BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 9 - 4
Giang Hồ Thuật Sĩ, Giở Trò Gạt Hồng Hoàn
Thiếu Niên Đĩnh Ngộ, Có Tâm Cầu Kiếm Quyết
Nói chuyện Nhạc Minh Kha chạy qua Đạt Ma Viện, đến trước Sư Tổ am, Tàng Kinh Các đã ở trong tầm mắt. Sư Tổ am này là tăng nhân Thiếu Lâm tự dựng lên để kỉ niệm Đạt Ma tổ sư, không thể xem thường, Nhạc Minh Kha vội vàng quỳ xuống lễ bái.
Tôn Thắng sư bên trong cười nói: "Nhạc thí chủ, xin mời vào trong!"
Nhạc Minh Kha tiến vào am đường, cung kính hành lễ, nói: "Đệ tử tham kiến, không dám đọ sức!"
Kích ra một quyền, quyền phong chạm nhau. Lực đạo của Nhạc Minh Kha hơi yếu đi, chỉ cảm giác có gió phất vào mặt, vừa lúc đồng linh phát ra âm thanh. Tôn Thắng liên tiếp phát quyền, Nhạc Minh Kha tận lực ngăn cản, mỗi lần quyền phong va chạm đều có gió nhẹ thổi tới, hơn nữa lực đạo mỗi lúc mỗi tăng. Nhạc Minh Kha kêu thầm không hay, Thiếu Lâm thần quyền này vô địch, cùng ông ta ngạnh đấu tất nhiên không thể nào trụ được. Tôn Thắng một quyền ập đến, hắn ngầm vận công phu Thiên cân trụy, ngồi vững vàng nhưng không phát quyền. chỉ nghe đồng linh kêu đinh đinh, Tôn Thắng đếm “Một, hai,...” Nhạc Minh Kha thừa dịp công kích, bất ngờ phát quyền. Tôn Thắng không kịp vung quyền đón đỡ, đồng linh lại vang lên. Nhạc Minh Kha cũng đếm “một, hai...”. đồng linh của hai người đều kêu ba tiếng.
Tôn Thắng cười nói: “Ngươi thông minh lắm!”
Công ra một quyền, Nhạc Minh Kha lại sử dụng biện pháp cũ, đợi ông ta phát quyền mới đánh. Ai ngờ một quyền này của Tôn Thắng là giả, Nhạc Minh Kha xuất chiêu xong, ông ta mới đánh thật, quyền phong lại giao nhau. Nhạc Minh Kha vội vàng thu tay nhưng Tôn Thắng xuất quyền cực mau, đồng linh trước ngực Nhạc Minh Kha kêu liền hai tiếng. Lần thứ nhất hắn thua hai điểm.
Nhạc Minh Kha lĩnh hội rất nhanh, lưu tâm xem thế quyền hư hay thật, tìm cơ hội công kích, đấu hồi lâu, đồng linh đinh đương không dứt. Quá nửa nén nhang, Nhạc Minh Kha đã thua đến năm điểm, trong lòng hết sức gấp gáp. Tôn Thắng nhớ ra, bèn nhường cho hắn. Nhạc Minh Kha phát ra hai quyền, ông ta tịnh không chống cự, đồng linh kêu liền bốn tiếng. Như vậy Nhạc Minh Kha chỉ còn thua một điểm, bất giác khóe miệng mỉm cười.
Tôn Thắng sư thấy vậy cười thầm: “Phải làm cho ngươi cuống cuồng phen nữa!”
Không nhường quyền nữa, quyền phong đột ngột mạnh lên. Tinh thần Nhạc Minh Kha phấn chấn, vừa công vừa thủ, qua một trận, Nhạc Minh Kha lại thua thêm ba điểm. Lúc này nhang đã cháy gần hết. Nhạc Minh Kha không biết tâm ý của Tôn Thắng, chỉ nghĩ ông ta có ý làm khó mình; hốt nhiên nảy ra một kế. Tôn Thắng lại phát quyền, Nhạc Minh Kha vận nội lực, đồng linh đột ngột bay vọt ra, hắn cũng lập tức phát quyền. Quyền phong chạm nhau, đồng linh giữa không trung vỡ vụn, mảnh đồng bay tứ tán.
Nhạc Minh Kha kêu lớn: “Ai, đại sư làm vỡ đồng linh rồi. Cái này phải tính sao đây!”
Tôn Thắng ngẩn ra, chồm người dậy. Nhạc Minh Kha thừa dịp tấn công một quyền rất mạnh. Đồng linh trong người Tôn Thắng kêu liên tiếp ba tiếng, rơi ra khỏi bồ đoàn, vừa vặn nén nhang cháy hết.
Tôn Thắng sư cười lớn: “Lão đệ, giỏi lắm! Chúng ta vừa vặn bình thủ, cửa này tính là ngươi qua.”
Nhạc Minh Kha nói: “Đắc tội!”, rời khỏi bồ đoàn, chắp tay vái, lúc này mới thấy hai tay đều đau.
Tôn Thắng cười: “Với niên kỉ của ngươi mà có được công lực thế này, cửa này nhường cho ngươi!”
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 9 - 5
Giang Hồ Thuật Sĩ, Giở Trò Gạt Hồng Hoàn
Thiếu Niên Đĩnh Ngộ, Có Tâm Cầu Kiếm Quyết
Nhạc Minh Kha một bên ngăn chưởng, phát giác chưởng phong địch nhân mạnh mẽ dị thường, liền cấp tốc chạy đến chỗ chưởng phong phát ra đồng thời đâm tới một kiếm. Nội công Nhạc Minh Kha đã có căn cơ, tự nhiên cũng thông suốt thuật thính phong biện khí, nhận ra một luồng gió nhẹ ập tới, một bóng đen theo đó tấn công vào mạn sườn phải. Nhạc Minh Kha quát lớn một tiếng, Du Long kiếm quay một vòng như vũ bão, tức thời ngân quang tứ phía, cả gian phòng sáng rực lên, chiếu rõ gương mặt một lão già mặt đỏ, dựa góc tường cười hung ác.
Kính Minh sư nói: " Long Tuyền Bách Luyện quyết ta đã đáp ứng cho người khác mượn. Còn Dịch Cân kinh là di bảo của tổ sư chúng ta, thứ lỗi không thể đáp ứng được."
Tôn Thắng cười lạnh: "Ngươi trúng thần quyền của ta, còn không lo tĩnh dưỡng trị thương, dám dở trò dọa dẫm ư?"
Kính Minh sư đi vòng quanh giá sách một vòng, bất ngờ nói: "Ngươi đi đi, ta không làm khó ngươi. Điển tịch kinh thư ngươi muốn đem cũng không thể đem đi được."
Lão già mặt đỏ ngẫm nghĩ, quả thực có lí, cho dù Kính Minh trưởng lão không quản thì Thiếu Lâm tăng chúng cũng không đời nào không lí đến, bèn nói: "Ngươi nói thả cho ta đi, còn cao tăng bên ngoài thì sao?"
Số người đến có hơn mười người, dẫn đầu là một lão đầu cao gầy khoảng năm mươi tuổi, ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ta nghĩ ngươi không dám tự tiện rời đi đâu. Uy, tiểu oa nhi, ngươi tên gì?"
Thiếu niên nhướng mày cười: "Sao ta phải nói cho các ngươi biết?"
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 10 - 1
Kiếm Thuật Thông Huyền, Thiên Sơn Truyền Hiệp Khách
Kinh Đô Thuyết Quái, Nội Uyển Xuất Dâm Tà
Thiếu niên này chính là Thiết San Hô - con gái Thiết Phi Long. Sau khi bị phụ thân trục xuất liền cải nam trang phiêu bạt khắp nơi. Lâu lâu lại đến nhà các phú hộ ăn trộm. Mấy ngày trước đến Khai Phong, hốt nhiên trên đường gặp chú cháu Kim Độc Dị, Thiết San Hô vội vàng lẩn trốn. Vốn dĩ nên mau chóng rời đi nhưng nghĩ đến Kim lão quái đã xuất hiện nơi đây thì phụ thân và Ngọc La Sát có khả năng sẽ đuổi đến. Thiết San Hô tuy bị trục xuất nhưng đối với phụ thân hết sức nhớ mong. Cô ta biết phụ thân và Ngọc La Sát tìm Kim Độc Dị thu hồi kiếm phổ, bản thân lại gặp chú cháu hắn, tuy biết bản lĩnh còn kém xa nhưng vẫn ngấm ngầm bám theo.
Sau khi đến Khai Phong, dọc đường cô ta ăn trộm không ít tiền. Một tối đến nhà đại phú hộ trong thành, trùng hợp lại đụng độ thuộc hạ của tên hán tử kia đến đó đánh quả trước, cô ta ăn trộm một bao bạc lớn từ tay hắn đã đành, lại thấy một cành ngọc san hô rất khả ái bèn tiện tay dắt dê. Thiết San Hô vốn không xem bọn cường đạo đó vào đâu, không dè hai ngày sau tiếp được “Thỉnh thiếp” của lục lâm, chỉ định cô ta canh ba phải đến chờ tại ngũ bách thụ trên Thái Thất sơn, đồng thời phái người giám thị. Thiết San Hô suy nghĩ, cảm thấy không ổn, nếu tranh đấu với bọn cường đạo đó tại chỗ trọ chỉ sợ chú cháu Kim Độc Dị sẽ phát hiện hành tung của mình. Chẳng thà lặng lẽ đến phó ước, nói không chừng bọn chúng không phải là đối thủ của mình. Ai dè, hán tử này quen biết với chú cháu Kim gia liền mời Kim Thiên đến trợ giúp. Kim Thiên vốn dĩ quen biết Thiết San Hô nhưng cô ta đã cải nam trang, sao mờ trăng lặn nhất thời không nhận rõ, đợi khi cô ta xuất thủ rồi mới nhận ra thân pháp Thiết gia.
Nhạc Minh Kha nấp sau nham thạch nghe thấy, âm thầm kinh hãi. Thiết Phi Long và Kim Độc Dị tại tây bắc tề danh, sao lại cùng tụ hội ở đây?
Thiết San Hô nheo mắt cười, hoành ngang thiết địch nói: “Kim lão nhi, Ngọc La Sát muốn lấy mạng ngươi, còn dám ở đây ngông cuồng.”
Kim Thiên giật thót người, dáo dác dòm tứ phía, kêu lên: “Ngươi là San Hô, gia gia ngươi và Ngọc La Sát cũng đến đây?”
Thiết San Hô đưa địch lên miệng thổi một hơi, cười: “Bọn họ nhất định nghe thấy tiếng địch của ta.”
Thiết San Hô cố tình bày bố nghi trận, Kim Thiên mặt mày xanh lè, nghĩ bụng thúc thúc đến Thiếu Lâm trộm sách, không biết sao còn chưa quay về? Nếu Thiết Phi Long, Ngọc La Sát nhất tề xuất hiện, khả năng là chết không có đất chôn. Thiết San Hô lại cười lạnh một trận.
Kim Thiên vội vội vàng vàng thi lễ: “Cô nương, ta không biết là cô, đừng giận đừng giận!”
Phất tay, quay người định chạy, hán tử lúc này đã đứng dậy, hốt nhiên cười lạnh: “Kim đại ca chớ nghe ả hồ ngôn loạn ngữ. mấy ngày nay, ngoại trừ ả ra trong thành Khai Phong tuyệt không có nhân vật giang hồ nào cả.”
Hán tử này là thủ lĩnh bang hội Hà Nam, đứng đầu Khai Phong, bản sự không lấy gì làm cao cường nhưng vây cánh thủ hạ rất đông, tin tức cực kỳ linh thông.
Kim Thiên nghe hắn nói, trấn định tâm thần, thét: “Hay a, tiểu nha đầu ngươi dám lừa ta!”
Hán tử hể hả: “Là nữ nhân à? Cho ta nhé!”
Thiết San Hô động nộ, thiết địch điểm tới, hán tử lại ngã bịch xuống đất, lần này còn nặng hơn, không đứng dậy nổi.
Kim Thiên cười hi hi: “Tiểu nha đầu, đừng hung hăng nữa!”
Hữu thủ duỗi ra, vung trảo chộp tới, Thiết San Hô nghiêng người tránh, kêu lớn: “Luyện tỉ tỉ, mau đến đây!”
Kim Thiên hơi giật mình, Thiết San Hô đã lướt ra xa hai trượng. Kim Thiên đại nộ, phi thân vọt qua, chắn trước mặt Thiết San Hô, cười lạnh: “Hừ, dám đem Ngọc La Sát ra hù dọa ta!”
Tay trảo chộp tới, bức Thiết San Hô lùi từng bước một. Kim Thiên vỗ chưởng tới, Thiết San Hô giơ thiết địch ra điểm, bị hắn đoạt mất, vứt xuống đất. Tả chưởng ập đến, Thiết San Hô thối lui không kịp.
Bất ngờ Kim Thiên thu chưởng cười: “Ta không nỡ dùng Âm phong độc sa chưởng đả thương ngươi. Tiểu nha đầu, ngươi ngoan ngoãn nói cho ta biết, nếu có nửa điểm dối trá, đừng trách ta khiến ngươi sống không được chết cũng không xong. Gia gia ngươi đâu? Lão và Ngọc La Sát có đến đây không?”
Thiết San Hô hỏi: “Ngươi thật sự muốn gặp họ?”
Kim Thiên cả giận: “Ai đùa giỡn với ngươi!”, vươn tay chộp, Thiết San Hô nghiêng người lại thét lên: “Luyện tỉ tỉ!”
Kim Thiên không mắc lừa nữa. Đầu ngón tay duỗi ra, điểm tới vạt áo, bất ngờ la “ai da”, cấp tốc triệt thủ. Thiết San Hô không hiểu đầu đuôi ra sao cả.
Nguyên lai Nhạc Minh Kha nấp sau tảng đá nghe thấy rất rõ ràng. Lúc đầu cứ tưởng nội bộ cường đạo tranh giành, vốn nghĩ không cần trợ giúp ai. Chừng sau nghe Thiết San Hô kêu hắn là Kim lão đầu, lại nghe lão tự hào Âm phong độc sa chưởng, tâm niệm chợt động, nghĩ thầm: “Hà, không ngờ ở đây cũng đụng phải bọn chúng. Kim lão quái không thấy đâu, thôi thì bắt lấy cháu y thay thế.” Bèn lấy một hòn sỏi, ngấm ngầm búng một cái, trúng ngay mạch môn của Kim Thiên. Kim Thiên sợ đến mức hồn phi phách tán, tin chắc là Ngọc La Sát đến thật liền quay người tìm đường bỏ chạy.
Hán tử được thuộc hạ đỡ dậy, trông thấy không hiểu ra sao, kêu lên: “Chỗ này ngoại trừ tiểu tử ra không có ai cả!”
Kim Thiên quay đầu lại nhìn, thấy Thiết San Hô hi hi cười lạnh, còn có cái bóng của Ngọc La Sát. Kim Thiên trong lòng khủng khiếp, nhìn một hồi vẫn không thấy gì lạ. Thủ hạ của hắc tử lúc này đã vây lấy Thiết San Hô. Có điều bọn chúng đã thấy qua võ công của cô ta, Kim Thiên không đến, chúng cũng không dám tùy tiện động thủ. Kim Thiên định thần, nghĩ bụng nếu là Ngọc La Sát, nàng ta xuất thủ tuyệt không dung tình, nhất định sẽ hiện thân. Lại nghĩ, nếu quả thực Ngọc La Sát ở đây, nàng ta đến đi như điện xẹt, kiểu gì cũng chết, chi bằng cứ đến xem cho rõ. Lỡ như không phải Ngọc La Sát tất sẽ bị hắc tử cười mình nhát chết.
Thiết San Hô thấy Kim Thiên bước đi rồi lại quay trở lại, trong lòng khẩn trương, kêu lớn: “Luyện tỉ tỉ!”
Kim Thiên tuy đã có chủ định, nhưng kim cung chi điểu, nghe vậy không khỏi giật thót người, ngẩng đầu nhìn chung quanh. Hốt nhiên một cơn gió nhẹ táp vào mặt, vội vàng cử chưởng quát: “Bọn chuột nhắt dám phóng ám khí!”
Một chưởng kích ra, lão thình lình kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất. Nhạc Minh Kha từ sau nham thạch bất ngờ hiện thân. Nguyên lai Nhạc Minh Kha búng hòn sỏi đầu xong, cứ tưởng có thể đánh ngã được Kim Thiên. Nào ngờ võ công Kim Thiên cũng có căn cơ, tuy bị kích trúng mạch môn nhưng vẫn còn chịu đựng được. Độc thương của Nhạc Minh Kha vừa mới có chuyển biến tốt, không dám thi triển khinh công đuổi theo, đành chịu nhìn lão đào tẩu. Buồn cười ở chỗ Kim Thiên nghi thần nghi quỷ, chỉ sợ mỗi Ngọc La Sát mà không biết Nhạc Minh Kha so với Ngọc La Sát còn lợi hại gấp mấy lần. Lão vừa quay trở lại thì Nhạc Minh Kha đã đồng thời búng ra ba viên sỏi và hai khúc cây khô. Mắt phải Kim Thiên bị cành khô chọc trúng giống như bị tên bắn, tức thì huyết lưu đầy mặt, lăn lộn kêu gào thảm thiết.
Thiết San Hô bật dậy, mỉm cười: “Huynh sao không nói lí lẽ gì cả?"
Nhạc Minh Kha nói: "Ta không nói lí thế nào?"
Thiết San Hô đáp: "Huynh cứu mạng ta, vì sao không hiểu cho nỗi lòng của ta, để ta bảo hộ cho huynh. Chẳng lẽ chỉ có mình huynh làm hiệp sĩ thôi sao?"
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 10 - 2
Kiếm Thuật Thông Huyền, Thiên Sơn Truyền Hiệp Khách
Kinh Đô Thuyết Quái, Nội Uyển Xuất Dâm Tà
Nói chuyện Thiếu Lâm giám tự Tôn Thắng sư trúng phải một chưởng nhưng ông ta công lực thâm hậu còn trên cả Kim Độc Dị, lại có tiểu hoàn đan giải độc bổ khí nên hết một đêm đã vô sự. Huynh muội Bạch Thạch đạo nhân thấy Tôn Thắng sư bình an, sáng sớm hôm đó liền cáo từ.
Trác Nhất Hàng băn khoăn: "Nhạc đại ca không biết thế nào, sao còn chưa thấy quay về?"
Bạch Thạch đạo nhân nói: "E là y phải đuổi xa mấy chục dặm mới bắt kịp Kim lão quái."
Trác Nhất Hàng yên tâm đôi chút nhưng trong bụng muốn đợi Nhạc Minh Kha quay lại. Đáng tiếc Bạch Thạch đạo nhân đã cáo từ, Trác Nhất Hàng không thể không đi theo. Thực ra Bạch Thạch đạo nhân có tính toán riêng, ông ta muốn để ái nữ theo Trác Nhất Hàng thượng kinh, tạo điều kiện cho hai người thân cận nhiều hơn, nếu thêm một tên Nhạc Minh Kha, việc này làm sao có hy vọng.
Lại nói Thiết San Hô cõng Nhạc Minh Kha trên lưng, tới được Thiếu Lâm đã là giữa giờ ngọ. Tri khách tăng vào báo, Tôn Thắng sư tự thân ra đón, trông thấy tình trạng của Nhạc Minh Kha hết sức hoảng hốt, vội hỏi Thiết San Hô rồi thở dài: "Phương trượng từ tâm, ngược lại khiến Nhạc thí chủ chịu không ít khổ sở."
Thiết San Hô giật mình, Kính Minh sư tiếp: "Nhạc thí chủ tĩnh dưỡng hai ngày là khỏe, thí chủ cầm thư của ta đến trọ nhờ Từ Tuệ sư thái trên Thái Thất sơn đi. Hai ngày sau hãy đến đây đón y."
Thiết San Hô biết lão hòa thượng này đã khám phá ra thân phận mình, mặt hạnh đỏ hồng, cầm lấy thư vội vàng cáo thối. Thiết San Hô đi rồi, Tôn Thắng sư cùng sư huynh rời khỏi tĩnh thất, khẽ nói: "Nhạc Minh Kha võ công cao cường, anh hoa nội uẩn, đứng cạnh Trác Nhất Hàng quả thật là trời sinh ngọc thụ, đều là nhân tài trăm ngàn năm nay mới gặp một lần. Không ngờ hành vi lại không đứng đắn, cơ hồ làm tổn hại thanh quy Thiếu Lâm. Nếu không phải sư huynh phát hiện cô ta là nữ tử, để cho cô ta ở trong tĩnh thất cùng Nhạc Minh Kha, chuyện này đồn ra ngoài sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ."
Kính Minh sư khẽ thở dài: "Ngược lại ta không lo chuyện đó! Sự việc không thể phân biệt nặng nhẹ, hắn thọ trọng thương, nam hay nữ, ai cõng hắn cũng như nhau cả. Thời giờ cấp bách, bất tất phải tị hiềm nam nữ. Nếu như thật sự không có người săn sóc thì ở cùng một chỗ cũng không sao."
Nhạc Minh Kha bái biệt xuất tự, thấy Thiết San Hô mỉm cười đứng chờ bên ngoài.
Nhạc Minh Kha nhớ tới lúc nàng ta cõng mình, có chút xấu hổ, hỏi:"Cô đến đây làm gì?"
Thiết San Hô đáp: "Thứ nhất là đón huynh, thứ hai là đa tạ huynh cứu ta."
Nhạc Minh Kha nói:" Ta cũng muốn cám ơn cô. Cô định đi đâu?"
Thiết San Hô hỏi lại: "Huynh định đi đâu?"
Nhạc Minh Kha nói: "Ta đi Bắc Kinh."
Thiết San Hô cười: "Ta cũng đi Bắc Kinh."
Nhạc Minh Kha ngẩn người: "Cô cũng đi Bắc Kinh?"
Thiết San Hô nói: "Hay a, chúng ta vừa khéo đồng hành."
Nhạc Minh Kha không thể cự tuyệt, đành phải đáp ứng. Hai người đi lên phương bắc, Thiết San Hô hồn nhiên ngây thơ, Nhạc Minh Kha thấy nàng xem mình như huynh trưởng, tâm tình bất an cũng dần biến mất. Thiết San Hô chuyện gì cũng nói, nhưng không đề cập đến phụ thân, khiến Nhạc Minh Kha không khỏi lấy làm kỳ quái. Thiết San Hô tuy còn tính trẻ con nhưng từ nhỏ đã theo phụ thân xuôi nam ngược bắc, các lộ giang hồ ngược lại còn rất thông thuộc. Trên đường đi, thỉnh thoảng lại gặp nhân vật giang hồ thúc ngựa ngược lên phương bắc. Một ngày đến Hàm Đan, Hà Bắc, ở một bến thuyền lớn, hai người tìm vào nội thành.
Thiết San Hô bỗng nhiên nhỏ giọng: "Gian tửu lâu phía trước có một đầu lĩnh hắc bang ở đó."
Thiết San Hô nói: "Huynh vào trong nhìn giúp ta, người này bối phận cực cao. Hai ngày nay chúng ta gặp toàn nhân vật giang hồ, chỉ sợ đều muốn tôn hắn lên đứng đầu."
Nhạc Minh Kha ngạc nhiên hỏi: "Làm sao cô biết?"
Thiết San Hô nói: "Huynh xem, góc tường của tửu lâu có một đóa hoa mai, huynh đếm coi có mấy cánh?"
Nhạc Minh Kha đến gần nhìn: "Mười hai cánh."
Thiết San Hô gật đầu: "Chính thế. Đóa hoa mai này chính là ám kí, lấy cánh hoa nhiều hay ít định bối phân tôn ti, nhiều nhất chính là mười ba cánh, hiện tại đóa hoa mai này có mười hai cánh, trên giang hồ đã là rất hiếm thấy rồi."
Nhạc Minh Kha nói: "Được rồi, chúng ta trước tiên vào xem, nhưng cô không được gây chuyện."
Hai người lên trên tửu lâu, tìm một chỗ ngồi xuống. Nhạc Minh Kha đưa mắt nhìn quanh, bất ngờ thấy gần cửa sổ phía đông có hai người đội nón cúi đầu xuống, một trong hai người dường như đã gặp ở đâu rồi.
Nhạc Minh Kha ngẫm nghĩ, đột nhiên đứng bật dậy, Thiết San Hô hỏi: “Đại ca, huynh làm gì vậy?”
Nhạc Minh Kha ngoắc tay gọi: “Tiểu nhị, đem cho ta một bình trà long tĩnh trước!”
Thừa cơ phát ra một chưởng, người đội nón kia liền vọt đi, Nhạc Minh Kha đột nhiên phi qua hai chỗ ngồi, vươn tay chộp lấy, miệng quát: “Ứng Tu Dương lão tặc, nhận ra ta không?” Người đó bất ngờ vung phất trần quấn lấy cổ tay Nhạc Minh Kha.
Thiết San Hô ngớ người nghĩ bụng, sao ngươi kêu ta đừng gây chuyện, giờ ngươi lại làm náo loạn cả lên? Thiết San Hô nào biết kẻ đó chính là đại gian tặc tư thông Mãn Châu Ứng Tu Dương, năm đó cầm đầu thất tuyệt trận vây công Ngọc La Sát trên Hoa Sơn tuyệt đỉnh. Nhạc Minh Kha ám trợ Ngọc La Sát từng thấy mặt lão ta.
Ứng Tu Dương tuy võ công cực cao nhưng giáp mặt Nhạc Minh Kha lại có phần khiếp sợ. Phất trần không trúng, Nhạc Minh Kha đã vỗ tả chưởng tới, Ứng Tu Dương rống to, bê nguyên cái bàn còn đủ cả mâm bát quăng vào người Nhạc Minh Kha. Nhạc Minh Kha nghiêng người né, Ứng Tu Dương đã nhảy qua cửa sổ xuống phố. Đồng bọn của lão không biết lợi hại, tiến lên ngăn cản, bị Nhạc Minh Kha túm tóc ném thẳng xuống đường. Ứng Tu Dương vừa nhảy xuống, Nhạc Minh Kha đã đuổi tới sau lưng, dl kiếm hàn quang lấp lóa, liên tiếp công kích. Ứng Tu Dương bất chấp, huy động phất trần quay lại cùng hắn quyết chiến. Ứng Tu Dương dụng phất trần vừa sử được Ngũ Hành kiếm, vừa bế huyệt lại có thể cuốn lấy đao kiếm của địch nhân, chiêu số vốn dĩ tinh diệu. Nhưng Thiên Sơn kiếm pháp tinh tuyệt vô cùng, cộng thêm dl kiếm làm từ kim tinh thiết ngọc, tương quan so sánh, phất trần của Ứng Tu Dương đành chịu dưới cơ.
Hai người trên phố khai diễn một trường kịch đấu khiến cho hành nhân sợ hãi tránh xa, hàng quán đóng cửa. Kiếm thế của Nhạc Minh Kha càng lúc càng nhanh, muốn giết được Ứng Tu Dương chỉ có tấn công, không cho lão có cơ hội hoàn thủ. Đang lúc kịch chiến, hốt nhiên trên phố xuất hiện thanh la mở đường, tám thớt ngựa đi trước, tám thái giám phía sau, chính giữa là một cung xa.
Ứng Tu Dương hô lớn: “Mau tới tróc nã hung đồ!”
Tám tên thị vệ cung đình nhất tề nhảy xuống, tấn công Nhạc Minh Kha. Bọn người này dường như rất thân thiết với Ứng Tu Dương, tới tấp chào hỏi lão. Nhạc Minh Kha nhắm chừng không ổn, bản thân không sợ đám thị vệ này nhưng mình là sứ giả của Hùng Kinh Lược đặc phái hồi kinh, nếu gây chuyện thì có chỗ bất tiện. Bèn đánh hư hoảng một kiếm rồi quay người bỏ chạy. Đám người đó muốn đuổi theo cũng theo không kịp.
Nhạc Minh Kha chạy qua hai con phố lớn, Thiết San Hô bất thần từ trong xó nhảy ra, cười hỏi: “Sao huynh lại gây náo loạn thế?”
Nhạc Minh Kha cười: “Cô đúng là quỷ tinh linh, đoán trước tới đây chờ ta!”
Thiết San Hô nói: “Ta biết huynh không đánh lại bọn chúng mà, ta sợ quá nên chạy trước.”
Nhạc Minh Kha nói: “Không phải đánh không lại...”
Thiết San Hô đã cười, ngắt lời: “Ta nói đùa thôi, huynh làm gì gấp dữ vậy. Ta biết huynh không phải không đánh lại mà là ngại đám thị vệ đó. Ây, huynh biết ai ngồi trong cung xa không?”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Ai?”
Thiết San Hô đáp: “Là một đại nha đầu!”
Nhạc Minh Kha lắc lắc đầu: “Nói xàm!”
Thiết San Hô nghênh mặt: “Ai đùa với huynh. Ngồi trong cung xa là nhũ mẫu của hoàng thái tôn, ta vừa thám thính được. Nữ nhân này gọi là Khách Thị phu nhân, được tân chủ sủng ái nhất mực nên sau khi đăng cơ, đặc biệt phái người về quê nghênh đón bà ta.”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Cái gì, cô nói tân chủ cái gì?”
Thiết San Hô nói: “Lão hoàng đế đã chết, hiện tại thái tử đã đăng cơ rồi.”
Nhạc Minh Kha xuất kinh thì lão hoàng đế đã lâm trọng bệnh nhưng không ngờ lại chết nhanh như vậy.
Hắn không khỏi thở dài, Thiết San Hô hỏi: “Sao thế, lão hoàng đế đối tốt với huynh lắm hay sao mà lại thương tâm vậy?”
Nhạc Minh Kha lắc đầu: “Không phải thương tâm vì hoàng đế. Ài, chuyện quốc gia đại sự, không nhắc tới nữa!”
Thiết San Hô hừ mũi: “Hứ, huynh xem ta là tiểu hài tử nên không muốn nói chuyện quốc gia đại sự cho ta nghe chứ gì?”
Nhạc Minh Kha nói: “Không phải thế!” đang định giải thích, bất ngờ một đội quan binh xuất hiện từ đường ngang. Nhạc Minh Kha vội vàng kéo Thiết San Hô chạy. Hai người chạy ra tới ngoại thành mới dừng.
Nhạc Minh Kha nói: “Chúng ta mới rồi gây chuyện, nên tránh đi là hơn.”
Kế đó lại nói: “Ta vốn nghĩ thái tử hiền minh, sau khi đăng cơ sẽ tiến hành cải tổ. Nào ngờ y lại hành sự hồ đồ, sủng ái nhũ mẫu như thế. Làm loạn pháp chế tổ tông đã đành, còn để cho gian nhân gây loạn trong cung. Đáng tiếc cho nỗi khổ tâm của Hùng Kinh Lược và Trác huynh.”
Nguyên lai Trác Nhất Hàng phát hiện thị vệ trong cung làm nội gian, từng nhờ Nhạc Minh Kha chuyển cáo hdb tấu lên hoàng thượng. Vân Yến Bình và Kim Thiên thấy chuyện bại lộ đã đào thoát. Ứng Tu Dương tuy không phải thị vệ nhưng tên lão cũng được bẩm cáo lên trên. Vậy mà hoàng đế vừa chết, Ứng Tu Dương đã công nhiên xuất hiện, còn cấu kết với cung trung thị vệ.
Hai người trải qua chuyện này, dọc đường hết sức cẩn thận, đi qua Thạch gia trang, Bảo Định thành, lặng lẽ tiến nhập Bắc Kinh. Nhạc Minh Kha dẫn Thiết San Hô đến nhà Binh khoa cấp sự trung Dương Liên - hảo hữu của Hùng Đình Bật trú tạm. Hỏi thăm mới biết, Thần Tông hoàng đế khứ thế đã hơn tháng, thái tử Thường Lạc đăng cơ, hiệu xưng Quang Tông.
Dương Liên nói: “Gần đây trong kinh có hai sự kiện lớn. Thứ nhất là sau khi thái tử tức vị thì mắc phải quái bệnh. Thái y chẩn đoán bị kiết lị, nhưng án bệnh hốt thuốc lại không công hiệu. Hiện giờ đã hơn tháng mà hoàng đế vẫn chưa thể lâm triều.”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Thái tử có luyện võ, thân thể tráng kiện, sao lại mắc phải quái bệnh. Còn sự kiện thứ hai?”
Dương Liên đáp: “Gần đây kinh thành thường báo có thiếu niên thất tung, trong đó có cả phú gia tử đệ. Cửu môn đề đốc hạ chỉ tra xét nghiêm ngặt nhưng không có kết quả. Ngươi nói có quái lạ không?”
Nhạc Minh Kha kì quái nói: “Nếu như thiếu nữ thất tung, còn có thể nói là do thái hoa đại đạo làm. Đằng này nam tử lại mất tích, thật là quái lạ!”
Đàm luận một hồi, Nhạc Minh Kha hỏi: “Việc của Hùng Kinh Lược thế nào rồi?”
Dương Liên đáp: “Sau khi ngươi rời kinh, có mấy ngự sử dâng tấu chương đàn hặc ông ta. Chủ sự là binh bộ thượng thư Lưu Quốc Tấn và ngự sử Diêu Tông Văn. Viết tấu sớ là ngự sử Phùng Tam Nguyên.”
Nhạc Minh Kha cười lạnh: “Lưu Quốc Tấn năm xưa tại Liêu Đông làm tham tán quân vụ, ăn bớt quân lương, làm rối loạn kỉ cương, bị Hùng Kinh Lược tấu lên hoàng thượng, triệt hồi y trở về nên ghi hận trong lòng. Diêu Tông Văn còn ti bỉ hơn, hắn dọa dẫm Kinh Lược đại nhân chúng ta, đòi phải dâng cho hắn ba bộ lông tử điêu. Ngài cũng biết Hùng đại nhân thanh liêm, làm sao mua nổi lông tử điêu. May mà được người tặng một bộ lông tử điêu thượng hạng, liền đem qua biếu hắn. Diêu Tông Văn sau lưng lại nói đại nhân chúng ta xem thường hắn. Nội tình Phùng Tam Nguyên ta không rõ, nhưng nghe nói hắn đối đầu với Đông Lâm đảng, xem ra cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.”
Dương Liên nói: “Ngòi bút của người này thực rất lợi hại. Y viết tấu chương liệt ra mười một tội trạng của Hùng Đình Bật. Tám điều đầu nói Hùng Kinh Lược vô mưu hại quốc, ba điều sau nói ông ấy khi quân phạm thượng.”
Nhạc Minh Kha cười lớn: “Đúng là quái sự. Nếu nói Hùng Kinh Lược vô mưu hại quốc, vậy quân Mãn Châu phải rút về cố thủ kinh đô là công của ai? Hùng Kinh Lược mỗi lần cải cách đại sự đều dâng biểu về kinh. Ông ấy nắm giữ binh phù, tay cầm thượng phương bảo kiếm nhưng đều không dám tự quyền, sao có thể nói là khi quân phạm thượng?”
Dương Liên gật đầu: “Bởi vậy mới nói bút văn của hắn lợi hại, điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen. Thứ văn chương như vậy, kêu ta viết ta tuyệt đối không viết ra được.”
Dừng một chút lại nói: “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, hoàng thượng bệnh hơn tháng nay, tấu chương vẫn còn gác lại đó. Lại nói trong triều tà phái tuy nhiều, chánh nhân quân tử vẫn còn không ít đâu.”
Tối ấy Nhạc Minh Kha lòng đầy phẫn nộ, bất giác mượn rượu tiêu sầu, uống đến say mèm. Đến hừng đông, cảm giác như có người nằm cạnh mình, gió lạnh thổi vào mặt. Nhạc Minh Kha quay qua nhìn, thì ra là Thiết San Hô.
Nhạc Minh Kha cười: “Không được nghịch ngợm.”
Thiết San Hô nói: “Người tập võ lại uống say túy lúy, ngủ như chết thế kia, ta đến bên cạnh cũng không hay biết, huynh không biết xấu hổ à? May là ta, nếu gặp phải thái hoa nữ tặc gì đó bắt đi, lúc ấy mới là hỏng bét a!”
Nhạc Minh Kha nói: “Nói bậy!”
Thiết San Hô hỏi: “Nói bậy cái gì? Huynh không nghe Dương đại nhân nói kinh thành gần đây thường có thiếu niên thất tung à?”
Nhạc Minh Kha nói: “Nữ hài nhi nói chuyện không giữ miệng, nếu còn nói xàm, ta sẽ đánh đòn.”
Thiết San Hô lè lưỡi: “Được a, không có nữ thái hoa tặc, huynh còn không ngồi dậy đi!”
Nhạc Minh Kha cả cười rời khỏi giường, nói: “Hôm nay ta phải đi tìm Trác huynh, ta xem huynh ấy chắc đã đến kinh rồi, cô ở đây chờ ta. Bạch Thạch đạo nhân khả năng là vẫn còn thành kiến với phụ tử cô đó.”
Thiết San Hô nói: “Huynh kêu ta đi ta cũng không đi. Ta thấy Trác Nhất Hàng không phải là bằng hữu đâu a!”
Nhạc Minh Kha nghệch mặt ra, hỏi: “Tại sao?”
Thiết San Hô cười: “Ta mới nói không phải bằng hữu huynh đã tức giận rồi. Được rồi, ta hỏi huynh, nếu hắn quả thật là bằng hữu như huynh nói, sao tối đó tại Thiếu Lâm không tương trợ huynh?”
Nhạc Minh Kha đáp: “Hắn đuổi theo phía sau, không có theo kịp!”
Thiết San Hô nói: “Cứ cho là không có đuổi kịp đi, tại sao lại không tiếp tục đuổi theo? Ta thấy hắn không hề quan tâm đến huynh.”
Nhạc Minh Kha ảo não: “Không cho phép cô nói chuyện hồ loạn như vậy!”
Thiết San Hô thấy hắn ủ rũ, dẫu môi: “Được được, ta không nói nữa!”
Nhạc Minh Kha ăn điểm tâm sớm, một mình đến hội quán ngõ Tây hỏi thăm tin tức Trác Nhất Hàng. Vừa đến phố đông Trường An, hốt nhiên trông thấy một chiếc xe ngựa đi tới trước mặt. Chung quanh mã xa phủ đầy gấm vóc, thập phần hoa lệ. Trên xe có hai người mặc đồ hoàng y. Xe ngựa lướt qua, Nhạc Minh Kha lờ mờ nghe người trên xe nói: “Thật là một thiếu niên tuấn mỹ!”
Nhạc Minh Kha cũng không để ý lắm, đến Tây hội quán hỏi thăm. Quả nhiên hai ngày trước Trác Nhất Hàng đã tới kinh thành, ngụ ở nhà bạn của phụ thân hắn, Lại Bộ Dương thượng thư. Nhạc Minh Kha hỏi thăm địa chỉ rồi chạy tới đó.
Dương quản gia đáp: “Trác thiếu gia hai ngày nay rất bận rộn. Hôm qua tiến cung triều kiến nhưng không có gặp hoàng thượng. Hôm nay lại đã ra ngoài rồi.”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Bao giờ thì về?”
Quản gia thưa: “Thật tình không biết. Chiều tối ngài trở lại xem.”
Nhạc Minh Kha lấy làm phiền muộn, cáo từ ra về. Phủ đệ họ Dương nằm ven Lưu Li Hán. Địa danh Lưu Li Hán tại Bắc Kinh nổi tiếng là chợ thư họa. Từ nho sĩ văn nhân, sĩ tử các nơi cho đến quan gia tử đệ đều thích đến đây tản bộ. Nhạc Minh Kha đi dạo một lúc, hốt nhiên lại gặp chiếc xe ngựa mới rồi đang đậu bên ngoài chợ. Sắc trời hôm nay rất đẹp, nhưng người tản bộ không nhiều. Nhạc Minh Kha tiến vào sấu thạch trai thưởng lãm thư họa, xem qua một vòng, thấy trân phẩm không nhiều, tiện tay cầm một bức tranh hoa điểu của Văn Chinh Minh lên xem, bất ngờ bên cạnh có người nói: “Bức họa này có gì đáng xem đâu?”
Nhạc Minh Kha nhìn lại, thì ra là hai hoàng y hán tử trên xe ngựa, bèn đáp: “Bức họa này của Văn Chinh Minh không sai đâu.”
Một hoàng y hán tử nói: “Văn Chinh Minh là một trong bốn tài tử đời trước, tranh của ông ấy dĩ nhiên không thể xem thường. Bất quá bức họa này chưa phải là tinh phẩm. Huynh đài nếu yêu thích tranh của ông ấy, tại hạ đang giữ bức tranh “Xích Bích thắng du quyển” do Văn Chinh Minh và Tạ Thì Thần cùng chắp bút, nguyện ý mời huynh đài thưởng thức.”
Nhạc Minh Kha giật mình, sao hắn lại dám mời một người không quen biết đến nhà thưởng tranh?
Hoàng y hán tử lại nói: “Trong nhà tiểu đệ có nhiều tự họa danh tiếng, không phải báu vật thì cũng là kì nhân. Tiểu đệ không phải là hạng người này. Báu vật, danh họa thì nên có người cùng thưởng thức, chứ không có ý tứ gì?”
Nhạc Minh Kha nghĩ người này cũng thật khả ái, lại nghĩ mình một thân vũ công, nếu có chuyện ngoài ý muốn cũng không sợ. Chi bằng bỏ ra nửa ngày nhàn rỗi tới nhà y xem thử. Bèn gật đầu: “Huynh đài đã có lòng, tiểu đệ cũng không khách khí!”
Hai bên xưng danh, hai hán tử đó một người họ Vương, một họ Lâm. Lên xe rồi, họ Lâm lấy ra một lọ thuốc hít phỉ thúy đưa cho Nhạc Minh Kha, nói: “Cái này là từ Tây dương, không biết có đúng không?”
Nhạc Minh Kha chối từ: “Tiểu đệ phàm tục không nhận ra được.”
Họ Vương lại lấy một cái tẩu thuốc ra mời, Nhạc Minh Kha lắc đầu: “Tiểu đệ vô duyên không dùng rượu, thuốc.”
Kì thật hắn uống rượu được nhưng với mấy người lạ này, phải tiểu tâm cẩn thận nên mới nói thế. Hán tử họ Vương há miệng rít một hơi thuốc dài, mùi thuốc hôi hám khiến Nhạc Minh Kha sinh chán ghét. Bất ngờ họ Vương phun khói vào mặt hắn, Nhạc Minh Kha tức thì đầu váng mắt hoa, quát lên: “Ngươi...”
Hắn lại phun một ngụm khói dày vào mặt, Nhạc Minh Kha cảm thấy trời đất đảo lộn, vỗ ra một chưởng, gầm lên: “Bọn chuột nhắt dám giở trò ám toán!” hai tên hoàng y đã nhảy xuống xe, Nhạc Minh Kha đánh xong một chưởng, người cũng ngất đi trên xe.
Không biết là bao lâu, Nhạc Minh Kha từ từ tỉnh lại, cảm giác hương thơm ngào ngạt, ngây ngất tâm thần. Mở mắt ra nhìn, thấy mình đang nằm thẳng cẳng trên đệm gấm, lò hương trên trà kỉ khói bay lượn lờ. Gian phòng này bài trí hoa lệ vô cùng, treo một cái Kiến Xương bảo kính. Trên tường là một bức họa sơn thủy, nhân vật trong tranh nhìn rất sống độn. Nhạc Minh Kha tinh mắt, nhìn thấy được đề từ trên tranh, xác thực là “Xích Bích thắng du quyển” do Văn Chinh Minh và Tạ Thì Thần chấp bút. Nhạc Minh Kha nghi nghi hoặc hoặc, tâm niêm chợt động, nhớ tới chuyện Thiết San Hô nói nữ thái hoa tặc, chẳng lẽ đúng như lời cô ta nói? Nghĩ rồi lại tự cười mình, thái hoa nữ tặc sao có thể ở trong một gian phòng hoa lệ nhường này? Nhạc Minh Kha thử cử động thân mình, phát giác tứ chi mềm nhũn vô lực, thứ khói thuốc đó lại lợi hại đến thế, công phu của mình như vậy mà cũng không chịu được. Gắng gượng ngồi dậy, xếp bằng tọa công, qua một lúc lâu, khí huyết từ từ lưu thông, toàn thân thư sướng.
Lại nói sau khi Trác Nhất Hàng và phụ tử Bạch Thạch đạo nhân đến kinh sư. Để thuận tiện cho việc triều kiến, Trác Nhất Hàng đến trú tại nhà của Dương thượng thư chủ quản Lại bộ. Phụ tử Bạch Thạch đạo nhân thì đến ở nhà của võ sư Liễu Tây Minh.
Bạch Thạch đạo nhân ân cần dặn dò: “Con lo đại sự cho xong để mau chóng hồi sơn, không nên quản những chuyện khác!”