Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả: Khát Trí -----oo0oo-----
Chương 825: Anh em
Dịch: no1devil
Biên dịch: Zhu Xian
Nguồn: TTV
Kiến là một loài động vật rất nhỏ yếu trong tự nhiên, chúng nhỏ bé đến mức đáng thương, cũng yếu ớt đến mức đáng thương, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng giết chết chúng. Mọi người thích dùng hình tượng con kiến ở trong văn chương để thể hiện sự nhỏ yếu, như là đơn giản như giẫm chết một con kiến, hoặc là kiến bò chảo nóng,.. Điều đó cho thấy rõ sự nhỏ bé và yếu ớt của con kiến. Thế nhưng đâu ai biết dù một sinh mệnh có thấp hèn đến đâu thì nó cũng có những thứ làm cho người khác phải tôn kính. Người đời biết đến sự nhỏ yếu của kiến nhưng lại chẳng ai biết đến tinh thần đoàn kết của chúng.
Chẳng hạn như khi gặp phải lửa, tất cả kiến sẽ tụ tập lại một chỗ sau đó mới chạy ra ngoài. Ngọn lửa vô tình sẽ thiêu chết toàn bộ kiến ở vòng ngoài nhưng chúng vẫn cố gắng chịu đựng sự thống khổ khi bị ngọn lửa thiêu đốt, dùng thân thể của mình che chắn giúp trong đồng loại tránh khỏi ngọn lửa, hy sinh cả mạng sống để đổi lấy chút hy vọng sinh tồn cho đồng loại.
Hi sinh bản thân mình vì người khác.
Vào thời khắc đó ai dám nói chúng chỉ là những sinh mệnh nhỏ yếu? Thử hỏi trong thế giới tự nhiên bao la có bao nhiêu sinh vật có thể đoàn kết và dũng cảm như chúng?
Chiến sỹ Đại Quyển không phải là những con kiến, thậm chí trong cả thế giới ngầm cũng không ai dám ví bọn họ với con kiến, nhưng bọn họ lại có tinh thần đoàn kết dũng cảm giống loài kiến, lúc cần thiết, bọn họ có thể hy sinh tính mạng của mình để đồng đội được sống. Đây mới thực sự là tình cảm anh em sống chết có nhau, những người chưa trải qua sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được.
Không phải đốt mấy nén hương, bái trời đất, nói vài lời là có thể trở thành anh em. Cùng chiến đấu, cùng sống, cùng chết, cùng chơi gái cùng lắm chỉ là chiến hữu, là bạn bè thân thiết, nhưng không phải là anh em.
Tình cảm anh em thân thiết chỉ có thể xây dựng qua chiến trường đẫm máu, trong mưa bom bão đạn. Có thể dùng thân thể của mình đỡ đạn cho đồng đội, dùng mạng của mình để cho đồng đội của mình có hy vọng sống, đó mới là anh em.
Giống như lúc này...
"Cẩn thận" Một chiến sỹ Đại Quyển quát to, không chút do dự nhào tới đẩy A Tài vừa mới giẫm phải mìn ra. A Tài vẫn còn chưa biết mình vừa dạo chơi trước cửa địa ngục, bị hắn đẩy văng, ngã bệt mông xuống đất. Hắn vẫn còn còn chưa kịp quay đầu thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh. Tiếng nổ bất ngờ này làm mặt đất cũng phải rung lên, đất đá bị máu nhuộm thành màu đỏ bắn văng lên không trung sau đó rơi xuống.
A Tài ngơ ngác nhìn thi thể bị nổ mất đầu, há hốc mồm, vẻ mặt sững sờ, mắt ửng đỏ. Chiến hữu vừa mới ôm vai bá cổ hắn, thân thiết như anh em giờ đã không còn? Nếu chiến hữu tên là Lục Tử này chết trận một cách anh dũng thì hắn cũng không đau khổ đến vậy. Nhưng Lục Tử vì cứu hắn mà chết, sao hắn có thể không cảm thấy áy náy? Uy lực của quả mìn này cũng không lớn, không thể gây chết người nhưng chắc chắn đủ để gãy chân cụt tay. Trong lúc nguy cấp Lục Tử đẩy hắn ra mà không quản đến an nguy của bản thân, tuy rằng cứu được cái chân của A Tài nhưng đầu của Lục Tử lại ở ngay trên quả mìn, kết quả là đầu bị nổ nát bét.
A Tài ngơ ngác nhìn thi thể của Lục Tử, hai mắt đỏ ửng, sau đó hắn bỗng dưng ngửa mặt lên trời, bi thống kêu lên: "Lục ca.."
Khi tiếng mìn nổ vang lên thì đám Vũ Đại Lang đang ở trên đường cũng bị giật mình. Họ biết những người trong nhóm Đại Đầu có vũ khí gì, chắc chắn là không có mìn. Có tiếng mìn nổ vang lên trên núi chứng tỏ họ trúng mai phục, giẫm phải mìn.
Vũ Đại Lang giậm mạnh chân, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, vung tay lên, kêu to: "Đội hai đi theo ta."
Lập tức có năm chiến sỹ cùng Vũ Đại Lang hùng hổ xông vào rừng.
"Tiểu Vũ, tiểu Vũ. . ." Trong chiếc xe nào đó, Hứa Vũ Cường kêu to, nhưng Vũ Đại Lang cố ý giả vờ không nghe thấy, trong chốc lát đẫ chạy xa. Hứa Vũ Cường đập mạnh cửa xe, tức giận mắng: "Thằng ngu này." Nhưng hắn cũng chỉ có thể ở trong xe gọi ra, không thể xuống xe để ngăn cản, chỉ cần hắn vừa mở cửa thì sẽ làm lộ vị trí của Trương Chấn. Thậm chí có thể hai tay bắn tỉa của đối phương đã ngắm sẵn từ trước, có khi hắn vừa mới mở cửa ra là đã ăn đạn của đối phương. Vũ Đại Lang đoán chắc điểm này nên mới giả vờ không nghe thấy, Hứa Vũ Cường cũng chỉ có thể uất ức ngồi trong xe, trơ mắt nhìn bọn họ chạy xa.
Hứa Vũ Cường bỗng nhiên quay đầu, lớn tiếng quát mắng: "Các kênh bộ đàm còn liên lạc được không?"
Tài xế đang cố gắng chỉnh kênh bộ đàm, nghe vậy nhăn nhó nói rằng: "Cường ca, tất cả các kênh đều không được, sợ rằng bọn họ đã lắp đặt thiết bị phá sóng quanh đây."
Hứa Vũ Cường tức giận nghiến răng, chiêu này của Mười Một quá hiểm, phá sóng làm họ không thể liên lạc với những người của Đại Đầu đang chiến đấu, cũng không có cách nào để xin tổng bộ trợ giúp. Dù bọn họ biết rõ khu vực bị phá sóng chỉ là một khu vực nhỏ quanh đường cái nhưng họ lại không dám di chuyển, cũng không dám phái người ra tìm kiếm, phá hủy thiết bị phá sóng kia, việc đó chẳng khác nào dâng mồi đến miệng cọp.
Quả thật là đen đủi, tại sao gặp phải Mười Một thì mọi chuyện đều trở nên không thuận lợi? Hứa Vũ Cường không khỏi căm hận nghĩ.
Khi Vũ Đại Lang đang dẫn người tới trợ giúp, chiến trường nơi rừng sâu.
Đất đá bị vụ nổ thổi bay rơi đầy người A Tài nhưng là hắn dường như chẳng hề nhận ra, chỉ bi thống nhìn thi thể không đầu của Lục Tử.
"A Tài, tránh đi" Đúng lúc này, lại có một bóng người nhào về phía hắn nhưng không kịp đẩy hắn ra, chiến sỹ Đại Quyển tên A Thiên này bèn dùng lưng mình chắn cho A Tài.
"Đoàng" một tiếng súng vang lên cách đó không xa, A Thiên rên khẽ, đổ vào người A Tài. Lúc này A Tài mới giật mình tỉnh ra, vội vàng ôm lấy hắn, lo lắng gọi to: "Thiên ca, Thiên ca."
A Thiên nghiến chặt răng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, tuy chưa chết nhưng vô cùng đau đớn. Vừa rồi A Tài thất thần trong chốc lát đã tạo cơ hội cho Mười Một đánh lén, nhưng A Thiên phản ứng kịp thời nên viên đạn vốn sẽ găm vào đầu A Tài đã bắn vào lưng A Thiên làm gãy xương sống của hắn. Có thể đoán trước rằng cho dù A Thiên có giữ được mạng cũng sẽ bị bại liệt cả đời.
"A…" Thủy Ngưu đỏ hồng hai mắt, điên cuồng nã đạn về phía Mười Một, nhưng Mười Một sau khi bắn xong đã nhanh chóng nấp sau thân cây, Thủy Ngưu chỉ có thể xả giận một chút chứ chẳng làm gì được hắn.
Nhìn A Thiên nằm trong lòng mình vật vã đau đớn, A Tài vô cùng hối hận, lòng đau như cắt. Hai người anh coi hắn như em mình vì cứu hắn mà người thì chết, người tàn phế. A Tài cắn môi, cắn mạnh đến mức bật máu.
"Mẹ mày.." hắn bỗng nhiên ngẩng mặt len trời gầm một tiếng như phát điên, chụp lấy khẩu súng tự động, vừa nã đạn về phía cái cây mà Mười Một đang nấp vừa gào thét xông lên.
Thấy hắn muốn liều mạng, Thủy Ngưu kinh hãi rống to: "Đừng qua đó."
A Thiên đang nằm trên mặt đất cũng muốn đưa tay nắm lấy ống quần hắn, nhưng sức lực của hắn như đã bị rút sạch, đến nhúc nhích một đầu ngón tay cũng không làm được. Hắn chỉ có thể nỗ lực mở hé mắt ra, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, lo lắng nhìn bóng lưng của A Tài, hé miệng muốn gọi hắn quay lại nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng xông đến tát vào mặt A Tài.Tiếng "bốp" chát chúa vang lên, nửa mặt của A Tài bị tát cho sưng lên, ngã gục xuống đất, tức giận ngẩng đầu muốn chửi người vừa đánh mình thì phát hiện ra người tát mình là Đại Đầu. Bị Đại Đầu trừng mắt nhìn, hết thảy sự oán hận và căm tức của hắn đều biến mất, chỉ cắn chặt môi vì không cam lòng và hối hận.
Đại Đầu lạnh lùng nhìn hắn, tuy không lộ ra vẻ hung ác nhưng lại có một khí thế lạnh lùng uy nghiêm làm A Tài không dám lên tiếng nói chuyện. Đại Đầu hừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Chiến tranh không phải là ở nhà, trên chiến trường mà thất thần, do dự thì sẽ hại mình hại người. Ngươi hãy nhớ kỹ bài học ngày hôm nay cho ta."
Đại Đầu liếc cái cây mà Mười Một đang nấp, lạnh lùng nói: "Ngươi lập tức cõng A Thiên ra ngoài."
"Không!" A Tài bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đỏ mắt, nghiến răng, quật cường nói: "Ta không đi, ta không muốn làm kẻ chạy trốn."
Đại Đầu ngoái đầu nhìn hắn, không quay người lại, lớn tiếng trách mắng: "Đây là mệnh lệnh."
A Tài cắn chặt răng như muốn cắn nát cả nó, nước mắt tuôn ào ạt, nhưng hắn không nói câu nào.
"Đi mau." Đại Đầu chỉ về phía sau, lớn tiếng quát.
Thân thể A Tài khẽ run lên, tuy hắn rất không cam lòng như vẫn lặng lẽ cắn môi, lau nước mắt, sau đó đứng lên, cõng A Thiên, quay đầu nhìn chỗ Mười Một đanng trốn một cách oán độc, sau đó nghiến răng cõng A Thiên đi.
Sau khi A Tài cõng A Thiên đi, vẻ mặt Đại Đầu vẫn âm trầm như trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mười Một đang nấp. Đây là một trận chiến, kết quả cuối cùng chỉ có thắng và thua, quá trình không quan trọng, chết bao nhiêu người không quan trọng, thứ quan trọng là kết quả.
Đại Đầu dùng tay ra hiệu cho Thủy Ngưu, Thủy Ngưu gật đầu, lặng lẽ tách ra khỏi hắn, tiến về thân cây Mười Một đang trốn từ một hướng khác. Còn Đại Đầu tay cầm một khẩu súng lục, đi từng bước về phía thân cây.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, khi Đại Đầu đi tới phía trước thân cây, Thủy Ngưu cũng đã tiếp cận thân cây bằng cách đi theo đường vòng cung. Không dùng thủ thế, cũng không nói lời nào nhưng hai người gần như nhảy ra cùng một lúc, nhưng khi họ vừa định bóp cò thì lại ngẩn ra, sau thân cây không có một bóng người.
Mười Một biến mất ngay trước mặt bọn họ?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả: Khát Trí -----oo0oo-----
Chương 826: Walker ra tay
Dịch: no1devil
Biên dịch: Zhu Xian
Nguồn: TTV
Thủy Ngưu hít lạnh một hơi, trên cây và dưới gốc đều không có ai, vậy Mười Một đâu rồi? Thủy Tin không tin vào chuyện hoang đường như mọt người đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy Mười Một đánh lén A Tài xong liền lập tức nấp ở phía sau cây, không ló mặt ra nữa, sao khi bọn họ vây đánh thì lại không thấy hắn đâu?
Thủy Ngưu chỉ ngẩn người trong chốc lát sau đó lập tức giương súng quan sát xung quanh, ngay cả mặt đất cũng không bỏ qua, e ngại Mười Một lại đột nhiên từ dưới đất chui lên. Nhưng tiếc là mặt đất rất bình thường, không có dấu vết đào bới gì, nói cách khác Mười Một không thể trốn xuống lòng đất. Thủy Ngưu lại dùng báng súng gõ gõ thân cây, âm thanh phát ra cho thấy cây này đặc, không thể có người trốn trong nó. Thủy Ngưu cảm thấy rất nghi hoặc, rốt cùng Mười Một làm thế nào để biến mất ngay trước mặt bọn họ?
Đại Đầu ở bên cạnh Thủy Ngưu vuốt cằm, chăm chú nhìn những vết chân lộn xộn trên mặt đất mà Mười Một để lại, vẻ mặt thâm trầm, không thể biết hắn đang suy nghĩ gì. Lúc này Thủy Ngưu đã kiểm tra xung quanh kỹ càng, không phát hiện được gì liền lại gần Đại Đầu, nhìn hắn với vẻ dò hỏi.. Thấy Thủy Ngưu nhìn mình dò hỏi, Đại Đầu liếc nhìn hắn, khẽ lắc đầu. Sau đó hắn lại nhìn về phía trước, trầm ngâm một lát sau đó dùng tay ra hiệu cho Thủy Ngưu “đuổi tiếp”, cầm súng lục, tiếp tục đi sâu vào trong rừng. Thủy Ngưu xoay người, đưa lưng về phía Đại Đầu, cảnh giác quan sát phạm vi 180 độ quanh người, lùi từng bước một theo Đại Đầu.
Đi được một đoạn Đại Đầu bỗng dừng lại, quay đầu nhìn một cành cây bị gãy ở bên đường, nhìn vết gãy thì hẳn là nó mới gãy không bao lâu. Khi nhìn thấy cành cây này Đại Đầu liền biết Mười Một muốn tiếp tục kéo dài chiến tuyến, hắn hừ khẽ, tiếp tục đi đến không chút sợ hãi.
Khi Đại Đầu và Thủy Ngưu một người đi tiến một người đi lùi phối hợp để đi vào sâu trong rừng thì A Tài đang cõng A Thiên ra ngoài. Hắn đi cũng không nhanh nhưng rất vững, tránh động tới vết thương là cho A Thiên bị đau đớn. A Tài cõng A Thiên đi, nước mắt rơi lã chã, nhưng hai tay hắn vẫn đỡ lấy cơ thể A Thiên, không dám dùng tay để lau.
A Thiên thì lại nằm trên lưng của hắn, mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm, nếu người bình thường ở trong hoàn cảnh của hắn thì đã sớm đau đế ngất đi, nhưng hắn vẫn nghiến chặt răng, cố gắng không ngủ thiếp đi. Bởi vì hắn biết một khi chính mình ngủ thiếp đi thì rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Chiến sỹ Đại Quyển không chỉ có sự đoàn kết và dũng cảm như loài kiến mà còn có cả ý chí sinh tồn mãnh liệt giống chúng, chưa đến phút cuối thì tuyệt đối không từ bỏ.
A Tài vừa đi vừa an ủi hắn, nức nở nói: "Thiên ca, cố chịu đựng, chúng ta sẽ nhanh chóng về đến nơi. Ngươi tuyệt đối không được ngủ… "
Lông mi A Thiên khẽ rung lên, dường như hắn muốn mở mắt ra, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được. Hắn chỉ có thể yếu ớt tựa đầu trên vai A Tài, thở hổn hển.
Tuy A Tài rất nóng ruột nhưng vẫn đi rất vững chãi, tránh làm cho A Thiên đang nằm trên lưng hắn phải chịu đau đớn. Hắn vừa đi vừa khóc. Giờ phút này trong lòng hắn tràn ngập sự hối hận và nhục nhã, là lỗi của hắn, tất cả đều là lỗi của hắn, tại sao hắn lại bất cẩn đến mức giẫm phải mìn không biết, tại sao lại ngây ra khi Lục Tử cứu hắn, làm liên lụy cả Thiên ca?
Tại sao người chết không phải là hắn?
Tại sao...?
Càng nghĩ hắn lại càng hối hận, càng nghĩ lại càng cảm thấy không cam lòng, càng nghĩ thì càng cảm thấy những bi kịch vốn có thể tránh được này vì sai lầm của hắn nên mới xảy ra.
Lúc này, phảng phất như có một giọng nói không ngừng nói với hắn: ngươi chính là đồ rác rưởi, hại chết Lục ca, làm Thiên ca bị liên lụy, thứ rác rưởi như ngươi có sống cũng chỉ hại mình hại người. Tại sao ngươi còn tham sống sợ chết mặt dày sống tiếp? Ngươi nên chết đi, ngươi nên xuống suối vàng tạ tội với bọn họ.
Ý nghĩ này cứ nảy ra, không thể nào ngăn cản, hơn nữa càng nghĩ A Tài liền càng cảm thấy có lý.
"Ta là đồ rác rưởi... Ta là đồ rác rưởi ... Ta hại chết Lục ca, ta hại Thiên ca... Tại sao ta lại còn sống. . . Tại sao?" A Tài lẩm bẩm một mình, tốc độ đi dần chậm lại, cuối cùng hắn dừng lại, nước mắt tuôn như mưa. Nhưng dường như hắn chẳng nhận ra, hồn bay phách lạc đứng đó lẩm bẩm một mình.
Ta đáng chết, ta đáng chết, ta đáng chết...
Trong đầu hắn phảng phất như có một cái miệng đang rít gào, tấn công vào ý chí yếu ớt của hắn. Giờ phút này suy nghĩ của A Tài trở nên vô cùng tiêu cực, hắn cho rằng tất cả đều là lỗi của mình, cảm giác xấu hổ như tảng đá vạn cân đè lên lòng hắn, chỉ muốn chết để tạ tội, chết để được giải thoát.
Chỉ có cái chết mới có thê rửa sạch tội lỗi của hắn.
A Tài mơ màng đặt A Thiên xuống, tuy rằng đang ở trong trạng thái thất thần nhưng động tác của hắn vẫ rất nhẹ nhàng, dường như sợ chỉ hơi mạnh tay cũng sẽ làm A Thiên bị đau. Mặc dù vậy lúc đặt xuống cũng không tránh khỏi động vào vết thương của A Thiên, A Thiên rên lên, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.
A Tài quỳ bên cạnh A Thiên, rút súng lục ra gí vào đầm mình, nức nở nói: "Lục ca, xin lỗi… Thiên ca, ta có lỗi với ngươi..."
“Đoàng" tiếng súng vang vọng cả khu rừng, đầu A Tài tóe máu, hắn ngã gục ra đất, đôi mắt vô hồn vẫn nhìn A Thiên, nở nụ cười như đã được giải thoát.
Khi tiếng súng vang lên thì A Thiên bỗng run lên, cố gắng mở hé mắt ra, bi thống nhìn A Tài chậm rãi ngã xuống cạnh mĩnh. Môi hắn khẽ run lên nhưng không phát ra được âm thanh nào nhưng không phát ra được thanh âm nào, chỉ có tiếng ực ực trong cổ họng. Hắn cố đưa tay nắm lấy tay A Tài tay nhưng ngay cả ngón tay cũng chẳgn thể nhúc nhích. Cuối cùng hắn bi ai, tuyệt vọng nhắm mắt alji, mặc cho nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Sau một cái cây cách đó hơn trăm thước, Walker ôn nhu hôn chiếc thánh giá vàng sau đó nhìn nó, thầm nhủ trong lòng: "Chị, em sắp báo thù được cho mọi người rồi."
Hắn nhẹ nhàng cấ cây thánh giá tinh xảo bằng vàng vào trong người, Walker cầm khẩu súng đang đặt bên ngườil ên, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
A Tài tự sát chính là do bị Walker khống chế, sau khi bị hôn mê vì sử dụng năng lực quá mức sau đó được tiến sỹ điên cứu tỉnh năng lực của Walker đã mạnh hơn rất nhiều, trước đây hắn không thể khống chế tư tưởng người khác từ khoảng cách hơn một trăm thước.
Có điều Walker có thể dễ dàng khống chế A Tài,cũng có phần do bản thân A Tài cũng đang chìm trong sự bi quan và tiêu cực. A Tài cho rằng cái chết của Lục Tử và việc A Thiên bị thương đều là lỗi của mình, vì thế hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ và tự trách, lúc này ý chí của hắn vô cùng yếu ớt nên mới dễ dàng bị Walker khống chế dẫn đến việc tự sát. Nếu không thì trong tương lai nếu A Tài có thể tự mình thoát ra khỏi nỗi ám ảnh này thì Đại Quyển sẽ có thêm môt chiến sỹ gan góc.
Khi tiếng vang lên thì đám người Vũ Đại Lang đang lần theo dấu vết của đám Đại Đầu cách đó hơn ngàn mét ngẩn ra, sau đó trong lòng họ đều có cảm giác vô cùng bất an.
Vũ Đại Lang nghiến răng, phất tay nói: "Đi nhanh."
Đoàn người tăng tốc, vội vã chạy tới hướng tiếgn súng vừa vang lên.
Cùng lúc đó Đại Đầu và Thủy Ngưu cũng dừng lại vì tiếng súng, sau đó hai người quay sang nhìn nhau. Đại Đầu bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên biến sắc, khẽ quát: "A Tài" sau đó nhanh chóng hướng chạy đến chỗ tiếng súng vừa vang lên. Thủy Ngưu cũng nghĩ tới A Tài và A thiên, lại liên tưởng đếm việc đến tận lúc này Mười Một vẫn chưa lộ diện, liệc có phải hắn vòng qua bọn họ để đuổi theo hai người A Tài? Nghĩ tới việc này, trong mắt của hắn lập tức lộ ra sát khí mãnh liệt, lập tức theo sau Đại Đầu.
Đúng lúc đó, Đại Đầu đột nhiên dừng, đẩy Thủy Ngưu đang theo sát phía sau ra, quát lên: "Tránh."
Thủy Ngưu vừa bị đây ra thì bỗng có một tiếng súng vang lên ở phía sau, viên đạn bay sát sạt tai của Thủy Ngưu, may mà Đại Đầu đẩy hắn ra kịp thời nên không bị thương, có điều sóng âm viên đạn tạo ra khi bay qua làm cho tai hắn đau nhức.
Thủy Ngưu tức giận xoay người, nổ súng mà không thèm nhìn. Thế nhưng sau khi bắn lén một phát thì Mười Một đã nấp đi, với người dùng chiến thuật vô liêm sỷ chỉ bắn một phát rồi lại chạy như hắn Thủy Ngưu tức muốn ói máu.
Lúc này Đại Đầu liền đặt tay lên súng của hắn, Thủy Ngưu nhả cò, đỏ mắt nhìn Đại Đầu, sau đó lại trừng mắt nhìn chỗ của Mười Một, có vẻ phẫn nộ vô cùng.
Đại Đầu trầm tư một lát sau đó nói: "Ngươi đi xem bọn A Tài gặp chuyện gì."
Thủy Ngưu sửng sốt nói: "Nhưng mà Đại Đầu ca..."
Đại Đầu ngắt lời: "Nơi này có ta." Đại Đầu nói xong không để cho Thủy Ngưu có cơ hội để cãi, nhanh chóng đi về phía Mười Một.
Thủy Ngưu nhìn bóng lưng của Đại Đầu bóng lưng, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng hắn căm hận nghiến răng, xoay người chạy về phía A Tài.
Sau khi Thủy Ngưu đi xa Đại Đầu mới dừng lại, sự lạnh lùng trong mắt khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại vẻ bình thản. Hắn trầm giọng nói: "Ra đi, Băng."
Băng? Đây là danh hiệu của Mười Một trong Long Hồn, tuy có rất nhiều người biết danh hiệu này thế nhưng xưa nay ngoài những người trong Long Hồn thì không có ai gọi hắn bằng danh hiệu này.
Tại sao Đại Đầu lại gọi hắn là Băng?
Cùng lúc đó, trên đường cái, đoàn xe của Đại Quyển, Đại Đầu và Vũ Đại Lang lần lượt mang hai nhóm người đi, lúc này chỉ con ba người đứng ngoài xe. Còn Hứa Vũ Cường và sáu chiến sỹ khác thì vẫn ở trong hai chiếc xe, chưa hề bước ra.
Cả ba người ở ngoài xe và bảy người ở trong xe bao gồm cả Hứa Vũ Cường đều vô cùng cảnh giác, cẩn thận đề phòng.
Đúng lúc này, một con chó trắng đáng yêu chạy vào tầm mắt của bọn họ.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quái Thúc Thúc
Tiểu Bạch vừa xuất hiện thì ba chiến sỹ Đại Quyển đang canh giữ ở ngoài xe gần như cùng lúc chĩa súng thẳng vào nó, thế nhưng nó vẫn nhảy nhót chạy đến như chẳng hề biết gì. Ừm, nhảy nhót, có con chó nào mà lại nhảy nhót? Trừ phi nó là một con chó què cụt. Nhưng Tiểu Bạch đầy đủ bốn chân, có điều nó lại thích đi như vậy, ai có thể quản được?
Đối diện với ba họng súng đen ngòm nó vẫn "mặt không biến sắc". Ngươi không nghĩ một con chó sẽ bị dọa bởi mấy khẩu súng chứ? Chẳng lẽ khi ngươi cầm súng chỉ vào một con chó, nói "không được nhúc nhích, giơ tay lên" ngươi lại nghĩ nó sẽ thật sự giơ tay lên? Nếu như nó thực sự hiểu được những điều này thì nó không phải chó thường mà là chó đã thành tinh rồi.
Tuy Tiểu Bạch không phải là chó thành tinh nhưng cũng không kém là bao, trí khôn của nó không kém gì đứa trẻ bảy, tám tuổi, chỉ là khi nó giả vờ thì chẳng ai biết được đây là một con chó không tầm thường.
Người của Đại Quyển cũng không biết, tuy rằng bọn họ thu thập rất nhiều thông tin về Mười Một nhưng lại chẳng hề quan tâm đến con chó. Huống hồ Tiểu Bạch cũng ít xuất hiện cạnh Mười Một, chỉ có rất ít người biết sự tồn tại của nó.
Sau khi nhận ra đó chỉ là một con chó trắng bình thường ba chiến sỹ mới thở phào nhẹ nhõm, cười khổ với nhau, rồi thu súng, không quan tâm đến nó nữa. Quanh đây có không ít thôn xóm, một con chó xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ. Chỉ có Hứa Vũ Cường đang ngồi trong xe nhìn chằm chằm Tiểu Bạch đang nhảy nhót lại gần, lộ ra vẻ nghi hoặc. Quả thật quanh đây có mấy thôn xóm nhỏ, nuôi vài con chó cũng không phải là lạ, nhưng bọn họ đều nuôi chó săn hoặc béc giê, không thường nuôi những con chó cảnh bé tẹo thế này. Huống hồ nhìn qua cũng biết con chó này thuộc một giống chó rất quý, những con chó cảnh như vậy có giá bán khá đắt, những người nghèo túng trong thôn nhỏ kia đâu đủ tiền mua được. Nhận ra điểm này, vẻ nghi hoặc trong mắt Hứa Vũ Cường lại càng nhiều hơn.
Lúc này Tiểu Bạch chỉ còn cách đoàn xe hơn mười mét, nó đặt mông ngồi xuống, liếm liếm móng vuốt, nghiêng cổ hứng thú nhìn đám người Đại Quyển như phát hiện món đồ chơi mới.
Thấy Tiểu Bạch biểu hiện giống như một con chó bình thường, hơn nữa cũng không có vẻ muốn tới gần họ, Hứa Vũ Cường mới hơi thả lỏng một chút. Có điều hắn không nhận ra rằng ánh mắt xanh của Tiểu Bạch lộ ra chút xảo quyệt giống như con người.
Cùng lúc đó, trong núi.
Thủy Ngưu nhanh chóng chạy đếnn ơi tiếng súng vừa vang lên, từ xa đã thấy A Tài và A Thiên nằm trên đất, đặc biệt là A Tài ngoẹo đầu ngã gục, dưới thân có một vũng máu, Thủy Ngưu cảm thấy vô cùng kinh hãi.
"A Tài" Thủy Ngưu gầm lên, vội vã xông tới, chưa đến nơi thì đầu gối đã khuỵu xuống mặt đất, trượt đến chỗ A Tài. Sau đó hắn ôm lấy A Tài, lay mạnh, đỏ mắt kêu lên: "A Tài."
A Tài không có phản ứng gì, thực ra Thủy Ngưu cũng biết hắn đã tắt thở. Nhưng hắn vẫn khó có thể chấp nhận được chuyện này, người anh em mà Lục Tử và A Thiên liều mạng để cứu đã chết ở chỗ này, vậy thì rốt cuộc Lục Tử và A Thiên đã hi sinh vô ích sao?
Khi Thủy Ngưu thấy khẩu súng lục A Tài nắm chặt trong tay thì giật mình, quay lại nhìn A Thiên thì thấy hai mắt hắn nhắm chặt, nước mắt không ngừng tuôn hắn liền hiểu ra.
A Tài quá hổ thẹn nên đã tự sát?
"Ngu xuẩn" Thủy Ngưu tát mạnh vào mặt A Tài , đấm liên tiếp vào thi thể của hắn, vừa đánh vừa khóc: "Ngươi là đồ ngu xuẩn, ngươi là kẻ nhu nhược..." Đánh được mấy phát thì Thủy Ngưu chợt thấy vũng máu đỏ sẫm trên mặt đất, nắm đấm đã giơ cao rốt cục cũng không đánh xuống được. A Tài đã chết rồi, hắn có xả giận thế nào thì y cũng chẳng thể sống lại. Bỗng dưng Thủy Ngưu gục ở trên người A Tài, khóc rưng rức.
A Thiên nằm bên cạnh cũng cắn chặt môi, yên lặng khóc cùng hắn.
Khóc một lúc Thủy Ngưu chợt nhớ vẫn còn A Thiên đang bị thương nặng cần được cứu mạng. Hắn cố nén bi thương, lau nước mắt, môi mấp máy như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chẳng nói lời nào. Hắn bi thống cõng A Thiên, nhìn kỹ A Thiên lần cuối sau đó bước đi mà không hề quay đầu lại.
Đây là chiến tranh, chiến tranh thì sẽ có chết chóc. Các chiến sỹ Đại Quyển luôn luôn phải tranh đấu để sinh tồn được trong chiến tranh, bọn họ đã quen với việc các chiến hữu hy sinh.
Tuy rằng đã sớm quen, nhưng lòng vẫn sẽ đau, vẫn sẽ không cam lòng.
Lúc này, sâu hơn trong núi.
"Ra đi, Băng." Sau khi Đại Đầu nói câu này không lâu quả thật Mười Một đã bước ra từ phía sau thân cây.
Hai người đứng đối mặt nhau, quan sát lẫn nhau, cả hai đều rất cảnh giác.
"Ngươi là ai?" Mười Một lạnh lùng hỏi.
Nếu là ai đó thì sẽ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hắn là Đại Đầu của Đại Quyển, sao Mười Một còn hỏi một câu ngu ngốc như vậy? Thế nhưng Đại Đầu hiểu ý của Mười Một, nếu như hắn thật sự chỉ là Đại Đầu của Đại Quyển thì khi nãy hắn sẽ không gọi Băng mà là gọi Mười Một.
Sự giao tiếp giữa người với người rất thú vị, chỉ đơn giản là cách xưng hô mà lại có rất nhiều ý nghĩa…
Đại Đầu chăm chú nhìn Mười Một, bình tĩnh nói: "Lang tổ Long Hồn, Ảnh Tử."
Mười Một có vẻ như chẳng có chút gì là bất ngờ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chẳng hề biến đổi chút nào, nghe vậy hắn chỉ thản nhiên nói: "Bằng chứng?"
"Người của Lang tổ sẽ không mang huy hiệu theo, những thứ đó sẽ làm chúng ta bị lộ. Có điều, cái này đủ để chứng minh chứ?" Dứt lời Đại Đầu vén tay áo lên, tay trái của hắn đeo một chiếc đồng hồ cũ kỹ, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay hàng hiệu từ thời mấy chục năm trước. Tuy rằng kiểu dáng của nó rất cũ nhưng chất lượng rất tốt, dùng mấy chục năm cũng chưa chắc đã hỏng, hơn nữa nó có thể lên dây cót nên không cần pin, thời đó rất được mọi người ưa chuộng.
Mười Một liếc qua đã biết đó là đồng hồ đeo tay của Long Hồn, lý do rất đơn giản, bất kỳ chiếc đồng hồ đeo tay nào của Long Hồn cũng có một dấu hiệu, cho dù người khác có thấy cũng chỉ cho rằng đó là dấu vết để lại do bị rơi vỡ. Chỉ có thành viên của Long Hồn mới biết ý nghĩa của dấu hiệu kia.
Đại Đầu thả tay áo xuống, hỏi: "Sao?"
Mười Một không nói gì, người luôn cẩn thận như hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Đồng hồ đeo tay của Long Hồn không phải là giả, nhưng không có nghĩa người đeo nó không phải là kẻ giả mạo . Còn việc Đại Đầu nói người trong Lang tổ đều không mang huy hiệu hắn cũng không biết là thật hay giả. Trong năm tổ Long Hồn thì Lang tổ là tổ thần bí nhất, Mười Một từng gặp người của Hổ tổ tại nhà của Âu Dương Nguyệt Nhi, còn Đại Đầu là người đầu tiên của Lang tổ mà Mười Một gặp.
Người của Lang tổ đều nằm vùng trong thế giới ngầm, nếu như ngày nào đó có một sát thủ có tên trên bảng xếp hạng sát thủ của phương đông nói mình là người của Lang tổ thì cũng không có gì là lạ, bởi vì rất có thể là hắn nói thật.
Tuy Mười Một vẫn chưa hoàn toàn tin rằng Đại Đầu chính là người của Lang tổ nhưng nhất thời hắn cũng không có cách nào xác nhận. Đồng hồ đeo tay hắn đã đưa cho Vịt Bầu, điện thoại di động cũng không mang theo, trên người hắn ngoài tai nghe da người và chiếc tai nghe để giả vờ, tiện thể liên lạc với Lãnh Dạ và Thiên Táng ra thì không còn công cụ liên lạc nào khác.
Có lẽ Đại Đầu cũng nhận ra Mười Một vẫn chưa hoàn toàn tin mình, hắn liền nhấn nút trên đồng hồ đeo tay.
Một tiếng “tích” nhỏ vang lên, từ đồng hồ đeo tay vang lên giọng nói trong trẻo mà Mười Một rất quen thuộc: "Chào ngươi, Ảnh Tử."
Đại Đầu liếc Mười Một, nói: "Tiến hành xác nhận thông tin."
"Rõ, bắt đầu xác nhận." Giọng nói kia vang lên: "Tần suất sóng âm trùng khớp, lần theo nguồn tín hiệu... Tần số tín hiệu chính xác. Xác nhận ngài thuộc Lang tổ Long Hồn, danh hiệu Ảnh Tử."
Nghe được những lời này Mười Một đã hoàn toàn tin rằng Đại Đầu là thành viên của Lang Tổ. Người có thể giả, thế nhưng đồng hồ đeo tay tuyệt đối không thể làm giả, lại càng không thể qua mặt được quá trình xác nhận. Trình độ khoa học kỹ thuật của Long Hồn cao đến mức khó tin, hệ thống nhận diện người của họ vô cùng hoàn thiện, cho dù có người dùng máy biến thanh biến tần số giọng nói mình thành giống hệt người chủ chiếc đồng hồ thì Long Hồn vẫn có thể phát hiện ra. Vì lẽ đó cô gái kia đã nói vậy thì chắc chắn Đại Đầu đúng là Ảnh Tử của Lang tổ.
Đại Đầu nhìn hắn, nói: "Báo với tổ trưởng, Băng của Phượng tổ đang ở cùng với ta."
"Hiện giờ tổ trưởng Yêu Cơ đang họp, thế nhưng ngài Thiên Hành đã từng ra lệnh, nếu có bất cứ ai tìm được Băng thì hãy lập tức yêu cầu hắn về nước, không được làm khác. Nếu Băng chống lệnh thì có thể dùng vũ lực để cưỡng chế."
"Biết rồi." Đại Đầu ngắt cuộc gọi, hất cằm hỏi Mười Một: "Tin rồi chứ?"
Mười Một khẽ gật đầu.
Đại Đầu thở dài, nói với chút không cam lòng: "Trở về đi, đừng làm cho ta phải khó xử." Hắn ngừng một chút sau đó trừng mắt nhìn Mười Một, nói: "Nếu như không phải ngươi là thành viên của Long Hồn thì ngươi sẽ phải chết vì dám đụng vào những người anh em của ta."
Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, bình thản nói: "Ngươi có thể báo thù cho bọn họ."
Đại Đầu cười nói: "Ngươi thật sự muốn đánh với ta?"
"Ta nhất định phải giết Trương Chấn."
"Nhưng ta nhất định phải bảo vệ hắn." Vừa nói trên người Đại Đầu vừa tỏa ra một thứ khí thế mạnh mẽ, hắn đang dùng hành động để nói cho Mười Một biết muốn giết được Trương Chấn thì phải bước qua xác hắn.
Mười Một bình tĩnh hỏi: "Ngươi không phải là người của Long Hồn sao?"
"Ta là người của Long Hồn, nhưng ta cũng là người của Đại Quyển, hai chuyện này không ảnh hưởng gì đến nhau. Hơn nữa bảo vệ Trương Chấn là nhiệm vụ của ta."
"Long Hồn giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ Trương Chấn? "
"Long Hồn không làm vậy, thế nhưng ngươi có biết giết Trương Chấn thì rất đơn giản nhưng sau đó sẽ có nhiều rắc rối đến mức nào không? Trương Chấn chết có nghĩa là Trương gia ở Hà Lan sẽ chính thức khai chiến với Âu Dương Bác, đồng thời Long Hồn chúng ta, Đại Quyển, Thanh bang, Hồng môn, Dương gia, thậm chí là cả Thái Lan, Indonesia, Nhật, Tam Giác vàng đều sẽ dính vào. Cuối cùng sẽ gây rắc rối lớn đến mức nào, chết bao nhiêu người, ngươi có nghĩ tới không?"
Mười Một lắc đầu, bình tĩnh nói: "Trương Chấn nhất định phải chết."
Đại Đầu bật cười, hắn thấy Mười Một quá cố chấp, hắn chưa từng thấy người nào cố chấp như vậy. Mười Một hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của người khác, chết nhiều đến đâu cũng không thèm quan tâm, trong mắt hắn chỉ có mục tiêu của mình, quả nhiên là một sát thủ trời sinh.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
"Trương Chấn không thể chết." Đại Đầu lắc đầu nói. Hắn không quan tâm đến việc Trương Chấn sống hay chết nhưng không thể không nghĩ đến hậu quả sau đó. Huống hồ hắn là một người rất có nguyên tắc, nếu đã nhận nhiệm vụ bảo vệ Trương Chấn thì sẽ không đời nào để cho hắn chết trước mặt mình. Như Đại Đầu nói, hắn là người của Long Hồn, cũng là người của Đại Quyển, hai chuyện này không ảnh hưởng gì đến nhau. Dù là vì Long Hồn hay Đại Quyển, hắn cũng phải bảo vệ tốt Trương Chấn.
Mười Một nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta?"
Đại Đầu bật cười, trợn mắt nói: "Là ngươi đối đầu với ta."
"Vậy thì đánh đi." Vừa dứt lời, Mười Một đột nhiên rút súng, động tác của hắn quá nhanh, chỉ nhìn thấy cánh tay hắn thoáng động, vốn từ tay không đã cầm súng ngắm thẳng vào Đại Đầu. Đại Đầu cũng giật mình kinh hãi, hắn không ngờ Mười Một nói đánh là đánh như vậy, thế nhưng động tác của hắn cũng không chậm, khi Mười Một giơ súng thì hắn cũng giơ tay lên.
"Đoàng." "Đoàng."
Hai tiếng súng gần như đồng thời vang lên, Mười Một và Đại Đầu đều tránh được phát súng của đối phương. Mười Một nhảy theo hình chữ Z, bắn một phát sau đó lao thẳng về phía Đại Đầu. Dường như Đại Đầu cũng có cùng ý định với hắn, né đạn xong cũng bắn về phía Mười Một rồi lao về phía hắn.
Hai người cách nhau không xa, mỗi người chạy vài bước là đã đến gần nhau. Nhưng chỉ trong mấy bước này bọn họ đã kịp bắn thêm hai phát về phía đối phương.
Sau khi bắn bốn phát nhưng đối phương đều tránh được, rốt cục hai người cũng áp sát nhau, sau đó vừa đánh bằng súng, vừa dùng tay chân, vừa dùng súng bắn, vừa đấm đá. Mười Một giơ súng lên, Đại Đầu nhanh chóng dùng tay trái đi cản, "Đoàng" viên đạn bay sát mang tai Đại Đầu. Khi tay trái Đại Đầu ngăn Mười Một thì tay phải cũng giơ súng lên. Tay trái của Mười Một nện vào tay phải hắn , "đoàng" một tiếng, đường đạn cũng bị đánh lệch. Đồng thời chân Mười Một đá về phía hạ bộ của Đại Đầu, trên mặt Đại Đầu lộ ra vẻ giận dữ, quyền trái đấm thẳng về phía đầu gối Mười Một. Nhưng lúc này nòng súng của Mười Một đã nhắm thẳng vào mặt của hắn."Đoàng", lại một tiếng súng vang lên, Đại Đầu cố nghiêng đầu sang một bên, viên đạn sượt qua má hắn tạo thành một vệt máu nhưng không thể trúng đích. Lúc này nắm đấm của Đại Đầu và đầu gối của Mười Một đã va chạm với nhau, một tiếng trầm trầm vang lên sau đó nắm đấm và chân đều bắn ngược trở lại.
Tay phải của Đại Đầu cũng không phải để không, sau khi tránh đạn và ngăn cú đá của Mười Một xong thì giơ súng ngắm thẳng vào mặt hắn. Tay trái của Mười Một nắm lấy cổ tay phải của hắn, thế nhưng cổ tay phải của y cũng đồng thời bị tay trái Đại Đầu nắm lấy. Hai người đồng thời đánh bật tay cầm súng của đối phương, "đoàng" “đoàng" hai phát đạn đồng thời bắn chệch mục tiêu.
Trận chiến dường như đã lâm vào bế tắc, hai người đều một tay nắm cổ tay của đối phương, tay kia thì bị đối phương nắm chặt, không thể tiếp tục chiến đấu bằng tay. Lúc này, Mười Một quyết đoán thả súng ra, tay phải xoay lại nắm lấy cổ tay trái của Đại Đầu, nhảy lên song phi về phía Đại Đầu. Một chân đạp về phía ngực hắn, chân kia thì đạp về phía cổ, nếu hai phát đạp này mà trúng đích thì dù Đại Đầu không bị thương cũng chẳng dễ chịu gì.
Đối mặt với sự quyết đoán của Mười Một, trong mắt Đại Đầu lóe lên chút thán phục, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, nhanh chóng thả súng ra, xoay tay nắm lấy tay của Mười Một, ngửa người hết cỡ về phía sau, đồng thời hai chân cũng vung lên, đá về phía lưng của Mười Một.
Mười Một khẽ hừ một tiếng, hai chân không đạp đến nữa, lúc này Đại Đầu đã ngửa người về phía sau, hắn có đạp tiếp thì cũng không trúng, trái lại sẽ bị lộ sơ hở ở lưng. Vì lẽ đó hắn nhanh chóng chuyển đạp thành đá, dùng hai cánh tay của Đại Đầu làm điểm tựa, hai chân đá mạnh lên không trung, mượn lực quán tính của cú đá lộn ngược ra sau 360 độ, vừa đủ để tránh được hai chân của Đại Đầu đang đá từ dưới lên.
Hai người đều tấn công thất bại, sau đó đồng thời buông tay tách ra. Hai người đứng thẳng lên, lui một chút về phía sau.
Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt, nếu như có người ngoài ở đây thì có lẽ cũng chẳng nhìn được gì, chỉ có người trong cuộc mới biết sự hung hiểm trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
Hai người vừa mới đứng vững đã lập tức lao về phía đối phương. Còn cách một đoạn, Mười Một bỗng nhiên nhảy lên xoay người đá về phía mặt Đại Đầu. Đại Đầu dùng cánh tay phải đỡ cú đá của Mười Một, ngón trỏ tay trái chọc về phía đầu gối của Mười Một. Đây là một chiêu điểm huyệt, nếu hắn điểm trúng thì cái chân này của Mười Một sẽ bị tê dại, không thể cử động trong thời gian ngắn.
Mười Một quả thật là người tài cao gan lớn, không thèm quan tâm đến cái chân này, tiếp tục dùng chân kia đạp về phía bụng Đại Đầu. Hắn lựa chọn thời điểm tung ra cú đá này vô cùng tốt, Đại Đầu muốn thu tay phòng ngự cũng không kịp, hắn chỉ có hai lựa chọn, một là chấp nhận bị thương để điểm huyệt đầu gối của Mười Một, kết quả là Mười Một tạm thời không thể dùng một chân còn hắn bị thương trên người, như vậy hắn sẽ chịu thiệt. Hai là nhanh chóng thu tay lùi lại, hai bên đều không có được chút lợi thế nào. Hơn nữa bụng là vị trí chứa hạ đan điền của thân thể, trong thân thể có ba đan điền là thượng, trung và hạ lần lượt nằm ở ấn đường, trái tim, và dưới bụng. Với bất kỳ người luyện võ nào thì ba vị trí này cũng cực kỳ quan trọng, không thể để chúng bị tổn hại. Đặc biệt là hạ đan điền, một khi nó bị thương thì có thể sẽ làm cho khí tức rối loạn, thậm chí công phu có được do dày công luyện tập cũng có thể bị phế bỏ. Vì thế Đại Đầu quyết định buông tay lùi lại mà không chút nghĩ ngợi.
Lần giao đấu này có vẻ như lại có kết quả hòa, nhưng Đại Đầu vẫn còn có hậu chiêu. Hắn nhảy lùi về phía sau, eo lập tức vặn đi, thân thể giống như một cây cung đã giương, dùng vai húc về phía thân thể Mười Một với khí thế như dời non lấp bể.
Bát cực quyền*, Thiếp Sơn Kháo.
Lực như giương cung, phát như sấm nổ.
Người chưa từng thấy Bát Cực quyền sẽ không thể biết được sự đáng sợ của môn võ này, khi luyện đến cảnh giới cao nhất thì lực bộc phát sinh ra trong nháy mắt thậm chí có thể đánh gãy cả cây to. Nếu chỉ xét về lực bộc phát thì e rằng chỉ có thốn kình của Vịnh Xuân quyền mới có thể sánh được với nó.
Lúc này, Mười Một vẫn còn đang ở trên không trung chưa rơi xuống đất, thấy Đại Đầu húc tới với khí thế mãnh liệt, hắn nắm chặt tay, đấm thẳng về phía vai của Đại Đầu.
"Uỳnh" Một tiếng động trầm trầm vang lên, Mười Một bắn về phía sau, lưng va phải một cây đại thụ làm cho thân cây rung lên bần bật, lá rơi ào ào. Một ngụm máu dâng lên yết hầu, hắn cố nén cảm giác đó cùng với cảm giác đau nhói ở lồng ngực, lạnh lùng nhìn Đại Đầu. Bát Cực quyền quả nhiên rất cương mãnh bá đạo, nếu như không phải thân thể của hắn được cải tạo vài lần nên vô cùng cứng cỏi, cộng thêm xương cốt vô cùng cứng rắn thì lần va chạm này, hắn đã bị thương nặng.
Mặt khác, Đại Đầu cũng bị cú đấm của Mười Một đẩy lùi về phía sau một bước nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nội kình trong cú đấm của Mười Một cũng giống Bát Cực quyền của hắn, đều có thể sinh ra lực bộc phát mạnh mẽ trong chớp mắt. Có điều một cái là ngoại công, một cái là nội công.
Nội công Long gia, sau khi Mười Ba đưa cho Mười Một bản hoàn chỉnh thì rốt cục Mười Một cũng cảm nhận được sự lợi hại của môn nội công này. Sau khi công pháp được hoàn chỉnh thì hiệu quả tăng gấp mấy lần sơ với lúc trước, hơn nữa sử dụng cũng dễ dàng hơn nhiều. Thêm vào đó Mười Một từng tu luyện bản thiếu, đã có nền tảng căn bản, vì thế luyện có hiệu quả rất nhanh. Bởi vậy dù khi nãy hắn bất lợi ở chỗ thân thể đang ở giữa không trung không có chỗ mượn lực nhưng vẫn có thể dùng nắm đấm đẩy lùi Thiếp Sơn Kháo của Đại Đầu. Nếu như hai người đều đạp chân trên mặt đất thì ai yếu ai mạnh vẫn còn chưa biết.
"Dừng tay đi, ngươi còn quá trẻ." Đại Đầu lắc vai, nói. Hắn nói Mười Một ''quá trẻ'' không phải cười nhạo hắn mà là khen ngợi. Phải biết rằng hắn đã tu luyện Bát Cực quyền từ nhỏ, đến nay đã luyện mấy chục năm, công phu đã luyện thành từ lâu. Còn Mười Một mới luyện được bao lâu? Cùng lắm cũng chỉ có mấy năm, vậy mà không ngờ lại có thể cứng đối cứng với Thiếp Sơn Kháo của hắn. Nếu như để cho Mười Một luyện thêm mấy năm, đợi đến khi Mười Một bằng tuổi hắn bây giờ hoặc hắn trẻ lại hai, ba mươi tuổi khi tuổi tác xấp xỉ Mười Một bây giờ thì Mười Một sẽ dễ dàng đánh bại hắn, hơn nữa hắn còn không hề phản kháng được chút nào. Vì thế câu nói này của hắn không phải là chế nhạo mà là tán thưởng năng lực của hậu bối.
Mười Một lặng lẽ đứng lên từ mặt đất, trong mắt Đại Đầu lộ ra vẻ kinh ngạc. Trực tiếp trúng Thiếp Sơn Kháo mà vẫn có thể đứng lên? Cho dù là những tên biến thái trong Long Hồn sau khi trực tiếp trúng Thiếp Sơn Kháo cũng chưa chắc có thể đứng lên trong một thời gian ngắn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Mười Một thì cùng lắm cũng chỉ bị choáng một chút chứ không bị thương nặng. Tên này còn là người sao?
Uy lực của Thiếp Sơn Kháo lớn đến mức nào Đại Đầu hiểu rất rõ, nếu va chạm trực diện thì xương cũng sẽ bị chấn gãy nát. Vậy mà Mười Một lại đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, giờ đây hắn không chỉ kinh ngạc mà là kinh hãi rồi.
"Tiếp tục." Mười Một vung hai tay lên, tay trái cầm Thiên Trảm, tay phải cầm Trảm Nguyệt, xông đến lần thứ hai.
Đại Đầu lắc đầu, nói : "Ngươi thực sự là chưa đến phút cuối thì chưa bỏ cuộc." Tuy nói chuyện nhưng động tác của hắn cũng không vì vậy mà dừng lại, nhanh chóng rút lưỡi lê ba cạnh giắt trên đùi ra. Đồng thời tay trái Hắn cũng rút ra một con dao găm quân dụng.
Lúc này Mười Một đã đến dần, Trảm Nguyệt chém xuống, Đại Đầu dùng dao ngăn lại, tiếng "keng" lanh lảnh vang lên, Trảm Nguyệt và dao đụng vào nhau là tóe ra tia lửa. Đồng thời Mười Một dùng Thiên Trảm đâm về phía bụng Đại Đầu, Đại Đầu đầu đưa lưỡi lê ba cạnh lên ngăn Thiên Trảm. Lại một tiếng ''keng'' vang lên, sắc mặt Đại Đầu chợt biến, nhanh chóng liếc nhìn lưỡi lê ba cạnh thì phát hiện trên lưỡi nó đã có một vết mẻ nhỏ. Cơ mặt Đại Đầu khẽ giật giật, Thiên Trảm quả nhiên là thần binh lợi khí, một lưỡi lê bình thường không thể chịu được sự sắc bén của nó.
Bóng người qua lại, ngươi đánh ta đỡ rất kịch liệt. Nhưng cả Mười Một và Đại Đầu đang chiến đấu đều không phát hiện ra ở trên một cái cây cách đó không xa có người đang quan sát bọn họ.
Đó là một thanh niên rất trẻ, nếu đánh giá theo ngoại hình thì có lẽ tuổi tác xấp xỉ Mười Một, khoảng tầm hai mươi tuổi. Hắn đứng trên một cành cây, dù gió có thổi qua cũng chẳng hề lay động, lạnh lùng nhìn cuộc chiến sinh tử của hai người. Hắn cầm một tấm hình trong tay, người trong hình chính là Mười Một.
Người này là ai? Sao hắn lại tới đây? Sao hắn có thể trèo lên cái cây này mà cả hai cao thủ tuyệt đỉnh là Mười Một và Đại Đầu đều không hay biết?
Càng lạ hơn là rõ ràng Mười Một và Đại Đầu chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn thế nhưng hai người này mãi vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của người này. Lẽ nào trong mắt hai người này hắn cũng vô ảnh vô hình như không khí?
Vào giờ phút này, ánh mắt lạnh nhạt vô tình của thanh niên trẻ tuổi nhìn chằm chằm Thiên Trảm mà Mười Một đang cầm trong tay trái, hắn chậm rãi hé miệng, lẩm bẩm: "Thiên Trảm?"
*Bát cực quyền (tên tiếng Anh phiên âm từ tiếng Hoa bính âm là Bājí quán, chữ Hán 八極拳, romaji: Hakkyokuken, dịch nghĩa tiếng Anh: Eight Extreme Fist ) là một môn quyền danh tiếng trong các phái võ miền Bắc của Trung Hoa đã có lịch sử phát triển trên 300 năm. Với uy lực sấm sét của những đòn đánh cận chiến thực dụng, Bát cực quyền đã được phát triển từ một số bài quyền ban đầu trở thành một hệ thống luyện tập riêng biệt, độc đáo mà các môn sinh có thể theo học cả đời.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
“Choang" Trảm Nguyệt và dao găm va vào nhau tóe lửa, phát ra tiếng ma sát chói tai. Hai con dao đụng vào nhau rồi lại tách ra , tiếp tục chém ra. Đồng thời Thiên Trảm của Mười Một cũng va chạm với lê ba cạnh của Đại Đầu, nhưng khác với Trảm Nguyệt và dao găm chém đỡ với nhau, hai thứ này chỉ tấn công bằng cách đâm.
Thiên Trảm đâm về phía Đại Đầu, bị lưỡi lê ba mặt đánh văng, khi lưỡi lê đâm về phía Mười Một thì lại bị Thiên Trảm đỡ. Hai người giao đấu hồi lâu nhưng không ai làm gì được ai, ánh dao bóng lê liên tiếp lóe lên, nhất thời khó phân cao thấp. Chỉ có hai người trong cuộc mới biết thực ra Đại Đầu chiếm ưu thế hơn Mười Một. Có điều Đại Đầu vốn giỏi quyền cước, Bát Cực quyền của hắn chú trọng vào lực bộc phát trong nháy mắt, môn võ này không thích hợp với việc sử dụng binh khí. Trái lại Mười Một giỏi nhất là chiến đấu bằng dao găm, cứ như thế này thì sẽ vẫn đánh ngang tay, có thể thấy nếu chiến đấu tay không thì Mười Một sẽ lâm vào thế bị động.
Nhưng trong chiến đấu sinh tử không có công bằng hay không công bằng, ngươi muốn công băng với người khác thì chính ngươi sẽ không có được sự công bằng. Vì lẽ đó tuy rằng hắn nhận ra dao kiếm khiến cho Đại Đầu không thế sử dụng hoàn toàn thực lực nhưng Mười Một cũng chắng có ý bỏ dao. Mười Một không bỏ dao, đương nhiên Đại Đầu cũng không thể bỏ dao tay không nghênh địch, chẳng lẽ hắn lại điên rồ đến mức dùng tay không đỡ thanh đoản kiếm sắc bén vang danh thiên cổ như Thiên Trảm sao? Chỉ cần bị Thiên Trảm chạm vào thì sợ rằng đôi tay này của hắn sẽ đi tong. Huống hồ độ sắc bén của Trảm Nguyệt cũng không thua Thiên Trảm là bao.
Đại Đầu càng đánh lại càng thấy khó chịu, cả con dao găm và lê ba cạnh đều đã đầy vết mẻ, trái lại Thiên Trảm và Trảm Nguyệt vẫn không sứt mẻ gì. Cứ như vậy sớm muộn dao và lê của hắn cũng gãy.
Lúc này, Mười Một dùng tay phải vung Trảm Nguyệt lên, hất văng dao găm đang bổ tới, đồng thời Thiên Trảm đâm thẳng về phía eo của Đại Đầu. Đại Đầu đang muốn ngăn lại theo bản năng thì chợt nhận ra cứ đánh tiếp như vậy cũng không ổn, không thèm quan tâm đến đòn tấn công bằng Thiên Trảm của Mười Một, dùng lưỡi lê đâm thẳng vào bụng Mười Một.
Theo tính toán của Đại Đầu thì Mười Một sẽ phải thu Thiên Trảm về để đỡ. Bởi vì nếu như hai người đều bị đối phương đâm một nhát thì người chịu thiệt sẽ là Mười Một,. Dù sao trong tay hắn chính là lê ba cạnh, loại lê này có danh xưng là "vua lấy máu", bị nó đâm trúng sẽ chảy máu không ngừng, nhanh chóng chết vì mất máu. Vì lẽ đó Đại Đầu đã đánh cược, đánh cược Mười Một sẽ không chọn cách lưỡng bại câu thương, chỉ cần hắn thu Thiên Trảm về đỡ thì Đại Đầu sẽ có cơ hội phản công.
Nhưng Đại Đầu chẳng thể ngờ Mười Một hung hãn đến vậy, hung hãn đến mức mạng của mình cũng không cần. Hắn vẫn đâm Thiên Trảm về phía Đại Đầu, hành động liều mạng này không khỏi làm Đại Đầu ngẩn ra, trong khoảnh khắc hắn ngây người Thiên Trảm và lê ba cạnh đã đồng thời đâm vào cơ thể đối phương.
Máu tuôn ào ào từ vết thương của hai người, nhưng cả Mười Một lẫn Đại Đầu đều chẳng thèm nhăn mày, nhanh chóng rút dao ra. Hai người rút dao ra làm cho máu bắn tung tóe nhưng họ cũng không vì vậy mà dừng lại. Thiên Trảm của Mười Một vừa rút ra đã lại tiếp tục đâm tới.
Đại Đầu trừng mắt, tức giận mắng: "Đồ điên." Dù mở miệng nói nhưng động tác của hắn vẫn không chút chậm trễ, dùng khuỷu tay đánh vào khuỷu tay của Mười Một, hất cánh tay của hắn ra. Đồng thời Trảm Nguyệt cũng đang chém về phía cổ Đại Đầu, Đại Đầu vung dao đỡ sau đó nói: "Đừng đánh nữa, không cầm máu thì ngươi sẽ chết."
Dường như Mười Một không nghe thấy lời của hắn, vẫn liên tục tấn công. Chỉ thấy hai tay hắn bay múa, tiếng va chạm “leng keng” vang lên không dứt nhưng không thể thấy rõ động tác của hai người. Trên rốn Mười Một, máu tươi chảy ào ạt, trong chốc lát đã thấm đẫm trang phục chiến đấu của hắn. Nhưng dường như hắn chẳng hề nhận ra, phảng phất cơ thể này không phải là của hắn vậy, vẫn tiếp tục tấn công với khí thế dời non lấp bể, liên miên bất tận.
Đối mặt với cách chiến đấu liều mạng của Mười Một, Đại Đầu cũng bắt đầu cảm thấy vướng tay vướng chân, từ đầu tới cuối hắn không có ý định lấy mạng Mười Một, nhưng Mười Một cứ như là coi hắn như kẻ thù không đội trời chung, đánh như muốn lấy mạng đổi mạng. Lúc này những đòn tấn công của Mười Một hắn đều ngăn lại, cũng không dám dùng cách lấy thương đổi thương như lúc trước, không phải hắn sợ mà là không muốn. Dù sao đều là đồng sự trong Long Hồn, không có thù hận sâu sắc gì với nhau, không cần phải đánh nhau đến chết chỉ vì thể diện. Dù ai bị thiệt mạng thì cũng là tổn thất to lớn của Long Hồn. Dường như Mười Một cũng biết được ý nghĩ này của Đại Đầu, dần dần bỏ qua việc phòng thủ, chỉ lo tấn công. Đối mặt với cách đánh vô lại này của Mười Một Đại Đầu rất tức giận nhưng lại chẳng thể làm được gì. Bởi vì có điều lo nghĩ nên hắn cũng dần dần đổi công thành thủ, hơn nữa dần dần bị Mười Một dồn ép, chỉ có thể phòng ngự một cách bị động.
"Cái tên điên này." Đại Đầu vừa đỡ vừa lui, tức giận nói: "Ngươi thật sự không muốn sống?"
Mười Một không nói gì, tấn công ba đòn liên tiếp nhưng Đại Đầu đều đỡ được.
"Keng" khi Trảm Nguyệt và dao găm của Đại Đầu va chạm với nhau thì con dao găm đầy vết sứt mẻ của Đại Đầu rốt cuộc không thể trụ thêm được nữa, bị Trảm Nguyệt chém đứt phần mũi dao.
Đại Đầu giật mình, nhanh chóng lui một bước dài, nhưng Mười Một nhanh chóng áp sát. Đại Đầu chặn đòn tấn công của hắn, lớn tiếng quát: "Ngươi thật sự muốn không chết không thôi sao?"
Mười Một hừ khẽ, tay trái cầm Thiên Trảm chém ba phát liên tiếp. Đại Đầu vất vả dùng lê ba cạnh đỡ ba đòn này, lui thêm một bước, tức giận đâm lê ba cạnh về phía Mười Một. Nhưng cứ như là Mười Một chẳng hề thấy đòn tấn công của hắn, Thiên Trảm cũng đồng thời đâm thẳng về phía Đại Đầu.
Khi hai bên đều sắp đâm vào thân thể đối phương, Đại Đầu thoáng nhìn qua gương mặt tái nhợt vì mất máu của Mười Một, thở dài trong lòng, rốt cục không đâm tới nữa mà quay sang chặn đòn đánh của Mười Một. Đối mặt với một hậu bối Long Hồn có tiềm năng như vậy hắn rất tán thưởng nên không muốn liều mạng. Có điều Đại Đầu giữa đường Đại Đầu mới thu lê về để đỡ đòn của Mười Một nên đã hơi chậm, Thiên Trảm gây ra một vết thương trên sườn hắn, may là vết thương cũng không nặng.
Mười Một tấn công liên tiếp, tuy rằng Đại Đầu không muốn giết hắn nhưng cũng đã vô cùng tức giận. Hắn bỗng nhảy về phía sau, sau đó nhấc chân đá về phía bụng Mười Một. Mười Một không chút do dự xoay ngược Thiên Trảm, đâm thẳng về phía chân Đại Đầu. Đại Đầu đành phải thu chân lại, lê ba cạnh lại đâm về phía khuôn mặt Mười Một. Hắn thầm nghĩ: “Đâm vào chỗ yếu của ngươi thì ngươi cũng phải tránh chứ?”
Ai ngờ hành động của Mười Một lại khác với phán đoán của Đại Đầu, hắn không những không tránh né mà còn lao thẳng đến, dùng Thiên Trảm đâm thẳng về phái trái tim của Đại Đầu. Đây không còn là dùng thương đổi lấy vết thương mà là lấy mạng đổi mạng.
Đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt tình.
Trên mặt Đại Đầu lộ ra vẻ phẫn nộ, rốt cục tên điên này muốn làm gì? Y chắc rằng hắn sẽ không giết y nên mới làm vậy sao? Nếu đối thủ là người khác thì có thể Đại Đầu sẽ liều mạng tiếp tục đâm nhưng hắn không thể giết Mười Một.
Đại Đầu đành bất đắc dĩ thu lê, lùi về phía sau để tránh, trợn mắt nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?"
Mười Một không thèm trả lời, dùng vai húc thẳng vào người Đại Đầu, trên đầu vai lấp lóe mũi nhọn. Đại Đầu vặn eo, cũng dùng bả vai húc về phía vai của Mười Một.
"Huỵch" một tiếng vang trầm, Mười Một văng về phía sau, chạm đất xong phải lùi bốn, năm bước mới có thể đứng vững, máu trào ra từ lỗ mũi. Vai trái hắn đau nhức vô cùng, nếu không phải xương cốt của hắn cứng rắn như sắt thép thì cú va chạm vừa rồi có thể làm cho xương bả vai của hắn vỡ nát hoàn toàn.
Đại Đầu cũng không thoải mái gì, Thiếp Sơn Kháo của hắn tuy rằng uy mãnh bá đạo nhưng gặp phải nội công Long gia cũng nổi tiếng về khả nặng bộc phát lực cũng không có nhiều ưu thế. Cũng may hắn hơn Mười Một tới hai, ba mươi năm công lực, sự chênh lệch này chỉ có thời gian mới có thể bù đắp. Mười Một bị Đại Đầu đánh bay xa tới ba, bốn mét, nhưng Đại Đầu cũng phải lùi hai bước mới có thể đứng vững, ở bả vai của hắn có một vết thương sâu tới tận xương.
"Đừng đánh nữa." Thấy Mười Một đang định tiếp tục xông lên, Đại Đầu nói: "Nếu không nhanh cầm máu thì ngươi sẽ toi mạng thật đấy." Nói xong hắn nhìn vết thương mà lê ba cạnh gây ra trên bụng Mười Một, vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
"Ngươi bỏ cuộc đi." Mười Một nói.
Đại Đầu lắc đầu, nói như đinh đóng cột: "Không thể."
"Vậy thì tiếp tục." Chưa dứt lời Mười Một đã tiếp tục lao lên.
"Cái tên điên này." Đại Đầu tức giận quát: "Muốn đánh thì cũng nên cầm máu trước đã."
"Tự lo cho chính ngươi đi." Mười Một nói, nhanh chóng chém một nhát bằng Trảm Nguyệt, đâm hai phát bằng Thiên Trảm.
Đại Đầu đỡ ba đòn của Mười Một, lùi một bước, vô cùng buồn bực. Đối mặt với kẻ không biết điều như Mười Một nhưng không thể giết, muốn đánh cũng không đủ sức, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác bất lực.
Thôi, nếu như hắn đã không biết điều vậy thì đánh hắn bị thương nặng xong mang đi. Sau khi đưa ra quyết định trong mắt Đại Đầu lộ ra vẻ kiên quyết. Chớp thời cơ cánh tay Mười Một bị hắn hất văng tạo thành sơ hở, hắn bỗng hạ thấp người, vai húc thẳng về phía lồng ngực Mười Một với khí thế dời non lấp bể. Đại Đầu đã quyết định dù phải trúng một dao của Mười Một cũng sẽ phân thắng bại trong một đòn.
Hai người quá gần nên Mười Một không thể tránh được cú húc vai của Đại Đầu, trừ cách đón đỡ thì không còn cách nào khác. Thế nhưng kết quả lại rất bất ngờ, ngay khi vai Đại Đầu sắp húc vào ngực Mười Một thì Mười Một bỗng nhiên bước chân trái lên trước chân phải, thân thể vặn vẹo như đang uống rượu say, xoay tròn người với tốc độ khó tin vòng sang bên trái Đại Đầu. Đồng thời Thiên Trảm cũng đâm về phía sau lưng của Đại Đầu.
"Tiêu Dao bộ?" Khi Mười Một sử dụng bộ pháp kỳ dị để tránh đòn của Đại Đầu và phản công thanh niên trẻ tuổi đang quan sát trận chiến ở trên cây bỗng lẩm bẩm. Nhưng hắn nhanh chóng nhíu mày đổi ý: "Không phải." Với ánh mắt của hắn tất nhiên có thể nhận ra bộ pháp của Mười Một có nhiều nét giống Tiêu Dao bộ nhưng không phải là nó, hẳn là bộ pháp được cải tiến từ Tiêu Dao bộ. Nghĩ tới điểm này, ánh mắt lạnh lùng vô cảm của hắn rốt cuộc lộ ra vẻ hứng thú, chăm chú quan sát bộ pháp của Mười Một.
Hắn đoán không sai, Nguyệt Vũ bộ của Mười Một quả thực được cải tiến từ Tiêu Dao bộ. Do Thần Kiếm Lục Dương khổ công cải tiến để dành riêng cho Mười Một.
Lúc này, Mười Một đã vòng tới bên cạnh Đại Đầu, dùng dao đâm thẳng về phía sau lưng hắn.
Thấy cảnh này, thanh niên đang ở trên cây nói khẽ: "Ngươi thua rồi."
Hắn vừa dứt lời thì đột biến xảy ra.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương