Giữa thành phố xô bồ hối hả, một khu phố nhỏ nép dưới hàng xà cừ cổ thụ bốn mùa xanh um…vẫn yên ả tồn tại như một ốc đảo xanh mướt…
…
Đầu khu phố là ngôi nhà nhỏ xinh của một cô giáo rất xinh nhưng không hề nhỏ…Cô tên Thảo. Vì thế, mọi người gọi cô là Cô giáo Thảo…Cô giáo Thảo sở hữu một thân hình không thể cân đối hơn, nóng bỏng, cuốn hút, căng mọng sức sống…Giọng cô lúc thánh thót như hoạ mi, lúc thì thào thì thì thào như giói thổi… Cô giáo Thảo lại vô cùng thương yêu học sinh. Cô giáo trẻ không quản ngại đêm hôm để dạy dỗ dìu dắt những cậu trò nhỏ…Vì thế, không chỉ các cậu học sinh mà bố các cậu học sinh, chú, anh thậm chí là ông các cậu học sinh cũng vô cùng yêu quý cô giáo Thảo…
…
Cuối khu phố là một ngôi biệt thự hoành tráng và sang trọng…Chủ biệt thự là một người đàn ông trạc tứ tuần tên là Kim. Và vì thế, cả khu phố gọi chú là Chú Kim…Chú Kim có lẽ là niềm ao ước thầm kín của tất cả các chị em từ 15 đến 51 ở khu phố. Thể hình săc chắc cùng với khuôn mặt toát lên vẻ đẹp phong trần, Chú Kim rõ ràng là một gã nhà giàu, độc thân hấp dẫn… Giàu có là thế nhưng Chú Kim rất quần chúng và yêu thương người lao động. Những chị em xinh đẹp lỡ làng thất nghiệp đều được chú gọi đến và tìm cách tạo công ăn việc làm với tiền công rất cao. Chú còn thể hiện mình là một người hết mình vì thế hệ trẻ. Rất nhiều các em gái trẻ đang tuổi cắp sách tới trường vẫn thường xuyên lui tới biệt thự của chú để học thêm với niềm say mê cao độ…
…
Vào một đêm mưa gió bão bùng, người ta thấy Chú Kim vội vã, kín đáo tiến về ngôi nhà nhỏ của Cô giáo Thảo…Không bấm chuông và không chút chần chừ, Chú Kim nhẹ nhàng lách qua khe cửa khép hờ…Một số người không nén nổi tò mò đã lén lút bám theo.
Trong căn nhà nhỏ xinh là bóng đêm đặc quánh bao phủ…Không một ánh điện…Không một tiếng động…
Và rồi, nhừng kẻ hiếu kì bắt đầu nghe thấy những tiếng động là lạ phát ra từ phòng ngủ của cô giáo trẻ…
…
Ôi..em cần anh…
…
Anh biết…Mình bắt đầu nhé…
…
Vâng…nhưng anh từ từ và nhẹ nhàng nhé…
…
Em yên tâm…trong lĩnh vực này anh là chuyên gia…
..
Ôi…Em tin anh…
…
Chỗ này phải không em…
…
Vâng…vâng…chính nó đấy…
…
Nào …nào (một vài tiếng động khe khẽ vang lên trong đêm)…
…
Được rồi đấy…anh dập vào đi…
…
Em chắc không…anh dập thật nhé…
.
Ôi…vâng…
…
Nào thì dập…
.
..
…
….
…..
……
…….
……..
………
……….
Cả căn nhà bỗng vụt sáng…Tiếng cô giáo Thảo đầy hân hoan: “Cảm ơn anh!!! Không có anh thì nhà em mất điện đến sáng mất…”