Thiên Nhan Duyệt đi vào phòng hóa trang của mình, vẻ xấu hổ trên mặt vẫn còn chưa mất đi. Người quản lý bên cạnh cũng rất tức giận nói: “Thật tức chết được, sao lại có thằng đàn ông nhỏ nhen như vậy. Thật làm mất mặt hết đàn ông Trung Quốc”.
Mà trong phòng hóa trang lúc này đã có một người ngồi ở đây. Đó là một cô gái vô cùng yểu điệu, xinh đẹp, mái tóc dài buông thõng trên vai giống như đám mây phiêu tán. Giờ phút này nàng ta đang quay đầu lại, tò mò nhìn hai người.
“Chị Thu Nhã, chị đến rồi sao. Xin lỗi đã làm chị đợi lâu”.
Trên mặt Thiên Nhan Duyệt lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh tới.
Cô gái tên Thu Nhã cười cười, khí chất cao quý ngay cả Thiên Nhan Nguyệt cũng kém một chút. Vẻ lạnh lùng nhưng cao quý giống như nữ hoàng khiến người ta không dám nhìn lên.
“Tiểu Duyệt đã lâu không gặp. Em càng lúc càng đẹp. Sao, có phải có người không quy củ. Có muốn chị dạy cho kẻ đó một bài học không?”
Giọng nói rất dễ nghe, như tiếng suối chảy róc rách, lọt vào trong tai làm người ta cảm thấy không khỏi yếu mềm.
“Không có việc gì đâu chị Thu Nhã. Chị lại chọc em rồi. Đến tận bây giờ chị vẫn là tấm gương để em học tập. Bao giờ em có được khí chất như chị em đã thỏa mãn rồi”.
Quản lý cũng lại gận, tức giận nói: “Lâm tiểu thư. Cô cũng là bạn tốt của Nhan Duyệt, cũng không phải người ngoài. Vừa rồi Nhan Duyệt bị người ta làm mất hết thể diện, việc nay cô nhất định phải giúp Nhan Duyệt đòi về”
Lâm Thu Nhã khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ lạnh nhạt. Nàng cũng không thích người quản lý này. Lạnh nhạt nói: “Quản lý Tiễn, chẳng lẽ ta làm gì còn cần chị sai bảo sao. Trong này không có việc của chị, chị ra ngoài đi”.
Người quản lý mặc dù có chút kiêu ngạo nhưng xem ra rất sợ cô gái này, chỉ cười cười mấy câu rồi lui ra ngoài.
“Tiểu Duyệt, người này luôn cho mình là đúng, tuần diễn đã kết thúc, em đổi người đi. Nếu không chị ta sẽ mang phiền phức đến cho em đó”.
Thiên Nhan Duyệt ngẩn người một chút, nói: ”Chị Tiễn thực ra rất tốt, cũng rất lo cho em. Chỉ là thái độ có vấn đề một chút, em sẽ nhắc chị ấy chú ý”.
Lâm Thu Nhã lắc đầu cười nói: “Em đó, em quá tốt. Với tính cách thế này em vẫn còn giữ được mình không bị người lừa lên giường mới lạ. Chị thật phục em đó. Được rồi, em nói chuyện vừa rồi đi”.
Thiên Nhan Duyệt thoáng cái đỏ bừng lên, lí nhí nói: “Chị Thu Nhã, cũng không có gì đâu. Em chỉ là xui xẻo gặp đám hâm mộ cho nên liều mạng bỏ chạy. Vừa lúc gặp phải xe của anh ta, làm anh ta đưa em đến Bắc Hải. Anh ta không biết em là ai thì thôi, lúc vào Bắc Hải dù biết em là Thiên Nhan Duyệt mà vẫn còn đòi tiền xe em trước mặt bao người. Em quả là không còn mặt mũi gì”.
Lâm Thu Nhã cười nói: ”Tiểu Duyệt, có phải em nhắc chị là hai ta đánh cuộc chi thua rồi không. Trong thành phố Thượng Hải này quả nhiên còn có người không biết em. Là con trai hay con gái, già hay trẻ, là người như thế nào?”
“Con trai rất trẻ tuổi, nhìn cũng đẹp trai. Chỉ là kỳ quái là anh ta khác những người khác. Anh ta không có hứng thú nhìn em đến lần thứ hai, khiến em không dám tin”.
“Ồ, còn đẹp trai nữa. Người ta không nhìn em, em lại quan sát người ta kỹ như thế. Sao, động lòng rồi sao? Đàn ông đáng yêu như vậy đã rất hiếm có. Tìm làm bạn trai cũng không sai đâu”.
Mặt Thiên Nhan Duyệt đỏ bừng lên, hổn hển nói: ”Chị Thu Nhã, em nói chuyện đứng đắn mới chị mà chị lại thế. Em còn nhỏ hơn chị hai tuổi, chị không tìm thì em sao phải tìm vội. Anh ta chẳng đáng yêu chút nào, anh ta cắt cổ em đòi 5000 tiền xe”.
“Cái gì, 5000. Tiểu Duyệt, không phải em đi từ New York Mỹ về đây đấy chứ?”
Lâm Thu Nhã bị dọa đến nhảy dựng lên. Anh chàng này được đó, ngay cả ngôi sao cũng dám cắt cổ.
Thiên Nhan Duyệt thấy Thu Nhã giật mình, vui vẻ cười nói: “Đi có vài phút mà thôi. Anh ta căn bản là một tên vô lại. Nhưng đáng tiếc, lúc đó em ngượng ngùng không tranh cãi với anh ta. Nếu không báo chí ngày mai nhất định không kiêng nể công kích em. Như vậy em còn mặt mũi gặp người chứ. Cho nên em đưa cho anh ta”.
Lâm Thu Nhã lấy ba tờ một trăm trong người ra, nói: ”Hì hì, đây là phần chị thua cược em, coi như trợ cấp em một chút”.
“Chị Thu Nhã, chị cũng lấy đó để trêu chọc em, có phải muốn em tức chết không?”
Vẻ tức giận trẻ con của Thiên Nhan Duyệt vô cùng đáng yêu. Mà vẻ mặt này nàng chỉ thể hiện trước mặt trước người chị tốt nhất này mà thôi. Bởi vì tất cả mọi thứ nàng có ngày hôm nay đều là do người chị này ban cho.
Lâm Thu Nhã đứng lên, cười nói: “Được, được, không cười em nữa. Đợi chị gặp phải tên đó nhất định sẽ giúp em đòi lại tiền, lại còn đòi thêm tiền lãi nữa. Nào, em gái, lễ khai mạc sắp diễn ra rồi, để chị trang điểm cho em. Làm em càng thêm xinh đẹp, một nụ cười làm mê hoặc thiên hạ. Cười mê chết tên đó đi”.
Tiêu Thu Phong thực không thích ở đây. Nhưng là thiếu gia của tập đoàn Phong Chính hắn không thể không ra mặt. Cũng may Liễu Yên Nguyệt giao tiếp rất tốt. Nên hầu hết người đều biết hắn là một kẻ ăn chơi nhưng vẫn đến chào hỏi. Điểm này Tiêu Thu Phong cũng không thèm để ý đến.
Xã hội thượng lưu phần lớn đều như vậy cả.
Nhưng ở giữa còn có không ít ruồi bọ, không ngừng kêu ong ong làm người ta chán ghét.
“Liễu tiểu thư. Em đến rồi sao, nghe nói lần này là do tập đoàn Phong Chính em tài trợ. Anh nghĩ nhất định là do em vẫn còn nhớ đến cuộc sống ở Học viện năm đó?”
Một tên thanh niên ăn mặc sang trọng, mồm mép lưu loát đã đi sát tới. Đi phía sau hắn còn có mấy thằng bàn. Nhưng nhìn con mắt thâm lại vì sắc dục quá độ của bọn chúng, làm Tiêu Thu Phong thực sự không thích.
Liễu Yên Nguyệt dường như cảm nhận được cái gì đó, nàng khoác tay Liễu Yên Nguyệt, nhưng mặt không hề tức giận.
“Không biết tiên sinh là ai? Tôi không biết anh?”
Liễu Yên Nguyệt trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn như thường. Nàng đã gặp quá nhiều đám đàn ông không có việc gì cũng đến gần mình thế này.
“Liễu Yên Nguyệt tiểu thư, đây không phải là người lạ. Đại thiếu gia Đường gia chính là bạn học của cô. Từ trước đến nay vẫn hâm mộ cô. Đường thiếu gia mới từ nước Mỹ về lập tức chạy tới đây gặp cô”.
Tên Đường thiếu gia mồm miệng lưu loát không mở miệng ra vẻ quân tử. Nhưng đám bạn phía sau hắn đã đứng ra nói giúp hắn.
Lúc này hắn mới nói: “Đúng thế, Yên Nguyệt. Anh là Đường Hoa Lưu. Em quên rồi sao, anh là người đã tặng em hoa hồng, từ đó đến nay anh vẫn luôn thích em. Sau khi tốt nghiệp anh đến Mỹ kế thừa gia nghiệp. Lần này trở về chính là vì tìm em”.
Nói nhảm lâu như vậy nhưng những này coi như không thấy sự tồn tại của Tiêu Thu Phong, mà toàn chỉ lấy lòng Liễu Yên Nguyệt. Đường Hoa Lưu, nghe đến đúng là ám chỉ háo sắc, cái tên này đúng là hợp với hắn.
“Liễu tiểu thư. Cô cũng không biết, tài sản của Đường gia ở nước Mỹ đã có hơn 500 triệu USD. Cho dù là tập đoàn Phong Chính cũng không nhất định có nhiều như vậy đâu”.
Lại thằng bạn chó má của Đường Hoa Lưu khoe khoang. Nhưng Đường thiếu gia này xem ra cũng là kẻ giàu có, rất có mặt mũi. Nói chuyện cũng có thể lớn tiếng hơn so với người khác. Hắn chính là muốn cho mọi người biết hắn có tiền.
Liễu Yên Nguyệt đúng là không kiên nhẫn được nữa, nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ. Đường tiên sinh nếu không có việc gì, tôi phải cùng chồng chưa cưới của tôi đi một lát”.
Nàng không muốn bị người như thế này quấy rầy nên cố ý nói thân phận của Tiêu Thu Phong ra, chính là để cho hắn biết điều mà bỏ đi.
Nhưng tên Đường thiếu gia này vẫn chưa từ bỏ ý định. Giờ phút này mới nhìn sang Tiêu Thu Phong.
“Yên Nguyệt, em không nên đi vội như vậy chứ. Chúng ta còn chưa nói gì nhiều mà?”
Chắn trước mặt hai người, hắn đưa tay ra, nói với Tiêu Thu Phong: “Tiên sinh, thật vinh hạnh. Tôi muốn ôn lại những kỳ niệm trước kia với Yên Nguyệt. Anh không phản đối chứ”.
Nhìn vẻ mặt của hắn đúng là ra vẻ mày thử từ chối sẽ biết tay tao.
Tiêu Thu Phong lạnh nhạt cười một tiếng, cũng đưa tay ra. Nhưng vừa bắt tay hắn thì mặt đã đổi ngay một trăm tám mươi độ, vung tay ra tát vào mặt hắn một cái, mở miện mắng: “Con mẹ mày, vợ chưa cưới của tao mà cũng muốn chọc ghẹo sao”.
Lúc này trong một góc khuất, Thiên Nhan Duyệt đang khẩn trương nắm chặt tay Lâm Thu Nhã, chỉ vào Tiêu Thu Phong nhỏ giọng kêu lên: “Chị Thu Nhã, là anh ta. Chính là anh ta, anh ta lúc nãy đòi của em 5.000”.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Mặt Đường Hoa Lưu bị đánh đến đỏ lên, hằn cả hình bàn tay. Nhưng mà chưa kịp mắng đã bị Tiêu Thu Phong lật tay tát cho một tát rất lớn.
“Mày....”
Có lẽ Đường Hoa Lưu chưa từng nghĩ tới sẽ gặp người lưu manh thô lỗ như thế này ở trong giới thượng lưu. Đường Hoa Lưu bị hai cái tát đến mức cả người đứng đực ra đó.
“Mẹ mày đặt tên cho mày là Hoa Lưu, nói rằng mày không sạch sẽ”.
Hắn vốn là một thiếu gia phong lưu, háo sắc, ăn chơi trác táng. Nên chẳng có gì phải e ngại cả, mọi người đều biết hắn ngoại trừ chơi gái thì không có nhân phẩm gì tốt.
Hai cái tát thật lớn vang lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh lại. Ngoại trừ tiếng nhạc cao vút thì bốn phía đều rất im lặng.
“Mày là ai, lớn mật như vậy. Mày có biết đắc tội với Đường thiếu gia sẽ có kết quả thế nào không?”
Một thằng bạn chó má tiến tới, lời lẽ đầy đe dọa.
Tiêu Thu Phong uống một ngụm rượu, nói: “Không biết, nhưng tao biết nếu như mày dám nói thêm một câu trước mặt tao. Thì mày sẽ mất đi mấy cái răng”.
Liễu Yên Nguyệt ở một bên cũng xấu hổ đến khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên. Mặc dù nàng không ngờ Tiêu Thu Phong lại bạo lực đến thế. Nhưng trong lòng nàng lại cảm nhận được đây mới là đàn ông. Chứ cái tên Đường thiếu gia kia đúng là làm cảm thấy không thoải mái.
Yên Nguyệt giữ Tiêu Thu Phong, khẽ gật đầu xin lỗi với xung quanh, nàng nhẹ nhàng nói: “Nhiều người nhìn như vậy không nên chấp thằng đó làm gì”
“Bốp, bốp”.
Lúc này một tiếng vỗ tay vang lên.
Trong đám người từ từ đi ra một người quen, là Tư Mã Lạc.
“ Lão tam, tao dám đánh cuộc. Hắn lúc này tuyệt đối ngay cả rắm cũng không dám đánh”.
Chỉ chỉ vào con chó vừa mở miệng, Tư Mã Lạc lạnh nhạt nói: “Mấy thằng này vốn chỉ là chó, bắt nạt người yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi”.
Tư Mã Lạc dù cho không nổi tiếng như Tiêu Thu Phong, nhưng lời nói của hắn lại nặng hơn Tiêu Thu Phong nhiều. Bởi vì cha hắn là thị trưởng Thượng Hải.
Thằng bạn chó má của hắn không phục đang định mở miệng, lại bị Đường Hoa Lưu ở phía sau kéo lại.
Đường Hoa Lưu biết Tư Mã Lạc. Bởi vì lần này hắn mang rất nhiều tiền về để đầu tư vào Thượng Hải. Hắn đang cần nhờ đến Tư Mã Lạc.
Từ một câu lão tam của Tư Mã Lạc; Đường Hoa Lưu đã biết người con trai này chính là Tiêu Thu Phong, thiếu gia tập đoàn Phong Chính, một trong tứ đại công tử Đông Nam.
Tập đoàn lớn nhất Đông Nam đối với mà nói cũng không đáng gì. Nhưng đối với Tư Mã Lạc hắn lập tức nở nụ cười nịnh nọt. Mặc dù mặt mày tái xanh vì tức giận lại cười cười không khỏi dọa người, nhưng hắn vẫn cười.
“Tư Mã thiếu gia, anh cũng đến sao. Thì ra đây là bạn anh. Mọi người chỉ là hiểu lầm mà thôi, chỉ cần hắn nói xin lỗi là được”.
Tiêu Thu Phong hừ lạnh một tiếng. Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng cười cười. Liếc nhìn Đường Hoa Lưu, lạnh lùng nói: “Muốn Thu Phong nói lời xin lỗi với anh. Anh xứng sao?”
Mặt Đường Hoa Lưu càng lúc càng khó coi. Bị một thằng đàn ông tát, hắn còn có thể chịu được. Nhưng bị nữ thần mà mình theo đuổi khinh bỉ lại giống như nhát dao cắt đứt tôn nghiêm của hắn.
Tư Mã Lạc nhưng lại nhìn thẳng vào hắn, lạnh nhạt cười nói: “Có phải mày rất tức giận, muốn đấu với lão tam?”
“Tao khuyên mày không nên làm như vậy. Đường Hoa Lưu, Đông Nam không chào đón mày. Mày có thể đi, trong vòng ba ngày phải rời khỏi Thượng Hải. Nếu như quá ba ngày, mày có thể rời khỏi Thượng Hải hay không tao cũng không dám chắc”.
Đây là uy hiếp, nếu như là người khác thì có lẽ chỉ là nói đùa. Nhưng Tư Mã Lạc nói ra không ai có dũng khí coi đây là câu nói đùa.
Đường Hoa Lưu cùng mấy thằng bạn vội vã rời đi. Mà Tư Mã Lạc lại đi tới bên cạnh Tiêu Thu Phong.
“”Lão đại thật biết cách làm người khác nợ mình đó” Tiêu Thu Phong không quay đầu lại, cười nói.
Tư Mã Lặc cũng uống một ngụm rượu nói: “Chúng ta là bạn thân mà”.
“Ồ, chúng ta là bạn thân. Lão đại nói đúng”.
Tư Mã Lặc cũng cười, nói: “Trước kia là bạn bè, sau này là bạn thân. Bạn bè có thể bán đi, nhưng bạn thân thì phải nói nghĩa khí”.
Đề tài này cũng không nói tiếp nữa, nhưng bọn hắn đều là người thông minh. Tiêu Thu Phong giơ ly rượu lên, nói: “Nào, uống một chén”.
Ở Đông Nam, Tư Mã gia tuyệt đối có ảnh hưởng không gì sánh nổi, có một bằng hữu còn tốt hơn có thêm một kẻ địch.
Mà Tư Mã thiếu gia này rất nhạy bén, tin rằng không có gì có thể giấu được hắn.
Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, điều duy nhất chính là hắn không muốn người khác biết đến thân phận thật sự của hắn. Còn những cái khác, hắn không thèm để ý đến.
Dù cho hai người bọn họ rất ngạo mạn nhưng có rất nhiều người nhìn bọn họ với ánh mắt tôn kính. Thế giới này rất huyền diệu, chỉ cần ngươi mạnh, thì dù ngươi làm ra chuyện không hợp lý thì cũng sẽ biến thành hợp lý.
Thiên Nhan Duyệt nắm tay Lâm Thu Nhã, lo lắng hỏi: “Chị Thu Nhã, anh ta thoạt nhìn không giống người tốt, đúng là một tên lưu manh. Chúng ta không nên qua đó”.
Lâm Thu Nhã đảo đảo mắt, nàng từ đầu đến đuôi nhìn sự việc, ấn tượng về một tên thiếu gia ăn chơi trác táng đã toàn bộ bị đánh vỡ. Hôm nay có cơ hội thế này, nàng phải lợi dụng một chút.
“Yên tâm, chúng ta là hai người đẹp, anh ta còn dám đánh chúng ta mấy bạt tai sao?”
Lâm Thu Nhã không hề suy nghĩ đã bước về phía trước vài bước. Ngôi sao thiên hậu còn có một đóa hoa trong Đông Nam tam hoa cùng xuất hiện ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tiêu Thu Phong không nhận ra, Liễu Yên Nguyệt cũng chỉ biết Thiên Nhan Duyệt. Còn đối với Lâm Thu Nhã nàng lại không biết.
Tư Mã Lạc lại biết.
Hơn nữa có chút ngạc nhiên. Ba đóa hoa trong Đông Nam tam hoa hắn đương nhiên biết. Một đóa là của Tiêu Thu Phong nên tự nhiên đã không thể tơ tưởng đến. Nhưng hai đóa còn lại chỉ có một đóa mà hắn thích nhất, chính là cô gái trước mặt – Hoa Hồng Lâm Thu Nhã.
Một đương nhiên là lực lượng gia tộc sau lưng cô gái này. Hai cũng bởi vì cô gái này thông minh hơn được, được xưng là Gia Cát tái thế, lấy được nàng cũng không hề lỗ.
Nhưng thật đáng tiếc, cô gái này vẫn không tiếp nhận ý tứ của hắn. Ngay cả vô tình gặp nhau cũng chỉ khẽ gật đầu. Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chỉ mới là quen biết mà thôi.
“Lâm tiểu thư, thật là có duyên. Chúng ta lại gặp nhau”.
Dù bỏ đi chỗ tốt mà cô gái này có thể mang lại cho hắn, thì bản thân nàng cũng là một vưu vật. Hoặc là nói trong Đông Nam tam hoa không có một cô nào không đầy sức gợi cảm, đều có sức hấp dẫn của riêng mình.
Cũng giống như trước kia, Lâm Thu Nhã chỉ khẽ gật đầu, nhưng vẫn đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong. Tuy nhiên hai mắt nàng lúc này lại đang nhìn Liễu Yên Nguyệt bên cạnh Tiêu Thu Phong.
“Chào chị, tôi là Lâm Thu Nhã của tập đoàn Phong Hoa. Chị chắc là Bách Hợp Liễu Yên Nguyệt mà mọi người vẫn nói phải không. Nổi tiếng đã lâu nhưng không nghĩ đến hôm nay mới được gặp. Liễu tiểu thư thật xinh đẹp, chúng ta làm bạn bè có được không?”
Lâm Thu Nhã đưa tay ra, nhẹ nhàng không kiêu ngạo. Thiên Nhan Duyệt đứng bên cạnh khẽ cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thu Phong.
Liễu Yên Nguyệt lúc này mới biết được cô gái trẻ tuổi thành thục quý phái này lại là Hoa Hồng Lâm Thu Nhã một trong Đông Nam tam hoa như mình.
Liễu Yên Nguyệt cũng đưa tay ra, dịu dàng cười nói: “Thì ra là Lâm tiểu thư. Tôi cũng vậy, đã nghe nói cô từ lâu. Có thể có người bạn là cô, tôi rất lấy làm vinh hạnh”.
Hai cánh tay đẹp nhất Đông Nam nhẹ nhàng nắm lấy nhau. Rất nhiều máy ảnh đều chụp lấy cảnh này, Đông Nam tam hoa tuyệt đối xuất sắc hơn bất cứ ngôi sao nào.
“Đây đúng là một chuyện đáng ăn mừng. Không ngờ rằng hôm nay ở đây có thể thấy được Bách Hợp và Hoa Hồng trở thành bạn bè. Đáng tiếc Tulip không ở đây nếu không chúng ta có thể cùng lúc thấy được ba đại mỹ nhân, đây tuyệt đói là khát vọng của bất cứ người đàn ông nào” Tư Mã Lặc ao ước nói.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tiêu Thu Phong cũng đã nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt. Liễu Yên Nguyệt nói:
“Cô gái này đúng là rất nổi tiếng, chỉ là do mình không biết mà thôi. Tuy nhiên bởi vì người quản lý kia quá khinh người, cho nên anh mới không hảo cảm với cô ấy”
Ngôi sao không phải cứ xinh đẹp là được, còn cần một ít tố chất căn bản.
Tiêu Thu Phong nhàn nhạt nói: “Có gì hơn người chứ. Không ngờ rằng trên đời này dĩ nhiên cũng có người đi xe không trả tiền, nên anh cảm thấy không thoải mái. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng”.
Thiên Nhan Duyệt nắm chặt tay Lâm Thu Nhã. Nhưng nàng từ trước đến nay chưa từng bị mắng bao giờ. Bởi vò người con trai nào cũng hâm mộ nàng, muốn ở bên nàng. Nên chưa từng có ai làm nàng ủy khuất đến vậy.
Có lẽ nàng hơi nhu nhược nên nghe được hàm ý trong lời nói của Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt ủy khuất không nói nên lời, mắt ngân ngấn nước dường như sắp trào ra.
“Tôi, tôi đã cho anh tiền, anh là một người đàn ông mà lại nhỏ mọn đến vậy, lại còn nói”.
Trong lòng đầy ủy khuất, lời nói mang theo vẻ hờn dỗi, Thiên Nhan Duyệt trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, trong mắt tràn đầy tức giận.
Tiêu Thu Phong có chút thương hoa tiếc ngọc nói: ”Tôi đúng có chút hẹp hòi, nhưng hi vọng cô là ngôi sao không nên hẹp hòi như vậy là tốt nhất. Tuy nhiên muốn cô ký tên, cá cô lại không thèm ký, bọn họ nếu như tức giận thì ngôi sao các cô còn tồn tại thế nào được nữa”.
Lâm Thu Nhã nghe được, mỉn cười ẩn ý nói:
“Anh chính là Tiêu thiếu gia phải không, người ta nói anh là thiếu gia phong lưu đa tình. Hôm nay gặp anh lại thấy danh xưng này không đúng sự thật. Ngay cả Nhan Duyệt xinh đẹp như tiên thế này mà cũng có thể mắng được, sợ anh chính là người duy nhất trong đàn ông. Có lẽ chỉ có Liều tiểu thư mới vừa mắt anh phải không?”
Tiêu Thu Phong cảm nhận được ánh mắt trí tuệ của cô gái này, cố ý nhìn nàng với ánh mắt háo sắc, cười tà nói: “Lâm tiểu thư cũng có thể hợp ý ta, chỉ là không biết tiểu thư có nguyện ý hay không?”
Cô gái này rất đẹp, có thể ngang tài ngang sắc với Thiên Nhan Duyệt và Liễu Yên Nguyệt, có lẽ bởi vì có chút thành thục sau những năm tích lũy nên càng thêm động lòng người. Hắn vốn là một thiếu gia háo sắc, ăn chơi trách táng, đương nhiên phải háo sắc một chút mới là đúng.
Lâm Thu Nhã đang muốn phản kích thì Thiên Nhan Duyệt ở một bên đã mở miệng nói.
Nàng lúc này cũng biết người con trai này vì sao lại tức giận, ủy khuất nói:
”Tôi xin lỗi, hôm nay như vậy đúng là tôi không đúng, nhưng đây đều là lỗi của anh. Nếu như không phải anh mặt dày đòi tiền xe của tôi, tôi có thể không hoảng sợ bỏ chạy sao?”
Nói một lúc lâu, cô gái này lại đổ cái sai lên người mình, Tiêu Thu Phong cảm thấy khá kỳ quặc.
“Tiểu thư, đi xe trả tiền là chuyện hợp tình hợp lý. Hơn nữa tôi còn cứu cô một lần, nên giờ tôi nghĩ lại cảm thấy tiền xe có phải hơi ít không?”
Tư Mã Lạc nghe một lúc lâu rốt cuộc cũng hiểu ra.
“Lão tam, Thiên Nhan Duyệt tiểu thư ngồi xe của chú, chú lại đòi tiền xe của cô ấy sao?”
Tư Mã Lạc trợn tròn mắt, lão tam có phải là vận đào hoa đến quá nhiều nên đau đầu, nên chuyện như thế này cũng làm ra được.
Lâm Thu Nhã cũng liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: ”Thực ra Nhan Duyệt cũng không mất mặt, đường đường thiếu gia của tập đoàn lớn nhất Đông Nam làm lái xe cho em ấy. Xem ra năm ngàn cũng không đắt”.
Tư Mã Lạc vừa nghe thấy thế không khỏi kích động không nói ra lời, chỉ giơ ngón tay cái với Tiêu Thu Phong, ra vẻ bội phục.
“Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, cô không nên tức giận. Lão tam có lẽ nghèo đến điên rồi, đối xử với người đẹp như thế này đúng là không có phong độ”.
Con mắt giảo hoạt của Lâm Thu Nhã đảo đảo, liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói:
“Tiêu thiếu gia nếu như nghèo thì cả Đông Nam này sẽ không có người giàu. Cuộc chiến cổ phiếu Đông Nam lần trước, tập đoàn Phong Chính kiếm lợi không ít. Giờ phút này Tiêu thiếu gia dĩ nhiên ngay cả tiền xe của Nhan Duyệt cũng không buông tha, thật đúng như câu nói người càng có tiền càng keo kiệt”.
Liễu Yên Nguyệt cũng hiểu được lấy của Thiên Nhan Duyệt 5.000 đúng là hơi quá đáng. Mặc dù tiền cũng không quá nhiều, tất cả mọi người ở đây đều không để ý đến con số đó. Đương nhiên càng không nên trước mặt nhiều người làm khó nữ ngôi sao. Ngôi sao mà, tất cả mọi người đều dựa vào hình tượng mà kiếm ăn.
Liễu Yên Nguyệt lập tức nói: ”Nhan Duyệt tiểu thư, Thu Phong chỉ là đùa cô một chút mà thôi. Không có chuyện gì đâu, để anh ấy trả tiền lại cho cô”.
Tiêu Thu Phong căn bản không tiếp nhận hạ thang, không thèm để ý nói: “Yên Nguyệt, em không nên lo lắng thay cho người ta. Ngôi sao mà, một lần lên sân khấu được rất nhiều tiền, mấy ngàn cô ấy không để ý đến đâu. Lễ hội điện ảnh lần này có lẽ cũng được không ít”.
Thiên Nhan Duyệt thực hận đến chết thằng đàn ông này, mở miệng ra là nói đến chữ “tiền”. Bầu không khí cứ tốt lên một chút nhưng mỗi lần hắn nói ra lại rất không ăn nhập. Hơn nữa lần này đến Bắc Hải cũng chỉ là vì muốn gặp chị Lâm Thu Nhã, căn bản nàng không lấy phí.
“Anh, anh cho rằng ai cũng yêu tiền như anh sao. Hừ, Liễu tiểu thư đã nói thế, anh mau trả lại tiền cho tôi”.
Tiêu Thu Phong ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, hình như không nghe thấy, không thèm để ý đến. Thiên Nhan Duyệt càng tức đến độ không chịu nổi, nếu như không phải trước mặt đông người thế này, mà phần lớn mọi người đều nhìn về phía mấy người bọn họ thì có lẽ nàng đã tức giận xông lên rồi.
“Các vị, các vị….”
Trên sân khấu xuất hiện động tĩnh, một Mc cầm micro lớn tiếng nói, vang lên khắp phòng:
“Thưa các vị quan khách, thưa các vị trong giới nghệ thuật. Lễ khai mạc của lễ hội điện ảnh sinh viên mỗi năm một lần xin phép được bắt đầu. Chúng ta hãy cùng hát với Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, tiến vào hành trình huyền ảo của điện ảnh”.
Ca khúc này rất kinh điển, gần như mỗi người đều biết hát. Ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng hát, mà Tiêu Thu Phong cũng hiểu giai điệu bài hát này rất hay, đặc biệt là giai vui vẻ của bài hát cùng giọng hát rất hay của ca sĩ nghe lên quả thực rất hay. Nhưng nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt ở bên cạnh đang bĩu môi, trừng mắt nhìn mình, Tiêu Thu Phong ra vẻ không thích thú.
Tiêu Thu Phong hỏi Liễu Yên Nguyệt: “Ai hát mà khó nghe như vậy?”
Liễu Yên Nguyệt lập tức mặt đỏ lên, mà Thiên Nhan Duyệt ở một bên lại tức giận đến mức nắm chặt tay Lâm Thu Nhã, nũng nịu nói: “Chị Thu Nhã, chị xem anh ta kìa…”
“Không việc gì phải tức giận, anh ta đúng là một con trâu. Em hát rất hay, đối với anh ta mà nói đúng là đàn gảy tai trâu, anh ta không hiểu gì hết”.
Giọng nói của Lâm Thu Nhã cũng không nhỏ nhưng khi nói những lời này cô ta cũng không quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong một cái. Tuy nhiên Thiên Nhan Duyệt lại quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt châm chọc, trong miệng phun ra một chữ: “Trâu”.
Những người tham gia lễ hội điện ảnh lần này đương nhiên cũng có những người quyền lực trong giới giải trí, còn có một chút người đẹp ngôi sao nổi tiếng. Biểu hiện vừa rồi của Tiêu Thu Phong có vẻ không ăn nhập với mọi người. Nếu như không phải có ba người đẹp làm bạn thì có lẽ hắn đã bị người ta quên đi.
Sau khi một đám nam nữ thanh niên lên sân khấu, người dẫn chương trình cầm micro lớn tiếng thay đổi không khí, nói:
“Các vị, nhân dịp vui này, tôi xin tuyên bó một tin tức. Ca khúc mới nhất của Thiên Nhan Duyệt thần nữ đã đọt phá năm trăm vạn. Hôm nay chúng ta may mắn mời được Thiên hậu đến đây, cô ấy sẽ mang tới ca khúc này hát tặng mọi người. Xin mời mọi người thưởng thức”.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Micro đã được đưa sang tay Thiên Nhan Duyệt. Đám sinh viên đang vây xem càng lớn tiếng gọi tên.
“Thiên Nhan thần nữ, anh yêu em…”
“Thiên Nhan Duyệt, em là nữ thần….”
Thiên Nhan Duyệt đi lên sân khấu, khí chất của nàng rất trầm tĩnh, so sánh với vẻ tức giận vừa nãy thì như hai người khác nhau.Thật đúng là có phong cách của ngôi sao lớn. Ngôi sao cũng là người, cũng có hai bộ mặt khác nhau.
Âm thanh trong trẻo mà cao quý vang lên, tiếng hát vang lên: “Tìm anh, em tìm anh. Từ kiếp trước đến kếp này. Từ ngày hôm qua đến ngày mai, em vẫn chưa dừng lại….”
Tiêu Thu Phong không thể không thừa nhận cô gái này hát rất hay. Biểu hiện trên sân khấu gần như hoàn mỹ. Lúc này trong lòng hắn đang thầm hối hận, không biết vừa rồi mình có quá đáng quá hay không?
Lâm Thu Nhã gần như lúc nào cũng quan sát vẻ mặt của Tiêu Thu Phong, thấy thế nhẹ nhàng nói: “Tiêu thiếu gia, em gái tôi không phải kém cỏi như anh nghĩ chứ. Vẫn còn có sức hấp dẫn của một ngôi sao đó chứ”
Tiêu Thu Phong không nói gì. Người phụ nữ này hắn phải rất cẩn thận. Mà Tư Mã Lạc đứng bên cạnh lại lấy lòng trả lời: “Đương nhiên, có thể là chị em với Thu Nhã tiểu thư, đương nhiên là ngôi sao xuất sắc rồi”.
Nhưng Lâm Thu Nhã không hề để ý đến hắn. Thu Nhã nhìn Tiêu Thu Phong, dường như rất mốn nghe xem hắn nói gì.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Vừa lúc này, Liễu Yên Nguyệt đi tới, trong tay ôm một bó hoa, tiến đến giữa hai người phá vỡ không khí giữa hai người.
“Thu Phong, Em quên mất, hôm nay anh đến đây có một việc nhỏ là mang bó hoa này lên tặng cho Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, đợi người dẫn chương trình nói là được”.
Tiêu Thu Phong sửng sốt hỏi: “ Em đi lên là được rồi, anh không có quen với những việc thế này.”
Liễu Yên Nguyệt cười, rất nhiều người con trai đều khao khát có cơ hội tới gần Thiên Nhan Thần nữ. Tiêu Thu Phong từ chối, trong lòng Yên Nguyệt cũng rất thoải mái. Ngay lập tức nàng lũng nịu nói:
“Thu Phong, đây đều là vì quảng cáo cho tập đoàn Phong Chính của chúng ta. Anh xem quần áo mà Thiên Nhan Duyệt có đẹp không, rất phù hợp với quần áo của anh, em đi lên sẽ không phù hợp được”.
Lúc này, Thiên Nhan Duyệt hát chậm lại, giai điệu lan tỏa rồi dừng lại. Tiêu Thu Phong không nghĩ đến, Tư Mã Lạc lại đột nhiên đẩy hắn lên vài bước. Tiêu Thu Phong cầm trong tay một bó hoa hồng lập tức hiện lên trước mặt mọi người.
“Thằng này, số đào hoa nhưng không biết nắm chắc, thực muốn ta ghen ghét đến chết mới được sao?”
Trong lòng Tư Mã Lạc đương nhiên cũng nghĩ tới cơ hội này, nhưng Lâm Thu Nhã đang ở trước mặt, anh ta ít nhất cũng phải ra vẻ quân tử. Trăm hoa đua nở, nhưng chỉ có một bông hoa đẹp nhất mà hắn muốn mà thôi.
Tiêu Thu Phong lúc này đúng là tiến cũng không được, mà lui cũng không xong. Lúc trước mới trêu chọc cô gái này mà giờ lại lên tặng hoa, không biết lát nữa nàng ta sẽ nhìn mình với vẻ mặt thế nào đây.
Nhưng vì tập đoàn Phong Chính, hắn không thể đi ra ngoài. Lúc này không phải là sẽ quảng cáo cho tập đoàn sao, nếu hiệu quả tốt, doanh số bán hàng quần áo của tập đoàn Phong Chính sẽ tăng gấp đôi. Nể mặt tiền hắn có thể ủy khuất một lần, rốt cuộc không thể làm Liễu Yên Nguyệt khó xử!
Người dẫn chương trình nhìn thấy Tiêu Thu Phong, cầm micro nói: “Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, tiếng hát của cô được rất nhiều người yêu quý, ngay cả anh chàng đẹp trai này cũng lên tặng hoa cho cô”.
Tiêu Thu Phong có chút không hài lòng, tất cả mọi thứ đều là giả dối làm cho người ta buồn nôn. Hắn cũng coi như người hâm mộ Thiên Nhan Duyệt sao?
Thiên Nhan Duyệt cũng sửng sốt, trước khi hát nàng cũng biết chuyện có người lên tặng hoa. Nhưng nhìn thấy Tiêu Thu Phong, mặt nàng lại hiện lên vẻ là lạ, người con trai này sẽ tặng hoa cho mình sao?
Chẳng lẽ anh ta ngưỡng mộ mình nhưng lại giả vờ chán ghét khiến mình chú ý? Cách này đã rất nhiều người áp dụng với mình, có lẽ anh ta cũng nghĩ như vậy.
Người dẫn chương trình không chờ nàng nói, đã quyết định thay nàng: “Quý ngài này, Thiên Nhan Duyệt tiểu thư cho anh một cơ hội tặng hoa, mời anh lên sân khấu. Không chừng cô ấy còn có thể ôm hôn anh một cái?”
Thiên Nhan Duyệt đương nhiên là không muốn, không phải là chuyện này, mà là lựa chọn đối tượng này có vẻ không đúng. Nếu là người con trai khác, người mê giọng hát của nàng, ôm một cái trên sân khấu cũng không sao.
Khi nàng hát thường xuyên có người hâm mộ lên ôm một cái.
Tiêu Thu Phong trên mặt không có vẻ lạnh nhạt như vừa rồi nữa, mà là một nụ cười ấm áp. Về sau những người này có thể là khách hàng mua quần áo của tập đoàn Phong Chính, khách hàng là thượng đế, đối với thượng đế, đương nhiên hắn không thể không mỉm cười.
Người dẫn chương trình ngăn hắn lại, cầm micro hỏi: “Chào anh, anh dũng cảm tiến lên sân khấu tặng hoa, anh muốn Nhan nữ thần nói câu gì nhất?”
Tiêu Thu Phong đã hiểu câu hỏi, thấy tất cả mọi người đều hướng ánh mắt tới mình, cười nói: “Câu này còn phải hỏi sao, đương nhiên là hi vong Thiên Nhan Duyệt tiểu thư tặng tôi một nụ hôn”.
Người dẫn chương trình cười nói: “Tiêu tiên sinh thật hài hước, xin giới thiệu với mọi người một chút, tài trợ của lễ hội điện ảnh lần này là do tập đoàn Phong Chính của Tiêu tiên sinh. Ở đây, chúng ta hay cùng cảm ơn tập đoàn Phong Chính. Bây giờ xin mọi người vỗ tay hoan nghênh Tiêu tiên sinh lên tặng hoa Thiên Nhan Duyệt tiểu thư”.
Đây chỉ là một chiêu quảng cáo của Tập đoàn Phong Chính mà thôi.
Nhưng Thiên Nhan Duyệt lại chu cái miệng nhỏ nhắn lên khi Tiêu Thu Phong đi về phía nàng, trong mắt lóe lên vẻ nghịch ngợm.
Nàng không nhận hoa trên tay Tiêu Thu Phong ngay, ngược lại có chút làm bộ kêu lên: “Là hoa hồng này, Tiêu tiên sinh, không phải anh tỏ tình với tôi đó chứ!”
Lời này khiến Tiêu Thu Phong cũng như người dẫn chương trình bất ngờ, theo lý mà nói, nhận hoa, ôm một cái, sau đó là không có việc gì, nhưng cô gái này lại hỏi một câu nằm ngoài kịch bản thế này.
Tiêu Thu Phong thấy ánh mắt của cô ta, biết là nàng cố ý. Chẳng qua Liễu Yên Nguyệt chuẩn bị có chút sai lầm, lại chuẩn bị hoa hồng đỏ
“Đương nhiên, tất cả đàn ông ở đây có ai lại không muốn làm như vậy. Chỉ là Thiên Duyệt tiểu thư không muốn cho họ có cơ hội thôi, tôi cũng không dám hi vọng xa vời, chỉ hi vọng tặng bó hoa này cho cô, có thể được cô đáp lại một cái ôm cũng là may mắn rồi”.
Thiên Nhan Duyệt cười rất đẹp, đó thực sự là sức hút của những ngôi sao. Trong nháy mắt cảnh sắc trở lên huyền ảo đến tuyệt vời, nàng bước đến nhẹ nhàng với nét mặt tươi tắn nhận hoa hồng, thản nhiên nói:
“Ôm thì không được, nhưng…”
Động tác của nàng làm Tiêu Thu Phong không ngờ tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.
“Nhưng Tiêu tiên sinh, em có thể tặng anh một nụ hôn. Cảm ơn hoa hồng anh tặng, nếu anh thực sự thích em, em sẽ cho anh cơ hội”.
“A…”
“Không…”
Người dẫn chương trình đã làm sôi động bầu không khí, tất cả mọi người đứng lên vỗ tay liên tục. Họ nhìn vẻ dịu dàng, e thẹn của thần nữ quả thực như là đã động xuân tâm, không có một người đàn ông nào không điên cuồng khi thấy nàng như vậy.
Mọi người nhìn Tiêu Thu Phong với ánh mắt hâm mộ khiến Tiêu Thu Phong có chút khó Xử, đây cũng được xem như là diễm phúc sao, còn nói cho hắn cơ hội, cũng không để ý xem mình có ý đó hay không. Chỉ bằng thân thể mới dậy thì của cô bé này, hắn không hề hứng thú.
Vũ và Liêu Yên Nguyệt, người nào cũng hơn nàng ta.
Liễu Yên Nguyệt có vẻ ghen tị, Tiêu Thu Phong vừa đi xuống đã không khách khí nắm tay hắn, thân mật dựa vào người hắn, nói: “Thu Phong, hôm nay anh đã làm cho nhiều người con trai đố kỵ, ngay cả tiện nghi của Thiên Nhan Duyệt cũng chiếm lấy”.
Tư Mã Lạc ở một bên, buồn bã nói: “Đúng, làm ta tức giận chính là lão tam rõ ràng chiếm tiện nghi, nhưng lại ra vẻ bình thường, thật sự muốn mang hắn sang Thái Lan chỉnh hình mới được”.
Tiêu Thu Phong không có tâm trạng này, nên trong trường hợp này cũng không thấy thoải mái. Tiêu Thu Phong nói với Liễu Yên Nguyệt:
“Chiếm tiện nghi nhưng không no bụng được, đi ăn trưa thôi, chiều anh về công ty trước, ở đây chẳng có gì hay cả“.
Buổi sáng động chân khí, lúc này lại đấu võ mồm với cô gái kia, còn phải cẩn thận rè chừng với một Lâm Thu Nhã luôn nhìn chằm chằm vào mình, khiến Tiêu Thu Phong có chút rùng mình.
Liễu Yên Nguyệt đương nhiên không có ý kiến. Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Thu Phong là biết rằng nơi này hắn không thích thú, nên định xoay người nói một tiếng với Lâm Thu Nhã.
Lâm Thu Nhã cũng nụ cười, nói: “Tiêu thiếu gia chuẩn bị đi ăn cơm sao, vậy chúng ta đi cùng nhau. Vừa lúc Nhan Duyệt cũng đã quay lại, thêm người thêm vui”.
Tiêu Thu Phong tuy gặp mặt cô gái này lần đầu tiên, nhưng Hoa hồng trong Đông Nam tam hoa đã nghe không ít. Trực giác cho hắn biết rằng đây là cô gái thông minh, quen với những cô gái như vậy rất mệt mỏi. Huống chi lúc này hắn vẫn chưa rõ ràng cô ta là bạn bè hay là kẻ địch.
“Không cần, chúng tôi ăn cơm thích yên tĩnh. Tư Mã Lạc rất hâm mộ Lâm tiểu thư, không bằng để lão đại cơ hội lần này đi”.
Nếu không phải người mù thì cũng có thể nhìn ra tình cảm sâu sắc mà Tư Mã Lạc dành cho cô gái này, đương nhiên chỉ cần không phải người mù cũng có thể nhìn ra được bọn họ đúng là hoa có ý, nước vô tình.
Tư Mã Lạc rất vui vẻ, còn Lâm Thu Nhã lại sửng sốt, không hề tức giận mà nhẹ nhàng nói: “Tiêu thiếu gia, anh nói sai rồi. Hôm nay tôi gặp Yên Nguyệt cũng là có duyên. Nếu đã là bạn, nhân cơ hôi này liền củng cố tình cảm giữa hai chúng ta, chị nói có phải không Yên Nguyệt?”
Nàng dời măt khỏi Tiêu Thu Phong, nhưng lại nhìn Liễu Yên Nguyệt. Liễu Yên Nguyệt thấy khó xử, nhìn sang Tiêu Thu Phong, có chút không tự nhiên nàng nói: “Nếu Lâm tiểu thư không ngại, chúng ta cùng đi. Anh thấy sao, Thu Phong?”
Trước mặt người con trai này, nàng tình nguyện làm một cô gái dựa dẫm, nàng thay đổi mình để được hắn yêu thích.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tiêu Thu Phong còn chưa mở miệng, Tư Mã Lạc ở một bên đã nhịn không được, hắn mơ tưởng bấy lâu mới có loại cơ hội này, đương nhiên không muốn bỏ qua, không phải chỉ ăn một bữa mà hắn còn muốn mời khách.
Chẳng qua hắn còn chưa kịp nói, Lâm Thu Nhã đã cười nói: "Tiêu công tử, lúc này là tôi mời khách, nói không chừng về sau, tôi cũng có thể cùng Liễu tiểu thư trở thành chị em, thật sự là rất muốn học tập nàng ta một chút, làm sao mới có thể nắm bắt lấy trái tim của nam nhân?"
Liễu Yên Nguyệt cũng đáp ứng, lại nói người nhà muốn mời khách, Tiêu Thu Phong đương nhiên không có lý do gì để phản đối, đây không phải cũng là chuyện tốt sao?
Thiên Nhan Duyệt ở phía sau cũng đã đi tới, thu hút một số lượng lớn phóng viên cùng camera, chẳng qua nghe được lời của Lâm Thu Nhã, nàng cũng ngẩn ra, Thu Nhã tỷ từ khi nào đã trở nên tốt như vậy, lại mời tên xấu xa này ăn cơm, bộ sợ nhiều tiền tiêu không hết hay sao?
Lập tức thanh âm mê hồn cất lên: "Tiêu thiếu gia, người không phải mới vừa nói muốn theo đuổi người ta sao, vây mà một bữa cơm cũng phải để cho Thu Nhã tỷ mời, thật là keo kiệt mà!"
Đàn ông bình thường đương nhiên sẽ không chịu được cú khích này của mỹ nhân, nhưng Tiêu Thu Phong lại không chút để ý nói: "Có người xung phòng trả tiền, tôi làm sao mà có thể cự tuyệt ý tốt được, mà nói tới thì nhà của tôi cũng không mấy khá, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy".
Lúc này thì ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng trợn tròn mắt, Tư Mã Lạc mắt lại càng trợn tròn hơn nữa, lão Tam này da mặt thật sự là quá dày, e rằng búa tạ cũng không đập lủng nổi.
Thiên Nhan Duyệt vẻ mặt hầm hầm, Lâm Thu Nhã vẫn chỉ mỉm cười, chỉ có Liễu Yên Nguyệt mặt ửng hồng, kéo tay Tiêu Thu Phong, cùng hắn đối diện với ánh mắt của mọi người, cũng có chút hương vị đồng cam cộng khổ!
Lâm Thu Nhã nói mời khách, Tư Mã Lạc đương nhiên là không muốn phật ý nàng mà nói để mình mời.
"Liễu tiểu thư, Tiêu thiếu gia, mời. Tư Mã công tử, người một khi đã đến thì hôm nay cũng xem như là có duyên gặp mặt, về sau cũng là bạn bè".
Mấy lời này lọt vào trong tai Tư Mã Lạc, cũng làm cho hắn mừng như điên, nhưng hắn giờ phút này thực không biết, hắn chỉ là một cái lá đển cho Lâm Thu Nhã tung tẩy mà thôi.
Trong đây không có người nghèo, khách sạn đương nhiên không thể quá kém, tại một nhà hàng năm sao nổi tiếng ở phụ cận Bắc Hải, năm người bao một phòng rồi gọi món ăn.
Lâm Thu Nhã xem ra cũng thật có tiền, chọn món nào cũng mắc tiền, làm cho Liễu Yên Nguyệt ở một bên cũng có chút ngượng ngùng, miệng khách khí nói: "Lâm tiểu thư, không cần nhiều như vậy, ăn không hết thì rất lãng phí".
"Đúng rồi, Yên Nguyệt, chị so với em lớn hơn hai tuổi, mới gặp mà lại rất hợp duyên, không bằng chị nhận lớn, gọi em một tiếng Yên Nguyệt muội muội có được không?"
Không ai hiểu được tâm tư của Lâm Thu Nhã, nhưng sự nhiệt tình của nàng cũng không thấy có chút vấn đề nào cả, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên cũng không tiện cự tuyệt, thêm bạn, huống chi lại là người có thân phận như Lâm Thu Nhã, thì sau này cũng sẽ có lợi.
Các nàng bản thân chính là kiều nữ, quốc sắc thiên hương, người bình thường vốn không thèm liếc mắt, đã sớm nghe nói về nhau, giờ phút này gặp mặt, đương nhiên sinh ra một loại cảm tình nhất định.
"Vậy quá tốt rồi, thật ra Yên Nguyệt cũng có ý tưởng này, chỉ sợ chị Thu Nhã không thích, nên cũng không dám mở miệng".
Thiên Nhan Duyệt ở một bên cũng không lên tiếng, nàng rất khó hiểu, biểu hiện của chị Thu Nhã hôm nay tựa hồ có chút dị thường. Trước kia có ra ngoài đãi bạn cũng chưa từng nhiệt tình như vậy, luôn làm cho người ta có cảm giác cao không thể với tới, hôm nay sao lại như vậy?
"Nhìn em kìa, trước mặt Yên Nguyệt muội muội, còn có người nào không muốn sao. Nói như vậy, Lâm Thu Nhã ta lại thêm một muội muội, đến đây, dùng nước thay rượu, chúng ta làm một ly".
Tiêu Thu Phong không nói gì, ngồi tại đây hắn cũng chỉ lo ăn, mặc kệ các nàng làm cái gì, hắn chuẩn bị ăn xong là chùi miệng chạy lấy người, dù sao cũng không có chuyện gì liên quan đến hắn.
Chỉ là Tư Mã Lạc đang tận lực lấy lòng, nhưng chưa có cách nào, nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt cùng Lâm Thu Nhã quan hệ tốt hơn lên, hắn đương nhiên muốn từ Tiêu Thu Phong tìm ra con đường lấy lòng, hy vọng có thể cùng Lâm Thu Nhã tiếp cận nhiều thêm một ít, vậy cơ hội theo đuổi nàng, cũng thêm được rất nhiều.
Đồ ăn đã đến, còn gọi thêm hai chai rượu vang quý, thật có thể nói là đồ ăn ngon rượu ngon, Tiêu Thu Phong trong lòng nghĩ bữa tiệc này liên quan đến Liễu Yên Nguyệt, cũng không oan gì, lần sau nếu có loại cơ hội này, hắn cũng không cự tuyệt.
Hắn ăn thật như là sói nuốt hổ vồ, Liễu Yên Nguyệt cũng không để ý, bởi vì nàng sớm đã xem qua, Lâm Thu Nhã cũng chỉ cười nhẹ không chút khó chịu, thật ra chỉ có Thiên Nhan Duyệt là há miệng kêu lên: "Này, trư tiên sinh, trước mặt mỹ nữ ăn uống có thể lịch sự một chút không?"
Tiêu Thu Phong trợn mắt nuốt, rồi mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nhan Duyệt hỏi: "Cố nói cái gì? Mỹ nữ? Ở nơi nào, chỉ cho ta xem".
Thiên Nhan Duyệt tự phụ thiên tư quốc sắc, đàn ông mời nàng ăn cơm, nói lời không dễ nghe là đều phải cầu lụy nàng, đằng này gã đàn ông này, đã ăn như heo rồi còn lại nói cái kiểu đó nữa.
"Mắt anh bị sao vậy, mù sao, không thấy mỹ nữ đây sao!" Thiên Nhan Duyệt rất kiêu ngạo nói. Gã đàn ông này đã đem sự nhẫn nại của nàng chà đạp dưới gót giày, nàng căn bản không cần phải khiêm tốn nữa.
Tiêu Thu Phong đưa ly rượu vang lên nhấp một ngụm, dùng một loại ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thiên Nhan Duyệt nói: "Ồ, xem lại thì táo vẫn còn xanh lắm, nếu muốn hái ăn, phỏng chừng cũng phải vài năm nữa".
Thiên Nhan Duyệt tức giận đến đến một chút bộ dáng cuối cùng của minh tinh cũng mất đi, thiếu chút nữa đã nhịn không được bất dậy mà cắn tên này một cái, nàng tuy không phải là người có lòng dạ nhỏ hẹp, nhưng hiện tại cũng đã chịu không nổi gã đàn ông này rồi.
Lâm Thu Nhã kéo tay Thiên Nhan Duyệt an ủi nói: "Chấp làm gì, hắn là một tên vô lại, có nói gì thì cũng xem như là gió thổi bên tai là được rồi. Đến đây, ăn chút đồ ăn này đi, hương vị cũng không tệ lắm".
Liễu Yên Nguyệt cũng giải thích: "Nhan Duyệt, Thu Phong tính tình vậy đó, không thích ước thúc, chỉ cần anh ấy thích là được rồi, em cũng đừng quá để ý".
Nếu là người lạ, Liễu Yên Nguyệt cũng mặc kệ, nhưng đã kết giao chị em với Lâm Thu Nhã, Thiên Nhan Duyệt này cũng coi như là muội muội, đương nhiên cũng phải mềm mỏng một tý. Nói đến, xem bộ dáng của tiểu nha đầu này thì đích thực là cũng đã bị chọc tức không ít.
Thiên Nhan Duyệt hừ một tiếng nói: "Chị Yên Nguyệt, chị ôn nhu xinh đẹp như vậy, sao lại quen với một tên vô lại như thế này, chẳng phải là bông hoa lài cắm bãi phân trâu sao!"
"Có người muốn cắm vào mà không được nên tức sao?" Tiêu Thu Phong vừa nhai vừa phun ra một câu không rõ ràng lắm.
Thiên Nhan Duyệt thật sự là bị tức đến hồ đồ, kêu lên: "Chị Thu Nhã, chị xem…" Nàng chính là đang tìm kiếm sự trợ giúp.
Lâm Thu Nhã bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Tiêu công tử đúng là thần, vừa nói đến phân trâu lại còn có thể ăn được, vậy anh hãy ăn nhiều một chút đừng để lãng phí".
Tư Mã Lạc vừa vặn đang gắp một miếng thịt đưa lên miệng, cũng không là nên ăn vào hay bỏ xuống nữa.
Tiêu Thu Phong thì không quan tâm, đồ ăn trên bàn quá nửa là đã lọt vào trong bụng hắn. Đến cuối cùng, năm người trên bàn cũng chỉ còn mình hắn là còn cắm đầu ăn uống, mà Liễu Yên Nguyệt lại còn rất ôn nhu đưa khăn tay cho hắn, hoặc là giúp hắn rót rượu, chẳng khác gì nhân viên phục vụ.
Tiêu Thu Phong không quan tâm, nàng đương nhiên cũng sẽ không để ý, ngược lại, nàng lại thích đàn ông tính tình chân thực như vậy.
Bữa cơm này, chỉ có mình Tiêu Thu Phong là ăn đến thống khoái, dù sao cũng là ăn chùa, hắn không muốn lãng phí.
Lâm Thu Nhã thấy hắn buông đũa xuống, cười cười hỏi: "Tất cả mọi người ăn no rồi thì về thôi, Yên Nguyệt muội muội, sau có cơ hội thì liên lạc nhiều một chút, đừng quên chị đó".
Nàng đứng lên, kéo tay Thiên Nhan Duyệt, tiểu nha đầu này đến giờ phút này vẫn còn trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, tựa hồ hận ý vẫn chưa tiêu.
Vào lúc này, phục vụ đi vào, trong tay cầm bill nói: "Các vị khỏe chứ, đây là bill giá 50.356 đồng, quản lý nói bỏ đi số lẻ, chỉ lấy 50.000, hy vọng mọi người thường xuyên đến đây".
Lâm Thu Nhã không đi tiếp nữa, quay đầu lại nói: "Đưa cho vị tiên sinh kia đi, anh ấy tính tiền đó".
Tiêu Thu Phong ngẩn ra, cô gái kia nói tiên sinh này, không phải chính là hắn sao?
"Này, cô kia, cô mời khách mà!" Nhắc nhở nàng ta một chút, cô gái này nói không phải là nhanh quên như vậy chứ!
Lâm Thu Nhã xoay người, vẻ mặt vẫn rất là ôn như nói: "Là tôi mời khách, nhưng đâu có nói là tôi trả, tôi nghĩ Yên Nguyệt muội muội cũng sẽ không phản đối đâu".
Tư Mã Lạc rất muốn nói để ta trả cho, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thu Nhã, lại không dám nói ra, chẳng qua trong lòng hắn cũng đang lầm bầm, chúng ta là ai chứ, có chút tiền cơm cũng đẩy qua đẩy lại, có phải là khó coi không?
Liễu Yên Nguyệt cũng xấu hổ, nàng làm sao nói không được?
Tiêu Thu Phong tức đến mặt biến thành màu đen, hắn thật không nghĩ đến, trên đời này còn có cô gái da mặt so với hắn còn dài hơn, thiên tài…
"Tiên sinh, 50.000, cảm ơn ngài đã đến đây" Tên phục vụ khuôn mặt tươi cười đi tới, đưa cái bill tới trước mặt Tiêu Thu Phong.
Mà cô gái mặt dày kia, cũng đã dẫn Thiên Nhan Duyệt cùng Tư Mã Lạc đi ra ngoài, Tiêu Thu Phong tựa hồ còn nghe được tiếng cười khoái trá của tiểu nha đầu Thiên Nhan Duyệt kia, thỉnh thoảng còn truyền đến.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương