Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Chu Hân Mính nổi giận đùng đùng xông vào phòng khách, nàng đi vào đã nhìn thấy bên trong có ba người đàn ông, trong đó có một người đàn ông đeo kính, có chút nhã nhặn,lưng gù lên, xem ra có vẻ giống như là luật sư. Hai người đàn ông kia thì chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Hai người này ngồi trong phòng khách nhưng vẫn nhỏ giọng thầm thì nói chuyện với nhau.
- Kẻ vô lại nào lại muốn bảo lãnh cho mấy gã côn đồ kia thế?
Chu Hân Mính vừa tiến vào đã cao giọng quát.
- Đúng là phản rồi. Tụ tập chém người rồi còn muốn được bảo lãnh ra. Thực là làm đồn cảnh sát như cái quán trọ à, tùy tiến ra vào sao?
Một tiếng này của Chu Hân Mính lập tức hấp dẫn ánh mắt của ba người đang ngồi trong phòng khách. Người đàn ông đeo kính kia vội vàng đứng dậy, cười nói:
- Vị này chắc là Đội trưởng Chu.
- Tôi là Chu Hân Mính. Anh là ai?
Chu Hân Mính quét mát liếc nhìn người đàn ông kia một cái, hỏi bằng giọng điệu lạnh như băng.
- Tại hạ họ Hà. Đây là danh thiếp của tôi. Người đàn ông kia đưa ra một tấm danh thiếp
Chu Hân Mính ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp cầm danh thiếp trong tay vo thành một cục, tiện tay ném vào trong thùng rác, hừ lạnh nói:
- Tôi không quan tâm là anh đang làm gì. Anh nói thẳng đi, tới đây làm gì. Tôi còn có việc, không có tâm tình đâu đùa chơi với anh.
Người đàn ông họ Hà kia có chút xấu hổ, cố hết sức nặn ra vẻ tươi cười, nói:
- Là như vậy, đương sự của tôi muốn giải quyết riêng chuyện này. Chúng tôi muốn nói chuyện với người bị hại. Có thể đưa ra một ít bồi thường.
- Nói dễ nghe nhỉ? Những người đó là xã hội đen, biết không? Xã hội đen cần phải bị đả kích. Cảnh sát hình sự chúng tôi chính là người thực hiện việc đó.
Chu Hân Mính cũng không cố kỵ tình hình gì, túm lấy cổ áo của gã luật sư họ Hà kia, quát:
- Bồi thường? Anh chém chết người ta xong thì còn lấy cái gì ra bồi thường?
Luật sư Hà còn chưa từng gập cô cảnh sát nào hung hãn như thế. Y vội vàng nói:
- Sếp Chu, từ từ nói đi. Chúng ta đều là những người lịch sự. Đừng có như thế.
- Thối tha! Bà đây chưa từng nhã nhặn bao giờ. Có muốn tôi nói chuyện dịu dàng êm ái với anh không? Luôn tiện mát xa phục vụ anh a. Anh bớt đến làm bộ làm tịch thôi, bà đây không thích ăn bộ tịch. Anh muốn thế thì đi tìm gái ở ngoài đi chứ đừng làm loạn lên trong Cục Cảnh sát.
Những lời này của Chu Hân Mính làm cho viên cảnh sát đang ở trong phòng khách tiếp mấy người này bật cười ra tiếng. Chu Hân Mính trừng mắt lườm y một cái, nói:
- Cậu không có việc ai à? Không có việc gì đi ra ngoài tuần tra, tích cực bắt bọn trộm cắp hơn một tí. Đừng có ở đây lãng phí thời gian.
- Đội trường Chu, em đi ngay.
Cảnh sát kia vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy ra ngoài.
Luật sư Hà xem như chịu phục rồi. Y đã sớm nghe nói là vị đại đội trưởng tân nhiệm của đội cảnh sát hình sự này không dễ giao tiếp, là loại cứng mềm gì cũng không ăn. Nay thì nhìn từ hoàn cành bây giờ ra có thể thấy mình phải cẩn thận hon một chút. Y cười nói:
- Sếp Chu, sếp xem, là như thế này, mấy cậu thiếu niên sếp nói kia cũng
không phái là xã hội đen, chỉ là một đám nhóc thường xuyên chơi đùa với nhau thôi. Căn bản là bọn nó không hiểu pháp luật. Chỉ cần dạy dỗ bọn nó một chút rồi thả bọn nó ra thôi. Đương sự của tôi
Luật sư Hà mới nói được đến đó, chợt nghe thấy một trong hai gã thanh niên kia ho khan một tiếng. Luật sư Hà lập tức sửa lời nói:
- Đương sự của tôi muốn gặp mặt người bị hại, có lẽ đây chỉ là một hồi hiểu nhầm thôi cũng nên
- Hiểu nhầm? Có kiểu hiểu nhầm như thế à? Mười mấy người lấy hung khí chém người mà anh bảo đó gọi là hiểu nhầm à?
Chu Hân Mính chất vấn.
- Chuyện này thì....
Luật sư Hà không còn gì để nói. Y cực kỳ hiểu rõ pháp luật, hiểu được tình hình án tử như thế là rắt khó giải quyết. Đó là bắt quả tang ngay tại trận. Nhưng mà có câu lấy tiền của người ta thì phải giúp người ta giải trừ tai vạ. Luật sư Hà cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, chỉ đãnh kiên trì nói:
- Sếp Chu, sếp dàn xếp giúp một chút đi. Chúng tôi sẽ bồi thường cho đương sự.
Lúc này, Diệp Lăng Phi lắc lư đi vào phòng khách. Hắn vừa tiến vào trong phòng đã nhìn thấy Tôn Hoành ngồi đó. Lúc này, Tôn Hoành cũng nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Lần trước Tiền Thông bị người ta xử lý ở trong biệt thự của Tiêu Triều Dương, toàn bộ Phủ Đầu Bang đều bị trấn trụ. Phàm là các Đường chủ biết việc này đều âm thầm hoảng sợ. Những người trong giới hắc đạo này nếu có thấy có người bị chặt chết cũng không cảm giác gì cả. Cuộc đời hắc đạo, sớm đã không còn biết kinh sợ gì khi thấy chuyện quái dị nữa rồi. Bọn họ sợ nhất chính là bị người ta xử lý không minh bạch như vậy, thần không biết quỷ không hay. Tiêu Triều Dương đó là người như thế nào, là ông trùm của Phủ Đầu Bang. Nếu như biệt thự của ông ta mà có thể khinh địch như vậy đi vào thì nói không chừng Tiêu Triều Dương sớm đã bị người ta xử tử đến mấy trăm lần rồi. Nhưng chuyện trong buổi tối hôm đó lại làm cho ông trùm và những Đường chủ của Phủ Đầu Bang cả đám đều bồn chồn. Diệp Lăng Phi đâu có làm trò trước mặt mọi người khi nói là phải xử Tiền Thông, hơn nữa, chỉ là trong một buổi tối. Làm cho người ta khủng bố chính là biết rất rõ ràng Diệp Lăng Phi muốn xử Tiền Thông thế mà đến cuối cùng Tiền Thông bị xử lý mà người không biết quỷ không hay.
Buổi tối hôm đó chính là người ta thủ hạ lưu tình, bằng không, nếu có muốn xử lý toàn bộ mọi người trong biệt thự thì cũng là một chuyện rất dễ dàng. Cái loại uy hiếp về mặt tâm lý này ghê gớm hơn rất nhiều so với việc giáp mặt thì giết người. Tiêu Triều Dương lập tức truyền lệnh ra, sau này, phàm là người của Phủ Đầu Bang đều khôngđược phép trêu chọc vào Diệp Lăng Phi. Kỳ thực, cho dù Tiêu Triều Dương không ra mệnh lệnh này thì những Đường chủ biết chuyện đã sớm hạ quyết tâm trong lòng, chết sống gì cũng không dây đến Diệp Lăng Phi. Mà Tôn Hoành chính là một trong những Đường chủ đó
Trưa hôm nay, lúc Tôn Hoành nghe nói thuộc hạ của mình bị người ta bắt đi. Làm Đường chủ, Tôn Hoành sợ nhất là thuộc hạ bị bắt rồi khai cung loạn xạ lên, như thế cảnh sát sẽ lần đến mình. Tuy nói Phủ Đầu Bang không công khai thu phí bảo vệ như trước kia nữa, nhưng những chuyện phạm pháp ngầm cũng dính vào không ít, nếu không làm sao có thể sinh tồn đươc.
Tôn Hoành lập tức dẫn theo một người nữa, hẹn luật sư chạy đến đội cảnh sát hình sự, định bụng dựa theo phương thức trước kia mang những người này đi. Kết quả là lại gặp phải gốc rạ cứng rắn Chu Hân Mính này.
Tôn Hoành vừa thấy Diệp Lăng Phi tiến vào, đầu y liền ong lên một tiếng, thầm nghĩ: "Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn là cảnh sát?" Nhưng Tôn Hoành nghĩ lại, cảm giác như thế thì không đúng. Thủ đoạn thiết huyết của Diệp Lãng Phi còn hung tàn hơn so với hắc đạo bọn họ, làm sao có thể là cảnh sát được chứ.
Trong lòng Tôn Hoành tuy rằng bất an không yên, nhưng y cũng không chậm chạp, vội vã đứng dậy, cười a a chào hỏi Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, sao anh cũng ở đây?
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Không có việc gì. Chính là tôi vừa rồi bị một đám nhóc chém. Con người tôi vốn nhát gan, vội báo cảnh sát. Thế là đám nhóc kia bị túm vào đây, rồi tôi cùng theo đi vào đây thôi.
Luật sư Hà vừa nghe Diệp Lãng Phi nói những lời này thì đoán được rằng Diệp Lăng Phi chính là đương sự. Y lập tức há mồm nói:
- Ngài chính là đương sự ạ. Thế thì thật sự là quá tốt rồi. Đương sự của tôi nghĩ muốn...
Luật sư Hà còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Tôn Hoành quát:
- Luật sư Hà, bây giờ ở đây không còn việc gì của ông nữa. Nói xong, Tôn Hoành thần tình nịnh nọt, cười nói:
- Diệp tiên sinh, anh xem, ở đây nói chuyện cũng không tiện. Hay là chúng ta đi ra bên ngoài tâm sự một lúc?
Trong lòng Tôn Hoành rất là bất ổn. Y làm sao ngờ được rằng thuộc hạ của mình lại chém đúng phải Diệp Lãng Phi cơ chứ. Đấy không phải là nhét mình vào cái lỗ hổng thiên đại hay sao? Tôn Hoành bây giờ đã mang đủ tám đời tổ tông bọn nhóc kia mắng ra hết một lượt. Y tình nguyện để mấy thằng ranh đó chém chết người khác cũng không nguyện ý để bọn nó đắc tội phải Diệp Lăng Phi. Vừa nghĩ tới thủ đoạn hung tàn của Diệp Lăng Phi, trong lòng Tôn Hoành run lên bần bật.
- Đi ra ngoài tâm sự à? Ừ, không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu. Bỗng nhiên, hắn lại kinh ngạc nói:
- Tôi nhớ hình như anh cũng là thuộc hắc đạo nhỉ. Chẳng lẽ mấy thằng chém tôi đều là đàn em của anh?
- A, không phải... à mà, phải....
Tôn Hoành xấu hổ, nói không phải cũng không được, nói phải cũng không xong, quanh co lắp bắp trước mặt Diệp Lăng Phi mãi.
Chu Hân Mính đã kịp phản ứng trở lại. Hóa ra gã đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi trước mặt mình chính là lão Đại của mấy tên kia. Nhưng Chu Hân Mính liền thấy buồn bực, làm sao mà tên lão Đại này nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì giọng như là chuột thấy mèo. Nàng liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Anh quen hắn à
Diệp Lăng Phi cười đáp:
- Xem như là quen đi. Chỉ là có một hai lần tiếp xúc.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ bả vai của Tôn Hoành, cười a a nói:
- Anh bạn, anh xem chuyện này làm sao bây giờ? Bọn đàn em kia của anh rất hung dữ a, không phân biệt tốt xấu gì cả xuống xe cầm đao cầm gậy chém tôi ngay. Cũng may tôi chạy trốn mau. Bằng không, hôm nay anh sẽ không thấy được tôi nữa rồi. Con người của tôi ân oán rõ ràng. Những người có cừu oán với tôi tôi nhớ rất rõ. Người anh em à, anh là người sảng khoái. Anh xem nên làm cái ai bây giờ?
Tôn Hoành chỉ cảm thấy phía sau lưng minh lạnh hết một khoảng. Rõ ràng là ở đây không nóng mà Tôn Hoành không biết vì sao luôn cảm thấy ở đây nóng muốn chết. Y hạ giọng nói:
- Diệp tiên sinh, anh muốn cái gì, chúng ta đều dễ nói chuyện. Chuyện gì anh muốn, chỉ cần tôi có thể làm đươc thì nhất định sẽ làm cho anh.
- Kỳ thật cùng không có gì, ở đây là Cục Cảnh sát, tôi lại là một người tuân thủ văn minh, làm sao lại ở ngay đây mà muốn tôi đòi cái này cái nọ đâu. Người anh em, nếu không như vậy đi, anh hạch toán ra xem làm sao bồi thường tôi. Nhưng mà tôi nói trước, con người tôi không thiếu tiền, nếu muốn bồi thường tiền cho tôi thì coi như xong.
Tôn Hoành chính là một người biết chuyện, vừa thấy điệu bộ này liền hiểu được ý tứ của Diệp Lăng Phi. Y quay đầu lại nhìn Chu Hân Mính một cái, sau đó lại xoay người lại, thắp giọng nói:
- Diệp tiên sinh, người của tôi đều đang ở trong Cục Cảnh sát. Hay là chờ những người này được thả ra, tôi sẽ có sự bồi thường hợp lý cho Diệp tiên sinh.
- Ừ, người anh em đúng là một người sảng khoái. Tôi thích rồi đấy. Được rồi, chúng ta cứ làm như thế đi
Diệp Lăng Phi nói xong, quay người lại, ngay trước mặt đám người Tôn Hoành lôi kéo Chu Hân Mính đi ra bên ngoài. Chu Hân Mính căn bản là không muốn bị Diệp Lăng Phi lôi đi trước mặt người khác, nhưng nàng lại giãy không ra, chỉ đành để cho Diệp Lăng Phi lôi ra khôi phòng khách.
Diệp Lăng Phi kéo Chu Hân Mính đến cuối hành Lang, dựa vào cái cửa sổ ở đó, nhỏ giọng nói:
- Hân Minh, chuyện này coi như xong, thả tất cả bọn nó ra đi
- Thả người á? Chu Hân Mính sửng sốt, nói với vẻ không đồng tình lắm:
- Làm sao có thể tùy tiện thả người được? Em mặc kệ
Diệp Lăng Phi tới gần Chu Hân Mính, cười a a nói:
- Bảo bối, em cũng đừng bực mình nữa. Thả những người đó ra đều là tốt cho anh. Em nghĩ xem đi, giờ thằng ranh kia biết là anh có người che chở rồi, nhất định là sẽ báo đám đàn em của hắn từ sau tránh xa anh ra, như thế thì về sau còn ai dám đánh anh nữa.
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, hừ một tiếng, nói:
- Anh đừng có trát thuốc lên mắt em. Em mới không tin anh sợ những người này ý. Anh nói cho em biết, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Anh không nói thật em sẽ không thả người
- Anh dự định để mấy thằng ranh này về sau thấy anh thì cũng giống như thấy tổ tông nhà nó.
Diệp Lăng Phi giọng điệu vừa chuyển, nói một cách không hề nể nang gì:
- Mấy thằng ranh này cho dù bị bắt thì có thể bị làm sao nào? Nhiều nhất không phải là chỉ bị xử án ba năm thôi sao? Hơn nữa, còn có mấy thằng du côn chưa đầy mười tám tuổi, pháp luật căn bản không thể nghiêm trị, nói không chừng lại hoãn thi hành án phạt, đến cả nhà giam cũng chả phải ngồi. Nếu cứ như thế thì về sau bọn ranh con này còn có thể tiếp tục tìm anh gây phiền toái. Cho nên, anh sẽ không để cho bọn nó cứ thong dong như thế được. Anh muốn bọn nó vĩnh viền phải nhớ kỹ, đời này phải hối hận là đã chém anh
Sắc mặt Chu Hân Mính cũng trầm xuống. Nàng hạ giọng nói:
- Em không cho phép anh làm thế. Anh thế là phạm pháp đấy
- Bảo bối, anh cũng chẳng nói gì là anh làm cả. Bọn du côn này tự nhiên sẽ có người thu thập. chẳng lẽ em cho rằng lão Đại của bọn nó sẽ bỏ qua cho bọn nó sao? Bảo bối, nếu thật sự là em muốn giúp anh thì thả đám du côn ấy ra đi. Lần này, xem như anh nợ em một cái nhân tình đi
Chu Hân Mính cắn môi, trừng mắt lườm Diệp Lăng Phi. Hồi lâu sau, nàng mới nói một cách không tình nguyện:
- Đây là lần cuối cùng đấy nhé. Lần sau em sẽ không làm như thế nữa đâu
- Tốt quá. Cảm ơn bảo bối thân ái nhất của anh!
Diệp Lăng Phi ha hả cười nói.
Chu Hân Mính không cười với Diệp Lãng Phi mà quay người lại, đi nhanh ra hướng đại sảnh.
Diệp Lãng Phi cười ha hả xoay người trở lại phòng khách. Hắn vừa xuất hiện, Tôn Hoành lập tức dẫn theo những người đi cùng cũng đứng lên đón.
- Diệp tiên sinh, vừa rồi tôi có tính toán qua. Nếu cơn tức của anh không tiêu, tôi sẽ phái người trà trộn vào, thu thập bọn ranh con kia. Cho dù bọn nó có ở Cục Cảnh sát cũng không sợ, tôi vẫn có thể thu thập được bọn nó như thường.
Tôn Hoành nhỏ giọng nói.
- Ai nói là người của anh phải ở trong Cục Cảnh sát?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bây giờ anh chuẩn bị mà lĩnh người đi. À, luôn tiện mang con mụ thối tha kia về luôn. Mẹ nó, con đàn bà rất kiêu ngạo đấy. Người anh em, con mụ ấy không phải là quân của anh đấy chứ ?
- Diệp tiên sinh, anh hiểu lầm rồi. Chị ta chỉ là người quen của tôi thôi, không có giao tình gì cả, về phần bọn đàn em này cùa tôi thì đều là đám mới tuyển vào. Anh cũng biết đấy, bây giờ trong giới hắc đạo, luôn luôn hy vọng người của mình nhiều hơn một chút. Ai ngờ lại tuyển phải một đám vô lại có mắt không tròng. Nếu không như vậy đi, để đợi đi cùng đến chỗ tôi. Diệp tiên sinh cũng tận mắt chứng kiến. Mong anh bớt giận nhé
Diệp Lăng Phi đảo mắt, cười nói:
- Người anh em, có phải là định mời tôi uống cái gì a? Phải nói trước nhé, không có đồ gì uống là không đi đâu
- Có, làm sao lại không có chứ?
Tôn Hoành vừa nghe, lập tức cười rộ lên:
- Yên tâm, tôi cái khác thì không có chứ rượu thì nhiều.
Chu Hân Minh quả thực là thả hết bọn thanh niên đó. Đương nhiên mấy tên đó đều phải ghi lại tiền án, cảnh cáo bọn chúng nếu còn có lần sau nữa thì sẽ bị nghiêm trị
Trầm Lương đi ra khỏi Cục Cảnh sát, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Một chuyến bị bắt vào Cục Cảnh sát thiếu chút nữa giày vò chị ta đến chết. Trầm Lương đứng ở bên đường, miệng mắng:
- Con ôn con kia không ngờ lại tìm được một thằng cảnh sát làm chỗ dựa chắc. Để xem bà đây về rồi sẽ xử chết mày như thế nào
Chị ta còn đang đứng đó mắng mỏ Từ Oánh thì một chiếc xe Audi màu đen đã dừng lại trước mặt. Gã thanh niên vừa rồi đi theo Tôn Hoành từ trong xe thồ đầu ra, nhìn Trầm Lương nói:
- Đường chủ Tôn của chúng tôi muốn gặp chị. Bây giờ lập tức lên xe
Nghe được là Tôn Hoành muốn gặp. Trầm Lương nào dám có chút trì hoàn, vội vàng lên xe. Vừa lên xe, Trầm Lương liền cười nói một cách thân tình:
- Đông ca, không biết là Tôn lão đại tìm tôi là có việc gì
- Tôi đâu có biết. Đường chủ tìm chị là tìm thôi, làm gì mà hỏi lắm chuyện vô nghĩa thế. Chị đi đến đó thì chẳng phải là sẽ biết rồi sao?
Gã thanh niên tên gọi Mạnh Đông này cũng không hòa nhã gì với Trầm Lương, một câu nói với giọng điệu nghiêm khắc xong, Trầm Lương chỉ đành im lặng, cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa
Trầm Lương vẫn bị đưa tới lối vào quảng trường bí mật của Quảng trường Mùng một tháng năm. Từ nơi này đi thẳng là tới sàn nhảy của Tôn Hoành
- Xuống xe đi
Mạnh Đông tức giận nói.
Trầm Lương vội vàng xuống xe, đi theo Mạnh Đông đến trước cửa sàn nhảy dưới quảng trường. Lúc này đây, ở ngay trước cửa sàn nhảy có bốn gã thanh niên khôi ngô. Bốn gã này đứng chắn trước lối vào sàn nhảy. Ngay trước cửa chính của sàn nhảy có một tấm biển, bên trên viết rõ: “Tạm ngừng kinh doanh”
- Đông ca!
Bốn gã thanh niên kia nhìn thấy Mạnh Đông, cất tiếng chào.
Mạnh Đông gật đâu, hỏi lại:
- Đường chủ đâu?
- Ở bên trong!
Mạnh Đông không nhiều lời, dẫn theo Trầm Lương đi vào trong sàn nhảy. Bốn gã thanh niên kia lập tức chắn ở trước cửa.
Vừa đi vào trong sàn nhảy, Trầm Lương đã nhìn thấy ở đó có đứng không ít người, không dưới một trăm người. Thấy thế Trầm Lương trong lòng đã cảm thấy bất ổn, đã không còn bình tĩnh được nữa. Chị ta làm sao đã từng thấy qua tình huống thế này chứ, theo sát sau Mạnh Đông, nhỏ giọng hỏi:
- Đông ca, đây là làm cái gì vậy?
- Hỏi nhiều như thế làm gì? Đi tới là biết
Mạnh Đông tức giận nói. Gã dẫn theo Trầm Lương xuyên qua đám người, đi về phía trước.
- Đường chủ, người mang tới rồi
Mạnh Đông ngồi đối diện với Tôn Hoành, nói:
- Để cho chị ta đứng một bên trước đã.
Tôn Hoành cũng chưa thèm để ý, khoát tay. Mạnh Đông gật đầu, đẩy Trầm Lương, nói:
- Qua bên kia đứng.
Trầm Lương sắc mặt trở nên trắng bệch. Chị ta vừa đi đến đây đã nhìn thấy trước mặt Tôn Hoành chính là mười mấy tên do mình kêu đi kia đang quỳ. Chị ta nhìn lại phía sau Tôn Hoành, đã thấy Diệp Lãng Phi đang ngồi trước một cái bàn, trong tay bưng chén rượu, đang nhàn nhã uống. Vừa thấy điệu bộ này. Trầm Lương trong lòng nhảy lên tưng tưng. Chị ta bây giờ chỉ cảm thấy thân phận của Diệp Lăng Phi thật bí hiểm, dường như gà đàn ông này lẫn lộn cả hai phe hắc bạch, ở trong Cục cảnh sát, hắn hết sức thân quen với cảnh sát, ở Phích Lịch đường của Phủ Đầu Bang đây dường như cũng rất cởi mở, không ngờ lại có thể ngồi đó nhàn nhã uống rượu, xem ra bối phận cũng không thấp.
Trầm Lương mới vừa đứng sang một bên. Lúc này, từ phía sau đám người lại có thêm năm gã thanh niên nữa, trong đó, một gã chính là Đường chủ Chấp pháp đường: Tống Thi. Tống Thi mang theo bốn gã thành viên trong đường vừa đến trước mặt Tôn Hoành, Tôn Hoành vội vàng đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho gã.
Tống Thi cũng không khách sáo, đặt mông ngồi ngay xuống ghế luôn.
- Đường chủ Tôn, anh tới nói hay là tôi tới nói?
Tống Thi luôn luôn mặt lạnh, đó là có liên quan đến việc gã quản lý Chấp pháp đường trong thời gian dài. Rất khó có thể nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Tống Thi, thậm chí đến cả giọng điệu của gã cũng đều chỉ là lạnh như băng.
- Đường chủ Tống, chuyện này cử để anh đến nói đi. Nếu tôi đã giao thủ hạ của tôi cho Chấp pháp đường thì tôi vốn không cần phải nhúng tay vào việc này nữa. Dù sao, tôi cũng không muốn tay mình dính máu của người trong đường mình.
Tống Thi gật gật đầu, không khách sáo nữa. Gã quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi vẫn đang uống rượu, mặt không chút thay đổi khẽ gật đầu, xem như là có lời chào hỏi với Diệp Lăng Phi. Sau đó, gã phân phó:
- Gia hình pháp.
Trên tay bốn người gã mang theo xuất ra bốn cái búa nhỏ đầu, cả chuôi và thân búa không vượt quá một thước, đi đến trước mặt những thanh niên đang quỳ trên mặt đất.
Lúc trước khi chém Diệp Lăng Phi, những tên này còn vô cùng kiêu ngạo, nhất là gã đi đầu kia khi đó quả thực như miệng vắt lên tận đỉnh đầu. Nhưng hiện tại bây giờ, cả đám thanh niên này đều cả người phát run, mặt như màu đất. Nhất là gã dẫn đầu kia mặt đã biến thành một tờ giấy trắng, trắng bệch, trắng bệch.
- Đường chủ, cầu xin anh tha cho em đi. Lần sau em tuyệt đối không dám. Gã thanh niên kia cầu xin Tôn Hoành.
Tôn Hoành không để ý đến gã. Ngược lại, Tống Thi lại lạnh lùng nói:
- Cái này gọi là quốc có quốc pháp, bang có bang quy. Kẻ nào xúc phạm bang quy, tuyệt không thể tha thứ được. Đây là chúng mày tự tìm, còn oán trách được ai nữa.
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 04:06 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Tiếng nói của Tống Thi tuy không lớn, nhưng giống như một đạo sấm sét giáng xuống trong sàn nhảy. Những người Phủ Đầu Bang ở đây đều nín thở, lắng nghe lời nói của Tống Thi, một chữ cũng không bỏ sót.
- Chúng mày thân là người của Phích Lịch đường, lại tự chủ trương, một mình hành động, trái với bang quy.
Thanh âm uy nghiêm, lạnh như băng của Tống Thi vẫn vang lên trong sàn nhảy:
- Tối nay, trước mặt các anh em trong đường, xử phạt chúng mày theo bang quy. Hy vọng tất cả anh em trong bang coi đây là tấm gương, phải tránh, không được xem nhẹ bang hội.
- Mày đã ở Phích Lịch đường cũng lâu rồi, lại dẫn đầu vi phạm bang quy, tất nhiên phải nghiêm trị. Nhưng cân nhắc việc mày vẫn xuất lực vì bang hội, quyết định chỉ chém đứt bàn tay trái của mày, đuổi ra khỏi bang hội. Nhưng nếu như mày phản bội, dù cho mày có ẩn trốn ở đâu cũng khó lòng thoát chết được.
Gã thanh niên kia nghe xong câu này của Tống Thi, miệng liên tục cầu xin tha thứ, nói:
- Em biết em sai rồi, lần này tha cho em một lần đi. Lần sau em tuyệt đối không dám thế nữa.
- Bang quy chính là bang quy. Nếu tha mày, lần sau lại có người tái phạm bang quy, phải chăng cũng tha bọn nó? Vậy thì sau này bang quy của Phủ Đầu Bang còn có tác dụng gì nữa.
Tống Thi hừ lạnh nói.
- Sớm biết có ngày hôm nay thì trước kia việc gì phải làm thế. Đến a, chấp pháp.
Bốn người của Chấp pháp đường tiến lại, chia nhau đặt gã kia nằm ra trên mặt đất, một người trong đó đè tay trái của gã xuống, người còn lại giơ búa lên, đến mí mắt cũng không giật, một búa chặt bỏ. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một bàn tay máu chảy đầm đìa rơi ra một bên.
Gã thanh niên kia đau tưởng chết đi được. Sau đó, một người của Chấp pháp đường lấy một cái đai vải trên người ra, hung hăng trói chặt cánh tay trái vừa bị chặt mất bàn tay, ngăn chặn chỗ bị chặt đứt chảy quá nhiều máu. Thuốc cầm máu cũng được rắc lên rất nhanh, sau đó dùng băng gạc để cố định lại vết chặt. Dù sao cũng chỉ chém có một bàn tay, không phải là lấy tính mạng gã, nên người của Chấp pháp đường lại giúp xử lý một phen.
Tống Thi đến mí mắt cũng không nháy, trước cảnh máu chảy đầm đìa này mà nhìn như không thấy. Y chuyển hướng sang những tên thiếu niên run hết cả người đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Niệm tình chúng mày mới nhập bang, không hiểu bang quỳ, lần này tha cho chúng mày. Nhưng để cảnh cáo, cũng phải chặt một đầu ngón tay. Chúng mày có phục không?
- Phục, phục ạ!
Mấy gã thiếu niên kia vừa nghe thấy chỉ cắt một ngón tay, so với chém cả bàn tay đã là nhẹ hơn rất nhiều, đều liên tiếp gật đầu.
- Chấp pháp.
Tống Thi hạ mệnh lệnh. Bốn người của Chấp pháp đường mặt cũng không chút thay đổi, tay cầm búa đều hạ xuống. Trong đại sảnh vang vọng những tiếng kêu thê thảm. Những thiếu niên chẳng qua mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi này thường ngày chỉ biết là gia nhập xã hội đen sẽ chém người rất trâu bò, nào biết rằng bang quy lại nghiêm khắc như thế. Bây giờ bị chặt đi ngón tay, cả đám đều kêu thảm thiết không ngừng.
Cũng may người của Chấp pháp đường có thủ pháp cực kỳ thành thạo, sau khi chém đứt đầu ngón tay trái của những người này thì đều nhanh chân lẹ tay bôi thuốc, băng bó.
- Đường chủ Tôn, thế là đã chấp pháp xong. Tôi dẫn người đi trước đã. Chuyện còn lại là chuyện của Phích Lịch đường các anh, không liên quan gì đến Chấp pháp đường của tôi nữa.
Tôn Hoành gật đầu một cái, nhìn theo Tống Thi dẫn người rời đi. Sau đó, y quay về ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa kia, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, lớn tiếng quát:
- Tất cả mọi người nghe cho rõ. Nếu đã gia nhập Phích Lịch đường của Phủ Đầu Bang thì phải biết tuân thủ bang quy. Về sau, phàm là bất cứ chuyện gì đều phải nói cho tôi biết, đừng có hành động một mình. Hiện nay thành phố Vọng Hải đang nghiêm trị xã hội đen. Nếu để cho cảnh sát tìm được căn cứ chính xác của chúng ta, bang hội của chúng ta sẽ bị cảnh sát quét sạch. Cho nên, tất cả mọi người cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện gây chuyện ở bên ngoài.
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ. Mọi người của Phích Lịch đường đều lẳng lặng lắng nghe, ai cũng không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Tôn Hoành nhìn lướt qua mười mấy gã thiếu niên kia, lớn tiếng quát:
- Chúng mày còn không đi xin lỗi Diệp tiên sinh đi? Một đám du côn ranh con, cho dù chém người cũng phải nhìn rõ ràng rồi hẵng chém.
Mười mấy gã thiếu niên kia vội vàng tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cả đám sắc mặt trắng bệch, liên giọng xin lỗi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nhìn mười mấy gã bị chặt ngón tay, nói:
- Anh nói mấy thằng này ít tuổi đã đi học chém người rồi. Có điều, chúng mày đều đã bị khiển trách rồi, tao cũng không muốn nhiều lời nữa.
Nói tới đây, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, âm trầm cười lạnh, nói:
- Chúng mày phải cảm ơn Đường chủ của chúng mày. Nếu không phải là Đường chủ của chúng mày thì tao sẽ không cho chúng mày sống qua tối nay được đâu.
Không chỉ mười mấy gã thiếu niên, mà ngay cả những người khác ở đây khi nghe xong những lời này thì cả người đều bất chợt run lên. Thanh âm này quả thực rất dọa người. Tuy rằng Tôn Hoành là Đường chủ của Phích Lịch đường, nhưng vừa nghĩ đến thủ đoạn của Diệp Lăng Phi lần đó thần không biết quỷ không hay lấy đi tính mạng của Tiễn Thông thì cũng cảm giác thấy sau lưng rét run lên. Y tin tưởng Diệp Lăng Phi có thực lực này, tuyệt đối không phải tùy tiện nói giỡn.
- Được rồi, chúng mày đi đi thôi, đừng làm vướng việc tao uống rượu.
Diệp Lăng Phi khoát tay áo, hơn mười gã thiếu niên kia như trút được gánh nặng, quay trở về với cả đám đông.
Tôn Hoành thấy mọi chuyện trong bang hội đã xử lý xong thì bảo mọi người của Phích Lịch đường tản đi, an bài người dọn dẹp vết máu ở đây, sau đó mới quay sang Trầm Lương đang đứng bên cạnh, cười nói:
- Chị Lương, chị lại đây.
Trầm Lương cả người khẽ run rẩy. Vừa rồi chuyện Phủ Đầu Bang chấp hành gia pháp chị ta đều chứng kiến hết. Tuy nói Trầm Lương này và Tôn Hoành có chút giao tình, nhưng tận mắt thấy Tôn Hoành cười lạnh với mình, trong nội tâm chị ta phát sợ, chỉ đành cố gắng đi tới trước mặt Tôn Hoành, khúm núm nhỏ nhẹ nói:
- Đường chủ Tôn.
Tôn Hoành cười lạnh, nói:
- Chị Lương, ngày thường tôi tự thấy là giúp chị không ít việc, cũng coi như là không làm chị thất vọng.
- Vâng, vâng, đúng rồi, Đường chủ Tôn vẫn rất chiếu cố việc buôn bán của tôi.
- Chị Lương, chị là do người khác giới thiệu làm quen với tôi. Lúc trước chẳng qua là nể tình người bạn kia của tôi nên tôi chiếu cố chị nhiều hơn một chút. Nhưng tôi không có nghĩ đến chị không ngờ lại mang cả tên tuổi Phủ Đầu Bang chúng tôi ra bên ngoài mà rêu rao. Lần này, mười mấy người của tôi chính là bị chị gọi đi. Mấy thằng ranh đó cũng không thèm hỏi han gì đến tôi cả, chỉ bằng một câu nói của chị liền đi chém người ta. Chị nói xem cái vị trí Đường chủ này về sau tôi còn làm thế nào được nữa?
Trầm Lương vừa nghe đến đó, bụp một cái quỳ luôn xuống, miệng liên tục cầu xin, nói:
- Đường chủ Tôn, anh buông tha cho tôi đi. Tôi không nghĩ đến những chuyện này nọ, tôi chỉ là bị người ta đánh, nghĩ muốn giáo huấn thằng .....
Trầm Lương vừa mới nói đến chữ thằng thì đột nhiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang cười a a nhìn mình. Chị ta vội vàng nuốt lại những lời định nói, sửa lại lời:
- Tôi cũng chỉ là muốn xả giận chút thôi chứ không có nghĩ nhiều.
- Chị Lương, chị để cho tôi nói thế nào mới tốt đây. Ngày thường chị ngang tàng còn chưa tính, đó là với những người khác. Nhưng hôm nay chị cũng không nhìn xem chị trêu chọc phải ai. Diệp tiên sinh đây là thượng khách của Phủ Đầu Bang chúng tôi, ngay cả ông trùm của chúng tôi còn phải mời Diệp tiên sinh mới tới. Chị lại muốn cho người của tôi chém anh ấy. Cũng may Diệp tiên sinh không muốn truy cứu, bằng không, chị bảo tôi phải làm sao bây giờ?
Tôn Hoành lại lạnh lùng nói:
- Chuyện hôm nay chị đi cầu Diệp tiên sinh đi. Nếu anh ấy muốn tha cho chị thì tôi sẽ không truy cứu nữa. Nếu anh ấy không đồng ý bỏ qua cho chị, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí.
Tôn Hoành nói xong những lời này, xoay người nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, anh xem nên làm thế nào bây giờ?
Diệp Lăng Phi cầm lấy chén rượu đứng dậy, đi đến bên cạnh Tôn Hoành, vỗ vỗ bả vai y, cười nói:
- Người anh em, tôi không phải là người trong giới hắc đạo, cũng chỉ là một người bình thường thôi. Chuyện của hắc bang tôi không định quản, nhưng mụ đàn bà này lại , há mồm công bố là mụ ta là người hắc đạo, hơn nữa, còn đánh cả bạn tôi. Tôi thì không sao cả, nhưng bạn tôi thì không tiện ăn nói cho lắm. Nếu không như vậy đi, anh tùy tiện sắp xếp người tát cho mụ ta một hai trăm cái bạt tai, thay bạn tôi xả giận là coi như xong.
Tôn Hoành không chút do dự đáp ứng ngay, nói với Trầm Lương:
Trầm Lương nào dám nói nửa chữ không. Chị ta đã tận mắt nhìn thấy máu rơi ở hắc đạo, nếu dám nói nửa chữ không, cái mạng nhỏ của mình còn có thể giữ được sao?
Tôn Hoành phân phó Mạnh Đông đánh cho Trầm Lương một trăm cái bạt tai. Mạnh Đông đi lại đó, không chút khách sáo, đưa tay tát bôm bốp.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt ác nghiệt tươi cười, nhìn Trầm Lương bị đánh tới mức miệng mũi đều trào máu ra. Thỉnh thoảng hắn lại uống một ngụm rượu nhỏ, rất có vẻ như xem kịch vui.
Sau khi bị đánh xong một trăm cái bạt tai, Trầm Lương đã trở nên không còn giống người nữa, hai má sưng phù lên đến mức đến cả cha mẹ ruột của chị ta cũng không nhận được ra đây là ai. Ngay khi Trầm Lương nghĩ rằng như thế là có thể về được rồi, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Con mụ đàn bà chết tiệt, mày nghe kỹ cho tao. Sau này nếu bạn tao mà có bất kỳ chuyện gì không may, tao sẽ lấy mạng của mày.
Trầm Lương cả người run rẩy, bị Diệp Lăng Phi dọa cho cực kỳ sợ hãi.
Trầm Lương bị mọi người đẩy đi ra ngoài, sàn nhảy to như thế chỉ còn lại có vài người. Tôn Hoành cười nói:
- Diệp tiên sinh, có muốn tìm mấy cô gái bồi tiếp không?
- Tôi không có khẩu vị đó. Khụ, anh xem giờ cũng muộn rồi, tôi còn phải trở về nữa. À, lần sau tôi đến chỗ này của anh chơi thì có thể miễn phí cho tôi không?
Tôn Hoành cười ha hả nói:
- Diệp tiên sinh, nghe anh nói kìa. Nếu anh mà có thể đến đây chơi thì đó là sự vinh hạnh của tôi. Anh đến đây thì cứ chơi thoải mái đi.
- Tôi sẽ không khách sáo đâu. Con người tôi rất thích những thứ không phải trả tiền.
Diệp Lăng Phi đặt chén rượu lại lên trên bàn, phủi tay, nói:
- Được rồi, tôi cũng nên đi rồi.
Tôn Hoành cùng Diệp Lăng Phi mới vừa đi tới trước cửa sàn nhảy thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hét lớn của một cô gái:
- Sao lại thế này? Cái gì mà tạm dừng kinh doanh? Chẳng mấy khi tôi đưa bạn học đến chơi, không ngờ các người lại tạm dừng kinh doanh. Có phải là không nể mặt tôi hay không?
- Không phải, tuyệt đối không phải. Thật sự là có việc mà.
Mạnh Đông ở bên ngoài nói. Y dường như rất sợ cô bé kia, nói chuyện cực kỳ cẩn thận.
- Buông ra, chớ có cản đường tôi.
Cô gái hét lớn nói.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng nói đó thì không có cảm giác gì, nhưng Tôn Hoành nghe được thì lại cười khổ nói:
- Diệp tiên sinh, tôi bây giờ có chuyện phiền phức rồi. Khụ, tiểu tổ tông đến đây, ai cũng không thể trêu vào được a.
Nói rồi y vội vã đi ra khỏi sàn nhảy. Diệp Lăng Phi không hiểu được Tôn Hoành nói tiểu tổ tông là có ý gì, không hiểu ra sao cũng đi theo ra bên ngoài.
Diệp Lăng Phi vừa mới ra ngoài thì đã nhìn thấy ở bên ngoài có bốn gã thanh niên đang cản lại chừng hai mươi thiếu nữ. Dẫn đầu chính là một thiếu nữ xinh đẹp dáng người trung bình, hình thể hơi gầy. Cô nàng có một mái tóc dài xõa vai, mặt trái xoan, ánh mắt thật to, môi hơi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt trắng nõn như mỹ ngọc hiện lên một cỗ ngạo khí. Cô gái này đang mặc một bộ đồ giả da, bộ ngực và mông cũng không lớn, có lẽ là vì nguyên nhân đó mà thiếu nữ mới mặc một bộ đồ giả da bó sát người như thế, bao bọc vòng quanh những đường cong thân thể để che giấu bộ ngực và cái mông không lớn của mình.
Thiếu nữ này tóc nhuộm màu đỏ nhạt, cổ tay mang theo hai chuỗi vòng ngọc. Thấy Tôn Hoành đi ra, cô thân thiết gọi:
- Tôn ca, sao chỗ này của anh lại không kinh doanh a? Em mang bạn học định đến đây chơi, Mạnh Đông lại bảo em là không buôn bán.
Mạnh Đông lúc này đã sớm né qua một bên, nghe thấy thiếu nữ nhắc đến tên mình, y vội vàng cười nói:
- Không phải là tôi nói thế.
- Tiểu tổ tông của tôi, em hôm nào đến chả được, lại cố tình đến hôm nay. Hôm nay sàn của anh có việc mà. Nếu không ngày mai em đến chơi đi.
Tôn Hoành liên tục cười nói.
- Ngày mai em còn có việc phải làm, định hôm nay đến muộn. Anh xem, em còn mang theo cả bạn học đến đây này.
- Thực sự là có việc mà. Hay là em đi sàn khác chơi? Sàn nhảy Hắc Báo của Hoa Nam bên kia cũng không kém đâu. Em đến đó chơi đi.
Tôn Hoành đề xuất chính là địa điểm của Hắc Báo đường.
Thiếu nữ này vừa nghe đến chỗ đó đã dẩu miệng ra, nói:
- Tôn ca, chỉ có ở đây là tốt nhất. Em chỉ muốn ở chỗ anh chơi thôi.
Tôn Hoành bất đắc dĩ thở dài nói:
- Được rồi, em ở bên ngoài chờ anh một lát, anh thu dọn sạch sẽ bên trong rồi mở cửa trở lại.
Nói rồi Tôn Hoành quay sang bảo Mạnh Đông:
- Mau mang theo nhiều người nữa vào thu thập sàn cho sạch sẽ đi.
Mạnh Đông lập tức đi vào. Tôn Hoành lúc này mới nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, bây giờ tôi đưa anh đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi gật đầu. Mới vừa đi qua bên người cô gái kia, không cẩn thận huých phải, đã thấy cô gái này nhướn mày, quát lên:
- Anh không có mắt à?
Diệp Lăng Phi quay người lại, nhìn cô gái thần tình tức giận kia, cười nói:
- Làm sao tôi lại không có mắt được, đó là cô cản đường tôi. Tôi không trách cô, cô lại còn làm người xấu đi cáo trạng trước à.
- Anh nói cái gì? Tôi cản đường của anh á?
Cô gái kia đưa hai tay chống nạnh, nói:
- Thằng ranh này có phải là không muốn sống nữa không, lại dám nói lời như thế với tôi.
Tôn Hoành vừa thấy không tốt, vội vàng ở trung gian ngăn hai người lại, hòa giải:
- Được rồi, mọi người không cần cãi vã nhau, đều là người trong nhà cả, đừng cãi nhau nữa.
Nói rồi Tôn Hoành giới thiệu với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, đây là cháu gái bảo bối của lão gia tử chúng tôi. Coi như cô bé còn là trẻ con đi, đừng so đo với cô ấy.
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Được rồi, tôi còn có chuyện phải đi trước. Anh cứ tiếp đón cô bé này đi. Khụ, thật đúng là thiếu sự dạy dỗ a.
Diệp Lăng Phi nói rồi, cất bước đi liền ra ngoài.
- Anh đứng lại, anh nói cái gì mà tôi thiếu sự dạy dỗ? Anh mới là cái loại thiếu sự dạy dỗ ấy.
Thiếu nữ này bị Tôn Hoành ngăn lại thì không chịu nhịn còn hét lên đuổi theo. Tôn Hoành âm thầm thở dài, nghĩ: "Tiểu tổ tông, cô đùa ai cũng được, đừng có đùa phải người này. Không chỉ nói cô, đến cả ông nội của cô cũng còn phải tính toán cẩn thận." Đương nhiên, y không thể nói thẳng với thiếu nữ mà chỉ đành an ủi mấy câu tốt đẹp thôi.
------------------------
Diệp Lăng Phi trở lại biệt thự thì sắc trời đã hoàn toàn tối thui. Bạch Tình Đình đang ngồi trước TV, xem tin tức. Từ sau khi nàng biết là Tập đoàn Vọng Hải bị lừa thì Bạch Tình Đình đặc biệt thích xem tin tức trên TV. Vừa thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình đón Diệp Lăng Phi ngồi vào bên cạnh mình, rất vui vẻ nói:
- Anh đoán xem hôm nay Lý Triết Hào nói cái gì?
- Anh biết đâu được. Anh không quan tâm lão nói cái gì cả.
Diệp Lăng Phi tay phải ôm lấy bả vai của Bạch Tình Đình, vẻ mặt như kiểu không liên can gì đến mình cả.
- Anh đúng là không quan tâm gì đến mấy chuyện đó thật. Em cho anh biết nhé, Lý Triết Hào sáng nay mời phóng viên họp báo, nói tập đoàn bọn họ không có mua Nhà thờ Đức bà Paris, mà chỉ có hợp tác với người khác đầu tư vào công trình xây dựng trên đất của Nhà thờ Đức bà thôi. Thằng ngốc cũng nghe ra được, lão ấy đây là muốn lừa gạt người ta.
- Có lẽ là thế. Có điều, anh nghe nói lần này hình như Lý Triết Hào bị người ta lừa mất ba bốn trăm triệu Nhân dân tệ đấy.
Diệp Lăng Phi nói nói.
- Thật nhiều tiền a.
Bạch Tình Đình kinh ngạc há hốc mồm. Lập tức, nàng lại vui vẻ cười to, nói:
- Thế này thì nhà họ Lý không phải là sẽ bị phá sản rồi sao?
- Có khả năng này, nhưng mà đồng thời cũng còn một khả năng khác nữa, Lý Triết Hào nói không chừng có thể âm thầm phá rối.
Diệp Lăng Phi không phải ám chỉ mà là cố ý nhắc nhở Bạch Tình Đình.
- Ừ, rất có khả năng này. Nếu em mà bị lừa mất nhiều tiền như thế thì nhất định sẽ bỏ trốn. Em tin là Tập đoàn Đầu tư Vọng Hải vay của ngân hàng không ít đâu. Như vậy cho đến giờ, lão ta mà không có tiền, những ngân hàng này nhất định sẽ không bỏ qua cho lão. Đến lúc đó Lý Triết Hào sẽ chạy.
- Vấn đề như thế mà tới thì Lý gia làm sao còn tiền mà chạy được. Theo thái độ làm người của Lý Triết Hào, nói không chừng lão sẽ bắt cóc kẻ có tiền để vơ vét một khoản lớn tiền chuộc. Mà Tình Đình, không nghi ngờ gì em chính là người thích hợp nhất đó.
Diệp Lăng Phi thấy thời cơ chín muồi, nói ra toàn bộ sự tình.
- Bà xã, bây giờ em phải cẩn thận một chút. Tốt nhất là phải tìm người bảo vệ em.
- Anh nói là Lý Triết Hào sẽ bắt cóc em á? Chắc không có khả năng đó đâu. Lão ấy tại sao phải bắt cóc em chứ?
Bạch Tình Đình ý tưởng rất đơn thuần, vẫn ngây thơ hỏi han.
Nhìn bộ dạng Bạch Tình Đình ngây thơ, Diệp Lăng Phi cười hôn lên cái miệng nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng rồi mới lên tiếng:
- Đó là Chu Hân Mính nói cho anh biết. Cảnh sát bọn họ thu được tin tức, Lý Triết Hào có khả năng bố trí bắt cóc em. Anh vốn không định nói cho em biết, nhưng mà đột nhiên anh lại thay đổi chủ ý. Bà xã, anh có một kế rất hay, em có muốn biết hay không?
- Kế sách gì?
Bạch Tình Đình bắt đầu thấy hứng thú. Nàng nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới Chu Hân Mính thì tin tưởng ngay chuyện Diệp Lăng Phi vừa bảo là Lý Triết Hào có khả năng bắt cóc mình. Bởi vậy, thật sự chăm chú lắng nghe kế sách của hắn.
- Bà xã, bọn mình xem phim trên TV thấy thường xuyên có người làm mồi nhử, dẫn dắt kẻ xấu tới đó sao? Chúng ta cũng làm giống như thế. Ngày mai, em nghe theo sự sắp xếp của anh, chúng ta diễn một trò hay, cam đoan làm cho Lý Triết Hào mắc mưu. Đến lúc đó Chu Hân Mính có thể bắt được Lý Triết Hào rồi. Mà bà xã em cũng không cần lo lắng Lý Triết Hào sẽ bắt cóc em nữa.
Bạch Tình Đình sau khi nghe xong có chút lo lắng, hỏi lại:
- Ông xã, không có nguy hiểm gì chứ? Em có hơi sợ hãi.
- Sợ cái gì, còn có anh ở đây nữa mà. Em không cần băn khoăn gì hết, ngày mai nhớ kỹ, đừng có rời khỏi Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ. Đến chiều anh sẽ đến tìm em. Tất cả cứ nghe theo sự sắp xếp của anh.
Bạch Tình Đình gật đầu, đáp ứng.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, ôn nhu nói:
- Bà xã, đến ngày kia chúng ta phải đi chọn áo cưới thôi. Anh đã không thể chờ đợi được muốn kết hôn với em.
Bạch Tình Đình nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Giờ phút này, nàng không hề có nửa điểm sợ hãi, thầm nghĩ hãy mau giải quyết xong những chuyện này, còn yên ổn đi thử áo cưới với Diệp Lăng Phi.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Diệp Lăng Phi sắp xếp hai người Dã Thú và Dã Lang theo dõi động tĩnh của cả nhà Lý Triết Hào. Phía Chu Hân Mính cũng phái lực lượng mặc thường phục bảo hộ bốn phía của tòa nhà. Nhưng Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đều không có xuất hiện ở xung quanh Bạch Tình Đình. Sở dĩ an bài như thế chính là bởi vì sợ Lý Triết Hào nghi ngờ. Như vậy là tất cả an bài của Diệp Lăng Phi đều thuận theo mọi hướng rồi.
Diệp Lăng Phi có mặt ở Ban Tổ chức đã là hơn chín giờ sáng. Hắn cầm cả báo chí đi qua đại sảnh văn phòng, trước mặt gặp ngay Từ Oánh. Từ Oánh đôi mắt có chút thâm quầng, sắc mặt rất khó nhìn, liếc mắt một cái nhìn qua ra Từ Oánh đêm qua nghỉ ngơi không được tốt lắm.
- Giám đốc Diệp....
Từ Oánh chỉ gọi được một câu Giám đốc Diệp rồi thì không nói tiếp được nữa, ánh mắt lướt nhìn bốn phía xung quanh, dường như băn khoăn người khác nghe thấy mình nói gì.
Biểu hiện của Từ Oánh hoàn toàn nằm trong ý liệu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ra hiệu ý bảo Từ Oánh đi cùng mình về phòng làm việc rồi nói sau. Từ Oánh khẽ gật đầu, đi theo sau Diệp Lăng Phi vào trong phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi ném tập báo lên trên bàn làm việc, cầm lấy chén nước định rót một chén. Từ Oánh vội vàng cầm lấy chén nước từ trong tay Diệp Lăng Phi, giọng điệu nói chuyện cũng không giống như một Từ Oánh trong ngày thường luôn luôn tỉnh táo. Cô vội vã nói:
- Giám đốc Diệp, để tôi đến rót nước.
Diệp Lăng Phi cũng không có cự tuyệt. Hắn ngồi trên ghế làm việc của mình, mở máy tính ra.
Từ Oánh mang chén nước ấm đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, sau đó, khoanh tay đứng trước mặt hắn.
- Cảm ơn!
Diệp Lăng Phi ánh mắt vẫn nhìn lên màn hình máy tính, thuận miệng nói tiếng cảm ơn và vẫn tiếp tục thao tác trên máy tính. Từ Oánh hai tay buông xuống theo hai bên thân, xoa xoa tay, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Mấy lần cô muốn há mồm nói, nhưng lại không cất nổi lên lời.
Diệp Lăng Phi phát hiện Từ Oánh đang đứng đối diện với mình, bộ dạng như là muốn nói chuyện nhưng mà vẫn chưa nói ra được gì. Diệp Lăng Phi chuyển dời ánh mắt từ màn hình máy tính đến trên mặt Từ Oánh, cười hỏi:
- Sao thế? Có chuyện cũng không dám nói à? Thế này không giống như nữ trợ lý mà trước giờ tôi vẫn biết. Cô mà cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng không cần cô làm trợ lý.
Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, rốt cuộc đã thấy Từ Oánh mở miệng.
- Giám đốc Diệp, đây là đơn xin thôi việc của tôi.
Từ Oánh lấy ra một phong thư từ trong túi, để trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cầm lấy phong thư, lôi từ bên trong ra một tờ đơn xin thôi việc in trên giấy A4. Diệp Lăng Phi mở cái tờ đơn kia ra, nhưng chỉ nhìn thoáng qua lại ném sang một bên. Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Từ Oánh, đưa tay ôm lấy vai Từ Oánh, nói:
- Chúng ta đến sofa nói chuyện một chút đi.
Từ Oánh không nhúc nhích mà lại hạ giọng nói:
- Giám đốc Diệp, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Tôi không có năng lực đảm nhiệm vị trí trợ lý. Huống chi, nhà tôi ở Trầm Dương, tôi muốn về làm việc ở gần nhà.
Diệp Lăng Phi không để ý đến những lời này của Từ Oánh, hơi hơi dùng sức, gần như là ôm Từ Oánh tới trước ghế sofa. Từ Oánh gặp phải loại quản lý như Diệp Lăng Phi thì đúng là một chút biện pháp cũng không có. Có điều, Từ Oánh cũng không bởi vì Diệp Lăng Phi ôm mình mà tức giận. Phải biết rằng chưa bao giờ có đàn ông ôm lấy nàng. Từ Oánh cho tới nay đối với đàn ông đều tôn trọng nhưng giữ khoảng cách, nhưng lần này lại phá lệ, mặc cho Diệp Lăng Phi ôm thân thể mềm mại của mình tới trước sofa.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống trước, đưa tay phải vỗ vỗ vị trí bên người, nói:
- Ngồi xuống đi, đừng tưởng rằng cô đứng cao hơn tôi là có thể không nghe lời tôi. Tôi nói cho cô biết, trước khi tôi chưa phê chuẩn thì cô vẫn là nhân viên của tôi, còn phải nghe lời tôi.
Từ Oánh quả thực rất nghe lời ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Cô cúi đầu, không dám nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Từ Oánh, cười nói:
- Từ Oánh, cô thấy phòng làm việc của tôi cũng đã đóng cửa rồi. Ở đây có mỗi hai người chúng ta, có gì muốn nói cứ nói đi.
- Giám đốc Diệp, tôi thực sự cảm giác năng lực của mình không được.
Từ Oánh kiên trì nói.
- Xem nào, cô còn chưa nói thật với tôi. Được rồi, cô không nói thì tôi nói.
Diệp Lăng Phi đem thanh âm này đè nghiến lại.
- Cô có phải tại vì tôi phát hiện ra bí mật của cô cho nên mới muốn rời công ty hay không?
Câu nói này đúng là đã trúng chỗ hiểm của Từ Oánh, nàng cúi đầu không nói gì. Diệp Lăng Phi lại tiếp tục:
- Kỳ thực, chuyện này cũng rất là bình thường, ở Hà Lan, kết hôn đồng tính được chấp nhận, dĩ nhiên, các nhân tôi cũng không phải là loại người như vậy, tôi với nam nhân đánh mất tin tưởng, chỉ có nữ nhân mới thấy an toàn. Không thể phủ nhận, trên thế giới này đại đa số nam nhân, trong đó kể cả tôi, đối với nữ nhân điều đầu tiên nghĩ đến chính là… khụ, cô xem tôi kìa, nói chuyện như thế này thạt là thô lỗ. Nói xa xôi là, nam nhân xuất phát từ sinh lý cần phải hoàn thành sứ mạng cùng với phụ nữ.
Từ Oánh cúi đầu xuống, có thể mơ hồ nhận ra, thân thể của Từ Oánh đang khẽ run rẩy.
- Cô xem đi, đã là đàn ông thì không đáng tin, bản thân tôi đối với phụ nữ thì tin tưởng hơn, tuy nhiên sau khi cô thích ứng được một thời gian, thay đổi ý nghĩ, cô mới có thể trở thành cô gái như mình thường.
Bỗng nhiên, một tiếng nức nở khe khẽ truyền vào tai của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tò mò nâng cằm của Từ Oánh lên, thì thấy nàng đã rơi lệ.
- Được rồi, cô đừng khóc nữa, nếu như bị người khác thấy thì lại cho rằng tôi làm cho cô khóc.
Diệp Lăng Phi nói như vậy càng khiến cho Từ Oánh lại càng rơi lệ hơn nữa, nàng dựa vào vai của Diệp Lăng Phi mà khóc lớn lên. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng rồi nói:
- Tôi hay đùa giỡn với cô, thiên hạ này không có gì là không làm được, chỉ cần cô cố gắng kiên trì, thì tất cả mọi thứ đều có thể vượt qua.
- Giám đốc Diệp, tôi… tôi không có cách nào đối mặt với chính mình nữa.
Từ Oánh nức nở nói.
- Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, tôi thấy mình thật là đáng ghét, rất đáng ghét.
- Khụ, cô bé ngốc nay, cô sau này sẽ có kinh nghiệm mà, chỉ cần vượt qua đau khổ thì sẽ là niềm vui.
Diệp Lăng Phi an ủi nói.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói, Từ Oánh liền ngừng khóc, ân cần hỏi thăm:
- Giám đốc Diệp, anh không sao chứ.
- Tôi làm sao có thể có chuyện gì được, cô thấy đó không phải tôi đang rất khỏe hay sao?
Diệp Lăng Phi nói.
- Được rồi, cô hãy tìm một người đàn ông tốt rồi hãy sống cho thạt tốt, tôi tin cô sẽ có một tương lai tốt đẹp.
- Nhưng…!
- Không nhưng gì hết.
Diệp Lăng Phi cắt đứt lời của Từ Oánh rồi vỗ vỗ vai của nàng.
- Tôi đã nói rồi, ngày hôm qua tôi cái gì cũng không phát hiện ra, cô hãy sống cho thật tốt đi, đương nhiên nếu như cô thật sự không tìm thấy bạn trai thì hãy nói với tôi, tôi cũng không tệ lắm đâu.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi giống như là tự đề cao mình khiến cho Từ Oánh phải nín khóc, nàng ngượng ngập nói:
- Giám đốc Diệp, trách không được có người nói anh háo sắc, anh quả là thích trêu cợt người khác.
Nhìn thấy Từ Oánh nở ra một nụ cười, Diệp Lăng Phi cũng thở dài một hơi, hắn từ từ đứng dậy trên ghế sa lông, trở lại chỗ ngồi của mình mà lấy ra một tập tài liệu rồi nói.
- Trợ lý xinh đẹp của tôi, phiền cô đem tờ giấy này thu hồi lại, tôi không phê chuẩn.
Từ Oánh từ từ đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cầm lấy lá đơn xin từ chức thu hồi lại, sau đó đưa một ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn hắn, gò má của nàng bỗng nhiên khẽ ửng đỏ lên, sau đó nàng quay người đi, Từ Oánh vừa ra đến cửa bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi.
Có hai chuyện, thứ nhất, cô hãy đi rửa mặt sạch sẽ, ngàn vạn lần không nói rằng cô vừa tới phòng làm việc của ta.
Từ Onash đầu tiên sững sờ, sau đó trên khóe môi bỗng nhiên nở ra một nụ cười.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Điều thứ hai chính là cô đã dùng lá đơn này để từ chức, cho nên tháng này phạt cô năm đồng. Được rồi, cô đi đi.
Từ Oánh không có ý kiến gì, chỉ là khi nàng rời khỏi đã nghe rõ ràng Diệp Lăng Phi nhỏ giọng lầm bầm:
- Tuyệt đối không để cho người này từ chức, lần này phải dán thông cáo với công ty, ai mà từ chức thì bị khấu trừ tiền lương của tháng, ta xem còn ai dám từ chức?
Diệp Lăng Phi chơi game ở trong công ty tới trưa. Chỉ là Diệp Lăng Phi cũng không hoàn toàn chơi game, thỉnh thoảng hắn cũng liên hệ với Dã Thú cùng với Dã Lang hỏi chuyện của Lý Triết Hào.
Lúc Dã Thú gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi thì Lý Triết Hào đã lái xe đi ra ngoài biệt thự của hắn. Diệp Lăng Phi lúc này mới ngừng chơi game lại, đóng màn hình máy tính, cầm lấy áo khoác của mình rồi rời khỏi văn phòng.
- Giám đốc diệp, anh đi ra ngoài ư?
Từ Oánh rửa mặt xong, vừa mới trang điểm lại.
- Ừ, tôi đi ra ngoài một chút, buổi chiều nếu có người tìm tôi thì nói cho người đó biết rằng tôi không đi làm.
Diệp Lăng Phi đơn giản nói sau đó lập tức rời đi.
Diệp Lăng Phi không lên xe của mình mà lên chiếc xe Audi A6 do công ty phân phối cho. Hắn chạy được một lúc thì đã tới trước cửa của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng của Bạch Tình Đình ra thì đã nhìn thấy Bạch Tình Đình ở trong phòng máy tính. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến, Bạch Tình Đình liền bỏ con chuột xuống mà tỏ ra vui mừng:
- Ai nha, đói bụng muốn chết, lão công anh đến căn tin mua cho em hai hộp cơm đi.
Diệp Lăng Phi không kìm được khẽ lắc lắc đầu, hắn đàn nói:
- Được rồi.
Sau đó hắn rời khỏi phòng của Bạch Tình Đình, đi thang máy đến căn tin của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng ăn, lấy mười đồng mua hai hộp cơm. Lúc hắn cầm hộp cơm trở lại gặp Bạch Tình Đình thì vừa vặn gặp Trần Hàn Lâm. Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt của Trần Hàn Lâm thì biết hắn đêm qua lại mất ngủ. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Trần Hàn Lâm kinh ngạc một hồi sau đó lại lập tức tỉnh táo trở lại, đi sát Diệp Lăng Phi, Trần Hàn Lâm thấp giọng nói:
- Đêm qua hắn đã gọi điện thoại cho ta, muốn khuya hôm nay động thủ.
Diệp Lăng Phi không có động tác nào, tựa như là không nghe thấy vậy. Trần Hàn Lâm liếc nhìn thoáng qua sau đó đi về phía thang máy.
Diệp Lăng Phi đi trên thang máy, vừa mời đi vào trong văn phòng của Bạch Tình Đình, hắn đã giơ cao hai hộp cơm mà reo lên:
- Lão bà, tổng cộng là hai mươi đồng, tặng thêm lộ phí nữa là ba mươi đồng, đương nhiên nếu bà chủ không có tiền thì có thể dùng môi thơm thay thế.
Bạch Tình Đình cười cười, phối hợp nói.
- Không có tiền, cũng không có môi thơm.
- Hừ, mềm không được thì cứng vậy.
Diệp Lăng Phi nói xong đặt hộp cơm xuống trên bàn tiếp khách rồi đi tới trước mặt của Bạch Tình Đình, giả bộ tỏ ra một vẻ ngang ngược nói:
- Muốn quỵt? Không có của đâu, em không trả tiền thì anh sẽ lấy thân của em.
- Sao có thể không nghi ngờ được? Mỗi lần nhìn thấy em đều có cảm giác kỳ lạ, không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa. Lần trước anh nói hắn là nhân tài cần lưu lại cho nên em mới đồng ý. Nhưng mà ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào người khác, để cho hắn vào trong tập đoàn Thế Kỷ quốc tế thì tổn thất sẽ không nhỏ. Em thấy người đàn ông này đối với em chỉ e là có chủ ý xấu.
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Bạch Tình Đình nói những lời này thì thiếu chút nữa đã đem cơm trong miệng mà phun hết ra, hắn vội vàng che miệng lại, cố gắng tỏ ra vui vẻ. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì không hài lòng nói:
- Anh làm gì đó, chẳng lẽ anh yên tâm về Trần Hải Lâm hay sao? Anh cũng không quan tâm đến tập đoàn thế kỷ quốc tế và em sao?
Bạch Tình Đình hừ một tiếng nói.
- Anh cam đoan hiện tại Trần Hải Lâm không hề có một chút ý đồ xấu gì với em, anh cho em biết một bí mật.
Diệp Lăng Phi cố gắng đưa mặt sát vào người Bạch Tình Đình, bỗng nhiên, Bạch Tình Đình bất ngờ bị Diệp Lăng Phi hôn một cái, sau đó Diệp Lăng Phi cười to nói:
- Lão bà, bất kỳ bộ vị nào trên người em đều là của anh, anh không cho phép bất kỳ người đàn ông nào chạm tới.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì tức giận nói:
- Anh cứ như vậy em không nói chuyện với anh nữa.
- Đừng mà, anh không đùa giỡn với em.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình có vẻ tức giận thì nói:
- Kỳ thực, anh tất nhiên là có để ý đến Trần Hải Lâm.
- Tóm lại là em không đến gần anh nữa.
Bạch Tình Đình đã có kinh nghiệm lần trước cho nên không đến gần Diệp Lăng Phi nữa.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em có nhớ lần trước anh đã đề cập đến chuyện khoản nợ đánh cuộc của Trần Hải Lâm không?
Bạch Tình Đình nghe thấy vậy thì gật gật đầu rồi nói:
- Anh biết là người nào làm?
- Đương nhiên là biết, khoản nợ này của Trần Hải Lâm chính là do đánh cuộc với tập đoàn đầu tư Vọng Hải Lý Triết Hào.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này, Bạch Tình Đình im lặng không nhúc nhích, tuy rằng Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho nàng kinh ngạc, nhưng Bạch Tình Đình sớm đã có chuẩn bị. Diệp Lăng Phi nói:
- Lão bà, em làm gì mà bất động vậy?
Bạch Tình Đình nói:
- Nói như vậy càng chứng minh Trần Hải Lâm cùng với Lý Triết Hào có quan hệ với nhau. Trần Hàn Lâm đến công ty chúng ta hẳn là có mục đích không đơn giản, đúng rồi, lần này cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế bị người ta bán tháo mà Lý Triết Hào vẫn muốn thua mua tập đoán của chúng ta, tuy nhiên ba em vẫn không hề muốn bán một chút cổ phần nào cho Lý Triết Hào.
Trần Hàn Lâm giữ chức vụ phó tổng ở công ty chúng ta, chỉ sợ đến lúc thích hợp nào đó hắn sẽ giúp Lý Triết Hào thu mua tập đoàn. Ai da, chuyện này em có thể hiểu được.
Bạch Tình Đình hưng phấn đến trước mạt Diệp Lăng Phi, hưng phấn cho Diệp Lăng Phi thơ một cái, sau đó nhanh chóng reo lên:
- Em muốn đi nói với ba, khai trừ Trần Hàn Lâm.
Bạch Tình Đình vừa mới đi ra tới của đã nghe thấy thanh âm của Diệp Lăng Phi:
- Khoanh đã.
Bạch Tình Đình xoay người lại kỳ quái hỏi:
- Có chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi đứng dậy, kéo Bạch Tình Đình về phía ghế rồi cười nói:
- Xem em vui mừng kìa, không thể phủ nhận lời nói của em là đúng nhưng em đã quên mất một việc.
- Việc gì vậy?
- Lý Triết Hào hiện tại đã xong rồi, cho nên Trần Hàn Lâm không còn tác dụng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bây giờ việc Lý Triết Hào có thể lợi dụng Trần Hàn Lâm duy nhất chính là bắt có em.
- Hiện giờ em đã hiểu chưa? Chúng ta vẫn còn phải lợi dụng Trần Hàn Lâm, để con cáo già Lý Triết Hào dẫn xác tới.
Bạch Tình Đình cuối cùng cũng đã hiểu được, nàng khẽ dẩu đôi môi nhỏ nhắn lên, tựa như có vẻ rất không hài lòng.
- Được rồi, cứ như vậy đi, Trần Hàn Lâm từ nay sẽ ký kết công tác với tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Bạch Tình Đình khẽ khàng gật gật đầu, Diệp Lăng Phi còn cho rằng Bạch Tình Đình sẽ bất hòa với Trần Hàn lâm thì giờ bỗng nhiên hắn lại nghe Bạch Tình Đình nói:
- Lão công, giúp em nghĩ một phương pháp đánh hắn đi, nếu không thì cơn tức này của em vẫn còn không hết.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Ở phòng làm việc của Bạch Tình Đình cơm nước xong, Diệp Lãng Phi liền chiếm lấy máy tính của Bạch Tình Đình, lại bắt đầu chơi CS (Counter Strike - Halflife). Mà Bạch Tình Đình thì buộc phải sử dụng laptop của Diệp Lăng Phi làm việc
Kể từ khi Bạch Tình Đình chính thức tiếp quản bách hóa Việt Dương, một bộ phận thời gian rất lớn Bạch Tình Đình đều ở trong phòng làm việc bách hóa Việt Dương, chỉ có ở hiện trường mới có thể càng hiểu rõ bách hóa Việt Dương một cách toàn diện.
Mấy ngày nay ở tổng bộ tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, Bạch Tình Đình chỉ làm một việc là tiến hành sửa sang lại tư liệu cùng tin tức nàng sưu tầm được, vì thế tiến hành kế hoạch cải cách toàn diện đổi với bách hóa Việt Dương, về phương diện khác, là cần phải được ngành thu mua của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế ủng hộ, nàng có thể gọi giám đốc ngành thu mua vào phòng làm việc, đưa ra thay đổi về việc cung ứng đối với bách hóa Việt Dương, phối hợp, tìm hiểu yêu cầu cung ứng của bách hóa Việt Dương.
Bạch Tình Đình quản lý bách hóa Việt Dương không thể nghi ngờ so với giám đốc trước kia của bách hóa Việt Dương có ưu thế rất lớn, đó chính là Bạch Tình Đình tùy thời có thể điều động ngành thu mua của tập đoàn tiến hành phối hợp, đây là giám đốc bình thường không có quyền lực làm như vậy.
Diệp Lăng Phi đặt điện thoại ở bên tay phải, liền tùy thời có thể nghe điện thoại. Mà hắn thì chuyên tâm đánh CS. Mấy ngày này Vu Tiểu Tiếu luôn kéo Diệp Lăng Phi tới Hạo Phương ngược đãi mấy “con gà”, tuy nói như vậy làm cho Diệp Lăng Phi cảm giác có chút tàn nhẫn quá mức, nhưg Vu Tiểu Tiếu nhưng lại không biết chán, rất có cảm giác "Lão nương cuối cùng đã trở thành cao thủ". Mồi lần, khi xông vào bên trong bản đồ của mấy “chú gà”. Vu Tiểu Tiếu đều sẽ dùng chiêu bài hoan nghênh chào hỏi với người mới của nàng: “Zhneiho” bởi vì là các chữ cái hợp lại, người mới luôn luôn phải nhìn hồi lâu mới có thể phản ứng lại, lại một câu: phía sau SB, người mới đó chuyên môn tìm đến Vu Tiểu Tiếu. Hết lần này tới lần khác rơi vào âm mưu này cùa Vu Tiểu Tiếu, ở trong bản đồ nhỏ 2 vs 2. Vu Tiểu Tiếu luôn luôn tự nguyện coi như con mồi. Mỗi lần nhìn thấy hai người đối phương chạy tới hướng nàng, Vu Tiểu Tiếu luôn hận không thể hô lớn:
- Bắn ta đi.
Diệp Lăng Phi thật sự không nghĩ ra mục đích Vu Tiểu Tiếu làm như vậy đến cùng là làm cái gì. Chẳng lẽ trời sinh thích bị ngược đãi. Đương nhiên, Vu Tiểu Tiếu cũng không phải hoàn toàn là bị đánh, khả nãng bắn súng của nàng ở trong những ngày ngược đãi này đã bắt đầu tăng lên. Hơn nữa có nhân vật bỉ ổi cấp bậc tông sư Diệp Lăng Phi này, Vu Tiểu Tiếu từ từ biến thành một cao thủ cực kì bỉ ổi.
Ở nhà Vu Tiểu Tiếu, còn chưa tới lễ khai giảng, có thời gian là chơi game. Nhưng Diệp Lăng Phi không có nhiều thời gian chơi aame như vậy, điện thoại di động của Diệp Lăng Phi thường xuyên nhận được tin nhắn của Vu Tiểu Tiếu. Trong đó viết: "Sư phụ, bạo cúc hoa đi."
Tin nhắn này tựa như một cái tin nhắn đòi mạng vậy, chỉ cần Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tin nhắn này, có thời gian lên mạng chơi game, liền ngoan ngoãn lên mạng chơi game. Diệp Lăng Phi sợ hãi cô gái xinh đẹp cường bạo này lại gửi tin nhắn càng 'kinh hoàng' hơn. Như vậy hắn chịu không nổi
Lợi dụng buổi chiều Bạch Tình Đình làm việc. Diệp Lăng Phi lại cùng Vu Tiểu Tiếu chơi mười trận CS, thẳng đến khi làm cho Vu Tiêu Tiếu cảm thấy “đã”, Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cảm giác mình trở thành đối tượng bồi luyện cho người ta, chỉ là bồi luyện này không có tiền lương. Tắt máy tính, Diệp Lăng Phi chạy đến bên cạnh Bạch Tình Đình, hai tay bắt đầu không thành thật. Bạch Tình Đình bên này đang vội. Bị Diệp Lăng Phi làm phiền, nàng không nhịn được nói:
- Đáng ghét, nếu anh không có việc gì làm, đi loanh quanh bên trong tập đoàn đi.
- Lão bà, cái này gọi là làm tăng tình cảm vợ chồng.
Diệp Lãng Phi tìm một cái cớ đường hoàng cho mình. Lời hắn còn chưa dứt, điện thoại đặt ở trên bàn vang lên. Diệp Lăng Phi nhận điện thoại, bên trong truyền đến thanh âm Dã Thú nói:
- Lão đại. Lý Triết Hào ở trong khu nhà cũ hơn hai giờ, ở nơi đó có vài chiếc xe đi ra. Mấy chiếc xe đó chạy đến đường Trung Sơn liền tách ra. Lý Triết Hào quay về hướng biệt thự của hắn, chiếc xe khác chạy đi bến tàu. Lão đại. Chúng ta theo dõi ai?
- Nói nhảm, còn cần ta dạy cho ngươi sao. Diệp Lãng Phi buồn bực nói:
- Chơi trò săn thỏ chưa, sao không chơi lại một lần chứ, ngươi đi theo đám thùng cơm kia làm gì, bọn họ cũng không phải là thỏ
- Lão đại, ta biết rồi.
Dã Thú nghe Diệp Lãng Phi nói vậy, lập tức tắt điện thoại. Diệp Lăng Phi cũng cúp điện thoại, giơ tay, nói:
- Lão bà, tên Lý Triết Hào kia bắt đầu động rồi, em muốn xem kịch vui hay không!
Bạch Tình Đình buông chuột máy tính trong tay ra, nhìn phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh chuẩn bị làm sao bây giờ?
- Rất đơn giản, hai người chúng ta đi gặp những người nghĩ muốn bắt cóc em, nhìn một chút xem là có lai lịch gì.
Trần Hàn Lâm dưới sự sắp xếp của Diệp Lãng Phi, gọi điện thoại cho Lý Triết Hào, nói với Lý Triết Hào mình đã lừa gạt Bạch Tình Đình thành công, dựa theo ước định bây giờ có thể đi đến bãi đỗ xe. Đầu kia điện thoại, Lý Triết Hào hết sức cao hứng, lại nói lại rằng sau khi chuyện lần này kết thúc, hắn và Trần Hàn Lâm sẽ không có bất cứ quan hệ gì.
Trần Hàn Lâm lái một cỗ xe đi, Bạch Tình Đình lái xe đi theo sau xe Trần Hàn Lâm. Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe Bạch Tình Đình sợi điện thoại cho gọi Chu Hân Mính, nói với Chu Hân Mính bọn họ đã xuất phát.
Hiện tại là 6 giờ tối, sắc trời đã có chút tối. Chờ xe của Trần Hàn Lâm và Bạch Tình Đình vừa rời đi tòa nhà tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, một chiếc Fiesta Ford đã dừng ở phụ cận tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế một ngày một đêm lập tức bám theo. Trong chiếc Fiesta Ford có hai người ngồi, đều không phải người lương thiện. Ngồi ờ tay lái phụ là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi cầm điện thoại di động gọi tới điện thoại Lý Triết Hào.
- Ông chủ, chúng ta đã nhìn thấy bọn họ, nữ nhân kia lái một chiếc xe rời khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.
Lý Triết Hào ngồi ở trong đại sảnh biệt thự điều khiển cả kế hoạch bắt cóc, hắn thật sự tin tưởng Bạch Tình Đình lái xe đi theo sau Trần Hàn Lâm, cười nói:
- Đến lúc đó không cần khách khí, đem nữ nhân kia bắt lại, về phần tên nam nhân kia liền giết chết cho ta. Tay chân lanh lẹ một chút, đừng lưu lại dấu vết, biết không. À, còn có, nữ nhân kia cho các ngươi, nhớ kĩ, nghìn vạn lần đừng khách khí, chỉ cần giữ người người sống cho ta là được.
Lý Thiên Bằng ngồi ở bên cạnh Lý Triết Hào, chờ Lý Triết Hào cúp điện thoại. Lý Thiên Bằng tiếc hận nói:
- Cha, rất đáng tiếc a, Bạch Tình Đình để cho những người đó chà đạp, không để bằng cho con "làm" cô ta
- Thiên Bằng, một người phụ nữ là cái gì, nam nhân chí ở bốn phương, nghìn vạn lần không thể mê muội nữ sắc
Lý Triết Hào đắc ý cười nói:
- Ta muốn cho Bạch Cảnh Sùng hối hận cả đời, lần này ta không chỉ muốn lấy tiền của hắn, còn muốn làm cho hắn chịu sỉ nhục. Hừ, cho dù ta phải đi, trước khi đi ta cũng sẽ cho ngươi một kỉ niệm
Lý Triết Hào tâm tình tốt đẹp, nói với ly :
- Thiên Bằng, đi. Chúng ta đánh ván cờ đi
Lý Thiên Bằng gật đầu
Hai cha con tới thư phòng, bày bàn cờ bắt đầu đánh. Cờ tướng TQ khác với cờ vây phức tạp khó hiểu, chỉ cần hiểu được các loại bức đi cơ bản nhất như: Mã tẩu nhật( Mã đi chéo một hình chữ nhật gồm hai ô cạnh nhau - như chữ 日), Tượng tẩu điền( Tượng đi chéo 1 hình vuông gồm 4 ô ghép lại - như chữ 田), Pháo bắt quân qua một quân trung gian ... , là có thể chơi cờ này
Đương nhiên, cờ tướng cũng cớ kì phổ (bản ghi các nước đi trong ván cờ), chỉ cần có thể ghi nhớ kì phổ, lại hơi có chút lĩnh ngộ. Kì nghệ (khả năng đánh cờ) có thể tăng lên rất nhanh
Lý Triết Hào chính là người yêu thích cờ tướng thâm niên, hắn từng nằm trong đội tuyển tham gia giải cờ tướng quốc gia, chỉ là sau này vì công việc kinh doanh bề bộn, không có thời gian tiếp tục quản lý đội cờ này. Nhưng khi rảnh rỗi, lại lôi kéo Lý Thiên Bằng đánh vài ván
Lý Thiên Bằng sao có thể là đối thủ của Lý Triết Hào, liên tiếp thua 2 ván, đều bị Lý Triết Hào giết cho không còn mảnh giáp. Đến ván thứ ba, Lý Thiên Bằng đặc biệt, nhưng vẫn bị Lý Triết Hào đánh cho chỉ còn lại một Tướng, một Xe và hai Sĩ. Tuy nói ván này chưa kết thúc. Nhưng thắng bại đã phân, chỉ là Lý Thiên Bằng không chịu nhận thua mà thôi
Lý Thiên Bằng đưa xe tới bên cạnh tốt của Lý Triết Hào. Cười nói:
- Cha, cẩn thận con ăn xe của cha, đến lúc đó, nói không chừng con sẽ chuyển bại thành thắng
Lý Triết Hào đưa xe tói bên cánh kia của Lý Thiên Bằng, cười ha ha nói:
- Thiên Bằng, chẳng lẽ con cho rằng ta sẽ phạm phải loại sai lầm này sao. Ta đánh cờ như làm việc, tất phải làm được không có một sơ hở gì
- Cha, vậy cũng chưa chắc. Nói không chừng con có thể bắt được một cơ hội. Liền chuyển bại thành thắng
Lý Thiên Bằng cầm xe của mình trong tay. Đang tìm vị trí tốt nhất, trong miệng lầm bầm nói:
- Con sẽ không tin tưởng không thể tìm được nước cha đi nhầm. Nói không chừng trận này con sẽ thắng
- Thiên Bằng, nhận thua đi, con sao có thể đánh thắng được ta.
Lý Triết Hào đã chuẩn bị thắng trận tiếp theo, từ thế cở mà nhìn, rõ ràng thế cở của Lý Thiên Bằng đã mất, bất quá chỉ là làm kẻ giãy chết mà thôi, Lý Triết Hào cười nói:
- Thiên Bằng, mấu chốt ván cở này là ở trung tâm của ván cờ, làm cho tiến có thể công, lùi có thể thủ. Làm được như vậy tùy thời có thể đem quân cờ của con dùng đến cực hạn, nhìn như một quân cờ lơ đãng đi xuống, nhưng tương lai liền phát triển vô hạn. Giống như ta dùng quân cờ Trần Hàn Lâm này, ta sớm bố trí ở bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, chính là muốn đem một quân cờ gài vào bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, hiện tại không phải cần dùng tới sao
Lý Thiên Bằng còn đang suy nghĩ, thuận miệng hỏi:
- Cha, cha nói Trần Hàn Lâm lừa gạt Bạch Tình Đình như thế nào, cho dù Bạch Tình Đình dễ lừa gạt, nhưng chồng chưa cưới của Bạch Tình Đình là Diệp Lăng Phi lại rất tinh minh, đừng để bị tiểu tử họ Diệp này tính kế lại mình.
Những lời này của Lý Thiên Bằng mới vừa nói xong, liền nhìn thấy Lý Triết Hào đột nhiên biến sắc, liên thanh nói:
- Ta sao lại không nghĩ đến Diệp Lăng Phi, đáng chết, không chừng họ Diệp này đã từng điều tra Trần Hàn Lâm, nói không chừng Trần Hàn Lâm đã sớm bị họ Diệp nắm thóp. Buổi tối hôm nay Trần Hàn Lâm nói lừa gạt Bạch Tình Đình đến, có điểm quá dễ dàng, ta nghĩ trong này nhất định có cái gì không đúng
Lý Triết Hào đột nhiên đứng dậy, vội vàng quýnh lên chạy xuống dưới, Lý Triết Hào chạy đến trong phòng khách, đem điện thoại của mình ném ở trên bàn trà cầm lấy, vội vàng gọi điện thoại. Chờ điện thoại được nối máy, trong nháy mắt, Lý Triết Hào cơ hồ là quát lên:
- Mau chạy, hành động hủy bỏ
- Ông chủ Lý, chậm rồi, người của ngươi đều bị bát lại rồi. Tiếng cười của Diệp Lăng Phi từ trong điện thoại truyền tới
Thì ra, ngay lúc Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng đánh cờ, Trần Hàn Lâm cùng Bạch Tình Đình đã tới bến tàu rồi, Trần Hàn Lâm xuống xe, nhìn chung quanh. Mà lúc này, Diệp Lãng Phi ngồi ở trong xe vẫn không nhúc nhích, hắn để cho Bạch Tình Đình xuống xe, liền đứng ở bên cạnh xe không cử động, Bạch Tình Đình chính là mồi, đến khi Bạch Tình Đình vừa lộ diện, bảy tám nam nhân từ góc tối trong bãi đỗ xe chạy ra. Đồng thời, chiếc Fiesta Ford phía sau cũng vọt đi lên, hai tiểu tử theo dõi cả ngày ở phụ cận tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cũng nhảy xuống xe
Khi mấy tên bắt cóc vây hướng tới Bạch Tình Đình, bốn phía vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Chu Hân Mính mang theo người vây quanh mấy tên bắt cóc, một tên cũng không chạy thoát, đều bị bắt lại
Lý Triết Hào đúng lúc này lại gọi điện thoại tới đây, Diệp Lãng Phi tiếp điện thoại, sau khi nghe được Lý Triết Hào nói hủy bỏ hành động, Diệp Lăng Phi mới cười ha hả nói:
Lý Triết Hào nghe được thanh âm của Diệp Lăng Phi trong điện thoại, lập tức cúp điện thoại. Nói với Lý Thiên Bằng:
- Thiên Bằng, mau gọi mẹ con, chúng ta lập tức rời đi
Lý Thiên Bằng cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, khi đang định lên lầu gọi mẹ mình, liền nhìn thấy Mã Tử Yến xuất hiện tại lầu hai. So với sự kinh hoảng thất thố của Lý Triết Hào, ngược lại Mã Tử Yến thong dong rất nhiều. Giọng nói của nàng hết sức tỉnh táo, nói:
- Triết hào, có phải chuyện bắt cóc không thành công hay không?
Lý Triết Hào lo lắng gật đầu nói:
- Tử Yến, không nên hỏi nhiều, mau lấy tiền mặt, chúng ta lập tức rời đi, cảnh sát rất nhanh sẽ đến đây
Mã Tử Yến cũng không có kinh hoảng. Nàng bình tĩnh nói:
- Thiên Bằng, con cùng cha con lập tức lái xe rời đi, không nên đi đường cao tốc, quốc lộ, cảnh sát nhất định sẽ ở vây bắt hai người ở đường cao tốc, quốc lộ. Từ đường Đại Hắc Sơn đi đến Hải Phong chờ mẹ, mẹ sẽ lái xe theo sau
- Tử Yến, em không đi sao?
Lý Triết Hào hỏi:
Mã Tử Yến lạnh nhạt cười nói:
- Em đương nhiên phải đi, chỉ là em muốn đem đồ vật này nọ thu thập một chút. Một lát sẽ đuổi theo hai người. Cảnh sát nhất định muốn bắt anh cùng Thiên Bằng, mà bọn họ đối với em không có cách nào. Em sẽ lập tức thu thập đồ đạc rời đi. Lui một bước mà nói, cho dù đuổi tới, bọn họ không cỏ chửng cớ bắt giữ em. Em cũng sẽ bình an tới gặp hai người .
Hai cha con Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng vừa nghe, thấy đúng là đạo lý này. Hai người cũng không suy nghĩ nhiều, cầm một ít tiền mặt, ngay cả quần áo cũng không có mang nhiều, mặc áo khoác liền vọt tới gara của biệt thự. Tiểu Hắc ngồi trên ghế người lái của xe BMW, Lý Thiên Bằng cùng Lý Triết Hào cũng mở ra cửa sau, lên xe, cỗ xe BMW này chạy ra khói biệt thự, chạy thẳng về hướng Tây
Nhìn thấy một cỗ xe BMW màu trắng từ Lý gia lao ra, Dã Lang đẩy Dã Thú đã có chút uể oải, thấp giọng nói:
- Có người chạy
- Quả nhiên giống như lão đại đoán trước, xem như có trò chơi vui rồi, Dã Thú nhếch miệng cười nói
- Ta xem bọn họ như thế nào chạy thoát từ trong tay ta
Dã Lang không để ý Dã Thú, mà là gọi điện thoại cho Diệp Lãng Phi, thông báo với Diệp Lăng Phi cha con nhà Lý gia đã lái xe chạy đi
Chuyện đó đều ở trong dự tính của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vốn vẫn không muốn cho Chu Hân Mính dẫn người bắt được Lý Triết Hào, nếu như bị cảnh sát bắt được. Nhiều nhất chỉ là hình phạt tù giam, Diệp Lăng Phi lần này cần ra tay giết chết Lý Triết Hào. Không cho Lý Triết Hào bất cứ một cơ hội giữ mạng nào. Chuyện tới bây giờ rồi, cũng đã tới lúc nên kết thúc, Diệp Lãng Phi để cho Chu Hân Mính hộ tống Bạch Tình Đình về nhà. Mà hắn thì lái xe của Bạch Tình Đình, dọc theo phương hướng theo lời của Dã Lang đuổi theo
Tiểu Hắc lái xe tới đường Đại Hắc Sơn, thỉnh thoảng hắn từ gương chiếu hậu liếc ra sau xe
- Ông chủ, chúng ta bị theo dõi
Tiểu Hắc nói, Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng đồng thời cả kinh, bọn họ nhìn lại về phía sau, liền nhìn thấy một cỗ xe chạy ở phía sau bọn họ
- Tiểu Hắc, ngươi chắc chắn không?
Lý Triết Hào hỏi:
- Tôi đã chú ý chiếc xe này lâu rồi, từ sau khi chúng ta ra khỏi nội thành, liền đi theo chúng ta
Tiểu Hắc đột nhiên tăng tốc, chiếc xe phía sau cũng bắt đầu tăng tốc theo. Đến thế thì Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng đều tin tưởng rồi, Lý Triết Hào hết sức khẩn trương thúc giục nói:
- Tiểu Hắc, mau nghĩ biện pháp đi
- Ông chủ, tôi biết phải làm như thế nào
Tiểu Hắc không có nửa điềm kinh hoảng, ngữ khí hết sức bình tĩnh. Giờ phút này, Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng đem toàn bộ hy vọng đều ký thác trên người Tiểu Hắc, liền nhìn thấy Tiểu Hắc cố ý đem tốc độ giảm xuống, mà chiếc xe phía sau bắt đầu giảm tốc độ. Đến khi xe của Tiểu Hắc chạy đến một chỗ quẹo vào đường Bàn Sơn, đột nhiên, hắn quẹo qua eo núi kia, sau đó, lại trượt về phía trước hơn mười thước, Tiểu Hắc đem xe dừng lại
Tiểu Hắc duỗi tay ra, rút ra súng lục từ bên hông, nói với Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng trong xe:
- Ông chủ, ông ngồi đừng nhúc nhích, tôi đi giết người trong xe phía sau. Vừa nói, Tiểu Hắc đẩy cửa ra, xuống xe
Tay phải nắm súng của Tiểu Hắc buông xuống, hắn đứng ở giữa đường Bàn Sơn, chờ chiếc xe phía sau xuất hiện từ chổ quẹo vào
Hai ánh đèn xe xé tan bóng đêm, Tiểu Hắc tay cầm súng, chuẩn bị tùy thời nổ súng. Ngay khi hắn nhìn thấy thân của chiếc xe phía sau kia, nọ đèn của chiếc xe đó quét qua mắt Tiểu Hắc một chút, Tiểu Hắc hơi híp mắt lại, nòng súng trong tay hướng vào chiếc xe
Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng,
Bốn tiếng súng vang lên phá tan bầu trời đêm, ngay sau đó chợt nghe uỵch một tiếng, Tiểu Hắc ngã ngửa về phía sau. Trên người hắn xuất hiện bốn cái lỗ máu, Tiểu Hắc nằm ở trên quốc lộ, hai chân co quắp
Chiếc xe BMW kia dừng lại ở trước thi thể của Tiểu Hắc, hai người Dã Lang cùng Dã Thú cầm theo súng lục đi tới trước thi thể Tiểu Hắc, Dã Thú dùng chân đá đá thân thể Tiểu Hắc còn đang co quắp, cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng lão tử là ai, có thể để ngươi đánh trúng sao, phế vật
- Đừng nói nhiều lời,
Dã Lang không quen nhìn loại phương thức xử sự này của Dã Thú, nắm súng lục chĩa vào đầu Tiểu Hắc, “đoàng”, “đoàng” hai viên đạn bay ra, bắn vỡ đầu của Tiểu Hắc, Dã Lang cầm súng đi thẳng đến cỗ xe BMW phía trước, Dã Thú bĩu môi, lầm bầm một câu
- Không có cảm giác hài hước gì cả
Sau đó, cũng cầm súng đi theo, Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng ngồi trong xe sau khi nghe được tiếng súng thanh thúy, hai người theo bản năng nhìn lại hướng Tiểu Hắc, ở trong lòng hai người này, Tiểu Hắc là bảo tiêu đáng giá tín nhiệm nhất của bọn hắn, cho tới nay, ấn tượng trong lòng bọn hắn Tiểu Hắc chính là kẻ tâm ngoan thủ lạt, làm việc sạch sẽ lưu loát, không để lại một chút đầu mối, chỉ cần chuyện giao cho Tiểu Hắc làm, Tiểu Hắc đều hoàn thành hết sức hoàn mỹ, không có một điểm phiền toái
Ở trong lòng bọn họ, Tiểu Hắc là không ai có thể đánh bại. Nhưng rất hiển nhiên lần này bọn hắn thất vọng rồi, Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng rõ ràng nhìn thấy Tiểu Hắc ngã xuống
Hai người này hoảng hốt, trong lòng nhảy lên. Hai người phản ứng theo bản năng đẩy cửa xe ra, định xuống xe chạy trốn. Nhưng hai người bọn hắn mới vừa mở cửa xe, chợt nghe đã có người cười lạnh nói:
- Hai vị, không nên cử động, lão đại của ta muốn gặp các ngươi
Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng hai người quả thật không dám động, bị Dã Lang lại đem hai người nhét vào trong xe
Dã Thú đem thi thể của tiêu Hắc kéo tới bên cạnh xe, mở cửa, đặt lên chổ ngồi của người lái xe
- Hai vị, xin lỗi, vị huynh đệ này chính là thủ hạ của các ngươi, các ngươi nhìn thêm hắn vài lần đi
Dã Thú há miệng cười, ngay sau đó Dã Thú đóng cửa xe “phanh” một tiếng. Hai cha con Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng ngồi ở trong xe hai mặt nhìn nhau, trong lòng bọn họ hiểu rõ, lần này thật sự hết thật rồi. Nhưng Lý Triết Hào cũng không cam tâm cứ như vậy là xong hết, tay phải hắn len lén sở vào trong túi, vừa định gọi 110, lại bị Dã Lang một quyền đánh vào cằm cùa Lý Triết Hào, đem cằm cùa Lý Triết Hào đánh cho nát bấy, điện thoại di động cũng bị ném xuống đất giẫm thành mảnh nhỏ.
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 04:09 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Chương 282: Ta thề, ta nhất định phải làm cho hắn chết thật sự!
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Ước chừng qua hơn mười phút, xe của Diệp Lăng Phi mới chạy tới đây, Diệp Lăng Phi đem xe dựng ở ven đường, nhìn lướt qua vết máu trên mặt đất, đã biết vừa rồi xảy ra bắn nhau
- Lão đại, em còn nghĩ nửa giờ sau anh mới có thể đến đây chứ
Dã Thú đối với chuyện Diệp Lăng Phi tới nhanh như thế có chút ngoài ý muốn
- Ít nói nhảm đi, người đang ở đâu?
Diệp Lăng Phi không đùa giỡn với Dã Thú, Dã Thú cũng không đùa cợt nữa, đưa Diệp Lăng Phi đến trước xe, Dã Lang mở cửa xe, đem Lý Thiên Bằng cùng Lý Triết Hào lôi ra khỏi xe, Diệp Lăng Phi vừa nhìn hình dạng Lý Triết Hào, không nhịn được cười nói:
- Ai làm vậy?
- Ta thấy tên này tương đối phiền toái, liền cho hắn chút giáo huấn
Dã Lang thản nhiên nói, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sao lại đánh nát cằm, đem hắn trực tiếp giải quyết đi cho đỡ nhiều chuyện
Lý Triết Hào bị đánh nát cằm, hỗn hợp máu với xương răng, đều phải ngậm trong miệng. Bởi vì Dã Thú ghét tiếng kêu thảm thiết ầm ĩ của Lý Triết Hào, liền dùng quần áo của Lý Triết Hào bịt chặt miệng của Lý Triết Hào, làm cho Lý Triết Hào không phát ra được thanh âm gì nữa. Mắt thấy cha mình bị người ta trói hai tay và bịt miệng, Lý Thiên Bằng cũng không dám có bất cứ động tác gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, khẩn cầu hai người này không nên đánh mình thành như vậy
Diệp Lăng Phi không đeẻ ý tới Lý Triết Hào, Lý Triết Hào như vậy cho dù muốn nói cũng không nói nên lời, Diệp Lăng Phi cười ha hả nói với Lý Thiên Bằng:
- Lý công tử, không nghĩ tới chúng ta sẽ ở trường hợp như vậy gặp mặt, khụ, thật sự là không dễ dàng, Lý công tử ngươi chính là nhân vật có tên tuổi, ta muốn thấy cũng không thấy được à
Lý Thiên Bằng mặt xám như tro, cả người hắn đều phát run, cầu khẩn nói:
- Diệp tiên sinh, trước kia đều là ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn. Có chút chuyện đắc tội với Diệp tiên sinh, hy vọng Diệp tiên sinh có thể đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho ta đi. Ta cam đoan sau này không xuất hiện ở trước mặt Diệp tiên sinh nữa
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ mặt Lý Thiên Bằng, cười nói:
- Lý công tử, ngươi cho rằng ta là cái loại trẻ con lên ba sẽ tin tưởng lời của ngươi sao, con người của ta chỉ tin tưởng người chết. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ta cùng Lý công tử cũng thật sự không có đại cừu hận gì, chi đơn giản là một ít việc nhỏ. Nói ví dụ, ngươi tìm người chém ta, nhưng ta lại không chết ..v.v. Khụ, con người của ta đặc biệt lương thiện, cũng không nhẫn tâm thấy máu, thật sự là khó làm nha
Lý Thiên Bằng nghe được Diệp Lăng Phi lẩm bẩm như vậy, trong lòng chợt dâng lên một đường sinh cơ, giống như trong bóng tối nhìn thấy một tia ánh sáng, Lý Thiên Bằng vội vã nói:
- Diệp tiên sinh, ta biết ngài là người tốt. Chỉ cần ngài đồng ý bỏ qua cho ta, cả đời ta sẽ nhớ kĩ ân tình của ngài
- Phải không, không phải ngươi sẽ thật sự cả đời nhớ kĩ làm thế nào giết ta chứ, còn có thể nhớ kĩ ân tình của ta, sao ta nghe những lời này giốn giả mù sa mưa như vậy chứ
Diệp Lăng Phi trề môi nói:
- Bất quá, quả thật ta không đành lòng giết ngươi. Ngươi xem như lớn lên vô ích rồi, nếu đổ máu mà nói, vậy rất đáng tiếc. Như vậy đi, ngươi tự mình động thủ đi, chọn kiểu chết ngươi cho rằng nhẹ nhàng nhất, tự sát đi thôi. Như vậy, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây
Lý Thiên Bằng nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, cả người mềm nhũn. Thoáng cái ngã xuống mặt đất
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Ngươi trông cậy vào việc ta có thể bỏ qua ngươi sao. Đúng là mộng tưởng, cũng không hỏi trước kia ta đã làm gì. Đã đến nước này, Lão tử cũng không sợ mà nói cho các ngươi, Lão tử ở nước ngoài là chuyên giết người , vốn ta cũng không nghĩ đến đối phó hai cha con các ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác các ngươi tới chọc ta, nhất là ngươi
Diệp Lăng Phi đem ánh mắt chuyển hướng nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lý Triết Hào, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám phái người giết ta, ta vốn muốn lập tức giết chết ngươi, nhưng ta đột nhiên nghĩ đến so với giết chết ngươi, còn không bằng đùa chết ngươi, như vậy càng làm cho ta vui vẻ. Ngươi có phải vẫn hối hận bị Micheal lừa hay không, ngu ngốc, đó là ta sắp xếp, chính là ta muốn hoàn toàn đùa chết ngươi, dồn ngươi đến bước đường cùng. Đừng tưởng rằng các ngươi chết sẽ xong chuyện, ta cũng sẽ không cứ như vậy quên đi. Ngẫm lại đi, ông chủ Lý Triết Hào của tập đoàn đầu tư Vọng Hải cùng con hắn Lý Thiên Bằng là kẻ khả nghi bắt cóc tống tiền, sau khi chuyện bại lộ liền chạy trốn. Mặc dù các ngươi đã chết, nhưng cảnh sát cũng sẽ không biết, bọn họ sẽ nghĩ các ngươi còn đang bỏ trốn, ha ha, lệnh truy nã sẽ bay tới khắp nơi, mà lệnh truy nã này lại là truy nã hai người đã chết. Đương nhiên, các ngươi sẽ không nhìn thấy, nếu như sau khi các ngươi chết còn có linh hồn, nhớ kĩ đừng quên tìm ta, ta rất thích chúng ta tiếp tục đấu tiếp
Diệp Lăng Phi nói xong, duỗi tay ra, Dã Thú đưa khẩu súng trong tay cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nắm súng, bắn vào đúng tim Lý Thiên Bằng ba phát, ngay sau đó bắn cả băng đạn còn lại vào Lý Triết Hào, cho đến khi hết sạch đạn, Diệp Lăng Phi mới đem khâu súng không có đạn trả lại Dã Thú
- Dã Thú, Dã Lang, các ngươi xử lý sạch sẽ một chút, ta không muốn làm cho người ta biết bọn họ đã bị giết chết, ta muốn cho bọn chúng cứ như vậy biến mất
Diệp Lăng Phi phân phó
- Biết rồi!
Hai người đáp ứng
Diệp Lăng Phi lúc này mới lên xe, lái xe quay trở về biệt thự
Giết người đối với Diệp Lăng Phi là rất bình thường, có rất nhiều tiểu thuyết và TV miêu tả hung thủ sau khi giết người trong lòng sẽ khủng hoàng, thậm chí còn ăn ngủ không yên. Trên thực tế, cũng không phải là tất cả mọi người đều như vậy, ít nhất Diệp Lăng Phi không phải người như thế, Hắn giết chết Lý Thiên Bằng cùng Lý Triết Hào xong, ngược lại tâm trạng rất vui vẻ. Đây là hai kẻ thù của hắn, đến tận bây giờ, hắn mới không còn cần lo lắng Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng này sẽ uy hiếp đến người bên cạnh hắn
Chờ khi Diệp Lăng Phi trở về biệt thự, Bạch Tình Đình còn chưa ngủ, đèn trong phòng ngủ nàng vẫn sáng, Diệp Lăng Phi đứng ở cửa phòng ngủ Bạch Tình Đình, gõ cửa phòng, thấp giọng nói:
- Lão bà, ngu chưa vậy?
- Chưa!
Trong phòng truyền đến thanh âm kiều mị của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc áo ngủ trên giường, đang lật xem một quyển tạp chí
- Muộn như vậy vẫn chưa ngủ, cẩn thận ngày mai không có tinh thằn chọn áo cưới nha. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải vỗ nhẹ kiều đồn hở hang của Bạch Tình Đình
Bạch Tình Đình cười khúc khích nói:
- Em mới có tinh thần chứ, ái, lão công, anh xem bộ áo cưới này em mặc nhìn thế nào?
Bạch Tình Đình đem tạp chí chuyên giới thiệu áo cưới nàng đang lật xem đưa tới trước mặt Diệp Lăng Phi, chỉ vào một bộ áo cưới trắng như tuyết cho Diệp Lăng Phi nhìn, Diệp Lăng Phi nhìn kĩ, cười nói:
- Ừ, anh cảm thấy bộ này không tồi. Kì thật, anh cho rằng lão bà của anh xinh đẹp như vậy, mặc áo cưới gì đều xinh đẹp cả
- Đại phiến tử, (mắng yêu: đồ lừa gạt)
Bạch Tình Đình xoay người ngồi dậy, gắt giọng:
- Anh lúc nào cũng gạt em
- Vốn chính là xinh đẹp mà. Anh dám đánh cuộc, không nói trong thành phố Vọng Hải, cho dù trong cả nước cũng không tìm ra được mấy người xinh đẹp như vợ yêu của anh. Có thể lấy được em, đó là phúc từ kiếp trước của anh
- Anh chỉ được cái dẻo miệng
Bạch Tình Đình ngượng ngùng rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Mơ mộng nói:
- Chúng ta có thể đem biệt thự trang hoàng một chút, em muốn đem căn phòng trên tầng ba của chúng ta toàn bộ bố trí thành màu xanh nước biển, em thích màu xanh nước biển. Chờ ngày đó chúng ta kết hôn, trang phục của em phải thật đẹp, cả đời con gái chỉ có một lần kết hôn, em hy vọng hôn lễ của em là hôn lễ đẹp nhất
- Yên tâm đi, anh sẽ làm em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thiên hạ
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình. Môi chậm rãi cùng môi của Bạch Tình Đình chạm vào nhau, Bạch Tình Đình nhắm mắt lại, hai tay rất tự nhiên ôm cổ Diệp Lăng Phi, hoàn toàn yên lặng hôn môi
Sân bay thành phố Vọng Hải, một người ngoại quốc đeo kính mắt viền vàng đi ra khôi đại sảnh đón khách của sân bay, nam nhân này chừng hơn bổn mươi tuổi. Mặc một thân tây trang đắt tiền, ở bên cạnh nam nhân này, là hai gã nam nhân ngoại quốc đồng dạng mặc một thân tây trang đắt tiền. Hai vị nam nhân này đeo kính râm màu đen, trong tay đều mang theo một cái vali bằng da màu đen
Ba người này đứng ở cửa ra của đại sảnh đón khách, trong đó một nam nhân rút điện thoại. Gọi một cuộc điện thoại. Chờ điện thoại được nối máy. Hắn đem điện thoại giao cho nam nhân hơn bốn mươi tuổi kia
- Ngươi ở đâu?
Hắn dùng tiếng anh hỏi:
- Steven tiên sinh, sao ngài lại tự mình đến Vọng Hải vậy?
Nghe ngữ khí trong điện thoại của người này rõ ràng là ngoài ý muốn, có thể là hắn không nghĩ tới nam nhân gọi là Steven này sẽ đến thành phố Vọng Hải
- Hành động lần này do ta phụ trách, ta muốn gặp lão bằng hữu (bạn bè cũ) của ta, Steven nói:
- Một giờ sau, đến phòng 911 khách sạn quốc tế Vọng Hải gặp ta, chỉ cần ngươi tới là được rồi, ta không muốn gặp những người khác.
- Vâng!
Steven đem điện thoại giao cho thủ hạ của mình. Cất bước đi xuống bậc thang. Hai gã thủ hạ kia một trái một phải đi theo phía sau Steven. Hai người này mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt bọn hắn lại giống như lợi kiếm. Thỉnh thoảng đảo qua bôn phía.
Bắt xe taxi ở cửa phi trường đi về khách sạn, đầu tiên hai gã thủ hạ kia xuống xe, mở cửa xe cho Steven. Steven xuống xe taxi, hơi sửa sang lại tây trang, lúc này mới cất bước đi hướng về đại sảnh tiếp tân khách sạn quốc tế. Mà hai gã thủ hạ kia vẫn một trái một phải như trước đi theo phía sau Steven. Nhất cử nhất động trong đó đều biểu hiện ra hai người này đã được huấn luyện chuyên nghiệp, tuyệt không phải thủ hạ bình thường
Khách sạn quốc tế là khách sạn cấp năm sao, hàng năm đều tiếp đãi không ít khách quý quốc tế, người ngoại quốc đến thành phố Vọng Hải cũng đem khách sạn này làm lựa chọn đầu tiên của bọn họ. Bởi vậy, hành tung của Steven cũng không khiến cho người khác chú ý, làm xong các thủ tục rất dễ dàng. Bởi vì lúc trước đã đặt phòng, Steven chi cần hoàn tất thủ tục, khách sạn sẽ sắp xếp người đưa tới phòng 911.
Sau khi đóng cửa phòng, hai gã thủ hạ nhanh nhẹn đem vali đặt ở trên giường, cơ hồ là đồng thời mở ra vali, từ trong vali lấy ra một ít thiết bị điện tử ngạc nhiên cổ quái, hai người này bắt đầu lắp ráp lên.
Mà lúc này thì Steven đi tới trước cửa sổ, mở rèm cửa sổ ra, hắn đứng ở trước cửa sổ, cúi xuống nhìn khu buôn bán phía trước khách sạn quốc tế.
- Satan, ta tới rồi, ta biết ngươi ở ngay trong thành phố Vọng Hải này, mặc kệ ngươi trốn ở trong góc nào, ta đều sẽ bắt được ngươi.
Steven thấp giọng thì thầm:
- Ngươi phải trả giá vì việc ngươi đã làm.
- Tiên sinh, tất cả đã chuẩn bị tốt, hiện tại ngài có thể liên lạc với tổng bộ.
Trước mặt một thủ hạ bày một loại laptop lắp ráp cùng thiết bị máy tính, nhưng thiết bị này lại có điều bất đồng với laptop, tên trợ lý kia nói với Steven:
- Thiết bị này gọi tắt là SPAD, là mượn tác dụng của vệ tinh để tìm kiếm thông tin, có chút cùng loại với hệ thống định vị toàn cầu GPS, nhưng có bản chất bất đồng với hệ thống định vị toàn cầu GPS, không những được dùng trong tìm kiếm, còn có tác dụng có thể hoàn toàn mã hóa thông tin tín hiệu.
Steven đi tới chiếc SPAD, rất nhanh, trong màn hình hiện ra hình ảnh của một lão đầu, lão nhân này chừng hơn sáu mươi tuổi, trời sinh bộ mặt râu quai nón, bộ râu đã trở thành màu hoa râm làm cho lão nhân này thoạt nhìn có chút giống ông già Nô-en. Chỉ tiếc, lão nhân này tuyệt đối sẽ không phát quà cho trẻ con giống như ông già Nô-en, hắn chỉ mang đến cho người khác sự tử vong.
- Anh bạn thân mến của ta, ngươi tới cái thành thị của TQ mà ngươi nói kia rồi sao? Lão nhân kia hỏi:
- Tất nhiên. Hội trường tiên sinh, ta vừa mới đến thành phố Vọng Hải.
- Vậy ngươi cần phải hành động nhanh lên một chút, vị khách của chúng ta đã có điểm không chờ được nữa, mới vừa rồi. Người ủy thác của hắn lại gọi điện thoại cho ta, hỏi tiến triển như thế nào. Nghe nói vị khách ra tay rộng rãi của chúng ta kia rất hy vọng có thể ở ngày hôn lễ với lão bà thứ 25 của hắn, thu được lễ vật của chúng ta.
Steven hơi gật đầu nói:
- Hội trường tiên sinh, ta hy vọng hắn sẽ được như ước nguyện . Satan chỉ cần đúng là ở trong thành phố này, là ta có thể tìm ra hắn, ra tay hủy diệt hắn. Đúng như tác phong trước sau như một của tổ chức chúng ta, ta sẽ cùng Satan chơi một trò chơi. Đây là phong cách của tổ chức chúng ta, cũng là phong cách của cá nhân ta. Nói cho vị khách của chúng ta biết, nỗ lực của hắn tuyệt đối đáng giá, ta sẽ làm cho hắn hưởng thụ được khoái cảm lớn nhất, giống như là khi hắn cùng lão bà thứ 25 của hắn tạo khoái cảm cho nhau vậy.
- Ta cũng không hoài nghi. Ngươi là một trong những chuyên gia ưu tú nhất trên thế giới về phương diện này, ta tin tưởng ngươi sẽ tỉ mĩ tính toán hành động lần này. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân sinh ý của tổ chức chúng ta tốt như thế, vị khách này của chúng ta đã chán ghét nhìn thấy kẻ thù của bọn họ bị sát thủ dùng phương thức giết người bình thường một súng giết chết, bọn họ muốn phương thức phải càng thỏa mãn tâm lý của bọn họ. Không thể nghi ngờ. Phương thức giết người của tổ chức chúng ta là bọn họ thích nhất, khi để cho bọn họ cảm giác đổi thủ biến mất, còn có thể bởi vì đối thủ chịu hành hạ khổ sở mà làm cho bọn họ cảm tháay mỹ mãn. Đương nhiên, giá của tổ chức chúng ta cũng hơi cao một chút, ta nghĩ vị khách của chúng ta sẽ hiểu điểm ấy. Người bạn thân ái nhất của ta, ta hy vọng ngươi có thể làm cho nỗ lực của bọn họ trở nên đáng giá, đây là yêu cầu duy nhất của ta đối với ngươi.
- Ta đã làm cho ngài thất vọng sao? Steven khẽ cười nói:
- Hội trưởng tiên sinh thân ái của ta, ngài có thể yên tâm, ta sẽ làm cho ngài phi thường hài lòng. Hiện tại, mời hội trưởng đem tư liệu mà ta cần chuyển cho ta. Ta nghĩ hẳn là ta nên bắt đầu công việc.
- Được, ta sẽ chờ thời khắc ngươi trở về.
Steven kết thúc cuộc nói chuyện cùng lão đầu này. Lại nhìn đồng hồ tay một chút, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Smith tiên sinh đáng yêu của ta, nếu như ngươi để cho ta thất vọng, ta sẽ không ngại cho một người khác thay thế vị trí của ngươi.
Ánh mắt của Steven dừng lại ở kim đồng hồ trên tay hắn, theo thời gian như lời hắn nói còn kém một phút đồng hồ, Steven rất không thích có người đến muộn, nếu như Smith bị trễ, vậy Steven sẽ để Smith lựa chọn một kiểu chết có thể diện.
Tổ chức sát thủ sở dĩ có thể có được thành công hiện tại, một bộ phận rất lớn chính là chế độ quản lý nghiêm khắc bên trong do tổ chức, loại này so với chế độ quản lý quân sự hóa còn muốn nghiêm khắc hơn, chế độ quản lý mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng có thể cam đoan tổ chức sát thủ bằng các thủ đoạn đề cao hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ. Điểm ấy, ngay cả tổ chức sát thù KILLMAN đệ nhất thế giới cũng không có cách nào làm được, mà tổ chức sát thủ đã hoàn toàn làm được rồi, hơn nữa cho đến trước mắt hoàn thành vô cùng tốt.
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Steven tự mình đi tới trước cửa, mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Smith mặt đầy mồ hôi đứng ở cửa. Hắn không giải thích bất cứ cái gì, cho dù là bởi vì trên đường từ khách sạn của hắn đến khách sạn quốc tế Vọng Hải này đều kẹt xe, Smith không thể không chạy bộ tới đây, nhưng Smith vẫn như cũ không có bất cử cái gì cần phải giải thích. Nhìn thấy Smith xuất hiện tại trước mặt mình, Steven khẽ cười nói:
- Chúc mừng ngươi, Smith tiên sinh, ngươi đã giúp ta không phải làm chuyện ta không thích làm.
Smith hiểu được những lời này của Steven đại biểu ý tứ gì, cho dù là dưới tình huống hắn thiếu chút nữa sẽ bị giết, vẻ mặt của Smith vẫn không có bất cứ cái gì thay đổi.
- Vào đi, ta và ngươi hảo hảo nói chuyện
Steven ra hiệu cho Smith đi vào phòng, ngay sau đó Steven đóng lại cửa phòng.
Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình đang ở trong cửa hàng áo cưới lớn nhất thành phố Vọng Hải, mắt thấy mấy trăm bộ áo cưới, Bạch Tình Đình có chút hoa cả mắt. Mặc áo cưới là thời khắc mỗi người đàn bà khát vọng nhất, nhưng thời khắc trọng yếu này, lại làm cho con gái khi lựa chọn áo cưới, rất dễ lâm vào bất lực cùng mê mang.
Bạch Tình Đình cảm giác mỗi bộ áo cưới đều không tồi, nàng để cho Diệp Lăng Phi giúp nàng quyết định, nhưng đối với cảm giác Bạch Tình Đình mặc cái gì đều xinh đẹp của Diệp Lăng Phi mà nói, đề nghị của hắn chính là mua tới mười bộ, chờ ngày đó kết hôn thì mặc thay đổi 10 bộ. Cái đề nghị này bị Bạch Tình Đình chế giễu là đề nghị ngốc nghếch, không có nửa điểm giá trị tham khảo.
Diệp Lăng Phi đành phải lắc đầu đứng ở một bên, nhìn Bạch Tình Đình dưới sự trợ giúp của nhân viên trong cửa hàng áo cưới, thử từng bộ áo cưới.
Không biết vì sao, Diệp Lăng Phi luôn cảm giác hôm nay có cảm giác tâm thần không yên. Hắn rất kì quái tại sao mình sẽ có cảm giác như vậy, vốn định đem toàn bộ tâm tư đặt trên người Bạch Tình Đình, nhưng hắn luôn không thể tập trung tinh thần. Cho dù khi Bạch Tình Đình mặc vào áo cưới trắng như tuyết xinh đẹp của giống như tiên nữ đứng ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng chi giả bộ là bộ dáng rất cẩn thận thường thức, phát biểu một chút cảm xúc. Đến khi Bạch Tình Đình vừa rời đi, Diệp Lăng Phi lại cảm giác tâm trạng không yên
Diệp Lãng Phi dựa vào trên tường cửa hàng áo cưới suy nghĩ hôm nay đến cùng là có chuyện gì xảy ra, đúng lúc đó điện thoại trên người vang lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn là Angel (An Kỳ) gọi tới đây . Hắn vội vã rời khỏi đại sảnh, đi vào góc phòng nghe điện thoại của Angel.
- Satan, em đây, em vừa mới nhận được cái tin tức xác thực này, anh nhớ Steven không?
Angel hỏi:
Vừa nghe được tên này, Diệp Lăng Phi nhăn mày lại, khó hiểu hỏi:
- Cô nói đến hắn làm gì, không phải đã chết sao?
- Satan, em hoàn toàn chắc chắn nói cho anh, Steven cũng chưa chết. Hắn hiện tại đang ở trong tổ chức sát thủ, đây là tin tức em vừa mới nhận được, em thấy lần này phiền toái của anh rất lớn.
Diệp Lãng Phi trầm mặc hơn nửa ngày, Diệp Lăng Phi mới chậm rãi nói:
- Tôi hiểu được ý tứ của cô, nếu như Steven thực có can đảm tới nơi này tìm tôi gây phiền toái mà nói, tôi cam đoan lần này sẽ ra tay đem hắn biến thành tử thi, ta thề, lần này hắn nhất định phải chết.
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 04:11 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ