Sau khi Nữ Oa, thuỷ tổ loài người tạo ra con người, luôn luôn vô sự thái bình. Bỗng một hôm, Trời Đất đâm mạnh vào nhau, trên Trời bị vỡ ra một mảng lớn, Mặt Đất cũng bị bùng nổ nứt ra và lún xuống, ngọn lửa từ trong lòng Đất phun ra, đốt cháy cây rừng; nước lũ từ đáy sâu phun lên, trôi dạt núi đồi; yêu ma quỷ quái, ác cầm mãnh thú thừa cơ hoành hành, loài người rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nữ Oa nghe thấy tiếng cầu cứu của loài người, bà trước tiên giết chết yêu ma quỷ quái và ác cầm mãnh thú, sau đó dập tắt nạn nước, tiếp đó tiến hành công trình vá Trời vĩ đại.
Nữ Oa đi các nơi kiếm củi đốt, chở đến nơi Trời bị nứt, xếp đống cao bằng trời, sau đó đi tìm đá xanh giống với màu của Trời, do trên Mặt Đất không có nhiều như vậy, đành phải nhặt đá trắng, đá vàng, đá đỏ và đá đen, đặt lên trên đống củi. Nhân ngọn lửa phun từ trong lòng Đất còn chưa tắt, bà dùng một cây lớn châm lửa đốt đống củi, ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt, chiếu sáng cả vũ trụ, đá năm màu đều bị nung đỏ. Dần dần, đá bị chảy ra, như nước đường chảy ra trong kẽ nứt của Trời. Đợi đến khi đống củi đốt hết, vết nứt trên Trời cũng được vá xong.
Mặc dù Trời Đất bị vỡ đã được Nữ Oa vá xong, nhưng không thể khôi phục hình dạng ban đầu. Bầu Trời nghiêng một chút về phía tây bắc, bởi vậy, Mặt Trời và Mặt Trăng đều không tự giác chạy về hướng đó; Mặt Đất bị lún xuống một hố sâu về hướng đông nam, do đó nước của các con sông lớn nhỏ đều không tự chủ chảy về hướng đông nam, nhiều nước đọng tại nơi đó, tạo thành biển cả.
Tại phía đông Bột Hải, có một rãnh sâu không thấy đáy, tên là “Quy Khư”. Bất kể là nước trên Mặt Đất hay nước trong biển, đều chảy về nơi đây. Nước trong “Quy Khư” lại lúc nào cũng giữ trạng thái như nhau, vừa không tăng lên, cũng không giảm xuống. Bởi vậy cũng không tràn ra ngoài gây lụt lội cho loài người.
Trong “Quy Khư” có năm ngọn núi thần, là “Đại Dư”, “Viên Kiểu”, “Phương Hồ”, “Doanh Châu” và “Bồng Lai”, mỗi ngọn núi thần cao ba vạn dặm, khoảng cách giữa các ngọn núi là 7 vạn dặm. Trên núi có cung điện làm bằng vàng, có hàng lan can điêu khắc bằng đá quý, nhiều thần tiên sống ở trên đó.
Tất cả chim, thú trên núi thần đều có màu trắng, trên núi còn có nhiều cây lạ lùng, quả của những cây này là đá ngọc và ngọc trai, hương vị rất ngon, người trần ăn vào có thể trẻ mãi không già. Các thần tiên đều mặc áo trắng tinh, trên lưng có cánh nhỏ. Bình thường các vị thần tiên này ở trên biển, dưới trời xanh, bay lượn tự do như chim, đi lại giữa năm ngọn núi thần, thăm thú bạn bè thân thích của họ. Cuộc sống của các vị thần tiên vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng trong cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đó, cũng có một điều phiền muộn. Nguyên là năm ngọn núi này đều trôi nổi trên biển cả, bên dưới không có gốc, mỗi khi có gió lớn, liền trôi dạt khắp nơi, điều này gây bất tiện cho các vị thần tiên. Do vậy họ cử đại diện lên kể khổ với Thiên Đế. Thiên Đế cũng sợ mấy ngọn núi thần này trôi đến chân Trời, các thần đều không có nhà ở. Do đó dặn thần biển “Ngung Cường” cử 15 con rùa, đi đội năm ngọn núi thần này trên mai rùa. Mỗi ngọn núi thần do một con rùa đội lên, hai con khác chỉ đứng bên cạnh, 6 vạn năm thay phiên nhau một lần. Như vậy, núi thần đã ổn định, các thần tiên sống trên núi đều vui mừng hớn hở.
Không ngờ có một năm, một người khổng lồ đến từ “Nước Long Bá”, nước người khổng lồ đến Quy Khư câu cá. Người khổng lồ cao như ngọn núi thần, lấy cành câu liên tiếp câu lên 6 con rùa. 6 con rùa này vừa vặn là rùa đội núi thần. Người khổng lồ bất chấp tất cả, mang rùa về nhà. Hai ngọn núi thần “Đại Dư” và “Viên Kiểu” bị mất rùa nên bị gió thổi đến Bắc Cực, chìm xuống biển. Các thần tiên sống trên hai ngọn núi thần này đều vội vã dọn nhà, mang theo đồ đạc bay đi bay lại trên bầu Trời, mệt vã mồ hôi.
Thiên Đế biết chuyện này, nổi giận thu nhỏ thân người của người khổng lồ “Nước Long Bá”, để họ không còn sinh chuyện. Ba ngọn núi thần còn lại vì có rùa đội nên không xảy ra chuyện gì, đến nay vẫn đứng sừng sững ven biển miền đông Trung Quốc.