Diệp Lăng Phi không cần người khác phải giới thiệu, chỉ cần nhìn qua tư thế vừa tiến vào đã túm áo mình cũng biết người thanh niên này chính là bạn trai của Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi ước lượng người thanh niên này khoảng hai tư hai lăm tuổi, tuổi tác xấp xỉ như Trịnh Khả Nhạc, tóc ngắn, dáng người vừa phải, mặc một cái áo Armani, bên dưới mặc quần dài bằng vải nhung màu vàng nhạt, chân đi một đôi giày da màu đen.
Diệp Lăng Phi là kẻ đã duyệt người vô số, chỉ liếc mắt nhìn người thanh niên này một cái đã có thể nhìn ra, bề ngoài của anh ta xem như cũng tuấn tú lịch sự, nhưng trong lòng lại giấu diếm tâm kế, không phải là một người đàn ông quang minh lỗi lạc.
Hắn lười nhất là phản ứng lại những người như thế, chỉ nhìn lướt qua rồi cười lạnh, nói:
- Người trẻ tuổi, tôi cho cậu một giây đồng hồ. Cậu buông tay ra cho tôi. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí.
Lục Tuấn bị câu nói đó của Trịnh Khả Nhạc làm cho ngây cả người. Anh ta không thể hiểu được là làm sao Trịnh Khả Nhạc lại hỏi em mình làm cái chuyện gì. Đột nhiên lại nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi khiến anh ta rất tức giận. Đang ở trước mặt bạn gái mình, dù sao Lục Tuấn cũng phải giả bộ nam nhân khí thế một chút. Thế mà chỉ nghe một câu nói của người khác liền buông tay thì chẳng hóa ra là thật mất mặt rồi.
Lục Tuấn trừng mắt, phẫn nộ quát:
- Mày sao lại động vào bạn gái tao?
Lục Tuấn còn chưa dứt lời, Diệp Lăng Phi đã đưa tay phải nắm lấy thắt lưng anh ta, một tay giơ anh ta lên. Lục Tuấn quá sợ hãi, liên tục kêu lên:
- Mau buông tao xuống.
"Bụp!"
Diệp Lăng Phi hung hăng quẳng Lục Tuấn trên mặt đất. Hắn cười lạnh nói:
- Tôi đã nói với cậu rồi, cậu không buông tôi ra thì đây là kết quả. Tuổi còn trẻ mà mất dạy. Cũng không biết mẹ cậu thường ngày nuôi cậu thế nào nữa. Nói cho cậu biết, đây là tôi nể tình cậu lần đầu tiên xúc phạm tôi. Còn có lần sau nữa thì tôi sẽ đánh cho đến mẹ cậu cũng nhận không ra con mình đâu.
Nói xong những lời này, Diệp Lăng Phi quay sang bảo Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh:
- Tôi đi rồi, nếu thằng ranh này có chuyện gì thì cứ đưa đến bệnh viện. Tiền chữa trị tính hết cho tôi.
Nói xong câu đó, hắn cất bước đi ra cửa phòng luôn. Từ Oánh vừa mới đuổi theo ra đến cửa thì chợt nghe "rầm" một tiếng, Diệp Lăng Phi đã nặng nề đóng sập cửa phòng lại. Từ Oánh không còn cách nào khác, chỉ đành phải xoay người trở lại.
Trịnh Khả Nhạc vốn bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến đầy một bụng, không có chỗ phát tiết ra, không ngờ là đến giờ thì Lục Tuấn cố tình xuất hiện. Trịnh Khả Nhạc không có biện pháp đối phó với Diệp Lăng Phi, thậm chí còn bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến phát khóc lên, nhưng với Lục Tuấn thì không cần khách khí. Mắt thấy Lục Tuấn bị người ta đẩy ngã trên mặt đất, Trịnh Khả Nhạc không những không đồng tình mà ngược lại còn trách móc:
- Lục Tuấn, anh làm cái gì đó? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh sao? Tôi với anh là bạn trai bạn gái, cũng chưa kết hôn với anh, thế mà người ta giúp tôi anh lại ghen. Về sau có phải là tôi không thể nói chuyện với người đàn ông khác, không thể có bạn là người khác giới? Thật sự là không thể nói lý được. Nếu anh còn như thế thì chúng ta chia tay cho xong.
Lục Tuấn bị Diệp Lăng Phi ném ngã trên đất, chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều tan nát hết, nhất thời không bò lên được. Nhưng nghe xong câu nói của Trịnh Khả Nhạc thì không biết khí lực từ đâu tới, lập tức đứng lên, thở mạnh cũng không dám thở, chỉ ân tình cười ruồi nói:
- Khả Nhạc, em đừng nóng giận. Đều là tại anh nhỏ nhen.
Cơn giận của Trịnh Khả Nhạc vẫn còn chưa tiêu.
- Anh lúc nào cũng thế. Tôi vừa nói anh bèn nhận sai luôn. Vậy tại sao anh không quan tâm tôi làm sao lại bị đau chân? Còn không biết xấu hổ chạy đến đây mà phát hỏa. Anh về tìm cậu em tốt của anh mà hỏi xem tại sao lại như thế này đi. Về sau đừng có lôi tôi đến nhà anh ăn cơm. Tôi không muốn đến nữa đâu.
- Khả Nhạc, đây là làm sao thế? Em trai của anh làm sao vậy?
Lục Tuấn khó hiểu hỏi han.
- Còn hỏi tôi làm sao nữa. Có muốn bây giờ tôi đi báo công an không? Em trai anh sẽ bị bắt vào Cục Cảnh sát ngay. Anh giỏi thật! Có em trai tốt như thế. Đến cả tôi cũng dám cướp giật.
Trịnh Khả Nhạc tức tối tuôn một lèo:
- Tôi vốn đang định buổi chiều đi mua cái gì để đến nhà anh ăn cơm. Lại thật không ngờ là mới vừa bước tới bên đường thì đã bị cậu em tốt của anh đi xe máy đến cướp ví, còn xô tôi ngã. Nếu không chân tôi tự dưng có thể bị đau chắc? Nếu tôi không phải nhận ra là em trai anh thì đã sớm gọi công an để họ bắt cậu ta đến Cục Cảnh sát rồi. Thế mà bây giờ anh còn đến đây mà phát hỏa. Được rồi, anh lập tức đi ngay đi cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đi!
Trịnh Khả Nhạc chỉ tay ra cửa, nói:
- Trong vòng ba giây mà anh không biến đi thì về sau đừng có gọi điện cho tôi nữa.
Lục Tuấn vừa thấy Trịnh Khả Nhạc thật sự phát cáu rồi, vội vàng không dám nói một câu, rời khỏi phòng. Đợi cho Lục Tuấn đi rồi, Từ Oánh mới an ủi, nói:
- Khả Nhạc, em cũng đừng giận nữa. Chị thấy chuyện này cũng không liên quan gì đến Lục Tuấn cả. Đều là tại em trai cậu ấy thôi. Em trách cậu ấy làm gì?
Trịnh Khả Nhạc đáp:
- Em cứ nghĩ đến chuyện này thì lại thấy bực. Làm sao mà em ngờ được là chính em trai anh ta đi cướp đồ của em chứ.
Trịnh Khả Nhạc ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại vô cùng minh bạch. Cô đây là đang xả tất cả tức tối mà Diệp Lăng Phi để lại vào người Lục Tuấn.
Từ Oánh không nói thêm gì nữa. Cô đi vào nhà vệ sinh, lấy cái cây lau nhà ra, vừa lau sàn nhà trong phòng khách, vừa hỏi:
- Khả Nhạc, giờ chân em thế nào rồi?
- Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Quản lý Diệp của chúng ta thật giỏi, đúng là không còn đau nữa.
Trịnh Khả Nhạc vốn nằm ở trên giường, nói tới Diệp Lăng Phi thì cô lại nhổm dậy, nói:
- Chị Từ Oánh, nghe mọi người trong công ty nói là Quản lý Diệp rất háo sắc, chuyên môn thích chiếm tiện nghi của nhân viên nữ, có phải thật thế không?
Từ Oánh vốn đang bò ra đất lau lau, nghe xong câu hỏi của Trịnh Khả Nhạc, cô ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời:
- Không có chuyện này. Quản lý Diệp là người mồm miệng không tốt lắm, thích trêu chọc nữ đồng nghiệp. Nhưng chị chưa từng thấy anh ấy xúc phạm nữ đồng nghiệp nào.
Từ Oánh nghĩ nghĩ một chút, không biết nghĩ tới cái gì lại tiếp tục nói:
- Hình như Quản lý Diệp với Đường Hiểu Uyển ở bộ phận chúng ta có mối quan hệ rất tốt. Đương nhiên đây đều là chuyện riêng tư của người ta. Dù sao chị cũng không thấy Quản lý Diệp có hành vi không hợp nào với nữ đồng nghiệp cả. Chị cho rằng Quản lý Diệp là người tốt nhất trong nhóm các quản lý bộ phận ở Tập đoàn mình đấy.
Trịnh Khả Nhạc nghe rồi trầm mặc không nói gì, cũng không hỏi tiếp nữa.
------------------------------------------------
Ở trong phòng Lý Thiên Bằng, Lý Thiên Bằng copy toàn bộ các file tư liệu tiếng Nhật ở trong máy tính của Stewart Baker ra laptop của mình. Lý Triết Hào ngồi ngay bên cạnh Lý Thiên Bằng. Hai cha con đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Lý Thiên Bằng mở file đầu tiên chính là lời giới thiệu về Nhà thờ Đức bà Paris. Nhà thờ Đức bà Paris là giáo đường nổi tiếng trên thế giới, là biểu tượng của nước Pháp từ xưa tới nay. Nhà thờ Đức bà Paris nằm ở phía đông nam của đảo Ille de la Cité, là nhà thờ lớn của đạo Thiên Chúa ở nước Pháp. Người Trung Quốc biết đến Nhà thờ Đức bà Paris phần lớn là từ bộ tiểu thuyết "Nhà thờ Đức bà Paris" của Hugo, và đại đa số người Trung Quốc cũng nhờ vào bộ tiểu thuyết này mới hiểu hơn về Nhà thờ Đức bà Paris.
Lý Thiên Bằng mở file này ra chính là phần giới thiệu về Nhà thờ Đức bà Paris, bao gồm lịch sử của Nhà thờ cũng như quy mô và kiến trúc hiện nay.
Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng cũng biết Nhà thờ Đức bà Paris, cho nên chỉ đơn giản xem qua file này. Sau đó, Lý Thiên Bằng mở một file khác. Đó là file chứa thông tin về tình trạng hiện nay của Nhà thờ Đức bà Paris, trong đó bao gồm cả chi phí duy tu bảo trì, ngày thu vào, chi phí điện, nước, nhân công các khoản linh tinh. Từ đó có thể thấy được chính phủ Pháp hàng năm đều cấp một khoản phí duy tu khá lớn cho việc bảo tồn Nhà thờ Đức bà Paris. Nguồn thu vào còn lâu mới đáp ứng được nhu cầu bảo tồn khổng lồ của Nhà thờ Đức bà Paris. Từ xưa đến nay, Nhà thờ Đức bà Paris đều là một gánh nặng rất lớn đối với chính phủ Pháp nhưng vấn đề là Nhà thờ lại là biểu tượng cho nước Pháp, không thể mặc kệ đó được. Bởi vậy chính phủ Pháp hàng năm đều không ngừng tranh đấu vì vấn đề này.
Hai người Lý Thiên Bằng và Lý Triết Hào lần đầu tiên mới biết đến chuyện nội bộ thế này. Nếu bọn họ không xem được file tài liệu của chính phủ Pháp thì làm sao có thể nghĩ ra được là Nhà thờ Đức bà Paris chính là một gánh nặng rất lớn của chính phủ Pháp hiện giờ.
File thứ ba là tài liệu về nội bộ chính phủ Pháp, có cả văn bản chấp thuận của hội nghị mật. Hội nghị đó chính là thảo luận làm thế nào để giảm bớt chi phí chi cho Nhà thờ Đức bà Paris của chính phủ đến mức tối thiểu. Tài liệu này dài hơn mười trang.
Trên các file tư liệu đều có nguyên văn tiếng Pháp, ở bên dưới còn có một ít tiếng Trung, tiếng Anh dịch ra. Từ đó có thể thấy rất rõ ràng là phần tư liệu tiếng Pháp kia chính là tài liệu nguyên gốc lấy từ chính phủ Pháp. Còn tiếng Trung và tiếng Anh ở đoạn dưới là do có người biên dịch ra.
Từ những tài liệu này có thể thấy chính phủ Pháp đã thông qua một quyết nghị không công khai với người dân Pháp, đó là chuyển nhượng quyền sử dụng Nhà thờ Đức bà Paris trong vòng mười năm. Trong vòng mười năm này, người được chuyển nhượng không được thay đổi gì tại bề ngoài vốn có của Nhà thờ Đức bà Paris, chỉ được phép kinh doanh. Nhưng đồng thời, chính phủ Pháp sẽ cấp cho người được chuyển nhượng thân phận quý tộc, được hưởng thụ các chính sách ưu đãi ở nước Pháp, thậm chí còn có thể có được quyền ưu tiên trong chính phủ. Như vậy thì tính ra, tuy rằng người này phải chi trả một khoản tài chính lớn cho việc duy tu Nhà thờ Đức bà Paris, nhưng đồng thời, có thể thông qua vé vào cửa tham quan di tích để thu về được một phần, hơn nữa chính yếu là còn có thể có được nhiều ưu đãi từ phía chính phủ Pháp. Trong vòng mười năm này, rất dễ thu hồi lại vốn chi ra. Đây là việc cực kỳ có lời.
Đương nhiên, trong tài liệu cũng có đề ra một số các điều khoản hạn chế. Ví dụ như không thể công bố công khai với bên ngoài hiệp nghị bí mật này, không thể thay đổi phong cách kiến trúc của Nhà thờ Đức bà Paris, không thể để giá vé vào cửa quá cao, và nhiều điều khoản hạn chế khác.
Còn có mấy file nữa đều là tài liệu có liên quan đến tư liệu mật về hạng mục cho thuê lại lần này, trong đó, có một tài liệu liệt kê ra năm người được đề cử. Năm người đó bao gồm Bernard, Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc Tập đoàn LVMH của Pháp, tập đoàn hàng cao cấp lớn nhất thế giới. Gerard, ông chủ Tập đoàn Siêu thị "Âu Thượng" nổi tiếng nước Pháp cũng là triệu phú nổi tiếng toàn cầu. Tên Stewart Baker rõ ràng cũng nằm trong nhóm này, hơn nữa còn được giới thiệu là người đã chuyển nhượng thành công việc khai thác và vận hành tháp Eiffel.
Ngoài ra còn có mấy tài liệu mang căn cứ chính xác của chính phủ Pháp đã đề cập rõ ràng những người đã tham gia ký tên chuyển nhượng trong hiệp nghị bí mật này. Trong đó có một điều khoản là cần phải nộp hai mươi tỷ đôla làm tiền ký quỹ, để chứng minh rằng có đầy đủ thực lực để khai thác việc triển khai hoạt động của Nhà thờ Đức bà Paris. Đương nhiên, một khi không đạt được quyền chuyển nhượng thì hai mươi tỷ này cũng sẽ được trả lại.
- Khó tin! Thật không thể tưởng tượng nổi.
Lý Triết Hào sau khi xem xong, liên tục cảm khái nói:
- Ba thật không ngờ tới là Stewart Baker lại nắm trong tay một dự án lớn như thế.
- Ba, ba thấy sao? Stewart Baker này rất có thể là đến Trung Quốc để tìm kiếm đối tác đấy. Là hai mươi tỷ đôla Mỹ đấy, không phải là một số tiền nhỏ đâu. Dựa theo các biểu hiện của Stewart Baker thì hắn cũng không đủ khả năng tài chính đâu, cho nên chắc muốn đến Trung Quốc tìm kiếm người hợp tác đó.
Lý Thiên Bằng nói.
- Rất hiển nhiên, Stewart Baker muốn tìm một người có khả năng giúp đỡ hắn gánh vác khoản ký quỹ này. Dựa theo việc hắn triển khai hoạt động thành công tháp Eiffel có thể thấy người này có mối quan hệ rất sâu với chính phủ Pháp. Lần này việc Nhà thờ Đức bà Paris cũng có khả năng là thuộc về hắn. Chính là bởi vì hắn tự tin vào bản thân mình như thế nên mới dám đến Trung Quốc. Hắn nhất định biết người Trung Quốc rất tham vọng biến Nhà thờ Đức bà Paris trở thành điểm đầu tư của mình. Hơn nữa, chính phủ Pháp đưa ra một loạt những điều khoản ưu đãi đối với những người xác định nước Pháp là nơi phát triển sự nghiệp hay là những công ty lớn đều là cực kỳ có lợi. Bảo sao Stewart Baker vẫn không chịu nói với chúng ta. Hắn chắc là muốn tìm một tập đoàn công ty lớn, có tiền để cùng thực hiện dự án này.
Lý Triết Hào đứng dậy, đi qua đi lại ở trong phòng của Lý Thiên Bằng. Bỗng nhiên, ông ta dừng bước lại, cười to nói tiếp:
- Chẳng lẽ Tập đoàn Đầu tư Vọng Hải của chúng ta không phải là tập đoàn công ty lớn hay sao?!
Lý Thiên Bằng sửng sốt, hỏi:
- Ba, chẳng lẽ ba muốn hợp tác với Stewart Baker?
- Có cái gì mà không thể?
Lý Triết Hào cười nói:
- Đây chính là một vụ làm ăn lớn. Ba tin tưởng là nếu chúng ta có thể tóm được thì Tập đoàn Đầu tư Vọng Hải sẽ lập tức trở thành một tập đoàn công ty quốc tế lớn. Sau này Vọng Hải Thị chúng ta cũng không cần lo lắng, trực tiếp tới Pháp hưởng thụ cuộc sống quý tộc rồi.
- Nhưng mà ba ơi, Stewart Baker sẽ đồng ý cho chúng ta tham gia không? Theo như hành động của hắn thì chắc là hắn không muốn để chúng ta biết đâu.
- Thiên Bằng, con sai rồi. Stewart Baker nhất định sẽ đồng ý. Hắn không phải là không có tiền sao? Chúng ta có tiền a. Ta ít nhất là có thể huy động được mười tỷ đôla Mỹ. Ba tin tưởng là ở Trung Quốc cũng không mấy người có thể trong một khoảng thời gian ngắn tập hợp được đến mười tỷ đôla như chúng ta đâu. Huống chi, xem mấy ngày nay thì hắn cũng không có thời gian tìm được những người khác. Hắn không tìm ta thì có thể tìm ai được chứ?
Lý Triết Hào nói một cách đắc ý.
Lý Thiên Bằng cũng gật đầu nói:
- Vâng, ba, xem ra chúng ta lần này kiếm lớn rồi.
- Đương nhiên rồi. Thiên Bằng, ngay bây giờ chúng ta đến khách sạn Stewart Baker ở tìm hắn. Đừng làm cho tên người Pháp này chạy mất
Lý Triết Hào nói xong vội vàng đi ra khỏi phòng. Mà Lý Thiên Bằng cũng vội vàng đóng laptop, theo đi ra ngoài.
Khi Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng tới phòng Tổng thống của Stewart Baker, hắn vừa mới tắm rửa xong. Mã Hiểu Nghiên mặc một bộ nội y gợi cảm, đang nằm trên giường.
Thấy tiếng gõ cửa, Stewart Baker lấy một cái khăn choàng vào rồi đi ra mở cửa phòng. Sau khi thấy là hai cha con Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng, Stewart Baker hơi ngẩn người ra, đột nhiên có cảm giác rất bất ngờ đối với sự xuất hiện của hai cha con này.
- Có chuyện gì sao?
Stewart Baker hỏi.
- Có một chút chuyện. Nếu tiện, tôi nghĩ tôi với ngài có thể ngồi thong thả bàn.
Lý Triết Hào nói.
Stewart Baker quay đầu nhìn Mã Hiểu Nghiên đang nằm trên giường, khó xử nói:
- Có thể có chút không tiện. Chúng ta có thể để đến mai rồi bàn được không?
- Không. Chính là bây giờ. Tôi chỉ cần một ít thời gian thôi.
Lý Triết Hào sợ nhỡ mất vụ làm ăn lớn này, vội vã nói:
- Tôi biết là ngài đang rất cần tài chính để làm một hạng mục lớn. Mà tôi là người hoàn toàn có thể cung cấp khoản tài chính này. Nếu ngài có hứng thú, chúng ta có thể ngồi lại cùng bàn bạc.
Trong mắt Stewart Baker hiện lên một tia kinh ngạc. Tia kinh ngạc này hoàn toàn bị Lý Triết Hào nắm bắt được, trong lòng lão thầm đắc ý, nghĩ: "Có phải là mày cảm thấy rất lạ là làm sao tao lại biết hạng mục của mày phải không? Mày càng sợ càng lạ thì càng chứng minh phán đoán của tao là chính xác. Mày chính là đang bí mật tìm kiếm người cùng hùn vốn."
Stewart Baker chần chừ gật đầu nói:
- Vậy được rồi. Chúng ta đi vào đây nói chuyện.
Stewart Baker dẫn hai người Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng đến phòng khách, ngồi xuống rồi, hắn mới nghi hoặc hỏi han:
- Không biết ý ngài nói là hợp tác ở phương diện nào?
Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng liếc nhìn nhau. Bọn họ cảm thấy rất đã cười trước tình trạng Stewart Baker đến lúc này rồi còn muốn tiếp tục giấu diếm nữa. Xem ra con người Stewart Baker làm việc rất cẩn thận. Như vậy tới lúc này, Lý Thiên Bằng cảm thấy rất kiêu ngạo đối với tin tức trọng đại mình nắm được, thầm nghĩ: "Mày chắc không thể ngờ được, là tao nhìn lén tài liệu nội bộ ghi chép của mày mới biết được. So với tao thì mày còn kém nhiều lắm."
Mắt thấy Stewart Baker còn đang giả bộ hồ đồ, Lý Triết Hào không có ý định tiếp tục đùa giỡn với Stewart Baker nữa, trực tiếp vào đề, nói luôn:
- Chúng tôi đến đây là vì dự án chuyển nhượng Nhà thờ Đức bà Paris của chính phủ Pháp.
Khi Stewart Baker nghe đến tên Nhà thờ Đức bà Paris thì trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ. Hắn mở miệng hỏi:
- Làm sao ông biết?
Lập tức Stewart Baker ý thức được ngay là mình vừa thất thố, lại khôi phục bộ dạng thân sĩ vốn có, mỉm cười nói:
- Tôi chưa nghe nói đến dự án này.
Lý Triết Hào thực bội phục con người của Stewart Baker. Nói cũng đã nói đến mức này rồi mà hắn vẫn còn không thừa nhận, xem ra chỉ có cách mở nốt cánh cửa cuối cùng. Lý Triết Hào nói:
- Thông tin của tôi rất linh thông. Ở trong chính phủ Pháp tôi cũng có người quen cho nên mới biết tin tức này. Hơn nữa, còn biết là tiên sinh Stewart Baker chính là một trong những người được chỉ định sẽ cho thuê. Tôi nghĩ là Stewart Baker tiên sinh không cần phải tiếp tục giấu diếm nữa.
Stewart Baker nghe xong lời nói của Lý Triết Hào thì thở dài một tiếng, bảo:
- Tôi không nghĩ là một dự án bí ẩn như thế mà vẫn còn có người biết, hơn nữa lại còn là một người Trung Quốc biết nữa.
- Thế thì có gì mà kỳ quái.
Lý Triết Hào đắc ý nói:
- Trung Quốc có câu ngạn ngữ là "thiên hạ không có bức tường nào chắn được gió", chuyện tình trong thiên hạ không có khả năng không ai biết cả.
- Vâng, nếu Lý tiên sinh đã biết, tôi đây cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm nữa. Quả thật là có một kế hoạch như thế. Mà tôi đúng thật như Lý tiên sinh sở liệu, tài chính đang không đủ.
- Có thể nói cho tôi biết là ngài hiện đang thiếu bao nhiêu tiền được không?
Lý Triết Hào truy hỏi. Đây mới là chuyện mà ông ta quan tâm.
- Khoảng chừng năm tỷ đôla Mỹ. Tôi tin chắc là Lý tiên sinh đã biết toàn bộ chi tiết rồi. Chính phủ Pháp cần hai mươi tỷ tiền ký quỹ, tôi đã gửi toàn bộ vốn lưu động của tôi vào tài khoản công ty Victoria theo chính phủ Pháp chỉ định. Công ty này là do chính phủ Pháp chỉ định. Tôi mới chỉ xuất ra mười lăm tỷ bởi vì nguồn tài chính còn lại của tôi đều đang ở các dự án khác, nhất thời không quay vòng vốn kịp nên đành phải đến Trung Quốc tìm kiếm người hợp tác. Tôi tin chắc là ở Trung Quốc nhất định có người có hứng thú muốn làm một dự án lớn như thế. Nhưng thời gian cấp bách, cuối tuần này tôi nhất định phải trở về Pháp. Bởi vậy, tôi định ngày mai rời Vọng Hải Thị, đến Thượng Hải tìm người hợp tác.
Lý Triết Hào vừa nghe, vội vàng nói:
- Tôi nghĩ ngài không cần phải tìm kiếm nữa. Tôi có thể làm đối tác của ngài.
Stewart Baker nhìn nhìn Lý Triết Hào, bỗng nhiên nói:
- Lý tiên sinh, tôi nghĩ tôi có thể lưu lại Vọng Hải Thị thêm một ngày nữa. Tôi nghĩ ngày mai tôi có rất nhiều việc cần gặp mặt Lý tiên sinh. Không biết ngày mai Lý tiên sinh có thời gian hay không?
Lý Triết Hào lập tức hiểu ngay. Ông ta cười ha hả nói:
- Được, chúng ta ngày mai gặp. Tôi rất chờ mong buổi gặp mặt ngày mai với ngài.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Chỉ trong một đêm, ba mươi ba tên thủ hạ của Hắc Phong bang bị chặt đi một cánh tay phải. Chuyện này lan truyền trong giới hắc đạo ở Vọng Hải Thị. Tin tức mà giới hắc đạo có được có thể nói là còn nhanh hơn cảnh sát rất nhiều. Hơn nữa, có những tin tức cảnh sát không thể biết được, ví dụ như chuyện thủ hạ của Hắc Phong bang bị người ta chém mất tay phải.
Tiễn Thông đã ba ngày không có tin tức j rồi. Tuy nói Tiễn Thông không tính là một nhân vật lớn trong giới hắc đạo Vọng Hải Thị, nhưng nói sao cũng là một lão đại có chút danh tiếng, quan hệ với những hắc bang khác cũng coi như không tồi.
Hai hắc bang lớn ở Vọng Hải Thị là 3K và Phủ Đầu bang đã khống chế hơn phân nửa giới hắc đạo ở Vọng Hải Thị. Còn Hắc Phong bang của Tiễn Thông và một số bang phái nhỏ lẻ khác thì tồn tại trong khoảng hẹp giữa hai bang lớn này. Ở đầu thập niên 90, giới hắc đạo của Vọng Hải Thị là nơi tụ họp quần long, hắc bang lớn nhỏ không dưới mười mấy bang. Khi đó trị an không tốt, thường xuyên có thể bắt gặp cảnh thành viên các hắc bang kéo bè kéo lũ đánh nhau. Theo sự quật khởi của 3K và Phủ Đầu bang, một số hắc bang nhỏ dần dần bị thâu tóm, chỉ còn lại những bang nhỏ giống như Hắc Phong bang tồn tại trong một phạm vi hẹp giữa hai hắc bang lớn này.
Cuối thập niên 90, vận mệnh của giới hắc đạo Vọng Hải Thị đã xác lập, chính là như tình hình hiện nay. 3k và Phủ Đầu bang là hai bang lớn nhất, những bang phái nhỏ khác đều thu mình trong khoảng trung gian, không muốn chịu sự khống chế của một trong hai đại hắc bang này.
Chuyện thủ hạ của Hắc Phong bang bị chén đã sớm lưu truyền trong giới hắc đạo ở Vọng Hải Thị. Mà ngay cả ông trùm của 3k vốn luôn luôn định cư ở Hồng Kông cũng nghe nói tới chuyện này. Như thế có thể thấy tốc độ lan truyền của chuyện này nhanh đến mức nào.
Bất kể là 3k cũng tốt, hay là Phủ Đầu bang cũng tốt, đều khó tin là có thể có một nhân vật như thế, có được bản lĩnh lớn như thế. Nhưng chuyện xảy ra lại bất chấp việc các nhân vật hắc bang này nọ không tin. Ba mươi ba người của Hắc Phong bang trong một đêm đều bị người ta chém mất tay phải. Hơn nữa, hung thủ còn tuyên bố là muốn lấy mệnh của Tiễn Thông.
Người hắc bang sợ nhất là phá hư quy củ, quy củ đó là muốn diệt lão đại của đối phương. Không thể phủ nhận, ở thập niên 90, thời đại thịnh vượng của hắc bang, khi đó thường xuyên có hắc bang âm thầm muốn diệt lão đại của đối thủ. Từ đó, có thể thâu tóm rất nhanh bang hội của đối phương. Nhưng hiện giờ không giống như thế. Hiện tại chú ý sự ổn định. Cho dù xử lý vài tên tiểu lâu la của hắc bang, các lão đại sẽ đứng ra nói chuyện, bồi thường ít tiền chữa trị thì sự tình sẽ ok. Nhưng một khi muốn tiêu diệt lão đại của đối phương thì tình hình lại không giống như trước, song phương sẽ đều xuất thủ. Đây chính là chuyện mà cả hai đại hắc bang là 3k và Phủ Đầu bang đều không muốn nhìn thấy.
Đã có người phá vỡ quy củ, vậy phải tìm người đó ra để nói chuyện tử tế. Hắc đạo thường có thể làm được một số việc mà cảnh sát không làm được. Ông trùm của Phủ Đầu bang là Tiêu Triêu Dương truyền tin ra ngoài, nói là muốn gặp Tiễn Thông. Không mất đến thời gian một ngày, Tiễn Thông đã tự mình đến biệt thự của Tiêu Triêu Dương, bái kiến Tiêu lão đại.
Tiêu Triêu Dương ra mặt năm sáu mươi tuổi, người già đầy sức sống, đang mặc một bộ đồ đời Đường ngồi trên ghế salon ở chính giữa phòng khách. Hai bên là mấy đường chủ ở Phủ Đầu bang. Tiễn Thông ở bên ngoài thì là nhân vật đáng kiêu ngạo, nhưng khi bái kiến lão già này thì đến vị trí ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng nói chuyện với Tiêu Triêu Dương.
Hai ngày nay, Tiễn Thông rõ ràng là không ngủ ngon. Căn bản là hắn vẫn chưa rời khỏi Vọng Hải Thị, chỉ nằm ổ ở trong nhà tình nhân là Vu Nam Giao. Chuyện Tam Pháo bị giết là một đả kích lớn đối với hắn, khiến hắn quyết định trốn chạy. Tiếp đó, Tiểu Lôi lại bị người ta giết nữa. Những thủ hạ tham dự vụ ám sát Diệp Lăng Phi đều bị người ta chém rụng tay. Từng chuyện từng chuyện một rơi vào trong lỗ tai hắn làm cho Tiễn Thông ý thức được chuyện đến nước này đã là ầm ĩ rất lớn rồi. Hắn biết việc này đều là do Diệp Lăng Phi làm. Nhưng Tiễn Thông lại nghĩ mãi mà không hiểu được là thanh niên này rốt cuộc là từ đâu mà có được bản lĩnh như thế. Cho dù là Tiêu Triêu Dương không tìm hắn thì hắn cũng định tìm người đến hỗ trợ. Cứ trốn tránh mãi như thế cũng không phải là chuyện hay. Đúng lúc này thì Tiêu Triêu Dương ra mặt, Tiễn Thông cảm thấy như là cuối cùng thì cũng nhìn thấy ánh rạng đông.
- Tiễn Thông, cậu cũng coi như người cũ rồi, làm sao lần này lại để cho sự tình trở nên lớn đến thế này. Đến giờ muốn làm thế nào đây? Sớm muộn j cậu cũng khiến cho mọi người trong giới hắc đạo chúng ta phải vào tù mất. Ta đã chừng này tuổi đầu rồi, không phải là cậu định muốn để cho ta hưởng tuổi già ở trong tù ngục đấy chứ?
Tiêu Triêu Dương giọng điệu không nóng không lạnh. Nhưng giọng điệu như thế lại càng làm cho Tiễn Thông cảm thấy trong lòng bất ổn. Hắn vội vàng cười nói:
- Lão gia tử, sự tình lần này tôi cũng không biết là có thể đến mức như thế. Đều là Lý Triết Hào bảo muốn tôi xử lý một người. Tôi tính toán cũng không có chuyện j, lại thật không ngờ là sự tình sẽ biến thành như thế.
- Tiểu Lý này trước kia làm việc vẫn rất tốt. Làm sao lần này lại xảy ra sơ hở lớn như thế?
Quan hệ của Tiêu Triêu Dương và Lý Triết Hào không tồi, một số khoản tiền nong của Phủ Đầu bang cũng là giao cho Lý Triết Hào rửa trắng. Bởi vậy, Tiêu Triêu Dương và Lý Triết Hào giao tình không tồi.
- Lão gia tử, chuyện này tôi cũng không ngờ là lại đến mức khó giải quyết đến như bây giờ. Dường như thằng ranh kia không đơn giản. Hiện giờ tôi cũng không có cách nào cả. Tôi nghe nói rằng đám anh em của tôi bị người ta chém đứt cánh tay phải, tiếp theo sẽ chính là tôi. Lão gia tử, người phải giúp tôi nghĩ biện pháp đi.
- Hừ, cậu chém người ta, người ta chém lại cậu cũng là bình thường thôi. Chỉ là thủ pháp của thằng ranh này cũng thật sự là quá kiêu ngạo đi.
Tiêu Triêu Dương cười lạnh nói:
- Ta đã sớm nói với các người những câu mà người ta đều từng nói qua, làm việc thì phải lưu lại cho người ta ba phần đường sống, đừng có đuổi tận giết tuyệt. Các người đều cố tình không nghe. Giờ xảy ra chuyện rồi mới hối hận. Còn có ích j nữa đây?
- Lão gia tử, lần này nhất định người phải giúp tôi. Tôi thật sự là cùng đường rồi.
- Hừ, lần này ta tìm cậu cũng chính là vì chuyện này. Ta định hẹn thằng ranh kia đến nói chuyện. Chuyện lần này cứ tính như vậy đi. Cậu lấy tiền ra mà giữ mạng. Ta không muốn chuyện này lại tiếp tục ầm ĩ lên nữa, rối loạn hết các quy củ của hắc bang.
Tiêu Triêu Dương quay sang nói với một gã đường chủ bên cạnh:
- Phái người đi mời gã thanh niên họ Diệp kia chưa?
- Ông trùm, người của chúng ta đã đi rồi.
Tiêu Triêu Dương gật đầu, nói với Tiễn Thông:
- Cậu ở đây chờ một lúc nữa. Người sẽ tới rất nhanh thôi.
Diệp Lăng Phi từ phía Dã Thú nhận được tin tức. Hai người hắn và Dã Lang đã chém rớt tay phải của tất cả những kẻ tham gia chém giết Diệp Lăng Phi buổi tối hôm đó. Về phần hành tung của Tiễn Thông còn chưa tra ra, bọn họ sẽ tiếp tục đuổi giết Tiễn Thông. Diệp Lăng Phi rất hài lòng với kiểu xử lý thế này. Hắn thích nhất là tạo cho người ta áp lực cực đại. Nói vậy chắc Tiễn Thông đã biết chuyện thủ hạ của hắn bị chặt đứt tay. Cho dù Tiễn Thông không ra mặt, trong lòng nhất định sẽ có áp lực cực lớn. Diệp Lăng Phi tin tưởng sâu sắc là sớm muộn j hắn cũng sẽ tra ra được hành tung của Tiễn Thông.
Ngay chiều hôm nay, Michael mang tới một tin tức tốt cho Diệp Lăng Phi. Đó là Lý Triết Hào đã bị lừa. Michael cho Diệp Lăng Phi biết là ngày mai y sẽ theo Lý Triết Hào đến Paris - Pháp dạo một vòng, sắp xếp một âm mưu lớn, để cho Lý Triết Hào ngoan ngoãn giao tiền ra.
Chuyện tốt cứ lần lượt từng cái một đến, Diệp Lăng Phi ý thức được hôm nay phải nói là một ngày đáng chúc mừng với hắn. Mới vừa dự định buổi tối ra ngoài với Bạch Tình Đình để ăn mừng một chút thì đã lại có người tới nhà bái phỏng.
Diệp Lăng Phi cũng không nhận ra người thanh niên thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ hai bảy hai tám tuổi đang đứng trước mặt. Người thanh niên này tự giới thiệu y tên là Tôn Hoành.
- Diệp tiên sinh, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?
Tôn Hoành cười cười, mang theo chút thiện ý.
Diệp Lăng Phi gật đầu, cầm một cái áo khoác rồi nói với cô Ngô:
- Khi nào Tình Đình trở lại thì bảo tôi có việc phải đi ra ngoài.
Dặn dò cô Ngô xong, Diệp Lăng Phi đi theo Tôn Hoành ra khỏi biệt thự, đi lên chiếc xe Mercedes Benz S600 đang đỗ trên đường.
- Diệp tiên sinh, có hút thuốc không?
Ở trong xe, Tôn Hoành lấy ra một điếu Trung Hoa, hỏi.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, cầm điếu thuốc. Tôn Hoành lập tức bật lửa cho hắn, sau đó chính y cũng tự châm một điếu. Thả một ngụm khói thuốc, Tôn Hoành cười nói:
- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ anh không hỏi tôi là đang làm j, đi đến chỗ nào sao?
- Chả cần thiết.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Trên người anh tôi ngửi thấy một khí tức của hắc đạo.
- Ha ha, Diệp tiên sinh quả nhiên không phải là người đơn giản, điều này cũng có thể nhìn ra được. Nếu đã như vậy, tôi đây liền nói thẳng ra luôn. Tôi là đường chủ Phích Lịch đường của Phủ Đầu bang. Lần này là ông trùm của chúng tôi muốn gặp anh.
- Phủ Đầu bang, tôi chưa nghe nói qua.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Tôi với ông trùm của các anh cũng không quen biết. Ông ấy gọi tôi đến cũng chả có chuyện j tốt. Anh thấy tôi có cần thiết phải báo cảnh sát không?
Tôn Hoành lại nở nụ cười, cười nói:
- Diệp tiên sinh, anh là người hay thật. Nhắc tới Phủ Đầu bang chúng tôi, anh căn bản là không sợ.
- Tại sao phải sợ?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
Tôn Hoành sửng sốt, lập tức cười rộ lên, nói:
- Ừ, xét cho cùng thì tại sao lại phải sợ chúng tôi chứ.
Ước chừng chạy hơn một tiếng, chiếc xe mới tới trước cửa biệt thự của Tiêu Triêu Dương. Căn biệt thự này bề ngoài xem ra là không khác j một biệt thự tư nhân. Ai cũng không ngờ được là chủ nhân ngôi biệt thự này lại chính là ông trùm của Phủ Đầu bang, một trong hai đại hắc bang ở Vọng Hải Thị. Đến lúc vừa tiến vào trong sân thì tình hình bên trong đã không còn giống như vẻ bề ngoài không khiến ai chú ý nữa, đã thấy không ít người đang tuần tra ở trong sân.
- Xin mời!
Tới trước cửa biệt thự, Tôn Hoành xuống xe trước, tự mình mở cửa xe cho Diệp Lăng Phi, đưa tay ra ý mời.
Diệp Lăng Phi xuống xe, tay phải hơi đè bên hông, lập tức đi vào phía cửa của biệt thự. Động tác này bị Tôn Hoành nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng y cũng không nói nhiều lời.
Vừa đi vào trong cửa, Diệp Lăng Phi đã bị dẫn tới một hành lang thật dài, đi tới đại sảnh ở phía sau của biệt thự. Vừa đi qua cửa đại sảnh, Diệp Lăng Phi đã thấy Tiễn Thông đứng ở một bên. Không cần hỏi, trong lòng Diệp Lăng Phi đã hiểu rõ ràng rồi.
Tôn Hoành đi nhanh hai bước, đến phía sau Tiêu Triêu Dương, cúi đầu xuống, hạ giọng nói bên tai Tiêu Triêu Dương:
- Ông trùm, tôi đã mời người tới đây rồi.
Tôn Hoành cố ý dùng từ "mời" chứ không phải là "đưa", ý tứ của hai từ này vốn dĩ cũng không giống nhau.
Tiêu Triêu Dương gật gật đầu. Ông ta chỉ liếc mắt một cái đánh giá Diệp Lăng Phi liền âm thầm gật đầu ngay. Ông ta là dạng người j chứ, chính là một người từng trải, duyệt người vô số. Chỉ liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái đã biết Diệp Lăng Phi người này không đơn giản, ông ta khách khí ngoài ý muốn, nói:
- Diệp tiên sinh phải không? Mời ngồi.
Nói xong chỉ chỗ ngồi bên cạnh người.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, đặt mông an vị trên ghế salon, vắt chân lên bắt chéo, hơi hơi quét mắt liếc Tiễn Thông một cái, sau đó lại chuyển hướng sang Tiêu Triêu Dương. Lúc này đây Tiêu Triêu Dương chính là đang chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tiêu Triêu Dương cười nói:
- Diệp tiên sinh, cậu có phải là rất kỳ quái nơi này là đâu, ta là ai?
- Nghe nói ông là ông trùm của Phủ Đầu bang. Có điều tôi là người ngoài, đến Vọng Hải Thị mới được nửa năm, Phủ Đầu bang hay là các bang hội khác tôi đều không hiểu rõ lắm. Còn về phần đây là chỗ nào thì tôi càng chưa cần thiết phải biết. Bởi vì tôi tin tưởng là ông sẽ đưa tôi trở về.
Tiêu Triêu Dương trong lòng âm thầm bội phục đảm lượng của người trước mặt mình. Không biết có bao nhiêu người gặp mặt Tiêu Triêu Dương thì sợ đến mức không dám nói lời nào. Thế mà người này lại hoàn toàn bất đồng. Không chỉ không có nửa điểm e sợ, mà ngược lại lại coi như không có j. Điều này làm cho Tiêu Triêu Dương thấy hoài nghi, sau lưng người này có lẽ có chỗ dựa rất vững chắc, thậm chí, còn vượt qua cả hậu trường của một đại bang hội như Phủ Đầu bang.
- Diệp tiên sinh, không biết cậu là người ở đâu?
Tiêu Triêu Dương hỏi.
- Tôi có quốc tịch ở nhiều nước. Chỉ có điều không biết ý ông muốn nói là nước nào?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
Tiêu Triêu Dương sửng sốt, lại đánh giá Diệp Lăng Phi một lượt từ trên xuống dưới, nói:
- Chẳng lẽ Diệp Lăng Phi không phải là người Trung Quốc?
- Tôi sinh ra ở Trung Quốc, nhưng không có ai quy định là không thể có quốc tịch nước ngoài. Nhất là khi muốn làm một số chuyện trái pháp luật.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi nghĩ ông nếu là ông trùm, chúng ta cũng không cần phải ở đây tiếp tục nói những lời vô nghĩa này làm j. Nói thực ra, tôi còn có rất nhiều việc muốn làm. Chúng ta nói ngắn gọn thôi.
Diệp Lăng Phi cũng không đợi Tiêu Triêu Dương nói tiếp, dành nói trước:
- Tôi biết mục đích ông bảo tôi tới đây. Đơn giản là muốn diệt tôi, nhưng nếu thật là như thế thì ông cũng không cần phải phái người đến mời tôi. Nếu không phải là nguyên nhân này thì chắc là muốn tôi tha cho Tiễn Thông. Nhưng mà theo thái độ làm người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.
Những lời nói này của Diệp Lăng Phi vừa dứt, không chỉ có Tiễn Thông mà ngay cả mấy đường chủ kia của Phủ Đầu bang cũng đều biến sắc. Dường như còn chưa có người nào dám ở trước mặt ông trùm của Phủ Đầu bang nói ra những lời như thế. Mà ngay cả ông trùm của 3k khi nói chuyện với Tiêu Triêu Dương giọng điệu cũng không cứng rắn như thế. Nhưng ngoài sự dự kiến của những người này là Tiêu Triêu Dương không ngờ không có chút tức giận, mà trên mặt lại có vẻ tươi cười, nói:
- Dường như Diệp tiên sinh đến mặt mũi của tôi cũng không nể a.
- Ngại rồi. Tôi không phải vấn đề là có nể hay không nể mặt mũi.
Diệp Lăng Phi cười nói với vẻ xin lỗi,
- Ông trùm, nếu đêm hôm đó không phải là tôi rất may mắn thì hiện giờ ông nói tôi còn có thể ngồi đây nói chuyện được với ông không?
Những lời này hỏi ra khiến Tiêu Triêu Dương mỉm cười, ông ta cũng khẽ gật đầu.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Các người đã là dân hắc đạo, tôi đây cứ theo như nguyên tắc của hắc đạo đến xử lý chuyện này. Chúng ta ai cũng không thể nói được ai.
Nói rồi Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ vào Tiễn Thông, bảo:
- Vốn dĩ tôi với hắn không thù. Tôi cũng không định gây chuyện. Thẳng thắn mà nói, tôi đã nghĩ sẽ sống yên ổn ở đây, người khác không động đến tôi thì tôi cũng không chọc đến người khác. Nhưng thằng hỗn đản này lại cố tình chọc tới đầu tôi. Tôi không thể cứ như vậy buông tha hắn được. Mẹ nó chứ, lúc lão tử với mafia sống mái với nhau thì cái thằng hỗn đản này còn không biết đang ở nơi nào đâu. Lại cũng dám chọc đến đầu lão tử.
Một câu này của Diệp Lăng Phi vừa nói ra, ở đây tất cả mọi người đều sửng sốt. Ngay cả Tiêu Triêu Dương cũng không ngờ được là Diệp Lăng Phi lại nói ra những lời này. Mafia thì ai mà không biết, đấy chính là hắc bang trâu bò nhất trên thế giới a.
Diệp Lăng Phi nhìn nhìn biểu tình của những người xung quanh, bỗng nhiên cười nói:
- Các vị lão đại, ngại quá. Vừa rồi tôi quá kích động, bây giờ tôi xin lỗi các vị nhé.
Tiêu Triêu Dương lập tức cười nói:
- Diệp tiên sinh, không có vấn đề j đâu. Thấy Diệp tiên sinh cũng là người hào sảng, cũng không biết là Diệp tiên sinh là người của bang hội nào?
- Tôi ư? Tôi không thuộc về bang hội nào cả, nhưng lại rất thân quen với hắc bang.
Diệp Lăng Phi nói rồi sờ sờ thuốc trên người mình. Kết quả là sờ mãi cũng chả được điếu nào. Hắn ngượng ngùng nói:
- Ông trùm, có thể cho tôi một điếu thuốc được không? Vừa rồi đi gấp, quên mang thuốc rồi.
Tiêu Triêu Dương lại sửng sốt, trong lòng cảm thấy người thanh niên trước mặt này thật sự là tính tình cổ quái. Một khoảnh khắc kia khiến ông ta cảm thấy trên người người thanh niên ít tuổi này tràn ngập một cỗ sát ý khiếp người. Mà bây giờ thì lại cảm thấy người này thật giống như một gã vô lại. Tiêu Triêu Dương cũng không hút thuốc lá. Ông ta nói với Tôn Hoành đang đứng bên cạnh:
- Đưa cho Diệp tiên sinh một điếu thuốc.
Mấy đường chủ kia của Phủ Đầu bang đều không lý giải được biểu hiện khác thường hôm nay của ông trùm. Dường như trước kia ông trùm chưa bao giờ giống như hôm nay. Tôn Hoành lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Diệp Lăng Phi, sau đó lại châm lửa cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi bắt chéo hai chân, hít một hơi thuốc, lúc này mới cười nói:
- Ông trùm, cũng không sợ ông biết chuyện. Tôi là người chuyên môn cung cấp vũ khí cho hắc bang. Trừ hắc bang của Nhật Bản ra, tôi cung cấp vũ khí cho tuyệt đại đa số hắc bang trên thế giới. Chỉ cần bọn họ đồng ý ra giá, tôi sẽ cho bọn họ vũ khí. Về phần Nhật Bản, lão tử tuyệt đối không làm quân bán nước. Chẳng qua cũng nói lại, nếu ông trùm muốn phát triển ở Nhật, tôi có thể cung cấp vũ khí với giá cả thấp hơn rất nhiều cho ông trùm. Chỉ cần là chuyện đánh bọn quỷ lùn thì tôi sẽ toàn lực ủng hộ.
Tất cả người Trung Quốc đều có cừu oán với người Nhật. Một câu nói này của Diệp Lăng Phi lập tức chiếm được hảo cảm của người Phủ Đầu bang. Tiêu Triêu Dương cười cười với với Diệp Lăng Phi. Bản thân ông ta là người rất hận Nhật, không mua hàng Nhật, cũng không cho người bang hội mình mua đồ của Nhật. Tuy rằng có chút tiêu cực, nhưng bố của Tiêu Triêu Dương chết trong tay người Nhật. Bởi vậy, có hận thù với người Nhật cũng là bình thường.
Tiếp theo sau đó, không khí nói chuyện rõ ràng là hòa hợp rất nhiều. Tiêu Triêu Dương cũng không hỏi tiếp chuyện của Diệp Lăng Phi nữa mà là chuyển chủ đề đến trên người Tiễn Thông, nói:
- Diệp tiên sinh, Tiễn Thông nói thế nào thì cũng là lão đại hắc bang. Cậu muốn xử lý hắn như thế thì sẽ phá hỏng quy củ của hắc đạo mất. Tôi cũng không có biện pháp j cả, cũng không muốn quy củ của hắc đạo bị phá hỏng. Đến lúc đó, cho dù tôi không tìm cậu thì chỉ sợ những người hắc đạo khác cũng sẽ tìm cậu.
- Ông trùm, ông không cần phải lo lắng. Đó là chuyện của tôi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu tôi mà sợ thì cũng sẽ không giết Tiễn Thông. Bất kể thế nào hắn cũng phải chết. Ông trùm, không phải là tôi không nể tình, mà là thằng khốn này không chỉ có thiếu chút nữa muốn mạng của tôi, hơn nữa còn làm cho bằng hữu của tôi bị thương. Thậm chí, một người còn suýt nữa trở thành người sống đời sống thực vật. Nếu chỉ giết mình tôi thôi thì cũng xong, không ngờ lại làm ra loại chuyện như thế. Ông trùm, ông nói xem nếu là ông thì ông sẽ làm thế nào?
- Giết!
Tiêu Triêu Dương thấp giọng đáp.
Diệp Lăng Phi nghe xong câu nói này của Tiêu Triêu Dương, bỗng nhiên đứng dậy, một bước dài đã đến trước mặt Tiễn Thông. Khi mọi người ở đó còn chưa kịp phản ứng, hai tay của Diệp Lăng Phi đã khống chế được cổ của Tiễn Thông, mắt lộ hung quang, nói:
- Có nghe thấy không? Là ông trùm muốn giết mày. Không trách được tao. Thằng chó này mày còn có j nói được nữa không?
Tiễn Thông bị siết cổ, không nói ra lời được.
Biến hóa bất thình lình khiến cho mọi người ở đó trở tay không kịp, mà ngay cả Tiêu Triêu Dương cũng không ngờ được. Lập tức, ông ta nghĩ ngay ra việc làm của Diệp Lăng Phi là vì câu nói kia của mình, nhưng ông ta lại không hề tức giận, ngược lại, lại còn khẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng tình hình trước mặt ông ta lại không thể không nói j. Chỉ thấy Tiêu Triêu Dương hạ giọng nói:
- Dừng tay.
Diệp Lăng Phi không có buông tay ra, mà lại quay đầu lại, cười nói:
- Ông trùm, ông không phải vừa mới bảo giết sao? Chẳng lẽ ông đổi ý?
- Không, lời tôi đã nói ra đương nhiên sẽ không đổi ý.
Tiêu Triêu Dương cười nói.
- Nhưng mà tôi có một điều kiện.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Chương 266: Người ta muốn giết không ai có thể cứu!
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Tay phải của Diệp Lăng Phi nắm cổ Tiền Thông, chỉ cần hơi chút dùng một chút lực, có thể dễ dàng giết chết Tiền Thông, nhưng sau khi nghe được những lời đó của Tiêu Triêu Dương, Diệp Lăng Phi cũng không động thủ, mà hỏi:
- Long đầu. có điều kiện gì?
- Người kia là ta gọi tới, cho dù muốn giết hắn, cũng không phải ở chỗ này.
Khi Tiêu Dương nói chuyện, bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm nhỏ sau đó tà tà nói:
Hiện tại ta đưa hắn đi, nếu như ngươi muốn giết hắn, vậy còn xem bản lĩnh của ngươi
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Tiêu Triêu Dương nói xong buông lỏng bàn tay đang nắm cổ của Tiền Thông ra, hắn mĩm cười hướng về chỗ ngồi của mình đi đến. Tiền thông bắt đầu ho khan kịch liệt, hai tay hắn ôm lấy cổ, liên tục ho khan.
Diệp Lăng Phi trờ về đến cho ngồi, từ trên người rút ra điện thoại di động,nói:
- Long đầu, nói được những lời này rất công đạo, ta đây là người nói lý, sẽ không làm khó cho long đầu
Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa gọi một cuộc điện thoại, chờ khi điện thoại kết nối, Lăng Phi nói vào diện thoại:
- Tên Tiền Thông kia đi ra...
Đột nhiên, Diệp Làng Phi hỏi:
- Long đầu, chỗ ở của ông gọi là gì?
- Bờ sông Thanh Tuyền.
Tiêu Triêu Dương trả lời
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói vào điện thoại:
- Hắn sẽ từ bờ sõng Thanh Tuyền này đi ra ngoài, đừng cho hắn sống qua đêm nay
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, nói với Tiêu Triêu Dương:
- Long đầu, cám ơn ông
Tiêu Triêu Dương cười rộ lên nói:
- Ngươi thật sự tự tin như vậy, ngươi biết ta sẽ đem Tiền Thông đưa đến nơi nào sao?
- Long đầu, ông có thể yên tâm, mặc kệ ông đưa đến nơi nào, ta đều sẽ giết chết hắn. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ ta chút nói:
- Cho dù bây giờ ông đưa hắn đi ra ngoài cũng đã chậm, long đầu chúng ta đánh cuộc chứ, nếu như buổi tối hôm nay Tiền Thông mà chết, ông chỉ cần mời ta ăn bữa cơm, mà nếu như Tiền Thông không chết, ta cũng sẽ không đuổi giết hắn nữa.
Tiêu Triều Dương híp mắt lại. Cười nói:
- Xem bộ dáng này ngươi sẽ thua vụ cá cược này, ta sẽ không đua Tiền Thông đi đâu cả, chúng ta sắp xếp hắn ở đây, từ giờ trở đi, vẫn bảo vệ hắn đến rạng sáng. Ta đã nói qua là giết hắn, nhưng là ngưoi giết, ta cũng không nói là ta giết.
Tiêu Triều Dương rất muốn nhìn thấy bộ dáng thất vọng của Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn duy trì tươi cười như trước, hoàn toàn không đem chuyện này nói lại thấy hắn cười rộ lên. Nói:
- Long đầu. Ta biết mới vừa rồi ta làm cho ông mất mặt. Bây giờ ông lại muốn trả thù ta, ta cũng không thể nói gì. Nếu ta đã nói, ta đây sẽ làm. Ta đã nói rồi, buổi tối hôm nay hắn phải chết. Nếu như hắn có thể sống đến sáng ngày mai, ta cũng không đuổi giết hẳn nữa!
Diệp Lăng Phi vừa nói, mặt hướng về Tiền Thông cười lạnh nói:
- Tiền Thông, nghe rõ lời của ta không, nếu nguơi có thể sống đến rạng sáng ngày mai. Ta sẽ không đuổi giết ngươi nữa. Hiện tại, ta có mấy vấn đề muốn hỏi nguôi, ngươi tốt nhất trả lời cho đàng hoàng. Nếu như ngươi không nói thật. Bây giờ ta sẽ giết chết ngươi, ngay trước mặt long đầu giết chết ngươi. Ngươi biết thực lực của ta. Ta giết chết ngươi rất dễ dàng.
Tiền Thông đem ánh mắt nhìn phía Tiêu Triều Dương, phát hiện Tiêu Triều Dương không có nữa điểm ý tứ muốn xen vào, cười híp mắt uống trà. Tiền Thông cảm giác lúc này vận mệnh cùa mình căn bản là không năm trong tay của mình, sắc mặt hắn trắng bệch gật đầu:
- Là ai muốn giết ta?
Diệp Lăng Phi quát
- Có phái Lý Triết Hào hay không!
Tiền Thông nhìn Diệp Lăng Phi, mặc dù không nói. nhưng hắn đã đồng ý phỏng đoán Diệp Lăng Phi không có sai. Diệp Lăng Phi tiếp tục hỏi tới:
- Ngày đó làm sao ngươi biết hành tung của ta, là ai nói cho nguơi?
- Ta phái người theo dõi.
Tiền Thông nói,
- Chúng ta theo dõi ngươi cả ngày, kì thật, kế sách kia không phải ta nghĩ ra, là Truy Phong. Dựa theo ý của ta, ta chỉ muốn chém ngươi nhưng Truy Phong nói hẳn là đem ngươi cùng người của ngươi cùng hành động, như vậy càng thành công
- Truy Phong?
Diệp Lăng Phi hơi sững sốt, lập tức hắn gật đầu nói:
- Tiền Thông, vấn đề của ta hỏi xong, giờ ngươi hảo hảo hưởng thụ thời gian không còn lại nhiều lắm của ngươi đi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đứng dậy, nói với Tiêu Triêu Dương:
- Long đầu, nơi này không còn chuyện của ta, ta muốn trở về nghỉ ngơi, kết quả cuộc cá cược của chúng ta ngày mai sẽ thấy rõ ràng đi
- ừ, ngày mai ta sẽ tự mình thông báo kết quả cho ngươi. Diệp tiên sinh, mặc kệ như thế nào, ta vẫn rất vui khi nhận thức vị bằng hữu như ngươi
Vừa nói, Tiêu Triều Dương gọi:
- Tôn Hoành, tiễn Diệp tiên sinh về ...
Tôn Hoành vâng một tiếng, đi tới trước mặt Diệp Lăng Diệp nói:
- Diệp tiên sinh, chúng ta đi thôi
Sau khi chờ Diệp Lăng Phi đi ra. Tiêu Triêu Dương nhìn Tiền Thông khẽ lắc đầu nói:
- Tiền Thông, lần này ta đã hết sức giúp ngươi. Ngươi lăn lộn trong hắc đạo không phải một ngày hai ngày, sao ngay cả thực lục của người này chưa đoán ra liền động thủ, ta thấy người không phải có thể tùy tiện trêu chọc. Hiện tại chỉ có thể xem mệnh của ngươi, ta sẽ phái người bảo vệ ngươi, hôm nay không được rời khỏi biệt thự của ta. Ta tin tưỡng ở trong biệt thự của ta, còn chưa có người có khả năng động vào ngươi.
- Cám ơn long đầu, cám ơn long đầu.
Tiền Thông rối rít nói tạ ơn, lúc này của Tiền Thông giống như một con chó nhà có tang, làm sao còn có nửa điềm phong phạm lão đại Hắc Phong bang, chỉ hy vọng chuyện này nhanh chóng qua đi.
Tiêu Triều Dương sắp xếp người hộ tống Tiền Thông đến biệt thự bảo vệ, thế này đã là Tiêu Triều Dương phá lệ rồi.
- Long đầu, ngài thấy tiểu tử họ Diệp thế nào?
Đường chủ chấp pháp đường vẫn đứng ở phía sau Tiêu Triều Dương Tống Thi mới hỏi. Tống Thi năm nay bốn mươi hai tuổi, làm đường chủ chấp pháp đường, có biệt hiệu là thiết diện đường chủ.
Tiêu Triêu Dương cười nói:
- Tiểu tử này không đơn giản, theo ta thấy bối cảnh của hắn rất phức tạp, từ lời nói cử chỉ của hắn nhìn ra được đó là một người đã gặp qua nhiều tràng diện lớn, hiện tại ta đang nghĩ xem hắn đến cùng có bản lĩnh lấy tính mạng của Tiền Thông này hay không. Ngươi thấy thế nào?
Tiêu Triều Dương hỏi ngược lại Tống Thi. Liền nhìn thấy Tống Thi trầm mặc vài giây.
- Tiền Thông tất tử (Tiền Thông chắc chắn sẽ chết).
Diệp Lăng Phi vừa đi ra khói biệt thự, liền lập tức gọi điện thoại cho Dã Thú, đem tình huống nói lại với Dã Thú một lần. Sắp xếp ôn thỏa rồi nói, Diệp Lăng Phi mới cùng Tôn Hoành lên xe
Tôn Hoành đối với Diệp Lăng Phi hết sức thân thiết, hắn chủ động bắt chuyện nói:
- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự tin tưởng ngài có thể giết chết một người ở bên long đầu sao?
- Tại sao lại không chứ?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại
Tôn Hoành cười cười, nói:
- Tôi không thể tin được, nếu như ngài có thể ở nơi này của long đầu giết chết Tiền Thông mà nói, sợ rằng cả thành phổ Vọng Hải đều sẽ oanh động vì ngài. Chẳng lẽ ngài thật không biết thế lực Phủ Đầu bang chúng ta sao, nếu như ngài mà biết, đã biết chúng ta sẽ không để cho người khác tiến vào trong nhà long đầu chúng ta, nếu không long đầu của chung ta còn có thể giống như bây giờ, an tâm không lo lắng sao.
- Đó là không gặp phải ta, nếu như ta nguyện ý, ta có thể tùy thời lấy đi bất cứ mệnh của người nào trong bang hội các ngươi.
Diệp Lăng Phi cười ha ha duỗi lưng uể oải, che miệng, nói:
- Ta thuận tiện nhắc nhở ngươi. Lần sau không nên tùy tiện tiến vào nhà của ta, lần này là ta tâm tràn tốt, lần sau sẽ không may mắn như vậy
Tôn Hoành không nói gì, ánh mắt của hắn liếc bên hông cùa Diệp Lăng Phi một chút, cho tới bây giờ. Tôn Hoành mới nhìn thấy thứ đồ bên hông Diệp Lăng Phi, đó là một chuôi dao găm, hơn nữa không phái dao găm bình thường, là một chuôi dao găm quân dụng.
Mặc kệ Tôn Hoành có tin hay không, cũng không quan Tiêu Triều Dương hoài nghi như thế nào. Lại càng không quản lão đại đường khẩu của Phủ Đầu bang này khiếp sợ như thế nào. Lúc rạng sáng, thi thể của Tiền Thông quả nhiên nằm ngang trên giường trong phòng.Mà bốn người phụ trách bảo vệ Tiền Thông đều bị người đánh bất tỉnh. qua một hồi lại phát
hiện năm sáu người của Tiêu Triều Dương bị người ta đánh bất tỉnh trong biệt thự.
Đối với chuyện người nào tập kích bọn họ, mấy người bị đánh bất tỉnh kia hoàn toàn không biết gì cả chr cảm thấy có bóng người lắc lư. Ngay sau đó đã bị người ta đánh bất tỉnh. Mà cái chết của Tiền Thông lại cực kì kinh khùng, bị người liên tiếp chọc hơn mười đao ở trên người, hơn nữa toàn bộ vết thương đều là đâm vào tim, căn bản không phải thương tổn do dao găm bình thường có khả năng tạo ra
Lần này ngay cả Tiêu Triều Dương dày dạn kinh nghiệm cũng phải giật mình, hắn nghĩ tới nếu như Diệp Lăng Phi muốn lấy tính mạng mình mà nói, vậy cũng không phải dễ như trở bàn tay sao.
Tiêu Triều Dương lập tức phân phó người đem thi thể cùa Tiền Thông đi xử lý, không nên lưu lại dấu vết, cũng không cho phép nói chuyện này với người ngoài. Hắn tự mình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Lúc này Diệp Lăng Phi còn đang trong giấc mộng. Mơ mơ màng màng nghe được Tiêu Triều Dương muốn mời hắn ăn cơm, Diệp Lăng Phi mơ hồ đáp:
- Long đầu, quấy rầy người khác ngủ thật là chuyện không lịch sự. Như vậy đi, chờ ta tỉnh ngũ chúng ta bàn lại chuyện này sau.
Tiêu Triêu Dương xem như phục Diệp Lăng Phi rồi, người này quả thực chính là cao thâm khó lường. Hắn có chút dở khóc dở cười, nếu dân hắc đạo khác nghe nói tự mình gọi điện thoại cho người khác, mà người ta cũng không thèm để ý đến mình, không biết bọn họ có thể tưởng rằng bọn họ nghe lầm hay không
Khi Diệp Lăng Phi rời giường, đã là 8 giờ sáng. Hắn mơ hồ nhớ tựa hồ lão long đầu kia đã gọi điện thoại cho mình, ngay cả chính hắn cũng quên lúc ấy đã nói cái gì. Xoa xoa mắt, Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đã mặc chỉnh tề đang muốn đi ra ngoài
- Lão bà, đi đâu vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Đi làm!
Bạch Tình Đình như là nhìn thấy quái vật, đánh giá Diệp Lăng Phi từ trên xuống dưới
- Anh có phải mừng năm mới quá mức đến cuộc sống thường ngày cũng quên hay không, hôm nay đã hết ngày nghỉ Tết, chẳng lẽ anh không đi làm?
Diệp Lăng Phi ngáp:
- Anh biết đâu ngày nào là ngày đi làm đâu, hình như là ngày mùng 8 bắt đầu đi làm hay sao đó
Bạch Tình Đình thiếu chút nữa ngất xỉu, còn có giám đốc như vậy, ngay cả ngày nào mình đi làm cũng không rõ. Bạch Tình Đình nhìn đồng hồ tay một chút, không có thời gian nói nhiều cùng Diệp Lăng Phi, chỉ nói đơn giản:
- Anh đừng quên cuối tuần này đi xem áo cưới là được
Diệp Lăng Phi thật sự thiếu chút nữa đem chuyện này quên mất, năm sau sẽ kết hôn với Bạch Tình Đình, thời gian cũng đã định ra, đi thử áo cưới là chuyện là chuyện bình thường. Diệp Lăng Phi vội vã ôm Bạch Tình Đình, giống nhu xin lỗi, hôn lên khuôn mặt nho nhắn trắng mịn của Bạch Tình Đình một cái, cười ha ha nói:
- Lão bà, anh không quên đâu, anh đã sớm muốn cùng em bắt đầu cuộc sống vợ chồng rồi
- Thôi đi, biết anh không nói được lời tốt đẹp.
Bạch Tình Đình đá Diệp Lăng Phi một cái, nhưng mặt nàng vẫn là đỏ bừng lên, cất bước đi xuống lầu.
Bạch Tình Đình vừa đi. Diệp Lăng Phi cũng rất mau chóng rữa mặt, hắn cũng lái xe ra ngoài. Diệp Lăng Phi không phải người dễ dàng bo qua kẻ chủ mưu, trong lúc vô ý biết sự tình lần trước còn có chuyện của Truy Phong. Diệp Lăng Phi làm sao đồng ý dễ dàng bỏ qua Truy Phong như vậy. Hiện tại Lý Triết Hào đi nước Pháp, có vẻ ít nhất hai ngày mới có thể trở về. Diệp Lăng Phi nghĩ muốn chờ lúc Lý Triết Hào trở về, đùa giỡn hắn thật tốt. Hán đi đến công ty bảo an của Dã Thú. Diệp Lăng Phi đột nhiên lại có một cái chủ ý 'hay' hơn.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Celtic, không, chuẩn xác phải nói là Micheal đang ngủ. 10h ở Bắc Kinh, đối với nước Pháp Paris mà nói lại là 3h rạng sáng.
Michael đang ôm một mỹ nữ tóc vàng nước Pháp mà ngủ, từ khi vừa về tới nước Pháp. Michael tìm cái cớ đem mở chi nhánh cho Mã Hiểu Nghiên. So với nữ nhân đông phương nhỏ nhắn mà nói, Michael càng thích mỹ nữ tóc vàng ngực to, mông lớn hơn, đêm qua hẳn cùng kĩ nữ sa hoa này chơi bời hơn ba giờ, làm cho sức cùng lực kiệt, mới ngủ. Nhưng không nghĩ đến vừa ngủ đã bị điện thoại đánh thức.
Nếu như đổi lại người khác. Michael đã sớm mở miệng mắng to. Nhưng đối với điện thoại của Diệp Lăng Phi, hắn không thể làm gì khác hơn là đè xuống bất mãn trong lòng.
- Satan. Ngươi biết bây giờ là mấy giờ không?
- 3h sáng
- Satan, ngươi gọi điện thoại vào lúc này thật là không lịch sự, hơn nữa đối với một quý tộc nước Pháp giống như ta vậy.
- Michael, coi như rời giường đi tiểu đi.
Diệp Lăng Phi ha ha cười nói. Michael bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, chỉ là hy vọng thời gian ta vào phòng vệ sinh không nên quá dài.
- Được rồi, như vậy cũng rất tốt, yên tâm, ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngươi
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Ta chỉ thật là quan tâm Lý tiên sinh rất đáng yêu kia của chúng ta hiện tại thế nào
- Satan, ngươi yên tâm đi. Ta sao có thể buông tay để con mồi cứ như vậy chạy. Ngày hôm qua hắn vừa đến Paris, nước Pháp.
Ta liền dẫn hắn đi xem Paris Notre Dame (Nhà thờ Đức bà Paris). Trước đó ta đã sớm thuê ba gã diễn viên nước Pháp tạm thời giả mạo quan viên chính phủ, làm cho hắn tin tưởng chính phủ nước Pháp đang đánh giá Paris Notre Dame(Nhà thờ Đức bà Paris). Buổi chiều, ta mang theo hắn đi đến Công ty dự án Davis của Pháp, đương nhiên công ty kia cũng là giả. Làm cho hắn tin tưởng công ty này là công ty dự án của chính phủ chỉ định. Thuận tiện ta sắp xếp một quan viên của chính phủ nước Pháp ở công ty. Satan, ngươi không nên hoài nghi trí tuệ của ta, ta sẽ cho bằng hữu đáng yêu của ngươi tin tưởng hết thảy chuyện này đều là thật sự. Hôm nay ta vốn định dẫn hẳn đi dạo tòa nhà Quốc hội nước Pháp, dù sao ta cũng vì tiền mà làm tốt tất cả mọi thứ, dẫn hắn đi một vòng, có thể trở về sẽ làm cho hắn trả tiền cho ta, chờ tiền tới tài khoản của ta rồi, ta sẽ lập tức biến mất .
- Mội cái kế hoạch rất không tồi!
Diệp Lăng Phi tán dương
- Chỉ là ta có một cái yêu cầu nho nhỏ. Ta muốn làm cho hắn sắp xếp một cuộc họp báo.
- Họp báo, Satan, ngươi lại chuẩn bị làm gì?
Michael kì quái mà hỏi:
- Có cái gì kì quái đâu, chơi đùa vui lắm. Tưởng tượng một chút, khi Lý tiên sinh đáng yêu của chúng ta rõ ràng bị lừa gạt hết tiền, nhưng hắn lại tin tưởng hắn đã chiếm được cái gọi là dự án lớn không tồn tại, mà công bố ra ngoài, sẽ có cái hiệu quả gì. Vậy thật sự quá mỹ diệu, hiện tại ta nghĩ tới cũng nhịn không được muốn cười
Michael trầm mặc, qua nửa ngày, hắn rốt cuộc nói:
- Satan, ngươi chính là ác ma.
- Ta sở dĩ là ác ma, cũng là bị hắn trêu chọc. Ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng hắn lại làm cho ta phải như vậy. Micheal, ngươi biết mục đích thật sự của ta là cái gì không. Nói cho ngươi biết, ta muốn hắn chết không có chỗ chôn thây
Truy Phong gần đây tâm thằn không yên, hắn cứ cảm giác mí mắt mình nháy liên tục
- Truy Phong, làm gì vậy?
Lý Thiên Bằng tâm trạng không tồi hẹn một nữ diễn viên hạng ba hợp đồng với đài truyền hình đến hồ bơi, hắn mói bơi một vòng, nhìn thấy Truy Phong ngồi ở trên ghế, không ngừng xoa mắt, Lý Thiên Bằng cầm khăn lông đi tới trước mặt Truy Phong, cầm lấy nước suối đặt ở trên bàn, Lý Thiên Bằng uống một hớp lớn, lúc này mới ngồi bên cạnh Truy Phong ở trên ghế
- Không biết tại sao mí mắt nháy liên tục
Truy Phong cười cười, cầm lấy một chai nước suối khác lên uống
- Ta xem gần đây nhất định là buổi tối ngươi làm việc quá nhiều, Truy Phong, nữ nhân là thứ tốt, nhưng là không thể xằng bậy. Ngươi yên tâm, chỉ cần đi theo ta. Ta cũng không bạc đãi ngươi. Nữ diễn viên cũng không phải cho ngươi tùy tiện chọn sao, thế nào, nhìn trúng con bé đang bơi lội kia không, mới vừa kí hợp đồng, vóc người cũng không tồi.
Truy Phong lắc đầu, Lý Thiên Bằng nhìn bộ dáng của Truy Phong cười nói:
- Sợ cái gì chứ, như loại diễn viên này ta đều chơi rồi. Hôm nay cũng mang ra bổ sung vào, ngươi nếu thích cứ mang đi, mở cái phòng, cứ vui vẻ đi, tất cả tiêu phí tính cho ta
- Lý công tử, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý này.
Truy Phong hướng bên cạnh Lý Thiên Bằng, lo lắng nói:
- Ta là lo lắng chuyện của Diệp Lăng Phi, buổi tối ngày đó công tử không biết, nhưng ta lại nhìn người rất cẩn thận. Nói thật với Lý công tử, từ khi ta nhìn thấy hắn ở võ quán lần thứ nhất, ta liền cảm giác Diệp Lăng Phi này không đơn giản, không giống như một người bình thường, chuyện ngày đó ta không đề cập với Lý công tử, bời vì ta lo lắng Lý công tư nói ta vô dụng. Nhưng bây giờ ta lại không thể không nói, ngày đó ta căn bản không đánh được Diệp Lăng Phi.
Bàn tay được chăm sóc so với tay nữ nhân còn mềm mại của Lý Thiên Bằng nắm chai nước suối dừng ở không trung, những lời này của Truy Phong ngoài dự tính của Lý Thiên Bằng, trong lúc nhất thời làm cho thần kinh Lý Thiên Bằng choáng váng
Phản ứng của Lý Thiên Bằng cũng nằm ngoài dự đoán của Truy Phong, ngón tay Truy Phong gạt giọt nước trên bàn, chậm rãi nói:
- Lý công tử, nếu như ngày đó ngươi ở đây,ngươi sẽ hiểu cảm thụ lúc đó của ta. Thân thủ của Diệp Lăng Phi đà siêu việt người bình thường, ta tin tưởng cho dù ta tới, hắn cũng giết chết ta như thường. Ta là bộ đội đặc chủng, ta từng cho rằng ngoài trừ tiểu Hắc ra, ta chính là đội đặc chủng mạnh nhất. Ta đã giết người, từng ở biên cảnh giết chế bốn tên buôn ma túy. Nhưng so với Diệp Lăng Phi, ta tin tưởng Diệp Lăng Phi này giết người còn rất nhiều rất nhiều, trên người hắn mang theo hơi thở của tử vong làm cho người khác sợ hãi. Lý công tử, từ ngày đó ta bắt đầu ngủ không ngon giấc, hiện tại thoạt nhìn rất yên tĩnh nhưng càng như vậy càng không tốt, ta cảm giác rất nguy hiểm
Sắc mặt của Lý Thiên Bằng có chút trắng bệch, hắn không nghĩ tới Truy Phong cũng sẽ sợ hãi. Lý Thiên Bằng đem chai nước suối, đứng dậy tận lực dùng ngữ khí bình thường nói:
- Truy Phong, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ gần đây quá mệt mỏi đi. Quên đi, buổi tối ta mang ngươi đi quán bar uống chút rượu, buông lỏng một chút
- Lý công tử,ta……
Truy Pliona còn muốn nói, lại nghe Lý Thiên Bằng lớn tiếng quát:
- Ta đã nói rồi, không nên nói nữa.
Nói xong, Lý Thiên Bằng mở hai tay ra, ùm một tiếng, nhảy vào trong nước.
Truy Phong lại thở dài, hắn biết loại cảm giác này của mình thật không tốt, nhưng trong lúc nhất thời lại không xua tan được . Nhìn Lý Thiên Bằng ở trong nước bơi lội, Truy Phong đột nhiên dâng lên một cái ý nghĩ,
"Rời đi thành phố Vọng Hãi, mau rời khỏi thành phố Vọng Hải"
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 03:51 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Đầu năm.
Cùng đại đa số thành thị ở Trung Quốc giống nhau, thành phố Vọng Hải vẫn yên lặng trong hào khí tiết xuân. Cửa hàng hai bên đường cái vẫn còn đang bán hàng mùa xuân, không kiêng nể quãng cáo hàng hóa mùa xuân một cách rầm rộ
Truy Phong từ cửa sổ xe nhìn hướng ra phía ngoài, dưới ánh đèn sáng trưng trong mắt biểu lại lộ ra màu xanh biếc âm trầm. Suy nghĩ bất an, Truy Phong tâm phiền ý loạn châm một điếu thuốc, hút một hơi thật dài. Khi khói thuốc từ trong mũi Truy Phong bay ra. Truy Phong mới hé miệng ra, phun ra khói thuốc vẫn còn trong miệng, khói bay ra bên ngoài. Truy Phong nhìn chằm chằm đám khói kia, bỗng nhiên trong lúc đó nhìn thấy một cái đầu lâu do khói hình thành.
Lý Thiên Bằng ôm nữ diễn viên buổi chiều hẹn hò kia trong lòng ngồi ở sau xe, bàn tay của hắn đặt trong khe nhũ câu thật sâu của nữ diễn viên. Lý Thiên Bằng cực lực không muốn nghĩ đến những lời Truy Phong từng nói qua, hắn ngẩng đầu nhìn Truy Phong phía trước, lạnh nhạt cười nói:
- Truy Phong, tâm tình của ngươi tựa hồ không tốt lắm, hẳn là ngươi nên tìm nữ nhân
- Không cần, hiện tại của ta có chút kích động
Truy Phong không quay đầu, ánh mắt của hắn vẫn nhìn ra ngoài xe, không biết vì sao đêm nay tâm tình kích động như thế. Truy Phong rất nhanh đã hút hết một điếu thuốc, hắn lại châm một điếu thuốc, mới vừa hút vài hơi, Truy Phong đột nhiên kêu lên:
- Dừng xe !
Két --
Chiếc Mercedes S600 dừng ở bên lờ đường, Truy Phong mở cửa xe, đứng ở bên cạnh ho khan kịch liệt
- Tiểu tử này làm sao vậy?
Lý Thiên Bằng thấy thái độ khác thường của Truy Phong, hỏi tài xế của hắn
- Lý công tử, ta thấy Truy Phong hai ngày gần đây, tâm thần không yên, có lẽ bị bệnh gì
- Tiểu tử này có thể bị bệnh gì chứ, hắn khỏe như con trâu
Lý Thiên Bằng biết rõ chuyện Truy Phong lo lắng, ngoài miệng không nói rõ, mà là nói đùa :
- Ta thấy tìm cho tiểu tử này mười mấy mỹ nữ, ta cm đoan tiểu tử này làm cả đêm chuyện gì cũng không có
Lời là nói như vậy. nhưng trong lòng Lý Thiên Bằng vẫn là có cảm giác bất an. Bàn tay hắn vẫn vuốt ve bộ ngực sữa của nữ nhân trong lòng, hy vọng lấy chuyện này quên đi bất an trong nội tâm hắn, nhưng càng là như thế. Trong lòng của hắn càng thêm bất an hơn.
Truy Phong vịn tay lên đèn đường, thở hổn hển vài hơi. Cảm giác áp bách trong lòng kia mới yếu bớt một chút. Đang định lên xe, điện thoại đột nhiên vang lên, Truy Phong cả kinh, lấy điện thoại di động ra, đó là số điện thoại của một người xa lạ.
- Ngươi là ai?
Truy Phong tiếp điện thoại, dồn dập hỏi.
- Truy Phong, ngươi đoán ta là ai?
Đến khi Truy Phong nghe thanh âm này, hắn biết dự cảm của mình không sai. Người này đúng là Diệp Lăng Phi. Trong nháy mắt khi Truy Phong nghe thấy giọng Diệp Lăng Phi, căm giác áp bách trong nội tâm lại bắt đầu tăng lên. Hắn dồn dập hỏi tới
- Diệp Lăng Phi, ta biết là ngươi.
- Truy Phong, nếu ngươi biết là ta, cũng hiểu được vì sao ta lại gọi điện thoại cho ngươi.
Thanh âm âm trầm của Diệp Lăng Phi kia phảng phất có thể xuyên thấu. điện thoại đâm thẳng vào tim Truy Phong, tay phải của Truy Phong nắm điện thoại hơi hơi run rẩy. Hắn đột nhiên quay người lại. Tựa như rất nhiều phim trên truyền hình, nghĩ muốn tìm kiếm nơi phát ra thanh âm từ điện thoại. Nhưng phía sau hắn chỉ có vài người đi đường chậm rãi đi lại, không có bóng dáng Diệp Lăng Phi. Truy Phong nắm điện thoại di động trong lòng bạn tay phải có mồ hôi lạnh chảy ra. Hắn không ức chế được nội tâm đang kích động, khẩn trương nói:
- Diệp Lăng Phi, ngươi đi ra cho ta, không cần len lén che giấu.
- Ta không che giấu. Chính là ngươi không phát hiện. Hiện tại đem con mắt của ngươi nhìn về phía trước, nhìn thấy tay của ta không?
Truy Phong dựa theo lời của Diệp Lăng Phi trong điện thoại nhìn lại hướng đó, liền nhìn thấy tại chỗ dừng xe cách hắn ước chừng năm mươi thước một cỗ BMW màu trắng dừng ở đó, từ cửa sổ cỗ BMW kia, một cánh tay giơ ra ngoài ngoài vẫy vẫy
- Nhìn thấy chứ
Diệp Lăng Phi âm trầm cười lạnh nói:
- Ta cho ngươi thời gian hai giờ, nếu như ngươi có thể trong hai giờ này chạy thoái đi. ta cũng không đuổi giết ngươi nữa. Ngươi có thể báo động tìm kiếm bảo vệ. Cũng có thể chạy trốn. Chạy đến một cái địa phương ta tìm không được, hiện tại bắt đầu. Nhớ kĩ. Ta tùy thời sẽ ở trong hai giờ này giết chết ngươi, có lẽ là dao găm, cũng có thể là đạn, còn xem tâm tình của ta
Truy Phong nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, hắn đợi một vài giây đồng hồ, đột nhiên nhanh chân bỏ chạy vào trung tâm mua sắm
Trong xe, Diệp Lăng Phi đem điện thoại thả lại vào túi. Vươn tay trái, Dã Thú đem một khẩu súng lục PSS Nga đặc chế đưa tới tay trái Diệp Lăng Phi, Diệp Lãng Phi kéo lên đạn, nghe cách một tiếng, đạn đã lên nòng.
- Thật lâu không chơi lại trò chơi săn thỏ, ta rắt chờ mong cái trò chơi này.
Diệp Lăng Phi đút súng vào bên hông, mở cửa, xuống xe.
Dã Thú cùng Dã Lang hai người mỗi người đều tự chuẩn bị súng. cũng xuống xe. Ba người đi lên đường dành cho người đi bộ, không nhanh không chậm hưởng tới cửa trung tâm mua sắm
Truy Phong chạy vào trung tâm, lên cầu thang máy, lên tới tầng năm tòa nhà. Tầng 5 chuyên kinh doanh quần áo. Truy Phong chạy qua khu bán quần áo đến cửa thoát hiểm. Dùng sức đẩy cửa sắt, cửa sắt vẫn khôngn nhúc nhích.
- Mẹ kiếp!
Truy Phong hung hăng đạp cửa sắt một cước, ngay sau đó lại chạy vội tới thang máy, hắn muốn từ thang máy trở về tầng một, thừa dịp khi nhiều người, từ phía sau tòa nhà chuồn đi.
Cửa thang máy vừa mở, khi khách hàng ở bên trong đi ra thang máy, Truy Phong nhìn thấy ở trong góc thang máy, Diệp Lăng Phi mỉm cười đối diện hắn.
- Mẹ nó!
Truy Phong vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, không để ý tới, nhanh chân bỏ chạy. Diệp Lăng Phi đi ra thang máy, cũng không có đuổi theo, mà đứng ở cửa thang máy, cười lạnh nhìn Truy Phong chạy như điên trong khu bán quần áo.
Truy Phong lại chạy về cửa thoát hiểm, không ngừng dùng sức hung hăng đập vào cửa sắt này, lần lượt đánh kịch liệt, cửa sắt bắt đầu động đậy.
Truy Phong rốt cuộc phá được cửa sắt, nương theo sức va chạm của hắn, cả người Truy Phong ngã xuống cầu thang.
Đến khi lăn đến cuối cầu thang. Truy Phong rốt cuộc dừng lại, không kịp lau đi vết máu ở mũi, vội vàng đứng lên liều mạng chạy xuống tầng dưới.
Hắn mới vừa chạy đến cửa ra tầng một, liền nhìn thấy tại chỗ cửa ra, một đôi mắt lạnh lùng giống như hàn đao của Dã Lang quét qua mặt Truy Phong. Tay phải Dã Lang đặt ở bên hông, hơi động, Truy Phong quay người lại, lại chạy nhanh về phía trên lầu. Một hơi chạy tám tầng lầu, chạy một mạch đến mái nhà
Truy Phong mở cửa thông ra hướng mái nhà, một luồng gió lạnh thổi tới. Truy Phong không khói rùng mình, luồng gió lạnh này thổi trúng, cả người Truy Phong lạnh lẽo. Nhưng lúc này Truy Phong không có suy nghĩ nhiều, tới mái nhà rồi, chạy thẳng đến cửa một cái mái nhà khác.
Ngay khi Truy Phong mới vừa trước cánh cửa, lại nhìn thấy Dã Thú há to miệng, mở ra cánh cửa kia. Dã Thú trong tay nắm súng, nòng súng nhắm ngay trái tim Truy Phong.
- Thật trùng hợp, vẫn là vận khí của ta tốt, xem ra ngươi con thỏ này chính là của ta.
Dã Thú cười nói với Truy Phong.
- Ngươi chuẩn bị chết như thể nào, là bị ta bắn vào trái tim hay là mi tâm chứ?
Truy Phong xoay người lại bỏ chạy. Tiếng súng sau lưng cũng không có vang lên.
Đến khi Truy Phong lại chạy về cánh cửa vừa nãy. Diệp Lăng Phi cùng Dã Lang đã xuất hiện tại cửa. Trong tay Diệp Lăng Phi không cầm súng, mà là cầm một điếu thuốc, như là đang chờ đợi Truy Phong, đến khi Truy Phong đã chạy tới. Diệp Lăng Phi lộ ra một nụ cười làm người khác không rét mà run. Hắn ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Tay phải duỗi tới bên hông
Không cần hỏi, Truy Phong cũng hiểu Diệp Lăng Phi sờ cái gì. Hắn không có lựa chọn khác, đành phải chạy lui về phía sau.
Dã Thú, Diệp Lăng Phi, Dã Lang ba người thành nửa vòng tròn vây quanh Truy Phong, đem Truy Phong bức đến bên cạnh mái nhà.
- Truy Phong, ngươi là một nhân tài. Lúc đầu ta chỉ biết thân thủ ngươi không đơn giản, vốn định cùng ngươi làm bằng hữu. Nhưng ngươi cũng làm cho ta rất thất vọng. Cũng được, nếu không thể làm bằng hữu của ta, đó chính là địch nhân của ta. Đối với địch nhân của ta. Ta chưa bao giờ hạ thủ lưu tình.
Diệp Lãng Phi cười lạnh nói.
- Có lẽ từ trên lầu té xuống là một cái lựa chọn không tồi, tránh rất nhiều phiền toái cho t
Truy Phong mặt xám như tro tàn, hai tay hắn nắm lại. Điệu bộ kia nhìn như muốn ra một kích cuối cùng
- Tiễn hắn một đoạn đường đi.
Diệp Lăng Phi âm trầm nói.
- Đừng để cho hắn ở chỗ này làm mất thời gian, ta còn có chuyện muốn làm.
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn đến điện thoại, trên mặt tràn ngập tươi cười, hắn lập tức tiếp điện thoại, cười ha hả nói
- Lão bà, chuyện gì vậy.
Diệp Lăng Phi một bên tiếp điện thoại. Một bên vẫy vẫy tay với Dã Thú. Bên này hai người Dã Thú cùng Dã Lang cũng không có khách khí. Mắt thấy Truy Phong muốn đánh một kích cuối cùng, tay giơ súng lên. Bóp cò súng.
Cơ hồ đồng thời ở giữa mi tâm Truy Phong. Truy Phong ngay cà hù một tiếng cũng không có cơ hội, thảo thẻ ngã quỵ tù mái nhà xuống
- A, lão bà em chờ anh ở nơi nào cơ, phòng ăn nào, không nghe rõ lắm, em nói lại lầu nữa đi.
Diệp Lăng Phi một bên cùng Bạch Tình Đình gọi điện thoại, một bên đi về cửa mái nhà
Thi thể Truy Phong từ trên mái nhà ngã xuống, nện xuống một cỗ xe passat dừng ở trước cửa tòa nhà. Tên chủ xe kia đang chờ bạn gái đi ra, nhìn thấy Truy Phong chết không nhắm mắt, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn phát ra một tiếng hét thảm, lộn nhào từ trong xe chạy ra, hô to cứu mạng, xông lên đường dành cho người đi bộ
Rất nhanh, chiếc xe này vây quanh một đống người, đối với loại chuyện này luôn luôn có người rất tò mò muốn xem, mặc dù rất máu tanh, thậm chí sau khi xem xong, những người này buổi tối về nhà còn có thể gặp ác mộng, nhưng vẫn là muốn xem, có đôi khi lòng hiếu kì của con người sẽ hại chết người
Ba người Diệp Lăng Phi từ cửa tòa nhà đi ra, bọn họ căn bản là khong nhìn thảm trạng của Truy Phong. Loại chuyện này không có gì tò mò, bọn họ chỉ cần xác định người đã chết là được
Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Dã lang tách ra ở ngay cửa tòa nhà, Diệp Lăng Phi đi tới ven đường, vẫy tay gọi một cỗ xe taxi
- Tài xế, đi phòng ăn khu trung tâm đảo
- Nói đó làm sao vậy?
Tên tài xế taxi hơn bốn mươi tuổi kia rất tò mò nhìn phía trước cửa tòa nhà
- Đã chếtmột người
Diệp Lăng Phi hời hợt nói
- Hình như là nhảy lầu tự tử, ai biết được, tóm lại rất bi thảm
Tài xế taxi lắc đầu, khởi động xe, quay đầu xe, chạy hướng khu phố
Trong phòng ăn trung tâm đảo, Bạch Tình Đình ngồi ở chỗ ngồi dựa vào cửa sổ phòng ăn, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Buổi chiều hôm nay, Diệp Lăng Phi goi điện thoại cho nàng, hẹn nàng buổi tối đến phòng ăn trung tâm đảo ăn cơm. Vốn Bạch Tình Đình vẫn tốt lắm, thầm nghĩ Diệp Lăng Phi cũng hiểu được cái gọi là lãng mạn. Chờ đến lúc nàng đến đó, phát hiện phòng ăn cũng không có bóng dáng Diệp Lăng Phi
Để cho con gái chờ thật là mất lịch sự, Bạch Tình Đình đã gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, không nghĩ tới DIệp Lăng Phi còn đang ở trên đường. Lửa giận bắt đầu bốc lên, trong lòng hết sức bất mãn
Chờ khi Diệp Lăng Phi chạy vào phòng ăn, Bạch Tình Đình đã đợi Diệp Lăng Phi gần một giờ
- Lão bà, anh đến muộn rồi, trên đường xe tắc rất nghiêm trọng
Diệp Lăng Phi vừa nhìn sắc mặt Bạch Tình Đình không tốt lắm, trong lòng biết nha đầu kia lại bắt đầu giận mình, so với chờ Bạch Tình Đình chất vấn mình, không bằng tự mình thẳng thắn, tranh thủ tình cảm của "quan tòa"
- Em không đói, muốn về nhà
Bạch Tình Đình cầm lấy túi xách đặt ở trên ghế bên cạnh, làm bộ lấn tới. Diệp Lăng Phi nhanh tay lẹ mắt, đã ngồi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải ôm Bạch Tình Đình, cười ha hả hói:
- Lão bà, đừng nóng giận, uống chén trà giảm nhiệt
Khi Diệp Lăng Phi nói xong lời này, mới chú ý tới cái bàn này căn bản là không có nước trà. Bạch Tình Đình đã thích ứng với phương pháp này của Diệp Lăng Phi, lúc này nàng cảm thấy tâm trạng khá hơn. Dựa vào phía sau, hỏi ngược lại:
- Lão công, nước trà đâu?
- Nước trà, à, đúnh, mang trà
Diệp Lăng Phi quay người, nói với phục vụ:
- Nước trà đâu chứ, chẳng lẽ các ngươi không có trà sao?
Một người nữ phục vụ phòng ăn bước nhanh tới, nàng xin lỗi nói:
- Vị tiên sinh này, rất xin lỗi. Chúng tôi ở dây không có trà, nếu như ngài muốn, chúng tôi có thể cung cấp nước ấm
- Lão bà, em xem nơi này không có trà, nếu không ngươi uống chén nước ấm cho bớt giận
- lão công, anh không phải nói uống trà. Em muốn uống trà
Bạch Tình Đình cũng bị DIệp Lăng Phi làm hư, nàng không để ý cái gì phong phạm thiêm kim đại tiểu thư, bắt chéo chân. Gõ ngón tay lên mặt bàn, khẽ cười nói:
- Em tin tưởng lão công có thể làm bất cứ chuỵên gì, lần này, anh sẽ không để cho em thất vọng chứ
- Dĩ nhiên là không. Không phải là uống trà sao, để anh bảo bọn họ đi mua
Diệp Lăng Phi quay về phía người phục vụ nói:
- Hiện tại cô mua lá trà đến cho tôi, cái gì cũng được, giá tiền không phải vấn đề
Không đợi người phục vụ nói, Bạch Tình Đình đã nói:
- Lão công, em rất muốn uống Long Tỉnh Tây Hồ chính tông
- Long Tỉnh phải không, không thành vấn đề
Diệp lăng phi vừa định xoay người nói người bán hàng kia, đột nhiên lại nghe Bạch Tình Đình kiều mỵ nói:
- Em muốn uống trà Long Tỉnh do tự tay anh đi mua cơ
Rõ ràng là cố ý hành hạ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sao có thể không nhìn ra. Tròng mắt hắn vừa chuyển. Đáp ứng nói:
- Lão bà, không thành vấn đề. Không phải là Long Tỉnh sao, chuyện nhỏ thôi
Ngay khi Bạch Tình Đình muốn nhìn xem Diệp Lăng Phi đến đâu để mua trà Long Tỉnh cho nàng, đột nhiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại
- Bá phụ à, ngài ở nhà còn chưa ngủ sao. À, cũng không có chuyện gì, chính là Tình Đình nghĩ muốn uống trà Long Tỉnh, chỗ này của cháu cũng không tiện mua. Nếu không phiền toái ngài giúp cháu tìm xem, à, ngài nói trong nhà có sao, vậy tốt quá, bá phụ ngài mang cho cháu đến đây được không. Cháu.......
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết, Bạch Tình Đình liền đoạt lấy điện thoại trong tay Diệp Lăng Phi, oán giận nói:
- Anh làm gì chứ, muốn cha em mang tới đây, thật thua anh luôn
Khi bạch Đình Tình ĐÌnh vừa nói liền đem điẹn thoại đặt ở bên tai há miệng hô một tiếng cha, mới phát hiện Diệp Lăng Phi căn bản không hề gọi điện thoại. Thì ra là bị DIệp Lăng Phi đùa giỡn một lần, Bạch Tình Đình tức giận đến đem điện thoại ném tới Diệp Lăng Phi. Đứng dậy, cầm túi xách dồn dập đi ra khỏi phòng ăn
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy này phiền toái, vội vã đuổi theo. Ở cửa phòng ăn đuổi kịp Bạch Tình Đình, bắt được cánh tay Bạch Tình Đình, xin lỗi nói:
- Tình Đình, anh đùa giỡn một chút thôi mà, em đừng giận
- Là anh không tức giận sao, người ta khổ cực cả ngày, vốn tưởng rằng buổi tối sẽ ăn bữa cơm thật ngon, anh tới muộn một giờ không nói, vẫn cố ý chọc giận em. Anh nói xem, là ai sẽ không tức giận
- Lão bà, anh không phải thừa nhận sai lầm sao, anh cam đoan lần sau sẽ không tái phạm. Chúng ta trở lại ăn cơm đi, đừng để đói bụng
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ lưng Bạch Tình Đình, liên tiếp xin lỗi. Bach Tình Đình hiển nhiên còn chưa hết giận, đứng ở cửa không nhúc nhích trong miệng hét lớn:
- Em bây giờ nhìn cái kia không muốn ăn
- Khong thích ăn cái này à,vậy chúng ta đi ăn ngoài được không, bây giờ ăn đồ nướng thích hợp nhất
Diệp Lăng Phi dụ dỗ Bạch Tình Đình, đề nghị đi ăn dã ngoại. Bạch Tình Đình đối với ăn cơm dã ngoại cũng không hứng thú, miệng lầm bầm, đứng ở cửa nói không muốn ăn cái gì. Bộ dáng này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi thật sự không có cách nào. Hắn ở trước mặt Bạch Tình Đình đi qua đi lại, đột nhiên vỗ vào đầu một chút nói:
- Có rồi, anh đưa em đi ăn món em chưa bao giờ ăn
- Là cái gì?
Bạch Tình Đình động tâm, không nhịn được hỏi, Diệp Lăng Phi thần bí cười nói:
- Em đoán xem?
Bạch Tình Đình cũng không phải con giun trong bụng Diệp Lăng Phi, sao biết được Diệp Lăng Phi nói cái gì. DIệp Lăng Phi lái xe chạy đến thành Bắc, thành bắc có một cái chợ đem có điểm đặc sắc, hai bên đầu phố đều là rậm rạp quán ăn vặt, bình thương rất nhiều bình dân tới nơi này ăn, thỉnh thoảng có một số sinh viên cũng tới nơi này ăn
Xe không đi vào trong tiểu phố được, Diệp Lăng Phi đem xe đỗ ở lề đường, kéo Bạch Tình Đình xuống xe. Bạch Tình Đình đứng ở phố này nhíu nhíu cái mũi, mùi vị này làm cho nàng không chịu được. Nơi này thật sự quá loạn, Bạch Tình Đình chưa bao giờ tới loại địa phương loạn xạ này ăn cơm
Diệp Lăng Phi hít hà, chép chép miệng, nói:
- Lão bà, cảm giác nói này thế nào, nhiều mùi vị chứ
- Anh muốn ở chỗ này ăn cái gì, anh điên rồi
Bạch Tình Đình vung tay, nàng cũng không nghĩ muốn ở chỗ này ăn cài gì, ai biết có thể bị đau bụng hay không chứ
- Lão bà, đừng đi mà
Diệp Lăng Phi kéo tay Bạch Tình Đình nói:
- Không nên nhìn nơi này loạn xạ như vậy, đồ vật này nọ cũng không tồi, rất tiện nghi
- Ta không ăn, ta tình nguyện đi phòng trung tâm ăn cơm, cũng không đến loại địa phương này ăn cơm
Bạch Tình Đình nói
- Nơi này ăn làm sao đây, đau bụng chết mất
Nghe được Bạch Tình Đình nói, Diệp Lăng Phi híp mắt, trên mặt hiện lên một tia tươi cười đắc ý, hắn giả bộ hồ đồ hỏi:
- Chúng ta đi nơi nào ăn cơm đây?
- Quay về phòng ăn trung tâm ăn cơm
Bạch Tình Đình bỏ tay Diệp Lăng Phi ra, cũng không quay đầu lại, đi trở về xe, mở cửa xe mới vừa ngồi trên xe, nàng liền cảm giác một trận buồn nôn, trong lòng nghĩ Diệp Lăng Phi sao lại mang nàng tới nơi này ăn cơm. Ngay khi Diệp Lăng Phi mới vừa mở cửa xe, Bạch Tình Đình trong đầu linh quang chợt lóe, trong nháy mắt toàn bộ hiểu ra. Đoán là người này cố ý như vậy, từ phòng ăn trung tâm đến đây ít nhất đi nữa giờ, mà hắn đưa mình tới đây lại nhìn thấy tình huống địa phương như thế, hiển nhiên cảm giác vẫn là phòng ăn trung tâm tốt hơn, hiện tại Bạch Tình Đình có chút đói bụng, đó là ăn cái gì cũng thấy ngon, sẽ không giống như lúc trước ở cửa phòng ăn, bụng cũng không phải rất đói, còn có thể chậm rãi chọn phòng ăn, nhưng hiện tại cơ hồ không được lựa chọn, cho dù đi một phòng ăn coi như bình thường, Bạch Tình Đình cũng sẽ không phản đối.
Bạch Tình Đình rốt cuộc hiểu được lại bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn, nàng hung hăng cắn lên cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, cắn xong, Bạch Tình Đình mới cảm giác đỡ ấm ức hơn
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 03:50 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Chương 268: Giám đốc bộ tổ chức không ai có thể hạ bệ.
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Sáng sớm Diệp Lăng Phi đã rời giường, hôm nay là ngày hắn đi làm, mấy ngày lễ mừng năm mới này làm hắn đã sớm đem chuyện đi làm quăng lên chín tầng mây.
Bời vì năm nay Bạch Tình Đình bắt đầu bắt tay vào tiến hành cải cách đối với bách hóa Việt Dương, nên bắt đầu từ đầu năm, Bạch Tình Đình đã bắt đầu chấp hành kế hoạch cải cách bách hóa Việt Dương, chuyện này dính dáng đến nhiều phương diện trong đó, cần phải tốn hao đại lượng thời gian để làm việc điều tra, cho nên sáng sớm Bạch Tình Đình đã đi
Diệp Lăng Phi cũng đơn giản ăn vài miếng cơm, cũng lái xe của mình ra cửa. Ở trên đường đi đến tập đoàn Tân Á. Diệp Lăng Phi liền cảm giác phanh xe mình lại có chuyện, khi mỗi lần phanh lại, luôn truyền đến thanh âm két két, Diệp Lăng Phi cân nhắc mình hẳn là nên đổi lại một chiếc xe khác.
Khi Diệp Lăng Phi đem xe chạy đến bãi đỗ xe tập đoàn Tân Á, liền nhìn thấy Trần Ngọc Đình cũng vừa dừng xe. Diệp Lăng Phi đem xe lại gần, kề sát xe Trần Ngọc Đình dừng lại.
Bời vì chuyện Lục Tuyết Hoa lần trước, Trần Naọc Đình đối với Diệp Lăng Phi vẫn là thái độ lạnh lùng, cũng không chào hỏi gì với Diệp Lăng Phi, lễ mừng năm mới cũng gửi cho Diệp Lăng Phi một cái tin nhắn chúc tết, nhưng lại là tin nhắn cho toàn bộ nhân viên trong công ty.
Diệp Lăng Phi mở cửa xe, hắn cũng không nói chuyện với Trần Ngọc Đình, mà đến trước xe, mở nắp xe ra. Khi Diệp Lăng Phi kiểm tra xe của mình, Trần Ngọc Đình mới vừa cầm túi công vãn đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, Trần Ngọc Đình chỉ chần chừ chốc lát, rồi nói:
- Diệp giám đốc, phòng ở của Tuyết Hoa có phải anh mua tới hay không? Diệp Lăng Phi quay người lại, há miệng cười nói:
- Không thể nào, cô nghe ai nói vậy.
Trần Ngọc Đình không có hỏi nữa, mà đi qua Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi buông nắp xe, trong lòng tính toán nghĩ:
- Xem ra chuyện kia lộ rồi, bất quá cũng tốt. Tùy theo tự nhiên đi thôi.
Diệp Lăng Phi đi vào tòa nhà tập đoàn Tân Á. Thật trùng hợp lại gặp Trịnh Khả Nhạc cùng Từ Oánh cũng vừa đi vào tòa nhà. Diệp Lăng Phi không muốn làm cho Trịnh Khả Nhạc hiểu lầm mình, hắn cố ý cùng Trịnh Khả Nhạc bảo trì một khoảng cách nhất định.
Cửa thang máy mở ra, mọi người chờ ở trước thang máy chen chúc đi vào thang máy. Diệp Lăng Phi cũng không có vào, hắn đứng ở cửa thang máy trong lòng tính toán vẫn là chờ tiểu nha đầu này đi vào là tốt hơn, nếu ta tiến vào, ai biết có thể có người nói ta lợi dụng hay không.
Hắn không nhúc nhích, Trịnh Khả Nhạc cũng không có vào, Từ Oanh cũng không vào.
- Làm cái gì chứ, cẩn thận tan việc ta sàm sỡ các cô.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn Trịnh Khả Nhạc không nhúc nhích, nghĩ đến chuyện Trịnh Khả Nhạc đánh giá chính mình, cố ý nói to lên. Diệp Lăng Phi không thèm bận tâm chung quanh còn có vài nữ đồng sự, hắn vừa nói ngược lại lại khiến cho Trịnh Khả Nhạc xấu hổ. Trịnh Khả Nhạc nghiêng người hướng bên Từ Oánh, mà Tù Oánh không cảm thấy có cái gì bất tiện, nàng thoải mái đứng ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, về phần nữ đồng sự khác, cũng hiểu Diệp Lăng Phi này, đó chính là trong miệng thì thích nói lung tung. Nhưng trên thực tế cũng rất thành thật.
Rất nhanh, thang máy lại xuống tới, chờ cửa thang máy vừa mở, Diệp Lăng Phi là người thứ nhất tiến vào trong thang máy. Hắn đứng ở trong góc, ngay sau đó chính là hai người Trịnh Khả Nhạc cùng Từ Oánh. Soạt soạt, là một nhóm người xông vào. Tập đoàn Tân Á khi đến giờ đi làm. Thang máy chính là nơi chật chội nhất. Lẽ ra hai cái thang máy hẳn là có thề thỏa mãn nhu cầu, nhưng thang máy này luôn luôn có vấn đề, hoạt động mà chẳng duy tu, thời gian trôi qua, rõ ràng thang máy không bị hỏng, nhưng cũng không có người nguyện ý lên thang máy kia, nói không may, lúc nào đó có thể bị nhốt ở bên trong thang máy.
Thang máy bắt đầu, đi lên, Trịnh Khả Nhạc không thể tránh né bị dồn đến bên cạnh Diệp Lăng Phi. Kiều đồn Trịnh Khả Nhạc cao nhếch. So với các cô gái bình thường, kiều đồn cô gái này lớn hơn rất nhiều, ba vòng cùa Trịnh Khả Nhạc là 70,60,92. Dựa theo số đo ba vòng tiêu chuẩn của người phương đông là 86,60,89 mà nói, bộ ngực Trịnh Khá Nhạc rõ ràng rất bé, mà cái mông lại khá lứon. Chính là thân hình như vậy làm cho Trịnh Khả Nhạc bị dồn vào, kiều đồn cao nhếch kia chạm vào hạ thân Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ở phía sau tựa vào thành thang máy, tay phải không thể làm gì khác hơn là đặt ở phía trước, lần này thì tốt rồi, tay phải Diệp Lăng Phi đang cùng mông của Trịnh Khả Nhạc dồn vào cùng một chỗ. Nếu lúc này có người có thể nhìn thấy, sẽ hiểu lầm tay phải Diệp Lăng Phi đang sờ trộm kiều đồn của Trịnh Khả Nhạc.
Diệp Lăng Phi cùng Trịnh Khả Nhạc đều hiểu rõ, Trịnh Khả Nhạc vốn định tránh đi, nhưng nàng như thể nào cũng không dời mông đi được. Lúc này Trịnh Khả Nhạc chỉ sợ tay phải cùa Diệp Lăng Phi làm ra chút động tác gì đó, lúc này cho dù người ta làm cái gì trên cái mông ngươi, ngươi cũng không có biện pháp nói. Cũng may Diệp Lăng Phi cũng không có bất cứ cái động tác gì, thậm chí tay phải còn chưa từng nhúc nhích.
Thật vất vả tới tầng lầu rồi, Trịnh Khả Nhạc cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, trong lòng thửo dài ra một hơi, nhìn lại Diệp Lăng Phi bên trong thang máy, liền nhìn thấy vẻ mặt Diệp Lăng Phi rất bất đắc dĩ
- Người này thật cũng không tệ lắm.Trịnh Khả Nhạc âm thầm nghĩvậy
Ngày thứ nhất đi làm trong năm mới không thể thiếu việc đồng sự chúc tết lẫn nhau. Diệp Lăng Phi mới đi qua đại sảnh bộ tổ chức, đã có bảy tám nữ viên chức đi đến chào hỏi, còn có hai người cầm hạt dưa qua cho Diệp Lăng Phi.
- Cứ ăn đi, nhưng các cô cần chú ý, đừng để cho Trần phó tổng của chúng ta nhìn thấy.
Diệp Lăng Phi lấy một nắm hạt dưa nhét vào túi áo của mình, dặn dò những người này phái chú ý, không nên ồn ào quá mức.
Diệp Lăng Phi là giám đốc bộ tổ chức, tuy nói Trần Ngọc Đình quản lý bộ tổ chức, nhưng nếu muốn xử phạt cũng phải thông qua giám đốc, thành viên bộ tổ chức cũng biết giám đốc này của bọn họ đặc biệt hay bao che, nói đúng là đối với người của bộ mình đặc biệt tốt, sẽ không xử phạt các nàng, bởi vậy, lá gan các nữ viên chức này cũng đặc biệt lớn.
Diệp Lăng Phi cười ha hả trở lại phòng làm việc, mới vừa cởi áo vét, còn chưa treo lên móc treo quần áo, Đường Hiểu Uyển đã lộ đầu ra. Nhìn thấy phòng làm việc Diệp Lăng Phi không có ai, nàng vỗ vỗ ngực.
- Diệp đại ca, em chúc tết anh, cho em bao lì xì nào.
Đường Hiểu Uyển chúc tết xong, vươn hai bàn tay nhỏ trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đem cửa đóng lại, đưa tay vỗ một cái vào mông Đường Hiểu Uyển, cười:
- Tiều nha đầu, đã mấy tuổi vẫn còn muốn lì xì.
- Ai bảo Diệp đại ca cả Tết không tới tìm em.
Tâm trạng Đường Hiểu Uyển hết sức tốt, cười khanh khách nói:
- Em ở Hải Nam còn nghĩ Diệp đại ca có thể gọi điện thoại cho em hẹn em đi ra ngoài chơi chứ, kết quả một cuộc điện thoại cũng không có.
Đường Hiểu Uyển vừa nói làm ra một cái mặt quỷ, tinh nghịch nói:
- Cho nên, em quyết định muốn lấy lì xì cùa anh.
- Lì xì thì không có, lòng bàn tay đỏ thi có( TQ lì xì gọi là bồng bao - bao lì xì màu đỏ), có muốn anh lại đánh em vài cái hay không.
Diệp Lăng Phi làm bộ lại muốn đánh vào mông Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển linh hoạt né tránh, chạy đến cửa, hướng về phía Diệp Lăng Phi nhăn nhăn cái mũi nói:
- Không chơi với anh. Diệp đại ca! Nhớ kĩ Tết năm nay anh chưa cho Hiểu Uyển lễ vật
Nói xong mở cửa, chạy ra ngoài.
- Tiểu nha đầu này.
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn cảm giác ở cùng một chỗ với Đường Hiểu Uyển không có nửa điềm áp lực. Không giống như ửo cùng một chỗ với Lý Khả Hân lúc nào cũng phải đề phòng Lý Khả Hân nổi bão. Nhớ tới Lý Khả Hân, tâm tình Diệp Lăng Phi có điểm không vui, không biết Lý Khả Hân có tha thứ cho hắn hay không.
Đơn giản thu dọn một phen. Diệp Lăng Phi mở ra Laptop. Khi màn hình máy tính còn đang tiến vào hệ thống Windows XP, điện thoại trên bàn công tác vang lên. Từ Oánh thông báo với Diệp Lăng Phi Trần phó tổng muốn họp.
Diệp Lăng Phi đành phải đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc. Đúng lúc Trần Ngọc Đinh cũng từ phòng làm việc đi ra. Hai người đối mặt với nhau, sắc mặt Trần Ngọc Đình thoại nhìn không tồi, tuy nói không mang theo vẻ tươi cười, nhưng cũng không phải rất lãnh đạm.
- Diệp dám đốc, chúc mừng năm mới.
- A, chúc mừng năm mới.
Diệp Lăng Phi không nghĩ tới Trần Ngọc Đình sẽ chủ động chào hỏi với mình, trong lúc hơi kinh ngạc, Trần Ngọc Đình đã đi qua bên cạnh Diệp Lăng Phi thẳng đến phòng hội nghị, Diệp Lăng Phi gãi đầu, thầm nghĩ:
- Cảm giác Trần Ngọc Đình là lạ, chẳng lẽ tới thời mãn kinh cùa nữ nhân rồi. Nghĩ không ra nha, nghĩ không ra nha.
Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm nghi hoặc, cất bước đi tới phòng hội nghị. Phòng hội nghị dài và hẹp, ở hai bên bàn hội nghị, một đám viên chức của bộ tồ chức rỉ tai thi thầm còn chưa có khôi phục lại yên tĩnh, cái này gọi là hội chứng ngày nghỉ, chính là ngày thứ nhất mới vừa đi làm sau kỳ nghì dài ngày luôn luôn không có cách nào tập trung làm việc. Không chỉ có một bộ tổ chức, các ngành khác trong tập đoàn Tân Á cũng là như vậy, cho nên ngày thử nhất sau kỳ nghỉ thường thường các ngành đều họp, đại loại là xác định mục tiêu làm việc…..
Trần Ngọc Đình ngồi ở giữa, vốn Trần Ngọc Đình muốn cho Diệp Lăng Phi cũng ngồi ở giữa, nhưng Diệp Lăng Phi lại chỉ muốn ngồi một bên, theo Diệp Lăng Phi nói - Cô là nữ diễn viên chính. Tôi chính là nam diễn viên phụ. Đúng như Diệp Lăng Phi dự tính. Trần Ngọc Đình không tỏ bất cử thái độ gì. An vị ngồi xuống, Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Từ Oánh, cầm điện thoại di động len lén nhắn tin với Bạch Tình Đình nói chuyện phiếm.
Trần Ngọc Đình nhìn chung quanh một vòng xong, thanh âm liền mang theo quyền uy lành đạo mới vang lên trong phòng hội nghị.
- Các vị, đầu tiên tôi chúc mừng các vị, mọi người năm mới tốt lành.
Những lời này của Trần Ngọc Đình vừa nói xong, trong phòng hội nghị liền vang lên một tràng vỗ tay lộp bộp, ở trong tiếng vỗ tay xen lẫn một tiếng vang thanh thúy, mọi người theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cúi người, từ trên mặt đất nhặt lên điện thoại di động, trong miệng liên tục nói:
- Xin lỗi, bị tiếng vỗ tay to rõ của mọi người làm cho sợ quá, nên rơi xuống đất, mọi người không cần nghĩ tới tôi, cứ tiếp tục vỗ tay đi.
Vài nữ viên chức đều mím mói muốn cười mà không dám cười. Trần Ngọc Đình chỉ liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Diệp giám đốc là đại ân nhân của chúng ta, tạm thời không cần nhìn anh ta.
Vừa nói, Trần Ngọc Đình chuyển hưởng mọi người, nói:
- Bộ chúng ta thành lập cuối năm ngoái, trải qua gần hai tháng công tác tới nay, đã hoàn thành điều chỉnh công việc của bộ tổ chức, trước mắt có thể sơ bộ tiến vào công tác chính thức trong tập đoàn. Năm nay tôi sẽ toàn diện phụ trách bộ tổ chức đến công việc phát triển, cân cứ chỉ định mục tiêu cuối năm của công tỵ mà làm việc, ở nửa năm trước, bộ tổ chức của chúng ta muốn hoàn thành công việc phát triển bộ, chính là đem việc phát triển bộ làm hướng phát triển trọng tâm của bộ tổ chức, đồng thời toàn diện tiếp quản bộ sản xuất cùng phòng thị trường, sơ bộ hoàn thành việc dung hợp 3 bộ ngành này. Nếu như không có gì bất ngờ xây ra, trong nửa năm, bộ tổ chức sẽ xưng là bộ trung tâm của tập đoàn, bộ sản xuất cùng phòng thị trường sẽ phát triển tới hoàn toàn trở thành phân bộ của bộ tổ chức, không còn có quyền lực độc lập. Cho nên, nhiệm vụ làm việc của chúng ta sẽ rất nặng nề, sẽ có càng nhiều đồng sự gia nhập bộ của chúng ta, vì mục tiêu hoàn thành bộ tổ chức, tôi sẽ tuyên bố chuyện bổ nhiệm mấy người.
Vừa nghe được có công tác bổ nhiệm, người của bộ tổ chức toàn bộ vểnh tai nghe. Trần Ngọc Đình nhìn thoáng qua, Diệp Lãng Phi vẫn như cũ cúi đầu nghịch điện thoại di động, cao giọng nói:
- Nguyên giám đốc bộ tổ chức Diệp Lăng Phi chuyển sang công tác hành chính. Diệp Lăng Phi nghe thế đột nhiên ngẳng đầu, nghi hoặc hỏi:
- Trần phó tổng, giải thích cho tôi cái công tác hành chính này là có ý tứ gì?
- Diệp giâm đốc, tập đoàn Tân Á chúng ta đang cùng công ty Wales Nước Anh có dự án hợp tác đầu tư, cái dự án này là dự án trọng yếu nhất của tạp đoàn Tân Á năm nay, anh có bối cảnh ngoại quốc, mới cân nhắc chuyển dời công tác trọng điểm của anh đến cái dự án lớn này, ở trước khi cái dự án lớn này khởi động, anh phụ trách quản lý kiểm tra từ trưởng phòng của bộ tổ chức trở lên, hiểu chưa?
- Nói trắng ra chính là tôi bị mất quyền lực, không cần phải xen vào bộ tổ chức. Nhưng là tôi lại có thế thấy khó chịu với người nào trong bộ tổ chức, tùy tiện trừ tiền thưởng, có phải ý này hay không?
Diệp Lăng Phi hỏi:
Trần Ngọc Đình hơi ngẩn người, nàng không nghĩ tới Diệp Lăng Phi sẽ giải thích cái chức vụ này như vậy. Bất quá từ căn bản mà nói thì thật đúng là ý tứ này. Dù sao bộ tổ chức đã hoạt động. Không thể lại để Diệp Lăng Phi tùy ý dính vào như vậy, Trần Ngọc Đình cần phải có trợ thủ đắc lực, vốn khi cuối năm, Trần Ngọc Đình đề cập với Truông Khiếu Thiên thay đổi chức vụ giám đốc của Diệp Lăng Phi. Một lần nữa bổ nhiệm tân giám đốc, nhuưg cái này bị Trương Khiếu Thiên bác bỏ. Trương Khiếu Thiên rất rò ràng nói cho Trần Ngọc Đình, bộ tổ chức bất luận kể nào cũng có thể đổi lại, chỉ có Diệp Lăng Phi không thể đổi lại. Điều này làm cho Trần Ngọc Đình khó hiểu, tại sao Truông Khiếu Thiên lại cố ý lưu lại một giám đốc như vậy.
Lúc ấy, Trương Khiếu Thiên đã cho Trần Ngọc Đình một câu trả lời thuyết phục chính là chỉ có Diệp Lăng Phi giữ chức vị giám đốc, bộ tổ chức mới có thể hoạt động. Nếu như đổi lại là người Trần Ngọc Đình coi trọng đảm nhiệm cái chức giám đốc này. Bộ tổ chức sẽ không cách nào hoạt động nữa
Trương Khiếu Thiên còn có lời còn không nói với Trần Ngọc Đình, đó chính là Tiền Thường Nam và vài cổ đông lão thành của tập đoàn vẫn nhìn chằm chằm vào cái chức vị giám đốc bộ tổ chức này. Trương Khiếu Thiên sở dĩ đặt ra bộ tổ chức, là muốn đem bè phái Tiền Thường Nam thành lập mấy năm nay yếu bớt, không cho Tiền Thường Nam có được quá nhiều quyền lực ở tập đoàn. Mà bối cảnh của Diệp Lăng Phi làm cho đám người Tiền Thường Nam cũng có điều kiêng kị, chính là Diệp Lăng Phi là con rể Tổng giâm đốc tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế - một trong vài mối hàng lớn của tập đoàn Tân Á, chỉ bằng điểm này, Truông Khiếu Thiên cũng có lý do đề Diệp Lãng Phi ở lại cái chức vị giám đốc bộ tổ chức này.
Trần Ngọc Đình không thể đem Diệp Lăng Phi đuổi đi, nàng cũng chỉ có thể cứ như vậy làm Diệp Lăng Phi mất quyền lực. Kì thật, vấn đề này chính là Trần Ngọc Đình này không có tâm nhãn, làm việc quá chăm chú. Nếu như đổi Diệp Lăng Phi thành một người khác, có được bối cảnh như Diệp Lăng Phi vậy, hôm nay Trần Ngọc Đình dám ở nơi này tuyên bố chuyện bổ nhiệm người này, vậy chắc chắn không bao lâu Trần Ngọc Đình sẽ bị mời về nhà nghi ngơi.
Vì sao?
Quyền lực phân tranh bên trong tập đoàn, một đại công ty nhìn như gió êm sóng lặng. Không biết rằng trong đó ẩn tàng bao nhiêu dòng chảy ngầm. Đừng nhìn chi là giám đốc, nhưng có quyền với không quyền chính là không giống nhau. Diệp Lăng Phi chỉ cần tìm Truông Khiếu Thiên từ chối, Trương Khiếu Thiên lập tức sẽ tìm Trần Ngọc Đình hảo hảo nói chuyện, coi như chỉ nói nặng nói nhẹ, Diệp Lăng Phi liền quan hệ mật thiết với Tiền Thuờng Nam, không chỉ Trần Ngọc Đình không giữ được cái chức phó tổng này. Mà ngay cả bộ tổ chức mà Trương Khiếu Thiên khổ tâm thành lập lập tức sẽ biến thành phạm vi thế lực của Tiền Thường Nam.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, khỏi cần nói Trần Ngọc Đình. Chỉ sợ hiện tại Trương Khiếu Thiên cũng đều không có cách nào giữ được Diệp Lăng Phi. Tập đoàn Tân Á và tập đoàn Thế Ki Quốc Tế giống nhau, năm đó đều là thông qua phát hành cổ phiếu thu gom tài chính giải quyết khó khăn cho công ty. Tuy nói tập đoàn Tân Á không có trải qua loại rung động như tập đoàn Thế Ki Quốc Tế cuối năm ngoái, nhưng Diệp Lãng Phi từ đó xác thực cũng nhìn ra chút cách thức, nếu như hắn muốn tiếp tục ửo tập đoàn Tân Á tiêu diêu tự tại, không thể vẻn vẹn dựa vào Trương Khiếu Thiên. Vì vậy, hắn âm thầm cũng thu mua cổ phiếu của tập đoàn Tân Á lưu thông trên thị trường, so với sự ổn định của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà nói, sự không ổn định của cổ đông tập đoàn Tân Á đã xa xa vượt qua dự đoán của Trương Khiếu Thiên, cổ phiếu lưu thông trên thị trường đã vượt qua 60% cổ phần, có thể nghĩ, Diệp Lăng Phi này có khả năng làm gì.
Nhưng hiện tại, sau khi Trần Ngọc Đinh nói ra chuyện bổ nhiệm này, Diệp Lăng Phi lại phán ứng tĩnh táo đến thần kỳ. Sau một phen lý giải khác thường, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên nhún vai nói:
- Không thành vấn đề.
Trần Ngọc Đình cũng không có thái độ với cái ý kiến Diệp Lăng Phi vừa phát biểu này . Trần Ngọc Đình lại tuyên bố bổ nhiệm hai người quản lý khác . Xong, Trần Ngọc Đình đứng dậy, trong ánh mắt của mọi người đi ra khỏi phòng hội nghị.
Trần Ngọc Đình vừa rời đi, người của bộ tổ chức ở đây ào ào nghị luận, nhất là Đường Hiểu Uyển ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi lại càng lo lắng hỏi:
- Diệp giám đốc, anh không sao chứ.
Đường Hiểu Uyển ở nơi nhiều người cũng không xưng hô Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca. Đến khi Trần Ngọc Đình tuyên bố chuyện bổ nhiệm này, Đường Hiểu Uyển nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nhưng lại nhìn thấy Diệp Lãng Phi vẫn nghịch điện thoại di động, giống như là không có nghe thấy chuyện bổ nhiệm vừa rồi của Trần Ngọc Đình.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói vậy, hắn ngẩng đầu, thấp giọng nói:
- Hiểu uyển, đây là chuyện tốt mà. Anh có thể cả ngày mặc kệ mọi chuyện, vẫn có tiền, càng hơn là anh thấy không thích ai có thể trừ tiền người đó. Sau này quản lý nào dám bắt nạt em, liền nói cho anh biết, anh sẽ đem toàn bộ tiền lương tên quản lý đó trừ hết, để cho hắn đi ăn không khí.
Đường Hiểu Uyển thật sự là bó tay, liên tục nói:
- Diệp dám đốc, không nên như vậy, người ta làm ra tiền thật không dễ dàng
- Đồ ngốc, đùa em thôi.
Diệp Lăng Phi nói xong, lại cúi đầu nghịch điện thoại di động đến. Sau khi Trần Naọc Đình rời khỏi đây không lâu, liền mang theo một nam nhân mặc đồ Tây màu lam đi vào. Nam nhân kia thoạt nhìn ước chừng khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, đeo một chiếc kính mắt nửa khuông viền vàng, tóc ngắn, nam nhân này tuy nói cũng không anh tuấn, nhưng làm cho người ta cảm giác hết sức lão luyện.
- Tôi giới thiệu với các vị một người đồng sự mới.
Trần Ngọc Đình mang theo nam nhân kia tới phòng hội nghị rồi, nàng giới thiệu:
- Vị này chính là phó giám đốc bộ tổ chức Thái Hạo, vốn là phó giám đốc bộ kĩ thuật, lần này điều đến bộ tổ chức của chúng ta đảm nhiệm phó giám đốc, anh ấy sẽ phụ trách công tác trong bộ tổ chức.
Trong phông hội nghị vang lên tiếng vỗ tay lộp bộp, trong đó lại xen lẫn một âm thanh thanh thúy của điện thoại rơi xuống đất. Diệp Lăng Phi lần này thở dài một hơi, không hài lòng oán giận nói:
- Cũng không biết học với ai, nói chuyện vỗ tay cái gì, đem điện thoại di động của ta dọa rớt hai lần.
Vừa nói Diệp Lãng Phi nhặt điện thoại lên, nhìn lướt qua, tức giận nói:
- Sau này nhớ kĩ cho tôi, nói chuyện chính là nói chuyện, đừng có vỗ tay.
Diệp Lăng Phi nói như thế nào cũng là giám đốc bộ tổ chức, mà ngay cả Trần Ngọc Đình cũng không có biện pháp làm gì Diệp Lăng Phi, một câu nói này của Diệp Lăng Phi, cà phòna hội nghị lập tức trở nên lặng ngắt nhu tờ.
Thái Hạo có chút xấu hỗ, hắn nhìn Trằn Ngọc Đình một chút, lại nhìn không dưới mấy chục người ngồi trước mặt, hắng giọng nói:
- Các vị đồng sự, sau này tôi sẽ hợp tác cùng mọi người rồi, ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ ở chung rất tốt.
Thái Hạo nói xong những lời này, dựa theo thói quen trong quá khứ dừng lại chốc lát, nghĩ muốn chờ tiếng vỗ tay, kết quả lại nghe thấy Diệp Lăng Phi không nhịn được nói:
- Tiếp tục nói đi, đừng chờ vỗ tay.
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 03:52 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44