—]
Oi
o
Ngạo Kiêm Lăng Vân *************** Tiêu Đao Phong Lợi
Chương 230: Lọ không gian
Bén Ương ngăn trữ vật là hơn ba mươi cây Tử Bối Thiên Quỳ xép ngăn nắp!
Thiên tài địa bảo!
à
Hơn nữa mức độ tươi mới không ngờ giống như dược thảo vừa ^ mới được hái xuống. Thậm chí, Lăng Tiêu còn có thể cảm giác được
trên Tử Bối Thiên Quỳ phát ra linh khí mênh mông.
H
Sỉ** Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, một cảm giác lạnh như băng dâng ro lên từ dưới cùng sông lưng, lên đèn tận sau gáy, khiên hãn không ó" kim nổi rùng mình một cái
ÉT
g* - Lăng huynh, làm sao vậy?
Tống Minh Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy thân thiết hỏi. Vì engại nên Tổng Minh Nguyệt cũng không tò mò mở mấy ngăn trữ vật ở đây ra, thậm chí còn tránh ra xa.
- Đệ đệ, đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Tố cũng lưu luyến buông một quyển tạp ký Ương tay ra. Đối với nàng, bất cứ thứ gì cũng không thể so sánh nổi với giá trị của nhưng tư liệu này. Bất cứ quyển sách nào ở đây lọt ra ngoài đều chắc chắn gây ra chấn động rất lớn.
- Ha hả, không có việc gì, không có việc gỉ!
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên hẳn cảm giác trong lòng thiếu tự tin như the này. Lăng Tiêu vốn là người tu chân, tu đại đạo, căn bản là không sợ thần quỷ.
Nhưng lúc này, hắn lại cảm giác giữa bóng tối đang có một đôi mát chăm chú nhìn mình.
TO ^w
Dược liệu từ vạn năm trước sao có thể bảo trì được mới mẻ như the
này? • J^\*
Việc này.... Việc này quả thực không thể nào xác định nổi!
Hay là vị luyện dược sư hùng mạnh đó vần đang còn sống đến tận bây giờ? Lăng Tiêu suy nghĩ, cảm thấy không thể nào tin nồi.
Ở Tu Chân Giới, sau khi trúc cơ, đại khái có thể sống được 150 đến 200 tuổi. Nếu trước khi hét tuổi thọ mà có thể đột phá đến Dung Hợp kỳ, như vậy, lại gia tăng thêm 200 năm tuổi thọ. Nói cách khác, người tu chân Dung Hợp kỳ, đại khái có thể sổng được 400 năm.
Đột phá Dung Hợp kỳ, tiến vào Tâm Động kỳ, ít nhất có thể sống được đến 600 năm, lâu nhất là 1000 năm. Nói cách khác, hiện giờ Lăng Tiêu đã đột phá tới Tâm Động sơ kỳ, vậy sẽ sống lâu hơn rất nhiều so với nhưng người luyện võ có thực lực tương đương trên đại lục Thương Lan.
Bình thường, thực lực Tâm Động kỳ đại khái tương đương với Ma Kiếm Sư. Đương nhiên, người tu chân có hàng vạn hàng nghìn đạo pháp, cỏ vô số thủ đoạn, nếu thực sự là đánh nhau, Tâm Động kỳ chắc chắn sỗ thắng Ma Kiếm Sư, nhưng tu vi Tâm Động kỳ bỉnh thường khẳng định là không bằng được Kiếm Tông.
Kim Đan kỳ, có thể nói là một vách núi lớn của người tu chẵn. Có vô số người tu chân đều gục ngã trước cửa lớn này. Ngược lại, nêu đột phá Kim Đan, cũng như thể đắc đạo vậy.
Bởi vì người tu chân Kim Đan kỳ ít nhất có thể sống được 3000 năm! Trong mát người thế tục giới, người tu chân Kim Đan kỳ có thể nói chính là thần tiên! Khi đó họ có đại pháp lực, thậm chí dời non lấp biển, hủy thiên diệt địa!
Thục Sơn kiêm tu khi đạt tới Kim Đan kỳ, có thể ngự kiêm phi hành, uy lực một kiêm cỏ thể chém cả một ngọn núi thành bùn đất là chuyện rất bình thường.
Mà ở đại lục Thương Lan, Kiếm Tông đã không còn là đối thủ của người tu chân Kim Đan kỳ, thậm chí bị bỏ lại rất xa!
Cho dù là một Kiếm Hoàng, đánh nhau với người tu chân Kim Đan kỳ, nếu dùng kiêm kỹ đem thuần, trên cơ bản rất khó xúc phạm được tới chân nguyên hộ thể của người tu chân!
Lăng Tiêu chưa được biết thực lực Kiếm Tôn ở thế giới này như thế nào, nhưng hán cảm thấy, khi mình tu luyện được tới Kim Đan kỳ, cho dù là đối mặt với cao thủ cấp Kiếm Tôn, cũng đủ sức đánh một ữận. Hơn nữa, tới lúc đó, cho dù không thể thắng nổi đối phương, đối phương cũng chưa chắc có thể dề dàng đánh mìnhbị thương.
Huống chi, giờ phút này tâm tình và tinh thằn lực của Lăng Tiêu, đà đạt tới đinh Kim Đan ky!
Có điều lúc này muốn tiến thêm nưa cũng rất khó, bởi vì thực lực bản thân không thể tăng lên. Lăng Tiêu vẫn chưa thể nào cảm ngộ được loại lực lượng này, trừ phi khi nào đột phá lên tới Kim Đan kỳ, tâm tình mới có thể lại tăng lên.
Thông qua nhưng tin tức thu được, Lăng Tiêu cảm thấy caothủ Kiếm Tông nhiều nhất không sống lâu hơn 3005 400 năm. Như vậy Kiếm Hoàng cao hơn một bậc, hẳn cũng không vượt quá 500 năm.
Nghe Tống Minh Nguyệt nổi, ông nội của ông nội gã (DG: lúc này Lăng Tiêu vẫn nghĩ Tống Minh Nguyệt là đàn ông) là cao thủ cấp Kiếm Tôn. Mà ông nội của Tống Minh Nguyệt hiện nay đã hơn 200 tuổi, vỉ vậy ông nội của ông nội gã cũng không thể hơn 500 tuồi cho dù là có muộn con hét mức. Như vậy cao thủ Kiếm Tôn có thể sống tới ngàn năm!
Nếu lên nưa, cũng chỉ có kẻ mạnh cấp Kiếm Thánh!
Nhưng... người luyện võ cấp Kiếm Thánh chẳng phải đềuvào Thánh Vực sao? ít nhất... Tống Minh Nguyệt nói là như vậy!
Chẳng lẽ chủ nhân nơi đây đã đột phá Kiếm Thánh đạt tới Kiếm Thần? Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình rất buồn cười, bởi vì ở Tu Chân Giới, tu luyện thành nguyên anh, được xưng là bất tử bất diệt, trên trời dưới đất đều có thể đi, thậm chí có thể đột phá ranh giới của tinh cầu, bay trong vũ trụ!
Nhưng Lăng Tiêu lại biết, không phải người tu chân Nguyên Anh kỳ nào cũng khoa trương như vậy! Bọn họ sống quả thật rất lâu! Hơn nưa, ương cơ thể ngưng kết thành nguyên anh, cũng tương đương với sinh mệnh thứ hai của bọn họ! Nhưng căn cứ theo ghi chép của các thế hệ Thục Sơn, người tu chân Nguyên Anh kỳ sống lâu chừng 8000 tới 10.000 năm!
Nói cách khác, người tu chân tu luyện ra nguyên anh cũng chỉ sống tới một thời gian hưu hạn! Mọi người hao hét tâm tư đi tu tiên?
Người dịch: VCD Võ Gia Trang - ***************
w»_______________________________________________ ____________
Ngạo Kiêm Lăng Vân *************** Tiêu Đao Phong Lợi Thành tiên... chẳng phải đều vỉ muốn trường sinh hay sao?
Chẳng lẽ chủ nhân nơi đây đúng là một người tu chân tu luyện đến sảnh giới Nguyên Anh kỳ? Ông ta đà sống vạn năm, vừa mới thu thập chỗ thiên tài địa bảo gần đây sao?
Lăng Tiêu cười khổ lắc lắc đầu, thầm nhủ sao có thể như thế. Căn sứ theo nhật ký này, lần cuối cùng ghi chép đã dừng lại ở vạn năm trước, hơn nưa, Lăng Tiêu càng có khuynh hướng cho rằng chủnhân nơi này thực lực đột phá, đã tiên vào Thánh Vực!
Nhưng nhưng thứ trước mát này thì giải thích thể nào?
- A!
Lúc này, Lãng Tố bỗng kêu lẽn sợ hãi khiển Lăng Tiêu tiãhlại. Hắn vội vàng quay lại hỏi tỷ tỷ:
- Làm sao vậy?
Lăng Tố sắc mặt ủng đỏ, nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt, có zhút ngượng ngùng nổi:
- Ta thấy đệ ngẩn người liền suy nghĩ xem ương ngăn chứa đồ này íựng nhưng gì khiến đệ kinh ngạc như vậy. Két quả là đầu ta như bị kim đâm, tuy rằng chỉ trong nháy mát, nhưng cảm giác này ...Thật í áng sợ!
- A? V Lăng Tiêu hơi hơi nhíu mày, sau đó nhìn tỷ tỷ hỏi:
- Mọi người có ai nhìn thấy trong này có thứ gỉ không?
LÚC này Tống Minh Nguyệt mới đi vào, vẻ mặt hồ nghi nhìn Lăng riêu, sau đó nỗi:
- Huynh [không có việc gì chứ? Troag đó rò ràng là trống rỗng mà!
Lăng Tố cũng đi tới, ngưng thần ĩứim lại, sau đó cũng lắc đầu nói:
- Chẳng thấy gì cả!
- Tần Cách! Ngươi lại đây!
Lăng Tiêu gọi Tần Cách đang dựa đầu vào tường ngủ gà ngủ gật.
Khóe miệng Tần Cách vẫn còn vương một chút nước dãi, đại khái là đang mơ được ăn món ngon nào đó. Nghe thấy Lăng Tiêu gọi,Tần Cách ngẩng đầu lẽn, ánh sáng của những viên dạ minh châu trên nóc bang chiểu xuống cái đầu trọc của gã, phân chiếu ánh. sáng lập lòe.
- Thiếu gia, gọi ta có việc gỉ?
Tần Cách đĩnh đạc đi tới, bỗng nhiên thấy chiếc ngăn chứa đồ, hơi nhíu mày hỏi:
- Đây là thứ gì? Dược liệu à? Sao ta chưa từng thấy bao giờ nhi?
- Ngươi có thể nhìn thấy?
Lăng Tiêu ngạc nhiên vui mừng hôi.
- Đương nhiên có thể!
Tần Cách đương nhiên gật gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Lãng ró và Tống Minh Nguyệt, nghi hoặc hỏi:
- Họ không thấy sao? Thứ này... hình như phải dùng một ítlực lượng tinh thần!
- A ... Lọ không gian!
Vẻ mặt Tống Minh Nguyệt cực kỳ rung động, ánh mát cực kỳ biên hóa nhìn những chiếc ngăn trữ vật này như thể một kẻ cả đời bần Dùng, bồng nhiên gặp một đống kim tệ chất đống trước mặt.
:ủa đại mí
- Lọ không gian? Là tuyệt tác đỉnh cao của đại ma pháp sư và Luyện kim sư thời đại thượng cổ?
Lăng Tố nhìn Tống Minh Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.
Tống Minh Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Lãng Tố, sau đó gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đây chính là lọ không gian, tuyệt tác đinh cao củađại tua pháp SƯ và luyện kim sư thời đại thượng cổ! Không ngờ, không ngờ có thể gặp được ở nơi này, trời... thật là... Rất kinh người! Lăng huynh, titih thần lực của huynh không ngờ đạt tới trình độ Kiểm rông? Chảng trách... nhiều Ma Kiếm Sư như vậy đấu với mộtrnình huynh, áp lực của chúng chẳng hề có tác dụng gỉ? Chẳng trách huynh không hề coi chúng ra gỉ?
- Kiếm Tông......... Tinh thằn lực?
Đầu óc Lăng Tố như xoay chuyển, ngạc nhiên nhìn tam đệ của minh, trong lòng thầm hô: Trời, chỉ trong một năm ngắn ngủn, tam íệ lại đạt được kỳ ngộ như thế! Việc này quả thực khiến người ta vô ròng kỉnh ngạc!
Đèn lúc này, Lăng Tiêu mới đại khái nám được, hóa ra một loạt ahững ngăn trữ vật nhìn có vẻ rất bỉnh thường này lại cùng một loại với nhẫn không gian, đều là nhưng chiếc lọ không gian!
Nhưng cho dù là nhẫn không gian, cùng không có khả năng nghịch thiên bảo ưì thiên tài địa bảo đèn vạn năm vẫn còn mới mê như thể này! Lăng Tiễu nhìn chiếc nhẫn trẽn tay, thầm nghĩ, nếu cho thiên tài lịa bảo vào đó, cũng chỉ bảo trì được khoảng chỉ mấy trăm năm mà
thôi.
Dường như nhận thấy sự nghi hoặc của Lăng Tiêu, Tống Minh Nguyệt khẽ nói:
- Lăng huynh vừa mới giật mình, có phải vì sự bảo trì như mới của
■
nhưng thứ bẽn trong không? Ta tin tưởng Tố tỷ tỷ có thể trả lời vấn ì này!
ĩủa nàng luôn bị đả kích!
Cả đám này đều phải đùng từ "thực lực biến thái" để hình dung! Từ nhỏ tới lớn, nàng vẫn sùng bái nhất là phụ thân, nhưng trước mật ba người này, cỏ lẽ phụ thân còn không có nổi cơ hội xuất thủ! Cho
n duy
Lăng Tố hơi đô mặt, ờ cùng chỗ với ba người này khiến lòng t ự tin
ĩ. _ __ 2_____ 1-_ô__ t. í Ai 1_f_1_l
nên, nàng vẫn vẫn duy trì sự ưầm mặc. Lúc này thấy Tống Minh Nguyệt tinh té nhận ra tâm tư của minh, Lăng Tố khẽ mím cười cảm kích nhìn nàng.
Nhưng trong mắt Lãng Tiêu lại biển thành hai người này liécmắt áưa tình, chắc chăn có gian tỉnh... Cho nên người đời vẫn nói,cho dù là thiên tài vẫn thỉnh thoảng có lúc ngớ ngẩn.
Lăng Tố khẽ gạt mấy sợi tóc phất phơ rủ trên trán, sau đó nói:
- Căn cứ một ít ghi chép, chi nhưng ma pháp sư hùng mạnh. thời thượng cổ mới có thể luyện chế nhẫn không gian. Pháp sư càng hùng mạnh thì dung lượng của nhẫn không gian càng lớn! Nhưng ưẽnthực té, loại lọ không gian này cũng không có dung lượng quá lớn,tuy nhiên lại cần phải có cả hai loại bản lĩnh đại ma pháp sư và luyện kim đại sư mới có thể làm được!
Lăng Tố nhìn thoáng qua đệ đệ, sau đó nói tiếp:
- Bởi vì... những thứ cất ở bên trong loại này lọ không gian này, về mặt lý thuyết.... cỏ thể bảo tồn muôn đời!
Chương 231: Thu hoạch lớn
Ẽ -Cái gỉ!
Lăng Tiêu không kìm nổi ngạc nhiên thán phục, không thể giừnổi Oi vẻ thong dong bình tĩnh. Nhân Dịch Châu là trang bị trừ vật có thể
giữ cho vật cất trong đó được mãi mãi bảo trì như mới, cũng là bảo o3 vật hiểm có. Túi trừ vật tầm thường của người tu chân chứa loại thực
vật thiên tài địa bảo này ương vòng 300-500 năm là không thành vấn ^ đề. Nhưng đà nhiều năm như vậy, trừ phi chuyên môn vỉ thiên tài địa , bảo, dùng tinh thạch làm một cái "Tụ linh trận" để bảo trì công hiệu H của thiên tài địa bảo không bị hư hao. Nhung có thể xa xi đến dùng É* tinh thạch làm Tụ linh trận đê duy trì thiên tài địa bảo, phóng mát 03 nhìn khắp Tu Chân Giới, có lẽ sẽ không mấy ai!
Ngạo Kiêm Lăng Vân *************** Tiêu Đao Phong Lợi
Text Box: ÍT —]
Mà thế giới này không ngờ lại có lĩnh vực không gian trừ vật phát ịjf triển toàn diện tới mức siêu việt Tu Chân Giới khiến trong lòng Lăng Tiêu quả thực rất kinh ngạc.
Thoạt nhìn, chi cần đồng ý nghiên cứu, bất kể là lĩnh vực nào cũng có thể phát triển đến mức tận cùng của con người! ở Tu Chân Giới, tuy rằng người tu chân sống lâu gần như vô hạn nhưng trẽn thực té, bọn họ mỗi ngày đều suy nghĩ xem nên tu luyện thế nào, làm thế nào để đắc đạo thành tiên! Một lần bé quan liền vài năm, thậm chí vài trăm năm cũng cổ rất nhiều!
Ai cũng có sở trường sở đoản... Có lẽ điều này rất đúng! Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Tiêu trở nên thoải mái? đồng thời cũng yên lặng tỏ vẻ kính trọng người có thể chế tạo ra loại lọ không gian kỳ diệu này.
Trong đôi mắt Lăng Tố lộ ra sác thái si mê, nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài lọ trừ vật, tán thưởng nói:
- Vị đại sư này quả nhiên có nét độc đáo, luyện cái lọ không gian này thành một ngăn tủ bỉnh thường, phải cẩn thận ưa xét mới biết. Đây đâu phải là mộc chế, rõ ràng là dùng kim loại chế tạo nhẫn
không gian để làm ra.
Á í ^ i•/»
Tống Minh Nguyệt cũng cảm thán mãi, nhìn một hàng ngăn tủtrữ vật xép dài chừng hơn mười thước, cao hơn hai thước, nói:
- Người này quả là có vốn liếng lớn! Tùy tiện lấy ra một khối nhò trong đống kim loại này đều có thể chế tạo ra một chiếc nhẫn không gian vô giá! Thế mà ở đây... quả thực khiến người ta khó có thể tin nôi!
Hai người đang cảm thán, Lăng Tiêu lại nghĩ tới một vấn đề "Thứ này lớn như vậy, làm thể nào để mình có thể mang nó đi?", hán liền thuận miệng hỏi:
- Chẳng lẽ chủ nhân nơi đây ngoài thân phận dược sư còn kiêm cả đại ma pháp sư và luyện kim đại sư sao?
Lăng Tố và Tống Minh Nguyệt nhất tề lác đầu, Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười nói:
- Chưa chác! Chúng ta vừa xem xét thấy vị dược phẩm đại sư này chẳng hề có nói tới chút gì về ma pháp và luyện kim. Ta nghĩ, có lẽ lọ không gian này chính là do người khác tạo ra, đưa cho ông ta dùng! Bởi vỉ dù là thời cổ đại, một gã dược phẩm đại sư cũng đều được tất cả mọi người tôn kính!
Lăng Tố cũng gật gật đầu, nói:
- Điểm thần kỳ nhất của loại lọ không gian này chính là có thể giữ cho tất cả những gỉ cho vào ương đó được mới nguyên, đương nhiên, sinh vật sống thỉ chắc chán không sống được bao lâu! Còn điểm thần kỳ thứ hai của nó chính là cổ thể thu nhỏ hơn để cỏ thể mang đi!
Lăng Tổ nói xong, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:
- Nhưng điều này phải dựa vào đệ thôi!
j •
Tống Minh Nguyệt đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lăng Tiêu, cười nói:
- Huynh thử xem, xuất tinh thần lực ra xem có thể bao lấy toàn bộ dãy tủ trừ vật này không. Nếu có thể, vậy chúc mừng huynh, trữ vật không gian cấp thần khí này là của huynh!
Trong lòng Lăng Tiêu cười ha hà, tâm tự nhủ: khống ché tinh thần lực trong mát người luyện võ ở đại lục Thương Lan cổ vẻ cực kỳ khó khăn, nhưng ương mát minh, đó quả thực chính là một bừa ăn sáng! Hơn nưa, điều Lăng Tố vừa mới nói khiến lòng Lăng Tiêu trở nên thư thái hơn rất nhiều, lọ không gian của đại lục Thương Lan tuy rằng thần kỳ, nhưng cũng không thể giữ được sinh mạng của vật còn sống quá lâu, mà túi trữ vật của Tu Chân Giới lại có thể thu sinh vật cấp bậc thấp hơn vào túi của mình, ít nhất nhét trong đó vài năm là không hề có vấn đề!
Đương nhiên, nếu người khác lấy luôn cả túi trữ vật lẫn pháp bảo của ngươi, vậy thì vô phương.
Lăng Tiêu nhắm mát ngưng thần, tinh thằn lực lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, không hề có gì ngăn trở lan tràn ra bao lấy dãy tủ trừ vật, thử hướng vào trong nhẫn của mình. Trước mất chợt trở nên trống rỗng.
Lăng Tố và Tống Minh Nguyệt đều lộ vẻ ngạc nhiên. Ngay sau đó, Lăng Tiêu lại phóng nó ra rồi lại thu vào như thể chơi đùa.
Cứ như thể lặp đi lặp lại 35 5 lần. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, đồng thời cười khổ không thôi, tự nhủ, hóa ra Lăng Tiêu nhìn vậy vẫn có một mật tinh nghịch thế này. Hành động này thực sự đã nói lên ràng hắn vẫn còn trẻ lăm. Nghĩ tới đó, Tống Minh Nguyệt vội nói:
- Lăng huynh, đồ vật lởn như vậy, khẳng định đặc biệt tiêu hao tinh thần lực, đừng đùa.
Trẽn thực tể, Lăng Tiêu căn bản là không phải đùa. Hắn chính là đang thí nghiệm xem thu phóng loại đồ vật này có ảnh hưởng gỉ tới minh hay không mà thôi. Sau thí nghiệm vừa rồi, Lăng Tiêuphảt hiện, dưới tinh thần lực cực kỳ tinh chuẩn của mình, thu lọ không gian này rất dề dàng, căn bản là không lãng phí bao nhiêu lực lượng tinh thần!
Lăng Tiêu cười cười? sau đó mở nhưng ngăn tủ ra, nói:
- Tống huynh rất may mán! Trong ngăn tủ này chính là Tử Bối Thiên Quỳ! Nếu tiếp theo chúng ta có thể phát hiện được loại dược liệu khác nưa, như vậy hy vọng khôi phục của lệnh huynh sẽ càng dề dàng hơn!
Người dịch: VCD Võ Gia Trans - ***************
t o
Ngạo Kiêm Lăng Vân *************** Tiêu Đao Phong Lợi - A, thật sự? Mau để ta nhìn xem!
2 tư nói: 3" H
Oi
Trong đôi mất Tống Minh Nguyệt toát lên vè ngạc nhiên vui mừng
- Thật sự là không thể tưởng được, thật tốt quá! Thật tốt quá!
o
Lăng Tiêu giơ tay lấy từ bên ương tủ ra một gốc cây cỏ nhỏ màu tím nhạt, thoạt nhìn cực kỳ tầm thường, nhưng làm cho người ta có
3 cảm giác rất tự nhiên, dường như đặt biệt hấp dẫn con người.
p ro
ôi
- Đây chính là Từ Bối Thiên Quỳ? Nếu không phải được huynh chỉ H cho, chỉ sợ dù ta có dâm nát nó dưới chân cũng không thê phát hiện e>- được!
£p Tông Minh Nguyệt cười khỏ mà nổi nói:
- Thoạt nhìn, nhưng người mà gia tộc phái đi tỉm kiếm cũng chưa ^ chắc dề dàng tìm được loại dược liệu đó.
g_ Tiêp theo, Lăng Tiêu lân lượt mở ra nhưng ngăn tủ còn lại. Trừ Tử Bối Thiên Quỳ, còn có Tố Hình Hoa, Tiểu Cát Bồ Quả, Tiểu Thất Tán Thảo và Hàn Địa Tuyết Liên, toàn bộ đều hiện ra trước mắt Lăng Tiêu. Còn Tống Minh Nguyệt lúc này ngạc nhiên vui mừngtới mức không biết nói gỉ, cuối cùng cúi đầu với Lăng Tố, đôi mắt ủng đỏ, nói:
- Nêu không có Tố tỷ tỷ, làm sao có thể dề dàng tỉm được nhưng dược liệu này như thế! Minh Nguyệt xin được thay mặt gia phụ tạ ơn Tố tỷ tỷ và Lăng huynh!
Lăng Tố vươn tay, đờ lấy Tống Minh Nguyệt, thản nhiên cười, nói:
- Minh Nguyệt quá khách khí rồi. Ngươi có thể biết rồ Thất sắc thành chính là hiểm địa nhưng vẫn đi cùng gia đệ tới tỉm cách cứu viện ta, trong lòng ta vô cùng cảm kích! Giờ có thể tìm được nhưng thứ hưu dụng cho lệnh tôn, đó là chuyện tốt! Tất cả chúng ta đều mừng cho ngươi!
^^^k Ế
Lăng Tiêu nhìn chằm chàm vào nhưng ngăn tủ vừa mở, trong lòng như cuộn trào sóng gió.
Hiện tại, hắn căn bản không dám nói gỉ. Nói vậy, bất kể người của đại lục Thương Lan này có thể luyện chế được nhưng thiên tài địa bảo này thành linh dược hay không, nhưng ít ra từ vạn năm trước, luyện dược sư của đại lục này đã có thể phân biệt được những thiên tài địa bão! Nếu không... nhưng thiên tài địa bảo ương nhưng ngăn tủ này là từ đâu tới? Trong đó thậm chí còn cổ nhiều loại mà ngay cả Lăng Tiêu cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng có thể khăng định đó chính là dược liệu thiên tài địa bảo.
Nhớ lại nhật ký của vị luyện dược sư, trong lòng Lăng Tiêu không kim nổi sự kính trọng đối với vị tiền bối từ thời thượng cổ này. Tuy rằng bọn họ vẫn còn trong giai đoạn mò mẫm, nhưng rất hiển nhiên, nếu không có trận thần chiến hàng vạn năm trước, ứải qua hàng vạn năm phát triển, rất cỏ thể tiêu chuẩn luyện dược của đại lục Thương Lan đã ở một độ cao mới!
Lại liên tưởng tới việc thực lực của Tần Cách đột nhiên tăng mạnh và tốc độ tu luyện của nhưng thế gia môn phái ẩn thế quy mô lớn, ương lòng Lăng Tiêu cuối cùng hoàn toàn hiểu rõ. Trên đạilục Thương Lan cũng có luyện đan thuật, nếu không sẽ không thể có việc mình vừa mới luyện ché ra Dường Nhan Đan liền bị vô số người chú ý.
Các thế gia môn phái ẩn thế hẳn là đều cố gắng nhắm tới con đường này, một số có thể luyện ché ra đan dược tốt có thể sẽ trở thành thế gia môn phái ẩn thế quy mô lớn, thế gia nhất lưu, thậm chí là thế gia siêu cấp!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu không kìm nổi nhếch miệng cười vui vẻ. Hiểu được điều này, như vậy Lăng Tiêu cùng biết được nên ứng xử như thế nào đối với các thế gia môn phái ẩn thế trong tương lai. Hiện giờ mình không phải tự thổi kèn khen lấy nhưng thực ra có thể tự coi là dược sư hùng mạnh nhất trên đời!
Từ nhưng thiên tài địa bảo lim trừ của vị thượng cổ tiên hiền này, có thể thấy mục đích của ông ta chính là nghiên cứu mấy thứ này, luyện chúng thành đan dược. Thứ nhất là cổ thể làm tăng thực lực bản thân, thứ hai là có thể bảo tồn đan dược. Cho dù không có loại lọ không gian kỳ diệu n ày cũng có thể bảo tồn muôn đời.
Giờ mới đúng là thu hoạch chân chính!
Trong lòng Lăng Tiêu thầm tán thưởng, có nhiều thiên tài địabảo như vậy, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trốn luôn ở đây bế quan vài năm, sau khi ra ngoài chác chắn sẽ cổ tu vi còn cao siêu hơn cả kiếp trước! Chi có điều phụ thân của Tống Minh Nguyệt vẫn đang chờ đợi, Lăng Tiêu chỉ có thể từ bò ý định mê người này, sau đó thu nhưng tủ trừ vật đó vào trong nhẫn.
Trừ năm loại thiên tài địa bảo, còn cần máu của hai loại động vật, một loại là máu của Thiên Niên Giao? một loại là máu của Băng Tinh Thiên Tằm.
Máu của Thiên Niên Giao quả thực là khó khăn, nhưng máu của Băng Tinh Thiên Tằm thì Lăng Tiêu nhớ tới Thiên Tằm Ti Võng ở nơi cực hàn mà Tiểu Sửu lấy được. Nêu không tìm được Băng Tinh Thiên Tằm vậy dùng loại Thiên Tằm sinh sống ở vùng đất cực hàn, hẳn là cũng có thể được! Tuy rằng có thể sẽ khó săn bắt nhưng ít ra là cũng có phương hướng!
Lăng Tố nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tam đệ, có thể... lấy hét nhưng sách vở này đi được không? Lăng Tiêu cười nói:
- Đương nhiên, đệ tin rằng cho dù vị thượng cổ tiên hiền đó biết, cũng sẽ rất vui vẻ cho chúng ta mang đi. Dù sao, chúng ta mang nhưng ý nguyện của ông ta ra ngoài để phát huy và làm rạng rỡ chúng chứ không phải để gây tài họa. Chỉ có điều, tốt nhất là hiện tại đừng công bố chúng ra trước mặt công chúng, tự mình nghiên cứu thì được!
Lăng Tố gật gật đầu, nói:
- Điều này thì đương nhiên là ta biết!
Nói xong, nàng nhìn chăm chú vào cánh cửa đá, đôi mắt toong veo như làn thu thủy bắn ra hào quang vô tận!
Người dịch: VCD Võ Gia
Ngạo Kiêm Lăng Vân *************** Tiêu Đao Phong Lợi - A, thật sự? Mau để ta nhìn xem!
Trong đôi mát Tống Minh Nguyệt toát lên vẻ ngạc nhiên vui mừng nói:
3 - Thật sự là không thể tưởng được, thật tốt quá! Thật tốt quá!
o
P3
to ỏ
Lăng Tiêu giơ tay lấy từ bên trong tủ ra một gốc cây cỏ nhỏ màu tím nhạt, thoạt nhìn cực kỳ tầm thường, nhưng làm cho người ta có g- cảm giác rất tự nhiên, dường như đặt biệt hấp dẫn con người.
- Đây chính là Tử Bối Thiên Quỳ? Nếu không phải được huynh chi H cho, chỉ sợ dù ta có dẫm nát nó dưới chân cũng không thể phát hiện §>' được!
ro Tổng Minh Nguyệt cười kho mà nói nói:
- Thoạt nhìn? nhưng người mà gia tộc phái đi tìm kiếm cũng chưa ^ chắc dề dàng tìm được loại dược liệu đó.
Tiêp theo, Lăng Tiêu lân lượt mở ra nhưng ngăn tủ còn lại. Trừ Tử Bối Thiên Quỳ, còn có Tố Hình Hoa, Tiểu Cát Bồ Quả, Tiểu Thất Tán Thảo và Hàn Địa Tuyết Liên, toàn bộ đều hiện ra trước mắt Lăng Tiêu. Còn Tống Minh Nguyệt lúc này ngạc nhiên vui mừng tới mức không biết nói gì, cuối cùng cúi đầu với Lăng Tố, đôi mất ừng đõ, nói:
- Nếu không có Tố tỷ tỷ, làm sao có thể dề dàng tìm được nhưng dược liệu này như thế! Minh Nguyệt xin được thay mặt gia phụ tạ ơn Tố tỷ tỷ và Lăng huynh!
Lăng Tố vươn tay, đỡ lấy Tống Minh Nguyệt, thản nhiên cười, nói:
- Minh Nguyệt quá khách khí rồi. Ngươi có thể biết rõ Thất sác thành chính là hiểm địa nhưng vẫn đi cùng gia đệ tới tìm cách cứu viện ta, trong lòng ta vô cùng cảm kích! Giờ có thể tỉm được nhưng thứ hưu dụng cho lệnh tôn, đó là chuyện tốt! Tất cả chúng ta đều mừng cho ngươi!
Lăng Tiêu nhìn chằm chàm vào những ngăn tủ vừa mở, ương lòng như cuộn trào sóng gió. Ov"^
Hiện tại, hắn căn bản không dám nói gì. Nói vậy, bất kể người của đại lục Thương Lan này cổ thể luyện ché được nhưng thiên tài địa bảo này thành linh dược hay không, nhưng ít ra từ vạn năm trước, luyện dược sư của đại lục này đã có thể phân biệt được nhưng thiên tài địa bảo! Nếu không... nhưng thiên tài địa bảo trong những ngăn tủ này là từ đâu tới? Trong đó thậm chí còn có nhiều loại mà ngay cả Lăng Tiêu cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng có thể khăng định đó chính là dược liệu thiên tài địa bảo.
Nhớ lại nhật ký của vị luyện dược sư, Ương lòng Lăng Tiêu không kim nổi sự kính trọng đối với vị tiền bối từ thời thượng cổ này. Tuy rằng bọn họ vần còn trong giai đoạn mò mẫm, nhưng rất hiển nhiên, nếu không có trận thần chiến hàng vạn năm trước, trải qua hàng vạn năm phát triển, rất có thẻ tiêu chuẩn luyện dược của đại lục Thương Lan đã ở một độ cao mới!
Lại liên tưởng tới việc thực lực của Tần Cách đột nhiên tăng mạnh và tốc độ tu luyện của nhưng thế gia môn phái ẩn thế quy mô lớn, trong lòng Lăng Tiêu cuối cùng hoàn toàn hiểu rò. Trên đạilục Thương Lan cũng có luyện đan thuật, nếu không sẽ không thể có việc mình vừa mới luyện chế ra Dường Nhan Đan liền bị vô số người chú ý.
Các thế gia môn phái ẩn thế hẳn là đều cố gắng nhắm tới con đường này, một sổ có thể luyện chẻ ra đan dược tốt có thể sẽ trở thành thế gia môn phái ẩn thế quy mô lớn, thế gia nhất lưu, thậm chí là thế gia siêu cấp!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu không kim nổi nhếch miệng cười vui vẻ. Hiểu được điều này, như vậy Lăng Tiêu cũng biết được nên ứng xử như thê nào đối với các thế gia môn phái ẩn thế trong tương lai. Hiện giờ mình không phải tự thổi kèn khen lấy nhưng thực ra có thể tự coi là dược sư hùng mạnh nhất trên đời!
Nép? >cv^
Từ nhưng thiên tài địa bảo lưu trữ của vị thượng cổ tiên hiền này, cổ thể thấy mục đích của ông ta chính là nghiên cứu mấy thứ này, luyện chúng thành đan dược. Thứ nhất là có thể làm tăng thực lực bản thân, thứ hai là có thể bảo tồn đan dược. Cho dù không cỏ loại lọ không gian kỳ diệu n ày cũng có thể bảo tồn muôn đời.
Giờ mới đúng là thu hoạch chân chính!
Trong lòng Lăng Tiêu thầm tán thưởng, có nhiều thiên tài địabảo như vậy, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trốn luôn ở đây bế quan vài năm, sau khi ra ngoài chác chắn sẽ có tu vi còn cao siêu hơn cả kiếp trước! Chi có điều phụ thân của Tống Minh Nguyệt vẫn đang chờ đợi, Lăng Tiêu chi có thể từ bỏ ý định mê người này, sau đó thu nhưng tủ trữ vật đó vào ương nhẫn.
Trừ năm loại thiên tài địa bảo, còn cần máu của hai loại động vật, một loại là máu của Thiên Niên Giao, một loại là máu của Băng Tinh Thiên Tằm.
Máu của Thiên Niên Giao quả thực là khó khăn, nhưng máucủa Băng Tinh Thiên Tằm thì Lăng Tiêu nhớ tới Thiên Tằm Ti Vòng ở nơi cực hàn mà Tiểu Sửu lấy được. Nếu không tỉm được Băng Tinh Thiên Tằm vậy dùng loại Thiên Tằm sinh sống ở vùng đất cực hàn, hẳn là cũng có thể được! Tuy rằng có thể sẽ khó săn bắt nhưng ít ra là cũng có phương hướng!
Lăng Tố nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tam đệ, có thể... lấy hết nhưng sách vở này đi được không?
J /
Lăng Tiêu cười nói:
- Đương nhiên, đệ tin ràng cho dù vị thượng cổ tiên hiền đó biết, cũng sẽ rất vui vẻ cho chúng ta mang đi. Dù sao, chúng ta mang nhưng ý nguyện của ông ta ra ngoài để phát huy và làm rạng rỡ chúng chứ không phải để gây tai họa. Chỉ có điều? tốt nhất là hiện tại đừng công bố chúng ra trước mặt công chúng, tự mình nghiên cứu thỉ được!
Lăng Tố gật gật đầu, nói:
- Điều này thì đương nhiên là ta biết!
Nói xong, nàng nhìn chăm chú vào cánh cửa đá, đôi mát ừongveo như làn thu thủy bắn ra hào quang vô tận!
Người dịch: VCD Võ Gia Trang - ***************
bĩ'-*_________________________________________________ __________________________________________________ _____ ftìĩr
Ngạo Kiêm Lăng Vân *************** Tiêu Đao Phong Lợi
Tần Cách nhặt một tảng đá dưới mặt đất, ném vào ừong phòng, truyền đến tiếng va chạm ưầm đục, tựa như nện xuống mặt đất.
3
Tần Cách ỷ vào tu vi mạnh mẽ của mình, hồn nhiên đi vào không chút sợ hãi. Hắn nhảy nhảy mấy cái trên mặt đất nhưng không hề có
><
H o
Q dấu hiệu gì khác thường, lại tức giận quỳ xuống hung hăng nện mấy
quyền xuống đất, nhưng vẫn không hề thấy có phản ứng gì.
Tần Cách gãi gãi cái đầu trọc của mình, có cảm giác không biết ^ làm gỉ cả, liền quay sang nhìn Lăng Tổ lúc này sắc mặt tái nhợt, nói:
- Tiểu thư, làm gỉ bây giờ?
p
ro - Cứ vào
3>' Lăng Tố khẽ cắn môi:
Text Box: o ÍT H
Tìm thật cẩn thận trong phòng nửa ngay nhưng không hề tìmthấy g* cơ quan nào. Cuối cùng Lăng Tố nói:
- Ta sẽ đọc di bút mà tiền bối kia lưu lại xem, lý do gì mà ông ta lại lưu lại một căn phòng cạm bẫy như vậy!
Tần Cách gật gật đầu, việc này hắn cũng chẳng có thể giúp được gỉ? chỉ có thể thầm cầu khẩn Thú Thần phù hộ cho Lăng Tiêu. Dù sao thiếu gia chính là hy vọng của toàn bộ thú tộc.
Tần Cách tuy rằng không có văn hóa, nhưng biết rất rõ, tiền đồ của thiếu gia không thể lường nổi. Chỉ có thiếu gia, trong tương lai thú tộc mới có thể hy vọng có được một mảnh đất yên vui của chính mình, mới cổ thể được ăn no!
Đây là tâm nguyện của toàn bộ thú tộc từ mấy ngàn năm qua!
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt nhanh chóng rơi xuống, tựanhư có một lực hút rất lởn khiến thực lực của hai người dường như cũng hoàn toàn mất đi hiệu quả.
Năng lực cảm giác của Lăng Tiêu tương đối lợi hại, tuy rằng ở đây rất tối tăm nhưng vẫn cổ thể cảm giác được hơi nước rất nặng nề ở không gian này.
Phía dưới có nước! Lăng Tiêu nghĩ thầm, chỉ sau vài giây,theo quán tính, tốc độ rơi xuống của hai người càng nhanh
Đụp!
Bọt nước bắn tung tóe, hai người cùng chật vật rơi vào trong làn nước sâu không biết bao nhiêu của đầm.
Lăng Tiêu cảm giác khi rơi vào trong nước thì lực hút kia cũng biến mất. Theo quán tính, hai người chim vào trong nước tớimấy thước. Nước đầm lạnh như băng, Lăng Tiêu lập tức xuất linh khí hộ thể, bao vây cả bản thân và Tống Minh Nguyệt. Lúc này trước mắt Lăng Tiêu bỗng nhiên xuất hiện một đạo hào quang màu lamtối, Lăng Tiêu lập tức cảm giác áp lực giảm đi.
Hắn mở to mát, nhìn thấy Tống Minh Nguyệt thần sắc đỏ bừng, mím môi, cũng không biết là đang nghĩ gỉ. Thấy Lăng Tiêunhìn mình, Tống Minh Nguyệt quay mặt đi chỗ khác, cố gắng tránhthân mình rời khỏi Lăng Tiêu một chút, bởi vỉ thân minh hai người đang dính chặt vào nhau.
- Lăng huynh, ta, ta lại gây họa. Rát xin lôi đã liên lụy tới huynh. Vẻ như muốn phá vờ cục diện xấu hổ này, Tống Minh Nguyệt khẽ
nói.
như vậy sẽ khiên ngi
Lăng Tiêu khẽ nhíu may nùi. uuug iiiutii nau vu vaiu giav 4UCUU4,
lúc này Tống Minh Nguyệt dường như biến thành rất mềm yếu, toàn
thân quần áo bốc lên nhiệt khí, đúng là dùng nội lực để hòng khô
quần áo. i"^^ ci*
Thật đúng là kẻ được chiều chuộng! Lăng Tiêu thầm nhủ, dù sao ở nơi này có nguy hiểm hay không vẫn còn chưa biết, vậy mà hắn lại vội và hòng khô quần áo của mình. Loại hành động này khiến Lăng Tiêu có cảm giác hơi
Nhìn nước hồ bị ngăn cách, Lăng Tiêu nói:
- Đây chính là Thâm Hải Độc Long Nhãn còn lại sao?
Tổng Minh Nguyệt đỏ mặt nói:
- Rất xin lỗi! Lăng huynh, lúc ấy giấu điếm huynh, nhưng sau lại quên không nói!
- Không có gì. Tốt nhất là nghĩ biện pháp làm sao lén đi thôi. Lăng Tiêu thuận miệng nói nhưng trong lòng thầm nhủ "Tacòn
giấu điếm nhiêu nhiều chuyện hơn, mọi người huề nha"
Hai người được Thâm Hải Độc Long Nhàn bảo vệ, bát đầu chậm rãi bơi về phía trước. Lúc này bỗng nhiên một cỗ hàn ý lạnh như băng chợt tập kích đến, ngay cả Tống Minh Nguyệt cũng cảmgiác được. Nàng giật minh ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu.
- Cái gỉ vậy?
Thần sắc Lăng Tiêu cũng ngưng trọng hãn lên, ở dưới nước, thực lực của hắn không thể phát huy hoàn toàn. Nếu ở đây thực sự có ma thú dưới nước hùng mạnh, vậy biện pháp tốt nhất chính là mau chóng rời khỏi nơi này!
- Không biết, đi mau!
Lăng Tiêu thuận miệng nói, thiên địa linh khí trong cơ thểvận chuyển điên cuồng giữa các kinh mạch, đồng thời nám lấyYêu Huyết Hồng Liên kiếm.
Hai người đang đang cấp tốc vọt lén phía ứên mặt nước, đột nhiên cảm giác một dòng nước xiết khổng lồ phóng tới. Hai người căn bản là không có nửa điểm trả đòn, bị sức mạnh khủng bố này bắn ra xa hơn trăm thước.
Lại chim thật sâu xuống đáy đầm. Trước mặt hoàn toàn tốităm, căn bân không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Lăng Tiêu chi có thể dựa vào tinh thần lực hùng mạnh của mình để cảm nhận, phán đoán đối phương là cái gì.
Tinh thần lực của Lăng Tiêu vừa mới phát ra đột nhiên va chạm với một luồng tinh thần lực bao hàm hung ác, táo bạo, tàn nhẫn, lạnh lùng. Lăng Tiêu hừ một tiêng, sác mặt lập tức tái nhợt, khóe mát lỗ mũi, khóe miệng và lỗ tai đều chảy máu.
Thâm Hải Độc Long Nhãn phát ra hào quang màu lam tối,Tống Minh Nguyệt nhìn thấy trong lòng vô cùng kinh hãi, rốt cuộc bất chấp rụt rè, hai tay ôm lấy Lăng Tiêu, thanh âm run rầy hỏi:
- Lăng Tiêu, Lăng Tiêu, huynh không sao chứ?
Lăng Tiêu miền cường cười, khụ một tiếng, máu tươi lại chảy ratừ khóe miệng:
- Tống huynh sao lại cấp bách tới mức giọng nói lại trở nên sắc bén thể?
- Đều tại huynh. Người ta có lòng mà huynh vần còn nói giỡn. Huynh không biết là người ta lo lắng cho huynh sao?
Tống Minh Nguyệt sốt sáng tới mức trào nước mát. Bởi vì từ nhò nàng đã suốt ngày ngâm mình trong nước nén nàng cảm nhận được thứ gì đó có thực lực mạnh mê vô cùng đang không nhanh không chậm bơi tới, như thể mèo đang giỡn chuột!
- Không có việc gỉ, không có việc gỉ
Lăng Tiêu lấy từ ừong ngực ra một cái bình sứ, lấy ra một viên đan dược cho vào mồm, nói:
- Ản một đòn đau. Không ngờ tinh thần lực của nó còn hùng mạnh hơn cả ta. Không biết là quái vật đã tu luyện bao nhiêu năm rồi!
Đáng chét, nếu ta không tò mò, sao đến mức lâm vào hiểm địa thê này. Thật là...
Tống Minh Nguyệt mắt nước mát lưng tròng, tự trách mình
- Ha ha, ngay cả Tổng huynh không tiến vào, ta cũng sỗ vào. Chăng lẽ nêu là ta ngà đi xuống, Tống huynh có thể làm như không thấy sao?
Lãng Tiêu lau khóe miệng, sau đó nói:
- Cho nên tiểu Tống huynh đừng giả giọng nữ nưa, nghe không được tự nhiên!
Lúc này Tổng Minh Nguyệt không ngờ lại không còn cảm thấysợ hãi nưa, trong lòng tràn đầy xấu hổ "Mình đã nói đến như thế mà hắn vẫn đầu đất, không ngờ không cảm nhận được mình là nữ nhân! Đúng là đồ ngốc!"
ị Người dịch: VCD
Võ Gia Trang - *************** j