Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Chương 805: Bão táp ở Băng Cốc(hạ)
Dịch: Zhu Xian
Biên: nothing_nhh
Nguồn: TTV
Cùng lúc đó, trong một thôn nhỏ ở Tam Giác Vàng.
Một gã đàn ông nhỏ gầy, da ngăm đen, đầu vuông vành vạnh, chẳng có chút khí chất đặc biệt nào, đôi mắt nhỏ màu tam giác làm cho người ta có cảm giác hung tàn đang ngồi trên ghế, hắn đang nhàn nhã ăn nho. Người này là một trong ba vị vua không ngai của khu vực Tam Giác Vàng, Ngõa Khả. Dù là ai thì lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng sẽ cảm thấy người này rất bình thường, nhưng người hiểu rõ Ngõa Khả thì biết hắn là kẻ thù rất dai, có thù tất báo. Năm đó Mười Một chỉ gián tiếp phá hỏng một vụ làm ăn trị giá hơn chục triệu bạt của hắn mà hắn vẫn ghi hận trong lòng, không ngừng phái người đuổi giết, có thể thấy hắn là kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Lúc này một tên thủ hạ của Ngõa Khả cầm một chiếc điện thoại tới, nói thầm vào tai hắn mấy câu, đưa điện thoại cho hắn sau đó đi ra ngoài.
Ngõa Khả cầm lấy điện thoại, lẩm bầm vài câu.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói bằng tiềng Thái Lan, nhưng Mười Một lại không lạ gì giọng nói này: "Ngõa Khả tướng quân, hiện giờ họ đã đến Bangkok."
"Ta biết." Ngõa Khả vừa nhai nho vừa nói: "Thủ hạ của ta đang trông chừng chúng."
"Ngươi không định giải quyết họ ở Bangkok sao? Nếu để cho bọn họ tiến vào khu vực rừng núi thì sẽ không còn cơ hội nào tốt như thế này nữa đâu."
Ngõa Khả cười gằn, nói: "Lục Đạo, ngươi chỉ cần cung cấp tin tức cho ta là được rồi, ở Thái Lan không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.
Lục Đạo đẩy gọng kính, cười khẽ: "Không, ta đương nhiên không dám dạy bảo ngươi, ta chỉ đề nghị mà thôi. Chắc ngươi cũng đã hiểu được phần nào bản lĩnh của Mười Một, hắn giỏi nhất là chiến đấu trong rừng, ở đó cho dù hắn đánh không lại thì vẫn có thể trốn. Cách đây không lâu Vương gia và Dương gia của Trung Quốc phái ra hai trăm người đuổi giết hắn cũng bị hắn và vài người khác lợi dụng hoàn cảnh núi rừng tiêu diệt hoàn toàn. Vì thế ngươi tuyệt đối không nên coi thường hắn, muốn xử lý hắn thì cách tốt nhất là vây hắn ở Bangkok, lợi dụng hoàn cảnh thành phố để chiến đấu với hắn, tốt nhất là lôi thêm cả chính phủ Thái Lan vào, như vậy hắn liền không thể đi được đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị bao vây sau đó bị xé xác."
Ngõa Khả khịt mũi khinh thường, cười lạnh: "Thủ hạ của ta không phải là đám rác rưởi của hai gia tộc ở Trung Quốc, bọn họ đều là chiến sỹ dày dạn kinh nghiệm, bọn gà mờ ngay cả súng cũng chưa cầm bao giờ kia sao sánh được với họ.
"Hi vọng là vậy."
Ngõa Khả bỏ một quả nho vào mồm., vừa nhai vừa nói: "Có điều ta cũng sắp xếp rồi, sẽ có người ‘chiêu đãi’ bọn họ ở Bangkok. Nếu hắn như có thể sống sót mà tới đây ta sẽ ‘tiếp đón’ hắn một cách long trọng."
Lục Đạo cười nói: " Thì ra Ngõa Khả tướng quân đã sớm chuẩn bị, xem ra ta quá lo xa rồi. Đúng rồi, ngươi định xử lý tên gián điệp Trung Quốc kia thế nào."
"Lần này ta hành động chắc sẽ làm cho Tất Tác gặp rắc rối, cho hắn tên gián điệp này để lập công coi như là xin lỗi đi." Ngõa Khả dừng một chút rồi hỏi: "Lẽ nào ngươi có ý gì tốt hơn?"
Lục Đạo nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: "Ta cảm thấy đây là một món ngon, không bằng đừng làm thịt vội mà hãy nuôi nó đã, chờ khi vỗ béo nó rồi thì sẽ có tác dụng lớn hơn."
Ngõa Khả lắc đầu từ chối: "Một tên gián điệp nhãi nhép mà thôi, có gì mà phải vỗ béo."
Lục Đạo cũng không nói gì thêm, hai người nói thêm vài câu sau đó liền gác máy.
Ngõa Khả gọi điện đi, mới chỉ tút hai tiếng đã có giọng nói trầm trầm vang lên ở đầu kia: "Tướng quân?"
"Sao rồi?” Ngõa Khả hỏi.
Đầu kia đáp: "Có hai người đi ra ngoài, thấy ai cũng hỏi chỗ nào có gay.
Ngõa Khả tống hai quả nho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: "Hắn thì sao?"
"Hắn vẫn ở trong phòng, không hề đi ra ngoài."
"Tên gián điệp thì sao?"
"Đã phái người theo dõi."
Ngõa Khả phun hạt ra, nói: "Bắt tên gián điệp đó, thông báo cho Tất Tác đến nhận người. Các ngươi cũng có thể hành động, nhưng đừng có mà gây phiền phức lớn quá."
"Rõ."
Ngõa Khả gác máy, nở nụ cười âm trầm. Hắn hái một trái nho nhưng không bỏ vào trong miệng mà cầm trong tay ngắm nghía. Bỗng hắn bóp mạnh, trái nho lập tức bị nát bét.
※※※※※※※※
"Chào cô." Thiên Táng cản một cô gái đang định qua đường lại, nở nụ cười như sói.
Cô gái Thái này thấy hắn là người nước ngoài liền dừng lại, lễ phép chắp tay cúi chào hắn.
Thiên Táng cũng bắt chước chắp tay chào đáp lễ, sau đó liền mở miệng hỏi ngay: "Xin hỏi, cô là gay à?"
Walker vỗ mạnh trán, hắn hối hận vì đi cùng với Thiên Táng. Gã yêu quái tóc bạc này muốn thấy gay đến phát điên rồi, hai người vừa xuống đến đại sảnh khách sạn hắn liền cắm đầu cắm cổ chạy đến hỏi nhân viên tiếp tân, hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi: "Ngươi là gay à?" Nhân viên tiếp tân rất bối rối, đành phải giả vờ không hiểu tiếng Anh thì hắn mới bỏ đi. Nhưng Thiên Táng vẫn chưa hết hy vọng, kéo Walker chạy ra khỏi khách sạn, gặp đàn ông thì hỏi: "Chỗ nào có gay?", gặp phụ nữ thì hỏi: "Cô là gay à?". May mà những người hắn chặn đường không biết tiếng Anh nếu không thì hắn đã ăn vả rồi.
Cô gái vừa bị hắn cản lại cũng không biết tiếng Anh, cô ta nói gì đó bằng tiếng Thái Lan.
Nếu họ nghe không hiểu thì dùng động tác để biểu lộ chắc sẽ hiểu chứ? May là Thiên Táng rất giỏi thủ ngữ. Đầu tiên hắn chỉ vào JJ của bản thân, sau đó chặt tay như đang cắt cái gì đó, rồi hắn làm động tác như đang cởi quần áo, sau cùng cười bỉ ổi nhìn nàng. Có điều hình như cô gái này hiểu sai ý của hắn, tưởng gã nước ngoài này đang đùa giỡn mình liền xoay người đi thẳng. Thiên Táng đứng đó gọi to, nàng lại đi càng nhanh, sau cùng thì chạy vắt chân lên cổ.
Thiên Táng thở dài hỏi Walker: "Không phải mọi người đều nói Thái Lan rất lắm gay à? Sao chúng ta tìm một người gay mà cũng khó như vậy?"
"Các ngươi muốn xem gay?" Bỗng nhiên có người hỏi lưu loát bằng tiếng Anh.
Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên cao lớn người Thái Lan đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Thiên Táng hỏi: "Ngươi biết tiếng Anh?"
Người đàn ông Thái Lan gật đầu nói: "Biết một chút, từng ở Mỹ nửa năm, biết một chút tiếng Anh Mỹ."
"Tốt rồi." Thiên Táng hưng phấn đi tới vỗ vai người đàn ông này một cách thân thiết, nhưng hắn không nhớ được sức đập của mình mạnh như thế nào với người bình thường, phát đập này làm cho người đàn ông kia méo cả mặt, kêu lên: "Nhẹ tay, nhẹ tay."
Thiên Táng nhanh chóng "sorry" vài tiếng sau đó hỏi: "Ngươi biết chỗ nào có gay sao?"
Người đàn ông nắn nắn vai: "Gay thì có nhiều, nhưng ở trong vùng này thì không thể biểu diễn công khai, ngươi có thể yêu cầu họ tới tận nơi để phục vụ."
Thiên Táng kinh ngạc hô lên: "Còn gọi đến nhà để xem được?"
"Xem?" Người đàn ông trung niên ngẩn ra, lập tức cười nói: "Không chỉ xem."
Thiên Táng ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ còn có thể SEX?"
Người đàn ông trung niên gật đầu mờ ám.
"Á, không, chuyện như vậy quá tởm."
"..."
Thiên Táng lắc đầu liên tục, nói: "Gay dù sao cũng là một nửa đàn ông, đàn ông sex với đàn ông, quá kinh tởm. Ta chỉ muốn xem qua thôi, SEX thì miễn đi."
Người đàn ông trung niên cười nói: "Gay cũng có vài loại, gay cấp thấp thì chỉ nâng ngực, phía dưới vẫn là đàn ông. Gay cấp cao thì không những nâng ngực, ‘đục lỗ’ mà còn phẫu thuật thanh quản, giống hệt phụ nữ, ngay cả giọng nói cũng rất thánh thót."
Thiên Táng vuốt cằm, trầm ngâm hồi lâu, rõ ràng là có chút động lòng, hỏi: “Nơi này có hàng cao cấp mà ngươi nói không?"
"Có, nhưng họ sẽ không đi khách, ngươi phải tự đến chọn.”
"Được." Thiên Táng bá vai hắn, thân thiết nói: "Người anh em, ngươi biết đường chứ?"
"Đương nhiên, ta ở gần đây mà."
"Vậy ngươi dẫn dường giúp chúng ta, sẽ có hậu tạ."
"Được."
Sau đó hai gã đàn ông bỉ ổi bá vai bá cổ nhau, rôm rả bàn luận mọi chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng lại cười một cách dâm đãng. Walker đi theo hai người, bọn họ chẳng hề để tâm gì đến Tiểu Bạch.
Người đàn ông Thái Lan này đưa họ đi quẹo trái quẹo phải liên tục, nói là sắp đến. Thiên Táng và Walker cũng không có để ý chuyện này, thực ra những người như họ không cần sợ nhiều chuyện, chẳng hạn như bị cướp.
Giống như lúc này, Thiên Táng và Walker đang bị bảy người vây quanh, nếu như tính cả người Thái Lan dẫn bọn họ vào thì là tám người.
Đột nhiên có bảy người cầm mã tấu xông ra chặn đứng hai đầu con ngõ cũng không rộng này, người đàn ông đã dẫn Thiên Táng và Walker đi đến chỗ bọn họ sau đó xoay người nhìn Thiên Táng, cười nói: "Xin lỗi, cướp đây."
"Ừm." Thiên Táng gật đầu, nói với Walker: "Chúng ta bị cướp kìa."
Walker thở dài, lầm bầm: "Quả nhiên trên đầu chữ sắc có đao."
Nhưng cả Thiên Táng và Walker lẫn những người đang muốn cướp họ không ai nhận ra ánh mắt Tiểu Bạch đang ở bên chân Walker dần dần sáng lên.
※※※※※※※※
Cùng lúc đó, trong khách sạn Mười Một đang ở.
"Ting ting..." Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mười Một nhấc máy nhưng không nói gì.
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ, nói bằng thứ tiếng Anh bập bẹ: "Cần mát xa không?"
Mười Một không nói gì, cúp máy ngay. Thế nhưng chuông điện thoại lại nhanh chóng vang lên. Lần này Mười Một cầm ống nghe lên rồi lại dập xuống, sau đó lại nhấc lên, để sang một bên.
Dù làm vậy nhưng hắn cũng không được yên thân, bởi vì hắn nghe được tiếng mở cửa tành tạch. Có người lợi dụng hồi chuông điện thoại gọi tới lần hai để mở cửa phòng, tiếng tạch kia bị tiếng chuông át đi, người bình thường sẽ khó lòng nghe được nhưng Mười Một lại nghe rất rõ.
Hắn lấy súng lục giảm thanh ra, nhảy xuống giường, nấp phía sau cửa, dỏng tai nghe ngóng âm thanh ở phía ngoài.
Tổng cộng có sáu người vào phòng, trong đó có bốn người bước chân lộn xộn, hơi thở không ổn định, bốn người này đều là người bình thường. Có hai người có hơi thở dài và ổn định, sau khi vào phòng thì không hề chuyển động, rõ ràng không phải là hạng gà mờ.
Hai người này chỉ huy bốn người bình thường, Mười Một có thể nghe được bốn người đang từ từ bước tới căn phòng của hắn. Có lẽ bốn người này đang rất căng thẳng, càng đến gần cửa tiếng thở của họ càng gấp.
Dựa vào những âm thanh này Mười Một đã mường tượng ra chiều cao, sức mạnh của những người này sau đó tính toán kỹ càng. Hắn có thể dễ dàng giải quyết bốn người kia nhưng hai người còn lại cách hắn khá xa, hơn nữa hắn không biết trong tay bọn họ có vũ khí không, có thể sẽ có chút phiền phức. Đương nhiên cũng chỉ là có thể thôi.
Bốn người rón ra rón rén đi đến cửa phòng, bốn người nhìn nhau, một người trong số họ bỗng nhiên giơ chân đạp mạnh vào cửa.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Chương 806: Đánh ra Băng Cốc(thượng)
Dịch: Zhu Xian
Biên: nothing_nhh
Nguồn: TTV
"Ầm" cửa phòng bị đá văng ra, bốn gã đàn ông Thái Lan đồng thời lao vào, mỗi người đều cầm trong tay một khẩu súng lục giảm thanh, vừa lao vào đã giương súng bắn bừa. Tiếng tạch, chíu không ngừng vang lên, gương và đèn vỡ nát.
Có điều tiếng súng cũng nhanh chóng dừng lại bởi vì bọn họ phát hiện trong phòng vốn chẳng có ai. Bốn người nhìn nhau, người đâu rồi? Khi bốn người này đang sững sờ thì một khẩu súng lục giảm thanh thò ra từ phía sau cửa, Mười Một bắn bốn phát liên tiếp mà không cần ngắm, mỗi lần tiếng 'tạch' vang lên thì đều có một kẻ đầu tóe máu sau đó gục xuống.
Lúc này hai người đứng ở bên ngoài đã phát hiện ra Mười Một đang nấp sau cửa. Khi Mười Một bắn viên đạn thứ tư, hai người cũng đồng thời giơ súng lên, cầm M4A1 có gắn giảm thanh nhả đạn về phía cánh cửa. Có điều Mười Một đã nhanh chân vọt ra, những viên đạn kia không thể bắn trúng hắn mà chỉ có thể bắn nát cánh cửa kia.
Mười Một tránh đạn sau đó bắn về phía ngoài cửa một phát, hắn cũng chỉ có đủ thời gian để bắn một phát. Tiếng súng vang lên, mi tâm của một trong hai gã liền tóe máu, đầu hơi ngửa về phía sau sau đó ngã gục xuống. Nhưng người còn lại cũng không vì vậy mà sợ hãi, hắn chỉ hơi kinh ngạc tốc độ phản ứng của Mười Một sau đó nhanh chóng có phản ứng, không, thèm nhìn gã đồng bọn đã chết một lần nào, vừa nhả đạn vừa lao vào trong phòng.
Mười Một lao ra từ sau cửa, sau đó nổ súng chỉ trong chớp mắt, hai chân vừa chạm đất hắn liền lăn một vòng tới gần chân giường, mũi chân hất túi du lịch về phía cửa sổ, sau đó đá cả túi du lịch của Thiên Táng ra ngoài.
Tiếng thủy tinh vỡ 'loảng xoảng' vang lên, hai túi du lịch và mảnh thủy tinh vỡ đều rơi xuống dưới. Mười Một cũng lao theo túi du lịch, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Đây chỉ là tầng hai, với thân thể như của Mười Một thì chỉ cần hơi chùng chân khi rơi xuống đất là có thể triệt tiêu được lực khi nhảy từ trên cao xuống.
Hai chân vừa mới chạm đất Mười Một liền vung tay bắn vào cửa sổ mình mới nhảy ra mà không cần quay đầu nhìn. "Tạch", ánh lửa đầu nòng lóe lên, gã đàn ông kia vừa mới đuổi đến cửa sổ, chưa kịp phản ứng gì đã ngã vật ra đất, ở mi tâm của có một cái lỗ, máu tuôn ào ạt.
Mười Một không thu súng ngay mà lại giương súng về phía bên phải. Ở bên phải hắn có một người dường như là nhân viên vệ sinh của khách sạn đang giặt một đống ga trải giường cao như núi. Từ lúc Mười Một phá cửa sổ lao ra thì nàng liền sững sờ nhìn hắn rơi xuống mắt đất, mãi đến tận khi tận mắt thấy Mười Một nổ súng giết người nàng mới có phản ứng, lộ ra vẻ sợ hãi, há to mồm muốn thét lên theo bản năng. Đúng lúc này, khẩu súng trong tay Mười Một lại nhả đạn, một viên đạn găm thẳng vào đầu nhân viên vệ sính này, thân thể nàng run lên, ngã ngửa lên đống ga trải giường ở phía sau, máu tươi chảy ra từ trán nhanh chóng nhuốm đỏ đống ga trải giường.
Mười Một giết thêm một người nhưng vẫn chưa thu súng ngay, hắn đứng đó ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ một căn phòng ở tầng bốn. Ở sau cửa sổ tầng bốn, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi hơi hé miệng, nhìn hắn với vẻ giật mình. Khi Mười Một nhìn lên, nó bỗng run rẩy, xoay người định bỏ chạy. Nhưng đúng lúc này, kính cửa sổ bỗng vỡ ra, một viên đạn xuyên qua cửa kính, găm thẳng vào thái dương của bé trai, máu tươi phụt ra, bắn lên cửa sổ đang có một lỗ đạn, tạo thành một lớp máu mỏng. Mà đứa bé trai này ngã sấp xuống mặt đất, không thấy cử động gì nữa.
Giết hai người vô tội cũng chẳng là gì với Mười Một, với người như bọn hắn giết người cũng như ăm cơm vậy, lẽ nào ngươi sẽ đau lòng vì một con cá ngươi đã ăn? Người không phải là cá, thế nhưng với Mười Một thì mạng người có khi còn chẳng bằng một con cá.
Xác nhận không còn ai nhìn thấy hắn xong, Mười Một mới lạnh lùng xách túi du lịch đi, vừa đi vừa nói: "Walker, đến chỗ ta ngay."
Cùng lúc đó, trong một con hẻm cách khách sạn khá xa. Trong ngõ hẻm này có tám cái xác đang nằm ngổn ngang, tám người này chết rất thảm, ba người dường như bị kẻ khác dùng vật sắc cắt đứt cổ, đầu chỉ còn gắn với thân bằng một chút xương và da. Thế nhưng nếu pháp y kiểm nghiệm thì sẽ phát hiện ba người này không phải bị vật sắc cắt cổ mà vết thương được gây ra bởi móng của loài động vật nào đó. Có thể cắt cổ người ta bằng móng vuốt, rốt cuộc là loại quái vật gì?
Ngoài ba người này ra thì cách chết của năm người kia rất khác nhau, ít thảm nhất là bị vặn gãy cổ. Nhưng ở lồng ngực mỗi cái xác đều có một lỗ hổng, trong cơ thể không còn trái tim. Máu tươi thấm đẫm mặt đất và bức tường, máu phun ra từ lồng ngực những người này ra, vết máu dài nhất dài đến tám, chín mét. Hơn nữa máu vẫn chưa khô, máu ở trên tường vẫn đang chầm chậm chảy xuống.
Trên một cái xác, Tiểu Bạch đang chổng mông, đầu chúi vào lồng ngực cái xác, sau đó nó lôi trái tim ra, ăn ngon lành. Ăn xông nó thè lưỡi liếm liếm môi, lộ ra vẻ thòm thèm. Có điều ngoài Thiên Táng và Walker thì nơi này chẳng còn trái tim nào nữa. Nó buồn bực lắc đầu, oán hận nhìn Thiên Táng và Walker, trách sao bọn họ không dẫn thêm vài người đến đây, sau đó Tiểu Bạch rung người, máu đang dính trên lông nó bắn hết ra ngoài.
Thiên Táng há hốc miệng hồi lâu vẫn không khép lại, hai mắt lồi ra, nhìn Tiểu Bạch ''đáng yêu'' như đang nhìn quái vật.
Mẹ ơi, con vật nhỏ này vẫn là người sao? Không đúng, vẫn là chó sao? Tổng cộng có tám người chặn đường, Thiên Táng giải quyết hai người, Walker giải quyết một người, còn lại năm người đều bị một người, không đúng, một con chó tiêu diệt. Làm sao tay súng bắn tỉa số một của Vận Mệnh như Thiên Táng có thể chấp nhận nổi chuyện này?
Chó giết người cũng không có gì lạ, nhưng con vật nhỏ này giết người xong còn móc tim ăn, thảo nào ở cùng con chó này lâu như vậy mà chẳng thấy nó ăn gì, đến hôm nay Thiên Táng mới biết thì ra nó chỉ thích ăn tim.
Thấy Tiểu Bạch trừng mình, Thiên Táng run cả người, ngay cả cái miệng đang há hốc cũng ngậm lại theo bản năng, đồng thời hắn cũng quyết định sau này tuyệt đối không động đến con chó này. Thiên Táng nghĩ đôi móng đáng sợ của nó, cào một cái đã dễ dàng cắt đứt xương sườn của những người kia. Sau đó hắn lại liên tưởng đến vết móng chi chít trên người mình, lần đầu tiên Thiên Táng cảm thấy con chó này vẫn có chút nhân tính, không đúng, là cẩu tính, ít ra nó còn thương hương tiếc ngọc hạ thủ lưu tình với hắn.
Thiên Táng lau mồ hôi lạnh trên mặt, huých nhẹ Walker, nhỏ giọng hỏi: "Nó thực sự là một con chó sao?"
Walker chép miệng, không trả lời, thực ra ngay cả hắn đến giờ cũng không biết Tiểu Bạch rốt cuộc là cái thứ gì, hắn chỉ biết là nó rất ghê gớm, trong cả trụ sở từ tiến sỹ điên nó không dám trêu chọc và Hoàng Hậu có thể đánh ngang tay với nó ra thì những người khác gặp phải nó chỉ có thể bị bắt nạt. Khi Mười Một yêu cầu đưa Tiểu Bạch đến chỗ hắn, ngay cả đám Hạ Tuyết Nhi cũng mở một bữa tiệc để đưa tiễn, trong bữa tiệc các cô gái vui mừng đến phát khóc, Goethe và Jim còn nổ súng ăn mừng việc Tiểu Bạch ra ngoài. Khi Hoàng Hậu lái ca nô đưa Walker và Tiểu Bạch đi, bọn họ còn lưu luyến đứng ở bến tàu, vẫy mạnh tay, gào to: "Đừng có trở về nữa..."
Thấy Walker không trả lời, Thiên Táng lại hỏi: "Con chó này luôn ghê gớm như vậy sao?"
Walker gật đầu "ừ" một tiếng, hắn đã chẳng còn cảm thấy kinh ngạc vì những chuyện như thế này.
"Má nó, sao không nói sớm." Thiên Táng lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Nói sớm thì lão tử đã không dám động đến con chó này."
Mà con chó hắn đang nhắc đến cũng đã nhảy xuống cái xác mà nó vừa móc tim, vênh mặt kiêu ngạo, khệnh khạng bước tới. Thiên Táng hơi lùi về phía sau một chút, đẩy Walker lên phía trước. Hắn đã nhận ra việc bị con chó nhìn như vô hại này đến gần đáng sợ đến mức nào.
Đúng lúc này, giọng nói của Mười Một vang lên từ tai nghe da người của Walker : "Walker, đến chỗ ta ngay."
Walker không trả lời ngay mà lấy điện thoại di động ra, giả vờ gọi điện, sau đó nói vào điện thoại: "Lão đại, chúng ta gặp chút phiền phức..."
Walker gác máy, nói với Thiên Táng: "Lão đại cũng gặp chuyện, hắn bảo chúng ta đến chỗ hắn ngay."
"Đi thôi, đi thôi." Thiên Táng phất tay, lùi lại vài bước nữa theo bản năng, duy trì khoảng cách với Tiểu Bạch. Lúc này hắn chẳng còn tâm trí đâu mà xem gay, hơn nữa mình và Mười Một đồng thời gặp chuyện, cho dù Thiên Táng không quá thông minh thì cũng đoán được đây không phải là trùng hợp.
Hai người chạy ra khỏi ngõ, Mười Một đã đỗ xe chờ ở bên ngoài ngõ hẻm, chiếc xe này hắn trộm ở gần khách sạn. Thiên Táng và Walker chạy ra ngõ hẻm, không lên xe ngay mà nấp một bên quan sát xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai quan sát họ mới nhanh chóng chạy đến mở cửa xe chui vào. Không phải bọn họ có tật giật mình mà là quần áo của họ bị dính máu phun ra khi Tiểu Bạch móc tim, tuy dính không nhiều nhưng cũng đủ làm cho người khác chú ý.
Hai người lần lượt ngồi vào trong xe sau đó nhanh chóng thay quần áo, Tiểu Bạch thì nhảy lên đùi Mười Một, cọ cọ. Dáng vẻ ngoan ngoãn này làm cho người ta khó mà tin rằng con vật nhỏ nhìn như vô hại này vừa giết chết năm người.
Có điều dường như Mười Một không thích Tiểu Bạch lại gần mình, hắn túm lông nó ném sang ghế lái phụ sau đó lái xe đi. Tiểu Bạch buồn bực kêu nhỏ một tiếng, nằm vật ra ra vẻ oan ức, nhìn Mười Một với vẻ đáng thương.
Walker vừa cởi quần áo vừa nói: "Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Chiang Rai."
Thiên Táng ngây ra: "Đi bằng ô tô?"
"Chỉ có thể đi bằng ô tô."
Thiên Táng nhíu mày hỏi: "Vậy chỗ A Tra thì sao?"
Mười Một bình thản nói: "Có lẽ hắn đã gặp chuyện."
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Chương 806: Đánh ra Băng Cốc(hạ)
Dịch: Zhu Xian
Biên: nothing_nhh
Nguồn: TTV
Sở Nguyên." Mười Một vừa đón Walker và Thiên Táng thì giọng nói của Cuồng Triều vang lên trong tai Mười Một và Walker: "Một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?"
Mười Một nói ngay không cần suy nghĩ: "Xấu."
Để tiện giữ liên lạc với Cuồng Triều mà không làm lộ sự tồn tại của tai nghe da người cho Thiên Táng biết, Mười Một đã sớm giả vờ đeo một cái tai nghe lên tai.
Cuồng Triều nói: "Tin xấu là các ngươi bị truy nã, bây giờ cảnh sát Băng Cốc đã vây kín khách sạn các ngươi vừa trọ."
Mười Một bình thản hỏi: "Ngõa Khả?"
"Hẳn là hắn, chỉ có hắn mới có thể huy động cả xã hội đen và lực lượng của chính phủ Thái Lan." Cuồng Triều ngừng một chút sau đó nói: "Có điều ta vừa tra được, cảnh sát Băng Cốc đã sớm rình ở gần đó. Mấy người kia vừa ra tay được một lúc thì họ đã vọt thẳng vào khách sạn, không lâu sau đã phát lệnh truy nã, buộc tội ngươi là phần từ khủng bố. Phải rồi, tấm ảnh trên lệnh truy nã ngươi chính là tấm ảnh mà lần trước Từ Khiêm dùng."
Mười Một gật đầu, bình thản nói: "Có người bán đứng chúng ta."
"Ta cũng nghĩ như vậy. Ngươi đoán là ai?"
Mười Một liếc Thiên Táng qua kính chiếu hậu, thản nhiên nói: "Không có hứng thú biết." Hắn ngừng một chút sau đó lại hỏi: "Tin tức tốt là gì?"
"Tin tốt là có tin từ Âu Dương Bác, cách đây không lâu đám Trương Chấn đã đến đảo Phuket. Hơn nữa đã đặt vé máy bay từ Phuket đi Chiang Rai."
"Thời gian?"
"Năm tiếng nữa là cất cánh."
Mười Một trầm ngâm trong chốc lát sau đó nói: "Ngươi có thể làm cho máy bay cất cánh muộn hơn không?"
"Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Cuồng Triều cười khổ, nhưng vẫn nói: "Ta có thể thả virus vào hệ thống của họ, có lẽ có thể làm chậm được nửa ngày, cụ thể bao lâu thì khó mà nói chính xác. Có điều ta cần Long Uy phối hợp, nếu không thì ta cũng không nắm chắc chút nào."
"Ngươi liên lạc với hắn đi."
"Được."
Gần mười phút sau, sân bay đảo Phuket ở Thái Lan.
Rất nhiều người ngồi trong sảnh chờ đến giờ bay của mình, đúng lúc này, màn hình hiện thì thời gian các chuyến bay cất cánh đột nhiên nhảy loạn lên, nhất thời sân bay trở nên vô cùng hỗn loạn.
Mặt khác, trong một "gian phòng nhỏ" ở Trung Quốc, mười ngón tay của Cuồng Triều lạch cạch gõ bàn phím, tiếng tích tích vang lên không dứt. Cuồng Triều gõ phím, trên màn ảnh nhanh chóng hiện lên những dòng số hiệu, chúng chuyển động rất nhanh.
Lúc này, giọng nói của Long Uy vang lên trong tai nghe của Cuồng Triều: "Lui."
Long Uy trầm mặc chốc lát sau đó nói: "Chỉ có nửa phút."
"Được." Cuồng Triều gật đầu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, những ngón tay vẫn chuyển động không ngừng, ra lệnh: "Nhược Từ, Jim, các ngươi giúp Long Uy. Hạ Tuyết Nhi, các ngươi mở đường cho ta."
Toàn bộ hacker của Hắc Ám Thập Tự đều tạm thời bỏ dở công việc của mình, dốc sức giúp Cuồng Triều và Long Uy. Có câu xây thì khó, phá thì dễ, hệ thống sân bay bị một nhóm hacker đẳng cấp tấn công, gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Những máy bay đã bay đến trên bầu trời đảo Phuket không thể hạ cánh, đành phải chuyển sang hạ cánh ở một sân bay khác.
Phòng điều khiểu không lưu của sân bay đảo Phuket loạn hết cả lên, bị hacker tấn công khi chưa có chuẩn bị gì, có người nói hôm đó người đứng đầu của sân bay đã đập nát mọi đồ đạc trong phòng mình. Mà hết thảy những chuyện này chỉ là để làm chậm thời gian cất cánh của một chuyến bay.
Nửa phút sau, Cuồng Triều truyền những con virus cuối cùng đi, hét lên: "Lui."
Tất cả các hacker đều lợi dụng các server phụ trên khắp thế giới để rút lui, Long Uy ở lại cuối cùng, ngăn cản đối phương truy tung. Hacker xếp thứ hai trên bảng truy nã của FBI, Long Uy được xưng là tường đồng vách sắt Long Uy cũng không phải chỉ là hư danh, sau khi tất cả mọi người an toàn rút lui hắn mới rút, tránh được sự đuổi bắt của cảnh sát mạng, ung dung chạy thoát.
Cuồng Triều lau mồ hôi trên thái dương, thở một hơi thật dài, lâu rồi hắn không làm chuyện gì kích thích như thế này.
Trong mười phút này, đám Mười Một đã gặp phiền phức lớn.
"Ò e ò e..." Còi xe cảnh sát vang vọng cả con đường, năm chiếc xe cảnh sát bám sát xe của Mười Một. Trong lúc bọn họ chạy trốn, xe cảnh sát đuổi ở phía sau càng lúc càng nhiều.
Cảnh sát Băng Cốc hành động quá nhanh, vượt qua sự đoán trước của tất cả mọi người. Điều này phải kể công của cục trưởng cục cảnh sát Băng Cốc và sự hợp tác chặt chẽ giữa cảnh sát địa phương và xã hội đen, mà người đứng sau tất cả những chuyện này là Ngõa Khả.
Trước khi đám xã hội đen hành động, Ngõa Khả và vị cục trưởng kia đã dự phòng trước, phái ra rất nhiều cảnh sát phong tỏa khu vực này. Mà sự thực đã chứng minh, hành động này của cảnh sát cũng không phải là thừa, mấy tên xã hội đen kia bị Mười Một tiêu diệt một cách dễ dàng, thực ra Ngõa Khả cũng chẳng đặt hi vọng vào bọn họ, cái hắn cần chính là gán tội cho Mười Một. Nếu cho cảnh sát hành động ngay từ đầu, cùng lắm cũng chỉ có thể buộc tội hắn nhập cư trái phép sau đó trả về nước. Thế nhưng nếu hắn giết người ở Thái Lan thì khác, hắn sẽ trở thành phần tử khủng bố nguy hiểm, cảnh sát có quyền đuổi giết, đó mới thực sự là trò hay.
Vì đã sắp xếp từ trước nên cảnh sát Băng Cốc hành động rất nhanh, từ lúc bao vây khách sạn đến khi phát hiện Mười Một trộm xe chạy trốn sau đó tìm ra bọn họ cũng chỉ mất ba, bốn phút. Chuyện này phải kể công cho sự hợp tác thân mật giữa xã hội đen và lực lượng chính quyền, ở gần sân bay, dù bọn Mười Một có chạy đến chỗ nào thì cũng có vô số con mắt theo dõi bọn họ.
Giờ phút này, trên đường phố ở Băng Cốc đang diễn ra cảnh cảnh cướp truy đuổi y như trong phim, bất hạnh là đám Mười Một lại là cướp. Nhóm "cướp" này chạy lung tung khắp Băng Cốc nhưng không thể chạy thoát, bởi vì tất cả các con đường đều đã bị cảnh sát phong tỏa. May mà Thái Lan nổi tiếng là lắm xe, người dân lại thích lái nhanh, đặc biệt là xe gắn máy chạy khắp nơi, thỉnh thoảng lại có chiếc lao ra ngáng đường cảnh sát, tuy cảnh sát không bị mất dấu nhưng cũng đừng mong có thể nhanh chóng đuổi kịp đám Mười Một.
Thế nhưng Mười Một lại không phải ngần ngại gì, nếu xe ô tô chặn ở trước mặt thì hắn mới tránh, không tránh không được, chiếc xe hắn trộm này giống như thiếc vậy, va chạm một cái là biến dạng. Nếu có xe máy chắn phía trước thì hắn chẳng thèm tránh mà lao thẳng vào. Cũng chẳng có cách nào, Thái Lan quá nhiều xe gắn máy, nếu như thấy ai cũng giảm tốc độ hoặc né tránh thì bọn họ sao có thể chạy trốn. Cũng bởi vậy, trong ngày này số vụ tai nạn giao thông ở Băng Cốc đã đạt đến số một trong lịch sử Thái Lan. Hơn nữa kỷ lục sau đó được giữ vững đến hơn trăm năm, chưa từng bị phá vỡ.
Mười Một bỏ rơi đám xe cảnh sát phía sau một đoạn khá xa, hắn đi vào một con đường nhưng nhanh chóng phát hiện con đường này cũng đã bị chặn. Rất nhiều xe cảnh sát chắn ngang đường, phía trước những chiếc xe cảnh sát đó thì rải đinh. Nếu như Mười Một lao đến thì sẽ bị lật xe, sau đó thì xe hỏng người chết.
"Két.." Chiếc xe Mười Một đang lái đột nhiên quay chín mươi độ, trượt về phía trước thêm mấy mét, bốn lốp xe đều bốc khói. Sau đó, chiếc xe này vọt thẳng vào đường nhỏ ở ven đường lớn, nghênh ngang chạy trốn, làm cho người đi đường sợ hãi, náo loạn.
Những chiếc xe cảnh sát vẫn tiếp tục đuổi theo, từng chiếc một hú còi chạy vào. Mà đám cảnh sát chặn đường cũng nhanh chóng thu đinh, để lại vài người tiếp tục chặn đường sau đó cũng lái xe đuổi theo.
"Đoàng" Trong chiếc xe của Mười Một bỗng vang lên tiếng súng, kính trước của chiếc xe cảnh sát đuổi ngay sau họ bị máu nhuộm đỏ. Chiếc xe cảnh sát chệch hướng, lao ra khỏi con đường, đến tận khi va phải một bức tường mới dừng lại.
Những cảnh sát đang đuổi ở phía sau giật cả mình, bởi vì trước đó họ sợ ngộ thương người đi đường nên hai bên không hề nổ súng. Thế nhưng không ngờ đám '''cướp" hung ác này lại chó cùng rứt giậu nổ súng trước. Có điều những cảnh sát này cũng không chùn bước vì đối phương nổ súng mà chiếc này nối tiếp chiếc kia đuổi ở phía sau.
"Đoàng" Tiếng súng thứ hai vang lên, lại có một xe cảnh sát mất lái chệch ra khỏi đường.
"Thế này không ổn, trừ khi giết sạch cảnh sát ở Băng Cốc không thì bọn họ sẽ không ngừng đuổi theo." Trong xe, Thiên Táng lên tiếng, hắn cầm súng ngắm, súng gác lên trên khung cửa kính sau đã bị hắn đập vỡ.
"Bắn vào bình xăng của họ." Walker nói, hắn cũng cầm một khẩu súng tự động, nhằm vào những xe cảnh sát ở phía sau.
Thiên Táng lắc đầu nói: "Không thể, ở góc độ này không thể bắn trúng bình xăng."
Walker lại hỏi: "Bắn vào lốp xe thì sao?"
Thiên Táng trợn tròn mắt: "Bắn vào lốp xe thì được tích sự gì, chỉ có cách làm nổ tung chiếc xe đầu để chặn những chiếc xe phía sau. Nếu không thì dù có thủng lốp bọn họ chỉ cần tránh đường, những chiếc xe ở phía sau vẫn có thể tiếp tục đuổi."
Walker nghe vậy vội vàng cúi người móc từ trong túi du lịch ra hai quả lựu đạn, quơ quơ trước mặt Thiên Táng, hỏi: "Cái này thì sao?"
Thiên Táng nhếch miệng cười: "Không oorn lắm?" Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn cầm lấy mấy quả lựu đạn, tút chốt an toàn sau đó ném ra ngoài. Còn việc có ngộ thương những người đứng xem ở hai bên đường hay không thì hắn cũng chẳng hơi sức đâu mà quan tâm.
Lựu đạn lăn xuống gầm chiếc xe cảnh sát chạy đầu tiên, người cảnh sát đang lái xe thấy bọn họ ném lựu đạn thì vội vàng bẻ lái để né tránh, nhưng tiếc là đã chậm mất rồi.
"Ầm" Lựu đạn nổ tung dưới gầm xe, chiếc xe cảnh sát này văng lên gần nửa mắt sau đó rơi mạnh xuống, cháy phừng phừng. Không biết những cảnh sát trong xe bị ngất hay là bị thương mà không chạy ra, ngọn lửa nhanh chóng lan đến bình xăng, lại một tiếng nổ vang lên. Mảnh kim loại và thủy tinh vụn bắn tung tóe khắp nơi, những người đứng xem ở hai bên đường bị những mảnh nhỏ này văng trúng, ngã gục trong vũng máu.
Thế nhưng những chiếc xe cảnh sát ở phía sau cũng không vì vậy mà dừng lại, ngoài mấy chiếc đi đầu mất tay lái lao ra khỏi đường, những chiếc xe phía sau húc văng chiếc xe vừa bị nổ, tiếp tục đuổi theo một cách điên cuồng.
Thiên Táng bĩu môi, gặp phải một đám bám dính như sam như vậy, thật là đau đầu.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Chương 808: Lãnh Dạ trở về(thượng)
Dịch: Zhu Xian
Biên: nothing_nhh
Nguồn: TTV
Trên một con đường nhỏ đang diễn ra cảnh cảnh cướp truy đuổi kịch liệt, chiếc ô tô con màu xám ở phía trước chạy băng băng, tông thẳng vào súc vật hay xe cộ cản đường. Đương nhiên húc cũng phải có kỹ thuật, Mười Một hơi đánh tay lái, dùng góc xe để va chạm, nếu không thì chiếc xe ọp ẹp này đã chết máy từ lâu. Nhưng hàng rởm chung quy vẫn chỉ là hàng rởm, chỉ sau mấy lần va chạm đầu xe đã biến dạng nghiêm trọng, đến tận lúc này mà nó vẫn chưa chết máy đủ thấy kỹ thuật của người lái xe cao siêu đến mức nào.
Phía sau chiếc xe màu xám, hơn mười chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi bám theo. Chiếc xe phía trước đã hất văng mọi vật cản đường, vì thế đường càng thông thoáng hơn, bọn họ ngày càng thu hẹp được khoảng cách.
''Đoàng!" Bỗng nhiên một tiếng súng vang lên trong xe con màu xám, súng ngắm bắn ở cự ly gần như vậy bắn nổ tung kính trước của chiếc xe cảnh sát phía sau, đầu người lái xe vỡ vụn, máu tươi và óc bắn tung tóe trong xe. Viên đạn sau khi đánh nát đầu của người lái xe tiếp tục đánh nát nửa bên mặt của một cảnh sát ngồi sau, đánh vỡ kính sau sau đó không biết bay đến chỗ nào.
Thiên Táng bĩu môi nói: "Dai như đỉa."
Đúng là dai như đỉa, cứ như tất cả cảnh sát của Bangkok đều tập trung tại đây, dù họ chạy đến đâu thì cũng có toàn bộ Bangkok cảnh lực vùng đó tụ tập đến, dù chạy tới chỗ nào đều có lượng lớn cảnh lực chặn lại. Hơn nữa vụ việc càng lúc càng lớn, ngay cả cảnh sát giao thông cũng tham gia vào, không chừng lát nữa ngay cả quân đội cũng sẽ tham gia. Thế nhưng có thể đoán trước chuyện ngày hôm nay sẽ gây xôn xao khắp các quốc gia. Mười Một quả nhiên là ngôi sao tai họa, đi đến đâu cũng gây tai họa, chỉ cần hắn đi đến đâu thì tám chín phần mười chỗ đó sẽ xảy ra chuyện lớn. Tuy rằng việc đó cũng không phải do hắn muốn.
Thời gian dần trôi đi, càng lúc càng có nhiều xe cảnh sát đuổi theo họ, số lượng vẫn không ngừng tăng lên.
"Đoàng!" Thiên Táng lại loại một chiếc xe khỏi cuộc chơi, máu tươi bắn tung tóe. Chiếc xe kia mất lái chạy ngoằn ngoèo một lúc sau đó bị chiếc xe ở phía sau hất văng ra khỏi đường, lật ngửa, hai bánh xe quay tít không ngừng.
Đến lúc này, cảnh sát Bangkok cũng đã chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến cái gọi là tình đồng đội, chỉ cần xe phía trước gặp chuyện là xe phía sau sẽ hất văng không chút do dự, bám chặt bọn Mười Một như đỉa đói. Vì thế dù Thiên Táng liên tục gây phiền phức cho họ nhưng vẫn không thể nào cắt đuôi.
Thiên Táng oán hận chửi mắng đám đỉa này, hắn không biết rằng cảnh sát Bangkok đang ở phía sau cũng đang chửi mắng liên tục. Đám Mười Một có thể nổ súng không chút kiêng dè nhưng cảnh sát thì không thể, bởi vì có rất nhiều người đứng xem ở hai bên đường, hơn nữa con đường nhỏ này khá gồ ghề, thỉnh thoảng xe lại xóc nảy, không thể nào ngắm chuẩn. Nếu chẳng may ngộ thương người đi đường thì chưa nói đến chuyện vị cảnh sát nổ súng sẽ gặp rắc rối lớn, chỉ riêng việc dân chúng phẫn nộ đã rất khó giải quyết rồi. Vì thế cảnh sát Bangkok không chỉ chửi đám Mười Một mà chửi cả người đi đường, người xem, ai bảo bọn họ ngu như vậy, biết nơi này xảy ra bắn nhau còn ngu ngốc đứng xem chứ không trốn đi, làm cho bọn họ chỉ có thể ăn đạn chứ không dám bắn trả. Hơn nữa cấp trên còn hạ lệnh dù thế nào cũng phải tóm được mấy tên cướp này, vậy nên họ cũng đành cắm đầu cắm cổ đuổi theo.
"Đoàng!" Lại có một chiếc xe bị loại khỏi cuộc chơi, Thiên Táng quay đầu nói nói với Mười Một: "Tiếp tục thế này thì không ổn, kéo thêm một lúc nữa thì quân đội cũng sẽ đến."
"Tư --! !" Hắn vừa nói xong thì Mười Một đột nhiên bẻ lái, chiếc xe lao ra khỏi đường, làm cho người xem ở bên đường sợ hãi chạy trối chết.
Thiên Táng ngồi không vững, gáy đập mạnh vào kính, hắn xoa xoa đầu, bất mãn lẩm bẩm, đại ý là chửi kỹ thuật lái xe của Mười Một kém. Tuy hắn cũng biết Mười Một cũng không phải cố ý chơi khăm hắn, mà là phía trước còn đường nên phải chạy ra khỏi con đường. Khi vừa ngoặt sang thì hắn liếc thấy đầu đường đã bị cảnh sát và cảnh sat giao thông chặn lại, nếu như Mười Một tiếp tục lao đến thì cũng sẽ bị chặn lại.
Sau khi chiếc xe con lao ra khỏi con đường thì mấy chiếc xe cảnh sát cũng vọt theo. Đường rất khó đi, lúc cao lúc thấp, không ngừng xóc nảy, mông cũng đau ê ẩm. Hơn nữa đất rất xốp, không cẩn thận sẽ bị sa lầy. Cảnh sát bị sa lầy thì không sao, nhưng nếu đám Mười Một sa lầy thì xong rồi. Vì thế đoạn đường này Mười Một lái rất cẩn thận.
Thiên Táng vẫn cầm súng bắn tỉa, nhưng xe xóc nảy không ngừng nên hắn không thể ngắm chuẩn. Hắn buồn bực ném súng ngắm sang một bên, giật lấy khẩu súng tự động trong tay Walker xả đạn về phía sau.
"Tạch tạch tạch tạch..." Tiếng súng vang lên không ngớt từ xe con nhưng tiếc là xe đang xóc nảy dữ dội nên khó lòng bắn chuẩn. Rõ ràng hắn ngắm vào buồng lái thì xe lại xóc một cái, kết quả là viên đạn bắn vào nắp phía trước, tạo ra vài tia lửa chứ không có nhiều hiệu quả. Cũng có không ít viên đạn bắn không trúng mục tiêu, chẳng biết chúng đã văng đi nơi nào. Có mấy người ở cách khá xa cũng bị ngộ thương, ngã gục trong vũng máu. Những người khác sợ hãi chạy ra xa, sợ mình xui xẻo trúng đạn lạc.
Đi vào khu vực này không còn người đi đường và người xem, cảnh sát rốt cục có thể bắn trả, rất nhiều cảnh sát thò người qua cửa sổ, dùng súng lục bắn về phía xe Mười Một. Có điều bọn họ bắn lại càng không chuẩn, mười phát thì có tám phát bắn vào đất, còn hai phát thì bắn trúng cốp xe phía sau. Walker hai tay ôm đầu nằm nhoài trên ghế không dám ngóc lên còn Thiên Táng thì không thèm tránh.
Chiếc xe vẫn chồm chồm chạy về phía trước, hai bên cũng nổ súng đì đoàng liên tục, có điều tỉ lệ thương vong thì vô cùng thấp. Đấu súng hồi lâu Thiên Táng cũng chỉ có thể bắn bị thương mấy người, hơn nữa cũng là nhờ may mắn. Phía cảnh sát thì từ đầu tới cuối không bắn trúng được phát nào, ngoài mấy phát đạn may mắn chui vào được trong xe thì thì đều bắn lên trời hoặc là xuống đất, hơn nữa mấy viên đạn may mắn bắn vào được trong xe cũng chỉ có thể tạo thêm mấy lỗ bắt mắt trên kính mà thôi.
"Cạch!" Thiên Táng bắn hết một băng đạn, thu súng về thay đạn, oán hận mắng: "Lũ chó điên này, lão tử chọc đến ai? Sao cứ cắn mãi không nhả sao? Đáng đời bọn họ đều đi làm gay."
"Thiên Táng." Lúc này Mười Một bỗng kêu lên.
Thiên Táng quay đầu nhìn hắn, Mười Một chỉ lên trời, nói: "Đừng để cho bọn họ tới gần."
Thiên Táng nhìn về phía Mười Một vừa chỉ, sau đó mếu máo như muốn khóc. Trên bầu trời, hai điểm đen nhỏ đang dần dần to lên, đó là hai chiếc trực thăng vũ trang của quân đội.
"Đến nhanh vậy?" Thiên Táng oán hận nghiến răng, ném khẩu súng tự động cho Walker, cầm lấy súng ngắm gác lên cửa xe muốn nhằm vào máy bay. Có điều chiếc xe vẫn không ngừng xóc nảy, hắn không thể ngắm chuẩn, ngắm được mục tiêu thì xe lại xóc lên làm mất đường ngắm, Thiên Táng tức giận kêu lên: "Ngươi không lái vững một chút được sao?"
"Được." Mười Một gật đầu: "Dừng lại."
Thiên Táng bĩu môi không nói gì, trên con đường gồ ghề này muốn chạy êm là không thể, lái xe có giỏi đến đâu thì cũng chịu, trừ khi dừng xe. Thế nhưng dừng lại thì sẽ bị bao vây, chỉ có đồ ngu muốn tự tử mới làm vậy. Không thể dừng lại, xe lại xóc nảy, không thể ngắm được vào máy bay trực thăng. Thế nhưng nếu không nhanh chóng hạ được máy bay trực thăng thì khi bị bọn họ không kích, ba người Mười Một sẽ chết chắc!
Không sai, chết chắc, không có kết cục nào khác. Vì thế Mười Một nhắc Thiên Táng đừng để cho máy bay trực thăng đến gần, một khi bị đến gần thì chỉ còn đường chết. Nhưng đáng tiếc là Thiên Táng lại không tài nào ngắm được. Khi tay súng bắn tỉa nổ súng còn phải tính đến cả sự rung động của thân thể do hít thở, không được sai lệch chút nào, bởi vì sai lệch một chút cũng có thể làm phát bắn thất bại. Vì thế trong các loại chiến sỹ, tay súng bắn tỉa khó đào tạo nhất, bởi vì bọn họ không chỉ cần khổ luyện mà còn cần có thiên phú. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại như của Thiên Táng cho dù DK cũng khó mà ngắm được, vì thế thấy hai chiếc trực thăng kia càng lúc càng gần, sắc mặt Thiên Táng càng lúc càng khó coi.
"Không được." Thiên Táng sầm mặt nói: "Xe xóc nảy quá, không ngắm được vào bọn họ."
"Ngươi lái." Mười Một nhích ra một chút, chuẩn bị để Thiên Táng đến lái xe.
Đúng lúc này, trên bầu trời ở phía xa đột nhiên vang lên tiếng súng ngắm. Tiếng súng kia rất vang, dù đám Mười Một ở cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng. Tiếng súng vừa vang lên thì một chiếc trực thăng liền nổ tung, bốc cháy hừng hực.
Tình hướng bất ngờ này khiến Thiên Táng đang chuẩn bị đến lái thay Mười Một khựng lại, quay đầu nhìn bầu trời phía xa với vẻ sững sờ.
Mà Mười Một cũng nhìn về phía một tòa nhà cao tầng cách bọn họ hơn ngàn mét, nhíu mày, lẩm bẩm: "MG16."
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Chương 809: Lãnh Dạ trở về(trung)
Dịch: Zhu Xian
Biên: nothing_nhh
Nguồn: TTV
Mỗi loại súng ống đều có tiếng nổ riêng biệt, người bình thường nghe thì không thấy khác nhau nhiều, thế nhưng người có nghề có thể dễ dàng phân biệt được đó là tiếng nổ của loại súng nào. MG16 lại càng đặc biệt, cấu tạo của nó khác biệt khá nhiều các loại súng ngắm khác, vì thế tiếng súng của nó cũng khác xa. Bởi vậy tiếng súng mới vừa vang lên thì Mười Một nhận ra ngay đây là tiếng súng MG16.
MG16 là súng bắn tỉa chuyên dụng của Ma Quỷ, ngoài người của Ma Quỷ ra thì chỉ có hắn và Lãnh Dạ có, trừ hai khẩu này ra hắn chưa từng nghe đến việc dòng MG của Ma Quỷ bị lọt ra bên ngoài. Vì thế tiếng súng vừa vang lên Mười Một liền liên tưởng đến DK ngay, tên điên kia quả thật có khi sẽ chạy đến giúp, hoặc là ném đá xuống giếng, còn hắn làm thế. nào thì phải xem tâm tình hắn lúc đó. Nhưng Mười Một nhanh chóng loại bỏ giả thuyết này, bởi vì tiếng súng MG16 này khác tiếng súng MG16 của DK, nghe rất 'uể oải'. DK là kẻ theo đuổi sự hoàn mỹ, hắn sẽ không để cho một tỳ vết như vậy tồn tại.
"Đoàng" đúng lúc này, tiếng súng thứ hai vang lên. Tiếng súng vừa vang lên thì chiếc máy bay trực thăng còn lại cũng nổ tung, bốc cháy hừng hực trên không trung sau đó rơi thẳng xuống.
Ánh mắt Mười Một sáng lên, hắn nghe được rồi, đây quả thật là súng MG16 nhưng đạn thì không phải đạn chuyên dụng MG16, vì thế tiếng súng nghe mới 'uể oải' như vậy, vì không dùng đạn chuyên dụng nên MG16 không thể phát huy hoàn toàn uy lực của nó. Vì thế người này chắc chắn không thể là DK, DK không thiếu đạn đặc chế, hắn sẽ không dở hơi đến mức dùng loại đạn khác để thay thế. Vậy thì vấn đề người này là ai đã có đáp án rõ ràng.
Lãnh Dạ, chỉ có gã hay chơi trò mất tích này mới có thể có được MG16.
Sau khi đoán ra người giúp bọn họ rất có thể là Lãnh Dạ, Mười Một rốt cuộc cũng biết tại sao tiếng súng nghe lại "uể oải". Trong tay Lãnh Dạ không còn nhiều đạn đặc chế, vì thế hắn đành phải tìm thứ thay thế, có khi những viên đạn hắn vừa dùng là chính hắn chế ra.
Trung Quốc cũng không thiếu xưởng quân sự, chỉ cần có một viên đạn mẫu là có thể bắt chước để sản xuất ra, thế nhưng với địa vịa của Lãnh Dạ thì không thể yêu cầu xưởng quân sự làm vậy. Nếu như hắn ngu ngốc chạy đi yêu cầu thì sẽ bị đưa ra tòa án binh.
Những xưởng quân sự trái phép cũng có thể giúp hắn làm, thế nhưng giá rất cao, người bình thường không thể nào chi trả nổi, chỉ riêng tiền đúc khuôn đạn mới đã tốn không ít. Hơn nữa xưởng quân sự khi đã sản xuất đạn thì phải sản xuất đến hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí hàng trăm ngàn, hàng triệu viên, Lãnh Dạ cũng không cần nhiều như vậy, chỉ cần mấy chục viên là đủ. Người ta sẽ chẳng thèm nghe ngươi nói mà sẽ gí súng vào đầu ngươi: "Thằng nhãi, mày ăn no rửng mỡ nên đến trêu chọc chúng tao à?" Vì thế Lãnh Dạ chỉ có súng chứ không có nguồn đạn, những viên đạn bình thường thì lại không thể dùng cho MG16, bởi vậy khả năng hắn tự mình chế đạn là rất cao. Nếu vậy thì đương nhiên uy lực và tiếng nổ đương nhiên cũng kém đi rất nhiều.
Sau khi biết đó có thể là Lãnh Dạ thì Mười Một không định để cho Thiên Táng lái xe nữa mà lại ngồi vào ghế lái.
Thiên Táng trợn tròn mắt nhìn hai quả cầu lửa đang rơi xuống ở phía xa, giật mình hỏi: "Chúng ta có viện binh sao?"
Thiên Táng chỉ về phía xa, hỏi: "Vậy ai đang giúp chúng ta?"
"Người mình."
Thiên Táng gãi đầu, tỏ ra nghi hoặc, với chút trí tuệ ít ỏi của hắn thì chẳng thể hiểu được, đã không phải là viện binh thì sao lại là người mình? Nếu là người mình sao không phải là viện binh? Hắn suy nghĩ hồi lâu những vẫn nghĩ không ra, Thiên Táng đành tạm thời bỏ qua cái vấn đề phức tạp này, hắn trở lại ghế sau, cầm súng tự động tiếp tục nã đạn vào những chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo.
Cùng lúc đó, trên sân thượng một tòa cao ốc cách chỗ Mười Một hơn một ngàn mét, một người đàn ông Trung Quốc tóc ngắn, đeo kính râm, tuổi tầm gần ba mươi đang nhanh chóng tháo khẩu súng ngắm ra sau đó cất vào túi du lịch, tay phải hắn nhấc túi lên, tay trái xoa xoa vai phải vừa bị sức giật của súng làm đau, chạy về phía cầu thang. Sức giật của MG16 rất lớn, nếu như người không biết bắn súng ngắm mà dùng nó thì rất có thể sức giật của phát súng đầu tiên sẽ làm nát cả xương bả vai.
Người đàn ông tóc đen này nhanh chóng chạy xuống lầu, chui vào một chiếc xe con đã đỗ sẵn ở đó, tháo kính râm làm lộ ra một khuôn mặt góc cạnh, nghiêm nghị, hắn chính là Lãnh Dạ vốn mất tích đã lâu. Lãnh Dạ mỉm cười với tài xế, gật đầu một cái.
Tài xế mau chóng khởi động xe sau đó nhanh chóng lái xe rời đi. Chưa đến hai phút sau khi bọn họ rời đi đã có hai chiếc xe cảnh sát đến, vài cảnh sát được vũ trang đầy đủ nhảy xuống từ trong xe sau đó vội vã chạy lên lầu, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện nơi này chẳng còn ai.
"Bọn họ an toàn chứ?" Sau khi rời khỏi khu vực nguy hiểm tài xế mới mở miệng hỏi Lãnh Dạ. Người tài xế này có vóc dáng nhỏ gầy, da dẻ ngăm đen, rất giống người Thái Lan, nhưng thực ra hắn lại là người Trung Quốc. Hắn chính là A Tra vừa chia tay với bọn Mười Một cách đây không lâu.
"Chắc không có vấn đề gì." Lãnh Dạ bóp bóp mũi, nói: "Ta đã hạ hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang, còn lại thì với bản lĩnh của tên kia sẽ chẳng có vấn đề gì."
A Tra gật đầu, hỏi: "Bọn họ có thể chạy thoát chứ? "
Lãnh Dạ nhe răng cười thoải mái: "Lo cho hắn chi bằng lo cho chúng ta, ngươi đã bị lộ, không chừng cả chúng ta cũng bị truy nã rồi."
A Tra cười khổ, nói: "Xin lỗi, làm liên luỵ ngươi."
Lãnh Dạ coi như không, nói: "Nói cái gì đó? Cho dù không có ngươi thì sớm muộn gì ta cũng bị lộ."
"Nói mới nhớ ta vẫn chưa cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta."
"Cám ơn cái gì?" Lãnh Dạ phẩy tay, nói: "Chỉ là ta tới đúng lúc mà thôi."
Sau khi chia tay với bọn Mười Một thì A Tra liền đi gặp Lãnh Dạ, ai ngờ hahi người vừa mới gặp nhau thì đột nhiên có một đám người nhảy ra muốn bắt bọn họ. Những người kia xuất hiện quá bất ngờ, huống hồ A Tra cũng không ngờ những người đi đường lại đột nhiên tấn công mình, bị ba người giữ chặt không thể động đậy. May mà Lãnh Dạ phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đánh lui những người kai cứu được A Tra. Sau đó là một cuộc đấu súng hỗn loạn, Lãnh Dạ dẫn theo A Tra vừa đánh vừa trốn, sau cùng phải cướp lấy một chiếc xe mới có thể trốn thoát.
A Tra thở dài, lo lắng nói: "Có điều không biết những người anh em của ta có sao không, hiện giờ lại không tiện liên lạc với bọn họ."
Lãnh Dạ an ủi: "Yên tâm đi, ta nghĩ bọn họ sẽ không sao. Chắc chắn là tên kia vừa tới Thái Lan đã bị theo dõi vậy nên ngươi mới bị lộ."
A Tra thở dài nói: "Hi vọng là như thế."
Lãnh Dạ vỗ vai hắn, hỏi: "Bây giờ ngươi không thể ở lại Thái Lan nữa, sau này định thế nào?"
"Việc này à?" A Tra cười khổ nói: "Chờ xem cấp trên quyết định thế nào, hẳn là sẽ gọi ta về nươsc."
"Về nước cũng tốt, ít ra sau này không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ."
A Tra cười khổ, lắc đầu, nói sang chuyện khác: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lãnh Dạ chậm rãi xoay người, thoải mái tựa người vào ghế: "Đương nhiên là chạy, không thì ở chỗ này chờ người ta đến bắt sao?"
A Tra chỉ phía còi cảnh sát vang lên ở phía xa: "Không hội họp với bọn họ sao?"
Lãnh Dạ lắc đầu nói: "Năm người ở cùng một chỗ mục tiêu sẽ càng lớn, dễ bị hốt gọn. Chạy đã rồi tìm cách liên lạc sau." Hắn ngừng một chút sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, bọn họ định đi Chiang Rai à?"
A Tra gật gật đầu.
"Vậy là được." Lãnh Dạ nói: "Trước hết chúng ta cứ đi về phía Chiang Rai, cũng có thể dừng đợi họ ở nửa đường."
"Mấy người đó?" Khóe miệng A Tra giật giật. Nói thật, hắn cảm thấy bọn Mười Một không thể chạy thoát được khỏi đám cảnh sát, nhưng nhìn bộ dạng của Lãnh Dạ thì dường như hắn rất tin tưởng điều đó.
"Không cần lo cho bọn họ." Lãnh Dạ vỗ vai A Tra, cười nói: "Tên kia sống dai còn hơn gián, muốn giết hắn không dễ đâu. E rằng khi thế giới tận thế, nhân loại tuyệt diệt thì hắn vẫn có thể sống thảnh thơi. Ha ha."
A Tra cười gượng, hắn không biết sao Lãnh Dạ lại tin tưởng như vậy, nếu hắn ở trong hoàn cảnh của Mười Một thì chắc chắn là hắn chẳng thể nào trốn nổi, bởi vì bọn họ đang phải đối mặt với tất cả cảnh sát của một thành phố, hơn nữa nơi này còn là thủ đô của Thái Lan. Nhưng Lãnh Dạ nói cũng có lý, hiện giờ không phải là lúc lo cho người khác, chính bọn họ ốc cò không mang nổi mình ốc. Vừa rồi Lãnh Dạ thấy hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang bay tới bèn quyết định mạo hiểm giúp đam Mười Một, mặc dù hắn hạ được hai chiếc máy bay trực thăng nhưng đồng thời cũng làm lộ vị trí của bọn họ, chỉ sợ chặng đường tiếp theo của họ cũng sẽ chẳng được an bình.
A Tra lắc lắc đầu, vứt bỏ cảm giác lo âu, khẽ thở dài, quẹo xe vào trong một hẻm nhỏ. Sau đó hắn bắt đầu chạy trốn nhờ sự quen thuộc của mình với đường phố ở Băng Cốc.
Ngày hôm nay nhất định sẽ là một ngày vô cùng náo động ở Thái Lan.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy