Ra đến ngoài phố Jacob, người đàn ông rùng mình vì lạnh và lật cổ áo khoác lên. Hôm đó là một ngày tháng Hai gía buốt, hơi lạnh từ ngọn gió rét cắt da quét từ những miền thảo nguyên nước Nga và chạy qua vùng đồng bằng châu Âu đến tận Paris.
Bầu trời màu lơ nhạt, mặt trời sũng nước lúc xuyên qua các mái nhà, gần như bạc trắng trong ánh sáng phương Bắc lạnh giá và không một chút ấm áp. Nhưng dù thời tiết thế nào đi nữa, Paris bao giờ cũng đẹp; Ngay cả trong mưa, Paris vẫn có nét đặc trưng riêng.
Phát hiện ra một chiếc taxi, anh gọi và lúc xe đi chậm lại rồi dừng hẳn, anh chui nhanh vào xe và bảo đưa đến bưu điện. Lúc đến nơi, anh giở một gói những chiếc phong bì dán tem sẵn và bỏ vào thùng thư, rồi quay lại xe.
Rồi anh bảo lái xe đưa đến văn phòng FedEx, sau đó ngồi yên trên ghế, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa xe. Vui biết bao được trở về thành phố Ánh sáng, nhưng dù thế nào đi nữa, anh không khỏi ước ao gía hôm nay trời ấm hơn.
Trong văn phòng Fedex, người đàn ông điền vào tập nhãn dành riêng và đưa cho người thư ký cùng bốn chiếc phong bì trắng muốt. Chúng sẽ được gửi đi trong vòng hai mươi tư giờ nữa, theo địa chỉ bốn thành phố ở những nơi xa tít trên thế giơi. Trở ra xe, anh bảo đưa anh đến Quai Voltaire. Đến nơi, anh tiến thẳng đến một trong những quán rượu ưa thích ở Tả ngan.
Và lúc bước đi, chìm đắm trong những ý nghỉ miên man, anh không hề biết rằng vì việc làm vừa rồi của anh, nhiều cuộc đời đã biến đổi không cưỡng lại nổi, và biến đổi sâu sắc đến mức không bao giờ trở lại như cũ lần nữa.
Đây là một khoảng thời gian ưa thích trong ngày của cô. Giờ trước khi đêm xuống, mọi vật đã lặng câm êm ái, hoà hợp với nhau. Khoảnh khắc tranh tối tranh sáng.
Vú nuôi người Scotland của cô gọi lúc này là "chạng vạng tối". Cô thích cách gọi ấy; nó gợi lên rất nhiều thứ, và ngay từ khi còn nhỏ, cô bé đã mong ngóng lúc cuối chiều, giờ khắc trước bữa tối. Lúc cùng cậu em trai Tim từ trường về nhà, bà vú nuôi đi giữa, nắm chặt bàn tay hai chị em, cô bé luôn cảm thấy một sự chờ đợi nhức nhối, như thể có một thứ gì đó đang chờ đợi riêng em. Cảm giác này không bao giờ thay đổi. Bất cứ lúc nào cô còn trên cỏi đời, hoàng hôn luôn đem lại cho cô một cảm giác rỏ rệt về sự tiên liệu.
Tránh khỏi bàn vẻ, đến gần cửa sổ của căn hộ giữa khu sầm uất của thành phố, cô nhìn chăm chú ra ngoài, thẳng lên phía Manhattan. Với Alexandra Gordan, vào chính lúc này, bầu trời luôn luôn hoàn mỹ... màu trời trộn lẫn giữa màu mận chín và tím, dịu đi nhờ chút ít màu xám nhạt như khói, biến thành màu hồng phai. Những màu cổ xưa, gợi nhớ đến Byzantium, Florence va Hy Lạp cổ đai. Những tháp nhọn và những tòa nhà chọc của thủ phủ hiện đại to lớn này mập mờ thành những hình ảnh vô tận nổi bật trên nền trời gần như màu tía.
Alexandra mỉm cười một mình. Từ lúc bắt đầu biết nhớ, Alexandra đã tin rằng thời khắc này trong ngày có ma lực. Trong ngành điện ảnh, đôi khi đã thực sự gọi hoàng hôn là "giờ phút thần kỳ". Nhìn đăm đăm ra đường chân trời, những mãnh đời thơ ấu ào ạt trở về với cô. Trong giây lát cô chìm đắm vào những hồi ức... Kỷ niệm của những năm được nuôi dạy tại Upper East Side của thành phố này... của một thời thơ ấu tràn đầy tình yêu, sự che chở và nhiều lúc diệu kỳ. Dù mẹ cô đã làm việc, vẫn làm việc, song mẹ cô và cha cô chưa lúc nào sao lãng cô và Tim. Song chính mẹ mới đóng vai trò tốt đẹp nhất cho cô, và về mặt cảm xúc, cô là sản phẩm của mẹ cô.
Đắm mình trong những hồi tưởng về quá khứ, cuối cùng cô đứng dậy và trở về bàn vẽ, nhìn vào tấm phông cô vừa vẽ xong. Đây là bức cuối cùng của một loạt sáu tấm phông về phong cảnh mùa đông của thôn quê.
Cô biết cô đã thể hiện rất hiệu quả một buổi chiều giá lạnh, có tuyết rơi trong rừng, và cúi xuống, cô cầm bức vẽ mang đến xưởng, sắp thẳng hàng cùng những bức khác. Chăm chú ngắm cả bộ mới hoàn thành, cô hình dung chúng như một tấm phông khổng lồ trên sân khấu, và ngay sau đó chúng sẽ là như thế. Về phần cô, nhưngtấm phông đã mô tả chính xác điều đạo diễn yêu cầu.
Tôi muốn tìm thấy sự giá lạnh, Alexa - Tony Verity đã bảo cô. - Tôi muốn cảm thấy một đêm băng giá, buốt đến tận xương. Những tấm phông của cô phải làm tôi muốn chạy ào vào trong nhà, đứng trước ngọn lửa đang reo vui.
Lùi lại để ngắm tác phẩm từ xa, cô nghĩ đến cách cô tạo ra những tấm phông trong tưởng tượng lúc đầu. Cô đã mường tượng St. Petersburg trong mùa đông, rồi tập trung vào một khu rừng tưởng tượng ở ngoại vi thành phố đó. Trong tâm trí cô, tấm phông trở nên sống động, gần như tiếng quay phim xè xè trong đầu cô... cây cối lấp lánh những giọt băng, tuyết vừa rơi cuốn đi, ùn lại giữa các cây thành các đụn trắng. Những đêm trắng. Bầu trời màu trắng. Mặt trăng màu trắng. Sự im lặng màu trắng.
Đây chính là tâm trạng cô đang tìm kiếm, và cố gắng truyền tải cho người xem. Cô tin rằng cô đã làm được điều đó trong những tấm phông, cuối tuần nãy sẽ chụp ảnh, phóng to rồi sau đó lắp ráp trên sân khấu.
Cô không dùng một thứ màu nào, ngoại trừ một chút xám và đen cho vài cành cây xương xẩu. Chi tiết cuối cùng của cô, và có lẻ sáng tạo nhất của cô là một dãy những dấu chân bơ vơ trên tuyết. Những dấu chân đi giữa đám cây, dường như hướng tới một điểm đặt biệt, thậm chí là bí ẩn.
Tiếng chuông cửa reo lên phá vỡ sự tập trung của cô. Cô đến bên máy điện thoại nội bộ treo trên tường:
- Alô.
- Jack đây. Anh biết là anh đến sớm. Anh có thể lên được không...
- Vâng, được.
Cô ấn nút để mở cửa, và chạy xuống cầu thang, dẫn anh vào.
Vài giây sau, Jack Wilson quấn kín mít trong tấm áo choàng bằng hàng len thô, xách một túi mua hàng nâu to tiến thẳng đến chổ cô, nụ cười nở rộng trên gương mặt thông minh, sắc sảo.
- Anh xin lỗi nếu phá rối ngày làm việc của em, nhưng anh vừa ở rất gần đây. Ở Gallary Cromer với Billy Tomkins. Có vẻ như dở hơi nếu về nhà rồi sau đấy lại trở lại đây. Anh sẽ ngồi im một góc cho đến lúc em làm xong.
- Em xong rồi - Cô nói và cười vang - Em vừa vẽ xong tấm phông cuối cùng, thực mà.
- Thế thì tuyệt! Xin chúc mừng! - Lúc bước vào tiền sảnh nhỏ trong căn hộ của cô, anh dặt túi xuống, kéo cô vào vòng tay và đưa chân đá sập cửa lại. Ghì chặt lấy cô, môi anh lướt lên má cô làm cô rùng mình và cảm thấy run lên. Như một dòng điện đã thiếu vắng giữa họ từ lâu lắm. Cô giật nảy mình.
Hình như anh cũng cảm thấy thế. Jack bứt ra, liếc nhìn cô thật nhanh rồi ngay lập tức áp miệng lên miệng cô, hôn cô thật lâu, thật say đắm. Giây lát sau, anh ghé miệng gần tai cô và thì thầm:
- Chúng mình tìm một cái gường đi.
Cô ngả người về phía sau, ngước nhìn vào cặp mắt xám trong sáng của anh, lúc này đang tràn đầy cảm xúc hơn bao giờ.
- Đừng ngốc thế - Lúc nói, một nụ cười mỉm trêu chọc thoáng trên môi cô và cặp mắt long lanh của cô bổng trở nên mời moc.
- Ngốc ư... Chẳng có gì ngốc chuyện lên gường hết. Anh cho đây là một việc khá nghiêm túc.
Ném chiếc áo khoác len lên sàn cạnh cái túi và vòng tay ôm lấy cô, anh đưa cô vào phòng ngủ.
Dừng lại giữa phòng và ôm lấy vai cô, anh xoay cô đối mặt với anh:
- Em hơi gầy đi đấy - anh nói bằng thứ tiếng Anh hoàn chỉnh hơn bao giờ hết.
Cô đăm đăm nhìn anh không nói gì.
Anh nâng cằm cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên miệng cô.
- Nhưng anh cảm giác rỏ ràng là em bổng nhiên hoảng sợ.
- Em cũng nghỉ thế.
- Anh đang vui mà, Lexi.
- Em cũng thế - Cô trả lời.
Anh mỉm cười với cô, ranh mãnh và đưa cô đến bên gường, không nói thêm lời nào. Họ ngồi cạnh nhau và anh bắt đầu cởi khuy áo cô, cô giật mạnh áo khoác của anh, và trong giây lát cả hai không mặc gì trên người, nằm duỗi dài trên gường.
Cúi xuống cô anh hỏi:
- Công việc của em đến đâu rồi...
- Em không biết nữa. Em bận ngập đầu ngập cổ.
Anh gật đầu đầy hiểu biết, vì anh cũng là họa sĩ và nhiều lùc đang vẽ, anh cũng cảm thấy y như thế. Nhưng anh thật sự mong nhớ cô, sự xa cách của cô làm anh lo lắng. Lúc này, anh lướt miệng xuống phía dưới cô, hôn cô thật âu yếm.
Alexandra rùng mình lần nữa, cô run nhè nhẹ dưới những cái vuốt ve của anh và và mỗi lúc càng thấy bị kích thích. Anh tiếp tục hôn cô mơn trớn đùi cô, và anh thấy cô dang rộng như một đóa hoa căng nhựa nở bừng dưới ánh mặt trời ấm áp. Anh yêu người phụ nữ này, muốn kết hợp cô với anh, muốn làm tình với cô, hoà nhập với cô lúc này.
Đưa tay xuống dưới mông cô, anh nhấc cô lên, kéo cô vào sát anh hơn nữa, gọi tên cô:
- Đi với anh, đến nơi anh sắp đến đi, Lexi! - Anh kêu lên, giọng anh khàn khàn khản đặc.
Cô làm như anh đòi hỏi, và họ cùng đạt đến đỉnh cao khoái cảm, lúc lúc anh lại bảo cô anh yêu cô biết bao, thích làm tình với cô biết bao
Cuối cùng, lúc họ đã nằm yên, thư giãn và kiệt sức, anh kéo tâm chăn lông vịt đắp cho họ rồi ôm lấy cô. Anh áp vào tóc cô & nói:
- Như thế này không tốt sao...
Thấy cô vẫn im lặng, anh nói thêm:
- Em có biết là sẽ tốt biết chừng nào nếu chúng ta cùng nhau...
- Có
- Em sẽ không tách rời anh nữa chứ em...
- Không... đấy là do sức ép công viêc.
- Anh nhẹ cả người vì không phải tại ạnh Em đừng nghĩ khác về anh nhẹ
Cô cười thầm:
- Anh là người tốt nhất, Jack ạ, rất tột Một người đặc biệt thật sự có một không hai...
Anh nhìn cô chăm chú trong ánh sáng lờ mờ của ngày đang tàn, băn khoăn liệu cô có trêu anh không. Rồi thấy sự manhnliệt trong mắt cô, anh dịu dàng nói:
- Chúng ta sẽ làm cho nó thành vĩnh viễn nhé.
Cặp mắt trong sáng mà anh vốn yêu mở to:
- Jack... Em không biết nói gì...
- Nói "Vâng" đi.
- Vâng
- Anh đang nói đến chuyện hôn nhân - Anh thì thầm, giọng anh bỗng cao lện Anh tập trung mọi chú ý vào cô, cái nhìn của anh đầy thăm dò.
- Em biết!
- Em sẽ lấy anh chứ...
- Vâng, em sẽ lấy.
Một nụ cười từ tốn, ấm áp nở rộng trên gương mặt gầy gầy của anh, rồi anh cúi xuống, hôn lên trán, lên mũi, lên môi cô.
- Anh rất mừng, mừng thật sự, Lexi, vì em sắp là của anh, của anh tất cả. Chà tuyệt quá! Chúng mình sẽ có một hoặc hai đứa con nhé...
Cô cười, sung sướng thấy anh vui đến cuồng nhiệt:
- Tất nhiên rồi.
Họ cùng cười vang, đầy vui sướng và hài lòng vì nhau, một hạnh phúc toàn vẹn vì đang sống và trẻ trung. Lát sau, gương mặt Jack trở nên nghiêm trang, anh ôm lấy Alexandra:
- Em sẽ không đổi ý chứ, Lexi...
- Tất nhiên là không rồi, ngốc ạ - Cô vuốt nhẹ má anh, mỉm cười say đắm - chúng mình sẽ có điều đó, nghĩa là... sẽ có con.
- Thử xem nào - Anh vừa nói nhưng ngừng ngay lại khi điện thoại reo.
Alexandra trườn khỏi giường, lấy chiếc áo choàng và chui vào áo lúc chạy ra hành lang. Nhấc điện thoại trong nhà, cô nói:
- Alô...
- Có thư của FedEx gửi cô Gordon
- Cám ơn. Tôi sẽ để anh vào. Tôi đang ở trên lầu mười bốn.
Bản sao nhãn trên chiếc phong bì FedEx rất mờ, nên cô khó lòng mà đọc nổi tên và địa chỉ của người gởi. Thật vậy, phần duy nhất cô có thể đọc được là "Paris, Pháp".
Cô đứng cầm chiếc phong bì, một nếp nhăn nhỏ trên sống mũi. Rồi sau đó tim cô như lỡ nhịp
Từ ngưỡng cửa phòng ngủ, Jack nói:
- Thư của ai thế... Trông em hoang mang quá.
- Em không đọc được tên. Tốt hơn hết là em mở ra thôi - Cô đáp và gượng cười
- Có lẽ là ý hay đấy - Giọng Jack có vẻ chua chát.
Cô liếc anh thật nhanh, ngay lập tức nhận ra vẻ sốt ruột dường như cô có lỗi vì cuộc tình của họ bị người đưa thư của FedEx làm gián đoạn. Muốn xoa dịu anh, cô kêu:
- Ô, để sau cũng được - Đặt phong bì lên chiếc bàn nhỏ ở phòng khách, cô nói thêm -
Chúng ta trở lại phòng ngủ đã.
- Không, anh mất hứng rồi. Anh đi tắm đây - Anh cười, hôn lên chót mũi cô - Anh bảo này. Chúng mình cùng tắm nhé.
Chộp lấy tay cô, anh đưa cô vào buồng tắm và bước vào bồn vặn vòi, điều chỉnh nhiệt độ rồi ôm sát cô vào người lúc nước xối lên thân hình họ.
Alexandra dựa sát vào anh, cô nhắm mắt lại, nghĩ đến chiếc phong bì để lại trên bàn. Cô có thể hình dung rõ ràng là của ai. Chỉ có thể là một người duy nhất... và ý nghĩ ấy làm cô hãi hùng.
Nhưng cô đã lầm. Một lát sau lúc mở phong bì, bên trong không phải là thư như cô tưởng, mà là một tấm thiếp mời. Cô nhẹ cả người
Ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, nhìn đăm đăm vào tấm thiếp mời, một nụ cười bừng nở, rạng cả gương mặt cô. Đứng phắt dậy, cô chạy vào bếp, nơi Jack đang nấu ăn kêu lên:
- Anh Jack, một thiếp mời. Đến dự tiệc. Ở Paris!
Jack rời khỏi bát cà chua tươi đang khuấy và ngước nhìn lên, anh nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
- Ai mời em đấy...
- Anya. Cô giáo Anya Sedgwick phi thường của em
- Người sở hữu trường em đã học... Trường nghệ thuật Trang Trí, Thiết Kế và Thời Trang Anya Sedgwick...
- Chính cô ấy.
- Nhân dịp gì thế...
- Sinh nhật bà - Dựa vào khung cửa, cô đọc tờ giấy mời chạm trổ - "Hân hạnh được đón tiếp bạn nhân kỷ niệm sinh nhật lần thứ 85 of bà Anya Sedgwick. Thứ Sáu, ngày 2 tháng Sáu năm 2001, tại Ledoyen, Carré Champs - Elysées, Paris. Cocktail vào tám giờ. Tiệc tối lúc chín giờ.. Khiêu vũ từ mười giờ trở đi " Thích không, anh Jack... Một tiệc tối có khiêu vũ. Ôi thật tuyệt vời!
- Nghe có vẻ hay đấy em có thể đưa một người bạn đi cùng không...
Alexandra liếc nhìn tờ giấy mời lần nữa. Tên cô viết trên cùng bằng lối thư pháp tinh tế, nhưng chỉ có tên cô. Từ "và các vị khách" đã bỏ đi:
- Em nghỉ là không thể được. Chỉ có tên em trên giấy mời. Em chắc là chỉ có gia đình va học trò cũ của bà ấy thôi... - Tiếng Alexandra nhỏ dần.
Jack im lặng một lát rồi hỏi:
- Em sẽ đi chứ...
- Em chưa chắc. Em không biết nữa. Còn tuỳ vào công việc, em đoán thế. Em chỉ còn phải làm xong một bộ phông nhỏ cho Kỳ nghỉ hè trong mùa đông, và thế là xong. Em sẽ hết việc, nếu không kể có một đột xuất.
- Anh chắc là sẽ thế thôi, Lexi - Anh an ủi và liếc nhìn cô, anh mỉm cười - Thôi bây giờ thì chuồn đi, đế anh làm cho xong món mì ống pomodoro, kẻo tối em lại gọi anh Jack Robinson; Anh phải nấu ăn cho bà hoàng của anh đây.
Cô bật cười và nói:
- OK - Rồi trở lại sofa, tay vẫn cầm giấy mời. Ngồi xuống, cô chăm chú nhìn một lúc lâu hơn, tâm trí cô nghỉ đến Anya Sedgwick, người đã là cô giáo, là cố vấn dày kinh nghiệm và là bạn của cô. Đã một năm nay, cô không gặp bà. Thật sung sướng biết bao được gặp lại bà, kỷ niệm một mốc quan trọng trong đời bà. Paris đang mùa xuân. Nó thật sự huy hoàng biết bao...
Nhưng Tom Conners đang ở Paris. Mỗi lần nghỉ đến anh, cô lại thấy nghẹn thở.
Alexandra giật mình thức giấc. Căn phòng im ắng, đắm trong yên lặng, nhưng mãi một lúc lâu cô vẫn cảm thấy như có người đứng gần đây, lảng vảng gần gường. Cô im lặng, cố xua đuổi ý nghỉ đó đi, biết rằng đó chỉ là... chỉ là một cảm giác, một sự xúc động. Anh đã ở trong phòng với cô, vì giấc mơ của cô thực đến như thế.
Bất cứ khi nào cô mơ, đều xảy ra như thế cả. Mọi việc đều diễn ra hợp lý, sinh động và giống như thật. Ngay cả lúc này, đang tựa đầu vào gối, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi của anh, mùi thân thể anh, mùi tóc anh, mùi nước hoa anh dùng. Cô thấy dường như anh đã hôn cô thắm thiết.
Trừ một điều, anh không có ở đây đêm nay. Cô chỉ có một mình vò võ.
Biết không thể ngủ lại, Alexa ngồi dậy, bật ngọn đèn bên gường và thả cặp chân dài xuống gường. Quấn tấm áo choàng màu lơ nhạt vào người, cô vào bếp, bật hết các ngọn đèn trên đường đi. Cô cần một chén trà hoa cúc cho dễ chịu. Đổ đầy ấm nước và đặt lên bếp gas, cô ngồi xuống ghế, trầm ngâm suy nghĩ đến giấc mơ bất thường của cô. Lần nào cũng y như thế. Anh đột ngột ở đó với cô, bế cô lên tay, nói với cô anh nhớ cô, anh muốn có cô, anh cần cô biết bao. Anh luôn nhắc cô rằng cô là tình yêu của đời anh. Một tình yêu đích thực của anh.
Những giấc mơ bắt nguồn từ thực tại huyền bí, ngay cả lúc thân thể cô cảm thấy như bi một người đàn ông bằng xương bằng thịt và cường tráng chiếm đoạt. Nó đã là như thế, cô nghẹn ngào lẩm bẩm và rót đầy nước sôi vào ca. Ít ra, Jack Wilton đã làm tình với mình, lúc anh ấy đến đây... trong lúc chạng vạng, anh ấy đã yêu mình cuồng nhiệt.
Đúng thế, tiếng trong đầu cô nói, trong giấc mơ chẳng có ai ngoài Tom Conners yêu cô, và đó chính là điều rắc rối nhất của cô.
Thở dài một mình, Alexa cầm ca nước rồi vào phòng khách. Cô bật một ngọn đèn và ngồi vào chiếc ghế bành bọc rất dầy, thoải mái, gần lò sưởi, nhấp từng ngụm trà hoa cúc, nhìn đăm đăm vào đám than hồng đang lụi dần.
Cô đã làm điều gì sai chăng... Câu hỏi ấ cứ lởn vởn quanh cô như một đám mây đen.
Cô đã làm tình với Jack và đã thích thú vô cùng, nó là sự khôi phục bất ngờ và tuyệt vời niềm đam mê giữa hai người, niềm đam mê và buồn thay, đã thiếu vắng nhiều tháng nay. Cô đã viện cớ mệt mỏi, bận bịu, vì sức ép công việc và căng thẳng vi phải đẩy nhanh những bản thiết kế cho vở diễn mới. Nhưng thực ra, trong chuyện này còn có một điều nữa. Cô đã gạt đi, tránh né chuyện ái ân với Jack. Cô cảm thấy việc gần gũi với Jack cứ miễn cưỡng, lạ lùng thế nào ấy, và cô đã thầm chùn lại. Nhưng vì sao... Anh là người điển trai, lôi cuốn theo kiểu trầm lặng, và có nhân cách đáng quý. Anh cũng là một người khôi hài, biết làm cô cười vui vẻ.
Bao ý nghỉ mâu thuẫn quay cuồng trong đầu cô. Cô nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp chúng chúng, rồi đột nhiên thẳng người lên, cô nghỉ: Chúa ơi, mình đã đồng ý lấy Jack! Mình đã hứa hôn với anh ấy!
Về phía Jack, đây không phải là chuyện đùa. Anh rất nghiêm túc. Anh đã nói về việc kết hôn suốt bữa ăn tối, không ngừng chạm cốc vang đỏ của anh với cô. Trong lúc chưa định ngày chính xác, cô đã mặc nhiên chấp nhận lúc anh bàn sẽ cưới vào mùa đông, khoảng cuối năm.
- Ở New York. Một đám cưới ra trò - Anh nhất quyết - Với gia đình em và gia đình anh, cùng những người thân thiết. Đấy là điều anh muốn, Lexi ạ.
Cô đã gật đầu ưng thuận. Lúc bữa ăn chấm dứt, anh đã giúp cô xếp bát đĩa vào máy rửa bát, nhưng rồi anh ra về, vừa hôn lên má cô vừa thầm thì là anh muốn bắt tay vào một bức vẽ lớn cho buổi chưng bày sắp tới.
Còn cô, cô lại nhớ đến người đàn ông khác, gần gũi riêng tư hết mức. Vậy cô có điều gì sai chăng... Chuyện này không bình thường chăng...
Nhờ có trà hoa cúc, cô bổng nhiên hoàn toàn tỉnh táo. Liếc nhìn đồng hồ hình xe ngựa bằng đồng thau đặt trên nắp lò sưởi, cô thấy đã sáu giờ mười sáng.
Mười hai giờ mười ở Paris.
Trong một cơn thôi thúc, cô nhấc điện thoại trên bàn cạnh gường va quay số văn phòng của anh. Trong giây phút, số ở Paris reo chuông.
Rồi tiếng anh trả lời. "Allô".
Cô nắm ống nghe chặt hơn. Cô không thể thốt nên lời. Cô chỉ có thể thở.
- Tom Conners ici - Rồi anh nhắc lại bằng tiếng Anh - Hello... Tom Conners đây. Ai gọi đấy...
Cô cản thận đặt ống nghe xuống. Bàn tay cô run rẩy và tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô hít liền mấy hơi thật sâu, rồi dựa vào tấm nệm ghế, cô nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Anh đang ở đấy. Anh vẫn sống và khoẻ mạnh ở Paris.
Nếu cô đến Paris, đến dự bữa tiệc của Anya Sedgwick, cô sẽ không thể cưỡng lại lòng mình. Cô sẽ gọi điện cho anh, rồi anh sẽ nói "Chúng ta đi uống thứ gì đi" vì anh thích thế, và cô nói "vang, tuyệt lắm", và rồi cô sẽ đi với anh. Rồi sau đó, cô lại sẽ mê mẩn. Sẽ đắm đuối lần nữa. Đúng thế một linh hồn lạc lối.
Với cô, Tom Conners là người gây ấn tượng mạnh mẽ, một người đàn ông đầy uy lực, hấp dẫn không thể cưỡng lại, anh sống trong ý nghĩ của cô, trong trái tim cô và trong tâm tưởng cô. Dù không gặp nhau đã ba năm nay, anh là người cắt đút, nhưng cô biết nếu cô gọi anh, anh sẽ muốn gặp cô.
Mày là đồ ngu, cô tự rủa mình. Nỗi tức giận tràn ngập lòng cô. Giận mình và giận mối tình kéo dài, bế tắc với Tom Conners. Cô biết gọi điện cho anh là một việc ngu xuẩn, dù cô không nói gì với anh. Chỉ nghe thấy giọng nói lôi cuốn, dịu dàng của anh, cô đã thật sự mất hết nhuệ khí.
Cô cố bắt mình nghĩ đến Jack Wilton. Anh yêu cô, muốn cô làm vợ anh, và thực ra cô đã nhận lời anh. Hơn nữa, anh là một người đàn ông đứng đắn, tử tế, chính trực, tốt bụng, đáng yêu và hào phóng. Cô biết anh ngưỡng mộ cô, thán phục tai năng thiết kế sân khấu của cô, khen ngợi sự cống hiến và tính kỷ luật của cô. Anh cổ vũ cô và luôn có mặt ở đó vì cô, ngay cả khi cô hờ hững với anh trong mấy tháng qua.
Cô biết Jack sẽ là một người chồng tuyệt vời. Anh yêu cô, và cô cũng yêu anh. Yêu theo cách riêng của cô.
Alexadra quả quyết rời ghế và trở lại gường. Jack Wilton sắp thành chồng cô và sự việc sẽ là thế. Buồn thay, cô phải bỏ bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 85 của Anya. Để tự vệ.
Ngồi trên chiếc bàn gỗ dài ngự trong phòng ăn thanh lịch ở nhà cha mẹ cô ở Phố 79 Đông, Alexa nhấm nháp món trứng tráng sốt cà chua mẹ cô làm.
- Ngon quá, mẹ ạ - Lát sau, cô nói - Cảm ơn mẹ đã dành hôm nay cho con. Con biết mẹ thích ở một mình ngày thứ Bảy.
- Con đừng ngốc thế, mẹ rất vui có con ở đây - Diane Gordon trả lời và mỉm cười ấm áp - Sáng nay mẹ định gọi cho con thì chuông reo và con nói muo6'n đến đây ăn trưa.
Diane uống một ngụm nước, rồi hỏi con gái:
- Con có muốn uống vang không...
- Không ạ, cảm ơn mẹ, con không uống ban ngày. Nó làm con buồn ngủ. Với lại, con đang béo ra... vì các thứ đường. Con thích hấp thụ calo trong bánh mì hơn - Nói xong, cô với tay lấy miếng bánh baguette mẹ cô đã cắt lúc trước. Cô phết thật nhiều bơ và cắn một miếng.
- Con chẳng phải lo về chuyện trong lượng đâu, trông con rất tuyệt, thực đấy - Diane nhận xét và ngắm con gái. Bà không thể không nghĩ con bà mới trẻ hơn tuổi làm sao. Hình như không thể đoán Alexandra đã ba mươi. Thực ra, đến hè này cô sẽ 31, mà như mới ngày hôm qua thôi, Alexa là đưá bé chập chững biết đi quấn quanh chân bà. Ba mươi mốt, bà ngẫm nghĩ, đến tháng Năm này mình sẽ 58. Thời gian trôi qua nhanh tựa tên bay. Tất cả những năm tháng ấy biến đi đâu nhỉ... Đến tháng Sáu tới, David sẽ 59. Cuộc hôn nhân của bọn mình đã kéo dài được nhiều năm, và vẫn mãnh liệt.
- Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế... - Alexa thăm dò.
- Mẹ đang nghĩ đến bố con. Và cuộc hôn nhân của bố mẹ. Bố mẹ lấy nhau đã 33 năm, từng ấy năm trôi qua nhanh như chớp. Đúng thế đấy - Bà bật ngón tay.
- Bố mẹ may mắn thật - Alexa lẩm bẩm - May nhất là đã tìm được nhau.
- Đúng thế.
- Bố mẹ thật giống nhau - Cô chăm chú ngắm mẹ, nghĩ thầm bà đẹp biết bao với nước da trắng hồng, mái tóc vàng nhạt óng ả và cặp mắt xanh lơ cực kỳ sinh động.
- Còn con thế nào... Con đã xong những bộ phông mùa đông ấy chưa...
Mặt Alexa ngời lên:
- Con đã làm xong những phông cuối cùng từ đầu tuần này. Hôm qua con đã xem ảnh phóng to trong xưởng, trông rất tuyệt mẹ ạ, dù là con nói về bản thân mình.
- Mẹ đã bảo con nhiều lần rồi, đừng che giấu tài năng của con làm gì. Con rất có tài - Bà trầm ngâm nhìn con gái
- Thế con... tiếp theo là gì vậy...
- Con có một bộ phông nhỏ cho vở diễn này và sau khi đã làm xong hợp đồng ấy, con sẽ... - Alexa cười, hơi gượng gạo - Con đoán là con sẽ thất nghiệp thôi.
- Mẹ nghi ngờ lắm - Diane nói lại ngay, vẻ mặt bà đầy tự hào vì con gái - Con sẽ không thế.
- Nói thật là con không lo. Có một chuyện mới xảy ra.
Diane gật đầu, cặp mắt bà nheo lại:
- Con nói qua điện thoại là con muốn nói chuyện với mẹ. Chuyện gì vậy...
- Mẹ có thể để đến lúc uống cà phê được không ạ... - Alexa vội ngắt lời.
- Tất nhiên là được, nhưng có gì trục trặc không... lúc nãy con có vẻ lo lắng.
- Con nói thật là không có gì trục trặc. Con chỉ cần... một người biết lắng nghe, một người thực tốt, và mẹ chính là người tốt nhất con biết.
- Có phải về Jack không...
- Không ạ, bây giờ mẹ lại giống y các bà mẹ khác, ơn Chúa là mọi khi mẹ có thế đâu. Không, không phải về Jack đâu.
- Đừng làm mẹ sốt ruột nữa, Alexa, đằng nào Jack Wilton cũng là một người rất dể thương.
- Con biết, anh ấy cũng nghĩ về mẹ như thế. Cả về bố nữa.
- Mẹ vui khi nghe tin ấy. Nhưng nó nghì về con ra sao...
Điều ấy quan trọng hơn nhiều.
- Anh ấy thích con.
- Bố con và mẹ đều nghĩ Jack sẽ là một đứa con rể tốt và rất dễ thương.
Alexa không đáp.
Nửa tiếng sau, Alexadra ngồi đối diện với mẹ trong phòng khách, ngắm bà rót cà phê vào những cái tách sứ Tàu trang nhã.
- Mẹ sẵn sàng nghe đây, Alexa, con muốn bắt đầu lúc nào cũng được. Dù bất cứ chuyện gì, mẹ sẽ cố cho con lời khuyên tốt nhất.
- Con biết thế, mẹ ạ - Alexa trả lời lúc nhận tách cà phê mẹ cô đưa cho. Cô đặt tách xuống chiếc bàn cổ, thấp để giữa họ, và tựa vào tấm đệm nhung Venetian trên chiếc sofa màu kem - Chiều qua con nhận được thiếp mời đi dự tiệc ở Paris. Tiệc mừng Anya. Bà sắp 85 tuổi.
Nụ cười nở rộng trên gương mặt Diane, bà kêu lên:
- Lạy Chúa lòng lành, mẹ không thể tin nổi! Người phụ nữ ấy thật là một điều thần diệu.
- Con biết và ngoài việc trông bà trẻ hơn tuổi nhiều, bà là người tràn đầy nghị lực và sức sống. Bất cứ lúc nào con gọi điện cho bà, bà cũng có vẻ bận bịu như lúc nào, nào điều hành nhà trường, nào giải trí, nào đi du lịch. Tháng trước, bà vừa kể với con là bà bắt đầu viết một cuốn sách về nghệ thuật trang trí, đang trong giai đoạn viết đề cương. Thật là sửng sốt.
- Mẹ cũng đã nói như thế, và chuyến đi này thật thú vị. Bao giờ tổ chức tiệc...
- Ngày 2 tháng Sáu, tại Ledoyen. Nhưng mẹ a, Chưa chắc con đi đâu.
Diane sửng sốt:
- Sao lại không... Con luôn được Anya yêu quý. Chắc chắn là quý hơn những người khác... - Diane bổng ngừng lại - Nhưng tất nhiên rồi. Ra thế. Con không muốn đi vi không muốn gặp ba người kia. Mẹ không thể đỗ lỗi tại con; những người phụ nữ kia đã thành kẻ khá bội bạc.
Giật nảy mình, Alexandra đã không hề nghĩ đến mấy cô bạn cũ, những người rốt cuộc đã thành kẻ thù của cô. Cô chỉ chú tâm đến Tom Conners, như lúc này cô hiểu rằng cô phải để họ cân bằng như nhau. Mẹ cô nói đúng, họ mới là nguyên nhân chính để cô tránh xa Paris. Họ nhất định sẽ có mặt ở bữa tiệc... Anya sẽ mời họ cũng như mời cô. Trong khoá học của họ, bốn người đã là niềm tự hào lớn nhất của cô giáo Anya.
- Mẹ nói đúng, mẹ ạ. Con không muốn gặp họ - Alexa nói - Nhưng họ không phải lý do con không muốn đi Paris. Mà vì một người khác. Tom Conners.
Diane hơi nhô người ra trước, mắt bà nheo lại:
- Tom Conners. Có phải cái anh chàng người Pháp mà con đã giới thiệu với bố mẹ mấy năm trước không...
- Đúng đấy ạ, nhưng Tom lai nữa Pháp, nữa Mỹ. Bố anh ấy là người Mỹ đến sống ở Paris từ 50 năm trước, sau đó lấy một cô gái Pháp và ở lại. Tom thường xuyên sống ở Pháp.
- Nếu mẹ nhớ không nhầm thì anh ta là luật sư và rất điển trai. Nhưng mẹ không biết chuyện giữa các con có nghiêm túc không. Mẹ tưởng đây chỉ là một cuộc gặp mặt thoáng qua, một loại tán tỉnh mà thôi.
- Thực ra nó đã kéo dài gần hai năm.
- Mẹ hiểu - Diane ngồi thẳng lại, phân vân vì đã bỏ xót mối quan hệ này. Mặt khác, đây là thời gian Alexa sống ở Paris, làm phim va nhà hát cùng hai người chúa trai của bà Anya. Lẽ tất nhiên, con gái bà đã giữ kín về Ton Conners, chẳng thổ lộ điều gì. Bà chậm rãi nói:
- Mẹ cho rằng dù thế nào thì con vẫn dính dáng đến Tom Conners. Đấy có phải là chuyện con muốn nói không...
- Không ạ... Mà vâng... Không... Mẹ ạ, chúng con đã không gặp nhau nữa, con không biết tin gì về anh ấy, anh ấy chẳng bao giờ liên hệ với con, nhưng anh ấy vẫn ở trong lòng con, trong ý nghĩ của con... - Giọng cô ngập ngừng, nhỏ dần và cô nhìn mẹ, vẻ bất lực.
- Vì sao con đoạn tuyệt với anh ta, Alexa... - Diane tò mò hỏi.
- Con không cắt đứt. Mà là anh ấy. Từ ba năm trước đây.
- Nhưng vì sao... - Mẹ cô hỏi gặng.
- Vì con muốn cưới, nhưng anh ấy lại không thể lấy con.
- Anh ta đã có vợ.
- Không ạ. Bây giờ vẫn không, hồi đó cũng không.
- Mẹ không hiểu gì hết. Nó làm mẹ rối trí. Mẹ chỉ không hiểu vấn đề khúc mắc ở đây là gì - Diane lẩm bẩm.
Alexa nói, rất nhẹ nhàng:
- Tom đã lấy vợ từ khi còn rất trẻ, lấy Juliette, người yêu từ thuở thiếu thời. Họ đã lớn lên cùng nhau, cha mẹ họ là chổ bạn bè. Tom và Juliette có một đứa con gái nhỏ là Marie - Laure, và theo lời Tom kể với con, thì họ là một cặp thơ mộng, rất đẹp đôi, chung sống rất hạnh phúc. Sau đó, một chuyện dữ đã xảy ra.
Alexa ngừng lại, hít một hơi thật sâu và tiếp:
- Tháng Bảy năm 1985, họ đến Athens nghỉ hè. Đến cuối kỳ nghỉ, Tom phải đi gặp một thân chủ có nhà nghỉ ở vùng đó. Anh hẹn gặp vợ con vào giờ ăn trưa tại quán caphê ưa thích của họ, nhưng Tom bị giữ lại và đến đấy chậm. Lúc bước vào quảng trường có quán caphê đó, mọi sự thật hỗn loạn. Nhiều xe cảnh sát và cứu thương đỗ ở giữa, và cảnh tàn sát thật khủng khiếp. Chỉ ít phút trước khi Tom đến, một quả bom của bọn khủng bố đã nổ tung trước quán cà phê mà Juliette và Marie - Laure đang đợi...
Hít mấy hơi thật sâu xong, cô tiếp:
- Tom tìm kiếm họ đến điên cuồng. Cuối cùng, anh ấy tìm ra hai mẹ con dưới đống đổ nát đàng sau quán càphê... trần nhà đổ sụp lên người họ. Cả hai đã chết - Alexa chớp chớp mắt, tiếng cô nhỏ đến mức cuối câu gần như không nghe thấy - Tom không bao giờ hồi phục sau cơn ác mộng đó...
Diane hãi hùng nhìn Alexa chằm chằm, những giọt nước dâng đầy mắt bà:
- Thật khủng khiếp! Tấn thảm kịch với họ kinh khủng quá - Bà nói và nhìn con gái, bà thấy mặt Alexa trắng bệch.
Bà đứng dậy, đến ngồi bên con gái trên sofa va ôm lấy cô.
- Ôi con yêu của mẹ, con vẫn yêu nó lắm.
- Con ư, con không chắc, mẹ ạ, nhưng anh ấy chiếm giữ phần lớn tâm trí con, đúng thế đấy. Con tưởng như anh ấy ở trong lòng con, luôn sống cùng con. Nhưng con đủ tỉnh táo để hiểu rằng con không có tương lai với Tom. Anh ấy sẽ không bao giờ lấy vợ. Anh ấy sẽ không bao giờ có một quan hệ lâu dài, vì không thể. Mẹ thấy đấy, Tom không thể quên họ.
- Hoặc chính cậu ta không muốn quên - Diane nhẹ nhàng gợi ý.
- Có lẽ đúng thế thật. Có lẽ anh ấy cho rằng nếu quên họ, anh ấy sẽ có lỗi suốt đời và không tự tha thứ cho mình. Nhưng sau khi chúng con tuyệt giao, con biết con không thể nguôi thương nhớ Tom. Song con cũng hiểu rằng chuyện này cũng chẳng co tương lai gì.
Diane gật đầu:
- Con nói đúng, và mẹ cho rằng con đã hết sức cố gắng để đạt được thành công xuất sắc trong nghề nghiệp. Mẹ tự hào về con, Alexa. Con đã không để những vưóng mắc riêng tư ảnh hưởng đến sự nghiệp. À, một việc quan trọng nữa là Tom bao nhiêu tuổi...
- Anh ấy bốn mươi hai.
Diane gật đầu, chăm chú nhìn con gái và nói to:
- Nhưng con cũng yêu Jack Wilton chút ít chứ...
- Vâng, con yêu anh ấy, theo một kiểu nhất định.
- Không như con yêu Tom.
- Không ạ.
- Vậy con có thể chung sống với Jack không...
- Con nghĩ thế. Bản thân Jack có rất nhiều thứ. Anh ấy rất hấp dẫn và duyên dáng, chúng con rất ăn ý. Chúng con hợp nhau, anh ấy làm con cười vui, chúng con hiểu nhau, hiẻu khá tường tận. Chúng con thán phục tài năng của nhau và tôn trọng nhau - Cô thoáng cười với mẹ - Mẹ cũng biết là anh ấy yêu con. Anh ấy muốn cưới con.
- Con sẽ lấy Jack chứ... - Diane hỏi khẽ.
Alexa tựa sát vào mẹ, buột thở dài. Và thật bất ngờ, những gioịt nước mắt trào ra khỏi mắt cô. Rồi ngồi thẳng dậy, cô vội chùi đi:
- Con nghĩ là có thể được, mẹ ạ, và con đã thực lòng nghĩ thế. Nhưng bây giờ thì con không biết nữa. Kể từ hôm qua, lúc giấy mời đến, con rất rối trí.
- Có phải con định nói với mẹ là con không thể cưỡng nổi gặp Tom nếu con đến Paris...
- Con nghĩ là thế.
Sau một hồi im lặng, Diane chậm rãi nói, thận trọng:
- Đúng là kiểu suy nghĩ đầy yêu thương và tận tuỵ của con. Con phải quên Tom, vì con biết là như thế. Tom không phải là người dành cho con, Alexa. Việc xảy ra với vợ con Tom là điều không sao chịu đựng nổi, rất, rất thê thảm. Nhưng đã xảy ra từ nhiều năm về trước. Nếu đến bây giờ Tom vẫn chưa hết nghĩ thì...
- Ba năm trước anh ấy chưa hết, nhưng con không biết bây giờ ra sao...
-.... thì sẽ không bao giờ hết - Diane nói tiếp bằng giọng quả quyết - Con có thể có một cuộc sống tuyệt vời với Jack. Và đó là điều con nên làm... - Diane ngừng lại, ôm chặt con gái và áp vào mai tóc đen bóng của con, bà nói - Có nhiều loại tình yêu, con biết không. Đôi khi, một tình yêu lớn trong đời không có nghĩa là kéo dài... biết đâu khi chấm dứt, nó mới trở thành tình yêu lớn - Diane thở dài, nhưng lát sau, bà nói - Mẹ biết, từ bỏ một người không phải là dễ dàng. Nhưng thực ra, Tom Conners đã bỏ con, Alexa ạ.
Sao con cứ tự dày vò mình... Mẹ khuyên con không đi Paris. Con sẽ không bị cám dỗ gặp gỡ Tom và rạch tung vết thương cũ.
- Con nghĩ là mẹ đúng, mẹ ạ. Mẹ luôn luôn đúng. Nhưng bà Anya sẽ khó chịu nếu con không đến dự tiệc.
- Mẹ đoán là bà ấy sẽ buồn - Lặng im giây lát, rồi Diane kêu lên - Có một cách! Con và Jack có thể cùng đi Paris với nhau. Chắc chắn con không thể tìm Tom nếu con ở đó với một người đàn ông khác.
- Có chắc không... Alexandra nghĩ, nhưng cô nói:
- Giấy mời không kèm thêm khách. Chỉ có tên con thôi.
- Nhưng bà ấy sẽ không từ chối con... nếu con nói là con sẽ đi Paris với... chồng chưa cưới của con.
- Thực ra, con không biết bà ấy sẽ làm gì nữa. Con phải nghĩ những điều mẹ nói đã, mẹ ạ.
Tấm thiệp mời dựng trên lò sưởi, cạnh chiếc đồng hồ hình xe ngưa, và việc đầu tiên cô làm lúc về đến nhà là cầm lên, đọc lại lần nữa.
Nhìn xuống góc bên trái, dưới những chữ tắt RSVP là ngày cuối cùng nhận lời hoặc từ chối "1 tháng Tư 2001". Và ở góc bên phải ghi chú "Thắt cà vạt đen" và bên dưới "Áo dài vũ hội". Vậy là cô còn một phần tháng Hai và cả tháng Ba để quyết định có đi hay không. Trong thâm tâm, cô rất muốn dự lễ kỷ niệm sinh nhật đặc biệt này với Anya. Nhưng còn vướng Tom Conners, lại còn những người bạn cũ của cô... Jessica, Kay, and Maria. Ngày một tháng Tư, cô lảm bẩm. Một loại ngày kỷ niệm, vì cô đã gặp Tom đúng vào ngày một thang Tư năm 1996. Lúc ấy cô 25, anh 37 tuổi.
Để lại tấm thiệp mời lên mặt lò sưởi, cô quỳ xuống trước miệng lò, đánh diêm châm vào giấy và những dăm gỗ trong vỉ lò. Trong vòng ít phút, cô đã nhóm xong ngọn lửa, những thanh củi bắt cháy nhanh chóng, ngọn lửa liếm lên tận ống khói.
Đứng dậy, Alexa bật đèn. Cùng với ngọn lửa, nó đem lại ánh sáng lung linh ấm áp cho phòng khách đã mờ tối vì ráng chiều muộn ngày đông. Cô ngồi xuống ghế sofa trước lò sưởi, nhìn đăm đăm vào ngọn lửa đang bập bùng, nhảy múa trong lò. Tâm trí cô phiêu diêu trong nhiều ý nghĩ thay đổi, nhưng tâm điểm nổi bật vẫn là Tom. Chính Nicky Sedgwick đã giới thiệu họ, khi Tom đến trường quay ở Billancourt gặp Alain Durand, thân chủ của anh đang đạo diễn một bộ phim. Đó là một bộ phim Pháp - Mỹ hợp tác, công phu và tốn kém. Nicky và em trai là Larry phụ trách nghệ thuật và thiết kế của bộ phim, và theo lời gợi ý của Anya, họ đã thuê Alexa làm trợ lý.
Bộ phim là một thử thách lớn. Phim nói về Napoleon và Josephine, và Nicky là người đứng đầu, rất khắt khe về các chi tiết lịch sử. Anh rất thích thú các tác phẩm của cô, khả năng của cô, và hầu hết các phông vẽ của cô.
Ngày Tom Conners đến xưởng phim, việc quay phim đang tiến hành suôn sẻ. Alain Duran và Tom đã mời anh em nhà Sedgwick ăn tối sau lúc họ bận bịu suốt ngày, và cô cũng được mời.
Cô đã lặng người vì diện mạo, sức mê hoặc và sự lịch lãm của Tom. Anh đối xử với cô rất lịch thiệp và thanh nhã, và trước lúc bữa ăn kết thúc, cô đã mê anh. Khuya hôm đó, trên xe của anh lúc anh đưa cô về nhà, cô thấy mình đã ở trong vòng tay anh. "Một cuộc tự thiêu tình nguyện", anh gọi thế, nhưng sau đó không lâu, anh đã gọi đó là tình yêu sét đánh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cả hai người đều biết như thế.
Nhưng sự hấp dẫn thanh thoát và vẻ duyên dáng bẩm sinh ấy che dấu một người đàn ông khó tính có nhiều tâm trạng, người gánh nặng cái chết vô ích của vợ và con, và một nổi buồn sâu sắc mà anh giữ kín rất kỹ trước bàn dân thiên hạ.
Nicky đã nhiều lần trêu chọc cô về chuyện Tom, có lần anh nói:
- Tôi đố rằng phụ nữ ắt phải thấy được tâm trạng ảm đạm của anh. Anh chàng Bayon ấy rất quyến rũ và gợi tình.
Nhưng Larry đã cảnh báo cô:
- Anh ấy đến với cô nhưng kéo theo cả một gánh nặng những hành trang kỷ niệm - Larry đã nói toạt ra - Cẩn thận đấy, cố mà giữ lấy thân.
Alexa với lấy tấm mền trên tay ghế sofa, và duỗi người dưới mền. Tâm tư cô đọng lại cùng Tom và những ngày bên nhau của họ ở Paris. Bất chấp trạng thái ủ rũ và những cơn buồn khủng khiếp của anh, quan hệ của họ rất thắm thiết, thậm chí còn ngây ngất mỗi khi anh rũ bỏ gánh nặng của quá khứ. Mối quan hệ ấy chỉ chấm dứt khi cô muốn vĩnh viễn bên anh. Kết hôn. Con cái.
Hiện giờ anh 42 và vẫn chưa lấy vợ, cô cảm thấy chắc chắn như thế. Thật là hoài phí, cô nghĩ và nhắm mắt lại, cô ao ước ngủ được. Cô muốn quên Tom và những xúc cảm về anh. Cô sẽ không bao giờ trở lại Paris. Không đến dự kỷ niệm sinh nhật lần thứ 85 của Anya Sedgwick.
Mình nhớ đang khiêu vũ với anh ấy ở đây, giữa căn phòng này, dưới ngọn chúc đài, cô nghĩ. Đôi tay mở rộng như đang ôm người đàn ông, Kay Lenox xoay người quay tròn theo điệu valse trong đầu cô. Cô chuyển động rất yểu điệu, gương mặt thanh tú của cô đầy vẻ hân hoan, đắm đuối lúc cô chìm trong suy tư.
Những hồi ức tràn ngập lòng cô. Hồi ức về người đàn ông đã yêu thương và ấp ủ cô. Người đã từng là một người chồng thắn thiết, song đã thay đổi.
Anh đã phủ nhận lời buộc tội của cô là thay đổi trong cách đối xử với cô, khăng khăng rằng cô đang tưởng tượng ra đủ thứ. Nhưng cô biết không phải thế. Anh có vẻ lạnh nhạt, và hình như không còn yêu cô như trước kia nữa. Anh vốn chu đáo và ân cần, song giờ đây anh có vẻ đãng trí, thậm chí lơ đễnh, quên cả nói với cô anh định làm việc muộn hoặc dự những bữa ăn tối vì công việc. Cứ đến phút cuối cùng, anh mới gọi điện cho cô, chẳng nghĩ gì đến cô, để mặc cô một mình suốt buổi tối.
Kay chưa bao giờ tin một người như Ian Andrews lại cưới cô. Nhưng cuộc ve vãn của họ đã biến thành một chuyện tình thơ mộng, và rồi họ kết hôn đã hai năm rưỡi, biến giấc mơ thành hiện thực. Giờ đây, lúc cô quay tròn khắp phòng, những kỷ niệm ùa tới bên cô. Cô nhớ lại tính trẻ con của anh, niềm vui sống và sự lôi cuốn của anh. Anh đã cuốn cô vào cuộc hôn nhân, chỉ sau lần gặp gỡ đầu tiên có một tháng. Dù lúc đó cô sửng sốt, song cô không phản đối; vì cô đã yêu anh đến hoá rồ. Nó cũng hợp với mục đích kết hôn nhanh chóng của cô. Cô đã giấu giếm quá nhiều.
Một tiếng ho kín đáo làm cô tỉnh mộng và dừng lại. Cô liếc ra cửa và mỉm một nụ cười nhẹ, căng thẳng với Hazel, người đầu bếp của cô.
- Xin tha lỗi vì đường đột, thưa phu nhân Andrews, song tôi chưa biết về bữa tối nay - Người đầu bếp lưỡng lự - Liệu đức ông có ăn tối ở nhà không...
- Có, Hazel, có đấy - Kay trả lời, giọng cô tin tưởng - Bác đã thấy thực đơn bữa tối tôi để lại không...
- Có, thưa phu nhân Andrews - Người đầu bếp nghiêng đầu chào và đi ra.
Nhưng anh có về đây không... Kay tự hỏi và bước đến bên cửa sổ, đứng nhìn ra bải cỏ và hàng cây chạy thẳng lên những quả đồi dọc đường chân trời mờ lơ nhạt. Sau bữa điểm tâm, anh đã tuyên bố sẽ đi Edingburg để mua quà tặng cô em gái Fiona; điều đó là thực vì ngày mai là sinh nhật của cô và họ đã gặp cô vào bữa trưa Chủ nhật. Nhưng cô không khỏi băn khoăn vì anh đã không bảo co6 chọn một thứ gì đó, tuần nào cô cùng đến xưởng vẽ trong thành phố ba ngày.
Rời cửa sổ, Kay đi qua sàn lát gạch đất nung đến chỗ lò sưởi lớn bằng đá. Cô đứng quay lưng về ngọn lửa, và như thường lệ, co6 nghĩ căn phòng này mới lạ lùng làm sao. Nó là nhà kính làm thêm vào đầu toà nhà do bà cố của Ian xây từ thời Victoria. Tuy thoáng và sáng sủa vì có nhiều cửa sổ cao, song rất ấm cúng nhờ cái lò sưởi bằng đá, một sự thêm thắt bất thường trong nhà kính. Nhưng cần thiết vì thời tiết mùa đông giá lạnh. Những chậu cây và đồ gỗ bằng liễu gai sơn màu nau6 đen tạo cho nó hơi hướng một khu vườn, nhưng vài thứ đồ cổ chọn lựa kỹ càng lại bổ sung cảm giác về vĩnh cửu.
Kay cắn môi, nghì đến Ian. Cô biết vì sao lần này anh đi xa... chỉ vì cô không có mang. Anh tha thiết muốn có một đứa con, một người thừa kế tào nhà này, nơi gia tộc Andrews đã sống năm trăm năm nay. Vậy mà cô không thể cho anh một đứa con.
- Lỗi tại mình - cô lẩm bẩm và nghĩ đến chuyện xảy ra với cô ở Glasgow, lúc cô ở độ thiếu niên. Một cơn rùng mình chạy suốt thân mình mảnh dẻ của cô, và cô quay lại ngọn lửa. Ngồi xuống chiếc ghế bọc da, cô đăm đăm nhìn ngọn lửa, gương măt cô đột nhiên rúm lại, cặp mắt trầm ngâm. Dù đang buồn, vẫn không thể phủ nhận vẻ đẹp lạ thường của cô, với nước da trắng ngà, cặp mắt xanh lơ màu hoa thuỷ cự mái tóc vàng rực, toả sáng lung linh trong ánh lửa, cô đúng là một người đẹp vùng Celt. Nhưng lúc này Kay Lenox Andrews không thiết nghĩ đến nhan sắc hoặc tài năng xuất sắc của cô, những thứ đã làm cô tiến xa khi còn trẻ, ngoài sự xấu xa và ghê tởm của quá khứ.
Cô nhớ lại cô đã lớn lên ở Gorbals, khu nhà ổ chuột của Glasgow và đã được dạy dỗ ở đó. Nhièu lần Kay phân vân không hiểu vì sao cô lại là một người khác hẳn với môi trường khắc nghiệt, thô bạo trong thời thơ ấu của cô. Khi còn thiếu niên, cô đã khao khát trốn chạy khỏi Gorbals. May mắn thay, mẹ cô là Alice Smith cũng muốn như vậy, và chính Alice đã đẩy cô vào cuộc đời rộng lớn hơn.
- Mẹ muốn con có một cuộc sống tốt đẹp hơn đời mẹ - Alice hay nói - Con có sắc đẹp, trí tuệ và tài năng. Chẳng gì ngăn cản được con... ngoài bản thân con. Mẹ hy vọng con sẽ thành công nhất định, con gái ạ.
Mẹ cô đã tính toán, chắt bóp, tiết kiệm để thực hiện nhiều kế hoạch đặc biệt cho cô con gái. Cuối cùng, mọi cố gắng và hy sinh đó đã được đền đáp. Kay đã có một diện mạo mới mẻ - một phụ nữ trẻ, đẹp đến sững sờ, được đào tạo, có giáo dục và lịch sự, trở thành một thiết kế thời trang có khiếu thẩm mỹ và nhạy bén.
Mình sẽ không thể làm được điều đó nếu không có mẹ, Kay nghĩ lúc rời nhà kính và đến phòng khách phía trước. Nơi đây là một khoảng không gian rộng mênh mông, trần cao như thánh đường, cầu thang kép có chấn song chạm trổ chạy lên phòng khách rộng ở bên trên. Điểm đặc sắc của phòng khách là môt cửa sổ lắp kính màu cao vút, làm cho cả phần trước của phòng khách bên dưới tăm trong ánh sáng nhiều màu.
Vịn vào bên trái cầu thang, cô chạy lên tầng trên, nơi có xưởng vẽ của cô, có thời đã là phòng trẻ ở Lochcraigie. Lúc mở cửa và bước vào xưởng trong buổi sáng tháng Hai rét buốt này, cô vui sướng thấy Maude, người quản gia đã nhóm lửa cháy rực rỡ trong lò. Căn phòng có trần cao, cửa sổ cao tràn ngập làn ánh sáng hiền hoà của phương Bắc mà cô rất ưa. Trong làn ánh sáng trong như pha lê này, mọi thứ màu đều thực, làm cho bản thiết kế của cô thanh thoát hơn nhiều.
Đến thẳng chếc bàn ăn cổ thời Jacobean nay làm bàn vẽ của cô, cô với tay cầm điện thoại lúc chuông reo.
- Nhà Lochcraigie đây - Cô vừa nói vừa đi vòng quanh chiếc ghế có tựa cao và ngồi xuống.
- Em đây, chị Kay - Sophie McPherson, trợ lý của cô nói.
- Chào Sophie. Có chuyện gì trục trặc sao...
- Không, không có gì. Sao vậy... Ô, Chị định nói là em gọi đến ngày thứ Bảy chứ gì... Không, mọi sự trên đời đều ổn thoả, theo như em biết. Chí ít thì cũng về phần em.
Kay mỉm cười. Làm việc với Sophie là một niềm vui, và ở độ tuổi 23, tài năng, nhiệt tình và ý tưởng của cô đang nảy nở.
Lúc này, Sophie hạ giọng giãi bày:
- Em gọi vì em vừa có tin muốn thông báo với chị.
- Tin gì vậy...
- Chị Gillian của em vừa được nghe tin về người mà... Chúng ta đã bàn việc này từ hai tuần trước rồi.
- À đúng, tất nhiên rồi. Tôi xin lỗi, Sophie, hôm nay tôi ngớ ngẩn thế nào ấy.
- Tên ông ta là Francoise Boujon, hiện đang ở Pháp.
- Chính xác thì ở đâu...
- Một nơi ở ngoại ô Paris, gọi là Barbizon. Bây giờ chị có muốn biết chi tiết không... hay để đến thứ Hai.
- Thứ Hai thì hơn, tôi sẽ đến xưởng vào lúc mười giờ. Nhưng hãy cho tôi biết một điều... hẹn gặp ông ta có khó không...
- Có, em e là hơi khó. Nhưng Gillian sẽ giúp.
- Rất cảm ơn em, Sophie ạ, thực sự cảm ơn. Cảm ơn em đã gỡ mọi chuyện phiền phức này.
- Em rất vui làm được việc đó. Thôi nhé, thứ Hai em sẽ gặp chị.
- Thế nhé. Chúc nghỉ cuối tuần vui vẻ.
- Em cũng chúc chị như thế.
- Tôi sẽ cố - Kay đáp và sau khi chào tạm biệt, cô để máy lên giá. Tựa mái đầu vào lưng ghế bọc nhung màu đỏ nhạt, cô chợt nhớ đến bức thư mới đến hôm qua, và cô với lấy chiếc hộP gỗ đựng đồ trang điểm ở đầu bàn. Mở nắp, cô lấy ra chiếc phong bì đề bằng lối thư pháp rất đẹp và rút ra tấm thiệp mời.
Cô đọc một lần nữa thật kỹ. Bữa tiệc của Anya tổ chức vào ngày 2 tháng Sáu, còn bốn tháng nữa. Cô khôngbiết có thể hẹn gặp Francoise Boujon vào đúng thời gian đó không...
Nếu được thì tuyệt, vì Ian không được mời và cô sẽ đi Paris một mình. Một hòn đá giết chết được hai con chim, cô nghĩ, rồi ngồi vào ghế và bổng giật mình, cô nhăn mặt. Họ sẽ ở đó và cô sẽ phải gặp họ. Không, không chỉ gặp mặt mà còn phải hoà nhập với họ. Không thể được.
Alexandra Gordon, một người New York hợm mình. Xuất thân từ xã hội thượng lưu. Lúc nào cũng ra vẻ ta đây với cô, hắt hủi, khinh rẻ cô.
Jessica Pierce, hoa hậu Nam Belle Incorporated, có kiểu thở dài yểu điệu và bạc nhược. Hay chế giễu cô, trêu chọc cô không thương xót.
Maria Franconi, thêm một kẻ hợm hĩnh, người Italy, có mái tóc đen nhánh như quạ và cặp mắt đen sáng ngời, tính nóng như lửa của người vùng Địa Trung Hải, hay khoe khoang tiền của và quan hệ, coi cô như con hầu.
Bọn họ đã làm cuộc sống của cô khốn khổ biết chừng nào. Không, mình không thể đến dự tiệc của Anya được, Kay thầm nhủ.
Cô biết mình phải làm gì. Sớm hay muộn, cô phải đến Paris để gặp Francoise Boujon. Nếu hẹn được ông ta sớm thì may quá. Chuyện tốn kém không thành vấn đề.
Cô đút tấm thiệp mời vào trong phong bì và để vào trong hộp gỗ. Rồi lại dựa vào lưng ghế, cặp mắt cô dịu đi và xa xăm khi nghĩ đến Ian. Người mà cô yêu. Chồng cô... người phải là chồng cô bằng mọi giá.
Ngay từ hồi còn bé, Kay đã thường cố tự giải thoát bằng cách ẩn trốn vào bản thân mình. Mỗi khi căn nhà bé tí, chật chội mà Kay sống cùng mẹ và em trai Sandy trở nên ngột ngạt, em tìm một góc nhỏ và cuộn tròn lại, quên hết thực tai để mơ mộng. Cô bé luôn mơ đến những thứ đẹp đẽ - những khu vườn đầy hoa, những túp lều thôn dã đầy ấn tượng với mái lợp bằng rơm rạ, những cánh đồng cỏ rập rờn hoa dại, những nơi thoáng đãng, rộng rãi có nhiều cây khổng lồ, vòm lá xanh tươi, chim hót ríu rít.
Nhưng khi lớn hơn, Kay đã thay thế những giấc mơ bằng sự tập trung và có trọng tâm, hai phẩm chất này cộng với tài năng có một không hai của cô đã mang lại thành công lớn lao cho cô trong giới thời trang.
Lúc này, ngồi sau bàn làm việc, những ý nghĩ về Ian rối bời trong đầu cô. Nhưng cuối cùng, cô dẹp những lo lắng về cuộc hôn nhân lại và bị cuốn hút hoàn toàn vào công việc.
Sau khi xem một số phác thảo trong bộ sưu tập mùa thu vừa làm xong, cô đứng dậy và đến chỗ những mẫu vải treo trê các móc gần bờ tường đối diện. Một mảnh len màu đỏ son làm cô chú ý, cô tháo nó ra và mang đến cửa sổ, xem sét thật kỹ lưỡng. Trong đầu cô hiện lên một loạt các bộ trang phục, mỗi bộ là một dạng khác nhau của màu đỏ son. Cô nghĩ đến màu hoa anh thảo, rồi đến màu hồng sẫm, màu của hoa mẫu đơn, màu hồng nhạt mượn từ cây đậu hoa, màu đỏ tươi lấy từ cây phong lữ thảo, và mọi thứ màu đỏ khác, sắc nét thêm nhờ một chút xanh da trời. Trộn lẫn các màu ấy, cô có thể thấy một bộ sưu tập màu xanh - màu xanh da trời, màu hoa phi yến và màu xanh nước biển - cũng như màu tím sẫm va hoa bướm, màu dịu hơn của tử đinh hương và hoa oải hương tối, màu hoa tú cầu.
Thế đấy, cô nghĩ, bất chợt hào hứng. Một bộ sưu tập trang phục mùa đông dựa trên hai màu cơ bản - đỏ và xanh lơ - rải giữa nhiều sắc độ khác nhau. Một sự thay đổi đáng kể từ màu be, nâu xanh lá cây, xám nâu và màu đất nung trong sưu tập mùa xuân của cô.
Rời cửa sổ, Kay đến chỗ những mẫu vải khác và xem rất nhanh, tìm những màu cô muốn dùng. Tìm được vài mẫu, cô mang đến bàn rồi trải ra. Cô bắt đầu tìm các mầu tương thích cho các phác thảo đã làm, cho hàng loạt trang phục mùa đông, hình dung ra một chiếc áo khoác, một bộ complê hoặc váy màu đỏ, màu tía hoặc xanh lơ.
Ở độ hai chín, Kay lenox là một trong những nhà thiết kế thời trang trẻ nổi tiếng cả hai bên bờ Đại Tây Dương. Những bộ trang phục cô thiết kế đều theo phong cách thanh lịch, nhưng thoải mái và tự nhiên, được cắt rất khéo và may kỹ.
Kay ưa dùng những loại vải đem lại cho trang phục của cô một cảm giác sang trọng như len mỏng, catxơmia, crêp len, vải tuýt Scotland mềm, da đanh, da, nhung ép và thứ lụa dày cô mua ở Pháp. Sự thính nhạy và óc tưởng tượng hiện rõ trong cách hoà hợp các loại vải này với những thứ khác trong các bộ quần áo do cô thiết kế - Kết quả cách nhìn độc nhất vô nhị của cô.
Kay làm việc liên tục suốt buổi sáng, hoàn toàn tập trung vào các bản thiết kế, cô suýt giật nảy người lúc chuông điện thoại réo om xòm.
Cầm máy lên, cô nói bằng giọng hơi sắc:
- Lochcraigie đây.
- Chào em yêu - Chồng cô trả lời - Sáng nay em có vẻ làm bộ gớm.
- Anh Ian! - Cô kêu lên, mặt cô bừng sáng - Em xin lỗi, nói cho văn vẻ là em chìm đắm trong những bộ quần áo.
Anh cười khúc khích:
- Việc thiết kế của em tốt chứ...
- Có thể nói thế, anh ạ, lúc trước em rối trí quá. Em đang làm trọn bộ sưu tập mùa đông, chuyển dần các sắc độ màu đỏ từ màu hồng nhạt nhất đến tím.
- Anh nghe có vẻ hay đấy.
- Anh đã tìm được quà tặng Fiona chưa...
Một thoáng ngập ngừng, rồi anh trả lời mơ hồ:
- Ồ có, tìm được rồi.
- Anh đang trên đường về nhà phải không...
- Không hẳn thế - Anh đáp - Ờ, mà anh đang thấy đói bụng đây, vậy anh tìm chỗ ăn trưa đã nhé. Anh sẽ về vào khoảng bốn giờ.
Vẻ tươi sáng trong cặp mắt xanh lơ sinh động của cô hơi mờ đi, nhưng cô nói:
- Vâng, thế nhé. Em sẽ đợi anh ở đây.
- Chúng ta sẽ cùng uống trà - Anh lẩm bẩm - Tạm biệt, em yêu.
Anh gác máy trước khi cô kịp nói thêm lời nào. Cô nhìn chằm chằm vào ống nghe trong tay, rồi trở lại làm việc.
Chiều muộn hơn hôm ấy, lúc cô đã ăn xong sandwich cá hồi hung khói và uống một tách trà chanh, Kay mặc chiếc áo len cao cổ màu kem, đi đôi tất bằng len dày và đôi ủng wellington màu xanh lá cây. Trong phòng giữ mũ áo gần cửa sau, cô lấy áo khoác bằng lụa may chần màu xanh lá cây sẫm, đội lên mái tóc vàng rực chiếc mũ len đan màu đỏ, thêm chiếc khăn quàng và găng tay rất hợp bộ rồi đi ra ngoài.
Luồng hơi băng giá làm cô nghẹn thở, nhưng quần áo của cô ấm áp, nhất là chiếc áo khoác, và cô đến thẳng hồ, cô đang cần không khí trong lành và cần tập luyện. Đây là một trong những chuyến đi bộ ưa thích của cô trong dinh cơ. Con đường rộng từ khu vườn cắt tỉa công phu dẫn vòng qua cửa sau, qua những bãi cỏ mênh mông, những cây to viền một bên bãi cỏ. Phía xa khúc sông hẹp, mặt nước phẳng lặng là Hồ Craigie. Kay dừng lại và đứng nhìn những quả đồi xa xa, chiều nay bị màn sương mờ trên đỉnh và lớp tuyết mỏng che khuất một phần. Rồi quay đầu, cái nhìn của cô dừng lại ở ngôi nhà hùng vĩ bằng đá cô đang ở, do William Andrews, chúa đất vùng Cochcraigie xây dựng từ năm 1559. Từ ngày ấy trở đi, người con trai cả thừa hưởng mọi thứ theo quyền trưởng nam, và may mắn thay lúc nào cũng có một nam thừa kế. Một dòng dõi không gián đoạn qua nhiều thê kỷ. Ian hiện là chúa đất, dù chỉ còn rất ít người dân kỳ cựu từ thời ông anh còn sống trong làng, vẫn gọi anh bằng tước hiệu đó.
Ngoài đất đai, dòng họ Andrews còn có nhiều lợi tức trong lĩnh vực sản xuất, in ấn và dệt may. Tất cả đều thuộc về Ian, nhưng anh là một triệu phú ít hài lòng với cuộc sống nông thôn êm ả.
Kay lại đi tiếp, bước chân đều đều, cặp mắt trầm tư lúc cô nghĩ đến quá khứ riêng của cô. Cô không thể không nghĩ đến việc Ian sẽ nói gì nếu anh biết về tài sản và cảnh nghèo khổ ban đầu của cô. Anh sẽ hoảng sợ, không tin...
Cô để mặc những ý nghĩ ấy phiêu diêu và hít mấy hơi thật sâu. Những điều phiền muộn của cô bắt đầu khi cô là một thiếu nữ, nhưng cô biết chúng sẽ hết. Giờ đây cô đã có mọi thứ cô hằng mong muốn, hằng mơ ước... một người chồng không những trẻ, điển trai mà còn là một nhà quý tộc, một sự nghiệp lớn, là một nhà thiết kế thời trang danh tiếng, thành công...
Nhưng không có lấy một đứa con.
Không có người thừa kế cho Ian.
Cô thở dài lúc đến bên hồ. Mặt nước phẳng lì và xám, xám xì dưới bầu trời mùa đông, và cô không muốn nấn ná ở đây lâu. Không khí ngày càng giá lạnh, tuyết bay lất phất trong gió. Cô đi dọc mép nước độ mươi lăm phút, thích thú khung cảnh êm đềm và sự yên bình lan toả khắp nơi.
Trên đường về, cô rẽ vào con đường nhỏ lát, ngang qua Dower House là nơi mẹ Ian ở. Cô đã nghĩ đến việc ghé thăm bà mẹ chồng Margaret một lát, nhưng lại đổi ý. Đã gần bốn giờ và Ian sắp về đến nhà. Tối nay cô có nhiều dự định lớn, và cô muốn anh đồng cảm với mình. Nếu cô vắng mặt lúc anh về, anh có thể phát cáu.
Cô đi qua Dower House và trèo lên những bật hẹp rồi chạy qua bãi cỏ đến hành lang trước nhà kính. Giây lát sau, cô đã ở trong nhà.
Sau bốn giờ, lúc Ian vừa bước vào nhà kính, Kay biết ngay là anh đang vui. Lúc cô đến đón anh, Ian ôm ghì lấy cô thật chặt và hôn lên má cô:
- Trông em dễ thương quá - Anh nói.
Cô mỉm cười:
- Cảm ơn Ian. Anh có muốn uống trà không...
Anh gật đầu rồi tách ra và đứng quay lưng vào lò sưởi.
- Đường về nhà xa quá, anh đã tưởng sẽ gặp tuyết rơi, nhưng may mà chưa có.
- Không hẳn thế đâu - Kay nói và chỉ ra ngoài cửa sổ kiểu Pháp - Vừa bắt đầu kìa. Anh nhìn theo cái nhìn chăm chú của cô, và thấy những bông tuyết đang rơi xuống, nặng nề. Anh cười và nói:
- Trông cứ như chúng ta có thể bi nghẽn lại vi tuyết! Uống trà thôi.
Họ ngồi xuống trước lò sưởi, nơi người quản gia đã để trà lên khay. Kay rót cho cả hai, rót xong cô lén nhìn Ian.
Chiều nay, anh có vẻ vui hơn và phấn chấn hơn. Trông anh có một vẻ trẻ con khác thường, nhưng có lẽ chỉ vì mái tóc đẹp của anh bù lên trong gió:
- Anh thực lòng mong không bị sa lầy vì tuyết - Anh nói - Thật kinh khủng nếu chúng ta huỷ bữa tiệc sinh nhật Fiona trưa mai.
Kay gật đầu đồng tình:
- Bây giờ khoan hãy lo bữa trưa mai. Lúc nãy em có nghe dự báo thời tiết trên đài, ngày mai trời nắng và ấm hơn.
Ian mỉm cười với cô và ngắm nghía cái khay xếp sandwich hình ngón tay và những cái bánh ngọt lạ lùng.
- Mà này, anh Ian, cuối cùng anh mua được gì cho Fiona...
- Em bảo sao...
Kay nhìn anh ngại ngần:
- Quà sinh nhât cho cô ấy. Cái gì hở anh...
- À, ừ... một đôi hoa tai. Tí nữa anh sẽ đưa em xem.
Họ im lăng hoà hợp, nhấp từng ngụm trà và ăn bánh sandwich và ăn kem trước ngọn lửa bập bùng. Kay không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, dù Ian có vẻ thanh thản và thoải mái với cô. Cô định tý nữa sẽ rủ rê anh, dự định một đêm làm tình, chuyện này thật quan trịng vì anh đang vui.
Kay phá vỡ sự im lặng lúc cô thố lộ:
- Hôm qua em nhận được thiếp mời... đến dự tiệc mừng sinh nhật thứ 85 của bà Anya Sedgwick ở Paris.
- Anh không phải đi chứ... - Ian hỏi, anh bỗng cau mày, vẻ lo âu - Em thừa biết anh ghét đi du lịch thế nào rồi.
- Không, tất nhiên anh không phải đi - Cô vội trả lời - Em sẽ không đi đâu.
Ian chăm chú nhìn cô, bối rối và sửng sốt:
- Sao lại không...
- Thực lòng em không muốn gặp những người em không gặp từ 7 năm nay... Em mất liên lạc từ khi tốt nghiệp.
- Nhưng em luôn ngưỡng mộ bà Anya kia mà.
- Đúng thế. Bà ấy là một phụ nữ hấp dẫn nhất mà em biết.
- Vậy, thì sao... - Anh nhếch một bên lông mày nâu lên.
- Em không biết là...
- Anh cho là em nên đến dự, Kay ạ, để tỏ lòng kính trọng.
- Có lẽ anh đúng. Em sẽ suy nghĩ về việc này.
Lúc họ uống trà xong, tuyết đã phủ kín mặt đất, và vẫn nặng nề rơi. Trời ngày càng tối hơn, ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều muộn đã tan lâu, vài ngôi sao sáng rải rác trên bầu trời.
Nhưng trong nhà kính ấm cúng, ngọn lửa reo vui trong lò; những ngọn đèn bàn toả sáng lấp lánh đáng yêu khắp nơi, trên nền nhạc dìu dặt.
Hai người ngồi im lặng giây lát, rồi Ian chăm chú nhìn Kay, mắt anh nheo lại:
- Chiều nay em rất lặng lẽ, trông trầm ngâhm ghê gớm. Thậm chí buồn nữa. Có việc gì thế, em yêu... Em đang nghĩ ngợi chuyện gì chăng...
Kay dứt dòng suy nghĩ và lắc đầu:
- Em chỉ nghĩ... con người đau khổ quá nhiều vi yêu, đúng không...
Lông mày anh nhíu lại thành một nét cau mày nho nhỏ, nhưng khó mà đọc được tình cảm của anh. Giây lát sau, anh trả lời:
- Anh cho rằng có một số người như thế - Anh nhún vai - Chính xác thì em định nói gì...
Kay thầm thì:
Có lần, mẹ anh bảo em rằng đau khổ vì yêu là một tình cảm cao quý. Anh có đồng ý với mẹ không...
Ian cười phá lên:
- Không chắc là đồng ý! Mẹ anh là người lãng mạn, bao giờ cũng thế, và sẽ luôn là như thế, giống như em vậy. Nhưng thử nghĩ mà xem, khong6, anh không muốn đau khổ vì tình. Không muốn một chút nào. Anh muốn thưởng thức, thích thú, đắm mình trong yêu đương kia.
- Với em chứ... - Một bên lông mày vàng rực của co6 nhếch lên, trêu chọc.
- Có phải là một lời mời không đấy... Anh hỏi, và nhìn cô ranh mãnh.
Cô chỉ cười, nhưng đầy lôi cuốn.
Ian đứng dậy và đi qua phòng, cầm tay cô và nhấc cô đưng lên. Rồi dẫn cô đến trước lò sưởi, anh kéo cô xuống tấm thảm. Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô lung linh trong ánh lửa, và cầm vài dải tóc giữa các ngón tay.
- Nhìn xem này... vàng của vùng Celt... Đẹp quá, Kay ạ - Anh cởi bỏ chiếc áo len đan của cô, rồi cuối hôn lên má cô, cổ cô và miệng cô.
Nhưng lát sau, cô đẩy anh ra:
- Anh Ian, ngừng lại đi! Chúng ta không thể. Không ở đây! Nhỡ có ai vào.
Anh cười thô bạo. Nhưng rồi anh cũng đứng dậy và đến bên cửa gắn vào tường, bên phải lò sưởi.
Liều thật, Kay nghĩ. Anh ấy thích mạo hiểm. Và lúc này, mình không nên chống lại. Anh ấy muốn làm tình... Mình phải nắm lấy cơ hội này. Cô nghe thấy tiếng anh khoá cửa, bước chân anh vang trên nền gạch nung lúc anh quay lại với cô.
Ian quỳ lên sàn cạnh Kay. Anh đưa cả hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô, dịu dàng đưa môi đến môi cô, hôn cô thật nhẹ.
- Còn cái cửa kiểu Pháp thì sao... - Cô hỏi.
- Chẳng ai ra ngoài trong thời tiết này làm gì.
Ian cởi áo cô, và lúc này dờ dẫm với cái móc áo lót. Cô giúp anh tháo ra, rồi giơ tay ra kéo anh vào vòng tay cô. Họ ngã lên tấm thảm cùng nhau, và cô hôn anh thật sâu. Anh nồng nhiệt hưởng ứng, rồi ngồi dậy, anh cởi áo len, giật áo sơ mi ra, anh sốt ruột ném sang một bên. Chỉ trong giây lát, cả hai đã hoàn toàn trần truồng trên tấm thảm trước lò sưởi.
- Em muốn anh - Cô áp vào cổ anh, thì thầm và những ngón tay dài, búp măng của cô sục vào tóc anh - Hãy nhận lấy em đi, anh.
Anh thèm muốn cô cũng như cô thèm muốn anh, nhưng anh còn muốn kéo dài cuộc làm tình. Vì thế anh hôn cô rất chậm, gần như uể oải, và run người lúc cô mở miệng ra dưới miệng anh. Anh cảm thấy lưỡi cô dò dẫm tìm anh, và anh rạo rực, kích thích hơn bao giờ hết.
Anh bắt đầu vuốt ve ngực cô, bàn tay cô tìm xuống dưới trên tấm lưng rộng của anh và đặt lên mông anh. lúc này, Kay áp sát vào anh, toàn thân cô toát ra sự khao khát anh chưa thấy bao giờ, và anh khó lòng kềm chế nổi. Bị kích thích quá mức chịu đựng, anh cảm thấy từng thớ thịt của anh bùng nổ lúc anh đi sâu vào nơi ấm áp của cô, còn cô ngây ngát đón anh.
Quá nửa đêm, Kay cuộn tròn trong chiếc ghế bành tiện lợi gần lò sưởi trong phòng ngủ của chủ nhân. Giống như mọi phòng khác trong toà nhà rộng lớn bằng đá này, phòng ngủ có môt vẻ thật huy hoàng và trang trọng. Phòng rộng, rất cân đối, có tám cửa sổ, chiếc nọ đối diện với chiếc kia, một chiếc đối diện với lò sưởi giữa phòng, ba chiếc trên bức tường cuối cùng. Lò sưởi rất lớn và cao, vỉ lò bằng thép quá cỡ xếp những thanh củi gộc và những tảng than bùn lớn. Mặt lò sưởi màu gỗ *** ngựa rất hợp với các rầm nhà màu đen bắc trên trần.
Áp vào tường chính, đối diện với lò sưởi là một cái giường bốn cọc bằng gỗ *** ngựa, các cọc đều chạm khảm, rèm và khăn trải giường bằng lụa màu hồng. Ian đã ngủ say. Cô có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ, lên xuống nhịp nhàng của anh; Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng củi lách tách trong lò và tiếng chiếc đồng hồ cổ từ thời ông anh tích tắc trong góc phòng.
Đêm nay, sư say đắm của anh hoàn toàn áp đảo cô. Anh không thể đủ cho cô. Cô thấy mình đáp ứng được anh, thoả mãn nhu cầu tình dục nồng nhiệt của anh, hung dữ và đòi hỏi chẳng kém anh. Cô hy vọng lần này sẽ thụ thai.
Kay khao khát có con cũng như chồng cô, tuy Ian chưa lần nào nói đến việc thèm có một đứa con trai. Nhưng trong thâm tâm, cô biết anh tha thiết muốn có một người thừa kế, một đứa con trai nối bước anh làm chủ nhân lâu đài lochcraigie.
Nếu không có thai, chuyện gì sẽ đến với cô... không bao giờ có... Anh sẽ ly dị cô và tìm một người phụ nữ khác sinh con cho anh... Hay anh sẽ nhún vai và mong cô em gái Fiona lấy chồng, có một đứa con trai để thừa kế tước hiệu và gia sản to lớn này... Cô không dám nghĩ đến Ian sẽ làm điều gì tệ hại.
Nhỏm dậy, Kay đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Tuyết vẫn rơi; một luồng gió mạnh làm các bông tuyết lấp lánh quay tròn, rồi đậu trên nền đất. Bên dưới như phủ một tấm mền trắng toát, và dưới ánh trăng nhợt nhạt, tấm chăn phủ tinh khôi này như dệt bằng chỉ bạc. Gió đập vào cửa sổ kêu lách cách, nhưng tào nhà vẫn đứng vững chãi như mọi khi. Hơn 400 năm trước, William Andrews của lochcraigie đã xây toà lâu đài bất chấp thời gian và những mùa đông khắc nghiệt của xứ Scotland.
Giá có một người nào đó để nói chuyện nhỉ, Kay nghĩ lúc áp mặt vào cửa sổ lạnh giá. Cô chưa bao giờ bàn với Ian hoặc với mẹ chồng về chuyện họ không có con, sợ gợi nên bao điều bất lợi. Ước gì mẹ còn sống, cô nghĩ, và cơn xúc cảm bất ngờ làm cô nghẹn ngào. Mẹ cô đã gây dựng cho cô, đặt cô vào chổ cần thiết, nhưng bà không còn để được hưởng nhữ lợi ích hoặc chia sẻ niềm vui với cô. Em trai Sandy của cô đã di cư sang Australia từ tám năm trước, từ bấy đến nay cô chẳng biết tin tức gì. Buồn thật.
Cô hiểu rõ cô chẳng có bạn bè, ít ra là chẳng có bạn thân, và nghĩ ngay đến Alexandra Gordan. Đã có thời họ rất thân thiết, cho đến cuộc cãi nhau kinh khủng ấy. Đôi khi, nhớ đến những ngày tuyệt diệu trong trường của bà Anya, những kỷ niệm về Alexa vây bọc lấy cô, và cô thấy rất nhớ cô gái Mỹ đó.
Một tiếng thở dài, khe khẽ thoát khỏi họng cô và cô thấy thấm thía buồn. Nhưng còn Anya Sedgwick. Bà luôn tốt với cô, bà không những là cô giáo, là cố vấn đầy kinh nghiệm mà còn là một người bạn thật sự, gần như một người mẹ thương yêu. Rốt cuộc, có lẽ cô nên đến dự tiệc của Anya. Nếu cô đến sớm vài ngày, cô có thể gặp riêng Anya, có thể bộc bạch tâm tư với bà. Nhưng sao lại phải đợi đến tháng Sáu, lúc này cô tự hỏi. Và cô tức khắc nghĩ đến Francoise Boujon. Khi đã có hẹn với ông, cô có thể hen ăn trưa, uống trà hoặc ăn tối với bà Anya, chắc bà rất vui gặp cô, điều này cô không nghi ngờ gì..
Kay bỗng có một quyết định, thật liều lĩnh... Dù thế nào, cô cũng sẽ đi dự tiệc. Để tỏ lòng kính trong Anya, như Ian đã gợi ý lúc trước.
Jessica Pierce đang cáu. Cô đứng trong phòng làm việc riêng thanh lịch ở nhà cô tại Bel - Air, nhìn xuống Gary Stennis, bạn trai của cô. Anh gần như ngã vật trên chiếc sofa nhung màu crem, vắ ngang tấm nệm, say xỉn.
Cặp mắt xám điềm tĩnh của cô thường ngày sắc sảo và hay quan sát quét một lượt khắp phòng. Mọi thứ không bị xáo trộn, trừ những thứ anh chất đống trên chiếc bàn trà Tàu cổ, thấp trước lò sưởi. Chiếc bàn gỗ mun quý, khảm những cây cam nở hoa rất đẹp bằng ngọc trai, bừa bộn những cốc vại, một trong những ly pha lê Baccarat đẹp nhất của cô, một chai Stolichnaya Cristall vơi một nửa, một chai Château Simard Saint - emilion 1988 rỗng không.
Mọt trong những chai vang ngon nhất của mình, cô nghĩ lúc nhìn một đĩa pha lê Lalique cổ trên bàn. Cô cau mày tức giận lúc thấy cái đĩa dùng làm gạt tàn.
Lông mày cau lại đột ngột, cô cúi gần hơn xuống bàn, nhìn chằm chằm vào cái ly pha lê. Một vết son môi trên vành ly. Nhưng đây là một cuộc gặp làm ăn, cô biết chắc là thế. Nhiều trang bản thảo mới của Gary vương vãi trên sàn, một tập giấy nhắn tin màu vàng đầy những ghi chú bằng lối chữ nguệch ngoạc của anh ta.
Đứng thẳng lên, lúc này hoàn toàn chú mục vào Gary, cô ngắm nghía anh ta một lúc lâu bằng cặp mắt thản nhiên. Mái tóc muối tiêu của anh ta rối bù, bộ mặt hốc hác và nhợt nhạt, mí dưới thâm quầng. Trong giấc ngủ, trông anh ta già nua, mòn mỏi lạ lùng.
Đồ bỏ đi, cô nghĩ, và cảm thấy thoáng buồn.
Nhưng không, anh ta khong6 phải loại người như thế. Ít ra thì cũng chưa phải.
Gary vẫn là một nhà viết kịch bản xuất sắc, có một quá khứ đầy vinh quang. Nhiều giải Oscar. Gary đã viết nhiều kịch bản được quay thành phim. Anh ta đã tạo dựng và đánh mất vài cơ hội, đã cưới và ly hôn hai ngôi sao điện ánh, có một đứa con gái từ lâu chẳng thèm nói chuyện với bố. Hiện giờ, anh ta đang ve vãn Jessica và năn nỉ cô lấy anh ta. Trong lúc anh ta tỉnh rượu.
Hồi này, anh ta thường xuyên say. Cô biết rõ là cô sẽ không bao giờ lấy anh ta vì thói nghiện ngập ấy. Đã hai lần Jessica tống cổ anh ta đi, nhưng rồi anh ta lại cố tìm cách trở lại đời cô. Ai cũng biết anh ta hiện thân của sự quyến rũ, là bậc thầy về từ ngữ. Anh ta chẳng đã kiếm bạc triệu vì từ ngữ đó sao...
- Cậu đừng quên anh ấy là nhà văn, anh ta biết chính xác nói những gì để ấn thóp cậu - cô bạn Merle luôn nói thế với cô.
Jessica quay nhanh góc ra khỏi phòng làm việc và đóng cửa thật nhẹ nhàng sau lưng. Cô đã ở Santa Barbara được 5 ngày, giám sát lắp đặt một toà nàh mới cho khách hàng, và Gary đã hứa một bữa ăn tối tay đôi ở nhà... bất kể cô đén lúc nào. Anh ta là đầu bếp cừ khôi lúc nào anh ta muốn, và là một người tình tuyệt vời những khi không say.
Cô điên tiết thấy anh ta trong trạng thái say bét nhè, và tốt nhất là để anh ta ngủ yên.
Cô đến thẳng phòng khách ở phía trước, sàn lát đá hoa cương màu đen bóng, phẳng như gương và cầu thang uốn cong thanh lịch, Jessica nhặc chiê'c xắc và lên tầng trên. Lúc đến phòng trang điểm, cô bắt chợt hình ảnh mình ở trong bốn chiếc gương. Tiến lại gần hơn, cô hất mớ tóc dài vàng hoe ra sau lưng, rồi vuốt thẳng tấm áo vét. Cô thấy một phụ nữ 31 tuổi trẻ trung, cao, không xấu, rất thanh lịch trong bộ đồ bằng hàng gabacđin trắng muốt, giày cao góc trắng, chuỗi ngọc trai quấn quanh cổ, đôi hoa bằng ngọc trai trên tai. Nhưng tối nay trông mình thật mệt mỏi, cô lẩm bẩm rồi quay lưng xuống cầu thang.
Cái xắc bằng gia nâu của Jessica nằm trên chiếc ghế dài thời vua Louis IV trong phòng khách. Nhặt xắc lên, cô vội xuống hành lang trải thảm rồi đến thẳng phòng làm việc.
Cô bật đèn và đến chỗ bàn làm việc từ thế kỷ 18 đặt trước cửa sổ.
Vật đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc phong bì của FedEx dựng vào cây đèn bằng sứ Tàu màu vàng.
Jessica chăm chú ngắm tấm thiệp mời một lúc lâu, đắm chìm trong suy nghĩ và cô chợt thấy mình trở lại thời quá khứ.
Một thập kỷ đã trôi qua. Cô còn trẻ, mới 21 tuổi, bắt đầu vào học thiết kế nội thất trong Trường Nghệ thuật trang trí, Thiết kế và thời trang của Anaya Sedgwick. Trong trí cô hiện lên hình ảnh cô hồi đó... cao, rất gầy, mái tóc vàng hoe để thẳng đổ xuống hai bờ vai. Một cô gái tỉnh lẻ ở Texas lần đầu tiên đến châu Âu. Cô bị Paris, trường học, Anya, khách sạn nhỏ của gia đình bên bờ Tả ngạn mà cô trọ hấp dẫn. Tất cả đều mới mẻ và kích thích, khác xa với San Antonio.
Chính ở Paris, cô đã yêu Lucien Girard. Cuối năm học thứ nhất, Larry Sedgwick, cháu trai của bà Anya giới thiệu họ với nhau. Cô mới hai mươi hai, còn anh hơn cô bốn tuổi, là một nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Cô và Lucien là một cặp đẹp đôi, rất hợp nhau. Họ cùng thích phim ảnh, sách và nghệ thuật, hoà hợp nhau đến khó tin. Họ cùng có triết lý sống, cùng mong muốn những thứ giống nhau và cùng có hoài bão như nhau.
Những ngày tháng bên nhau thật vô cùng quý giá, lúc nào bầu trời cũng xanh lơ và đẹp nắng, những ngày thanh bình và những đêm mê.
Anh đã dạy cô rất nhiều về những thứ khác nhau... tình dục và tình yêu... cách thưởng thức những thứ rượu vang và món ăn ngon nhất. Cùng với anh, cô đã ăn món trai dầm trong nước dùng thơm phức, ngon lành, món trứng tráng mỏng nhẹ, mịn mượt như không khí, phó mát nhà quê mềm, thơm thêm một chút dâu tây có mùi thơm phảng phất, phết một lớp crem dày ngon lành.
Mọi thứ với anh đều hạnh phúc.
Anh gọi cô là người đẹp Mỹ chân dài của anh, hoàn toàn yêu thương và ngưỡng mộ cô như cô đối với anh vậy. Họ đã có nhiều dự định...
Nhưng một ngày kia, anh biến mất.
Lucien đã mất tích.
Cùng Alain Bonnal, bạn thân nhất của anh, Jessica cố tìm anh. Căn hộ của anh không hề bị xáo trộn, không mất thứ gì. Anh là trẻ mồ côi, họ không biết người nào trong gia đinh anh để báo tin. Cô và Alain đã kiểm tra các bệnh viện, nhà xác, đăng tin tìm người nhà. Chẳng có ích gì. Không sao tìm thấy anh.
Gary nói từ ngưỡng cửa phòng làm việc của cô:
- Cuối cùng thì em cũng quyết định về nhà.
Giật mình, Jessica quay ngoắt lại và nhìn anh ta chằm chằm. Mặc bộ quần áo nhàu nát, anh ta dựa vào khung cửa, vẻ gây gổ.
Anh ấy đang say và cáu, cô nghĩ, nhưng vẫn nói:
- Trông anh cứ như vừa phi ngựa một chuyến vất vả và ướt đẫm mồ hôi ấy.
Anh cau mày, chưa bao giờ anh thích kiểu hài hước của miền Nam Texas như cô. Anh căn vặn:
- Sao em về muộn thế...
- Thì em có làm được gì khác đâu... Anh đã say xỉn, ngủ vạ vật trên sofa của em.
Anh thở dài và lướt vào phòng, đến bên ghế cô, đột ngột mỉm cười với cô:
- Bọn anh vừa ăn mừng. Harry và Phil sướng điên lên vì bản thảo đầu tiên, và sau khi ghi chú, sửa chữa chút ít, bọn anh đã có một bản thảo hay ho để dựng. Thế là... bọn anh quyết định ăn mừng...
- Em cho việc đó ngoài tầm tay.
- Không. Em về quá muộn.
- Chín giờ đâu phải là quá muộn.
- Sao em về muộn thế... Mark Sylvester giữ em lại hay sao... - Anh nhướn một bên lông mày nâu lên và nhìn cô chòng chọc.
- Đừng lố bịch thế! Em không thích những lời cạnh khoé. Anh ấy không có đấy. Em về muộn vì bị tắc đường ở Santa Barbara. Còn Gina thì sao...
- Gina... - Gary cau mày rồi ngồi xuống sofa.
- Đừng bảo tối nay Gina không ở đây, cô ấy lúc nào chẳng có mặt trong những buổi tụ tập đọc bản thảo của anh. Cô uống thứ vang đỏ ngon nhất của em và để lại vết son môi trên vành ly. Chẳng lẽ Harry lại tô môi son...
- Em châm chọc anh chỉ hoài thôi, Jessica. Anh không hiểu vì sao em gay gắt như thế với Gina. Gina là trợ lý của anh từ nhiều năm nay.
và là một người cùng gường với anh những lúc anh hứng lên, cô nghĩ, rồi nói:
- Đây không phải là lần đầu tiên mọi người tụ tập chè chén... Tôi biết cái gì là gì chứ.
Gary nhảy dựng lên, mặt đỏ tía. Trông anh ta rất cáu khi nói:
- Tôi hiểu tâm trạng của cô, và tôi không ở lại để hứng roi của cô đâu, thưa cô. Tôi sẽ về chỗ tôi. Ngày mai tôi sẽ xếp dọn đồ đạc của tôi. Sẽ gặp cô ở đâu đó nhé, bé.
Jessica chằm chằm nhìn anh ta, lạnh lùng và bỗng hiểu rằng cô đã thực sự chán cái kiểu để anh ta lợi dụng cô. Và lạm dụng nhà cửa của cô.
Anh ta rảo bước đi ra và đóng sầm cửa phòng. Lát sau cô nghe tiếng cửa sập mạnh và tiếng bánh xe rít chói tai lúc anh ta lái xe ra khỏi sân với tốc độ chết người. Chính vào lúc đó, Jessica Pierce hiểu rằng cô không cần gì nữa.
Cô mở cuốn album bằng da đỏ và giở từng trang, liếc qua những tấm ảnh suốt ba năm ở Paris của cô. Trông bọn mình mới trẻ làm sao, cô nghĩ. Trẻ trung, ngây thơ, cả cuộc đời phía trước... chẳng quan tâm gì đến tương lai, đến cuộc sống của cả bọn
- Lucien - Cô lẩm bẩm, đưa ngón tay lần khắp gương mặt anh trong bức ảnh họ chụp cùng nhau bên sông Seine - Có chuyện gì xảy ra với anh...
Jessica chưa bao giờ thấy Thái Bình Dương đẹp như lúc này. Trong ánh sáng chiều, đại dương trải dài vô tận, xanh thẳm, lấp lánh, ngút tầm mắt. Một chiều thứ Hai, cô ngồi trong vọng lâu cổ, nhỏ bé trên tầng thượng toà nhà của Mark Sylvester ở Santa Monica.
Cô biết ở nơi dốc đứng xuống biển, vọng lâu là một địa điểm yên bình, một nơi để suy tư và lặng lẽ. Mark thích nó, cũng như thích ngôi nhà mới này. Cô chắc anh sẽ bằng lòng, nhưng cũng nhẹ cả người khi biết anh thích. Đến cuối tuần anh sẽ dọn đến, và hôm nay là lần đầu tiên cô cùng anh đi khắp ngôi nhà kể từ lúc đồ đạc xếp đặt xong xuôi.
Mọi thứ trong nhà đều hoàn hảo, còn mọi thứ trong đời mình đều hỏng cả, cô nghĩ, tâm trí dồn hết về Gary. Phải thế thôi, cô bất ngờ quyết định. Mình phải lo cho đời mình thôi. Cô chậm rãi đứng dậy và rời khỏi vọng lâu đến thẳng toà nhà, xuyên qua những khuôn viên tuyệt đẹp.
Lung linh trong ánh sáng mặt trời là biệt thự Palladian với nghệ thuật và phong cách không chê vào đâu được. Toà nhà bằng đá trắng, mặt tiền như thánh đường cổ với những vòng cung và cột do Andrrea Palladio, kiến trúc sư nổi tiếng về nghệ thuật Phục hưng thiết kế. Jessica đã làm việc rất tỉ mỉ với kiến trúc sư để đạt được mọi điều mà cô biết Mark mong muốn. Khi ngôi nhà hoàn tất, cô đã trang trí nội thất theo phong cách hết sức đặc sắc và không thể bắt chước của cô, sử dụng rất nhiều tùng lam, crem và trắng cho nhiều phần trong nhà. Nét nổi bật của cô là một căn phòng đơn sắc, đồ gỗ thanh nhã bậc nhất kết hợp với những tấm vải và thảm sang trọng. Mark đã giao cho cô toàn quyền quyết định và một ngân sách không hạn chế, nên cô tha hồ sáng tạo một toà nhà tuyệt đẹp và có phong cách lạ thường mà vẫn hoàn toàn không có ý khoe khoang.
Dạo bước dọc hành lang, Jessica mở những cánh cửa kiểu Pháp dẫn Đến thư viện, Và thấy mình đối mặt với Mark.
- Cô biến đi đâu đấy... Anh hỏi, vẻ tò mò.
- Thấy anh bận điện thoại công việc, nên em nghĩ là để anh yên thì tốt hơn. Em đi dạo một lát.
- Cô có thể cứ ở lại - Anh đáp và ngồi xuống sofa.
Cô ngồi lên ghế đối diện với chiếc sofa và nói:
- Em được hưỡng ít phút hoàn toàn yên tĩnh để ngắm đại dương.
- Nơi đây là một vị trí tuyệt vời - Anh nhìn cô giây lát rồi nói - Suốt buổi sáng nay trông cô phiền muộn thế nào ấy, Jessica ạ. Cô có muốn nói chuyện không...
- Không hẳn - cô lẩm bẩm.
- Anh ta đã quanh quẩn quá nhiều lần quanh khu nhà này vì cô, và anh ta... - Mark ngừng lại, chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên trông rất chán nản.
Cô đăm đăm nhìn lại, cặp mắt cô mở to vì ngạc nhiên.
- Tôi xin lỗi, Jessica. Đây không phải là việc của tôi.
- Không, không sao đâu - Cô nói, thoáng cười - Em nhìn anh chằm chặp chỉ vì hôm qua em nghĩ về mình đúng y như thế. Em e rằng lúc này Gary và em đều đang lúc kỳ cục, và không chắc thay đổi được tình trạng này.
- Lại chứng nào tật ấy thôi - Mark nói và bất giác lắc đầu - Tôi đoán anh ta lại say xỉn.
- Không, không phải thế đây - Jessica vội nói - Nói thật với anh, một phần là lỗi tai em. Sáu tháng nay em quá bận, em e rằng có hơi sao lãng với anh ấy. Em thấy bọn em ngày càng xa nhau.
- Chuyện ấy dễ xảy ra với hai sự nghiệp cùng mãnh liệt - Anh đứng dậy và đến bên quầy gắn vào tường ở cuối thư viện - Cô có muốn uống chút gì không... Một chai Coke nhé... Hay nước...
- Cho em nước việt quất, anh Mark - Cô cười - Em biết có một chai, vì sáng hôm thứ Bảy em đã để vào tủ lạnh.
Anh gật đầu, rót đồ uống cho họ, trong lòng băn khoăn không hiểu vì đâu mà Jessica lại dính dấp tới Gary Stennis. Cô đáng được hạnh phúc hơn thế nhiều. Theo anh, Gary đã có thời là một nhà viết kịch bản xuất sắc, nhưng rượu chè và đàn bà đã huỷ hoại tất cả, làm anh ta nhiều lần bị đo ván. Cuộc sống có lẽ khá khắc nghiệt trên đường đua quay cuồng của Hollywood, của danh tiếng và vận may.
Lúc Mark quay trở lại, anh không khỏi nghĩ Jessica là một phụ nữ ưa nhìn biết bao. Cô mặc áo vét màu oải hương nhạt, váy ngắn và đi giày gót rất cao. Anh luôn thán phục cặp chân dài, mượt mà và cách dùng màu hoàn hảo của cô.
Ý nghĩ của anh vẫn hướng đến cô lúc anh trở lại quầy lấy bia gừng cho mình. Jessica Pierce là một trong những người dễ thương nhất mà anh biết. Dịu dàng và ân cần là điểm nổi bật trong tính cách của cô, luôn làm anh cảm phục. Anh biết Gary nghiện rượu nặng, và đó là điều cô tránh nhắc cũng như thừa nhận, để bảo vệ Gary trong con mắt anh.
Lúc trở lại ngồi đối diện với cô, Mark giơ cốc lên:
- Nâng cốc nào, Jessica. Cảm ơn cô đã làm cho nơi này đẹp đến thế. Cô thất là... kỳ diệu.
Cô mỉm cười, cặp mắt cô bổng long lanh vì vui thích.
- Cảm ơn anh Mark. Em rất mừng thấy anh thích ngôi nhà mới.. Nâng cốc - Cô uống một ngụm và quan sát anh trong giây lát. Cô biết Mark 45 tuổi, nhưng trông anh trẻ hơn thế nhiều. Cứ như mới 35 vậy. Anh mảnh dẻ, rám nắng, dáng vẻ như một vận động viên, gương mặt xương xương và dễ thương, cặp mắt nâu tỉnh táo và hiểu biết. Không biết bao nhiêu lần, cô băn khoăn không hiểu vì sao Kelly O"Keefe lại bỏ anh, năm ngoái nhất quyết đệ đơn xin ly dị. Anh là một người đàn ông tử tế, đúng mực, biết điều và làm việc với anh rất dễ chịu, thêm nữa anh là người nỗi tiếng ở Hollywood. Cô biết anh là một doanh nhân mạnh dạn, chính vì lẽ đó anh là một đạo diễn thành công.
Mark ngồi, dựa lưng vào ghế sofa và vắt chéo chân:
- Vậy bây giờ cô sắp làm gì, Jessica...
- Em phải tân trang một vài ngôi nhà ở Beverly Hills và...
- Tôi định nói là cô định làm gì với cuộc đời kia... với Gary Stennis...
Buột một tiếng thở dài, cô sụp xuống chiếc sofa:
- Em không biết nữa. Mà không, không phải thế. Em biết sẽ làm gì, đó là kết thúc mối quan hệ này. Nó đã chấm dứt thật rồi, anh Mark ạ, và đó là cách thoát khỏi tình trạng này.
- Tôi biết Gary nhiều năm nay, anh ấy luôn là người tự huỷ hoại. Cũng chẳng còn cách nào khác để thoát khỏi tình trạng này. Cô phải nhảy dù khỏi máy bay thôi. Phải thế thôi. Hít một hơi thật sâu và nhảy.
- Em nghĩ là anh đúng. Cứ rón rén mãi chẳng giải quyết được gì, rốt cuộc chỉ càng đau đớn thêm mà thôi.
- Tốt hơn hết là tin vào việc này, Jess ạ.
Cô gật đầu, và muốn thay đổi chủ đề, cô hỏi:
- Anh đã làm xong bộ phim mới chưa, và bây giờ sắp làm gì...
- Có một kịch bản tôi muốn mua. Rất kịch tính, và sẽ làm thành một bộ phim hay. Đúng loại phim của tôi. Khoảng hai tuần nữa, tôi sẽ gặp nhà biên kịch. Sau đó tôi sẽ đi Paris vì một so6' việc khác.
- Em vừa nhận được thiếp mời đến dự một bữa tiệc ở Paris.
Cặp mắt anh sáng lên, và anh nói:
- Liệu chúng ta có ở đó cùng một thời gian không...
- Em không biết. Em không nghĩ thế. Bữa tiệc ấy tổ chức vào ngày 2 tháng Sáu, mừng cô giáo cũ của em tròn 85 tuổi.
- Có vẻ tuyệt đấy, nhưng chắc đến lúc ấy tôi đã rời Paris mất rồi. Thật tiếc quá.
Cô nhếch miệng cười, rồi quay đầu ngắm một bức tranh.
Chăm chú quan sát cô, Mark nói:
- Cô lại có vẻ buồn nữa rồi.
- Nhận được giấy mời làm em hồi nhớ lại cả một thời đã qua, và những vết thương cũ lại hoác miệng. Em đã không còn như cũ nữa.
- Hồi nhớ những kỷ niệm xưa chăng...
- Vâng - Bất ngờ, những giọt nước mắt dâng đầy mắt dâng đầy mắt cô.
Mark nhô người về phía trước:
- Kìa Jessica, có chuyện gì thế... Cô khóc đấy ư... Chắc hẳn là vì một người đàn ông - Một ben lông mày nâu của anh nhướn lên, dò hỏi.
Jessica chỉ có thể gật đầu.
- Một mối tình cũ... một mối tình lãng mạn đã tan vỡ... mong mỏi anh ấy... Cô có muốn nói chuyện đó không... Tôi có đôi tai biết lắng nghe đấy nhé.
Thở dài, cô chậm rãi nói:
- Vâng một mối tình cũ, một tình yêu tuyệt vời. Bọn em đã có nhiều dự định. Rồi sau đó nó kết thúc.
- Nghe chừng anh ta tuyệt giao với cô.
- Không, một hôm anh ấy biến mất. Cứ như anh ấy biến khỏi cõi đời này chẳng để lại dấu vết gì. Em không bao giờ gặp lại anh ấy nữa - Từ tốn và thận trọng, cô kể với Mark những điều có thể nói được về Lucien Girard: cuộc gặp đầu tiên, quan hệ của họ, cô và Alain Bonnal đã cố công tìm kiếm anh ra sao khi anh mất tích.
Lúc cô kể xong, Mark nói, giọng trầm ngâm:
- Chúng ta có hai lựa chọn. Hoặc là anh ấy bị giết rồi bị thủ tiêu thi thể, hoặc là anh ấy chọn cách biến mất vì một mục đích nào đó.
- Nhưng sao anh ấy lại làm thế... - Cô thốt lên.
- Những người mất tích bao giờ cũng có lý do của họ. Và thường rất khó tìm được họ.
- Người biến mất như thế rõ ràng là vì họ muốn bắt đầu một cuộc đời mới - Cô nói và ngừng lại ngay. Nhìn Mark, cô bất giác tiếp - Alain và em đã tự hỏi liệu anh ấy co thay hình đổi dạng, hay là bị giết và ném xác xuống biển không...
- Để tôi xem lại lần nữa nào, Jess. Kể cho tôi nghe xem anh ấy có nói về việc phải đi xa mấy ngày không.
- Bọn em cùng ăn tối, đấy là lần cuối cùng em nhìn thấy Lucien. Trong lúc ăn, anh ấy bảo sắp đi Monte Carlo vài ngày vì một việc làm ăn. Bọn em đã vạch ra kế hoạch cho tuần sau.
- Anh ấy có gọi điện cho cô từ Monte Carlo không...
Jessica lắc đầu:
- Nói thực ra em cũng không mong, vì em biết anh ấy rất bận. Nhưng sau một tuần im lặng, em bắt đầu thấy lo. Em gọi đến nhà anh ấy, không ai trả lời. Sau đó em gọi cho Alain. Bọn em đến nhà Lucien và hỏi người gác cổng. Bà ta bảo anh ấy vẫn đi vắng. Bà ta còn kể đã nhìn thấy anh ấy ra đi không mang theo va ly.
- Không ai nghe nói về anh ấy nữa sao... - Mark hỏi khẽ.
- Không. Alain và em đến gặp người đại diện của Lucien, anh ta cũng bất ngờ như chúng em.
- Lạ thật. Cảnh sát có phát hiện ra điều gì không...
- Không. Các bệnh viện và nhà xác cũng thế. Alain còn tiếp tục kiểm tra các nơi ấy một thời gian dài, sau khi em rời Paris và trở về nhà ở Mỹ. Nhưng chẳng tìm thấy dấu vết gì.
Mark dựa vào đệm ghế, giây lát sau anh hỏi, vẻ thận trọng:
- Cô có thể nghĩ ra lý do gì làm Lucien có thể muốn sắp dặt chuyện mất tích này không...
- Không, hoàn toàn không, anh Mark ạ. Anh ấy không phải loại người như thế, anh ấy là người trọng danh dự. Lucien là người chính trực hơn tất cả những người em đã biết. Hoặc đang biết.
- Thôi được, tôi tin vào sự đánh giá của cô - Lặng im giây lát, rồi anh hỏi - Từ ngày ấy cô có trở lại Paris lần nào không...
Jessica lắc đầu:
- Không chắc em đã đi dự tiệc. Với em, Paris không chứa những kỷ niệm hạnh phúc, anh Mark ạ. Em chẳng thích chuyến đi này.
- Tôi nghĩ thế này. Tôi có thể thay đổi kế hoạch. Cô có muốn tôi đi cùng vào tháng Sáu không... Để biểu lộ sự trìu mến với cô... - Anh nói.
Giật mình vì lời đề ngghị ấy, cô há hốc miệng không thốt nên lời. Cuối cùng, cô trả lời:
- Anh đi để động viên em phải không...
- Nếu cô muốn tôi làm thế.
Jessica im lặng. Cô và Mark thực sự là những người bạn tốt, cô đã thiết kế vài ngôi nhà và văn phòng cho anh, và họ đã trở nên thân thiết. Anh muốn giúp cho chuyến đi Paris của cô nhẹ nhõm hơn, làm cô thở phào:
- Cảm ơn anh đã có một cử chỉ đẹp và rộng rãi như thế. Em rất cảm kích, anh Mark ạ, thực sự cảm kích - cô thở dài nhẹ - Em rất yêu quý bà Anya Sedgwick, bà có ảnh hưởng tuyệt vời đến đời em, nhưng em không biết là... - Cô lắc đầu vài lần và nhìn anh, vẻ bơ vơ.
- Đôi khi có người đi cùng sẽ biến một chuyến đi khó khăn thành nhẹ nhõm hơn. Vả lại, tôi cũng cần đi Paris vì tôi hy vọng sẽ quay một phần bộ phim sắp tới tại đó.
- Vâng, em còn chưa có quyết định cuối cùng về việc đi dự tiệc của bà Anya. Tối hôm thứ Bảy lúc về đến nhà em đã thấy thiếp mời ở đấy rồi. Nhưng dù em quyết định thế nào, anh cũng sẽ là người biết đầu tiên.
Mark mỉm một nụ cười ấm áp, lòng anh tràn ngập tình yêu thương với cô. Song anh băn khoăn vì sao anh lại đột nhiên lách khéo vào đời cô như thế. Về phần Jessica, cô cũng phân vân tự hỏi liệu cô có đủ gan góc đến Paris để đương đầu với quá khứ không. Cô hoàn toàn không biết.
Cuộc đời cô đã thay đổi. Thay đối phi thường. Chỉ trong một sớm một chiều. Suốt mấy ngày gần đây, cô cảm thấy cứ như đi trên mây. Cô náo nức và tràn ngập mong đợi, một điều không có từ nhiều năm nay.
Sự thay đổi trong cô bắt đầu từ hôm thứ Sáu tuần trước, lúc cô về phòng làm việc sau bữa ăn trưa. Trên bàn cô có một chiếc phong bì của FedEx giử từ Paris. Hoang mang mất một lúc, cô bóc và rút thứ bên trong chiếc phong bì màu trắng ra. Tên cô viết bằng lối thư Pháp rất đẹp, làm cô hiểu ngay lập tức đây là thiếp mời. Lúc rút tấm giấy mời ra, cô hồi hộp lướt nhanh rồi đọc từng cữ một. Thật tuyệt vời được mời đến dự dịp lễ đặc biệt này của bà Anya.
Anya Sedgwick là người độc nhất vô nhị trong đời Maria. Chính Anya đã ấp ủ dạy dỗ cô. Với cô bà như một người mẹ và nhiều lúc như một người che chở, và là một người bạn thật sự cúa cô.
Là người đầu tiên có mặt tại Trường Mỹ thuật Trang trí, thiết kế và Thời trang Anya Sedgwick, nên cô đã giúp những người bạn khác rất nhiều; Ngoài ra, ba người kia đã thành bạn thân nhất của cô, cho đến lúc họ cãi nhau. Trong suy nghĩ của cô, cô chẳng tán thành chuyện ấy chút nào.
Cuộc chia tay chẳng nên xảy ra. Sau khi tình bạn tan vỡ, cô đã lúng túng vì thiếu những cô bạn ấy trong đời.
Cô hy vọng họ sẽ đến đấy; cô nóng lòng mong gặp họ, cho dù hp. có muốn gặp cô hay không. Bảy năm rồi, chẳng lẽ sự thù oán không thể tan đi... Maria nhún vai. Người ta không thể biết hết về con người; Họ có thể hết sức lạ lùng, càng hiểu rõ họ bao nhiêu, càng thất vọng cay đắng bấy nhiêu.
Maria Pia Francesca Theresa Franconi, mà gia đình và bạn bè vẫn gọi tắt là Maria, hoàn toàn muốn đi Paris dự lễ kỷ niệm của Anya. Thực ra, cô đã không phải nghĩ đến hai lần.
Lời mời dự tiệc, viễn cảnh của chuyến đi làm cô tan biến sự trầm uất; cô náo nức và vui thích đến độ khó kiềm chế nổi mình. Ngoài việc muốn đến dự bữa tiệc của Anya, Paris là nơi Maria ưa thích. Ý nghĩ chạy trốn hấp dẫn cô rất lớn, trốn khỏi một gia đình áp chế, khỏi công việc làm cô chán ngắt, khỏi công cuộc kinh doanh của gia đình mà cô không mảy may thích thú, thoát khỏi cá nhân buồn tẻ và thất thường.
Không chỉ là một chuyến thăm Paris vào cuối tuần, mà là dự một lễ kỷ niệm. Cô đã dự định nghỉ hè vào tháng Sáu, và sẽ ở lại Paris một tuần lễ. Có khi hai tuần. Hay có thể là ba. Ba tuần ở Paris. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cô nghen thở.
Bây giờ là chiều thứ Năm, gần một tuần sau khi cô nhận lời, Maria vẫn còn thấy lâng lâng. Cô sốt ruột muốn kể cho Fabizio, anh trai cô về bữa tiệc, về chuyến đi cô đã dự định. Anh trai cô thường đến ăn tối vào thứ Năm mỗi khi đến Milan.
Hai tuần vừa rồi, Fabrizio vừa đi thăm một số khách hàng ở Vienna, Munich và London. Anh là người đứng đầu doanh số trong công ty Franconi và các con, sản xuất các loại vải lụa thượng hạng từ năm 1870.
Nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, Maria lượn quanh bếp trong căn nhà hiện đai của cô, kiểm tra món mì ống cô vừa làm lấy bằng bột nhào, khấy sốt bolognesei vừa rót vào bát thuỷ tinh mấy phút trước. Cô đến tủ lạnh, lấy phó mát mozzarella và cà chua và bắt đầu thái. Làm xong, cô xếp vào hai đĩa rồi thêm mấy lá húng quế. Sau đó, cô phun dầu ăn lên trên.
Maria nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ trời hôm nay đẹp làm sao. Đen như mực, đầy những vì sao long lanh và mặt trăng tròn vành vạnh, không một gợn mây. Cô có thể nhìn thấy những dải sương giáđóng băng ngoài cửa sổ như những làn ren tinh tế.
Maria vui vì Fabizio sắp đến ăn tối. Anh không chỉ là người cô quý nhất nhà, mà còn là đồng minh của cô trong công việc. Anh luôn đứng về phe cô bất cứ lúc nào cô cần được ủng hộ mạnh mẽ. Cha họ thường không như vậy. Ông ủng hộ cô chỉ vì ông thấy cần phải cho một số người trong dòng họ hiện đại hoá. Maria vẫn đấu tranh để được như thế, nhưng không phải lúc nào cô cũng thành công.
Nhiều năm sau khi tốt nghiêp trường của Anya ở Paris, cô đã trở thành một trong những nhà thiết kế hàng đầu của hảng Franconi, và Fabrizio đặc biệt cổ vũ những mẫu vải của cô. Tuy vậy, trong tâm tâm cảm thấy mình đang đi theo lối mòn.
Khẻ thở dài, cô vội nén những cảm giác tiêu cực lại, tập trung nghĩ về anh trai. Fabrizio thích co nấu ăn, hai anh em có những thời gian thoải mái bên nhau, bất kể làm việc gì. Fabrizio cũng độc thân như cô, và cũng hay bị mẹ họ cằn nhằn rầy la vì không chịu lấy vợ lấy chồng. Mẹ và bà nội Franconi, bà ngoại Rudolfo sốt ruột muốn được bế các bambino, và cứ một mực khăng khăng muốn thế.
Không một người phụ nữ lớn tuổi nào trong gia đình quên nhắc nhở họ đang sao lãng nhiệm vụ của mình.
Anh trai họ là Sergio đã lấy vợ và ly dị, lại không có con. Theo ý các bà, rõ ràng là anh ta quá kém cỏi; chủ yếu vì chuyện hôn nhân, vì thói thích ăn chơi, và ưa loại phụ nữ chưng diện, loè loẹt. Sergio là người thừa kế đương nhiên. Nhưng Maria biết Fabrizio mới là con cưng thực sự trong gia đình. Anh là người đẹp nhất trong nhà. Cao, mắt xanh và tóc vàng hoe, anh là một Franconi chính hiệu về diện mạo, trong khi cô và Sergio mắt đen, to đen và giống họ Rudolfo. Fabrizio là người khéo léo nhất, thông minh nhất và làm việc cần mẫn nhất. Chẳng cần cố gắng, anh cũng được mọi người yêu mến. Ngay những người lạ cũng bị anh thu hút. Fabrizio là một ngôi sao, và cô không thể giận anh điều gì. Cô yêu quý và ngưỡng mộ anh trai hơn bất cứ ai trên đời. Anh có hai đặc điểm mà cô đánh giá rất cao, là trọng danh dự và chính trực.
Mươi phút sau, Fabrizio đã đứng tựa vào khung cửa nhà bếp của cô em gái, vừa nhấp từng ngụm vang vừa ngắm Maria nấu nướng, trông hờ hững.
Anh vừa kể cho Maria nghe về chuyến đi của mình, còn cô quay lại mỉm cười với anh, trong lòng phấn khởi lúc anh bảo cô sẽ tân trang và hiện đại hoá bộ Sưu tập thời Phục hưng nởi tiếng của họ, và làm cho công ty khác biệt hẳn.
Phải xắp xếp lại rất nhiều, Maria ạ - anh giải thích - Vì thế anh chúc mừng em, cô em nhỏ, vì em đang thiết kế được rất nhiều mẫu và đã thành công phi thường.
Nâng ly vang lên, cô chạm ly với anh:
- Cảm ơn anh, Fab. Thế ông nội có ngạc nhiên không...
Ông chống ại ý tưởng của em đến thế kia mà - Cô cười mãn nguyện - Em muốn nhìn thấy mặt ông lúc anh kể cho ông nghe.
- Anh không thể. Các khách hàng đều thật sự ca ngợi em. Anh đã nói với họ là anh sẽ giới thiệu toàn bộ mặt hàng mới cho mùa sau. Một loạt mẫu không dựa trênbất kỳ tiêu chí nào của công ty.
- Anh nói rồi ư! - Cô chằm chằm nhìn anh, mắt cô như khoá chặt lấy anh.
- Ừ. Vì vậy anh mong em sẽ cho ra một sưu tập chỉ mang phong cách của riêng em.
- Quả là một thách thức! - Cô ngừng giây lát - Anh Fabrizio......
- Hử... - Anh chăm chú nhìn cô, vẻ tinh quái, nhận thấy một vẻ mới mẻ trong giọng em gái - Trông em có vẻ kích động gớm.
- Đúng thế. Em nhận được giấy mời đến Paris dự tiệc mừng sinh nhật lần thứ 85 của bà Anya.
Fabrizio hơi cứng người, song anh cố che giấu, nét mặt anh không hề biến đổi lúc anh nói, vẫn thản nhiên như thường lệ:
- Bữa tiệc ấy tổ chức vào khi nào...
- Đầu tháng Sáu.
- Anh hiểu rồi... Anh để tiếng mình nhỏ dần, không ép buộc, đợi xem cô nói gì.
Tất nhiên là em sẽ đi. Em sẽ không bỏ lỡ dịp này. Em đã nhận lời và định ở đấy độ 2 hoặc 3 tuần lễ.
Anh trai cô cau mày:
- Hai hoặc ba tuần lễ ư. Để làm gì...
- Vì em yêu Paris, và em muốn nghỉ hè ở đấy.
- Nhưng đến mùa hè, chúng ta thường đến nhà nghỉ ở Capri.
- Nhưng năm nay, em không muốn đến đấy.
- Mọi người sẽ không thích thế đâu.
- Em chẳng quan tâm. Em đã 29, gần 30 tuổi rồi, và em cho là em có thể đi nghỉ một mình để thay đổi. Có được không anh...
- Tất nhiên là được, em đã là người lớn - Fabrizio dịu dàng mỉm cười với em gái, quyết định không nói thêm. Lát sau nữa, sau bữa tối, anh sẽ phải bảo cô không thể đi Paris. Nghĩ đến chuyện đó thôi, anh đâm sợ.
Maria lén quan sát anh, cô hài lòng thấy anh thích bữa ăn mà cô đã chuẩn bị cẩn thận cho anh.
Ăn xong ít mì ống bolognese, một trong những món sở trường của cô, cô đặt đĩa xuống và lấy ly vang đỏ. Cô nhấp vài ngụm rồi nói:
- Em cảm thấy vui lên nhiều, đỡ chán nản, anh Fabrizio ạ. Em biết việc nhận lời mời đã làm em vui lên.
Ngẩng đầu, anh chăm chú nhìn cô, cố nén bối rối:
- Anh vui thấy em khá hơn. Nhưng có lẽ sự thay đổi này thực sự do bố đã ủng hộ em và những ý tưởng gần đây của em.
- Nó chẳng giúp gì được cho công việc hết. Chẳng giúp một tý nào!
- Thôi thôi, em đừng nổi cáu lên thế.
- Em không cáu. Em chỉ nói với anh là sự việc như thế. Và em biết cách làm cho em hạnh phúc. Mấy ngày vừa qua, cứ nghĩ đến chuyến đi Paris em thấy như được phóng thích.
Đây quả là điều cuối cùngFabrizio Franconi muốn nghe, anh ăn mấy dĩa đầy mì ống rồi đẩy đĩa ra:
- Ngon lắm, Maria. Em đúng là người nấu ăn cừ nhất mà anh biết.
- Tốt nhất là anh đừng để bà nội, bà ngoại nghe thấy câu đó - Cô đáp và mỉm cười với anh. Rồi cô đứng dậy, mang đĩa của họ vào bếp.
- Có cần anh giúp không... - Anh cô gọi với theo.
- Không ạ, mọi thứ xong rồi - mấy phút sau Maria trở lại, bưng một đĩa bánh quy - Em không làm món tráng miệng, vì anh không bao giờ ăn. Nhưng em đã pha cà phê. Anh có muốn uống một tách không...
Anh lắc đầu:
- Không, cảm ơn em. Anh sẽ uống vang.
- London thế nào hở anh... - Cô hỏi và ngồi đối diện với anh.
- Lạnh và ẩm. Nhưng trở lại đó vài ngày cũng hay. Em biết không, anh có nhiều kỷ niệm thực sự tốt đẹp về những ngày học ở đấy. Anh thích thời kỳ ấy trong đời. Em không thích hồi học ở Anh sao...
- Vâng, em nghĩ thế. Nói thạt là em thích thời kỳ học ở trường của bà Anya hơn nhiều - Mặt cô có sinh khí hẳn lên lúc nói - Mà trong bữa tiệc của bà ấy phải mặc lễ phục. Em sẽ may một bô dạ phục mới, vì em chẳng mong mua được thứ gì đặc biệt ở cửa hàng.
Anh trai cô im lặng giây lát, phân vân không biết bắt đầu sao. Sau một lúc ngẫm nghĩ, anh nhẹ nhàng nói:
- Anh ước giá em đừng nhận lời mời này, Maria ạ.
- Anh định nói gì kia... - Cô hỏi, hơi cao giọng. Cô đã thấy một vẻ kỳ lạ trong giọng anh.
- Em biết là em không thể đến Paris vì... - Tiếng anh nhỏ dần.
Cô chăm chú nhìn anh.
Anh nhìn lại em gái. Anh đang nhìn một trong những gương mặt đáng yêu nhất mà anh biết. Một gương mặt thánh nữ, xứng đáng được một hoạ sĩ vĩ đại vẽ. Maria có cặp mắt to, có hồn, đen nhánh, mái tóc đen dày lộng lẫy đổ xuống bờ vai, một khuôn mặt trái xoan hoàn hảo có hai lúm đồng tiền mồi khi cô mỉm cười.
Cặp mắt Maria như xuyên lấy mắt Fabrizio lúc cô nói, run run:
- Anh không muốn em đi Paris vì em... nặng nề thế này chứ gì. Có phải anh định nói thế không...
- Anh không thể ngăn em, nếu em tha thiết muốn đi. vả lại, trích lời cô bạn Jessica mà em hay trích dẫn, thì em tự do, là người da trắng đã quá 21 tuổi. Nhưng đó chỉ là lý do của anh thôi, Maria ạ. Jessica. Cả Alexandra và Kay nữa. Cả ba đều là những lý do xác đáng để em không nên đến Paris. Em không chỉ nặng nề, mà em béo, anh biết em sẽ cảm thấy ngượng ngập và bẽ mặt khi gặp các bạn em. Chắc là họ vẫn thon thả và kiều diễm như mọi khi.
- Anh không biết điều đó! - Cô hét lên và nhắm mắt lại. Lẽ tất nhiên là anh nói đúng. Trông họ sẽ lộng lẫy và cô sẽ cảm thấy mình như một con cá voi mắc cạn. Nhưng cô muốn đi Paris vô cùng, cô không thể chịu nổi ý nghĩ phải từ chối lời mời, và cô nói, bướng bỉnh:
- Có lẽ em vẫn đi. Em không quan tâm họ nghĩ gì
Fabrizio đứng dậy, đến chiếc sôpha và nói:
- Hãy đến đây ngồi với anh, chúng mình sẽ nói chuyện, bé ạ.
Lúc Maria đã ngồi bên Fabrizio, anh cầm lấy tay cô và trìu mến nhìn vào mắt cô:
- Vì em muốn đi đến thế, anh có một cách này. song vất vả đấy.
- Anh định ám chỉ gì chăng...
- Trước hết, anh em mình hãy nói về thú nấu nướng của em. Anh biết đấy là thú vui lành mạnh, nhưng em làm bếp chỉ vì em thất vọng nhiều thứ. Em tự an ủi mình bằng nhừng món ăn, Maria ạ.
Cô không nói lời nào.
Fabrizio nói tiếp:
- Nếu em quyết đến Paris, anh thấy em nên giảm bớt cân đi. Em có ba tháng để làm điều đó. Trông em sẽ xinh hơn nhiều, và em sẽ cảm thấy tự tin hơn.
- Em chẳng bao giờ thú cái chuyện ăn kiêng - Co lầm bầm.
- Nó sẽ hiệu quả nếu em thực sự tuân theo - Anh đốp lại ngay và chăm chú nhìn cô, cai nhìn sắc sảo - Em phải thôi mọi chuyện nấu nướng đi. Ngay lập tức.
- Anh nghĩ là em có thể ăn kiêng sao, Fab... - Cô hỏi, bỗng nhiên có vẻ hy vọng.
- Anh chắc thế. Ngày mai anh sẽ đưa em đến một chuyên gia dinh dưỡng, bà ấy sẽ cho em một chế độ phù hợp. Sau đó, em có thể ghi tên vào lớp thể dục của anh, và tập luyện hàng ngày.
Lúc Fabrizio về rồi, Maria đứng trước tấm gương soi toàn thân. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô thấy mình thực sự trông ra sao. Anh cô nói đúng. Mấy năm nay, cô lên cân nhiều. Đúng thế, mình béo, cô tự nhủ. Không, không chỉ béo, mà rất béo.
Cô chớp mắt mấy lần lúc nước mắt tuôn trào, và quay khỏi tấm gương, tự thấy chán mình. Với chiếc áo choàng bằng lụa, cô quấn vội lên người và lăn ra gường, vùi mặt vào gối. Cô để mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi cho đến lúc hết nước mắc. Cô nằm đó, kiệt sức, cõi lòng tan nát vì thèm đến dự bữa tiệc của bà Anya, vì chuyện thừa cân, vì cảnh ngộ khốn khổ hiện tại của cô. Làm gì bây giờ... Làm gì... Cô hỏi đi hỏi lại mình.
Fabrizio nói đúng. Phải nghĩ đến việc tận dụng mấy tháng cuối cùng này để giảm trọng, nhưng cô sợ thất bại, ngại những bài tập vất vả và kiêng cữ.
Cô chợt nghĩ đến Ricardo. Mọi việc đã bắt đầu khi họ đẩy Ricardo Martinelli ra khỏi đời cô. Cô đã yêu anh biết bao, anh cũng yêu cô, nhưng cha mẹ cô cho là anh không thích hợp, và họ đã phá vỡ mối tình này, và cô chưa gặp lại anh lần nào.
Sau khi Ricardo ra khỏi đời cô, cô bắt đầu lên cân. Cô tự nuông chìu mình những món ăn, vì cô đã mất anh, vì cha mẹ, ông bà cô rất độc đoán, và vì cô vô cùng lẻ loi. Cô ghét công việc của cô, chán thiết kế những mẫu vải.
Chạy trốn thôi. Đó là điều cô thực lòng mong muốn.
Thoát khỏi Milian vĩnh viển. Thoát khỏi gia đình cô. Thoát khỏi công việc của cô.
Nhưng Maria ơi, mình không thể thoát khỏi bản thân mình cô tự nhủ và ngồi thẳng lên, gạt tóc vướng trên mặt. Mình có một thân hình to béo, năng, nề, và mình là người duy nhất chịu trách nhiệm. Mình không thể đổ tại gia đình vì sự ăn uống của mình, dù chỉ là gián tiếp. Chỉ có mình mới là người duy nhất phải chịu trách nhiệm vì những gì mình đã ăn vào miệng mà thôi.
Phải chấm dứt, chấm dứt chuyện này, cô ngóc đầu khỏi gối, rồi xuống giường và đến ngồi bên bàn phấn, nhìn chằm chặp vào gương.
Cô thấy cô đúng là cô; một gương mặt đẹp đang chăm chú nhìn cô. Giá như cô không có thân hình kinh khủng kia nhỉ. Mình có thể làm được điều đó, cô quả quyết trong đầu. Mình có thể giảm trọng. Bây giờ mình đã có một động cơ lớn. Đi Paris gặp bà Anya, kết bạn lại với Jessica, Alexandra và Kay. Biết đâu mình chẳng nhẹ nhõm đủ để gặp Ricardo. Cô biết anh đang ở đâu và làm gì. Có lẽ người yêu của cô vẫn mong mỏi cô, như cô mong mỏi anh vậy.