Vầng trăng tròn vành vạnh lơ lửng giữa bầu trời đen sẫm, toả làn ánh sáng bạc lên khắp phố phường New York đêm khuya. Tháng Tư rồi mà thời tiết vẫn còn lạnh giá.
Trên hè phố vẫn tấp nập người đi lại, nhưng họ bước vội vã. Ai cũng mong chóng về đến ngôi nhà ấm cúng đang chờ họ. Ngay cả những người không có mái nhà nào ấm cúng chờ đợi, cũng rảo bước cho ấm người bởi làn gió lạnh buốt vẫn lùa qua mọi khe hở trên áo quần họ, lùa cái lạnh bên ngoài vào thân thể họ. Gió thổi mạnh, rú rít qua những cành lá của cây cối hai bên đường. Những con ngựa kéo xe cũng đập vó nhanh trên mặt đường lát đã và mũi chúng phả ra những làn hơi ẩm trông như khói.
Chiến tranh kết thúc chưa được bao lâu, đó là cuộc nội chiến Nam Bắc. Tuy quân đội chính phủ trung ương chiến thắng quân đội của Liên minh các bang miền Nam, và chiến tranh đã không lan rộng lên đến đây, nhưng dân chúng New York cũng như các thành phố khác ở miền Bắc vẫn phải chịu ảnh hưởng: kinh tế đình đốn, lương thực phải dồn cho mặt trận. Sau chiến tranh các doanh nghiệp mới tiếp tục phát triển và lại phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Hãng tầu “Clarke” mở mang rất nhanh, trở thành một trong những doanh nghiệp lớn nhất thành phố. Tuy nhiên cách đây một năm, chủ hãng, ông Alexander Clarke, bị tai nạn ngoài biển, đột ngột qua đời. Hôm ấy ông đích thân theo dodọi thuỷ thủ cho chạy thử chiếc tầu đóng theo kiểu mới và tầu gặp bão mạnh đã bị đắm, kéo theo ông chủ cùng đội thuỷ thủ xuống đáy biển. Hôm ấy không may lại có cả bà vợ ông, bà Deirdre đi cùng và cũng chịu số phận thảm thương.
Cũng may là trước khi lên đường ra biển, ông Alexander Clarke lại chính thức ký giấy giao toàn bộ việc điều khiển hãng tàu cùng với việc trông nom đứa con gái duy nhất của hai ông bà cho người trợ lý tin cẩn, một ông già gốc Thụy Điển tên là Olaf Thorssen.
Con gái của hai vợ chồng Alexaner và Deirdre Clarke tên là Alexandra Clarke năm nay hai mươi tuổi. Đó là một cô gái xinh đẹp giống hệt mẹ cô, thậm chí còn có nhiều nét duyên dáng hơn, do thừa hưởng cả của cha. Ông Alexander Clarke hồi trẻ nổi tiếng là điển trai. Với làn tóc hung đỏ, ôm lấy khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng và cặp môi đỏ chót hơi mọng, thân hình thon thả với bộ ngực tuyệt mỹ, đôi chân dài, hễ Alexandra bước ra đường là nàng thu hút cặp mắt mọi người, kể cả các ông già, những người tưởng như đã không còn quan tâm đến những cô gái non trẻ nữa…
Trong lúc ngoài đường phố gió lạnh thổi ào ào và mọi người kéo vạt áo vào sát người, ấn mũ sâu thêm xuống che gáy, thì trong phòng khách của ngôi nhà nhỏ này ấm cúng lạ thường. Lửa cháy bùng bùng trong lò sưởi. Gian phòng trông giản dị, vừa làm phòng khách vừa làm phòng làm việc. Đồ đạc đơn sơ, trên tường chất rất nhiều sách, chứng tỏ chủ nhân là người có chí quyết vươn lên.
Bốn người đàn ông mỗi người ngồi một góc, mặt cau có, hình như họ không thấy được là họ đang sung sướng bên lò sưởi ấm áp. Bởi trong lòng họ lúc này cái giá lạnh đang ngự trị. Cái giá lạnh trong đáy lòng mà bất cứ ngọn lửa nào bên ngoài cũng không sưởi ấm lên được.
Chủ nhân ngôi nhà giản dị này là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, tóc đen, dáng gầy và cặp mắt sắc lạnh. Y có kiểu nhếch mép cười, độc ác thâm hiểm. Y tên là Stanton Lewis. Y đứng phắt dậy, giận dữ nói:
- Tôi đã bảo phải giết lão Olaf. Càng sớm càng tốt! Thời gian gấp lắm rồi mà ba cậu cứ chần chừ, không chịu dứt khoát. Chỉ bốn tháng nữa thôi là con Alexandra tròn hai mươi mốt tuổi. Lúc đó nó đủ tuổi thành niên và sẽ là chủ cái hãng này. Ba cậu ra rìa, có gỡ lại cũng chẳng được nữa.
- Nhưng cậu nghĩ rằng tránh được việc đó thì vẫn tốt, - ông Winchell trạc năm mươi tuổi chậm rãi xoắn hàng ria mép nói, nhìn đứa cháu gọi ông bằng cậu, nhưng thân tình với ông như con trai.
- Việc đó là việc gì? – Wilton Clarke, em Winchell ngước mắt nhìn lên hỏi. Từ nãy đến giờ ông như nghĩ chuyện đâu đâu.
- Anh Stanton bảo phải giết lão Olaf, - ông Winchell uể oải đáp. Ông có thân hình phì nộn và lúc nào cũng như mệt mỏi với cái trọng lượng quá nặng nề trên dôi chân khẳng khiu.
Stanton đi đi lại lại hung hăng như con thú trong cũi sắt. Đột nhiên y đứng sững lại đưa mắt giận dữ nhìn ba ông cậu:
- Tôi đã nói với ba cậu rồi. Chúng ta chỉ có hai con đường, một là giết lão Olaf, đoạt lấy quyền điều khiển hãng và buộc con Alexandra phải tuân theo chúng ta. Hai là mất sạch cơ nghiệp. Tôi chỉ thấy con đường thứ nhất là hơn vì tôi không muốn chúng ta mất cả cơ nghiệp. Tôi đã đề ra ý kiến này ngay sau khi bố con bé chết mất xác ngoài biển khơi. Và tôi đã chờ ba cậu quá lâu rồi. Bây giờ tôi không thể chờ thêm được nữa.
Wilton Clarke hít điếu xì gà, thở khói vẻ đăm chiêu rồi thở dài nói:
- Phải chi con bé Alexandra chịu lấy một trong mấy thằng con trai của các cậu, có phải mọi chuyện đơn giản không?
Ông nhìn khói thuốc từ từ bay lên cao, nghĩ đến đứa con trai bảnh bao, hai mươi tư tuổi của ông.
William Clarke, em thứ ba của họ, từ nãy vẫn ngồi im lặng ở một góc, giờ này mới lên tiếng:
- Con bé thật quá quắt. Giống hệt tính nết của thằng bố nó ngày trước. Alexander ngày còn sống cũng có kiểu tính khí như vậy. Ông ta đã quyết cái gì thì đố ai ngăn nổi. Ngay cả việc đóng con tàu kia cũng vậy. Hãng Clarke đã có bao nhiêu tàu, vội gì mà phải đóng thêm? Mà nếu đóng, thì cứ theo mẫu cũ mà đóng, việc gì tìm kiểu mới, để đến nỗi tốn bao nhiêu tiền mà rồi mất cả mạng!
- Con Alexandra giống cả tính mẹ nó nữa chứ, - Winchell cũng bùng lên nỗi uất hận ghìm nén từ lâu. – Bà Deirdre tính nết cũng chẳng nhu mì chút nào.
- Đúng, đúng! – Wilton, ông em thứ hai của Winchell tiếp lời. – Bà Deirdre thưở trẻ nổi tiếng xinh đẹp nhất New York nhưng cũng đồng thời nổi tiếng là cô gái kiêu kỳ. Nhưng mọi thứ đều là do Alexander. Anh còn nhớ cái buổi tối hôm đó không, Winchell? Đã hai chục năm trôi qua rồi mà tôi vẫn nhớ như in cái buổi tối vũ hội hôm đó ở nhà Deirdre. Ba anh em chúng mình cùng khách khứa đang nhảy nhót vui vẻ thì Alexander đến. Ông ta hiên ngang bước vào phòng như thể đó là nhà ông ta vậy. Rồi không thèm nhìn ai, chào ai, Alexander bước thẳng đến trước mặt Deirdre đưa tay mời bà ấy nhảy. Tôi còn nhớ cả nụ cười Alexander lúc đó, nụ cười sao mà kiêu hãnh đến thế.
- Vênh váo thì có. – William, ông em út đệm theo. - Nhất là kiểu đi vênh vênh váo váo như con gà trống ấy. Hắn ta có kiểu đi sao mà tự tin đáng ghét đến thế. Hình như hắn không thể đi theo kiểu nào khác được.
Kỷ niệm đau xót kia khiến Winchell không thể giữ bình tĩnh được nữa. Ông đứng phắt dậy trên đôi chân khẳng khiu và ưỡn cái bụng phệ ra uất ức nói:
- Chú quên rồi. Trước khi Alexander đưa tay mời Deirdre nhảy, ông ta còn nghiêng đầu rất điệu đà nói: “Em là cô gái đẹp nhất trong đêm vũ hội hôm nay. Tôi sẽ cưới em!” Ông ta nói giọng trâng tráo đến như vậy, ai cũng tưởng Deirdre sẽ cho ông ta một cái tát, vậy mà bà ta lại nhoẻn một nụ cười rạng rỡ và đặt ngay bàn tay lên vai Alexander, để mặc cho ông ta ôm và cuốn đi trong điệu nhạc cuồng loạn, làm cả ba anh em mình đứng trơ mắt ếch.
Nói xong, ông Winchell ho sặc sụa. Wilton và William đưa mắt nhìn nhau. Nghe ông anh gợi lại chuyện vết thương hai mươi năm về trước, họ không chịu nổi. Không khí trong phòng lặng đi. Nỗi ghen tức với Alexander cháy bùng lên trong lòng họ. Người anh con ông bác kia đã đoạt của họ mọi thứ: cả nàng Deirdre kiều diễm quý phái, cả hãng tàu Clarke này.
Thật ra hồi đó hãng tàu mới chỉ là một hãng trung bình: do ông nội của họ xây dựng nên. Chỉ từ khi Alexander nắm quyền điều khiển hãng, nhân đã phục hồi kinh tế sau nội chiến Nam - Bắc và dưới quyền lãnh đạo thông minh, táo bạo của ông, hãng Clarke mới lớn lên nhanh chóng và trở thành một trong vài ba hãng tàu lớn nhất của Hoa Kỳ ngày nay.
Sau khi ông nội của họ qua đời, Alexander là cháu đích tôn nên được thừa hưởng chân tổng giám đốc hãng, trong khi ba anh em Winchell, Wilton và William là con ông thứ hai, chỉ được hưởng mỗi người một số cổ phần ít ỏi và làm công ăn lương cho Alexander không hơn gì các nhân viên khác của hãng. Họ quan niệm Alexander đã “cướp” của họ, cả hãng tàu với vốn liếng mỗi ngày một lớn, cả nàng Deirdre xinh đẹp và kiêu kỳ…
Hình như đoán được tâm trạng của ba ông cậu, Stanton lên tiếng mỉa mai:
- Thôi đi! Ba cậu nhắc lại chuyện cũ để làm gì? Phải nghĩ đến ngày hôm nay. Đây là dịp rất tốt để đoạt lại những gì thuộc lẽ ra phải thuộc về ba cậu. Và thời cơ ngàn năm có một đó chỉ kéo dài bốn tháng nữa thôi. Chần chừ là tự sát, là mất trắng. Ông Alexander dù sao còn là anh họ ba cậu. Nhưng con bé Alexandra thì coi ba cậu chẳng là thứ gì hết. Nhất là chồng nó sau này sẽ thẳng tay gạt ba cậu ra cho mà xem.
- Nó sắp lấy chồng à? Đứa nào thế? – ông Winchell hoảng hốt hỏi.
- Hiện thì chưa có thằng noà, - Stanton cười gằn đáp. – Nhưng nó sẽ phải lấy chồng. Một thằng cha diễm phúc nào đó sẽ lấy nó, đấy là lẽ đương nhiên.
Stanton hình dung tấm thân tuyệt đẹp của Alexandra một lúc nào đó sẽ nằm gọn trong tay y. Y rắp tâm kiên quyết phải lấy được cô và kèm theo đó là gia tài kếch xù cô sắp được hưởng quyền thừa kế, chỉ bốn tháng nữa thôi, khi cô đạt tuổi thành niên. Y nói tiếp:
- Cho nên tôi phải giết lão Olaf Thorssen! Khi đó hãng tàu Clarke sẽ tự rơi vào tay chúng ta, ba cậu và tôi.
Stanton là con trai em gái của Winchell, chị của Wilton và William. Năm mười bốn tuổi bà bị hiếp, có thai sinh ra y và bà bị chết trong lúc sinh nở. Y được ba ông cậu nuôi nấng. Y biết thân phận nên chỉ lùi lũi sống và vùi đầu vào học, ôm ấp mối hận thù với số kiếp hẩm hiu và quyết tâm đoạt lấy mọi thứ gì mà y không được may mắn thừa hưởng một cách tự nhiên.
Stanton biết nỗi uất hận của ba ông cậu nên y khai thác họ. Y trở thành “quân sư” cho ba an em Winchell, Wilton và William, gà cho họ những thủ đoạn để làm hại Alexandra Clarke. Y nói tiếp:
- Con bé Alexandra còn bướng bỉnh vì nó có lão Olaf Thorssen bên cạnh. Nếu ta giết lão đi thì ta bắt nó làm gì nó chẳng phải nghe. Chỉ cần ba cậu gật đầu. Tôi sẽ giúp ba cậu giết lão Olaf. Tôi có cách giết lão thật gọn, không ai có thể nghi ngờ gì hết. Mà có nghi ngờ cũng không có chứng cứ để kết tội tôi. Ba cậu không dám làm thì tôi làm hộ ba cậu.
- Nhưng… – William nhìn đứa cháu. – Nhưng sau đấy, có gì đảm bảo là anh không gạt cả ba chúng tôi ra?
- Cậu nói lạ chưa? – Stanton bật cười hô hố. – Tôi là cháu của ba cậu kia mà. Vả lại xưa nay tôi đã làm gì trái ý ba cậu chưa? Chưa kể một mình tôi làm sao điều khiển nổi các hãng tàu to lớn này? Nhưng thôi được, ba cậu có biện pháp nào khác thì cứ nêu ra chúng ta cũng bàn. Nếu không phải giết lão Olaf thì càng tốt.
Winchell, Wilton và William đưa mắt nhìn nhau. William nói:
- Tốt nhất là thuyết phục để con Alexandra chịu lấy một trong hai đứa con trai của anh Winchell hoặc thằng con trai của anh Wilton tôi. Cả ba đều cao lớn, đẹp trai. Chúng thừa sức lấy được vợ vừa đẹp vừa giàu, nhưng chúng bằng lòng lấy con Alexandra để giữ cho cơ nghiệp dòng họ Clarke không lọt vào tay người ngoài.
Stanton bật cười hô hố. Y cười rất lâu và cười sặc sụa. Y cố nén cười lại, nói:
- Cả ba thằng đấy đều không đủ sức trị nổi con Alexandra nông cạn. Đời nào Alexandra chịu lấy cái thứ công tử bột ấy. Và con bé đã thẳng thừng từ chối đó rồi còn gì?
Winchell thở dài:
- Khó quá nhỉ! Nếu nó chịu lấy một trong ba thằng con chúng ta thì không phải giết lão Olaf.
- Thôi được, – Stanton thấy cuộc bàn bạc đã quá kéo dài. – Vậy thì ba cậu bằng lòng trao cho cháu toàn quyền hành động chứ? Miễn là sao hãng tàu Clarke lại thuộc về chúng ta?
Lát sau, khi ba ông già buồn bã bước ra khỏi nhà, Stanton mỉm cười hiểm độc. Y lẩm bẩm:
- Alexandra, cô sẽ phải thuộc vào tay ta!
Alexandra bồn chồn đi lại trong gian phòng khách nhỏ nhưng sang trọng trên gác toà biệt thự của nàng. Nàng đang lo lắng chờ ông Olaf Thorssen. Ông già có lệ chiều nào cũng đi bách bộ một lúc, nhưng chưa bao giờ ông về muộn như hôm nay.
Sau khi thấy cha mẹ nàng thiệt mạng ngoài biển, Alexandra cảm thấy hoang mang cực độ. Nàng chỉ còn trơ trọi một thân một mình trên cõi đời. May mà còn có ông gia Olaf thường xuyên chăm sóc nàng. Ông già trở thành người thân duy nhất của Alexandra và nàng cũng dồn mọi tình cảm cho ông, coi ông như cha. Tối nào, hai ông cháu cũng ngồi ăn bữa cơm tối với nhau, trò chuyện đến tận khuya. Ông già luôn lo lắng cho tương lai của Alexandra còn non trẻ và quen được hưởng sung sướng. Ông luôn căn dặn nàng phải dũng cảm, đón đợi mọi chông gai sẽ đến với nàng. Bởi như ông nói, sắc đẹp và sự giàu có của nàng dễ làm mồi cho những kẻ xấu. Alexandra hiểu như vậy nhưng nàng cảm thấy làm theo được những điều ông dạy dỗ quả là khó. Nhiều lúc nàng vô cùng hoang mang trước tương lai mà nàgn linh cảm thấy sẽ đầy sóng gió. Nhưng nàng đã hứa với ông già là nàng sẽ không chịu đầu hàng.
Bởi cách đơn giản nhất là nàng cam chịu lấy một rong mấy em họ con các ông chú họ. Nhưng cả mấy người đó đều quá tầm thường khiến nàng khinh bỉ. Vả lại ông Olaf cũng căn dặn nàng chỉ lấy người nào nàng thật sự yêu. Nếu lấy một trong mấy em họ kia, nàng sẽ không còn bị ba ông chú hằn thù nữa, nhưng cuộc đời của nàng sẽ bất hạnh vô cùng. Không! Nàng sẽ chỉ lấy người nào nàng thật sự yêu. Người đó phải có bản lĩnh, vững vàng, tự tin và hiểu biết trường đời.
Alexandra chốc chốc lại nhìn qua cửa sổ xuống đường. Vẫn không thấy bóng dáng ông Olaf đâu. Hay ông già làm sao? Nàng biết ba ông chú họ nàng rất căm uất ông Olaf. Từ sau khi cha nàng mất đi, trao lại toàn quyền cho ông, Olaf tiếp tục điều khiển công việc hãng tàu Clarke theo đúng cách thức của cha nàng ngày trước. Ông đối cửa với ba người em họ của cha nàng vẫn nghiêm khắc như xưa, mặc dù họ đều mang họ Clarke. Thái độ của ông làm họ rất căm gianạ.
Biết vậy, Alexandra luôn nhắc ông Olaf không nên đi đâu một mình, nhưng ông già không chịu nghe. Năm nay ông đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn cường tráng và bảo không kẻ nào dám làm gì ông hết.
Trời đã sẩm tối, vẫn không thấy ông về. Đột nhiên Alexandra nhìn xuống đường thấy một đám người tụ lại chỗ ngã tư. Đám đông mỗi lúc một nhiều thêm và thái độ mọi người có vẻ nhốn nháo. Linh cảm thấy điều gì bất thường, Alexandra chạy xuống thang gác. Một vụ tai nạn giao thông? Hay là ông Olaf? Alexandra đã chạy đến nơi. Khách đi đường vẫn tiếp tục đứng lại ghé vào xem. Và một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra, đúng như nàng linh cảm. Ông Olaf nằm ngửa ngay trên mặt đường, áo quần đầy đất cát, cả mặt mũi đầu tóc. Ông già nằm im bất động:
- Olaf! – nàng hét lên.
Mấy người đứng xúm bên cạnh ông già giãn ra, nhường chỗ cho nàng. Alexandra run rẩy quỳ xuống đất năm vai ông già lay nhẹ:
- Olaf! - nước mắt chảy ròng ròng trên má nàng.
- Ôi, tại cháu. Tại cháu hết cả. Lẽ ra cháu không cho ông đi một mình như thế này.
Nàng nhấc đầu ông lên đặt lên đùi nàng, tiếp tục lay gọi:
- Ông Olaf! Ông Olaf!
Ông già đã hơi tỉnh. Ông từ từ mở mắt ra lờ đờ nhìn nàng:
- Alexandra… - giọng ông rất khẽ.
Nàng vội vã cúi xuống, ghé tai vào sát miệng ông già, cố lắng nghe.
- Cháu phải trốn đi ngay, - ông cố gắng lắm mới thốt lên được. - Đừng chần chừ! Chúng sẽ giết cả cháu đấy. Hoặc bắt cháu lấy một thằng con chúng. Cháu phải coi chừng thằng Stanton Lewis. Nó độc ác lắm…
Ông già đã quá mệt. Ông thở phì phò, rồi ho. Đờm ông lẫn máu. Mặt ông xám lại. Alexandra vội vã vuốt ngực ông. Nàng vẫn chưa tin ông già bỏ nàng mà đi. Lúc này nàng đang cần đến ông vô cùng. Vô cùng,
Ông già lại lắp bắp môi. Nàng vội cúi xuống, lắng nghe.
- Hãy đến New Orleans, tìm thằng Jacob cháu ngoại của ông. Nó sẽ giúp cháu. Đi ngay đi, lúc này vẫn còn kịp. Hãy trốn khỏi cái gia đình này. Ít nhất cũng đến lúc cháu đủ tuổi thành niên…
New Orleans! Đấy là nơi con gái ông Olaf sống chung với gia đình. Trong những tối trò chuyện ông già đã kể nàng nghe về cuộc đời riêng của ông. Con gái ông đã yêu một người không được ông chấp thuận và đã bỏ nhà trốn theo người đàn ông kia, quê ở bang Louisiana thuộc miền Nam nước Mỹ, tại thành phố New Orleans. Sau đó ông đã từ con gái.
Nàng hét lên:
- Olaf! Ông đừng chết! Ông đừng bỏ cháu!
Ông già khẽ mở mắt nhìn cô gái mà ông quý như cháu ruột ông. Mắt ông rơm rớm. Ông cũng khóc.
- Alex… Hãy hứa với ông là cháu sẽ trốn đi. Ngay bây giờ. Đến New Orleans, tìm con gái của ông và thằng cháu ngoại của ông, thằng Jacob, bảo hai mẹ con nó rằng ông mãi mãi yêu chúng… Bảo chúng hãy tha thứ cho ông…
- Không! – Alexandra hét lên. – Ông không có lỗi gì hết! Ông là người tốt nhất trên đời…
- Không, Alex… - Ông già thu hết tàn lực để nói câu cuối cùng. – Ta đã giận con gái ta… Ta đã bỏ nó… Alex… cháu phải đi ngay. Đừng chờ mai táng ta… Hãy dũng cảm… Hãy sống cho xứng đáng với ba cháu… mẹ cháu…
Đột nhiên ông ngừng nói, mắt dại hẳn đi và đầu nghẹo sang một bên. Ông đã chết. Alexandra từ từ đặt ông nằm xuống đất. Cổ họng nàng nghẹn lại. Mọi thứ xung quanh chao đảo. Vậy là người thân yêu duy nhất còn sót lại trên thế gian này cũng đã bỏ nàng ra đi. Bây giờ nàng hoàn toàn cô độc giữa cõi đời. Xung quanh nàng chỉ toàn những người xa lạ và những kẻ căm ghét nàng. Ba ông chú lúc nào cũng nhìn nàng bằng cặp mắt giận hờn, thù địch. Rồi Stanton Lewis với nụ cười độc ác, thâm hiểm…
Stanton! Chính hắn đã giết Olaf? Alexandra tin chắc như vậy. Chỉ hắn mới đủ gan làm chuyện này. Đúng lúc đó, có tiếng đám người xung quanh chuyển động. Alexandra ngoái đầu lại và thấy Stanton gạt mọi người ra bước vào. Bộ mặt hắn đúng là bộ mặt của con quỷ. Bộ mặt của một kẻ giết người. Nàng muốn chồm lên, cấu xé cái bộ mặt gớm ghiếc tàn bạo kia. Nhưng nàng cố gìm mình lại.
- Ôi, ông già Olaf! Sao thế này? – Alexandra thấy rõ giọng nói của hắn giả tạo. Hắn quỳ xuống bên cạnh ông già. – Ôi, tắt thở rồi. Tội nghiệp ông già quá!
Alexandra chỉ muốn vả vào cái miệng giả dối kia. Hắn quay sang nàng:
- Alexandra! Tôi định đến thăm cô, nhưng thấy đám đông, ghé lại xem ai ngờ lại là ông già Olaf và có cả cô ở đây nữa. Tội nghiệp ông già quá, - miệng tên khốn nạn cứ dẻo quèo quẹo. – Cô nên về nhà đi! Ông Olaf đã chết rồi, không còn làm gì được nữa. Vả lại cô cũng không nên ở chỗ đông người thế này, không tiện. Để tôi đưa cô về. May mà tôi ghé vào đấy. Thôi, đứng dậy đi.
- Hắn xốc nách nàng lên. Alexandra rất muốn cưỡng lại nhưng linh tính mách bảo nàng nên giấu kín ý nghĩ riêng của mình.
- Nhưng còn ông già Olaf? – nàng chỉ dám hơi nhích ra.
- Sẽ có người lo. Nhưng trước tiên cô phải về nhà đã. Tiểu thư Alexandra, con gái ông Clarke, ai lại ngồi bệt xuống đất cát trước mặt mọi người thế này. Nào dậy đi.
Stanton nửa dìu nửa đẩy nàng ra ngoài, đến cỗ xe ngựa của hắn.
- Nhưng ông già bị làm sao thế? – nàng hỏi.
- Thế cô không nhìn thấy à? Vậy thì may, bởi cô không nhìn thấy, - Stanton nói. – Tôi nghe họ bảo, ông già đang đi thì bị một cỗ xe ngựa cán phải, hất ông già ngã xuống và cả cỗ xe lân chân ngựa đè lên…
- Ôi, lạy Chúa tôi! – Alexandra rên rỉ.
Stanton đã giúi nàng vào ngồi trong xe. Trên quãng đường ngắn ngủi từ ngã tư đến nhà nàng, hai người ngồi im lặng, không nói một lời. Xe đỗ, Stanton đỡ nàng xuống, dìu vào nhà, lên thang gác và đặt nàng ngồi xuống đi văng. Sau đó hắn lắc chuông gọi người hầu.
Alexandra rất muốn bảo hắn đi, nhưng nàng cố ghìm lại để mặc hắn. Cô hầu vào.
- Lấy cho cô chủ và tôi hai ly rượu mạnh, - Stanton nói.
- Thưa ông, vâng. – Cô hầu đi ra và lát sau bưng vào hai chiếc khay trên đặt hai ly rượu rồi đi ra.
- Uống đi, cô Alexandra, - Stanton dịu dàng nói.
- Không. Tôi không uống.
- Cô cần phải uống, để ấm người lại và dịu thần kinh. Chuyện vừa rồi khủng khiếp quá.
Alexandra đỡ chiếc ly trong tay Stanton, đưa lên môi. Chất rượu mạnh như cháy môi, lưỡi, cháy cả cổ họng nàng. Nhưng liền sau đấy nàng cảm thấy trong người ấm lại và cơn xúc động cũng dịu xuống.
- Alexandra! – Stanton nói, cúi xuống sát mặt nàng.
Nàng ngước lên và hoảng hốt thấy cặp mắt Stanton rực lên một nỗi thèm thuồng. Nàng đứng bật dậy, lùi lại.
- Anh về đi, Stanton!
- Alexandra! – y năn nỉ. – Cô đừng thương tiếc ông già thêm nữa. Chuyện đã qua không thể nào gỡ lại. Tôi sẽ lo việc mai táng ông thật chu đáo. Cô quên chuyện ấy đi. Hãy nghĩ đến tương lai. Cuộc đời cô còn dài, còn bao nhiêu điều tốt đẹp đang chờ cô phía trước…
- Thôi được, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi muốn được ngồi một mình. Anh về đi. Khi nào cần tôi sẽ cho người mời anh đến.
- Không, tôi phải ở lại đây săn sóc cô, - Stanton nói và nắm cánh tay nàng ấn nàng ngồi xuống.
- Stanton, anh làm tôi đau đấy, buông tôi ra. Để tôi yên.
- Ôi, xin lỗi cô. – Y nới lỏng bàn tay nắm vào cánh tay nàng, nhưng không chịu buông hẳn. Giọng y trở nên hổn hển. – Alexandra! Tôi đâu muốn làm cô đau. Tôi chỉ muốn giúp cô. Cô thấy đấy, xưa nay bao giờ tôi cũng giúp cô. Hôm nay cũng vậy, tôi muốn giúp cô…
Thấy Alexandra im lặng, Stanton bèn dấn tới luôn. Y nói:
- Tôi cần phải nói với cô một chuyện. Lẽ ra tôi chưa nói hôm nay, nhưng việc Olaf đột ngột bị tại nạn, khiến tình thế của cô đâm phức tạp. Bản di chúc của cha cô không còn tác dụng nữa. Luật pháp sẽ đặt cô dưới quyền bảo trợ của người họ hàng gần nhất. Trong trường hợp này là ông Winchell, cho đến lúc cô đủ tuổi thành niên. Tôi biết cô không ưa ông ấy và ông ấy cũng không ưa gì cô. Cho nên điều tôi dự tính từ lâu tôi phải nói với cô ngay và chúng ta phải tiến hành gấp, trước khi co rơi vào tay ông chú họ Winchell…
- Tôi hiểu. Vậy anh định thế nào, Stanton? – Alexandra cố nén cơn uất hận và ghê tởm đang chỉ chực trào lên trong lòng.
- Cô hãy lấy tôi, ta phải cưới nhau ngay. Cô đã biết tôi đủ khôn ngoan để che chở cho cô. Và nhất là tôi yêu cô. Alexandra, tôi rất yêu cô. Hạnh phúc lớn nhất của tôi trên đời là được lấy cô làm vợ. Lấy cô tôi sẽ có đủ tư cách giữ lại quyền điều khiển hãng tàu này cho hai vợ chồng chúng ta…
- Anh điên rồi sao. Stanton? Không! Tôi không yêu anh và tôi không thể lấy anh được! – Alexandra hét lên.
- Lúc này cô chưa yêu tôi, bởi cô chưa hiểu tôi! Nhưng rồi cô sẽ thấy không người nào yêu quý cô hơn tôi. Vả lại, ngoài chuyện yêu đương, cô còn cần phải giữ lại hãng tàu. Cô còn phải đối phó với ba ông chú họ đang rình rập cướp hãng tàu của cô. Một mình cô không thể nào chống lại họ được đâu. Cô cần một chỗ dựa vững chãi. Trước đây có ông Olaf, nhưng bây giờ ông già không còn nữa. Tôi là người duy nhất cô có thể dẹa vào. Alexandra, cô phải thật tỉnh táo mà suy xét. Ba ngày nữa tôi sẽ tiến hành lễ mai táng ông già Olaf và ngày thứ tư ta sẽ làm lễ cưới.
- Không! – Alexandra thét lên và đẩy Stanton khiến y bị bất ngờ, loạng choạng suýt ngã.
- Alexandra! Tôi biết là tôi nói chuyện đó quá sớm. Lúc này cô chưa bình tĩnh được để suy tính. Nhưng tình hình quá cấp bách. Cái chết của ông Olaf buộc tôi phải thúc đẩy sự việc nhanh lên.
- Không đời nào! – Alexandra lại hét lên lần nữa và nàng chạy ra cửa.
Nhưng Stanton đã đuổi kịp, níu nàng lại. Bàn tay cứng như gọng kìm của y nắm chặt cánh tay nàng.
- Alexandra! Cô đừng vội từ chối tôi!
- Tôi không bao giờ chịu lấy anh, Stanton! Không bao giờ hết! Anh đừng bao giờ hy vọng vào điều đó. Anh có thể giết tôi, nhưng cưới tôi thì không bao giờ!
Alexandra nói và cố thoát ra khỏi bàn tay bám chặt của Stanton. Nhưng nàng không thoát nổi. Nàng bèn giờ cánh tay còn lại tát một cái rất mạnh vào giữa mặt y. Cơn uất ức làm nàng gần như phát điên. Stanton bây giờ nắm cả hai cánh tay nàng.
Alexandra giẫy giụa cố thoát. Nàng cắn vào bàn tay y. Stanton vẫn giữ chặt và sự chống cự của nàng kích thích cơn thèm khát của y. Trong lúc vật nhau, mấy lần bộ ngực mềm mại của nàng đè vào bắp tay y làm toàn thân y như bốc lửa. Nét mặt hung hãn đỏ ửng của nàng làm y thấy nàng đẹp kỳ lạ.
Bây giờ y đã ôm chặt nàng.
- Alexandra! Đừng chống cự! Tôi sẽ làm em đau mất thôi. Tôi yêu em, Alexandra! Tôi yêu em vô cùng! Em phải lấy tôi, dù em muốn hay không, dù em có chịu hay không. Bởi Stanton này đã muốn gì là nhất định phải đạt được. Tôi đã muốn lấy em làm vợ thì em phải là vợ tôi. Ba ngày nữa làm lễ mai táng và ngày thứ tư em sẽ là vợ tôi. Sẽ có đám cưới đàng hoàng. Em là của tôi!
Y cúi xuống và đặt môi lên môi nàng. Alexandra mím chặt môi nhưng nàng không giãy giụa nữa, nàng đang nghĩ. Phải trốn ngay trong đêm nay. Không thể dùng tàu của hãng. Nàng tính sẽ thuê một chiếc tàu nào đó để chở nàng ra biển., đến thành phố cảng New Orleans ở phía Nam. Nhưng trước đó nàng còn mấy việc phải làm gấp: rút tiền ở ngân hàng, thu dọn áo quần và tư trang, những thứ cần thiết nhất.
- Alexandra! Tôi biết em đâu có thói lạnh lùng như vậy! – Stanton đã nhấc cặp môi ra khỏi cặp môi nàng. - Tại em chưa lần nào gần đàn ông đấy thôi. Tôi sẽ dạy em cách hưởng tình ái…
Lừa lúc Stanton không cảnh giác, Alexandra đấm một quả vào giữa mặt y và vùng chạy. Nhưng không kịp, bàn tay y đã nắm được cổ tay nàng. Và bây giờ thì y đã đè nàng xuống sàn nhà. Y cười gằn:
- Alexandra! Vậy ra nói ngọt cô không chịu nghe. Tôi muốn dạy cô cách hưởng tình ái, vậy mà cô bướng bỉnh không chịu. Cô đã không tự nguyện thì tôi đành cưỡng bức vậy thôi.
- Cút! Cút ngay! – Alexandra gầm lên – Mi điên rồi, Stanton! Mi hãy bước ra khỏi cái nhà này ngay và đừng bao giờ đến đây nữa.
Stanton phá lên cười. Cái cười của y man rợ làm sao, khiến Alexandra rùng mình, sởn gai ốc. Y buông nàng, từ từ bước ra cửa, khoá trái cửa rồi quay lại tiến đến gần nàng. Alexandra bật dậy lùi lại, nhưng lưng nàng đã áp vào tường, không còn lối nào thoát. Hai bàn tay rắn như thép đã nắm chặt hai vai nàng
- Buông ra! Buông ra! – Alexandra hét lên.
Nhìn cô gái tóc xổ ra rũ rượi, quần áo xốc xếch, mặt đỏ ửng, mắt long lanh, Stanton càng cảm thấy cơn thèm khát đang dâng lên trong khắp cơ thể y. Alexandra kinh hoàng đến tột độ, nhìn thaýa cặp mắt rực sáng lên như hai hòn than của y. Nàng giẫy giụa, cắn lên bất cứ chỗ nào có thể cắn được trên người y. Nhưng Stanton đã xé toang được áo quần trên người nàng…
“Thà chết chứ nhất định không chịu nhục”, nàng thoáng nghĩ và tuy hết sức mệt, càng cũng chồm dậy, vớ mảnh áo vừa bị xé ra che tạm lên chỗ kín, chạy vào nấp sau lưng chiếc ghế bành.
Stanton cười gằn nhìn nàng:
- Cô có chạy đi đằng trời! Biết điều thì ngoan ngoãn, kẻo rồi cuối cùng vẫn bị mà lại đau đớn thêm rất nhiều. Stanton này có thói đã định làm gì thì quyết làm bằng được, – hắn cười khoái trá một cách vô cùng khả ố. – Thật ra cũng chỉ là giống tính cha mẹ cô mà thôi. Đã định làm gì là quyết làm cho bằng được. Mà cô cũng có cái tính đấy, đúng không, Alexandra?
“Hay là ta liều chết với hắn?” Alexandra suy nghĩ rất nhanh. Không được, ta còn phải thực hiện điều ông già Olaf nhờ cậy: đến New Orleans, nói với con gái ông cùng người cháu ngoại của ông là ông đã tha thứ cho họ đồng thời cũng mong họ tha thứ cho ông. Vả lại, đã đến nỗi nào mà phải chết? Mình có thể thua tên khốn kiếp này một lần nhưng mình sẽ trả được cái thù này.
Tên Stanton bước đến. Hắn đi khoan thai, hoàn toàn tin rằng kế hoạch của hắn sẽ thành công. Hắn vòng ra sau lưng ghế, giơ tay giáng một cái tát rất mạnh vào má Alexandra làm nàng loạng choạng, rồi ngã vật xuống sàn. Một ý nghĩ tỉnh táo lượt qua trí óc nàng: “Có chống cự cũng vô ích. Ta đành chịu thua keo này!”
Nàng nhắm mắt lại, phó mặc thân thể cho hắn. Stanton quy xuống bên cạnh, bóp mạnh vào cặp vú nàng. Hắn thấy Alexandra chỉ nhăn mặt lại khẽ kêu lên vì đau, nhưng không cưỡng lại. Hắn bật cười hô hố:
- Vậy mà ai cũng bảo cô em bướng bỉnh! Ta lại thấy cô em ngoan ngoãn đấy chứ. Mà như thế là đúng! Bướng với ai chứ bướng với Stanton này thì chỉ có dại.
Alexandra vẫn nhắm mắt để mặc cho tên khốn kiếp tha hộ giày vò. Nàng thầm lặp đi lặp lại trong óc “Đây là một cơn ác mộng rồi! Rồi sẽ qua đi! Đây là một cơn ác mộng! Rồi sẽ qua đi! Đã không thể chống lại thì đành cam chịu!” Nàng không dám mở mắt để thấy thân thể mình loã lồ và cả thân thể loã lồ của hắn. Bởi nàng nghe thấy tiếng hắn cởi áo của hắn, quăng xuống sàn nhà.
Lần đầu tiên trên đời nàng thấy hai bàn tay lạ, hai bàn tay đàn ông đụng vào da thịt nàng, vào những chỗ kín đáo trên thân thể nàng. Hắn vuốt ve những chỗ đường cong trên người nàng. Hắn ngậm vào hai núm vú của nàng rồi lướt lưỡi hắn xuống thấp dần.
Alexandra rùng mình. Nàng thấy một cảm giác kỳ quái, vừa sợ vừa khoan khoái và nàng tự giận mình về cái cảm giác khoan khoái đó. Thỉnh thoảng chắc do quá hăng, hắn bóp mạnh làm nàng đau. Nàng chỉ nghiến răng chịu đựng nhưng Stanton đã thấy, hắn cười mơn trớn:
- Ôi tôi không định làm cô em đau đâu!
Đến khi hắn kéo hai chân nàng ra và định đi vào nàng, Alexandra vội mở mắt hốt hoảng nói:
- Đừng! Stanton! Để sau khi cưới đã.
Stanton cười nhăn nhở:
- Vậy là cô em chịu bằng lòng láy tôi rồi chứ gì? Thế là ngoan. Dù sao tôi cũng hơn mấy thằng công tử bột con ông Winchell và ông Wilton, cô em công nhận không?
Nàng mở mắt định ngồi dậy, nhưng Stanton đã ấn nàng nằm xuống.
- Em đã đồng ý làm vợ tôi thì tôi làm trước cũng chẳng sao!
- Đừng. Chỉ bốn ngày nữa thôi mà, - Alexandra nài nỉ.
Hắn lại cười hô hố:
- Nhưng ta vẫn chưa tin! Ta có tính không tin ai hết. Cứ nắm đằng chuôi vẫn hơn.
Alexandra nhắm mắt lại và một cảm giác nhói đau làm nàng không ghìm được, thét lên.
- Sắp xong rồi, xong rồi.
Nàng thở phào. Một cảm giác lâng lâng lan toả và bất giác nàng đưa tay ôm hắn, lúc này nằm trên người nàng. Nhưng sực nhớ, nàng giận dữ vội buông tay ra.
Lát sau, Stanton đứng dậy. Alexandra lại thấy nỗi uất ức trào lên cổ họng. Nàng bị tên côn đồ kia hãm hiếp ngay trong nhà nàng. Nàng mệt rã rời, không buồn vớ những mảnh áo quần tung toé trên sàn che người nữa. Stanton cười đắc thắng nhìn nàng:
- Vậy em đã là của ta? Alexandra đã thuộc về ta! - Hắn ngắm nghía nàng. – Ta không ngờ vợ ta lại đẹp đến thế này!
Alexandra vội kéo tấm váy trên sàn lên che người.
- Khoan! Ta đã ngắm xong đâu nào, Alexandra! – Stanton nói.
- Đi đi! Để tôi yên, - Alexandra giận dữ nói. - Để mặc tôi một mình. Anh đi đi!
- Thôi được, ta đi. Nhưng ta nhắc lại lần nữa. Ba ngày nữa sẽ là tang lễ ông già. Và ngày thứ tư là đám cưới chúng ta. Bây giờ thì cô không còn hy vong sẽ lấy được thằng nào khác, bởi không đứa nào chịu lấy con gái mất trinh.
- Đi đi, đồ khốn nạn! – Alexandra hét lên.
- Đừng quên em đã là của tôi, Alexandra, - Stanton bật lên tiếng cười khả ố rồi đi ra.
Alexandra không còn đủ sức đứng lên. Nàng buông thả người trên sàn, lẩm bẩm một mình:
Không đâu Stanton Lewis. Tao chưa phải là của mày, đồ khốn khiếp. Không đời nào tao chịu lấy mày. Thà không có chồng thì thôi, tao không bao giờ chịu làm vợ mày.
Alexandra ngồi co mình trong cabin chật hẹp trên con tầu đánh cá mang tên “Charlotte”. Nàng đăm đăm nhìn ngọn đèn dầu le lói chập chờn theo chuyển động của con tàu, nghĩ đến cơn ác mộng xảy ra cách đây vài ngày mà tưởng như chuyện không có thật.
Nàng không ngờ rằng cái chết của ông già Olaf và chuyện bị tên Stanton hãm hiếp lại xa lạ đối với nàng đến như vậy. Nàng hầu như vẫn giữ lại được sự tỉnh táo lạ lùng để lo chuyện đi trốn. Nàng khôn khéo rút được phần khá lớn trong số tiền của cha nàng gửi ở nhà băng New York, đã thu dọn những hành lý cần thiết và điều đình ổn thoả chuyến đi này.
Mà tất cả những chuyện đó đâu có dễ dàng, nhất là thời gian quá gấp gáp. May thay cả ba ông chú cũng như Stanton đều không nghi ngờ gì nên để mặc nàng đi lo liệu. Bọn họ đinh ninh rằng sau cái chết của ông già Olaf, chắc chắn nàng chưa thể làm gì được từ nay cho đến khi ông già được chôn cất xong.
Còn tên Stanton thì đinh ninh thế là hắn đã “nắm chặt” Alexandra và nàng không còn rời được hắn nữa.
Có lần, tình cờ gặp nàng ngoài phố, hắn đã bảo nàng:
- Cô yên tâm, Alexandra. Tôi đã nói là giữ lời. Tôi sẽ cưới cô. Tôi không bỏ mặc để cô bị người đời hắt hủi đâu…
Alexandra đã gạt mọi xúc cảm để lo chuyến đi trốn. Nàng rất thương tiếc ông già Olaf nhưng nàng nghĩ, càng thương càng phải thực hiện lời ông già căn dặn.
Không may là nàng chỉ có thể thuê được con tầu đánh cá này. Nàng đâu có thể đàng hoàng kiếm chỗ trên một con tầu biển chở khách trên đường New York – New Orleans? Nàng đã phải trả gã thuyền trưởng nhơ bẩn Sully này một khoản tiền khổng lồ để gã bằnglòng chở nàng đến New Orleans. Ngay khi đến gặp gã, nàng đã cảm thấy đây là con người không lương thiện chút nào và đi trên tầu đánh cá của gã rất có thể không an toàn.
Nhưng nàng đã cố gạt đi những nghi ngại ấy, cho rằng mình quá lo xa. Vả lại nàng không còn phương tiện nào khác. Lúc thấy đống hòm xiểng của nàng, gã Sully nhăn nhó sao nàng mang nhiều đồ đạc thế. Biết gã vòi tiền, nàng đã hứa trả thêm một khoản tiền lớn, cho cả nàng lẫn đồ dạc của nàng. Cuối cùng gã sai thuỷ thủ đưa đồ đạc của Alexandra lên tàu.
Cabin dành cho nàng quá hẹp, chỉ đủ để nàng đem vào đó chiếc hòm đựng tiền, đồ nữ trang quý và những vật dụng tối cần thiết. Các hòm xiểng khác đều bị vứt lăn lóc trên boong tầu và nàng buồn rầu nghĩ, sau khi đến New Orleans, chúng sẽ còn lưu lại mùi cá tanh tưởi rất lâu.
Rời bến New York vào buổi chiều, sau một đêm men theo ven biển Đại Tây Dương về phía Nam, sáng hôm sau, khi mặt trời ló lên rực rỡ trên mặt biển phía đông, Alexandra cảm thấy trong người tỉnh táo. Nàng ra khỏi cabin lên boong. Vừa lên đến nơi, nàng nhận thấy ngay rằng nàng là người phụ nữ duy nhất, đơn độc giữa đám thuỷ thủ mặt mũi gớm ghiếc và gã thuyền trưởng gian giảo. Nàng hơi rùng mình.
Các thuỷ thủ, tên nào cũng áo quần lem luốc, tóc tai bờm xơm. Tuy là thuyền đánh cá, nhưng nàng không thấy họ làm lụng gì cả. Họ túm năm tụm ba trên boong đánh bài, nhậu nhẹt, dường như họ coi đây là chuyến ngao du chơi bời chứ không phải chuyến đi đánh cá.
Gã thuyền trưởng đứng điều khiển bánh lái, thấy Alexandra lên boong, bèn trao tay lái cho một thuỷ thủ rồi bước ra chỗ nàng. Thấy nụ cười hềnh hệch trên cặp môi dày của gã Sully, nàng thấy ngay mình đã dại dột rơi vào một cái bẫy. Tránh được tên Stanton quỷ quyệt và độc ác, bây giờ nàng lại sa vào tên thuyền trưởng rõ ràng là dâm đãng. Mà nơi đây giữa biển khơi mênh mông, nàng làm sao thoát được tay gã, nếu như mọi lời thuyết phục cũng như đe doạ của nàng đều vô hiệu quả.
Alexandra nghĩ rất nhanh xem nên cư xử thế nào với gã Sully đây. Thân cô thế cố, nàng không thể cự tuyệt một cách phũ phàng. Gã bước đến, vẫn cái cười hềnh hệch, nhăn nhở:
- Cô ngủ ngon chứ, Alexandra? Sáng nay trông cô tươi tỉnh hẳn lên, – gã nói rồi quàng tay ngang người nàng.
Câu nói rõ ràng có mục đích xấu xa, Alexandra muốn đấm một quả vào giữa bộ mặt khả ố kia nhưng nàng chỉ cười lịch sự:
- Cảm ơn ông, Sully.
Đồng thời rất khẽ khàng, nàng gỡ cánh tay gã ra, rồi tuy vẫn giữ vẻ mặt tươi vui, nàng bước chân thoăn thoắt xuống thang, quay vào cabin, khoá trái cửa lại. Nàng ngồi lỳ ở trong đó suốt ngày hôm đó. Để chắc chắn, nàng còn chèn thêm chiếc hòm nặng vào cánh cả. May mà đầu bếp là một người có tuổi, lầm lì, có vẻ hiền lành, đều đặn đem thức ăn và nước uống đến cho nàng, đặt bên ngoài cửa cabin. Nàng chỉ hé mở cửa, thò tay ra lấy và đóng cửa lại ngay.
Sau khi cha mẹ nàng bị nạn trên con tầu kiểu mới đưa ra chạy thử, ông Olaf rất chu đáo chăm sóc nàng. Ban ngày, điều khiển hoạt động kinh doanh của hãng tầu “Clarke”, tối tối ông già đến ngồi ăn bữa tói với nàng và trò chuyện đến khuya. Trong những lần trò chuyện đó, nàng đã biết được nỗi lòng thầm kín của ông già.
Sau khi vợ ông qua đời để lại một đứa con gái, ông dồn toàn bộ tình cảm cho cô, tên là Eleanor. Ai ngờ Eleanor gặp một người tên là Jarmon quê vùng Louisiana đến liên hệ kinh doanh ở New York. Cô yêu anh ta. Ông Olaf phản đối nhưng Eleanor vẫn cứ cưới Jarmon và theo anh ta về bang Louisiana. Ông già Olaf Thorssen giận quá, từ con gái ông. Ông đã quá gắn bó với Eleanor nên không thể chịu nổi con ông rời xa ông đi đâu. Tận bang Louisiana! Nhưng ngược lại Eleanor cũng quá yêu chàng trai miền Nam Jarmon đến nỗi bằng bất cứ giá nào cũng không thể không lấy anh ta.
Sự chia ly đã dằn vặt ông già Olaf rất lâu. Gần đây, khi nói chuyện với Alexandra, ông tỏ ý hối hận. Ông suy nghĩ lại, đã tha thứ cho con gái nhưng lòng tự ái còn cản trở ông chủ động làm lành lại với cô. Alexandra đã thoáng có ý nghĩ lúc nào đó sẽ hỏi địa chỉ của Eleanor, viết thư cho bà báo tin ông cụ đã tha thứ cho con gái và đề nghị bà chủ động liên hệ với ông cụ. Nhưng nàng chưa kịp hỏi và chưa kịp làm gì thì ông Olaf đột ngột qua đời. May mà nàng còn biết được tên của họ: Eleanor Jarmon và con trai bà tên là Jacob Jarmon.
- Tên Stanton khốn kiếp kia đã giết ông già! – nàng thầm nghĩ. Và sự việc hôm trước bị hắn làm nhục càng làm nàng phẫn uất.
Con tầu đánh cá “Charlotte” vẫn tiến về phía Nam. Đám thuỷ thủ trên tầu bây giờ suốt ngày đánh bạc và nhậu nhẹt. Chúng say khướt và cãi nhau chí choé vang động cả boong tàu. Alexandra ngồi trong cabin nghe những tiếng la hét, cười hô hố, hát ầm ĩ và nàng càng run sợ. Nàng chuẩn bị đối phó bởi bất cứ lúc nào chúng cũng có thể kéo vào đây gây chuyện với nàng.
Đến ngày thứ tư thì trên bên ngoài tối sầm lại. Mây đen kéo đến đầy trời. Alexandra thầm mong gã thuyền trưởng Sully sẽ ghé tầu vào đậu ở bến cảng nào đó để tránh cơn bão sắp kéo đến. Nàng ngồi trong cabin và chốc chốc một ánh chớp loé dọi qua lỗ thông hơi lắp kính vào bên trong cabin. Gió thổi mạnh và con tầu tròng trành nhiều hơn lúc trước.
Đột nhiên có tiếng chân rầm rập chạy bên ngoài rồi tiếng đập cả. Nàng nghe rõ đám thuỷ thủ đang đứng chật bên ngoài cánh cả ngăn cabin nàng với khoang tầu. Nàng nhận ra giọng khàn khàn của gã thuyền trưởng Sully:
- Cô mở cửa ra. Alexandra! Đêm hôm rét mướt thế này chúng tôi rất cần cô sưởi ấm cho đấy!
Alexandra hoảng hốt chui vào góc trong cùng. Toàn thân nàng run lên bần bật.
- Nào, mở ra, cô em! Mau lên!
Tiếng gã thuyền trưởng đã gần như líu lại.
- Ông đi đi cho, ông Sully! Các ông phá giấc ngủ của tôi. Các ông đi đi, để tôi yên. – Nàng cố lấy giọng bình thản nói với họ. Tiếng cười hô hố bên ngoài rõ ràng của người đang say.
- Cô không mở, chúng tôi đành phải phá đấy, – liền sau đấy một tiếng hích rất mạnh làm cánh cửa cabin rung lên.
Alexandra không còn hồn vía nào nữa. Nàng cố giữ đầu óc tỉnh táo xem phải làm thế nào bây giờ.
Không thể thoát đi đâu được. Xung quanh là biển cả mênh mông.
Tiếng phá cửa ngày một mạnh và cuối cùng của cabin bật tung. Chiếc hòm chặn cửa bị hất lùi vào trong. Đám thuỷ thủ nhảy qua hòm ùa vào.
- Trật tự, chúng bay! Rồi khắc đến lượt tất cả! – Gã thuyền trưởng Sully quát.
Gã gạt đám thuỷ thủ sang hai bên, dõng dạc bước lên, đứng dạng chân trước mặt Alexandra. Lúc này nàng đã quấn chặt tấm chăn vào người, đứng nép vào góc cabin.
- Cô em thân mến. Tất cả chúng tôi đang rất cần cô em. Cô em hãy bỏ hết quần áo thừa ra khỏi người cô em đi! – Gã Sully nói bằng giọng đểu cáng.
- Ông điên rồi, ông thuyền trưởng! Ông quên mất tôi là khách đi tầu của ông và trả tiền đàng hoàng, đầy đủ. Ông phải chịu trách nhiệm an toàn cho tôi chứ?
Nàng nói bình thản, cố dùng giọng tự tin để thức tỉnh lý trí tỉnh táo của gã, mặc dù nàng biết hy vọng vào điều đó hết sức mong manh.
Gã thuyền trưởng ngửa đầu cười ngặt nghẽo.
- Xưa nay tôi chở khách đàn bà bao giờ họ cũng dễ tính, sẵn sàng cho chúng tôi hưởng chút hơi ấm của da thịt họ. Đôi khi cũng có người không thích thú lắm nhưng cuối cùng cũng phải nể và ngoan ngoãn vâng chịu. Chúng tôi để yên cô bống ngày vừa rồi đã là quá lịch sự với cô rồi. Ta nói có đúng không chúng bay?
Đám thủy thủ reo hò khoái trá:
- Đúng! Sếp nói rất đúng!
Một tên mặt mũi hung ác tiến đến:
- Cô em thông cảm! Dân thuỷ thủ chúng tôi đều khoẻ mạnh, vậy mà lênh đênh trên biển bao nhiêu ngày trời. Xa vợ, chúng tôi chịu sao nổi? Mà cô em lại xinh đẹp đến thế kia! Chưa bao giờ ông thuyền trưởng lại kiếm được khách quá giang xinh đẹp, mỡ màng như cô đấy! Nào, cởi ra! Mau lên, kẻo chúng tôi phải cởi hộ thì bộ áo váy đắt tiền kia sẽ rách tung ra đấy. Nào, ngoan, cô em!
- Đúng đấy, – một thuỷ thủ khác, người nhỏ bé gầy còm nói – Biết điều thì ngoan ngoãn cởi ra và cho chúng tôi lần lượt hưởng. Chúng tôi sẽ rất trật tự. Đầu tiên là thuyền trưởng, sau đấy thuỷ thủ trưởng…
Alexandra hét lên:
- Tôi thấy các ông đang say và các ông không còn biết các ông đang noi sgì nữa.
Một anh chớp loé bên ngoài. Alexandra nói ngay:
- Các ông không sợ Chúa Trời trừng phạt hay sao?
Đám thuỷ thủ cười ồ:
- Chúa Trời cũng thông cảm với đàn ông xa vợ lâu ngày.
Một tên xông tới. Alexandra co chân đạp thật mạnh vào giữa bụng tên thuỷ thủ làm hắn mất đà ngã bổ chửng vào giữa đám thuỷ thủ đứng sau. Nhân đà ấy nàng lao ra phía cửa. Những bàn tay túm nàng lại, nhưng nàng vẫn lao đi. Nàng thấy quần áo trên người đã bị xé toang. Nàng trèo qua được chiếc hòm vẫn nằm cạnh cửa băng ra ngoài, chạy lên boong.
Cuối cùng, Alexandra đã thoát được bọn chúng. Gió biển thổi vào da thịt nàng mát rượi. Trên người nàng lúc này chỉ còn tấm áo mặc trong mỏng dính. Nàng nhìn quanh rồi chạy ra chỗ lan can đang tối. Đám thủy thủ cùng tên thuyền trưởng Sully đã chen chúc được ra ngoài đang leo thang lên boong. Chúgn ngơ ngác nhìn quanh. Bỗng một tên thét lên:
- Cô ta núp ở kia kìa! – Hắn trỏ về phía nàng.
Alexandra hoảng quá vội quỳ xuống, nhấc chiếc mái chèo to bằng gỗ rất nặng ra khỏi cọc, cầm chắc vào tay đứng thế thủ. Đám thủy thủ và lão Sully đã chạy đến. Nàng dùng cả hai tay giơ mái chèo lớn ra chuẩn bị chiến đấu. Đám thủy thủ chững lại, tản ra vây cả phía trước mặt angnf. Sau lưng nàng là biển.
Chúng từ từ thắt chặt vòng vây, tin chắc phen này thì nàng không thể thoát ra được tay chúng. Gã thuyền trưởng Sully đi giữa. Một ánh chớp loé và nàng nhìn thấy mấy chục bộ mặt hung hãn và thèm khát đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Alexandra vẫn lăm lăm chiếc mái chèo bằng gỗ rất nặng có hai mũi mai chèo, đâm vào ngực hắn. Hắn gạt mái chèo ra. Chiếc mái chèo quá nặng làm nàng loạng choạng và đột nhiên mất đà nàng bật hai chân khỏi sàn tầu. Đầu mái chèo ngửa ra phía sau và nàng bị bênh lên khỏi lan can. Nàng cố nắm lại chiếc mái chèo, liền bị nó kéo nàng bật ra ngoài, rơi xuống biển.
Nàng thấy mình chạm mặt nước biển và cùng với chiếc mái chèo nắm chặt trong tay, nàng chìm nghỉm.
Thuyền trưởng con tàu “The Flying” đứng trên cầu tầu nhìn những đám mây đen hung dữ đang ùn ùn kéo tới. Sắp bão. Mặt chàng cau lại đăm chiêu. Chàng đã bao nhiêu lần lái tầu chạy trốn trên vùng biển này trong thời kỳ chiến tranh Nam - Bắc, khi biển bị quân chính phủ trung ương phong toả. Nhưng đây là lần đầu tiên chàng phải trốn chạy một cơn bão.
Mọi lần chạy khác chàng đều thành công, nhưng lần này liệu chàng có đưa được con tầu vào bến kịp trước khi cơn bão đến không? Tình hình này thì chàng khó mà đưa được con tầu vào bến cảng Nassau trước cơn bão.
Ôi, chàng hoàn toàn không muốn trở lại quần đảo Bahamas này, quần đảo có cái cảng Nassau kia. Nhưng biết làm sao được? Đành vậy thôi. Nguyên nhân chính chàng không muốn ghé vào Nassau bởi chàng không muốn gặp lại Caroline chút nào. Mọi điều cần nói với cô ta chàng đã nói hết rồi, chẳng còn điều gì phải nói thêm nữa.
Chàng mỉm cười chua chát nhớ lại là đã có thời hễ xa Caroline vài ngày chàng đã nhớ đến phát điên phát dại. Nhưng thời đó đã lui vào dĩ vãng. Ngày ấy chàng còn non trẻ, thơ ngây. Ngày đó thị trấn cảng Nassau cũng khác hẳn bây giờ. Nassau bấy giờ là một hải cảng tấp nập. Cuộc sống náo nhiệt, tiền bạc tung ra như rác và mỗi lần tầu cập bến là thuỷ thủ kéo lên ăn uống chơi bời cho thoả thích. Bởi thời chiến tranh Nam - Bắc, đường biển tiếp tế cho quân đội liên minh các bang miền Nam bị hải quân chính phủ trung ương phong toả. Nassau thuộc chính quyền nước Anh nên trở thành hải cảng yên bình và là trạm nghỉ chân của những chuyến tầu vận tải luồn lách qua hàng rào phong toả kia.
Chàng cau mặt lại nhớ tới những ngày gian nan trong thời gian nội chiến. Nhưng khi chiến tranh đã kết thúc, liên quân các bang miền Nam phải đầu hàng quân đội của chính phủ trung ương, tình hình lại còn tồi tệ hơn. Bấy giờ là sự tan rã của quân đội nhưng cũng là sự tan rã của cả một cách thức tư duy. Nếu như cảng Nassau náo nhiệt là nhờ nội chiến thì sau nội chiến nó lụi tàn nhanh chóng.
Chàng thuyền trưởng tầu “The Flying” không sao quên được mùa hè khủng khiếp năm 1864 khi bệnh dịch cơn sốt vàng tiêu diệt một phần tư số dân ở thị trấn cảng Nassau. Rồi đến nạn đồng tiền mất giá vào năm 1866. Đồng thời một nạn dịch khác xuất hiện, dịch thương hàn, diệt khoảng một nửa số dân. Số sống sót cũng dần dần bỏ đi vì kinh tế đình đốn, việc kiếm ăn ngày càng khó khăn.
Vì những lẽ đó, chàng thuyền trưởng tầu “The Flying” càng chẳng buồn ghé chân vào đây. Nhưng lần này gặp bão, chàng không còn cách nào khác.
Nếu như không gặp bão, chàng đã lao nhanh về New Oranles. Đến đó sớm hơn, chàng sẽ được thưởng một khoản tiền lớn. Cộng với số chàng dành dụm được qua những lần chở hàng trước, chàng có thể thực hiện được ước mơ: Xây dựng cơ sở sinh sống ở bang Texas.
Ôi, nghĩ đến đất Texas, chàng đã thấy bầu máu trong người như sôi lên.
Những miền đất mênh mông vắng vẻ khiến con người ta được hít thở thoải mái dễ dàng và họ muốn làm gì ở đó tuỳ thích. Chàng đã sống và đã quan sát kỹ miền Nam và tuy công nhận phong cảnh tuyệt đẹp chàng vẫn thấy đất này khó sống. Chỉ ở miền Texas, chàng mới dễ dàng làm giàu và sống như một ông hoàng.
Chàng yêu biển, đúng thế, nhưng đất đai Texas bao la như một đại dương; tha hồ phóng tầm con mắt, thiên nhiên luôn biến đổi và chứa đầy thách thức. Đúng thế, chỉ miền đất Texas mới đáng để chàng cắm rễ sâu vào đất đai màu mỡ tại đó.
- Cái gì thế kia? – chàng khẽ sửng sốt kêu lên và dòng suy tưởng triền miên của chàng đột nhiên bị đứt đoạn.
Trên đại dương bập bềnh sóng, một vật gì nổi vật vờ. Đứng trên cầu tầu cao nhìn xuống chàng cố đoán, nhưng không thể đoán đấy là thứ gì.
- Thưa thuyền trưởng Jake! Người cá! Có người cá! - tiếng bác thuỷ thủ già từ dưới boong tầu gọi.
Vừa lúc đó, một ánh chớp loé. Tia lửa điện chạy ngoằn ngoèo giữa những đám mây đen kịt. Liền theo sau là một tiếng sét rất to. Tất cả các thuỷ thủ đang hối hả làm việc đều dừng tay lại, nhìn cả ra mặt đại dương.
Bây giờ thì họ đã nhìn thấy vật kia là gì rồi. Nó giống như một ảo ảnh, một giấc mơ thì đúng hơn. Một phụ nữ tóc đỏ, da thịt trắng nõn, chỉ có một tấm áo trong mỏng, dính sát vào người đang trôi rất chậm về phía con tầu “The Flying”.
Mọi người như lặng cả đi. Đột nhiên một thuỷ thủ lên tiếng, giọng nói rất khẽ:
- Cô ta còn sống hay đã chết?
- Chưa biết.
Câu trả lời vừa dứt thì chàng thuyền trưởng vội vã đưa ra một loạt mệnh lệnh cần thiết. Hai thuỷ thủ phải lập tức bơi ra vớt cô gái. Đồng thời tàu giảm tốc độ đến mức gần như đứng dừng lại trên biển cả.
Mọi người lúc này đã đứng dọc theo lan can trên boong tầu, vừa ngẩng đầu lo lắng nhìn những đám mây đen đang hung dữ kéo đến rất nhanh, vừa nhìn xuống biển theo dõi hai thuỷ tủ đang bơi ra chỗ cô gái nổi vật vờ trên mặt đại dương.
Không khí u ám với bầu trời tối tăm khiến các thuỷ thủ đều nghĩ đến chuyện mê tín. Người con gái kia là ai? Đây là điềm lành hay điềm dữ? Người hay ma quỷ hiện hình?
Hai thủy thủ bơi rất nhanh về phía cô gái. Gần đến nơi, họ giảm tốc độ để khỏi tạo sóng mạnh trào lên người cô. Khi còn cách vài mét, họ chuyển sang mơi đứng, thận trọng tiếp cận. Họ thấy cô gái đang ôm chặt một mái chèo bằng gỗ rất lớn. Họ hiểu rằng mái chèo kia thừa sức giữa cho một cô gái mảnh mai nổi trên mặt nước nhưng họ băn khoăn, không biết tại sao cô lại ở đây, một mình giữa biển khơi bao la hung dữ, chỉ bám vào một chiếc mái chèo? Chưa bao giờ họ thấy một cô gái đẹp đến như vậy, đồng thời thoi thóp sát liền cái chết như thế này.
Một thủy thủ nhẹ nhàng gỡ cô ra khỏi mái chèo, đặt cô lên lưng, giữ cho đầu cô gái nhô lên khỏi mặt nước rồi khẽ nhoài người sải tay bơi trở lại tầu. người thuỷ thủ thứ hai tếic rằng mình không được ôm cô gái xinh đẹp nõn nà kia để đưa về tầu. Nhưng liền sau đó anh ta thầm nghĩ mình không đụng vào người cô gái cũng là may, bởi rất có thể những thần linh của biển cả run rủi cô gái đến đây và như vậy đụng vào cô ta biết đâu sẽ mắc mưu các thần linh.
Anh ta vừa bơi theo bạn, vừa ngẩng lên nhìn trời. Những đám mây hung hãn kia phải chăng là do các thần linh đưa tới để đòi cướp lại con mồi của các vị bị thuỷ thủ trên tàu tranh cướp mất?
Anh này bơi về đến tầu trước người bạn còn vướng cô gái trên lưng. Anh ta bơi rất chậm, bởi một tay phải quặt đằng sau ôm cô gái nên chỉ bơi được một tay. Sóng biển trào lên, làm nổi rõ thân thể tuyệt mỹ của cô: cặp vú cao, trắng nõn, bụng cô phẳng, cặp đùi thon dài.
Đúng là của thần linh rồi. Người thường đâu có đẹp đến như vậy? Tóc lại đỏ rực. Người thường đâu có mầu tóc ấy? Người thủy thủ thứ hai nghĩ như vậy và bám vào thang dây trèo lên boong, miệng lẩm nhẩm câu cầu nguyện thần linh trên biển cả. Người thuỷ thủ thứ nhất cũng đã nắm được thang dây, chuyển cô gái nằm úp lên vai anh rồi bám dây leo. Hai thuỷ thủ cùng cô gái vừa lên đến boong tầu thì trận bão ập đến dữ dằn. Sóng biển nổi cao, làm con tầu nghiêng ngả. nhưng các thuỷ thủ đâu có quan tâm đến chuyện đó, họ còn đang chằm chằm nhìn vào cô gái trẻ xinh đẹp tuyệt vời, người thuỷ thủ bạn vừa nhẹ nhàng đặt lên sàn tầu, ngay dưới chân thuyền trưởng. Sau khi đặt cô gái xuống, anh đã thận trọng kéo cổ tấm áo lót của cô lên để che hai núm vú với bộ ngực non trẻ của cô gái nhô lên hạ xuống theo nhịp thở, dưới lần vải mỏng tang và ướt dính chặt vào da thịt. Hai núm vú nhô lên thành hai chấm mãu thẫm dưới lớp vải gần như trong suốt.
Đám thuỷ thủ đứng thành vòng tròn xung quanh cô gái, không càn biết đến gió mạnh đang gào rú xung quanh. Alexandra dần dần tỉnh lại. Cặp môi nàng dần dần hồng lên, cặp môi mọng trên khuôn mặt trái xoan thanh tú, với làn tóc đỏ xoã xuống hai vai nõn nà. Cuối cùng nàng đã mở đôi mắt màu xanh biếc nhìn chằm chằm vào chàng thuyền trưởng, rồi quay sang nhìn đám thuỷ thủ xung quanh.
Một tiếng nửa như nấc, nửa như thở dài thoát ra khỏi miệng nàng. Đám thuỷ thủ sửng sốt lùi lại một bước và tiếng xì xào lan ra:
- Tóc đỏ…
- Mắt xanh lục…
- Cầu các thần linh! Nếu phải là sở hữu của các vị thì xin các vị tha tội, bởi chúng tôi đâu có biết, nên đã phạm tội với các thần linh.
Cơn bão đã lên đến mức cao nhất và sóng biển dâng cao, trào lên boong tầu. Các thuỷ thủ nhìn thuyền trưởng như ý hỏi:
- Có nên giữ cô gái lại trên tầu không, hay thả xuống biển trả lại cho các thần linh. Bởi trận bão này đúng là do các thần linh nổi giận tạo ra để nhấn chìm tất cả chúng ta?
Alexandra hình như đoán được dòng ý nghĩ trên gương mặt các thuỷ thủ. Nàng vội đưa tay ôm ngực và co hai chân lại như để tự vệ. Cử chỉ đó của cô gái lạ không lọt qua mắt thuyền trưởng. Chàng ra lệnh cho mọi người ai về vị trí người đó, rồi quay sang nói với bác thuỷ thủ già đứng bên cạnh chàng:
- Morley! Bác mang cô ta xuống cabin của tôi, rồi lên đây ngay. Nhớ khoá cửa cabin lại. Nhanh lên, tất cả mọi người đều cần thiết để đối phó với trận bão quái ác này.
Bác Morley già gật đầu rồi cúi xuống nhấc bổng Alexandra lên. Nàng lộ vẻ hoảng sợ:
- Tôi… tôi đi được…
Nhưng câu nàng nói chưa dứt thì một đợt sóng lớn trào lên sàn tầu, làm bác thuỷ thủ già loạng choạng suýt ngã. Chàng thuyền trưởng vội đỡ cho bác và dìu bác già đến đầu cầu thang dẫn xuống khoang. Bác thuỷ thủ già nhẹ nhàng, trìu mến đặt cô gái nằm xuống tấm phản hẹp của thuyền trưởng vội vã cởi tấm áo lót ướt sũng của nàng ra. Bác không thể không đứng lặng đi vài giây đồng hồ trước tấm thân tuyệt mỹ ông chưa thấy bao giờ. Ông vội vã lấy tấm chăn của thuyền trưởng phủ lên cô gái rồi hấp tấp trèo lên boong, tham gia đối phó trận bão.
Một tiếng động làm Alexandra choàng thức giấc. Nàng ngơ ngác, trí nhớ nàng trở lại khi nghe thấy tiếng bão táp hung hãn đang quăng quật con tầu. Nàng rùng mình nghĩ, lúc này bị khoá chặt trong cabin, nếu như tầu bị đắm thì nàng chỉ còn cách là chìm xuống đáy biển và đại dương sẽ là nấm mồ của nàng. Lúc này nàng đã bị một cơn say sóng hành hạ khủng khiếp. Suốt hai chục năm trên đời đã nhiều lần đi biển nhưng chưa bao giờ nàng bị cơn say sóng dữ dội đến như vậy. Nàng nôn thốc nôn tháo mọi thứ còn lại trong dạ dày.
Lúc này nàng đã mệt rã rời, nhưng nàng thầm cám ơn số phận là nàng đã sống sót. Cơn bão xem chừng đã dịu xuống và nàng thấy mình đang đung đưa theo nhịp đều đặn của con tầu. Nàng đưa mắt nhìn gian phòng chật hẹp và đột nhiên nàng giật mình thấy một người đàn ông quần áo tả tơi trước mặt. Rõ ràng là quần áo thuỷ thủ màu xanh lam đã bạc màu. Ông ta chăm chú nhìn nàng vẻ sỗ sàng.
Nàng hoảng hốt thấy ông ta nhìn mặt nàng rồi đưa luồng mắt dần dần xuống phía dưới có vẻ thích thú với những đường cong của cơ thể nàng hằn lên dưới lớp chăn mỏng, như một tướng cướp trên biển ngắm nghía chiến lợi phẩm của hắn. Nàng bỗng nhận ra dưới tấm chăn, mình không mặc thứ gì. Ai đó chắc đã cởi hộ nàng tấm áo lót ướt sũng và đắp tấm chăn này lên. Nàng xấu hổ, toàn thân nóng bừng. Máu dồn cả lên cổ, lên mặt nàng. Và Alexandra chợt nhận ra tấm chăn tụt xuống quá thấp. Nàng vội vã kéo chăn lên che kín bộ ngực trần.
Đồng thời một cơn giận trào lên trong lòng và nàng cau mặt nhìn người đàn ông mặc bộ y phục thủy thủ bạc màu, rách bươm. Vậy mà thấy nàng giận dữ, y lại còn cười, nhe hai hàm răng trắng bóng.
- Ông không biết xấu hổ à? – nàng giận dữ nói.
- Xấu hổ chuyện gì? – y bĩu môi giễu nàng.
Alexandra chớp mắt liền mấy cái, cố đoán con người kia vừa nói gì. Vì giọng nói ủa ông ta đặc sệt giọng miền Nam, thậm chí rất có thể đã từ cầm súng chống lại quân đội miền Bắc của nàng trong thời gian nội chiến. từ nhỏ đến nay chưa bao giờ nàng được thấy một người thuộc phe miền Nam và nàng nhìn ông ta chăm chú.
Ông ta rất cao, đầu gần như chạm trần cabin. Bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Vóc người cân đối. Alexandra nhớ, hình như mình chưa nhìn thấy ai có cặp vai rộng như của con người này. Bộ đồng phục thuỷ thủ bạc phếch rách bươm làm hở ra những bắp thịt rắn chắc trên ngực, bụng, bắp tay và bắp chân của ông ta.
Nhưng điểm đặc biệt nhất là khuôn mặt ông ta rám nắng đến mức thành nâu sẫm, tương phản với làn tóc vàng rơm để xoã trên hai vai. Con người này chắc suốt ngày phơi ngoài nắng đây. Da mặt đen đủi nhưng đường nét lại tinh tế: mũi dọc dừa cao, cặp mắt xanh biếc. Tuy nhiên mặt ông ta gồ ghề không có vẻ dịu hiền chút nào. Alexandra bỗng bối rối, trông ôn gta toàn những nét tương phản rất khó đánh giá ông ta thuộc loại người nào.
- Cô không biết xấu hổ à? – Ông ta cười hỏi rõ ràng nhắc lại câu nàng nói lúc nãy để giễu nàng.
Alexandra càng lúng túng, quả là vừa rồi nàng nhìn ông ta cũng có quá sỗ sàng. Hồi ở nhà nàng vẫn được khen là có ý tứ, lễ độ và lịch thiệp, vậy mà vừa rồi nàng đã giương mắt lên nhìn ông ta chòng chọc như vậy.
- Chào cô, con chuột đắm tầu của tôi! – Ông ta nói và tiến chậm chạp đến gần nàng.
Mặt ông ta cau lại khi thấy nàng nhích vào phía trong và kéo chăn lên che đến tận cằm.
- Tôi không phải con chuột, cũng không phải của ông! – Nàng giận dữ nói.
- Vậy tôi phải gọi cô ra sao, thưa nàng tiểu thư kiêu kỳ?
- Tốt nhất là ông ra ngoài để mặc tôi, – nàng đã cảm thấy mình bình tĩnh dần trở lại.
- Ra ngoài? Nhưng đây là cabin thuyền trưởng mà tôi lại là thuyền trưởng, – ông ta khoát tay – Cabin này của tôi.
- Nếu vậy thì tôi sẽ ra ngoài. – Nàng nói và đưa mắt tìm quần áo. Nhưng không có thứ gì của mình, nàng ngượng ngùng quay mặt lại nhìn người lạ.
- Lúc cô đến đây, trên người cô chẳng co nhiều nhặn áo quần đâu và lại ướt sũng.
Alexandra sực nhớ lúc mình được đưa lên, nằm trên sàn tầu, trên người chỉ có mỗi tấm áo lót mỏng và ướt dính sát người. Nàng đỏ mặt nói:
- Ông vui lòng kiếm cho toi thứ gì mặc tạm vậy.
- Cô có thân hình tuyệt đẹp như vậy thì mặc áo quần vào làm gì?
- Ông có im đi không? – Alexandra thét lên – Ông không được ăn nói như thế với tôi. Tôi không phải là loại người đàn ông có thể sàm sỡ được!
Người đàn ông mắt vẻ giễu cợt rồi nhe răng cười:
- Cô đâu có quyền ra lệnh cho ai!
Alexandra bất giác rùng mình. Mọi thứ xung quanh mờ đi, kể cả khuôn mặt của người đàn ông đứng trước nàng. Nàng lại mê đi và khi nàng bừng tỉnh, nàng nghe thấy tiếng xôn xao của đám thuỷ thủ.
- Cô ta vẫn ở trong cabin à?
- Phải quẳng cô ta xuống biển đi thôi, chính vì cô ta mà có trận bão vừa rồi. Chúng ta đã xúc phạm thần linh.
- Nhưng thuyền trưởng đã khoá mất cửa.
- Ta phải nói với thuyền trưởng. Còn để cô ta trên tầu lúc nào thì chỉ kéo thêm tai hoạ lúc ấy.
Tiếng thuyền trưởng dõng dạc:
- Bọn các anh nói gì thế?
Đám thuỷ thủ im lặng tản đi. Alexandra nghe rõ tiếng chân họ bước lên boong. Tiếng chìa khoá vặn ở ổ. Thân hình to lớn của viên thuyền trưởng che lấp cửa rồi ông ta bước hẳn vào, theo sau là bác thuỷ thủ già bé nhỏ bưng khay thức ăn. Bác ta dặt khay lên chiếc bàn nhỏ, rồi bước đến gần nàng, tươi cười:
- Chào cô. Tên tôi là Morley. Lúc nãy cô bị say sóng rất nặng cho nên bây giờ cô cần ăn một chút để lấy lại sức. Ngoài ra nếu cô cần gì cô cứ nhờ ai gọi tôi, Morley này sẽ tới.
Alexandra gật đầu. Mùi thức ăn nóng sốt bốc lên làm bụng nàng cồn cào. Bác thuỷ thủ già Morley nhìn bàn tay của nàng quặp chặt mép chăn, hiểu ý bèn quay sang nói với thuyền trưởng
- Cô ấy cần quần áo để mặc, thưa thuyền trưởng.
Viên thuyền trưởng càu nhàu rồi cũng mở hòm tìm. Lát sau ông ta tìm thấy một chiếc áo sơ mi dài bằng vải mềm có thêu khá đẹp, quăng cho bác thuỷ thủ già. Morley nhe răng cười, đỡ chiếc áo bằng cả hai tay rồi lễ phép đưa cho cô gái.
Nàng suýt bật cười thấy tấm áo vạt rất dài, rồi nàng nhìn thẳng vào mắt hai người đàn ông:
- Hai ông vui lòng quay đi cho.
Bác già Morley quay ngay lưng lại Alexandra. Viên thuyền trưởng vẫn nhìn nàng. Lát sau bác già phải kéo tay, ông ta mới miễn cưỡng quay mặt đi. Alexandra vội vã xỏ hai tay vào hai ông tay áo rồi tung chăn đứng dậy. Tấm áo dài phủ kín đến tận đầu gối nàng. Nàng vội vã cài khuy.
Thuyền trưởng quay lại chăm chú nhìn nàng trong lúc bác thuỷ thủ già loay hoay giúp nàng ăn. Nhưng thuyền trưởng ngăn bác ta lại, ra hiệu bảo bác ta ra ngoài. Morley đành miễn cưỡng đi ra, nhưng ra đến cửa, bác ta quay lại nhoẻn một nụ cười động viên nàng rồi mới ra hẳn, đóng cửa lại.
Lúc này trong cabin chỉ có hai người, thuyền trưởng nhìn Alexandra một lần nữa rồi nói:
- Cô ăn đi kẻo nguội.
Alexandra nem nép ngồi xuống giường, ngượng ngùng thấy hai chân hở quá nhiều mà thuyền trưởng cứ nhìn mãi vào đó. Tuy vậy, đói quá, nàng vẫn cầm thìa ăn lấy ăn để món xúp cá nóng sốt ngon lành.
Bỗng viên thuyền trưởng nói gì đó. Nàng ngừng ăn, hỏi:
- Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ câu ông vừa nói.
- Tên cô là gì? – giọng ông ta như thể hỏi cung.
Alexandra lạnh người. Nàng vẫn hồi hộp chờ câu hỏi này. Nàng hoàn toàn không muốn ai biết tung tích.
- Alex, – nàng đáp.
- Alex? Đấy không phải tên của phụ nữ. Dù cho phụ nữ miền Bắc. Nhưng thôi, cũng được. Vậy ra cô là Alex?
Alexandra tiếp tục ăn, biết viên thuyền trưởng vẫn chăm chú nhìn mình. Nàng ngừng ăn ngẩng đầu lên. Nàng không chịu nổi cặp mắt xanh kia sỗ sàng nhìn nàng mãi. Cặp mắt của người thuyền trưởng này gợi nàng nhớ đến cặp mắt gã thuyền trưởng tầu đánh cả “Charlotte” và cặp mắt tên Stanton Lewis. Thuyền trưởng tầu “ The Flying” từ từ bước đến gần nàng.
Alexandra hoảng hốt co rúm người lại.
Ông ta chìa hai tay ra, nói:
- Alex! Tôi đâu định làm gì khiến cô phải sợ hãi?
- Vẫn thấy cặp mắt lo lắng nhìn, ông ta nói tiếp:
Hình như có kẻ nào đã làm gì cô, khiến bây giờ cô dễ hoảng sợ đến như vậy?
Nghe thấy hai chữ “hoảng sợ” Alexandra rất tự ái. Nàng vênh mặt nói:
- Tôi không hoảng sợ chút nào hết. Chỉ có điều ông cần lịch sự với tôi.
Thuyền trưởng mỉm cười:
- Cô là khách của tôi kia mà, Alex. Và tôi nghĩ phần nào tôi cũng là người bảo trợ cô, – ông ta nói và ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần giường – có thể tôi đối xử với cô chưa được đúng như cô mong muốn, nhưng cô hiểu cho. Hiện tôi chưa biết tại sao cô lại một mình lênh đênh giữa biển, hai tay ôm mỗi một cái mái chèo? Tôi nghĩ rằng tôi đã cứu cô và tôi tưởng tôi phải được cô biết ơn phần nào về việc làm của tôi chứ?
Alexandra không biết câu nói vừa rồi là ý gì. Phải chăng ông ta cũng đòi nàng trả ơn bằng thân xác của nàng? Dù sao nàng cũng cảm thấy mình chịu ơn ông ta.
- Tôi rất biết ơn ông, thưa ông thuyền trưởng. Và rất tiếc là tôi không có gì trong tay lúc này để đền đáp ơn ông. Tôi hy vọng sau đây…
- Cô lầm rồi! Tuy cô không có tài sản gì trong người nhưng vẫn có thể trả ơn tôi đầy đủ. – Thuyền trưởng nói.
“Ra vậy!” Alexandra thầm nghĩ. Vẫn là thứ đàn ông dâm dục không hơn gì gã Sully, thuyền trưởng tầu “Charlotte” và tên Stanton Lewis khốn kiếp kia.
- Tôi muốn được ông tôn trọng tôi. – Alexandra cau mặt nói.
- Vậy là cô lầm đấy, Alex. Tôi hết sức tôn trọng cô. Tôi dám nói rằng rất ít người phụ nữ trên đời đã từng nằm trên giường tôi mà được tôi tôn trọng như cô đâu. Nhưng thôi, cô đang mệt và tôi cũng rất mệt. Để lần khác ta nói chuyện nhiều hơn.
- Thưa ông thuyền trưởng, tôi…
- Cô cần gì cứ nói, Alex. – Thuyền trưởng giục.
- Tôi cần đi đến New Orleans, – Alexandra nói, vẻ khẩn khoản.
- Đừng, Alex. Thái độ rụt rè không hợp với cô đâu. Kiểu rụt rè năn nỉ đó cô hãy nhường cho phụ nữ miền Nam, họ giỏ kiểu hạ mình hơn cô nhiều. Cô nên đối xử đàng hoàng với tôi.
- Tôi cần đến New Orleans, - Alexandra nhắc lại.
- Cô có tiền để đi đường không?
Toàn bộ tiền bạc, hòm xiểng của nàng đã nằm lại trên tầu “Charlotte” còn gì. Thậm chí áo quần nàng cũng chẳng có. Lần đầu tiên trên đời, Alexandra cảm thấy bị lệ thuộc vào một người nào đó. Nàng cảm thấy mình bị rơi vào tình trạng thảm hại quá đáng. Nhưng nàng vội gạt ngay cái ý nghĩ hèn kém ấy đi.
- Ông tên là gì, ông thuyền trưởng?
- Jake.
- Họ của ông? – Alexandra hỏi.
- Cô cứ gọi tôi bằng tên là đủ. Jake. Nhưng cô chưa trả lời tôi. Cô làm gì mà lênh đênh giữa biển khơi như vậy và cô là ai?
Nàng suy nghĩ rất nhanh:
- Xin ông cho phép tôi được tạm giấu tung tích, bởi lúc này tôi đang trong tình trạng rất nguy hiểm, mong ông hiểu cho.
- Không sao. Xin cô cứ giữ bí mật tung tích. Vậy là cô cần đến thành phố New Orleans? Cô có biết hiện giờ cô đang ở đâu không, Alex?
Alexandra lắc đầu.
- Đáng tiếc là chúng ta lại đang ở trên đảo Bahamas, cho nên…
- Đảo Bahamas? Nhưng…
- Chúng ta đang ở đảo Bahamas, cho nên tôi có thể đoán cô từ New York tới. Trận bão đã làm chúng tôi không đi được theo hướng đã định, không những thế, còn làm tầu tôi bị hư hại nặng. Đúng là một ngày rủi ro cho cả cô lần tôi.
Alexandra khẽ gật đầu rồi nàng ngẩng lên nhìn Jake:
- Các thuỷ thủ của ông…
- Họ làm sao?
- Tôi nghe thấy họ xì xào, bảo tôi đã làm cho họ gặp bão. Ông không để họ … – Alexandra nói và nàng rùng mình.
- Cô lạnh à?
- Không phải vì lạnh.
Jake bật cười:
- Một số đứa mê tín ấy mà. Họ cho rằng trên tầu có phụ nữ là dễ bị xúi quẩy. Một số còn cho rằng cô là do thân linh trên biển hoá phép ra để thử chúng tôi. – Jake cười, nhìn thẳng vào mắt nàng – Họ nảy ra ý nghĩ mê tín đó cũng một phần là tại cô.
- Tại tôi? – Alexandar ngạc nhiên.
- Cô đẹp quá! Anh em thuỷ thủ mà cả tôi nữa, chưa bao giờ được thấy người phụ nữ đẹp như cô.
- Cảm ơn ông quá khen, – Alexandra lạnh lùng nói.
- Nhân đây cũng phải nhận rằng cô may mắn được chúng tôi vớt lên.
- Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi bắt đầu thấy giá như tôi cứ bị các ông bỏ mặc dưới biển lại hay hơn.
- Sao cô lại nghĩ như vậy? Đừng, cô đừng nên nghĩ hấp tấp như vậy. Tại cô chưa hiểu tôi đấy. Nhưng không sao, rồi ta sẽ hiểu rõ nhau hơn. À, xin báo cô là tại đây tôi có vài người bạn tôi quen từ hồi nội chiến. Tôi đã cử người đi lấy tiếp tế và kiếm một cỗ xe ngựa để chở chúng ta đến một đồn điền cách đây không xa.
Alexandra ngước đầu nhìn Jake. Liệu ông ta có nói thật không? Nếu đúng như ông ta nói thì nàng sẽ không bị nhốt mãi trong cabin này. Cặp mắt Jake không có vẻ gì dối trá. Nàng thở phào hi vọng.
- Chủ đồn điền đó là bạn của ông? – Alexandra khẽ hỏi.
- Anh bạn tôi có một cô em gái, cũng tầm thước như cô, có lẽ thế. Tôi nghĩ cô ấy sẽ vui lòng cho cô mặc tạm quần áo của cô ấy.
Lần đầu tiên Alexandra mỉm cười với thuyền trưởng Jake. Nụ cười hàm ý biết ơn. Jake nhìn nàng thêm một lần nữa. Lần này vẫn sỗ sàng nhưng Alexandra có linh cảm đây chưa phải đã là một điềm gì xấu.
- Tôi đang có nhiều việc phải làm gấp, – Jake nhẹ nhàng nói, giọng ông ta đượm chút tiếc rẻ. – Cô chịu khó ở lại trong này. Tôi hãy cứ khoá cửa để cô được yên tĩnh. Khi nào có xe, tôi sẽ đưa cô đến đồn điền anh bạn tôi.
Nói xong, Jake bước nhanh ra ngoài.