Hạ Á nghĩ nghĩ: "Ngươi nói ‘Ngả Đức Lâm sợ, đừng bỏ lại Ngả Đức Lâm’ ... Hắc hắc. Uy, Ngả Đức Lâm rốt cuộc là ai? Ngươi nằm mơ cũng hô tên nàng, nhất định là nữ nhân của ngươi hả?"
Tim kẻ đáng thương thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, nghe vậy nhất thời thở dài ra một hơi, mặt đỏ lên trừng mắt nhìn dế nhũi một cái.
Tối hôm qua đúng là nàng nằm mơ, mà giấc mơ làm cho sau khi nàng tỉnh mộng cũng đỏ mặt tía tai: trong mộng, dế nhũi này nhẫn tâm đem nàng để lại một mình giữa cánh đồng bát ngát, chung quanh đều là thực thi quái, mà mình thật xấu hổ khi túm lấy dế nhũi này cầu xin "Đừng bỏ lại Ngả Đức Lâm, Ngả Đức Lâm sợ ..." .
Không cần phải nói , Ngả Đức Lâm đương nhiên là tên đầy đủ của kẻ đáng thương.
"Di? Mặt ngươi đỏ tựa mông khỉ rồi! Chẳng lẽ ta nói đúng? Ngã Đức Lâm này thật sự là nữ nhân của ngươi?" Hạ Á nhất thời bất mãn kêu lên: "Thật không công bằng! Một người quái dị như ngươi cũng có nữ nhân! Hạ Á đại gia ta trời sinh oai hùng bất phàm, bây giờ lại còn là một xử nam a!"
Kẻ đáng thương... Phải nói là Ngả Đức Lâm, nghe thấy từ "xử nam", trên mặt ửng đỏ vốn đã biến mất nhất thời trở lại.
Hạ Á vẻ mặt tà ác cười nhìn lại, lấy cánh tay huých huých nàng: "Uy, nói với ta đi, ngươi có phải là xử nam không? Ta đoán ngươi nhất định là không phải! Hừ, nằm mơ đều hô hào thân thiết như vậy! Uy, ngươi rốt cuộc không phải là xử nam à?"
Ngả Đức Lâm bị hắn dây dưa đến không có biện pháp gì, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, căm giận nói: "Không phải!"
"Thật không phải?" Hạ Á trợn tròn con mắt, thần tình lộ hâm mộ.
Kẻ đáng thương lại suýt nữa tức giận đến hộc máu ...
Dế nhũi đáng thương! Dế nhũi ngu xuẩn! Người ta đương nhiên không phải xử nam ! Người ta là xử nữ mới đúng...
"Được rồi, đừng hỏi nữa!"
Kẻ đáng thương rốt cục không thể nhịn được nữa .
Sau buổi sáng, trong khi đi đường, Hạ Á giống như một con khỉ cứ vò đầu bứt tai, luôn đi sát vào nàng, vẻ mặt lén lút, hi hi ha ha hỏi tới hỏi lui, cuối cùng lộ rõ muốn cùng nàng thảo luận chuyện nam nữ.
"Uy, kẻ đáng thương, rốt cuộc chuyện giữa nam nhân nữ nhân là thế nào?" Hạ Á nói với vẻ mặt chờ mong, làm cho kẻ đáng thương trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
"Được rồi!" Kẻ đáng thương (Ngả Đức Lâm) thở dài, suy nghĩ một chút: "Ngươi nghĩ sai rồi, tối hôm qua ta nằm mộng thấy muội muội của ta, Ngả Đức Lâm là một biểu muội bà con xa của ta. Còn nữa, cũng không phải là ... nữ nhân … nữ nhân của ta."
Nàng vừa nói như thế, Hạ Á nhất thời thất vọng, nhưng rất nhanh trong lòng hắn liền cân bằng lại, ha ha cười: "Đúng a! Kẻ đáng thương, bình thường ngươi khó coi như vậy, ta nghĩ cũng sẽ không có cô nương nào coi trọng ngươi! Ha ha, bất quá đừng lo, lão gia hỏa đã dạy ta, là nam nhân quan trọng nhất là bản lĩnh, diện mạo là trời sinh, bổn sự hiện tại của ngươi tuy cũng yếu kém một chút, bất quá có thể từ từ luyện tập."
Mà một lát sau, Hạ Á lại nhịn không được tò mò: "Biểu muội kia của ngươi... Ân, chính là Ngả Đức Lâm, có phải rất đẹp không? Uy, nói gì thì nói chúng ta cũng ở chung vài ngày, ta cũng có ơn cứu mạng ngươi, ngươi xem Hạ Á đại gia ta võ công nhất đẳng, có khi..."
Nói tới đây, Hạ Á dùng hai mắt cẩn thận đánh giá kẻ đáng thương, lại lắc đầu thở dài: "Ách... Hay là thôi đi, xem tướng mạo của ngươi, biểu muội của ngươi chỉ sợ bộ dáng cũng không tốt hơn là bao. Ai, lại nói, Ngả Đức Lâm, tên này thât sự có chút khó nghe."
Kẻ đáng thương mặc kệ!
"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngả Đức Lâm là quý tộc cổ ngữ của Bái Chiêm Đình đế quốc! Là ý chỉ sự cao quý xinh đẹp! Dế nhũi ngươi không hiểu cũng đừng nói lung tung!"
Nàng rất giận!
Rõ ràng chính mình xinh đẹp động lòng người, lại bị người này biến thành người quái dị đã đủ nghẹn khuất! Hiện tại ngay cả tên của mình cũng bị hắn hạ thấp đi!!
...
Ách, bất quá có dế nhũi này nhiều lời, nguyên bản sự lo lắng đặt trong lòng kẻ đáng thương nhưng thật ra ít đi rất nhiều.
Hơn nữa hôm nay hành tẩu rất thuận lợi, cũng không có gặp được nguy hiểm gì. "Nhóm người kia" mà kẻ đáng thương vẫn lo lắng bắt gặp cũng không xuất hiện.
Chỉ là tới lúc chạng vạng, bọn họ gặp một vấn đề lớn.
Không có thức ăn.
Nguyên bản thức ăn mà Hạ Á mang theo chính là một ít thịt cắt ra từ đầu Thị Huyết Cuồng Lang bị giết kia. Mà bởi vì phải đi đường, hắn không có khả năng đem theo cả con lang trên lưng, chỉ cắt mấy khối thịt lớn bỏ vào trong bao quần áo, cũng đủ cho hai người ăn vài ngày.
Mà hiện tại thì... Trong đội ngũ thêm mười mấy địa tinh, chỉ một ít thức ăn như vậy thực sự không đủ phân ra.
Hạ Á cũng không phải nhân từ, chẳng qua không cho đám địa tinh này ăn no, chúng nó thực sự không có khí lực đi đường. Đi đến lúc chiều, một vài địa tinh đã bước không nổi, mặc cho Vương phi tiên sinh mắng chửi đến mức nào cũng không nên chuyện, trên thực tế, Vương phi tiên sinh cũng đói bụng đến hoa cả mắt.
"Xem ra còn tìm một ít thức ăn, nghĩ biện pháp tìm một con mồi thôi." Hạ Á mắt ánh mắt nhìn tới nhìn lui ở trên người đám địa tinh kia, ánh mắt như thế, làm cho kẻ đáng thương nhịn không được vì vài tên địa tinh đáng thương này mà cầu nguyện... Dế nhũi này nhìn thô bỉ như vậy, nhưng làm việc quả thật là đủ tà ác, đủ ti tiện. Nếu bị hắn có chủ ý, đám địa tinh này chỉ sợ không có kết cục hay ho gì.
Quả nhiên...
Biện pháp của Hạ Á là: săn thú!
Nơi này mặc dù là cánh đồng bát ngát, nhưng trên cánh đồng bát ngát cũng không phải không có thực vật!
Đầu tiên hắn lôi một tên địa tinh chiến sĩ ra, cũng không để ý đến tiếng thét chói tay của nó, cầm cây búa lại, tạo ra vài cái lỗ trên cánh tay cùng đùi.
Lập tức máu tươi chảy ra, tên địa tinh này thấy trên người mình đổ máu, sợ đến mức oa oa kêu lên.
"Kêu la cái gì! Bắt được con mồi, ngươi có thể được thêm một miếng thịt!" Hạ Á đánh một bạt tai làm đống răng của địa tinh này vơi đi một nửa.
Sau đó hắn lấy ra dây thừng đem tên kia trói lại trên mặt đất, còn mình cầm một đầu dây, cùng với đoàn người còn lại lui ra mấy chục thước... trốn ở phía sau một khối nham thạch lớn.
Con địa tinh đổ máu đáng thương kia kêu thảm thiết, tiếng kêu truyền đi thật xa.
Ngoài hắn ra, đám địa tinh còn lại không hề thương hại, nấp ở sau nham thạch nhìn còn cao hứng phấn chấn, hiển nhiên... Địa tinh chứng kiến thấy đồng bọn không hay ho liền cao hứng...
Ước chừng qua thời gian một bữa cơm, tên địa tinh như trẻ nhỏ kia dần dần ngay cả khí lực để kêu la cũng không có, chung quanh thì ngay cả một cái lông sói cũng không thấy.
"Thần linh phù hộ, hy vọng hương vị máu của nó có khả năng hấp dẫn mấy đầu lang qua đây." Hạ Á ra vẻ thành tâm cầu nguyện.
"Tên hỗn đản nhà ngươi, thần linh sẽ không phù hộ chuyện tàn nhẫn hoang đường như vậy!" Kẻ đáng thương không quen nhìn chuyện tàn bạo thế này.
Hạ Á trừng mắt nhìn kẻ đáng thương một cái, lạnh lùng nói: "Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện một chút, bởi vì nếu tên địa tinh này không hấp dẫn được mấy đầu lang tới, nói không chừng bởi vì ghét bỏ máu địa tinh rất thối... Nói vậy, ta cũng chỉ có thể..."
Nói xong, ánh mắt đảo qua người kẻ đáng thương, nhất thời làm kẻ đáng thương sợ tới trắng bệch mặt mũi.
"Ngươi, ngươi nếu dám đem ta ra bên ngoài làm mồi, ta liền cùng với ngươi liều mạng!" Kẻ đáng thương tuyệt vọng thét chói tai, nhịn không được lui về phía sau.
"..." Hạ Á nhìn nàng một cái, bỗng nhiên vui vẻ: "Yên tâm, ngươi là mồi ta lưu trữ để chuẩn bị đối phó với rồng, ta sẽ không để ngươi chết đâu."
Dừng một chút, ngữ khí Hạ Á trở nên bất đắc dĩ: "Ý của ta là, nếu không hấp dẫn được con mồi nào tới... Như vậy chúng ta cũng không thể đói chết được a. Nếu không săn được lang... Ta cũng chỉ có thể đem đám địa tinh này nướng ăn luôn. Uy, ngươi nhất định chưa ăn qua thịt địa tinh nướng a, ta cũng không có nếm qua, Hắc Hắc!"
Nói xong, Hạ Á thực ác ý nhìn nhìn kẻ đáng thương.
"... ..."
Kẻ đáng thương bị dọa tới sợ rồi! Sắc mặt nàng đại biến, tay chân bủn rủn, xoay người liền há miệng nôn mửa ra, nhớ tới lúc sáng, đám địa tinh ở trong dòng sông tắm rửa, ô thủy giàn giụa, nôn ra càng nhiều hơn.
"Ha ha!" Hạ Á cười to hai tiếng, đỡ nàng lên, khinh thường nhìn nàng: "Ngươi thật sự tin sao? Uy, thịt địa tinh ngươi cũng dám ăn? Ta thì không dám đâu!"
Hắn đem kẻ đáng thương đặt ngồi dưới đất, đang muốn nói gì, bỗng nhiên sắc mặt Hạ Á đột nhiên biến đổi!
Hắn lập tức nằm sấp xuống mặt đất, đem cái lỗ tai dính sát vào trên mặt đất, híp mắt lắng nghe trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn ngưng trọng chưa từng có, trong tay nhanh chóng nhấc chiến phủ lên, tay kia cầm thuẫn!
"Có tiếng vó ngựa, từ hai phương hướng, số lượng rất nhiều! Có thể là những tên kia!"
Hạ Á vừa nói xong, sắc mặt kẻ đáng thương nhất thời trắng như tờ giấy, sợ tới mức môi cũng run run.
Dịch Giả: A Du
Biên: A Du
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Trên cánh đồng bát ngát, một đoàn kỵ mã đang từ phía Đông Nam chạy nhanh tới, ước chừng có khoảng bảy, tám kỵ sĩ. Lúc chạy đến gần, bụi đất phía sau tan bớt, từ xa nhìn lại, chỉ có ba con ngựa đầu tiên là có người ngồi, những con ngựa còn lại chỉ là ngựa chuẩn bị mà thôi.
Hình dạng đội ngũ trên đường bày ra, phía trước có một con dẫn đầu, những con phía sau làm ra hình dạng hình tam giác.
Khi đoàn kỵ mã kia từ xa xuất hiện, đám địa tinh kia đã trở nên nhộn nhạo hẳn lên. Nguyên đám Địa Tinh cứ âu khắc âu khắc ỏm tỏi. Vương phi tiên sinh liền rất nhanh thưởng cho mỗi tên vài sống đao. Nhưng mà ngay bản thân nó cũng rất sợ hãi, bất an nhìn Hạ Á.
Hạ Á nới lỏng dây lưng, đem Kẻ đáng thương ấn vào sau một tảng đá lớn, trầm giọng nói: “Ta không kêu ngươi, ngươi cũng đừng bước ra.”
Quay đầu lại, hắn cũng trừng mắt về phía Vương phi tiên sinh: “Ngươi cũng vậy!”
“Nhưng mà…” Kẻ đáng thương rõ ràng vô cùng lo lắng: “Những người đó sẽ giết ngươi!”
“Cũng không hẳn.” Ánh mắt Hạ Á khẽ chớp: “Có lẽ chỉ là một đội mạo hiểm qua đường mà thôi.”
“Có thể…” Kẻ đáng thương cắn chặt răng: “Bọn họ nhất định là đám người đến bắt người tại bộ lạc Địa Tinh kia, ngươi biết rõ ràng điểm đó mà.”
“Tin ta đi, chưa chắc đã không có đường sống đâu!” Hạ Á nhíu mắt lại, trong ánh mắt hiện lên một tia hung quang giống như là dã thú vậy.
Gã Địa Tinh bị bắt đảm nhận vai trò con mồi phía trước kia vẫn tiếp tục giãy dụa. Nó đã không còn khí lực nữa rồi, quá mức sợ hãi cộng thêm mất máu quá nhiều, làm cho hắn dường như là muốn ngất đi vậy. Nhưng mà ngay khi hắn nghe thấy tiếng vó ngựa đang rõ ràng truyền đến, gã Địa Tinh lập tức thanh tỉnh lại, liều mạng hét lên chói tai.
Mục tiêu của đoàn kỵ mã kia hết sức rõ ràng, hiển nhiên là đang chạy thẳng đến nơi này.
Đội ngũ kỵ mã kia rất nhanh đã vọt qua khoảng hơn trăm thước, nhưng cũng không có dừng lại, cũng không có vội đến gần, mà chỉ đột nhiên quay đầu ngựa lại, giảm bớt tốc độ. Đoàn kỵ mã chậm rãi chạy vòng quanh con Địa Tinh đang chạy trốn. Rất hiển nhiên, bọn người kia đều có sự cảnh giác rất cao cùng với kinh nghiệm dày dặn. Bọn họ cũng không dễ dàng xuống ngựa, chỉ chạy vòng xung quanh mà thôi. Bọn hắn vừa duy trì tốc độ, vừa có thể biết rõ tình huống trước mắt cùng với bảo trì khoảng cách với mục tiêu.
Kỹ thuật điều khiển ngựa của mấy kỵ sĩ này hết sức thành thạo, vừa cưỡi ngựa vừa chuyển hướng hết sức dễ dàng, khống chế ngựa hết sức thong thả. Sau khi chạy vòng quanh con Địa Tinh đáng thương kia vài vòng, bọn họ mới giảm tốc độ lại, dừng lại ở khoảng cách xa xa.
Tên kỵ sĩ chạy đầu tiên, cưỡi một con hắc mã. Con ngựa kia rất cao lớn, hùng tráng, cho dù là trong Dã Hỏa Trấn cũng hiếm khi nhìn thấy những con tuấn mã thượng phẩm như vậy. Tất cả các trang bị của con ngựa đều khá tốt, mang theo túi lương thực, túi nước, còn có một bộ cung tên nữa. Trên mấy con ngựa chuẩn bị phía sau còn gánh theo một số dụng cụ sinh tồn ngoài dã ngoại nữa. Hiển nhiên là bọn họ đã có chuẩn bị tốt mà đến.
Kỵ sĩ chạy đầu tiên này có một đầu tóc ngắn cắt khá cao, tóc uốn khúc. Gương mặt mang bộ dáng của người Bái Chiêm Đình điển hình. Thân hình cao lớn, khi ngồi trên lưng ngựa, sóng lưng ngồi thẳng, trong tay cầm một thanh đại đao khá dài. Ánh mắt phát ra quang mang như đao phong. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm một chút vào trong con Địa Tinh. Trên người hắn mặc một áo giáp da kỵ sĩ thượng đẳng. Bộ áo giáp da này thuộc về trang bị của khinh kỵ binh. Sau lưng mang theo một bộ cung tên quân dụng, hai mũi tên đuôi nhạn dắt bên hông lưng ngựa. Cánh tay của hắn hoàn toàn lỏa lồ bên ngoài. Những phần cơ thể hở ra, da thịt có chút thô ráp, ngăm đen. Khớp xương tay thô to, toàn thân đều tràn ngập khí chất thô bạo.
“Một Địa Tinh à? Hừ…” Khóe miệng tên kỵ sĩ này nhếch lên, nhe răng ra cười.
“Đội trưởng, phía sau tảng đá kia có gì đó, ta ở thật xa đã có thể ngửi thấy mùi rồi, ha ha!” Sau đó tên kỵ sĩ kia cười lớn, thanh âm của hắn tràn đầy sự thô bỉ. Một tên kỵ sĩ khác đã lấy cung ra, rút một mũi tên cầm lên trên tay, thần sắc đề phòng.
Gãn kỵ sĩ phía trước cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đá vào bụng ngựa một chút. Con ngựa chậm rãi tiến về phía trước, đến gần một chút, ánh mắt của hắn cũng không có dừng trên tên Địa Tinh đã sợ hãi đến mức cháng váng, mà là nhìn chằm chằm vào khối đã mà bọn Hạ Á đang ẩn nấp, nắm chặt thanh đại đao trong tay: “Đi ra mau!”
Thân ảnh Hạ Á từ phía sau tảng đá vòng ra, bước lên từng bước, khi khoảng cách còn khoảng năm mươi thước thì ngừng lại. Lúc này, tên địa tinh là con mồi kia vừa lúc đứng ngay chính giữa hai người.
“Kẻ mạo hiểm? Hay là đạo tặc?” Kỵ sĩ nhìn nhìn Hạ Á, nhìn thấy dáng người cao lớn của Hạ Á, hơn nữa, ngoài ý muốn của hắn, là một cái cự thuẫn cùng với thanh chiến phủ trong tay Hạ Á. Theo như hắn đánh giá, hai kiện vũ khí này mặc dù có hoa mỹ, nhưng chỉ toàn là thứ dùng để lòe người mà thôi. Những chiến sĩ có kinh nghiệm, chắc chắn là sẽ không sử dụng những thứ vũ khí khoa trương như thế này, cho dù là những chiến sĩ thành danh nhờ sức mạnh đi nữa, cũng sẽ không lựa chọn sử dụng những loại vũ khí lớn đến như thế. Vũ khí càng lớn, càng nặng tuy rằng có thể làm tăng lực sát thương, nhưng mà khi sử dụng động tác sẽ không nhanh nhẹn, hơn nữa những loại vũ khí quá nặng nề, sẽ bất lợi nếu chiến đấu lâu dài.
Chỉ có những tên ngu xuẩn thích khoa trương mới lựa dùng những loại vũ khí nặng nề này.
“Ta là một Liệp Ma Nhân.” Hạ Á lớn tiếng trả lời, hắn phát hiện đối phương đanh nhìn chằm chằm vào vũ khí của mình, vô ý thức nâng cự thuẫn lên cao một chút.
“Liệp Ma Nhân?” Tên kỵ sĩ bật cười, bất quá vẻ tươi cười của hắn vẫn tràn ngập sát khí: “Một tên Liệp Ma Nhân đi vào cánh đồng màu đỏ bát ngát này để làm gì? Nơi này chỉ có Địa Tinh cùng với các loại quái vật ăn xác chết mà thôi.”
“Đó là chuyện của ta.” Biểu hiện của Hạ Á có chút cường ngạnh – Ở trên Dã Hỏa Nguyên, nếu như ngươi tỏ vẻ yếu đuối, như vậy sẽ càng làm cho địch nhân cho rằng ngươi dễ khi dễ: “Các ngươi là ai?”
Tên kỵ sĩ cũng không trả lời, thu hồi ánh mắt lại, nhìn nhìn lại con Địa Tinh, hắn tự nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra dụng ý của Hạ Á: “À, ngươi đã dùng nó làm con mồi à? Đáng tiếc, máu của Địa Tinh rất hôi, chỉ sợ rất khó có thể hấp dẫn con mồi được. Hơn nữa, miệng vết thương quá nhỏ, không đủ máu tươi.”
Miệng của hắn nhếch mép, nhe răng cười: “Để ta giúp ngươi một chút,…”
Nói xong, hắn rất nhanh tháo một thanh mâu ngắn từ trên yên ngựa của mình. Khi thanh mâu vừa đến tay, toàn thân gã kỵ sĩ nhất thời phát ra một cỗ sát khí sắc bén, loại sát khí này hiển nhiên là đã trải qua tôi luyện trong không biết bao nhiêu tình huống đẫm máu mới thành bản năng. Hắn ở trên yên ngựa mạnh mẽ cong lưng lên, làm ra một tư thế đâm mâu tới tuyệt đẹp, lưu loát mà mạnh mẽ.
Tiếng phá gió kịch liệt vang lên, thanh tiểu mâu này đã hóa thành một đạo bạch quang, bay thẳng về phía gã Địa Tinh.
Hạ Á vừa nhìn thấy động tác của đối phương, ánh mắt đang trợn tròn bỗng nhiên híp lại, phóng nhanh về phía trước một bước, cánh tay trái vung lên, phóng cái cự thuẫn thẳng tới…
Phanh!!!
Mũi của thanh tiểu mâu kia đập lên tấm thuẫn, làm phát ra một chuỗi đốm lửa chói mắt, cho dù là đang ban ngày, nhưng chuỗi đốm lửa kia cũng có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Con Địa Tinh kia khi nhìn thấy một đạo bạch quang bắn về phía mình, đã sợ đến mức cứng người, đến khi nghe thấy một tiếng vang thật lớn, nhìn thấy Hạ Á đã dùng tấm thuẫn chặn lại mũi mâu, nhất thời hét rầm lên.
“Ý?” Ánh mắt gã kỵ sĩ kia phát ra một tia quang mang, người kia chỉ phóng ra cự thuẫn đã có thể chặn mũi mâu của mình rồi sao?
Hạ Á đã rất nhanh phóng tới, chạy đến trước mặt gã Địa Tinh, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào tên kỵ sĩ, vừa nhanh tay nhặt cự thuẫn lên.
Trên cự thuẫn chỗ bị mũi mâu đâm vào đã tróc đi một miếng, để lại một lỗ hõm nhỏ màu bạc. Điều này làm cho Hạ Á một trận đau xót – đây là thứ vũ khí tốt nhất mà mình từng dùng qua a!
“Liệp Ma Nhân, thân thủ không tệ đó.” Giọng nó gã kỵ sĩ mang theo một tia âm trầm, hắn nắm thật chặt thanh đại đao trong tay: “Thế nhưng ngươi lại từ chối hảo ý của ta.”
“Cho dù chỉ là một gã Địa Tinh, nhưng cũng là tác tác của ta.” Hạ Á ngẩng đầu: “Nếu ngay cả chiến lợi phẩm của mình mà cũng không thể bảo vệ, sẽ không xứng lăn lộn trên Dã Hỏa Nguyên.”
“Hỏi ngươi một vấn đề.” Gã kỵ sĩ giục ngựa chạy một vòng: “Ngươi đang đi về phía Nam hả? Trên đường đi có gặp người nào nữa không?”
Hạ Á lắc đầu: “Chỉ nhìn thấy các ngươi thôi.”
“Hừ.” Gã kỵ sĩ cười lạnh một tiếng: “Thật không?”
Hạ Á cũng không nói lời nào, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Được rồi.” Kỵ sĩ than nhẹ một câu, bông nhiên ánh mắt hắn hiện lên một tia cuồng bạo: “Giết hắn.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng hắn, phía sau đã có một tên kỵ sĩ giục ngựa chạy lên! Vó ngựa vừa mới phóng ra hai bước, tên kỵ sĩ cũng đã giơ thanh đao của hắn lên. Vó ngựa phóng lên, lập tức người kia đã rất nhanh cúi rạp người xuống, nhân mã hợp nhất, thanh đao trong tay phóng ra, trên lưỡi đao còn loang lỗ vết máu lưu lại. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra một cỗ hàn khí lạnh người.
Hô một tiếng, người tới, ngựa tới, đao cũng tới!!!
Gã kỵ sĩ này đã rất nhanh vọt tới trước mặt Hạ Á, thanh đao giơ lên, liền bổ xuống!
Kẻ đáng thương trốn ở phía sau tảng đá đã sợ đến mức hai chân đều mềm nhũng!
Ngay khi đối phương xông tới, đôi mắt Hạ Á cũng đã híp lại thành hai cái khe nhỏ, trong khe mắt hàn quang chớp động, hai chân hắn nhanh chóng lui về phía sau một bước, vẫn bảo trì thân thể như cũ đứng nhìn thẳng về phía con tuấn mã, cố ý hơi nghiêng người xuống một chút, đem trọng tâm hạ thấp…
Phanh!!!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, nhân mã lần lượt thay đổi, đã thấy bản thân Hạ Á đang chuẩn bị đó nhận hàn khí mãnh liệt của thanh đao, đột nhiên trong nháy mắt, hắn đã giơ tấm cự thuẫn lên che trước đầu mình.
Bản thân thân thể gã kỵ sĩ đã cường hãn, hơn nữa cộng thêm lực chạy của con ngựa, sức mạnh nhân mã hợp nhất đáng sợ đến mức nào. Liền thấy tấm cự thuẫn trong tay Hạ Á đã bị hất bay ra, tấm cự thuẫn trong không trung cũng đã nứt thành hai mảnh!
Thân mình Hạ Á run lên kịch liệt, bị một con tuấn mã như vậy đụng phải, hắn cũng có chút chịu không nổi, chỉ thấy lồng ngực cứng lại, hô hấp ngừng trệ, cánh tay giơ tấm cự thuẫn kia đau nhức, toàn thân chấn động, trước mắt có chút hoa lên.
Nhưng mà, động tác của hắn vẫn giống như cũ.
Hắn mạnh mẽ làm ra một động tác nghiêng người, đem thân thể xoay chuyển, sau đó dùng lưng dán sát vào bên cạnh con ngựa và gã kỵ sĩ đang phóng qua. Hắn thậm chí còn cảm giác được gót chân cùng với yên ngựa của gã kỵ sĩ ma sát qua lưng hắn nữa. Sau đó Hạ Á đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân dùng sức hất mạnh một cái.
Một tiếng hí dài vang lên, lập tức gã kỵ sĩ nhất thời cũng cảm giác con ngựa mình cũng lảo đảo một chút, rồi ầm ầm đổ xuống.
Lực va chạm của Hạ Á, có thể làm cho một con tuấn mã đang phóng như bay phải ngã xuống, chính hắn cũng tuyệt không dễ chịu gì. Khí lực toàn thân tiêu mất, nhất thời có chút hụt hơi. Chính là hiện tại hắn cũng không thể thư giãn, xoay người nhảy lên, thanh búa cầm trong tay lập tức đánh ra.
Gã kỵ sĩ vừa mới ngã ngựa kia, mới xoay người đứng lên, đã thấy trên đỉnh đầu một mảnh ngân quang, câu búa của Hạ Á đã đập xuống.
Gã kỵ sĩ vội vàng giơ cao thanh đao lên, phanh một tiếng, lưỡi đao đã đỡ được cái búa. Nhưng là lực chém xuống cực mạnh, lập tức làm cho hai chân gã kỵ sĩ mềm nhũng ra, hắn rốt cuộc cũng không thể đứng lên được nữa, một chân quỵ xuống đất, chỉ có thể vội vàng lăn người sang một bên.
Hạ Á đắc thế cũng không có ngừng lại, đuổi theo chém liên tiếp hai búa.
Hai âm thanh va chạm vang lên, rốt cuộc thanh đao trong tay gã kỵ sĩ cũng đã gãy đôi, bàn tay hắn tràn đầy máu tươi, nhướng mắt kinh ngạc nhìn Hạ Á.
Hạ Á lại một lần nữa nâng búa lên, chuẩn bị bổ xuống, bỗng phía sau có tiếng vó ngựa truyền đến, hắn lập tức quay lại, liền thấy một đoàn hắc quang đã vọt đến trước mặt.
Tên kỵ sĩ thủ lĩnh kia, trong tay cầm theo thanh đại đao, vẻ mặt dữ tợn, đã phóng đến trước mặt Hạ Á. Thanh đao giơ cao, đã chém tới đỉnh đầu Hạ Á rồi.
Hạ Á liều mạng giơ búa lên cản lại, oanh một tiếng, toàn thân hắn giống như là bị điện giật vậy. Lưỡi đao của đối phương bổ vào thanh búa làm bằng tinh cương, trong nháy mắt, thanh đại đao chấn động, đột nhiên trên lưỡi đao xuất hiện một vết nứt màu xám.
Vết nứt trên lưỡi đao kia, hiển nhiên là do chém vào lưỡi búa làm bằng tinh thiết gây ra.
Thân thể Hạ Á bị cỗ lực lượng cường đại này hất văng lên, văng ra xa hơn mấy thước. Miệng hắn đầy bụi đất, toàn thân đau nhức, lúc đứng lên, mạnh mẽ ói ra mấy ngụm bụi đất, nước miếng trộn lẫn với máu. Cảm giác trên tay nhẹ hẫng, liếc mắt nhìn lại, đã thấy thanh tinh cương chiến phủ trên tay mình đã bị cắt mất một nửa!!!
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh ngồi ở trên ngựa, vẻ mặt hắn cũng không có đắc ý, có chút ngoài ý muốn nhìn xuống thanh đại đao trên tay mình. Trên lưỡi thanh đại đao xuất hiện một vết mẻ rộng khoảng nửa ngón tay. Phát hiện này làm cho gã thủ lĩnh kỵ sĩ có chút ngạc nhiên, hắn biết rõ thực lực của mình. Chính mình vừa rồi đã sử dụng đến đấu khí, vốn đã nghĩ rằng chỉ cần một đao này đã có thể đem tên kia bổ đôi ra, thế nhưng không nghĩ là đã bị đối phương đón đỡ được— hơn nữa khi nãy mình còn mượn sức ngựa chạy nữa.
“Năng lực không tệ, Liệp Ma Nhân.” Gã kỵ sĩ thủ lĩnh đem thanh đại đao giắt một bên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn thoáng qua gã kỵ sĩ ngã ngựa kia: “Đứng lên đi, phế vật! Ngươi làm chúng ta mất mặt rồi!”
Dịch Giả: A Du
Biên: A Sãi
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội -2T
Gã kỵ sĩ thủ lãnh lớn tiếng mắng chửi đồng bọn của hắn, sắc mặt của gã đồng bọn bị quát kia nhất thời đỏ bừng lên, nhưng tựa hồ như cực kỳ kiêng kỵ tên thủ lĩnh, không dám nói lại nửa lời, chỉ một mực quỳ trên mặt đất, cũng không có cố gắng đứng lên, cả người cứ lảo đảo như muốn ngã sang một bên.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia nhìn thấy hắn như vậy, sắc mặt nhất thời khó coi hơn vài phần, giục ngựa tiến lên vài bước, vẻ mặt như suy nghĩ gì đó, cẩn thận quan xác tình huống đồng bọn mình, mới thở dài một hơi: “Thôi được rồi, hóa ra ngươi đã bị thương, cố gắng đứng lên đi!”
Hóa ra người kia lúc bị Hạ Á húc vào con ngựa đang cưỡi đã tế bị thương. Con ngựa kia đang phi nhanh tới, lực đạo mạnh đến mức nào, chỉ ngay cả Hạ Á, như con quái vật mạnh mẽ lớn lên trong sơn dã, cũng không dám khinh suất.
Mà lúc con ngựa bị hất ngã xuống, gã kỵ sĩ cũng văng ra khỏi ngựa, nhưng một chân hắn vẫn còn mắc kẹt lại trong bàn đạp. Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn vốn cũng rất tốt, vội vàng nhảy ra ngoài, nhưng một chân của hắn vẫn bị đè nát.
Mà mấy búa Hạ Á bổ vào hắn, lực đạo hiển nhiên rất mạnh, đánh cho hắn đến mức không đứng dậy được, nhưng một phần cũng là do chân hắn bị gãy, không thể chống đỡ nổi.
Hơn nữa, trong lúc ngã ngựa, bả vai gã kỵ sĩ này cũng đập mạnh xuống mặt đất, khiến cho một mảng da lớn trên vai hắn bị tróc ra – vết thương này cũng không nặng lắm, may mắn là hắn mặc một bộ nhuyễn giáp khá mềm dẻo, nếu hắn mặc một bộ giáp sắt, chỉ sợ hiện tại xương cốt hắn cũng đã bị chấn gãy rồi.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh này thấy đồng bọn mình đã bị thương, liền không để ý đến bộ dáng chật vật của hắn khi bị Hạ Á đập mấy búa nữa. Dù sao những người đi cùng với hắn chuyến này, luận về thân phận đều là những chiến sĩ xuất sắc. Bị đánh bại như vậy bởi một tên lạp ma nhân sơn dã như vậy, nói thế nào cũng là một chuyện hết sức mất mặt.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Á: “Có thể đỡ được một đao của ta, sức mạnh của ngươi cũng không tệ lắm.” Hắn tự phụ thân phận, thấy chỉ mới tấn công một cái đã bị tên tiểu tử hoang dã kia làm mẻ đi thanh đại đao trong tay, quả là rất mất mặt, liền đem thanh đao cài lên yên ngựa. Nhìn lại thân hình cao lớn, tráng kiện của Hạ Á, ánh mắt vẫn còn toát ra vài phần khí thế cứng cỏi, sát khí trong mắt hắn cũng không khỏi giảm bớt vài phần. Tuổi còn nhỏ như vậy đã mạnh mẽ đến thế, nếu có thể thu nhận về dạy dỗ cẩn thận một chút, chỉ sợ không cần đến ba năm, hắn sẽ là một tay sai đắc lực của mình.
Chỉ là, ý niệm này chỉ mới xuất hiện một chút trong đầu hắn đã sớm bị đánh tan. Lần này hắn đi đã nhận một mệnh lệnh, trên đường đi cho dù là có gặp bất cứ ai, cũng không tha cho kẻ đó sống sót. Lúc trước cũng vì vậy mà hắn đã đồ sát cả một bộ lạc Địa Tinh, huống chi chỉ là một tên tiểu tử hoang dã như thế này?
Sát khí trong mắt hắn lại một lần nữa lóe lên rồi chợt tắt, hung quang lập tức bộc lộ ra: “Đáng tiếc, chỉ trách số mạng ngươi không tốt mà thôi.”
Hạ Á nhìn chằm chằm vào nửa thanh búa còn lại trong tay hắn, trong lòng quặn đau. Hắn vốn là một kẻ nghèo kiết xác, luyện búa hơn mười năm nay cũng chưa từng sử dụng qua thứ vũ khí nào tốt như cái này. Từ khi chiếm được thanh chiến phủ này, không khỏi mừng rỡ như điên, ngay cả khi đi ngủ cũng ôm sát một bên không rời. Giờ phút này bỗng nhiên lại bị chặt làm đôi, không khác nào một gã nghèo kiết xác bỗng nhiên đào được mỏ vàng, nhưng chỉ xa hoa được có ba ngày đã lập tức bị phá sản. Sự tiếc nuối dâng lên trong lòng, mãnh liệt đến mức không thể nào nói ra thành lời được.
Những lời mà gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia nói, tuy ngoài mặt cũng có thể xem như là khen ngợi Hạ Á lợi hại, nhưng khi Hạ Á nghe được, chẳng khác nào giống như hắn tát mình hai cái vào mặt, lại còn khen một tiếng: “Da mặt ngươi dày thật đó.”.
Sự sỉ nhục như vậy, Hạ Á làm sao có thể chịu nổi chứ?
Tính tình của hắn, hơn một nửa là sự hào sảng thuần phác của người miền núi, nhưng hắn lại sinh trưởng tại Dã Hỏa Nguyên, sống trong Dã Hỏa Trấn, lại bị lây nhiễm vài phần gian xảo cùng với tính lưu manh của đám người ở đó. Tất cả những tính chất đó hợp lại một chỗ, mới hình thành nên bộ dáng như hiện tại của Hạ Á, nhìn qua thì thành thật, chất phác, nhưng thật ra lại có vài phần gian xảo, hơn nữa, khi bị chọc giận thì lại bộc phát ra tính cách tàn nhẫn.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh tháo trên yên ngựa ra một loại vũ khí khác, là một thanh lang nha bổng ngắn. Thanh lang nha bổng này có chuôi bằng gỗ, một đầu lớn, một đầu nhọn, bề mặt của đầu lớn kia được bọc sắt, hơn nữa còn gắn vô số đinh sắt nhọn hoắt trên đó. Đây chính là thứ vũ khí tiện dụng nhất của kỵ sĩ khi tác chiến. Loại vũ khí này không sợ vướng víu, lực sát thương lại mạnh, nên thích hợp cho kỵ binh sử dụng.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh thúc ngựa chạy vài vòng, hét lên một tiếng, đã phóng ngựa thẳng về phía Hạ Á. Khi hắn phóng tới, đã lập tức nằm rạp xuống trên lưng ngựa, thanh lang nha bổng trong tay giơ lên cao. Đến sát cạnh Hạ Á, lập tức đập thật mạnh xuống đầu hắn. Nếu bị thanh lang nha bổng này đập trúng, cho dù là Hạ Á có mặc áo giáp đi chăng nữa, chỉ sợ cũng bị đập cho nát người.
Nhìn thấy đối phương vọt tới, hai đồng tử của Hạ Á rất nhanh co rút lại, bỗng nhiên ngã người về phía sau, co chân liên tục lùi về sau, hô hấp nhất thời cũng ngừng trệ lại, một hơi lùi liền ba bốn bước. Mắt thấy đối phương đã phóng ngựa tới trước mặt, thanh lang nha bổng trong tay đập xuống, Hạ Á đột nhiên giậm chân nhảy mạnh lên cao.
Động tác nhảy này của hắn, vô cùng mạnh mẽ lưu loát, giống như thời khắc này hắn đã hóa thành một con thỏ vậy, nhảy cao lại rất nhanh, thân hình nhìn có chút giống như cá heo nhảy trên mặt biển, thân người còn ở không trung, đã làm ra một động tác ngửa người cực kỳ xinh đẹp.
Chợt nghe một tiếng thét nhỏ, thanh lang nha bổng đã lướt qua đầu của Hạ Á, luồng cuồng phong mà nó phát ra, tạo thành ba đường tơ máu trên gò má Hạ Á. Mà thân thể Hạ Á còn ở trong không trung, nhanh như chớp đã rút thanh hỏa xoa đeo bên hông hắn ra, nhất thời đâm ra một nhát!!!
Phản ứng trong đường tơ kẻ tóc, tuy rằng Hạ Á đã tránh được thanh lang nha bổng kia, nhưng mà vẫn bị đầu con tuấn mã húc cho một cái, chính là thanh hỏa xoa mà hắn đâm ra, đã mạnh mẽ chui vào cổ của con tuấn mã.
Phốc một tiếng, con ngựa nhất thời rên rỉ lên một trận, Hạ Á cũng đã cùng với tiếng rên rỉ này mà bị đánh bay ra. Chỉ là lần này khi hắn rơi xuống đất, đã sớm có chuẩn bị trước, chân dẫm mạnh lên mặt đất, lảo đảo lùi về sau mấy bước, thanh hỏa xoa kéo thành một đường lõm sâu trên mặt đất, lúc này mới miễn cưỡng đứng lại. Trong miệng phun ra một ngụm máu nhỏ, một tay ôm lấy trước ngực, ngay vị trí bị đầu ngựa húc vào, mạnh mẽ thở dốc.
Cổ con ngựa của kỵ sĩ thủ lĩnh bị mũi của thanh hỏa xoa trực tiếp đâm thủng, chạy về phía trước vài bước nữa đã ngã lăn ra mặt đất. May mắn là kỵ thuật của gã thủ lĩnh này khá cao, vội vàng đạp mạnh chân vào hai cái bàn đạp, lực chân cũng của hắn quả thật không nhỏ, chỉ đạp một cái đã đạp nát hai cái bàn đạp, cả người rốt cuộc cũng nhảy ra ngoài, cuối cùng cũng không bị con ngựa đè phải. Chỉ là tư thế rơi xuống của hắn hơi cho chút khó coi, cả người lăn trên mặt đất vài vòng mới đứng dậy được.
Thân thể hắn mới tạm ổn định lại, Hạ Á cũng đã đánh tới, thanh hỏa xoa trong tay hắn giống như một con độc xà, mổ thẳng về phía cổ của hắn. Gã kỵ sĩ thủ lĩnh này bản thân đã kinh qua bách chiến, lâm nguy không kinh hoảng, rất nhanh rút từ bên hông ra một thanh đoản kiếm chặn lại.
Thanh đoản kiếm này vô cùng sắc bén, mũi kiếm lóe lên, trên thân kiếm phát ra một đoàn quang mang màu xám nhạt. Thanh đoản kiếm va chạm với thanh hỏa xoa một cái, một tiếng đinh thanh thúy phát ra…
Hạ Á nhất thời cảm giác được cánh tay hắn rung mạnh, đã thấy nửa thanh kim loại văng lên bầu trời, soạt một tiếng, đã cắm xuống đất. Mà sắc mặt vốn hết sức bình tĩnh của gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia nhất thời biến đổi, một đạo hắc quang nhất thời đâm chếch qua cổ hắn một chút, máu tươi nhất thời bắn ra tung tóe.
Cảm giác đau nhói truyền lên, khiến hắn rất nhanh lách người về phía sau, cơ thể toàn thân căng thẳng, nhất thời đã sử dụng ra toàn bộ khí lực cả đời để ngã mạnh về phía sau. Sự đau đớn trên cổ truyền đến làm cho cảnh vật trước mắt tối sầm lại. Đưa tay lên cổ sờ qua một chút, may mắn phát hiện vết thương cũng không sâu lắm… Chẳng qua, thanh đoản kiếm sắc bén đang cầm trong tay kia, lúc này chỉ còn lại có cái chuôi kiếm, lưỡi kiếm đã cắm trên mặt đất xa xa. Thế mà thanh hỏa xoa đen đủi không chút quang mang nằm trong tay tên tiểu tử trước mặt kia lại hoàn hảo không hề có một chút tổn hao gì.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh ngây dại cả người!
Mà bản thân Hạ Á cũng đã ngây dại!
Một kích hắn đâm ra, lại là lấy cứng chọi cứng với đấu khí của đối phương, cánh tay đã sớm tê dại, có chút không cầm nổi thanh hỏa xoa nữa rồi, rất nhanh chuyển thanh hỏa xoa sang tay trái. Chỉ là hắn không thể nào ngờ nổi, thanh hỏa xoa xấu xí của mình, không ngờ lại có thể làm gãy đôi thanh đoản kiếm sắc bén của địch nhân!!!
“Đáng chết!”, lúc này gã kỵ sĩ thủ lĩnh đã thật sự nổi giận. Nguyên bản vừa rồi hắn có vài phần khinh địch. Lấy thân phận của hắn, không ngờ lại liên tiếp hai ba lần chịu thiệt thòi dưới tay tên tiểu tử hoang dã này, hơn nữa còn để cổ mình bị thương nữa. Nếu không phải mình phản ứng nhanh một chút, chỉ sợ lúc này tính mạng mình cũng đã mất dưới tay tiểu tử kia!
“Thủ lĩnh, đón kiếm!”
Tên kỵ sĩ ngã ngựa lúc nãy hét lên một tiếng, đem thanh bội kiếm của mình ném qua. Gã kỵ sĩ thủ lĩnh giơ tay chụp được, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, gầm lên một tiếng, giống như một con mãnh hổ phóng tới. Hạ Á tựa hồ cũng chưa hồi phục lại tinh thần, nửa thân trên hắn vẫn còn bị ngựa húc đau nhức âm ỉ. Ngay cả thân hình cường hãn dã man như quái thú của hắn, cũng có chút không chịu nổi.
Giờ phút này thanh kiếm trong tay gã kỹ sĩ thủ lĩnh đã phóng tới trước mặt, một kiếm chém xuống, đấu khí trên lưới kiếm phát ra, quang mang màu xám đã phóng đến trước mặt, Hạ Á nhất thời hồi phục lại tinh thần, nâng thanh hỏa xoa lên cản lại.
Đinh!
Kiếm pháp của gã kỵ sĩ thủ lĩnh này cực kỳ tàn nhẫn, một kiếm bị cản, cũng không có nổi giận, thanh kiếm trong tay hắn, nhất thời hóa thành vô số kiếm quang phóng ra, đâm chém bao trùm thân thể Hạ Á. Thanh kiếm trong tay hắn tung hoành, cơ hồ giống như là mưa giật gió rền vậy!
Dưới làn kiếm pháp sắc bén hung ác như thế, Hạ Á nhất thời liền giống như biến thành một cọc gỗ tập đánh vậy. Vũ kỹ của hắn quả thật là một con gà mờ, lúc này đối phương lại thi triển ra loại kiếm pháp tinh diệu như vậy, chỉ sợ bản thân hắn cũng giống như một tấm bia tập chém mà thôi.
Nhưng mà, chuyện cổ quái lúc này đã xảy ra!
Đinh! Leng keng! Leng keng......
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh giống như là phát điên vậy, công kích mãnh liệt. Lúc mới bắt đầu, Hạ Á còn có chút ứng phó loạn xạ, vài lần suýt không ngăn cản được, suýt chút nữa bị đâm cho vài nhát kiếm. Nhưng mà, sau ba bốn chiêu, sắc mặt Hạ Á càng ngày càng trở nên cổ quái hơn. Sắc mặt đối thủ cực kỳ dữ tợn, nhưng mà bộ kiếm pháp mà hắn đang thi triển, Hạ Á chỉ cần tùy ý đưa tay, thanh còi lò trong tay hắn có chút nhẹ nhàng thong thả giơ lên, lại có thể dễ dàng đem những đường kiếm công kích tàn nhẫn của đối phương xảo diệu hoàn toàn phá giải hết!
Mặc cho gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia công kích điên cuồng đến thế nào, kiếm khí như mây trôi nước chảy, dày đặc như nước, những cũng thủy chung không cách nào vượt qua được thanh hỏa xoa nhẹ nhàng chậm chạp trong tay Hạ Á!
Trong lòng Hạ Á cũng cảm thấy quái dị, bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.
Kẻ này… kẻ này… hắn rốt cuộc là đang đùa giỡn với ta hay sao chứ? Tại sao vũ kỹ của hắn lại múa loạn xạ lên thế kia?
Ý? Một kiếm đâm ra của hắn như thế, không phải chính là thủ pháp cời than ma lão gia hỏa đã dạy ta hay sao?
A? Một cú bổ vừa rồi của hắn, không phải là thủ pháp bổ củi lão gia hỏa đã dạy ta sao?
Ặc? Một cú chặt này nữa, chính là thủ pháp chặt thịt mà lão gia hỏa đã dạy ta mà!
Ủa? Một cú chém nghiêng này nữa, động tác cắt lông cừu mà lão gia hỏa thường ngày vẫn dạy ta không phải chính là như vậy hay sao…
Hạ Á muốn té xỉu!
Hắn phát hiện, mỗi một kiếm mà đối thủ đánh tới, toàn bộ đều là những động tác hết sức quen thuộc mà chính mình đã từng làm hàng ngàn lần trước đây, cời than trong lò, bổ củi, chặt thịt, cắt lông cừu… Những tư thế đó, cho dù là mình đang ngủ gật cũng có thể tiện tay thi triển ra! Mỗi một chiêu công kích của người kia, quả thật rất giống với những động tác trước đây Hạ Á vẫn thường hay làm. Thậm chí cho dù Hạ Á không phản ứng nhanh bằng đối phương, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, đã lập tức đoán được chính xác hướng đi của thanh kiếm đối phương. Thanh hỏa xoa chỉ tùy tiện giơ ra, đã có thể dễ dàng đem kiếm pháp sắc bén của đối phương đánh tan!
Mà tên kỵ sĩ thủ lĩnh kia, trong lòng cũng đã sớm kinh hãi…
Kiếm thế tung hoành mãnh liệt, kiếm khí đã được gã kỹ sĩ thủ lĩnh phát huy ra đến cực điểm, nhưng mà hắn càng đánh thì trong lòng càng thêm kinh hãi hơn…
Trong lòng hắn có chút cảm giác mất mặt, phần lớn lại là cuồng nộ. Nhất thời đem tất cả các loại kiếm pháp lợi hại, hung ác nhất mà mình đã khổ luyện nhiều năm nay toàn bộ thi triển cả ra, chỉ hận không thể đem tên tiểu tử kia chém thành vài chục mảnh vụn! Bộ kiếm pháp này là lúc hắn còn trẻ, đã được một vị cao thủ lợi hại trong quân ngũ truyền thụ cho. Nhiều năm qua, chính là nhờ vào bộ kiếm pháp lợi hại này đã giúp hắn chiến thắng không biết bao nhiêu trường quyết đấu sinh tử thảm khốc, từng không ít lần nhờ vào bộ kiếm pháp này mà tiêu diệt những địch nhân vô cùng lợi hại.
Nhưng mà, khi đối mặt với tên tiểu tử này, quả thực, quả thực… quả thực kỳ lạ!
Bất luận là chiêu thức của mình sắc bén đến thế nào đi nữa, đối phương lại có thể tùy tiện thong thả đỡ hết. Hơn nữa, càng đánh động tác của tên tiểu tử này càng thoải mái hơn. Có mấy lần, kiếm của mình còn chưa kịp đưa ra, tên kia đã đem thanh hỏa xoa của hắn chờ sẵn ở phương hướng mà mình sắp đâm tới.
Rốt cuộc, gã kỵ sĩ thủ lĩnh cũng không thể kềm chế được sự sợ hãi trong lòng, hét to lên một tiếng, cũng không sử dụng bất cứ chiêu thức gì nữa, chỉ là phóng xuất ra khí lực cả đời hắn, hay tay cầm thanh kiếm bổ thẳng xuống.
Khanh!!
Lưỡi kiếm đánh mạnh vào trên thanh hỏa xoa, thân mình hai người đều run lên một chút, gắt gao đứng yên tại chỗ.
Lúc này hai người đều đã thở hồng hộc, chỉ là sắc mặt của Hạ Á đã đỏ ửng lên, mà sắc mặt của gã kỵ sĩ thủ lĩnh đã hoàn toàn xanh mét. Hai thanh vũ khí vừa chạm nhau, ngay lúc đó, một âm thanh thanh thúy chợt vang lên, thanh trường kiếm sắc bén trong tay hắn, nhất thời gãy thành mười mấy đoạn!!! Mà thanh hỏa xoa trong tay của Hạ Á, vẫn đen đủi như trước, vẫn là hoàn hảo không bị hao tổn gì cả!!!!
Hai người trừng mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau một chút, Hạ Á bỗng nhiên nhịn không được chớp chớp mắt, hạ giọng nói một câu:
“Này, lão huynh, có phải khi ở nhà ngươi cũng thường hay cời than, chặt thịt lắm phải không? Mấy động tác đó cũng thuần thục, mau lẹ quá chứ…”
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh nghe được, nhất thời biến sắc, khí huyết trong lòng ngực dâng lên, thân thể lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy đối thủ đã hộc máu, mặc dù trong đầu hắn vẫn hết sức mờ mịt, nhưng thấy trong tay đối phương cũng không có vũ khí, hắn cũng không do dự thêm nữa, thanh hỏa xoa trong tay liền đâm tới.
Nào ngờ, đối thủ hắn lúc này giống như đã hoàn toàn ngây ngốc vậy, nhìn chằm chằm vào Hạ Á, giống như là đã quên mất là phải tránh né, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào Hạ Á, một chữ cũng không nói nên lời.
Mắt thấy thanh hỏa xoa đã sắp đâm trúng người hắn, chợt từ phía sau lưng hắn vang lên một âm thanh dây cung chấn động.
Vút!
Âm thanh xé gió vang lên, Hạ Á la lên một tiếng, nhảy người lên tránh, nhưng mà một đạo hắc quang cũng đã bắn trúng người hắn! Một thanh Nhạn Linh Tiễn đã cắm trên bả vai của hắn, đuôi mũi tên vẫn còn run lên nhè nhẹ!
Từ xa phía sau, gã kỵ sĩ thứ ba sắc mặt lạnh lùng vẫn còn còn giương cung về phía Hạ Á, trên dây cung còn có hai mũi tên chưa bắn ra, đầu mũi tên chỉ thẳng vào người Hạ Á!
“Tiểu tử, bỏ vũ khí xuống, từ từ lui lại, động tác chậm một chút!”
Hạ Á cắn răng, một tay cầm đuôi mũi tên, lông mi hắn khẽ nhíu lại, lộ ra một tia hung hãn, đang định tiến lên, chợt nghe vút một tiếng, một mũi tên đã phóng tới, ghim ngay trước đầu mũi chân của hắn, không sai một ly!!!
“Ta chỉ nói một lần, lập tức lui lại!” Gã kỵ sĩ thứ ba từ xa lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Á. Cặp mắt hắn, toát ra quang mang lạnh lùng.
Vừa lúc đó, từ phía bờ tây của con sông, truyền đến tiếng vó ngựa!
Dịch Giả: A Kiếm
Biên: A Lá
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Mũi tên màu đen chỉ vào Hạ Á, không chút sai lệch, hiển nhiên khả năng khống chế cung tên của người này cực tốt, con ngươi người kia nhìn chằm chằm Hạ Á, trong ánh mắt hàm chứa mấy cỗ tử vong âm trầm, bị hắn nhìn chằm chằm. ở khoảng cách xa như vậy, Hạ Á vẫn cảm thấy da đầu có chút run lên.
Tính tình của hắn,chính là không chịu bị bức bách
Hạ Á là ai? Trong núi lớn lên, lớn lên ở Dã Hỏa trấn, chính là cứ ăn mềm không ăn cứng, nếu ngươi cùng hắn hảo hảo nói chuyện thì hắn sẽ bỏ qua, nếu càng bức bách, ngược lại càng kích phát một cỗ hống hách trong lòng hắn.
Nói đơn giản, hắn chính là loại một khi nóng lên, đã biết rõ không đánh lại ngươi, cũng dám đánh bạc cả tính mạng để khiến máu của ngươi bắn tung tóe!
Đối mặt với mũi tên lành lạnh, Hạ Á sắc mặt biến đổi, ánh mắt rất nhanh trầm xuống.
Phía tây bên bờ sông bên kia tiếng vó ngựa dồn dập, tựa hồ càng ngày càng gần, Hạ Á quét mắt nhìn, xa xa bụi đất bay lên, số lượng kỵ binh sợ là không dưới mười tên, lúc này đối thủ của mình là ba tên nhưng thật vất vả mới thu thập được hai tên, cũng đã suýt nữa đem mạng nhỏ mà nướng rồi, nếu lại đến thêm bảy tám tên……..
Trong lòng xoay nhanh tính toán một chút khoảng cách con ngựa và đội kia, Hạ Á trong lòng nhất động, hạ quyết tâm.
Hắn nhìn chằm chằm tên kỵ sĩ đang cầm cung, tay còn chưa cử động, tên kỵ sĩ nhìn thấy biến hóa trong mắt Hạ Á, trong lòng trầm xuống, giống như cảm giác được cái gì, ngón tay đang chế trụ dây cung không chút do dự buông ra…..
Ông một tiếng, một mũi tên hướng thẳng về phía cổ họng Hạ Á! Hạ Á toàn thân đều căng thẳng, đột nhiên hít vào một hơi, thân thể hơi nghiêng hướng tới phía trước bật lên, người đang ở giữa không trung, liền dùng hỏa xoa hướng kỵ sĩ xa xa đánh tới
Phốc!!
Kỵ sĩ kia ở trước ngực đột nhiên phun ra một mảnh huyết hoa. Thanh hỏa xoa đâm xuyên qua ngực, lực lượng cường đại đến nỗi thậm chí khiến hắn ở trên lưng ngựa trực tiếp rơi xuống. Người rơi trên mặt đất, thân thể bị hỏa xoa như đinh đóng vào mặt đất!!
Hạ Á lại cảm thấy chợt lạnh cổ. Hắn đã cố hết sức né tránh, không nghĩ rằng tên kỵ sĩ kia tài bắn cung cao minh như thế. Rõ ràng hắn đã dùng toàn lực, vậy mà mũi tên của đối thủ này đã đem phương hướng trốn tránh của hắn tính toán sẵn, mũi tên như một con độc xà, hung hắn ‘hôn’ vào chính giữa cổ hắn một cái.
Trong nháy mắt, ngay cả Hạ Á cũng cho rằng chính mình chết chắc rồi. Hắn cảm giác trên cổ có va chạm, trong đầu xuất hiện một cái ý niệm cuối cùng, không ngờ lại là:
Con mẹ nó. Như thế này chết? Ta còn là xử nam a…..
Bùm!
Hạ Á rơi xuống đất, loạng choạng lảo đảo, tay sờ vào cổ, trong tay hóa ra không có nửa giọt máu tươi nào, lại thấy mũi tên nằm trên mặt đất, không khỏi thoáng ngẩn ngơ, lập tức tay lại sờ vào cổ, chạm vào một kiện đồ vật. đó là một cục đá màu tro, cục đá này chính là di sản duy nhất lão gia hỏa để lại cho Hạ Á, Hạ Á căn bản không biết đồ vật này là cái gì, cũng chỉ tùy ý để trên cổ. Lại không nghĩ rằng lần này ngẫu nhiên cứu thoát cái mạng nhỏ của hắn, mũi tên rõ ràng là bắn trúng cục đá kia rồi văng ra……..
Không phải tên kỵ sĩ cung thuật không chính xác, thật sự là…. hắn bắn rất chuẩn! Nếu hắn đưa tay cao lên một chút, chính xác kém nửa phân, như vậy thì lúc này Hạ Á chỉ e đã xuống dưới đất cùng lão gia hỏa gặp gỡ.
Tên kỵ sĩ như bị đóng đinh trên mặt đất chết không nhắm mắt, thân thể vặn vẹo vài cái liền tắt thở, chỉ e hắn sắp chết con không biết, bị thua chính là vì cung thuật quá chính xác của mình?
Hạ Á sờ cổ một chút, hồn phách lập tức trở về, nhảy dựng lên, xì một tiếng khinh miệt, sau đó nhảy tới vài bước, trước tiên đá một cước đem tên kỵ sĩ thủ lĩnh gạt qua một bên, sau đó tiến lên rút hỏa xoa của mình từ cỗ thi thể ra.
Hắn cho dù đầu óc ngu ngốc, cũng kịp hiểu rằng, thanh hỏa xoa này có chút quái dị!
Giờ phút này, tiếng vó ngựa xa xa dồn dập vang lên, giống như tiếng trống đòi mạng đang gõ trong đầu hắn. Hạ Á không dám tiếp tục trì hoãn, trở về phía sau nham thạch, một tay đỡ kẻ đáng thương đang hoàn toàn ngây ngốc đứng dậy.
Kẻ đáng thương trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Hạ Á: “Ngươi, ngươi đánh bại Hi Mỗ…..”
“Hi con mẹ ngươi á!” Hạ Á không quan tâm lắm, một cái bàn tay vỗ vỗ lên mặt kẻ đáng thương:“Biết cưỡi ngựa không?”
Kẻ đáng thương lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng gật gật đầu, Hạ Á lập tức đem nàng đưa lên một con ngựa: “Hướng bắc, chạy, đừng dừng lại!” Nói xong cũng không để ý tiếng thét chói tai của kẻ đáng thương, dùng hỏa xoa đánh trên mông ngựa. Kẻ đáng thương còn chưa có ngồi vững vàng, liền hét lên một tiếng, thiếu chút nữa bị rơi xuống dưới, chỉ có thể cố gắng ôm lấy cổ ngựa, con ngựa một đường chạy như điên.
Trên đất, tên kỵ sĩ thủ lĩnh, còn có tên kỵ sĩ gãy chân nhìn thấy kẻ đáng thương, hai người nhất sắc mặt cuồng biến, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á, toàn thân run rẩy.
Hạ Á tự nhảy lên một con ngựa, lại đem toàn bộ những vũ khí đồ đạc linh tinh trên mình ngựa vứt hết, ngồi trên ngựa, liếc mắt một cái nhìn thấy đám địa tinh sau tảng nham thạch, duỗi ngón tay ra: “Áo Khắc Tư, lại đây.”
Áo Khắc Tư do dự một chút, lập tức hiểu được Hạ Á là muốn mang mình đi, nhất thời vui mừng hét to một tiếng. Nó không phải là đứa ngốc, nhìn thấy bờ bên kia có kỵ sĩ, mình còn ở lại chỗ này chỉ e sẽ trở thành vật tế thần. Hạ Á một tay nhấc Áo Khắc Tư đặt nó ngồi trước người mình, rồi nhìn qua đánh giá đám địa tinh còn lại một chút, tuyển trong đó một tên thấp bé nhất, nhấc lên để nó ngồi phía sau mình.
Tuy rằng một con ngựa ba người ngồi, nhưng chiến mã này cực kỳ cường tráng, mà địa tinh lại có thân hình thấp bé, thể trọng có hạn, nên cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Áo Khắc Tư nhất thời bất mãn, nó cảm thấy được thân phận của mình đặc thù, mới có tư cách cùng Hạ Á cưỡi ngựa chạy trốn, nhưng vị nhân loại chủ nhân này còn tuyển thêm một địa tinh?
Đã không còn thời gian nói chuyện, Hạ Á đã thấy đội kỵ binh đối diện đã vọt tới bờ sông, hai kỵ sĩ dẫn đầu đoàn đã giục ngựa xuống nước, lội nước mà qua sông. Hạ Á dùng sức thúc vào bụng ngựa, chiến mã hí dài một tiếng, thân hình vọt đi, thiếu chút nữa đem Hạ Á cùng với hai địa tinh trực tiếp vứt xuống đất, may mắn Hạ Á hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, hai tay gắt gao kéo hai địa tinh, mới không có màn trình diễn té ngựa xảy ra.
Hạ Á trong lòng tức giận, kỳ thật hắn một người thợ săn nghèo trong núi, làm sao từng cưỡi qua ngựa? Bất quá sau khi ngồi vững vàng, diễn lại trò cũ, đem hỏa xoa quất vào trên mông ngựa, chiến mã đáng thương kêu lên một tiếng đau đớn, bốn chân chạy như điên, nhanh như chớp liền xông ra ngoài.
Giờ phút này đội kỵ sĩ đã có một nửa qua sông, phân ra hai người đi tìm ba kỵ sĩ đã chết lúc trước, những người còn lại không chút chậm trễ liền đuổi theo.
Hạ Á giục ngựa chạy như điên, hắn chưa từng cưỡi ngựa, giờ phút này đã cảm thấy hai lỗ tai có tiếng gió gào thét, trên lưng ngựa điên cuồng lắc lư suýt nữa đêm bữa sáng đều phun ra hết, lại nghe thấy phía sau không ngừng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Quay lại, nhìn thấy một đám người đang giục ngựa đuổi theo.
Hạ Á dù sao cũng không biết cưỡi ngựa, thuật cỡi ngựa cơ bản là tương đương với con số không, hơn nữa con chiến mã tuy rằng cường tráng, nhưng dù sao cũng cõng ba người, hai tên địa tinh thể trọng tuy rằng khá nhẹ, nhưng là vẫn còn một tên nhân loại, chạy trốn một lúc, tốc độ bắt đầu chậm lại
Mắt thấy truy binh phía sau ngày càng tới gần, Hạ Á chỉ có thể liều mạng thúc vào bụng ngựa, đồng thời cầm hỏa xoa đánh mông ngựa, đáng thương cho con chiến mã này, bốn vó chạy như điên, e rằng tốc độ chạy trốn này vượt xa thường ngày, miệng còn sùi bọt mép.
Hạ Á ngồi ở trên ngựa, chợt nghe phía sau có tiếng dây cung chấn động, nhất thời da đầu tê rần, vội cúi người xuống.
Đám kỵ sĩ đuổi theo phía sau thấy khoảng cách tới gần, đều lấy cung tiễn ra bắn. Hạ Á chợt nghe bên tai tiếng xé gió, hắn không biết thuật cỡi ngựa, về phần đạo lý ẩn thân linh tinh gì gì đó yêu cầu kỹ thuật cao độ, hiển nhiên hắn dốt đặc cán mai, bất quá hắn lại ha ha cười, cũng không trốn tránh, lại luồn tay ra phía sau, đem tên địa tinh sau lưng nhấc lên lên, đón mũi tên nhọn đang lao tới ......
Chợt nghe vài tiếng kêu to “âu khắc âu khắc” của tên địa tinh đáng thương kia, trên mông bây giờ giống như con nhím có mười bảy mười tám mũi tên.
Hạ Á giơ thịt thuẫn trái chắn phải che, địa tinh kia không ngừng kêu to “âu khắc âu khắc”, sau đó âm thanh nhỏ dần dần xuống, nhìn lại trên người dường như không có chỗ nào là không bị dính tên.
Lúc này đám kỵ sĩ phía sau phát hiện Hạ Á vô sỉ dùng thịt thuẫn chắn, không muốn tiếp tục lãng phí tên nỏ nữa, dồn lực giục ngựa đuổi theo.
Hạ Á cười to một tiếng, vô sỉ đem cái thịt thuẫn đáng thương vứt đi
Lúc này, Vương phi tiên sinh ngồi ở phía trước, lòng can đảm đã bị nứt toác ra! Nó đầu óc không quá thông minh nhưng cũng hiểu được, vị nhân loại chủ nhân vừa rồi lúc lên ngựa mang theo hai địa tinh, chỉ sợ……
Chỉ sợ không phải là hảo tâm a!!
Quả nhiên, Hạ Á vứt đi cái thịt thuẫn thứ nhất, bắt đầu sử dụng cái cái thịt thuẫn số hai mang tên vương phi tiên sinh, nhấc nó từ phía trước người đặt xuống phía sau, Áo Khắc Tư lớn tiếng hét chói tai: “Mông, tư cơ, không muốn!!!”
Nhưng Hạ Á hiện tại bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, làm sao còn có tâm tư để ý đến lời nói của Vương phi tiên sinh ......
Chạy ước chừng hơn một giờ, bây giờ mặc cho Hạ Á đánh vào mông như thế nào, chung quy con ngựa này không chịu chạy nhanh nữa, từ miệng bọt mép phun ra càng nhiều, tốc độ chậm lại, phía sau truy binh lại vẫn như cũ chưa từng chậm lại. Điểm chết người chính là, kẻ đáng thương phía trước dường như cũng không cách quá xa, Hạ Á một đường chạy như điên, không ngờ dần dần đuổi kịp kẻ đáng thương.
Vừa lúc đó, phía trước kẻ đáng thương bỗng nhiên giật mạnh dây cương, mạnh mẽ đem ngựa dừng lại, sau đó xoay người đối với Hạ Á liều mạng phất tay ra hiệu.
Hạ Á nhìn về phía trước một chút, lập tức liền phát hiện bên cạnh con sông lớn ở phía trước có một đoạn bị gẫy khúc, địa thế cũng rồi đột nhiên thay đổi, bờ sông lòng sông bởi vì mùa đông khô cạn, biến thành một cái thật sâu. Cái khe nằm ngang trước mặt, chỉ sợ sâu đến vài chục thước! May mắn nhìn ra được, đại khái là bởi vì nguyên nhân nằm ở thượng nguồn, bề rộng cũng không lớn lắm.
Hạ Á ra sức thúc ngựa, mắt thấy phía sau truy binh tới gần, một tay tóm lấy kẻ đáng thương đang ngồi trên ngựa, sau đó ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cái khe sâu, dùng sức chọc mạnh vào mông ngựa......
Vó ngựa như bay, con ngựa rơi vào đường cùng chạy tới sát khe sâu, nhảy lên!
Thân ngựa ở giữa không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, sau đó ..... rơi xuống
Dịch Giả: A Sãi
Biên: A Lá
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Bùm! !
Bọt nước tung tóe, ba người một ngựa rơi vào trong lòng sông, may mắn đây là thượng du, mặc dù trời khô ráo ít nước, nhưng mực nước ở thượng du cũng không quá thấp. Nếu không, từ trên kia té xuống, hẳn sẽ trực tiếp bị ép thành bánh thịt.
Mới vừa rơi xuống nước, lực rơi mạnh mẽ liền trực tiếp đem bọn họ túm vào đáy sông, Hạ Á ra sức giãy dụa, lại cảm giác được hai chân vướng trên yên ngựa, đạp mạnh hai cái, không những không thoát được, ngược lại càng chặt hơn, trong lòng nhất thời sốt ruột, theo bản năng há miệng hít một hơi, nhất thời một ngụm nước tiến vào, suýt nữa chết tại chỗ.
Hạ Á chỉ cảm thấy càng ngày càng nhiều nước vào miệng, thân mình cũng vô lực, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Khí lực giãy dụa của hắn ngày càng nhỏ.
Đúng lúc đó, một bàn tay thò tới, rút hỏa trạc xiên bên hông Hạ Á ra, dùng sức cắt đứt bàn đạp, sau đó từ phía sau nâng Hạ Á lên, lôi Hạ Á lên trên...
Mới vừa lộ ra khỏi mặt nước, Hạ Á nhất thời cảm giác được một mảng sáng chói mắt, hắn bị tha lên bờ sông, đặt trên một tảng đá.
Kẻ đáng thương tóc ướt sũng, ra sức lật ngược Hạ Á lại, sau đó một quyền đánh vào bụng Hạ Á.
"Oa! !"
Hạ Á há mồm liền phun ra từng ngụm từng ngụm nước sông, ho sặc sụa một lát, rồi mới dần ổn định lại.
"No rồi..." Hạ Á cố gắng hết nửa ngày mới trả lời được một câu.
Thở hổn hển trong chốc lát, Hạ Á ngẩng đầu lên, thấy kẻ đáng thương và Áo Khắc Tư đều ở bên cạnh - ba người hiện tại đang ở trên mặt đất ngay dưới khe sâu. Bên cạnh là nước sông, mà ba người lại đang ở trên một tảng đá lộ ra ở một chỗ nước cạn. Phiến nham thạch này lớn tầm hai cái bàn ăn, chung quanh đều là nước sông.
Ở eo cốc đối diện truyền đến âm thanh người hô ngựa hý. Từ xa nhìn lại, ở phía trên cái khe sâu này đã bị truy binh đuổi tới, kỵ mã chạy tới chạy lui vài vòng ở trên vách núi, tựa hồ rất không cam lòng, nhưng đứng từ trên nhìn xuống thấy đen thẫm, vách núi hiểm trở, lại được nước sông hàng năm gọt dũa, vách đá trên lòng sông trơn nhẵn không thể bám vào được. Nếu muốn leo xuống dưới, trừ phi đám truy binh này đều biến thành vượn và khỉ thì may ra.
Rốt cục, đám người kia chạy quanh một hồi, cuối cùng cũng không cam lòng rời đi. Đại khái là quay đầu về hạ du, tìm kiếm nơi có địa thế bằng phẳng để qua sông. Hạ Á nhớ rất rõ, một đường tới đây, địa thế lòng sông đều hiểm trở dị thường, nếu muốn tìm đến nơi có thể qua sông, trừ phi là chỗ hôm qua mình cắm trại. Cho dù là kỵ mã, muốn đến được đó cũng mất vài canh giờ.
Truy binh đi rồi, tạm thời an toàn, Hạ Á có vài phần buông lỏng, xoay người ho khù khụ một lát, mới ngẩng đầu nhìn kẻ đáng thương một cái, ngữ khí có chút cổ quái: "Vừa rồi là ngươi đem ta từ trong nước ra?"
Kẻ đáng thương liếc dế nhũi một cái, nàng cũng toàn thân ướt đẫm, tóc dính lại một chỗ, đang nghiêng đầu qua giũ tóc, nghe vậy cả giận nói: "Ngươi còn dám nói nữa! Ngươi, rõ ràng không biết bơi, rớt xuống nước quả thật giống như quả tạ vậy! Ngươi như vậy mà còn dám phóng ngựa nhảy cầu?"
Hạ Á táp táp miệng, hắc hắc cười gượng hai tiếng: "Cái này... Ta nghe rất nhiều chuyện xưa, nhân vật chính cũng bị người đuổi tới vách núi, phóng ngựa nhảy qua, cho dù vách núi có rộng một chút, cũng có thể như có thần linh phù trợ mà nhảy qua, sao chúng ta lại không được a? Chỉ tại ngươi quá nặng!"
Kẻ đáng thương nghe thấy câu cuối cùng không khỏi có chút buồn bực. Phàm là nữ nhân, mặc kệ là già trẻ đẹp xấu, đối với vấn đề thể trọng của mình luôn vô cùng mẫn cảm.
Bất quá đối mặt với dế nhũi này, kẻ đáng thương nếu còn đấu võ mồm với hắn, xem như tự coi thường bản thân rồi.
Hạ Á không phải đứa ngốc, hắn thoáng tưởng tượng, liền hiểu được tình thế vừa rồi.
Chính mình thúc ngựa nhảy vực, lúc rơi xuống nước, vì kẻ đáng thương và Vương phi địa tinh cũng ngồi trên ngựa, lúc rơi vào trong nước cũng rất nhanh tách ra, mà bản thân lại dính vào bộ yên ngựa, sức nặng của ngựa lại lớn, liền trực tiếp trầm xuống tận đáy. Hắn vốn lớn lên ở trên núi, một chút kỹ năng bơi lội cũng không có, nếu như không có kẻ đáng thương cứu giúp, hôm nay hắn đã phải bỏ mệnh tại đây.
"Những tên kia chỉ sợ sẽ đuổi theo rất nhanh, chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây mới được." Hạ Á thử đứng lên, lập tức đau đến nhíu mày, trên vai hắn còn cắm một mũi tên, vừa rồi liều mạng còn có thể nén đau, hiện tại đã an toàn rồi, nhất thời nhịn không được. Một tay cầm đuôi tên, thở hắt ra, thấp giọng mắng một câu.
Kẻ đáng thương mắt thấy bộ dáng Hạ Á, một bụng tức cũng đã sớm tan, thân thiết quan tâm: "Thương thế của ngươi cũng không nhẹ, phải đem tên rút ra mới được."
Nàng thoáng trầm ngâm một chút, nhấc cái hỏa trạc xiên kia lên, đem áo Hạ Á cởi bỏ, nguyên bản bộ bì giáp mặc trên người Hạ Á lột được từ trên người Vương thành tứ tú Nghê Cổ Nhi đã bị kẻ đáng thương dùng hỏa trạc xiên rọc ra, bì giáp kia lập tức bị cắt ra, hỏa trạc xiên này nhìn như đồ cùn rỉ không ngờ lại sắc bén đến vậy.
Mũi tên đâm rất sâu vào trong da thịt, may mắn còn chưa bắn thủng Hạ Á. Kẻ đáng thương nhìn thấy vết thương huyết nhục mơ hồ, trong lòng cũng phát run, cố gắng chịu đựng cảm giác ghê tởm: "Ngươi, chịu đau một chút." Liền dùng hỏa trạc xiên cắt đi da thịt trên miệng vết thương.
Hỏa trạc xiên mới đụng vào da thịt, chợt nghe Hạ Á đột nhiên phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, kẻ đáng thương không bị máu huyết dọa, lại suýt nữa bị tiếng hét thảm này dọa ngã, trừng mắt nhìn Hạ Á cả giận nói: "Ngươi la gì?"
"Nói nhảm! Ngươi để ta đánh ngươi một chút, xem ngươi có đau không!" Hạ Á nói hợp tình hợp lý.
"Nhìn ngươi lúc cùng người khác liều mạng, bộ dạng không cần mạng đều làm cho người ta sợ hãi. Sao lúc này cũng không giả làm anh hùng đi?" Kẻ đáng thương có chút buồn cười.
Hạ Á trở mình cái xem thường: "Nói nhảm, ai nói anh hùng thì không sợ đau? Liều mạng là liều mạng, bị dao chém tiễn đâm, không đau mới là lạ! Lão tử cũng không phải là anh hùng gì, không cần gắng gượng giả vờ a." Nói xong lại run run một chút.
"Việc này... Ngươi chịu đau một chút đi." Kẻ đáng thương còn muốn đùa cợt một hai câu, lại nghĩ dế nhũi vì cứu mình mới bị thương, những lời cười nhạo trong lòng lại không nhẫn tâm nói ra, ngữ khí ngược lại có vài phần ôn nhu, lại gần thêm một chút, nắm hỏa trạc xiên thật cẩn thận cắt tiếp vào phần ở miệng vết thương.
Hạ Á há mồm vừa muốn kêu thảm thiết, chỉ là lúc này, tiếng kêu tới cổ họng lại ngừng lại.
Vì sao?
Lúc kẻ đáng thương cúi xuống, đầu cơ hồ dán vào mặt Hạ Á, cảm giác được hô hấp của kẻ đáng thương nhẹ nhàng phả vào mặt mình, trong hô hấp kia mơ hồ mang theo một cỗ cảm giác khó hiểu thơm thơm ngọt ngọt. Hạ Á một thân xử nam, trái tim theo bản năng nhất thời nhảy vài cái, một loại cảm giác tê tê dại dại dâng lên trong lòng hắn.
Trong đầu hắn tỉnh tỉnh mê mê, lại sinh ra một ý niệm hoang đường trong đầu: "Người này vài ngày không có đánh răng, sao miệng hắn một chút cũng không thối a..."
Loại chuyện này không thể giải thích, đó là thiên tính của nhân loại, hormone giống đực gặp hormone giống cái tự nhiên sẽ rung động.
Hạ Á bị cảm giác này dọa, theo bản năng hít sâu một chút, không ngờ rằng, ngược lại lại đem hương vị kia trên người kẻ đáng thương hít vào càng nhiều, trong lòng lại càng trở nên khẩn trương. Đúng lúc này, kẻ đáng thương cảm giác được thân thể Hạ Á hơi hơi nhúc nhích, theo bản năng nghiêng đầu qua bất mãn nói: "Ngươi đừng lộn xộn, ta...!!
Đầu mới nghiêng đi qua, môi đưa lên, vừa lúc Hạ Á mở lớn miệng quay sang ...
Trong nháy mắt, hai người đều ngây ngốc.
Kỳ thật vừa rồi bất quá chỉ là trong nháy mắt chạm vào, môi kẻ đáng thương bất quá chỉ thoáng đảo qua miệng Hạ Á, giống như chạm mà không chạm, giống như đụng phải, nhưng lại thiếu một chút khoảng cách, nhưng hai người có thể rõ ràng cảm giác được một loại cảm xúc kỳ lạ.
Trong nháy mắt, Hạ Á trong lòng có chút mờ mịt: Khó trách tên này nói chuyện nhỏ giọng như vậy, nguyên lai là do môi thật mềm...
Một giây đồng hồ sau, hai người đồng thời kêu to, lập tức văng ra hai bên, Hạ Á há to miệng, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm kẻ đáng thương, kẻ đáng thương mặt đỏ lên, hung hăng chùi miệng mình.
Kẻ đáng thương trong lòng muốn hộc máu: Xong rồi, nụ hôn đầu tiên của ta lại cho một tên dế nhũi...
Hạ Á lại trong lòng cũng hộc máu: Mẹ nó! Lần trước là ôm tên kia mà cương lên, lần này lại bị hắn hôn! Lão tử lại bị một nam nhân hôn!!!
Hạ Á há miệng như muốn gầm lên, vừa định mở miệng, bỗng nhiên cảm giác được bả vai có chút không ổn, cúi đầu nhìn. Hóa ra vừa rồi tay kẻ đáng thương vẫn nắm mũi tên trên vai của hắn, lúc hai người vội vàng tách ra, kẻ đáng thương theo bản năng đem mũi tên kia mạnh mẽ rút ra!
Hạ Á trừng mắt, lập tức phát ra một tiếng hét thảm kinh thiên động địa!