Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 36: Thị phi.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Nghĩ đến đây hắn liền xuất ra hạt châu thần bí, bắt đầu bế quan tu luyện lần đầu tiên.
Thời gian như thoi đưa. Trong nháy mắt hai năm đã trôi qua. Trong hai
năm này, nếu không tu luyện thổ nạp thì hắn lại luyện tập dẫn lực thuật.
Hoàn toàn không có cảm giác tịch mịch chút nào.
Tuy nói là hai năm, nhưng nếu tính cả trong không gian mộng cảnh nữa thì trên thực tế, hắn đã bế quan gần mười ba năm rồi.
Mức độ nồng đậm của linh khí nơi này rất cao. Hắn hiểu rõ, tuy nó kém
Linh Khí Tuyền Thủy nhưng mỗi lần thực hiện thổ nạp, hắn cảm thấy được
mật độ linh khí cao hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Từ khi bắt đầu tu luyện Ngưng Khí kỳ tầng hai, tu luyện bắt đầu thong
thả. Sáu năm trước, khi ở trong mộng cảnh hắn đã đạt đến đỉnh phong tầng
thứ hai, phát hiện ra linh khi không gia tăng thêm nữa nên bắt đầu thử
đột phá. Sau mấy lần đột phá, cuối cùng hắn cũng thành công tiến vào
tầng thứ ba.
Nhưng mà khiến hắn rất buồn bực và khó hiểu chính là bảy năm sau trong
mộng cảnh, mặc dù hắn đã đạt tới đỉnh phong tầng ba nhưng bất kể hắn thử
thế nào cũng không thể thành công đột phá lên tầng thứ tư. Cái này
không phải do linh khí không đủ mà là có một cỗ lực lượng thần kỳ luôn
ngăn cản hắn trong thời khắc mấu chốt.
Hơn nữa tầng thứ ba Ngưng Khí kỳ cũng có chút cổ quái. Không giống như
hai tầng đâu - khi đạt tới cực hạn, nếu không tiến vào tầng tiếp theo
thì linh khí sẽ không tiếp tục ngưng tụ.
Tầng thứ ba này giống như không có cực hạn vậy. Mặc dù Vương Lâm biết
mình đã đạt tới đỉnh phong nhưng khi thổ nạp, linh khí vẫn không ngừng
gia tăng, thân thể cũng không ngừng được linh khí cải tạo.
Điều này khiến cho Vương Lâm cực kỳ kinh ngạc, nghĩ thế nào cũng không ra.
Cho đến hôm nay, toàn bộ Linh Khí Tuyết Thủy đã được dùng hết. Trong túi
trữ vật của hắn chỉ còn lại một hồ lồ chất lỏng cuối cùng. Cái hồ lồ
này có từ lâu lắm rồi. Nó chính là một trong ba cái hồ lô hắn năm đó lên
núi hắn đã trôn xuống. Lúc trước hắn đã từng dùng hai cái, nhưng vì
uống liền một hơi nên suýt nữa toi mạng. Thế nên từ đó đến giờ hắn vẫn
luôn kiêng kị với cái hồ lô chứa đầy lộ thủy này.
Do dự một chút, Vương Lâm vẫn không lấy cái hồ lô này ra. Theo hắn nghĩ,
bây giờ linh khí trong hồ lô này tuyệt đối đã đạt tới mức độk khủng
khiếp. Mình đã bị một lần suýt chết rồi, cẩn trọng một chút vẫn tốt hơn.
Chờ khi luyện đến mấy tầng cao của Ngưng Khí kỳ rồi sử dụng cũng không
muộn.
Hắn đứng lên, vặn thân thể một chút rồi đặt tay lên vách tường. Lập tức
những tiếng ầm ầm nhỏ vang lên. Thạch bích từ từ nhấc lên lộ ra một cái
cửa. Ánh mắt trời xuyên qua cửa chiếu vào bên trong động. Vương Lâm bị
ánh sáng bất ngờ chiếu vào nên cảm thấy chói mắt, mãi một lúc sau mới
khôi phục lại bình thường. Lúc này hắn mới đi ra, hít sâu một hơi.
Đứng trên cao nhìn xuống, hắn thấy có không ít người đang ngồi chém gió
với nhau trong sơn cốc. Chắc đều là không chịu nổi cự buồn tẻ khi bê
quan nên mới ra ngoài giải sầu.
Nghĩ một chút, hắn quyết đỉnh ẩn dấu tu vi chỉ để lộ ra ngoài tu vi
Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Tiếp đó hắn vung tay lên, một luồng lực
đẩy từ phía dưới đẩy hắn lên, mang theo thân thể hắn nhẹ nhàng hạ xuống
phía dưới.
Ở trong mộng cảnh 13 năm, hắn đã luyện Dẫn Lực Thuật đến mức lô hỏa
thuần thanh. Bây giờ gần như chẳng cần đến khẩu quyết, tâm niệm của hắn
vừa xuất hiện một cái, Dẫn Lực Thuật liền lập tức xuất hiện.
Ví dụ như hắn đang bay trên không lúc này chính là dùng Dẫn Lực Thuật
khống chế thân hình của mình. Cái này tuy nói là chỉ cần luyện Dẫn Lực
Thuật đạt tới trình độ nhất định là có thể làm được, nhưng tốc độ lại
cực chậm. Một khi gia tốc sẽ xuất hiện tình trạng không thể khống chế
được.
Mà hiện tại Vương Lâm lại rất tự tin, cho dù là phi hành tốc độ cao thì
cũng không có chuyện không khống chế được thân hình. Cái này nếu không
phải là luyện tập Dẫn Lực Thuật mười mấy năm thì tuyệt đối không thể làm
được.
Nhưng làm quái gì có ai lại đi bỏ mười mấy năm ra luyện tập cái tiên
thuật cơ sở này đâu. Người tu tiên đều chạy đua với thời gian, trên cơ
bản sẽ không có ai lại đi lãng phí thời gian cả. Nếu luyện tập cái này
thì không bằng tu luyện mấy tiên pháp cao câp còn hơn.
Vì không thu hút sự chú ý, Vương Lâm chậm rãi hạ xuống cốc. Nhưng vừa
mới hạ xuống thì một tiếng cười hô hố truyền đến: "Trời đất, mặt trời
mọc đằng tây rồi. Đến phế vật Vương Lâm mà cũng có thể luyện đến Ngưng
Khí kỳ tầng thứ nhất kìa! Cuối cùng cũng có thể xuống vách đá mà không
cần hỗ trợ."
Vương Lâm quay đầu nhìn lại, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt kinh thường của Vương
Trác. Ở bên cạnh Vương Trác lúc này còn có mấy người, toàn bộ đều là đệ
tử môn nội.
Một thanh niên mặc bạch y, chừng hai bốn hai lăm tuổi trong số đó lên
tiếng chế nhạo: "Vương Lâm, thật ta ngươi không nên tới nơi này. Ngươi
cứ ở khu tạp vụ với đám đệ tử ký danh là được rồi. Ở đó ngươi còn có thể
có cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng bây giờ ngươi lại là kẻ kém cỏi
nhất trong số chúng ta rồi."
Thần thức Vương Lâm khẽ đảo qua. Vương Trác cũng đạt tới Ngưng Khí kỳ
tầng ba giống hắn. Còn tên thanh niên vừa nói cũng đạt tới đỉnh phong
tầng bốn, lúc nào cũng có thể đột phá.
"Vương Lâm, cuộc tỷ thí hai năm trước, coi như tiểu tử nhà ngươi cũng
thông minh. Biết không phải là đối thủ của ta nên tự động bỏ cuộc. Nhưng
mà ta nói cho ngươi biết, phế vật vĩnh viễn vẫn là phế vật. Cả đời này
ngươi chẳng thể nào so với Vương Trác ta được. Ta là tân nhân vương hai
năm trước, ngươi làm sao sánh được!"
Thanh niên vận bạch y bên cạnh cũng cười nhạo: "Tiểu sư đệ,đi lấy nước
cho ta! Tâm tình sư huynh đây đang rất tốt, nói không chừng lại chỉ điểm
cho ngươi một chút đó!" Nói xong hắn ném một cái bình xuống dưới chân
Vương Lâm.
Vương Lâm không nói không rằng, chỉ im lặng nhìn đối phương.
"Ý gì hả? Muốn đánh nhau sao?Nói cho ngươi biết, nhị sư huynh đã nói,
trong hậu sơn đệ tử môn nội có thể đánh nhau. Nếu tiểu tử nhà ngươi
không thức thời, đừng trách sư huynh ta giáo huẫn ngươi." Thanh niên vận
bạch y lộ vẻ khinh thường.
"Đủ rồi. Im miệng hết cho ta!" Một tiếng quát từ trên vách núi truyền
xuống. TIếp đó một đạo hắc ảnh bắn xuống nhanh như chớp. Sau khi nó hạ
xuống, mới lộ ra thân ảnh Trương sư huynh. Hắn nhíu mày, quét mắt qua
tất cả mọi người rồi quát: "Vương Trác, Tôn Hạo, hai người các ngươi
không đi tu luyện mà lại đi khi dễ một sư đệ mới đến Ngưng Khí kỳ tầng
thứ nhất là sao hả?"
Hai người sắc mặt khẽ biến, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Lâm, hừ nhẹ
một cái rồi không dám nói gì nữa. Hiển nhiên là trong lòng có chút sợ
hãi vị Trương sư huynh này.
Trương sư huynh quay lại nhìn Vương Lâm, cũng nghiêm khắc nói: "Vương
Lâm, ngươi thật ra cũng không nên tới nơi này. Nhưng nếu đã đến đây thì
lo mà tu luyện cho tốt. Ở Tu Chân giới, thực lực mới quyết định tất cả."
Vương Lâm gật đầu đồng ý, do dự một chút rồi hỏi: "Trương sư huynh, ta
có một chuyện muốn hỏi một chút. Khi đạt tới đỉnh phong Ngưng Khí kỳ
tầng thứ nhất, vì sao ta thử mọi cách đột phá mà vẫn không thể thành
công?"
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 37: Bốn năm.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Trương sư huynh lãnh đạm liếc nhìn Vương Trác một cái nói:" Mấu chốt đột
phá Trên thực tế đích xác cùng thiên tư có quan hệ lớn lao, có người
một lần liền thành công, có người yêu cầu hơn trăm lần hơn một ngàn lần,
thậm chí cả đời đều không thể đột phá cũng có "
Vương Lâm lộ ra vẻ phiền muộn đột nhiên hỏi: "Trương sư huynh, có phải
hay không đột phá tầng đều khó khăn như vậy, nhị tiến tam, tam tiến tứ?
Đều như vậy sao? "
Trương sư huynh gật đầu nói: "Đúng vậy, càng đi về sau càng khó, nhất là tam tiến tứ, ngũ tiến lục lại càng khó khăn!"
Trương sư huynh đồng thời trả lời, bỗng nhiên có một người con gái hỏi:
"Sư huynh, tam tiến tứ rốt cuộc gian nan tại chỗ nào? Ta hiện tại chính
là ngưng khí kỳ tầng thứ ba "
Người nói chuyện đúng là nữ tử họ Chu mà Vương Trác đau khổ theo đuổi.
Trương sư huynh trầm ngâm một lát nói:" Hôm nay ta liền mượn cơ hội nói
rõ chi tiết cho các ngươi ngưng khí kỳ bình cảnh, ngưng khí kỳ, dưới sáu
tầng, có hai bình cảnh, thứ nhất là tam tiến tứ, bình cảnh này đối với
một số người mà nói dễ dàng vượt qua nhưng đồng dạng, đối với một số
người khác có thể cuộc đời này cũng không thể đột phá, trong đó mấu chốt
cùng thiên tư không quan hệ. Trọng điểm ở chỗ có hay không lĩnh ngộ đại
đạo mà thôi!"
Nói xong, mắt nhìn mọi người thâm ý sâu sắc lại tiếp tục nói:" Người tu
tiên, phải chặt đứt phàm trần, nếu được tam tiến tứ sẽ không nan nhưng
chém không được thì lại càng khó khăn! Về phần ngũ tiến lục, đó là bởi
vì đây là ngưng khí kỳ biến hóa vê bản chất, thân thể được linh khí cải
tạo chút thành tựu, cần tiến hành hàng loạt sự thay đổi, linh khí cần
thiết hao tổn thật lớn cho nên trở thành bình cảnh, ngăn cản đại bộ phận
tiến lên"
Vương Lâm nghe xong, trong lòng chấn động, trầm mặc không nói.
Mặt khác nội môn đệ tử nét mặt đều không giống nhau, lại tiếp tục hỏi
một vài vấn đề mãi cho đến khi sắc trời dần tối, mọi người lúc này mới
giải tán.
Vương Lâm cau mày hướng về trong cốc đi đến, bên tai tiếng nước chảy dần
dần lớn lên, cũng không lâu lắm, một con sông nhỏ đã ở trước mặt hắn.
Một tia linh khí nhàn nhạt trong nước sông phát tán ra, Vương Lâm uống
một ngụm thầm nghĩ tuy nói kém hơn nước suối linh khí nhưng cũng có thể
gia tăng linh khí.
Vì thế hắn không nói hai lời, xuất ra một đám hồ lô,múc đầy nước sông,
sau một hồi lâu cuối cùng đem tất cả hồ lô múc đầy xong, mới vừa quay
người lại, đồng tử hắn lập tức co rút lại, chỉ thấy nhị sư huynh như u
linh đứng ở phía sau hắn cách đó không xa. Lúc trước hắn múc nước sông
thần thức vẫn quan sát bốn phía, không có phát hiện chút dị thường, còn
đối phương hiển nhiên đã tới đây lâu rồi, Vương Lâm đáy lòng trầm xuống.
" Vương sư đệ, nước sông này ẩn chứa linh khí, uống nhiều một ít đối
với ngươi tu luyện cũng có lợi, bất quá ta thấy ngươi chuẩn bị hồ lô
không ít, chẳng lẽ ngươi biết trước nước sông nơi này có thể sử
dụng?"Trương cuồng ánh mắt chớp động trầm giọng nói.
Vương Lâm bất động thanh sắc thu hồi hồ lô trong tay cung kính nói:" Gia
sư từng nói cho sư đệ nước sông nơi đây có trợ giúp tu luyện cho nên sư
đệ chuẩn bị không ít'
Trương cuồng nhìn chằm chằm Vương Lâm, hồi lâu sau gật đầu nói:" Tôn sư
thúc biết việc này, thật cũng bình thường, ngươi trở về tu luyện đi,
ngắn ngủn hai năm đã đạt đến được ngưng khí kỳ tầng thứ nhất xem ra sư
đệ quả thực hạ đại quyết tâm, khá lắm, ta hy vọng ngươi có thể đạt tới
tầng thứ hai!"
Vương Lâm ôm quyền cáo lui rất cẩn thận rời đi, sau khi trở lại huyệt
động hắn mới thở phào một cái, lưng áo đã bị mồ hôi thấm đẫm, cũng may
hắn đã có thói quen không có lúc nào là không ẩn nấp tu vi, nếu không
nếu để cho đối phương phát hiện hắn thực tế đã muốn ngưng khí tầng thứ
ba, chắc chắn hoài nghi hoài nghi đến lúc đó bằng thực lực bây giờ cho
dù bị giết chết cũng không có chút lực hoàn thủ.
" Người tu tiên thật ra cùng phàm nhân giống nhau, đều có các loại dục
vọng hơn nữa có khi lại còn tàn khốc hơn. Cho nên quyết không thể làm
cho người ta biết ta có thần bí châu tử." Vương Lâm âm thầm cảnh báo
chính mình.
Sau khi che lại huyệt động Vương Lâm khoanh chân cố định, rơi vào trầm tư.
Theo đạo lý mà nói, người tu tiên chặt đứt phàm trần là vì làm cho tự
thân không hề có các loại dục vọng, do đó ảnh hưởng tu luyện, nhưng hắn
sau khi tiến vào Hằng Nhạc Phái thấy đại bộ phận người tu tiên không có
người nào có thể chân chính không hề có các loại dục vọng, ngược lại so
với phàm nhân càng thêm nhiều hpn.
Kể từ đó, cái gọi là chặt đứt phàm trần chẳng qua là cái khái niệm mơ hồ
mà thôi, nhưng tam tiến tứ, dựa theo lời Trương sư huynh lại nhất định
phải chặt đứt phàm trần, điều này cũng có chút tự mâu thuẫn.
Khổ tư hồi lâu, hắn vẫn không rõ, Vương Lâm tự nhận chính mình không thể
chặt đứt thân tình, cũng may ngưng khí kỳ tầng thứ ba cùng hai tâng
trước không giống, tuy nói không thể đột phá nhưng linh khí vẫn đang gia
tăng, vì thế lo lắng hồi lâu, hắn đã bỏ đi ý niệm đột phá trong thời
gian ngắn trong đầu, an tâm củng cố tầng thứ ba.
Thời gian trôi qua, một năm, hai năm, bất giác đã qua hai năm quang
cảnh, Vương Lâm tại hậu sơn đã muốn bế quan bốn năm. Sau hai năm Vương
Lâm có đi ra ngoài một lần, phải đi bổ sung nước sông, dùng châu tử ngâm
để về sau tu luyện.
Bốn năm trong hiện thực, mộng cảnh là hai mươi lăm năm thời gian. Nếu
tính toán lại Vương Lâm thực tế đã muốn tu luyện hai mươi bảy năm.
Ngưng khí kỳ vẫn như cũ đình trệ ở tầng thứ ba không có đột phá. Nhưng trong cơ thể hắn linh khí không ngừng tăng trưởng.
Sau bốn năm tu luyện âm thanh trương cuồng vang lên: "Các vị sư đệ, thời
gian bốn năm đã đến, chưởng môn sư bá ở đại điện thi pháp truyền cho
các ngươi trở về!"
Tất cả vách đá huyệt động toàn bộ mở ra, nội môn đệ tử, một đám theo bên trong đi ra.
Hơn bốn mươi người tại đây bế quan bốn năm đều có thu hoạch, đứng trong cốc, Vương Lâm thần thức đảo qua.
Vương Trác đã đạt đến ngưng khí kỳ tầng thứ năm đỉnh phong, mắt thấy đã
sắp bước vào tầng thứ sáu, về phần người khác cũng có mấy người tu vi
cũng như thế, bốn năm thời gian, mỗi người đều tiến bộ.
Nữ tử Họ Từ cũng đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, về phần Trương sư huynh Vương Lâm ngưng thần thấy, ngưng khí kỳ tầng thứ sáu!
Trong mơ hồ hắn có một loại cảm giác, tu luyện của mình giống như cùng
người khác không giống nhau, đầu tiên là thần thức, chính mình vừa rồi
quan sát người khác tựa hồ không có bất kỳ người nào phát hiện.
Mặt khác nữ tử họ chu hai năm trước từng nói nàng đạt tới ngưng khí kỳ
tầng thứ ba nhưng Vương Lâm vừa mới phát hiện, đối phương vẫn đang ở
tầng thứ ba, trình độ linh khí trong cơ thể không có nửa điểm tăng
trưởng.
Vương Lâm trong lòng đoán, người khác tựa hồ không giống hắn, tầng thứ ba không có giới hạn.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 38: Quang ban.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Phân tích nguyên nhân, Vương Lâm cảm thấy được có thể có liên quan tới
cảnh tu luyện trong mơ, hạt châu thần bí thần kỳ, hắn mấy năm này đã
muốn thấu hiểu rất rõ.
Nhất là mỗi lần tại mộng cảnh, hắn đã có thể cảm giác được, bốn phía vật
sáng tản mát ra một loại quang ban cổ quái chui vào thân thể của mình.
Đối với quang ban, Vương Lâm nghiên cứu đã lâu, cũng không biết tác dụng cụ thể.
Công pháp Ẩn nấp tu vi Vương Lâm đã không tái sử dụng, hắn tự giễu, dùng
thời gian bốn năm đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, hơn nữa còn ở tại hậu
sơn linh khí sung túc để tu luyện, thật cũng có thể giải thích.
Không có bất kỳ ai biết, từ thời gian hai mươi năm trước trong mộng cảnh, hắn đã đạt đến tầng thứ ba!
Mặt khác, dẫn lực thuật này trong hơn hai mươi năm hắn vẫn đang kiên trì
luyện tập mỗi ngày, bất tri bất giác đã đạt đến một cảnh giới khủng bố.
Phóng nhãn toàn bộ Tu Chân Giới Triệu quốc, không người nào có thể cùng
hắn dùng hơn hai mươi năm luyện tập dẫn lực thuật này được.
Lúc này một quầng sáng từ phía trên không vô thanh vô tức xuất hiện, bao
phủ mỗi người, cảm giác ấm áp tái hiện, chẳng qua lúc này đây, Vương
Lâm lại phát hiện bất đồng.
Quầng sáng ẩn ẩn thoáng hiện một đám phù kỳ dị, cùng một chỗ với phù tổ
hình thành một lốc xoáy không ngừng xoay tròn, lôi kéo bọn họ nhanh
chóng nhập vào trong đó, mang theo mọi người tất cả biến mất ở bên trong
sơn cốc.
Rồi lại xuất hiện nhưng đã là Hằng Nhạc Phái đại điện, chưởng môn sư bá
mặc áo lam, ngồi ngay ngắn ở phía trên, ở hai bên ngồi mấy lão giả.
Trong nháy mắt mấy đạo thần thức khổng lồ ở trên người bọn họ khẽ quét
mà qua, chưởng môn sư bá mặt mỉm cười, gật đầu nói:" Bốn năm thời gian
đảo mắt đã qua, ta thực vui mừng, các ngươi đều tiến bộ nhảy vọt, khá
lắm, hiện tại đệ tử tu luyện tới tầng năm lưu lại, những người còn lại
giải tán, về hội báo cho sư phụ bốn năm thu hoạch. Ba ngày sau, Huyền
Đạo Tông tới chơi, lần này Hằng Nhạc Phái tất thắng! Về phần những người
tu vi đạt tới, chờ trao đổi xong cùng Huyền Đạo Tông xong, thống nhất
đổi mới "
Mọi người cùng kêu lên đồng ý, ngưng khí kỳ dưới tầng năm đều rời đi đại
điện. Vương Lâm nhìn một vòng, không phát hiện Tôn Đại Trụ.
Sau khi rời đi đại điện, Vương Lâm đi vào Tôn Đại Trụ Dược Viên, thần
thức đảo qua, Dược Viên cấm chế đập vào mắt nhưng cấm chế này không phát
ra nổi chút tác dụng ngăn trở, thần thức Vương Lâm ở bên trong lập tức
phát hiện Tôn Đại Trụ khoanh chân đả tọa, đối với thần thức của hắn,
không có bất kỳ phát hiện gì.
Cấm chế này lúc trước làm cho kinh sợ không thôi, hiện tại vừa thấy sơ
hở chồng chất, Vương Lâm mơ hồ cảm giác, tựa hồ chính mình nếu muốn bài
trừ cấm chế này hẳn là không khó.
" Đệ tử Vương Lâm tham kiến sư phụ!" Vương Lâm thu hồi thần thức, ở ngoài cửa nói.
Tôn Đại Trụ nghe thấy lời này, ngơ ngác một chút nghĩ nửa ngày mới nhớ
tới bốn năm trước thu nhập một người đệ tử tên là Vương Lâm, sau lại đi
tham gia tập huấn, hôm nay chính là ngày bọn hắn xuất quan, cũng không
biết phế vật này rốt cuộc có tiến bộ hay không .
Tò mò, hắn mở ra Dược Viên tử môn, cao ngạo nói: "Vào đi!"
Vương Lâm đi vào, Tôn Đại Trụ cẩn thận đánh giá Vương Lâm một phen, kinh ngạc nói:" Ngươi đã tới rồi ngưng khí tầng thứ ba? "
Vương Lâm gật đầu cung kính nói:" Đệ tử ở bên trong sơn cốc khổ tu bốn năm, may mắn tiến vào tầng thứ ba"
Tôn Đại Trụ ánh mắt lóe ra, hắn dần dần nhớ tới lúc trước vì sao thu đối
phương làm đệ tử, hắn nhớ rõ năm đó quyết định chờ đối phương đạt tới
ngưng khí tầng thứ nhất liền đối với người này sử dụng sưu hồn thuật,
lúc này hơi do dự, bỏ đi ý niệm sưu hồn trong đầu, dù sao dù sao sự việc
cách đã nhiều năm, liều mạng tu vi sẽ rơi xuống, hắn hiện tại cảm thấy
được rất không đáng.
" Thôi, đã đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, ngươi sẽ là đệ tử chân chính
của ta, vi sư cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ, đó là ngươi, ngươi từ hôm
nay trở đi ở lại nơi này của ta, mấy ngày nữa cùng Huyền Đạo Tông nội
môn đệ tử trao đổi đại sự, đến lúc đó ngươi theo ta tới kiến thức một
phen, cũng là để giải khai nhãn giới. Đúng rồi, ngươi nếu đã đạt tới
ngưng khí kỳ tầng ba, nhưng vẫn luyện tập dẫn lực thuật ư?" Tôn Đại Trụ
nhìn Vương Lâm liếc mắt một cái, nói.
Vương Lâm thần sắc như thường, nói:" Dẫn lực thuật đệ tử luyện qua nhưng cảm giác có chút trúc trắc "
Tôn Đại Trụ gật đầu, nói:" Đó là tự nhiên, loại tiên thuật cơ sở này
thật ra chính là xem độ thuần thục, ngươi luyện nhiều hơn tự nhiên thì
tốt rồi thì tốt rồi vi sư năm đó chính là luyện gần một năm xem như
trong môn phái thời gian luyện tập dài nhất, ngươi xem ". Nói xong, hắn
một tay động, một đạo Tiểu Kiếm thất thải quang mang lóe ra, hàn quang
vòng quanh bốn phía nhanh chóng bay qua một vòng, cuối cùng nhẹ nhàng
dừng ở trong lòng bàn tay Tôn Đại Trụ.
" Dẫn lực thuật luyện tập thuần thục, về sau nếu đạt tới ngưng khí kỳ
tầng thứ hai, liền có thể luyện tập Khu Vật Thuật, phi kiếm này chính là
dựa vào Khu Vật Thuật thi triển. Đương nhiên, nếu muốn đạt tới cấp độ
này nhất định phải có tu vi ngưng khí kỳ tầng thứ tư. Chẳng qua trao đổi
sắp tới cùng Huyền Đạo Tông, không thể để cho người ta chê cười, ngươi
tu vi thấp, cuộc tỷ thí khả năng thắng không lớn, nhưng cũng không có
thể danh dự của vi sư rơi xuống. Phi kiếm này, dùng dẫn lực thuật cũng
có thể một phần khống chế, ta cho ngươi một khối lệnh bài, ngươi cầm rồi
đi kiếm linh các, tùy ý chọn một phi kiếm, đến lúc đó sử dụng!" Tôn Đại
Trụ nói xong ném ra một khối lệnh bài lệnh bài.
Vương Lâm nét mặt biến thành cổ quái cổ quái hé miệng nửa ngày không biết nên nói cái gì.
Nhìn ra nét mặt cổ quái của Vương Lâm, Tôn Đại Trụ hừ một tiếng nói:"
Ngươi đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ, nhất định phải làm thật tốt,
bằng không đến lúc đó làm vi sư mất mặt xấu hổ, trở về ta sẽ cho ngươi
một trận. Năm đó vi sư đã làm cho sư tổ nở mày nở mặt"
Vương Lâm cười khổ nói:" Đệ tử chắc chắn sẽ không để sư phụ thất vọng, sư phụ yên tâm đi! "
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 39: Cụ phú.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Đại Trụ vừa lòng gật đầu nói:" Lệnh bài kia ngươi lưu lại đi, được
tự do ra vào Dược Viên nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu không được phép thảo dược
trong viện tử này ngươi không được hái nghe chưa"
Vương Lâm gật đầu, hắn biết Tôn Đại Trụ lúc này hơn phân nửa là nhìn đến
tu vi ngưng khí kỳ tầng thứ ba của hắn nên mới nhận hắn làm đồ đệ.
Không lâu sau, hắn đi tới kiếm linh các, nơi này hắn từng đã tới một
lần, hiện tại trở về, chuyện ngày xưa lại xuất hiện trong lòng.
Một bạch y đệ tử đang khoanh chân ngồi, hắn chừng ba mươi tuổi thân thể
mập mạp, thoạt nhìn thực lạ mắt, hiển nhiên không phải là người tham gia
tập huấn.
Hắn quét Vương Lâm liếc mắt một cái, kinh ngạc nói:" Sư đệ, ngươi mới
ngưng khí tầng thứ ba, tới nơi này làm gì? Nơi này chỉ có ngưng khí bốn
tầng về sau mới được tới"
Vương Lâm không nói gì xuất ra lệnh bài Tôn Đại Trụ cấp lệnh bài ném qua.
Mập mạp vừa tiếp nhận, thần thái lập tức biến thành cổ quái, tựa hồ cố
nén cười, cuối cùng thật sự nhịn không được cười ra tiếng nói: "Nguyên
lai là truyền thừa nhất mạch của Tôn sư thúc, việc này thật ra ta quên,
Tôn sư thúc có một thói quen mỗi lần cùng môn phái khác trao đổi, đều
phải dùng phi kiếm đặt lên mặt trước của cửa hàng "
Vương Lâm cảm thấy xấu hổ, nhất là nghĩ đến vừa rồi Tôn Đại Trụ nét mặt nghiêm túc lại cười rộ lên.
Mập mạp sau đó vung tay lên cưỡng chế ý cười nói:" Sư đệ, ngươi vào đi
thôi, hãy lấy một phi kiếm, trong này có thanh phí kiếm mạnh nhất của
Tu Chân Giới Triệu quốc."
Vương Lâm vội vàng cáo tạ, khi đi vào hắn bỗng nhiên giương mày lên,
thần thức phát hiện một tầng ba hoàn theo bên trong gian phòng khuếch
tán mà ra, giống như muốn ngăn cản lại.
Bàn tử thấy vậy, biết mình quên gỡ bỏ đi cấm chế của kiếm linh các, đang
muốn nói cho Vương Lâm nhưng không kịp nói ra trong cổ họng dường như
có gì chẹn lại, nửa ngày mà không nặn ra được một chữ, ánh mắt trơn tròn
đầy vẻ khó tin.
Vương Lâm nhận thấy cấm chế này, không khỏi nhớ tới năm đó bị sỉ nhục,
hừ nhẹ một tiếng sải bước đi thẳng về phía trước. Thước, thước, thước,
thước, 1 thước!
Mặc cho lực cản kia tăng lên nhưng vẫn không thể ngăn lại cước bộ Vương
Lâm, Vương Lâm với bộ dạng thoải mái đến cực điểm mà đi vào. Sau khi
vào phòng, thần thức hắn đảo qua, linh quang chớp động, trong gian phòng
đó thực cổ quái, thần thức ở trong này dường như mất đi tác dụng, bị
hạn chế ở trong vòng ba thước!
Bàn tử vẻ mặt hiện vẻ khiếp sợ, hắn chuyên môn phụ trách đệ tử kiếm linh
các, biết rõ uy lực cấm chế nơi đây chuyên môn ngăn cách hết thảy thần
thức, hắn từng thấy mấy sư bá đều không thể mạnh mẽ tiến vào trong các,
nội môn đệ tử càng không cần phải nói.
Chỉ có tinh anh đệ tử mới có thể vượt qua trận pháp, do đó kiếm khí phát
ra trong kiếm linh các sẽ chọn lựa người xứng đáng với nó.
" Chẳng lẽ là trận pháp hỏng rồi "Bàn tử thật sự không cách nào hiểu
được chuyện gì, nghĩ nửa ngày cho rằng nhất định là trận pháp hỏng rồi
vì thế đi thẳng về phía trước.
Mới đi vào năm thước, một cỗ áp lực khổng lồ như trời sập đập vào mặt mà
đến, thân thể bàn tử như một con thuyền nhỏ đang ở trong sóng lớn, bị
văng đi thật xa, nương theo vài tiếng phốc phốc ngã thật mạnh trên mặt
đất, miệng hộc máu. Trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, thất thanh nói:
"Vẫn chưa hỏng!"
Vương Lâm thoải mái đi vào phòng, chỉ thấy bên trong gian phòng đặt rất nhiều thanh cổ kiếm tản mát ra kiếm mãnh liệt.
Vương Lâm ánh mắt đảo qua trên từng thanh phi kiếm cuối cùng thấy được Triệu quốc Tu Chân Giới đệ nhất phi kiếm.
Sau khi Nhìn đến Vương Lâm có chút bất ngờ, tối ngưu phi kiếm căn bản
không thể tính là một thanh phi kiếm, toàn bộ chính là một môn bản hình
phương.
Dài một mét toàn thân kim quang lóe ra, đừng tưởng rằng kim quang này là
tiên gia pháp thuật, kim quang này thuần túy bởi vì trên thân kiếm bị
độ một tầng hoàng kim!
Cũng không phải hoàng kim này che dấu một bảo kiếm tuyệt thế, hoàng kim
này thực tế chính là thật bình thường, không có bất kỳ chỗ nào thần kỳ.
Tại chuôi kiếm, hai khỏa kim cương thật lớn được khảm lên, thậm chí ngay cả kiếm tuệ đều là dùng kim ti biên chế mà thành.
Tóm lại thanh phi kiếm này làm cho người ta một cảm giác vô địch!
Vương Lâm sờ sờ cằm, hắn thật là có chút xem trọng thanh phi kiếm, sau
này nếu thiếu tiền, tùy tiện tìm một chỗ bán đều có thể bán được không
ít tiền.
Tại đây bày đặt một tấm bảng trên đó viết: "Kiếm này tên là cự phú, ngàn
năm trước một vị sư tổ bỏ một số tiền lớn tạo ra, nghe nói oai lực quỷ
thần khó dò, sư tổ cả đời cống hiến đối với môn phái, trước khi lâm
chung di ngôn duy nhất chính là đem kiếm này gửi kiếm linh các đợi người
hữu duyên.
Kiếm Giả nhớ lấy, không thể buôn bán nếu không trục xuất sư môn! "
Vương Lâm không nín được nở nụ cười, một phát bắt được cự phú phi kiếm,
đối với nó nói:" Ta chọn ngươi, Vương mỗ chính là người nghèo, không
biết khi nào sẽ ......"
Thu Thanh phi kiếm vào trong túi trữ vật trong túi trữ vật Vương Lâm đi
ra kiếm linh các, bàn tử khẩn trương nhìn hắn, thay đổi vẻ cười nhạo vừa
rồi thưa dạ đưa tiễn.
Vương Lâm trong phòng thần thức bị ngăn cách vẫn chưa chú ý tới dị
thường của bàn tử, lúc này cảm thấy kỳ quái, đối phương vì sao trước
ngạo mạn về lại cung kích.
Trở lại Tôn Đại Trụ Dược Viên, thanh phi kiếm xuất ra, Tôn Đại Trụ lập
tức trợn mắt há mồm, thì thào tự nói nửa ngày, thâm ý sâu sắc nhìn Vương
Lâm liếc mắt một cái nói:" Năm đó ta nhìn thấy cự phú thật sự không có
can đảm mang nó đi ra ngoài, tiểu tử ngươi có đảm lược, hảo, ba ngày sau
ngươi liền mang nó cho Huyền Đạo Tông cùng với sư bá nhìn xem!"
Ba ngày sau, Hằng Nhạc Phái tiếng chuông gõ vang chín lần, chưởng môn và
tất cả sư thúc cùng với đệ tử đều đứng ở ngoài đại điện.
Chỉ thấy trên bầu trời hiện lên một cái chấm đen, càng ngày càng gần,
cuối cùng rõ ràng ra trong mắt mọi người là một con rết dài chừng trăm
mét, con rết toàn thân tối đen, phi hành trong từng trận tiếng sấm nhanh
chóng bay tới.
Tất cả nội môn đệ tử Hằng Nhạc Phái cũng đều thật hít một bụng lãnh khí,
mắt lộ vẻ kinh hãi. Có nữ đệ tử bị hù tới biến sắc, hai chân như nhũn
ra.
"Có gì ngạc nhiên đâu, con rết bộ dáng dọa người nhưng các ngươi nếu là
mỗi người đi lên cho nó một nhát, nó hẳn chết không phải nghi ngờ!"
Chưởng môn bất mãn quát, âm thanh thật lớn, hiển nhiên là muốn cho Huyền
Đạo Tông phía trên cao nghe được.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 40: Khách đến.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
"Hừ, Huyền Đạo Tông mỗi lần đều luôn ra oai như vậy, lấn áp Hằng Nhạc
Phái vì không có hộ sơn linh thú, có cơ hội ta nhất định sẽ làm thịt con
linh thú kia để coi bọn chúng lấy gì ra để ra oai!" Lại có một sư thúc,
ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm con rết, thấp giọng nói.
Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, một đạo tử sắc kiếm quang nháy mắt từ trên
người bắn ra, ở không trung chấn động, bỗng nhiên thành lớn, cuối cùng
hóa thành một con màu tím cự long, quay quanh Hằng Nhạc Phái ở trên
không, đối với con rết gào lên một tiếng.
Thiên Túc Ngô Công lập tức ngừng lại, không dám tiến lên, lúc này từ trên con rết truyền đến một trận cười dài.
"Hoàng Long đạo hữu khẩu Tử Nhạc Tiên Kiếm này, trong truyền thuyết có
chứa Long Hồn, hiện tại vừa thấy quả nhiên không giả, đạo hữu, kỳ hạn10
năm đã đến, lần này Huyền Đạo Tông chúng ta nếu thắng, Hằng Nhạc Phái
các ngươi phải tuân theo lời hứa, chẳng những phải trả lại cái pháp bảo
mà năm đó từ tay Huyền Đạo Tông! Mà con phải muốn đưa ra hơn 100 thanh
phi kiếm làm bồi lễ."
Chưởng môn sắc mặt không đổi, nhìn không ra vui buồn, lạnh nhạt nói: "Âu
Dương đạo hữu, lần này Huyền Đạo Tông nếu thắng, hứa hẹn ngày xưa tự
nhiên cứ như thế mà làm, nếu là các ngươi thua, thì hãy giao ra phương
pháp khống chế linh thú của Huyền Đạo Tông đi, cũng đừng nên luyến tiếc
làm gì."
Khi nói chuyện, tử long chậm rãi tiêu tán, một lần nữa biến thành một
thanh phi kiếm màu tím, trở lại trong tay chưởng môn Hoàng Long chân
nhân .
Thiên Túc Ngô Công lúc này mới lại bắt đầu chậm rãi đi trước, sau khi
bay trên Hằng Nhạc Phái một vòng rồi chậm rãi hạ xuống, nội môn đệ tử
đều không tự chủ được lui lại thật xa, khiến cho xuất hiện một mảnh đất
trống.
Các vị sư thúc đứng xem thấy vậy nhíu mày đều đối với đệ tử lườm một cái.
Con Ngô Công sau khi hạ xuống vẫn quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc
nhích, từ trên lưng của nó nhảy xuống hơn mười người, trừ ba lão giả,
còn lại tất cả tuổi đều không lớn lắm.
Môn nhân Huyền Đạo Tông nữ có nam có, cũng không biết có phải là muốn
đến khi dễ Hằng Nhạc Phái, biết đệ tử tử y Hằng Nhạc Phái rất ít, cho
nên những người đến đây tất cả đều mặc tử y. Mặt khác làm cho tất cả nội
môn đệ tử Hằng Nhạc Phái hai mắt tỏa sáng, là những người này không kệ
là nam hay nữ, tướng mạo đều rất tuấn mĩ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp,
rất đáng chú ý.
Nhất là phía trước nhất một nam một nữ, nam tướng mạo anh tuấn phi phàm,
lại tràn ngập dương cương khí, tay áo bồng bềnh, tóc dài trong gió nhẹ
tung bay, tay cầm bảo kiếm, anh kiếm tung bay, càng hiện ra tư thế oai
hùng hiên ngang của người này! Lập tức liền đem mấy người nữ đệ tử trong
nội môn đệ tử hoàn toàn mê hoặc.
Nữ một thân tử y, mỹ mạo tuyệt luân, mái tóc dài mềm mại như thác nước,
phượng nhãn môi anh đào, đôi mắt long lanh làm say động lòng người, mặc
dù là Vương Lâm, sau khi nhìn qua cũng nhịn không được nữa tim đập thình
thịch, trong lòng hắn thất kinh, vội vàng nhìn cô gái này một cái, rồi
khóa lại tâm thần.
Mắt thấy môn hạ đệ tử cùng lộ ra vẻ mê luyến, trong đám trưởng bôi có kẻ
nhìn không được, đáy lòng tức giận, khẽ quát một tiếng: "Huyền Đạo Tông
khi nào lại chuyển sang luyện cửu lưu mị thuật này, thực sự quá bỉ ổi!"
Một tiếng quát khẽ này, lập tức đem tất cả nội môn đệ tử bừng tỉnh, một đám đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Một trong ba tên lão giả ha ha cười, nói: "Vị này chính là Đạo Hư chân
nhân đi, lão phu Tần Cổ Lôi, ngươi cứ nhìn kỹ lại đi bọn họ không phải
luyện cái trò mị thuật gì hết mà trời sinh ra đã có sức hấp đẫn như vậy,
ta xem đệ tử
Hằng Nhạc Phái của các người, không có người nào có có linh căn nổi bật,
toàn là ngũ hành linh căn lẫn lộn với nhau, khó trách đạo hữu phải nhìn
thấy cảnh như thế."
Tất cả trưởng bối Hằng Nhạc Phái, sắc mặt âm tình bất định, sau một hồi,
chưởng môn Hoàng Long chân nhân thần sắc như thường, nói: "các vị đạo
hữu Huyền Đạo Tông , trước tiên ở tệ phái nghỉ tạm, ba ngày sau, chính
thức tiến hành trao đổi, các vị thấy thế nào?"
Âu Dương lão nhân gật đầu mỉm cười, nói:"Được rồi, Huyền Đạo Tông của
chúng ta cùng với tệ phái có giao tình nhiều năm, lần trao đổi năm nay,
tuy chúng ta có lợi thế, nhưng không nên vì thế mà tổn thương hòa khí
của hai bên."
Trong số trưởng bối Hằng Nhạc Phái đi ra một lão giả, trên mặt hắn nếp
nhăn rất nhiều, thoạt nhìn có chút vô tình, hắn khẽ cười một tiếng, đối
với Âu Dương lão giả nói: "Âu Dương đạo hữu, hai mươi năm không gặp,
còn nhớ tới đắc lão hữu chăng?"
Âu Dương lão nhân ha cười, nói: "Vừa rồi đã nhìn thấy ngươi lão gia hỏa
này, Tống đạo hữu, lần này nói cái gì thì nói ta cũng muốn uống lại bình
rượu ngươi ủ trước kia, lần trước ta không uống đủ, ngươi quá keo
kiệt, chỉ lấy ra có đúng một vò!"
Tống sư thúc cười nói: "Không phải ta keo kiệt, mà là ngươi Âu Dương
lão đầu này uống lên rượu rất dọa người, bao nhiêu bình cũng không đủ."
Hai người nói xong, Huyền Đạo Tông hai người trưởng lão khác, cũng tự
tìm được người quen, dừng như tri kỉ lâu năm mới gặp lại thoải mái tán
gẩu với nhau.
Nói toàn những chuyện mới lạ trong Tu Chân Giới Triệu quốc , làm cho đệ tử hai bên đại khai nhãn giới.
Ví như Vô Phong Cốc vừa có một người một người đệ tử ra ngoài, câu dẫn
nữ đệ tử của chưởng môn Phiêu Miểu Tông, đem bụng người ta biến thành
lớn. Phiêu Miểu Tông chưởng môn đánh tới Vô Phong Cốc đòi công đạo, kết
quả mang về một đứa con nít.
Hay Thiên Đạo Môn có đệ tử phản bội sư môn, bái nhập Hợp Hoan Tông, cùng
với đệ tử bên trong tông môn mếm mùi ngon ngọt, thấy một đám phản bội
sư môn, tức giận trưởng lão Thiên Đạo Môn phát lệnh truy sát môn phái.
Còn có thiên tài địa bảo gì đó xuất thế, rồi tới đại thọ của cao thủ Kết
Đan kỳ -thái thượng trưởng lão Vô Vi chân nhân cảu Phiêu Miểu Tông, các
môn phái phải đến chúc thọ như thế nào....
Vương Lâm nghe xong nửa ngày, dần dần đối với Tu Chân Giới Triệu quốc,
có một cái ấn tượng mơ hồ, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác có
người chú ý mình, quay đầu nhìn lại , thì nhìn thấy vĩ nữ tử xinh đẹp
Huyền Đạo Tông kia đang đối với hắn mỉm cười.
Vương Lâm nhìn qua thoáng gật đầu, thu hồi ánh mắt, nội tâm âm thầm cảnh
giác, hắn cũng không nhận ra chính mình còn có mị lực lớn như vậy, có
thể khiến cho người ta để ý.
Liễu Mi là người nổi bật trong nội môn đệ tử Huyền Đạo Tông, đối với mị
thuật trời sinh của mìnhrất có lòng tự tin, bình thường ở trong Huyền
Đạo Tông, những người cùng bối phận với nàng đều khó có thể chống lại mị
lực của nàng, như mới vừa rồi người thanh niên này mới chỉ nhìn qua một
cái, lại khôi phục được nét mặt ban đầu, chẳng qua đối phương mới chỉ
là Ngưng Khí kỳ ba tầng mà thô, chẳng có chút gì là đặc biệt bất phàm.
Trưởng bối tán gẫu với nhau hết sức tâm đắc, mà đệ tử hai phái cũng đang
ngầm quan sát nhau, chuẩn bị vì ngày sau tỷ thí, môn hạ đệ tử Huyền Đạo
Tông, phần lớn là nhìn không ra thực lực, dường như có như có một tầng
sương mù dài đặc bao phủ, đem chân chính tu vi bọn họ che lại.
Vương Lâm cũng cảm thấy kinh dị, đối với Huyền Đạo Tông, dâng lên vài
phần hứng thú, đối phương rõ ràng mỗi người đều có một loại ẩn nấp thuật
tiên pháp nào đó, nhưng hiển nhiên nếu so với ẩn nấp thuật thì cao minh
không ít.
Hằng Nhạc Phái đệ tử đều đem sự chú ý trên người một nam một nữ kia,
trong lòng có đủ các loại tâm tư. Chẳng qua Vương Lâm lại chú ý tới một
cái hiện tượng kỳ quái, những người này trong lúc đó vẫn, từ trên con
mắt , tựa hồ đối một người trung niên nam tử đứng ở mặt sau cùng lộ ra
một tia như ẩn như hiện kính ý.
Ánh mắt thâm liếc mắt một cái, rồi sau đó Vương Lâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu không nói gì.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba