tục cư trú ở đây váºy.
ÄÆ°á»ng Phương kinh ngạc không sao tả xiết, cô quyết định phải truy xét cho ra chân tướng.
Do đó cô rón rén cẩn tháºn, bò qua Thá»§y Nguyệt Bán Äình, án chiếu theo há»a đồ cá»§a Từ VÅ© vẻ ra, tránh né chá»— phòng vệ và cÆ¡ quan tráºn thế mai phục, chạy thẳng lại hướng bắc cá»§a Long Äầu Nam chá»— cái bức tưá»ng hoang phế tên là Kim Cổ lâu.
... Bởi vì Từ VÅ© đã nói trong phong thÆ¡ mà y không giao cho cô và cô đã nhặt lên Ä‘á»c rằng: Dưới bức tưá»ng hoang phế ở Kim Cổ lâu, đã có ngưá»i tại nÆ¡i đó tiếp ứng.
... Ai lại tiếp ứng?
ÄÆ°á»ng Phương quyết ý phải lại há»i cái ngưá»i tiếp ứng đó má»™t phen, đáo để chuyện nà y nó như thế nà o?
Ai là ngưá»i lại tiếp ứng?
ÄÆ°á»ng Phương không há» biết rằng, chÃnh lúc mình cho rằng không há» là m xao động gì ai, quay ngưá»i lại bá» Ä‘i thì, Tam Hồng công tỠÔn Ước Hồng bá»—ng quay đầu lại, nhìn vá» chá»— ÄÆ°á»ng Phương má»›i núp lúc nãy má»™t cái; mặt mà y cá»§a y đầy vẻ bệnh hoạn, đầy vẻ say sưa, nhưng ánh mắt lại có mà u xanh lục.
Xanh muốn rợn ngưá»i.
Kim Cổ lâu quả tháºt có treo má»™t cái trống mà u và ng ở đó.
... Có chuyện gì gió thổi cá» lay, phòng vệ trấn thá»§ ở nÆ¡i đó sẽ láºp tức đánh trống ra hiệu.
Có Ä‘iá»u, đêm nay, trăng nối gió mạnh, nÆ¡i đây ngay cả má»™t tên phòng vệ cÅ©ng chẳng có má»™t mạng.
... Hiện tại đang và o giỠhợi.
ÄÆ°á»ng Phương phát hiện láºp tức có sáu tên phòng vệ bị Ä‘iểm trúng huyệt đạo, góc phÃa tây nam cá»§a bức tưá»ng cÅ©ng bị đục thá»§ng má»™t lá»— hổng lá»›n.
Lúc nà y cô phải có một quyết định :
... Má»™t là , cô láºp tức hô hoán lên, ngưá»i trong NgÅ© Phi Kim nhất định sẽ cảnh giác, chạy lại xem xét ngưá»i nà o đã xâm nháºp và o.
... Hai là , cô vá» lại Di Hương trai, bởi vì cô Ä‘i ra ngoà i cÅ©ng đã lâu, ÄÆ°á»ng Tiểu Kê vÃ ÄÆ°á»ng Tiểu Ãp nhất định sẽ sinh nghi, nếu mà kinh động mấy vị đương gia lên, chuyện nà y sẽ không thể nà o che giấu nổi.
... Ba là , bước ra khá»i bức tưá»ng, xem thỠđáo để ai đã là m chuyện nà y, đáo để chuyện nà y nó ra là m sao?
Ngưá»i ta sinh ở trong Ä‘á»i, thưá»ng thưá»ng có rất nhiá»u chuyện không cho mình có thì giá» tư lá»± chu đáo, phải láºp tức quyết định má»›i xong.
ÄÆ°á»ng Phương quyết ý phải tra xét chân tướng.
Cô bước ra khá»i cái lá»— hổng giữa bức tưá»ng chá»— Kim Cổ lâu.
Cô vừa bước ra khá»i lá»— hổng, bèn có ngưá»i gá»i cô: "Phương tá»·, rốt cuá»™c chị đã thoát ra được!"
Cô quay đầu lại, cÆ¡ hồ muốn giáºt bắn cả mình lên.
Cô đã liệu được trước sẽ có ngưá»i đứng chá» ngoà i tưá»ng rồi, nhưng không ngá» lại có bao nhiêu đó ngưá»i!
... Äen thui thui chỉ e có đến ba bốn chục ngưá»i, toà n bá»™ yên lặng nÃn thở nằm phục ra đó, má»™t vẻ ká»· luáºt sâm nghiêm, sấm sét cÅ©ng không nhúc nhÃch tránh né!
Ngưá»i gá»i cô đã bước lại gần.
ÄÆ°á»ng Phương láºp tức lùi lại, lá»™ vẻ đỠphòng cá»±c kỳ.
Ngưá»i đó đưa tay lên vẫy cô, tá» vẻ không có ác ý, móc ra hai mảnh thanh lân thạch đưa lại gần mặt mình chiếu má»™t cái, chỉ thấy cái mÅ©i vừa má»ng vừa cong cong vừa nhếch lên, dưới cằm còn có má»™t vết sẹo nhá», xem ra lại có cái vẻ nam tá» hán, ÄÆ°á»ng Phương nháºn ra được ngưá»i đó, chÃnh là ngưá»i thân pháºn dưới mình, nhưng rất được cái hệ ÄÆ°á»ng môn chÃnh tông trá»ng dụng, tên lÃ ÄÆ°á»ng Thôi Thôi.
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi là con trai cá»§a ÄÆ°á»ng Bi Từ, trước giá» rất thân máºt vá»›i ÄÆ°á»ng Phương.
ÄÆ°á»ng Phương vừa thấy gã, bèn láºp tức yên tâm.
Cô bá»›t đỠphòng Ä‘i: "Chú là m gì ở đây váºy?"
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi ngẩn ngưá»i ra.
Bấy giá», má»™t bóng ngưá»i như má»™t tòa núi thoáng má»™t cái rồi hiện ra, có cái khà thế cá»§a má»™t con hổ Ä‘ang phục thân xuống, ÄÆ°á»ng Phương giáºt nãy mình lên, trong ánh sáng cá»§a thanh lân thạch chiếu tá»›i, ngưá»i nà y lưng hổ, eo hổ, mà y hổ, mắt hổ, ngay cả cái giá»ng áp nhá» xuống cÅ©ng như tiếng cá»p rống :
"Tiểu Từ đâu?"
Gã hán tá» như hổ đó Ä‘ang nhìn trừng trừng và o ÄÆ°á»ng Phương, ánh mắt có cái vẻ tháºt đặc biệt.
"Tiểu Từ?" ÄÆ°á»ng Phương lấy là m kỳ há»i: "Äáo để chuyện nà y ra là m sao váºy?"
Bấy giá», dưá»ng như đã nghe có tiếng động lao xao từ Long Äầu Nam truyá»n lại.
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi nói: "Äi, bá»n mình vừa Ä‘i vừa nói chuyện".
"Äi?"
ÄÆ°á»ng Phương há»i: "Äi đâu?"
Bấy giá» Ä‘uốc lá»a đã sáng rá»±c lên, chó sá»§a ngưá»i la, từ từ truy Ä‘uổi lại gần.
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi vá»™i vã nói: "Ba sai tôi lại đón Phương tá»· đấy. SÆ¡n đại vương, mình Ä‘i mau".
SÆ¡n đại vương hừ lên má»™t tiếng, chụp ngay vạt áo cá»§a ÄÆ°á»ng Thôi Thôi :
"Tiểu tá», lão tá» muốn Ä‘i là đi, mi đừng có lại mà hạ lệnh nà y kia!" sau đó má»›i thả vạt áo ra, phá»§i phá»§i tay nói: "Ta hạ lệnh, má»›i là lệnh!"
Rồi nói vá»›i đại đội nhân mã: "Äi!"
Láºp tức, ngưá»i ngá»±a Ä‘á»u báºt dáºy, ai ai cÅ©ng kiêu dÅ©ng, cÅ©ng thân thá»§ lẹ là ng.
Ngưá»i ta nói SÆ¡n đại vương Ä‘em quân công thà nh lược địa, cướp cá»§a kẻ bất nhân Ä‘em cho kẻ bần cùng, trừ gian giệt bạo, an phá»§ kẻ lương thiện, trước giá» vô địch, kiêu hãN vô song, kỳ nà y ÄÆ°á»ng Phương thấy rõ táºn mắt, quả nhiên danh bất hư truyá»n.
Bấy giá», ngay cả đèn Ä‘uốc nÆ¡i Kim Cổ lâu cÅ©ng đã được đốt sáng lên.
ÄÆ°á»ng Phương còn muốn há»i thêm, ÄÆ°á»ng Thôi Thôi đã vá»™i vã nói: "Mau, mau Ä‘i thôi, còn không Ä‘i sợ là không kịp!"
Thế rồi kéo con ngá»±a mà u táo lá»±u qua, kêu ÄÆ°á»ng Phương leo lên, SÆ¡n đại vương hú lên má»™t tiếng dà i, má»™t đội thiết kỵ, lúc tÄ©nh thì im ỉm không nghe má»™t tiếng, lúc động thì như vạn cái trống nhất tỠđánh lên, ngưá»i ngá»±a tung bay chạy vá» hướng bắc.
Äá»™i thiết kỵ vừa chạy khá»i, ÄÆ°á»ng Nã Tây vÃ ÄÆ°á»ng ChÃnh đã suất lãnh hai ba chục ngưá»i há»™c tốc chạy lại dưới chân bức tưá»ng, thấy đại đội nhân mã Ä‘ang khà thế như gió cuốn mây trôi chạy ra xa lắc, đứng đó thở hồng há»™c mà bức tóc bức tai.
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh tức không biết sao mà nói: "Chay mất rồi, chạy mất rồi, ÄÆ°á»ng Phương Ä‘i lần nà y, bá»n ta chẳng còn chá»— nà o để đứng trong ÄÆ°á»ng môn".
ÄÆ°á»ng Nã Tây cÅ©ng phẫn tức nói: "Nhất định là âm mưu ngụy kế cá»§a ÄÆ°á»ng Bi Từ! Thôi cÅ©ng xong, trước sau chuyện nà y cÅ©ng không giấu được ai, chỉ sá»›m hay muá»™n thôi, bá»n ta quyết liệt vá»›i ÄÆ°á»ng môn, không còn cách nà o tránh được, chỉ háºn là tôi đã nói từ lâu, ÄÆ°á»ng Phương phải trừ khá» trước, Ä‘á»u là Hoa lão đại cứ cố lá»± cho nhiá»u, nếu không, hừ!"
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh cÅ©ng sạm mặt mắng chá»i á»m tá»i lên: "Hoa lão đại cái lòng nhân cá»§a đà n bà , giữ má»™t ngưá»i đó mà không giết, không phải là dưỡng hổ di hoạn sao! Ôn lão tứ cÅ©ng là m chuyện hay ho lắm, hạ cái thứ độc gì lạ thế? Chẳng có lý gì má»™t ngưá»i ngà y nà o cÅ©ng uống Tháºp Tam Äiểm, mà còn có thể xông ra khá»i kỳ tráºn bá»n mình bà y ra!"
ÄÆ°á»ng Nã Tây nói: "Thôi khá»i Ä‘i, bá»n mình dù gì cÅ©ng tóm được má»™t tên, phải chỉnh trị cho nó má»™t phen... coi váºy mà không ngá» ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng ác dữ. Hy sinh má»™t tên đồng đảng, tố cáo chuyện bà máºt cho bá»n mình, nếu không, bá»n mình cÅ©ng không đến ná»—i nhất thá»i sÆ¡ tâm như váºy! Xem ra, con nhãi ÄÆ°á»ng Phương đó cÅ©ng không thể khinh thị nó! Rồi gì nữa, tôi đã không nói trước tên tiểu tá» há» Từ kia chẳng phải là thứ gì hay ho sao? Lúc trước anh lại không chịu tin!"
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh láºp tức nổi nóng lên: "Tên tiểu tỠđó, ta chẳng thể tha nó!... Xem nó cứng đầu cứng cổ có cứng được bằng trái tim cá»§a ta không!"
ÄÆ°á»ng Nã Tây nhìn nhìn cái lá»— hổng nÆ¡i bức tưá»ng, lẩm bẩm trong miệng :
"Bất quá, chuyện nà y mà loan truyá»n ra ngoà i, bá»n mình chắc phải đánh nhau ra mặt vá»›i má»™t đám mụ ác bà ở ÄÆ°á»ng môn rồi, nhất thiết phải cẩn tháºn má»™t chút má»›i phải! Bá»n mình Ä‘i há»i Lôi lão nhị trước, tối nay bà n toán, ngà y mai láºp tức bà y tráºn má»›i lại má»›i phải".
"Bá»n chúng còn dám lại sao!"
ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh cưá»i sang sảng lên, "Chỉ sợ bá»n chúng không lại! Má»i mụ thái bà lại rồi, bá»n mình đã có bao nhiêu cao thá»§ đó tụ lại; nếu chỉ có má»™t bá»n ÄÆ°á»ng Bi Từ thôi, bá»n mình còn đợi gì nữa, khá»i cần phải Ä‘em binh Ä‘i đánh Long Äầu Bắc!"
"Vần phải cẩn tháºn má»™t chút Ä‘i. Anh xem", ÄÆ°á»ng Nã Tây nói, "Không phải là đã xảy ra chuyện rồi sao!"
Con ngá»±a ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang cưỡi chạy như giông như gió bá»—ng khá»±ng lại rồi đứng đó.
Con ngá»±a đứng dá»±ng hai chân, hà lên má»™t tiếng dà i... ÄÆ°á»ng Thôi Thôi còn ngỡ đã có chuyện gì xảy ra.
ÄÆ°á»ng Phương giáºt cương ngá»±a giữ lại, SÆ¡n đại vương vung tay má»™t cái, ngá»±a Ä‘ang chạy nhanh bá»—ng dừng ngay lại, ba mươi lăm tên đệ tá» binh tốt nhất tá» giáºt cương, đồng thá»i bá»—ng nhiên bất động, đầu ngá»±a sắp ngang Ä‘á»u nhau, má»—i con ngá»±a không ngá»›t thở phì ra khói: Äại sÆ¡n vương bình thá»i luyện binh nghiêm ngặt, đám đệ tá» binh tốt huấn luyện đã có quy cÅ©, nhìn như váºy là đã biết.
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi cÅ©ng thấy, cÅ©ng Ä‘ang sợ trong bụng: xem ra tám mươi mốt gã đệ tá» cá»§a ÄÆ°á»ng môn ở Long Äầu Bắc, nếu mà muốn đánh nhau vá»›i bá»™ hạ cá»§a Äại sÆ¡n vương tháºt, e rằng chắc gì đã chiếm được phần hÆ¡n.
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi không những kinh tâm, mà còn nóng ruá»™t.
... ÄÆ°á»ng Phương là sư tá»· cá»§a gã.
... Gã sợ sư tỷ.
... Tháºm chà gã sợ sư tá»· còn hÆ¡n là sợ phụ thân.
Nguyên do đó gã vẫn cứ không hiểu rõ.
Mãi cho đến có má»™t lần, lúc gã dùng lưỡi Ä‘ao để cạo bá»™ râu cứ má»c dà i ra má»—i đêm cá»§a gã, bá»—ng nhá»› đến ÄÆ°á»ng Phương, từ đó, dưới cằm lại có thêm má»™t vết sẹo Ä‘ao vÄ©nh viá»…n nằm đó.
Bấy giá» gã má»›i hiểu, thì ra gã sợ phụ thân là vì ông ta nghiêm trang, gã sợ ÄÆ°á»ng Phương là vì sợ cô không cao hứng.
Chuyện cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, là do mình gã chá»§ trương muốn cứu, lý do viện ra là : lão tổ tông rất cưng ÄÆ°á»ng Phương, nếu mÃ ÄÆ°á»ng Phương có táng mệnh ở Long Äầu Nam, e rằng lão gia gia truy cứu ra, ngay cả ÄÆ°á»ng Bi Từ cÅ©ng không tránh khá»i trách nhiệm.
... Lão gia gia má»™t khi nổi giáºn lên, Ä‘iá»u đó chẳng phải là chuyện giỡn!
... Huống gì thá»§ pháp ám khà tuyệt kỹ cá»§a ÄÆ°á»ng môn, không phải là có thể tiết lá»™ được ra!
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi thuyết phục được ÄÆ°á»ng Bi Từ.
ÄÆ°á»ng Bi Từ trước giá» cÅ©ng rất thương đứa cháu gái ÄÆ°á»ng Phương nà y lắm... tuy nói là thương yêu đứa cháu gái, nhưng cÅ©ng là là m vui lòng là o tổ tông nữa, má»™t trong những cách được gần gÅ©i vá»›i trung tâm quyá»n lá»±c trong ÄÆ°á»ng môn; huống gì, ÄÆ°á»ng Thôi Thôi lại còn là đứa con độc nhất cá»§a lão, ngưá»i khác nói còn không nghe, nhưng con trai, cÅ©ng khó mà cá»± tuyệt nó.
Vì váºy, má»™t ÄÆ°á»ng Bi Từ trước giá» vốn không vì chuyện nhá» mà là m hư há»ng đến đại cuá»™c, má»›i chịu nghe lá»i ÄÆ°á»ng Thôi Thôi, nhá» Từ VÅ© tìm và o hang cá»p, tìm cách cứu ÄÆ°á»ng Phương ra... thuáºn đưá»ng còn để cho Từ VÅ© tiá»m nháºp và o Long Äầu Nam ná»™i bá»™ cá»§a NgÅ© Phi Kim, truyá»n tin máºt ra, đặng tiến má»™t bước tìm hiểu tráºn đồ và cÆ¡ máºt bên địch, không uổng là má»™t diệu kế là m má»™t mà được đến hai.
... Chuyện có hại và vô Ãch, cho dù cứu ngưá»i là m việc thiện, ÄÆ°á»ng Bi Từ nhất quyết không thèm là m.
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi không chừng chuyện gì khác còn chưa được chân truyá»n, đối vá»›i cái món "tuyệt há»c" đó, gã cÅ©ng đã há»c chÃn được chÃn rồi.
Gã yêu ÄÆ°á»ng Phương.
Gã quan tâm đến ÄÆ°á»ng Phương.
... Nhưng có yêu có quan tâm đến đâu, gã cÅ©ng không thể nà o như Từ VÅ© váºy, bất cố nhất thiết Ä‘em thân và o mạo hiểm chá»— nguy nan.
... Như váºy quá sức không thể nà o được.
... Những thứ đó, để cho tên ngu ngốc là Từ Vũ đi là m thôi.
... Thuáºn tiện, cÅ©ng có thể trừ khá» Ä‘i má»™t tên tình địch.
Do đó ÄÆ°á»ng Thôi Thôi chỉ lo chuyện tiếp ứng.
Chỉ bất quá, gã vẫn má»™t lòng mong má»i ÄÆ°á»ng Phương thoát hiểm được.
... Hiện tại ÄÆ°á»ng Phương đã thoát hiểm, trên đưá»ng Ä‘i, há»i gã má»i chuyện tiá»n nhân háºu quả, gã trả lá»i má»™t chút, Tả tướng và Hữu tướng cá»§a SÆ¡n đại vương miệng mồm lanh lợi, trả lá»i mưá»i phần chu đáo, chỉ có Thiết Cán là chau cặp mà y ráºm không nói năng gì, ngá»±a chạy như Ä‘iên cuồng như rồng bay gió cuốn.
Có Ä‘iá»u ÄÆ°á»ng Phương nghe xong rồi, bá»—ng dưng không chịu Ä‘i nữa.
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi Ä‘ang lo sợ chÃnh là chuyện kẻ địch truy Ä‘uổi lại, như váºy là m sao không khiến cho y nóng ruá»™t nóng gan cả lên!
ÄÆ°á»ng Phương mặt lạnh như tiá»n há»i ÄÆ°á»ng Thôi Thôi: "Bá»n há» nói có phải là sá»± tháºt cả phải không?"
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi chỉ còn nước gáºt đầu, trong lòng thì Ä‘ang la lên: con bà nó, chạy Ä‘i mà , chạy Ä‘i mà !
ÄÆ°á»ng Phương xoay chuyển đầu ngá»±a: "Tôi không Ä‘i nữa".
ÄÆ°á»ng Thôi xém chút nữa đã la ầm lên: "Sao?!"
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Tôi muốn trở lại".
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi lần nà y la lên tháºt: "Chị nói gì?!"
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Từ VÅ© vì cứu tôi và hãm thân trong Long Äầu Nam, tôi nhất quyết không bá» y đó không ngó ngà ng gì tá»›i".
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi còn Ä‘ang la ó: "Äó là tá»± hắn thoát không lá»t, có phải là mình hại hắn đâu, ai bảo hắn...".
ÄÆ°á»ng Phương chặn ngay lá»i gã: "Äây là tôi hại y".
Giá»ng nói cá»§a ÄÆ°á»ng Thôi Thôi muốn the thé cả lên, "Bá»n mình không thể trở lại, bá»n mình không phải địch thá»§ cá»§a há». Bá»n hỠđã bị chuyện nà y rồi, ắt là có phòng bị, nếu mà bà y bố Phi Kim sát tráºn, mở má»™t chá»— hổng cho mình lá»t và o, sau đó thắt cái túi lại, bá»n mình sẽ toà n quân bị tiêu diệt cả".
ÄÆ°á»ng Phương chỉ bình tÄ©nh nói: "Bất kể ra sao, chúng ta không thể bá» mặc Từ VÅ© lại đó. Từ VÅ© vì cứu tôi mà không tiếc cam lòng mạo hiểm, còn tôi thì lại Ä‘i hại y! Tôi đã không biết chuyện nà y thì thôi, hiện tại đã biết rồi thì nhất quyết không để mặc váºy!"
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi kỳ nà y chẳng còn cố kỵ gì, cho dù sợ ÄÆ°á»ng Phương giáºn dá»—i, gã cÅ©ng la hét ầm lên: "Äó là hắn tá»± nguyện, bá»n mình có bức bách gì hắn đâu, hắn Ä‘i tống mạng là chuyện cá»§a hắn, bá»n mình chẳng thể vì hắn mà cÅ©ng tống mạng theo!"
ÄÆ°á»ng Phương nói giá»ng tháºt lạnh lùng: "Ngưá»i ta nói: ‘Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng đương’, không hiểu hai câu tám chữ đó, là m sao còn hà nh tẩu được trong chốn giang hồ? Bá»n mình mà đi đây, e không thà nh ra có phúc má»™t mình mình hưởng, có nạn chẳng thèm lại đương sao, ÄÆ°á»ng môn đất Thục, ngà y sau là m sao còn danh tiếng gì được trong giang hồ!"
"Nếu nói chuyện ÄÆ°á»ng môn đất Thục, phụng mạng lão gia gia nÆ¡i đây nắm giữ đại cuá»™c là ba tôi"
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi la lên giá»ng quái dị: "Ông ấy nói: Chuyến nà y, cứu ÄÆ°á»ng Phương xong là đi ngà y, không được là m chuyện ngoà i lá», nếu không sẽ trừng phạt nặng ná» không tha!"
ÄÆ°á»ng Phương giá»ng nói gieo xuống như tiếng và ng khối: "ÄÆ°á»£c! Nếu váºy má»™t mình tôi ÄÆ°á»ng Phương đây hà nh động, hiện tại tôi chỉ đại biểu cho Äại Phương Nhất ÄÆ°á»ng má»™t mình tôi sáng láºp má»™t mình tôi là m má»™t mình tôi gia nháºp, cùng vá»›i ông, ông, ông", ngón tay cô chỉ từng ngưá»i từng ngưá»i má»™t, cà ng nói gương mặt cà ng trắng bệch lạnh lùng ra: "Cùng vá»›i các ông chẳng có má»™t chút quan hệ nà o dÃnh và o cả".
Sau đó cô cung tay lên chà o: "Xin cám ơn ở đây, sau nà y sẽ có ngà y gặp lại".
Nói xong, xoay chuyển đầu ngựa, chạy như bay vỠphương nam.
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi vá»— và o má mình má»™t cái: "Trá»i!"
Nhất thá»i không biết là m sao cho phải.
Tả tướng Lão Ngư nhìn vá» ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang chạy xa dần, há hốc mồm ra, cằm dưới hình như trệ hẳn xuống.
Hữu tướng Tiểu Nghi nhìn qua bên trái tá»›i ÄÆ°á»ng Thôi Thôi, nhìn lại bên phải tá»›i thá»§ lãnh SÆ¡n đại vương.
SÆ¡n đại vương không nói năng gì má»™t hồi tháºt lâu.
Sau đó cánh tay vượn thò ra, bà n tay chụp ngay lấy cổ áo ÄÆ°á»ng Thôi Thôi, gầm lên má»™t tiếng nhá»: "Nhá»› đấy, ngưá»i nÆ¡i đây Ä‘á»u là cá»§a ta, cái câu xui xẻo thối tha con mẹ nó "toà n quân tiêu diệt", ngươi mà dám nói!"
ÄÆ°á»ng Thôi Thôi bị gà chụp cổ áo, cÆ¡ hồ thở không muốn ra hÆ¡i.
SÆ¡n đại vương buông gã ra, cưá»i nhạt hắc hắc mấy cái: "Há»·, đà n bà ! Ôi, đà n bà ! Äà n bà là m chuyện gì cÅ©ng tình cảm, chẳng nên trò trống gì! Má»i ngưá»i bữa nay nhìn cho rõ đó: nam tá» hán đại trượng phu muốn thà nh đại sá»±, ngà n vạn lần không được lấy vợ!"
Bá»n cá»§a hạ cá»§a gã hò theo chẳng má»™t chút nhiệt liệt gì: "Vâng".
Sau đó SÆ¡n đại vương bá»—ng râu tóc dá»±ng ngược, mắt hổ trợn trừng hướng vá» ba mươi lăm tên đệ tá» ruá»™t gà o lên má»™t tiếng như tiếng sấm giữa trá»i nắng hạn: "Tiên sư cha mưá»i bảy Ä‘á»i cá»§a nó xem đó! Äà n bà cá»§a chúng nó Ä‘á»u biết giảng nghÄ©a khÃ, bá»n ta còn đứng nÆ¡i đây là m con cháu rùa Ä‘en hay sao?! Có gan hả, mau theo ta SÆ¡n đại vương đánh thẳng lại NgÅ© Phi Kim thôi!"
Lần nà y cả bá»n cùng hò hét lên má»™t tráºn hưởng ứng, rồng tinh anh hổ hung mãnh, ngá»±a hý vó dồn, núi rừng chấn động lên cả má»™t phÃa.
Tà i sản của ice_wy
08-02-2012, 03:05 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 14
Kinh diễm nhất kiếm
ÄÆ°á»ng Phương dá»±a và o món khinh công tuyệt thế linh lung xảo diệu cá»§a cô Yến Tá» Phi Vân Tung, lại thêm lần nữa lẽn và o Long Äầu Nam, chế ngá»± ba tên phòng vệ canh gác, xông và o NgÅ© Phi Kim không má»™t chút tiếng động không má»™t ai phát giác.
Trừ lý do vì môn khinh công tuyệt đỉnh phi thưá»ng đó cá»§a cô, ÄÆ°á»ng Phương sở dÄ© tiến và o được NgÅ© Phi Kim, chá»§ yếu là vì: không ai ngỠđược cô lại dám vừa thoát ra được đã trở lại.
... Má»™t ngưá»i rõ rà ng là chạy trốn hoang mang như váºy, lại trở vá» là m má»™t kẻ tấn công, chuyện đó Ä‘Ãch xác là m cho bất kỳ ai Ä‘á»u không ngỠđến.
Là m ngưá»i ta trở tay không kịp chÃnh là cho mình cÆ¡ há»™i chiếm chắc cái thế thượng phong.
Sơn đại vương và ba mươi lăm tay thiết kỵ chẳng có cái may mắn đó.
Bá»n há» có cái khà thế lá»›n lao hung bạo.
... Khà thế cà ng lá»›n, kinh động cà ng nhiá»u.
Do đó, kẻ cưá»ng dá»… bị át chế, kẻ cứng dá»… bị chẻ gãy.
... Là m kẻ cương cưá»ng cÅ©ng không dá»… dà ng, là m được lâu cÅ©ng không dá»… dà ng.
Có Ä‘iá»u bá»n SÆ¡n đại vương vừa là m được còn là m lâu được.
Bá»n há» lấy cái thế cá»§a kẻ cưá»ng, cái thế cá»§a kẻ bá đạo hoà nh hà nh thiên hạ, xông pha giang hồ!
Hiện tại bá»n há» Ä‘ang tÃnh thổi bay Long Äầu Nam.
Lúc ÄÆ°á»ng Phương vừa và o NgÅ© Phi Kim thì cÅ©ng vừa đúng lúc đại đội cá»§a SÆ¡n đại vương đã tiến và o mưá»i dặm trong lãnh địa cá»§a Long Äầu Nam, NgÅ© Phi Kim láºp tức phát hiện bèn đánh trống trên Kim Cổ lâu báo hiệu.
Lôi DÄ© Tấn láºp tức như sét đánh không kịp bưng tai, ra tay bà y bố tráºn pháp, sau đó cùng ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh tá»± mình thống lãnh cao thá»§ Tây môn năm mươi hai ngưá»i, chạy ra nghinh chiến SÆ¡n đại vương.
Lôi DÄ© Tấn vÃ ÄÆ°á»ng ChÃnh ra tráºn, ÄÆ°á»ng Nã Tây thì Ä‘iá»u binh khiển tướng, bố trà trong NgÅ© Phi Kim, Ä‘iá»u độ có phương pháp, bấy giá» Lôi Biến lại hốt hoảng đến thông báo: "Có ba tên phòng thá»§ ở Kim Cổ lâu bị cầm chế, ngưá»i lại thân pháp quá lẹ, xuất thá»§ cÅ©ng nhanh nhẹn, bá»n há» chẳng thấy kịp là ai... Xem ra rất có thể đã có kẻ địch xâm nháºp và o trong trang".
"Hoa lão đại và Ôn lão tứ chẳng phải là thứ vừa!"
ÄÆ°á»ng Nã Tây gãy gãy cấu ghét trên móng tay, giá»ng nói bình thưá»ng rất từ hòa bây giá» cÅ©ng đã the thé hẳn lên.
"Lại cà ng tốt, bắt ráºn trong bình, chạy đâu cho khá»i".
Lôi Bạo Quang sát khà đằng đằng nói: "Mấy tên thỠđế không muốn sống nà y gan chó lá»›n lắm, rõ rà ng đã chạy rồi, còn quay trở lại đánh! Nếu mà mà chỠđến ngà y mai, bá»n mình bà y tráºn xong xuôi, cao thá»§ trong tổng đưá»ng cÅ©ng Ä‘iá»u động trở vá», thì lại hai đứa giết má»™t cặp, lại cà ng nhiá»u cà ng đông chợ!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n thì nói giá»ng âm u hiểm độc: "Bá»n chúng đánh trở lại, không chừng chắc là muốn cứu Từ VÅ© đó? Nếu váºy thì tên há» Từ chắc là đã biết cÆ¡ máºt trá»ng đại, nếu không, lấy cái tÃnh tá»± tư tá»± lợi cá»§a ÄÆ°á»ng Bi Từ ra mà nói, là m sao dám hiên ngang phát động, chẳng tiếc mạng đánh cố và o? Äể tôi lại khảo vấn thá» xem má»™t phen có há»i ra được gì không? Nếu mà chuyện không xong, giết hắn trước cho đả tức cÅ©ng tốt!"
ÄÆ°á»ng Nã Tây khen má»™t tiếng nói: "ÄÆ°á»£c, chuyện nà y hai chú Ä‘i là m trước Ä‘i, má»™t lát nữa ta sẽ lại".
Hai ngưá»i phụng lệnh Ä‘i ngay.
... Võ công và thá»§ pháp phóng ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng Nã Tây, vá»›i bối pháºn trong NgÅ© Phi Kim, Ä‘á»u chẳng phải xem là tối cao gì, có Ä‘iá»u trong kế hoạch liên minh Äồ Cùng cá»§a ba nhà , lại là má»™t nhân váºt đầu não, bình thá»i những kẻ túc trà đa mưu, lòng dạ cay độc, muốn chiếm má»™t chân quyá»n hà nh chức pháºn trong cái thế lá»±c má»›i dá»±ng lên nà y, Ä‘á»u hiểu được phải trước hết thân vá»›i lão, nịnh bợ lão, như váºy má»›i có cÆ¡ há»™i bay bá»—ng tiến thân, và được trá»ng dụng.
... Ngưá»i ta muốn sinh tồn, thể nà o cÅ©ng phải tìm trăm phương ngà n kế.
Ai bảo mi là ngưá»i?
Huống gì còn sống trong giang hồ, một nơi mạnh được yếu thua, ngươi mưu mô ta gian trá!
ÄÆ°á»ng Phương trà nhá»› rất giá»i.
... Tấm há»a đồ Từ VÅ© đưa cô, cô chỉ nhìn qua má»™t lần là đã nhá»› hết chÃn mưá»i, do đó tránh hết được rất nhiá»u cÆ¡ quan.
Cho mãi đến khi cô lướt tá»›i Thá»§y Nguyệt Bán ÄÆ°á»ng rồi.
Bên ao có má»™t ngưá»i, mặt mà y đầy vẻ bệnh hoạn, xem ra lại hình như đầy vẻ sầu khổ; vốn là mặt mà y đầy vẻ sầu khổ, nhưng nhìn lâu má»™t hồi lại thấy đầy bệnh hoạn, ngồi yên tÄ©nh ở đó (tháºm chà còn rất có vẻ ôn thuáºn), hình như Ä‘ang chá» ai.
(Gã đang chỠai nhỉ?)
Bên cạnh gã, còn có một bầu rượu.
Trong Ưng Lưu Các, trên bà n chén đĩa há»—n loạn, bởi vì má»™t đám ngưá»i Ä‘ang ăn uống đó, bá»—ng nhiên phải ùn ùn bá» Ä‘i kháng địch, chỉ còn thừa má»™t gã công tá» sầu sầu bệnh bệnh, và chÃn bầu rượu đặt bên cạnh.
... Xem dáng Ä‘iệu cá»§a gã, tháºt tình xem chÃn bầu rượu đó là chÃn ngưá»i bạn thân thiết cá»§a mình.
ÄÆ°á»ng Phương vừa gặp phải gã, láºp tức dừng lại.
... Yến TỠPhi Vân Tung là môn khinh công tuyệt đỉnh, nói ngừng là ngừng ngay, nói đứng là đứng, động và tĩnh, như linh dương nhảy nhót, không biết đâu mà tìm.
Có Ä‘iá»u, cô vừa ngừng lại, gã công tá» Ä‘ang ngồi chỠđó đã dá»ng dưng nói :
"Cô đã lại".
... Ngưá»i gã đợi hiển nhiên là cô.
ÄÆ°á»ng Phương trong lòng cÅ©ng Ä‘ang có má»™t tiếng than.
... Tháºt tình cô không muốn đánh nhau vá»›i ngưá»i nà y.
Bởi vì Ôn Ước Hồng trừ võ công thâm bất khả trắc ra, độc công không thể nà o đỠphòng nổi, cà ng trá»ng yếu là , mãi đến bây giỠÔn Ước Hồng vẫn đối đãi cô rất tá» tế, do đó mà cô không muốn đánh nhau vá»›i gã.
"Tôi đã lại đây".
"Tại sao cô còn muốn trở v�"
"... Tôi không thể trở vỠđược sao?"
"Cô muốn cứu Từ Vũ?"
"Từ Vũ vì muốn cứu tôi, do đó mới bị nhốt trong nà y".
"Tốt lắm. Theo như tôi thấy, y không tiếc tÃnh mạng lại đây cứu cô, là vì trá»ng chữ tình; cô bất cố nhất thiết mạo hiểm và o đây, là vì trá»ng chữ nghÄ©a".
"Tình hay nghÄ©a, NgÅ© Phi Kim các ngưá»i mưu mô thâm độc như váºy hại tôi, tôi còn chưa hiểu rõ, dÄ© nhiên là không cam tâm, không phục khÃ".
"Cô muốn biết lý do?"
"Chỉ vì muốn giữ tôi lại nơi nà y, say nà y dùng để áp bức lão gia gia?"
"ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh vÃ ÄÆ°á»ng Nã Tây rất sợ lão tổ tông trong ÄÆ°á»ng môn cá»§a cô, bá»n há» má»™t mặt vừa muốn phản, má»™t mặt lại rất sợ hãi, do đó cầm giữ cô, bá»n há» sẽ yên tâm được má»™t chút. ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không phải là không có lý do khác".
"... Các ngưá»i muốn há»c bà kỹ cá»§a ÄÆ°á»ng môn: Lưu Bạch thần tiá»…n và Bạt Mặc thần phá»§?"
"Không phải tôi, mà là bá»n há». Bá»n há» muốn không chỉ có hai môn tuyệt kỹ đó... nghe nói Yến Tá» Phi Vân Tung tối cao tuyệt kỹ, tên là Tại Thá»§y Thất Phương, bá»n há» cÅ©ng rất ham muốn, không biết là cô có biết hay không biết?"
"Sao anh không thỠthỠxem?"
"Có cÆ¡ há»™i sẽ thá»,... không phải là cô đã trở lại đây rồi sao?"
"Tháºt ra, sao anh không thẳng thắn chút, lúc xem bệnh độc tá» tôi quách cho rồi?"
"Thứ nhất, tôi không hạ độc và o cô đâu. Tháºt ra thì, bá»n há» lúc đầu muốn cho cô mất Ä‘i công lá»±c, để dá»… khống chế, sau đó lại khÃch cho cô luyện táºp ám khÃ, để chứng thá»±c mình Ä‘ang hồi phục lại, sau nà y thấy cô không hcịu luyện táºp bà kỹ cá»§a ÄÆ°á»ng môn, có lẽ là vì lý do cô không có ná»™i lá»±c không cách nà o ngưng tụ váºn công được cho nên chán nản, do đó muốn tôi giảm bá»›i chất độc Thất Tam Äiểm thà nh ra Thất Äiểm, cho cô có cách luyện táºp, nhưng bệnh thì chung quy vẫn không hết, để vạn nhất có chuyện gì còn dá»… giải quyết; bất quá, tôi chẳng nghe lá»i há» nhá», sau nà y tôi cho cô thuốc, trừ giúp cô hồi phục lại toà n bá»™ công lá»±c ra, còn phụng mệnh cá»§a Äại đương gia, để cho cô hoà n toà n hồi phục thể chất, nếu không, hiện tại cô chẳng Ä‘i qua Ä‘i lại như ý váºy. Tháºt ra tôi đã có bá» thuốc và o trong rượu, để cho cô bá»›t Ä‘au, rất tiếc là cô không hcịu uống rượu cá»§a tôi. Thứ hai, trước khi cô còn chưa tiết lá»™ ra bà quyết cá»§a mấy môn tuyệt kỹ đó, ÄÆ°á»ng Nã Tây, Lôi DÄ© Tấn, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh không có vị đương gia nà o sẽ để cô chết dá»… dà ng như váºy".
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nhạt: "Nói váºy thì, tôi phải cám Æ¡n anh đã đặc biệt ban ân, thá»§ hạ lưu tình chắc?"
"Không dám", Ôn Ước Hồng vẫn cái dáng Ä‘iệu thu nháºn không tý gì xấu hổ, "Tôi đã trị bệnh cho cô khá»i rồi, bá»n há» cÅ©ng không biết nữa Bá»n há» chỉ lấy là m lạ, mắt thấy cô khà sắc cà ng ngà y cà ng khá»e ra, tại sao còn chưa chịu luyện Lưu Bạch, Bát Mặc và Tại Thá»§y mấy thứ tuyệt nghệ đó".
"Bởi vì tôi cảm thấy được lúc nà o cÅ©ng có ngưá»i Ä‘ang lén lút dòm ngó".
ÄÆ°á»ng Phương mÃm môi má»™t cái, hai cái má lúm đồng tiá»n dá»… thương hai bên lại hiện ra, "Nói thẳng ra, từ lúc trước sau hai thứ Ä‘ang tắm bị ngưá»i xông và o rồi, tôi thể nà o cÅ©ng có cảm giác là có ngưá»i Ä‘ang rình mò, tuy tôi không ngại có gì khác, nhưng bởi vì cảm thấy bất an, cho nên vẫn còn chưa muốn tại cái chá»— ở lâu mãi mà vẫn có cảm giác xa lạ nà y luyện táºp tuyệt kỹ ÄÆ°á»ng môn".
Cô cưá»i rồi lại nói: "Tôi vốn rất thÃch tắm rá»a. Gần đây tháºt tình tôi có hÆ¡i sợ phải Ä‘i tắm rá»a".
"Váºy thì cô đã là m đúng rồi".
Ôn Ước Hồng cưá»i nói: "Bá»n hỠđã nhìn lầm".
"Nhìn lầm?"
"Tháºt ra cô cÅ©ng không đơn giản", Ôn Ước Hồng nói: "Bá»n há» cứ ngỡ cô chỉ là má»™t đứa con gái ưa cưá»i ưa khóc, vừa ra Ä‘á»i chưa biết trá»i cao đất dà y là gì, thiên chân gần như là ấu trÄ©".
"Tháºt ra bá»n há» cÅ©ng không lầm đâu, tôi Ä‘Ãch xác là váºy", ÄÆ°á»ng Phương nói, "Có Ä‘iá»u, tôi còn có má»™t mặt khác, bá»n há» còn chưa nhìn rõ rà ng thế thôi".
Ôn Ước Hồng cưá»i nói: "Bá»n há» chỉ nghÄ© cô là má»™t đứa con gái là m chuyện gì cÅ©ng theo hứng, nhưng không biết cô cÅ©ng là đứa con gái vừa thông minh vừa có nghÄ©a khÃ... Cô có gan má»›i đó đã trở lại cứu Từ VÅ©, má»i ngưá»i Ä‘á»u không ngá» tá»›i".
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Äã váºy thì, nói lại chÃnh Ä‘á»,... Từ VÅ© ở đâu?"
Ôn Ước Hồng báºt cưá»i, nãy giá» gã vần chưa chÃnh diện nhìn ÄÆ°á»ng Phương, hiện tại gã xoay ngưá»i lại đối diện vá»›i cô và há»i: "Bá»n há» muốn tôi canh giữ nÆ¡i đây, tức là muốn tôi không cho ai lại cứu Từ VÅ©, và cÅ©ng bắt giữ ngưá»i lại cứu Từ VÅ©... Tôi còn là Tứ đương gia trong NgÅ© Phi Kim mà , không lẽ tôi không là m chuyện gì sao, còn không bằng cái hòn núi giả hòn đá giả ở đây nữa?"
ÄÆ°á»ng Phương ôm miệng cưá»i nói: "Nói váºy, tuy anh có lòng ưu ái bảo há»™ tôi, nhưng vì trong mình có trách nhiệm, đà nh phải giao thá»§ vá»›i tôi thôi?"
Ôn Ước Hồng gáºt đầu, sau đó thở ra má»™t hÆ¡i nhá»: "Trừ phi hiện tại cô láºp tức bá» Ä‘i, tôi sẽ cho là không há» thấy cô bao giá»".
ÄÆ°á»ng Phương kiên quyết nói: "Tôi đã lại đây rồi, chưa cứu được Từ VÅ©, tôi sẽ chẳng Ä‘i đâu".
Ôn Ước Hồng thở ra một tiếng dà i nói: "Thế thì chỉ còn nước đánh bại tôi trước thôi".
ÄÆ°á»ng Phương cắn cắn môi nói: "Tôi vốn không muốn đánh nhau vá»›i anh... ở đây, anh đối xá» vá»›i tôi cÅ©ng không tệ".
Ôn Ước Hồng nói: "Tôi cũng không muốn cùng cô giao thủ. Nếu hiện tại cô muốn đi, vẫn còn kịp đấy".
ÄÆ°á»ng Phương nhoẻn miệng cưá»i nói: "Äi, tôi nhất định là đi, nhưng phải cứu xong Từ VÅ© rồi má»›i Ä‘i".
Ôn Ước Hồng thở dà i nói: "Chúng ta không động thủ cũng được. Trừ phi cô chuốc rượu cho tôi say, thì lúc đó tôi say hồ đồ ra, chuyện gì cũng chẳng thấy, chuyện gì cũng ngăn không được, chẳng ai lại mà quái trách gì tôi được!"
"Kế hay lắm!"
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Có Ä‘iá»u tôi sợ uống không lại anh".
"Tôi uống ba vò cô uống một vò, tôi sẽ thả cô qua!"
Má»™t ngưá»i có thể uống ná»a vò rượu đã là chuyện không thể tưởng tượng được rồi.
Nhưng Ôn Ước Hồng nghe ÄÆ°á»ng Phương chịu thi uống rượu, gã bèn sáng rá»±c từ mắt đến cả khuôn mặt, "Cô nên lo chuyện trong rượu có độc má»›i phải... Rốt cuá»™c tôi cÅ©ng là ngưá»i nhà hỠÔn Äá»™c tông nổi tiếng ở LÄ©nh Nam!"
"Tôi chỉ biết anh là Ôn Ước Hồng" Hà m răng trắng như ngá»c cá»§a ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang cắn và o môi, cô nói: "ÄÆ°á»£c, thế thì tôi xá mệnh bồi uống rượu đây!"
Ôn Ước Hồng báºt cưá»i.
Gã há»i ÄÆ°á»ng Phương bằng giá»ng rất ôn hòa: "Cô có biết ta thà nh danh và o chuyện gì không?"
"Lúc trước anh có biệt hiệu là Tam Tuyệt công tá», lấy rượu, độc, kiếm nổi danh thiên hạ;" ÄÆ°á»ng Phương trả lá»i: "Nhưng dạo sau nà y, ngưá»i ta Ä‘á»u đặt cho anh biệt hiệu là Tam Hồng công tá», thịnh danh đó cá»§a anh hoà n toà n là do tá»u lượng mà có".
Ôn Ước Hồng lại há»i cô bằng giá»ng tháºt ôn nhu: "Trước giá» cô không thÃch uống rượu?"
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Anh có bao giá» thấy tôi nếm qua chút rượu nà o chưa?"
Giá»ng nói cá»§a Ôn Ước Hồng vẫn còn tháºt ấm: "Cho dù tôi nhưá»ng cô, cô có thể uống cho thà nh ngang tay vá»›i tôi, nhưng cô cÅ©ng sẽ say ngất ngư Ä‘i rồi, là m sao còn Ä‘i cứu được Từ VÅ©?"
"Tôi biết, tôi cÅ©ng hiểu rõ. Anh là m tôi say rồi, bèn trục xuất tôi ra khá»i Long Äầu Nam, tôi cÅ©ng chẳng còn biện pháp gì để Ä‘i cứu Từ VÅ© nữa;" ÄÆ°á»ng Phương nhìn chăm chăm và o Ôn Ước Hồng, nói từng tiếng má»™t, "Anh cÅ©ng biết tÃnh tình cá»§a tôi, trước giá» tôi không thÃch ai nhưá»ng nhịn mình".
Ôn Ước Hồng thở dà i.
Lần nà y gã chẳng còn nói năng gì nữa.
Cánh tay gã duá»—i ra, gã đã chụp ngay lấy má»™t bình rượu, đánh phăng cái nắp qua má»™t bên, mùi rượu láºp tức thÆ¡m lừng lên tứ phÃa, là m ngưá»i ta muốn say sưa cả luôn.
Gã đưa bình rượu qua cho ÄÆ°á»ng Phương.
"Äây là thứ rượu mạnh nổi danh tên là Yên Chỉ Lệ, không bị rát cổ há»ng, nhưng rất nặng, cô nên cẩn tháºn".
Ôn Ước Hồng vừa ngá»i thấy mùi rượu, giá»ng nói đã biến thà nh dịu dà ng như Ä‘ang thá»§ thỉ vá»›i tình nhân.
"NÆ¡i đây có sáu bình rượu Yên Chỉ Lệ, còn ba bình kia, tên là Cán Bất Äắc, thứ rượu đó, lại có tên là Truy Mệnh, còn nồng, còn cưá»ng, còn đằm, còn liệt, còn mạnh hÆ¡n cả Yên Chỉ Lệ!"
Sau đó gã nói: "Cô chỉ cần uống được ná»a bình Yên Chỉ Lệ còn chưa ngã ra, tôi sẽ bồi vá»›i cô má»™t bình Cán Bất Äắc, nếu cô uống được hết cả bình Yên Chỉ Lệ, coi như cô thắng".
ÄÆ°á»ng Phương dÄ© nhiên là đã có nghe qua cái thứ rượu Cán Bất Äắc... nó được mang cái biệt hiệu cá»§a tay tá»u lượng cao nhất trong Tứ Äại Danh Bá»™ vang lừng thiên hạ là Truy Mệnh là m tên, tá»± nhiên là không phải dá»… dà ng.
Cô gáºt đầu.
Tiếp lấy bình rượu.
"Tôi thá» thá» xem". Cô trịnh trá»ng nói.
"ÄÆ°á»£c", Ôn Ước Hồng túm lấy má»™t bình Cán Bất Äắc, cÅ©ng chặt bay nắp bình, nói: "Xin má»i".
"Má»i". ÄÆ°á»ng Phương nói.
Cô ực một hơi uống cạn.
Không phải là một ly rượu.
Không phải là một hồ rượu.
CÅ©ng chẳng phải là ná»a bình rượu.
... Mà là cả một bình rượu, một hơi cạn bình.
Cô uống xong bình rượu rồi, còn nhá» mấy giá»t còn lại và o miệng, liếm liếm môi, cưá»i khanh khách lên, cưá»i tươi như hoa, ánh mắt sáng rá»±c, cả ngưá»i in hệt như ly rượu mạnh má»m môi.
Cô cưá»i há»i Ôn Ước Hồng: "Còn có gì không?"
Ôn Ước Hồng há to miệng, quên cả bình rượu trong tay.
"Thiệt là đủ mạnh!"
ÄÆ°á»ng Phương dùng ngón tay nhá» xÃu xinh xắn quyệt vệt rượu còn dÃnh trên miệng, "Sao rồi? Trên tay có rượu không uống, không phải là uổng cá»§a trá»i sao?"
Ôn Ước Hồng rú lên: "Cô...".
"Äúng rồi, anh uống là thứ Truy Mệnh, không công bằng vá»›i anh lắm phải không, chi bằng thế nà y Ä‘i", cô túm ngay lấy má»™t bình Truy Mệnh, cưá»i nói, "Tôi cÅ©ng uống Cán Bất Äắc vá»›i anh, anh uống má»™t bình, tôi uống hai bình, được không?"
Sau đó bá»n há» má»—i ngưá»i tá»± mình tá»± uống, ngang tay nhau; má»™t bình Cán Bất Äắc uống sạch.
ÄÆ°á»ng Phương sau đó là ánh mắt cà ng sáng rá»±c, nụ cưá»i lại cà ng kinh hồn diá»…m tuyệt.
"Chỉ còn thừa có má»—i bình Truy Mệnh thôi, chi bằng tôi uống nó", ÄÆ°á»ng Phương già nh lấy nói, "Anh uống Yên Chỉ Lệ Ä‘i thôi".
Nói xong đã già nh bình rượu qua bên mình, là m một hơi cạn.
Ôn Ước Hồng uống xong bình Yên Chỉ Lệ thứ hai, đã bắt đầu lảm nhảm nói má»™t mình: "... Tôi không ngá» cô uống quá nghá» như váºy!"
"Tôi chỉ nói vá»›i anh tôi không thÃch uống rượu, tôi có gạt nói vá»›i anh là tôi không biết uống rượu đâu". ÄÆ°á»ng Phương cưá»i hì hì dùng bà n tay sá» sá» lên cái má lúm đồng tiá»n Ä‘ang hiện lá» má» ra trên má.
Uống xong bình thứ ba, Ôn Ước Hồng đã trợn trừng cặp mắt lên, liên tiếp ựa ra hơi rượu.
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i tươi như hoa, mặt mà y trắng trẻo ướt át, Ôn Ước Hồng cặp mắt say sưa nhìn cô dáng Ä‘iệu phong lưu kiá»u mỵ đó, vốn Ä‘ang sáu phần say đã biến thà nh tám phần, rốt cuá»™c nói: "... chẳng ngá»...".
Còn chưa hết lá»i, ÄÆ°á»ng Phương đã uống xong bình thứ tư.
Cô còn đảo ngược bình lại, đưa vá» phÃa Ôn Ước Hồng để chứng tá» cô đã uống sạch không còn má»™t giá»t!
"... Không xong rồi, tôi chẳng còn uống nổi nữa". Ôn Ước Hồng nói.
Y Ä‘Ãch xác là Tam Hồng công tá», uống xong ba bình rượu mạnh, vẫn còn chưa ngã xuống, bất quá cÅ©ng đã say tá»›i bảy tám phần rồi.
"Tá»u lượng cá»§a cô khá lắm, có Ä‘iá»u...".
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Có Ä‘iá»u anh còn chưa uống bình thứ tư".
"Tôi không uống nữa", Ôn Ước Hồng nói năng không còn thong dong, "Tôi muốn tỷ kiếm với cô!"
"Sao?"
ÄÆ°á»ng Phương nhướng mà y lên, "Còn không chịu thua sao?"
Ôn Ước Hồng chỉ nói: "... Cẩn tháºn đấy!"
Nói xong gã bèn rút kiếm ra.
Kiếm ở chỗ nà o?
Trên tay gã vốn không có kiếm.
Eo lưng cũng không có kiếm.
... Thì ra kiếm nằm cuốn quanh dưới bình rượu thứ ba.
Nhuyễn kiếm.
Kiếm vừa đánh ra, trong mà sáng rá»±c, đẹp mà lóe mắt, giống như má»™t trưá»ng kinh diá»…m từ há»—ng hoang sÆ¡ khai đợi chá» dưới đáy biển sâu!
ÄÆ°á»ng Phương không tránh né.
Có phải cô tránh không kịp?
Hay là cô say quá tránh không được?
Nhát kiếm kinh diá»…m đó, bất chợt ngừng lại trước cổ há»ng cá»§a ÄÆ°á»ng Phương.
Nhát kiếm ấy đụng phải ÄÆ°á»ng Phương, tá»±a hồ như kinh diá»…m Ä‘i má»™t cái.
Kinh kiếm nhất diễm!
Ôn Ước Hồng kinh ngạc há»i: "Cô không tránh né?"
Gã tuy ngưá»i đã say mèm, ánh mắt say sưa há»—n loạn, nhưng bà n tay cầm kiếm vẫn còn ổn định đến xuất kỳ.
"Anh không say?"
ÄÆ°á»ng Phương ánh mắt trong như thu thá»§y Ä‘ang nhìn gã, không chá»›p, "Anh ra chiêu vừa nhanh vừa ổn định!"
"Chẳng váºy đâu!"
Ôn Ước Hồng thình lình thu kiếm, ngã ầm ngay ra mặt đất, ngủ khoèo ra như một hòn đá cuội, còn nói thêm một câu: "Tôi say rồi!"
Là m như nói xong câu đó là gã có thể đi du ngoạn sơn thủy chẳng mà ng đến chuyện gì khác.
ÄÆ°á»ng Phương hiểu ý cá»§a gã.
Cô đứng dáºy.
Cô còn đi cứu Từ Vũ.
Vừa má»›i đứng lên, cô má»›i phát giác ra nguyên cái đầu như muốn biến thà nh bảy tám cái, úi dà o, tháºt cÅ©ng có chá»— muốn say rồi.
Bất kể say ra sao, cô vần còn nhớ một chuyện: cô phải đi cứu Từ Vũ.
Tà i sản của ice_wy
08-02-2012, 03:06 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 15
Tá» á»c
ÄÆ°á»ng Phương Ä‘oán Từ VÅ© đại khái là bị nhốt ở nÆ¡i đó.
Nhưng muốn tiến và o Tá» á»c, trước hết phải Ä‘i qua Hoạt Phòng.
Hoạt Phòng chÃnh là chá»— cư trú cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt.
Chá»— nà y không thể nà o tránh khá»i.
Muốn tránh phải đụng tới cơ quan.
ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng nhất quyết không tránh.
Trước giỠcô vốn là đứa con gái không biết tránh né gì.
Cô chỉ trong cơn gió đang thoảng nhẹ qua, rùng mình lên một cái.
Quả tháºt có chá»— muốn say rồi.
"Cô có uống rượu?"
Có ngưá»i Ä‘ang há»i, giá»ng nói tháºt lưá»i biếng, "Không những thế còn có vẻ say sưa nữa".
ÄÆ°á»ng Phương nhìn tá»›i, bèn thấy ao sen đối diện, có má»™t ngưá»i vừa tà n táºt vừa kinh diá»…m, trong tay Ä‘ang cầm má»™t cây Ä‘uốc, cây Ä‘uốc Ä‘ang cháy leo lét.
ÄÆ°á»ng Phương nhÅ© bụng: Lâu lắm cÅ©ng chưa thấy mặt y.
Từ hồi y xông và o phòng tắm cá»§a cô mãi đến giá», vẫn chưa thấy xuất hiện thêm lần nà o.
"Sao? Lấy là m lạ sao? Ngưá»i mù cÅ©ng đốt đèn sao?"
Hoa Äiểm Nguyệt lưá»i lẫm nói: "Cái Ä‘uốc nà y đốt cho cô đấy tôi là kẻ mù, tối nay trăng tối gió nhiá»u, tôi không muốn chiếm tiện nghi ngưá»i khác".
Nghe y nói, phảng phất như tà n phế là chiếm tiện nghi cá»§a ngưá»i khác nhiá»u lắm.
ÄÆ°á»ng Phương báºt cưá»i: "Còn nói là không chiếm tiện nghi ngưá»i khác, còn xông và o phòng tắm cá»§a ngưá»i ta nhỉ!"
Cô đã say hết năm phần, thêm và o đó trước giỠcô ăn nói không bao giỠcấm kỵ chuyện gì, do đó, bây giỠcũng chẳng kỵ húy.
"Chuyện hồi đó...".
Cặp mắt cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt tá»±a hồ như chìm sâu, sâu, tháºt sâu và o dưới đáy biển, giá»ng nói cá»§a y cÅ©ng giống như Ä‘ang vá»ng từ dưới đáy biển lên :
"Rất có lỗi với cô".
ÄÆ°á»ng Phương nghiêng nghiêng đầu, hai tay chắp sau lưng, mưá»i ngón tay Ä‘an và o nhau, vẻ mặt ra chiá»u lạ lùng thÃch thú, Ä‘i chung quanh Hoa Äiểm Nguyệt má»™t vòng, rồi ra chiá»u thú vị há»i: "Tôi vốn đã mất hết ná»™i lá»±c, anh đã hạ lệnh cho tôi hồi phục lại đấy".
Hoa Äiểm Nguyệt chỉ nói: "Thì ra lão tứ đã nói cho cô biết rồi".
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Xem ra, anh ở nÆ¡i nà y cÅ©ng là miá»…n cưỡng không đúng theo ý mình".
Hoa Äiểm Nguyệt cưá»i khổ nói: "Tôi chỉ là cái hình ná»™m. Ôn, ÄÆ°á»ng, Lôi ba nhà , má»—i ngưá»i có má»—i máºt mưu thà nh kiến mưu phản trong nhà cá»§a há», muốn láºp riêng thà nh má»™t phái, tôi là ngưá»i ngoà i há», đà nh để há» bắt Ä‘em lại là m bình phong. Nếu không, ngưá»i cá»§a ba nhà cá»§a hỠđỠcá» ra sẽ không tiện là m lão đại, do tôi lại là m lão đại, còn có chá»— hay nữa là , bá»n há» chẳng ai tÃn nhiệm tôi, còn tôi thì cÅ©ng chẳng là m chuyện gì được".
ÄÆ°á»ng Phương kinh ngạc há»i: "Váºy thì Ôn Ước Hồng...".
Hoa Äiểm Nguyệt nói: "Y không có dã tâm, cÅ©ng không có chà muốn là m váºy, chỉ bất quá, thân ở trong giang hồ, cÅ©ng chẳng do y chá»§ trương!"
ÄÆ°á»ng Phương lạnh lùng nói: "Chân chÃnh cầm lên rồi, đặt xuống được, có nguyên tắc, có lương tâm, đủ đảm sắc, thì chẳng có cái câu ‘thân trong giang hồ, không do ở minh’!"
Hoa Äiểm Nguyệt yên lặng má»™t hồi, sau đó má»›i mệt má»i nói: "Chỉ tiếc tôi là má»™t ngưá»i tà n phế, chân không Ä‘i được, mắt không nhìn thấy, như nếu tôi không chịu để ngưá»i ta lợi dụng, thì ngay cả muốn sống cÅ©ng là má»™t chuyện khó khăn".
ÄÆ°á»ng Phương cháºn lại: "Cứ váºy mà sống thêm, không phải là so vá»›i chết còn không có gì phân biệt sao. Anh không nói cho tôi biết, tôi còn không biết được anh là kẻ tà n phế! Hiện tại anh cho là anh như váºy, tôi má»›i nháºn ra là váºy: khó mà được anh có má»™t thân bản lãnh, còn cốt đầu lại quá nhẹ như váºy!"
Hoa Äiểm Nguyệt run rẩy ngưá»i lên má»™t cái.
Y chẳng có vẻ phẫn nộ, cũng chẳng có vẻ bi thương.
Gương mặt y chỉ có má»™t thứ mệt má»i không sao che giấu được.
Vừa tà n táºt vừa kinh diá»…m.
ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng cảm thấy mình ăn nói hÆ¡i nặng má»™t chút, do đó bèn nói, "Hoa đại đương gia, ở đây, anh là ngưá»i bạn mà tôi nói chuyện hợp nhất, trước giá» tôi không há» xem anh là ngưá»i tà n phế, nói thẳng ra, anh không nói tôi nhìn không ra, nhưng chÃnh anh lại xem mình là má»™t thứ phế váºt, tôi cảm thấy tháºt đáng tiếc".
"Tôi còn không được xem là phế váºt". Hoa Äiểm Nguyệt báºt cưá»i: "Ãt nhất, tôi còn cháºn lại được cô, không cho cô cứu bạn cô Ä‘i".
"Anh không phải là phế váºt, bởi vì anh cÅ©ng có thể không ngăn cản tôi, để tôi cứu bạn tôi Ä‘i".
"Cô nhất định phải cứu bạn của cô?"
"Bởi vì y đã cứu tôi".
"Nếu như y chưa từng cứu cô thì sao?"
"Chỉ cần đó là bạn chân chÃnh cá»§a tôi, tôi Ä‘á»u cứu!"
ÄÆ°á»ng Phương oai vệ và cÅ©ng rá»™ng rá»™ng lượng lượng nói: "Nếu như có ngà y nà o đó anh bị ngá»™ hiểm, tôi cÅ©ng sẽ cứu anh".
Hoa Äiểm Nguyệt báºt cưá»i, nụ cưá»i là m lá»™ cái phong tư tà n phế và kinh diá»…m cá»§a y: "ÄÆ°á»£c, hy vá»ng có má»™t ngà y, cô sẽ cứu được tôi, có vinh hạnh được cô cứu".
ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng báºt cưá»i.
Một cơn gió thổi nhẹ qua.
Có hương hoa, có mùi rượu, có một chút tình hoà i...
...
Nhạt nhòa, lại mệt má»i.
Nương theo cÆ¡n say, ÄÆ°á»ng Phương đã có chá»— không biệt được rõ rà ng đó là yên lặng cá»§a mà n đêm hay là ná»—i tịch mịch cá»§a con ngưá»i.
Tiếng sát phạt bên ngoà i tại sao bỗng dưng im mặt?
"Cô thưá»ng hay ca hát, cô ca hát gì váºy?"
Hoa Äiểm Nguyệt Ä‘iá»m đạm mệt má»i há»i: "Tôi không thấy được, nhưng tai tôi nghe rất rõ".
ÄÆ°á»ng Phương say sưa ngá»t ngà o hát khẽ lên má»™t tráºn: "Chà ng ở má»™t nÆ¡i muá»™i má»™t nÆ¡i, núi cao sông sâu đưá»ng xá xa xôi; có ngà y nà o núi sông biến đổi, mong rằng hai nÆ¡i biến thà nh má»™t nÆ¡i".
Giá»ng ca cá»§a cô thanh thoát còn hÆ¡n cả gió nhẹ, mát mẻ còn hÆ¡n là gió mát.
Hát xong rồi bèn cưá»i nói: "Má»™t ca khúc đầy vẻ tình nguyện có phải không?"
Hoa Äiểm Nguyệt phảng phất như nghe còn chưa đủ, nghiêng má»™t bên tai, còn Ä‘ang như thưởng thức má»™t hồi, tháºt lâu má»›i bùi ngùi há»i: "Nghe nói cô vá»›i Tiêu Thu Thá»§y đại hiệp là má»™t cặp phải không?"
Mà n đêm tối như váºy, chỉ cần Ä‘i trong bóng đêm má»™t hồi, cả ngưá»i sẽ chìm hẳn và o trong đó, có Ä‘iá»u gương mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Phương còn Ä‘ang sung sướng rạng rỡ, trắng trẻo lồ lá»™.
"Anh ấy hở". ÄÆ°á»ng Phương nói đến trong lòng đầy những ngá»t ngà o :
"Äợi chừng nà o tôi cứu xong Từ VÅ© ra rồi sẽ Ä‘i tìm ảnh".
Hoa Äiểm Nguyệt cÅ©ng ca lên má»™t câu: "... mong rằng hai nÆ¡i biến thà nh má»™t nÆ¡i".
Giá»ng ca khà n khà n cá»§a Hoa Äiểm Nguyệt lá»™ đầy thâm tình sâu sắc, hát xong, hai ngưá»i Ä‘á»u cưá»i hết cả lên.
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i nói: "Anh hát nghe hay lắm, hình như... rất Ä‘a tình, rất Ä‘a tình, rất có nhiá»u tình cảm thương tâm trong đó!"
"Thương tâm?"
Hoa Äiểm Nguyệt trá» trá» môi: "Ai là m được tôi thương tâm?"
ÄÆ°á»ng Phương là m mặt há» vá»›i y: "Hừ, anh đấy" bấy giá» má»›i sá»±c nhá»› ra y chẳng thấy được.
Nhưng Hoa Äiểm Nguyệt lại là m như có thấy, cÅ©ng báºt cưá»i lên.
Hai ngưá»i cưá»i má»™t hồi, Hoa Äiểm Nguyệt má»›i nhà n nhã nói: "Còn nhá»› cái hôm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên? Tôi xuất thá»§ thình lình, xem thá» cô có còn võ công hay không, Ä‘iểm và o môi cô má»™t cái...".
"Äúng rồi!"
ÄÆ°á»ng Phương nói ngay má»™t câu: "Anh chiếm tiện nghi cá»§a tôi".
"Ừm, phấn son cá»§a cô còn dÃnh trong giấc má»™ng cá»§a tôi nhỉ!"
Hoa Äiểm Nguyệt nói có vẻ say sưa, "Còn nhá»› cái đêm chúng ta cùng ăn Túy Yên Chỉ...".
ÄÆ°á»ng Phương vốn Ä‘ang cưá»i cưá»i nhìn, cưá»i tÃt mắt cưá»i mÆ¡ mà ng, bá»—ng có cảm giác những lá»i đó có Ä‘iá»u gì không thá»a lắm, không được lắm, do đó cÅ©ng có chá»— bất an, không vui vẻ nổi, bèn vá»™i vã Ä‘Ãnh chÃnh: "Äó là anh ăn Túy Yên Chỉ, chẳng phải chúng ta".
Hoa Äiểm Nguyệt cÅ©ng chÃnh sắc lại, giá»ng nói cÅ©ng lạnh lùng Ä‘i, "Äúng là tôi, không phải cô. Hiện tại, lại đây cứu Từ VÅ© là cô, ngăn cản cô cứu Từ VÅ© là tôi".
Gương mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng lạnh lùng Ä‘i: "Anh tháºt tình muốn ngăn cản?"
Hoa Äiểm Nguyệt không nói năng gì thêm nhiá»u.
Y chỉ nói một chữ.
"Äúng".
Nói chắc như đinh đóng cột, không một chút xoay trở.
ÄÆ°á»ng Phương rùng mình lên má»™t cái.
Không biết có phải vì gió mạnh quá, hoặc là lạnh quá, hoặc là say rượu quá?
Tà i sản của ice_wy