Quyển 2: Kiến long tại điền
Chương 30: Uy hiếp đóng cửa
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruyen
-Lại đây giúp đi đồ khốn khiếp!
Nhìn thấy các nhân viên vệ sinh đang bận rộn trong bếp còn Tôn mập đứng ở ngoài cửa bếp, Phương Bân không kìm nổi tức giận mắng to.
Từ hôm đó, liên tiếp bốn năm ngày liền, mỗi ngày cứ đến buổi trưa hoặc đến buổi chiều, chỉ cần không có lãnh đạo thị trấn hay là lãnh đạo nhà máy tới ăn cơm thì Tôn mập lại đứng đó đợi mọi người đi hết, hoặc là kiểm tra vệ sinh, hoặc kiểm tra đối chiếu với giấy chứng nhận của nhân viên, còn không thì muốn kiểm tra chứng nhận sức khỏe. Hơn nữa công việc lại lộn xộn, lôi thôi, nên cũng đã cảm thấy quán ăn nhà họ Phương mấy ngày nay đều không thể kinh doanh bình thường được. Đến lúc này, ai cũng biết bộ kiểm dịch vệ sinh trên tỉnh đang có ý định nhằm vào nhà họ Phương.
Nhưng Phương Bân nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhà mình đắc tội gì với những người đó. Những khoản cần giao tế thì đã nộp, tất cả những chi phí cần nộp đều đã nộp, cái bọn ăn không ngồi rồi này còn không giải quyết.
Không phải tìm xương trong trứng gà thì cũng là bới lông tìm vết. Sau khi thật sự không thể tìm được bất cứ lỗi nào, bèn cố ý sắp xếp mấy người ở cửa sau phòng bếp đi đi lại lại không ngừng, cố ý thả ruồi nhặng từ bên ngoài vào, sau đó lại gây chuyện. Quán ăn nhà họ Phương này có thể cam đoan trong phòng ăn không có ruồi và cũng có thể đảm bảo ngoài bên ngoài cũng không có ruồi sao?
Mấy ngày nay, nhà họ Phương cũng nhờ các mối quan hệ để nghe ngóng tin tức, nhưng bất kể là Triệu Kiến Quốc hay là Chu Đại Quân nhờ người quen nghe ngóng tin tức nhưng cũng đều giống nhau. Việc này do một vị có thực quyền phó chủ tịch thị trấn Thành Công bày mưu tính kế, mà vị phó chủ tịch thị trấn Thành Công này không những là người có quyền lực nhất thị trấn mà nghe nói còn có quan hệ thân thiết với một vị lãnh đạo ở tỉnh Bình Xuyên, trong chính quyền thị trấn này rất có uy tín, nói một là một không nói hai lời. Thái độ của phó chủ tịch thị trấn Thành rất rõ ràng, chỉ cần nhà họ Phương ngoan ngoãn nhường lại 60% cổ phần, như vậy tất cả đều thuận lợi, nếu như không đồng ý thì chỉ còn biết chờ đến ngày đóng cửa. Đến cả Chu Đại Quân và Triệu Kiến Quốc cũng lực bất tòng tâm, không thể giúp được gì.
- Ông chủ Phương, đây là ý kiến về đợt kiểm dịch vệ sinh lần này, ông hãy ký vào đây.
Tôn mập gọi Phương Bân lại nói.
Phương Bân nhận lấy biên bản, nhìn qua sơ lược, hay thật, có khoảng mười lăm mười sáu mục. Phương Bân xem từng mục một. Anh ta dẫu sao cũng đã làm việc trong một thời gian dài như vậy, nên đối với việc kiểm dịch vệ sinh cũng đã khá thành thục, vì vậy rất nhanh phát hiện ra chỗ kỳ quặc trong đó.
- Trưởng khoa Tôn, ở điều thứ nhất có viết “diện tích sử dụng nhỏ nhất không được nhỏ hơn 25m2, có 1.5m trở lên gạch men sứ hoặc các vật liệu chống nước, chống ẩm, chân tường nên xây dựng bằng những chất liệu không thấm nước, không hút ẩm, có thể rửa được, có độ dốc nhất định, dễ dàng tẩy rửa”, tôi nhớ rõ điều lệ này không có trong điều thứ nhất. Phòng bếp này không nhỏ hơn 25m2, như vậy muốn phục vụ cho khách ăn thì phải phục vụ ở nhiều nơi? Chỉ dựa vào điều thứ nhất này, thì 90% quán ăn ở thị trấn này đều bị đóng cửa không thể kinh doanh được nữa. Hơn nữa, các quán ăn trong thị trấn này, bếp nhà ai lại dùng gạch men sứ, nhiều nhất là vách tường dùng sơn chống thấm nước là được rồi.
- Còn nữa, “giữa nơi phân chia thức ăn và phục vụ phải được khử trùng bằng tia cực tím, bật đèn tiêu độc đúng giờ, nơi làm chính thực phẩm phải khử trùng bằng tia cực tím, đúng giờ phải lập biên bản tiến hành xử lý khử độc”, mấy cái tia tử ngoại khử trùng này là cái gì vậy?
Phương Bân càng xem càng thấy khó hiểu, những yêu cầu trong này làm sao lại đều là những điều lệ trong hạng mục kiểm dịch vệ sinh ở thị trấn Hải Trang.
Ví như ở điều thứ nhất có nói bột mỳ và các loại lương thực khác cần phải có giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm. Sử dụng các chất phụ gia như lên men nhất thiết phải có giấy chứng nhận. Ở thị trấn Hải Trang, bột mỳ và các loại lương thực khác đều do vùng nông thôn xung quanh cung cấp, những người dân này lấy đâu ra giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm? Hay là, mỗi lần đi mua lương thực nhất thiết phải giao cho bộ phận kiểm dịch vệ sinh kiểm tra? Nếu toàn bộ đều buôn bán theo cơ cấu quốc doanh, như vậy không những khó có thể bảo đảm được chất lượng, mà giá thành sản phẩm chắc chắn sẽ cao hơn.
Lại nói đến điều khoản thứ nhất, ở mỗi nhà hàng nhất thiết phải có tủ lạnh chuyên dụng để đựng thịt, Về tủ lạnh Phương Bân cũng đã biết, cũng đã gặp qua, nhưng giá cả của nó không phải nhà hàng nào cũng có khả năng mua được. Nhà hàng nhà họ Phương chủ yếu lấy thịt từ các đồ tể, chỉ cần nói cho bọn họ thì đến ngày hôm sau đã có số lượng và loại thịt yêu cầu, sáng sớm sẽ được đưa tới. Đến mùa hè lại càng nên dùng bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, chợ rau cải lớn nhất nằm ngay trong thị trấn, có cần vì vậy mà lắp tủ lạnh chuyên dụng không? Dường như các quán ăn ở huyện Bình Xuyên không có thứ hàng xa xỉ như vậy?
Ví như nói ở điều khoản một, dầu thải cần được đựng trong bình kín mít bên ngoài đề chữ “dầu thải” để tập trung xử lý. Dầu thải chỉ có thể gửi cho đơn vị gia công dầu thải tiêu thụ và không được bán cho đơn vị và cá nhân khác. Để xử lý dầu thải này cần thành lập hồ sơ, ghi chép lại tỉ mỉ thời gian tiêu thụ, chủng loại , số lượng, đơn vị thu mua, sử dụng, người liên hệ, số điện thoại, địa chỉ, chữ ký của người thu mua. Không được tùy tiện xử lý loại bỏ những các loại dầu ăn.
Việc loại bỏ các loại dầu ăn, Phương Bân nghĩ có lẽ là dầu còn lại sau khi chiên thưc phẩm mỗi ngày. Phương Minh Viễn đã nói dầu không thể dùng lại, vì như vậy rất có hại cho sức khỏe, cho nên Phương Gia bình thường đều bỏ đi. Tuy rằng người khác có chút đau lòng nhưng Phương Minh Viễn vẫn kiên trì cùng với sự ủng hộ của ông Phương. Phương Bân trước giờ chỉ có thể chấp hành. Nếu như dựa theo ý kiến của Trưởng khoa Tôn để xử lý, thì huyện Hải Trang này, ở đâu có đơn vị gia công dầu thải và đơn vị thu mua dầu thải ở ngay trong huyện Bình Xuyên, Phương Bân cũng chưa hề nghe qua. Còn nếu có, chẳng lẽ từ huyện hải Trang kéo dài mười mấy dặm đến huyện Bình Xuyên cũng không được phép hay sao?
- Khụ!
Nhìn thấy sắc mặt Phương Bân càng ngày càng tái nhợt, trưởng khoa Tôn ho nhẹ hai tiếng rồi mới nói:
- Ông chủ Phương, đây là hạng mục kiểm tra mới nhất của bộ phận kiểm dịch vệ sinh thị trấn Hải Trang chúng ta, theo tiêu chuẩn cao. Quán ăn nhà họ Phương của các anh hiện là bảng hiệu lớn của thị trấn Hải Trang ta, nên không để sơ suất được. Có như vậy các anh mới có thể làm làm tốt được, những khách hàng đến ăn cũng cảm thấy yên tâm hơn, lãnh đạo đến cũng an tâm hơn, những người như chúng ta cũng bớt lo lắng hơn đúng không?
- Đúng vậy, sau đó chúng tôi còn bận rộn với việc khai trương một số cửa hàng. Trạm kiểm dịch vệ sinh của các anh sau khi có những quy định này, muốn đạt được những tiêu chuẩn này cũng rất khó, vậy còn những chi phí cho cửa hàng thì sao?
Phương Bân lạnh lùng cười đưa biểu mẫu lại chỗ Trưởng khoa Tôn. Anh ta nhìn ra được, Tôn mập hôm nay tới để gây chuyện.
- Được rồi, vẫn còn quên một việc, ở chỗ các anh làm giấy chứng nhận sức khỏe cho nhân viên không hợp lệ, nhất định phải kiểm tra sức khỏe lại một lần nữa.
Tôn mập vỗ đầu một cái, viết thêm mấy chữ vào bản ý kiến..
- Giấy kiểm tra sức khỏe không hợp lệ? Chúng tôi đều tiến hành kiểm tra ở bệnh viện của nhà máy, có chỗ nào không hợp lệ chứ?
Phương Bân vội nói. “Con mẹ nó, nhất định không để yên.”
- Căn cứ theo quy định mới nhất của thị trấn, từ hôm nay về sau, việc kiểm tra sức khỏe nhân viên của quán ăn nhà họ Phương nhất thiết phải kiểm tra ở bệnh viện huyện Bình Xuyên. hơn nữa mỗi một tháng đều phải đi kiểm tra một lần. Đó cũng là lo lắng đảm bảo cho sức khỏe của các vị lãnh đạo đến đây dùng cơm, các vị lãnh đạo công việc bộn bề, chúng ta đương nhiên vì bọn họ mà đảm bảo tốt công tác hậu cần. Cần bảo đảm hợp khẩu vị cho bọn họ, đảm bảo sức khỏe. Nếu bởi vì nhân viên của các ông mắc bệnh nghề nghiệp, để xảy ra sai sót gì, các ông có gánh được trách nhiệm không?
Trưởng khoa Tôn dù bận bịu vẫn ung dung nói.
- Một tháng một lần?
Phương Bân nghĩ, quán ăn nhà họ Phương bây giờ cũng có hơn mười nhân viên. Chi phí kiểm tra sức khỏe mỗi một tháng cũng tiêu tốn mất vài trăm tệ, đây không phải là chi phí nhỏ.
- Được rồi, ông chủ Phương, đây là toàn bộ quy định. Anh có thể chất vấn, nhưng chỉ cần anh mở quán ăn này, thì nhất thiết phải chấp hành.
Trưởng khoa Tôn không nghi ngờ gì nữa liền đem bản ý kiến đến trước mặt Phương Bân nói:
- Tôi cho các anh thời gian là năm ngày, năm ngày sau chúng tôi sẽ lại đến kiểm tra. Nếu như không đạt tiêu chuẩn, các anh sẽ phải đóng cửa để chấn chỉnh lại..
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 2: Kiến long tại điền
Chương 31: Kiện lên cấp trên.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruyen
-Đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột.
Phương Minh Viễn cau mày nhìn biểu mẫu sửa đổi và cải cách trong tay. Các yêu cầu trong đó so với tiêu chuẩn của các thành phố lớn mười năm sau cũng không phải khó khăn quá, nhưng ở thị trấn Hải Trang hiện nay thì có phần hơi thái quá rồi. Theo lời Chu Đại Quân nói mà hắn đã biết được, phó chủ tịch thị trấn Thành này có quen biết với Quách Lượng Tố, con của ông ấy ở huyện Bình Xuyên chính là Quách Lượng, người phụ trách phòng khiêu vũ Quách Lượng, có mức thu nhập hàng năm khá cao. Xem ra, phó chủ tịch thị trấn Thành đang giúp đỡ Quách Lượng - Quách Đầu to uy hiếp nhà họ Phương.
- Cần phải dựa theo đó mà làm, tiệm cơm này nhất định phải bồi thường một khoản tiền!
Phương Bân tức giận nói. Có thể thấy mấy ngày nay, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tôn mập, anh ta cảm thấy hối hận vì đã không cho lão một quả đấm vào mũi.
- Phương Bân! Bình tĩnh một chút!
Ông Phương trừng mắt, Phương Bân ngoan ngoãn nghe lời bèn kìm nén mọi nỗi ấm ức trong lòng, rồi ngồi sang một bên.
Đây là vấn đề rất nan giải, xem ra chỉ dựa vào mối quan hệ của nhà họ Phương ở thị trấn Hải Trang không thể chống chọi được với vị phó chủ tịch thị trấn Thành này. Ở trên đất Hoa Hạ rộng lớn này, các quan chức trong chính quyền có quyền lực vô biên luôn là vấn đề khiến mọi người đau đầu nhất. Nhất là ở xã, hiện tượng này càng được biểu hiện một cách rõ nét. Chủ tịch xã, chủ tịch thị trấn được gọi là vua một cõi, việc này đã tồn tại từ lâu. Hơn nữa việc thăng chức của các cán bộ là do cấp trên quyết định, cho nên đối với sự phản ứng của dân chúng, yêu cầu lựa chọn xem nhẹ thái độ của họ là điều hiển nhiên
- Minh Viễn, vì việc này mà đi tìm Tô Ái Quân liệu có đáng không?
Ông cụ Phương buông cái tẩu thuốc trong tay, nhẹ nhàng hỏi.
- Không đáng!
Phương Minh Viễn thành thật trả lời. Quán ăn nhà họ Phương đối với Phương Minh Viễn mà nói cũng là một công cụ kiếm tiền của hắn, chỉ có điều vốn đầu tư không đủ nên vì bất đắc dĩ nên mới phải lựa chọn cách này, đương nhiên, dựa vào đó để bồi thường chú Phương Bân cũng là một trong những mục đích của hắn. Vì vậy việc nhờ cậy Tô Ái Quân, làm phiền đến nhà họ Tô, khiến Phương Minh Viễn cảm thấy giống như việc dùng pháo cao xạ để đánh muỗi.
- Vậy thì hãy dứt khoát đóng cửa để chuyển nhượng ra ngoài.
Ông cụ Phương gật đầu ra hiệu nói.
- Chịu thiệt một chút tiền thì có sao, nhà họ Phương bây giờ còn phải chịu thiệt nhiều, ông tin tưởng rằng Triệu Kiến Quốc sẽ hiểu cho lựa chọn của chúng ta.
Triệu Kiến Quốc đầu tư bốn trăm ngàn tệ vào đó, Phương Gia kinh doanh mấy năm gần đây đã thu hồi được vốn.
- Ông nội, cháu cũng từng nghĩ như vậy, nhưng ông có nghĩ tới việc, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở trong huyện Bình Xuyên, vẫn sống trong thị trấn Hải Trang này, thì không có cách nào có thể tránh được việc chịu ảnh hưởng của bọn họ. Hôm nay bọn họ đã đến quán ăn của chúng ta, ngày mai bọn họ có thể sẽ đến cướp quán ăn của chúng ta. Kết quả của việc chúng ta từng bước từng bước nhượng bộ là việc bọn chúng càng ngày càng ngông cuồng.
Phương Minh Viễn buồn rầu nói.
- Tuy là không đáng, nhưng vì sự phát triển sau này của quán ăn nhà chúng ta nên phải nhượng bộ, bằng không sau này, ai cũng cho rằng chúng ta là một miếng thịt béo, ai cũng đều muốn cắn một miếng.
Phương Minh Viễn trong lòng thấy rất rõ, nhà họ Phương cần phải phát triển mạnh hơn, nhất định phải có một hậu phương vững chắc, nước ở Phụng Nguyên và thủ đô quá sâu, không chỉ có nhà họ Phương mà ngay cả nhà họ Tô cũng không thể ở bên trong mà làm loạn được. Hơn nữa bố Phương Thắng và hai bà cô cũng không thể bỏ công việc ở nhà máy thiết bị ở Tần Tây, chỉ dựa vào mình và chú hai, chú út, hai người này, đứng vững thì không dễ dàng gì. Cho nên tạm thời phát triển ở huyên Bình Xuyên cũng đã là do không còn cách nào khác. Chỉ cần chờ nhà họ Phương phát triển đến một mức độ nhất định nào đó, chính sách rõ ràng hơn, chính mình đủ sức bước lên đài, mới là cơ hội tốt nhất để khuếch trương ra bên ngoài.
- Minh Viễn, Lưu Dũng đến tìm con.
Lúc này, Bạch Bình đứng ngoài cửa gọi to.
Phương Minh Viễn ngạc nhiên nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm tối rồi, Lưu Dũng lúc này không ở trong nhà ăn cơm, chạy tới tìm mình có việc gì? Hắn đi ra khỏi phòng, vừa đúng lúc lại gặp Lưu Dũng ở ngoài sân.
- Minh Viễn, mẹ của tớ bảo tớ đến tìm cậu, nói có chuyện muốn nói với cậu đó.
Lưu Dũng kéo lấy Phương Minh Viễn.
- Mau đi theo tớ, tớ sẽ nói rõ với dì.
- Mẹ cậu tìm tớ có việc gì?
Phương Minh Viễn lại càng cảm thấy ngạc nhiên, thành tích học tập gần đây của Lưu Dũng đâu có bị tụt dốc, ở trong lớp cũng không có gây chuyện, vậy lúc này tìm mình có việc gì nhỉ?
Lưu Dũng đưa cho Minh Viễn một giấy chứng nhận, cười hì hì rồi nói:
- Mẹ tớ biết cậu nhất định sẽ nghi ngờ, cho nên mới bảo tớ mang cái này đến.
Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua, ánh mắt liền mở to:
- Triệu Quế Vinh, phó chủ tịch thị trấn? Tôi muốn hỏi, mẹ của anh lên chức phó chủ tịch thị trấn từ khi nào vậy?
Năm ngoái, khi Minh Viễn đến nhà Lưu Dũng, mẹ cậu ta vẫn chỉ là trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình của thị trấn, nhiệm vụ quan trọng nhưng không có nhiều quyền lực gì, ở trong chính quyền thường bị xem thường. Cho nên khi xảy ra việc này, Phương Minh Viễn không nghĩ tới việc đến nhờ cô ấy giúp hộ.
- Mới vừa được đề bạt lúc tết. Trưởng ban kế hoạch hóa gia đình, chẳng qua là thêm khối văn hóa giáo dục nữa. Nghe mẹ tớ nói, dường như là văn kiện ở trên chuyển xuống, cần nâng cao tỉ lệ nữ trong tổ lãnh đạo, vì vậy mẹ tớ được lên chức phó chủ tịch thị trấn.
Lưu Dũng dắt tay Minh Viễn nói:
- Được rồi, được rồi, có việc gì thì hãy đi hỏi mẹ tớ. Nhà tớ đã chuẩn bị xong cơm tối, đang đợi cậu đến rồi ăn cùng.
Bất ngờ xảy ra việc như thế này khiến Minh Viễn không biết nên làm gì, ngoài cửa Bạch Bình đã ra hỏi han, khiến cô và ông nội, chú út cũng đã lên tiếng, liền cùng với Lưu Dũng đi xe đến nhà Lưu Dũng.
Hắn đã đến nhà Lưu Dũng nhiều lần, nên không cảm thấy xa lạ gì nữa, nhà cậu ta cũng không thuộc khu nhà máy thiết bị Tần Tây mà là nằm ở bên cạnh một gia đình nông dân.
- Mẹ! Mẹ! Con đã mang Minh Viễn đến rồi đây.
Nghe thấy tiếng gọi của Lưu Dũng, mẹ cậu ta từ trên lầu đi xuống.
- Minh Viễn à, mau vào đây, thức ăn đều đã chuẩn bị hết rồi, chỉ còn chờ hai con đến nữa thôi!
Vừa thấy Minh Viễn, Triệu Quế Vinh liền niềm nở chào đón.
- Chào dì!
Minh Viễn nhìn thấy thần sắc của Triệu Quế Vinh so với hai năm trước tốt hơn nhiều, vội vã hỏi thăm sức khỏe. Xem ra thành công trên đường làm quan khiến tâm tình của Triệu Quế Vinh tốt hẳn lên.
Trên bàn bày sáu, bảy món ăn, cùng ngồi ăn cơm còn có ông bà nội của Lưu Dũng, đối với Minh Viễn mà nói, đương nhiên đều không xa lạ.
Ngồi trên bàn ăn không biết nên nói cái gì, Minh Viễn tự nhiên cũng chỉ có thể lặng lẽ ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng lại trả lời những câu hỏi của ông bà nội Lưu Dũng về việc học tập của Lưu Dũng.
Cuối cùng đợi đến khi cả nhà ăn cơm xong, Minh Viễn cùng với Lưu Dũng đem đồ ăn xuống phòng bếp, Triệu Quế Vinh mới gọi Minh Viễn đến phòng khách.
- Minh Viễn à, mấy năm nay, Lưu Dũng có thể đạt được thành tích như bây giờ, tất cả đều nhờ vào sự giúp đỡ của cháu.
Triệu Quế Vinh nhìn thấy Minh Viễn dường như còn muốn nói vài câu khách khí, khoát tay áo nói tiếp:
- Cháu không cần phải khách khí, thằng nhỏ này có bản lĩnh gì người khác không biết, nhưng dì là mẹ nó còn có thể không biết sao? Cách đây mấy ngày, tiệm cơm nhà cháu xảy ra chuyện gì dì đều biết, cháu có trách dì vì đã không giúp được cháu không?
- Dì à, hôm nay con mới biết dì lên chức phó chủ tịch thị trấn, trước nay vẫn không nghĩ đến việc nhờ dì.
Minh Viễn thành thật nói. Hắn không để tâm lắm đến việc thay đổi bộ máy lãnh đạo ở thị trấn, xảy ra việc lớn như thế này sao hắn lại có thể không biết. Lưu Dũng giấu kín thật, không ngờ chính hắn cũng không nhận ra. Bây giờ ngồi nghĩ lại, Minh Viễn mới cảm thấy có một số chỗ bất thường. Chẳng trách tên nhóc này ở lớp trở lên nổi tiếng hơn, không chỉ có thầy giáo yêu thích mà khi tan học lại có vài người thường đến rủ cậu ta đi chơi.
Triệu Quế Vinh không kìm nổi cười liền nói:
- Sự việc này, là do bác không cho Lưu Dũng và những người khác biết. Là một phó chủ tịch thị trấn thì sao? cũng chỉ là một chức nhỏ. Việc Thành Công làm khó gia đình nhà cháu, dì đều biết hết, tên Quách Lượng gì đó, dì cũng sớm được nghe nói đến. Con là một đứa trẻ thông minh, cho nên dì sẽ nói rõ cho con biết. Dì bây giờ cũng chỉ là phó chủ tịch thị trấn, nhưng giữa phó chủ tịch thị trấn này và phó chủ tịch thị trấn có rất nhiều sự khác biệt. Dì chỉ quản lý việc sinh đẻ có kế hoạch, giáo dục văn hóa và công tác phụ nữ, lại vừa mới được đề cử, và so với Thành Công, ảnh hưởng ở bộ máy chính quyền lại thể nói là cách biệt một trời một vực. Ở trong huyện Thành Công cũng có người, cho nên dì mặc dù muốn giúp con, nhưng dì cũng chỉ là người có địa vị thấp kém, lời nói không có sức thuyết phục. Phó chủ tịch thị trấn Thành hoàn toàn sẽ không nghe.
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
- Vâng, con hiểu rồi.
Sự việc này hắn cũng đã thấy rất nhiều rồi, như Triệu Quế Vinh vừa mới được đề cử, và đương nhiên không thể so sánh được với phó chủ tịch thị trấn cũ, trừ khi Triệu Quế Vinh có một thế lực mạnh mẽ đứng phía sau giúp đỡ. Nhưng nếu như có người đứng sau giúp đỡ, làm sao có thể ở chính quyền thị trấn Hải Trang làm trưởng phòng thời gian lâu như vậy được?
- Dì biết là cháu sẽ hiểu, cho nên cháu đã không đến tìm dì đúng không?
Triệu Quế Vinh cười nói. Minh Viễn cười gượng, không nói gì.
- Cháu hẳn sẽ thấy ngạc nhiên, vì như vậy tại sao dì lại muốn gọi cháu đến?
Triệu Quế Vinh đứng dậy, lấy một tờ báo trên bàn, đem đến trước mặt Minh Viễn.
Minh Viễn cũng không xa lạ gì “Bình Xuyên nhật báo”, đây là cơ quan ngôn luận của huyện Bình Xuyên. Đầu trang báo là ảnh của một người trung niên.
- Minh Viễn à, dì nghĩ với tính cách của cháu, nhất định không muốn chịu bó tay đầu hàng. Tiệm cơm này khẳng định thà rằng đóng cửa cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của Thành Công. Trước kia dì muốn giúp cháu nhưng lực bất tòng tâm, nhưng bây giờ cơ hội đến rồi!
Triệu Quế Vinh dùng tay chỉ vào người thanh niên nói:
- Đây là chủ tịch mới của huyện, năm trước được điều đến. Qua hai ngày nữa, ông ta sẽ đến thị sát thị trấn Hải Trang chúng ta, đương nhiên nhất định sẽ qua xem tình hình nhà máy của nhà cháu. Dù sao nhà máy đó cũng có thu lợi nhuận cao trong huyện. Thế nào? Có dám trực tiếp báo cáo tình hình cho ông ta biết không?
..
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 2: Kiến long tại điền
Chương 32: Lần đầu tiên gặp mặt Lý Đông Tinh.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruyen
Phương Minh Viễn kinh hãi, hắn thật không ngờ Triệu Quế Vinh lại có thể đề nghị như vậy. Việc người dân tố cáo các nhà chức trách từ xưa ở Hoa Hạ này là việc khó. Hơn nữa trong các thế hệ trước, ngay cả cho đến sau năm hai ngàn thì việc kiện tụng cũng vô cùng khó khăn. Từ xưa, quan lại thường bao che cho nhau, nhưng những tin đồn này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Muốn lật đổ một ông quan thì cái giá phải trả là rất đắt, đủ khiến nhiều người chùn bước.
Tuy nhiên hắn nghĩ lại, cảm thấy đề nghị này của Triệu Quế Vinh cũng không phải là bốc đồng và không phải bắn tên không đích. Quan mới nhận chức đốt ba đống lửa. Dù sao cũng phải đốt đám quan viên tiền nhiệm lưu lại, khiến đám quan viên đó thấy rõ ràng, từ đó biểu lộ thái độ, đứng đúng đội ngũ, tạo nên quyền uy của vị Chủ tịch huyện mới. Đồng thời, cũng tiện làm trống ra thêm một số các vị trí, tạo điều kiện cho Chủ tịch huyện mới đề bạt nhân viên mới. Việc này nếu không đủ để ảnh hưởng đến mũ của bọn quan viên, thì liệu ai sẽ phục tùng vị Chủ tịch huyện mới này?
Chính vào lúc này, việc đó đã thúc đẩy việc cung cấp đạn dược của hắn. Bởi vì nhà máy cung cấp thiết bị Tần Tây, huyện Bình Xuyên mang lại lợi nhuận và sự giàu có, sự hùng mạnh gia đình tại thị trấn Hải Trang - một trấn trọng yếu nhất của huyện Bình Xuyên. Nơi này, Phó trấn có thể mất quyền lực thực sự, người nhà trưởng trấn sẽ lên nhận chức khi Trưởng trấn về hưu. Đối với Chủ tịch huyện mới mà nói thì đây là một kỹ thuật bốn đầu hoàn hảo tuyệt đối, mở đầu cho thời kì đương nhiệm.
Ngay lập tức Phương Minh Viễn mắt sáng rực lên, thấy có thể về một phe với vị chủ tịch huyện mới và dựa vào thế lực của hắn để thành công một lần nữa, như vậy Phương gia ở Huyện Bình Xuyên sẽ có nền tảng ổn định. Việc này mạo hiểm nhưng thật đáng để làm.
Triệu Quế Vinh cười nói:
- Minh Viễn này, đừng tưởng dì sẽ hại cháu. Quả thật, cháu làm như vậy là mạo hiểm nhưng cũng không phải quá phiêu lưu đâu. Mấy ngày nay dì nghe nói nhà cháu có nhờ đến trưởng phòng Triệu Kiến Quốc, còn có phó sở trưởng Chu Đại Quân đến nói giúp phải không? Tưởng chừng như thế là thành công nhưng cũng rất bất đắc dĩ họ mới làm vậy,
Nhưng xét về phương diện khác, nếu nhà cháu đóng cửa tiệm này thì coi như nhà cháu trắng tay. Còn mối quan hệ của cháu ở nhà máy cung cấp thiết bị Tần Tây thì không ảnh hưởng gì vì đây là hai hệ thống, có thể cháu không kiểm soát được hết những gì mà Triệu Kiến Quốc làm và đồng thời Triệu Kiến Quốc cũng không kiểm soát được hết những gì mình làm. Không phải ở nhà máy này cháu cũng có một chút danh tiếng hay sao? Vì vậy chỉ cần lãnh đạo nhà máy không có ý kiến gì thì cháu hoàn toàn có thể tự tin làm những việc của mình. Nếu gã dám dùng thủ đoạn thì lực lượng của đồn phó sẽ có mặt ngay lập tức nên gã cũng phải cẩn thận trước khi hành động.
Phương Minh Viễn bất ngờ nói:
- Dì à, ở đây dì không có bản lý lịch của chủ tịch huyện Lý sao?
-Có chứ, nhà ngươi yên tâm, việc đó đã được chuẩn bị rồi.
Triệu Quế Vinh lấy tờ báo trên bàn làm việc đưa ra trước mặt Phương Minh Viễn.
- Lý Đông Tinh, …từng được bổ nhiệm ở vị trí Phó bí thư Đảng ủy nhà ga Duy Nam…
Nghe đến đây, mắt Phương Minh Viễn sáng ngời, thế là thành công nối tiếp thành công, sau cơn mua trời lại sáng.
-Dì à, dì tính chúng ta phải làm thế nào?
Hai ngày sau, vào lúc sáng sớm, nhóm lãnh đạo trấn ủy và tham gia vào đó còn có cả một vị phó xưởng của nhà máy cán ép Tần Tây chờ ở gần thị Trấn Hải Trang, trên quốc lộ huyện Bình Xuyên. Hôm nay, Tân chủ tịch huyện Lý Đông Tinh đến thị trấn Hải Trang thị sát nên những người này không dám bỏ bê.
Có được vị trí trong Đảng ủy là thành công của phó trưởng trấn, trưởng trấn mấy ngày nay cơ thể không được khỏe đang ở bệnh viên huyện Bình xuyên để tĩnh dưỡng và trị bệnh. Thế là tự nhiên phó trưởng trấn được điều hành mọi việc. Có được thành công như vậy hắn rất tự mãn vì trưởng trấn sức khỏe suy yếu, không có ở đấy để quản lí, chính mình sẽ tiếp nhận chức vụ trưởng trấn, vị trí có tiếng nói cao nhất. Mà nhiệm kì của trưởng trấn ở Đảng ủy chỉ có hai năm nên cũng không dài lắm, đến lúc đó mình có cơ hội thuận lợi trở thành trưởng trấn Hải Trang, bí thư Đảng ủy, như vậy mình tiến tới mình sẽ có thể trở thành ủy viên thường vụ của huyện, chính là phó chủ tịch thường trực huyện và cũng có thể trở thành phó bí thư huyện ủy.
Chỉ một cản trở duy nhất khiến hắn hơi băn khoăn chính là việc Lý Đông Tinh đột nhiên đến và ở lại nhà họ Phương năm ngày, mà chuyện lãnh đạo xuống thị sát và gần hai năm nay mỗi lần xuống thì đều đến quán ăn của nhà họ Phương dùng cơm, lúc đó kiểu gì chẳng có người ở nhà họ Phương nói này nói nọ và chính mình cũng sẽ bị bất lợi. Tuy nhiên, y nghĩ lại và cho rằng mình chắc quá nhạy cảm đấy thôi. Nhà họ Phương cũng nhỏ bé, lại không có người nhà làm to ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây nên chẳng có gì phải lo lắng. Chính mình sẽ cho người đi cảnh cáo bọn họ, nếu họ dám mách lẻo, nói hươu nói vượn trước mặt lãnh đạo thì mình sẽ cho niêm phong không chỉ quán ăn của nhà họ Phương mà còn liên đới đến cả hiệu sách.
Về phần Triệu Kiến Quốc tuy không ở cùng một hệ thống với mình và ở cấp trưởng ban nhưng mà nói đến…Ha ha, Triệu Quế Vinh, bọn đàn bà kia thì cũng như không.
Mà Chu Đại Quân ngay lập tức sẽ được điều đến huyện để làm phó cục, và y sẽ được củng cố địa vị. Mà y là người ở trong hệ thống, không cần phải để ý đến những lời nói hươu nói vượn. Chu Đại Quân sẽ không thể nghi ngờ người ở trong cùng hệ thống được.
Chín giờ sáng, đoàn xe của huyện tới ngã tư đường của thị trấn Hải Trang, chủ tịch huyện Lý Đông Tinh xuống xe và trấn ủy chính phủ cùng với phó xưởng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây gặp gỡ thân mật vui vẻ, sau khi chào hỏi xã giao xong, theo lịch trình thì trấn ủy chính phủ báo cáo trước. Nhưng đúng lúc này thì Lý Đông Tinh đề nghị đại diện nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây báo cáo trước. Mọi người rất kinh ngạc, nhưng đại diện nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cho rằng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất nên vị tân chủ tịch huyện làm như vậy cũng không có gì đáng trách, và điều đó thể hiện chủ tịch huyện rất coi trọng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây.
Vì thế mọi người lên ô tô đi đến nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây.
Đoàn người vào nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thăm quan và nhìn lướt qua kiểu cưỡi ngựa xem hoa vài phân xưởng để có cái nhìn tổng thể, Lý Đông Tinh đề xuất muốn xem phòng máy mới xây dựng.
- Toàn bộ tỉnh Tần Tây của chúng ta cũng có hơn hai mươi nhà máy, huyện Bình xuyên vinh dự có ba nhà máy, và đây cũng là lí do mà Ủy ban trung ương đánh giá cao tới thăm huyện chúng ta.
Khi bọn họ tiến vào phòng máy, hàng tràng pháo tay đã nổ ra ở ngoài cửa. Có năm, sáu người đang ở ngoài phòng máy với quần áo và giày dép khác nhau, vừa vào cửa liền thấy Phương Minh Viễn và hai người trẻ tuổi đang ngồi trước máy tính.
Triệu Quế Vinh không khỏi kinh ngạc, theo kế hoạch ban đầu thì Phương Minh Viễn không được xuất hiện ở đây. Hơn nữa nơi này là nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây coi máy tính là báu vật của phòng máy, tổng giá trị hơn mười vạn nhân dân tệ, vậy một thiếu niên trà trộn vào đây làm gì?
Quả nhiên, không ngoài dự tính, người đi kèm với phó xưởng trưởng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã cau mày lên tiếng:
- Trưởng phòng Lôi, đứa bé này là ai? Cháu không biết nơi này rất quan trọng hay sao? Làm thế nào để một đứa trẻ có thể vào được đây!
Làm thế này trước mặt chủ tịch huyện chẳng phải cho thấy nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây quản lí không chặt chẽ hay sao?
Lôi Tín lo lắng, ngày hôm qua hai người Phương Minh Viễn, Triệu Kiến Quốc và gã đã giao kèo, lại làm vô số cam kết hắn mới miễn cưỡng đồng ý cho Phương Minh Viễn vào trong này. Nhưng việc diễn ra trước mắt làm tim hắn đập thình thịch. Tuy nhiên, khi phó xưởng trưởng hỏi thì gã cũng chỉ có thể trả lời dựa theo những gì mà ngày hôm qua đã thỏa thuận:
- Thưa Xưởng trưởng Lỗ, hắn là Phương Minh Viễn, đứa nhỏ đã chế tác ra nước ấm sử dụng năng lượng mặt trời, gia đình hắn mở được quán ăn nhà họ Phương ở thị trấn này. Cái máy tính này đối với chúng ta đều rất mới lạ, tất cả mọi người đều không quen sử dụng, Phương Minh Viễn sử dụng thành thạo, tôi mời hắn đến hướng dẫn cho Lý Hải nhanh chóng nắm được các thao tác kỹ thuật sử dụng máy tính để phòng máy hoạt động càng sớm càng tốt hay sao ạ.
Phó xưởng trưởng Lỗ ngạc nhiên nhìn Phương Minh Viễn, ông không xa lạ gì với Phương Minh Viễn, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông nhìn thấy. Hơn nữa không biết hắn học được những thao tác máy tính này ở đâu? Toàn bộ tỉnh Tần Tây có hơn hai mươi nhà máy, tất cả mọi người đều được tuyển chọn, làm sao để cho một thiếu niên tùy ý làm như vậy được.
- Phương Minh viên à? Là thần đồng trong Trường học của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây của các anh, liên tiếp đứng đầu trong mười một năm phải không?
Lý Đông Tinh cười nói.
- Chính là hắn.
Lôi Tín nhìn Lý Đông Tinh mặt không biến sắc mà trong lòng lo lắng.
Lý Đông Tinh đưa mắt nhìn phó xưởng trưởng Lỗ, tủm tỉm cười nói:
- Xưởng trưởng Lỗ, xem ra trường học của nhà máy có cách giáo dục thật là độc đáo, tôi có nghe trong huyện nói đến hắn. Trưởng phòng Lôi, anh gọi hắn lại đây tôi hỏi một chút.
..
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 2: Kiến long tại điền
Chương 33
Tình thế xoay chuyển
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruyen
Chào bác Lý
Sau khi Phương Minh Viễn nghe Lôi Tín giới thiệu xong thì lễ phép chào, sau đó lại nhìn qua Triệu Quế Vinh, nói thêm một câu:
- Chào dì Triệu.
Lý Đông Tinh quay đầu lại nhìn qua Triệu Quế Vinh, ở đây chỉ có cô là nữ, cười hỏi:
- Phó trưởng trấn Triệu, cô cũng quen hắn sao?
Lúc này Triệu Quế Vinh cảm thấy trong lòng hơi bất an, chuyện này có chỗ không khớp với kế hoạch mà cô và Phương Minh Viễn đã bàn bạc. Tuy nhiên dáng vẻ của Lý Đông Tinh xem ra cũng không tức giận gì, bèn cười theo, nói:
- Chủ tịch huyện, hắn là bạn học của con tôi, lúc nhỏ hắn đã giúp con tôi học phụ đạo nên rất thân thuộc.
Lúc này mặt của Thành Công đã hơi biến sắc. Phương Minh Viễn đột nhiên xuất hiện ở đây là ngoài dự kiến của mọi người. Thái độ của Lý Đông Tinh đối với hắn cũng như quan hệ của hắn với Triệu Quế Vinh làm Thành Công cảm thấy bất an. Nhưng Lý Đông Tinh đang ở đây, anh ta cũng không biết nói thế nào.
- À…
Lý Đông Tinh chẳng nói gì cả, chỉ gật gù, lại cười hỏi Phương Minh Viễn:
- Phương Minh Viễn, nghe trưởng phòng Lôi nói, cháu có thể thao tác trên máy tính, điều này có thật không?
Phương Minh Viễn nhìn qua Lôi Tín đang hết sức khẩn trương, cười hỏi:
- Bác Lý, đó là do ông Lôi đề cao cháu thôi. Thao tác trên máy tính là một kỹ thuật cao, lại là chuyện mới, muốn hoàn toàn nắm được nó đâu phải là chuyện dễ dàng. Cháu chỉ có thể nói hiện giờ cháu chỉ nắm được kiến thức sơ bộ, vế máy tính, so với hai anh vừa mới tiếp xúc kia cũng biết không nhiều hơn. Chỉ cần cho các anh ấy thời gian sử dụng, tin rằng các anh ấy sẽ vượt qua cháu.
Trương Lộ và Lý Hải nhìn Phương Minh Viễn cảm kích hắn đã nói tốt cho bọn họ trước mặt phó xưởng trưởng Lỗ.
“Mẹ ơi!” Lôi Tín thở phào một hơi, thằng nhỏ này biết khiêm tốn, không cần nhìn cũng biết sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
- Vây cháu học được thao tác trên máy tính ở đâu?
Lý Đông Tinh hỏi ra thắc mắc của tất cả mọi người ở đây, trừ Lôi Tín.
- Vào lúc nghỉ đông mừng năm mới, ông Tô thấy cháu có vẻ hứng thú với máy tính nên đã tìm người dạy cháu, cháu cũng tự nhặt nhạnh tư liệu vế máy tính một ít, nghỉ đông xong thì luôn tìm hiểu.
Hiện giờ Phương Minh Viễn nói láo không chớp mắt, dù sao cũng không một ai có cơ hội hoặc dám nghĩ đến chuyện gặp mặt Tô Hoán Đông để hỏi.
Mọi người có mặt đều cảm thấy mơ hồ. Ông Tô hả? Vị này là ai?
Trong mắt Lý Đông Tinh hiện lên một tia vui mừng mà người ngoài khó nhìn ra được. Hôm trước ông ta nhận được điện thoại của lãnh đạo hệ thống đường sắt, nói là Tô Ái Quân, con trai út của phó trưởng ban thường trực đường sắt Tô Hoán Đông, nhờ ông ta nói với em mình, lúc ông ta đến thị trấn Hải Trang thì chú ý đặc biệt đến người thiếu niên tên Phương Minh Viễn. Xuất thân là người từ hệ thống đường sắt, lẽ nào lại không biết đến đại danh của Tô Hoán Đông. Đó là người đã đề nghị đại công trình đường sắt Hoa Hạ, xác định chắc chắn là sẽ tiếp nhận chức Bộ trưởng bộ đường sắt, được nhà nước xem là ngôi sao chính trị cấp cao. Thời gian bốn năm, tuy rằng chỉ hoàn thành nhiệm vụ tăng tốc độ xe lửa được một lần nhưng hiệu quả và lợi ích kinh tế xã hội nó mang lại đã chứng minh ông ấy nhìn xa trông rộng, tương lai chính trị của ông ấy không thể lường được. Có thể nói địa vị của mình và Tô Hoán Đông cách xa vạn dặm, không ngờ rằng có thể nhờ vào việc này mà đến gần với bộ trưởng Tô. Hơn nữa, nghe qua giọng điệu của thiếu niên này, dường như hắn và bộ trưởng Tô rât thân quen. Truyện "Trùm Tài Nguyên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tốt, tốt, tuổi trẻ nên người, đây là vinh quang của trường học nhà máy, cũng là vinh quang của hệ thống giáo dục huyện Bình Xuyên chúng ta.
Vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt Lý Đông Tinh, nhưng trong lòng ông ta cũng có một tia nghi ngờ. ‘Cậu Hai’ Tô Ái Quân này bảo mình chú ý đặc biệt đến Phương Minh Viễn thì được gì? Tuy nhiên, nếu như Tô Ái Quân đã thông qua thủ trưởng mà nói như vậy, tất nhiên đã hiểu là muốn mình chấp hành, không hiểu cũng phải thực hiện. Truyện "Trùm Tài Nguyên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có những lời nói của Lý Đông Tinh, mọi người lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Triệu Quế Vinh và Lôi Tín mới hoàn toàn yên tâm, phó trưởng trấn Thành Công cũng bình tĩnh lại.
Đoàn người đi ra phòng máy, các kiểu đối phó trong đầu Thành Công xoay chuyển như đèn kéo quân. Tuy trước mắt còn không rõ vị chủ tịch Lý mới nhậm chức này và Phương Minh Viễn có quan hệ gì, nhưng Lý Đông Tinh hiển nhiên rất tán thưởng Phương Minh Viễn. Nếu chính mình lại tiếp tục không nói lý lẽ với nhà họ Phương, lỡ tới tai Chủ tịch huyện, đối với chuyện mình được lên chức trưởng trấn là rõ ràng vô cùng bất lợi. Nhưng làm cách nào để nhà họ Phương hiểu được ý định hòa giải của mình thì phó trưởng trấn Thành phải vò đầu. Phương Minh Viễn không đứng trong đội ngũ, làm phó trưởng trấn thường vụ, xử lý tình huống lúc trưởng trấn không có mặt, tất nhiên không thể bỏ đi. Anh ta nhìn nhân viên hộ tống, người ấy hiểu ý bước đến sát bên. Thành Công nhỏ giọng dặn dò vài câu, người ấy đã chạy nhanh như như chớp.
Triệu Quế Vinh đã chú ý đến điều này, nhưng cô chỉ cười lạnh mà không nói gì.
Đến mười một giờ ba mươi, phó xưởng trưởng Lỗ nhìn đồng hồ, cười nói:
- Chủ tịch huyện Lý bây giờ cũng đã là giữa trưa rồi, hân hạnh mời anh một bữa cơm rau dưa. Mời anh nếm thử bánh canh đầu cá của nhà họ Phương, chính là do nhà Phương Minh Viễn kia mở đấy. Đây là món ăn đặc sắc của huyện Bình Xuyên chúng ta, ngon nhất trên toàn huyện Bình Xuyên. Đến cuối tuần, thậm chí có người từ trên huyện xuống chỉ để ăn món này thôi.
- Được, món bánh canh đầu cá này, ở trên huyện nghe người ta không ngừng nhắc tới, hôm nay phải nếm thử một chút, xem có phải thật sự ngon như lời đồn đại không.
Lý Đông Tinh cười nói, có thể hiểu thêm một bước về tình hình Phương Minh Viễn và người nhà của hắn, không thể nghi ngờ rằng có thể giúp ông ta càng nắm rõ ý đồ của Tô Ái Quân hơn.
Lúc này quán ăn nhà họ Phương đã biết tin rồi, ngay trong buổi sáng đã đặt biển hiệu ra cửa.
Phương Bân đang chỉ huy các đấu bếp khẩn trương chuẩn bị, lần này người tới rất đông, trong huyện thôi đã mười mấy người, nếu tính cả nhân viên trong trấn ủy và nhân viên trong nhà máy, thì đã hết không dưới bốn hay năm mươi chỗ ngồi. Hơn nữa, anh ta luôn được Phương Minh Viễn dặn dò, bữa cơm hôm nay nhất định phải làm cho ngon lành, sạch sẽ, đảm bảo chất lượng, không thể có chút nhược điểm nào trong lòng người khác. Truyện "Trùm Tài Nguyên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ông chủ Phương, Trưởng ban Tôn đến đây.
Âm thanh trong trẻo của nhân viên phục vụ từ ngoài cửa truyền đến. Phương Bân nao nao. Tôn mập này quả thực có lá gan không nhỏ, không ngờ lúc này dám đến gây khó dễ cho mình, đến nhầm lúc chủ tịch huyện đang ăn cơm trưa xem thử gã gánh vác nổi không?
- Dừng lại, dừng lại, dừng lại hết, để chỗ cho bọn họ đến.
Phương Bân tức giận kêu lên. Mọi người trong phòng bếp mấy hôm nay cũng đã quen rồi, vừa nghe Phương Bân kêu lên, liền đồng loạt buông mọi việc xuống, ra khỏi gian bếp.
- Ông chủ Phương, ông chủ Phương, anh làm gì vậy? Nhanh chuẩn bị cho họ đi, chủ tịch huyện sắp tới rồi.
Tôn mập đầy vẻ bối rối kéo Phương Bân, giọng gấp gáp:
- Không lầm đâu, chủ tịch huyện và lãnh đạo trấn ủy cùng tới đây ăn cơm trưa đó.
- Vâng, trưởng ban Tôn, không phải lần nào anh đến kiểm tra đầu bắt tất cả mọi người phải đi ra sao? Tôi chỉ phối hợp với anh để làm việc cho tốt thôi. Các anh kiểm tra nhanh đi, kiểm xong để chúng tôi còn tiếp tục chuẩn bị. Phương Bân khoát tay chặn lời.
- Ôi trời, ông chủ Phương, anh hiểu lầm rồi. Tôi đến đây không phải để kiểm tra vệ sinh, anh không thấy tôi không dẫn theo người nào sao? Ai cũng không mang tới đâu.
Tôn mập trán đầy mồ hôi, van vỉ Phương Bân.
- Nhanh chóng để bọn họ trở về làm việc đi, mấy người chủ tịch huyện sắp đến rồi đó.
- Ủa, không phải đến kiểm tra sao?
Phương Bân nhìn Tôn mập, quả nhiên là gã ta không dẫn một người cấp dưới nào.
- Đi vào, đi vào, đi vào hết đi! Nhanh chóng chuẩn bị! Đầu bếp Trình, bánh canh đầu cá của anh trọng trách nặng nhất, nhất định phải làm cho ngon nha.
Phương Bân phất tay cho mọi người quay về chỗ làm, còn quay đầu lại dặn thêm một câu.
- Ông chủ yển tâm đi, tay nghề của tôi cậu còn lo lắng gì chứ!
Từ phòng bếp truyền đến giọng trả lời sang sảng của đầu bếp Trình.
Tôn mập đến một bên Phương Bân, để anh ta ngồi xuống, lại lấy ra một gói thuốc, rút một điếu kính cẩn đưa Phương Bân. Phương Bân sao có thể nhận được, liên tục từ chối:
- Trưởng ban Tôn khách sáo quá. Tôi làm sao có thể nhận thuốc của anh được…
Thị trấn Hải Trang vào tháng Tư còn mang theo chút hơi lạnh, nhưng trán Tôn mập lại đầy mồ hôi:
- Ông chủ Phương, anh Hai Phương, chúng ta đừng khách sáo thế này nữa.
Trong lòng Phương Bân đã hiểu được bảy tám phần, xem ra sự tình thật sự giống như lời nói của Phương Minh Viễn, đã xoay chuyển rồi.
..
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 2: Kiến long tại điền
Chương 33
Tình thế xoay chuyển
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruyen
Chào bác Lý
Sau khi Phương Minh Viễn nghe Lôi Tín giới thiệu xong thì lễ phép chào, sau đó lại nhìn qua Triệu Quế Vinh, nói thêm một câu:
- Chào dì Triệu.
Lý Đông Tinh quay đầu lại nhìn qua Triệu Quế Vinh, ở đây chỉ có cô là nữ, cười hỏi:
- Phó trưởng trấn Triệu, cô cũng quen hắn sao?
Lúc này Triệu Quế Vinh cảm thấy trong lòng hơi bất an, chuyện này có chỗ không khớp với kế hoạch mà cô và Phương Minh Viễn đã bàn bạc. Tuy nhiên dáng vẻ của Lý Đông Tinh xem ra cũng không tức giận gì, bèn cười theo, nói:
- Chủ tịch huyện, hắn là bạn học của con tôi, lúc nhỏ hắn đã giúp con tôi học phụ đạo nên rất thân thuộc.
Lúc này mặt của Thành Công đã hơi biến sắc. Phương Minh Viễn đột nhiên xuất hiện ở đây là ngoài dự kiến của mọi người. Thái độ của Lý Đông Tinh đối với hắn cũng như quan hệ của hắn với Triệu Quế Vinh làm Thành Công cảm thấy bất an. Nhưng Lý Đông Tinh đang ở đây, anh ta cũng không biết nói thế nào.
- À…
Lý Đông Tinh chẳng nói gì cả, chỉ gật gù, lại cười hỏi Phương Minh Viễn:
- Phương Minh Viễn, nghe trưởng phòng Lôi nói, cháu có thể thao tác trên máy tính, điều này có thật không?
Phương Minh Viễn nhìn qua Lôi Tín đang hết sức khẩn trương, cười hỏi:
- Bác Lý, đó là do ông Lôi đề cao cháu thôi. Thao tác trên máy tính là một kỹ thuật cao, lại là chuyện mới, muốn hoàn toàn nắm được nó đâu phải là chuyện dễ dàng. Cháu chỉ có thể nói hiện giờ cháu chỉ nắm được kiến thức sơ bộ, vế máy tính, so với hai anh vừa mới tiếp xúc kia cũng biết không nhiều hơn. Chỉ cần cho các anh ấy thời gian sử dụng, tin rằng các anh ấy sẽ vượt qua cháu.
Trương Lộ và Lý Hải nhìn Phương Minh Viễn cảm kích hắn đã nói tốt cho bọn họ trước mặt phó xưởng trưởng Lỗ.
“Mẹ ơi!” Lôi Tín thở phào một hơi, thằng nhỏ này biết khiêm tốn, không cần nhìn cũng biết sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
- Vây cháu học được thao tác trên máy tính ở đâu?
Lý Đông Tinh hỏi ra thắc mắc của tất cả mọi người ở đây, trừ Lôi Tín.
- Vào lúc nghỉ đông mừng năm mới, ông Tô thấy cháu có vẻ hứng thú với máy tính nên đã tìm người dạy cháu, cháu cũng tự nhặt nhạnh tư liệu vế máy tính một ít, nghỉ đông xong thì luôn tìm hiểu.
Hiện giờ Phương Minh Viễn nói láo không chớp mắt, dù sao cũng không một ai có cơ hội hoặc dám nghĩ đến chuyện gặp mặt Tô Hoán Đông để hỏi.
Mọi người có mặt đều cảm thấy mơ hồ. Ông Tô hả? Vị này là ai?
Trong mắt Lý Đông Tinh hiện lên một tia vui mừng mà người ngoài khó nhìn ra được. Hôm trước ông ta nhận được điện thoại của lãnh đạo hệ thống đường sắt, nói là Tô Ái Quân, con trai út của phó trưởng ban thường trực đường sắt Tô Hoán Đông, nhờ ông ta nói với em mình, lúc ông ta đến thị trấn Hải Trang thì chú ý đặc biệt đến người thiếu niên tên Phương Minh Viễn. Xuất thân là người từ hệ thống đường sắt, lẽ nào lại không biết đến đại danh của Tô Hoán Đông. Đó là người đã đề nghị đại công trình đường sắt Hoa Hạ, xác định chắc chắn là sẽ tiếp nhận chức Bộ trưởng bộ đường sắt, được nhà nước xem là ngôi sao chính trị cấp cao. Thời gian bốn năm, tuy rằng chỉ hoàn thành nhiệm vụ tăng tốc độ xe lửa được một lần nhưng hiệu quả và lợi ích kinh tế xã hội nó mang lại đã chứng minh ông ấy nhìn xa trông rộng, tương lai chính trị của ông ấy không thể lường được. Có thể nói địa vị của mình và Tô Hoán Đông cách xa vạn dặm, không ngờ rằng có thể nhờ vào việc này mà đến gần với bộ trưởng Tô. Hơn nữa, nghe qua giọng điệu của thiếu niên này, dường như hắn và bộ trưởng Tô rât thân quen.
- Tốt, tốt, tuổi trẻ nên người, đây là vinh quang của trường học nhà máy, cũng là vinh quang của hệ thống giáo dục huyện Bình Xuyên chúng ta.
Vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt Lý Đông Tinh, nhưng trong lòng ông ta cũng có một tia nghi ngờ. ‘Cậu Hai’ Tô Ái Quân này bảo mình chú ý đặc biệt đến Phương Minh Viễn thì được gì? Tuy nhiên, nếu như Tô Ái Quân đã thông qua thủ trưởng mà nói như vậy, tất nhiên đã hiểu là muốn mình chấp hành, không hiểu cũng phải thực hiện.
Có những lời nói của Lý Đông Tinh, mọi người lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Triệu Quế Vinh và Lôi Tín mới hoàn toàn yên tâm, phó trưởng trấn Thành Công cũng bình tĩnh lại.
Đoàn người đi ra phòng máy, các kiểu đối phó trong đầu Thành Công xoay chuyển như đèn kéo quân. Tuy trước mắt còn không rõ vị chủ tịch Lý mới nhậm chức này và Phương Minh Viễn có quan hệ gì, nhưng Lý Đông Tinh hiển nhiên rất tán thưởng Phương Minh Viễn. Nếu chính mình lại tiếp tục không nói lý lẽ với nhà họ Phương, lỡ tới tai Chủ tịch huyện, đối với chuyện mình được lên chức trưởng trấn là rõ ràng vô cùng bất lợi. Nhưng làm cách nào để nhà họ Phương hiểu được ý định hòa giải của mình thì phó trưởng trấn Thành phải vò đầu. Phương Minh Viễn không đứng trong đội ngũ, làm phó trưởng trấn thường vụ, xử lý tình huống lúc trưởng trấn không có mặt, tất nhiên không thể bỏ đi. Anh ta nhìn nhân viên hộ tống, người ấy hiểu ý bước đến sát bên. Thành Công nhỏ giọng dặn dò vài câu, người ấy đã chạy nhanh như như chớp.
Triệu Quế Vinh đã chú ý đến điều này, nhưng cô chỉ cười lạnh mà không nói gì.
Đến mười một giờ ba mươi, phó xưởng trưởng Lỗ nhìn đồng hồ, cười nói:
- Chủ tịch huyện Lý bây giờ cũng đã là giữa trưa rồi, hân hạnh mời anh một bữa cơm rau dưa. Mời anh nếm thử bánh canh đầu cá của nhà họ Phương, chính là do nhà Phương Minh Viễn kia mở đấy. Đây là món ăn đặc sắc của huyện Bình Xuyên chúng ta, ngon nhất trên toàn huyện Bình Xuyên. Đến cuối tuần, thậm chí có người từ trên huyện xuống chỉ để ăn món này thôi.
- Được, món bánh canh đầu cá này, ở trên huyện nghe người ta không ngừng nhắc tới, hôm nay phải nếm thử một chút, xem có phải thật sự ngon như lời đồn đại không.
Lý Đông Tinh cười nói, có thể hiểu thêm một bước về tình hình Phương Minh Viễn và người nhà của hắn, không thể nghi ngờ rằng có thể giúp ông ta càng nắm rõ ý đồ của Tô Ái Quân hơn.
Lúc này quán ăn nhà họ Phương đã biết tin rồi, ngay trong buổi sáng đã đặt biển hiệu ra cửa.
Phương Bân đang chỉ huy các đấu bếp khẩn trương chuẩn bị, lần này người tới rất đông, trong huyện thôi đã mười mấy người, nếu tính cả nhân viên trong trấn ủy và nhân viên trong nhà máy, thì đã hết không dưới bốn hay năm mươi chỗ ngồi. Hơn nữa, anh ta luôn được Phương Minh Viễn dặn dò, bữa cơm hôm nay nhất định phải làm cho ngon lành, sạch sẽ, đảm bảo chất lượng, không thể có chút nhược điểm nào trong lòng người khác.
- Ông chủ Phương, Trưởng ban Tôn đến đây.
Âm thanh trong trẻo của nhân viên phục vụ từ ngoài cửa truyền đến. Phương Bân nao nao. Tôn mập này quả thực có lá gan không nhỏ, không ngờ lúc này dám đến gây khó dễ cho mình, đến nhầm lúc chủ tịch huyện đang ăn cơm trưa xem thử gã gánh vác nổi không?
- Dừng lại, dừng lại, dừng lại hết, để chỗ cho bọn họ đến.
Phương Bân tức giận kêu lên. Mọi người trong phòng bếp mấy hôm nay cũng đã quen rồi, vừa nghe Phương Bân kêu lên, liền đồng loạt buông mọi việc xuống, ra khỏi gian bếp.
- Ông chủ Phương, ông chủ Phương, anh làm gì vậy? Nhanh chuẩn bị cho họ đi, chủ tịch huyện sắp tới rồi.
Tôn mập đầy vẻ bối rối kéo Phương Bân, giọng gấp gáp:
- Không lầm đâu, chủ tịch huyện và lãnh đạo trấn ủy cùng tới đây ăn cơm trưa đó.
- Vâng, trưởng ban Tôn, không phải lần nào anh đến kiểm tra đầu bắt tất cả mọi người phải đi ra sao? Tôi chỉ phối hợp với anh để làm việc cho tốt thôi. Các anh kiểm tra nhanh đi, kiểm xong để chúng tôi còn tiếp tục chuẩn bị. Phương Bân khoát tay chặn lời.
- Ôi trời, ông chủ Phương, anh hiểu lầm rồi. Tôi đến đây không phải để kiểm tra vệ sinh, anh không thấy tôi không dẫn theo người nào sao? Ai cũng không mang tới đâu.
Tôn mập trán đầy mồ hôi, van vỉ Phương Bân.
- Nhanh chóng để bọn họ trở về làm việc đi, mấy người chủ tịch huyện sắp đến rồi đó.
- Ủa, không phải đến kiểm tra sao?
Phương Bân nhìn Tôn mập, quả nhiên là gã ta không dẫn một người cấp dưới nào.
- Đi vào, đi vào, đi vào hết đi! Nhanh chóng chuẩn bị! Đầu bếp Trình, bánh canh đầu cá của anh trọng trách nặng nhất, nhất định phải làm cho ngon nha.
Phương Bân phất tay cho mọi người quay về chỗ làm, còn quay đầu lại dặn thêm một câu.
- Ông chủ yển tâm đi, tay nghề của tôi cậu còn lo lắng gì chứ!
Từ phòng bếp truyền đến giọng trả lời sang sảng của đầu bếp Trình.
Tôn mập đến một bên Phương Bân, để anh ta ngồi xuống, lại lấy ra một gói thuốc, rút một điếu kính cẩn đưa Phương Bân. Phương Bân sao có thể nhận được, liên tục từ chối:
- Trưởng ban Tôn khách sáo quá. Tôi làm sao có thể nhận thuốc của anh được…
Thị trấn Hải Trang vào tháng Tư còn mang theo chút hơi lạnh, nhưng trán Tôn mập lại đầy mồ hôi:
- Ông chủ Phương, anh Hai Phương, chúng ta đừng khách sáo thế này nữa.
Trong lòng Phương Bân đã hiểu được bảy tám phần, xem ra sự tình thật sự giống như lời nói của Phương Minh Viễn, đã xoay chuyển rồi.
..
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo