Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Thái Hạo cảm thấy hơi xấu hổ, hắn liền cầu cứu Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình cũng không ngờ là Diệp Lăng Phi lại không hề nể tình như vậy, tuy rằng nàng tin tưởng Diệp Lăng Phi nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác không thoải mái.
Trần Ngọc Đình vốn định hôm nay sẽ tha thứ cho Diệp Lăng Phi, vì trong lòng nàng mơ hồ có một cảm giác áy náy với hắn. Tuy nhiên hiện tại nàng đã không nhịn được nữa mà lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:
- Giám đốc Diệp, anh có ý gì vậy? Chẳng lẽ anh không chào đón phó tổng giám đốc Thái hay sao?
- Chào đón, làm sao không chào đón được.
Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười buồn nôn.
- Chỉ là bây giờ tôi đang chơi game, cho nên có một đề nghị, mọi người không nên làm phiền.
- Giám đốc Diệp, xin anh chú ý đến lời nói của mình, anh thân là một giám đốc, đại diện cho cả một công ty, cần phải tạo nên một hình tượng tốt.
- Cái này Trần phó tổng cứ yên tâm, Trần phó tổng, vừa rồi cô cũng nói tôi là quản lý của Ban tổ chức, bây giờ, tôi cần phải bỏ một số tật xấu nhưng không phải là phá bỏ quy củ.
Diệp Lăng Phi di động ngón tay vào trong túi áo, rồi gõ gõ ngón tay phải lên bàn:
- Anh tên là Thái Hạo phải không? Ừ, anh nhớ kỹ cho tôi, ở đây tôi chính là lão đại, nếu như anh dám chọc vào tôi, tôi sẽ cắt đứt tiền lương của anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong lời này, không chỉ có Thái Hạo mà ngay cả vẻ mặt của Trần Ngọc Đình cũng trở nên biến đổi. Lời nói này thốt ra từ một giám đốc, thật khiến cho người ta phải sững sờ.
Diệp Lăng Phi không để ý tới vẻ mặt của Thái Hạo và Trần Ngọc Đình, hắn hướng về phía các thành viên của Ban tổ chức, gõ gõ bàn rồi nói:
- Các anh nghe kỹ cho tôi, từ nay về sau phàm khi họp không được cho phép vỗ tay, hơn nữa, có chuyện gì thì phải nói nhanh, không được loạn thất bát tao. Không có chuyện gì thì phải quay lại làm việc, đừng đứng yên ở đó mà nói nhảm. Mặt khác mặc kệ tôi làm gì, chỉ cần tôi ở trong Ban tổ chức, tôi nói cho các anh biết. Các anh chỉ cần đem công việc của mình xử lý xong, không kéo dài tới ngày mai thì muốn làm gì thì làm, muốn nói chuyện phiếm thì nói, đánh bài, thậm chí xem đua ngựa tôi cũng không có ý kiến. Cuối cùng một việc nữa, vị này từ nay về sau chính là phó quản lý ở đây, từ nay về sau có chuyện gì hãy tìm hắn, rõ chưa?
- Dạ rõ.
Bất kể nam hay nữ trong Ban tổ chức đều không tụ chủ được mà đáp ứng lời nói của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tỏ ra rất hài lòng, hắn vỗ bàn một cái rồi nói:
- Được rồi, tan họp, mọi người đi làm đi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi dẫn đầu moi người đi ra khỏi phòng họp.
Lần này Diệp Lăng Phi đi, Từ Oánh cũng đi theo sát hắn. Đường Hiểu Uyển nhìn về phía sau Diệp Lăng Phi, những đám người trong bộ tổ chức cũng ngây ngốc ra.
Thái Hạo cười khổ nói:
- Phó tổng Trần, tôi thấy xem ra bộ tổ chức này thật đặc biệt.
Trần Ngọc Đình không nói gì, nàng khẽ cắn môi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Tên Diệp Lăng Phi này quả nhiên không để cho nàng chút mặt mũi nào cả.
Diệp Lăng Phi trở lại văn phòng, Từ Doanh cũng tiến đến.
- Giám đốc, anh có cần tôi giúp gì không?
- Trần phó tổng đã sắp xếp, từ nay về sau, cô phải xem xét cho tôi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi hiểu.
Từ Oánh lập tức đáp ứng.
- Được rồi, không còn việc gì nữa, cô mau lui ra ngoài đi.
Diệp Lăng Phi hướng về phía Từ Oánh mà khoát khoát tay, sau đó ánh mắt của hắn hướng về phía màn hình, bắt đầu chơi C S.
- Cộp cộp cộp.
Một hồi bước chân từ phía xa xa truyền đến. Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt rời khỏi màn hình, sau đó thân hình của Trần Ngọc Đình xuất hiện lên trước mặt hắn. Trần Ngọc Đình xông vào trong phòng sau đó hung hăng đóng cửa lại.
Diệp Lăng Phi khẽ dựa vào phía sau, làm ra một dáng vẻ thản nhiên, sau đó cười cười nhìn Trần Ngọc Đình.
- Bộp.
Trần Ngọc Đình ném tập tài liệu lên bàn công tác của Diệp Lăng Phi.
- Diệp Lăng Phi, anh có ý gì đó?
Khuôn mặt của Trần Ngọc Đình tái nhợt, nàng vô cùng tức giận, giờ phút này không kìm được mà chất vấn hắn.
- Không có ý gì.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, sau đó hắn đốt lấy một điếu thuốc rồi bắt chéo hai chân, toàn thân tỏ ra một tư thế nhàn nhã.
Nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, trong lòng Trần Ngọc Đình liền cảm thấy tức giận, nàng run rẩy cả thân hình, nghiêm nghị quát.
- Có phải anh bất mãn với tôi không? Nếu như anh bất mãn thì cứ nói ra.
- Tôi bất mãn đó, tôi cũng đã nói rồi, cô muốn thế nào đây?
Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười rất vô sỉ, khuôn mặt Trần Ngọc Đình tái nhợt, Diệp Lăng Phi sau đó còn cố ý nháy mắt khiến cho nàng càng thêm tức giận, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một tên gia hỏa nào vô sỉ như Diệp Lăng Phi. Nếu như không phải có cái bàn thì Trần Ngọc Đình chắc đã sớm ngã xuống.
Diệp Lăng Phi thấy thế cũng không hề có ý đến đỡ nàng mà cười ha hả nói:
- Phó tổng Trần, tôi đây là làm theo lời của cô nói, cô cần phải cảm tạ tôi mới đúng, tại sao lại còn muốn mắng tôi, đây thật là điều không nên.
- Tôi bảo anh làm vây ư? Anh đừng có mà nói bậy.
Trần Ngọc Đình quả thật bị Diệp Lăng Phi làm cho hồ đồ, nàng lớn tiếng mắng Diệp Lăng Phi.
- Chẳng lẽ không phải vậy sao?
Diệp Lăng Phi đột nhiên đứ lên, sau đó khong hề thương hoa tiếc ngọc mà túm lấy cổ áo của Trần Ngọc Đình. Sau đó, Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, trợn mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Ngọc Đình rồi nói:
- Phó tổng Trần, tôi hỏi cô, cô khiến tôi trước mặt nhiều người mất đi uy quyền, chuyện đó tôi cũng không so đo với cô.
Nếu đối lại là người khác thì tôi đã khiến cho hắn phải thê thảm rồi. Cô nhìn các lãnh dạo cao tầng ở gần cô, người nào không hận cô thấu xương, nhớ lại chuyện trước kia, có người cố ý hãm hại cô, cô có nghĩ đến điều đó hay không? Cô bây giờ còn tự cho mình là đúng, cô chuyên tâm vào công tác, cô không biết rằng như vậy sẽ khiến cô phải rời khỏi tập đoàn Tân Á rất nhanh sao? Có lẽ cô cho rằng cô có thể làm việc tại một công ty khác tốt hơn ở tập đoàn Tân Á, nhưng tôi nói thẳng cho cô biết, thiên hạ không dễ dàng như vậy, chỉ cần cách xử sự của cô không thay đổi, thì công cũng không tồn tại ở công ty nào, sẽ không ai thích phương thức làm việc của cô.
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay người lại, thuận thế buông lấy cổ áo của Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình đặt mông ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, mà Diệp Lăng Phi lúc này lại đứng trước mặt Trần Ngọc Đình.
Lời nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi giống như là đã điểm trúng tử huyệt của Trần Ngọc Đình. Thân hình của Trần Ngọc Đình liền trở nên tê liệt, nàng cắn chặt hai môi lại, cơ hồ như muốn chảy cả máu ra. Sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.
Trước kia, chồng của nàng cũng đã dùng ánh mắt này để răn dạy Trần Ngọc Đình khi mà Trần Ngọc Đình làm sai một việc gì đó. Nhưng lần này, Diệp Lăng Phi so với Trần Ngọc Đình còn dữ dội hơn ba phần.
Năm đó, biểu hiện của chồng mình Trần Ngọc Đình không đẻ ý, nhưng bây giờ sau khi suy nghĩ lại, nàng mới phát hiện ra rằng nếu như không có, Trương Tiếu Thiên che chở thì nàng đã không trụ lại được cho tới hôm nay.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ ngày của Trần Ngọc Đình thì cũng không nói thêm gì nữa.
- Trần phó tổng, đây chính là lời khuyên của tôi, tôi hi vọng cô có thể sửa đổi tính tình của cô. Đương nhiên đối với tôi mà nói, tôi không hề toan tính đến các chức vụ ở đây, thậm chí ngay cả công ti này cũng vậy. Thuận tiện, tôi nói luôn, bất kỳ người nào ở cái tập đoàn này cũng không thể đuổi tôi đi.
Diệp Lăng Phi cũng không biết Trần Ngọc Đình có nghe những lời nói này của mình hay không, tuy nhiên sau đó nàng đứng dậy rồi rời khỏi phòng của Diệp Lăng Phi.
Đúng lúc Trần Ngọc Đình vừa đi ra khỏi văn phòng, Diệp Lăng Phi lại an vị chỗ của mình. Đây chính là đòn cảnh cáo hắn muốn thức tỉnh Trần Ngọc Đình. Còn Trần Ngọc Đình có nghe hay không thì hắn không cần phải quan tâm, sau đó Diệp Lăng Phi chơi game nửa canh giờ nữa rổi rời khỏi căn phòng.
Hắn đi bộ đến đại sảnh đã nhìn thấy Thái Hạo quen thuộc. Thái Hạo hiện đang ở đó nói chuyện với Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển có vẻ rất chân thành nói chuyện với hắn, thi thoảng lại gật gật đầu.
- Con mẹ nó, thằng nhóc này ngay cả đàn bà của tao cũng muốn đoạt lấy.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau đó hắn quay lại văn phòng mở M S N lên, gửi cho Đường Hiểu Uyển một tin tức:
- Hiểu Uyển, có phải tên kia muốn tán tỉnh em không?
Đường Hiểu Uyển đang giải thích công việc của mình cho Thái Hạo thì nhìn thấy màn hình MSN nhấp nháy, hiển nhiên là do Diệp Lăng Phi phát tin tới.
Đường Hiểu Uyển thấy vậy tì trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại vừa buồn cười. Đường Hiểu Uyển biết rằng Diệp Lăng Phi hiện tại đang ăn dấm chau, cô nhóc này lập tức trả lời hắn:
- Diệp đại ca, Thái quản lý đang hỏi chuyện với em thôi.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng trả lời:
- Không cho phép em cười với hắn, bằng không anh sẽ đánh vào mông em.
Đường Hiểu Uyển nhanh chóng trả lời:
- Dạ.
Sau đó nàng lập tức tươi cười. Thái Hạo không hiểu sao Đường Hiểu Uyển tại sao lại cười nhưng nhìn thấy nụ cười của nàng rất ngọt ngào, trong lòng vì vậy cũng không khỏi cảm thấy rung động. Lúc này, Đường Hiểu Uyển đã chuyển sang phía Thái Hạo nói:
- Thái quản lý, công tác của tôi chính là như vậy.
- À, thì ra là vậy.
Thái Hạo cũng nở ra một nụ cười, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Hiểu Uyển, dựa theo năng lực làm việc của em, anh sẽ sắp xếp cho em những công việc có tính khiêu chiến, em có tiếp nhận không?
- Thái quản lý, em hiện đang là nhân viên, em chỉ muốn duy trì việc tiêu thụ thôi, nhưng do công trạng không tốt đã bị điều đến bộ tổ chức. Em đối với công việc trước mắt rất yêu mến.
Đường Hiểu Uyển nói;
- Em không muốn được phân công tác gì khác.
- Hiểu Uyển, đừng có hiểu lầm, tôi không có ý định cho em làm công việc ở phòng tiêu thụ. Bộ tổ chức của chúng ta còn có rất nhiều công tác phải làm, ví dụ như là sản xuất điều tiết, nếu như em được vào đó em sẽ phát huy hết khả năng của mình, bởi vì anh biết em là một nhân tài, với tính cách của em thì làm ở đó sẽ rất phù hợp.
Đường Hiểu Uyển nhìn Thái quản lý, do dự rồi nói:
- Thái quản lý, để em đi hỏi giám đốc Diệp đã.
Nói xong, Đường Hiểu Uyển nhanh chóng phát ra một tin nhắn cho Diệp Lăng Phi. Thái Hạo cảm thấy thật khó hiểu, tại sao lại phải hỏi giám đốc Diệp chứ? Sau đó rất nhanh Diệp Lăng Phi trả lời lại hai chữ: Không được.
Đường Hiểu Uyển liền chuyển về phía Thái Hạo rồi nói:
- Thái quản lý, em không thích hợp ở công việc đó, anh hỏi những đồng sự khác vậy.
Đường Hiểu Uyển nói xong liền chuyển ánh mắt về phía màn hình, sau đó nhanh chóng trả lời Diệp Lăng Phi.
Thái Hạo cảm thấy hơi xấu hổ, hăn cảm giác dường như ở đây Diệp Lăng Phi mới là người có quyền, ngay cả mình muốn sắp xếp một công việc còn phải xin phép Diệp Lăng Phi. Kỳ thực đây là do Thái Hạo hiểu lầm, Đường Hiểu Uyển xin chỉ thị của Diệp Lăng Phi là vì trong lòng nàng, chỉ có Diệp Lăng Phi mới là người đáng tín nhiệm nhất.
Diệp Lăng Phi không có việc gì, đối với hắn thời gian gần đây việc hắn thích nhất chính là nghe tin tức do tên Michael người Pháp.
Lý Triết Hào đã có sự phản hồi, dựa theo sự yêu cầu của Diệp Lăng Phi, Michael vào tuần lễ này sẽ báo cho Lý Triết Hào biết rằng các hạng mục ở Nhà thờ đã thành công. Tin rằng Lý Triết Hào sẽ không ngu xuẩn đến mức truyền tin tức này ra ngoài.
- Michael, anh có thể tiếp tục làm việc mà anh muốn,c ho dù lý tiên sinh đáng yêu không dự buổi họp báo này thì chẳng lẽ chúng ta cũng không thể tiến hành hay sao? Vào ngày mai, chúng ta sẽ vì hắn mà chuẩn bị buổi họp báo, anh cần phải thông tri tin tức này.
- Không có vấn đề gì, như vậy là tốt rồi.
Diệp Lăng Phi cười rộ lên, bởi vì chuyện ngày mai của Lý Triết Hào mà Diệp Lăng Phi cảm thấy vui vẻ, bước tiếp theo hắn cần làm chính là làm thế nào để đưa Lý Triết Hào vào tuyệt cảnh.
Vào lúc tan việc, Diệp Lăng Phi thu thập những thứ đó một phen, sau đó rời khỏi văn phòng đi ra tới đại sảnh. Hắn trông thấy Đường Hiểu Uyển đang ở bàn công tác, xem ra Đường Hiểu Uyển còn một số việc chưa xử lý xem, Diệp Lăng Phi đứng ở đại sảnh vài giây đồng hồ trong lòng thầm phân vân có nên đợi Hiểu Uyển hay là không.
Diệp Lăng Phi đi tới gần bãi đỗ xe, sau đó điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Diệp Lăng Phi xem xét thì thấy đây chính là điện thoại của Trần Ngọc Đình.
- Phó tổng Trần, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, hắn không hề lên xe mà đứng ở ngoài hỏi.
Giọng nói của Trần Ngọc Đình hơi do dự:
- Giám đốc Diệp anh có thể bồi tiếp tôi uống vài ly không?
- Uống rượu ư? Bây giờ trạng thái của cô không tốt, không thích hợp để uống rượu.
Diệp Lăng Phi cự tuyệt nói.
- Tôi cũng không muốn mang cô từ quán bar về nhà.
Trần Ngọc Đình ở đầu dây bên kia trầm mặc một chút sau đó mới từ từ nói:
- Giám đốc Diệp, lời nói hồi chiều của anh tôi xin nhận, tôi muốn gặp anh để xin lỗi.
- Cô đã nói như vậy thì được rồi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Chỉ cần cô không tức giận với tôi là được.
Đường Hiểu Uyển lúc này đã giải quyết xong mọi chuyện bề bộn, nàng hơi vuốt vuốt bàn tay mỏi nhừ rồi đi tới phòng vệ sinh.
Từ phòng vệ sinh đi ra, nàng trông thấy Thái Hạo. Thái Hạo nhìn thấy Đường Hiểu Uyển thì bất ngờ nói:
- Hiểu Uyển, sao bây giờ em còn chưa về nhà?
- Có một số công việc chưa làm xong cho nên em phải ở lại làm.
Đường Hiểu Uyển vội vàng nói, sau đó cầm lấy túi xách trên bàn rồi đi về.
Thái Hạo đứng ở trước thang máy nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đi tới, Thái Hạo liền giữ cửa thang máy lại, rồi chờ Đường Hiểu Uyển đi vào.
- Cám ơn.
Đường Hiểu Uyển thở một hơi rồi đi vào bên trong.
Thái Hạo buông lỏng tay ra, thang máy từ từ đóng lại.
- Hiểu Uyển, nhà của em ở đâu?
Thái Hạo tựa như lơ đãng hỏi.
- Cư xá Thúy Viên.
Đường Hiểu Uyển cùng thuận miệng mà đáp.
- Cư xá Thúy Viên sao? Thật là xảo hợp, anh cũng đang ở đó.
Thái Hạo vui mừng nói:
- Không ngờ chúng ta lịa cùng ở cùng một tiểu khu.
Đường Hiểu Uyển không cười, bởi vì Diệp Lăng Phi không cho nàng cười, sau đó nàng gật gật đầu nói:
- Rất xảo hợp.
- Hiểu Uyển, vậy từ nay về sau chúng ta có thể đi về cùng nhau.
Thái Hạo nói.
- Số điện thoại của em là bao nhiêu, ngày mai anh sẽ đưa em đi làm.
- Không cần, em có thói quen đi một mình. Với lại, em có thói quen về trễ cho nên không muốn người khác chờ mình.
Đường Hiểu Uyển cự tuyệt nói.
Thấy Đường Hiểu Uyển cự tuyệt mình, Thái Hạo cảm thấy hơi thất vọng, sau đó hắn cười nói.
- Hiểu Uyển, em thật sự rất bận bịu đó.
Đường Hiểu Uyển cũng không nói nhiều nữa, nhanh chóng đi xuống lầu một. sau đó, Đường Hiểu Uyển cất bước ra khỏi thang máy. Thái Hạo bỗng nhiên trong lòng có một suy nghĩ:
- Xem ra nàng không muốn làm quen với mình, cô bé này xem ra là một cô gái hướng nội.
Thái Hạo hạ quyết tâm ở trong lòng, nhanh chóng đi nhanh vài bước đuổi kịp Đường Hiểu Uyển.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Trần Ngọc Đình cùng Diệp Lăng Phi lái xe tới một quán bar nhạc jazz. Đây là một quán bar mới khai trương không lâu, rất xa hoa. Chủ quán bar này hướng về đối tượng trí thức, trong quán không có vẻ hỗn loạn như nơi khác, ngay cả sàn nhảy cũng chưa làm.
Vừa tiến vào quán bar đã thấy không giống như những quán khác, không có tiếng nhạc chói tai, cũng không có tiếng ồn ào thì thưởng thức nhạc jazz lại càng thú vị.
Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi được bồi bàn đưa tới một bàn ở tầng hai. Diệp Lăng Phi chọn vài món thức ăn nhẹ và một bình rượu đỏ. Gã bồi bàn liền đi xuống lầu.
- Trần phó tổng, cô hôm nay thật không có bận gì chứ?
Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình sau khi đi vào không nói gì, sắc mặt lại hơi tái, không giống bình thường.
Diệp Lăng Phi cầm lấy chai rượu đỏ mà bồi bàn vừa mang lên, rót cho Trần Ngọc Đình nửa chén trước, nói với Trần Ngọc Đình:
- Trần phó tổng, phải nói trước là nếu không uống được thì không nên cố nhé.
- Tôi biết tửu lượng của bản thân, anh yên tâm đi.
Trần Ngọc Đình cầm chén rượu, uống một hơi. Thấy cách uống của cô, Diệp Lăng Phi cũng thấy nhức đầu. Nhưng hắn không nói nhiều mà tự rót cho mình nửa chén rồi uống.
Hình như Trần Ngọc Đình muốn cho tối nay mình sau thế nên coi như không nhìn thấy thức ăn trên bàn, cứ uống liên tiếp từng chén một. Ngay cả lời khuyên của Diệp Lăng Phi cũng bỏ qua một bên. Diệp Lăng Phi mơ hồ cảm thấy Trần Ngọc Đình dường như có chuyện muốn nói với mình. Nhưng cứ theo tính cách của Trần Ngọc Đình thì cô rất khó nói ra, muốn mượn rượu làm cho bản thân tê dại, sau đó mới nói cho Diệp Lăng Phi.
Quả nhiên khi bình rượu thứ hai bị uống hết, Trần Ngọc Đình mang theo hơi men nói:
- Diệp Lăng Phi, anh có phải là rất ghét con người tôi hay không?
- Cô nói chuyện riêng hay chuyện công? Nếu là chuyện riêng thì tôi cho rằng cô không tồi, là loại phụ nữ mạnh mẽ mà tôi bội phục. Nhưng nếu nói về việc công thì tôi quả thật không thích phong cách xử sự của cô lắm.
Diệp Lăng Phi nói thẳng không hề che đậy, không có chút ý tứ dấu diếm, hoàn toàn nói hết suy nghĩ của mình.
Trần Ngọc Đình cười, ánh mắt mê ly nhìn chăm chú vào Diệp Lăng Phi, mang theo tiếng cười ngông của kẻ say nói:
- Anh cuối cùng cũng nói thật rồi. Từ xưa tới này anh vẫn rất bất mãn với cách xử sự của tôi mà không nói ra. Nhưng hôm nay anh không nhịn được nữa rồi, ha ha. Tôi không ngờ là ngay cả anh mà tôi cũng đắc tội rồi.
Nói tới đây, thân thể Trần Ngọc Đình nghiêng ngả. Diệp Lăng Phi vội vàng đỡ lấy Trần Ngọc Đình, thân thể đầy đặn mang theo vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành thuận thể ngả vào lòng Diệp Lăng Phi. Hắn thấy Trần Ngọc Đình như vậy đành ôm lấy thắt lưng cô, tay phải cầm chén rượu khẽ cười nói:
- Tôi không phải là không nhịn được nữa, chỉ là không muốn thấy cô tiếp tục sai.
Trần Ngọc Đình nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, tự giễu cợt nói:
- Chồng của tôi cũng nói tôi như vậy. Hắn nhịn tôi nhiều năm, hắn cũng không nổi giận với tôi. Mãi cho tới một lần hắn uống rượu thì mới nổi giận với tôi, cũng giống như anh nổi giận lúc xế chiều này. Các anh nói cũng rất giống nhau. Lúc ấy tôi rất tức giận, thật sự tức giận. Tôi cho rằng cách làm việc của tôi không có gì sai. Tôi chỉ muốn làm hết chức trách, làm tốt công việc của mình, tại sao cần phải nghĩ cho người khác.
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Có lẽ đây là do cá tính của cô tạo nên các xử sự như vậy.
Trần Ngọc Đình không trả lời mà tiếp tục nói:
- Anh và hắn có rất nhiều điểm giống nhau, khi nổi giận lên đều khiến người ta không chịu nổi. Đôi mắt hai người cũng rất giống nhau, có đôi khi tôi nhìn đôi mắt anh còn lầm tưởng là chồng tôi trở về. Đây là lý do vì sao tôi không dám tiếp xúc với anh. Anh làm tôi nhớ tới chồng tôi.
Trần Ngọc Đình vươn tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cau mày. Hắn cảm thấy Trần Ngọc Đình uống hơi nhiều. Nếu cứ thế này thì Trần Ngọc Đình có khi sẽ làm ra những chuyện không thể kiểm soát.
- Trần phó tổng.
Diệp Lăng Phi vừa mới hô lên được ba chữ này thì tay phải Trần Ngọc Đình đã đặt lên môi Diệp Lăng Phi. Ánh mắt mê ly của cô nhìn Diệp Lăng Phi, đầy nhu tình nói:
- Đừng gọi em là Trần phó tổng. Anh có thể gọi em là Ngọc Đình. Em rất muốn nghe anh gọi em là Ngọc Đình. Chỉ tối nay thôi, có được không?
Trong lòng Diệp Lăng Phi nổi lên một cảm giác bi ai. Hóa ra Trần Ngọc Đình này coi mình là chồng cô ta. Thấy ánh mắt mê ly kia của Trần Ngọc Đình nhìn mình, Diệp Lăng Phi không thể làm gì hơn là ôn nhu gọi:
- Ngọc Đình, không nên uống nữa, tôi đưa cô về.
- Không, tôi muốn uống nữa.
Trần Ngọc Đình không ngờ lại nũng nịu nói:
- Tôi uống chưa đủ.
Lúc này Trần Ngọc Đình làm gì còn phong cách nghiêm nghị của một nữ thủ trưởng, rõ ràng là một cô gái nhỏ. Càng như thế thì Diệp Lăng Phi lại càng lo lắng. Phụ nữ thành thục không thể so với bé gái. Nếu thật sự mà điên lên thì ai điên hơn chẳng cần nghĩ cũng biết. Diệp Lăng Phi không dám để Trần Ngọc Đình chờ đợi, vội vàng an ủi:
- Ngọc Đình, cô đừng nói chuyện, tôi đưa cô về nhà. Chúng ta về nhà uống được không?
Diệp Lăng Phi vốn tưởng chị của Trần Ngọc Đình ở nhà, đầu tiên chỉ cần đưa Trần Ngọc Đình về nhà là được. Dù là Trần Ngọc Đình có say thế nào thì có chị cô ta ở nhà là cô ta phải biết điều một chút.
- Ừ, được, nhà tôi còn ít rượu đỏ, lấy ra uống tiếp.
Diệp Lăng Phi hết nói nổi. Phụ nữ nếu uống rượu rồi thì quả nhiên là đàn ông không ngờ nổi. Hắn đành lên tiếng đồng ý, sau đó tìm cách ứng phó, dìu Trần Ngọc Đình ra khỏi quán bar.
Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi tới nhà Trần Ngọc Đình. Ở dưới lầu nhà Trần Ngọc Đình, cô vịn tường nôn một mạch. Diệp Lăng Phi vỗ lưng cô, thấp giọng hỏi:
- Ngọc Đình, có muốn tôi gọi chị cô xuống đón không?
- Chị ấy không ở nhà. Hôm nay chị ấy về nhà bà ngoại rồi.
Trần Ngọc Đình nôn một hơi xong mới hơi khôi phục chút tỉnh táo, lảo đảo đi lên cầu thang. Diệp Lăng Phi thấy cô đi không vững liền vội vàng vàng ôm lấy eo cô, cất bước đi lên lầu.
Một hơi đi tới bốn lầu, cuối cùng cũng tới cửa nhà Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi vốn định buông mỹ nữ trong lòng ra, nhưng thật không ngờ hai tay Trần Ngọc Đình lại ôm chặt lấy hắn, như là sợ hắn chạy mất vậy.
Diệp Lăng Phi dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của Trần Ngọc Đình, dục hỏa đã sớm bốc lên. Khi hắn ôm Trần Ngọc Đình đi lên lầu thì dục hỏa càng thịnh. Chỉ là Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình uống say, không muốn làm người trục lợi. Nếu như Trần Ngọc Đình tỉnh táo lại mà căm hận mình nhân cơ hội lợi dụng cô vậy thì về sau hắn làm sao còn giáp mặt cô ở công ty được. Tuy ở công ty Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình cũng có chút mâu thuẫn nhưng chỉ là trong công việc, cũng không ảnh hưởng lắm. Nhưng nếu mình thừa dịp Trần Ngọc Đình uống say mà lợi dụng thì lớn chuyện rồi.
Hai tay Trần Ngọc Đình ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Hắn đành phải thò tay vào túi Trần Ngọc Đình lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được chìa khóa. Hắn mở cửa phòng Trần Ngọc Đình, ôm cô đi vào phòng. Trong phòng tối đen, Diệp Lăng Phi đứng ở cửa mò công tắc đèn, bật đèn phòng khách mới thấy phòng khách của Trần Ngọc Đình rất lớn, phải hơn bốn mươi mét vuông.
Ôm Trần Ngọc Đình tới trước ghế salon, Diệp Lăng Phi khom lưng đặt cô lên đó.
- Ngọc Đình, tôi lấy cho cô chút nước.
- Không, tôi muốn uống rượu nữa. Chúng ta uống tiếp đi.
Trần Ngọc Đình không chịu buông Diệp Lăng Phi ra, ngược lại lại càng dùng sức. Diệp Lăng Phi không đề phòng, lập tức ngã đè lên người Trần Ngọc Đình.
Diệp Lăng Phi vốn đã bị dục hỏa thiêu đốt, chỉ là có nhiều băn khoăn nên mới không biểu hiện ra. Lúc này bất ngờ bị đè lên người Trần Ngọc Đình, dục hỏa liền bùng phát khắp toàn thân.
Diệp Lăng Phi thở hổn hển hẳn lên. Hắn còn đang cố gắng áp chế dục vọng bản thân thì lại nhìn thấy ánh khiêu gợi của Trần Ngọc Đình nhìn chằm chằm vào mình.
Từ ánh mắt nóng bỏng của Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi thấy được khát vọng. Đó là lửa dục ở người phụ nữ phải áp chế dục vọng trong thời gian dài, khi bùng phát có thể thiêu đốt bất cứ người đàn ông nào.
- Diệp Lăng Phi, làm chồng em một lần đi, chỉ một lần thôi.
Hơi thở của Trần Ngọc Đình càng dồn dập, bộ ngực cao vút phập phồng. Đôi tay cô ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi, hai chân như hai con rắn quấn quanh thân thể hắn.
Mặc dù Diệp Lăng Phi có thể chiếm hữu người phụ nữ trưởng thành này nhưng hắn lại có rất nhiều băn khoăn. Hắn mặc dù thở hổn hển nhưng vẫn cố sức nói:
- Ngọc Đình, cô mau tỉnh lại đi. Cô uống nhiều rồi. Nếu cô tỉnh táo sẽ hối hận đấy.
- Em rất tỉnh táo, biết rõ hiện giờ em đang làm gì.
Trần Ngọc Đình nói.
- Em chỉ muốn một lần, ngay bây giờ.
Diệp Lăng Phi liếm liếm môi mình. Hắn bị dục hỏa bùng lên lấn hết lý trí. Diệp Lăng Phi cố hết sức nói:
- Ngọc Đình, em đã nghĩ kỹ chưa, nhất định là...
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết lời thì Diệp Lăng Phi đã lấy tay che miệng hắn. Cô mở đôi môi hồng nhuận, nhẹ giọng nói:
- Lúc này em chỉ muốn phóng túng một lần. Hiện giờ em biết rất rõ bản thân đang làm gì. Em chỉ yêu chồng em. Cả đời này em chỉ có một người chồng. Nhưng là một người phụ nữ, em cũng có ham muốn.
Đã nói tới đây thì không cần phải nói thêm nữa. Bàn tay của Trần Ngọc Đình từ trên môi Diệp Lăng Phi bỏ ra. Đôi môi cô chủ động dán vào môi hắn. Ngay lúc hai đôi môi chạm nhau, Diệp Lăng Phi đột nhiên ôm lấy Trần Ngọc Đình, hung hăng hôn tới.
Hai tay Trần Ngọc Đình ôm phía sau Diệp Lăng Phi. Cô cũng dùng sức hôn Diệp Lăng Phi, mang theo sự nhiệt tình bất đồng với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cảm thấy lửa dục của Trần Ngọc Đình thậm chí còn hơn hai người chưa biết sự đời kia rất nhiều. Thân thể hắn liền có phản ứng kịch liệt. Trần Ngọc Đình làm sao lại không như vậy chứ? Tình cảm bị áp chế trong nhiều năm của cô trong nháy mắt bùng phát, còn không đợi Diệp Lăng Phi động thủ thì Trần Ngọc Đình đã chủ động đưa Diệp Lăng Phi tiến vào thân thể cô.
Phụ nữ trưởng thành vẫn hiểu nhiều kỹ xảo hơn những cô gái ngây ngô kia. Nhìn cái mông như lơ đãng uốn éo kia lại cực kỳ dụ dỗ dục hỏa của đàn ông. Dục hỏa của Trần Ngọc Đình trong nháy mắt bùng lên, thiếu chút nữa là thiêu cháy Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ cảm thấy một luồng khí nóng còn hơn cả Chu Hân Mính. Hắn mỗi lần đánh vào Trần Ngọc Đình đều lớn tiếng rên rỉ, tiếp tục vuốt ve, khiến cho một trận chiến càng thêm kịch liệt.
Trận chiến từ trên salon tới trên giường, rồi xuống sàn nhà, vào phòng ngủ của Trần Ngọc Đình. Khắp nơi đều lưu lại dấu vết của hai người. Thể lực rất dư thừa của Diệp Lăng Phi lúc này đều được phóng thích cả. Trần Ngọc Đình lại có thể chịu đựng gấp mấy lần Chu Hân Mính.
Sau hơn hai giờ, Diệp Lăng Phi nằm trên giường thở hổn hển. Ga trải giường lộn xộn vô cùng. Mà Trần Ngọc Đình đang áp mắt vào ngực Diệp Lăng Phi, hai tay vuốt ve vết sẹo của hắn.
- Ông xã, em rất nhớ anh, rất nhớ anh.
Trần Ngọc Đình giống như đang mơ, thấp giọng thì thầm.
Diệp Lăng Phi nghe rất rõ ràng. Hắn lúc này này biết Trần Ngọc Đình đang coi mình là chồng cô, cùng lúc này phóng túng với mình nhưng cũng đang ảo tưởng là vui vẻ với chồng cô.
Mặc dù Diệp Lăng Phi trong lòng hơi bi ai nhưng khoái cảm mà Trần Ngọc Đình mang lại cho hắn lại khiến hắn rất nhanh quên đi hết thảy. Hắn đặt tay phải lên bầu vú trăng nõn của Trần Ngọc Đình, miệng thở hổn hển.
Đột nhiên Trần Ngọc Đình ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt hồng nhuận của cô mang theo một nụ cười hạnh phúc, ôn nhu nói:
- Cám ơn anh. Đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong những năm gần đây của em.
- Anh có một câu hỏi, có thể hỏi được không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Trần Ngọc Đình gật đầu. Diệp Lăng Phi lúc này mới nói:
- Tại sao em không tìm người đàn ông khác. Cho dù em chỉ yêu mình chồng em nhưng không có nghĩa là không thể có tình một đêm với người đàn ông khác. Đương nhiên anh nói những lời này có thể khó nghe. Em không thể cùng một người đàn ông khác phóng túng như với anh lúc này sao?
Trần Ngọc Đình cũng không tức giận, ôn nhu nói:
- Bởi vì anh ưu tú. Em nếu muốn tìm đàn ông thì rất dễ dàng. Nhưng những người đàn ông cho em cảm giác khó chịu, luôn muốn đoạt lấy thân thể em, không nghĩ tới việc an ủi linh hồn em. Mà anh thì không như vậy. Từ lúc anh mới xuất hiện đã khiến cho em thấy anh không giống người bình thường. Em rất sợ sẽ không khống chế được bản thân mà yêu anh. Nhất là những lời nói của anh lúc chiều này, khiến cho em tưởng như chồng em đang đứng trước mặt em. Ngay lúc đó em đã quyết định phải phóng túng một lần. Diệp Lăng Phi, em chỉ phóng túng với anh trong lúc này thôi. Ngày mai đi làm em sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, coi như quan hệ của chúng ta chưa từng phát sinh. Anh có thể làm thế không?
Diệp Lăng Phi tươi cười nói:
- Em không nên nói là không có quan hệ gì với anh. Chúng ta làm cùng một công ty, hơn nữa em còn là thủ trưởng của anh.
- Em biết phải làm thế nào. Em có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này.
Trần Ngọc Đình nói.
- Em sẽ quên chuyện lần này với anh.
Diệp Lăng Phi cười cười, tay phải đặt trên mông Trần Ngọc Đình vỗ một cái, cười nói:
- Em biết không, việc khiến anh quên chuyện ân ái với em là một chuyện rất khó khăn. Anh nghĩ người đàn ông nào cũng sẽ giống như anh, sẽ nhớ kỹ cả đời. Nhưng mà anh sẽ cố gắng hết khả năng để quên chuyện này đi. Giống như em có nhiều băn khoăn, anh cũng có rất nhiều băn khoăn.
- Em biết chuyện của anh, cũng biết cha vợ anh là tổng giám đốc Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Cho nên em mới có lý do tin anh sẽ quên chuyện này.
Trần Ngọc Đình đặt hay tay ở phía dưới Diệp Lăng Phi, đầu cô chậm rãi lần xuống thắt lưng hắn. Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra, ngậm lấy thằng nhỏ.
Diệp Lăng Phi hưởng thụ sự phục vụ của Trần Ngọc Đình. Loại cảm giác này hắn ở Vọng Hải chưa từng thưởng thức. Chu Hân Mính mặc dù đồng ý phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi nhưng chưa từng làm thế này với hắn. Chỉ có người phụ nữ trưởng thành như Trần Ngọc Đình mới có thể làm những chuyện thế này. Diệp Lăng Phi cảm thấy thân thể lại có thêm lực lượng.
Đột nhiên bên ngoài phòng khác truyền tới tiếng chuông rất dễ nghe. Trần Ngọc Đình rời miệng khỏi thân dưới Diệp Lăng Phi, thấp giọng hỏi:
- Là điện thoại của anh sao?
Diệp Lăng Phi khi nghe thấy tiếng chuông này thì biết là Bạch Tình Đình gọi điện cho hắn. Hắn đã đặt chế độ chuông đặc biệt cho cô, có thể lập tức nghe ra mỗi khi cô gọi.
Diệp Lăng Phi không kịp mặc quần đùi, vọt ra phòng khách, từ trong đám quần áo toán loạn trên bàn rút ra chiếc điện thoại đi động. Trước khi nhận điện thoại, Diệp Lăng Phi hít sâu một hơi.
- Bà xã, tìm anh có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
- Anh đang ở đâu? Giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa về?
Tiếng nói mang theo vẻ trách cứ của Bạch Tình Đình từ trong điện thoại truyền tới.
- Anh nếu không về thì cũng phải gọi điện báo cho em chứ.
- Ối chà, bà xã. Anh ở bên ngoài có chút việc. Công ty chúng ta có mấy khách hàng. Anh ăn cơm với họ. Em thấy trí nhớ của anh này, đúng là đáng trách quá.
Ngay lúc Diệp Lăng Phi còn đang diễn trên điện thoại, Trần Ngọc Đình trần như nhộng từ trong phòng ngủ bước ra. Cô vẫn mang theo men say, đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ngồi xuống miệng lại há ra.
Bạch Tình Đình rõ ràng đã bớt giận rất nhiều, chỉ oán hận nói:
- Anh nếu lần sau về muộn thì phải gọi điện về báo cô Ngô đừng nấu cơm. Em còn đang chờ anh về ăn cơm đây. Anh nếu tiếp khác thì uống ít một chút. Nhớ là say rồi thì không được lái xe. Được rồi, em ngừng đây.
Sau khi Bạch Tình Đình cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi mới thở phào một hơi, trong lòng âm thầm đau khổ nói:
- Mình có phải là vừa lừa gạt bà xã không? Rõ ràng là ở cùng với người phụ nữ khác mà lại bảo là tiếp khách. Xem ra mình cũng học cách nói dối rồi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy mình làm một người bình thường quả là không dễ. Năm đó hắn dù có chơi bời với phụ nữ thì cũng chẳng có chút e dè mà nói ra. Hiện giờ hắn lại băn khoăn hơn một chút. Có lẽ đây cũng là niềm vui của cuộc sống đời thường, nhiều hơn một phần trách nhiệm, ít đi một phần phóng đãng.
Nhưng rất nhanh Diệp Lăng Phi lại bị Trần Ngọc Đình quyến rũ khiến dục hỏa bốc lên. Hắn vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc Đình nói:
- Xem ra anh phải về thôi.
- Một lần cuối rồi em sẽ không nhớ anh nữa.
Trần Ngọc Đình ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi. Giờ phút này cô càng giống một người phụ nữ phóng đãng. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ ngày thường không để ý tới đàn ông giờ phút này lại phóng đãng như vậy.
Lý Triết Hào sau khi từ Pháp trở về lại biết chuyện Truy Phong bị giết, cảnh sát Vọng Hải còn đang tiếp tục điều tra vụ án giết người nghiêm trọng này. Lý Triết Hào có thể khẳng định là do Diệp Lăng Phi gây ra nhưng lại không có chứng cớ chứng minh điều này.
Lý Triết Hào tạm thời đặt việc này sang một bên. Hắn hiện giờ chủ yếu tập trung tinh thần vào hạng mục Nhà thờ Đức Bà Paris. Lần này tuy nói hắn và Stewart Baker đã ký hợp đồng rồi nhưng khoản tiền năm triệu USD này ngoài tài sản riêng của hắn thì còn có một số hắc bang đưa cho hắn rửa tiền. Trong đó thì phải kể đến tiền của bang Đầu Búa. Còn còn một khoản tiền hắn vay từ ngân hàng. Bởi thế trong hợp đồng Lý Triết Hào và Stewart Baker có ghi rõ ràng, sau khi hạng mục trị giá năm triệu USD này thành công thì phải lập tức thanh toán. Stewart Baker lúc ấy không chỉ có nước Pháp bảo lãnh mà còn có một ngân hàng Pháp làm ngân hàng đảm bảo.
Trên thực tế, Lý Triết Hào thế nào cũng không ngờ nổi là hắn gặp Stewart Baker ở nước Pháp lại là được người ta bố trí, ngay cả ngân hàng kia cũng là ngân hàng ma. Stewart Baker biết Lý Triết Hào không hiểu rõ tình hình nước Pháp thế nên mới bày âm mưu to lớn này. Âm mưa này kín kẽ như áo trời, không nói Lý Triết Hào không biết, dù là hắn có hiểu rõ hệ thống tài chính của Pháp thì cũng không thể nào phát hiện ra.
Là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, Stewart Baker (Michael) sắp sếp mọi chuyện vô cùng hoàn mỹ, không để lại chút dấu vết nào. Lý Triết Hào chỉ còn biết lao vào bẫy, không phát hiện nổi.
Lý Triết Hào dừng xe trước cửa sở đầu tư Vọng Hải, còn chưa xuống xe thi đã thấy rất nhiều phóng viên. Những phóng viên này đều là của những hãng truyền thông lớn của Vọng Hải. Đài truyền hình Vọng Hải còn coi trọng hơn, phái cả một đoàn phóng viên.
- Tiểu Hắc, chuyện gì thế này?
Lý Triết Hào không xuống xe ngay mà hỏi Tiểu Hắc đang ngồi ở ghế phụ.
Đôi mắt Tiểu Hắc hơi thâm. Đêm hôm qua hắn ngủ không tốt. Truy Phong chết đi khiến cho hắn cảm thấy có một luồng áp lực vô hình đặt trên ngực hắn. Thực lực của Truy Phong hắn hiểu ất rõ. Nhưng Truy Phong lại bị người ta giết chết dễ dàng như vậy, hầu như không để lại chút dấu vết là bị người ta giết hại, có thể tưởng tượng được đối thủ của hắn lợi hại như thế nào. Hắn cũng lo lắng cho bản thân. Nói thế nào thì mình cũng là vệ sĩ của Lý Triết Hào. Nếu có người muốn xử lý Lý Triết Hào thì không chừng cũng sẽ thủ tiêu mình .
Mãi tới khi Lý Triết Hào nói tới lần thứ hai thì Tiểu Hắc mới hồi phục tinh thần. Hắn vội trả lời:
- Ông chủ, tôi không rõ lắm. Chắc là đám phong viên này ăn no rửng mỡ, muốn thu chút tin tức từ bên tập đoàn của chúng ta.
Lý Triết Hào hừ một cái, nói:
- Đám phóng viên này không chừng đã nghe được chút hơi hớm gì rồi, tới đây dò la đây.
- Không phải bọn họ biết chuyện Nhà thờ Đức Bà Paris rồi chứ?
Lý Triết Hào rạng sáng nay mới nhận được điện thoại của Stewart Baker. Lúc đó hắn mới biết là mình đã đoạt được hạng mục này. Hắn cũng đã từng có hứa hẹn với Stewart Baker là trước khi chuyện này thành công thì không tiết lộ với bên ngoài.
- Tiểu Hắc, chúng ta xuống xe thôi.
Lý Triết Hào cũng không muốn suy nghĩ nhiều hơn, mở cửa bước xuống xe.
Xe hắn bị đám phong viên vây quanh, trong đó có một nữ phóng viên của đài truyền hình Vọng Hải mang theo máy quay tới trước mặt hắn. Cô cầm micro trong tay hỏi:
- Lý tiên sinh, tôi là phóng viên của đài truyền hình Vọng Hải, xin hỏi ông có thể tiết lộ chi tiết một chút về buổi họp báo sắp sửa được tổ chức được không?
- Buổi họp báo nào cơ?
Lý Triết Hào bị hỏi câu này không hiểu ra sao. Hắn cũng đâu có định tổ chức họp báo gì. Chuyện này khiến hắn hơi sững người.
- Chúng tôi ngày hôm qua đều nhận được thông tin là tập đoàn đầu tư của ông tại Vọng Hải trong ngày hôm nay sẽ tổ chức họp báo, tuyên bố chuyện tập đoàn các ông mua lại Nhà thờ Đức Bà Paris.
Nữ phóng viên kia nói.
- Khoan đã. Tôi đâu có tổ chức họp báo gì đâu.
Lý Triết Hào không hiểu ra sao. Hắn hiện giờ đang muốn trở lại trong tập đoàn hỏi cho rõ mọi chuyện. Tiểu Hắc ngăn cản phóng viên, mở một đường máu cho Lý Triết Hào đi tới được cửa tòa nhà của Tập đoàn đầu tư Vọng Hải. Đám phóng viên cũng không ngồi không. Đám người này chen chúc tới không len được nổi một miếng thuốc dán đi theo sau Lý Triết Hào.
Lý Triết Hào vừa tới của tòa nhà thì trợ lý của hắn đầy đầu mồ hôi đã chạy tới, cuống quít nói:
- Tổng giám đốc, ngài cuối cùng cũng tới rồi. Sáng sớm nay đám phóng viên này đã tới, nói là tập đoàn chúng ta mở một buổi họp báo, còn nói tới cái gì mà Nhà thờ Đức Bà Paris. Khụ, ông xem, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
- Thối lắm! Chuyện này là do ai làm ra? Mau cho người đi điều tra cho tôi.
Lý Triết Hào nghe tới đây thì đột nhiên giận dữ lên. Hắn hầu như bị chọc cho nổi điên lên rồi. Người nào lại lớn mật như vậy, dám nói mình muốn tổ chức họp báo. Nhưng Lý Triết Hào lại quên mất là người khác khó có khả năng biết được hạng mục Nhà thờ Đức Bà Paris này. Chẳng qua vào lúc này hắn không có nhiều tâm tư mà đi cân nhắc, chỉ muốn tìm ra ai đã bày ra trò này.
- Lý tiên sinh, tôi là phóng viên của tạp chí Time, xin hỏi Lý tiên sinh, Nhà thờ Đức Bà Paris là tượng trưng của nước Pháp, ngài làm sao có thể mua được?
Những lời này của tay phóng viên khiến Lý Triết Hào muốn bất tỉnh nhân sự. Tay phóng viên này cũng thật ghê tởm, lại dùng giọng điệu này nói chuyện với mình. Lý Triết Hào trong lúc không bình tĩnh liền thốt lên:
- Cái gì mà có thể, rõ ràng là tôi đã mua được Nhà thờ Đức Bà Paris rồi.
Những lời này vừa thốt lên liền khiến tất phóng viên ở đây sửng sốt, giống như nổ tung, đồng loạt đưa micro tới sát miệng Lý Triết Hào.
Lý Triết Hào nói xong liền lập tức hối hận. Hắn không ngờ chính mình là bị tay phóng viên kia cài bẫy, trong lúc tức giận lại để lộ bí mật này ra. Vì lời nói đã thốt ra thì như bát nước hắt đi, muốn thu hồi cũng không được nữa rồi. Lúc này thì Lý Triết Hào cũng không nghĩ ra được cách gì nữa.
Lý Triết Hào thấy việc đã tới nước này đành phải kiên trì nói:
- Các vị, chuyện liên quan tới Nhà thờ Đức Bà Paris Tập đoàn đầu tư quốc tế Vọng Hải chúng tôi đang trong giai đoạn tiến hành. Vì đây là hạng mục dính tới rất nhiều tin mật của tập đoàn, không tiện tiết lộ, xin các vị thứ lỗi cho.
- Lý tiên sinh, Nhà thờ Đức Bà Paris là tượng trưng của nước Pháp, làm sao lại có thể mua bán được. Không biết Lý tiên sinh có phải là cố tình gây chú ý hay không. Theo như tin tức tôi nắm được thì Lý tiên sinh từ trước tới giờ có quan hệ với hắc bang ở Vọng Hải. Có phải là Lý tiên sinh muốn thông qua thủ đoạn này để khiến cho cảnh sát không dám điều tra Lý tiên sinh hay không?
Một gã đàn ông đeo kính hỏi.
Lý Triết Hào nghe vậy giận dữ, đang muốn hỏi gã này là phóng viên đài nào để hắn kiện thì từ phía sau đám phóng viên truyền tới một giọng nói:
- Lý tiên sinh, Tập đoàn đầu tư quốc tế Vọng Hải các người không phải là cổ phiếu đang giảm giá sao. Có phải là các người nghĩ ra một trò đùa cá tháng tư, muốn cho mọi người chú ý tới tập đoàn, nhờ đó mà đạt được mục đích rửa tiền cho hắc bang hay không?
Lý Triết Hào hoàn toàn bị chọc giận rồi. Hắn chỉ tay vào mặt gã đàn ông kia, cao giọng quát:
- Anh là phóng viên báo nào. Tôi bây giờ muốn kiện anh tội phỉ báng người khác!
Người đàn ông kia chẳng sợ hãi chút nào, đẩy đẩy kính mắt nói:
- Xin Lý tiên sinh trả lời câu hỏi của tôi trước đã.
- Được, tôi sẽ nói cho các người biết.
Nếu như trong quá khứ thì ở trong tình huống thế này, dù là phóng viên đưa ra câu hỏi như thế nào thì Lý Triết Hào cũng có thể ứng phó tốt. Nhưng lần này lại bất đồng. Đột nhiên có phóng viên xuất hiện khiến hắn bất ngờ không có đề phòng, thậm chí là còn mơ hồ. Ngay lúc hắn tưởng là do người bên trong tập đoàn thì đột nhiên lại có phóng viên hỏi tới chuyện Nhà thờ Đức Bà Paris với hắn. Chuyện này rạng sáng này Lý Triết Hào mới biết tin, đang chìm đắm trong vui mừng thì đột nhiên lại nghe thấy phóng viên hỏi tới. Chuyện này khiến cho Lý Triết Hào đại loạn. Đã thế lại còn có người tiết lộ bí mật của hắn với hắc bang, làm cho đầu óc Lý Triết Hào nóng phừng phừng.
Lý Triết Hào thầm muốn thông qua chuyện Nhà thờ Đức Bà Paris mà có thể dời đi sự chú ý đối với việc mình liên quan tới chuyện rửa tiền cho hắc bang. Hắn cao giọng nói;
- Các vị phóng viên thân mến. Chuyện có liên quan tới Nhà thờ Đức Bà Paris quả thật là tôi muốn cùng nói rõ với phóng viên. Chỉ là vừa rồi tôi cũng mới nhận được tin tức xác thực là tôi đã thành công trong lần giao dịch này. Bởi thế cho nên tôi cũng chưa kịp thông báo với các vị, mong các vị không lấy làm phiền lòng.
Lời này còn chưa dứt thì xung quanh đã đại loạn. Đám phóng viên càng trở nên điên cuồng, hận không thể nhét micro vào trong miệng Lý Triết Hào.
Đối diện với Tập đoàn đầu tư quốc tế Vọng Hải, trong một chiếc xe Audi A6, Diệp Lăng Phi đeo kính đen, tay phải duỗi ra ngoài xe có vẻ rất tùy tiện. Hắn nhìn về phía cánh cửa tòa nhà Tập đoàn đầu tư quốc tế Vọng Hải, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Tất cả mọi chuyện đều là do Diệp Lăng Phi sắp đặt. Hắn cố ý lấy danh nghĩa của Tập đoàn đầu tư quốc tế Vọng Hải thông báo cho các tòa báo lớn của Vọng Hải biết là Tập đoàn đầu tư quốc tế Vọng Hải chuẩn bị tổ chức họp báo. Hắn sợ phóng viên còn chưa đủ nhiệt tình, lại cố ý dùng tiền thuê hai người đứng trong đám phóng viên. Hai người đàn ông vừa rối nói hắn liên quan tới việc rửa tiền cho hắc bang chính là hai người mà Diệp Lăng Phi sắp đặt sẵn cho nói như vậy. Hiện giờ có thể thấy quả nhiên Lý Triết Hào phải rút lui, không ngờ làm trò trước mặt giới truyền thông, chậm rãi nói ra chuyện liên quan tới việc chuyển nhượng Nhà thờ Đức Bà Paris.
Chiêu này của Diệp Lăng Phi rất tuyệt diêu, rõ ràng đã lừa hết cả tiền của Lý Triết Hào lại còn muốn trát muối lên vết thương của hắn, cố ý cho Lý Triết Hào đi ra dọa người, muốn hắn làm trò trước mặt phóng viên, hứa hẹn là mua được Nhà thờ Đức Bà Paris xong, sau đó đột nhiên phát hiện ra bản thân bị lừa. Không biết lúc đó Lý Triết Hào có xấu hổ tới chết không.
- Lý Triết Hào. Lần này chơi đùa mày sướng thật.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.
- Đây là kết quả của việc dám đắc tội với tao. Đương nhiên đây cũng chưa phải là chấm dứt, sau đó còn nhiều chuyện hay hơn đang chờ mày đó.
Những lời này của Diệp Lăng Phi tất nhiên Lý Triết Hào không nghe được. Hắn còn đang bị đông đảo phóng viên vây quanh, bận rộn giải thích với phóng viên về hạng mục Nhà thờ Đức Bà Paris của nước Pháp.
- Các vị phóng viên thân mến. Tôi biết là mọi người sẽ không tin những chuyện liên quan tới Nhà thờ Đức Bà Paris. Nhưng đây là sự thật. Tôi sẽ chứng minh rất nhanh cho mọi người thấy. Còn về những chi tiết cụ thể thì tôi không tiện tiết lộ ở đây. Tôi hy vọng là các vị đừng có hỏi thêm nữa. Tới thời điểm thích hợp tôi sẽ xin tổ chức họp báo tiết lộ tường tận chuyện này cho các vị ký giả biết.
- Lý tiên sinh, tôi nghĩ các phóng viên ở đây đều muốn hỏi một câu: Chuyện này là thật phải không?
Một nữ phóng viên đeo kính hỏi.
- Bởi vì chuyện này rất khó tin. Nhà thờ Đức Bà Paris mà cũng bán đi, tôi nghĩ trừ phi là chính phủ Pháp điên rồi. Cho nên tôi rất muốn biết đây không phải là sự thật.
- Đương nhiên đây là sự thật. Tôi không hề lừa mọi người.
Lý Triết Hào rất tự tin nói:
- Tôi đã nói rồi. Tại thời điểm thích hợp tôi sẽ tiết lộ chi tiết cho mọi người. Hiện tại xin mời mọi người trở về đi, tôi còn có việc cần làm.
Đám phóng viên phía dưới bắt đầu bàn luận. Đột nhiên điện thoại của vài phóng viên đồng thời reo vang. Mấy người này sau khi nghe điện thoại xong liền không để ý tới những người bên cạnh, chạy tới ngăn cản Lý Triết Hào đang định đi vào tòa nhà của Tập đoàn đầu tư quốc tế Vọng Hải.
- Lý tiên sinh, tôi vừa mới nghe được một tin tức là trước đây có một kẻ lừa đảo công khai chuyển nhượng Nhà thờ Đức Bà Paris. Nghe nói kẻ này còn tuyên bố là hắn có được quyền chuyển nhượng cả Tháp Eiffel, sau đó lại còn cùng với người giả làm cán bộ tài chính của chính phủ Pháp chuyển nhượng cả quyền sở hữu Nhà thờ Đức Bà Paris, không biết Lý tiên sinh có nghe nói hay chưa?
Mấy tay phóng viên kia đều vừa nhận được điện thoại của chủ biên, nói là người Pháp thông báo, việc chuyển nhượng Nhà thờ Đức Bà Paris là một âm mưu cực lớn, vì vậy mấy vị đó liền gọi điện báo cho phóng viên tại hiện trường.
Lý Triết Hào nghe xong liền trợn tròn mắt. Hắn cảm thấy sao bản thân như gặp phải kẻ lừa gạt mà mấy tay phóng viên nói đến. Đầu tiên hắn thấy Stewart Baker ký kết với chính phủ Pháp hợp đồng chuyền nhượng Tháp Eiffel, sau đó lại thấy vì lý do tài chính mà chuyển thành hạng mục Nhà thờ Đức Bà Paris. Tiếp đó là mình bỏ năm triệu USD để buôn bán với Stewart Baker.
- Không có khả năng này, tuyệt đối không có khả năng này.
Lý Triết Hào không thể tin nổi bản thân lại bị lừa. Trong lòng hắn mặc dù bất an nhưng trên mặt lại mở nụ cười tự tin:
- Các vị, xin yên tâm. Đây chẳng qua chỉ là lời đồn thôi. Hợp đồng tôi ký kết hoàn toàn là thật. Tôi sẽ công bố cả quá trình tôi mua Nhà thờ Đức Bà Paris, xin các vị kiên nhẫn chờ cho.
Nói xong Lý Triết Hào không dài dòng với phóng viên nữa mà vội vã đi vào trong tòa nhà.
Đám phóng viên lần này kiếm được một tin sốt dẻo. Vốn chuyện Nhà thờ Đức Bà Paris họ đã không tin, hiện giờ lại nắm được tin về kẻ lừa đảo kia. Đám phóng viên coi đây là tin nóng, không cần biết ngày mai Tập đoàn đầu tư Vọng Hải công bố chuyện này thế nào thì cũng coi như là đã đủ tin viết bài rồi.
Khi thấy Lý Triết Hào đã đi vào tòa nhà, đám phóng viên này cũng không lãng phí thời gian với Tập đoàn đầu tư Vọng Hải nữa, đều chạy về đơn vị làm việc.
Lý Triết Hào vội vã trở lại phòng làm việc của mình, lập tức gọi điện cho Stewart Baker mười mấy cuộc điện thoại nhưng máy đều báo bận. Lý Triết Hào cuồng cuồng đi lại trong phòng. Hắn hiểu được nếu mình thật sự bị lừa thì không chỉ có tiền mà cả tính mạng cũng không giữ nổi. Không nói tới chuyện ngân hàng xiết nợ mà hắc bang cũng sẽ không tha cho hắn.
Lý Triết Hào lại tiếp tục thử gọi điện, tới cuộc thứ hai mươi thì cuối cùng đầu kia cũng đã nghe máy. Lý Triết Hào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
- Xem ra mình đã lo lắng quá nhiều rồi.
- Stewart Baker tiên sinh. Xin lỗi đã quấy rầy ngài. Nhưng có chuyện tôi cần ngài chứng nhận cho.
Lý Triết Hào biết lúc này ở Pháp đang là hai giờ sáng, Stewart Baker còn đang ngủ. Hắn xin lỗi vì đã đánh thức Stewart Baker.
Tất nhiên là Stewart Baker không bởi vì Lý Triết Hào gọi điện lúc tảng sáng mà tức giận, ngược lại giọng nói còn rất vui vẻ, vội vàng nói:
- Lý tiên sinh thân ái của tôi. Tôi biết là ông sẽ gọi điện thoại tới mà. Tôi vẫn đang chờ điện thoại của ông. Bởi vì tôi có một việc muốn nói với ông.
- Thật vậy sao?
Lý Triết Hào mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng hắn không suy nghĩ nhiều mà cười nói:
- Stewart Baker tiên sinh. Tôi nghe nói có người lợi dụng Nhà thờ Đức Bà Paris để lừa đảo. Ồ, ông ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều. Tôi biết ngài bàn hợp đồng với chính phủ Pháp, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là phóng viên ở chỗ tôi khi có tin tức này thì đều hỏi tôi. Tôi rất muốn làm sáng tỏ chuyện này nhưng tôi lại không có chứng cứ chi tiết. Stewart Baker có thể fax bản hợp đồng ngài ký với chính phủ Pháp cho tôi hay không?
- May thật! Tôi cũng đang định nói với ngài chuyện này.
Stewart Baker cười nói:
- Cái tên lừa đảo mà ngài nói chính là tôi. Tên tôi cũng không phải là Stewart Baker. Giống như những gì ngài thấy ở Pháp, tôi là một người Pháp rất thích lãng mạn. Tôi muốn âm mưu của mình phải thật hoàn mỹ. Tất cả những gì ngài thấy ở Pháp đều là giả. Người của chính phủ là giả, công ty giả, giấy tờ của chính phủ giả, ồ, đương nhiên tôi đưa ngài tới thăm Nhà thờ Đức Bà Paris là thật. Tôi vốn không muốn nói cho ngài tất cả những chuyện này nhưng tôi lại cảm thấy nếu không nói thì có lỗi với ngài. Lý tiên sinh thân ái của tôi, bởi vì ngài đã đưa cho tôi 5 triệu USD. À, tôi nói tới đây thôi. Tôi còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể ở Pháp nữa. Nếu Lý tiên sinh còn có thể sống sót thì xin mời đi khắp thế giới tìm tôi. Bye bye.
Lý Triết Hào sau khi nghe âm thanh tắt máy của Stewart Baker thì cả người co quắp, tê liệt ngồi ở đó. Lý Triết Hào hiểu rõ rằng không chỉ mình phải mất công ty, mất nhà, mà còn bị hắc bang đuổi giết. Hắn không sợ ngân hàng. Ở Trung Quốc có câu, nợ càng nhiều thì cảnh sát càng không dám bắt. Bởi vì một khi bắt một người nợ một khoảng lớn vào ngục thì ngân hàng sẽ bị lỗ một số vốn lớn. Đây là chuyện mà bất cứ ngân hàng nào cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng hắc bang thì không như vậy. Một khi hắc bang biết tiền của họ không còn thì họ sẽ tìm người nợ đầu tiên. Nếu moi không ra tiền thì chỉ còn một khả năng là người đó sẽ chết rất thảm. Năm mươi triệu USD nhưng bốn bốn triệu đã là Lý Triết Hào lấy của hắc bang. Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ. Nếu không có tiền vậy thì Lý Triết Hào hiểu rõ tính cách của đại ca, tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn. Rất lâu sau hắn mới phun ra được một câu: Hết rồi.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Diệp Lăng Phi trở lại phòng làm việc của mình. Từ Oánh cầm tài liệu cần Diệp Lăng Phi ký tên đi vào văn phòng. Cô đặt tài liệu lên trên bàn làm việc, hơi do dự dường như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại nói không nên lời. Diệp Lăng Phi nhìn là biết, cười nói:
- Có chuyện gì, cứ nói đi.
- Giám đốc Diệp, ngày mai tôi muốn xin nghỉ. Có chút việc riêng cần làm.
- Không phải chỉ là xin phép nghỉ thôi sao? Không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi không chút chần chừ, đáp ứng ngay và bảo:
- Lần sau có việc cô trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi.
- Cảm ơn Giám đốc Diệp. Tôi ra ngoài làm việc tiếp đây.
Từ Oánh vội vàng nói.
Diệp Lăng Phi khoát tay, Từ Oánh xoay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Cô trở lại bàn làm việc của mình, cầm điện thoại lên, sau một hồi cân nhắc rất lâu mới bấm số.
- Chị Lương, ngày mai em muốn nói chuyện với chị.
Giọng nói của Từ Oánh ép xuống tới rất thấp. Khi gọi điện thoại, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía, chỉ sợ có người nghe thấy mình đang nói chuyện gì.
Đường Hiểu Uyển từ lúc ăn cơm trưa trở về liền bận rộn túi bụi. Từ sau khi hết năm làm việc trở đi thì công việc sẽ không rảnh rỗi nhiều. Đường Hiểu Uyển cũng cảm giác những tài liệu mình cần xử lý sao mà nhiều đến thế. Khi cô ở Phòng Thị trường, tuy nói cũng rất bận, cả ngày bận rộn liên hệ khách hàng, nhưng luôn có thời gian dừng lại nói chuyện phiếm. Nhưng hiện giờ, cô cảm giác như mình không chỉ không có thời gian nói chuyện phiếm mà chỉ sợ là đến thời gian uống miếng nước cũng chả có.
Vẫn bận rộn đến hết giờ làm, các đồng sự khác đều đi rồi, Đường Hiểu Uyển vẫn còn cố gắng làm nốt cho xong tài liệu cuối cùng. Cho đến khi cô nhập xong tài liệu cuối cùng vào máy tính, Đường Hiểu Uyển đóng lại thao tác SUD, dựa vào phần ghế dựa, tay phải xoa lên cổ, tay trái với lên tách trà có chút nguội lạnh rồi, uống một ngụm lớn.
- Hiểu Uyển, sao còn chưa về? Cô có tăng ca như thế cũng không có tiền thưởng đâu.
Thái Hạo đi đến cửa đại sảnh, thấy Đường Hiểu Uyển đang ngồi uống trà thì lại cười nói:
- Hiểu Uyển, có phải là tôi giao việc quá nhiều không?
- Không phải, là tại tôi làm việc quá chậm.
Đường Hiểu Uyển vội vàng lắc đầu. Cô uống một ngụm hết nốt chỗ nước trà trong cốc, đứng dậy, đi ra cửa đại sảnh.
- Hiểu Uyển, tôi chờ cô. Cô ước chừng khi nào thì có thể xong hết được?
Thái Hạo hỏi.
- Tôi làm xong hết bây giờ đây. Nhưng mà cũng không muốn phiền Quản lý Thái, tôi còn cần thu dọn nữa mà.
Đường Hiểu Uyển nói rồi đi về phía buồng vệ sinh. Thái Hạo thấy Đường Hiểu Uyển đi về phía buồng vệ sinh thì cũng không đi tiếp ra thang máy nữa mà lại đi vào đại sảnh văn phòng, ngồi vào chỗ của Đường Hiểu Uyển chờ cô.
Đường Hiểu Uyển đi vệ sinh xong, trên đường trở về đi qua văn phòng của Diệp Lăng Phi, tiện tay đẩy cửa phòng, không ngờ là cửa phòng đã mở, và Diệp Lăng Phi vẫn đang tay nắm con chuột, hai mắt nhìn thẳng màn hình.
"Diệp đại ca rất nỗ lực làm việc, còn tăng ca trễ đến thế này nữa." Đường Hiểu Uyển thầm nghĩ trong lòng, cất bước đi vào văn phòng của Diệp Lăng Phi, lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi chỉ mải nhìn màn hình, căn bản là không chú ý tới là Đường Hiểu Uyển đi vào rồi. Đường Hiểu Uyển trong lòng lại càng thêm bội phục thái độ làm việc của Diệp Lăng Phi. Đợi lúc cô đi tới trước người Diệp Lăng Phi, vừa thấy màn hình máy tính thì mắt choáng váng luôn.
Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ở trên kênh QQ, tìm điểm khác nhau giữa hai hình ảnh. Con trỏ chuột trong tay Diệp Lăng Phi di chuyển loạn xạ trên người mỹ nữ kia.
Khi Diệp Lăng Phi phát hiện ra Đường Hiểu Uyển đang đứng bên cạnh mình, hắn vội vàng nói:
- Hiểu Uyển, mau giúp anh nhìn xem xem có những điểm khác nhau nào. Mẹ nó chứ, anh phải đấu đến cùng với thằng ranh này. Thằng ranh này thật lợi hại, thắng anh nhiều lần rồi, lần này anh nhất định phải thắng.
Đường Hiểu Uyển đành phải khom người giúp Diệp Lăng Phi tìm điểm khác nhau giữa hai tấm hình này. Đương nhiên, về khoản này thì Đường Hiểu Uyển giỏi hơn Diệp Lăng Phi nhiều. Cô chỉ nhìn vài lần đã phát hiện ra những điểm khác nhau còn lại, chỉ ra một loạt. Diệp Lăng Phi thấy mình thắng, không khỏi ôm lấy Đường Hiểu Uyển, hung hăng hôn một cái, sau đó hắn đứng dậy, để cho Đường Hiểu Uyển ngồi xuống, nói với vẻ nhiệt tình:
- Hiểu Uyển, em giúp anh thắng nó đi. Em thắng nó một ván, anh thưởng em một cái hôn. Em mà thua là anh đánh vào mông em.
Đường Hiểu Uyển hai má ửng đỏ lên. Tuy nói những lời này của Diệp Lăng Phi cực kỳ đáng khiinh, nhưng Đường Hiểu Uyển nghe rồi thì trong lòng lại vui vẻ. Còn ngại thể diện con gái nên cô nói lời trái với lòng mình:
- Diệp đại ca, anh cứ thích chiếm tiện nghi của Hiểu Uyển thôi.
- Oan uổng ghê. Anh đây là cổ vũ em mà.
Diệp Lăng Phi khom người thúc giục Đường Hiểu Uyển, nói:
- Tốt lắm, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi. Thằng ranh này bảo nó là sinh viên xuất sắc của Đại học Giao thông Thượng Hải, thắng thì đòi anh phải cởi quần. Mẹ nó chứ, anh mà thắng là anh lập tức bay tới Thượng Hải cởi quần nó ra.
Đường Hiểu Uyển hé miệng cười, tay nắm lấy con chuột, bắt đầu tìm điểm khác nhau.
Thái Hạo ngồi chờ trong đại sảnh văn phòng, chờ chán chờ chê Đường Hiểu Uyển không trở lại, cũng chả thấy bóng dáng đâu, trong lòng nóng nảy, thầm nghĩ: "Không phải là nàng gặp phải sự cố gì đấy chứ?" Nghĩ đến đây, Thái Hạo trong lòng chợt động. Nếu Đường Hiểu Uyển gặp phải sự cố gì bất ngờ, lại đúng thời điểm này mình xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ cảm động hết sức, rồi sẽ ái mộ mình.
Thái Hạo khi còn ở Ban Kỹ thuật đã biết Đường Hiểu Uyển. Anh ta thuê phòng ở ở Tiểu khu Thúy Viên, có mấy lần đi làm, ngẫu nhien phát hiện có một cô em rất đáng yêu đi cùng tuyến xe với mình, mà càng khéo trùng hợp là cô em này cũng làm việc ở Tập đoàn Tân Á. Thái Hạo để tâm nghe ngóng, sau đó biết hóa ra cô em đáng yêu này tên Đường Hiểu Uyển, làm ở Ban Tổ chức. Nhiều lần anh ta cố tình chờ Đường Hiểu Uyển tan làm, muốn mượn cơ hội đến gần để làm quen với Đường Hiểu Uyển. Nhưng Đường Hiểu Uyển căn bản là không để ý tới anh ta.
Lần này, Trần Ngọc Đình tìm anh ta, hy vọng Thái Hạo có thể đến Ban Tổ chức. Thái Hạo là do Trần Ngọc Đình một tay cất nhắc trở thành nòng cốt ở Ban Kỹ thuật. Trên phương diện nghiên cứu phát triển kỹ thuật, Thái Hạo thuộc diện nhất nhì. Vốn Trần Ngọc Đình định là sau khi để Thái Hạo vào làm ở Ban Tổ chức, dựa vào sự hiểu biết đối với sản phẩm của Tập đoàn Tân Á của Thái Hạo, sẽ làm cho lãnh đạo Ban Tổ chức trở thành ban bệ hạt nhân có uy tín nhất Tập đoàn.
Thái Hạo vừa nghe thấy bảo đến Ban Tổ chức, liền không cần suy xét, đồng ý luôn. Trên thực tế, phần lớn việc anh ta quyết định đến Ban Tổ chức là do có thể kết thân được với Đường Hiểu Uyển. Hơn nữa, mình lại còn là lãnh đạo của Đường Hiểu Uyển nữa, về sau này chuyện gì cũng sẽ dễ làm hơn.
Chính là vì có tâm lý như vậy nên Thái Hạo cố ý phân việc cho Đường Hiểu Uyển dể làm sao có thể có cơ hội có thể cùng nhau tan làm.
Thái Hạo nghĩ đến đoạn mình mà cứu được Đường Hiểu Uyển, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ cảm động đến nỗi tự động hiến thân cũng nên thì vội vàng bước nhanh đi về phía buồng vệ sinh. Thái Hạo đi vào buồng vệ sinh, lúc này buồng vệ sinh đã không còn ai nữa. Thái Hạo đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nữ gọi tên Đường Hiểu Uyển mấy lần, bên trong cũng không có hồi âm gì cả.
"Chẳng lẽ té xỉu ở bên trong?" Thái Hạo nghĩ đến đây, vội vàng đi vào, chỉ thấy trong phòng vệ sinh to như vậy mà chẳng có ai cả. Anh ta lần lượt đẩy các cửa ngăn cách giữa các khoang ra mà cũng không thấy có một bóng người. Thái Hạo không thể nghĩ ra được là Đường Hiểu Uyển có thể đi đâu, khi đang định ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của hai cô gái.
Thái Hạo sợ đi ra ngoài bị người ta phát hiện mình đi vào nhà vệ sinh nữ. Chuyện đó mà truyền ra bên ngoài thì mình còn thể diện nào mà ở công ty nữa. Thái Hạo không còn cách nào khác, đành phải đẩy cửa một khoang vệ sinh ra, đi vào khóa trái lại. Anh ta chỉ mong sao cho hai cô nàng này mau mau rời đi, nhưng không ngờ là hai người lại đi vào nhà vệ sinh nữ. Thái Hạo nghe rõ ràng tiếng thùng nước được đặt xuống, hóa ra là hai nhân viên nữ phụ trách việc quét dọn nhà vệ sinh.
Thái Hạo sợ bị hai nhân viên vệ sinh nữ này phát hiện mình một mình ở trong nhà vệ sinh nữ, cho nên thật cẩn thận dậm chân lên bồn cầu, ngồi nhấp nhổm trên bồn cầu. Tư thế này làm cho hắn cực kỳ khó chịu, trong lòng chỉ thầm mong đợi hai cô nhân viên vệ sinh này mau mau rời đi.
Nhưng không ngờ rằng hai cô nhân viên này lại bắt đầu buôn chuyện. Chỉ thấy một trong hai người nói:
- Chị xem những cô gái ở cty này, thấy họ ăn mặc sạch sẽ nhưng đi vệ sinh xong toàn vứt giấy lung tung thôi. Thế cũng chưa tính là gì, ngày nào em cũng phải thay giấy nhà vệ sinh, cũng chả biết các cô ấy dùng thế nào mà rất nhanh hết nhé. Chưa hết một ngày mà chả còn một cuộn giấy vệ sinh nào nữa.
- Thì ở bên nhà vệ sinh nam kia cũng thế. Ngày nào em cũng thay hai lần giấy mà chưa đến buổi chiều đã hết giấy rồi. Em thấy là mấy người đó đều mang giấy về nhà hay sao ý. Lần trước em còn thấy một ông cầm cuộn giấy mới em vừa mới thay vào xong ra khỏi nhà vệ sinh đấy. Khụ. Nhưng kiểu như thế chị em mình cũng chả có cách nào cả, coi như là không phát hiện ra đi.
- Ừ đấy, những người này càng có tiền thì càng thích đục khoét.
Nhân viên nữ kia vừa nói vừa đẩy cánh cửa các khoang ra, đổ giấy vệ sinh đã dùng ở trong các thùng rác ra một cái túi rác to màu đen.
Thái Hạo trốn ở trong khoang bên trong cùng, nghe thấy tiếng cô nhân viên kia đẩy từng gian đổ thùng rác, trong lòng căng thẳng. Anh ta cuống hết cả lên, chẳng lẽ lại cứ để người ta phát hiện ra mình đang trốn trong nhà vệ sinh nữ như vậy sao? Vừa nghĩ đến khả năng mình sẽ bị thân bại danh liệt, Thái Hạo chỉ cảm thấy trước mắt toàn một màu đen, thiếu chút nữa là té nhào từ trên bồn cầu xuống.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Chương 273: Phòng vệ sinh nữ là không thể tùy tiện đi vào
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Nữ công nhân kia đổ hết giấy và băng vệ sinh trong các thùng rác trong nhà vệ sinh, rất nhanh đã đi tới căn buồng mà Thái Hạo đang trốn ở trong, nàng đẩy cửa một cái, cửa lại không mở ra. Vừa nhìn đã biết là đã khóa lại, nàng gõ cửa nói:
- Bên trông có ai không?
Mới vừa rồi trước mắt Thái Hạo tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã xuống bồn cầu, thật vất vả mới làm cho chính mình không ngã xuống. Khi tim còn đang nhảy lên thình thịch, lại nghe thấy nữ công nhân dọn dẹp vệ sinh kia gõ cửa, đến thở mạnh hắn cũng không dám, hai tay che miệng mình, sợ người ben ngoài nghe được tiếng hít thở của mình.
Người nữ công nhân dọn vệ sinh nghe thấy bên trong không có thanh âm, lẩm bẩm:
- Chuyện gì vậy, chẳng lẽ mình đã khóa
Một nữ công nhân khác nói:
- Cô lầm bầm cái gì thế?
- Không có việc gì
Một câu hỏi vô tình này, lại cứu Thái Hạo , nữ công nhân dọn vệ sinh kia cũng không có tiếp tục gõ cửa, mà quay người lại, cầm chổi lau với xô nước kéo đến, một bên kéo một bên bắt đầu trò chuyện. mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng đều đem ra làm trò chuyện,làm cho Thái Hạo bị nhốt bên trong buồng vệ sinh, không dám nhúc nhích cũng không dám thở to
- Mẹ của ta, tổ tông của ta, các ngươi không đi nhanh một chút đi chứ
Trong lòng Thái Hạo không ngừng thầm cầu xin, qua hơn nửa canh giờ, hai nữ công nhân nhân dọn vệ sinh này mới rời đi
Đến khi hai người nữ công nhân dọn vệ sinh này rời đi, Thái Hạo ở bên trong phòng vệ sinh lại đợi ba bốn phút đồng hồ, khi hắn quả thật không nghe thấy gì, Thái Hạo mới dám nhúc nhích. Hắn đưa tay duỗi tới then cửa buồng vệ sinh, mở then cửa, vừa định từ trên bồn cầu đứng lên, nhưng không nghĩ ngồi một thời gian dài, hai chân đã sớm tê cứng, uỵch một tiếng, hắn ngã xuống
Thái Hạo nằm trên mặt đất trong phòng vệ sinh, cả nữa ngày vẫn không nhúc nhích được, hắn cảm giác trán của mình đau đớn bỏng rát. Quan hồi lâu,mới chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi phòng vệ sinh
Đến khi đi ra ngoài phòng vệ sinh nữ. Thái Hạo từ trong chiếc gương đối diện nhìn thấy hình dạng chính mình, nhếch miệng. Hắn vặn vòi nước ấm, vốc nước rửa sạch mặt. Tay phải ôm vết thương trên trán vừa bị thương, đi trở về
Hắn mới vừa đi đến cửa phòng làm việc Diệp Lăng Phi ,liền nhìn thấy Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi vừa lúc từ trong phòng làm việc đi ra
- Thái giám đốc, anh làm sao vậy?
Đường Hiểu Uyển đột nhiên nhìn thấy Thái Hạo , cảm giác rất ngoài ý muốn. Mới vừa rồi nàng chỉ mới lo chơi game cùng Diệp Lăng Phi , thậm chí còn quên vừa rồi nàng còn gặp được Thái Hạo ở đại sảnh. Lúc này cũng sắp đến bảy giờ, Đường Hiểu Uyển còn tưởng rằng thía đã sớm rời công ty. Nhưng đột nhiên nhìn thấy tay Thái Hạo che cái trán xuất hiện ở trước mặt nàng, thật sự làm cho Đường Hiểu Uyển cảm thấy kinh hai
Diệp Lăng Phi cũng nhìn thấy Thái Hạo , hắn vừa nhìn Thái Hạo như vậy, không nhịn được cười nói:
- Thái giám đốc. Anh làm cái gì vậy, sao cứ ôm cái trán thế. Bỏ tay ra cho tôi nhìn một chút xem nào.
Diệp Lăng Phi vừa nói liền đưa tay gỡ tay phải Thái Hạo đang ôm trán.Thái Hạo vốn cảm giác rất mất mặt, hắn làm sao để cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy trán mình bị thương, đành phải nói dối nói:
- Không có việc gì, chính là vừa vào phòng vệ sinh thì nền nhà trơn trượt, không cẩn thẩn bị ngã thôi
- Vậy ạm mêm cẩn thẩn rồi, đừng để ngã chảy máu,như vậy rất dễ bị bệnh uốn ván
Diệp Lăng Phi nhắc nhở nói:
- Tôi có miếng dán đây, hay là đưa anh dán lên vết thương?
- Không cần, không cần, đã khuya rồi, tôi còn muốn về nhà
Thái Hạo cự tuyệt nói. Hắn nhìn về phía Đường Hiểu Uyển , nói:
- Hiểu Uyển, chúng ta cùng đi về thôi
Đường Hiểu Uyển nghe Thái Hạo vừa nói như vậy. Sợ Diệp Lăng Phi hiểu lầm.Mang theo ý tứ giải thích với Diệp Lăng Phi , nói:
- Em cùng với Thái giám đốc đều ở tiểu khu Thúy Viên
- Ồ, Thái giám đốc cũng ở nói đó à
Diệp Lăng Phi vẻ mặt không đổi, nói:
- Hai người xem giờ đã có chút muộn rồi, nếu hai người bắt xe về nhà thì sẽ khuya, để tôi đưa hai người đi về thôi
- Không cần, tôi ngồi xe bus thì tốt hơn
Thái Hạo vội vàng cự tuyệt, hắn nói với Đường Hiểu Uyển :
- Hiểu Uyển, chúng ta đi thôi
- Thái giám đốc, em ngồi xe Diệp giám đốc về nhà. Anh đi trước đi, đi xe trên đường thì phải cẩn thận một chút
Đường Hiểu Uyển giống như là không cảm giác được Thái Hạo cố ý muốn đi cùng nàng về nhà, nàng vẫn dặn dò Thái Hạo đi về cẩn thận một chút
Nhìn vẻ mặt Thái Hạo có chút ngạc nhiên, trong lòng Diệp Lăng Phi buồn cười một trận, thầm nghĩ:
- Ngươi tiểu tử này mới tới bộ tổ chức vài ngày, đã muốn cua gái. ngươi cũng không nhìn xem Hiểu Uyển là ai chứ, ngươi cũng muốn cua sao, đợi kiếp sau đi
Diệp Lăng Phi cũng là cố ý để cho Thái Hạo nhìn, tay phải hắn ôm thắt lưng Đường Hiểu Uyển , nói với Thái Hạo :
- Thái giám đốc, chúng ta đi trước, nhớ kĩ khi ngồi xe cẩn thận một chút, đầu năm nay trên xe bus nhiều kẻ móc túi lắm, phải coi chừng ví tiền của anh
- Thái giám đốc, tôi đi trước
Đường Hiểu Uyển cũng không có cư tuyệt Diệp Lăng Phi ôm nàng, tuy nói nàng hy vọng trong công ty không ai biết nàng cùng Diệp Lăng Phi có quan hệ thân mật, nhưng Diệp Lăng Phi chủ động ôm nàng, Đường Hiểu Uyển sẽ không nói gì. Ngược lại, lại cảm giác được Diệp Lăng Phi ôm rất ấm áp
Vẻ mặt Thái Hạo cơ hồ cứng ngắc lên, cặp mắt hắn vân dừng lại ở cái tay Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển kia, mãi cho đến Đường Hiểu Uyển cùng Diệp Lăng Phi biến mất sau hành lang, Thái Hạo cũng không có bất cứ động tác gì
Diệp Lăng Phi lái xe đưa Đường Hiểu Uyển đến dưới nhà nàng, Đường Hiểu Uyển ngồi trong xe không nhúc nhích, chỉ là hai tay vặn vẹo túi xách của nàng, thấp giọng:
- Diệp đại ca, nghe nói anh sẽ kết hôn
- Ừ, cuối tháng này sẽ tổ chức
Diệp Lăng Phi tắt máy, nghiêng người, tay phải đặt ở trên gương mặt Đường Hiểu Uyển nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của Đường Hiểu Uyển , cười nói:
- Em cần phải nhớ đi tham gia hôn lễ của anh, nhưng phải đưa phong bì đó
Đương cúi đầu, thanh âm cơ hồ như muỗi, thấp giọng nói:
- Diệp đại ca sau khi kết hôn, có phải sẽ không để ý tới Hiểu Uyển hay không ?
- Nha đầu ngốc, sao lại như vậy chứ
Diệp Lăng Phi cười cười, đem Đường Hiểu Uyển kéo tới, ôm vào trong ngực, ôn như nói:
- Ngược lại, anh mới sợ hãi Hiểu Uyển đáng yêu của chúng ta sẽ không để ý tới anh đây.
- Em sẽ không như vậy, em vĩnh viễn không muốn rời khỏi Diệp đại ca, em rất thích cảm giác ở cùng mọt chỗ với Diệp đại ca
Đường Hiểu Uyển đem khuôn mặt áp vào trong lòng Diệp Lăng Phi , bàn tay nhỏ trắng mịn kia ôm cổ Diệp Lăng Phi , ngượng ngùng nói:
- Em thích Diệp đại ca
- Anh cũng thích Hiểu Uyển của anh, Hiểu Uyển, yên tâm đi, anh sẽ không rời khỏi em
Diệp Lăng Phi vừa nói liền cúi đầu xuóng hôn môi Đường Hiểu Uyển thật sâu.
Cùng Đuowngf ở dưới lầu thân thiết một phen, Đường Hiểu Uyển vẫn là cô gái với mối tình đầu, bị Diệp vuốt ve một trận, liền cảm thấy cả người vô lực, hơi thở gấp gáp. Nếu như Diệp Lăng Phi muốn Đường Hiểu Uyển mà nói, chỉ cần nói mọt câu buổi tối hôm nay đi với anh. Đường Hiểu Uyển sẽ ngona ngoãnddi theo Diệp Lăng Phi tới khách sạn. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không muốn phá bỏ loại quan hệ trước mắt này của hắn với Đường Hiểu Uyển , một khi tiến thêm một bước, chuyện này sẽ bắt đầu trở nên phiền toái
Đường Hiểu Uyển không thể so với cô gái khác, Đường Hiểu Uyển rất đơn thuần, rất thiện lương, Diệp Lăng Phi không đánh lòng xuống tay đối với cô gái như Đường Hiểu Uyển vậy. Càng huống chi hiện tịa chuyện của Lý Khả Hân làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có một tia bi thương, hắn thầm nghĩ trước mắt vẫn cùng Đường Hiểu Uyển duy trì loại quan hệ này. Nhưng sau này có thể đột phá hay không, chính Diệp Lăng Phi cũng không rõ ràng. Nhưng Diệp Lăng Phi lại hiểu rõ, chỉ cần mình muốn, Đường Hiểu Uyển tùy thời đều là của hắn.
Hắn vuốt ve Đường Hiểu Uyển một phen. Lúc này mới lưu luyến không rời mà đưa Đường Hiểu Uyển trở về nhà, khi Diệp Lăng Phi lái xe về đến biệt thự, đã sắp đến tám giờ tối. Trước đó Diệp Lăng Phi đa nói qua chuyện với Bạch Tình Đình , bởi vậy, tuy nói Diệp Lăng Phi trở về có chút muộn. Bạch Tình Đình cũng không hỏi tới
Diệp Lăng Phi vừa mới vào cửa, liền thấy Bạch Tình Đình nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sa lon. Đang xem TV
- Lão bà, ăn cơm xong rồi sao?
Diệp Lăng Phi đến trước mặt Bạch Tình Đình , ngồi ở trên ghế sa lon, tay phải vuốt đôi chân mềm mại của Bạch Tình Đình
- Đừng làm loạn, mau ăn cơm đi. Cô Ngô đã chuẩn bị cơm rồi đấy
Bạch Tình Đình mặc áo ngủ màu trắng có hoa văn màu hồng. Lực chú ý vẫn tập trung trên màn hình TV, thậm chí ngay cả Diệp Lăng Phi sờ vuốt chân của nàng cũng không có bất cứ phản ứnggif
- Ừ
Diệp Lăng Phi đáp ứng một tiếng, đem áo ngoài cởi ra, treo ở móc treo quần áo, vén tay áo, đi vào phòng ăn.
Cô Ngô đã mang thức ăn lên bàn, hai món một canh. Cô Ngô xới một bát cơm đưa cho Diệp Lăng Phi . Sau đó muốn đi ra khỏi phòng ăn. Chợt nghe Diệp Lăng Phi hỏi:
- Cô Ngô, Tình ĐÌnh làm sao vậy. Sao tôi về nhà một hồi thấy Tình Đình chỉ xem TV, ngày thường Tình ĐÌnh đâu có như vậy, buổi tối hôm nay Tình Đình có chuyện gì vậy?
- Tôi không biết, tiểu thư vồn đợi Diệp tiên sinh cùng ăn cơm, nhưng trên đường nghe một cuộc điện thoại, tiểu thư rất hưng phấn. Nàng ăn cơm trước rồi chạy sang bên kia xem TV
Cô Ngô cũng có chút kì quái.
Diệp Lăng Phi nhìn Cô Ngô cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền cười cười, ra hiệu ở đây không còn chuyện của cô Ngô nữa. Diệp Lăng Phi không biết đến cùng là Bạch Tình Đình có chuyện gì, trong lòng hắn tính ăn cơm nước xong sẽ cẩn thận hỏi Bạch Tình Đình một chút. Vì vậy, ăn rất nhanh, hai ba miếng đã ăn hết một bát cơm. Sau đó, lại bưng canh trứng gà lên uống vài hớp. Diệp Lăng Phi lau miệng, lúc này mới đứng lên đi ra khỏi phòng ăn.
Trong Phòng khách, Bạch Tình Đình còn đang xem TV, trong miệng nàng không ngừng lầm bầm nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy, sao còn chưa tới
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sa lon, cầm gối ôm lại đặt ở phía sau, cũng tựa vào trên ghế sa lon. Bạch Tình Đình còn đang xem đài truyện hình Vọng Hải. Đến khi Diệp Lăng Phi vào cửa, Bạch Tình Đình cũng xem cái đài truyền hình này, bây giờ vẫn còn đang xem
Đài truyền hình thành phố Vọng Hải đang chiếu quảng cáo, liền nhìn thấy một ông già dắt một cái xe đạp hỏng nói hắn bị bệnh gì, sau đó uống loại thuốc mới do công ty Harbin sản xuất, bây giờ đã khỏe lại. Diệp Lăng Phi rất ghét loại quảng cáo này, hiện tại trong TV tất cả đều là loại quảng cáo này. Dựa theo Diệp Lăng Phi nói, chính là ông lão bị bệnh như vậy, còn sống thật không dễ chịu, còn không bằng sớm đi một chút, đỡ phải chịu khổ. Có đôi khi Diệp Lăng Phi cũng bực đạo diễn làm quảng cáo này sao lại tuyển diễn viên như vậy, không nói, ông già đẩy xe đạp kia nói hắn toàn thân đều là bệnh, Diệp Lăng Phi ngay trong quảng cáo khác cũng đã gặp qua. Diệp Lăng Phi liền cảm giác cái lão diễn viên này thật không dễ chịu, nam nhâm bị bệnh như lão vậy, mà vẫn phải suốt ngày ở trong TV lăn qua lăn lại
Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cho rằng so với lão đầu này,có cái quảng cáo càng làm hắn khó chịu. Chính là có một đôi vợ chồng ngôi sao mỗi ngày làm quảng cáo dược phẩm phụ nữ, không nói thì thôi, nói ra nột câu hắn cũng cảm thấy khó chịu. Diệp Lăng Phi chính là không có thời gian, nếu có thời gian mà nói, Diệp Lăng Phi thật sự chuẩn bị lập tức bay đến ngay Bắc Kinh, thăm hỏi vợ chồng nọ: Hai người ăn no không có chuyện gì sao, mỗi ngày đều hoạt động, ngươi nói chuyện hai người trên giường các ngươi trên giường, làm gì phải lấy ra cho mọi người nghe
Diệp Lăng Phi thật sự xem không nổi, hắn đưa tay lấy điều khiển TV Bạch Tình Đình nắm trong lòng bàn tay, oán giận nói:
- Lão bà, cái quảng cáo dở hơi này có cái gì đáng xem, chúng ta đổi lại kênh khác đi. À, nghe nói gần đây bên Hồ Nam kia cái tiết mục gì tuyển chọn nữ sinh thanh lịch, xem mục giải trí so với xem quảng cáo thật là tốt hơn nhiều.
- Cái gì vậy, em đâu có xem quảng cáo, em đang đợi đài truyền hình Vọng Hải phát bản tin đấy chứ. Trong lúc anh chưa trở về cha em gọi điện thoại cho em, nói buổi tối hôm nay trong bản tin của đài truyền hình Vọng Hải có chuyện liên quan tới tập đoàn đầu tư Vọng Hải, nghe cha em nói, hình như lần này Lý Triết Hào bị người ta lừa. Hơn nữa bị lừa rất bi thảm
Bạch Tình Đình không che giấu sự hưng phấn nói:
- Em đợi cái tin này hơn nửa tiếng, cũng không biết đài truyền hình VỌng hải lúc nào bắt đầu phát cái tin tức này. Khụ, thật sự tò mò chết người rồi, lúc nào cũng quảng cáo
Diệp Lăng Phi vừa nghe, trong lòng đã hiểu được. Hôm nay chính là một tay hắn bày ra trò khôi hài tập đoàn đầu tư Vongnj Hải mở cuộc họp báo, hơn nữa Diệp Lăng Phi vẫn ngại như vậy không đủ thích, lại cố ý bỏ thêm một liều thuốc mạnh, gọi điện thoại tới các phương tiệnt truyền thông. Trực tiếp vạch trần âm mưu này. Diệp Lăng Phi tin tưởng các công ty truyền thông khẳng định sẽ lập tức phản ứng, đây chính là một tin tức oanh động, có cái công ty truyền thông nào đồng ý bỏ qua tin tức mang tính bùng nổ này
Chỉ là Diệp Lăng Phi không nghĩ được phản ứng của đài truyền hình Vọng Hải nhanh chóng như thế, giưa trưa vừa mới phỏng vấn. buổi tối đã có tin tức. Có khi Lý Triết Hào còn chưa biết hắn bị lừa, sao đài truyền hình đã có tin tức
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây. Cũng hứng thú, hắn rất muốn xem đài truyền hình Vọng Hải là thông báo tin tức này như thế nào. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi không có ở trước măctj Bạch Tình Đình biểu lộ ra hắn đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay, mà là giả bộ vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Lão bà. Không phải là thật sự chứ, nói như vậy, không phải Lý Triết Hào sẽ phá sản chứ?
- Sao lại không phải sự thật, cha em tự mình gọi điện thoại tới còn có thể giả sao. Nói thật cho anh biết chứ, cha em ở đài truyền hình cũng có bạn bè, có thể biết tin tức đầu tiên. Tin tức này chính là người bạn ở đài truyền hình của cha em nói cho cha em biết, cho nên anh không cần lo lắng tin tức này là giả
Bạch Tình Đình tâm tình rất tốt, mắt thấy tập đoàn đầu tư Vọng Hải có thể đóng cửa đi. Bạch Tình Đình cảm giác rất vui vẻ. Lúc đầu chính là tập đoàn đầu tư Vọng Hải âm thầm phá bĩnh. Thiếu chút nữa làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế phá sản, bây giờ thì ngược lại. Tập đoàn đầu tư Vọng Hải cũng gặp phải nguy cơ phá sản, hơn nữa Lý Triết Hào lần này cũng là khó thoát khỏi tai kiếp. Bạch Tình Đình vừa nghĩ đến tên Lý Thiên Bằng kia làm nàng cảm giác khó chịu từ nay về sau sẽ hết sức nghèo túng, Bạch Tình Đình liền cảm giác hôm nay là một ngày đáng kỉ niệm trong đời
Bạch Tình Đình cho tới bây giờ cũng không biết lúc đầu người giúp đỡ tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế vượt qua cửa ải khó khăm chính là Diệp Lăng Phi , hiện tại nàng thầm nghĩ nhanh lên đem tiền vay từ bạn của Diệp Lăng Phi trả lại
Diệp Lăng Phi giả vờ bộ dáng hưng phấn, cười nói:
- Lão bà, như vậy, chẳng phải là tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế ít đi một cái đối thủ như hổ rình mồi sao, anh nhớ kĩ tập đoàn đầu tư Vọng Hải có lúc muốn thôn tính tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế nha
- Đó là đương nhiên, hiện tại tự thân tập đoàn đầu tư Vọng Hải khó bảo toàn,để xem như thế nào thôn tính tập đoàn chúng ta
Bạch Tình Đình đắc ý cười nói
- Em vui vẻ nhất không phải là tập đoàn đầu tư Vọng Hải đóng cửa, mà là tên Lý Thiên Bằng ghê tởm kia từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa
- Ừ, đúng vậy
Diệp Lăng Phi liên tiếp nói
- Chà bắt đầu rồi
Bạch Tình Đình bất chợt tập trung vào TV, nhìn thấy trong màn hình TV xuất hiện thông tin báo bản tin của đài truyền hình Vọng Hải , nàng bất đầu hưng phấn len
Diệp Lăng Phi âm thầm buồn cười, thầm nghĩ:
- Nếu như nàng biết là ta trực tiếp là cho Lý Triết Hào chết, có thể lập tức liền lấy thân báo đáp ta hay không đây
Diệp Lăng Phi cũng không có hưng phấn như Bạch Tình Đình vậy, hắn tựa vào gối ôm, tay phải đặt lên vai Bạch Tình Đình, cùng Bạch Tình Đình chăm chú nhìn vào màn hình TV.
Trên màn hình TV, nữ phát thanh viên dựa theo thông lệ, đầu tiên nói ra đại khái nội dung chủ yếu của bản tin lần này, chuyện tập đoàn đầu tư Vọng Hải xếp ở hàng đầu. Rất nhanh, mà hình TV liền phát hình ảnh giữa trưa hôm nay phòng viên quay chụp trước tòa nhà tập đoàn đầu tư Vọng Hải
- Các vị xem, hôm nay tập đoàn đầu tư Vọng Hải vốn định mở họp báo, tiết lộ dự án có liên quan đến việc tập đoàn này thừa nhận mua Paris Notre Dame( Nhà thờ đức bà Paris) ở nước Pháp, nhưng vì lý do này cuọc họp báo đã bị hủy bỏ. Tổng giám đốc tập đoàn đầu tư Vọng Hải - Lý Triết Hào tiên sinh sơ bộ công bố một ít chi tiết về việc tập đoàn nhận mua Paris Notre Dame ở nước Pháp, nhưng căn cứ tin tức của phóng viên chúng tôi nắm giữ, chuyện này rất có khả năng là một âm mưu lớn trên cả thế giới............
Đến khi Bạch Tình Đình nghe được tập đoàn đầu tư Vọng Hải nhận mua Paris Notre Dame, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười ha hả. Nàng cười đến nghiêng ngả, hai tay ôm bụng, nhìn bộ dáng cười đến không nhẹ
- Có buồn cười như vậy không?
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng cười lớn của Bạch Tình Đình, nhịn không được hỏi
Bạch Tình Đình thật vất vả mới ngừng cười, cưỡng chế ý cười,nói:
- Lão công, chẳng lẽ hôm nay là ngày Cá tháng tư sao, sao tập đoàn đầu tư Vọng Hải lại cùng chúng ta mở một trò đùa xuyên lục địa vậy chứ. Bọn họ lại nhận mua Paris Notre Dame, mọi người hiểu được thường thức đều biết, Paris Notre Dame của nước Pháp không phải là hàng hóa buôn bán, sao có thể mua được chứ
Diệp Lăng Phi cũng cười lên, hắn đồng ý nói:
- Ừ, quả thật có chút hài hước, em nói Lý Triết Hòa này có phải là não có vấn đề hay không, nghĩ như thế nào lại nhận mua Paris Notre Dame chưa?
- Hắn chính là một kẻ bị thần kinh
Bạch Tình Đình cười nói
- Em thật không rõ người như thế sẽ sáng lập tập đoàn đầu tư Vọng Hải như thế nào chứ, dĩ nhiên lại nghĩ đến nhận mua Paris Notre Dame. Ai nha, thật sự làm em cười đến không chịu được, lão công, mang giúp em chút nước đến
Diệp Lăng Phi vội vã rốt một chén nước ấm, Bạch Tình Đình một hơi đem chén nước uống cạn, mới ngừng cười. nàng tiếp tục xem tiếp, liền nhìn thấy trong màn hình TV xuất hiện hình ảnh Lý Triết Hào đứng ở cửa tòa nhà, cùng với lời Lý Triết Hào nói.Từ hình ảnh phóng viên quay chụp mà xem,Lý Triết Hào đầu tiên là rất đắc ý, thậm chí khoa trương, nhưng khi bị phóng viên nhắc tới có người nói đây là một âm mưu lớn trên quốc tế,vẻ mặt Lý Quốc Hào hết sức xấu hổ
Hễ là người sáng suốt cũng biết lần này Lý Triết Hào bị lừa, mặc dù chưa nói đến cùng bị lừa bao nhiêu tiền, nhưng nười nào cũng biết lần này tập đoàn đầu tư Vọng Hải lỗ lã nhất định không ít.
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 03:57 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44