 |
|

30-08-2008, 03:20 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 11
Miệng lang vuốt sói
Liá»…u Ngá»c Lân mỉm cưá»i, thay đổi ngữ khà nói:
- Nhị cô nương quên lá»i hứa đáng nghìn cân kia rồi.
Ôn Phi Khanh nhấch mép cưá»i đáp lại:
- Ta không quên, chỉ là vì…thuốc giải ta lấy được
Liá»…u Ngá»c Lân mặt không biến sắc, cất tiếng cưá»i ha hả nói:
- Xem cô nương định thá»±c ngôn bá»™i tÃn!
- Không sai!
Ôn Phi Khanh gáºt nhẹ đầu đáp:
- Ta xác thực có ý đó.
Liá»…u Ngá»c Lân vẫn cưá»i bình thưá»ng như không chuyện gì:
- Tôi muốn nhắc cô nương hai Ä‘iá»u, thứ nhất tên há» Lý kia trong ngưá»i mang
thương tÃch mà đi, lệnh huynh đến hiện tại vẫn chưa trở vá», nếu đúng oan gia lá»™ hẹp
nhỡ như bá»n há» gặp nhau thì háºu quả…
Má»™t nụ cưá»i hiểm trá hiện trên khóe mắt thay thế cho Ä‘oạn cuối câu nói cá»§a hắn.
Ôn Phi Khanh đầu mà y nhÃu lại quát:
- Tiểu Quỳnh, ngươi Ä‘i Ä‘i! Thêm má»™t câu nữa, há»… là ngưá»i cá»§a Hà n Tinh môn
tuyệt đối không được động đến anh ta, nếu không thì chẳng ở yên với ta đâu, đi!
Tiểu Quỳnh đáp một tiếng rồi cất bước đi.
Ôn Phi Khanh nhìn Liá»…u Ngá»c Lân nói tiếp:
- Äa tạ công tá» nhắc nhở ta, giá» thì công tỠđã có thể không phải lo lắng cho anh
ta.
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i cưá»i nói:
- Hy vá»ng lệnh huynh nghe được những lá»i Nhị cô nương!
Ôn Phi Khanh nói:
- Ta nghĩ anh ta tất sẽ nghe được.
Liá»…u Ngá»c Lân cất tiếng cưá»i lá»›n:
- ha ha…Thế thì còn gì bằng. Tôi còn muốn nhắc Nhị cô nương Ä‘iá»u thứ hai…
Nói đến đó ngưng mắt nhìn cánh tay nắm thuốc giải, Liá»…u Ngá»c Lân tiếp:
- Nhị cô nương quên hai viên thuốc giải trên bà n!
Ôn Phi Khanh cưá»i Ä‘iá»m nhiên, vừa định lên tiếng thì đột nhiên nét hoa đổi sắc
trầm giá»ng nói:
- Ta thá»±c quên chúng trên bà n, cảm phiá»n công tá» Ä‘i má»™t chuyến đến lấy Ä‘em lại
cho ta.
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i âm trầm nói:
- Tôi tin chắc rằng Nhị cô nương trong lòng vô cùng kinh ngạc, rà nh rà nh tự tay
nắm lấy hai viên thuốc giải đi đến đây, là m sao chỉ trong chốc lát hai viên thuốc giải
kia biến mất, đúng váºy chứ Nhị cô nương?
Ôn Phi Khanh không phá»§ nháºn gáºt đầu nói:
- Äúng, ta tháºt rất kinh ngạc, công tá» có thể nói cho ta biết chuyện thế nà o
không?
- Chẳng có gì không được!
Liá»…u Ngá»c Lân gáºt gù cưá»i vẻ đắc ý nói tiếp:
- Tôi vốn chẳng muốn nói cho Nhị cô nương biết, nhưng rồi nghĩ lại nói cho Nhị
cô nương biết vẫn hay hơn. Chuyện là thế nà y. Loại đan dược nà y do tại hạ đặc chế,
chỉ cần ra khá»i bình thì chẳng bao lâu sẽ hóa khÃ. Nếu như gói trong giấy thì còn không
sao, nhưng nắm trong lòng bà n tay nó sẽ thâm nháºp bì phá»§ Ä‘i và o trong huyết mạch…
Ôn Phi Khanh cố trấn tÄ©nh há»i lại:
- Tháºt sao?
Liá»…u Ngá»c Lân nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tại hạ chẳng việc gì phải nói dối, tại hạ còn có má»™t lá»i muốn nói
với Nhị cô nương, hai viên thuốc mà cô nương nắm được kia chẳng phải là thứ giải
dược Sưu Hồn Ngân Châm gì cả, mà chỉ là một loại thanh xuân mị dược đặc chế…
Ôn Phi Khanh nghe lá»i nà y không khá»i biến sắc, qua má»™t lúc má»›i giữ bình tÄ©nh
nói:
- Tháºt ư!
Liá»…u Ngá»c Lân nheo mắt cưá»i nói:
- Nhị cô nương nếu như vẫn chưa tin thì cứ chỠmột chút xem, tại hạ tin rằng đến
lúc ấy cô nương tự động giải khai xiêm y….ha ha…
Ôn Phi Khanh tái mặt thét lên:
- Liễu công tỠđịnh là m gì?
- Còn phải há»i, Nhị cô nương!
Liá»…u Ngá»c Lân tiếng cưá»i sà m sỡ đầy, nói tiếp:
- Nhị cô nương là gái trinh, nhưng chẳng thể không biết những chuyện nà y, ta
muốn cùng Nhị cô nương tay trong tay tìm động thiên thai. Kiếm một gian phòng sang
trá»ng trong khách Ä‘iếm nà y cùng Nhị cô nương động phòng thà nh há»· sá»± bách niên hảo
hợp…
Ôn Phi Khanh trấn tĩnh nói:
- NÆ¡i nà y đừng nói đến hoa chúc, đến má»™t ngá»n nến tà n cÅ©ng không có, ngươi
không thấy sao?
Liá»…u Ngá»c Lân gáºt đầu cưá»i nói:
- Äúng là có chút lạnh lẽo buồn tẻ, thế nhưng lúc nà y nÆ¡i đây chúng ta có thể
tà m tạm má»™t chút chẳng sao. Tuy rằng đã không có đèn hoa, lại chẳng có há»· tá»u,
nhưng xuân phong trà n trá», lạc thú sung mãn thì cÅ©ng như và o cảnh tang bồng rồi. Nhị
cô nương thấy đúng chứ!
Ôn Phi Khanh cưá»i lãnh đạm nói:
- Ngươi nên biết Hà n Tinh môn chẳng phải chỉ có một mình ta.
Liá»…u Ngá»c Lân gáºt đầu nói:
- Äiá»u nà y ta hiểu, thế nhưng là cô nương nguyện ý thì ta còn gì phải sợ. Tại hạ
được cô nương hứa lá»i hứa nghìn và ng, Ä‘iá»u nà y hoà n toà n không giả. Sau nà y nếu như
lệnh tôn, lệnh đưá»ng có trách chăng thì chỉ trách ta hÆ¡i lãnh đạm nhạt nhẽo mà thôi,
chứ chẳng thể trách gì khác hơn!
Ôn Phi Khanh hai má á»ng hồng lên, trong ánh mắt lưu lá»™ thu ba toát lên má»™t mê
lực kinh hồn, khiến nam nhân nhìn thấy chẳng thể nà o dứt ra được.
Liá»…u Ngá»c Lân cất tiếng cưá»i đắc chà mà đầy dâm tà chừng như không còn gì
hÆ¡n, rồi bước nhanh và o trong, tiện tay đóng cá»a lại.
Trong phòng vang lên tiếng rên ư há» cá»§a Oân Phi Khanh khiến ngưá»i nghe phát
nhiệt khÃ, tiếp là tiếng cưá»i khanh khách nham nhở cá»§a Liá»…u Ngá»c Lân.
Äúng lúc nà y má»™t bóng và ng lướt tá»›i, ngay ngoà i cá»a xuất hiện má»™t ngưá»i, chÃnh
là má»™t ngưá»i khác trong đương thế Tứ Khôi Ngá»c - Hầu Ngá»c Côn.
Nhìn cánh cá»a phòng đóng im ỉm, đột nhiên hắng giá»ng ho mất tiếng.
Trong phòng có tiếng ngưá»i thất kinh la lên:
- Ai?
Hầu Ngá»c Côn lãnh đãm đáp:
- Há»i là m gì, cứ bước ra thì biết!
Trong phòng Liá»…u Ngá»c Lân ‘hừ’ má»™t tiếng lạnh lùng nói:
- ÄÆ°á»£c!
Cánh cá»a báºt mở, Liá»…u Ngá»c Lân đứng ngay cá»a, hai vạt áo còn mở tung cúc chưa
kịp cà i, nét mặt hắn tháºt đáng sợ, nhưng rồi láºp tức thay đổi nét kinh ngạc la lên:
- A, thì ra là ngươi!
Hầu Ngá»c Côn chấp tay cưá»i nói:
- Ngá»c Lân huynh vẫn khá»e? Từ lần chia tay ở Giang nam đến nay đã mấy năm,
Ngá»c Lân huynh phong độ không thay đổi, anh tuấn phong lau tháºt là đáng chúc mừng.
Cổ nhân nói: một ngà y không gặp như ba thu, chúng ta…
Liá»…u Ngá»c Lân lạnh giá»ng cắt ngang:
- Hầu Ngá»c Côn, quân tá» thà nh toà n cho ngưá»i!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i cưá»i nói:
- Ngá»c Lân huynh gặp hảo sá»± thế nà y, huynh đệ lẽ nà o dám quấy rầy phá đám,
chỉ có Ä‘iá»u là ngưá»i ta thưá»ng nói ‘có mặt có phần’ …ha ha…
Liá»…u Ngá»c Lân trong ánh mắt hằn lên tức giáºn thét lá»›n:
- Hầu Ngá»c Côn, ngươi nói gì chứ?
Hầu Ngá»c Côn cà ng cất tiếng cưá»i lá»›n:
- Ha ha…Ngá»c Lân huynh chẳng nghe rõ sao, có mặt có phần!
Trên mặt Liá»…u Ngá»c Lân lướt ẩn hiện sát cÆ¡, nhếch mép cưá»i nham hiểm nói:
- Hầu Ngá»c Côn, ngươi có mặt tháºt khéo…
- Hắc! Chẳng giấu gì Ngá»c Lân huynh, huynh đệ đến từ lâu, nhưng nấp ngưá»i gần
đây theo dõi cả buổi.
- Hừ, nói váºy ngươi đã có ý trước!
Hầu Ngá»c Côn nhún vai nói:
-Chẳng phải thế, huynh đệ vốn nghĩ giữa chúng ta trước giỠgiao tình chẳng tệ,
huynh đệ khi nà o nghÄ© gây háºn cho Ngá»c Lân huynh, đúng chứ?
Liá»…u Ngá»c Lân trừng mắt quát:
- Hầu Ngá»c Côn, ngưá»i có biết cô ta là ai không?
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i nói:
- Ngá»c Lân huynh quả có diá»…m phúc, Ôn Phi Khanh là đương đại tuyệt thế mỹ
nhân, có biết bao nhiêu ngưá»i chỉ cần má»™t lần thưởng được hương hoa ấy rồi chết cÅ©ng
cam lòng! Hắc hắc…
- Ngươi cÅ©ng muốn váºy sao?
- Chết dưới hoa Mẫu đơn, là m quỷ cũng phong lưu!
Vừa nói ánh mắt thèm muốn của hắn liếc nhìn nhanh và o trong phòng, lại nói
tiếp:
- Ngá»c Lân huynh, ngươi đã nhìn thấy qua, huynh đệ chứa được nhìn thếty, có
thể há»i má»™t câu, thế nà o?
Liá»…u Ngá»c Lân nheo mắt cưá»i cưá»i hiểm trá đáp:
- Bạch ngá»c không tỳ vết!
Hầu Ngá»c Côn ngá»a cổ cưá»i dà i nói:
- Tháºt khéo ngá»c không vết, Ngá»c Lân huynh chẳng thẹn là tay lão luyện “Tầm
hoan công tá»â€!
Liá»…u Ngá»c Lân trầm giá»ng nói:
- Ngươi có biết Ôn Thiếu Khanh cùng “Hà n Tinh Tứ Sứ†ở gần đây chứ?
Hầu Ngá»c Côn nhún vai cưá»i nói:
- Ngá»c Lân huynh có gan bằng trá»i, huynh đệ cÅ©ng có thể…
- Ta không giống, ta đã được Ôn Thiếu Khanh đồng ý, đồng thá»i chÃnh bản thân
Ôn Phi Khanh chấp nháºn, ta chẳng qua hà nh sá»± hÆ¡i sá»›m mà thôi!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i kha khả nói:
- Ngá»c Lân huynh tháºt nôn nóng, mà cÅ©ng đúng, thế má»›i tránh đêm dà i nhiá»u
mông, vuá»™t mất con thá» non thì đáng tiếc biết bao. Có Ä‘iá»u vì Ngá»c Lân huynh còn
mượn mấy viên thanh xuân kÃch dược kia, chẳng lẽ để tăng thêm lạc thú sao?
Liá»…u Ngá»c Lân lãnh đãm đáp thẳng:
- Ta gợi ý muốn đi trước một bước, nhưng cô ấy không chịu, nên ta đà nh…
- Thôi Ä‘i, Ngá»c Lân huynh!
Hầu Ngá»c Côn lắc đầu xua tay cắt ngang nói:
- Chúng ta biết tá»ng nhau rồi, hà tất phải nói thế. Ngá»c Lân huynh chẳng phải chỉ
sợ táo chÃn đến miệng không kịp ăn sao! Theo huynh đệ thấy thì Ngá»c Lân huynh là …
Liá»…u Ngá»c Lân cắn răng gáºt đầu, cắt ngang lá»i đối phương nói:
- Thôi được, ngươi cứ chá» bên ngoà i má»™t lát, vừa đợi vừa canh ngưá»i khác giúp
ta…
Hầu Ngá»c Côn nheo mắt cưá»i nói:
- Ngá»c Lân huynh tháºt rá»™ng rãi!
Liá»…u Ngá»c Lân chau mà y trầm giá»ng nói:
- Hầu Ngá»c Côn, khách không lấn chá»§, phà m chuyện gì cÅ©ng cần phải có trước
có sau!
Hầu Ngá»c Côn lắc đầu nói:
- Huynh đệ chẳng há» có ý đó, huynh đệ chỉ sợ là sau khi Ngá»c Lân huynh hưởng
thụ rồi lại hối háºn đổi ý, thá»±c ngôn bá»™i tÃn thì xem như phần thiệt thòi vá» phÃa huynh
đệ!
- Chuyện nà y thì ngươi yên tâm, Liá»…u Ngá»c Lân ta xưa nay nhất ngôn cá»u đỉnh,
nói một là một…
Hầu Ngá»c Côn vẫn lắc đầu nói:
- Ngá»c Lân huynh, chuyện là m ăn gì huynh đệ cÅ©ng từng là m qua, thế nhưng
chuyện nà y thì huynh đệ chẳng khi nà o dám mạo hiển!
Liá»…u Ngá»c Lân tức anh ách trong lòng, nghiến răng thét:
- Hầu Ngá»c Côn, ngươi…
Hầu Ngá»c Côn cưá»i cưá»i nói:
- Ngá»c Lân huynh, hai chúng ta ai cÅ©ng được, nên hòa khà vá»›i nhau thì hÆ¡n.
Liá»…u Ngá»c Lân trầm mặc má»™t lúc đà nh đấu dịu há»i:
- Váºy ngươi có cao kiến gì?
- Biện pháp giải quyết thì có, nhưng sợ nói ra Ngá»c Lân huynh chẳng đồng ý.
- Nói xem!
Hầu Ngá»c Côn nhìn đối phương mấp máy đôi môi má»ng dÃnh như cưá»i nhưng
chẳng phải cưá»i, cuối cùng nói:
- Äể huynh đệ Ä‘iểm lên ngưá»i Ngá»c Lân huynh…
Liá»…u Ngá»c Lân vừa nghe mặt biến sắc, rồi cất tiếng cưá»i gằn nói:
- Xem ra chẳng thể nhịn được thứ được đằng chân lấn đằng đầu như ngươi…
Nói chưa hết câu thì tay vung lên, “phạch†một tiếng rút nhanh chiếc thiết phiến
bên trong có tà ng chứa Sưu Hồn Ngân Châm của hắn.
Hầu Ngá»c Côn chẳng chút hốt hoảng xua tay cưá»i nói:
- Hãy cháºm, hãy cháºm! Huynh đệ chẳng thể nà o tiêu hóa nổi Sưu Hồn Ngân
Châm bá đạo đến quá»· khóc thần sầu cá»§a Ngá»c Lân huynh. Xin hãy cháºm tay nghe
huynh đệ nói hết…
Liá»…u Ngá»c Lân ‘Hừ’ má»™t tiếng tức giáºn nói:
- Ngươi còn muốn nói gì nữa?
- Cho dù thế nà o thì chúng ta cÅ©ng có nhiá»u năm thân giao chẳng tệ, nếu như chỉ
vì hai tiếng nữ sắc mà để mất hòa khà thì chẳng đáng. Huống gì mỹ nữ nằm phơi ra đó
không phân nhau hưởng thụ lại đi động can qua, chuyện nà y chẳng khiến thiên hạ
nghe cưá»i thối mÅ©i, không biết Ngá»c Lân huynh nghe có đúng không?
Liá»…u Ngá»c Lân là ngưá»i thông minh lại manh trá, trong đầu cÅ©ng tÃnh nhanh
chẳng nên vì chuyện nà y gây thù thêm má»™t đại địch như Hầu Ngá»c Côn, cho nên nghe
thì giữ ôn hòa nói:
- Ta cÅ©ng không muốn vì chuyện nà y gây mất hòa khÃ, chẳng bằng Ngá»c Côn
huynh đừng quá ép bức ngưá»i!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i ha hả nói:
- Là m sao có thể nói huynh đệ quá bức ép Ngá»c Lân huynh được chứ? Thá» há»i
nếu như huynh đệ không tÃnh trước má»™t bước, nhỡ Ngá»c Lân huynh sau khi thưởng
trăng hoa rồi lại đổi ý, phản mắt dụng võ nói chuyện, huynh đệ chẳng kham nổi Sưu
Hồn Ngân Châm. Há như thế chẳng những không ăn được xôi mà còn chịu đấm sao?
- Ta đã nói, Liá»…u Ngá»c Lân xưa nay nhất ngôn cá»u đỉnh, nói má»™t là má»™t…
Hầu Ngá»c Côn nhún vai cưá»i cưá»i nói:
- Con ngưá»i Liá»…u Ngá»c Lân xem ra huynh đệ còn biết rõ hÆ¡n chÃnh mình!
- Hà i! Xem ra ngươi không Ä‘iểm được huyệt đạo trên ngưá»i ta thì chẳng chịu thôi?
- Sá»± thá»±c là thế, huynh đệ không phá»§ nháºn!
Liá»…u Ngá»c Lân nhếch mép cưá»i nhạt:
- Ngá»c Côn huynh biết rõ con ngưá»i Liá»…u má»—, Liá»…u má»— cÅ©ng biết rất rõ con ngưá»i
Ngá»c Côn huynh. Má»—i khi ta chịu để Ngá»c Côn huynh Ä‘iểm má»™t chỉ rồi thì xem như ta
chẳng thể rá»i được ngươi má»™t bước, ngươi chẳng định xem Liá»…u má»— là trẻ lên ba đấy
chứ!
Hầu Ngá»c Côn trong ánh mắt lay động nhanh, cưá»i lá»›n nói:
- Không dám, không dám! Ngá»c Lân huynh là tinh anh nhất nhì giang hồ đương
thá»i, huynh đệ nà o dám xem huynh như con nÃt. Chỉ có Ä‘iá»u nếu như Ngá»c Lân huynh
không theo Ä‘iá»u kiện huynh đệ đưa ra, thì huynh đệ đà nh phải đứng hoà i đây cùng
Ngá»c Lân huynh nói chuyện.
Nói cuối câu miệng hiện má»™t nụ cưá»i khinh ngạo đắc chÃ.
Liá»…u Ngá»c Lân đôi nhãn châu trong mắt chuyển động nhanh, Ä‘oạn nói:
- Ngá»c Côn huynh, chúng ta thương lượng được chứ?
- ÄÆ°á»£c!
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu nói:
- Huynh đệ là ngưá»i rất thÃch thương lượng thá»a hiệp, Ngá»c Lân huynh có gì
thương lượng xin cứ nói, chỉ cần không để huynh đệ chịu thiệt thì nhất định gáºt đầu
tiếp nháºn ngay.
- Ngá»c Côn huynh phải chăng muốn phân hưởng thụ má»™t phần hương hoa mÄ©
tuyệt kia?
- Äiá»u nà y hà tất còn phải há»i, xưa nay mấy khi thấy mèo chán mỡ, huynh đệ
cũng là đà n ông bằng xương bằng thịt, nà o phải gỗ đá vô tri mà không muốn hưởng
thụ?
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Váºy thì ta có má»™t kế hay, có thể cùng Ngá»c Côn huynh phân hưởng phúc phần,
Ôn Phi Khanh vốn còn có thêm một tỳ nữ tình như tỷ muội, đẹp chẳng kém Ôn Phi
Khanh chút nà o.
Hầu Ngá»c Côn ‘a’ lên má»™t tiếng nói:
- Thì ra là thế, huynh đệ hiểu rồi, thì ra Ngá»c Lân huynh nguyện hưởng thụ tỳ nữ
Ôn Phi Khanh, mà đem Ôn Phi Khanh nhưá»ng lại cho huynh đệ. Váºy thì tốt lắm, váºy thì
tốt lắm, huynh đệ có lý nà o không nghe, tháºm chà vô cùng cảm kÃch…
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i nhạt nói:
- Ngá»c Côn huynh hiểu lầm rồi, tỳ nữ Ôn Phi Khanh ra ngoà i có việc, chút nữa
quay lại ta sẽ khống chế nói trao cho Ngá»c Côn huynh…
- Sao!
Nụ cưá»i trên mặt Hầu Ngá»c Côn biến mất, lạnh giá»ng nói:
- Ngá»c Lân huynh chẳng giao Ôn Phi Khanh cho huynh đệ, mà là …
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i cưá»i nói:
- Ngá»c Côn huynh, tri túc thưá»ng lạc!
Hầu Ngá»c Côn ánh mắt chuyển nhanh cắt ngang nói:
- Nếu đã thế, váºy sao Ngá»c Lân huynh không hưởng con tỳ nữ cá»§a Ôn Phi Khanh,
còn đem Ôn Phi Khanh giao cho huynh đệ?
Liá»…u Ngá»c Lân nói:
- Nói thế Ngá»c Côn huynh không chịu…
Hầu Ngá»c Côn lắc đầu cướp lá»i nói ngay:
- Ngá»c Lân huynh tá»± già nh lấy con phụng hoà ng, Ä‘em con quạ Ä‘en kia giao cho
huynh đệ, thá» há»i thiệt thòi lá»›n như váºy ai chịu được chứ?
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i nhạt nói:
- Ngá»c Côn huynh, ngươi khiến ta không còn nhẫn nhịn được nữa…
Vừa nói chưa hết câu, tay quạt phấp lên, má»™t đạo ngân quang bay nhanh vá» phÃa
Hầu Ngá»c Côn.
Hầu Ngá»c Côn bình tÄ©nh như không, cưá»i lá»›n nói:
- Ngá»c Lân huynh, huynh đệ đã phòng ngưá»i má»™t đòn nà y!
Trong tiếng cưá»i, tay áo phất lên kình phong đột khởi, láºp tức bién đạo ngân
quang kia đổi hướng bay ra ngoà i mất hút.
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i má»™t tiếng quái đản noÃ:
- Lưu Vân Trừu cá»§a Ngá»c Côn huynh ná»™i gia công lá»±c quả cá»±c thâm háºu!
Miệng nói chân Ä‘i bá»™ lướt tá»›i, tay quạt xếp lại Ä‘iểm thẳng và o ngá»±c Hầu Ngá»c
Côn.
Hầu Ngá»c Côn thiệt thòi vì trong tay không có tất sắc, cho nên thấy chiếc thiết
phiến Ä‘iểm đó sắt như chÆ¡i phóng tá»›i thì chẳng trá»±c tiếp nghênh chiêu, lách ngưá»i nó
tránh rồi vòng tay trảo như móc câu chộp và o cổ tay đối phương.
Bá»n há» lại ngưá»i vừa giao đấu đã ồ ạt vÅ© bão như má»™t trưá»ng long tranh hổ đấu.
Lúc nà y bên trong viện bóng ngưá»i loáng thoáng, phút chốc Tá» Quỳnh quay lại,
nhưng khi mắt vừa nhìn thấy tình hình nà y thì khiến cô ta khá»±ng ngưá»i dừng lại.
TỠQuỳnh là một vị cô nương thông minh lanh lơị, vừa bắt gặp cảnh nà y thì liếc
mắt nhìn nhanh và o phòng cá»§a Lý Tồn Hiếu nghÄ©, sau đó rón rén rút ngưá»i khá»i đó
biến mất.
Liá»…u Ngá»c Lân và Hầu Ngá»c Côn Ä‘á»u là những tay cao thá»§ giang hồ, thế nhưng
lúc nà y còn đang say đấu, cho nên không phát hiện ra được TỠQuỳnh đến rồi bỠđi.
Chá»›p mắt mưá»i mấy chiêu đã qua, Liá»…u Ngá»c Lân vừa tức giáºn vừa nôn nóng
muốn nhanh giải quyết xon đối phương, nhưng dù đánh thế nà o vẫn chưa thấy chiếm
được một chút thế thượng phong.
- Hai ngưá»i nhanh ngừng tay cho ta!
Äá»™t nhiên đúng lúc ấy từ trong phòng má»™t tiếng ngưá»i thét the thé vang lên.
Bá»n chúng vừa nghe cứ ngỡ Ôn Phi Khanh tỉnh lại, nhất thá»i kinh động tá»± tách ra
nhảy thoái nhanh vá» sau, nhất là Liá»…u Ngá»c Lân thì cà ng nhảy ra xa hÆ¡n.
Trong phòng bóng nữ nhân nhẩy ra, không phải Ôn Phi Khanh mà là TỠQuỳnh,
trong tay cô ta nắm má»™t chiếc trâm khắc hình phụng hoà ng nhìn chăm chăm Liá»…u Ngá»c
Lân ré giá»ng nói:
- Các ngươi hai ngưá»i Ä‘em cô nương ta Ä‘i đâu?
Liá»…u Ngá»c Lân trước tiên nhìn nhanh và o trong phòng phát hiện ra trên giưá»ng
trống không, bất giác biến sắc mặt quay phắt nhìn và o Hầu Ngá»c Côn nói:
- Hầu Ngá»c Côn, thì ra là ngươi…trong phòng chẳng còn bóng dáng Ôn Phi
Khanh, nghe noà váºy vá»™i xua tay la lên:
- Chá»› nói oan! Ngá»c Lân huynh , nói như váºy thì tháºt là quá oan cho huynh đệ…
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i nhạt nói:
- Quỳnh cô nương, muốn há»i Nhị cô nương cá»§a cô thì cứ há»i Hầu Ngá»c Côn!
Hầu Ngá»c Côn nhÃu mà y trừng mắt noÃ:
- Sao? Ngá»c Lân huynh định ngáºm máu phun ngưá»i à ? Có muốn ta nói ra cho vị
cô nương nà y biết, chuyện ngươi dùng mê hồn dược ám hại Ôn cô nương, may vừa
khéo ta đến nên ngươi còn chưa kịp hà nh sự…
Má»™t câu nà y tuy há»i mà có khác gì đã vạch trần âm mưu cá»§a Liá»…u Ngá»c Lân.
Liá»…u Ngá»c Lân cả kinh, trong mắt phút chốc hằn lên sát cÆ¡ nhìn chăm chăm và o
ngưá»i Hầu Ngá»c Côn.
TỠQuỳnh ‘hừ’ một tiếng lạnh lùng nói:
- Các ngươi hai ngưá»i chá»› nói vá»›i ta, lão gia cá»§a ta cùng vá»›i phu nhân sắp đến
đây, có chuyện gì thì cứ nói vá»›i há»!
Vừa nghe má»™t câu nà y cả Liá»…u Ngá»c Lân lẫn Hầu Ngá»c Côn Ä‘á»u thất sắc, chẳng
ai bảo ai láºp tức tung ngưá»i phóng chạy Ä‘i như ma Ä‘uổi.
Tá» Quỳnh chẳng Ä‘uổi theo, nhìn theo bóng hai ngưá»i kia đến khuất dạng, rồi
quay ngưá»i Ä‘i và o trong phòng, đưa mắt nhìn quanh má»™t vòng rồi lại bước ra bên ngoà i,
đoạn vội vội và ng và ng phóng chạy đi…
*
* *
Trong mà n đêm…
Hai bóng ngưá»i má»™t trước má»™t sau phi thân lướt nhanh và o trong má»™t ngôi cổ
miếu.
Cứ nhìn ngôi miếu đổ nát xanh rêu cũng hiểu từ lâu đã bị bỠphế không ai lui tới
nhang khói, thế nhưng và o trong má»›i thấy má»™t gian phòng bên phÃa tây được quét dá»n
khá sạch sẽ tươm tất.
Trong phòng chẳng có bà y biện gì ngoà i má»™t chiếc giưá»ng ván trên lò sưởi, nhưng
cÅ©ng chẳng thấy má»n chiếu gì. Má»™t chiếc bà n kê cạnh cá»a sổ, má»™t ngá»n nến cháy dỡ
cứ hắt ánh sáng loe loét Ä‘ong đưa theo những luồng gió lùa và o theo khe cá»a, khiến
ánh sáng cứ lung linh tối sáng bất định.
“Vù vùâ€
Ãnh đèn chao đảo mạnh vì bị kình phong áºp và o, đến lúc trở lại bình thưá»ng
má»›i nháºn ra hai bóng ngưá»i vừa vá»t và o phòng. Má»™t ngưá»i váºn áo trắng như văn nhân
tú sÄ©, mắt nhá» mà y dà i, còn ngưá»i kia là má»™t nữ nhân áo gấm, mắt hạnh mà y ngà i,
thanh cao tú lệ, có thể nói là một nữ nhân xinh đẹp, nhất là trong ánh mắt, nét quyến
rÅ© Ä‘a tình luôn lá»™ trong thu ba khiến nam nhân nhìn chẳng thể rá»i ra được. Chỉ đáng
tiếc má»™t Ä‘iá»u góc trên má phải lưu lại má»™t vết sẹo Ä‘ao khiến cho khuôn mặt kiá»u diá»…m
mỹ lệ kia bị phá tướng.
Trong tay bạch y tú sÄ© còn mang thêm má»™t ngưá»i chÃnh là Ôn Phi Khanh.
Lúc nà y Ôn Phi Khanh hai mắt nhắm nghiá»n như mê ngá»§, suối tóc xõa dà i, áo
ngá»±c hở ra để lá»™ má»™t ná»a đôi gò thanh xuân trắng muốt như ngá»c, chÃnh nó cuốn hút
ánh mắt bạch y tú sĩ không rứt ra được.
Äá»™t nhiên nữ nhân áo gấm lên tiếng:
- BỠcô ta xuống, miếng mồi đã đến miệng, chẳng lẽ còn sợ mất hay sao?
Bạch y tú sÄ© như sá»±c tỉnh, gượng cưá»i má»™t tiếng rồi bước nhanh tá»›i đặt Ôn Phi
Khanh nằm trên giưá»ng, quay lại thở phà o má»™t hÆ¡i noÃ:
- Lần nà y chẳng uổng công!
Nữ nhân áo gấm liếc nhìn nhanh vá» phÃa Ôn Phi Khanh má»™t cái nói:
- Ôn nhị cô nương đúng là má»™t ưu phẩm thiên nhiên, mỹ lệ vô song, thảo nà o mÃ
đà n ông nhìn chẳng khá»i động lòng. Äến như nữ nhân như ta tháºm chà nhìn cÅ©ng thấy
thÃch mắt nữa là …
Bạch y tú sÄ© chẳng nó gì, chỉ đứng nhìn vá»›i má»™t nụ cưá»i bên khóe môi đầy tà khÃ.
Nữ nhân áo gấm thâu hồi ánh mắt, liếc xéo bạch y tú sÄ© noÃ:
- Nhị ca, muốn muội lánh mặt chứ?
Bạch y tú sÄ© cưá»i khùng khục trong há»ng nói:
- Còn xem tam muá»™i thế nà o, nếu như tam muá»™i thÃch thì cứ ở lại đây cùng chung
hưởng lạc…
Nữ nhân áo gấm cắn nhẹ đôi môi chÃn má»ng nói:
- Thôi Ä‘i! Ai thì không biết còn muá»™i thì quá rõ nhị ca, có má»›i ná»›i cÅ©, con ngưá»i
như muá»™i thì là m sao bì được vá»›i ưu váºt mÆ¡n mởn trước mắt huynh kia. Cứ để muá»™i
lánh mặt cho huynh tiện bá» hà nh sá»± thì hÆ¡n, khá»i phải bị ngưá»i ta ghét!
Một câu đầy ý trách móc, nhưng đương nhiên lại trúng ý bạch y tú sĩ, gã nhe
răng cưá»i nham nhở nói:
- Tam muá»™i sao lại nói thế, ngu huynh ta nà o phải là ngưá»i có má»›i ná»›i cÅ©, lòng ta
có thanh thiên thấu hiểu…
Nữ nhân áo gấm cưá»i khúc khÃch lắc đầu nói:
- Thôi, thôi, nhị ca đừng nói nhiá»u, nếu đã thế vì sao không giao cô ta cho tiểu
muá»™i?
- Tam muội…
Bạch y tú sÄ© gãi đầu gượng cưá»i vẻ quẫn bách nói:
- Tam muội nên biết, ngu huynh chỉ là báo thù cho đại sư huynh!
Nữ nhân áo gấm “A†lên má»™t tiếng noÃ:
- Báo thù bằng cách nà y sao? Quả là điá»u chưa từng nghe, thấy chưa từng thấy,
chẳng hiểu đại sư huynh dưới suối và ng cũng rất…
Bạch y tú sĩ cắt ngang la lên:
- Tam muá»™i!
Nữ nhân áo gấm sắc mặt bỗng lạnh lại, giữa hai đầu đôi mà y liễu hằn lên sát cơ
trông tháºt đáng sợ, nghiến răng thà nh tiếng:
- Nhị ca không cần nói gì thêm, muá»™i má»™t Ä‘á»i quý khuôn mặt nà y còn hÆ¡n cả tÃnh
mạng. Ôn Phi Khanh đã há»§y khuôn mặt cá»§a muá»™i, muá»™i chỉ háºn còn chưa lá»™t da xẻ thịt
nó ra, vừa là báo thù cho đại sư huynh vừa là rá»a nhục cho muá»™i.
Cô ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thôi được, cứ để huynh trước hết dà y vò nó cho thá»a thÃch Ä‘i, cÅ©ng xem như
chẳng phà uổng hương đồng cá» ná»™i, nhưng có má»™t Ä‘iá»u tÃnh mạng hắn phải giao cho
muá»™i xá» trÃ!
Bạch y tú sĩ nét mặt rạng lên nói:
- Nhất định, nhất định…Tam muội cứ yên tâm, ngu huynh đương nhiên cũng
muốn lấy mạng hắn!
Nữ nhân áo gấm “Hừ†má»™t tiếng háºm há»±c nói:
- Thế thì tốt!
Rồi chuyển ánh mắt nhìn Ôn Phi Khanh tiếp:
- Ôn Phi Khanh, ngươi chỠđấy. Äợi ngươi sau khi qua cá»a thiên đà ng tiên cảnh,
rồi xem ta đưa ngươi xuống địa ngục!
Nói rồi quay ngoắc ngưá»i lại bước nhanh ra cá»a, “Aà m†má»™t tiếng đóng mạnh cá»a
gian phòng lại.
Ôn Phi Khanh kiếp tá»™i nghiệp, vừa thoát khá»i miệng hùm thì rÆ¡i và o nanh sói
nhưng cô ta chẳng hỠhay biết một chút gì.
Nhìn thấy tam muá»™i cá»§a mình đóng sầm cá»a lại, Bạch y tú sÄ© cất tiếng cưá»i lá»›n
khoái trá, giá»ng cưá»i cà ng lúc cà ng nham nhở đáng sợ, cÆ¡n dục vá»ng trong ngưá»i hắn
sôi lên sùng sục khiến hắn chẳng còn thể chỠđợi được thêm má»™t giây phút nà o nữa,láºp
tức nhảy ngưá»i tá»›i bên giưá»ng…
Nhưng đúng lúc ấy, đột nhiên từ sau lưng hắn má»™t giá»ng ngưá»i là nh lạnh vang
lên:
- Các hạ nôn nóng váºy sao, đến đèn còn chưa tắt!
Thân hình hắn như bị Ä‘iện giáºt, quay phắt ngưá»i lại má»›i nháºn ra chẳng biết cánh
cá»a đã mở tá»± lúc nà o, trước mặt hắn má»™t ngưá»i đứng sừng sững.
Một hiệp khách áo đen tuổi còn rất trẻ, khuôn mặt xương xẩu trắng xanh, đôi mà y
thưa loạn trông chẳng có gì xuất sắc, thế như trong đôi mắt dà i nhỠđầy uy lực khiếp
ngưá»i đủ hiểu chẳng phải là má»™t nhân váºt tầm thưá»ng.
Bạch y tú sÄ© là tay lão luyện giang hồ, nháºn ra ngưá»i nà y có thể và o đây không há»
gây nên tiếng động nhỠđến hắn cÅ©ng không phát hiện ra, đủ hiểu đối phương là ngưá»i
thế nà o rồi, khi ấy dè dặt nói:
- Các hạ là ….
Hắc y khách cưá»i nhạt nói:
- Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi. Ngươi là lão nhị Sầm Äông Dương
trong Bạch Cốt Tam Sát, đúng chứ?
Thì ra Bạch y tú sÄ© chÃnh là Sầm Äông Dương danh tiếng chẳng nhá» trong là ng
hắc đạo võ lâm.
Sầm Äông Dương bị đối phương chỉ Ä‘Ãch danh thì chẳng khá»i kinh ngạc, sau chút
sững ngưá»i nói:
- Chẳng sai, tại hạ chÃnh là Sầm Äông Dương, nhưng các hạ…
Hắc y khách khoát tay cắt ngang nhìn vá» phÃa Ôn Phi Khanh há»i:
- Còn cô ta?
Sầm Äông Dương nghe ra đối phương còn chưa biết Ôn Phi Khanh, khi ấy trong
đầu nghĩ nhanh bèn nói:
- Chẳng giấu gì các hạ, nha đầu nà y chÃnh là cừu nhân cá»§a huynh muá»™i chúng
ta…
Hắc y khách ‘a’ má»™t tiếng, gáºt đầu nói:
- Cô ta có thù oán với huynh muội các ngươi sao?
- Äúng, hắn giết đại sư huynh ta, đồng thá»i há»§y dung mạo tam sư muá»™i…
- ChÃnh là vết Ä‘ao trên mặt cô gái kia?
Sầm Äông Dương vừa nghe thì ngá»› ngưá»i, má»™t lúc lắp bắp nói:
- Các hạ là m sao biết?
Hắc y khách mỉm cưá»i nói:
- Vừa rồi ta gặp tam sư muội ngươi.
Sầm Äông Dương cả kinh la lên:
- Ngươi đã là m gì tam muội ta?
Hắc y khách nói:
- Äã có má»™t cừu nhân sắc nước hương trá»i thế nà y, ngươi còn nghÄ© tá»›i tam muá»™i
ngươi sao? Ngươi yên tâm, Bạch Cốt Tam Sát các ngươi vá»›i ngưá»i khác có vẻ đủ kinh sợ,
nhưng với ta thì chẳng coi và o đâu. Nếu ta giết cô ấy thì chỉ thêm bẩn tay ta, cô ấy
hiện Ä‘ang ngá»§ ở háºu viện!
Sầm Äông Dương nghe má»™t câu nà y thấy nhẹ trong lòng, nhưng đồng thá»i cÅ©ng
nhanh chóng lạnh lại, nhân vì ngưá»i nà y chỉ trong nháy mắt mà có thể khống chế tam
sư muá»™i không gây tiếng động đủ hiểu thân thá»§ phi thưá»ng chừng nà o. Nhưng có Ä‘iá»u
khuôn mặt ngưá»i nà y rất lạ chừng như hắn chưa từng gặp qua, váºy đối phương là cao
nhân phương nà o?
Trong đầu hắn nghÄ© rất nhanh, thoạt nhìn kỹ lại cách ăn váºn cá»§a đối phương bất
chợt chấn động trong lòng buộc miệng nói:
- Các hạ chẳng lẽ là Sở công tá»â€¦
Hắc y khách đột nhiên gáºt đầu cưá»i đáp:
- Bạch Cốt Tam Sát xem ra mắt vẫn còn tròng…
Sầm Äông Dương run lên trong bụng, mặt trắng be tra, hắn nằm má»™ng cÅ©ng
không ngỡ trước mặt hắn là má»™t nhân váºt đỉnh danh giang hồ Ãt ai dám động, bấy giá»
vá»™i ôm quyá»n thi lá»… nói:
- Thì ra là Sở công tá» quang lâm, Sầm Äông Dương không biết….
Thì ra ngưá»i nà y chÃnh là Sở Ngá»c Hiên, má»™t trong Tứø Khôi Ngá»c đương thá»i, bấy
giá» cưá»i nói:
- Chá»› nên khách khà vá»›i ta, ngươi như đã biết ta thì cÅ©ng cần biết con ngưá»i ta
bình sinh rất ghét những chuyện nà y…
Sầm Äông Dương vá»™i nói:
- Sở công tỠđã xuất hiện, Sầm Äông Dương đương nhiên chẳng còn gì để nói, xin
cung thủ nhượng bước…
Sở Ngá»c Hiên vừa nghe nói thì hai mắt trừng trừng nhìn thẳng và o Sầm Äông
Dương.
Sầm Äông Dương trong lòng lạnh lại, chẳng hiểu mình đã nói sai chá»— nà o khiến
đối phương tức giáºn, thấy đối phương không nói gì vá»™i cưá»i hoà nói tiếp:
- Sầm Äông Dương xưa nay không biết ăn nói, có lỡ lá»i nà o thì xin…
Sở Ngá»c Hiên thâu ánh mắt lạnh cháºm rãi nói:
- Ngươi nhầm rồi, ta bình sinh không thân cáºn vá»›i nữ nhân.
Sầm Äông Dương ngá»› ngưá»i má»™t lúc, rồi nói:
- Thế thì quả Sầm Äông Dương lỡ lá»i, tục ngữ có câu ‘không biết không có tá»™i’…
Sở Ngá»c Hiên cắt ngang nói:
- Ngươi nói cô ta hại đại ca ngươi, đả thương tam muội ngươi sao?
Sầm Äông Dương gáºt đầu nói ngay:
- Công tỠminh giám, đây là sự thực.
- Nói váºy cô ta cÅ©ng là ngưá»i trong võ lâm?
- Chẳng phải sao, nữ nhân nà y thân thá»§ chẳng phải tầm thưá»ng!
Sở Ngá»c Hiên gáºt đầu nói:
- Suýt chút nữa thì cô ta cũng hủy luôn Phong Tứ Hải, đả thương Miêu Phương
Hương. Nếu đúng như là có thù oán với ngươi thì ta chẳng quản đến…
Sầm Äông Dương vừa nghe chẳng khá»i ngạc nhiên trong lòng, nhưng rồi mừng
hẳn lên vội nói:
- Äa tạ Sở công tá».
Sở Ngá»c Hiên lắc đầu nói tiếp:
- Chá»› vá»™i, ta còn nói chưa hết câu. Ngưá»i Ä‘á»i có câu ‘giết ngưá»i Ä‘á»n mạng, thiếu
nợ trả tiá»n’, có cừu háºn thì huynh muá»™i ngươi cứ việc phục thù, ta có thể không quản
và o, thế nhưng nếu như há»§y Ä‘i thanh bạch cá»§a cô ta thì ta không thể chấp nháºn…
Sầm Äông Dương kinh ngạc tròn mắt nhìn đối phương nói:
- à công tỠlà ….?
Sở Ngá»c Hiên chỉ tay lùi phÃa sau lưng nói:
- Ngươi chỉ cần vỗ nhẹ một cái sau gấy tam muội ngươi là được, sau đó hai ngươi
và o đây, ta muốn nhìn xem huynh muội hai ngươi báo thù!
Lại có chuyện nà y? Vị Sở công tá» nà y đúng là má»™t nhân váºt cổ quái!
Sầm Äông Dương thoáng chút ngẩng ngưá»i, vá»™i gáºt đầu, nhanh chân phóng chạy
ra háºu viên.
Hắn vừa Ä‘i ra, Sở Ngá»c Hiên trong ánh mắt lóe lên má»™t tia hà n quang khác
thưá»ng, quay ngưá»i vá»t nhanh ra ngoà i, nhưng chỉ vừa phóng được hai bước bất chợt
dừng chân lại, rồi cất tiếng lạnh lùng nói một mình:
- Ngươi dám dối ta, lần sau gặp lại thì ngươi chẳng còn mạng!
Nói rồi, từ từ quay lại hai ánh mắt ngưng nhìn lên ngưá»i Ôn Phi Khanh vẫn nằm
mê man trên giưá»ng, hai ánh mắt hắn ta hiện lên má»™t tia dị dạng chẳng hiểu trong đầu
nghĩ gì, qua hồi lâu mới thu liễm.
Bước tá»›i bên giưá»ng xuất chỉ Ä‘iểm lên ngưá»i Ôn Phi Khanh định giải khai huyệt
đạo cho cô ta.
Nhưng Sở Ngá»c Hiên không biết rằng Ôn Phi Khanh chẳng phải bị khống chế
huyệt đạo, mà chÃnh là trúng kÃch dược là m mê thần trà má»›i ngá»§ say như váºy.
Không Ä‘iểm chỉ thì thôi, vừa Ä‘iểm và o ngưá»i Ôn Phi Khanh khiến cô ta giáºt mình
choà ng tỉnh lại, hai mắt đỠngầu chồm lên vòng tay ôm chầm lấy ngưá»i Sở Ngá»c Hiên.
Sở Ngá»c Hiên nằm má»™ng cÅ©ng không hình dung nổi chuyện nà y, lại đứng rất
gần, má»™t phần ná»a Ôn Phi Khanh thân thế còn cao hÆ¡n hắn, cho nên tránh cÅ©ng tránh
không kịp. Sở Ngá»c Hiên ngã nhà o xuống giưá»ng, thân hình Ôn Phi Khanh đè hẳn lên
ngưá»i Sở Ngá»c Hiên, rồi quấn lấy chẳng buông ra như má»™t con rắn cái đến mùa động
tình.
Sở Ngá»c Hiên tuy nói chưa từng gần gÅ©i nữ thân, thế nhưng lúc nà y bị thân hình
ấm áp má»m mại đầy nhu hương ngây ngất cá»§a Ôn Phi Khanh đè lên thì hầu như mất
hết sức kháng cự, mà có muốn cũng không cưỡng lại được cơn khát đang sôi lên trong
ngưá»i Ôn Phi Khanh.
Ngá»n đèn trên bà n chừng như hết dầu, ánh sáng cà ng lúc cà ng yếu á»›t không còn
chiếu sáng được gian phòng, rồi cuối cùng tắt ngầm.
Cả ngôi miếu chìm trong mà n đêm hoang vu tịch mịch, lẫn trong tiếng côn trùng
rả rÃch còn là tiếng ngưá»i rên khe khẽ….
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, từ trong miếu má»™t bóng Ä‘en lá»t qua nhanh ra ngoà i
rồi lẩn mất trong mà n đêm.
Mà n đêm yên tÄ©nh bị tiếng vó ngữa phá tan, má»™t cá»— xe thùng cao che kÃn mÃt lầm
lÅ©i xuyên qua mà n đêm, trên ghế phÃa trước là má»™t ngưá»i áo Ä‘en nét mặt âm trầm, giữa
hai mà y luôn ẩn chứa sát khà chết ngưá»i. Hai bên thùng xe treo hai chiếc đèn lồng có
hình dáng cổ quái, nhưng ánh sáng tá»a ra thì cÅ©ng như ánh sáng những chiếc đèn bình
thưá»ng.
Äá»™t nhiên, trong không trung cách ngoà i trăm trượng, má»™t vệt sáng xanh bay vá»t
đến như một vệt sao băng.
Hắc y nhân tay cương hơi gò lại, mặt đổi sắc kêu lên:
- Bẩm thiếu chủ, ‘tinh hiệu’ của bổn môn xuất hiện…
Chỉ nghe má»™t giá»ng ngưá»i là nh lạnh há»i vá»ng ra:
- Mấy chiếc?
Hắc y nhân vội đáp:
- Hồi bẩm thiếu chủ, một chiếc.
Ngưá»i trong xe nói:
- Nhanh tắt Tu La Äăng, cho xe chạy nhanh lên!
Hắc y nhân ứng thanh đáp lớn một tiếng, rồi giơ tay định tắt đèn, nhưng đúng lúc
ấy má»™t bóng ngưá»i nhanh như chá»›p lướt xuống đứng ngay trước xe cách tầm năm sáu
trượng, chấp tay cúi ngưá»i nói:
- Tỳ nữ TỠQuỳnh khấu kiến thiếu chủ.
Gã xà Ãch vá»™i ngừng tay lại gò mạnh giây cương cho ngá»±a ngừng chân, nhưng con
khoái mã vẫn chạy thêm mấy trượng mới ngừng lại ngay trước mặt TỠQuỳnh.
Gã xà Ãch ngoái đầu hô lên:
- Bẩm thiếu chủ, TỠQuỳnh cầu kiến.
Giá»ng ngưá»i trong xe vẫn lạnh lùng nói:
- Ta nghe rồi, có chuyện gì?
Tá» Quỳnh gấp giá»ng nói:
- Bẩm thiếu chá»§, cô nương mất tÃch rồi.
Giá»ng ngưá»i trong xe quát lên:
- Ngươi nói gì?
Tá» Quỳnh run giá»ng nói lại:
- Cô nương mất tÃch.
Ngưá»i trong xe gịong bá»±c tức nói:
- Äang bình thưá»ng vô sá»± như thế là m sao mất tÃch?
Tá» Quỳnh khi ấy liá»n Ä‘em chuyện Ôn Phi Khanh gặp Liá»…u Ngá»c Lân để lấy thuốc
giải như thế nà o từ đầu đến cuối kể lại cho Ôn Thiếu Khanh.
Cô ta vừa kể xong, chỉ nghe “Aà m†một tiếng. Ôn Thiếu Khanh từ trong xe xông
mạnh ra đứng ngay trước mặt TỠQuỳnh mắt trừng trừng phát nộ quát:
- Ngươi hầu hạ cô nương như thế nà o h�
Tá» Quỳnh cúi thấp ngưá»i nói:
- Tỳ nữ biết tá»™i, nhưng lúc ấy cả Liá»…u Ngá»c Lân và Hầu Ngá»c Côn…
Ôn Thiếu Khanh ‘hừ’ một tiếng nói:
- Hầu Ngá»c Côn hắn chán sống rồi sao, ngươi nhanh truyá»n lệnh ta, ‘Tứ sứ và Bát
Vệ Kim Äao’ truy lùng Hầu Ngá»c Côn, thấy được cứ giết không tha.
Liá»…u Ngá»c Lân nói:
- Thiếu chá»§, còn Liá»…u Ngá»c Lân…
Ôn Thiếu Khanh phất tay áo tỠra phẫn nộ nói:
- Ta sẽ tự đi tìm hắn, đi!
Tá» Quỳnh ứng thanh ‘dạ’ má»™t tiếng, rồi quay ngưá»i phóng Ä‘i ngay.
Nhìn theo bóng Tá» Quỳnh đến khuất dạng, Ôn Thiếu Khanh quay ngưá»i bước lên
xe nói:
- Quay vỠhướng đông, đi!
Gã xà Ãch đáp lá»›n má»™t tiếng, rồi cho ngá»±a sang vó kéo chiếc xe lao và o mà n đêm
chạy vỠhướng đông.
Khi trá»i hừng sáng, xe ngá»±a dừng lại trước má»™t cánh rừng bạch dương, Ôn Thiếu
Khanh nhảy nhanh xuống xe mắt nhìn và o cánh rừng cất tiếng nói lớn:
- Ta đã đến rồi, ngươi sao còn chưa chịu ra?
Vừa dứt lá»i, trong rừng má»™t bóng ngưá»i thân váºn áo xanh, thần thái có chút lếch
thếch quẫn bách, chÃnh là Liá»…u Ngá»c Lân, má»™t trong Tứ Khôi Ngá»c đương thá»i.
Liá»…u Ngá»c Lân vừa ra khá»i rừng, Ôn Thiếu Khanh chá»™p há»i ngay:
- Liá»…u Ngá»c Lân, ngươi là m gì váºy chứ?
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i gượng gạo, má»™t lúc má»›i giữ bình tÄ©nh đáp:
- Tất cả Ä‘á»u là tên đáng chết Hầu Ngá»c Côn…
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Äiá»u nà y ta biết, nhưng tiểu muá»™i ta đâu, ngươi Ä‘em nó Ä‘i đâu?
Liá»…u Ngá»c Lân ngá»› ngưá»i nói:
- Thiếu Khanh huynh là m sao lại há»i chuyện nà y vá»›i tôi, tôi là m sao biết được?
Bấy giá» tôi Ä‘ang đánh nhau vá»›i Hầu Ngá»c Côn bên ngoà i…
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Ngươi nghÄ© xem ngươi để cho Tá» Quỳnh nhìn thấy, chuyện nà y nếu như lá»t và o
tai song thân ta thì sao?
Liá»…u Ngá»c Lân nghe nói mặt hiện nụ cưá»i tà ác nói:
- Thiếu Khanh huynh được bá mẫu bảo bá»c, cứ giấu Ä‘i thì còn sợ gì chứ.
- Ta không nói váºy. Aøi…Ôn Phi Khanh, nó…thá»±c ra nó…
Liá»…u Ngá»c Lân ánh mắt chuyển nhanh nói:
- Theo tiểu đệ nhìn thấy thì Ä‘a phần chÃnh là tên đáng chết há» Hầu kia là m…
- Chẳng phải ngươi vừa nói lúc ấy ngươi đánh nhau với hắn bên ngoà i, chẳng lẽ
hắn biết thuáºt phân thân?
Liá»…u Ngá»c Lân nói:
- Ôn Thiếu Khanh thông minh tuyệt thế, là m sao nhất thá»i lại không hiểu ra vấn
Ä‘á»m chẳng lẽ hắn không thể mang theo má»™t hai tay trợ thá»§? Theo tiểu đệ thì rõ rà ng
hắn cố ý kéo tiểu đệ ra ngoà i giữ chân tiểu đệ, mục Ä‘Ãch chÃnh là để cho đồng bá»n cá»§a
hà nh hà nh động.
Ôn Thiếu Khanh trong mắt hằn lên dị quang nói:
- Nếu thế thì ta cần phải bắt sống hắn mới được…
Rồi quay nhanh ngưá»i nhìn gã đánh xe nói lá»›n:
- Nhanh truyá»n lệnh ta chỉ cần bắt sống Hầu Ngá»c Côn mang đến gặp ta, Ä‘i
nhanh!
Gã đánh xe nháºn lệnh, liá»n quay ngưá»i vá»t Ä‘i chá»›p mắt chẳng còn thấy.
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i khổ nói:
- Cũng chỉ vì lúc ấy Tiểu Quỳnh nói một câu hù tiểu đệ chết khiếp, nếu không thì
Hầu Ngá»c Côn khó mà chạy thoát được.
Ôn Thiếu Khanh cháºm rãi nói:
- Chỉ cầu cho Ôn Phi Khanh bình an vô sá»±, nếu không trá»ng trách nà y ta gánh
chẳng nổi…
Liá»…u Ngá»c Lân trong đầu chợt nghÄ© đến chuyện gì, nhìn nhanh vá» chiếc xe ngá»±a
bèn há»i:
- Thiếu Khanh huynh, đắc thủ rồi sao?
- Äắc thá»§ gì chứ?
Liá»…u Ngá»c Lân hÆ¡i ngạc nhiên há»i:
- Không phải trong xe chÃnh là tên tiểu tá» há» Lý?
Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ đến xem sao!
Liá»…u Ngá»c Lân ngần ngừ giây lát rồi má»›i bước tá»›i nhìn và o trong xe, nhưng xe chỉ
là trống không chứ chẳng như hắn nghÄ©, bèn quay lại há»i:
- Tên hỠLý kia…
Ôn Thiếu Khanh chẳng cần hắn há»i hết câu liá»n nói:
- Khi ta quay lại khách điếm thì hắn đã biến mất.
Liá»…u Ngá»c Lân nói:
- Nhưng hắn đã trúng má»™t ngá»n Sưu Hồn Ngân Châm cá»§a tôi, tá»± hắn là m sao
chạy thoát đi được!
- Ai biết!
Ôn Thiếu Khanh đáp rồi nhìn Liá»…u Ngá»c Lân nói:
- Sau chuyện nà y muá»™i muá»™i ta nhất định rất háºn ngươi.
Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i khổ nói:
- Biết là m sao được, chuyện đã vỡ lỡ ra rồi, Ôn huynh cũng phải nghĩ cách nà o
chứ…
Ôn Thiếu Khanh biết trong chuyện nà y cÅ©ng có chá»§ ý cá»§a hắn, nên giá» Liá»…u Ngá»c
Lân có chuyện gì thì hắn liên lụy không Ãt. Trầm mặc suy nghÄ© má»™t lúc nói:
- Ta có một ý…
Liá»…u Ngá»c Lân vá»™i há»i ngay:
- Ôn huynh có ý gì hay chăng?
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Ngươi nên lánh mặt xa nÆ¡i nà y má»™t thá»i gian!
Liá»…u Ngá»c Lân chau mà y nói:
- Lánh mặt, nhưng mà đi đâu…
Ôn Thiếu Khanh cưá»i nói:
- Äi Giang Nam.
- Giang Nam ư?
- Äúng, ngươi Ä‘i Kim Hoa má»™t chuyến.
Liá»…u Ngá»c Lân ngá»› ngưá»i, suy nghÄ© rồi nói:
- Kim Hoa thà nh, há chẳng phải là Tổng đà n của Lãnh Nguyệt Môn ở đó?
Ôn Thiếu Khanh cưá»i gáºt đầu nói:
- Äúng thế, chÃnh ta muốn ngươi đến tổng đà n Lãnh Nguyệt Môn má»™t chuyến.
Liá»…u Ngá»c Lân ngạc nhiên há»i:
- Là m gì?
Ôn Thiếu Khanh nhìn Liá»…u Ngá»c Lân cưá»i nói:
- Ta đã giúp ngươi là m mối. Lần nà y ngươi phải giúp lại ta chứ? Xem như một
công đôi việc, Ä‘á»u tiện cả thôi!
Liá»…u Ngá»c Lân nói:
- Ôn huynh muốn tôi đến Lãnh Nguyệt Môn tác thà nh là m mai cho huynh với
Lệnh Hồ cô nương?
- Äúng váºy, ngươi không từ chối đấy chứ?
Liá»…u Ngá»c Lân chÃnh cÅ©ng Ä‘ang rá»i khá»i đây lánh mặt chuyện vừa xảy ra vá»›i Ôn
Phi Khanh, nghe váºy thì gáºt đầu nói ngay:
- Khi nà o tiểu đệ lại không đồng ý, chỉ mong Ôn huynh sau khi gặp lại lệnh muội
nói khéo khéo một chút.
Ôn Thiếu Khanh gáºt đầu nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đó còn là trách nhiệm cá»§a ta, ngươi cứ yên tâm.
Liá»…u Ngá»c Lân vui mừng nói:
- Váºy thì tiểu đệ xin Ä‘i ngay!
- Äa tạ ngươi trước.
*
* *
Một cỗ xe ngựa rong ruổi nhanh vỠhướng một thôn nhỠven chân núi, xe ngựa
dừng lại ngoà i thôi cách chừng mươi trượng, trên xe ngá»±a má»™t ngưá»i giÆ¡ ống tiêu lên
thổi dà i một hơi.
Khi tiếng tiêu vừa trổi lên, trong thôn còn chưa thấy một động tĩnh nà o, thế nhưng
khi tiếng tiêu vừa dứt thì ngay trước xe ngá»±a đã thấy má»™t bóng ngưá»i xuất hiện như má»™t
bóng quá»·, chÃnh là Lệ Phách má»™t trong “Hà n Tinh Tứ Sứâ€
Lệ Phách vừa đến nÆ¡i liá»n cúi ngưá»i hướng và o xe cung kÃnh thi lá»… nói:
- Thuộc hạ bái kiến thiếu chủ.
Ôn Thiếu Khanh từ trong xe nói vá»ng ra:
- Ba ngươi tháºt vất vả, ngưá»i đâu?
Lệ Phách đáp:
- Hồi bẩm thiếu chá»§, đúng là hắn ở trong thôn nà y, thế nhưng bá»n thuá»™c hạ cả ba
ra sức truy tìm cả canh giá» vẫn chưa tìm ra tung tÃch hắn….
Ôn Thiếu Khanh cắt ngang nói:
- ay là hắn phát hiện ra ba ngươi?
Lệ Phách nói:
- Äiá»u nà y thuá»™c hạ không biết nghÄ© có thể…
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Còn hai ngưá»i nữa đâu?
Lệ Phách cung kÃnh đáp:
- Hồi bẩm thiếu chá»§, thuá»™c hạ phụ trách lùng sục trong thôn, còn bá»n há» hai
ngưá»i má»™t ngưá»i canh giữ hướng đông bắc thôn, má»™t ngưá»i canh giữ hướng tây nam
thôn.
Ôn Thiếu Khanh gáºt đầu nói tiếp:
- Váºy thì hắn không thể chạy thoát, hai ngươi theo ta Ä‘i tìm.
Nói rồi Ôn Thiếu Khanh liá»n vá»t ra khá»i xe, dẫn theo Lệ Phách và gã đánh xe
chạy nhanh và o hướng thôn, vừa chạy được mấy bước Ôn Thiếu Khanh há»i:
- Là m sao biết hắn và o trong thôn?
Lệ Phách đáp:
- Bẩm thiếu chá»§, bá»n thuá»™c hạ ba ngưá»i theo chân hắn đến khi và o thôn.
- Nói váºy ba ngươi táºn mắt nhìn thấy hắn chạy và o thôn nà y?
- Bẩm thiếu chá»§, đúng váºy. Có Ä‘iá»u khi bá»n thuá»™c hạ ba ngưá»i sau khi và o thôn
thì chẳng còn nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Ôn Thiếu Khanh há»i:
- Ba ngươi và o thôn sau hắn lâu không?
- Bẩm thiếu chủ, có thể nói chỉ là chân trước chân sau, huống gì sau khi và o thôn
bá»n thuá»™c hạ ba ngưá»i liá»n nhảy lên nóc nhà quan sát chung quanh, nhưng không há»
nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i nà o….
Ôn Thiếu Khanh gáºt đầu nói:
- Thế thì khả năng hắn vẫn còn trong thôn, theo ta nghĩ thì hắn đã phát giác ra ba
ngươi bám theo, nếu không thì là m sao hắn lẫn trốn được.
Bỗng nghe gã đánh xe lên tiếng nói:
- Trong thôn nà y xem ra tháºt yên tÄ©nh, cứ như không há» có ngưá»i ngoà i và o đây.
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Có thể trong thôn nà y có ngưá»i thân cá»§a hắn, còn không thì nhất định hắn đã
chạy và o má»™t nhà dân nà o đó rồi ra tay khống chế ngưá»i trong nhà .
Ôn Thiếu Khanh vừa nói hai ánh mắt tinh anh vừa đưa nhìn quanh quan sát, dân
trong thôn Ä‘i Ä‘i lại lại bình thưá»ng, nhưng những ánh mắt nhìn bá»n há» ba ngưá»i lạ mặt
có chút tò mò không hiểu ba ngưá»i nà y đến đây là m gì?
Ôn Thiếu Khanh nhìn quanh má»™t vòng rồi há»i:
- Ngươi từng lục soát qua nhà dân chưa?
Lệ Phách đáp:
- Bẩm thiếu chá»§, chưa có lệnh thiếu chá»§, thuá»™c hạ khi nà o dám vá»ng động là m
cà n, chỉ há»i thăm dò qua và i há»™ dân…
Ôn Thiếu Khanh lại há»i:
- Có biết trong thôn nà y có bao nhiêu hộ dân không?
Lệ Phách đưa mắt nhìn quanh một vòng nói:
- Bẩm thiếu chủ, khoảng chừng một trăm hộ.
Ôn Thiếu Khanh ánh mắt lá»™ hà n quang trầm giá»ng nói:
- Các ngươi bốn ngưá»i lục soát nhà dân cho ta!
Lệ Phách và gã đánh xe ứng thanh đáp lá»›n má»™t tiếng, rồi láºp tức đến gần nhÃ
dân bên trái đưá»ng lùng sục.
Ôn Thiếu Khanh đứng nguyên vị bất động, nhưng ánh mắt như sao liếc nhìn
quanh không hỠbỠsót một động tĩnh nà o.
Bấy giỠnhìn thấy Lệ Phách và gã đánh xe cứ hết nhà nà y đến nhà khác và o rồi
lại ra, phút chốc đã hÆ¡n mưá»i mấy nhà , khiến cho thôn dân la hoảng lên, cả thôn
không còn yên tĩnh như trước.
Lệ Phách và gã đánh xe vẫn y lệnh hà nh sá»±, vừa lùng sục vừa dò há»i thôn dân, Ä‘i
từ nhà nà y đến nhà khác không hỠbỠqua một ngóc ngách nà o.
Ôn Thiếu Khanh vẫn đứng nguyên vị ban đầu, trong lòng Ä‘oan chắc Hầu Ngá»c
Côn đã và o thôn thì chưa thể nà o rá»i khá»i thôn nà y được. Nhân vì hắn tin rằng vá»›i ba
tay thuá»™c hạ cao cưá»ng như Lệ Phách, chẳng dá»… gì để Hầu Ngá»c Côn qua mắt.
ChÃnh Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng nhiên nghe tiếng Lệ Phách hét lên má»™t tiếng, thân
hình loạng choạng từ trong má»™t nhà dân phÃa đầu xa bay ra, Ôn Thiếu Khanh giáºt mình
biến sắc, thân hình nhanh như chá»›p vá»t lao tá»›i.
Chỉ mấy cái nhún nhẩy đã đến trước ngôi nhà kia, gã đánh xe nghe tiếng cũng đã
vá»t tá»›i nÆ¡i.
Lệ Phách mặt trắng bệt, nhưng hai mắt ngầu đỠtức giáºn, gầm lên má»™t tiếng định
nhà o ngưá»i xông và o.
Ôn Thiếu Khanh giơ tay giữ hắn lại nói:
- Äứng lại.
Hai mắt như hà n tinh nhìn và o ngôi nhà cá»a mở toang, lá»›n tiếng nói:
- Hầu Ngá»c Côn, bổn thiếu chá»§ ở đây, ngươi có thể bước ra nói chuyện!
Trong nhà má»™t bóng ngưá»i xuất hiện ngay cá»a, thân hình Ä‘en gầy, khuôn mặt
trắng xanh, mắt nhá» mi dà i, thâm trầm lạnh lùng, đúng là má»™t trong Tứ Khôi Ngá»c. Thế
nhưng không phải là Hầu Ngá»c Côn, mà chÃnh là Sở Ngá»c Hiên.
oOo
|

30-08-2008, 03:22 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 12
Thiên nhai tầm thù
Sở Ngá»c Hiên nhìn Ôn Thiếu Khanh là nh lạnh há»i:
- Ngươi là Ôn Thiếu Khanh, thiếu chủ Hà n Tinh môn?
Lệ Phách thét lớn:
- To gan!
Thét rồi hắn lại định xông và o, chừng như vừa rồi ăn đòn của đối phương khiến
hắn trong lòng vô cùng tức giáºn nhưng tay bị Ôn Thiếu Khanh giữ lại. Ôn Thiếu Khanh
nhìn thiếu niên lạ mặt thoáng chút ngạc nhiên há»i:
- Ngươi là ….
Hiển nhiên hắn không nháºn ra ngưá»i nà y, ngưá»i mà duy nhất trong Tứ Khôi Ngá»c
Ãt xuất hiện tung tÃch trong giang hồ.
Sở Ngá»c Hiên nói:
- Ngươi tìm Hầu Ngá»c Côn, đúng không?
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Không sai.
- Thế thì chá»› ở đây quấy nhiá»…u ta, nhanh dẫn ngưá»i cá»§a ngươi Ä‘i nÆ¡i khác.
Ôn Thiếu Khanh đầu mà y chau lại nói:
- Khẩu khà chẳng nhỠchút nà o, đã biết bổn thiếu chủ ở đây mà dám nói thế đủ
biết ngươi chẳng phải là hạng vô danh tiểu tốt.
Sở Ngá»c Hiên lạnh lùng nói:
- Ngươi là thiếu chủ Hà n Tinh môn thì mặc ngươi, ta chẳng cần biết ngươi là ai,
ngươi muốn tìm lại là Hầu Ngá»c Côn, bất tất phải há»i ta là ai!
Ôn Thiếu Khanh cưá»i nhạt nói:
- Nếu như ta muốn há»i ngươi thì sao?
Sở Ngá»c Hiên giá»ng trầm lãnh đáp:
- Thế thì lại là vấn đỠkhác.
Ôn Thiếu Khanh gáºt đầu cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c, váºy thì giá» ta thay đổi chá»§ ý, trước tiên tìm ngươi rồi tìm Hầu Ngá»c Côn
sau.
Sở Ngá»c Hiên cháºm rãi nói:
- Ta há» Sở, tên là Ngá»c Hiên.
Ôn Thiếu Khanh nghe thì ngá»› ngưá»i, rồi bá»—ng ngứa cổ cưá»i dà i nói:
- Ta cứ ngỡ là ai, thì ra cÅ©ng là má»™t trong Tứ Khôi Ngá»c, tìm “Ngá»c†kia lại gặp
“ngá»c†nà y, xem ra cÅ©ng tháºt khéo…
Rồi đưa nụ cưá»i trên môi, sắc mặt trầm lại nói:
- Ngươi nói Sở Ngá»c Hiên ngươi rất Ãt khi tái ngá»™ giang hồ, chẳng ngá» lại gặp
được ở đây, váºy ngươi đến đây là m gì?
Sở Ngá»c Hiên lạnh lùng đáp:
- Khắp thiên hạ nà y ta muốn ngao du nÆ¡i nà o mặc ta, ngươi há»i là m gì chứ?
Ôn Thiếu Khanh lạnh giá»ng nói:
- Bắc Hà n Tinh, Nam Lãnh Nguyệt, thỠxem ngươi đang ở đâu?
Sở Ngá»c Hiên cưá»i ha hả nói:
- Tháºt hay thay cho Bắc Hà n Tinh, Nam Lãnh Nguyệt, thì ra Hà n Tinh môn các
ngươi và Lãnh Nguyệt Môn phân đôi xưng vương thiên hạ, Ä‘iá»u nà y ai thừa nháºn chứ?
Theo ta thấy thì cả thiên hạ nà y là cá»§a Sở Ngá»c Hiên ta!
Ôn Thiếu Khanh nghe má»™t câu cuồng ngạo cá»±c kỳ nà y cÅ©ng cất tiếng cưá»i nhạt
nói:
- Tháºt cuồng ngạo lá»›n gan, để ta xem “Ngá»c†nà y so vá»›i ba viên ngá»c kia cứng
chừng nà o!
Nói rồi vung chưởng đánh tới ngay.
Sở Ngá»c Hiên không há» né tránh, giÆ¡ chưởng lên trá»±c tiếp nghênh chiêu. Chỉ
nghe “Bình†má»™t tiếng, Ôn Thiếu Khanh áo bay phần pháºt, Sở Ngá»c Hiên thân hình
chao đảo thoái và o trong cá»a. Má»™t chưởng nà y cÅ©ng thấy Sở Ngá»c Hiên ná»™i công còn
kém hÆ¡n vị thiếu chá»§ Hà n Tinh môn má»™t bá»±c, chừng ấy đủ thấy Liá»…u Ngá»c Lân và Hầu
Ngá»c Côn sợ hắn chẳng phải chỉ là vì hắn dá»±a và o gia thế mà thôi.
Ôn Thiếu Khanh má»™t chiêu đắc thắng, cưá»i lá»›n nói:
- Thì ra ngươi cũng chỉ có thế, hôm nay ta nhất định xem ngươi đáo để đến đâu!
Nói rồi nhảy ngưá»i bước tá»›i tấn công.
Äá»™t nhiên Sở Ngá»c Hiên ánh mắt ngưng nhìn ra xa, rồi nét mặt biến sắc, thân
hình lách nhẹ ra ngoà i tung vượt lên không trung, đoạn chuyển hướng phi thân ra
hướng ngoà i thôn.
Ôn Thiếu Khanh cưá»i nhạt nói:
- Thế nà o, nhân váºt thà nh danh đương thế như Sở Ngá»c Hiên lại trốn chạy như lÅ©
chuá»™t váºy sao!
Miệng nói chân đỠkhà định tung ngưá»i phóng theo.
Vừa lúc ấy nghe Lệ Phách la lớn:
- Cô nương…
Ôn Thiếu Khanh ngá»› ngưá»i thâu thế, quay lại nhìn theo ánh mắt Lệ Phách. Bấy
giá» má»›i nháºn ra má»™t bóng ngưá»i Ä‘i và o trong thôn, má»™t thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ chÃnh
là nhị cô nương Ôn Phi Khanh.
Ôn Thiếu Khanh vừa mừng vừa kinh ngạc, chỉ tung ngưá»i má»™t cái đã đến trước
mặt Ôn Phi Khanh gấp giá»ng há»i:
- Muá»™i muá»™i, Ä‘i đâu váºy? Khiến ngưá»i ta lo muốn chết.
Ôn Phi Khanh hai mắt hÆ¡i á»ng Ä‘á», mặt trắng nhợt nhạt không má»™t biểu hiện, tợ
hồ như cô ta không há» nghe thấy lá»i Ôn Thiếu Khanh, lạnh giá»ng há»i lại:
- Liá»…u Ngá»c Lân đâu? Äại ca có biết hắn đâu không?
Ôn Thiếu Khanh giáºt thót cả ngưá»i nói:
- Muội muội…
Ôn Phi Khanh lạnh giá»ng há»i lại:
- Tôi há»i Liá»…u Ngá»c Lân đâu?
Ôn Thiếu Khanh lo lắng nói:
- Muội muội nghe ta nói một câu chứ?
Ôn Phi Khanh hai ánh mắt đột nhiên trừng trừng đầy sát cơ nhìn và o ca ca mình,
nhưng rồi láºp tức thâu liá»…m hạ giá»ng nói:
- Có gì ca ca cứ nói.
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Nghe Tiểu Quỳnh nói muá»™i bị mất tÃch, lại nghe Liá»…u Ngá»c Lân nói chÃnh lÃ
Hầu Ngá»c Côn bắt muá»™i Ä‘i, Hầu Ngá»c Côn hiện Ä‘ang trốn trong thôn nà y, ca ca Ä‘ang
tìm hắn…
Ôn Phi Khanh buông tiếng thở dà i nói:
- Ca ca không cần tìm Hầu Ngá»c Côn, chuyện nà y vá»›i hắn chẳng liên can gì.
- A, chuyện nà y chẳng liên quan gì đến Hầu Ngá»c Côn ư? Ai nói? ChÃnh Tiểu
Quỳnh nói với ta…
Rồi hắn liá»n Ä‘em lá»i Tiểu Quỳnh kể lại má»™t hÆ¡i, đương nhiên hắn phải bảo vệ
cho Liá»…u Ngá»c Lân, cho nên trong khi kể có thêm bá»›t Ãt nhiá»u để có lợi cho Liá»…u Ngá»c
Lân.
Nghe xong, trong ánh mắt Ôn Phi Khanh lá»™ hoà i nghi há»i lại:
- Tháºt sao?
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Ta khi nà o dối muội, muội không tin ta, chẳng lẽ cũng không tin nổi nữ hầu của
mình!
Ôn Phi Khanh im lặng má»™t lúc lại há»i:
- Ca ca nói Hầu Ngá»c Côn hiện tại Ä‘ang ở trong thôn nà y?
Ôn Thiếu Khanh gáºt đầu đáp:
- Äúng thế, nếu không thì ta ở đây là m gì!
Ôn Phi Khanh giữa hai đầu mà y ẩn hiện sát cÆ¡, rÃt lên:
- Thế thì trước hết tìm Hầu Ngá»c Côn rồi tìm Liá»…u Ngá»c Lân còn chưa muá»™n, ca
ca dẫn bá»n Lệ Phách hai ngưá»i nhanh tìm Hầu Ngá»c Côn ra đây gặp tôi.
Ôn Thiếu Khanh thầm hiểu tÃnh nết muá»™i muá»™i cá»§a mình, chỉ lắc đầu thở dà i rồi
nói với Lệ Phách và gã đánh xe:
- Hai ngươi tiếp tục tìm kiếm từng nhà cho ta!
Lệ Phách và gã đánh xe cúi đầu nháºn mệnh rồi láºp tức hà nh động ngay.
Ôn Thiếu Khanh ngưng mắt nhìn Ôn Phi Khanh quan tâm há»i:
- Muội muôi không sao chứ?
Bên khóe mắt Ôn Phi Khanh hằn một vết nhăn mỠnhạt trông già hẳn đi nhếch
mép nhưng chừng như chẳng phải cưá»i, là nh lạnh đáp:
- Tôi chẳng sao, ngưá»i vừa rồi là ai?
Ôn Thiếu Khanh đáp:
- Sở Ngá»c Hiên.
Ôn Phi Khanh không hỠcó chút kinh ngạc, mặt trắng nhợt nhạt vẫn không một
biểu hiện thá» Æ¡ há»i:
- Hắn đến đây là m gì?
- À, ai biết được, nhưng thần thái lén lén lút lút, xem ra chẳng phải là m việc
chân chÃnh!
- Vì sao hắn bỠchạy?
Ôn Thiếu Khanh cứ ngỡ do má»™t chưởng cá»§a mình, cưá»i ngạo nghá»… nói:
- Hắn không chạy, chẳng lẽ ở đây chỠchết sao?
Ôn Phi Khanh lại há»i:
- Ca ca vì sao lại phát sinh xung đột với hắn?
- Ta tìm Hầu Ngá»c Côn, không ngá» chạm mặt hắn, hắn ăn nói chẳng khách khÃ…
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nhìn ca ca của mình nói:
- Chỉ là một chút chuyện nhỠnà y sao?
- Chừng ấy chưa đủ ư!
Ôn Phi Khanh thẳng thắn nói:
- Có lẽ là ca ca không khách khà vá»›i hắn trước, cho nên hắn má»›i không khách khÃ
vá»›i ca ca.
Ôn Thiếu Khanh nhún vai nói:
- Ta vì sao phải khách khà với hắn chứ?
- Váºy thì vì sao phải nhất thiết hắn khách khà vá»›i ca ca?
Ôn Thiếu Khanh ‘hừ’ một tiếng nói:
- Ta thân pháºn thế nà o, ta là ai, hắn là ai?
Ôn Phi Khanh mắt sắc lạnh nhìn Oân Thiếu Khanh nói:
- Ca ca nên biết, bắt đầu từ lúc nà y ca ca cần phải thay đổi bản tÃnh tá»± cao tá»± đại
kia. Cùng là ngưá»i, ai chẳng như ai mà phân biệt quý, tiện!
Ôn Thiếu Khanh nghe má»™t câu nà y từ miệng muá»™i muá»™i cá»§a mình chẳng khá»i
kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô ta nói:
- Ngươi nói gì?
Ôn Phi Khanh vẫn giá»ng lạnh nhạt nói:
- Ca ca không nghe rõ sao, chỠtôi nói lại lần nữa chăng!
Ôn Thiếu Khanh sau lúc kinh ngạc Ä‘anh giá»ng nói:
- Ngươi là m sao nói được câu nà y, tÃnh tình ngươi có hÆ¡n gì ta…
Ôn Phi Khanh nói:
- Äó là trước đây. Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại.
Ôn Thiếu Khanh kêu lên há»i:
- Chuyện gì váºy chứ, ai giáo huấn đả thông cho ngươi…
- Chẳng ai giáo huấn tôi cả, tôi tự nghĩ thông.
Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc tháºt sá»± nói:
- Ngươi tự mình nghĩ thông nhân tình thế thái ư? Muội muội…
Ôn Phi Khanh nói:
- Tôi chỉ nói thà nh thá»±c như váºy, có thay đổi suy nghÄ© hay không tuỳ ca ca, chẳng
ai ép buộc được ca ca.
Nói rồi cô ta thay đổi khẩu khà há»i:
- Tiểu Quỳnh đâu?
Ôn Thiếu Khanh đáp:
- Có lẽ theo chân cùng “Bát Vệâ€, muá»™i tìm nó?
- Không.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
- Ca ca gặp nó thì báo cho nó một tiếng, bảo là tôi lệnh nó trở vỠtrước, tôi còn có
chuyện ra ngoà i chưa trở vá».
Khi nói trong ánh mắt ánh lên má»™t nét dị thưá»ng, nhưng Ôn Thiếu Khanh không
chú ý nháºn ra Ä‘iá»u nà y, vừa định nói thì đã thấy Lệ Phách và gã đánh xe quay trở lại
cúi ngưá»i nói:
- Bẩm thiếu chá»§, toà n bá»™ nhà dân trong thôn nà y Ä‘á»u đã lục soát hết rồi!
Ôn Thiếu Khanh chau mà y há»i:
- Không thấy hắn sao?
Lệ Phách đáp:
- Thuá»™c hạ tháºt nghÄ© chẳng ra…
Ôn Phi Khanh há»i:
- Ai nói vá»›i ngươi là Hầu Ngá»c Côn ở trong thôn nà y?
Lệ Phách đáp:
- Bẩm cô nương, thuá»™c hạ theo chân Hầu Ngá»c Côn đến đây.
Ôn Phi Khanh há»i lại:
- Ngươi tin chắc nhìn rõ ngưá»i kia là Hầu Ngá»c Côn, không sai đấy chứ?
Lệ Phách nghe há»i thoáng chút do dá»± nói:
- Äiá»u nà y…bẩm cô nương, thuá»™c hạ vốn nghe tin Hầu Ngá»c Côn ở nÆ¡i nà y, khi
thuộc hạ chạy đến bên ngoà i thì nhìn thấy một bóng đen chạy và o trong thôn, thuộc hạ
căn cứ và o khinh công thân thá»§ ngưá»i nà y mà phán Ä‘oán…
Ôn Phi Khanh cắt ngang lá»i hắn nói:
- Ngươi nên biết, Tứ Khôi Ngá»c thà nh danh trong giang hồ, so vá»›i chúng ta chẳng
hÆ¡n kém bao nhiêu, ta nghÄ© ngươi đã nhầm Sở Ngá»c Hiên là Hầu Ngá»c Côn!
Ôn Thiếu Khanh nghe liá»n nhìn Lệ Phách há»i:
- Phải váºy chăng?
Lệ Phách cúi thấp đầu nói:
- Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ không dám nói.
Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng nói:
- Hà nh sá»± hay tháºt, Ä‘i! Cùng hai ngưá»i tiếp tục truy tìm Hầu Ngá»c Côn cho ta, tìm
không được Hầu Ngá»c Côn thì chá»› vá» gặp mặt ta!
Lệ Phách cúi ngưá»i vái dà i rồi quay ngưá»i phóng Ä‘i ngay.
Ôn Thiếu Khanh bực tức nói:
- Äồ vô dụng, hại ta phà công…
Ôn Phi Khanh nói:
- Trong Tứ Khôi Ngá»c, có thể nói Hầu Ngá»c Côn là ngưá»i giảo hoạt hÆ¡n cả, nếu
như hắn cố tình lẫn tránh thì muốn tìm được hắn chẳng dá»… chút nà o. Ca ca mang ngưá»i
đi tìm hắn cũng được, nếu tìm được thì muốn xỠtrà thế nà o cũng mặc, nhưng còn tôi
nhất định phải tìm bằng được Liá»…u Ngá»c Lân, ca ca nói Ä‘i hắn hiện tại ở đâu?
Ôn Thiếu Khanh lúng túng nói:
- Muá»™i muá»™i, bất tất, chỉ cần giết má»™t tên Hầu Ngá»c Côn chẳng được rồi sao?
Ôn Phi Khanh ‘hừ’ má»™t tiếng gắt gá»ng nói:
- Tôi biết hắn là bằng hữu thân tình vá»›i ca ca, nhưng ca ca cÅ©ng nên nhá»› tôi lÃ
em ruột máu mủ của ca ca!
Ôn Thiếu Khanh gượng nói:
- Nghe muá»™i nói tháºt nghiêm trá»ng, lẽ nà o ta không bảo vệ muá»™i lại Ä‘i bảo vệ
ngưá»i khác? Nhưng suy cho cùng Liá»…u Ngá»c Lân có thâm tình vá»›i muá»™i, vả lại hắn chưa
há» là m Ä‘iá»u gì hại muá»™i…
Ôn Phi Khanh nhếch mép cưá»i nhạt nói:
- Thâm tình ư? Hắn xứng ư? Tôi thà nhìn một con chó còn hơn nhìn hắn, ca ca
là m sao biết hắn chưa hại tôi?
Một câu nà y khiến Ôn Thiếu Khanh hơi run trong lòng, vội nói:
- ChÃnh hắn nói như váºy, mà Tiểu Quỳnh cÅ©ng nói thế.
Trên khuôn mặt trắng xanh cá»§a Ôn Phi Khanh hằn lên má»™t sắc Ä‘en khác thưá»ng,
lạnh giá»ng há»i lại:
- Tiểu Quỳnh cũng nói thế sao?
- Äúng.
Ôn Thiếu Khanh vá»™i gáºt đầu nói:
- Nữ hầu tâm phúc cá»§a muá»™i đương nhiên chẳng khi nà o Ä‘i bên vá»±c cho ngưá»i
khác.
Trên khuôn mặt Ôn Phi Khanh nét dị dạng cà ng nhiá»u, cô ta trầm mặc má»™t hồi,
bỗng nhiên nhướn cao mà y nói:
- Bất luáºn thế nà o, tôi nhất định tìm bằng được Liá»…u Ngá»c Lân, nói cho tôi biết
hắn hiện giỠở đâu?
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Muội muội. Muội là m sao thế?
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
- Nói tôi biết hắn ở đâu?
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
- Ta không biết…
Ôn Phi Khanh mặt lạnh lại gằn giá»ng bức há»i:
- Ca ca không chịu nói phải không?
Ôn Thiếu Khanh một mực lắc đầu nói:
- Muá»™i muá»™i, ta tháºt tình không biết.
Ôn Phi Khanh cưá»i nhạt má»™t tiếng:
- Hắc! Huynh không biết à ? ChÃnh hắn nói cho huynh biết không hại tôi, đồng
thá»i hắn còn nói là Hầu Ngá»c Côn bắt tôi Ä‘i, rõ rà ng là huynh đã gặp hắn giá» lại nói
không biết nghĩa là sao?
Ôn Thiếu Khanh ngá»› ngưá»i lắp bắp nói:
- Äiá»u nà y… ta xác thá»±c có gặp hắn, nhưng nói chuyện mấy câu rồi Ä‘i, hắn
không há» nói ta biết Ä‘i đâu, ta cÅ©ng không há» há»i…
Ôn Phi Khanh lại cất tiếng cưá»i nhạt nói:
- Má»™t vị huynh trưởng hay ho gá»›m! Äã biết Liá»…u Ngá»c Lân dùng thá»§ Ä‘oạn bỉ ổi hại
muá»™i muá»™i cá»§a mình, váºy mà huynh vẫn để hắn Ä‘i má»™t cách dá»… dà ng, huynh có tâm
địa gì chứ?
Ôn Thiếu Khanh khá»±ng ngưá»i cứng há»ng chẳng nói gì được.
Ôn Phi Khanh trên mặt cà ng lúc cà ng lạnh như băng, rồi lạnh lùng buông rõ từng
tiếng:
- Một vị huynh trưởng như huynh bất nhân, thì chớ trách là m muội muội như tôi
bất kÃnh, nêu như hôm nay huynh không chịu nói ra hắn ở đâu hoặc chà Ãt nói ra hắn Ä‘i
hướng nà o, thì đừng trách tôi trở mặt đứt tình huynh muội.
Má»™t câu nà y quả trá»ng lượng vô cùng, bức Ôn Thiếu Khanh vắt óc suy nghÄ© cân
nhắc, cuối cùng đà nh nói:
- Muội muội, ngươi đúng là …Aø, thôi được, ta nói cho muội biết hắn đã đi Giang
Nam.
- Tháºt sao?
Ôn Thiếu Khanh cưá»i khổ nói:
- Nếu ta mà lừa muá»™i, thì muá»™i cứ việc há»i tá»™i ta, được rồi chứ?
Ôn Phi Khanh mặt vẫn không chút hoà hoãn, ‘hừ’ một tiếng lạnh lùng nói:
- Huynh không lừa tôi thì được, tốt nhất huynh không nên bảo vệ cho hắn tiếp,
sau nà y đến khi cha mẹ há»i đến huynh má»›i biết!
Ôn Thiếu Khanh nghe câu nà y thì cả kinh, Ôn Phi Khanh nói tiếp:
- Giang Nam chẳng nhỠchút nà o, hắn đến Giang Nam nhưng là nơi nà o chứ?
Ôn Thiếu Khanh thoáng chút do dự nói:
- Kim Hoa.
Nghe hai tiếng Kim Hoa trên mặt Ôn Phi Khanh hiện nét khác thưá»ng, chăm
chăm nhìn Ôn Thiếu Khanh há»i:
- Kim Hoa là tổng đà n của Lãnh Nguyệt Môn, hắn đến đó là m gì?
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
- Äiá»u nà y ai biết được, hắn không nói mà ta cÅ©ng không há»i.
- Huynh tháºt không biết chứ?
- Ta xin thá» vá»›i trá»i đất, ta đã nói cho muá»™i muá»™i biết hắn đến Kim Hoa, váºy còn
gì phải lừa dối muội…
Hắn nói chưa hết câu, Ôn Phi Khanh gáºt đầu nói ngay:
- ÄÆ°á»£c, tôi Ä‘i Giang Nam ngay, hy vá»ng tìm được hắn má»›i tốt!
Ôn Thiếu Khanh chau mà y nói:
- Muội muội chớ nên nói thế, hắn nếu như thực sự không đến Kim Hoa thì muội
cứ há»i tá»™i ta, thế nhưng nhỡ không muá»™i tìm được hắn…
Ôn Phi Khanh tiếp lá»i lạnh lùng nói ngay:
- Chỉ cần hắn Ä‘Ãch thá»±c Ä‘i Giang Nam, và huynh cÅ©ng đừng ngầm báo tin cho
hắn, tôi nhất định sẽ tìm được hắn.
Ôn Thiếu Khanh ngá»› ngưá»i, rồi cưá»i khổ nói:
- Muá»™i sao cứ nói thế, ta là m sao lại ngầm báo tin cho hắn, ta thà nh ngưá»i gì…
Ôn Phi Khanh ‘hừ’ một tiếng nói:
- Thực ra huynh có báo tin cho hắn cũng chẳng ao, chỉ cần hắn không chết, tôi
không chết, thì tất có một ngà y tìm được hắn, chỉ là sớm muộn mà thôi!
Ôn Thiếu Khanh chau mà y khó chịu, định mở miệng nói. Nhưng Ôn Phi Khanh đã
láºp tức nghiêm nét mặt nói tiếp:
- Huynh không cần nói gì thêm, tôi cũng chẳng muốn nói gì nữa. Trước khi đi chỉ
khuyên huynh má»™t câu, hạng bằng hữu như Liá»…u Ngá»c Lân thì chá»› nên giao du, có thể
cắt đứt thì cà ng sá»›m cà ng tốt. Nếu huynh không nghe lá»i tôi, thì bị thiệt chỉ là chuyện
nhá», nói không chừng có ngà y bị há»§y trong tay hắn!
Nói rồi mặc cho Ôn Thiếu Khanh đứng ngá»› ra như trá»i trông, cô ta quay ngưá»i bá»
Ä‘i nhanh ra khá»i thôn.
Ôn Thiếu Khanh sau phút lặng ngưá»i. Má»›i sãi bước chạy theo gá»i lá»›n:
- Muội muội, muội không nói cho cha mẹ hay một tiếng…
Ôn Phi Khanh quay ngưá»i lại há»i vặn:
- Huynh chẳng thể báo thay tôi sao?
- Nhưng…lúc nà o muội muội trở lại, chung quy…
Ôn Phi Khanh nét mặt lạnh lùng nói:
- Äiá»u nà y khó nói, còn xem tôi có thuáºn lợi tìm được Liá»…u Ngá»c Lân hay không.
Giả sá» ngà y đầu đến Kim Hoa mà gặp ngay Liá»…u Ngá»c Lân, thì hôm sau đã có thể quay
vá», nếu không thì phải cháºm và i ba hôm, huynh cứ giúp tôi báo cho cha mẹ má»™t tiếng,
tránh cha mẹ trông ngóng…
Nói đến đó, trên mặt hiện chút ủ dột u buồn, rồi cúi thấp đầu lầm lũi bước đi.
Ôn Thiếu Khanh vẫn không lưu ý, con ngưá»i hắn trước giá» chừng như không để ý
đến những biểu hiện khác thưá»ng nà y, mà cÆ¡ hồ cÅ©ng chưa từng biết quan tâm cho
ngưá»i khác, tháºm chà là ngưá»i thân cá»§a hắn cÅ©ng chẳng ngoại lệ.
Thấy Ôn Phi Khanh bỠđi, hắn nói với theo:
- Muội muội, có cần ta đưa một đoạn?
Ôn Phi Khanh đầu không ngoái lại đáp:
- Không cần, tôi tá»± mình có thể cỡi ngá»±a hoặc thuê xe ngá»±a Ä‘i, bất tất phiá»n đến
ca ca…
Nhưng nói đến đó, đột nhiên dừng chân quay ngưá»i lại nhìn Ôn Thiếu Khanh như
nhớ ra chuyện gì nói:
- Suýt nữa tôi quên một chuyện, Giang Nam phong cảnh tuyệt đẹp, mấy khi có
dịp đến Giang Nam, huynh giúp tôi báo cho cha mẹ một tiếng, đến Giang Nam tôi có
thể Ä‘i Phú Xuân ngao du sÆ¡n thá»§y táºn hứng má»›i vá».
Nói rồi, quay ngưá»i bước Ä‘i.
Ôn Thiếu Khanh nhìn theo bóng dáng thon nhỠcủa muội muội mình, thở dà i một
hơi.
Má»™t trong “Hà n Tinh Tứ Sứ†phÃa sau lưng bước lên má»™t bước nói:
- Thuộc hạ thỉnh chỉ thị…
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Trước hết lên xe rồi nói.
Rồi hắn cất bước đi nhanh ra hướng ngoà i thôn, nhưng vừa quay mấy nhà dân,
liá»u nhìn thấy muá»™i muá»™i cá»§a mình đứng bên cạnh chiếc xe ngá»±a ngoà i thôn mà chưa
đi, xem ra cô ta chừng như chưa có ý đồ ngay, không biết đang là m gì ở đó?
Ôn Thiếu Khanh bước nhanh chân hÆ¡n, đến gần Ôn Phi Khanh há»i:
- Muội muội sao còn chưa đi? Hay là đã thay đổi chủ ý…
Ôn Phi Khanh lạnh giá»ng nói:
- Tôi đã quyết định Ä‘iá»u gì có khi nà o thay đổi chứ? Tôi chỉ là quên há»i huynh
một chuyện.
Rồi chỉ tay và o chiếc xe ngá»±a há»i:
- Äây chẳng phải là xe ngá»±a cá»§a tôi sao?
Ôn Thiếu Khanh nghe há»i câu nà y như chợt ra Ä‘iá»u gì mặt hÆ¡i lúng túng.
Ôn Phi Khanh nói tiếp:
- Chiếc xe nà y vốn để trong khách Ä‘iếm tôi nghỉ trá», giá» là m sao lại đến nÆ¡i nà y
há»?
Ôn Thiếu Khanh đã giáºt mình, trong đầu suy nghÄ© nhanh nói:
- Chuyện là thế nà y, khi ta trở lại thì nghe Lệ Phách nói muá»™i đã Ä‘i, ta láºp tức
đến khách Ä‘iếm tìm muá»™i, nhưng kết quả ta cháºm mất má»™t bước vì muá»™i không còn ở
đó. Khi ta định quay lưng Ä‘i thì chá»§ Ä‘iếm nói cho hay muá»™i muá»™i để xe ngá»±a lại phÃa
sau viện, cho nên…
Ôn Phi Khanh liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh một cái nói:
- Là như váºy sao?
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Äúng, có chuyện gì chăng?
Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh không phải là sau khi tôi Ä‘i gặp huynh và Liá»…u Ngá»c Lân, má»›i dẫn ngưá»i
đến khách điếm nhỉ!
Ôn Thiếu Khanh vội và ng xua tay nói:
- Không không không, ta…
Ôn Phi Khanh cưá»i nhạt má»™t tiếng nghe đến sợ nói:
- Äúng cÅ©ng được, không đúng cÅ©ng được, vị bằng hữu cá»§a tôi tạm thá»i giao cho
huynh. Trước khi anh ta còn chưa quen biết tôi thì mặc huynh là m gì cũng được, nhưng
sau khi đã là bằng hữu quen biết cá»§a tôi thì tôi chẳng hy vá»ng anh ta bị tổn hại đến má»™t
cá»ng tóc. Huynh tốt nhất nên chiếu cố đến anh ta, chá» sau khi tôi Ä‘i Giang Nam vá» rồi
thì giao lại cho tôi.
Nói rồi quay ngưá»i bước Ä‘i.
- Hãy khoan, muội muội!
Lần nà y thì Ôn Thiếu Khanh giÆ¡ tay ra cản đưá»ng Ôn Phi Khanh nói:
- Muội nói gì, ta không hiểu.
Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh hiểu cÅ©ng tốt, không hiểu cÅ©ng tốt, chỉ cần ghi nhá»› lá»i tôi là được.
- Không được!
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nguầy nguáºy nói:
- Muội chỠmột chút rồi đi, hôm nay nhất định phải nói ra cho hết lẽ…
Ôn Phi Khanh ngưng mắt nhìn Ôn Thiếu Khanh cháºm rãi nói:
- Thôi được, đằng nà o thì tôi cũng chẳng nôn nóng gì mà đi, muốn nói gì cứ nói
đi?
Ôn Thiếu Khanh nhướn cao mà y, gáºt đầu nói:
- Không sai, ta thừa nháºn là cố ý dẫn dụ muá»™i ra khá»i khách Ä‘iếm, sau đó mang
theo Äồng Khôi đến khách Ä‘iếm bắt ngưá»i, nhưng đáng tiếc ta uổng không má»™t chuyến,
vì tên hỠLý kia chẳng nhìn thấy đâu…
Ôn Phi Khanh ‘a’ một tiếng nói:
- Tháºt sao?
Ôn Thiếu Khanh gáºt đầu nói:
- Muá»™i muá»™i, không cần như váºy, tháºt hay không ngươi biết rõ!
Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh nói váºy nghÄ©a là sao?
Ôn Thiếu Khanh nhìn Ôn Phi Khanh nói:
- Muội muội còn giả vỠnữa sao, rõ rà ng muội đã đem giấu đi từ trước!
Ôn Phi Khanh hoa dung biến sắc, rồi bá»—ng cưá»i lên khanh khách nói:
- Hay tháºt đấy! Tôi vốn nhìn thấy cá»— xe ngá»±a nà y nên má»›i đứng lại há»i cho ra lẽ,
không ngá» bị huynh chá»™p lại má»™t đòn nà y. Hừ…huynh cứ há»i Lệ Phách xem tôi có bảo
Tiểu Quỳnh ra lệnh…
Ôn Thiếu Khanh chẳng đợi muội muội mình nói hết câu, cắt ngang nói:
- Äiá»u nà y ta biết, đây chÃnh là chá»— cao minh cá»§a muá»™i, muá»™i rất lợi hại…
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
- Huynh phản lại một đòn nà y cũng chẳng vừa chút nà o!
Ôn Thiếu Khanh chau mà y nói:
- Hai chúng ta ai là ngưá»i mang há» Lý kia Ä‘i, trong lòng tá»± hiểu rõ!
Ôn Phi Khanh nói:
- Tôi thừa hiểu rõ, những gì cần nói tôi đã nói, tôi chẳng còn muốn mất thêm
nhiá»u thá»i gian, huynh muốn là m gì thì là m. Tôi Ä‘i đây!
Nói rồi quay ngưá»i bước Ä‘i.
Ôn Thiếu Khanh liá»n giÆ¡ tay cản Ôn Phi Khanh lại nói:
- Muội không được đi!
Ôn Phi Khanh day mặt lại cau mà y lạnh lùng nói:
- Huynh có ý gì đây?
Ôn Thiếu Khanh nói:
- Chuyện nà y hôm nay nếu chưa được nói rõ rà ng thì muội chưa thể đi được!
Ôn Phi Khanh nói:
- Còn muốn nói rõ rà ng thế nà o nữa, như váºy còn chưa đủ rõ rà ng sao?
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
- Ta nói với muội, đến bóng dáng tên hỠLý ấy ta cũng chẳng hỠnhìn thấy, tin
hay không tuỳ muội, nhưng như muội vừa rồi nói thì e rằng sau khi muội đi Giang Nam
trở vỠta chẳng có cách nà o giao hỠLý kia ra được!
Ôn Phi Khanh lạnh nhạt đáp:
- Thế thì tuỳ huynh!
Rồi quay ngưá»i bá» Ä‘i.
Ôn Thiếu Khanh lần nà y chộp lấy tay muội muội của mình, nhăn mặt khổ sở nói:
- Muá»™i muá»™i vì sao lại khổ váºy chứ? Muá»™i muá»™i có biết vì sao ta lại muốn tìm tên
hỠLý kia không?
Ôn Phi Khanh lưá»m Ôn Thiếu Khanh má»™t cái nói:
- Vì sao, nói thỠtôi nghe!
- Vì hắn đã lừa Dao Cơ…
- A…huynh cần biết rằng cô ta chẳng phải là một đứa trẻ lên ba.
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ không phải, Dao CÆ¡ khi chưa gặp hắn thì bình thưá»ng, nhưng từ sau
khi quen biết hắn…
Ôn Phi Khanh cắt lá»i ca ca cá»§a mình nói ngay:
- Huynh không cần nói, tôi hiểu rõ, Ä‘iá»u nà y chẳng thể trách anh ta.
- Hừ! Không trách hắn thì trách ai, chẳng lẽ trách Dao Cơ?
- Tôi hoà n toà n không nói ngưá»i đáng trách là Dao CÆ¡.
Ôn Thiếu Khanh chau mà y ngạc nhiên há»i:
- Äã không trách hắn cÅ©ng không trách Dao CÆ¡, chẳng lẽ trách ta?
Chẳng ngỠÔn Phi Khanh gáºt đầu đáp:
- Xem ra huynh nói đúng, thực nên trách huynh!
- Trách ta!
Ôn Thiếu Khanh la lên nói tiếp:
- Trách ta gì chứ?
Ôn Phi Khanh giá»ng lạnh lùng nói:
- Trách huynh tự mình quá đa tình.
Ôn Thiếu Khanh ngá»› ngưá»i, mặt biến sắc nói:
- Muội muội, ngươi…
- Tôi thế nà o chứ!?
Ôn Phi Khanh cắt ngang lá»i ca ca nói dồn:
- Tôi biết rõ mà huynh cũng thừa hiểu, Dao Cơ cố nhiên cùng chúng ta lớn lên,
mãi đối với huynh không tệ, nhưng đó chỉ là hạn chế ở tình huynh muội. Cũng do
nguyên cá»› tình thâm giao giữa hai gia đình mấy Ä‘á»i nay, hoà n toà n không có tư tình
nam nữ, huống gì Ä‘iá»u nà y muốn gượng ép cÅ©ng không thể được. Giá» cô ta phải chà ng
há» Lý kia Ä‘em lòng thương yêu, đó là duyên pháºn váºy, huynh có quyá»n gì xem và o
chuyện ngưá»i ta? Lại căn cá»› đâu nổi ghen tuông?
Cô ta ngừng lại lấy hơi rồi chẳng để Ôn Thiếu Khanh kịp mở miệng, nói tiếp
ngay:
- Sự thực tôi đã nói rõ ra hết, tin hay không tùy huynh, nhưng tình yêu trong lòng
Dao Cơ thì chẳng ai lay chuyển được, mà những chuyện nà y cũng không ai ngăn cản
hỠđược. Nếu như huynh có tâm trưá»ng lá»—i lạc thì nên nhìn thấy ra vấn Ä‘á», may chăng
Dao CÆ¡ còn coi huynh là má»™t ngưá»i huynh trưởng, nếu không thì tình cảm thâm giao
giữa hai gia đình mấy Ä‘á»i qua bị há»§y trong tay huynh!
Nói xong má»™t hÆ¡i, cô ta vung tay khá»i tay Ôn Thiếu Khanh, sãi chân bước Ä‘i
nhanh.
Ôn Thiếu Khanh chẳng há» nhúc nhÃch, cÅ©ng chẳng nghe nói gì, hắn giỠđứng như
trá»i trồng sau mấy lá»i bá»™c trá»±c thẳng thắn cá»§a muá»™i muá»™i.
*
* *
Bấy giá» trá»i giữa trưa.
Má»™t cá»— xe ngá»±a lăn bánh vẻ mệt má»i trên đưá»ng đất.
Nhưng con đưá»ng đất đỠnà y vốn mưa thì sình lầy, nắng thì bụi ngáºp đưá»ng vì
má»™t lá»›p đất và ng đóng dà y trên mặt đưá»ng. Bụi cứ tung bay lên mù trá»i má»—i khi xe lăn
bánh qua, phải một hồi lâu đám bụi ấy mới lắng xuống. Ai gặp phải đám bụi ấy thì
chẳng khác gì rÆ¡i và o trong hoà ng vạn, đến khi đám bụi tan hết thì cả ngưá»i trở thà nh
má»™t con ngưá»i hoà n toà n khác vì từ đầu đến chân phá»§ má»™t lá»›p bụi và ng.
Có lẽ cÅ©ng vì duyên cá»› ấy, nên thùng xe bÃt kÃn không lấy má»™t lá»— hở. Äánh xe lÃ
má»™t gã trang hán thân váºn bố y mà u Ä‘en, nhưng giỠđây thì đã nhuá»™m và ng. Có Ä‘iá»u gã
đánh xe chẳng mảy may để ý đến Ä‘iá»u nà y, đến giÆ¡ tay phá»§i bụi cÅ©ng không há», chừng
như hắn khá quen vá»›i chuyện nà y, hoặc vá»›i con đưá»ng nà y hắn Ä‘i lại chẳng biết bao
nhiêu lần.
Qua chừng má»™t tuần trà , xe đến má»™t ngã ba, con đưá»ng đất lá»›n rẽ ra là m hai
nhánh, má»™t đưá»ng trá»±c chỉ hướng chÃnh đông, còn đưá»ng kia thì chạy vá» hướng nam.
Gã đánh xe hô lá»›n má»™t tiếng, đồng thá»i tay cương ghì chặt khiến con ngá»±a hà dà i rồi
ngừng lại.
Äợi xe ngá»±a ngừng hẳn, rèm cá»a vén lên, từ trong xe má»™t ngưá»i trẻ tuổi chui ra,
ngưá»i nà y thân váºn bạch y, nói là bạch y nhưng lúc nà y cÅ©ng đã thấy lấm tấm nhuốm
và ng, cứ nhìn đủ thấy Ä‘i đưá»ng nhiá»u ngà y còn chưa thay áo quần, dáng dấp có chút
hà n đinh.
Tuy áo quần nhìn bần hà n, nhưng tướng mạo ngưá»i thì tuấn dáºt phong trần, khuôn
mặt sáng rạng mắt phụng mà y ngà i, giữa huyệt mi tâm có má»™ nốt ruồi son nhá», có thể
nói là má»™t nhân váºt thoát tục tú lệ. Vá»›i con ngưá»i như váºy mà áo quần như váºy thì quả
là có chút tương phản không hợp.
Äứng dưới ánh nắng mặt trá»i chói chang, con ngưá»i hắn nhìn có chút xanh xao,
thoạt nhìn chừng như vừa qua má»™t cÆ¡n bệnh, hoặc giả trong ngưá»i có chút bệnh táºt.
Bấy giá» sau khi xuống xe, ngưá»i trẻ tuổi chấp tay cúi ngưá»i hướng và o trong thùng
xe nói:
- Tiá»n bối, vãn bối cáo từ!
Liá»n nghe trong thùng xe má»™t giá»ng già nua nói vá»ng ra:
- Lão đệ, chúng ta chia tay ở đây, đưá»ng dà i bảo trá»ng, nếu còn duyên chúng ta
sẽ tái ngộ.
Ngưá»i trẻ tuổi nói:
- Äa tạ tiá»n bối, tiá»n bối rất tốt, vãn bối sẽ…
Ngưá»i trong xe không đợi đối phương nói hết câu, cưá»i ha hả nói:
- Lão đệ sao còn xem nhau như ngưá»i ngoà i, đây là phúc phần phước lá»™c cá»§a lão
đệ ngưá»i, vá»›i ta vô can. Lão đệ, chá»› nên khách khÃ, chuyện liên can đến mạng ngưá»i,
có cÆ¡ há»™i nên tìm ngưá»i kia, hy vá»ng sẽ giúp ngươi nghÄ© biện pháp!
Ngưá»i trẻ tuổi chỉ hÆ¡i chau mà y cúi đầu, nhưng không nói gì thêm.
Ngưá»i trong xe chừng như hiểu tâm ý đối phương, cÅ©ng chẳng nói gì thêm, chỉ
cưá»i kha khả nói:
- Lão đệ, ngươi trong ngưá»i còn yếu lắm, mặt trá»i đứng bóng, con đưá»ng nà y chỉ
cần má»™t tráºn gió lá»›n là có thể chôn sống ngưá»i ta. Chá»› nên cháºm trá»…, nhanh lên đưá»ng
Ä‘i. Lão già ta má»™t Ä‘á»i bôn ba chẳng khi nà o dừng vó ngá»±a, tương lai chúng ta hy vá»ng
gặp lại nhau trên giang hồ, ta đi trước một bước.
Rồi hô lớn với gã đánh xe:
- Lão ca, chúng ta đi thôi!
Gã đánh xe hô lớn một tiếng, rồi ra roi cho xe ngựa chạy đi.
Ngưá»i trẻ tuổi chấp tay cúi ngưá»i nói:
- Vãn bối đứng đây tiá»…n tiá»n bối má»™t Ä‘oạn.
Xe ngá»±a đã chạy cả trượng, chỉ nghe thấy tiếng ngưá»i trong xe nói vá»ng lại:
- Không dám, lão đệ nhanh lên đưá»ng!
Chiếc xe ngá»±a lăn bánh trá»±c chỉ theo con đưá»ng vá» hướng đông.
Ngưá»i trẻ tuổi đứng yên bất động dõi mắt nhìn theo cá»— xe ngá»±a cho đến khi mất
hút trong tầm mắt, khi ấy má»›i cất bước Ä‘i theo con đưá»ng vá» phÃa nam, trên đầu mà y
ngưá»i trẻ tuổi ẩn hiện nhiá»u nét dị thưá»ng, chừng như trong lòng mang má»™t tâm sá»± nặng
ná».
Khi mặt trá»i ngã vá» tây, ngưá»i trẻ tuổi má»›i và o được má»™t trấn nhá», khắp nÆ¡i nhÃ
nhà khói chiá»u lên nghi ngút, ngưá»i ra và o khá nhiá»u nhưng má»™t cảnh yên lặng êm ả,
đủ thấy tiểu trấn nà y rất bình yên.
Ngưá»i trẻ tuổi nhìn quanh má»™t vòng, rồi thả bước Ä‘i và o trấn.
Trấn chẳng lớn lắm, với gần một trăm hộ dân, thế nhưng chỗ ăn chỗ ngủ thì
không thiếu, chỉ hộ một tiếng thì có đủ.
Có lẽ má»™t ngà y trá»i rong ruổi, lúc nà y đã đói bụng, cho nên vừa và o trấn chẳng
xa ngưá»i trẻ tuổi liá»n bước chân và o trong má»™t tá»u Ä‘iếm.
Tá»u Ä‘iếm không lá»›n lắm, nhưng có Ä‘iá»u trông tươm tất sạch sẽ, chỉ và i ba chiếc
bà n kê sát tưá»ng, đủ thấy nÆ¡i nà y khách thưá»ng chẳng nhiá»u.
Ngưá»i trẻ tuổi và o quán chẳng để mắt nhìn ai, tùy ý ngồi và o má»™t chiếc bà n gần
nhất, thế nhưng có ánh mắt đã để ý đến hắn, có Ä‘iá»u ngưá»i trẻ tuổi hoà n toà n không
hay biết.
Äó chÃnh là hai ngưá»i ngồi cách ngưá»i trẻ tuổi má»™t chiếc bà n, bá»n há» má»™t nam
má»™t nữ chÃnh là Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương trong nhóm Bạch Cốt Tam
Sát.
Ngưá»i trẻ tuổi gá»i cÆ¡m và và i món thức ăn, rồi cúi đầu ăn ngon là nh, nhưng bên
nà y Miêu Phương Hương thì như bị thôi miên, hai mắt cứ nhìn chằm chằm lấy ngưá»i trẻ
tuổi.
Sầm Äông Dương dùng đầu đũa gõ nhẹ và o vai Miêu Phương Hương, nhe răng
cưá»i, nói:
- Sao, tam muội? Phải lòng rồi à ?
Miêu Phương Hương thâu hồi ánh mắt, bỉu môi nói:
- Chẳng ngá» trên con đưá»ng vùng nà y lại xuất hiện má»™t nhân váºt như váºy!
Sầm Äông Dương mỉm cưá»i đầy ngụ ý nói:
- Tam muá»™i tám phần là “miêu†thấy “thá»â€ thì mừng, hồi há»™p trong lòng!
Miêu Phương Hương bỗng quay ngoắc đầu lại, đôi mà y nhướn cao nói:
- Nhị ca không phải ư?
Sầm Äông Dương vá»™i và ng nói:
- Ta là m sao dám…
- Há»! Thách huynh cÅ©ng chẳng dám, nên nhá»› tôi đã từng lá» qua cho huynh!
Sầm Äông Dương nhe răng cưá»i há»nh hệch gáºt đầu nói:
- Äúng, đúng , đúng, tam muá»™i cư xá» rá»™ng rãi như váºy ta là m sao quên được,
chúng ta có qua có lại, ta không quản đến, được chứ?
Miêu Phương Hương cánh mũi hơi nhăn lại, “hừ†một tiếng nói:
- Huynh dám nhúng mũi và o!
Sầm Äông Dương cưá»i hì hì nói:
- Muốn ta nhắm mắt lại, được được! Thế nhưng…tam muội nên trương lớn mắt
nhìn cho rõ, con ngưá»i nà y xem ra chẳng phải là thứ dá»… nuốt đâu!
Miêu Phương Hương cưá»i nhạt nói:
- Cà ng khó nuốt cà ng tốt chứ sao?
Sầm Äông Dương cưá»i nói:
- Tốt thì tốt, nhưng chỉ sợ…
- Ai chẳng biết nhưng huynh thì biết rõ rồi, Miêu Phương Hương nà y gặp qua
chẳng biết bao nhân váºt trác thá»§, nhưng có bao giỠđể chúng thoát nổi tay đâu?
Sầm Äông Dương gáºt đầu nói:
- Chẳng sai! Tam muá»™i má»™t khi thi thố Tá»a Hồn Trân thì kẻ cứng rắn kim cương
ngạnh thiết cÅ©ng ngoan ngoãn nghe theo, thế nhưng gần đây chúng ta váºn khà chẳng
may!
Miêu Phương Hương nói:
- Äó chỉ là nhị ca, chẳng phải tôi. Hắc hắc…há»… lá»t và o mắt tôi rồi thì khi nà o
thoát nổi được chứ!
Sầm Äông Dương đột nhiên vểnh môi nói:
- Chú ý, tam muội, cá sắp thoát lưới!
ChÃnh vừa lúc nà y ngưá»i trẻ tuổi đứng lên, tiện tay đặt Ãt tiá»n lẻ lên bà n định Ä‘i.
Miêu Phương Hương mỉm cưá»i nói:
- Bà n rượu nà y huynh trả, cứ mặc tôi, đừng đi theo là m vướng tay vướng chân
ngưá»i ta!
Vừa nói cô ta vừa đứng lên uốn éo thân hình má»m mại như thân rắn bước theo
ngưá»i trẻ tuổi ra ngoà i.
Ngưá»i trẻ tuổi chừng như chẳng hay biết gì, ra khá»i quán rượu Ä‘i má»™t Ä‘oạn rồi tìm
và o một khách điếm, Miêu Phương Hương cũng bám và o theo ngay sau đó.
Khi cô ta bước chân và o khách Ä‘iếm, trên đưá»ng còn có thêm má»™t ngưá»i nhìn
thấy cô ta tá» ra hÆ¡i bất ngá», rồi chẳng chút do dá»± liá»n bước và o thẳng trong khách
điếm.
Những Ä‘iá»u nà y Ä‘á»u lá»t và o trong tầm mắt quan sát cá»§a Sầm Äông Dương, hắn có
chút biến sắc, vá»™i và ng lách ngưá»i lẩn nhanh và o trong má»™t con hẻm nhá» gần đó.
Trước sau cả thảy bốn ngưá»i phút chốc mất dạng, ngay khi ấy đầu trấn lại xuất
hiện thêm ba ngưá»i, cả bá»n Ä‘á»u váºn áo Ä‘en, chÃnh là bá»n “Hà n Tinh Tứ Sứ†do Lệ
Phách cầm đầu.
Xem tình hình nà y, tiểu trấn vốn bình an yên tĩnh nà y, đêm nay chẳng còn được
yên tĩnh như những gì cố hữu của nó.
Khách Ä‘iếm nÆ¡i tiểu trấn chung quy chẳng quy mô như ở huyện thà nh, qua khá»i
tiá»n viện chỉ là má»™t mảnh sân vưá»n nhá», vá»›i ba gian nhà trá» nằm vây lấy nhau cùng vá»›i
gian mặt tiá»n tạo thà nh chữ ‘khẩu’, má»™t khách Ä‘iếm hay nói đúng hÆ¡n là má»™t nhà trá»
đơn sơ.
Miêu Phương Hương nhìn ngưá»i trẻ tuổi theo chân tiểu bảo và o đúng gian phòng
chÃnh bắc, lại nhìn hai gian đông và tây Ä‘á»u đã có ngưá»i trá», thoáng má»™t chút suy tÃnh
trong đầu rồi ẻo lả thân hình Ä‘i thẳng đến hướng phòng chÃnh bắc.
Trong phòng, ngưá»i trẻ tuổi chấp tay đứng má»™t bên, gã tiểu bảo chÃnh Ä‘ang dá»n
dẹp phòng ốc, bất chợt má»™t bóng ngưá»i xuất hiện ở cá»a cất tiếng thanh tao nói:
- Ê, tiểu bảo ca, có thể ra ngoà i một lúc chứ!
Miêu Phương Hương tuy nói là nói với tiểu nhị, nhưng cặp mắt long lanh lộ thu ba
thì nhìn chăm chăm và o ngưá»i trẻ tuổi, vừa khéo lúc nà y ngưá»i trẻ tuổi nghe tiếng cÅ©ng
quay mặt nhìn ra. Bốn ánh mắt chạm nhau, Miêu Phương Hương phá»›t hiện má»™t nụ cưá»i
hà m tiếu đầu mê lá»±c, ngưá»i trẻ tuổi mặt hÆ¡i Ä‘anh lại, quay vá»™i nhìn Ä‘i nÆ¡i khác.
Lạnh lùng, má»™t cá» chỉ lạnh nhạt chừng như nụ cưá»i mê hồn cá»§a Miêu Phương
Hương vô hiệu.
Gã tiểu nhị nghe thế liá»n bước ra, cúi nhưá»ng cưá»i nói:
- Cô nương có chuyện gì sao?
Miêu Phương Hương ánh mắt thỠơ nhìn quanh gian phòng nói:
- Các ngươi ở đây chỉ còn một gian phòng nà y thôi sao?
Tiểu nhị há»i lại:
- Cô nương muốn nghỉ trỠư?
Miêu Phương Hương gáºt đầu đáp:
- Ừm, có thể kiếm cho ta một phòng!
Tiểu nhị liếc nhìn quanh ngưá»i trẻ tuổi nói:
- Xin lá»—i cô nương, tiểu Ä‘iếm quá nhá», chỉ có ba phòng…
Miêu Phương Hương nhanh nhẩu nói:
- Tiểu bảo ca, ta thân gái dặm trưá»ng, má»™t mình đêm tối, ngươi có thể giúp…
Tiểu nhị còn chưa mở miệng, đúng lúc nà y thêm má»™t bóng ngưá»i cao gầy áo Ä‘en
Ä‘i xá»™c lui háºu viện, tướng mạo ngưá»i nà y uy nghi trông đáng sợ.
Miêu Phương Hương nói chưa hết câu, mặt thoáng biến sắc, thân hình nhanh như
chớp lách và o bên trong phòng.
Tiểu nhị ngá»› ngưá»i, chẳng hiểu chuyện gì cÅ©ng bước và o theo, miệng nói:
- Cô nương, phòng nà y đã được vị công tỠnà y thuê nghỉ.
Miêu Phương Hương nói:
- Ta biết, ta chẳng phải muốn già nh phòng đâu, nam nữ cách biệt, nếu như chẳng
phải bất đắc dĩ thì ta chẳng và o phòng. Ta và o chỉ là lẩn tránh một chốc thôi!
Tiểu nhị ngạc nhiên há»i:
- Cô nương lẩn tránh ai?
Miêu Phương Hương liếc mắt nhìn nhanh ra cá»a thấp giá»ng nói:
- Ngươi nhìn thấy ngưá»i áo Ä‘en đứng ngoà i sân kia chứ?
Tiểu nhị cÅ©ng nhìn ra cá»a, gáºt đầu nói:
- Có nhìn thấy tháºt, sao chứ?
Miêu Phương Hương nói ngay:
- Hắn chẳng phải là hạng ngưá»i tốt, hắn mãi bám theo ta từ ngoà i trấn và o đây,
nhất định tâm cơ đen tối, khiến ta sợ muốn chết.
Vừa nói tay vừa đặt lên ngá»±c, ánh mắt thì chẳng rá»i ngưá»i trẻ tuổi.
Äáng tiếc ngưá»i trẻ tuổi cứ đứng quay mặt và o trong, lưng ra ngoà i, khiến Miêu
Phương Hương hÆ¡i bá»±c tức trong lòng, đáo để hắn nhìn lui cá»a sổ phÃa sau kia có gì hay
ho chứ?
Tiểu nhị bấy giá» nghe thế liá»n ưởn ngá»±c đánh bạo nói:
- Thôi được, để tôi ra há»i xem sao!
Nói rồi quay ngưá»i định bước ra ngoà i.
Nhưng Miêu Phương Hương nhanh chóng giÆ¡ cánh tay nuá»™t nà má»m mại giữ
ngưá»i tiểu nhị lại nói:
- Tiểu nhị ca, không được. Hắn là ngưá»i biết võ công, động chẳng được, chá»c
không xong, ngưá»i ta ngoà i chỉ có ná»™p mạng cho hắn!
Tên tiểu nhị nghe váºy thì giáºt mình, bất giác tá» ra lúng túng, không ra không
được, mà ra cũng khó khăn.
Miêu Phương Hương mở lá»i nói tiếp:
- Hảo ý ngươi, ta rất cảm kÃch, nhưng ta không muốn liên lụy đến ngươi, ta chỉ
nấp đây má»™t lúc, hắn nhìn có ngưá»i trá» rồi thì tá»± nhiên sẽ Ä‘i…
Tiểu nhị đưa mắt nhìn ra ngoà i, bất giác há hốc mồm miệng nói:
- Cô nương, hắn đến đây!
Quả thế, hắc y hán tỠđứng giữa sân một lúc chừng như không còn kiên nhẫn
được nữa, nên liá»n sãi chân Ä‘i tá»›i.
Miêu Phương Hương nhìn nhanh ra ngoà i giá»ng tá» ra hÆ¡i run nói:
- Äúng thế, hắn đến. Hắn tháºt to gan, ở đây mà dám…Aøi, ta tháºt ngá»› ngẩn, hắn
đã dám và o khách điếm thì còn sợ ai chứ!
Nói đến đó thì đã thấy hắc y hán tỠđến trước cá»a, ánh mắt ngầu đỠnhìn xoáy
và o ngưá»i Miêu Phương Hương, Miêu Phương Hương nhanh chóng bước đến đứng cạnh
ngưá»i trẻ tuổi.
Tên tiểu nhị trống ngực thình thịch, nhưng rồi cố trấn tĩnh, mạnh bạo đến trước
mặt Hắc y hán tá» cất tiếng há»i:
- Khách gia đến trỠchăng?
Hắn vốn chỠxem Hắc y hán tỠđáp như thế nà o, chẳng ngỠHắc y hán tỠcứ như
không há» nghe thất lá»i hắn, hai ánh mắt lạnh như băng cứ nhìn chăm và o ngưá»i Miêu
Phương Hương.
Vừa lúc nà y, ngưá»i trẻ tuổi áo trắng nảy giỠđứng quay mặt và o trong, bá»—ng quay
ngưá»i lại đưa mắt nhìn Hắc y hán tá» lạnh đạm há»i:
- Các hạ có chuyện gì?
Hắc y hán tá» vẫn y nhiên, như không nghe tiếng ngưá»i trẻ tuổi, mà cÅ©ng chẳng
nhìn đối phương một lần, hai ánh mắt chung quy vẫn gắn chặt lên mặt Miêu Phương
Hương lạnh giá»ng nói:
- Ngươi ra đây!
Miêu Phương Hương chau mà y liễu nói:
- Ngươi có ý gì? Äây là nÆ¡i nà o, há ngươi dám trước mặt ngưá»i khác là m hại gì ta
chăng?
Hắc y hán tỠlạnh lùng nói:
- Ta có ý gì thì ngươi thừa hiểu, ta dám là m gì ngươi không thì ngươi cũng quá rõ,
tốt nhất đừng để ta nói lần thứ ba, nhanh ra đây!
Miêu Phương Hương vùng ngưá»i vẩu mồm nói:
- Ta không ra, vì sao ta phải ra chứ? NÆ¡i nà y tuy chỉ là má»™t trấn nhá», nhưng không
có nghĩa không có vương pháp!
Hắc y hán tỠđến lúc nà y má»›i từ từ quét ánh mắt lạnh lùng nhìn tiểu nhị và ngưá»i
trẻ tuổi nói:
- Hai ngưá»i ra ngoà i má»™t lúc!
Tiểu nhị nháºn ra bá»n ngưá»i nà y Ä‘á»u là ngưá»i trong giang hồ thì đã thấy khiếp,
nghe nói thế đưa mắt nhìn ngưá»i trẻ tuổi, nhưng chỉ nháºn lại má»™t cái nhìn lạnh nhạt,
bèn lầm lủi bước nhanh ra ngoà i.
Hắc y hán tá» nhìn ngưá»i trẻ tuổi gằn giá»ng:
- Ngươi không nghe thấy sao?
Ngưá»i trẻ tuổi đáp cá»™c lốc:
- Có!
Hắc y hán tỠnói:
- Nghe rồi thì nhanh bước ra ngoà i cho ta!
Ngưá»i trẻ tuổi nhún vai nói:
- Vì sao ta phải ra!
- Ta muốn mượn gian phòng nà y sỠdụng.
Ngưá»i trẻ tuổi chau mà y khó chịu nói:
- Gian phòng nà y ta thuê, cho mượn hay không là quyá»n cá»§a ta.
Hắc y hán tá» chẳng còn kiên nhẫn gắt giá»ng:
- Ngươi cho mượn hay không chứ?
Ngưá»i trẻ tuổi lạnh giá»ng đáp:
- Xin lỗi, không được!
Hắc y hán tá» cưá»i khùng khục mất tiếng, rồi trở lại bình tÄ©nh nói:
- Ta vốn chẳng muốn ngươi nhìn thấy chuyện nà y, nhưng nếu như ngươi thÃch thì
tùy ngươi!
Nói rồi sãi chân bước nhanh và o phòng, đồng thá»i tiện tay khóa kÃn cá»a lại.
Miêu Phương Hương vá»™i trốn ngưá»i lui sau ngưá»i trẻ tuổi, cô ta đến giá» vẫn không
biết ngưá»i nà y có chịu ra tay xen và o chuyện nà y không? Ná»a thì sợ tháºt, nhưng má»™t
ná»a là giả vá» hốt hoảng la lên:
- Ngươi…ngươi định là m gì ta…
Hắc y hán tá» cưá»i há»nh hệch nói:
- Ngươi thừa hiểu!
Miệng nói chân bước nhanh tới.
Ngưá»i trẻ tuổi vẫn đứng bất động, đột nhiên cưá»i thà nh tiếng nói:
- Các hạ quả tháºt ăn nhằm gan hổ, tuy không sợ quốc pháp, nhưng vẫn còn ngưá»i
nghĩa khà trong võ lâm…
Hắc y hán tá» khá»±ng ngưá»i dừng lại, chăm mắt nhìn đối phương nói:
- Ai là nhân váºt nghÄ©a khà trong võ lâm?
Ngưá»i trẻ tuổi nói:
- Ngay trước mắt ngươi!
Hắc y hán tá» cưá»i nhạt nói:
- Tốt nhất ngươi nên tránh ra, chá»› chá»c giáºn ta.
Dứt lá»i vung tay xòe ra chá»™p và o vai ngưá»i trẻ tuổi định kéo ra ngoà i.
Ngưá»i trẻ tuổi hân hình bất động, tả chưởng vòng từ ngoà i và o chá»™p và o cổ tay
đối phương.
Hắc y hán tá» thoáng chút bất ngá» vì đối phương ra tay sao mà thần tốc như váºy,
cưá»i nhạt má»™t tiếng, tay trảo biến chiêu chuyá»n hướng từ trên xuống đánh và o sưá»n đối
phương.
Ngưá»i trẻ tuổi trừng mắt thét lên:
- Chẳng trách ngươi to gan đến thế, thì ra ngươi luyện thà nh thân thủ bất phà m
để là m chuyện sằng báºy!
Miệng thét, tay nhanh như chớp trảo hóa chưởng đánh tới nghênh chiêu.
“Bình†một tiếng, hai chưởng tiếp nhau dữ dội, Hắc y hán tỠnăm ngón tay tê
buốt, chân đứng không vững loạng choạng vỠsau.
Ngưá»i trẻ tuổi thân hình cÅ©ng hÆ¡i chao đảo.
Miêu Phương Hương ngầm buông tiếng thở phà o, bên khóe môi hiện má»™t nụ cưá»i
bà hiểm.
Hắc y hán tỠđịnh thần lại, trương mắt nhìn đối phương háºm há»±c nói:
- Ngươi khá lắm, chẳng ngá» dám nhúng mÅ©i và o chuyện cá»§a ta, nhanh báo tÃnh
danh?
Ngưá»i trẻ tuổi lạnh lùng nói:
- Ta thấy không cần thiết.
Hắc y hán tá» tức giáºn nhìn lui sau lưng ngưá»i ngưá»i trẻ tuổi, Ä‘anh giá»ng nói:
- Ta không ngá» ngươi có trợ thá»§ lÆ¡i hại như váºy.
Miêu Phương Hương đắc ý cưá»i khúc khÃch nói:
- Äúng thì sao, ngươi là m gì được ta nà o?
Hắc y hán tá» mặt đỠgay vì giáºn lẫn thẹn, nhổ toẹt má»™t cái hằn há»c quát:
- Ngươi chỠxem.
Quát rồi thân hình nhảy tới, xong chưởng múa lên phát cưởng kình rợp không
gian chá»™p xuống ngưá»i trẻ tuổi.
Ngưá»i trẻ tuổi chẳng há» nao núng, tay phải xuất đơn chỉ Ä‘iểm thẳng và o giữa mà n
chưởng ảnh của đối phương như một chiếc dùi thép xuyên lớp ván mục chẳng chút trở
ngại.
Hắc y hán tá» giáºt mình, biết nếu không lùi thì đối phương ăn đòn hay không còn
chưa biết, nhưng bản thân nháºn má»™t chỉ cá»§a đối phương thì nguy là chắc chắn.
Hắn thâu thế tá»± nhảy lùi tức giáºn thét lá»›n:
- Tiểu tá», chẳng ngá» ngươi thân thá»§ lợi hại đến thế, tÃnh danh Ä‘i!
Ngưá»i trẻ tuổi nhún vai nói:
- Ta nói rồi, Ä‘iá»u nà y không cần thiết.
Hắc y hán tá» trong lòng ấm ách, Ä‘anh mắt nhìn đối phương từ đầu đến chân cưá»i
gằn nói:
- ÄÆ°á»£c, ta thá» nắn gân ngươi lần nữa xem!
Rồi định nhảy ngưá»i xông tá»›i.
Nhưng vừa đúng lúc nà y bên ngoà i sân có tiếng ngưá»i la lên.
- Sở huynh, ngừng tay!
Hắc y hán tá» ngá»› ngưá»i, quay mặt nhìn ra ngoà i má»›i nháºn thấy ở giữa sân xuất
hiện hai ngưá»i. Má»™t ngưá»i thân váºn hoà ng y, mắt dà i mà y chỉ, mặt trắn nhợt nhạt; má»™t
ngưá»i áo trắng như má»™t nho sÄ© tuấn dáºt phong lưu.
Hắc y hán tá» chẳng nhìn ngưá»i áo trắng mà trương mắt nhìn ngưá»i áo và ng nói:
- Là ngươi?
Ngưá»i áo và ng cưá»i nói:
- Không sai, chÃnh là tiểu đệ, Sở huynh vẫn khá»e chứ!
Hắc y hán tá» nhìn nhanh ngưá»i Ä‘i cùng vá»›i ngưá»i áo và ng há»i:
- Ngươi đến đây là m gì?
Ngưá»i áo và ng cươi nói:
- Tiểu đệ vừa rồi Ä‘i bên ngoà i nhìn thấy bá»n “Hà n Tinh Tứ Sứ†xuất hiện ngoà i
đưá»ng dáo dác như lùng sục tìm kiếm ai, qua má»™t lúc má»›i quay ra khá»i trấn. Lại nghe
Sầm Äông Dương nói Sở huynh có mặt trong khách Ä‘iếm nà y, cho nên và o báo má»™t tin
cho Sở huynh.
Hắc y hán tá» chau mà y há»i lại:
- Và o báo cho ta một tin?
Ngưá»i áo và ng gáºt đầu nói:
- Nếu như tiểu đệ đoán không sai, ba tên nô tà i “Hà n Tinh Tứ Sứ†đi báo tin, thì
có nghĩ là Ôn Thiếu Khanh chỉ ở gần đây thôi.
Hắc y hán tỠmặt hơi biến sắc vội nói:
- Ngươi nên biết rằng đó hoà n toà n không phải là ta…
Ngưá»i áo và ng cưá»i kha khả nói:
- Tiểu đệ chuyện gì thì chẳng rõ, nhưng rất biết Sở huynh diễm phúc vô cùng,
khiến ngưá»i ta nghe phải phát ghen!
Hắc y hán tá» nghe thì giáºt mình biến sắc, mắt lá»™ hà n quang quát lá»›n:
- Sầm Äông Dương, ta phải bóp nát đầu ngươi ra!
Thét rồi thân hình lướt tới.
Sầm Äông Dương vá»™i và ng nhảy ngưá»i lui sau lưng ngưá»i áo và ng.
Ngưá»i áo và ng thân hình bất động cưá»i cưá»i nói:
- Sở huynh, Ôn Thiếu Khanh sắp đến, chuyện nà y không thể chỉ bằng lá»i nói
suông mà có thể giải bà y rõ rà ng được.
Hắc y hán tá» thân pháp cá»±c nhanh, chỉ sau má»™t cái nhảy cả ngưá»i đã ra ngoà i
diá»m nhà , đợi khi ngưá»i áo và ng nói xong thì hắn đã nhảy vá»t lên không trung.
Ngưá»i áo và ng cưá»i ha hả nói vá»›i theo:
- Xem ra chuyện nà y chẳng má»™t ngưá»i sai…
Rồi cứ thế cưá»i ngất, má»™t lúc má»›i thu liá»…m tiếng cưá»i, cất bước Ä‘i nhanh đến gian
phòng phÃa bắc.
Äến trước phòng, ngưá»i áo và ng chấp tay thi lá»… nói:
- Dám há»i huynh đà i phải chăng há» Lý?
Ngưá»i trẻ tuổi thoáng chút ngạc nhiên, mắt nhìn ngưá»i áo và ng gáºt đầu nói:
- Không sai, tại hạ hỠLý, các hạ là …
Ngưá»i áo và ng cắt ngang nói:
- Lát nữa sẽ nói, Sở Ngá»c Hiên đã Ä‘i rồi, huynh đà i còn chá» gì nữa?
Thì ra Hắc y hán tá» vừa rồi bá» Ä‘i chÃnh là má»™t trong Tứ Khôi Ngá»c, Sở Ngá»c
Hiên.
Ngưá»i trẻ tuổi nghe váºy không hiểu nói:
- à các hạ là …
- Huynh đà i vừa rồi không nghe ta nói, ba tên nô tà i “Hà n Tinh Tứ Sứ†đi báo tin
cho Ôn Thiếu Khanh chÃnh là vì huynh đà i, chứ hoà n toà n không phải là vì Sở Ngá»c
Hiên. Con ngưá»i Ôn Thiếu Khanh gặp chẳng tốt gì đâu, huynh đà i tốt nhất nên tránh
mặt đi thì hơn.
Ngưá»i trẻ tuổi ôm quyá»n thi lá»… nói:
- Äa tạ các hạ.
Nói rồi khoát chân bước ra khá»i phòng.
Ngưá»i áo và ng chìa tay nói:
- Huynh đà i, xin Ä‘i cá»a sau.
Ngưá»i trẻ tuổi thoáng chút do dá»±, rồi quay ngưá»i bước Ä‘i.
Nhưng khi ngưá»i trẻ tuổi vừa ra khá»i cá»a sau, bá»—ng nghe giá»ng ngưá»i áo và ng nói
tá»›i:
- Huynh đà i, xin theo tại hạ, có má»™t chá»— kÃn đáo an toà n.
Bóng áo và ng lướt nhanh tá»›i trước mặt ngưá»i trẻ tuổi, rồi Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
Ngưá»i trẻ tuổi chẳng há» suy nghÄ©, chân cứ bước Ä‘i theo.
Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương liá»n cùng nhau bám theo sau bá»n há»
hai ngưá»i.
Ngưá»i áo và ng chạy phÃa trước dẫn đưá»ng rất nhanh, chá»›p mắt đã ra khá»i tiểu
trấn, trong mà n đêm bốn bóng ngưá»i trước sau phóng Ä‘i như bốn mÅ©i tên. Chẳng mấy
chốc đến má»™t cánh rừng nhá», ngưá»i áo và ng liá»n chui ngay và o trong rừng, miệng gá»i
lùi sau:
- Huynh đà i xin nhanh và o đây!
Ngưá»i trẻ tuổi không má»™t chút do dá»± liá»n chui và o rừng theo chân đối phương.
Khi còn ở trong khách Ä‘iếm, Miêu Phương Hương cứ mãi ká» cáºn bên ngưá»i áo
và ng, nhưng lúc nà y cô ta phải ở xa ngưá»i trẻ tuổi, mắt nhìn chăm đối phương mà trong
lòng cảm thấy háºn ngưá»i áo và ng kia.
Và o đến trong rừng, ngưá»i áo và ng chỉ tay ra phÃa trước nói:
- Huynh đà i xem, Ôn Thiếu Khanh đến kia!
Cánh rừng nà y nằm ngay bên cạnh con đưá»ng dẫn và o trấn, ngưá»i trẻ tuổi theo
tay ngưá»i áo và ng nhìn thì quả nhiên nháºn ra năm bóng ngưá»i từ ngoà i chạy nhanh và o
hướng tiểu trấn. Tuy trong đêm tối, nhưng hắn vẫn nháºn ra được ngưá»i váºn áo bạc
chạy đầu chÃnh là thiếu chá»§ Hà n Tinh môn - Ôn Thiếu Khanh. Còn bốn bóng Ä‘en chạy
sau chÃnh là “Hà n Tinh Tứ Sứâ€
Ngưá»i trẻ tuổi còn chưa nói gì thì ngưá»i áo và ng đã tiếp:
- Ở đây rất bà máºt an toà n, huynh đà i cứ yên tâm, Ôn Thiếu Khanh chẳng khi nà o
tìm đến được đây. GiỠthì chúng ta có thể nói chuyện thoải mái, để tại hạ giới thiệu với
huynh đà i…
Nói rồi chỉ tay và o Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương nói tiếp:
- Hai vị nà y là bằng hữu cá»§a tiểu đệ, Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương,
ngoại hiệu nhân xưng “Bạch Cốt Song Sátâ€
Nhân vì Bạch Cốt Tam Sát giá» chỉ còn lại hai ngưá»i, nên má»›i giá»›i thiệu là “Bạch
Cốt Song Sátâ€, nghe tháºt phù hợp.
Ngưá»i trẻ tuổi vừa nghe giá»›i thiệu thì chau mà y, thá»±c chẳng ngá» hai ngưá»i nà y
chÃnh là hai trong bá» Bạch Cốt Tam Sát. Chỉ trách vừa rồi mình có mắt không tròng má»›i
tự nhiên ưởn thân ra bảo vệ cho Miêu Phương Hương. Thế nhưng đã rơi và o tình huống
nà y đà nh ôm quyá»n thi lá»… nói:
- Từng nghe đại danh!
Ngưá»i áo và ng lại tá»± giá»›i thiệu:
- Còn tiểu đệ gá»i là Hầu Ngá»c Côn, không biết huynh đà i từng nghe qua tiểu
danh tiểu đệ chưa?
Ngưá»i trẻ tuổi vừa nghe thì mở tròn mắt thốt lên:
- A, thì ra là má»™t trong Tứ Khôi Ngá»c!
Hầu Ngá»c Côn cừơi nói:
- Khéo nói, đó chỉ là do những ngưá»i thÃch chuyện trong giang hồ gá»i báºy mÃ
thôi!
Ngưá»i trẻ tuổi nói:
- Ngưá»i vừa rồi há» Sở kia chẳng lẽ cÅ©ng là …
Hầu Ngá»c Côn tiếp lá»i nói ngay:
- Ngưá»i vừa rồi xuất hiện trong khách Ä‘iếm chÃnh là Sở Ngá»c Hiên.
Ngưá»i trẻ tuổi kinh ngạc vô cùng nói:
- Chỉ trong má»™t lúc mà gặp được hai nhân váºt trong Tứ Khôi Ngá»c, đêm nay lÃ
đêm gì chứ?
Hầu Ngá»c Côn nheo mắt cưá»i nói:
- Huynh đà i quá khen, huynh đà i trước đây không lâu đã từng cùng đi với nhân
váºt võ lâm đại mỹ nhân, Hà n Tinh môn Ôn nhị cô nương, đúng chứ?
Ngưá»i trẻ tuổi gáºt đầu nói:
- Không sai.
Hầu Ngá»c Côn nói tiếp:
- CÅ©ng cách đây không lâu, huynh đà i cùng vá»›i má»™t ngưá»i há» Giả rồi khá»i vị Ôn
nhị cô nương kia, quyết không sai đấy chứ?
Ngưá»i trẻ tuổi hÆ¡i ngạc nhiên ngưng mắt nhìn Hầu Ngá»c Côn nói:
- Chừng như chuyện gì cá»§a tại hạ, các hạ cÅ©ng Ä‘á»u biết rõ!
Hầu Ngá»c Côn không phá»§ nháºn cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, vì tiểu đệ từng đến khách Ä‘iếm tìm Ôn nhị cô nương.
- Äiá»u nà y tại hạ biết, lúc ấy tại hạ Ä‘ang thá» bệnh, không thể tham kiến nhân váºt
tuyệt thế anh hùng Hầu Ngá»c Côn, trong lòng cảm thấy hối tiếc vô cùng.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Quá khen, quá khen, nà o đáng gá»i là tuyệt thế anh hùng chứ? À…nói chuyện
mãi mà tiểu đệ quên thỉnh giáo đại danh huynh đà i.
Ngưá»i trẻ tuổi nói:
- Tồn Hiếu, Lý Tồn Hiếu.
Hầu Ngá»c Côn “A†lên má»™t tiếng nói:
- Thì ra là Lý huynh, không biết Lý huynh có biết vì sao tiểu đệ đến khách điếm
kia tìm Ôn nhị cô nương không?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Äiá»u nà y thì tại hạ không biết, Ôn nhị cô nương không há» nói vá»›i tại hạ.
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i nói:
- Ôn nhị cô nương là má»™t nữ sát tinh đương thá»i, giết ngưá»i không chá»›p mắt. Lý
huynh hẳn từng nhìn thấy cô ta cưá»i, có lúc cô ta Ä‘Ãch thá»±c là cưá»i, nhưng có khi nụ
cưá»i kia là sắp giết ngưá»i, đáng sợ chứ? Nếu như không có chuyện gì quan trá»ng, thì khi
nà o ta đến chá»c ghẹo má»™t nhân váºt nữ sát tinh, ta đến tìm Ôn nhị cô nương là để đòi
ngưá»i…
Lý Tồn Hiếu há»i lại:
- Ngưá»i mà Hầu công tỠđịnh đòi từ Ôn nhị cô nương là ai?
Hầu Ngá»c Côn chỉ tay và o Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương nói:
- Chẳng giấu gì Lý huynh, Bạch Cốt Song Sát nguyên gá»i là Bạch Cốt Tam Sát, há»
còn má»™t vị đại ca gá»i là Phong Tứ Hải. Bá»n há» ba ngưá»i từng được ta phó thác Ä‘i khắp
nÆ¡i, khó khăn lắm má»›i tìm được ngưá»i ta cần tìm. Ai ngá» vừa nắm được ngưá»i trong tay
thì chạm phải Ôn nhị cô nương, ra tay đoạt mất…
Nói đến đó hắn nghiến răng ken két nói tiếp:
- Mà còn giết chết Phong Tứ Hải, hủy đi khuôn mặt xinh đẹp của Miêu cô nương.
Lý huynh xin nhìn xem, vết thẹo ngay góc trán Miêu cô nương chÃnh là tác phẩm cá»§a
Ôn nhị cô nương. Má»™t vị cô nương cái quý nhất chÃnh là hoa dung, ai không thương ai
không tiếc, xem khuôn mặt còn quý hÆ¡n tÃnh mạng mình, váºy mà bị Ôn nhị cô nương…
Hừ, đây chẳng phải là đại tội đáng băm đáng chém trăm lần sao?
Miêu Phương Hương khuôn mặt trắng bệt, vội và ng cúi gầm đầu chừng như để
mái tóc xõa xuống che đi vết thẹo bên góc trán mình.
Nà o ngá» Lý Tồn Hiếu chẳng há» quay mặt nhìn cô ta lần nà o, nghe Hầu Ngá»c Côn
nói xong liá»n đáp:
- Nói váºy Hầu huynh tìm đến Ôn nhị cô nương chỉ là đòi lại ngưá»i mà đã bị cô ta
đoạt?
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu nói:
- Không sai.
Lý Tồn Hiếu chau mà y nói:
- Nhưng tại hạ không há» thấy bên cạnh Ôn nhị cô nương còn có ngưá»i nà o khác!
Hầu Ngá»c Côn lắc đầu nói:
- Lý huynh còn chưa biết, Ôn nhị cô nương sau khi Ä‘oạt ngưá»i kia từ tay Bạch Cốt
Song Sát thì đem hắn thả đi…
- Sao? Ôn nhị cô nương Ä‘em ngưá»i kia thả Ä‘i?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nhạt nói:
- Äó là vì lúc bấy giá» cô ta chẳng biết ngưá»i kia là ai, nếu cô ta biết thì chắc chắn
chẳng khi nà o thả cho hắn Ä‘i. Vì chÃnh Hà n Tinh môn cá»§a cô ta cho ngưá»i ra ngoà i truy
tìm má»™t nhân váºt, cÅ©ng chÃnh là ngưá»i nà y!
Lý Tồn Hiếu cà ng nghe cà ng thấy ly kỳ, ‘a’ lên má»™t tiếng há»i:
- Váºy ngưá»i kia là ai?
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Nhắc đến ngưá»i nà y như hiện tại mà nói thì chẳng đáng và o đâu, thế nhưng
năm xưa chỉ bằng và o cái miệng với ba tấc lưỡi của mình lang bạc kiếm sống trên
giang hồ nổi danh không nhá». Ngưá»i nà y há» Trương tên là Bách Xảo, có mỹ hiệu
“Thiên Diện Không Khôngâ€!
Lý Tồn Hiếu vừa nghe thì ngá»› ngưá»i nói:
- Các hạ nói ngưá»i nà y phải chăng chÃnh là “Thiết Phiến Xảo Khách†Trương
Viá»…n Äình, chuyên kể chuyện là m kế sinh nhai trước “Äại Tướng Quốc Tự†thà nh Khai
Phong?
Hầu Ngá»c Côn thoáng chút ngạc nhiên, cuối cùng gáºt đầu nói:
- Không sai, Lý huynh biết ngưá»i nà y, xem ra ta Ä‘oán chẳng sai!
Lý Tồn Hiếu trố mắt nhìn Hầu Ngá»c Côn há»i lại:
- Các hạ nói thế nghĩa là sao?
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i nói:
- Không giấu gì Lý huynh, ta vốn hoà i nghi ngưá»i há» Giả mang Lý huynh Ä‘i khá»i
tay Ôn nhị cô nương chÃnh là “Thiết Phiến Xảo Khách†Trương Viá»…n Äình.
Lý Tồn Hiếu hiểu ra cưá»i lá»›n, lắc đầu nói:
- Chỉ sợ các hạ nhầm rồi, theo như tại hạ biết thì Trương Viá»…n Äình đã trở thà nh
ngưá»i thiên cổ!
Hầu Ngá»c Côn nghe không khá»i ngá»› ngưá»i, chau mà y nói:
- Lý huynh nghe ai nói Trương Viá»…n Äình đã chết, hay cÅ©ng chÃnh là nghe từ
miệng ngưá»i há» Giả kia?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Các hạ chá»› nên nghÄ© tại hạ muốn bao che cho ngưá»i há» Giả kia, chuyện Trương
Viá»…n Äình chết chÃnh tại hạ tai nghe mắt thấy.
Hầu Ngá»c Côn vẫn nụ cưá»i bà ẩn trên mặt, ‘a’ lên má»™t tiếng nói:
- Lý huynh Ä‘Ãch thân tai nghe mắt thấy ư? Ở đâu? Lúc nà o?
- Trước đây không lâu, ngay trong ngôi nhà cá»§a Trương Viá»…n Äình sau ‘Äại Tướng
Quốc Tá»±â€.
- Lão ta vì sao lại bị chết? Bạo bệnh mà chết chăng?
Lý Tồn Hiếu chau mà y nói:
- Bị ngưá»i sát hại…
- Bị ngưá»i sát hại?
Hầu Ngá»c Côn thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi cưá»i há»i:
- Bị ngưá»i sát hại? Váºy hung thá»§ là …
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp:
- Äiá»u nà y tại hạ không rõ, thế nhưng cha con Trương Viá»…n Äình Ä‘Ãch thá»±c bị
hung thủ đánh nát nội tạng mà chết.
Hầu Ngá»c Côn nheo mắt nhìn Lý Tồn Hiếu, trong ánh mắt ẩn hiện nét hoà i nghi
nói:
- Lý huynh như đã nói chắc như thế, ta chẳng thể không tin, có Ä‘iá»u Lý huynh vì
sao đến táºn nhà Trương Viá»…n Äình? Chẳng lẽ có thân quen trước đây vá»›i lão Trương kia
sao?
Lý Tồn Hiếu nghe há»i gáºt đầu đáp:
- Có thể nói như váºy, có thể nói là ngưá»i quen cÅ©!
Hầu Ngá»c Côn hai mắt chá»›p động nhẹ nói:
- Ta chẳng ngá» Lý huynh lại là ngưá»i quen cÅ© vá»›i Trương Viá»…n Äình, ngưá»i ta
thưá»ng nói “ngưá»i chết là hếtâ€â€¦
Lý Tồn Hiếu cắt ngang há»i lại ngay:
- Vừa rồi các hạ nói Hà n Tinh Môn cho ngưá»i chạy khắp nÆ¡i cÅ©ng chÃnh là truy
tìm Trương Viá»…n Äình?
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu nói:
- Không sai, đây là thực tình. Lý huynh nếu như không tin thì có thể sau nà y gặp
lại Ôn nhị cô nương há»i thì biết ngay ta chẳng há» nói dối.
- Váºy các hạ có biết vì sao Hà n Tinh Môn truy tìm Trương Viá»…n Äình không?
Hầu Ngá»c Côn có chút trù trừ, cuối cùng lắc đầu nói:
- Äiá»u nà y ta không được rõ lắm, nhưng nghe nói hình như để lấy má»™t váºt trong
ngưá»i Trương Viá»…n Äình, má»™t chiếc há»™p gá»— Tá» Äà n Hương…
Lý Tồn Hiếu mặt hơi biến sắc nói:
- Má»™t chiếc há»™p gá»— đà n hương ư? Các hạ biết Ä‘Ãch thá»±c vì chuyện nà y sao?
Hầu Ngá»c Côn ánh mắt sắc bén nhìn nhanh lên mặt Lý Tồn Hiếu, lắc nhẹ đầu
nói:
- Äiá»u nà y ta không dám Ä‘oan chắc, nhưng nghe nói thế có lẽ chẳng sai!
Lý Tồn Hiếu ngưng mắt nhìn đối phương có chút hoà i nghi há»i:
- Váºy các hạ truy tìm Trương Viá»…n Äình là vì Ä‘iá»u gì, chẳng lẽ cÅ©ng chÃnh chiếc
hộp gỗ đà n hương?
- Không, không, không!
Hầu Ngá»c Côn vá»™i xua tay nói:
- Cho dù trong chiếc hộp gỗ đà n hương kia chứa cái gì đi nữa thì ta cũng chẳng
chút hứng thú, ta tìm lão ấy cốt chỉ há»i và i Ä‘iá»u!
Lý Tồn Hiếu ‘a’ lên một tiếng nói:
- Chỉ há»i và i Ä‘iá»u thôi sao?
- Hầu Ngá»c Côn xưa nay chưa từng nói dối, huống gì đối vá»›i Lý huynh, thá»±c tế ta
chẳng cần phải nói dối là m gì!
Lý Tồn Hiếu há»i dồn:
- Các hạ muốn há»i lão ta những Ä‘iá»u gì?
Hầu Ngá»c Côn lắc đầu nói:
- Äiá»u nà y tiểu đệ chẳng thể nói rõ được, thà nh tháºt xin lá»—i, xin Lý huynh lượng
thứ!
Lý Tồn Hiếu cưá»i Ä‘iá»m nhiên nói:
- Khéo nói, lẽ ra tại hạ không nên há»i, cÅ©ng không nên quá tò mò!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i phá lên ha hả, Ä‘ang cưá»i đột nhiên ngừng bặt lại chăm mắt
há»i:
- Sao không thấy ngưá»i há» Giả kia Ä‘i cùng Lý huynh, ngưá»i ấy Ä‘i đâu?
Lý Tồn Hiếu bị há»i câu bất ngá» nà y thì có chút do dá»±, lắc đầu nói:
- Äiá»u nà y tại hạ không rõ, lúc chia tay Giả tiá»n bối không há» nói, mà tại hạ cÅ©ng
chẳng há»i.
Hầu Ngá»c Côn lại báºt cưá»i thà nh tiếng há»i:
- Tháºt ư? Lý huynh ?
- Lý má»— là m ngưá»i xưa nay cÅ©ng chưa từng biết nói dối…
Hầu Ngá»c Côn vẫn cất tiếng cưá»i ha hả, gáºt gù nói:
- Lý huynh không ngá» cÅ©ng là ngưá»i ăn nói đáo để!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tại hạ đã nói là táºn mắt nhìn thấy cha con Trương Viá»…n Äình bị đánh chết, mÃ
tháºm chà còn chÃnh tay tại hạ chôn há»â€¦
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i nói:
- Äiá»u ấy tiểu đệ đã nghe rõ từng tiếng, thế nhưng tại hạ há»i là há» Giả kia chứ
chẳng phải Trương Viá»…n Äình, lão ta Ä‘i đâu, Lý huynh nói thì có hại gì?
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:
- Vừa rồi tại hạ cũng đã nói qua, chẳng hỠbiết, lúc chia tay…
Hầu Ngá»c Côn đổi tiếng cưá»i ‘Hắc hắc’ mấy tiếng nói:
- Bất tất! Lý huynh, trước mặt tiểu đệ mà bà y trò thì còn kém lắm lắm!
Lý Tồn Hiếu cưá»i nhạt nói:
- Các hạ, chúng ta bình sinh chưa từng quen biết, chẳng qua chỉ mới gặp nhau
đêm nay. Äừng nói là tại hạ không biết tháºt, mà cho dù có biết thì cÅ©ng chẳng cần
phải nói ra, đúng chứ?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i hăng hắc gáºt đầu nói:
- Nói hay lắm, nói hay lắm, Lý huynh nói cực hay, chỉ quen sơ là m sao có thể nói
nhiá»u? Thôi thì thế nà y, Lý huynh, tiểu đệ dùng tÃnh mạng Lý huynh đổi lấy má»™t câu!
Lý Tồn Hiếu chau mà y há»i:
- Các hạ nói váºy nghÄ©a là sao?
Hầu Ngá»c Côn chỉ tay và o hướng tiểu trấn nói tiếp:
- Ôn Thiếu Khanh lúc nà y đang lùng sục Lý huynh trong trấn, tiểu đệ có thể cứu
Lý huynh ra khá»i tay hắn thì cÅ©ng có thể đưa Lý huynh trở lại trong tay hắn, Lý huynh
hiểu chứ?
Lý Tồn Hiếu hai đầu mà y nhÃu lại nói:
- Ta hiểu, ta nếu như không chịu nói ra Giả tiá»n bối Ä‘i đâu, thì các hạ bắt ta giao
cho Ôn Thiếu Khanh, đúng váºy chứ?
Hầu Ngá»c Côn nhếch mép cưá»i nói:
- Bắt chỉ thêm phiá»n, mà còn tổn thương hòa khÃ, tiểu đệ chỉ cần đứng đây huýt
sáo má»™t tiếng, hoặc hú dà i má»™t tiếng thì Ôn Thiếu Khanh láºp tức đến đây ngay.
Lý Tồn Hiếu nghe thì chau mà y trầm ngâm suy nghĩ:
- Ta nếu như không trúng ám khà tẩm độc cá»§a Liá»…u Ngá»c Lân, thì đừng nói chỉ
má»™t tên “ngá»c†nà y, mà thêm má»™t tên “ngá»c†nữa ta cÅ©ng chẳng coi và o đâu.
Hiện tại trong ngưá»i thụ độc, chân lá»±c nguyên khà bị suy tổn chẳng nhá», vừa rồi
trong khách Ä‘iếm động thá»§ vá»›i Sở Ngá»c Hiên, tuy nhất thá»i có chiếm chút thượng
phong, nhưng giá» trước mắt Hầu Ngá»c Côn chẳng kém gì Sở Ngá»c Hiên, lại thêm hai
tên Bạch Cốt Song Sát trợ lực, không nói cũng hiểu nếu động thủ thì phần thiệt chắc
chắn vỠphần ta.
Hầu Ngá»c Côn nhìn thấy Lý Tồn Hiếu trầm ngâm không đáp, nghÄ© trong lòng đối
phương đã có ý sợ bèn cưá»i “hắc hắc†nói:
- Tiểu đệ tuy không biết Lý huynh có hiá»m khÃch gì vá»›i Ôn Thiếu Khanh, nhưng
chỉ một chuyện Lý huynh theo tiểu đệ chạy trốn ra đây, cũng đoán được Lý huynh
không hỠmong muốn chạm mặt với vị thiếu chủ Hà n Tinh Môn, lại cà ng không muốn
rÆ¡i và o tay hắn. Tục ngữ có câu: “kẻ thức thá»i là tuấn kiệt, ngưá»i biết tiến thoái là cao
nhânâ€, tiểu đệ nhìn thấy Lý huynh là ngưá»i thông minh, đương nhiên hà nh xá» Ä‘iá»u gì
cÅ©ng dùng đến chữ “trÃâ€, Lý huynh còn chưa gáºt đầu thì đợi lúc nà o nữa?
Lý Tồn Hiếu nghe đối phương nói một hồi, trong đầu bao nhiêu ý niệm chuyển
nhau, trầm ngâm một lúc nói:
- Nói thế các hạ không tin…
Hầu Ngá»c Côn xua tay cắt ngang nói:
- Hiện tại chúng ta chẳng còn nói la tin hay không tin, Lý huynh như đã khẳng
định lão há» Giả kia không phải là Trương Viá»…n Äình, váºy còn lo lắng gì nữa chứ?
Lý Tồn Hiếu chau mắt há»i ngược lại:
- Váºy các hạ dá»±a và o đâu lại cho rằng Giả tiá»n bối chÃnh là Trương Viá»…n Äình?
- Vá»›i ngưá»i khác thì không biết, nhưng vá»›i Hầu Ngá»c Côn nà y thì khác hẳn, căn
cứ những Ä‘iá»u diá»…n ra trước mắt để suy Ä‘oán chắc chắn không sai!
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y há»i lại:
- Là m sao biết được Bạch Cốt Song Sát tìm được ngưá»i kia chÃnh là Trương Viá»…n
Äình?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i kha khả nói:
- Ta muốn tìm Trương Viá»…n Äình, là m sao lại không biết Trương Viá»…n Äình lÃ
ngưá»i thế nà o?
- Theo tại hạ biết thì cha con Trương Viá»…n Äình dá»±a mà nhau sống …
- Lý huynh há»i nhiá»u những Ä‘iá»u nà y là m gì?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Vừa rồi tại hạ nói qua, tại hạ vá»›i Trương Viá»…n Äình là ngưá»i quen biết cÅ©, cho
nên chẳng muốn ông ta rÆ¡i và o tay ngưá»i khác. Cho nên trước kia tại hạ còn chưa biết
chắc Giả tiá»n bối có đúng là Trương Viá»…n Äình hay không, thì tại hạ thà chấp nháºn rÆ¡i
và o tay Ôn Thiếu Khanh chứ không khi nà o để ngưá»i quen bị hại!
Hầu Ngá»c Côn chau mà y nói:
- Lý huynh đúng là ngưá»i thông minh, quả là má»™t chiêu cao minh lợi hại…
Nói đến đó đột nhiên cất tiếng cưá»i lá»›n nói tiếp:
- CÅ©ng đúng thôi, để Lý huynh rÆ¡i và o tay Ôn Thiếu Khanh, tiểu đệ tháºt chẳng
thÃch chút nà o. Thôi được, để tiểu đệ nói cho Lý huynh rõ, há» Giả từng giao Ä‘iá»u kiện
vá»›i ta, chỉ cần ta nói rõ Ä‘Ãch tÃnh danh thá»±c cá»§a Ôn nhị cô nương cho Lý huynh, thì lão
ta sẽ nói ra chá»— ở Trương Viá»…n Äình. Huống gì con ngưá»i Trương Viá»…n Äình ngoại hiệu
“Thiên Diện Không Khôngâ€, quyết không dá»… dà ng gì chết được, cho nên ta Ä‘oán há» Giả
kia chÃnh là Trương Viá»…n Äình!
Lý Tồn Hiếu há»i lại:
- Váºy còn nhi nữ lão ta…
- Chạy!
Hầu Ngá»c Côn nhún vai mỉm cưá»i nói:
- Khi Bạch Cốt Tam Sát tìm đến nơi, lão ta một mình đối phó với Bạch Cốt Tam
Sát, cản đưá»ng cho con gái lão ta trốn chạy.
- Váºy thì lạ, chuyện ta nhìn thấy là thế nà o chứ?
Hầu Ngá»c Côn trầm ngâm má»™t lúc há»i:
- Lý huynh Ä‘oan chắc hai ngưá»i bị hại kia chÃnh là cha con Trương Viá»…n Äình
chứ?
- Ngưá»i chết nằm trong nhà lão ta, có lý nà o không phải?
- Lý huynh chỉ căm cứ một điểm nà y mà dám tin chắc đó là cha con Trương Viễn
Äình sao?
Lý Tồn Hiếu chau mà y há»i:
- Chẳng lẽ không đủ?
Hầu Ngá»c Côn lắc đầu nói:
- Nếu chỉ bằng và o má»™t Ä‘iểm nà y thì không đủ thuyết phục ngưá»i khác, nên biết
đó khả năng là cha con hai ngưá»i khác, cÅ©ng có khả năng là má»™t kẻ nà o đã sắp xếp…
- A…
Hầu Ngá»c Côn nói tiếp:
- Theo Lý huynh biết thì Trương Viá»…n Äình là ngưá»i tướng mạo như thế nà o?
Lý Tồn Hiếu nghe há»i có chút lúng túng nói:
- Chẳng giấu gì các hạ, Trương Viá»…n Äình chỉ là quen biết vá»›i tiên phụ, tại hạ
hoà n toà n chưa từng gặp qua ngưá»i nà y. Nghe nói thá»i trẻ tuổi Trương Viá»…n Äình là má»™t
ngưá»i phong nhã tuấn tú, thế nhưng năm tháng chẳng chừa ai, mưá»i tám năm trôi qua,
giỠđương nhiên phải là một lão già râu tóc đổi mà u!
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Nếu thế thì nghÄ© không lầm Lý huynh nhìn thấy ngưá»i chết trong ngôi nhà sau
“Äại Tướng Quốc Tự†phải là má»™t lão già tóc bạc râu dà i?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu thừa nháºn:
- Äúng thế.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Lý huynh, mưá»i tám năm tuy qua, thế nhưng nếu Lý huynh biết rằng đến giá»
“Thiên Diện Không Không†Trương Bách Xảo vẫn như thá»i trẻ cằm không má»™t cá»ng râu!
Lý Tồn Hiếu nghe chẳng khá»i ngạc nhiên tròn mắt há»i:
- Sao? Trương Viá»…n Äình vẫn còn trai trẻ như xưa ư?
- Mưá»i tám năm thế sá»± bao thay đổi, con ngưá»i cÅ©ng chẳng ai tránh khá»i sá»± tà n
phá cá»§a thá»i gian, duy chỉ có Trương Viá»…n Äình trên mặt bất quá chỉ nhiá»u hÆ¡n và i vết
nhăn mà thôi. Äây chÃnh là nhá» và o thuáºt dưỡng nhan dị dung cao minh cá»§a lão ta.
Lý Tồn Hiếu nghe thế trong đầu má»™t tia sáng lóe lên, ngưá»i chấn động không Ãt,
khi ấy gáºt đầu nói:
- Nghe các hạ nói rõ rà ng như váºy, xem ra lão ta vẫn còn sống…
Hầu Ngá»c Côn cưá»i cưá»i nói:
- Lý huynh cÅ©ng nên tin rằng há» Giả kia chÃnh là Trương Viá»…n Äình!
Lý Tồn Hiếu nghĩ nhanh trong đầu, miệng nói:
- Không thể, Giả tiá»n bối nếu như là Trương Viá»…n Äình, vì sao lại không biết ta?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i giảo hoạt nói:
- Lý huynh cũng chẳng phải không biết lão ta đó sao? Huống gì là m sao tiểu đệ
biết được Lý huynh có cùng với lão ta hà n huyên tâm sự hay không?
Con ngưá»i nà y thá»±c vô cùng Ä‘a nghi xảo trá, má»™t câu nà y hầu như xoá hết tất cả
những gì Lý Tồn Hiếu nói ra.
Lý Tồn Hiếu vốn tÃnh lá»i để biện minh, nhưng má»™t câu nà y khiến chà ng chẳng
còn muốn nói, nhún vai đáp:
- Tuỳ các hạ suy nghĩ.
Hầu Ngá»c Côn nhếch mép cưá»i nhạt nói:
- Ta suy nghÄ© gì cÅ©ng không quan trá»ng, mà quan trá»ng nhất chÃnh là Lý huynh
nên nói ra hỠGiả kia đi đâu?
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y nói:
- Nếu như ta nói ra một phương hướng nà o đó, liệu các hạ có tin hay không?
- Ha! Chẳng quan trá»ng gì, ta không há» sợ Lý huynh nói dối, vì bất luáºn là phương
hướng nà o thì ta cũng đi cùng Lý huynh đến đó, nếu như không đúng thì tới đó sẽ nói
chuyện tiếp!
Một câu nà y quá rõ, hắn định khống chế Lý Tồn Hiếu đến cùng.
Lý Tồn Hiếu lạnh giá»ng há»i:
- Các hạ tin là có thể bức ta đi được sao?
- Sao lại không, sá»± tin tưởng nà y chÃnh Lý huynh cho ta đấy. Giả sá» như không
nắm chắc đấu qua ba chúng ta, thì vừa rồi đã chẳng chịu nhún mình, đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu hơi chấn động trong lòng nói:
- Các hạ quả là ngưá»i rất tâm cÆ¡.
- Nà o dám, nà o dám!
Hầu Ngá»c Côn nói váºy nhưng lại cất tiếng cưá»i khùng khục đắc ý nói tiếp:
- Tiểu đệ xưa nay có tiếng là ngưá»i tâm cÆ¡ nhất trong Tứ Khôi Ngá»c, nhưng thá»±c
ra chỉ là vì đầu nghĩ gì thì miệng nói nấy, thiên hạ hiểu nhầm mà nói thế thôi!
Lý Tồn Hiếu bỗng thở dà i nói:
- Thôi được, đã thế ta nói cho các hạ biết, Giả tiá»n bối Ä‘i Giang Nam.
Hầu Ngá»c Côn vừa nghe đôi nhãn châu chuyển nhanh trong hố mắt há»i lại:
- Giang Nam? Tháºt ư?
- Các hạ định mang ta đi, còn sợ gì nữa chứ?
- Nói cũng đúng, ta quên mất!
Hầu Ngá»c Côn trầm ngâm má»™t lúc rồi gáºt đầu há»i lại:
- Lão ta tháºt Ä‘i Giang Nam chứ?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Có đi Giang Nam thực hay không thì ta không biết, nhưng khi chia tay xong Giả
tiá»n bối Ä‘i vá» hướng đông.
- Äi vá» hướng đông?
Hầu Ngá»c Côn lại trầm ngâm suy nghÄ© Ä‘oại há»i:
- Äi bá»™, cưỡi ngá»±a, hay ngồi xe?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Khi chia tay thì rõ rà ng Giả tiá»n bối ngồi trên má»™t cá»— xe ngá»±a thuê, nhưng ai biết
được có thể đi một đoạn lại xuống đi bộ hay cỡi ngựa?
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i, giÆ¡ ngón tay cái lên nói:
- Lý huynh đáp quả tháºn trá»ng khiến ngưá»i ta bá»™i phục!
Nói rồi quay mặt nhìn bá»n Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương há»i:
- Ôn Thiếu Khanh đi chưa?
Sầm Äông Dương tá» ra cung kÃnh, cúi ngưá»i đáp:
- Bẩm công tá», chưa thấy hắn ra khá»i trấn.
Hầu Ngá»c Côn nhÃu mà y nói:
- Hắn vẫn chưa chịu bỠcuộc, chúng ta chỠmột lúc rồi đi.
oOo
|

30-08-2008, 03:22 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 13
Lang hổ đồng hà nh
Bấy giá» cả bá»n bốn ngưá»i ở trong khu rừng chỠđợi, qua chừng ná»a canh giá» má»›i
thấy năm bóng ngưá»i do Ôn Thiếu Khanh chạy trước ra khá»i trấn. Bá»n hỠđến
cÅ©ng nhanh mà đi cÅ©ng nhanh, trong mà n đêm chỉ thấy năm bóng ngưá»i như
năm ngá»n phi tiá»…n vút Ä‘i phút chốc mất hút trong mà n đêm.
Hầu Ngá»c Côn thở phà o má»™t hÆ¡i nói:
- Tốt rồi, giỠchúng ta có thể đi.
Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương nhanh chân vá»t ra ngoà i trước thám
xét, thấy không có gì Sầm Äông Dương má»›i quay lại cúi ngưá»i gá»i:
- Công tá».
Hầu Ngá»c Côn nhìn Lý Tồn Hiếu chìa tay cưá»i nói:
- Rất yên tÄ©nh, Lý huynh, má»i!
Lý Tồn Hiếu cưá»i Ä‘iá»m nhiên nói:
- Các hạ có hai trợ thá»§ như thế nà y tháºt hiếm có!
Hầu Ngá»c Côn nhe răng cưá»i đắc ý nói:
- Tiểu đệ không có gì hÆ¡n ngoà i trà não cá»§a mình, đừng nói là huynh muá»™i bá»n
há», mà kiêu hùng hÆ¡n nữa, chỉ cần nghe tiểu đệ rỉ tai mấy câu thì cÅ©ng ngoan ngoãn
nghe theo!
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì thêm, bước theo chân Ä‘i ra khá»i rừng, Hầu Ngá»c Côn Ä‘i
theo ngay sau cứ như ngưá»i giám sát.
Sầm Äông Dương thấy bá»n há» ra rồi cúi ngưá»i thi lá»… Hầu Ngá»c Côn nói:
- Công tá», chúng ta Ä‘i đâu, Ä‘i bằng gì?
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Từ đây đi theo hướng tây chừng một dặm có một ngôi chùa hoang, ta có để lại
có một chiếc xe ngựa, chúng ta đến đó lấy xe.
Sầm Äông Dương ứng thanh đáp lá»›n má»™t tiếng rồi cùng Miêu Phương Hương
phóng chân đi trước vỠhướng tây.
Hầu Ngá»c Côn theo chân Lý Tồn Hiếu, nhưng trước sau vẫn giữ má»™t khoảng cách
mưá»i trượng, Ä‘i được má»™t Ä‘oạn Hầu Ngá»c Côn chỉ tay và o bá»n Sầm Äông Dương vÃ
Miêu Phương Hương chạy phÃa trước há»i:
- Lý huynh biết gì nhiá»u vá» Bạch Cốt Tam Sát chứ?
Lý Tồn Hiếu cắc đầu đáp:
- Chẳng biết chút gì.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Äó có lẽ vì Lý huynh xuất đạo giang hồ còn chưa lâu, Bạch Cốt Tam Sát là ngưá»i
trong Bạch Cốt Môn, tuy nói là Bạch Cốt Môn nhưng kỳ thá»±c cá»§ng chỉ còn lại bá»n há»
ba ngưá»i, hiện tại thì chỉ còn lại hai…
Hơi ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Bạch Cốt Tam Sát trong võ lâm trung nguyên có thể coi là nhân váºt hung tà n cao
ngạo, bình sinh hiếu sát thâm độc, bất kỳ ngưá»i nà o cÅ©ng đừng hòng lại gần được
chúng. Thế nhưng, tiểu đệ ngược lại thu tóm chúng vỠdưới tay mình, sai sỠthà nh
những trợ thủ đắc lực!
Hắn nói ra lá»i nà y không giấu được sá»± kiêu ngạo tá»± hà o, Lý Tồn Hiếu cưá»i nói:
- Má»™t chiêu nà y cá»§a các hạ khiến ngưá»i ta khâm phục!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i ha hả nói:
- Äáng gì mà nói bá»™i phục, chẳng qua tiểu đệ…
Hắn nói chưa hết câu, vừa lúc ấy phÃa trước thấy Sầm Äông Dương chạy quay lại.
Hầu Ngá»c Côn dừng chân lại há»i ngay:
- Chẳng lẽ phÃa trước có động tÄ©nh sao?
Dứt câu thì Sầm Äông Dương đã đến ngay trước mặt, cúi ngưá»i thi lá»… nói:
- Có phải ngôi chùa hoang công tá» nói chÃnh là trong lùm cây đằng kia?
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu đáp:
- Không sai, ngươi há»i có chuyện gì?
Sầm Äông Dương nói:
- Không, chúng tôi nhìn thấy trong chùa có ánh đèn.
Hầu Ngá»c Cônnghe thì chau mà y lẩm bẩm trong miệng:
- Có ánh đèn…
Lý Tồn Hiếu nói:
- Trong chùa có vị tăng nà o tu táºp không?
Hầu Ngá»c Côn lắc đầu nói:
- Äây là má»™t ngôi chùa hoang dã nhiá»u năm nay gần như tuyệt nhân tÃch…
Ngừng lại một lúc, hắn lại nói:
- Ngôi chùa nà y nằm rất khuất, lại hoang phế từ lâu, trước giỠchẳng thấy dấu
chân ngưá»i, nếu không thì ta chẳng bao giỠđể xe ngá»±a lại đó…
Lý Tồn Hiếu cưá»i nói:
- Các hạ tìm tá»›i được thì ngưá»i khác cÅ©ng có thể tìm tá»›i chứ.
Hầu Ngá»c Côn trầm ngâm má»™t lúc, ngước mắt nhìn Sầm Äông Dương nói:
- Cô ta đâu?
Sầm Äông Dương nói:
- Bẩm công tá», tam muá»™i ở phÃa trước giám sát tình hình.
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, chá»› để ánh đèn khi hù chúng ta, đến xem thá»±c hư thế nà o?
Sầm Äông Dương nghe liá»n quay ngưá»i chạy trước.
Äi má»™t lúc đột nhiên, Hầu Ngá»c Côn nói:
- Ta xem thá»±c ra là nhân váºt nà o đây!
Chá»— Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương dừng chân cách khoảng năm mươi
trượng đến nÆ¡i thì có thể nhìn thấy phÃa trước cách chừng hai mươi trượng là má»™t ngôi
cổ sát nằm ẩn khuất trong má»™t lùm cây ráºm. Cảnh váºt tối Ä‘en như má»±c, từ trong ngôi
chùa cổ một tia sáng nhỠmà lại mỠnhạt hắt ra.
Sầm Äông Dương chỉ tay vá» phÃa trước nói:
- Công tá», kia kìa!
Hầu Ngá»c Côn há»i:
- Có nghe thấy động tĩnh gì không?
Miêu Phương Hương ánh mắt lưu lợi liếc nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu, rồi nói với Hầu
Ngá»c Côn:
- Bẩm công tá», không há» thấy động tÄ©nh nà o cả!
Hầu Ngá»c Côn lắng nghe, đầu mà y chau lại nói:
- Tháºt à , là m sao lại không có động tÄ©nh nhỉ?
Rồi quay nhìn Lý Tồn Hiếu há»i:
- Lý huynh có nghe thấy gì không?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Xác thá»±c là không há» có động tÄ©nh, khả năng chỉ có đèn mà không có ngưá»i.
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Có đèn tất phải có ngưá»i, ngá»n đèn kia không thể tá»± bay và o, cÅ©ng không thể tá»±
nó cháy sáng lên!
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu nói:
- Có đèn tức là chứng minh đã có ngưá»i đến, thế nhưng không hoà n toà n có
ngưá»i lưu lại trong ngôi chùa nà y!
Hầu Ngá»c Côn quay mặt há»i:
- à Lý huynh nói là ngưá»i kia đã Ä‘i?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Äiá»u nà y không dám kinh động, nhưng Ãt ra là trong chùa lúc nà y không có
ngưá»i là sá»± thá»±c.
Hầu Ngá»c Côn trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lúc, đôi mà y nhướn cao nhìn Sầm Äông
Dương và Miêu Phương Hương nói:
- Hai ngưá»i ở đây canh chừng, ta cùng Lý huynh và o trong xem hư thá»±c thế nà o.
Äúng lúc nà y hắn dám tá»± mình xông và o nÆ¡i nguy hiểm, có lẽ đây là cách xá» sá»±
và dùng ngưá»i cá»§a hắn, khiến cho bá»n ngưá»i kiêu hùng như Bạch Cốt Tam Sát chẳng
thể không khâm phục mà phục tùng.
Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương đồng thanh đáp má»™t tiếng, Lý Tồn Hiếu
nhìn ra sá»± thán phục cảm kÃch trong ánh mắt cá»§a bá»n há» hai ngưá»i.
Ngôi chùa hoang chỉ cách hai mươi trượng, vá»›i thân pháp cá»§a Hầu Ngá»c Côn vÃ
Lý Tồn Hiếu thì chỉ má»™t hai cái tung ngưá»i là đã đến nÆ¡i.
Lý Tồn Hiếu ngước mắt nhìn ngôi chùa hoang, Hầu Ngá»c Côn nói không sai, ngôi
chùa hoang phế rêu phong nhiá»u năm không còn ngưá»i tu hà nh, đến tấm biển hoà nh
ngang trước cá»a cÅ©ng không còn thấy đâu, trong ngoà i cá» cây má»c um tùm. Má»™t nÆ¡i như
thế nà y thì đúng là tuyệt tÃch chân ngưá»i.
Và o đến trong sân chùa, gạch ngói mục nát đổ đầy, Hầu Ngá»c Côn và Lý Tồn
Hiếu ngưng mắt nhìn và o bên trong, trên án thá» chỉ thấy má»™t ngá»n nến nhá» cháy dở leo
loét khi má» khi tá», không khà tịch tÄ©nh quạnh hiu chẳng má»™t bóng nhân ảnh.
Hầu Ngá»c Côn nghiêng đầu nói nhá»:
- Lý huynh, có nên và o trong xem không?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Hay là chúng ta chia nhau tìm xem?
Hầu Ngá»c Côn hoác miệng cưá»i nói:
- Bất tất, một lúc nhỡ đến Lý huynh cũng chẳng tìm thấy, chẳng hóa ra ta mất cả
chì lẫn chà i sao!
Lý Tồn Hiếu chau mà y khó chịu nói:
- Tại hạ nếu như muốn thoát thân thì vừa rồi đã lợi dụng cơ hội…
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i nói:
- Chẳng giấu gì Lý huynh, vừa rồi tuy tiểu đệ để Lý huynh đi sau lưng, nhưng
không khi nà o không để mắt đến Lý huynh!
Aùnh mắt hắn nhìn và o trong miếu, thay đổi ngữ khà nói tiếp:
- Lý huynh nhìn xem, ngá»n nến kia nến chảy chẳng Ãt, đủ thấy Ãt lắm cÅ©ng cháy
đã ná»a giá» rồi.
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:
- Chúng ta nếu cứ đứng đây thì chẳng tìm ra được nguyên cớ gì!
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu nói:
- Nói đúng lắm, nhưng không thể không cẩn tháºn!
Rồi cúi xuống nhặt lấy một mẩu gạch tiện tay ném mạnh và o trong, thân hình
nhanh chóng phóng theo mẩu gạch lướt và o.
Hắn không phóng chân và o trong điện, mà lại nhảy sang một bên sân viện.
‘Cạch’
Tuy chỉ là má»™t mẩu gạch nhá» ném rÆ¡i trên ná»n đá vỡ vụn, nhưng chùa hoang đêm
vắng âm thanh vang lên chẳng nhá».
Qua một lúc, trong ngôi chùa hoang vẫn yên lặng không một động tĩnh.
Lúc ấy Hầu Ngá»c Côn má»›i tung ngưá»i nhẩy hẳn và o trong viện.
Lý Tồn Hiếu theo chân hắn và o trong điện, đưa mắt nhìn quanh chẳng thấy chút
gì khác thưá»ng, chỉ nghe Hầu Ngá»c Côn nói:
- Lý huynh xin nhìn xuống đất xem!
Lý Tồn Hiếu thâu ánh mắt nhìn xuống đất, má»›i nháºn ra trên ná»n gạch phá»§ đầy
bụi bặm có dấu chân ngưá»i, dù chỉ là má»™t ánh nến má» nhạt nhưng vá»›i võ công như bá»n
hỠthì nhìn rất rõ rà ng.
Hầu Ngá»c Côn há»i:
- Lý huynh có nháºn ra Ä‘iá»u gì không?
Lý Tồn Hiếu gáºt nhẹ đầu nói:
- Dấu chân ngắn nhá»â€¦
- Không sai!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói tiếp:
- Dấu chân ngắn nhỠchứng tỠlà gót hà i của một nữ nhân.
Rồi chỉ tay lên hai hà ng dấu chân lại nói:
- Lý huynh nhìn xem, dấu chân nà y chỉ cò má»™t ngưá»i, không có dấu chân khác,
như váºy ngưá»i nà y đến đây chỉ má»™t mình.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Một nữ nhân đêm và o miếu hoang…
Hầu Ngá»c Côn cưá»i kha khả nói:
- Nhất định là ngưá»i chẳng tầm thưá»ng, nếu không chẳng to gan như thế.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu thừa nháºn, nhưng không nói gì thêm.
Hầu Ngá»c Côn nói tiếp:
- Chỉ không biết nữ nhân kia là nhân váºt nà o, giỠđã Ä‘i đâu?
Lý Tồn Hiếu hồ nghi nói:
- Một thân nữ nhi, đêm và o miếu hoang, đốt nến lên rồi bỠđi đến nến cũng
chẳng tắt ư!
- Chừng ấy đủ thấy ngưá»i nà y rất lá»›n gan, đồng thá»i cÅ©ng biểu thị ngưá»i nà y chưa
đi xa.
Lý Tồn Hiếu bá»—ng nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u bèn há»i:
- Xe ngựa các hạ để đâu?
Hầu Ngá»c Côn quay ngưá»i nói:
- PhÃa sau…
Nói đến đó bá»—ng ánh mắt ánh lên khác thưá»ng nói nhanh:
- Chẳng lẽ cô ta đã phát hiện …
Äúng lúc ấy phÃa sau háºu viện tiếng ngá»±a hà lên xé tan mà n đêm.
Hầu Ngá»c Côn chấn động trong lòng vá»™i nói:
- Quả nhiên không sai, cô ta lui sau kia, chúng ta nhanh đi xem!
Hai ngưá»i liá»n sóng vai nhau xuyên qua tiá»n Ä‘iện lui và o háºu viện, cá» cây má»c
đầy có nÆ¡i khuất cả đầu ngưá»i, Hầu Ngá»c Côn và Lý Tồn Hiếu ẩn thân và o trong má»™t
lùm cây quan sát. Một cỗ xe ngựa đỗ ngay giữa sân viện, ngựa vẫn còn trong ách chưa
cởi ra, lúc nà y Ä‘ang ngưởng cổ lắc mạnh khiến chiếc bá»m tung bay trong gió.
Bên cạnh xe ngựa một bóng bạch y nữ nhân thân hình vô cùng tú lệ, trong mà n
đêm tối nhá» nhợ cÅ©ng nháºn ra nữ nhân thân váºn kình y trắng, bên ngoà i khoát má»™t tấm
choà ng cũng mà u trắng muốt như tuyết.
Nhìn từ phÃa sau nháºn ra nữ nhân thân hình có chút gầy ốm, nhưng không vì thế
mà là m giảm đi nét thanh cao tú lệ, lúc nà y nữ nhân đứng bên cạnh xe ngựa như đang
nhìn gì.
Hầu Ngá»c Côn ghé sát tai Lý Tồn Hiếu nói:
- Tại hạ xuất đạo chưa lâu, chuyện trong giang hồ Ãt biết.
Hầu Ngá»c Côn cÅ©ng lắc đầu nói:
- Chỉ nhìn từ phÃa sau lưng, nhất thá»i tiểu đệ cÅ©ng không nháºn ra cô ta…
Vừa lúc nà y bạch y nữ nhân từ từ quay ngưá»i lại, đôi mắt sáng lạnh như sao băng
nhìn vá» lùm cây nÆ¡i bá»n hỠẩn thân.
Giá» thì cả hai đã nhìn rõ dung mạo ngưá»i nà y, má»™t khuôn mặt thon dà i mÅ©i
thẳng miệng gá»n, mắt hạnh mà y cong, cùng vá»›i thân hình mảnh mai trong dạ phong
thướt tha như tiên thiên giáng trần.
Hầu Ngá»c Côn vừa nhìn thấy bá»—ng thất thanh reo khẽ lên:
- Trá»i Æ¡i, vì sao lại là vị cô nương nà y…
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Các hạ biết cô ta?
Hầu Ngá»c Côn lắc đầu nói:
- Khoan vá»™i há»i, chỉ sợ cô ta đã phát hiện ra chúng ta!
Bấy giá» nhìn thấy thiếu nữ giÆ¡ tay lên búi tóc cao trên đầu, Hầu Ngá»c Côn vá»™i cất
tiếng nói lớn:
- Lãnh cô nương, Hầu Ngá»c Côn ở đây!
Miệng nói, tay nhanh chóng kéo Lý Tồn Hiếu rá»i khá»i chá»— nấp nhảy ra.
Lý Tồn Hiếu nhìn thấy rất rõ, thiếu nữ kia chÃnh định ra tay, khi nghe nói thế má»›i
từ từ hạ tay xuống.
Hầu Ngá»c Côn thả tay Lý Tồn Hiếu sãi chân bước lên trước, và o tá»›i giữa sân má»›i
ôm quyá»n thi lá»… nói:
- Lãnh cô nương, Hầu Ngá»c Côn xin bái kiến!
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của thiếu nữ không một chút biểu
hiện, cũng không hoà n lễ đối phương, lãnh đạm nói:
- Thì ra là Hầu công tá», không dám.
Rồi chuyển ánh mắt sâu hút là nh lạnh nhìn lên mặt Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu chạm phải ánh mắt ấy trong lòng không khá»i chấn động, vá»™i và ng
lẩn tránh ánh mắt cô ta.
Hầu Ngá»c Côn thấy thế liá»n chá»§ động giá»›i thiệu:
- Vị nà y là bằng hữu vừa mới quen của tại hạ, tên là Lý Tồn Hiếu.
Rồi chuyển nói với Lý Tồn Hiếu:
- Lý huynh, đây là Lãnh cô nương!
Lý Tồn Hiếu đà nh chấp tay thi lễ nói:
- Lãnh cô nương.
Thiếu nữ hỠLãnh cũng chẳng đáp lại, khiến cho Lý Tồn Hiếu rơi và o cảnh
ngượng ngùng. Hầu Ngá»c Côn chừng như nháºn ra tình cảnh cá»§a Lý Tồn Hiếu lúc nà y
vội nói tiếp:
- Lý huynh hẳn còn chưa biết rõ, trong võ lâm hiện tại bốn nhà cự phách nhất
chÃnh là nam “Lãnh Nguyệt†bắc “Hà n Tinhâ€, đông “Phi Thúy†và tây “Quỳnh Daoâ€.
Lãnh cô nương đây chÃnh là thiên kim ái nữ cá»§a “Phi Thúy lệnh chá»§â€â€¦
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì, cũng không có biểu lộ gì.
Lãnh cô nương đôi mà y liễu hơi chau lại.
Hầu Ngá»c Côn thấy thế lại nói tiếp:
- Lãnh cô nương vốn rất Ãt hà nh tẩu tại Trung Nguyên, lần nà y quang lâm nÆ¡i
nà y…
Lãnh cô nương lãnh đạm nói:
- Ở nhà mãi thấy chán nên đi ngao du thiên hạ…
Hầu Ngá»c Côn chừng như tá» ra “khiếp†trước vị Lãnh cô nương nà y, vá»™i nói:
- Vâng, vâng, trong Phi Thuý Cốc tuy cảnh như tang bồng, nhưng nhìn hoà i cũng
chán, ngưá»i như Lãnh cô nương đúng là nên Ä‘i ra ngoà i ngao du sÆ¡n thá»§y táºn hưởng
cảng sắc thiên nhiên.
Lãnh cô nương lạnh lùng nói:
- Ngươi đến đây là m gì?
Hầu Ngá»c Côn bồi má»™t nụ cưá»i nói:
- Tại hạ chỉ ngang qua đây, nhân thấy trong miếu có ánh đèm mới và o…
Lãnh cô nương cắt ngang nói:
- Có tháºt chỉ vì thấy ánh đèn nên hiếu kỳ?
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Tại hạ lá»›n gan đến mấy cÅ©ng không dám dối Lãnh cô nương ná»a câu.
Lãnh cô nương nhìn cá»— xe ngá»±a cưá»i nhạt há»i:
- Thế thì ta lấy cỗ xe ngựa nà y!
Hầu Ngá»c Côn ngá»› ngưá»i, nhưng đã nói đà nh phải gượng cưá»i.
- Váºt vô chá»§, cô nương lấy chẳng sao, mà cho dù có, chá»§ cô nương muốn, thì chá»§
nhân cá»§a nó tất cÅ©ng chẳng phản đối, tháºm chà còn thấy vinh hạnh!
Lãnh cô nương nhướn cao mà y nói:
- Ngươi tháºt khéo ăn nói, ta nghe trong Tứ Khôi Ngá»c thì ngươi là ngưá»i giảo hoạt
nhất, xem ra chẳng sai!
Hầu Ngá»c Côn chẳng những không chút tức giáºn hay hổ thẹn, ngược lại còn mở
nụ cưá»i nói:
- Trước mặt Lãnh cô nương, tại hạ nà o dám, thực ra tại hạ chỉ là …
Lãnh cô nương nói:
- Äừng chỉ là gì cả, nhanh nói ta biết ngươi để xe ngá»±a đây Ä‘i là m gì?
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Chẳng giấu gì cô nương, tại hạ có kết oán với Hà n Tinh Môn, Ôn thiếu gia dẫn
bá»n “Hà n Tinh Tứ Sứ†truy tìm tại hạ, cho nên tại hạ đà nh phải giấu xe ngá»±a tạm qua
mắt chúng…
Lãnh cô nương ‘a’ lên một tiếng nói:
- Ngươi kết thù oán gì với nhà hỠÔn kia?
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Nói ra chỉ là chuyện nhá», như cô nương biết đó, tuy là chuyện nhá» nhưng vá»›i
nhà Ôn gia thì chẳng bỠqua.
Lãnh cô nương chau mà y liễu nói:
- Ngưá»i nhà Hà n Tinh Môn ta biết rất rõ, mà con ngưá»i ngươi ta cÅ©ng đã có nghe
qua, theo ta thấy chuyện ngươi kết ân oán vá»›i nhà hỠÔn quyết chẳng phải chuyện nhá»!
Hầu Ngá»c Côn chỉ còn biết nhe răng cưá»i không nói gì.
Hiển nhiên hắn chẳng khi nà o muốn nói thá»±c ra, Lãnh cô nương cÅ©ng là ngưá»i
thông minh, thấy đối phương không tiện nói thì cÅ©ng thay đổi ngữ khà há»i:
- Xem chừng như ngươi rất sợ ngưá»i cá»§a Hà n Tinh Môn?
Hầu Ngá»c Côn nhanh trà cưá»i đáp:
- Tôi không thể phá»§ nháºn, thá»±c tình mà nói trong võ lâm đến những danh môn
đại phái có mấy ngưá»i dám nói không sợ Hà n Tinh Môn chứ?
Má»™t câu nà y hà m ý khÃch đối phương.
Lãnh cô nương cưá»i lãnh nhạt nói:
- Hắc! Xem ra chỉ nói ngươi là ngưá»i giảo hoạt thì chưa đủ, mà còn phải nói lÃ
hiểm trá. Nhanh nói ta biết, chẳng phải là ngươi đến lấy xe ngựa hay sao?
Hầu Ngá»c Côn xoa tay và o nhau bồi má»™t nụ cưá»i nói:
- Tôi biết sẽ không qua được mắt cô nương!
Lãnh cô nương ‘hừ’ một tiếng lạnh lùng nói:
- Thế còn đợi gì nữa, Ä‘i nhanh Ä‘i. Ngươi biết con ngưá»i cá»§a ta rất ghét bị ngưá»i
khác quấy nhiễu thanh tịnh!
Hầu Ngá»c Côn vá»™i và ng gáºt đầu nói:
- Vâng, vâng, vâng, tôi đi ngay, tôi đi ngay!
Rồi chấp tay vái dà i nói:
- Tôi cáo từ, hy vá»ng gặp lại cô nương tại trung nguyên.
Lãnh cô nương lạnh giá»ng nói:
- Ta thì chẳng hy vá»ng gặp lại ngươi.
Má»™t câu chẳng chút khách khÃ, thế nhưng Hầu Ngá»c Côn chẳng để tâm, cứ như
chẳng chuyện gì xảy ra nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Lý huynh, chúng ta đi thôi!
Rồi cất bước đi đến bên xe ngựa.
Äá»™t nhiên nghe Lãnh cô nương gá»i giáºt lại:
- Cháºm má»™t chút!
Hầu Ngá»c Côn như bị Ä‘iện giáºt dừng chân đứng lại.
Lãnh cô nương chẳng há» nhìn Hầu Ngá»c Côn, mà ánh mắt ngưng nhìn Lý Tồn
Hiếu há»i:
- Ngươi tên gá»i là gì?
Lý Tồn Hiếu ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phươn đáp:
- Tại hạ Lý Tồn Hiếu, cô nương có gì chỉ giáo?
Lãnh cô nương cà ng lạnh lùng hơn chà ng ta nói:
- Không chuyện gì, ta chỉ quên nên há»i lại mà thôi!
Lý Tồn Hiếu chẳng để ý đến cô ta, quay ngưá»i bước Ä‘i.
Lãnh cô nương bỗng thét lên:
- Äứng lại!
Lý Tồn Hiếu chân vừa bước chưa được má»™t bước thì đã ngừng lại, giá»ng không vui
há»i:
- Cô nương có gì chỉ giáo?
Lãnh cô nương gằn giá»ng nói:
- Chá»› là m phách trước mặt ta, chá»c ta giáºn thì ta để hắn Ä‘i, còn ngươi thì lưu lại
đây!
Lý Tồn Hiếu nhún vai cưá»i nói:
- Cô nương tốt nhất chớ nên giữ tại hạ lại đây.
Lãnh cô nương hai hà ng mà y nhÃu lại, tên mặt lá»™ băng sương lạnh lùng nói:
- Ngươi nói váºy nghÄ©a là sao? Ngươi cho rằng ta không thể giữ ngươi lại đây
chăng?
Hầu Ngá»c Côn vá»™i chen và o nói:
- Cô nương chá»› nổi nóng, hắn vốn chẳng biết ăn nói, tôi xin nháºn tá»™i thay cho
hắn!
Nói rồi trên mặt hiện má»™t nụ cưá»i cầu hòa cố hữu, chấp tay vái dà i.
Lãnh cô nương lạnh lùng nói:
- Không phải chuyện của ngươi, ngươi nên bớt mồm bớt miệng.
Hai ánh mắt ngưng nhìn lên mặt Lý Tồn Hiếu nói:
- Äáp lá»i ta há»i!
Lý Tồn Hiếu còn chưa nói gì, Hầu Ngá»c Côn lại định cướp lá»i nói.
Lãnh cô nương trừng mắt nhìn hắn gắt giá»ng:
- Hầu Ngá»c Côn, ngươi nên biết tÃnh khà cá»§a ta!
Hầu Ngá»c Côn nhe răng cưá»i nói:
- Äại nhân không chấp lá»—i tiểu nhân, cô nương xin bá»›t giáºn.
Lý Tồn Hiếu đôi mà y nhướn cao nói:
- Các hạ, ai là đại nhân, ai là tiểu nhân? Ngươi đối vá»›i ngưá»i nà o cÅ©ng cung kÃnh
nhún nhưá»ng thì mặc ngươi, chá»› nên kéo ta cùng chung má»™t phưá»ng.
Hầu Ngá»c Côn mặt hÆ¡i biến sắc vá»™i nói:
- Lý huynh…
Lãnh cô nương chống tay và o hông thét lớn:
- Hầu Ngá»c Côn!
Hầu Ngá»c Côn láºp tức nÃn bặt.
Lãnh cô nương mắt nhìn Lý Tồn Hiếu ướm há»i:
- Ngươi rất khá, đúng không?
Lý Tồn Hiếu nhún vai đáp:
- Ngược lại chẳng phải thế, tại hạ vốn chẳng phải cúi đầu trước bất cứ ngưá»i nà o.
Lãnh cô nương cất tiếng cưá»i khanh khách vẻ thÃch thú nói:
- Tuyệt, tuyệt, ta hôm nay nhất định khiến ngươi cúi đầu!
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm nói:
- Chỉ e cô nương là m không nổi.
Lãnh cô nương hoa dung hÆ¡i trắng ra, nhưng miệng phát tiếng cưá»i nhạt nói:
- Ngươi cứ mở mắt xxem ta là m nổi hay không!
Nói rồi chỉ thấy cô ta trở tay, trong cánh tay ngá»c sáng loáng lên má»™t thanh
nhuyễn kiếm ngắn, nháy mắt đã kỠngay sát yết hầu Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu không ngá» cô ta thân pháp và thá»§ pháp nhanh như váºy, chẳng há» né
tránh, mặt cũng không một chút đổi sắc đứng yên như một pho tượng.
Hầu Ngá»c Côn cả kinh thất sắc vá»™i và ng sấn tá»›i la lên:
- Lãnh cô nương…
Lãnh cô nương lạnh giá»ng quát:
- Hầu Ngá»c Côn!
Theo tiếng thét là ánh kiếm sáng loáng rồi tắt nhanh, một bó tóc nhỠcùng với
giải buá»™c tóc trên đầu Hầu Ngá»c Côn rÆ¡i xuống, cả mái tóc Hầu Ngá»c Côn theo đó tá»a
ra, hắn lạnh thấu xương vội và ng nhảy thoái lùi sau.
Lãnh cô nương má»™t kiếm khiến Hầu Ngá»c Côn phát khiếp, ngưng mắt sắc lạnh
nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Ta là m được chứ !
Lý Tồn Hiếu lạnh lùng không kém nói:
- Cô nương nhầm rồi, tại hạ chẳng bao giỠbị khuất phục dưới vũ lực. Một kiếm
nà y cá»§a cô nương, tại hạ vốn thừa sức né được, thế nhưng tại hạ không né tránh chÃnh
là để chứng minh cho cô nương thấy tại hạ chẳng hỠkhiếp sợ!
Lãnh cô nương nghe má»™t câu nà y thì mặt tái nhợt nhạt vì giáºn và thẹn, bất giác
buộc miệng ‘a’ một tiếng nói:
- Nói váºy có nghÄ©a là má»™t kiếm nà y cá»§a ta ngươi tránh rất dá»… dà ng?
- Không sai!
- Hắc! Ngươi chẳng ngại gì cứ há»i Hầu Ngá»c Côn xem, đương kim thiên hạ có
mấy ngưá»i có khả năng tránh được má»™t kiếm nà y cá»§a ta!
Hầu Ngá»c Côn chá»™p lấy cÆ¡ há»™i nà y liá»n chen và o nói:
- Võ há»c cá»§a Phi Thuý Cốc tịnh xưng vá»›i Lãnh Nguyệt Môn và Hà n Tinh Môn,
Lãnh cô nương nhất thân tuyệt há»c hấp thụ tổ truyá»n chÃnh thống. Nhất là vá» kiếm
thuáºt, có thể nói phóng mắt thiên hạ chẳng tìm ra đối thủ…
Chẳng hiểu má»™t câu nà y là sá»± thá»±c hay chỉ là lá»i tâng bốc cá»§a hắn, nhưng Lý Tồn
Hiếu cứ như không nghe thấy lãnh đạm nói:
- Cô nương cứ thỠxem!
Lãnh cô nương trong ánh mắt lá»™ hà n quang khiếp ngưá»i, sau chút im lặng gáºt đầu
nói:
- ÄÆ°á»£c, ta sẽ cho ngươi thá». Ta ra kiếm lại, nếu ngươi có thể tránh tức là ngươi
mạng lá»›n, nhưng nếu ngươi không tránh nổi thì xem như ngươi xui táºn mạng!
Nói rồi trở cổ tay thâu kiếm lại, sau đó lại ra chiêu cũng nhằm thẳng tới yết hầu
Lý Tồn Hiếu nhanh không tưởng.
Lý Tồn Hiếu y nhiên không hỠdi chuyển thân hình, chỉ đợi khi ánh kiếm thép
đến ngay trước mặt mới nghiêng đầu một bên, hữu chưởng xuất chiêu phóng ra.
Thanh đoản kiếm lướt qua một bên vai chà ng, vừa đúng lúc nà y thì cánh tay phải
nắm kiếm của cô ta trúng một chưởng của Lý Tồn Hiếu nghe “bốp†nhẹ một tiếng.
Hầu Ngá»c Côn tròn mắt kinh ngạc, hắn thá»±c chẳng ngá» Lý Tồn Hiếu có thể tránh
má»™t kiếm cá»§a Lãnh cô nương, đồng thá»i còn phản kÃch má»™t chưởng.
Lãnh cô nương cũng kinh ngạc vô cùng, đến quên cả thâu kiếm. Trên khuôn mặt
trắng bạch cá»§a cô ta phá»›t á»ng hồng, là nh lạnh nói:
- Ngươi có muốn tiếp thêm một kiếm nữa không?
Nói rồi mới trở tay thâu kiếm lại.
Hầu Ngá»c Côn liá»n bước tá»›i má»™t bước, ôm quyá»n cưá»i nói:
- Lãnh cô nương, đây là kiếm thứ hai!
Lãnh cô nương mặt cà ng đỠhÆ¡n, kiếm ra chiêu ná»a chừng thì ngừng lại.
Hầu Ngá»c Côn lanh trà liá»n xá dà i má»™t cái nói tiếp:
- Äa tạ cô nương kiếm hạ lưu tình!
Rồi nhanh chóng kéo tay Lý Tồn Hiếu đi đến hướng cỗ xe ngựa.
Lãnh cô nương đứng yên bất động, lúc nà y cứ như hai chân chôn cứng dưới đất.
Hầu Ngá»c Côn Ä‘uôi mắt liếc nhanh Lãnh cô nương, tay không ngừng kéo Lý Tồn
Hiếu lên ngồi trên xe, rồi ra roi cho ngựa chạy.
Lãnh cô nương vẫn y nhiên bất động trong bóng đêm mỠnhạt như một pho nữ
thần tượng, là n dạ phong cứ lấy phất tấm choà ng trắng lên, chẳng hiểu trong lòng cô ta
lúc nà y nghĩ gì.
Ra khá»i ngôi chùa hoang, Hầu Ngá»c Côn còn đón thêm bá»n Sầm Äông Dương vÃ
Miêu Phương Hương hai ngưá»i, trên xe Lý Tồn Hiếu ngồi bên cạnh Hầu Ngá»c Côn
chẳng nói ná»a tiếng.
Hầu Ngá»c Côn cÅ©ng không há» hé môi, tay cứ ra roi thúc cá»— xe ngá»±a chạy như bay
xuyên và o mà n đên, chạy có đến mưá»i mấy dặm khi ấy má»›i thấy hắn buông lá»ng dây
cương cho ngá»±a chạy nước kiệu, thở phà o má»™t hÆ¡i, nhìn Lý Tồn Hiếu cưá»i khổ nói:
- Lý huynh lần nà y gây hoạ chẳng nhá», hại tiểu đệ lo muốn chết!
Lý Tồn Hiếu cưá»i lãnh đạm nói:
- Các hạ lo là lo cô ta giữ tại hạ lại chứ gì?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Lý huynh nếu như bị há»§y dưới thanh kiếm cô ta, tiểu đệ tổn hại cÅ©ng chẳng nhá»!
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì thêm.
Hầu Ngá»c Côn lại nói:
- Lo thì lo, nhưng vừa rồi Lý huynh là m nở mặt võ lâm trung nguyên chúng ta, tiểu
đệ chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u lúc ấy không thể vá»— tay cho sướng!
Lý Tồn Hiếu vẫn chỉ cưá»i không nói gì.
Hầu Ngá»c Côn nhìn chà ng má»™t cà i, bá»—ng thay đổi ngữ khà nói:
- Lý huynh, tiểu đệ có chỗ không hiểu.
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Các hạ không hiểu gì?
Hầu Ngá»c Côn chá»›p chá»›p mắt nhìn Lý Tồn Hiếu thăm dò nói:
- Vừa rồi một chiêu của Lý huynh thực hiếm thấy, nên biết đương kim thiên hạ
ngưá»i có thể tránh được má»™t kiếm cá»§a cô ta đã khó, mà ngưá»i có thể khiến cô ta ăn đòn
cà ng khó hơn…
Lý Tồn Hiếu hiểu ra Ãt nhiá»u, trong lòng cảm thấy hối háºn vá» má»™t chiêu vừa rồi
mình thi thố.
Hầu Ngá»c Côn há»i dồn:
- Lý huynh hiểu ý tiểu đệ chứ?
Lý Tồn Hiếu thỠơ nói:
- Các hạ chẳng hại gì cứ nói tiếp xem?
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i nói:
- Lý huynh khiến tiểu đệ chẳng thể không thay đổi suy nghÄ© ban đầu, có lá»i dạy gì
tiểu đệ khi nà o dám không nghe theo!
Hơi ngừng lại một lúc, hắn nói tiếp:
- Theo tiểu đệ biết, Ôn Thiếu Khanh tuy có thể tránh được một kiếm nà y của Lãnh
cô nương, thế nhưng trả miếng được cô ta thì tháºt không có khả năng. CÅ©ng có thể nói
sở há»c cá»§a Ôn Thiếu Khanh và Lãnh cô nương ngang ngá»a, Lý huynh dá»… dà ng qua má»™t
kiếm đồng thá»i còn cho Lãnh cô nương ăn đòn lại, thì cá»› gì lại sợ Ôn Thiếu Khanh?
Thì ra đây là mục Ä‘Ãch cuối cùng cá»§a Ä‘iá»u hắn muốn nói.
Lý Tồn Hiếu chẳng chút suy nghĩ đáp ngay:
- Ôn cô nương đã cứu tại hạ một lần, tại hạ chỉ vì nể mặt cô ta mà chẳng muốn
đối đầu chạm mặt với Ôn Thiếu Khanh!
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Váºy thì Lý huynh đối vá»›i bá»n tiểu đệ ba ngưá»i có trở ngại gì, mà cÅ©ng đâu có nể
mặt ai!
Một câu rất thẳng thắn, Lý Tồn Hiếu nói:
- Không giấu gì các hạ, tại hạ khi nghe các hạ phân tÃch vá» con ngưá»i Trương
Viá»…n Äình, cho nên trong lòng cÅ©ng muốn tìm gặp lại vị Giả tiá»n bối kia xem hư thá»±c
thế nà o. Cho nên cùng ba vị đồng hà nh, lại còn ngồi ngá»±a thay chân, há không hÆ¡n lÃ
đơn thân độc bộ hay sao!
Hầu Ngá»c Côn vẻ mặt há»›n hở nói:
- Nói thế Lý huynh không hỠthấy thiệt thòi gì!
- Sự thực là thế.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i ha hả, rồi ánh mắt giảo hoạt nhìn Lý Tồn Hiếu há»i:
- Có đúng là sự thực hay không trong lòng Lý huynh biết rõ, Lý huynh đã không
muốn nói thì tiểu đệ cũng không cưỡng ép. Thế nhưng bắt đầu từ lúc nà y trở đi, tiểu đệ
không thể không tháºn trá»ng đỠphòng hÆ¡n vá»›i Lý huynh!
Một câu nà y hắn cũng có thể nói thẳng ra với đối phương, đủ thấy tâm cơ chẳng
phải tầm thưá»ng, Lý Tồn Hiếu nghe chỉ mỉm cưá»i nói:
- Các hạ vốn chưa há» buông lá»ng tại hạ.
Hầu Ngá»c Côn ngá»a mặt cưá»i kha khả nói:
- Tứ Khôi Ngá»c tiếng tăm không nhá», tung hoà nh võ lâm, thế nhưng đêm nay Hầu
Ngá»c Côn má»›i thá»±c sá»± gặp phải má»™t nhân váºt cá»±c kỳ cao minh. Ha ha…Lý huynh tháºt
là lợi hại!
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm đáp:
- Các hạ quá khen.
Hầu Ngá»c Côn bá»—ng đổi giá»ng há»i:
- Lý huynh có biết gì nhiá»u vá» vị Lãnh cô nương kia không?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Ngoại trừ biết cô ta là thiên kim ái nữ của Phi Thuý Cốc chủ ra, chẳng biết gì
hơn!
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu nói:
- Cô ta chẳng những há» Lãnh, mà con ngưá»i cô ta cÅ©ng lạnh băng như cái há» cá»§a
mình. ÄÆ°Æ¡ng kim tứ đại mỹ nhân là : “Lãnh Nguyệt Môn†Lệnh Hồ Dao CÆ¡, “Hà n Tinh
Môn†Ôn Phi Khanh, “Phi Thuý Cốc†Lãnh Ngưng Hương và “Quỳnh Dao Cung†Tư Äồ
Lan. Trong tứ đại mỹ nhân có thể nói Ôn Phi Khanh là nhu tình nhất, nhưng cÅ©ng lại lÃ
ngưá»i ác độc nhất. Lãnh Ngưng Hương là ngưá»i cá»±c lạnh nhạt, chẳng thÃch lắm lá»i,
trong võ lâm có ngưá»i lén gá»i cô ta là “Băng mỹ nhânâ€, quả là má»™t danh hiệu nghe cá»±c
hay chừng như không còn gì hợp hơn…
Lý Tồn Hiếu gáºt nhẹ đầu nói:
- Vị Lãnh cô nương nà y quả thực lãnh ngạo.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i khanh khách nói:
- Äẹp như đà o lý, lạnh tá»±a băng sương. CÅ©ng đúng thôi, vá»›i sắc đẹp nghiêng nước
nghiêng thà nh như cô ta, nếu tuỳ tiện lẳng lÆ¡ vá»›i bao ngưá»i thì có lẽ cả thiên hạ nà y
đại loạn. Äừng nói đâu xa, cứ nhìn Ôn Phi Khanh biết bao nhiêu tiếng tăm đồn đãi bên
ngoà i, nếu như vừa rồi Lý huynh không nhanh rá»i khá»i cô ta, chỉ e tâm thần bất định bị
cuốn hút và o vòng mê tình thì rước hoạ và o thân!
Lý Tồn Hiếu chau mà y nói:
- Thân nam nhi đại trượng phu, ngá»a mặt chẳng thẹn vá»›i trá»i, cúi chẳng thẹn vá»›i
đất, há để ngưá»i Ä‘á»i dèm pha chê cưá»i vì chuyện lụy tình!
- Khéo nói, khéo nói!
Hầu Ngá»c Côn giÆ¡ ngón tay cái lên ý tán dương đối phương rồi nói tiếp:
- Lý huynh nói hay lắm, tục ngữ có câu “lòng ngay trong phòng tối vẫn có thần
linh, lòng tà giữa ban ngà y cÅ©ng sinh ma quá»·â€, chỉ cần hà nh động quang minh lá»—i lạc
thì không có gì đáng sợ thiên hạ chê cưá»i.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tại hạ cũng suy nghĩ như thế.
- Thế nhưng…
Hầu Ngá»c Côn nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu má»™t cái nói tiếp:
- Lý huynh thá» thăm há»i trong võ lâm xem, Ôn Phi Khanh xưa nay chưa từng cứu
má»™t ai!
Lý Tồn Hiếu thầm hiểu tâm ý đối phương, nói ngay:
- Tại hạ đã nói, ngá»a mặt chẳng thẹn vá»›i trá»i, cúi mặt không thẹn vá»›i đất…
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Lý huynh xin chá»› chấp nệ, đưá»ng dà i hiu quạnh, tiểu đệ chỉ nói đùa cho vui mÃ
thôi, như thế nó cũng bớt buồn tẻ đúng không?
- Chẳng sai!
- Lý huynh…
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Nếu nói giữa Lý huynh vá»›i Ôn Phi Khanh có chuyện gì không thể nói vá»›i ngưá»i
khác, thì Lý huynh nhất định chẳng phải là ngưá»i như thế. Tiểu đệ cÅ©ng không tin như
thế, nhưng theo tiểu đệ thấy thì Ôn Phi Khanh đối với Lý huynh rất có ý tứ đấy, điểm
nà y thì Lý huynh hẳn không thể không thừa nháºn!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tại hạ chẳng dám nghÄ© Ä‘a tình, nếu chỉ vì cứu ngưá»i để rồi chung tình vá»›i ngưá»i,
chỉ sợ các vị cô nương sau nà y chẳng còn ai dám giơ tay ra cứu mình!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i ha hả nói:
- Tuyệt, tuyệt, không ngỠLý huynh nói chuyện thú vị như thế, tiểu đệ xem như có
duyên với Kim Hoa, cảm thấy tiếc vì tương phùng hơi muộn.
Lý Tồn Hiếu Ä‘iá»m nhiên nói:
- Tại hạ rất vinh hạnh.
Hầu Ngá»c Côn bá»—ng nghiêm nét mặt nói:
- Lý huynh xin chá»› nghÄ© tiểu đệ lại xảo ngôn lệnh sắc, quả thá»±c trước con ngưá»i
khà khái như Lý huynh, tiểu đệ vô cùng bá»™i phục mà thà nh tâm thổ lá»™, má»i lá»i Ä‘á»u táºn
đáy lòng.
Lý Tồn Hiếu nghe thì nghiêm túc đáp lại:
- Váºy thì tại hạ thà nh tháºt xin lá»—i.
Hầu Ngá»c Côn thở dà i má»™t hÆ¡i nói như tá»± nói vá»›i mình:
- Xem ra chuyện hiểm trá nà y là m cũng không là m được, mà lòng cũng chẳng
thanh thản nổi, chỉ một lần nà y vỠsau đồn đãi ra giang hồ thì ngươi vĩnh viễn thà nh
má»™t kẻ tiểu nhân giảo hoạt hiểm trá. Hầu Ngá»c Côn, cho dù ngươi mổ bụng moi tim thì
cÅ©ng chẳng ai tin tưởng ngươi nổi, ngươi rÆ¡i đến tình cảnh nà y thì tháºt thảm!
Lý Tồn Hiếu nghe không khá»i xao động, đôi môi mấp máy định nói gì nhưng rồi
lại thôi.
Hai ngưá»i rÆ¡i và o trong im lặng, má»—i ngưá»i Ä‘eo Ä‘uổi theo suy nghÄ© cá»§a mình, qua
má»™t hồi lâu Hầu Ngá»c Côn má»›i thấy vui vui trở lại, mặt hiện nụ cưá»i thay đổi câu
chuyện nói:
- Trong Phi Thuý Cốc cảnh sắc tháºt đẹp, không thua kém gì cảnh Giang Nam,
nhưng tiếc má»™t Ä‘iá»u trong Phi Thuý Cốc không thấy bóng má»™t tu mi nam tá», toà n là mỹ
nhân hồng nhan, không ai không là quốc sắc thiên hương, không ai không là Dao Trì
tiên nữ. Bao nhiêu nam nhân trong giang hồ má»i mắt ngóng và o nhưng không ai dám
tá»›i, chỉ nghe ngưá»i ta kháo nhau đã thấy ngứa cả ngưá»i, chẳng biết Lý huynh có muốn
thá» thâm nháºp má»™t lần không?
Lý Tồn Hiếu cưá»i Ä‘iá»m nhiên nói:
- Như đã có bao nhiêu ngưá»i lòng mong mà chân không dám đặt tá»›i, thì tại hạ
là m sao…
- Ha ha…Lý huynh chẳng giống vá»›i bá»n há», chỉ má»™t chuyện vừa rồi Lý huynh có
thể cho Lãnh cô nương ăn đòn, đủ thấy Lý huynh thâm nháºp Phi Thuý Cốc chẳng vấn
đỠgì.
- Nhưng…tại hạ chẳng đến nổi cuồng si với đám hồng quần.
- Sao?
Hầu Ngá»c Côn chừng như ngạc nhiên trước câu nà y, tròn mắt nhìn Lý Tồn Hiếu
há»i lại:
- Lý huynh không hứng thú ư?
Lý Tồn Hiếu nhún vai cưá»i nói:
- Tại hạ chẳng phải là thánh nhân, mà dù là thánh nhân cũng bằng xương bằng
thịt, khi nà o lại không động lòng trước mỹ sắc tạo hóa, có Ä‘iá»u tại hạ chẳng có rãnh để
nghĩ chuyện ấy mà thôi!
Hầu Ngá»c Côn ngá»› ngưá»i, rồi báºt cưá»i thà nh tiếng, định nói tiếp.
Nhưng đúng lúc nà y bá»—ng nghe Sầm Äông Dương từ phÃa sau nói:
- Hầu công tá», có ngưá»i Ä‘ang theo dõi chúng ta.
Hầu Ngá»c Côn giáºt mình vá»™i há»i:
- Ai? Ngươi nháºn ra chứ?
Sầm Äông Dương nói:
- Một bóng trắng cách xa có đến năm mươi trượng cứ bám không dứt chúng ta,
nhưng đêm tối tôi không nhìn thấy rõ.
- Một bóng trắng à ?
Hầu Ngá»c Côn chau mà y kêu lên, rồi gáºt đầu nói tiếp:
- Biết rồi, để mắt quan sát, có động tĩnh gì thì báo ta ngay.
Sầm Äông Dương trong xe ứng thanh đáp má»™t tiếng.
Hầu Ngá»c Côn nghiêng nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Lý huynh gáºy há»a chưa dứt đâu!
Lý Tồn Hiếu chau mà y ngạc nhiên há»i:
- Là cô ta?
- Lý huynh nhãn lá»±c hÆ¡n hẳn Sầm Äông Dương, cứ thỠđứng lên nhìn lui mà xem!
Lý Tồn Hiếu vẫn ngồi yên bất động, nhÃu mà y nói:
- Cô ta như váºy là sao chứ?
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Cô ta chẳng phải là đối thủ của Lý huynh, ắt không phải là truy theo báo thù!
- Váºy thì là gì?
- Chúng ta cần phải há»i cô ta!
Lý Tồn Hiếu lẩm nhẩm nói:
- Có lẽ cô ta cùng hà nh trình chúng ta mà thôi, tháºt khéo!
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i không đáp, gá»i lá»›n:
- Sầm Äông Dương, ngươi đến trước thay ta đánh xe.
“Vâng†Sầm Äông Dương ứng thanh đáp, rồi từ sau thùng xe chui tá»›i trước.
Hầu Ngá»c Côn trao giây cương và roi ngá»±a cho Sầm Äông Dương, rồi cùng Lý Tồn
Hiếu chui và o trong thùng xe.
Hai ngưá»i vén tấm bạt lên nhìn lui con đưá»ng, nhưng bất giác ngá»› ngưá»i, vì trong
vòng má»™t trăm trượng dưới ánh trăng non má» nhạt không há» nháºn ra má»™t bóng ngưá»i
nà o, là m gì có Lãnh Ngưng Hương như hỠnghĩ!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nhạt nói:
- Cô ta tinh còn hơn chúng ta nghĩ!
Miêu Phương Hương lên tiếng chen và o nói:
- Công tá», tôi không nhìn thấy cô ta lẩn trốn và o đâu, huống gì má»™t vùng nà y
không có rừng núi, đưá»ng trống lốc biết trốn và o đâu!
Hầu Ngá»c Côn vẫn nụ cưá»i nhạt trên môi nói:
- Có lẽ cô ta có thuáºt độn thổ, đã thế thì mặc cô ta, xem cô ta lẩn trốn đến bao
giá»!
Rồi cao giá»ng nói vá»›i Sầm Äông Dương:
- Cho xe chạy nhanh!
Sầm Äông Dương ngồi phÃa trước ghế xà Ãch ứng thanh đáp lá»›n má»™t tiếng, tay ra
roi vùn vụt thúc ngựa kéo xe chạy như bay.
Trong xe, Hầu Ngá»c Côn chau mà y trầm tư chừng như Ä‘ang suy nghÄ© gì rất lâu.
Hầu Ngá»c Côn không nói, Lý Tồn Hiếu trong đầu cÅ©ng suy nghÄ© vá» hà nh động
bám theo xe của Lãnh Ngưng Hương.
Miêu Phương Hương từ đầu đến giỠmới có dịp ngồi đối diện với Lý Tồn Hiếu,
chốc chốc cứ liếc mắt nhìn chà ng mà trong lòng rộn lên, chỉ tiếc là không được ngồi
riêng cùng chà ng.
Qua má»™t hồi lâu, Hầu Ngá»c Côn ngước mắt nhìn Lý Tồn Hiếu cưá»i há»i:
- Lý huynh nghÄ© ra Ä‘iá»u gì không?
Lý Tồn Hiếu “ồ†lên một tiếng nói:
- Gì chứ?
- Chẳng phải Lý huynh đang nghĩ đến hà nh động của Lãnh Ngưng Hương sao?
Lý Tồn Hiếu do dự một lúc nói:
- Tôi vốn chẳng để tâm…
- Cũng đúng!
Hầu Ngá»c Côn mỉm cưá»i nói tiếp:
- Chuyện không liên quan đến mình để ý là m gì, thế nhưng…theo tiểu đệ thấy thì
Lý huynh không nghĩ cũng không được, bởi vì Lãnh Ngưng Hương bám theo chúng ta
chÃnh là liên quan đến Lý huynh đấy!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tại hạ chẳng hiểu ý các hạ muốn nói gì?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i kha khả nói:
- Chỉ một chuyện Ôn Phi Khanh xưa nay không hỠcứu ai lại cứu Lý huynh, đã thế
còn thăm há»i ân cần, nên dám mạnh dạn Ä‘oán má»™t Ä‘iá»u. Vá»›i ngưá»i như Lý huynh có
thể nói là “mỹ nam nhânâ€, nếu tiểu đệ là nữ nhân thì chỉ má»™t lần nhìn thấy cÅ©ng xiêu
lòng…
Nói đến đó hắn quay nhìn Miêu Phương Hương há»i:
- Miêu cô nương nói xem đúng không chứ?
Miêu Phương Hương mặt mà y há»›n hở, mắt liếc mà y cưá»i nói:
- Công tá» nói không sai, tôi là nhi nữ nên đứng phÃa nhi nữ mà nói, chỉ nhìn phải
Lý công tỠmột lần thì…không thể không xao động trong lòng!
Lý Tồn Hiếu chẳng nhìn Miêu Phương Hương, lại nhìn Hầu Ngá»c Côn nói:
- Các hạ tháºt khéo đùa!
Hầu Ngá»c Côn cương quyết nói:
- Lý huynh như vẫn còn không tin, chúng ta cứ ngừng xe lại chỠcô ta đến thẳng
mặt nói chuyện.
Lý Tồn Hiếu thở hắt ra một hơi nói:
- Chỉ cần các hạ nguyện ý ngừng xe, tại hạ chẳng báºn tâm lo lắng!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Lý huynh tháºt lợi hại, thừa biết tiểu đệ chẳng thể nà o ngừng xe…
Vừa lúc nà y phÃa trước nghe giá»ng Sầm Äông Dương nói lá»›n:
- Hầu công tá», trước mặt sắp đến Thạch Khang, chúng ta có ngừng lại nghỉ chân
không?
Hầu Ngá»c Côn nghe há»i liá»n đáp ngay:
- Không ngừng, không nghỉ, trên xe thức ăn nước uống Ä‘á»u đủ, tốt nhất má»™t mạch
chạy đến Giang Nam, đến đó nếu cần thì thay cỗ xe nà y, ngựa không chạy nổi thì thay
cả ngựa…
Sầm Äông Dương đáp má»™t tiếng, rồi cứ giục ngá»±a chạy không há» giảm tốc độ.
Hầu Ngá»c Côn lại nói:
- Äừng và o thà nh, chạy bá»c ngoà i thà nh.
Sầm Äông Dương lại ứng thanh đáp
Lý Tồn Hiếu nói:
- Các hạ mà đi như thế nà y nói không chừng chúng ta đến Giang Nam trước cả vị
Giả tiá»n bối kia!
- Thế thì còn gì hay bằng, Giang Nam cảnh sắc tuyệt đẹp, đến sớm và i ngà y có
thá»i gian Ä‘i thưởng cảnh…Giang Nam đệ nhất danh thắng, lưng dắt và i vạn lạng, kỵ
hạc xuống Dương Châu, lại còn bao nhiêu chốn như Gia Hưng, Phú Xuân, Tiá»n ÄÆ°á»ng,
Thiệu Hưng, Thiên Thai, Nhạn Dương, hoà ng Trung, Phổ Äà Phong cảnh đã đẹp mà lại
còn nhiá»u, chỉ nói đến bảy ngà y bảy đêm…
Miêu Phương Hương bỗng chen ngang nói:
- Công tỠcòn sót một chỗ!
- Chổ nà o?
- Lục Triá»u Kim Phấn!
Hầu Ngá»c Côn “a†lên má»™t tiếng gáºt đầu cưá»i nói:
- Không sai, ta là m sao lại quên mất nơi nà y nhỉ? Chốn đô hội phồn hoa, nơi ăn
chÆ¡i cá»§a bao tay vương tôn công tá», ta là m sao lại quên khuấy nó….
Rồi nhì Lý Tồn Hiếu há»i:
- Lý huynh đến Kim Lăng bao giỠchưa?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu thỠơ đáp:
- Chưa.
Hầu Ngá»c Côn nhe răng cưá»i nói:
- Má»™t ngưá»i tà i hoa như Lý huynh mà chưa đến Kim Lăng thì tháºt đáng tiếc đáng
tiếc vô cùng…
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm nói:
- Theo tại hạ nghÄ©, thì chốn Lục Triá»u Kim Phấn chỉ hợp vá»›i những ngưá»i như các
hạ!
- Khéo nói, khéo nói!
Hầu Ngá»c Côn lắc lư đầu, cưá»i phá lên nói:
- Duy đại anh hùng mới có bản sắc, duy danh sĩ mới phong lưu, tiểu đệ không
dám tự cho mình là danh sĩ, cà ng không dám nói mình phong lưu, thế nhưng trước nay
vẫn ngưỡng má»™ hai nhân váºt Hà n Hy Tải và Äổ Mục Chi, chỉ ước ao có dịp đến đó để
ngắm lại di tÃch xưa cá»§a má»™t mối giao tình thi vị ấy!
Miêu Phương Hương tán và o một câu:
- Theo tôi thấy thì công tỠphong lưu tao nhã kém gì hỠđâu, bất quá là chưa tìm
được bạn tri kỷ đấy thôi!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i tÃt mắt nói:
- Miêu cô nương cÅ©ng khéo ăn nói tháºt, khiến cho ta lâng lâng như Ä‘ang trong
cÆ¡n say hÆ¡i men, có duyên má»›i tìm được tri ká»· hẳn chứ dá»… gì, đúng váºy chứ, Lý huynh?
Rồi cưá»i lên ha hả.
Äá»™t nhiên nghe Miêu Phương Hương kêu lên:
- Công tá», xin nhìn lui xem!
Hầu Ngá»c Côn nụ cưá»i biến mất, vá»™i quay đầu nhìn lui sau, lúc nà y Miêu Phương
Hương một tay vén góc tấm bạt lên, ngoà i xa bốn năm mươi trượng một bóng trắng phi
nhanh như cánh nhạn đêm theo sau xe.
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Lý huynh xin hãy xem…
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu nói:
- Tại hạ đã nhìn thấy.
- Là cô ta…?
- Không sai, đúng là cô ta.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nhạt nói:
- Không ngỠcô ta định chơi trò ú tim…
Miêu Phương Hương chen và o nói:
- Tôi vừa vén bạt lên đã nhìn tấy, chỉ sợ cô ta xuất hiện đã lâu!
Hầu Ngá»c Côn đôi mà y nhÃu chặt, bá»—ng hô lá»›n:
- Ngừng xe!
PhÃa trước Sầm Äông Dương ứng thanh đáp lá»›n má»™t tiếng, cá»— xe ngá»±a còn chạy
thêm chừng mươi trượng nữa mới ngừng lại hẳn.
Miêu Phương Hương nhìn Hầu Ngá»c Côn ngạc nhiên há»i:
- Công tỠlênh ngừng xe là m gì?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nhạt đáp:
- Cô cứ chỠxem!
Lúc nà y liá»n thấy bóng trắng kia cÅ©ng ngừng chân lại, Hầu Ngá»c Côn “hừ†má»™t
tiếng nói:
- Cô ta cũng ngừng lại, để xem là m gì!
Vừa nói dứt, bỗng thấy bóng trắng kia từ từ đi tới…
oOo
|

30-08-2008, 03:24 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 14
Hoa nà o như xưa
Miêu Phương Hương vội nói:
- Công tá», cô ta Ä‘i đến!
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Ta sở dÄ© cho ngừng xe, chÃnh là đợi cô ta đến!
Bóng ngưá»i áo trắng kia tuy nói là đi cháºm rãi, nhưng thá»±c ra tốc độ so vá»›i ngưá»i
thưá»ng nhanh gấp bá»™i, khoảng cách bốn năm mươi trượng chỉ trong nháy mắt đã đến
gần ngoà i mưá»i trượng.
Hầu Ngá»c Côn hất mạnh tay má»™t cái khiến cả tấm bạt phÃa sau xe vén hẳn lên,
cất tiếng nói lớn:
- Lãnh cô nương đấy sao?
Bóng ngưá»i áo trắng cháºm lại nói:
- Là ta, Hầu Ngá»c Côn, ngưá»i là m gì?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nhạt nói:
- Tôi Ä‘oán là cô nương, quả nhiên chÃnh là cô nương…
Nói chuyện và i câu thì Lãnh Ngưng Hương đã đến sau xe, Hầu Ngá»c Côn nhảy
xuống khá»i xe ôm quyá»n thi lá»… nói:
- Cô nương Ä‘i đêm đến táºn đây, hẳn cùng đưá»ng, có muốn chúng tôi đưa má»™t
quãng không?
Lãnh Ngưng Hương chẳng đáp lá»i hắn, ánh mắt nhìn nhanh và o trong xe há»i lại:
- Ngươi đi đến đâu?
Hầu Ngá»c Côn đáp:
-Tôi có chuyện đi Giang Nam.
Lãnh Ngưng Hương há»i:
-Nó là ai?
Hầu Ngá»c Côn hà m hồ nói má»™t câu:
- Chẳng phải vừa rồi cô nương đã gặp, Lý Tồn Hiếu…
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt nhìn thẳng và o Miêu Phương Hương nói:
- Ta muốn há»i là vị cô nương kia?
Hầu Ngá»c Côn “a†lên má»™t tiếng nói:
- Thì ra ngưá»i cô nương muốn há»i là cô ta, Miêu Phương Hương má»™t trong Bạch
Cốt Tam Sát.
Lãnh Ngưng Hương mà y liễu chau lại nói:
- Bạch Cốt Tam Sát!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Bạch Cốt Tam Sát tháºt vinh hạnh, đến cô nương cÅ©ng biết tá»›i!
Miêu Phương Hương trong xe hơi nghiêng mình thi lễ nói:
- Miêu Phương Hương bái kiến Lãnh cô nương.
Lãnh Ngưng Hương chẳng để ý đến cô ta, nhìn Hầu Ngá»c Côn lại há»i:
- Còn ngưá»i đánh xe kia?
Hầu Ngá»c Côn đáp:
- Lão nhị trong Bạch Cốt Tam Sát, Sầm Äông Dương.
Lãnh Ngưng Hương ánh mắt hồ nghi há»i:
- Bá»n há» là bằng hữu cá»§a ngươi?
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu đáp:
- Có thể nói như váºy.
Lãnh Ngưng Hương chau mà y nói:
- Có thể nói như váºy? NghÄ©a là sao?
- Há» hai ngưá»i xem tại hạ như chá»§ nhân, nhưng tại hạ chỉ xem há» như bằng hữu.
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nhạt nói:
- Váºy có loại biết, tháºt chẳng tệ!
Miêu Phương Hương tuy trong lòng không vui vì câu nói mỉa mai nà y, nhưng
chẳng dám lên tiếng, đến một chút biểu hiện trên mặt cũng không.
Hầu Ngá»c Côn thì là m như không nghe thấy, cưá»i “hi hi†nói:
- Cô nương có muốn tôi đưa một quãng không?
Lãnh Ngưng Hương lạnh nhạt nói:
- Không cần, đa tạ hảo ý!
Rồi quay ngưá»i phóng chân vá»t Ä‘i, lần nà y thì chẳng Ä‘i theo đưá»ng lá»›n.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i ha hả nói lá»›n:
- Cô nương Ä‘i mạnh khá»e, thứ cho tôi không tiá»…n chân được!
Chẳng nghe Lãnh Ngưng Hương đáp thêm tiếng nà o, chỉ trong chớp mắt bóng
trắng đã vá»t xa cả trăm trượng, Hầu Ngá»c Côn quay ngưá»i bước lên ngồi trên xe quát
lá»›n:
- Äi, không cần nhanh quá!
Sầm Äông Dương phÃa trước ứng thanh đáp, rồi vung roi cho ngá»±a chạy Ä‘i.
Hầu Ngá»c Côn nhìn Lý Tồn Hiếu cưá»i vui nói:
- GiỠthì đảm bảo cô ta chẳng còn quay lại.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Các hạ tháºt cao minh.
Miêu Phương Hương chen và o nói:
- Lãnh Ngưng Hương sẽ chẳng bao giỠbà y trò thần oai nữa!
- Nói đúng lắm.
Sầm Äông Dương ở phÃa trước cÅ©ng góp lá»i nói:
- Tốt nhất đừng bao giỠrơi và o tay Sầm mỗ, nếu như và o tay Sầm mỗ nhất định
cho cô ta biết mùi mèo vỡn chuột như thế nà o! Hắc hắc…
Miêu Phương Hương nói:
- Ngươi thì cÅ©ng chỉ dá»±a và o chút sức lâm tráºn cá»§a mình để ra oai.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i hô hố nói:
- Ta cÅ©ng muốn há»c theo cách cá»§a hắn xem thế nà o?
Miêu Phương Hương liếc xéo hắn má»™t cái, trong ánh mắt hà m lá»™ chút tà khÃ, má»™t
nụ cưá»i bà hiểm trên môi.
Lý Tồn Hiếu vá» là m như không nghe thấy mấy lá»i cợt nhã cá»§a bá»n há», nhắm há»
mắt tựa ngừơi và o thà nh xe chẳng lên tiếng.
- Äúng rồi!
Hầu Ngá»c Côn bá»—ng nhìn Lý Tồn Hiếu cưá»i nói lá»›n:
- Cứ há»c theo Lý huynh là hay nhất, đưá»ng Ä‘i Giang Nam xa xôi khó nhá»c, ngá»±a
mệt má»i thì còn thay được, nhưng con ngưá»i chẳng phải bằng đồng bằng thép, tốt nhất
nhắm mắt dưỡng thần tĩnh khà là hơn hết!
Miêu Phương Hương ném một ánh mắt thâm sâu nhìn Lý Tồn Hiếu rồi cũng nhắm
hỠmắt chẳng nói gì thêm.
Cỗ xe ngựa cứ rong ruỗi ngà y nà y qua ngà y khác, thay ngựa có đến ba lần, đồng
thá»i còn thay thêm má»™t cá»— xe khác, chạy má»™t hÆ¡i đến táºn bá» Giang Nam, chung quy
không còn thấy bóng Lãnh Ngưng Hương bám theo.
Äến đây thì xe chạy chầm cháºm, rèm thùng xe vén cao, Hầu Ngá»c Côn phóng
mắt ngắm cảnh chung quanh hÃt sâu má»™t hÆ¡i cao hứng nói:
- Chưa qua sông mà đã nghe hương vị Giang Nam. Nhìn xem, chỉ một vùng nà y
đã thấy khác hẳn Trung nguyên, Lý huynh thấy đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu thà nh tháºt đáp:
- Äúng thế.
Liá»n nghe Sầm Äông Dương phÃa trước há»i vá»ng lại:
- Công tá», chúng ta qua sông ở đâu?
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Vùng nà y ta không quen, ngươi thấy nÆ¡i nà o thuáºn tiện thì qua sông.
“vâng†Sầm Äông Dương đáp má»™t tiếng, chẳng nói gì thêm.
Miêu Phương Hương nói:
- Công tá», qua sông rồi, chúng ta Ä‘i đâu?
Hầu Ngá»c Côn nghe há»i liá»u quay nhìn Lý Tồn Hiếu cưá»i nói:
- Äiá»u nà y thì nên há»i Lý huynh.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tại hạ chỉ nghe Giả tiá»n bối nói là đi Giang Nam, nhưng Ä‘i nÆ¡i nà o ở Giang
Nam thì tại hạ không rõ.
Hầu Ngá»c Côn tá» ra chẳng để ý, cưá»i nói:
- Váºy thì hÆ¡i phiá»n, má»™t vùng Giang Nam rá»™ng lá»›n thế nà y mà tìm ngưá»i thì khác
nà o mò kim đáy biển!
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu nói:
- Äúng là như thế, nhưng tại hạ chẳng còn giúp gì được.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i vui vẻ nói:
- Lý huynh chớ nên quên, chẳng phải một mình tiểu đệ muốn tìm Trương Viễn
Äình.
Lý Tồn Hiếu lại gáºt đầu thừa nháºn:
- Tại hạ biết, chÃnh tại hạ cÅ©ng Ä‘ang muốn tìm lão ta.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Lý huynh hiểu được thế thì tốt, ban đầu Lý huynh chẳng như tiểu đệ nôn nóng
tìm lão ta, nhưng tìm ra sớm ngà y nà o thì tốt ngà y ấy. Phải biết muốn tìm lão ấy chẳng
riêng gì hai chúng ta, tránh phải đêm dà i lắm mộng!
Hầu Ngá»c Côn nói:
- Tại hạ chỉ háºn má»™t Ä‘iá»u là không tìm được lão ta ngay bây giá».
Hầu Ngá»c Côn vẻ hÆ¡i bất ngưá»i “A†lên má»™t tiếng nói:
- Tiểu đệ không ngỠLý huynh cũng nôn nóng như thế!
-Chỉ e còn nôn nóng hơn cả các hạ.
Bá»—ng xe ngừng lại, giá»ng Sầm Äông Dương phÃa trước nói lá»›n:
- Công tá», chúng ta qua sông ở đây, xin má»i xuống xe.
Hầu Ngá»c Côn nhìn ra ngoà i thấy xe ngừng lại bên má»™t bến tà u, sông Trưá»ng
Giang nằm ngang trước mặt, sóng nước mênh mông cuồn cuộn chảy vỠđông, nhìn
sang bỠbên kia chỉ thấy một rặng mà u xanh xanh, đủ biết mặt sông rộng có đến năm
sáu mươi trượng.
Bên bến tà u thuyá»n lá»›n thuyá»n nhỠđổ san sát bên nhau, ngưá»i đứng thà nh Ä‘oà n,
kẻ qua ngưá»i lại, tiếng rao bán hà ng nhá»™n nhịp thá»±c không khác gì má»™t chợ trấn ven
sông.
Ba ngưá»i theo nhau xuống xe, Hầu Ngá»c Côn nhìn Sầm Äông Dương há»i:
- Äây là nÆ¡i nà o?
Miêu Phương Hương nhanh nhảu đáp:
- Bến sông nà y đã thuộc vỠđịa vực Giang Nam.
Hầu Ngá»c Côn đưa mắt nhìn quanh tà u thuyá»n trên bến há»i:
- Có dá»… mượn thuyá»n không?
Sầm Äông Dương gáºt đầu nói:
- Thuyá»n mướn chẳng khó, có Ä‘iá»u…công tá», xe ngá»±a nà y…
Hầu Ngá»c Côn nói ngay:
- Vốn chẳng phải của ta, bỠnó đi cũng chẳng sao.
Sầm Äông Dương nói:
- Thế thì dá»…, công tá» xin chỠở đây, tôi Ä‘i mướn thuyá»n.
Nói rồi thả bá»™ Ä‘i dá»c theo bá» sông.
Hầu Ngá»c Côn nhìn xuống bến thuyá»n nói:
- Ngưá»i đông thế nà y mà đá»u đợi qua sông, nếu chúng ta đợi thì đợi cả ná»a ngà y
đây!
Miêu Phương Hương nói:
- Có cách mà chúng ta chẳng phải chỠlâu…
Vừa nói vá»›i nhau mấy câu đã thấy Sầm Äông Dương chen từ trong đám ngưá»i
đứng bên bến thuyá»n, mặt mà y há»›t hải chạy nhanh trở lại.
Hầu Ngá»c Côn chau mà y há»i ngay:
- Chuyện gì?
Sầm Äông Dương thá» gấp nói:
- Công tá», nguy rồi, tôi chạm phải…
Hắn nói chưa hết câu thì nghe giá»ng Miêu Phương Hương thất thanh la lên:
- A, Ôn Phi Khanh!
Cả Hầu Ngá»c Côn và Lý Tồn Hiếu nghe ba tiếng “Ôn Phi Khanh†thì Ä‘á»u ngá»›
ngưá»i, mắt nhìn theo ánh mắt Miêu Phương Hương liá»n nháºn ra trên má»™t mô đất cao
ngay bên bến sông một bóng nữ nhân áo đen đang đứng. Từ đầu đến chân phục trang
một mà u đen, đến ngay tấm mạn che mặt bằng lụa cũng mà y đen, chẳng phải Ôn Phi
Khanh thì là ai?
Hầu Ngá»c Côn trên mặt biến sắc nói:
- Cô ta là m sao lại đến đây…
Miêu Phương Hương nói:
- Công tá», cô ta đã nhìn thấy chúng ta.
- Ta biết, nhưng nÆ¡i đông ngưá»i thế nà y thách cô ta dám là m gì. Chúng ta Ä‘i, tìm
một nơi khác qua sông!
Nói rồi quay ngưá»i bước lên xe.
Sầm Äông Dương vá»™i nói:
- Công tá», không Ä‘i được.
Hầu Ngá»c Côn nghe nói ngừng chân lại há»i:
- Vì sao lại đi không được?
Sầm Äông Dương cưá»i khổ nói:
- Tôi Ä‘ang định bẩm công tá», cô ta muốn tôi chuyển lá»i cho công tá», nói nÆ¡i nà y
đông ngừơi nên không muốn là m kinh động ngưá»i khác, má»i công tá» ra cánh rừng ngoà i
xa trăm trượng kia chá», cô ta đến nói chuyện. Cô ta chỉ ngại Ä‘iá»u nà y, giá» công tá» bá» Ä‘i
chẳng phải vừa hợp tâm ý cô ta sao?
Hầu Ngá»c Côn nhìn nhanh vá» phÃa bến sông bá»—ng la lên:
- Aùi, cô ta có lẽ thay đổi chủ ý, đến rồi kia!
Sầm Äông Dương quay nhìn thì quả nhiên thấy Ôn Phi Khanh đã rá»i khá»i gò đất
đang đi đến gần.
Miêu Phương Hương cưá»i nhạt nói:
- Cứ để ả đến đây, hừ…chỉ cần ả dám manh động thì ta sẽ nói toạt chuyện của ả
đêm ấy ra!
Hầu Ngá»c Côn vừa nghe thì trong ánh mắt loé lên má»™t nét tà khÃ, nhìn Sầm Äông
Dương há»i:
- Chuyện ngươi kể ta nghe là thực đấy chứ?
Sầm Äông Dương xoa tay cưá»i cưá»i nói:
- Cứ má»™t chuyện Sở Ngá»c Hiên nhất định giết bằng được Miêu Phương Hương,
công tỠchẳng lẽ không hiểu ra sao?
- Äúng!
Hầu Ngá»c Côn vá»— tay vui mừng nói:
- Nếu là ta thì ta sẽ phục đầu lạy hai ngươi ba lạy. Nghe đây, hai ngươi nhanh ra
ngoà i khu rừng kia chỠta, ta ở đây nói chuyện với cô ta, đi nhanh!
Sầm Äông Dương ngá»› ngưá»i nói:
- à công tỠlà …
- Ta có chủ ý của ta, nếu chỠcô ta đến thì muốn đi cũng không kịp, đi nhanh đi!
Sầm Äông Dương nghe thế chẳng há»i gì thêm, liá»n cùng Miêu Phương Hương
phóng chân chạy đi ngay.
Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương vừa Ä‘i xong thì Ôn Phi Khanh cÅ©ng vừa
đến gần, Hầu Ngá»c Côn ôm quyá»n thi lá»… nói:
- Nhị cô nương vẫn an khang! Từ lần gặp ở tiểu trấn kia, chẳng ngỠgiỠlại gặp
nhau trên bến Trưá»ng Giang nà y, đúng là quả đất quay tròn!
Ôn Phi Khanh chẳng để ý đến thái độ cung cung kÃnh kÃnh giả tạo cá»§a Hầu Ngá»c
Côn, chỉ nhìn theo bóng bá»n Sầm Äông Dương hai ngưá»i há»i:
- Bá»n chúng vì sao lại Ä‘i?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i hi hi nói:
- Cô nương muốn tìm tôi, có tôi đây chẳng đủ sao?
Ôn Phi Khanh lại nhìn Lý Tồn Hiếu, bất giác trong lòng có chút xao động nói:
- Không ngỠgặp huynh ở đây, tôi tìm huynh đã lâu, là m sao lại gặp huynh ở đây
chứ?
Hầu Ngá»c Côn chen và o nói:
- Cô nương, Lý huynh hiện tại đã là bằng hữu của tại hạ.
Ôn Phi Khanh liếc xéo hắn một cái nói;
- Ta biết, ta cÅ©ng chÃnh Ä‘ang tìm ngươi.
Hầu Ngá»c Côn cưá»i cưá»i nói:
- Nhị cô nương tìm tôi là m gì?
Ôn Phi Khanh lạnh giá»ng nói:
- Tự ngươi hiểu!
Hầu Ngá»c Côn vá» lắc đầu nói:
- Tại hạ không biết, theo tại hạ biết thì lẽ ra Nhị cô nương nên cảm tạ tôi mới
phải. Bởi vì trong cảnh nghìn cân treo mà nh thì tôi xuất hiện hù chạy Liá»…u Ngá»c Lân,
cô nương có hiểu bốn chữ “nghìn cân treo mà nh†kia là chỉ Ä‘iá»u gì không?
Ôn Phi Khanh vừa nghe má»™t câu nà y thì mặt trắng ra, trong ánh mắt lá»™ thu ba giá»
sắc lạnh hằn sát khÃ, nói:
- Váºy thì ta phải cảm tạ ngươi!
Nói rồi cánh tay ngá»c từ từ giÆ¡ lên…
Hầu Ngá»c Côn không chút hốt hoảng, nói ngay:
- Xem ra Nhị cô nương hiểu nhầm rồi. Tôi tuy Ä‘uổi Liá»…u Ngá»c Lân chạy, thế
nhưng tôi chẳng phải là ngưá»i đục nước béo cò, mà ngưá»i nhân nhà cháy ăn cướp kia
chÃnh là Sở Ngá»c Hiên!
Ôn Phi Khanh ngÆ¡ ngưá»i, cánh tay ngá»c đặt trên hông, lạnh giá»ng nói:
- Ngươi nói sao, Sở Ngá»c Hiên?
Hầu Ngá»c Côn cưá»i cưá»inói:
- Tôi chẳng ngại gì cứ nói thẳng ra cho Nhị cô nương biết, trong khi tôi ở bên
ngoà i giữ chân Liá»…u Ngá»c Lân, thì Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương ở bên
trong cứu cô nương chạy. Bá»n Sầm Äông Dương hai ngưá»i mang cô nương đến má»™t ngôi
miếu hoang, chẳng ngỠở đó chúng gặp phải Sở Ngá»c Hiên, chÃnh Sở Ngá»c Hiên đánh
Ä‘uổi bá»n há»â€¦
Nói đến đó hắn nheo mắt cưá»i cợt nói tiếp:
- Sau đó chuyện thế nà o thì bất tất nói ra!
Ôn Phi Khanh trên mặt không còn chút sắc huyết, sau hồi lặng ngưá»i há»i:
- Tháºt Sở Ngá»c Hiên chứ?
Hầu Ngá»c Côn gáºt đầu nói:
- Cô nương biết tại hạ rồi, nếu như là tại hạ thì có chết cũng chẳng bao giỠthừa
nháºn chuyện nà y.
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
- Thảo nà o mà vừa nhìn thấy ta, bá»n chúng liá»n bá» chạy. Giá» chúng đã chạy thì
ta đà nh tìm ngươi.
Hầu Ngá»c Côn ngẩng ngưá»i nói:
- Nhị cô nương vì sao lại tìm tại hạ, chẳng phải vừa rồi tại hạ đã nói…
Ôn Phi Khanh buông rõ từng tiếng:
- Liá»…u Ngá»c Lân, Sở Ngá»c Hiên và ngươi, ta chẳng bá» qua tên nà o!
Hầu Ngá»c Côn la lên:
- Cô nương định sát nhân diệt khẩu?
Ôn Phi Khanh giá»ng lạnh như băng nói:
- Có thể nói như thế, còn có má»™t nguyên nhân khác, chÃnh ngươi đã để cho bá»n
Sầm Äông Dương bắt ta Ä‘i, rõ rà ng ngươi cÅ©ng manh tâm là m chuyện bất lương!
Dứt lá»i, tay đặt trên hông từ từ giÆ¡ lên.
Hầu Ngá»c Côn vá»™i nói lá»›n:
- Nhị cô nương, nên biết đây là bến thuyá»n qua sông!
- Hừ! Ta vốn lo là m kinh động quần chúng, nhưng giỠthì ta chẳng còn phải lo
quá nhiá»u như thế.
Nói đến đó, cánh tay đã giơ cao chuẩn bị đẩy chưởng tới…
Hầu Ngá»c Côn miệng la bai bải:
- Nhị cô nương, nếu có giết được má»™t mình Hầu Ngá»c Côn thì cÅ©ng chẳng bị
miệng được thiên hạ.
Ôn Phi Khanh ngá»› ngưá»i, cánh tay hÆ¡i khá»±ng lại.
Hầu Ngá»c Côn nhân cÆ¡ há»™i tấn công ngay:
- Chuyện nà y thì Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương còn rõ rà ng hÆ¡n tôi
nhiá»u, Nhị cô nương nhìn kia, bá»n há» hia ngưá»i đứng ngoà i khu rừng kia chẳng xa chút
nà o!
Ôn Phi Khanh trong lòng không khá»i chấn động nói:
- Ta hiểu rồi, nếu ta giết ngươi thì chúng sẽ hủy thanh danh của ta, đúng chứ?
Hầu Ngá»c Côn xoa tay và o nhau cưá»i ma mảnh nói:
- Không sai, cô nương là ngưá»i thông minh, tại hạ cÅ©ng phải tÃnh trước má»™t chiêu
nà y, chỉ cần cô nương hạ thá»§ vá»›i tại hạ thì bá»n há» hai ngưá»i theo y như lá»i tại hạ đã
dặn Ä‘em chuyện nà y tuyên bố cho cả thiên hạ Ä‘á»u biết. Thá»±c tình mà nói đây cÅ©ng lÃ
rơi và o tình thế bất đắc dĩ nên tại hạ mới dùng hạ sách nà y!
Ôn Phi Khanh ánh mắt lạnh lùng tà n khốc nhìn Hầu Ngá»c Côn gằn giá»ng:
- Hầu Ngá»c Côn, con ngưá»i ngươi tháºt là hiểm độc!
Hầu Ngá»c Côn nhún vai cưá»i nhạt nói:
- Bất độc bất trượng phu, ai cũng không nghĩ cho mình, huống gì chuyện liên
quan đến cả tÃnh mạng!
Ôn Phi Khanh nghiến răng nói:
- Hầu Ngá»c Côn, ngươi nên biết thanh danh cá»§a ta đã bị há»§y, ta chẳng còn phải
sợ có thêm nhiá»u ngưá»i biết vá» ta!
Hầu Ngá»c Côn giữ bình tÄ©nh nói:
- Nếu đã thế thì Nhị cô nương xin cứ hạ thủ!
Ôn Phi Khanh cất tiếng cưá»i lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi chăng?
Nói rồi trở tay xuất chiêu nhằm và o ngá»±c Hầu Ngá»c Côn.
Từ đầu đến giỠLý Tồn Hiếu vẫn đứng một bên thỠơ bà ng quan, lúc nà y bỗng
nhiên lên tiếng chen và o:
- Cô nương xin cháºm tay.
Vừa nói chà ng vừa lướt ngưá»i tá»›i giÆ¡ tay cản tay Ôn Phi Khanh lại.
Ôn Phi Khanh ngá»› ngưá»i, cánh tay chùng xuống, nhìn chà ng bằng ánh mắt vừa
ngạc nhiên lẫn u oán nói:
- Huynh giúp hắn ư?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô nương xin chớ hiểu nhầm.
Rồi nhìn Hầu Ngá»c Côn nói tiếp:
- Các hạ, tại hạ xin há»i má»™t câu, nếu như hôm nay Nhị cô nương không giết
ngươi, thì ngươi có đảm bảo Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương sẽ không…
Hầu Ngá»c Côn chẳng đợi chà n ghá»i hết câu, gáºt đầu nói ngay:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ta có thể đảm bảo, nếu như bá»n Sầm, Miêu hai ngưá»i Ä‘em chuyện
nà y nói ra cho ai nghe, thì má»i tá»™i ta xin gánh…
“Hừâ€
Hắn nói chưa hết câu thì đột nhiên Lý Tồn Hiếu trơ tay điểm nhanh và o ngực
hắn.
Hầu Ngá»c Côn chẳng kịp đỠphòng hÆ¡n nữa hắn nằm má»™ng cÅ©ng không ngá» Lý
Tồn Hiếu ra tay vá»›i mình, huyệt Cá»± Khuyết trúng má»™t chỉ khiến ngưá»i hắn giáºt lên má»™t
cái rồi khựng lại như pho tượng đá.
Lý Tồn Hiếu xuất thá»§ nhanh như chá»›p, trầm giá»ng nói:
- ÄÆ°á»£c, ta thay mặt Nhị cô nương giải quyết chuyện nà y, ngưá»i Ä‘i Ä‘i!
Hầu Ngá»c Côn sau phút thất thần giá» chừng như má»›i hồi tỉnh, hắn hiểu ra tâm
mạch bị trúng chỉ lá»±c có thể nguy bất cứ lúc nà o, lạt giá»ng há»i:
- Lý huynh là m váºy nghÄ©a là sao?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Äây là độc môn Ä‘iểm huyệt cá»§a ta, trong ná»a năm khà huyết vẫn thông sướng
như thưá»ng, nhưng sau ná»a năm ấy nếu như không được ta tá»± tay giải huyệt, thì các hạ
chết là điá»u chắc chắn. CÅ©ng có nghÄ©a là nói, ta thay thế Ôn nhị cô nương nắm ngươi
ná»a năm, ngươi hiểu rồi chứ.
Hầu Ngá»c Côn mặt thất sắc, má»™t lúc má»›i gượng cưá»i nói:
- Ta chẳng ngá»i Lý huynh lại giở trò nà y, lại cà ng không ngá» Lý huynh giúp cho
ngưá»i nhà Hà n Tinh Môn!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Lúc nà y trong mắt ta chẳng có một vị “Ôn nhị cô nương†mà chỉ là một cô gái
yếu nhược đáng thương!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i gằn nói:
- Hừ, cô gái yếu nhược đáng thương ư? Nghe khẩu khà Lý huynh chừng như chẳng
muốn cùng ta đi Giang Nam!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Ta dá»c đưá»ng chưa từng nghÄ© chá» cÆ¡ há»™i, nhưng hiện tại ngươi đã cho bá»n Sầm,
Miêu đi, Ôn cô nương cũng ở đây,ta còn đợi gì chứ!
Hầu Ngá»c Côn bên khóe môi hiện má»™t nụ cưá»i miá»…n cưỡng, gáºt nhẹ đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, được, nhân nước láºt thuyá»n, xem như ta xui xẻo. Ta mãi canh chừng
ngươi, nhưng không ngỠmột lúc sơ ý lại thủ bại. GiỠcòn trách ai, chỉ trách ta vừa nhìn
thấy Ôn Phi Khanh, thì quên mất ngươi.
Nói rồi quay ngưá»i bước Ä‘i, đến xe ngá»±a cÅ©ng chẳng cần.
Nhìn dáng dấp thiểu não cá»§a Hầu Ngá»c Côn, Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh vì sao không để tôi giết hắn?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Tôi không thể để chúng hủy Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh chau mà y há»i:
- Huynh hiểu chuyện gì sao?
Lý Tồn Hiếu chỉ gáºt nhẹ đầu không nói.
Trên khuôn mặt trắng xanh cá»§a Ôn Phi Khanh phá»›t á»ng Ä‘á», trong lòng hổ thẹn cúi
gầm mặt xuống, qua má»™t lúc má»›i ngước mắt lên cháºm rãi nói:
- Tôi chẳng để tâm, cũng chẳng sợ gì cả!
Lý Tồn Hiếu thà nh tâm nói:
- Há»a do tôi mà ra, tá»™i tôi phải gánh chịu, tôi trong lòng vô cùng áy náy.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên nhìn chà ng há»i:
- Tội do huynh nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tôi nghe vị Giả tiá»n bối kia nói, Nhị cô nương ra ngoà i chÃnh là tìm đến Liá»…u
Ngá»c Lân lấy thuốc giải cứu tôi. Không giấu gì cô nương, tôi vốn chẳng tin…
Chà ng bá» lá»ng câu nói, Ôn Phi Khanh há»i:
- Váºy giá» vì sao huynh lại tin?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Vừa rồi tôi nghe Hầu Ngá»c Côn nói trong cảnh “nghìn cân treo mà nh†hắn xuất
hiện hù khiến Liá»…u Ngá»c Lân sợ bá» chạy má»›i cứu cô nương, chỉ má»™t Ä‘iá»u nà y tôi hiểu ra
ngay cô nương đã Ä‘i gặp Liá»…u Ngá»c Lân và đã bị hắn ám toán…
Ôn Phi Khanh nén tiếng thở dà i nói:
- Tôi vốn cũng không muốn để huynh biết, nhưng không ngỠgiỠhuynh cũng biết.
Aøi…Chuyện là thế nà y, Liá»…u Ngá»c Lân giao cho tôi hai viên dược hoà n bảo là giải
dược, ai ngá» lại là kÃch dược do hắn đặc chế. Äến khi tôi trở lại khách Ä‘iếm thì vị há»
Giả kia chẳng thấy đâu, Liá»…u Ngá»c Lân thì ngầm theo chân tôi đến khách Ä‘iếm, vừa lúc
ấy thì hai viên dược hoà n trong tay tôi cÅ©ng hóa khà thâm nháºp và o trong ngưá»i tôi từ từ
phát tác…
Nói đến đó cô nà ng cúi gầm đầu chẳng thể nói tiếp.
Lý Tồn Hiếu lúng túng tháºt sá»± nói:
- Nhị cô nương, tôi biết một tiếng hổ thẹn thực còn chưa đủ xin lỗi cô nương.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
- Huynh không cần tá»± nháºn lá»—i, cÅ©ng không thể tá»± trách, đây chẳng phải là lá»—i
cá»§a huynh. Äây chỉ là số mệnh trá»› trêu cá»§a tôi, ai bảo ngà y thưá»ng tôi hung hăng động
má»™t chút là giết ngưá»i, chưa từng là m qua Ä‘iá»u thiện, chưa từng cứu qua má»™t ngưá»i, váºy
mà không hiểu vì sao tôi lại quyết định cứu huynh, còn nhu thuáºn theo huynh…
Nà ng hÆ¡i ngừng lại, nhìn chà ng bằng ánh mắt thâm sâu chân tháºt nói tiếp:
- Sau đó tôi nháºn ra tÃnh tình mình tá»± nhiên thay đổi, bấy giá» má»›i hiểu đã có cảm
tình vá»›i huynh, cho nên chăm sóc huynh…mà không tiếc mặt cưá»i mà y liếc vá»›i Liá»…u
Ngá»c Lân, ai ngá» bị há»§y trong tay hắn. Aøi…Số đã thế thì còn biết nói gì hÆ¡n, nói ra chỉ
thêm háºn…
Chữ “háºn†thoát trên môi nà ng, ánh mắt hằn lên khà như sắp giết ngưá»i.
Lý Tồn Hiếu đứng im lặng không biết nói gì hÆ¡n. ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng còn nói
được gì nữa ngoà i hai tiếng “hổ thẹn†đối vá»›i thiếu nữ trước mặt chà ng, suốt Ä‘á»i nà y có
lẽ chà ng không bao giỠquên!
Qua một hồi trầm lặng, nghe tiếng Ôn Phi Khanh nói:
- Thôi, không nói chuyện nà y nữa, chỉ thêm vô Ãch. Aø…huynh là m sao lại Ä‘i cùng
vá»›i bá»n ngưá»i tiểu nhân vô sỉ nà y?
Lý Tồn Hiếu không há» giấu giếm kể ra hết má»i chuyện.
Im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, Ôn Phi Khanh hai mắt tròn xoe nhìn chà ng
nói:
- Thì ra là thế, Hầu Ngá»c Côn nói không sai, tôi cÅ©ng tin lão há» Giả kia chÃnh lÃ
Trương Viá»…n Äình. Huynh cứu cha con hỠở Khai Phong, sau đó hỠở cùng tôi trong “Từ
thị cổ miếuâ€, giá» thì lão lại cứu huynh, như thế là hợp tình hợp lý. Ngưá»i khác ai có thể
cứu huynh, ai lại muốn mạo hiểm gây há»a sát thân đối mặt vá»›i tôi!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Nói thế vị há» Giả kia đúng là Trương Viá»…n Äình?
- Hẳn là không sai!
- Nghe Hầu Ngá»c Côn nói thì ngưá»i Hà n Tinh Môn cá»§a cô nương cÅ©ng chÃnh
đang tìm lão ta?
- Äây là chuyện cá»§a phụ thân và ca ca tôi, chẳng liên quan gì đến tôi, giá» thì tôi
chẳng còn chút thÃch thú gì nữa rồi, tôi chỉ muốn tìm ba ngưá»i: Liá»…u Ngá»c Lân, Hầu
Ngá»c Côn, và Sở Ngá»c Hiên.
Lý Tồn Hiếu cố tình nói lệch sang chuyện khác há»i:
- Nhị cô nương là m sao lại đến nơi nà y?
Ôn Phi Khanh nói:
- Tôi Ä‘i tìm Liá»…u Ngá»c Lân, nghe ca ca tôi nói hắn đã Ä‘i Giang Nam.
- Giang Nam rá»™ng lá»›n thế nà y, muốn tìm ngưá»i thá»±c chẳng dá»… chút nà o.
- Tôi biết hắn đi Kim Hoa, hắn đến Lãnh Nguyệt Môn tìm Cơ bà bà theo ý ca ca
tôi là m mối!
Nghe má»™t câu nà y Lý Tồn Hiếu hiểu ra Ãt nhiá»u, trong lòng chà ng không khá»i dao
động, nói:
- Lãnh Nguyệt, Hà n Tinh năm xưa vốn có hôn ước, há cần phải có ngưá»i mai
mối?
Ôn Phi Khanh chau mà y nói:
- Lãnh Nguyệt, Hà n Tinh năm xưa có hôn ước ư? Ai nói Ä‘iá»u nà y?
- ChÃnh lệnh huynh nói cho tôi biết.
Ôn Phi Khanh báºt cưá»i nói:
- Huynh tốt nhất đừng nghe ca ca tôi, căn bản không có chuyện nà y. Lệnh Hồ
Dao CÆ¡ và ca ca tôi trước đây kết bạn vá»›i nhau đó là điá»u sá»± thá»±c, nhưng theo tôi biết
đó cũng chỉ là thân giao giữa hai nhà từ xưa đến nay mà thôi, cũng là do vì cha mẹ tôi
trước giỠvẫn cứ coi cô ta như con của mình.
Lý Tồn Hiếu vừa ngạc nhiên vừa mừng mừng trong lòng nói:
- Nói váºy không há» có chuyện ước hôn giữa Lãnh Nguyệt, Hà n Tinh?
- Vốn là không có.
Lý Tồn Hiếu đầu mà y hơi chau lại không nói gì thêm.
Ôn Phi Khanh lại nói:
- Ban đầu tôi không hy vá»ng huynh nghÄ© đến cô ấy, nhưng giá» thì nguyện giúp
huynh toà n tâm toà n ý với cô ấy, là vì trong lòng cô ấy chưa từng có hình bóng ca ca
tôi, đồng thá»i ca ca tôi cÅ©ng không xứng vá»›i cô ấy. Tình yêu không thể có bất cứ má»™t
chút gượng ép nà o, tuy nhiên huynh cứ yên tâm, cô ta lúc nà y ở trong Hà n Tinh Môn,
nhưng tuyệt đối bình an vô sá»±. Trước khi chưa được CÆ¡ bà bà gáºt đầu đồng ý, thì ngưá»i
trong Hà n Tinh Môn đố ai dám động đến má»™t cá»ng tóc cá»§a Lệnh Hồ Dao CÆ¡. Theo tôi
nhìn thấy thì Liá»…u Ngá»c Lân Ä‘i chuyến nà y chỉ uổng công không, CÆ¡ bà bà sẽ không
bao giá» chấp nháºn.
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Cô nương là m sao tin chắn như váºy?
Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh yên tâm, tôi biết, con ngưá»i CÆ¡ bà bà không dá»… nói chuyện, vả lại xưa
nay bà ấy chẳng có cảm tình với ca ca tôi.
- Sao, Cơ lão lão không có cảm tình với lệnh huynh ư?
Ôn Phi Khanh gáºt đầu nói:
- Con ngưá»i CÆ¡ bà bà rất cổ quái, rất Ãt ngưá»i khiến cho bà ta vui vẻ, nói chÃnh
xác thì bà ấy nhẹ nhà ng dễ dãi hơn với nữ nhi, có lẽ chỉ vì bà ấy thương tôn nữ của
mình thôi.
Lý Tồn Hiếu trong lòng nhẹ đi, nhưng không nói gì.
Ôn Phi Khanh thay đổi câu chuyện há»i:
- Äá»™c trong ngưá»i huynh trừ hết rồi sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Chưa.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên há»i:
- Váºy thì là m sao huynh có thể tụ chân lá»±c Ä‘iểm huyệt Hầu Ngá»c Côn?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tôi chỉ thuáºn tay Ä‘iểm và o huyệt Cá»± Khuyết trên ngá»±c hắn thôi.
Ôn Phi Khanh báºt cưá»i lá»›n, gáºt đầu nói:
- Thì ra huynh cũng biết dùng mưu lừa hắn!
Hầu Ngá»c Côn cưá»i nói:
- Lấy đạo ngưá»i trị ngưá»i thì có gì không được!
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được, tháºt cao minh, nhưng…cÅ©ng chỉ được ná»a năm!
Lý Tồn Hiếu chau mà y hiên ngang nói:
- Có thá»i gian ná»a năm đủ để diệt hết lÅ© tà ma ngoại đạo ấy!
Ôn Phi Khanh tròn mắt nhìn chà ng há»i:
- Huynh cÅ©ng đồng tâm giết ngưá»i ư?
Lý Tồn Hiếu thà nh tháºt nói:
- Cô nương, tiêu trừ bá»n tà đạo nà y bất tất phải là chuyện diệt khẩu, cô nương
thất thân trong tình trạng chẳng chút hay biết kháng cá»±, nói ra cÅ©ng chẳng phải lÃ
chuyện đáng thẹn, chẳng phải là hà nh vi mất phẩm hạnh!
Ôn Phi Khanh cúi thấp đầu im lặng không nói.
Lý Tồn Hiếu cũng chẳng nói gì thêm chà ng phóng mắt nhìn ra bến sông, thấy
ngưá»i trên bến đã qua sông khá nhiá»u, lúc nà y má»™t con thuyá»n nan đổ và o bến, thuyá»n
phu là má»™t trung niên hán tá» cứ nhìn vá» phÃa há».
- Nhị cô nương có thuê thuyá»n sao?
Ôn Phi Khanh gáºt đầu nói:
- Tôi đã thuê, lúc vừa định lên thuyá»n thì gặp Sầm Äông Dương.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Chiếc thuyá»n kia hẳn là thuyá»n cô nương thuê, thuyá»n phu Ä‘ang chá».
Ôn Phi Khanh quay đầu nhìn xuống sông, rồi nhìn chà ng há»i:
- Chẳng phải huynh cÅ©ng muốn qua sông? Hay là cùng xuống thuyá»n qua sông vá»›i
tôi?
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dá»± cuối cùng cÅ©ng gáºt đầu.
Hai ngưá»i cùng nhau xuống thuyá»n, con thuyá»n nang từ từ hướng ra giữa dòng
sôngj.
Lý Tồn Hiếu đứng bên cạnh Ôn Phi Khanh đầu mÅ©i thuyá»n, nhìn sóng nước cuồn
cuá»™n trong lòng chà ng dâng lên bao cảm xúc, trên mặt hiện nét trầm tư khác thưá»ng.
Ôn Phi Khanh nhìn chà ng khẽ giá»ng há»i:
- Huynh đang nghĩ gì thế?
Lý Tồn Hiếu thốt lên hai câu thơ:
- Trưá»ng Giang cuồn cuá»™n chảy vỠđông, sóng nước đãi táºn anh hùng…
Ôn Phi Khanh đôi môi mấp máy định nói gì nhưng lại thôi, qua một lúc mới nhẹ
giá»ng nói:
- Huynh lần nà y đến Giang Nam chỉ là để tìm Trương Viá»…n Äình thôi sao?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu đáp:
- Vâng!
- Không còn chuyện gì nữa sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Không, Giang Nam vốn đối với tôi rất xa lạ, nếu như không phải vì tìm Trương
Viá»…n Äình thì chẳng khi nà o đến đây!
Ôn Phi Khanh gợi ý:
- Váºy thì trước hết đưa tôi đến Kim Hoa má»™t chuyến, sau đó tôi sẽ đưa huynh Ä‘i
khắp Giang Nam tìm Trương Viá»…n Äình, được chứ?
- Cô nương muốn tôi đưa cô nương tìm Liá»…u Ngá»c Lân?
- Äúng, huynh đồng ý chứ?
Lý Tồn Hiếu hÆ¡i ngần ngại há»i:
- Kim Hoa là sở tại của Lãnh Nguyệt Môn, tôi đi có bất tiện chăng?
Ôn Phi Khanh mỉm cưá»i nói:
- Lãnh Nguyệt Môn ngoại trừ Lệnh Hồ Dao CÆ¡ ra thì còn ai biết huynh, có gì mÃ
không tiện!
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, thế thì tôi theo cô nương đến đó má»™t chuyến.
Ôn Phi Khanh chợt nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u hai mắt rạng lên nhìn chà ng nói:
- Huynh theo tôi đến Kim Hoa gặp Liá»…u Ngá»c Lân nhất định sẽ lấy thuốc giải
bằng được cho huynh, như váºy cà ng đỡ mất công phải lấy thuốc giải rồi còn chạy khắp
nơi tìm huynh!
Lý Tồn Hiếu cảm kÃch nói:
- Äa tạ cô nương.
- Chá»› nên khách khÃ…
Nà ng hơi ngừng lại, có chút do dự rồi nói tiếp:
- Chúng ta quen nhau chẳng phải chỉ má»™t ngà y, váºy mà tôi chỉ biết huynh bằng
cái tên Lý Tồn Hiếu, ngoà i ta không biết gì nữa, huynh có thế nói gì nhiá»u hÆ¡n chăng?
“Không!†Lý Tồn Hiếu lắc đầu dứt khoát nói:
- Gia phụ khả năng vẫn còn sống, có Ä‘iá»u không biết ngưá»i hiện Ä‘ang ở đâu, lúc
tôi còn nằm nôi thì gia phụ đã rá»i bá» nhà đi…
Ôn Phi Khanh hơi ngạc nhiên nói:
- Lệnh tôn là …
Lý Tồn Hiếu nói ngay:
- CÅ©ng là ngưá»i trong võ lâm.
- Lệnh tôn vì sao lại bỠnhà đi?
Lý Tồn Hiếu ánh mắt xa vá»i, sau chút im lặng nói:
- Gia mẫu vốn có má»™t ngưá»i sư đệ đồng môn tình như thá»§ túc, sau khi cha mẹ tôi
kết hôn rồi, vị sư cá»u kia vẫn thưá»ng lui tá»›i nhà như ngưá»i trong gia đình. Chẳng ngá» gia
phụ tÃnh khà hẹp hòi, nghi ká»· giữa gia mẫu và vị sư cá»u kia có chuyện mỠám, nên sau
má»™t lần hai ngưá»i cãi vã nhau thì gia phụ bá» nhà đi…
Ôn Phi Khanh đầu mà y nhÃu lại nói:
- Sự hiểu nhầm nà y quá tệ hại!
Lý Tồn Hiếu nói tiếp:
- Gia mẫu tá»± há»i lòng mình không thẹn nên cÅ©ng mặc ông ấy, cÅ©ng không há» nói
chuyện nà y vá»›i vị sư đệ cá»§a mình. Do váºy mà sư cá»u vẫn cứ thưá»ng xuyên lui tá»›i trong
nhà , đồng thá»i so vá»›i trước còn nhiá»u hÆ¡n, nhân vì lúc ấy gia mẫu đã mang thai mÃ
không có ngưá»i chăm sóc…
Ôn Phi Khanh nói:
- Thế thì cà ng há»ng!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Gia phụ Ä‘i má»™t hÆ¡i hai năm bặt vô âm tÃn, vị sư cá»u kia đã cho ngưá»i Ä‘i tìm
khắp nơi trong ngũ hồ tứ hải, nhưng vẫn không một tin tức. Lúc bấy giỠtôi đã được một
tuổi, tình cảnh trong nhà cà ng cá»±c khổ, vị sư cá»u thấy đã hết cách nên mạnh dạn đưa
gia mẫu và tôi cùng luôn cả ngưá»i hầu già trong nhà đến ở trong nhà sư cá»u. Nà o ngá»â€¦
chỉ ná»a tháng sau thì nhà sư cá»u gặp tai há»a, cả nhà lá»›n nhá» hÆ¡n hai mươi ngưá»i bị giết
sạch, duy nhất chỉ một mình gia mẫu ôm tôi chạy thoát được kiếp nạn ấy…
Ôn Phi Khanh nghe đến đó buông tiếng thở dà i nói:
- Tháºt tà n độc, ai đã hạ độc thá»§?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ biết được bá»n ngưá»i kia không Ãt, mà thân thá»§ cao cưá»ng, cả nhÃ
sư cá»u gần ba mươi ngưá»i chỉ giải quyết trong nháy mắt…
Ôn Phi Khanh nhÃu mà y nhìn chà ng há»i:
- Lệnh đưá»ng cÅ©ng không biết bá»n ngưá»i kia là ai?
- ÄÆ°Æ¡ng thá»i gia mẫu chỉ lo ôm tôi chạy trốn, còn lòng dạ nà o nhìn bá»n ngưá»i
nà y.
- Những chuyện nà y lệnh đưá»ng nói cho huynh biết sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Không, là gia sư.
Ôn Phi Khanh ngá»› ngưá»i há»i:
- Lệnh sư ? Váºy còn lệnh đưá»ng…
Nghe há»i đến đây trong hai mắt Lý Tồn Hiếu rưng rưng ngấn lệ nói:
- Nghe gia sư nói, gia mẫu sau khi ôm tôi chạy thoát hiểm tìm đến một ngôi cổ tự
trong thâm sÆ¡n gặp sư phụ khẩn cầu thâu nháºn tôi. Gia sư là cao tăng đắc đạo, nhìn ra
đây là má»™t trưá»ng nghiệt chướng nên không chịu thâu nháºn, gia mẫu cứ thế quỳ bên
ngoà i nhất định không Ä‘i, đồng thá»i ngưá»i trÃch huyết để nuôi tôi khá»i chết đói. Äến khi
gia mẫu huyết trong ngưá»i kiệt cạn giá»t cuối cùng, lúc ấy gia sư má»›i chấp nháºn…
Ôn Phi Khanh nghe nói giáºt mình chau mà y há»i:
- Vì sao lệnh sư phải đợi đến lúc ấy má»›i gáºt đầu chấp nháºn?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Lúc bấy giá» gia sư ngồi tÄ©nh tá»a trong “Äại Hùng Bảo Äiệnâ€, gia mẫu thì quỳ bên
ngoà i sân, lại phần đêm tối cho nên gia sư hoà n toà n không biết Ä‘iá»u nà y, mà cÅ©ng
không thấy được…
Ôn Phi Khanh “A†lên một tiếng nói:
- Thì ra là thế, váºy chẳng trách được lệnh sư.
- Gia sư đối vá»›i tôi có đại ân, gia mẫu tình thâm ân trá»ng thì cà ng không thể nói,
nếu như gia mẫu không trÃch huyết nuôi tôi lúc ấy thì có lẽ tôi đã chẳng còn sống lá»›n
thà nh hình hà i như hiện tại!
Nói đến cuối câu, đầu mÅ©i chà ng cay cay, hai giá»t nước mắt chá»±c rÆ¡i trên má.
Ôn Phi Khanh trong lòng cũng vô cùng xúc động nói:
- Lệnh đưá»ng tháºt đáng kÃnh, má»™t hà nh động vỹ đại mà khiến quá»· thần cÅ©ng phải
nể phục. Aøi…tình mẹ bao la trá»i biển, có thể nói không gì bằng được, mà cÅ©ng không
có ngôn ngữ nà o diễn tả hết được!
- Vâng, cô nương.
Ôn Phi Khanh chuyển giá»ng nói:
- Vị sư cá»u kia cả nhà gần ba mươi mạng ngưá»i Ä‘á»u bị táºn sát mà không má»™t
manh mối, lệnh đưá»ng thì đã quy tiên không còn ai giải thÃch cho lệnh tôn. Mối huyết
cừu đó lẽ nà o không báo, ná»—i oan khuất ấy chẳng lẽ nà o không rá»a sạch?
- Không, cô nương.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Chỉ cần tìm được hai ngưá»i thì huyết cừu ấy có thể truy tầm đòi lại, oan khuất ấy
có thể rữa sạch.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên há»i:
- Hai ngưá»i kia là ai?
- Má»™t ngưá»i là lão bá»™c cá»§a gia đình tôi, còn má»™t ngưá»i chÃnh là Trương Viá»…n Äình.
- Sao? Lão bộc gia đình Lý huynh không bị giết trong kiếp nạn ấy sao?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu nói:
- Theo gia sư nói, gia mẫu có để lại một bức huyết thư, trong huyết thư viết rất cặn
kẽ. Gia mẫu viết là sau khi xảy ra huyết kiếp, ngưá»i đã có quay trở lại xem còn ai sống
sót có khả năng cứu không, nhưng cả nhà sư cá»u gần ba mươi ngưá»i Ä‘á»u bá» mạng, song
trong số ấy không hỠthấy xác của lão bộc nhà tôi, cho nên gia mẫu nghĩ lão bộc đã
nhìn thấy diện mạo của lũ sát nhân kia…
“A†Ôn Phi Khanh thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc và hứng thú nói:
- Nhưng chuyện đã nhiá»u năm, cứ cho lão bá»™c không bị giết, nhưng biết lão ấy có
còn sống đến ngà y hôm nay không?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Äiá»u nà y khó nói, nhỡ như lão ta cÅ©ng đã qua Ä‘á»i, thì má»™t hy vá»ng cuối cùng
chÃnh là Trương Viá»…n Äình.
- Trương Viá»…n Äình? Là m sao Trương Viá»…n Äình lại có thể biết gì vá» chuyện bÃ
máºt nà y chứ? Chẳng lẽ tìm được lão ta thì có khả năng lần ra được manh mối ná»™i tình?
Lý Tồn Hiếu nói:
- “Thiết Phiến Xảo Khách†Trương Viá»…n Äình chÃnh là Thiên Diện Không Khôngâ€
Trương Bách Xảo năm xưa. Ông ta có lần Ä‘ang đêm lẻn và o nhà vị sư cá»u để tìm lấy
má»™t bảo váºy, nhưng kết quả lại lấy nhầm chiếc há»™p gá»— đà n hương cá»§a gia mẫu. Theo
như trên huyết thư gia mẫu viết, trong chiếc há»™p gá»— đà n hương kia có má»™t váºt mà có thể
rá»a nổi oan uổng cho gia mẫu, xoá Ä‘i sá»± hiểu nhầm tai hại!
Ôn Phi Khanh nhÃu mà y há»i:
- Trong chiếc há»™p gá»— đà n hương kia chứa váºt gì, huynh biết chứ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp:
- Äiá»u nà y trong huyết thư gia mẫu không nói rõ.
Ôn Phi Khanh chau mà y suy nghĩ rồi nói:
- Theo như tôi biết thì sở dÄ© Hà n Tinh Môn truy tìm Trương Viá»…n Äình cÅ©ng là vì
một chiếc hộp gỗ đà n hương, chẳng lẽ chiếc hộp mà Hà n Tinh Môn cần tìm cũng
chÃnh là chiếc há»™p gá»— cá»§a lệnh đưá»ng?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Äiá»u nà y khó biết được!
Ôn Phi Khanh nói:
- Chỉ e không phải là một, chiếc hộp gỗ đà n hương huynh cần tìm bên trong chứa
má»™t váºt có thể rá»a ná»—i oan khiên cá»§a lệnh đưá»ng, nếu váºy thì Hà n Tinh Môn cần nó để
là m gì chứ?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu thừa nháºn nói:
- Có lẽ không phải là một chiếc.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói:
- Nhưng là m sao lại biết được chiếc há»™p gá»— đà n hương cá»§a lệnh đưá»ng chÃnh lÃ
chiếc há»™p trong tay Trương Viá»…n Äình?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cứ theo như trên huyết thư, gia mẫu nói con ngưá»i “Thiên Diện Không Khôngâ€
xưa nay không há» là m chuyện mỠám, lão ta trước lúc Ä‘i còn để lại ký hiệu trên tưá»ng.
- Thì ra là thế, như váºy là trước tiên huynh cần phải tìm cho được Trương Viá»…n
Äình lấy lại chiếc há»™p, sau đó phải Ä‘i tìm lệnh tôn để giải thÃch má»i chuyện!
- Äúng váºy, chỉ có Ä‘iá»u không biết gia phụ còn sống hay không, nếu như ngưá»i
cÅ©ng đã tạ thế thì xem như ná»—i oan khiên cá»§a gia mẫu và vị sư cá»u kia vÄ©nh viá»…n không
có cơ hội giải bà y!
Ôn Phi Khanh cảm thán nói:
- Lệnh đưá»ng và vị sư cá»u kia hai ngưá»i chết tháºt thảm, nhất là lệnh đưá»ng má»™t
con ngưá»i hy sinh trá»n Ä‘á»i vì con, tháºt là má»™t hà nh động vỹ đại cao cả, trá»i xanh như
cảm được Ä‘iá»u nà y có lẽ không phụ lòng cá»§a ngưá»i!
Lý Tồn Hiếu mÅ©i lòng gáºt đầu nói:
- Chỉ cầu mong như váºy.
Hai ngưá»i chìm trong im lặng, má»™t lúc Ôn Phi Khanh nhìn chà ng lại há»i:
- Ngưá»i thưá»ng không thể dưỡng dục vun bồi được má»™t truyá»n nhân như Lý
huynh, xin thỉnh giáo chẳng hay lệnh sư là …
Lý Tồn Hiếu đáp ngay:
- Tôi có hai vị ân sư.
Ôn Phi Khanh kinh ngạc tròn mắt nhìn chà ng nói:
- Sao lại là hai?
- Hai vị nà y vốn là thế ngoại chà giao, khi gia mẫu quỳ xin một vị câu lưu tôi, thì
vừa khéo một vị khác đến thăm bằng hữu. Sau khi gia mẫu trút hơi thở cuối cùng thì hai
vị nà y đã tranh nhau lưu dưỡng tôi, vì thế xảy ra má»™t tráºn quyết đấu, kết quả chẳng
phân thắng bại đà nh hòa giải, hai vị giao kết má»—i ngưá»i dốc tâm huyết nuôi dưỡng vÃ
truyá»n thụ võ nghệ cho tôi trong vòng chÃn năm…
Ôn Phi Khanh “A†lên một tiếng nói:
- Nguyên là như thế, tôi hiểu rồi. Nhất định hai vị ân sư của Lý huynh là cao
nhân thế ngoại, huynh có thể nói cho biết là hai vị nà o không?
Lý Tồn Hiếu khẽ gáºt đầu nói:
- Vá»›i cô nương tôi không cần phải giấu giếm, nhị vị ân sư má»™t là “Äại Lôi Aâm Tá»±â€
Khô Tâm hoà thượng, má»™t vị là “Thiên Ngoại Thần Ma†Äá»™c Cô Trưá»ng Minh.
Ôn Phi Khanh vừa nghe thì chấn động cả ngưá»i, đôi nhãn châu Ä‘en láy mở lá»›n
nhìn chăm và o chà ng, qua một hồi rất lâu mới nói:
- Là hai vị cao nhân nà y ư ! Thảo nà o mà huynh nhất thân tuyệt há»c có thể khắc
chế được võ há»c cá»§a Hà n Tinh Môn. Thì ra nhị vị ân sư cá»§a Lý huynh chÃnh là hai cao
nhân đứng đầu trong hai là ng hắc bạch đạo đương thá»i…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Nói ra thêm thẹn, tôi chỉ hấp thụ được ba bốn phần của nhị vị ân sư…
Ôn Phi Khanh định thần nghiêm túc nói:
- Huynh có biết đương kim thiên hạ, duy chỉ có hai ngưá»i nà y má»›i có khả năng
khắc chế võ há»c cá»§a Hà n Tinh Môn!
- Äiá»u nà y tôi có nghe Lệnh Hồ cô nương nói qua.
Ôn Phi Khanh vừa nghe há»i ngay:
- Sao, Lệnh Hồ Dao CÆ¡ biết huynh là truyá»n nhân cá»§a hai vị kỳ nhân nà y ư?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp:
- Cô ta không biết, tôi chưa hỠnói.
Ôn Phi Khanh trong lòng kÃch động mạnh, qua hồi trầm ngâm nói:
- Chẳng ngá» hai vị cao nhân nà y lại còn có truyá»n nhân. Theo như tôi biết thì há»
xưa nay chưa từng thâu nháºn môn đồ, huynh cùng lúc được cả hai cao nhân thâu là m
đệ tỠđúng là phúc lá»›n duyên háºu nghìn năm hiếm có. Ha! Huynh thân hoà i tuyệt há»c,
hấp thu chân truyá»n cá»§a hai vị cao nhân nà y, trong tương lai nhất định “Lãnh Nguyệt,
Hà n Tinh, Phi Thuý, Quỳnh Dao†bốn phái Ä‘á»u cúi đầu xưng thần!
Lý Tồn Hiếu cưá»i khổ lắc đầu nói:
- Cô nương, tôi chưa từng có ý cùng ngưá»i tranh hùng xưng bá!
Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh không cần phải tranh hùng vá»›i ai, mà cÅ©ng chẳng cần tranh bá vá»›i ngưá»i
nà o, chỉ cần ngưá»i trong võ lâm biết được huynh là truyá»n nhân cùng lúc hai vị kỳ nhân
nà y, thì huynh nhất định là “Võ lâm đệ nhất nhânâ€.
- Chuyện nà y xin cô nương đừng nói ra cho ngưá»i khác biết.
- Sao, huynh không muốn dương danh tứ hải à !
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp:
- Tôi lần nà y rá»i “Äại Lôi Aâm Tự†hà nh tẩu giang hồ mục Ä‘Ãch chỉ là truy tầm bá»n
hung thá»§ kia, đồng thá»i giải oan khuất cho gia mẫu. Äối vá»›i chuyện dương danh tứ hải,
tranh bá thiên hạ thực chẳng chút hứng thú.
Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh nên biết, có bao nhiêu ngưá»i chẳng tiếc má»i hy sinh để tranh lấy danh
hiệu “Thiên hạ đệ nhấtâ€, mà huynh là truyá»n nhân cá»§a hai nhân váºt đỉnh danh giang
hồ hắc bạch đạo, thá»±c chuyện tranh bá thiên hạ chỉ là chuyện dá»… dà ng như lấy đồ váºt
trong túi mình!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Cô nương, tôi hoà n toà n không có một chút mưu cầu danh lợi.
Ôn Phi Khanh nghe chà ng nói dứt khoát như váºy trầm mặt suy nghÄ©, qua má»™t hồi
nói:
- Nếu như huynh đã quyết như váºy thì tốt nhất chẳng dương danh thiên hạ, tránh
gây chuyện phiá»n hà cho mình. Giang hồ là váºy, chỉ cần nghe có ngưá»i cao cưá»ng hÆ¡n
mình, thì láºp tức tìm đến tá»· thà cho bằng được, dù cái giá phải trả nhiá»u lúc bằng chÃnh
tÃnh mạng mình cÅ©ng không tiếc!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô nương nói đúng, trước khi tôi rá»i khá»i “Äại Lôi Aâm Tự†gia sư cÅ©ng từng dạy,
nhân sinh như má»™ng, Ä‘á»i là biển khổ, cà ng thanh nhà n đạm bạc bao nhiêu, thân tâm
cà ng an lạc bấy nhiêu, cà ng gây sóng gió bao nhiêu, thân cà ng hãm trong khổ ải bấy
nhiêu!
Ôn Phi Khanh gáºt đầu, rồi lại nói:
- Khô Tâm hòa thương là cao tăng đắc đạo, tá»± nhiên những lá»i dạy huynh là đỉnh
cao cá»§a giác ngá»™, thế nhưng có má»™t Ä‘iá»u khiến tôi khó hiểu, huynh chÃn năm được
“Thiên Ngoại Thần Ma†dung dưỡng là m sao không nhiễm một chút tà ác?
Lý Tồn Hiếu nói:
- ChÃn năm đầu tôi ở vá»›i “Thiên Ngoại Thần Maâ€, nhưng chÃnh năm sau lại ở vá»›i
Khô Tâm Hòa thượng.
“A†Ôn Phi Khanh như hiểu ra há»i:
- Äiá»u nà y ai sắp đặt?
- ChÃnh Khô Tâm hòa thượng.
- Khô Tâm hòa thượng an bà i thá»±c khéo, dùng pháºt pháp vô biên tẩy rá»a hết sát
khà tà ma chÃn năm đầu huynh ô nhiá»…m từ “Thiên Ngoại Thần Maâ€!
Nói chuyện vá»›i nhau đến đó, bá»—ng nghe gã thuyá»n phu nói lá»›n:
- Sắp đến giữa sông rồi, sóng to nước lá»›n, xin nhị vị khách gia và o trong thuyá»n
ngồi.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô nương, má»i.
Ôn Phi Khanh nghe theo liá»n chui và o trong khoang thuyá»n, cô nà ng lúc nà y
ngoan ngoãn hiá»n thục, thá»±c ngưá»i ta khó tin đây lại là má»™t nữ sát tinh thà nh danh
trong võ lâm giang hồ.
Khoang thuyá»n vừa thấp vừa hẹp, hai ngưá»i cùng chen và o ngồi không tránh chút
va chạm, Ôn Phi Khanh thì rất tá»± nhiên,nhưng Lý Tồn Hiếu chẳng tránh khá»i chút lúng
túng.
Con thuyá»n ra đến giữa sông bắt đầu chòng chà nh mạnh hÆ¡n, nhưng rồi cÅ©ng qua
rất nhanh, thuyá»n trầm ổn lại như ban đầu.
Ôn Phi Khanh tay đặt lên ngực thở hắt ra một hơi nói:
- Tôi từ nhỠđến lá»›n bôn ba khắp nÆ¡i chẳng Ãt, thế nhưng chung quy chỉ phi ngá»±a
hoặc ngồi xe, ngồi thuyá»n thế nà y là lần đầu, vừa rồi thuyá»n lắc lư sợ chết được!
Lý Tồn Hiếu cưá»i nói:
- Ngưá»i ta vẫn nói nam thuyá»n bắc mã, ngưá»i phương bắc quen cỡi ngá»±a mÃ
không quen ngồi thuyá»n, cÅ©ng thế thôi.
Dòng sông Trưá»ng Giang Ä‘oạn nà y nói rá»™ng năm sáu mươi trượng mà xem ra có
hÆ¡n, thuyá»n qua đến bá» bên kia phải mất đến hÆ¡n ná»a canh giá». Nước sông chảy xiết,
bến thuyá»n vừa rồi há» xuống qua sông, giá» nhìn lại thì đã nằm phái thượng lưu cách có
đến sáu bảy mươi trượng.
NÆ¡i bá»n há» lên bỠđã gần Giang Ninh, trả tiá»n thuyá»n xong, Ôn Phi Khanh nhìn
sắc trá»i thấy đã chiá»u nói:
- Sắp tối rồi, chúng ta trước hết và o Kim Lăng tìm một nơi nà o nghỉ lại, sáng ngà y
mai theo đưá»ng Phiêu Thá»§y, Phiêu Dương và o đất Triết Giang, sau đó từ Hà ng Châu Ä‘i
thuyá»n theo Phú Xuân giang xuống Kim Hoa, được chứ?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô nương muốn nhân tiện ngắm cảnh Phú Xuân chăng?
Ôn Phi Khanh cưá»i tươi nói:
- Tôi vốn chẳng có một chút hứng thú du sơn ngoạn cảnh, chỉ muốn nhanh chóng
tìm gặp Liá»…u Ngá»c Lân băm hắn ra trăm mảnh. Thế nhưng hiện tại ở bên huynh tá»±
nhiên lòng háºn thù chừng như vÆ¡i Ä‘i, nghe nói má»™t vùng Giang Nam cảnh sắc tuyệt
đẹp mà Phú Xuân là tiêu biểu nhất, như đã thuáºn đưá»ng thì cÅ©ng nên thưởng ngoạn
má»™t chút gá»i là khai nhãn giá»›i, huynh thấy thế nà o?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tôi đã đồng ý theo chân cô nương đến Kim Hoa, giỠcô nương đi đâu tôi cũng
theo đến đó.
Ôn Phi Khanh hai mắt đen láy mở tròn xoe nhìn chà ng thoáng chút ngạc nhiên
nói:
- Tôi Ä‘i đến đâu huynh theo đến đó, tháºt ư?
- Con ngưá»i tôi không quen hư ngụy, đương nhiên là tháºt rồi!
Ôn Phi Khanh nét rạng lên, trên môi hiện má»™t nụ cưá»i hồn nhiên tươi tắn như
chưa từng có nói:
- Trong lòng tôi giá» nhẹ Ä‘i không Ãt, nếu có thá»i gian cùng huynh du sÆ¡n ngoạn
thá»§y ná»a tháng, khả năng tôi biến thà nh má»™t con ngưá»i hoà n toà n khác vá»›i trước đây.
Lý Tồn Hiếu mặt hÆ¡i á»ng Ä‘á», gáºt đầu nói:
- Cô nương…
Ôn Phi Khanh mỉm cưá»i nói:
- Thôi, đừng nói. Trong lúc đang vui vẻ thế nà y đừng nhắc những chuyện trước
tránh mất vui, chúng ta đi thôi!
Nói rồi quay ngưá»i bước Ä‘i trước che giấu má»™t nụ cưá»i mãn nguyện trên mặt
nà ng.
Lý Tồn Hiếu ngầm thở hắt ra một hơi, rồi bước chân theo nà ng.
Khi trá»i ngã chiá»u thì há» và o đến thà nh Kim Lăng, trong thà nh đã lên đèn. Kim
Lăng xưa nay phồn thịnh hoa lệ có tiếng, hai ngưá»i chá»n má»™t tá»u lâu biên thà nh lên
lầu uống rượu.
Hai ngưá»i má»™t nam má»™t nữ, nam tuấn tú, nữ diá»…m kiá»u, thoạt trông chẳng Ãt ngưá»i
trầm trồ tán thán cho đôi trai tà i gái sắc.
Há» chá»n má»™t nhã tòa gần cá»a sổ nhìn xuống đưá»ng, má»™t bà n ăn vá»›i nhiá»u món
đặc sản mang Ä‘áºm hương vị phương nam và hai hồ mỹ tá»u.
Trong khung cảnh nà y nam nữ cùng nhau đối ẩm bên thà nh Kim Lăng, tá»u hứng
dâng cao, thi hứng tuôn trà o, bá»n hỠđối ẩm bà n luáºn thi phú mà gạt hết Ä‘i bao nhiêu
thế sá»±, chẳng biết tá»± bao giá» hai ngưá»i lai tâm đầu ý hợp vá»›i nhau.
Lý Tồn Hiếu lần đầu cùng giai nhân đối ẩm, chà ng chỉ sợ Ôn Phi Khanh quá
lượng, nhưng Ôn Phi Khanh lịch duyệt giang hồ, nà ng ngược lại khuyên chà ng uống
đến táºn túy.
Thà nh Kim Lăng lung linh bao ánh đèn hoa, trên tá»u lâu tiếng nà ng cưá»i trong
trẻo như tiếng ngá»c, tiếng cưá»i cao sảng khẳng khái, khiến bao nhiêu cặp mắt nhìn
không khá»i ái má»™ và có chút ghen tuông vá»›i Lý Tồn Hiếu.
Phải đến khi hết canh má»™t, hai ngưá»i má»›i rồi khá»i tá»u lâu, Ôn Phi Khanh ná»a Ä‘i
ná»a tá»±a nhẹ ngưá»i và o Lý Tồn Hiếu, nà ng trở nên ngây thÆ¡ hồn nhiên không mảy may
gợn chút tà ý. Bá»n há» tìm và o trong má»™t khách Ä‘iếm, Lý Tồn Hiếu thuê hai phòng sát
nhau, nhưng chà ng còn tiếp chuyện vá»›i Ôn Phi Khanh thêm má»™t hồi lâu má»›i trở vá»
phòng mình nghỉ.
Và o phòng vừa ngồi xuống, Ä‘iá»u đầu tiên Ä‘áºp và o mắt chà ng mà là má»™t tá» giấy
trắng đặt ngay dưới ngá»n nến, bên trên có rất nhiá»u bút tá»±.
Chà ng ngạc nhiên nhấc ngá»n đèn ra nắm lấy tá» giấy lên Ä‘á»c, má»™t mùi hương
thoang thoảng phất lên nhè nhẹ, nét bút thanh thoát nhẹ nhà ng nhưng có phần vội vã,
rõ rà ng là nét bút cá»§a má»™t nữ nhân, viết rằng: “Sau khi bạn đồng hà nh ngá»§, má»i Ä‘i bá»™
đến Thanh Lương SÆ¡n, Tảo Diệp Lâu há»™i ngá»™â€
Bên dưới không hỠđỠlạc khoản ngưá»i gởi, váºy là ai?
Lý Tồn Hiếu cố xem kỹ má»™t lần nữa, bất chợt giáºt mình vì nháºn ra ngay dưới má»™t
góc cuối cùng cá»§a tá» giấy có mấy chữ cá»±c nhá» ghi “Phi Thuý Cốc tÃn thưâ€
“Phi Thuý Cốc tÃn thưâ€, chẳng lẽ là Lãnh Ngưng Hương?
Thì ra cô ta theo chà ng đến táºn Giang Nam.
Nhưng cô ta hẹn chà ng đến Tảo Diệp Lâu, Thanh Lương sơn là m gì? Vì sao phải
chá» ngưá»i bạn đồng hà nh cá»§a chà ng ngá»§ rồi má»›i Ä‘i?
Nghe ra ngữ khà cá»§a cô ta không có ý đối địch, ngưá»i bạn đồng hà nh đây tất
nhiên là Ôn Phi Khanh, chỠÔn Phi Khanh ngá»§ rồi má»›i Ä‘i có nghÄ©a là chỉ má»i chà ng
đến đó một mình.
Là m thế nà o đây, đi hay là không đi? Có nên cho Ôn Phi Khanh biết không?
Lý Tồn Hiếu rơi và o trầm tư suy nghĩ rất lâu, rồi dằn tỠgiấy lại xuống dưới đèn,
Ä‘oạn đứng lên bước ra khá»i phòng khép cá»a lại…
*
* *
Gá»i là Thanh Lương sÆ¡n nhưng chẳng phải ở đâu xa, mà nằm ở phÃa tây thà nh
Kim Lăng, cách khách điếm Lý Tồn Hiếu và Ôn Phi Khanh nghỉ trỠchẳng xa, chừng
sau thá»i gian tuần trà thì Lý Tồn Hiếu đã đến Thanh Lương sÆ¡n.
Lúc nà y Thanh Lương sơn tịch tĩnh yên lặng, bốn bỠkhông một tiếng động, duy
chỉ có tiếng cá» cây Ä‘ung đưa và tiếng côn trùng rả rÃch.
Lý Tồn Hiếu đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một tòa hai tầng lầu nằm lẩn khuất
trong lùm cây cách đó không xa, mà n đêm tịch mịch, trong lầu không hỠnghe thấy một
động tĩnh gì.
Chà ng thầm nghĩ:
- Trên núi chẳng còn tòa lầu thứ hai, đâu nhất định phải là “Tảo Diệp Lâuâ€!
Äang lúc phân vân thì từ trên lầu má»™t giá»ng nữ nhân trong trẻo ngân lên theo là n
dạ phong:
Giang Nam đệ nhất cảnh là đây
Bốn mặt Thiên SÆ¡n phá»§ kÃn chân.
Lý Tồn Hiếu ngưng thần lắng nghe đã nháºn ra tiếng ngâm nà y phát xuất từ ngay
trên tầng lầu kia, bấy giá» liá»n dứt khoát bước chân đến đó.
Vừa lên lầu, chà ng khá»±ng ngưá»i lại, trước mắt chà ng bóng má»™t nữ nhân áo trắng
đứng tá»±a lan can, chà ng cố nhìn kỹ hÆ¡n má»›i nháºn ra nét ngưá»i kiá»u diá»…m xinh đẹp,
nhưng lại lạnh lùng, há chẳng phải là Lãnh Ngưng Hương được mệnh danh “Băng Mỹ
Nhân†đó sao?
Lúc nà y Lãnh Ngưng Hương đứng tựa lan can, mắt ngóng nhìn ra xa, tợ hồ như cô
ta không há» nghe biết có ngưá»i vừa lên lầu, cô ta đứng yên chẳng có má»™t cỠđộng dù
rất nhá». Duy nhất là n tóc mượt mà và tà áo má»ng phất nhẹ lên trong là n sa phong, ở
và o khung cảnh nà y cơ hồ không ai dám đánh động sự thanh tĩnh của cô nà ng.
Lý Tồn Hiếu khá»±ng ngưá»i đứng lại rất lâu, nhưng thá»§y chung vẫn chưa lên tiếng.
Rất lâu, rất lâu, cuối cùng chÃnh Lãnh Ngưng Hương lên tiếng phá tan im lặng,
nhưng ánh mắt cô ta vẫn nhìn ra ngoà i xa.
- Ngươi đến rồi à !
Lý Tồn Hiếu khẽ hắng giá»ng má»™t tiếng đáp:
- Không sai.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Chỉ một mình?
- Chẳng phải cô nương chỉ rõ một mình tại hạ đến?
Lãnh Ngưng Hương từ từ quay ngưá»i lại, hai ánh mắt cá»±c đẹp nhưng cÅ©ng cá»±c
lạnh lùng, trong mà n đêm sáng lạnh như hai ánh hà n tinh chiếu thẳng và o mặt Lý Tồn
Hiếu, đồng thá»i bà n tay ngá»c năm ngón trắng muốt giÆ¡ nhẹ ra trước nói:
- Tốt, trả lá thư kia lại cho ta.
Lý Tồn Hiếu ngá»› ngưá»i nói:
- Cô nương muốn lấy lại bức thư kia?
- Không sai!
Lãnh Ngưng Hương gáºt nhẹ đầu cháºm rãi nói tiếp:
- Ta trước giá» chưa từng dùng nó viết thư cho ngưá»i ngoà i má»™t chữ, sau khi ta để
thư lại rồi thấy hối háºn, hiện tại ta muốn thâu hồi nó.
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:
- Tại hạ không mang nói theo trong ngưá»i.
- Ngươi không mang trong ngưá»i, váºy để đâu?
- Trên bà n trong phòng khách điếm, cô nương nếu như cần thiết thì tại hạ có thế
quay trở lại một chuyến.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:
- Bất tất, sau nà y có lúc ta tìm đến ngươi lấy lại cũng như nhau, ngươi nên cất cho
kỹ đừng đánh mất nó.
- Cô nương cứ yên tâm.
- Ngươi không mang theo lại để nó trên bà n trong khách điếm, như thế là có
nghĩa gì?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Chẳng có ý gì cả, lúc đi vội và ng nên quên mang theo, hơn nữa tại hạ cũng
không biết cô nương cần đến nó.
- Tháºt váºy chứ?
- Tại hạ chẳng có ý giữ nó…
Giá»ng Lãnh Ngưng Hương hÆ¡i có chút khác thưá»ng:
- Ta chẳng sợ chuyện ngưá»i để lại nó, cÅ©ng mặc cho ngươi để lại!
Lý Tồn Hiếu chỉ im lặng không nói gì.
Lãnh Ngưng Hương hai ánh mắt sắc lạnh như đao nhìn xoáy và o mặt chà ng nói:
- Ngươi đối vá»›i bạn đồng hà nh tháºt trung thá»±c!
- Cô nương nói váºy nghÄ©a là sao?
Lãnh Ngưng Hương nhìn chà ng lạnh đạm nói:
- Ngươi tháºt không biết, cần ta nói rõ sao?
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc nói:
- Tại hạ cùng ngưá»i ta trở thà nh bạn đồng hà nh, tại hạ Ä‘i đâu thá»±c cÅ©ng nên nói
vá»›i ngưá»i ta má»™t tiếng thì có gì không đúng? Chà Ãt thì cÅ©ng để lại má»™t và i chữ, tránh
ngưá»i ta lo lắng cho mình chứ!
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Ngươi tháºt chu đáo, thế nhưng ta đã thị ý rõ muốn ngươi má»™t mình đến.
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:
- Cô nương chẳng thấy sao, tại hạ chẳng mang thêm má»™t ngưá»i thứ hai!
- À…nhưng khi cô ta nhìn thấy mảnh giấy kia, nhất định sẽ tìm đến, cô ta nhất
định sẽ biết ta là ai…
- Không hẳn cô ấy sẽ nhìn thấy?
- Vạn nhất cô ta nhìn thấy thì sao?
Lý Tồn Hiếu cưá»i Ä‘iá»m nhiên nói:
- Trong thư không há» chỉ rõ ngưá»i Ä‘á»c má»™t mình tại hạ, huống gì chẳng phải lÃ
chuyện ghê gá»›m bà máºt chẳng để ngưá»i thứ ba biết. Là m ngưá»i quang minh lá»—i lạc thì
chẳng có gì sợ ngưá»i ta biết, cô nương nếu như nhất quyết không muốn ngưá»i khác biết,
váºy thì chúng ta gặp nhau ngang đây là quá đủ!
Nói rồi chà ng dứt khoát quay ngưá»i bước Ä‘i.
- Äứng lại!
Lãnh Ngưng Hương trầm thanh thét một tiếng, thân hình nhẹ nhà ng như chiếc lá
từ trên lầu phi xuống ngay sau lưng chà ng.
Lý Tồn Hiếu dừng chân đứng lại, nhÃu mà y há»i:
- Cô nương có gì chỉ giáo?
Sau lưng giá»ng Lãnh Ngưng Hương lạnh như băng nói:
- Ngươi xem ra còn ngạo hơn ta!
- Cô nương khéo nói, tại hạ chẳng muốn tuỳ tiện cúi đầu trước ngưá»i khác mÃ
thôi, nhân vì tại hạ không hỠsai.
- Ngươi không sai, chẳng lẽ ta sai?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Cô nương cÅ©ng chẳng sai, thá»±c ra nói chuyện không hợp, tại hạ giá» nên vá» lÃ
hơn.
Lãnh Ngưng Hương lạnh lùng nói:
- Không được, ta nói không được là không được.
Lý Tồn Hiếu giá»ng trầm lại khẳng khái nói:
- Tại hạ như muốn Ä‘i thì chẳng ngưá»i nà o có thể ngăn cản.
- Hừ! Ngươi thỠxem, ngươi chỉ cần bước một bước, ta giết ngươi ngay!
Lý Tồn Hiếu cất tiếng cưá»i lãnh nhiên nói:
- Cô nương, nhớ tại hạ đã nói qua, tại hạ không bao giỠkhuất phục trước uy lực!
Nói rồi cất bước đi một cách hiên ngang.
U hương phảng phất, bóng trắng lướt nhanh tới chắn ngang trước mặt chà ng cách
tầm hai trượng, trên khuôn mặt trắng hòng của Lãnh Ngưng Hương giỠhiện sát cơ trùng
trùng.
Lý Tồn Hiếu đỉnh láºp ngạo ngá»…, hai mắt nhìn thẳng đối phương không há» nhấp
nháy.
Äá»™t nhiên sát cÆ¡ trong ánh mắt Lãnh Ngưng Hương dần dần biến mất, chỉ nghe
giá»ng cô ta trầm lãnh nói:
- Ngươi quả thá»±c rất cuồng ngạo, có thể nói là ngưá»i đầu tiên trong Ä‘á»i ta gặp còn
cao ngạo hÆ¡n cả ta. Có Ä‘iá»u ngươi nên biết, ta hẹn ngươi đến đây chẳng phải để ngươi
giở thói kiêu ngạo của ngươi!
- Giống nhau thôi, cô nương!
Lý Tồn Hiếu nhún vai phá»›t hiện nụ cưá»i nhạt nói tiếp:
- Tại hạ theo lá»i má»i mà đến. ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng chẳng phải đến để nhìn ngưá»i ta
giở thói kiêu căng trước mặt mình!
- Ngươi…
Lãnh Ngưng Hương thốt lên má»™t tiếng, giá»ng tắt nghẹn lại vì tức giáºn lẫn hổ thẹn,
trong ánh mắt sắc lạnh ấy lại hiện sát cơ. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt rồi lại biến
mất, lần nà y cháºm rãi nói:
- Nói cho ta biết, ngươi có biết bạn đồng hà nh của ngươi là ai không?
- Cô nương há»i váºy là có ý gì?
- Chá»› há»i, trước tiên trả lá»i ta!
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu đáp rõ từng tiếng:
- “Hà n Tinh Môn†Ôn nhị cô nương.
Lãnh Ngưng Hương “Hừ†một tiếng nói:
- Ban đầu là cùng bá»n Hầu Ngá»c Côn và Bạch Cốt Tam Sát, sau lại cùng vá»›i Ôn
Phi Khanh, sao ngươi mãi cứ đánh bá»n vá»›i đám ngưá»i nà y chứ?
- Có phải đây chÃnh là dụng ý cô nương há»i tại hạ có biết cô ta là ai chăng?
- Không sai! Giả như ngươi chẳng biết cô ta là ai thì còn được, đây ngươi đã rõ cô
ta lai lịch thân thế, ta há»i ngươi vì sao mãi cứ Ä‘i cùng bá»n ngưá»i nà y chứ?
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm há»i lại:
- Trong mắt cô nương, bạn Hầu Ngá»c Côn, Bạch Cốt Tam Sát và Ôn cô nương lÃ
loại ngưá»i như thế nà o?
Lãnh Ngưng Hương nhÃu mà y liá»…u nói:
- Ngươi thực muốn ta nói ra ư?
- Tại hạ đã há»i rõ?
- Hầu Ngá»c Côn, Bạch Cốt Tam Sát là tiểu nhân, Bạch Cốt Tam Sát tuy mang
tiếng tà ma ngoại đạo, thế nhưng theo ta thấy thì so vá»›i Hầu Ngá»c Côn còn tốt hÆ¡n
nhiá»u. Bởi vì bá»n chúng là “chân tiểu nhânâ€, còn Hầu Ngá»c Côn là “ngụy quân tá»â€.
Äến như Ôn Phi Khanh…nếu như ngươi đã biết cô ta là ai, hẳn cÅ©ng từng nghe tiếng cô
ta thế nà o rồi!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tại hạ thừa nháºn bá»n Hầu Ngá»c Côn và Bạch Cốt Tam Sát Ä‘á»u là tiểu nhân,
Ä‘á»u là tà ma ngoại đạo. Thế nhưng luáºn vỠÔn cô nương…
Nói đến đó chà ng ngừng lại, chừng như không tiện nói ra suy nghĩ của mình, rồi
đổi giá»ng nói tiếp:
- Tại hạ thầm hiểu hảo ý của cô nương…
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Không, ta vì sao phải có hảo ý với ngươi chứ? Ngươi muốn đi cùng ai thì chẳng
ai ngăn được, ta chỉ tiện mồm há»i váºy mà thôi!
Lý Tồn Hiếu là m như không nghe thấy lại nói:
- Tại hạ đã biết ngưá»i trong võ lâm sau lưng cô ta rêu rao những gì, tại hạ hoà n
toà n không có ý biện há»™ cho má»™t ai. Con ngưá»i Lý má»— vốn là thế, đúng thì nói đúng, sai
thì nói sai, theo tại hạ biết Ôn cô nương trước đây mệnh danh “nữ sát tinh†là chuyện
thá»±c, nhưng cô ta chẳng phải là hạng nữ nhi như những gì ngưá»i ta nói ra ở miệng.
Äồng thá»i gần đây tÃnh tình thay đổi rất nhiá»u, đến tÃnh khà lạm sát cÅ©ng thay đổi…
Lãnh Ngưng Hương “A†lên má»™t tiếng nói giá»ng pha chút mỉa mai:
- Tháºt váºy ư? Váºy thì ta phải chấp tay chúc mừng, cô ta vì sao lại thay đồi tÃnh
tình như váºy, phải chăng là vì có được ngưá»i tri ká»· tu mi nam tá» như ngươi!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp:
- Cô nương bất tất phải như thế, lá»i tại hạ là thá»±c tình, cô nương tin hay không thì
tùy, tại hạ không hỠcưỡng ép.
“Äúng†Lãnh Ngưng Hương giá»ng là nh lạnh nói tiếp:
- Ôn Phi Khanh là con ngưá»i như thế nà o, căn bản vá»›i ta vô can!
- Äây cÅ©ng là điá»u thá»±c tế.
- à dà ! Con ngưá»i ngươi vì sao chẳng hiểu thế nà o là tốt xấu nhỉ?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Äa tạ hảo ý cô nương, thế nhưng tại hạ chẳng phải là đứa trẻ lên ba. Ôn cô
nương là ngưá»i như thế nà o, tại hạ hiểu rõ mà cÅ©ng chỉ có duy nhất tại hạ hiểu cô ta!
Lãnh Ngưng Hương trong ánh mắt thoáng chút thay đổi, nhưng rất khó nháºn ra,
lạnh giá»ng nói:
- Váºy chuyện đồn đãi vá» cô ta bên ngoà i chẳng lẽ không nói có, chỉ là những lá»i
ác ý của thiên hạ?
- Chỉ e cô nương nói đúng, tại hạ dám nói xác thá»±c là thế, có Ä‘iá»u chuyện cô ta lÃ
“nữ sát tinh†giết ngưá»i không chá»›p mắt thì tại hạ thừa nháºn, việc đó là sá»± thá»±c. Nhưng
đó là chuyện quá khứ, hiện tại không thể nói thế!
Lãnh Ngưng Hương báºt lân tiếng cưá»i nhạt nói:
- Nói như váºy ngươi nhất định Ä‘i cùng cô ta?
- Sự thực là thế, cô nương!
- A ha…Ngươi không sợ thiên hạ dèm pha, cho ngươi là …
Lý Tồn Hiếu cắt ngang lá»i cô ta nói ngay:
- Cô nương, ba tấc lưỡi có thể giết ngưá»i, tại hạ thừa nháºn miệng thiên hạ đáng
sợ. Thế nhưng tại hạ là m chuyện gì ngá»ng đầu không thẹn vá»›i trá»i, cúi mặt chẳng thẹn
với đất, thì chẳng phải cố lự thiên hạ nói những gì!
- Khá khen cho má»™t ngưá»i ngá»ng đầu không thẹn vá»›i trá»i, cúi mặt chẳng thẹn vá»›i
đất, giữa ngươi với Ôn Phi Khanh chẳng nói là không có gì đấy chứ!
Một câu nà y cũng hiểu trong lòng cô nà ng đã cay cay, Lý Tồn Hiếu nhún vai đáp:
- Chỉ lấy nghĩa kết giao, tại hạ thiếu nợ cô ta cứu mạng mình!
Lãnh Ngưng Hương ngá»› ngưá»i há»i lại:
- Ngươi thiếu nợ cô ta cứu mạng ngươi?
- Äúng thế.
- Chuyện thế nà o? Xảy ra bao gi�
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp thẳng:
- Äiá»u nà y cô nương bất tất quản đến, đằng nà o chỉ biết tại hạ mang ân cứu
mạng của cô ta là được!
Lãnh Ngưng Hương cắn môi im lặng không nói gì, qua má»™t hồi rất lâu má»›i há»i lại:
- Cô ta từng cứu qua ngươi?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu không thế thì tại hạ là m sao nói mang Æ¡n cứu mạng cá»§a cô ta!
Lãnh Ngưng Hương chừng như vẫn còn không tin Ä‘iá»u nà y, lắc đầu nhè nhẹ nói:
- Theo như ta biết, Ôn Phi Khanh xưa nay chỉ biết giết ngưá»i, chưa từng biết cứu
ngưá»i là gì!
- Nhưng thá»±c tế thì cô ta đã cứu tại hạ, giữ tÃnh mạng tại hạ đến bây giá».
Lãnh Ngưng Hương gáºt nhẹ đầu cháºm rãi nói như ngưá»i mất sức:
- Ta hiểu rồi, giá» thì ta tin tưởng con ngưá»i Ôn Phi Khanh đã thay đổi!
- Thế thì tốt.
Lãnh Ngưng Hương bá»—ng nhìn chà ng ánh mắt khác thưá»ng, thay đổi ngữ khà há»i:
- Ngươi theo cùng cô ta đến Giang Nam là …
Lý Tồn Hiếu đáp ngay:
- Má»—i ngưá»i có chuyện riêng cá»§a mình.
- Bá»n Hầu Ngá»c Côn vì sao không còn Ä‘i cùng ngươi?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Ngưá»i nà o có chuyện nấy, chung quy tại hạ không thể mãi cùng Ä‘i vá»›i bá»n há».
Lãnh Ngưng Hương lại há»i:
- Ngươi có chuyện gì?
- Chuyện riêng!
- Nghe nói ngươi cùng Ôn Phi Khanh định ngao du Phú Xuân giang?
Lý Tồn Hiếu chẳng khá»i kinh ngạc chau mà y há»i:
- Cô nương nghe ai nói?
- ChÃnh miện Ôn Phi Khanh nói.
Lý Tồn Hiếu ngưng mắt nhìn cô ta chẳng nói gì được.
Lãnh Ngưng Hương nói tiếp:
- Hai ngươi trên tá»u lâu nói chuyện lá»›n đến thế, đến ngoà i má»™t dặm còn nghe
thấy!
Lý Tồn Hiếu đã hiểu ra vấn đỠnói:
- Thì ra lúc ấy cô nương cÅ©ng ở trên tá»u lâu!
- Ta chẳng có nhã hứng đó, như ta vừa nói, hai ngươi cưá»i nói ầm Ä© cứ như chung
quanh chẳng có ngưá»i, chẳng cứ gì phải lên trên tá»u lâu má»›i nghe thấy.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu nói:
- Ôn cô nương muốn Ä‘i Kim Hoa, thuáºn đưá»ng ngoạn cảnh Phú Xuân giang.
- Còn ngươi ngươi cũng đi Kim Hoa chăng?
- Không sai.
- Ngươi có biết Kim Hoa chÃnh là lãnh địa cá»§a Lãnh Nguyệt Môn?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu đáp:
- Tại hạ biết.
- Váºy ngươi theo cô ta đến Kim Hoa là m gì, có thể nói được chứ?
Vị cô nương nà y thì ra cÅ©ng thÃch nhiá»u chuyện, Lý Tồn Hiếu trong lòng nghÄ© thế,
nhưng miệng thì không tiện nói ra.
Chỉ nghe Lãnh Ngưng Hương nói tiếp:
- À…hay là ta há»i quá nhiá»u, thế thì ta chẳng há»i nữa, mà ngươi cÅ©ng không phải
có nghÄ©a vụ phải đáp. Nhưng cho ta há»i má»™t câu cuối cùng…
- Cô nương cứ há»i.
- Có phải trong ngưá»i ngươi trúng phải má»™t loại độc mà cho đến giá» vẫn chưa giải
hết?
Lý Tồn Hiếu chấn động trong lòng buộc miệng nói:
- Không…
- Chỉ sợ đến ngươi cũng không hỠbiết, “Phi Thuý Cốc†trên từ Cốc Chủ dưới
xuống đến nha hoà n, ngưá»i nà o cÅ©ng biết dụng bách độc, nhất là Cốc Chá»§ và ta.
Lý Tồn Hiếu “A†lên một tiếng, nhưng chưa nói gì.
Lãnh Ngưng Hương nói tiếp:
- Thế nhưng ngưá»i “Phi Thuý Cốc†dùng độc khác vá»›i thiên hạ, Phi Thuý Cốc
dùng độc là để tá»± vệ, không phải dùng để hại ngưá»i, nếu như chẳng phải trưá»ng hợp
bất đắc dĩ thì chẳng bao giỠdùng.
- E rằng cô nương nhìn nhầm, tại hạ không hỠtrúng độc!
- Ta có thể nói ngươi biết, từ sau khi ra khá»i ngôi chùa hoang kia ta theo chân
ngươi đến táºn Giang Nam, đêm nay ta chẳng cố kỵ hẹn ngươi đến đây há»™i kiến chÃnh
là vì chuyện nà y.
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự nói:
- Cô nương há»i tại hạ trúng độc hay không là có ý gì?
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Vừa rồi ta đã nói, “Phi Thuý Cốc†trên từ cốc chủ dưới đến nha hoà n chẳng ai
không thạo bách độc, nhất là Cốc Chá»§ và ta, ta có thể giúp ngươi giải độc trong ngưá»i!
Lý Tồn Hiếu ôm quyá»n nói:
- Hảo ý cô nương tại hạ tâm lĩnh, nhưng chúng ta bình sinh không quen biết, mới
gặp nhau lần đầu tại hạ thực không dám…
- A, như váºy là ta không nhìn nhầm, ngươi Ä‘Ãch xác là trúng độc!
Biết mình vừa rồi đã lỡ lá»i, nhưng chuyện đến thế nà y chẳng còn thể chối quanh,
hÆ¡n nữa chà ng thấy cÅ©ng không cần thiết, gáºt đầu đáp:
- Äúng, tại hạ trúng độc.
- Thế vì sao vừa rồi không thừa nháºn?
- Vì tại hạ còn chưa biết tâm ý cô nương.
Lãnh Ngưng Hương chau mà y nhìn chà ng hà m chút trách móc nói:
- Chẳng lẽ ta hại ngươi, ta với ngươi vốn không thù không oán, cớ gì ta lại đi hại
ngươi chứ?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô nương xin chớ để tâm, tại hạ thất lễ.
- Thì ra ngươi vẫn còn biết nháºn sai?
Lý Tồn Hiếu chau mà y nói:
- Nhá»› tại hạ vừa nói qua, con ngưá»i tại hạ đúng thì nói đúng, sai thì nói sai, xưa
nay chưa từng biết che Ä‘áºy đảo lá»™n trắng Ä‘en. Chỉ cần đúng là tại hạ bảo vệ đến cùng.
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt nhìn chà ng bằng ánh mắt thâm sâu, một lúc nói:
- Giá» thì xem như ta hiểu ngươi nhiá»u thêm má»™t phần, nói ta biết độc ngươi trúng
trong ngưá»i là …
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Không hại gì, chỉ là động thá»§ vá»›i ngưá»i khác, trúng má»™t ngá»n ám khà tẩm độc…
- Ngươi nói nghe nhẹ nhà ng, há chẳng phải xem nhẹ mạng sống của mình sao?
Nên biết đây không phải là đồ chơi, một chút sơ xuất có thể trả giá bằng cả sinh mạng
quý báu của mình!
Cô ta hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Trong võ lâm dụng độc chuyên nghiệp chẳng được mấy phái, có thể nói đếm
chưa hết đầu ngón tay, ngươi cùng ai động thủ, trúng ám khà độc của ai?
Lý Tồn Hiếu ngáºp ngừng giây lát cuối cùng nói tháºt:
- Liá»…u Ngá»c Lân.
Lãnh Ngưng Hương thất thanh la lên:
- Liá»…u Ngá»c Lân!?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu nói
- Äúng váºy, cô nương. Liá»…u Ngá»c Lân, má»™t trong Tứ Khôi Ngá»c!
Lãnh Ngưng Hương mặt hơi đổi sắc nói:
- Ngươi trúng “Sưu Hồn Ngân Châm†giấu trong chiếc quạt của hắn?
- Không sai, chÃnh là “Sưu Hồn Ngân Châm†cá»§a hắn.
Lãnh Ngưng Hương gáºt nhẹ đầu cháºm rãi nói:
- Theo như ta biết thì “Sưu Hồn Ngân Châm†cá»§a hắn Ä‘Ãch thá»±c bá đạo, trúng thì
chết, chỉ sợ đương kim thiên hạ không ai…
Nói đến đó cô ta im lặng không nói tiếp.
Lý Tồn Hiếu cũng lặng thinh chẳng nói gì.
Qua một lúc Lãnh Ngưng Hương lại nói:
- Ngươi nói Ôn Phi Khanh từng cứu ngươi là …
Lý Tồn Hiếu tiếp lá»i cô ta nói:
- Sau khi tôi trúng độc châm cá»§a Liá»…u Ngá»c Lân, chạy chừng mươi dặm thì độc
tÃnh phát tác ngã lăn bên đưá»ng, chÃnh Ôn cô nương đánh xe ngang qua cứu tôi…
Lãnh Ngưng Hương gáºt gù nói:
- Thế thì đúng, khi trúng độc chá»› nên vá»ng động, nhất là đỠkhà mà chạy. Trúng
bất cứ loại độc nà o, chỉ cần đỠkhà chạy thục mạng thì độc phát tác cà ng nhanh.
- Äiá»u nà y thì tại hạ biết, thế nhưng lúc ấy nếu như không chạy thì cÅ©ng chết
trong tay Liá»…u Ngá»c Lân.
- Nói cũng đúng, chẳng trách được!
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu nói tiếp:
- Theo ta biết thì gia môn Liá»…u Ngá»c Lân và Hà n Tinh Môn căn bản giao du
không tệ, nhất là với vị Ôn thiếu chủ cùng hắn có vẻ tâm đầu ý hợp, Ôn Phi Khanh là m
sao dám chịu đắc tá»™i vá»›i Liá»…u Ngá»c Lân để cứu ngươi?
- Äấy chÃnh là điểm Ôn Phi Khanh khác vá»›i ca ca cô ta và Liá»…u Ngá»c Lân, cÅ©ng
chứng minh những Ä‘iá»u đồn đại trên giang hồ vá» con ngưá»i Ôn Phi Khanh hoà n toà n
không đúng.
Lãnh Ngưng Hương chau mà y nói:
- Là thế nà o?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu đáp:
- Thực tế là Ôn cô nương đã cứu mạng tại hạ.
Liá»…u Ngá»c Lân nhấp nháy đôi nhãn châu nhìn chà ng nói:
- Theo ta nháºn thấy thì cô ta cứu ngươi còn có dụng ý khác, chÃnh vì ngươi lÃ
ngươi, cho nên cô ta má»›i cứu ngươi, chÃnh vì cô ta cứu ngươi, cho nên sau đó má»›i
chuyển đổi tâm tÃnh, ta nói váºy ngươi hiểu chứ?
Äiá»u nà y thì Lý Tồn Hiếu hiểu hÆ¡n ai hết, vì chÃnh Ôn Phi Khanh bá»™c bạch tâm
sự với chà ng, thế nhưng chà ng không muốn nói ra, bèn nói:
- Tại hạ chỉ là má»™t ngưá»i vừa xuất đạo giang hồ, thế sá»± nghe thấy chưa nhiá»u. Äại
ngiệp Hà n Tinh Môn trong thiên hạ chẳng nhá», Ôn cô nương là ngưá»i có thân thế địa
vị, cô ta cứu tại hạ thì chỉ biết là cứu mình, ngoà i ra không dám nghĩ cô ta còn có dụng
tâm gì khác.
- Ngươi không dám nghÄ© thì chỉ nói để mà nói, nhưng ta tin chắc rằng vá»›i ngưá»i
thông minh như ngươi thì đã hiểu ra từ lâu!
Lý Tồn Hiếu chau mà y nói:
- Cô nương, tÃnh ra đêm nay nữa là chúng ta gặp nhau lần thứ hai!
- Phải chăng ngươi nghĩ ta nói chuyện hơi quá sâu?
- Thá»±c tế là như thế, tại hạ không muốn phải nháºn!
- Thế thì ta không nói những chuyện nà y nữa, bây giỠnói với ngươi chuyện là sao
giải độc cho ngươi…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu dứt khoát nói:
- Äa tạ hảo ý cô nương, tại hạ không dám phiá»n nhá»c đến phương giá!
- Tại sao ngươi không chấp nháºn?
- Tại hạ vừa nói xong, tÃnh đêm nay nữa tại hạ và cô nương chỉ má»›i gặp nhau hai
lần.
Lãnh Ngưng Hương nhÃu mà y há»i:
- Giao du quá Ãt chăng?
- Có thể nói như thế.
Lãnh Ngưng Hương há»i lại má»™t câu:
- Trước đây khi Ôn Phi Khanh cứu ngươi, giữa hai ngưá»i thân giao vá»›i nhau rồi
chăng?
- Cố nhiên trước đó tại hạ chưa từng quen biết Ôn cô nương, nhưng tình huống
hoà n toà n khác, lúc ấy tại hạ hôn mê bất tỉnh, vốn chẳng hay biết gì.
- Theo như ngươi nói, thì lúc ấy nếu như ngươi chẳng phải trong tình trạng bất
tỉnh nhân sự, thì Ôn Phi Khanh cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ từ chối?
- Có lẽ thế!
- Cuồng!
Lãnh Ngưng Hương buộc miệng kêu lên, ngưng mắt nhìn chà ng chừng như rất
kinh ngạc rồi đổi giá»ng há»i:
- Nói ta biết, vì sao Ôn Phi Khanh cứu ngươi thì ngươi chấp nháºn, mà lại không
chấp nháºn lòng tốt cá»§a ta? Phải chăng vì Phi Thuý Cốc danh tiếng không bằng Hà n
Tinh Môn, hay là vì con ngưá»i ta không bằng Ôn Phi Khanh…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nguầy nguáºy nói:
- Cô nương, tại hạ là ngưá»i không thÃch nói chuyện danh vá»ng địa vị…
- Ta hiểu ngươi không phải là hạng ngưá»i như váºy, nhưng thế thì vì sao?
- Cô nương, tại hạ không thể tuỳ tiện thụ ân cá»§a ngưá»i khác, nợ nhiá»u khó trả, mÃ
cũng không kham nổi!
Lãnh Ngưng Hương “A†lên một tiếng nói:
- Chẳng lẽ ngươi định có sự báo đáp đối với Ôn Phi Khanh?
- Äiá»u đó đương nhiên, tri ân há không nghÄ© chuyện báo đáp!
- Ngươi thiếu cô ta ân cứu mạng, ân cứu mạng sánh bằng trùng sinh tái tạo,
chẳng tầm thưá»ng chút nà o, không biết ngươi định trả bằng cách nà o, mà lấy gì để báo
đáp đây?
Lý Tồn Hiếu Ä‘iá»m nhiên nói:
- Tại hạ tất nhiên có cách báo đáp, mà cÅ©ng có cái để Ä‘á»n đáp.
Lãnh Ngưng Hương tá» ra nôn nóng gặng há»i:
- Ta há»i ngươi là m thể nà o để báo đáp, lấy gì để trả ân?
Lý Tồn Hiếu gượng nói:
- Äiá»u nà y tại hạ chưa nghÄ© tá»›i, cô nương bức há»i khiến tại hạ khó đáp.
- Ta xem cô ta không hy vá»ng báo đáp, cÅ©ng không cần báo đáp.
Lý Tồn Hiếu nói:
- “Cho ngừơi chá»› nghÄ©, nháºn ngừơi chá»› quênâ€, ngưá»i thi ân đương nhiên chưa
từng thi ân có mục Ä‘Ãch, thế nhưng bổn pháºn ngưá»i thụ ân lại gi tâm khắc cốt, ngà y
đêm canh cánh chuyện báo trả.
- Xem ra Ôn Phi Khanh cứu rất đúngngưá»i, giá» nếu như ta không mong ngươi Ä‘á»n
đáp, không cần ngươi báo trả thì sao?
- Vừa rồi tại hạ nói qua, ngưá»i thi ân không cần báo đáp, nhưng ngưá»i thụ ân
không thể không báo đáp!
Lãnh Ngưng Hương thấy chà ng một mực cương quyết, nhưng không thể nói chà ng
không có lý, bấy giỠcứ nhìn chà ng suy nghĩ một lúc lại nói:
-Thôi thế nà y, giỠta giúp ngươi khỠđộc, sau nà y ngươi sẽ là m cho ta một chuyện,
như thế có qua có lại chẳng ai nợ ai?
-Hảo ý cô nương khiến tại hạ cảm kÃch, cô nương nếu như có chuyện gì cần đến
tại hạ, tại hạ nguyện ra sức giúp một tay, thế nhưng hảo ý cô nương tại hạ xin tâm lĩnh!
- Thế thì chẳng hoá ra ta nợ ngươi sao, ngươi chẳng tùy tiện thụ ân cá»§a ngưá»i,
chẳng lẽ ta lại tùy tiện nháºn sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i khác chăng? Ngươi nên biết rằng, ta
cÅ©ng là ngưá»i chẳng phải tuỳ tiện thá» lÄ©nh ân ngưá»i!
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:
- Thế thì thôi, tại hạ xin cảm tạ hảo ý cô nương.
- Aøi da…Con ngưá»i ngươi…
Giá»ng Lãnh Ngưng Hương nghe ra hÆ¡i lạt Ä‘i, nói:
- Ngươi coi nhẹ tÃnh mạng mình thì Ãch gì? Ngươi nên biết, Ôn Phi Khanh chỉ có
thể cứu ngưá»i thoát chết, nhưng không thể giải hết độc trong ngưá»i ngươi, nếu như độc
tÃnh ấy cứ tiá»m ẩn trong ngưá»i thì sẽ tổn hại rất lá»›n đến công lá»±c cá»§a ngươi.
- Äa tạ cô nương, Ä‘iá»u nà y tại hạ biết. Tại hạ cÅ©ng không giấu gì mà nói cho cô
nương biết, Liá»…u Ngá»c Lân hiện tại Ä‘ang ở Giang Nam, tại hạ chẳng bao lâu sẽ tìm
được hắn…
Lãnh Ngưng Hương nhÃu mà y nói:
- Tìm hắn để lấy giải dược?
- Äúng thế.
- Thế thì khác nà o “cùng cáo thương lượngâ€, hắn chịu giao cho ngươi chăng?
- Chỉ cần tìm được hắn thì chẳng còn ngại hắn không chịu trao ra!
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi thân hoà i tuyệt há»c, nhưng trước khi độc tÃnh trong ngưá»i ngươi
còn chưa giải hết thì ngươi chá»› hòng vá»ng động chân khÃ, cà ng không thể quyết đấu trÃ
mạng. Ngươi nhất định không phải là đối thủ của hắn.
- Tại hạ biết, nhưng không ngại vì còn có Ôn …
Nói đến đó chà ng nháºn ra không tiện bèn nÃn bặt.
Lãnh Ngưng Hương lạnh giá»ng giúp chà ng nói tiếp:
- Có Ôn Phi Khanh đồng hà nh, có ngưá»i trợ giúp đúng chứ?
Cô ta ngừng lại phá»›t hiện má»™t nụ cưá»i vừa mỉa mai vừa chua chát nói:
- Äúng rồi, ta sao lại quên mất nhỉ! Có Ôn Phi Khanh bên cạnh trợ giúp, thì ngươi
có khả năng lấy được thuốc giải, thế nhưng ngươi đã nặng nợ với Ôn Phi Khanh, vì sao
lại chịu nháºn nợ thêm má»™t lần nữa chứ?
Lý Tồn Hiếu ngá»› ngưá»i chẳng biết nói sao, ngưá»i ta có ý tốt mà nói, chà ng đương
nhiên chẳng còn nói gì được nữa. Qua má»™t lúc tháºt lâu chà ng má»›i thốt lên được mất
tiếng:
- Äiá»u nà y…
Lãnh Ngưng Hương chừng như hết cách thở dà i một tiếng nói:
- Ngươi không cần nói gì nữa, tâm ý của ngươi ta đã hiểu rất rõ, tâm ý của ta hy
vá»ng ngươi cÅ©ng hiểu được và i phần. Giá» thì chuyện ngươi chịu nháºn hay không thì
hoà n toà n tùy thuộc và o ngươi!
Nói rồi phất nhẹ tay lên, má»™t váºt trắng bay nhanh đến trước ngưá»i Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu rất bất ngỠtrước hà nh động nà y của cô ta, chẳng kịp suy nghĩ gì nữa
giơ tay lên bắt lấy.
Lãnh Ngưng Hương nhìn thấy chà ng đã giơ tay đón lấy, bèn nói nhanh:
- Ngươi bảo trá»ng!
Nói chưa dứt câu, thân hình nhẹ như là n sương đêm tung vút lên không thoát
nhanh ra ngoà i Tảo Diệp Lâu.
Lý Tồn Hiếu hiểu, thế nhưng chà ng không Ä‘uổi theo, đồng thá»i chà ng cÅ©ng hiểu
với công lực của chà ng lúc nà y muốn đuổi theo cũng không kịp. Mắt ngưng nhìn theo
bóng mỹ nhân khuất nhanh trong là n sương khuya, bất giác trong lòng trà o dâng lên
má»™t cảm giác xôn xao kÃch Ä‘á»ng khá» tả, đến má»™t lúc lẩm bẩm má»™t mình:
- Cô nương, sao phải khổ váºy…
Ai hiểu được, Ä‘iá»u nà y chỉ nên há»i Lãnh Ngưng Hương, mà e rằng đến bản thân
Lãnh Ngưng Hương cũng không hiểu ra nổi!
Sau hồi ngẩn ngưá»i nhìn lại tay mình má»›i nháºn ra là má»™t chiếc bình ngá»c nhá» xÃu
xinh xắn, thoang thoảng một hương thơm dìu dịu.
Trăng lặng sao má», Lý Tồn Hiếu rá»i khá»i Tảo Diệp lâu xuống Thanh Lương sÆ¡n,
bên tai cÆ¡ hồ còn nghe văng vẳng tiếng ngâm trong như ngá»c vá»ng xuống từ Tảo Diệp
lâu: “Giang Nam đệ nhất cảnh là đây. Bốn mặt Thiên SÆ¡n phá»§ kÃn chânâ€
Xa nhìn lại thà nh Kim Lăng, chỉ còn heo hắt và o ánh đèn khuya, trong lòng chà ng
một cảm giác khó tả, cũng không hiểu nó là cái gì.
VỠđến khách Ä‘iếm, phòng cá»§a Ôn Phi Khanh tối mịt, cá»a cÅ©ng khoá kÃn, vốn
nà ng có chút hơi men giấc ngủ tất rất ngon là nh.
Chà ng nhẹ chân và o phòng nằm thẳng lên giưá»ng, đến đèn chẳng thắp chỉ sợ
đánh động Ôn Phi Khanh…
oOo
|

30-08-2008, 03:25 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 15
Tơ tình vạn lý
Lại nói, cùng lúc ấy ở má»™t góc khác Thanh Lương sÆ¡n, có má»™t lương đình nhá»
hình bát giác lợp ngói lưu ly, nÆ¡i nà y chÃnh là di chỉ “Thuý Vi Äìnhâ€, do danh
tiếng Hà n Thế Trung thá»i Nam Tống xây dá»±ng.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên đã là di chỉ nổi tiếng thá»i Nam Tống thì địa thế phải có khác,
thanh cao thoáng mát, phóng mắt thu hết thà nh Kim Lăng và o trong tầm mắt, các ngá»n
núi phong tạo thế, quả là má»™t danh thắng thu hút rất nhiá»u tao nhân mặc khách.
Lúc nà y đây, trong lương đình có hai ngưá»i ngồi đối diện, má»™t ngưá»i áo trắng như
tiên sa chÃnh là Lãnh Ngưng Hương, má»™t ngưá»i còn lại thân váºn huyá»n y lại chÃnh là Ôn
Phi Khanh.
Hai ngưá»i mặc nhiên đối tá»a rất lâu tợ hồ như hai pho nữ thần tượng.
Hai trong “Võ lâm tứ tuyệt†há»™i diện nhau trong “Thúy Vi Äìnhâ€, đêm nay là đêm
nà o, Thanh Lương sơn nếu như có tri giác hẳn cũng vô cùng vinh hạnh vì cuộc hội ngộ
nà y!
Qua đi một hồi lâu mới nghe Lãnh Ngưng Hương lên tiếng phá tan không khà im
lặng nói:
- Ta biết ngươi nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng không ngỠngươi lại theo đến
đây. Sao, chẳng yên tâm ư ?
Giá»ng cô ta mang âm sắc lạnh lùng cố hữu.
Ôn Phi Khanh phá»›t cưá»i, giá»ng rất ôn hòa nói:
- Lãnh cô nương, chúng ta biết tiếng nhau đã lâu, thế nhưng chưa một lần thực sự
diện kiến, đêm nay chúng ta có duyên há»™i ngá»™ ngay trong “Thúy Vi Äình†Thanh Lương
sÆ¡n nà y, tục ngữ có câu “nghe tên không bằng thấy mặt, thấy mặt hÆ¡n hẳn nghe tênâ€,
tôi rất vinh hạnh vui mừng, không hiểu Lãnh cô nương…
Lãnh Ngưng Hương chẳng đợi nói hết, liá»n cắt ngang nói ngay:
- Ngươi ngăn cản ta, má»i ta đến ngồi chá» trong Thúy Vi Äình nà y chẳng lẽ chỉ để
nói mấy lá»i đó?
Ôn Phi Khanh lại cưá»i Ä‘iá»m nhiên, giữ giá»ng bình hoà nói
- Tôi có rất nhiá»u lá»i muốn nói vá»›i Lãnh cô nương, đồng thá»i có má»™t cuá»™c nói
chuyện dà i vá»›i cô nương, cho nên dá»± tÃnh trước khi trá»i sáng má»›i trở vá» khách Ä‘iếm.
Không biết Lãnh cô nương có thá»i gian ngồi lâu, muốn nghe tôi dốc mấy lá»i táºn chân
tâm?
Lãnh Ngưng Hương vẫn giá»ng lạnh như tiá»n nói:
- Ta đã ngừng lại, đồng thá»i cÅ©ng đã cùng và o ngồi trong tiểu đình nà y.
Ôn Phi Khanh cưá»i nói:
- Váºy thì trước tiên tôi xin Ä‘a tạ…
- Bất tất khách khÃ, có gì ngươi cứ nói ra Ä‘i!
- Trước tiên tôi xin nói cô nương rõ, mà cũng nên tin rằng anh ta để lại mảnh thư
của Lãnh cô nương trong khách điếm, ấy là vì anh ta không muốn giấu tôi, tôi rất cảm
kÃch. Thế nhưng tôi theo chân lên Thanh Lương sÆ¡n thì anh ta hoà n toà n không biết,
đồng thá»i sau khi trở vá» cÅ©ng không thể phát hiện ra, bởi vì và o lúc nà y anh ta chẳng
thể và o trong phòng tôi!
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Hắn là ngưá»i quân tá»!
- Lãnh cô nương, nói anh ta là ngưá»i quân tá» e chưa đủ!
Lãnh Ngưng Hương chỉ im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh lại tiếp:
- Những gì Lãnh cô nương nói chuyện vá»›i anh ta trên Tảo Diệp Lâu tôi Ä‘á»u nghe
hết, Lãnh cô nương khẳng khái tặng giải dược bổ khuyết cho Ä‘iá»u tôi không là m được.
Thà nh tháºt mà nói tôi vô cùng cảm kÃch…
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Thuốc giải đó ta tặng cho hắn, chẳng tặng cho ngươi, nên bất tất dùng hai tiếng
cảm kÃch, ta không dám nháºn!
Má»™t câu hết sức thẳng mặt mà cÅ©ng đầy khiêu khÃch, nhưng Ôn Phi Khanh chẳng
để tâm, vẫn hiện nụ cưá»i ôn hoà nói:
- Những Ä‘iá»u cô nương nói đồn đại trên giang hồ vá» tôi là chỉ đúng má»™t ná»a, thế
nhưng lá»i cô nương nói vá» sá»± chuyển biến cá»§a con ngưá»i tôi thì lại hoà n toà n chÃnh xác.
Cô nương nói đúng, chÃnh vì anh ta là anh ta, cho nên tôi má»›i cứu anh ta, cÅ©ng vì tôi
cứu anh ta, cho nên má»›i chuyển đổi tâm tÃnh…
- Äiá»u nà y ta tin.
- Tôi thừa nháºn tôi có tình cảm vá»›i anh ấy, có tình cảm ngay từ lần đầu gặp mặt,
mà trong lòng chẳng bao giỠnguôi, thế nhưng…Lãnh cô nương, kiếp nà y giữa hai
chúng tôi vô duyên!
Lãnh Ngưng Hương lạnh lùng nói:
- Tháºt ư!
- Chúng ta Ä‘á»u là nữ nhi như nhau, cho nên không có gì phải hổ thẹn. HÆ¡n nữa
tôi và cô nương Ä‘á»u là hà ng nhi nữ thế tục, chẳng có gì phải ngại ngần, tôi có thể nói
thẳng với cô nương, tôi chẳng còn được thanh bạch!
Lãnh Ngưng Hương chẳng ngỠđối phương lại tá»± nói toạt ra lá»i nà y, bất giác mặt
á»ng Ä‘á», nhưng phút chốc trở lại nét là nh lạnh ban đầu nói:
- Nói thế những lá»i nói lấp lén trong võ lâm là không ngoa!
Ôn Phi Khanh mặt hơi chùng lại, lắc đầu nói:
- Äó là má»™t chuyện oan uổng, cÅ©ng là vì ngưá»i háºn tôi quá nhiá»u. Bá»n há» chẳng
dám nói trước mặt tôi, mà cÅ©ng chẳng là m gì được tôi, cho nên đà nh nói bao lá»i xấu xa
sau lưng tôi.
- Váºy lá»i ngươi vừa nói xong là …
- Chuyện là thế nà y, Lãnh cô nương…
Rồi nà ng đem chuyện mình nhân một lúc sơ hốt mà thất thân kể lại từ đầu đến
cuối cho Lãnh Ngưng Hương nghe không sót chi tiết nà o.
Trong khi nghe kể, sắc mặt Lãnh Ngưng Hương thay đổi đến mấy lần. Nhưng đến
khi nghe xong rồi, lại trở vỠnét lạnh lùng ban đầu nói:
- Nói váºy chÃnh Liá»…u Ngá»c Lân hại cô?
Tuy lạnh lùng, nhưng ngữ khà nghe ra có bình hoãn hơn và thay đổi cả cách xưng
hô.
Ôn Phi Khanh gáºt đầu nói:
- Liá»…u Ngá»c Lân, Hầu Ngá»c Côn và Sở Ngá»c Hiên, chẳng thể tha qua tên nà o!
Lãnh Ngưng Hương mà y hÆ¡i chau lại nhìn thẳng Ôn Phi Khanh há»i:
- Chuyện nà y, anh ta biết không?
- Lãnh cô nương, anh ta là ngưá»i thông minh.
Lãnh Ngưng Hương lại há»i:
- Cô nói vá»›i tôi là cô vá»›i anh ta chẳng có duyên pháºn vá»›i nhau là có ý gì?
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
- Tôi chỉ muốn cho Lãnh cô nương hiểu rõ thế mà thôi!
- Ta biết thì sao nà o?
Ôn Phi Khanh ngưng mắt nhìn và o mắt Lãnh Ngưng Hương nói:
- Lãnh cô nương, vừa rồi tôi đã nói qua, chúng ta là nhi nữ giang hồ, chẳng có gì
hổ thẹn như ngưá»i thưá»ng tục, hÆ¡n nữa những lá»i tôi nói vá»›i cô nương là táºn đáy lòng,
Lãnh cô nương lẽ nà o còn giấu giếm tôi sao?
Quá rõ, Ä‘á»u là nữ nhi vá»›i nhau lẽ nà o không nháºn ra tâm tình cá»§a nhau?
Lãnh Ngưng Hương hai mắt đỠlên nói:
- Cô nên biết con ngưá»i Lãnh Ngưng Hương chẳng dá»… xao động tình cảm trước
ngưá»i khác!
- Bất tất phải thế!
Ôn Phi Khanh lắc đầu nguầy nguáºy nói:
- Tôi xin há»i, kể từ khi ở ngôi chùa hoang kia Lãnh cô nương theo chân anh ta đến
táºn Giang Nam nà y, để thư hẹn gặp, lại còn tặng giải dược, tất cả vì nguyên nhân gì?
Lần nà y thì hai má Lãnh Ngưng Hương cà ng đỠnhiá»u hÆ¡n, qua Ä‘i má»™t lúc má»›i
đáp được:
- Anh ta là kỳ tà i, ta chẳng nỡ nhìn…
Ôn Phi Khanh mỉm cưá»i tiếp lá»i ngay:
- Hẳn cô nương rất hiếm khi có lần “chẳng nỡ nhìnâ€, Lãnh cô nương mệnh danh
là “Băng Mỹ nhânâ€, ắt rất Ãt khi xảo ngôn lệch sắc vá»›i ngưá»i khác!
Lãnh Ngưng Hương nghe nói thì đầu cúi thấp xuống, suối tóc đen nhánh chảy dà i
như che đi nỗi thẹn thùng trên khuôn mặt vốn xưa nay lạnh băng băng, im lặng không
má»™t lá»i nà o.
Qua đi một lúc, cô ta ngước mặt lên giữ nét lãnh đạm nói:
- Äây là nguyên nhân cô chặn đưá»ng má»i ta đến đây nói chuyện chăng?
Ôn Phi Khanh gáºt đầu nói:
- Äúng thế. Lãnh cô nương, đây là lá»i chân thà nh cá»§a tôi.
Lãnh Ngưng Hương lắc nhẹ đầu nói:
- Cô nên biết con ngưá»i anh ta rất cố chấp, cÅ©ng rất ngoan cưá»ng.
- Cố chấp là m Ä‘iá»u tốt thì có gì không hay, anh ta nếu như không có tÃnh quáºt
cưá»ng khà khái ấy, thì có lẽ bá»n nhi nữ chúng ta đã chẳng động lòng để mắt đến, đúng
thế chứ?
Lãnh Ngưng Hương lại trầm mặc một lúc nói:
- Äúng như lá»i cô nói, con ngưá»i ta rất Ãt biết xảo ngôn lệch sắc trước mặt ngưá»i
khác. Hiện tại ta theo chân anh ta từ Hà Nam xuống táºn Giang Nam nà y đồng thá»i còn
không sợ xấu mặt má»i anh ta đến đây…
Cô ta ngừng lá»i, Ôn Phi Khanh tiếp lá»i nói:
- Lãnh cô nương, nhi nữ chúng ta có lúc cÅ©ng không nên câu nệ quá nhiá»u, Lãnh
cô nương nghĩ thế chứ?
- Ta đã từ Hà Nam đến Giang Nam, lại ra mặt má»i anh ta đến nói chuyện, còn
gá»i là câu nệ gì nữa?
Ôn Phi Khanh ôn tồn nói:
- Thế chưa đủ, Lãnh cô nương nên lấy tình cảm kiên trì đối đãi, tục ngữ có câu:
“Sắt mà i thà nh kimâ€, tôi tin rằng Lãnh cô nương nếu dốc lòng kiên trì, thì dù ngưá»i sắt
thép cũng có một ngà y tan chảy ra trong tình cảm của nữ nhi chúng ta!
Nét lạnh lùng trên mặt Lãnh Ngưng Hương dần dần tiêu biến, lắc nhẹ đầu nói:
- Có Ãch gì, con ngưá»i anh ta chẳng muốn nợ ai!
Ôn Phi Khanh mỉm cưá»i tá»± nhiên nói:
- Tôi có cách khiến cho anh ta nhất định thiếu nợ cô nương, cô nương tin chứ?
- à cô nương nói…
- Chẳng phải Lãnh cô nương đã tặng cho anh ta một bình trân bảo linh dược
“VẠn Ứng Giải Äá»™c Äan†cá»§a Phi Thuý Cốc đó sao?
Lãnh Ngưng Hương hai má á»ng hồng há»i:
- Ôn cô nương có cách gì?
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
- Lãnh cô nương bất tất phải há»i, tin tưởng rằng Lãnh cô nương sẽ không xa rá»i
anh ta, xin cô nương chỠxem!
Má»™t câu “Lãnh cô nương sẽ không xa rá»i anh ta†khiến Lãnh Ngưng Hương hai má
cà ng đỠhơn, nhưng qua một lúc cô ta nghiêm túc nói:
- Tôi không muốn thiếu nợ ai, ba tên Liá»…u Ngá»c Lân, Hầu Ngá»c Côn và Sở Ngá»c
Hiên xin cứ để tôi…
Ôn Phi Khanh mỉm cưá»i nói:
- Äa tạ Lãnh cô nương, hảo ý tâm lÄ©nh, chuyện nà y tôi chỉ muốn tá»± tay mình là m.
Còn nếu cô nương muốn đáp lại ân tình của tôi rất đơn giản, xin thực lòng đối đãi với
anh ta!
Lãnh Ngưng Hương cắn nhẹ môi trầm ngâm một lúc nói:
- Cô nương lẽ nà o còn không biết tôi?
- Tôi nếu như không biết cô nương, thì cũng không đến đây là m gì.
Lãnh Ngưng Hương mặt hiện cảm kÃch nói:
- Váºy thì… Ä‘a tạ cô nương…
- Bất tất phải thế.
Lãnh Ngưng Hương hốt nhiên há»i:
- Niên kỹ cô nương…
Ôn Phi Khanh cưá»i nói:
- Tôi e rằng lớn hơn cô nương một hai tuổi, năm nay hai mươi mốt.
Lãnh Ngưng Hương thốt lên:
- Lá»›n hÆ¡n má»™t tuổi, tôi phải gá»i má»™t tiếng thư thư má»›i phải.
Ôn Phi Khanh giÆ¡ tay nắm nhẹ hai vai mảnh mai cá»§a Lãnh Ngưng Hương cưá»i tươi
nói:
-“Băng mỹ nhân†đã tan rồi, tôi nháºn, muá»™i muá»™i!
Lãnh Ngưng Hương mặt đầy xúc động nói:
- Khanh thư tâm trưá»ng nhiệt huyết khà khái, thá»±c khiến ngưá»i ta vô cùng bá»™i
phục!
Ôn Phi Khanh báºt cưá»i lên thà nh tiếng nói:
- Mình đã không được, là m cho ngưá»i khác được há chẳng vui sao?
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu xúc động mạnh chẳng nói gì thêm, nhưng rồi nhá»›
đến má»™t Ä‘iá»u tá»± nhiên trong mắt hằn lên sát cÆ¡ nghiến răng nói:
- Ba tên vô lại kia tháºt đáng chết, lúc đầu tiểu muá»™i không biết, nếu như biết thì
trên đưá»ng đã xé xác Hầu Ngá»c Côn má»›i hả giáºn!
Ôn Phi Khanh nét mặt sa sầm, lắc đầu thở dà i nói:
- Cảm tạ muội muội, đây có lẽ là số ta…
- Khanh thư sao lại nói thế, muội xưa nay không tin số mệnh.
Ôn Phi Khanh cưá»i khổ nói:
- Muội muội không tin số mệnh, ta là m sao lại tin? Chuyện đã như hiện tại, ta chỉ
còn an á»§i là ý trá»i đã định, mà cÅ©ng có thể là báo ứng nghiệp chướng ta gây ra từ khi
xuất đạo giang hồ đến giá»!
Lãnh Ngưng Hương đôi mà y nhÃu cao định nói tiếp, nhưng Ôn Phi Khanh đã lắc
đầu há»i:
- Muội muội, chúng ta không nói những chuyện nà y nữa. Chuyện đã thà nh định
cục, nói cÅ©ng chỉ vô Ãch, cho dù dá»™i hết tam giang cÅ©ng không gá»™i sạch thân ta. Dù
Tinh Vệ tái hiện thì cÅ©ng không giải được thiên tinh cá»§a ta, chẳng lấp được bể háºn
nà y.
Nà ng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Ta còn một chuyện muốn nói với muội muội.
- Khanh thư, có chuyện gì?
- Trước khi ta nói ra chuyện nà y, ta muốn há»i má»™t câu là muá»™i có lòng độ lượng
dung hòa vá»›i ngưá»i khác không?
Lãnh Ngưng Hương chau mà y há»i:
- Chẳng lẽ chà ng còn có ngưá»i khác?
Ôn Phi Khanh gáºt đầu nói:
- Äúng, muá»™i muá»™i, ngưá»i nà y chẳng xa lạ gì vá»›i ta và muá»™i, chÃnh là “Lãnh
Nguyệt Môn†Lệnh Hồ Dao Cơ.
- Là cô ta?
Lãnh Ngưng Hương buá»™c miệng la lên, rồi há»i:
- Chuyện thế nà o, Khanh thư, hỠquen nhau bao gi�
Bấy giá»i Ôn Phi Khanh liá»n Ä‘em chuyện Lý Tồn Hiếu giữa đưá»ng gặp Lệnh Hồ
Dao Cơ từ đầu đến cuối kể lại cho Lãnh Ngưng Hương nghe.
Lãnh Ngưng Hương im lặng lắng nghe xong, trên mặt hiện má»™t nét khác thưá»ng
nói:
- Thì ra Lệnh Hồ Dao Cơ cũng…Khanh thư, nói thế chà ng quen biết Lệnh Hồ Dao
Cơ trước tiên.
Ôn Phi Khanh ngưng mắt nhìn Lãnh Ngưng Hương nói:
- Muá»™i muá»™i, chúng ta cÅ©ng như nhau thôi, Ä‘á»u chẳng phải là nhi nữ thưá»ng tục,
chớ nên phân biết thế nà o là trước sau.
Chút khác thưá»ng trên hoa dung Lãnh Ngưng Hương dần dần tan Ä‘i, lắc nhẹ đầu
nói:
- Muá»™i chẳng suy nghÄ© tÃnh toán gì cả, mà cÅ©ng không nên suy nghÄ© gì nhiá»u, nhỡ
như muá»™i có những tÃnh toán so Ä‘o thì khanh thư là m sao chứ…
- Chớ nhắc đến muội muội!
Ôn Phi Khanh bên khóe môi hiện má»™t nụ cưá»i miá»…n cưỡng nói tiếp:
- Thân như ta số cao mệnh bạc, má»™t Ä‘á»i nà y xem như bi thảm, cÅ©ng tháºt đáng
thương!
Lãnh Ngưng Hương chẳng ngăn nổi xúc động trong lòng mình, hai tay ôm lấy bá»
vai Ôn Phi Khanh mà nước mắt lưng tròng, nói giá»ng nghẹn Ä‘i:
- Khanh thư, đừng nói nữa, thư thư mà còn nói thì muội rất khổ tâm, nhìn thư thư
mà muội sắp khóc rồi đây!
Nói đến cuối câu vội và ng giơ tay gạt nhanh hạt lệ châu chực lăn dà i trên má.
Ôn Phi Khanh buông tiếng thở dà i nói:
- Muá»™i muá»™i là ngưá»i thẳng thắn cương nghị, ngưá»i trong giang hồ chỉ biết muá»™i lÃ
má»™t “Băng Mỹ Nhânâ€, nhưng chẳng há» biết muá»™i là ngưá»i bên ngoà i lãnh bạc nhưng
bên trong đầy nhiệt huyết. ÄÆ°á»£c, ta chẳng nói nữa, từ đêm nay trở Ä‘i không bao giá» nói
đến mấy tiếng khổ mệnh, bi thảm, đáng thương được chứ? Muội muội, nhanh ngăn
dòng nước mắt, nếu không ta nhìn thì lòng thêm bi thương…
Lãnh Ngưng Hương nghe nói cúi thấp đầu xuống gá»i khẽ:
- Khanh thư.
Ôn Phi Khanh báºt cưá»i lá»›n lên nói:
- Tốt, tốt, ta không nói nữa, chẳng ngá» muá»™i cÅ©ng là ngưá»i mau nước mắt như
váºy, thôi để thư thư ta lau nước mắt cho nhé!
Nói rồi, lấy ra một chiếc khăn tay bằng lục giơ lên lau nước mắt trên má Lãnh
Ngưng Hương, nhưng lúc sắp chạm và o mặt Lãnh Ngưng Hương thì cô ta giữ chiếc
khăn lại nói:
- Khanh thư, chiếc khăn nà y cho muội nhé!
Ôn Phi Khanh ngá»› ngưá»i há»i:
- Sao? Muội muội…
- Bẩn mất!
- Bẩn à ? Ai nói!
Ôn Phi Khanh mỉm cưá»i nói tiếp:
- Những hạt nước mắt của muội muội còn quý hơn cả minh châu, thơm hơn cả xạ
hương, ta sẽ chẳng bao giá» giặt nó mà luôn giữ bên mình cho hết cuá»™c Ä‘á»i nà y!
Lãnh Ngưng Hương mặt á»ng hồng nói:
- Khanh thư tháºt là khéo nói!
Ôn Phi Khanh cưá»i khúc khÃch nói:
- Ai bảo tạo hóa sinh ra một nhi nữ như muội muội, đến ta là nữ nhi mà nhìn
cÅ©ng cảm thấy dao động tâm tình, háºn má»™t Ä‘iá»u ta sinh ra chẳng phải là đà n ông!
Lãnh Ngưng Hương cà ng thẹn hai má chÃn đỠnhư táo má»ng, trách yêu:
- Ứ! Khanh thư sao lại hứng đến nói lá»i cuồng si thế?
Ôn Phi Khanh cà ng cưá»i nhiá»u hÆ¡n cao hứng nói:
- Äừng nói là ta, đến ngưá»i sắt đá mà nắm được hai bà n tay ngá»c cá»§a muá»™i, nhìn
táºn dung nhan kiá»u diá»…m cá»§a muá»™i thì cÅ©ng phải má»m Ä‘i mà sinh cuồng si!
Lãnh Ngưng Hương vùng nhẹ ngưá»i trách:
- Không biết, Khanh thư nếu còn cuồng ngôn nữa thì muội muội đi ngay!
Ôn Phi Khanh chỉ cưá»i im lặng không nói gì thêm.
Qua đi một lúc, Lãnh Ngưng Hương nói lại chuyện vừa rồi:
- Khanh thư, chuyện nà y không nên há»i muá»™i.
- Muội muội, chuyện gì?
- Thì chuyện muá»™i có dung hòa cùng ngưá»i được không?
Ôn Phi Khanh “A†lên má»™t tiếng, gáºt đầu nói:
- Muá»™i muá»™i, Lệnh Hồ Dao CÆ¡ từ nhá» lá»›n lên cùng vá»›i ta, cho nên con ngưá»i cô
ấy, ta hiểu rất rõ. Nếu được kết thư muá»™i đồng bạn vá»›i má»™t ngưá»i đẹp tợ tiên thiên như
muội thì cô ta nhất định vô cùng sung sướng.
Lãnh Ngưng Hương há»i:
- Khanh thư, cô ta với muội lớn hay nh�
- Cô ta sinh cùng năm cùng tháng với ta, nhưng không cùng ngà y.
Lãnh Ngưng Hương chân tình nói:
- Khanh thư đã nói thế, muội nguyện kết bạn với một vị thư thư như thế.
Ôn Phi Khanh cưá»i nói:
- Váºy thì được, sau và y gặp cô ta, ta sẽ Ä‘em chuyện nà y nói ra.
Nói đến đó ngước nhìn sắc trá»i rồi tiếp:
- Muá»™i muá»™i, trá»i sắp sáng rồi, ta phải vá» khách Ä‘iếm đây.
Lãnh Ngưng Hương cÅ©ng đưa mắt nhìn ra ngoà i trá»i nói:
- Khanh thư, còn sớm mà !
- Muội muội…
Ôn Phi Khanh nắm lấy tay Lãnh Ngưng Hương nói:
- Ta muốn vỠsớm một chút, muội nên biết, nếu để anh ta biết chuyện nà y thì
chẳng hay chút nà o. CÅ©ng may muá»™i muá»™i không rá»i xa anh ta mấy, chúng ta có thể
sáng tối sẽ lại gặp nhau thưá»ng xuyên, được chứ?
- Váºy… để muá»™i tiá»…n chân Khanh thư má»™t Ä‘oạn.
Ôn Phi Khanh ấn nhẹ tay lên vai vội nói:
- Muá»™i muá»™i, chá»› quên, há không nghe má»™t câu “Tiá»…n ngưá»i nghìn dặm, có lúc
cÅ©ng biệt†sao? Chúng ta chỉ là tiểu biệt ai Ä‘i đưá»ng nấy là tốt rồi!
Nói rồi nà ng đứng lên, Lãnh Ngưng Hương cũng đứng lên theo nói:
- Khanh thư đã không muốn muá»™i tiá»…n chân, váºy thì nên để muá»™i Ä‘i trước!
Ôn Phi Khanh chau mà y nói:
- Sao thế? Muội muội.
- Äứng nhìn Khanh thư Ä‘i, thá»±c muá»™i chẳng cầm lòng!
Ôn Phi Khanh thở dà i nói:
- Muá»™i muá»™i tháºt là … đối vá»›i bằng hữu còn như thế, nếu đối vá»›i ngưá»i yêu thì biết
chừng nà o nữa? Xem ra chà ng đúng là má»™t ngưá»i có phúc háºu, thôi được, Muá»™i muá»™i, Ä‘i
đi!
Lãnh Ngưng Hương ôm lấy vai Ôn Phi Khanh giá»ng nghẹn lại nói:
- Khanh thư, muội đi đây, muội nhất định cũng du ngoạn Phú Xuân!
Rồi nà ng quay ngưá»i nhún chân phóng ra khá»i lương đình, phóng ngưá»i khuất và o
trong mà n đêm.
Nhìn theo bóng Lãnh Ngưng Hương khuất hút trong mà n đêm, trên mặt Ôn Phi
Khanh vừa sáng rạng đó giỠtối sầm lại, một nét bi thương sầu thảm hiện lên, khiến
ngưá»i ta nhìn tháºt chẳng nà o cầm lòng được. Chỉ nghe thấy tiếng thở dà i cá»§a nà ng, lẩm
bẩm một mình:
- Xe duyên kết tơ cho chà ng, số ta sao khổ…
Lặng ngưá»i má»™t lúc, nà ng bước chân ra khá»i lương đình rồi Ä‘i vá» khách Ä‘iếm. Tuy
cũng là thi triển khinh công, thế nhưng dáng bộ nà ng nhìn thất nặng nỠkhổ sở.
Và o phòng không để gây má»™t tiếng động nhá», trá»i vẫn chưa sáng, nà ng nằm lên
giưá»ng, thế nhưng chẳng sao ngá»§ được, mà đến mắt cÅ©ng không há» nhắm. Bao nhiêu
hình ảnh cứ hiện lên trong đầu nà ng, bao nhiêu suy nghÄ© như má»™t má»› bòng bong rối bá»i
trong đầu nà ng, chẳng biết hai hà ng nhiệt lệ chảy ra từ lúc nà o thấm ướt cả gối…
Anh hùng khó rơi nước mắt, ấy cũng chỉ là chưa chạm đến nỗi thương tâm sâu
kÃn. Ôn Phi Khanh tÃnh tình cương nghị còn hÆ¡n cả nam nhân, xưa nay nà ng chưa từng
rơi nước mắt mà chỉ nhìn thấy thiên hạ rơi nước mắt. Thế nhưng lúc nà y đây, còn lại
má»™t mình trong chăn đơn gối chiếc nà ng rÆ¡i nước mắt, nước mắt Ä‘oạn trưá»ng không
một tiếng khóc!
Chừng ná»a canh giá» trôi qua, bên ngoà i cá»a sổ ánh rạng đông há»ng sáng, nà ng
nghe rất rõ tiếng động vá»ng qua từ phòng Lý Tồn Hiếu. Chẳng mấy chốc, tiếng cá»a mở
ra, Lý Tồn Hiếu rá»i phòng ra sân Ä‘i Ä‘i lại lại, tuy tiếng bước chân chà ng rất khẽ, nhưng
sáng sớm yên tĩnh, nà ng nằm nghe rõ mồn một.
Nà ng do dá»± má»™t lúc, cuối cùng lau khô nước mắt, ngồi dáºy xuống giưá»ng bước ra
khá»i phòng. Lý Tồn Hiếu Ä‘ang thả bá»™, nghe tiếng động từ phòng nà ng thì liá»n dừng
chân lại.
Ôn Phi Khanh gượng má»™t nụ cưá»i lên tiếng trước:
- Dáºy sá»›m váºy sao?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Äánh động cô nương!
- Không, trá»i sáng rồi, cÅ©ng phải nên dáºy, má»i và o trong ngồi.
Hai ngưá»i và o trong phòng ngồi xuống bên bà n, Ôn Phi Khanh mỉm cưá»i nói:
- Hồi đêm ngủ ngon chứ?
Lý Tồn Hiếu mặt hÆ¡i á»ng đỠnói:
- Äa tạ cô nương, rất ngon. Còn cô nương?
- Huynh biết đó, tôi hÆ¡i chếch choáng hÆ¡i men thì lên giưá»ng ngá»§ chẳng biết gì,
lẽ nà o lại không ngon? Ngủ một hơi đến sáng mới tỉnh lại!
Lý Tồn Hiếu cưá»i cưá»i, nụ cưá»i chà ng có chút miá»…n cưỡng.
Ôn Phi Khanh lại nói:
- Tôi nhá»› hồi tối sau khi uống rượu thần thái không được bình thưá»ng lắm, trước
giá» tôi chưa từng uống nhiá»u rượu, mà cÅ©ng chưa từng cao hứng như thế, nhất là những
ngà y nà y, huynh không cưá»i chứ!
Lý Tồn Hiếu vội nói:
- Là m sao thế được, thá»±c ra tôi nghÄ© có nhiá»u chuyện không nên để trong lòng.
Nụ cưá»i trên mặt Ôn Phi Khanh hÆ¡i liá»…m lại, nói:
- Äa tạ huynh…
Nói chuyện phiếm cùng nhau thêm mấy câu, Lý Tồn Hiếu có chút bất an, hắng
giá»ng nói:
- Có một chuyện tôi thấy cần phải nói với cô nương…
- Chuyện gì?
- Cô nương xin xem cái nà y!
Chà ng vừa nói vừa giÆ¡ ra má»™t váºt chÃnh là mảnh thư cá»§a Lãnh Ngưng Hương.
Ôn Phi Khanh tiếp lấy xem qua, là m vẻ kinh ngạc chau mà y nói:
- “Phi Thuý Cốc†ư? Nhưng là ai trong “Phi Thuý Cốc†chứ?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Nghe Hầu Ngá»c Côn nói thì ngưá»i nà y chÃnh là thiên kim ái nữ cá»§a Cốc chá»§
“Phi Thuý Cốcâ€
Ôn Phi Khanh là m vẻ ngá»› ngưá»i la lên:
- Lãnh Ngưng Hương? Cô ta là m váºy nghÄ©a là thế nà o?
Lý Tồn Hiếu tỠra lúng túng chưa nói được.
Ôn Phi Khanh há»i dồn:
- Huynh là m sao quen cô ta, quen và o lúc nà o?
Lý Tồn Hiếu cố trấn tĩnh ho khan một tiếng nói:
- Thực ra thì chẳng thể nói là quen biết…
Rồi chà ng đem chuyện vô tình gặp Lãnh Ngưng Hương trong ngôi chùng hoang
đêm ấy thế nà o kể lại tưá»ng táºn cho Ôn Phi Khanh nghe.
Ôn Phi Khanh im lặng lắng nghe, rồi giá»ng tá» ra kinh ngạc nói:
- Cô ta như váºy là sao chứ? Mãi theo chân huynh đến táºn Giang Nam, chẳng lẽ
là … không thể, Lãnh Ngưng Hương mệnh danh là “Băng Mỹ Nhânâ€, không thể như
thế. Nhưng…Aøi, nếu không vì thế thì mục Ä‘Ãch là gì chứ?
Nà ng cứ tự nói một mình, tội cho Lý Tồn Hiếu bên cạnh mặt cứ lúc đỠlúc trắng,
vừa lo vừa thẹn, ngượng ngáºp vô cùng.
Ôn Phi Khanh ngừng lá»i, hốt nhiên nhìn và o mặt chà ng mỉm cưá»i nói:
- Không ngá» huynh là ngưá»i có số đà o hoa đến thế!
Lý Tồn Hiếu đỠmặt vội xua tay nói:
- Cô nương xin chớ đùa, tôi chỉ có duyên gặp cô ta có một lần…
Ôn Phi Khanh chỉ cưá»i há»i:
- Thế rồi đêm qua có đến như lá»i hẹn không?
Lý Tồn Hiếu thẹn tÃa tai, nhưng gáºt đầu thà nh tháºt đáp:
- Có.
- Ha! Thế thì đâu còn nói chỉ có duyên gặp một lần, tôi là nữ nhân nên hiểu rất
rõ tâm tình của nữ nhân. Nữ nhân khi gặp được đối tượng chung tình, thì chỉ một cái
nhìn cũng đủ, cứ như tôi mà nói, cũng chỉ nhìn một lần…
Lý Tồn Hiếu cúi gầm mặt chẳng nói được tiếng nà o.
Ôn Phi Khanh lại nói:
- Không chừng hồi đêm trong Tảo Diệp Lâu, Thanh Lương sơn, cô ta đã có biểu
bạch gì rồi, đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu lại im lặng không nói.
- Tôi Ä‘ang há»i huynh!
Lý Tồn Hiếu quẫn bách, ấp úng nói:
- Những Ä‘iá»u nà y… tôi không nghe cô ta nói…
- Tháºt ư!
- Có lẽ tôi không nghe ra…
Ôn Phi Khanh lắc đầu cưá»i nói:
- Không thể, huynh là ngưá»i thông minh.
Lý Tồn Hiếu nhún vai cưá»i khổ nói:
- Cô nương hà tất như thế!
- Huynh cho rằng tôi bức ép huynh chăng? Huynh nhầm, tôi chỉ muốn biết vỠcô
ta, xem đã nói chuyện những gì với huynh, sau đó nghĩ cho huynh một chủ ý mà thôi.
Vừa rồi tôi đã nói, vì là nữ nhân với nhau, cho nên rất hiểu tâm lý nhau, chỉ cần mới
nghÄ© đến chuyện cô ta theo chân huynh từ Hà Nam đến táºn Giang Nam nà y thôi, thì
cũng đủ là một chứng minh rõ rà ng rồi!
Lý Tồn Hiếu chau mà y nói:
- Cô nương hà tất khổ thế, tôi thừa nháºn được chứ?
Ôn Phi Khanh cưá»i nói:
- Thế phải hÆ¡n không, vừa rồi sao không nháºn ngay, ngưá»i ta là nhi nữ mà còn
dám biểu bạch lòng mình, huynh sợ gì lại không?
Lý Tồn Hiếu đỠbừng cả mặt nói:
- Ngược lại chẳng phải thế, tôi chỉ là không tự tác đa tình…
- Trên thá»±c tế thì ngưá»i ta đã có tình vá»›i huynh, chẳng phải huynh tá»± tác Ä‘a tình.
Cô ta nói với huynh những gì, A…có nhắc gì đến tôi không?
Lý Tồn Hiếu thoáng chút ngáºp ngừng nói:
- Có nói chuyện cô nương.
- Ô, nói những gì vỠtôi?
Lý Tồn Hiếu môi mấp máy nói nhỠlại:
- Không có gì, chỉ nhắc đến cô nương thôi.
Ôn Phi Khanh lưá»m chà ng má»™t cái nói:
- Lại giấu tôi rồi, ngưá»i trong võ lâm nói tôi những gì tôi Ä‘á»u biết, chỉ nhắc đến tôi
là để chá»i và i câu hả háºn mà thôi!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô nương chỉ cần ngá»ng đầu không thẹn vá»›i trá»i, cúi mặt chẳng thẹn vá»›i đất, thì
mặc thiên hạ dèm pha đa sự!
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
- Huynh nhầm, tôi vốn chẳng sợ gì cả, há lại sợ những lá»i nà y? Tôi chỉ muốn
huynh biết, giả như cô ta nói những gì với huynh, thì cũng chỉ là có ý tốt cho huynh,
đừng trách ngưá»i ta, bởi vì tôi biết thanh danh tôi chẳng còn…
Lý Tồn Hiếu vội nói:
- Thanh danh cũng chỉ là cái hư huyễn, thực tế vẫn là thực tế.
- Tôi trước đây hiếu sát là sự thực, ngoà i hiếu sát ra, ai còn nói gì thêm vỠtôi thì
chỉ là những lá»i độc địa đặt Ä‘iá»u, chẳng qua cho hả háºn cá»§a há» mà thôi. Há» rất háºn tôi,
nhưng không dám nói trước mặt tôi, mà chỉ nói sau lưng, má»™t đồn mưá»i, mưá»i đồn trăm
khiến chuyện không rồi cÅ©ng thà nh như có thá»±c, cho nên ngưá»i trong võ lâm giang hồ
đã coi tôi chẳng những là một yêu nữ như rắn rết, mà còn là một nữ nhân không đoan
chÃnh.
Lý Tồn Hiếu chỉ im lặng không nói.
Qua một lúc, Ôn Phi Khanh lại nói:
- Cô ta hẹn huynh đến Tảo Diệp Lâu, chẳng lẽ chỉ là để biểu thị tình cảm với
huynh thôi sao?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô ta nháºn ra tôi trong ngưá»i có độc, há»i tôi nguyên do, tôi kể cho cô ta nghe, cô
ta nói ngưá»i “Phi Thuý Cốc†trên từ Cốc chá»§, dưới đến a hoà n ai cÅ©ng giá»i dụng độc…
Ôn Phi Khanh gáºt đầu tiếp lá»i chà ng:
- Theo như tôi biết, thì chuyện nà y là sự thực, “Phi Thuý Cốc†nổi danh trong võ
lâm cÅ©ng nhá» má»™t chữ “độcâ€. Trong Phi Thuý Cốc có thể nói như má»™t rừng tiên thiên
giáng trần, bao nhiêu tay háo sắc bại hoại trong võ lâm ngà y mơ đêm tưởng, chỉ muốn
xông và o đó má»™t lần, thế nhưng vì ngưá»i Phi Thuý Cốc từ Cốc chá»§ xuống đến ngưá»i hầu
ai cÅ©ng tinh thông dụng độc, khiến bá»n háo sắc kia khiếp sợ mà không sám bén mảng
đến gần.
Lý Tồn Hiếu gáºt nhẹ đầu nói tiếp:
- Cô ta muốn giải độc cho tôi, tôi không đồng ý, cÅ©ng không dám tiếp nháºn!
Ôn Phi Khanh chau mà y nói:
- Vì sao? Cô ta muốn giải độc cho huynh thì tốt còn gì bằng, đỡ phải truy tìm Liễu
Ngá»c Lân, hồi phục công lá»±c sá»›m được ngà y nà o chẳng phải sá»›m giải quyết má»i
chuyện ngà y đó sao. Theo tôi biết thì cô ta có khả năng giải độc cho huynh, chẳng có
loại độc nà o khiến cô ta bó tay.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu nói:
- Äó là thá»±c tế, sá»›m giải độc ngà y nà o hay ngà y đó, chẳng những tôi có thể
mạnh dạn giải quyết bao nhiêu chuyện, mà tránh phải khổ sở đến một tên vô lại như
Hầu Ngá»c Côn cÅ©ng không dám động tá»›i!
- Äúng, tôi cÅ©ng có suy nghÄ© như thế!
Lý Tồn Hiếu cừơi khổ nói:
- Cô nương, vị Lãnh cô nương tôi chỉ có duyên gặp hai lần, là m sao có thể tuỳ tiện
thụ ân ngưá»i ta, chẳng phải như thế là nợ ngưá»i ta sao?
- A, váºy thì có gì không được chứ? Má»™t nữ nhi khÆ¡i đã chung tình vá»›i ai, thì có thể
moi tim mình ra hai tay hiến dâng không một đắn đo, thế thì huynh còn ngại thiếu nợ
gì ngưá»i ta chứ?
Lý Tồn Hiếu vẫn khăng khăng lắc đầu nói:
- Cô ta có thể không nghĩ gì, nhưng tôi thì không thể coi nhẹ.
Ôn Phi Khanh “A†lên một tiếng nói:
- Tôi hiểu rồi, nhân vì cô ta có tình cảm với huynh, huynh sợ sau nà y chẳng biết
lấy gì Ä‘á»n đáp cho cô ta, đúng chứ?
- Có thể nói là như váºy.
- Nói váºy là huynh trong thâm tâm không má»™t mảy may dao động trước tình cảm
cá»§a cô ta, đúng là “hoa rÆ¡i hữu ý, nước chảy vô tìnhâ€!
Lý Tồn Hiếu trầm giá»ng nói:
- Tôi không dám nói gì hết, cô nương đã hiểu rõ thân thế lai lịch của tôi, mẹ hà m
oan mà chết vì tôi, cha lưu lạc nÆ¡i nà o không biết, má»™t nhà sư cá»u bị diệt táºn, cô nương
nghĩ xem tôi còn lòng dạ nà o để nghĩ đến những chuyện khác?
Ôn Phi Khanh thở dà i một tiếng nói:
- Nói cũng đúng, bao nhiêu chuyện là gánh nặng trên vai huynh, trượng phu đại
sự chưa thà nh há lại nghĩ đến chuyện tình cảm riêng tư!
Lý Tồn Hiếu nhìn nà ng nói:
- Cô ta khi sắp đi có tặng tôi một bình giải dược…
Ôn Phi Khanh ánh mắt rạng ngá»i “A†lên má»™t tiếng nói:
- Là “VẠn ứng giải độc đan†giải được bách độc của “Phi Thuý Cốc�
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Tôi chẳng biết nó có phải là “Vạn ứng giải độc đan†giải được bách độc của
“Phi Thuý Cốc†hay không? Chỉ biết đó là má»™t bình ngá»c nhá» cô ta tặng cho tôi lúc sắp
đi…
Ôn Phi Khanh tin tưởng nói:
- Theo tôi biết thì nhất định phải là “Vạn ứng giải độc Ä‘anâ€, vì chỉ có nói má»›i có
thể giải được bách độc, nhất là “Sưu Hồn Ngân Châm†cá»§a Liá»…u Ngá»c Lân!
Rồi nhưng mắt nhìn chà ng nói tiếp:
- Huynh có thể lấy ra cho tôi xem má»™t chút, gá»i là khai nhãn giá»›i chứ?
Lý Tồn Hiếu liá»n lấy từ trong áo ra chiếc bình ngá»c mà Lãnh Ngưng Hương đã
tặng cho chà ng, trao cho Ôn Phi Khanh.
Ôn Phi Khanh nắm lấy bình ngá»c xem qua xem lại, tấm tắc khen:
- Chiếc bình ngá»c tháºt đẹp, bình nà y do má»™t khối ngá»c tạo thà nh, không há» có
má»™t tì vết, giá trị phải biết! Vá»›i chiếc bình ngá»c quý giá như thế nà y, đương nhiên phải
đựng một loại trân bảo linh đan, nà o mở ra xem xem!
Nói rồi nà ng mở nắp bình, dốc ra mấy viên hoà n trong tròng bà n tay, dược hoà n
nhá» tròn như hạt Ä‘áºu, đỠsánh như huyết tươi, má»™t mùi hương thoảng lên nghe ngát cả
gian phòng. Nhất là bà n tay xinh xắn trắng ngá»c cá»§a Ôn Phi Khanh, mấy viên linh Ä‘an
đỠtươi trong bà n tay ấy má»›i đẹp là m sao, khiến ngưá»i ta nhìn không thấy chán.
Ôn Phi Khanh nói:
- Quả nhiên là linh Ä‘an trân tà ng “Vạn ứng giải độc Ä‘anâ€, linh Ä‘an nà y chỉ cần
má»™t hoà n là đủ giải hết độc. Ngưá»i trong võ lâm nằm mÆ¡ má»™t viên còn không có, cô ta
chẳng tiếc tặng huynh cả bình, cứ nhìn đủ thấy bao nhiêu viên linh đan trong bình nà y
là bấy nhiêu tình cảm thâm sâu Ä‘áºm đối vá»›i huynh đấy!
Lý Tồn Hiếu cưá»i khổ nói:
- Cô nương xin chớ đùa nữa!
Ôn Phi Khanh ngưng mắt nhìn chà ng há»i:
- Nói thế là huynh không định uống giải dược nà y để giải hết độc trong ngưá»i?
- Cô nương, tôi đã nói qua, tôi không dám, mà cũng không thể lĩnh ân tình nà y.
Ôn Phi Khanh gáºt đầu nói:
- Thôi được, nếu đã không muốn thiếu nợ tình thì đừng động và o một tơ hà o,
huynh nên cất kỹ nó, chá» sau nà y khi táºn mặt cô ta trả lại không suy suyá»…n má»™t viên.
Tay ngá»c trở nhẹ dốc hết mấy viên linh Ä‘an trong lòng tay chạy và o lại trong bình
ngá»c, cuối cùng nút kÃn nói lại rồi trả cho Lý Tồn Hiếu.
Nà o ngá» bà n tay Lý Tồn Hiếu vừa chạm và o tay ngá»c, nghe nà ng thở dà i má»™t hÆ¡i
nói:
- Huynh mang nó trả lại không thiếu một viên, thì khác nà o huynh cự tuyệt một
tấm chân tình không quản nghìn dặm theo đến đây tặng giải dược cho huynh, chỉ sợ
huynh là m tan nát cõi lòng vị “Băng Mỹ Nhân†kia. Tôi không dám trách là huynh là m
váºy không đúng, nhưng tôi lại hiểu sâu huynh thêm má»™t lần nữa, huynh không muốn trở
thà nh nhân váºt “Thiên hạ đệ nhấtâ€, nhưng danh hiệu “đương thế đệ nhất nhẫn†thì
huynh chẳng thể nà o thoái thác được, Aøi… nếu nói trên Ä‘á»i nà y kẻ “nhẫn†nhất thì
chÃnh là huynh váºy!
Lý Tồn Hiếu cưá»i khổ. Im lặng chẳng nói gì.
Ôn Phi Khanh bá»—ng nhìn ra ngoà i cá»a, đổi giá»ng nói:
- Mặt trá»i lên cao lắm rồi, chúng ta nên Ä‘i!
Nói rồi nà ng đứng lên, Lý Tồn Hiếu cũng đứng lên theo…
oOo
|
 |
|
| |